-
Chương 2576-2580
Chương 2576: Ngươi là người của Bắc Tuyết Thiên?
Tiếng thở dài vang lên, chỉ thấy không gian bị xé rách, một bàn tay to lớn che trời vươn ra, rồi trực tiếp bắt lấy bàn tay của Ám Thiên Nhân.
Giờ phút này, Hứa Thất Dạ mới có thể thở phào nhẹ nhõm, hắn ta lập tức trốn ra xa, tụ họp với hai người Mạc Ngọc Châu và Lý Văn Hiện.
Vừa rồi ba người có bao nhiêu lạnh nhạt, bàng quan, thì giờ phút này có bấy nhiêu chật vật không thể tả.
Bàn tay to lớn kia cầm lấy cánh tay của Ám Thiên Nhân, lúc này, một bóng người chậm rãi đi ra.
Người nọ mặc trang phục màu xám, hai bên tóc mai hơi bạc, dáng người không cao không thấp, đôi mắt hẹp dài, mỗi một bước đi, tựa như là cả đất trời đều chuyển động theo bước chân của ông ta.
Lúc này, tất cả mọi người đều tê cả da đầu! Đây rốt cuộc là nhân vật có cấp bậc khủng bố gì?
Đây chính là Cực Cảnh sao?
Ánh mắt Tần Ninh cũng nhìn về phía người kia.
Ba người Mạc Ngọc Châu, Lý Văn hiện và Hứa Thất Dạ đều đang run rẩy, trong lòng vẫn còn sợ hãi nhìn về phía Tần Ninh, sắc mặt khó coi.
Bọn họ là thiên chi kiêu tử, cường giả Cực Cảnh, Cửu Nguyên Vực khổng lồ như thế, nhưng đối với ba người bọn họ mà nói, chẳng qua chỉ là một góc trời nho nhỏ, ở nơi này, không có ai là đối thủ của bọn họ, thế nhưng hiện tại, lại suýt chút nữa bị Tần Ninh giết chết.
Người đàn ông trung niên nhìn về phía ba người, chậm rãi nói: “Đan đế năm đó, hay yêu nghiệt bây giờ, há lại là người mà ba người các ngươi có thể đối phó được?
Không biết tự lượng sức mình!”
Nghe được lời răn dạy, ba người đều im lặng cúi đầu, không lên tiếng phản bác.
Lúc này, người đàn ông trung niên bước lên phía trước, nhìn về phía Tần Ninh.
“Xưng tên ra đi”.
Tần Ninh trực tiếp mở miệng nói.
“Nhà họ Nguyên, Nguyên Thuần!”
Người đàn ông trung niên không chút kiêng dè nói.
“Cánh tay của nhà họ Nguyên, vươn ra cũng thật dài…”, lúc này, mọi người xung quanh đều đã biết, ba người Lý Văn Hiện, Hứa Thất Dạ, Mạc Ngọc Châu cũng xuất thân từ nhà họ Nguyên, cũng biết, nhà họ Nguyên là một trong bảy thế lực lớn cấp bậc Thiên Vương đến từ Thượng Nguyên Thiên Vực.
Vị Nguyên Thuần này, không cần nói cũng biết, rõ ràng là cường giả Cực Cảnh mạnh hơn rất nhiều so với ba người Lý Văn Hiện.
“Cửu Nguyên Vực, đáng giá để nhà họ Nguyên các ngươi phái cường giả Cực Cảnh tới sao?”
Cho dù là ở trên Thượng Nguyên Thiên Vực, trong bảy thế lực lớn cấp bậc Thiên Vương, cường giả Cực Cảnh cũng không phải là như cải trắng ngoài trợ, vơ một cái là được cả một bó to.
Mấy vị cường giả Cực Cảnh này, hiển nhiên là có mục đích không đơn giản.
Tần Ninh nhìn Nguyên Thuần, hờ hững nói: “Vì sao các ngươi lại đến đây?”
Vì Trần Nhất Mặc, hay là vì Cửu Nguyên Đan Điển?”
Giờ phút này, Nguyên Thuần im lặng không nói gì.
Ma tộc Thanh Mộc! Ma tộc Ám Nguyệt! Ma tộc Kim Nguyệt! Tam đại Ma tộc này đã chiếm cứ Cửu Nguyên Vực trong một thời gian dài, mà đối với chuyện này, nhà họ Nguyên cũng là vô tình phát hiện ra, sau đó bọn họ nghĩ ra một biện pháp.
Dựa vào cuộc chiến của tam đại Ma tộc và võ giả trong Cửu Nguyên Vực, mở ra Diêm Môn, tìm Trần Nhất Mặc, ép Trần Nhất Mặc giao Cửu Nguyên Đan Điển ra.
Bên ngoài nhìn vào thì trông có vẻ như là Ma tộc giao chiến với võ giả Cửu Nguyên Vực, là do Ma tộc muốn thâu tóm Cửu Nguyên Vực.
Thế nhưng trên thực tế, cũng là do một tay nhà họ Nguyên thúc đẩy.
Kế hoạch ban đầu chính là Ma tộc chiến thắng, võ giả Cửu Nguyên Vực suy tàn, sau đó bọn họ sẽ xuất hiện, tiêu diệt tam đại Ma tộc, tìm được Trần Nhất Mặc, cướp lấy Cửu Nguyên Đan Điển.
Thế nhưng không ngờ tới kế hoạch của Ma tộc lại loạn hết cả lên, khiến cho kế hoạch của bọn họ cũng bị ảnh hưởng.
Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau lưng.
Chỉ là trước mắt, ve lại biến thành chim ưng! Nguyên Thuần nhìn thoáng qua Đà La Khôn, thản nhiên nói: “Ngươi đã làm một chuyện tốt”.
Lúc này, Đà La Khôn run rẩy, cả người căng thẳng, không dám phản bác.
Vị này chính là cường giả Chí Cao Đế Tôn đứng đầu Cửu Nguyên Vực, giờ đây lại không dám thở mạnh.
Tần Ninh nghe vậy thì chậm rãi nở nụ cười.
“Ta hiểu rồi, thì ra là ván cờ này bên trong ván cờ kia!”
Tần Ninh cười nói: “Tam đại Ma tộc muốn nuốt chửng lãnh thổ của Cửu Nguyên Vực để tự do phát triển, Đà La Khôn hợp tác cùng bọn chúng, thế nhưng trên thực tế, phía sau Đà La Khôn là người nhà họ Nguyên các ngươi, các ngươi bày ra tai nạn này, cũng là vì muốn mở ra Diêm Môn, tìm Cửu Nguyên Đan Điển phải không?”
“Thì ra là thế…”, giờ phút này, xem như là Tần Ninh đã hoàn toàn hiểu hết mọi chuyện.
“Thượng Nguyên Thiên Vực, nhà họ Nguyên, thật to gan”.
Tần Ninh hờ hững nhìn về phía Nguyên Thuần, lạnh lùng quát: “Cho dù ta ngã xuống, nhưng Trần Nhất Mặc cũng là đệ tử của ta, xem ra là người nhà họ Nguyên chán sống rồi!”
“Nguyên Chính Tướng, cũng chán sống rồi sao?”
Nguyên Chính Tướng! Tộc trưởng nhà họ Nguyên trong Thượng Nguyên Thiên Vực, cường giả Cực Cảnh tiếng tăm lừng lẫy.
Lúc này, Nguyên Thuần nhìn về phía Tần Ninh, bất đắc dĩ nói: “Không ngờ rằng Cửu Nguyên Đan Đế vẫn chưa thành tiên mà lại chuyển kiếp làm người lần nữa, thực sự là không nghĩ tới…”, thế nhưng, chuyện đã đến nước này rồi, đã không còn đường lui.
“Cửu Nguyên Đan Điển, tổng cộng có chín quyển, ba quyển trước là một tầng, ba quyển giữa là một tầng, ba quyển sau là một tầng”.
Nguyên Thuần thản nhiên nói: “Tần Ninh, nếu như ngươi đã là Cửu Nguyên Đan Đế chuyển kiếp sống lại, vậy thì giao ra ba quyển giữa và ba quyển sau đi!”
Cửu Nguyên Đan Điển, cả chín quyển đều khác nhau.
Đây là do năm đó, Cửu Nguyên Đan Đế sáng tác những quyển đan điển ở những thời gian khác nhau.
Bởi vậy, nội dung ghi trong ba quyển đan điển khác nhau, chất liệu được sử dụng để chế tạo cũng không giống nhau.
Ba quyển trước, được Cửu Nguyên Đan Đế tạo ra khi bản thân là đan sư Chí Tôn.
Ba quyển giữa, được Cửu Nguyên Đan Đế tạo ra khi là đan sư Cực Cảnh.
Ba quyển giữa, mới có hiệu quả sử dụng đối với bọn họ.
Giờ phút này, Tần Ninh từng bước bước ra, cười lớn.
“Được được được!”
Một lời vừa dứt, ánh mắt Tần Ninh trở nên lạnh lùng, hắn nhìn chằm chằm vào Nguyên Thuần, quát: “Nhà họ Nguyên, gan chó rất lớn, nếu như không sợ diệt tộc thì cứ đến tranh đoạt!”
Lúc này, Nguyên Thuần lạnh lùng nhìn Tần Ninh.
Cửu Nguyên Đan Đế năm đó, bây giờ là Đại Đế Tôn tầng một, hơn nữa, còn nắm giữ sức mạnh của Ám Thiên Nhân, vô cùng cường đại.
Ông ta, thực sự có thể giết chết vị Cửu Nguyên Đan Đế chuyển kiếp này sao?
Nguyên Thuần khẽ nói một câu, bàn tay nắm chặt, hào quang trong cơ thể lập tức ngưng tụ lại, nhất thời, cả đất trời lúc này như có một luồng ánh sáng khủng bố càn quét qua.
Hư không giống như rạn nứt ra.
Tần Ninh nhíu mày.
Mà cùng lúc đó, bên ngoài Tam Tử Vong Uyên, tại Tam Tử Địa, bóng dáng của một lão đạo sĩ áo đỏ xuất hiện, ông ta nhìn về phía ánh sáng khủng bố từ trên trời giáng xuống kia, thân thì lảo đảo, suýt chút nữa đã ngã ngào trên mặt đất.
Mà lúc này, bên trong ánh sáng kia, ngưng tụ thành một đôi mắt màu vàng, nhìn về phía lão đạo sĩ, bàn tay nắm chặt.
Lão đạo sĩ không nói hai lời, nháy mắt ngưng tụ ra hơn vạn trận văn, bao phủ xung quanh thân mình.
“Hửm?”
Trong ánh hào quang, một âm thanh kinh ngạc vang lên, khẽ nói: “Ngươi là người của Bắc Tuyết Thiên?”
Toàn thân lão đạo sĩ chảy mồ hôi ròng ròng, nhưng bên ngoài vẫn cứng rắn nói: “Đúng!”
“Ngươi và Chiêm Ngưng Tuyết của Phong Thiên Tông có quan hệ gì?”
Âm thanh của người nọ mang theo vài phần cương quyết nói.
Lúc này, đạo sĩ áo đỏ cười nói: “Phong Thiên Tông… chẳng qua là ta may mắn từng được tiến vào Phong Thiên Tông mà thôi”.
Trong hào quang, thân hình kia dường như là do dự một chút, sau đó nói: “Trung Tam Thiên, Cửu Đại Thiên đều không có liên quan gì đến nhau, nơi này là Thượng Nguyên Thiên, không chào đón người của Bắc Tuyết Thiên”.
Nói xong, luồng hào quang nháy mắt xâm nhập vào trong Tam Tử Vong Uyên, biến mất không thấy đâu.
Mà lúc này, mồ hôi lạnh của đạo sĩ áo đỏ rút đi, ông ta thở hổn hển từng hơi, hùng hùng hổ hổ nói: “Đồ thối ta, không phải là đế giả Cực Cảnh thôi sao?
Đi đến Bắc Tuyết Thiên mà ngông cuồng như vậy, đã đủ để cho ngươi chết một vạn lần, gặp được đại nhân nhà ta, chỉ cần ra tay một phát là có thể bóp chết con nghé con nhà ngươi!”
Có điều, tuy rằng nói như thế, nhưng lão đạo sĩ cũng không dám dừng lại, khẽ nói: “Tiểu Tần công tử, vốn dĩ định cứu ngươi một mạng, thế nhưng lão đạo sĩ ta cũng bất lực, tạm biệt tạm biệt…”, nói xong, lão đạo sĩ hoá thành một bóng đỏ, biến mất không thấy đâu…
Chương 2577: Cảm ơn Đan Đế quá khen
Lúc này, bên trong Tam Tử Vong Uyên.
Trận chiến của Ma tộc và Nhân tộc càng ngày càng nghiêm trọng, mấy vạn võ giả cảnh giới Tiểu Đế Tôn, Đại Đế Tôn, Chí Cao Đế Tôn và đám Ma tộc vẫn luôn chém giết ở phạm vi trăm dặm khắp xung quanh.
Mà khu vực chính giữa, trước ba ngọn núi lớn vẫn chỉ có một nhóm người nhỏ.
Cũng là một nhóm người mạnh nhất.
Lúc này, Nguyên Thuần thở hồng hộc, sắc mặt tái nhợt.
Ba người Hứa Thất Dạ, Lý Văn Hiện, Mạc Ngọc Châu bảo vệ ở phía trước Nguyên Thuần, nhìn về phía đám người, đương nhiên, chủ yếu là nhìn Tần Ninh.
Lúc này Tần Ninh nhìn thoáng qua bốn phía.
Ma tộc không gây ra được sóng gió gì.
Dịch Hàn Ngọc sẽ không chết.
Huyền Nguyệt Thượng Nhân và Thanh Dương Hoa còn rất tốt.
Mà hai người Thánh Vô Khuyết và Đà La Khôn cũng không hề bị thương.
Tần Ninh suy nghĩ một chút, trong lòng đã có ý định.
Sau đó hắn đưa mắt nhìn về phía Cơ Thi Dao và Duẫn Khả Vi, lại nhìn về phía Thời Thanh Trúc, Lý Nhàn Ngư.
Lúc này bên trong Tam Tử Vong Uyên, không gian đột nhiên không ngừng dao động, khí tức mạnh mẽ trong nháy mắt bộc phát.
Một khí thế còn khủng bố hơn Nguyên Thuần vừa rồi lan ra khắp trời đất.
Từng luồng ánh sáng giống như thiên thạch, như biển gầm, lúc này rơi xuống mặt đất.
Khí thế kinh khủng kia làm cho tất cả Chí Cao Đế Tôn ở đây đều cảm giác, giống như mình là một chiếc thuyền lá lênh đênh trong biển rộng, cô độc, nhỏ yếu và bất lực.
Đây là chênh lệch giữa thực lực tuyệt đối, thực lực khác nhau một trời một vực.
Trong phút chốc, chín bóng người xuất hiện ở phía trước bốn người Nguyên Thuần.
Khi chín bóng người kia xuất hiện, ba người Lý Văn Hiện, Hứa Thất Dạ, Mạc Ngọc Châu lập tức cảm thấy hai đầu gối mềm nhũn, quỳ rạp xuống đất.
Cho dù là ba thiên tài lúc nhìn thấy những bóng người đó, trong lòng cũng vô cùng hoảng sợ.
Có điều Tần Ninh chỉ là Cửu Nguyên Đan Đế chuyển thế, về phần mấy vị này là dốc hết toàn lực sao?
Vừa rồi Nguyên Thuần đại nhân đã dẫn mấy vị này xuất hiện ở đây sao?
Giờ phút này, ba vị thiên tài nhìn về phía Tần Ninh, đều hiểu kẻ này chết chắc rồi.
Trong chín bóng người kia có tám người ở phía sau, một người đứng chắp tay ở phía trước.
Một người đàn ông với cơ thể to lớn cao khoảng hai thước, mặc một bộ trường sam thể hiện ra khí chất kinh khủng, mái tóc dài hơi trắng, thế nhưng khuôn mặt lại giống như ba mươi, bốn mươi tuổi.
Tần Ninh cũng nhìn về phía người này.
Thượng Nguyên Thiên.
Có một Đại Thiên Vực, bảy đại vực.
Một Đại Thiên Vực chính là Thượng Nguyên Thiên Vực, ví dụ như Cửu Nguyên Vực chỉ là một trong bảy đại vực.
Thượng Nguyên Thiên Vực là trung tâm của Thượng Nguyên Thiên, là nơi mạnh nhất.
Trên thực tế, Trung Tam Thiên, chín Thiên Vực đều là như thế.
Thất Thiên Vương trong Thượng Nguyên Thiên Vực có thể nói là bảy đại đế quốc, trải rộng khắp toàn bộ Thượng Nguyên Thiên, căn cơ thâm sâu.
Nhà họ Nguyên có thể nói là thế lực đứng đầu trong Thất Thiên Vương! Giờ phút này, người đàn ông cao lớn vừa xuất hiện này có thực lực mạnh hơn Nguyên Thuần quá nhiều.
"Nguyên Thuần, chuyện này là thật sao?"
Người đàn ông kia trực tiếp mở miệng nói.
Lúc này Nguyên Thuần chắp tay nói: "Khởi bẩm đại nhân, là thật".
Người đàn ông nhìn về phía Tần Ninh, ánh mắt tràn ngập dò xét.
"Nghĩ đến cũng đúng...", người đàn ông chậm rãi nói: "Có thể dung hợp Cửu Nguyên Đan Điển, ngoại trừ mạch của Cửu Nguyên Đan Đế ra thì không ai có thể làm được...", "Ba quyển hạ đã có thể để một vị Đại Đế Tôn có được thực lực Chí Cao Đế Tôn, Cửu Nguyên Đan Điển là cuốn sách cái thế, quả đúng là vậy!"
Giờ phút này, Tần Ninh nhìn chín người kia, nhíu mày lại.
Cường giả Cực Cảnh! Chí Tôn Cảnh Giới phân ra thành cửu cảnh Chí Tôn, đạo pháp thân vô cùng tận.
Vượt qua giới hạn Chí Tôn, pháp thân dung hợp vào bên trong thân xác, trở thành duy nhất, đó chính là bước vào Cực Cảnh.
Cực Cảnh! Bốn đại cảnh giới.
Linh Cực Cảnh! Thiên Cực Cảnh! Đạo Cực Cảnh! Đế Cực Cảnh! Đây là cách gọi phổ biến, mà ngoài ra bốn đại cảnh giới này cũng có một cách gọi khác.
Linh giả Cực Cảnh! Thiên giả Cực Cảnh! Tôn giả Cực Cảnh! Đế giả Cực Cảnh! Bốn đại cảnh giới là một mức tăng bản thân và truy đuổi giới hạn mới của võ giả sau khi vượt qua Chí Cao Đế Tôn.
Ba người Hứa Thất Dạ, Lý Văn Hiện, Mạc Ngọc Châu đều là linh giả Cực Cảnh, thiên tài Linh Cực Cảnh.
Mà Nguyên Thuần thì là thiên giả Cực Cảnh, cao thủ thiên giả Cực Cảnh.
Về phần tám người này... Ít nhất cũng phải là Đạo Cực Cảnh, tôn giả Cực Cảnh.
Giờ phút này, Tần Ninh nhìn về phía chín người, khẽ mỉm cười nói: "Không hổ là nhà họ Nguyên, phát triển mạnh mẽ như thế".
Nghe thấy lời này, người đàn ông cao lớn tóc trắng lại cười nói: "Đan Đế đừng trêu ghẹo chúng ta, so với tám Thiên Tướng khác, Thượng Nguyên Thiên qua nhiều năm như vậy đã yếu đi rất nhiều rồi...", "Tại hạ là Nguyên Hổ của nhà họ Nguyên!"
Tần Ninh nhìn về phía Nguyên Hổ, cười nói: "Không trêu ghẹo, vừa ra tay đã gọi ra được một vị đế giả Cực Cảnh, tám vị tôn giả Cực Cảnh, khoa trương như thế cũng chỉ có nhà họ Nguyên các ngươi thôi".
Nguyên Hổ khách khí nói: "Cảm ơn Đan Đế quá khen".
"Trên thực tế, chúng ta cũng không muốn đối đầu với Đan Đế, nếu biết Đan Đế chuyển thế trở về, nhà họ Nguyên ta tuyệt đối sẽ không bước vào Cửu Nguyên Vực này một bước, thế nhưng việc đã đến nước này, ta nghĩ Đan Đế cũng sẽ không dừng tay đúng không?"
Tần Ninh nghe vậy liền gật đầu.
Nguyên Hổ tiếp tục nói: "Năm đó Đan Đế vô cùng nổi tiếng ở Cửu Nguyên Vực, cũng rất nổi tiếng ở Thượng Nguyên Thiên, không ai không biết, không người không hay, còn người trông mong Đan Đế trở về".
"Lần này nếu để ngươi sống sót, nhà họ Nguyên ta sẽ gặp tai hoạ ngập đầu".
Ý trong lời nói của Nguyên Hổ đã rất rõ ràng.
Nếu như đụng phải Tần Ninh ở chỗ khác, biết được thân phận của Tần Ninh, nhà họ Nguyên sẽ chiêu đãi hắn như một vị khách quý cao cấp nhất.
Nhưng bây giờ... nhà họ Nguyên đang có ý đồ tranh giành Cửu Nguyên Đan Điển, giết chết Trần Nhất Mặc, Cửu Nguyên Đan Đế làm sao có thể nhịn được mối hận này?
Uy nghiêm của Đan Đế! Há có thể khinh nhờn?
Tần Ninh cũng hiểu được.
Chỉ là Nguyên Hổ này quả thực là một người cực kì quả quyết.
Cũng là người rất thông minh.
Trò chuyện cùng người thông minh không mệt.
Tần Ninh lập tức nói: "Nếu đã thế, thật ra ta rất hiếu kì, năm đó có thể đẩy Trần Nhất Mặc vào bên trong Diêm Môn, tất nhiên không phải võ giả bên trong Cửu Nguyên Vực, chỉ sợ cũng là nhà họ Nguyên các ngươi đúng không?"
Nguyên Hổ không nói gì.
"Nếu năm đó đã có thể đẩy hắn ta vào bên trong Diêm Môn, vì sao nhất định cứ phải chờ tới bây giờ mới mở Diêm Môn ra lần nữa?"
Nghe thấy lời này, sắc mặt Nguyên Hổ không tốt lắm.
Sau một lúc lâu, Nguyên Hổ mới nói: "Năm đó Trần Nhất Mặc bị ép vào bên trong Diêm Môn, đúng là chúng ta đã muốn mở ra, thế nhưng cho dù là Đế giả ra tay cũng không thể phá vỡ được nơi đây, trừ khi có đại thần thông...", "Mà vừa ta đã nói có một số người để ý đến Đan Đế, để ý đến đồ đệ của ngươi, nhà họ Nguyên chúng ta không có khả năng hành động trắng trợn, vì có đủ nguyên nhân cản trở nên chỉ có thể không ngừng làm cấm chế suy yếu, chờ đến một ngày này mới ra tay...", Tần Ninh lập tức cười nói: "Ta hiểu rồi, chắc lúc đó Nhất Mặc đã khởi động cấm chế do ta để lại, các ngươi tốn mấy vạn năm mới phá được cấm chế".
"Hơn nữa có người là muốn tìm Nhất Mặc, nếu các ngươi hành động quá lớn, bị người khác phát hiện, đến lúc đó sẽ phiền toái... Cho nên, lấy Ma tộc làm đại diện, các ngươi ở sau lưng... Kế hoạch rất tốt".
Nguyên Hổ trầm mặc.
Vì Trần Nhất Mặc, vì Cửu Nguyên Đan Điển, chờ đợi hơn bốn vạn năm không tính là gì.
"Thế nhưng...", chỉ là vào lúc này, Tần Ninh lại lên tiếng lần nữa.
"Thế nhưng các ngươi không nghĩ tới sao?
Cấm chế do ta để lại phải mất hơn bốn vạn năm, các ngươi mới có thể phá vỡ để bước vào, không sợ ta... giết các ngươi sao?"
Vừa dứt lời, một sát ý trong cơ thể Tần Ninh tràn ngập khắp mặt đất.
Chương 2578: Vào Diêm Môn
Từ việc tranh chấp nội bộ của Ma tộc và Cửu Nguyên Vực lúc đầu, đến bây giờ nhà họ Nguyên xuất hiện.
Tất cả đã rất rõ ràng.
Giờ phút này căng thẳng trong lòng Tần Ninh đã được hóa giải.
Người đứng phía sau là nhà họ Nguyên.
Thật to gan! Điều này khiến Tần Ninh vô cùng giận dữ.
Mà lúc này, trong lòng chín người Nguyên Hổ lại cảm thấy nặng nề, thi nhau đề phòng nhìn về phía Tần Ninh.
Không ai sẽ xem thường Cửu Nguyên Đan Đế, cho dù là chuyển thế trở về, dù chỉ là cảnh giới Đại Đế Tôn.
Nếu như Tần Ninh là Cửu Nguyên Đan Đế đỉnh phong năm đó, lúc này bọn họ còn không có cả dũng khí đứng trước mặt Tần Ninh.
Giờ phút này, chín người âm thầm ngưng tụ khí tức, chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nào.
Thế nhưng đột nhiên, sát khí quanh người Tần Ninh lại biến mất vô hình.
Hắn quay lại nhìn thoáng qua ba ngọn núi lớn kia, cảm thán một tiếng.
Tay trái nhẹ nhàng vuốt ve Thiên Thần Miếu, tay phải lướt qua quan tài mộ Bất Tử, thở dài.
"Nếu giết các ngươi, bằng thực lực cảnh giới bây giờ của ta, ta cũng không thể tiến vào bên trong Diêm Môn được...", "Thế nhưng đồ nhi ngốc của ta đã ở trong Diêm Môn gần bốn vạn năm, ta lo lắng hắn ta xảy ra vấn đề gì...", chín người Nguyên Hổ nhìn chằm chằm quan tài mộ Bất Tử, Thiên Thần Miếu đang tỏa ra ánh sáng vàng kia.
Trong mấy vạn năm nay, không ít cường giả nhà họ Nguyên muốn làm suy yếu uy lực của cấm chế, có người muốn mở quan tài ra, tiến vào thần miếu, thế nhưng tất cả đều bỏ mình, không hề có một ngoại lệ.
Cửu Nguyên Vực, tam đại cấm địa cũng không phải chỉ là hư danh.
Quan tài! Thần miếu! Cho dù là bọn họ cũng vô cùng e dè.
Trong lòng Tần Ninh chưa hề có sự do dự, hắn nhìn sang một bên, cơ thể trăm trượng của Ám Thiên Nhân lúc này trở lại bên cạnh Tần Ninh.
"Không phải muốn tìm Trần Nhất Mặc, tìm kiếm Cửu Nguyên Đan Điển sao?"
Tần Ninh lặng lẽ nhìn về phía Nguyên Hổ, hờ hững nói: "Nếu như dám thì cứ tới đi!"
Vừa hét xong một câu, Tần Ninh nắm bàn tay lại.
Cơ thể trăm trượng của Ám Thiên Nhân lập tức tan ra từng khúc, hóa thành vực sâu bóng tối vô tận.
Lúc này vực sâu tối đen kia bay thẳng về phía ba ngọn núi lớn, khí thế kinh khủng phóng lên tận trời.
Mà cùng lúc đó, bên trong Thiên Thần Miếu, ánh sáng màu vàng phun trào ra, khí thế kinh khủng bộc phát.
Ánh sáng vàng trải thành một con đường rộng trăm trượng, dài vô tận, lan tràn đến bên trong ba ngọn núi lớn.
Mà vào lúc này, ba ngọn núi lớn đã thay đổi! Núi lớn đột ngột mọc lên từ mặt đất, hóa thành ba luồng ánh sáng chọc trời, ngạo nghễ đứng trong hư không như là thần binh trấn thế.
Mà quan tài kia cũng dần dần tan rã, hóa thành từng bậc cầu thang, trải ra dưới chân Tần Ninh.
Giờ phút này, Ám Thiên Nhân, quan tài mộ Bất Tử, Thiên Thần Miếu giống như vừa xung phong, tấn công, làm nền, trải ba ngọn núi lớn thành một con đường, tạo ra những bậc thang.
Mà ba ngọn núi lớn kia vang lên một tiếng ầm, từ từ mở ra.
Một luồng ánh sáng chiếu ra khắp toàn bộ khu vực bên trong Tam Tử Vong Uyên.
Mà bên ngoài cơ thể Tần Ninh dường như có huyết văn vô tận lan ra, hình như có khí tức sinh mệnh vô tận trôi qua, cả người hắn nhìn như có thể sẽ vỡ nát bất cứ lúc nào.
Nhưng dường như hắn lại không có cảm giác gì, vừa sải bước lên trên bậc thang, quay lại nhìn về phía chín người, cười lạnh một tiếng nói: "Trần Nhất Mặc là do các ngươi ép vào chỗ này, Cửu Nguyên Đan Điển cũng ở đây, là thứ mà các ngươi muốn, nếu dám đến, vậy cứ đến đi!"
Hắn hoàn toàn có thể lấy sức mạnh của quan tài, uy lực của thần miếu để giết chín người này, đương nhiên cũng cần bỏ ra cái giá khổng lồ, ít nhất cũng phải gần chết.
Nhưng nếu làm như thế, lấy thực lực của hắn sẽ không có cách nào mở được Diêm Môn.
Như vậy, hắn sẽ lại chậm trễ không ít thời gian để tìm Trần Nhất Mặc.
Cho nên, Tần Ninh từ bỏ.
Giờ phút này, chín bóng người đứng ở trước cầu thang, không nhúc nhích tí nào.
Nguyên Thuần đi lên phía trước, chắp tay nói: "Đại nhân, cẩn thận có bẫy...", "Không sao cả!"
Nguyên Hổ nhìn dáng vẻ thê thảm của Tần Ninh, lại nói: "Nếu chết, hắn cũng không sống nổi, không có quan tài và thần miếu kia, hắn cũng không có sức uy hiếp gì...", "Nguyên Thuần, lập tức trở về nhà họ Nguyên thông báo cho tộc trưởng việc này!"
Nghe thấy thế, Tần Ninh nhìn về phía Nguyên Thuần, Lý Văn Hiện, Hứa Thất Dạ, Mạc Ngọc Châu, cười nhạt một tiếng nói: "Bọn họ cũng đi chứ?"
Nghe hắn nói như thế, Nguyên Hổ biến sắc, bàn tay nắm chặt lại, một luồng ánh sáng bao trùm bốn người, sau đó quát: "Đi!"
Mà lúc này, Tần Ninh lại nhìn về phía Nguyên Hổ, cười nói: "Ta lừa ngươi đấy, ba vật cấm đã bị ta dùng để mở Diêm Môn rồi, căn bản không có năng lực giết bọn họ!"
Nguyên Hổ lại hừ một tiếng, cũng không thèm để ý.
Cho dù là thật hay là giả, hắn ta không có khả năng lấy mạng sống của Hứa Thất Dạ, Lý Văn Hiện, Mạc Ngọc Châu ra để nói đùa, ba vị này là thiên tài được nhà họ Nguyên chú trọng bồi dưỡng.
"Nói như vậy, ngươi đã hạ quyết tâm đi vào cùng ta rồi đúng không?"
"Không sợ ta hại chết các ngươi sao?"
Hắn vừa dứt lời, chín vị cường giả Cực Cảnh đều không nói gì.
Cho dù phía trước có nguy hiểm gì thì cũng chỉ là một Tần Ninh thôi! So với Cửu Nguyên Đan Điển, so với âm mưu mấy vạn năm, nhất định phải trải qua nguy hiểm này! Tần Ninh không nói một lời, mắt của hắn rơi lên trên người Thời Thanh Trúc trong đám người, há to miệng như muốn nói cái gì.
Lúc này nhìn cơ thể hắn dường như càng thêm yếu ớt, lúc nào cũng có thể vỡ nát.
Thời Thanh Trúc khẽ giật mình, nước mắt chảy xuống, vào giờ phút này, sự lạnh lùng trong hai mắt đã bị vẻ đơn thuần bao phủ... Mà chín vị cường giả Cực Cảnh lần lượt xông vào trong đó, biến mất không thấy gì nữa.
Đà La Khôn thấy cảnh này, sắc mặt biến đổi, bước chân ra muốn chạy về phía trước.
Thế nhưng lúc ông ta vừa bước lên cầu thang, chỉ thấy máu thịt trên hai chân đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại mỗi xương cốt, máu tươi chảy đầm đìa, thậm chí còn lan tràn lên trên đầu gối.
Đà La Khôn hét thảm một tiếng, rút lui về, sắc mặt trắng bệch.
Mà vào lúc này, con đường màu vàng đã biến mất, bậc thang đen nhánh cũng tiêu tán, ba ngọn núi lớn cũng dần dần trở về hư vô... Cứ như tất cả chưa từng xảy ra vậy.
Chín vị cường giả Cực Cảnh và Tần Ninh đã biến mất! Bốn phía, võ giả các phe phái và võ giả Ma tộc vẫn đang giao chiến.
Lúc này Đà La Khôn được mấy vị cung chủ nâng đỡ, nhìn về phía hư không kia đã bình tĩnh lại, sắc mặt rất khó coi.
Cái gì cũng không lấy được! Người nhà họ Nguyên còn chạy! Đáng chết.
"Đại cung chủ, rút lui đi!"
Dương Bồi Nguyên quát khẽ: "Người của động thiên Huyền Nguyệt và thánh địa Thanh Dương đều ở đây, đi trước đi!"
"Đúng vậy...", Khuất Kỳ cung chủ cũng nói: "Chờ cứu viện nhà họ Nguyên tới, đến lúc đó muốn diệt bọn họ sẽ dễ như trở bàn tay, bây giờ tình hình đang bất lợi cho chúng ta, rút lui trước đi!"
Đà La Khôn nhìn thoáng qua bốn phía, quát khẽ: "Rút lui!"
Cửu Nguyên đan tông! Thánh địa Thanh Dương! Động thiên Huyền Nguyệt! Lại thêm một số võ giả của Thánh Đạo tông.
Lấy thực lực của Đà La cung và đám người Thánh Đạo tông do Thánh Vô Khuyết dẫn đầu, cùng với những Ma tộc kia, đã không phải là đối thủ của bọn họ.
Hôm nay, việc đã đến nước này, gần như là đã thua hoàn toàn.
Toàn bộ kế hoạch đều đã thất bại.
Mà đều là bởi vì Tần Ninh.
Lúc này, Đà La Khôn nhìn về phía hư không kia, oán hận nói: "Kẻ này chắc chắn phải chết, chín vị cường giả Cực Cảnh, chắc chắn hắn sẽ phải chết".
Mà ở bên kia, Dịch Hàn Ngọc được Duẫn Khả Vi và Cơ Thi Dao nâng đỡ, chậm rãi đứng dậy.
Huyền Nguyệt Thượng Nhân và Thanh Dương Hoa đi đến phía trước Dịch Hàn Ngọc.
"Tiêu diệt Ma tộc".
Dịch Hàn Ngọc nói thẳng: "Không thể để người của Ma tộc chạy".
"Về phần Đà La Khôn, Thánh Vô Khuyết, có thời gian sẽ giải quyết bọn họ sau!"
"Ừm...", lúc này, xung quanh vô cùng hỗn loạn.
Bên trong Tam Tử Vong Uyên, trận chiến vẫn còn tiếp tục.
Lý Nhàn Ngư đứng trên một tảng đá lớn, nhìn về phía hư không, hai tay nắm chặt, cúi đầu không nói gì.
Cái gì cũng không làm được.
Lại để một mình sư tôn đối mặt với tất cả! Giờ phút này Lý Nhàn Ngư âm thầm giận dữ về sự bất lực của mình.
Thời Thanh Trúc mặc một bộ váy dài, đứng ở bên cạnh Lý Nhàn Ngư, lạnh nhạt nói: "Hắn đã nói có thể xử lý tốt, ngươi đừng lo lắng".
Chương 2579: Chờ hắn ra
Lý Nhàn Ngư nhìn về phía Thời Thanh Trúc, gật đầu nói: "Sư nương, người...", "Ta sẽ ở chỗ này chờ hắn".
Thời Thanh Trúc nói: "Chờ hắn ra!"
Lúc này, khí tức trong cơ thể Thời Thanh Trúc đã hoàn toàn biến đổi.
Hai hàng nước mắt chậm rãi chảy xuống, nàng nói: "Năm đó, hắn không khiến ta chờ, ta cũng chờ hắn, hôm nay hắn lại khiến ta chờ hắn...", giờ phút này, dường như Thời Thanh Trúc cực kỳ vui vẻ.
Khi nhìn thấy cơ thể như sắp sụp đổ của Tần Ninh, nàng chỉ cảm thấy đáy lòng có xúc động gì đó, mọi chuyện ngày xưa hiện ra trước mắt... Nàng là Thời Thanh Trúc của thánh vực Thanh Tiêu, Thánh Chủ của Thanh Tiêu Thiên! Mỗi một năm, nàng đều đang chờ đợi một người, chờ đợi một người trở về.
Cho đến một ngày, cuối cùng hắn đã trở về, thế nhưng giữa hai người lại như bị ngăn cách bởi một bức tường vô hình.
Lúc nhìn thấy hắn lần nữa, luôn cảm giác thiếu cái gì đó.
Mà sau đó, nàng đau đến mức không muốn sống, nguyện ý chết vì hắn, có lẽ chỉ có chết mới có thể giải thoát.
Thời Thanh Trúc dường như thấy được ngày đó, Tần Ninh vô cùng khổ sở ở trước mặt nàng.
Mất đi mới biết quý trọng! Không! Mất đi, Tần Ninh mới biết được nàng quan trọng.
Cho nên nàng còn sống, trở thành một Thời Thanh Trúc hoàn toàn mới.
Kiếp này là khởi đầu mới, trong quá trình trưởng thành vẫn chưa bao giờ tách khỏi Tần Ninh.
Bắt đầu từ quận Linh Tiên ở Trung Tam Thiên đến Linh Nguyên Châu, lại đến đại lục Cửu Nguyên này... Từng bước một đi đến hiện tại, nàng và Tần Ninh đã sớm không có cách nào tách ra.
"Ta biết chắc chắn chàng sẽ không có việc gì".
Thời Thanh Trúc nhìn về phía hư không yên tĩnh kia, lẩm bẩm nói: "Ta sẽ chờ chàng trở về, y hệt năm đó...", giờ phút này, ba phe Cửu Nguyên đan tông, động thiên Huyền Nguyệt, thánh địa Thanh Dương tiếp tục tấn công Ma tộc.
Tam đại Ma tộc, tất cả cường giả Chí Cao Đế Tôn đỉnh cao đều đã mất mạng, đối mặt với thực lực nghiền ép, đám Ma tộc tán loạn khắp nơi.
Dịch Hàn Ngọc được Duẫn Khả Vi và Cơ Thi Dao nâng đỡ, nhìn ra bốn phía, mặt đất loang lổ vết máu trống rỗng đến đáng sợ.
"Có thể đưa sư tôn về hay không thì phải xem sư tổ!"
Dịch Hàn Ngọc lẩm bẩm nói: "Nhưng mà tiếp theo, Đà La Khôn và Thánh Vô Khuyết nhất định sẽ không bó tay chịu trói, chiến trường của sư tổ là ở bên trong Diêm Môn, chiến trường của chúng ta là ở bên trong Cửu Nguyên Vực".
"Ừm...", Huyền Nguyệt Thượng Nhân và Thanh Dương Hoa cũng đi đến.
"Quân đội Ma tộc đã tan rã, chúng ta có cần báo việc này lên Thượng Nguyên Thiên Vực không?"
"Không có ý nghĩa".
Dịch Hàn Ngọc phất tay nói: "Nhà họ Nguyên căn bản không quan tâm đến Ma tộc trong Cửu Nguyên Vực, trong mắt bọn họ, Cửu Nguyên Đan Điển mới là quan trọng nhất, Ma tộc không tạo được uy hiếp cho bọn họ, những bá chủ trong Thượng Nguyên Thiên Vực kia căn bản sẽ không so đo...", "Việc tiêu diệt Ma tộc phải dựa vào chúng ta, tiêu diệt Thánh Vô Khuyết và Đà La Khôn cũng phải dựa vào chúng ta!"
"Được".
Chiến trường bên trong Tam Tử Vong Uyên đã dần dần bình tĩnh lại.
Chỉ chớp mắt, một tháng đã trôi qua.
Võ giả các phe phái tiến vào trong tam đại cấm địa lần lượt rời khỏi.
Tổn thất nặng nề! Mà trong vòng một tháng này, toàn bộ Cửu Nguyên Vực có thể nói là đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Đà La cung tuyên bố khai chiến với Cửu Nguyên đan tông, thánh địa Thanh Dương, động thiên Huyền Nguyệt.
Mà bên trong Thánh Đạo tông, Thánh Vô Khuyết tông chủ dẫn dắt ba đạo tông, gần nửa võ giả đệ tử, đuổi giết Vũ Mân đạo tông, Âu Dương Chí Dũng đạo tông, Giang Tự Như đạo tông, Thánh Phi Vũ đạo tông.
Thánh Đạo tông, một chia thành hai.
Đồng thời, bảy thế lực hào cường là nhà họ Minh ở Đông Vực, Băng Sơn Cốc, Thiên Tuyết Tông cũng thi nhau cầm vũ khí nổi dậy, lựa chọn đứng ở phe Đà La cung.
Cửu Nguyên Vực sắp loạn.
Các thế lực bá chủ lớn tiến hành tranh đấu, chém giết cực kỳ tàn nhẫn.
Mà không đến ba tháng, đột nhiên có một ngày xuất hiện một tin tức khiến người ta phải chấn động.
Đà La cung, cung chủ Đà La Khôn đã bước vào Cực Cảnh! Cường giả Cực Cảnh! Toàn bộ Cửu Nguyên Vực, gần mười vạn năm qua đều không có người nào bước vào Cực Cảnh, dù là Cửu Nguyên Đan Đế và những thiên tài siêu cấp cũng phải để đến khi rời khỏi Cửu Nguyên Vực mới trở thành cường giả Cực Cảnh.
Đà La Khôn là người đầu tiên trở thành cường giả Cực Cảnh ở trong Cửu Nguyên Vực! Mà sau khi Đà La Khôn trở thành cường giả Cực Cảnh, phe tấn công do Cửu Nguyên đan tông, thánh địa Thanh Dương, động thiên Huyền Nguyệt cầm đầu không thể không dừng lại bước chân tiến công.
Một vị cường giả Cực Cảnh đủ để thay đổi xu hướng suy tàn của Đà La cung trong thời gian mấy tháng này! Toàn bộ Cửu Nguyên Vực, trong mơ hồ hình như có một cơn sóng ngầm cuồn cuộn, dường như sau sự hòa bình ngắn ngủi sẽ là mưa to gió lớn càng thêm mãnh liệt.
Cửu Nguyên Vực, đại lục Cửu Nguyên, phương bắc.
Nơi ở của nhà họ Linh.
Hiện nay nhà họ Linh vẫn chậm chạp khuếch trương, ổn định lãnh thổ, phát triển bản thân.
Trong khoảng thời gian này các võ giả trong nhà họ Linh cũng đều đã tăng lên.
Trong phủ đệ nhà họ Linh, lúc này ba người Linh Thiên Thương, Linh Thiên Minh, Linh Thiên Triết đều ở đó.
Ngoài ba người ra còn có mấy thành viên nòng cốt nhà họ Linh, cùng với Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên.
Ngoài ra còn có một bóng người đứng ở cửa đại sảnh, nhìn về phía đám người trong sảnh, chính là Lý Nhàn Ngư.
Lý Nhàn Ngư nhìn về phía đám người, nói: "Nói chung mọi chuyện là như thế, trong bốn tháng nay, ta vẫn luôn bận rộn, chưa thể nói rõ với hai vị sư huynh và các vị thúc bá được", Diệp Nam Hiên sải bước ra, mắng: "Nhà họ Nguyên ở Thượng Nguyên Thiên Vực?
Mẹ nó, một ngày nào đó ông đây sẽ giết chết bọn họ!"
Lý Huyền Đạo ở một bên lại nói: "Sư nương đâu?"
"Nàng quyết định ở lại trong Tam Tử Vong Uyên, ta không khuyên nổi...", Lý Nhàn Ngư lập tức nói: "Dường như sư nương đã nhớ lại cái gì, không giống như trước kia lắm...", Lý Huyền Đạo lập tức nói: "Sư nương chính là chủ nhân Thanh Tiêu Thiên ở Hạ Tam Thiên, vốn có tính cách không màng danh lợi, kiệm lời ít nói, lần này sư tôn tiến vào bên trong Diêm Môn, có thể là đã kích thích sư nương...", "Nam Hiên, hai người chúng ta không thể như vậy mãi được".
Lý Huyền Đạo cầm kiếm trong tay, trầm giọng nói: "Vua nhục tôi chết, sư phụ bị liên lụy, chúng ta làm đồ đệ cũng không còn mặt mũi nào!"
Diệp Nam Hiên liền nói ngay: "Không sai, ông đây sẽ xông tới Đà La cung!"
Lý Nhàn Ngư lại vội vàng ngăn cản hai vị sư huynh, nói: "Hai vị sư huynh, sư tôn đã dám vào bên trong Diêm Môn, tất nhiên sẽ không có chuyện gì".
"Việc quan trọng nhất của hai người các ngươi vẫn là tăng thực lực lên".
"Hiện nay trên chiến trường lúc nào cũng có thể xuất hiện cấp bậc Chí Cao Đế Tôn, Đại Đế Tôn, Tiểu Đế Tôn, nếu hai người các ngươi xảy ra chuyện gì, ta biết ăn nói với sư phụ như thế nào?"
Lý Huyền Đạo liền nói: "Ngươi đấy, nghĩ giống y như sư phụ vậy!"
"Sư phụ lo lắng chúng ta gặp phải phiền phức, nhỡ may chết rồi, hắn sẽ không có cách nào chấp nhận được, có điều con đường võ đạo vốn có thể chết bất cứ lúc nào, nếu chết thì đó là vận mệnh của chúng ta, nhưng ta không muốn trải nghiệm cảm giác uất ức này nữa!"
Diệp Nam Hiên nhìn về phía Lý Huyền Đạo, cười to nói: "Lão Lý, ngươi nói quá đúng!"
Nhìn hai vị sư huynh, trong lòng Lý Nhàn Ngư cũng vô cùng xúc động.
Bọn họ đã dựa vào sư phụ quá nhiều, thế nhưng lại trợ giúp sư phụ quá ít! "Nếu đã như vậy, ba sư huynh đệ chúng ta cùng tiến lên chiến trường, tạo ra một con đường Đế Tôn!"
Lý Nhàn Ngư nắm chặt hai tay lại, quát khẽ.
Chương 2580: Thoát nổi không?
Cửu Nguyên Vực biến thành chiến trường khốc liệt của hai phe thế lực.
Sau khi Đà La Khôn tiến vào Cực Cảnh, sát khí của song phương đã giảm đi đáng kể nhưng ngày qua ngày, những trận sống mái và giết chóc hoặc lớn hoặc nhỏ vẫn tồn tại ở rất nhiều nơi trên đại lục Cửu Nguyên.
Đến hiện tại, hai bên đánh nhau kịch liệt đến nỗi như đã hóa điên.
Một phe do Cửu Nguyên đan tông cầm đầu.
Một phe do Đà La cung cầm đầu.
Sức mạnh tổng hợp của Đà La cung vốn dĩ không bằng Cửu Nguyên đan tông nhưng việc Đà La Khôn trở thành cường giả Cực Cảnh đã ổn định được sĩ khí, khiến cho phe Cửu Nguyên đan tông không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Làm gắt quá thì một mình Đà La Khôn thôi cũng đủ để thay đổi chiến cuộc rồi! Cứ thế, thời gian dần trôi... Hôm nay, tại một vùng đất mênh mông của Cửu Nguyên Vực.
Một nhóm người xuất hiện ở phía cuối vùng đất.
Nhóm người đó mặc trang phục đồng nhất, vừa nhìn đã biết là võ giả đến từ thánh địa Thanh Dương.
Ước chừng một trăm người, hai người cầm đầu là hai vị Chí Cao Đế Tôn.
Cũng là phong chủ Thi Ngọc và phong chủ Hề Bình Bình.
Lúc này, hai vị Chí Cao Đế Tôn bát phẩm ấy đang đứng đầu đội ngũ và cẩn thận quan sát xung quanh.
"Không ngờ tên khốn Đà La Khôn kia đã thăng cấp, tiến vào Cực Cảnh rồi, đúng là đáng ghét mà. Chuyện đó mà không xảy ra thì lũ Đà La cung và Thánh Đạo tông đã bị đánh cho tan tác trong gần một năm qua rồi!"
Phong chủ Thi Ngọc giận dữ lầm bầm.
Phong chủ Hề Bình Bình đứng bên cạnh thì gượng cười: "Tình hình hiện giờ cũng xem như tạm ổn rồi, nếu Tần Ninh không đưa chín vị Chí Cao Đế Tôn vào thứ được gọi là Diêm Môn trong Tam Tử Vong Uyên thì e là Cửu Nguyên Vực đã thuộc về Đà La cung rồi".
"Đúng vậy... Đã một năm trôi qua... Nhưng chẳng có tin tức gì về tam đại cấm địa cả...", sau khi chuyện ở Tam Tử Vong Uyên chấm dứt, trên thực tế các phe đều chú ý tới Tam Tử Vong Uyên.
Cũng vì chuyện đó mà dù Đà La Khôn đã bước vào Cực Cảnh cũng không dám châm ngòi chiến tranh với các phe cầm đầu Cửu Nguyên đan tông.
Ông ta cũng lo lắng rằng lỡ may ngày nào đó Tần Ninh đột ngột lộ diện thì cuộc đời ông ta coi như đi tong.
Hai bên rơi vào thế cân bằng một cách kỳ lạ.
Thật ra ai cũng đang chờ.
Chờ một trong ba người Dịch Hàn Ngọc, Huyền Nguyệt Thượng Nhân, Thanh Dương Hoa sẽ tiến vào Cực Cảnh.
Chỉ cần có người có khả năng đối đầu với Đà La Khôn thì Đà La cung không còn đáng e ngại nữa.
Lần này hai vị Chí Cao Đế Tôn dẫn người tới đây cũng vì để điều tra chuyện này.
Đây là giáp ranh giữa thánh địa Thanh Dương và Đà La cung, nghe nói gần đây người của Đà La cung đang có động tĩnh gì đó nên hai vị Chí Cao Đế Tôn bát phẩm dẫn người tới đây thám thính tình hình.
Trong lúc vừa đi vừa nói chuyện, Thi Ngọc và Hề Bình Bình bỗng nhiên biến sắc, lập tức thụt lùi ra sau.
Ầm... Vị trí hai người vừa đứng bất chợt phát ra tiếng nổ kinh thiên động địa, đội ngũ hơn một trăm người kêu la thảm thiết, chết hơn một nửa.
Nét mặt Thi Ngọc trở nên lạnh lùng, ông ta quát vào không trung: "Ai đấy?"
Sau tiếng quát, một bóng dáng nhô lên khỏi mặt đất phía trước.
Trong giây lát, ba bóng người xuất hiện trước mặt Thi Ngọc và Hề Bình Bình.
"Dương Bồi Nguyên!"
"Khuất Kỳ!"
"Ông Xích!"
Nhìn thấy ba người kia, Thi Ngọc và Hề Bình Bình đều hoảng hốt ra mặt.
Trong ba vị cung chủ của Đà La cung thì Dương Bồi Nguyên, Khuất Kỳ đều là Chí Cao Đế Tôn cửu phẩm, Ông Xích thì có cảnh giới Chí Cao Đế Tôn bát phẩm.
Nhưng trong một năm qua, ba người này luôn canh giữ ở ba phòng tuyến giữa Đà La cung với ba phe Cửu Nguyên đan tông, động thiên Huyền Nguyệt và thánh địa Thanh Dương, vậy mà lúc này bọn họ lại tụ tập hết tại đây.
Thi Ngọc bất giác nghĩ tới điều gì, nói lớn: "Hề phong chủ, đi mau!"
Cả ba cung chủ đều tập trung tại đây, rõ là Đà La cung sắp sửa làm chuyện động trời gì rồi.
Phải lập tức truyền tin để thánh địa Thanh Dương đề phòng mới được.
Hề Bình Bình nghe vậy bèn nhìn Thi Ngọc, gật đầu.
Ông ta bay nhanh như một làn gió, biến mất thật nhanh, phút chốc đã chạy được nghìn mét.
"Thoát nổi không?"
Nhưng giữa lúc đó, một giọng nói hờ hững thình lình cất lên.
Bỗng nhiên, bóng người kia đáp xuống rồi nắm chặt tay. Thi Ngọc cách đó hơn một nghìn mét thấy không gian hơi lún xuống, một bàn tay từ trên trời giáng xuống tóm lấy người Hề Bình Bình.
Uỳnh... Tiếng nổ lớn nháy mắt vang lên.
Hề Bình Bình đã nổ tung.
Một vị Chí Cao Đế Tôn bát phẩm đã bỏ mạng! Giết ngay tức thì chỉ với một chưởng từ xa, kể cả Chí Cao Đế Tôn thập phẩm cũng hoàn toàn không làm được điều đó.
Lúc này, Thi Ngọc nhìn về phía trước, một bóng người cường tráng hiện ra ở đó.
Đại cung chủ Đà La cung, Đà La Khôn! Giờ đây, Đà La Khôn đứng nghênh ngang ở đó như ánh mặt trời chói chang, cơ thể như chứa đựng nguồn khí huyết vô tận chực chờ bộc phát bất cứ lúc nào.
Thi Ngọc đã từng gặp võ giả Cực Cảnh, đó là ba người Hứa Thất Dạ, Lý Văn Hiện và Mạc Ngọc Châu. Áp lực khi ba người kia xuất hiện cũng gây ra cho ông ta cảm giác giống như Đà La Khôn trước mắt vậy.
Cực Cảnh! Đây chính là Cực Cảnh! Thi Ngọc bàng hoàng nhìn ông ta.
"Đà La Khôn...", Đà La Khôn hướng mắt về phía Thi Ngọc, cười khẩy: "Cực Cảnh quả là huyền diệu vô cùng, pháp thân dung hợp với thân xác, xác thịt mạnh mẽ không giới hạn".
"Thi Ngọc, có lẽ cả đời này ngươi sẽ không bao giờ trải nghiệm được sự mạnh mẽ ấy đâu!"
Tâm trạng Thi Ngọc trĩu nặng.
Cảnh giới Chí Cao Đế Tôn bát phẩm mà gặp Chí Cao Đế Tôn thập phẩm thì vẫn cố gắng đánh một trận được, nếu có thủ đoạn bảo vệ tính mạng thì vẫn có khả năng chạy thoát.
Thế nhưng, Đà La Khôn là cường giả Cực Cảnh!
"Sau một năm chờ đợi, ta xem như đã hoàn toàn nắm giữ năng lực của Cực Cảnh đến mức tối đa, giai đoạn thứ nhất là pháp thân dung hợp với thân xác, là cấp độ đưa thân xác đến cực hạn, sau đó là Linh Cực Cảnh... còn gọi là linh giả Cực Cảnh...", Đà La Khôn nhếch mép: "Giờ cả ba tên Dịch Hàn Ngọc, Huyền Nguyệt Thượng Nhân, Thanh Dương Hoa có cùng xông lên thì ta cũng không sợ!"
Nói rồi Đà La Khôn nắm chặt tay, thẳng thừng tóm lấy Thi Ngọc.
Trong lúc nhất thời, Thi Ngọc cảm thấy dường như sức mạnh trên toàn cơ thể mình đã bị giam cầm, hình như mối liên kết giữa ông ta và đất trời đã bị phá vỡ.
Thứ duy nhất còn cảm nhận được chính là một nguồn năng lượng khủng khiếp muốn nghiền nát bản thân thành một đống thịt vụn.
Đó là sức mạnh thân xác của Đà La Khôn.
Cực Cảnh là đây ư?
Thi Ngọc không tài nào chống đỡ nổi.
Quá mạnh! Nó nằm ở một trình độ khác rồi!
Ngày đó thấy Tần Ninh đối đầu với ba vị linh giả Cực Cảnh mà ung dung thoải mái như đang đi dạo vậy, lại còn giết chết cả ba người. Ông ta nghĩ Cực Cảnh cũng chỉ có thế, nhưng giờ đây khi rơi vào trường hợp đó, ông ta mới biết... thế nào là linh giả Cực Cảnh!
Ầm... Khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, một làn sóng khủng khiếp bỗng đong đưa giữa hư không, đẩy lùi đòn tấn công của Đà La Khôn.
Một bóng dáng xinh đẹp đứng giữa trời, đáp xuống mặt đất với tốc độ thật nhanh.
"Đà La Khôn, ngươi muốn chết rồi phải không!"
Huyền Nguyệt Thượng Nhân hiện thân, nhìn Đà La Khôn bằng đôi mắt lạnh lẽo, nói.
Hề Bình Bình đã chết.
Hề Bình Bình là phong chủ của Tú Vân Phong, một trong năm đỉnh núi, và cũng là một trong những nhân vật quyền cao chức trọng của thánh địa Thanh Dương cơ mà.
Đà La Khôn thấy Huyền Nguyệt Thượng Nhân đã đến cũng không thèm đoái hoài. Ông ta chắp hai tay ra sau, khẽ cười, đáp: "Thanh Dương Hoa, nếu ngươi cũng tới rồi thì hãy hiện thân đi!"
"Trốn sau lưng thì còn ra thể thống gì nữa?"
Câu vừa dứt, một bóng người hiện ra giữa không trung, khí chất xuất trần, đó là thánh chủ Thanh Dương Hoa của thánh địa Thanh Dương.
Tiếng thở dài vang lên, chỉ thấy không gian bị xé rách, một bàn tay to lớn che trời vươn ra, rồi trực tiếp bắt lấy bàn tay của Ám Thiên Nhân.
Giờ phút này, Hứa Thất Dạ mới có thể thở phào nhẹ nhõm, hắn ta lập tức trốn ra xa, tụ họp với hai người Mạc Ngọc Châu và Lý Văn Hiện.
Vừa rồi ba người có bao nhiêu lạnh nhạt, bàng quan, thì giờ phút này có bấy nhiêu chật vật không thể tả.
Bàn tay to lớn kia cầm lấy cánh tay của Ám Thiên Nhân, lúc này, một bóng người chậm rãi đi ra.
Người nọ mặc trang phục màu xám, hai bên tóc mai hơi bạc, dáng người không cao không thấp, đôi mắt hẹp dài, mỗi một bước đi, tựa như là cả đất trời đều chuyển động theo bước chân của ông ta.
Lúc này, tất cả mọi người đều tê cả da đầu! Đây rốt cuộc là nhân vật có cấp bậc khủng bố gì?
Đây chính là Cực Cảnh sao?
Ánh mắt Tần Ninh cũng nhìn về phía người kia.
Ba người Mạc Ngọc Châu, Lý Văn hiện và Hứa Thất Dạ đều đang run rẩy, trong lòng vẫn còn sợ hãi nhìn về phía Tần Ninh, sắc mặt khó coi.
Bọn họ là thiên chi kiêu tử, cường giả Cực Cảnh, Cửu Nguyên Vực khổng lồ như thế, nhưng đối với ba người bọn họ mà nói, chẳng qua chỉ là một góc trời nho nhỏ, ở nơi này, không có ai là đối thủ của bọn họ, thế nhưng hiện tại, lại suýt chút nữa bị Tần Ninh giết chết.
Người đàn ông trung niên nhìn về phía ba người, chậm rãi nói: “Đan đế năm đó, hay yêu nghiệt bây giờ, há lại là người mà ba người các ngươi có thể đối phó được?
Không biết tự lượng sức mình!”
Nghe được lời răn dạy, ba người đều im lặng cúi đầu, không lên tiếng phản bác.
Lúc này, người đàn ông trung niên bước lên phía trước, nhìn về phía Tần Ninh.
“Xưng tên ra đi”.
Tần Ninh trực tiếp mở miệng nói.
“Nhà họ Nguyên, Nguyên Thuần!”
Người đàn ông trung niên không chút kiêng dè nói.
“Cánh tay của nhà họ Nguyên, vươn ra cũng thật dài…”, lúc này, mọi người xung quanh đều đã biết, ba người Lý Văn Hiện, Hứa Thất Dạ, Mạc Ngọc Châu cũng xuất thân từ nhà họ Nguyên, cũng biết, nhà họ Nguyên là một trong bảy thế lực lớn cấp bậc Thiên Vương đến từ Thượng Nguyên Thiên Vực.
Vị Nguyên Thuần này, không cần nói cũng biết, rõ ràng là cường giả Cực Cảnh mạnh hơn rất nhiều so với ba người Lý Văn Hiện.
“Cửu Nguyên Vực, đáng giá để nhà họ Nguyên các ngươi phái cường giả Cực Cảnh tới sao?”
Cho dù là ở trên Thượng Nguyên Thiên Vực, trong bảy thế lực lớn cấp bậc Thiên Vương, cường giả Cực Cảnh cũng không phải là như cải trắng ngoài trợ, vơ một cái là được cả một bó to.
Mấy vị cường giả Cực Cảnh này, hiển nhiên là có mục đích không đơn giản.
Tần Ninh nhìn Nguyên Thuần, hờ hững nói: “Vì sao các ngươi lại đến đây?”
Vì Trần Nhất Mặc, hay là vì Cửu Nguyên Đan Điển?”
Giờ phút này, Nguyên Thuần im lặng không nói gì.
Ma tộc Thanh Mộc! Ma tộc Ám Nguyệt! Ma tộc Kim Nguyệt! Tam đại Ma tộc này đã chiếm cứ Cửu Nguyên Vực trong một thời gian dài, mà đối với chuyện này, nhà họ Nguyên cũng là vô tình phát hiện ra, sau đó bọn họ nghĩ ra một biện pháp.
Dựa vào cuộc chiến của tam đại Ma tộc và võ giả trong Cửu Nguyên Vực, mở ra Diêm Môn, tìm Trần Nhất Mặc, ép Trần Nhất Mặc giao Cửu Nguyên Đan Điển ra.
Bên ngoài nhìn vào thì trông có vẻ như là Ma tộc giao chiến với võ giả Cửu Nguyên Vực, là do Ma tộc muốn thâu tóm Cửu Nguyên Vực.
Thế nhưng trên thực tế, cũng là do một tay nhà họ Nguyên thúc đẩy.
Kế hoạch ban đầu chính là Ma tộc chiến thắng, võ giả Cửu Nguyên Vực suy tàn, sau đó bọn họ sẽ xuất hiện, tiêu diệt tam đại Ma tộc, tìm được Trần Nhất Mặc, cướp lấy Cửu Nguyên Đan Điển.
Thế nhưng không ngờ tới kế hoạch của Ma tộc lại loạn hết cả lên, khiến cho kế hoạch của bọn họ cũng bị ảnh hưởng.
Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau lưng.
Chỉ là trước mắt, ve lại biến thành chim ưng! Nguyên Thuần nhìn thoáng qua Đà La Khôn, thản nhiên nói: “Ngươi đã làm một chuyện tốt”.
Lúc này, Đà La Khôn run rẩy, cả người căng thẳng, không dám phản bác.
Vị này chính là cường giả Chí Cao Đế Tôn đứng đầu Cửu Nguyên Vực, giờ đây lại không dám thở mạnh.
Tần Ninh nghe vậy thì chậm rãi nở nụ cười.
“Ta hiểu rồi, thì ra là ván cờ này bên trong ván cờ kia!”
Tần Ninh cười nói: “Tam đại Ma tộc muốn nuốt chửng lãnh thổ của Cửu Nguyên Vực để tự do phát triển, Đà La Khôn hợp tác cùng bọn chúng, thế nhưng trên thực tế, phía sau Đà La Khôn là người nhà họ Nguyên các ngươi, các ngươi bày ra tai nạn này, cũng là vì muốn mở ra Diêm Môn, tìm Cửu Nguyên Đan Điển phải không?”
“Thì ra là thế…”, giờ phút này, xem như là Tần Ninh đã hoàn toàn hiểu hết mọi chuyện.
“Thượng Nguyên Thiên Vực, nhà họ Nguyên, thật to gan”.
Tần Ninh hờ hững nhìn về phía Nguyên Thuần, lạnh lùng quát: “Cho dù ta ngã xuống, nhưng Trần Nhất Mặc cũng là đệ tử của ta, xem ra là người nhà họ Nguyên chán sống rồi!”
“Nguyên Chính Tướng, cũng chán sống rồi sao?”
Nguyên Chính Tướng! Tộc trưởng nhà họ Nguyên trong Thượng Nguyên Thiên Vực, cường giả Cực Cảnh tiếng tăm lừng lẫy.
Lúc này, Nguyên Thuần nhìn về phía Tần Ninh, bất đắc dĩ nói: “Không ngờ rằng Cửu Nguyên Đan Đế vẫn chưa thành tiên mà lại chuyển kiếp làm người lần nữa, thực sự là không nghĩ tới…”, thế nhưng, chuyện đã đến nước này rồi, đã không còn đường lui.
“Cửu Nguyên Đan Điển, tổng cộng có chín quyển, ba quyển trước là một tầng, ba quyển giữa là một tầng, ba quyển sau là một tầng”.
Nguyên Thuần thản nhiên nói: “Tần Ninh, nếu như ngươi đã là Cửu Nguyên Đan Đế chuyển kiếp sống lại, vậy thì giao ra ba quyển giữa và ba quyển sau đi!”
Cửu Nguyên Đan Điển, cả chín quyển đều khác nhau.
Đây là do năm đó, Cửu Nguyên Đan Đế sáng tác những quyển đan điển ở những thời gian khác nhau.
Bởi vậy, nội dung ghi trong ba quyển đan điển khác nhau, chất liệu được sử dụng để chế tạo cũng không giống nhau.
Ba quyển trước, được Cửu Nguyên Đan Đế tạo ra khi bản thân là đan sư Chí Tôn.
Ba quyển giữa, được Cửu Nguyên Đan Đế tạo ra khi là đan sư Cực Cảnh.
Ba quyển giữa, mới có hiệu quả sử dụng đối với bọn họ.
Giờ phút này, Tần Ninh từng bước bước ra, cười lớn.
“Được được được!”
Một lời vừa dứt, ánh mắt Tần Ninh trở nên lạnh lùng, hắn nhìn chằm chằm vào Nguyên Thuần, quát: “Nhà họ Nguyên, gan chó rất lớn, nếu như không sợ diệt tộc thì cứ đến tranh đoạt!”
Lúc này, Nguyên Thuần lạnh lùng nhìn Tần Ninh.
Cửu Nguyên Đan Đế năm đó, bây giờ là Đại Đế Tôn tầng một, hơn nữa, còn nắm giữ sức mạnh của Ám Thiên Nhân, vô cùng cường đại.
Ông ta, thực sự có thể giết chết vị Cửu Nguyên Đan Đế chuyển kiếp này sao?
Nguyên Thuần khẽ nói một câu, bàn tay nắm chặt, hào quang trong cơ thể lập tức ngưng tụ lại, nhất thời, cả đất trời lúc này như có một luồng ánh sáng khủng bố càn quét qua.
Hư không giống như rạn nứt ra.
Tần Ninh nhíu mày.
Mà cùng lúc đó, bên ngoài Tam Tử Vong Uyên, tại Tam Tử Địa, bóng dáng của một lão đạo sĩ áo đỏ xuất hiện, ông ta nhìn về phía ánh sáng khủng bố từ trên trời giáng xuống kia, thân thì lảo đảo, suýt chút nữa đã ngã ngào trên mặt đất.
Mà lúc này, bên trong ánh sáng kia, ngưng tụ thành một đôi mắt màu vàng, nhìn về phía lão đạo sĩ, bàn tay nắm chặt.
Lão đạo sĩ không nói hai lời, nháy mắt ngưng tụ ra hơn vạn trận văn, bao phủ xung quanh thân mình.
“Hửm?”
Trong ánh hào quang, một âm thanh kinh ngạc vang lên, khẽ nói: “Ngươi là người của Bắc Tuyết Thiên?”
Toàn thân lão đạo sĩ chảy mồ hôi ròng ròng, nhưng bên ngoài vẫn cứng rắn nói: “Đúng!”
“Ngươi và Chiêm Ngưng Tuyết của Phong Thiên Tông có quan hệ gì?”
Âm thanh của người nọ mang theo vài phần cương quyết nói.
Lúc này, đạo sĩ áo đỏ cười nói: “Phong Thiên Tông… chẳng qua là ta may mắn từng được tiến vào Phong Thiên Tông mà thôi”.
Trong hào quang, thân hình kia dường như là do dự một chút, sau đó nói: “Trung Tam Thiên, Cửu Đại Thiên đều không có liên quan gì đến nhau, nơi này là Thượng Nguyên Thiên, không chào đón người của Bắc Tuyết Thiên”.
Nói xong, luồng hào quang nháy mắt xâm nhập vào trong Tam Tử Vong Uyên, biến mất không thấy đâu.
Mà lúc này, mồ hôi lạnh của đạo sĩ áo đỏ rút đi, ông ta thở hổn hển từng hơi, hùng hùng hổ hổ nói: “Đồ thối ta, không phải là đế giả Cực Cảnh thôi sao?
Đi đến Bắc Tuyết Thiên mà ngông cuồng như vậy, đã đủ để cho ngươi chết một vạn lần, gặp được đại nhân nhà ta, chỉ cần ra tay một phát là có thể bóp chết con nghé con nhà ngươi!”
Có điều, tuy rằng nói như thế, nhưng lão đạo sĩ cũng không dám dừng lại, khẽ nói: “Tiểu Tần công tử, vốn dĩ định cứu ngươi một mạng, thế nhưng lão đạo sĩ ta cũng bất lực, tạm biệt tạm biệt…”, nói xong, lão đạo sĩ hoá thành một bóng đỏ, biến mất không thấy đâu…
Chương 2577: Cảm ơn Đan Đế quá khen
Lúc này, bên trong Tam Tử Vong Uyên.
Trận chiến của Ma tộc và Nhân tộc càng ngày càng nghiêm trọng, mấy vạn võ giả cảnh giới Tiểu Đế Tôn, Đại Đế Tôn, Chí Cao Đế Tôn và đám Ma tộc vẫn luôn chém giết ở phạm vi trăm dặm khắp xung quanh.
Mà khu vực chính giữa, trước ba ngọn núi lớn vẫn chỉ có một nhóm người nhỏ.
Cũng là một nhóm người mạnh nhất.
Lúc này, Nguyên Thuần thở hồng hộc, sắc mặt tái nhợt.
Ba người Hứa Thất Dạ, Lý Văn Hiện, Mạc Ngọc Châu bảo vệ ở phía trước Nguyên Thuần, nhìn về phía đám người, đương nhiên, chủ yếu là nhìn Tần Ninh.
Lúc này Tần Ninh nhìn thoáng qua bốn phía.
Ma tộc không gây ra được sóng gió gì.
Dịch Hàn Ngọc sẽ không chết.
Huyền Nguyệt Thượng Nhân và Thanh Dương Hoa còn rất tốt.
Mà hai người Thánh Vô Khuyết và Đà La Khôn cũng không hề bị thương.
Tần Ninh suy nghĩ một chút, trong lòng đã có ý định.
Sau đó hắn đưa mắt nhìn về phía Cơ Thi Dao và Duẫn Khả Vi, lại nhìn về phía Thời Thanh Trúc, Lý Nhàn Ngư.
Lúc này bên trong Tam Tử Vong Uyên, không gian đột nhiên không ngừng dao động, khí tức mạnh mẽ trong nháy mắt bộc phát.
Một khí thế còn khủng bố hơn Nguyên Thuần vừa rồi lan ra khắp trời đất.
Từng luồng ánh sáng giống như thiên thạch, như biển gầm, lúc này rơi xuống mặt đất.
Khí thế kinh khủng kia làm cho tất cả Chí Cao Đế Tôn ở đây đều cảm giác, giống như mình là một chiếc thuyền lá lênh đênh trong biển rộng, cô độc, nhỏ yếu và bất lực.
Đây là chênh lệch giữa thực lực tuyệt đối, thực lực khác nhau một trời một vực.
Trong phút chốc, chín bóng người xuất hiện ở phía trước bốn người Nguyên Thuần.
Khi chín bóng người kia xuất hiện, ba người Lý Văn Hiện, Hứa Thất Dạ, Mạc Ngọc Châu lập tức cảm thấy hai đầu gối mềm nhũn, quỳ rạp xuống đất.
Cho dù là ba thiên tài lúc nhìn thấy những bóng người đó, trong lòng cũng vô cùng hoảng sợ.
Có điều Tần Ninh chỉ là Cửu Nguyên Đan Đế chuyển thế, về phần mấy vị này là dốc hết toàn lực sao?
Vừa rồi Nguyên Thuần đại nhân đã dẫn mấy vị này xuất hiện ở đây sao?
Giờ phút này, ba vị thiên tài nhìn về phía Tần Ninh, đều hiểu kẻ này chết chắc rồi.
Trong chín bóng người kia có tám người ở phía sau, một người đứng chắp tay ở phía trước.
Một người đàn ông với cơ thể to lớn cao khoảng hai thước, mặc một bộ trường sam thể hiện ra khí chất kinh khủng, mái tóc dài hơi trắng, thế nhưng khuôn mặt lại giống như ba mươi, bốn mươi tuổi.
Tần Ninh cũng nhìn về phía người này.
Thượng Nguyên Thiên.
Có một Đại Thiên Vực, bảy đại vực.
Một Đại Thiên Vực chính là Thượng Nguyên Thiên Vực, ví dụ như Cửu Nguyên Vực chỉ là một trong bảy đại vực.
Thượng Nguyên Thiên Vực là trung tâm của Thượng Nguyên Thiên, là nơi mạnh nhất.
Trên thực tế, Trung Tam Thiên, chín Thiên Vực đều là như thế.
Thất Thiên Vương trong Thượng Nguyên Thiên Vực có thể nói là bảy đại đế quốc, trải rộng khắp toàn bộ Thượng Nguyên Thiên, căn cơ thâm sâu.
Nhà họ Nguyên có thể nói là thế lực đứng đầu trong Thất Thiên Vương! Giờ phút này, người đàn ông cao lớn vừa xuất hiện này có thực lực mạnh hơn Nguyên Thuần quá nhiều.
"Nguyên Thuần, chuyện này là thật sao?"
Người đàn ông kia trực tiếp mở miệng nói.
Lúc này Nguyên Thuần chắp tay nói: "Khởi bẩm đại nhân, là thật".
Người đàn ông nhìn về phía Tần Ninh, ánh mắt tràn ngập dò xét.
"Nghĩ đến cũng đúng...", người đàn ông chậm rãi nói: "Có thể dung hợp Cửu Nguyên Đan Điển, ngoại trừ mạch của Cửu Nguyên Đan Đế ra thì không ai có thể làm được...", "Ba quyển hạ đã có thể để một vị Đại Đế Tôn có được thực lực Chí Cao Đế Tôn, Cửu Nguyên Đan Điển là cuốn sách cái thế, quả đúng là vậy!"
Giờ phút này, Tần Ninh nhìn chín người kia, nhíu mày lại.
Cường giả Cực Cảnh! Chí Tôn Cảnh Giới phân ra thành cửu cảnh Chí Tôn, đạo pháp thân vô cùng tận.
Vượt qua giới hạn Chí Tôn, pháp thân dung hợp vào bên trong thân xác, trở thành duy nhất, đó chính là bước vào Cực Cảnh.
Cực Cảnh! Bốn đại cảnh giới.
Linh Cực Cảnh! Thiên Cực Cảnh! Đạo Cực Cảnh! Đế Cực Cảnh! Đây là cách gọi phổ biến, mà ngoài ra bốn đại cảnh giới này cũng có một cách gọi khác.
Linh giả Cực Cảnh! Thiên giả Cực Cảnh! Tôn giả Cực Cảnh! Đế giả Cực Cảnh! Bốn đại cảnh giới là một mức tăng bản thân và truy đuổi giới hạn mới của võ giả sau khi vượt qua Chí Cao Đế Tôn.
Ba người Hứa Thất Dạ, Lý Văn Hiện, Mạc Ngọc Châu đều là linh giả Cực Cảnh, thiên tài Linh Cực Cảnh.
Mà Nguyên Thuần thì là thiên giả Cực Cảnh, cao thủ thiên giả Cực Cảnh.
Về phần tám người này... Ít nhất cũng phải là Đạo Cực Cảnh, tôn giả Cực Cảnh.
Giờ phút này, Tần Ninh nhìn về phía chín người, khẽ mỉm cười nói: "Không hổ là nhà họ Nguyên, phát triển mạnh mẽ như thế".
Nghe thấy lời này, người đàn ông cao lớn tóc trắng lại cười nói: "Đan Đế đừng trêu ghẹo chúng ta, so với tám Thiên Tướng khác, Thượng Nguyên Thiên qua nhiều năm như vậy đã yếu đi rất nhiều rồi...", "Tại hạ là Nguyên Hổ của nhà họ Nguyên!"
Tần Ninh nhìn về phía Nguyên Hổ, cười nói: "Không trêu ghẹo, vừa ra tay đã gọi ra được một vị đế giả Cực Cảnh, tám vị tôn giả Cực Cảnh, khoa trương như thế cũng chỉ có nhà họ Nguyên các ngươi thôi".
Nguyên Hổ khách khí nói: "Cảm ơn Đan Đế quá khen".
"Trên thực tế, chúng ta cũng không muốn đối đầu với Đan Đế, nếu biết Đan Đế chuyển thế trở về, nhà họ Nguyên ta tuyệt đối sẽ không bước vào Cửu Nguyên Vực này một bước, thế nhưng việc đã đến nước này, ta nghĩ Đan Đế cũng sẽ không dừng tay đúng không?"
Tần Ninh nghe vậy liền gật đầu.
Nguyên Hổ tiếp tục nói: "Năm đó Đan Đế vô cùng nổi tiếng ở Cửu Nguyên Vực, cũng rất nổi tiếng ở Thượng Nguyên Thiên, không ai không biết, không người không hay, còn người trông mong Đan Đế trở về".
"Lần này nếu để ngươi sống sót, nhà họ Nguyên ta sẽ gặp tai hoạ ngập đầu".
Ý trong lời nói của Nguyên Hổ đã rất rõ ràng.
Nếu như đụng phải Tần Ninh ở chỗ khác, biết được thân phận của Tần Ninh, nhà họ Nguyên sẽ chiêu đãi hắn như một vị khách quý cao cấp nhất.
Nhưng bây giờ... nhà họ Nguyên đang có ý đồ tranh giành Cửu Nguyên Đan Điển, giết chết Trần Nhất Mặc, Cửu Nguyên Đan Đế làm sao có thể nhịn được mối hận này?
Uy nghiêm của Đan Đế! Há có thể khinh nhờn?
Tần Ninh cũng hiểu được.
Chỉ là Nguyên Hổ này quả thực là một người cực kì quả quyết.
Cũng là người rất thông minh.
Trò chuyện cùng người thông minh không mệt.
Tần Ninh lập tức nói: "Nếu đã thế, thật ra ta rất hiếu kì, năm đó có thể đẩy Trần Nhất Mặc vào bên trong Diêm Môn, tất nhiên không phải võ giả bên trong Cửu Nguyên Vực, chỉ sợ cũng là nhà họ Nguyên các ngươi đúng không?"
Nguyên Hổ không nói gì.
"Nếu năm đó đã có thể đẩy hắn ta vào bên trong Diêm Môn, vì sao nhất định cứ phải chờ tới bây giờ mới mở Diêm Môn ra lần nữa?"
Nghe thấy lời này, sắc mặt Nguyên Hổ không tốt lắm.
Sau một lúc lâu, Nguyên Hổ mới nói: "Năm đó Trần Nhất Mặc bị ép vào bên trong Diêm Môn, đúng là chúng ta đã muốn mở ra, thế nhưng cho dù là Đế giả ra tay cũng không thể phá vỡ được nơi đây, trừ khi có đại thần thông...", "Mà vừa ta đã nói có một số người để ý đến Đan Đế, để ý đến đồ đệ của ngươi, nhà họ Nguyên chúng ta không có khả năng hành động trắng trợn, vì có đủ nguyên nhân cản trở nên chỉ có thể không ngừng làm cấm chế suy yếu, chờ đến một ngày này mới ra tay...", Tần Ninh lập tức cười nói: "Ta hiểu rồi, chắc lúc đó Nhất Mặc đã khởi động cấm chế do ta để lại, các ngươi tốn mấy vạn năm mới phá được cấm chế".
"Hơn nữa có người là muốn tìm Nhất Mặc, nếu các ngươi hành động quá lớn, bị người khác phát hiện, đến lúc đó sẽ phiền toái... Cho nên, lấy Ma tộc làm đại diện, các ngươi ở sau lưng... Kế hoạch rất tốt".
Nguyên Hổ trầm mặc.
Vì Trần Nhất Mặc, vì Cửu Nguyên Đan Điển, chờ đợi hơn bốn vạn năm không tính là gì.
"Thế nhưng...", chỉ là vào lúc này, Tần Ninh lại lên tiếng lần nữa.
"Thế nhưng các ngươi không nghĩ tới sao?
Cấm chế do ta để lại phải mất hơn bốn vạn năm, các ngươi mới có thể phá vỡ để bước vào, không sợ ta... giết các ngươi sao?"
Vừa dứt lời, một sát ý trong cơ thể Tần Ninh tràn ngập khắp mặt đất.
Chương 2578: Vào Diêm Môn
Từ việc tranh chấp nội bộ của Ma tộc và Cửu Nguyên Vực lúc đầu, đến bây giờ nhà họ Nguyên xuất hiện.
Tất cả đã rất rõ ràng.
Giờ phút này căng thẳng trong lòng Tần Ninh đã được hóa giải.
Người đứng phía sau là nhà họ Nguyên.
Thật to gan! Điều này khiến Tần Ninh vô cùng giận dữ.
Mà lúc này, trong lòng chín người Nguyên Hổ lại cảm thấy nặng nề, thi nhau đề phòng nhìn về phía Tần Ninh.
Không ai sẽ xem thường Cửu Nguyên Đan Đế, cho dù là chuyển thế trở về, dù chỉ là cảnh giới Đại Đế Tôn.
Nếu như Tần Ninh là Cửu Nguyên Đan Đế đỉnh phong năm đó, lúc này bọn họ còn không có cả dũng khí đứng trước mặt Tần Ninh.
Giờ phút này, chín người âm thầm ngưng tụ khí tức, chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nào.
Thế nhưng đột nhiên, sát khí quanh người Tần Ninh lại biến mất vô hình.
Hắn quay lại nhìn thoáng qua ba ngọn núi lớn kia, cảm thán một tiếng.
Tay trái nhẹ nhàng vuốt ve Thiên Thần Miếu, tay phải lướt qua quan tài mộ Bất Tử, thở dài.
"Nếu giết các ngươi, bằng thực lực cảnh giới bây giờ của ta, ta cũng không thể tiến vào bên trong Diêm Môn được...", "Thế nhưng đồ nhi ngốc của ta đã ở trong Diêm Môn gần bốn vạn năm, ta lo lắng hắn ta xảy ra vấn đề gì...", chín người Nguyên Hổ nhìn chằm chằm quan tài mộ Bất Tử, Thiên Thần Miếu đang tỏa ra ánh sáng vàng kia.
Trong mấy vạn năm nay, không ít cường giả nhà họ Nguyên muốn làm suy yếu uy lực của cấm chế, có người muốn mở quan tài ra, tiến vào thần miếu, thế nhưng tất cả đều bỏ mình, không hề có một ngoại lệ.
Cửu Nguyên Vực, tam đại cấm địa cũng không phải chỉ là hư danh.
Quan tài! Thần miếu! Cho dù là bọn họ cũng vô cùng e dè.
Trong lòng Tần Ninh chưa hề có sự do dự, hắn nhìn sang một bên, cơ thể trăm trượng của Ám Thiên Nhân lúc này trở lại bên cạnh Tần Ninh.
"Không phải muốn tìm Trần Nhất Mặc, tìm kiếm Cửu Nguyên Đan Điển sao?"
Tần Ninh lặng lẽ nhìn về phía Nguyên Hổ, hờ hững nói: "Nếu như dám thì cứ tới đi!"
Vừa hét xong một câu, Tần Ninh nắm bàn tay lại.
Cơ thể trăm trượng của Ám Thiên Nhân lập tức tan ra từng khúc, hóa thành vực sâu bóng tối vô tận.
Lúc này vực sâu tối đen kia bay thẳng về phía ba ngọn núi lớn, khí thế kinh khủng phóng lên tận trời.
Mà cùng lúc đó, bên trong Thiên Thần Miếu, ánh sáng màu vàng phun trào ra, khí thế kinh khủng bộc phát.
Ánh sáng vàng trải thành một con đường rộng trăm trượng, dài vô tận, lan tràn đến bên trong ba ngọn núi lớn.
Mà vào lúc này, ba ngọn núi lớn đã thay đổi! Núi lớn đột ngột mọc lên từ mặt đất, hóa thành ba luồng ánh sáng chọc trời, ngạo nghễ đứng trong hư không như là thần binh trấn thế.
Mà quan tài kia cũng dần dần tan rã, hóa thành từng bậc cầu thang, trải ra dưới chân Tần Ninh.
Giờ phút này, Ám Thiên Nhân, quan tài mộ Bất Tử, Thiên Thần Miếu giống như vừa xung phong, tấn công, làm nền, trải ba ngọn núi lớn thành một con đường, tạo ra những bậc thang.
Mà ba ngọn núi lớn kia vang lên một tiếng ầm, từ từ mở ra.
Một luồng ánh sáng chiếu ra khắp toàn bộ khu vực bên trong Tam Tử Vong Uyên.
Mà bên ngoài cơ thể Tần Ninh dường như có huyết văn vô tận lan ra, hình như có khí tức sinh mệnh vô tận trôi qua, cả người hắn nhìn như có thể sẽ vỡ nát bất cứ lúc nào.
Nhưng dường như hắn lại không có cảm giác gì, vừa sải bước lên trên bậc thang, quay lại nhìn về phía chín người, cười lạnh một tiếng nói: "Trần Nhất Mặc là do các ngươi ép vào chỗ này, Cửu Nguyên Đan Điển cũng ở đây, là thứ mà các ngươi muốn, nếu dám đến, vậy cứ đến đi!"
Hắn hoàn toàn có thể lấy sức mạnh của quan tài, uy lực của thần miếu để giết chín người này, đương nhiên cũng cần bỏ ra cái giá khổng lồ, ít nhất cũng phải gần chết.
Nhưng nếu làm như thế, lấy thực lực của hắn sẽ không có cách nào mở được Diêm Môn.
Như vậy, hắn sẽ lại chậm trễ không ít thời gian để tìm Trần Nhất Mặc.
Cho nên, Tần Ninh từ bỏ.
Giờ phút này, chín bóng người đứng ở trước cầu thang, không nhúc nhích tí nào.
Nguyên Thuần đi lên phía trước, chắp tay nói: "Đại nhân, cẩn thận có bẫy...", "Không sao cả!"
Nguyên Hổ nhìn dáng vẻ thê thảm của Tần Ninh, lại nói: "Nếu chết, hắn cũng không sống nổi, không có quan tài và thần miếu kia, hắn cũng không có sức uy hiếp gì...", "Nguyên Thuần, lập tức trở về nhà họ Nguyên thông báo cho tộc trưởng việc này!"
Nghe thấy thế, Tần Ninh nhìn về phía Nguyên Thuần, Lý Văn Hiện, Hứa Thất Dạ, Mạc Ngọc Châu, cười nhạt một tiếng nói: "Bọn họ cũng đi chứ?"
Nghe hắn nói như thế, Nguyên Hổ biến sắc, bàn tay nắm chặt lại, một luồng ánh sáng bao trùm bốn người, sau đó quát: "Đi!"
Mà lúc này, Tần Ninh lại nhìn về phía Nguyên Hổ, cười nói: "Ta lừa ngươi đấy, ba vật cấm đã bị ta dùng để mở Diêm Môn rồi, căn bản không có năng lực giết bọn họ!"
Nguyên Hổ lại hừ một tiếng, cũng không thèm để ý.
Cho dù là thật hay là giả, hắn ta không có khả năng lấy mạng sống của Hứa Thất Dạ, Lý Văn Hiện, Mạc Ngọc Châu ra để nói đùa, ba vị này là thiên tài được nhà họ Nguyên chú trọng bồi dưỡng.
"Nói như vậy, ngươi đã hạ quyết tâm đi vào cùng ta rồi đúng không?"
"Không sợ ta hại chết các ngươi sao?"
Hắn vừa dứt lời, chín vị cường giả Cực Cảnh đều không nói gì.
Cho dù phía trước có nguy hiểm gì thì cũng chỉ là một Tần Ninh thôi! So với Cửu Nguyên Đan Điển, so với âm mưu mấy vạn năm, nhất định phải trải qua nguy hiểm này! Tần Ninh không nói một lời, mắt của hắn rơi lên trên người Thời Thanh Trúc trong đám người, há to miệng như muốn nói cái gì.
Lúc này nhìn cơ thể hắn dường như càng thêm yếu ớt, lúc nào cũng có thể vỡ nát.
Thời Thanh Trúc khẽ giật mình, nước mắt chảy xuống, vào giờ phút này, sự lạnh lùng trong hai mắt đã bị vẻ đơn thuần bao phủ... Mà chín vị cường giả Cực Cảnh lần lượt xông vào trong đó, biến mất không thấy gì nữa.
Đà La Khôn thấy cảnh này, sắc mặt biến đổi, bước chân ra muốn chạy về phía trước.
Thế nhưng lúc ông ta vừa bước lên cầu thang, chỉ thấy máu thịt trên hai chân đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại mỗi xương cốt, máu tươi chảy đầm đìa, thậm chí còn lan tràn lên trên đầu gối.
Đà La Khôn hét thảm một tiếng, rút lui về, sắc mặt trắng bệch.
Mà vào lúc này, con đường màu vàng đã biến mất, bậc thang đen nhánh cũng tiêu tán, ba ngọn núi lớn cũng dần dần trở về hư vô... Cứ như tất cả chưa từng xảy ra vậy.
Chín vị cường giả Cực Cảnh và Tần Ninh đã biến mất! Bốn phía, võ giả các phe phái và võ giả Ma tộc vẫn đang giao chiến.
Lúc này Đà La Khôn được mấy vị cung chủ nâng đỡ, nhìn về phía hư không kia đã bình tĩnh lại, sắc mặt rất khó coi.
Cái gì cũng không lấy được! Người nhà họ Nguyên còn chạy! Đáng chết.
"Đại cung chủ, rút lui đi!"
Dương Bồi Nguyên quát khẽ: "Người của động thiên Huyền Nguyệt và thánh địa Thanh Dương đều ở đây, đi trước đi!"
"Đúng vậy...", Khuất Kỳ cung chủ cũng nói: "Chờ cứu viện nhà họ Nguyên tới, đến lúc đó muốn diệt bọn họ sẽ dễ như trở bàn tay, bây giờ tình hình đang bất lợi cho chúng ta, rút lui trước đi!"
Đà La Khôn nhìn thoáng qua bốn phía, quát khẽ: "Rút lui!"
Cửu Nguyên đan tông! Thánh địa Thanh Dương! Động thiên Huyền Nguyệt! Lại thêm một số võ giả của Thánh Đạo tông.
Lấy thực lực của Đà La cung và đám người Thánh Đạo tông do Thánh Vô Khuyết dẫn đầu, cùng với những Ma tộc kia, đã không phải là đối thủ của bọn họ.
Hôm nay, việc đã đến nước này, gần như là đã thua hoàn toàn.
Toàn bộ kế hoạch đều đã thất bại.
Mà đều là bởi vì Tần Ninh.
Lúc này, Đà La Khôn nhìn về phía hư không kia, oán hận nói: "Kẻ này chắc chắn phải chết, chín vị cường giả Cực Cảnh, chắc chắn hắn sẽ phải chết".
Mà ở bên kia, Dịch Hàn Ngọc được Duẫn Khả Vi và Cơ Thi Dao nâng đỡ, chậm rãi đứng dậy.
Huyền Nguyệt Thượng Nhân và Thanh Dương Hoa đi đến phía trước Dịch Hàn Ngọc.
"Tiêu diệt Ma tộc".
Dịch Hàn Ngọc nói thẳng: "Không thể để người của Ma tộc chạy".
"Về phần Đà La Khôn, Thánh Vô Khuyết, có thời gian sẽ giải quyết bọn họ sau!"
"Ừm...", lúc này, xung quanh vô cùng hỗn loạn.
Bên trong Tam Tử Vong Uyên, trận chiến vẫn còn tiếp tục.
Lý Nhàn Ngư đứng trên một tảng đá lớn, nhìn về phía hư không, hai tay nắm chặt, cúi đầu không nói gì.
Cái gì cũng không làm được.
Lại để một mình sư tôn đối mặt với tất cả! Giờ phút này Lý Nhàn Ngư âm thầm giận dữ về sự bất lực của mình.
Thời Thanh Trúc mặc một bộ váy dài, đứng ở bên cạnh Lý Nhàn Ngư, lạnh nhạt nói: "Hắn đã nói có thể xử lý tốt, ngươi đừng lo lắng".
Chương 2579: Chờ hắn ra
Lý Nhàn Ngư nhìn về phía Thời Thanh Trúc, gật đầu nói: "Sư nương, người...", "Ta sẽ ở chỗ này chờ hắn".
Thời Thanh Trúc nói: "Chờ hắn ra!"
Lúc này, khí tức trong cơ thể Thời Thanh Trúc đã hoàn toàn biến đổi.
Hai hàng nước mắt chậm rãi chảy xuống, nàng nói: "Năm đó, hắn không khiến ta chờ, ta cũng chờ hắn, hôm nay hắn lại khiến ta chờ hắn...", giờ phút này, dường như Thời Thanh Trúc cực kỳ vui vẻ.
Khi nhìn thấy cơ thể như sắp sụp đổ của Tần Ninh, nàng chỉ cảm thấy đáy lòng có xúc động gì đó, mọi chuyện ngày xưa hiện ra trước mắt... Nàng là Thời Thanh Trúc của thánh vực Thanh Tiêu, Thánh Chủ của Thanh Tiêu Thiên! Mỗi một năm, nàng đều đang chờ đợi một người, chờ đợi một người trở về.
Cho đến một ngày, cuối cùng hắn đã trở về, thế nhưng giữa hai người lại như bị ngăn cách bởi một bức tường vô hình.
Lúc nhìn thấy hắn lần nữa, luôn cảm giác thiếu cái gì đó.
Mà sau đó, nàng đau đến mức không muốn sống, nguyện ý chết vì hắn, có lẽ chỉ có chết mới có thể giải thoát.
Thời Thanh Trúc dường như thấy được ngày đó, Tần Ninh vô cùng khổ sở ở trước mặt nàng.
Mất đi mới biết quý trọng! Không! Mất đi, Tần Ninh mới biết được nàng quan trọng.
Cho nên nàng còn sống, trở thành một Thời Thanh Trúc hoàn toàn mới.
Kiếp này là khởi đầu mới, trong quá trình trưởng thành vẫn chưa bao giờ tách khỏi Tần Ninh.
Bắt đầu từ quận Linh Tiên ở Trung Tam Thiên đến Linh Nguyên Châu, lại đến đại lục Cửu Nguyên này... Từng bước một đi đến hiện tại, nàng và Tần Ninh đã sớm không có cách nào tách ra.
"Ta biết chắc chắn chàng sẽ không có việc gì".
Thời Thanh Trúc nhìn về phía hư không yên tĩnh kia, lẩm bẩm nói: "Ta sẽ chờ chàng trở về, y hệt năm đó...", giờ phút này, ba phe Cửu Nguyên đan tông, động thiên Huyền Nguyệt, thánh địa Thanh Dương tiếp tục tấn công Ma tộc.
Tam đại Ma tộc, tất cả cường giả Chí Cao Đế Tôn đỉnh cao đều đã mất mạng, đối mặt với thực lực nghiền ép, đám Ma tộc tán loạn khắp nơi.
Dịch Hàn Ngọc được Duẫn Khả Vi và Cơ Thi Dao nâng đỡ, nhìn ra bốn phía, mặt đất loang lổ vết máu trống rỗng đến đáng sợ.
"Có thể đưa sư tôn về hay không thì phải xem sư tổ!"
Dịch Hàn Ngọc lẩm bẩm nói: "Nhưng mà tiếp theo, Đà La Khôn và Thánh Vô Khuyết nhất định sẽ không bó tay chịu trói, chiến trường của sư tổ là ở bên trong Diêm Môn, chiến trường của chúng ta là ở bên trong Cửu Nguyên Vực".
"Ừm...", Huyền Nguyệt Thượng Nhân và Thanh Dương Hoa cũng đi đến.
"Quân đội Ma tộc đã tan rã, chúng ta có cần báo việc này lên Thượng Nguyên Thiên Vực không?"
"Không có ý nghĩa".
Dịch Hàn Ngọc phất tay nói: "Nhà họ Nguyên căn bản không quan tâm đến Ma tộc trong Cửu Nguyên Vực, trong mắt bọn họ, Cửu Nguyên Đan Điển mới là quan trọng nhất, Ma tộc không tạo được uy hiếp cho bọn họ, những bá chủ trong Thượng Nguyên Thiên Vực kia căn bản sẽ không so đo...", "Việc tiêu diệt Ma tộc phải dựa vào chúng ta, tiêu diệt Thánh Vô Khuyết và Đà La Khôn cũng phải dựa vào chúng ta!"
"Được".
Chiến trường bên trong Tam Tử Vong Uyên đã dần dần bình tĩnh lại.
Chỉ chớp mắt, một tháng đã trôi qua.
Võ giả các phe phái tiến vào trong tam đại cấm địa lần lượt rời khỏi.
Tổn thất nặng nề! Mà trong vòng một tháng này, toàn bộ Cửu Nguyên Vực có thể nói là đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Đà La cung tuyên bố khai chiến với Cửu Nguyên đan tông, thánh địa Thanh Dương, động thiên Huyền Nguyệt.
Mà bên trong Thánh Đạo tông, Thánh Vô Khuyết tông chủ dẫn dắt ba đạo tông, gần nửa võ giả đệ tử, đuổi giết Vũ Mân đạo tông, Âu Dương Chí Dũng đạo tông, Giang Tự Như đạo tông, Thánh Phi Vũ đạo tông.
Thánh Đạo tông, một chia thành hai.
Đồng thời, bảy thế lực hào cường là nhà họ Minh ở Đông Vực, Băng Sơn Cốc, Thiên Tuyết Tông cũng thi nhau cầm vũ khí nổi dậy, lựa chọn đứng ở phe Đà La cung.
Cửu Nguyên Vực sắp loạn.
Các thế lực bá chủ lớn tiến hành tranh đấu, chém giết cực kỳ tàn nhẫn.
Mà không đến ba tháng, đột nhiên có một ngày xuất hiện một tin tức khiến người ta phải chấn động.
Đà La cung, cung chủ Đà La Khôn đã bước vào Cực Cảnh! Cường giả Cực Cảnh! Toàn bộ Cửu Nguyên Vực, gần mười vạn năm qua đều không có người nào bước vào Cực Cảnh, dù là Cửu Nguyên Đan Đế và những thiên tài siêu cấp cũng phải để đến khi rời khỏi Cửu Nguyên Vực mới trở thành cường giả Cực Cảnh.
Đà La Khôn là người đầu tiên trở thành cường giả Cực Cảnh ở trong Cửu Nguyên Vực! Mà sau khi Đà La Khôn trở thành cường giả Cực Cảnh, phe tấn công do Cửu Nguyên đan tông, thánh địa Thanh Dương, động thiên Huyền Nguyệt cầm đầu không thể không dừng lại bước chân tiến công.
Một vị cường giả Cực Cảnh đủ để thay đổi xu hướng suy tàn của Đà La cung trong thời gian mấy tháng này! Toàn bộ Cửu Nguyên Vực, trong mơ hồ hình như có một cơn sóng ngầm cuồn cuộn, dường như sau sự hòa bình ngắn ngủi sẽ là mưa to gió lớn càng thêm mãnh liệt.
Cửu Nguyên Vực, đại lục Cửu Nguyên, phương bắc.
Nơi ở của nhà họ Linh.
Hiện nay nhà họ Linh vẫn chậm chạp khuếch trương, ổn định lãnh thổ, phát triển bản thân.
Trong khoảng thời gian này các võ giả trong nhà họ Linh cũng đều đã tăng lên.
Trong phủ đệ nhà họ Linh, lúc này ba người Linh Thiên Thương, Linh Thiên Minh, Linh Thiên Triết đều ở đó.
Ngoài ba người ra còn có mấy thành viên nòng cốt nhà họ Linh, cùng với Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên.
Ngoài ra còn có một bóng người đứng ở cửa đại sảnh, nhìn về phía đám người trong sảnh, chính là Lý Nhàn Ngư.
Lý Nhàn Ngư nhìn về phía đám người, nói: "Nói chung mọi chuyện là như thế, trong bốn tháng nay, ta vẫn luôn bận rộn, chưa thể nói rõ với hai vị sư huynh và các vị thúc bá được", Diệp Nam Hiên sải bước ra, mắng: "Nhà họ Nguyên ở Thượng Nguyên Thiên Vực?
Mẹ nó, một ngày nào đó ông đây sẽ giết chết bọn họ!"
Lý Huyền Đạo ở một bên lại nói: "Sư nương đâu?"
"Nàng quyết định ở lại trong Tam Tử Vong Uyên, ta không khuyên nổi...", Lý Nhàn Ngư lập tức nói: "Dường như sư nương đã nhớ lại cái gì, không giống như trước kia lắm...", Lý Huyền Đạo lập tức nói: "Sư nương chính là chủ nhân Thanh Tiêu Thiên ở Hạ Tam Thiên, vốn có tính cách không màng danh lợi, kiệm lời ít nói, lần này sư tôn tiến vào bên trong Diêm Môn, có thể là đã kích thích sư nương...", "Nam Hiên, hai người chúng ta không thể như vậy mãi được".
Lý Huyền Đạo cầm kiếm trong tay, trầm giọng nói: "Vua nhục tôi chết, sư phụ bị liên lụy, chúng ta làm đồ đệ cũng không còn mặt mũi nào!"
Diệp Nam Hiên liền nói ngay: "Không sai, ông đây sẽ xông tới Đà La cung!"
Lý Nhàn Ngư lại vội vàng ngăn cản hai vị sư huynh, nói: "Hai vị sư huynh, sư tôn đã dám vào bên trong Diêm Môn, tất nhiên sẽ không có chuyện gì".
"Việc quan trọng nhất của hai người các ngươi vẫn là tăng thực lực lên".
"Hiện nay trên chiến trường lúc nào cũng có thể xuất hiện cấp bậc Chí Cao Đế Tôn, Đại Đế Tôn, Tiểu Đế Tôn, nếu hai người các ngươi xảy ra chuyện gì, ta biết ăn nói với sư phụ như thế nào?"
Lý Huyền Đạo liền nói: "Ngươi đấy, nghĩ giống y như sư phụ vậy!"
"Sư phụ lo lắng chúng ta gặp phải phiền phức, nhỡ may chết rồi, hắn sẽ không có cách nào chấp nhận được, có điều con đường võ đạo vốn có thể chết bất cứ lúc nào, nếu chết thì đó là vận mệnh của chúng ta, nhưng ta không muốn trải nghiệm cảm giác uất ức này nữa!"
Diệp Nam Hiên nhìn về phía Lý Huyền Đạo, cười to nói: "Lão Lý, ngươi nói quá đúng!"
Nhìn hai vị sư huynh, trong lòng Lý Nhàn Ngư cũng vô cùng xúc động.
Bọn họ đã dựa vào sư phụ quá nhiều, thế nhưng lại trợ giúp sư phụ quá ít! "Nếu đã như vậy, ba sư huynh đệ chúng ta cùng tiến lên chiến trường, tạo ra một con đường Đế Tôn!"
Lý Nhàn Ngư nắm chặt hai tay lại, quát khẽ.
Chương 2580: Thoát nổi không?
Cửu Nguyên Vực biến thành chiến trường khốc liệt của hai phe thế lực.
Sau khi Đà La Khôn tiến vào Cực Cảnh, sát khí của song phương đã giảm đi đáng kể nhưng ngày qua ngày, những trận sống mái và giết chóc hoặc lớn hoặc nhỏ vẫn tồn tại ở rất nhiều nơi trên đại lục Cửu Nguyên.
Đến hiện tại, hai bên đánh nhau kịch liệt đến nỗi như đã hóa điên.
Một phe do Cửu Nguyên đan tông cầm đầu.
Một phe do Đà La cung cầm đầu.
Sức mạnh tổng hợp của Đà La cung vốn dĩ không bằng Cửu Nguyên đan tông nhưng việc Đà La Khôn trở thành cường giả Cực Cảnh đã ổn định được sĩ khí, khiến cho phe Cửu Nguyên đan tông không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Làm gắt quá thì một mình Đà La Khôn thôi cũng đủ để thay đổi chiến cuộc rồi! Cứ thế, thời gian dần trôi... Hôm nay, tại một vùng đất mênh mông của Cửu Nguyên Vực.
Một nhóm người xuất hiện ở phía cuối vùng đất.
Nhóm người đó mặc trang phục đồng nhất, vừa nhìn đã biết là võ giả đến từ thánh địa Thanh Dương.
Ước chừng một trăm người, hai người cầm đầu là hai vị Chí Cao Đế Tôn.
Cũng là phong chủ Thi Ngọc và phong chủ Hề Bình Bình.
Lúc này, hai vị Chí Cao Đế Tôn bát phẩm ấy đang đứng đầu đội ngũ và cẩn thận quan sát xung quanh.
"Không ngờ tên khốn Đà La Khôn kia đã thăng cấp, tiến vào Cực Cảnh rồi, đúng là đáng ghét mà. Chuyện đó mà không xảy ra thì lũ Đà La cung và Thánh Đạo tông đã bị đánh cho tan tác trong gần một năm qua rồi!"
Phong chủ Thi Ngọc giận dữ lầm bầm.
Phong chủ Hề Bình Bình đứng bên cạnh thì gượng cười: "Tình hình hiện giờ cũng xem như tạm ổn rồi, nếu Tần Ninh không đưa chín vị Chí Cao Đế Tôn vào thứ được gọi là Diêm Môn trong Tam Tử Vong Uyên thì e là Cửu Nguyên Vực đã thuộc về Đà La cung rồi".
"Đúng vậy... Đã một năm trôi qua... Nhưng chẳng có tin tức gì về tam đại cấm địa cả...", sau khi chuyện ở Tam Tử Vong Uyên chấm dứt, trên thực tế các phe đều chú ý tới Tam Tử Vong Uyên.
Cũng vì chuyện đó mà dù Đà La Khôn đã bước vào Cực Cảnh cũng không dám châm ngòi chiến tranh với các phe cầm đầu Cửu Nguyên đan tông.
Ông ta cũng lo lắng rằng lỡ may ngày nào đó Tần Ninh đột ngột lộ diện thì cuộc đời ông ta coi như đi tong.
Hai bên rơi vào thế cân bằng một cách kỳ lạ.
Thật ra ai cũng đang chờ.
Chờ một trong ba người Dịch Hàn Ngọc, Huyền Nguyệt Thượng Nhân, Thanh Dương Hoa sẽ tiến vào Cực Cảnh.
Chỉ cần có người có khả năng đối đầu với Đà La Khôn thì Đà La cung không còn đáng e ngại nữa.
Lần này hai vị Chí Cao Đế Tôn dẫn người tới đây cũng vì để điều tra chuyện này.
Đây là giáp ranh giữa thánh địa Thanh Dương và Đà La cung, nghe nói gần đây người của Đà La cung đang có động tĩnh gì đó nên hai vị Chí Cao Đế Tôn bát phẩm dẫn người tới đây thám thính tình hình.
Trong lúc vừa đi vừa nói chuyện, Thi Ngọc và Hề Bình Bình bỗng nhiên biến sắc, lập tức thụt lùi ra sau.
Ầm... Vị trí hai người vừa đứng bất chợt phát ra tiếng nổ kinh thiên động địa, đội ngũ hơn một trăm người kêu la thảm thiết, chết hơn một nửa.
Nét mặt Thi Ngọc trở nên lạnh lùng, ông ta quát vào không trung: "Ai đấy?"
Sau tiếng quát, một bóng dáng nhô lên khỏi mặt đất phía trước.
Trong giây lát, ba bóng người xuất hiện trước mặt Thi Ngọc và Hề Bình Bình.
"Dương Bồi Nguyên!"
"Khuất Kỳ!"
"Ông Xích!"
Nhìn thấy ba người kia, Thi Ngọc và Hề Bình Bình đều hoảng hốt ra mặt.
Trong ba vị cung chủ của Đà La cung thì Dương Bồi Nguyên, Khuất Kỳ đều là Chí Cao Đế Tôn cửu phẩm, Ông Xích thì có cảnh giới Chí Cao Đế Tôn bát phẩm.
Nhưng trong một năm qua, ba người này luôn canh giữ ở ba phòng tuyến giữa Đà La cung với ba phe Cửu Nguyên đan tông, động thiên Huyền Nguyệt và thánh địa Thanh Dương, vậy mà lúc này bọn họ lại tụ tập hết tại đây.
Thi Ngọc bất giác nghĩ tới điều gì, nói lớn: "Hề phong chủ, đi mau!"
Cả ba cung chủ đều tập trung tại đây, rõ là Đà La cung sắp sửa làm chuyện động trời gì rồi.
Phải lập tức truyền tin để thánh địa Thanh Dương đề phòng mới được.
Hề Bình Bình nghe vậy bèn nhìn Thi Ngọc, gật đầu.
Ông ta bay nhanh như một làn gió, biến mất thật nhanh, phút chốc đã chạy được nghìn mét.
"Thoát nổi không?"
Nhưng giữa lúc đó, một giọng nói hờ hững thình lình cất lên.
Bỗng nhiên, bóng người kia đáp xuống rồi nắm chặt tay. Thi Ngọc cách đó hơn một nghìn mét thấy không gian hơi lún xuống, một bàn tay từ trên trời giáng xuống tóm lấy người Hề Bình Bình.
Uỳnh... Tiếng nổ lớn nháy mắt vang lên.
Hề Bình Bình đã nổ tung.
Một vị Chí Cao Đế Tôn bát phẩm đã bỏ mạng! Giết ngay tức thì chỉ với một chưởng từ xa, kể cả Chí Cao Đế Tôn thập phẩm cũng hoàn toàn không làm được điều đó.
Lúc này, Thi Ngọc nhìn về phía trước, một bóng người cường tráng hiện ra ở đó.
Đại cung chủ Đà La cung, Đà La Khôn! Giờ đây, Đà La Khôn đứng nghênh ngang ở đó như ánh mặt trời chói chang, cơ thể như chứa đựng nguồn khí huyết vô tận chực chờ bộc phát bất cứ lúc nào.
Thi Ngọc đã từng gặp võ giả Cực Cảnh, đó là ba người Hứa Thất Dạ, Lý Văn Hiện và Mạc Ngọc Châu. Áp lực khi ba người kia xuất hiện cũng gây ra cho ông ta cảm giác giống như Đà La Khôn trước mắt vậy.
Cực Cảnh! Đây chính là Cực Cảnh! Thi Ngọc bàng hoàng nhìn ông ta.
"Đà La Khôn...", Đà La Khôn hướng mắt về phía Thi Ngọc, cười khẩy: "Cực Cảnh quả là huyền diệu vô cùng, pháp thân dung hợp với thân xác, xác thịt mạnh mẽ không giới hạn".
"Thi Ngọc, có lẽ cả đời này ngươi sẽ không bao giờ trải nghiệm được sự mạnh mẽ ấy đâu!"
Tâm trạng Thi Ngọc trĩu nặng.
Cảnh giới Chí Cao Đế Tôn bát phẩm mà gặp Chí Cao Đế Tôn thập phẩm thì vẫn cố gắng đánh một trận được, nếu có thủ đoạn bảo vệ tính mạng thì vẫn có khả năng chạy thoát.
Thế nhưng, Đà La Khôn là cường giả Cực Cảnh!
"Sau một năm chờ đợi, ta xem như đã hoàn toàn nắm giữ năng lực của Cực Cảnh đến mức tối đa, giai đoạn thứ nhất là pháp thân dung hợp với thân xác, là cấp độ đưa thân xác đến cực hạn, sau đó là Linh Cực Cảnh... còn gọi là linh giả Cực Cảnh...", Đà La Khôn nhếch mép: "Giờ cả ba tên Dịch Hàn Ngọc, Huyền Nguyệt Thượng Nhân, Thanh Dương Hoa có cùng xông lên thì ta cũng không sợ!"
Nói rồi Đà La Khôn nắm chặt tay, thẳng thừng tóm lấy Thi Ngọc.
Trong lúc nhất thời, Thi Ngọc cảm thấy dường như sức mạnh trên toàn cơ thể mình đã bị giam cầm, hình như mối liên kết giữa ông ta và đất trời đã bị phá vỡ.
Thứ duy nhất còn cảm nhận được chính là một nguồn năng lượng khủng khiếp muốn nghiền nát bản thân thành một đống thịt vụn.
Đó là sức mạnh thân xác của Đà La Khôn.
Cực Cảnh là đây ư?
Thi Ngọc không tài nào chống đỡ nổi.
Quá mạnh! Nó nằm ở một trình độ khác rồi!
Ngày đó thấy Tần Ninh đối đầu với ba vị linh giả Cực Cảnh mà ung dung thoải mái như đang đi dạo vậy, lại còn giết chết cả ba người. Ông ta nghĩ Cực Cảnh cũng chỉ có thế, nhưng giờ đây khi rơi vào trường hợp đó, ông ta mới biết... thế nào là linh giả Cực Cảnh!
Ầm... Khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, một làn sóng khủng khiếp bỗng đong đưa giữa hư không, đẩy lùi đòn tấn công của Đà La Khôn.
Một bóng dáng xinh đẹp đứng giữa trời, đáp xuống mặt đất với tốc độ thật nhanh.
"Đà La Khôn, ngươi muốn chết rồi phải không!"
Huyền Nguyệt Thượng Nhân hiện thân, nhìn Đà La Khôn bằng đôi mắt lạnh lẽo, nói.
Hề Bình Bình đã chết.
Hề Bình Bình là phong chủ của Tú Vân Phong, một trong năm đỉnh núi, và cũng là một trong những nhân vật quyền cao chức trọng của thánh địa Thanh Dương cơ mà.
Đà La Khôn thấy Huyền Nguyệt Thượng Nhân đã đến cũng không thèm đoái hoài. Ông ta chắp hai tay ra sau, khẽ cười, đáp: "Thanh Dương Hoa, nếu ngươi cũng tới rồi thì hãy hiện thân đi!"
"Trốn sau lưng thì còn ra thể thống gì nữa?"
Câu vừa dứt, một bóng người hiện ra giữa không trung, khí chất xuất trần, đó là thánh chủ Thanh Dương Hoa của thánh địa Thanh Dương.
Bình luận facebook