-
Chương 3201-3205
Chương 3201: Lại là các ngươi
Một người như thế mà lại cứ khăng khăng đòi tặng cho hắn một chiếc ngọc bội, cho hắn một lá bùa hộ mệnh bằng kỹ năng diễn xuất vụng về đó ư?
Nếu đây không phải người hắn quen biết, vậy thì người này do ai phái tới chứ?
Nghĩ mãi vẫn không tìm ra manh mối gì, Tần Ninh dứt khoát quẳng nó ra sau đầu.
Dù gì Tần Ninh cũng đã kiểm tra cẩn thận ngọc bội này, quả thật nó không có vấn đề gì.
Tần Ninh, Hoa Nguyệt Dung, Tiểu Nhan, Cửu Anh, ba người một thú tiếp tục lên đường.
Để rèn luyện Cửu Anh, lần này, suốt toàn bộ cuộc hành trình Tần Ninh đều để Cửu Anh đi theo chứ không ở trên người hắn nữa để có thể được mài giũa mỗi ngày bằng chính sức nó.
Ước chừng khoảng ba ngày sau, bọn họ lúc thì bay trên trời, lúc thì chậm rãi đi trên đường, cuối cùng cũng thấy một thị trấn nhỏ.
Dân số trong thị trấn này có khoảng mấy vạn người, trừ đường chính ra thì đâu đâu cũng là nhà ở.
"Thị trấn này tên là trấn Ngân Hoa, cách thành Bách Hoa không xa...", Hoa Nguyệt Dung cười nói: "Ban đầu ta còn lo lắng sẽ có nguy hiểm gì xảy ra trên đường đi, xem ra đám người kia cho rằng ta đã chết rồi, thế nên trước mắt sẽ không có nguy hiểm rình rập đâu, đến khi về đến thành Bách Hoa sẽ thật sự an toàn".
Hoa Nguyệt Dung yên tâm dẫn Tần Ninh, Tiểu Nhan và Cửu Anh tới một tửu quán trong thị trấn nhỏ.
"Những ngày qua được ngươi chiếu cố, hôm nay ta mời ngươi một chầu nhé Tần công tử".
Hoa Nguyệt Dung vẫy tay, đưa các viên tiên thạch cho tiểu nhị trong điếm, tiểu nhị của điếm lập tức tỏ ra khúm núm, cười giả lả.
"Mang hết những món ăn đặc sắc trong tửu quán các ngươi ra đây!"
"Vâng ạ!"
Trong tửu quán có khoảng mười mấy cái bàn, không lớn lắm, lúc này đã có chừng bảy, tám bàn đầy khách.
Hầu hết những người khách kia đều có cảnh giới thập biến, thập nhất biến, thập nhị biến, cũng có mấy vị cảnh giới Hư Tiên, người nào người nấy đều đằng đằng sát khí.
Rất hiển nhiên, bởi vì trấn Ngân Hoa cách dãy núi Lũng An không xa nên phần lớn những người ra vào nơi này đều là người mạo hiểm.
Lúc này, mấy người kệch cỡm ngồi bàn đằng trước đang thảo luận gái chơi ở đâu vào hôm qua thích hơn mà không thèm để ý tới ánh mắt của người khác, nói đến chuyện thăm dò được có dấu vết tiên thú hoạt động ở chỗ nào đó trong núi thì vô cùng kích động, giơ ly rượu lên tu ừng ực.
Bất kỳ nơi nào, võ giả bất kỳ cấp bậc nào cũng khó thoát khỏi hai chữ: Nhân tính! Có kẻ mở mồm ra là chửi thề, cũng có người nhã nhặn lịch sự, có người ăn nói phách lối, cũng có kẻ giết người trong âm thầm.
Dù đã thành tiên thì không phải người tu hành nào cũng mất hết nhân tính, thực chất là bọn họ kiểm soát bản tính của mình. Nhưng càng như vậy càng gây ra những chuyện trái ngược với đời.
Thế giới bao la, võ giả muôn hình vạn trạng, mỗi người mỗi kiểu, cái này cũng không có gì kỳ lạ.
Cũng giống như thị trấn nhỏ này có rất nhiều võ giả đều là tu vi cảnh giới Biến Cảnh đứng đầu, nếu đặt tại Trung Tam Thiên thì đều là nhân vật cấp bậc lão tổ tông, lão cổ hủ. Nhưng tại Thượng Tam Thiên này, xét về một khía cạnh khác, bọn họ chỉ thuộc tầng lớp dưới đáy xã hội mà thôi.
Giờ phút này, trong lòng Tần Ninh bất tri bất giác ngộ ra vài điều.
Trước đây, hắn chưa bao giờ hiểu nổi tại sao phụ thân lại chia Thương Mang Vân Giới làm nhiều phần như thế.
Mặc dù những phần này không phải là bị phân biệt đối xử, nhưng nếu biến Thương Mang Vân Giới thành một mảnh thiên địa mênh mông, bát ngát chẳng phải sẽ tốt hơn ư?
Hôm nay đầu thai tiếp nối, một lần nữa đi qua con đường tu hành mình đã đi năm xưa đã giúp Tần Ninh hiểu ra rất nhiều điều.
Thế giới, cần có quy tắc! Trong lúc nhất thời, Tần Ninh tĩnh tâm lĩnh ngộ, thấp thoáng cảm nhận được lượng nguyên lực trong cơ thể mình đã bị bài xích nhiều hơn, tiên khí tràn vào nhiều hơn, không ngờ hắn lại cứ thế tiến lên cảnh giới Chân Tiên nhị phẩm.
Cảm nhận được sự thay đổi của Tần Ninh, sắc mặt Hoa Nguyệt Dung kinh ngạc thấy rõ.
"Sao ngươi... sao ngươi thăng cấp rồi?"
Các võ giả trong tửu quán cũng nhận ra sự thay đổi chớp nhoáng trong khí tức của Tần Ninh.
Tất cả những người có mặt tại đây đều chịu sức ép cực kỳ lớn từ khí tức vừa để lộ ra chút ít kia.
Không ngờ người thanh niên ngồi ở bàn đó là một vị Chân Tiên! Trong Tiên Giới mênh mông như sương khói này, Tiên Nhân chẳng phải củ cải gì cho cam.
Trên đại lục Thiên Huyền có đến hàng tỷ sinh linh, nhưng những người thật sự đến cấp bậc Chân Tiên, Nhân Tiên, Linh Tiên cùng lắm cũng chỉ có mấy vạn người.
Và nhóm người này rải rác trên khắp đại lục Thiên Huyền bao la.
Không ngờ trong trấn Ngân Hoa lại xuất hiện một vị nhân vật Chân Tiên.
Trong thoáng chốc, những người mạo hiểm trong tửu quán nói chuyện nhỏ tiếng hơn hẳn.
Tần Ninh nhìn về phía Hoa Nguyệt Dung, lạnh nhạt nói: "Vừa lĩnh ngộ được vài điều thôi".
Hoa Nguyệt Dung cảm thấy quá khó tin.
Chuyện này không phải chỉ cần một câu "Vừa lĩnh ngộ được vài điều thôi" là giải thích được.
Không lâu sau, tiểu nhị trong điếm mang thức ăn lên, cả vẻ mặt thái độ đều khúm núm hơn gấp mấy lần, thậm chí còn hứa hẹn nếu không hợp khẩu vị thì có thể đổi miễn phí.
Vì Tần Ninh vô tình để lộ ra khí tức mà bầu không khí vốn náo nhiệt trong tửu quán trở nên nặng nề hơn rất nhiều.
Tần Ninh cũng thấy bữa ăn này nhạt nhẽo, Hoa Nguyệt Dung tính tiền rồi cả đám rời đi.
"Đi tiếp thôi!"
Tần Ninh mở miệng nói.
Ba người một thú tiếp tục lên đường.
Chỉ trong vòng nửa ngày, bọn họ đã băng qua đại địa mấy chục vạn dặm, lướt qua một mảnh núi rừng. Bọn họ dừng lại, Hoa Nguyệt Dung nhìn về phía trước, cười tủm tỉm nói: "Sắp đến rồi, thành Bách Hoa chính là khu vực do nhà họ Hoa bọn ta quản lý".
"Đến đó, ngươi muốn làm gì cứ làm, đừng câu nệ gì nhé".
Tần Ninh cười nói: "Từ trước đến giờ, bản thân ta không hề biết câu nệ là gì".
"Đi thôi".
"Ừm".
Ba người một thú lại đi tiếp.
Nhưng đúng lúc này, một loạt bóng người xuất hiện trên bầu trời lẫn dưới núi rừng.
"Đi à?
Hoa Nguyệt Dung, ngươi sống dai thật đấy!"
Một giọng nói nham hiểm vang lên, hơn hai mươi người xuất hiện ở phía trước lẫn phía sau ba người một thú.
Cả hai mươi người này đều tỏa ra khí tức của Chân Tiên, quanh thân lững lờ tiên khí, ẩn chứa uy năng có thể khuấy đảo gió mây.
"Lại là các ngươi!"
Khuôn mặt xinh đẹp của Hoa Nguyệt Dung trở nên lạnh lẽo, nàng ấy lạnh lùng hỏi: "Đòi giết ta ngay tại đây sao?
Các ngươi không sợ bị võ giả của thành Bách Hoa biết à?"
"Sợ?"
Người đàn ông cầm đầu giễu cợt nói: "Bây giờ thành Bách Hoa đang bận tiếp đãi Tiên Nhân của Hoa Cái Thánh Địa rồi, chắc không ai chú ý tới đại tiểu thư của bọn chúng sẽ chết cách đó trăm dặm đâu!"
Hoa Cái Thánh Địa?
Hoa Nguyệt Dung sửng sốt.
Tại sao Tiên Nhân của Hoa Cái Thánh Địa lại tới thành Bách Hoa?
Thế lực chống lưng cho Huyền tộc của đại lục Thiên Huyền là Thanh Huyền Động Thiên, đáng lý ra Hoa Cái Thánh Địa sẽ không đặt chân lên đại lục Thiên Huyền chứ! "Ngươi vẫn chưa biết gì sao?"
Người đàn ông đi đầu trào phúng: "Muội muội của ngươi có tu tiên thể cực kỳ hiếm thấy, nghe nói Hoa Vi Phong gia gia ngươi đã trả một cái giá rất lớn để có thể liên lạc với Tiên Nhân ở Hoa Cái Thánh Địa, muốn họ đón muội muội ngươi vào Hoa Cái Thánh Địa đấy!"
"Hơn nữa, gia gia ngươi đã gả ngươi cho con trai của một vị Tiên Nhân rồi, muốn leo lên Hoa Cái Thánh Địa bằng hai tỷ muội các ngươi để nhà họ Hoa các ngươi cũng trở thành Hoa tộc giống như Huyền tộc đấy!"
Nghe thấy những lời này, Hoa Nguyệt Dung tái cả mặt.
Nàng ấy không hề biết chuyện này.
Gia gia gả nàng ấy cho con của Tiên Nhân, hơn nữa còn muốn muội muội vào Hoa Cái Thánh Địa ư?
"Ăn nói hàm hồ!"
Hoa Nguyệt Dung lập tức hừ lạnh, nói: "Gia gia ta không bao giờ làm vậy".
Người đàn ông cầm đầu giễu cợt: "Chứ ngươi nghĩ vì sao bọn ta muốn giết ngươi?
Nếu như để gia gia ngươi thành công thì nhà họ Hoa sẽ bám víu được Hoa Cái Thánh Địa, sau này sẽ trở thành Hoa tộc, thế chẳng phải các ngươi sẽ có thể hô mưa gọi gió ở đại lục Thiên Huyền này rồi ư?"
Chương 3202: Thế này mà ngươi cũng gọi là nguy hiểm à?
Hoa Nguyệt Dung càng không thể chấp nhận nổi, thét lên lanh lảnh, nói với vẻ oán hận: "Ăn nói linh tinh, ta không tin ngươi đâu!"
"Tin hay không cũng chả sao".
Người đàn ông giễu cợt nói: "Vì dù sao hôm nay ngươi cũng phải chết ở đây thôi".
"Hừ!"
Hoa Nguyệt Dung hừ lạnh một tiếng, tiên khí trong cơ thể cuồn cuộn trào dâng.
"Đừng vội".
Lúc này, Tần Ninh cản Hoa Nguyệt Dung lại, cười nói: "Cứu người ta một mạng, người ta mang ơn ngươi, vẫn chưa báo đáp kia kìa, phải cho người ta một cơ hội báo ơn chứ".
Không cần nói cũng biết "người ta" này là ai.
Hoa Nguyệt Dung hỏi: "Được không đấy?"
"Thử là biết thôi".
Tần Ninh mỉm cười: "Chứ lỡ gặp nguy hiểm thật mà hắn ta vô dụng thì chẳng phải xong đời rồi sao?"
"Lộn xộn cái gì đấy!"
Người đàn ông cầm đầu nhìn Tần Ninh, hừ lạnh rồi hỏi: "Ngươi là người cứu cô ta chứ gì?
Đã như vậy thì ngươi chết chung với cô ta đi".
Sau khi hừ lạnh một tiếng, người đàn ông cầm đầu vung một tay xuống, hơn hai mươi người đồng loạt xông lên.
Ở đây có đến hai mươi vị cường giả Chân Tiên, không thể không nói đám người này đã dốc nhiều tâm huyết chỉ để giết Hoa Nguyệt Dung.
Thấy hai mươi người kia xông tới, Tần Ninh cầm ngọc bội trong tay, chỉ một tay lên trời rồi hờ hững lên tiếng: "Kiếm đâu!"
Nhóm hai mươi người kia thấy hành động này của Tần Ninh thì không nói nên lời.
Đừng bảo tên này bị khùng đấy nhé?
"Kiếm đâu?
Đâu cái đầu ngươi!"
"Ranh con, giả thần giả quỷ cái gì đấy, chán sống rồi đúng không!"
Soạt soạt soạt... Hơn hai mươi người lần lượt nhào lên tấn công.
Dao động tiên khí kinh khủng bao trùm mỗi một ngóc ngách trong biển rừng chu vi trăm dặm này.
Hoa Nguyệt Dung càng căng thẳng hơn.
Người bí ẩn được cứu kia lai lịch thế nào cũng chẳng biết, liệu có ổn không đây?
Ầm... Một tiếng nổ long trời lở đất vang lên khắp nơi.
Giờ phút này, thiên địa rung chuyển, mây đen ùn ùn kéo tới như thể muốn nuốt chửng nơi đây.
Hai mươi người dũng mãnh xông lên kia lần lượt lùi lại, nét mặt ai nấy đều tràn ngập sự sợ hãi.
Chuyện gì thế này?
Đúng lúc đó, một bóng người mặc áo đen, khoác áo ngoài đen xuất hiện trước người Tần Ninh, Hoa Nguyệt Dung, Tiểu Nhan và Cửu Anh, người nọ có gương mặt tuấn tú, biểu cảm hơi thờ ơ. Vào lúc này, hắn ta nhìn xung quanh với vẻ ngạc nhiên.
"Tần công tử!"
Người đàn ông nhìn về phía Tần Ninh, nói bằng giọng bất đắc dĩ: "Ngươi lại thử ta nữa hả?"
Tần Ninh hờ hững trả lời: "Không, bọn ta gặp nguy hiểm thật, ngươi nhìn kìa".
Lúc này, hai mươi mấy người bị cản lại ở đằng trước cũng ngơ ngác nhìn người đàn ông đột nhiên xuất hiện.
Người đàn ông áo đen nhìn xung quanh một vòng, sau đó bất đắc dĩ nhìn về phía Tần Ninh, phàn nàn: "Thế này mà ngươi cũng gọi là nguy hiểm à?"
"Trong hai mươi mấy người này, cầm đầu là Chân Tiên nhị phẩm, còn lại đều là Chân Tiên nhất phẩm, trong khi ngươi bây giờ cũng là Chân Tiên nhị phẩm, đối phó với bọn hắn dễ như ăn cháo mà?"
Tần Ninh cực kỳ nghiêm túc: "Ta là người phi thăng, mới lên Chân Tiên nhị phẩm, không có tiên thuật, tiên pháp nào quen xài!"
"Ta...", nét mặt của người đàn ông áo đen vô cùng bất đắc dĩ, hắn ta chịu thua: "Rồi rồi, ta biết rồi!"
Quay sang nhìn về phía hơn hai mươi người kia, hắn ta bực bội hỏi: "Các ngươi đúng là, muốn chặn đường giết người thì cũng phải xem thực lực của mình có đủ không đã chứ?
Vị công tử Tần Ninh này muốn giết ngược lại hơn hai mươi người các ngươi cũng chẳng hề hấn gì đâu!"
Người đàn ông cầm đầu hừ lạnh: "Thằng ranh kia, ta khuyên ngươi đừng xen vào chuyện của người khác, nếu không... Chết cũng không biết vì sao chết đâu!"
"Ồn ào quá!"
Người thanh niên áo đen vừa dứt lời thì thân hình đã hành động.
Tốc độ của hắn ta nhanh đến nỗi ngay cả Hoa Nguyệt Dung cũng không thể đoán trước được đường đi nước bước của hắn ta. Đột nhiên, theo bước chân của thanh niên áo đen, một tiếng gào thét thảm thiết vang lên, một vị Chân Tiên nổ tung làm phát ra tiếng ầm vang dội.
Ngay sau đó là người thứ hai, người thứ ba, người thứ tư... Những kẻ cản đường lần lượt hét lên rồi gục xuống.
Bầu không khí đầy áp lực bao phủ mỗi một người còn sống tại đây.
"Rút lui, rút lui mau, rút lui mau!"
Người đàn ông dẫn đầu hoảng hốt, vội vàng quát.
Nhưng trước mắt đã không còn cơ hội cho bọn chúng rút lui nữa.
Thanh niên áo đen ra tay rất tàn nhẫn, thực lực cách bọn chúng rất xa.
Không lâu sau, hơn hai mươi người áo đen kể cả người đàn ông cầm đầu đều đã bị giết.
Mùi máu tanh tưởi thấp thoáng lan ra khắp núi rừng.
Người thanh niên áo đen xuất hiện trước mặt Tần Ninh, nghiêm túc nói: "Ta giết hết bọn chúng rồi!"
"Rốt cuộc ngươi là ai?"
Hoa Nguyệt Dung nhìn người thanh niên áo đen, tò mò hỏi: "Rõ ràng thực lực của ngươi mạnh như thế, sao có thể bị sói lông xanh làm bị thương nặng chứ?"
Thanh niên áo đen lúng túng đáp lời: "Các ngươi hiểu lầm rồi, không phải ta bị sói lông xanh làm bị thương nặng đâu, là tiên thú hùng mạnh trong dãy núi Lũng An đã gây thương tích cho ta đấy. Trên đường chạy ra khỏi núi, ta bị rất nhiều tiên thú và nguyên thú đuổi giết, cuối cùng thì đụng phải sói lông xanh, thế nên ta hoàn toàn không phải đối thủ của nó".
"Mặc dù đúng là bản thân ta bất phàm, khả năng tự chữa lành cũng rất tốt nhưng ngày hôm đó, tại nơi đó, nếu không nhờ các ngươi ra tay thì chắc chắn ta đã chết rồi, vì vậy ta chân thành cảm ơn các ngươi!"
"Hơn nữa, châm ngôn cả đời của bản thân ta là nói phải làm, làm phải ra kết quả. Nếu như các ngươi gặp phải nguy hiểm thì ta sẽ xuất hiện bất cứ lúc nào, không phải ta hứa cho vui đâu!"
Hoa Nguyệt Dung nhìn người thanh niên áo đen, chỉ cảm thấy càng khó tin hơn.
Mấy ngày nay bọn họ đi, không phát hiện ra có người nào âm thầm theo dõi, làm thế nào người thanh niên áo đen này có thể tới ngay khi được Tần Ninh kêu gọi chứ?
Kể cả cường giả Nhân Tiên Linh Tiên cũng hoàn toàn không làm được điều đó mà?
Tần Ninh không khỏi bật cười: "Nếu như ai cứu ngươi ngươi cũng hứa hẹn như thế, vậy thì chắc cuộc đời ngươi toàn là báo ơn với báo ân không nhỉ".
"À thì...", Tần Ninh tiếp lời: "Thôi được rồi, lần này cảm ơn ngươi, lần sau lỡ có gặp nguy hiểm ta sẽ gọi ngươi tiếp!"
Thanh niên áo đen bàng hoàng nói: "Tần công tử à, mong ngươi nhớ rằng phải thật sự nguy hiểm đấy, mấy chuyện ngươi có thể tự giải quyết thì gọi ta tới làm gì?"
"Ta nói rồi mà, ta mới vào Tiên Giới, chưa tu luyện tiên thuật, tiên pháp thì làm sao đánh lại bọn chúng được!"
Dứt lời, Tần Ninh khoát tay nói: "Tạm biệt nhé".
Hoa Nguyệt Dung, Tiểu Nhan và Cửu Anh theo Tần Ninh rời đi.
Nhìn bóng ba người một thú biến mất ở đường chân trời, thanh niên áo đen không khỏi cau mày nói: "Điêu ghê chưa, lười đánh nhau thì có!"
"Nhưng chắc có lẽ sau lần này sẽ tin ta không có ác ý rồi!"
Nói xong, bóng dáng người đàn ông áo đen mờ dần, cuối cùng biến mất tăm... Lúc sắp tới thành Bách Hoa, Hoa Nguyệt Dung vẫn còn nhiều nghi vấn chưa giải đáp được. Nàng ấy nhìn về phía Tần Ninh, tò mò hỏi: "Tần công tử, ngươi nghĩ người này là ai?
Lẽ nào là một vị Tiên Nhân tính tình kỳ lạ, mang ơn ai phải trả thật?"
"Ta cũng không biết nữa...", Tần Ninh lắc đầu.
Ít ra hắn cũng không nhìn thấy một chút bóng người quen cũ nào trên người hắn ta.
Tần Ninh có thể khẳng định hắn không quen biết người này! Lẽ nào là vị cố nhân nào tính được hắn đã trở về Thượng Tam Thiên nên sai người tới bảo vệ hắn?
Tần Ninh vẫn còn thắc mắc.
Thế là tiếp đó, hắn gọi thanh niên áo đen này tới để giúp hắn giải quyết nguy hiểm hết lần này đến lần khác.
Cho đến khi... thanh niên áo đen này không chịu nổi nữa, từ chối không nhận. Có lẽ lúc đó hắn sẽ biết người này hoặc kẻ đứng sau người này rốt cuộc là ai!
"Đến thành Bách Hoa rồi!"
Phía cuối chân trời ở đằng trước, một tòa thành trì hùng vĩ hiện ra trước mắt ba người một thú.
Cho dù vẫn còn cách rất xa nhưng vẫn có thể nhìn thấy thành trì trang nghiêm kia nguy nga vẫn uy vũ bất phàm nhường nào.
Đến khi tới gần cổng thành, Tiểu Nhan ngạc nhiên thốt: "Thành trì này siêu to khổng lồ luôn!"
Chương 3203: Thành Bách Hoa
Thành thật mà nói, tòa thành trì trước mắt cực kỳ khổng lồ.
Chỉ riêng bức tường thành thôi đã trải dài sang hai bên, không biết hết bao nhiêu dặm.
Tường thành cao chừng trăm mét, những ô cổng thành thì cao mấy chục mét, rộng gần trăm trượng. Mười mấy ô cổng thành như thể mở toang, người ra vào nô nức, không ít võ giả phải nộp phí vào thành.
Hơn nữa, mặc dù bức tường thành này được làm từ thiết thạch nhưng không hề tạo cho người khác cảm giác lạnh lẽo như những thành trì khác. Trái lại, ở bên ngoài tường thành, những đóa hoa cỏ lạ mọc lên, leo trên tường thành khiến cho bức tường như bừng bừng sức sống.
Hoa Nguyệt Dung xuất hiện trước tường thành, trên vai võ phục của những võ giả phụ trách kiểm tra những người ra vào thành đều thêu một đóa hoa mạn đà la.
Lúc nhìn thấy Hoa Nguyệt Dung, cả đám võ giả đều vội vàng tiến lên.
"Đại tiểu thư!"
Đội trưởng cầm đầu cung kính: "Đại tiểu thư, người đã đi đâu vậy ạ? Những ngày qua gia chủ đã rất lo lắng về người!"
"Dọc đường gặp vài phiền phức nhưng đã giải quyết xong rồi, ta đi gặp phụ thân đã".
"Ta sẽ phái một đội hộ tống người!"
Đội trưởng nhìn Tần Ninh, Tiểu Nhan và Cửu Anh đã về kích cỡ lớn chừng bàn tay đang đứng trên vai Tần Ninh, dò hỏi.
"Không cần đâu".
Dứt lời, Hoa Nguyệt Dung đi vào trong thành Bách Hoa.
Sau khi vào thành Bách Hoa, Tần Ninh mới cảm thấy thành trì quả không hổ danh là thành Bách Hoa.
Thượng Tam Thiên trải dài vô tận, số lượng chủng tộc sinh sống tại đây lên đến hàng ngàn hàng vạn. Năm xưa Tần Ninh chỉ sống tại Thượng Tam Thiên vạn năm, cũng không phải là chưa từng đi qua bất kỳ nơi nào trong Thượng Tam Thiên.
Thành Bách Hoa là một nơi đường phố rộng thênh thang, nhiều tu sĩ và võ giả qua lại trên đường, ngay cả nguyên thú cũng hiện diện ở khắp nơi.
Hai bên lề con đường lớn rộng trăm trượng có hai con đường hoa rộng một mét, trồng trọt đủ các loại hoa.
Hoa Nguyệt Dung giải thích: "Tổ tiên của nhà họ Hoa bọn ta được một đóa hoa mạn đà la đã thành tiên chỉ dẫn và giúp đỡ nên mới có thể bật lên, chính vì vậy mà lão tổ tông đã đổi sang họ Hoa, họ này đã được kế thừa hơn mười vạn năm rồi".
"Ban đầu thành Bách Hoa này chỉ là một thị trấn nhỏ bé thôi, sau khi nhà họ Hoa ta dần dần lớn mạnh, từ một thị trấn nhỏ bé, nó đã trở thành một thành trì nhỏ, cuối cùng thành một thành trì khổng lồ!"
"Hiện nay, trong thành Bách Hoa có khoảng chừng chín trăm vạn dân số. Nơi này mới chỉ là ngoại thành thôi, vào nội thành mới đẹp".
Dứt lời, bọn họ nhìn dòng xe cộ và ngựa chạy trên đường phố, thấy vô cùng mới mẻ.
Vào nội thành, các thủ vệ của nội thành thấy Hoa Nguyệt Dung đều không hẹn mà cùng cung kính hành lễ, còn có vài người đi theo ở phía sau hộ tống Hoa Nguyệt Dung đi vào nội thành.
"Không phải ai cũng có thể vào nội thành, trong nội thành chủ yếu là người của nhà họ Hoa và những thế lực phụ thuộc vào nhà họ Hoa, dân số cũng khoảng mười vạn người đấy".
Phố xá trong nội thành rộng hơn nhưng vắng vẻ hơn hẳn.
Hai bên đường phố không còn trồng hoa mà trồng những gốc cây hoa có hình dáng khác nhau, tỏa ra mùi hương thơm ngát, đi suốt một con đường lớn thế này có ít nhất một trăm loại cây hoa, vô cùng hùng vĩ.
Dọc đường đi, đám người rôm rả trò chuyện với nhau, dần dần đi tới trước một tòa phủ đệ.
"Đến nơi rồi!"
Phủ đệ đang mở rộng cánh cổng, trông cực kỳ khí phái, trước cổng phủ có hơn mười hộ vệ mặc nhuyễn giáp đang đứng, mười người dẫn đầu đều là cảnh giới Chân Tiên.
"Đại tiểu thư!"
Một tên thống lĩnh hộ vệ thấy Hoa Nguyệt Dung tới thì vui vẻ nói: "Đại tiểu thư, người đã về rồi!"
"Phụ thân ta đâu?"
"Gia chủ đang ở trong tộc đón khách ạ!"
"Ừm".
Hoa Nguyệt Dung gật đầu rồi dẫn Tần Ninh và Tiểu Nhan vào Hoa phủ.
Trong phủ đệ có một võ trường rộng lớn, xung quanh võ trường trồng các loại cây hoa, rất nhiều người qua lại. Thấy Hoa Nguyệt Dung, ai nấy đều kính cẩn gọi nàng ấy là đại tiểu thư.
Toàn bộ đại lục Thiên Huyền có tổng cộng bốn gia tộc lớn, nhà họ Hoa là một trong số đó, mà tộc trưởng nhà họ Hoa là một vị cường giả Chân Tiên cao phẩm.
Bình thường trong Hoa phủ có hơn một vạn người ở, chiếm diện tích cực kỳ rộng lớn, có thể nói nơi đây đã thể hiện được trọn vẹn nền tảng của một đại gia tộc.
Rẽ bên trái rồi rẽ bên phải, Hoa Nguyệt Dung dẫn Tần Ninh và Tiểu Nhan tới một đình viện.
"Đại tiểu thư, người đã về rồi!"
Trong đình viện, mười mấy tôi tớ, tỳ nữ đồng loạt cung kính đứng thành hai hàng, lễ phép hành lễ.
Những tôi tớ và tỳ nữ này đều có tu vi khá ổn.
"Ừm, muội muội ta đâu?"
"Nhị tiểu thư...", một quản sự đi lên, nói: "Mấy ngày nay nhị tiểu thư rất bận rộn, suốt ngày phải tiếp đón các vị Tiên Nhân ạ!"
Hoa Nguyệt Dung nhíu mày.
Lẽ nào bọn người áo đen đó nói thật?
Hoa Nguyệt Dung lập tức nói: "Vị Tần công tử này có ơn cứu mạng với ta, các ngươi phải chiêu đãi đàng hoàng, không được sơ sẩy gì!"
"Rõ".
Nhóm tôi tớ, tỳ nữ nhìn về phía Tần Ninh, cung kính nói: "Tần công tử!"
Tần Ninh không lấy làm lạ với chuyện này nhưng Tiểu Nhan thì hơi sợ hãi, núp sau lưng Tần Ninh, mở to đôi mắt tròn trịa nhìn xung quanh.
Từ đó đến giờ, cô bé vẫn chưa thể nhớ ra rốt cuộc mình là ai, cũng không biết mình đến từ đâu. Khi cô bé nhớ được mọi chuyện chính là lúc gặp Tần Ninh. Sống trong dãy núi một thời gian, cô bé vô cùng tò mò trước những gì mình đang thấy ở xung quanh.
Sau khi sắp xếp cho Tần Ninh và Tiểu Nhan đâu vào đấy, Hoa Nguyệt Dung vội vàng rời đi.
Lúc này, có hai tỳ nữ và hai tôi tớ dẫn Tần Ninh đi tới phía đông của đình viện. Sau khi băng qua một cái hành lang, đi qua một cái cổng hình vòm, một tòa đình viện hiện ra trước mắt họ.
Đình viện này chiếm diện tích mấy chục mét vuông, trồng rất nhiều hoa và cây đã ra hoa, hương thơm thoang thoảng trong không khí ngửi rất dễ chịu.
Trong tiểu viện có một cái hồ nhỏ và cây cầu hình vòm, tất cả đều trông rất yên tĩnh.
Phía cuối sân viện là ba gian phòng được xây theo phong cách phù hợp với cảnh vật nơi đây.
"Tần công tử, ngài có gì cần phân phó cứ gọi bọn ta bất cứ lúc nào ngài muốn, bọn ta ở ngay bên ngoài viện ạ".
"Đa tạ!"
Bọn họ ra ngoài, đóng cửa đình viện lại.
Bấy giờ Tiểu Nhan mới hoảng sợ thốt: "Hóa ra nhà của Hoa tỷ tỷ to chừng này!"
Tần Ninh mỉm cười: "Ngươi chưa thấy nơi còn lớn hơn cơ!"
"Có nơi lớn hơn nữa sao?"
Trên mặt Tiểu Nhan đầy vẻ tò mò.
Tần Ninh đi vào chòi nghỉ mát trong đình viện, ngồi xuống rồi cười nói: "Có tông môn trải dài vạn dặm, cung điện và núi non nối tiếp nhau, đại trận bao trùm cả bầu trời, hạc tiên, đại bàng tiên, cá tiên đâu đâu cũng có... Đệ tử trong tông môn cùng lắm cũng là Cửu Thiên Huyền Tiên!"
Cửu Thiên Huyền Tiên?
Tiểu Nhan tò mò hỏi: "Tần công tử, Cửu Thiên Huyền Tiên là thế nào?
Mạnh hơn Chân Tiên sao?"
"Tất nhiên rồi!"
Cho dù ở tại Thượng Tam Thiên được mệnh danh là Tiên Giới này, Tiên Nhân cũng thuộc về tầng lớp rất cao.
Chẳng qua, đối với sinh linh trên đại lục Thiên Huyền, Chân Tiên cực kỳ hùng mạnh, mà Nhân Tiên chính là những người có thể phi thiên độn thổ thật sự.
Còn Linh Tiên... đó là cường giả sống ẩn, khó mà biết được họ đang ở đâu.
Nhưng dõi mắt khắp toàn bộ Thượng Tam Thiên lại là một chuyện khác.
"Thôi, mấy ngày qua dãi nắng dầm sương, cực nhọc lắm rồi, mấy ngày nay ngươi ở đây nghỉ ngơi cho khỏe đi".
Nghe vậy, Tiểu Nhan chớp đôi mắt to tròn, hỏi: "Ta cũng được nghỉ ngơi sao?
Tần công tử không cần ta hầu hạ nữa ư?"
Tần Ninh xoa đầu tiểu nha đầu, cười nói: "Không cần đâu, ngươi đi nghỉ ngơi đi".
"Thật ạ?"
"Thật!"
Lúc này, Cửu Anh đứng trên lan can của chòi nghỉ mát, một đầu nhìn Tần Ninh, tám cái đầu còn lại quan sát xung quanh.
Là hung thú, Cửu Anh có suy nghĩ riêng của mình.
"Tần gia!"
Cửu Anh ra vẻ bí ẩn, nói: "Trong Hoa phủ này có đến mấy trăm Tiên Nhân, Hư Tiên cũng nhiều lắm, từ thập biến đến thập nhị biến cũng có".
Tần Ninh thuận miệng hỏi: "Không có ai cấp bậc Nhân Tiên à?"
Chương 3204: Hắn chính là vị hôn phu của muội
Cửu Anh suy nghĩ trong chốc lát rồi lắc đầu.
Tần Ninh mỉm cười, nói: "Xem ra người mà Hoa Cái Thánh Địa cử tới đây cũng chỉ là Chân Tiên...", Cửu Anh cười hí hửng, không nói gì nữa.
Ban đầu, lúc ở Trung Tam Thiên, ba phe thế lực Hoa Cái Thánh Địa, Thánh Nguyên Thần Phủ và Thanh Huyền Động Thiên đã phái chín mươi chín Tiên Nhân xuống Trung Tam Thiên nhằm tiêu diệt hắn.
Hôm nay, Tần Ninh tình cờ phi thăng lên Thái Bạch Cảnh, cũng tình cờ tại các thánh địa, động thiên, thần phủ này, thế là có cơ hội trêu đùa với bọn họ rồi còn gì?
Bên này, Tần Ninh đã được sắp xếp thỏa đáng.
Một bên khác, Hoa Nguyệt Dung đi trong Hoa phủ, rẽ hết mấy đường rồi đi tới trước một tòa đại điện.
Có mấy bóng người đang đứng ở bên ngoài đại điện.
"Nguyệt Dung muội muội!"
Một tiếng gọi hớn hở vang lên.
"Hoa Dục ca...", trong số những người đang đứng ở cửa, một người thanh niên mặc y phục màu xanh lam, nom nho nhã hiền lành khẽ mỉm cười gọi Hoa Nguyệt Dung.
"Nguyệt Dung muội muội, gần đây muội đi đâu thế?
Cả trong lẫn ngoài gia tộc đều không tìm thấy muội".
Hoa Nguyệt Dung nhìn Hoa Dục rồi đưa mắt về phía mấy người còn lại, kéo Hoa Dục sang một bên, thì thầm: "Hoa Dục ca, ta bị người ta đuổi giết".
"Gì cơ?"
Hoa Dục tái mặt, cẩn thận nhìn xung quanh rồi nói: "Muội nói rõ ta nghe xem nào!"
Hoa Nguyệt Dung ngay lập tức kể lại tường tận những chuyện đã xảy ra với mình ở ngoài.
Hoa Dục là con trai của Hoa Thái Nguyên - nhị thúc của Hoa Nguyệt Dung. Chi nhánh nòng cốt nhất trong nhà họ Hoa rộng lớn này hiện nay chính là ba huynh đệ Hoa Tự Tại, Hoa Tự Ngữ và Hoa Bách Xuyên.
Hoa Tự Tại có hai cô con gái là Hoa Nguyệt Dung và Hoa Nguyệt Thường.
Hoa Dục là con trai của Hoa Tự Ngữ, cũng là thanh niên tài tuấn mà đông đảo người trong gia tộc cho rằng sẽ là người thừa kế vị trí tộc trưởng đời tiếp theo.
Bây giờ, Hoa Dục đã có cảnh giới Chân Tiên tầng ba.
Bình thường Hoa Nguyệt Dung và Hoa Nguyệt Thường đều xem Hoa Dục là ca ca ruột thịt, cực kỳ kính trọng hắn ta, quan hệ giữa ba người cũng vô cùng khăng khít.
Sau khi nghe Hoa Nguyệt Dung kể xong, Hoa Dục nói với sắc mặt khó coi: "Xem ra có kẻ không muốn chúng ta thân thiết với Hoa Cái Thánh Địa rồi!"
Nghe thấy câu này, Hoa Nguyệt Dung hỏi ngay: "Bọn người áo đen đó nói thật ạ?
Gia gia muốn ta thành hôn với người ta không biết trong Hoa Cái Thánh Địa thật ư?"
Hoa Dục khổ sở trả lời: "Không còn cách nào, trong vài năm gần đây, Huyền tộc ỷ có Thanh Huyền Động Thiên áp bức ba gia tộc nhà họ Hoa, nhà họ Cốc, nhà họ Khương chúng ta quá độc ác. Ta nghe nói không chỉ nhà họ Hoa chúng ta mà kể cả nhà họ Cốc và nhà họ Khương bây giờ cũng bắt đầu tìm nơi nương tựa rồi đấy!"
Sắc mặt của Hoa Nguyệt Dung hơi thay đổi, nàng ấy nhỏ giọng nói: "Nếu để Huyền tộc, Thanh Huyền Động Thiên biết chuyện động thiên, thần phủ, thánh địa khác nhúng tay vào chuyện của đại lục Thiên Huyền thì ta sợ chúng ta sẽ bị trả thù mất!"
"Trước mắt gia gia và các thúc, các bá không thể xoay sở được hết như vậy".
Hoa Dục bất đắc dĩ nói: "Cứ bị chèn ép khủng khiếp thế này thì sớm muộn gì cũng bị tiêu diệt thôi, thà rằng tranh thủ tìm kiếm cơ hội vùng lên còn hơn".
"Nếu có thể nương tựa Hoa Cái Thánh Địa thì nhà họ Hoa chúng ta sẽ có thể cắm rễ tại đại lục Thiên Huyền này trong yên bình!"
Nghe xong, tâm trạng của Hoa Nguyệt Dung rối như tơ vò.
Nàng ấy hiểu rằng nước đi này không thể rút lại được nữa rồi.
Hoa Dục nói tiếp: "Muội còn nhớ Thái Nguyên chứ?"
"Hắn ấy ạ?"
Hoa Nguyệt Dung ngạc nhiên hỏi: "Đương nhiên là ta còn nhớ rồi, đứa con trai này của tam thúc vô liêm sỉ từ nhỏ, biệt tăm mấy năm trời, không phải hắn ta chết ở ngoài rồi sao ạ?"
Hoa Nguyệt Dung chưa kịp dứt lời thì một tiếng cười sảng khoái vang lên trong đại điện, hắn ta ha ha cười nói: "Nguyệt Dung muội muội, sao lại nghĩ rằng ca ca chết rồi chứ?"
Hoa Nguyệt Dung xoay người lại nhìn, chỉ thấy một nhóm bốn năm người đi ra khỏi đại điện, hai người thanh niên đi đầu mặc trang phục được làm bằng tơ lụa rất hoa lệ, độc đáo và bất phàm.
Một người thanh niên trong đó đang mỉm cười nhìn nàng ấy.
"Ngươi là... Thái Nguyên ca?"
Hoa Nguyệt Dung nói với vẻ khó tin: "Là ngươi thật sao, Thái Nguyên ca?"
Hoa Thái Nguyên! Hắn ta là con trai của Hoa Bách Xuyên - tam gia của nhà họ Hoa. Thời niên thiếu, Hoa Thái Nguyên hoàn toàn không biết cố gắng, thường xuyên gây chuyện trong gia tộc, sau này thì đột ngột mất tích.
Hầu như ai trong gia tộc cũng cho rằng Hoa Thái Nguyên đã chết.
Hoa Nguyệt Dung cũng không ngờ Hoa Thái Nguyên vẫn còn sống.
Hoa Nguyệt Dung đi tới trước mặt Hoa Thái Nguyên, nhìn ký hiệu giống như cái lọng dù được bật tung trên áo hắn ta, Hoa Nguyệt Dung ngạc nhiên hỏi: "Thái Nguyên ca, ngươi trở thành đệ tử của Hoa Cái Thánh Địa rồi ư?"
Hoa Cái Thánh Địa! Thanh Huyền Động Thiên! Thánh Nguyên Thần Phủ! La Phù Động Thiên! Bạch Thạch Thánh Địa! Có thể nói năm thánh địa, thần phủ và động thiên này là những khu vực tu tiên nổi tiếng nhất Thái Bạch Cảnh.
Trong năm vùng đất lớn này có Chân Tiên và Nhân Tiên, thậm chí có cả nhân vật trứ danh như Linh Tiên.
Hơn một trăm đại lục trực thuộc đại lục Thiên Huyền đều là những thế lực phụ thuộc năm thánh địa lớn này, phải nộp cống phẩm suốt một thời gian dài.
Trong hơn một trăm đại lục này có rất nhiều những thế lực như nhà họ Hoa, nhà họ Cốc, nhà họ Khương và Huyền tộc, số thiên tài sinh ra trong gia tộc cũng nhiều không đếm xuể.
Nhưng không phải tất cả thiên tài đều được vào những thánh địa, thần phủ và động thiên lớn ấy.
Hoa Thái Nguyên trở về sau nhiều năm mất tích, không ngờ hắn ta lại trở thành đệ tử của Hoa Cái Thánh Địa! Hoa Thái Nguyên mỉm cười: "Lâu ngày không gặp nên thấy lạ lắm đúng không!"
"Nguyệt Dung muội muội, để ta giới thiệu với ngươi".
Lúc này, Hoa Thái Nguyên kéo người thanh niên bên cạnh qua. Thanh niên này trông khoảng chừng hai mươi tuổi, gương mặt trắng nõn, dáng vẻ đường hoàng tạo cho người ta ấn tượng đây là một người dịu dàng như ngọc, khiến ai khác nhìn vào cũng khó lòng chán ghét.
"Vị này là Hoa Vân Phi, đệ tử của Hoa Cái Thánh Địa, còn trẻ mà đã tới cảnh giới Chân Tiên tứ phẩm, phụ thân của hắn là Hoa Đông Thăng, là một vị chấp sự đại nhân ở Hoa Cái Thánh Địa bọn ta".
"Gia gia của hắn là Hoa Ưng, một trưởng lão trong Hoa Cái Thánh Địa bọn ta, là cường giả Nhân Tiên chân chính!"
Hoa Nguyệt Dung nhìn về phía Hoa Vân Phi, khom người nói: "Chào Vân Phi công tử!"
Hoa Thái Nguyên nhìn về phía Hoa Vân Phi, mỉm cười giới thiệu: "Vân Phi huynh, đây là muội muội mà ta từng kể với ngươi, Hoa Nguyệt Dung!"
Hoa Vân Phi kia đưa mắt nhìn Hoa Nguyệt Dung, quan sát từ trên xuống dưới rồi khẽ mỉm cười gật đầu, nhưng không nói gì.
"Nguyệt Dung muội muội, ngươi mới về đúng không?"
Hoa Thái Nguyên cười nói: "Đi gặp đại bá đi, ta đưa Hoa công tử đi tham quan đã..." "Ừm".
Hoa Thái Nguyên dẫn mấy người Hoa Vân Phi rời đi.
Bấy giờ Hoa Dục mới kề sát vào tai Hoa Nguyệt Dung mà thì thầm: "Hắn là vị hôn phu của muội đấy!"
"Hoa Dục ca!"
Hoa Nguyệt Dung bất mãn nói: "Ta có biết con người hắn như nào đâu, sao có thể thành hôn với hắn được?"
Hoa Dục mỉm cười: "Muội chưa nghe Thái Nguyên nói gì sao?
Hoa Vân Phi, phụ thân của hắn Hoa Đông Thăng có cảnh giới Chân Tiên cửu phẩm, thực lực ngang ngửa gia gia chúng ta, còn gia gia của hắn Hoa Ưng thì là trưởng lão Nhân Tiên của Hoa Cái Thánh Địa".
"Nếu muội thành hôn với hắn, nhà họ Hoa chúng ta xem như sẽ trèo lên được Hoa Cái Thánh Địa. Nếu như Huyền tộc vẫn tiếp tục ỷ thế hiếp người thì Hoa Ưng sẽ không bàng quan đâu".
Hoa Nguyệt Dung nhìn theo bóng lưng mấy người Hoa Thái Nguyên, Hoa Vân Phi đi xa, trong lòng ngũ vị tạp trần.
Nàng ấy đi vào đại điện, thấy phụ thân Hoa Tự Tại, nhị thúc Hoa Tự Ngữ và tam thúc Hoa Bách Xuyên đều có mặt đông đủ trong này.
Mà muội muội của nàng ấy, Hoa Nguyệt Thường cũng đang đứng ở dưới đại điện, có điều đôi mắt đỏ hoe như vừa khóc.
"Tỷ tỷ!"
Hoa Nguyệt Thường trong bộ váy dài màu xanh, mắt ngọc mày ngài, dáng người yểu điệu, mặc dù không đầy đặn bằng Hoa Nguyệt Dung nhưng trội hơn về nét thanh tao, trong veo khiến người ta nhìn vào, thế giới trước mắt như bừng sáng.
Chương 3205: Ánh mắt khác lạ
"Tỷ tỷ, tỷ về khi nào thế ạ?"
Hoa Nguyệt Thường có vẻ vô cùng kích động, rối rít hỏi: "Lần này tỷ tỷ đi hết mấy tháng trời, có phải đã xảy ra rắc rối gì không?"
Sau khi chào hỏi với phụ thân, nhị thúc và tam thúc của mình, Hoa Nguyệt Dung mới kể về những gì mình đã trải qua trong thời gian này.
Nàng ấy kể về Tần Ninh nhưng không đề cập gì tới người thanh niên áo đen thần bí kia.
"Hừ!"
Lúc này, Hoa Tự Tại mặc cẩm bào trông khá ôn hòa hừ lạnh một tiếng, nói: "Còn ai ngoài Huyền tộc nữa? Hơn mười vị Chân Tiên, trên đại lục Thiên Huyền, chỉ có Huyền tộc là mạnh tay được như vậy thôi!"
"Nguyệt Dung, ta đoán con cũng biết về chuyện đám hỏi với một nhánh của Hoa Cái Thánh Địa rồi".
Hoa Tự Tại nhìn về phía con gái lớn của mình, nói: "Ít ngày nữa, lễ thành hôn của con và Hoa Vân Phi sẽ diễn ra tại thành Bách Hoa này. Đến lúc đó, Hoa Vân Phi sẽ đưa con về Hoa Cái Thánh Địa. Muội muội con cũng được đại nhân Hoa Đông Thăng gật đầu đồng ý, có thể trở thành đệ tử của Hoa Cái Thánh Địa rồi".
Nghe thấy câu này, lòng Hoa Nguyệt Dung lạnh ngắt.
"Cha à, con không đồng ý!"
Hoa Nguyệt Dung lập tức phản đối.
Sắc mặt của ba người Hoa Tự Tại, Hoa Tự Ngữ và Hoa Bách Xuyên đều thay đổi.
Hoa Bách Xuyên bước ra, nhanh chóng chất vấn: "Nguyệt Dung, con có biết Thái Nguyên đã tốn bao nhiêu công sức mới giúp chuyện này thành công không?"
"Con có biết hiện giờ vị thế của nhà họ Hoa chúng ta ở đại lục Thiên Huyền đang bị lung lay cỡ nào không?"
"Huyền tộc liên tục đàn áp, nếu nhà họ Hoa chúng ta không tìm được chủng tộc thì khả năng cao sẽ bị Huyền tộc nuốt chửng đấy!"
Hoa Bách Xuyên nói những lời thấm thía: "Lần này, Thái Nguyên đã mượn thân phận đệ tử Hoa Cái Thánh Địa của nó để tiếp cận Hoa Vân Phi, nhờ đó dẫn mối đến Hoa Đông Thăng và Hoa Ưng đấy".
"Một khi muội muội con tiến vào Hoa Cái Thánh Địa, con cũng gả cho Hoa Vân Phi thì trong tương lai, chúng ta sẽ đều lấy làm hãnh diện vì các con, nhà họ Hoa ta cũng có thể yên ổn sống qua ngày ở đại lục Thiên Huyền!"
Hoa Nguyệt Dung nhìn tam thúc của mình, nói: "Vậy thì để Nhân Nhân muội muội đám hỏi với Hoa Vân Phi đi ạ!"
Hoa Bách Xuyên nói với vẻ khổ sở: "Ta cũng muốn lắm chứ, khổ nỗi Hoa Vân Phi vừa ý con chứ có vừa ý con bé đâu!"
"Nguyệt Dung à, ta biết con không cam tâm, tam thúc cũng chẳng phải ích kỷ, chỉ biết tới lợi ích đâu. Đừng nói là Hoa Vân Phi vừa ý, chỉ cần Hoa Ưng ông nội của hắn vừa ý Nhân Nhân là ta sẽ gả Nhân Nhân đi ngay. Chúng ta làm chuyện này cũng vì nhà họ Hoa ta thôi!"
Sắc mặt của Hoa Nguyệt Dung vô cùng khó coi, nàng ấy không nói một lời.
Hoa Tự Tại nhìn con gái của mình, từ tốn bảo: "Đây là quyết định của gia tộc, một mình con không xoay chuyển được đâu".
"Nguyệt Dung, từ nhỏ đến lớn, ta đã luôn khoan dung với con rồi, giờ con phải thông cảm cho vi phụ!"
Nét mặt của Hoa Nguyệt Dung càng khó coi hơn.
Nhìn các trưởng bối phụ thân, nhị thúc, tam thúc, nàng ấy biết mình không thể thay đổi được gì.
Hoa Tự Tại nói tiếp: "Vi phụ sẽ cảm ơn Tần công tử Tần Ninh đã cứu con về đàng hoàng".
"Tối nay, mở tiệc tiếp đón ngay trong phủ!"
"Nhà họ Hoa ta không phải kẻ mang ơn mà không biết báo ơn!"
Hoa Nguyệt Dung nghe thấy câu này thì tức tối nói: "Thôi ạ, con sẽ tự chiêu đãi ân nhân cứu mạng của con!"
Sau khi nói câu ấy, Hoa Nguyệt Dung bỏ ra ngoài ngay.
Mà lúc này, Hoa Nguyệt Thường cũng rời đi theo tỷ tỷ.
"Tỷ tỷ, chờ muội với!"
Hoa Nguyệt Thường đuổi theo tỷ tỷ ra ngoài đại điện, đi trên hành lang Hoa phủ.
"Muội muốn trở thành đệ tử của Hoa Cái Thánh Địa sao?"
Hoa Nguyệt Dung hỏi.
"Muốn, nhưng cũng không muốn!"
Hoa Nguyệt Thường trả lời.
Muốn, nhưng cũng không muốn?
Câu trả lời gì thế này! Hoa Nguyệt Thường nhìn tỷ tỷ của mình rồi nhìn năm người xung quanh, bấy giờ mới nói: "Tỷ tỷ à, quả thật muội muốn vào Hoa Cái Thánh Địa. Nếu trở thành đệ tử của nơi đó, mai này muội sẽ có thể trở thành Nhân Tiên, nhà họ Hoa chúng ta sẽ không phải bị Huyền tộc khinh rẻ nữa".
"Nhưng... nhưng mà...", Hoa Nguyệt Dung nhìn muội muội, dồn dập hỏi: "Nhưng sao?
Từ khi nào muội nói năng lấp lửng như vậy hả... Lúc ở trong đại điện ta đã thấy muội kỳ lạ rồi..." "Tỷ tỷ...", Hoa Nguyệt Thường thở dài, thú thật: "Chấp sự Hoa Đông Thăng kia có cảnh giới Chân Tiên cửu phẩm, thực lực không hề kém cạnh gì gia gia".
"Ông ấy bảo thiên phú của muội rất cao, có thể vào thẳng Hoa Cái Thánh Địa và trở thành đệ tử tinh anh mà không cần trải qua cuộc khảo hạch của Hoa Cái Thánh Địa!"
"Muội rất mong được tiến vào Hoa Cái Thánh Địa, thế nhưng tên... Hoa Vân Phi đó... Tên Hoa Vân Phi đó, ánh mắt hắn ta nhìn muội lạ lắm..." "Ánh mắt hắn ta nhìn muội?"
Hoa Nguyệt Dung biến sắc: "Ý muội là, hắn ta thích muội?"
"Không phải thích, mà là...", từ đầu đến cuối, Hoa Nguyệt Thường vẫn không thể thốt thành lời.
Sao Hoa Nguyệt Dung có thể không hiểu chứ?
"Cái tên Hoa Vân Phi này...", Hoa Nguyệt Dung giận dữ nói: "Chẳng lẽ đã cưới ta rồi còn muốn lấy cả muội... Không được, ta phải nói cho phụ thân biết!"
"Tỷ tỷ!"
Hoa Nguyệt Thường cản Hoa Nguyệt Dung lại, hốt hoảng nói: "Phụ thân không quyết định được chuyện này đâu, gia gia đã hạ quyết tâm rồi! Trừ khi Hoa Vân Phi, còn không chuyện này không còn cách cứu chữa nào nữa!"
"Sao có thể... Sao có thể...", trong lúc nhất thời, Hoa Nguyệt Dung không thể nào chấp nhận nổi.
Thành thật mà nói, nàng ấy đã chuẩn bị tinh thần hy sinh vì gia tộc, gả cho Hoa Vân Phi cũng không phải là không được.
Tuy nhiên, nếu như Hoa Vân Phi thật sự có ý định thu nạp cả hai tỷ muội bọn họ thì nàng ấy không bao giờ chấp nhận! Trên đường đi, nét mặt cả hai tỷ muội đều phờ phạc.
Đi tới phủ đệ mà Hoa Nguyệt Dung ở, Hoa Nguyệt Thường an ủi nàng ấy: "Tỷ tỷ, có thể chỉ là muội nghĩ nhiều thôi... Phải rồi, ân nhân cứu mạng của tỷ tỷ đâu?"
Hoa Nguyệt Thường chuyển đề tài, cười nói: "Để muội xem là chàng trai tuấn kiệt nào đã làm lay động trái tim của tỷ tỷ!"
Hai tỷ muội đi vào đình viện, các tôi tớ đi lên đón.
"Tần công tử đâu rồi?"
Nghe nàng ấy hỏi, một vị quản sự báo cáo: "Tần công tử nói không có chuyện gì làm nên ra ngoài đi dạo rồi ạ...", hiển nhiên Hoa Nguyệt Dung không lường trước chuyện này, ngơ ngác hỏi: "Ngươi có biết là đi đâu không?"
"Thuộc hạ không biết ạ".
Hoa Nguyệt Thường lập tức nói: "Tỷ tỷ, dù chúng ta cũng lâu ngày không gặp, mình cũng đi dạo để giải sầu đi".
"Cũng được...", hai tỷ muội cùng nhau rời đi.
Cùng lúc đó, tại một bên khác.
Trong nội thành Bách Hoa.
Hoa Thái Nguyên dẫn Hoa Vân Phi và các đệ tử xuất chúng của Hoa Cái Thánh Địa đi trong thành Bách Hoa, dừng lại trước một con thuyền hoa.
Hoa Thái Nguyên mỉm cười: "Vân Phi huynh, mặc dù các cô gái trên thuyền hoa ở thành Bách Hoa ta không có khí chất vô song như những tiên nữ trong Hoa Cái Thánh Địa nhưng vẫn giỏi hầu hạ người khác lắm".
"Hôm nay các vị cùng trải nghiệm với ta nhé?"
Những người thanh niên khác cười nói: "Thái Nguyên huynh đã nhiệt tình mời như thế, sao bọn ta có thể không biết xấu hổ từ chối được?
Nhưng lần này phải gọi là nhờ phước của Vân Phi huynh đấy".
Hoa Vân Phi cười dửng dưng toát lên khí chất nho nhã, nói: "Mọi người đều là bạn bè, huynh đệ với nhau, nói mấy câu khách sáo này làm gì?"
"Đi thôi!"
"Đi nào".
Mấy người cùng nhau vào thuyền hoa, một tú bà cười tủm tỉm đi lên tiếp đón.
Hoa Thái Nguyên cười bảo: "Dẫn tất cả hoa khôi trong thuyền hoa của các ngươi ra ngoài đi, hôm nay bản công tử bao cả thuyền!"
"Thưa vâng!"
Tú bà ngay lập tức cười không ngớt, vài người đi vào trong thuyền hoa rồi ra sau.
Chiếc thuyền hoa này ở trên một cái hồ, xung quanh hồ có rất nhiều thuyền khách, những người tới đây chơi cũng nhiều không đếm xuể.
Tại một bên khác của hồ, trên một chiếc thuyền khách, Tần Ninh và Tiểu Nhan ngồi trên mũi thuyền nhìn ngắm cảnh vật xung quanh...
Một người như thế mà lại cứ khăng khăng đòi tặng cho hắn một chiếc ngọc bội, cho hắn một lá bùa hộ mệnh bằng kỹ năng diễn xuất vụng về đó ư?
Nếu đây không phải người hắn quen biết, vậy thì người này do ai phái tới chứ?
Nghĩ mãi vẫn không tìm ra manh mối gì, Tần Ninh dứt khoát quẳng nó ra sau đầu.
Dù gì Tần Ninh cũng đã kiểm tra cẩn thận ngọc bội này, quả thật nó không có vấn đề gì.
Tần Ninh, Hoa Nguyệt Dung, Tiểu Nhan, Cửu Anh, ba người một thú tiếp tục lên đường.
Để rèn luyện Cửu Anh, lần này, suốt toàn bộ cuộc hành trình Tần Ninh đều để Cửu Anh đi theo chứ không ở trên người hắn nữa để có thể được mài giũa mỗi ngày bằng chính sức nó.
Ước chừng khoảng ba ngày sau, bọn họ lúc thì bay trên trời, lúc thì chậm rãi đi trên đường, cuối cùng cũng thấy một thị trấn nhỏ.
Dân số trong thị trấn này có khoảng mấy vạn người, trừ đường chính ra thì đâu đâu cũng là nhà ở.
"Thị trấn này tên là trấn Ngân Hoa, cách thành Bách Hoa không xa...", Hoa Nguyệt Dung cười nói: "Ban đầu ta còn lo lắng sẽ có nguy hiểm gì xảy ra trên đường đi, xem ra đám người kia cho rằng ta đã chết rồi, thế nên trước mắt sẽ không có nguy hiểm rình rập đâu, đến khi về đến thành Bách Hoa sẽ thật sự an toàn".
Hoa Nguyệt Dung yên tâm dẫn Tần Ninh, Tiểu Nhan và Cửu Anh tới một tửu quán trong thị trấn nhỏ.
"Những ngày qua được ngươi chiếu cố, hôm nay ta mời ngươi một chầu nhé Tần công tử".
Hoa Nguyệt Dung vẫy tay, đưa các viên tiên thạch cho tiểu nhị trong điếm, tiểu nhị của điếm lập tức tỏ ra khúm núm, cười giả lả.
"Mang hết những món ăn đặc sắc trong tửu quán các ngươi ra đây!"
"Vâng ạ!"
Trong tửu quán có khoảng mười mấy cái bàn, không lớn lắm, lúc này đã có chừng bảy, tám bàn đầy khách.
Hầu hết những người khách kia đều có cảnh giới thập biến, thập nhất biến, thập nhị biến, cũng có mấy vị cảnh giới Hư Tiên, người nào người nấy đều đằng đằng sát khí.
Rất hiển nhiên, bởi vì trấn Ngân Hoa cách dãy núi Lũng An không xa nên phần lớn những người ra vào nơi này đều là người mạo hiểm.
Lúc này, mấy người kệch cỡm ngồi bàn đằng trước đang thảo luận gái chơi ở đâu vào hôm qua thích hơn mà không thèm để ý tới ánh mắt của người khác, nói đến chuyện thăm dò được có dấu vết tiên thú hoạt động ở chỗ nào đó trong núi thì vô cùng kích động, giơ ly rượu lên tu ừng ực.
Bất kỳ nơi nào, võ giả bất kỳ cấp bậc nào cũng khó thoát khỏi hai chữ: Nhân tính! Có kẻ mở mồm ra là chửi thề, cũng có người nhã nhặn lịch sự, có người ăn nói phách lối, cũng có kẻ giết người trong âm thầm.
Dù đã thành tiên thì không phải người tu hành nào cũng mất hết nhân tính, thực chất là bọn họ kiểm soát bản tính của mình. Nhưng càng như vậy càng gây ra những chuyện trái ngược với đời.
Thế giới bao la, võ giả muôn hình vạn trạng, mỗi người mỗi kiểu, cái này cũng không có gì kỳ lạ.
Cũng giống như thị trấn nhỏ này có rất nhiều võ giả đều là tu vi cảnh giới Biến Cảnh đứng đầu, nếu đặt tại Trung Tam Thiên thì đều là nhân vật cấp bậc lão tổ tông, lão cổ hủ. Nhưng tại Thượng Tam Thiên này, xét về một khía cạnh khác, bọn họ chỉ thuộc tầng lớp dưới đáy xã hội mà thôi.
Giờ phút này, trong lòng Tần Ninh bất tri bất giác ngộ ra vài điều.
Trước đây, hắn chưa bao giờ hiểu nổi tại sao phụ thân lại chia Thương Mang Vân Giới làm nhiều phần như thế.
Mặc dù những phần này không phải là bị phân biệt đối xử, nhưng nếu biến Thương Mang Vân Giới thành một mảnh thiên địa mênh mông, bát ngát chẳng phải sẽ tốt hơn ư?
Hôm nay đầu thai tiếp nối, một lần nữa đi qua con đường tu hành mình đã đi năm xưa đã giúp Tần Ninh hiểu ra rất nhiều điều.
Thế giới, cần có quy tắc! Trong lúc nhất thời, Tần Ninh tĩnh tâm lĩnh ngộ, thấp thoáng cảm nhận được lượng nguyên lực trong cơ thể mình đã bị bài xích nhiều hơn, tiên khí tràn vào nhiều hơn, không ngờ hắn lại cứ thế tiến lên cảnh giới Chân Tiên nhị phẩm.
Cảm nhận được sự thay đổi của Tần Ninh, sắc mặt Hoa Nguyệt Dung kinh ngạc thấy rõ.
"Sao ngươi... sao ngươi thăng cấp rồi?"
Các võ giả trong tửu quán cũng nhận ra sự thay đổi chớp nhoáng trong khí tức của Tần Ninh.
Tất cả những người có mặt tại đây đều chịu sức ép cực kỳ lớn từ khí tức vừa để lộ ra chút ít kia.
Không ngờ người thanh niên ngồi ở bàn đó là một vị Chân Tiên! Trong Tiên Giới mênh mông như sương khói này, Tiên Nhân chẳng phải củ cải gì cho cam.
Trên đại lục Thiên Huyền có đến hàng tỷ sinh linh, nhưng những người thật sự đến cấp bậc Chân Tiên, Nhân Tiên, Linh Tiên cùng lắm cũng chỉ có mấy vạn người.
Và nhóm người này rải rác trên khắp đại lục Thiên Huyền bao la.
Không ngờ trong trấn Ngân Hoa lại xuất hiện một vị nhân vật Chân Tiên.
Trong thoáng chốc, những người mạo hiểm trong tửu quán nói chuyện nhỏ tiếng hơn hẳn.
Tần Ninh nhìn về phía Hoa Nguyệt Dung, lạnh nhạt nói: "Vừa lĩnh ngộ được vài điều thôi".
Hoa Nguyệt Dung cảm thấy quá khó tin.
Chuyện này không phải chỉ cần một câu "Vừa lĩnh ngộ được vài điều thôi" là giải thích được.
Không lâu sau, tiểu nhị trong điếm mang thức ăn lên, cả vẻ mặt thái độ đều khúm núm hơn gấp mấy lần, thậm chí còn hứa hẹn nếu không hợp khẩu vị thì có thể đổi miễn phí.
Vì Tần Ninh vô tình để lộ ra khí tức mà bầu không khí vốn náo nhiệt trong tửu quán trở nên nặng nề hơn rất nhiều.
Tần Ninh cũng thấy bữa ăn này nhạt nhẽo, Hoa Nguyệt Dung tính tiền rồi cả đám rời đi.
"Đi tiếp thôi!"
Tần Ninh mở miệng nói.
Ba người một thú tiếp tục lên đường.
Chỉ trong vòng nửa ngày, bọn họ đã băng qua đại địa mấy chục vạn dặm, lướt qua một mảnh núi rừng. Bọn họ dừng lại, Hoa Nguyệt Dung nhìn về phía trước, cười tủm tỉm nói: "Sắp đến rồi, thành Bách Hoa chính là khu vực do nhà họ Hoa bọn ta quản lý".
"Đến đó, ngươi muốn làm gì cứ làm, đừng câu nệ gì nhé".
Tần Ninh cười nói: "Từ trước đến giờ, bản thân ta không hề biết câu nệ là gì".
"Đi thôi".
"Ừm".
Ba người một thú lại đi tiếp.
Nhưng đúng lúc này, một loạt bóng người xuất hiện trên bầu trời lẫn dưới núi rừng.
"Đi à?
Hoa Nguyệt Dung, ngươi sống dai thật đấy!"
Một giọng nói nham hiểm vang lên, hơn hai mươi người xuất hiện ở phía trước lẫn phía sau ba người một thú.
Cả hai mươi người này đều tỏa ra khí tức của Chân Tiên, quanh thân lững lờ tiên khí, ẩn chứa uy năng có thể khuấy đảo gió mây.
"Lại là các ngươi!"
Khuôn mặt xinh đẹp của Hoa Nguyệt Dung trở nên lạnh lẽo, nàng ấy lạnh lùng hỏi: "Đòi giết ta ngay tại đây sao?
Các ngươi không sợ bị võ giả của thành Bách Hoa biết à?"
"Sợ?"
Người đàn ông cầm đầu giễu cợt nói: "Bây giờ thành Bách Hoa đang bận tiếp đãi Tiên Nhân của Hoa Cái Thánh Địa rồi, chắc không ai chú ý tới đại tiểu thư của bọn chúng sẽ chết cách đó trăm dặm đâu!"
Hoa Cái Thánh Địa?
Hoa Nguyệt Dung sửng sốt.
Tại sao Tiên Nhân của Hoa Cái Thánh Địa lại tới thành Bách Hoa?
Thế lực chống lưng cho Huyền tộc của đại lục Thiên Huyền là Thanh Huyền Động Thiên, đáng lý ra Hoa Cái Thánh Địa sẽ không đặt chân lên đại lục Thiên Huyền chứ! "Ngươi vẫn chưa biết gì sao?"
Người đàn ông đi đầu trào phúng: "Muội muội của ngươi có tu tiên thể cực kỳ hiếm thấy, nghe nói Hoa Vi Phong gia gia ngươi đã trả một cái giá rất lớn để có thể liên lạc với Tiên Nhân ở Hoa Cái Thánh Địa, muốn họ đón muội muội ngươi vào Hoa Cái Thánh Địa đấy!"
"Hơn nữa, gia gia ngươi đã gả ngươi cho con trai của một vị Tiên Nhân rồi, muốn leo lên Hoa Cái Thánh Địa bằng hai tỷ muội các ngươi để nhà họ Hoa các ngươi cũng trở thành Hoa tộc giống như Huyền tộc đấy!"
Nghe thấy những lời này, Hoa Nguyệt Dung tái cả mặt.
Nàng ấy không hề biết chuyện này.
Gia gia gả nàng ấy cho con của Tiên Nhân, hơn nữa còn muốn muội muội vào Hoa Cái Thánh Địa ư?
"Ăn nói hàm hồ!"
Hoa Nguyệt Dung lập tức hừ lạnh, nói: "Gia gia ta không bao giờ làm vậy".
Người đàn ông cầm đầu giễu cợt: "Chứ ngươi nghĩ vì sao bọn ta muốn giết ngươi?
Nếu như để gia gia ngươi thành công thì nhà họ Hoa sẽ bám víu được Hoa Cái Thánh Địa, sau này sẽ trở thành Hoa tộc, thế chẳng phải các ngươi sẽ có thể hô mưa gọi gió ở đại lục Thiên Huyền này rồi ư?"
Chương 3202: Thế này mà ngươi cũng gọi là nguy hiểm à?
Hoa Nguyệt Dung càng không thể chấp nhận nổi, thét lên lanh lảnh, nói với vẻ oán hận: "Ăn nói linh tinh, ta không tin ngươi đâu!"
"Tin hay không cũng chả sao".
Người đàn ông giễu cợt nói: "Vì dù sao hôm nay ngươi cũng phải chết ở đây thôi".
"Hừ!"
Hoa Nguyệt Dung hừ lạnh một tiếng, tiên khí trong cơ thể cuồn cuộn trào dâng.
"Đừng vội".
Lúc này, Tần Ninh cản Hoa Nguyệt Dung lại, cười nói: "Cứu người ta một mạng, người ta mang ơn ngươi, vẫn chưa báo đáp kia kìa, phải cho người ta một cơ hội báo ơn chứ".
Không cần nói cũng biết "người ta" này là ai.
Hoa Nguyệt Dung hỏi: "Được không đấy?"
"Thử là biết thôi".
Tần Ninh mỉm cười: "Chứ lỡ gặp nguy hiểm thật mà hắn ta vô dụng thì chẳng phải xong đời rồi sao?"
"Lộn xộn cái gì đấy!"
Người đàn ông cầm đầu nhìn Tần Ninh, hừ lạnh rồi hỏi: "Ngươi là người cứu cô ta chứ gì?
Đã như vậy thì ngươi chết chung với cô ta đi".
Sau khi hừ lạnh một tiếng, người đàn ông cầm đầu vung một tay xuống, hơn hai mươi người đồng loạt xông lên.
Ở đây có đến hai mươi vị cường giả Chân Tiên, không thể không nói đám người này đã dốc nhiều tâm huyết chỉ để giết Hoa Nguyệt Dung.
Thấy hai mươi người kia xông tới, Tần Ninh cầm ngọc bội trong tay, chỉ một tay lên trời rồi hờ hững lên tiếng: "Kiếm đâu!"
Nhóm hai mươi người kia thấy hành động này của Tần Ninh thì không nói nên lời.
Đừng bảo tên này bị khùng đấy nhé?
"Kiếm đâu?
Đâu cái đầu ngươi!"
"Ranh con, giả thần giả quỷ cái gì đấy, chán sống rồi đúng không!"
Soạt soạt soạt... Hơn hai mươi người lần lượt nhào lên tấn công.
Dao động tiên khí kinh khủng bao trùm mỗi một ngóc ngách trong biển rừng chu vi trăm dặm này.
Hoa Nguyệt Dung càng căng thẳng hơn.
Người bí ẩn được cứu kia lai lịch thế nào cũng chẳng biết, liệu có ổn không đây?
Ầm... Một tiếng nổ long trời lở đất vang lên khắp nơi.
Giờ phút này, thiên địa rung chuyển, mây đen ùn ùn kéo tới như thể muốn nuốt chửng nơi đây.
Hai mươi người dũng mãnh xông lên kia lần lượt lùi lại, nét mặt ai nấy đều tràn ngập sự sợ hãi.
Chuyện gì thế này?
Đúng lúc đó, một bóng người mặc áo đen, khoác áo ngoài đen xuất hiện trước người Tần Ninh, Hoa Nguyệt Dung, Tiểu Nhan và Cửu Anh, người nọ có gương mặt tuấn tú, biểu cảm hơi thờ ơ. Vào lúc này, hắn ta nhìn xung quanh với vẻ ngạc nhiên.
"Tần công tử!"
Người đàn ông nhìn về phía Tần Ninh, nói bằng giọng bất đắc dĩ: "Ngươi lại thử ta nữa hả?"
Tần Ninh hờ hững trả lời: "Không, bọn ta gặp nguy hiểm thật, ngươi nhìn kìa".
Lúc này, hai mươi mấy người bị cản lại ở đằng trước cũng ngơ ngác nhìn người đàn ông đột nhiên xuất hiện.
Người đàn ông áo đen nhìn xung quanh một vòng, sau đó bất đắc dĩ nhìn về phía Tần Ninh, phàn nàn: "Thế này mà ngươi cũng gọi là nguy hiểm à?"
"Trong hai mươi mấy người này, cầm đầu là Chân Tiên nhị phẩm, còn lại đều là Chân Tiên nhất phẩm, trong khi ngươi bây giờ cũng là Chân Tiên nhị phẩm, đối phó với bọn hắn dễ như ăn cháo mà?"
Tần Ninh cực kỳ nghiêm túc: "Ta là người phi thăng, mới lên Chân Tiên nhị phẩm, không có tiên thuật, tiên pháp nào quen xài!"
"Ta...", nét mặt của người đàn ông áo đen vô cùng bất đắc dĩ, hắn ta chịu thua: "Rồi rồi, ta biết rồi!"
Quay sang nhìn về phía hơn hai mươi người kia, hắn ta bực bội hỏi: "Các ngươi đúng là, muốn chặn đường giết người thì cũng phải xem thực lực của mình có đủ không đã chứ?
Vị công tử Tần Ninh này muốn giết ngược lại hơn hai mươi người các ngươi cũng chẳng hề hấn gì đâu!"
Người đàn ông cầm đầu hừ lạnh: "Thằng ranh kia, ta khuyên ngươi đừng xen vào chuyện của người khác, nếu không... Chết cũng không biết vì sao chết đâu!"
"Ồn ào quá!"
Người thanh niên áo đen vừa dứt lời thì thân hình đã hành động.
Tốc độ của hắn ta nhanh đến nỗi ngay cả Hoa Nguyệt Dung cũng không thể đoán trước được đường đi nước bước của hắn ta. Đột nhiên, theo bước chân của thanh niên áo đen, một tiếng gào thét thảm thiết vang lên, một vị Chân Tiên nổ tung làm phát ra tiếng ầm vang dội.
Ngay sau đó là người thứ hai, người thứ ba, người thứ tư... Những kẻ cản đường lần lượt hét lên rồi gục xuống.
Bầu không khí đầy áp lực bao phủ mỗi một người còn sống tại đây.
"Rút lui, rút lui mau, rút lui mau!"
Người đàn ông dẫn đầu hoảng hốt, vội vàng quát.
Nhưng trước mắt đã không còn cơ hội cho bọn chúng rút lui nữa.
Thanh niên áo đen ra tay rất tàn nhẫn, thực lực cách bọn chúng rất xa.
Không lâu sau, hơn hai mươi người áo đen kể cả người đàn ông cầm đầu đều đã bị giết.
Mùi máu tanh tưởi thấp thoáng lan ra khắp núi rừng.
Người thanh niên áo đen xuất hiện trước mặt Tần Ninh, nghiêm túc nói: "Ta giết hết bọn chúng rồi!"
"Rốt cuộc ngươi là ai?"
Hoa Nguyệt Dung nhìn người thanh niên áo đen, tò mò hỏi: "Rõ ràng thực lực của ngươi mạnh như thế, sao có thể bị sói lông xanh làm bị thương nặng chứ?"
Thanh niên áo đen lúng túng đáp lời: "Các ngươi hiểu lầm rồi, không phải ta bị sói lông xanh làm bị thương nặng đâu, là tiên thú hùng mạnh trong dãy núi Lũng An đã gây thương tích cho ta đấy. Trên đường chạy ra khỏi núi, ta bị rất nhiều tiên thú và nguyên thú đuổi giết, cuối cùng thì đụng phải sói lông xanh, thế nên ta hoàn toàn không phải đối thủ của nó".
"Mặc dù đúng là bản thân ta bất phàm, khả năng tự chữa lành cũng rất tốt nhưng ngày hôm đó, tại nơi đó, nếu không nhờ các ngươi ra tay thì chắc chắn ta đã chết rồi, vì vậy ta chân thành cảm ơn các ngươi!"
"Hơn nữa, châm ngôn cả đời của bản thân ta là nói phải làm, làm phải ra kết quả. Nếu như các ngươi gặp phải nguy hiểm thì ta sẽ xuất hiện bất cứ lúc nào, không phải ta hứa cho vui đâu!"
Hoa Nguyệt Dung nhìn người thanh niên áo đen, chỉ cảm thấy càng khó tin hơn.
Mấy ngày nay bọn họ đi, không phát hiện ra có người nào âm thầm theo dõi, làm thế nào người thanh niên áo đen này có thể tới ngay khi được Tần Ninh kêu gọi chứ?
Kể cả cường giả Nhân Tiên Linh Tiên cũng hoàn toàn không làm được điều đó mà?
Tần Ninh không khỏi bật cười: "Nếu như ai cứu ngươi ngươi cũng hứa hẹn như thế, vậy thì chắc cuộc đời ngươi toàn là báo ơn với báo ân không nhỉ".
"À thì...", Tần Ninh tiếp lời: "Thôi được rồi, lần này cảm ơn ngươi, lần sau lỡ có gặp nguy hiểm ta sẽ gọi ngươi tiếp!"
Thanh niên áo đen bàng hoàng nói: "Tần công tử à, mong ngươi nhớ rằng phải thật sự nguy hiểm đấy, mấy chuyện ngươi có thể tự giải quyết thì gọi ta tới làm gì?"
"Ta nói rồi mà, ta mới vào Tiên Giới, chưa tu luyện tiên thuật, tiên pháp thì làm sao đánh lại bọn chúng được!"
Dứt lời, Tần Ninh khoát tay nói: "Tạm biệt nhé".
Hoa Nguyệt Dung, Tiểu Nhan và Cửu Anh theo Tần Ninh rời đi.
Nhìn bóng ba người một thú biến mất ở đường chân trời, thanh niên áo đen không khỏi cau mày nói: "Điêu ghê chưa, lười đánh nhau thì có!"
"Nhưng chắc có lẽ sau lần này sẽ tin ta không có ác ý rồi!"
Nói xong, bóng dáng người đàn ông áo đen mờ dần, cuối cùng biến mất tăm... Lúc sắp tới thành Bách Hoa, Hoa Nguyệt Dung vẫn còn nhiều nghi vấn chưa giải đáp được. Nàng ấy nhìn về phía Tần Ninh, tò mò hỏi: "Tần công tử, ngươi nghĩ người này là ai?
Lẽ nào là một vị Tiên Nhân tính tình kỳ lạ, mang ơn ai phải trả thật?"
"Ta cũng không biết nữa...", Tần Ninh lắc đầu.
Ít ra hắn cũng không nhìn thấy một chút bóng người quen cũ nào trên người hắn ta.
Tần Ninh có thể khẳng định hắn không quen biết người này! Lẽ nào là vị cố nhân nào tính được hắn đã trở về Thượng Tam Thiên nên sai người tới bảo vệ hắn?
Tần Ninh vẫn còn thắc mắc.
Thế là tiếp đó, hắn gọi thanh niên áo đen này tới để giúp hắn giải quyết nguy hiểm hết lần này đến lần khác.
Cho đến khi... thanh niên áo đen này không chịu nổi nữa, từ chối không nhận. Có lẽ lúc đó hắn sẽ biết người này hoặc kẻ đứng sau người này rốt cuộc là ai!
"Đến thành Bách Hoa rồi!"
Phía cuối chân trời ở đằng trước, một tòa thành trì hùng vĩ hiện ra trước mắt ba người một thú.
Cho dù vẫn còn cách rất xa nhưng vẫn có thể nhìn thấy thành trì trang nghiêm kia nguy nga vẫn uy vũ bất phàm nhường nào.
Đến khi tới gần cổng thành, Tiểu Nhan ngạc nhiên thốt: "Thành trì này siêu to khổng lồ luôn!"
Chương 3203: Thành Bách Hoa
Thành thật mà nói, tòa thành trì trước mắt cực kỳ khổng lồ.
Chỉ riêng bức tường thành thôi đã trải dài sang hai bên, không biết hết bao nhiêu dặm.
Tường thành cao chừng trăm mét, những ô cổng thành thì cao mấy chục mét, rộng gần trăm trượng. Mười mấy ô cổng thành như thể mở toang, người ra vào nô nức, không ít võ giả phải nộp phí vào thành.
Hơn nữa, mặc dù bức tường thành này được làm từ thiết thạch nhưng không hề tạo cho người khác cảm giác lạnh lẽo như những thành trì khác. Trái lại, ở bên ngoài tường thành, những đóa hoa cỏ lạ mọc lên, leo trên tường thành khiến cho bức tường như bừng bừng sức sống.
Hoa Nguyệt Dung xuất hiện trước tường thành, trên vai võ phục của những võ giả phụ trách kiểm tra những người ra vào thành đều thêu một đóa hoa mạn đà la.
Lúc nhìn thấy Hoa Nguyệt Dung, cả đám võ giả đều vội vàng tiến lên.
"Đại tiểu thư!"
Đội trưởng cầm đầu cung kính: "Đại tiểu thư, người đã đi đâu vậy ạ? Những ngày qua gia chủ đã rất lo lắng về người!"
"Dọc đường gặp vài phiền phức nhưng đã giải quyết xong rồi, ta đi gặp phụ thân đã".
"Ta sẽ phái một đội hộ tống người!"
Đội trưởng nhìn Tần Ninh, Tiểu Nhan và Cửu Anh đã về kích cỡ lớn chừng bàn tay đang đứng trên vai Tần Ninh, dò hỏi.
"Không cần đâu".
Dứt lời, Hoa Nguyệt Dung đi vào trong thành Bách Hoa.
Sau khi vào thành Bách Hoa, Tần Ninh mới cảm thấy thành trì quả không hổ danh là thành Bách Hoa.
Thượng Tam Thiên trải dài vô tận, số lượng chủng tộc sinh sống tại đây lên đến hàng ngàn hàng vạn. Năm xưa Tần Ninh chỉ sống tại Thượng Tam Thiên vạn năm, cũng không phải là chưa từng đi qua bất kỳ nơi nào trong Thượng Tam Thiên.
Thành Bách Hoa là một nơi đường phố rộng thênh thang, nhiều tu sĩ và võ giả qua lại trên đường, ngay cả nguyên thú cũng hiện diện ở khắp nơi.
Hai bên lề con đường lớn rộng trăm trượng có hai con đường hoa rộng một mét, trồng trọt đủ các loại hoa.
Hoa Nguyệt Dung giải thích: "Tổ tiên của nhà họ Hoa bọn ta được một đóa hoa mạn đà la đã thành tiên chỉ dẫn và giúp đỡ nên mới có thể bật lên, chính vì vậy mà lão tổ tông đã đổi sang họ Hoa, họ này đã được kế thừa hơn mười vạn năm rồi".
"Ban đầu thành Bách Hoa này chỉ là một thị trấn nhỏ bé thôi, sau khi nhà họ Hoa ta dần dần lớn mạnh, từ một thị trấn nhỏ bé, nó đã trở thành một thành trì nhỏ, cuối cùng thành một thành trì khổng lồ!"
"Hiện nay, trong thành Bách Hoa có khoảng chừng chín trăm vạn dân số. Nơi này mới chỉ là ngoại thành thôi, vào nội thành mới đẹp".
Dứt lời, bọn họ nhìn dòng xe cộ và ngựa chạy trên đường phố, thấy vô cùng mới mẻ.
Vào nội thành, các thủ vệ của nội thành thấy Hoa Nguyệt Dung đều không hẹn mà cùng cung kính hành lễ, còn có vài người đi theo ở phía sau hộ tống Hoa Nguyệt Dung đi vào nội thành.
"Không phải ai cũng có thể vào nội thành, trong nội thành chủ yếu là người của nhà họ Hoa và những thế lực phụ thuộc vào nhà họ Hoa, dân số cũng khoảng mười vạn người đấy".
Phố xá trong nội thành rộng hơn nhưng vắng vẻ hơn hẳn.
Hai bên đường phố không còn trồng hoa mà trồng những gốc cây hoa có hình dáng khác nhau, tỏa ra mùi hương thơm ngát, đi suốt một con đường lớn thế này có ít nhất một trăm loại cây hoa, vô cùng hùng vĩ.
Dọc đường đi, đám người rôm rả trò chuyện với nhau, dần dần đi tới trước một tòa phủ đệ.
"Đến nơi rồi!"
Phủ đệ đang mở rộng cánh cổng, trông cực kỳ khí phái, trước cổng phủ có hơn mười hộ vệ mặc nhuyễn giáp đang đứng, mười người dẫn đầu đều là cảnh giới Chân Tiên.
"Đại tiểu thư!"
Một tên thống lĩnh hộ vệ thấy Hoa Nguyệt Dung tới thì vui vẻ nói: "Đại tiểu thư, người đã về rồi!"
"Phụ thân ta đâu?"
"Gia chủ đang ở trong tộc đón khách ạ!"
"Ừm".
Hoa Nguyệt Dung gật đầu rồi dẫn Tần Ninh và Tiểu Nhan vào Hoa phủ.
Trong phủ đệ có một võ trường rộng lớn, xung quanh võ trường trồng các loại cây hoa, rất nhiều người qua lại. Thấy Hoa Nguyệt Dung, ai nấy đều kính cẩn gọi nàng ấy là đại tiểu thư.
Toàn bộ đại lục Thiên Huyền có tổng cộng bốn gia tộc lớn, nhà họ Hoa là một trong số đó, mà tộc trưởng nhà họ Hoa là một vị cường giả Chân Tiên cao phẩm.
Bình thường trong Hoa phủ có hơn một vạn người ở, chiếm diện tích cực kỳ rộng lớn, có thể nói nơi đây đã thể hiện được trọn vẹn nền tảng của một đại gia tộc.
Rẽ bên trái rồi rẽ bên phải, Hoa Nguyệt Dung dẫn Tần Ninh và Tiểu Nhan tới một đình viện.
"Đại tiểu thư, người đã về rồi!"
Trong đình viện, mười mấy tôi tớ, tỳ nữ đồng loạt cung kính đứng thành hai hàng, lễ phép hành lễ.
Những tôi tớ và tỳ nữ này đều có tu vi khá ổn.
"Ừm, muội muội ta đâu?"
"Nhị tiểu thư...", một quản sự đi lên, nói: "Mấy ngày nay nhị tiểu thư rất bận rộn, suốt ngày phải tiếp đón các vị Tiên Nhân ạ!"
Hoa Nguyệt Dung nhíu mày.
Lẽ nào bọn người áo đen đó nói thật?
Hoa Nguyệt Dung lập tức nói: "Vị Tần công tử này có ơn cứu mạng với ta, các ngươi phải chiêu đãi đàng hoàng, không được sơ sẩy gì!"
"Rõ".
Nhóm tôi tớ, tỳ nữ nhìn về phía Tần Ninh, cung kính nói: "Tần công tử!"
Tần Ninh không lấy làm lạ với chuyện này nhưng Tiểu Nhan thì hơi sợ hãi, núp sau lưng Tần Ninh, mở to đôi mắt tròn trịa nhìn xung quanh.
Từ đó đến giờ, cô bé vẫn chưa thể nhớ ra rốt cuộc mình là ai, cũng không biết mình đến từ đâu. Khi cô bé nhớ được mọi chuyện chính là lúc gặp Tần Ninh. Sống trong dãy núi một thời gian, cô bé vô cùng tò mò trước những gì mình đang thấy ở xung quanh.
Sau khi sắp xếp cho Tần Ninh và Tiểu Nhan đâu vào đấy, Hoa Nguyệt Dung vội vàng rời đi.
Lúc này, có hai tỳ nữ và hai tôi tớ dẫn Tần Ninh đi tới phía đông của đình viện. Sau khi băng qua một cái hành lang, đi qua một cái cổng hình vòm, một tòa đình viện hiện ra trước mắt họ.
Đình viện này chiếm diện tích mấy chục mét vuông, trồng rất nhiều hoa và cây đã ra hoa, hương thơm thoang thoảng trong không khí ngửi rất dễ chịu.
Trong tiểu viện có một cái hồ nhỏ và cây cầu hình vòm, tất cả đều trông rất yên tĩnh.
Phía cuối sân viện là ba gian phòng được xây theo phong cách phù hợp với cảnh vật nơi đây.
"Tần công tử, ngài có gì cần phân phó cứ gọi bọn ta bất cứ lúc nào ngài muốn, bọn ta ở ngay bên ngoài viện ạ".
"Đa tạ!"
Bọn họ ra ngoài, đóng cửa đình viện lại.
Bấy giờ Tiểu Nhan mới hoảng sợ thốt: "Hóa ra nhà của Hoa tỷ tỷ to chừng này!"
Tần Ninh mỉm cười: "Ngươi chưa thấy nơi còn lớn hơn cơ!"
"Có nơi lớn hơn nữa sao?"
Trên mặt Tiểu Nhan đầy vẻ tò mò.
Tần Ninh đi vào chòi nghỉ mát trong đình viện, ngồi xuống rồi cười nói: "Có tông môn trải dài vạn dặm, cung điện và núi non nối tiếp nhau, đại trận bao trùm cả bầu trời, hạc tiên, đại bàng tiên, cá tiên đâu đâu cũng có... Đệ tử trong tông môn cùng lắm cũng là Cửu Thiên Huyền Tiên!"
Cửu Thiên Huyền Tiên?
Tiểu Nhan tò mò hỏi: "Tần công tử, Cửu Thiên Huyền Tiên là thế nào?
Mạnh hơn Chân Tiên sao?"
"Tất nhiên rồi!"
Cho dù ở tại Thượng Tam Thiên được mệnh danh là Tiên Giới này, Tiên Nhân cũng thuộc về tầng lớp rất cao.
Chẳng qua, đối với sinh linh trên đại lục Thiên Huyền, Chân Tiên cực kỳ hùng mạnh, mà Nhân Tiên chính là những người có thể phi thiên độn thổ thật sự.
Còn Linh Tiên... đó là cường giả sống ẩn, khó mà biết được họ đang ở đâu.
Nhưng dõi mắt khắp toàn bộ Thượng Tam Thiên lại là một chuyện khác.
"Thôi, mấy ngày qua dãi nắng dầm sương, cực nhọc lắm rồi, mấy ngày nay ngươi ở đây nghỉ ngơi cho khỏe đi".
Nghe vậy, Tiểu Nhan chớp đôi mắt to tròn, hỏi: "Ta cũng được nghỉ ngơi sao?
Tần công tử không cần ta hầu hạ nữa ư?"
Tần Ninh xoa đầu tiểu nha đầu, cười nói: "Không cần đâu, ngươi đi nghỉ ngơi đi".
"Thật ạ?"
"Thật!"
Lúc này, Cửu Anh đứng trên lan can của chòi nghỉ mát, một đầu nhìn Tần Ninh, tám cái đầu còn lại quan sát xung quanh.
Là hung thú, Cửu Anh có suy nghĩ riêng của mình.
"Tần gia!"
Cửu Anh ra vẻ bí ẩn, nói: "Trong Hoa phủ này có đến mấy trăm Tiên Nhân, Hư Tiên cũng nhiều lắm, từ thập biến đến thập nhị biến cũng có".
Tần Ninh thuận miệng hỏi: "Không có ai cấp bậc Nhân Tiên à?"
Chương 3204: Hắn chính là vị hôn phu của muội
Cửu Anh suy nghĩ trong chốc lát rồi lắc đầu.
Tần Ninh mỉm cười, nói: "Xem ra người mà Hoa Cái Thánh Địa cử tới đây cũng chỉ là Chân Tiên...", Cửu Anh cười hí hửng, không nói gì nữa.
Ban đầu, lúc ở Trung Tam Thiên, ba phe thế lực Hoa Cái Thánh Địa, Thánh Nguyên Thần Phủ và Thanh Huyền Động Thiên đã phái chín mươi chín Tiên Nhân xuống Trung Tam Thiên nhằm tiêu diệt hắn.
Hôm nay, Tần Ninh tình cờ phi thăng lên Thái Bạch Cảnh, cũng tình cờ tại các thánh địa, động thiên, thần phủ này, thế là có cơ hội trêu đùa với bọn họ rồi còn gì?
Bên này, Tần Ninh đã được sắp xếp thỏa đáng.
Một bên khác, Hoa Nguyệt Dung đi trong Hoa phủ, rẽ hết mấy đường rồi đi tới trước một tòa đại điện.
Có mấy bóng người đang đứng ở bên ngoài đại điện.
"Nguyệt Dung muội muội!"
Một tiếng gọi hớn hở vang lên.
"Hoa Dục ca...", trong số những người đang đứng ở cửa, một người thanh niên mặc y phục màu xanh lam, nom nho nhã hiền lành khẽ mỉm cười gọi Hoa Nguyệt Dung.
"Nguyệt Dung muội muội, gần đây muội đi đâu thế?
Cả trong lẫn ngoài gia tộc đều không tìm thấy muội".
Hoa Nguyệt Dung nhìn Hoa Dục rồi đưa mắt về phía mấy người còn lại, kéo Hoa Dục sang một bên, thì thầm: "Hoa Dục ca, ta bị người ta đuổi giết".
"Gì cơ?"
Hoa Dục tái mặt, cẩn thận nhìn xung quanh rồi nói: "Muội nói rõ ta nghe xem nào!"
Hoa Nguyệt Dung ngay lập tức kể lại tường tận những chuyện đã xảy ra với mình ở ngoài.
Hoa Dục là con trai của Hoa Thái Nguyên - nhị thúc của Hoa Nguyệt Dung. Chi nhánh nòng cốt nhất trong nhà họ Hoa rộng lớn này hiện nay chính là ba huynh đệ Hoa Tự Tại, Hoa Tự Ngữ và Hoa Bách Xuyên.
Hoa Tự Tại có hai cô con gái là Hoa Nguyệt Dung và Hoa Nguyệt Thường.
Hoa Dục là con trai của Hoa Tự Ngữ, cũng là thanh niên tài tuấn mà đông đảo người trong gia tộc cho rằng sẽ là người thừa kế vị trí tộc trưởng đời tiếp theo.
Bây giờ, Hoa Dục đã có cảnh giới Chân Tiên tầng ba.
Bình thường Hoa Nguyệt Dung và Hoa Nguyệt Thường đều xem Hoa Dục là ca ca ruột thịt, cực kỳ kính trọng hắn ta, quan hệ giữa ba người cũng vô cùng khăng khít.
Sau khi nghe Hoa Nguyệt Dung kể xong, Hoa Dục nói với sắc mặt khó coi: "Xem ra có kẻ không muốn chúng ta thân thiết với Hoa Cái Thánh Địa rồi!"
Nghe thấy câu này, Hoa Nguyệt Dung hỏi ngay: "Bọn người áo đen đó nói thật ạ?
Gia gia muốn ta thành hôn với người ta không biết trong Hoa Cái Thánh Địa thật ư?"
Hoa Dục khổ sở trả lời: "Không còn cách nào, trong vài năm gần đây, Huyền tộc ỷ có Thanh Huyền Động Thiên áp bức ba gia tộc nhà họ Hoa, nhà họ Cốc, nhà họ Khương chúng ta quá độc ác. Ta nghe nói không chỉ nhà họ Hoa chúng ta mà kể cả nhà họ Cốc và nhà họ Khương bây giờ cũng bắt đầu tìm nơi nương tựa rồi đấy!"
Sắc mặt của Hoa Nguyệt Dung hơi thay đổi, nàng ấy nhỏ giọng nói: "Nếu để Huyền tộc, Thanh Huyền Động Thiên biết chuyện động thiên, thần phủ, thánh địa khác nhúng tay vào chuyện của đại lục Thiên Huyền thì ta sợ chúng ta sẽ bị trả thù mất!"
"Trước mắt gia gia và các thúc, các bá không thể xoay sở được hết như vậy".
Hoa Dục bất đắc dĩ nói: "Cứ bị chèn ép khủng khiếp thế này thì sớm muộn gì cũng bị tiêu diệt thôi, thà rằng tranh thủ tìm kiếm cơ hội vùng lên còn hơn".
"Nếu có thể nương tựa Hoa Cái Thánh Địa thì nhà họ Hoa chúng ta sẽ có thể cắm rễ tại đại lục Thiên Huyền này trong yên bình!"
Nghe xong, tâm trạng của Hoa Nguyệt Dung rối như tơ vò.
Nàng ấy hiểu rằng nước đi này không thể rút lại được nữa rồi.
Hoa Dục nói tiếp: "Muội còn nhớ Thái Nguyên chứ?"
"Hắn ấy ạ?"
Hoa Nguyệt Dung ngạc nhiên hỏi: "Đương nhiên là ta còn nhớ rồi, đứa con trai này của tam thúc vô liêm sỉ từ nhỏ, biệt tăm mấy năm trời, không phải hắn ta chết ở ngoài rồi sao ạ?"
Hoa Nguyệt Dung chưa kịp dứt lời thì một tiếng cười sảng khoái vang lên trong đại điện, hắn ta ha ha cười nói: "Nguyệt Dung muội muội, sao lại nghĩ rằng ca ca chết rồi chứ?"
Hoa Nguyệt Dung xoay người lại nhìn, chỉ thấy một nhóm bốn năm người đi ra khỏi đại điện, hai người thanh niên đi đầu mặc trang phục được làm bằng tơ lụa rất hoa lệ, độc đáo và bất phàm.
Một người thanh niên trong đó đang mỉm cười nhìn nàng ấy.
"Ngươi là... Thái Nguyên ca?"
Hoa Nguyệt Dung nói với vẻ khó tin: "Là ngươi thật sao, Thái Nguyên ca?"
Hoa Thái Nguyên! Hắn ta là con trai của Hoa Bách Xuyên - tam gia của nhà họ Hoa. Thời niên thiếu, Hoa Thái Nguyên hoàn toàn không biết cố gắng, thường xuyên gây chuyện trong gia tộc, sau này thì đột ngột mất tích.
Hầu như ai trong gia tộc cũng cho rằng Hoa Thái Nguyên đã chết.
Hoa Nguyệt Dung cũng không ngờ Hoa Thái Nguyên vẫn còn sống.
Hoa Nguyệt Dung đi tới trước mặt Hoa Thái Nguyên, nhìn ký hiệu giống như cái lọng dù được bật tung trên áo hắn ta, Hoa Nguyệt Dung ngạc nhiên hỏi: "Thái Nguyên ca, ngươi trở thành đệ tử của Hoa Cái Thánh Địa rồi ư?"
Hoa Cái Thánh Địa! Thanh Huyền Động Thiên! Thánh Nguyên Thần Phủ! La Phù Động Thiên! Bạch Thạch Thánh Địa! Có thể nói năm thánh địa, thần phủ và động thiên này là những khu vực tu tiên nổi tiếng nhất Thái Bạch Cảnh.
Trong năm vùng đất lớn này có Chân Tiên và Nhân Tiên, thậm chí có cả nhân vật trứ danh như Linh Tiên.
Hơn một trăm đại lục trực thuộc đại lục Thiên Huyền đều là những thế lực phụ thuộc năm thánh địa lớn này, phải nộp cống phẩm suốt một thời gian dài.
Trong hơn một trăm đại lục này có rất nhiều những thế lực như nhà họ Hoa, nhà họ Cốc, nhà họ Khương và Huyền tộc, số thiên tài sinh ra trong gia tộc cũng nhiều không đếm xuể.
Nhưng không phải tất cả thiên tài đều được vào những thánh địa, thần phủ và động thiên lớn ấy.
Hoa Thái Nguyên trở về sau nhiều năm mất tích, không ngờ hắn ta lại trở thành đệ tử của Hoa Cái Thánh Địa! Hoa Thái Nguyên mỉm cười: "Lâu ngày không gặp nên thấy lạ lắm đúng không!"
"Nguyệt Dung muội muội, để ta giới thiệu với ngươi".
Lúc này, Hoa Thái Nguyên kéo người thanh niên bên cạnh qua. Thanh niên này trông khoảng chừng hai mươi tuổi, gương mặt trắng nõn, dáng vẻ đường hoàng tạo cho người ta ấn tượng đây là một người dịu dàng như ngọc, khiến ai khác nhìn vào cũng khó lòng chán ghét.
"Vị này là Hoa Vân Phi, đệ tử của Hoa Cái Thánh Địa, còn trẻ mà đã tới cảnh giới Chân Tiên tứ phẩm, phụ thân của hắn là Hoa Đông Thăng, là một vị chấp sự đại nhân ở Hoa Cái Thánh Địa bọn ta".
"Gia gia của hắn là Hoa Ưng, một trưởng lão trong Hoa Cái Thánh Địa bọn ta, là cường giả Nhân Tiên chân chính!"
Hoa Nguyệt Dung nhìn về phía Hoa Vân Phi, khom người nói: "Chào Vân Phi công tử!"
Hoa Thái Nguyên nhìn về phía Hoa Vân Phi, mỉm cười giới thiệu: "Vân Phi huynh, đây là muội muội mà ta từng kể với ngươi, Hoa Nguyệt Dung!"
Hoa Vân Phi kia đưa mắt nhìn Hoa Nguyệt Dung, quan sát từ trên xuống dưới rồi khẽ mỉm cười gật đầu, nhưng không nói gì.
"Nguyệt Dung muội muội, ngươi mới về đúng không?"
Hoa Thái Nguyên cười nói: "Đi gặp đại bá đi, ta đưa Hoa công tử đi tham quan đã..." "Ừm".
Hoa Thái Nguyên dẫn mấy người Hoa Vân Phi rời đi.
Bấy giờ Hoa Dục mới kề sát vào tai Hoa Nguyệt Dung mà thì thầm: "Hắn là vị hôn phu của muội đấy!"
"Hoa Dục ca!"
Hoa Nguyệt Dung bất mãn nói: "Ta có biết con người hắn như nào đâu, sao có thể thành hôn với hắn được?"
Hoa Dục mỉm cười: "Muội chưa nghe Thái Nguyên nói gì sao?
Hoa Vân Phi, phụ thân của hắn Hoa Đông Thăng có cảnh giới Chân Tiên cửu phẩm, thực lực ngang ngửa gia gia chúng ta, còn gia gia của hắn Hoa Ưng thì là trưởng lão Nhân Tiên của Hoa Cái Thánh Địa".
"Nếu muội thành hôn với hắn, nhà họ Hoa chúng ta xem như sẽ trèo lên được Hoa Cái Thánh Địa. Nếu như Huyền tộc vẫn tiếp tục ỷ thế hiếp người thì Hoa Ưng sẽ không bàng quan đâu".
Hoa Nguyệt Dung nhìn theo bóng lưng mấy người Hoa Thái Nguyên, Hoa Vân Phi đi xa, trong lòng ngũ vị tạp trần.
Nàng ấy đi vào đại điện, thấy phụ thân Hoa Tự Tại, nhị thúc Hoa Tự Ngữ và tam thúc Hoa Bách Xuyên đều có mặt đông đủ trong này.
Mà muội muội của nàng ấy, Hoa Nguyệt Thường cũng đang đứng ở dưới đại điện, có điều đôi mắt đỏ hoe như vừa khóc.
"Tỷ tỷ!"
Hoa Nguyệt Thường trong bộ váy dài màu xanh, mắt ngọc mày ngài, dáng người yểu điệu, mặc dù không đầy đặn bằng Hoa Nguyệt Dung nhưng trội hơn về nét thanh tao, trong veo khiến người ta nhìn vào, thế giới trước mắt như bừng sáng.
Chương 3205: Ánh mắt khác lạ
"Tỷ tỷ, tỷ về khi nào thế ạ?"
Hoa Nguyệt Thường có vẻ vô cùng kích động, rối rít hỏi: "Lần này tỷ tỷ đi hết mấy tháng trời, có phải đã xảy ra rắc rối gì không?"
Sau khi chào hỏi với phụ thân, nhị thúc và tam thúc của mình, Hoa Nguyệt Dung mới kể về những gì mình đã trải qua trong thời gian này.
Nàng ấy kể về Tần Ninh nhưng không đề cập gì tới người thanh niên áo đen thần bí kia.
"Hừ!"
Lúc này, Hoa Tự Tại mặc cẩm bào trông khá ôn hòa hừ lạnh một tiếng, nói: "Còn ai ngoài Huyền tộc nữa? Hơn mười vị Chân Tiên, trên đại lục Thiên Huyền, chỉ có Huyền tộc là mạnh tay được như vậy thôi!"
"Nguyệt Dung, ta đoán con cũng biết về chuyện đám hỏi với một nhánh của Hoa Cái Thánh Địa rồi".
Hoa Tự Tại nhìn về phía con gái lớn của mình, nói: "Ít ngày nữa, lễ thành hôn của con và Hoa Vân Phi sẽ diễn ra tại thành Bách Hoa này. Đến lúc đó, Hoa Vân Phi sẽ đưa con về Hoa Cái Thánh Địa. Muội muội con cũng được đại nhân Hoa Đông Thăng gật đầu đồng ý, có thể trở thành đệ tử của Hoa Cái Thánh Địa rồi".
Nghe thấy câu này, lòng Hoa Nguyệt Dung lạnh ngắt.
"Cha à, con không đồng ý!"
Hoa Nguyệt Dung lập tức phản đối.
Sắc mặt của ba người Hoa Tự Tại, Hoa Tự Ngữ và Hoa Bách Xuyên đều thay đổi.
Hoa Bách Xuyên bước ra, nhanh chóng chất vấn: "Nguyệt Dung, con có biết Thái Nguyên đã tốn bao nhiêu công sức mới giúp chuyện này thành công không?"
"Con có biết hiện giờ vị thế của nhà họ Hoa chúng ta ở đại lục Thiên Huyền đang bị lung lay cỡ nào không?"
"Huyền tộc liên tục đàn áp, nếu nhà họ Hoa chúng ta không tìm được chủng tộc thì khả năng cao sẽ bị Huyền tộc nuốt chửng đấy!"
Hoa Bách Xuyên nói những lời thấm thía: "Lần này, Thái Nguyên đã mượn thân phận đệ tử Hoa Cái Thánh Địa của nó để tiếp cận Hoa Vân Phi, nhờ đó dẫn mối đến Hoa Đông Thăng và Hoa Ưng đấy".
"Một khi muội muội con tiến vào Hoa Cái Thánh Địa, con cũng gả cho Hoa Vân Phi thì trong tương lai, chúng ta sẽ đều lấy làm hãnh diện vì các con, nhà họ Hoa ta cũng có thể yên ổn sống qua ngày ở đại lục Thiên Huyền!"
Hoa Nguyệt Dung nhìn tam thúc của mình, nói: "Vậy thì để Nhân Nhân muội muội đám hỏi với Hoa Vân Phi đi ạ!"
Hoa Bách Xuyên nói với vẻ khổ sở: "Ta cũng muốn lắm chứ, khổ nỗi Hoa Vân Phi vừa ý con chứ có vừa ý con bé đâu!"
"Nguyệt Dung à, ta biết con không cam tâm, tam thúc cũng chẳng phải ích kỷ, chỉ biết tới lợi ích đâu. Đừng nói là Hoa Vân Phi vừa ý, chỉ cần Hoa Ưng ông nội của hắn vừa ý Nhân Nhân là ta sẽ gả Nhân Nhân đi ngay. Chúng ta làm chuyện này cũng vì nhà họ Hoa ta thôi!"
Sắc mặt của Hoa Nguyệt Dung vô cùng khó coi, nàng ấy không nói một lời.
Hoa Tự Tại nhìn con gái của mình, từ tốn bảo: "Đây là quyết định của gia tộc, một mình con không xoay chuyển được đâu".
"Nguyệt Dung, từ nhỏ đến lớn, ta đã luôn khoan dung với con rồi, giờ con phải thông cảm cho vi phụ!"
Nét mặt của Hoa Nguyệt Dung càng khó coi hơn.
Nhìn các trưởng bối phụ thân, nhị thúc, tam thúc, nàng ấy biết mình không thể thay đổi được gì.
Hoa Tự Tại nói tiếp: "Vi phụ sẽ cảm ơn Tần công tử Tần Ninh đã cứu con về đàng hoàng".
"Tối nay, mở tiệc tiếp đón ngay trong phủ!"
"Nhà họ Hoa ta không phải kẻ mang ơn mà không biết báo ơn!"
Hoa Nguyệt Dung nghe thấy câu này thì tức tối nói: "Thôi ạ, con sẽ tự chiêu đãi ân nhân cứu mạng của con!"
Sau khi nói câu ấy, Hoa Nguyệt Dung bỏ ra ngoài ngay.
Mà lúc này, Hoa Nguyệt Thường cũng rời đi theo tỷ tỷ.
"Tỷ tỷ, chờ muội với!"
Hoa Nguyệt Thường đuổi theo tỷ tỷ ra ngoài đại điện, đi trên hành lang Hoa phủ.
"Muội muốn trở thành đệ tử của Hoa Cái Thánh Địa sao?"
Hoa Nguyệt Dung hỏi.
"Muốn, nhưng cũng không muốn!"
Hoa Nguyệt Thường trả lời.
Muốn, nhưng cũng không muốn?
Câu trả lời gì thế này! Hoa Nguyệt Thường nhìn tỷ tỷ của mình rồi nhìn năm người xung quanh, bấy giờ mới nói: "Tỷ tỷ à, quả thật muội muốn vào Hoa Cái Thánh Địa. Nếu trở thành đệ tử của nơi đó, mai này muội sẽ có thể trở thành Nhân Tiên, nhà họ Hoa chúng ta sẽ không phải bị Huyền tộc khinh rẻ nữa".
"Nhưng... nhưng mà...", Hoa Nguyệt Dung nhìn muội muội, dồn dập hỏi: "Nhưng sao?
Từ khi nào muội nói năng lấp lửng như vậy hả... Lúc ở trong đại điện ta đã thấy muội kỳ lạ rồi..." "Tỷ tỷ...", Hoa Nguyệt Thường thở dài, thú thật: "Chấp sự Hoa Đông Thăng kia có cảnh giới Chân Tiên cửu phẩm, thực lực không hề kém cạnh gì gia gia".
"Ông ấy bảo thiên phú của muội rất cao, có thể vào thẳng Hoa Cái Thánh Địa và trở thành đệ tử tinh anh mà không cần trải qua cuộc khảo hạch của Hoa Cái Thánh Địa!"
"Muội rất mong được tiến vào Hoa Cái Thánh Địa, thế nhưng tên... Hoa Vân Phi đó... Tên Hoa Vân Phi đó, ánh mắt hắn ta nhìn muội lạ lắm..." "Ánh mắt hắn ta nhìn muội?"
Hoa Nguyệt Dung biến sắc: "Ý muội là, hắn ta thích muội?"
"Không phải thích, mà là...", từ đầu đến cuối, Hoa Nguyệt Thường vẫn không thể thốt thành lời.
Sao Hoa Nguyệt Dung có thể không hiểu chứ?
"Cái tên Hoa Vân Phi này...", Hoa Nguyệt Dung giận dữ nói: "Chẳng lẽ đã cưới ta rồi còn muốn lấy cả muội... Không được, ta phải nói cho phụ thân biết!"
"Tỷ tỷ!"
Hoa Nguyệt Thường cản Hoa Nguyệt Dung lại, hốt hoảng nói: "Phụ thân không quyết định được chuyện này đâu, gia gia đã hạ quyết tâm rồi! Trừ khi Hoa Vân Phi, còn không chuyện này không còn cách cứu chữa nào nữa!"
"Sao có thể... Sao có thể...", trong lúc nhất thời, Hoa Nguyệt Dung không thể nào chấp nhận nổi.
Thành thật mà nói, nàng ấy đã chuẩn bị tinh thần hy sinh vì gia tộc, gả cho Hoa Vân Phi cũng không phải là không được.
Tuy nhiên, nếu như Hoa Vân Phi thật sự có ý định thu nạp cả hai tỷ muội bọn họ thì nàng ấy không bao giờ chấp nhận! Trên đường đi, nét mặt cả hai tỷ muội đều phờ phạc.
Đi tới phủ đệ mà Hoa Nguyệt Dung ở, Hoa Nguyệt Thường an ủi nàng ấy: "Tỷ tỷ, có thể chỉ là muội nghĩ nhiều thôi... Phải rồi, ân nhân cứu mạng của tỷ tỷ đâu?"
Hoa Nguyệt Thường chuyển đề tài, cười nói: "Để muội xem là chàng trai tuấn kiệt nào đã làm lay động trái tim của tỷ tỷ!"
Hai tỷ muội đi vào đình viện, các tôi tớ đi lên đón.
"Tần công tử đâu rồi?"
Nghe nàng ấy hỏi, một vị quản sự báo cáo: "Tần công tử nói không có chuyện gì làm nên ra ngoài đi dạo rồi ạ...", hiển nhiên Hoa Nguyệt Dung không lường trước chuyện này, ngơ ngác hỏi: "Ngươi có biết là đi đâu không?"
"Thuộc hạ không biết ạ".
Hoa Nguyệt Thường lập tức nói: "Tỷ tỷ, dù chúng ta cũng lâu ngày không gặp, mình cũng đi dạo để giải sầu đi".
"Cũng được...", hai tỷ muội cùng nhau rời đi.
Cùng lúc đó, tại một bên khác.
Trong nội thành Bách Hoa.
Hoa Thái Nguyên dẫn Hoa Vân Phi và các đệ tử xuất chúng của Hoa Cái Thánh Địa đi trong thành Bách Hoa, dừng lại trước một con thuyền hoa.
Hoa Thái Nguyên mỉm cười: "Vân Phi huynh, mặc dù các cô gái trên thuyền hoa ở thành Bách Hoa ta không có khí chất vô song như những tiên nữ trong Hoa Cái Thánh Địa nhưng vẫn giỏi hầu hạ người khác lắm".
"Hôm nay các vị cùng trải nghiệm với ta nhé?"
Những người thanh niên khác cười nói: "Thái Nguyên huynh đã nhiệt tình mời như thế, sao bọn ta có thể không biết xấu hổ từ chối được?
Nhưng lần này phải gọi là nhờ phước của Vân Phi huynh đấy".
Hoa Vân Phi cười dửng dưng toát lên khí chất nho nhã, nói: "Mọi người đều là bạn bè, huynh đệ với nhau, nói mấy câu khách sáo này làm gì?"
"Đi thôi!"
"Đi nào".
Mấy người cùng nhau vào thuyền hoa, một tú bà cười tủm tỉm đi lên tiếp đón.
Hoa Thái Nguyên cười bảo: "Dẫn tất cả hoa khôi trong thuyền hoa của các ngươi ra ngoài đi, hôm nay bản công tử bao cả thuyền!"
"Thưa vâng!"
Tú bà ngay lập tức cười không ngớt, vài người đi vào trong thuyền hoa rồi ra sau.
Chiếc thuyền hoa này ở trên một cái hồ, xung quanh hồ có rất nhiều thuyền khách, những người tới đây chơi cũng nhiều không đếm xuể.
Tại một bên khác của hồ, trên một chiếc thuyền khách, Tần Ninh và Tiểu Nhan ngồi trên mũi thuyền nhìn ngắm cảnh vật xung quanh...
Bình luận facebook