• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Hot Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu

  • Chương 2251-2255

Chương 2251: Linh Ngự môn

Đây là ý gì?

Tần Ninh dạy bảo bọn họ tu hành?

Thế nhưng bọn họ đều là cảnh giới Đại Chí Tôn.

Tần Ninh chỉ bảo mấy người Linh Phi Dương, Linh Phỉ Phỉ còn dễ hiểu, nhưng hắn có thể chỉ dạy được bọn họ sao?

Linh Thiên Triết nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của ba đứa con trai liền nói ngay: "Nghe lời của cha là được rồi".

Lúc này ba người Linh Văn Long đành lần lượt khom người hành lễ.

...Sau khi Tần Ninh trở về Nguyên Võ bang cũng đi gặp Liễu Thông Thiên.

"Tần công tử".

Trong vòng một tháng này, Liễu Thông Thiên quản lý tất cả những chuyện to nhỏ trong Nguyên Võ bang, cuối cùng cũng đã quen thuộc được chút.

"Sao rồi?

Nguyên Võ bang này thế nào?"

Tần Ninh cầm chén trà lên, cười nói.

Liễu Thông Thiên đắng chát lắc đầu.

"Quận Linh Tiên quản lý hai trăm ba mươi năm tòa thành trì, còn có quan hệ thân thiết với rất nhiều thị trấn phát triển".

Liễu Thông Thiên kể lể: "Trong đó có gần hai trăm tòa thành trì đều bị nhà họ Linh cùng nhà họ Hứa quản lý, mà trong năm mươi thành trì còn lại có hai mươi lăm thành trì thuộc về Nguyên Võ bang, phần còn lại tự mình quản lý".

"Biện pháp quản lý thành trì của Nguyên Võ bang vô cùng thô bạo, đó chính là thu thuế cộng thêm cướp đoạt, có thể nói là lung tung rối loạn".

Tần Ninh nghe vậy thì cười nói: "Chỉ có mỗi hai mươi lăm thành trì không thể nuôi sống được trên trăm vị Chí Tôn trong Nguyên Võ bang đi?"

Liễu Thông Thiên gật đầu.

"Cho nên Nguyên Võ bang cũng sẽ cướp bóc những thành trì khác, ví dụ như thành trì mà nhà họ Linh và nhà họ Hứa quản lý, bọn họ cũng sẽ trắng trợn cướp đoạt một vài thứ".

"Nhưng mà Nguyên Võ bang cũng có chừng mực, tuy nói cướp đoạt một chút tài nguyên trong những thành trì này, thế nhưng cũng sẽ dạy dỗ những bang phái nhỏ trong thành trì đó, coi như giảm bớt không ít phiền phức cho hai nhà".

Nghe đến đó, Tần Ninh đã hiểu được đại khái rồi.

Nguyên Võ bang giống như một võ đoàn, nhà họ Linh và nhà họ Hứa quản lý nhiều thành trì như vậy, chắc chắn sẽ có đôi khi không rảnh quan tâm đến vài chỗ.

Nếu xảy ra hỗn loạn, đám người Nguyên Võ bang giải quyết được, nhà họ Linh và nhà họ Hứa sẽ ngầm đồng ý để Nguyên Võ bang mang đi một vài thứ xem như thù lao.

Đây là hành vi mà ba bên ngầm thừa nhận.

"Đám võ giả trong Nguyên Võ bang thì như thế nào?"

Nghe thấy Tần Ninh hỏi vậy, Liễu Thông Thiên liền nói ngay: "Bây giờ còn tám người là Đại Chí Tôn, một trăm linh hai người ở cảnh giới Tiểu Chí Tôn, còn cảnh giới Thánh Đế thì có khoảng mấy trăm...", "Nhà họ Linh và nhà họ Hứa thì sao?"

"Nhà họ Linh và nhà họ Hứa cũng gần giống thế, có khoảng hơn hai mươi người là cảnh giới Đại Chí Tôn, hơn ba trăm người cảnh giới Tiểu Chí Tôn".

Nếu nhìn như thế thì đúng là Nguyên Võ bang không kém hơn hai nhà kia là bao.

Tần Ninh gật đầu, tiếp tục nói: "Năm đó quản lý Thông Thiên tông, có thể làm cho tông môn trở thành một trong những bá chủ ở Hạ Tam Thiên, vẫn phải có năng lực quản lý".

"Cho ngươi đống đan dược này, hiệu quả như thế nào, phẩm cấp như thế nào, ta đều đã đánh dấu hết rồi".

Tần Ninh nói xong liền lấy ra mấy chục cái bình ngọc, khiến Liễu Thông Thiên hơi sững sờ.

"Lúc trước cho những người đó cũng chỉ là một chút ngon ngọt, mà những thứ bây giờ, mỗi một viên đều có tác dụng khác nhau, ngươi hãy xem xét xem nên phát triển người nào, nên đề phòng người nào, tự nhìn mà xử lý".

Liễu Thông Thiên nghe vậy liền gật đầu.

Tần Ninh đang hy vọng ông ta có thể quản lý Nguyên Võ bang thật tốt.

Có những đan dược này thì sẽ có thể làm rất nhiều chuyện dễ dàng.

Võ giả tu võ là vì cái gì?

Đề cao thực lực! Võ giả thiếu hụt cái gì?

Nguyên thạch! Đan dược! Nguyên thạch cho việc tu hành.

Đan dược cũng thế.

Nhưng quan trọng nhất chính là đan dược.

Có nguyên thạch, tiến bộ tu hành cũng chỉ hơi tăng lên một chút thôi, thế nhưng có đan dược lại khác.

Đây cũng là lí do vì sao mà địa vị của đan sư vẫn luôn rất cao.

Liễu Thông Thiên đã hiểu, Tần Ninh giao những thứ này cho ông ta cũng là một sự coi trọng ông ta.

"Quận Linh Tiên cũng không phải là nơi ta ở lâu, đương nhiên Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên phải đi theo ta".

Tần Ninh thản nhiên nói: "Liễu Thông Thiên, thiên phú của ngươi cũng không tính là yếu, nhưng mà ngươi cũng có thể cảm giác được so sánh với bọn họ, có vẻ như ngươi rất bình thường, thế nhưng đưa mắt nhìn khắp Trung Tam Thiên, ngươi cũng được coi như một thiên tài".

"Nguyên Võ bang này giao cho ngươi quản lý, có lẽ sau này ngươi có thể coi đây là gốc rễ để chế tạo ra Thông Thiên tông thứ hai thuộc về ngươi".

Hắn vừa dứt lời, ánh mắt Liễu Thông Thiên lập tức sáng lên.

"Cảm ơn Tần công tử".

Tần Ninh khoát tay, tiếp tục nói: "Chắc chắn ta sẽ tiêu diệt nhà họ Hứa ở quận Linh Tiên, mà nhà họ Linh sẽ trở thành bá chủ duy nhất, ngươi hãy dẫn dắt Nguyên Võ bang cùng giúp đỡ lẫn nhau với nhà họ Linh".

"Nhưng chỉ có một điều, ta mong ngươi sẽ nhớ lấy!"

"Tần công tử cứ nói!"

Giờ phút này Tần Ninh đặt tay lên thành ghế, nhìn về phía Liễu Thông Thiên, khẽ mỉm cười nói: "Cho dù sau này ngươi dẫn dắt Thông Thiên tông trưởng thành đến mức nào, nhưng hãy nhớ một điều, chớ có bất cứ suy nghĩ không hay nào với nhà họ Linh, nếu không ta không chỉ có thể tiêu diệt ngươi bây giờ, mà cũng có thể tiêu diệt những thứ trước kia của ngươi!"

Nghe hắn nói vậy, Liễu Thông Thiên liền nói ngay: "Liễu Thông Thiên thề, cả đời này chắc chắn sẽ cùng nhau đồng hành với nhà họ Linh!"

"Như thế rất tốt".

Tần Ninh đứng dậy, vỗ vỗ quần áo, cười nói: "Cái tên Nguyên Võ bang này không có khí thế gì cả, ta thấy đổi sang tên khác thì tốt hơn...", "Cứ gọi là... Linh Ngự môn đi!"

"Linh Ngự môn...", Liễu Thông Thiên lẩm bẩm nói, đến khi lấy lại tinh thần thì đã hiểu được ý của Tần Ninh.

Tần Ninh đang muốn nói cho ông ta biết, bất cứ lúc nào, ông ta có phát triển lớn mạnh thì cũng không thể gây hại cho nhà họ Linh.

Linh Ngự môn! Thế lực do nhà họ Linh cai quản! Tần Ninh đang chỉ bảo ông ta không bao giờ được quên.

"Ta hiểu rồi!"

Liễu Thông Thiên chắp tay nói.

Tần Ninh tiếp tục nói: "Hãy tung tin này ra để toàn bộ quận Linh Tiên và hai trăm ba mươi năm tòa thành trì đều biết, Nguyên Võ bang đã được đổi tên thành Linh Ngự môn, mà môn chủ chính là Liễu Thông Thiên ngươi".

"Được".

"Tiếp theo ngươi hãy cho ta một danh sách những người có thể bồi dưỡng ở trong Linh Ngự môn, trong lúc rảnh rỗi ta sẽ xem có thể tạo ra được thiên tài nào không".

"Còn những chuyện khác thì ngươi cứ toàn quyền xử lý!"

"Rõ!"

Tần Ninh dặn dò Liễu Thông Thiên về những chuyện khác xong liền khoát tay rời đi.

"Vẫn còn uống?

Không tu luyện sao?"

Tần Ninh trở về phòng, mở miệng nói.

Thời Thanh Trúc đi ra từ sau bình phong, giấu kỹ hồ lô rượu bên hông mình.

"Thích uống rượu như vậy?"

Tần Ninh nhìn dáng vẻ như đứa trẻ bị bắt lúc ăn vụng của Thời Thanh Trúc, không nhịn được cười nói.

"Ừm ừm...", Thời Thanh Trúc liều mạng gật đầu.

"Không được lơ là việc tu hành".

Tần Ninh nói: "Phải cực kỳ chú ý đến hạt châu trong cơ thể nàng, đồng thời cũng phải chú ý đến sự phát triển và biến hóa của hồn phách".

Tần Ninh nói đến chỗ này liền dừng một chút rồi tiếp: "Nàng đã... nhớ ra chuyện gì chưa?"

Thời Thanh Trúc nghe vậy thì lắc đầu, chớp chớp đôi mắt to đen láy nhìn Tần Ninh, hiếu kỳ nói: "Phu quân, không nhớ nổi thì thôi, chúng ta bắt đầu lại từ đầu không phải rất tốt sao?"

"Làm gì cứ nhất định phải nhớ lại chuyện trước kia chứ, bây giờ ta đang rất vui vẻ".

Tần Ninh nghe vậy, trong mắt lóe lên một vẻ dịu dàng, hắn đưa tay ra hiệu Thời Thanh Trúc đi đến trước mặt mình, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp của nàng, cười nói: "Nàng nói cũng đúng, chỉ là đó cũng là một phần của cuộc đời nàng, là thứ thuộc về nàng!"

Thời Thanh Trúc gật đầu, nhưng trong lòng lại không ngừng oán thầm.

Nàng không muốn đâu! Nàng chỉ biết rằng Tần Ninh là phu quân, rất yêu nàng, cái này là đủ rồi.
Chương 2252: Trầm Uyên kiếm

Tần Ninh nhìn về phía Thời Thanh Trúc, tiếp tục nói: "Bốn cảnh giới Tiểu Chí Tôn, Đại Chí Tôn, Tiểu Thiên Tôn, Đại Thiên Tôn là bốn tầng trước của cửu cảnh Chí Tôn, cũng là bốn tầng vô cùng quan trọng".

"Pháp thân Tụ Hình!"

"Pháp thân Ngưng Thể!"

"Pháp thân Dung Linh!"

"Pháp thân Ngoại Hiện!"

"Bốn bước này đều là các bước biến hóa sơ cấp của pháp thân, cũng là biến hóa căn bản, bây giờ nàng đã đến cuối giai đoạn Ngưng Thể rồi, là Đại Chí Tôn hậu kỳ, lần Dung Linh tiếp theo không thể qua loa, phải chải vuốt lại pháp thân, cơ thể và hồn phách của mình tỉ mỉ dựa theo lời ta nói, để ba thứ này có thể xuyên qua một thể".

"Điều này vô cùng quan trọng với con đường về sau, không được qua loa, đã biết chưa?"

Thời Thanh Trúc nghe vậy liền sờ lên hồ lô bên hông, muốn uống một ngụm rồi mới gật đầu, nhưng nhìn thấy ánh mắt của Tần Ninh thì lại thu tay về, vội vàng gật đầu nói: "Biết, biết rồi!"

"Hả?

Không kiên nhẫn?"

"Không có...", lúc này khí tức trong cơ thể Thời Thanh Trúc tản ra.

Chỉ thấy pháp thân Vạn Linh giống như một bộ thần y có hàng vạn màu sắc mặc lên người, tỏa ra ánh sáng lấp lánh.

Mà bên ngoài pháp thân có ba văn ấn ngưng thực bao trùm bên ngoài.

Pháp thân Ngưng Thể! Đại Chí Tôn hậu kỳ.

Tần Ninh nhìn chằm chằm pháp thân của Thời Thanh Trúc, nhíu mày.

"Pháp thân Vạn Linh có thể hòa hợp với hàng vạn chúng linh, lấy vạn linh làm pháp, khẩu quyết và con đường tu hành mà chàng truyền thụ cho ta đều có ghi chép rõ ràng".

"Ta cũng đã tu luyện dựa theo lời chàng nói, pháp thân rất quan trọng, ta biết mà, ta cũng sẽ không lấy việc tu luyện của mình ra để nói đùa".

Thời Thanh Trúc chân thành nói.

Lúc này Tần Ninh đang muốn nói gì đó.

Thời Thanh Trúc lại giành nói: "Ta thừa nhận ta hơi lười biếng tu hành một chút, trong một tháng chàng bế quan, không phải ta muốn bảo vệ chàng an toàn cho nên mới không dám tập trung hoàn toàn vào việc tu luyện sao, nếu không bây giờ ta đã là pháp thân Dung Linh, tiến vào Tiểu Thiên Tôn tầng một, một lần Dung Linh rồi".

Nghe thấy thế, Tần Ninh mở to hai mắt nhìn Thời Thanh Trúc.

"Hơn nữa chàng còn chưa tới Đại Chí Tôn mà ta đã đến Tiểu Thiên Tôn, nếu vượt qua chàng nhanh quá thì chàng cũng sẽ rất mất mặt...", Thời Thanh Trúc vội vàng giải thích.

Nàng vừa dứt lời, Tần Ninh liền nhìn Thời Thanh Trúc, không nhịn được nói: "Nàng... Ta...", "Xin lỗi, lần sau nhất định ta sẽ chăm chỉ tu hành".

Trong lòng Tần Ninh hoàn toàn cạn lời.

Sau khi hắn nhìn thấy pháp thân của Thời Thanh Trúc, vốn đang muốn khen ngợi nàng trong khoảng thời gian này cố gắng tu hành, tiến bộ rất lớn, pháp thân cũng rất hoàn mỹ.

Nhưng lại không ngờ rằng Thời Thanh Trúc không đánh đã khai.

"Ta biết ngay nhóc con nàng không có khả năng tu luyện hẳn hoi mà".

Nửa ngày sau Tần Ninh mới nói ra một như vậy, lại nói: "Tiếp theo nàng phải tu luyện cho tốt, không cần quan tâm đến những chuyện khác, mau chóng đến Tiểu Thiên Tôn đi, đến lúc đó mới dễ bảo vệ ta!"

"Hả?"

"Hả cái gì mà hả!"

Tần Ninh nói: "Nhà họ Hứa có cường giả cảnh giới Tiểu Thiên Tôn đấy, ta cũng không phải đối thủ, phải dựa vào nàng rồi".

"Lừa đảo...", Thời Thanh Trúc lẩm bẩm nói: "Chàng cũng đã đến cảnh giới Đại Chí Tôn rồi, chắc chắn Tiểu Thiên Tôn sẽ không phải đối thủ của chàng".

"Chàng chỉ nói quá thôi!"

Thời Thanh Trúc thè lưỡi ra, sau đó vội vàng rời đi.

Tần Ninh cũng bất đắc dĩ lắc đầu.

Thời Thanh Trúc khởi tử hoàn sinh, hồn phách tán loạn được tụ tập lại một lần nữa, đã mất đi ký ức.

Thế nhưng thiên phú vẫn trước sau như một.

Chỉ là hiển nhiên bây giờ thiên phú của Thời Thanh Trúc còn khủng bố hơn cả lúc trước.

Điều này rõ ràng không đúng lắm.

Có thể tổng quát lại hai điều.

Thứ nhất, phong thần châu đã tụ tập lại hồn phách của Thời Thanh Trúc một lần nữa.

Thứ hai, hạt châu mà phụ thân để lại viên đã dung hợp với cơ thể của Thời Thanh Trúc.

Hai điều này khiến Thời Thanh Trúc bây giờ có chút kỳ quái.

Phong thần châu, rất có thể là thứ mà tộc ngoài thế giới muốn tìm.

Mà hạt châu mà phụ thân để lại đến từ ngoài thế giới, tất nhiên cũng không đơn giản.

Chỉ là rốt cuộc nó huyền diệu như thế nào, Tần Ninh cũng không biết, điều này khiến đáy lòng hắn không thể bình tĩnh.

Khoảng thời gian sau đó, Tần Ninh vẫn luôn ở trong Linh Ngự môn, đi tới đi lui giữa Linh Ngự môn và nhà họ Linh để kiểm tra thân thể cho Linh Thiên Triết mỗi ngày.

Đồng thời đốc thúc Lý Huyền Đạo, Diệp Nam Hiên, Thời Thanh Trúc tu hành.

Cùng với... dạy bảo đệ tử nhà họ Linh tu hành.

Năm người Linh Phi Dương, Linh Phỉ Phỉ, Linh Doãn Văn, Linh Tiểu Tiểu, Linh Nguyệt Minh, cộng thêm ba người Linh Văn Long, Linh Văn Tuyên, Linh Văn Minh.

Còn có đám võ giả trong Linh Ngự môn không ngừng tu luyện, thời gian dần dần trôi qua, một bộ phận võ giả trong Linh Ngự môn vốn dĩ bị ba vị bang chủ dọa sợ cũng đã tỏ lòng trung thành với Liễu Thông Thiên.

Tần Ninh cũng tiến hành chỉ đạo cho những người này.

Ngoài ra mỗi ngày Tần Ninh đều mở lò luyện đan, giúp đỡ những người này tu luyện.

Mà Tần Ninh cũng chưa bao giờ giảm bớt yêu cầu với bản thân.

Ngày hôm đó ở Linh Ngự môn.

Trong sân luyện võ.

Mấy người Linh Phi Dương, Linh Phỉ Phỉ, Linh Doãn Văn đang tỷ thí với võ giả trong Linh Ngự môn.

Ở mép võ trường, Tần Ninh mặc một bộ đồ trắng, dáng ngồi thẳng tắp.

Lúc này trên hai đầu gối của Tần Ninh đặt ngang một thanh kiếm.

Đó là thanh kiếm sắt lấy được trong kho của Nguyên Võ bang.

Chỉ là giờ phút này nếu nhìn kỹ lại, ở vị trí chuôi kiếm sắt có ba chữ nhỏ tuy không thu hút sự chú ý của người khác nhưng lại vô cùng rõ ràng.

"Trầm Uyên kiếm!"

Đảo mắt đã ba tháng trôi qua, trong ba tháng này, mỗi ngày lúc Tần Ninh tu hành đều sẽ lấy thanh kiếm ra, nhưng tất cả mọi người đều chưa bao giờ nhìn thấy Tần Ninh dùng nó.

Giờ phút này, bên trong võ trường.

Linh Phi Dương khó hiểu nói: "Ngày nào Tần công tử tu hành cũng chỉ ngồi yên, không thấy luyện tập võ quyết gì cả, đúng là kỳ quái".

"Đúng vậy, cảm giác mỗi ngày hắn đều luyện đan rồi lại ngồi yên, đúng là khiến người ta không hiểu nổi".

"Các ngươi thì biết cái gì?"

Linh Phỉ Phỉ lại nói: "Tần công tử có thiên phú trời sinh, ta nghe phụ thân nói lúc chỉ bảo cảnh giới Đại Chí Tôn tu hành, Tần công tử đều nắm rõ như lòng bàn tay, thậm chí còn biết sơ qua về pháp thân Thú Linh của nhà họ Linh chúng ta".

"Phương pháp hắn tu hành đương nhiên phải khác với chúng ta rồi!"

Linh Phi Dương lại nói: "Các ngươi nói xem tổ tiên của Tần công tử năm đó rốt cuộc có quan hệ thân thiết thế nào với tổ phụ tổ mẫu của chúng ta chứ?"

"Đúng vậy...", "Không biết, dù sao chắc là ơn nghĩa cứu mạng, nếu không Tần công tử đối sẽ không đối xử tốt với nhà họ Linh chúng ta như thế".

"Cũng đúng".

Trong ba tháng này, dưới sự dạy bảo của Tần Ninh và sự trợ giúp của đan dược, thực lực năm tiểu bối của nhà họ Linh đều đã tăng lên rất nhiều.

Hai người Linh Phi Dương và Linh Phỉ Phỉ đều đã đến Tiểu Chí Tôn hậu kỳ.

Linh Doãn Văn cũng đã đến Tiểu Chí Tôn trung kỳ.

Mà Linh Tiểu Tiểu và Linh Nguyệt Minh nhỏ tuổi nhất, hiện nay cũng đã đến cảnh giới Tiểu Chí Tôn.

Đây là sự tiến bộ rất lớn.

Người bình thường cho dù mất mấy năm mấy chục năm thậm chí là trên trăm năm cũng rất khó từ cảnh giới Thánh Đế đến cảnh giới Chí Tôn.

Thế nhưng dưới sự dạy bảo của Tần Ninh, chỉ trong vòng ba tháng, Linh Tiểu Tiểu và Linh Nguyệt Minh đã làm được điều này.

Hơn nữa ngay cả Tần Ninh cũng có lĩnh ngộ rất cao cường với pháp thân tu hành.

Đúng là quá lợi hại! Ngay cả ba người Linh Văn Long, Linh Văn Tuyên, Linh Văn Minh vốn còn cảm thấy mất mặt, thế nhưng không thể làm trái lại lời của Linh Thiên Triết nên mới phải đến học hỏi Tần Ninh, kết quả bây giờ... căn bản không tồn tại vấn đề có mất mặt hay không nữa rồi.

Vị Tần Ninh công tử này đã khiến đám võ giả của nhà họ Linh, của Nguyên Võ bang đều vô cùng hiếu kỳ.
Chương 2253: Một tấm thiếp mời

Ở mép võ trường.

Tần Ninh lặng lẽ ngồi yên, không ai dám quấy rầy.

Không bao lâu sau, một tiếng bẹp vang lên, một bóng người xuất hiện ở bên cạnh Tần Ninh.

"Lại uống trộm?"

Tần Ninh chậm rãi mở đôi mắt ra, lạnh nhạt nói.

"Cái gì gọi là uống trộm chứ, ta quang minh chính đại uống mà?"

Thời Thanh Trúc tiến đến trước mặt Tần Ninh, khom người, đôi mắt to chớp chớp nhìn hắn, hiếu kỳ nói: "Bọn họ đều hỏi ta ngày nào chàng cũng tu luyện cái gì vậy, ta cũng không biết, phu quân, mỗi ngày chàng đều làm cái gì thế?"

"Tu luyện!"

Tần Ninh thản nhiên nói.

"Thế nhưng cách tu luyện của chàng rất kỳ quái".

Nhìn thấy Thời Thanh Trúc không hiểu, Tần Ninh mỉm cười, gõ gõ đầu nàng, cười nói: "Nàng không biết sao?

Trong đầu ta chứa các võ quyết, pháp môn tu hành vô cùng vô tận, cùng với tất cả các loại tri thức cực kỳ mênh mông, cách ta tu hành đương nhiên không giống với mọi người rồi".

Thời Thanh Trúc cái hiểu cái không gật đầu.

"Vậy rốt cuộc chàng tu hành như thế nào?"

Thời Thanh Trúc vẫn hỏi.

"Thanh kiếm này chỉ là một hạt châu bị bám bụi bặm, nhưng trên thực tế kiếm này là bảo khí Chí Tôn tam phẩm, hơn nữa bảo khí sư Chí Tôn chế tạo ra thanh kiếm này cũng là một nhân vật có tài năng không tầm thường!"

Tần Ninh giải thích: "Kiếm này tên là Trầm Uyên kiếm, trong thân kiếm có thể có bốn loại khí Chí Tôn thuộc tính thủy hỏa lôi điện".

"Mà vừa vặn ta lại tìm được một võ quyết Chí Tôn vô cùng tương xứng với thanh kiếm này".

"Tứ Linh Thiên Kiếm Quyết!"

Tần Ninh tiếp tục nói: "Tứ Linh Thiên Kiếm Quyết cũng lấy bốn loại thuộc tính khí Chí Tôn làm căn cơ, uy lực rất mạnh, mấy ngày qua ta đang tu hành võ quyết đó".

"Không phải chàng hiểu được hết sao?"

Thời Thanh Trúc nói thẳng.

Tần Ninh tiếp tục nói: "Đúng là thế, nhưng bây giờ ta cũng không có cơ thể năm đó, ý thức và thân thể không cân đối, ta tu hành là để cân đối ý thức và thân thể, mới có thể bộc phát ra uy lực của thuật pháp này".

Thời Thanh Trúc gật đầu.

Tần Ninh cũng không nói thêm nhiều nữa.

Ba tháng qua, hắn không chỉ tu hành cái này, trên thực tế Tứ Linh Thiên Kiếm Quyết chỉ chiếm một phần nhỏ thời gian hắn tu hành mà thôi.

Thứ hắn thật sự tu luyện là một võ quyết khác.

Một võ quyết cũng rất phù hợp với pháp thân Long Hoàng Bất Diệt của hắn.

"Pháp thân và võ quyết ta truyền cho nàng, nàng có tu hành tử tế không đấy?"

Tần Ninh nhìn về phía Thời Thanh Trúc, dò hỏi.

"Đương nhiên!"

Thời Thanh Trúc nghiêm túc nói: "Ngày nào ta cũng vô cùng chăm chỉ đấy".

"Haha".

"...", lúc hai người đang nói chuyện, đột nhiên có bảy tám bóng người cùng nhau đi tới.

Ba người đi đầu chính là Lý Huyền Đạo, Diệp Nam Hiên, Liễu Thông Thiên.

"Sao vậy?"

Nhìn thấy hình như ba người có việc, Tần Ninh trực tiếp hỏi.

"Nhận được một tấm thiếp mời!"

Thiếp mời?

Liễu Thông Thiên nói: "Đến từ quận Côn Dương".

Quận Côn Dương?

Quận Côn Dương và quận Linh Tiên đều thuộc về Linh Nguyên Châu, thế nhưng ở giữa có dãy núi Côn Tiên ngăn cách, gần như không có liên hệ gì.

"Có chuyện gì?"

Liễu Thông Thiên nghe được câu hỏi này liền nói rõ ra.

"Trong Linh Nguyên Châu có tổng cộng bảy quận".

"Quận Côn Dương, quận Lữ, quận Ngô Điền, quận Đại Khúc, quận Long Dương, quận Thạch Đài và quận Linh Tiên".

"Bảy quận này, cứ cách một khoảng thời gian sẽ tiến hành một trận tỷ thí giữa bảy quận tên là hội võ tuấn tài".

Tần Ninh nghe thấy thế thì gật đầu.

Năm đó đúng là trong Linh Nguyên Châu có chuyện này, chỉ là đã qua bốn, năm vạn năm, hắn không nghĩ tới cuộc tỷ thí này vẫn còn tiếp tục tiến hành... "Bình thường những gia tộc và thế lực có được cao thủ Đại Chí Tôn đều sẽ nhận lời mời, có đi hay không thì tùy".

"Nhưng sẽ không ai từ chối".

"Dù sao những năm gần đây đều là quận Côn Dương dẫn đầu làm những chuyện này, quận Côn Dương chính là một quận có thực lực không tầm thường đứng đầu bảy quận...", "Nhà họ Dương ở quận Côn Dương có thế lực lớn mạnh, trong toàn bộ quận Côn Dương, nhà họ Dương là bá chủ duy nhất, nắm trong tay hơn ba trăm tòa thành trì, nghe nói hiện nay tộc trưởng Dương Từ Lai đã ở cảnh giới Tiểu Thiên Tôn vô cùng nhuần nhuyễn rồi, dường như lúc nào cũng có thể đột phá cảnh giới Đại Thiên Tôn".

Nghe thấy lời này, Tần Ninh khẽ gật đầu.

Tiểu Thiên Tôn đỉnh phong chính là cảnh giới Tiểu Thiên Tôn tầng chín.

Trong bảy quận ở Linh Nguyên Châu, người mạnh nhất chính là cấp bậc Tiểu Thiên Tôn, nhưng đa số cũng chỉ là cảnh giới Tiểu Thiên Tôn tầng một đến tầng bốn, vượt qua tầng bốn đã là hiếm thấy, đến tầng chín thì tuyệt đối có thể được xưng là người mạnh nhất.

"Đã như vậy thì cứ đi đi!"

Tần Ninh cười nói: "Tổ chức ở chỗ nào?"

"Ngay trong quận Côn Dương".

Liễu Thông Thiên chắp tay nói: "Nếu như muốn đi thì chắc sẽ mất khoảng mười ngày để đến đó".

"Nhắn lại đi, nói cho quận nhà họ Dương ở quận Côn Dương là Linh Ngự môn sẽ tham gia".

"Được!"

Tần Ninh đứng dậy, cười nói: "Ở trong Trung Tam Thiên này, không có khả năng mới chỉ nhìn một đốm mà biết toàn thân con báo được, tóm vẫn phải đi ra ngoài, nhìn xem thế giới bên ngoài hiện nay như thế nào".

"Đi chuẩn bị đi!"

"Rõ!"

Liễu Thông Thiên dẫn đám người rời đi.

Diệp Nam Hiên và Lý Huyền Đạo lại đứng bên cạnh Tần Ninh.

Lý Huyền Đạo không nhịn được hỏi: "Sư tôn, nhà họ Hứa kia thì sao?"

"Nhà họ Hứa chỉ là châu chấu nhỏ bị người ta lợi dụng mà thôi, chắc chắn người đứng phía sau không phải nhà họ Hứa, trước kia nhà họ Hứa đi, lần này nhà họ Hứa cũng sẽ đi, võ giả bảy quận tụ tập ở trong quận Côn Dương thì có thể nhìn thấy càng nhiều".

"Tiêu diệt nhà họ Hứa không có ý nghĩa, cứ chờ xem thế nào".

"Vâng".

Tần Ninh nhìn về phía hai người, tiếp tục nói: "Ba tháng rồi mà vẫn chưa tới hậu kỳ thì lúc nào mới đến Tiểu Thiên Tôn?

Vi sư còn trông cậy vào hai người các ngươi làm tay đấm cho mình đấy, mọi chuyện không cần tự ta đi làm, các ngươi nhìn lại mình xem...", Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên lập tức ngẩn người.

"Học hỏi sư nương các ngươi một ít đi, bây giờ đã bước vào cảnh giới Tiểu Thiên Tôn rồi, hai người các ngươi kém xa!"

Hai người lại tiếp tục ngây ra.

Học hỏi Thời Thanh Trúc?

Hắn đang nói tiếng người hả?

Học hỏi Thời Thanh Trúc kiểu gì?

Thời Thanh Trúc bây giờ đơn giản chính là quái thai.

Chết một lần đột nhiên lợi hại hẳn lên.

Thậm chí Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên còn nghĩ liệu bọn họ có nên chết một lần rồi để sư tôn cứu sống hay không, nói không chừng sẽ được thay da đổi thịt.

"Đại Chí Tôn trung kỳ, thật sự là không đáng chú ý".

Tần Ninh bất đắc dĩ nói: "Haiz, cả đời này của vi sư, những năm qua lúc nào cũng hy vọng các ngươi có thể giúp ta chống đỡ mọi chuyện, để sư phụ được trải nghiệm cảm giác ngồi xem trò vui, thế nhưng lần nào cũng không được toại nguyện".

Hai người lập tức xấu hổ đỏ mặt.

"Đi đi đi đi, không muốn tu luyện thì ta cũng không ép các ngươi".

Tần Ninh khoát tay, quay người rời đi.

Thời Thanh Trúc nhìn khuôn mặt xấu hổ đến đỏ bừng của Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên thì không nhịn được cười khanh khách, cũng theo Tần Ninh rời đi.

Giờ phút này, sư huynh đệ hai người nhìn nhau, yên lặng lấy ra đao kiếm, tiến vào trong sơn cốc tu hành của Linh Ngự môn bắt đầu luyện tập.

Sư phụ đã nói đến mức đó rồi, bọn họ đâu còn mặt mũi nào mà nghỉ ngơi nữa?

Thời Thanh Trúc rời đi nhìn Tần Ninh, cười hì hì nói: "Phu quân không lo lắng ép hai đồ đệ bảo bối của chàng tập đến chết sao?"

"Có gì mà phải lo lắng?"

Tần Ninh lại bình tĩnh nói: "Nhìn đứa bé Thạch Đầu kia kìa, không cần ta nói, tên kia cũng biết chăm chỉ tu luyện, bốn người Thanh Vân, Hiến Chi, Huyền Đạo, Nam Hiên nếu có được một nửa quyết tâm khắc khổ tu hành của Thạch Đầu thì...", Thời Thanh Trúc lại cười nói: "Không phải là tại chàng sao?

Nếu bọn họ tu hành tăng cấp quá nhanh, chàng làm gì còn có thể gặp lại được bọn họ ở trong đại lục Vạn Thiên, Hạ Tam Thiên nữa?"

Nghe thấy lời này, Tần Ninh đột nhiên cạn lời.
Chương 2254: Con không lừa người thật mà

Quả thật đã có trường hợp như thế xảy ra! Dương Thanh Vân phải chờ lâu nhất, thậm chí phải áp chế cảnh giới của mình để được ở lại đại lục Vạn Thiên, áp chế cảnh giới đồng nghĩa với việc không thể đạt tới đỉnh phong và không phi thăng được.

Còn Ôn Hiến Chi thì... thôi, tên này thì khỏi bàn... Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên thì trên thực tế không xê xích nhau nhiều.

Trải qua hàng vạn năm, với thiên phú vốn có thì đáng lẽ ra bốn người đã thành tiên phong thần từ lâu rồi.

Các đồ đệ nhớ lời hắn nói rất kĩ.

Ta sẽ trở lại! Chính câu nói này đã khiến bọn họ chờ hàng vạn năm dài đằng đẵng.

Bởi vậy khi gặp lại bốn đồ đệ của mình, Tần Ninh mới dùng hết tất cả mọi cách để thay đổi thói quen đã hình thành hàng vạn năm của họ.

Đã chậm trễ mấy vạn năm thì không được lần lữa nữa! Bây giờ phải gây sức ép lên bốn người thì mới có thể kích thích ý chí chiến đấu đã ngủ say.

Sáng sớm hôm sau, Tần Ninh đến nhà họ Linh.

Tại từ đường.

Hắn bắt mạch cho Linh Thiên Triết.

Lực hồn phách dịu nhẹ kèm theo từng đạo khí Chí Tôn vận chuyển trong cơ thể ông ta.

Thật lâu sau Tần Ninh mới buông tay.

"Đại ca..."

"Hửm?"

"Sao rồi ạ?"

Linh Thiên Triết hỏi, lòng tràn trề niềm tin.

"Độc tố trong người đệ gần như đã được thanh lọc hết rồi!"

Tần Ninh thản nhiên nói: "Có điều thân xác, kinh mạch, xương tủy và hồn phách của đệ bị nhiễm độc hàng vạn năm là quá lâu, muốn hồi phục thì phải điều trị".

"Điều trị xong vẫn có cơ hội trở thành Chí Cao Đế Tôn đấy".

Nghe vậy, Linh Thiên Triết vui mừng khôn xiết.

"Trở thành Chí Cao Đế Tôn là đủ rồi, đệ không dám mơ tưởng đến vị trí cường giả đứng đầu hay bá chủ Cửu Nguyên Vực gì cả, chỉ mong sống sót được thôi".

"Cái khỉ khô!"

Tần Ninh bỗng nhiên mắng: "Đệ đệ của ta mà sao chỉ mong sống sót thôi được? Ta biết chứ, năm đó nếu ta cố gắng kiên trì, đưa nhà họ Linh vươn lên trở thành bá chủ mặc kệ sự cấm cản của cha mẹ thì lúc quay về, ta đã gặp được họ rồi…”

Linh Thiên Triết thở dài.

Ông ta biết lần gặp mặt này là nỗi tiếc nuối lớn nhất cuộc đời huynh trưởng.

"Đệ lo mà nghỉ ngơi cho tốt vào!"

Tần Ninh hỏi: "Phải rồi, cái cuộc đấu võ bảy quận gì đó nhà họ Linh cũng đi chứ?"

"Theo thông lệ võ giả các quận lớn đều tham gia cả!"

"Tới đó đi chung nhé".

"Vâng!"

Tần Ninh nhìn tóc Linh Thiên Triết từ bạc phơ, xơ xác biến thành đen bóng, da dẻ cũng hồng hào hơn bèn nói: "Đệ thế này mà để nhà họ Hứa thấy cũng không ổn, đổi sang dáng vẻ ban đầu của đệ cho đỡ, thực lực cũng về như trước đây..."

"Nghe lời đại ca!"

Sau khi rời khỏi Linh phủ và trở về Linh Ngự môn, Tần Ninh tiếp tục thói quen luyện chế đan dược và tu luyện hằng ngày.

Còn việc chuẩn bị để xuất phát thì đã có Linh Thiên Triết, hắn không cần phải lo lắng.

Từ khi tin tức tổ chức cuộc đấu võ bảy quận được lan truyền, bầu không khí trong quận Linh Tiên dần dần trở nên náo nhiệt.

Những năm qua, nhà họ Linh, nhà họ Hứa và Nguyên Võ bang đều sôi nổi tham gia.

Có điều bây giờ Nguyên Võ bang đã thành Linh Ngự môn, không biết bọn họ có tiếp tục góp mặt không đây.

Hôm nay, tại quận Linh Tiên.

Có hai người một nam, một nữ cùng nhau đi vào cổng thành.

Nam tử trông có vẻ mệt mỏi như vừa trải qua một chuyến hành trình đầy vội vã.

Nữ tử thì có khuôn mặt xinh đẹp, mặc một bộ y phục quần dài màu tím với hoa sen xanh, yểu điệu động lòng người.

Đôi mắt cô ta cũng đẹp long lanh.

Trông chỉ khoảng mười tám, mười chín tuổi nhưng lại chắp tay sau lưng như bà cụ non.

"Sư tôn...", lúc này, nam tử lên tiếng nịnh nọt nữ tử đang đứng cạnh mình, nói với giọng kính cẩn: "Con thật sự không biết giờ bọn họ đang ở đâu, có ở đây không nữa..."

"Sao con nói nhiều thế?"

Nữ tử cất lời, giọng nói ung dung và êm tai đến lạ. Cô ta cầm một khúc gỗ dài chưa đến một mét, rộng bằng ngón trỏ gõ vào đầu nam tử.

Hắn ta giật bắn người như bị điện giật.

"Tiểu Hác, con to gan quá nhỉ, dám lừa ta luôn à?"

Nữ tử cười tủm tỉm: "Có tin ta đánh gãy cái chân chó của con luôn không?"

"Sư tôn, con không lừa người thật mà".

Hác Kỉ Suất nài nỉ xin tha: "Tên kia nói hắn tên Tần Ninh, dẫn mấy người bạn từ Hạ Tam Thiên đến đây qua Tam Thiên Giới Bích thật đấy ạ".

"Con có bị ngu không đấy?"

Nữ tử lại mắng mỏ: "Nếu đúng là như vậy thì làm gì có chuyện tên đó nắm rõ phương pháp luyện chế bảo đan Chí Tôn chứ? Hạ Tam Thiên toàn là Thánh Nhân, làm gì có bảo đan Chí Tôn nào?"

Hác Kỉ Suất không nói nên lời.

Hắn ta tự chui đầu xuống hố rồi.

Việc chung sống với Tần Ninh một thời gian đã giúp Hác Kỉ Suất học hỏi được rất nhiều thứ, thế là sau khi nhóm Tần Ninh rời đi, hắn ta muốn đi tìm sư tôn của mình để chuẩn bị trở thành đan sư Chí Tôn tam phẩm.

Vốn là đậu bài kiểm tra đánh giá rồi, sư tôn của Hác Kỉ Suất cũng bắt đầu dạy hắn ta cách luyện chế bảo đan Chí Tôn tam phẩm, hoàn hảo biết mấy! Thế nhưng khi Hác Kỉ Suất lấy Ngưng Tôn Khí Đan nhất phẩm do Tần Ninh luyện chế ra để nghiên cứu vì sao Ngưng Tôn Khí Đan nhất phẩm mà hắn luyện chế lại có giá trị đến thế.

Thì tự nhiên bị sư tôn phát hiện.

Hắn ta chẳng hiểu vì sao sư tôn vừa nhìn thấy Ngưng Tôn Khí Đan là cứ tra hỏi ai là người luyện chế như bị ma ám vậy.

Hác Kỉ Suất đã kể toàn bộ câu chuyện không dưới một trăm lần mà sư tôn vẫn không chịu tin.

Cuối cùng, người theo hắn ta đến tận quận Linh Tiên mà không màng khoảng cách địa lý xa vạn dặm, cứ khăng khăng bắt hắn ta tìm Tần Ninh cho bằng được.

Hác Kỉ Suất nhìn cổng thành của quận Linh Tiên, chỉ biết khẩn cầu trong đầu: Tần huynh ơi là Tần huynh, ngươi đừng đi đấy nhé!

"Lầm bầm cái gì đấy?"

Nữ tử tên Tử Mộc Côn lại gõ đầu hắn ta, mắng: "Không tìm được người này thì ta khai trừ con khỏi sư môn, con muốn đi đâu thì đi, tự sinh tự diệt!"

"Hả?"

"Hả cái gì mà hả, đi nhanh!"

Hai đồ tôn một nam một nữ vào thành.

Cả hai tìm một tửu lâu để dừng chân và ăn cơm.

Trong tửu lâu lúc này kín đến mười mấy bàn, bầu không khí rất náo nhiệt.

"Nghe gì chưa?"

Một người ra vẻ bí hiểm: "Nghe nói lần này nhà họ Linh và nhà họ Hứa đã sẵn sàng xuất phát đến quận Côn Dương rồi đấy".

"Chuyện này có gì lạ đâu?"

Một người khác cười nói: "Ta còn biết Linh Ngự môn cũng phái người đi nữa cơ".

Tin tức này làm Hác Kỉ Suất ngẩn người.

Hắn ta ở quận Linh Tiên một thời gian rất lâu, biết trong quận Linh Tiên có ba thế lực lớn là nhà họ Linh, nhà họ Hứa và Nguyên Võ bang, từ khi nào có thêm Linh Ngự môn thế?

"Ngươi đừng nhắc tới Linh Ngự môn nữa, đáng sợ quá!"

Một người sợ đến nỗi than thở: "Ba bang chủ họ Nguyên đều đã chết, Nguyên Võ bang bị đổi tên thành Linh Ngự môn, thủ đoạn của môn chủ Linh Ngự môn hiện nay ghê gớm lắm, dọa được đám võ giả giết người không gớm tay đó luôn mà, nghe nói người này mới đến cảnh giới Tiểu Chí Tôn trung kỳ thôi đấy".

"Ôi trời, ngươi không biết sao?"

Có người bật cười: "Liễu môn chủ này chỉ là thủ lĩnh trên danh nghĩa thôi, người cầm trịch chân chính là Tần Ninh kia, ta nghe người ta nói..."

Tần Ninh?

Nghe thấy cái tên này, Hác Kỉ Suất sững ra, lóe lên rồi xuất hiện trước mặt người đang nói chuyện, vừa nắm cổ áo người nọ vừa sốt sắng hỏi: "Người ngươi vừa nói là ai thế?'
Chương 2255: Dược Thập đại sư

Người nọ bị sự xuất hiện đột ngột của Hác Kỉ Suất làm cho giật mình, run rẩy đáp: "Tên... tên là Tần Ninh ạ..."

Hắn ta vội vàng hỏi: "Có phải bên cạnh hắn còn có một thiếu nữ đẹp tuyệt trần, đẹp xuất thần luôn không? Còn có hai tên đồ đệ tên là Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên nữa?"

"Hình như... là thế...", người bị hỏi đã hồn vía lên mây từ bao giờ.

Thế là Hác Kỉ Suất hấp ta hấp tấp chạy tới chỗ sư tôn của mình, mừng rỡ reo lên: "Sư tôn ơi, tìm được rồi!"

"Ồ? Là hắn đấy à?"

"Chắc chắn rồi ạ!"

Nghe vậy, nữ tử nhoẻn môi cười, sửa sang tóc mai rồi cười hỏi đồ đệ mình: "Tiểu Hác, con thấy sư tôn có đẹp không?"

Dự cảm không lành bỗng dâng lên trong lòng, Hác Kỉ Suất ngoan ngoãn gật đầu ngay: "Đẹp lắm ạ!"

Nữ tử tức thì kéo tai hắn ta, lạnh lùng nói: "Tiểu tử thối, ở với nhau bao nhiêu năm rồi mà chưa nghe con khen sư tôn này đẹp xuất thần bao giờ, thế mà con dám dùng từ này với những nữ tử khác ư?"

Hác Kỉ Suất biết ngay sư tôn đang nghĩ gì.

"Sư tôn, sư tôn, đau quá...", hắn ta đau quá trời quá đất: "Thiếu nữ kia trông khoảng mười sáu, mười bảy tuổi, trổ mã duyên dáng yêu kiều, mặt nét nào ra nét đó, nhìn hệt như một cây trúc trầm tĩnh, thêm một phần thì thành diễm lệ, thiếu một phần thì nhạt nhòa, đẹp xuất thần thật mà!"

"Cút!"

Nữ tử tung cước đá bay Hác Kỉ Suất...

Trong Linh Ngự môn.

Tần Ninh đang tu luyện theo trình tự trong võ trường.

Đúng lúc này, Linh Thiên Triết vội vàng chạy tới, thấy hắn thì muốn tiến lên nhưng sợ quấy rầy hắn tu luyện.

"Sao đấy?"

Tần Ninh nhìn Linh Thiên Triết đang đứng cách mình mười mét, hỏi.

"Tần công tử, Hác Kỉ Suất tới rồi!"

"Ồ?"

Mắt hắn sáng lên.

Tính cách của người này khá tốt.

Lúc gặp phải nhóm Tần Ninh hắn ta không có ý đồ gì xấu xa, sau này Tần Ninh nói cần đến quận Linh Tiên còn trao lệnh bài phủ đệ của mình cho bọn họ ở.

Chẳng qua là do hắn đi thẳng tới nhà họ Linh nên không qua đó thôi.

"Đi xem thế nào".

Linh Ngự môn.

Đại sảnh tiếp khách.

Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên đều nhìn Hác Kỉ Suất chằm chằm, muốn cười nhưng không dám cười.

Mặt mũi hắn ta bầm dập đã đành, hai tai còn sưng vù như tai thỏ nữa chứ.

Hác Kỉ Suất trừng mắt nhìn hai người.

Nhưng sau khi cẩn thận quan sát Diệp Nam Hiên và Lý Huyền Đạo, trong lòng hắn ta vô cùng ngạc nhiên.

Lúc chia tay hai người này chỉ mới làm quen với khí Chí Tôn mà thôi, còn chưa hình thành pháp thân nữa.

Mới mấy tháng trôi qua?

Nửa năm! Mà Đại Chí Tôn trung kỳ! Nhanh như tên lửa vậy! Huống gì hắn ta mới thấy Linh Thiên Triết cũng là Tiểu Chí Tôn hậu kỳ chứ đâu phải Tiểu Chí Tôn trung kỳ như người ta nói.

Mấy người này ăn gì mà thăng cấp nhanh thế nhỉ?

Lúc này, nữ tử quần tím ngồi trên ghế gỗ nhắm mắt thư giãn, không nói một lời.

Không lâu sau, tiếng bước chân truyền đến từ bên ngoài phòng khách.

Tần Ninh đi vào đại sảnh.

"Sư tôn!"

"Sư tôn!"

Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên đều cung kính hành lễ.

"Hác Kỉ Suất!"

"Tần huynh!"

Hác Kỉ Suất thấy Tần Ninh bèn muốn đứng dậy khỏi ghế, nhưng hai chân vừa bị sư tôn véo cho sưng vù, chưa kịp đứng lên thì đã quỳ phịch xuống đất.

Hai đầu gối va thẳng vào sàn nên hắn ta đau đến nỗi nước mắt ứa ra.

Tần Ninh thấy vậy thì dở khóc dở cười.

Khung cảnh ấy cũng làm Diệp Nam Hiên và Lý Huyền Đạo không chịu nổi nữa, phá lên cười sặc sụa.

"Người đẹp gà yêu, cho dù ngươi muốn sư tôn ta dạy ngươi luyện đan đi chăng nữa cũng không cần hành lễ trịnh trọng thế chứ!"

Diệp Nam Hiên cười nắc nẻ.

Hác Kỉ Suất trừng mắt nhìn hắn ta, cố gắng đứng dậy rồi nhìn Tần Ninh như cứu tinh, nắm chặt hai cánh tay hắn rồi nói: "Tần huynh à, ngươi hãy khẳng định với sư tôn ta là Ngưng Tôn Khí Đan do ngươi luyện chế đi?"

Sư tôn?

Bấy giờ tất cả những người tại đây đều sửng sốt.

Cứ tưởng nữ tử trông chỉ mới mười tám, mười chín tuổi mà vị đan sư Hác Kỉ Suất này đưa tới là người hắn ta yêu hay tùy tùng gì đó chứ, không ngờ là sư tôn của hắn ta! Trẻ thật!

Nữ tử quần tím đứng dậy, quan sát Tần Ninh từ trên xuống dưới.

Thật lâu sau, cô ta mới chậm rãi nói: "Tha cho ngươi".

"Cô gái này quả là đẹp xuất thần!"

Nữ tử vừa thốt ra câu này đã làm Tần Ninh bối rối ho sặc sụa.

Cứ ngỡ là nhìn hắn chứ, không ngờ là nhìn Thời Thanh Trúc phía sau mình!

Thời Thanh Trúc cũng chớp chớp mắt, nhìn nữ tử mặc đồ tím bằng ánh mắt kì lạ.

Hác Kỉ Suất khóc không ra nước mắt.

Rốt cuộc là tới để hỏi đan dược hay ngắm con nhà người ta đây!

Thế rồi nữ tử áo tím mới đưa mắt về phía Tần Ninh, quan sát một lúc rồi chống cằm, gật gù: "Cảnh giới Đại Chí Tôn hậu kỳ, khí Chí Tôn dồi dào, pháp thân cũng rất ổn định, không tệ, là hạt giống tốt, nhưng làm sao ngươi luyện chế được Ngưng Tôn Khí Đan đấy?"

Tần Ninh nghe vậy thì từ tốn ngồi vào ghế, cầm tách trà lên nhấp một ngụm mới nói: "Vị này là..."

Hác Kỉ Suất vội vàng giới thiệu: "Tần huynh, vị này chính là Dược Thập đan sư, sư tôn của ta mà ta nói với ngươi đấy!"

"Sắp chết á?"

Diệp Nam Hiên bật thốt.

Đôi đồ tôn này buồn cười thật.

Người đẹp gà yêu! Sắp chết! Đồng âm vui phải biết.

"Dược trong đan dược, Thập trong thập cấp nhi thượng, lên từng bậc thang!"

"Sắp bắn?"

Nét mặt Diệp Nam Hiên càng quái lạ hơn.

Lúc này Hác Kỉ Suất chỉ muốn tát bay hắn ta.

"Dược Thập đại sư!"

Tần Ninh nhìn nữ tử mặc đồ tím, cười nói: "Nghe nói trong Cửu Nguyên Đan Điển ghi rằng đan đạo cần phải tiến lên từng nấc một như võ đạo, không được chậm cũng không được nhanh, cái tên Dược Thập quả là rất có ý nghĩa!"

Bấy giờ nữ tử áo tím cũng ngồi xuống, nhưng từ nãy đến giờ đôi mắt cô ta chưa rời khỏi hắn lấy một lần.

Thời Thanh Trúc cảm giác ánh mắt nữ tử áo tím nhìn phu quân của mình khá kỳ lạ bèn đứng cạnh hắn, nhìn Dược Thập chằm chằm bằng đôi mắt của sư tử cái.

Dược Thập thẳng thắn nói với Tần Ninh: "Vào vấn đề luôn đi. Ngưng Tôn Khí Đan đó tuy chỉ là bảo đan Chí Tôn nhất phẩm nhưng thủ pháp luyện chế lại không phải thủ pháp của các đan sư ở Trung Tam Thiên mà xuất phát từ Cửu Nguyên Đan Điển, ngươi học được nó từ đâu?"

Vừa nghe xong, mặt mày Hác Kỉ Suất tái mét.

Sao có thể! Sao có thể như vậy! Hắn ta là đan sư, đương nhiên biết Cửu Nguyên Đan Điển có tầm quan trọng lớn thế nào đối với luyện đan sư Trung Tam Thiên.

Có thể nói thế này.

Trước khi Cửu Nguyên Đan Điển xuất hiện, đan đạo ở Trung Tam Thiên là muôn màu muôn vẻ, trăm nhà đua tiếng, không ai thuyết phục được ai.

Ngươi nói thuật luyện đan của ngươi là đúng, cùng một viên đan dược mà dùng cách của ngươi để luyện chế thì có thể đem lại năm phần mười dược hiệu.

Nhưng luyện chế bằng thuật luyện đan của ta thì cũng được năm phần mười, ngươi lấy lập trường nào bảo ta sai?

Tuy nhiên, sự xuất hiện của Cửu Nguyên Đan Điển đã biến "trăm nhà đều đúng" thành một trò cười, và đây hoàn toàn là cách luyện đan riêng biệt.

Mọi kiến thức trong Cửu Nguyên Đan Điển là chính xác nhất, chính thống nhất! Bởi lẽ Cửu Nguyên Đan Điển đã ghi chép tất cả giai đoạn phát triển, thủ pháp luyện đan của đan sư cùng với dược hiệu của đan dược, dược thảo quý báu, vân vân, có thể nói là một cuốn bao quát toàn bộ những gì liên quan tới đan đạo có tại Trung Tam Thiên.

Hơn nữa, bất kỳ viên đan dược nào được luyện chế theo Cửu Nguyên Đan Điển đều có công dụng rất lớn, dược hiệu dưới một trăm phần trăm còn bị chê là kém cỏi chứ đừng nói là năm mươi phần trăm.

Cả thiên hạ này có đan sư nào dám bác bỏ chứ?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom