-
Chương 2256-2260
Chương 2256: Là ta hỏi ngươi
Từ khi Cửu Nguyên đan điển xuất hiện đến bây giờ cũng chỉ mới có bốn năm vạn năm gì đó thôi, nhưng nó đã trở thành thần thư kinh điển mà các đan sư ở Trung Tam Thiên tôn sùng.
Hầu hết người ta đều không quá hiểu biết về Cửu Nguyên đan điển.
Thế nhưng, từ trong Cửu Nguyên đan điển truyền ra một vài bài thuốc dân gian với những lời chú thích về một số ít dược liệu, mà mỗi một bài thuốc dân gian, mỗi một chú thích về dược liệu kia, tất cả đều trở thành kinh điển! Bởi vậy, đối với các đan sư ở Trung Tam Thiên mà nói thì Cửu Nguyên đan điển là thần thư! Chả có vị đan sư nào lại không khao khát được đọc cuốn sách ấy cả.
Chỉ có điều, cuốn sách này được Cửu Nguyên Đan Đế viết nên, nghe đồn sau này được truyền lại cho đồ đệ của hắn là đại sư Trần Nhất Mặc.
Nhưng mà, Cửu Nguyên Đan Đế đã biến mất suốt mấy vạn năm qua.
Còn đồ đệ thì cũng đã lâu rồi chưa nghe tin gì.
Ngưng Tôn Khí Đan mà Tần Ninh luyện chế kia ấy thế mà lại có liên quan tới Cửu Nguyên đan điển sao?
Chẳng trách sư tôn lo lắng như vậy.
Bất kỳ một đan sư nào khi biết đến tin tức đó đều không có khả năng tỉnh táo được.
Lúc này, Hác Kỉ Suất nhìn thấy biểu cảm của Tần Ninh.
Hắn ta biết sư tôn mình không phải là hạng người dễ trêu.
Tuy nói trong cả Cửu Nguyên Vực, sư tôn chẳng có danh tiếng gì, nhưng đó là vì sư tôn không ham thích những tiếng tăm ấy mà thôi.
Trong mắt Hác Kỉ Suất, trong Cửu Nguyên Vực, sư tôn của mình chắc chắn còn lợi hại hơn đám đan sư cường đại thanh danh hiển hách kia.
Thấy Tần Ninh không trả lời, Dược Thập lại nhìn về phía Tần Ninh, hỏi thẳng: "Như thế nào?
Ngươi có định phủ nhận không?"
"Không có".
Tần Ninh cười đáp: "Quả thật trong Cửu Nguyên đan điển có ghi lại từ phương pháp đến cách luyện chế đan dược, thế nhưng... sao cô biết được?"
Hắn vừa thốt ra lời ấy, Dược Thập ưỡn ngực, nhìn về phía Tần Ninh, kiêu ngạo nói: "Đó là bởi vì ta có vinh hạnh được đọc qua nội dung, Cửu Nguyên đan điển có tổng cộng chín cuốn, mà cuốn ta xem chính là cuốn đầu tiên".
"Trong đó ghi lại Ngưng Tôn Khí Đan khi hoàn thành sẽ trông như nào, và nó gần như giống hệt với cái ngươi luyện chế, nếu ngươi chưa từng đọc qua Cửu Nguyên đan điển vậy mới là quái lạ!"
Nghe vậy, Tần Ninh cười cười nói: "Thì ra là thế... nhưng mà, ta cũng rất tò mò, Tử Thiên linh mộc trong tay cô là từ đâu mà có?"
Tần Ninh vừa đưa ra câu hỏi ấy, Dược Thập hơi chau mày, cô ta nhìn hắn chằm chằm, vô cùng cẩn thận đề phòng.
"Tử Thiên linh mộc thường sinh trưởng ở trong rừng rậm cổ xưa, thứ này chỉ gặp không thể cầu, được ngưng tụ từ một thân cây bị cắt ra của Tử Thiên linh thụ, Tự Thiên linh thụ phải mất mười vạn năm mới thành hình, mà sau khi trưởng thành, khi đến thời điểm giông bão, sẽ bị sét đánh, nhưng mà, một vạn cây Tử Thiên linh thụ chỉ có một cây có thể thừa nhận sấm sét, rồi tiếp tục sinh trưởng, nếu muốn lấy ra được trung tâm của thân cây lại càng khó hơn lên trời, tỷ lệ thất bại gần như trăm phần trăm, có được trung tâm của Tử Thiên linh mộc, trong Trung Tâm Thiên này, võ giả có thể làm được điều đó không quá mười người".
Tần Ninh cười nói: "Theo như ta biết, năm đó, Tử Thiên linh mộc nằm trong tay tông sư đan đạo Trần Nhất Mặc, mà bây giờ nó lại trong tay cô...", Dược Thập kinh ngạc nhìn vào Tần Ninh, trong ánh mắt xen lẫn vài phần khó hiểu.
Sao tên này biết được chứ!
"Ta nói không đúng sao?"
Tần Ninh cười nói.
Hác Kỉ Suất thấy sư tôn nhà mình không nói gì, hắn ta ngơ ngác.
Hắn ta không biết Tử Thiên linh mộc này có tác dụng gì, nhưng theo như lời Tần Ninh, phải có điều kiện gian nan mới có thể đạt được, đây chắc chắn là bảo vật vô giá nào đó! Nhưng mà... nhưng mà mỗi ngày sư tôn đều lấy Tử Thiên linh mộc này đánh hắn ta... phí của giời chưa! Lãng phí đấy! Đồ đáng ghét! Dược Thập nhìn thấy biểu cảm của đồ đệ nhà mình, quát lên: "Ngươi nhìn xem cái dáng vẻ của mình kìa, ta lấy cây này đánh ngươi một chút, thương tích của ngươi có thể tự khôi phục, sẽ không gây tổn thương tới gốc rễ của ngươi".
Hác Kỉ Suất chỉ biết cười, không dám cãi lại.
Dược Thập nhìn về phía Tần Ninh, Tử Thiên linh mộc trong tay cô ta lóe sáng tia điện, từng tia điện ấy hóa thành một tấm lưới điện, bao phủ toàn bộ đại sảnh.
"Ngươi là ai, tới từ phương nào?
Hôm nay không nói rõ cho bổn tọa biết, mạng nhỏ nhà ngươi khó giữ được đấy".
Vẻ mặt ba người Thời Thanh Trúc, Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên đều đề cao cảnh giác.
Thế nhưng, ba người cảm giác rõ ràng được hàng rào tia điện bao trùm mình, khiến người ta không thể thoát khỏi nơi đây, không có khả năng phản kháng.
Người phụ nữ này rất mạnh.
"Ta chính là Tần Ninh".
Tần Ninh bình tĩnh nói: "Ta muốn hỏi ngược lại cô, cô là ai?"
"Cô đều đã đọc qua một quyển Cửu Nguyên đan điển, có vẻ như cô có quan hệ gì đó với Trần Nhất Mặc?"
Cô ta nghe vậy, chân mày chau lại: "Ngươi quen biết Trần Nhất Mặc ư?
Hắn ta bây giờ đang ở đâu?"
"Là ta hỏi cô!"
"Là ta hỏi ngươi!"
Lúc này, hai người đối chọi với nhau vô cùng gay gắt.
Bốn người Hắc Kỉ Suất, Thời Thanh Trúc, Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên đứng im nhìn cảnh đó, không dám xen mồn vào cuộc tranh cãi kia.
Bọn họ nhìn sao cũng thấy tình huống giữa hai người họ hơi sai.
"Thôi".
Tần Ninh nhìn về phía Dược Thập, chậm rãi nói: "Ta chính là Tần Ninh, còn về Cửu Nguyên đan điển, quả thật là ta cũng đã xem qua rồi".
"Ở đâu thế?
Ai cho ngươi xem?"
Dược Thập lo lắng hỏi.
"Cái này không thể nói cho cô được".
Tần Ninh cười nói: "Ta phải giữ bí mật, dù cô có giết ta thì ta cũng sẽ không nói ra đâu".
"Ngươi...", dưới tình thế cấp bách, Dược Thập điều khiển tử điện bộc phát ra ánh sáng chói lọi.
"Sư tôn, sư tôn, không được".
Hác Kỉ Suất vội vàng ngăn sư phụ mình, hắn ta quỳ xuống, vội vã nói: "Sư tôn, Tần công tử là người tốt, hắn đã giúp đệ tự rất nhiều, nếu người giết hắn thì sẽ khiến đệ tử phải trở thành kẻ ác mất".
"Đồ vô dụng, cút mau".
Dược Thập mắng, rồi nhìn về phía Tần Ninh nói tiếp: "Vậy ngươi thấy được bao nhiêu?"
"Cửu Nguyên đan điển ư?"
Tần Ninh nỉ non nói: "Ta đã đọc cả chín cuốn..." "Cái gì?"
Nghe xong, vẻ mặt Dược Thập dại ra, ngồi phịch xuống ghế, nỉ non nói: "Làm sao có thể... sao hắn ta có thể cho ngươi xem hết được chứ... ta mới đọc có một quyển...", bấy giờ, Dược Thập dường như đã gặp phải đả kích gì rất lớn.
Tần Ninh cười nói: "Nghe nói Trần Nhất Mặc có ba vị đệ tử, đệ tử đầu tiên là Dịch Hàn Ngọc, vị đệ tử thứ hai là Duẫn Khả Vi, vị đệ tử thứ ba là Cơ Thi Dao, ta nghĩ rằng hẳn là ba vị đệ tử của Trần Nhất Mắc đều đã đọc qua Cửu Nguyên đan điển, nhưng đến đại sư Dược Thập đã đọc qua... vậy..."
"Chết tiệt!"
Dược Thập xì khinh miệt, cô ta nhìn về phía Tần Ninh, hừ nói: "Ngươi đã gặp hắn ta rồi phải không?"
"Ai?"
"Trần Nhất Mặc!"
"Phải!"
Tần Ninh không hề phủ nhận.
Nghe xong câu trả lời đó, dung nhan xinh đẹp của Dược Thập có chút bi thương, cô ta bật thốt lên: "Tên khốn nạn này...", hả?
Khốn nạn?
Có nghĩa là gì?
Vẻ mặt ba người Tần Ninh, Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên đều trở nên kỳ lạ.
Trần Nhất Mặc là đồ đệ của Tần Ninh, giống với Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên.
Hiện tại có vẻ như vị đại sư Dược Thập này hình như có quan hệ không tầm thường với Trần Nhất Mặc.
Một câu mắng khốn nạn này... nó có mùi vừa giận dỗi vừa yêu thương.
"Hắn ta đang ở đâu?"
"Ta không biết".
Tần Ninh thẳng thắn nói: "Ta đã từng gặp hắn ta thôi, giờ chẳng biết hắn đang ở đâu".
Tần Ninh ngoài miệng nói như vậy, chứ trong lòng thầm oán: Ta không những không biết, mà ta còn đang tìm hắn đây này.
Tần Ninh mệt lòng.
Cả cuộc đời hắn từ khi sinh ra đến bây giờ quả thật có thể viết được một cuốn truyện ký nữa là!
Chương 2257: Vậy ngươi cứ đi cùng đi
"Lừa đảo!"
Giờ phút này Dược Thập lại chỉ thẳng vào Tần Ninh, quát: "Ngươi là tên lừa đảo, đều là lừa đảo, đàn ông không một ai tốt cả".
Bốp... Dược Thập vừa nói xong liền vung gậy gỗ lên đập Hác Kỉ Suất.
Một tiếng bốp vang lên, trên trán Hác Kỉ Suất xuất hiện một cục u sưng vù, hắn ta mím môi bật khóc, trong lòng vô cùng oan ức.
Quá khó khăn! Thật là quá khó khăn mà!
"Ta không tin ngươi".
Dược Thập khẽ nói: "Hắn ta đã chịu đưa Cửu Nguyên Đan Điển cho ngươi xem đương nhiên là cực kỳ coi trọng ngươi, ngươi mới chỉ là cảnh giới Đại Chí Tôn, chắc chắn hắn ta sẽ còn đến tìm ngươi nữa, nhất định sẽ đến tìm ngươi".
"Không gặp ta đúng không?"
"Từ hôm nay ta sẽ đi cùng với các ngươi, ta cũng không tin hắn ta không xuất hiện".
Cô ta vừa dứt lời, tất cả mọi người đều sững sờ.
Đây là chuyện gì vậy?
Tần Ninh lại cười nói: "Cứ tùy tiện".
Chỉ là Tần Ninh cũng không thể nào hiểu được người phụ nữ trước mắt.
Đây rốt cuộc là chuyện gì vậy?
Nợ phong lưu của Trần Nhất Mặc?
Thế nhưng ở trong mắt hắn, Trần Nhất Mặc cũng không phải loại người này.
Trần Nhất Mặc là một người... một người rất đặc biệt.
Nhưng nếu suy nghĩ cẩn thận, hình như đám đồ đệ của hắn phần lớn đều là những người có chút đặc biệt.
"Tìm cho ta một nơi để ở".
Dược Thập trực tiếp mở miệng nói.
"Nhớ kỹ, đừng hòng chạy đi, ngươi chỉ là cảnh giới Đại Chí Tôn, ở trước mặt ta chạy chính là muốn chết, ta sẽ không do dự giết ngươi đâu".
"Vậy ngươi cứ đi cùng đi".
Vừa nói xong, Dược Thập liền quay người rời đi.
Hác Kỉ Suất nhìn thoáng qua Tần Ninh, vẻ mặt vô cùng áy náy, sau đó cũng vội vàng theo sư tôn rời đi.
Lý Huyền Đạo mở miệng nói: "Trần Nhất Mặc là đệ tử đời thứ năm của sư tôn, người phụ nữ này hình như có quan hệ gì đó với Trần Nhất Mặc, dường như cũng không đơn giản như vậy".
Lúc này, ánh mắt của Lý Huyền Đạo đột nhiên sáng rực.
"Không chừng là Trần Nhất Mặc đã làm ra chuyện gì với người phụ nữ này, ví dụ như ham muốn sắc đẹp của cô ta, hứa hẹn cho cô ta xem Cửu Nguyên Đan Điển chẳng hạn, kết quả khi đạt được mục đích thì chỉ cho người ta xem một quyển, đàn ông phụ lòng...", Lý Huyền Đạo tiếp tục tưởng tượng.
Diệp Nam Hiên gãi đầu, cạn lời nói: "Ta đã nói rồi, phụ nữ vô cùng phiền phức".
Tần Ninh nhìn hai vị đồ đệ, lắc đầu.
Lý Huyền Đạo làm việc rất đáng tin cậy, tính cách cũng trầm ổn, chỉ là... gặp được chuyện gì cũng phải hóng hớt một tí, cũng không biết đầu óc bị làm sao nữa.
Dược Thập và Hác Kỉ Suất đã thật sự ở ngay bên trong Linh Ngự môn.
Hác Kỉ Suất cũng tự mình tới tìm Tần Ninh để nói xin lỗi, thái độ vô cùng thành khẩn.
Tần Ninh cũng hỏi thăm một vài chuyện liên quan tới Dược Thập.
Chỉ là Hác Kỉ Suất lại không biết.
Vị sư tôn này đột nhiên tìm tới cửa muốn nhận hắn ta làm đệ tử, lúc đầu hắn ta cũng không thích, kết quả bị Dược Thập đánh cho một trận, không đồng ý cũng phải đồng ý.
Cưỡng ép nhận đồ đệ, quả thực hiếm thấy.
Đối với những điều này, Tần Ninh cũng không chú ý quá nhiều.
Dù sao hắn cũng không biết Dược Thập đến cùng có quan hệ gì với Trần Nhất Mặc.
Nhưng không khó để đoán ra đúng là Trần Nhất Mặc đã biến mất... Nếu tính kỹ lại đó là lúc tiến vào Hạ Tam Thiên.
Ôn Hiến Chi biến mất! Diệp Nam Hiên biến mất! Bây giờ lại là Trần Nhất Mặc biến mất... Thích chơi trò mất tích lắm sao.
Mấy ngày nay trong lòng Tần Ninh dần dần cảm thấy bất bình.
Năm đó làm sư tôn cũng giống như làm cha làm mẹ, dạy bảo mấy tên này thành tài.
Bây giờ phải là lúc bọn họ hiếu kính mình, kết quả ai nấy cũng chơi trò mất tích?
Mấy ngày nay, hắn càng nghĩ càng giận.
Ở trong võ trường của Linh Ngự môn có rất nhiều đệ tử và con cháu nhà họ Linh được Tần Ninh tự mình dạy bảo, đã phải chịu thảm rồi... Chỉ là khoảng thời gian như thế cũng không tiếp tục được thêm mấy ngày.
Nhà họ Linh chuẩn bị lên đường.
Hội võ của bảy quận sắp diễn ra.
Bây giờ xuất phát thì cũng không còn thừa nhiều thời gian lắm.
Ba người Linh Văn Long, Linh Văn Tuyên, Linh Văn Minh đã chuẩn bị xong xuôi.
Mà ở Linh Ngự môn, Liễu Thông Thiên cũng đã chuẩn bị xong tất cả.
Lần này có bốn cao thủ Đại Chí Tôn đi cùng, lại lựa chọn ra thêm hai mươi vị võ giả cảnh giới Tiểu Chí Tôn ưu tú.
Đương nhiên bốn người Tần Ninh, Lý Huyền Đạo, Diệp Nam Hiên, và Thời Thanh Trúc cũng đi.
Mà Liễu Thông Thiên thì tọa trấn bên trong Linh Ngự môn.
Ở bên nhà họ Linh, ba huynh đệ Linh Văn Long cùng Linh Văn Tuyên, Linh Văn Minh cùng với Linh lão thái gia cũng dẫn theo hơn mười người xuất phát.
Cái gọi là cuộc đấu võ bảy quận chính là cuộc tỷ thí của các võ giả cảnh giới Tiểu Chí Tôn, cảnh giới Đại Chí Tôn của bảy quận, mục đích đúng là để xem thực lực của bảy quận trong Linh Nguyên Châu có biến hóa gì không.
Võ giả Tiểu Chí Tôn tỷ thí để xem hướng mạnh yếu đi của các thế lực lớn trong trăm năm ngàn năm sau.
Võ giả Đại Chí Tôn tỷ thí để xem thực lực mạnh yếu giữa các thế lực lớn bây giờ.
Tỷ thí như vậy có chỗ tốt chính là không cần bảy quận lớn phải tổ chức những trận chiến sống chết cũng có thể nhìn ra được từng thế lực trong bảy quận có mạnh hay không.
Tỷ thí náy trên thực tế vẫn rất có ý nghĩa.
Nhưng mà trước kia sau mỗi lần tỷ thí cũng đều sẽ xuất hiện một chút biến cố... Ví dụ như võ giả của một quận nào đó tỷ thí mà biểu hiện không tốt, rất có thể sẽ bị những thế lực trong các quận khác nhòm ngó, muốn chiếm đoạt mà khai chiến, tiếp theo sẽ xảy ra một trận đại chiến.
Tình huống như vậy cũng không phải chưa bao giờ xảy ra.
Cho nên các thế lực trong các quận đều rất để ý đến cuộc đấu võ bảy quận này.
Những chuyện này Tần Ninh đều nghe Linh Thiên Triết giảng giải.
Trên thực tế năm đó quận Linh Tiên cũng không chỉ có hai trăm thành trì, chỉ là những năm gần đây đã bị mất đi không ít rồi.
Lúc này đội ngũ của Linh Ngự môn và nhà họ Linh đã bắt đầu xuất phát.
Đội ngũ của nhà họ Hứa cũng vậy.
Tất cả mọi người đều biết rõ trong lòng, ba phương sẽ đồng thời khởi hành, dù sao nếu phe nào mà để lại một bộ phận cao thủ, làm ra chuyện gì ác độc trong thời gian rời khỏi quận Linh Tiên thì chính là chuyện lớn động trời.
Đương nhiên sẽ rất ít khi xảy ra chuyện như thế.
Trừ khi thật sự chuẩn bị quyết chiến, hoàn toàn trở mặt.
Lúc này đám võ giả của nhà họ Linh và Linh Ngự môn đều đang ở trên người phi cầm.
Phi cầm to lớn giống như một con chim ưng ngốc nghếch, nhưng cánh chim lại vô cùng mềm mại, hai cánh xòe ra chừng trăm trượng, hoàn toàn đủ cho hai, ba trăm người ngồi phía trên.
Tần Ninh khoanh chân ngồi trên lông vũ mềm mại phía trước, Linh Thiên Triết thì ở bên cạnh Tần Ninh, hai mắt cụp xuống, sắc mặt tái nhợt, tóc trắng phất phơ, khuôn mặt khô khốc cứ như lúc nào cũng có thể chết vậy.
Tần Ninh liếc qua vị đệ đệ này.
Hắn để Linh Thiên Triết khôi phục lại dáng vẻ trước kia để đánh lừa người bên ngoài, thế nhưng không nghĩ tới tên này lại diễn trò y như thật vậy, khiến hắn cảm thấy có chút đau đầu.
Cách đó không xa, Hác Kỉ Suất thì tri kỷ hầu hạ sư tôn Dược Thập của mình.
"Nhà họ Linh không chống đỡ được bao lâu nữa rồi, bây giờ Tần Ninh trợ giúp nhà họ Linh đúng là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi".
Hác Kỉ Suất cảm thán nói.
"Xì!"
Dược Thập lại khẽ nói: "Lão già kia là ngụy trang, căn bản không hề có vết thương nào cả, lực sinh mệnh cũng đang liên tục khôi phục!"
"Hả?"
"Con đúng là một tên ngốc, biết cái gì chứ, tên kia giấu giếm được người khác, chứ không thể gạt được ta đâu".
Dược Thập nhìn Linh Thiên Triết một lúc, sau đó ánh mắt lại rơi lên trên người Tần Ninh.
Chắc chắn là chuyện tốt mà tên này làm! Có thể đọc được chín quyển của Cửu Nguyên Đan Điển, đan thuật của Tần Ninh chắn hẳn không tầm thường.
Nghĩ tới đây, trong lòng Dược Thập lại mắng Trần Nhất Mặc một lần nữa...
Chương 2258: Đến quận Côn Dương
Võ giả nhà họ Linh và Linh Ngự môn tiến về quận Côn Dương.
Mà người nhà họ Hứa lại đi một mình.
Trên không trung, đám người nhà họ Hứa cũng đang ngồi trên một con phi cầm không nhanh không chậm đi trên đường.
"Bây giờ quan hệ của Linh Ngự môn và nhà họ Linh vô cùng thân thiết, đại ca, xem ra, nhà họ Linh vẫn chưa hết hy vọng...", Hứa Triết Nguyên nhìn về phía Hứa Lâm Thiên, trầm giọng nói.
Lần này nhà họ Linh và Linh Ngự cùng nhau xuất phát vô cùng nghênh ngang, không có chút ý định che giấu nào.
"Chưa từ bỏ ý định thì sao chứ?"
Hứa Lâm Thiên hừ lạnh một tiếng.
"Lão thái gia Linh Thiên Triết của nhà họ Linh không chống đỡ được, nhà họ Linh sẽ xong đời, chỉ cần nhà họ Hứa chúng ta có cường giả Tiểu Thiên Tôn tọa trấn, nhà họ Linh sẽ không có khả năng vươn lên, hơn nữa... lần này nhà họ Thạch cũng nên có hành động gì đó!"
"Ồ?"
Hứa Triết Nguyên vô cùng vui mừng, lập tức nói: "Trong ba tháng này, nhà họ Thạch không làm gì cả, ta còn tưởng rằng chắc chắn nhà họ Thạch sẽ không quan tâm chứ...", "Không đâu!"
Hứa Lâm Thiên lo lắng nói: "Các ngươi cho rằng chỉ có mỗi nhà họ Thạch muốn đối phó với nhà họ Linh sao?
Cũng không phải là như thế, ta nghe Thạch Hình nói hình như phía sau bọn họ cũng có người xúi giục, nhưng rốt cuộc là ai thì Thạch Hình lại không chịu nói cho ta biết".
"Nếu không phải như thế, sao nhà họ Hứa chúng ta lại phải ra tay chứ?"
"Dù sao nhà họ Linh ở quận Linh Tiên cũng có quan hệ với nhà họ Linh ở Linh Nguyên Châu, nếu thật sự tiêu diệt mạch này, nhà họ Linh ở Linh Nguyên Châu vẫn là con sâu một trăm chân, không thể chết được, mà muốn trả thù nhà họ Hứa chúng ta vẫn dễ như trở bàn tay".
Nghe thấy mấy câu này, ba người Hứa Triết Nguyên, Hứa Lâm Phong, Hứa Minh Thông đều thi nhau gật đầu.
Bên trong Cửu Nguyên Vực lớn như vậy có tận chín châu, thế lực khắp nơi san sát song song, mà trong những thế lực mạnh mẽ kia cũng có không ít cường giả siêu cấp cảnh giới Tiểu Thiên Tôn, Đại Thiên Tôn, tranh chấp giữa bọn họ lại không phải là điều mà nhà họ Hứa có thể hiểu được.
Chỉ cần có thể diệt nhà họ Linh, nhà họ Hứa sẽ là bá chủ duy nhất trong quận Linh Tiên, nắm toàn bộ hơn hai trăm tòa thành trì của quận Linh Tiên trong tay, tích lũy tài nguyên đủ để cho nhà họ Họ yên ổn phát triển trong trăm năm, ngàn năm sau đó, thậm chí sau này còn có thể trở thành gia tộc so sánh được với nhà họ Dương ở quận Côn Dương, tiếp theo nói không chừng còn có thể trở thành thế lực mạnh mẽ đứng đầu Linh Nguyên Châu.
Võ giả có dã tâm.
Thế lực gia tộc cũng như thế.
Ai lại không muốn leo lên đỉnh cao chứ! Lúc này Hứa Lâm Thiên đứng chắp tay nhìn về phía trước, lẩm bẩm nói: "Đến quận Côn Dương, tất cả mọi chuyện sẽ rõ".
Nhà họ Hứa, nhà họ Linh, Linh Ngự môn.
Võ giả ba phe rời khỏi quận Linh Tiên, đi về hướng phía quận Côn Dương.
Trong Linh Nguyên Châu ngoài Linh Nguyên Châu nằm ở trung ương thì có bảy quận nằm ở xung quanh nữa.
Thế lực của bảy quận và thế lực của Linh Nguyên Châu trung ương là hai cấp bậc khác nhau.
Qua nhiều năm như vậy là do bảy quận lớn cùng nhau bàn bạc tổ chức để kiểm tra cấp bậc thực lực của các võ giả phe mình.
Nhiều năm qua, các thế lực của bảy quận không ngừng thay đổi, thế nhưng cuộc tỷ thí này vẫn luôn được duy trì.
Võ giả ba phe ngồi trên phi cầm vừa đi vừa nghỉ, chưa đến mười ngày, phía trước đã xuất hiện một tòa thành trì mênh mông.
Nhìn một cái liền thấy tường thành đều được xây bằng gạch đá màu xanh.
Hơn nữa ở trước cửa thành lại là con đường đất dài trăm trượng.
Hai bên trái phải tường thành kéo dài trăm dặm, nguy nga đứng vững.
"Quận Côn Dương!"
Linh Văn Long mở miệng nói: "So với quận Linh Tiên, thực lực và căn cơ của quận Côn Dương đều mạnh hơn một bậc".
Không khó để nghe ra sự hâm mộ trong lời Linh Văn Long.
Tuy Quận Côn Dương không mạnh bằng những thế lực ở trong Linh Nguyên Châu, thế nhưng chắc chắn là mạnh nhất trong bảy quận.
"Nhà họ Dương cắm rễ mấy vạn năm ở quận Côn Dương, thực lực mạnh mẽ, tộc trưởng bây giờ là Dương Từ Lai cũng là một vị cường giả cảnh giới Tiểu Thiên Tôn tầng năm, có thể nói là cao thủ mạnh nhất trong bảy quận".
Tiểu Chí Tôn chia ra thành sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ.
Đại Chí Tôn cũng chia ra thành sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ.
Mà cảnh giới Tiểu Thiên Tôn thì chia ra chín tầng cấp bậc.
Nói chung là ở trong bảy quận, trở thành cảnh giới Chí Tôn là đã có thể tọa trấn quản lý một thành trì rồi.
Tiểu Thiên Tôn đã là cấp bậc mạnh nhất ở trong bảy quận.
Đương nhiên ở khu vực Linh Nguyên Châu, trong những thế lực mạnh mẽ kia, Tiểu Thiên Tôn chỉ có thể được coi là sức mạnh tầm trung, những chỗ đó còn có cường giả mạnh hơn cả cảnh giới Tiểu Thiên Tôn, Đại Thiên Tôn, thậm chí nghe nói còn có cả người cảnh giới Tiểu Thần Tôn.
Tiểu Thần Tôn! Cho dù là ở trong toàn bộ Cửu Nguyên Vực cũng có thể tiêu dao tự tại.
Lúc này đám người đã tới gần quận Côn Dương.
Hơn mười người xuất hiện trước cửa thành, một đội ngũ mênh mông cuồn cuộn cũng kéo đến bên ngoài.
Một người đàn ông trung niên cầm đầu có vóc dáng cao lớn, vô cùng có tinh thần, tóc dài xõa qua vai, tư thế phóng khoáng.
Khi nhìn thấy võ giả của Linh Ngự môn và nhà họ Linh, người đàn ông trung niên kia cười haha một tiếng.
"Tại hạ là Hàng Phong của nhà họ Dương quận Côn Dương, chào mừng nhà họ Linh, Linh Ngự môn quận Linh Tiên!"
Tiếng cười cởi mở của người đàn ông truyền ra.
Linh Văn Long đi lên phía trước, chắp tay nói: "Hàng Phong huynh, đã lâu không gặp".
"Văn Long huynh có khỏe không!"
Hàng Phong nhanh chân bước ra, đi đến phía trước Linh Thiên Triết, cung kính nói: "Chào Linh lão gia tử".
Linh Thiên Triết chậm rãi gật đầu giống như cây khô.
Sau đó Hàng Phong lại đưa mắt nhìn về phía Tần Ninh, khẽ mỉm cười nói: "Vị này chính là Tần Ninh, Tần công tử gần đây rất nổi tiếng trong quận Linh Tiên?
Tại hạ là Hàng Phong, đại diện cho nhà họ Dương chào mừng Tần công tử đến".
"Khách khí".
Tần Ninh khẽ mỉm cười nói.
Hàng Phong vung tay lên bảo mọi người tránh ra.
"Mọi người hãy đi theo ta, nhà họ Dương đã sắp xếp xong chỗ dừng chân rồi, mời theo ta vào thành!"
Hơn mười người của Linh Ngự môn, nhà họ Linh đều lần lượt tiến vào trong.
Vừa vào trong thành đã thấy hai bên đường phố người đi người đến nối liền không dứt, vô cùng náo nhiệt.
Đám tiểu bối nhà họ Linh cùng với mấy thiên tài mà Linh Ngự môn dẫn theo lần này đều có vẻ vô cùng hưng phấn kích động.
Dù sao quận Côn Dương phồn hoa hơn quận Linh Tiên không ít, lại ở những vùng đất khác biệt, phong tục cũng sẽ khác nhau.
Mọi người đi vào trong thành dưới sự dẫn dắt của đám hộ vệ nhà họ Dương mặc áo giáp đồng đều.
Sau khi đi một lát, mọi người đã đến trước một con đường cái.
Giờ phút này, con đường trước mắt vô cùng rộng lớn.
Mà trên đường phố, các cửa hàng nối tiếp nhau san sát, vô cùng náo nhiệt.
Nhìn kỹ lại, những chỗ đó đều treo một chữ Dương, hiển nhiên đều là sản nghiệp của nhà họ Dương.
Mọi người đi tới cuối con đường, tới trước một quán rượu.
Tiên Dương lâu! Hàng Phong nhìn về phía đám người, khẽ mỉm cười nói: "Lần này võ giả các quận đến đây đều ở chỗ này, hy vọng mọi người ở chung hòa thuận".
"Cuộc đấu võ bảy quận lần này sẽ được tổ chức trong một dãy núi nhỏ ở ngoài quận Côn Dương, nhà họ Dương ta đã bắt đầu chuẩn bị rồi, mọi người cứ yên tâm chờ đợi, trong mấy ngày này nếu có yêu cầu gì cứ việc nói".
"Được!"
Linh Văn Long gật đầu.
Hàng Phong dẫn đám người rời đi.
Mà ở trong Tiên Dương lâu, hàng thị nữ xinh xắn đi ra chào đón đám người tiến vào.
Toàn bộ Tiên Dương lâu có tổng cộng bảy tầng, đại sảnh có thể nói là được xây dựng vô cùng tráng lệ, khắp nơi đều có vẻ nguy nga lộng lẫy.
Chương 2259: Cuộc bàn tán sôi nổi ở tửu lâu
Mặc dù tu vi của người thị nữ nọ không được nổi bật cho lắm nhưng vóc dáng lại vô cùng thướt tha, mặc áo xẻ ngực, chiếc váy sam xẻ tà, ngoại hình cũng đặc biệt. Cô ta dẫn mọi người vào tửu lâu.
Phải công nhận khách tới đều được tiếp đón rất chu đáo.
"Nhà họ Dương tiếp đãi chu đáo thật đấy...", có người khen ngợi.
Nghe vậy, những người có mặt tại đây đều không nói gì.
Linh Văn Long nhìn về phía Tần Ninh, cười nói: "Trừ trưởng tộc thì nhà họ Dương còn có ba vị cường giả Tiểu Thiên Tôn có thực lực hùng hậu, Dương Trình, Vương Hiên và Hàng Phong đều là những người chủ chốt trong nhà họ Dương".
Tần Ninh gật đầu.
Mọi người đang đứng trong phòng chờ, các thị nữ bắt đầu dẫn một số vị khách tới phòng của họ.
Đúng lúc đó, lại một tốp người khác vào đại sảnh.
Đập vào mắt là người cầm đầu có vóc dáng cường tráng, mắt to mày rậm, mặc một bộ kính phục màu xanh lam, trông khoảng bốn mươi tuổi.
"Ơ?"
Nam tử nọ đến đại sảnh, thấy cả nhà họ Linh đang đứng chờ bèn đi tới, chắp tay cười nói: "Linh lão gia tử cũng tới à, lâu rồi không gặp!"
Bấy giờ Linh Thiên Triết xoay người lại, nhìn thấy nam tử cũng khẽ cười: "Trưởng tộc Thạch Hình, lâu rồi không gặp".
Thạch Hình! Chắc có lẽ là người của nhà họ Thạch ở quận Thạch Thai rồi.
"Linh lão gia tử vẫn khỏe chứ?"
"Ma bệnh đây này, sống được chừng nào hay chừng đó".
Linh Thiên Triết thở dài.
Thạch Hình nghe vậy bèn cười: "Đã vậy thì nên ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe chứ, sao lại còn bôn ba đến đây, vất vả cho ông rồi".
Câu này vừa cất lên thì ánh mắt của những người có mặt tại đây đều thay đổi.
Đây là một câu không được bình thường cho lắm.
Thạch Hình nói tiếp: "Số lượng thiên kiêu Tiểu Chí Tôn và Đại Chí Tôn thuộc các gia tộc lớn tham gia cuộc đấu võ bảy quận năm nay cũng khá nhiều, không biết liệu đệ tử nhà họ Linh có trụ nổi không đây?"
Vừa dứt lời, ông ta hướng mắt về phía Tần Ninh, cười hỏi: "Vị này là Tần Ninh đang ngày một nổi tiếng ở quận Linh Tiên gần đây đúng không? Quả là nhân trung long phượng mà, ngưỡng mộ đã lâu!"
"Đừng khách sáo".
Tần Ninh hờ hững đáp.
Thạch Hình quan sát hắn, chốc lát sau quay sang những người khác, nói: "Các vị, gặp lại ở cuộc đấu võ bảy quận nhé".
Nói rồi ông ta dẫn đám người đi lên tầng hai... Lúc này, Linh Văn Long nhìn những người trong nhà họ Thạch đang rời đi với vẻ khó chịu.
Cuộc đấu võ bảy quận đã tổ chức rất nhiều năm, nhưng lần nào nhà họ Linh cũng rơi vào thế khó cả, bởi vì việc thất bại trong cuộc đấu võ bảy quận làm cho số thành trì dưới tay nhà họ Linh cứ mất dần qua mỗi đợt tổ chức.
Bề ngoài ai cũng tâng bốc, lịch sự với nhau nhưng thật ra ít nhiều gì đều có ân oán cả.
"Gia gia, phụ thân".
Giữa lúc đó, Linh Phi Dương đi ra, hậm hực nói: "Lần này hài nhi nhất định sẽ khiến tất cả mọi người có một cái nhìn mới về nhà họ Linh chúng ta".
"Tốt!"
Linh Văn Long gật đầu.
Mấy tháng qua, có thể nói đệ tử nhà họ Linh đã thay đổi long trời lở đất.
Tất cả là nhờ có sự chỉ dạy của Tần Ninh.
Nếu là trước đây, Linh Văn Long sẽ không tin một người sẽ tiến bộ vượt bậc chỉ trong vòng vài tháng.
Nhưng sau khi chứng kiến điều đó xảy ra, ông ta phải tin! Tần Ninh đúng là cao nhân mà.
Lúc này mọi người cũng ngồi vào vị trí đã được sắp xếp.
Người của nhà họ Linh và Linh Ngự môn đều ở tầng thứ bảy, căn phòng được trang trí tinh tế, bao gồm phòng ngủ, phòng khách và phòng tắm.
Sau khi mở cửa sổ có thể thấy đường phố nườm nượp người qua lại với bầu không khí rất náo nhiệt.
Nhìn ra xa, quanh đây đâu đâu cũng là các tòa nhà hay tòa tháp cao chót vót đầy hùng vĩ.
Tần Ninh và Thời Thanh Trúc đương nhiên ở cùng một phòng, còn hai người Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên thì ở phòng bên cạnh.
Mở cửa sổ ra, Thời Thanh Trúc vươn vai, dựa vào lan can bằng gỗ khen ngợi: "Thích quá!"
Thiếu nữ duỗi người để lộ vòng eo mảnh mai cho thấy cơ thể đã bắt đầu trưởng thành, nụ cười thoải mái trên mặt động lòng người như quả trám khiến người ta khát khao hái xuống.
Tần Ninh lại gần cửa sổ, vừa nhìn khung cảnh bên ngoài vừa mỉm cười: "Ta dẫn nàng đi dạo nhé".
"Đi thôi, đi thôi!"
Thời Thanh Trúc cười tươi đến mức mắt cong cong hình trăng khuyết, trông nàng vui vẻ thấy rõ.
Dạo này rượu ngon mà nàng dự trữ sắp hết rồi, phải bổ sung thôi.
Hai người cùng nhau ra ngoài, đi dạo khắp quận Côn Dương.
Trời nhá nhem tối nên khu phố rất sầm uất.
Hai người đi tới một tửu lâu khá lớn chuẩn bị ăn tối.
Tửu lâu luôn là nơi dễ nghe ngóng thông tin nhất.
Lúc này, hai người ngồi ở một góc tửu lâu.
Thời Thanh Trúc đã bắt đầu vội vàng chọn món, quan trọng nhất đương nhiên là rượu ngon rồi.
Trong đại sảnh hiện giờ có khoảng mười mấy bàn đầy khách, một số người nói chuyện rất to: "Cuộc đấu võ bảy quận lại sắp bắt đầu rồi!"
"Ây dô, có gì mới mẻ đâu, mấy năm qua toàn là nhà họ Dương của quận Côn Dương chúng ta giành quán quân còn gì, năm nay cũng không có gì bất ngờ đâu".
"Cũng đúng, nghe nói lần này nhà họ Dương có ba thiên chi kiêu tử xuất chúng lắm đây".
"Hửm? Nói nghe xem nào!"
"Dương Vân Hải, Dương Thanh Thanh, Dương Minh Hạo đấy, đừng nói ngươi không biết ba người này nhé? Họ còn trẻ mà đã có cảnh giới Tiểu Chí Tôn hậu kỳ đó. Ta nghe người trong nhà họ Dương nói ba người này đánh nhau với Tiểu Chí Tôn hậu kỳ giàu kinh nghiệm trong gia tộc cũng không bị thua luôn".
Những người xung quanh đều sửng sốt trước câu nói này.
Phải biết rằng phần lớn Tiểu Chí Tôn tham gia cuộc đấu võ bảy quận mỗi đợt tổ chức đều là hậu bối trẻ của các thế lực gia tộc, cảnh giới Đại Chí Tôn thì là cường giả đứng đầu các thế lực.
Tuy nhiên, không mấy khi có cuộc tỉ thí giữa các Đại Chí Tôn, chủ yếu vẫn tập trung vào cuộc so tài giữa các võ giả cảnh giới Tiểu Chí Tôn hơn.
Dù gì các thiên tài cảnh giới Tiểu Chí Tôn đại diện cho tương lai các phe thế lực mà...
"Sao lại nói vậy được".
Có người trong tửu lâu lớn tiếng phản bác: "Quận Côn Dương đúng là nhiều thiên kiêu thật nhưng quận Lữ bọn ta không phải dễ trêu đâu".
"Lữ Khôn Minh, đương kim thiếu trưởng tộc của nhà họ Lữ ở quận Lữ cũng có thiên phú và thực lực xuất chúng, là Tiểu Chí Tôn hậu kỳ đỉnh phong đấy".
Có người mở miệng nói.
Hiển nhiên vị võ giả này từ quận Lữ đến đây để xem cuộc đấu võ bảy quận.
"Đúng đấy, thiếu chủ Ngô Tu của Ngô gia quận Ngô Điền cũng là nhân tài đấy nhé..."
"Cả tiểu thư Khúc Oánh Oánh của nhà họ Khúc ở quận Đại Khúc nữa, không chỉ quốc sắc thiên hương mà thực lực cũng kinh khủng lắm".
Mọi người bàn tán sôi nổi.
Còn Thời Thanh Trúc thì chỉ tập trung ngấu nghiến thức ăn trên bàn, không hề quan tâm mấy chuyện này.
Thiên tài gì mà thiên tài?
Ai cũng cảnh giới Tiểu Chí Tôn hậu kỳ mà thiên tài cái nỗi gì?
Phu quân hay nói tốc độ tu luyện của nàng bình thường nhưng mới bao lâu mà nàng đã từ Tiểu Chí Tôn đến cảnh giới Tiểu Thiên Tôn rồi đây này.
So với thiên tài mà những người này khen ngợi thì nàng là gì đây?
Thiên tài của thiên tài chắc?
Mấy người này chán chết đi được!
Tần Ninh cũng không để bụng, chỉ vừa thưởng thức rượu vừa yên lặng nghe câu có câu không.
"Cơ mà trong cuộc đấu võ bảy quận năm nay vẫn có một chuyện động trời đấy, các ngươi có biết không?"
Giờ phút này, một võ giả Tiểu Chí Tôn ra vẻ thần bí.
Chương 2260: Ai cho ngươi thể diện mà không cần?
"Ngươi đừng thừa nước đục thả câu nữa, mau nói đi!"
Lập tức có người thúc giục.
Người kia bưng chén rượu, giẫm một chân lên ghế đẩu, mặt ửng đỏ, cười haha nói: "Nghe nói cuộc đấu võ bảy quận lần này người của Phù Dung lâu cũng đến!"
Phù Dung lâu! Tần Ninh chợt nhíu mày.
Mà lúc này, mọi người nghe thấy ba chữ Phù Dung lâu đều sôi nổi biến sắc mặt.
Linh Nguyên Châu, ngoài địa giới của bảy quận là địa giới của phủ Linh Nguyên Châu, nơi đó là khu vực trung tâm, cũng là căn cứ của rất nhiều cường giả trong Linh Nguyên Châu.
Mà trong phủ Linh Nguyên Châu tồn tại ba phương bá chủ.
Nhà họ Liễu! Nhà họ Linh! Phù Dung lâu! Ba phương này là thế lực có cấp bậc bá chủ của Linh Nguyên Châu.
Nhà họ Linh thì không cần phải nói, sớm từ mấy vạn năm trước có thể nói là bá chủ của toàn bộ Cửu Nguyên Vực, có điều trải qua mấy vạn năm đã từng bước suy bại, thu hẹp vào trong phạm vi một châu.
Nhưng có câu nói rất hay, lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa béo, cho dù nhà họ Linh suy bại, không thể xưng vương xưng bá trong Cửu Nguyên Vực, nhưng ở Linh Nguyên Châu vẫn là một trong các bá chủ.
Hai phe còn lại, nhà họ Liễu và Phù Dung lâu là thế lực đặt ra từng dấu chân một tại phủ Linh Nguyên Châu.
Hiện nay, trong Linh Nguyên Châu, ba phương thế lực này là mạnh nhất.
Nhắc đến Phù Dung lâu, mọi người tất nhiên cực kỳ tò mò.
"Khẳng định chưa?"
Có người nhịn không được hỏi.
"Khẳng định hay không thì đến lúc đó rồi biết".
Người mở miệng kia uống một chén rượu, cười tủm tỉm đáp: "Nghe nói lần này là đồ đệ được yêu thương của vị lâu chủ Phù Dung lâu kia, được khen là người đẹp nhất Linh Nguyên Châu chúng ta, Nguyên Sơ Liễu tự mình ra mặt".
Nguyên Sơ Liễu! Lời này vừa ra, mọi người càng ngạc nhiên.
Tiếng tăm của Nguyên Sơ Liễu cực kì vang dội tại Linh Nguyên Châu.
"Đồ đệ của lâu chủ Hồng Phù Dung tự mình ra mặt?"
"Thật hay giả?"
"Ngươi đùa chúng ta à?"
Ai ai cũng không dám tin.
Với thực lực và nội tình của Phù Dung lâu, bảy đại quận thành cộng lại đều hoàn toàn không phải đối thủ.
Đồ đệ của lâu chủ Phù Dung lâu tự mình đến cuộc đấu võ bảy quận lần này vì chuyện gì?
"Tin hay không tùy các ngươi!"
Người kia cười haha nói: "Nguyên Sơ Liễu kia quốc sắc thiên hương, lần này đến chúng ta mới có thể có cơ hội nhìn thấy tận mắt, chuyến này đi không tiếc!"
Giờ phút này, tiếng nghị luận bên trong tửu lâu bị đẩy tới đỉnh điểm.
Từ xưa đến nay, cường giả, mỹ nữ, không thể nghi ngờ là chủ đề có thể khiến mọi người say sưa đàm tiếu nhất.
Tần Ninh bưng chén rượu lên, thì thầm: "Hồng Phù Dung... Nguyên Sơ Liễu..."
Thời Thanh Trúc không hề để ý đến lời lẩm bẩm một mình của Tần Ninh, hết gặm đùi gà lại uống rượu, chẳng quan tâm tới khí chất hay dung mạo nghiêng nước nghiêng thành của mình.
Mà cùng lúc đó, ở một đầu khác của tửu lâu, mấy bóng dáng đứng dậy đi xuyên qua đại sảnh, đến trước bàn Tần Ninh và Thời Thanh Trúc.
Thanh niên cầm đầu có tóc dài buộc cao, người mặc võ phục tơ lụa, mặt mày thanh tú mang vài phần khách khí.
"Vị tiên tử này ta chưa từng gặp qua ở quận Côn Dương, không biết nàng đến từ phương nào?"
Giọng nói của thanh niên rất có từ tính, lúc này nhìn về phía Thời Thanh Trúc, khẽ mỉm cười nói.
Thời Thanh Trúc đang mặc một bộ váy dài màu trúc xanh, trên váy có mấy cành trúc xanh mát.
Tần Ninh nói khí chất của nàng như u trúc, nàng thích váy như vậy.
Chỉ là lúc này hai bàn tay nhỏ của Thời Thanh Trúc bóng mỡ, miệng cũng bóng nhẫy, một tay cầm đùi gà một tay uống rượu ngon. Khí chất, dung mạo của thiếu nữ có thể xưng là hoàn mỹ không tì vết, nhưng dáng vẻ hiện tại thật sự là khiến cho người ta không dám khen tặng.
Nhưng ánh mắt thanh niên nhìn Thời Thanh Trúc có vẻ hoàn toàn không để ý đến dáng vẻ lôi thôi của Thời Thanh Trúc, xuyên qua hiện tượng nhìn thấu bản chất, phát hiện vẻ đẹp của nàng.
"Đến từ quận Linh Tiên".
Thời Thanh Trúc nhai thịt, liếc nhìn thanh niên, tùy ý đáp.
Thằng nhóc này tinh thần không tệ, nhưng so với phu quân thì không chỉ kém hơn một chút.
"Xin hỏi phương danh của cô nương là?"
Thanh niên lần nữa cười nói, đồng thời tự ngồi xuống.
"Sao phải nói cho ngươi?"
Thời Thanh Trúc bĩu môi, ngạo kiều hỏi lại.
Nhưng tư thái này lại khiến thanh niên hơi sững sờ.
Y gặp rất nhiều nữ tử, một vài nữ tử vì để làm y vui lòng cũng sẽ giả bộ, nhưng khi nhìn vào lại khiến cho người ta buồn nôn.
Thiếu nữ trước mắt lại mang tư thái của một cô gái non nớt hồn nhiên ngay thẳng, có thể nói đâm thẳng vào tim, khiến trái tim y như muốn hòa tan…
"Là tại hạ đường đột!"
Thanh niên khẽ mỉm cười nói: "Tại hạ là Long Phá Phong đến từ quận Long Dương".
Lời tự giới thiệu trong lơ đãng của thanh niên tràn đầy cảm giác ưu việt.
Nhưng Tần Ninh và Thời Thanh Trúc nghe vậy đều không có phản ứng gì.
Điều này khiến Long Phá Phong cảm thấy một quyền của mình như đấm vào bông.
Y là Long Phá Phong! Thiếu chủ nhà họ Long quận Long Dương.
Một trong mấy người có thanh danh vang dội nhất trong cuộc đấu võ bảy quận lần này.
Sao hai người này lại chẳng có chút phản ứng?
Long Phá Phong nói tiếp: "Cha ta là Long Tây Nguyên, tộc trưởng nhà họ Long quận Long Dương!"
Tần Ninh nhấp một ngụm rượu.
Thời Thanh Trúc ăn một miếng thịt.
Bầu không khí có vẻ hơi xấu hổ.
Long Phá Phong cười haha nói: "Cô nương, không biết phương danh?"
"Thời Thanh Trúc".
"Tên rất hay".
Long Phá Phong liền nói ngay: "Một mảnh thanh trúc, cuốn vào chiêm bao!"
Long Phá Phong nói tiếp: "Không biết Thời cô nương có thời gian không, tại hạ có chút quen thuộc quận Côn Dương, có thể dẫn Thời cô nương dạo chơi khắp nơi..."
Thời Thanh Trúc nghe vậy thì liếc nhìn Long Phá Phong, ánh mắt chuyển hướng sang Tần Ninh, bất mãn nói: "Y phiền quá!"
Đôi mày thanh tú của Thời Thanh Trúc nhíu lại, bĩu môi.
Tuy đang oán trách Long Phá Phong quấy rầy nàng ăn ngon, nhưng ở trong mắt y lại càng ra dáng thiếu nữ, khiến trái tim như hòa tan.
Tần Ninh chỉ cười cười, đưa tay xoa đầu nàng, cười đáp: "Vậy chúng ta đi!"
"Ừ".
Hai người đứng dậy muốn rời đi.
Nhưng mấy tên nam nữ thanh niên sau lưng Long Phá Phong lại ngăn cản đường đi.
"Sao vậy?"
"Không cho chúng ta đi?"
Tần Ninh nhíu mày.
"Hai vị chớ hiểu lầm, tại hạ chỉ muốn kết thân với hai vị mà thôi".
Long Phá Phong lập tức nói.
"Phu quân, đi thôi!"
Thời Thanh Trúc lặp lại.
Ăn một bữa cơm cũng gặp phải chuyện như vậy, thật phiền lòng! Nhưng Long Phá Phong ở bên cạnh nghe thấy Thời Thanh Trúc gọi một tiếng phu quân thì chợt ngẩn ra.
Thiếu nữ mười sáu mười bảy tuổi đây đã kết hôn với thanh niên thoạt nhìn hai mươi tuổi này?
"Nương tử ta không vui, chư vị xin nhường một chút đi!"
Tần Ninh cười nói.
"Không cho thì sao nào?"
Sau lưng Long Phá Phong, một thanh niên hừ lạnh lên tiếng.
"Không cho?"
"Công tử nhà ta có lòng kết giao, hai người các ngươi đừng có cho thể..."
Oành…
Thanh niên kia chưa kịp nói xong đã thấy Tần Ninh cầm đũa trên bàn xuyên thẳng vào yết hầu, lời nói của thanh niên kẹt giữa cổ họng, miệng ục ục tràn máu tươi, một câu cũng nói không nên lời.
"Cho thể diện mà không cần sao?"
Tần Ninh thản nhiên nói: "Là ai cho thể diện mà không cần?"
Từ khi Cửu Nguyên đan điển xuất hiện đến bây giờ cũng chỉ mới có bốn năm vạn năm gì đó thôi, nhưng nó đã trở thành thần thư kinh điển mà các đan sư ở Trung Tam Thiên tôn sùng.
Hầu hết người ta đều không quá hiểu biết về Cửu Nguyên đan điển.
Thế nhưng, từ trong Cửu Nguyên đan điển truyền ra một vài bài thuốc dân gian với những lời chú thích về một số ít dược liệu, mà mỗi một bài thuốc dân gian, mỗi một chú thích về dược liệu kia, tất cả đều trở thành kinh điển! Bởi vậy, đối với các đan sư ở Trung Tam Thiên mà nói thì Cửu Nguyên đan điển là thần thư! Chả có vị đan sư nào lại không khao khát được đọc cuốn sách ấy cả.
Chỉ có điều, cuốn sách này được Cửu Nguyên Đan Đế viết nên, nghe đồn sau này được truyền lại cho đồ đệ của hắn là đại sư Trần Nhất Mặc.
Nhưng mà, Cửu Nguyên Đan Đế đã biến mất suốt mấy vạn năm qua.
Còn đồ đệ thì cũng đã lâu rồi chưa nghe tin gì.
Ngưng Tôn Khí Đan mà Tần Ninh luyện chế kia ấy thế mà lại có liên quan tới Cửu Nguyên đan điển sao?
Chẳng trách sư tôn lo lắng như vậy.
Bất kỳ một đan sư nào khi biết đến tin tức đó đều không có khả năng tỉnh táo được.
Lúc này, Hác Kỉ Suất nhìn thấy biểu cảm của Tần Ninh.
Hắn ta biết sư tôn mình không phải là hạng người dễ trêu.
Tuy nói trong cả Cửu Nguyên Vực, sư tôn chẳng có danh tiếng gì, nhưng đó là vì sư tôn không ham thích những tiếng tăm ấy mà thôi.
Trong mắt Hác Kỉ Suất, trong Cửu Nguyên Vực, sư tôn của mình chắc chắn còn lợi hại hơn đám đan sư cường đại thanh danh hiển hách kia.
Thấy Tần Ninh không trả lời, Dược Thập lại nhìn về phía Tần Ninh, hỏi thẳng: "Như thế nào?
Ngươi có định phủ nhận không?"
"Không có".
Tần Ninh cười đáp: "Quả thật trong Cửu Nguyên đan điển có ghi lại từ phương pháp đến cách luyện chế đan dược, thế nhưng... sao cô biết được?"
Hắn vừa thốt ra lời ấy, Dược Thập ưỡn ngực, nhìn về phía Tần Ninh, kiêu ngạo nói: "Đó là bởi vì ta có vinh hạnh được đọc qua nội dung, Cửu Nguyên đan điển có tổng cộng chín cuốn, mà cuốn ta xem chính là cuốn đầu tiên".
"Trong đó ghi lại Ngưng Tôn Khí Đan khi hoàn thành sẽ trông như nào, và nó gần như giống hệt với cái ngươi luyện chế, nếu ngươi chưa từng đọc qua Cửu Nguyên đan điển vậy mới là quái lạ!"
Nghe vậy, Tần Ninh cười cười nói: "Thì ra là thế... nhưng mà, ta cũng rất tò mò, Tử Thiên linh mộc trong tay cô là từ đâu mà có?"
Tần Ninh vừa đưa ra câu hỏi ấy, Dược Thập hơi chau mày, cô ta nhìn hắn chằm chằm, vô cùng cẩn thận đề phòng.
"Tử Thiên linh mộc thường sinh trưởng ở trong rừng rậm cổ xưa, thứ này chỉ gặp không thể cầu, được ngưng tụ từ một thân cây bị cắt ra của Tử Thiên linh thụ, Tự Thiên linh thụ phải mất mười vạn năm mới thành hình, mà sau khi trưởng thành, khi đến thời điểm giông bão, sẽ bị sét đánh, nhưng mà, một vạn cây Tử Thiên linh thụ chỉ có một cây có thể thừa nhận sấm sét, rồi tiếp tục sinh trưởng, nếu muốn lấy ra được trung tâm của thân cây lại càng khó hơn lên trời, tỷ lệ thất bại gần như trăm phần trăm, có được trung tâm của Tử Thiên linh mộc, trong Trung Tâm Thiên này, võ giả có thể làm được điều đó không quá mười người".
Tần Ninh cười nói: "Theo như ta biết, năm đó, Tử Thiên linh mộc nằm trong tay tông sư đan đạo Trần Nhất Mặc, mà bây giờ nó lại trong tay cô...", Dược Thập kinh ngạc nhìn vào Tần Ninh, trong ánh mắt xen lẫn vài phần khó hiểu.
Sao tên này biết được chứ!
"Ta nói không đúng sao?"
Tần Ninh cười nói.
Hác Kỉ Suất thấy sư tôn nhà mình không nói gì, hắn ta ngơ ngác.
Hắn ta không biết Tử Thiên linh mộc này có tác dụng gì, nhưng theo như lời Tần Ninh, phải có điều kiện gian nan mới có thể đạt được, đây chắc chắn là bảo vật vô giá nào đó! Nhưng mà... nhưng mà mỗi ngày sư tôn đều lấy Tử Thiên linh mộc này đánh hắn ta... phí của giời chưa! Lãng phí đấy! Đồ đáng ghét! Dược Thập nhìn thấy biểu cảm của đồ đệ nhà mình, quát lên: "Ngươi nhìn xem cái dáng vẻ của mình kìa, ta lấy cây này đánh ngươi một chút, thương tích của ngươi có thể tự khôi phục, sẽ không gây tổn thương tới gốc rễ của ngươi".
Hác Kỉ Suất chỉ biết cười, không dám cãi lại.
Dược Thập nhìn về phía Tần Ninh, Tử Thiên linh mộc trong tay cô ta lóe sáng tia điện, từng tia điện ấy hóa thành một tấm lưới điện, bao phủ toàn bộ đại sảnh.
"Ngươi là ai, tới từ phương nào?
Hôm nay không nói rõ cho bổn tọa biết, mạng nhỏ nhà ngươi khó giữ được đấy".
Vẻ mặt ba người Thời Thanh Trúc, Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên đều đề cao cảnh giác.
Thế nhưng, ba người cảm giác rõ ràng được hàng rào tia điện bao trùm mình, khiến người ta không thể thoát khỏi nơi đây, không có khả năng phản kháng.
Người phụ nữ này rất mạnh.
"Ta chính là Tần Ninh".
Tần Ninh bình tĩnh nói: "Ta muốn hỏi ngược lại cô, cô là ai?"
"Cô đều đã đọc qua một quyển Cửu Nguyên đan điển, có vẻ như cô có quan hệ gì đó với Trần Nhất Mặc?"
Cô ta nghe vậy, chân mày chau lại: "Ngươi quen biết Trần Nhất Mặc ư?
Hắn ta bây giờ đang ở đâu?"
"Là ta hỏi cô!"
"Là ta hỏi ngươi!"
Lúc này, hai người đối chọi với nhau vô cùng gay gắt.
Bốn người Hắc Kỉ Suất, Thời Thanh Trúc, Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên đứng im nhìn cảnh đó, không dám xen mồn vào cuộc tranh cãi kia.
Bọn họ nhìn sao cũng thấy tình huống giữa hai người họ hơi sai.
"Thôi".
Tần Ninh nhìn về phía Dược Thập, chậm rãi nói: "Ta chính là Tần Ninh, còn về Cửu Nguyên đan điển, quả thật là ta cũng đã xem qua rồi".
"Ở đâu thế?
Ai cho ngươi xem?"
Dược Thập lo lắng hỏi.
"Cái này không thể nói cho cô được".
Tần Ninh cười nói: "Ta phải giữ bí mật, dù cô có giết ta thì ta cũng sẽ không nói ra đâu".
"Ngươi...", dưới tình thế cấp bách, Dược Thập điều khiển tử điện bộc phát ra ánh sáng chói lọi.
"Sư tôn, sư tôn, không được".
Hác Kỉ Suất vội vàng ngăn sư phụ mình, hắn ta quỳ xuống, vội vã nói: "Sư tôn, Tần công tử là người tốt, hắn đã giúp đệ tự rất nhiều, nếu người giết hắn thì sẽ khiến đệ tử phải trở thành kẻ ác mất".
"Đồ vô dụng, cút mau".
Dược Thập mắng, rồi nhìn về phía Tần Ninh nói tiếp: "Vậy ngươi thấy được bao nhiêu?"
"Cửu Nguyên đan điển ư?"
Tần Ninh nỉ non nói: "Ta đã đọc cả chín cuốn..." "Cái gì?"
Nghe xong, vẻ mặt Dược Thập dại ra, ngồi phịch xuống ghế, nỉ non nói: "Làm sao có thể... sao hắn ta có thể cho ngươi xem hết được chứ... ta mới đọc có một quyển...", bấy giờ, Dược Thập dường như đã gặp phải đả kích gì rất lớn.
Tần Ninh cười nói: "Nghe nói Trần Nhất Mặc có ba vị đệ tử, đệ tử đầu tiên là Dịch Hàn Ngọc, vị đệ tử thứ hai là Duẫn Khả Vi, vị đệ tử thứ ba là Cơ Thi Dao, ta nghĩ rằng hẳn là ba vị đệ tử của Trần Nhất Mắc đều đã đọc qua Cửu Nguyên đan điển, nhưng đến đại sư Dược Thập đã đọc qua... vậy..."
"Chết tiệt!"
Dược Thập xì khinh miệt, cô ta nhìn về phía Tần Ninh, hừ nói: "Ngươi đã gặp hắn ta rồi phải không?"
"Ai?"
"Trần Nhất Mặc!"
"Phải!"
Tần Ninh không hề phủ nhận.
Nghe xong câu trả lời đó, dung nhan xinh đẹp của Dược Thập có chút bi thương, cô ta bật thốt lên: "Tên khốn nạn này...", hả?
Khốn nạn?
Có nghĩa là gì?
Vẻ mặt ba người Tần Ninh, Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên đều trở nên kỳ lạ.
Trần Nhất Mặc là đồ đệ của Tần Ninh, giống với Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên.
Hiện tại có vẻ như vị đại sư Dược Thập này hình như có quan hệ không tầm thường với Trần Nhất Mặc.
Một câu mắng khốn nạn này... nó có mùi vừa giận dỗi vừa yêu thương.
"Hắn ta đang ở đâu?"
"Ta không biết".
Tần Ninh thẳng thắn nói: "Ta đã từng gặp hắn ta thôi, giờ chẳng biết hắn đang ở đâu".
Tần Ninh ngoài miệng nói như vậy, chứ trong lòng thầm oán: Ta không những không biết, mà ta còn đang tìm hắn đây này.
Tần Ninh mệt lòng.
Cả cuộc đời hắn từ khi sinh ra đến bây giờ quả thật có thể viết được một cuốn truyện ký nữa là!
Chương 2257: Vậy ngươi cứ đi cùng đi
"Lừa đảo!"
Giờ phút này Dược Thập lại chỉ thẳng vào Tần Ninh, quát: "Ngươi là tên lừa đảo, đều là lừa đảo, đàn ông không một ai tốt cả".
Bốp... Dược Thập vừa nói xong liền vung gậy gỗ lên đập Hác Kỉ Suất.
Một tiếng bốp vang lên, trên trán Hác Kỉ Suất xuất hiện một cục u sưng vù, hắn ta mím môi bật khóc, trong lòng vô cùng oan ức.
Quá khó khăn! Thật là quá khó khăn mà!
"Ta không tin ngươi".
Dược Thập khẽ nói: "Hắn ta đã chịu đưa Cửu Nguyên Đan Điển cho ngươi xem đương nhiên là cực kỳ coi trọng ngươi, ngươi mới chỉ là cảnh giới Đại Chí Tôn, chắc chắn hắn ta sẽ còn đến tìm ngươi nữa, nhất định sẽ đến tìm ngươi".
"Không gặp ta đúng không?"
"Từ hôm nay ta sẽ đi cùng với các ngươi, ta cũng không tin hắn ta không xuất hiện".
Cô ta vừa dứt lời, tất cả mọi người đều sững sờ.
Đây là chuyện gì vậy?
Tần Ninh lại cười nói: "Cứ tùy tiện".
Chỉ là Tần Ninh cũng không thể nào hiểu được người phụ nữ trước mắt.
Đây rốt cuộc là chuyện gì vậy?
Nợ phong lưu của Trần Nhất Mặc?
Thế nhưng ở trong mắt hắn, Trần Nhất Mặc cũng không phải loại người này.
Trần Nhất Mặc là một người... một người rất đặc biệt.
Nhưng nếu suy nghĩ cẩn thận, hình như đám đồ đệ của hắn phần lớn đều là những người có chút đặc biệt.
"Tìm cho ta một nơi để ở".
Dược Thập trực tiếp mở miệng nói.
"Nhớ kỹ, đừng hòng chạy đi, ngươi chỉ là cảnh giới Đại Chí Tôn, ở trước mặt ta chạy chính là muốn chết, ta sẽ không do dự giết ngươi đâu".
"Vậy ngươi cứ đi cùng đi".
Vừa nói xong, Dược Thập liền quay người rời đi.
Hác Kỉ Suất nhìn thoáng qua Tần Ninh, vẻ mặt vô cùng áy náy, sau đó cũng vội vàng theo sư tôn rời đi.
Lý Huyền Đạo mở miệng nói: "Trần Nhất Mặc là đệ tử đời thứ năm của sư tôn, người phụ nữ này hình như có quan hệ gì đó với Trần Nhất Mặc, dường như cũng không đơn giản như vậy".
Lúc này, ánh mắt của Lý Huyền Đạo đột nhiên sáng rực.
"Không chừng là Trần Nhất Mặc đã làm ra chuyện gì với người phụ nữ này, ví dụ như ham muốn sắc đẹp của cô ta, hứa hẹn cho cô ta xem Cửu Nguyên Đan Điển chẳng hạn, kết quả khi đạt được mục đích thì chỉ cho người ta xem một quyển, đàn ông phụ lòng...", Lý Huyền Đạo tiếp tục tưởng tượng.
Diệp Nam Hiên gãi đầu, cạn lời nói: "Ta đã nói rồi, phụ nữ vô cùng phiền phức".
Tần Ninh nhìn hai vị đồ đệ, lắc đầu.
Lý Huyền Đạo làm việc rất đáng tin cậy, tính cách cũng trầm ổn, chỉ là... gặp được chuyện gì cũng phải hóng hớt một tí, cũng không biết đầu óc bị làm sao nữa.
Dược Thập và Hác Kỉ Suất đã thật sự ở ngay bên trong Linh Ngự môn.
Hác Kỉ Suất cũng tự mình tới tìm Tần Ninh để nói xin lỗi, thái độ vô cùng thành khẩn.
Tần Ninh cũng hỏi thăm một vài chuyện liên quan tới Dược Thập.
Chỉ là Hác Kỉ Suất lại không biết.
Vị sư tôn này đột nhiên tìm tới cửa muốn nhận hắn ta làm đệ tử, lúc đầu hắn ta cũng không thích, kết quả bị Dược Thập đánh cho một trận, không đồng ý cũng phải đồng ý.
Cưỡng ép nhận đồ đệ, quả thực hiếm thấy.
Đối với những điều này, Tần Ninh cũng không chú ý quá nhiều.
Dù sao hắn cũng không biết Dược Thập đến cùng có quan hệ gì với Trần Nhất Mặc.
Nhưng không khó để đoán ra đúng là Trần Nhất Mặc đã biến mất... Nếu tính kỹ lại đó là lúc tiến vào Hạ Tam Thiên.
Ôn Hiến Chi biến mất! Diệp Nam Hiên biến mất! Bây giờ lại là Trần Nhất Mặc biến mất... Thích chơi trò mất tích lắm sao.
Mấy ngày nay trong lòng Tần Ninh dần dần cảm thấy bất bình.
Năm đó làm sư tôn cũng giống như làm cha làm mẹ, dạy bảo mấy tên này thành tài.
Bây giờ phải là lúc bọn họ hiếu kính mình, kết quả ai nấy cũng chơi trò mất tích?
Mấy ngày nay, hắn càng nghĩ càng giận.
Ở trong võ trường của Linh Ngự môn có rất nhiều đệ tử và con cháu nhà họ Linh được Tần Ninh tự mình dạy bảo, đã phải chịu thảm rồi... Chỉ là khoảng thời gian như thế cũng không tiếp tục được thêm mấy ngày.
Nhà họ Linh chuẩn bị lên đường.
Hội võ của bảy quận sắp diễn ra.
Bây giờ xuất phát thì cũng không còn thừa nhiều thời gian lắm.
Ba người Linh Văn Long, Linh Văn Tuyên, Linh Văn Minh đã chuẩn bị xong xuôi.
Mà ở Linh Ngự môn, Liễu Thông Thiên cũng đã chuẩn bị xong tất cả.
Lần này có bốn cao thủ Đại Chí Tôn đi cùng, lại lựa chọn ra thêm hai mươi vị võ giả cảnh giới Tiểu Chí Tôn ưu tú.
Đương nhiên bốn người Tần Ninh, Lý Huyền Đạo, Diệp Nam Hiên, và Thời Thanh Trúc cũng đi.
Mà Liễu Thông Thiên thì tọa trấn bên trong Linh Ngự môn.
Ở bên nhà họ Linh, ba huynh đệ Linh Văn Long cùng Linh Văn Tuyên, Linh Văn Minh cùng với Linh lão thái gia cũng dẫn theo hơn mười người xuất phát.
Cái gọi là cuộc đấu võ bảy quận chính là cuộc tỷ thí của các võ giả cảnh giới Tiểu Chí Tôn, cảnh giới Đại Chí Tôn của bảy quận, mục đích đúng là để xem thực lực của bảy quận trong Linh Nguyên Châu có biến hóa gì không.
Võ giả Tiểu Chí Tôn tỷ thí để xem hướng mạnh yếu đi của các thế lực lớn trong trăm năm ngàn năm sau.
Võ giả Đại Chí Tôn tỷ thí để xem thực lực mạnh yếu giữa các thế lực lớn bây giờ.
Tỷ thí như vậy có chỗ tốt chính là không cần bảy quận lớn phải tổ chức những trận chiến sống chết cũng có thể nhìn ra được từng thế lực trong bảy quận có mạnh hay không.
Tỷ thí náy trên thực tế vẫn rất có ý nghĩa.
Nhưng mà trước kia sau mỗi lần tỷ thí cũng đều sẽ xuất hiện một chút biến cố... Ví dụ như võ giả của một quận nào đó tỷ thí mà biểu hiện không tốt, rất có thể sẽ bị những thế lực trong các quận khác nhòm ngó, muốn chiếm đoạt mà khai chiến, tiếp theo sẽ xảy ra một trận đại chiến.
Tình huống như vậy cũng không phải chưa bao giờ xảy ra.
Cho nên các thế lực trong các quận đều rất để ý đến cuộc đấu võ bảy quận này.
Những chuyện này Tần Ninh đều nghe Linh Thiên Triết giảng giải.
Trên thực tế năm đó quận Linh Tiên cũng không chỉ có hai trăm thành trì, chỉ là những năm gần đây đã bị mất đi không ít rồi.
Lúc này đội ngũ của Linh Ngự môn và nhà họ Linh đã bắt đầu xuất phát.
Đội ngũ của nhà họ Hứa cũng vậy.
Tất cả mọi người đều biết rõ trong lòng, ba phương sẽ đồng thời khởi hành, dù sao nếu phe nào mà để lại một bộ phận cao thủ, làm ra chuyện gì ác độc trong thời gian rời khỏi quận Linh Tiên thì chính là chuyện lớn động trời.
Đương nhiên sẽ rất ít khi xảy ra chuyện như thế.
Trừ khi thật sự chuẩn bị quyết chiến, hoàn toàn trở mặt.
Lúc này đám võ giả của nhà họ Linh và Linh Ngự môn đều đang ở trên người phi cầm.
Phi cầm to lớn giống như một con chim ưng ngốc nghếch, nhưng cánh chim lại vô cùng mềm mại, hai cánh xòe ra chừng trăm trượng, hoàn toàn đủ cho hai, ba trăm người ngồi phía trên.
Tần Ninh khoanh chân ngồi trên lông vũ mềm mại phía trước, Linh Thiên Triết thì ở bên cạnh Tần Ninh, hai mắt cụp xuống, sắc mặt tái nhợt, tóc trắng phất phơ, khuôn mặt khô khốc cứ như lúc nào cũng có thể chết vậy.
Tần Ninh liếc qua vị đệ đệ này.
Hắn để Linh Thiên Triết khôi phục lại dáng vẻ trước kia để đánh lừa người bên ngoài, thế nhưng không nghĩ tới tên này lại diễn trò y như thật vậy, khiến hắn cảm thấy có chút đau đầu.
Cách đó không xa, Hác Kỉ Suất thì tri kỷ hầu hạ sư tôn Dược Thập của mình.
"Nhà họ Linh không chống đỡ được bao lâu nữa rồi, bây giờ Tần Ninh trợ giúp nhà họ Linh đúng là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi".
Hác Kỉ Suất cảm thán nói.
"Xì!"
Dược Thập lại khẽ nói: "Lão già kia là ngụy trang, căn bản không hề có vết thương nào cả, lực sinh mệnh cũng đang liên tục khôi phục!"
"Hả?"
"Con đúng là một tên ngốc, biết cái gì chứ, tên kia giấu giếm được người khác, chứ không thể gạt được ta đâu".
Dược Thập nhìn Linh Thiên Triết một lúc, sau đó ánh mắt lại rơi lên trên người Tần Ninh.
Chắc chắn là chuyện tốt mà tên này làm! Có thể đọc được chín quyển của Cửu Nguyên Đan Điển, đan thuật của Tần Ninh chắn hẳn không tầm thường.
Nghĩ tới đây, trong lòng Dược Thập lại mắng Trần Nhất Mặc một lần nữa...
Chương 2258: Đến quận Côn Dương
Võ giả nhà họ Linh và Linh Ngự môn tiến về quận Côn Dương.
Mà người nhà họ Hứa lại đi một mình.
Trên không trung, đám người nhà họ Hứa cũng đang ngồi trên một con phi cầm không nhanh không chậm đi trên đường.
"Bây giờ quan hệ của Linh Ngự môn và nhà họ Linh vô cùng thân thiết, đại ca, xem ra, nhà họ Linh vẫn chưa hết hy vọng...", Hứa Triết Nguyên nhìn về phía Hứa Lâm Thiên, trầm giọng nói.
Lần này nhà họ Linh và Linh Ngự cùng nhau xuất phát vô cùng nghênh ngang, không có chút ý định che giấu nào.
"Chưa từ bỏ ý định thì sao chứ?"
Hứa Lâm Thiên hừ lạnh một tiếng.
"Lão thái gia Linh Thiên Triết của nhà họ Linh không chống đỡ được, nhà họ Linh sẽ xong đời, chỉ cần nhà họ Hứa chúng ta có cường giả Tiểu Thiên Tôn tọa trấn, nhà họ Linh sẽ không có khả năng vươn lên, hơn nữa... lần này nhà họ Thạch cũng nên có hành động gì đó!"
"Ồ?"
Hứa Triết Nguyên vô cùng vui mừng, lập tức nói: "Trong ba tháng này, nhà họ Thạch không làm gì cả, ta còn tưởng rằng chắc chắn nhà họ Thạch sẽ không quan tâm chứ...", "Không đâu!"
Hứa Lâm Thiên lo lắng nói: "Các ngươi cho rằng chỉ có mỗi nhà họ Thạch muốn đối phó với nhà họ Linh sao?
Cũng không phải là như thế, ta nghe Thạch Hình nói hình như phía sau bọn họ cũng có người xúi giục, nhưng rốt cuộc là ai thì Thạch Hình lại không chịu nói cho ta biết".
"Nếu không phải như thế, sao nhà họ Hứa chúng ta lại phải ra tay chứ?"
"Dù sao nhà họ Linh ở quận Linh Tiên cũng có quan hệ với nhà họ Linh ở Linh Nguyên Châu, nếu thật sự tiêu diệt mạch này, nhà họ Linh ở Linh Nguyên Châu vẫn là con sâu một trăm chân, không thể chết được, mà muốn trả thù nhà họ Hứa chúng ta vẫn dễ như trở bàn tay".
Nghe thấy mấy câu này, ba người Hứa Triết Nguyên, Hứa Lâm Phong, Hứa Minh Thông đều thi nhau gật đầu.
Bên trong Cửu Nguyên Vực lớn như vậy có tận chín châu, thế lực khắp nơi san sát song song, mà trong những thế lực mạnh mẽ kia cũng có không ít cường giả siêu cấp cảnh giới Tiểu Thiên Tôn, Đại Thiên Tôn, tranh chấp giữa bọn họ lại không phải là điều mà nhà họ Hứa có thể hiểu được.
Chỉ cần có thể diệt nhà họ Linh, nhà họ Hứa sẽ là bá chủ duy nhất trong quận Linh Tiên, nắm toàn bộ hơn hai trăm tòa thành trì của quận Linh Tiên trong tay, tích lũy tài nguyên đủ để cho nhà họ Họ yên ổn phát triển trong trăm năm, ngàn năm sau đó, thậm chí sau này còn có thể trở thành gia tộc so sánh được với nhà họ Dương ở quận Côn Dương, tiếp theo nói không chừng còn có thể trở thành thế lực mạnh mẽ đứng đầu Linh Nguyên Châu.
Võ giả có dã tâm.
Thế lực gia tộc cũng như thế.
Ai lại không muốn leo lên đỉnh cao chứ! Lúc này Hứa Lâm Thiên đứng chắp tay nhìn về phía trước, lẩm bẩm nói: "Đến quận Côn Dương, tất cả mọi chuyện sẽ rõ".
Nhà họ Hứa, nhà họ Linh, Linh Ngự môn.
Võ giả ba phe rời khỏi quận Linh Tiên, đi về hướng phía quận Côn Dương.
Trong Linh Nguyên Châu ngoài Linh Nguyên Châu nằm ở trung ương thì có bảy quận nằm ở xung quanh nữa.
Thế lực của bảy quận và thế lực của Linh Nguyên Châu trung ương là hai cấp bậc khác nhau.
Qua nhiều năm như vậy là do bảy quận lớn cùng nhau bàn bạc tổ chức để kiểm tra cấp bậc thực lực của các võ giả phe mình.
Nhiều năm qua, các thế lực của bảy quận không ngừng thay đổi, thế nhưng cuộc tỷ thí này vẫn luôn được duy trì.
Võ giả ba phe ngồi trên phi cầm vừa đi vừa nghỉ, chưa đến mười ngày, phía trước đã xuất hiện một tòa thành trì mênh mông.
Nhìn một cái liền thấy tường thành đều được xây bằng gạch đá màu xanh.
Hơn nữa ở trước cửa thành lại là con đường đất dài trăm trượng.
Hai bên trái phải tường thành kéo dài trăm dặm, nguy nga đứng vững.
"Quận Côn Dương!"
Linh Văn Long mở miệng nói: "So với quận Linh Tiên, thực lực và căn cơ của quận Côn Dương đều mạnh hơn một bậc".
Không khó để nghe ra sự hâm mộ trong lời Linh Văn Long.
Tuy Quận Côn Dương không mạnh bằng những thế lực ở trong Linh Nguyên Châu, thế nhưng chắc chắn là mạnh nhất trong bảy quận.
"Nhà họ Dương cắm rễ mấy vạn năm ở quận Côn Dương, thực lực mạnh mẽ, tộc trưởng bây giờ là Dương Từ Lai cũng là một vị cường giả cảnh giới Tiểu Thiên Tôn tầng năm, có thể nói là cao thủ mạnh nhất trong bảy quận".
Tiểu Chí Tôn chia ra thành sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ.
Đại Chí Tôn cũng chia ra thành sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ.
Mà cảnh giới Tiểu Thiên Tôn thì chia ra chín tầng cấp bậc.
Nói chung là ở trong bảy quận, trở thành cảnh giới Chí Tôn là đã có thể tọa trấn quản lý một thành trì rồi.
Tiểu Thiên Tôn đã là cấp bậc mạnh nhất ở trong bảy quận.
Đương nhiên ở khu vực Linh Nguyên Châu, trong những thế lực mạnh mẽ kia, Tiểu Thiên Tôn chỉ có thể được coi là sức mạnh tầm trung, những chỗ đó còn có cường giả mạnh hơn cả cảnh giới Tiểu Thiên Tôn, Đại Thiên Tôn, thậm chí nghe nói còn có cả người cảnh giới Tiểu Thần Tôn.
Tiểu Thần Tôn! Cho dù là ở trong toàn bộ Cửu Nguyên Vực cũng có thể tiêu dao tự tại.
Lúc này đám người đã tới gần quận Côn Dương.
Hơn mười người xuất hiện trước cửa thành, một đội ngũ mênh mông cuồn cuộn cũng kéo đến bên ngoài.
Một người đàn ông trung niên cầm đầu có vóc dáng cao lớn, vô cùng có tinh thần, tóc dài xõa qua vai, tư thế phóng khoáng.
Khi nhìn thấy võ giả của Linh Ngự môn và nhà họ Linh, người đàn ông trung niên kia cười haha một tiếng.
"Tại hạ là Hàng Phong của nhà họ Dương quận Côn Dương, chào mừng nhà họ Linh, Linh Ngự môn quận Linh Tiên!"
Tiếng cười cởi mở của người đàn ông truyền ra.
Linh Văn Long đi lên phía trước, chắp tay nói: "Hàng Phong huynh, đã lâu không gặp".
"Văn Long huynh có khỏe không!"
Hàng Phong nhanh chân bước ra, đi đến phía trước Linh Thiên Triết, cung kính nói: "Chào Linh lão gia tử".
Linh Thiên Triết chậm rãi gật đầu giống như cây khô.
Sau đó Hàng Phong lại đưa mắt nhìn về phía Tần Ninh, khẽ mỉm cười nói: "Vị này chính là Tần Ninh, Tần công tử gần đây rất nổi tiếng trong quận Linh Tiên?
Tại hạ là Hàng Phong, đại diện cho nhà họ Dương chào mừng Tần công tử đến".
"Khách khí".
Tần Ninh khẽ mỉm cười nói.
Hàng Phong vung tay lên bảo mọi người tránh ra.
"Mọi người hãy đi theo ta, nhà họ Dương đã sắp xếp xong chỗ dừng chân rồi, mời theo ta vào thành!"
Hơn mười người của Linh Ngự môn, nhà họ Linh đều lần lượt tiến vào trong.
Vừa vào trong thành đã thấy hai bên đường phố người đi người đến nối liền không dứt, vô cùng náo nhiệt.
Đám tiểu bối nhà họ Linh cùng với mấy thiên tài mà Linh Ngự môn dẫn theo lần này đều có vẻ vô cùng hưng phấn kích động.
Dù sao quận Côn Dương phồn hoa hơn quận Linh Tiên không ít, lại ở những vùng đất khác biệt, phong tục cũng sẽ khác nhau.
Mọi người đi vào trong thành dưới sự dẫn dắt của đám hộ vệ nhà họ Dương mặc áo giáp đồng đều.
Sau khi đi một lát, mọi người đã đến trước một con đường cái.
Giờ phút này, con đường trước mắt vô cùng rộng lớn.
Mà trên đường phố, các cửa hàng nối tiếp nhau san sát, vô cùng náo nhiệt.
Nhìn kỹ lại, những chỗ đó đều treo một chữ Dương, hiển nhiên đều là sản nghiệp của nhà họ Dương.
Mọi người đi tới cuối con đường, tới trước một quán rượu.
Tiên Dương lâu! Hàng Phong nhìn về phía đám người, khẽ mỉm cười nói: "Lần này võ giả các quận đến đây đều ở chỗ này, hy vọng mọi người ở chung hòa thuận".
"Cuộc đấu võ bảy quận lần này sẽ được tổ chức trong một dãy núi nhỏ ở ngoài quận Côn Dương, nhà họ Dương ta đã bắt đầu chuẩn bị rồi, mọi người cứ yên tâm chờ đợi, trong mấy ngày này nếu có yêu cầu gì cứ việc nói".
"Được!"
Linh Văn Long gật đầu.
Hàng Phong dẫn đám người rời đi.
Mà ở trong Tiên Dương lâu, hàng thị nữ xinh xắn đi ra chào đón đám người tiến vào.
Toàn bộ Tiên Dương lâu có tổng cộng bảy tầng, đại sảnh có thể nói là được xây dựng vô cùng tráng lệ, khắp nơi đều có vẻ nguy nga lộng lẫy.
Chương 2259: Cuộc bàn tán sôi nổi ở tửu lâu
Mặc dù tu vi của người thị nữ nọ không được nổi bật cho lắm nhưng vóc dáng lại vô cùng thướt tha, mặc áo xẻ ngực, chiếc váy sam xẻ tà, ngoại hình cũng đặc biệt. Cô ta dẫn mọi người vào tửu lâu.
Phải công nhận khách tới đều được tiếp đón rất chu đáo.
"Nhà họ Dương tiếp đãi chu đáo thật đấy...", có người khen ngợi.
Nghe vậy, những người có mặt tại đây đều không nói gì.
Linh Văn Long nhìn về phía Tần Ninh, cười nói: "Trừ trưởng tộc thì nhà họ Dương còn có ba vị cường giả Tiểu Thiên Tôn có thực lực hùng hậu, Dương Trình, Vương Hiên và Hàng Phong đều là những người chủ chốt trong nhà họ Dương".
Tần Ninh gật đầu.
Mọi người đang đứng trong phòng chờ, các thị nữ bắt đầu dẫn một số vị khách tới phòng của họ.
Đúng lúc đó, lại một tốp người khác vào đại sảnh.
Đập vào mắt là người cầm đầu có vóc dáng cường tráng, mắt to mày rậm, mặc một bộ kính phục màu xanh lam, trông khoảng bốn mươi tuổi.
"Ơ?"
Nam tử nọ đến đại sảnh, thấy cả nhà họ Linh đang đứng chờ bèn đi tới, chắp tay cười nói: "Linh lão gia tử cũng tới à, lâu rồi không gặp!"
Bấy giờ Linh Thiên Triết xoay người lại, nhìn thấy nam tử cũng khẽ cười: "Trưởng tộc Thạch Hình, lâu rồi không gặp".
Thạch Hình! Chắc có lẽ là người của nhà họ Thạch ở quận Thạch Thai rồi.
"Linh lão gia tử vẫn khỏe chứ?"
"Ma bệnh đây này, sống được chừng nào hay chừng đó".
Linh Thiên Triết thở dài.
Thạch Hình nghe vậy bèn cười: "Đã vậy thì nên ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe chứ, sao lại còn bôn ba đến đây, vất vả cho ông rồi".
Câu này vừa cất lên thì ánh mắt của những người có mặt tại đây đều thay đổi.
Đây là một câu không được bình thường cho lắm.
Thạch Hình nói tiếp: "Số lượng thiên kiêu Tiểu Chí Tôn và Đại Chí Tôn thuộc các gia tộc lớn tham gia cuộc đấu võ bảy quận năm nay cũng khá nhiều, không biết liệu đệ tử nhà họ Linh có trụ nổi không đây?"
Vừa dứt lời, ông ta hướng mắt về phía Tần Ninh, cười hỏi: "Vị này là Tần Ninh đang ngày một nổi tiếng ở quận Linh Tiên gần đây đúng không? Quả là nhân trung long phượng mà, ngưỡng mộ đã lâu!"
"Đừng khách sáo".
Tần Ninh hờ hững đáp.
Thạch Hình quan sát hắn, chốc lát sau quay sang những người khác, nói: "Các vị, gặp lại ở cuộc đấu võ bảy quận nhé".
Nói rồi ông ta dẫn đám người đi lên tầng hai... Lúc này, Linh Văn Long nhìn những người trong nhà họ Thạch đang rời đi với vẻ khó chịu.
Cuộc đấu võ bảy quận đã tổ chức rất nhiều năm, nhưng lần nào nhà họ Linh cũng rơi vào thế khó cả, bởi vì việc thất bại trong cuộc đấu võ bảy quận làm cho số thành trì dưới tay nhà họ Linh cứ mất dần qua mỗi đợt tổ chức.
Bề ngoài ai cũng tâng bốc, lịch sự với nhau nhưng thật ra ít nhiều gì đều có ân oán cả.
"Gia gia, phụ thân".
Giữa lúc đó, Linh Phi Dương đi ra, hậm hực nói: "Lần này hài nhi nhất định sẽ khiến tất cả mọi người có một cái nhìn mới về nhà họ Linh chúng ta".
"Tốt!"
Linh Văn Long gật đầu.
Mấy tháng qua, có thể nói đệ tử nhà họ Linh đã thay đổi long trời lở đất.
Tất cả là nhờ có sự chỉ dạy của Tần Ninh.
Nếu là trước đây, Linh Văn Long sẽ không tin một người sẽ tiến bộ vượt bậc chỉ trong vòng vài tháng.
Nhưng sau khi chứng kiến điều đó xảy ra, ông ta phải tin! Tần Ninh đúng là cao nhân mà.
Lúc này mọi người cũng ngồi vào vị trí đã được sắp xếp.
Người của nhà họ Linh và Linh Ngự môn đều ở tầng thứ bảy, căn phòng được trang trí tinh tế, bao gồm phòng ngủ, phòng khách và phòng tắm.
Sau khi mở cửa sổ có thể thấy đường phố nườm nượp người qua lại với bầu không khí rất náo nhiệt.
Nhìn ra xa, quanh đây đâu đâu cũng là các tòa nhà hay tòa tháp cao chót vót đầy hùng vĩ.
Tần Ninh và Thời Thanh Trúc đương nhiên ở cùng một phòng, còn hai người Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên thì ở phòng bên cạnh.
Mở cửa sổ ra, Thời Thanh Trúc vươn vai, dựa vào lan can bằng gỗ khen ngợi: "Thích quá!"
Thiếu nữ duỗi người để lộ vòng eo mảnh mai cho thấy cơ thể đã bắt đầu trưởng thành, nụ cười thoải mái trên mặt động lòng người như quả trám khiến người ta khát khao hái xuống.
Tần Ninh lại gần cửa sổ, vừa nhìn khung cảnh bên ngoài vừa mỉm cười: "Ta dẫn nàng đi dạo nhé".
"Đi thôi, đi thôi!"
Thời Thanh Trúc cười tươi đến mức mắt cong cong hình trăng khuyết, trông nàng vui vẻ thấy rõ.
Dạo này rượu ngon mà nàng dự trữ sắp hết rồi, phải bổ sung thôi.
Hai người cùng nhau ra ngoài, đi dạo khắp quận Côn Dương.
Trời nhá nhem tối nên khu phố rất sầm uất.
Hai người đi tới một tửu lâu khá lớn chuẩn bị ăn tối.
Tửu lâu luôn là nơi dễ nghe ngóng thông tin nhất.
Lúc này, hai người ngồi ở một góc tửu lâu.
Thời Thanh Trúc đã bắt đầu vội vàng chọn món, quan trọng nhất đương nhiên là rượu ngon rồi.
Trong đại sảnh hiện giờ có khoảng mười mấy bàn đầy khách, một số người nói chuyện rất to: "Cuộc đấu võ bảy quận lại sắp bắt đầu rồi!"
"Ây dô, có gì mới mẻ đâu, mấy năm qua toàn là nhà họ Dương của quận Côn Dương chúng ta giành quán quân còn gì, năm nay cũng không có gì bất ngờ đâu".
"Cũng đúng, nghe nói lần này nhà họ Dương có ba thiên chi kiêu tử xuất chúng lắm đây".
"Hửm? Nói nghe xem nào!"
"Dương Vân Hải, Dương Thanh Thanh, Dương Minh Hạo đấy, đừng nói ngươi không biết ba người này nhé? Họ còn trẻ mà đã có cảnh giới Tiểu Chí Tôn hậu kỳ đó. Ta nghe người trong nhà họ Dương nói ba người này đánh nhau với Tiểu Chí Tôn hậu kỳ giàu kinh nghiệm trong gia tộc cũng không bị thua luôn".
Những người xung quanh đều sửng sốt trước câu nói này.
Phải biết rằng phần lớn Tiểu Chí Tôn tham gia cuộc đấu võ bảy quận mỗi đợt tổ chức đều là hậu bối trẻ của các thế lực gia tộc, cảnh giới Đại Chí Tôn thì là cường giả đứng đầu các thế lực.
Tuy nhiên, không mấy khi có cuộc tỉ thí giữa các Đại Chí Tôn, chủ yếu vẫn tập trung vào cuộc so tài giữa các võ giả cảnh giới Tiểu Chí Tôn hơn.
Dù gì các thiên tài cảnh giới Tiểu Chí Tôn đại diện cho tương lai các phe thế lực mà...
"Sao lại nói vậy được".
Có người trong tửu lâu lớn tiếng phản bác: "Quận Côn Dương đúng là nhiều thiên kiêu thật nhưng quận Lữ bọn ta không phải dễ trêu đâu".
"Lữ Khôn Minh, đương kim thiếu trưởng tộc của nhà họ Lữ ở quận Lữ cũng có thiên phú và thực lực xuất chúng, là Tiểu Chí Tôn hậu kỳ đỉnh phong đấy".
Có người mở miệng nói.
Hiển nhiên vị võ giả này từ quận Lữ đến đây để xem cuộc đấu võ bảy quận.
"Đúng đấy, thiếu chủ Ngô Tu của Ngô gia quận Ngô Điền cũng là nhân tài đấy nhé..."
"Cả tiểu thư Khúc Oánh Oánh của nhà họ Khúc ở quận Đại Khúc nữa, không chỉ quốc sắc thiên hương mà thực lực cũng kinh khủng lắm".
Mọi người bàn tán sôi nổi.
Còn Thời Thanh Trúc thì chỉ tập trung ngấu nghiến thức ăn trên bàn, không hề quan tâm mấy chuyện này.
Thiên tài gì mà thiên tài?
Ai cũng cảnh giới Tiểu Chí Tôn hậu kỳ mà thiên tài cái nỗi gì?
Phu quân hay nói tốc độ tu luyện của nàng bình thường nhưng mới bao lâu mà nàng đã từ Tiểu Chí Tôn đến cảnh giới Tiểu Thiên Tôn rồi đây này.
So với thiên tài mà những người này khen ngợi thì nàng là gì đây?
Thiên tài của thiên tài chắc?
Mấy người này chán chết đi được!
Tần Ninh cũng không để bụng, chỉ vừa thưởng thức rượu vừa yên lặng nghe câu có câu không.
"Cơ mà trong cuộc đấu võ bảy quận năm nay vẫn có một chuyện động trời đấy, các ngươi có biết không?"
Giờ phút này, một võ giả Tiểu Chí Tôn ra vẻ thần bí.
Chương 2260: Ai cho ngươi thể diện mà không cần?
"Ngươi đừng thừa nước đục thả câu nữa, mau nói đi!"
Lập tức có người thúc giục.
Người kia bưng chén rượu, giẫm một chân lên ghế đẩu, mặt ửng đỏ, cười haha nói: "Nghe nói cuộc đấu võ bảy quận lần này người của Phù Dung lâu cũng đến!"
Phù Dung lâu! Tần Ninh chợt nhíu mày.
Mà lúc này, mọi người nghe thấy ba chữ Phù Dung lâu đều sôi nổi biến sắc mặt.
Linh Nguyên Châu, ngoài địa giới của bảy quận là địa giới của phủ Linh Nguyên Châu, nơi đó là khu vực trung tâm, cũng là căn cứ của rất nhiều cường giả trong Linh Nguyên Châu.
Mà trong phủ Linh Nguyên Châu tồn tại ba phương bá chủ.
Nhà họ Liễu! Nhà họ Linh! Phù Dung lâu! Ba phương này là thế lực có cấp bậc bá chủ của Linh Nguyên Châu.
Nhà họ Linh thì không cần phải nói, sớm từ mấy vạn năm trước có thể nói là bá chủ của toàn bộ Cửu Nguyên Vực, có điều trải qua mấy vạn năm đã từng bước suy bại, thu hẹp vào trong phạm vi một châu.
Nhưng có câu nói rất hay, lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa béo, cho dù nhà họ Linh suy bại, không thể xưng vương xưng bá trong Cửu Nguyên Vực, nhưng ở Linh Nguyên Châu vẫn là một trong các bá chủ.
Hai phe còn lại, nhà họ Liễu và Phù Dung lâu là thế lực đặt ra từng dấu chân một tại phủ Linh Nguyên Châu.
Hiện nay, trong Linh Nguyên Châu, ba phương thế lực này là mạnh nhất.
Nhắc đến Phù Dung lâu, mọi người tất nhiên cực kỳ tò mò.
"Khẳng định chưa?"
Có người nhịn không được hỏi.
"Khẳng định hay không thì đến lúc đó rồi biết".
Người mở miệng kia uống một chén rượu, cười tủm tỉm đáp: "Nghe nói lần này là đồ đệ được yêu thương của vị lâu chủ Phù Dung lâu kia, được khen là người đẹp nhất Linh Nguyên Châu chúng ta, Nguyên Sơ Liễu tự mình ra mặt".
Nguyên Sơ Liễu! Lời này vừa ra, mọi người càng ngạc nhiên.
Tiếng tăm của Nguyên Sơ Liễu cực kì vang dội tại Linh Nguyên Châu.
"Đồ đệ của lâu chủ Hồng Phù Dung tự mình ra mặt?"
"Thật hay giả?"
"Ngươi đùa chúng ta à?"
Ai ai cũng không dám tin.
Với thực lực và nội tình của Phù Dung lâu, bảy đại quận thành cộng lại đều hoàn toàn không phải đối thủ.
Đồ đệ của lâu chủ Phù Dung lâu tự mình đến cuộc đấu võ bảy quận lần này vì chuyện gì?
"Tin hay không tùy các ngươi!"
Người kia cười haha nói: "Nguyên Sơ Liễu kia quốc sắc thiên hương, lần này đến chúng ta mới có thể có cơ hội nhìn thấy tận mắt, chuyến này đi không tiếc!"
Giờ phút này, tiếng nghị luận bên trong tửu lâu bị đẩy tới đỉnh điểm.
Từ xưa đến nay, cường giả, mỹ nữ, không thể nghi ngờ là chủ đề có thể khiến mọi người say sưa đàm tiếu nhất.
Tần Ninh bưng chén rượu lên, thì thầm: "Hồng Phù Dung... Nguyên Sơ Liễu..."
Thời Thanh Trúc không hề để ý đến lời lẩm bẩm một mình của Tần Ninh, hết gặm đùi gà lại uống rượu, chẳng quan tâm tới khí chất hay dung mạo nghiêng nước nghiêng thành của mình.
Mà cùng lúc đó, ở một đầu khác của tửu lâu, mấy bóng dáng đứng dậy đi xuyên qua đại sảnh, đến trước bàn Tần Ninh và Thời Thanh Trúc.
Thanh niên cầm đầu có tóc dài buộc cao, người mặc võ phục tơ lụa, mặt mày thanh tú mang vài phần khách khí.
"Vị tiên tử này ta chưa từng gặp qua ở quận Côn Dương, không biết nàng đến từ phương nào?"
Giọng nói của thanh niên rất có từ tính, lúc này nhìn về phía Thời Thanh Trúc, khẽ mỉm cười nói.
Thời Thanh Trúc đang mặc một bộ váy dài màu trúc xanh, trên váy có mấy cành trúc xanh mát.
Tần Ninh nói khí chất của nàng như u trúc, nàng thích váy như vậy.
Chỉ là lúc này hai bàn tay nhỏ của Thời Thanh Trúc bóng mỡ, miệng cũng bóng nhẫy, một tay cầm đùi gà một tay uống rượu ngon. Khí chất, dung mạo của thiếu nữ có thể xưng là hoàn mỹ không tì vết, nhưng dáng vẻ hiện tại thật sự là khiến cho người ta không dám khen tặng.
Nhưng ánh mắt thanh niên nhìn Thời Thanh Trúc có vẻ hoàn toàn không để ý đến dáng vẻ lôi thôi của Thời Thanh Trúc, xuyên qua hiện tượng nhìn thấu bản chất, phát hiện vẻ đẹp của nàng.
"Đến từ quận Linh Tiên".
Thời Thanh Trúc nhai thịt, liếc nhìn thanh niên, tùy ý đáp.
Thằng nhóc này tinh thần không tệ, nhưng so với phu quân thì không chỉ kém hơn một chút.
"Xin hỏi phương danh của cô nương là?"
Thanh niên lần nữa cười nói, đồng thời tự ngồi xuống.
"Sao phải nói cho ngươi?"
Thời Thanh Trúc bĩu môi, ngạo kiều hỏi lại.
Nhưng tư thái này lại khiến thanh niên hơi sững sờ.
Y gặp rất nhiều nữ tử, một vài nữ tử vì để làm y vui lòng cũng sẽ giả bộ, nhưng khi nhìn vào lại khiến cho người ta buồn nôn.
Thiếu nữ trước mắt lại mang tư thái của một cô gái non nớt hồn nhiên ngay thẳng, có thể nói đâm thẳng vào tim, khiến trái tim y như muốn hòa tan…
"Là tại hạ đường đột!"
Thanh niên khẽ mỉm cười nói: "Tại hạ là Long Phá Phong đến từ quận Long Dương".
Lời tự giới thiệu trong lơ đãng của thanh niên tràn đầy cảm giác ưu việt.
Nhưng Tần Ninh và Thời Thanh Trúc nghe vậy đều không có phản ứng gì.
Điều này khiến Long Phá Phong cảm thấy một quyền của mình như đấm vào bông.
Y là Long Phá Phong! Thiếu chủ nhà họ Long quận Long Dương.
Một trong mấy người có thanh danh vang dội nhất trong cuộc đấu võ bảy quận lần này.
Sao hai người này lại chẳng có chút phản ứng?
Long Phá Phong nói tiếp: "Cha ta là Long Tây Nguyên, tộc trưởng nhà họ Long quận Long Dương!"
Tần Ninh nhấp một ngụm rượu.
Thời Thanh Trúc ăn một miếng thịt.
Bầu không khí có vẻ hơi xấu hổ.
Long Phá Phong cười haha nói: "Cô nương, không biết phương danh?"
"Thời Thanh Trúc".
"Tên rất hay".
Long Phá Phong liền nói ngay: "Một mảnh thanh trúc, cuốn vào chiêm bao!"
Long Phá Phong nói tiếp: "Không biết Thời cô nương có thời gian không, tại hạ có chút quen thuộc quận Côn Dương, có thể dẫn Thời cô nương dạo chơi khắp nơi..."
Thời Thanh Trúc nghe vậy thì liếc nhìn Long Phá Phong, ánh mắt chuyển hướng sang Tần Ninh, bất mãn nói: "Y phiền quá!"
Đôi mày thanh tú của Thời Thanh Trúc nhíu lại, bĩu môi.
Tuy đang oán trách Long Phá Phong quấy rầy nàng ăn ngon, nhưng ở trong mắt y lại càng ra dáng thiếu nữ, khiến trái tim như hòa tan.
Tần Ninh chỉ cười cười, đưa tay xoa đầu nàng, cười đáp: "Vậy chúng ta đi!"
"Ừ".
Hai người đứng dậy muốn rời đi.
Nhưng mấy tên nam nữ thanh niên sau lưng Long Phá Phong lại ngăn cản đường đi.
"Sao vậy?"
"Không cho chúng ta đi?"
Tần Ninh nhíu mày.
"Hai vị chớ hiểu lầm, tại hạ chỉ muốn kết thân với hai vị mà thôi".
Long Phá Phong lập tức nói.
"Phu quân, đi thôi!"
Thời Thanh Trúc lặp lại.
Ăn một bữa cơm cũng gặp phải chuyện như vậy, thật phiền lòng! Nhưng Long Phá Phong ở bên cạnh nghe thấy Thời Thanh Trúc gọi một tiếng phu quân thì chợt ngẩn ra.
Thiếu nữ mười sáu mười bảy tuổi đây đã kết hôn với thanh niên thoạt nhìn hai mươi tuổi này?
"Nương tử ta không vui, chư vị xin nhường một chút đi!"
Tần Ninh cười nói.
"Không cho thì sao nào?"
Sau lưng Long Phá Phong, một thanh niên hừ lạnh lên tiếng.
"Không cho?"
"Công tử nhà ta có lòng kết giao, hai người các ngươi đừng có cho thể..."
Oành…
Thanh niên kia chưa kịp nói xong đã thấy Tần Ninh cầm đũa trên bàn xuyên thẳng vào yết hầu, lời nói của thanh niên kẹt giữa cổ họng, miệng ục ục tràn máu tươi, một câu cũng nói không nên lời.
"Cho thể diện mà không cần sao?"
Tần Ninh thản nhiên nói: "Là ai cho thể diện mà không cần?"
Bình luận facebook