• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Hot Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu

  • Chương 2266-2270

Chương 2266: Làm sao ngươi biết

Tần Ninh ra hiệu cho Nguyên Sơ Liễu cất đàn cổ, sau đó khắc từng bản nhạc lên trên bàn.

Lấy tay làm bút, lấy khí tạo ra từng vết tích trên bàn đá.

"Cái này...", cả người Nguyên Sơ Liễu khẽ run lên, không nhịn được mà đứng dậy.

Ba người Thời Thanh Trúc, Hác Kỉ Suất, Dược Thập cũng lần lượt đứng dậy, cái hiểu cái không nhìn từng động tác của Tần Ninh.

Chữ như gà bới thế kia, sao lại khiến Nguyên Sơ Liễu kinh ngạc như vậy?

"Ngươi... Làm sao ngươi biết...", lúc này Nguyên Sơ Liễu đã cất cao giọng không ít.

Tần Ninh đứng dậy, khẽ mỉm cười nói: "Tu hành Hồng Uyên Khúc xảy ra vấn đề mới khiến trong lòng bất ổn, nhưng lại không tự biết, cho nên mới tích lũy đến bây giờ, xuất hiện vấn đề lớn, có lẽ pháp thân Thoát Thể đã bắt đầu không có cách nào ổn định, nói không chừng cảnh giới cũng sẽ giảm xuống".

"Ngươi nói cho cô ấy biết, dựa theo biện pháp này của ta để ổn định lại pháp thân trước đã, nếu không không chỉ là pháp thân không có cách nào thoát thể, mà nghiêm trọng hơn là pháp thân sẽ sụp đổ".

Nói đến chỗ này, Tần Ninh liền bước chân ra, nói: "Nói cô ấy tới gặp ta, ắt sẽ biết!"

Ba người Thời Thanh Trúc, Dược Thập, Hác Kỉ Suất cũng rời đi theo Tần Ninh.

Ở trong lương đình, Nguyên Sơ Liễu đã không còn cách nào giữ vững bình tĩnh được nữa.

"Người đâu".

"Có!"

Nguyên Sơ Liễu nhẹ nhàng đưa tay ra vạch một nhát, vị trí viết khúc nhạc trên bàn đá lập tức bị cắt ra.

"Mang thứ này về Phù Dung lâu ở Linh Nguyên Châu ngay trong đêm, để lâu chủ tự mình xem".

Nguyên Sơ Liễu hạ lệnh: "Nhớ kỹ, đây là thứ ta trực tiếp đưa cho lâu chủ, ai cũng không thể âm thầm chặn lại!"

Nghe thấy lời này, người đàn ông áo xanh vừa xuất hiện sững sờ, cẩn thận nói: "Thiếu chủ tự mình đưa...", "Không thể".

Nguyên Sơ Liễu liền nói ngay: "Cuộc đấu võ bảy quận sắp đến, nếu bây giờ ta rời đi, nhất định sẽ khiến người ta nghi ngờ, ngươi đưa trở về ngay trong đêm, giao cho sư phụ, nhớ lấy, bất kỳ người nào cũng không được xem".

Nghe thấy cô ta nói vậy, người kia lập tức biến sắc, vội vàng nói: "Thuộc hạ đã hiểu".

Cô ta đi qua đi lại trong lương đình, lẩm bẩm nói: "Tần Ninh... Tần Ninh...", mà ở bên kia, sau khi bốn người Tần Ninh rời khỏi căn nhà liền đi ra đường phố, trở về quán rượu.

Dược Thập nhịn không được nói: "Ngươi nói cô ta là ai?

Không phải là Hồng Phù Dung đấy chứ?"

Tần Ninh nhìn thoáng qua Dược Thập, khẽ nói: "Đây là thái độ đặt câu hỏi của một dược đồng sao?"

"Ngươi...", Thời Thanh Trúc cũng nói: "Phu quân, rốt cuộc có chuyện gì vậy, ta cũng không hiểu lắm...", Tần Ninh dịu dàng cười.

"Nguyên Sơ Liễu là một vị võ giả âm tu, lâu chủ Hồng Phù Dung của Phù Dung lâu cũng là một vị võ giả âm tu".

"Chắc Nguyên Sơ Liễu đã nhìn thấy ta và Dược Thập tỷ thí, cho rằng hai người chúng ta có đan thuật bất phàm, muốn mời chúng ta ra tay cứu một người".

"Trong lòng ta suy đoán, chắc hẳn là Hồng Phù Dung".

"Trên thực tế mấy khúc nhạc kia là để kiểm tra, kết quả đúng là Hồng Phù Dung, chắc là trong quá trình tu âm đã xuất hiện biến cố gì đó, khiến tu vi của Hồng Phù Dung xảy ra vấn đề, Nguyên Sơ Liễu mới lo lắng mời chúng ta đến như vậy".

Nghe thấy hắn nói vậy, Thời Thanh Trúc liền gật đầu.

Thì ra là thế.

Chỉ là Tần Ninh chỉ dựa vào suy đoán mà đã biết được những điều này.

Chắc hẳn hắn cũng quen biết Hồng Phù Dung kia.

Là bạn của Cửu Nguyên Đan Đế đời thứ năm sao?

Thời Thanh Trúc không hỏi những điều này, dù sao Dược Thập và Hác Kỉ Suất vẫn còn ở đây.

"Chỉ bằng việc Nguyên Sơ Liễu mời chúng ta đi mà ngươi đã suy đoán ra nhiều như vậy?"

Dược Thập giật mình nói: "Cái tên này, chắc chắn ngươi không phải người phi thăng".

Tần Ninh chỉ cười, cũng không giải thích thêm.

Hác Kỉ Suất lại nói: "Ở vùng đất trung tâm của Linh Nguyên Châu có ba thế lực mạnh nhất là nhà họ Linh, nhà họ Liễu và Phù Dung lâu".

"Gần đây cũng không nghe nói đến tin tức của lâu chủ Phù Dung lâu - Hồng Phù Dung, xem ra điều mà Tần công tử nói rất có khả năng".

"Còn nữa, lần này Phù Dung lâu phái Nguyên Sơ Liễu đến quan sát cuộc đấu võ bảy quận, vốn đã rất kỳ quái rồi, xem ra Phù Dung lâu thật sự đã gặp phải phiền phức nào đó".

Tần Ninh nghe vậy cũng không nhiều lời.

Bốn người trở về quán rượu, sau đó trở về phòng của mình.

Diệp Nam Hiên và Lý Huyền Đạo nhìn thấy Tần Ninh trở về liền đi ra chào hỏi, sau đó lại quay về phòng mình tiếp tục tu hành.

Thời Thanh Trúc nâng chén trà lên, rót cho Tần Ninh một chén, mình cũng cầm một chén lên thưởng thức.

Tần Ninh liếc nàng, quát lớn: "Lại uống rượu!"

"Đây là trà!"

Thời Thanh Trúc quật cường giải thích.

"Nàng nghĩ ta bị mù sao?"

Thời Thanh Trúc bĩu môi.

"Uống rượu cần biết chừng mực".

Tần Ninh tiếp tục nói: "Nếu không sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe".

Thời Thanh Trúc lại cười tủm tỉm nói: "Phu quân, có phải chàng biết Hồng Phù Dung kia không?"

"Ừm".

Tần Ninh đặt chén trà xuống, chậm rãi nói: "Đời thứ năm, ta là Cửu Nguyên Đan Đế, chỉ là cũng cần có quá trình vươn lên, năm đó ta cũng đã ở trong Cửu Nguyên Vực rất lâu, khi đó...", "Hồng Phù Dung chỉ là một cô bé, ta thấy cô ấy khó khăn nên đã từng có một khoảng thời gian chỉ bảo cô ấy tu hành, cô ấy rất có thiên phú về âm thuật, đã vài vạn năm trôi qua, ta cũng không ngờ cô ấy đã sáng lập ra Phù Dung lâu!"

Thời Thanh Trúc cười nói: "Thì ra là thế, khó trách chàng sẽ ra tay giúp cô ấy".

Lấy tính cách của Tần Ninh, chắc chắn hắn sẽ không nhúng tay vào những chuyện như vậy.

Mà một khi nhúng tay thì cũng là có ý đồ của mình.

Thời Thanh Trúc trò chuyện thêm vài câu nữa với Tần Ninh sau đó chạy về phía giường lớn ngủ ngon lành.

Tần Ninh đi đến bên giường, nghiêng người nằm xuống, hắn nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Thời Thanh Trúc, cánh tay nhẹ nhàng vòng qua người nàng, kéo lại vào lòng mình.

Đã nhiều năm trôi qua, Tần Ninh cũng đã sớm nghĩ tới việc không hẹn mà gặp nhau rồi.

Hồng Phù Dung chính là một người như thế.

Âm thuật của cô ấy là do mình dạy, nhìn thấy bản nhạc kia, cô ấy sẽ biết mình là ai.

Chỉ là thời gian có thể thay đổi rất nhiều thứ.

Hắn cũng không chắc chắn bây giờ Hồng Phù Dung như thế nào.

Năm đó thiếu nữ nhỏ kia luôn có vẻ mặt buồn bã, hai mắt trống rỗng... Một đêm không có chuyện gì xảy ra.

Mấy ngày sau đó, mỗi ngày Tần Ninh đều ở trong phòng tu hành.

Mà sau bốn ngày, cuối cùng người của nhà họ Dương cũng đã đến lần nữa.

Các phe phái đã đến đông đủ, sân bãi cũng đã được chuẩn bị kỹ càng, hôm nay cuộc đấu võ bảy quận sẽ chính thức bắt đầu! Võ giả nhà họ Dương lần lượt dẫn các thế lực trong bảy quận được mời đến đi ra ngoài thành quận Côn Dương, đến một dãy núi nhỏ cách đó hơn mười dặm.

Đi đến bên ngoài dãy núi nhỏ, chỉ thấy xung quanh đều đã được nhà họ Dương bố trí thỏa đáng.

Những cây cờ tượng trưng cho thế lực bảy quận cao vài chục trượng được xếp trên từng ngọn núi cao.

Hàng ngàn hàng vạn võ giả lúc này tụ tập ở xung quanh.

Cuộc đấu võ bảy quận chính là một chuyện lớn.

Quận Côn Dương, nhà họ Dương.

Quận Lữ, nhà họ Lữ.

Quận Ngô Điền, nhà họ Ngô.

Quận Đại Khúc, nhà họ Khúc.

Quận Long Dương, nhà họ Long.

Quận Thạch Đài, nhà họ Thạch.

Quận Linh Tiên, nhà họ Linh, nhà họ Hứa.

Đây là các gia tộc thế lực lớn có tiếng tăm lừng lẫy trong bảy quận.

Ngoài ra còn có mười mấy thế lực cũng là không tầm thường, chỉ là không có cường giả cảnh giới Tiểu Thiên Tôn trấn giữ thôi.

Hơn nữa bảy quận lớn có hơn ngàn thành trì, những võ giả cảnh giới Thánh Đế, cảnh giới Chí Tôn ở những thành trì đó nghe nói đến chuyện lớn này, đương nhiên cũng lần lượt đến để quan sát.
Chương 2267: Cuộc đấu võ bảy quận bắt đầu

Ngoài ra còn có rất nhiều người căn bản không có tư cách tiến vào sân bãi bên trong dãy núi để quan sát, thế nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến việc bọn họ đến đây để tìm hiểu tin tức trước.

Lúc này, đám người Tần Ninh đã được nhà họ Dương tiếp đón vào bên trong dãy núi.

Nhìn kỹ lại sẽ thấy dãy núi nhỏ này dài khoảng gần trăm dặm, rộng mấy chục dặm.

Mà bên trong dãy núi có một vùng đất tương đối bằng phẳng, được bố trí thành một quảng trường.

Quảng trường dài rộng gần mười dặm, diện tích khá lớn, hơn nữa xung quanh còn có ánh sáng đại trận Chí Tôn chuyển động, dường như chuyên môn dựng lên vì cuộc tỷ thí.

Mà từng ngọn núi ở xung quanh quảng trường đều được san phẳng ra từng vị trí để xây dựng lầu các, chuyên môn cung cấp cho võ giả các phe phái ở đó quan sát tỷ thí.

Nhìn kỹ lại sẽ thấy nơi đây có khoảng mấy ngàn người.

Ngoài các gia tộc lớn và từng thế lực dự thi được mời đến thì còn có những võ giả có tư cách tiến vào vùng núi này để quan sát cuộc tranh tài.

Chỉ là bọn họ không thể có chỗ riêng để quan sát giống từng thế lực và gia tộc lớn kia.

Hơn mười người của Linh Ngự môn đã được sắp xếp lên trên một bệ đá cao trăm mét.

Mà nhà họ Linh thì ngồi cách võ giả Linh Ngự môn không xa, nhà họ Hứa ở bên cạnh nhà họ Linh.

Võ giả các phe phái đều tập trung ở chỗ này, nghị luận ầm ĩ.

Không thể không nói, nhà họ Dương là thế lực đứng đầu trong bảy quận, đúng là không tầm thường.

Sắp xếp chuẩn bị như thế này, có thể thấy được vô cùng chỉn chu.

Giờ phút này, đám người Tần Ninh lần lượt ngồi xuống, nhìn về phía cách đó không xa.

Cuộc đấu võ bảy quận cũng không có yêu cầu gì nhiều, thế lực khắp nơi chủ yếu là cảnh giới Tiểu Chí Tôn và cảnh giới Đại Chí Tôn tỷ thí, hơn nữa còn lấy phương thức khiêu chiến để tiến hành.

Võ giả có cùng cảnh giới, nếu một phe khiêu chiến một phe khác, phe khác nhất định phải tiếp nhận.

Người có cảnh giới cao khiêu chiến người có cảnh giới thấp, người cảnh giới thấp có thể từ chối.

Nhưng người cảnh giới thấp khiêu chiến người cảnh giới cao thì không được phép từ chối.

Mà ai khiêu chiến ai thì phải xem sự sắp xếp của các thế lực khắp nơi rồi.

Hơn nữa khiêu chiến như thế cũng sẽ có tiền đặt cược.

Bảo đan Chí Tôn.

Bảo khí Chí Tôn.

Võ quyết Chí Tôn.

Thậm chí là nguyên thạch, thành trì vân vân, đều có thể lấy ra làm tiền đặt cược, mà đây cũng là nguyên nhân làm cho người ta mong đợi nhất trong cuộc đấu võ bảy quận.

Dù sao nếu việc này ảnh hưởng đến đến danh tiếng, có khả năng sẽ có người chọn âm thầm tranh tài.

Thế nhưng nếu ảnh hưởng đến lợi ích, vậy ai cũng không muốn bị thua.

Tần Ninh nhìn hai người Diệp Nam Hiên và Lý Huyền Đạo, cười nói: "Hai người các ngươi hôm nay ra trận, nhà ai đặt cược lớn thì chọn võ giả nhà đó để khiêu chiến, kiếm hết về".

Diệp Nam Hiên và Lý Huyền Đạo lần lượt gật đầu.

Khiêu chiến như vậy có thể để bọn họ được chứng kiến trình độ thực lực của võ giả bảy quận, mượn cơ hội này để rèn luyện thực lực bản thân.

Mà đây cũng là mục đích chủ yếu để Tần Ninh đến đây.

Nếu không phải là vì rèn luyện Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên, hắn sẽ không đến, mà chỉ ở trong quận Linh Tiên, phá hủy nhà họ Hứa trước mới là điều hắn muốn làm.

"Sư tôn yên tâm, con đảm bảo sẽ không thua trận nào!"

Diệp Nam Hiên cười haha nói.

Nhìn thấy cảnh này, hai người Dược Thập và Hác Kỉ Suất lại không ngừng suy nghĩ trong lòng.

Ở trong mắt Dược Thập, hai thanh niên này đúng là không coi ai ra gì, không ăn phải quả đắng thì không chừa.

Mà Hác Kỉ Suất lại cảm thấy Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên tiến bộ quá nhanh, căn cơ thực lực không ổn định có lẽ sẽ có biểu hiện sáng chói, thế nhưng kết quả lại thẳng tiến không lùi không một lần thất bại.

Dù sao ở trong bảy quận, ngoài cảnh giới Tiểu Chí Tôn, Đại Chí Tôn ra còn có không ít thiên tài tuấn kiệt.

Giờ phút này, võ giả các phe phái đã tụ tập, lần lượt ngồi xuống vị trí được sắp xếp trước.

Cuối cùng, nhà họ Dương là người chủ trì, tộc trưởng Dương Từ Lai cũng đã xuất hiện.

Dương Từ Lai mặc một bộ trường bào, dáng vẻ trung niên, khuôn mặt trắng trẻo nhìn rất nho nhã hiền hoà.

Mà ở bên cạnh ông ta còn có ba người đàn ông trung niên khác.

Ba người kia mang đến cho người cảm giác cũng vô cùng mạnh mẽ.

Hác Kỉ Suất mở miệng nói: "Dương Trình, Vương Hiên, Hàng Phong, ba trụ cột của nhà họ Dương, đều là cường giả Tiểu Thiên Tôn".

Dương Từ Lai nhìn bốn phía, khẽ mỉm cười nói: "Tại hạ Dương Từ Lai, đại diện cho quận Côn Dương cảm ơn mọi người đã đến!"

Bên trong võ trường lập tức an tĩnh lại.

Mười mấy thế lực, mấy trăm người ngồi trong lầu các được dựng trên dãy núi đều nhìn về phía hướng chính bắc, vị trí của nhà họ Dương.

Mà ở dưới chân dãy núi, xung quanh võ trường đã tụ tập hơn ngàn vị võ giả Tiểu Chí Tôn, Đại Chí Tôn, đều là những người có tư cách tiến vào bên trong dãy núi quan sát tỷ thí.

"Cuộc đấu võ bảy quận là chuyện lớn của bảy quận trong Linh Nguyên Châu chúng ta, đã được tổ chức rất nhiều lần, cũng là để nêu cao tên tuổi của các thiên tài trong bảy quận".

"Lần này quy củ của cuộc đấu võ bảy quận vẫn không thay đổi, các phe phái cần lấy ra thành ý".

"Trong tỉ thí, không thể ra tay giết chóc, nếu có một phe nhận thua thì cuộc tỷ thí sẽ kết thúc, nếu hai phe đều không nhận thua thì phải tự mình gánh chịu kết quả tỷ thí".

"Mọi người có ý kiến gì không?"

Dương Từ Lai nhìn bốn phía, khẽ cười nói, giọng nói cũng không tính là lớn, nhưng lại truyền rất rõ vào tai mỗi người.

"Từ Lai huynh, mọi người đều biết về quy củ cả rồi, ta thấy cứ dứt khoát bắt đầu đi".

Tộc trưởng nhà họ Lữ - Lữ Nghiễm cười nói.

"Đúng vậy, những lần trước đều như thế, những chuyện này chúng ta đều đã nói rõ ràng với đám tiểu bối rồi".

Tộc trưởng nhà họ Ngô - Ngô Bác Phong cũng cười ha hả nói.

"Được!"

Dương Từ Lai cười nói: "Nếu đã như vậy, ta tuyên bố, cuộc đấu võ bảy quận lần này chính thức bắt đầu".

Võ giả các phe phái đều tràn đầy phấn khởi, ai nấy đều thi nhau nín thở nhìn chằm chằm vào võ trường không chớp mắt.

Bốn phía võ trường xuất hiện hơn mười vị võ giả, đứng ở mép võ trường.

Mà Dương Trình của nhà họ Dương cũng đi vào mép.

Một vị cường giả Tiểu Thiên Tôn làm trọng tài, đám người cũng yên tâm.

"Hôm nay nhà họ Dương là người chủ trì, Dương Khuynh Tu ta sẽ mặt dày làm người ra sân đầu tiên vậy!"

Một giọng nói hùng hồn vang lên.

Chỉ thấy một thanh niên đi ra từ phía nhà họ Dương, chân đạp giữa không trung, vững vàng rơi lên trên võ trường.

"Dương Khuynh Tu, cảnh giới Tiểu Chí Tôn sơ kỳ, khiêu chiến Ngô Văn nhà họ Ngô quận Ngô Điền!"

Thanh niên kia mặc một bộ áo trắng, phóng khoáng ngông nghênh, cười nhạt nói.

Ở phía nhà họ Ngô, một cô gái lập tức đứng dậy, trong tay cầm một thanh trường kiếm, vững vàng rơi vào bên trong võ trường.

Ở trong võ trường lớn như vậy, hai bóng người có vẻ vô cùng nhỏ bé.

"Ứng chiến!"

Ngô Văn lạnh lùng nói.

Phía nhà họ Dương, một lão già đứng dậy, mở miệng nói: "Dương Khuynh Tu khiêu chiến Ngô Văn, lấy một trăm vạn nguyên thạch để đặt cược".

Nhà họ Ngô bên kia cũng có một lão già đứng dậy, thản nhiên nói: "Đồng ý!"

Đầy đủ mọi thứ.

Xung quanh võ trường, hơn mười vị trận pháp sư vung tay lên, đại trận ngưng tụ, một trận pháp vuông vức giống như một bức tường trong suốt dựng lên giữa không trung.

Dương Khuynh Tu và Ngô Văn cách nhau khoảng trăm trượng, ai nấy đều vô cùng cẩn thận.

"Xin chỉ giáo!"

"Xin chỉ giáo!"

Hai người vừa dứt lời, lập tức lao vào đánh nhau.

Dương Khuynh Tu sử dụng quyền thuật, chưởng pháp, kết hợp lại sẽ có uy lực bất phàm.

Mà Ngô Văn thì sử dụng kiếm thuật.

Hai vị cao thủ cảnh giới Tiểu Chí Tôn sơ kỳ đánh nhau cũng coi như một trận mở màn.

Hai người so tài trong võ trường, cực kỳ khí thế, khiến người khác phải chú ý.
Chương 2268: Hứa Thành Phong đối chiến Linh Phi Dương

Bên phía Linh Ngự môn, trong lầu các, phía trước cửa sổ rộng mở, đám người Tần Ninh đang ngồi ở đó, yên ổn quan sát sân thi đấu.

Thời Thanh Trúc uống rượu.

Dược Thập câu được câu không nói chuyện, thưởng thức đồ ăn ngon trên bàn.

Tần Ninh nâng chén trà, vẻ mặt bình tĩnh như không có chuyện gì.

Đoàn người Linh Ngự môn thật không giống là đến để thi đấu, ngược lại giống như đến để xem náo nhiệt hơn.

Giữa sân, hai vị Tiểu Chí Tôn thi đấu lúc đầu đã tiến vào giai đoạn giằng co.

Cuối cùng, Ngô Văn dùng một chiêu đánh bại Dương Khuynh Tu, trở thành người chiến thắng trận đấu.

Võ giả các nơi đều dâng cao tinh thần chiến đấu.

Kế tiếp, các trận đầu lần lượt được tiến hành.

Thế lực khắp nơi trong bảy quận bắt đầu khiêu chiến lẫn nhau.

Chưa đến nửa ngày, đã có hơn mười trận đấu diễn ra, rất nhiều võ giả cảnh giới Tiểu Chí Tôn, Đại Chí Tôn đều bắt đầu không nhịn được mà ra sân.

Giờ phút này, một trận thi đấu kết thúc.

Bốn phía vang lên tiếng nghị luận.

“Quận Linh Tiên, nhà họ Hứa, Hứa Thành Phong, Tiểu Chí Tôn hậu kỳ, khiêu chiến Linh Phi Dương nhà họ Linh”.

Trên võ đài, một bóng người đi tới.

Mọi người đều im lặng xuống.

Hứa Thành Phong mặc một thân áo trắng không nhiễm bụi, nhìn qua có chút khí chất của công tử phong nhã, làm cho người ta không khỏi chú ý đến.

Bên phía nhà họ Linh, Linh Phi Dương đứng dậy.

“Đi thôi”.

Linh Văn Long gật đầu nói: “Cẩn thận một chút”.

“Phụ thân yên tâm, thời gian gần đây Tần công tử vẫn luôn dạy bảo chúng con, hôm nay cũng nên để cho Tần công tử thấy được kết quả”.

Linh Phi Dương hăng hái lên đài.

Hai nhân tài kiệt xuất giờ phút này đứng đối diện nhau.

“Ta còn nghĩ ngươi không dám nhận lời khiêu chiến”.

Hứa Thành Phong nhìn về phía Linh Phi Dương, mỉm cười nói.

“Tại sao lại không dám?”

Linh Phi Dương phóng thích ra khí tức của bản thân, Tiểu Chí Tôn hậu kỳ.

Hai người có cảnh giới tương đương.

Hứa Thành Phong khẽ nhíu mày.

“Nhà họ Hứa, lấy trấn Lạc Nguyệt quận Linh Tiên ra đặt cược”.

Bên phía nhà họ Hứa, một ông lão đứng dậy mở miệng nói.

Lời này vừa dứt, các thế lực trên khắp bảy quận đều bàn tán xôn xao.

Trấn Lạc Nguyệt.

Tuy rằng không phải là một toà thành trì, chỉ là một thôn trấn có hơn mười vạn dân sinh sống, nhưng vị trí địa lý của thôn trấn này lại ẩn chứa mạch quặng mỏ, lại còn rất nhiều, đây cũng là một thôn trấn quan trọng của nhà họ Hứa.

Trận đấu còn chưa bắt đầu, mọi người đã cảm nhận được nhà họ Hứa có thái độ thù địch với nhà họ Linh.

Thế nhưng võ giả khắp nơi cũng vui vẻ nhìn một màn này.

Thế lực trong các quận đánh nhau, đó là điều tốt nhất, nếu như cả hai bên đều chịu tổn thất nặng nề, các quận thành khác mới có thể dễ dàng chen chân vào trong đó…Loại tình huống này, đương nhiên là bọn họ sẽ không ra tay ngăn cản.

Bên phía Linh Ngự môn.

Tần Ninh mỉm cười, không nói gì thêm.

Nhà họ Hứa đối với nhà họ Linh, là lòng muông dạ thú.

Chỉ là mấy tháng nay, nhà họ Hứa không hề có chút động tĩnh nào, làm cho Tần Ninh cảm thấy kỳ quái.

Lần này, cuối cùng cũng bắt đầu rồi…Đầu tiên là nhà họ Hứa, phía sau là ai đây?

Cảm giác tìm hiểu sự thật đằng sau, làm cho Tần Ninh rất hưởng thụ.

Linh Phi Dương và Hứa Thành Phong đứng đối diện nhau.

Bên nhà họ Linh.

Lão thái gia Linh Thiên Triết chậm rãi mở miệng nói: “Nhà họ Hứa đã lấy ra trấn Lạc Nguyệt, đương nhiên là nhà họ Linh cũng không thể quá keo kiệt, vậy thì lấy trấn Đông Dương ra đặt cược đi”.

Lời này vừa nói ra, tiếng nghị luận bốn phía lại càng nhiều hơn.

Mọi người đều cảm thấy cực kỳ kinh ngạc.

Đối với nhà họ Linh mà nói, trấn Đông Dương có giá trị vô cùng quý giá.

Đây là nhà họ Linh đang phân cao thấp với nhà họ Hứa! Có trò hay để xem.

Hứa Thành Phong nhìn về phía Linh Phi Dương, cười nhạo nói: “Ta thật sự muốn nhìn xem, ông nội ngươi dựa vào cái gì mà tin tưởng ngươi như vậy”.

“Dựa vào ta là con cháu nhà họ Linh”.

Linh Phi Dương hừ một tiếng, hai tay đồng thời xuất hiện hai thanh chiến chuỳ.

Tổng thể thanh chiến chuỳ kia dài chừng một mét, chuôi chuỳ được rèn từ thép tinh luyện, đầu chuỳ còn phát ra ánh sáng vàng nhàn nhạt, to ước chừng đầu trẻ con.

Linh Phi Dương cầm chiến chùy trong tay, nhìn qua có khí chất bá đạo hơn.

Thấy một màn như vậy, Hứa Thành Phong cười nhạo, trong tay y ngưng tụ nên một thanh trường thương.

Hai người đối mặt, trong nháy mắt đã giao chiến.

Nhà họ Dương đang ngồi xem cuộc chiến ở phía trên đài.

Dương Từ Lai mỉm cười nhìn người phụ nữ che mặt đang ngồi ngay ngắn bên cạnh, nói: “Nguyên tiểu thư, những võ giả cảnh giới Tiểu Chí Tôn giao chiến vừa rồi, có ai lọt được vào mắt của ngươi không?”

Nguyên Sơ Liễu che mặt, giọng điệu linh hoạt nói: “Trong bảy quận, thiên kiêu xuất hiện lớp lớp, quả thật là không tầm thường”.

Dương Từ Lai mỉm cười nói: “Hứa Thành Phong, Linh Phi Dương này chính là thiên kiêu đứng đầu của nhà họ Hứa và nhà họ Linh, Nguyên tiểu thư cho rằng ai có thể chiến thắng?”

Nguyên Sơ Liễu nhìn thoáng qua sân đấu, thản nhiên nói: “Hẳn là Linh Phi Dương!”

Lời này vừa nói ra, Dương Từ Lai khẽ nhíu mày.

Từ tin tức mà ông ta nắm được, Hứa Thành Phong bước vào cảnh giới Tiểu Chí Tôn hậu kỳ sớm hơn Linh Phi Dương.

Theo lý, thiên phú của Hứa Thành Phong cũng không kém, tương đương với Linh Phi Dương, lại bước vào Tiểu Chí Tôn hậu kỳ sớm hơn, khả năng Hứa Thành Phong thắng hẳn là lớn hơn mới phải.

Dương Từ Lai cũng không để ý đến những cái này nữa, ông ta nói tiếp: “Lần này Nguyên tiểu thư đại diện cho Phù Dung lâu đến đây, nếu như nhìn trúng thiên kiêu nào, Nguyên tiểu thư có thể đi tiếp xúc thử xem, ta nghĩ, bọn họ sẽ vô cùng nguyện ý tiến vào”.

Trong Linh Nguyên Châu có tam đại bá chủ.

Nhà họ Linh.

Nhà họ Liễu.

Phù Dung lâu.

Ba phương bá chủ này, những năm vừa qua chưa bao giờ tuyển chọn đệ tử ở trong bảy quận.

Bởi vì ba phương thế lực này có gốc rễ và thế lực vượt xa bảy quận, bọn họ căn bản không nhìn trúng thiên kiêu ở đây, dù sao thì trong khu vực trung tâm của Linh Nguyên Châu cũng có hơn trăm triệu dân cư, thiên tài tầng tầng lớp lớp.

Đối với khu vực trung tâm của Linh Nguyên Châu mà nói, bảy quận giống như vùng núi xa xôi hẻo lánh.

Nói như vậy có thể có chút phóng đại, nhưng võ giả đi ra từ khu vực trung tâm Linh Nguyên Châu đều khinh bỉ võ giả của bảy quận.

Lần này, Phù Dung lâu lại tự hạ thấp thân phận, tham gia cuộc đấu võ bảy quận, tuyển chọn đệ tử, điều này rất kỳ quái.

Dương Từ Lai tò mò về vấn đề này.

Loại cảm giác này giống như trong một đế quốc, cấm quân bên cạnh hoàng đế chạy đến thành nhỏ ở biên cương, lựa chọn thủ vệ quân làm cấm quân.

Rất kỳ lạ! Trong lòng Dương Từ Lai có suy đoán.

Có lẽ, Phù Dung lâu gặp phiền phức gì đó.

Nhưng mà ông ta cũng chỉ đoán mà thôi! Việc này nếu như hỏi thẳng Nguyên Sơ Liễu, chỉ sợ vị thiếu lâu chủ Phù Dung lâu này sẽ dùng một tay giết chết ông ta.

Cho dù Phù Dung lâu gặp phải nguy cơ gì, nhưng lạc đà gầy còn hơn ngựa béo, đừng nói đến một mình nhà họ Dương, cho dù bảy quận liên hợp lại, căn bản cũng không phải là đối thủ của Phù Dung lâu.

Giờ phút này, Nguyên Sơ Liễu nhìn thoáng qua Dương Từ Lai, thản nhiên nói: “Trong Phù Dung lâu, sư tôn ta là cảnh giới Tiểu Thần Tôn, còn có rất nhiều trưởng lão cảnh giới Đại Thiên Tôn, các vị cao thủ trong lâu đều là cảnh giới Tiểu Thiên Tôn”.

“Lần này, sở dĩ tham gia cuộc đấu võ bảy quận, thu nhận đệ tử là hy vọng có thể mở rộng lực ảnh hưởng của Phù Dung lâu”.

Lời này mang theo ý cảnh cáo nhàn nhạt.

Dương Từ Lai lập tức nói: “Tại hạ, hiểu rồi, hiểu rồi…”

Trận đấu giữa sân dần dần trở nên gay cấn.

Hứa Thành Phong vung thương như gió, thế tiến công sắc bén.

Mà Linh Phi Dương cũng công thủ phối hợp, không chút né tránh.

Nhà họ Linh và nhà họ Hứa sớm đã như nước với lửa, chuyện này ai cũng biết rõ, cho nên, Hứa Thành Phong và Linh Phi Dương giao chiến có thể nói là mỗi một chiêu đều mang theo sát khí mạnh mẽ.
Chương 2269: Ép đến nóng nảy mới tốt

“Đáng chết!”

Đâm tới một thương nhưng lại bị chuỳ của Linh Phi Dương đẩy ra, trong lòng Hứa Thành Phong thầm mắng một câu.

Thực lực của Linh Phi Dương quả thực là không bằng y! Nhưng lần thi đấu này, thực lực mà Linh Phi Dương thể hiện ra khác biệt rất lớn so với lúc trước.

Tựa như là đã hoàn toàn thay đổi thành một con người khác.

“Chiến Chùy Thiên Địa”.

Linh Phi Dương đột nhiên gầm lên một tiếng, âm thanh ầm ầm vang lên, trong chớp mắt sức mạnh bùng nổ, khí tức khiến cho kẻ khác phải run sợ truyền ra bốn phía.

Chỉ thấy xung quanh thân thể Linh Phi Dương, từng luồng khí Chí Tôn hoá thành hàng vạn hàng ngàn, nhắm thẳng về phía Hứa Thành Phong.

Lúc này, pháp thân tụ hình bên ngoài thân thể hắn ta, hoá thành một con sư tử cường tráng, móng vuốt ầm ầm chụp về phía trước.

Hứa Thành Phong nhíu mày, y từng bước bước đến, trường thương trong tay đâm thẳng ra, trên hư không truyền đến âm thanh chói tai.

Ầm…Giữa hai người vang lên tiếng nổ đùng đùng.

Thân hình Linh Phi Dương không lùi mà tiến, hai chuỳ hướng thẳng về phía đầu Hứa Thành Phong, đánh tới.

Hứa Thành Phong cầm trường thương trong tay, một thương quét ngang, đôi chuỳ kia lập tức rời khỏi tay Linh Phi Dương.

Thế nhưng Hứa Thành Phong phải tiếp nhận lực phản chấn cường đại, hai tay lập tức run lên, không thể điều khiển trường thương trong tay nữa.

Lúc này, cho dù hai chuỳ đã rời khỏi tay, nhưng Linh Phi Dương vẫn không hề lùi về sau, mà hai nắm đấm bay thẳng đến trước người Hứa Thành Phong.

Một tiếng ầm vang lên, sức mạnh bùng nổ.

Hứa Thành Phong phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trắng bệch.

Trong chớp mắt, Linh Phi Dương mang theo uy lực của pháp thân, áp sát tới gần, một quyền lao đến trước mặt y.

Ầm…Âm thanh nổ vỡ trầm thấp vang lên.

Hứa Thành Phong máu me đầy mặt, nghẹn ngào nói: “Ta nhận thua”.

Giờ phút này, Linh Phi Dương mới kiềm chế lại sát khí trong lòng, dừng lại.

Xung quanh sớm đã trở nên yên tĩnh.

Sau khi Linh Phi Dương và Hứa Thành Phong thăm dò lẫn nhau, rồi đến công kích, tất cả mọi thứ hắn ta đều dùng hết toàn lực, khiến cho Hứa Thành Phong không thể nào ngăn cản.

Mỗi một chiêu thức đều khống chế chuẩn xác khí Chí Tôn trong tay mình.

Nguyên Sơ Liễu ngồi trên ghế bên phía nhà họ Dương, thấy một màn như vậy trong lòng cũng kinh ngạc.

Hôm qua, cô ta đã có được tất cả tin tức về Tần Ninh và nhà họ Linh.

Hôm nay thấy được cảnh tượng như vậy lại làm cho cô ta càng thêm tò mò về hắn.

Người này, rốt cuộc là thần thánh phương nào! Chỉ là cảnh giới Đại Chí Tôn, nhưng kiến thức lại vô cùng phong phú.

Thật là kỳ lạ.

Cầm phổ kia cô ta đã sai người mang về Phù Dung lâu, không biết sau khi nhìn thấy cầm phổ, sư tôn sẽ có thái độ gì…

“Trận này, Linh Phi Dương nhà họ Linh thắng!”

Trận pháp trên võ trường được mở ra, trọng tài lên tiếng thông báo.

Linh Phi Dương ngạo nghễ đi xuống võ trường.

Hứa Thành Phong được người nâng xuống…Trở lại chỗ ngồi của nhà họ Linh, một đám võ giả đều hò hét cổ vũ.

Những năm gần đây, có thể nói là nhà họ Hứa gây sự khắp nơi, chèn ép nhà họ Linh.

Một trận này của Linh Phi Dương, rất hả dạ! Bên phía nhà họ Hứa, sắc mặt tộc trưởng Hứa Lâm Thiên trở nên âm trầm.

“Thiếu gia chỉ bị thương bên ngoài, sẽ không ảnh hưởng đến căn cơ tu hành sau này…”, nghe được những lời này, Hứa Lâm Thiên mới nhẹ nhàng thở ra một hơi, nhưng trong lòng vẫn kinh ngạc và tức giận như cũ.

Thực lực của Linh Phi Dương cường đại như vậy từ khi nào?

Cuộc thi đấu tiếp tục được tiến hành.

Nhà họ Long, nhà họ Khúc, nhà họ Ngô và nhà họ Lữ tiếp tục khiêu chiến lẫn nhau, có thắng có thua đan xen, trong lúc đó, những người có ân oán với nhau cũng nhân cơ hội này mà giải quyết.

Ba trận qua đi.

Từ phía nhà họ Hứa lại có một người đi ra.

“Hứa Thành Mậu nhà họ Hứa, khiêu chiến Linh Phỉ Phỉ nhà họ Linh”.

Một người thanh niên tiến vào võ trường.

Lại nữa?

Từ nãy đến giờ, nhà họ Hứa mới tham gia một trận, là Hứa Thành Phong khiêu chiến Linh Phi Dương.

Bây giờ là trận thứ hai, vẫn là khiêu chiến nhà họ Linh.

Hai nhà đều là bá chủ quận Linh Tiên, một núi không thể chứa hai hổ, xem ra trong cuộc đấu võ bảy quận ngày hôm nay, nhà họ Hứa muốn cùng nhà họ Linh đánh một đòn để đi lên! Trong nhà họ Linh, Linh Phỉ Phỉ nhìn thoáng qua các vị trưởng bối, đứng dậy đi xuống võ trường.

“Hứa Thành Phong bại trận, xem ra nhà họ Hứa các ngươi vẫn không biết tự kiểm điểm”.

Linh Phỉ Phỉ hừ một tiếng rồi nói.

“Thất bại một trận mà thôi, hôm nay, nhà họ Linh các ngươi không thua mấy tòa thành trì thì đừng mong xong chuyện”.

Hứa Thành Mậu nhìn qua có vài phần tương tự với Hứa Thành Phong, chỉ là quanh thân có thêm một cỗ hơi thở cuồng bạo bộc phát.

“Nhà họ Hứa, lấy thành Hứa Dương đặt cược!”

Bên phía nhà họ Hứa, ông lão vừa mở miệng đã làm tất cả mọi người kinh hãi.

Lấy một tòa thành trì làm tiền đặt cược?

Từ trước đến này, trong cuộc đấu võ bảy quận, võ giả Tiểu Chí Tôn so đấu hầu hết là dùng nguyên thạch, bảo khí Chí Tôn, bảo đan Chí Tôn làm đồ đặt cược.

Đến cảnh giới Đại Chí Tôn mới có thể xuất hiện một vài mạch khoáng, một vài thành trấn là đồ đặt cược.

Nhà họ Hứa đây là muốn phân cao thấp với nhà họ Linh.

Ở vị trí nhà họ Linh, âm thanh già nua của Linh Thiên Triết lại vang lên, ông ta cười nói: “Nhà họ Linh, lấy thành Linh Côn đặt cược”.

Nhất thời, bốn phía vang lên tiếng xì xào không ngớt.

Nhà họ Linh và nhà họ Hứa, thật sự là muốn cứng rắn đến cùng.

Lý Huyền Đạo ghé sang Tần Ninh đang ngồi bên cạnh, cười nói: “Xem ra lần này, nhà họ Hứa bị ép đến nóng nảy rồi…”

“Ép đến nóng nảy mới tốt”.

Tần Ninh thản nhiên nói: “Ép bọn họ nóng nảy, nhà họ Linh mới có thể cho nhà họ Hứa một đòn đau đớn, khi bên đó bị tổn thất, không trụ được nữa thì người giúp đỡ sau lưng mới xuất hiện”.

Trong khoảng thời gian này, ba huynh đệ Linh Văn Long, Linh Văn Tuyên và Linh Văn Minh cùng với ba đứa nhỏ đều do Tần Ninh tự mình dạy dỗ.

Truyền thừa của nhà họ Linh là pháp thân Thú Linh, đó chính là thứ mà Tần Ninh năm đó đoạt được, thích hợp cho gia tộc tu hành, bởi vậy nên cứ truyền thừa xuống dưới.

Đối với pháp thân Thú Linh, không ai hiểu rõ hơn Tần Ninh.

Huống chi, trưởng bối, hậu bối nhà họ Linh đều chỉ là cảnh giới Đại Chí Tôn, Tiểu Chí Tôn mà thôi, lấy kiến thức của Tần Ninh, có thể chỉ ra chính xác những khuyết điểm của bọn họ.

Tuy rằng chỉ có thời gian mấy tháng, nhưng đủ để cho mấy người thay đổi rõ rệt.

Nếu như Tần Ninh ổn định chỉ dạy cho bọn họ thêm mười năm nữa, giúp bọn họ trở thành Chí Cao Đế Tôn cũng không phải chỉ là lời vui đùa.

Giờ phút này, Linh Phỉ Phỉ cầm trường kiếm trong tay, nháy mắt ép sát, lao thẳng về phía Hứa Thành Mậu.

Hai người cùng là cảnh giới Đại Chí Tôn hậu kỳ, trong lúc giao chiến, ai cũng không sợ ai.

Từng chiêu từng chiêu đến lũ lượt, lực pháp thân đã bắt đầu ngưng tụ, va chạm.

Pháp thân Thú Linh của Diệp Phỉ Phỉ ngưng tụ thành hình, đó chính là pháp thân Xà Linh, pháp thân này vô cùng huyền diệu, quỹ tích công kích linh động, không bao lâu sau đã chặn được Hứa Thành Mậu.

Ở đây, không ít cao thủ cảnh giới Đại Chí Tôn có đôi mắt sắc bén đã phát hiện ra, Hứa Thành Mậu bắt đầu không chống đỡ được nữa, thua cuộc chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

Hứa Lâm Thiên, Hứa Triết Nguyên, Hứa Lâm Phong, Hứa Minh Thông cùng với cao tầng nhà họ Hứa đều biến sắc.

Thực lực của tiểu bối nhà họ Linh, vốn dĩ không cường đại như vậy.

Nhưng tại sao hôm nay lại thế này.

Hứa Thành Phong thua.

Hứa Thành Mậu không phải đối thủ của Linh Phỉ Phỉ.

Điều này căn bản là không có khả năng.

Chỉ trong thời gian ba bốn tháng, đã xảy ra chuyện gì?

“Bó buộc!”

Đột nhiên, trường kiếm trong tay Linh Phỉ Phỉ mang theo từng luồng kiếm khí, giống như tơ tằm quấn chặt, trói buộc Hứa Thành Mậu.

Trong lòng Hứa Thành Mậu kinh hãi, hai tay nắm chặt, khí thế khủng bố bùng nổ, những sợi tơ xung quanh thân thể mạnh mẽ mở ra.

Hơi thở khiến kẻ khác run sợ từ từ khuếch tán.
Chương 2270: Linh Doãn Văn xuất chiến

Từng quyền ấn đánh mạnh vào sợi tơ.

Nhưng đúng lúc này, những sợi tơ kiếm khí kia phối hợp với sức mạnh pháp thân Xà Linh của Linh Phỉ Phỉ, khiến cho Hứa Thành Mậu không thể nào phá vỡ.

Quyền kình nhìn thì hung mãnh, nhưng lại không thể nào làm đứt gãy được sợi tơ.

“Hừ”.

Linh Phỉ Phỉ hừ một tiếng, trường kiếm chém ra, từng đợt kiếm khí nhanh chóng bao vây, nháy mắt đã khoá chặt thân hình Hứa Thành Mậu, một kiếm đâm về phía đầu hắn ta.

“Ta nhận thua!”

Hứa Thành Mậu cảm thấy linh hồn như muốn lìa khỏi thể xác, toàn thân đổ mồ hôi hột, vội vàng hô lớn.

Kiếm dừng lại ngay trước trán hắn ta, máu tươi tí tách rơi xuống.

Hứa Thành Mậu mở lớn hai mắt rồi hôn mê.

Bị dọa sợ! Linh Phỉ Phỉ hừ một tiếng, thu trường kiếm lại.

“Linh Phỉ Phỉ nhà họ Linh, thắng!”

Âm thanh của trọng tài vang lên, võ giả bốn phía đều mang vẻ mặt chấn động.

Hai người Linh Phi Dương, Linh Phỉ Phỉ chính là những người đứng đầu trong lớp tiểu bối nhà họ Linh, mà Hứa Thành Phong và Hứa Thành Mậu cũng đứng đầu trong lớp trẻ nhà họ Hứa.

Thế nhưng lần này, bốn người so đấu, Linh Phi Dương và Linh Phỉ Phỉ đều chiến thắng.

Vốn dĩ thực lực của tiểu bối nhà họ Hứa mạnh hơn so với tiểu bối nhà họ Linh, các thế lực trong bảy quận, ai ai cũng biết được điều đó.

Chỉ là không ngờ rằng, lần này, nhà họ Linh toàn thắng! Thật khó lường! Khiến kẻ khác không thể nào tin được.

Linh Phỉ Phỉ trở về chỗ ngồi của nhà họ Linh, sau đó nhìn về phía Linh Ngự môn ở gần đó, chắp tay.

Nếu không có Tần Ninh dốc lòng dạy dỗ mấy tháng trời, thực lực của bọn họ không thể nào tăng lên được như thế.

Giờ phút này, trong lòng một số người đã có cân nhắc.

Hiện giờ, hai người thế hệ trước của nhà họ Linh là Linh Thiên Triết và lão thái gia Hứa Mậu Vinh của nhà họ Hứa có thể nói là hai trụ cột chính của hai đại gia tộc.

Nhưng từ hai trận chiến ngày hôm nay có thể nhìn ra, tiểu bối nhà họ Linh không thua kém gì tiểu bối nhà họ Hứa, tương lai ai mạnh ai yếu, khó mà nói được.

Hứa Lâm Thiên thân là tộc trưởng, sắc mặt vô cùng khó coi.

Mà phía sau Hứa Lâm Thiên là một ông lão mặc trang phục màu đen, mái tóc hoa râm, dáng vẻ giống như một lão người hầu bình thường, nhưng giờ phút này, ánh mắt lại sắc bén giống như chim ưng, nhìn chằm chằm vào nhà họ Linh.

“Cha…”, khuôn mặt Hứa Lâm Thiên khó coi.

“Từ khi cái người tên Tần Ninh kia xuất hiện, nhà họ Linh trở nên không thích hợp, xem ra lần này, nhà họ Thạch muốn không ra tay cũng khó”.

“Vâng!”

Hứa Lâm Thiên gật gật đầu.

Lần này, Hứa Thành Phong và Hứa Thành Mậu thất bại, đây là điều nhà họ Hứa không thể ngờ.

Chỉ là, ngay khi hai cha con vừa nói xong.

Trong nhà họ Linh.

Một người đi ra.

“Linh Doãn Văn nhà họ Linh, Tiểu Chí Tôn trung kỳ, khiêu chiến Hứa Lập Phong nhà họ Hứa!”

Lời này vừa nói ra, bên trong sơn cốc, võ giả các nơi đều lộ ra vẻ hàm ý sâu xa.

Có chút thú vị.

Ai cũng biết, nhà họ Hứa tóm lấy nhà họ Linh là muốn chiếm được chỗ tốt.

Mà lần này, nhà họ Linh thắng liên tiếp hai trận, không cần nhà họ Hứa khiêu chiến, nhà họ Linh đã chủ động xuất chiêu.

Thú vị, thú vị.

Linh Doãn Văn là Tiểu Chí Tôn trung kỳ.

Hứa Lập Phong cũng thế.

Cùng cảnh giới khiêu chiến, không được phép từ chối! Trong một khoảng thời gian ngắn, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía nhà họ Hứa.

Thật lâu sau, bên trong nhà họ Hứa, Hứa Lập Phong đứng dậy.

“Hứa Lập Phong đồng ý khiêu chiến”.

Hứa Lập Phong mặc trang phục màu xanh nhạt, khuôn mặt tuấn tú, dáng vẻ lạnh lùng, hắn ta rời khỏi ghế, đi vào trong võ trường.

Trong nhà họ Linh, Linh lão thái gia chậm rãi nói: “Nhà họ Linh đặt cược mười cửa hàng trên mặt phố ở quận Linh Tiên”.

Lời này vừa nói ra, mọi người đều chấn động.

Mười cửa hàng mặt phố trong quận Linh Tiên có giá trị lợi nhuận còn cao hơn bất kỳ toà thành trì nào của gia tộc.

Bên trong quận thành tấc đất tấc vàng, không phải thành trì bình thường có thể so sánh được.

Nhà họ Linh cũng tức giận.

Trận thi đấu này thú vị rồi đây.

Bên phía nhà họ Hứa, thân là Hứa lão thái gia, Hứa Mậu Quang mở miệng nói: “Linh Thiên Triết, xem lòng háo thắng của ngươi đã được khơi dậy rồi, một khi đã như vậy, nhà họ Hứa chúng ta cũng không sợ hãi”.

“Nhà họ Hứa cũng lấy ra mười cửa hàng mặt phố”.

Dứt lời, bên ngoài võ trường, tiếng bàn tán xì xào vang lên.

“Thú vị, thú vị…”, Dương Từ Lai cũng mỉm cười.

Các cao thủ hàng đầu của các gia tộc, thế lực cũng vui vẻ xem trò hay.

Linh Doãn Văn.

Hứa Lập Phong.

Hai người đứng trên võ trường.

Hứa Lập Phong cười nhạo nói: “Linh Doãn Văn, từ Thánh Vị đến Tôn Vị, ngươi từng ba lần bại dưới tay ta, trong lòng vẫn chưa sinh ra bóng ma tâm lý sao?”

Đây không phải là lần đầu tiên hai người giao chiến, lúc trước, trong quận Linh Tiên, từ nhỏ đến lớn nhà họ Linh và nhà họ Hứa vẫn luôn bất hoà, hai người lại xấp xỉ tuổi nhau, vì thế giữa bọn họ xảy ra không ít lần tranh đấu.

Đều là Linh Doãn Văn bị đánh bại.

Hứa Lập Phong nhìn kẻ bại trận dưới tay mình tự tin khiêu chiến mình như vậy, trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác buồn cười.

“Bóng ma?”

Linh Doãn Văn mở miệng nói: “Tất nhiên là có, cho nên ta mới muốn phá vỡ bóng ma của mình”.

Mấy tháng vừa qua, khi Tần Ninh dạy dỗ, hắn ta cũng phát hiện ra sức mạnh tinh thần của hắn ta không đủ, sau khi hỏi rõ ràng, Tần Ninh mới nói, nếu như sau này muốn trở thành cường giả, điều tất yếu là phải thoát khỏi bóng ma trong lòng mình.

Đó chính là chiến thắng Hứa Lập Phong.

Cho nên lần này, mặc dù Hứa Lập Phong không khiêu chiến hắn ta, hắn ta cũng sẽ chủ động khiêu chiến.

Đó là vấn đề tu hành của riêng mình, hắn ta phải tự giải quyết.

Linh Doãn Văn cũng không hoạt bát như Linh Phi Dương và Linh Phi Phỉ, hắn ta trầm mặc ít nói, ở chung với Tần Ninh mấy tháng, hắn mang đến cho hắn ta cảm giác như được một người huynh trưởng quan tâm.

Loại quan tâm này có lần đã làm cho hắn ta hoài nghi trong lòng, có phải Tần Ninh có ý đồ khác hay không.

Chỉ là Linh Doãn Văn không biết, Tần Ninh không phải là huynh trưởng, mà là ngang hàng với ông nội hắn ta!

“Đến đây đi!”

Giờ phút này, Linh Doãn Văn khẽ quát một tiếng, khí thế trong cơ thể bùng nổ, pháp thân tụ hình, bên ngoài thân thể loé lên hai hình dáng hoa văn kỳ lạ, phát ra ánh hào quang.

Pháp thân này giống như một con giao long sừng sững dữ tợn, bên ngoài da thịt là lớp vảy lóe lên ánh sáng trắng.

Vút…Trong khoảnh khắc, Linh Doãn Văn lao thẳng về phía Hứa Lập Phong.

Thấy một màn như vậy, Hứa Lập Phong cũng thi triển pháp thân của mình, bày ra thế phòng thủ, võ quyết bùng nổ, đánh về phía Linh Doãn Văn.

Đang xem cuộc chiến trên đài.

Tần Ninh sờ sờ tay nắm ghế.

“Chàng lo lắng sao?”

Thời Thanh Trúc tỉ mỉ phát hiện ra biểu cảm của hắn.

“Có một chút…”, Tần Ninh thì thầm nói: “Đứa nhỏ Doãn Văn này có thiên phú không tồi, nhưng khi đối mặt với Hứa Lập Phong, chỉ sợ sẽ luống cuống tay chân, nếu như thắng được trận này, khẳng định là tương lai sẽ tiếp tục thăng cấp, còn nếu như bại trận, ta cũng khó mà giúp hắn ta tiến lên được”.

Nếu thua, thì đó không phải là vấn đề về tu hành thân thể, mà là bóng ma ở đáy lòng.

Loại bóng ma này rất khó xoá bỏ! Ở một bên, Dược Thập nghe được những lời này thì âm thầm bĩu môi.

Đứa nhỏ này?

Dáng vẻ của Tần Ninh nhìn qua thì cũng chỉ hơn hai mươi tuổi, lại làm ra vẻ lão làng, thật sự là không biết xấu hổ.

Trong võ trường, trên sườn núi đối diện Linh Ngự môn, được dựng một tòa lầu các, đó chính là vị trí của võ giả nhà họ Thạch quận Thạch Thai.

Thân là tộc trưởng, giờ phút này Thạch Hình bình thản ngồi đó.

Bên cạnh là mấy người đàn ông trung niên yên ổn ngồi ngay ngắn.

“Đại ca, nhà họ Linh, hình như không giống với…”, một người đàn ông cao to thấp giọng nói.

“Không sao!”

Thạch Hình khoát tay nói: “Ta thấy Linh lão thái gia kia đã giống như thân cây mục nát, không có gì đáng lo ngại, cho dù mấy tiểu bối có thực lực cường đại thì cũng chỉ là Tiểu Chí Tôn, không đáng nhắc tới”.

Nhóm cường giả nhà họ Thạch đều gật đầu.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom