• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Hot Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu

  • Chương 3196-3200

Chương 3196: Tiểu Nhan

Người mới xuất hiện ở lối vào sơn cốc là một cô bé. Cô bé này nom khoảng bảy tám tuổi, khuôn mặt đáng yêu, cột tóc hai chùm, quần áo và phụ kiện được làm từ chất liệu bất phàm, có lẽ là một món thiên nguyên khí.

Có điều, lúc này bộ quần áo kia đã nát bươm khiến người ta nhìn mà xót xa.

"Ngươi là ai?"

Cửu Anh hỏi bằng tiếng người, khí thế vô cùng hung dữ.

Nghe nó chất vấn, cô bé sợ tới mức không thốt nên lời, môi trề xuống, rơi nước mắt.

Thấy cảnh này, Cửu Anh đần mặt ra.

Khóc cái khỉ gì?

Lão tử chỉ hỏi một câu thôi mà! Tần Ninh ngồi nguyên tại chỗ nhìn về phía cô bé, cười hỏi: "Sao lại khóc?

Đói rồi phải không?"

Cô bé ôm mặt, gật đầu.

"Vậy thì lại đây ăn chút đi".

Cô bé hết nhìn Tần Ninh lại nhìn sang Cửu Anh, nhưng rồi cuối cùng vẫn không thể kháng cự lại cám dỗ của đồ ăn, cô bé tiến lại gần Tần Ninh, nhận lấy một miếng thịt nướng rồi bắt đầu cắn từng miếng nhỏ một.

Thấy vậy, Cửu Anh cực kỳ không phục.

Nó chưa được ăn bao nhiêu nữa!

"Ngươi tên gì?"

Tần Ninh nhìn cô bé, hỏi.

Cô bé ngẩn người, chớp đôi mắt to tròn và lấp lánh, không biết nên trả lời thế nào.

"Ê ê ê, ngươi không biết tên ngươi là gì luôn à?"

Cửu Anh hừ lạnh.

Con bé này háu ăn quá, thịt mà Tần gia nướng sắp bị con bé ăn hết rồi.

"Ta không biết...", cô bé nuốt một miếng thịt xuống bụng rồi nhìn xiên thịt Tần Ninh đang nướng, rụt rè đáp.

"Hừ...", Cửu Anh nhìn về phía Tần Ninh, nói: "Gia, không khéo là tiên thú nào trong dãy núi này hóa hình, tính kế ngài, muốn ăn thịt ngài đấy!"

Nghe thấy câu này, cô bé sợ hãi nhìn Cửu Anh và Tần Ninh.

Hắn mỉm cười: "Tiểu cô nương đừng sợ, đói thì cứ ăn thêm đi!"

Dứt lời, Tần Ninh đưa xiên thịt mình đã nướng xong cho cô bé.

"Ngươi quên tên của mình rồi đúng không?"

Tần Ninh hỏi.

"Vâng...", cô bé trả lời: "Ta chỉ nhớ tên ta có chữ Nhan thôi".

"Thế ta gọi ngươi là Tiểu Nhan nhé".

Nói xong, Tần Ninh xoa đầu cô bé.

Thế nhưng lúc đặt tay lên đầu cô bé, gương mặt hắn hiện lên sự ngạc nhiên.

Cửu Anh hiểu ngay, chắc chắn Tần gia đã phát hiện ra chỗ bất phàm của cô bé này.

"Vậy ngươi có biết đây là đâu không?"

Tiểu Nhan lắc đầu.

"Vậy sao ngươi lại xuất hiện ở đây thì sao?"

Tiểu Nhan lại lắc đầu.

Hỏi hết mấy câu mà Tiểu Nhan vẫn lắc đầu không ngừng, rõ ràng cô bé không hề nhớ được gì.

Cửu Anh lại gần Tần Ninh, trở về chiều cao nửa mét rồi hỏi: "Gia, hay ta làm thịt con bé này đi?"

"Làm thịt làm thịt làm thịt, suốt ngày chỉ biết cái này, trước kia cũng chẳng thấy ngươi được tích sự gì!"

Nghe thấy câu này, Cửu Anh rụt chín cái đầu lại, không dám hé răng nữa.

Một đêm trôi qua trong yên bình, sáng sớm hôm sau, Tần Ninh lại xuất phát.

Tiểu Nhan không biết nên đi đâu nên đi theo Tần Ninh, gương mặt của cô bé vô cùng đáng yêu.

Tần Ninh không quan tâm tới chuyện này.

Nửa ngày sau, Tiểu Nhan vẫn chệnh choạng đi theo Tần Ninh.

"Ngươi, lại đây".

Thấy Tần Ninh gọi mình, Tiểu Nhan vội vàng đi tới.

"Ngươi không biết mình tới từ đâu, cũng không biết ngươi tên gì, đi theo ta để làm gì chứ?"

Tiểu Nhan nghe hắn hỏi vậy bèn đáp: "Nơi này quá nguy hiểm, nếu ta không đi theo ngươi thì ta sẽ chết".

"Vậy thì ngươi cũng không thể bắt ta bảo vệ ngươi không công như thế được?"

Nghe thấy câu này, Tiểu Nhan gãi đầu.

"Thế này đi".

Tần Ninh cười nói: "Đúng lúc ta đang thiếu một nha đầu hầu hạ, ngươi làm nha đầu của ta, bình thường lo việc chăm sóc cho ta, thế nào?"

"Nha đầu?"

Tiểu Nhan ngơ ngác nhìn Tần Ninh.

"Là chăm lo những việc sinh hoạt hàng ngày của ta đấy".

"Được thôi!"

Tần Ninh nói ngay: "Vậy ngươi phải nướng thịt cho ta đó!"

"Được chứ!"

Hai người nhanh chóng thỏa thuận xong.

Tuy nhiên, Cửu Anh thừa biết một điều rằng nếu như Tiểu Nhan này chỉ là người bình thường thì Tần gia sẽ không bao giờ thốt ra một câu như thế.

Chắc chắn Tần gia đã phát hiện điều đặc biệt của cô bé này.

Sau nhiều ngày trăn trở, lại vài tháng trôi qua, Tiểu Nhan cũng hiểu nha đầu cần làm những gì, chăm lo cho cuộc sống sinh hoạt của Tần Ninh mỗi ngày.

Ngày nào Tần Ninh cũng làm đa dạng các món ngon như súp thịt, nướng thịt, canh thịt, có thể nói là đã thỏa mãn dạ dày của Cửu Anh và Tiểu Nhan.

Nhất là Cửu Anh.

Không phải tất cả thú vật trong Thượng Tam Thiên đều là tiên thú, nhưng cho dù là thiên nguyên thú thì vì được bồi bổ bằng tiên khí nên chúng không những thịt ngon mà còn đem lại lợi ích rất lớn cho hung thú là nó.

Hôm nay, Tần Ninh và Tần Ninh dừng chân bên một dòng suối.

"Tiểu Nhan, lấy ít nước tới đây".

"Vâng".

Hiện giờ, Tiểu Nhan đã biết cách hầu hạ Tần Ninh, làm chuyện gì cũng thành thạo quen tay.

Sau khi đi tới bên dòng suối, Tiểu Nhan xách thùng gỗ đi về lại với gương mặt tái nhợt.

"Sao vậy?"

"Bên suối có người chết!"

Tiểu Nhan tái hết cả mặt, nói.

Có người chết?

Tần Ninh ngẩn người.

Hắn đi vào dãy núi này đã được hơn nửa năm, trừ Tiểu Nhan, hắn không còn bắt gặp người sống nào khác mà toàn gặp nguyên thú, tiên thú.

Đi đến bên dòng suối, quả nhiên Tần Ninh nhìn thấy một xác chết nằm trên hòn đá bên suối. Thân thể người này chằng chịt mười mấy vết thương khủng khiếp, đã tắt thở từ lâu.

"Đi xem sao".

Tần Ninh dẫn Tiểu Nhan dọc theo dòng suối đi lên trên.

Đi được chừng trăm trượng, bọn họ tiếp tục nhìn thấy vài thi thể bên sông, trạng thái chết của họ vô cùng thảm thiết.

Mấy xác chết kia mặc quần áo và phụ kiện khác nhau nhưng đều thêu một đóa hoa mạn đà la trên vai trái.

Hiển nhiên, những người này cùng đến từ một thế lực.

Đi thêm mấy chục trượng nữa, Tiểu Nhan đột nhiên cất tiếng: "Tần công tử, bên kia có người!"

Hắn nhìn theo hướng mà Tiểu Nhan nói, một bóng người đang nằm sấp bên bờ dòng suối nhỏ, vẫn còn thoi thóp thở.

Nhìn từ nơi này, không khó để nhận thấy đó là một cô gái, vóc người uyển chuyển và thướt tha, dường như phần áo sam trên lưng đã bị thanh kiếm sắc bén chém rách, để lộ một vết thương đáng sợ.

Tần Ninh vượt qua dòng suối nhỏ, đi tới trước người cô gái rồi đưa tay xuống mũi nàng ấy để kiểm tra hơi thở.

"Vẫn còn sống!"

Tần Ninh lập tức ra lệnh: "Cửu Anh, cõng nàng ấy lên, chúng ta đi xem tiếp".

"Ta cõng hả?"

Cửu Anh bất đắc dĩ hỏi.

"Chứ chẳng lẽ ta cõng?"

"...", Cửu Anh cao lên nửa mét rồi cõng cô gái kia trên lưng mình, Tần Ninh dẫn Tiểu Nhan tiếp tục đi lên.

Dọc đường đi, bọn họ đều gặp mười mấy thi thể, ai nấy đều chết rất thảm thiết.

Hơn nữa, phần lớn những võ giả này đều có cảnh giới từ thập biến đến thập nhị biến, cũng có vài người có thực lực Hư Tiên.

Mặc dù Thượng Tam Thiên là Tiên Giới nhưng không phải bất kì người nào hay thú nào vừa sinh ra đã có cảnh giới Tiên Nhân.

Cũng có võ giả không thuộc cấp bậc Tiên Nhân cư ngụ ở đây.

Cuối cùng, khi đã chắc chắn không còn ai sống sót, Tần Ninh tìm một sơn cốc có một cái ao, ra lệnh cho Cửu Anh đặt nữ tử đang hôn mê kia xuống.

Sau khi cẩn thận kiểm tra thương thế của cô gái, Tần Ninh lấy từng gốc dược thảo ra.

Đây là những dược thảo có giá trị khá cao mà Tần Ninh hái được trong dãy núi này trong suốt thời gian qua.

"Tiểu Nhan, làm phụ tá của ta!"

Tần Ninh thẳng thừng bảo.

"Phụ tá là gì ạ?"

Tiểu Nhan ngây thơ hỏi.

"Là giúp đỡ cho ta đấy!"

Tần Ninh hơi cạn lời, nhanh chóng rửa sạch hai tay. Tiên khí nhàn nhạt quẩn quanh trên đầu ngón tay của của hắn rồi tìm kiếm trên quần áo cô gái...
Chương 3196: Tiểu Nhan

Người mới xuất hiện ở lối vào sơn cốc là một cô bé. Cô bé này nom khoảng bảy tám tuổi, khuôn mặt đáng yêu, cột tóc hai chùm, quần áo và phụ kiện được làm từ chất liệu bất phàm, có lẽ là một món thiên nguyên khí.

Có điều, lúc này bộ quần áo kia đã nát bươm khiến người ta nhìn mà xót xa.

"Ngươi là ai?"

Cửu Anh hỏi bằng tiếng người, khí thế vô cùng hung dữ.

Nghe nó chất vấn, cô bé sợ tới mức không thốt nên lời, môi trề xuống, rơi nước mắt.

Thấy cảnh này, Cửu Anh đần mặt ra.

Khóc cái khỉ gì?

Lão tử chỉ hỏi một câu thôi mà! Tần Ninh ngồi nguyên tại chỗ nhìn về phía cô bé, cười hỏi: "Sao lại khóc?

Đói rồi phải không?"

Cô bé ôm mặt, gật đầu.

"Vậy thì lại đây ăn chút đi".

Cô bé hết nhìn Tần Ninh lại nhìn sang Cửu Anh, nhưng rồi cuối cùng vẫn không thể kháng cự lại cám dỗ của đồ ăn, cô bé tiến lại gần Tần Ninh, nhận lấy một miếng thịt nướng rồi bắt đầu cắn từng miếng nhỏ một.

Thấy vậy, Cửu Anh cực kỳ không phục.

Nó chưa được ăn bao nhiêu nữa!

"Ngươi tên gì?"

Tần Ninh nhìn cô bé, hỏi.

Cô bé ngẩn người, chớp đôi mắt to tròn và lấp lánh, không biết nên trả lời thế nào.

"Ê ê ê, ngươi không biết tên ngươi là gì luôn à?"

Cửu Anh hừ lạnh.

Con bé này háu ăn quá, thịt mà Tần gia nướng sắp bị con bé ăn hết rồi.

"Ta không biết...", cô bé nuốt một miếng thịt xuống bụng rồi nhìn xiên thịt Tần Ninh đang nướng, rụt rè đáp.

"Hừ...", Cửu Anh nhìn về phía Tần Ninh, nói: "Gia, không khéo là tiên thú nào trong dãy núi này hóa hình, tính kế ngài, muốn ăn thịt ngài đấy!"

Nghe thấy câu này, cô bé sợ hãi nhìn Cửu Anh và Tần Ninh.

Hắn mỉm cười: "Tiểu cô nương đừng sợ, đói thì cứ ăn thêm đi!"

Dứt lời, Tần Ninh đưa xiên thịt mình đã nướng xong cho cô bé.

"Ngươi quên tên của mình rồi đúng không?"

Tần Ninh hỏi.

"Vâng...", cô bé trả lời: "Ta chỉ nhớ tên ta có chữ Nhan thôi".

"Thế ta gọi ngươi là Tiểu Nhan nhé".

Nói xong, Tần Ninh xoa đầu cô bé.

Thế nhưng lúc đặt tay lên đầu cô bé, gương mặt hắn hiện lên sự ngạc nhiên.

Cửu Anh hiểu ngay, chắc chắn Tần gia đã phát hiện ra chỗ bất phàm của cô bé này.

"Vậy ngươi có biết đây là đâu không?"

Tiểu Nhan lắc đầu.

"Vậy sao ngươi lại xuất hiện ở đây thì sao?"

Tiểu Nhan lại lắc đầu.

Hỏi hết mấy câu mà Tiểu Nhan vẫn lắc đầu không ngừng, rõ ràng cô bé không hề nhớ được gì.

Cửu Anh lại gần Tần Ninh, trở về chiều cao nửa mét rồi hỏi: "Gia, hay ta làm thịt con bé này đi?"

"Làm thịt làm thịt làm thịt, suốt ngày chỉ biết cái này, trước kia cũng chẳng thấy ngươi được tích sự gì!"

Nghe thấy câu này, Cửu Anh rụt chín cái đầu lại, không dám hé răng nữa.

Một đêm trôi qua trong yên bình, sáng sớm hôm sau, Tần Ninh lại xuất phát.

Tiểu Nhan không biết nên đi đâu nên đi theo Tần Ninh, gương mặt của cô bé vô cùng đáng yêu.

Tần Ninh không quan tâm tới chuyện này.

Nửa ngày sau, Tiểu Nhan vẫn chệnh choạng đi theo Tần Ninh.

"Ngươi, lại đây".

Thấy Tần Ninh gọi mình, Tiểu Nhan vội vàng đi tới.

"Ngươi không biết mình tới từ đâu, cũng không biết ngươi tên gì, đi theo ta để làm gì chứ?"

Tiểu Nhan nghe hắn hỏi vậy bèn đáp: "Nơi này quá nguy hiểm, nếu ta không đi theo ngươi thì ta sẽ chết".

"Vậy thì ngươi cũng không thể bắt ta bảo vệ ngươi không công như thế được?"

Nghe thấy câu này, Tiểu Nhan gãi đầu.

"Thế này đi".

Tần Ninh cười nói: "Đúng lúc ta đang thiếu một nha đầu hầu hạ, ngươi làm nha đầu của ta, bình thường lo việc chăm sóc cho ta, thế nào?"

"Nha đầu?"

Tiểu Nhan ngơ ngác nhìn Tần Ninh.

"Là chăm lo những việc sinh hoạt hàng ngày của ta đấy".

"Được thôi!"

Tần Ninh nói ngay: "Vậy ngươi phải nướng thịt cho ta đó!"

"Được chứ!"

Hai người nhanh chóng thỏa thuận xong.

Tuy nhiên, Cửu Anh thừa biết một điều rằng nếu như Tiểu Nhan này chỉ là người bình thường thì Tần gia sẽ không bao giờ thốt ra một câu như thế.

Chắc chắn Tần gia đã phát hiện điều đặc biệt của cô bé này.

Sau nhiều ngày trăn trở, lại vài tháng trôi qua, Tiểu Nhan cũng hiểu nha đầu cần làm những gì, chăm lo cho cuộc sống sinh hoạt của Tần Ninh mỗi ngày.

Ngày nào Tần Ninh cũng làm đa dạng các món ngon như súp thịt, nướng thịt, canh thịt, có thể nói là đã thỏa mãn dạ dày của Cửu Anh và Tiểu Nhan.

Nhất là Cửu Anh.

Không phải tất cả thú vật trong Thượng Tam Thiên đều là tiên thú, nhưng cho dù là thiên nguyên thú thì vì được bồi bổ bằng tiên khí nên chúng không những thịt ngon mà còn đem lại lợi ích rất lớn cho hung thú là nó.

Hôm nay, Tần Ninh và Tần Ninh dừng chân bên một dòng suối.

"Tiểu Nhan, lấy ít nước tới đây".

"Vâng".

Hiện giờ, Tiểu Nhan đã biết cách hầu hạ Tần Ninh, làm chuyện gì cũng thành thạo quen tay.

Sau khi đi tới bên dòng suối, Tiểu Nhan xách thùng gỗ đi về lại với gương mặt tái nhợt.

"Sao vậy?"

"Bên suối có người chết!"

Tiểu Nhan tái hết cả mặt, nói.

Có người chết?

Tần Ninh ngẩn người.

Hắn đi vào dãy núi này đã được hơn nửa năm, trừ Tiểu Nhan, hắn không còn bắt gặp người sống nào khác mà toàn gặp nguyên thú, tiên thú.

Đi đến bên dòng suối, quả nhiên Tần Ninh nhìn thấy một xác chết nằm trên hòn đá bên suối. Thân thể người này chằng chịt mười mấy vết thương khủng khiếp, đã tắt thở từ lâu.

"Đi xem sao".

Tần Ninh dẫn Tiểu Nhan dọc theo dòng suối đi lên trên.

Đi được chừng trăm trượng, bọn họ tiếp tục nhìn thấy vài thi thể bên sông, trạng thái chết của họ vô cùng thảm thiết.

Mấy xác chết kia mặc quần áo và phụ kiện khác nhau nhưng đều thêu một đóa hoa mạn đà la trên vai trái.

Hiển nhiên, những người này cùng đến từ một thế lực.

Đi thêm mấy chục trượng nữa, Tiểu Nhan đột nhiên cất tiếng: "Tần công tử, bên kia có người!"

Hắn nhìn theo hướng mà Tiểu Nhan nói, một bóng người đang nằm sấp bên bờ dòng suối nhỏ, vẫn còn thoi thóp thở.

Nhìn từ nơi này, không khó để nhận thấy đó là một cô gái, vóc người uyển chuyển và thướt tha, dường như phần áo sam trên lưng đã bị thanh kiếm sắc bén chém rách, để lộ một vết thương đáng sợ.

Tần Ninh vượt qua dòng suối nhỏ, đi tới trước người cô gái rồi đưa tay xuống mũi nàng ấy để kiểm tra hơi thở.

"Vẫn còn sống!"

Tần Ninh lập tức ra lệnh: "Cửu Anh, cõng nàng ấy lên, chúng ta đi xem tiếp".

"Ta cõng hả?"

Cửu Anh bất đắc dĩ hỏi.

"Chứ chẳng lẽ ta cõng?"

"...", Cửu Anh cao lên nửa mét rồi cõng cô gái kia trên lưng mình, Tần Ninh dẫn Tiểu Nhan tiếp tục đi lên.

Dọc đường đi, bọn họ đều gặp mười mấy thi thể, ai nấy đều chết rất thảm thiết.

Hơn nữa, phần lớn những võ giả này đều có cảnh giới từ thập biến đến thập nhị biến, cũng có vài người có thực lực Hư Tiên.

Mặc dù Thượng Tam Thiên là Tiên Giới nhưng không phải bất kì người nào hay thú nào vừa sinh ra đã có cảnh giới Tiên Nhân.

Cũng có võ giả không thuộc cấp bậc Tiên Nhân cư ngụ ở đây.

Cuối cùng, khi đã chắc chắn không còn ai sống sót, Tần Ninh tìm một sơn cốc có một cái ao, ra lệnh cho Cửu Anh đặt nữ tử đang hôn mê kia xuống.

Sau khi cẩn thận kiểm tra thương thế của cô gái, Tần Ninh lấy từng gốc dược thảo ra.

Đây là những dược thảo có giá trị khá cao mà Tần Ninh hái được trong dãy núi này trong suốt thời gian qua.

"Tiểu Nhan, làm phụ tá của ta!"

Tần Ninh thẳng thừng bảo.

"Phụ tá là gì ạ?"

Tiểu Nhan ngây thơ hỏi.

"Là giúp đỡ cho ta đấy!"

Tần Ninh hơi cạn lời, nhanh chóng rửa sạch hai tay. Tiên khí nhàn nhạt quẩn quanh trên đầu ngón tay của của hắn rồi tìm kiếm trên quần áo cô gái...


Đang tải...
Chương 3198: Thái Bạch Cảnh

Lúc này, Tiểu Nhan đi qua cười hì hì hỏi: "Hoa tỷ tỷ, tỷ tỷ muốn ăn nữa không ạ?"

"Hả?

À... Ta hơi no rồi...", Hoa Nguyệt Dung ngơ ngác trả lời.

"Thế tỷ tỷ không ăn nữa ạ?"

Tiểu Nhan nói ngay: "Thật tốt quá, đúng lúc còn một bát lớn, để ta xử hết".

Hoa Nguyệt Dung vội vàng nói: "Ta thấy người ta còn hơi yếu, chắc ta phải ăn thêm một bát nữa".

"...", nhìn Hoa Nguyệt Dung ăn hết bát canh thịt cuối cùng, còn hài lòng vỗ bụng, Tiểu Nhan nuốt nước miếng mấy lần.

Đồ ăn Tần công tử nấu thật sự quá ngon, cả canh thịt, canh xương lẫn thịt nướng các thứ đều khiến người ta ăn là nhớ mãi.

Thật ra, mỗi lần cô bé và Cửu Anh xem đều không thấy Tần công tử sử dụng gia vị gì đặc biệt, thế mà thành quả nấu ăn lại siêu ngon, không ai có thể quên được.

Theo như lời của Tần công tử, nấu ăn cũng giống như luyện đan, luyện khí, gia vị tốt nhất là chính những nguyên liệu nấu ăn này, chỉ cần dồn hết tấm lòng vào đó là có thể tạo ra một món ăn tuyệt vời nhất.

Dù sao bọn họ cũng không hiểu những điều kỳ diệu mà Tần Ninh nói, chỉ biết ăn thật ngon mà thôi, hơn nữa ăn những món này rất tốt cho cơ thể, tác dụng của chúng không thua gì tiên đan.

Thoáng cái đã lại thêm mười ngày trôi qua.

Trưa hôm nay, Tần Ninh đứng bên nồi lên tiếng: "Dọn đồ ăn ra thôi!"

Tiếng leng keng xủng xẻng vang lên, ngay sau đó, ba bóng người xuất hiện ở đằng sau Tần Ninh.

Cửu Anh với chín cái đầu ngậm chín cái chậu ngọc, Tiểu Nhan cầm bát ngọc bằng hai tay, cùng với Hoa Nguyệt Dung trông hơi xấu hổ nhưng cũng tràn trề mong đợi.

Mười ngày qua, Hoa Nguyệt Dung thấy mỗi ngày đều ăn mấy viên Tiên Cốc Đan thật sự rất tẻ nhạt vô vị, trong khi đồ ăn do Tần Ninh lại thơm ngon cực kỳ.

Bốn người quây quần bên nhau, cùng nhau ăn cơm, bầu không khí vô cùng vui vẻ và hòa thuận.

Trải qua mười ngày sống chung, Hoa Nguyệt Dung cũng kể tình hình hiện tại cho những người còn lại nghe,

Dãy núi bọn họ đang ở tên là dãy núi Lũng An.

Dãy núi Lũng An nằm trên đại lục Thiên Huyền, đại lục Thiên Huyền chỉ là một hạt cát giữa Thượng Tam Thiên mênh mông như sương khói này.

Dân số trên đại lục Thiên Huyền khổng lồ này lên đến hàng tỷ.

Thế gia tu võ hùng mạnh nhất đại lục Thiên Huyền là Huyền tộc.

Theo lời đồn thổi, trong Huyền tộc có Nhân Tiên chân chính - nhân vật máu mặt vượt qua chín cấp bậc của Chân Tiên.

Điều này đã giúp cho Huyền tộc trở thành chúa tể thực thụ của đại lục Thiên Huyền.

Bên cạnh Huyền tộc còn có ba thế lực tạo thành thế chân vạc.

Nhà họ Hoa! Nhà họ Cốc! Nhà họ Khương! Ba gia tộc lớn này không có tư cách được gọi là tộc.

Cách vài năm, ba nhà lớn nhà họ Hoa, nhà họ Cốc, nhà họ Khương phải dâng cống phẩm cho Huyền tộc.

Nếu không, ba gia tộc lớn này sẽ đối mặt với sức ép của Huyền tộc.

Trong lúc ăn, Tần Ninh mở miệng nói: "Có một vấn đề, nghe ngươi nói trong ba gia tộc nói, nhà họ Hoa, nhà họ Cốc, nhà họ Khương đều có rất nhiều nhân vật cấp bậc Chân Tiên mà đúng không, cho dù trong Huyền tộc có Nhân Tiên tồn tại thì nếu như ba gia tộc các ngươi đoàn kết lại với nhau, có thể vẫn có cơ hội chống lại Huyền tộc mà, cần gì phải dâng cống phẩm hàng năm như thế?"

Hoa Nguyệt Dung đã ăn xong một bát canh thịt nhưng vẫn chưa thỏa mãn, trả lời: "Đoàn kết lại ấy hả?

Không thể nào!"

"Lần này ta bị thương nặng như vậy là do người của nhà họ Cốc gây ra đấy. Ba gia tộc lớn nhà họ Hoa, nhà họ Cốc và nhà họ Khương cạnh tranh lẫn nhau đã lâu, hoàn toàn không đoàn kết nổi đâu!"

"Hơn nữa, cho dù đoàn kết lại thì vẫn không có cửa chống lại Huyền tộc?"

"Ồ?"

Tần Ninh nhướng mày.

Hoa Nguyệt Dung tiếp tục nói: "Bởi vì Huyền tộc được động thiên, thần phủ chống lưng mà!"

Động thiên, thần phủ?

Hoa Nguyệt Dung thở dài, bấy giờ nàng ấy mới kể rõ mọi chuyện.

"Như đại lục Thiên Huyền thì vẻ vang nhất là Huyền tộc, đại lục Nguyên Linh gần đó thì vẻ vang nhất là Nguyên Linh Tông, có cả đại lục Thiên Vũ, thế lực nắm quyền ở đó là hoàng triều Thiên Vũ hùng mạnh!"

"Những gia tộc, hoàng triều và tông môn này đều phải phụ thuộc vào động thiên, thần phủ mạnh mẽ hơn mới có thể tồn tại".

"Như Huyền tộc thì sau lưng có Thanh Huyền Động Thiên. Thanh Huyền Động Thiên chưởng quản trên dưới một trăm đại lục, thân phận và địa vị cao đến mức không gì sánh bằng, đệ tử trong động thiên kém cỏi nhất cũng là cảnh giới Chân Tiên, cao thủ Nhân Tiên thì không nói rồi, trong này tồn tại cả nhân vật Linh Tiên kinh khủng hơn!"

"Chờ đã!"

Tần Ninh ngắt lời nàng ấy: "Thanh Huyền Động Thiên à?"

"Đúng vậy...", Tần Ninh tiếp lời: "Ngươi có biết trưởng lão Thôi Tấn Hoa trong Thanh Huyền Động Thiên không?"

"Sao ngươi biết ông ấy?"

Hoa Nguyệt Dung còn bất ngờ hơn cả Tần Ninh.

Nghe thấy câu này, hắn lại ngẩn người.

Đúng là trùng hợp! Lúc ở Trung Tam Thiên, chín mươi chín vị Tiên Nhân đã từ Thượng Tam Thiên hạ xuống để tiến tới mối quan hệ hợp tác giữa ba phe thế lực.

Trong đó bao gồm Thanh Huyền Động Thiên!

"Ngươi nói tiếp đi...", thấy Tần Ninh không kể gì thêm, dù trong lòng tò mò nhưng Hoa Nguyệt Dung vẫn tiếp tục nói: "Những con cháu xuất chúng trong Huyền tộc sẽ vào Thanh Huyền Động Thiên học tập, thực lực bất phàm, cường giả trong tộc cũng đảm nhận các chức vụ chấp sự và trưởng lão trong Thanh Huyền Động Thiên, nhận được sự che chở của Thanh Huyền Động Thiên!"

"Tạm không nói đến thực lực, cho dù ba gia tộc bọn ta hợp tác với nhau có thể đối phó với Huyền tộc, nhưng chọc giận Thanh Huyền Động Thiên thì có mà tiêu đời!"

Trong lòng Tần Ninh đã hiểu được đại khái.

Huyền tộc tương đương với cường hào ác bá.

Còn Thanh Huyền Động Thiên chính là ông trùm chống lưng cho cường hào ác bá này! Hơn nữa, Huyền tộc yêu cầu ba gia tộc lớn họ Hoa, nhà họ Cốc, nhà họ Khương nộp cống phẩm, vậy thì chắc chắn Huyền tộc phải dâng cống phẩm lên cho Thanh Huyền Động Thiên.

Số lượng đại lục dưới trướng Thanh Huyền Động Thiên lên đến hàng trăm, hàng năm được không biết bao nhiêu thế lực và gia tộc cung phụng, điều này sẽ giúp thực lực của Thanh Huyền Động Thiên càng ngày càng mạnh.

Tần Ninh tiếp tục đặt câu hỏi: "Trừ Thanh Huyền Động Thiên ra, còn thánh địa, động thiên, thần phủ gì nữa không?"

"Thanh Huyền Động Thiên nổi tiếng nhất đại lục Thiên Huyền chúng ta, hầu như ai cũng muốn vào đó. Bên cạnh đó, còn có các thế lực Thánh Nguyên Thần Phủ, Hoa Cái Thánh Địa, Bạch Thạch Thánh Địa...", sao lại trùng hợp thế không biết! Tần Ninh bật cười.

Thôi Tấn Hoa ở Thanh Huyền Động Thiên.

Vân Tùng ở Thánh Nguyên Thần Phủ.

Lý Tâm Hiệp ở Hoa Cái Thánh Địa.

Ba vị Nhân Tiên này đã dẫn dắt hơn mười vị Chân Tiên hạ giới giết hắn.

Rồi sau đó, Linh Tiên sau lưng ba thế lực này đều ra tay... Đúng là không đâu trùng hợp bằng, hắn phi thăng lên đây, trúng ngay địa bàn của ba thế lực này! Hoa Nguyệt Dung thấy nụ cười hơi nham hiểm của Tần Ninh thì không kìm được mà hỏi: "Ngươi... Ngươi quen biết với người của thánh địa, động thiên, thần phủ à?"

"Không quen biết gì".

Tần Ninh cười đáp.

Thế sao lại ngươi hớn hở thế kia?

Hoa Nguyệt Dung lấy thêm cho mình một bát canh thịt nữa.

"Ngươi có biết mảnh thiên địa này nằm tại tiên vực nào không?"

Nghe thấy câu hỏi này, Hoa Nguyệt Dung lắc đầu trả lời: "Không biết nữa, ta chỉ từng nghe phụ thân nói các thánh địa, thần phủ đều ở Thái Bạch Cảnh!"

"Thái Bạch Cảnh!"

Tần Ninh hơi sửng sốt, lập tức kêu lên: "Tiên vực Đại La!"

Thượng Tam Thiên hay còn gọi là Tiên Giới, Tiên Giới gồm mười hai tiên vực lớn, tung hoành hàng tỷ dặm, mênh mông vô ngần, không hề khoác lác chút nào.

"Thì ra là vào tiên vực Đại La...", Tần Ninh thì thầm, đoạn hắn nhìn về phía Hoa Nguyệt Dung, hỏi: "Ngươi có biết gì về Thần Môn không?"

"Thần Môn?"

Hoa Nguyệt Dung nhíu mày nói: "Không biết... Từ nhỏ đến lớn, ta chưa rời khỏi đại lục Thiên Huyền bao giờ. Đại lục Thiên Huyền đã khổng lồ lắm rồi, dân số lên đến hàng tỷ, khoảng chừng một vạn tòa thành trì, thế lực lớn nhỏ thì đếm không kể".

Nghe vậy, Tần Ninh mỉm cười.

Phải rồi, hắn nghĩ nhiều quá rồi.

Tiên Giới là một nơi vô cùng mênh mông, bàn về địa vực thôi đã lớn hơn địa vực ở Trung Tam Thiên gấp mấy lần rồi, mười hai tiên vực lớn thì càng bao la hơn, võ giả và tiên tộc sinh sống tại đây rất đông đúc.

Thế nên đó không phải thông tin mà một người xuất thân từ đại lục Thiên Huyền như Hoa Nguyệt Dung được phép biết.

"Ăn xong rồi thì nghỉ ngơi, chuẩn bị lên đường thôi!"

Tần Ninh đứng lên nói.

Lên đường?

Đi đâu?

Tần Ninh nhìn về phía Hoa Nguyệt Dung, khẽ mỉm cười: "Đi thăm thú thành Bách Hoa, chỗ nhà họ Hoa các ngươi thôi!"
Chương 3199: Chi bằng cho hắn một nhát đi đời luôn đi

Hoa Nguyệt Dung lập tức nói: "Được thôi, ngươi đã cứu ta, phụ thân ta nhất định sẽ cảm ơn ngươi!"

Phụ thân của Hoa Nguyệt Dung, cũng là tộc trưởng của nhà họ Hoa, thực lực của ông ta vô cùng mạnh mẽ, thực lực của nhà họ Hoa cũng trở nên lớn mạnh đáng kể dưới sự cầm quyền của ông ta.

Sau khi ăn xong, chuẩn bị mọi thứ đâu vào đấy, Tần Ninh dẫn Hoa Nguyệt Dung, Tiểu Nhan và Cửu Anh rời khỏi sơn cốc.

Ở đây gần một năm mà Tần Ninh vẫn không thấy một người sống nào, thật sự cảm giác như hắn đã thành tiên rồi vậy.

Trên đường đi, Hoa Nguyệt Dung dẫn đường cho họ đi theo hướng ngược lại.

Thế Tần Ninh mới biết hóa ra thời gian qua hắn đang tiến sâu hơn vào dãy núi Lũng An... Toàn bộ đại lục Thiên Huyền rộng ngàn vạn dặm, cho dù là cảnh giới Chân Tiên thì cũng khó lòng vượt qua trong tích tắc.

Hàng tỷ dân số và sinh linh đang sinh sống trên đại lục Thiên Huyền rộng bát ngát này.

Đại lục Thiên Huyền cũng có mấy ngàn, mấy vạn tòa thành trì, có lớn có nhất, nhìn chung được chia làm bốn khu vực lớn.

Huyền tộc nắm khu vực lớn nhất, bởi dù sao Huyền tộc cũng là chúa tể của đại lục Thiên Huyền.

Có thể nói, Huyền tộc chiếm giữ kinh tế và sức mạnh của một phần ba diện tích đại lục Thiên Huyền, còn ba gia tộc nhà họ Hoa, nhà họ Cốc và nhà họ Khương thì chia nhau hai phần ba diện tích còn lại.

Những ngày qua, Hoa Nguyệt Dung cho Tần Ninh biết những thông tin này.

Trong Thái Bạch Cảnh khổng lồ này, các thánh địa, thần phủ, động thiên lớn mới là chủ nhân chí cao vô thượng, bọn họ quản lý những gia tộc, hoàng triều và tông môn trong mỗi đại lục dưới trướng, cao cao tại thượng, không ai có thể làm lung lay vị thế của bọn họ.

Đây chính là tình hình trong Thái Bạch Cảnh.

Bọn họ men theo dãy núi đi ra, trên đường đi, Tần Ninh hỏi: "Trong Thái Bạch Cảnh có Địa Tiên không?"

"Địa Tiên ấy hả?"

Hoa Nguyệt Dung lắc đầu: "Chắc là không có đâu... Chín cấp Chân Tiên, chín cấp Nhân Tiên, chín cấp Linh Tiên, đến nhân vật cấp bậc Linh Tiên là đã ở ẩn, không thấy mặt trong mỗi động thiên, thần phủ, thánh địa rồi".

Nói tới đây, Hoa Nguyệt Dung không khỏi nói: "Linh Tiên... là lột xác về tâm linh, theo ta, Tiên Nhân ở cấp bậc này mới là Tiên Nhân mà mọi người hướng tới".

"Hiện tại, trong Thái Bạch Cảnh rộng lớn này, phần lớn gia tộc, tông môn và hoàng triều trên mỗi đại lục đều có cảnh giới cao nhất là Chân Tiên, những thế lực nào bồi dưỡng được vài vị Nhân Tiên đã thuộc dạng lâu đời rồi".

"Các đại thánh địa, động thiên, thần phủ khác sẽ không cho phép cấp bậc cao hơn ra đời, những nhân vật đã vượt qua Nhân Tiên hoặc quy thuận các động thiên, thần phủ, thánh địa, hoặc chết... Các đại thánh địa, động thiên, thần phủ rất cứng rắn về vấn đề này".

Tần Ninh mỉm cười: "Nếu quả thật Linh Tiên vượt trên Nhân Tiên được sinh ra mà không nằm trong sự kiểm soát của bọn họ, thì đương nhiên bọn họ sẽ không cho phép điều đó xảy ra rồi...", hệ thống các thế lực trong Thái Bạch Cảnh này giống như kim tự tháp vậy, đứng đầu chắc chắn là kẻ cầm trịch, nếu như có người có thực lực cường đại đến nỗi có thể chen chân vào, như vậy chắc chắn nhóm nhỏ này sẽ không muốn điều đó xảy ra.

Mấy ngày tiếp theo, ba người một thú cẩn thận đi đường, Hoa Nguyệt Dung có vẻ rất quen thuộc với dãy núi Lũng An nên không cần Tần Ninh chỉ đường, nàng ấy đã có thể tránh thoát được rất nhiều tiên thú và nguyên thú.

Chớp mắt đã nửa tháng trôi qua. Hôm nay, mặt trời rọi ánh nắng chói chang xuống, bốn bóng người xuất hiện bên bờ dãy núi.

Ra khỏi núi rừng mênh mông, nhìn đồng bằng trải dài vô tận trước mắt, lúc này trên gương mặt Tiểu Nhan đầy vẻ hớn hở, cô bé hào hứng reo lên: "Tần công tử, chúng ta ra ngoài rồi!"

"Đúng vậy, ra ngoài rồi...", Tần Ninh cũng mỉm cười.

Hành trình tại Thượng Tam Thiên bắt đầu từ đây vậy! Trước đó, hắn bị trì hoãn tại Trung Tam Thiên cả vạn năm, không thể phi thăng được, còn các đệ tử và phu nhân của hắn đã tới Thượng Tam Thiên, đến thế giới của Tiên Nhân này thật sớm rồi.

Không biết vạn năm trôi qua, các đệ tử và phu nhân của hắn đã có cơ duyên và tạo hóa của riêng mình chưa! Hoa Nguyệt Dung mỉm cười lên tiếng: "Khi nào đến thành Bách Hoa, ta sẽ đưa các ngươi đi nghỉ ngơi!"

Cứ tưởng nàng ấy không thoát khỏi cái chết, không ngờ được Tần Ninh cưu mang, lúc này trong lòng Hoa Nguyệt Dung cũng có rất nhiều cảm khái.

Ba người một thú tiếp tục lên đường.

Nhưng đúng lúc này, ở lối ra của dãy núi cách bọn họ trăm trượng, một bóng người bay lên trời rồi rơi xuống cái rầm.

Sau lưng người đó là một bầy dã thú cao tận mấy trượng, cơ thể ánh màu xanh thẫm nhe răng đuổi theo.

Thấy bóng người kia rơi xuống đất, mấy chục con dã thú tỏa ánh sáng màu xanh thẫm vồ tới ngay.

"Á...", thấy hình ảnh ấy, Tiểu Nhan bàng hoàng không thốt nên lời.

Lúc này, Hoa Nguyệt Dung không hề chần chờ, nàng ấy nắm chặt tay lại, một thanh nhuyễn kiếm bay vù vù ra ngoài, nàng ấy cũng xông lên.

Ầm... Một cuộc chiến nổ ra.

Mấy chục con chó sói tỏa ánh sáng màu xanh thẫm kia tên là sói lông xanh, không phải tiên thú mà là một loại nguyên thú. Đương nhiên bọn chúng không thể nào chống lại một vị Chân Tiên như Hoa Nguyệt Dung.

Sau khi hai mươi mấy con sói lông xanh đã chết, mấy con sói còn lại biết mình không địch lại nàng ấy bèn ba chân bốn cẳng chạy về trong dãy núi, dần dần khuất bóng không thấy nữa... Hoa Nguyệt Dung cẩn thận kiểm tra thương thế của người đang nằm trên đất, sau đó hô lên với Tần Ninh ở cách đó trăm trượng: "Tần công tử, ngươi qua đây xem đi!"

Tần Ninh dẫn Tiểu Nhan và Cửu Anh qua đó.

Trong bụi cỏ dưới đất, một bóng người đang nằm sấp trên nên đất, phần áo sau lưng hắn ta rách bươm, để lộ bờ lưng chằng chịt vết cào của chó sói, máu me be bét.

Hoa Nguyệt Dung lật người người đàn ông lại, khuôn mặt của hắn ta vô cùng tuấn tú, ngũ quan sắc bén như tượng tạc, đường nét cương nghị, làn da mịn màng, có điều thương thế trước ngực hắn ta vô cùng kinh khủng.

Tần Ninh ngồi xuống kiểm tra một lát rồi nói: "Không cứu được nữa!"

"Hả?"

Hoa Nguyệt Dung có hơi không đành lòng.

Nếu không được Tần Ninh ra tay cứu giúp, có lẽ nàng ấy đã chết trong dãy núi Lũng An.

Thế nên khi thấy người này bị sói lông xanh đuổi giết, Hoa Nguyệt Dung cũng động lòng trắc ẩn.

Ấy vậy mà hiện tại Tần Ninh lại nói không thể cứu sống người này được.

Tần Ninh nói tiếp: "Thôi thì cho hắn ta một nhát nhanh gọn lẹ vậy!"

Dứt lời, hắn giơ kiếm lên.

"Khụ khụ...", mà đúng lúc này, người đàn ông đang nằm trên mặt đất khạc máu ra, gương mặt nhợt nhạt cũng trở nên ửng hồng, nói một cách khó khăn: "Ta cảm thấy... vẫn còn cứu được đấy..." "Ơ?"

Tần Ninh ngạc nhiên thốt: "Sức sống của ngươi dồi dào thật đấy, mới nói có một câu thôi mà thương thế trong cơ thể ngươi đã lành lại chút rồi!"

Người đàn ông cười cay đắng, lần nữa nói: "Cảm ơn ân cứu mạng của các vị!"

Lúc này, Tần Ninh cẩn thận xử lý vết thương cho người đàn ông.

Trong lúc bôi thuốc lên vết thương ngoài da của hắn ta, Tần Ninh càng ngạc nhiên nhận ra trong cơ thể người đàn ông này như có một hạt giống sinh mệnh, mới vài giây trôi qua mà thương thế trong người hắn ta đang hồi phục với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy.

Với tốc độ chữa trị này, cho dù hắn không chữa cho hắn ta thì hắn ta cũng sẽ tự lành lặn thôi.

Sau khi xử lý xong mọi vết thương ngoài da, Tần Ninh nhìn về phía người đàn ông, hỏi: "Chí bảo trong người ngươi đã giúp ngươi hồi phục rồi, ta không cần chữa trị nội thương cho ngươi nữa, tin rằng chẳng mấy chốc ngươi sẽ lành lặn trở lại thôi!"

Người đàn ông ngồi dưới đất, nói với vẻ trịnh trọng: "Cảm ơn ân cứu mạng của ngươi, tại hạ sẽ không bao giờ quên!"

Tần Ninh phất tay một cái, nói: "Người cứu ngươi là cô nương này chứ không phải ta".

Thế nhưng người đàn ông vẫn khăng khăng: "Hai vị đều là ân nhân cứu mạng của ta!"

Nói đến đây, nam tử lấy một miếng ngọc bội màu xanh từ trong tay ra, giao cho Tần Ninh, nói: "Cảm ơn ngươi đã cưu mang ta, đây là tấm lòng của ta".
Chương 3200: Là một kẻ lừa đảo

Tấm lòng?

Tấm lòng gì cơ?

Tần Ninh nhìn ngọc bội, nói: "Sao ta thấy cứ như ngươi tự tới để bọn ta cứu ngươi ấy nhỉ!"

Người đàn ông không nói nên lời.

Thấy Tần Ninh thưởng thức ngọc bội trong tay, hắn ta nói: "Tại hạ tới Thái Bạch Cảnh vì có chuyện quan trọng cần làm".

"Không biết đại danh của vị công tử này là gì?"

"Tần Ninh".

"Tần công tử, ơn nghĩa này quá lớn, không thể nào cảm ơn hết được, kính xin Tần công tử hãy giữ ngọc bội này thật kỹ".

Tần Ninh dí dỏm hỏi: "Giữ thì được gì?"

Người đàn ông lập tức trả lời: "Tuy bây giờ ta bị thương nhưng vẫn còn kha khá thực lực, sau này nếu Tần công tử gặp phải chuyện gì nguy hiểm tới tính mạng, chỉ cần cầm ngọc bội này triệu hồi ta là được. Cho dù hai bên xa cách nghìn trùng đi nữa, ta cũng sẽ đến bên Tần công tử ngay lập tức để báo đáp ân tình này!"

Nghe thấy câu này, Tần Ninh nhìn người thanh niên tuấn tú phi phàm nhưng mặt mày tái nhợt trước mắt, cười nói: "Ngươi nhầm rồi, người cứu ngươi là cô ấy chứ không phải ta, chiếc ngọc bội này nên cho cô ấy thì hơn!"

Dứt lời, Tần Ninh ném ngọc bội vào lòng Hoa Nguyệt Dung.

Có điều một khắc sau, chiếc ngọc bội kia lại nhẹ nhàng bay lên, một lần nữa quay về trước người Tần Ninh, đã vậy còn tự động giắt bên hông hắn.

Thế này là... bắt phải nhận à?

"Rốt cuộc ngươi là ai?"

Tần Ninh cười tủm tỉm hỏi: "Ta thấy ngươi giống như cố ý bắt ta nhận ân tình hơn là báo đáp ơn cứu mạng đấy".

"Ta mới vào Tiên Giới, cũng chả có bạn cũ gì!"

Người đàn ông chắp tay nói: "Tại hạ thật lòng biết ơn công tử, hơn nữa cảm thấy công tử chắc chắn không phải vật trong ao nên có suy nghĩ kết giao, chứ không hề có ý đồ xấu gì!"

Tần Ninh khoát tay, nói: "Thôi, mặc kệ ngươi, đi đi".

Hắn không tháo ngọc bội bên hông xuống, lúc này vẻ mặt Hoa Nguyệt Dung cũng đầy nghi ngờ.

Rõ ràng là nàng ấy cứu người mà?

Sao người đàn ông này chỉ cảm ơn mỗi Tần Ninh thế?

Ba người một thú đi qua lối ra vào của dãy núi, để lại người đàn ông áo quần rách bươm đứng tại chỗ, thất thần suy nghĩ.

Mà lúc này, đàn sói lông xanh quay về, cả đám quỳ dưới đất, tới gần hắn ta.

"Chẳng nhẽ ta diễn tệ thế ư?"

Người đàn ông thì thầm.

"Sao thế được...", trong lúc người đàn ông nói chuyện, mấy chục con sói lông xanh quay về đột nhiên xông lên... Có điều hắn ta vẫn đứng yên tại chỗ, bóng dáng bầy sói lông xanh bất động giữa trời. Người đàn ông giơ ngón tay lên, tiếng nổ bụp bụp bụp truyền tới, đám sói lông xanh chết oan chết uổng.

Lúc này, trông người đàn ông vẫn bất đắc dĩ như cũ, tự nhủ: "Nghĩ lại mà xem, một người tiếng tăm lừng lẫy cả đời như ta mà lại không lừa được người ta, khốn thật!"

Một bên khác, Tần Ninh dẫn Hoa Nguyệt Dung, Tiểu Nhan và Cửu Anh đi tới địa bàn của nhà họ Hoa.

Trên đường đi, Hoa Nguyệt Dung nghĩ vắt óc cũng không thể hiểu nổi.

Rõ ràng là nàng ấy cứu người, thế mà người trẻ tuổi kia lại đội ơn đội đức với Tần Ninh, lại còn tặng ngọc bội cho hắn.

Chuyện này nhìn kiểu gì cũng thấy giống một âm mưu! "Tần công tử, ngươi là người phi thăng thật à?"

"Chính xác một trăm phần trăm!"

Hoa Nguyệt Dung nói tiếp: "Có khi nào là cố nhân ngươi quen biết ở Trung Tam Thiên phi thăng trước ngươi, phái người tới bảo vệ ngươi không?"

Hoa Nguyệt Dung vừa nói câu này ra, Tần Ninh hơi ngạc nhiên.

Dương Thanh Vân, Ôn Hiến Chi, Diệp Nam Hiên, Lý Huyền Đạo, Trần Nhất Mặc, Lý Nhàn Ngư, Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi, Thời Thanh Trúc, Chiêm Ngưng Tuyết sẽ không làm vậy.

Dù gì... Nếu như bọn họ biết hắn đã tới Thượng Tam Thiên thì chắc chắn sẽ hối hả tới gặp hắn.

Mà ba người Thạch Cảm Đương, Khúc Phỉ Yên và Thần Tinh Dịch phi thăng ngay trước hắn, bây giờ còn chưa biết họ đang ở đâu.

Ngoài những người này ra thì còn ai nữa nhỉ?

Là cửu đệ tử Cố Vân Kiếm của hắn cũng không phải! Có khi bây giờ tiểu tử kia còn chưa biết sư tôn hắn ta đã tới Thượng Tam Thiên nữa cơ, không biết chừng vẫn còn đang bế quan tu hành trong tiên vực Thái Thần cũng nên! Thế là ai nhỉ?

Thân phận của hắn nay đã khác rồi, trừ khi hắn bại lộ thân phận, còn không thì đáng ra người quen cũ sẽ không nhận ra mới phải.

Tần Ninh cũng đang thắc mắc về vấn đề này.

Nhìn ngọc bội bên hông, Tần Ninh muốn tìm ra một ít manh mối trong vật này, nhưng hắn ngắm nghía nó đã lâu mà vẫn chưa phát hiện được gì.

Đột nhiên, Tần Ninh mở miệng nói: "Hồi nãy tên kia nói chỉ cần gặp rắc rối thì có thể gọi hắn tới bằng ngọc bội này nhỉ?

Để ta thử xem".

"Sao cơ?"

Hoa Nguyệt Dung sửng sốt.

Tần Ninh cầm ngọc bội trên tay, nói to: "Kiếm tới!"

Chờ thật lâu sau, bốn bề vẫn yên lặng như tờ, chỉ có một làn gió thổi qua đồng cỏ.

Lúc này, Hoa Nguyệt Dung nói với vẻ mặt kỳ lạ: "Lừa đảo rồi!"

Tần Ninh cũng tức giận nói: "Đúng là một kẻ xấu xa, chúng ta không cần hắn báo đáp, chính hắn tự nói báo đáp vậy mà cuối cùng chẳng có gì hết!"

"Đúng là một tên siêu lừa đảo!"

Đúng lúc này, một giọng nói nghiêm nghị vang lên sau lưng bốn người: "Tại hạ không phải lừa đảo đâu nhé".

Ba người một thú xoay người lại, thấy người thanh niên mới nãy còn áo quần rách rưới nay đã thay một bộ trường sam màu đen sạch sẽ, khoác áo choàng màu đen, buộc mái tóc dài lên, ăn mặc sạch sẽ, rạng rỡ đứng ở đó.

Hắn ta đang nhìn ba người một thú bằng ánh mắt lấp lánh rạng ngời.

Tới thật kìa! Người đàn ông nhìn xung quanh, không thấy có nguy hiểm gì thì đau đớn than vãn: "Tần công tử, tại hạ đã nói khi nào gặp phải nguy hiểm thì gọi ta bằng ngọc bội này, ta sẽ giải quyết giúp ngươi mà!"

Tần Ninh giải thích: "Ta không biết có thật không nên thử thôi".

Người đàn ông nghiêm túc nói: "Vậy lần sau mong Tần công tử hay sử dụng thật cẩn thận".

"Ta biết rồi".

Dứt lời, bóng dáng người đàn ông biến mất tăm hệt một cơn gió.

Lúc này, Hoa Nguyệt Dung giận dữ nói: "Rõ ràng là ta cứu hắn mà... Hơn nữa... Mục đích của người này là ngươi đấy, Tần công tử".

Kẻ ngốc cũng nhận ra điều này.

Ba người một thú tiếp tục lên đường, đột nhiên vào lúc này, Tần Ninh lục lọi ngọc bội bên hông rồi gọi tiếp: "Kiếm tới".

Một khắc sau, một bóng người xuất hiện, đứng ở phía trước ba người mười mét.

"Nguy hiểm đâu?"

Người đàn ông áo đen kia một lần nữa xuất hiện, dây thần kinh căng như dây đàn của hắn ta thả lỏng lại.

"Không có nguy hiểm gì cả".

Tần Ninh cười nói: "Ta muốn thử xem ngươi có tới nữa không thôi".

"...", thấy dáng vẻ câm nín của người đàn ông, Tần Ninh hỏi tiếp: "Ngươi tên gì?"

Nam tử đáp: "Mấy thứ như tên tuổi đều là mây bay".

"Không nói thì thôi, nói nhiều như vậy làm gì?"

Tần Ninh vừa chắp tay vừa đi, nói: "Được rồi, ngươi đi đi".

Người đàn ông nhìn Tần Ninh, hỏi: "Cái đó, Tần công tử, vì sao mỗi lần gọi ta ngươi đều kêu kiếm tới thế?

Có nghĩa là gì?"

"À?

Cái này hả...", Tần Ninh chắp tay mà đi, khẽ mỉm cười trả lời: "Không có gì đâu, chỉ là ta thấy kêu cứu mạng củ chuối quá, kêu kiếm tới... nghe ngầu, thoải mái hơn nhiều".

"...", ba người một thú lại lên đường.

Người đàn ông áo đen đứng sững như trời trồng, không nói nên lời.

Giờ phút này, trên đường đến địa phận của nhà họ Hoa, trong lòng Hoa Nguyệt Dung càng tức tối bất bình hơn.

Tần Ninh thì trầm tư suy nghĩ, nhớ lại từng giây phút ở tại Thượng Tam Thiên của mình năm xưa nhưng vẫn không tìm ra được manh mối gì.

Hắn chưa gặp người này bao giờ, chắc chắn đây là lần đầu tiên hắn tiếp xúc với hắn ta!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom