• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Hot Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu

  • Chương 2591-2595

Chương 2591: Không ở trên người con

“Vậy thì ngươi nói cho ta nghe, từ năm đó cho đến bây giờ, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì”.

Tần Ninh trực tiếp mở miệng hỏi.

Nghe xong, Trần Nhất Mặc lập tức ngồi thẳng dậy, nghiêm túc kể lại.

“Năm đó, sau khi sư tôn rời đi, con đã chuyên tâm nghiên cứu sáu quyển sau của Cửu Nguyên Đan Điển, khi đó, thời điểm sư tôn rời đi, con cũng vừa lúc đạt tới Chí Cao Đế Tôn, người cũng biết đó, vì thế, lúc ấy con đã hết sức chuyên chú nghiên cứu sáu quyển sau…”

“Sau này, khi đã thấu hiểu rõ ràng ba quyển giữa, con cũng coi như là đan sư Cực Cảnh, thu nhận ba người Dịch Hàn Ngọc, Duẫn Khả Vi, Cơ Thi Dao”.

Trần Nhất Mặc nhìn về phía Tần Ninh, nói: “Sư tôn, người đã nhìn thấy ba đứa nhỏ này chưa? Rất khá đó!”

“Đã gặp rồi!”

Tần Ninh gật đầu nói: “Đúng là không tồi”.

“Ha ha, khi con thu nhận ba đứa nó, bọn họ vẫn còn rất yếu, là con cầm tay chỉ dạy, đem Cửu Nguyên đan tông cho Dịch Hàn Ngọc trông coi”.

“Tiếp đó, con đi đi lại lại khắp nơi trong Thượng Nguyên Thiên Vực, nghiên cứu ba quyển đan điển cuối cùng, trong lúc ấy, con đã đi qua rất nhiều nơi…”

“Nói vào trọng tâm đi!”

Tần Ninh nhìn về phía Trần Nhất Mặc, nói thẳng.

“Sau đó…”

Trần Nhất Mặc gãi gãi đầu nói: “Sau đó, con nhận được tin tức, nói rằng người đã trở về, vậy nên con đã âm thầm điều tra, kết quả phát hiện ra, những tên kia trong Thượng Nguyên Thiên Vực, đang bí mật làm cái gì đó”.

“Con một đường tìm hiểu nguồn gốc, phát hiện ra nhà họ Nguyên có bí mật, Thiên Cương Thần Môn cũng có bí mật…"

“Sau đó, con đi theo bọn họ vào tam đại cấm địa này, lúc đó con mới biết được, là bọn họ lập mưu hãm hại con, căn bản là người không trở về, chẳng qua là bọn họ thiết lập ván cờ, dẫn con vào bẫy, vốn dĩ, dựa vào thực lực của con, mối quan hệ của con, bọn họ muốn đánh lén con, căn bản là không đủ tư cách, nhưng mà sau đó, có một tên cực kỳ mạnh ra tay, con không có biện pháp đối phó, nên đành chạy vào trong…”

“Tên là gì?”

“Diệp Chi Vấn!”

“Hửm?”

Tần Ninh nhíu mày, Diệp Chi Vấn, lại là Diệp Chi Vấn, cái tên này từ đại lục Vạn Thiên cho đến Hạ Tam Thiên, y vẫn luôn xuất hiện dưới dáng vẻ phân thân, bản thể của y ở đâu, Tần Ninh vẫn chưa biết được.

“Lúc ấy, một mình con đánh với tứ đại đế giả Cực Cảnh, kết quả là bị người ta chém đứt một cánh tay, không thể mọc lại được, sau đó, con ở trong này đợi bốn trăm năm, ai ngờ ở bên ngoài đã bốn vạn năm trôi qua…”

Lúc này, Trần Nhất Mặc dùng ánh mắt đánh giá Tần Ninh.

Năm đó, nghĩ đến việc mình bị cụt mất một tay, hắn ta chỉ cảm thấy mất mặt, xấu hổ.

Thế nhưng bây giờ nghĩ lại, khi sư tôn nhìn thấy mình bị mất một cánh tay, ánh mắt kia nhất định là đau lòng muốn chết, ngược lại miễn cho mình phải chịu một trận đòn, tính ra vẫn có lời.

Nghĩ như vậy, bản thân mình mất đi một cánh tay, thật ra cũng không phải là chuyện xấu!

Tần Ninh nhìn thoáng qua Trần Nhất Mặc, đem cánh tay đó của Trần Nhất Mặc nâng lên.

Thần mộc Thanh Văn kia từ từ dung hợp, hoá thành cánh tay của Trần Nhất Mặc, nhìn qua cũng không khác gì người bình thường.

“Loại độc này, thật độc ác!”

Tần Ninh chậm rãi nói: “Thiên Văn Thiềm Thừ, Nguyên Minh Dạ Xà, Ma Cốt Ngô Công, Cửu Vĩ Huyết Hạt, bốn loại độc dung hợp với nhau, mới khiến cho cánh tay của ngươi không thể nào phục hồi như cũ, cho dù là Cực Cảnh, cũng không thể nào phục hồi như lúc ban đầu”.

Trần Nhất Mặc nghiêm túc lắng nghe, gật đầu nói: “Sư tôn sáng suốt, ánh mắt tinh anh, liếc mắt một cái là đã có thể nhìn ra được”.

Tần Ninh nhìn Trần Nhất Mặc, hắn ta run run mỉm cười.

“Ba quyển cuối của Cửu Nguyên Đan Điển đâu?”

“Ách…”

Trần Nhất Mặc nhìn về phía Tần Ninh, từng bước lùi về sau, nói: “Không ở trên người con”.

“Hửm?”

“Trước khi con tiến vào tam đại cấm địa, biết được nơi này kỳ lạ, sợ bản thân chết đi, Cửu Nguyên Đan Điển sẽ bị bọn họ cướp đoạt mất, cho nên con chỉ để lại ba quyển giữa trong người, còn ba quyển cuối con giấu đi rồi!”

“Giấu nơi nào?”

“Ách…”, Trần Nhất Mặc gái gãi đầu nói: “Khó mà nói được”.

Cái gì gọi là khó mà nói được?

Trần Nhất Mặc nhìn thấy ánh mắt của Tần Ninh thì vội vàng nói: “Chờ sau khi chúng ta rời khỏi nơi này, con nhất định sẽ dẫn sư tôn đi tìm”.

“Thân xác kiếp thứ năm của ta ở đâu?”

Trần Nhất Mặc lại nói: “Cũng không ở trong này…”

“Ngươi…”

Trần Nhất Mặc nhìn thấy Tần Ninh sắp bùng lửa giận thì sắc mặt tái nhợt, tay phải ôm lấy vai trái của mình, mồ hôi chảy ròng ròng, đau đớn nói: “Độc lại tái phát rồi!”

Trong lòng Tần Ninh mềm nhũn, nói: “Trong thế giới Diêm Môn này, linh khí của đất trời rất nồng đậm, cực kỳ thích hợp cho linh dược sinh trưởng, trước hết, ta giúp ngươi luyện chế vài loại đan dược, giảm bớt đau đớn trên người ngươi”.

Nghe được lời này, Trần Nhất Mặc lập tức gật đầu.

“Thân là đan sư, chẳng lẽ ngươi không hiểu được, mỗi một loại đan dược, sau khi luyện chế thành hình, không thể ăn lung tung hay sao, làm cho sức mạnh Cực Đạo trong cơ thể rối loạn lung tung hết cả lên, cho dù sau này cánh tay có khôi phục lại như cũ thì sức mạnh Cực Đạo trong cơ thể cũng khiến cho ngươi chịu đủ!”

Trần Nhất Mặc run run nói: “Đương nhiên là con biết, thế nhưng cũng không còn biện pháp nào khác, chữa ngựa chết thành ngựa sống…”

“Bằng không, sao con có thể chống đỡ được đến hiện tại, chờ sư tôn người trở về…”

Lúc này, Tần Ninh cũng không nói nhiều nữa, hắn đứng dậy bước đi, Trần Nhất Mặc cũng đi theo phía sau, Cửu Anh và ba con Đại Hoàng cũng đi theo.

Một hàng hai người bốn thú, dọc theo núi non vô tận, chậm rãi bước đi…

“Nếu muốn hoàn toàn điều trị được tận gốc độc tố này thì có hai biện pháp, biện pháp thứ nhất là dùng thần uy của ba quyển cuối Cửu Nguyên Đan Điển, giải trừ độc tố, thế nhưng bây giờ vi sư chỉ là cảnh giới Đại Đế Tôn, ba quyển cuối, ta cũng không có cách nào điều khiển, đừng nói là ba quyển cuối, cho dù là ba quyển giữa, ta cũng không thể nào thao tác được…”

Trần Nhất Mặc gật đầu.

Cửu Nguyên Đan Điển, tổng cộng có chín quyển, chín quyển chia thành ba cấp bậc, ba quyển trước tương ứng với cấp bậc đan sư Chí Tôn, ba quyển giữa tương ứng với đan sư Cực Cảnh, còn ba quyển sau, thần bí mà cường đại, tuy rằng Trần Nhất Mặc đã quản lý đan điển rất nhiều năm, thế nhưng hắn ta cũng không thể mở ra ba quyển sau được.

Dù sao thì nó cũng rất mạnh!

Hắn ta chỉ học tập nội dung trong đó, chứ không thể khống chế được sức mạnh của đan điển.

“Biện pháp thứ hai chính là chuẩn bị dược liệu, giải trừ độc tố!”

Lúc này, Tần Ninh chậm rãi nói: “Chất độc của bốn loại này đều là kịch độc, tất cả xuất phát từ Thượng Nguyên Thiên, vật dùng để giải độc, hẳn là cũng có thể tìm được ở Thượng Nguyên Thiên”.

“Thiên Thiếu Mộc trăm vạn năm, dùng làm trung tâm cho cánh tay của ngươi”.

“Còn cần hạt sen Thiên Sơn”.

“Cùng với máu của thiên nguyên thú Hoả Nguyên Long!”

“Cuối cùng, cần phải có một ngọn thiên hoả, thế nhưng năm đó, ngươi đã dung hợp một ngọn thiên hoả, cho nên về phần thiên hoả này thì không cần phải lo lắng, chỉ cần ba cái kia là được”.

Nghe đến mấy thứ này, sắc mặt Trần Nhất Mặc trở nên khó coi, nói: “Thiên Thiếu Mộc trăm vạn năm, hạt sen Thiên Sơn, máu của Hoả Long Thú, những thứ này… cho dù là ở bên trong cấm địa Thượng Nguyên Thiên, cũng chưa chắc đã có…”

“Trách ta?”, Tần Ninh quát: “Thân xác cũng không ở chỗ của ngươi, đan điển cũng không có trên người ngươi, ta còn có thể làm gì bây giờ?”

Trần Nhất Mặc lẩm bẩm nói: “Đan điển có, thì người cũng quá yếu…”

“Ngươi…”

“Ôi, sư tôn, cánh tay của ta đau quá…”

“…”

Trong thế giới Diêm Môn, hai người bốn thú, trong quãng thời gian tiếp theo không ngừng đi qua từng dãy núi, từng vùng đầm lầy, từng ngọn núi lớn.

Cửu Anh hoàn toàn buông thả bản thân, nơi này có rất ít Thú tộc tồn tại, cũng gần như là thân quen với Trần Nhất Mặc hết, không cần phải tranh đấu gì.

Ba con chó Đại Hoàng, cả ngày chơi chung với Cửu Anh.

Ước chừng khoảng một năm trôi qua.

Sau khi tìm được rất nhiều dược liệu cần dùng, cuối cùng, Tần Ninh cũng chuẩn bị luyện đan.
Chương 2592: Đỉnh Long Hoàng Hư Không

Một ngày nọ.

Tại một dãy núi, Tần Ninh mở ra một sơn động, chuẩn bị ổn thoả tất cả mọi thứ.

“Mặc Nhi!”

“Sư tôn”.

Tần Ninh gọi Trần Nhất Mặc lại, nói: “Hiện giờ, sư tôn chỉ có thực lực Đại Đế Tôn, cũng chỉ có thể luyện chí bảo đan Chí Tôn cửu Phẩm, thế nhưng như vậy cũng đã đủ để giảm bớt đau đớn do bốn loại độc tố gây ra cho ngươi, chỉ là có thể cần một ít thời gian, ngươi kiên nhẫn chờ đợi!”

“Vâng!”

Nói xong, Tần Ninh lấy ra một viên cầu.

Địa Linh Phương!

Mở ra Địa Linh Phương, bên trong xuất hiện một tiểu đỉnh.

Tiểu đỉnh có ba chân, mang theo phong cách cổ xưa, từ từ rơi xuống mặt đất, biến thành dáng vẻ chừng hơn một thước.

“Đỉnh Long Hoàng Hư Không!”

Trần Nhất Mặc kích động nói: “Là đan đỉnh Chí Tôn cửu phẩm mà năm đó sư tôn tạo ra”.

“Ừm…”

Tần Ninh tiện đài nói: “Yên tâm chờ ta, nhanh thì một tháng, lâu thì ba tháng”.

Nói đến đây, Tần Ninh khẽ nói: “Tiến vào thế giới Diêm Môn đã hơn một năm, bên ngoài hẳn là đã trôi qua trăm năm, không biết bọn họ thế nào rồi…”

Bọn họ?

Là ai?

Nhìn theo Tần Ninh tiến vào sơn động, bắt đầu luyện đan, Trần Nhất Mặc bay lên một đỉnh núi.

Lúc này, ba con chó Đại Hoàng cùng Cửu Anh tụ tập một chỗ, trước mặt bốn con dị thú, bày biện rất nhiều loại quả kỳ dị, toả ra màu sắc rực rỡ, nhìn qua đã khiến kẻ khác thèm nhỏ dãi.

Đại Hoàng mở miệng nói: “Cửu Anh, ở bên ngoài, những trái cây này không thể để lâu được, ngươi ở lại đây ăn chúng hơn trăm năm, ta cam đoan với ngươi, ngươi có thể trở thành mãnh thú còn trâu bò hơn cả Thần Long”.

Một cái đầu của Cửu Anh thò ra, trong miệng nhồi đầy quả quý hiếm, tám cái đầu khác cũng ăn như hổ đói.

Nó nhồm nhoàm nói: “Vậy ngươi đã ăn chúng bốn trăm năm rồi, tại sao vẫn trông giống như chó đất thế?”

“Ngươi mới là chó đất, cả nhà ngươi đều là chó đất!”, Đại Hoàng nhất thời phẫn nộ quát: “Những trái cây này, ngươi cho là lúc nào cũng có sao? Đúng lúc ngươi tới thì chín một lượt, bằng không, ngay cả một quả ngươi cũng không được ăn”.

Cửu Anh mặc kệ ba con chó ngốc, há miệng lớn cắn miếng to, vui vẻ ăn uống.

Tuy rằng ăn vào không chắc là có thể so được với Thần Long, nhưng vượt qua nguyên thú, chắc chắn là không thành vấn đề.

Lúc này, Trần Nhất Mặc cũng đến, hắn ta tiện tay cầm lấy một quả, cắn một miếng rồi tán dương nói: “Ngọt quá!”

Giờ phút này, Cửu Anh cũng có chút tò mò nhìn về phía cái khăn che mặt của Trần Nhất Mặc.

Hắn ta cắn một miếng, một vị trí trên chiếc khăn che mặt tự động tách ra, đợi đến khi hắn ta cắn xong, cái khăn lại tự khôi phục lại như lúc ban đầu, thật thần kỳ!

Cái tên này, hơn một năm qua, chưa bao giờ tháo chiếc khăn che mặt này xuống.

Quả nhiên là bị nhốt ở nơi này bốn trăm năm, ai cũng trở thành kẻ ngốc.

Thế nhưng, Cửu Anh cũng đã thành thói quen.

Mấy người đồ đệ của Tần Ninh, không ai là người bình thường cả.

Chỉ là nói đi cũng phải nói lại, người bình thường, sao có thể trở thành đồ đệ của Tần Ninh!

“Cửu Anh, ta nghe sư tôn nói qua, ngươi là mãnh thú, huyết mạch kỳ lạ, không giống như là Thú tộc ở thế giới Vạn Thiên, có thể đột phá cực hạn, sư phụ mang theo ngươi trên người, xem ra là vô cùng thích ngươi”.

Cửu Anh ra vẻ kiêu ngạo, đó là tất nhiên.

Trần Nhất Mặc cười nói: “Ta biết sư tôn có vài người đệ tử, thế nhưng chưa gặp được người nào, ngươi nói một chút cho ta nghe đi?”

“Được!”

Tám cái đầu của Cửu Anh không chậm trễ việc ăn uống, chỉ có một cái đầu hướng về phía Trần Nhất Mặc, trôi chảy nói ra một tràng.

“Đại đệ tử của Tần gia là Dương Thanh Vân, là một vị võ giả Tinh Mệnh, ta nghe những đệ tử khác nói, Tần gia thích vị đại đệ tử này nhất, cực kỳ bảo vệ hắn ta, cái tên Dương Thanh Vân này có tính cách tốt, thái độ làm người tốt, cái gì cũng tốt, ta không tìm ra chút tật xấu nào…”

“Đại sư huynh, Dương Thanh Vân…Ừm…Ta nhớ kỹ rồi…”

Cửu Anh lại nói: “Vị đệ tử thứ hai là Ôn Hiến Chi, là một thiên tài ngự thú, cái tên này…Ừm…”

“Nhị sư huynh như thế nào?”, Trần Nhất Mặc hỏi.

“Cái tên này chính là một kẻ ngu ngốc, ta cảm thấy không khác ngươi lắm”, Cửu Anh thản nhiên nói.

“Nói bậy, nói bậy”, Trần Nhất Mặc nghiêm mặt nói: “Ta cũng không phải là kẻ ngu ngốc, chỉ là ta ở một mình lâu quá, có chút nhàm chán mà thôi”.

Cửu Anh cũng lười tranh luận.

Không phải ngu ngốc, vậy mà còn ở nơi này ồn ào mấy câu ngu ngốc ta cầm âm dương định càn khôn, thế giới Cửu Thiên ta vi tôn gì đó?

Như vậy còn không phải là tên ngu ngốc hay sao?

“Cái tên Ôn Hiến Chi này, dù sao thì sau này có gặp thì ngươi cách xa hắn ta một chút, nếu như hai người các ngươi ở cùng một chỗ, đoán chừng có thể khiến cho Tần gia tức chết”, Cửu Anh thần thần bí bí nói: “Ta nói với ngươi, năm đó, thời điểm ta nhìn thấy tên ngốc kia, hắn ta còn cho Tần gia một quyền, không, không chỉ là một quyền…”

Trần Nhất Mặc nghe vậy thì hai mắt lập tức sáng ngời lên.

Ở trong mắt hắn ta, vị nhị sư huynh này cũng không phải ngốc, ngược lại là khôn khéo mới đúng!

Thử nghĩ mà xem, đệ tử có thể đánh sư tôn, dưới bầu trời này, còn có chuyện gì có thể biểu lộ ra được giá trị của bản thân hơn chuyện này sao?

Cửu Anh nhìn đôi mắt sáng ngời của Trần Nhất Mặc, cũng không biết hắn ta đang nghĩ gì, nó tiếp tục nói: “Người thứ ba, Diệp Nam Hiên, là một vị đao khách!”

“Tu đao thuật sao? Sư tôn nói, ai dùng đao cũng đều là kẻ ngốc, tại sao người có thể dạy một vị đệ tử là đao khách được?”

Cửu Anh lắc đầu nói: “Ta cũng không biết, nhưng ở kiếp thứ ba, sư tôn ngươi tu luyện ý chí Cuồng Võ, có thể là do bản thân Diệp Nam Hiên thích đao đi, nếu như ngươi gặp được Diệp Nam Hiên, ngươi lại càng phải cách xa hắn ta một chút!”

“Tại sao?”

“Lẽ sống của Diệp Nam Hiên là: phụ nữ, chỉ làm ảnh hưởng đến tốc độ rút đao của ta!”, Cửu Anh thần kinh nói: “Ta cảm thấy tên này không có hứng thú với phụ nữ, nhưng mà đối với đàn ông thì không chắc… Cả ngày lăn lộn cùng một chỗ với Lý Huyền Đạo…”

“Lý Huyền Đạo?”, Trần Nhất Mặc lại tò mò không thôi.

“À, Lý Huyền Đạo, chính là vị đệ tử thứ tư của sư tôn ngươi, là một tên kiếm khách, kẻ này ấy à… mọi mặt đều rất tốt, không có tật xấu gì, chỉ là cực kỳ hóng hớt… Lúc trước, khi ở cùng với hắn ta, mỗi lần ta bị sư tôn ngươi đánh đuổi, hắn ta đều nằm bò ra góc tường hóng hớt!”

Nằm bò ra góc tường?

Vì sao?

Cửu Anh lập tức nói: “Cái người sư tôn này của ngươi, quá là hẹp hòi, mỗi lần cùng sư nương của ngươi làm chuyện vui sướng, đều sẽ đóng cửa nhốt ta ở bên ngoài, hoặc là đuổi ta đi, ngươi nói xem, lão Cửu ta là cái loại người này sao? Việc nam nữ, cũng chẳng phải là việc quan trọng gì, cho ta xem, ta cũng không thèm xem!”

“Thế nhưng cái tên Lý Huyền Đạo này, nhìn qua thì có vẻ chính trực giống như Dương Thanh Vân, chỉ là thích hóng hớt, cứ hỏi thăm cái này, hỏi thăm cái kia…”

Trần Nhất Mặc nghe đến đây thì đã hiểu được rõ ràng.

Đại sư huynh Dương Thanh Vân, thái độ làm người chính trực, võ giả Tinh Mệnh, rất trâu bò, dù sao thì võ giả Tinh Mệnh, mở ra Tinh Môn, dung nạp Thiên Mệnh, quả thật là vô cùng hiếm.

Nhị sư huynh, ừm, ngốc nghếch, tạm thời cứ định nghĩa như vậy đi, ngốc nhưng biết ngự thú, có lẽ liên quan đến khả năng ngự thú, cho nên nhị sư huynh mới ngốc, dù sao thì từ trước đến nay Thú tộc cũng không khôn khéo bằng Nhân tộc.

Tam sư huynh, Diệp Nam Hiên, không có hứng thú với phụ nữ, có thể cong, phải cẩn thận, là một đao khách, nếu như đao khách cong, vậy hẳn là công nhỉ?

Tứ sư huynh, Lý Huyền Đạo, kiếm khách, tính cách không có khuyết điểm gì, chỉ là thích hóng hớt, hóng hớt là tốt, sau này gặp mặt, có thể hỏi được nhiều chuyện hơn…

Đại khái là đã hiểu được!

Hửm?

Không đúng!

Sư nương! Tại sao lại có sư nương?

Trần Nhất Mặc vừa định hỏi, Cửu Anh đã nói tiếp: “Ngoài ra, phía dưới của ngươi, đoán chừng còn có bốn vị sư đệ hoặc sư muội… Thế nhưng bốn người kia là ai thì ta không biết, Tần gia chưa từng nhắc đến”.

“Cái này thì ta biết, sư tôn đã từng nói với ta, người chưa chuyển kiếp thành công, sau khi hoàn thành, người sẽ đến tìm ta, thế nhưng người nói, là khi trở thành một Thần Đế, sẽ tới tìm ta, dẫn ta bay lên…”, Trần Nhất Mặc thở dài nói.

Sư tôn, nuốt lời!
Chương 2593: Bọn họ đã chết rồi

Cửu Anh lập tức nói: “Ngoài bốn vị này ngươi phải gọi là sư huynh ra thì còn có hai người nữa, là sư đệ của ngươi”.

“Ồ?”

Trần Nhất Mặc kinh ngạc nói: “Ánh mắt sư tôn cao như vậy, thế mà lại thu hai đệ tử?”

“Đúng vậy!”

Cửu Anh lại nói: “Thập sư đệ của ngươi, tên là Thạch Cảm Đương, là một tên nịnh hót, ngươi phải cẩn thận, nghe nói trước kia, người này là đệ tử của Dương Thanh Vân, đồ tôn của sư tôn ngươi, thế mà sư tôn ngươi lại thu hắn ta làm đệ tử, ta cảm thấy nhân tố lớn nhất dẫn đến việc này là tên kia giỏi vuốt mông ngựa”.

“Thế nhưng tên nhóc này cũng có chút khả năng này kia, cái gì cũng không ổn, bản thân lại tu thành chiến khí, ta thấy ngoại trừ Dương Thanh Vân, sư tôn thích hắn ta nhất…”

Trong lòng Trần Nhất Mặc ghi nhớ thật kỹ.

Lão Thập, nịnh hót!

“Còn một người nữa, là Lý Nhàn Ngư, Lý Nhàn Ngư rất khó lường, tính cách tương đối hướng nội, không thích nhiều lời, sở hữu một đôi Vãng Sinh Đồng, có vẻ như rất trâu bò, hơn nữa, tổ phụ của hắn ta là huynh đệ tri kỷ của sư tôn ngươi ở kiếp thứ nhất, nhưng lại phản bội sư tôn ngươi, đối với vị đệ tử không giỏi nói chuyện này, sư tôn ngươi cũng cực kỳ quan tâm, trước khi chúng ta tiến vào đây, ở cuộc tranh tài trong vực…”

Nghe Cửu Anh kể xong, Trần Nhất Mặc lập tức nói: “Lão Thập Nhất hướng nội, không tạo thành uy hiếp”.

Uy hiếp?

Uy hiếp cái gì?

Cửu Anh tò mò nhìn Trần Nhất Mặc.

“Vậy ngươi nói cho ta nghe xem sư nương, là ai?”, Trần Nhất Mặc lại hỏi.

“Ngươi có vài vị sư nương, có thể nói một chút”.

“Ngươi từ từ đã! Vài vị?”, Trần Nhất Mặc trừng lớn mắt, nói: “Ngươi đừng nói bậy, sư tôn ta không háo sắc, đời trước, ta chưa từng thấy người rung động”.

Cửu Anh cũng nói: “Ta lừa ngươi làm cái gì…”

“Vị thứ nhất, Cốc Tân Nguyệt, là một người phụ nữ cực kỳ khủng bố, thế nhưng họ đã tạm biệt nhau ở đại lục Vạn Thiên, đến Hạ Tam Thiên cũng không gặp được, người phụ nữ này đặc biệt khủng bố, sư tôn ngươi đều lo lắng một ngày nào đó, người phụ nữ này kéo quần lên là không nhận người”.

Trần Nhất Mặc mang vẻ mặt khinh bỏ nhìn Cửu Anh, lời này, thật thô tục.

Kéo quần lên là không nhận người, đó là chuyện mà sư tôn có thể để cho nó xảy ra hay sao?

Thế nhưng vị đại sư nương này, mạnh.

“Vị thứ hai, Diệp Viên Viên, là một người phụ nữ xinh đẹp giống như sen trắng trên đỉnh núi tuyết, ở đại lục Vạn Thiên có cái thể gì đó, nhưng sau này lại không thể dùng được, thế nhưng dưới sự dạy dỗ của sư tôn ngươi, căn cơ trở nên vững chắc, còn thiên phú, ta cảm thấy còn khủng bố hơn so với Dương Thanh Vân, hơn nữa, nàng cũng không phải là võ giả Tinh Mệnh”.

Nhị sư nương, mạnh!

“Vị thứ ba, Vân Sương Nhi, hỗn độn thể, rốt cuộc là nó có điểm đặc biệt gì thì ta cũng không biết, thế nhưng sư tôn ngươi nói, sau khi thể chất của cô ấy thức tỉnh, sau này sẽ càng ngày càng trở nên mạnh hơn, càng ngày càng trở nên lợi hại hơn, còn người… xinh đẹp, giống như sen trong nước, thuần khiết, sạch sẽ…”

Tam sư nương, vẫn là mạnh.

“Vị thứ ba, Thời Thanh Trúc, gặp ở Hạ Tam Thiên, người đứng đầu Thanh Tiêu Thiên, được người ta gọi là người phụ nữ đẹp nhất Hạ Tam Thiên”.

“Người mà sư tôn ta thích, nhất định phải là mỹ nữ, lão háo sắc!”, Trần Nhất Mặc không khỏi nói.

Cửu Anh liếc mắt nhìn Trần Nhất Mặc, lời này, hắn ta cũng chỉ dám cằn nhằn vài câu trước mặt nó mà thôi.

“Sư tôn ngươi và nàng vốn dĩ cũng có tình cảm với nhau, thế nhưng bởi vì một chuyện mà trong lòng có khúc mắc, sau đó Thời Thanh Trúc lại vì sư tôn ngươi mà chết…”

“Đã chết? Đáng tiếc đáng tiếc…”

“Ngươi chờ ta nói hết câu đã được không?”, Cửu Anh âm thầm liếc mắt nhìn Trần Nhất Mặc, tiếp tục nói: “Sư tôn ngươi thi triển cái bí pháp gì đó, dẫn phụ thân của sư tôn ngươi đến đây, sau đó giúp nàng sống lại, sư tôn ngươi dẫn nàng theo bên người từ bé, mãi cho đến hiện tại, ta thấy bây giờ, trong đầu của sư tôn người toàn là vị sư nương này của ngươi…”

“Thế nhưng người phụ nữ này không tu luyện, nhưng cảnh giới lại tăng lên nhanh hơn cả Diệp Nam Hiên và Lý Huyền Đạo, ngươi phải cẩn thận!”

Nghe được lời này, Trần Nhất Mặc sửng sốt.

Tứ sư nương, cũng mạnh!

Bốn vị sư nương!

Bốn vị sư huynh!

Hai vị sư đệ!

Đều là người lợi hại…

Cửu Anh thấp giọng nói: “Thời Thanh Trúc này, ta cảm thấy có thể nàng có một bộ…”

“Như thế nào?”

Cửu Anh lập tức ra hiệu cho Trần Nhất Mặc tới gần, ghé sát lỗ tai hắn ta nhỏ giọng nói.

Trần Nhất Mặc lập tức xì một tiếng khinh bỉ, nói: “Sư tôn thật vô liêm sỉ, vậy mà còn xuống tay được, dẫn theo bên người từ nhỏ, đây là cố ý nuôi dưỡng!”

“Ngươi lớn tiếng như vậy làm gì? Ngươi muốn chết, nhưng ta không muốn chết!”

Trong lúc Cửu Anh còn hùng hùng hổ hổ, Trần Nhất Mặc lập tức nói: “Còn gì nữa, còn gì nữa?”

“Còn có…”

Cửu Anh đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, nói: “Đúng rồi, còn một vị tiểu muội muội, U Tiêu Tiêu, cái tên này cũng là do sư tôn ngươi đặt cho, năm đó, thời điểm chia tay nhau, U Tiêu Tiêu vẫn còn là cô bé trên dưới mười tuổi, bây giờ không biết như thế nào rồi…”

Trần Nhất Mặc nói: “Muội muội? Ta thấy giống như là một Thời Thanh Trúc khác phải không?”

“Ha ha, lời này ngươi đi mà nói với sư tôn của ngươi ấy”.

“Ta ngốc à?”

Lúc này, Trần Nhất Mặc chậm rãi đứng dậy, đưa lưng về phía Cửu Anh, nhìn lên mây trời trên đỉnh núi, khẽ nói: “Sư tôn thật không phúc hậu, vẫn là ta tương đối tốt, ba vị đệ tử, ta đều đối đãi như đệ tử!”

“Không biết ba người bọn họ bây giờ thế nào rồi?”

“Rất tốt”, Cửu Anh mở miệng nói: “Pháp thân của Cơ Thi Dao, sư tôn ngươi đã giúp cô ta mở ra, Duẫn Khả Vi là hội trưởng Cửu Nguyên thương hội, là người có tiền nhất Cửu Nguyên Vực, Dịch Hàn Ngọc là tông chủ Cửu Nguyên đan tông, lúc quyết chiến thì bị thương, thế nhưng sư tôn ngươi đã cho uống một viên đan dược, đoán chừng là không có chuyện gì đâu…”

“Vậy thì tốt rồi, vậy thì tốt rồi!”

Lúc này, Trần Nhất Mặc xoay người lại, tươi cười nhảy nhót nói: “Lần này trở về, nhất định là sư tôn đi gặp cha nương, ta cũng muốn nhìn thấy dáng vẻ của sư tôn khi đó, có phải là bịch một tiếng quỳ xuống không?”

“Sư tôn đã trải qua chín kiếp, vậy chẳng phải là quỳ chín lần sao? Ta phải bắt lấy thời cơ này, nhìn cho kỹ”.

Trần Nhất Mặc lải nhải một lúc xong, Cửu Anh vẫn im lặng.

“Hửm? Làm sao vậy? Sư tôn không quỳ?”, Trần Nhất Mặc nói: “Không đúng, sư tôn đối xử với cha nương vô cùng tốt, vô cùng hiếu thảo…”

Cửu Anh nhìn về phía Trần Nhất Mặc, trái cây kẹt ở trong miệng, nói: “Bọn họ… đã chết rồi…”

“Bọn họ… chết… chết… rồi?”

Giờ phút này, sự vui vẻ trong đôi mắt của Trần Nhất Mặc đột nhiên biến thành ngẩn ngơ.

“Ngươi đừng nói đùa”, Trần Nhất Mặc run run cười nói: “Trong Cửu Nguyên Vực, căn bản là không ai biết sư tôn chính là Linh Thiên Thần, chỉ biết người tự phong là Cửu Nguyên Đan Đế, sau khi trở thành Đan Đế, vẫn không ai biết đến nhà họ Linh…”

“Thời điểm ta còn chưa rời đi, lúc đến nhà họ Linh đều cực kỳ lặng lẽ, ta chỉ để cho Dịch Hàn Ngọc âm thầm chú ý nhà họ Linh, căn bản là không để cho hắn ta tiếp xúc với nhà họ Linh, ta…”

Nói đến đây, Trần Nhất Mặc nhìn về phía Cửu Anh, chỉ thấy Cửu Anh gật đầu nói: “Là sự thật, Tần gia cũng lấy được ba quyển trước của Cửu Nguyên Đan Điển từ trong nhà thờ tổ nhà họ Linh, lúc ấy, hắn khóc rất thảm thiết… Ta rất ít khi nhìn thấy hắn đau buồn như vậy…”

Giờ phút này, khuôn mặt Trần Nhất Mặc dại ra, cả người cứng đờ, ngây người tại chỗ.

Một lần ngây người này, một lần đứng này, ước chừng một tháng, không hề cử động chút nào, mãi cho đến ngày Tần Ninh xuất quan luyện chế ra mười mấy cái bình đan dược to to nhỏ nhỏ, khiến cho Tần Ninh trông có vẻ tiều tuỵ hơn không ít.

Tần Ninh vừa đi ra hỏi hang động đã nhìn thấy Trần Nhất Mặc đứng ở bên ngoài, hắn khẽ mỉm cười tiến đến nói: “Tổng cộng có sáu mươi sáu loại đan dược, phần lớn là bảo đan Chí Tôn bát phẩm, một số ít là cửu phẩm…”
Chương 2594: Đây không phải lỗi của ngươi đâu

"Với năng lực hiện có của vi sư thì luyện chế được mấy loại đan dược này là tối đa rồi. Một tháng qua ta rất vất vả, may thay chỗ đan dược này kết hợp với nhau sẽ giúp ngươi không còn đau đớn đến khi độc tố trên cánh tay ngươi được giải hoàn toàn...", Tần Ninh khẽ cười, đưa đan dược sang nhưng Trần Nhất Mặc đang đứng trước mặt hắn lại không chịu nhận.

"Mặc Nhi?"

Tần Ninh thấy hắn ta đứng yên thì nhướng mày.

Ba con chó vàng và Cửu Anh cùng nhau đi tới.

Cửu Anh lại gần, phóng về chiều cao hơn một thước rồi ngượng nghịu nói: "Hình như ta nói sai rồi..."

"Sao vậy?"

Cửu Anh tỏ ra bối rối: "Hắn hỏi ta về những người đệ tử khác và phu nhân của Tần gia ngươi, ta kể cho hắn nghe, lỡ miệng kể luôn chuyện Linh Thư và Lý Thanh Huyên, cha mẹ ngươi..."

Nghe vậy, Tần Ninh lạnh lùng trừng mắt nhìn Cửu Anh một cách hung dữ. Nó rụt cổ, không dám nói gì.

"Mặc Nhi...", Tần Ninh tiến lại gần Trần Nhất Mặc, từ tốn nói: "Sống hay chết là ý trời, đây không phải lỗi của ngươi đâu".

Trần Nhất Mặc vẫn cứ thẫn thờ, không nhúc nhích như thế.

Cửu Anh nhanh nhảu chen vào: "Tên này bị chúng ta mang tới đây, đã như vậy suốt một tháng rồi, có phải... hắn bị khờ không?"

Tần Ninh đi tới, giơ tay thật cao, nhưng cuối cùng chỉ nhẹ nhàng đặt lên má Trần Nhất Mặc rồi an ủi: "Không sao hết, mọi chuyện đã qua rồi".

Giờ phút này, Trần Nhất Mặc như đột nhiên tỉnh lại, hai mắt đỏ bừng, nước mắt lăn dài xuống má, môi run run, thì thầm: "Do con hết, nếu không do con thì bọn chúng đã không nghĩ tới chuyện sư tôn người xuất thân từ nhà họ Linh, cha mẹ của người cũng đã không chết rồi..."

"Không phải lỗi của ngươi đâu!"

Tần Ninh xoa đầu Trần Nhất Mặc, cười nói: "Số trời đã vậy rồi, cho dù ngươi không lặng lẽ chăm sóc cho nhà họ Linh thì rồi bọn chúng cũng sẽ phát hiện thôi. Trên đời này không có bức tường nào không lọt gió".

"Cho dù bọn chúng phát hiện thì nếu con không tới đây... thì đã không..."

"Ngươi sai rồi!"

Tần Ninh tiếp tục trấn an: "Bọn chúng sẽ đối phó với ngươi và đối phó với nhà họ Linh, dù ngươi có ở đó hay không thì chuyện này cũng sẽ xảy ra thôi".

"Điều may mắn nhất là ngươi còn sống, không phải sao?"

Trần Nhất Mặc nhìn Tần Ninh, bỗng nhiên quỳ phịch xuống đất, nhào vào lòng hắn, hai tay ôm hắn thật chặt mà gào khóc thật to.

Cửu Anh, Đại Hoàng, Nhị Hoàng và Tam Hoàng đều im lặng, không nói gì.

Lúc này ba con chó vàng chỉ thấy da đầu tê rần. Từ khi chúng nó biết Trần Nhất Mặc đến nay, tên này luôn tỏ ra mình là số một, tự phong mình là Mặc Hoàng cao cao tại thượng.

Cho dù tu vi luôn có vấn đề, bị ba đứa chúng nó đánh cho tơi bời thì người này vẫn tỏ ra điềm nhiên, lúc nào cũng trời là nhất, đất là hai, hắn ta là ba.

Vậy mà giờ đây, khi đứng trước mặt Tần Ninh, hắn ta lại khóc như một đứa trẻ vậy.

Tần Ninh thấy Trần Nhất Mặc thế này trong lòng cũng xót xa.

Cha mẹ hắn đã qua đời.

Đồ đệ của hắn thì đau khổ.

Điều này chậm rãi nhen nhóm lửa giận trong lòng hắn.

Rồi một ngày nào đó thế giới này sẽ phải gánh chịu cơn thịnh nộ của hắn.

...Mấy ngày tới, ngày nào Trần Nhất Mặc cũng lấy nước mắt rửa mặt, không còn luôn mồm nói câu "Tay cầm âm dương định càn khôn, thế giới Cửu Thiên ta vi tôn" đó nữa. Ngày qua ngày, hắn ta hết nhìn mặt trời mọc lại nhìn mặt trời lặn, thẫn thờ cả ngày.

Là sư tôn, mỗi ngày Tần Ninh đều cẩn thận an ủi hắn ta, còn vào núi rừng tìm một số nguyên thú, hoa quả quý để ủ rượu, nấu ăn, làm hết mọi cách để làm Trần Nhất Mặc vui lên.

Thoáng cái đã ba tháng trôi qua, cuối cùng tâm trạng của Trần Nhất Mặc cũng khá hơn một chút.

Rạng sáng hôm nay, Trần Nhất Mặc đứng trên đỉnh một ngọn núi, chắp tay nhìn mặt trời ló rạng đằng xa, thở dài.

"Mặc Nhi!"

Từ phía xa, Tần Ninh cất tiếng gọi.

"Tới đây nào".

Trần Nhất Mặc xuống núi, đi tới trước mặt Tần Ninh.

"Diêm Môn nay khác với năm xưa quá, mấy ngày nay vi sư phát hiện một nơi kỳ lạ, ngươi theo ta đi xem sao".

"Vâng".

Nói rồi hai thầy trò xuất phát, đi trên con đường vắng tiến sâu vào vùng núi mênh mông.

Trên đường đi, Tần Ninh lẩm bẩm rất nhiều thứ như đang nói một mình.

"Diêm Môn sinh ra thế giới vốn đã là chuyện lạ thường rồi. Hồi đó phụ thân ta thống nhất vạn giới, lập nên Thương Mang Vân Giới, thống trị hàng vạn bộ tộc. Có điều thế giới được quy hoạch lại lần nữa, sức mạnh trời đất cũng thay đổi, hệ thống cảnh giới võ đạo được phân chia lại nên thế giới này cũng xảy ra một số thay đổi lạ lùng".

"Thật ra Diêm Môn là sản phẩm sau quá trình biến hóa của thế giới. Không gian lần lượt lột xác, điều chỉnh, xuất hiện sai lệch nên mới dẫn đến sự tồn tại của không gian kỳ lạ này".

"Chẳng qua không gian trong Diêm Môn xưa kia rất ổn định, linh khí tự nhiên cũng dồi dào, sinh ra biết bao là nguyên thú hùng mạnh, tự vận hành theo cách riêng của nó. Thế giới này là một vùng đất diệu kỳ, nhưng giờ đây nó đã gặp trục trặc".

Tần Ninh đưa Trần Nhất Mặc vượt qua từng ngọn núi cao, nói: "Có lẽ nguyên nhân cho chuyện này nằm trong khoảng thời gian bốn vạn năm trước. Từ khi ngươi vào đây lần nữa, thời gian trong này và thế giới bên ngoài chênh lệch nhau gấp trăm lần".

"Chưa kể không gian còn trở nên kiên cố, vững chắc hơn, không gì có thể phá nổi nên ngươi mới không thể ra ngoài".

"Nhưng trên thế gian này, bất kỳ một không gian nào cũng có lỗ hổng".

Tần Ninh thì thầm: "Giống như không thể từ Thương Mang Vân Giới, Trung Tam Thiên đến Hạ Tam Thiên, từ Hạ Tam Thiên đến đại lục Vạn Thiên vậy, vì một trăm phần trăm là chết chắc, nhưng lỗ hổng không gian ở phía nam là cơ hội ngàn năm có một, chúng ta có thể lợi dụng nó".

"Ta vào đây đã được gần hai năm, chắc thế giới bên ngoài đã gần hai trăm năm trôi qua rồi..."

"Hai thầy trò chúng ta cũng nên ra ngoài thôi".

Trần Nhất Mặc vừa đi vừa nghe, gật đầu.

Cuối cùng, sau khi băng qua một ngọn núi, hai sư đồ đứng trên đỉnh núi, nhìn về phía trước.

Mảnh đất phía trước tựa thế ngoại đào nguyên, từng ngọn núi cao mấy trăm trượng, cây cối tốt tươi, giữa các ngọn núi là dòng suối chảy xuôi thành thác nước, bao quanh chiếc hồ bên dưới là những đóa hoa cùng với những chú chim hót vang. Thật là một khung cảnh thanh tao biết mấy.

Thánh địa thế này không hiếm gặp trong thế giới Diêm Môn.

Trần Nhất Mặc nhìn về đằng trước, không nói gì.

Tần Ninh lên tiếng: "Ta đã cẩn thận kiểm tra nơi này rồi, rất khác với những nơi khác...", nói rồi hắn đưa Trần Nhất Mặc xuống núi, tiến vào vùng đất đầy khoan khoái kia.

Mới bước vào sơn cốc thôi mà môi trường xung quanh đã làm người ta thấy dễ chịu rồi.

"Không gian ở đây có lỗ hổng, có lẽ chúng ta có thể rời đi từ đây".

Tần Ninh nói thật nhanh: "Ngươi không thạo trận pháp nên xây dựng vận chuyển trận tại đây đi, chúng ta có thể thử xem thế nào. Cơ mà hiện tại vi sư chỉ có cảnh giới Đại Đế Tôn tam phẩm, phải ít nhất là cực trận sư mới dựng được vận chuyển trận. Thực lực của ta chưa đủ nên phải mượn ba quyển giữa của đan điển, ngươi giúp ta đi!"

"Rõ!"

Dứt lời, Trần Nhất Mặc khẽ giơ hai tay lên, ba quyển đan điển chậm rãi lơ lửng trước mặt hắn ta.

Trong ba chiếc ngọc giản ấy có một chiếc màu đỏ sẫm, một chiếc mang màu trắng hơi xanh của băng, một chiếc thì trắng tinh.

Ba quyển đan điển có vẻ ngoài khác nhau.

Lúc này, Trần Nhất Mặc giao đan điển cho Tần Ninh.

Tần Ninh lấy ba cuốn Vấn Quyển, Cầu Quyển, Tác Quyển của mình ra. Sáu quyển đan điển lơ lửng ở phía trước, tỏa ra vầng sáng rạng ngời và kỳ diệu.
Chương 2595: Sư tôn cứ hỏi đi ạ

"Vấn, Cầu, Tác!"

"Hành, Tri, Tư!"

Tần Ninh nhìn sáu quyển đan điển, khẽ nói.

Trước đây, trong Cửu Nguyên Vực có tin đồn rằng Dịch Hàn Ngọc là người nắm giữ đan điển nhưng thật ra lúc ấy Tần Ninh không tin vào chuyện đó.

Chưa tới Cực Cảnh thì rất khó điều khiển ba quyển giữa của Cửu Nguyên Đan Điển, tám mươi phần trăm Trần Nhất Mặc sẽ không cho Dịch Hàn Ngọc giữ chúng.

Hơn nữa, đan điển là bảo vật nhưng cũng là mối hiểm họa, nếu như Dịch Hàn Ngọc thật sự có một quyển đan điển thì e rằng đã bị giết từ lâu rồi.

Lúc này, Tần Ninh cầm những quyển đan điển, sáu quyển đan điển tỏa ra sáu tia sáng, lan rộng, đi khắp sơn cốc.

Giữa lúc đó, không gian bình lặng xung quanh sơn cốc chợt hiện ra những đường dập dờn giống như gợn sóng.

Hơi thở đầy đáng sợ cũng trỗi dậy. Trong lúc nhất thời, không gian như biến thành một vùng biển sóng vỗ dạt dào, đưa đẩy gợn sóng mãi không dứt.

Tần Ninh vẫn bình tĩnh nhìn về phía trước, từng đạo trận văn được ngưng tụ trong lòng bàn tay hắn, hết trận văn này đến trận văn khác rải rác khắp đất trời.

Khi khí thế hùng hậu ấy bộc phát, nó liên tục mở rộng phạm vi, dần dần hóa thành từng đạo văn ấn quấn vào nhau.

Qua một lúc khá lâu, rất nhiều giới văn đã được hình thành trong sơn cốc. Mặt mày Tần Ninh hơi nhợt nhạt, hắn thở hắt ra, ngừng lại.

"Hôm nay tới đây thôi, ngày mai tiếp tục".

"Hừm...", đoạn hắn nói tiếp: "Nếu như ta đến Cực Cảnh thì chỉ cần mất mấy ngày để thiết lập vận chuyển trận, khổ nỗi hiện tại cảnh giới của ta chỉ mới Đại Đế Tôn tam phẩm, phải mất một thời gian rất lâu, có lẽ ít nhất là ba tháng..."

Hai sư đồ dựng lều ở ngoài sơn cốc để ở tạm trong đó.

Thứ không thiếu nhất trong Diêm Môn là cái ăn cái uống.

Hôm sau, Tần Ninh tiếp tục ngưng tụ trận văn.

"Ơ?"

"Sao thế ạ sư tôn?"

Nét mặt Tần Ninh trở nên khó coi: "Không gian ở đây đã thay đổi, nuốt mất trận văn của ta rồi..."

"Sao cơ?"

"Không gian chuyển dịch từng phút từng giây, những trận văn ta tạo ra không thể giữ ổn định, số trận văn được trải ra hôm qua đã bị phá hủy hơn một nửa rồi..."

"Vậy chúng ta phải làm sao đây?"

Tần Ninh thì thầm: "Phải tạo tiếp thôi, chỉ là cứ thế này thì có khả năng phải mất không chỉ là mấy tháng nữa, mấy năm cũng chưa chắc đã làm xong..."

Mấy năm?

Nếu như ở lại đây thêm mấy năm nữa thì thế giới bên ngoài sẽ trôi qua mấy trăm năm nữa mất! Tần Ninh cũng rất đau đầu, nhưng ngoài cách này ra thì hắn không còn nghĩ ra được cách nào khác nữa.

Sự thay đổi không gian trong Diêm Môn đúng là khiến người ta bất ngờ mà.

Nhưng cũng chính sự thay đổi ấy đã khiến linh khí đất trời trong Diêm Môn dồi dào hơn, thích hợp cho võ giả tu hành hơn.

"Thôi không sao!"

Tần Ninh nhìn về phía Trần Nhất Mặc, cười nói: "Lần này ngươi sẽ không đơn độc nữa đâu, có sư tôn ở đây với ngươi rồi. Đúng lúc tạo trận văn và thiết lập đại trận tốn rất nhiều thời gian, sẵn tiện ta kiểm tra thuật luyện đan của ngươi luôn!"

Dạo gần đây Trần Nhất Mặc cứ ủ rũ, chán chường, Tần Ninh thấy hết nên cũng xót thay, ngày nào cũng nấu nhiều món ăn ngon, đa dạng, còn ủ rượu ngon cho hắn ta. Trần Nhất Mặc không hào hứng cho lắm nhưng còn Cửu Anh và Tam Hoàng thì lại ăn thỏa thích.

Nghĩ đi nghĩ lại, Tần Ninh dự định sẽ dùng thuật luyện đan để làm vực dậy tinh thần của hắn ta.

Luyện đan là niềm đam mê suốt đời của Trần Nhất Mặc, hắn có thể lợi dụng điều đó để dời sự chú ý của hắn ta.

"Sư tôn cứ hỏi đi ạ!"

Thế là sau khi kết thúc một ngày thiết lập đại trận, Tần Ninh ngồi dưới túp lều tranh, bắt đầu hỏi bài Trần Nhất Mặc.

Cửu Nguyên Đan Điển có chín quyển tất cả.

Xưa kia, lúc đi theo Tần Ninh, Trần Nhất Mặc đã nắm rõ toàn bộ ba quyển đầu, thuộc làu làu là đằng khác.

Suốt mấy trăm năm trôi qua, hắn ta tự nghiên cứu ba quyển giữa nên cũng hiểu hết ba quyển ấy rồi.

Những câu hỏi Tần Ninh đặt ra đều là kiến thức liên quan tới bảo đan Chí Tôn và cực đan.

"Cực Cảnh là một trình độ mới đằng sau cảnh giới Chí Tôn, cũng là con đường phải đi qua trước khi thành tiên".

"Trong đó chia ra bốn cảnh giới lớn, bốn cấp bậc là Linh Cực Cảnh, Thiên Cực Cảnh, Đạo Cực Cảnh và Đế Cực Cảnh. Cực đan cũng chia ra bốn cấp bậc, đó là cực đan cấp Thiên, cực đan cấp Địa, cực đan cấp Huyền và cực đan cấp Hoàng".

"Linh giả Cực Cảnh hướng tới mức độ cao nhất của thân xác, ngưng tụ ra thần đạo thể văn hay còn gọi là thần đạo. Linh giả Cực Cảnh có thể ngưng tụ tối đa chín đạo thần văn để bổ trợ cho thể xác, là một thân xác mạnh mẽ, rắn chắc hơn sau khi dung hợp với pháp thân".

"Thiên giả Cực Cảnh thì hướng tới mức độ cao nhất của huyết mạch. Huyết mạch này chỉ khí huyết và kinh mạch. Sau khi thân xác hình thành chín đạo thần văn, huyết mạch sẽ bùng nổ hơn, võ giả sẽ mạnh hơn".

"Tôn giả Cực Cảnh hướng tới mức độ cao nhất của võ tâm. Bước này rất huyền diệu, chủ yếu là phụ thuộc võ tâm của võ giả thiên về khía cạnh gì".

"Đế giả Cực Cảnh hướng tới mức độ cao nhất của ý chí, ý chí mạnh mẽ sẽ dẫn tới sự cải tạo hồn phách của bản thân...", Tần Ninh chậm rãi nói: "Những thứ này ngươi đã thuộc nằm lòng rồi, nhưng hơn hết ngươi phải biết rằng mình cần phân tích sâu để hiểu rõ bản chất bên trong".

"Mức độ cao nhất của thân xác, huyết mạch, võ tâm, ý chí nhìn thì có vẻ không cần sự hỗ trợ của đan sư và đan dược, nhưng cực đan sư chiếm vai trò vô cùng quan trọng. Đây chính là hiểu rõ bản chất bên trong mà ta nói. Thực chất đan sư là một người thầy thuốc, phải nhận biết được đan dược, hơn hết là đọc được cảnh giới võ đạo!"

Sau khi nói những điều này, Tần Ninh bắt đầu hỏi: "Mặc Nhi, theo ngươi thì cực đan sư nên hướng tới mức độ cao nhất của cái gì?"

Trần Nhất Mặc suy tư, chốc lát sau trả lời: "Mức độ cao nhất của đan dược phụ thuộc vào khả năng điều phối dược liệu và thủ pháp luyện chế của đan sư, tất cả đều cần đạt đến trình độ hoàn hảo nhất. Năm xưa, con nhớ đan dược do sư tôn luyện chế được võ giả Trung Tam Thiên tôn sùng là thần đan vì sư tôn hướng tới sự hoàn hảo".

"Mà muốn hoàn hảo thì đan sư cần phải liên tục mài giũa bản thân, hoặc sinh ra đã có năng lực luyện đan trời phú!"

Trần Nhất Mặc thật thà trả lời. Giờ phút này, hắn ta trong bộ y phục trắng mới thật sự giống một Mặc Hoàng tay cầm âm dương định càn khôn, thế giới Cửu Thiên ta vi tôn.

Bàn về đan đạo thì hắn ta thấy gần như không có ai trên thế gian này giỏi hơn mình.

Hừm, trừ sư tôn ra! Chẳng qua sư tôn thuộc dạng thiên tài thích chơi xỏ lá, sư tôn có nhiều trải nghiệm và giàu kinh nghiệm hơn hắn ta, hắn ta mà cũng mày mò nhiều con đường thì chắc gì đã thua kém sư tôn.

Mặt trăng lơ lửng trên trời, hai sư đồ một hỏi một đáp, lướt qua hết câu này đến câu khác.

Có lúc Trần Nhất Mặc hỏi, Tần Ninh trả lời, có lúc Tần Ninh hỏi, Trần Nhất Mặc trả lời. Dần dần, Trần Nhất Mặc đã nói nhiều hơn.

Có lẽ vì phải sống một mình một cõi với ba con chó vàng trong Diêm Môn suốt bốn trăm năm nên đã khiến cho Trần Nhất Mặc hơi tâm thần, nhưng Tần Ninh thích hắn ta điên điên khùng khùng hơn là những khi đồ đệ trầm lặng, u uất.

Ít ra việc nói nhiều sẽ giúp hắn ta nghĩ thoáng hơn, không còn tự trách bản thân nữa.

Dù thế nào đi nữa thì kiểu gì Trần Nhất Mặc cũng đổ mọi trách nhiệm về cái chết của Linh Thư và Lý Thanh Huyên lên đầu mình. Tin tức ấy là một cú sốc quá lớn đối với hắn ta.

Người Trần Nhất Mặc tôn sùng cả đời đương nhiên là Tần Ninh, và người Tần Ninh thương yêu nhất lúc bấy giờ đương nhiên là cha mẹ hắn.

Sư tôn giao nhiệm vụ bảo vệ người thân quý giá nhất cho mình, cuối cùng lại để biến cố xảy ra, điều đó sẽ để lại bóng ma không bao giờ biến mất trong lòng hắn ta.

Tần Ninh không hề trách việc Cửu Anh đã nói chuyện đó. Sớm muộn gì Trần Nhất Mặc cũng biết thôi, hắn chỉ mong hắn ta sẽ từ từ dứt khỏi sự day dứt. Dù gì đi nữa, giống như hắn đã nói vậy, Mặc Nhi còn sống là điều may mắn nhất trên đời.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom