-
Chương 2611-2615
Chương 2611: Lôi kéo
“Tuyệt diệu!”
Phạm Minh Triệt không nhịn được mà thốt ra một tiếng như vậy!
Thế nhưng lời nói vừa dứt, Phạm Minh Triệt lại ngậm miệng lại.
Câu tuyệt diệu này, tất nhiên là tán thưởng Huyền Huyết Ngưng Thần Đan mà Trần Nhất Mặc luyện chế ra.
Một người bình thường như ông ta, cũng có thể cảm nhận được sự chênh lệch giữa Huyền Huyết Ngưng Thần Đan mà đại sư Dương Thư và Trần Nhất Mặc luyện chế ra, thật sự là chênh lệch quá lớn.
Khó trách đại sư Dương Thư lại không bận tâm đến mặt mũi, trực tiếp bỏ chạy.
Trong lòng Phạm Minh Triệt đau khổ.
Việc này căn bản không cần đến kẻ thứ ba tới làm giám khảo quyết định!
Mà lúc này, khi đại sư Dương Thư rời đi, Trần Nhất Mặc cũng bắt đầu luyện chế lô đan dược thứ hai.
Nhìn thấy Dương Thư rời đi, hắn ta thản nhiên nói: “Không cần phải như thế, trên đời này, người có thể sánh bằng ta, tồn tại rất ít, có thể bằng một nửa ta, đã đủ để kiêu ngạo rồi!”
Trần Nhất Mặc nói xong, mọi người không có chút ý định cười nhạo nào.
Xét về lý luận, Trần Nhất Mặc đã chứng minh được năng lực lý luận về đan dược của mình.
Còn về luyện đan, Trần Nhất Mặc cũng đã dùng năng lực thực tế luyện đan của bản thân để chứng minh.
Cái tên này, không phải là ngông cuồng, mà là thật sự có tài năng chân chính để kiêu ngạo, đan thuật vô địch.
Tất cả mười viên đan dược đều được ra lò.
Chuyện này đã là hiếm có từ xưa đến nay.
Hơn nữa, đại sư Dương Thư dùng thời gian tám ngày, còn Trần Nhất mặc thì lại chỉ cần dùng không đến một giờ.
Ai mạnh ai yếu, không cần nói cũng biết.
Lúc này, vị thứ hai luyện chế thành công là Phạm Già, ông ta nhìn lên đấu trường, không thấy Dương Thư đâu thì có chút sửng sốt.
Đã xảy ra chuyện gì?
Ở giai đoạn hình thành đan dược cuối cùng, đan sư phải hết sức chăm chú, không thể để cho bất cứ thứ gì quấy rầy.
Vừa rồi ông ta cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.
Lúc này, Phạm Già cảm thấy rất tốt, luyện đan trước mắt bao nhiêu người, không những không khiến cho ông ta cảm thấy áp lực gì, ngược lại còn khiến cho ông ta càng thêm chăm chú, lần này, ông ta luyện chế Bách Thánh Hối Thể Đan, đây chính là đan dược được ngưng tụ từ hơn trăm loại dược liệu, chuyên dùng cho võ giả cảnh giới Chí Cao Đế Tôn tầng một, tầng hai, tầng ba, giúp trải đường cho việc dung hợp pháp thân và thân thể.
Đan được này vô cùng quý giá, trong bảo đan Chí Tôn hạ cửu phẩm, loại đan này chắc chắn là thuộc vào loại khó luyện chế.
Ở miệng đan đỉnh, đan dược ào ào bay ra.
Ba viên!
Lúc này, trong lòng Phạm Già vui vẻ, trước đây ông ta chỉ có thể luyện chế ra được hai viên, lần này lại tiến bộ thật lớn, luyện thành ba viên.
Ngay khi Phạm Già đang âm thầm vui sướng, lấy đan dược ra đặt vào trong hộp gấm đã được chuẩn bị tốt, ông ta chỉ cảm thấy, ánh mắt của mọi người xung quanh đang tập trung lại một chỗ.
Thế nhưng, những ánh mắt ấy không tập trung trên người ông ta, mà là… Trần Nhất Mặc!
“Ngươi thành công rồi?”
Trần Nhất Mặc nhìn về phía Phạm Già, cười nói: “Ngươi chọn Bách Thánh Hối Thể Đan phải không? Nhìn xem!”
Phạm Già sửng sốt, ông ta nhìn sang, lúc này mới phát hiện ra, Trần Nhất Mặc đã luyện đan xong!
Phạm Già ngạc nhiên nhìn Trần Nhất Mặc nói: “Có đan sư chuyên môn nghiệm đan”.
“Không cần, rất phiền phức, đan dược mà ta luyện chế ra, cho dù là đối thủ, cũng sẽ bị thuyết phục!”
Phạm Già nhất thời nghẹn lời.
Thật kiêu ngạo!
Một khi đã như vậy, vậy để ông ta nhìn xem, rốt cuộc là như thế nào.
Phạm Già đem Bách Thánh Hối Thể Đan mà mình luyện chế và Bách Thánh Hối Thể Đan mà Trần Nhất Mặc luyện chế đặt cùng một chỗ rồi so sánh.
Dần dần, vẻ tự đắc trên khuôn mặt Phạm Già biến mất.
Mà lúc này, Trần Nhất Mặc căn bản là không thèm để ý đến Phạm Già, tiếp tục luyện chế đan dược.
Phạm Già nếm thử, so sánh, rồi dần dần trở nên trầm mặc, tiếp đó là chấn động, rồi lại im lặng, trăm mối suy tư không thể lý giải được, cho đến cuối cùng…
“Ai…”
Phạm Già thở dài, nói thẳng: “Ta thua!”
Đúng vậy.
Thua.
Hoàn toàn thua cuộc.
Trần Nhất Mặc, luyện thành mười viên đan dược, mỗi một viên đều mạnh hơn so với ông ta một cấp độ.
Không, không phải chỉ là một cấp, mà là vài cấp.
Cách nhau một trời một vực!
Phạm Già mất mát đi xuống đấu trường.
Tại sao lại chênh lệch lớn như vậy?
Ông ta hoàn toàn dựa theo phương thức mà bản truyền thừa ghi chép lại, không nên như vậy.
Mà lúc này, bên cạnh Phạm Già, một vị đan sư nhà họ Phạm đi lên đón ông ta, thấp giọng nói: “Không tồi, đừng thất vọng…”
Hả?
Không tồi? Đừng thất vọng?
Có thể không thất vọng được sao!
Ông ta luyện ra ba viên, Trần Nhất Mặc luyện ra mười viên, đây là sự chênh lệch lớn nhất, hơn nữa, mỗi một viên của Trần Nhất Mặc đều vượt qua ông ta.
Chênh lệch, quá lớn!
Người nọ cũng nói: “Vừa rồi, đại sư Dương Thư cũng luyện ra bốn viên đan dược, cũng tự so sánh với Huyền Huyết Ngưng Thần Đan mà Trần Nhất Mặc luyện chế ra, kết quả là… đại sư Dương Thư che mặt rời đi, không còn thể diện mà đứng ở nơi này nữa, ngươi thua cũng không oan…”
Cái gì!
Phạm Già nghe được lời này thì vô cùng sửng sốt.
Đại sư Dương Thư, kiêu ngạo về đan thuật của mình như thế, vậy mà lại… xấu hổ không chịu nổi, bỏ chạy?
Kế tiếp, ba người Liễu Văn Ngạn, Phạm Bách, và Tập Vân Bình cũng lần lượt luyện thành đan dược.
Dường như trước khi ba người bọn họ luyện thành đan dược, Trần Nhất Mặc đã có thể luyện xong trước loại đan dược mà bọn họ đã lựa chọn trước đó.
Liễu Văn Ngạn luyện thành công hai viên.
Phạm Bách luyện thành công ba viên.
Tập Vân Bình luyện thành công ba viên.
Thế nhưng, ở ba loại bảo đan Chí Tôn còn lại, Trần Nhất Mặc đều luyện thành công mười viên!
Năm lần ra tay, năm lần viên mãn.
Thành tựu như vậy, làm cho mọi người khắc ghi trong mắt, kinh ngạc trong lòng.
Chênh lệch, quá lớn!
“Ta thua…”
Lúc này, Tập Vân Bình nhìn hai viên đan dược trong tay mình, chỉ cảm thấy cố gắng cả đời đều trò cười.
Đan sư, có thể trở thành đan sư cửu phẩm, có người nào không phải là thiên chi kiêu tử trong giới đan thuật?
Thế nhưng bây giờ, ở trước mặt Trần Nhất Mặc, lại bị đánh bại hoàn toàn như thế.
Hắn ta nói: “Thua bởi ta, các ngươi cũng không oan uổng gì!”
“Hai trận so tài, nhà họ Cố đều chiến thắng, nhà họ Phạm thua, dược sơn này, hẳn là nên thuộc về nhà họ Cố phải không?”
Trần Nhất Mặc thản nhiên nói một câu, làm cho mọi người trầm mặc.
Bên phía nhà họ Phạm, Phạm Minh Triệt muốn phản bác, nhưng lại không biết phản bác như thế nào.
Nhà họ Cố, từ đâu mà tìm được một người trẻ tuổi có đan thuật cao siêu như thế?
Hơn nữa, dựa vào phản ứng của La Phàm và người nhà họ La, người trẻ tuổi này, rõ ràng là không phải đều từ nhà họ La.
Đó là thần thánh phương nào?
Lúc này, Phạm Minh Triệt nhìn về phía nhà họ Cố, nói: “Nhà họ Phạm ta thua, đương nhiên là sẽ nhận, dược sơn thuộc về nhà họ Cố!”
Tộc trưởng Cố Minh Thành cười ha ha nói: “Cảm ơn!”
Sự việc phát triển trong mấy ngày nay, thực sự là khiến cho người ta không thể nào tưởng tượng được.
Trần Nhất Mặc!
Quá lợi hại!
Mà lúc này, bên cạnh Phạm Minh Triệt, thiếu tộc trưởng Thiên Thế Kiệt của nhà họ Thiên đi ra, hắn ta nở nụ cười ôn hoà tựa như gió xuân, tao nhã nhìn về phía Trần Nhất Mặc.
“Trần công tử xin dừng bước!”
Lúc này, Thiên Thế Kiệt mở miệng.
Trần Nhất Mặc dừng lại, tự tin phóng khoáng nhìn về phía hắn ta.
“Hẳn là Trần công tử cũng không phải là đến từ nhà họ Cố, ta đại diện cho nhà họ Thiên, bày tỏ thành ý mời Trần công tử đến nhà họ Thiên chúng ta làm khách, không biết Trần công tử có thể nể mặt hay không?”
Lời nói của Thiên Thế Kiệt vừa dứt, võ giả xung quanh đều lộ ra biểu cảm quả nhiên là thế.
Nhà họ Thiên, là đang chuẩn bị lôi kéo người!
Đan sư có thể làm cho Dương Thư hổ thẹn rời đi, cảm thấy không bằng, quả thật là nhà họ Thiên khó mà không động lòng.
Hơn nữa, một vị đan sư cường đại như vậy, nếu như bị nhà họ La lôi kéo, vậy thì nhà họ Thiên sẽ cảm thấy áp lực rất lớn.
Một vị đan sư siêu cường đại, đã đủ để cho gia tộc bá chủ Thiên La Vực như nhà họ Thiên, nhà họ La, sản sinh ra rất nhiều Chí Cao Đế Tôn, thậm chí là cường giả vô địch Cực Cảnh.
Nghe được lời này, La Phàm nhíu mày.
Một vị đan sư cường đại như vậy, tất nhiên là không thể bị nhà họ Thiên lôi kéo, hơn nữa, người này còn ra tay giúp đỡ nhà họ Cố xuất chiến, có quan hệ với nhà họ Cố, nhà họ La tất nhiên là không thể buông tay.
Chương 2612: Ngươi hãy nhớ kỹ những lời ngươi nói
Lúc này, La Phàm bước lên phía trước, nhìn về phía Thiên Thế Kiệt, mỉm cười nói: “Thiên Thế Kiệt, ngươi công khai lôi kéo như vậy, như thế không tốt lắm đâu nhỉ?”
“Trần đại sư có quan hệ bạn bè với nhà họ Cố, ở nhà họ Cố vô cùng thoải mái, cho dù có gia nhập một phe thì cũng là gia nhập vào nhà họ La chúng ta, nhà họ Thiên các ngươi ra tay muộn rồi!”
La Phàm nhìn về phía Trần Nhất Mặc, mỉm cười nói: “Trần đại sư, ngươi nói xem có đúng không?”
Lúc này, ánh mắt Trần Nhất Mặc nhìn về phía Thiên Thế Kiệt, rồi lại nhìn về phía La Phàm.
Hai người này, trong Thiên La Vực đều là nhân vật có thanh danh vang dội.
Tuổi còn trẻ, cảnh giới Chí Cao Đế Tôn.
Hơn nữa lại còn là thiếu tộc trưởng trong hai đại gia tộc, thiên phú cực mạnh, địa vị cao nhất.
Ánh mắt mọi người đều chăm chú nhìn Trần Nhất Mặc.
Hắn ta nhìn về phía hai người, chậm rãi nói: “Ta cùng với tiểu thư Cố Thanh Nhan của nhà họ Cố có quen biết, đồng ý ra tay vì nhà họ Cố, là xuất phát từ tình cảm bạn bè”.
“Về phần gia nhập nhà họ La, nhà họ Thiên cái gì, ta không có hứng thú”.
Lời này vừa nói ra, nụ cười trên mặt Thiên Thế Kiệt biến mất, nụ cười trên mặt La Phàm cũng biến mất.
“Hơn nữa…”
Trần Nhất Mặc chắp tay sau lưng đứng đó, thản nhiên nói: “Hai nhà các ngươi, làm sao xứng lôi kéo Trần Nhất Mặc ta đây?”
Lời này vừa dứt.
Toàn trường vang lên tiếng xôn xao.
Trần Nhất Mặc, rất kiêu ngạo!
Quả thật là đan sư có địa vị cực kỳ cao, đan sư càng mạnh, lại càng kiêu ngạo.
Thế nhưng lời này của Trần Nhất Mặc, hoàn toàn không chừa lại chút mặt mũi gì cho hai nhà bọn họ.
Đánh vào mặt mũi của Thiên Thế Kiệt, lại càng đánh vào mặt mũi của La Phàm.
Lúc này, Thiên Thế Kiệt lạnh lùng cười nói: “Thiên phú của Trần đại sư rất cao, tính cách cũng rất kiêu ngạo, thế nhưng, cứng quá thì dễ gãy, Trần đại sư không biết đạo lý này hay sao?”
“La Phàm, xem ra nhà họ La các ngươi cũng không lọt vào mắt của Trần đại sư!”
Giờ phút này, sắc mặt La Phàm cũng khó coi.
Trần Nhất Mặc nhìn về phía Thiên Thế Kiệt, vẻ mặt lạnh nhạt, hắn ta chậm rãi nói: “Ta chỉ nói sự thật mà thôi, nhà họ Thiên cùng lắm chỉ có vài vị linh giả Cực Cảnh, muốn mời chào Trần Nhất Mặc ta, quả thật là không đủ tư cách”.
“Lời này, thì tính gì là cứng rắn?”
“Lời nói cứng rắn chân chính ấy, chính là đừng nói là mời chào, mời ta đến làm khách, nếu như ta không muốn, người nhà họ Thiên các ngươi ngay cả tư cách này cũng không có!”
Lời này vừa nói ra, trong khoảnh khắc, không gian trở nên yên tĩnh.
Lời này của Trần Nhất Mặc, không chỉ cao ngạo, mà quả thực là không đem nhà họ Thiên để vào trong mắt.
Lôi kéo?
Đừng nói là lôi kéo mượn sức ta, cho dù là mời ta về nhà, các ngươi cũng không xứng.
Đây là kiêu ngạo cỡ nào!
Giờ phút này, ánh mặt Thiên Thế Kiệt lạnh lùng, ngoan độc.
“Ngươi hãy nhớ kỹ những lời ngươi nói!”
Trần Nhất Mặc nhìn về phía Thiên Thế Kiệt, lại nói: “Nhớ kỹ, thế nào?”
“Ăn ngay nói thật mà thôi…”
“Ngươi…”
Sắc mặt Thiên Thế Kiệt lạnh lùng, ánh mắt khinh miệt nói: “Được được được, đại sư Trần Nhất Mặc, bản công tử nhớ kỹ ngươi, hy vọng ngươi có thể yên ổn sống sót trong Thiên La Vực!”
Trần Nhất Mặc nghe được lời này cũng không thèm để ý tới, hắn ta chắp tay sau lưng đi xuống đấu trường, tiến về phía người nhà họ Cố.
Đối mặt với dáng vẻ không thèm để ý đến của Trần Nhất Mặc, sắc mặt Thiên Thế Kiệt lạnh lùng đến mức đáng sợ.
Từ nhỏ đến lớn, lớn lên trong nhà họ Thiên, chưa có người nào dám đối xử với hắn ta như thế, chưa có người nào không để hắn ta vào trong mắt như thế!
Cái tên Trần Nhất Mặc này…
“Chúng ta đi!”
Thiên Thế Kiệt vung tay lên, dẫn theo người nhà họ Thiên, nhao nhao rời đi.
Lúc này, Phạm Minh Triệt nhìn về phía nhà họ Cố, rồi cũng dẫn võ giả nhà họ Phạm rời đi.
Thấy cuộc thi đấu đã kết thúc, võ giả các nơi cũng lần lượt rời khỏi.
Dược sơn đã thuộc về nhà họ Cố, còn ở lại nơi này làm cái gì? Bị nhà họ Cố hiểu lầm thì không tốt.
Không lâu sau, bên trong sơn cốc, chỉ còn đám người nhà họ La và nhà họ Cố.
Cố Minh Thành nhìn về phía Trần Nhất Mặc, cười ha ha, chắp tay nói: “Cảm ơn Trần công tử ra tay giúp đỡ, nhà họ Cố chúng ta vô cùng biết ơn”.
“Không cần khách sáo”.
Lúc này, Trần Nhất Mặc thản nhiên nói: “Cố tộc trưởng hẳn là vẫn còn nhớ rõ lời lúc trước ngươi nói chứ?”
“Nhớ rõ, đương nhiên là nhớ rõ, ở bên trong dược sơn, Trần đại sư có được quyền hạn cao nhất, muốn làm cái gì thì làm, nhà họ Cố chúng ta tuyệt đối không ngăn cản”.
Trần Nhất Mặc chậm rãi gật đầu.
Lúc này, đám người nhà họ Cố đã đi vào trong núi non, hướng tới mảnh dược sơn kia.
Trong nhóm người nhà họ La, bên cạnh La Phàm, đại sư Dịch Nhân Dữ thấp giọng nói cái gì đó, không lâu sau, La Phàm bước ba bước cũng thành hai bước, đi đến trước mặt đám người Tần Ninh, Trần Nhất Mặc.
“Trần đại sư!”
La Phàm cười ha ha nói: “Năng lực của Trần đại sư, nhà họ La chúng ta cũng nhìn thấy, có thể khiến cho đại sư Dương Thư cảm thấy tự ti xấu hổ, quả thực là không tầm thường”.
“Vừa rồi ở trước mặt người khác, ta biết là Trần đại sư cố ý chọc giận người nhà họ Thiên, hiện giờ, La Phàm ta đại diện cho nhà họ La, chân thành mời Trần đại sư ngồi vào ghế khách quý của nhà họ La chúng ta, không biết ý của Trần đại sư thế nào?”
Trần Nhất Mặc nghe được lời này thì nhíu mày lại, hắn ta nhìn về phía La Phàm, nói: “Ta nói, nhà họ La và nhà họ Thiên không đủ tư cách, cái người này, ngươi nghe không hiểu sao?”
Nói xong, Trần Nhất Mặc xoay người rời đi.
Lúc này, sắc mặt La Phàm trở nên khó coi.
Vừa rồi có nhiều người, hắn ta còn nghĩ Trần Nhất Mặc cố ý đề cao thân phận của mình, cố ý chọc giận nhà họ Thiên, bởi vậy cho nên mới không chừa lại mặt mũi cho nhà họ La.
Vậy nên, hắn ta mới tiếp tục đưa ra lời mời.
Thế nhưng không ngờ rằng, Trần Nhất Mặc lại ương bướng như thế, lần nữa không màng đến thể diện của hắn ta.
Nhìn thấy đám người Trần Nhất Mặc rời đi, Cố Minh Thành nhìn về phía La Phàm, nói: “La Phàm, Trần đại sư có tính tình cao ngạo, có lẽ… có lẽ cần thái độ chân thành hơn”.
“Thái độ chân thành hơn?”
La Phàm hừ một tiếng rồi nói: “Bản công tử đã hai lần hạ mình cầu hiền, nhưng hắn ta có cho ta mặt mũi không?”
“Điều này…”
La Phàm nhìn về phía Cố Minh Thành, chắp tay nói: “Ta về trước đây”.
Ở lại đây, nhìn thấy Trần Nhất Mặc, trong lòng hắn ta lại giận dữ.
Mà cùng lúc đó, ở một bên khác, người nhà họ Thiên điều khiển xe kéo rời đi.
Sắc mặt Thiên Thế Kiệt vô cùng khó coi.
“Điều tra cho ta!”
Thiên Thế Kiệt tức giận bùng nổ, quát lớn: “Điều tra xem cái tên Trần Nhất Mặc này, rốt cuộc là chui ra từ nơi nào!”
“Không muốn gia nhập vào nhà họ Thiên chúng ta, vậy thì tuyệt đối không thể để cho hắn ta tiến vào nhà họ La”.
“Vâng!”
Trong lòng Thiên Thế Kiệt tức giận đến mức không thể nào kìm chế được.
Trong Thiên La Vực này, nhà họ Thiên và nhà họ La là hai thế lực cường đại nhất cùng tồn tại, đã khi nào Thiên Thế Kiệt bị người ta từ chối trước mặt mọi người như vậy?
Thực sự nghĩ rằng mình là đan sư thì có thể kiêu ngạo không coi ai ra gì sao?
Muốn chết!
Cùng lúc đó, dãy núi Lạc Nguyệt, tại dược sơn.
Một trăm linh một dược sơn, mỗi một ngọn núi đều có một vùng sơn cốc, liên miên không dứt trong hơn mười dặm.
Dược sơn cao hơn nghìn trượng, ở mỗi một ngọn núi hay xung quanh sơn cốc đều có linh dược sinh trưởng, vừa vào dược sơn, phóng tầm mắt ra xa chỉ thấy nơi này rực rỡ với vô số sắc màu.
Cố Minh Thành, Cố Minh Khải và nhóm người nhà họ Cố nhìn về phía dược sơn, cả đám đều vô cùng kích động.
“Trần đại sư”.
Cố Minh Thành nhìn Trần Nhất Mặc, cười lớn nói: “Trong dược sơn này, ngươi cần cái gì thì cứ đi hái cái đó”.
Trần Nhất Mặc chậm rãi gật đầu.
Cố Minh Thành do dự một lát, sau đó mới mở miệng nói tiếp: “Trần đại sư, tại hạ có một câu, có thể là do ta nhiều chuyện, nhưng ta vẫn muốn nói”.
“Nhà họ La và nhà họ Thiên đều rất mạnh, lần này, Trần đại sư bộc lộ tài năng, nhà họ La và nhà họ Thiên cố ý lôi kéo quan hệ, Trần đại sư vẫn nên cho bọn họ chút mặt mũi thì tốt hơn, dù sao thì nhiều thêm một kẻ địch, cũng không tốt…”
Trần Nhất Mặc nhìn thoáng qua Cố Minh Thành.
Ông ta tiện đà nói: “Đây chỉ là ý kiến cá nhân của ta mà thôi”.
Trần Nhất Mặc mỉm cười nói: “Ta hiểu được suy nghĩ của ngươi, thế nhưng, đứng ở lập trường của ta, nhà họ Thiên cũng vậy, mà nhà họ La cũng thế, quả thực là không đủ tư cách để mời chào ta, ta chỉ ăn ngay nói thật mà thôi, nếu như bọn họ bởi vì chuyện này mà tức giận, thì ta đây cũng không có cách nào”.
Chương 2613: Người ta là kẻ bề dưới sao?
Cố Minh Thành lập tức nói: “Vâng vâng vâng… Nếu như Trần đại sư đã tự có suy tính, vậy thì ta đây cũng sẽ không nhiều chuyện nữa”.
Trần Nhất Mặc gật gật đầu.
“Thời gian tiếp theo ta sẽ ở lại bên trong dược sơn, nhà họ Cố các ngươi chỉ cần chú ý làm chuyện của mình là được, không cần để ý đến ta, nếu như cần các ngươi, ta sẽ nói thẳng”.
“Được!”
Cố Minh Thành, Cố Minh Khải lập tức dẫn người đi làm việc.
Lúc này, Trần Nhất Mặc thấy bốn phía không người, mới nhìn về phía Tần Ninh, cười nói: “Sư tôn, đệ tử biểu hiện như thế nào?”
Tần Ninh liếc mắt nhìn Trần Nhất Mặc.
“Một vị đan sư Cực Cảnh, ở trước mặt đan sư Chí Tôn thể hiện ra bản lĩnh thần thông, đây thì có cái gì đáng để tự hào?”
“…”
Trần Nhất Mặc ngẩn người, sau đó nói: “Dù sao thì con cũng đã trấn áp được bọn họ, như vậy là đủ rồi, cảm giác thể hiện ra tài năng, thật là tốt!”
Trần Nhất Mặc tiện đà chuyển hướng câu chuyện, cười nói: “Đương nhiên, nếu sư tôn người ra tay, đoán chừng đám người Dương Thư, Dịch Nhân Dữ kia đều phải quỳ xuống gọi người là ông nội”.
Lúc này, Tần Ninh mặc kệ Trần Nhất Mặc.
Tên này bị giam giữ bốn trăm năm, mới vừa được ra ngoài, muốn làm cái gì thì làm cái đó.
“Sư tôn, sơn dược này rốt cuộc là có điều kỳ diệu gì?”
Trần Nhất Mặc nhìn xung quanh, nói: “Linh khí dư thừa, quả thực là thích hợp để linh tài, thảo dược sinh trưởng”.
“Nhưng mà con quan sát nửa ngày, ngoại trừ linh khí nồng đậm, ở đây cũng không có điều gì kỳ lạ khác”.
Nghe được lời này, Tần Ninh chậm rãi nói: “Dựa theo lời nói của Cố Thanh Nhan, lúc trước dược sơn này vẫn chưa xuất hiện, nhưng lại đột nhiên trở thành linh địa, đây là kẽ hở lớn nhất”.
“Những ngày tiếp theo, ngươi tìm một cái xẻng sắt, ở dưới chân mỗi toà dược sơn, tiến hành đào bới!”
“Đào? Đào cái gì?”
“Bảo ngươi đào thì ngươi đào, nói nhảm nhiều như vậy làm gì? Cho dù ở trước mặt người khác ra vẻ thần thánh như thế nào thì ở trước mặt ta cũng phải thành thật một chút”.
“Ồ…”
Trần Nhất Mặc không dám không nghe theo.
Mấy ngày tiếp theo, mỗi ngày hắn ta đều ở bên trong sơn dược, vác một cái xẻng đào hố.
Người nhà họ Cố nhìn thấy, có mấy lần muốn giúp đỡ nhưng đều bị Trần Nhất Mặc từ chối.
Sư tôn có lệnh, bảo hắn ta đào vậy thì hắn ta phải đào, không thể để cho người khác làm thay.
Một màn này được người nhà họ Cố nhìn thấy, trong lòng bọn họ lại càng thêm tán thưởng Trần Nhất Mặc.
Việc gì Trần đại sư cũng tự mình làm, khó trách lại có thể khiến cho đại sư Dịch Nhân Dữ và đại sư Dương Thư cảm thấy không bằng…
Võ giả tu hành, sao lại không phải là như thế?
Mỗi ngày, Trần Nhất Mặc đi sớm về khuya, đào hố đào khe, còn Tần Ninh thì ngồi trên một cái xích đu dưới ánh nắng mặt trời, an tâm phơi nắng.
Ngẫu nhiên, Tần Ninh cũng sẽ tuỳ tiện đi dạo bên trong dược sơn một chút, quan sát những dược liệu kia.
…
Thiên La Vực có diện tích rộng lớn, nhà họ Thiên và nhà họ La là hai thế lực bá chủ, có thể nói là cắm rễ vào sâu trong mỗi một vùng địa vực.
Nhà họ La!
Một trong hai bá chủ lớn, mấy vạn năm qua đã không ngừng sinh trưởng, gốc rễ sâu không lường được.
Thành La Sâm!
Đây chính là địa bàn trung tâm của nhà họ La, năm đó, nhà họ La cũng vùng lên từ thành La Sâm, trở thành một bá chủ.
Lúc này, bên trong thành La Sâm, phủ đệ nhà họ La.
Một phòng nghị sự được xây dựng xa hoa, tráng lệ, vô cùng khí phách.
Trong đại sảnh, La Phàm khom người mà đứng, nói: “Phụ thân, tình huống đại khái là như thế”.
“Trần Nhất Mặc…”
Đứng ở trước mặt La Phàm là một người đàn ông trung niên hai bên tóc mai trắng xoá, thế nhưng khí chất có chút trang nghiêm.
La Vĩnh Binh!
Tộc trưởng đời này của nhà họ La, người đứng đầu tối cao chân chính, cường giả siêu cấp cảnh giới Chí Cao Đế Tôn tầng mười.
“Theo lời con nói, đan thuật của người này có lẽ là tương đương với lão tổ Vân Không, kẻ này còn trẻ tuổi, lại có thiên phú như thế, tất nhiên là thân phận không đơn giản, Phàm Nhi, sao con có thể làm việc nông nổi như thế?”, La Vĩnh Binh thản nhiên nói, giọng điệu mang theo một tia răn dạy.
Nghe được lời này, La Phàm không phục nói: “Tên kia, rất cao ngạo!”
“Từ xưa đến nay đan sư luôn cao ngạo, nhà họ La chúng ta nếu không có lão tổ Vân Không trấn giữ, con cho rằng đại sư Dịch Nhân Dữ có thể yên tâm ở lại nhà họ La chúng ta sao?”
La Vĩnh Binh lại dạy dỗ nói: “Vốn dĩ, cao nhân luôn có tâm cao khí ngạo, con phải hạ thấp thái độ của mình xuống, đây là đạo lý mãi mãi không thể thay đổi”.
La Phàm muốn phản bác, nhưng nhìn thấy ánh mắt của phụ thân, hắn ta lại không nói lời nào.
“Việc này ta đã biết rồi, con đi cùng với ta, trước hết là đi đến dãy núi Lạc Nguyệt, xin lỗi vị Trần đại sư kia”.
“Cha, con xin lỗi sao? Con không làm gì sai cả!”
“Làm bậy!”
Nghe được lời La Phàm nói, La Vĩnh Binh lại quát: “Tương lai, sau khi ta lui về sau, vị trí tộc trưởng nhà họ La này sẽ truyền lại cho con, thái độ của con như vậy, sao ta có thể yên tâm?”
“Hạ mình cầu hiền? Người ta là kẻ bề dưới sao? Đến bây giờ mà con vẫn không biết mình sai ở đâu sao? Ta thấy con không muốn làm thiếu tộc trưởng nữa rồi”.
Nhà họ La có thể trở thành một trong hai bá chủ lớn là dựa vào việc gia tộc từng bước phát triển đi lên, tích luỹ trong từng thế hệ.
La Vĩnh Binh thân là tộc trưởng, tất nhiên là có tầm nhìn sâu rộng hơn La Phàm.
“Bây giờ, đi ngay!”
La Vĩnh Binh lại nói: “Chuẩn bị quà tặng, đến nhà họ Cố trước, tới dãy núi Lạc Nguyệt, không chỉ phải xin lỗi Trần đại sư, mà còn phải xin lỗi cha vợ tương lai của con”.
“A?”, La Phàm sửng sốt.
“A cái gì mà a?”, La Vĩnh Binh lại nói: “Con ngạo mạn như thế, trêu chọc vào Trần đại sư, con chỉ bận tâm đến bản thân mình thôi sao?”
“Nếu như Trần đại sư là bạn bè của nhà họ Cố thì hành động của con có đang chừa lại mặt mũi cho cha vợ tương lai của con không?”
“Đừng cho rằng nhà họ La chúng ta là bá chủ Thiên La Vực, ai cũng không để vào mắt, nhà họ Cố và nhà họ La chúng ta sắp thành thông gia, vị cha vợ này của con, chính là người ủng hộ lớn nhất, cũng là người sẽ giúp đỡ con nhiều nhất, nếu như con kiêu ngạo như thế, sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện lớn!”
Nghe được lời này, La Phàm cúi đầu, thấp giọng nói: “Con biết sai rồi”.
Cùng lúc đó, nhà họ La.
Trong một toà đình viện yên tĩnh, đại sư Dịch Nhân Dữ khom lưng, hai tay để trước người, kiên nhẫn chờ đợi.
Không bao lâu sau, trong đình viện, cửa phòng mở ra, một bóng dáng với mái tóc bạc trắng chậm rãi đi ra.
“Nhân Dữ, sao ngươi lại tới đây?”
Ông lão râu tóc bạc phơ, chòm râu xoã ra trước ngực, nhìn qua giống như là tiên nhân.
“La lão!”
Lúc này, Dịch Nhân Dữ đứng trước ông lão tóc bạc, bày ra dáng vẻ cung kính.
Cả nhà họ La, có thể được gọi một câu La lão, chỉ có vị đại sư La Vân Không trước mắt này.
La Vân Không!
Đan sư Chí Tôn cửu phẩm, hơn nữa còn là thượng cửu phẩm cực hạn, trong cả Thiên La Vực, trên con đường đan thuật, người có thể so sánh với La Vân Không, chỉ có đại sư Thiên Lạc của nhà họ Thiên.
Hai người này được gọi là song Đan Vương của Thiên La Vực!
Trong nhà họ La, cho dù là mấy vị lão tổ đã ở ẩn, cũng không có bối phận cao bằng vị đại sư La Vân Không này.
Có thể nói, trong mấy nhân vật lớn phía sau nhà họ La, La Vân Không hoàn toàn xứng đáng là người có bối phận cao nhất, là nhân vật có quyền lên tiếng lớn nhất.
Sở dĩ, Dịch Nhân Dữ ở lại nhà họ La, cũng là bởi vì vị đại sư La Vân Không này.
Lúc này, Dịch Nhân Dữ chắp tay nói: “La lão, lần này đến nhà họ Cố, giúp nhà họ Cố tranh đoạt với nhà họ Phạm, ta đã gặp được Dương Thư”.
La Vân Không bước đi tập tễnh, ông ta đi đến trước cái bàn trong đình viện, chậm rãi ngồi xuống, cười ha ha nói: “Lão phu sớm đã dự tính được, hẳn là Dương Thư kia từ trong miệng lão già Thiên Lạc kia học được không ít vấn đề, làm khó dễ ngươi, ngươi đối đáp như thế nào?”
Nghe được lời này, sắc mặt Dịch Nhân Dữ đau khổ.
“Như thế nào? Thua? Không phải chứ…”, La Vân Không kinh ngạc nói.
Chương 2614: Đi ngay lập tức
Dịch Nhân Dữ lập tức nói: “Không, thật ra cũng không phải là thua, lúc trước, khi hỏi đáp các vấn đề với Dương Thư, hai người chúng ta quả thực là tương đương nhau, thế nhưng lần thi đấu này, trong nhà họ Cố lại xuất vị một nhân vật khó lường”.
“Kẻ này đại diện cho nhà họ Cố xuất chiến, tại thời điểm nhà họ Cố sắp thua cuộc, hắn ta lấy một địch năm, đối đáp trôi chảy, hơn nữa, còn đưa ra sáu mươi mốt vấn đề, bên phía nhà họ Phạm, ngay cả Dương Thư cũng đều không trả lời được”.
“Không chỉ như thế, tên này luyện chế đan dược với thời gian cực kỳ ngắn, đánh bại năm người Dương Thư”.
Nghe đến mấy câu này, vẻ mặt La Vân Không kinh ngạc, ông ta lập tức nói: “Nhân Dữ, ngươi kể lại tỉ mỉ cho ta nghe xem”.
Dịch Nhân Dữ lập tức kể lại những gì mà ông ta được chứng kiến.
Thật lâu sau đó, trong đình viện, không khí trở nên trầm mặc.
Đại sư La Vân Không lấy giấy bút ra, viết xuống sáu mươi mốt cái vấn đề kia, thật lâu không nói gì.
“La lão, làm sao vậy?”
Dịch Nhân Dữ buồn bực nói.
La lão thân là đan sư Chí Tôn đỉnh cấp, chẳng lẽ, sáu mươi mốt vấn đề này, La lão cũng không biết đáp án?
La Vân Không hít một hơi, ông ta nhìn về phía Dịch Nhân Dữ, rồi nói: “Nhân Dữ, kẻ này tên là gì, đến từ nơi nào?”
“Đến từ nơi nào thì ta không biết, chỉ biết rằng hắn ta tự xưng là Trần Nhất Mặc”.
Một tiếng cạch đột nhiên vang lên.
Bút trong tay La Vân Không rơi xuống mặt đất, nhất thời, cả người ông ta trở nên mờ mịt, đờ đẫn đứng ở nơi đó, giống như là đã hoàn toàn choáng váng.
“Trần Nhất Mặc… Trần Nhất Mặc… Tại sao có thể… không thể nào…”
La Vân Không nhìn tờ giấy Tuyên Thành trong tay, sáu mươi mốt đề bài kia, mỗi một đề đều giống như là đã từng nhìn thấy.
“Tại sao lại…”
Lúc này, La Vân Không đứng ngẩn người tại chỗ, thật lâu vẫn chưa mở miệng.
Ông ta vẫn còn nhớ rõ năm đó, đã từ rất lâu rồi.
Khi đó, ông ta chỉ là một vị đệ tử nhà họ La, một đường tu hành võ đạo, thiên phú bình thường, thế nhưng lại yêu thích đan dược.
Vì thế, mỗi lần ông ta ra ngoài đều tự mình rèn luyện, tự học đan thuật, đạt được thành tựu, danh tiếng cũng dần dần nổi lên trong nhà họ La.
Một ngày nọ, khi ông ta đang rèn luyện ở trong một cấm địa của Thiên La Vực, thời điểm rơi vào đường cùng, ông ta đã gặp được hai người trẻ tuổi.
Hai người kia cứu ông ta, dẫn theo ông ta đi quanh cấm địa thật lâu.
Ở chung một đoạn thời gian, đối với hai người kia, La Vân Không cũng hiểu biết không ít.
Một thầy một trò!
Tuổi tác xấp xỉ nhau.
Thế nhưng đối với những lý giải về đan thuật, hai thầy trò bọn họ đã hoàn toàn phá vỡ nhận thức của ông ta.
Nếu nói khi đó ông ta đứng ở tầng thứ nhất thì vị đồ đệ kia đứng ở tầng thứ chín, còn vị sư tôn kia… sâu không lường được.
Bây giờ ông ta vẫn còn nhớ rõ, vị đồ đệ kia tên là Trần Nhất Mặc.
Còn vị sư tôn thì ông ta vẫn không biết tên.
Thế nhưng ở chung mấy tháng, từ trên người hai thầy trò kia, ông ta đã đạt được những lĩnh ngộ về đan dược mà cả đời này ông ta cũng không thể nào tự lĩnh ngộ được.
Cho đến bây giờ, ông ta đã trở thành nhân vật trung tâm trấn giữ nhà họ La, trở thành đan sư Chí Cao Đế Tôn cửu phẩm, nhưng mỗi ngày ông ta vẫn nhớ đến những năm tháng kia, khiến cho bản thân cũng thu hoạch được không ít.
Đưa cá cho người không bằng dạy người bắt cá!
Những thứ mà hai thầy trò kia cho ông ta, cả cuộc đời này, chỉ sợ ông ta cũng không thể nào tiêu hoá hết.
Mà ở bên trong sáu mươi mốt vấn đề này, ông ta lại thấy được bóng dáng của đôi thầy trò năm đó.
Đêm đã khuya, La Vân Không đột nhiên phản ứng lại, giữ chặt Dịch Nhân Dữ, nói: “Đi!”
Đi?
Đi đâu?
Dịch Nhân Dữ ngơ ngác.
La Vân Không run rẩy nói: “Dẫn ta đi gặp cái người tên Trần Nhất Mặc kia!”
“A? Bây giờ?”, Dịch Nhân Dữ vội vàng nói: “La lão, đêm đã khuya rồi, ngày mai rồi đi được không?”
“Không, bây giờ đi, ngay lập tức, ngay lập tức!”
Dịch Nhân Dữ vội vàng nói: “Được được được, để ta đi thông báo xuống dưới, chuẩn bị xuất phát”.
“Không cần”.
La Vân Không trực tiếp nói: “Hai người chúng ta, đi ngay lập tức!”
Nói xong, La Vân Không kéo Dịch Nhân Dữ, đạp lên hư không bay đi…
Đêm đã khuya, bầu trời đầy sao.
Lúc này, Trần Nhất Mặc đang đứng dưới chân một ngọn núi, xúc từng xẻng đất cát một, hắn ta đã đào được mấy ngàn thước ở hơn trăm sơn dược.
Giờ phút này, Tần Ninh đứng bên cạnh Trần Nhất Mặc, nhìn hắn ta xúc một xẻng đất rồi lại một xẻng đất.
“Sư tôn…”
Trần Nhất Mặc đứng trong cái hố, chống xẻng xuống, trông giống như một người nông dân, hắn ta oán giận nói với Tần Ninh: “Con nhất định phải đào như thế sao? Con có thể dùng một quyền phá vỡ”.
“Từ từ đào!”
Tần Ninh cũng nói: “Nếu như dùng khí Chí Tôn để nổ tung, ta còn muốn ngươi làm gì?”
Trần Nhất Mặc bất mãn nói: “Sư tôn, không phải là con chỉ đoạt sự nổi bật của người thôi sao, không đến mức như thế chứ…”
“Sự nổi bật của ta?”
Lúc này, Tần Ninh buồn cười nói: “Cái tên nhóc này, vi sư là người thích khoe mẽ sao?”
Trần Nhất Mặc gãi gãi đầu.
Đúng thật.
Sư tôn không phải là người như thế.
“Bảo ngươi đào thì ngươi cứ đào đi, dược sơn này ẩn chứa điều thần bí”.
“Chẳng qua sư tôn ta bây giờ là Đại Đế Tôn tầng bảy, không thể liếc mắt một cái nhìn ra luôn, cho nên mới cần ngươi”.
Tần Ninh nhìn bốn phía, chậm rãi nói: “Nơi đây, có lẽ là một đường long mạch, ngươi còn nhớ không, năm đó, hai người chúng ta từng ở trong Thiên La Vực, phát hiện ra một đường long mạch, thế nhưng lại cực kỳ nhỏ, gần như là yếu đến mức không thể nhận ra”.
Trần Nhất Mặc vò đầu nói: “Chúng ta đã từng đến Thiên La Vực sao?”
“…”
Ngu ngốc ngu ngốc, tên nhóc này hoàn toàn bị giam giữ đến mức ngốc luôn rồi.
Nhìn thấy Tần Ninh không nói lời nào, Trần Nhất Mặc lập tức nói: “Sư tôn, năm đó, hai người chúng ta đi qua rất nhiều nơi, làm sao con có thể nhớ rõ được…”
Tần Ninh mặc kệ hắn ta.
Trăng đêm ngả về tây, trong núi non, hào quang nhàn nhạt như ẩn như hiện.
Trần Nhất Mặc làm việc.
Tần Ninh giám sát.
Dần dần, Tần Ninh liếc mắt nhìn bốn phía, khẽ nói: “Thật sự là đi đến chỗ nào cũng không bớt lo”.
Trần Nhất Mặc ngẩng đầu, nhìn thoáng qua sư tôn mình.
Mà lúc này, xung quanh đột nhiên vang lên từng tiếng xé gió.
Trong đêm lạnh, ánh sáng lạnh lẽo loé lên, từ giữa trời lao đến, đánh thẳng về phía Tần Ninh và Trần Nhất Mặc.
“Đậu xanh rau má!”
Trần Nhất Mặc hô lớn: “Đại Hoàng, Nhị Hoàng, Tam Hoàng!”
Thế nhưng không có tiếng đáp lại.
Lúc này, bàn tay Tần Ninh nắm chặt, ngưng tụ ra một chưởng ấn.
Tám năm qua, hắn đã đạt tới cảnh giới Đại Đế Tôn tầng bảy, trì trệ không tiến, đối với việc khống chế Thánh Nguyên Thái Cực Quyển tầng thứ sáu, hắn cũng dày công tôi luyện.
“Đại Đế Thánh Chưởng!”
Một chưởng đánh ra, từng mũi tên bắn lên chưởng ấn, phát ra âm thanh leng keng.
Mà ngay sau đó, âm thanh ầm ầm vang lên.
Bốn phía lập tức xuất hiện hơn mười bóng người, đứng trên từng gốc cây.
Chí Cao Đế Tôn!
Lúc này, Trần Nhất Mặc sửng sốt, hắn ta giơ xẻng lên, nhìn bốn phía như hổ rình mồi.
“Sư tôn, bảo vệ con!”, Trần Nhất Mặc la lớn.
Tần Ninh nhìn dáng vẻ sợ hãi của Trần Nhất Mặc, hắn nhíu mày rồi từng bước bước ra.
“Vội vàng giết Trần đại sư như vậy sao?”
Giờ phút nào, hơn mười người ở xung quanh không nói hai lời, nhao nhao tới gần.
Ầm…
Bên trong sơn cốc phát ra tiếng gầm rú.
Sắc mặt Tần Ninh lạnh lùng.
Mà cùng lúc đó, bốn phía núi non đều nghe được tiếng gầm rú, không ít người nhà họ Cố phản ứng lại, đều chạy tới bên này.
Tần Ninh đứng trước mặt Trần Nhất Mặc, bàn tay nắm chặt, Long Hoàng Thập Tự Kiếm xuất hiện, tản ra uy nghiêm nhàn nhạt.
Mười mấy người kia nháy mắt bay lên cao rồi đánh xuống, thi triển ra tuyệt kỹ của mình, sức mạnh bùng nổ, mang theo khí thế phải nhanh chóng giết chết hai người bọn họ, chuẩn bị rời đi.
Chương 2615: Đừng rời đi vội vàng như thế
Lúc này, Trần Nhất Mặc núp ở sau lưng Tần Ninh, bám chặt lấy cánh tay của sư tôn mình, dáng vẻ vô cùng cẩn thận.
Trần đại sư, Mặc Hoàng đại nhân hắn ta, sao có thể chết ở nơi này?
Tần Ninh xoay người lại quát: “Buông ra!”
“A?”, Trần Nhất Mặc sửng sốt, nói: “Sư tôn, người đừng bỏ mặc con, một mình bỏ chạy”.
“Cút!”
Tần Ninh đá cho hắn ta một cái.
Rồi sau đó xoay người lại vung kiếm lên, chém ra một nhát.
Keng…
Bên trong ánh kiếm, hình như là có một chân long, một thần hoàng phóng lên cao, hướng thẳng về phía một vị cường giả Chí Cao Đế Tôn.
Ầm…
Trong dãy núi, tiếng nổ tung vang lên giữa trời.
Lúc này, Trần Nhất Mặc tựa vào cái hố mà mình vừa đào, không nhúc nhích.
Điều bây giờ cần làm là… giả chết!
Lúc này, Tần Ninh cũng không muốn huỷ hoại dược sơn, hắn bay lên cao nhìn về phía hơn mười người kia, hờ hững nói: “Người nhà họ Thiên?”
Mười mấy người không trả lời.
Tần Ninh khinh bỉ nói: “Hơn mười người cảnh giới Chí Cao Đế Tôn tầng một, tầng hai, mà muốn giết chết chúng ta? Như vậy là rất khinh thường người khác đó!”
Một lời vừa dứt, trong cơ thể Tần Ninh, khí thế bùng nổ.
Lúc này, cảnh giới Đại Đế Tôn tầng bảy bộc phát ra khí thế không kém gì cảnh giới Chí Cao Đế Tôn.
Pháp thân Long Hoàng Bất Diệt ngưng tụ, Long Hoàng Thập Tử Kiếm chém ra.
“Chết!”
Ầm…
Trong khoảnh khắc, từng tiếng gầm rú vang lên, bàn tay Tần Ninh nắm chặt, hư ảnh Long Hoàng uốn lượn bay ra, chớp mắt lao về phía mười mấy người kia.
Bùm bùm bùm…
Nhất thời, ba người không trốn kịp, thân hình bị nổ tung, hoá thành sương máu.
Mấy người còn lại thấy một màn như vậy đều thay đổi sắc mặt.
“Rút!”
Lúc này, người cầm đầu khẽ quát một tiếng.
Chuyện không thể thành!
Bọn họ cũng không ngờ tới, người thanh niên bên cạnh Trần đại sư này tuy rằng chỉ là cảnh giới Đại Đế Tôn tầng bảy, nhưng lại có thực lực mạnh mẽ như vậy.
Nếu như không thể một phát thành công, vậy thì phải lập tức bỏ chạy, nơi này còn có không ít Chí Cao Đế Tôn nhà họ Cố trấn giữ.
“Đến thì cũng đã đến rồi, đừng rời đi vội vàng như thế”.
Giờ phút này, bàn tay Tần Ninh vung lên.
“Đại Đế Tôn Trảo!”
Một trảo nối tiếp một trảo, giống như là vuốt phượng từ trên trời giáng xuống, bao phủ thân hình của mười mấy người kia.
Bùm bùm bùm…
Bên trong vuốt phượng, trong chớp mắt bộc phát ra hơn mười ánh sáng sắc bén, sau đó lập tức buông xuống dưới, đánh thẳng vào mười mấy người kia.
Âm thanh phập phập không ngừng vang lên.
Thân hình của mười mấy người nọ giống như là bị sét đánh, xương cốt nổ tung, ngã xuống mặt đất.
“Nhanh! Bảo vệ Trần đại sư, nhanh!”
Lúc này, một tiếng quát vang lên.
Tần Ninh nghe được âm thanh này, cũng biết là Chí Cao Đế Tôn nhà họ Cố đã đến, thân hình hắn mới chậm rãi hạ xuống.
Hơn mười mấy người nhà họ Cố lúc này đều đã đến, cầm đầu là một vài cường giả Chí Cao Đế Tôn và hơn mười cao thủ cảnh giới Đại Đế Tôn đi theo.
Một trong những người cầm đầu là Cố Minh Khải.
Lúc này, Cố Minh Khải thấy mặt đất hỗn loạn, sắc mặt ông ta lập tức thay đổi.
Trần đại sư không sao chứ?
Cố Minh Khải gọi lớn: “Trần đại sư, Trần đại sư…”
“Ta ở trong này!”
Dưới ánh trăng, trên một cây cổ thụ, Trần Nhất Mặc mặc trang phục màu tím, chắp tay đứng trên cành cây cổ thụ, nhìn về phía hơn mười người nhà họ Cố.
Nhìn thấy Trần Nhất Mặc không bị hao tổn chút lông tóc gì, Cố Minh Khải cũng thở phào nhẹ nhõm.
Đan sư mạnh như thế, nếu như chết rồi, đối với nhà họ Cố mà nói cũng không phải là chuyện tốt.
Lúc này, Trần Nhất Mặc nhẹ nhàng bay xuống dưới đất, chắp tay mà đứng, hắn ta nhìn Cố Minh Khải, chậm rãi nói: “Chỉ là mười mấy Chí Cao Đế Tôn tầng một, tầng hai mà thôi, không làm ta bị thương được!”
Mà lúc này, Tần Ninh cũng đã rút kiếm đi tới, chậm rãi thu hồi trường kiếm.
Cố Minh Khải nhìn về phía Tần Ninh, có chút kinh ngạc.
Người thanh niên Đại Đế Tôn này, ông ta vẫn luôn cho rằng hắn là hộ vệ đi theo bên người Trần đại sư, trong lòng ông ta còn cảm thấy buồn bực, Trần đại sư có thực lực cường đại như thế, tại sao lại để một vị Đại Đế Tôn như thế bảo vệ.
Thế nhưng mười mấy người trên mặt đất, người thì chết, người thì bị thương, vị thanh niên Đại Đế Tôn này, cũng không đơn giản.
“Trần đại sư mạnh khoẻ là tốt rồi”, trong lòng Cố Minh Khải còn sợ hãi nói: “Mấy tên khốn kiếp này, thực sự là đáng chết”.
Mà lúc này, có người nhà họ Cố đi đến, nhìn về phía Cố Minh Khải, chắp tay nói: “Nhị gia, là một vài tán tu trong Thiên La Vực chúng ta”.
Tán tu!
Không gốc không gác!
Ai cũng biết, đám tán tu này chắc chắn là lấy tiền làm việc.
Cố Minh Khải lập tức nói: “Tra, lập tức điều tra, những người này đã từng tiếp xúc với những ai, còn sống thì bắt về, tra hỏi thật kỹ”.
“Vâng”.
Lúc này, Trần Nhất Mặc thản nhiên nói: “Không sao, điều tra hay không thì cũng không có gì khác nhau, bọn họ muốn tới thì tới, đến bao nhiêu thì ta giết bấy nhiêu”.
Cố Minh Khải mỉm cười nói: “Trần đại sư quả nhiên là rồng phượng trong loài người”.
Trần Nhất Mặc thản nhiên xua tay.
Lúc này, người nhà họ Cố đều đề cao cảnh giác.
Xung quanh hai người Tần Ninh và Trần Nhất Mặc có hơn mười người âm thầm ẩn nấp, bảo vệ an toàn cho bọn họ.
Tại dược sơn, trong một tòa lầu các.
Đây là lầu các do nhà họ Cố dựng nên, chuyên dùng để cung cấp chỗ ở cho đan sư nhà họ Cố trong khoảng thời gian ở lại dược sơn.
Lúc này, trong lầu các.
Trước mặt Trần Nhất Mặc, ba con Đại Hoàng, Nhị Hoàng, Tam Hoàng, lười nhác nằm rạp trên mặt đất.
Sắc mặt Trần Nhất Mặc xanh mét, hừ một tiếng nói: “Đại Hoàng Nhị Hoàng Tam Hoàng, đêm nay, suýt chút nữa ta đã bị người ta giết chết, ba người các ngươi làm cái gì?”
Nghe được lời này, Đại Hoàng lười nhác nói: “Dược sơn này khắp nơi đều là bảo bối, mặc dù còn kém hơn thế giới Diêm môn, nhưng cũng có rất nhiều thứ chưa từng thấy qua, ăn rất ngon, chúng ta đi ăn khuya một chút mà thôi”.
“Nếu như có lần sau, ta nhất định không buông tha cho người!”
“Trần Nhất Mặc, ngươi phải hiểu rõ”, Đại Hoàng cũng nói: “Chúng ta cũng không phải là hộ vệ của ngươi, chỉ là cùng ngươi đi tham quan thế giới bên ngoài một chút mà thôi, an toàn của ngươi, dựa vào cái gì mà chúng ta phải bảo vệ?”
Đối với việc này, Trần Nhất Mặc nói: “Được lắm, về sau các ngươi muốn ăn đan dược thì đừng có mà tới tìm ta!”
Nghe được lời này, ba con chó vàng mới trở nên nghiêm túc.
Tam Hoàng chậm rãi nói: “Biết rồi biết rồi, lần sau nhất định sẽ bảo vệ ngươi thật tốt”.
Lúc này, Trần Nhất Mặc mới sửa sang lại quần áo, đi đến trước mặt Tần Ninh, bưng bình trà lên rót vào một chén rồi cầm lên bằng hai tay, sau khi đưa cho Tần Ninh, hắn ta lại vội vàng đi ra phía sau, nắn vai đấm lưng cho Tần Ninh, hắn ta cười nói: “Sư tôn vất vả rồi”.
“Thế nhưng lần sau, tình huống này lại xảy ra, sư tôn có thể đừng đạp ta hay không…”
Tần Ninh chậm rãi buông chén trà, thản nhiên nói: “Lần sau đừng gào khóc kêu bậy, ta sẽ không đạp ngươi”.
“Được, nhất định”.
Trần Nhất Mặc gật đầu.
Tần Ninh nhíu mày nói: “Trong người ngươi bị chất độc xâm nhiễm, sức mạnh khi dùng được khi không dùng được, tóm lại là vẫn rất phiền phức, phải mau mau trị liệu tốt cho cánh tay của ngươi mới được”.
“Làm phiền sư tôn lo lắng, chờ vết thương của đồ nhi tốt lên, trong Thượng Nguyên Thiên này, ai dám nói người một chữ không tốt, đồ nhi sẽ phá huỷ nhà của bọn họ!”
Tần Ninh cười ha ha nói: “Trông cậy vào mấy người các ngươi, có mà vi sư đã phải chết mấy trăm lần rồi”.
“…”
Một đêm bình lặng, ngày hôm sau, sáng sớm.
Người nhà họ Cố đã sớm đến dãy núi Lạc Nguyệt.
Đám người Cố Minh hành, Cố Thanh Nhan, Cố Thanh Huyên ở bên ngoài lầu các, lẳng lặng chờ đợi.
Thẳng cho đến khi Trần Nhất Mặc và Tần Ninh xuất hiện, Cố Minh Thành mới tiến lên, chắp tay xin lỗi nói: “Trần đại sư, đêm qua là sơ suất của chúng ta, quả thực là không nghĩ tới, lại có người phát điên ra tay với hai người trong dược sơn, thật sự xin lỗi”.
“Tuyệt diệu!”
Phạm Minh Triệt không nhịn được mà thốt ra một tiếng như vậy!
Thế nhưng lời nói vừa dứt, Phạm Minh Triệt lại ngậm miệng lại.
Câu tuyệt diệu này, tất nhiên là tán thưởng Huyền Huyết Ngưng Thần Đan mà Trần Nhất Mặc luyện chế ra.
Một người bình thường như ông ta, cũng có thể cảm nhận được sự chênh lệch giữa Huyền Huyết Ngưng Thần Đan mà đại sư Dương Thư và Trần Nhất Mặc luyện chế ra, thật sự là chênh lệch quá lớn.
Khó trách đại sư Dương Thư lại không bận tâm đến mặt mũi, trực tiếp bỏ chạy.
Trong lòng Phạm Minh Triệt đau khổ.
Việc này căn bản không cần đến kẻ thứ ba tới làm giám khảo quyết định!
Mà lúc này, khi đại sư Dương Thư rời đi, Trần Nhất Mặc cũng bắt đầu luyện chế lô đan dược thứ hai.
Nhìn thấy Dương Thư rời đi, hắn ta thản nhiên nói: “Không cần phải như thế, trên đời này, người có thể sánh bằng ta, tồn tại rất ít, có thể bằng một nửa ta, đã đủ để kiêu ngạo rồi!”
Trần Nhất Mặc nói xong, mọi người không có chút ý định cười nhạo nào.
Xét về lý luận, Trần Nhất Mặc đã chứng minh được năng lực lý luận về đan dược của mình.
Còn về luyện đan, Trần Nhất Mặc cũng đã dùng năng lực thực tế luyện đan của bản thân để chứng minh.
Cái tên này, không phải là ngông cuồng, mà là thật sự có tài năng chân chính để kiêu ngạo, đan thuật vô địch.
Tất cả mười viên đan dược đều được ra lò.
Chuyện này đã là hiếm có từ xưa đến nay.
Hơn nữa, đại sư Dương Thư dùng thời gian tám ngày, còn Trần Nhất mặc thì lại chỉ cần dùng không đến một giờ.
Ai mạnh ai yếu, không cần nói cũng biết.
Lúc này, vị thứ hai luyện chế thành công là Phạm Già, ông ta nhìn lên đấu trường, không thấy Dương Thư đâu thì có chút sửng sốt.
Đã xảy ra chuyện gì?
Ở giai đoạn hình thành đan dược cuối cùng, đan sư phải hết sức chăm chú, không thể để cho bất cứ thứ gì quấy rầy.
Vừa rồi ông ta cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.
Lúc này, Phạm Già cảm thấy rất tốt, luyện đan trước mắt bao nhiêu người, không những không khiến cho ông ta cảm thấy áp lực gì, ngược lại còn khiến cho ông ta càng thêm chăm chú, lần này, ông ta luyện chế Bách Thánh Hối Thể Đan, đây chính là đan dược được ngưng tụ từ hơn trăm loại dược liệu, chuyên dùng cho võ giả cảnh giới Chí Cao Đế Tôn tầng một, tầng hai, tầng ba, giúp trải đường cho việc dung hợp pháp thân và thân thể.
Đan được này vô cùng quý giá, trong bảo đan Chí Tôn hạ cửu phẩm, loại đan này chắc chắn là thuộc vào loại khó luyện chế.
Ở miệng đan đỉnh, đan dược ào ào bay ra.
Ba viên!
Lúc này, trong lòng Phạm Già vui vẻ, trước đây ông ta chỉ có thể luyện chế ra được hai viên, lần này lại tiến bộ thật lớn, luyện thành ba viên.
Ngay khi Phạm Già đang âm thầm vui sướng, lấy đan dược ra đặt vào trong hộp gấm đã được chuẩn bị tốt, ông ta chỉ cảm thấy, ánh mắt của mọi người xung quanh đang tập trung lại một chỗ.
Thế nhưng, những ánh mắt ấy không tập trung trên người ông ta, mà là… Trần Nhất Mặc!
“Ngươi thành công rồi?”
Trần Nhất Mặc nhìn về phía Phạm Già, cười nói: “Ngươi chọn Bách Thánh Hối Thể Đan phải không? Nhìn xem!”
Phạm Già sửng sốt, ông ta nhìn sang, lúc này mới phát hiện ra, Trần Nhất Mặc đã luyện đan xong!
Phạm Già ngạc nhiên nhìn Trần Nhất Mặc nói: “Có đan sư chuyên môn nghiệm đan”.
“Không cần, rất phiền phức, đan dược mà ta luyện chế ra, cho dù là đối thủ, cũng sẽ bị thuyết phục!”
Phạm Già nhất thời nghẹn lời.
Thật kiêu ngạo!
Một khi đã như vậy, vậy để ông ta nhìn xem, rốt cuộc là như thế nào.
Phạm Già đem Bách Thánh Hối Thể Đan mà mình luyện chế và Bách Thánh Hối Thể Đan mà Trần Nhất Mặc luyện chế đặt cùng một chỗ rồi so sánh.
Dần dần, vẻ tự đắc trên khuôn mặt Phạm Già biến mất.
Mà lúc này, Trần Nhất Mặc căn bản là không thèm để ý đến Phạm Già, tiếp tục luyện chế đan dược.
Phạm Già nếm thử, so sánh, rồi dần dần trở nên trầm mặc, tiếp đó là chấn động, rồi lại im lặng, trăm mối suy tư không thể lý giải được, cho đến cuối cùng…
“Ai…”
Phạm Già thở dài, nói thẳng: “Ta thua!”
Đúng vậy.
Thua.
Hoàn toàn thua cuộc.
Trần Nhất Mặc, luyện thành mười viên đan dược, mỗi một viên đều mạnh hơn so với ông ta một cấp độ.
Không, không phải chỉ là một cấp, mà là vài cấp.
Cách nhau một trời một vực!
Phạm Già mất mát đi xuống đấu trường.
Tại sao lại chênh lệch lớn như vậy?
Ông ta hoàn toàn dựa theo phương thức mà bản truyền thừa ghi chép lại, không nên như vậy.
Mà lúc này, bên cạnh Phạm Già, một vị đan sư nhà họ Phạm đi lên đón ông ta, thấp giọng nói: “Không tồi, đừng thất vọng…”
Hả?
Không tồi? Đừng thất vọng?
Có thể không thất vọng được sao!
Ông ta luyện ra ba viên, Trần Nhất Mặc luyện ra mười viên, đây là sự chênh lệch lớn nhất, hơn nữa, mỗi một viên của Trần Nhất Mặc đều vượt qua ông ta.
Chênh lệch, quá lớn!
Người nọ cũng nói: “Vừa rồi, đại sư Dương Thư cũng luyện ra bốn viên đan dược, cũng tự so sánh với Huyền Huyết Ngưng Thần Đan mà Trần Nhất Mặc luyện chế ra, kết quả là… đại sư Dương Thư che mặt rời đi, không còn thể diện mà đứng ở nơi này nữa, ngươi thua cũng không oan…”
Cái gì!
Phạm Già nghe được lời này thì vô cùng sửng sốt.
Đại sư Dương Thư, kiêu ngạo về đan thuật của mình như thế, vậy mà lại… xấu hổ không chịu nổi, bỏ chạy?
Kế tiếp, ba người Liễu Văn Ngạn, Phạm Bách, và Tập Vân Bình cũng lần lượt luyện thành đan dược.
Dường như trước khi ba người bọn họ luyện thành đan dược, Trần Nhất Mặc đã có thể luyện xong trước loại đan dược mà bọn họ đã lựa chọn trước đó.
Liễu Văn Ngạn luyện thành công hai viên.
Phạm Bách luyện thành công ba viên.
Tập Vân Bình luyện thành công ba viên.
Thế nhưng, ở ba loại bảo đan Chí Tôn còn lại, Trần Nhất Mặc đều luyện thành công mười viên!
Năm lần ra tay, năm lần viên mãn.
Thành tựu như vậy, làm cho mọi người khắc ghi trong mắt, kinh ngạc trong lòng.
Chênh lệch, quá lớn!
“Ta thua…”
Lúc này, Tập Vân Bình nhìn hai viên đan dược trong tay mình, chỉ cảm thấy cố gắng cả đời đều trò cười.
Đan sư, có thể trở thành đan sư cửu phẩm, có người nào không phải là thiên chi kiêu tử trong giới đan thuật?
Thế nhưng bây giờ, ở trước mặt Trần Nhất Mặc, lại bị đánh bại hoàn toàn như thế.
Hắn ta nói: “Thua bởi ta, các ngươi cũng không oan uổng gì!”
“Hai trận so tài, nhà họ Cố đều chiến thắng, nhà họ Phạm thua, dược sơn này, hẳn là nên thuộc về nhà họ Cố phải không?”
Trần Nhất Mặc thản nhiên nói một câu, làm cho mọi người trầm mặc.
Bên phía nhà họ Phạm, Phạm Minh Triệt muốn phản bác, nhưng lại không biết phản bác như thế nào.
Nhà họ Cố, từ đâu mà tìm được một người trẻ tuổi có đan thuật cao siêu như thế?
Hơn nữa, dựa vào phản ứng của La Phàm và người nhà họ La, người trẻ tuổi này, rõ ràng là không phải đều từ nhà họ La.
Đó là thần thánh phương nào?
Lúc này, Phạm Minh Triệt nhìn về phía nhà họ Cố, nói: “Nhà họ Phạm ta thua, đương nhiên là sẽ nhận, dược sơn thuộc về nhà họ Cố!”
Tộc trưởng Cố Minh Thành cười ha ha nói: “Cảm ơn!”
Sự việc phát triển trong mấy ngày nay, thực sự là khiến cho người ta không thể nào tưởng tượng được.
Trần Nhất Mặc!
Quá lợi hại!
Mà lúc này, bên cạnh Phạm Minh Triệt, thiếu tộc trưởng Thiên Thế Kiệt của nhà họ Thiên đi ra, hắn ta nở nụ cười ôn hoà tựa như gió xuân, tao nhã nhìn về phía Trần Nhất Mặc.
“Trần công tử xin dừng bước!”
Lúc này, Thiên Thế Kiệt mở miệng.
Trần Nhất Mặc dừng lại, tự tin phóng khoáng nhìn về phía hắn ta.
“Hẳn là Trần công tử cũng không phải là đến từ nhà họ Cố, ta đại diện cho nhà họ Thiên, bày tỏ thành ý mời Trần công tử đến nhà họ Thiên chúng ta làm khách, không biết Trần công tử có thể nể mặt hay không?”
Lời nói của Thiên Thế Kiệt vừa dứt, võ giả xung quanh đều lộ ra biểu cảm quả nhiên là thế.
Nhà họ Thiên, là đang chuẩn bị lôi kéo người!
Đan sư có thể làm cho Dương Thư hổ thẹn rời đi, cảm thấy không bằng, quả thật là nhà họ Thiên khó mà không động lòng.
Hơn nữa, một vị đan sư cường đại như vậy, nếu như bị nhà họ La lôi kéo, vậy thì nhà họ Thiên sẽ cảm thấy áp lực rất lớn.
Một vị đan sư siêu cường đại, đã đủ để cho gia tộc bá chủ Thiên La Vực như nhà họ Thiên, nhà họ La, sản sinh ra rất nhiều Chí Cao Đế Tôn, thậm chí là cường giả vô địch Cực Cảnh.
Nghe được lời này, La Phàm nhíu mày.
Một vị đan sư cường đại như vậy, tất nhiên là không thể bị nhà họ Thiên lôi kéo, hơn nữa, người này còn ra tay giúp đỡ nhà họ Cố xuất chiến, có quan hệ với nhà họ Cố, nhà họ La tất nhiên là không thể buông tay.
Chương 2612: Ngươi hãy nhớ kỹ những lời ngươi nói
Lúc này, La Phàm bước lên phía trước, nhìn về phía Thiên Thế Kiệt, mỉm cười nói: “Thiên Thế Kiệt, ngươi công khai lôi kéo như vậy, như thế không tốt lắm đâu nhỉ?”
“Trần đại sư có quan hệ bạn bè với nhà họ Cố, ở nhà họ Cố vô cùng thoải mái, cho dù có gia nhập một phe thì cũng là gia nhập vào nhà họ La chúng ta, nhà họ Thiên các ngươi ra tay muộn rồi!”
La Phàm nhìn về phía Trần Nhất Mặc, mỉm cười nói: “Trần đại sư, ngươi nói xem có đúng không?”
Lúc này, ánh mắt Trần Nhất Mặc nhìn về phía Thiên Thế Kiệt, rồi lại nhìn về phía La Phàm.
Hai người này, trong Thiên La Vực đều là nhân vật có thanh danh vang dội.
Tuổi còn trẻ, cảnh giới Chí Cao Đế Tôn.
Hơn nữa lại còn là thiếu tộc trưởng trong hai đại gia tộc, thiên phú cực mạnh, địa vị cao nhất.
Ánh mắt mọi người đều chăm chú nhìn Trần Nhất Mặc.
Hắn ta nhìn về phía hai người, chậm rãi nói: “Ta cùng với tiểu thư Cố Thanh Nhan của nhà họ Cố có quen biết, đồng ý ra tay vì nhà họ Cố, là xuất phát từ tình cảm bạn bè”.
“Về phần gia nhập nhà họ La, nhà họ Thiên cái gì, ta không có hứng thú”.
Lời này vừa nói ra, nụ cười trên mặt Thiên Thế Kiệt biến mất, nụ cười trên mặt La Phàm cũng biến mất.
“Hơn nữa…”
Trần Nhất Mặc chắp tay sau lưng đứng đó, thản nhiên nói: “Hai nhà các ngươi, làm sao xứng lôi kéo Trần Nhất Mặc ta đây?”
Lời này vừa dứt.
Toàn trường vang lên tiếng xôn xao.
Trần Nhất Mặc, rất kiêu ngạo!
Quả thật là đan sư có địa vị cực kỳ cao, đan sư càng mạnh, lại càng kiêu ngạo.
Thế nhưng lời này của Trần Nhất Mặc, hoàn toàn không chừa lại chút mặt mũi gì cho hai nhà bọn họ.
Đánh vào mặt mũi của Thiên Thế Kiệt, lại càng đánh vào mặt mũi của La Phàm.
Lúc này, Thiên Thế Kiệt lạnh lùng cười nói: “Thiên phú của Trần đại sư rất cao, tính cách cũng rất kiêu ngạo, thế nhưng, cứng quá thì dễ gãy, Trần đại sư không biết đạo lý này hay sao?”
“La Phàm, xem ra nhà họ La các ngươi cũng không lọt vào mắt của Trần đại sư!”
Giờ phút này, sắc mặt La Phàm cũng khó coi.
Trần Nhất Mặc nhìn về phía Thiên Thế Kiệt, vẻ mặt lạnh nhạt, hắn ta chậm rãi nói: “Ta chỉ nói sự thật mà thôi, nhà họ Thiên cùng lắm chỉ có vài vị linh giả Cực Cảnh, muốn mời chào Trần Nhất Mặc ta, quả thật là không đủ tư cách”.
“Lời này, thì tính gì là cứng rắn?”
“Lời nói cứng rắn chân chính ấy, chính là đừng nói là mời chào, mời ta đến làm khách, nếu như ta không muốn, người nhà họ Thiên các ngươi ngay cả tư cách này cũng không có!”
Lời này vừa nói ra, trong khoảnh khắc, không gian trở nên yên tĩnh.
Lời này của Trần Nhất Mặc, không chỉ cao ngạo, mà quả thực là không đem nhà họ Thiên để vào trong mắt.
Lôi kéo?
Đừng nói là lôi kéo mượn sức ta, cho dù là mời ta về nhà, các ngươi cũng không xứng.
Đây là kiêu ngạo cỡ nào!
Giờ phút này, ánh mặt Thiên Thế Kiệt lạnh lùng, ngoan độc.
“Ngươi hãy nhớ kỹ những lời ngươi nói!”
Trần Nhất Mặc nhìn về phía Thiên Thế Kiệt, lại nói: “Nhớ kỹ, thế nào?”
“Ăn ngay nói thật mà thôi…”
“Ngươi…”
Sắc mặt Thiên Thế Kiệt lạnh lùng, ánh mắt khinh miệt nói: “Được được được, đại sư Trần Nhất Mặc, bản công tử nhớ kỹ ngươi, hy vọng ngươi có thể yên ổn sống sót trong Thiên La Vực!”
Trần Nhất Mặc nghe được lời này cũng không thèm để ý tới, hắn ta chắp tay sau lưng đi xuống đấu trường, tiến về phía người nhà họ Cố.
Đối mặt với dáng vẻ không thèm để ý đến của Trần Nhất Mặc, sắc mặt Thiên Thế Kiệt lạnh lùng đến mức đáng sợ.
Từ nhỏ đến lớn, lớn lên trong nhà họ Thiên, chưa có người nào dám đối xử với hắn ta như thế, chưa có người nào không để hắn ta vào trong mắt như thế!
Cái tên Trần Nhất Mặc này…
“Chúng ta đi!”
Thiên Thế Kiệt vung tay lên, dẫn theo người nhà họ Thiên, nhao nhao rời đi.
Lúc này, Phạm Minh Triệt nhìn về phía nhà họ Cố, rồi cũng dẫn võ giả nhà họ Phạm rời đi.
Thấy cuộc thi đấu đã kết thúc, võ giả các nơi cũng lần lượt rời khỏi.
Dược sơn đã thuộc về nhà họ Cố, còn ở lại nơi này làm cái gì? Bị nhà họ Cố hiểu lầm thì không tốt.
Không lâu sau, bên trong sơn cốc, chỉ còn đám người nhà họ La và nhà họ Cố.
Cố Minh Thành nhìn về phía Trần Nhất Mặc, cười ha ha, chắp tay nói: “Cảm ơn Trần công tử ra tay giúp đỡ, nhà họ Cố chúng ta vô cùng biết ơn”.
“Không cần khách sáo”.
Lúc này, Trần Nhất Mặc thản nhiên nói: “Cố tộc trưởng hẳn là vẫn còn nhớ rõ lời lúc trước ngươi nói chứ?”
“Nhớ rõ, đương nhiên là nhớ rõ, ở bên trong dược sơn, Trần đại sư có được quyền hạn cao nhất, muốn làm cái gì thì làm, nhà họ Cố chúng ta tuyệt đối không ngăn cản”.
Trần Nhất Mặc chậm rãi gật đầu.
Lúc này, đám người nhà họ Cố đã đi vào trong núi non, hướng tới mảnh dược sơn kia.
Trong nhóm người nhà họ La, bên cạnh La Phàm, đại sư Dịch Nhân Dữ thấp giọng nói cái gì đó, không lâu sau, La Phàm bước ba bước cũng thành hai bước, đi đến trước mặt đám người Tần Ninh, Trần Nhất Mặc.
“Trần đại sư!”
La Phàm cười ha ha nói: “Năng lực của Trần đại sư, nhà họ La chúng ta cũng nhìn thấy, có thể khiến cho đại sư Dương Thư cảm thấy tự ti xấu hổ, quả thực là không tầm thường”.
“Vừa rồi ở trước mặt người khác, ta biết là Trần đại sư cố ý chọc giận người nhà họ Thiên, hiện giờ, La Phàm ta đại diện cho nhà họ La, chân thành mời Trần đại sư ngồi vào ghế khách quý của nhà họ La chúng ta, không biết ý của Trần đại sư thế nào?”
Trần Nhất Mặc nghe được lời này thì nhíu mày lại, hắn ta nhìn về phía La Phàm, nói: “Ta nói, nhà họ La và nhà họ Thiên không đủ tư cách, cái người này, ngươi nghe không hiểu sao?”
Nói xong, Trần Nhất Mặc xoay người rời đi.
Lúc này, sắc mặt La Phàm trở nên khó coi.
Vừa rồi có nhiều người, hắn ta còn nghĩ Trần Nhất Mặc cố ý đề cao thân phận của mình, cố ý chọc giận nhà họ Thiên, bởi vậy cho nên mới không chừa lại mặt mũi cho nhà họ La.
Vậy nên, hắn ta mới tiếp tục đưa ra lời mời.
Thế nhưng không ngờ rằng, Trần Nhất Mặc lại ương bướng như thế, lần nữa không màng đến thể diện của hắn ta.
Nhìn thấy đám người Trần Nhất Mặc rời đi, Cố Minh Thành nhìn về phía La Phàm, nói: “La Phàm, Trần đại sư có tính tình cao ngạo, có lẽ… có lẽ cần thái độ chân thành hơn”.
“Thái độ chân thành hơn?”
La Phàm hừ một tiếng rồi nói: “Bản công tử đã hai lần hạ mình cầu hiền, nhưng hắn ta có cho ta mặt mũi không?”
“Điều này…”
La Phàm nhìn về phía Cố Minh Thành, chắp tay nói: “Ta về trước đây”.
Ở lại đây, nhìn thấy Trần Nhất Mặc, trong lòng hắn ta lại giận dữ.
Mà cùng lúc đó, ở một bên khác, người nhà họ Thiên điều khiển xe kéo rời đi.
Sắc mặt Thiên Thế Kiệt vô cùng khó coi.
“Điều tra cho ta!”
Thiên Thế Kiệt tức giận bùng nổ, quát lớn: “Điều tra xem cái tên Trần Nhất Mặc này, rốt cuộc là chui ra từ nơi nào!”
“Không muốn gia nhập vào nhà họ Thiên chúng ta, vậy thì tuyệt đối không thể để cho hắn ta tiến vào nhà họ La”.
“Vâng!”
Trong lòng Thiên Thế Kiệt tức giận đến mức không thể nào kìm chế được.
Trong Thiên La Vực này, nhà họ Thiên và nhà họ La là hai thế lực cường đại nhất cùng tồn tại, đã khi nào Thiên Thế Kiệt bị người ta từ chối trước mặt mọi người như vậy?
Thực sự nghĩ rằng mình là đan sư thì có thể kiêu ngạo không coi ai ra gì sao?
Muốn chết!
Cùng lúc đó, dãy núi Lạc Nguyệt, tại dược sơn.
Một trăm linh một dược sơn, mỗi một ngọn núi đều có một vùng sơn cốc, liên miên không dứt trong hơn mười dặm.
Dược sơn cao hơn nghìn trượng, ở mỗi một ngọn núi hay xung quanh sơn cốc đều có linh dược sinh trưởng, vừa vào dược sơn, phóng tầm mắt ra xa chỉ thấy nơi này rực rỡ với vô số sắc màu.
Cố Minh Thành, Cố Minh Khải và nhóm người nhà họ Cố nhìn về phía dược sơn, cả đám đều vô cùng kích động.
“Trần đại sư”.
Cố Minh Thành nhìn Trần Nhất Mặc, cười lớn nói: “Trong dược sơn này, ngươi cần cái gì thì cứ đi hái cái đó”.
Trần Nhất Mặc chậm rãi gật đầu.
Cố Minh Thành do dự một lát, sau đó mới mở miệng nói tiếp: “Trần đại sư, tại hạ có một câu, có thể là do ta nhiều chuyện, nhưng ta vẫn muốn nói”.
“Nhà họ La và nhà họ Thiên đều rất mạnh, lần này, Trần đại sư bộc lộ tài năng, nhà họ La và nhà họ Thiên cố ý lôi kéo quan hệ, Trần đại sư vẫn nên cho bọn họ chút mặt mũi thì tốt hơn, dù sao thì nhiều thêm một kẻ địch, cũng không tốt…”
Trần Nhất Mặc nhìn thoáng qua Cố Minh Thành.
Ông ta tiện đà nói: “Đây chỉ là ý kiến cá nhân của ta mà thôi”.
Trần Nhất Mặc mỉm cười nói: “Ta hiểu được suy nghĩ của ngươi, thế nhưng, đứng ở lập trường của ta, nhà họ Thiên cũng vậy, mà nhà họ La cũng thế, quả thực là không đủ tư cách để mời chào ta, ta chỉ ăn ngay nói thật mà thôi, nếu như bọn họ bởi vì chuyện này mà tức giận, thì ta đây cũng không có cách nào”.
Chương 2613: Người ta là kẻ bề dưới sao?
Cố Minh Thành lập tức nói: “Vâng vâng vâng… Nếu như Trần đại sư đã tự có suy tính, vậy thì ta đây cũng sẽ không nhiều chuyện nữa”.
Trần Nhất Mặc gật gật đầu.
“Thời gian tiếp theo ta sẽ ở lại bên trong dược sơn, nhà họ Cố các ngươi chỉ cần chú ý làm chuyện của mình là được, không cần để ý đến ta, nếu như cần các ngươi, ta sẽ nói thẳng”.
“Được!”
Cố Minh Thành, Cố Minh Khải lập tức dẫn người đi làm việc.
Lúc này, Trần Nhất Mặc thấy bốn phía không người, mới nhìn về phía Tần Ninh, cười nói: “Sư tôn, đệ tử biểu hiện như thế nào?”
Tần Ninh liếc mắt nhìn Trần Nhất Mặc.
“Một vị đan sư Cực Cảnh, ở trước mặt đan sư Chí Tôn thể hiện ra bản lĩnh thần thông, đây thì có cái gì đáng để tự hào?”
“…”
Trần Nhất Mặc ngẩn người, sau đó nói: “Dù sao thì con cũng đã trấn áp được bọn họ, như vậy là đủ rồi, cảm giác thể hiện ra tài năng, thật là tốt!”
Trần Nhất Mặc tiện đà chuyển hướng câu chuyện, cười nói: “Đương nhiên, nếu sư tôn người ra tay, đoán chừng đám người Dương Thư, Dịch Nhân Dữ kia đều phải quỳ xuống gọi người là ông nội”.
Lúc này, Tần Ninh mặc kệ Trần Nhất Mặc.
Tên này bị giam giữ bốn trăm năm, mới vừa được ra ngoài, muốn làm cái gì thì làm cái đó.
“Sư tôn, sơn dược này rốt cuộc là có điều kỳ diệu gì?”
Trần Nhất Mặc nhìn xung quanh, nói: “Linh khí dư thừa, quả thực là thích hợp để linh tài, thảo dược sinh trưởng”.
“Nhưng mà con quan sát nửa ngày, ngoại trừ linh khí nồng đậm, ở đây cũng không có điều gì kỳ lạ khác”.
Nghe được lời này, Tần Ninh chậm rãi nói: “Dựa theo lời nói của Cố Thanh Nhan, lúc trước dược sơn này vẫn chưa xuất hiện, nhưng lại đột nhiên trở thành linh địa, đây là kẽ hở lớn nhất”.
“Những ngày tiếp theo, ngươi tìm một cái xẻng sắt, ở dưới chân mỗi toà dược sơn, tiến hành đào bới!”
“Đào? Đào cái gì?”
“Bảo ngươi đào thì ngươi đào, nói nhảm nhiều như vậy làm gì? Cho dù ở trước mặt người khác ra vẻ thần thánh như thế nào thì ở trước mặt ta cũng phải thành thật một chút”.
“Ồ…”
Trần Nhất Mặc không dám không nghe theo.
Mấy ngày tiếp theo, mỗi ngày hắn ta đều ở bên trong sơn dược, vác một cái xẻng đào hố.
Người nhà họ Cố nhìn thấy, có mấy lần muốn giúp đỡ nhưng đều bị Trần Nhất Mặc từ chối.
Sư tôn có lệnh, bảo hắn ta đào vậy thì hắn ta phải đào, không thể để cho người khác làm thay.
Một màn này được người nhà họ Cố nhìn thấy, trong lòng bọn họ lại càng thêm tán thưởng Trần Nhất Mặc.
Việc gì Trần đại sư cũng tự mình làm, khó trách lại có thể khiến cho đại sư Dịch Nhân Dữ và đại sư Dương Thư cảm thấy không bằng…
Võ giả tu hành, sao lại không phải là như thế?
Mỗi ngày, Trần Nhất Mặc đi sớm về khuya, đào hố đào khe, còn Tần Ninh thì ngồi trên một cái xích đu dưới ánh nắng mặt trời, an tâm phơi nắng.
Ngẫu nhiên, Tần Ninh cũng sẽ tuỳ tiện đi dạo bên trong dược sơn một chút, quan sát những dược liệu kia.
…
Thiên La Vực có diện tích rộng lớn, nhà họ Thiên và nhà họ La là hai thế lực bá chủ, có thể nói là cắm rễ vào sâu trong mỗi một vùng địa vực.
Nhà họ La!
Một trong hai bá chủ lớn, mấy vạn năm qua đã không ngừng sinh trưởng, gốc rễ sâu không lường được.
Thành La Sâm!
Đây chính là địa bàn trung tâm của nhà họ La, năm đó, nhà họ La cũng vùng lên từ thành La Sâm, trở thành một bá chủ.
Lúc này, bên trong thành La Sâm, phủ đệ nhà họ La.
Một phòng nghị sự được xây dựng xa hoa, tráng lệ, vô cùng khí phách.
Trong đại sảnh, La Phàm khom người mà đứng, nói: “Phụ thân, tình huống đại khái là như thế”.
“Trần Nhất Mặc…”
Đứng ở trước mặt La Phàm là một người đàn ông trung niên hai bên tóc mai trắng xoá, thế nhưng khí chất có chút trang nghiêm.
La Vĩnh Binh!
Tộc trưởng đời này của nhà họ La, người đứng đầu tối cao chân chính, cường giả siêu cấp cảnh giới Chí Cao Đế Tôn tầng mười.
“Theo lời con nói, đan thuật của người này có lẽ là tương đương với lão tổ Vân Không, kẻ này còn trẻ tuổi, lại có thiên phú như thế, tất nhiên là thân phận không đơn giản, Phàm Nhi, sao con có thể làm việc nông nổi như thế?”, La Vĩnh Binh thản nhiên nói, giọng điệu mang theo một tia răn dạy.
Nghe được lời này, La Phàm không phục nói: “Tên kia, rất cao ngạo!”
“Từ xưa đến nay đan sư luôn cao ngạo, nhà họ La chúng ta nếu không có lão tổ Vân Không trấn giữ, con cho rằng đại sư Dịch Nhân Dữ có thể yên tâm ở lại nhà họ La chúng ta sao?”
La Vĩnh Binh lại dạy dỗ nói: “Vốn dĩ, cao nhân luôn có tâm cao khí ngạo, con phải hạ thấp thái độ của mình xuống, đây là đạo lý mãi mãi không thể thay đổi”.
La Phàm muốn phản bác, nhưng nhìn thấy ánh mắt của phụ thân, hắn ta lại không nói lời nào.
“Việc này ta đã biết rồi, con đi cùng với ta, trước hết là đi đến dãy núi Lạc Nguyệt, xin lỗi vị Trần đại sư kia”.
“Cha, con xin lỗi sao? Con không làm gì sai cả!”
“Làm bậy!”
Nghe được lời La Phàm nói, La Vĩnh Binh lại quát: “Tương lai, sau khi ta lui về sau, vị trí tộc trưởng nhà họ La này sẽ truyền lại cho con, thái độ của con như vậy, sao ta có thể yên tâm?”
“Hạ mình cầu hiền? Người ta là kẻ bề dưới sao? Đến bây giờ mà con vẫn không biết mình sai ở đâu sao? Ta thấy con không muốn làm thiếu tộc trưởng nữa rồi”.
Nhà họ La có thể trở thành một trong hai bá chủ lớn là dựa vào việc gia tộc từng bước phát triển đi lên, tích luỹ trong từng thế hệ.
La Vĩnh Binh thân là tộc trưởng, tất nhiên là có tầm nhìn sâu rộng hơn La Phàm.
“Bây giờ, đi ngay!”
La Vĩnh Binh lại nói: “Chuẩn bị quà tặng, đến nhà họ Cố trước, tới dãy núi Lạc Nguyệt, không chỉ phải xin lỗi Trần đại sư, mà còn phải xin lỗi cha vợ tương lai của con”.
“A?”, La Phàm sửng sốt.
“A cái gì mà a?”, La Vĩnh Binh lại nói: “Con ngạo mạn như thế, trêu chọc vào Trần đại sư, con chỉ bận tâm đến bản thân mình thôi sao?”
“Nếu như Trần đại sư là bạn bè của nhà họ Cố thì hành động của con có đang chừa lại mặt mũi cho cha vợ tương lai của con không?”
“Đừng cho rằng nhà họ La chúng ta là bá chủ Thiên La Vực, ai cũng không để vào mắt, nhà họ Cố và nhà họ La chúng ta sắp thành thông gia, vị cha vợ này của con, chính là người ủng hộ lớn nhất, cũng là người sẽ giúp đỡ con nhiều nhất, nếu như con kiêu ngạo như thế, sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện lớn!”
Nghe được lời này, La Phàm cúi đầu, thấp giọng nói: “Con biết sai rồi”.
Cùng lúc đó, nhà họ La.
Trong một toà đình viện yên tĩnh, đại sư Dịch Nhân Dữ khom lưng, hai tay để trước người, kiên nhẫn chờ đợi.
Không bao lâu sau, trong đình viện, cửa phòng mở ra, một bóng dáng với mái tóc bạc trắng chậm rãi đi ra.
“Nhân Dữ, sao ngươi lại tới đây?”
Ông lão râu tóc bạc phơ, chòm râu xoã ra trước ngực, nhìn qua giống như là tiên nhân.
“La lão!”
Lúc này, Dịch Nhân Dữ đứng trước ông lão tóc bạc, bày ra dáng vẻ cung kính.
Cả nhà họ La, có thể được gọi một câu La lão, chỉ có vị đại sư La Vân Không trước mắt này.
La Vân Không!
Đan sư Chí Tôn cửu phẩm, hơn nữa còn là thượng cửu phẩm cực hạn, trong cả Thiên La Vực, trên con đường đan thuật, người có thể so sánh với La Vân Không, chỉ có đại sư Thiên Lạc của nhà họ Thiên.
Hai người này được gọi là song Đan Vương của Thiên La Vực!
Trong nhà họ La, cho dù là mấy vị lão tổ đã ở ẩn, cũng không có bối phận cao bằng vị đại sư La Vân Không này.
Có thể nói, trong mấy nhân vật lớn phía sau nhà họ La, La Vân Không hoàn toàn xứng đáng là người có bối phận cao nhất, là nhân vật có quyền lên tiếng lớn nhất.
Sở dĩ, Dịch Nhân Dữ ở lại nhà họ La, cũng là bởi vì vị đại sư La Vân Không này.
Lúc này, Dịch Nhân Dữ chắp tay nói: “La lão, lần này đến nhà họ Cố, giúp nhà họ Cố tranh đoạt với nhà họ Phạm, ta đã gặp được Dương Thư”.
La Vân Không bước đi tập tễnh, ông ta đi đến trước cái bàn trong đình viện, chậm rãi ngồi xuống, cười ha ha nói: “Lão phu sớm đã dự tính được, hẳn là Dương Thư kia từ trong miệng lão già Thiên Lạc kia học được không ít vấn đề, làm khó dễ ngươi, ngươi đối đáp như thế nào?”
Nghe được lời này, sắc mặt Dịch Nhân Dữ đau khổ.
“Như thế nào? Thua? Không phải chứ…”, La Vân Không kinh ngạc nói.
Chương 2614: Đi ngay lập tức
Dịch Nhân Dữ lập tức nói: “Không, thật ra cũng không phải là thua, lúc trước, khi hỏi đáp các vấn đề với Dương Thư, hai người chúng ta quả thực là tương đương nhau, thế nhưng lần thi đấu này, trong nhà họ Cố lại xuất vị một nhân vật khó lường”.
“Kẻ này đại diện cho nhà họ Cố xuất chiến, tại thời điểm nhà họ Cố sắp thua cuộc, hắn ta lấy một địch năm, đối đáp trôi chảy, hơn nữa, còn đưa ra sáu mươi mốt vấn đề, bên phía nhà họ Phạm, ngay cả Dương Thư cũng đều không trả lời được”.
“Không chỉ như thế, tên này luyện chế đan dược với thời gian cực kỳ ngắn, đánh bại năm người Dương Thư”.
Nghe đến mấy câu này, vẻ mặt La Vân Không kinh ngạc, ông ta lập tức nói: “Nhân Dữ, ngươi kể lại tỉ mỉ cho ta nghe xem”.
Dịch Nhân Dữ lập tức kể lại những gì mà ông ta được chứng kiến.
Thật lâu sau đó, trong đình viện, không khí trở nên trầm mặc.
Đại sư La Vân Không lấy giấy bút ra, viết xuống sáu mươi mốt cái vấn đề kia, thật lâu không nói gì.
“La lão, làm sao vậy?”
Dịch Nhân Dữ buồn bực nói.
La lão thân là đan sư Chí Tôn đỉnh cấp, chẳng lẽ, sáu mươi mốt vấn đề này, La lão cũng không biết đáp án?
La Vân Không hít một hơi, ông ta nhìn về phía Dịch Nhân Dữ, rồi nói: “Nhân Dữ, kẻ này tên là gì, đến từ nơi nào?”
“Đến từ nơi nào thì ta không biết, chỉ biết rằng hắn ta tự xưng là Trần Nhất Mặc”.
Một tiếng cạch đột nhiên vang lên.
Bút trong tay La Vân Không rơi xuống mặt đất, nhất thời, cả người ông ta trở nên mờ mịt, đờ đẫn đứng ở nơi đó, giống như là đã hoàn toàn choáng váng.
“Trần Nhất Mặc… Trần Nhất Mặc… Tại sao có thể… không thể nào…”
La Vân Không nhìn tờ giấy Tuyên Thành trong tay, sáu mươi mốt đề bài kia, mỗi một đề đều giống như là đã từng nhìn thấy.
“Tại sao lại…”
Lúc này, La Vân Không đứng ngẩn người tại chỗ, thật lâu vẫn chưa mở miệng.
Ông ta vẫn còn nhớ rõ năm đó, đã từ rất lâu rồi.
Khi đó, ông ta chỉ là một vị đệ tử nhà họ La, một đường tu hành võ đạo, thiên phú bình thường, thế nhưng lại yêu thích đan dược.
Vì thế, mỗi lần ông ta ra ngoài đều tự mình rèn luyện, tự học đan thuật, đạt được thành tựu, danh tiếng cũng dần dần nổi lên trong nhà họ La.
Một ngày nọ, khi ông ta đang rèn luyện ở trong một cấm địa của Thiên La Vực, thời điểm rơi vào đường cùng, ông ta đã gặp được hai người trẻ tuổi.
Hai người kia cứu ông ta, dẫn theo ông ta đi quanh cấm địa thật lâu.
Ở chung một đoạn thời gian, đối với hai người kia, La Vân Không cũng hiểu biết không ít.
Một thầy một trò!
Tuổi tác xấp xỉ nhau.
Thế nhưng đối với những lý giải về đan thuật, hai thầy trò bọn họ đã hoàn toàn phá vỡ nhận thức của ông ta.
Nếu nói khi đó ông ta đứng ở tầng thứ nhất thì vị đồ đệ kia đứng ở tầng thứ chín, còn vị sư tôn kia… sâu không lường được.
Bây giờ ông ta vẫn còn nhớ rõ, vị đồ đệ kia tên là Trần Nhất Mặc.
Còn vị sư tôn thì ông ta vẫn không biết tên.
Thế nhưng ở chung mấy tháng, từ trên người hai thầy trò kia, ông ta đã đạt được những lĩnh ngộ về đan dược mà cả đời này ông ta cũng không thể nào tự lĩnh ngộ được.
Cho đến bây giờ, ông ta đã trở thành nhân vật trung tâm trấn giữ nhà họ La, trở thành đan sư Chí Cao Đế Tôn cửu phẩm, nhưng mỗi ngày ông ta vẫn nhớ đến những năm tháng kia, khiến cho bản thân cũng thu hoạch được không ít.
Đưa cá cho người không bằng dạy người bắt cá!
Những thứ mà hai thầy trò kia cho ông ta, cả cuộc đời này, chỉ sợ ông ta cũng không thể nào tiêu hoá hết.
Mà ở bên trong sáu mươi mốt vấn đề này, ông ta lại thấy được bóng dáng của đôi thầy trò năm đó.
Đêm đã khuya, La Vân Không đột nhiên phản ứng lại, giữ chặt Dịch Nhân Dữ, nói: “Đi!”
Đi?
Đi đâu?
Dịch Nhân Dữ ngơ ngác.
La Vân Không run rẩy nói: “Dẫn ta đi gặp cái người tên Trần Nhất Mặc kia!”
“A? Bây giờ?”, Dịch Nhân Dữ vội vàng nói: “La lão, đêm đã khuya rồi, ngày mai rồi đi được không?”
“Không, bây giờ đi, ngay lập tức, ngay lập tức!”
Dịch Nhân Dữ vội vàng nói: “Được được được, để ta đi thông báo xuống dưới, chuẩn bị xuất phát”.
“Không cần”.
La Vân Không trực tiếp nói: “Hai người chúng ta, đi ngay lập tức!”
Nói xong, La Vân Không kéo Dịch Nhân Dữ, đạp lên hư không bay đi…
Đêm đã khuya, bầu trời đầy sao.
Lúc này, Trần Nhất Mặc đang đứng dưới chân một ngọn núi, xúc từng xẻng đất cát một, hắn ta đã đào được mấy ngàn thước ở hơn trăm sơn dược.
Giờ phút này, Tần Ninh đứng bên cạnh Trần Nhất Mặc, nhìn hắn ta xúc một xẻng đất rồi lại một xẻng đất.
“Sư tôn…”
Trần Nhất Mặc đứng trong cái hố, chống xẻng xuống, trông giống như một người nông dân, hắn ta oán giận nói với Tần Ninh: “Con nhất định phải đào như thế sao? Con có thể dùng một quyền phá vỡ”.
“Từ từ đào!”
Tần Ninh cũng nói: “Nếu như dùng khí Chí Tôn để nổ tung, ta còn muốn ngươi làm gì?”
Trần Nhất Mặc bất mãn nói: “Sư tôn, không phải là con chỉ đoạt sự nổi bật của người thôi sao, không đến mức như thế chứ…”
“Sự nổi bật của ta?”
Lúc này, Tần Ninh buồn cười nói: “Cái tên nhóc này, vi sư là người thích khoe mẽ sao?”
Trần Nhất Mặc gãi gãi đầu.
Đúng thật.
Sư tôn không phải là người như thế.
“Bảo ngươi đào thì ngươi cứ đào đi, dược sơn này ẩn chứa điều thần bí”.
“Chẳng qua sư tôn ta bây giờ là Đại Đế Tôn tầng bảy, không thể liếc mắt một cái nhìn ra luôn, cho nên mới cần ngươi”.
Tần Ninh nhìn bốn phía, chậm rãi nói: “Nơi đây, có lẽ là một đường long mạch, ngươi còn nhớ không, năm đó, hai người chúng ta từng ở trong Thiên La Vực, phát hiện ra một đường long mạch, thế nhưng lại cực kỳ nhỏ, gần như là yếu đến mức không thể nhận ra”.
Trần Nhất Mặc vò đầu nói: “Chúng ta đã từng đến Thiên La Vực sao?”
“…”
Ngu ngốc ngu ngốc, tên nhóc này hoàn toàn bị giam giữ đến mức ngốc luôn rồi.
Nhìn thấy Tần Ninh không nói lời nào, Trần Nhất Mặc lập tức nói: “Sư tôn, năm đó, hai người chúng ta đi qua rất nhiều nơi, làm sao con có thể nhớ rõ được…”
Tần Ninh mặc kệ hắn ta.
Trăng đêm ngả về tây, trong núi non, hào quang nhàn nhạt như ẩn như hiện.
Trần Nhất Mặc làm việc.
Tần Ninh giám sát.
Dần dần, Tần Ninh liếc mắt nhìn bốn phía, khẽ nói: “Thật sự là đi đến chỗ nào cũng không bớt lo”.
Trần Nhất Mặc ngẩng đầu, nhìn thoáng qua sư tôn mình.
Mà lúc này, xung quanh đột nhiên vang lên từng tiếng xé gió.
Trong đêm lạnh, ánh sáng lạnh lẽo loé lên, từ giữa trời lao đến, đánh thẳng về phía Tần Ninh và Trần Nhất Mặc.
“Đậu xanh rau má!”
Trần Nhất Mặc hô lớn: “Đại Hoàng, Nhị Hoàng, Tam Hoàng!”
Thế nhưng không có tiếng đáp lại.
Lúc này, bàn tay Tần Ninh nắm chặt, ngưng tụ ra một chưởng ấn.
Tám năm qua, hắn đã đạt tới cảnh giới Đại Đế Tôn tầng bảy, trì trệ không tiến, đối với việc khống chế Thánh Nguyên Thái Cực Quyển tầng thứ sáu, hắn cũng dày công tôi luyện.
“Đại Đế Thánh Chưởng!”
Một chưởng đánh ra, từng mũi tên bắn lên chưởng ấn, phát ra âm thanh leng keng.
Mà ngay sau đó, âm thanh ầm ầm vang lên.
Bốn phía lập tức xuất hiện hơn mười bóng người, đứng trên từng gốc cây.
Chí Cao Đế Tôn!
Lúc này, Trần Nhất Mặc sửng sốt, hắn ta giơ xẻng lên, nhìn bốn phía như hổ rình mồi.
“Sư tôn, bảo vệ con!”, Trần Nhất Mặc la lớn.
Tần Ninh nhìn dáng vẻ sợ hãi của Trần Nhất Mặc, hắn nhíu mày rồi từng bước bước ra.
“Vội vàng giết Trần đại sư như vậy sao?”
Giờ phút nào, hơn mười người ở xung quanh không nói hai lời, nhao nhao tới gần.
Ầm…
Bên trong sơn cốc phát ra tiếng gầm rú.
Sắc mặt Tần Ninh lạnh lùng.
Mà cùng lúc đó, bốn phía núi non đều nghe được tiếng gầm rú, không ít người nhà họ Cố phản ứng lại, đều chạy tới bên này.
Tần Ninh đứng trước mặt Trần Nhất Mặc, bàn tay nắm chặt, Long Hoàng Thập Tự Kiếm xuất hiện, tản ra uy nghiêm nhàn nhạt.
Mười mấy người kia nháy mắt bay lên cao rồi đánh xuống, thi triển ra tuyệt kỹ của mình, sức mạnh bùng nổ, mang theo khí thế phải nhanh chóng giết chết hai người bọn họ, chuẩn bị rời đi.
Chương 2615: Đừng rời đi vội vàng như thế
Lúc này, Trần Nhất Mặc núp ở sau lưng Tần Ninh, bám chặt lấy cánh tay của sư tôn mình, dáng vẻ vô cùng cẩn thận.
Trần đại sư, Mặc Hoàng đại nhân hắn ta, sao có thể chết ở nơi này?
Tần Ninh xoay người lại quát: “Buông ra!”
“A?”, Trần Nhất Mặc sửng sốt, nói: “Sư tôn, người đừng bỏ mặc con, một mình bỏ chạy”.
“Cút!”
Tần Ninh đá cho hắn ta một cái.
Rồi sau đó xoay người lại vung kiếm lên, chém ra một nhát.
Keng…
Bên trong ánh kiếm, hình như là có một chân long, một thần hoàng phóng lên cao, hướng thẳng về phía một vị cường giả Chí Cao Đế Tôn.
Ầm…
Trong dãy núi, tiếng nổ tung vang lên giữa trời.
Lúc này, Trần Nhất Mặc tựa vào cái hố mà mình vừa đào, không nhúc nhích.
Điều bây giờ cần làm là… giả chết!
Lúc này, Tần Ninh cũng không muốn huỷ hoại dược sơn, hắn bay lên cao nhìn về phía hơn mười người kia, hờ hững nói: “Người nhà họ Thiên?”
Mười mấy người không trả lời.
Tần Ninh khinh bỉ nói: “Hơn mười người cảnh giới Chí Cao Đế Tôn tầng một, tầng hai, mà muốn giết chết chúng ta? Như vậy là rất khinh thường người khác đó!”
Một lời vừa dứt, trong cơ thể Tần Ninh, khí thế bùng nổ.
Lúc này, cảnh giới Đại Đế Tôn tầng bảy bộc phát ra khí thế không kém gì cảnh giới Chí Cao Đế Tôn.
Pháp thân Long Hoàng Bất Diệt ngưng tụ, Long Hoàng Thập Tử Kiếm chém ra.
“Chết!”
Ầm…
Trong khoảnh khắc, từng tiếng gầm rú vang lên, bàn tay Tần Ninh nắm chặt, hư ảnh Long Hoàng uốn lượn bay ra, chớp mắt lao về phía mười mấy người kia.
Bùm bùm bùm…
Nhất thời, ba người không trốn kịp, thân hình bị nổ tung, hoá thành sương máu.
Mấy người còn lại thấy một màn như vậy đều thay đổi sắc mặt.
“Rút!”
Lúc này, người cầm đầu khẽ quát một tiếng.
Chuyện không thể thành!
Bọn họ cũng không ngờ tới, người thanh niên bên cạnh Trần đại sư này tuy rằng chỉ là cảnh giới Đại Đế Tôn tầng bảy, nhưng lại có thực lực mạnh mẽ như vậy.
Nếu như không thể một phát thành công, vậy thì phải lập tức bỏ chạy, nơi này còn có không ít Chí Cao Đế Tôn nhà họ Cố trấn giữ.
“Đến thì cũng đã đến rồi, đừng rời đi vội vàng như thế”.
Giờ phút này, bàn tay Tần Ninh vung lên.
“Đại Đế Tôn Trảo!”
Một trảo nối tiếp một trảo, giống như là vuốt phượng từ trên trời giáng xuống, bao phủ thân hình của mười mấy người kia.
Bùm bùm bùm…
Bên trong vuốt phượng, trong chớp mắt bộc phát ra hơn mười ánh sáng sắc bén, sau đó lập tức buông xuống dưới, đánh thẳng vào mười mấy người kia.
Âm thanh phập phập không ngừng vang lên.
Thân hình của mười mấy người nọ giống như là bị sét đánh, xương cốt nổ tung, ngã xuống mặt đất.
“Nhanh! Bảo vệ Trần đại sư, nhanh!”
Lúc này, một tiếng quát vang lên.
Tần Ninh nghe được âm thanh này, cũng biết là Chí Cao Đế Tôn nhà họ Cố đã đến, thân hình hắn mới chậm rãi hạ xuống.
Hơn mười mấy người nhà họ Cố lúc này đều đã đến, cầm đầu là một vài cường giả Chí Cao Đế Tôn và hơn mười cao thủ cảnh giới Đại Đế Tôn đi theo.
Một trong những người cầm đầu là Cố Minh Khải.
Lúc này, Cố Minh Khải thấy mặt đất hỗn loạn, sắc mặt ông ta lập tức thay đổi.
Trần đại sư không sao chứ?
Cố Minh Khải gọi lớn: “Trần đại sư, Trần đại sư…”
“Ta ở trong này!”
Dưới ánh trăng, trên một cây cổ thụ, Trần Nhất Mặc mặc trang phục màu tím, chắp tay đứng trên cành cây cổ thụ, nhìn về phía hơn mười người nhà họ Cố.
Nhìn thấy Trần Nhất Mặc không bị hao tổn chút lông tóc gì, Cố Minh Khải cũng thở phào nhẹ nhõm.
Đan sư mạnh như thế, nếu như chết rồi, đối với nhà họ Cố mà nói cũng không phải là chuyện tốt.
Lúc này, Trần Nhất Mặc nhẹ nhàng bay xuống dưới đất, chắp tay mà đứng, hắn ta nhìn Cố Minh Khải, chậm rãi nói: “Chỉ là mười mấy Chí Cao Đế Tôn tầng một, tầng hai mà thôi, không làm ta bị thương được!”
Mà lúc này, Tần Ninh cũng đã rút kiếm đi tới, chậm rãi thu hồi trường kiếm.
Cố Minh Khải nhìn về phía Tần Ninh, có chút kinh ngạc.
Người thanh niên Đại Đế Tôn này, ông ta vẫn luôn cho rằng hắn là hộ vệ đi theo bên người Trần đại sư, trong lòng ông ta còn cảm thấy buồn bực, Trần đại sư có thực lực cường đại như thế, tại sao lại để một vị Đại Đế Tôn như thế bảo vệ.
Thế nhưng mười mấy người trên mặt đất, người thì chết, người thì bị thương, vị thanh niên Đại Đế Tôn này, cũng không đơn giản.
“Trần đại sư mạnh khoẻ là tốt rồi”, trong lòng Cố Minh Khải còn sợ hãi nói: “Mấy tên khốn kiếp này, thực sự là đáng chết”.
Mà lúc này, có người nhà họ Cố đi đến, nhìn về phía Cố Minh Khải, chắp tay nói: “Nhị gia, là một vài tán tu trong Thiên La Vực chúng ta”.
Tán tu!
Không gốc không gác!
Ai cũng biết, đám tán tu này chắc chắn là lấy tiền làm việc.
Cố Minh Khải lập tức nói: “Tra, lập tức điều tra, những người này đã từng tiếp xúc với những ai, còn sống thì bắt về, tra hỏi thật kỹ”.
“Vâng”.
Lúc này, Trần Nhất Mặc thản nhiên nói: “Không sao, điều tra hay không thì cũng không có gì khác nhau, bọn họ muốn tới thì tới, đến bao nhiêu thì ta giết bấy nhiêu”.
Cố Minh Khải mỉm cười nói: “Trần đại sư quả nhiên là rồng phượng trong loài người”.
Trần Nhất Mặc thản nhiên xua tay.
Lúc này, người nhà họ Cố đều đề cao cảnh giác.
Xung quanh hai người Tần Ninh và Trần Nhất Mặc có hơn mười người âm thầm ẩn nấp, bảo vệ an toàn cho bọn họ.
Tại dược sơn, trong một tòa lầu các.
Đây là lầu các do nhà họ Cố dựng nên, chuyên dùng để cung cấp chỗ ở cho đan sư nhà họ Cố trong khoảng thời gian ở lại dược sơn.
Lúc này, trong lầu các.
Trước mặt Trần Nhất Mặc, ba con Đại Hoàng, Nhị Hoàng, Tam Hoàng, lười nhác nằm rạp trên mặt đất.
Sắc mặt Trần Nhất Mặc xanh mét, hừ một tiếng nói: “Đại Hoàng Nhị Hoàng Tam Hoàng, đêm nay, suýt chút nữa ta đã bị người ta giết chết, ba người các ngươi làm cái gì?”
Nghe được lời này, Đại Hoàng lười nhác nói: “Dược sơn này khắp nơi đều là bảo bối, mặc dù còn kém hơn thế giới Diêm môn, nhưng cũng có rất nhiều thứ chưa từng thấy qua, ăn rất ngon, chúng ta đi ăn khuya một chút mà thôi”.
“Nếu như có lần sau, ta nhất định không buông tha cho người!”
“Trần Nhất Mặc, ngươi phải hiểu rõ”, Đại Hoàng cũng nói: “Chúng ta cũng không phải là hộ vệ của ngươi, chỉ là cùng ngươi đi tham quan thế giới bên ngoài một chút mà thôi, an toàn của ngươi, dựa vào cái gì mà chúng ta phải bảo vệ?”
Đối với việc này, Trần Nhất Mặc nói: “Được lắm, về sau các ngươi muốn ăn đan dược thì đừng có mà tới tìm ta!”
Nghe được lời này, ba con chó vàng mới trở nên nghiêm túc.
Tam Hoàng chậm rãi nói: “Biết rồi biết rồi, lần sau nhất định sẽ bảo vệ ngươi thật tốt”.
Lúc này, Trần Nhất Mặc mới sửa sang lại quần áo, đi đến trước mặt Tần Ninh, bưng bình trà lên rót vào một chén rồi cầm lên bằng hai tay, sau khi đưa cho Tần Ninh, hắn ta lại vội vàng đi ra phía sau, nắn vai đấm lưng cho Tần Ninh, hắn ta cười nói: “Sư tôn vất vả rồi”.
“Thế nhưng lần sau, tình huống này lại xảy ra, sư tôn có thể đừng đạp ta hay không…”
Tần Ninh chậm rãi buông chén trà, thản nhiên nói: “Lần sau đừng gào khóc kêu bậy, ta sẽ không đạp ngươi”.
“Được, nhất định”.
Trần Nhất Mặc gật đầu.
Tần Ninh nhíu mày nói: “Trong người ngươi bị chất độc xâm nhiễm, sức mạnh khi dùng được khi không dùng được, tóm lại là vẫn rất phiền phức, phải mau mau trị liệu tốt cho cánh tay của ngươi mới được”.
“Làm phiền sư tôn lo lắng, chờ vết thương của đồ nhi tốt lên, trong Thượng Nguyên Thiên này, ai dám nói người một chữ không tốt, đồ nhi sẽ phá huỷ nhà của bọn họ!”
Tần Ninh cười ha ha nói: “Trông cậy vào mấy người các ngươi, có mà vi sư đã phải chết mấy trăm lần rồi”.
“…”
Một đêm bình lặng, ngày hôm sau, sáng sớm.
Người nhà họ Cố đã sớm đến dãy núi Lạc Nguyệt.
Đám người Cố Minh hành, Cố Thanh Nhan, Cố Thanh Huyên ở bên ngoài lầu các, lẳng lặng chờ đợi.
Thẳng cho đến khi Trần Nhất Mặc và Tần Ninh xuất hiện, Cố Minh Thành mới tiến lên, chắp tay xin lỗi nói: “Trần đại sư, đêm qua là sơ suất của chúng ta, quả thực là không nghĩ tới, lại có người phát điên ra tay với hai người trong dược sơn, thật sự xin lỗi”.
Bình luận facebook