-
Chương 2596-2600
Chương 2596: Thoát khỏi thế giới
Sau một đêm đàm đạo, hôm sau Tần Ninh lại tiếp tục ngưng tụ trận văn.
Lần này sắc mặt Tần Ninh càng khó coi hơn.
"Sao nữa thế ạ?"
"Trận văn lại thay đổi!"
Tần Ninh nhướng mày, nói: "Nếu cứ kiểu số trận văn ta tạo ra hôm nay qua ngày hôm sau bị hao mòn hơn một nửa thì có lẽ mười lăm năm đã chưa chắc dựng được vận chuyển trận đâu".
"Không còn cách nào khác sao ạ?"
Tần Ninh lắc đầu.
Trần Nhất Mặc đáp: "Không sao ạ, đệ tử ở đây bốn trăm năm rồi, đợi thêm mấy năm nữa cũng không sao".
"Nhưng còn sư tôn, các sư huynh và sư nương đều ở bên ngoài, không chắc họ có an toàn không nữa..."
Tần Ninh từ tốn bảo: "Thế lực của nhà họ Nguyên đúng là trải rộng đấy nhưng nếu vào Cửu Nguyên Vực nhiều lần sẽ khiến người trong Thượng Nguyên Thiên Vực cảnh giác. Hồi xưa vi sư cũng có mấy người quen biết trong Thượng Nguyên Thiên Vực, không cần lo lắng vấn đề an toàn của họ đâu".
Đoạn hắn nhìn cánh tay của Trần Nhất Mặc, nói: "Vi sư lo cho tay của ngươi hơn..."
"Hì, cái này thì càng không sao á, đã mấy trăm năm nên con cũng quen rồi, đợi thêm cũng không sao đâu".
Tần Ninh chậm rãi gật đầu.
Thế là từng ngày trôi qua, ngày nào hắn cũng tạo trận văn để dựng đại trận.
Thấp thoáng đã bảy năm trôi qua.
Tần Ninh vào Diêm Môn đã tám năm.
Bên ngoài thì đã tám trăm năm trôi qua.
Hôm nay, trong thế giới Diêm Môn.
Mặt trời gác núi, Trần Nhất Mặc tự mình xuống bếp làm một bàn ăn thịnh soạn.
Sau mấy năm được hai sư đồ cùng nhau vun đắp, ngoài sơn cốc đã có mấy căn nhà tinh tế, chòi nghỉ mát, hòn non bộ cỡ nhỏ, ao hồ. Tất cả đều có đủ.
"Sư tôn ơi, ăn cơm thôi!"
Trần Nhất Mặc hí hửng gọi.
Bảy năm qua, mỗi ngày hắn ta đều đi theo Tần Ninh như hình với bóng, thảo luận về đan đạo cả ngày lẫn đêm, suy nghĩ đã thoáng hơn và cười nhiều hơn trước.
Bốn con thú Cửu Anh, Đại Hoàng, Nhị Hoàng, Tam Hoàng cũng lăng xăng chạy tới.
Hai người bốn thú ngồi chung một bàn.
Trên bàn là mấy món thức ăn, còn có canh thịt các kiểu.
Trần Nhất Mặc cười nói: "Mời sư tôn đánh giá!"
Giờ phút này, bốn con thú Cửu Anh, Đại Hoàng, Nhị Hoàng, Tam Hoàng đồng loạt nhìn về phía Tần Ninh.
Hắn cầm đũa, gắp một miếng thịt lên ăn, nhai mấy cái rồi nuốt xuống. Một lát sau, khuôn mặt Tần Ninh bỗng hết xanh lại trắng, nhìn Trần Nhất Mặc, nói: "Ngươi thêm độc của cỏ Liệu Phế và cỏ Giới Hư làm gì thế hả. Hai loại cỏ này, cỏ Liệu Phế có mùi hăng, cỏ Giới Hư tuy đúng là trung hòa được vị của cỏ Liệu Phế nhưng võ giả ăn vào sẽ thấy sai sai đấy. Độc này dở quá..."
Bị chê, mặt Trần Nhất Mặc bắt đầu méo xệch.
"Sư tôn thử cái này đi ạ?"
Tần Ninh lại gắp một món lên, nhai mấy miếng rồi bình phẩm: "Món này được đấy. Kết hợp vị ngon của thịt gà Tuyết Lĩnh với món súp từ thịt Đại Lực Thiết Ngưu, hừm... Để xem mấy món khác thế nào..."
"Độc này ngon đấy, cực kỳ thơm ngon, tác dụng độc cũng khá cao".
Được Tần Ninh khen ngợi, Trần Nhất Mặc tức thì cười hớ hớ.
"Không ăn!"
Lúc này, Đại Hoàng đang ngồi bên cạnh bỗng ném đôi đũa đi, nói với vẻ không vui: "Bắt nạt chó thế này sao chơi!"
Mấy năm gần đây, hai thầy trò đổi trò xoành xoạch.
Ban đầu là bàn luận về đạo và đan đạo.
Bàn xong bắt tay vào việc ngay, ngày nào hai thầy trò cũng lôi đan đỉnh ra so tài luyện đan.
Sau đó chán quá, bắt đầu so tài luyện độc.
Hai thầy trò này luân phiên mỗi ngày là một bữa cơm cho đối phương thử độc... Không biết bản thân hai người này kháng độc thế nào nhưng còn bốn con thú bọn nó thì sắp chết tới nơi rồi.
Hễ tới giờ ăn là phải xem có độc hay không, ai chịu cho nổi?
Thế mà hai thầy trò này hả hê quá xá!
Trần Nhất Mặc phì cười: "Đại Hoàng à, đan sư cũng giống như thầy thuốc ở thế giới người phàm vậy, phải nắm cả linh đan cứu người lẫn độc đan hại người, nếu không thì khi gặp người bị trúng độc thì sao mà cứu được?"
"Các ngươi muốn đàm đạo thì kệ các ngươi chứ, lần sau để vài món không độc cho bọn ta được không? Suốt ngày cứ ăn độc, ta tưởng mình kháng độc luôn rồi này!"
Đại Hoàng tức tối nói: "Đan sư đúng là toàn lũ ác độc!"
"Ha ha..." Dưới ánh trăng, đình viện ngập tràn tiếng cười vui vẻ.
Vào lúc này, trong sơn cốc, một chùm sáng bỗng bay lên trời tại một nơi cách đó mấy trăm trượng.
Tần Ninh đứng bật dậy, nhìn về phía sơn cốc, nói lớn: "Đại trận đã hình thành!"
Bảy năm đằng đẵng, cuối cùng cũng thành công rồi! Trần Nhất Mặc cũng đứng dậy.
"Cuối cùng cũng ra ngoài được rồi!"
Trần Nhất Mặc lẩm bẩm: "Đại Hoàng, Nhị Hoàng, Tam Hoàng, các ngươi đi cùng ta nhé?"
"Đương nhiên rồi!"
Đại Hoàng reo lên: "Không có ba ca ca bọn ta, hai thầy trò các ngươi ra ngoài lỡ bị người ta làm thịt thì sao?"
"Đi thôi".
Lúc này Cửu Anh cũng giương cánh bay cao trong niềm vui sướng, nói: "Bị nhốt trong này những tám năm, cuối cùng cũng ra ngoài được rồi, lão tử ngột ngạt sắp chết đến nơi rồi đây".
Tần Ninh khẽ cười, lên tiếng: "Đúng vậy, cuối cùng cũng ra ngoài được rồi... Bắt đầu lật sổ nợ được rồi đây!"
Cái chết của cha mẹ! Đồ nhi bị bẻ tay!
Nợ gì nên đòi phải đòi bằng hết.
Trong tám năm qua, Tần Ninh cũng từ Đại Đế Tôn nhất phẩm đến tam phẩm. Sau bảy năm, hắn chỉ tăng bốn cấp bậc, đến thất phẩm.
Đại Đế Tôn thất phẩm.
Còn Chí Cao Đế Tôn thì Tần Ninh vẫn chưa tới cảnh giới đó.
Chỉ là thế giới bên ngoài thì đã tám trăm năm trôi qua, có lẽ bốn người Thời Thanh Trúc, Lý Nhàn Ngư, Diệp Nam Hiên, Lý Huyền Đạo đã đột phá cảnh giới Chí Tôn rồi, còn việc đã đến Cực Cảnh hay chưa thì khó nói.
"Đi thôi!"
Tần Ninh đi vào sơn cốc, tại đó, sáu quyển đan điển đang tỏa ra sáu đốm sáng tỏa ra sáu hướng, bên trong là hàng ngàn hàng vạn trận văn đủ sắc màu rực rỡ.
Cánh cổng cao ba trượng ở chính giữa chậm rãi chuyển động.
Trần Nhất Mặc đứng cạnh Tần Ninh, hắn ta đã thay một bộ trường sam màu tím nhạt, phong thái bất phàm, vẫn đeo lụa che giấu nửa gương mặt của mình.
Xem ra cái tật này vẫn chưa sửa được! Cơ mà nửa che nửa hở thế này lại khiến người đồ đệ này của hắn trông giống cao nhân xa vời hơn.
"Đi thôi!"
Tần Ninh tiến lên một bước, vô cùng tự tin với vận chuyển trận do mình tự tay lập ra.
Hai người đi vào, bốn con thú Cửu Anh, Đại Hoàng, Nhị Hoàng, Tam Hoàng cũng theo sau... Sáu bóng người dần biến mất khỏi thế giới Diêm Môn, không còn dấu vết gì nữa.
Vừa bước vào vận chuyển trận thì không gian chấn động dữ dội, hai người bốn thú chao đảo qua lại, lòng đầy bồn chồn, tim đập thình thịch.
"Cẩn thận chút, không gian nơi này không ổn định chút nào, đây cũng là lý do tại sao ta phải mất đến bảy năm mới dựng nó thành công".
Tần Ninh nghiêm túc nói: "Hơn nữa, địa điểm sau khi chúng ta ra ngoài chưa chắc đã nằm trong Cửu Nguyên Vực, thậm chí có thể không nằm trong Thượng Nguyên Thiên!"
Nghe vậy, Trần Nhất Mặc cũng nhìn về phía trước.
Tựa như chỉ trong chớp mắt, lại phảng phất qua một lúc thật lâu.
Bỗng nhiên, dường như đã đến cuối con đường, hai thầy trò nhìn nhau, bước ra.
Một khắc sau, ánh mặt trời chói chang làm hai người vô thức giơ tay lên che lại. Bốn con thú Cửu Anh, Đại Hoàng, Nhị Hoàng, Tam Hoàng cũng dáo dác nhìn xung quanh.
Ra ngoài rồi! Ra ngoài thật rồi!
Chương 2597: Chuyện nhỏ như con thỏ ấy mà
Lúc này, hai người bốn thú nhìn xung quanh. Nơi này là một dãy núi, những ngọn núi nối đuôi nhau như một nét vẽ nhọn hoắc được phác hoạ ra, kéo thẳng lên trời.
Tiếng ầm ầm vang lên khắp nơi.
Hai người bốn thú chưa kịp cảm nhận được gì thì lại một tiếng nổ khác thình lình truyền đến.
Trong chớp mắt, sáu bóng người đồng loạt tránh đi.
Nơi bọn họ vừa đứng bị đập ra một cái hố sâu trăm trượng, đất đá trong đó đều cháy đen.
Sáu người đều lộ vẻ thảng thốt.
Trần Nhất Mặc bàng hoàng hỏi: "Đây là đâu?"
Vừa đi ra đã suýt bị người ta giết, chuyện gì thế này?
Đang lúc hai người bốn thú hoảng hốt thì một loạt tiếng gió rít truyền đến từ cánh rừng đằng trước, vô số tảng đá khổng lồ với đường kính trăm trượng lũ lượt lao tới trong tiếng ầm ầm khủng khiếp.
Tần Ninh và Trần Nhất Mặc vội vàng lánh sang chỗ khác.
Cùng lúc đó, mười mấy bóng người chạy như bay tới đây.
Nhóm người kia có cả nam lẫn nữ, ai nấy đều mặc võ phục, có vẻ thuộc cùng một thế lực.
Hơn mười người kia cũng bất ngờ khi nhìn thấy Tần Ninh và Trần Nhất Mặc.
Đại trận sau lưng hai người họ đã biến mất, chỉ còn lại những ngọn núi báo hiệu đây là ngõ cụt. Khung cảnh ấy làm mười mấy người kia sa sầm nét mặt.
"Tiểu thư đi mau, bọn ta sẽ bọc hậu!"
Một người đàn ông trung niên lên tiếng.
"Lê thúc!"
Nghe thấy câu này, vẻ mặt một nữ tử mặc váy xanh trông khá hoạt bát trong đó càng khó coi hơn.
"Các ngươi sẽ không có ai chạy thoát hết!"
Giữa lúc đó, một tiếng hừ lạnh bất chợt vang lên.
Mấy chục người thình lình bước ra từ trong cánh rừng đằng sau, tất cả đều trang bị binh khí, mắt lom lom nhìn họ, đằng đằng sát khí, vây quanh mười mấy người kín kẽ.
Nhưng bọn chúng cũng bao vây cả hai người Tần Ninh và Trần Nhất Mặc.
Mấy chục người kia mặc một bộ khôi giáp võ phục màu đen đồng nhất, mấy người đi đầu tỏa ra khí thế mạnh mẽ.
Dẫn đầu là một người trung niên và một người thanh niên.
Người vừa lên tiếng là thanh niên kia.
Thanh niên nhìn lướt qua hơn mười người, dừng lại tại nữ tử váy xanh chốc lát rồi mỉm cười, lên tiếng: "Cố Thanh Nhan!"
"Ngươi không thoát được đâu!"
Nghe vậy, nữ tử váy xanh lạnh giọng quát: "Thiên Thế Thành, nhà họ Cố ta và nhà họ La sắp tổ chức đám hỏi, ngươi làm vậy không sợ nhà họ La nổi giận sao?"
"Nhà họ La?"
Thanh niên cười khẩy: "Nhà họ Thiên ta mà sợ nhà họ La à?"
Nói rồi hắn ta liếc mắt nhìn hơn mười người kia, cuối cùng nhìn Tần Ninh và Trần Nhất Mặc, thẳng thừng bỏ qua Cửu Anh và ba con chó vàng một cách khinh thường.
"Các ngươi là ai?"
Thanh niên ngẩn ra.
Sao đuổi theo một hồi lại có thêm hai người thế này!
Câu này vừa vang lên, đám người Cố Thanh Nhan cũng nhìn về phía Tần Ninh và Trần Nhất Mặc.
Lúc mới chạy tới đây thì mười mấy người đã thấy hai người kia ở đây rồi, chẳng qua hai tên này ngơ ngơ ngác ngác, cứ đứng ngây ra đó như một tên ngốc.
Trần Nhất Mặc nghe có người hỏi mình thì nhìn hai nhóm người, mỉm cười, vừa định lên tiếng thì Thiên Thế Thành khoát tay, nói: "Hắn là ai thì kệ xác hắn, không thể để người ngoài biết chuyện này, giết luôn đi!"
Nghe vậy, mặt Trần Nhất Mặc trở nên tối tăm.
"Láo toét!"
Hắn ta trầm giọng quát, nói với giọng lạnh lẽo: "Tay cầm âm dương định càn khôn, thế giới Cửu Thiên ta vi tôn. Tại hạ Trần Nhất Mặc, được gọi là Mặc Hoàng. Các ngươi dám xúc phạm tới thiên uy, còn không mau cút đi!"
Câu nói ấy làm mấy chục người bên cạnh Thiên Thế Thành chuẩn bị động thủ thì giật cả mình.
Thanh niên áo tím này có mái tóc dài như thác nước, hai mắt rực rỡ, có thần, tấm lụa trắng che khuất gương mặt, chỉ trừ mỗi đôi mắt, trông vô cùng thần bí.
Lời lẽ thì dõng dạc hùng hồn, nhìn chẳng khác gì thế ngoại cao nhân.
Lẽ nào là cao nhân lánh đời nào đó thật?
"Hừ!"
Thiên Thế Thành sẵng giọng: "Dám mạnh miệng trước mặt nhà họ Thiên, ngươi không đủ tư cách đấy đâu!"
Dù nói vậy nhưng trong lòng hắn ta vô cùng bồn chồn.
Rốt cuộc người này là ai?
Người trung niên bên cạnh thì thầm vào tai hắn ta: "Công tử, trên người tên này không phát ra dao động của khí Chí Tôn nào, chỉ là người thường thôi!"
Người thường?
Người thanh niên nhướng mày, cười khẩy: "Heo cắm hành vào mũi, giả làm voi à?"
"Giết chúng cho ta!"
Sau tiếng quát, mấy chục người đồng loạt bay lên, sát khí tỏa ra khắp nơi.
Hơn mười cường giả Đại Đế Tôn!
Trần Nhất Mặc nhướng mày, lòng thầm than tình hình không ổn bèn lùi ra sau, đứng chắp tay.
Tần Ninh thấy vậy thì hơi cạn lời.
"Cửu Anh".
"Tuân lệnh".
Giờ phút này, Cửu Anh phóng đại, cao đến ba trượng. Nó vỗ đôi cánh đỏ sẫm bay lên phía trước, chín cái đầu lấp lánh, rực rỡ.
Tám năm qua, dưới sự huấn luyện của Tần Ninh, hiện tại Cửu Anh đã trải qua thêm một lần lột xác, trưởng thành đến cấp bậc Chí Cao Đế Tôn.
Nó là hung thú nên không cần tu luyện pháp thân mà chỉ cần liên tục phát triển hồn phách và thân xác của mình. Giờ đây, nó hoàn toàn sánh ngang với cường giả cảnh giới Chí Cao Đế Tôn nhất phẩm.
Chín cái đầu lơ lửng một cách tự nhiên.
"Cút!"
Cửu Anh gầm lên, chín cái đầu hừng hực lửa, hơi nóng ẩn chứa sát khí dữ dội làm tan chảy không khí xung quanh.
"Á..."
Trong lúc nhất thời, mấy chục người kia kêu la thảm thiết, cháy đen như vừa bị nướng chín, đồng loạt bỏ mạng.
"Nguyên thú cấp chín, công tử cẩn thận!"
Người đàn ông trung niên tái mặt, chắn trước người Thiên Thế Thành rồi vỗ tay một cái, ngưng tụ một tấm khiên khí Chí Tôn chặn ngọn lửa lại.
"Cấp chín? Cấp chín thì nhằm nhò gì!"
Cửu Anh hừ lạnh, bay vụt tới, thân hình khéo léo với uy thế hùng hậu tung một cú trảo xuống.
Người đàn ông trung niên hoảng hốt, ông ta nắm chặt tay rồi tung hai cú đấm đến.
Bành...
Trong chớp mắt, hai tay người đàn ông trung niên nổ tung, máu me be bét. Cửu Anh xông thẳng tới trước, tay kia tóm lấy Thiên Thế Thành.
"Công tử!"
"Công cái đầu ngươi!"
Cửu Anh nói xong phun một ngọn lửa tới, nhấn chìm người đàn ông trung niên.
Mọi chuyện diễn ra chỉ trong mười nhịp thở. Cửu Anh ra tay, trong chốc lát đã giết mấy chục người, đã thế còn làm thịt cường giả Chí Cao Đế Tôn nhất phẩm kia và bắt được Thiên Thế Thành nữa.
Cảnh tượng ấy khiến Cố Thanh Nhan đứng trong mười mấy người kia trố mắt nhìn.
Là cao nhân lánh đời thật à?
Nếu không phải cao nhân lánh đời thì sao có thể điều khiển được một con nguyên thú thực lực khủng khiếp thế chứ?
Lúc này, Cửu Anh vẫy cánh nhẹ nhàng đáp xuống trước mặt Tần Ninh, dưới móng vuốt của nó là Thiên Thế Thành.
"Ngươi..."
Mặt Thiên Thế Thành đầy kinh hoàng.
Tần Ninh đứng cạnh Trần Nhất Mặc, không nói gì.
Trần Nhất Mặc thì hờ hững lên tiếng: "Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, hà tất phải như vậy đâu?"
Bấy giờ, nhóm người Cố Thanh Nhan đều nhìn Trần Nhất Mặc với vẻ cung kính.
Cố Thanh Nhan đi ra, cúi người cảm ơn: "Tiểu nữ là Cố Thanh Nhan của nhà họ Cố, cảm ơn hai vị công tử đã cứu giúp!"
"Không có gì".
Tần Ninh chưa kịp nói gì thì Trần Nhất Mặc đã phất tay, đáp: "Chuyện nhỏ như con thỏ ấy mà".
Thấy hắn ta ham vui như thế, Tần Ninh cũng lười quan tâm, mặc hắn ta muốn làm gì thì làm.
Khó khăn lắm mấy năm nay Trần Nhất Mặc mới nhẹ lòng hơn, Tần Ninh cũng nuông chiều đệ tử của mình. Ai bảo hắn là sư tôn chứ?
"Có chuyện gì vậy?", Trần Nhất Mặc hỏi.
Chương 2598: Trần Nhất Mặc hiển linh
Cố Thanh Nhan lia mắt về phía Thiên Thế Thành, nói với vẻ căm hận: "Ta là người của nhà họ Cố, có hôn ước với nhà họ La, người của nhà họ Thiên muốn phá đám hôn ước giữa nhà họ Cố và nhà họ La nên xuống tay với ta ấy mà".
Trần Nhất Mặc nhìn cô ấy, từ tốn nói: "Khí chất và ngoại hình của ngươi đúng thật là xem như trung đẳng thôi".
Vừa nghe thấy câu này, Cố Thanh Nhan tròn mắt nhìn hắn ta.
Chỉ là trung đẳng thôi á?
Cố Thanh Nhan cô ấy được mệnh danh là một trong mười cô gái đẹp nhất vùng đất Thiên La Vực, vậy mà qua miệng Trần Nhất Mặc lại thành trung đẳng? Nghe giọng điệu của hắn ta còn hơi miễn cưỡng nữa?
Nhưng dù gì Trần Nhất Mặc đã cứu họ, Cố Thanh Nhan cũng không nói gì.
Hơn nữa từ lời nói đến cử chỉ của Trần Nhất Mặc đều cho thấy hắn ta là một cao nhân, cô ấy càng không dám đắc tội.
Tần Ninh cũng trố mắt.
Trần Nhất Mặc nói một câu y chang Diệp Nam Hiên vậy.
Hai đứa này đều là thẳng nam cả...
"Nhà họ Thiên? Nhà họ La?", Trần Nhất Mặc vẫn giữ dáng điệu cao nhân ấy, chậm rãi cất lời: "Có vẻ nơi này là Thiên La Vực rồi".
"Đúng rồi ạ".
Cố Thanh Nhan nghe vậy càng ngạc nhiên hơn.
Hai người không phải người của Thiên La Vực ư?
Quả nhiên là thế ngoại cao nhân mà, nhiều khả năng là thiên chi kiêu tử đến từ bảy thế lực lớn cấp bậc Thiên Vương của Thượng Nguyên Thiên Vực nhỉ?
Nếu không thì làm gì có tư cách mang theo một nguyên thú cấp chín!
"Hai vị công tử không phải người của Thiên La Vực sao?", Cố Thanh Nhan hỏi.
"Hai bọn ta chỉ đi du ngoạn thôi, không ở cố định một nơi nào. Bọn ta lọt vào một bí giới, sau khi thoát thân thì tới đây".
Trần Nhất Mặc thản nhiên trả lời.
Đi du ngoạn?
Không ở cố định một nơi nào?
Có ma mới tin!
Cơ mà mới thoát khỏi một bí giới sao? Bình thường chỉ có cường giả Cực Cảnh hùng mạnh mới dám vào bí giới thôi.
Vậy mà hai người này lại dám!
Đám người Cố Thanh Nhan càng ngày càng thấy thân phận của hai người này sâu không lường được.
"Nếu hai vị mới vào Thiên La Vực thì có lẽ tạm thời chưa có nơi đặt chân, Cố Thanh Nhan mạnh dạn mời hai vị công tử đến nhà họ Cố ta ở tạm ạ".
Cố Thanh Nhan lịch sự hỏi: "Hai người thấy sao?"
Trần Nhất Mặc gật đầu: "Được thôi!"
Cố Thanh Nhan mỉm cười, trông cô ấy vô cùng mừng rỡ.
Dù thế nào đi nữa thì thân phận của Trần Nhất Mặc và Tần Ninh chắc chắn sẽ bất phàm lắm đây, hai người còn là ân nhân cứu mạng họ, họ nên cảm ơn mới phải.
Hai người này có thân phận bí ẩn, nếu như nhà họ Cố có thể kết thân với họ thì không chừng sẽ nhận được nhiều lợi ích lắm đây.
Cố Thanh Nhan liếc mắt nhìn Thiên Thế Thành, nói: "Nhà họ Thiên đừng có khinh người quá đáng, lần này vẫn chưa xong đâu!"
Nói rồi cô ấy ra lệnh cho vài người áp giải Thiên Thế Thành đi.
Sau đó, Cố Thanh Nhan làm tư thế mời, Trần Nhất Mặc và Tần Ninh ra khỏi rừng...
"Sư tôn".
Trần Nhất Mặc thấy người xung quanh cách mình khá xa thì hí hửng: "Xem ra chúng ta vẫn ở trong Thượng Nguyên Thiên rồi, cơ mà Cửu Nguyên Vực nằm ở phía bắc, Thiên La Vực thì ở phía nam, coi bộ trở về khá là rắc rối đấy ạ".
Tần Ninh gật đầu.
"Hỏi thăm xem tình hình hiện tại của Cửu Nguyên Vực thế nào đã, không vội!"
"Vâng".
Trần Nhất Mặc nói tiếp: "Mấy năm qua sư tôn đã vất vả nhiều rồi, giờ cứ giao hết mọi chuyện cho đồ nhi, năm xưa đồ nhi cũng quen biết vài người ở Thượng Nguyên Thiên".
"Ừm".
Tần Ninh lời ít mà ý nhiều.
Thật ra từ trước đến giờ Tần Ninh đều chẳng thiết tha gì tới việc ra mặt hay tiếp xúc với mấy chuyện này.
Lúc trước hắn ở nhà họ Linh cũng vì lo lắng cho họ, chuyện gì cũng phải đích thân xử lý với hi vọng nhà họ Linh sẽ phát triển thịnh vượng.
Sau này, vào Thánh Đạo tông, không có thuộc hạ để nhờ nên cũng đành tự mình làm hết mọi chuyện.
Nay đã có Trần Nhất Mặc bên cạnh, để hắn ta ra mặt càng tốt.
Hơn nữa hắn ta cũng thích thế.
Trên con đường dài mười mấy dặm trong rừng, người nhà họ Cố cưỡi tọa kỵ trước đó lên trời, bay vùn vụt rời khỏi đây.
Dọc đường, Cố Thanh Nhan trò chuyện rôm rả với Trần Nhất Mặc chứ không mấy niềm nở với Tần Ninh.
Cô ấy vô thức cho Trần Nhất Mặc là công tử, còn Tần Ninh là đệ tử hoặc tùy tùng của hắn ta.
Dù gì từ nãy đến giờ toàn là Trần Nhất Mặc nói cả, còn Tần Ninh thì chỉ nhìn nguyên thú Cửu Anh kia một cái rồi ra lệnh thôi.
Điều này chứng tỏ Trần Nhất Mặc mới là chủ.
Trên thân phi cầm, Tần Ninh khoanh chân ngồi, Trần Nhất Mặc bên cạnh hắn thì vẫn làm dáng thản nhiên, bình đạm.
Khác với sáu người đệ tử Dương Thanh Vân, Ôn Hiến Chi, Diệp Nam Hiên, Lý Huyền Đạo, Lý Nhàn Ngư, Thạch Cảm Đương, Trần Nhất Mặc vốn là một đan sư.
Và đan sư luôn là khách quý của các thế lực lớn.
Bởi vậy lúc nào Trần Nhất Mặc cũng ngồi trên cao cả.
Chưa kể bản thân hắn ta cũng rất tận hưởng điều này, nhưng đối với Tần Ninh thì chỉ có hai từ: Làm màu!
Hắn quá rõ cái nết này của đệ tử mình rồi nên cũng chả quan tâm làm gì.
Nó muốn làm màu thì kệ nó.
"Không biết Trần công tử tới Thiên La Vực là có dự định gì chưa?"
Cố Thanh Nhan ngồi trên phi cầm, đối diện với Trần Nhất Mặc, giữa hai người là một chiếc bàn trà. Cô ấy rót trà cho hắn ta.
Trần Nhất Mặc thì dâng trà cho Tần Ninh.
Trước hình ảnh đó, Cố Thanh Nhan chỉ cho rằng vị công tử Trần Nhất Mặc này đối xử với tôi tớ quá tốt, quả là người phi phàm mà.
"Ta vốn là đan sư nên thích du ngoạn bốn phương, không có chỗ ở cố định, hiện tại cũng chưa có dự định gì cả".
"Đan sư?"
Khuôn mặt Cố Thanh Nhan lập tức tỏ ra cung kính hơn, sự kính cẩn ấy xuất phát từ tận đáy lòng.
Đan sư!
Khí sư!
Trận sư!
Dù ở tại bất kỳ thế lực nào thì ba ngành nghề này luôn được trời ưu ái, được người người tôn kính.
Đan dược của đan sư là nhu yếu phẩm của võ giả!
Khí sư cũng luyện ra những thứ cần thiết cho võ giả.
Đại trận do trận sư tạo ra càng là thứ bắt buộc phải có trong vô số tông môn và gia tộc.
"Xin hỏi công tử là đan sư cấp bậc nào ạ?"
Cố Thanh Nhan hỏi với vẻ sùng bái.
"Ta ấy à?", Trần Nhất Mặc từ tốn đáp: "Ngươi tạm thời xem ta là đan sư Chí Tôn cửu phẩm đi!"
Tạm thời?
Đan sư Chí Tôn cửu phẩm?
Vậy ít nhất đã vượt qua cửu phẩm, là đan sư Cực Cảnh rồi?
Vẻ mặt Cố Thanh Nhan vô cùng ngạc nhiên.
Đúng là cao nhân thật rồi!
Lúc này, Trần Nhất Mặc thưởng thức trà, lòng đầy khoan khoái.
Bốn trăm lẻ tám năm, cộng thêm ba tháng hai mươi tư ngày!
Đã ngần ấy thời gian hắn ta không hiển linh rồi.
Cuối cùng lần này cũng hiển linh được một phen, cảm giác ấy sảng khoái quá đi mất!
Nhất là hình như sư tôn không quan tâm đến cách hành xử của hắn ta nữa, thế không phải hắn ta muốn làm gì thì làm rồi ư?
Trần Nhất Mặc thản nhiên cất lời: "Tình hình trong Thiên La Vực hiện tại thế nào?"
Thượng Nguyên Thiên mênh mông vô tận.
Toàn bộ vùng đất Thượng Nguyên Thiên có tổng cộng tám địa vực tiếng tăm lẫy lừng.
Thượng Nguyên Thiên Vực giống như chúa tể của Thượng Nguyên Thiên vậy, ngạo thế quần hùng, chiếm diện tích lớn nhất, thực lực cũng mạnh nhất, tương tự như đế đô của đế quốc.
Xung quanh là bảy đại vực.
Thiên Viện Vực, Cửu Nguyên Vực, Huyền Băng Vực, Chiến Thần Vực, Huyết Vân Vực, Thương Long Vực, Thiên La Vực.
Đã một thời gian dài trôi qua. Những bốn vạn năm.
Tần Ninh không biết tình hình của Thượng Nguyên Thiên hiện giờ đã ra sao, Trần Nhất Mặc cũng không biết.
Mặc dù hắn ta bị nhốt hơn bốn trăm năm nhưng thế giới bên ngoài đã trải qua bốn vạn năm rồi.
Chương 2599: Năm đó hắn có duyên gặp ta một lần
Nghe vậy, Cố Thanh Nhan lập tức nói: "Xem ra hai vị đã lâu không hỏi việc đời thật rồi".
Cô ấy cũng sẵn sàng giải thích: "Hiện tại trong Thiên La Vực có hai phe thế lực siêu cấp, đó là nhà họ Thiên và nhà họ La".
"Cả vùng đất Thiên La Vực đều thuộc về hai phe này, đó là hai gia tộc hùng mạnh nhất, bên trong có cường giả Chí Cao Đế Tôn hàng đầu, cũng được mấy nhân vật tai to mặt lớn Cực Cảnh trấn thủ, cơ mà Cực Cảnh... ta chỉ được nghe thôi chứ chưa từng gặp".
Tần Ninh nghe xong, trong lòng cũng hiểu ra.
Thượng Nguyên Thiên.
Mặc dù sức mạnh của bảy đại vực có mạnh có yếu nhưng có lẽ sẽ không chênh lệch quá lớn.
Cửu Nguyên Vực không có Cực Cảnh nhưng có thể những vực khác lại có.
Có điều phóng mắt khắp bảy đại vực thì có lẽ chỉ tồn tại cường giả linh giả Cực Cảnh trong số bốn cảnh giới của Cực Cảnh mà thôi.
Thượng Nguyên Thiên Vực mới là nơi chân chính tụ hội cường giả Cực Cảnh.
"Trưởng tộc nhà họ Thiên - Thiên Ngạn Trác - là cường giả bán bộ linh giả Cực Cảnh, thực lực ngang ngửa trưởng tộc nhà họ La La Vĩnh Binh. Hai người cũng là những nhân vật mạnh nhất vùng đất Thiên La Vực hiện nay..."
Trần Nhất Mặc đang nghe bỗng thốt lên: "Mới có bán bộ Cực Cảnh thôi mà..."
Cố Thanh Nhan vô cùng sửng sốt khi nghe câu nói ấy.
Đối với một cường giả siêu cấp Đế Cực Cảnh như Trần Nhất Mặc thì bán bộ Cực Cảnh chỉ là mấy tên tép riu, nhưng hình như hắn ta đã quên béng chuyện tu vi của mình lúc ẩn lúc hiện...
Song, đối với Cố Thanh Nhan thì người có thể nói ra câu ấy hoặc là kẻ ngốc, hoặc là cường giả tuyệt thế.
Đương nhiên Trần Nhất Mặc không phải tên ngốc!
Vậy tức là cường giả siêu cấp chân chính, là cường giả trong số những cường giả Cực Cảnh rồi!
Tần Ninh mà biết những gì Cố Thanh Nhan đang tưởng tượng trong đầu thì có lẽ sẽ thẳng thừng bổ một câu: Không, hắn là tên ngốc đấy.
"Đối với hai vị công tử thì quả thật là như thế!", Cố Thanh Nhan mỉm cười: "Bên cạnh đó, trong nhà họ Thiên và nhà họ La cũng có rất nhiều cao thủ Chí Cao Đế Tôn và Đại Đế Tôn, có thể nói lực lượng này chiếm hơn một nửa số cường giả hai cảnh giới này trên Thiên La Vực, thế lực của hai gia tộc này trải rộng khắp nơi trên Thiên La Vực".
"Nghe nói lão tổ của nhà họ Thiên và nhà họ La đã ở ẩn, đều bước vào Cực Cảnh cả rồi, thực lực, cảnh giới cụ thể ra sao thì không ai biết".
Sau khi nghe kể, Tần Ninh thầm đánh giá thực lực của Thiên La Vực có lẽ mạnh hơn Cửu Nguyên Vực.
Thật ra thế lực đứng đầu mỗi một đại vực càng ít thì số lượng cường giả vượt bậc sẽ càng nhiều.
Sở dĩ Đà La Khôn muốn thống nhất Cửu Nguyên Vực là vì có ý đồ dùng việc Cửu Nguyên Vực đã thống nhất làm bước đệm, thừa thắng xông lên, giúp bản thân đột phá Cực Cảnh.
Giá như người này đánh một cách đường đường chính chính thì Tần Ninh sẽ chẳng làm gì cả, khổ nỗi ông ta dám bắt tay với Ma tộc, thế là tự tìm đường chết rồi còn gì.
Nhưng đã tám trăm năm trôi qua, không biết hiện giờ Cửu Nguyên Vực thế nào rồi!
Tần Ninh truyền âm cho Trần Nhất Mặc: "Hỏi xem Cửu Nguyên Vực ra sao đi".
"Dạ".
Trần Nhất Mặc lập tức đặt tách trà xuống, bình thản hỏi: "Ngươi có biết Cửu Nguyên Vực hiện nay thế nào rồi không?"
"Cửu Nguyên Vực à?"
Cố Thanh Nhan cười đáp: "Năm xưa Cửu Nguyên Vực cũng phồn thịnh lắm, nhưng nay đã xuống dốc rồi".
"Cơ mà mấy trăm năm Cửu Nguyên Vực đã xuất hiện rất nhiều nhân tài xuất chúng".
Cô ấy cố gắng nhớ lại, từ từ nói: "Có hai vực chủ mới rất mạnh, nghe nói đã bước vào Cực Cảnh rồi, một người dùng đao, một người dùng kiếm!"
Trần Nhất Mặc hỏi ngay "Có phải tên là Diệp Nam Hiên và Lý Huyền Đạo không?"
"Phải, phải, phải, công tử biết họ sao?"
Nghe vậy, tâm trạng Trần Nhất Mặc vui mừng quá đỗi.
Tám trăm năm!
Theo lời sư tôn thì tám trăm năm trước hai người này có cảnh giới Đại Thiên Tôn, được sư tôn cho ở lại nhà họ Linh để tiếp tục phát triển.
Trong tám trăm năm, hai người kia vượt qua Đại Thiên Tôn, từ Tiểu Thần Tôn, Đại Thần Tôn, Tiểu Đế Tôn, Đại Đế Tôn, Chí Cao Đế Tôn, cho đến Cực Cảnh!
Chắc chắn chưa phải đế giả Cực Cảnh!
Thua ta!
Trần Nhất Mặc mở cờ trong bụng, ngoài mặt thì nở nụ cười mẹ hiền.
Ít ra hiện giờ hắn ta vẫn là người mạnh nhất trong số các đệ tử của sư tôn.
"Năm đó hai người kia có duyên gặp ta một lần", Trần Nhất Mặc nhẹ nhàng cười, có vẻ hắn ta đang rất vui.
Đương nhiên Tần Ninh biết hắn ta đang nghĩ gì.
Cơ mà hắn không lấy làm bất ngờ về việc Diệp Nam Hiên và Lý Huyền Đạo đột phá năm cấp bậc Chí Tôn và đến Cực Cảnh trong vòng tám trăm năm.
Có lẽ việc hắn mất tích đã trở thành động lực cho hai nhóc đệ tử rồi.
"Còn gì nữa không?"
Trần Nhất Mặc tiếp tục hỏi.
Cố Thanh Nhan trả lời: "Còn một chuyện nữa, tám trăm năm qua, các thế lực trong Cửu Nguyên Vực có sự thay đổi rất lớn".
"Nghe nói nhà họ Linh từng vực dậy trong Cửu Nguyên Vực rồi tàn lụi như phù dung sớm nở tối tàn vào mấy vạn năm trước đã trỗi dậy trở lại..."
"Hiện giờ, rất nhiều thế lực trong Cửu Nguyên Vực đều nằm dưới trướng nhà họ Linh cả!"
Tần Ninh gật gù với tin tức này.
Những hạt sen Cửu Diệp Huyết Hồng Liên đủ để các thành viên nòng cốt trong nhà họ Linh phát triển vượt bậc, cộng thêm bước tiến lớn về thực lực của Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên thì nhất định đã có rất nhiều chuyện xảy ra trong tám trăm năm qua.
"Gì nữa, gì nữa?", Trần Nhất Mặc thúc giục.
"Mấy chuyện khác thì ta cũng không rõ lắm...", Cố Thanh Nhan tỏ ra bối rối: "Dù sao Thiên La Vực cũng quá rộng lớn, ta chưa bước chân ra khỏi Thiên La Vực lần nào, chỉ thỉnh thoảng nghe được một ít tin đồn về các đại vực khác thôi, ta cũng không biết những lời đồn đó có tin cậy được không nữa".
Trần Nhất Mặc nhướng mày, nói: "Sao lại thế, Lý Nhàn Ngư, Thời Thanh Trúc này, cả Dịch Hàn Ngọc nữa này..."
Cố Thanh Nhan nghe vậy bèn đáp: "Ta chưa nghe những cái tên này bao giờ, cơ mà nếu công tử muốn biết thì ta có thể cho người hỏi thăm. Nhà họ Cố bọn ta ở Thiên La Vực, mặc dù không sánh bằng nhà họ Thiên và nhà họ La nhưng hôn phu của ta là La Phàm, thiếu trưởng tộc nhà họ La. Ta có thể nhờ chàng ấy hỏi thăm".
"Vậy thì còn gì bằng!"
Trần Nhất Mặc gật đầu cái rụp.
Thật ra hắn ta chỉ quan tâm tới các đệ tử khác của Tần Ninh có mạnh hơn mình không thôi.
Sư huynh đệ yếu hơn hắn ta là tốt!
Chẳng qua sư tôn rất lo lắng không biết họ có an toàn không, đương nhiên Trần Nhất Mặc cũng ghi nhớ trong lòng.
"Nhà họ Thiên và nhà họ La đấu đá nhau, nhà họ Cố các ngươi bị liên lụy, ngươi lại là hôn thê của thiếu trưởng tộc, tình cảnh khá là nguy hiểm đấy".
"Đành chịu thôi, muốn sống sót tại vùng đất Thiên La Vực thì chỉ có cách nương tựa nhà họ Thiên hoặc nhà họ La. May thay ta và La Phàm yêu nhau thật lòng, dù là vì gia tộc hay vì chính ta thì kết hôn với chàng ấy là lựa chọn tốt nhất".
Cố Thanh Nhan thở dài: "Trong thế giới của võ giả, thắng làm vua thua làm giặc, không phải chuyện gì cũng theo ý bản thân, ít nhất phu quân của ta là người ta yêu".
Trần Nhất Mặc chậm rãi gật đầu.
Sau cuộc đối thoại với Cố Thanh Nhan, hắn ta đã hiểu sơ qua tình hình của Thiên La Vực cũng như tìm hiểu về tình hình của Cửu Nguyên Vực. Tiếp đó sẽ là tìm cơ hội về Cửu Nguyên Vực, gặp lại các sư huynh đệ của mình, sau đó sẽ đi Thượng Nguyên Thiên Vực!
Cha mẹ của sư tôn bị giết, chuyện này Trần Nhất Mặc hắn ta phải tự tay đâm chết tên hung thủ mới được, quyết không bỏ qua bất cứ một kẻ chống lưng nào cho chúng!
Trần Nhất Mặc biết sư tôn không trách mình nhưng chắc chắn là người đau khổ lắm.
Sở dĩ mấy năm qua, mỗi khi ở cạnh sư tôn hắn ta đều làm màu, náo nhiệt cũng vì để sư tôn biết rằng mình vẫn ổn, không cần phải lo lắng cho mình.
Nhưng hắn ta chưa bao giờ quên những kẻ đó!
"Đến rồi!"
Đúng lúc đó, Cố Thanh Nhan bỗng đứng dậy nhìn thành trì khổng lồ đang chậm rãi nổi lên phía chân trời đằng trước, cười nói: "Thành Cố Nguyên!"
Chương 2600: Thành Cố Nguyên
Thành Cố Nguyên!
Đó là nguồn cội phát triển của nhà họ Cố.
Trong vùng đất Thiên La Vực, thành Cố Nguyên là một thành trì tiếng tăm lẫy lừng với số dân lên đến hàng ngàn vạn, hoàn toàn đủ tư cách nằm trong danh sách mười thành trì phồn hoa nhất Thiên La Vực.
Tòa thành trì này cùng với mảnh đất rộng mấy trăm nghìn dặm gần đó đều thuộc về nhà họ Cố!
Cả Thiên La Vực khổng lồ thế này.
Là thiên hạ của nhà họ Thiên!
Và nhà họ La!
Đây là hai đại gia tộc cực kỳ hùng mạnh, đứng trên đỉnh kim tự tháp, trong tộc có các bô lão Cực Cảnh và cường giả Chí Cao Đế Tôn hàng đầu trấn giữ, còn cao thủ cấp bậc Chí Cao Đế Tôn và Đại Đế Tôn thì rải rác khắp nơi.
Ngoài ra còn có những thế lực lớn bé khác.
Chẳng qua những thế lực này không chỉ phải lo toan con đường phát triển cho mình mà còn phải tranh giành với những thế lực khác, đồng thời để tồn tại, bọn họ còn phải cống nạp cho nhà họ Thiên và nhà họ La định kỳ!
Các thế lực xếp tầng tầng lớp lớp, đương nhiên có phân chia cao thấp và tuân theo quy tắc riêng!
Đây chính là quy tắc trong Thiên La Vực.
Lúc này, Cố Thanh Nhan thở phào nhẹ nhõm, cười nói: "Mời hai vị theo ta vào thành!"
Cô ấy rơi xuống phi cầm rồi đến trước cửa thành như một chú chim khách nhanh nhẹn.
Trần Nhất Mặc và Tần Ninh cũng đồng loạt đáp xuống.
Mặc dù hiện giờ Trần Nhất Mặc đã mất đi tu vi Cực Cảnh nhưng cũng không hẳn là không phát huy nổi chút thực lực nào.
Ba bóng người đứng trước cổng thành Cố Nguyên.
Vì Cố Thanh Nhan thoát chết trong đường tơ kẽ tóc nên lòng đầy bùi ngùi, chỉ muốn lao về nhà thật nhanh.
"Muội muội!"
Ba người vừa đứng không lâu thì một giọng nói truyền đến từ cổng thành.
"Ca!"
Một người thanh niên bước ra trước mặt ba người. Hắn ta có khuôn mặt điển trai, anh tuấn, hơn hết còn toát lên sự nhã nhặn và lịch sự.
"Giờ muội mới về đấy à!"
Người thanh niên nhìn Cố Thanh Nhan, trách móc: "Muội mà chưa chịu về nữa là phụ thân nổi điên lên đấy!"
"Sao thế ạ?"
Cố Thanh Nhan khó hiểu, hỏi.
"Đi theo ta!"
Nói rồi nam tử kéo cô ấy đi.
Cố Thanh Nhan dở khóc dở cười, cản lại: "Ca, đợi đã..."
"Hai vị này là công tử Trần Nhất Mặc và công tử Tần Ninh. Trên đường đi, ta bắt gặp Thiên Thế Thành của nhà họ Thiên, suýt chút nữa đã bị hắn bắt đi, hai vị công tử này đã cứu ta, Thiên Thế Thành cũng bị ta bí mật giải về!"
"Cái gì?"
Người thanh niên vừa hay tin đã hoảng hốt.
Thiên Thế Thành!
Con trai của trưởng tộc nhà họ Thiên Thiên Ngạn Trác. Nhà họ Cố mà lại bắt người của nhà họ Thiên, rắc rối to rồi.
"Tên đó đâu?"
"Ta bảo Lê thúc đưa về tộc trước rồi'.
Cố Thanh Huyên gật đầu, bảo: "Về nhà đã rồi bàn chuyện này sau".
"Cảm ơn hai vị công tử đã ra tay giúp đỡ, theo ta vào thành nhé!"
Sau khi vào thành Cố Nguyên là con đường rộng chừng trăm mét thông ra nhiều hướng, vô số võ giả, thương nhân thậm chí có cả nguyên thú đi dạo trên đường.
Cả khu phố vô cùng sầm uất.
Trần Nhất Mặc thấy vậy thì mừng rơn, đã mấy trăm năm hắn ta không được thấy nhiều người như này.
Cố Thanh Nhan cũng muốn để Trần Nhất Mặc và Tần Ninh thấy bầu không khí phồn thịnh nơi thành Cố Nguyên. Trên đường đi, đoàn người đi sâu vào thành Cố Nguyên, dần dần đi tới cổng nội thành.
Thành Cố Nguyên chia làm nội thành và ngoại thành.
Hơn chín mươi phần trăm dân số sống ở ngoại thành, nội thành thì ít hơn vì đây là nơi ở của nhà họ Cố.
Người trong nhà họ Cố, từ võ giả bên ngoài lẫn thành viên trong tộc có nhiệm vụ canh gác cho đến thành viên nòng cốt đều sống trong nội thành.
Nội thành khổng lồ này trông thịnh vượng và khí phái hơn hẳn.
Dọc đường đi, Cố Thanh Nhan cũng giới thiệu lịch sử của thành Cố Nguyên cho Trần Nhất Mặc và Tần Ninh biết.
Cứ thế, mất hết nửa ngày mới tới được Cố phủ!
Cố phủ là phủ đệ trấn giữ trung tâm nội thành, ngồi bắc hướng nam, nhìn toàn thể cực kỳ nguy nga. Trước phủ đệ có mười hộ vệ mặc khôi giáp đang đứng, ai cũng có cảnh giới Đại Đế Tôn.
Cánh cổng to lớn có chín lối vào tất cả, trừ lối vào lớn nhất ở giữa ra thì còn lại đều rộng mở.
Hai huynh muội Cố Thanh Huyên, Cố Thanh Nhan dẫn Trần Nhất Mặc và Tần Ninh vào Cố phủ. Hết mảnh sân này đến mảnh sân khác, đình viện với sức chứa hàng vạn người, hòn non bộ, cây cầu nhỏ lẫn chòi nghỉ mát, lầu các, đâu đâu cũng thấy.
Sau khi vào Cố phủ, Cố Thanh Nhan chọn một đình viện gần nơi ở của mình cho Trần Nhất Mặc và Tần Ninh ở lại.
"Hai vị nghỉ ngơi một lát, ta sẽ báo cáo với phụ thân rồi đến chiêu đãi hai vị sau".
"Được!"
Cố Thanh Nhan và Cố Thanh Huyên rời đi.
Tám tỳ nữ xinh đẹp với dáng người thướt tha trong đình viện tiếp đón Trần Nhất Mặc và Tần Ninh.
"Thôi, các ngươi lui xuống hết đi!"
Trần Nhất Mặc phất tay, tám tỳ nữ đồng loạt lui ra ngoài.
Bấy giờ hắn ta mới bỏ cái mác cao sang ấy đi, vội vàng kéo ghế vào chỗ đón nắng trước cửa, lau bằng tay áo rồi cười tủm tỉm, bảo: "Sư tôn, mời người ngồi".
Tần Ninh chậm rãi ngồi xuống.
Trần Nhất Mặc lại gần, ngồi xổm xuống, hai tay nắm lại nhẹ nhàng đấm bóp chân cho Tần Ninh, cười hì hì: "Sư tôn đi cả đường, cực khổ cho người rồi".
"Ta có cực gì đâu, ngươi mới cực ấy", Tần Ninh bình thản đáp.
Trên đường đi toàn là Trần Nhất Mặc nói chuyện với Cố Thanh Nhan, hắn hầu như không xen vào, đúng là thảnh thơi thật.
Mặc dù Trần Nhất Mặc thích thể hiện nhưng điều đó cũng đỡ đần cho hắn rất nhiều.
"Không cực ạ, không cực ạ. Sư tôn lão nhân gia người thích yên tĩnh mà, mấy chuyện lặt vặt kia cứ để đệ tử làm hết".
Trần Nhất Mặc hí hửng nói.
Lúc này, ba con chó vàng Đại Hoàng, Nhị Hoàng, Tam Hoàng cũng nằm trên hành lang ngủ khò khò, nằm ườn ra phơi nắng, chẳng khác gì mấy con chó vườn ở nông thôn.
Giữa trưa, Cố Thanh Nhan không đến mà có một vài tôi tớ mang rượu và đồ ăn đến.
Ba con chó vàng lập tức ngồi vào bàn, ăn ngấu nghiến.
Cơm nước xong lại phơi nắng tiếp...
Cùng lúc đó, tại chính sảnh trong Cố phủ.
Người đàn ông trung niên với hai bên tóc mai đã bạc màu, nhíu chặt mày, thản nhiên ngồi trên ghế gỗ ở vị trí chủ tọa, chậm rãi đặt tách trà trong tay xuống.
"Nhà họ Thiên đúng là to gan!"
Giọng người đàn ông bình tĩnh nhưng lại vô cùng lạnh lùng.
"Thanh Nhan mà gặp chuyện không may thì đám hỏi giữa nhà họ La và chúng ta sẽ đi tong, lúc đó, bọn chúng sẽ có thể thôi thúc nhà họ Phạm ra tay với chúng ta".
"Tính toán hay thật, chỉ vì mấy ngọn núi thuốc mà làm ra chuyện này..."
Nghe vậy, Cố Thanh Nhan đang đứng phía dưới lên tiếng: "Thưa cha, chuyện này không thể bỏ qua thế được, phải xử lý tên Thiên Thế Thành thôi!"
"Giao hắn cho nhà họ La đi ạ, nhất định nhà họ La có cách khiến nhà họ Thiên phải trả giá đắt".
Câu này làm Cố Minh Thành nhướng mày.
Là trưởng tộc của nhà họ Cố, bản thân Cố Minh Thành cũng là một vị cường giả Chí Cao Đế Tôn ngũ phẩm. Tuy nhà họ Cố đứng dưới hai gia tộc bá chủ Thiên La Vực là nhà họ Thiên, nhà họ La nhưng cũng không thể gọi là yếu kém được.
"Nếu như giao Thiên Thế Thành cho nhà họ La thì nhà họ Cố chúng ta thành kẻ thù không đội trời chung với nhà họ Thiên rồi... Mặc dù nhà họ Cố và nhà họ La kết thông gia nhưng nếu nhà họ Thiên thật sự muốn tiêu diệt nhà họ Cố bằng mọi giá thì chưa chắc nhà họ La đã đồng ý che chở chúng ta đâu".
Cố Minh Thành chậm rãi nói: "Chuyện này để sau rồi bàn, nhưng không được để tin tức Thiên Thế Thành đang ở nhà họ Cố chúng ta bị tuồn ra ngoài".
"Rõ".
Ông ta nhìn hai đứa con của mình, cuối cùng nhìn vào Cố Thanh Nhan, hỏi: "Hai người mà con nói thật sự thần bí thế ư?"
Cố Thanh Nhan lập tức kể lại toàn bộ cuộc gặp gỡ giữa mình và Tần Ninh và Trần Nhất Mặc...
Sau một đêm đàm đạo, hôm sau Tần Ninh lại tiếp tục ngưng tụ trận văn.
Lần này sắc mặt Tần Ninh càng khó coi hơn.
"Sao nữa thế ạ?"
"Trận văn lại thay đổi!"
Tần Ninh nhướng mày, nói: "Nếu cứ kiểu số trận văn ta tạo ra hôm nay qua ngày hôm sau bị hao mòn hơn một nửa thì có lẽ mười lăm năm đã chưa chắc dựng được vận chuyển trận đâu".
"Không còn cách nào khác sao ạ?"
Tần Ninh lắc đầu.
Trần Nhất Mặc đáp: "Không sao ạ, đệ tử ở đây bốn trăm năm rồi, đợi thêm mấy năm nữa cũng không sao".
"Nhưng còn sư tôn, các sư huynh và sư nương đều ở bên ngoài, không chắc họ có an toàn không nữa..."
Tần Ninh từ tốn bảo: "Thế lực của nhà họ Nguyên đúng là trải rộng đấy nhưng nếu vào Cửu Nguyên Vực nhiều lần sẽ khiến người trong Thượng Nguyên Thiên Vực cảnh giác. Hồi xưa vi sư cũng có mấy người quen biết trong Thượng Nguyên Thiên Vực, không cần lo lắng vấn đề an toàn của họ đâu".
Đoạn hắn nhìn cánh tay của Trần Nhất Mặc, nói: "Vi sư lo cho tay của ngươi hơn..."
"Hì, cái này thì càng không sao á, đã mấy trăm năm nên con cũng quen rồi, đợi thêm cũng không sao đâu".
Tần Ninh chậm rãi gật đầu.
Thế là từng ngày trôi qua, ngày nào hắn cũng tạo trận văn để dựng đại trận.
Thấp thoáng đã bảy năm trôi qua.
Tần Ninh vào Diêm Môn đã tám năm.
Bên ngoài thì đã tám trăm năm trôi qua.
Hôm nay, trong thế giới Diêm Môn.
Mặt trời gác núi, Trần Nhất Mặc tự mình xuống bếp làm một bàn ăn thịnh soạn.
Sau mấy năm được hai sư đồ cùng nhau vun đắp, ngoài sơn cốc đã có mấy căn nhà tinh tế, chòi nghỉ mát, hòn non bộ cỡ nhỏ, ao hồ. Tất cả đều có đủ.
"Sư tôn ơi, ăn cơm thôi!"
Trần Nhất Mặc hí hửng gọi.
Bảy năm qua, mỗi ngày hắn ta đều đi theo Tần Ninh như hình với bóng, thảo luận về đan đạo cả ngày lẫn đêm, suy nghĩ đã thoáng hơn và cười nhiều hơn trước.
Bốn con thú Cửu Anh, Đại Hoàng, Nhị Hoàng, Tam Hoàng cũng lăng xăng chạy tới.
Hai người bốn thú ngồi chung một bàn.
Trên bàn là mấy món thức ăn, còn có canh thịt các kiểu.
Trần Nhất Mặc cười nói: "Mời sư tôn đánh giá!"
Giờ phút này, bốn con thú Cửu Anh, Đại Hoàng, Nhị Hoàng, Tam Hoàng đồng loạt nhìn về phía Tần Ninh.
Hắn cầm đũa, gắp một miếng thịt lên ăn, nhai mấy cái rồi nuốt xuống. Một lát sau, khuôn mặt Tần Ninh bỗng hết xanh lại trắng, nhìn Trần Nhất Mặc, nói: "Ngươi thêm độc của cỏ Liệu Phế và cỏ Giới Hư làm gì thế hả. Hai loại cỏ này, cỏ Liệu Phế có mùi hăng, cỏ Giới Hư tuy đúng là trung hòa được vị của cỏ Liệu Phế nhưng võ giả ăn vào sẽ thấy sai sai đấy. Độc này dở quá..."
Bị chê, mặt Trần Nhất Mặc bắt đầu méo xệch.
"Sư tôn thử cái này đi ạ?"
Tần Ninh lại gắp một món lên, nhai mấy miếng rồi bình phẩm: "Món này được đấy. Kết hợp vị ngon của thịt gà Tuyết Lĩnh với món súp từ thịt Đại Lực Thiết Ngưu, hừm... Để xem mấy món khác thế nào..."
"Độc này ngon đấy, cực kỳ thơm ngon, tác dụng độc cũng khá cao".
Được Tần Ninh khen ngợi, Trần Nhất Mặc tức thì cười hớ hớ.
"Không ăn!"
Lúc này, Đại Hoàng đang ngồi bên cạnh bỗng ném đôi đũa đi, nói với vẻ không vui: "Bắt nạt chó thế này sao chơi!"
Mấy năm gần đây, hai thầy trò đổi trò xoành xoạch.
Ban đầu là bàn luận về đạo và đan đạo.
Bàn xong bắt tay vào việc ngay, ngày nào hai thầy trò cũng lôi đan đỉnh ra so tài luyện đan.
Sau đó chán quá, bắt đầu so tài luyện độc.
Hai thầy trò này luân phiên mỗi ngày là một bữa cơm cho đối phương thử độc... Không biết bản thân hai người này kháng độc thế nào nhưng còn bốn con thú bọn nó thì sắp chết tới nơi rồi.
Hễ tới giờ ăn là phải xem có độc hay không, ai chịu cho nổi?
Thế mà hai thầy trò này hả hê quá xá!
Trần Nhất Mặc phì cười: "Đại Hoàng à, đan sư cũng giống như thầy thuốc ở thế giới người phàm vậy, phải nắm cả linh đan cứu người lẫn độc đan hại người, nếu không thì khi gặp người bị trúng độc thì sao mà cứu được?"
"Các ngươi muốn đàm đạo thì kệ các ngươi chứ, lần sau để vài món không độc cho bọn ta được không? Suốt ngày cứ ăn độc, ta tưởng mình kháng độc luôn rồi này!"
Đại Hoàng tức tối nói: "Đan sư đúng là toàn lũ ác độc!"
"Ha ha..." Dưới ánh trăng, đình viện ngập tràn tiếng cười vui vẻ.
Vào lúc này, trong sơn cốc, một chùm sáng bỗng bay lên trời tại một nơi cách đó mấy trăm trượng.
Tần Ninh đứng bật dậy, nhìn về phía sơn cốc, nói lớn: "Đại trận đã hình thành!"
Bảy năm đằng đẵng, cuối cùng cũng thành công rồi! Trần Nhất Mặc cũng đứng dậy.
"Cuối cùng cũng ra ngoài được rồi!"
Trần Nhất Mặc lẩm bẩm: "Đại Hoàng, Nhị Hoàng, Tam Hoàng, các ngươi đi cùng ta nhé?"
"Đương nhiên rồi!"
Đại Hoàng reo lên: "Không có ba ca ca bọn ta, hai thầy trò các ngươi ra ngoài lỡ bị người ta làm thịt thì sao?"
"Đi thôi".
Lúc này Cửu Anh cũng giương cánh bay cao trong niềm vui sướng, nói: "Bị nhốt trong này những tám năm, cuối cùng cũng ra ngoài được rồi, lão tử ngột ngạt sắp chết đến nơi rồi đây".
Tần Ninh khẽ cười, lên tiếng: "Đúng vậy, cuối cùng cũng ra ngoài được rồi... Bắt đầu lật sổ nợ được rồi đây!"
Cái chết của cha mẹ! Đồ nhi bị bẻ tay!
Nợ gì nên đòi phải đòi bằng hết.
Trong tám năm qua, Tần Ninh cũng từ Đại Đế Tôn nhất phẩm đến tam phẩm. Sau bảy năm, hắn chỉ tăng bốn cấp bậc, đến thất phẩm.
Đại Đế Tôn thất phẩm.
Còn Chí Cao Đế Tôn thì Tần Ninh vẫn chưa tới cảnh giới đó.
Chỉ là thế giới bên ngoài thì đã tám trăm năm trôi qua, có lẽ bốn người Thời Thanh Trúc, Lý Nhàn Ngư, Diệp Nam Hiên, Lý Huyền Đạo đã đột phá cảnh giới Chí Tôn rồi, còn việc đã đến Cực Cảnh hay chưa thì khó nói.
"Đi thôi!"
Tần Ninh đi vào sơn cốc, tại đó, sáu quyển đan điển đang tỏa ra sáu đốm sáng tỏa ra sáu hướng, bên trong là hàng ngàn hàng vạn trận văn đủ sắc màu rực rỡ.
Cánh cổng cao ba trượng ở chính giữa chậm rãi chuyển động.
Trần Nhất Mặc đứng cạnh Tần Ninh, hắn ta đã thay một bộ trường sam màu tím nhạt, phong thái bất phàm, vẫn đeo lụa che giấu nửa gương mặt của mình.
Xem ra cái tật này vẫn chưa sửa được! Cơ mà nửa che nửa hở thế này lại khiến người đồ đệ này của hắn trông giống cao nhân xa vời hơn.
"Đi thôi!"
Tần Ninh tiến lên một bước, vô cùng tự tin với vận chuyển trận do mình tự tay lập ra.
Hai người đi vào, bốn con thú Cửu Anh, Đại Hoàng, Nhị Hoàng, Tam Hoàng cũng theo sau... Sáu bóng người dần biến mất khỏi thế giới Diêm Môn, không còn dấu vết gì nữa.
Vừa bước vào vận chuyển trận thì không gian chấn động dữ dội, hai người bốn thú chao đảo qua lại, lòng đầy bồn chồn, tim đập thình thịch.
"Cẩn thận chút, không gian nơi này không ổn định chút nào, đây cũng là lý do tại sao ta phải mất đến bảy năm mới dựng nó thành công".
Tần Ninh nghiêm túc nói: "Hơn nữa, địa điểm sau khi chúng ta ra ngoài chưa chắc đã nằm trong Cửu Nguyên Vực, thậm chí có thể không nằm trong Thượng Nguyên Thiên!"
Nghe vậy, Trần Nhất Mặc cũng nhìn về phía trước.
Tựa như chỉ trong chớp mắt, lại phảng phất qua một lúc thật lâu.
Bỗng nhiên, dường như đã đến cuối con đường, hai thầy trò nhìn nhau, bước ra.
Một khắc sau, ánh mặt trời chói chang làm hai người vô thức giơ tay lên che lại. Bốn con thú Cửu Anh, Đại Hoàng, Nhị Hoàng, Tam Hoàng cũng dáo dác nhìn xung quanh.
Ra ngoài rồi! Ra ngoài thật rồi!
Chương 2597: Chuyện nhỏ như con thỏ ấy mà
Lúc này, hai người bốn thú nhìn xung quanh. Nơi này là một dãy núi, những ngọn núi nối đuôi nhau như một nét vẽ nhọn hoắc được phác hoạ ra, kéo thẳng lên trời.
Tiếng ầm ầm vang lên khắp nơi.
Hai người bốn thú chưa kịp cảm nhận được gì thì lại một tiếng nổ khác thình lình truyền đến.
Trong chớp mắt, sáu bóng người đồng loạt tránh đi.
Nơi bọn họ vừa đứng bị đập ra một cái hố sâu trăm trượng, đất đá trong đó đều cháy đen.
Sáu người đều lộ vẻ thảng thốt.
Trần Nhất Mặc bàng hoàng hỏi: "Đây là đâu?"
Vừa đi ra đã suýt bị người ta giết, chuyện gì thế này?
Đang lúc hai người bốn thú hoảng hốt thì một loạt tiếng gió rít truyền đến từ cánh rừng đằng trước, vô số tảng đá khổng lồ với đường kính trăm trượng lũ lượt lao tới trong tiếng ầm ầm khủng khiếp.
Tần Ninh và Trần Nhất Mặc vội vàng lánh sang chỗ khác.
Cùng lúc đó, mười mấy bóng người chạy như bay tới đây.
Nhóm người kia có cả nam lẫn nữ, ai nấy đều mặc võ phục, có vẻ thuộc cùng một thế lực.
Hơn mười người kia cũng bất ngờ khi nhìn thấy Tần Ninh và Trần Nhất Mặc.
Đại trận sau lưng hai người họ đã biến mất, chỉ còn lại những ngọn núi báo hiệu đây là ngõ cụt. Khung cảnh ấy làm mười mấy người kia sa sầm nét mặt.
"Tiểu thư đi mau, bọn ta sẽ bọc hậu!"
Một người đàn ông trung niên lên tiếng.
"Lê thúc!"
Nghe thấy câu này, vẻ mặt một nữ tử mặc váy xanh trông khá hoạt bát trong đó càng khó coi hơn.
"Các ngươi sẽ không có ai chạy thoát hết!"
Giữa lúc đó, một tiếng hừ lạnh bất chợt vang lên.
Mấy chục người thình lình bước ra từ trong cánh rừng đằng sau, tất cả đều trang bị binh khí, mắt lom lom nhìn họ, đằng đằng sát khí, vây quanh mười mấy người kín kẽ.
Nhưng bọn chúng cũng bao vây cả hai người Tần Ninh và Trần Nhất Mặc.
Mấy chục người kia mặc một bộ khôi giáp võ phục màu đen đồng nhất, mấy người đi đầu tỏa ra khí thế mạnh mẽ.
Dẫn đầu là một người trung niên và một người thanh niên.
Người vừa lên tiếng là thanh niên kia.
Thanh niên nhìn lướt qua hơn mười người, dừng lại tại nữ tử váy xanh chốc lát rồi mỉm cười, lên tiếng: "Cố Thanh Nhan!"
"Ngươi không thoát được đâu!"
Nghe vậy, nữ tử váy xanh lạnh giọng quát: "Thiên Thế Thành, nhà họ Cố ta và nhà họ La sắp tổ chức đám hỏi, ngươi làm vậy không sợ nhà họ La nổi giận sao?"
"Nhà họ La?"
Thanh niên cười khẩy: "Nhà họ Thiên ta mà sợ nhà họ La à?"
Nói rồi hắn ta liếc mắt nhìn hơn mười người kia, cuối cùng nhìn Tần Ninh và Trần Nhất Mặc, thẳng thừng bỏ qua Cửu Anh và ba con chó vàng một cách khinh thường.
"Các ngươi là ai?"
Thanh niên ngẩn ra.
Sao đuổi theo một hồi lại có thêm hai người thế này!
Câu này vừa vang lên, đám người Cố Thanh Nhan cũng nhìn về phía Tần Ninh và Trần Nhất Mặc.
Lúc mới chạy tới đây thì mười mấy người đã thấy hai người kia ở đây rồi, chẳng qua hai tên này ngơ ngơ ngác ngác, cứ đứng ngây ra đó như một tên ngốc.
Trần Nhất Mặc nghe có người hỏi mình thì nhìn hai nhóm người, mỉm cười, vừa định lên tiếng thì Thiên Thế Thành khoát tay, nói: "Hắn là ai thì kệ xác hắn, không thể để người ngoài biết chuyện này, giết luôn đi!"
Nghe vậy, mặt Trần Nhất Mặc trở nên tối tăm.
"Láo toét!"
Hắn ta trầm giọng quát, nói với giọng lạnh lẽo: "Tay cầm âm dương định càn khôn, thế giới Cửu Thiên ta vi tôn. Tại hạ Trần Nhất Mặc, được gọi là Mặc Hoàng. Các ngươi dám xúc phạm tới thiên uy, còn không mau cút đi!"
Câu nói ấy làm mấy chục người bên cạnh Thiên Thế Thành chuẩn bị động thủ thì giật cả mình.
Thanh niên áo tím này có mái tóc dài như thác nước, hai mắt rực rỡ, có thần, tấm lụa trắng che khuất gương mặt, chỉ trừ mỗi đôi mắt, trông vô cùng thần bí.
Lời lẽ thì dõng dạc hùng hồn, nhìn chẳng khác gì thế ngoại cao nhân.
Lẽ nào là cao nhân lánh đời nào đó thật?
"Hừ!"
Thiên Thế Thành sẵng giọng: "Dám mạnh miệng trước mặt nhà họ Thiên, ngươi không đủ tư cách đấy đâu!"
Dù nói vậy nhưng trong lòng hắn ta vô cùng bồn chồn.
Rốt cuộc người này là ai?
Người trung niên bên cạnh thì thầm vào tai hắn ta: "Công tử, trên người tên này không phát ra dao động của khí Chí Tôn nào, chỉ là người thường thôi!"
Người thường?
Người thanh niên nhướng mày, cười khẩy: "Heo cắm hành vào mũi, giả làm voi à?"
"Giết chúng cho ta!"
Sau tiếng quát, mấy chục người đồng loạt bay lên, sát khí tỏa ra khắp nơi.
Hơn mười cường giả Đại Đế Tôn!
Trần Nhất Mặc nhướng mày, lòng thầm than tình hình không ổn bèn lùi ra sau, đứng chắp tay.
Tần Ninh thấy vậy thì hơi cạn lời.
"Cửu Anh".
"Tuân lệnh".
Giờ phút này, Cửu Anh phóng đại, cao đến ba trượng. Nó vỗ đôi cánh đỏ sẫm bay lên phía trước, chín cái đầu lấp lánh, rực rỡ.
Tám năm qua, dưới sự huấn luyện của Tần Ninh, hiện tại Cửu Anh đã trải qua thêm một lần lột xác, trưởng thành đến cấp bậc Chí Cao Đế Tôn.
Nó là hung thú nên không cần tu luyện pháp thân mà chỉ cần liên tục phát triển hồn phách và thân xác của mình. Giờ đây, nó hoàn toàn sánh ngang với cường giả cảnh giới Chí Cao Đế Tôn nhất phẩm.
Chín cái đầu lơ lửng một cách tự nhiên.
"Cút!"
Cửu Anh gầm lên, chín cái đầu hừng hực lửa, hơi nóng ẩn chứa sát khí dữ dội làm tan chảy không khí xung quanh.
"Á..."
Trong lúc nhất thời, mấy chục người kia kêu la thảm thiết, cháy đen như vừa bị nướng chín, đồng loạt bỏ mạng.
"Nguyên thú cấp chín, công tử cẩn thận!"
Người đàn ông trung niên tái mặt, chắn trước người Thiên Thế Thành rồi vỗ tay một cái, ngưng tụ một tấm khiên khí Chí Tôn chặn ngọn lửa lại.
"Cấp chín? Cấp chín thì nhằm nhò gì!"
Cửu Anh hừ lạnh, bay vụt tới, thân hình khéo léo với uy thế hùng hậu tung một cú trảo xuống.
Người đàn ông trung niên hoảng hốt, ông ta nắm chặt tay rồi tung hai cú đấm đến.
Bành...
Trong chớp mắt, hai tay người đàn ông trung niên nổ tung, máu me be bét. Cửu Anh xông thẳng tới trước, tay kia tóm lấy Thiên Thế Thành.
"Công tử!"
"Công cái đầu ngươi!"
Cửu Anh nói xong phun một ngọn lửa tới, nhấn chìm người đàn ông trung niên.
Mọi chuyện diễn ra chỉ trong mười nhịp thở. Cửu Anh ra tay, trong chốc lát đã giết mấy chục người, đã thế còn làm thịt cường giả Chí Cao Đế Tôn nhất phẩm kia và bắt được Thiên Thế Thành nữa.
Cảnh tượng ấy khiến Cố Thanh Nhan đứng trong mười mấy người kia trố mắt nhìn.
Là cao nhân lánh đời thật à?
Nếu không phải cao nhân lánh đời thì sao có thể điều khiển được một con nguyên thú thực lực khủng khiếp thế chứ?
Lúc này, Cửu Anh vẫy cánh nhẹ nhàng đáp xuống trước mặt Tần Ninh, dưới móng vuốt của nó là Thiên Thế Thành.
"Ngươi..."
Mặt Thiên Thế Thành đầy kinh hoàng.
Tần Ninh đứng cạnh Trần Nhất Mặc, không nói gì.
Trần Nhất Mặc thì hờ hững lên tiếng: "Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, hà tất phải như vậy đâu?"
Bấy giờ, nhóm người Cố Thanh Nhan đều nhìn Trần Nhất Mặc với vẻ cung kính.
Cố Thanh Nhan đi ra, cúi người cảm ơn: "Tiểu nữ là Cố Thanh Nhan của nhà họ Cố, cảm ơn hai vị công tử đã cứu giúp!"
"Không có gì".
Tần Ninh chưa kịp nói gì thì Trần Nhất Mặc đã phất tay, đáp: "Chuyện nhỏ như con thỏ ấy mà".
Thấy hắn ta ham vui như thế, Tần Ninh cũng lười quan tâm, mặc hắn ta muốn làm gì thì làm.
Khó khăn lắm mấy năm nay Trần Nhất Mặc mới nhẹ lòng hơn, Tần Ninh cũng nuông chiều đệ tử của mình. Ai bảo hắn là sư tôn chứ?
"Có chuyện gì vậy?", Trần Nhất Mặc hỏi.
Chương 2598: Trần Nhất Mặc hiển linh
Cố Thanh Nhan lia mắt về phía Thiên Thế Thành, nói với vẻ căm hận: "Ta là người của nhà họ Cố, có hôn ước với nhà họ La, người của nhà họ Thiên muốn phá đám hôn ước giữa nhà họ Cố và nhà họ La nên xuống tay với ta ấy mà".
Trần Nhất Mặc nhìn cô ấy, từ tốn nói: "Khí chất và ngoại hình của ngươi đúng thật là xem như trung đẳng thôi".
Vừa nghe thấy câu này, Cố Thanh Nhan tròn mắt nhìn hắn ta.
Chỉ là trung đẳng thôi á?
Cố Thanh Nhan cô ấy được mệnh danh là một trong mười cô gái đẹp nhất vùng đất Thiên La Vực, vậy mà qua miệng Trần Nhất Mặc lại thành trung đẳng? Nghe giọng điệu của hắn ta còn hơi miễn cưỡng nữa?
Nhưng dù gì Trần Nhất Mặc đã cứu họ, Cố Thanh Nhan cũng không nói gì.
Hơn nữa từ lời nói đến cử chỉ của Trần Nhất Mặc đều cho thấy hắn ta là một cao nhân, cô ấy càng không dám đắc tội.
Tần Ninh cũng trố mắt.
Trần Nhất Mặc nói một câu y chang Diệp Nam Hiên vậy.
Hai đứa này đều là thẳng nam cả...
"Nhà họ Thiên? Nhà họ La?", Trần Nhất Mặc vẫn giữ dáng điệu cao nhân ấy, chậm rãi cất lời: "Có vẻ nơi này là Thiên La Vực rồi".
"Đúng rồi ạ".
Cố Thanh Nhan nghe vậy càng ngạc nhiên hơn.
Hai người không phải người của Thiên La Vực ư?
Quả nhiên là thế ngoại cao nhân mà, nhiều khả năng là thiên chi kiêu tử đến từ bảy thế lực lớn cấp bậc Thiên Vương của Thượng Nguyên Thiên Vực nhỉ?
Nếu không thì làm gì có tư cách mang theo một nguyên thú cấp chín!
"Hai vị công tử không phải người của Thiên La Vực sao?", Cố Thanh Nhan hỏi.
"Hai bọn ta chỉ đi du ngoạn thôi, không ở cố định một nơi nào. Bọn ta lọt vào một bí giới, sau khi thoát thân thì tới đây".
Trần Nhất Mặc thản nhiên trả lời.
Đi du ngoạn?
Không ở cố định một nơi nào?
Có ma mới tin!
Cơ mà mới thoát khỏi một bí giới sao? Bình thường chỉ có cường giả Cực Cảnh hùng mạnh mới dám vào bí giới thôi.
Vậy mà hai người này lại dám!
Đám người Cố Thanh Nhan càng ngày càng thấy thân phận của hai người này sâu không lường được.
"Nếu hai vị mới vào Thiên La Vực thì có lẽ tạm thời chưa có nơi đặt chân, Cố Thanh Nhan mạnh dạn mời hai vị công tử đến nhà họ Cố ta ở tạm ạ".
Cố Thanh Nhan lịch sự hỏi: "Hai người thấy sao?"
Trần Nhất Mặc gật đầu: "Được thôi!"
Cố Thanh Nhan mỉm cười, trông cô ấy vô cùng mừng rỡ.
Dù thế nào đi nữa thì thân phận của Trần Nhất Mặc và Tần Ninh chắc chắn sẽ bất phàm lắm đây, hai người còn là ân nhân cứu mạng họ, họ nên cảm ơn mới phải.
Hai người này có thân phận bí ẩn, nếu như nhà họ Cố có thể kết thân với họ thì không chừng sẽ nhận được nhiều lợi ích lắm đây.
Cố Thanh Nhan liếc mắt nhìn Thiên Thế Thành, nói: "Nhà họ Thiên đừng có khinh người quá đáng, lần này vẫn chưa xong đâu!"
Nói rồi cô ấy ra lệnh cho vài người áp giải Thiên Thế Thành đi.
Sau đó, Cố Thanh Nhan làm tư thế mời, Trần Nhất Mặc và Tần Ninh ra khỏi rừng...
"Sư tôn".
Trần Nhất Mặc thấy người xung quanh cách mình khá xa thì hí hửng: "Xem ra chúng ta vẫn ở trong Thượng Nguyên Thiên rồi, cơ mà Cửu Nguyên Vực nằm ở phía bắc, Thiên La Vực thì ở phía nam, coi bộ trở về khá là rắc rối đấy ạ".
Tần Ninh gật đầu.
"Hỏi thăm xem tình hình hiện tại của Cửu Nguyên Vực thế nào đã, không vội!"
"Vâng".
Trần Nhất Mặc nói tiếp: "Mấy năm qua sư tôn đã vất vả nhiều rồi, giờ cứ giao hết mọi chuyện cho đồ nhi, năm xưa đồ nhi cũng quen biết vài người ở Thượng Nguyên Thiên".
"Ừm".
Tần Ninh lời ít mà ý nhiều.
Thật ra từ trước đến giờ Tần Ninh đều chẳng thiết tha gì tới việc ra mặt hay tiếp xúc với mấy chuyện này.
Lúc trước hắn ở nhà họ Linh cũng vì lo lắng cho họ, chuyện gì cũng phải đích thân xử lý với hi vọng nhà họ Linh sẽ phát triển thịnh vượng.
Sau này, vào Thánh Đạo tông, không có thuộc hạ để nhờ nên cũng đành tự mình làm hết mọi chuyện.
Nay đã có Trần Nhất Mặc bên cạnh, để hắn ta ra mặt càng tốt.
Hơn nữa hắn ta cũng thích thế.
Trên con đường dài mười mấy dặm trong rừng, người nhà họ Cố cưỡi tọa kỵ trước đó lên trời, bay vùn vụt rời khỏi đây.
Dọc đường, Cố Thanh Nhan trò chuyện rôm rả với Trần Nhất Mặc chứ không mấy niềm nở với Tần Ninh.
Cô ấy vô thức cho Trần Nhất Mặc là công tử, còn Tần Ninh là đệ tử hoặc tùy tùng của hắn ta.
Dù gì từ nãy đến giờ toàn là Trần Nhất Mặc nói cả, còn Tần Ninh thì chỉ nhìn nguyên thú Cửu Anh kia một cái rồi ra lệnh thôi.
Điều này chứng tỏ Trần Nhất Mặc mới là chủ.
Trên thân phi cầm, Tần Ninh khoanh chân ngồi, Trần Nhất Mặc bên cạnh hắn thì vẫn làm dáng thản nhiên, bình đạm.
Khác với sáu người đệ tử Dương Thanh Vân, Ôn Hiến Chi, Diệp Nam Hiên, Lý Huyền Đạo, Lý Nhàn Ngư, Thạch Cảm Đương, Trần Nhất Mặc vốn là một đan sư.
Và đan sư luôn là khách quý của các thế lực lớn.
Bởi vậy lúc nào Trần Nhất Mặc cũng ngồi trên cao cả.
Chưa kể bản thân hắn ta cũng rất tận hưởng điều này, nhưng đối với Tần Ninh thì chỉ có hai từ: Làm màu!
Hắn quá rõ cái nết này của đệ tử mình rồi nên cũng chả quan tâm làm gì.
Nó muốn làm màu thì kệ nó.
"Không biết Trần công tử tới Thiên La Vực là có dự định gì chưa?"
Cố Thanh Nhan ngồi trên phi cầm, đối diện với Trần Nhất Mặc, giữa hai người là một chiếc bàn trà. Cô ấy rót trà cho hắn ta.
Trần Nhất Mặc thì dâng trà cho Tần Ninh.
Trước hình ảnh đó, Cố Thanh Nhan chỉ cho rằng vị công tử Trần Nhất Mặc này đối xử với tôi tớ quá tốt, quả là người phi phàm mà.
"Ta vốn là đan sư nên thích du ngoạn bốn phương, không có chỗ ở cố định, hiện tại cũng chưa có dự định gì cả".
"Đan sư?"
Khuôn mặt Cố Thanh Nhan lập tức tỏ ra cung kính hơn, sự kính cẩn ấy xuất phát từ tận đáy lòng.
Đan sư!
Khí sư!
Trận sư!
Dù ở tại bất kỳ thế lực nào thì ba ngành nghề này luôn được trời ưu ái, được người người tôn kính.
Đan dược của đan sư là nhu yếu phẩm của võ giả!
Khí sư cũng luyện ra những thứ cần thiết cho võ giả.
Đại trận do trận sư tạo ra càng là thứ bắt buộc phải có trong vô số tông môn và gia tộc.
"Xin hỏi công tử là đan sư cấp bậc nào ạ?"
Cố Thanh Nhan hỏi với vẻ sùng bái.
"Ta ấy à?", Trần Nhất Mặc từ tốn đáp: "Ngươi tạm thời xem ta là đan sư Chí Tôn cửu phẩm đi!"
Tạm thời?
Đan sư Chí Tôn cửu phẩm?
Vậy ít nhất đã vượt qua cửu phẩm, là đan sư Cực Cảnh rồi?
Vẻ mặt Cố Thanh Nhan vô cùng ngạc nhiên.
Đúng là cao nhân thật rồi!
Lúc này, Trần Nhất Mặc thưởng thức trà, lòng đầy khoan khoái.
Bốn trăm lẻ tám năm, cộng thêm ba tháng hai mươi tư ngày!
Đã ngần ấy thời gian hắn ta không hiển linh rồi.
Cuối cùng lần này cũng hiển linh được một phen, cảm giác ấy sảng khoái quá đi mất!
Nhất là hình như sư tôn không quan tâm đến cách hành xử của hắn ta nữa, thế không phải hắn ta muốn làm gì thì làm rồi ư?
Trần Nhất Mặc thản nhiên cất lời: "Tình hình trong Thiên La Vực hiện tại thế nào?"
Thượng Nguyên Thiên mênh mông vô tận.
Toàn bộ vùng đất Thượng Nguyên Thiên có tổng cộng tám địa vực tiếng tăm lẫy lừng.
Thượng Nguyên Thiên Vực giống như chúa tể của Thượng Nguyên Thiên vậy, ngạo thế quần hùng, chiếm diện tích lớn nhất, thực lực cũng mạnh nhất, tương tự như đế đô của đế quốc.
Xung quanh là bảy đại vực.
Thiên Viện Vực, Cửu Nguyên Vực, Huyền Băng Vực, Chiến Thần Vực, Huyết Vân Vực, Thương Long Vực, Thiên La Vực.
Đã một thời gian dài trôi qua. Những bốn vạn năm.
Tần Ninh không biết tình hình của Thượng Nguyên Thiên hiện giờ đã ra sao, Trần Nhất Mặc cũng không biết.
Mặc dù hắn ta bị nhốt hơn bốn trăm năm nhưng thế giới bên ngoài đã trải qua bốn vạn năm rồi.
Chương 2599: Năm đó hắn có duyên gặp ta một lần
Nghe vậy, Cố Thanh Nhan lập tức nói: "Xem ra hai vị đã lâu không hỏi việc đời thật rồi".
Cô ấy cũng sẵn sàng giải thích: "Hiện tại trong Thiên La Vực có hai phe thế lực siêu cấp, đó là nhà họ Thiên và nhà họ La".
"Cả vùng đất Thiên La Vực đều thuộc về hai phe này, đó là hai gia tộc hùng mạnh nhất, bên trong có cường giả Chí Cao Đế Tôn hàng đầu, cũng được mấy nhân vật tai to mặt lớn Cực Cảnh trấn thủ, cơ mà Cực Cảnh... ta chỉ được nghe thôi chứ chưa từng gặp".
Tần Ninh nghe xong, trong lòng cũng hiểu ra.
Thượng Nguyên Thiên.
Mặc dù sức mạnh của bảy đại vực có mạnh có yếu nhưng có lẽ sẽ không chênh lệch quá lớn.
Cửu Nguyên Vực không có Cực Cảnh nhưng có thể những vực khác lại có.
Có điều phóng mắt khắp bảy đại vực thì có lẽ chỉ tồn tại cường giả linh giả Cực Cảnh trong số bốn cảnh giới của Cực Cảnh mà thôi.
Thượng Nguyên Thiên Vực mới là nơi chân chính tụ hội cường giả Cực Cảnh.
"Trưởng tộc nhà họ Thiên - Thiên Ngạn Trác - là cường giả bán bộ linh giả Cực Cảnh, thực lực ngang ngửa trưởng tộc nhà họ La La Vĩnh Binh. Hai người cũng là những nhân vật mạnh nhất vùng đất Thiên La Vực hiện nay..."
Trần Nhất Mặc đang nghe bỗng thốt lên: "Mới có bán bộ Cực Cảnh thôi mà..."
Cố Thanh Nhan vô cùng sửng sốt khi nghe câu nói ấy.
Đối với một cường giả siêu cấp Đế Cực Cảnh như Trần Nhất Mặc thì bán bộ Cực Cảnh chỉ là mấy tên tép riu, nhưng hình như hắn ta đã quên béng chuyện tu vi của mình lúc ẩn lúc hiện...
Song, đối với Cố Thanh Nhan thì người có thể nói ra câu ấy hoặc là kẻ ngốc, hoặc là cường giả tuyệt thế.
Đương nhiên Trần Nhất Mặc không phải tên ngốc!
Vậy tức là cường giả siêu cấp chân chính, là cường giả trong số những cường giả Cực Cảnh rồi!
Tần Ninh mà biết những gì Cố Thanh Nhan đang tưởng tượng trong đầu thì có lẽ sẽ thẳng thừng bổ một câu: Không, hắn là tên ngốc đấy.
"Đối với hai vị công tử thì quả thật là như thế!", Cố Thanh Nhan mỉm cười: "Bên cạnh đó, trong nhà họ Thiên và nhà họ La cũng có rất nhiều cao thủ Chí Cao Đế Tôn và Đại Đế Tôn, có thể nói lực lượng này chiếm hơn một nửa số cường giả hai cảnh giới này trên Thiên La Vực, thế lực của hai gia tộc này trải rộng khắp nơi trên Thiên La Vực".
"Nghe nói lão tổ của nhà họ Thiên và nhà họ La đã ở ẩn, đều bước vào Cực Cảnh cả rồi, thực lực, cảnh giới cụ thể ra sao thì không ai biết".
Sau khi nghe kể, Tần Ninh thầm đánh giá thực lực của Thiên La Vực có lẽ mạnh hơn Cửu Nguyên Vực.
Thật ra thế lực đứng đầu mỗi một đại vực càng ít thì số lượng cường giả vượt bậc sẽ càng nhiều.
Sở dĩ Đà La Khôn muốn thống nhất Cửu Nguyên Vực là vì có ý đồ dùng việc Cửu Nguyên Vực đã thống nhất làm bước đệm, thừa thắng xông lên, giúp bản thân đột phá Cực Cảnh.
Giá như người này đánh một cách đường đường chính chính thì Tần Ninh sẽ chẳng làm gì cả, khổ nỗi ông ta dám bắt tay với Ma tộc, thế là tự tìm đường chết rồi còn gì.
Nhưng đã tám trăm năm trôi qua, không biết hiện giờ Cửu Nguyên Vực thế nào rồi!
Tần Ninh truyền âm cho Trần Nhất Mặc: "Hỏi xem Cửu Nguyên Vực ra sao đi".
"Dạ".
Trần Nhất Mặc lập tức đặt tách trà xuống, bình thản hỏi: "Ngươi có biết Cửu Nguyên Vực hiện nay thế nào rồi không?"
"Cửu Nguyên Vực à?"
Cố Thanh Nhan cười đáp: "Năm xưa Cửu Nguyên Vực cũng phồn thịnh lắm, nhưng nay đã xuống dốc rồi".
"Cơ mà mấy trăm năm Cửu Nguyên Vực đã xuất hiện rất nhiều nhân tài xuất chúng".
Cô ấy cố gắng nhớ lại, từ từ nói: "Có hai vực chủ mới rất mạnh, nghe nói đã bước vào Cực Cảnh rồi, một người dùng đao, một người dùng kiếm!"
Trần Nhất Mặc hỏi ngay "Có phải tên là Diệp Nam Hiên và Lý Huyền Đạo không?"
"Phải, phải, phải, công tử biết họ sao?"
Nghe vậy, tâm trạng Trần Nhất Mặc vui mừng quá đỗi.
Tám trăm năm!
Theo lời sư tôn thì tám trăm năm trước hai người này có cảnh giới Đại Thiên Tôn, được sư tôn cho ở lại nhà họ Linh để tiếp tục phát triển.
Trong tám trăm năm, hai người kia vượt qua Đại Thiên Tôn, từ Tiểu Thần Tôn, Đại Thần Tôn, Tiểu Đế Tôn, Đại Đế Tôn, Chí Cao Đế Tôn, cho đến Cực Cảnh!
Chắc chắn chưa phải đế giả Cực Cảnh!
Thua ta!
Trần Nhất Mặc mở cờ trong bụng, ngoài mặt thì nở nụ cười mẹ hiền.
Ít ra hiện giờ hắn ta vẫn là người mạnh nhất trong số các đệ tử của sư tôn.
"Năm đó hai người kia có duyên gặp ta một lần", Trần Nhất Mặc nhẹ nhàng cười, có vẻ hắn ta đang rất vui.
Đương nhiên Tần Ninh biết hắn ta đang nghĩ gì.
Cơ mà hắn không lấy làm bất ngờ về việc Diệp Nam Hiên và Lý Huyền Đạo đột phá năm cấp bậc Chí Tôn và đến Cực Cảnh trong vòng tám trăm năm.
Có lẽ việc hắn mất tích đã trở thành động lực cho hai nhóc đệ tử rồi.
"Còn gì nữa không?"
Trần Nhất Mặc tiếp tục hỏi.
Cố Thanh Nhan trả lời: "Còn một chuyện nữa, tám trăm năm qua, các thế lực trong Cửu Nguyên Vực có sự thay đổi rất lớn".
"Nghe nói nhà họ Linh từng vực dậy trong Cửu Nguyên Vực rồi tàn lụi như phù dung sớm nở tối tàn vào mấy vạn năm trước đã trỗi dậy trở lại..."
"Hiện giờ, rất nhiều thế lực trong Cửu Nguyên Vực đều nằm dưới trướng nhà họ Linh cả!"
Tần Ninh gật gù với tin tức này.
Những hạt sen Cửu Diệp Huyết Hồng Liên đủ để các thành viên nòng cốt trong nhà họ Linh phát triển vượt bậc, cộng thêm bước tiến lớn về thực lực của Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên thì nhất định đã có rất nhiều chuyện xảy ra trong tám trăm năm qua.
"Gì nữa, gì nữa?", Trần Nhất Mặc thúc giục.
"Mấy chuyện khác thì ta cũng không rõ lắm...", Cố Thanh Nhan tỏ ra bối rối: "Dù sao Thiên La Vực cũng quá rộng lớn, ta chưa bước chân ra khỏi Thiên La Vực lần nào, chỉ thỉnh thoảng nghe được một ít tin đồn về các đại vực khác thôi, ta cũng không biết những lời đồn đó có tin cậy được không nữa".
Trần Nhất Mặc nhướng mày, nói: "Sao lại thế, Lý Nhàn Ngư, Thời Thanh Trúc này, cả Dịch Hàn Ngọc nữa này..."
Cố Thanh Nhan nghe vậy bèn đáp: "Ta chưa nghe những cái tên này bao giờ, cơ mà nếu công tử muốn biết thì ta có thể cho người hỏi thăm. Nhà họ Cố bọn ta ở Thiên La Vực, mặc dù không sánh bằng nhà họ Thiên và nhà họ La nhưng hôn phu của ta là La Phàm, thiếu trưởng tộc nhà họ La. Ta có thể nhờ chàng ấy hỏi thăm".
"Vậy thì còn gì bằng!"
Trần Nhất Mặc gật đầu cái rụp.
Thật ra hắn ta chỉ quan tâm tới các đệ tử khác của Tần Ninh có mạnh hơn mình không thôi.
Sư huynh đệ yếu hơn hắn ta là tốt!
Chẳng qua sư tôn rất lo lắng không biết họ có an toàn không, đương nhiên Trần Nhất Mặc cũng ghi nhớ trong lòng.
"Nhà họ Thiên và nhà họ La đấu đá nhau, nhà họ Cố các ngươi bị liên lụy, ngươi lại là hôn thê của thiếu trưởng tộc, tình cảnh khá là nguy hiểm đấy".
"Đành chịu thôi, muốn sống sót tại vùng đất Thiên La Vực thì chỉ có cách nương tựa nhà họ Thiên hoặc nhà họ La. May thay ta và La Phàm yêu nhau thật lòng, dù là vì gia tộc hay vì chính ta thì kết hôn với chàng ấy là lựa chọn tốt nhất".
Cố Thanh Nhan thở dài: "Trong thế giới của võ giả, thắng làm vua thua làm giặc, không phải chuyện gì cũng theo ý bản thân, ít nhất phu quân của ta là người ta yêu".
Trần Nhất Mặc chậm rãi gật đầu.
Sau cuộc đối thoại với Cố Thanh Nhan, hắn ta đã hiểu sơ qua tình hình của Thiên La Vực cũng như tìm hiểu về tình hình của Cửu Nguyên Vực. Tiếp đó sẽ là tìm cơ hội về Cửu Nguyên Vực, gặp lại các sư huynh đệ của mình, sau đó sẽ đi Thượng Nguyên Thiên Vực!
Cha mẹ của sư tôn bị giết, chuyện này Trần Nhất Mặc hắn ta phải tự tay đâm chết tên hung thủ mới được, quyết không bỏ qua bất cứ một kẻ chống lưng nào cho chúng!
Trần Nhất Mặc biết sư tôn không trách mình nhưng chắc chắn là người đau khổ lắm.
Sở dĩ mấy năm qua, mỗi khi ở cạnh sư tôn hắn ta đều làm màu, náo nhiệt cũng vì để sư tôn biết rằng mình vẫn ổn, không cần phải lo lắng cho mình.
Nhưng hắn ta chưa bao giờ quên những kẻ đó!
"Đến rồi!"
Đúng lúc đó, Cố Thanh Nhan bỗng đứng dậy nhìn thành trì khổng lồ đang chậm rãi nổi lên phía chân trời đằng trước, cười nói: "Thành Cố Nguyên!"
Chương 2600: Thành Cố Nguyên
Thành Cố Nguyên!
Đó là nguồn cội phát triển của nhà họ Cố.
Trong vùng đất Thiên La Vực, thành Cố Nguyên là một thành trì tiếng tăm lẫy lừng với số dân lên đến hàng ngàn vạn, hoàn toàn đủ tư cách nằm trong danh sách mười thành trì phồn hoa nhất Thiên La Vực.
Tòa thành trì này cùng với mảnh đất rộng mấy trăm nghìn dặm gần đó đều thuộc về nhà họ Cố!
Cả Thiên La Vực khổng lồ thế này.
Là thiên hạ của nhà họ Thiên!
Và nhà họ La!
Đây là hai đại gia tộc cực kỳ hùng mạnh, đứng trên đỉnh kim tự tháp, trong tộc có các bô lão Cực Cảnh và cường giả Chí Cao Đế Tôn hàng đầu trấn giữ, còn cao thủ cấp bậc Chí Cao Đế Tôn và Đại Đế Tôn thì rải rác khắp nơi.
Ngoài ra còn có những thế lực lớn bé khác.
Chẳng qua những thế lực này không chỉ phải lo toan con đường phát triển cho mình mà còn phải tranh giành với những thế lực khác, đồng thời để tồn tại, bọn họ còn phải cống nạp cho nhà họ Thiên và nhà họ La định kỳ!
Các thế lực xếp tầng tầng lớp lớp, đương nhiên có phân chia cao thấp và tuân theo quy tắc riêng!
Đây chính là quy tắc trong Thiên La Vực.
Lúc này, Cố Thanh Nhan thở phào nhẹ nhõm, cười nói: "Mời hai vị theo ta vào thành!"
Cô ấy rơi xuống phi cầm rồi đến trước cửa thành như một chú chim khách nhanh nhẹn.
Trần Nhất Mặc và Tần Ninh cũng đồng loạt đáp xuống.
Mặc dù hiện giờ Trần Nhất Mặc đã mất đi tu vi Cực Cảnh nhưng cũng không hẳn là không phát huy nổi chút thực lực nào.
Ba bóng người đứng trước cổng thành Cố Nguyên.
Vì Cố Thanh Nhan thoát chết trong đường tơ kẽ tóc nên lòng đầy bùi ngùi, chỉ muốn lao về nhà thật nhanh.
"Muội muội!"
Ba người vừa đứng không lâu thì một giọng nói truyền đến từ cổng thành.
"Ca!"
Một người thanh niên bước ra trước mặt ba người. Hắn ta có khuôn mặt điển trai, anh tuấn, hơn hết còn toát lên sự nhã nhặn và lịch sự.
"Giờ muội mới về đấy à!"
Người thanh niên nhìn Cố Thanh Nhan, trách móc: "Muội mà chưa chịu về nữa là phụ thân nổi điên lên đấy!"
"Sao thế ạ?"
Cố Thanh Nhan khó hiểu, hỏi.
"Đi theo ta!"
Nói rồi nam tử kéo cô ấy đi.
Cố Thanh Nhan dở khóc dở cười, cản lại: "Ca, đợi đã..."
"Hai vị này là công tử Trần Nhất Mặc và công tử Tần Ninh. Trên đường đi, ta bắt gặp Thiên Thế Thành của nhà họ Thiên, suýt chút nữa đã bị hắn bắt đi, hai vị công tử này đã cứu ta, Thiên Thế Thành cũng bị ta bí mật giải về!"
"Cái gì?"
Người thanh niên vừa hay tin đã hoảng hốt.
Thiên Thế Thành!
Con trai của trưởng tộc nhà họ Thiên Thiên Ngạn Trác. Nhà họ Cố mà lại bắt người của nhà họ Thiên, rắc rối to rồi.
"Tên đó đâu?"
"Ta bảo Lê thúc đưa về tộc trước rồi'.
Cố Thanh Huyên gật đầu, bảo: "Về nhà đã rồi bàn chuyện này sau".
"Cảm ơn hai vị công tử đã ra tay giúp đỡ, theo ta vào thành nhé!"
Sau khi vào thành Cố Nguyên là con đường rộng chừng trăm mét thông ra nhiều hướng, vô số võ giả, thương nhân thậm chí có cả nguyên thú đi dạo trên đường.
Cả khu phố vô cùng sầm uất.
Trần Nhất Mặc thấy vậy thì mừng rơn, đã mấy trăm năm hắn ta không được thấy nhiều người như này.
Cố Thanh Nhan cũng muốn để Trần Nhất Mặc và Tần Ninh thấy bầu không khí phồn thịnh nơi thành Cố Nguyên. Trên đường đi, đoàn người đi sâu vào thành Cố Nguyên, dần dần đi tới cổng nội thành.
Thành Cố Nguyên chia làm nội thành và ngoại thành.
Hơn chín mươi phần trăm dân số sống ở ngoại thành, nội thành thì ít hơn vì đây là nơi ở của nhà họ Cố.
Người trong nhà họ Cố, từ võ giả bên ngoài lẫn thành viên trong tộc có nhiệm vụ canh gác cho đến thành viên nòng cốt đều sống trong nội thành.
Nội thành khổng lồ này trông thịnh vượng và khí phái hơn hẳn.
Dọc đường đi, Cố Thanh Nhan cũng giới thiệu lịch sử của thành Cố Nguyên cho Trần Nhất Mặc và Tần Ninh biết.
Cứ thế, mất hết nửa ngày mới tới được Cố phủ!
Cố phủ là phủ đệ trấn giữ trung tâm nội thành, ngồi bắc hướng nam, nhìn toàn thể cực kỳ nguy nga. Trước phủ đệ có mười hộ vệ mặc khôi giáp đang đứng, ai cũng có cảnh giới Đại Đế Tôn.
Cánh cổng to lớn có chín lối vào tất cả, trừ lối vào lớn nhất ở giữa ra thì còn lại đều rộng mở.
Hai huynh muội Cố Thanh Huyên, Cố Thanh Nhan dẫn Trần Nhất Mặc và Tần Ninh vào Cố phủ. Hết mảnh sân này đến mảnh sân khác, đình viện với sức chứa hàng vạn người, hòn non bộ, cây cầu nhỏ lẫn chòi nghỉ mát, lầu các, đâu đâu cũng thấy.
Sau khi vào Cố phủ, Cố Thanh Nhan chọn một đình viện gần nơi ở của mình cho Trần Nhất Mặc và Tần Ninh ở lại.
"Hai vị nghỉ ngơi một lát, ta sẽ báo cáo với phụ thân rồi đến chiêu đãi hai vị sau".
"Được!"
Cố Thanh Nhan và Cố Thanh Huyên rời đi.
Tám tỳ nữ xinh đẹp với dáng người thướt tha trong đình viện tiếp đón Trần Nhất Mặc và Tần Ninh.
"Thôi, các ngươi lui xuống hết đi!"
Trần Nhất Mặc phất tay, tám tỳ nữ đồng loạt lui ra ngoài.
Bấy giờ hắn ta mới bỏ cái mác cao sang ấy đi, vội vàng kéo ghế vào chỗ đón nắng trước cửa, lau bằng tay áo rồi cười tủm tỉm, bảo: "Sư tôn, mời người ngồi".
Tần Ninh chậm rãi ngồi xuống.
Trần Nhất Mặc lại gần, ngồi xổm xuống, hai tay nắm lại nhẹ nhàng đấm bóp chân cho Tần Ninh, cười hì hì: "Sư tôn đi cả đường, cực khổ cho người rồi".
"Ta có cực gì đâu, ngươi mới cực ấy", Tần Ninh bình thản đáp.
Trên đường đi toàn là Trần Nhất Mặc nói chuyện với Cố Thanh Nhan, hắn hầu như không xen vào, đúng là thảnh thơi thật.
Mặc dù Trần Nhất Mặc thích thể hiện nhưng điều đó cũng đỡ đần cho hắn rất nhiều.
"Không cực ạ, không cực ạ. Sư tôn lão nhân gia người thích yên tĩnh mà, mấy chuyện lặt vặt kia cứ để đệ tử làm hết".
Trần Nhất Mặc hí hửng nói.
Lúc này, ba con chó vàng Đại Hoàng, Nhị Hoàng, Tam Hoàng cũng nằm trên hành lang ngủ khò khò, nằm ườn ra phơi nắng, chẳng khác gì mấy con chó vườn ở nông thôn.
Giữa trưa, Cố Thanh Nhan không đến mà có một vài tôi tớ mang rượu và đồ ăn đến.
Ba con chó vàng lập tức ngồi vào bàn, ăn ngấu nghiến.
Cơm nước xong lại phơi nắng tiếp...
Cùng lúc đó, tại chính sảnh trong Cố phủ.
Người đàn ông trung niên với hai bên tóc mai đã bạc màu, nhíu chặt mày, thản nhiên ngồi trên ghế gỗ ở vị trí chủ tọa, chậm rãi đặt tách trà trong tay xuống.
"Nhà họ Thiên đúng là to gan!"
Giọng người đàn ông bình tĩnh nhưng lại vô cùng lạnh lùng.
"Thanh Nhan mà gặp chuyện không may thì đám hỏi giữa nhà họ La và chúng ta sẽ đi tong, lúc đó, bọn chúng sẽ có thể thôi thúc nhà họ Phạm ra tay với chúng ta".
"Tính toán hay thật, chỉ vì mấy ngọn núi thuốc mà làm ra chuyện này..."
Nghe vậy, Cố Thanh Nhan đang đứng phía dưới lên tiếng: "Thưa cha, chuyện này không thể bỏ qua thế được, phải xử lý tên Thiên Thế Thành thôi!"
"Giao hắn cho nhà họ La đi ạ, nhất định nhà họ La có cách khiến nhà họ Thiên phải trả giá đắt".
Câu này làm Cố Minh Thành nhướng mày.
Là trưởng tộc của nhà họ Cố, bản thân Cố Minh Thành cũng là một vị cường giả Chí Cao Đế Tôn ngũ phẩm. Tuy nhà họ Cố đứng dưới hai gia tộc bá chủ Thiên La Vực là nhà họ Thiên, nhà họ La nhưng cũng không thể gọi là yếu kém được.
"Nếu như giao Thiên Thế Thành cho nhà họ La thì nhà họ Cố chúng ta thành kẻ thù không đội trời chung với nhà họ Thiên rồi... Mặc dù nhà họ Cố và nhà họ La kết thông gia nhưng nếu nhà họ Thiên thật sự muốn tiêu diệt nhà họ Cố bằng mọi giá thì chưa chắc nhà họ La đã đồng ý che chở chúng ta đâu".
Cố Minh Thành chậm rãi nói: "Chuyện này để sau rồi bàn, nhưng không được để tin tức Thiên Thế Thành đang ở nhà họ Cố chúng ta bị tuồn ra ngoài".
"Rõ".
Ông ta nhìn hai đứa con của mình, cuối cùng nhìn vào Cố Thanh Nhan, hỏi: "Hai người mà con nói thật sự thần bí thế ư?"
Cố Thanh Nhan lập tức kể lại toàn bộ cuộc gặp gỡ giữa mình và Tần Ninh và Trần Nhất Mặc...
Bình luận facebook