• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Hot Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu

  • Chương 2606-2610

Chương 2606: Vậy thì thật đúng lúc

Nghe thấy thế, đám người lập tức bùng nổ.

Dương Thư!

Cũng là người uy danh hiển hách bên trong toàn bộ Cửu Nguyên Vực.

Dương Thư thành danh từ thời thiếu niên, ở bên trong Thiên La Vực có thể nói là truyền kỳ một đời, ban đầu người này không môn không phái, dựa vào thiên phú nghịch thiên của mình mà trở thành một đan sư Chí Tôn cực mạnh, rồi sau đó được nhà họ Thiên mời chào, còn là khách quý của nhà họ Thiên.

Vị đại sư này chính là đan sư Chí Tôn trung cửu phẩm thực thụ!

Nhà họ Phạm lại mời nhân vật số một như vậy từ nhà họ Thiên đến?

Khó trách Thiên Thế Kiệt sẽ tới.

Đây là công khai ủng hộ nhà họ Phạm, thủ thắng trong lần tỷ thí này, nắm được dược điền trong tay!

Bốn phía liên tục vang lên những tiếng nghị luận, có người chỉ trích nhà họ Phạm không làm theo quy củ, mời người giúp.

Phạm Minh Triệt lại nói: "Lúc nhà họ Phạm ta giao hẹn với nhà họ Cố chưa bao giờ nói rõ không thể mời người tới giúp".

Mà lúc này, nhà họ Cố bên kia, mọi người lại tỏ ra rất bình tĩnh.

Cố Minh Thành đi ra, nhìn về phía Thiên Thế Kiệt, cười nói: "Thế Kiệt công tử đúng là có nhã hứng, còn đích thân đưa Dương Thư đại sư tới".

Dương Thư chính là một vị đan sư Chí Tôn trung cửu phẩm, có ai mà không biết?

Ở bên trong toàn bộ Thiên La Vực, thành tựu đan thuật đủ để đứng vào năm hạng đầu!

Thiên Thế Kiệt cười nói: "Lần này công tử ta chỉ tới xem náo nhiệt, cũng không tính là nhúng tay, các ngươi cứ việc tỷ thí, mà Dương Thư đại sư ra tay cũng chỉ là quan hệ riêng với nhà họ Phạm, các ngươi cũng có thể mời bạn bè ra tay".

"Vậy thì thật là đúng lúc!"

Thiên Thế Kiệt vừa dứt lời, bên ngoài dãy núi, một giọng nói lanh lảnh vang lên.

Khi giọng nói kia vang lên, trên bầu trời bên ngoài dãy núi, một bóng thú bay giang hai cánh rộng mấy trăm trượng ra che khuất bầu trời.

Thân hình như chim đại bàng, lông cánh đầy đủ, hùng vĩ nguy nga.

Nguyên thú cấp chín, Cuồng Phong Thánh Viêm Bằng!

Mà lúc này, trên thân đại bàng có một bóng người hạ xuống.

"La Phàm!"

Bên trong nhà họ Cố, Cố Thanh Nhan thấy bóng người kia thì vô cùng vui vẻ, vội vàng ra đón.

Thanh niên kia mặc một bộ đồ tơ lụa lộ vẻ cao quý, lúc này thấy Cố Thanh Nhan cũng khẽ mỉm cười nói: "Thanh Nhan, nhiều ngày không gặp".

"Sao chàng lại đến đây?", Cố Thanh Nhan vui vẻ nói.

"Nhà họ Cố và nhà họ Phạm tỷ thí, dĩ nhiên ta phải tới xem nàng một chút rồi".

La Phàm nói, ngay sau đó liền nhìn về phía Thiên Thế Kiệt cách đó không xa, cười nói: "Thiên Thế Kiệt, nhà họ Thiên các ngươi đúng là duỗi tay ra đủ dài".

Ánh mắt của Thiên Thế Kiệt rơi vào trên người hai người, cuối cùng nhìn về phía La Phàm, cười nói: "Ta đã nói rồi, là Dương Thư đại sư tự mình hỗ trợ, không liên quan đến nhà họ Thiên chúng ta".

La Phàm là thiếu tộc trưởng nhà họ La, bản thân cũng là một vị cường giả Chí Cao Đế Tôn.

Hiện nay nhà họ Thiên và nhà họ La cũng đang đối chọi tương đối gay gắt, hai người này đều là người nối nghiệp của hai nhà, nhất định sau này cũng sẽ mặt đối mặt cứng chọi cứng.

"Vậy thì thật là đúng lúc!"

La Phàm liền cười nói: "Dịch đại sư, lần này ngươi cũng đến vì tình cảm cá nhân đúng không?"

La Phàm vừa dứt lời, lại có thêm một người hạ từ trên thân đại bàng xuống.

Người này mặc một bộ trường bào màu xanh, mặc dù mái tóc đã bạc trắng, nhưng mặt mũi lại chỉ giống như hơn bốn mươi tuổi, mang theo mấy phần hòa ái.

Dịch Nhân Dữ!

Dịch đại sư!

Giờ phút này, đám người không ngừng kêu lên.

Nếu nói Dương Thư là khách khanh của nhà họ Thiên, vậy Dịch Nhân Dữ chính là khách khanh của nhà họ La, bản thân cũng là một vị đan sư Chí Tôn trung cửu phẩm có danh tiếng hiển hách bên trong Thiên La Vực.

Đan thuật của hai người này đều đủ để đứng vào năm hạng đầu trong Thiên La Vực.

Chỉ là nếu thật sự muốn phân cao thấp thì đúng là không nói được.

Lần này, mọi người đều đã hiểu.

Nhà họ Phạm mời nhà họ Thiên hỗ trợ.

Nhà họ Cố mời nhà họ La hỗ trợ.

Đây không chỉ là cuộc tranh đấu giữa nhà họ Phạm và nhà họ Cố nữa, mà còn là cuộc tranh đấu giữa nhà họ Thiên và nhà họ La.

Thú vị!

Mấy vị đan sư này đều là đại sư đan thuật uy danh hiển hách bên trong Thiên La Vực, có thể xem bọn họ tỷ thí đúng là hiếm thấy!

Mà giờ phút này, Phạm Minh Triệt cũng không vì vậy mà tức giận.

Nhà họ Cố lại không phải kẻ ngu, nhà họ Phạm cũng không cấm chỉ tìm kiếm người giúp, làm sao nhà họ Cố có thể không nghĩ tới điều này chứ?

Bây giờ tình hình đã rất rõ ràng.

Tám vị đan sư Chí Tôn hạ cửu phẩm của nhà họ Cố và nhà họ Phạm thi đấu.

Mà Dịch Nhân Dữ đại sư của nhà họ La và Dương Thư đại sư của nhà họ Thiên sẽ tiến hành thi đấu.

Vốn là nhà họ Cố và nhà họ Phạm tranh đấu, bây giờ chỉ là nhà họ La và nhà họ Thiên nhúng tay mà thôi.

Nhưng càng như vậy càng khiến người ta mong đợi.

Dịch Nhân Dữ đại sư.

Dương Thư đại sư.

Hai vị này đều thuộc về cấp bậc đứng đầu ở trong toàn bộ Thiên La Vực, có thể thấy được hai vị đại sư thi đấu đan thuật, đúng là làm người ta kích động.

Lúc này, đám người nhà họ Cố lần lượt ngồi xuống.

Trần Nhất Mặc và Tần Ninh cùng đi với Cố Thanh Nhan, Cố Thanh Huyên, cũng đi tới bên trong khu vực của nhà họ Cố, lẳng lặng xem cuộc vui.

Tần Ninh cũng không có mong đợi gì với cuộc tỷ thí như vậy.

Mà tuy Trần Nhất Mặc rất mong đợi, nhưng hắn ta cũng biết phải nắm thật chặt cơ hội thể hiện trước mặt mọi người hiếm có này, tìm đúng thời cơ mới ra sân.

Ra sân sớm hay là ra sân muộn sẽ không thể hiện ra được tài năng của mình.

Hơn nữa, nhà họ Cố có thể bại hay không, còn chưa chắc chắn đâu.

Trần Nhất Mặc không nóng nảy, cơm ngon không sợ chờ lâu mà!

Lúc này, hai người Cố Minh Thành và Phạm Minh Triệt dẫn mỗi một vị đan sư đi tới giữa sơn cốc.

Nơi đây đã được xây dựng mười mấy lôi đài.

Phạm Minh Triệt cười nói: "Dược sơn, đương nhiên nên có đan sư lợi hại hơn mới có thể sử dụng triệt để, quy định của lần tỷ thí đan sư này rất đơn giản".

"Vòng thứ nhất, đan sư hai bên thi hỏi đối phương, không trả lời được trừ một điểm!"

"Dĩ nhiên, không thể ra đề qua loa, nếu như đối phương không trả lời được, vậy phe đặt câu hỏi phải công bố ra câu trả lời và được mọi người đồng ý".

"Vòng thứ hai, thi đấu đan thuật, mỗi vị đại sư rút lấy một loại đan dược của nhau, mọi người dựa theo phương pháp luyện đan để luyện chế, ai có hiệu quả tốt hơn thì người đó sẽ thắng!"

"Một là tỷ thí kiến thức của đan sư, hai là tỷ thí năng lực của đan sư!"

Phạm Minh Triệt khẽ mỉm cười nói: "Các vị đại sư không có nghi vấn gì chứ?"

Nghe thấy lời này, Cố Minh Thành gật đầu một cái.

Bên trong nhà họ Cố.

Dịch Nhân Dữ đại sư dẫn đầu, bốn vị đại sư Cố Hải Uyên, Lý Kỳ, Ngụy Lạc, Mông Diêu đi theo.

Bên trong nhà họ Phạm.

Dương Thư đại sư dẫn đầu, bốn vị đại sư Phạm Già, Liễu Văn Ngạn, Phạm Bách, Tập Vân Bình đi theo.

Năm đối năm!

Tỷ thí cũng không thể kéo dài, năm vị đại sư chia ra đứng ở năm vị trí trên lôi đài, hai người đối mặt nhau.

Mà lúc này, bên trong nhà họ Phạm và nhà họ Cố đều có người phụ trách thống kê.

Giờ phút này, Dịch Nhân Dữ đại sư đại diện cho nhà họ Cố và Dương Thư đại sư đại diện cho nhà họ Phạm đứng đối diện nhau.

Dịch Nhân Dữ cười nói: "Đã sớm muốn luận đạo với Dương đại sư, cuối cùng hôm nay cũng có cơ hội".

"Ta cũng vậy", Dương Thư cười nói: "Chẳng qua là hôm nay ta tới vì nhà họ Phạm, không thể thất bại được, Dịch đại sư cũng nên cẩn thận".

"Ta cũng không thể thua..."

Lúc này hai người đối lập, không thể nghi ngờ là thu hút ánh mắt của mọi người nhất.

Trên thực tế, đa số người ở đây đều không tinh thông đan thuật lắm, thậm chí rất nhiều người căn bản còn không biết gì.

Nhưng điều này cũng không cản trở bọn họ xem náo nhiệt!

Có câu nói rất hay, trong nghề trông cửa nói, ngoài nghề xem náo nhiệt, đa số người ở xung quanh đều tới để xem náo nhiệt.
Chương 2607: Ta sẽ thể hiện một ít tài năng

Lúc này Dương Thư nhìn về phía Dịch Nhân Dữ, nói thẳng: "Câu hỏi thứ nhất".

"Bảo đan Chí Tôn trung cửu phẩm, Phiệt Thể Huyết Đan, làm thân thể võ giả cơ cực, ngưng tụ hồn phách, phá vỡ pháp thân của võ giả, dám hỏi Dịch đại sư, đan dược này có tổng cộng mấy loại phương pháp luyện chế, lại có mấy loại dược liệu, cái gì là chính, công hiệu là gì?"

Nghe thấy lời này, không ít người đều vui mừng mong đợi.

Phiệt Thể Huyết Đan!

Bảo đan trung cửu phẩm.

Đan dược này có thể nói là có hiệu quả dung hợp pháp thân và thân pháp rất mạnh đối với võ giả cảnh giới Chí Cao Đế Tôn tứ phẩm ngũ phẩm lục phẩm, cực kỳ hiếm có.

Rất nhiều võ giả đều biết đến đan dược này, nhưng không biết đan dược này luyện chế như thế nào.

Dịch Nhân Dữ nghe thấy lời này thì khẽ mỉm cười nói: "Phiệt Thể Huyết Đan, phiệt là van, khống chế thân xác, hồn phách, pháp thân của võ giả, dược liệu chính là..."

Lúc này hai vị đại sư ngồi luận đạo, ngươi đặt câu hỏi, ta trả lời, ta đặt câu hỏi, ngươi trả lời, rõ ràng mạch lạc.

Một ít đan sư nghiêm túc lắng nghe, thậm chí còn ghi chép lại.

Mà một số võ giả cũng tập trung nhìn.

Không chỉ là Dương Thư đại sư và Dịch Nhân Dữ đại sư, tám vị đan sư khác cũng đã bắt đầu thi đấu với nhau như nước chảy mây trôi.

Dù chưa dùng đến võ, nhưng điều này còn khiến người ta hấp dẫn hơn là dùng võ.

Trận tỷ thí đầu, hai bên hỏi nhau một trăm câu để kiểm tra đối phương.

Điểm tối đa là một trăm điểm, trả lời sai sẽ bị trừ một điểm.

Mà giờ phút này, Dương Thư đại sư và Dịch Nhân Dữ đại sư mỗi người ra mười câu, cả hai đều có thể trả lời được.

Nhưng mà...

Bốn vị đại sư Cố Hải Uyên, Lý Kỳ, Ngụy Lạc, Mông Diêu đối mặt với bốn người Phạm Già, Liễu Văn Ngạn, Phạm Bách, Tập Vân Bình của nhà họ Phạm, lại rơi vào thế yếu.

Nhà họ Cố bị trừ mười lăm điểm.

Nhà họ Phạm chỉ bị trừ bảy điểm.

Cứ hỏi như vậy, đến khi hỏi xong một trăm câu, nhà họ Cố rất có thể sẽ thụt lùi.

Cố Minh Thành thấy một màn này, sắc mặt khẽ biến đổi.

"Đại ca..."

Cố Minh Khải cũng nhìn ra không đúng, nói: "Theo lý mà nói, bốn vị đan sư này của nhà họ Phạm phải tương đối với mấy người Hải Uyên đại sư, nhưng những câu hỏi hôm nay đều rất xảo quyệt..."

"Nhà họ Phạm đã có chuẩn bị từ trước".

Cố Minh Thành liền nói: "Tình thế không quá hay..."

Nếu cứ tiếp tục như thế nữa, nhà họ Cố sẽ thua trận đầu.

Cứ như vậy, trận thứ hai là tỷ thí luyện đan, cho dù nhà họ Cố đánh ngang tay, hai trận kết hợp, nhà họ Cố vẫn thua.

Trận thứ hai muốn thắng nhà họ Phạm là rất khó!

Đây cũng không phải là chuyện tốt.

Nhà họ Phạm bên kia.

Lúc này Thiên Thế Kiệt đang ngồi chung với Phạm Minh Triệt, Phạm Minh Triệt cười nói: "Lần này làm phiền thiếu tộc trưởng rồi".

"Khách khí".

Thiên Thế Kiệt lại khoát tay một cái nói: "Nhà họ Cố đúng là dám thi, nhưng nếu bọn họ đã dám thi, vậy thì phải để cho bọn họ thua hoàn toàn".

Phạm Minh Triệt cười ha ha một tiếng, vô cùng vui vẻ.

Lần này tỷ thí, sao nhà họ Phạm có thể không có chút đề phòng nào chứ?

Đúng là mấy vị đan sư của nhà họ Cố ngang bằng với mấy vị đan sư của nhà họ Phạm, tỷ thì khó mà nói được thắng thua.

Nhưng nhà họ Phạm đã có chuẩn bị, căn bản không sợ.

Sự chuẩn bị này chính là bên trong nhà họ Thiên có đan sư mạnh hơn âm thầm chỉ bảo, khiến mấy vị đan sư nhà họ Phạm được tăng lên không nhỏ.

Mà giờ phút này, chỗ ngồi xem cuộc chiến.

Tần Ninh thản nhiên cầm chén ly trà, xem tỷ thí.

Trần Nhất Mặc nhìn vào trong sân, lại nói: "Sư phụ, không đúng, sao con cảm thấy mấy câu hỏi mà đan sư nhà họ Phạm đặt ra lại có một số câu tương tự với nội dung người ghi lại trong Đan Điển vậy..."

Tần Ninh thấy một màn này, khẽ mỉm cười nói: "Có lẽ thế..."

"Xem ra nhà họ Cố chắc chắn sẽ phải thua", Trần Nhất Mặc tiếp tục nói: "Những câu hỏi mà mấy lão già nhà họ Phạm đặt ra đúng là không đơn giản".

Tần Ninh nhìn về phía trong sân, hơi nheo mắt lại.

Thú vị!

Lúc này, nhà họ Cố đã bị trừ hai mươi điểm, nhà họ Phạm bị trừ chín điểm.

Chênh lệch đang kéo dài.

Cố Minh Thành nóng nảy.

Sau đó Cố Minh Thành nhìn về phía Trần Nhất Mặc cách đó không xa.

Nếu như hắn ta ra tay thì sao?

Có được không?

Bốn vị đại sư có vẻ rất tôn kính hắn ta, đan thuật của người này phải rất cao!

Nhưng hắn ta có đồng ý không?

Cố Minh Thành âm thầm nóng nảy.

Lúc này trên sân đấu, một giọng nói đột nhiên vang lên.

"Tạm ngừng!"

Mọi người nhìn thấy người mở miệng chính là Lý Kỳ đại sư của nhà họ Cố!

Lý Kỳ đại sư đứng dậy, nhìn bốn phía nói: "Lão phu đột nhiên cảm thân thể khó chịu, không có cách nào tham gia tỷ thí đặt câu hỏi nữa".

Nghe thấy lời này, đan sư Phạm Bách của nhà họ Phạm phía đối diện cười lạnh nói: "Lý Kỳ, quả nhiên đan thuật của ngươi không có tiến bộ gì, không sánh bằng liền rút lui? Vậy nhà họ Cố ngươi sẽ thua thảm hại hơn".

Nghe thấy Phạm Bách chế giễu, Lý Kỳ không đổi sắc mặt, nói: "Ta rút lui, đương nhiên nhà họ Cố có thể bổ sung đan sư".

Vừa nói xong, Lý Kỳ đi tới chỗ ngồi của đám người nhà họ Cố, đi thẳng tới trước mặt Trần Nhất Mặc và Tần Ninh.

"Trần công tử!"

Lý Kỳ cung kính nói: "Lúc trước có điều lỗ mãng là tại hạ không đúng, lúc này xin Trần công tử hãy ra tay".

Trần Nhất Mặc nghe thấy lời này, tuy bên ngoài tỏ ra dửng dưng, nhưng trong lòng lại vô cùng mong đợi.

Cơ hội thật tốt để thể hiện trước mặt mọi người!

Đám người thấy một màn này đều sửng sốt.

Trần công tử?

Ai?

Chưa thấy bao giờ!

Trẻ tuổi như thế, thật sự tinh thông đan thuật?

Lý Kỳ tiếp tục nói: "Trần công tử, làm phiền!"

Trần Nhất Mặc không nói gì.

Mà vào lúc này, Cố Minh Thành đi tới trước mặt Trần Nhất Mặc, cũng cười nói: "Lúc trước hai vị giúp nhà họ Cố ta, hôm nay lại mời Trần công tử ra tay, Trần công tử có yêu cầu gì cứ nói đừng ngại!"

Chỉ chờ những lời này!

Trần Nhất Mặc cười một tiếng, nói: "Ta ra tay cũng được, nhưng mà có yêu cầu các ngươi phải đồng ý!"

"Nói!"

"Ta giúp các ngươi thắng được dược sơn, nhưng hai người chúng ta cũng muốn vào dược sơn xem một chút, nếu như thấy được dược liệu hợp ý, chúng ta muốn, ngươi có chịu không?"

Trần Nhất Mặc không nhanh không chậm nói.

Cố Minh Thành nghe thấy lời này liền nói ngay: "Có thể!"

Trần Nhất Mặc chậm rãi đặt chén xuống, đi vào bên trong võ trường.

"Nếu đã thế, ta sẽ thể hiện một ít tài năng vậy!"

Giờ phút này, nhìn Trần Nhất Mặc vô cùng tự tin, vô cùng dửng dưng.

Vạn người theo dõi!

Xuất hiện lúc lâm nguy!

Loại cảm giác này quá tốt!

Trần Nhất Mặc muốn hoan hô, nhưng điều này lại không phù hợp với khí chất cao nhân.

Tần Ninh ngồi tại chỗ, không nói một lời.

Cố Thanh Nhan đi tới bên cạnh Tần Ninh, khẩn trương nói: "Trần công tử... Được không?"

Tần Ninh híp mắt một cái, chỉ cười không lên tiếng.

Lúc này, Trần Nhất Mặc đi lên trên lôi đài trong võ trường, nhìn bốn phía.

Lý Kỳ đứng ở dưới lôi đài, nhìn chằm chằm Trần Nhất Mặc.

Đan thuật của Trần Nhất Mặc vô cùng thâm hậu, chắc chắn sẽ không có vấn đề gì.

Không biết có chuyện gì mà cảm giác dường như mấy vị đan sư nhà họ Phạm tiến bộ rất lớn, rất kỳ quái.

Lúc này Trần Nhất Mặc đứng ở trên lôi đài, Dương Thư đại sư và Dịch Nhân Dữ đại sư kia cũng đưa mắt nhìn về phía Trần Nhất Mặc, vô cùng tò mò.

Một người trẻ tuổi như vậy từ đâu tới?

Trần Nhất Mặc lại nhìn về phía mọi người, cuối cùng ánh mắt rơi vào trên người Dịch Nhân Dữ, Cố Hải Uyên, Ngụy Lạc, Mông Diêu, đứng chắp tay, lạnh nhạt nói: "Bốn vị, lui ra đi!"

Hắn vừa dứt lời, xung quanh yên tĩnh như chết.
Chương 2608: Tới lượt ta hỏi

Bốn vị đều lui ra?

Trần Nhất Mặc định làm gì?

Để cho bốn vị đại sư đều lui ra, một mình tỷ thí với năm vị đại sư của nhà họ Phạm ư?

Chuyện này...

Phải biết rằng lần này ngoại trừ nhà họ Cố ra mặt thì còn có cả Dịch Nhân Dữ đại sư của nhà họ La, vậy mà lại để cho bọn họ tất cả đều lui ra ngoài?

Thanh niên này cũng quá kiêu ngạo rồi!

Lúc này Dịch Nhân Dữ chỉ bèn đứng lên với sắc mặt không được tốt cho lắm.

Ở nhà họ La, ông ta cũng thuộc dạng quyền cao chức trọng, lần này nếu không phải trưởng tộc tự mình ra mặt sai đến giúp nhà họ Cố thì Dịch Nhân Dữ đã không thèm đến rồi.

Nhưng mà bây giờ bên trong nhà họ Cố lại từ đâu xuất hiện một người trẻ tuổi, lại có vẻ như là sẽ một mình một người chiến đấu cùng với năm vị đan sư của nhà họ Phạm.

Đây rõ ràng là hoàn toàn chẳng thèm để ông ta vào mắt!

"Cậu bạn nhỏ, thế là có ý gì?", Dịch Nhân Dữ cũng không thèm hờn giận mà hỏi thẳng: "Chẳng lẽ ngươi có thể chiến thắng năm vị đan sư của nhà họ Phạm hay sao?"

Trần Nhất Mặc nhìn về phía Dịch Nhân Dữ, cười đáp: "Ta biết đan thuật của ngươi không tồi, đan sư Chí Tôn trung cửu phẩm, ngươi tỷ thí với Dương Thư chính là kẻ tám lạng người nửa cân, hắn ta không làm gì được ngươi, mà ngươi cũng chẳng làm gì được hắn ta cả, hai người tiếp tục tỷ thí cũng chẳng có nghĩa lý gì!"

"Nếu nhà họ Cố đã mời ta, vậy thì ta sẽ ra mặt, không cần các người".

Cùng lúc đó, Dịch Nhân Dữ cũng đứng dậy, vung tay áo quát: "Nhà họ Cố làm như vậy là có ý gì?"

"Lão phu được mời đến đây, sao có thể bị một thằng nhóc làm nhục như thế được?"

Lúc này đây không chỉ mỗi Dịch Nhân Dữ mang sắc mặt nhục nhã, mà thiếu trưởng tộc của nhà họ La, La Phàm cũng khó chịu đứng dậy.

La Phàm nhìn về phía trưởng tộc Cố Minh Thành, nói thẳng: "Trưởng tộc Cố, ngươi có ý gì đây?"

Cố Minh Thành bỗng chốc thấy hơi xấu hổ, nói: "Ta... Chuyện này..."

Mà trên lôi đài ngay lúc này, Trần Nhất Mặc khoanh tay mà đứng, thản nhiên tiếp lời: "Nhà họ Cố mời ngươi đến giúp bọn họ thắng trận, nếu ngươi làm không được thì cứ lui xuống đi, ta có thể giúp nhà họ Cố đánh thắng nhà họ Phạm, không cần các người, các người ở lại đây cũng chỉ làm tăng thêm phiền toái mà thôi!"

Nghe vậy, Dịch Nhân Dữ đại sư hoàn toàn nổi giận.

"Hừ!"

Dịch Nhân trực tiếp vung tay áo, quát lớn: "Nhà họ Cố cũng hay lo nghĩ thật đó, nếu đã chuẩn bị như thế này thì còn mời ta đến đây làm gì?"

"Cố tình làm nhục đấy à? Lão phu cũng muốn nhìn xem, vị công tử Trần này rốt cuộc là có tài cán gì!"

"Thế thì ngươi nhìn cho rõ đây", Trần Nhất Mặc vẫn không mặn không nhạt như cũ: "Đan thuật tầm thường, kiến thức tầm thường, thế mà tính tình còn rất lớn, cho ông xuống dưới nghỉ ngơi mà ông còn không biết cảm kích".

"Ngươi..."

Dịch Nhân Dữ ngừng lại giữa chừng, hừ một tiếng rồi bỗng dưng xoay người đi xuống lôi đài.

Mà thiếu trưởng tộc La Phàm lúc này sắc mặt cũng không được đẹp lắm.

Còn bên phía đối diện, vị trí của nhà họ Phạm.

Hai người Phạm Minh Triệt cùng Thiên Thế Kiệt chỉ nhìn nhau cười.

"Nhà họ Cố này thật là làm ta cười chết...", Thiên Thế Kiệt cười to nói: "Mắt thấy sắp sửa thua, đây là tức giận rồi sao?"

Trần Nhất Mặc cách võ trường nhìn về phía Thiên Thế Kiệt đang lớn tiếng cười, chậm rãi nói: "Ai bảo với ngươi là sắp thua? Bản công tử lên đài, nhà họ Cố tuyệt đối không có khả năng đánh thua".

Khoảnh khắc này, vài vị đan sư nhà họ Cố đều lui ra.

Mà năm người Dương Thư, Phạm Già, Liễu Văn Ngạn, Phạm Bách, Tập Vân Bình đứng thẳng trên lôi đài, đều nhìn về phía Trần Nhất Mặc.

Người thanh niên này quá cuồng vọng rồi.

Trần Nhất Mặc lúc này mới nhìn về phía năm người bọn họ, thản nhiên nói: "Nếu ta hỏi các người trước thì lại có vẻ như là lấy lớn ép nhỏ, các người hỏi trước đi!"

"Nếu như có câu nào mà ta không đáp được, vậy thì coi như nhà họ Cố thua trận!"

Câu này vừa nói xong, toàn bộ mọi người đều ồ lên.

Người này rốt cuộc là cực kỳ tự tin hay là đầu óc có vấn đề đây?

Năm vị đại sư, về phương diện tinh thông đan thuật nhất định là không giống nhau, ai có thể chắc chắn sẽ không có vấn đề gì, đều có thể đáp trả cơ chứ?

"Cuồng vọng vô tri".

Đại sư Tập Vân Bình của nhà họ Phạm bước ra, nói thẳng: "Thế thì ta muốn hỏi ngươi, quả Tử Yên, quả Tử Hồn và quả Tử Huyền, ba loại này, ngươi có thể liệt kê ra công dụng, hơn nữa toàn bộ hiệu quả mà cả ba ứng dụng được trong các loại đan dược hay không?"

Lúc này Trần Nhất Mặc đang khoanh tay mà đứng, nghe thấy câu đó bèn không biết nói gì hơn: "Không thể hỏi câu nào khó hơn à?"

Sau đó Trần Nhất Mặc nói tiếp: "Quả Tử Yên có tổng cộng mười ba công dụng. Thứ nhất, luyện chế Tử Huyết Linh Hồn Đan, thứ hai, luyện chế..."

"Quả Tử Hồn có tổng cộng hai mươi mốt công dụng..."

"Quả Tử Huyền tổng cộng chín công dụng..."

"Hơn nữa ba loại quả này, không thể cùng nhau dùng chung cho một loại đan dược, nếu không võ giả sẽ chết bất đắc kỳ tử".

Trần Nhất Mặc vừa trả lời xong liền khoát tay nói: "Vấn đề tiếp theo!"

Lúc này đây tất cả mọi người đều sửng sốt, mà năm vị đại sư nhà họ Phạm càng nhướng mày không thôi.

Người thanh niên này, thoạt nhìn có vẻ cũng không phải là đồ vô tích sự.

"Ta hỏi ngươi... Công dụng của bảo đan Chí Tôn cửu phẩm, Thiên Khuyết Uẩn Linh Đan là gì, cùng với trong lúc luyện chế..."

"Tới ta hỏi..."

"Tới lượt ta!"

Giờ đây, bốn người Phạm Già, Liễu Văn Ngạn, Phạm Bách, Tập Vân Bình đều đã thay nhau ra trận.

Mà Trần Nhất Mặc vẫn luôn đối đáp trôi chảy.

Bên trong võ trường, trên lôi đài, Trần Nhất Mặc lấy một địch bốn, đối đáp trôi chảy, làm cho bốn vị đan sư trong lúc nhất thời nghĩ hết nước cũng không biết nên hỏi cái gì mới được.

"Đại sư Dương Thư đúng không?" Trần Nhất Mặc nhìn về phía Dương Thư, người từ nãy đến giờ vẫn luôn không mở miệng, cười nói: "Ngươi không hỏi gì sao?"

Dương Thư giờ phút này mới bước chậm ra phía ngoài, mà bốn vị đại sư Phạm Già kia có vẻ như đã ăn mệt.

Thậm chí câu trả lời của Trần Nhất Mặc còn làm cho bọn họ nhịn không được mà trầm tư, có rất nhiều chỗ kiến thức độc đáo, khiến người khác ngạc nhiên vô cùng.

"Được thôi!"

Dương Thư nhìn về phía Trần Nhất Mặc, đã không còn chút xíu tâm lý khinh thường nào.

Trong khoảng thời gian ngắn, Dương Thư nhìn Trần Nhất Mặc, một hơi hỏi liền bảy câu hỏi.

Trần Nhất Mặc nghe xong, không khỏi lắc đầu nói: "Đan sư Chí Tôn trung cửu phẩm rốt cuộc cũng chỉ đến thế mà thôi, ta đáp ngươi từng câu một!"

Lại qua một phen đối đáp trôi chảy, thần sắc của Dương Thư dần dần rung động, cả người đều mang theo cảm giác suy sút.

Có vẻ như chỉ cần liên quan tới đan dược, Trần Nhất Mặc đều sẽ hạ bút thành văn, điều này thật sự không thể tưởng tượng.

"Nếu ta nhớ không lầm, nhà họ Phạm hỏi nhà họ Cố một trăm câu, hết rồi sao?"

Trần Nhất Mặc vừa dứt lời, nhìn về phía năm người cười nói: "Nhà họ Phạm, hai mươi câu hỏi không đáp được, trừ hai mươi điểm, còn lại tám mươi!"

"Vậy tiếp theo, tới lượt ta hỏi!"

Trần Nhất Mặc thuận miệng nó: "Vừa rồi, đan sư của nhà họ Cố tổng cộng đã hỏi ba mươi chín câu, nhà họ Phạm không trả lời được chín câu, trừ chín điểm".

"Thế thì sáu mươi mốt câu kế tiếp, ta hỏi từng câu một thì mệt mỏi lắm".

Trần Nhất Mặc vung tay lên, nói: "Giấy bút!"

Đại sư Lý Kỳ lúc này vội vàng đưa ra giấy và bút mực.

Trần Nhất Mặc vung tay, bắt đầu viết.

"Câu thứ nhất, toàn bộ công dụng của bảo đan Chí Tôn cửu phẩm, Dạ Hồn Đan, cùng với cách thức luyện chế và thủ pháp xử lý dược liệu!"

"Câu thứ hai..."

"Câu thứ ba..."

Trần Nhất Mặc vừa nói vừa chuyển động tay, sáu mươi mốt câu, nháy mắt đã xuất hiện trên giấy.

Ngay sau đó hắn ta giơ tay lên, lạnh nhạt nói: "Sáu mươi mốt câu này, năm người các ngươi nếu như có thể trả lời một câu thì coi như là nhà họ Cố thua!"

Câu này vừa nói ra, toàn bộ hội trường ồ lên.

Sáu mươi mốt câu, nhà họ Phạm chỉ cần trả lời không được mười hai câu là đã thua rồi.

Thế nhưng Trần Nhất Mặc lại tự tin đến mức, chỉ cần nhà họ Phạm trả lời được một câu thì tính nhà họ Cố thua.

Người này, có bản lĩnh, nhưng mà cũng kiêu căng thật sự!

Lúc này, đại sư Dương Thư dẫn đầu năm người nhìn kĩ từng câu hỏi một, thần sắc còn mang theo vài phần ngạc nhiên.

"Cái này..."

Đại sư Phạm Già nhìn mấy câu hỏi trong đó, đáp án trong đầu tưởng chừng như là rất sinh động, nhưng cẩn thận suy nghĩ một chút lại dường như có sự thiếu hụt lớn vô cùng.

Đây rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy?
Chương 2609: Đỉnh tới

"Bắt đầu đi".

Lúc này Trần Nhất Mặc lại thản nhiên nói: "Tất cả các người đều có quyền trả lời, nếu trả lời sai ta sẽ chỉ ra, cho các người tâm phục khẩu phục".

Khoảnh khắc đó năm vị đại sư gần như bị hơi thở của Trần Nhất Mặc nghiền ép.

"Để ta trả lời!"

Kết quả là từng vị đại sư bắt đầu nêu đáp án.

"Sai! Trừ cái đó ra thì còn có thể dùng để luyện chế Tăng Nguyên Bảo Đan!"

"Sai! Chữa trị thân thể hay là xương cốt, chọn một trong hai, không thể cùng tồn tại!"

"Sai..."

Sau đó tất cả những thứ mà mọi người có thể nghe thấy từ miệng Trần Nhất Mặc đều là một chữ sai, hơn nữa còn giải đáp từng câu một cho cả năm vị đại sư.

Mà tất cả mọi người đều ngóng chờ năm vị đại sư đó phản bác, nhưng là cả năm người của nhà họ Phạm đều từng người một lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ.

Đó thật sự là đáp án đúng à?

Đây quả thật rất giống như cảnh tượng bên trong trường học, giáo viên đưa ra câu hỏi, học sinh sau khi suy nghĩ đủ đường mới dám trả lời, rồi lại bị giáo viên giải thích rõ ràng, sẵn tiện giáo dục một phen!

Mọi người nhìn thấy cảnh này đều đã bị chấn động.

Mà giờ đây năm vị đại sư Dịch Nhân Dữ, Cố Hải Uyên, Lý Kỳ, Nguỵ Lạc và Mông Diêu đứng bên rìa lôi đài cũng đang âm thầm suy tư.

Hai đại sư Lý Kỳ cùng với Nguỵ Lạc thậm chí còn lấy ngọc giản ra bắt đầu ghi hình lại.

Một lúc lâu sau, giọng nói trên lôi đài cuối cùng cũng ngừng vang.

Trần Nhất Mặc hiện giờ đang đứng chắp tay nhìn về phía năm người trước mặt.

"Sáu mươi mốt câu, không trả lời đúng câu nào!"

"Trừ sáu mươi mốt điểm, cộng với chín điểm bị trừ lúc trước, nhà họ Phạm các người cuối cùng chỉ còn có ba mươi điểm, mà nhà họ Cố là tám mươi, cửa đầu tiên này nhà họ Cố thắng rồi có phải hay không?"

Trần Nhất Mặc chỉ nói một câu không nặng không nhẹ, lại khiến cho người ta cảm thấy giống như là lời tuyên bố kiêu căng phách lối nhất của một kẻ thắng trận.

Nhưng mà hết lần này tới lần khác, đám người Phạm Minh Triệt, Thiên Thế Kiệt bên phía nhà họ Phạm lại không lên tiếng phản bác.

Ngay cả đại sư Dương Thư lúc này còn không đáp trả được câu nào, bọn họ còn có thể nói gì nữa đây?

Cùng lúc đó, phía bên cạnh lôi đài, đại sư Dịch Nhân Dữ nhìn về phía Trần Nhất Mặc bằng một ánh mắt rực lửa, chắp tay nói: "Lão phu cả đời đều chìm đắm trong đan đạo, sáu mươi mốt câu hỏi của Trần công tử hôm nay khiến cho lão phu có cảm giác như vừa mới mở ra cách cửa của đan thuật ở một tầm cao mới, nghĩ kỹ lại đúng là cảm thấy chính mình như đang giấu giếm sự vô dụng trên chức vị đan sư Chí Tôn này!"

"Trần công tử, xin hãy nhận của lão phu một lạy!"

Lúc này đây, đại sư Dịch Nhân Dữ trông như là đã chịu kích thích rất lớn, xoay người về phía Trần Nhất Mặc, cúi đầu bái lạy.

Bốn vị đại sư Cố Hải Uyên cũng tranh nhau thi lễ.

Trên đường đến đây bọn họ cũng đã được nhìn thấy sự hiểu biết của Trần Nhất Mặc đối với đan thuật, mà có thêm trận biện luận vừa rồi càng khiến họ cảm nhận được khả năng sâu không lường được cửa hắn ta.

Một đời đại sư!

Cùng lắm cũng chỉ đến thế mà thôi.

Trong toàn bộ Thiên La Vực, có lẽ chỉ có hai vị kia mới có thể ngồi chung mâm nói chuyện phiếm với hắn ta mà thôi!

Trần Nhất Mặc khẽ vẫy tay, lạnh nhạt đáp: "Mười người các ngươi trong mắt ta, cái gọi là luận đạo, quả thật nực cười vô cùng. Trên con đường đan thuật, ta cũng không dám nói bản thân biết hết tất cả, cũng như võ đạo bình thường, đan đạo cũng không có hạn cuối..."

Giây phút ấy cả năm vị đại sư đều thay nhau gật đầu.

Một khắc trước, những lời mà Trần Nhất Mặc nói bị coi là cuồng vọng.

Nhưng mà hiện tại, Trần Nhất Mặc nói toàn là sự thật!

So với hắn ta, năm người bọn họ có tính là cái gì đâu?

Mà Trần Nhất Mặc cũng đang cười thầm trong lòng.

Hắn ta đã cảm nhận được khung cảnh được ngàn người chú ý.

Tuy rằng trong số những người này, có rất nhiều người không biết vừa nãy hắn ta đã cùng năm vị đại sư luận đạo cơ bản, nhưng mà nếu năm vị kia đã bị Trần Nhất Mặc thuyết phục thì đám đông đương nhiên cũng sẽ hiểu rằng đan thuật của hắn ta mạnh vô cùng.

Như vậy là đủ rồi!

Huênh hoang trước mặt người khác! Cảm giác này, một chữ thôi, sướng!

"Vòng tỷ thí thứ hai có thể bắt đầu được rồi đó!"

Lúc này Trần Nhất Mặc mới vung tay nói: "Năm vị, các người cứ chọn loại đan dược sở trường của mình rồi đến so với ta!"

Nghe xong câu đó, năm người nhóm đại sư Dương Thư đều hoang mang nhìn nhau.

Luận đạo, Trần Nhất Mặc rất mạnh, nhưng không có nghĩa là hắn ta luyện đan cũng lợi hại như vậy.

Nhưng nhìn thái độ của người này, có vẻ như hoàn toàn không để bọn họ vào mắt.

Lẽ nào hắn ta thật sự có thực lực đến thế sao?

Đại sư Dương Thư bước ra, chậm rãi nói: "Luyện đan cần thời gian rất lâu, một mình ngươi tỷ thí cùng với năm người bọn ta sẽ phải hao tổn tâm trí, chỉ sợ bọn ta thắng cũng không vẻ vang gì..."

"Đại sư Dương Thư đúng không?", Trần Nhất Mặc nhìn về phía ông ta, thản nhiên nói: "Đừng có đùa, ta đã ra tay thì một mình luyện chế năm loại đan dược cùng lúc cũng đều không thành vấn đề".

"Năm người các người, cứ tự nhiên ra chiêu, Trần Nhất Mặc ta đều sẽ tiếp từng cái một".

Tiếp từng cái một?

Thật sự tiếp nổi sao?

Lúc này đây vẻ mặt của năm vị đại sư đều do dự không yên.

Phạm Minh Triệt nói thẳng: "Năm vị đại sư, nếu Trần đại sư đây đã nói như vậy thì năm vị cũng chớ có do dự nữa, có thua cũng không thể oán trách người khác được!"

Trận tỷ thí đầu tiên, nhà họ Phạm thua thảm, năm vị đại sư bị hỏi tới á khẩu không trả lời được thì cũng thôi đi, hơn nữa còn bị Trần Nhất Mặc thuyết phục.

Phạm Minh Triệt có muốn lên tiếng phản bác cũng không biết phải nói gì.

Nhưng mà lần này, nhà họ Phạm có lẽ còn có cơ hội thắng!

Năm vị đan sư còn đang do dự nghe vậy bèn lấy đan đỉnh của chính mình ra, bắt đầu chuẩn bị.

Trần Nhất Mặc nhìn động tác của năm người bọn họ, bàn tay khẽ vung, cất giọng nói: "Đỉnh tới!"

Chỉ là hô to một tiếng, cũng không có ai đáp lại.

Mọi người sửng sốt.

Vẻ mặt của Trần Nhất Mặc cũng không chút thay đổi, xoay người thoáng nhìn về phía của Tần Ninh, truyền âm nói: "Sư tôn..."

Lúc này Tần Ninh mới đặt chén trà xuống, liếc mắt nhìn hắn ta một cái sau đó khẽ vung tay lên, một viên đan đỉnh bay ra rồi rơi xuống trước người Trần Nhất Mặc.

Khi ấy hắn ta mới mừng rỡ truyền âm nói: "Haha, cảm tạ sư tôn".

Trần Nhất Mặc đứng trước mọi người, nhìn về phía đan đỉnh.

Long Hoàng Hứa Nguyên Đỉnh!

Bảo khí đan đỉnh đứng đầu Chí Tôn cửu phẩm.

"Năm vị đại sư, từng người nêu tên loại đan dược mà mình muốn tỷ thí đi!", Trần Nhất Mặc vẫn nói chuyện bằng giọng lạnh nhạt như cũ: "Một đấu năm, thắng rồi cũng đừng có nói là ta chèn ép các ngươi".

Giờ phút này trong lòng của năm vị đại sư kia cũng không hề nắm chắc, nhưng vẫn ôm hy vọng như trước, lỡ như Trần Nhất Mặc chỉ được cái nói mồm hay thôi thì sao?

"Đan dược trung cửu phẩm, Huyền Huyết Ngưng Thần Đan!"

"Đan dược hạ cửu phẩm, Bách Thánh Hối Thể Đan!"

"Đan dược hạ cửu phẩm, bảo đan Chí Tôn Hồi Nguyên!"

"Đan dược hạ cửu phẩm, Cửu Linh Chuyển Tâm Đan!"

"Đan dược hạ cửu phẩm, Tam Cực Pháp Thể Đan!"

Lúc này đây, năm người Dương Thư, Phạm Già, Liễu Văn Ngạn, Phạm Bách và Tập Vân Bình đều thay nhau báo ra tên loại đan dược mà bản thân muốn tỷ thí luyện chế.

Trần Nhất Mặc nghe vậy, một tay vung bút, viết xuống những dược liệu mà chính mình cần rồi giao cho năm vị đại sư của nhà họ Cố bên cạnh, nói: "Mau đi chuẩn bị dược liệu!"

Tỷ thí đan thuật không gì khác ngoài luận đạo, thuận tiện luyện chế đan dược hàng thật giá thật.

Luận đạo là đàm luận về lý thuyết của đan thuật, mà luyện đan chính là vận dụng chúng vào thực tế.

Bảo đan Chí Tôn cửu phẩm, cho dù là đan sư Chí Tôn cửu phẩm, ít thì ba đến năm ngày, nhiều thì phải mười ngày nửa tháng cũng có khả năng.

Hiện giờ Trần Nhất Mặc đang viết ra từng loại từng loại dược liệu cho năm vị đan sư của nhà họ Cố đi chuẩn bị, lại nhìn về phía lôi đài nơi năm tên đại sư kia đang tranh nhau làm việc, cười nhạt một tiếng.

"Tiểu thư Thanh Nhan!"

Trần Nhất Mặc xoay người nhìn về phía nhà họ Cố, cười đáp: "Có thể giúp ta chuẩn bị chút trà không?"

Cố Thanh Nhan nghe vậy thì sắc mặt ngơ ngẩn.

Nước trà?

Lấy nước trà làm gì?

Nhưng tuy là như vậy, cô ấy vẫn sai người đi chuẩn bị trà ngon rồi bưng đến lôi đài.

Trần Nhất Mặc hiện đang ngồi trên ghế, ung dung tự đắc nhìn năm vị đan sư bên cạnh bận bù đầu.

Một cảnh tượng như vậy, võ giả khắp xung quanh quả thật là không ai tưởng tượng được.

Người này lại muốn làm gì đây?
Chương 2610: Đừng vội

Thời gian từ từ trôi qua, dáng vẻ của Trần Nhất Mặc không hề có chút sốt ruột nào.

Rốt cuộc thì Cố Minh Thành cũng không nhịn được nữa, nói: “Trần công tử, thi đấu đã bắt đầu rồi, năm vị đại sư cũng đã bắt đầu, ngươi cũng mau mau bắt đầu đi thôi…”

Nghe được lời này, Trần Nhất Mặc cũng cười nói: “Đừng vội!”

Kết quả là, thời gian một ngày trôi qua.

Mọi người xung quanh đều kiên nhẫn chờ đợi, ai cũng biết, đan dược có đẳng cấp cao, không có khả năng luyện chế được nhanh như vậy.

Mọi người đến xem náo nhiệt, nhưng cũng vô cùng có kiên nhẫn.

Chỉ chớp mắt, thời gian bảy ngày đã trôi qua.

Trong thời gian bảy ngày này, Trần Nhất Mặc uống trà, ăn cơm, ngồi nhắm mắt nghỉ ngơi, căn bản là không hề có ý định ra tay.

Cảnh tượng này khiến cho mọi người đều không thể nào hiểu nổi.

Rốt cuộc thì trong đầu tên này đang nghĩ cái gì vậy?

Không phải là muốn đợi các vị đại sư luyện chế thành công xong rồi bản thân mới quyết định ra tay hay không chứ?

Hay là kẻ này chỉ có miệng lưỡi trơn tru, nhưng không biết luyện đan?

Thế nhưng quan sát biểu hiện lúc trước thì có vẻ như không phải như vậy!

Ngày thứ tám, đan đỉnh của năm vị đan sư đều xuất hiện dao động, đan, dường như đã được hình thành!

Trần Nhất Mặc thấy một màn như vậy thì mỉm cười nói: “Xem ra năm vị đại sư đã sắp hoàn thành, ta cũng có thể bắt đầu rồi”.

Nói xong, Trần Nhất Mặc lấy ra đỉnh Long Hoàng Hư Nguyên.

Sau đó bày ra dược liệu, cẩn thận rửa sạch.

Trần Nhất Mặc, cuối cùng cũng bắt đầu luyện đan!

Giờ phút này, mọi người mới hiểu được, Trần Nhất Mặc đang tính toán điều gì!

Hắn ta là đang chờ đến lúc các vị đại sư sắp thành công, mới bắt đầu.

Chẳng lẽ tên này muốn, ở giai đoạn cuối cùng, thi đấu thuật luyện đan sao?

Mấy vị đại sư tiêu tốn tám ngày, mà hắn ta chỉ cần thời gian không đến nửa ngày?

Có đúng hay không, chờ đợi thì sẽ biết!

Keng…

Đột nhiên, ở giữa sân, trong một đan đỉnh vang lên một tiếng keng.

Lúc này, trong đan đỉnh của đại sư Dương Thư bốc lên từng luồng sáng mờ, khí tức thẩm thấu vào trong tim gan từ trong đan đỉnh chậm rãi chảy ra, tản vào trong núi non.

“Huyền Huyết Ngưng Thần Đan! Bảo đan Chí Tôn trung cửu phẩm, có tác dụng ngưng tụ khí huyết, trấn an tinh thần đối với võ giả cảnh giới Chí Cao Đế Tôn tầng bốn, tầng năm, tầng sáu, phòng ngừa việc tẩu hoả nhập ma khi dung hợp pháp thân và thân thể đối với cường giả tầng ba…”

“Mùi hương của đan dược này… Thành công!”

“Thế nhưng không biết có thể luyện ra được mấy viên!”

“Điều quan trọng nhất không phải là số lượng mà là chất lượng có được không?”

Mọi người bàn tán xôn xao.

Mấy ngày nay, đại sư Dương Thư vẫn luôn không màng những chuyện khác, chuyên tâm luyện đan, thân là đan sư, đây là yếu tố cần thiết được rèn luyện hàng ngày.

Mãi đến lúc này, đan dược sắp ra lò, đại sư Dương Thư mới thở phào nhẹ nhõm.

Giờ phút này, đại sư Dương Thư chậm rãi đứng dậy, nhìn về phía trước nói: “Huyền Huyết Ngưng Thần Đan mà lão phu luyện chế, đã được hình thành!”

Nói xong, ở phía trên miệng đan đỉnh, những tia sáng được ngưng tụ, từng viên đan dược ào ào bay ra.

“Bốn viên!”

Có người đã nhìn thấy đan dược xuất hiện, tổng cộng có bốn viên, mỗi một viên đều tròn đầy, trong sáng không tỳ vết, lại còn có mùi hương của đan dược tản ra.

Nếu như ở đây không có cường giả Chí Cao Đế Tôn của nhà họ Phạm, nhà họ Cố, nhà họ La và nhà họ Thiên thì chắc hẳn sẽ có không ít người muốn ra tay cướp đoạt.

Đại sư Dương Thư chậm rãi nói: “Số lượng dược liệu được chuẩn bị cho mỗi đan sư, đều đủ để luyện chế ra một lò đan dược, số lượng đan dược được luyện ra nhiều hay ít chính là đại biểu cho năng lực mạnh yếu của đan sư!”

“Số dược liệu này, là được chuẩn bị cho mười viên Huyền Nguyệt Ngưng Thần Đan, nhưng với năng lực của lão phu thì chỉ có thể luyện chế ra bốn viên!”, giọng điệu của Dương Thư mang theo chút kiêu ngạo.

Tuy nói năng lực luyện đan của đan sư không chỉ thể hiện ở số lượng đan dược luyện ra, mà càng thể hiện nhiều hơn ở chất lượng đan dược, thế nhưng số lượng đan thành hình nhiều, cũng đã đủ để chứng minh thực lực bản thân.

Chuẩn bị dược liệu cho mười viên đan dược, mà luyện thành công được bốn viên, thành tựu này đã hơn hầu hết các đan sư khác.

Nói chung, với dược liệu cho mười viên đan dược, có thể ra lò được một viên thì đã là thành công rồi.

Ra lò được hai viên, ba viên, đã là cực kỳ hiếm thấy, càng miễn bàn đến bốn viên.

Mỗi một phẩm cấp đan sư, hệ thống đan thuật cũng không quá giống nhau, nhưng đối với đan sư Chí Tôn mà nói thì quả thực là như thế.

Bên phía đại sư Dương Thư, đan dược đã ra khỏi lô, được cất giữ bên trong hộp gấm, trong khi mọi người còn đang tán thưởng thì một mùi hương đan dược lại bay đến…

Giống như mùi hương của Huyền Huyết Ngưng Thần Đan, chỉ là khi ngửi kỹ lại mới thấy, mùi hương này làm cho ngươi ta có cảm giác bồng bềnh như đang trên chín tầng mây, lâng lâng khó tả, giống như là hồn phách bị câu đi.

Đây là đan dược gì?

Vị đại sư nào lại thành công rồi?

Ánh mắt mọi người đảo quanh, nhưng sau đó lại thấy mông lung.

Bốn vị đại sư Phạm Già, Liễu Văn Ngạn, Phạm Bách, Tập Vân Bình, cũng chưa có người nào thành công!

Thế nhưng giờ phút này, mùi hương đan dược càng ngày càng trở nên nồng đậm.

“Là Trần đại sư!”

Đột nhiên, một tiếng hét kinh hãi vang lên, mọi người ngạc nhiên, tất cả ánh mắt tập trung lại một chỗ.

Phía trước Trần Nhất Mặc, trong đan lô, sương khói mờ ảo bay lên, như có vô số vệt sáng được ngưng tụ lại, giống như hàm chứa cả ngàn núi vạn sông.

Tiên khí vô cùng!

Giờ phút này, đan dược ra khỏi lô.

Ùng ục!

Ùng ục!

Âm thanh thanh thuý nối tiếp nhau vang lên.

“Một viên… Hai viên… Ba viên…”

Mọi người đều không kìm lòng được mà nhìn về nơi đan dược bay ra kia, sắc mặt thay đổi.

“Mười viên!”

Cho đến cuối cùng, toàn bộ đan dược đã xuất hiện.

Mười viên đan dược, đều là Huyền Huyết Ngưng Thần Đan.

So với đại sư Dương Thư luyện chế, giống y như đúc.

Không!

Nhìn kỹ lại, đan dược mà Trần Nhất Mặc luyện chế ra có màu sắc và mùi hương cao hơn so với đại sư Dương Thư một bậc!

Không đúng!

Không phải là một bậc, chỉ cần xem xét vẻ ngoài, hình dáng sẽ thấy đan dược này không chỉ cao hơn một bậc.

Lúc này, Trần Nhất Mặc mở miệng nói: “Huyền Huyết Ngưng Thần Đan, thành công!”

Bàn tay hắn ta vung lên, mười viên đan dược rơi vào trong mười hộp gấm, đặt cùng một chỗ với bốn viên đan dược của đại sư Dương Thư.

Trần Nhất Mặc thản nhiên nói: “Đại sư Dương Thư, bản thân ngươi cũng có thể tự so sánh đan dược của ngươi và đan dược của ta, cái nào hiệu quả hơn, ta nghĩ là ngươi có thể tự mình kiểm chứng được!”

Giờ phút này, mọi người đều vô cùng kinh ngạc.

Vốn dĩ khi thi đấu, tất nhiên là sẽ có người chuyên môn phụ trách việc kiểm chứng hiệu quả của đan dược, thế nhưng Trần Nhất Mặc lại để cho Dương Thư tự mình kiểm chứng.

Lúc này, Dương Thư đã cực kỳ chấn động, ông ta nhìn về phía Trần Nhất Mặc, trong phút chốc không còn lời nào để nói.

Từng bước đi đến bên hộp gấm, đầu ngón tay ông ta chạm nhẹ vào Huyền Huyết Ngưng Thần Đan, một vài hạt phấn rơi xuống, ông ta đưa lên mũi ngửi ngửi rồi nhíu mày.

Thật lâu sau đó.

Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người.

Đại sư Dương Thư nhìn về phía Trần Nhất Mặc, thở dài, chắp tay nói: “Lão phu Dương Thư, tự nhận là đã đạt được đến trình độ bậc thầy trên con đường đan thuật, nhưng hôm nay mới biết, xét về lý luận, ta không bằng Trần công tử, xét về thuật luyện đan, lại càng cách xa Trần công tử cả vạn dặm, lão phu cảm thấy không sánh bằng, bắt đầu từ hôm nay sẽ trở về bế quan!”

Giờ phút này, Dương Thư xoay người rời đi, chân đạp vào hư không, bóng người rất nhanh đã biến mất không thấy đâu.

Lúc này, tất cả mọi người đều nhìn lên trên đấu trường.

Mơ hồ!

Dương Thư, thi đấu đan dược với Trần Nhất Mặc, tự mình nhận thua, sau đó bỏ chạy?

Điều này chứng tỏ sự chênh lệch kia rất lớn, lớn đến mức khiến người ta sang chấn tâm lý, mới có thể khiến cho một vị đan sư Chí Tôn trung cửu phẩm mặc kệ mặt mũi, trực tiếp nhận thua, cảm thấy mình không bằng người ta sao?

Chênh lệch, thực sự là lớn như vậy sao?

Mà lúc này, người nhà họ Thiên, nhà họ Phạm đã ngây ngẩn cả người.

Giờ phút này, Phạm Minh Triệt chỉ cảm thấy không thể tin được, ông ta trực tiếp đi lên đấu trường, lấy xuống một chút bột phấn ở đan dược mà hai người luyện chế ra, cho vào miệng nếm thử.

Đối với đan dược, võ giả cũng có năng lực phân biệt nhất định, đương nhiên, không thể cẩn thận tỉ mỉ như đan sư.

Không bao lâu sau, Phạm Minh Triệt chỉ cảm thấy Huyền Huyết Ngưng Thần Đan do đại sư Dương Thư luyện chế ra sau khi cho vào trong miệng làm cho người ta cảm thấy vui vẻ, thoải mái, như là đang đứng trên đỉnh núi cao, tâm hồn rộng mở, mang đến sự hưởng thụ cực lớn.

Thế nhưng sau khi bột phấn của đan dược mà Trần Nhất Mặc luyện chế ra tan trong miệng, Phạm Minh Triệt đột nhiên cảm nhận được, bản thân mình như đang đứng giữa bầu trời, chân đạp vào hư không, bay lượn về phía chân trời.

Đây đã không còn là sự hưởng thụ nữa!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom