-
Chương 2581-2585
Chương 2581: Khi Đà La Khôn ở cảnh giới Cực Cảnh
Huyền Nguyệt Thượng Nhân và thánh chủ Thanh Dương Hoa một trái một phải đứng trên cao, ai cũng nhìn về phía Đà La Khôn với vẻ thận trọng và nghiêm túc.
Nhưng ông ta lại nhìn hai người với vẻ bình thản.
"Hai vị, lại gặp nhau rồi".
Đà La Khôn nhếch mép: "Cơ mà hai ngươi... vẫn yếu như trước nhỉ..."
Nghe thấy câu này, Huyền Nguyệt Thượng Nhân cười lạnh lùng: "Chỉ là bước vào Cực Cảnh thôi mà, kẻ mới bước vào Cực Cảnh như ngươi thì phát huy được bao nhiêu phần trăm sức mạnh chứ? Ta chống mắt lên xem uy thế Cực Cảnh của cung chủ Đà La Khôn sẽ thế nào đây!"
"Như ngươi mong muốn".
Giờ đây, Huyền Nguyệt Thượng Nhân ngưng tụ pháp thân, từng vầng trăng khuyết phút chốc bùng nổ, phát ra khí thế bàng bạc càn quét toàn bộ mặt đất thật nhanh.
Những vầng trăng khuyết phá vỡ không gian, giáng thẳng xuống người Đà La Khôn.
Trước cảnh tượng đó, Đà La Khôn không né cũng không tránh, mặc cho từng vầng trăng khuyết một nện vào thân thể mình và phát ra tiếng động long trời lở đất.
Nhưng ông ta vẫn cứ đứng ở đó, không nhúc nhích chút nào, cứ như thể đòn tấn công của Huyền Nguyệt Thượng Nhân chẳng là gì với ông ta vậy.
Đà La Khôn bước lên một bước, tóm lấy một vầng trăng khuyết trước mặt mình rồi chậm rãi bóp nát, sau đó nhìn về phía Huyền Nguyệt Thượng Nhân, cười nói: "Huyền Nguyệt Thượng Nhân, Chí Tôn và Cực Cảnh là hai khái niệm đấy, Cực Cảnh là dung hợp pháp thân làm một và cho nó hòa vào thân xác, hiện giờ ta đã bước vào cảnh giới cao nhất của thân xác, đòn tấn công của ngươi chẳng khác gì gãi ngứa cho ta đâu..."
Nét mặt Huyền Nguyệt Thượng Nhân trở nên lạnh lùng.
Giữa lúc đó, Thanh Dương Hoa tiến tới, ngưng tụ sát khí trong cơ thể rồi tung một cú đấm ra.
Tiếng nổ đùng đoàng kinh khủng vang lên.
Ầm... Cả mảnh trời như bị nhấn chìm trong âm thanh đinh tai nhức óc.
Thanh Dương Hoa lập tức được bao bọc trong một chiếc khôi giáp màu xanh đen. Một thanh kiếm màu xanh hiện ra trước khôi giáp ấy, từ trên trời giáng xuống, chém về phía Đà La Khôn trong tiếng rít.
Đà La Khôn lại nắm chặt tay, trường kiếm đang lao tới chỗ ông ta với tốc độ nhanh không tưởng lại bị ông ta tóm lấy chỉ bằng một tay.
Thanh Dương Hoa tức thì hoảng hốt, tức tốc lùi ra sau.
Lúc này, khí thế khủng khiếp bộc phát mạnh mẽ.
Uỳnh... Một loạt tiếng nổ vang lên khắp nơi.
Kiếm khí quanh kiếm của Thanh Dương Hoa đã bị Đà La Khôn kiểm soát, ném phăng, không ngờ nó lại quay ngược về phía Thanh Dương Hoa.
Mặt mày Thanh Dương Hoa tái mét. Ông ta cuộn tròn tay lại, khí tức đáng sợ nháy mắt tản ra, lại hóa thành một đạo kiếm khí bay về phía trước.
Phút chốc, hai đạo kiếm khí va vào nhau.
Bành... Tiếng nổ dữ dội lại truyền đến.
Hai đạo kiếm khí cắn nuốt lẫn nhau, nhưng cuối cùng, đạo kiếm khí thứ hai mà Thanh Dương Hoa vừa ngưng tụ ra bỗng tán loạn, trở nên suy yếu. Ông ta phải bước lùi đến nghìn trượng, khuôn mặt thì nhợt nhạt.
Lúc lại nhìn Đà La Khôn, ánh mắt Thanh Dương Hoa lạnh lẽo đến đáng sợ.
Người này quá mạnh.
Đà La Khôn đã bước vào Cực Cảnh cứ như biến thành một con người khác vậy.
Một kẻ đáng gờm như thế, ai mà không sợ hãi cho được.
Huyền Nguyệt Thượng Nhân và Thanh Dương Hoa đều sa sầm nét mặt.
Đà La Khôn nhếch mép, hỏi: "Hai vị thấy sao nào?"
Chí Cao Đế Tôn và Cực Cảnh khác nhau một trời một vực.
Nếu không thì vì sao toàn bộ bảy đại vực của vùng đất Thượng Nguyên Thiên đều ngoan ngoãn cúi mình trước Thượng Nguyên Thiên Vực, không dám làm trái lời thế lực của Thất Thiên Vương trong Thượng Nguyên Thiên Vực chứ?
Chính là vì chỉ có Thượng Nguyên Thiên Vực mới tồn tại Cực Cảnh.
Kể cả trong bảy đại vực thì số cường giả Cực Cảnh cũng rất ít ỏi, chẳng khác nào lông phượng, sừng lân.
Thực lực là yếu tố quyết định mọi thứ.
Sự hùng mạnh của cường giả Cực Cảnh càng là thứ quyết định thực lực, thân phận và địa vị của một thế lực trong Thượng Nguyên Thiên.
Đà La Khôn rất tận hưởng cảm giác ấy.
Cực Cảnh! Cuối cùng ông ta cũng đến được Cực Cảnh - cảnh giới mà ông ta hằng theo đuổi bấy lâu nay.
"Thế là đủ rồi".
Dường như Đà La Khôn cảm thấy chán ghét với việc thể hiện sức mạnh của mình cho hai người họ thấy, hả hê nói: "Tất cả đã sắp xếp ổn thỏa, ta cũng phải chuẩn bị đi tìm Dịch Hàn Ngọc thôi".
Dịch Hàn Ngọc có cảnh giới Chí Cao Đế Tôn thập phẩm.
Nhưng vào một năm trước, Dịch Hàn Ngọc đã một mình giết Ám Ảnh Địa cũng là Chí Cao Đế Tôn thập phẩm như mình trong Tam Tử Vong Uyên.
Thực lực của người này đã vượt xa Huyền Nguyệt Thượng Nhân và Thanh Dương Hoa.
Chỉ khi giết hắn ta thì Cửu Nguyên Vực mới thật sự nằm trong tay ông ta.
Vừa dứt câu, Đà La Khôn giơ hai tay lên rồi nắm hờ. Dường như cả không gian đều rung chuyển theo sức mạnh của ông ta.
Ầm... Trong chớp mắt, không gian bị xé toạc, dường như có hai luồng sức mạnh vô hình tới gần Thanh Dương Hoa và Huyền Nguyệt Thượng Nhân thật nhanh. Lúc này, cả hai vị Chí Cao Đế Tôn thập phẩm đều mặt cắt không còn một giọt máu.
"Đà La Khôn, ngươi hống hách quá rồi đấy!"
Một giọng nói bỗng cất lên, một bóng người mặc thanh sam đáp xuống phía trước Thanh Dương Hoa và Huyền Nguyệt Thượng Nhân rồi tung một chưởng, hai luồng sức mạnh vô hình kia tức thì vỡ tan.
Đà La Khôn nhìn người nọ, nhướng mày, khuôn mặt lạnh như băng.
Dịch Hàn Ngọc tới rồi! Ông ta nhìn chằm chằm vào Dịch Hàn Ngọc bằng đôi mắt sáng rực.
Khí tức khủng khiếp hình thành như chực chờ nuốt chửng hắn ta.
Nhưng khi những luồng khí kia chạm vào người Dịch Hàn Ngọc thì biến mất tăm như thể nó chưa hề xuất hiện vậy.
Chuyện gì thế này?
Đà La Khôn nhướng mày.
"Dịch Hàn Ngọc, ngươi... tiến vào Cực Cảnh rồi!"
Giờ phút này, ông ta bỗng biến sắc.
Sao có thể! Mặc dù nhờ có viên cực đan mà nhà họ Nguyên - thế lực chống lưng cho Đà La Khôn - đã ban tặng nên ông ta mới có thể bước vào Cực Cảnh, nhưng một năm trước Dịch Hàn Ngọc còn suýt chết cơ mà, sao một năm sau cũng bước vào Cực Cảnh rồi?
Dịch Hàn Ngọc nhìn Đà La Khôn, hỏi: "Ngươi được thì sao ta không được?"
Viên huyết đan mà hắn ta được sư tổ đút cho quả thật ẩn chứa quá nhiều tinh khí thần tinh khiết nên trong vòng một năm đã giúp hắn ta hợp nhất pháp thân hoàn toàn, dung nhập vào thân xác và bước ra bước cuối cùng, tiến lên Cực Cảnh.
Dịch Hàn Ngọc không biết cực đan có công dụng gì, nhưng hắn ta biết huyết đan tuyệt đối sánh ngang với công dụng thần kỳ của cực đan!
Giờ đây, hai cường giả Cực Cảnh giằng co trên trời.
Đà La Khôn trông rất suy sụp.
Dựa vào đâu?
Tại sao chứ?
Tại sao Dịch Hàn Ngọc có thể bước vào Cực Cảnh?
Cửu Nguyên Vực này là của ông ta, chỉ có Đà La Khôn ông ta mới được bước vào Cực Cảnh!
Dịch Hàn Ngọc nhìn về phía Đà La Khôn, nói: "Chắc là ngươi dành cả một năm qua để ổn định cảnh giới đúng không? Ta chờ ngươi một năm cũng vì hôm nay đấy".
"Đà La Khôn, nhà ngươi, đáng chết!"
"Dám câu kết với Ma tộc! Tội đáng muôn chết!"
"Đi theo nhà họ Nguyên, hãm hại sư tôn ta, ngươi càng đáng chết hơn!"
Dịch Hàn Ngọc tiến lên một bước, quát lớn trong khí thế hừng hực: "Hôm nay ta phải giết ngươi!"
Đà La Khôn cười khẩy, dần dần phá lên cười sằng sặc, nói: "Ngươi giết ta ư? Ngươi là ai mà dám thở ra câu đó?"
"Ngươi là Cực Cảnh nhưng ta cũng là Cực Cảnh, ngươi giết ta nổi ư?"
Câu vừa dứt, Đà La Khôn bước tới, khí thế bàng bạc được bộc phát ra trong nháy mắt.
Hai cường giả Cực Cảnh oai phong sắp sửa khai chiến!
Giờ phút này, trời đổi sắc, sức mạnh Cực Đạo dồi dào bao phủ cả đất trời. Ngay cả hai người Huyền Nguyệt Thượng Nhân và Thanh Dương Hoa cũng cảm giác thân mình bị áp đảo tuyệt đối, không tài nào kiểm soát cơ thể nổi.
Chương 2582: Thú vị thật
Uỳnh...
Chỉ là dư âm từ cuộc giao thủ của hai vị Cực Cảnh thôi mà đã đe dọa tới tính mạng của vô số võ giả cảnh giới Chí Tôn khắp nơi.
Dịch Hàn Ngọc hóa thành tia sáng xanh, Đà La Khôn biến thành tia sáng đen, hai người đánh nhau liên tục như thể muốn cấu xé đối phương ngay lập tức.
Hiện giờ, Huyền Nguyệt Thượng Nhân và Thanh Dương Hoa đang đứng chung một chỗ, sắc mặt không được tốt cho lắm.
Sự hùng mạnh của Đà La Khôn cho hai người họ biết rằng khoảng cách giữa Chí Cao Đế Tôn và Cực Cảnh xa vô tận!
"Nghĩ kĩ lại thì ngày đó Tần Ninh mới có cảnh giới Đại Đế Tôn mà đã có thể giết Chí Cao Đế Tôn, còn đối đầu với linh giả Cực Cảnh chỉ với ba quyển Cửu Nguyên Đan Điển mà không hề nhượng bộ chút nào, đúng là ghê gớm thật".
"Phải đấy..."
Thanh Dương Hoa cười khổ: "Thiên chi kiêu tử của võ đạo mà, cái danh kiêu tử đó không phải đặt ra cho vui đâu..."
Đương nhiên hai người cũng là thiên tài khi có thể bước vào cảnh giới Chí Cao Đế Tôn, còn trở thành một trong những Chí Cao Đế Tôn mạnh nhất cả Cửu Nguyên Vực, nhưng thiên tài cũng chia cấp bậc.
"Cút!"
Giữa lúc đó, một tiếng gầm vang vọng giữa trời.
Tiếng ầm ầm liên hồi thình lình truyền đến.
Làn sóng năng lượng đáng sợ lan ra thật nhanh, khí tức khiến người ta hãi hùng chớp mắt đã giáng xuống.
Rầm, một bóng người rơi xuống.
Mặt đất tức thì rạn nứt, hàng ngàn hàng vạn kẽ nứt lan ra khắp nơi.
Lúc này, một bóng người mặc áo xanh giậm chân đáp xuống, thân hình không hề cao lớn nhưng lại vững chãi như núi.
Dịch Hàn Ngọc!
Đà La Khôn nằm dưới đất mặt mày tối sầm, khóe môi dính máu.
Đều là Cực Cảnh!
Nhưng ông ta lại thua Dịch Hàn Ngọc!
Chết tiệt!
Dịch Hàn Ngọc đứng trên trời, hờ hững nói: "Cửu Nguyên Vực không phải nơi Đà La Khôn nhà ngươi muốn làm gì thì làm!"
Một câu tuyên bố đầy dõng dạc.
Đà La Khôn không tài nào phản bác lại nổi.
"Ha ha..."
Nhưng đúng lúc này, không gian khẽ chấn động, một tiếng cười bỗng cất lên.
"Đà La Khôn, ngươi đúng là vô dụng mà, làm gì cũng không xong, ban một viên cực đan cho ngươi chỉ tổ phí của".
Sau lời châm biếm, một con thuyền thình lình xuất hiện giữa không trung.
Con thuyền ấy dài trăm trượng, cao hơn mười trượng, toàn thân có màu xanh thẫm như được chế tạo bởi sắt thép.
Nhưng con thuyền khổng lồ như thế lơ lửng ở độ cao trăm trượng mà vẫn thật vững vàng như đứng trên đất bằng vậy.
Một bóng người đang đứng tại boong thuyền.
Đó là một người thanh niên áo trắng, mái tóc dài phất phơ theo gió, khí thế độc đáo và mãnh liệt tạo cho người ta ấn tượng cao thâm khó lường.
Dịch Hàn Ngọc nhìn thanh niên mặc đồ trắng rồi đưa mắt về phía cây cờ lớn bay phần phật trên thuyền phía sau hắn ta.
Trên lá cờ khắc từ Nguyên!
Nhà họ Nguyên!
Nét mặt Dịch Hàn Ngọc trở nên âm trầm.
"Trong Thượng Nguyên Thiên có một Đại Thiên Vực và bảy đại vực, không đả động gì tới nhau, thế lực và cường giả trong Thượng Nguyên Thiên Vực không được nhúng tay vào chuyện giữa các đại vực, nhà họ Nguyên muốn làm trái ước định này sao?"
Hắn ta hờ hững hỏi.
Thanh niên đồ trắng nghe vậy thì ngắm nghía Dịch Hàn Ngọc, cười đáp: "Ước định? Ngươi là cái thá gì mà dám đề cập tới ước định của bảy thế lực lớn cấp bậc Thiên Vương trong Thượng Nguyên Thiên Vực ta?"
Bấy giờ, nhiều võ giả đều tái mặt.
Trong lúc nhất thời, hơn một trăm bóng người rời khỏi con thuyền vững chắc kia, đứng ở khắp nơi.
Hơn một trăm Chí Cao Đế Tôn!
Ai nấy đều vô cùng kinh hoàng.
Nhà họ Nguyên!
Bọn họ có nền tảng kinh khủng thế ư?
Sắc mặt Dịch Hàn Ngọc cũng không tốt đẹp gì cho cam.
"Đà La Khôn, ngươi đúng là phụ lòng mong đợi của nhà họ Nguyên ta đấy, đồ rác rưởi".
Bị chửi bới, nét mặt Đà La Khôn trông rất khó coi, nhưng ông ta không dám bác lại.
"Dịch Hàn Ngọc đúng không?"
Thanh niên nhìn về phía Dịch Hàn Ngọc, khẽ cười: "Lý Văn Trung ta đây chống mắt lên xem thực lực của ngươi được bao nhiêu!"
Dứt lời, thanh niên áo trắng tiến lên một bước, người nhẹ như chim én. Lúc này, hắn ta nắm chặt tay lại, không gian bỗng chốc sụp đổ, thẳng tay tung một cú đấm về phía Dịch Hàn Ngọc.
Bành...
Tiếng nổ trầm thấp vang lên.
Khí thế đáng sợ lan ra khắp nơi.
Giờ phút này, tất cả mọi người đều biến sắc.
Thậm chí Dịch Hàn Ngọc còn chưa kịp phản ứng đã cảm thấy ngực chấn động, phun một ngụm máu, khí tức bao quanh cơ thể tức thì yếu hẳn đi.
"Linh giả Cực Cảnh, pháp thân dung nhập vào thân xác, đạt tới cảnh giới đỉnh cao của thân xác. Ngươi chỉ mới ngưng tụ được một đạo thần văn cực hạn thôi mà xấc láo gì với ta?"
Khuôn mặt Lý Văn Trung vừa ngạo mạn vừa lạnh lùng.
Đương nhiên là một nơi như Cửu Nguyên Vực chẳng là gì với Thượng Nguyên Thiên Vực rồi.
Linh giả Cực Cảnh mà là cảnh giới cao nhất rồi ư?
Ai dám bảo đó là cao nhất rồi?
Toàn một lũ tự dát vàng lên mặt.
Lý Văn Trung nhìn Dịch Hàn Ngọc rồi đưa mắt về phía Đà La Khôn, ra lệnh: "Chút nữa đưa ta vào Tam Tử Vong Uyên".
"Ta sẽ giúp ngươi giết tên Dịch Hàn Ngọc này, nếu đã vậy rồi mà ngươi còn không thống trị được Cửu Nguyên Vực thì tự đập đầu vào miếng đậu hũ chết đi".
"Rõ!"
Đà La Khôn không dám chống trả.
Thế rồi Lý Văn Trung nhìn sang Dịch Hàn Ngọc, nói với giọng dửng dưng: "Cửu Nguyên Đan Đế, Trần Nhất Mặc, Dịch Hàn Ngọc... đều thuộc thời đại trước cả rồi, đã chết thì cứ an nghỉ đi chứ, còn chui ra huênh hoang cái oai bé tí còn lại của mình làm gì không biết?"
Hắn ta hừ lạnh rồi siết tay, không gian lại sụp xuống lần nữa.
Đây mới chỉ là sức mạnh từ thân xác của hắn ta, thể xác sau khi dung hợp với pháp thân sẽ có sức mạnh làm thay đổi đất trời, bóp nát được cả không gian.
Rắc!
Răng rắc, răng rắc!
Bỗng nhiên, cơ thể Dịch Hàn Ngọc như sắp vỡ tan, cả tai, mũi, lẫn miệng đều chảy máu đầm đìa.
"Người của nhà họ Nguyên đúng là thú vị..."
Giữa lúc đó, một giọng nói trong trẻo, lạnh lùng chợt cất lên.
Tiếng động đinh tai nhức óc truyền đến, bầu trời như đổ sụp xuống, vạn vật như đang phải gánh chịu một sức ép to lớn từ trên cao.
Không gian rách ra một khe hở.
Từng bóng người đi trên không, chậm rãi bước ra từ trong khe hở, nhìn thì từ tốn nhưng thực tế là rất nhanh.
Đi ra trước tiên là hai hàng nữ tử song song, những nữ tử ấy đều mặc váy dài, dáng người điệu đà, khí chất vô song.
Sự hiện diện của những bóng hồng làm khắp nơi ngập tràn hương thơm.
Sau lưng các nữ tử kia là một chiếc xe kéo không gió mà bay, hạ xuống trong bao khí thế hào hùng.
Chiếc xe kéo trông không hề sang trọng, cũng không rộng rãi hay lớn bằng con thuyền nhưng áp lực phát ra từ nó lại hơn xa.
Lúc này, một giọng nói thản nhiên truyền ra từ trong xe kéo.
Dịch Hàn Ngọc lập tức cảm nhận được cảm giác bị đè ép đã biến mất.
Một nhóm gần trăm người đều là nữ tử độ tuổi thanh xuân, ai cũng là mỹ nhân hiếm có.
Vậy mà giờ đây bọn họ chỉ là người mở đường, không biết nhân vật nào đang ngồi trong cỗ xe kéo đây.
Lý Văn Trung cũng nhướng mày.
"Các hạ là người phương nào?"
Hắn ta hỏi.
Nhưng nữ tử trong xe kéo không đoái hoài gì đến Lý Văn Trung, bị tấm mành bao quanh cỗ xe chắn tầm nhìn nên không một ai thấy được dung mạo của nữ tử đang ngồi trong đó.
Nữ tử từ tốn hỏi: "Ngươi là Dịch Hàn Ngọc?"
Chương 2583: Tô Uyển Nguyệt
"Thưa vâng!"
Bấy giờ Dịch Hàn Ngọc cũng biết mình phải cư xử phải phép, kính cẩn trả lời.
"Đồ đệ của Trần Nhất Mặc?"
"Vâng..."
"Đồ tôn của Cửu Nguyên Đan Đế?"
"Vâng..."
Giọng nữ tử thanh tao và êm tai đến lạ. Nàng ấy thản nhiên hỏi: "Vậy, hắn đâu?"
Dịch Hàn Ngọc ngẩn người.
Hắn là hỏi ai đây?
Sư tôn?
Hay sư tổ?
Dịch Hàn Ngọc lập tức trả lời: "Sư tổ vì cứu sư tôn nên đã vào Diêm Môn, mất tích hơn một năm rồi ạ..."
Nữ tử nghe vậy thì sửng sốt, mắng: "Tên khốn kiếp chết tiệt này!"
Dịch Hàn Ngọc được một phen ngạc nhiên hơn.
Tên khốn kiếp chết tiệt?
Nàng ấy đang mắng sư tôn hay sư tổ thế?
Hắn ta chẳng hiểu mô tê gì sất.
Lý Văn Trung thầm bất mãn, hỏi lại lần nữa: "Các hạ là người phương nào? Nhà họ Nguyên ta đang làm việc, các hạ đừng có..."
Chưa đợi hắn ta dứt lời thì một bàn tay ngọc ngà từ từ đưa ra khỏi cỗ xe kéo, kéo một góc rèm ra, để lộ một đôi mắt.
Đó là một đôi mắt tĩnh lặng như hồ tưởng chừng thấu đáo mọi thứ trên thế gian, khiến tim người ta loạn nhịp.
Những lời Lý Văn Trung muốn nói ra như nghẹn lại trong họng hắn ta.
"Nhà họ Nguyên? Chỉ là đệ tử khác họ của nhà họ Nguyên thôi mà cũng dám ngắt lời bản tọa sao?"
Câu vừa dứt, một nữ tử mặc đồ tím đứng cạnh xe kéo tiến lên, nhìn Lý Văn Trung và người nhà họ Nguyên, siết tay lại.
Con thuyền!
Từ từ méo mó, bị siết chặt, trông như sắp gãy đến nơi.
Đám người Lý Văn Trung thì như bị bóp cổ từ xa, người nào người nấy run bần bật, không thốt được một câu.
"Ngươi... ta...", Lý Văn Trung bàng hoàng đe dọa: "Ta là Lý Văn Trung của nhà họ Nguyên đấy, ngươi... ngươi muốn..."
"Nhà họ Nguyên?"
Nữ tử trong cỗ xe cất giọng từ tốn: "Nguyên Chính Tướng có tới đây cũng không dám nói kiểu đó với ta, ngươi là cái thá gì chứ?"
"Giữ mạng một tên cho hắn về báo với nhà họ Nguyên, rằng chúng mà phái người tới Cửu Nguyên Vực này nữa thì gặp ai, ta giết kẻ đó".
Ầm ầm ầm...
Trong giây lát.
Con thuyền vỡ vụn.
Từng người một nổ thành cát bụi, trôi dạt giữa bầu trời, mùi máu tanh dần truyền đi khắp nơi.
Chỉ một người còn sống.
Có điều dường như lúc này kẻ đó đã sợ mất mật, hoàn toàn không thốt ra nổi câu nào.
Xe kéo chậm rãi di chuyển.
Nữ tử ngồi trong đó tiếp tục nói: "Chuyện của Cửu Nguyên Vực, các ngươi tự xem mà làm".
Nói rồi cỗ xe biến mất...
Tất cả như một giấc mơ.
Giờ đây, Dịch Hàn Ngọc, Thanh Dương Hoa, Huyền Nguyệt Thượng Nhân vẫn còn chưa hết hãi hùng.
Võ đạo không có giới hạn!
Cuối cùng Dịch Hàn Ngọc cũng hiểu câu nói của sư tôn rồi.
Chí Cao Đế Tôn là vô địch tại Cửu Nguyên Vực rộng bao la này, nhưng trong Thượng Nguyên Thiên Vực, trong Trung Tam Thiên thì thật sự... chẳng là gì cả.
Mặt mày Đà La Khôn tái mét.
Rốt cuộc nhóm nữ tử đó là ai mà lại không để nhà họ Nguyên vào mắt thế này?
Khốn nạn!
Đà La Khôn lập tức cho rút quân, không chút nghĩ ngợi.
Dịch Hàn Ngọc thấy ông ta bỏ đi cũng không nói gì, với trạng thái hiện tại thì hắn ta không thể cản chân Đà La Khôn được.
Nhưng Dịch Hàn Ngọc cũng tò mò lắm!
Rốt cuộc nữ tử đó là người phương nào?
Là người quen của sư tôn hay sư tổ đây?
Giữa lúc đó, đoàn người cùng xe kéo lướt qua trên cao, tiến vào trong tam đại cấm địa, đi thẳng một mạch như chỗ không người.
Cỗ xe đi ngang qua một số lãnh địa của nguyên thú cấp chín, vô số nguyên thú vút qua như muốn tiêu diệt đoàn người cùng xe kéo.
Nhưng chỉ cần một trong những nữ tử kia ra tay thôi là đã có thể giết sạch nguyên thú cấp chín được võ giả Cửu Nguyên Vực xem là hung thú tuyệt thế rồi.
Quá đỗi xa vời.
Cỗ xe kéo dần dần đi tới Tam Tử Vong Uyên.
Một năm trôi qua, nơi này vẫn hoang vắng như thế.
Giờ đây, nữ tử trong xe kéo kéo rèm ra, thấy nơi cấm địa sâu hun hút có mấy ngôi nhà lá. Một bóng hình thướt tha đang đứng trước một căn nhà.
Nữ tử phất tay cho thuộc hạ dừng lại.
Nàng ấy chậm rãi bước ra.
Nữ tử mặc một bộ y phục màu hồng nhạt sáng sủa, khoác một chiếc áo lụa màu trắng, dáng đi vừa trang nhã vừa cao quý, hào hoa.
Gương mặt đẹp tuyệt trần của nữ tử không chút tì vết, cần cổ với đường cong mềm mại cùng xương quai xanh rõ ràng thật động lòng người.
Váy đong đưa, khẽ phất phơ theo gió, làn tóc mây được buộc lên nhẹ nhàng, trông thoải mái nhưng nên thơ.
Dáng điệu duyên dáng làm vui mắt bất cứ ai nhìn thấy, vừa tao nhã vừa có mấy phần cao thâm khó lường, lớp trang điểm phơn phớt không hiểu sao lại tôn thêm sự uy nghiêm cho nàng ấy.
Quả là một giai nhân tuyệt vời.
Nữ tử từ từ cất bước, nhìn về phía nữ tử mặc váy sam màu xanh lơ, vấn tóc, trông như đóa hoa sen bước ra từ hồ nước đang đứng trước nhà lá.
Hai người lại gần nhau, cả hai bỗng như đang đối đầu với nhau vậy.
Không phải bọn họ cố ý đối đầu với nhau mà giống như ông trời bắt hai người so tài một phen thì đúng hơn.
Nữ tử khoác lụa trắng thầm ngạc nhiên.
Không ngờ ở đây mà cũng gặp được một nữ tử tuyệt sắc nhường này. Nữ tử khoác lụa trắng nghĩ ngoài khí chất có vẻ hơn được một chút ra thì mình chẳng còn gì sánh bằng người đó nữa.
Hơn về khí chất là vì thực lực của nàng ấy mạnh hơn.
Nếu như nữ tử này cũng mạnh như nàng ấy thì dám cá nàng ấy sẽ lép vế nếu đặt cả hai lên bàn cân cho xem.
Nữ tử khoác lụa trắng lại gần nữ tử váy xanh, chậm rãi hỏi: "Ngươi là ai?"
Thời Thanh Trúc cũng nhìn nhóm người này.
Suốt một năm qua chưa hề có ai tới đây cả.
Nhóm người này là ai?
"Còn ngươi là ai?"
Thời Thanh Trúc cư xử đúng mực giống như khi nàng là nữ tử đẹp nhất Hạ Tam Thiên, đứng đầu Thanh Tiêu Thiên năm xưa vậy, không tỏ ra thanh cao cũng không lộ vẻ dễ gần.
Nữ tử khoác lụa trắng từ từ đi vào đình viện, ngồi lên một chiếc ghế gỗ đan mây nhỏ.
Đây chỉ là những ngôi nhà tranh đơn sơ, trong đình viện cũng trồng toàn những loài hoa bình thường.
Nhưng vì có hai nữ tử ở đây, người đứng, người ngồi nên phảng phất nơi đây là chốn thế ngoại đào nguyên, khiến người ta lưu luyến, không muốn rời đi.
"Tô Uyển Nguyệt!"
Nữ tử khoác lụa trắng nhẹ nhàng hỏi: "Còn ngươi?"
"Thời Thanh Trúc!"
Thời Thanh Trúc cũng thản nhiên trả lời.
"Thời Thanh Trúc... giống như trúc xanh, hợp với ngươi lắm..."'
Tô Uyển Nguyệt hỏi tiếp: "Ngươi ở đây làm gì? Nơi này nguy hiểm lắm!"
"Ta đang chờ người!"
"Chờ Trần Nhất Mặc à?", Tô Uyển Nguyệt nhướng mày.
"Ta chờ hắn làm gì?", Thời Thanh Trúc thẳng thắn nói: "Ta đang chờ Tần Ninh".
"Ồ..."
Nữ tử vừa giống thở phào nhẹ nhõm vừa giống bồn chồn, liếc mắt nhìn nàng mấy lần rồi khuyên: "Đừng chờ ở đây nữa, dù hắn vào từ đây cũng chưa chắc đã ra từ đây đâu".
Thời Thanh Trúc không đáp.
Nàng muốn chờ!
Hiện tại Thời Thanh Trúc đã có trí nhớ của cả hai kiếp người.
Nàng thấy mình như được sinh ra một lần nữa vậy.
Thế nên lòng yêu thương dành cho Tần Ninh cũng trở nên mãnh liệt hơn bao giờ hết.
Dù thế nào đi chăng nữa, nàng và Tần Ninh đã xóa bỏ hiềm khích năm đó, đây sẽ là một khởi đầu mới, nàng sẽ mãi chờ Tần Ninh trở về.
Nữ tử khoác lụa trắng cũng không nói gì thêm, đứng dậy đi ra ngoài đình viện, nhìn vào không khí trước mắt.
Mặt đất trải dài vô cùng vô tận, tưởng chừng không thể thấy được điểm cuối nằm ở đâu.
Nữ tử bấm đốt ngón tay, từng đốm sáng hiện ra xung quanh.
Trong chốc lát, một cánh cửa xuất hiện ở vùng đất mênh mông trước mắt.
Chương 2584: Ngươi đi với ta đi
Lòng Thời Thanh Trúc bỗng thấp thỏm.
Hình như nữ tử khoác lụa trắng có thực lực rất cao, thật sự rất hiếm thấy, còn mạnh hơn cả đám người Dịch Hàn Ngọc nữa...
Tiếng ầm ầm vang lên.
Cánh cửa ấy ngày một rõ nét, gương mặt mỹ miều của Thời Thanh Trúc ngập tràn sự mong đợi. Nữ tử này có thể mở Diêm Môn!
Một năm qua, Dịch Hàn Ngọc và những người khác đã thử rất nhiều lần nhưng hoàn toàn không cảm nhận được vị trí của Diêm Môn chứ đừng nói là triệu hồi nó đến.
Thời Thanh Trúc quan sát nhất cử nhất động của Tô Uyển Nguyệt.
Nàng ấy giơ hai tay lên, giữa mười ngón tay mịn màng đang cử động như có hàng vạn sợi tơ quấn vào không trung.
Cánh cửa ngày một rõ hơn, ngày một gần hơn.
Nhưng bỗng nhiên.
Tiếng rầm truyền đến, sợi tơ bằng kim loại gãy lìa, khuôn mặt xinh đẹp của Tô Uyển Nguyệt hơi trắng bệch, vị ngọt ngọt tanh tanh thoáng qua đầu lưỡi rồi biến mất.
Nàng ấy chậm rãi buông thõng hai tay.
"Thất bại rồi sao?"
Thời Thanh Trúc nhìn Tô Uyển Nguyệt, dò hỏi.
Tô Uyển Nguyệt gật đầu.
"Diêm Môn... không chỉ dính dáng tới Cửu Nguyên Vực mà còn dính dáng tới cả Thượng Nguyên Thiên, với thực lực của ta đúng là không thể mở nó ra được".
Nghe vậy, Thời Thanh Trúc vừa thất vọng vừa đắc ý.
Nữ tử này mạnh đến thế mà vẫn không thể mở Diêm Môn ra.
Vậy mà ngày đó Tần Ninh lại làm được.
Hắn đã mở Diêm Môn bằng cách sử dụng Ám Thiên Nhân, mộ Bất Tử và Thiên Thần Miếu.
Thảo nào hôm đó Tần Ninh nói rằng nếu giết người thì tạm thời không thể mở Diêm Môn, nếu vậy thì phải tiếp tục chờ đợi, đồng nghĩa với việc sẽ không tìm được Trần Nhất Mặc.
Với uy thế của mộ Bất Tử và Thiên Thần Miếu thì có lẽ giết mấy vị cường giả Cực Cảnh kia cũng dễ như trở bàn tay ấy nhỉ?
"Ngươi có vẻ vui nhỉ?"
Tô Uyển Nguyệt thấy Thời Thanh Trúc trông vừa vui vừa thất vọng bèn hỏi.
"Không hẳn là vui".
Thời Thanh Trúc đáp lời: "Chỉ là vì ngươi không mở được Diêm Môn trong khi hôm đó Tần Ninh lại làm được nên ta thấy chàng ấy giỏi quá thôi".
Tô Uyển Nguyệt nói bâng quơ: "Đương nhiên rồi, thiên hạ này hiếm ai sánh bằng Cửu Nguyên Đan Đế lắm, dù đây chỉ là chuyển thế của hắn".
"Nhưng ta nghĩ Cửu Nguyên Đan Đế chuyển thế cũng vì muốn bản thân mạnh hơn nhỉ?"
"Ta cũng không hiểu nổi mấy người như hắn nghĩ gì trong đầu nữa..."
Thời Thanh Trúc nhìn Tô Uyển Nguyệt, hỏi: "Ngươi biết chàng ấy à?"
"Chứ sao!"
Nàng ấy nói ngay: "Chắc cả Thượng Nguyên Thiên Vực không có ai mở được Diêm Môn đâu, chờ ở đây mãi cũng chẳng có ích gì, chi bằng ngươi đi với ta đi!"
"Ta không đi".
Thời Thanh Trúc từ chối: "Ta muốn ở lại chờ chàng ấy về".
"Ở đây chờ hắn thì qua một thời gian sát khí nơi đây sẽ ảnh hưởng đến ngươi đấy. Đi với ta đi, dù hắn trở về cũng sẽ không ở đây đâu, ngươi chờ cũng tốn công thôi!"
Nghe vậy, Thời Thanh Trúc vẫn cố chấp: "Ta không đi, ta muốn chờ ở đây!"
Tô Uyển Nguyệt nhướng mày, cười nói: "Ta nói ngươi đi thì ngươi phải đi!"
Câu này làm Thời Thanh Trúc lập tức đanh mặt.
Nhưng Tô Uyển Nguyệt vẫn nắm chặt tay nàng, đồng thời tỏa ra uy thế đáng sợ khiến Thời Thanh Trúc không tài nào động đậy nổi như biến thành một bức tượng gỗ vậy.
Tô Uyển Nguyệt đi tới trước mặt Thời Thanh Trúc, cười tủm tỉm: "Ngươi ở với ta thì Tần Ninh sẽ tới tìm ngươi. Nếu ta không nhầm thì ngươi là nữ nhân của Tần Ninh đúng không?"
"Tần Ninh tới tìm ngươi thì đương nhiên Trần Nhất Mặc cũng đi cùng sư tôn của hắn rồi, khi đó... hắn có muốn trốn tránh ta thì chạy đâu cho thoát?"
Tô Uyển Nguyệt lộ vẻ ranh mãnh.
"Ngươi đe dọa ta, cẩn thận ta mách Tần Ninh đấy".
"Mách thì mách đi, Tần Ninh mà gây khó dễ được ta hay giết ta ư? Hắn không thể".
Tô Uyển Nguyệt vung tay lên, Thời Thanh Trúc bị kéo đi, đoàn người rời khỏi đây...
Giờ phút này, Tam Tử Vong Uyên lại chìm vào tĩnh lặng.
Tiếp đó, ngày lại qua ngày, hai phe với thế lực cầm đầu là Cửu Nguyên đan tông và Đà La cung tiếp tục chém giết nhau...
Hai vị linh giả Cực Cảnh cũng không ai nhường ai, Cửu Nguyên Vực xảy ra chiến tranh liên miên...
Thời gian từ từ trôi qua, bên ngoài xảy ra chuyện gì cũng không liên quan tới Tần Ninh.
Giờ đây, hắn đang ở trong một không gian mênh mông.
Nơi này tựa như một thế giới khác vậy. Nhìn ra xa, núi non nối tiếp nhau, có rừng rậm, có hồ, đâu đâu cũng toát lên sự cổ xưa và lắng đọng.
Lúc này, bề mặt cơ thể Tần Ninh đầy rẫy vết nứt như thể sẽ nát bấy bất cứ lúc nào.
Ba quyển đan điển đã được dung hợp vào thân xác hắn.
Điều này cũng đem lại tác dụng phụ.
Với cảnh giới Đại Đế Tôn của Tần Ninh thì cho dù chịu đựng được sức mạnh của ba quyển đan điển cũng không thể sử dụng chúng một cách thuần thục, trừ khi hắn đến cảnh giới Chí Cao Đế Tôn.
Đằng sau là chín bóng người đang truy đuổi hắn sát sao.
Người cầm đầu là Nguyên Hổ của nhà họ Nguyên.
Đế giả Cực Cảnh!
"Tần Ninh, ngươi đừng có chạy!"
Nguyên Hổ bám sát sau lưng Tần Ninh, dọc đường băng qua vô số núi sông, quát: "Ngươi có thể chạy đi đâu chứ?"
Tần Ninh không quan tâm.
Đằng sau Diễm Môn là một mảnh trời, là một thế giới mãi mãi tồn tại, huyễn hoặc khó lường.
Khổ nỗi mảnh trời này quá rộng lớn!
Đám người Nguyên Hổ không biết cụ thể nơi này thế nào, nếu để Tần Ninh chạy thoát thì bao công sức của bọn họ sẽ đi tong mất.
Chỉ khi nào bắt được Tần Ninh thì mới có thể tìm ra Trần Nhất Mặc tại đây, từ đó cướp đi Cửu Nguyên Đan Điển của hắn ta.
Do đó, không được để Tần Ninh chạy thoát!
Mười bóng người, một kẻ thì chạy thật nhanh, chín kẻ thì bám theo ráo riết.
Nếu bản thân Tần Ninh không quen thuộc với địa hình nơi này thì hắn đã bị chín người kia đuổi kịp từ lâu rồi...
Dù vậy, khoảng cách giữa hai bên vẫn ngày một rút ngắn...
Trong lòng Tần Ninh càng bực bội hơn, hắn gầm lên, tiếng gầm truyền khắp trăm dặm.
"Mặc Nhi!"
Tiếng quát ấy làm núi non chấn động, chim nháo nhào bay lên trời.
Nguyên Hổ và tám người kia đều hoảng hốt.
Không thể để Tần Ninh gào lên như vậy.
Nếu không, giả sử Trần Nhất Mặc thật sự ở đây, tiếng gọi dẫn dắt hắn ta tới, hai sư đồ hội họp thì bọn họ... chết chắc!
"Mặc Nhi!"
Tần Ninh lại gầm lên.
Nhưng nơi này quá lớn, chính hắn cũng không biết Trần Nhất Mặc có còn ở đây không.
Uỳnh...
Tần Ninh đang chạy thì một đạo quyền ảnh lao tới từ phía sau.
Hắn muốn tránh đi nhưng không thể.
Trong chớp mắt, quyền phong đã nện vào ngực hắn.
Sau tiếng bốp.
Tần Ninh ngã vào sườn một ngọn núi lớn, đất đá sạt lở, nhấn chìm cả người hắn.
Trong lúc nhất thời, nhóm chín người Nguyên Hổ bao quanh Tần Ninh.
"Chạy? Ngươi chạy đi đâu?"
Lúc này, trong lòng Nguyên Hổ vô cùng phẫn nộ.
Tần Ninh phải chết!
Mới ở cảnh giới Đại Đế Tôn nhất phẩm thôi mà đã kinh khủng vậy rồi, nếu như Tần Ninh trở về trạng thái đỉnh cao chân chính thì nhà họ Nguyên... sẽ bị tiêu diệt.
Nghĩ đến đây, khát khao giết Tần Ninh để diệt trừ tai họa ngầm dâng lên trong lòng hắn ta.
Một loạt tiếng động lớn truyền đến, đất đá bị Nguyên Hổ tung chưởng đánh bay. Giờ đây, Tần Ninh đang nằm trên mặt đất, mình mẩy be bét máu, trông vô cùng thảm hại.
Hắn lạnh lùng nhìn chín người kia.
Trần Nhất Mặc không xuất hiện thì hắn đành tự thân tự lực thôi.
Nguyên Hổ sừng sộ hét: "Chạy nữa đi? Ngươi có giỏi thì chạy nữa đi?"
Câu vừa dứt, chín người đồng loạt ra tay.
Vù vù...
Nhưng giữa lúc đó, không gian bỗng chấn động nhẹ, dao động năng lượng khủng khiếp bùng nổ.
Chín kẻ vừa xông lên phút chốc bị đánh bật lại như đụng phải một sức mạnh vô hình nào đó.
"Ai đấy?"
Nguyên Hổ trầm giọng quát.
Không ai trả lời.
Nhưng bỗng có người chỉ vào đỉnh một ngọn núi.
Nơi đó có một bóng người áo trắng đang đứng. Dáng người hắn ta cao ráo, đứng một cách ngạo nghễ, chắp tay đưa lưng về phía mấy người, nhìn về hướng đông, lạnh nhạt cất tiếng.
"Tay cầm âm dương định càn khôn!"
"Cửu trọng thiên địa ta vi tôn!"
Tà áo trắng phất phơ theo gió, mang phong thái của một bậc thế ngoại cao nhân...
Chương 2585: Chỉ được phép gọi ta là Mặc Hoàng
Giờ phút này, Tần Ninh thở phào nhẹ nhõm, khuỵu xuống đất.
Hắn cũng không muốn thi triển thuật Đại Tác Mệnh, trừ khi thật sự không còn lựa chọn nào khác.
Chiêu thức này có sức công phá rất lớn nhưng lại làm tổn thương đến nền móng, đồng thời cần đánh đổi bằng một cái giá lớn hơn.
Tay cầm âm dương định càn khôn!
Cửu trọng thiên địa ta vi tôn?
Nguyên Hổ tỏ ra khó chịu, quát: "Nói cái quái gì thế hả!"
Bóng người áo trắng kia đứng chắp tay, mái tóc dài bay lất phất trong gió. Hắn ta đứng trên cao nên phảng phất như một vị thần tiên đã xa rời thế tục.
Nhưng khi nghe thấy câu nói của Nguyên Hổ, nam tử áo trắng lại giật mình như vừa chịu đả kích rất lớn, lẩm bẩm: "Không ngầu à? Bộ nghe dở lắm hay sao? Không thể nào..."
Nam tử áo trắng bỗng ưỡn người, vẫn đưa lưng với những người khác mà hô hào lần nữa.
"Tay cầm âm dương định càn khôn!"
"Cửu trọng thiên địa ta vi tôn!"
Giờ thì Nguyên Hổ hoàn toàn nổi đóa, hắn ta giận dữ hét: "Tên điên!"
Nam tử áo trắng nghe vậy thì lại một phen sang chấn, hắn ta cũng không còn trông vĩ đại nữa, tự nhủ: "Nghe hay quá trời mà, hợp với thân phận của ta biết mấy. Tay cầm âm dương, định càn khôn, cửu trọng thiên địa, ta vi tôn, vừa ngầu vừa có vần, khôn và tôn quá vần, quá ngầu rồi còn gì!"
Nguyên Hổ tức sôi máu.
"Đã không tìm được Trần Nhất Mặc rồi còn đụng phải tên thần kinh nhà ngươi nữa. Rốt cuộc ngươi là ai?", hắn ta không nhịn nổi nữa: "Gì mà tay cầm âm dương, gì mà ta vi tôn chứ, đồ dở hơi!"
Giờ phút này, bóng người áo trắng suy sụp, ngồi xổm trên đỉnh núi, vẫn lầm bầm trong tư thế quay lưng với thế giới: "Sao lại dở hơi được... rõ là ngầu lòi thế mà..."
Nguyên Hổ tức chết đi được, quát: "Chán sống rồi chứ gì, khốn kiếp!"
Lúc này, nam tử áo trắng chậm rãi đứng dậy, từ từ xoay người lại.
Thân hình cao ráo như được đúc ra từ khuôn mẫu, làn da trắng nõn, hàng lông mày sắc như đao, sống mũi cao, đôi mắt đen như mực thì sáng ngời.
Nhưng từ sống mũi đi xuống lại là một tấm lụa trắng. Nó đã che khuất nửa gương mặt của hắn ta, dù dùng hồn thức cũng không thể thăm dò vào trong.
"Ta hiểu rồi!"
Thanh niên áo trắng hờ hững nói: "Không phải lời lẽ của ta chưa đủ ngầu mà do ngươi không cảm nhận được thôi, đồ ngu!"
Nhưng giờ đây, nhóm chín người Nguyên Hổ lại hơi run lên.
"Ngươi là..."
"Ngươi... Trần Nhất Mặc!"
Tất cả mọi người đều bất ngờ thấy rõ.
Đồ đệ của Cửu Nguyên Đan Đế, Trần Nhất Mặc đây mà!
Nghe nói vào bốn vạn năm trước chưa một ai nhìn thấy mặt mũi hắn ta thế nào. Mỗi lần lộ diện, Trần Nhất Mặc đều mặc một bộ y phục màu trắng sạch sẽ tinh khôi, thích đeo lụa che mặt nên không ai thấy được khuôn mặt của hắn ta.
Thậm chí, có một thời gian không ít người còn bắt chước cách ăn mặc của Trần Nhất Mặc, hết ăn lại uống, có điều sau đó Trần Nhất Mặc đã giết khá nhiều nên không còn ai dám giả mạo hắn ta nữa.
Không ai biết vì sao Trần Nhất Mặc phải che mặt.
Nhưng hiển nhiên điều đó đã trở thành đặc điểm nhận dạng của hắn ta.
Giờ phút này, nét mặt của nhóm chín người Nguyên Hổ đổi xoành xoạch.
Đi mòn gót sắt chẳng tìm được!
Vậy mà vừa vào Diêm Môn đã bắt gặp Trần Nhất Mặc rồi.
Người này ở trong Diêm Môn thật này, hắn ta vẫn chưa chết!
Một người đã mất tích mấy vạn năm nhưng vẫn còn giống như năm xưa, không thay đổi chút nào.
Tần Ninh nhìn về phía bóng người áo trắng kia, ngã nhào vào đống đất đá.
Lúc này hắn chẳng muốn làm gì cả.
"Mặc Nhi!"
Tần Ninh từ tốn bảo: "Giết bọn nhà họ Nguyên này đi!"
Thanh niên áo trắng đứng chắp tay nhìn mấy người bên dưới, chậm rãi đưa mắt về phía Tần Ninh, nhẹ giọng quát: "Láo xược!"
Hử?
"Ta là đồ đệ của Cửu Nguyên Đan Đế và cũng là Trần Nhất Mặc. Tay cầm nhật nguyệt định càn khôn, thế giới Cửu Thiên ta vi tôn. Ngươi phải gọi ta là Trần Đan Vương... Hừm... Đan Vương chưa đủ, phải Đan Hoàng mới hợp. Thật ra ta thích được gọi là Đan Đế hơn, cơ mà sư tôn ta là Đan Đế rồi nên ta tự xưng là Đan Hoàng vậy. Hừm... Đan Đế... sau này phải bảo sư tôn ta đổi tên mới được, danh hiệu Nhất Mặc Đan Đế mới xứng với thân phận của ta..."
Thanh niên áo trắng lẩm bẩm, cứ lải nhải một mình như một tên thần kinh.
Một ông lão đứng cạnh Nguyên Hổ nói nhỏ: "Hổ lão, tên này... bị nhốt lâu quá hóa điên rồi à..."
Nguyên Hổ nhướng mày, đáp: "Cũng có thể..."
Hắn ta chưa tiếp xúc với Trần Nhất Mặc bao giờ nên cũng không biết tính cách kẻ này thế nào.
Nhưng người trước mắt giống bị điên quá, có thật là Trần Nhất Mặc không đây?
Trần Nhất Mặc bỗng quay sang Tần Ninh, khiển trách: "Không được gọi ta là Mặc Nhi, chỉ được phép gọi ta là đại nhân Đan Hoàng thôi, Nhất Mặc Đan Hoàng, Mặc Hoàng!"
Tần Ninh liếc mắt nhìn người thanh niên đồ trắng, lười đáp lời.
Nguyên Hổ quát lớn: "Trần Nhất Mặc, ngươi đang giữ Cửu Nguyên Đan Điển đúng không? Giao ra đây!"
Trần Nhất Mặc nghe vậy thì hướng mắt sang hắn ta, ánh mắt bỗng trở nên lạnh lẽo, gầm lên: "Ta đã nói, chỉ được phép gọi ta là Đan Hoàng!"
Bị Trần Nhất Mặc nhìn chòng chọc, Nguyên Hổ bỗng thấy người lạnh ngắt.
Nhưng hắn ta vào đây để tìm kiếm Trần Nhất Mặc và Cửu Nguyên Đan Điển, chẳng có gì phải sợ Trần Nhất Mặc cả!
Mới bốn vạn năm trôi qua thôi mà!
Chắc gì Trần Nhất Mặc đã đột phá cấp bậc cao nhất của Cực Cảnh!
Cùng lắm là đế giả Cực Cảnh thôi, mắc mớ gì phải sợ hắn ta?
Nguyên Hổ hừ lạnh: "Thời đại đã thay đổi rồi, không còn Cửu Nguyên Đan Đế nữa đâu, Trần Nhất Mặc ngươi là cái thá gì chứ?"
"Đan Hoàng?"
"Ngươi mà xứng với vị trí đó ư?"
Ngươi mà xứng với vị trí đó ư?
Câu hỏi ấy như đã kích động dây thần kinh của Trần Nhất Mặc khiến hắn ta lập tức sa sầm nét mặt, nhìn Nguyên Hổ, nói với vẻ bực tức: "Chỉ là một đế giả Cực Cảnh nhỏ bé thôi mà cũng dám phát ngôn bừa bãi trước mặt bản hoàng? Đáng chết!"
Đám người Nguyên Hổ vừa nghe thấy câu này thì không dám manh động nữa.
"Đại Hoàng!"
"Nhị Hoàng!"
"Tam Hoàng!"
"Cắn chết bọn chúng".
Trần Nhất Mặc khịt mũi khinh thường: "Người của nhà họ Nguyên à? Bản hoàng mà không phải người dẫn lối cho nhà họ Nguyên thì nào có chuyện bị nhốt tại đây bốn trăm năm chứ? Không có cách nên chẳng ra khỏi đây được. Vừa thấy bản mặt nhà họ Nguyên các ngươi là bản hoàng tức sôi máu!"
Hắn ta vừa dứt câu thì những tiếng gió rít thình lình truyền đến từ ba hướng quanh ngọn núi.
Chỉ thấy ba con chó Đại Hoàng giống nhau y đúc bao vây chín người Nguyên Hổ từ ba hướng, dồn bọn họ vào một góc.
Đám người Nguyên Hổ nổi cơn thịnh nộ, đồng loạt bùng nổ.
Cả chín người đều là cường giả tôn giả Cực Cảnh hoặc đế giả Cực Cảnh, mỗi người đều nổi tiếng khắp Thượng Nguyên Thiên Vực, ai nghe cũng sợ.
Phải có bản lĩnh mới dám đến đây chứ?
Ầm...
Trong lúc nhất thời, ba con chó vàng xông đến.
Khí thế khủng khiếp bộc phát ra, để lộ khí tức khiến người ta hãi hùng.
Ba con chó vàng kia cao khoảng trăm trượng, chẳng khác gì con chó tầm thường ở thôn xóm, khác một chỗ là kích cỡ to hơn thôi.
Nhưng giờ đây, khi chúng nó bùng nổ sức mạnh thì tỏa ra uy thế mạnh mẽ và đáng sợ đến mức khiến cả Nguyên Hổ cầm đầu đội ngũ cũng bị đè ép dữ dội.
"Chết tiệt!"
Hắn ta gầm lên, thét: "Trần Nhất Mặc, ngươi đừng có không biết điều!"
"Láo toét!"
Trần Nhất Mặc gân cổ gào vào trời: "Đến Cửu Nguyên Đan Đế cũng không được gọi thẳng tên húy của bản hoàng, ngươi là ai mà dám gọi thẳng tên húy của ta? Tự tìm cái chết!"
"Đại Hoàng, Nhị Hoàng, Tam Hoàng, cắn chết bọn hắn!"
Ba con chó Đại Hoàng nhe răng, thế công càng ngày càng mạnh...
Huyền Nguyệt Thượng Nhân và thánh chủ Thanh Dương Hoa một trái một phải đứng trên cao, ai cũng nhìn về phía Đà La Khôn với vẻ thận trọng và nghiêm túc.
Nhưng ông ta lại nhìn hai người với vẻ bình thản.
"Hai vị, lại gặp nhau rồi".
Đà La Khôn nhếch mép: "Cơ mà hai ngươi... vẫn yếu như trước nhỉ..."
Nghe thấy câu này, Huyền Nguyệt Thượng Nhân cười lạnh lùng: "Chỉ là bước vào Cực Cảnh thôi mà, kẻ mới bước vào Cực Cảnh như ngươi thì phát huy được bao nhiêu phần trăm sức mạnh chứ? Ta chống mắt lên xem uy thế Cực Cảnh của cung chủ Đà La Khôn sẽ thế nào đây!"
"Như ngươi mong muốn".
Giờ đây, Huyền Nguyệt Thượng Nhân ngưng tụ pháp thân, từng vầng trăng khuyết phút chốc bùng nổ, phát ra khí thế bàng bạc càn quét toàn bộ mặt đất thật nhanh.
Những vầng trăng khuyết phá vỡ không gian, giáng thẳng xuống người Đà La Khôn.
Trước cảnh tượng đó, Đà La Khôn không né cũng không tránh, mặc cho từng vầng trăng khuyết một nện vào thân thể mình và phát ra tiếng động long trời lở đất.
Nhưng ông ta vẫn cứ đứng ở đó, không nhúc nhích chút nào, cứ như thể đòn tấn công của Huyền Nguyệt Thượng Nhân chẳng là gì với ông ta vậy.
Đà La Khôn bước lên một bước, tóm lấy một vầng trăng khuyết trước mặt mình rồi chậm rãi bóp nát, sau đó nhìn về phía Huyền Nguyệt Thượng Nhân, cười nói: "Huyền Nguyệt Thượng Nhân, Chí Tôn và Cực Cảnh là hai khái niệm đấy, Cực Cảnh là dung hợp pháp thân làm một và cho nó hòa vào thân xác, hiện giờ ta đã bước vào cảnh giới cao nhất của thân xác, đòn tấn công của ngươi chẳng khác gì gãi ngứa cho ta đâu..."
Nét mặt Huyền Nguyệt Thượng Nhân trở nên lạnh lùng.
Giữa lúc đó, Thanh Dương Hoa tiến tới, ngưng tụ sát khí trong cơ thể rồi tung một cú đấm ra.
Tiếng nổ đùng đoàng kinh khủng vang lên.
Ầm... Cả mảnh trời như bị nhấn chìm trong âm thanh đinh tai nhức óc.
Thanh Dương Hoa lập tức được bao bọc trong một chiếc khôi giáp màu xanh đen. Một thanh kiếm màu xanh hiện ra trước khôi giáp ấy, từ trên trời giáng xuống, chém về phía Đà La Khôn trong tiếng rít.
Đà La Khôn lại nắm chặt tay, trường kiếm đang lao tới chỗ ông ta với tốc độ nhanh không tưởng lại bị ông ta tóm lấy chỉ bằng một tay.
Thanh Dương Hoa tức thì hoảng hốt, tức tốc lùi ra sau.
Lúc này, khí thế khủng khiếp bộc phát mạnh mẽ.
Uỳnh... Một loạt tiếng nổ vang lên khắp nơi.
Kiếm khí quanh kiếm của Thanh Dương Hoa đã bị Đà La Khôn kiểm soát, ném phăng, không ngờ nó lại quay ngược về phía Thanh Dương Hoa.
Mặt mày Thanh Dương Hoa tái mét. Ông ta cuộn tròn tay lại, khí tức đáng sợ nháy mắt tản ra, lại hóa thành một đạo kiếm khí bay về phía trước.
Phút chốc, hai đạo kiếm khí va vào nhau.
Bành... Tiếng nổ dữ dội lại truyền đến.
Hai đạo kiếm khí cắn nuốt lẫn nhau, nhưng cuối cùng, đạo kiếm khí thứ hai mà Thanh Dương Hoa vừa ngưng tụ ra bỗng tán loạn, trở nên suy yếu. Ông ta phải bước lùi đến nghìn trượng, khuôn mặt thì nhợt nhạt.
Lúc lại nhìn Đà La Khôn, ánh mắt Thanh Dương Hoa lạnh lẽo đến đáng sợ.
Người này quá mạnh.
Đà La Khôn đã bước vào Cực Cảnh cứ như biến thành một con người khác vậy.
Một kẻ đáng gờm như thế, ai mà không sợ hãi cho được.
Huyền Nguyệt Thượng Nhân và Thanh Dương Hoa đều sa sầm nét mặt.
Đà La Khôn nhếch mép, hỏi: "Hai vị thấy sao nào?"
Chí Cao Đế Tôn và Cực Cảnh khác nhau một trời một vực.
Nếu không thì vì sao toàn bộ bảy đại vực của vùng đất Thượng Nguyên Thiên đều ngoan ngoãn cúi mình trước Thượng Nguyên Thiên Vực, không dám làm trái lời thế lực của Thất Thiên Vương trong Thượng Nguyên Thiên Vực chứ?
Chính là vì chỉ có Thượng Nguyên Thiên Vực mới tồn tại Cực Cảnh.
Kể cả trong bảy đại vực thì số cường giả Cực Cảnh cũng rất ít ỏi, chẳng khác nào lông phượng, sừng lân.
Thực lực là yếu tố quyết định mọi thứ.
Sự hùng mạnh của cường giả Cực Cảnh càng là thứ quyết định thực lực, thân phận và địa vị của một thế lực trong Thượng Nguyên Thiên.
Đà La Khôn rất tận hưởng cảm giác ấy.
Cực Cảnh! Cuối cùng ông ta cũng đến được Cực Cảnh - cảnh giới mà ông ta hằng theo đuổi bấy lâu nay.
"Thế là đủ rồi".
Dường như Đà La Khôn cảm thấy chán ghét với việc thể hiện sức mạnh của mình cho hai người họ thấy, hả hê nói: "Tất cả đã sắp xếp ổn thỏa, ta cũng phải chuẩn bị đi tìm Dịch Hàn Ngọc thôi".
Dịch Hàn Ngọc có cảnh giới Chí Cao Đế Tôn thập phẩm.
Nhưng vào một năm trước, Dịch Hàn Ngọc đã một mình giết Ám Ảnh Địa cũng là Chí Cao Đế Tôn thập phẩm như mình trong Tam Tử Vong Uyên.
Thực lực của người này đã vượt xa Huyền Nguyệt Thượng Nhân và Thanh Dương Hoa.
Chỉ khi giết hắn ta thì Cửu Nguyên Vực mới thật sự nằm trong tay ông ta.
Vừa dứt câu, Đà La Khôn giơ hai tay lên rồi nắm hờ. Dường như cả không gian đều rung chuyển theo sức mạnh của ông ta.
Ầm... Trong chớp mắt, không gian bị xé toạc, dường như có hai luồng sức mạnh vô hình tới gần Thanh Dương Hoa và Huyền Nguyệt Thượng Nhân thật nhanh. Lúc này, cả hai vị Chí Cao Đế Tôn thập phẩm đều mặt cắt không còn một giọt máu.
"Đà La Khôn, ngươi hống hách quá rồi đấy!"
Một giọng nói bỗng cất lên, một bóng người mặc thanh sam đáp xuống phía trước Thanh Dương Hoa và Huyền Nguyệt Thượng Nhân rồi tung một chưởng, hai luồng sức mạnh vô hình kia tức thì vỡ tan.
Đà La Khôn nhìn người nọ, nhướng mày, khuôn mặt lạnh như băng.
Dịch Hàn Ngọc tới rồi! Ông ta nhìn chằm chằm vào Dịch Hàn Ngọc bằng đôi mắt sáng rực.
Khí tức khủng khiếp hình thành như chực chờ nuốt chửng hắn ta.
Nhưng khi những luồng khí kia chạm vào người Dịch Hàn Ngọc thì biến mất tăm như thể nó chưa hề xuất hiện vậy.
Chuyện gì thế này?
Đà La Khôn nhướng mày.
"Dịch Hàn Ngọc, ngươi... tiến vào Cực Cảnh rồi!"
Giờ phút này, ông ta bỗng biến sắc.
Sao có thể! Mặc dù nhờ có viên cực đan mà nhà họ Nguyên - thế lực chống lưng cho Đà La Khôn - đã ban tặng nên ông ta mới có thể bước vào Cực Cảnh, nhưng một năm trước Dịch Hàn Ngọc còn suýt chết cơ mà, sao một năm sau cũng bước vào Cực Cảnh rồi?
Dịch Hàn Ngọc nhìn Đà La Khôn, hỏi: "Ngươi được thì sao ta không được?"
Viên huyết đan mà hắn ta được sư tổ đút cho quả thật ẩn chứa quá nhiều tinh khí thần tinh khiết nên trong vòng một năm đã giúp hắn ta hợp nhất pháp thân hoàn toàn, dung nhập vào thân xác và bước ra bước cuối cùng, tiến lên Cực Cảnh.
Dịch Hàn Ngọc không biết cực đan có công dụng gì, nhưng hắn ta biết huyết đan tuyệt đối sánh ngang với công dụng thần kỳ của cực đan!
Giờ đây, hai cường giả Cực Cảnh giằng co trên trời.
Đà La Khôn trông rất suy sụp.
Dựa vào đâu?
Tại sao chứ?
Tại sao Dịch Hàn Ngọc có thể bước vào Cực Cảnh?
Cửu Nguyên Vực này là của ông ta, chỉ có Đà La Khôn ông ta mới được bước vào Cực Cảnh!
Dịch Hàn Ngọc nhìn về phía Đà La Khôn, nói: "Chắc là ngươi dành cả một năm qua để ổn định cảnh giới đúng không? Ta chờ ngươi một năm cũng vì hôm nay đấy".
"Đà La Khôn, nhà ngươi, đáng chết!"
"Dám câu kết với Ma tộc! Tội đáng muôn chết!"
"Đi theo nhà họ Nguyên, hãm hại sư tôn ta, ngươi càng đáng chết hơn!"
Dịch Hàn Ngọc tiến lên một bước, quát lớn trong khí thế hừng hực: "Hôm nay ta phải giết ngươi!"
Đà La Khôn cười khẩy, dần dần phá lên cười sằng sặc, nói: "Ngươi giết ta ư? Ngươi là ai mà dám thở ra câu đó?"
"Ngươi là Cực Cảnh nhưng ta cũng là Cực Cảnh, ngươi giết ta nổi ư?"
Câu vừa dứt, Đà La Khôn bước tới, khí thế bàng bạc được bộc phát ra trong nháy mắt.
Hai cường giả Cực Cảnh oai phong sắp sửa khai chiến!
Giờ phút này, trời đổi sắc, sức mạnh Cực Đạo dồi dào bao phủ cả đất trời. Ngay cả hai người Huyền Nguyệt Thượng Nhân và Thanh Dương Hoa cũng cảm giác thân mình bị áp đảo tuyệt đối, không tài nào kiểm soát cơ thể nổi.
Chương 2582: Thú vị thật
Uỳnh...
Chỉ là dư âm từ cuộc giao thủ của hai vị Cực Cảnh thôi mà đã đe dọa tới tính mạng của vô số võ giả cảnh giới Chí Tôn khắp nơi.
Dịch Hàn Ngọc hóa thành tia sáng xanh, Đà La Khôn biến thành tia sáng đen, hai người đánh nhau liên tục như thể muốn cấu xé đối phương ngay lập tức.
Hiện giờ, Huyền Nguyệt Thượng Nhân và Thanh Dương Hoa đang đứng chung một chỗ, sắc mặt không được tốt cho lắm.
Sự hùng mạnh của Đà La Khôn cho hai người họ biết rằng khoảng cách giữa Chí Cao Đế Tôn và Cực Cảnh xa vô tận!
"Nghĩ kĩ lại thì ngày đó Tần Ninh mới có cảnh giới Đại Đế Tôn mà đã có thể giết Chí Cao Đế Tôn, còn đối đầu với linh giả Cực Cảnh chỉ với ba quyển Cửu Nguyên Đan Điển mà không hề nhượng bộ chút nào, đúng là ghê gớm thật".
"Phải đấy..."
Thanh Dương Hoa cười khổ: "Thiên chi kiêu tử của võ đạo mà, cái danh kiêu tử đó không phải đặt ra cho vui đâu..."
Đương nhiên hai người cũng là thiên tài khi có thể bước vào cảnh giới Chí Cao Đế Tôn, còn trở thành một trong những Chí Cao Đế Tôn mạnh nhất cả Cửu Nguyên Vực, nhưng thiên tài cũng chia cấp bậc.
"Cút!"
Giữa lúc đó, một tiếng gầm vang vọng giữa trời.
Tiếng ầm ầm liên hồi thình lình truyền đến.
Làn sóng năng lượng đáng sợ lan ra thật nhanh, khí tức khiến người ta hãi hùng chớp mắt đã giáng xuống.
Rầm, một bóng người rơi xuống.
Mặt đất tức thì rạn nứt, hàng ngàn hàng vạn kẽ nứt lan ra khắp nơi.
Lúc này, một bóng người mặc áo xanh giậm chân đáp xuống, thân hình không hề cao lớn nhưng lại vững chãi như núi.
Dịch Hàn Ngọc!
Đà La Khôn nằm dưới đất mặt mày tối sầm, khóe môi dính máu.
Đều là Cực Cảnh!
Nhưng ông ta lại thua Dịch Hàn Ngọc!
Chết tiệt!
Dịch Hàn Ngọc đứng trên trời, hờ hững nói: "Cửu Nguyên Vực không phải nơi Đà La Khôn nhà ngươi muốn làm gì thì làm!"
Một câu tuyên bố đầy dõng dạc.
Đà La Khôn không tài nào phản bác lại nổi.
"Ha ha..."
Nhưng đúng lúc này, không gian khẽ chấn động, một tiếng cười bỗng cất lên.
"Đà La Khôn, ngươi đúng là vô dụng mà, làm gì cũng không xong, ban một viên cực đan cho ngươi chỉ tổ phí của".
Sau lời châm biếm, một con thuyền thình lình xuất hiện giữa không trung.
Con thuyền ấy dài trăm trượng, cao hơn mười trượng, toàn thân có màu xanh thẫm như được chế tạo bởi sắt thép.
Nhưng con thuyền khổng lồ như thế lơ lửng ở độ cao trăm trượng mà vẫn thật vững vàng như đứng trên đất bằng vậy.
Một bóng người đang đứng tại boong thuyền.
Đó là một người thanh niên áo trắng, mái tóc dài phất phơ theo gió, khí thế độc đáo và mãnh liệt tạo cho người ta ấn tượng cao thâm khó lường.
Dịch Hàn Ngọc nhìn thanh niên mặc đồ trắng rồi đưa mắt về phía cây cờ lớn bay phần phật trên thuyền phía sau hắn ta.
Trên lá cờ khắc từ Nguyên!
Nhà họ Nguyên!
Nét mặt Dịch Hàn Ngọc trở nên âm trầm.
"Trong Thượng Nguyên Thiên có một Đại Thiên Vực và bảy đại vực, không đả động gì tới nhau, thế lực và cường giả trong Thượng Nguyên Thiên Vực không được nhúng tay vào chuyện giữa các đại vực, nhà họ Nguyên muốn làm trái ước định này sao?"
Hắn ta hờ hững hỏi.
Thanh niên đồ trắng nghe vậy thì ngắm nghía Dịch Hàn Ngọc, cười đáp: "Ước định? Ngươi là cái thá gì mà dám đề cập tới ước định của bảy thế lực lớn cấp bậc Thiên Vương trong Thượng Nguyên Thiên Vực ta?"
Bấy giờ, nhiều võ giả đều tái mặt.
Trong lúc nhất thời, hơn một trăm bóng người rời khỏi con thuyền vững chắc kia, đứng ở khắp nơi.
Hơn một trăm Chí Cao Đế Tôn!
Ai nấy đều vô cùng kinh hoàng.
Nhà họ Nguyên!
Bọn họ có nền tảng kinh khủng thế ư?
Sắc mặt Dịch Hàn Ngọc cũng không tốt đẹp gì cho cam.
"Đà La Khôn, ngươi đúng là phụ lòng mong đợi của nhà họ Nguyên ta đấy, đồ rác rưởi".
Bị chửi bới, nét mặt Đà La Khôn trông rất khó coi, nhưng ông ta không dám bác lại.
"Dịch Hàn Ngọc đúng không?"
Thanh niên nhìn về phía Dịch Hàn Ngọc, khẽ cười: "Lý Văn Trung ta đây chống mắt lên xem thực lực của ngươi được bao nhiêu!"
Dứt lời, thanh niên áo trắng tiến lên một bước, người nhẹ như chim én. Lúc này, hắn ta nắm chặt tay lại, không gian bỗng chốc sụp đổ, thẳng tay tung một cú đấm về phía Dịch Hàn Ngọc.
Bành...
Tiếng nổ trầm thấp vang lên.
Khí thế đáng sợ lan ra khắp nơi.
Giờ phút này, tất cả mọi người đều biến sắc.
Thậm chí Dịch Hàn Ngọc còn chưa kịp phản ứng đã cảm thấy ngực chấn động, phun một ngụm máu, khí tức bao quanh cơ thể tức thì yếu hẳn đi.
"Linh giả Cực Cảnh, pháp thân dung nhập vào thân xác, đạt tới cảnh giới đỉnh cao của thân xác. Ngươi chỉ mới ngưng tụ được một đạo thần văn cực hạn thôi mà xấc láo gì với ta?"
Khuôn mặt Lý Văn Trung vừa ngạo mạn vừa lạnh lùng.
Đương nhiên là một nơi như Cửu Nguyên Vực chẳng là gì với Thượng Nguyên Thiên Vực rồi.
Linh giả Cực Cảnh mà là cảnh giới cao nhất rồi ư?
Ai dám bảo đó là cao nhất rồi?
Toàn một lũ tự dát vàng lên mặt.
Lý Văn Trung nhìn Dịch Hàn Ngọc rồi đưa mắt về phía Đà La Khôn, ra lệnh: "Chút nữa đưa ta vào Tam Tử Vong Uyên".
"Ta sẽ giúp ngươi giết tên Dịch Hàn Ngọc này, nếu đã vậy rồi mà ngươi còn không thống trị được Cửu Nguyên Vực thì tự đập đầu vào miếng đậu hũ chết đi".
"Rõ!"
Đà La Khôn không dám chống trả.
Thế rồi Lý Văn Trung nhìn sang Dịch Hàn Ngọc, nói với giọng dửng dưng: "Cửu Nguyên Đan Đế, Trần Nhất Mặc, Dịch Hàn Ngọc... đều thuộc thời đại trước cả rồi, đã chết thì cứ an nghỉ đi chứ, còn chui ra huênh hoang cái oai bé tí còn lại của mình làm gì không biết?"
Hắn ta hừ lạnh rồi siết tay, không gian lại sụp xuống lần nữa.
Đây mới chỉ là sức mạnh từ thân xác của hắn ta, thể xác sau khi dung hợp với pháp thân sẽ có sức mạnh làm thay đổi đất trời, bóp nát được cả không gian.
Rắc!
Răng rắc, răng rắc!
Bỗng nhiên, cơ thể Dịch Hàn Ngọc như sắp vỡ tan, cả tai, mũi, lẫn miệng đều chảy máu đầm đìa.
"Người của nhà họ Nguyên đúng là thú vị..."
Giữa lúc đó, một giọng nói trong trẻo, lạnh lùng chợt cất lên.
Tiếng động đinh tai nhức óc truyền đến, bầu trời như đổ sụp xuống, vạn vật như đang phải gánh chịu một sức ép to lớn từ trên cao.
Không gian rách ra một khe hở.
Từng bóng người đi trên không, chậm rãi bước ra từ trong khe hở, nhìn thì từ tốn nhưng thực tế là rất nhanh.
Đi ra trước tiên là hai hàng nữ tử song song, những nữ tử ấy đều mặc váy dài, dáng người điệu đà, khí chất vô song.
Sự hiện diện của những bóng hồng làm khắp nơi ngập tràn hương thơm.
Sau lưng các nữ tử kia là một chiếc xe kéo không gió mà bay, hạ xuống trong bao khí thế hào hùng.
Chiếc xe kéo trông không hề sang trọng, cũng không rộng rãi hay lớn bằng con thuyền nhưng áp lực phát ra từ nó lại hơn xa.
Lúc này, một giọng nói thản nhiên truyền ra từ trong xe kéo.
Dịch Hàn Ngọc lập tức cảm nhận được cảm giác bị đè ép đã biến mất.
Một nhóm gần trăm người đều là nữ tử độ tuổi thanh xuân, ai cũng là mỹ nhân hiếm có.
Vậy mà giờ đây bọn họ chỉ là người mở đường, không biết nhân vật nào đang ngồi trong cỗ xe kéo đây.
Lý Văn Trung cũng nhướng mày.
"Các hạ là người phương nào?"
Hắn ta hỏi.
Nhưng nữ tử trong xe kéo không đoái hoài gì đến Lý Văn Trung, bị tấm mành bao quanh cỗ xe chắn tầm nhìn nên không một ai thấy được dung mạo của nữ tử đang ngồi trong đó.
Nữ tử từ tốn hỏi: "Ngươi là Dịch Hàn Ngọc?"
Chương 2583: Tô Uyển Nguyệt
"Thưa vâng!"
Bấy giờ Dịch Hàn Ngọc cũng biết mình phải cư xử phải phép, kính cẩn trả lời.
"Đồ đệ của Trần Nhất Mặc?"
"Vâng..."
"Đồ tôn của Cửu Nguyên Đan Đế?"
"Vâng..."
Giọng nữ tử thanh tao và êm tai đến lạ. Nàng ấy thản nhiên hỏi: "Vậy, hắn đâu?"
Dịch Hàn Ngọc ngẩn người.
Hắn là hỏi ai đây?
Sư tôn?
Hay sư tổ?
Dịch Hàn Ngọc lập tức trả lời: "Sư tổ vì cứu sư tôn nên đã vào Diêm Môn, mất tích hơn một năm rồi ạ..."
Nữ tử nghe vậy thì sửng sốt, mắng: "Tên khốn kiếp chết tiệt này!"
Dịch Hàn Ngọc được một phen ngạc nhiên hơn.
Tên khốn kiếp chết tiệt?
Nàng ấy đang mắng sư tôn hay sư tổ thế?
Hắn ta chẳng hiểu mô tê gì sất.
Lý Văn Trung thầm bất mãn, hỏi lại lần nữa: "Các hạ là người phương nào? Nhà họ Nguyên ta đang làm việc, các hạ đừng có..."
Chưa đợi hắn ta dứt lời thì một bàn tay ngọc ngà từ từ đưa ra khỏi cỗ xe kéo, kéo một góc rèm ra, để lộ một đôi mắt.
Đó là một đôi mắt tĩnh lặng như hồ tưởng chừng thấu đáo mọi thứ trên thế gian, khiến tim người ta loạn nhịp.
Những lời Lý Văn Trung muốn nói ra như nghẹn lại trong họng hắn ta.
"Nhà họ Nguyên? Chỉ là đệ tử khác họ của nhà họ Nguyên thôi mà cũng dám ngắt lời bản tọa sao?"
Câu vừa dứt, một nữ tử mặc đồ tím đứng cạnh xe kéo tiến lên, nhìn Lý Văn Trung và người nhà họ Nguyên, siết tay lại.
Con thuyền!
Từ từ méo mó, bị siết chặt, trông như sắp gãy đến nơi.
Đám người Lý Văn Trung thì như bị bóp cổ từ xa, người nào người nấy run bần bật, không thốt được một câu.
"Ngươi... ta...", Lý Văn Trung bàng hoàng đe dọa: "Ta là Lý Văn Trung của nhà họ Nguyên đấy, ngươi... ngươi muốn..."
"Nhà họ Nguyên?"
Nữ tử trong cỗ xe cất giọng từ tốn: "Nguyên Chính Tướng có tới đây cũng không dám nói kiểu đó với ta, ngươi là cái thá gì chứ?"
"Giữ mạng một tên cho hắn về báo với nhà họ Nguyên, rằng chúng mà phái người tới Cửu Nguyên Vực này nữa thì gặp ai, ta giết kẻ đó".
Ầm ầm ầm...
Trong giây lát.
Con thuyền vỡ vụn.
Từng người một nổ thành cát bụi, trôi dạt giữa bầu trời, mùi máu tanh dần truyền đi khắp nơi.
Chỉ một người còn sống.
Có điều dường như lúc này kẻ đó đã sợ mất mật, hoàn toàn không thốt ra nổi câu nào.
Xe kéo chậm rãi di chuyển.
Nữ tử ngồi trong đó tiếp tục nói: "Chuyện của Cửu Nguyên Vực, các ngươi tự xem mà làm".
Nói rồi cỗ xe biến mất...
Tất cả như một giấc mơ.
Giờ đây, Dịch Hàn Ngọc, Thanh Dương Hoa, Huyền Nguyệt Thượng Nhân vẫn còn chưa hết hãi hùng.
Võ đạo không có giới hạn!
Cuối cùng Dịch Hàn Ngọc cũng hiểu câu nói của sư tôn rồi.
Chí Cao Đế Tôn là vô địch tại Cửu Nguyên Vực rộng bao la này, nhưng trong Thượng Nguyên Thiên Vực, trong Trung Tam Thiên thì thật sự... chẳng là gì cả.
Mặt mày Đà La Khôn tái mét.
Rốt cuộc nhóm nữ tử đó là ai mà lại không để nhà họ Nguyên vào mắt thế này?
Khốn nạn!
Đà La Khôn lập tức cho rút quân, không chút nghĩ ngợi.
Dịch Hàn Ngọc thấy ông ta bỏ đi cũng không nói gì, với trạng thái hiện tại thì hắn ta không thể cản chân Đà La Khôn được.
Nhưng Dịch Hàn Ngọc cũng tò mò lắm!
Rốt cuộc nữ tử đó là người phương nào?
Là người quen của sư tôn hay sư tổ đây?
Giữa lúc đó, đoàn người cùng xe kéo lướt qua trên cao, tiến vào trong tam đại cấm địa, đi thẳng một mạch như chỗ không người.
Cỗ xe đi ngang qua một số lãnh địa của nguyên thú cấp chín, vô số nguyên thú vút qua như muốn tiêu diệt đoàn người cùng xe kéo.
Nhưng chỉ cần một trong những nữ tử kia ra tay thôi là đã có thể giết sạch nguyên thú cấp chín được võ giả Cửu Nguyên Vực xem là hung thú tuyệt thế rồi.
Quá đỗi xa vời.
Cỗ xe kéo dần dần đi tới Tam Tử Vong Uyên.
Một năm trôi qua, nơi này vẫn hoang vắng như thế.
Giờ đây, nữ tử trong xe kéo kéo rèm ra, thấy nơi cấm địa sâu hun hút có mấy ngôi nhà lá. Một bóng hình thướt tha đang đứng trước một căn nhà.
Nữ tử phất tay cho thuộc hạ dừng lại.
Nàng ấy chậm rãi bước ra.
Nữ tử mặc một bộ y phục màu hồng nhạt sáng sủa, khoác một chiếc áo lụa màu trắng, dáng đi vừa trang nhã vừa cao quý, hào hoa.
Gương mặt đẹp tuyệt trần của nữ tử không chút tì vết, cần cổ với đường cong mềm mại cùng xương quai xanh rõ ràng thật động lòng người.
Váy đong đưa, khẽ phất phơ theo gió, làn tóc mây được buộc lên nhẹ nhàng, trông thoải mái nhưng nên thơ.
Dáng điệu duyên dáng làm vui mắt bất cứ ai nhìn thấy, vừa tao nhã vừa có mấy phần cao thâm khó lường, lớp trang điểm phơn phớt không hiểu sao lại tôn thêm sự uy nghiêm cho nàng ấy.
Quả là một giai nhân tuyệt vời.
Nữ tử từ từ cất bước, nhìn về phía nữ tử mặc váy sam màu xanh lơ, vấn tóc, trông như đóa hoa sen bước ra từ hồ nước đang đứng trước nhà lá.
Hai người lại gần nhau, cả hai bỗng như đang đối đầu với nhau vậy.
Không phải bọn họ cố ý đối đầu với nhau mà giống như ông trời bắt hai người so tài một phen thì đúng hơn.
Nữ tử khoác lụa trắng thầm ngạc nhiên.
Không ngờ ở đây mà cũng gặp được một nữ tử tuyệt sắc nhường này. Nữ tử khoác lụa trắng nghĩ ngoài khí chất có vẻ hơn được một chút ra thì mình chẳng còn gì sánh bằng người đó nữa.
Hơn về khí chất là vì thực lực của nàng ấy mạnh hơn.
Nếu như nữ tử này cũng mạnh như nàng ấy thì dám cá nàng ấy sẽ lép vế nếu đặt cả hai lên bàn cân cho xem.
Nữ tử khoác lụa trắng lại gần nữ tử váy xanh, chậm rãi hỏi: "Ngươi là ai?"
Thời Thanh Trúc cũng nhìn nhóm người này.
Suốt một năm qua chưa hề có ai tới đây cả.
Nhóm người này là ai?
"Còn ngươi là ai?"
Thời Thanh Trúc cư xử đúng mực giống như khi nàng là nữ tử đẹp nhất Hạ Tam Thiên, đứng đầu Thanh Tiêu Thiên năm xưa vậy, không tỏ ra thanh cao cũng không lộ vẻ dễ gần.
Nữ tử khoác lụa trắng từ từ đi vào đình viện, ngồi lên một chiếc ghế gỗ đan mây nhỏ.
Đây chỉ là những ngôi nhà tranh đơn sơ, trong đình viện cũng trồng toàn những loài hoa bình thường.
Nhưng vì có hai nữ tử ở đây, người đứng, người ngồi nên phảng phất nơi đây là chốn thế ngoại đào nguyên, khiến người ta lưu luyến, không muốn rời đi.
"Tô Uyển Nguyệt!"
Nữ tử khoác lụa trắng nhẹ nhàng hỏi: "Còn ngươi?"
"Thời Thanh Trúc!"
Thời Thanh Trúc cũng thản nhiên trả lời.
"Thời Thanh Trúc... giống như trúc xanh, hợp với ngươi lắm..."'
Tô Uyển Nguyệt hỏi tiếp: "Ngươi ở đây làm gì? Nơi này nguy hiểm lắm!"
"Ta đang chờ người!"
"Chờ Trần Nhất Mặc à?", Tô Uyển Nguyệt nhướng mày.
"Ta chờ hắn làm gì?", Thời Thanh Trúc thẳng thắn nói: "Ta đang chờ Tần Ninh".
"Ồ..."
Nữ tử vừa giống thở phào nhẹ nhõm vừa giống bồn chồn, liếc mắt nhìn nàng mấy lần rồi khuyên: "Đừng chờ ở đây nữa, dù hắn vào từ đây cũng chưa chắc đã ra từ đây đâu".
Thời Thanh Trúc không đáp.
Nàng muốn chờ!
Hiện tại Thời Thanh Trúc đã có trí nhớ của cả hai kiếp người.
Nàng thấy mình như được sinh ra một lần nữa vậy.
Thế nên lòng yêu thương dành cho Tần Ninh cũng trở nên mãnh liệt hơn bao giờ hết.
Dù thế nào đi chăng nữa, nàng và Tần Ninh đã xóa bỏ hiềm khích năm đó, đây sẽ là một khởi đầu mới, nàng sẽ mãi chờ Tần Ninh trở về.
Nữ tử khoác lụa trắng cũng không nói gì thêm, đứng dậy đi ra ngoài đình viện, nhìn vào không khí trước mắt.
Mặt đất trải dài vô cùng vô tận, tưởng chừng không thể thấy được điểm cuối nằm ở đâu.
Nữ tử bấm đốt ngón tay, từng đốm sáng hiện ra xung quanh.
Trong chốc lát, một cánh cửa xuất hiện ở vùng đất mênh mông trước mắt.
Chương 2584: Ngươi đi với ta đi
Lòng Thời Thanh Trúc bỗng thấp thỏm.
Hình như nữ tử khoác lụa trắng có thực lực rất cao, thật sự rất hiếm thấy, còn mạnh hơn cả đám người Dịch Hàn Ngọc nữa...
Tiếng ầm ầm vang lên.
Cánh cửa ấy ngày một rõ nét, gương mặt mỹ miều của Thời Thanh Trúc ngập tràn sự mong đợi. Nữ tử này có thể mở Diêm Môn!
Một năm qua, Dịch Hàn Ngọc và những người khác đã thử rất nhiều lần nhưng hoàn toàn không cảm nhận được vị trí của Diêm Môn chứ đừng nói là triệu hồi nó đến.
Thời Thanh Trúc quan sát nhất cử nhất động của Tô Uyển Nguyệt.
Nàng ấy giơ hai tay lên, giữa mười ngón tay mịn màng đang cử động như có hàng vạn sợi tơ quấn vào không trung.
Cánh cửa ngày một rõ hơn, ngày một gần hơn.
Nhưng bỗng nhiên.
Tiếng rầm truyền đến, sợi tơ bằng kim loại gãy lìa, khuôn mặt xinh đẹp của Tô Uyển Nguyệt hơi trắng bệch, vị ngọt ngọt tanh tanh thoáng qua đầu lưỡi rồi biến mất.
Nàng ấy chậm rãi buông thõng hai tay.
"Thất bại rồi sao?"
Thời Thanh Trúc nhìn Tô Uyển Nguyệt, dò hỏi.
Tô Uyển Nguyệt gật đầu.
"Diêm Môn... không chỉ dính dáng tới Cửu Nguyên Vực mà còn dính dáng tới cả Thượng Nguyên Thiên, với thực lực của ta đúng là không thể mở nó ra được".
Nghe vậy, Thời Thanh Trúc vừa thất vọng vừa đắc ý.
Nữ tử này mạnh đến thế mà vẫn không thể mở Diêm Môn ra.
Vậy mà ngày đó Tần Ninh lại làm được.
Hắn đã mở Diêm Môn bằng cách sử dụng Ám Thiên Nhân, mộ Bất Tử và Thiên Thần Miếu.
Thảo nào hôm đó Tần Ninh nói rằng nếu giết người thì tạm thời không thể mở Diêm Môn, nếu vậy thì phải tiếp tục chờ đợi, đồng nghĩa với việc sẽ không tìm được Trần Nhất Mặc.
Với uy thế của mộ Bất Tử và Thiên Thần Miếu thì có lẽ giết mấy vị cường giả Cực Cảnh kia cũng dễ như trở bàn tay ấy nhỉ?
"Ngươi có vẻ vui nhỉ?"
Tô Uyển Nguyệt thấy Thời Thanh Trúc trông vừa vui vừa thất vọng bèn hỏi.
"Không hẳn là vui".
Thời Thanh Trúc đáp lời: "Chỉ là vì ngươi không mở được Diêm Môn trong khi hôm đó Tần Ninh lại làm được nên ta thấy chàng ấy giỏi quá thôi".
Tô Uyển Nguyệt nói bâng quơ: "Đương nhiên rồi, thiên hạ này hiếm ai sánh bằng Cửu Nguyên Đan Đế lắm, dù đây chỉ là chuyển thế của hắn".
"Nhưng ta nghĩ Cửu Nguyên Đan Đế chuyển thế cũng vì muốn bản thân mạnh hơn nhỉ?"
"Ta cũng không hiểu nổi mấy người như hắn nghĩ gì trong đầu nữa..."
Thời Thanh Trúc nhìn Tô Uyển Nguyệt, hỏi: "Ngươi biết chàng ấy à?"
"Chứ sao!"
Nàng ấy nói ngay: "Chắc cả Thượng Nguyên Thiên Vực không có ai mở được Diêm Môn đâu, chờ ở đây mãi cũng chẳng có ích gì, chi bằng ngươi đi với ta đi!"
"Ta không đi".
Thời Thanh Trúc từ chối: "Ta muốn ở lại chờ chàng ấy về".
"Ở đây chờ hắn thì qua một thời gian sát khí nơi đây sẽ ảnh hưởng đến ngươi đấy. Đi với ta đi, dù hắn trở về cũng sẽ không ở đây đâu, ngươi chờ cũng tốn công thôi!"
Nghe vậy, Thời Thanh Trúc vẫn cố chấp: "Ta không đi, ta muốn chờ ở đây!"
Tô Uyển Nguyệt nhướng mày, cười nói: "Ta nói ngươi đi thì ngươi phải đi!"
Câu này làm Thời Thanh Trúc lập tức đanh mặt.
Nhưng Tô Uyển Nguyệt vẫn nắm chặt tay nàng, đồng thời tỏa ra uy thế đáng sợ khiến Thời Thanh Trúc không tài nào động đậy nổi như biến thành một bức tượng gỗ vậy.
Tô Uyển Nguyệt đi tới trước mặt Thời Thanh Trúc, cười tủm tỉm: "Ngươi ở với ta thì Tần Ninh sẽ tới tìm ngươi. Nếu ta không nhầm thì ngươi là nữ nhân của Tần Ninh đúng không?"
"Tần Ninh tới tìm ngươi thì đương nhiên Trần Nhất Mặc cũng đi cùng sư tôn của hắn rồi, khi đó... hắn có muốn trốn tránh ta thì chạy đâu cho thoát?"
Tô Uyển Nguyệt lộ vẻ ranh mãnh.
"Ngươi đe dọa ta, cẩn thận ta mách Tần Ninh đấy".
"Mách thì mách đi, Tần Ninh mà gây khó dễ được ta hay giết ta ư? Hắn không thể".
Tô Uyển Nguyệt vung tay lên, Thời Thanh Trúc bị kéo đi, đoàn người rời khỏi đây...
Giờ phút này, Tam Tử Vong Uyên lại chìm vào tĩnh lặng.
Tiếp đó, ngày lại qua ngày, hai phe với thế lực cầm đầu là Cửu Nguyên đan tông và Đà La cung tiếp tục chém giết nhau...
Hai vị linh giả Cực Cảnh cũng không ai nhường ai, Cửu Nguyên Vực xảy ra chiến tranh liên miên...
Thời gian từ từ trôi qua, bên ngoài xảy ra chuyện gì cũng không liên quan tới Tần Ninh.
Giờ đây, hắn đang ở trong một không gian mênh mông.
Nơi này tựa như một thế giới khác vậy. Nhìn ra xa, núi non nối tiếp nhau, có rừng rậm, có hồ, đâu đâu cũng toát lên sự cổ xưa và lắng đọng.
Lúc này, bề mặt cơ thể Tần Ninh đầy rẫy vết nứt như thể sẽ nát bấy bất cứ lúc nào.
Ba quyển đan điển đã được dung hợp vào thân xác hắn.
Điều này cũng đem lại tác dụng phụ.
Với cảnh giới Đại Đế Tôn của Tần Ninh thì cho dù chịu đựng được sức mạnh của ba quyển đan điển cũng không thể sử dụng chúng một cách thuần thục, trừ khi hắn đến cảnh giới Chí Cao Đế Tôn.
Đằng sau là chín bóng người đang truy đuổi hắn sát sao.
Người cầm đầu là Nguyên Hổ của nhà họ Nguyên.
Đế giả Cực Cảnh!
"Tần Ninh, ngươi đừng có chạy!"
Nguyên Hổ bám sát sau lưng Tần Ninh, dọc đường băng qua vô số núi sông, quát: "Ngươi có thể chạy đi đâu chứ?"
Tần Ninh không quan tâm.
Đằng sau Diễm Môn là một mảnh trời, là một thế giới mãi mãi tồn tại, huyễn hoặc khó lường.
Khổ nỗi mảnh trời này quá rộng lớn!
Đám người Nguyên Hổ không biết cụ thể nơi này thế nào, nếu để Tần Ninh chạy thoát thì bao công sức của bọn họ sẽ đi tong mất.
Chỉ khi nào bắt được Tần Ninh thì mới có thể tìm ra Trần Nhất Mặc tại đây, từ đó cướp đi Cửu Nguyên Đan Điển của hắn ta.
Do đó, không được để Tần Ninh chạy thoát!
Mười bóng người, một kẻ thì chạy thật nhanh, chín kẻ thì bám theo ráo riết.
Nếu bản thân Tần Ninh không quen thuộc với địa hình nơi này thì hắn đã bị chín người kia đuổi kịp từ lâu rồi...
Dù vậy, khoảng cách giữa hai bên vẫn ngày một rút ngắn...
Trong lòng Tần Ninh càng bực bội hơn, hắn gầm lên, tiếng gầm truyền khắp trăm dặm.
"Mặc Nhi!"
Tiếng quát ấy làm núi non chấn động, chim nháo nhào bay lên trời.
Nguyên Hổ và tám người kia đều hoảng hốt.
Không thể để Tần Ninh gào lên như vậy.
Nếu không, giả sử Trần Nhất Mặc thật sự ở đây, tiếng gọi dẫn dắt hắn ta tới, hai sư đồ hội họp thì bọn họ... chết chắc!
"Mặc Nhi!"
Tần Ninh lại gầm lên.
Nhưng nơi này quá lớn, chính hắn cũng không biết Trần Nhất Mặc có còn ở đây không.
Uỳnh...
Tần Ninh đang chạy thì một đạo quyền ảnh lao tới từ phía sau.
Hắn muốn tránh đi nhưng không thể.
Trong chớp mắt, quyền phong đã nện vào ngực hắn.
Sau tiếng bốp.
Tần Ninh ngã vào sườn một ngọn núi lớn, đất đá sạt lở, nhấn chìm cả người hắn.
Trong lúc nhất thời, nhóm chín người Nguyên Hổ bao quanh Tần Ninh.
"Chạy? Ngươi chạy đi đâu?"
Lúc này, trong lòng Nguyên Hổ vô cùng phẫn nộ.
Tần Ninh phải chết!
Mới ở cảnh giới Đại Đế Tôn nhất phẩm thôi mà đã kinh khủng vậy rồi, nếu như Tần Ninh trở về trạng thái đỉnh cao chân chính thì nhà họ Nguyên... sẽ bị tiêu diệt.
Nghĩ đến đây, khát khao giết Tần Ninh để diệt trừ tai họa ngầm dâng lên trong lòng hắn ta.
Một loạt tiếng động lớn truyền đến, đất đá bị Nguyên Hổ tung chưởng đánh bay. Giờ đây, Tần Ninh đang nằm trên mặt đất, mình mẩy be bét máu, trông vô cùng thảm hại.
Hắn lạnh lùng nhìn chín người kia.
Trần Nhất Mặc không xuất hiện thì hắn đành tự thân tự lực thôi.
Nguyên Hổ sừng sộ hét: "Chạy nữa đi? Ngươi có giỏi thì chạy nữa đi?"
Câu vừa dứt, chín người đồng loạt ra tay.
Vù vù...
Nhưng giữa lúc đó, không gian bỗng chấn động nhẹ, dao động năng lượng khủng khiếp bùng nổ.
Chín kẻ vừa xông lên phút chốc bị đánh bật lại như đụng phải một sức mạnh vô hình nào đó.
"Ai đấy?"
Nguyên Hổ trầm giọng quát.
Không ai trả lời.
Nhưng bỗng có người chỉ vào đỉnh một ngọn núi.
Nơi đó có một bóng người áo trắng đang đứng. Dáng người hắn ta cao ráo, đứng một cách ngạo nghễ, chắp tay đưa lưng về phía mấy người, nhìn về hướng đông, lạnh nhạt cất tiếng.
"Tay cầm âm dương định càn khôn!"
"Cửu trọng thiên địa ta vi tôn!"
Tà áo trắng phất phơ theo gió, mang phong thái của một bậc thế ngoại cao nhân...
Chương 2585: Chỉ được phép gọi ta là Mặc Hoàng
Giờ phút này, Tần Ninh thở phào nhẹ nhõm, khuỵu xuống đất.
Hắn cũng không muốn thi triển thuật Đại Tác Mệnh, trừ khi thật sự không còn lựa chọn nào khác.
Chiêu thức này có sức công phá rất lớn nhưng lại làm tổn thương đến nền móng, đồng thời cần đánh đổi bằng một cái giá lớn hơn.
Tay cầm âm dương định càn khôn!
Cửu trọng thiên địa ta vi tôn?
Nguyên Hổ tỏ ra khó chịu, quát: "Nói cái quái gì thế hả!"
Bóng người áo trắng kia đứng chắp tay, mái tóc dài bay lất phất trong gió. Hắn ta đứng trên cao nên phảng phất như một vị thần tiên đã xa rời thế tục.
Nhưng khi nghe thấy câu nói của Nguyên Hổ, nam tử áo trắng lại giật mình như vừa chịu đả kích rất lớn, lẩm bẩm: "Không ngầu à? Bộ nghe dở lắm hay sao? Không thể nào..."
Nam tử áo trắng bỗng ưỡn người, vẫn đưa lưng với những người khác mà hô hào lần nữa.
"Tay cầm âm dương định càn khôn!"
"Cửu trọng thiên địa ta vi tôn!"
Giờ thì Nguyên Hổ hoàn toàn nổi đóa, hắn ta giận dữ hét: "Tên điên!"
Nam tử áo trắng nghe vậy thì lại một phen sang chấn, hắn ta cũng không còn trông vĩ đại nữa, tự nhủ: "Nghe hay quá trời mà, hợp với thân phận của ta biết mấy. Tay cầm âm dương, định càn khôn, cửu trọng thiên địa, ta vi tôn, vừa ngầu vừa có vần, khôn và tôn quá vần, quá ngầu rồi còn gì!"
Nguyên Hổ tức sôi máu.
"Đã không tìm được Trần Nhất Mặc rồi còn đụng phải tên thần kinh nhà ngươi nữa. Rốt cuộc ngươi là ai?", hắn ta không nhịn nổi nữa: "Gì mà tay cầm âm dương, gì mà ta vi tôn chứ, đồ dở hơi!"
Giờ phút này, bóng người áo trắng suy sụp, ngồi xổm trên đỉnh núi, vẫn lầm bầm trong tư thế quay lưng với thế giới: "Sao lại dở hơi được... rõ là ngầu lòi thế mà..."
Nguyên Hổ tức chết đi được, quát: "Chán sống rồi chứ gì, khốn kiếp!"
Lúc này, nam tử áo trắng chậm rãi đứng dậy, từ từ xoay người lại.
Thân hình cao ráo như được đúc ra từ khuôn mẫu, làn da trắng nõn, hàng lông mày sắc như đao, sống mũi cao, đôi mắt đen như mực thì sáng ngời.
Nhưng từ sống mũi đi xuống lại là một tấm lụa trắng. Nó đã che khuất nửa gương mặt của hắn ta, dù dùng hồn thức cũng không thể thăm dò vào trong.
"Ta hiểu rồi!"
Thanh niên áo trắng hờ hững nói: "Không phải lời lẽ của ta chưa đủ ngầu mà do ngươi không cảm nhận được thôi, đồ ngu!"
Nhưng giờ đây, nhóm chín người Nguyên Hổ lại hơi run lên.
"Ngươi là..."
"Ngươi... Trần Nhất Mặc!"
Tất cả mọi người đều bất ngờ thấy rõ.
Đồ đệ của Cửu Nguyên Đan Đế, Trần Nhất Mặc đây mà!
Nghe nói vào bốn vạn năm trước chưa một ai nhìn thấy mặt mũi hắn ta thế nào. Mỗi lần lộ diện, Trần Nhất Mặc đều mặc một bộ y phục màu trắng sạch sẽ tinh khôi, thích đeo lụa che mặt nên không ai thấy được khuôn mặt của hắn ta.
Thậm chí, có một thời gian không ít người còn bắt chước cách ăn mặc của Trần Nhất Mặc, hết ăn lại uống, có điều sau đó Trần Nhất Mặc đã giết khá nhiều nên không còn ai dám giả mạo hắn ta nữa.
Không ai biết vì sao Trần Nhất Mặc phải che mặt.
Nhưng hiển nhiên điều đó đã trở thành đặc điểm nhận dạng của hắn ta.
Giờ phút này, nét mặt của nhóm chín người Nguyên Hổ đổi xoành xoạch.
Đi mòn gót sắt chẳng tìm được!
Vậy mà vừa vào Diêm Môn đã bắt gặp Trần Nhất Mặc rồi.
Người này ở trong Diêm Môn thật này, hắn ta vẫn chưa chết!
Một người đã mất tích mấy vạn năm nhưng vẫn còn giống như năm xưa, không thay đổi chút nào.
Tần Ninh nhìn về phía bóng người áo trắng kia, ngã nhào vào đống đất đá.
Lúc này hắn chẳng muốn làm gì cả.
"Mặc Nhi!"
Tần Ninh từ tốn bảo: "Giết bọn nhà họ Nguyên này đi!"
Thanh niên áo trắng đứng chắp tay nhìn mấy người bên dưới, chậm rãi đưa mắt về phía Tần Ninh, nhẹ giọng quát: "Láo xược!"
Hử?
"Ta là đồ đệ của Cửu Nguyên Đan Đế và cũng là Trần Nhất Mặc. Tay cầm nhật nguyệt định càn khôn, thế giới Cửu Thiên ta vi tôn. Ngươi phải gọi ta là Trần Đan Vương... Hừm... Đan Vương chưa đủ, phải Đan Hoàng mới hợp. Thật ra ta thích được gọi là Đan Đế hơn, cơ mà sư tôn ta là Đan Đế rồi nên ta tự xưng là Đan Hoàng vậy. Hừm... Đan Đế... sau này phải bảo sư tôn ta đổi tên mới được, danh hiệu Nhất Mặc Đan Đế mới xứng với thân phận của ta..."
Thanh niên áo trắng lẩm bẩm, cứ lải nhải một mình như một tên thần kinh.
Một ông lão đứng cạnh Nguyên Hổ nói nhỏ: "Hổ lão, tên này... bị nhốt lâu quá hóa điên rồi à..."
Nguyên Hổ nhướng mày, đáp: "Cũng có thể..."
Hắn ta chưa tiếp xúc với Trần Nhất Mặc bao giờ nên cũng không biết tính cách kẻ này thế nào.
Nhưng người trước mắt giống bị điên quá, có thật là Trần Nhất Mặc không đây?
Trần Nhất Mặc bỗng quay sang Tần Ninh, khiển trách: "Không được gọi ta là Mặc Nhi, chỉ được phép gọi ta là đại nhân Đan Hoàng thôi, Nhất Mặc Đan Hoàng, Mặc Hoàng!"
Tần Ninh liếc mắt nhìn người thanh niên đồ trắng, lười đáp lời.
Nguyên Hổ quát lớn: "Trần Nhất Mặc, ngươi đang giữ Cửu Nguyên Đan Điển đúng không? Giao ra đây!"
Trần Nhất Mặc nghe vậy thì hướng mắt sang hắn ta, ánh mắt bỗng trở nên lạnh lẽo, gầm lên: "Ta đã nói, chỉ được phép gọi ta là Đan Hoàng!"
Bị Trần Nhất Mặc nhìn chòng chọc, Nguyên Hổ bỗng thấy người lạnh ngắt.
Nhưng hắn ta vào đây để tìm kiếm Trần Nhất Mặc và Cửu Nguyên Đan Điển, chẳng có gì phải sợ Trần Nhất Mặc cả!
Mới bốn vạn năm trôi qua thôi mà!
Chắc gì Trần Nhất Mặc đã đột phá cấp bậc cao nhất của Cực Cảnh!
Cùng lắm là đế giả Cực Cảnh thôi, mắc mớ gì phải sợ hắn ta?
Nguyên Hổ hừ lạnh: "Thời đại đã thay đổi rồi, không còn Cửu Nguyên Đan Đế nữa đâu, Trần Nhất Mặc ngươi là cái thá gì chứ?"
"Đan Hoàng?"
"Ngươi mà xứng với vị trí đó ư?"
Ngươi mà xứng với vị trí đó ư?
Câu hỏi ấy như đã kích động dây thần kinh của Trần Nhất Mặc khiến hắn ta lập tức sa sầm nét mặt, nhìn Nguyên Hổ, nói với vẻ bực tức: "Chỉ là một đế giả Cực Cảnh nhỏ bé thôi mà cũng dám phát ngôn bừa bãi trước mặt bản hoàng? Đáng chết!"
Đám người Nguyên Hổ vừa nghe thấy câu này thì không dám manh động nữa.
"Đại Hoàng!"
"Nhị Hoàng!"
"Tam Hoàng!"
"Cắn chết bọn chúng".
Trần Nhất Mặc khịt mũi khinh thường: "Người của nhà họ Nguyên à? Bản hoàng mà không phải người dẫn lối cho nhà họ Nguyên thì nào có chuyện bị nhốt tại đây bốn trăm năm chứ? Không có cách nên chẳng ra khỏi đây được. Vừa thấy bản mặt nhà họ Nguyên các ngươi là bản hoàng tức sôi máu!"
Hắn ta vừa dứt câu thì những tiếng gió rít thình lình truyền đến từ ba hướng quanh ngọn núi.
Chỉ thấy ba con chó Đại Hoàng giống nhau y đúc bao vây chín người Nguyên Hổ từ ba hướng, dồn bọn họ vào một góc.
Đám người Nguyên Hổ nổi cơn thịnh nộ, đồng loạt bùng nổ.
Cả chín người đều là cường giả tôn giả Cực Cảnh hoặc đế giả Cực Cảnh, mỗi người đều nổi tiếng khắp Thượng Nguyên Thiên Vực, ai nghe cũng sợ.
Phải có bản lĩnh mới dám đến đây chứ?
Ầm...
Trong lúc nhất thời, ba con chó vàng xông đến.
Khí thế khủng khiếp bộc phát ra, để lộ khí tức khiến người ta hãi hùng.
Ba con chó vàng kia cao khoảng trăm trượng, chẳng khác gì con chó tầm thường ở thôn xóm, khác một chỗ là kích cỡ to hơn thôi.
Nhưng giờ đây, khi chúng nó bùng nổ sức mạnh thì tỏa ra uy thế mạnh mẽ và đáng sợ đến mức khiến cả Nguyên Hổ cầm đầu đội ngũ cũng bị đè ép dữ dội.
"Chết tiệt!"
Hắn ta gầm lên, thét: "Trần Nhất Mặc, ngươi đừng có không biết điều!"
"Láo toét!"
Trần Nhất Mặc gân cổ gào vào trời: "Đến Cửu Nguyên Đan Đế cũng không được gọi thẳng tên húy của bản hoàng, ngươi là ai mà dám gọi thẳng tên húy của ta? Tự tìm cái chết!"
"Đại Hoàng, Nhị Hoàng, Tam Hoàng, cắn chết bọn hắn!"
Ba con chó Đại Hoàng nhe răng, thế công càng ngày càng mạnh...
Bình luận facebook