• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Hot Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu

  • Chương 2586-2590

Chương 2586: Hắn luyện đan xong hỏng hết óc luôn rồi

Qua một lúc, chín người Nguyên Hổ đã bị ba con chó Đại Hoàng lấn át, không chống trả lại nổi.

Mặt mày hắn ta đỏ gay vì bực tức.

"Ngươi chết chắc rồi!"

Nguyên Hổ gầm lên một tiếng rồi tiến tới một bước, trong chốc lát, chùm sét được ngưng tụ ra trong lòng bàn tay hắn ta, hóa thành bùa chú rồi phóng đi thật nhanh.

Nó phóng thích uy áp khổng lồ giữa tiếng nổ kinh thiên động địa.

Từ trong hư không, một con dấu thình lình hiện ra trên đỉnh đầu Nguyên Hổ rồi ập xuống.

"Tồn Thiên Tỉ của nhà họ Nguyên!"

Dù đã thấy dấu ấn kia nhưng Trần Nhất Mặc vẫn thờ ơ đứng chắp tay như thường, hắn ta lạnh nhạt nói: "Buồn cười quá, buồn cười quá..."

"Các ngươi đúng là người của nhà họ Nguyên rồi. Chê sống lâu quá hả, ta còn chưa tới nhà họ Nguyên tính sổ mà các ngươi đã tự vác xác tới rồi".

"Đại Hoàng, Nhị Hoàng, Tam Hoàng, cắn chết bọn hắn".

Trong lúc nhất thời, ba con chó Đại Hoàng trở nên hung dữ hơn.

"Biến!"

Nguyên Hổ rít gào, sức mạnh Cực Đạo trong cơ thể tức thì bùng nổ. Vào lúc này, Tồn Thiên Tỉ phóng ra một biển sấm sét vô tận, ầm ầm một chùm sấm đập vào người ba con chó vàng.

Xẹt xẹt xẹt...

Ba con chó vàng tức thì bị chùm sấm đánh trúng, người cháy đen, bộ lông vàng cũng đen như than, thân mình thì cứng ngắc.

Sắc mặt Nguyên Hổ cũng hơi trắng bệch.

Hắn ta là một trong những người đứng đầu nhà họ Nguyên, lần này đích thân ra mặt là để chiếm lấy Cửu Nguyên Đan Điển.

Thậm chí hắn ta còn không ngại lấy cả Tồn Thiên Tỉ của nhà họ Nguyên ra dùng.

Đã trả giá đắt thế này, đương nhiên phải lấy được Cửu Nguyên Đan Điển rồi.

Cửu Nguyên Đan Điển có chín quyển tất cả, ba quyển đầu không có sức hấp dẫn quá lớn với nhà họ Nguyên nhưng sáu quyển sau lại là bảo vật vô giá, rất khó tìm thấy trên thế gian.

Bởi vậy hắn ta nhất định phải lấy được nó.

Giờ đây, ba con chó vàng đã biến thành chó mực, ngã nhào ra đất.

Trần Nhất Mặc đứng trên đỉnh một ngọn núi cao, thấy vậy thì chắp tay đi ra, thở dài: "Ngày nào cũng nhắc nhở các ngươi lo tu luyện cho đàng hoàng nhưng các ngươi cứ ăn đan dược bản hoàng luyện chế mãi, giờ đã biết xấu mặt chưa?"

Nét mặt hắn ta vẫn không thay đổi, đoạn Trần Nhất Mặc hờ hững nói: "Chín người các ngươi đi nhanh đi, ta lười giết các ngươi".

Nghe vậy, nhóm chín người Nguyên Hổ càng cẩn thận hơn.

Trần Nhất Mặc vừa gọi là ba con chó Đại Hoàng kỳ lạ này đã tới rồi.

Hắn ta còn chưa đích thân ra tay mà Nguyên Hổ đã buộc phải sử dụng Tồn Thiên Tỉ để đối phó.

Người này mà tự mình động thủ thì liệu chín người họ có chống trả nổi không?

Nhưng ngay sau đó, Nguyên Hổ lại quát lớn: "Bọn ta vào Diêm Môn thì đã không còn đường lui nữa rồi, sợ chết thì đâu tới đây làm gì!"

"Trần Nhất Mặc, hôm nay, hoặc là ngươi giao Cửu Nguyên Đan Điển ra, hoặc là bọn ta chết!"

Nghe thấy câu này, Trần Nhất Mặc thở dài, nhẹ nhàng giơ tay lên. Chín người kia lập tức căng thẳng như thể sắp phải đối mặt với kẻ thù đáng gờm.

"Hà tất phải vậy chứ... Hầy..."

Hắn ta thở dài, đột nhiên xoay người, co giò chạy.

Vù...

Bóng dáng Trần Nhất Mặc như thanh kiếm sắc nhọn phá vỡ hư không, hóa thành cái bóng bay về hướng ngược lại rồi mất tăm.

Chạy... chạy rồi?

Tần Ninh: ???

Nguyên Hổ: ???

Tám người còn lại: ???

Ba con chó Đại Hoảng cũng nháo nhào ngã xuống đất như đã chết,

Bấy giờ Nguyên Hổ mới hoàn hồn, nói lớn: "Còn ngây ra đó làm gì, đuổi theo!"

Soạt soạt soạt...

Chín bóng người lao đi thật nhanh.

Lúc này Tần Ninh vẫn còn bần thần nằm dưới đất.

Tên ôn con kia!

Chạy cái gì mà chạy?

Đánh đi chứ! Giết bọn chúng đi chứ!

Tần Ninh loay hoay muốn đứng dậy nhưng người hắn như bị nghiền nát vậy, cơn đau quá lớn khiến hắn suýt thì ngất xỉu.

"Cửu Anh! Đưa ta đi xem!"

"Rõ!"

Cửu Anh bất chợt xuất hiện, phóng dài ra trăm trượng rồi chở Tần Ninh, chuẩn bị rời khỏi đây.

Giữa lúc đó, ba con chó mực to đùng nằm yên trên mặt đất chậm rãi bò dậy, xúm lại gần hắn.

Tần Ninh cạn lời nhìn ba con chó đen thui.

Tồn Thiên Tỉ!

Chí bảo nhà họ Nguyên!

Tần Ninh biết rằng Tồn Thiên Tỉ chỉ cần rơi vào tay võ giả Cực Cảnh thôi là đã có thể bùng nổ ra uy lực đáng sợ rồi, huống gì là được một cường giả đế giả Cực Cảnh hùng mạnh sử dụng.

Hắn cứ ngỡ ba con chó Đại Hoàng này đã chết rồi chứ.

Hóa ra ba tên này giả chết à?

Lông trên thân ba con chó mực to rung rung, bộ lông đen rụng đi, mọc ra một bộ lông vàng mới, hơn nữa cơ thể cao trăm trượng dần hóa thành một con chó vườn nông thôn nửa thước.

Ba con chó Đại Hoàng nhảy thẳng lên cơ thể khổng lồ của Cửu Anh không chút khách sáo, chúng hết nhìn trái rồi lại nhìn phải, trông vô cùng tò mò.

"Các ngươi... giả chết à?"

Tần Ninh nhìn ba con chó Đại Hoàng, chẳng biết nói gì cho phải.

Cả ba con chó đều giống nhau y đúc, hắn không phân biệt được con nào với con nào.

Giữa lúc đó, con ở giữa chậm rãi bước ra, nhìn Tần Ninh một cách cao cao tại thượng, cất tiếng: "Đưa bọn ta đi xem mau".

Tần Ninh cũng muốn biết vì sao Trần Nhất Mặc lại chạy nên điều khiển Cửu Anh bay đi...

Trên đường đi.

Tần Ninh hỏi: "Các ngươi có quan hệ gì với Trần Nhất Mặc?"

Con chó Đại Hoàng cầm đầu nhanh nhẹn trả lời: "Người qua đường thôi, không có quan hệ gì cả".

Tần Ninh cạn lời: "Ta không phải cùng một giuộc với chín người kia đâu. Bọn chúng muốn giết Trần Nhất Mặc, còn ta thì tới đây để tìm Trần Nhất Mặc".

Chó Đại Hoàng lập tức hỏi: "Thật không?"

"Thật".

"Trần Nhất Mặc ở đây đã bốn trăm năm rồi, cứ đem bọn ta ra thí nghiệm đan dược mãi".

Chó Đại Hoàng kể: "Bình thường bọn ta sẽ giúp hắn tìm một số dược liệu quanh đây, còn hắn phụ trách cho bọn ta ăn đan dược. Ở đây chán lắm, dù là hàng xóm với nhau..."

Tần Ninh ngán ngẩm hỏi: "Chứ sao lúc nãy lại giả chết?"

"Đánh không lại còn không giả chết cho chết thật à?"

"..."

Có lý ghê.

Không phản bác nổi!

Tần Ninh tiếp tục hỏi: "Vậy vì sao Trần Nhất Mặc lại chạy?"

"Hồi đó hắn đã là đế giả Cực Cảnh rồi, bốn vạn năm trôi qua rồi mà vẫn còn là đế giả Cực Cảnh sao? Nhưng cho dù là đế giả Cực Cảnh thì cũng không lý nào lại sợ Nguyên Hổ được!"

Chó Đại Hoàng ngạc nhiên thốt: "Gì mà bốn vạn năm? Hắn tới đây mới có bốn trăm năm thôi mà".

Bốn trăm năm!

Thế giới bên ngoài trôi qua bốn vạn năm, còn trong này mới bốn trăm năm ư?

Sao có thể!

Tần Ninh đã từng vào Diêm Môn nhưng chưa từng gặp chó Đại Hoàng lẫn chuyện thời gian chênh lệch.

Hắn lại hỏi: "Có gì thay đổi sau khi hắn vào đây sao?"

"Chắc vậy đó!", chó Đại Hoàng nhìn về phía Tần Ninh, nói với đôi mắt long lanh: "Ngươi có đan dược không?"

Hắn lắc đầu.

Chó Đại Hoàng tức thì làm mặt khóc tang.

Tần Ninh nói ngay: "Nhưng ta cũng là đan sư, hơn nữa đan dược ta luyện chế tốt hơn của Trần Nhất Mặc".

"Thật không?"

"Ta chưa lừa ai lần nào cả!"

Tần Ninh tiếp tục dò hỏi: "Ngươi vẫn chưa trả lời ta, dù chỉ là bốn trăm năm thì đáng ra Trần Nhất Mặc cũng đột phá đế giả Cực Cảnh rồi chứ, sao hắn lại chạy?"

Nghe vậy, có chó vàng thứ hai bên cạnh chó Đại Hoàng đi ra, cười khà khà, trả lời với gương mặt ngây thơ vô tội: "Hắn luyện đan hỏng cả óc luôn rồi!"

Hả?

Luyện đan hỏng cả óc luôn?

Cái quái gì thế?

Cửu Nguyên Đan Điển do Tần Ninh chắp bút chứa đựng tất cả tâm đắc trong kiếp thứ năm của hắn, để sau khi hắn đi, Trần Nhất Mặc có thể tiếp tục phát triển trong lúc hắn chưa thể trở về.

Giờ thì hỏng não luôn rồi?
Chương 2587: Ta sẽ giết sư tôn ngươi

Con chó vàng thứ hai cười hí hửng: "Tên đó bị thần kinh, ngày nào cũng đem bọn ta ra thử đan, có lúc thử đến khi bọn ta không chịu nổi nữa thì hắn tự mình ra trận..."

"Ngày nào hắn cũng ôm quyển kinh thư đọc phương pháp luyện đan nhưng lại chẳng bao giờ luyện chế theo những gì được ghi chép trên đó".

Con chó vàng thứ hai nói tới đây thì con chó thứ ba bất chợt đi tới, hào hứng reo lên: "Đúng đó, đúng đó, hắn buồn cười lắm, để ta diễn lại cho ngươi xem!"

Dứt lời, con chó thứ ba ngồi xổm dưới đất, giơ một chân lên như đang xem gì đó, nhíu mày, tự nhủ: "Hừm... Sư tôn nói Phá Thân Nguyên đan này cần rèn luyện huyết hỏa trước, ngưng tụ khí hỏa sau, vì sao không được ngưng tụ khí hỏa trước rồi rèn luyện huyết hỏa sau? Đường Đường Mặc Hoàng ta đây mà phải làm tuần tự từng bước một ư?"

Con chó vàng thứ ba cười nắc nẻ: "Cười chết ta..."

Mặt Tần Ninh tối sầm, hắn chậm rãi hỏi: "Sau đó thì sao?"

"Sau đó hắn thử theo cách của hắn, ngày nào cũng mày mò, có lúc luyện được đan dược mà bọn ta không dám thử thì hắn tự thử luôn..."

"Lần đó hắn ăn một viên đan dược tự luyện chế xong mọc lông vàng cả người, phải qua mấy năm mới hết..."

Con chó vàng thứ hai lên tiếng: "Còn có lần hắn ăn một viên đan dược đen thui, thời gian đó cứ nhìn ba huynh đệ bọn ta bằng ánh mắt lạ lắm... Hắn thèm thuồng sắc đẹp của bọn ta cơ..."

Chó Đại Hoàng ở giữa vội vàng mách lẻo: "Ta còn nhớ có lần hắn ăn đan dược tự chế xong ngày nào cũng soi mặt hồ mà tô son điểm phấn... Còn ớ... Ghê quá đi à..."

Tần Ninh càng nghe mặt càng tối sầm.

Hắn nghĩ, hay là khỏi nhận tên đồ đệ này nữa ta?

Không thì hắn phải nhanh nhanh tìm cửa ra để rời khỏi Diêm Môn thôi!

Một lúc sau, Tần Ninh hỏi tiếp: "Vậy vì sao hắn lại chạy?"

"Hờ, tên này á, ngày nào cũng luyện đan, nghĩ ra quá nhiều ý tưởng khác người, lần gần đây nhất hắn đã ăn một viên đan dược to bằng ngọn núi, sau đó..."

"Sau đó bị thần kinh?"

"Không phải, tu vi của hắn xảy ra vấn đề...", Đại Hoàng nghiêm túc nói: "Có lúc phát huy được sức mạnh, có lúc thì như người bình thường..."

Nó nói lí nhí: "Bọn ta thử rồi... Có lúc đánh hắn, hắn không đánh lại nổi, nhưng có lúc thì vực dậy dữ dội lắm..."

Tần Ninh lập tức chê trách: "Ăn đan dược cả ngày như thế, tu vi rối loạn là phải!"

Đại Hoàng, Nhị Hoàng, Tam Hoàng gật đầu lia lịa.

Chúng nó cũng thấy vậy.

Chắc chắn là ăn đan dược bậy bạ xong hỏng hết cả đầu óc rồi.

Đại Hoàng nhìn Tần Ninh, hỏi: "Các ngươi vào đây bằng cách nào? Chỗ này dễ vào nhưng khó ra đấy!"

Khó ra?

Năm đó Tần Ninh ra ra vào vào nơi này vô số lần, sao lại khó ra chứ?

Nhưng nghĩ đến chuyện ba con chó vàng nói rằng trong đây mới chỉ trôi qua bốn trăm năm, hắn bỗng có dự cảm không lành.

"Ngươi vào đây làm gì? Ta thấy ngươi yếu như sên ấy, vào để chết hả?"

"Đại Oa, hắn mới nói hắn vào đây để tìm Trần Nhất Mặc đấy!", một con chó vàng khác thật thà đáp.

"Đúng đó, Đại Oa, chắc hắn biết Trần Nhất Mặc chứ nhỉ?"

Ba con chó vàng đưa mắt nhìn Tần Ninh.

Tần Ninh vội vàng lắc đầu: "Không phải, không có, các ngươi đừng nói linh tinh!"

Ba con chó vàng nhìn hắn với vẻ không tin.

Lúc này, Cửu Anh đã chở Tần Ninh và ba con chó vàng vào dãy núi dài miên man đằng trước.

Có điều tốc độ của Trần Nhất Mặc và chín người Nguyên Hổ quá nhanh, Cửu Anh rõ ràng không theo kịp, chẳng mấy chốc đã bị cắt đuôi.

Giờ đây chín người Nguyên Hổ cũng không quan tâm tới Tần Ninh nữa mà chỉ đuổi theo Trần Nhất Mặc.

Trần Nhất Mặc trong y phục trắng chạy thoăn thoắt, bay tới bay lui qua những ngọn núi.

Thế là trong thế giới Diêm Môn, Trần Nhất Mặc chạy đầu tiên, Nguyên Hổ và tám người kia đuổi theo đằng sau, Tần Ninh đưa ba con chó vàng bám theo sau cùng...

Trần Nhất Mặc mặc áo trắng đi đầu đang bay với tốc độ rất nhanh.

"Các ngươi đừng đuổi theo nữa!"

Hắn ta ngoái đầu ra sau, cao giọng quát: "Đừng ép bản hoàng ra tay, các ngươi không sợ bị giết sao? Ta chỉ là lười động thủ giết các ngươi thôi".

Nhưng nhóm chín người Nguyên Hổ cứ như không nghe thấy câu này vậy, vẫn bám theo Trần Nhất Mặc với tốc độ nhanh không tưởng.

"Hừ!"

Nguyên Hổ quát: "Nếu ngươi không quen thuộc địa hình nơi này hơn thì bản tọa đã đuổi kịp ngươi từ lâu rồi. Nhưng ngươi trốn như vậy, bản tọa biết ngay... ngươi vốn dĩ không phải đối thủ của bọn ta! Trốn ư? Ngươi có thể trốn đi đâu?"

Trần Nhất Mặc thở dài, lắc đầu: "Hầy, con người ngu ngốc".

Câu vừa dứt, Nguyên Hổ và tám người kia lảo đảo, suýt thì ngã nhào xuống.

Con người ngu ngốc?

Thế tên này không phải con người à?

Tên này có thật là đệ tử duy nhất được Cửu Nguyên Đan Đế dốc túi truyền thụ không đấy?

Đường đường Cửu Nguyên Đan Đế danh tiếng hiển hách, là nhân vật nổi tiếng khắp Cửu Nguyên Vực, Thượng Nguyên Thiên một thời mà sao lại dạy ra một đệ tử như bị thần kinh thế này?

Cứ thế, mặt trời đã gác núi mà chín người Nguyên Hổ vẫn còn đuổi theo Trần Nhất Mặc sát sao.

Bấy giờ Cửu Anh đã mệt bở hơi tai, chín cái đầu lẫn lỗ mũi đều bốc khói trắng.

"Cửu gia, ta mệt quá!"

Nó nói trong kiệt sức.

Chạy không nổi nữa rồi!

Tần Ninh cảm nhận tình hình đằng trước, bỗng nhướng mày ra lệnh: "Dừng lại!"

Dừng lại sao?

Cửu Anh chậm rãi giảm tốc độ.

Tại một ngọn núi đằng trước.

Mặt trời lặn về hướng tây, một bóng người áo trắng đứng chắp tay trên đỉnh một ngọn núi cao.

Sống lưng thẳng đầy ngạo nghễ, không ai sánh bằng.

Cứ đứng trên đỉnh núi như thế, tình cờ lúc đó mặt trời cũng nằm trên đỉnh núi khiến người này như biến thành một bức tranh thơ mộng.

Trần Nhất Mặc!

Dừng lại rồi!

Mà lúc này, Nguyên Hổ và tám người kia cũng đồng loạt dừng lại ở đỉnh từng ngọn núi, thở hồng hộc nhìn về phía hắn ta.

Nãy giờ đuổi theo tên này, mệt chết mất!

"Trần Nhất Mặc, sao không chạy nữa?"

Nguyên Hổ hừ lạnh, nhìn sang nhóm Tần Ninh.

Hắn ta thẳng tay tung một cú chưởng với Tồn Thiên Tỉ đang cầm, khí thế bàng bạc bộc phát ra ngoài.

Ầm...

Mặt đất bùng nổ, khí tức khiến người ta hãi hùng cũng lan ra khắp nơi.

Một cái lưới sấm sét tức khắc từ trong Tồn Thiên Tỉ ập lên Tần Ninh và Cửu Anh.

Ba con chó Đại Hoàng thấy vậy bén nhanh như chớp rời khỏi người Cửu Anh.

Đùng đùng...

Tiếng sấm đánh làm Tần Ninh và Cửu Anh chao đảo không ngừng, Tần Ninh phun một ngụm máu tươi, chín cái đầu của Cửu Anh nháy mắt cũng uể oải, không động đậy được nữa.

"Trần Nhất Mặc, ngươi còn chạy nữa thì ta sẽ giết sư tôn của ngươi đấy!"

Nguyên Hổ đằng đằng sát khí đe dọa.

Có Tần Ninh trong tay, còn không sợ Trần Nhất Mặc không vào khuôn khổ sao?

Tên này chạy đâu cho thoát?

Giờ phút này, bóng người áo trắng kia đó chớp nhoáng xoay người, nhìn thẳng vào mắt chín người Nguyên Hổ, nói với giọng thờ ơ: "Bản hoàng đã nói không được gọi thẳng tên húy của bản hoàng rồi mà. Mặc Hoàng! Ta là Mặc Hoàng!"

Nguyên Hổ điên tiết, tung một chưởng tóm lấy Tần Ninh rồi quát tháo: "Giao Cửu Nguyên Đan Điển ra đây, nếu không ta sẽ giết sư tôn ngươi!"

Trần Nhất Mặc nhìn sang Tần Ninh, hờ hững cất lời: "Nếu ngươi giết được sư tôn ta thì hắn không xứng là sư tôn ta!"

"Tìm đại một tên xong nói là sư tôn của Mặc Hoàng ta ư? Ngươi làm như bản hoàng bị ngu ấy?"

"Nếu một tên tôm tép như ngươi mà sư tôn ta cũng không đối phó nổi thì chết cũng đáng".

Câu vừa dứt, bầu không khí yên lặng như tờ.
Chương 2588: Các ngươi cứ muốn chịu chết

Trần Nhất Mặc!

Đúng là kẻ nhẫn tâm!

Ruồng bỏ cả sư tôn của mình!

Nguyên Hổ nhíu mày.

Trần Nhất Mặc không biết Tần Ninh là sư tôn của mình.

Dùng tính mạng của Tần Ninh để uy hiếp Trần Nhất Mặc đúng là vô dụng.

Trong lòng Nguyên Hổ hơi bất lực.

Tên này đánh thì không đánh mà chạy lại nhanh như thỏ vậy!

Thật sự là khó đối phó mà.

Lúc này, Tần Ninh nhìn về phía đỉnh ngọn núi cao kia, vẻ đẹp trai, ngầu lòi được giữ suốt từ lúc đến tới giờ bỗng tan biến, nghiến răng nghiến lợi nói: "Đồ không biết xấu hổ!"

Câu quát ấy bỗng làm Trần Nhất Mặc giật bắn, quay phắt sang Tần Ninh, cả con tim đều đập thình thịch.

"Vì tìm ngươi mà sư tôn phải trải qua bao gian nan khó khăn, vậy mà tên khốn kiếp nhà ngươi!"

Tần Ninh mắng: "Còn ở đó đóng vai chúa tể cái gì? Bao nhiêu năm trôi qua mà vẫn chưa đột phá Cực Cảnh, bước vào đỉnh phong, bị nhốt ở đây mãi không ra được, đúng là ăn hại mà".

Đám người Nguyên Hổ hết hồn.

Vị Cửu Nguyên Đan Đế này cũng bị đồ đệ mình chọc điên luôn hả?

"Láo xược!"

Trần Nhất Mặc vung tay, nhìn Tần Ninh, nói một cách kiêu ngạo: "Có phải bản hoàng không thể rời khỏi đây đâu, chẳng qua là không muốn đi thôi. Còn mấy người này, chẳng qua bản hoàng không muốn giết chúng thôi..."

"Không làm màu sẽ chết à?'

Tần Ninh lạnh lùng nhìn hắn ta, nói.

Lúc này, sắc mặt Nguyên Hổ càng khó coi hơn.

Tám vị cường giả Cực Cảnh xung quanh đồng loạt bao vây Trần Nhất Mặc, rình rập.

"Động thủ!"

Bỗng nhiên, trong nháy mắt, tám bóng người đồng thời bay giữa không trung, xúm lại gần đỉnh núi nơi Trần Nhất Mặc đang đứng.

Vào lúc này, Nguyên Hổ cũng tiến lên một bước, Tồn Thiên Tỉ trong tay nhất thời như cuồn cuộn thần lôi vô tận, bùng nổ trong Tồn Thiên Tỉ, ngưng tụ một đạo lôi ấn cao nghìn trượng giữa không trung. Nó từ trên trời giáng xuống như muốn nghiền nát Trần Nhất Mặc vậy.

Ầm...

Lôi ấn cuộn trào sấm sét ấy như bắn ra hàng ngàn hàng vạn mũi tên sấm, mỗi một mũi tên đều có thể đâm xuyên một vị Chí Cao Đế Tôn.

Giữa lúc đó, cơn mưa tên sấm trút xuống, cùng lúc đó tám vị cường giả Cực Cảnh cũng lao tới, phóng thích uy thế như dời núi lấp biển ra ngoài.

Tiếng nổ khiến người ta kinh hãi và sợ sệt thoáng chốc bao trùm chu vi mười mấy dặm.

Lôi ấn trên trời như sắp sửa đè bẹp Trần Nhất Mặc.

Tám vị Cực Cảnh đều thi triển tuyệt học của mỗi người, bắn một phát chí mạng cho Trần Nhất Mặc.

Giờ phút này, Trần Nhất Mặc đứng chắp tay trên đỉnh núi nhìn chín người, khẽ lắc đầu, thở dài: "Bản hoàng không muốn giết các ngươi nhưng các ngươi cứ muốn chịu chết!"

Nói rồi hắn ta nhẹ nhàng vung tay lên.

Chỉ thấy một chiếc ngọc giản trôi lơ lửng trên đỉnh đầu hắn ta, tỏa ra vầng sáng xanh lơ nhàn nhạt.

"Bản hoàng giết người cũng phải chú trọng phép tắc!"

"Các ngươi đã muốn chết như thế thì bản hoàng sẽ tác thành tâm nguyện ấy".

Trong giây lát, ngọc giản kia phát ra sóng gió vô tận, như dời núi lấp biển, như phá vỡ hư không, như tiếng hú dài không bao giờ dứt của biển sắp sửa vang lên.

Ầm ầm ầm...

Khoảnh khắc ấy, một thanh kiếm ngọc màu xanh da trời dài một trăm trượng được ngưng tụ ra trong ngọc giản. Thanh kiếm ngọc vừa xuất hiện đã lia thẳng tới chỗ Tồn Thiên Tỉ.

Keng!

Âm thanh va chạm điếc tai vang lên.

Tồn Thiên Tỉ tức thì trở nên ảm đạm.

Còn Nguyên Hổ thì phun một ngụm máu, mặt cắt không còn một giọt máu.

"Chém!"

Giọng nói của Trần Nhất Mặc lại cất lên, hắn ta siết chặt tay, kiếm ngọc chia thành tám thanh, tỏa ra tám hướng.

Bành bành bành...

Trong chốc lát, tám bóng người đồng loạt nổ tung.

Thoáng cái tám vị cường giả Cực Cảnh đã bỏ mạng.

Trong đó còn có đế giả Cực Cảnh!

Giờ đây, cả khung cảnh nơi đây như bước vào tận thế, từng ngọn núi sụp đổ, cây cối bị tàn phá, chỉ có ngọn núi dưới chân Trần Nhất Mặc là vẫn nguy nga, bất phàm, sừng sững không ngã.

Khuôn mặt Nguyên Hổ ngập tràn sự bàng hoàng.

Giờ đây, thanh kiếm ngọc đã chĩa vào mặt hắn ta như thể ngay sau đó sẽ lấy đi tính mạng của hắn ta.

Nguyên Hổ kinh hoàng nhìn về phía Trần Nhất Mặc đang đứng trên đỉnh núi, toát lên uy thế không ai sánh bằng kia.

Tại sao?

Rõ ràng người này có thể giết chết bọn họ mà, tại sao ban đầu lại bỏ chạy?

Rốt cuộc là vì lý do gì?

Nếu như ngay từ đầu Trần Nhất Mặc đã bộc lộ thực lực mạnh mẽ của mình thì có lẽ bọn họ đã bỏ chạy được rồi!

Còn bây giờ...

Bọn họ chết chắc!

Nguyên Hổ nhìn Trần Nhất Mặc, nói với vẻ căm hận: "Tại sao lại trêu đùa với bọn ta?"

Trần Nhất Mặc xoay người, liếc mắt nhìn hắn ta rồi hờ hững trả lời: "Bản hoàng đã nói không muốn giết các ngươi rồi, nhưng các ngươi ép người quá đáng, bản hoàng cũng hết cách!"

Nghe vậy, nét mặt Nguyên Hổ tối sầm, hắn ta cười tự giễu: "Đồ đệ của Cửu Nguyên Đan Đế, Trần Nhất Mặc, ngươi không thoát được đâu!"

Trần Nhất Mặc không hề nao núng khi nghe thấy lời đe dọa ấy, bổ một kiếm xuống.

Ùng ùng...

Mặt đất lại rung chuyển, khí thế bàng bạc lại bộc phát.

Nguyên Hổ, đã chết!

Giờ đây, tất cả nguy cơ đã tan thành mây khói.

Tần Ninh đã trốn ra xa từ lâu.

Đối với Nguyên Hổ và tám người kia, hắn đã là đèn cạn dầu, việc khẩn cấp trước mắt là bắt Trần Nhất Mặc nên không để ý hắn nữa.

Lúc này, Tần Ninh dựa người vào một tảng đá đen, thở dốc từng cơn.

Bỗng nhiên, một bóng người áo trắng xuất hiện ở phía trên Tần Ninh.

Bóng dáng áo trắng ấy đứng trên tảng đá Tần Ninh đang dựa vào, chắp tay đưa lưng về phía hắn như lúc mới hiện thân. Thần bí khó lường. Cao cao tại thượng.

"Bàn tay nhật nguyệt cầm càn khôn, thế giới Cửu Thiên ta vi tôn!"

Một câu ca vang lên.

"Ngươi là người phương nào?"

Trần Nhất Mặc hỏi.

Tần Ninh nhìn bóng lưng hắn ta, nói thẳng: "Quay lại, tháo lụa che mặt xuống. Suốt ngày cứ ra vẻ huyền bí, học cái thói đó ở đâu đấy?"

Xẹt...

Phút chốc, Tần Ninh mới vừa dứt lời thì mũi kiếm ngọc bỗng chĩa vào cổ hắn.

Mũi kiếm tỏa ra khí lạnh như thể sẽ đâm thủng cổ Tần Ninh bất cứ lúc nào.

"Bản hoàng hỏi ngươi là người phương nào, trả lời thành thật vào!"

Giọng Trần Nhất Mặc vẫn xa xôi như thế.

Tần Ninh đanh mặt.

"Tần Ninh!"

Trần Nhất Mặc nhướng mày, hỏi ngay: "Vì sao giả mạo sư tôn ta?"

"Không phải giả mạo, là ta".

Tần Ninh từ tốn nói: "Năm xưa chuyển thế sống lại, ta đã từng dặn dò ngươi rằng sẽ quay lại tìm ngươi".

"Ta cũng từng dặn dò ngươi phải thường xuyên nghiên cứu Cửu Nguyên Đan Điển, trở thành một thế hệ Đan Đế!"

Trần Nhất Mặc vẫn không dao động.

Tần Ninh lật tay, cầm một thanh trường kiếm.

Long Hoàng Thập Tự Kiếm!

Tần Ninh nhanh chóng nói: "Thiên Linh phương, Địa Linh Phương, Nhân Linh Phương, Long Hoàng Thập Tự Kiếm này được phong ấn trong Nhân Linh Phương, trừ ta và ngươi ra thì còn ai trên thế gian này phá vỡ được chứ?"

Trần Nhất Mặc vẫn đứng yên.

Tần Ninh lại nói: "Nếu vẫn không tin thì ngươi xem đây là gì?"

Nói rồi hắn lại trở tay, ba quyển đan điển hiện ra, yên lặng lơ lửng trước người hắn.

"Vấn Quyển!"

"Cầu Quyển!"

"Tác Quyển!"

Tần Ninh bình thản nói: "Ta có thể dung hợp ba quyển đầu của Cửu Nguyên Đan Điển".

"Vậy ngươi dung hợp cho ta xem?"

Trần Nhất Mặc hỏi.

Nét mặt Tần Ninh hơi tái nhợt, nói ngay: "Trước đó ta trải qua mấy cuộc chiến khốc liệt, bị nội thương khá nặng nên không thể dung hợp".

"Ha ha!"

Trần Nhất Mặc lạnh lùng cười.
Chương 2589: Chịu trách nhiệm cho lời nói của bản thân

Tần Ninh tiếp tục nói: "Nhưng không vội, ta tự có cách khác để chứng minh".

Trần Nhất Mặc nghe vậy mới xoay người, nhìn hắn đầy thăm dò.

"Sư tôn ta chuyển thế sống lại, nhưng với tính cách của sư tôn ta thì thì đâu thể nào chọn khuôn mặt này!"

Gì?

Khuôn mặt này?

Khuôn mặt này thì sao?

Tần Ninh nhìn Trần Nhất Mặc với vẻ khó hiểu.

Trần Nhất Mặc chậm rãi nói: "Sư tôn của ta là vô địch thế gian, là thần tiên cái thế, dung mạo thì xuất trần, tuấn tú, cả thiên hạ này ta xưng số một thì chỉ có sư tôn ta mới được xưng số hai!"

Gì cơ???

"Nhìn bản mặt ngươi là biết tuyệt đối không phải gu của sư tôn ta rồi, quá cục mịch, quá thấp kém, chẳng có chút gì gọi là oai phong của cường giả vô địch cả!"

"Ha ha!"

Tần Ninh nhìn Trần Nhất Mặc, cười đáp: "Ngươi phải chịu trách nhiệm cho lời nói của mình đấy!"

"Chắc chắn rồi!"

Lúc này, ba con chó vàng không biết vừa chạy đi đâu đã vòng về.

"Trần Nhất Mặc, thực lực của ngươi đã khôi phục rồi sao?"

Nghe vậy, Trần Nhất Mặc quay sang nhìn ba con chó Đại Hoàng, nhướng mày nói: "Nói bậy nói bạ, thực lực của bản hoàng lúc nào mà không thâm sâu khó lường!"

Ba con chó Đại Hoàng không quan tâm.

Tần Ninh lại hỏi: "Trần Nhất Mặc, ta hỏi ngươi, hợp nhất chín quyển Cửu Nguyên Đan Điển là để làm gì?"

Trần Nhất Mặc vừa muốn mở miệng trả lời.

Thì vẻ mặt hắn ta bỗng căng thẳng, ngậm miệng nhìn Tần Ninh không nói gì.

"Trong chín quyển, Vấn Quyển, Cầu Quyển, Tác Quyển là ba quyển đầu, dùng để chuẩn bị cho chặng đường tu luyện thuật luyện đan. Đường vừa hẹp vừa dài thênh thang, muốn đạt được thứ mình muốn phải nỗ lực tu luyện!"

"Hành Quyển, Tri Quyển, Tư Quyển là ba quyển giữa, mong cầu đạt được đạo mình muốn. Mong cầu thế nào? Đi! Đi vạn dặm đường, đạt vạn dặm đạo. Đi rồi mới biết, biết rồi mới suy tư".

"Minh Quyển, Tâm Quyển, Đạt Quyển là ba quyển cuối cùng. Phải có hướng suy nghĩ rõ ràng, hiểu bản chất của đan dược, hiểu phương pháp luyện đan, mọi bước tiến hành đều phải rõ ràng mới có thể nhập tâm, nhập đạo, từ đó thông thấu, mà hễ ai đã thông thấu tất thành thầy, giáo dục vạn người!"

Lúc này, Trần Nhất Mặc nhìn Tần Ninh với vẻ mặt kì lạ.

"Đây là chính cương cốt lõi của Cửu Nguyên Đan Điển, không mấy ai trên thế gian này biết được điều đó. Ít nhất thế này đã làm ngươi tin ta hơn rồi đúng không?"

Hắn ta vẫn giữ im lặng.

Tần Ninh tiếp tục kể: "Ta là Linh Thiên Thần, xuất thân từ nhà họ Linh, gặp ngươi tại Cửu Nguyên Vực, sau này nhận ngươi làm đồ đệ, dạy ngươi học thuật luyện đan suốt ngàn năm. Ta đã dành cả đời để viết nên Cửu Nguyên Đan Điển. Trong khoảng thời gian đó, ngươi và ta cùng nhau đi qua bảy đại vực Cửu Nguyên Vực, Huyền Băng Vực, Chiến Thần Vực, Thiên Viện Vực, Thương Long Vực, Huyết Vân Vực, Thiên La Vực, đáng nhớ nhất là vào Thượng Nguyên Thiên Vực. Sau khi đi ra Thượng Nguyên Thiên, ta đã dẫn ngươi qua những nơi nào, dỏng tai lên nghe cho kỹ đây!"

Tần Ninh, Trần Nhất Mặc, Cửu Anh và ba con chó Đại Hoàng ngồi dưới chân núi trong ánh chiều tà dần lấp ló. Ba con chó Đại Hoàng nghe Tần Ninh kể về những sự tích năm xưa, không biết tìm ở đâu ra một cây đuốc, thậm chí còn nhóm lửa lên rồi thả vào trong đó.

Đến khi hắn kể xong, một trong ba con chó Đại Hoàng nhìn Trần Nhất Mặc với vẻ hào hứng vô cùng: "Trần Nhất Mặc, hắn là sư tôn ngươi thật đấy, những gì hắn kể đều giống với những chuyện ngươi từng kể với bọn ta này!"

"Câm miệng, ồn ào quá".

Trần Nhất Mặc lại đưa lưng về phía Tần Ninh, đứng chắp tay, dường như hắn ta đang ngẩng mặt nhìn bầu trời đầy sao.

"Nếu sư tôn ta bị người khác bóc tách hồn phách thì đương nhiên cũng tìm hiểu được mấy chuyện này thôi!"

Tần Ninh đưa mắt nhìn hắn ta, không giải thích gì thêm, chỉ nở nụ cười bình thản và nói: "Hồi phục được nửa ngày, ta có thể dung hợp đan điển được rồi".

"Lấy sáu quyển đan điển của ngươi ra đây".

Nghe vậy, ánh mắt của Trần Nhất Mặc đang quay lưng với Tần Ninh hơi mất bình tĩnh, hắn ta giễu cợt: "Lòi đuôi cáo ra rồi đấy à? Giờ ta lấy đan điển ra thì ngươi sẽ cướp chứ gì? Ở đây còn ai tiếp tay cho ngươi nữa, nói đi? Ngươi không thắng ta được đâu!"

Câu nói đầy khó hiểu của Trần Nhất Mặc làm Tần Ninh rất muốn xông qua lấy chày gỗ đập tên này chết tươi, nhưng nghĩ lại mình hiện giờ chưa phải đối thủ của hắn ta nên đành thôi.

"Không cần lấy hết đâu, một quyển thôi là được!"

Hắn nói tiếp: "Trên Cửu Nguyên Đan Điển có hồn thức bản mệnh của ta, bất cứ ai cũng không làm giả được nó!"

"Hồn thức khai sinh của ngươi và của ta cùng dung nhập vào đan điển thì sẽ tự động hiện ra cảnh ngươi bái sư năm đó. Đó cũng là giao ước giữa hai sư đồ chúng ta lúc bấy giờ, cho dù ngươi hay ta là kẻ giả mạo, chuyện này bị lộ ra thì cũng không ai làm được điều đó".

"Bắt đầu đi!"

Tần Ninh lấy Vấn Quyển ra, đặt ở trước mặt.

Trần Nhất Mặc đang quay lưng với hắn lại hơi run run.

Không ổn rồi!

Lời lẽ của Tần Ninh đanh thép quá!

Lẽ nào là sư tôn trở về thật?

Nhưng nghĩ đến cảnh Tần Ninh bị Nguyên Hổ dồn ép một cách khốn đốn...

Thôi xong!

Bình tĩnh lại!

Trần Nhất Mặc, ngươi phải bình tĩnh lại!

Chắc gì đã là sư tôn thật đâu. Ngươi là ai? Là Mặc Hoàng, là một thế hệ Đan Hoàng. Phải bình tĩnh, tai họa ngập đầu vẫn mặt không đổi sắc mới là ngươi!

Trần Nhất Mặc chậm rãi nói: "Được thôi! Xem ra ngươi vẫn chưa chịu bỏ cuộc, bản hoàng sẽ vạch trần bộ mặt thật của ngươi!"

Dứt lời, hắn ta hất tay, một quyển đan điển hiện lên.

Quyển thứ tư! Hành Quyển!

Cuốn Hành Quyển tựa như một hòn đá lửa đỏ như máu, lóe sáng dịu nhẹ, trông vô cùng đáng sợ.

Nó cũng toát lên khí tức khá là khủng khiếp.

Giống như một ngọn núi lửa bỗng nhiên bùng cháy vậy.

Hành Quyển!

Năm xưa quyển này được Tần Ninh tạo nên từ Hỏa Ngục Thạch ở núi Liệt Ngục, chứa đầy hơi lửa nóng khủng khiếp và dữ dội.

Lúc này, Tần Ninh nhìn về phía Trần Nhất Mặc, nắm tay lại, nhỏ một giọt tinh học lên Vấn Quyển không chút do dự.

Trần Nhất Mặc cũng búng tay, bắn một giọt tinh học vào Hành Quyển.

Trong giây lát, mỗi người tách một đạo hồn phách ra dung nhập vào hai quyển đan điển.

Phút chốc, một hiện tượng kỳ lạ đột nhiên xảy ra.

Hai quyển đan điển phát sáng.

Vầng sáng ấy hóa thành một bức tranh cuộn.

Trong bức tranh cuộn là một thiếu niên nhỏ nhắn mặc đồ trắng đang dâng trà, dập đầu bái lạy với một người thanh niên mặc đồ trắng.

Dập đầu ba lần, lạy chín lần!

Nét mặt người đó đầy trịnh trọng.

Nhìn kỹ hơn, người thanh niên mặc đồ trắng chính là Linh Thiên Thần, Cửu Nguyên Đan Đế ở kiếp thứ năm của Tần Ninh.

Còn thiếu niên áo trắng thì không đeo lụa che mặt, khuôn mặt non nớt ẩn chứa đôi nét nhã nhặn, thư sinh nhưng lại làm người ta rất thoải mái.

Giờ phút này, Trần Nhất Mặc không khỏi xoay người nhìn hình ảnh trong đó, người bỗng run lên.

Chết rồi, chết rồi!

Trần Nhất Mặc quay sang nhìn Tần Ninh, mắt trợn trừng, người bắt đầu run cầm cập.

Tần Ninh chắp tay đứng trước hòn đá đen, nhìn hắn ta, cũng không nói gì.

Hắn đang chờ Trần Nhất Mặc tới quỳ lạy với mình!

Khi những cuốn đan điển dung hợp với nhau sẽ hiện ra cảnh bái sư năm xưa, đây là giao ước giữa Tần Ninh và Trần Nhất Mặc.

Đệ tử nào hắn cũng để lại dấu hiệu không ai làm giả được để chờ đến ngày nhận nhau.

Cửu Nguyên Đan Điển chính là minh chứng hoàn toàn chân thật để hắn và Trần Nhất Mặc nhận nhau lần nữa.

Lúc này, ba con chó Đại Hoàng vô cùng ngạc nhiên khi nhìn thấy vẻ mặt của Trần Nhất Mặc.

Lẽ nào là thật?

"Mặc Nhi!"

Tần Ninh đợi thật lâu vẫn không thấy Trần Nhất Mặc làm gì, mở miệng quát to.

Tiếng quát ấy khiến Trần Nhất Mặc tức thì hóa thành một tàn ảnh chạy mất dạng...

Tần Ninh: ???

Ba con chó vàng: ???

Cửu Anh: ???

Một người bốn thú ngây ra như phỗng.
Chương 2590: Bị bẻ rồi

"Chạy cái gì mà chạy?"

Tần Ninh điều khiển Cửu Anh đuổi theo ngay tắp lự.

Mặc dù tốc độ của Trần Nhất Mặc ở đằng trước không nhanh nhưng dáng vẻ chạy bạt mạng của hắn ta lại làm Tần Ninh đau cả đầu.

Một trong ba con chó vàng lên tiếng: "Thực lực của Trần Nhất Mặc lại bay rồi... chắc chắn là lại có sự cố gì rồi đây".

Chuyện đến nước này, Tần Ninh không còn gấp gáp nữa.

Trần Nhất Mặc nhìn thì có vẻ chạy rất nhanh nhưng Cửu Anh vẫn đuổi theo kịp.

"Sư tôn!"

Phía trước, Trần Nhất Mặc thấy Tần Ninh cưỡi Cửu Anh phi tới thật nhanh thì cao giọng hét: "Sư tôn, người về từ lúc nào thế ạ?"

"Ngươi chạy cái gì?"

Tần Ninh nhìn Trần Nhất Mặc, hét lớn.

"Con có chạy đâu, thể nào người cũng đánh con cho xem. Người phải hứa không được đánh con đã thì con mới đứng lại!"

Ba con chó Đại Hoàng nhìn Tần Ninh, vẻ mặt tỉnh ngộ.

Hóa ra sư tôn Trần Nhất Mặc tìm tới thật này!

"Sao ta lại đánh ngươi?", Tần Ninh ngồi xếp bằng trên Cửu Anh, hỏi một cách trêu tức.

Trần Nhất Mặc miệng liến thoắng: "Sư tôn à, người không thể trách con được, con có biết người là ai đâu, con cũng có ngờ người oai phong, lẫy lừng một thời lại bị người của nhà họ Nguyên truy sát thế đâu!"

"Thế sao?"

Tần Ninh bật cười, hỏi từ xa: "Bị người của nhà họ Nguyên giết thì ta không xứng làm sư tôn ngươi, ngươi đã nói vậy còn gì? Giờ chúng ta có phải sư đồ đâu, sao lại sợ ta thế chứ?"

"Sư tôn, con sai rồi!"

Trần Nhất Mặc cầu xin khẩn thiết: "Con sai thật rồi, con ở đây suốt mấy trăm năm, ngột ngạt quá đâm ra ngu muội, não tàn, người đừng so đo với con!"

"Không không không!"

Tần Ninh thẳng thừng chối bỏ: "Tay cầm âm dương định càn khôn, thế giới Cửu Thiên ta vi tôn luôn mà, ngươi lợi hại thế cơ mà, ta nào dạy nổi ngươi?"

"Chúng ta cắt đứt quan hệ thầy trò tại đây, ngươi làm tôn phần ngươi, ta làm rác rưởi phần ta".

"Khỏi mất công đường đường Mặc Hoàng nhà ngươi xấu hổ, mất mặt nữa".

Trần Nhất Mặc nghe vậy vẫn không giảm tốc độ, vừa ngoái đầu vừa nói: "Sư tôn đừng vậy mà, con biết lỗi thật rồi".

"Vậy sao ngươi còn chạy?"

"Người đừng đánh con!", hắn ta nhanh nhảu ra điều kiện: "Người không đánh con thì con sẽ không chạy nữa!"

"Còn cò kè mặc cả với ta?"

Tần Ninh đanh mặt: "Giỏi quá nhỉ?"

Hai thầy trò người chạy người đuổi theo, lúc này dường như dao động năng lượng mạnh mẽ đã trở về với Trần Nhất Mặc nhưng hắn vẫn lợi dụng sự quen thuộc với địa hình để né tránh sự truy bắt của Tần Ninh.

Tần Ninh ngồi trên người cũng không bảo Cửu Anh tăng tốc, chỉ từ từ đuổi theo.

Mặt trăng khuất bóng, mặt trời ló rạng.

Trần Nhất Mặc chạy tròn một đêm.

Tần Ninh cũng đuổi theo một đêm.

"Sư tôn, con không chạy nổi nữa!"

Trần Nhất Mặc tựa vào một thân cây, vừa thở hồng hộc vừa nói.

"Chạy tiếp đi chứ!"

Tần Ninh ngồi trên người Cửu Anh, đáp: "Bảo ngươi dừng mà không chịu dừng thì chạy cho đủ!"

"Con chạy đủ rồi!"

"Không! Chưa đủ!"

Tần Ninh hậm hực nhìn Trần Nhất Mặc.

Lúc này, hắn ta từ từ bước tới, vừa thở hổn hển vừa đuổi theo phía sau Tần Ninh.

Tiếng rầm đột nhiên vang lên.

Trần Nhất Mặc ngã nhào xuống đất, đầu chúi xuống, mông thì chổng lên trời.

Tần Ninh thấy vậy thì dở khóc dở cười, ra hiệu Cửu Anh hạ xuống, chậm rãi lại gần hắn ta.

"Đứng lên đi!"

Hắn nhìn Trần Nhất Mặc, từ tốn nói: "Học ai cái thói mạnh miệng, dở hơi đó đấy".

Trần Nhất Mặc nằm gục trên đất, mở mắt nhìn Tần Ninh: "Sư tôn, con dậy không nổi, người cõng con đi!"

"Cút!"

Tần Ninh nhìn Trần Nhất Mặc, chậm rãi ngồi xuống rồi cười híp mắt: "Còn định giết ta mà, oai phong lắm mà!"

"Do con không biết thôi, người không biết vô tội mà!"

"Gì cũng nói được nhỉ?", Tần Ninh tóm lấy tay trái của hắn ta, hừ lạnh: "Vi sư vẫn chưa hết bực đâu!"

Dứt lời, hắn dồn một chút lực vào tay, cảm thấy thân xác Trần Nhất Mặc quả thật không có sức mạnh gì cả. Quả nhiên người hắn ta có vấn đề rồi.

"Sư tôn nhẹ chút!"

"Nhẹ? Không đánh ngươi một trận thì ta không nguôi giận nổi!"

Tần Ninh nói rồi kéo tay Trần Nhất Mặc, ném hắn ta vào vách núi phía trước.

Rầm...

Một tiếng động lớn vang lên, Trần Nhất Mặc bị ném văng, nhưng ngay sau đó Tần Ninh bỗng ngẩn người, hơi sửng sốt, đứng tại chỗ thất thần nhìn cánh tay của Trần Nhất Mặc mình đang cầm.

Xa xa, Trần Nhất Mặc va uỳnh vào núi, phịch một tiếng, ngã xuống đất rồi lăn mấy vòng.

Nhưng giờ đây, cánh tay của hắn ta vẫn còn nằm trong tay Tần Ninh.

Rớt mất một cánh tay rồi!

Sao chuyện này có thể xảy ra!

Cho dù thực lực của Trần Nhất Mặc bị hạn chế thì chung quy vẫn là cường giả Cực Cảnh, Đại Đế Tôn như hắn sao mà giật một cánh tay của Trần Nhất Mặc ra được.

Tần Ninh dần siết chặt cánh tay của hắn ta, nét mặt dần dần trở nên tối tăm, bước từng bước tới trước mặt Trần Nhất Mặc.

Lúc này, Trần Nhất Mặc ngồi dưới đất, tay trái rỗng tuếch.

Tần Ninh lại gần hắn ta, ngồi vào một hòn đá, cầm cánh tay của Trần Nhất Mặc mà không nói một lời.

Thời gian dần trôi, cánh tay mà Tần Ninh đang cầm biến thành một thân cây tỏa ra vầng sáng xanh dịu nhẹ.

Trần Nhất Mặc quỳ xuống đất, từ từ tới bên cạnh Tần Ninh, lén nhìn hắn rồi lí nhí nói: "Sư tôn, người đừng giận..."

"Biến!"

Tần Ninh gầm lên, tung chưởng giáng xuống.

Trần Nhất Mặc không né cũng không tránh, chỉ cúi gằm mặt, ôm đầu bằng một tay.

Cuối cùng, Tần Ninh vẫn không đánh hắn ta.

Trần Nhất Mặc thả tay xuống, ngẩng đầu nhìn hắn đồng thời cười hí hửng: "Sư tôn, ngoại hình kiếp này của người đẹp trai thật đó, người nhận số một thì không ai dám nhận số hai đâu!"

"Người đừng giận mà, con không cố ý đâu, chỉ là ở đây một mình những bốn trăm năm chán quá nên đầu óc hơi có vấn đề, người đừng so đo với con nhé".

Trần Nhất Mặc nói một thôi một hồi.

Thật lâu sau, Tần Ninh nhìn Trần Nhất Mặc, lạnh lùng hỏi: "Chuyện này là sao?"

"Dạ?"

Hắn ta ngẩn người, đáp ngay: "Con chỉ không cẩn thận mắc bẫy người ta thôi. Trước đây cũng từng vào Diêm Môn với người nên con nghĩ vào đây một mình sẽ không sao, nào ngờ vào rồi không ra được nữa, bị người ta lừa, bị nhốt ở đây".

"Ta không hỏi ngươi vào bằng cách nào, ta hỏi ngươi cái tay này là sao đây?"

Nghe thấy câu này, Trần Nhất Mặc gãi đầu, bối rối trả lời: "Bị người ta bẻ rồi ạ..."

"Đưa ta xem".

"Không cần đâu sư tôn, con đã giải quyết xong rồi".

"Đưa đây!"

Tần Ninh đanh mặt, mắng.

Trần Nhất Mặc gãi đầu, tay phải xé áo trên vai trái ra. Chỉ thấy nơi bị cụt đỏ như máu, máu thịt nhúc nhích như thể sẽ nuốt chửng khí tức trong cơ thể hắn ta bất cứ lúc nào.

Trần Nhất Mặc nhanh chóng giải thích: "Con bị trúng độc, thứ đó độc lắm, ngay cả con cũng không giải được, cánh tay không thể mọc lại được nữa, ở đây con tìm được thần mộc Thanh Văn để thay thế... Những năm qua luyện đan tại đây, con cũng nghĩ đến chuyện chữa trị cho bản thân nhưng không thể, ngày nào cũng ăn đan dược tự luyện chế, có lúc xảy ra sự cố, đến mức tu vi bất ổn, nếu không thì con đã đột phá cực hạn Cực Cảnh từ lâu rồi..."

Nghe những lời bộc bạch này, tâm trạng Tần Ninh nhất thời ngổn ngang.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom