-
Chương 2601-2605
Chương 2601: Quyền sở hữu dược sơn
Trong chính sảnh, nghe được câu chuyện mà Cố Thanh Nhan kể, Cố Minh Thành từ tốn nói: "Hai người này đều không có cách nào xem thấu tu vi, có lẽ bản thân cũng không phải là cường giả vô địch thực thụ gì, nhưng có lẽ phía sau có thế lực lớn nào đó, nói không chừng là đến từ Thượng Nguyên Thiên Vực..."
"Bên trong nhà họ Thiên và nhà họ La cũng chỉ có một số người lấy nguyên thú cấp chín làm tọa kỵ, có lẽ hai người bọn họ đến từ Thượng Nguyên Thiên Vực, nói không chừng là đến từ một thế lực nào đó trong thất đại thiên vương của Thượng Nguyên Thiên Vực".
Cố Minh Thành lập tức nói: "Mấy ngày nay, Thanh Huyên, con phụ trách chiêu đãi đám người bọn họ, còn Thanh Nhan chuẩn bị hôn lễ của mình".
"Không thể thờ ơ!"
"Vâng, phụ thân".
Trong lúc ba người đang thảo luận, bên ngoài phòng, một bóng người cất bước mà vào, trực tiếp hô: "Đại ca!"
"Nhị đệ, sao vậy?"
Người tới chính là đệ đệ của Cố Minh Thành - Cố Minh Khải, ở trong nhà họ Cố, Cố Minh Thành nói một không hai, có thể chi phối suy nghĩ quyết định của Cố Minh Thành cũng chỉ có Cố Minh Khải, huynh đệ hai người có tình cảm vô cùng tốt, chính là những trụ cột chính của nhà họ Cố hiện nay.
"Người nhà họ Phạm đến!"
Nhà họ Phạm?
Nhà họ Phạm chính là thế lực lớn giống như nhà họ Cố, tộc trưởng nhà họ Phạm hiện nay là Phạm Minh Triệt, cũng là một vị cường giả Chí Cao Đế Tôn ngũ phẩm.
Hơn nữa khu vực do nhà họ Phạm và nhà họ Cố quản lý liền kề nhau, thế nhưng nhà họ Cố lại thân thiết với nhà họ La, nhà họ Phạm lại thân thiết với nhà họ Thiên, giữa hai bên không ngừng xảy ra mâu thuẫn.
"Bọn họ tới làm cái gì?"
Cố Minh Thành hừ một tiếng nói: "Đi, đi ra xem một chút".
"Ừm".
Cố Minh Thành, Cố Minh Khải, Cố Thanh Huyên, Cố Thanh Nhan và cả đám người nhà họ Cố lúc này đều đi ra bên ngoài Cố phủ.
Trước cổng chính của Cố phủ, một đội ngũ trăm người đang đứng ở ngoài phủ đệ, mà võ giả nhà họ Cố đang nhìn chằm chằm một nhóm người này.
Hai người dẫn đầu là một ông lão và một thanh niên.
Lão già có cơ thể gầy như que củi, thế nhưng lại rất có tinh thần, mặc dù đang híp mắt nhưng lại giống như một con báo săn, cứ như lúc nào cũng có thể bắn ra sức sống mạnh mẽ.
Thanh niên thì trông có vẻ nhẹ nhàng như ngọc, tóc dài phấp phới, khí chất xuất trần.
Lúc này, thanh niên cười nói: "Tam trưởng lão, ngươi nói xem nhà họ Cố có đồng ý không?"
"Có đồng ý hay không không phải do bọn họ!"
Giọng nói của lão già vừa khàn vừa trầm: "Nếu bọn họ không đồng ý, chúng ta có thể thả ra tin tức nói nhà họ Cố e ngại, không dám tranh đoạt dược sơn với nhà họ Phạm chúng ta, đến lúc đó dược sơn kia không phải là của chúng ta thì cũng phải là của chúng ta".
Nghe thấy lời này, thanh niên cười nói: "Cũng đúng..."
Lúc này, trong cửa lớn Cố phủ, một đám người đi ra, cầm đầu chính là tộc trưởng nhà họ Cố - Cố Minh Thành.
Cố Minh Thành nhìn thấy lão già kia liền cười nói: "Tam trưởng lão nhà họ Phạm đích thân tới, đúng là to gan, không sợ bị nhà họ Cố chúng ta làm thịt ư?"
Giọng nói của tam trưởng lão khàn khàn, cười tủm tỉm nói: "Chúng ta mang lệnh của tộc trưởng tới, nếu Cố tộc trưởng giết lão phu, lão phu còn đang ước bỏ mình thành công đây..."
"Nói đi, chuyện gì!"
Thái độ của Cố Minh Thành có chút lạnh lẽo cứng rắn.
"Việc này liên quan đến quyền sở hữu dược sơn, nhà họ Phạm và nhà họ Cố vẫn luôn không ngừng tranh chấp".
"Lần này tộc trưởng sai bảo chúng ta đến đây để đưa chiến thư!"
Chiến thư?
Cố Minh Thành nhíu mày lại.
"Dãy núi Lạc Nguyệt vẫn luôn là ranh giới giữa nhà họ Phạm chúng ta và nhà họ Cố, dược sơn được phát hiện bên trong dãy núi, hai bên không ngừng giằng co, vậy hãy đấu một trận đi".
Tam trưởng lão nhà họ Phạm thản nhiên nói: "Dược liệu sinh trưởng trong dược sơn đều cực kỳ quan trọng với hai nhà, muốn có được dược sơn, đan sư trong gia tộc ít nhất phải tương đối lợi hại mới được, cho nên tộc trưởng nhà họ Phạm chúng ta nói hai nhà hãy phái đan sư ra tiến hành tỷ thí đan thuật, phe nào thắng, dược sơn sẽ thuộc về phe đó, không biết Cố tộc trưởng có dám không?"
Nghe thấy lời này, Cố Minh Thành lông mày nhíu lại.
Nhà họ Phạm đang có ý đồ gì?
Thi đấu đan thuật?
Nhà họ Phạm có không ít đan sư, thế nhưng nhà họ Cố cũng không kém, căn bản không sợ nhà họ Phạm.
Trong khoảng thời gian này, nhà họ Cố và nhà họ Phạm bởi vì phát hiện dược sơn bên trong ranh giới dãy núi Lạc Nguyệt mà không ngừng tranh chấp, mấy lần sống mái với nhau, thậm chí đã có không ít người chết.
Mà bây giờ thế mà nhà họ Phạm lại quyết định lấy việc thi đấu đan thuật để quyết định quyền sở hữu dược sơn?
Cố Minh Thành suy nghĩ một lát, lập tức cười nói: "Được!"
"Nhà họ Phạm dám cược, nhà họ Cố ta đương nhiên sẽ theo, chỉ là hy vọng nhà họ Phạm nói lời phải biết giữ lời".
"Đương nhiên rồi, mười ngày sau sẽ đặt lôi đài ở bên ngoài dãy núi Lạc Nguyệt, đến lúc đó mời một đám bạn bè đến để phán quyết, hy vọng nhà họ Cố đừng thất hứa!"
Tam trưởng lão nhà họ Phạm nói xong lời này liền phất tay, dẫn người rời đi.
Nhìn đám người nhà họ Phạm rời đi, Cố Minh Khải liền nói: "Đại ca, lần này nhà họ Phạm có chuẩn bị mà đến, không thể không đề phòng..."
"Không có việc gì".
Cố Minh Thành khoát tay nói: "Bọn họ có chuẩn bị mà đến, chúng ta cũng chuẩn bị kỹ càng là được, lập tức liên hệ với nhà họ La, mời nhà họ La điều động đan sư cửu phẩm đến giúp chúng ta".
"Lần này nhà họ Phạm dám tỷ thí, nhất định là được nhà họ Thiên trợ giúp, bọn họ có nhà họ Thiên trợ giúp, chúng ta có thể tìm nhà họ La, vừa rồi Phạm Thanh Sơn cũng không nói không thể tìm người giúp đỡ!"
Cố Minh Khải nghe vậy liền chắp tay nói: "Nhị đệ hiểu rồi".
Kết quả là tin tức được truyền ra rất nhanh.
Nhà họ Phạm và nhà họ Cố vì muốn tranh đoạt dược sơn bên trong dãy núi Lạc Nguyệt mà tiến hành tỷ thí đan sư.
Mấy năm gần đây đột nhiên bị phát hiện một mảng dược sơn lớn bên trong dãy núi Lạc Nguyệt, khiến nhà họ Cố và nhà họ Phạm hoàn toàn cạch mặt, không ngừng giao chiến bên trong dãy núi Lạc Nguyệt.
Thế nhưng bởi vì nhà họ La và nhà họ Thiên phía sau hai nhà nên dược sơn kia vẫn luôn là vật vô chủ, hai bên cũng luôn tranh đấu sống mái với nhau.
Mà hiện nay dường như hai bên đang chuẩn bị giải quyết dứt khoát.
Đối với những điều này, Tần Ninh và Trần Nhất Mặc cũng không thèm để ý.
Mấy ngày liên tiếp đều ở trong đình viện, vui chơi giải trí, phơi nắng.
Thẳng đến năm ngày sau, cuối cùng Cố Thanh Nhan đã xuất hiện lần nữa.
"Trần công tử, Tần công tử, chuyện mà hai người nhờ ta hỏi thăm, ta đã nghe ngóng được rồi, nhưng có lẽ cần một khoảng thời gian nữa mới có tin tức, mong hai vị cứ yên tâm chờ đợi".
Cố Thanh Nhan khách khí nói.
"Không có vấn đề gì".
Lúc này Trần Nhất Mặc nằm trên ghế, đưa tay ra nói: "Mấy ngày nay hai người chúng ta cũng rất nhàm chán, trong ngoài thành Cố Nguyên có chỗ nào hay để giải sầu không? Tốt nhất là những chỗ liên quan đến dược liệu đan thuật ấy!"
Thiên Thiếu Mộc trăm vạn năm.
Hạt sen Thiên Sơn!
Máu của thiên nguyên thú Hỏa Nguyên Long!
Đây đều là điều kiện tất yếu để khôi phục cánh tay mình, đương nhiên Trần Nhất Mặc sẽ rất quan tâm, căn cơ của nhà họ Cố không kém, có dược sơn, dược điền gì đó, nói không chừng có thể thử vận may.
Nghe thấy lời này, sắc mặt Cố Thanh Nhan sáng lên, nghĩ đến Trần Nhất Mặc tự xưng là đan sư.
Cố Thanh Nhan lập tức nói: "Đúng là có, chỉ là bây giờ... không đi được!"
"Ồ? Vì sao?", Trần Nhất Mặc hiếu kỳ nói.
Tần Ninh cũng đang nằm trên ghế đu ở một bên, híp mắt giống như đang ngủ, lẳng lặng lắng nghe.
"Nơi tiếp giáp giữa nhà họ Cố chúng ta và nhà họ Phạm có một vùng núi, tên là dãy núi Lạc Nguyệt, kéo dài mấy vạn dặm, dãy núi này vẫn luôn là ranh giới của hai nhà, cũng không thuộc về ai cả, cũng có không ít đệ tử của hai nhà tiến vào bên trong rèn luyện".
"Nhưng mấy năm gần đây, không hiểu sao lại xuất hiện một mảnh dược sơn, hơn nữa còn đột nhiên xuất hiện..."
Cố Thanh Nhan nói đến chỗ này, không ngừng cẩn thận quan sát biểu cảm của Trần Nhất Mặc.
Chương 2602: Chỉ thường thôi
Trần Nhất Mặc là đan sư, nếu như thật sự rất lợi hại, có thể trợ giúp nhà họ Cố thắng nhà họ Phạm, vậy thì quá tốt rồi!
Cố Thanh Nhan tiếp tục nói: "Vốn dĩ hai phe chúng ta vẫn luôn tranh đấu, nhưng mấy ngày trước nhà họ Phạm lại nói muốn thi đấu đan thuật để quyết định dược sơn thuộc về ai..."
"Về điều này, chúng ta thấy rất kỳ quái, nhưng mà phụ thân ta vẫn đồng ý..."
Cố Thanh Nhan nói rõ mọi chuyện từ đầu đến cuối.
Lúc này Trần Nhất Mặc đặt chén trà xuống, thản nhiên nói: "Dược sơn kia có cái gì kỳ quái sao?"
"Rất kỳ quái!"
Nói đến dược sơn, Cố Thanh Nhan lập tức kích động hẳn lên.
"Riêng việc xuất hiện của dược sơn này đã rất kỳ quái rồi, dãy núi Lạc Nguyệt không tính là rất lớn, nhỏ hơn dãy núi Thiên La đứng đầu Thiên La Vực không chỉ gấp mười lần, trải dài mấy vạn dặm, bên trong có không ít nguyên thú tồn tại, là thiên đường rèn luyện của võ giả, trên cơ bản tất cả những nơi trong đó đều đã được mọi người thăm dò một lần, trước đó cũng không tồn tại dược sơn, dược sơn kia lại đột nhiên mọc ra rất nhiều linh dược trong mấy tháng ngắn ngủi, hơn nữa cũng không phải cố ý..."
"Những dược liệu kia cũng rất thần kỳ, phần lớn đều là dược liệu cần thiết để luyện chế bảo đan Chí Tôn bát phẩm, bảo đan Chí Tôn cửu phẩm, cũng chính vì như thế nên hai nhà chúng ta mới luôn tranh đoạt..."
Lúc này Tần Ninh lại cười nói: "Nếu nó nằm ở ranh giới giữa hai nhà các ngươi thì cũng chẳng thuộc về ai cả, cứ dứt khoát chia mỗi bên một nửa là được..."
Cố Thanh Nhan nghe thấy lời này, cười khổ nói: "Lúc đầu đúng là đã tính toán như vậy, thế nhưng dược sơn có tổng cộng một trăm linh một ngọn núi, cũng bởi vì một ngọn núi dư ra kia nên không thể đồng ý..."
Tần Ninh mỉm cười, không lên tiếng nữa.
Có lẽ điều các thế lực lớn quan tâm không phải giá trị của một dược sơn, mà là mặt mũi, không nhượng bộ vì một dược sơn cũng rất bình thường.
Nghe vậy, Trần Nhất Mặc cười nói: "Nếu đã thế, cuộc tỷ thí của hai nhà rất thú vị, chúng ta có thể đi xem chứ?"
"Đương nhiên rồi!"
Cố Thanh Nhan lập tức nói: "Nếu Trần công tử là đan sư, chắc đan sư cấp bậc Chí Tôn cũng không thể lọt được vào mắt Trần công tử, nếu ngày đó cần Trần công tử trợ giúp, mong Trần công tử không ngại ra tay".
Nghe thấy lời này, Trần Nhất Mặc thản nhiên nói: "Vậy phải xem dược sơn kia có đáng để ta ra tay hay không..."
Tần Ninh lườm Trần Nhất Mặc một cái.
Không thể hiện thì sẽ chết chắc?
"Như thế rất tốt".
Cố Thanh Nhan hớn hở nói: "Đến lúc đó mời Trần công tử và Tần công tử cùng đến, nếu có hai vị ra tay, đương nhiên là tốt nhất".
Trên thực tế Cố Thanh Nhan muốn nói có Trần Nhất Mặc ra tay đương nhiên vô cùng tốt.
Nhưng dù sao Tần Ninh cũng là người đi cùng Trần Nhất Mặc, không dẫn tới tóm lại là không tốt.
Rất nhanh Cố Thanh Nhan đã rời đi, bẩm báo việc này với phụ thân.
Cô ấy cho rằng đan thuật của Trần Nhất Mặc chắc chắn sẽ rất mạnh, rất có thể là một vị cực đan sư, nếu như là cực đan sư, vậy nhà họ Phạm chắc chắn sẽ thất bại.
Nhoáng một cái năm ngày đã trôi qua, thời gian ước định của nhà họ Phạm và nhà họ Cố đã đến.
Ngày hôm đó, Cố Thanh Nhan sai người đến mời hai người Tần Ninh và Trần Nhất Mặc.
Đi đến trước một võ trường của nhà họ Cố, lúc này đã có mấy trăm người tụ tập bên trong võ trường, nhìn kỹ lại, mấy trăm người kia đều mặc giáp vàng, khí thế mạnh mẽ, rõ ràng đều là cảnh giới Đại Đế Tôn.
Mà người nhà họ Cố thì là muôn hình muôn vẻ, có cấp bậc Tiểu Đế Tôn, Đại Đế Tôn, Chí Cao Đế Tôn.
Thực lực của nhà họ Cố kém hơn ngũ đại bá chủ của Cửu Nguyên Vực không ít.
Nhưng hai bá chủ là nhà họ Thiên và nhà họ La lại mạnh hơn ngũ đại bá chủ của Cửu Nguyên Vực.
Đây cũng là lần đầu tiên Tần Ninh và Trần Nhất Mặc nhìn thấy đám người Cố Minh Thành, Cố Minh Khải.
Cố Minh Thành cười ha hả tiến lên, chắp tay nói: "Hai vị này chính là Trần Nhất Mặc công tử, Tần Ninh công tử sao?"
"Lúc trước nghe Thanh Nhan nói, vẫn muốn gặp một lần, thế nhưng chưa có lúc nào rảnh rỗi, thật sự là có lỗi".
Trần Nhất Mặc thản nhiên nói: "Không sao cả!"
Nhìn thấy thái độ dửng dưng của Trần Nhất Mặc, trong lòng Cố Minh Thành cũng vô cùng sững sờ.
Dù sao mình là cường giả Chí Cao Đế Tôn ngũ phẩm, ngoài nhà họ Thiên và nhà họ La ra thì hào kiệt khắp nơi cứ nhắc đến Cố Minh Thành ông ta đều phải cung kính, thái độ bình tĩnh như Trần Nhất Mặc đúng là hiếm thấy.
Có lẽ lời con gái nói là sự thật, Trần Nhất Mặc này đúng là không đơn giản.
"Trần công tử, mời!"
Cố Minh Thành cũng có lòng muốn thử thăm dò Trần Nhất Mặc, liền mời hai người đi lên trên phi cầm.
Nguyên thú cấp chín với cơ thể trăm trượng - Thanh Vũ Viêm Ưng!
Con ưng này cực kì khó thuần phục, cho dù là nhà họ Cố cũng chỉ có một con.
Dù sao nguyên thú cấp chín bằng cường giả Chí Cao Đế Tôn, sao có thể thuần phục dễ dàng như vậy?
Sau khi leo lên Thanh Vũ Viêm Ưng, một đám quản lý nhà họ Cố đều tiến vào trong lầu các trên lưng Thanh Vũ Viêm Ưng.
Lúc này sẽ tự có người sắp xếp hành trình.
Cố Minh Thành mời Trần Nhất Mặc và Tần Ninh vào trong lầu các.
Trong lầu các đã có mấy người chờ sẵn.
Tổng cộng có bốn lão già râu tóc bạc trắng, nhìn qua tuy mỗi một người đều rất lớn tuổi, thế nhưng lại rất có tinh thần, hơn nữa còn đều mặc đan bào rộng rãi, khí chất không tầm thường.
Xem ra bốn vị này chính là đan sư.
Lúc này Cố Minh Thành khách khí nói: "Bốn vị này chính là bốn vị đan sư cửu phẩm đỉnh phong của nhà họ Cố chúng ta, Cố Hải Uyên trưởng lão, Lý Kỳ trưởng lão, Ngụy Lạc trưởng lão, Mông Diêu trưởng lão!"
Cố Minh Thành nhìn về phía bốn người, nói: "Hai vị này là khách quý của nhà họ Cố chúng ta, hai vị công tử Trần Nhất Mặc và Tần Ninh, Trần Nhất Mặc công tử cũng là một vị đan sư cực mạnh!"
Nghe thấy lời này, bốn người đều chắp tay nhìn về phía Trần Nhất Mặc, nhưng hắn ta lại hờ hững lạnh lẽo nhìn bốn người.
Cố Minh Thành cười nói: "Bốn vị trưởng lão này đều có thể luyện chế ra bảo đan Chí Tôn cửu phẩm, là một loại bảo đan Chí Tôn có tác dụng rất lớn với võ giả có cảnh giới từ Chí Cao Đế Tôn nhất phẩm đến tam phẩm".
Nghe thấy lời này, Trần Nhất Mặc thản nhiên nói: "Đó chính là đan sư Chí Tôn hạ cửu phẩm, thường thôi..."
Đan sư Chí Tôn cửu phẩm!
Chia ra ba đẳng cấp, có thể luyện chế ra đan dược để võ giả cảnh giới Chí Cao Đế Tôn nhất phẩm đến tam phẩm sử dụng sẽ được gọi là đan sư Chí Tôn hạ cửu phẩm.
Cấp bậc tứ phẩm đến lục phẩm thì là đan sư trung cửu phẩm.
Mà từ thất phẩm đến thập phẩm sẽ được xưng là đan sư thượng cửu phẩm.
Chỉ là ở bên trong Thiên La Vực, có thể trở thành đan sư Chí Tôn cửu phẩm, cho dù là hạ cửu phẩm, trung cửu phẩm hay là thượng cửu phẩm thì đều là người được vạn người ngưỡng mộ.
Trong bốn người Cố Hải Uyên, Lý Kỳ, Ngụy Lạc, Mông Diêu, Cố Hải Uyên chính là người của nhà họ Cố, đương nhiên luôn ở trong nhà họ Cố, ba vị khác đều là nhà họ Cố tốn rất nhiều công sức mới trở thành khách khanh của nhà họ Cố.
Đặc quyền trong gia tộc của bốn người này cũng gần giống với tộc trưởng.
Bình thường luôn được người ta tôn kính, lúc này lại là bị một người trẻ tuổi xem thường, đương nhiên trong lòng bốn người có chút không vui.
Lúc này Lý Kỳ đại sư nhìn về phía Trần Nhất Mặc, hừ một tiếng nói: "Chỉ thường thôi? Vậy ta muốn hỏi một chút, Trần công tử là đan sư cấp bậc nào!"
Thấy cảnh này, Cố Minh Thành cũng không hề mở miệng.
Ông ta đã nghe con gái nói Trần Nhất Mặc lợi hại, coi trời bằng vung, tự cao tự đại.
Nhưng rốt cuộc người này có bản lĩnh thật, hay chỉ có bề ngoài, giả danh lừa bịp?
Lần này vừa vặn để bốn vị đại sư phân biệt.
Mà ở bên kia, Tần Ninh cũng lặng lẽ đứng ở một bên không mở miệng, khi hắn nhìn thấy bốn vị đan sư liền hiểu được ý của Cố Minh Thành.
Chỉ là hắn cũng lười mở miệng nói cái gì.
Cố Minh Thành làm như thế cũng không thể trách gì, hơn nữa còn là cơ hội để Trần Nhất Mặc thể hiện trước mặt mọi người.
Chắc lúc này trong lòng Trần Nhất Mặc đã nở hoa rồi.
Hắn ta nhìn về phía Lý Kỳ, thản nhiên nói: "Ta ư? Ngươi không xứng biết!"
Hắn ta vừa dứt lời, bầu không khí trong điện lập tức có chút quỷ dị.
Chương 2603: Có gì mà không dám
Lý Kỳ đại sư lập tức đỏ mặt tía tai.
Ông ta không xứng?
Ở trong Thiên La Vực này, cho dù là đan sư Chí Tôn thượng cửu phẩm cũng không cuồng vọng như vậy.
Tên này tuổi còn trẻ, mà đan thuật thì luôn cần đắm chìm trong đó, tiêu tốn bao nhiêu năm tích lũy, người trẻ tuổi này có thể có bản lĩnh gì chứ?
Đúng là ngông cuồng!
Lý Kỳ sa sầm mặt lại, khẽ nói: "Nếu ngươi đã nói chúng ta không xứng, vậy Lý Kỳ ta rất muốn học hỏi một chút".
Nghe thấy lời này, Trần Nhất Mặc thản nhiên đi sang một bên, trực tiếp ngồi xuống, đưa mắt liếc về hướng mấy người, cười nói: "Cứ thoải mái học hỏi, cũng để các ngươi biết câu bên ngoài bầu trời có bầu trời khác, người tài có người tài hơn là có ý gì!"
Lúc này Tần Ninh cũng đi đến bên cạnh Trần Nhất Mặc, lẳng lặng đứng đấy.
Mà nhìn thấy Tần Ninh không ngồi xuống, Trần Nhất Mặc ho khan một cái rồi đứng dậy.
Đợi đến khi Tần Ninh ngồi xuống, Trần Nhất Mặc mới ngồi xuống.
Mấy vị đan sư cũng không thèm để ý đến hành động đó của Trần Nhất Mặc, Lý Kỳ sải bước ra, nhìn về phía hắn ta, cười lạnh nói: "Tuổi không lớn lắm mà ăn to nói lớn thật đấy, nếu đã như thế, lão phu sẽ học hỏi một chút".
Nghe thấy lời này, Trần Nhất Mặc thản nhiên ngồi, nâng chén trà lên nhìn về phía Lý Kỳ trưởng lão.
Ông ta lập tức nói: "Lão phu là đan sư Chí Tôn cửu phẩm, hiểu rõ về phần lớn đan dược hạ cửu phẩm, vậy lão phu sẽ hỏi Trần công tử một chút tri thức về đan dược hạ cửu phẩm!"
Trần Nhất Mặc lạnh nhạt nói: "Ngươi hỏi đi, các ngươi không biết nhiều về đan dược trung cửu phẩm thượng cửu phẩm, nếu hỏi ta mà ta nói, các ngươi cũng chưa chắc có thể hiểu được".
Nghe thấy lời này, vẻ mặt bốn vị đại sư đều căng ra.
Tên khốn này nói chuyện đúng là quá kiêu ngạo!
Lý Kỳ trầm tư một lát, nói: "Hạ cửu phẩm có một loại đan dược, tên là Tự Linh Bảo Đan, có hiệu quả ổn định pháp thân và thân xác Tụ Nhất đối với võ giả cảnh giới Chí Cao Đế Tôn từ nhất phẩm đến tam phẩm, xin hỏi Trần công tử có biết cách luyện chế đan này không?"
"Tự Linh Bảo Đan lấy măng của Dưỡng Lôi Mộc, Thiên Lôi Trúc làm nguyên liệu chính, lấy bảy mươi hai loại dược liệu phụ trợ như Thiên Nguyên Thảo, Thiên Nguyên Quả để luyện chế".
"Vậy Trần công tử có biết vì sao đan này không có hiệu quả gì với Chí Cao Đế Tôn tứ phẩm không?"
Trần Nhất Mặc cười nhạt nói: "Nói cho cùng Tự Linh Bảo Đan chỉ là bảo đan cửu phẩm sơ cấp, mà cảnh giới Chí Cao Đế Tôn nhất phẩm đến tam phẩm xem như cảnh giới Chí Cao Đế Tôn sơ cấp, pháp thân Tụ Nhất vừa mới bắt đầu, pháp thân rất không ổn định, đến tứ phẩm, pháp thân mới ổn định, hiệu quả này đương nhiên sẽ kém hơn!"
"Hơn nữa..."
Trần Nhất Mặc lập tức nói: "Trên thực tế Tự Linh Bảo Đan cũng có tác dụng với cảnh giới tứ phẩm ngũ phẩm lục phẩm, chỉ là phần lớn đan sư luyện chế Tự Linh Bảo Đan lãng phí rất nhiều bản nguyên, khiến cho hiệu quả của đan này yếu đi, nhìn như không có tác dụng gì đối với tứ phẩm, là bởi vì đám đan sư quá vô dụng!"
Lý Kỳ cười nhạo nói: "Trần công tử ăn nói hùng hồn thật, ngươi có thể chứ?"
"Đương nhiên ta có thể, nhưng mà nguyên liệu để luyện chế đan này có giá trị không nhỏ..."
Lý Kỳ lập tức nói: "Lão phu đều có, Trần công tử có dám thể hiện không?"
"Có gì mà không dám?"
Trần Nhất Mặc vẫy tay với Tần Ninh.
Hắn nhìn Trần Nhất Mặc một chút, vẻ mặt kinh ngạc.
Trần Nhất Mặc lập tức kề tai nói nhỏ: "Sư phụ, cho con mượn đan đỉnh dùng một chút đi, đỉnh Long Hoàng Hư Không kia của người..."
Đỉnh Long Hoàng Hư Không của Tần Ninh chính là bảo khí Chí Tôn cửu phẩm đỉnh cao, là thần khí luyện đan, Trần Nhất Mặc biết rõ yêu cầu của sư tôn đối với đan thuật có thể nói là phải chính xác nhất, đương nhiên cũng rất kén chọn đan đỉnh.
Tần Ninh lườm Trần Nhất Mặc một cái, lấy đan đỉnh ra.
Sau khi nhận lấy đan đỉnh, Trần Nhất Mặc nhìn về phía bốn người, cười nói: "Đưa dược liệu cho ta, ta sẽ luyện chế!"
Lý Kỳ nhíu mày lại.
Chẳng lẽ Trần Nhất Mặc có bản lĩnh thật?
"Được!"
Lý Kỳ nói xong, đang muốn lấy hộp dược ra.
Mông Diêu đại sư ở một bên lại nói: "Luyện chế Tự Linh Bảo Đan cần ít nhất mười ngày nửa tháng, từ đây đến dãy núi Lạc Nguyệt không đến một ngày..."
"Không cần!"
Trần Nhất Mặc lại nói: "Ta nói đan sư bình thường mới có thể luyện chế ra Tự Linh Bảo Đan rất kém cỏi, Trần Nhất Mặc ta lại không phải".
"Không đến một giờ, ta có thể luyện chế ra được Tự Linh Bảo Đan".
Trần Nhất Mặc nói xong liền bắt đầu ra tay.
Bàn tay điểm một cái, một ngọn lửa bốc lên, ngọn lửa màu tím và trường sam màu tím tương ứng lẫn nhau, ngọn lửa kia lập tức giống như một con mãng xà lao ra, nhiệt độ cực nóng.
Trần Nhất Mặc tiếp tục nói: "Được rồi, bây giờ ta sẽ bắt đầu luyện đan, Lý Kỳ đại sư, ngươi có thể tiếp tục học hỏi ta!"
Lý Kỳ nghe thấy lời này liền sững sờ.
Tiếp tục thảo luận?
Ngươi đang luyện đan đó!
Ngươi còn muốn tiếp tục phân tâm thảo luận?
Đùa ta à?
Trần Nhất Mặc thản nhiên nói: "Đối với ta mà nói, đan này vô cùng dễ dàng đơn giản, không cần tốn quá nhiều tâm tư, ngươi cứ hỏi, nếu như ta không đáp được thì coi như Trần Nhất Mặc ta nuốt lời!"
Lý Kỳ nghe vậy cũng bị kích thích ý chí chiến đấu, ông ta không tin Trần Nhất Mặc có thể mạnh đến mức độ này.
Lúc luyện đan, vị đan sư nào mà không phải cẩn thận từng li từng tí, tìm phòng luyện đan để bế quan, không cho phép người ngoài quấy rầy.
Thế mà tên này còn muốn làm nhiều việc một lúc?
"Nếu đã vậy, lão phu sẽ tiếp tục hỏi!"
Lý Kỳ tiếp tục đặt câu hỏi.
Trần Nhất Mặc cũng không thèm để ý.
Tần Ninh nhìn một màn này, cảm thấy vô cùng nhàm chán, liền đứng dậy đi ra ngoài đại điện, lên trên lưng phi cầm.
Tiếng gió không ngừng rít gào, thế nhưng đứng ở trên lưng Thanh Vũ Viêm Ưng này chỉ có gió nhẹ thổi qua.
Mà vào lúc này, một bóng người xinh đẹp cũng đi ra.
Chính là Cố Thanh Nhan.
Cô ấy nhìn về phía Tần Ninh, mỉm cười nói: "Sao Tần công tử lại ra ngoài này?"
Cố Thanh Nhan lập tức nói: "Có phải là cũng không hiểu về đan thuật như ta, cho nên cảm thấy không thú vị không?"
Tần Ninh gật đầu.
"Không ngờ đan thuật của Trần công tử lại cao siêu như thế, ta thấy lần này, bốn vị đại sư Cố Hải Uyên sẽ phải ăn quả đắng rồi".
Cố Thanh Nhan nhìn về phía Tần Ninh, tiếp tục nói: "Ta xin lỗi hai vị công tử trước, ta tin tưởng hai vị công tử, thế nhưng phụ thân ta lại có chút không tin, vì vậy bốn vị đại sư mới thăm dò Trần công tử như thế".
Trong lòng Cố Thanh Nhan cũng hiểu được, lấy tính cách của Trần Nhất Mặc và Tần Ninh, không có khả năng không nhìn ra đây là nhà họ Cố cố ý sắp xếp.
Tần Ninh lại cười nói: "Chuyện bình thường thôi, không có gì phải xin lỗi, hơn nữa..."
Hơn nữa tên Trần Nhất Mặc kia còn đang rất hưởng thụ kìa!
Mấy trăm năm, vất vả lắm mới có cơ hội thể hiện trước mặt người ta, sao Trần Nhất Mặc có thể không được nắm lấy cơ hội, trắng trợn khoe khoang năng lực của mình được?
Lúc này Tần Ninh cười nói: "Có bản đồ của dãy núi Lạc Nguyệt không? Có thể cho ta xem một chút không?"
"Đương nhiên có thể".
Tuy Cố Thanh Nhan cảm thấy giữa hai người Trần Nhất Mặc và Tần Ninh, Trần Nhất Mặc là chủ, Tần Ninh là bộc, thế nhưng dù sao Trần Nhất Mặc có chút lợi hại, cô ấy cũng rất khách khí với Tần Ninh.
Cố Thanh Nhan lấy ra một quyển trục, quyển trục kia mở ra, bản đồ của dãy núi Lạc Nguyệt xuất hiện, mà ngay sau đó, từng luồng khí Chí Tôn ngưng tụ, những dãy núi kia nhô lên rất sống động, hiện ra ở giữa không trung.
Tần Ninh nhìn bản đồ dãy núi với sắc mặt bình tĩnh, dần dà ánh mắt lại sáng rực, ẩn chứa vài phần ngạc nhiên, mà cuối cùng lại mỉm cười, thở ra một hơi.
"Hay cho một dãy núi Lạc Nguyệt!"
Tần Ninh lẩm bẩm một tiếng.
Chương 2604: Có khoa trương như vậy sao?
Đội ngũ mênh mông cuồn cuồn của nhà họ Cố lên đường, lúc đi tắt qua một dãy núi nhỏ, chim muông rối rít đáp xuống, mọi người chỉnh đốn trong chốc lát rồi lại tiếp tục lên đường.
Trần Nhất Mặc đi xuống từ trên người Thanh Vũ Viêm Ưng, bên cạnh có bốn vị đại sư đi theo.
Bốn vị đại sư Cố Hải Uyên, Lý Kỳ, Ngụy Lạc, Mông Diêu đều có mái tóc hoa râm, già cả suy yếu, nhưng lúc theo Trần Nhất Mặc đi xuống khỏi Thanh Vũ Viêm Ưng lại ngoan ngoãn đi sau lưng hắn ta, vẻ mặt tươi cười.
Tần Ninh và Cố Thanh Nhan đang đứng cùng nhau, cũng thấy một màn này.
Cố Thanh Nhan hơi sững sờ.
Chuyện gì xảy ra vậy?
Lúc này Trần Nhất Mặc đi tới trước mặt Tần Ninh và Cố Thanh Nhan, khẽ mỉm cười nhìn Tần Ninh, dáng vẻ vô cùng tự đắc.
"Bốn vị, vừa rồi những gì ta đã nói đều là bí mật không được truyền ra ngoài, hy vọng bốn vị nhớ kỹ!", Trần Nhất Mặc đứng chắp tay, dáng vẻ như cao nhân, nói: "Được rồi, ta cũng đã mệt mỏi, các ngươi tự đi tiêu hóa đi".
Lý Kỳ nhìn về phía Trần Nhất Mặc, chắp tay nói: "Trần đại sư vất vả rồi, lúc trước lão phu có nhiều xúc phạm, lão phu cũng không cố ý, mong Trần đại sư không để ý".
Cố Hải Uyên cũng nói: "Trần đại sư có gì dặn dò thì cứ mở miệng bất cứ lúc nào cũng được, chúng ta nhất định sẽ làm theo!"
Trần Nhất Mặc khoát tay, lúc này bốn người mới quay đầu rời đi.
Mà Cố Thanh Nhan thật sự ngây ngẩn, chỉ trong khoảng thời gian ngắn như vậy đã xảy ra chuyện gì?
Cố Thanh Nhan cười nói: "Trần công tử nghỉ ngơi đi, ta cáo từ trước".
Cô ấy nói rồi xoay người rời đi, vội vàng đi gặp cha mình.
"Cha... Chuyện gì xảy ra vậy?", Cố Thanh Nhan thấy cha liền há mồm hỏi.
Cố Minh Thành còn chưa mở miệng, Cố Thanh Huyên đã vô cùng vui vẻ nói: "Muội muội ngoan, Trần Nhất Mặc công tử này thật sự là... vô địch!"
Cố Thanh Huyên hơi có chút luống cuống nói: "Bốn vị đại sư đã hoàn toàn bị Trần Nhất Mặc công tử làm cho chấn động, thuyết phục, vừa rồi muội không thấy suýt chút nữa bọn họ đã quỳ xuống dập đầu lạy rồi".
Cố Thanh Nhan ngạc nhiên nói: "Có khoa trương như vậy sao?"
"Có!"
Cố Thanh Huyên vội vàng nói: "Ta và cha không hiểu về đan thuật lắm, nhưng bốn vị đại sư đã học hỏi được Trần Nhất Mặc, ta và cha đều nhìn thấy, sắc mặt bốn vị đại sư đều thay đổi, ban đầu là nghi ngờ, sau đó là thuyết phục, cuối cùng là bị rung động, chỉ trong nửa ngày ngắn ngủi, ta cảm thấy những gì Trần Nhất Mặc nói đã đủ để bốn vị đại sư hưởng thụ cả đời rồi".
Cố Thanh Nhan nhìn về phía cha mình Cố Minh Thành.
Ông ta gật đầu nói: "Ta đúng là không hiểu về đan thuật lắm, nhưng lời của Trần Nhất Mặc quả thật đã khiến bốn vị đại sư bái phục thật sâu..."
"Trần Nhất Mặc này quả là người phi phàm, cha suy đoán rất có thể là đến từ thế lực cấp bậc Thiên Vương bên trong Thượng Nguyên Thiên Vực..."
"Thanh Nhan, con có thể gặp được những nhân vật như vậy là may mắn lớn của nhà họ Cố chúng ta, không thể lơ là Trần công tử và Tần công tử được".
Nghe thấy lời này, Cố Thanh Nhan lại nói: "Bây giờ cha mới biết không thể lơ là? Vậy để bốn người Cố đại sư khảo sát Trần Nhất Mặc, cha không lo lắng hai vị công tử tức giận sao?"
"Chuyện này..."
Cố Minh Thành bất đắc dĩ nói: "Không phải ta cũng lo lắng con bị lừa sao..."
Cố Thanh Nhan nhìn cha một cái, cả giận nói: "Con gái có ngốc như vậy ư?"
Mà lúc này, bên trong doanh trại, Tần Ninh và Trần Nhất Mặc ngồi ở tảng hòn đá, nhóm một đống lửa để nướng thịt nai vừa săn được.
Tần Ninh liên tục lật thịt nai, rắc lên một ít hương liệu.
Trên thực tế võ giả cảnh giới càng cao, có lúc càng bắt bẻ đối với đồ ăn.
Món ngon có trợ giúp đối với việc tu hành của võ giả, cũng có thể để võ giả lấy được một ít an ủi trên con đường tu hành dài dằng dặc.
"Sư phụ, để con đi!"
Trần Nhất Mặc nhận lấy vỉ nướng, cười hì hì nói: "Nướng thịt mà dùng ngọn lửa thế này thì hiệu quả không tốt lắm, con lấy Tử Viêm Thiên Giao Hỏa ra làm!"
Tần Ninh đóng vỉ nướng, nhìn về phía Trần Nhất Mặc, cười nói: "Tên nhóc này, lấy thiên hỏa ra để nướng thịt?"
Trần Nhất Mặc không thèm để ý cười một tiếng.
"Sao? Cảm giác phô trương rất thoải mái phải không?", Tần Ninh lạnh nhạt nói.
"Nào có, con không phải là vì giả bộ, chỉ đơn giản là vì sư phụ", Trần Nhất Mặc tùy tiện nói: "Hiển nhiên người nhà họ Cố cho rằng chúng ta không có bản lĩnh thật sự gì, để lộ chút tài năng cho bọn họ mà thôi, ai biết bốn ông già kia lại bị thuyết phục, chỉ có thể nói bọn họ không có kiến thức".
Tần Ninh tùy tiện nói: "Thích thể hiện trước mặt người ta như vậy à?"
"Thể hiện trước mặt người ta?"
Trần Nhất Mặc cân nhắc chốc lát, nói: "Câu này hay, nghe còn ngầu hơn cả giả bộ!"
"Thể hiện trước mặt người ta... Thể hiện trước mặt người ta..." Trần Nhất Mặc lẩm bẩm nói: "Không sai, rất tốt".
Tần Ninh lập tức cạn lời, cũng không nói thêm gì nữa.
Lúc này, Tần Ninh lấy bản đồ ra, nói: "Ta thấy dãy núi Lạc Nguyệt này có chút kỳ quái, có lẽ không tầm thường, lần này ngươi thể hiện trước mặt người khác cũng rất tốt, ít nhất có thể để cho nhà họ Cố coi trọng".
"Nếu như nhà họ Cố lấy được dược sơn này, chúng ta sẽ vào xem một chút!"
Trần Nhất Mặc nhìn bản đồ, dãy núi Lạc Nguyệt trùng điệp vô tận, núi cao mọc như rừng, sừng sững nguy nga, nhìn hồi lâu, Trần Nhất Mặc cũng không phát hiện ra cái gì.
"Ngươi nhìn kỹ nơi này!"
Tần Ninh vừa nói vừa che hai bên bản đồ lại, chỉ để lộ ra một số vị trí ở giữa.
"Ồ?"
Trần Nhất Mặc kinh ngạc kêu lên: "Sư phụ, cái này rất giống thân thể của một con thần long!"
Tần Ninh gật đầu một cái, nói: "Chuyện bất thường chắc chắn có gì đó, dãy núi Lạc Nguyệt này không đơn giản, ta nhớ lại một số chuyện, năm đó trong Thiên La Vực đã có dãy núi này tồn tại, nhưng mà khi đó không được gọi là dãy núi Lạc Nguyệt, hơn nữa cũng nhỏ hơn bây giờ..."
Trần Nhất Mặc kinh ngạc nói: "Năm đó sư phụ đã tới Thiên La Vực?"
"Chắc là đã tới, dẫu sao trong đầu có quá nhiều thứ phải nhớ, một vài chuyện không quan trọng cũng đành quên, suy nghĩ kỹ một chút mới biết được".
Tần Ninh cười nói: "Nếu ta không nhìn lầm, cho dù không phải là thân rồng thì cũng có thể là thân giao long, nếu như có thể tìm được huyết nguyên, có thể thay thế máu Hỏa Nguyên Long chữa khỏi cánh tay của ngươi".
Ánh mắt Trần Nhất Mặc sáng lên.
Triệu năm Thiên Thiếu Mộc.
Hạt sen Thiên Sơn.
Thiên hỏa.
Máu Hỏa Nguyên Long.
Bốn loại này đều vô cùng hiếm thấy, rất khó tìm được ở Thượng Nguyên Thiên.
Thiên hỏa, kiếp trước sư tôn đã giúp hắn ta dung hợp một cái, ngược lại không có vấn đề gì.
Ba loại khác lại không dễ tìm.
Nếu như có thể tìm được thứ thay thế máu của Hỏa Nguyên Long, đương nhiên không thể tốt hơn nữa.
"Sư phụ, người hưởng thụ trước đi!"
Lúc này Trần Nhất Mặc xé một cái chân nai ra đưa cho Tần Ninh.
Ba con chó vàng ngồi một bên, chảy nước miếng đầy đất.
Sau khi nghỉ ngơi xong, đội ngũ nhà họ Cố lại bắt đầu lên đường lần nữa.
Chẳng qua lần này, thái độ của Cố Minh Thành, Cố Minh Khải cùng với bốn vị đại sư, đối với Trần Nhất Mặc và Tần Ninh đã thay đổi một trăm tám mươi độ.
Vốn dĩ người nhà họ Cố đã coi hai người như khách, mà bây giờ lại càng được đối đãi như khách quý.
Đương nhiên là Trần Nhất Mặc cực kỳ hưởng thụ loại cảm giác này, mà Tần Ninh lại không cảm thấy có vấn đề gì.
Hắn cũng không tính ở nhà họ Cố lâu, thăm dò tình huống của Cửu Nguyên Vực hiện nay rồi trở lại Cửu Nguyên Vực mới là điều Tần Ninh phải làm.
Bên ngoài đảo mắt đã tám trăm năm.
Ba người Lý Nhàn Ngư, Lý Huyền Đạo, Diệp Nam Hiên như thế nào rồi?
Quan trọng nhất chính là Tiểu Trúc Trúc như thế nào? Mấy trăm năm không gặp, có nhớ mình hay không.
Nhà họ Cố bên này đang đi về phía dãy núi Lạc Nguyệt, nhà họ Phạm bên kia cũng đã bắt đầu lên đường...
Chương 2605: Cơ hội thật tốt
Người nhà họ Phạm cũng ngồi trên một con nguyên thú cấp chín loại chim để thể hiện ra thân phận địa vị.
Lúc này, trên con chim của nhà họ Phạm, bên trong lầu các.
Trên ghế cao, tộc trưởng nhà họ Phạm - Phạm Minh Triệt mặc một bộ trường sam, khí chất nhã nhặn, dửng dưng ngồi vào chỗ của mình.
Đại trưởng lão, nhị trưởng lão, tam trưởng lão cũng đều thản nhiên ngồi xuống.
Phạm Minh Triệt lạnh nhạt nói: "Lần tỷ thí này nếu là do nhà họ Phạm chúng ta nói ra, vậy nhất định phải thắng".
"Phạm Già!"
"Liễu Văn Ngạn!"
"Phạm Bách!"
"Tập Vân Bình!"
Phạm Minh Triệt nhìn về phía bốn vị đan sư mặc đan bào, cười nói: "Bốn người các ngươi là nhân vật trụ cột của đan các nhà họ Phạm chúng ta, lần này phải dựa vào các ngươi".
"Ừm!"
Một người dẫn đầu bốn người kia cười nhạt nói: "Tộc trưởng cứ yên tâm, lần này nhà họ Cố chắc chắn là Cố Hải Uyên dẫn đội, ta biết người này, không có bản lĩnh gì lớn".
Phạm Minh Triệt nhìn người mở miệng một cái, tùy tiện nói: "Lần tỷ thí này ta cũng không cộng thêm quy tắc, đoán chắc nhà họ Cố cũng biết, nhất định sẽ tìm kiếm tiếp viện từ nhà họ La, ta cũng đã bàn bạc xong với nhà họ Thiên rồi".
"Bốn người các ngươi tỷ thí cùng bốn vị nhà họ Cố, nếu như không phân được thắng bại, đan sư bên trong nhà họ Thiên cũng sẽ giúp nhà họ Phạm chúng ta xuất chiến".
Tam trưởng lão nghe vậy liền nói: "Như vậy mới không có sơ hở nào".
Bốn vị đại sư đều không mở miệng.
Tuy tràn đầy tự tin, nhưng mấy người đều là đan sư Chí Tôn hạ cửu phẩm, rốt cuộc có thể thắng hay không, đúng là không chắc chắn được.
Nhưng mà có đan sư nhà họ Thiên trợ giúp, trách nhiệm kia cũng không thuộc về bọn họ.
Đến cuối cùng, chắc hẳn vẫn là đan sư cửu phẩm của nhà họ Thiên và nhà họ La quyết định thắng bại, chẳng qua là không biết hai bên sẽ phái ra đan sư cấp bậc gì.
Cấp bậc trung cửu phẩm, hay là cấp bậc thượng cửu phẩm?
Nhưng cho dù là đan sư trung cửu phẩm hay là đan sư thượng cửu phẩm thì đều là một chuyện long trọng.
Hơn nữa lần này nhà họ Phạm vì cướp được quyền sở hữu dược sơn mà đã truyền tin tức ra ngoài rất sớm, toàn bộ vùng đất Thiên La Vực tất nhiên có không ít đại sư có đan thuật uy danh hiển hách sẽ tới, đến lúc đó tuyệt đối là một sự kiện lớn chưa từng có.
Hơn nữa còn là sự kiện lớn chưa từng có của giới đan thuật!
Tất cả những điều này đều bởi vì một trăm lẻ một dược sơn kia quả thực quá quý giá.
Hai gia tộc lớn mênh mông cuồn cuộn lên đường.
Dần dần đã đến dãy núi Lạc Nguyệt.
Mà khi Thanh Vũ Viêm Ưng rơi vào bên ngoài dãy núi, lúc này đã có không ít người tụ tập.
Trần Nhất Mặc đi ra từ bên trong lầu các, thấy một màn này cũng hơi sững sờ.
"Làm sao lại có nhiều người như vậy?"
Nhìn một cái, bên ngoài núi rừng có khoảng hơn vạn người rải rác, hơn nữa có rất nhiều người không phải là tán tu, mà là võ giả của các tông môn, gia tộc, còn giơ cả cờ hiệu.
Cố Thanh Nhan thấy một màn này liền nói: "Nhà họ Phạm truyền tin tức ra, đan sư hai nhà chúng ta thi đấu vì tranh đoạt dược sơn, không ít thế lực bên trong Thiên La Vực đều biết, cũng có rất nhiều đan sư tới chỗ này muốn xem náo nhiệt..."
Nghe thấy lời này, nhìn đám người mênh mông, trong lòng Trần Nhất Mặc vô cùng nóng bỏng.
Thật tốt!
Thể hiện trước mặt người khác!
Cơ hội thật tốt a!
Nếu như chỉ có người của nhà họ Phạm và nhà họ Cố, vậy đúng là không có ý nghĩa, mà bây giờ có một đống người tới, đó mới gọi là thú vị.
Thấy Trần Nhất Mặc có chút hưng phấn, Tần Ninh cũng âm thầm lắc đầu.
Tên nhóc này đúng là lắm tật xấu!
Lúc này, người nhà họ Cố vừa hạ xuống, cách đó không xa, một đám người cũng đến.
Người nhà họ Phạm đã đến!
Phạm Minh Triệt dẫn ba vị trưởng lão nhà họ Phạm mênh mông cuồn cuộn tới.
Lần này mỗi một gia tộc đều dẫn mấy trăm người tới, thanh thế không thể bảo là không lớn được.
"Ha ha, Cố huynh, đã lâu không gặp!"
Phạm Minh Triệt vẫn ôn hòa chào hỏi, tựa như bạn tốt nhiều năm gặp lại vậy.
Cố Minh Thành cũng chắp tay nói: "Đúng là rất lâu không gặp, nói thật, ta cũng không muốn gặp lại ngươi".
Phạm Minh Triệt không thèm để ý, cười ha ha một tiếng nói: "Lần tỷ thí này cũng là hai nhà chúng ta đồng ý, cũng đỡ để hai nhà chúng ta tiếp tục gây chiến, còn có thể giải quyết quyền sở hữu dược sơn".
"Phạm Minh Triệt, ngươi yên tâm đi, nếu nhà họ Cố ta đã đồng ý thì sẽ không lùi bước".
"Được".
Lúc này, đội ngũ hai bên đã đi vào bên trong dãy núi.
Dãy núi Lạc Nguyệt vô cùng bao la.
Mà lúc này, bên trong dãy núi đã được dọn dẹp ra một mảnh đất lớn để xây dựng lôi đài, mọi thứ đều đủ.
Võ giả nhà họ Cố và nhà họ Phạm trấn giữ hai phía đông tây.
Xung quanh sơn cốc rộng lớn, trên từng đỉnh núi có rất nhiều bóng người đang đứng, nhìn chằm chằm vào cảnh tượng bên trong sơn cốc.
Lúc này Phạm Minh Triệt mở miệng nói: "Các vị!"
"Chào mừng mọi người đã đến, dãy núi Lạc Nguyệt vẫn là nơi tiếp giáp giữa nhà họ Phạm ta và nhà họ Cố, lần này phát hiện dược sơn, vấn đề sở hữu vẫn luôn giằng co không nghỉ, vì để tránh cho hai nhà tiếp tục đánh nhau sống chết, cho nên hai nhà chúng ta đã ước định lấy thi đấu đan thuật để quyết định quyền sở hữu dược sơn".
"Nếu nhà họ Phạm bị đánh bại, sẽ không lấy bất kỳ góc độ nào để nhòm ngó đến dược sơn".
Cố Minh Thành cũng nói: "Nếu nhà họ Cố thất bại, tâm phục khẩu phục, cũng sẽ không nhòm ngó dược sơn!"
Xung quanh có người mở miệng nói: "Hai vị tộc trưởng, chuyện này chúng ta đều đã biết, mau bắt đầu tỷ thí đi!"
Người mở miệng chính là một vị cường giả Chí Cao Đế Tôn tứ phẩm, người này tên là Lục Nguyên, cũng thuộc về một thế lực đứng đầu trong Thiên La Vực, không thể khinh thường.
Ở xung quanh cũng có không ít cường giả tương tự như thế, đều tới xem náo nhiệt.
Khi người kia vừa nói xong, Phạm Minh Triệt liền cười nói: "Mọi người chờ một chút, còn có người chưa tới!"
Vừa mới dứt lời, lúc mọi người còn đang nghi ngờ, ở trên dãy núi, ánh sáng rực rỡ đầy trời, có từng bóng linh hạc mở đường, phát ra những tiếng líu lo.
Ngay sau đó, mọi người chỉ thấy được trên bầu trời có từng bóng người chằng chịt xuất hiện.
Ở phía sau những người đó có từng cái xe kéo nối thành một đường, trước mỗi một chiếc xe kéo đều có một lá cờ lớn.
Thiên!
Người nhà họ Thiên!
Lúc này, mọi người đều câm như hến.
Từng con linh hạc mở đường, từng cái xe kéo bay trên không, đi tới bên ngoài sơn cốc mới lần lượt dừng lại.
Một bóng người chậm rãi đi ra từ trong chiếc xe kéo dẫn đầu.
Đó là một thanh niên với hai mắt lấp lánh có thần, thân hình cao lớn lại khôi ngô tuấn tú, mặc áo xanh, đầu đeo một cái đai màu xanh lấp lánh rực rỡ.
"Sao người nhà họ Thiên lại tới?"
"Còn phải hỏi nữa ư? Nhất định là đến chống lưng cho nhà họ Phạm rồi!"
"Vị này... Là thiếu tộc trưởng nhà họ Thiên - Thiên Thế Kiệt!"
"Quả nhiên là người tài giỏi, nghe nói tuổi còn trẻ mà đã là cảnh giới Chí Cao Đế Tôn, là người nối nghiệp nhà họ Thiên tương lai".
Thanh niên áo xanh kia vừa xuất hiện đã lập tức đưa tới rất nhiều tiếng nghị luận.
Lúc này Phạm Minh Triệt đi ra, cười ha hả nói: "Thế Kiệt công tử, cực kỳ chào mừng!"
Thiên Thế Kiệt hạ xuống, bên cạnh có bốn người đi theo, cả người giống như một cái cọc ngắm làm nổi bật ra thân phận địa vị của Thiên Thế Kiệt.
"Phạm thúc khách khí".
Thiên Thế Kiệt cười nói: "Ta cũng rất kính trọng đan sư, lần này tới xem náo nhiệt một chút".
"À, đúng rồi, lần này Dương Thư đại sư cũng tới cùng ta".
Vừa dứt lời, bên trong một cái xe kéo sau lưng Thiên Thế Kiệt, một lão già râu tóc hoa râm bước chân ra.
Lão già mặc một bộ đan bào, nhìn có vẻ già cả ốm yếu, nhưng khí chất lại không người nào có thể so sánh được, xung quanh cứ như tự có bầu không khí kiêu ngạo làm người ta không thể đến gần.
Thấy lão già kia, Phạm Minh Triệt liền nói ngay: "Các vị, Dương Thư đại sư là nhà họ Phạm chúng ta mời tới tham gia tỷ thí đan thuật lần này".
Trong chính sảnh, nghe được câu chuyện mà Cố Thanh Nhan kể, Cố Minh Thành từ tốn nói: "Hai người này đều không có cách nào xem thấu tu vi, có lẽ bản thân cũng không phải là cường giả vô địch thực thụ gì, nhưng có lẽ phía sau có thế lực lớn nào đó, nói không chừng là đến từ Thượng Nguyên Thiên Vực..."
"Bên trong nhà họ Thiên và nhà họ La cũng chỉ có một số người lấy nguyên thú cấp chín làm tọa kỵ, có lẽ hai người bọn họ đến từ Thượng Nguyên Thiên Vực, nói không chừng là đến từ một thế lực nào đó trong thất đại thiên vương của Thượng Nguyên Thiên Vực".
Cố Minh Thành lập tức nói: "Mấy ngày nay, Thanh Huyên, con phụ trách chiêu đãi đám người bọn họ, còn Thanh Nhan chuẩn bị hôn lễ của mình".
"Không thể thờ ơ!"
"Vâng, phụ thân".
Trong lúc ba người đang thảo luận, bên ngoài phòng, một bóng người cất bước mà vào, trực tiếp hô: "Đại ca!"
"Nhị đệ, sao vậy?"
Người tới chính là đệ đệ của Cố Minh Thành - Cố Minh Khải, ở trong nhà họ Cố, Cố Minh Thành nói một không hai, có thể chi phối suy nghĩ quyết định của Cố Minh Thành cũng chỉ có Cố Minh Khải, huynh đệ hai người có tình cảm vô cùng tốt, chính là những trụ cột chính của nhà họ Cố hiện nay.
"Người nhà họ Phạm đến!"
Nhà họ Phạm?
Nhà họ Phạm chính là thế lực lớn giống như nhà họ Cố, tộc trưởng nhà họ Phạm hiện nay là Phạm Minh Triệt, cũng là một vị cường giả Chí Cao Đế Tôn ngũ phẩm.
Hơn nữa khu vực do nhà họ Phạm và nhà họ Cố quản lý liền kề nhau, thế nhưng nhà họ Cố lại thân thiết với nhà họ La, nhà họ Phạm lại thân thiết với nhà họ Thiên, giữa hai bên không ngừng xảy ra mâu thuẫn.
"Bọn họ tới làm cái gì?"
Cố Minh Thành hừ một tiếng nói: "Đi, đi ra xem một chút".
"Ừm".
Cố Minh Thành, Cố Minh Khải, Cố Thanh Huyên, Cố Thanh Nhan và cả đám người nhà họ Cố lúc này đều đi ra bên ngoài Cố phủ.
Trước cổng chính của Cố phủ, một đội ngũ trăm người đang đứng ở ngoài phủ đệ, mà võ giả nhà họ Cố đang nhìn chằm chằm một nhóm người này.
Hai người dẫn đầu là một ông lão và một thanh niên.
Lão già có cơ thể gầy như que củi, thế nhưng lại rất có tinh thần, mặc dù đang híp mắt nhưng lại giống như một con báo săn, cứ như lúc nào cũng có thể bắn ra sức sống mạnh mẽ.
Thanh niên thì trông có vẻ nhẹ nhàng như ngọc, tóc dài phấp phới, khí chất xuất trần.
Lúc này, thanh niên cười nói: "Tam trưởng lão, ngươi nói xem nhà họ Cố có đồng ý không?"
"Có đồng ý hay không không phải do bọn họ!"
Giọng nói của lão già vừa khàn vừa trầm: "Nếu bọn họ không đồng ý, chúng ta có thể thả ra tin tức nói nhà họ Cố e ngại, không dám tranh đoạt dược sơn với nhà họ Phạm chúng ta, đến lúc đó dược sơn kia không phải là của chúng ta thì cũng phải là của chúng ta".
Nghe thấy lời này, thanh niên cười nói: "Cũng đúng..."
Lúc này, trong cửa lớn Cố phủ, một đám người đi ra, cầm đầu chính là tộc trưởng nhà họ Cố - Cố Minh Thành.
Cố Minh Thành nhìn thấy lão già kia liền cười nói: "Tam trưởng lão nhà họ Phạm đích thân tới, đúng là to gan, không sợ bị nhà họ Cố chúng ta làm thịt ư?"
Giọng nói của tam trưởng lão khàn khàn, cười tủm tỉm nói: "Chúng ta mang lệnh của tộc trưởng tới, nếu Cố tộc trưởng giết lão phu, lão phu còn đang ước bỏ mình thành công đây..."
"Nói đi, chuyện gì!"
Thái độ của Cố Minh Thành có chút lạnh lẽo cứng rắn.
"Việc này liên quan đến quyền sở hữu dược sơn, nhà họ Phạm và nhà họ Cố vẫn luôn không ngừng tranh chấp".
"Lần này tộc trưởng sai bảo chúng ta đến đây để đưa chiến thư!"
Chiến thư?
Cố Minh Thành nhíu mày lại.
"Dãy núi Lạc Nguyệt vẫn luôn là ranh giới giữa nhà họ Phạm chúng ta và nhà họ Cố, dược sơn được phát hiện bên trong dãy núi, hai bên không ngừng giằng co, vậy hãy đấu một trận đi".
Tam trưởng lão nhà họ Phạm thản nhiên nói: "Dược liệu sinh trưởng trong dược sơn đều cực kỳ quan trọng với hai nhà, muốn có được dược sơn, đan sư trong gia tộc ít nhất phải tương đối lợi hại mới được, cho nên tộc trưởng nhà họ Phạm chúng ta nói hai nhà hãy phái đan sư ra tiến hành tỷ thí đan thuật, phe nào thắng, dược sơn sẽ thuộc về phe đó, không biết Cố tộc trưởng có dám không?"
Nghe thấy lời này, Cố Minh Thành lông mày nhíu lại.
Nhà họ Phạm đang có ý đồ gì?
Thi đấu đan thuật?
Nhà họ Phạm có không ít đan sư, thế nhưng nhà họ Cố cũng không kém, căn bản không sợ nhà họ Phạm.
Trong khoảng thời gian này, nhà họ Cố và nhà họ Phạm bởi vì phát hiện dược sơn bên trong ranh giới dãy núi Lạc Nguyệt mà không ngừng tranh chấp, mấy lần sống mái với nhau, thậm chí đã có không ít người chết.
Mà bây giờ thế mà nhà họ Phạm lại quyết định lấy việc thi đấu đan thuật để quyết định quyền sở hữu dược sơn?
Cố Minh Thành suy nghĩ một lát, lập tức cười nói: "Được!"
"Nhà họ Phạm dám cược, nhà họ Cố ta đương nhiên sẽ theo, chỉ là hy vọng nhà họ Phạm nói lời phải biết giữ lời".
"Đương nhiên rồi, mười ngày sau sẽ đặt lôi đài ở bên ngoài dãy núi Lạc Nguyệt, đến lúc đó mời một đám bạn bè đến để phán quyết, hy vọng nhà họ Cố đừng thất hứa!"
Tam trưởng lão nhà họ Phạm nói xong lời này liền phất tay, dẫn người rời đi.
Nhìn đám người nhà họ Phạm rời đi, Cố Minh Khải liền nói: "Đại ca, lần này nhà họ Phạm có chuẩn bị mà đến, không thể không đề phòng..."
"Không có việc gì".
Cố Minh Thành khoát tay nói: "Bọn họ có chuẩn bị mà đến, chúng ta cũng chuẩn bị kỹ càng là được, lập tức liên hệ với nhà họ La, mời nhà họ La điều động đan sư cửu phẩm đến giúp chúng ta".
"Lần này nhà họ Phạm dám tỷ thí, nhất định là được nhà họ Thiên trợ giúp, bọn họ có nhà họ Thiên trợ giúp, chúng ta có thể tìm nhà họ La, vừa rồi Phạm Thanh Sơn cũng không nói không thể tìm người giúp đỡ!"
Cố Minh Khải nghe vậy liền chắp tay nói: "Nhị đệ hiểu rồi".
Kết quả là tin tức được truyền ra rất nhanh.
Nhà họ Phạm và nhà họ Cố vì muốn tranh đoạt dược sơn bên trong dãy núi Lạc Nguyệt mà tiến hành tỷ thí đan sư.
Mấy năm gần đây đột nhiên bị phát hiện một mảng dược sơn lớn bên trong dãy núi Lạc Nguyệt, khiến nhà họ Cố và nhà họ Phạm hoàn toàn cạch mặt, không ngừng giao chiến bên trong dãy núi Lạc Nguyệt.
Thế nhưng bởi vì nhà họ La và nhà họ Thiên phía sau hai nhà nên dược sơn kia vẫn luôn là vật vô chủ, hai bên cũng luôn tranh đấu sống mái với nhau.
Mà hiện nay dường như hai bên đang chuẩn bị giải quyết dứt khoát.
Đối với những điều này, Tần Ninh và Trần Nhất Mặc cũng không thèm để ý.
Mấy ngày liên tiếp đều ở trong đình viện, vui chơi giải trí, phơi nắng.
Thẳng đến năm ngày sau, cuối cùng Cố Thanh Nhan đã xuất hiện lần nữa.
"Trần công tử, Tần công tử, chuyện mà hai người nhờ ta hỏi thăm, ta đã nghe ngóng được rồi, nhưng có lẽ cần một khoảng thời gian nữa mới có tin tức, mong hai vị cứ yên tâm chờ đợi".
Cố Thanh Nhan khách khí nói.
"Không có vấn đề gì".
Lúc này Trần Nhất Mặc nằm trên ghế, đưa tay ra nói: "Mấy ngày nay hai người chúng ta cũng rất nhàm chán, trong ngoài thành Cố Nguyên có chỗ nào hay để giải sầu không? Tốt nhất là những chỗ liên quan đến dược liệu đan thuật ấy!"
Thiên Thiếu Mộc trăm vạn năm.
Hạt sen Thiên Sơn!
Máu của thiên nguyên thú Hỏa Nguyên Long!
Đây đều là điều kiện tất yếu để khôi phục cánh tay mình, đương nhiên Trần Nhất Mặc sẽ rất quan tâm, căn cơ của nhà họ Cố không kém, có dược sơn, dược điền gì đó, nói không chừng có thể thử vận may.
Nghe thấy lời này, sắc mặt Cố Thanh Nhan sáng lên, nghĩ đến Trần Nhất Mặc tự xưng là đan sư.
Cố Thanh Nhan lập tức nói: "Đúng là có, chỉ là bây giờ... không đi được!"
"Ồ? Vì sao?", Trần Nhất Mặc hiếu kỳ nói.
Tần Ninh cũng đang nằm trên ghế đu ở một bên, híp mắt giống như đang ngủ, lẳng lặng lắng nghe.
"Nơi tiếp giáp giữa nhà họ Cố chúng ta và nhà họ Phạm có một vùng núi, tên là dãy núi Lạc Nguyệt, kéo dài mấy vạn dặm, dãy núi này vẫn luôn là ranh giới của hai nhà, cũng không thuộc về ai cả, cũng có không ít đệ tử của hai nhà tiến vào bên trong rèn luyện".
"Nhưng mấy năm gần đây, không hiểu sao lại xuất hiện một mảnh dược sơn, hơn nữa còn đột nhiên xuất hiện..."
Cố Thanh Nhan nói đến chỗ này, không ngừng cẩn thận quan sát biểu cảm của Trần Nhất Mặc.
Chương 2602: Chỉ thường thôi
Trần Nhất Mặc là đan sư, nếu như thật sự rất lợi hại, có thể trợ giúp nhà họ Cố thắng nhà họ Phạm, vậy thì quá tốt rồi!
Cố Thanh Nhan tiếp tục nói: "Vốn dĩ hai phe chúng ta vẫn luôn tranh đấu, nhưng mấy ngày trước nhà họ Phạm lại nói muốn thi đấu đan thuật để quyết định dược sơn thuộc về ai..."
"Về điều này, chúng ta thấy rất kỳ quái, nhưng mà phụ thân ta vẫn đồng ý..."
Cố Thanh Nhan nói rõ mọi chuyện từ đầu đến cuối.
Lúc này Trần Nhất Mặc đặt chén trà xuống, thản nhiên nói: "Dược sơn kia có cái gì kỳ quái sao?"
"Rất kỳ quái!"
Nói đến dược sơn, Cố Thanh Nhan lập tức kích động hẳn lên.
"Riêng việc xuất hiện của dược sơn này đã rất kỳ quái rồi, dãy núi Lạc Nguyệt không tính là rất lớn, nhỏ hơn dãy núi Thiên La đứng đầu Thiên La Vực không chỉ gấp mười lần, trải dài mấy vạn dặm, bên trong có không ít nguyên thú tồn tại, là thiên đường rèn luyện của võ giả, trên cơ bản tất cả những nơi trong đó đều đã được mọi người thăm dò một lần, trước đó cũng không tồn tại dược sơn, dược sơn kia lại đột nhiên mọc ra rất nhiều linh dược trong mấy tháng ngắn ngủi, hơn nữa cũng không phải cố ý..."
"Những dược liệu kia cũng rất thần kỳ, phần lớn đều là dược liệu cần thiết để luyện chế bảo đan Chí Tôn bát phẩm, bảo đan Chí Tôn cửu phẩm, cũng chính vì như thế nên hai nhà chúng ta mới luôn tranh đoạt..."
Lúc này Tần Ninh lại cười nói: "Nếu nó nằm ở ranh giới giữa hai nhà các ngươi thì cũng chẳng thuộc về ai cả, cứ dứt khoát chia mỗi bên một nửa là được..."
Cố Thanh Nhan nghe thấy lời này, cười khổ nói: "Lúc đầu đúng là đã tính toán như vậy, thế nhưng dược sơn có tổng cộng một trăm linh một ngọn núi, cũng bởi vì một ngọn núi dư ra kia nên không thể đồng ý..."
Tần Ninh mỉm cười, không lên tiếng nữa.
Có lẽ điều các thế lực lớn quan tâm không phải giá trị của một dược sơn, mà là mặt mũi, không nhượng bộ vì một dược sơn cũng rất bình thường.
Nghe vậy, Trần Nhất Mặc cười nói: "Nếu đã thế, cuộc tỷ thí của hai nhà rất thú vị, chúng ta có thể đi xem chứ?"
"Đương nhiên rồi!"
Cố Thanh Nhan lập tức nói: "Nếu Trần công tử là đan sư, chắc đan sư cấp bậc Chí Tôn cũng không thể lọt được vào mắt Trần công tử, nếu ngày đó cần Trần công tử trợ giúp, mong Trần công tử không ngại ra tay".
Nghe thấy lời này, Trần Nhất Mặc thản nhiên nói: "Vậy phải xem dược sơn kia có đáng để ta ra tay hay không..."
Tần Ninh lườm Trần Nhất Mặc một cái.
Không thể hiện thì sẽ chết chắc?
"Như thế rất tốt".
Cố Thanh Nhan hớn hở nói: "Đến lúc đó mời Trần công tử và Tần công tử cùng đến, nếu có hai vị ra tay, đương nhiên là tốt nhất".
Trên thực tế Cố Thanh Nhan muốn nói có Trần Nhất Mặc ra tay đương nhiên vô cùng tốt.
Nhưng dù sao Tần Ninh cũng là người đi cùng Trần Nhất Mặc, không dẫn tới tóm lại là không tốt.
Rất nhanh Cố Thanh Nhan đã rời đi, bẩm báo việc này với phụ thân.
Cô ấy cho rằng đan thuật của Trần Nhất Mặc chắc chắn sẽ rất mạnh, rất có thể là một vị cực đan sư, nếu như là cực đan sư, vậy nhà họ Phạm chắc chắn sẽ thất bại.
Nhoáng một cái năm ngày đã trôi qua, thời gian ước định của nhà họ Phạm và nhà họ Cố đã đến.
Ngày hôm đó, Cố Thanh Nhan sai người đến mời hai người Tần Ninh và Trần Nhất Mặc.
Đi đến trước một võ trường của nhà họ Cố, lúc này đã có mấy trăm người tụ tập bên trong võ trường, nhìn kỹ lại, mấy trăm người kia đều mặc giáp vàng, khí thế mạnh mẽ, rõ ràng đều là cảnh giới Đại Đế Tôn.
Mà người nhà họ Cố thì là muôn hình muôn vẻ, có cấp bậc Tiểu Đế Tôn, Đại Đế Tôn, Chí Cao Đế Tôn.
Thực lực của nhà họ Cố kém hơn ngũ đại bá chủ của Cửu Nguyên Vực không ít.
Nhưng hai bá chủ là nhà họ Thiên và nhà họ La lại mạnh hơn ngũ đại bá chủ của Cửu Nguyên Vực.
Đây cũng là lần đầu tiên Tần Ninh và Trần Nhất Mặc nhìn thấy đám người Cố Minh Thành, Cố Minh Khải.
Cố Minh Thành cười ha hả tiến lên, chắp tay nói: "Hai vị này chính là Trần Nhất Mặc công tử, Tần Ninh công tử sao?"
"Lúc trước nghe Thanh Nhan nói, vẫn muốn gặp một lần, thế nhưng chưa có lúc nào rảnh rỗi, thật sự là có lỗi".
Trần Nhất Mặc thản nhiên nói: "Không sao cả!"
Nhìn thấy thái độ dửng dưng của Trần Nhất Mặc, trong lòng Cố Minh Thành cũng vô cùng sững sờ.
Dù sao mình là cường giả Chí Cao Đế Tôn ngũ phẩm, ngoài nhà họ Thiên và nhà họ La ra thì hào kiệt khắp nơi cứ nhắc đến Cố Minh Thành ông ta đều phải cung kính, thái độ bình tĩnh như Trần Nhất Mặc đúng là hiếm thấy.
Có lẽ lời con gái nói là sự thật, Trần Nhất Mặc này đúng là không đơn giản.
"Trần công tử, mời!"
Cố Minh Thành cũng có lòng muốn thử thăm dò Trần Nhất Mặc, liền mời hai người đi lên trên phi cầm.
Nguyên thú cấp chín với cơ thể trăm trượng - Thanh Vũ Viêm Ưng!
Con ưng này cực kì khó thuần phục, cho dù là nhà họ Cố cũng chỉ có một con.
Dù sao nguyên thú cấp chín bằng cường giả Chí Cao Đế Tôn, sao có thể thuần phục dễ dàng như vậy?
Sau khi leo lên Thanh Vũ Viêm Ưng, một đám quản lý nhà họ Cố đều tiến vào trong lầu các trên lưng Thanh Vũ Viêm Ưng.
Lúc này sẽ tự có người sắp xếp hành trình.
Cố Minh Thành mời Trần Nhất Mặc và Tần Ninh vào trong lầu các.
Trong lầu các đã có mấy người chờ sẵn.
Tổng cộng có bốn lão già râu tóc bạc trắng, nhìn qua tuy mỗi một người đều rất lớn tuổi, thế nhưng lại rất có tinh thần, hơn nữa còn đều mặc đan bào rộng rãi, khí chất không tầm thường.
Xem ra bốn vị này chính là đan sư.
Lúc này Cố Minh Thành khách khí nói: "Bốn vị này chính là bốn vị đan sư cửu phẩm đỉnh phong của nhà họ Cố chúng ta, Cố Hải Uyên trưởng lão, Lý Kỳ trưởng lão, Ngụy Lạc trưởng lão, Mông Diêu trưởng lão!"
Cố Minh Thành nhìn về phía bốn người, nói: "Hai vị này là khách quý của nhà họ Cố chúng ta, hai vị công tử Trần Nhất Mặc và Tần Ninh, Trần Nhất Mặc công tử cũng là một vị đan sư cực mạnh!"
Nghe thấy lời này, bốn người đều chắp tay nhìn về phía Trần Nhất Mặc, nhưng hắn ta lại hờ hững lạnh lẽo nhìn bốn người.
Cố Minh Thành cười nói: "Bốn vị trưởng lão này đều có thể luyện chế ra bảo đan Chí Tôn cửu phẩm, là một loại bảo đan Chí Tôn có tác dụng rất lớn với võ giả có cảnh giới từ Chí Cao Đế Tôn nhất phẩm đến tam phẩm".
Nghe thấy lời này, Trần Nhất Mặc thản nhiên nói: "Đó chính là đan sư Chí Tôn hạ cửu phẩm, thường thôi..."
Đan sư Chí Tôn cửu phẩm!
Chia ra ba đẳng cấp, có thể luyện chế ra đan dược để võ giả cảnh giới Chí Cao Đế Tôn nhất phẩm đến tam phẩm sử dụng sẽ được gọi là đan sư Chí Tôn hạ cửu phẩm.
Cấp bậc tứ phẩm đến lục phẩm thì là đan sư trung cửu phẩm.
Mà từ thất phẩm đến thập phẩm sẽ được xưng là đan sư thượng cửu phẩm.
Chỉ là ở bên trong Thiên La Vực, có thể trở thành đan sư Chí Tôn cửu phẩm, cho dù là hạ cửu phẩm, trung cửu phẩm hay là thượng cửu phẩm thì đều là người được vạn người ngưỡng mộ.
Trong bốn người Cố Hải Uyên, Lý Kỳ, Ngụy Lạc, Mông Diêu, Cố Hải Uyên chính là người của nhà họ Cố, đương nhiên luôn ở trong nhà họ Cố, ba vị khác đều là nhà họ Cố tốn rất nhiều công sức mới trở thành khách khanh của nhà họ Cố.
Đặc quyền trong gia tộc của bốn người này cũng gần giống với tộc trưởng.
Bình thường luôn được người ta tôn kính, lúc này lại là bị một người trẻ tuổi xem thường, đương nhiên trong lòng bốn người có chút không vui.
Lúc này Lý Kỳ đại sư nhìn về phía Trần Nhất Mặc, hừ một tiếng nói: "Chỉ thường thôi? Vậy ta muốn hỏi một chút, Trần công tử là đan sư cấp bậc nào!"
Thấy cảnh này, Cố Minh Thành cũng không hề mở miệng.
Ông ta đã nghe con gái nói Trần Nhất Mặc lợi hại, coi trời bằng vung, tự cao tự đại.
Nhưng rốt cuộc người này có bản lĩnh thật, hay chỉ có bề ngoài, giả danh lừa bịp?
Lần này vừa vặn để bốn vị đại sư phân biệt.
Mà ở bên kia, Tần Ninh cũng lặng lẽ đứng ở một bên không mở miệng, khi hắn nhìn thấy bốn vị đan sư liền hiểu được ý của Cố Minh Thành.
Chỉ là hắn cũng lười mở miệng nói cái gì.
Cố Minh Thành làm như thế cũng không thể trách gì, hơn nữa còn là cơ hội để Trần Nhất Mặc thể hiện trước mặt mọi người.
Chắc lúc này trong lòng Trần Nhất Mặc đã nở hoa rồi.
Hắn ta nhìn về phía Lý Kỳ, thản nhiên nói: "Ta ư? Ngươi không xứng biết!"
Hắn ta vừa dứt lời, bầu không khí trong điện lập tức có chút quỷ dị.
Chương 2603: Có gì mà không dám
Lý Kỳ đại sư lập tức đỏ mặt tía tai.
Ông ta không xứng?
Ở trong Thiên La Vực này, cho dù là đan sư Chí Tôn thượng cửu phẩm cũng không cuồng vọng như vậy.
Tên này tuổi còn trẻ, mà đan thuật thì luôn cần đắm chìm trong đó, tiêu tốn bao nhiêu năm tích lũy, người trẻ tuổi này có thể có bản lĩnh gì chứ?
Đúng là ngông cuồng!
Lý Kỳ sa sầm mặt lại, khẽ nói: "Nếu ngươi đã nói chúng ta không xứng, vậy Lý Kỳ ta rất muốn học hỏi một chút".
Nghe thấy lời này, Trần Nhất Mặc thản nhiên đi sang một bên, trực tiếp ngồi xuống, đưa mắt liếc về hướng mấy người, cười nói: "Cứ thoải mái học hỏi, cũng để các ngươi biết câu bên ngoài bầu trời có bầu trời khác, người tài có người tài hơn là có ý gì!"
Lúc này Tần Ninh cũng đi đến bên cạnh Trần Nhất Mặc, lẳng lặng đứng đấy.
Mà nhìn thấy Tần Ninh không ngồi xuống, Trần Nhất Mặc ho khan một cái rồi đứng dậy.
Đợi đến khi Tần Ninh ngồi xuống, Trần Nhất Mặc mới ngồi xuống.
Mấy vị đan sư cũng không thèm để ý đến hành động đó của Trần Nhất Mặc, Lý Kỳ sải bước ra, nhìn về phía hắn ta, cười lạnh nói: "Tuổi không lớn lắm mà ăn to nói lớn thật đấy, nếu đã như thế, lão phu sẽ học hỏi một chút".
Nghe thấy lời này, Trần Nhất Mặc thản nhiên ngồi, nâng chén trà lên nhìn về phía Lý Kỳ trưởng lão.
Ông ta lập tức nói: "Lão phu là đan sư Chí Tôn cửu phẩm, hiểu rõ về phần lớn đan dược hạ cửu phẩm, vậy lão phu sẽ hỏi Trần công tử một chút tri thức về đan dược hạ cửu phẩm!"
Trần Nhất Mặc lạnh nhạt nói: "Ngươi hỏi đi, các ngươi không biết nhiều về đan dược trung cửu phẩm thượng cửu phẩm, nếu hỏi ta mà ta nói, các ngươi cũng chưa chắc có thể hiểu được".
Nghe thấy lời này, vẻ mặt bốn vị đại sư đều căng ra.
Tên khốn này nói chuyện đúng là quá kiêu ngạo!
Lý Kỳ trầm tư một lát, nói: "Hạ cửu phẩm có một loại đan dược, tên là Tự Linh Bảo Đan, có hiệu quả ổn định pháp thân và thân xác Tụ Nhất đối với võ giả cảnh giới Chí Cao Đế Tôn từ nhất phẩm đến tam phẩm, xin hỏi Trần công tử có biết cách luyện chế đan này không?"
"Tự Linh Bảo Đan lấy măng của Dưỡng Lôi Mộc, Thiên Lôi Trúc làm nguyên liệu chính, lấy bảy mươi hai loại dược liệu phụ trợ như Thiên Nguyên Thảo, Thiên Nguyên Quả để luyện chế".
"Vậy Trần công tử có biết vì sao đan này không có hiệu quả gì với Chí Cao Đế Tôn tứ phẩm không?"
Trần Nhất Mặc cười nhạt nói: "Nói cho cùng Tự Linh Bảo Đan chỉ là bảo đan cửu phẩm sơ cấp, mà cảnh giới Chí Cao Đế Tôn nhất phẩm đến tam phẩm xem như cảnh giới Chí Cao Đế Tôn sơ cấp, pháp thân Tụ Nhất vừa mới bắt đầu, pháp thân rất không ổn định, đến tứ phẩm, pháp thân mới ổn định, hiệu quả này đương nhiên sẽ kém hơn!"
"Hơn nữa..."
Trần Nhất Mặc lập tức nói: "Trên thực tế Tự Linh Bảo Đan cũng có tác dụng với cảnh giới tứ phẩm ngũ phẩm lục phẩm, chỉ là phần lớn đan sư luyện chế Tự Linh Bảo Đan lãng phí rất nhiều bản nguyên, khiến cho hiệu quả của đan này yếu đi, nhìn như không có tác dụng gì đối với tứ phẩm, là bởi vì đám đan sư quá vô dụng!"
Lý Kỳ cười nhạo nói: "Trần công tử ăn nói hùng hồn thật, ngươi có thể chứ?"
"Đương nhiên ta có thể, nhưng mà nguyên liệu để luyện chế đan này có giá trị không nhỏ..."
Lý Kỳ lập tức nói: "Lão phu đều có, Trần công tử có dám thể hiện không?"
"Có gì mà không dám?"
Trần Nhất Mặc vẫy tay với Tần Ninh.
Hắn nhìn Trần Nhất Mặc một chút, vẻ mặt kinh ngạc.
Trần Nhất Mặc lập tức kề tai nói nhỏ: "Sư phụ, cho con mượn đan đỉnh dùng một chút đi, đỉnh Long Hoàng Hư Không kia của người..."
Đỉnh Long Hoàng Hư Không của Tần Ninh chính là bảo khí Chí Tôn cửu phẩm đỉnh cao, là thần khí luyện đan, Trần Nhất Mặc biết rõ yêu cầu của sư tôn đối với đan thuật có thể nói là phải chính xác nhất, đương nhiên cũng rất kén chọn đan đỉnh.
Tần Ninh lườm Trần Nhất Mặc một cái, lấy đan đỉnh ra.
Sau khi nhận lấy đan đỉnh, Trần Nhất Mặc nhìn về phía bốn người, cười nói: "Đưa dược liệu cho ta, ta sẽ luyện chế!"
Lý Kỳ nhíu mày lại.
Chẳng lẽ Trần Nhất Mặc có bản lĩnh thật?
"Được!"
Lý Kỳ nói xong, đang muốn lấy hộp dược ra.
Mông Diêu đại sư ở một bên lại nói: "Luyện chế Tự Linh Bảo Đan cần ít nhất mười ngày nửa tháng, từ đây đến dãy núi Lạc Nguyệt không đến một ngày..."
"Không cần!"
Trần Nhất Mặc lại nói: "Ta nói đan sư bình thường mới có thể luyện chế ra Tự Linh Bảo Đan rất kém cỏi, Trần Nhất Mặc ta lại không phải".
"Không đến một giờ, ta có thể luyện chế ra được Tự Linh Bảo Đan".
Trần Nhất Mặc nói xong liền bắt đầu ra tay.
Bàn tay điểm một cái, một ngọn lửa bốc lên, ngọn lửa màu tím và trường sam màu tím tương ứng lẫn nhau, ngọn lửa kia lập tức giống như một con mãng xà lao ra, nhiệt độ cực nóng.
Trần Nhất Mặc tiếp tục nói: "Được rồi, bây giờ ta sẽ bắt đầu luyện đan, Lý Kỳ đại sư, ngươi có thể tiếp tục học hỏi ta!"
Lý Kỳ nghe thấy lời này liền sững sờ.
Tiếp tục thảo luận?
Ngươi đang luyện đan đó!
Ngươi còn muốn tiếp tục phân tâm thảo luận?
Đùa ta à?
Trần Nhất Mặc thản nhiên nói: "Đối với ta mà nói, đan này vô cùng dễ dàng đơn giản, không cần tốn quá nhiều tâm tư, ngươi cứ hỏi, nếu như ta không đáp được thì coi như Trần Nhất Mặc ta nuốt lời!"
Lý Kỳ nghe vậy cũng bị kích thích ý chí chiến đấu, ông ta không tin Trần Nhất Mặc có thể mạnh đến mức độ này.
Lúc luyện đan, vị đan sư nào mà không phải cẩn thận từng li từng tí, tìm phòng luyện đan để bế quan, không cho phép người ngoài quấy rầy.
Thế mà tên này còn muốn làm nhiều việc một lúc?
"Nếu đã vậy, lão phu sẽ tiếp tục hỏi!"
Lý Kỳ tiếp tục đặt câu hỏi.
Trần Nhất Mặc cũng không thèm để ý.
Tần Ninh nhìn một màn này, cảm thấy vô cùng nhàm chán, liền đứng dậy đi ra ngoài đại điện, lên trên lưng phi cầm.
Tiếng gió không ngừng rít gào, thế nhưng đứng ở trên lưng Thanh Vũ Viêm Ưng này chỉ có gió nhẹ thổi qua.
Mà vào lúc này, một bóng người xinh đẹp cũng đi ra.
Chính là Cố Thanh Nhan.
Cô ấy nhìn về phía Tần Ninh, mỉm cười nói: "Sao Tần công tử lại ra ngoài này?"
Cố Thanh Nhan lập tức nói: "Có phải là cũng không hiểu về đan thuật như ta, cho nên cảm thấy không thú vị không?"
Tần Ninh gật đầu.
"Không ngờ đan thuật của Trần công tử lại cao siêu như thế, ta thấy lần này, bốn vị đại sư Cố Hải Uyên sẽ phải ăn quả đắng rồi".
Cố Thanh Nhan nhìn về phía Tần Ninh, tiếp tục nói: "Ta xin lỗi hai vị công tử trước, ta tin tưởng hai vị công tử, thế nhưng phụ thân ta lại có chút không tin, vì vậy bốn vị đại sư mới thăm dò Trần công tử như thế".
Trong lòng Cố Thanh Nhan cũng hiểu được, lấy tính cách của Trần Nhất Mặc và Tần Ninh, không có khả năng không nhìn ra đây là nhà họ Cố cố ý sắp xếp.
Tần Ninh lại cười nói: "Chuyện bình thường thôi, không có gì phải xin lỗi, hơn nữa..."
Hơn nữa tên Trần Nhất Mặc kia còn đang rất hưởng thụ kìa!
Mấy trăm năm, vất vả lắm mới có cơ hội thể hiện trước mặt người ta, sao Trần Nhất Mặc có thể không được nắm lấy cơ hội, trắng trợn khoe khoang năng lực của mình được?
Lúc này Tần Ninh cười nói: "Có bản đồ của dãy núi Lạc Nguyệt không? Có thể cho ta xem một chút không?"
"Đương nhiên có thể".
Tuy Cố Thanh Nhan cảm thấy giữa hai người Trần Nhất Mặc và Tần Ninh, Trần Nhất Mặc là chủ, Tần Ninh là bộc, thế nhưng dù sao Trần Nhất Mặc có chút lợi hại, cô ấy cũng rất khách khí với Tần Ninh.
Cố Thanh Nhan lấy ra một quyển trục, quyển trục kia mở ra, bản đồ của dãy núi Lạc Nguyệt xuất hiện, mà ngay sau đó, từng luồng khí Chí Tôn ngưng tụ, những dãy núi kia nhô lên rất sống động, hiện ra ở giữa không trung.
Tần Ninh nhìn bản đồ dãy núi với sắc mặt bình tĩnh, dần dà ánh mắt lại sáng rực, ẩn chứa vài phần ngạc nhiên, mà cuối cùng lại mỉm cười, thở ra một hơi.
"Hay cho một dãy núi Lạc Nguyệt!"
Tần Ninh lẩm bẩm một tiếng.
Chương 2604: Có khoa trương như vậy sao?
Đội ngũ mênh mông cuồn cuồn của nhà họ Cố lên đường, lúc đi tắt qua một dãy núi nhỏ, chim muông rối rít đáp xuống, mọi người chỉnh đốn trong chốc lát rồi lại tiếp tục lên đường.
Trần Nhất Mặc đi xuống từ trên người Thanh Vũ Viêm Ưng, bên cạnh có bốn vị đại sư đi theo.
Bốn vị đại sư Cố Hải Uyên, Lý Kỳ, Ngụy Lạc, Mông Diêu đều có mái tóc hoa râm, già cả suy yếu, nhưng lúc theo Trần Nhất Mặc đi xuống khỏi Thanh Vũ Viêm Ưng lại ngoan ngoãn đi sau lưng hắn ta, vẻ mặt tươi cười.
Tần Ninh và Cố Thanh Nhan đang đứng cùng nhau, cũng thấy một màn này.
Cố Thanh Nhan hơi sững sờ.
Chuyện gì xảy ra vậy?
Lúc này Trần Nhất Mặc đi tới trước mặt Tần Ninh và Cố Thanh Nhan, khẽ mỉm cười nhìn Tần Ninh, dáng vẻ vô cùng tự đắc.
"Bốn vị, vừa rồi những gì ta đã nói đều là bí mật không được truyền ra ngoài, hy vọng bốn vị nhớ kỹ!", Trần Nhất Mặc đứng chắp tay, dáng vẻ như cao nhân, nói: "Được rồi, ta cũng đã mệt mỏi, các ngươi tự đi tiêu hóa đi".
Lý Kỳ nhìn về phía Trần Nhất Mặc, chắp tay nói: "Trần đại sư vất vả rồi, lúc trước lão phu có nhiều xúc phạm, lão phu cũng không cố ý, mong Trần đại sư không để ý".
Cố Hải Uyên cũng nói: "Trần đại sư có gì dặn dò thì cứ mở miệng bất cứ lúc nào cũng được, chúng ta nhất định sẽ làm theo!"
Trần Nhất Mặc khoát tay, lúc này bốn người mới quay đầu rời đi.
Mà Cố Thanh Nhan thật sự ngây ngẩn, chỉ trong khoảng thời gian ngắn như vậy đã xảy ra chuyện gì?
Cố Thanh Nhan cười nói: "Trần công tử nghỉ ngơi đi, ta cáo từ trước".
Cô ấy nói rồi xoay người rời đi, vội vàng đi gặp cha mình.
"Cha... Chuyện gì xảy ra vậy?", Cố Thanh Nhan thấy cha liền há mồm hỏi.
Cố Minh Thành còn chưa mở miệng, Cố Thanh Huyên đã vô cùng vui vẻ nói: "Muội muội ngoan, Trần Nhất Mặc công tử này thật sự là... vô địch!"
Cố Thanh Huyên hơi có chút luống cuống nói: "Bốn vị đại sư đã hoàn toàn bị Trần Nhất Mặc công tử làm cho chấn động, thuyết phục, vừa rồi muội không thấy suýt chút nữa bọn họ đã quỳ xuống dập đầu lạy rồi".
Cố Thanh Nhan ngạc nhiên nói: "Có khoa trương như vậy sao?"
"Có!"
Cố Thanh Huyên vội vàng nói: "Ta và cha không hiểu về đan thuật lắm, nhưng bốn vị đại sư đã học hỏi được Trần Nhất Mặc, ta và cha đều nhìn thấy, sắc mặt bốn vị đại sư đều thay đổi, ban đầu là nghi ngờ, sau đó là thuyết phục, cuối cùng là bị rung động, chỉ trong nửa ngày ngắn ngủi, ta cảm thấy những gì Trần Nhất Mặc nói đã đủ để bốn vị đại sư hưởng thụ cả đời rồi".
Cố Thanh Nhan nhìn về phía cha mình Cố Minh Thành.
Ông ta gật đầu nói: "Ta đúng là không hiểu về đan thuật lắm, nhưng lời của Trần Nhất Mặc quả thật đã khiến bốn vị đại sư bái phục thật sâu..."
"Trần Nhất Mặc này quả là người phi phàm, cha suy đoán rất có thể là đến từ thế lực cấp bậc Thiên Vương bên trong Thượng Nguyên Thiên Vực..."
"Thanh Nhan, con có thể gặp được những nhân vật như vậy là may mắn lớn của nhà họ Cố chúng ta, không thể lơ là Trần công tử và Tần công tử được".
Nghe thấy lời này, Cố Thanh Nhan lại nói: "Bây giờ cha mới biết không thể lơ là? Vậy để bốn người Cố đại sư khảo sát Trần Nhất Mặc, cha không lo lắng hai vị công tử tức giận sao?"
"Chuyện này..."
Cố Minh Thành bất đắc dĩ nói: "Không phải ta cũng lo lắng con bị lừa sao..."
Cố Thanh Nhan nhìn cha một cái, cả giận nói: "Con gái có ngốc như vậy ư?"
Mà lúc này, bên trong doanh trại, Tần Ninh và Trần Nhất Mặc ngồi ở tảng hòn đá, nhóm một đống lửa để nướng thịt nai vừa săn được.
Tần Ninh liên tục lật thịt nai, rắc lên một ít hương liệu.
Trên thực tế võ giả cảnh giới càng cao, có lúc càng bắt bẻ đối với đồ ăn.
Món ngon có trợ giúp đối với việc tu hành của võ giả, cũng có thể để võ giả lấy được một ít an ủi trên con đường tu hành dài dằng dặc.
"Sư phụ, để con đi!"
Trần Nhất Mặc nhận lấy vỉ nướng, cười hì hì nói: "Nướng thịt mà dùng ngọn lửa thế này thì hiệu quả không tốt lắm, con lấy Tử Viêm Thiên Giao Hỏa ra làm!"
Tần Ninh đóng vỉ nướng, nhìn về phía Trần Nhất Mặc, cười nói: "Tên nhóc này, lấy thiên hỏa ra để nướng thịt?"
Trần Nhất Mặc không thèm để ý cười một tiếng.
"Sao? Cảm giác phô trương rất thoải mái phải không?", Tần Ninh lạnh nhạt nói.
"Nào có, con không phải là vì giả bộ, chỉ đơn giản là vì sư phụ", Trần Nhất Mặc tùy tiện nói: "Hiển nhiên người nhà họ Cố cho rằng chúng ta không có bản lĩnh thật sự gì, để lộ chút tài năng cho bọn họ mà thôi, ai biết bốn ông già kia lại bị thuyết phục, chỉ có thể nói bọn họ không có kiến thức".
Tần Ninh tùy tiện nói: "Thích thể hiện trước mặt người ta như vậy à?"
"Thể hiện trước mặt người ta?"
Trần Nhất Mặc cân nhắc chốc lát, nói: "Câu này hay, nghe còn ngầu hơn cả giả bộ!"
"Thể hiện trước mặt người ta... Thể hiện trước mặt người ta..." Trần Nhất Mặc lẩm bẩm nói: "Không sai, rất tốt".
Tần Ninh lập tức cạn lời, cũng không nói thêm gì nữa.
Lúc này, Tần Ninh lấy bản đồ ra, nói: "Ta thấy dãy núi Lạc Nguyệt này có chút kỳ quái, có lẽ không tầm thường, lần này ngươi thể hiện trước mặt người khác cũng rất tốt, ít nhất có thể để cho nhà họ Cố coi trọng".
"Nếu như nhà họ Cố lấy được dược sơn này, chúng ta sẽ vào xem một chút!"
Trần Nhất Mặc nhìn bản đồ, dãy núi Lạc Nguyệt trùng điệp vô tận, núi cao mọc như rừng, sừng sững nguy nga, nhìn hồi lâu, Trần Nhất Mặc cũng không phát hiện ra cái gì.
"Ngươi nhìn kỹ nơi này!"
Tần Ninh vừa nói vừa che hai bên bản đồ lại, chỉ để lộ ra một số vị trí ở giữa.
"Ồ?"
Trần Nhất Mặc kinh ngạc kêu lên: "Sư phụ, cái này rất giống thân thể của một con thần long!"
Tần Ninh gật đầu một cái, nói: "Chuyện bất thường chắc chắn có gì đó, dãy núi Lạc Nguyệt này không đơn giản, ta nhớ lại một số chuyện, năm đó trong Thiên La Vực đã có dãy núi này tồn tại, nhưng mà khi đó không được gọi là dãy núi Lạc Nguyệt, hơn nữa cũng nhỏ hơn bây giờ..."
Trần Nhất Mặc kinh ngạc nói: "Năm đó sư phụ đã tới Thiên La Vực?"
"Chắc là đã tới, dẫu sao trong đầu có quá nhiều thứ phải nhớ, một vài chuyện không quan trọng cũng đành quên, suy nghĩ kỹ một chút mới biết được".
Tần Ninh cười nói: "Nếu ta không nhìn lầm, cho dù không phải là thân rồng thì cũng có thể là thân giao long, nếu như có thể tìm được huyết nguyên, có thể thay thế máu Hỏa Nguyên Long chữa khỏi cánh tay của ngươi".
Ánh mắt Trần Nhất Mặc sáng lên.
Triệu năm Thiên Thiếu Mộc.
Hạt sen Thiên Sơn.
Thiên hỏa.
Máu Hỏa Nguyên Long.
Bốn loại này đều vô cùng hiếm thấy, rất khó tìm được ở Thượng Nguyên Thiên.
Thiên hỏa, kiếp trước sư tôn đã giúp hắn ta dung hợp một cái, ngược lại không có vấn đề gì.
Ba loại khác lại không dễ tìm.
Nếu như có thể tìm được thứ thay thế máu của Hỏa Nguyên Long, đương nhiên không thể tốt hơn nữa.
"Sư phụ, người hưởng thụ trước đi!"
Lúc này Trần Nhất Mặc xé một cái chân nai ra đưa cho Tần Ninh.
Ba con chó vàng ngồi một bên, chảy nước miếng đầy đất.
Sau khi nghỉ ngơi xong, đội ngũ nhà họ Cố lại bắt đầu lên đường lần nữa.
Chẳng qua lần này, thái độ của Cố Minh Thành, Cố Minh Khải cùng với bốn vị đại sư, đối với Trần Nhất Mặc và Tần Ninh đã thay đổi một trăm tám mươi độ.
Vốn dĩ người nhà họ Cố đã coi hai người như khách, mà bây giờ lại càng được đối đãi như khách quý.
Đương nhiên là Trần Nhất Mặc cực kỳ hưởng thụ loại cảm giác này, mà Tần Ninh lại không cảm thấy có vấn đề gì.
Hắn cũng không tính ở nhà họ Cố lâu, thăm dò tình huống của Cửu Nguyên Vực hiện nay rồi trở lại Cửu Nguyên Vực mới là điều Tần Ninh phải làm.
Bên ngoài đảo mắt đã tám trăm năm.
Ba người Lý Nhàn Ngư, Lý Huyền Đạo, Diệp Nam Hiên như thế nào rồi?
Quan trọng nhất chính là Tiểu Trúc Trúc như thế nào? Mấy trăm năm không gặp, có nhớ mình hay không.
Nhà họ Cố bên này đang đi về phía dãy núi Lạc Nguyệt, nhà họ Phạm bên kia cũng đã bắt đầu lên đường...
Chương 2605: Cơ hội thật tốt
Người nhà họ Phạm cũng ngồi trên một con nguyên thú cấp chín loại chim để thể hiện ra thân phận địa vị.
Lúc này, trên con chim của nhà họ Phạm, bên trong lầu các.
Trên ghế cao, tộc trưởng nhà họ Phạm - Phạm Minh Triệt mặc một bộ trường sam, khí chất nhã nhặn, dửng dưng ngồi vào chỗ của mình.
Đại trưởng lão, nhị trưởng lão, tam trưởng lão cũng đều thản nhiên ngồi xuống.
Phạm Minh Triệt lạnh nhạt nói: "Lần tỷ thí này nếu là do nhà họ Phạm chúng ta nói ra, vậy nhất định phải thắng".
"Phạm Già!"
"Liễu Văn Ngạn!"
"Phạm Bách!"
"Tập Vân Bình!"
Phạm Minh Triệt nhìn về phía bốn vị đan sư mặc đan bào, cười nói: "Bốn người các ngươi là nhân vật trụ cột của đan các nhà họ Phạm chúng ta, lần này phải dựa vào các ngươi".
"Ừm!"
Một người dẫn đầu bốn người kia cười nhạt nói: "Tộc trưởng cứ yên tâm, lần này nhà họ Cố chắc chắn là Cố Hải Uyên dẫn đội, ta biết người này, không có bản lĩnh gì lớn".
Phạm Minh Triệt nhìn người mở miệng một cái, tùy tiện nói: "Lần tỷ thí này ta cũng không cộng thêm quy tắc, đoán chắc nhà họ Cố cũng biết, nhất định sẽ tìm kiếm tiếp viện từ nhà họ La, ta cũng đã bàn bạc xong với nhà họ Thiên rồi".
"Bốn người các ngươi tỷ thí cùng bốn vị nhà họ Cố, nếu như không phân được thắng bại, đan sư bên trong nhà họ Thiên cũng sẽ giúp nhà họ Phạm chúng ta xuất chiến".
Tam trưởng lão nghe vậy liền nói: "Như vậy mới không có sơ hở nào".
Bốn vị đại sư đều không mở miệng.
Tuy tràn đầy tự tin, nhưng mấy người đều là đan sư Chí Tôn hạ cửu phẩm, rốt cuộc có thể thắng hay không, đúng là không chắc chắn được.
Nhưng mà có đan sư nhà họ Thiên trợ giúp, trách nhiệm kia cũng không thuộc về bọn họ.
Đến cuối cùng, chắc hẳn vẫn là đan sư cửu phẩm của nhà họ Thiên và nhà họ La quyết định thắng bại, chẳng qua là không biết hai bên sẽ phái ra đan sư cấp bậc gì.
Cấp bậc trung cửu phẩm, hay là cấp bậc thượng cửu phẩm?
Nhưng cho dù là đan sư trung cửu phẩm hay là đan sư thượng cửu phẩm thì đều là một chuyện long trọng.
Hơn nữa lần này nhà họ Phạm vì cướp được quyền sở hữu dược sơn mà đã truyền tin tức ra ngoài rất sớm, toàn bộ vùng đất Thiên La Vực tất nhiên có không ít đại sư có đan thuật uy danh hiển hách sẽ tới, đến lúc đó tuyệt đối là một sự kiện lớn chưa từng có.
Hơn nữa còn là sự kiện lớn chưa từng có của giới đan thuật!
Tất cả những điều này đều bởi vì một trăm lẻ một dược sơn kia quả thực quá quý giá.
Hai gia tộc lớn mênh mông cuồn cuộn lên đường.
Dần dần đã đến dãy núi Lạc Nguyệt.
Mà khi Thanh Vũ Viêm Ưng rơi vào bên ngoài dãy núi, lúc này đã có không ít người tụ tập.
Trần Nhất Mặc đi ra từ bên trong lầu các, thấy một màn này cũng hơi sững sờ.
"Làm sao lại có nhiều người như vậy?"
Nhìn một cái, bên ngoài núi rừng có khoảng hơn vạn người rải rác, hơn nữa có rất nhiều người không phải là tán tu, mà là võ giả của các tông môn, gia tộc, còn giơ cả cờ hiệu.
Cố Thanh Nhan thấy một màn này liền nói: "Nhà họ Phạm truyền tin tức ra, đan sư hai nhà chúng ta thi đấu vì tranh đoạt dược sơn, không ít thế lực bên trong Thiên La Vực đều biết, cũng có rất nhiều đan sư tới chỗ này muốn xem náo nhiệt..."
Nghe thấy lời này, nhìn đám người mênh mông, trong lòng Trần Nhất Mặc vô cùng nóng bỏng.
Thật tốt!
Thể hiện trước mặt người khác!
Cơ hội thật tốt a!
Nếu như chỉ có người của nhà họ Phạm và nhà họ Cố, vậy đúng là không có ý nghĩa, mà bây giờ có một đống người tới, đó mới gọi là thú vị.
Thấy Trần Nhất Mặc có chút hưng phấn, Tần Ninh cũng âm thầm lắc đầu.
Tên nhóc này đúng là lắm tật xấu!
Lúc này, người nhà họ Cố vừa hạ xuống, cách đó không xa, một đám người cũng đến.
Người nhà họ Phạm đã đến!
Phạm Minh Triệt dẫn ba vị trưởng lão nhà họ Phạm mênh mông cuồn cuộn tới.
Lần này mỗi một gia tộc đều dẫn mấy trăm người tới, thanh thế không thể bảo là không lớn được.
"Ha ha, Cố huynh, đã lâu không gặp!"
Phạm Minh Triệt vẫn ôn hòa chào hỏi, tựa như bạn tốt nhiều năm gặp lại vậy.
Cố Minh Thành cũng chắp tay nói: "Đúng là rất lâu không gặp, nói thật, ta cũng không muốn gặp lại ngươi".
Phạm Minh Triệt không thèm để ý, cười ha ha một tiếng nói: "Lần tỷ thí này cũng là hai nhà chúng ta đồng ý, cũng đỡ để hai nhà chúng ta tiếp tục gây chiến, còn có thể giải quyết quyền sở hữu dược sơn".
"Phạm Minh Triệt, ngươi yên tâm đi, nếu nhà họ Cố ta đã đồng ý thì sẽ không lùi bước".
"Được".
Lúc này, đội ngũ hai bên đã đi vào bên trong dãy núi.
Dãy núi Lạc Nguyệt vô cùng bao la.
Mà lúc này, bên trong dãy núi đã được dọn dẹp ra một mảnh đất lớn để xây dựng lôi đài, mọi thứ đều đủ.
Võ giả nhà họ Cố và nhà họ Phạm trấn giữ hai phía đông tây.
Xung quanh sơn cốc rộng lớn, trên từng đỉnh núi có rất nhiều bóng người đang đứng, nhìn chằm chằm vào cảnh tượng bên trong sơn cốc.
Lúc này Phạm Minh Triệt mở miệng nói: "Các vị!"
"Chào mừng mọi người đã đến, dãy núi Lạc Nguyệt vẫn là nơi tiếp giáp giữa nhà họ Phạm ta và nhà họ Cố, lần này phát hiện dược sơn, vấn đề sở hữu vẫn luôn giằng co không nghỉ, vì để tránh cho hai nhà tiếp tục đánh nhau sống chết, cho nên hai nhà chúng ta đã ước định lấy thi đấu đan thuật để quyết định quyền sở hữu dược sơn".
"Nếu nhà họ Phạm bị đánh bại, sẽ không lấy bất kỳ góc độ nào để nhòm ngó đến dược sơn".
Cố Minh Thành cũng nói: "Nếu nhà họ Cố thất bại, tâm phục khẩu phục, cũng sẽ không nhòm ngó dược sơn!"
Xung quanh có người mở miệng nói: "Hai vị tộc trưởng, chuyện này chúng ta đều đã biết, mau bắt đầu tỷ thí đi!"
Người mở miệng chính là một vị cường giả Chí Cao Đế Tôn tứ phẩm, người này tên là Lục Nguyên, cũng thuộc về một thế lực đứng đầu trong Thiên La Vực, không thể khinh thường.
Ở xung quanh cũng có không ít cường giả tương tự như thế, đều tới xem náo nhiệt.
Khi người kia vừa nói xong, Phạm Minh Triệt liền cười nói: "Mọi người chờ một chút, còn có người chưa tới!"
Vừa mới dứt lời, lúc mọi người còn đang nghi ngờ, ở trên dãy núi, ánh sáng rực rỡ đầy trời, có từng bóng linh hạc mở đường, phát ra những tiếng líu lo.
Ngay sau đó, mọi người chỉ thấy được trên bầu trời có từng bóng người chằng chịt xuất hiện.
Ở phía sau những người đó có từng cái xe kéo nối thành một đường, trước mỗi một chiếc xe kéo đều có một lá cờ lớn.
Thiên!
Người nhà họ Thiên!
Lúc này, mọi người đều câm như hến.
Từng con linh hạc mở đường, từng cái xe kéo bay trên không, đi tới bên ngoài sơn cốc mới lần lượt dừng lại.
Một bóng người chậm rãi đi ra từ trong chiếc xe kéo dẫn đầu.
Đó là một thanh niên với hai mắt lấp lánh có thần, thân hình cao lớn lại khôi ngô tuấn tú, mặc áo xanh, đầu đeo một cái đai màu xanh lấp lánh rực rỡ.
"Sao người nhà họ Thiên lại tới?"
"Còn phải hỏi nữa ư? Nhất định là đến chống lưng cho nhà họ Phạm rồi!"
"Vị này... Là thiếu tộc trưởng nhà họ Thiên - Thiên Thế Kiệt!"
"Quả nhiên là người tài giỏi, nghe nói tuổi còn trẻ mà đã là cảnh giới Chí Cao Đế Tôn, là người nối nghiệp nhà họ Thiên tương lai".
Thanh niên áo xanh kia vừa xuất hiện đã lập tức đưa tới rất nhiều tiếng nghị luận.
Lúc này Phạm Minh Triệt đi ra, cười ha hả nói: "Thế Kiệt công tử, cực kỳ chào mừng!"
Thiên Thế Kiệt hạ xuống, bên cạnh có bốn người đi theo, cả người giống như một cái cọc ngắm làm nổi bật ra thân phận địa vị của Thiên Thế Kiệt.
"Phạm thúc khách khí".
Thiên Thế Kiệt cười nói: "Ta cũng rất kính trọng đan sư, lần này tới xem náo nhiệt một chút".
"À, đúng rồi, lần này Dương Thư đại sư cũng tới cùng ta".
Vừa dứt lời, bên trong một cái xe kéo sau lưng Thiên Thế Kiệt, một lão già râu tóc hoa râm bước chân ra.
Lão già mặc một bộ đan bào, nhìn có vẻ già cả ốm yếu, nhưng khí chất lại không người nào có thể so sánh được, xung quanh cứ như tự có bầu không khí kiêu ngạo làm người ta không thể đến gần.
Thấy lão già kia, Phạm Minh Triệt liền nói ngay: "Các vị, Dương Thư đại sư là nhà họ Phạm chúng ta mời tới tham gia tỷ thí đan thuật lần này".
Bình luận facebook