• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Hot Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu

  • Chương 2241-2245

Chương 2241: Năm người chúng ta đi là được

Trong phòng ăn, một đám đệ tử nòng cốt của Linh Phủ lần lượt ngồi xuống.

Ba vị trưởng bối Linh Văn Long, Linh Văn Tuyên, Linh Văn Minh.

Cùng với mấy vị tiểu bối nhà họ Linh, tất cả đều xuất hiện.

Linh Văn Long nhìn cái bàn tràn đầy món ăn, chắp tay nói với Tần Ninh: "Tần công tử, mấy vị, đừng khách khí, mọi người cứ tùy ý, coi như ở nhà mình là được".

Linh Văn Long nhìn đám người ngồi xung quanh bàn, tiếp tục nói: "Mọi người còn chưa tự giới thiệu, ta sẽ giới thiệu người nhà chúng ta với Tần công tử trước".

"Tại hạ Linh Văn Long, là tộc trưởng của nhà họ Linh, vị này là nhị đệ của ta - Linh Văn Tuyên, vị này là tam đệ của ta - Linh Văn Minh".

Linh Văn Long nói, chỉ hướng mấy vị tiểu bối.

"Vị này là nhi tử ta, Lăng Phi Dương, Phỉ Phỉ các ngươi cũng quen biết...", "Đây là con trai của nhị đệ ta, Linh Doãn Văn".

"Hai người này thì là hai đứa con gái của tam đệ, Linh Tiểu Tiểu và Linh Nguyệt Minh!"

Sau khi giới thiệu xong, Linh Văn Long lại khách khí nói: "Mọi người ăn cơm đi".

Ba người Lý Huyền Đạo, Diệp Nam Hiên, Thời Thanh Trúc không hề kiêng dè, bắt đầu ăn.

Nơi này chính là nhà đệ đệ của Tần Ninh, cũng là nhà của Tần Ninh, bọn họ không cần phải khách khí.

Mấy tiểu bối này còn phải gọi Tần Ninh một câu đại gia gia.

Cho dù là ba trưởng bối kia cũng phải cung kính gọi một tiếng đại bá.

Chỉ có mỗi Liễu Thông Thiên là khách khí, nhã nhặn hiền hoà ăn cơm.

Lúc này, Tần Ninh cũng đang đánh giá một đám tiểu bối.

Nếu như là nhà họ Linh ở Cửu Nguyên Vực mấy vạn năm trước, ít nhất mấy tiểu bối này cũng đã có thực lực vượt qua Tiểu Thiên Tôn, Đại Thiên Tôn... Chỉ là cha mẹ qua đời hơi sớm, cho dù Linh Thiên Triết tự mình xông xáo khắp nơi từ nhỏ thì cũng bị độc tố ảnh hưởng, rất khó dẫn dắt gia tộc trưởng thành.

Mấy tiểu bối bây giờ có thể đến cảnh giới Chí Tôn đã là rất tốt rồi.

Tần Ninh cũng hạ quyết tâm sẽ ở lại quận Linh Tiên một khoảng thời gian, dành ra chút thời gian rảnh rỗi để dạy bảo mấy tiểu bối này.

Dù sao bất kể nói thế nào bọn họ cũng đều phải gọi hắn một tiếng đại gia gia.

Tần Ninh nhìn về phía Linh Văn Long, nói: "Linh tộc trưởng...", "Tần công tử khách khí!"

Linh Văn Long nói ngay: "Nếu tổ tiên của Tần công tử đã là bạn cũ với ông bà nội của tại hạ, vậy Tần công tử không chê thì cứ gọi ta một tiếng Văn Long đại ca đi!"

"Phụt...", "Phụt...", nghe thấy vậy, Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên đều phun một ngụm cháo thịt.

"Hai vị đây là...", mấy người đều sững sờ.

Tần Ninh trừng hai người.

Văn Long huynh?

Bàn về bối phận, Linh Văn Long phải gọi Tần Ninh là gia gia mới đúng, giờ ông ta lại làm bối phận của hai người lộn xộn hết lên! Mà giờ phút này, trong lòng Linh Phỉ Phỉ đã sáng tỏ.

Cho dù mấy người Tần Ninh có cứu được cô ta, theo lý mà nói, phụ thân cũng sẽ không khách khí như thế.

Hóa ra lời Tần Ninh nói là sự thật, hắn thật sự có quan hệ với nhà họ Linh! Tần Ninh nhìn về phía Linh Văn Long, chậm rãi nói: "Linh tộc trưởng, chuyện người của Nguyên Võ bang đuổi giết Linh Phỉ Phỉ đã là ván đóng thuyền, không biết Linh tộc trưởng nghĩ thế nào?"

Linh Văn Long buông bát đũa xuống, nghiêm túc nói: "Nguyên Võ bang không to gan đến mức dám đối phó với nhà họ Linh chúng ta, chắc chắn có người đứng đằng sau chuyện này".

"Khả năng lớn nhất chính là nhà họ Hứa".

"Chỉ là bây giờ sức khỏe của gia phụ không được tốt, hơn nữa Nguyên Võ bang kia đã cắm rễ nhiều năm ở quận Linh Tiên, trong bang có không ít cao thủ cảnh giới Chí Tôn, bang chủ Nguyên Trung Thiên còn là cảnh giới Đại Chí Tôn hậu kỳ, thực lực không kém hơn ta bao nhiêu...", Tần Ninh lập tức gật đầu nói: "Cho nên ý của ngươi chính là cứ bỏ qua việc này như vậy?"

"Đương nhiên là không rồi".

Linh Văn Long liền nói ngay: "Chuyện này, chắc chắn nhà họ Linh ta phải truy cứu đến cùng!"

Tần Ninh dừng một chút, tiếp tục nói: "Nếu Linh Thiên Triết đã nói cho ngươi tổ tiên ta có quan hệ tâm đầu ý hợp với nhà họ Linh, vậy chuyện này cứ để ta giúp các ngươi làm!"

"Ồ?"

"Hả?"

Đám người nhà họ Linh ở đây đều sững sờ.

"Tần công tử".

Linh Văn Tuyên vội vàng nói: "Đừng xúc động, Nguyên Võ bang cắm rễ rất sâu ở quận Linh Tiên, trong bang có hơn trăm người ở cảnh giới Tiểu Chí Tôn, cường giả cảnh giới Đại Chí Tôn cũng không ít hơn mười người".

Nhà họ Linh và nhà họ Hứa là hai gia tộc bá chủ ở quận Linh Tiên.

Mỗi một nhà đều có khoảng ba trăm người ở cảnh giới Tiểu Chí Tôn, hơn hai mươi người ở cảnh giới Đại Chí Tôn, đúng là có mạnh hơn Nguyên Võ bang, nhưng nếu thật sự ra tay sẽ là giết địch một ngàn, tự tổn năm trăm, đây cũng là lý do vì sao Nguyên Võ bang có thể sống sót giữa hai nhà.

"Trăm người Tiểu Chí Tôn, mười người Đại Chí Tôn à...", Tần Ninh gật đầu, lập tức nói: "Có thể đối phó được".

"Tần công tử, việc này rất lớn, nhỡ may nhà họ Hứa ra tay, vậy thì sẽ làm lớn chuyện, đến lúc đó có lẽ quận Linh Tiên sẽ có một cuộc đại chiến...", "Không có việc gì, ta tự có chừng mực".

Tần Ninh gật đầu, lập tức nói: "Ăn xong ta sẽ đi".

Nhanh như vậy?

Tần Ninh vừa nói xong, mấy người ở đây đều ngẩn ngơ.

Chuyện này... Linh Văn Long thấy Tần Ninh đã quyết định đi, liền nói ngay: "Nếu đã như vậy, Tần công tử cần bao nhiêu người?"

Đây là chuyện của nhà họ Linh, Tần Ninh ra tay trợ giúp, có thể nói là ân tình, bọn họ không có khả năng ngồi nhìn mặc kệ.

"Không cần".

Tần Ninh nhìn về phía mấy người bên cạnh mình, nói: "Chỉ cần ta, Thanh Trúc, Huyền Đạo, Nam Hiên và Liễu Thông Thiên, năm người chúng ta đi là được rồi".

Hắn vừa dứt lời, ba huynh đệ Linh Văn Long lập tức biến sắc.

Ngay cả đám tiểu bối của nhà họ Linh cũng hơi sững sờ.

"Nếu quả thật ra tay với Nguyên Võ bang khiến nhà họ Hứa nhúng tay, các ngươi ngăn cản là được".

Tần Ninh nói bổ sung.

Thật ra hắn cũng không lo lắng nhà họ Hứa sẽ ra mặt.

Chỉ là cứ giải quyết Nguyên Võ bang trước rồi tính sau.

"Việc này quá nguy hiểm...", "Đúng vậy!"

Ba huynh đệ đều biến sắc.

"Không có việc gì, ta tự có chừng mực".

Tần Ninh tiếp tục nói: "Ta cũng sẽ không lấy mạng sống của mấy người chúng ta ra nói đùa".

"Đúng rồi, nếu như có thể, mấy người bọn họ có thể đi cùng chúng ta".

Tần Ninh nhìn thoáng qua mấy đệ tử của nhà họ Linh ngồi xung quanh, nói: "Võ giả tu hành cần thấy chút máu tanh, ta thấy mùi máu tươi trên người bọn họ còn quá ít...", Linh Văn Long nghe thấy lời này thì khẽ giật mình.

Chuyện này... Quá nguy hiểm! Tần Ninh không chỉ muốn tự mình mạo hiểm, mà còn muốn dẫn con cái của bọn họ đi mạo hiểm.

Nếu không phải phụ thân đã dặn dò coi Tần Ninh như khách quý, thậm chí bây giờ ông ta đã nghi ngờ có phải Tần Ninh là gian tế do nhà họ Hứa sai phái tới hay không! "Tần công tử".

Linh Văn Long trịnh trọng nói: "Xin hỏi Tần công tử có mấy phần chắc chắn?"

"Mấy phần ư...", Tần Ninh lẩm bẩm nói: "Mười phần nắm chắc đi!"

Linh Văn Long cắn răng nói: "Mấy người các ngươi có dám đi không?"

Lời này là hỏi đám tiểu bối nhà họ Linh.

"Làm sao không dám?"

Linh Phi Dương đứng dậy đầu tiên, khẽ nói: "Bọn họ đã khinh thường nhà họ Linh chúng ta như thế, ta đã sớm không nuốt trôi cục tức này rồi".

"Doãn Văn, ngươi nói đi!"

Linh Phi Dương nhìn về phía con trai của nhị thúc, nói thẳng.

Linh Doãn Văn trông trắng trẻo thư sinh, vừa rồi lúc mọi người nói chuyện cũng gần như không có động tác gì, chỉ lặng lẽ ăn cháo thịt.

"Ta... Ta... Chuyện này...", "Được rồi, Tiểu Tiểu, Nguyệt Minh, các ngươi nói đi!"

Linh Phi Dương nhìn về phía hai vị muội muội, nói.

Khuôn mặt của Linh Tiểu Tiểu và Linh Nguyệt Minh có chút tương tự, đều vô cùng nhỏ nhắn xinh xắn đáng yêu, giờ phút này cũng đều gật đầu.
Chương 2242: Ngay bây giờ

Tần Ninh thấy cảnh này thì gật đầu nói: "Nếu đã như vậy, các ngươi hãy đi cùng ta, thấy chút việc đời cũng tốt".

"Được!"

"Ừm!"

Giờ phút này, bốn người Linh Phi Dương, Linh Phỉ Phỉ, Linh Tiểu Tiểu và Linh Nguyệt Minh đều gật đầu.

Linh Doãn Văn nhìn thấy bốn huynh muội đều gật đầu, cũng khẽ gật đầu theo.

"Nếu đã như vậy thì lên đường thôi!"

Tần Ninh đứng dậy.

"Bây giờ ư?"

"Đúng, ngay bây giờ!"

Tần Ninh nói rồi chắp tay rời đi... Mấy vị tiểu bối nhanh chóng đuổi theo.

"Đại ca... Chuyện này... Quá tùy hứng rồi?"

Linh Văn Tuyên nói.

Ông ta biết mình tính tình con trai Linh Doãn Văn của mình rất nhát gan, hơn nữa trời sinh hướng nội, ít nói.

Mấy đứa trẻ kia đi cùng, Tần Ninh để ý được kiểu gì?

"Đừng có gấp, ta đi hỏi phụ thân một chút".

"Bọn đệ cũng đi theo".

"Được!"

Ba người đều vội vã chạy về từ đường nhà họ Linh... Mà lúc này, Tần Ninh đã dẫn mấy người rời khỏi Linh Phủ, đi trên đường cái ở quận Linh Tiên.

Linh Phỉ Phỉ bỗng mở miệng nói: "Toàn bộ quận Linh Tiên có khoảng gần ngàn vạn người, thành trì rộng lớn, đường đi giăng khắp nơi".

"Nhà họ Linh ở phía tây, nhà họ Hứa thì ở phía đông, lấy đường Linh Tiên làm ranh giới, mà Nguyên Võ bang thì ở phía bắc đối diện cửa thành, cũng chiếm cứ không ít hàng quán trên đường phố và một vài giao dịch qua lại".

"Dẫn đường".

Tần Ninh cười nói: "Mấy người các ngươi đều là cảnh giới Tiểu Chí Tôn, thế nhưng khí huyết trên người lại quá ít, không giống như võ giả, thân là võ giả thì phải có sát khí, có sát khí mới không giống cái thùng rỗng, thậm chí vào lúc sống chết còn có thể bị người có cảnh giới thấp người hơn các ngươi giết".

Linh Phi Dương bất đắc dĩ nói: "Phụ thân lo lắng chúng ta gặp nguy hiểm, cho dù đi ra ngoài rèn luyện cũng có hộ vệ bảo vệ, chưa bao giờ để chúng ta rèn luyện sống chết cả".

Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên nghe vậy đều không nói gì.

Năm đó bọn họ ở bên cạnh Tần Ninh, lần nào đi rèn luyện cũng đều vô cùng nguy hiểm, thậm chí còn có thể mất mạng, nhưng đan thuật của Tần Ninh rất cao siêu, lần nào bọn họ cũng sống sót.

Mấy người đi một mạch trên đường.

Ánh bình minh vừa ló rạng, trên đường phố có không ít người qua lại.

Bọn họ thấy mười người Tần Ninh kéo hơn mười người bị trói bằng xích sắt đằng sau, nghênh ngang trên đường phố thì cảm thấy vô cùng kỳ quái.

"Đây không phải là tam bang chủ Nguyên Trung Thành của Nguyên Võ bang sao?"

"Hình như là thế...", "Mấy vị kia không phải các thiếu gia tiểu thư của nhà họ Linh sao?"

"Đúng thế đúng thế...", "Đây là muốn làm gì?"

"Không biết!"

"Trói người của Nguyên Võ bang, đây là muốn đến Nguyên Võ bang rồi!"

Trong phút chốc, người đi đường đều nghị luận ầm ĩ.

Tần Ninh cũng không có che giấu cái gì, cứ ung dung đi trên đường như vậy.

Mà giờ phút này, trong một phủ đệ xa hoa ở phía bắc quận Linh Tiên.

Nói là phủ đệ, nhưng cửa lớn của phủ đệ đã bị đổi thành hàng rào sắt, phía trước còn có một cái bảng lớn viết ba chữ to.

Nguyên Võ bang! Đường đi xung quanh có không ít người qua lại.

Thế nhưng không ai dám tới gần trước cửa Nguyên Võ bang cả.

Trong toàn bộ quận Linh Tiên có rất nhiều thế lực to nhỏ khác nhau, nhưng chỉ có ba cái là nổi trội nhất.

Nhà họ Hứa! Nhà họ Linh! Cùng với Nguyên Võ bang này! Mấy năm trước Nguyên Võ bang chỉ là một đám người tạp nham, mãi đến bây giờ mới được Nguyên Trung Thiên đến trợ giúp.

Người này vô cùng độc ác, dẫn theo hai vị huynh đệ của mình, ba người dần dần lăn lộn trong quận Linh Tiên.

Cho tới bây giờ bọn họ đã trở thành thế lực mà ngay cả nhà họ Linh và nhà họ Hứa đều không thể coi thường.

Nếu đi từ cửa lớn trước Nguyên Võ bang vào trong bang phái sẽ thấy vườn hoa, rừng cây, cầu nhỏ nước chảy được chế tạo vô cùng tỉ mỉ.

Nếu đi vào sâu hơn, thậm chí còn có từng ngọn núi cao trăm trượng, cũng không phải là núi giả mà là núi thật được vận chuyển đến.

Diện tích mà Nguyên Võ bang chiếm đóng giống như một tông môn, không thể không nói là vô cùng khí thế trong quận Linh Tiên tấc đất tấc vàng này.

Lúc này, ở một đại sảnh trong bang.

Bang chủ Nguyên Trung Thiên, nhị bang chủ Nguyên Trung Nhân cùng một đám tâm phúc lần lượt ngồi xuống.

"Lão tam còn chưa trở lại sao?"

Hai mắt Nguyên Trung Thiên có chút phù phiếm, cả người tràn ngập mùi rượu.

"Vẫn chưa...", nhị bang chủ Nguyên Trung Nhân nói oang oang: "Nhiệm vụ lần này của tên nhóc đó rất tốt, Linh Phỉ Phỉ kia da mịn thịt mềm, còn giống như một con chim non, chỉ sợ lão tam sẽ chơi đùa cả một đêm, không trở về đâu!"

"Ha ha ha...", mấy thành viên quan trọng trong bang còn lại đều bật cười ha hả.

Lúc Nguyên Võ bang mới thành lập vốn là một đám người hung ác tụ tập cùng một chỗ, mọi người đều không có quy củ gì.

Cho nên nếu nói nhà họ Hứa và nhà họ Linh có thanh danh không tệ trong quận Linh Tiên, thì Nguyên Võ bang lại khiến người ta vô cùng chán ghét.

Mà chỉ có nhà họ Hứa và nhà họ Linh mới có thể kiềm chế được Nguyên Võ bang, những người khác cũng đều giận mà không dám nói gì.

"Đi phái người nói cho lão tam tranh thủ thời gian kết thúc, lần này khác với những lần trước".

Nguyên Trung Thiên có thể một tay tạo ra Nguyên Võ bang, đương nhiên không phải hạng người ngu ngốc, giờ phút này thận trọng nói: "Linh Phỉ Phỉ phải chết, hơn nữa không thể để người khác phát hiện, tiếp theo chính là những người khác của nhà họ Linh...", "Chỉ cần có thể đánh gục nhà họ Linh, tương lai Nguyên Võ bang chúng ta chính là một trong những bá chủ của quận Linh Tiên, cũng không cần nể mặt nhà họ Hứa và nhà họ Linh nữa, một vài thành trì xung quanh quận Linh Tiên đều sẽ thuộc về Nguyên Võ bang, chúng ta sẽ chiêu mộ thêm người để làm mình lớn mạnh thêm, rất có triển vọng".

"Tam đệ hiểu được nặng nhẹ mà!"

Nguyên Trung Nhân cười ha hả nói: "Đại ca đừng lo lắng".

"Báo!"

Đúng lúc này, một người đột nhiên chạy từ bên ngoài đại sảnh vào.

"Tam bang chủ đã trở về!"

Nghe thấy lời này, người bên trong cười nói: "Đại ca ngươi xem, ta đã nói tam đệ biết chừng mực, sẽ không làm bậy đâu!"

"Người đâu?"

Sắc mặt võ giả kia tái nhợt, run rẩy nói: "Bị người ta... Bị người ta áp tải về...", "Cái gì!"

"Cái gì!"

Hai vị bang chủ lập tức biến sắc.

Mà giờ phút này, bên ngoài Nguyên Võ bang.

"Nguyên Võ bang!"

Tần Ninh nhìn ba chữ to kia, khẽ mỉm cười nói: "Nam Hiên, tháo ra".

"Rõ!"

Diệp Nam Hiên sải bước ra, bàn tay tạo thành đao, một khí thế bộc phát ra khiến bảng hiệu rơi xuống đất rầm một tiếng.

Sắc mặt mấy đệ tử canh gác đứng trong bang tái nhợt, nhưng cũng không dám ngăn cản.

Ngay cả tam bang chủ đều bị đám người này bắt được, bọn họ tiến lên không phải là chịu chết sao! Mà sau khi bảng hiệu rơi xuống đất, từng bóng người từ bên trong lần lượt lao vụt ra.

"Là ai ăn gan hùm mật gấu đến Nguyên Võ bang gây chuyện, sống đủ rồi ư?"

Một tiếng quát truyền ra, đám người đứng xung quanh xem chỉ cảm thấy màng nhĩ cũng phải run.

"Là ta!"

Tần Ninh sải bước ra, khẽ mỉm cười nói: "Muốn chết, chỉ sợ các ngươi không giết được ta đâu!"

Nguyên Trung Thiên, Nguyên Trung Nhân dẫn hơn mười người xuất hiện ở cửa Nguyên Võ bang, nhìn về phía đám người trước mặt.

Mười thanh niên nam nữ kia giờ phút này đang áp giải mười mấy người Nguyên Trung Thành đứng bên ngoài Nguyên Võ bang.

"Đám nhóc nhà họ Linh...", Nguyên Trung Thiên nhìn thấy mấy người Linh Phi Dương, lúc nhìn thấy Linh Phỉ Phỉ, ánh mắt đột nhiên lấp lóe.

Xong rồi!
Chương 2243: Giờ mới biết sợ à?

"Đại ca...", lúc này Nguyên Trung Thành đang bị trói, mặt mày xanh như tàu lá chuối, trông chẳng có tí hồng hào nào, ánh mắt hắn ta đầy đau khổ: "Xin lỗi... đại ca..."

Nguyên Trung Thiên lập tức nổi cơn thịnh nộ.

"Khốn nạn, các ngươi là người phương nào?"

Tần Ninh nghe vậy lại khẽ mỉm cười, tiến lên một bước nhìn Nguyên Trung Thiên, nhếch mép nói: "Nguyên bang chủ đừng vội tức giận, thị phi đúng sai thế nào phải nói rõ ràng trước đã chứ".

Khuôn mặt hắn lúc này rất bình tĩnh, giọng điệu cũng vô cùng dửng dưng.

"Nguyên Trung Thiên, Linh Phỉ Phỉ tiểu thư nhà họ Linh bị ngươi chờ thời cơ ám sát, được ta cứu nên hôm nay dẫn các đệ tử trong nhà họ Linh đến đây, muốn hỏi vì sao Nguyên bang chủ lại làm vậy, mong rằng Nguyên bang chủ sẽ cho một lời giải thích!"

"Cho một lời giải thích?"

Nguyên Trung Thiên giễu cợt: "Giải thích với ngươi ấy hả? Ngươi là ai mà dám thở ra câu đó với ta?"

"Ha ha...", Tần Ninh bật cười: "Nói một câu mà không hài lòng nửa câu rồi, ta đây xưa giờ chỉ thích dùng lý lẽ để thuyết phục người ta, nếu dùng lý lẽ mà không thuyết phục được thì đành dùng võ thôi!”

Vừa nghe thấy lời này, Nguyên Trung Thiên nhướng mày.

Bọn này chỉ có nhiêu đây người mà cũng đòi gây chuyện trước cửa Nguyên Võ bang sao?

Khác nào tự tìm chết đâu! Sao nhà họ Linh dám để tiểu bối nhà mình chui đầu vào chỗ chết thế kia?

Chắc chắn là có âm mưu! Nguyên Trung Thiên lập tức nháy mắt ra hiệu với Nguyên Trung Nhân đang đứng cạnh mình.

Đi theo hắn ta đã lâu nên đương nhiên Nguyên Trung Nhân hiểu đại ca, mau chóng vung tay, phần đông người của Nguyên Võ bang đồng loạt tản ra.

Nhưng không phát hiện ra điều gì cả! Nguyên Trung Nhân lắc đầu với Nguyên Trung Thiên.

"Khỏi tìm!"

Tần Ninh lên tiếng lần nữa: "Ta dẫn tiểu bối của nhà họ Linh tới đây là để đòi lại công bằng, không cần thiết phải kéo hết cả nhà họ Linh tới đây".

"Tên nhãi nhà ngươi lì thật đấy...", Nguyên Trung Nhân hừ lạnh.

Tần Ninh, Thời Thanh Trúc, Lý Huyền Đạo, Diệp Nam Hiên, Liễu Thông Thiên.

Cộng thêm Linh Phi Dương, Linh Phỉ Phỉ, Linh Doãn Văn, Linh Tiểu Tiểu, Linh Nguyệt Minh.

Có mười người thôi mà cũng dám đến Nguyên Võ bang ầm ĩ muốn dùng lý lẽ để thuyết phục người khác?

"Cho các ngươi chọn!"

Tần Ninh từ tốn nói: "Đầu hàng, hoặc là... tất cả các ngươi đều chết!"

"Láo xược!"

Nguyên Trung Thiên quát lớn: "Con nít con nôi mồm còn hôi sữa mà dám trói tam bang chủ của chúng ta, các ngươi nói xem phải làm gì?"

"Giết!"

"Giết!"

"Giết!"

Trong lúc nhất thời, cả trong lẫn ngoài quảng trường đều bộc phát tiếng hét ầm ĩ.

Tần Ninh nắm chặt tay, khí tức trong cơ thể bùng nổ.

Tiểu Chí Tôn hậu kỳ! Nguyên Trung Thiên cười chế nhạo.

Chỉ là Tiểu Chí Tôn hậu kỳ thôi mà cũng dám khiêu chiến Nguyên Võ bang của hắn ta à?

Đúng là tiểu tử này chán sống thật rồi.

Giờ phút này Nguyên Trung Thiên chẳng cần lo lắng gì cho cam.

Cho dù việc Tần Ninh tới đây gây rối là âm mưu của nhà họ Linh đi chăng nữa thì hắn ta cũng không sợ.

Chuyện đã bại lộ thì không cần thiết phải che che giấu giấu nữa.

Nếu như nhà họ Linh thật sự muốn đưa Nguyên Võ bang vào tròng thì lật mặt thôi, Nguyên Võ bang không sợ.

"Tiểu tử thối, mở to mắt ra xem ta sẽ xé toạc miệng ngươi thế nào".

Câu vừa dứt, khí thế Nguyên Trung Thiên bộc phát ra ngoài, sức mạnh khủng khiếp vận chuyển khắp toàn thân, pháp thân Ngưng Thể, ngưng tụ như thật thể hiện ra.

Cảnh giới Đại Chí Tôn.

Kèm theo là thể văn của ba đạo pháp thân.

Là hậu kỳ.

"Ngươi chán sống rồi".

Chẳng mấy chốc Nguyên Trung Thiên đã áp sát Tần Ninh.

Tuy nhiên, ngay lúc đó, hắn còn chưa xuất thủ thì Thời Thanh Trúc đã đột ngột xuất hiện, bàn tay trắng như ngọc nắm chặt, ánh sáng chiếu ra bốn phía, pháp thân Ngưng Thể, ba đạo pháp văn.

Đại Chí Tôn hậu kỳ! Nguyên Trung Thiên sững sờ.

Không ngờ nữ tử này trông chỉ mới mười sáu, mười bảy tuổi mà cũng là cảnh giới Đại Chí Tôn hậu kỳ.

Làm sao có thể!

Ầm... Thời Thanh Trúc nắm chặt nắm đấm rồi tung ra, hàng vạn tia sáng rực rỡ ngưng tụ rồi giải phóng.

Bùm... Tiếng nổ nặng nề truyền đến, cửa ra vào của Nguyên Võ bang lập tức nổ tung.

Mọi người chỉ thấy bóng dáng Nguyên Trung Thiên thụt lùi thật nhanh, người hắn ta tắm máu như bị mũi kiếm sắc bén chém mấy nhát.

"Bang chủ!"

"Bang chủ!"

Tất cả mọi người đều tái mặt.

Một chiêu! Không thể tin được bang chủ bị thiếu nữ kia đánh bại chỉ bằng một chiêu.

Thời Thanh Trúc đáp xuống, đến bên cạnh Tần Ninh rồi tủm tỉm hỏi: "Ta có giỏi không?"

"Giỏi lắm!"

Hắn xoa đầu nàng.

Diệp Nam Hiên và Lý Huyền Đạo đứng kế đó nhìn nhau.

"Chúng ta mà ra tay giành mất cơ hội tỏa sáng của sư tôn thì chắc bị ký đầu luôn chứ không phải được xoa đầu nữa".

Lý Huyền Đạo nghe Diệp Nam Hiên nói thế thì bật cười, đáp: "Giờ ngươi cũng có thực lực giành cơ hội tỏa sáng đâu mà đòi!"

"Hứ..."

Cảnh tượng vừa rồi khiến Nguyên Trung Nhân vô cùng nổi nóng, hắn ta quát tháo: "Tất cả xông lên, làm thịt bọn chúng".

Soạt soạt soạt... Các Đại Chí Tôn tức thì lao vọt tới, đằng đằng sát khí.

Khi bọn họ phóng thích hơi thở đầy đáng sợ ra, tất cả đều cảm nhận được sát khí mãnh liệt từ nó.

Thành viên của Nguyên Võ bang toàn là những kẻ tàn độc, giờ đây lại thấy bang chủ nhà mình bị người ta đánh trọng thương như thế thì sao chịu được?

Bảy, tám cao thủ cảnh giới Đại Chí Tôn sơ kỳ, trung kỳ cùng nhau xông tới tấn công.

Thời Thanh Trúc hừ lạnh, nhanh chóng lắc mình.

Phía Tần Ninh cũng không ngồi yên, bóng người chợt lóe, pháp thân như bóng với hình cũng xông pha ra trận.

Uỳnh... Trong giây lát, một loạt tiếng nổ vang lên, hai người Tần Ninh và Thời Thanh Trúc giao thủ với bảy, tám vị Đại Chí Tôn kia.

Tần Ninh bùng nổ khí thế cho thấy thực lực chân chính của mình.

Pháp thân Tụ Hình.

Một đạo long ảnh và một đạo phượng ảnh chiếu sáng lẫn nhau.

Uy áp hùng hậu bùng nổ.

"Đi chết đi!"

Giữa lúc đó, hai cao thủ Đại Chí Tôn sơ kỳ của Nguyên Võ bang đối đầu với Tần Ninh, pháp thân thành hình thật nhanh rồi tung một cú đấm.

Bùm... Tiếng xé gió nặng nề vang lên, tiến thẳng về phía trước.

"Tự tìm cái chết".

Hai tên cao thủ Đại Chí Tôn sơ kỳ nọ tiếp cận Tần Ninh từ hai phía.

Song ngay lúc đó, hắn tung cả hai cú đấm, tiếng gầm thét của rồng và phượng bất chợt cất lên.

Uỳnh... Tiếng nổ dữ dội truyền đến.

Giây lát sau, hai tiếng hét đầy đau đớn vang lên

Chỉ thấy một tay của cả hai đều bung bét máu tươi, không ngờ bọn họ bị Tần Ninh cho nổ tan nát cả cánh tay, nửa bên cơ thể cũng bị nổ tung.

Bấy giờ đệ tử Nguyên Võ bang đứng quanh đây đều ngây ra như phỗng.

Chuyện này... không thể tin được.

"Tiếp nào!"

Tần Ninh nhìn xung quanh, nhếch mép nói: "Nếu tiêu diệt Nguyên Võ bang các ngươi ngay trong hôm nay thì sao nhỉ?"

Nguyên Trung Thiên đờ đẫn nhìn hai người.

Nguyên Võ Bang đã điều động tất cả võ giả cảnh giới Đại Chí Tôn rồi, không địch lại Thời Thanh Trúc cũng đành thôi, vậy mà khi đối đầu với Tần Ninh cũng thua tất mới hay chứ.

Oành... Một tiếng nổ trầm thấp vang lên, lại có hai Đại Chí Tôn bị Tần Ninh đánh lùi, liên tục hộc máu.

"Còn ai không phục nữa không?"

Tần Ninh nhìn những người xung quanh, lạnh nhạt nói.

Hai huynh đệ Nguyên Trung Thiên và Nguyên Trung Nhân nhăn mặt.

Không chỉ vì họ bị thương mà còn vì khiếp sợ trước thực lực mạnh mẽ của Tần Ninh và Thời Thanh Trúc.

"Giờ mới biết sợ à?"

Tần Ninh nhoẻn môi nhìn về phía hai người.

"Ngươi có biết mình đang làm gì không?"

Nguyên Trung Thiên quát tháo: "Nguyên Võ bang ta có hơn một nghìn võ giả, cảnh giới Chí Tôn thì lên đến một trăm, chơi đánh hội đồng ngươi được đấy!"
Chương 2244: Đổi bang chủ

"Ít nhất bây giờ ta không thấy mệt chút nào".

Tần Ninh nói câu ấy rồi siết chặt bàn tay.

Sau đó lao thẳng về phía Nguyên Trung Thiên với tốc độ nhanh như chớp.

Lần này hắn ta đã kịp chuẩn bị, nắm chặt tay, sức mạnh dồi dào được giải phóng.

Nguồn năng lượng lớn khủng khiếp tràn ngập khắp nơi trong cơ thể Nguyên Trung Thiên.

Pháp thân Ngưng Thể, ba đạo thể văn.

Thực lực của Nguyên Trung Thiên là Đại Chí Tôn hậu kỳ, mặc dù đã bị Thời Thanh Trúc làm bị thương nhưng vừa rồi uống một viên bảo đan Chí Tôn chữa thương nên chỉ còn thở dốc, sức mạnh cũng được hồi phục ít nhiều.

"Thần Văn Kình!"

Câu vừa dứt, từng đạo khí Chí Tôn dồi dào ngưng tụ trong cơ thể Nguyên Trung Thiên thật nhanh, sau đó chúng hóa thành cơn mưa chưởng ấn từ trên trời giáng xuống, chưởng ấn này xuống sâu hơn chưởng ấn kia.

Khi khí tức đầy hãi hùng ấy bộc phát, nó hệt như một cơn mưa phùn dai dẳng chực chờ nhấn chìm toàn bộ cơ thể Tần Ninh.

"Phá!"

Tuy nhiên, ngay lúc này, một tiếng quát truyền đi khắp nơi.

Tiếp đến là tiếng nổ kinh thiên động địa.

Những người xung quanh bỗng nhiên thấy sợ hãi hơn bao giờ hết.

Chỉ thấy hai bên Tần Ninh đang bị kìm kẹp lúc này hội tụ long ảnh và phượng ảnh, sức mạnh mênh mông của đất trời cũng theo đó mà bộc phát.

Ầm... Trong giây lát, hơi thở đáng sợ lan tỏa khắp nơi.

Từng tia sức mạnh kéo dài hoàn toàn vỡ vụn.

"Trói!"

Tần Ninh nói sao làm vậy, chốc lát sau đã gầm lên khiến khí Chí Tôn cuộn trào mãnh liệt như sóng biển trong cơ thể càn quét mọi thứ.

Phụt... Nguyên Trung Thiên phải hứng chịu một kích của hắn, phun một ngụm máu, mặt mày trắng bệch.

Tuy nhiên, chưa đợi những người khác hoàn hồn thì cơ thể Tần Ninh đã lao thẳng tới trước người hắn ta.

Sức ép kinh khủng ấy khiến tâm trạng tất cả mọi người trở nên nặng nề.

Nhưng ngay sau đó, ai nấy đều thấy bàn tay Tần Ninh cắt cổ Nguyên Trung Thiên như một thanh kiếm sắc bén.

Máu tươi chảy ồ ạt ra ngoài.

"Đại ca!"

"Đại ca!"

Nguyên Trung Nhân và Nguyên Trung Thành thấy cảnh này thì trợn trừng mắt.

Lúc này, Thời Thanh Trúc hừ lạnh áp sát Nguyên Trung Nhân.

Đối mặt với Thời Thanh Trúc với cảnh giới Đại Chí Tôn hậu kỳ, hắn ta không tài nào phản kháng nổi.

"Khốn kiếp, ta liều mạng với cô!"

Nguyên Trung Nhân gầm lên.

Sát khí đằng đằng.

Nhưng nhiêu đó chẳng là gì với Thời Thanh Trúc cả.

Ầm... Sau cú bạo tạc, Nguyên Trung Nhân lùi bước, máu phun tung tóe, mặt cắt không còn giọt máu.

"Các ngươi... rốt cuộc các ngươi là ai?"

Hắn ta giận dữ hét lên.

"Kẻ sẽ giết ngươi!"

Tần Ninh không nương tay, chẳng mấy chốc đã lấy mạng Nguyên Trung Nhân.

Đại bang chủ và nhị bang chủ đã chết.

Những người còn sống sót trong Nguyên Võ bang trợn mắt há mồm, bàng hoàng nhìn nhau.

Hơn một trăm vị võ giả cảnh giới Chí Tôn đứng ở bốn phía đều nín thở.

Tần Ninh liếc mắt nhìn những người xung quanh, hờ hững nói: "Không muốn chết thì đừng chống đối một cách vô dụng làm gì".

Giết người lập uy! Hắn vốn không muốn giết hết toàn bộ những người này nhưng bộ ba Nguyên Trung Thiên, Nguyên Trung Nhân và Nguyên Trung Thành thì hiển nhiên là không thể giữ.

Tần Ninh hướng mắt về phía Diệp Nam Hiên.

Hắn ta hiểu ý, lập tức kéo Nguyên Trung Thành ra.

"Ngươi sẽ chết không được tử tế!"

Nguyên Trung Thành nhìn Tần Ninh, tức tối la hét.

"Ta chết không được tử tế? Nếu vậy thì cũng là chết sau ngươi thôi, khỏi cần lo lắng cho ta".

Tần Ninh thản nhiên tuyên bố: "Hôm nay, ba vị bang chủ của Nguyên Võ bang đã bị Tần Ninh ta đây tiêu diệt, xem như là thay trời hành đạo".

Lúc trước Nguyên Võ bang là một nhóm những kẻ độc ác ở quận Linh Tiên bắt tay với nhau, nếu không độc ác hơn thì sẽ không bao giờ trấn áp được nhóm người này.

Ngay từ đầu suy nghĩ của Tần Ninh đã là dùng biện pháp mạnh răn đe bọn họ rồi chứ không hề nghĩ tới việc cảm hóa.

Ai dám chống đối hắn?

Đơn giản thôi.

Giết là được.

Diệp Nam Hiên cũng không khách sáo, giơ tay chém chết Nguyên Trung Thành.

Ba huynh đệ họ Nguyên là linh hồn và cũng là căn cơ của Nguyên Võ bang.

Giờ đây cả ba đều đã thành xác chết.

Tần Ninh đứng trước cửa nhìn xung quanh, bình tĩnh bảo: "Kể từ hôm nay, ta chính là bang chủ Nguyên Võ bang, thần phục ta thì sống, không chịu thần phục thì chết".

Nét mặt của những người kia biến đổi khác nhau.

Nhưng dần dần, hơn một trăm vị Chí Tôn của Nguyên Võ bang lần lượt quỳ xuống.

Không muốn cũng phải quỳ thôi, nếu không thì đón chờ họ sẽ là cái chết.

"Tốt lắm!"

Tần Ninh nhìn các Đại Chí Tôn còn sống sót, chỉ vào một người bất kỳ rồi nói: "Ngươi... tên gì?"

"Khởi bẩm bang chủ, tại hạ Kỳ Hải Minh!"

"Kỳ Hải Minh...", Tần Ninh gật đầu, nói tiếp: "Nói cho ta biết tình hình của Nguyên Võ bang hiện nay đi...", vừa dứt câu, hắn cất bước nhìn những người còn lại, tiếp tục: "Hôm nay Nguyên Võ bang đổi bang chủ, các ngươi cứ làm việc của mình, phái ngươi treo xác ba người này trước cửa Nguyên Võ bang để cảnh cáo, đồng thời tuyên bố tất mọi người kể từ hôm nay Nguyên Võ bang đổi chủ!"

"Rõ!"

"Rõ!"

Đám người từ từ tản đi... Cùng lúc đó, năm người Linh Phi Dương, Linh Phỉ Phỉ, Linh Doãn Văn, Linh Tiểu Tiểu và Linh Nguyệt Minh thì ngây ngẩn cả người.

Thực lực của Tần Ninh là đây ư?

Tần Ninh có cảnh giới Tiểu Chí Tôn hậu kỳ.

Thời Thanh Trúc có cảnh giới Đại Chí Tôn hậu kỳ.

Hai người ra tay mà hơn mười vị Đại Chí Tôn của Nguyên Võ bang không trụ nổi một đòn.

Dùng sức mạnh võ đạo mạnh mẽ để răn đe người của Nguyên Võ bang, sau đó tiếp quản luôn! Thủ đoạn sắt thép! Có lẽ sau khi chuyện sáng nay được lan truyền ra ngoài sẽ làm dấy lên một cuộc tranh luận nảy lửa trên toàn quận Linh Tiên mất.

"Sao còn đứng đực mặt ra đó?"

Lý Huyền Đạo nhìn những người khác, cười nói: "Vào xem đi chứ!"

"Hả... À...", Linh Phỉ Phỉ nhìn hắn ta, nhịn mãi nhưng cuối cùng vẫn phải nói: "Lý Huyền Đạo, Tần công tử làm vậy thì đám người này không trung thành với hắn được đâu..."

"Có ai cần trung thành đâu?"

Lý Huyền Đạo bật cười: "Sư tôn chỉ cần bọn họ nghe lời thôi, ai dám phản kháng thì chết!"

"Không nghe lời thì giết, nghe lời thì sống!"

Mấy người nghe vậy thì tròn mắt nhìn nhau.

Cách này... vừa đơn giản vừa nhanh!

Đoàn người đi vào Nguyên Võ bang, lúc này Tần Ninh đang ngồi chễm chệ trên ngai vàng của bang chủ trong phòng khách.

Phía dưới là mấy vị Đại Chí Tôn xếp hàng ngăn nắp, không dám thở mạnh.

Tần Ninh ra hiệu bọn họ ngồi xuống rồi mới lên tiếng: "Bắt đầu từ hôm nay, Nguyên Võ bang do Tần Ninh ta đây tiếp quản, ai không phục thì có thể rời bang bất cứ lúc nào, đã ở lại thì phải nghe theo mệnh lệnh của ta, không nghe thì cách xử lý của ta cũng đơn giản thôi. Giết".

Những người ở vị trí đường chủ cảnh giới Đại Chí Tôn đồng loạt gật đầu vâng dạ.

"Còn nữa, ta hỏi các ngươi, ai bảo Nguyên Võ bang các ngươi ra tay với nhà họ Linh?"

Vừa nghe thấy lời này, những người có mặt tại đây đều có vẻ hốt hoảng.

"Nói!"

Tần Ninh quát lớn, lạnh lùng nói: "Nếu như ta hỏi từng đệ tử Nguyên Võ bang một thì chắc rồi sẽ có người chịu thẳng thắn báo cáo với ta thôi".

Nghe vậy, nét mặt của bọn họ trông còn bàng hoàng hơn.

"Khởi bẩm bang chủ!"

Giờ phút này, Kỳ Hải Minh đứng dậy.

Y mặc một bộ nho sam, nước da trắng nõn, giọng điệu nghe cũng khá đoan trang: "Thật ra không có gì phải giấu giếm, đây là một vụ mua bán giữa ba vị bang chủ trước đây và nhà họ Hứa".
Chương 2245: Chưa chắc đều kém cỏi

Kỳ Hải Minh tiếp tục nói: "Trước đó, Hứa Lâm Thiên trưởng tộc nhà họ Hứa bí mật gặp mặt ba vị bang chủ của bọn ta, yêu cầu Nguyên Võ bang bọn ta khiêu khích nhà họ Linh với cam kết sẽ trao quyền kiểm soát năm mươi thành trì nằm ở bốn góc quận Linh Tiên".

"Nhà họ Linh giết được ai thì phải giết bằng mọi giá, gây sức ép cho bọn chúng chịu không nổi, khai chiến với Nguyên Võ bang bọn ta".

"Một khi khai chiến, nhà họ Hứa sẽ lấy lý do giúp đỡ Nguyên Võ bang để gia nhập, hai chọi một, đánh sập nhà họ Linh triệt để!"

Kỳ Hải Minh vừa nói vừa quan sát biểu hiện của Tần Ninh.

"Trước việc bị bọn ta gây hấn, nhà họ Linh sẽ nổi cơn thịnh nộ, nhưng vì không có chứng cứ nên bọn ta sẽ đổ lỗi rằng nhà họ Linh gây sự, phe bọn ta trở thành phe có lý hơn, tiếp đến là tuyên chiến, tiêu diệt nhà họ Linh!"

Các cao thủ cảnh giới Đại Chí Tôn của Nguyên Võ bang đang đứng ở đây đều câm như hến.

Linh Phi Dương, Linh Tiểu Tiểu và các tiểu bối nhà họ Linh thì giận dữ ra mặt.

Từ trước đến giờ nhà họ Hứa và nhà họ Linh luôn xung đột gay gắt, cuối cùng bọn chúng cũng xuống tay.

"Rồi sao nữa?"

Tần Ninh tiếp tục hỏi Kỳ Hải Minh: "Là ai hậu thuẫn cho nhà họ Hứa để chúng ra tay với nhà họ Linh vậy?"

"Là nhà họ Thạch ở quận Thạch Thai nằm lân cận quận Linh Tiên!"

Y trả lời ngay: "Đương nhiên là ba vị bang chủ thỉnh thoảng chỉ nhắc tới thôi chứ ta không biết có liên quan tới lợi ích gì không..."

Tần Ninh gật đầu.

Nhà họ Thạch ở quận Thạch Thai à.

Hắn suy nghĩ chốc lát rồi ra lệnh: "Trong thời gian tới, bất kì kẻ nào có cảnh giới Tiểu Chí Tôn và Đại Chí Tôn của Nguyên Võ bang đều không được ra ngoài, phải nghe lệnh của ta".

"Kỳ Hải Minh, tạm thời ngươi sẽ làm phụ tá của ta, có chuyện gì cứ báo cáo trực tiếp với ta".

"Rõ!"

Lúc này, mấy vị cao thủ Đại Chí Tôn còn lại đều đắn đo suy nghĩ.

Thần phục Tần Ninh ư?

Đương nhiên bọn họ sẽ không cam tâm tình nguyện rồi.

Hiện giờ không trở mặt với Tần Ninh chẳng qua là vì thực lực của hắn quá mạnh, họ không phải là đối thủ của hắn mà thôi.

Nếu như đối đầu trực diện với Tần Ninh thì chắc chắn bọn họ sẽ chết.

Còn những võ giả cảnh giới Tiểu Chí Tôn khác thì không dám chống đối, hầu hết đều quy thuận Tần Ninh nhưng bằng mặt không bằng lòng.

Bởi vậy họ không liều chết, thế là các Đại Chí Tôn đều rời đi.

Trong phòng, Linh Phi Dương, Lý Huyền Đạo và những người khác chia ra đứng ở hai bên.

"Tần công tử, có lẽ nhà họ Hứa sẽ nhận được tin báo sớm thôi...", Linh Phỉ Phỉ có vẻ đắn đo: "Nếu như chúng biết ba vị bang chủ Nguyên Võ bang đã bị giết, ta sợ là..."

"Sợ cái gì?"

Tần Ninh thoáng nhìn cô ta, khẽ cười: "Đừng lo, binh đến tướng chặn, nước tới đất ngăn thôi".

"Ta có thể giết Nguyên Trung Thiên đồng nghĩa với việc ta có bản lĩnh giết đám cường giả nhà họ Hứa!"

"Cảnh giới Đại Chí Tôn không đáng ngại đâu".

Linh Phi Dương cũng cho ý kiến: "Lão thái gia nhà họ Hứa, Hứa Mậu Vinh có cảnh giới Tiểu Thiên Tôn..."

Bản thân gia gia Linh Thiên Triết của bọn họ cũng là một võ giả cảnh giới Tiểu Thiên Tôn, thực lực ngang ngửa Hứa Mậu Vinh của nhà họ Hứa nên thế lực của nhà họ Linh và nhà họ Hứa tại quận Linh Tiên ngang hàng, đồng thời áp chế Nguyên Võ bang chứ không tạo ra thế chân vạc.

Có điều khi xảy ra việc thực lực của Linh Thiên Triết giảm sút, sức khỏe không đảm bảo, nhà họ Hứa liên tục thăm dò đến tận bước này.

Ở cảnh giới Tiểu Chí Tôn có pháp thân Tụ Hình.

Cảnh giới Đại Chí Tôn có pháp thân Ngưng Thể.

Cảnh giới Tiểu Thiên Tôn thì là pháp thân Dung Linh.

Pháp thân Dung Linh nghĩa là pháp thân có linh tính nhất định chứ không đơn thuần chỉ là bị võ giả khống chế, bản thân nó cũng có khả năng tư duy nhất định.

Những người đến cảnh giới Tiểu Thiên Tôn đều nằm trong hàng ngũ cường giả của bảy quận trực thuộc Linh Nguyên Châu.

Bảy quận, mỗi quận đều có cường giả cảnh giới Tiểu Thiên Tôn.

Tần Ninh cười tủm tỉm: "Cảnh giới Tiểu Thiên Tôn à... có Thanh Trúc nữa này...", nói rồi hắn liếc mắt nhìn Thời Thanh Trúc.

Nàng chỉ nguýt Tần Ninh chứ không nói gì.

"Được rồi, đừng lo về chuyện của nhà họ Hứa, bọn chúng mà tới thì ta tự có cách đối phó, không sao đâu".

"Mọi người cứ đi loanh quanh tham quan đi, dù gì Nguyên Võ bang cũng là một tổ chức, nền tảng cũng khá sâu, ta dẫn mọi người đi xem nhà kho của Nguyên Võ bang".

Vừa nghe thấy lời này, tất cả đều mừng rỡ ra mặt.

Sau khi gọi Kỳ Hải Minh đến, Tần Ninh dẫn mọi người đến nhà kho - một nơi quan trọng của Nguyên Võ bang.

Bọn họ dừng chân trước một lầu các bị che giấu bởi trận pháp.

Kỳ Hải Minh gọi đường chủ Nguyên Võ bang phụ trách trông coi nơi này, nhìn Tần Ninh cười nói: "Tần bang chủ, đây là nơi cất chứa những gì Nguyên Võ bang sưu tập được suốt hơn một trăm năm qua, bên trong có võ quyết Chí Tôn, bảo đan Chí Tôn, bảo khí Chí Tôn và một số dược liệu, bảo thạch, v.v..."

Trận pháp tản đi, cánh cổng được mở.

Vào trong lầu các là các tủ và kệ sách bằng gỗ đàn mộc được sắp xếp rất ngăn nắp.

Trên mỗi hàng đều có đánh dấu phân loại.

"Mỗi người đi tìm xem có gì muốn lấy không".

Tần Ninh nói xong, ba người Lý Huyền Đạo, Diệp Nam Hiên và Liễu Thông Thiên bèn đi ngay.

Trong thời gian ở Trung Tam Thiên, họ chẳng có bảo khí Chí Tôn nào phù hợp để dùng cả.

Mấy người Linh Phi Dương và Linh Tiểu Tiểu vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, đồng loạt chia nhau ra tìm.

Mặc dù kho tàng của Nguyên Võ bang không sánh bằng nhà họ Linh nhưng những gì nhà họ Linh sưu tầm được không phải thứ mà họ muốn lấy là lấy.

Nay Tần Ninh đã ra lệnh, đương nhiên bọn họ sẽ không khách sáo rồi.

Có lẽ là vì hôm nay Tần Ninh đã ra mặt tiêu diệt ba vị bang chủ của Nguyên Võ bang nên họ rất có thiện cảm với hắn.

Thời Thanh Trúc thì chỉ đứng cạnh Tần Ninh chứ không đi tìm.

"Nàng không muốn lấy gì sao?"

"Không cần...", Thời Thanh Trúc lắc đầu: "Chàng đã truyền cho ta pháp thân Vạn Linh, ta tu luyện thành công là được rồi".

"Cũng phải...", pháp thân Vạn Linh, vạn trong thiên biến vạn hóa, còn linh là cội nguồn của một loại linh tính.

Đây là pháp thân Tần Ninh tìm được trong trí nhớ thấy phù hợp với Thời Thanh Trúc nhất.

Lúc này, hắn sải bước đi tới khu vực chứa bảo khí Chí Tôn.

Đi qua các đao, kiếm, giáo, lao xiên..., Tần Ninh tới nơi chứa lò luyện.

Lò luyện đan! Hắn phải luyện chế bảo đan Chí Tôn để Linh Thiên Triết dần khỏe mạnh trở lại, vì thế lò luyện đan là thứ không thể thiếu.

Trên kệ được đặt những chiếc lò luyện đan lớn chừng bàn tay, bề ngoài ánh thánh quang nhàn nhạt.

"Có lò luyện đan nào đặc biệt không?"

Tần Ninh hỏi.

Kỳ Hải Minh lắc đầu trả lời: "Thuộc hạ không biết gì về thuật luyện đan cả..."

"Thôi được, để ta tự đi xem".

Nói rồi Tần Ninh kiểm tra từng lò luyện đan một.

Bảo khí Chí Tôn nhất phẩm, bảo khí Chí Tôn nhị phẩm.

Phần lớn các lò luyện đan ở đây đều đạt tiêu chuẩn đó.

Tần Ninh đi xung quanh xem một vòng, không vừa ý thứ gì, cuối cùng chỉ chọn một chiếc lò luyện đan nhị phẩm tàm tạm.

Ngay sau đó, hắn lướt qua khu vực bảo khí Chí Tôn và đi tới khu dược liệu.

"Ơ?"

Đi ngang qua kệ ở trong cùng, những chiếc tủ ở đó đều xù xì, đồ đạc thì trưng bày lộn xộn.

"Trong đây đều là một vài bảo khí Chí Tôn tàn thứ phẩm hoặc không có phẩm chất mà bang lấy được nên chất đống tại nơi này, chút nữa ta sẽ cho người đem đi vứt".

"Chưa chắc tàn thứ phẩm đã kém cỏi đâu!"

Tần Ninh bật cười.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom