-
Chương 3206-3210
Chương 3206: Cười cho gia coi nào
"Tần công tử!"
Tiểu Nhan kích động nói: "Ngươi nhìn kìa, ngươi nhìn kìa, cái hồ này đẹp quá, xung quanh đủ các loại cửa hàng, trồng đầy hoa, trong hồ cũng toàn là hoa nữa...", diện tích của hồ khá lớn, hơn nữa đúng là phong cảnh nơi đây độc đáo thật.
Ban đầu Tần Ninh cũng chỉ định ra ngoài đi dạo để xem cảnh vật ở thành Bách Hoa như nào thôi, cuối cùng phát hiện ra nơi tuyệt đẹp này.
Con thuyền này đã được Tần Ninh bao trọn, các loại món ăn và rượu ngon được đặt trên sàn thuyền.
Tần Ninh cầm ly rượu lên, nghiêng người tựa lưng vào thành thuyền, cười nói: "Đúng là rất đẹp...", lúc này, Tiểu Nhan nhìn thấy ở bên kia bờ có nhiều cô gái, mỗi người mỗi vẻ ăn mặc trang điểm lộng lẫy, cũng không ít chàng trai đang ôm ấp các cô gái ở đó.
Hơn nữa, thuyền hoa bên bờ thì như trăm hoa đua nở, có thêm sự hiện diện của các cô gái muôn màu muôn vẻ, không ít thuyền bè ở cách đó không xa thưởng thức hoa và những cô gái xinh tươi như hoa ở bên này.
Tiểu Nhan ngạc nhiên hỏi: "Tần công tử, chỗ đó là đâu thế?
Nhiều tiểu thư đẹp quá!"
"Đó là nơi chơi đùa dành cho đàn ông!"
"Ta muốn qua đó chơi!"
"Ngươi thì không được".
"Tại sao?"
"...", Tiểu Nhan tò mò với mọi thứ, muốn hỏi cho ra lẽ.
Cuối cùng, Tần Ninh thật sự không còn cách nào khác, sai chủ thuyền tới gần thuyền hoa để Tiểu Nhan được chiêm ngưỡng kỹ hơn.
Ở bên trong thuyền hoa.
Ở tòa lầu các hai tầng gần hồ.
Nhóm Hoa Thái Nguyên và Hoa Vân Phi được hơn mười cô gái vây quanh, mỗi cô gái đều có nét đẹp riêng, tất cả nâng ly cụng chén với nhau, bầu không khí vô cùng vui vẻ.
Dù đang là ban ngày nhưng không ai xấu hổ muốn giấu cảnh tượng này, càng làm toát lên sự đẹp đẽ khiến người ta nhìn mà ngây ngất.
Hoa Thái Nguyên cầm ly rượu lên, cười hỏi: "Vân Phi huynh, ngươi hài lòng chứ?"
"Hài lòng, rất hài lòng!"
Hoa Vân Phi mỉm cười: "Mặc dù không có khí chất vô song bằng các tiên tử trong tông môn nhưng lại giỏi trong khoản chơi đùa... Cơ mà, nói cho cùng, những cô gái phàm tục này vẫn chỉ là một hạt cát so với hai vị muội muội kia của ngươi!"
Nghe thấy câu này, Hoa Thái Nguyên cười ha ha: "Vân Phi huynh đừng vội chứ, đợi tới khi ngươi đưa Hoa Nguyệt Dung và Hoa Nguyệt Thường về Hoa Cái Thánh Địa thì chinh phục tỷ tỷ trước, chinh phục muội muội sau. Khi đó, hai tỷ muội sẽ cùng nhau hầu hạ ngươi, thế chẳng phải câu chuyện tuyệt vời nhất trần đời rồi sao?"
Nghe những lời này của Hoa Thái Nguyên, Hoa Vân Phi cũng cực kỳ hào hứng. Hắn ta lập tức kéo một hoa khôi đến bên cửa sổ... Hoa khôi nọ bị Hoa Vân Phi đè chặt, không phản kháng được bèn cười xởi lởi: "Công tử à, nếu ngài muốn chơi thì chúng ta về phòng nhé!"
"Về phòng thì mất công quá!"
Hoa Vân Phi lại nhìn những con thuyền muôn màu muôn vẻ dưới hồ, rất nhiều người đều đang nhìn về phía bên này, thế là hắn ta cười tủm tỉm: "Ta chỉ thích vị trí trước cửa sổ thôi, nhiều người nhìn như thế thì thích quá còn gì?"
Cho dù hoa khôi tiếp khách cả ngày lẫn đêm thì cũng không thể cởi mở được như thế, nàng ta vùng vẫy hai tay, khổ nỗi dù giãy giụa cách mấy cũng không thể thoát khỏi sự kìm kẹp của Hoa Vân Phi.
"Sao đấy?
Không chịu à?"
Hoa Vân Phi bóp chặt hai má cô gái, xoay mặt nàng ta qua, giễu cợt nói: "Gọi ngươi là hoa khôi, ngươi tưởng ngươi là đóa hoa quý giá gì thật đấy hả?
Lão tử muốn gì thì là thế đấy, ngươi dám chống đối ư?"
Mấy người Hoa Thái Nguyên đều không lấy làm lạ khi thấy cảnh tượng này.
Quả thật Hoa Vân Phi có địa vị rất cao tại Hoa Cái Thánh Địa.
Phụ thân của hắn ta có tu vi Chân Tiên cửu phẩm, còn là chấp sự của thánh địa.
Gia gia hắn ta thì là cường giả Nhân Tiên, trưởng lão của thánh địa.
Bản thân Hoa Vân Phi cũng có thiên phú không kém, hiện tại cũng đang ở cảnh giới Chân Tiên tứ phẩm, có một đám lâu la trong Hoa Cái Thánh Địa.
Bình thường Hoa Vân Phi trông thì nhã nhặn hiền lành, chỉ khi nào dính tới phụ nữ mới có những sở thích kỳ lạ khiến người ta không nói nên lời.
Những khi ăn nằm với phụ nữ, hắn ta thích chơi đùa, hơn hết là thích tra tấn họ! Hoa khôi nghe vậy thì sắc mặt trở nên khó coi.
Hoa Vân Phi giễu cợt nói: "Ngươi còn dám mặt nặng mày nhẹ với ta nữa à?
Cười cho gia coi con điếm kia!"
Trong căn phòng, mấy người Hoa Thái Nguyên nghe thấy câu này đều phá lên cười sặc sụa, từ lâu bọn họ đã chẳng lạ gì cảnh tượng này rồi.
"Cười nhanh!"
Hoa Vân Phi bóp chặt má hoa khôi, hờ hững ra lệnh.
Hoa khôi hoảng sợ đến mức sững sờ, gượng cười, miệng cười nhưng lại rơi nước mắt.
"Khóc cái gì mà khóc?
Bản công tử không làm ngươi vui được à?"
Hoa Vân Phi hùng hổ chửi: "Mất hết cả hứng!"
Hắn ta nắm chặt tay, cô gái kia run rẩy, người bủn rủn ngã nhào ra ngoài cửa sổ, rơi xuống hồ.
Chết rồi! Bấy giờ, hơn mười hoa khôi trong phòng đều ngây ra như phỗng vì bàng hoàng.
Bị giết chỉ vì không cười! Dù các nàng là hoa khôi, phải tiếp khách nhưng cũng không thể chấp nhận nổi việc bị khinh rẻ như thế! Một hoa khôi lấy hết can đảm gào lên: "Ngươi... Ngươi giết người..." "Vậy thì đã sao?"
Hoa Vân Phi hoàn toàn không thèm để ý. Hắn ta phất tay, cô gái vừa lên tiếng bị mang tới bên cửa sổ ngay lập tức. Hoa Vân Phi xé y phục của nàng ta ra, chế nhạo: "Ngươi, cười cho bản thiếu gia!"
Cô gái đã thẫn thờ từ lâu, sao có thể cười nổi.
"Đang yên đang lành, bị các ngươi phá hỏng cả tâm trạng!"
Hoa Vân Phi hừ một tiếng, giơ tay lên cao, cô gái kia bị bóp cổ, chới với giữa không trung, muốn nói gì nhưng lại không thể thốt thành lời.
"Tiếp đến, ta hy vọng căn phòng này sẽ đầy ắp tiếng cười đùa!"
Hoa Vân Phi hất tay lên, y phục của cô gái rách bươm, bị bẻ cổ, bị ném ra ngoài cửa sổ.
Rầm... Một âm thanh trầm thấp vang lên.
Dường như thi thể của cô gái đập trúng một chiếc thuyền bè, tiếng vang lên rào rào, nước văng ra khắp nơi.
Mấy người Hoa Vân Phi nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn thấy một con thuyền nhỏ bị va đập tan nát, nước đang tràn vào thuyền... Ở mũi thuyền có một người thanh niên y phục trắng đang cầm ly rượu trên tay, thế nhưng bộ đồ trắng tinh của hắn đã bị nước hồ tạt ướt.
Cô bé bên cạnh cũng vô cùng hoảng sợ, nhìn hoa khôi quần áo rách rưới không đủ che thân đập vào giữa khoang thuyền.
Cô bé ấy chính là Tiểu Nhan.
Lúc này, nét mặt Tiểu Nhan vô cùng kinh hoàng: "Tần... Tần công tử... Chết rồi... Tỷ tỷ xinh đẹp... Chết rồi...", Tiểu Nhan thật sự rất bàng hoàng! Giờ phút này, Tần Ninh nhìn ly rượu trong tay, rượu trong ly đã bị đổ hết ra ngoài, chỉ còn chứa mỗi nước hồ.
Hắn nhìn thi thể của cô gái rồi hướng mắt về phía một ô cửa sổ trên tầng hai của thuyền hoa, nơi đó có mấy người trẻ tuổi cũng phóng mắt nhìn xuống đây.
"Đập trúng thuyền rồi!"
Một tên thanh niên cười cợt: "Vân Phi huynh lợi hại thật, thế mà cũng đập trúng được nữa".
Bọn họ không hề lo lắng sẽ vướng vào rắc rối gì vì chuyện hai hoa khôi bị giết cũng như đập trúng thuyền của người khác.
Trong thành Bách Hoa này, nhà họ Hoa là lớn nhất, hiện tại nhà họ Hoa cũng phải nhìn sắc mặt của cha và gia gia Hoa Vân Phi mà sống, bởi vậy cho dù xảy ra chuyện long trời lở đất gì cũng không lo gặp phiền toái.
Hoa Vân Phi đứng ở bên cửa sổ nhìn con thuyền sắp chìm xuống hồ, rồi hắn ta nhìn về phía thanh niên áo trắng, vung tay lên, tiên thạch hóa thành một tia sáng loạt soạt lơ lửng trước người thanh niên áo trắng.
"Ngại quá, làm ngươi sợ rồi đúng không?"
Hoa Vân Phi nhếch mép: "Một trăm viên tiên thạch này xem như bồi thường cho ngươi nhé".
"Nhân tiện chôn cả con đàn bà kia đi, cũng đủ đấy!"
Tiên thạch được võ giả cảnh giới Tiên Nhân sử dụng.
Bình thường những ai chưa đến cảnh giới Tiên Nhân khi thấy tiên thạch đều mở mắt không ra.
Một trăm viên tiên thạch đủ để một võ giả Hư Tiên hoặc cảnh giới Biến Cảnh mua một món thần binh phù hợp với mình.
Lúc này, cô bé bên cạnh người thanh niên áo trắng đột nhiên nhảy dựng lên, ôm chặt đùi của hắn, bàng hoàng tốt: "Tần công tử, ta không biết bơi!"
Khi giọng cô bé cất lên, Hoa Vân Phi vốn muốn quay sang nơi khác bỗng nhìn chằm chằm vào cô bé, đứng bên cửa sổ như trời trồng...
Chương 3207: Để ta dạy ngươi
Trên thuyền, Tần Ninh nhìn về phía Tiểu Nhan rồi quay sang nhìn thi thể của cô gái nọ, lại nhìn đống tiên thạch lơ lửng trước mặt mình với vẻ mặt bình tĩnh.
Thú vị thật.
Xem ra, sau khi đến Thượng Tam Thiên, hắn vẫn còn bị người ta xem thường lắm! Tần Ninh không nhận tiên thạch mà ôm Tiểu Nhan vào lòng, bước từng bước, đứng trên mặt hồ, sau đó đi tới trước thuyền hoa.
Lúc này, trong thuyền hoa cũng đã biết có hai hoa khôi đã chết, tú bà dẫn người tới nơi, nhưng chỉ cần Hoa Thái Nguyên bộc lộ thân phận của hắn ta là tú bà cười giả lả ngay, không dám chất vấn câu nào.
Có ai trong thành Bách Hoa chọc nhà họ Hoa nổi đâu chứ?
Sau khi giải quyết với người của thuyền hoa, Hoa Thái Nguyên quay lại, thấy Hoa Vân Phi đang nhìn người thanh niên áo trắng không chớp mắt.
Chính xác hơn là nhìn cô bé trong lòng người thanh niên áo trắng.
Hoa Thái Nguyên hiểu ý ngay! Trong tình huống bình thường, Hoa Vân Phi là người bình thường, nhưng hễ dính tới phụ nữ là biến thành một tên súc sinh hàng thật giá thật.
Có điều, Hoa Thái Nguyên thừa hiểu mình còn phải dựa vào Hoa Vân Phi, có chỗ đứng vững chắc trong nhà họ Hoa để sau này làm tộc trưởng của gia tộc, thế nên hắn ta nghe theo lời Hoa Vân Phi răm rắp.
"Vị công tử này!"
Hoa Thái Nguyên nhìn Tần Ninh ở phía dưới, cười tươi rói: "Tại hạ là Hoa Thái Nguyên của nhà họ Hoa. Thật ngại quá, đây là một ngàn viên tiên thạch, mong công tử hãy vui vẻ nhận!"
Hoa Thái Nguyên tưởng Tần Ninh không nhận tiên thạch của Hoa Vân Phi là vì muốn nhiều hơn nữa.
Tần Ninh nhìn ngàn viên tiên thạch kia với nét mặt bình tĩnh, không nói không rằng.
Hoa Thái Nguyên cũng không thèm để ý, nói tiếp: "Thứ nhất là muốn xin lỗi công tử, thứ hai là... nha đầu bên cạnh công tử, không biết công tử có thể buông bỏ thứ ngươi thích và bán cho bọn ta không?"
Nghe thấy câu này, Tần Ninh hiểu ra ngay.
"Không muốn bán!"
Ba chữ đơn giản nhưng lại khiến Hoa Thái Nguyên vô cùng sửng sốt.
Tiểu tử này không biết nhà họ Hoa à?
Hoa Thái Nguyên tiếp tục mỉm cười thuyết phục: "Công tử, ngươi có biết ý nghĩa của một ngàn viên tiên thạch là thế nào không?"
"Tiên thạch âu cũng chỉ là đá thôi mà, sao có thể sánh ngang với con người?"
Tần Ninh hờ hững nói: "Ta đã nói là ta không muốn bán!"
"Hơn nữa...", Tần Ninh nhìn mấy người kia, hờ hững nói: "Ta đang ngắm cảnh trên hồ thì các ngươi quăng thi thể lên thuyền của ta, đến một câu xin lỗi đàng hoàng cũng không có, còn đòi mua nha hoàn của ta, các ngươi làm thế mà được à?"
Ai nấy đều phá lên cười khi nghe thấy câu nói của Tần Ninh.
Hóa ra là hắn muốn sĩ diện! Một đệ tử Hoa Cái Thánh Địa bên cạnh Hoa Vân Phi giễu cợt nói: "Xem ra là một kẻ ngu ngốc đã vô tri còn đòi người ta nể mặt mình rồi!"
"Vân Phi huynh, ngươi cứ ngồi lại uống rượu đi, ta sẽ mang nha đầu này về cho ngươi!"
Dứt lời, tên đệ tử kia đã lao ra khỏi tầng hai, đáp xuống mặt hồ rồi đi tới trước mặt Tần Ninh.
Hắn ta siết chặt tay lại, dường như có từng đạo tiên khí ngưng tụ ra trong lòng bàn tay như hóa thành lồng giam vô tận, cuốn tới, xông tới chỗ Tần Ninh.
Nhưng đúng lúc này, Tần Ninh đặt Tiểu Nhan xuống, an ủi: "Nắm tay ta, ngươi đứng trên mặt nước được đấy".
Tiểu Nhan đứng trên nước, thấy không bị rớt xuống thì tò mò nhìn dưới chân.
Mà giờ phút này, tên đệ tử kia đã đánh tới.
Nhưng ngay sau đó.
Ầm... Chỉ thấy Tần Ninh tung một cước, mọi đòn tấn công từ đệ tử kia ngay lập tức sụp đổ, kể cả cơ thể đang lao tới gần Tần Ninh cũng dừng lại, bị hắn tung cước đạp bay.
Bóng dáng đệ tử bị đạp bay lùi lại liên tục, đập vào trong thuyền hoa.
Thuyền hoa bị giáng một đòn mạnh mẽ như vậy thì cả thân thuyền phát ra tiếng rầm rầm, thế mà lại... sụp đổ! Mà lúc này, đám người Hoa Vân Phi, Hoa Thái Nguyên lần lượt bay lên bầu trời, nhìn Tần Ninh ở trước mắt với gương mặt tái nhợt.
Người này là một Chân Tiên! Hoa Thái Nguyên lạnh lùng nói: "Nhìn nhầm mất rồi, không ngờ ở thành Bách Hoa này, trừ nhà họ Hoa ta còn có sự hiện diện của Chân Tiên xa lạ".
Đúng lúc này, một đệ tử đỡ thanh niên bị Tần Ninh đạp bay lên, nhìn về phía Hoa Vân Phi, sợ hãi nói: "Vân Phi huynh, Trương Vân chết rồi!"
Chết vì trúng một cước của Tần Ninh! Giờ thì Hoa Vân Phi cũng sa sầm nét mặt.
"Thú vị đây...", nhìn về phía Tần Ninh, Hoa Vân Phi hờ hững nói: "Lâu rồi không có ai dám xấc láo trước mặt ta như thế".
"Trùng hợp thật".
Tần Ninh cũng cười đáp: "Cũng lâu rồi chưa có ai dám xấc láo trước mặt ta như thế đâu".
Ánh mắt hai người chạm nhau, tóe ra tia lửa đằng đằng sát khí.
Hoa Thái Nguyên hừ lạnh: "Vân Phi huynh yên tâm, đây là địa bàn của nhà họ Hoa ta, Vân Phi huynh đã bị xúc phạm như thế, ta xin chịu trách nhiệm về phần mình, ta sẽ giết hắn!"
Chân Tiên nhị phẩm! Đây không phải thứ Tần Ninh dựa vào để tỏ ra nghênh ngang trong thành Bách Hoa! Bóng dáng Hoa Thái Nguyên đáp xuống, hắn ta đứng trên hồ, nhìn Tần Ninh ở khoảng cách trăm trượng, một thanh trường kiếm chậm rãi ngưng tụ ra trong tay.
Tiên khí! Trường kiếm kia tự ẩn chứa kiếm văn, quanh thân có tiên văn hội tụ vừa thần thánh vừa mờ mịt. Các võ giả xung quanh nhìn thấy tiên kiếm đều tỏ ra hâm mộ.
Trên đại lục Thiên Huyền có rất ít tiên khí.
Những ai có thể sở hữu tiên khí chắc chắn đều là Tiên Nhân.
Giờ đây, chẳng ai ngờ được một cuộc chiến giữa các Tiên Nhân đang diễn ra trong thành Bách Hoa.
Hoa Thái Nguyên lạnh lùng nhìn về phía Tần Ninh, hờ hững nói: "Tiểu tử, đây là ngươi tự tìm đường chết đấy!"
Vẻ mặt của Tần Ninh vẫn thản nhiên như thường, không thèm để ý tới lời đe dọa của hắn ta.
Rốt cuộc là ai tự tìm đường chết thì chưa biết được.
"Thập Nhị Phá Hoang Kiếm Thuật!"
Bóng người Hoa Thái Nguyên chợt lóe, hắn ta cầm kiếm xông tới.
Chân Tiên tam phẩm đánh nhau với Chân Tiên nhị phẩm, Tần Ninh không thể nào là đối thủ của hắn ta được.
Thấy Hoa Thái Nguyên tấn công, Tần Ninh vẫn cầm bàn tay nhỏ bé của Tiểu Nhan. Khi kiếm khí kia cuồn cuộn bay ra, đi tới trước người Tần Ninh, hắn nắm chặt tay lại.
"Nguyên Hạc Tiên Quyền!"
Thầm hô một tiếng trong lòng, hắn tung một cú đấm ra.
Đó là một nắm đấm ngưng tụ tiên khí khủng khiếp, như thể có một hạc tiên được ngưng tụ ra từ trong cơ thể Tần Ninh, nó đang gào thét, lao nhanh về phía Hoa Thái Nguyên.
Ầm... Một cú va chạm nổ ra, từng luồng kiếm khí của Hoa Thái Nguyên nổ tung, khí thế cái mỏ nhọn hoắc của tiên hạc còn bàng bạc hơn cả tiên kiếm, đâm thẳng vào ngực Hoa Thái Nguyên.
Tiếng phập vang lên, máu văng tung tóe.
Hoa Thái Nguyên bị đâm xuyên qua ngực như bị mổ bụng, hắn ta kinh hoàng nhìn ngực mình.
Vào lúc này, Tần Ninh đã xuất hiện ở bên cạnh Hoa Thái Nguyên.
Hắn tóm lấy cổ tay của Hoa Thái Nguyên, giật tiên kiếm mà Hoa Thái Nguyên đang cầm về trong tay mình.
"Không biết nói xin lỗi à?
Để ta dạy ngươi!"
Trường kiếm lướt qua, tiếng phập vang lên.
Hoa Thái Nguyên bị kiếm khí đâm ngay vào đầu gối, hắn ta không đứng nổi nữa, quỳ phịch xuống mặt hồ.
Ngay sau đó, lưỡi kiếm lơ lửng kề vào cổ Hoa Thái Nguyên, mặt mày hắn ta tái mét.
Một chiêu! Hắn ta bị Tần Ninh đánh bại chỉ trong một chiêu.
"Làm bản công tử mất hứng còn đòi mua nha đầu của bản công tử à, ngươi thử nói xem nên giết ngươi thế nào đây?"
Giọng nói của Tần Ninh vang lên, ẩn chứa sự nghiêm túc.
Lúc này, Hoa Thái Nguyên quỳ xuống đất, ngây ra như phỗng.
"Oai phết nhỉ!"
Một tiếng hừ lạnh vang lên, Hoa Vân Phi ở một bên khác không nhìn nổi nữa.
Từ trước đến giờ toàn là hắn ta tác oai tác quái đủ nơi đủ chỗ, ấy vậy mà hôm nay lại xuất hiện một kẻ ngông cuồng hơn cả hắn ta.
Tần Ninh nhìn về phía Hoa Vân Phi, cười nói: "Ngươi gấp cái gì, vẫn còn ngươi mà, ta không quên ngươi đâu!"
"Nếu như cha mẹ các ngươi không dạy các ngươi cách ứng xử, không dạy phải biết xin lỗi người khác thì để ta dạy các ngươi. Có điều ta thu học phí đắt lắm đấy nhé!"
Bầu không khí bây giờ vô cùng căng thẳng.
Chương 3208: Ta cho ngươi cơ hội lựa chọn
Mọi người đứng xem xung quanh vốn chỉ cho là Hoa Thái Nguyên sẽ dạy dỗ thanh niên không biết trời cao đất rộng này, bọn họ chỉ đến để xem náo nhiệt.
Nhưng bây giờ lại là Hoa Thái Nguyên bị thanh niên trước mắt bắt! Đây chính là thành Bách Hoa, địa bàn của nhà họ Hoa.
Trong nhà họ Hoa có hơn ngàn vị Tiên Nhân, hàng năm ở lại thành Bách Hoa cũng có đến trăm người.
Tần Ninh làm lớn chuyện này lên, cho dù có giết Hoa Thái Nguyên cũng chỉ được một lúc thôi, rất nhanh sẽ bị cường giả Chân Tiên nhà họ Hoa đến giết.
Hoa Vân Phi từ trên trời hạ xuống, mờ ảo như tiên, bàn tay nắm chặt, một thanh trường thương xuất hiện ở trong tay.
"Thả hắn ta ra!"
Trong giọng nói của Hoa Vân Phi mang theo mấy phần không cho phép nghi ngờ, khí chất đã hoàn toàn khác với lúc đùa bỡn hoa khôi vừa rồi.
Tuy hắn ta ngông cuồng, nhưng đúng là hắn ta chính là Chân Tiên tứ phẩm.
"Ngươi tới cứu đi!"
Tần Ninh cong tay lại, trường kiếm trong lòng bàn tay lóe lên một ánh kiếm.
Thấy Tần Ninh ung dung thảnh thơi như vậy, trong lòng Hoa Vân Phi vô cùng giận dữ.
Từ trước đến giờ luôn là hắn ta trêu đùa người khác, mà nay Tần Ninh lại đùa bỡn hắn ta như thế! Tự tìm cái chết! Vèo... Hoa Vân Phi vung tay lên, trường thương đâm ra, tiên khí ngưng tụ thành một ánh thương, gần như trong chớp mắt đã đi tới trước mặt Tần Ninh.
Thấy ánh thương đánh tới, Tần Ninh lại không né không tránh, trường kiếm trong tay liên tục chém ra, từng luồng tiên khí tràn ngập.
Ầm ầm ầm... Va chạm kịch liệt khiến cả mặt hồ nổ tung, không ít lầu các xung quanh hồ cũng nổ tung.
Chân Tiên giao chiến, khí thế mạnh mẽ.
Mọi người đứng xem cũng bị liên lụy, ai nấy đều vội vàng lui về phía sau, không dám tiến lên nữa.
"Đáng chết!"
Thấy Tần Ninh có thể ngăn cản được đòn tấn công của mình, Hoa Vân Phi chỉ cảm thấy không tưởng tượng nổi.
Chân Tiên nhị phẩm lại bá đạo như vậy?
Nhưng vào lúc này, Tần Ninh đã trực tiếp xông lên.
Trường kiếm chém xuống một cái, Hoa Vân Phi vung thương lên ngăn cản theo bản năng.
Nhưng khi kiếm khí trực tiếp chém lên trên trường thương, Hoa Vân Phi chỉ cảm thấy hai tay bị chấn động đến mức gần như nứt ra, tiên khí bên trong có thể cũng hoàn toàn bị áp chế.
Ầm... Tiếng nổ tung trầm thấp vang lên, cả người Hoa Vân Phi rơi xuống trên mặt hồ, nước bắn tung tóe.
Tần Ninh lại không có dừng tay định.
"Xích Long Tiên Chưởng!"
Một chưởng vung ra giống như một con rắn dài màu đỏ lao thẳng tắp ra, những tiếng gào thét có vẻ vô cùng ngang ngược.
Con rắn dài gần như đi tới trước người Hoa Vân Phi trong nháy mắt, trực tiếp chui vào trong cơ thể hắn ta.
Ầm ầm ầm! Ngay sau đó, trong người Hoa Vân Phi truyền ra những tiếng nổ trầm thấp cứ như sấm rền nổ tung ở trong cơ thể vậy, mà hắn ta lại thất khiếu đổ máu, sắc mặt trắng bệch, nằm ở trên mặt nước không thể động đậy nữa.
Cực kỳ thành thạo, một vị Chân Tiên tam phẩm, một vị Chân Tiên tứ phẩm đã bị Tần Ninh Chân Tiên nhị phẩm giải quyết.
Một màn này khiến mọi người đều phải kinh ngạc.
"Kết thúc!"
Không ít người chỉ cảm thấy không tưởng tượng nổi.
Tần Ninh xách kiếm đi tới trước mặt Hoa Vân Phi, nhìn hắn ta nằm ở trên mặt nước, nhàn nhạt nói: "Có xin lỗi không?"
"Ngươi chết chắc rồi!"
Hoa Vân Phi giận dữ, gầm thét lên: "Ngươi sẽ không đi ra khỏi thành Bách Hoa được đâu, cha ta đang ở ngay trong thành Bách Hoa!"
Một tiếng bịch đột nhiên vang lên.
Tần Ninh vung kiếm chặt đứt một cánh tay của Hoa Vân Phi.
"Hỏi một đằng trả lời một nẻo, dù sao cũng là Chân Tiên, chẳng lẽ ngay cả câu hỏi đó cũng không nghe rõ?"
Tần Ninh cúi người nhìn Hoa Vân Phi, nói lại lần nữa: "Có xin lỗi không?"
"Ngươi biết ngươi đã trêu chọc ai không?"
Hoa Vân Phi kêu thảm, giận dữ rống lên: "Ngươi sẽ chết không có chỗ chôn!"
Tần Ninh lại vung kiếm lên, một cánh tay khác của Hoa Vân Phi bị chém đứt.
Tiếng kêu thảm thiết vang lên lần nữa.
Tần Ninh hơi nhức đầu nói: "Sao lại không thể nói chuyện tử tế được với ngươi chứ?
Nếu không nói xin lỗi, vậy thì làm thịt thôi".
Nghe thấy như vậy, sắc mặt Hoa Vân Phi, Hoa Thái Nguyên cùng với mấy người khác đều trắng bệch.
"Tần công tử!"
Mà ngay lúc này, một tiếng xé gió vang lên, hai bóng người chạy như bay tới.
"Tần công tử, xin hãy nương tay".
Giọng nói quen thuộc vang lên, Tần Ninh đưa mắt nhìn, chỉ thấy Hoa Nguyệt Dung đột nhiên xuất hiện, bên cạnh còn có một người với dung mạo có mấy phần tương tự, chỉ là khí chất càng thêm rực rỡ tràn đầy sức sống.
Chắc hẳn là muội muội của Hoa Nguyệt Dung - Hoa Nguyệt Thường.
"Ồ?"
Tần Ninh nhìn về phía Hoa Nguyệt Dung, cau mày lại.
Hoa Nguyệt Dung vội vàng nói: "Hắn ta chính là Hoa Vân Phi của Hoa Cái Thánh Địa, là Hoa Vân Phi có hôn ước với ta".
"Hắn ta?"
Tần Ninh cười nói: "Hoa Nguyệt Dung, ngươi có biết hắn ta đã chơi chết hai hoa khôi ở trong thuyền hoa này, người như vậy mà ngươi cũng gả ư?"
Nghe thấy thế, khuôn mặt đẹp của Hoa Nguyệt Dung liền biến đổi.
Nàng ấy đưa mắt nhìn về phía Hoa Thái Nguyên bên kia.
Cuộc hôn nhân này là vị biểu ca này của mình thúc đẩy.
Mà Hoa Thái Nguyên cũng ở chỗ này, hiển nhiên Hoa Thái Nguyên rất hiểu Hoa Vân Phi.
Thấy Hoa Nguyệt Dung đến, Hoa Thái Nguyên quát lên: "Nguyệt Dung, nhanh chóng đi thông báo cho cha ta, nhanh đi thông báo cho Hoa Đông Thăng đại nhân!"
Hoa Nguyệt Dung không nhúc nhích.
Hoa Thái Nguyên giận dữ: "Ngươi có biết Hoa Vân Phi chết sẽ có hậu quả gì không?
Hoa Đông Thăng đại nhân dẫn mấy người bạn thân đến cũng có thể diệt nhà họ Hoa chúng ta, chẳng lẽ ngươi muốn làm tội nhân của nhà họ Hoa sao?"
Tội nhân của nhà họ Hoa! Hoa Nguyệt Dung nghe nói như vậy, cả người run lên.
Lúc này Hoa Vân Phi cũng hừ một tiếng nói: "Bổn công tử đồng ý cưới ngươi là may mắn của ngươi, ta chết, nhà họ Hoa ngươi cũng xong đời".
"Đừng nói là ngươi, cho dù là muội muội ngươi, bổn công tử bảo hai người các ngươi hầu hạ, các ngươi cũng không dám nói một chữ không!"
Nghe thấy thế, Hoa Nguyệt Dung lại run lên.
Mặc dù rất giận dữ, nhưng mà... nàng ấy càng hiểu hơn, Tần Ninh không thể giết Hoa Vân Phi được.
Hoa Vân Phi mà chết, nhà họ Hoa cũng xong đời.
"Tần công tử!"
Hoa Nguyệt Dung nhìn về phía Tần Ninh, vừa muốn mở miệng.
Tần Ninh đã chậm rãi nói: "Nếu ngươi muốn cầu xin ta thả hắn ta, vậy ta cũng sẽ xem thường ngươi!"
Hắn vừa dứt lời, Hoa Nguyệt Dung liền run lên.
Tần Ninh tiếp tục nói: "Ta biết ngươi không có lựa chọn khác, như vậy bây giờ ta sẽ cho ngươi cơ hội lựa chọn".
"Một, ngươi bảo ta thả hắn ta, ngươi gả cho hắn ta, nhà họ Hoa ngươi liền dựa vào hắn ta mà sống, cả đời ngươi phải chịu hết nhục nhã!"
"Hai, ta sẽ giết hắn ta ở chỗ này, ngươi cũng không cần gả cho hắn ta, vì vậy tất cả hậu quả sinh ra sẽ do ta gánh vác".
Tần Ninh chậm rãi nói: "Ngươi không có cách nào thay đổi số phận của mình, ta có thể giúp ngươi, nhưng cơ hội chỉ có một lần".
Nghe nói như vậy, Hoa Nguyệt Dung lại run lên.
Trên thực tế, dù Hoa Nguyệt Dung lựa chọn một, Tần Ninh vẫn sẽ giết Hoa Vân Phi, điều này không liên quan đến Hoa Nguyệt Dung, mà là chuyện của hắn.
"Tỷ...", giờ phút này Hoa Nguyệt Thường tiến lên, cầm chặt tay tỷ tỷ mình.
Hoa Thái Nguyên mắng: "Hoa Nguyệt Dung, ngươi đừng có mà ngu ngốc".
Hoa Vân Phi cũng lạnh lùng nói: "Hắn chính là Chân Tiên nhị phẩm, có thể che chở nhà họ Hoa ngươi được sao?
Nực cười, ông nội ta là Tiên Nhân của Hoa Cái Thánh Địa, Hoa Nguyệt Dung, ngươi hãy nghĩ cho rõ!"
Nghe nói như vậy, Tần Ninh vung trường kiếm ra trực tiếp chặt đứt hai chân của Hoa Vân Phi.
"Ngươi nói nhiều quá".
Bây giờ, hai cánh tay hai chân của Hoa Vân Phi đều đã bị chém, toàn thân chảy máu, không ngừng kêu rên, oán giận nhìn chằm chằm Tần Ninh.
"Ngươi nghĩ xong chưa?"
Tần Ninh nhìn Hoa Nguyệt Dung, chậm rãi nói.
Chương 3209: Dựa vào người không bằng dựa vào mình
"Nghĩ xong rồi!"
Ánh mắt của Hoa Nguyệt Dung đột nhiên trở nên hung dữ, gật đầu một cái.
Tần Ninh tán thưởng nói: "Được!"
Hắn vung tay lên, trường kiếm rơi xuống.
"Nhãi ranh, ngươi dám!"
Một tiếng gầm thét đột nhiên vang tận mây xanh.
Tần Ninh căn bản không rảnh để ý, thanh kiếm rơi xuống, đâm thủng đầu Hoa Vân Phi, tạo ra một tiếng nổ tung ầm ầm.
Cả người Hoa Vân Phi hoàn toàn nổ tung, hồn phách tan thành mây khói.
Trên trời cao xa xa đã có từng bóng người chạy tới.
Lúc này Tần Ninh nhìn về phía Hoa Nguyệt Dung, nói: "Một lần lựa chọn có thể thay đổi cả cuộc sống của ngươi, đạo võ tu nhất định phải thẳng tiến không lùi, có thể hèn mọn, có thể vứt tôn nghiêm, nhưng trong lòng mình cần phải hiểu thứ mình vứt bỏ cũng không phải là quên, mà là lựa chọn tạm thời vứt đi, luôn có một ngày mình sẽ tìm trở về".
Hoa Nguyệt Dung nhìn về phía Tần Ninh, như có điều suy nghĩ gật đầu một cái.
Nhưng bây giờ... Phiền toái đã tới.
"Tần công tử... Ngươi... đối phó với bọn họ kiểu gì đây?"
Hoa Vân Phi bị giết.
Nhà họ Hoa không có cách nào ăn nói được, nhất định phải giết Tần Ninh.
Mà các Tiên Nhân của Hoa Cái Thánh Địa lại sẽ không bỏ qua! Từng bóng người kia rơi xuống trên mặt hồ.
Hoa Nguyệt Dung đã thấy được các thúc bá của mình.
Phụ thân Hoa Tự Tại, nhị thúc Hoa Tự Ngữ, tam thúc Hoa Bách Xuyên và mười mấy vị cường giả Chân Tiên ngũ phẩm trở lên.
Cùng với... cường giả của Hoa Cái Thánh Địa! Hoa Đông Thăng! Phụ thân của Hoa Vân Phi, không ngờ cũng có mặt.
Mà một tiếng rống giận vừa rồi cũng là của Hoa Đông Thăng.
Lần này đã lớn chuyện rồi! Trong lòng Hoa Nguyệt Dung bỗng cảm thấy lo lắng.
Nên xử lý như thế nào đây?
Tần Ninh chỉ là cảnh giới Chân Tiên nhị phẩm.
"Phi nhi... Phi nhi...", vóc người Hoa Đông Thăng hơi mập, lúc này vẻ mặt vô cùng bi thương, muốn ôm lấy thi thể của con trai, nhưng Hoa Vân Phi đã không còn hài cốt.
"Vô liêm sỉ!"
Hoa Đông Thăng giận dữ nhìn về phía Tần Ninh, sát khí hiện ra hết.
Lúc này, Hoa Nguyệt Dung vội vàng đi ra, mở miệng nói: "Phụ thân, là Hoa Vân Phi giết người trước!"
"Hai vị hoa khôi trên thuyền hoa bị đùa bỡn đến chết, người này chưa thành hôn với con mà đã đối xử với phụ nữ như vậy, cha...", "Im miệng!"
Hoa Tự Tại trầm giọng quát một tiếng, giận dữ nói: "Chuyện này có liên quan đến con sao?"
Nghe thấy lời này, Hoa Nguyệt Dung biết Hoa Vân Phi chết, cha muốn đẩy hết trách nhiệm một bên.
Nhà họ Hoa không chịu nổi lửa giận của Hoa Cái Thánh Địa! "Hừ!"
Lúc này Hoa Đông Thăng hừ lạnh một tiếng, đưa mắt nhìn về phía Hoa Tự Tại, Hoa Nguyệt Dung.
Ông ta phải nhìn xem rốt cuộc nhà họ Hoa có ý gì.
"Hoa Tự Tại, con trai của Hoa Đông Thăng ta dư sức xứng đôi với con gái ngươi đúng chứ?
Mà nay con trai ta lại chết ở trong thành Bách Hoa của ngươi, nhà họ Hoa ngươi muốn làm cái gì?"
"Không có nhà họ Hoa ở Hoa Cái Thánh Địa ta ủng hộ, nếu Huyền tộc biết các ngươi tiếp xúc với Hoa Cái Thánh Địa, ta nghĩ ngươi nên biết, nhà họ Hoa ngươi sẽ có tình cảnh gì!"
Ông ta vừa dứt lời, sắc mặt mười mấy vị cường giả Chân Tiên nhà họ Hoa đều trắng bệch.
Lời này của Hoa Đông Thăng tràn đầy uy hiếp, nhưng bọn họ biết Hoa Đông Thăng nói đều là sự thật! Hoa Tự Tại quát lên một tiếng: "Người đâu, bắt người này lại cho ta!"
"Cha!"
Hoa Nguyệt Dung tiến lên một bước, ngăn cản trước mặt Tần Ninh, nói: "Hoa Vân Phi không phải người tốt lành gì!"
Thấy lúc này rồi mà con gái còn bênh vực Tần Ninh, trong lòng Hoa Tự Tại vô cùng sốt ruột.
Ông ta cũng không nghi ngờ lời con gái nói, nhưng nhà họ Hoa ở Hoa Cái Thánh Địa, bọn họ thật sự không đắc tội nổi, nếu không xử lý tốt, cả nhà họ Hoa sẽ bị tiêu diệt.
"Hơn nữa, Tần Ninh đã cứu mạng con!"
Trong phút chốc, sắc mặt Hoa Tự Tại vô cùng đắn đo.
Tần Ninh đưa tay kéo Hoa Nguyệt Dung, cười nói: "Ta biết tình cảnh của nhà họ Hoa các ngươi, phiền toái là ta gây ra, đương nhiên ta sẽ tự giải quyết!"
Hoa Nguyệt Dung kinh ngạc nhìn về phía Tần Ninh.
Hắn cười tủm tỉm nói: "Không sao, chỉ là một Hoa Cái Thánh Địa thôi, vốn dĩ ta cũng có một ít mâu thuẫn với bọn họ, bây giờ vừa vặn đụng phải, xử lý là được".
Tần Ninh bước chân ra, nhìn về phía đám người Hoa Đông Thăng, bàn tay cầm chặt trường kiếm.
Chẳng qua Tần Ninh chợt cau mày lại.
Suýt nữa đã quên một chuyện.
Tần Ninh thu kiếm, đặt tay lên ngọc bội bên hông, lạnh nhạt nói: "Giết các ngươi, ta cần gì phải tự mình ra tay".
"Kiếm đến!"
Hắn vừa dứt lời, trong ngọc bội chợt lóe lên một luồng ánh sáng yếu ớt rồi biến mất.
Chẳng qua qua một hồi lâu, giữa hồ vẫn hoàn toàn tĩnh lặng.
Tất cả mọi người đều trợn to hai mắt nhìn Tần Ninh.
Tên nhóc này bị thần kinh sao?
Hoa Nguyệt Dung cũng đột nhiên nghĩ đến ngọc bội có thể gọi ra thanh niên áo đen thần bí kia.
Nhưng bây giờ… Người đâu?
Không tới?
Tần Ninh đứng tại chỗ, không khỏi có chút lúng túng.
Không đáng tin cậy!
"Cố làm ra vẻ huyền bí!"
Hoa Đông Thăng hừ lạnh một tiếng, nhìn Hoa Tự Tại và đám võ giả nhà họ Hoa, hầm hừ nói: "Ta đã cho nhà họ Hoa các ngươi cơ hội, đáng tiếc chính các ngươi không quý trọng".
Sắc mặt Hoa Tự Tại vô cùng khó coi.
Nhà họ Hoa vẫn luôn rất biết điều, Tần Ninh có ân với Hoa Nguyệt Dung, đúng là Hoa Tự Tại không muốn giết Tần Ninh.
Nhưng nhà họ Hoa từng bước ép sát... Làm thế nào mới phải đây! Lúc này Tần Ninh cầm trường kiếm, bất đắc dĩ nói: "Dựa vào người không bằng dựa vào mình".
Hoa Nguyệt Dung bên cạnh hắn đã hoàn toàn thay đổi sắc mặt.
Chân Tiên nhị phẩm! Tần Ninh muốn đánh nhau với đám cường giả Chân Tiên ngũ phẩm trở lên này sao?
"Tần công tử, ngươi...", "Yên tâm, ta sẽ không chịu chết đâu".
Tần Ninh dửng dưng nói một tiếng.
"Hừ, không biết sống chết".
Lúc này Hoa Đông Thăng đã không trông cậy vào người nhà họ Hoa ra tay, trước tiên cứ giết Tần Ninh báo thù cho con trai đã, còn về nhà họ Hoa... Giết Tần Ninh xong, đương nhiên sẽ cho nhà họ Hoa đẹp mặt.
"Giết hắn!"
Ngay lập tức, hai vị cường giả Chân Tiên lục phẩm trực tiếp sử dụng tiên khí, lao xuống về hướng Tần Ninh.
Đối với Hoa Đông Thăng mà nói, lục phẩm Chân Tiên tiêu diệt Chân Tiên nhị phẩm nho nhỏ như Tần Ninh gần như dễ như ăn kẹo.
Tần Ninh nhìn về phía hai người đánh tới, lại không có chút sợ hãi nào.
Nhị phẩm đối với tứ phẩm, chênh lệch cực lớn.
Nhưng đó là đối với người ngoài.
Đối với Tần Ninh mà nói, cảnh giới chênh lệch, trừ khi là đến trình độ khoa trương cực lớn, nếu không căn bản không phải vấn đề.
"Nguyên Hạc Tiên Quyền!"
Một quyền vung ra, tiên khí cuồn cuộn hội tụ thành một tiên hạc vỗ cánh bay lượn, trực tiếp xông về phía hai vị Chân Tiên lục phẩm.
"Tự tìm cái chết!"
Thấy Tần Ninh lại còn dám phản kháng, hai vị Chân Tiên cực kỳ giận dữ.
Ầm… Tiếng va chạm kịch liệt vang khắp nơi, toàn bộ hồ nước khuếch tán ra cuồn cuộn, dư âm mạnh mẽ lan truyền ra nhà cửa bốn phía, từng ngôi nhà xung quanh cái hồ rộng lớn lần lượt sụp đổ.
Vèo... Chẳng qua là trong nháy mắt, bóng người Tần Ninh đã đột nhiên xông từ phía giữa hồ nước về phía một vị Chân Tiên lục phẩm như ma quỷ.
Sát khí kinh khủng bộc phát ra.
Ầm! Tần Ninh chém một kiếm về phía kia Chân Tiên lục phẩm, vị Chân Tiên lục phẩm kia đưa hai tay tạo pháp quyết, ngưng tụ ra từng lá chắn tiên khí trước người, trường kiếm chém tới, phát ra tiếng vang ầm ầm.
Mà ngay sau đó, sắc mặt vị Chân Tiên lục phẩm kia đã phải biến đổi.
Đòn tấn công của Tần Ninh vô cùng bá đạo, một kiếm chém xuống đã khiến bày phần phòng ngự của mình mơ hồ có xu hướng tan vỡ.
Còn không đợi người này kịp phản ứng, Tần Ninh đã nắm chặt bàn tay lại, nện xuống một quyền! Nguyên Hạc Tiên Quyền! Quyền thuật này là môn tiên thuật mà lúc Tần Ninh tiến vào Thượng Tam Thiên đã bắt đầu mài giũa, không phải dựa vào tiên khí phong phú bùng nổ, mà là tiên khí áp chế cực hạn, thả ra lực tàn phá kinh khủng.
Nhị phẩm đối với lục phẩm dĩ nhiên là chênh lệch cực lớn, như vậy phải xem tiên khí ngưng tụ, tiên thuật bùng nổ của bản thân.
Chương 3210: Ai là bạn với ngươi?
Một quyền nện xuống, phòng ngự trước người Chân Tiên lục phẩm xuất hiện dấu vết rạn nứt.
Giờ phút này, Tần Ninh nắm chặt bàn tay lại, tiên kiếm trong tay đột nhiên đâm ra sau lưng.
Keng... Một vị Chân Tiên lục phẩm khác đã đánh tới.
Ngăn cản được đòn tấn công của một vị Chân Tiên lục phẩm khác xong, Tần Ninh đã nhích người lên, áp chế vị Chân Tiên lục phẩm trước mắt.
"Huyền Ưng Tiên Trảo!"
Bàn tay chộp tới, lực áp bách kinh khủng lan ra.
Chân Tiên lục phẩm kia muốn tránh cũng không được, chỉ đưa hai tay đánh ra từng tiên khí ngưng tụ thành chưởng ấn.
Rắc rắc rắc... Nhưng cho dù là phòng ngự mạnh mẽ do tiên khí đậm đà ngưng tụ thành vẫn không đỡ được đòn tấn công khủng khiếp của Tần Ninh.
"Sao có thể như vậy...", ầm... mà ngay lúc này, Tần Ninh đã trực tiếp đạp xuống một cú.
Chân Tiên lục phẩm rơi xuống mặt hồ.
Một giây sau, bóng người Tần Ninh theo sát xuống, đạp ra một cái.
Mà một vị Chân Tiên lục phẩm khác lúc này vô cùng hoảng sợ, căn bản không dám đi xuống.
Tần Ninh quá kinh khủng.
Hai người tấn công, Tần Ninh lại như sấm rền gió cuốn, trực tiếp bắt sống một người, đây tuyệt đối không phải là điều mà Chân Tiên nhị phẩm có thể làm được.
Hoa Đông Thăng nhìn vị Chân Tiên bị Tần Ninh nắm trong tay, sắc mặt cũng vô cùng âm trầm.
Khó trách người này dám giết con trai mình, chỉ là một Chân Tiên nhị phẩm mà lại có thực lực như vậy.
"Dựa vào người không bằng dựa vào mình...", Tần Ninh có chút bất đắc dĩ nói.
Hắn lần lượt kêu gọi Kiếm Lai chỉ là muốn xem rốt cuộc người này là thần thánh phương nào.
Mà bây giờ xem ra, hình như người này thật sự chỉ là báo ân?
Bây giờ cảm thấy đã trả ơn xong, cho nên mới không tới.
Tần Ninh nhấc Chân Tiên lục phẩm dưới chân lên, bất đắc dĩ nói: "Đúng là muốn tìm cái chết".
"Ngươi dám!"
Trong giọng nói của Hoa Đông Thăng có mấy phần lạnh lùng, giận dữ quát: "Tần Ninh, đừng có mà tự tìm đường chết".
"Là các ngươi đang tự tìm đường chết chứ?"
Vừa nói xong, một tay Tần Ninh nắm chặt cổ Chân Tiên lục phẩm kia, những tiếng xương nứt vang lên răng rắc.
"Khốn kiếp!"
Hoa Đông Thăng đã hoàn toàn tức giận, đưa tay ra chộp tới từ đằng xa.
Tần Ninh cũng không thèm để ý, trực tiếp ném thi thể Chân Tiên lục phẩm kia ra.
Ầm... Một tiếng nổ tung nặng nề vang lên, truyền ra.
Chân Tiên lục phẩm kia trực tiếp hóa thành phấn vụn.
Hoa Đông Thăng lại cực kỳ giận dữ.
"Hôm nay, bổn tọa sẽ cho ngươi muốn sống không được, muốn chết cũng không xong!"
Hoa Đông Thăng nắm chặt bàn tay lại, xung quanh vị trí cách Tần Ninh mấy trăm trượng đã có tiên khí bay lên, hóa thành từng văn ấn, dường như muốn hoàn toàn bao vây kín Tần Ninh.
Thấy từng phong ấm kia tràn ngập tiên khí, Tần Ninh không hề sợ hãi, nâng kiếm lên, ánh mắt bình tĩnh.
"A...", nhưng vào lúc này, Hoa Đông Thăng đột nhiên phát ra một tiếng hét thảm, hai tay đồng loạt đứt lìa giống như bị thứ gì sắc bén chặt đứt vậy.
Mà phong ấn xung quanh Tần Ninh cũng đã biến mất.
Hoa Đông Thăng hét lên một tiếng thảm thiết, tất cả võ giả của Hoa Cái Thánh Địa đều tụ tập đến bên cạnh Hoa Đông Thăng.
Chuyện gì xảy ra vậy?
Đã xảy ra chuyện gì?
Ngay sau đó, một giọng nói vang lên ở bên cạnh Tần Ninh.
"Xin lỗi, có chuyện chậm trễ!"
Thanh niên mặc một bộ quần áo đen, khuôn mặt trong trẻo lạnh lùng tuấn tú xuất hiện lần nữa.
"Kiếm Lai huynh!"
Hoa Nguyệt Dung thấy thanh niên áo đen kia thì kích động nói: "Cuối cùng ngươi cũng đã tới!"
Mặc dù Tần Ninh đã cho thấy thực lực siêu mạnh, nhưng đối mặt với Hoa Đông Thăng Chân Tiên cửu phẩm, hắn chỉ là Chân Tiên nhị phẩm, nàng ấy cảm thấy chắc chắn sẽ không phải là đối thủ.
Mà bây giờ nhìn thấy thanh niên áo đen đến, trong lòng nàng ấy mới thật sự bình tĩnh lại.
"Kiếm Lai huynh?"
Thanh niên áo đen cau mày lại nhìn về phía Hoa Nguyệt Dung, sắc mặt kỳ quái.
Hoa Nguyệt Dung áy náy nói: "Xin lỗi, ta... ta không biết ngươi tên là gì...", bởi vì lần nào Tần Ninh gọi là Kiếm Lai, thanh niên áo đen liền xuất hiện, vì vậy Hoa Nguyệt Dung chỉ có thể gọi hắn ta như thế.
Thanh niên áo đen nhìn về phía Tần Ninh, vẻ mặt áy náy nói: "Lần sau nhất định sẽ đến đúng giờ".
"Đừng để lần sau nữa, nếu như lại xuất hiện loại chuyện này, nói không chừng ta đã bị giết rồi, nào còn có lần sau?"
Trong giọng nói của Tần Ninh có mấy phần trách cứ.
Nghe thấy vậy, thanh niên áo đen vội vàng nói: "Không đâu, không đâu".
Tần Ninh tò mò nhìn thanh niên áo đen, không khỏi nói: "Lại nói, chúng ta cứu ngươi thế nào, có đáng để ngươi báo ân như vậy không?
Trên thực tế, ngươi có tới hay không cũng không sao cả, tại sao chỉ vì đến trễ mà lại tỏ ra như mình mắc lỗi sai lớn vậy!
Tần Ninh cố ý lấy giọng trách cứ nói với thanh niên áo đen, nhưng thanh niên áo đen cũng không cảm thấy hắn quá đáng, ngược lại còn cảm thấy là mình sai.
"Ngươi rốt cuộc là ai?
Là ai bảo ngươi tới bảo vệ ta?"
Nghe nói như vậy, thanh niên áo đen cười nói: "Không có ai bảo ta bảo vệ ngươi, ta cũng không phải muốn bảo vệ ngươi, chỉ là báo ơn thôi!"
"Vậy ngươi đúng là nhận ơn bằng giọt nước trả ơn bằng sóng thần!"
"...", thanh niên áo đen tiếp tục nói: "Tần Ninh công tử, ngươi có kiến thức rộng rãi, hẳn là biết đạo tu tiên có muôn màu muôn vẻ".
"Mà trên thực tế, con đường mà ta đi đúng là rất kì quái, ngày đó là ta gặp phải nguy hiểm, hai người đã ra tay giúp đỡ đúng vào một điểm rất quan trọng trong cuộc sống của ta, cho nên ta cần không ngừng báo ân, báo đáp hai vị".
Hoa Nguyệt Dung đứng ở một bên, trong lòng oán thầm: Rõ ràng là báo đáp một mình Tần Ninh!
"Miễn cưỡng hợp lý...", Tần Ninh chậm rãi nói: "Mặc kệ, cho dù ngươi là ai, nhưng mà nếu ngươi còn đến trễ mấy lần nữa, ta cũng không cần ngọc bội này nữa".
"Không đâu, không đâu".
Thanh niên áo đen vội vàng nói.
Tần Ninh nói: "Xưng hô với ngươi như thế nào?"
"Ngươi cứ gọi ta là Kiếm Lai đi, cái tên này không tệ".
Hoa Nguyệt Dung vô cùng kinh ngạc.
Vừa rồi nàng ấy gọi Kiếm Lai huynh, thanh niên áo đen này có vẻ vô cùng kinh ngạc, còn có một chút bất mãn, bây giờ lại bảo Tần Ninh gọi.
Người này, nếu không phải có quan hệ gì với Tần Ninh mới là lạ! Bên kia, cả người Hoa Đông Thăng toàn là máu, được mười mấy vị cường giả Chân Tiên của Hoa Cái Thánh Địa bảo vệ.
Một vị Chân Tiên cửu phẩm bị người ta trực tiếp chặt đứt hai tay, rốt cuộc người này là thần thánh phương nào?
Hoa Đông Thăng nhìn về phía thanh niên áo đen, hít một hơi khí lạnh, không nhịn được nói: "Anh bạn, rốt cuộc ngươi là ai?
Chúng ta đến từ Hoa Cái Thánh Địa, người này giết con trai ta, mối thù đó không đội trời chung, mong rằng anh bạn đừng...", "Ai là bạn với ngươi?"
Kiếm Lai nhìn về phía Hoa Đông Thăng, nhàn nhạt nói: "Muốn giết ân nhân của ta, còn gọi ta là bạn?"
Hoa Đông Thăng liền biến sắc.
Người này lại còn bá đạo hơn cả Tần Ninh.
"Ngươi rốt cuộc là ai?"
Giọng nói của Hoa Đông Thăng đã trở nên không tốt, hờ hững nói: "Ta là Hoa Cái Thánh Địa...", ầm ầm... Chẳng qua là Hoa Đông Thăng còn chưa nói hết, Kiếm Lai đã động.
Bàn tay nắm chặt, chộp ra từ đằng xa, lực lượng kinh khủng bùng nổ, dường như hoàn toàn giam cầm cả một vùng không gian này.
Đám người Hoa Đông Thăng sợ hãi phát hiện bọn họ lại không thể động đậy được.
Kiếm Lai nhìn về phía Tần Ninh, hỏi: "Giết hết sao?"
"Ngươi nói đi?"
Thanh niên áo đen gật đầu một cái, cong ngón tay bắn ra.
Ầm ầm ầm... Cơ thể từng vị cường giả Chân Tiên trực tiếp nổ tung, hóa thành phấn vụn.
Giờ phút này, đám người đứng xem xung quanh đã hoàn toàn ngây người.
"Tần công tử!"
Tiểu Nhan kích động nói: "Ngươi nhìn kìa, ngươi nhìn kìa, cái hồ này đẹp quá, xung quanh đủ các loại cửa hàng, trồng đầy hoa, trong hồ cũng toàn là hoa nữa...", diện tích của hồ khá lớn, hơn nữa đúng là phong cảnh nơi đây độc đáo thật.
Ban đầu Tần Ninh cũng chỉ định ra ngoài đi dạo để xem cảnh vật ở thành Bách Hoa như nào thôi, cuối cùng phát hiện ra nơi tuyệt đẹp này.
Con thuyền này đã được Tần Ninh bao trọn, các loại món ăn và rượu ngon được đặt trên sàn thuyền.
Tần Ninh cầm ly rượu lên, nghiêng người tựa lưng vào thành thuyền, cười nói: "Đúng là rất đẹp...", lúc này, Tiểu Nhan nhìn thấy ở bên kia bờ có nhiều cô gái, mỗi người mỗi vẻ ăn mặc trang điểm lộng lẫy, cũng không ít chàng trai đang ôm ấp các cô gái ở đó.
Hơn nữa, thuyền hoa bên bờ thì như trăm hoa đua nở, có thêm sự hiện diện của các cô gái muôn màu muôn vẻ, không ít thuyền bè ở cách đó không xa thưởng thức hoa và những cô gái xinh tươi như hoa ở bên này.
Tiểu Nhan ngạc nhiên hỏi: "Tần công tử, chỗ đó là đâu thế?
Nhiều tiểu thư đẹp quá!"
"Đó là nơi chơi đùa dành cho đàn ông!"
"Ta muốn qua đó chơi!"
"Ngươi thì không được".
"Tại sao?"
"...", Tiểu Nhan tò mò với mọi thứ, muốn hỏi cho ra lẽ.
Cuối cùng, Tần Ninh thật sự không còn cách nào khác, sai chủ thuyền tới gần thuyền hoa để Tiểu Nhan được chiêm ngưỡng kỹ hơn.
Ở bên trong thuyền hoa.
Ở tòa lầu các hai tầng gần hồ.
Nhóm Hoa Thái Nguyên và Hoa Vân Phi được hơn mười cô gái vây quanh, mỗi cô gái đều có nét đẹp riêng, tất cả nâng ly cụng chén với nhau, bầu không khí vô cùng vui vẻ.
Dù đang là ban ngày nhưng không ai xấu hổ muốn giấu cảnh tượng này, càng làm toát lên sự đẹp đẽ khiến người ta nhìn mà ngây ngất.
Hoa Thái Nguyên cầm ly rượu lên, cười hỏi: "Vân Phi huynh, ngươi hài lòng chứ?"
"Hài lòng, rất hài lòng!"
Hoa Vân Phi mỉm cười: "Mặc dù không có khí chất vô song bằng các tiên tử trong tông môn nhưng lại giỏi trong khoản chơi đùa... Cơ mà, nói cho cùng, những cô gái phàm tục này vẫn chỉ là một hạt cát so với hai vị muội muội kia của ngươi!"
Nghe thấy câu này, Hoa Thái Nguyên cười ha ha: "Vân Phi huynh đừng vội chứ, đợi tới khi ngươi đưa Hoa Nguyệt Dung và Hoa Nguyệt Thường về Hoa Cái Thánh Địa thì chinh phục tỷ tỷ trước, chinh phục muội muội sau. Khi đó, hai tỷ muội sẽ cùng nhau hầu hạ ngươi, thế chẳng phải câu chuyện tuyệt vời nhất trần đời rồi sao?"
Nghe những lời này của Hoa Thái Nguyên, Hoa Vân Phi cũng cực kỳ hào hứng. Hắn ta lập tức kéo một hoa khôi đến bên cửa sổ... Hoa khôi nọ bị Hoa Vân Phi đè chặt, không phản kháng được bèn cười xởi lởi: "Công tử à, nếu ngài muốn chơi thì chúng ta về phòng nhé!"
"Về phòng thì mất công quá!"
Hoa Vân Phi lại nhìn những con thuyền muôn màu muôn vẻ dưới hồ, rất nhiều người đều đang nhìn về phía bên này, thế là hắn ta cười tủm tỉm: "Ta chỉ thích vị trí trước cửa sổ thôi, nhiều người nhìn như thế thì thích quá còn gì?"
Cho dù hoa khôi tiếp khách cả ngày lẫn đêm thì cũng không thể cởi mở được như thế, nàng ta vùng vẫy hai tay, khổ nỗi dù giãy giụa cách mấy cũng không thể thoát khỏi sự kìm kẹp của Hoa Vân Phi.
"Sao đấy?
Không chịu à?"
Hoa Vân Phi bóp chặt hai má cô gái, xoay mặt nàng ta qua, giễu cợt nói: "Gọi ngươi là hoa khôi, ngươi tưởng ngươi là đóa hoa quý giá gì thật đấy hả?
Lão tử muốn gì thì là thế đấy, ngươi dám chống đối ư?"
Mấy người Hoa Thái Nguyên đều không lấy làm lạ khi thấy cảnh tượng này.
Quả thật Hoa Vân Phi có địa vị rất cao tại Hoa Cái Thánh Địa.
Phụ thân của hắn ta có tu vi Chân Tiên cửu phẩm, còn là chấp sự của thánh địa.
Gia gia hắn ta thì là cường giả Nhân Tiên, trưởng lão của thánh địa.
Bản thân Hoa Vân Phi cũng có thiên phú không kém, hiện tại cũng đang ở cảnh giới Chân Tiên tứ phẩm, có một đám lâu la trong Hoa Cái Thánh Địa.
Bình thường Hoa Vân Phi trông thì nhã nhặn hiền lành, chỉ khi nào dính tới phụ nữ mới có những sở thích kỳ lạ khiến người ta không nói nên lời.
Những khi ăn nằm với phụ nữ, hắn ta thích chơi đùa, hơn hết là thích tra tấn họ! Hoa khôi nghe vậy thì sắc mặt trở nên khó coi.
Hoa Vân Phi giễu cợt nói: "Ngươi còn dám mặt nặng mày nhẹ với ta nữa à?
Cười cho gia coi con điếm kia!"
Trong căn phòng, mấy người Hoa Thái Nguyên nghe thấy câu này đều phá lên cười sặc sụa, từ lâu bọn họ đã chẳng lạ gì cảnh tượng này rồi.
"Cười nhanh!"
Hoa Vân Phi bóp chặt má hoa khôi, hờ hững ra lệnh.
Hoa khôi hoảng sợ đến mức sững sờ, gượng cười, miệng cười nhưng lại rơi nước mắt.
"Khóc cái gì mà khóc?
Bản công tử không làm ngươi vui được à?"
Hoa Vân Phi hùng hổ chửi: "Mất hết cả hứng!"
Hắn ta nắm chặt tay, cô gái kia run rẩy, người bủn rủn ngã nhào ra ngoài cửa sổ, rơi xuống hồ.
Chết rồi! Bấy giờ, hơn mười hoa khôi trong phòng đều ngây ra như phỗng vì bàng hoàng.
Bị giết chỉ vì không cười! Dù các nàng là hoa khôi, phải tiếp khách nhưng cũng không thể chấp nhận nổi việc bị khinh rẻ như thế! Một hoa khôi lấy hết can đảm gào lên: "Ngươi... Ngươi giết người..." "Vậy thì đã sao?"
Hoa Vân Phi hoàn toàn không thèm để ý. Hắn ta phất tay, cô gái vừa lên tiếng bị mang tới bên cửa sổ ngay lập tức. Hoa Vân Phi xé y phục của nàng ta ra, chế nhạo: "Ngươi, cười cho bản thiếu gia!"
Cô gái đã thẫn thờ từ lâu, sao có thể cười nổi.
"Đang yên đang lành, bị các ngươi phá hỏng cả tâm trạng!"
Hoa Vân Phi hừ một tiếng, giơ tay lên cao, cô gái kia bị bóp cổ, chới với giữa không trung, muốn nói gì nhưng lại không thể thốt thành lời.
"Tiếp đến, ta hy vọng căn phòng này sẽ đầy ắp tiếng cười đùa!"
Hoa Vân Phi hất tay lên, y phục của cô gái rách bươm, bị bẻ cổ, bị ném ra ngoài cửa sổ.
Rầm... Một âm thanh trầm thấp vang lên.
Dường như thi thể của cô gái đập trúng một chiếc thuyền bè, tiếng vang lên rào rào, nước văng ra khắp nơi.
Mấy người Hoa Vân Phi nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn thấy một con thuyền nhỏ bị va đập tan nát, nước đang tràn vào thuyền... Ở mũi thuyền có một người thanh niên y phục trắng đang cầm ly rượu trên tay, thế nhưng bộ đồ trắng tinh của hắn đã bị nước hồ tạt ướt.
Cô bé bên cạnh cũng vô cùng hoảng sợ, nhìn hoa khôi quần áo rách rưới không đủ che thân đập vào giữa khoang thuyền.
Cô bé ấy chính là Tiểu Nhan.
Lúc này, nét mặt Tiểu Nhan vô cùng kinh hoàng: "Tần... Tần công tử... Chết rồi... Tỷ tỷ xinh đẹp... Chết rồi...", Tiểu Nhan thật sự rất bàng hoàng! Giờ phút này, Tần Ninh nhìn ly rượu trong tay, rượu trong ly đã bị đổ hết ra ngoài, chỉ còn chứa mỗi nước hồ.
Hắn nhìn thi thể của cô gái rồi hướng mắt về phía một ô cửa sổ trên tầng hai của thuyền hoa, nơi đó có mấy người trẻ tuổi cũng phóng mắt nhìn xuống đây.
"Đập trúng thuyền rồi!"
Một tên thanh niên cười cợt: "Vân Phi huynh lợi hại thật, thế mà cũng đập trúng được nữa".
Bọn họ không hề lo lắng sẽ vướng vào rắc rối gì vì chuyện hai hoa khôi bị giết cũng như đập trúng thuyền của người khác.
Trong thành Bách Hoa này, nhà họ Hoa là lớn nhất, hiện tại nhà họ Hoa cũng phải nhìn sắc mặt của cha và gia gia Hoa Vân Phi mà sống, bởi vậy cho dù xảy ra chuyện long trời lở đất gì cũng không lo gặp phiền toái.
Hoa Vân Phi đứng ở bên cửa sổ nhìn con thuyền sắp chìm xuống hồ, rồi hắn ta nhìn về phía thanh niên áo trắng, vung tay lên, tiên thạch hóa thành một tia sáng loạt soạt lơ lửng trước người thanh niên áo trắng.
"Ngại quá, làm ngươi sợ rồi đúng không?"
Hoa Vân Phi nhếch mép: "Một trăm viên tiên thạch này xem như bồi thường cho ngươi nhé".
"Nhân tiện chôn cả con đàn bà kia đi, cũng đủ đấy!"
Tiên thạch được võ giả cảnh giới Tiên Nhân sử dụng.
Bình thường những ai chưa đến cảnh giới Tiên Nhân khi thấy tiên thạch đều mở mắt không ra.
Một trăm viên tiên thạch đủ để một võ giả Hư Tiên hoặc cảnh giới Biến Cảnh mua một món thần binh phù hợp với mình.
Lúc này, cô bé bên cạnh người thanh niên áo trắng đột nhiên nhảy dựng lên, ôm chặt đùi của hắn, bàng hoàng tốt: "Tần công tử, ta không biết bơi!"
Khi giọng cô bé cất lên, Hoa Vân Phi vốn muốn quay sang nơi khác bỗng nhìn chằm chằm vào cô bé, đứng bên cửa sổ như trời trồng...
Chương 3207: Để ta dạy ngươi
Trên thuyền, Tần Ninh nhìn về phía Tiểu Nhan rồi quay sang nhìn thi thể của cô gái nọ, lại nhìn đống tiên thạch lơ lửng trước mặt mình với vẻ mặt bình tĩnh.
Thú vị thật.
Xem ra, sau khi đến Thượng Tam Thiên, hắn vẫn còn bị người ta xem thường lắm! Tần Ninh không nhận tiên thạch mà ôm Tiểu Nhan vào lòng, bước từng bước, đứng trên mặt hồ, sau đó đi tới trước thuyền hoa.
Lúc này, trong thuyền hoa cũng đã biết có hai hoa khôi đã chết, tú bà dẫn người tới nơi, nhưng chỉ cần Hoa Thái Nguyên bộc lộ thân phận của hắn ta là tú bà cười giả lả ngay, không dám chất vấn câu nào.
Có ai trong thành Bách Hoa chọc nhà họ Hoa nổi đâu chứ?
Sau khi giải quyết với người của thuyền hoa, Hoa Thái Nguyên quay lại, thấy Hoa Vân Phi đang nhìn người thanh niên áo trắng không chớp mắt.
Chính xác hơn là nhìn cô bé trong lòng người thanh niên áo trắng.
Hoa Thái Nguyên hiểu ý ngay! Trong tình huống bình thường, Hoa Vân Phi là người bình thường, nhưng hễ dính tới phụ nữ là biến thành một tên súc sinh hàng thật giá thật.
Có điều, Hoa Thái Nguyên thừa hiểu mình còn phải dựa vào Hoa Vân Phi, có chỗ đứng vững chắc trong nhà họ Hoa để sau này làm tộc trưởng của gia tộc, thế nên hắn ta nghe theo lời Hoa Vân Phi răm rắp.
"Vị công tử này!"
Hoa Thái Nguyên nhìn Tần Ninh ở phía dưới, cười tươi rói: "Tại hạ là Hoa Thái Nguyên của nhà họ Hoa. Thật ngại quá, đây là một ngàn viên tiên thạch, mong công tử hãy vui vẻ nhận!"
Hoa Thái Nguyên tưởng Tần Ninh không nhận tiên thạch của Hoa Vân Phi là vì muốn nhiều hơn nữa.
Tần Ninh nhìn ngàn viên tiên thạch kia với nét mặt bình tĩnh, không nói không rằng.
Hoa Thái Nguyên cũng không thèm để ý, nói tiếp: "Thứ nhất là muốn xin lỗi công tử, thứ hai là... nha đầu bên cạnh công tử, không biết công tử có thể buông bỏ thứ ngươi thích và bán cho bọn ta không?"
Nghe thấy câu này, Tần Ninh hiểu ra ngay.
"Không muốn bán!"
Ba chữ đơn giản nhưng lại khiến Hoa Thái Nguyên vô cùng sửng sốt.
Tiểu tử này không biết nhà họ Hoa à?
Hoa Thái Nguyên tiếp tục mỉm cười thuyết phục: "Công tử, ngươi có biết ý nghĩa của một ngàn viên tiên thạch là thế nào không?"
"Tiên thạch âu cũng chỉ là đá thôi mà, sao có thể sánh ngang với con người?"
Tần Ninh hờ hững nói: "Ta đã nói là ta không muốn bán!"
"Hơn nữa...", Tần Ninh nhìn mấy người kia, hờ hững nói: "Ta đang ngắm cảnh trên hồ thì các ngươi quăng thi thể lên thuyền của ta, đến một câu xin lỗi đàng hoàng cũng không có, còn đòi mua nha hoàn của ta, các ngươi làm thế mà được à?"
Ai nấy đều phá lên cười khi nghe thấy câu nói của Tần Ninh.
Hóa ra là hắn muốn sĩ diện! Một đệ tử Hoa Cái Thánh Địa bên cạnh Hoa Vân Phi giễu cợt nói: "Xem ra là một kẻ ngu ngốc đã vô tri còn đòi người ta nể mặt mình rồi!"
"Vân Phi huynh, ngươi cứ ngồi lại uống rượu đi, ta sẽ mang nha đầu này về cho ngươi!"
Dứt lời, tên đệ tử kia đã lao ra khỏi tầng hai, đáp xuống mặt hồ rồi đi tới trước mặt Tần Ninh.
Hắn ta siết chặt tay lại, dường như có từng đạo tiên khí ngưng tụ ra trong lòng bàn tay như hóa thành lồng giam vô tận, cuốn tới, xông tới chỗ Tần Ninh.
Nhưng đúng lúc này, Tần Ninh đặt Tiểu Nhan xuống, an ủi: "Nắm tay ta, ngươi đứng trên mặt nước được đấy".
Tiểu Nhan đứng trên nước, thấy không bị rớt xuống thì tò mò nhìn dưới chân.
Mà giờ phút này, tên đệ tử kia đã đánh tới.
Nhưng ngay sau đó.
Ầm... Chỉ thấy Tần Ninh tung một cước, mọi đòn tấn công từ đệ tử kia ngay lập tức sụp đổ, kể cả cơ thể đang lao tới gần Tần Ninh cũng dừng lại, bị hắn tung cước đạp bay.
Bóng dáng đệ tử bị đạp bay lùi lại liên tục, đập vào trong thuyền hoa.
Thuyền hoa bị giáng một đòn mạnh mẽ như vậy thì cả thân thuyền phát ra tiếng rầm rầm, thế mà lại... sụp đổ! Mà lúc này, đám người Hoa Vân Phi, Hoa Thái Nguyên lần lượt bay lên bầu trời, nhìn Tần Ninh ở trước mắt với gương mặt tái nhợt.
Người này là một Chân Tiên! Hoa Thái Nguyên lạnh lùng nói: "Nhìn nhầm mất rồi, không ngờ ở thành Bách Hoa này, trừ nhà họ Hoa ta còn có sự hiện diện của Chân Tiên xa lạ".
Đúng lúc này, một đệ tử đỡ thanh niên bị Tần Ninh đạp bay lên, nhìn về phía Hoa Vân Phi, sợ hãi nói: "Vân Phi huynh, Trương Vân chết rồi!"
Chết vì trúng một cước của Tần Ninh! Giờ thì Hoa Vân Phi cũng sa sầm nét mặt.
"Thú vị đây...", nhìn về phía Tần Ninh, Hoa Vân Phi hờ hững nói: "Lâu rồi không có ai dám xấc láo trước mặt ta như thế".
"Trùng hợp thật".
Tần Ninh cũng cười đáp: "Cũng lâu rồi chưa có ai dám xấc láo trước mặt ta như thế đâu".
Ánh mắt hai người chạm nhau, tóe ra tia lửa đằng đằng sát khí.
Hoa Thái Nguyên hừ lạnh: "Vân Phi huynh yên tâm, đây là địa bàn của nhà họ Hoa ta, Vân Phi huynh đã bị xúc phạm như thế, ta xin chịu trách nhiệm về phần mình, ta sẽ giết hắn!"
Chân Tiên nhị phẩm! Đây không phải thứ Tần Ninh dựa vào để tỏ ra nghênh ngang trong thành Bách Hoa! Bóng dáng Hoa Thái Nguyên đáp xuống, hắn ta đứng trên hồ, nhìn Tần Ninh ở khoảng cách trăm trượng, một thanh trường kiếm chậm rãi ngưng tụ ra trong tay.
Tiên khí! Trường kiếm kia tự ẩn chứa kiếm văn, quanh thân có tiên văn hội tụ vừa thần thánh vừa mờ mịt. Các võ giả xung quanh nhìn thấy tiên kiếm đều tỏ ra hâm mộ.
Trên đại lục Thiên Huyền có rất ít tiên khí.
Những ai có thể sở hữu tiên khí chắc chắn đều là Tiên Nhân.
Giờ đây, chẳng ai ngờ được một cuộc chiến giữa các Tiên Nhân đang diễn ra trong thành Bách Hoa.
Hoa Thái Nguyên lạnh lùng nhìn về phía Tần Ninh, hờ hững nói: "Tiểu tử, đây là ngươi tự tìm đường chết đấy!"
Vẻ mặt của Tần Ninh vẫn thản nhiên như thường, không thèm để ý tới lời đe dọa của hắn ta.
Rốt cuộc là ai tự tìm đường chết thì chưa biết được.
"Thập Nhị Phá Hoang Kiếm Thuật!"
Bóng người Hoa Thái Nguyên chợt lóe, hắn ta cầm kiếm xông tới.
Chân Tiên tam phẩm đánh nhau với Chân Tiên nhị phẩm, Tần Ninh không thể nào là đối thủ của hắn ta được.
Thấy Hoa Thái Nguyên tấn công, Tần Ninh vẫn cầm bàn tay nhỏ bé của Tiểu Nhan. Khi kiếm khí kia cuồn cuộn bay ra, đi tới trước người Tần Ninh, hắn nắm chặt tay lại.
"Nguyên Hạc Tiên Quyền!"
Thầm hô một tiếng trong lòng, hắn tung một cú đấm ra.
Đó là một nắm đấm ngưng tụ tiên khí khủng khiếp, như thể có một hạc tiên được ngưng tụ ra từ trong cơ thể Tần Ninh, nó đang gào thét, lao nhanh về phía Hoa Thái Nguyên.
Ầm... Một cú va chạm nổ ra, từng luồng kiếm khí của Hoa Thái Nguyên nổ tung, khí thế cái mỏ nhọn hoắc của tiên hạc còn bàng bạc hơn cả tiên kiếm, đâm thẳng vào ngực Hoa Thái Nguyên.
Tiếng phập vang lên, máu văng tung tóe.
Hoa Thái Nguyên bị đâm xuyên qua ngực như bị mổ bụng, hắn ta kinh hoàng nhìn ngực mình.
Vào lúc này, Tần Ninh đã xuất hiện ở bên cạnh Hoa Thái Nguyên.
Hắn tóm lấy cổ tay của Hoa Thái Nguyên, giật tiên kiếm mà Hoa Thái Nguyên đang cầm về trong tay mình.
"Không biết nói xin lỗi à?
Để ta dạy ngươi!"
Trường kiếm lướt qua, tiếng phập vang lên.
Hoa Thái Nguyên bị kiếm khí đâm ngay vào đầu gối, hắn ta không đứng nổi nữa, quỳ phịch xuống mặt hồ.
Ngay sau đó, lưỡi kiếm lơ lửng kề vào cổ Hoa Thái Nguyên, mặt mày hắn ta tái mét.
Một chiêu! Hắn ta bị Tần Ninh đánh bại chỉ trong một chiêu.
"Làm bản công tử mất hứng còn đòi mua nha đầu của bản công tử à, ngươi thử nói xem nên giết ngươi thế nào đây?"
Giọng nói của Tần Ninh vang lên, ẩn chứa sự nghiêm túc.
Lúc này, Hoa Thái Nguyên quỳ xuống đất, ngây ra như phỗng.
"Oai phết nhỉ!"
Một tiếng hừ lạnh vang lên, Hoa Vân Phi ở một bên khác không nhìn nổi nữa.
Từ trước đến giờ toàn là hắn ta tác oai tác quái đủ nơi đủ chỗ, ấy vậy mà hôm nay lại xuất hiện một kẻ ngông cuồng hơn cả hắn ta.
Tần Ninh nhìn về phía Hoa Vân Phi, cười nói: "Ngươi gấp cái gì, vẫn còn ngươi mà, ta không quên ngươi đâu!"
"Nếu như cha mẹ các ngươi không dạy các ngươi cách ứng xử, không dạy phải biết xin lỗi người khác thì để ta dạy các ngươi. Có điều ta thu học phí đắt lắm đấy nhé!"
Bầu không khí bây giờ vô cùng căng thẳng.
Chương 3208: Ta cho ngươi cơ hội lựa chọn
Mọi người đứng xem xung quanh vốn chỉ cho là Hoa Thái Nguyên sẽ dạy dỗ thanh niên không biết trời cao đất rộng này, bọn họ chỉ đến để xem náo nhiệt.
Nhưng bây giờ lại là Hoa Thái Nguyên bị thanh niên trước mắt bắt! Đây chính là thành Bách Hoa, địa bàn của nhà họ Hoa.
Trong nhà họ Hoa có hơn ngàn vị Tiên Nhân, hàng năm ở lại thành Bách Hoa cũng có đến trăm người.
Tần Ninh làm lớn chuyện này lên, cho dù có giết Hoa Thái Nguyên cũng chỉ được một lúc thôi, rất nhanh sẽ bị cường giả Chân Tiên nhà họ Hoa đến giết.
Hoa Vân Phi từ trên trời hạ xuống, mờ ảo như tiên, bàn tay nắm chặt, một thanh trường thương xuất hiện ở trong tay.
"Thả hắn ta ra!"
Trong giọng nói của Hoa Vân Phi mang theo mấy phần không cho phép nghi ngờ, khí chất đã hoàn toàn khác với lúc đùa bỡn hoa khôi vừa rồi.
Tuy hắn ta ngông cuồng, nhưng đúng là hắn ta chính là Chân Tiên tứ phẩm.
"Ngươi tới cứu đi!"
Tần Ninh cong tay lại, trường kiếm trong lòng bàn tay lóe lên một ánh kiếm.
Thấy Tần Ninh ung dung thảnh thơi như vậy, trong lòng Hoa Vân Phi vô cùng giận dữ.
Từ trước đến giờ luôn là hắn ta trêu đùa người khác, mà nay Tần Ninh lại đùa bỡn hắn ta như thế! Tự tìm cái chết! Vèo... Hoa Vân Phi vung tay lên, trường thương đâm ra, tiên khí ngưng tụ thành một ánh thương, gần như trong chớp mắt đã đi tới trước mặt Tần Ninh.
Thấy ánh thương đánh tới, Tần Ninh lại không né không tránh, trường kiếm trong tay liên tục chém ra, từng luồng tiên khí tràn ngập.
Ầm ầm ầm... Va chạm kịch liệt khiến cả mặt hồ nổ tung, không ít lầu các xung quanh hồ cũng nổ tung.
Chân Tiên giao chiến, khí thế mạnh mẽ.
Mọi người đứng xem cũng bị liên lụy, ai nấy đều vội vàng lui về phía sau, không dám tiến lên nữa.
"Đáng chết!"
Thấy Tần Ninh có thể ngăn cản được đòn tấn công của mình, Hoa Vân Phi chỉ cảm thấy không tưởng tượng nổi.
Chân Tiên nhị phẩm lại bá đạo như vậy?
Nhưng vào lúc này, Tần Ninh đã trực tiếp xông lên.
Trường kiếm chém xuống một cái, Hoa Vân Phi vung thương lên ngăn cản theo bản năng.
Nhưng khi kiếm khí trực tiếp chém lên trên trường thương, Hoa Vân Phi chỉ cảm thấy hai tay bị chấn động đến mức gần như nứt ra, tiên khí bên trong có thể cũng hoàn toàn bị áp chế.
Ầm... Tiếng nổ tung trầm thấp vang lên, cả người Hoa Vân Phi rơi xuống trên mặt hồ, nước bắn tung tóe.
Tần Ninh lại không có dừng tay định.
"Xích Long Tiên Chưởng!"
Một chưởng vung ra giống như một con rắn dài màu đỏ lao thẳng tắp ra, những tiếng gào thét có vẻ vô cùng ngang ngược.
Con rắn dài gần như đi tới trước người Hoa Vân Phi trong nháy mắt, trực tiếp chui vào trong cơ thể hắn ta.
Ầm ầm ầm! Ngay sau đó, trong người Hoa Vân Phi truyền ra những tiếng nổ trầm thấp cứ như sấm rền nổ tung ở trong cơ thể vậy, mà hắn ta lại thất khiếu đổ máu, sắc mặt trắng bệch, nằm ở trên mặt nước không thể động đậy nữa.
Cực kỳ thành thạo, một vị Chân Tiên tam phẩm, một vị Chân Tiên tứ phẩm đã bị Tần Ninh Chân Tiên nhị phẩm giải quyết.
Một màn này khiến mọi người đều phải kinh ngạc.
"Kết thúc!"
Không ít người chỉ cảm thấy không tưởng tượng nổi.
Tần Ninh xách kiếm đi tới trước mặt Hoa Vân Phi, nhìn hắn ta nằm ở trên mặt nước, nhàn nhạt nói: "Có xin lỗi không?"
"Ngươi chết chắc rồi!"
Hoa Vân Phi giận dữ, gầm thét lên: "Ngươi sẽ không đi ra khỏi thành Bách Hoa được đâu, cha ta đang ở ngay trong thành Bách Hoa!"
Một tiếng bịch đột nhiên vang lên.
Tần Ninh vung kiếm chặt đứt một cánh tay của Hoa Vân Phi.
"Hỏi một đằng trả lời một nẻo, dù sao cũng là Chân Tiên, chẳng lẽ ngay cả câu hỏi đó cũng không nghe rõ?"
Tần Ninh cúi người nhìn Hoa Vân Phi, nói lại lần nữa: "Có xin lỗi không?"
"Ngươi biết ngươi đã trêu chọc ai không?"
Hoa Vân Phi kêu thảm, giận dữ rống lên: "Ngươi sẽ chết không có chỗ chôn!"
Tần Ninh lại vung kiếm lên, một cánh tay khác của Hoa Vân Phi bị chém đứt.
Tiếng kêu thảm thiết vang lên lần nữa.
Tần Ninh hơi nhức đầu nói: "Sao lại không thể nói chuyện tử tế được với ngươi chứ?
Nếu không nói xin lỗi, vậy thì làm thịt thôi".
Nghe thấy như vậy, sắc mặt Hoa Vân Phi, Hoa Thái Nguyên cùng với mấy người khác đều trắng bệch.
"Tần công tử!"
Mà ngay lúc này, một tiếng xé gió vang lên, hai bóng người chạy như bay tới.
"Tần công tử, xin hãy nương tay".
Giọng nói quen thuộc vang lên, Tần Ninh đưa mắt nhìn, chỉ thấy Hoa Nguyệt Dung đột nhiên xuất hiện, bên cạnh còn có một người với dung mạo có mấy phần tương tự, chỉ là khí chất càng thêm rực rỡ tràn đầy sức sống.
Chắc hẳn là muội muội của Hoa Nguyệt Dung - Hoa Nguyệt Thường.
"Ồ?"
Tần Ninh nhìn về phía Hoa Nguyệt Dung, cau mày lại.
Hoa Nguyệt Dung vội vàng nói: "Hắn ta chính là Hoa Vân Phi của Hoa Cái Thánh Địa, là Hoa Vân Phi có hôn ước với ta".
"Hắn ta?"
Tần Ninh cười nói: "Hoa Nguyệt Dung, ngươi có biết hắn ta đã chơi chết hai hoa khôi ở trong thuyền hoa này, người như vậy mà ngươi cũng gả ư?"
Nghe thấy thế, khuôn mặt đẹp của Hoa Nguyệt Dung liền biến đổi.
Nàng ấy đưa mắt nhìn về phía Hoa Thái Nguyên bên kia.
Cuộc hôn nhân này là vị biểu ca này của mình thúc đẩy.
Mà Hoa Thái Nguyên cũng ở chỗ này, hiển nhiên Hoa Thái Nguyên rất hiểu Hoa Vân Phi.
Thấy Hoa Nguyệt Dung đến, Hoa Thái Nguyên quát lên: "Nguyệt Dung, nhanh chóng đi thông báo cho cha ta, nhanh đi thông báo cho Hoa Đông Thăng đại nhân!"
Hoa Nguyệt Dung không nhúc nhích.
Hoa Thái Nguyên giận dữ: "Ngươi có biết Hoa Vân Phi chết sẽ có hậu quả gì không?
Hoa Đông Thăng đại nhân dẫn mấy người bạn thân đến cũng có thể diệt nhà họ Hoa chúng ta, chẳng lẽ ngươi muốn làm tội nhân của nhà họ Hoa sao?"
Tội nhân của nhà họ Hoa! Hoa Nguyệt Dung nghe nói như vậy, cả người run lên.
Lúc này Hoa Vân Phi cũng hừ một tiếng nói: "Bổn công tử đồng ý cưới ngươi là may mắn của ngươi, ta chết, nhà họ Hoa ngươi cũng xong đời".
"Đừng nói là ngươi, cho dù là muội muội ngươi, bổn công tử bảo hai người các ngươi hầu hạ, các ngươi cũng không dám nói một chữ không!"
Nghe thấy thế, Hoa Nguyệt Dung lại run lên.
Mặc dù rất giận dữ, nhưng mà... nàng ấy càng hiểu hơn, Tần Ninh không thể giết Hoa Vân Phi được.
Hoa Vân Phi mà chết, nhà họ Hoa cũng xong đời.
"Tần công tử!"
Hoa Nguyệt Dung nhìn về phía Tần Ninh, vừa muốn mở miệng.
Tần Ninh đã chậm rãi nói: "Nếu ngươi muốn cầu xin ta thả hắn ta, vậy ta cũng sẽ xem thường ngươi!"
Hắn vừa dứt lời, Hoa Nguyệt Dung liền run lên.
Tần Ninh tiếp tục nói: "Ta biết ngươi không có lựa chọn khác, như vậy bây giờ ta sẽ cho ngươi cơ hội lựa chọn".
"Một, ngươi bảo ta thả hắn ta, ngươi gả cho hắn ta, nhà họ Hoa ngươi liền dựa vào hắn ta mà sống, cả đời ngươi phải chịu hết nhục nhã!"
"Hai, ta sẽ giết hắn ta ở chỗ này, ngươi cũng không cần gả cho hắn ta, vì vậy tất cả hậu quả sinh ra sẽ do ta gánh vác".
Tần Ninh chậm rãi nói: "Ngươi không có cách nào thay đổi số phận của mình, ta có thể giúp ngươi, nhưng cơ hội chỉ có một lần".
Nghe nói như vậy, Hoa Nguyệt Dung lại run lên.
Trên thực tế, dù Hoa Nguyệt Dung lựa chọn một, Tần Ninh vẫn sẽ giết Hoa Vân Phi, điều này không liên quan đến Hoa Nguyệt Dung, mà là chuyện của hắn.
"Tỷ...", giờ phút này Hoa Nguyệt Thường tiến lên, cầm chặt tay tỷ tỷ mình.
Hoa Thái Nguyên mắng: "Hoa Nguyệt Dung, ngươi đừng có mà ngu ngốc".
Hoa Vân Phi cũng lạnh lùng nói: "Hắn chính là Chân Tiên nhị phẩm, có thể che chở nhà họ Hoa ngươi được sao?
Nực cười, ông nội ta là Tiên Nhân của Hoa Cái Thánh Địa, Hoa Nguyệt Dung, ngươi hãy nghĩ cho rõ!"
Nghe nói như vậy, Tần Ninh vung trường kiếm ra trực tiếp chặt đứt hai chân của Hoa Vân Phi.
"Ngươi nói nhiều quá".
Bây giờ, hai cánh tay hai chân của Hoa Vân Phi đều đã bị chém, toàn thân chảy máu, không ngừng kêu rên, oán giận nhìn chằm chằm Tần Ninh.
"Ngươi nghĩ xong chưa?"
Tần Ninh nhìn Hoa Nguyệt Dung, chậm rãi nói.
Chương 3209: Dựa vào người không bằng dựa vào mình
"Nghĩ xong rồi!"
Ánh mắt của Hoa Nguyệt Dung đột nhiên trở nên hung dữ, gật đầu một cái.
Tần Ninh tán thưởng nói: "Được!"
Hắn vung tay lên, trường kiếm rơi xuống.
"Nhãi ranh, ngươi dám!"
Một tiếng gầm thét đột nhiên vang tận mây xanh.
Tần Ninh căn bản không rảnh để ý, thanh kiếm rơi xuống, đâm thủng đầu Hoa Vân Phi, tạo ra một tiếng nổ tung ầm ầm.
Cả người Hoa Vân Phi hoàn toàn nổ tung, hồn phách tan thành mây khói.
Trên trời cao xa xa đã có từng bóng người chạy tới.
Lúc này Tần Ninh nhìn về phía Hoa Nguyệt Dung, nói: "Một lần lựa chọn có thể thay đổi cả cuộc sống của ngươi, đạo võ tu nhất định phải thẳng tiến không lùi, có thể hèn mọn, có thể vứt tôn nghiêm, nhưng trong lòng mình cần phải hiểu thứ mình vứt bỏ cũng không phải là quên, mà là lựa chọn tạm thời vứt đi, luôn có một ngày mình sẽ tìm trở về".
Hoa Nguyệt Dung nhìn về phía Tần Ninh, như có điều suy nghĩ gật đầu một cái.
Nhưng bây giờ... Phiền toái đã tới.
"Tần công tử... Ngươi... đối phó với bọn họ kiểu gì đây?"
Hoa Vân Phi bị giết.
Nhà họ Hoa không có cách nào ăn nói được, nhất định phải giết Tần Ninh.
Mà các Tiên Nhân của Hoa Cái Thánh Địa lại sẽ không bỏ qua! Từng bóng người kia rơi xuống trên mặt hồ.
Hoa Nguyệt Dung đã thấy được các thúc bá của mình.
Phụ thân Hoa Tự Tại, nhị thúc Hoa Tự Ngữ, tam thúc Hoa Bách Xuyên và mười mấy vị cường giả Chân Tiên ngũ phẩm trở lên.
Cùng với... cường giả của Hoa Cái Thánh Địa! Hoa Đông Thăng! Phụ thân của Hoa Vân Phi, không ngờ cũng có mặt.
Mà một tiếng rống giận vừa rồi cũng là của Hoa Đông Thăng.
Lần này đã lớn chuyện rồi! Trong lòng Hoa Nguyệt Dung bỗng cảm thấy lo lắng.
Nên xử lý như thế nào đây?
Tần Ninh chỉ là cảnh giới Chân Tiên nhị phẩm.
"Phi nhi... Phi nhi...", vóc người Hoa Đông Thăng hơi mập, lúc này vẻ mặt vô cùng bi thương, muốn ôm lấy thi thể của con trai, nhưng Hoa Vân Phi đã không còn hài cốt.
"Vô liêm sỉ!"
Hoa Đông Thăng giận dữ nhìn về phía Tần Ninh, sát khí hiện ra hết.
Lúc này, Hoa Nguyệt Dung vội vàng đi ra, mở miệng nói: "Phụ thân, là Hoa Vân Phi giết người trước!"
"Hai vị hoa khôi trên thuyền hoa bị đùa bỡn đến chết, người này chưa thành hôn với con mà đã đối xử với phụ nữ như vậy, cha...", "Im miệng!"
Hoa Tự Tại trầm giọng quát một tiếng, giận dữ nói: "Chuyện này có liên quan đến con sao?"
Nghe thấy lời này, Hoa Nguyệt Dung biết Hoa Vân Phi chết, cha muốn đẩy hết trách nhiệm một bên.
Nhà họ Hoa không chịu nổi lửa giận của Hoa Cái Thánh Địa! "Hừ!"
Lúc này Hoa Đông Thăng hừ lạnh một tiếng, đưa mắt nhìn về phía Hoa Tự Tại, Hoa Nguyệt Dung.
Ông ta phải nhìn xem rốt cuộc nhà họ Hoa có ý gì.
"Hoa Tự Tại, con trai của Hoa Đông Thăng ta dư sức xứng đôi với con gái ngươi đúng chứ?
Mà nay con trai ta lại chết ở trong thành Bách Hoa của ngươi, nhà họ Hoa ngươi muốn làm cái gì?"
"Không có nhà họ Hoa ở Hoa Cái Thánh Địa ta ủng hộ, nếu Huyền tộc biết các ngươi tiếp xúc với Hoa Cái Thánh Địa, ta nghĩ ngươi nên biết, nhà họ Hoa ngươi sẽ có tình cảnh gì!"
Ông ta vừa dứt lời, sắc mặt mười mấy vị cường giả Chân Tiên nhà họ Hoa đều trắng bệch.
Lời này của Hoa Đông Thăng tràn đầy uy hiếp, nhưng bọn họ biết Hoa Đông Thăng nói đều là sự thật! Hoa Tự Tại quát lên một tiếng: "Người đâu, bắt người này lại cho ta!"
"Cha!"
Hoa Nguyệt Dung tiến lên một bước, ngăn cản trước mặt Tần Ninh, nói: "Hoa Vân Phi không phải người tốt lành gì!"
Thấy lúc này rồi mà con gái còn bênh vực Tần Ninh, trong lòng Hoa Tự Tại vô cùng sốt ruột.
Ông ta cũng không nghi ngờ lời con gái nói, nhưng nhà họ Hoa ở Hoa Cái Thánh Địa, bọn họ thật sự không đắc tội nổi, nếu không xử lý tốt, cả nhà họ Hoa sẽ bị tiêu diệt.
"Hơn nữa, Tần Ninh đã cứu mạng con!"
Trong phút chốc, sắc mặt Hoa Tự Tại vô cùng đắn đo.
Tần Ninh đưa tay kéo Hoa Nguyệt Dung, cười nói: "Ta biết tình cảnh của nhà họ Hoa các ngươi, phiền toái là ta gây ra, đương nhiên ta sẽ tự giải quyết!"
Hoa Nguyệt Dung kinh ngạc nhìn về phía Tần Ninh.
Hắn cười tủm tỉm nói: "Không sao, chỉ là một Hoa Cái Thánh Địa thôi, vốn dĩ ta cũng có một ít mâu thuẫn với bọn họ, bây giờ vừa vặn đụng phải, xử lý là được".
Tần Ninh bước chân ra, nhìn về phía đám người Hoa Đông Thăng, bàn tay cầm chặt trường kiếm.
Chẳng qua Tần Ninh chợt cau mày lại.
Suýt nữa đã quên một chuyện.
Tần Ninh thu kiếm, đặt tay lên ngọc bội bên hông, lạnh nhạt nói: "Giết các ngươi, ta cần gì phải tự mình ra tay".
"Kiếm đến!"
Hắn vừa dứt lời, trong ngọc bội chợt lóe lên một luồng ánh sáng yếu ớt rồi biến mất.
Chẳng qua qua một hồi lâu, giữa hồ vẫn hoàn toàn tĩnh lặng.
Tất cả mọi người đều trợn to hai mắt nhìn Tần Ninh.
Tên nhóc này bị thần kinh sao?
Hoa Nguyệt Dung cũng đột nhiên nghĩ đến ngọc bội có thể gọi ra thanh niên áo đen thần bí kia.
Nhưng bây giờ… Người đâu?
Không tới?
Tần Ninh đứng tại chỗ, không khỏi có chút lúng túng.
Không đáng tin cậy!
"Cố làm ra vẻ huyền bí!"
Hoa Đông Thăng hừ lạnh một tiếng, nhìn Hoa Tự Tại và đám võ giả nhà họ Hoa, hầm hừ nói: "Ta đã cho nhà họ Hoa các ngươi cơ hội, đáng tiếc chính các ngươi không quý trọng".
Sắc mặt Hoa Tự Tại vô cùng khó coi.
Nhà họ Hoa vẫn luôn rất biết điều, Tần Ninh có ân với Hoa Nguyệt Dung, đúng là Hoa Tự Tại không muốn giết Tần Ninh.
Nhưng nhà họ Hoa từng bước ép sát... Làm thế nào mới phải đây! Lúc này Tần Ninh cầm trường kiếm, bất đắc dĩ nói: "Dựa vào người không bằng dựa vào mình".
Hoa Nguyệt Dung bên cạnh hắn đã hoàn toàn thay đổi sắc mặt.
Chân Tiên nhị phẩm! Tần Ninh muốn đánh nhau với đám cường giả Chân Tiên ngũ phẩm trở lên này sao?
"Tần công tử, ngươi...", "Yên tâm, ta sẽ không chịu chết đâu".
Tần Ninh dửng dưng nói một tiếng.
"Hừ, không biết sống chết".
Lúc này Hoa Đông Thăng đã không trông cậy vào người nhà họ Hoa ra tay, trước tiên cứ giết Tần Ninh báo thù cho con trai đã, còn về nhà họ Hoa... Giết Tần Ninh xong, đương nhiên sẽ cho nhà họ Hoa đẹp mặt.
"Giết hắn!"
Ngay lập tức, hai vị cường giả Chân Tiên lục phẩm trực tiếp sử dụng tiên khí, lao xuống về hướng Tần Ninh.
Đối với Hoa Đông Thăng mà nói, lục phẩm Chân Tiên tiêu diệt Chân Tiên nhị phẩm nho nhỏ như Tần Ninh gần như dễ như ăn kẹo.
Tần Ninh nhìn về phía hai người đánh tới, lại không có chút sợ hãi nào.
Nhị phẩm đối với tứ phẩm, chênh lệch cực lớn.
Nhưng đó là đối với người ngoài.
Đối với Tần Ninh mà nói, cảnh giới chênh lệch, trừ khi là đến trình độ khoa trương cực lớn, nếu không căn bản không phải vấn đề.
"Nguyên Hạc Tiên Quyền!"
Một quyền vung ra, tiên khí cuồn cuộn hội tụ thành một tiên hạc vỗ cánh bay lượn, trực tiếp xông về phía hai vị Chân Tiên lục phẩm.
"Tự tìm cái chết!"
Thấy Tần Ninh lại còn dám phản kháng, hai vị Chân Tiên cực kỳ giận dữ.
Ầm… Tiếng va chạm kịch liệt vang khắp nơi, toàn bộ hồ nước khuếch tán ra cuồn cuộn, dư âm mạnh mẽ lan truyền ra nhà cửa bốn phía, từng ngôi nhà xung quanh cái hồ rộng lớn lần lượt sụp đổ.
Vèo... Chẳng qua là trong nháy mắt, bóng người Tần Ninh đã đột nhiên xông từ phía giữa hồ nước về phía một vị Chân Tiên lục phẩm như ma quỷ.
Sát khí kinh khủng bộc phát ra.
Ầm! Tần Ninh chém một kiếm về phía kia Chân Tiên lục phẩm, vị Chân Tiên lục phẩm kia đưa hai tay tạo pháp quyết, ngưng tụ ra từng lá chắn tiên khí trước người, trường kiếm chém tới, phát ra tiếng vang ầm ầm.
Mà ngay sau đó, sắc mặt vị Chân Tiên lục phẩm kia đã phải biến đổi.
Đòn tấn công của Tần Ninh vô cùng bá đạo, một kiếm chém xuống đã khiến bày phần phòng ngự của mình mơ hồ có xu hướng tan vỡ.
Còn không đợi người này kịp phản ứng, Tần Ninh đã nắm chặt bàn tay lại, nện xuống một quyền! Nguyên Hạc Tiên Quyền! Quyền thuật này là môn tiên thuật mà lúc Tần Ninh tiến vào Thượng Tam Thiên đã bắt đầu mài giũa, không phải dựa vào tiên khí phong phú bùng nổ, mà là tiên khí áp chế cực hạn, thả ra lực tàn phá kinh khủng.
Nhị phẩm đối với lục phẩm dĩ nhiên là chênh lệch cực lớn, như vậy phải xem tiên khí ngưng tụ, tiên thuật bùng nổ của bản thân.
Chương 3210: Ai là bạn với ngươi?
Một quyền nện xuống, phòng ngự trước người Chân Tiên lục phẩm xuất hiện dấu vết rạn nứt.
Giờ phút này, Tần Ninh nắm chặt bàn tay lại, tiên kiếm trong tay đột nhiên đâm ra sau lưng.
Keng... Một vị Chân Tiên lục phẩm khác đã đánh tới.
Ngăn cản được đòn tấn công của một vị Chân Tiên lục phẩm khác xong, Tần Ninh đã nhích người lên, áp chế vị Chân Tiên lục phẩm trước mắt.
"Huyền Ưng Tiên Trảo!"
Bàn tay chộp tới, lực áp bách kinh khủng lan ra.
Chân Tiên lục phẩm kia muốn tránh cũng không được, chỉ đưa hai tay đánh ra từng tiên khí ngưng tụ thành chưởng ấn.
Rắc rắc rắc... Nhưng cho dù là phòng ngự mạnh mẽ do tiên khí đậm đà ngưng tụ thành vẫn không đỡ được đòn tấn công khủng khiếp của Tần Ninh.
"Sao có thể như vậy...", ầm... mà ngay lúc này, Tần Ninh đã trực tiếp đạp xuống một cú.
Chân Tiên lục phẩm rơi xuống mặt hồ.
Một giây sau, bóng người Tần Ninh theo sát xuống, đạp ra một cái.
Mà một vị Chân Tiên lục phẩm khác lúc này vô cùng hoảng sợ, căn bản không dám đi xuống.
Tần Ninh quá kinh khủng.
Hai người tấn công, Tần Ninh lại như sấm rền gió cuốn, trực tiếp bắt sống một người, đây tuyệt đối không phải là điều mà Chân Tiên nhị phẩm có thể làm được.
Hoa Đông Thăng nhìn vị Chân Tiên bị Tần Ninh nắm trong tay, sắc mặt cũng vô cùng âm trầm.
Khó trách người này dám giết con trai mình, chỉ là một Chân Tiên nhị phẩm mà lại có thực lực như vậy.
"Dựa vào người không bằng dựa vào mình...", Tần Ninh có chút bất đắc dĩ nói.
Hắn lần lượt kêu gọi Kiếm Lai chỉ là muốn xem rốt cuộc người này là thần thánh phương nào.
Mà bây giờ xem ra, hình như người này thật sự chỉ là báo ân?
Bây giờ cảm thấy đã trả ơn xong, cho nên mới không tới.
Tần Ninh nhấc Chân Tiên lục phẩm dưới chân lên, bất đắc dĩ nói: "Đúng là muốn tìm cái chết".
"Ngươi dám!"
Trong giọng nói của Hoa Đông Thăng có mấy phần lạnh lùng, giận dữ quát: "Tần Ninh, đừng có mà tự tìm đường chết".
"Là các ngươi đang tự tìm đường chết chứ?"
Vừa nói xong, một tay Tần Ninh nắm chặt cổ Chân Tiên lục phẩm kia, những tiếng xương nứt vang lên răng rắc.
"Khốn kiếp!"
Hoa Đông Thăng đã hoàn toàn tức giận, đưa tay ra chộp tới từ đằng xa.
Tần Ninh cũng không thèm để ý, trực tiếp ném thi thể Chân Tiên lục phẩm kia ra.
Ầm... Một tiếng nổ tung nặng nề vang lên, truyền ra.
Chân Tiên lục phẩm kia trực tiếp hóa thành phấn vụn.
Hoa Đông Thăng lại cực kỳ giận dữ.
"Hôm nay, bổn tọa sẽ cho ngươi muốn sống không được, muốn chết cũng không xong!"
Hoa Đông Thăng nắm chặt bàn tay lại, xung quanh vị trí cách Tần Ninh mấy trăm trượng đã có tiên khí bay lên, hóa thành từng văn ấn, dường như muốn hoàn toàn bao vây kín Tần Ninh.
Thấy từng phong ấm kia tràn ngập tiên khí, Tần Ninh không hề sợ hãi, nâng kiếm lên, ánh mắt bình tĩnh.
"A...", nhưng vào lúc này, Hoa Đông Thăng đột nhiên phát ra một tiếng hét thảm, hai tay đồng loạt đứt lìa giống như bị thứ gì sắc bén chặt đứt vậy.
Mà phong ấn xung quanh Tần Ninh cũng đã biến mất.
Hoa Đông Thăng hét lên một tiếng thảm thiết, tất cả võ giả của Hoa Cái Thánh Địa đều tụ tập đến bên cạnh Hoa Đông Thăng.
Chuyện gì xảy ra vậy?
Đã xảy ra chuyện gì?
Ngay sau đó, một giọng nói vang lên ở bên cạnh Tần Ninh.
"Xin lỗi, có chuyện chậm trễ!"
Thanh niên mặc một bộ quần áo đen, khuôn mặt trong trẻo lạnh lùng tuấn tú xuất hiện lần nữa.
"Kiếm Lai huynh!"
Hoa Nguyệt Dung thấy thanh niên áo đen kia thì kích động nói: "Cuối cùng ngươi cũng đã tới!"
Mặc dù Tần Ninh đã cho thấy thực lực siêu mạnh, nhưng đối mặt với Hoa Đông Thăng Chân Tiên cửu phẩm, hắn chỉ là Chân Tiên nhị phẩm, nàng ấy cảm thấy chắc chắn sẽ không phải là đối thủ.
Mà bây giờ nhìn thấy thanh niên áo đen đến, trong lòng nàng ấy mới thật sự bình tĩnh lại.
"Kiếm Lai huynh?"
Thanh niên áo đen cau mày lại nhìn về phía Hoa Nguyệt Dung, sắc mặt kỳ quái.
Hoa Nguyệt Dung áy náy nói: "Xin lỗi, ta... ta không biết ngươi tên là gì...", bởi vì lần nào Tần Ninh gọi là Kiếm Lai, thanh niên áo đen liền xuất hiện, vì vậy Hoa Nguyệt Dung chỉ có thể gọi hắn ta như thế.
Thanh niên áo đen nhìn về phía Tần Ninh, vẻ mặt áy náy nói: "Lần sau nhất định sẽ đến đúng giờ".
"Đừng để lần sau nữa, nếu như lại xuất hiện loại chuyện này, nói không chừng ta đã bị giết rồi, nào còn có lần sau?"
Trong giọng nói của Tần Ninh có mấy phần trách cứ.
Nghe thấy vậy, thanh niên áo đen vội vàng nói: "Không đâu, không đâu".
Tần Ninh tò mò nhìn thanh niên áo đen, không khỏi nói: "Lại nói, chúng ta cứu ngươi thế nào, có đáng để ngươi báo ân như vậy không?
Trên thực tế, ngươi có tới hay không cũng không sao cả, tại sao chỉ vì đến trễ mà lại tỏ ra như mình mắc lỗi sai lớn vậy!
Tần Ninh cố ý lấy giọng trách cứ nói với thanh niên áo đen, nhưng thanh niên áo đen cũng không cảm thấy hắn quá đáng, ngược lại còn cảm thấy là mình sai.
"Ngươi rốt cuộc là ai?
Là ai bảo ngươi tới bảo vệ ta?"
Nghe nói như vậy, thanh niên áo đen cười nói: "Không có ai bảo ta bảo vệ ngươi, ta cũng không phải muốn bảo vệ ngươi, chỉ là báo ơn thôi!"
"Vậy ngươi đúng là nhận ơn bằng giọt nước trả ơn bằng sóng thần!"
"...", thanh niên áo đen tiếp tục nói: "Tần Ninh công tử, ngươi có kiến thức rộng rãi, hẳn là biết đạo tu tiên có muôn màu muôn vẻ".
"Mà trên thực tế, con đường mà ta đi đúng là rất kì quái, ngày đó là ta gặp phải nguy hiểm, hai người đã ra tay giúp đỡ đúng vào một điểm rất quan trọng trong cuộc sống của ta, cho nên ta cần không ngừng báo ân, báo đáp hai vị".
Hoa Nguyệt Dung đứng ở một bên, trong lòng oán thầm: Rõ ràng là báo đáp một mình Tần Ninh!
"Miễn cưỡng hợp lý...", Tần Ninh chậm rãi nói: "Mặc kệ, cho dù ngươi là ai, nhưng mà nếu ngươi còn đến trễ mấy lần nữa, ta cũng không cần ngọc bội này nữa".
"Không đâu, không đâu".
Thanh niên áo đen vội vàng nói.
Tần Ninh nói: "Xưng hô với ngươi như thế nào?"
"Ngươi cứ gọi ta là Kiếm Lai đi, cái tên này không tệ".
Hoa Nguyệt Dung vô cùng kinh ngạc.
Vừa rồi nàng ấy gọi Kiếm Lai huynh, thanh niên áo đen này có vẻ vô cùng kinh ngạc, còn có một chút bất mãn, bây giờ lại bảo Tần Ninh gọi.
Người này, nếu không phải có quan hệ gì với Tần Ninh mới là lạ! Bên kia, cả người Hoa Đông Thăng toàn là máu, được mười mấy vị cường giả Chân Tiên của Hoa Cái Thánh Địa bảo vệ.
Một vị Chân Tiên cửu phẩm bị người ta trực tiếp chặt đứt hai tay, rốt cuộc người này là thần thánh phương nào?
Hoa Đông Thăng nhìn về phía thanh niên áo đen, hít một hơi khí lạnh, không nhịn được nói: "Anh bạn, rốt cuộc ngươi là ai?
Chúng ta đến từ Hoa Cái Thánh Địa, người này giết con trai ta, mối thù đó không đội trời chung, mong rằng anh bạn đừng...", "Ai là bạn với ngươi?"
Kiếm Lai nhìn về phía Hoa Đông Thăng, nhàn nhạt nói: "Muốn giết ân nhân của ta, còn gọi ta là bạn?"
Hoa Đông Thăng liền biến sắc.
Người này lại còn bá đạo hơn cả Tần Ninh.
"Ngươi rốt cuộc là ai?"
Giọng nói của Hoa Đông Thăng đã trở nên không tốt, hờ hững nói: "Ta là Hoa Cái Thánh Địa...", ầm ầm... Chẳng qua là Hoa Đông Thăng còn chưa nói hết, Kiếm Lai đã động.
Bàn tay nắm chặt, chộp ra từ đằng xa, lực lượng kinh khủng bùng nổ, dường như hoàn toàn giam cầm cả một vùng không gian này.
Đám người Hoa Đông Thăng sợ hãi phát hiện bọn họ lại không thể động đậy được.
Kiếm Lai nhìn về phía Tần Ninh, hỏi: "Giết hết sao?"
"Ngươi nói đi?"
Thanh niên áo đen gật đầu một cái, cong ngón tay bắn ra.
Ầm ầm ầm... Cơ thể từng vị cường giả Chân Tiên trực tiếp nổ tung, hóa thành phấn vụn.
Giờ phút này, đám người đứng xem xung quanh đã hoàn toàn ngây người.
Bình luận facebook