-
Chương 2231-2235
Chương 2231: Tấm lòng thầy thuốc
Chỉ trong phút chốc, khí thế mạnh mẽ bộc phát ra từ trong cơ thể Tần Ninh.
Tiểu Chí Tôn hậu kỳ! Ngay sau đó, pháp thân của Tần Ninh ngưng tụ thành hình.
Mà khi hắn nắm chặt bàn tay lại, khí thế pháp thân ngưng tụ, một giây sau liền lập tức bộc phát ra.
Quyền ảnh gào thét.
Chỉ trong chớp mắt, hai bên trái phải Tần Ninh dường như có thần long gào thét bay lên giữa trời, cũng có tiếng kêu của thần phượng tràn ngập uy áp.
Long phượng trình tường! Một quyền ảnh vang lên một tiếng nổ.
Ầm... Giữa trời đất truyền ra từng tiếng nổ vang.
Tần Ninh cũng thu quyền dừng chân.
Mà lúc này, người đàn ông cầm đầu kia liên tiếp lùi về sau, trước ngực xuất hiện một lỗ máu lớn, máu tươi chảy ra ròng ròng.
Sắc mặt của hắn ta cũng dần dần trắng bệch.
Ba người Lý Huyền Đạo, Dương Thanh Vân, Liễu Thông Thiên đều cảm thấy không thể tưởng tượng được, chỉ biết ngây người đưa mắt nhìn Tần Ninh.
"Sư tôn… Uy vũ...", đám người còn lại cũng bị sợ đến choáng váng.
Pháp thân Chí Tôn của Tần Ninh xuất hiện, nhưng mới ở giai đoạn tụ hình, mới ngưng tụ thành hình thôi, đây là cảnh giới Tiểu Chí Tôn.
Thế nhưng uy lực mà một quyền bộc phát ra lại trực tiếp làm đội trưởng của bọn họ bị thương nặng.
Hơn mười người kia nào còn dám ở lại lâu, ai nấy đều chật vật rút lui về sau.
Mà người đàn ông cầm đầu kia cũng ngã mạnh xuống đất bịch một tiếng, sắc mặt vô cùng khó coi.
Muốn chạy, nhưng cả người đã không còn chút sức lực nào.
Tần Ninh đi đến trước mặt người kia, ngồi xổm xuống đánh giá hắn ta.
"Đây là ai?"
Tần Ninh chỉ vào cô gái đang hôn mê.
"Linh Phỉ Phỉ, tiểu thư nhà họ Linh ở quận Linh Tiên".
Người đàn ông khó nhọc nói.
Hắn ta vốn không muốn mở miệng, thế nhưng cả bàn tay của Tần Ninh đã cắm vào trong hốc máu trước ngực mình, cảm giác đau đớn gần như khiến thần kinh hắn ta tê dại.
"Vì sao các ngươi lại muốn giết cô ta?
Cô ta là người có tội ác tày trời?"
Nghe thấy hắn hỏi vậy, người đàn ông thở dốc một hơi, sau khi nhìn thấy Tần Ninh buông lỏng tay ra mới lau sạch máu tươi bên miệng, vội vàng nói: "Không phải, Linh Phỉ Phỉ có địa vị khá cao ở nhà họ Linh, chúng ta chỉ được người khác sai sử, cầm tiền của người ta, đi trừ tai hoạ thôi".
"Tiền của ai?"
Người đàn ông nhìn thấy đôi mắt bình tĩnh của Tần Ninh, lại cảm thấy cả người mình như rơi xuống hầm băng.
"Nhị gia nhà họ Hứa!"
"Nhị gia nhà họ Hứa?"
"Trong quận Linh Tiên, nhà họ Linh và nhà họ Hứa là hai gia tộc lớn, trong gia tộc có được cường giả cảnh giới Tiểu Thiên Tôn, hai gia tộc này quản lý đa số giao dịch và quyền lợi ở trong quận Linh Tiên, từ trước đến nay luôn là đối thủ cạnh tranh".
Nghe thấy lời này, Tần Ninh đã hiểu rõ.
"Ta đã nói hết rồi, ngươi có thể thả ta đi chưa?"
Người đàn ông nhìn về phía Tần Ninh, tràn ngập hy vọng nói.
Đối mặt với thanh niên có vẻ ngoài hai mươi tuổi này, quả nhiên trong lòng của hắn ta đã vô cùng hoảng sợ.
Đại Chí Tôn có lực áp chế tuyệt đối đối với Tiểu Chí Tôn.
Thế nhưng tên này lại dùng một quyền làm thần kinh của hắn ta đứt gãy, suýt nữa khiến hắn ta mất mạng.
Trung Tam Thiên vô cùng rộng lớn, chỉ cần một Nguyên Thiên trong Cửu Nguyên Vực cũng đã tồn tại rất nhiều thế lực xa xưa mạnh mẽ rồi.
Nói không chừng Tần Ninh là thiên tài của một thế lực nào trong số đó, đến đây để rèn luyện.
Chỉ có thể nói mình quá xui xẻo.
"Đừng có gấp!"
Tần Ninh nhìn về phía người đàn ông, nói: "Chờ cô ta tỉnh, ta sẽ hỏi lại cô ta!"
Nghe thấy lời này, sắc mặt người đàn ông tái nhợt, trong lúc cúi đầu, sắc mặt hắn ta đột nhiên quyết tâm, bàn tay nắm chặt lại cầm một lưỡi dao, trong nháy mắt đã đâm về phía cổ của hắn.
Ầm… Chỉ là tốc độ của Tần Ninh nhanh hơn hắn ta.
Một quyền trực tiếp nện xuống, đầu óc người đàn ông bắn tung toé, khí tức sinh mệnh tán loạn.
Tần Ninh xoa xoa tay, đứng dậy.
Nhìn thoáng qua Linh Phỉ Phỉ còn đang hôn mê, hắn nhíu mày.
Quận Linh Tiên, nhà họ Linh!
"Tìm một chỗ an toàn, cứu sống Linh Phỉ Phỉ này trước đã".
"Rõ!"
Năm người lập tức đưa Linh Phỉ Phỉ rời đi… Dãy núi Côn Tiên.
Trong một khe núi có một thác nước chảy từ trên vách đá xuống, phát ra những tiếng ầm ầm vang dội.
Bên trong một khe núi.
Tần Ninh nhìn Linh Phỉ Phỉ đang hôn mê trước mặt, nhíu mày.
Dáng người Linh Phỉ Phỉ khá lớn, giờ phút này đã bị cởi hết quần áo, nằm trên mặt đất trước mặt Tần Ninh, sắc mặt tái nhợt.
Thời Thanh Trúc cũng đứng ở một bên, chỉ là không phải đang nhìn Linh Phỉ Phỉ, mà là nhìn chằm chằm hắn.
"Có đẹp không?"
Thời Thanh Trúc nhìn bộ ngực hơi nhô lên của mình, lại nhìn người kia cho dù đang nằm nhưng vẫn có độ cong hùng vĩ, không nhịn được hỏi Tần Ninh.
"Cái gì?"
Tần Ninh tùy ý nói.
"Ta hỏi chàng thấy cô ta có đẹp không?
Chàng đã nhìn rất lâu rồi!"
Thời Thanh Trúc chu môi nói.
"Tấm lòng thầy thuốc thôi, ở trước mặt đan sư cũng không có nam nữ gì cả, chỉ có thân thể, vết thương của võ giả và phương pháp cứu chữa như thế nào".
Thời Thanh Trúc bĩu môi.
Nàng sẽ không tin lời này đâu!
"Nàng mới bao nhiêu tuổi chứ, cô ta lại là người phong nhã hào hoa, chờ đến khi nàng trưởng thành, nhất định sẽ còn hùng vĩ, chấn động lòng người hơn cô ta".
"Xì".
Bị Tần Ninh nói như thế, khuôn mặt Thời Thanh Trúc đỏ lên, xì một tiếng rồi chạy sang bên cạnh ngồi, không lên tiếng nữa.
Tần Ninh lấy ra một bộ ngân châm để ở bên cạnh, sau đó ghim từng cây vào khắp người Linh Phỉ Phỉ… Cùng lúc đó, ở một bên khác trong khe núi, ba người Lý Huyền Đạo, Diệp Nam Hiên, Liễu Thông Thiên đang đứng bên ngoài canh gác.
"Ngươi nói sư tôn giết người vô cùng độc ác, nhưng đôi khi lại rất có tinh thần trọng nghĩa, đôi khi lại không có...", Lý Huyền Đạo hiếu kỳ nói: "Lần này tại sao lại muốn cứu Linh Phỉ Phỉ kia?"
Diệp Nam Hiên thản nhiên nói: "Người phụ nữ này có khuôn mặt và dáng người rất đẹp, chắc sư tôn không nỡ đi".
"Ta luôn cảm thấy không phải...", Lý Huyền Đạo liền nói ngay: "Ta thấy ánh mắt sư tôn nhìn cô ta có chút không giống".
Diệp Nam Hiên nghe thấy lời này liền tò mò nhìn Lý Huyền Đạo.
"Sao vậy?"
"Tên nhóc ngươi sao lại hóng hớt như thế?
Ngươi đã quên lần trước ba người chúng ta bị sư nương đập bay rồi ư?"
Lý Huyền Đạo ho khan một cái nói: "Ta không hóng hớt, chỉ là hiếu kỳ, hiếu kỳ mà thôi...", Liễu Thông Thiên nhìn về phía hai người, sắc mặt cổ quái nói: "Chẳng lẽ không phải bởi vì chúng ta đưa Linh Phỉ Phỉ về, Tần Ninh nể mặt chúng ta đưa cô ta về nên mới cứu sao?"
Liễu Thông Thiên cảm thấy rất kỳ quái.
Nếu bọn họ phát hiện ta Linh Phỉ Phỉ nhưng lại bỏ mặc, Tần Ninh biết đi đâu để cứu người?
Hai người này thảo luận nửa ngày để làm gì?
Trong phút chốc, Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên không còn lời nào để phản bác… Trong khe núi, sau khi dùng hết một bộ châm thuật, Tần Ninh lại chia hết mấy viên đan dược mà Hác Kỉ Suất luyện chế ra, cho Linh Phỉ Phỉ ăn vào.
Làm xong tất cả những điều này, hắn để Thời Thanh Trúc đỡ Linh Phỉ Phỉ dậy thay một bộ quần áo khác, lúc này mới thở ra một hơi.
"Phiền quá à...", chỉ là Tần Ninh vừa ngồi xuống, Thời Thanh Trúc đã phàn nàn nói.
"Sao vậy?"
Tần Ninh cưng chiều hỏi.
"Tự chàng nhìn đi!"
Thời Thanh Trúc đỡ Linh Phỉ Phỉ còn đang hôn mê lên, nói: "Ta không có biện pháp mở nhẫn không gian của cô ta ra, đành phải cho cô ta mặc đồ của ta, thế nhưng chàng nhìn xem...", Tần Ninh liền đưa mắt nhìn.
Chỉ thấy Linh Phỉ Phỉ đang mặc đồ của Thời Thanh Trúc, khiến bộ đồ bị kéo căng.
Dù sao bây giờ Thời Thanh Trúc chỉ có dáng vẻ mười sáu mười bảy tuổi, mà cả người Linh Phỉ Phỉ lại tản ra khí tức của một người phụ nữ trưởng thành.
Cho nên có thể nói bộ đồ này bó sát lấy cơ thể cô ta, tôn lên dáng người lồi lõm, càng đáng chết chính là bộ đồ bị căng ra hết cỡ, dường như có thể rách tan bất cứ lúc nào.
Chương 2232: Cảm ơn bọn ta làm gì?
Thời Thanh Trúc nhìn chằm chằm Tần Ninh một cách ai oán.
"Khụ khụ...", Tần Ninh ho khan, nói: "Thanh Trúc, nàng còn cười nữa à, tương lai dài lắm, không cần phải ngưỡng mộ người ta nữa, sau này nàng sẽ trở thành một mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, trong trẻo tựa suối nhỏ, thanh nhã như trúc, thanh thoát tựa u lan, không hoa nào có thể bì kịp".
"Thật sao?"
"Tất nhiên rồi!"
Nghe Tần Ninh khen ngợi, Thời Thanh Trúc vui vẻ cười nói: "Ta cũng nghĩ như vậy đó".
Đúng lúc này, một giọng nói nỉ non bỗng vang lên.
"Ta...", Linh Phỉ Phỉ đã tỉnh dậy.
Thời Thanh Trúc sửng sốt, cô ta tỉnh nhanh như vậy à?
Tần Ninh nhìn về phía Linh Phỉ Phỉ, để tránh bầu không khí ngượng ngùng, hắn vội vàng nói: "Đây là bên ngoài dãy núi Côn Tiên, chúng ta đi rèn luyện ở đây, tình cờ phát hiện cô nên mới đưa cô trở lại, người cứu cô chính là Thời Thanh Trúc".
Thời Thanh Trúc nghe Tần Ninh nói vậy, liếc mắt nhìn hắn, rồi nhanh chóng tiếp lời: "Ta là phu nhân của hắn".
Tần Ninh mỉm cười bất đắc dĩ.
Nghe hai người họ nói vậy, Linh Phỉ Phỉ vội vàng loay hoay đứng dậy.
"Bọn họ đâu rồi?"
"Bọn họ nào?"
Tần Ninh hỏi: "Là những kẻ đuổi giết cô sao?"
"Bọn chúng đã bị chúng ta đánh lui rồi!"
"Khi chúng ta phát hiện ra cô, cô chỉ có một mình, không hề thấy những người khác...", nghe thế, sắc mặt Linh Phỉ Phỉ hơi buồn bã.
Thế nhưng, khi quan sát Tần Ninh và Thời Thanh Trúc, cô ta vô cùng ngạc nhiên.
Thoạt nhìn Tần Ninh chỉ mới hơn hai mươi tuổi, còn dáng vẻ Thời Thanh Trúc nhìn như thiếu nữ mười sáu mười bảy, hai người bọn họ là một cặp vợ chồng thật sao?
Nhưng mà, gương mặt của Tần Ninh rất điển trai, có vài phần nam tính, xen lẫn một chút nho nhã của thư sinh.
Tuy Thời Thanh Trúc trông còn rất trẻ, nhưng đường nét trên khuôn mặt nàng kết hợp lại với nhau vô cùng hài hòa, sau này khi lớn lên chắc hẳn sẽ trở thành một mỹ nhân xinh đẹp tuyệt trần.
Hai người họ trông thật xứng đôi.
"Cảm tạ ơn cứu mạng!"
Linh Phỉ Phỉ cảm giác khí tức trên người mình dần khôi phục lại bình thường, còn được thay một bộ quần áo, hơn nữa Tần Ninh có bảo là Thời Thanh Trúc đã ra tay cứu cô ta, nên lập tức cúi đầu cảm ơn Thời Thanh Trúc.
"Là việc nên làm mà!"
Thời Thanh Trúc lạnh nhạt nhận lời cảm ơn của Linh Phỉ Phỉ.
Nói xong lời cảm tạ, Linh Phỉ Phỉ ngọ ngoậy đứng dậy, thế nhưng lại bị ngã xuống bên cạnh Thời Thanh Trúc,
"Cô đã bị thương chí mạng, vốn dĩ không sống được, cũng may trên người cô có một món bảo khí Chí Tôn nên mới cứu được mạng này, nhưng mà phải tĩnh dưỡng rồi mới đi lại được, bây giờ cô không nên cố ép bản thân mình".
Linh Phỉ Phỉ cười đáp: "Ta phải đi tìm đồng đội của mình".
"Đi tìm bọn họ rồi sau đó chết chung luôn ư?"
Tần Ninh nhìn về phía Linh Phỉ Phỉ, thẳng thắn nói: "Nếu như vậy thì ta... phu nhân của ta chẳng cần phải cứu cô làm gì, toàn tốn công vô ích".
Nghe Tần Ninh phàn nàn như thế, Linh Phỉ Phỉ tỉnh táo phần nào.
"Cảm tạ ơn cứu mạng của hai vị".
Linh Phỉ Phỉ ngồi xuống, mãi một lúc mà vẫn chưa nói lời nào.
"Cô yên tâm đi".
Tần Ninh được nước nói tới: "Lúc chúng ta bắt gặp cô thì cô đã hôn mê, bất tỉnh nhân sự không biết gì, cũng không thấy ai nữa, ta nghĩ chỉ có hai khả năng xảy ra".
"Một là đồng đội của cô đã chết hết rồi... hai là bọn họ không chết mà chỉ lạc nhau thôi".
"Nếu bọn họ đã chết sạch, bây giờ cô có sốt ruột cũng vô dụng, nhưng nếu đã lạc nhau rồi, Đại Chí Tôn cầm đầu đoàn người đuổi giết cô đã bị chúng ta giết, còn những kẻ khác thì đã cong đuôi chạy trốn, người của cô tạm thời chắc không gặp gì nguy hiểm đâu".
Đại Chí Tôn đã bị giết rồi sao?
Đến bây giờ, Linh Phỉ Phỉ mới cẩn thận đánh giá hai người họ.
Trong quận Linh Tiên, những người tới cấp bậc Đại Chí Tôn đều là cao thủ.
Tần Ninh và Thời Thanh Trúc có thể giết chết Đại Chí Tôn luôn ư?
"Cảm ơn!"
Linh Phỉ Phỉ miễn cưỡng chắp tay, chân thành nói: "Tiểu nữ xin được khắc ghi công ơn to lớn của hai vị".
"Cô khách khí quá rồi".
Cùng lúc đó, bên kia khe núi, ba người Diệp Nam Hiên, Lý Huyền Đạo và Liễu Thông Thiên đang đi tới.
"Ơ?
Tỉnh rồi à?"
Diệp Nam Hiên thấy Linh Phỉ Phỉ tỉnh dậy, lòng vô cùng ngạc nhiên.
Hai người Lý Huyền Đạo và Liễu Thông Thiên thấy Linh Phỉ Phỉ với bộ quần áo mới tinh, ôm trọn dáng người mảnh mai và đường cong quyến rũ, có hơi bất ngờ.
Đàn ông cho dù không háo sắc, nhưng khi nhìn thấy cảnh đẹp ấy mà có chút sửng sốt âu cũng là điều phải chăng.
Chỉ có điều, đối với Diệp Nam Hiên mà nói thì chút này chẳng đáng là bao.
Phụ nữ đều phiền phức! Lớn lên còn phiền hơn nữa, ngực nữ võ giả tu võ đều có hai miếng thịt lớn, khi bị kẻ địch đánh trúng, chẳng phải sẽ bị thương nặng hay sao?
Phụ nữ không hề thích hợp tập võ.
Ngay từ lần đầu tiên thấy Linh Phỉ Phỉ, điều mà Diệp Nam Hiên nghĩ ngay đến chính là thuật luyện đan của sư tôn rất giỏi, không thèm liếc mắt nhìn Linh Phỉ Phỉ chút nào.
"Ba vị này là...", Tần Ninh cười nói: "Năm người chúng ta là một nhóm rèn luyện ngoài dãy núi Côn Tiên".
"Cũng nhờ ba người họ phát hiện ra cô trước đấy".
Nghe vậy, Linh Phỉ Phỉ nhẹ nhàng gật đầu với ba người Diệp Nam Hiên, Lý Huyền Đạo và Liễu Thông Thiên, rồi dịu dàng nói: "Cảm ơn ba vị".
"Hây dà!"
Diệp Nam Hiên khoát tay nói: "Cảm ơn chúng ta làm gì?"
"Cho dù chúng ta đưa cô về đây, nhưng không có sư tôn của ta cứu giúp thì cô cũng chỉ nằm chờ chết, đưa cô về cũng vô dụng mà thôi, cô phải cảm ơn sư tôn của ta đó".
Diệp Nam Hiên cười khì khì nhìn về phía Tần Ninh.
Hắn ta không thể cướp công của sư tôn nhà mình được.
Chuyện tốt đẹp nào cũng là của sư tôn hết.
Chuyện xấu thì cứ để đồ đệ gánh.
"Sư tôn sao?"
Lúc này, Linh Phỉ Phỉ tò mò nhìn Diệp Nam Hiên.
Người cứu mạng cô ta không phải là Thời Thanh Trúc ư?
Sao giờ lại trở thành Tần Ninh rồi?
"Đúng vậy".
Diệp Nam Hiên bước tới bên cạnh Tần Ninh, vung bàn tay to lên, rồi cười ha hả nói: "Sư tôn của ta là Tần Ninh, người am hiểu thuật luyện đan, trước đến nay chưa từng thất bại, chỉ cần người ra tay thì cho dù người có còn một hơi thở vẫn có thể cứu sống được!"
Linh Phỉ Phỉ mở to mắt kinh ngạc, nhìn về phía Thời Thanh Trúc, rồi bất ngờ thốt lên: "Không phải cô đã cứu ta rồi còn chữa trị cho ta sao?"
"Ờ thì...", khuôn mặt nhỏ nhắn của Thời Thanh Trúc ửng đỏ.
"Hả?"
Diệp Nam Hiên sững sờ, lập tức nhìn vào Thời Thanh Trúc, rồi hiếu kỳ hỏi: "Ủa sư nương, khi nào thì cô tinh thông thuật luyện đan thế, sao ta lại không biết?"
"Nam Hiên...", Lý Huyền Đạo và Liễu Thông Thiên dường như đã hiểu được phần nào câu chuyện, bèn nháy mắt ra hiệu cho Diệp Nam Hiên.
"Sao thế?"
Diệp Nam Hiên thắc mắc nói: "Sư nương đâu có biết luyện đan...", lúc này, khuôn mặt xinh xắn của Linh Phỉ Phỉ đỏ bừng.
Cả người mình ăn mặc rách rưới, cho dù không phải là Tần Ninh thay nó ra, nhưng hắn chữa trị cho mình, thế quái nào cũng phải kiểm tra cơ thể... Cô ta cứ ngỡ tất cả đều do Thời Thanh Trúc làm, cả hai đều là con gái với nhau, thật ra chẳng có gì phải ngượng.
Nhưng cô ta lại không ngờ rằng mình lại bị Tần Ninh... bị một người đàn ông nhìn thấy hết tất cả... trong chốc lát, Linh Phỉ Phỉ đỏ mặt tía tai.
Lúc này, Tần Ninh vẫn ngồi vững như núi, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh.
Thế nhưng, ánh mắt hắn liếc nhìn vào Diệp Nam Hiên phảng phất có chút khinh bỉ, chẳng biết phải nói sao... Bây giờ, Diệp Nam Hiên mới chợt hiểu ra, hắn ta luống cuống đứng cũng không được, ngồi cũng chẳng xong, chỉ đành ngơ ngác đứng gãi đầu.
Tần Ninh nhìn về phía Linh Phỉ Phỉ, né tránh cái đề tài nhạy cảm này, mà nói: "Tiểu thư Linh Phỉ Phỉ đến từ nhà họ Linh của quận Linh Tiên phải không, tại hạ xin mạo muội hỏi rằng nhà họ Linh của quận Linh Tiên có quan hệ gì với nhà họ Linh ở Cửu Nguyên Vực?"
Nghe Tần Ninh hỏi câu ấy, ánh mắt Linh Phỉ Phỉ bắt đầu cảnh giác.
Tần Ninh nói tiếp: "Cô không cần phải lo lắng, nếu ta có ý đồ xấu thì đã không cứu cô rồi, nếu đã cứu cô, tất nhiên sẽ không làm gì cô hết, dù cô không nói gì, nhưng khi ta tới quận Linh Tiên là có thể nghe ngóng được rồi".
Chương 2233: Nhà họ Linh
Linh Phỉ Phỉ nghe xong cũng không căng thẳng nữa.
Tần Ninh nói không sai.
Đây cũng chẳng phải là bí mật động trời gì cho cam.
"Những thứ này vốn là điều mà ai cũng biết".
Linh Phỉ Phỉ lên tiếng: "Nhà họ Linh ở quận Linh Tiên bắt nguồn từ một nhánh của nhà họ Linh ở Cửu Nguyên Vực phát triển đến nay..."
"Vậy ư?"
Tần Ninh nói: "Nếu Linh tiểu thư không ngại thì mong cô kể cho ta nghe, dù gì tại hạ và nhà họ Linh cũng có sâu xa với nhau".
Nghe vậy, Linh Phỉ Phỉ gật đầu.
"Lúc bấy giờ, nhà họ Linh chính là một trong các thế lực đứng đầu Cửu Nguyên Vực nhưng mấy vạn năm qua lại phát triển cực kỳ hạn chế, thậm chí thụt lùi từng chút một... Còn bọn ta chính là hậu nhân của tổ tiên Linh Thư - đệ đệ của trưởng tộc nhà họ Linh đời thứ bảy".
Nói đến đây, giọng của cô ta nhỏ dần: "Nói sơ qua một chút, hơn năm vạn năm trước đây nhà họ Linh nằm dưới sự quản lý của Linh Dập trưởng tộc đời thứ bảy, khi đó trong nhà họ Linh có ba nhân vật quyền cao chức trọng".
"Linh Dập!"
"Linh Dụ!"
"Linh Thư!"
Nghe đến đây, hai tay Tần Ninh vô thức nắm chặt.
"Sau đó, không biết vì sao mà tổ tiên Linh Thư đưa những người thuộc dòng dõi nhà họ Linh rời khỏi gia tộc tới quận Linh Tiên này ẩn cư".
"Trong vòng chưa đến vạn năm, người của nhánh này thành hôn rồi sinh con, trở thành một gia tộc lớn ở quận Linh Tiên".
"Trong thời gian này, tình huống của thế lực nhà họ Linh ở Cửu Nguyên Vực có bước ngoặt lớn, từ bá chủ một thời nay chỉ còn là thế lực thống trị một châu của Cửu Nguyên Vực cũng là Linh Nguyên Châu ngày nay!"
Cửu Nguyên Vực.
Có chín châu tất cả.
Linh Nguyên Châu nằm trong chín châu vực đó.
Bá chủ Cửu Nguyên Vực năm nào mà lưu lạc đến bước đường chỉ còn nắm giữ một châu ư?
Chuyển biến bất ngờ ấy quả là khiến người ta khó mà tưởng tượng nổi.
Tần Ninh hỏi tiếp: "Nhưng nếu phu phụ Linh Thư và Lý Thanh Huyên ẩn cư ở quận Linh Tiên thì đáng ra nhánh các cô không thể chỉ phát triển tại mỗi quận Linh Tiên mới đúng..."
Nghe hắn hỏi vậy, Linh Phỉ Phỉ nở nụ cười gượng gạo: "Đúng là như thế, nhưng mà... thái gia gia và thái lão lão của ta ẩn cư tại đây không lâu thì qua đời cùng một lúc, khi đó gia gia chỉ mới đến cấp bậc Thánh Nhân, không còn thái gia gia và thái lão lão nên đương nhiên việc ông ấy một mình phát triển trong quận Linh Tiên tương đối khó khăn, phải mất hàng vạn năm mới mở rộng được thế lực đến bây giờ..."
Nói đến đây, nét mặt cô ta trở nên buồn bã.
"Thái gia gia?"
"Đúng vậy!"
Linh Phỉ Phỉ trả lời: "Linh Thư là thái gia gia của ta, còn gia gia ta là Linh Thiên Triết!"
Câu vừa dứt thì Tần Ninh sững sờ, người run rẩy, hắn tiến lên một bước và nắm chặt tay cô ta, lớn tiếng: "Phu phụ Linh Thư và Lý Thanh Huyên là thái gia và thái lão lão của cô, qua đời ư... sao có thể qua đời chứ..."
Bị biểu hiện kì lạ của Tần Ninh dọa sợ, khuôn mặt xinh đẹp của Linh Phỉ Phỉ tức thì hơi tái nhợt.
Lúc này bốn người Thời Thanh Trúc, Lý Huyền Đạo, Diệp Nam Hiên và Liễu Thông Thiên cũng không hiểu vì sao.
Sao đang yên đang lành đột nhiên Tần Ninh kích động thế nhỉ.
"Ta... ta không biết...", Linh Phỉ Phỉ hơi sợ sệt.
"Lúc thái lão lão và thái gia gia ta từ trần ta đã được sinh ra đâu, chỉ có gia gia ta biết chuyện này thôi..."
Tần Ninh vội vàng hỏi: "Gia gia cô còn sống không?"
"Còn, chỉ là..."
"Chỉ là sao?"
Nói tới đây, Linh Phỉ Phỉ buộc phải nói ra sự thật: "Chỉ là tuổi thọ của gia gia sắp hết, có lẽ không trụ được mấy năm nữa..."
Vừa nghe thấy lời này, thân thể Tần Ninh bỗng run lên.
"Gia gia cô đến cảnh giới Tiểu Thiên Tôn rồi à?"
"Phải..."
Tần Ninh bàng hoàng nhìn Linh Phỉ Phỉ, thẫn thờ ngồi bệt xuống, không nói một lời.
Hắn cần sắp xếp lại suy nghĩ của mình.
Thật lâu sau, Tần Ninh ra ngoài khe núi rồi đi tới đầm nước bên cạnh, hắn cứ đi như thế, mặc cho nước trong ao đầm nhấn chìm lấy mình.
Qua một lúc rất lâu, hắn mới nổi lên mặt nước, ngồi bên bờ với vẻ mặt buồn bã.
Liễu Thông Thiên trông nom Linh Phỉ Phỉ đứng ở đằng xa.
Còn ba người Thời Thanh Trúc, Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên bấy giờ mới từ từ đi tới.
"Sư tôn...", Diệp Nam Hiên ngồi xuống, dò hỏi: "Sư tôn làm sao thế..."
Tần Ninh nhìn hắn ta một thoáng rồi nhẹ nhàng xoa đầu hắn ta, cười nói: "Kiếp thứ năm sư tôn được sinh ra trong nhà họ Linh ở Cửu Nguyên Vực".
"Phụ mẫu của sư tôn khi đó chính là phu phụ Linh Thư và Lý Thanh Huyên".
Vừa nghe thấy lời này, cả ba người đểu ngẩn ra.
"Lúc mới chào đời ta bị trống một đoạn ký ức, chưa thức tỉnh trí nhớ, khi đó ở nhà họ Linh ta có tên là Linh Thiên Thần!"
"Bốn kiếp mà sư tôn trải qua trước đó hình như đã bị số phận vẽ đường sẵn, sinh ra không lâu thì phụ mẫu đều qua đời, thành trẻ mồ côi, rồi gặp phải quý nhân...", Tần Ninh lẩm bầm: "Kiếp đầu tiên gặp Tần Kinh Mặc, ta tên Tần Tiểu Mặc, kiếp thứ hai gặp Thanh Trúc, kiếp thứ ba gặp Dịch Đại Sơn, kiếp thứ tư gặp phu phụ Hiên Viên Quân..."
"Ta luôn luôn là cô nhi".
"Đến kiếp thứ năm thì có sự thay đổi, ta được sinh ra trong nhà họ Linh, thành con trai của Linh Thư tam gia nhà họ Linh".
Tần Ninh tiếp tục kể: "Khi còn bé, thiên phú của ta rất bình thường, mang họ Linh mà chẳng có tí bản lĩnh tu võ nào. Ta còn nhớ khi đó vì bị bắt nạt nên đã khiến cha mẹ gây gổ với người khác không ít lần... Mãi đến sau này trí nhớ thức tỉnh, ta đã chọn tiến tới đan đạo ở kiếp thứ năm, dần dần trở thành Cửu Nguyên Đan Đế!"
Trông hắn khá hoài niệm.
"Ta của lúc đó có thể nói là hô mưa gọi gió, mấy phen muốn giúp cha mẹ, giúp nhà họ Linh trở thành thế lực siêu cấp của Thượng Nguyên Thiên nhưng đều bị cha mẹ từ chối".
"Họ là những người thích sự an yên, không muốn tranh giành đấu đá..."
"Nhà họ Linh chỉ cần đủ hùng mạnh để đứng vững tại Cửu Nguyên Vực thôi là đủ rồi!"
"Hơn nữa, ta cũng nghĩ rằng ta chỉ sống một vạn năm mỗi kiếp, dù sao khả năng giúp cũng có hạn nên không ép..."
"Sau đó ta chuyển thế sang kiếp thứ sáu...", Tần Ninh nói thật nhanh: "Mỗi lần chuyển thế đều cắt đứt hoàn toàn mối quan hệ với kiếp trước, trí nhớ cũng bị mất đi".
"Hiện giờ, trí nhớ của chín kiếp và trí nhớ lúc ban đầu đã được khôi phục, xem như ta ở mọi kiếp đã hòa làm một. Trở về Trung Tam Thiên, ta muốn gặp rất nhiều người, không chỉ là bốn sư đệ sư muội các ngươi mà còn có người nhà của ta năm xưa..."
"Võ giả cảnh giới Chí Tôn sống được mấy chục vạn năm, mấy chục nghìn năm chẳng là gì, nhưng ta không ngờ phu phụ Linh Thư và Lý Thanh Huyên chết rồi", nói đến đây, hắn khẽ thở hắt ra.
"Nếu như hai lão tiền bối Linh Thư và Lý Thanh Huyên là cha mẹ của người ở kiếp thứ năm thì Linh Thiên Triết là đệ của sư phụ còn gì? Thế thì Linh Phỉ Phỉ phải gọi người là đại gia gia chứ...", Diệp Nam Hiên chậm rãi hỏi.
Bấy giờ Tần Ninh đã bình tĩnh hinh, quần áo ướt đẫm từ từ khô ráo.
"Linh Thư và Lý Thanh Huyên là phụ mẫu một kiếp của ta, ta nên kính trọng họ đời đời kiếp kiếp, phải điều tra bằng được nguyên nhân cái chết của họ hay vì sao năm xưa hai phu phụ họ tách khỏi nhà họ Linh... Vì sao nhà họ Linh hiện nay từ bá chủ một vực xuống dốc thành bá chủ một châu".
Ánh mắt trở nên sắc bén, Tần Ninh nói từng câu từng chữ: "Ta sẽ điều tra từng vấn đề một".
Chương 2234: Trấn Nguyệt Tiên
Lúc này, cả Lý Huyền Đạo, Diệp Nam Hiên lẫn Thời Thanh Trúc đều cảm nhận được cơn thịnh nộ đằng sau những lời nói bình tĩnh của Tần Ninh.
Lần nào cũng như thế.
Mỗi khi hắn tức giận, nó sẽ như sự phẳng lặng trước giông tố, làm người ta thấy như vực sâu vô biên vô tận... Bấy giờ Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên cũng hiểu ra vì sao hắn lại ra tay cứu giúp nữ tử này.
Có lẽ trong lòng Tần Ninh đã đoán ra được vài điều sau khi được biết nữ tử này tên là Linh Phỉ Phỉ rồi.
Giờ phút này, Linh Phỉ Phỉ đang ở trong khe núi nhìn về phía nhóm người Tần Ninh.
"Hắn làm sao thế?"
Cô ta nhìn Liễu Thông Thiên đứng cạnh, ngờ vực hỏi.
Liễu Thông Thiên nghe vậy bỗng ho khan.
Ông ta có biết quái gì đâu.
Không lâu sau, Tần Ninh quay lại.
"Linh Phỉ Phỉ, cô đang bị thương, ta sợ là sẽ rất khó để cô về được nhà họ Linh nên bọn ta đi cùng cô một đoạn đường nhé".
Tần Ninh nói thẳng: "Hơn nữa ta cũng muốn gặp gia gia cô một lần..."
Nghe vậy, Linh Phỉ Phỉ hơi ngẩn người.
Tần Ninh và những người này cứu cô ta, giờ lại muốn đưa cô ta về gia tộc.
Điều này làm Linh Phỉ Phỉ sinh lòng cảnh giác.
"Tần Ninh công tử, ngươi...", cô ta cẩn thận hỏi: "Ngươi có ý gì?"
Biết Linh Phỉ Phỉ đang hiểu lầm, Tần Ninh đáp lời: "Cho dù ta có ý gì đi chăng nữa thì bọn ta cũng chỉ có cảnh giới Tiểu Chí Tôn, các bậc gia trưởng của nhà họ Linh cô hoàn toàn có thể chế ngự bọn ta mà".
"Bọn ta chỉ là thấy chuyện bất bình, ra tay tương trợ mà thôi, mà quả thật giữa ta với nhà họ Linh của cô có liên quan, có một số chuyện không nói rõ với cô được".
Linh Phỉ Phỉ không tin câu trả lời này.
Nhưng trước mắt không còn cách nào tốt hơn.
Còn làm sao được nữa chứ?
Cuối cùng, Linh Phỉ Phỉ đành gật đầu.
"Đã vậy thì làm phiền các ngươi".
"Đừng khách sáo".
Tần Ninh nhìn sang những người còn lại, nói: "Đi thôi".
Đoàn người lại xuất phát, đi ra ngoài rồi tiến thẳng một mạch rời khỏi dãy núi Côn Tiên. Họ không gặp nguy hiểm gì trong lúc di chuyển trên đoạn đường dài hơn mười dặm này.
Ra khỏi dãy núi là một cánh đồng mênh mông bát ngát.
Đi hết cánh đồng này, một thành trấn hiện ra trước mắt họ.
"Phía trước chính là trấn Nguyệt Tiên".
Linh Phỉ Phỉ giới thiệu: "Trấn Nguyệt Tiên là thành trấn nằm gần dãy núi Côn Tiên và nằm trong phạm vi của quận Linh Tiên, mấy chục vạn người cư ngụ ở đó, các võ giả tới đây trước khi vào dãy núi đều mua một ít đan dược tại đây, một số võ giả sau khi ra khỏi dãy núi sẽ bán thú hạch, da thú của Nguyên Thú cùng một số dược liệu ngay tại đây để cầu may mắn".
"Vậy chúng ta tới trấn Nguyệt Tiên nghỉ ngơi một lát, mua một vài tọa kỵ Nguyên Thú rồi hẵng về quận Linh Tiên nhé".
"Thế cũng được".
Nhóm sáu người tiến về thành trấn.
Vào trong thị trấn, đường phố ở đây cực kỳ rộng rãi, hai bên là đủ loại cửa hàng đa dạng san sát nhau, vô cùng náo nhiệt.
Hầu như võ giả nào đang đi qua đi lại đều trông đằng đằng sát khí cả.
Sống trong dãy núi Côn Tiên quanh năm, đương nhiên cơ thể sẽ dày đặc sát khí rồi.
Có thể thấy Linh Phỉ Phỉ đã nhẹ nhõm hơn hẳn kể từ khi vào trấn Nguyệt Tiên.
Không còn nằm bên trong dãy núi nữa, kẻ nào muốn đâm cô ta từ sau lưng đều phải cân nhắc xem có nên làm vậy hay không.
"Tìm tửu lâu nào nghỉ chân chút đã, trấn Nguyệt Tiên này liền kề dãy núi Côn Tiên, thịt thú trong tửu lâu đều rất tươi, đây cũng là nguyên nhân vì sao nó trội hơn so với những thành trì khác!"
"Ừm".
Sáu người đi vào một tửu lâu rồi cùng nhau ngồi vào bàn.
Tâm trạng Linh Phỉ Phỉ đã khá hơn rất nhiều, cũng bắt đầu gọi thức ăn.
Bốn người Diệp Nam Hiên, Lý Huyền Đạo, Liễu Thông Thiên và Thời Thanh Trúc cũng rất háo hức.
Bởi đây là bữa cơm chính thức đầu tiên kể từ khi vào Trung Tam Thiên.
Trước đây trong dãy núi ngày nào cũng toàn ăn thịt nướng, canh thì nấu nguyên một cái nồi lớn, người ngợm toàn mùi thịt nướng.
Sau khi gọi món, Linh Phỉ Phỉ vươn vai để lộ đường cong quyến rũ thu hút mọi ánh nhìn.
Nhưng Tần Ninh lại không quan tâm đến phong cảnh tuyệt đẹp ấy mà chỉ bưng trà rót nước cho Thời Thanh Trúc.
Giờ đây, nỗi nhớ Vân Sương Nhi và Diệp Viên Viên lại ùa về trong tâm trí hắn.
Người thì hoạt bát, người thì lạnh lùng.
Nhưng đều là người nghiêm túc và có trách nhiệm, có các cô ấy ở đây thì hắn không cần làm gì cả.
Tuy là không phải chuyện gì các cô ấy cũng làm... Hừm... Dù sao thì Tần Ninh vẫn rất nhớ hai người.
Thời Thanh Trúc lớn lên cùng hắn từ thuở bé nên chắc bị chiều hư rồi, đúng là ngày nào cũng dính lấy Tần Ninh nhưng chuyện gì hắn cũng phải tự thân vận động.
Không lâu sau, cơm nước được mang lên bàn, mùi hương thơm phức xộc vào mũi.
Bốn người Diệp Nam Hiên, Lý Huyền Đạo, Thời Thanh Trúc và Liễu Thông Thiên ăn ngốn nghiến, vui quá xá là vui.
Chỉ có hai người Tần Ninh và Linh Phỉ Phỉ là ăn chậm nhai kỹ, nhìn rất gì và này nọ.
Mà bốn người kia chả quan tâm đến hình ảnh đó.
Tần Ninh ấy à... dù có bao nhiêu món, thức ăn ngon đến đâu đi chăng nữa thì khi nằm trong miệng hắn chắc có lẽ chỉ được gói gọn trong một câu: Cũng được.
Còn về Linh Phỉ Phỉ, cô ta vốn sinh sống tại quận Linh Tiên nên chắc chắn đã tới trấn Nguyệt Tiên không ít lần.
Bốn người ăn uống say sưa, chẳng mấy chốc đồ ăn trên bàn đã bị quét sạch không còn một mống.
"Ngon thật đấy".
Diệp Nam Hiên nói với cái miệng đầy dầu mỡ.
"Đúng đó..."
"Ta muốn ăn nữa!"
Thời Thanh Trúc nài nỉ với Tần Ninh.
Linh Phỉ Phỉ thấy vậy bèn cười: "Tiểu nhị, mang thêm món lên đây!"
Sáu người ăn một bữa no căng bụng khiến cho khách ngồi ăn xung quanh giật cả mình.
Sau khi cơm nước no nê, bữa tiệc đã tàn, sáu người vừa uống trà vừa trò chuyện với nhau.
"Quận Linh Tiên là quận thành, số dân lên đến hàng vạn, được nhà họ Linh và nhà họ Hứa song song thống trị, bên cạnh đó còn có một số thế lực nhỏ. Trong khu vực quận Linh Tiên ước tính có hơn một trăm thành trì với sức chứa trăm vạn nhân khẩu, phần lớn đều nằm dưới sự quản lý của nhà họ Linh và nhà họ Hứa, còn lại là tự lập nên".
"Có điều những năm gần đây nhà họ Linh xuống dốc...", nói đến đây, nét mặt Linh Phỉ Phỉ có chút buồn bã.
"Chuyện gì đã xảy ra?"
Thời Thanh Trúc tò mò hỏi.
"Vì gia gia ta bệnh mãi không dứt".
Linh Phỉ Phỉ thở dài, trả lời: "Ban đầu nhà họ Linh đã che giấu tin tức này nhưng cuối cùng người ngoài vẫn biết. Những năm gần đây, một vài thế lực ở quận Linh Tiên điều tra liên tục nên bệnh của gia gia ta cũng không giấu được nữa, hiện giờ nhà họ Hứa đang nhắm vào nhà họ Linh bọn ta, những thế lực khác cũng bắt đầu rục rịch... Kẻ truy sát ta lần này là muốn làm suy giảm thực lực nhà họ Linh đấy".
Tần Ninh liếc mắt nhìn Linh Phỉ Phỉ, nói: "Gia gia cô có cảnh giới Tiểu Thiên Tôn cơ mà, chắc không đơn giản chỉ là bị bệnh đâu nhỉ?"
Linh Phỉ Phỉ nghe vậy chỉ nâng ly lên uống trà, không trả lời.
"Chúng ta ở đây một ngày, ngày mai mua mấy con Tông Sư rồi về quận Linh Tiên".
"Được!"
Những người còn lại đồng loạt gật đầu.
Màn đêm buông xuống, Tần Ninh đứng trước cửa sổ ngắm trăng.
Thời Thanh Trúc bỗng nhiên xuất hiện, ôm lấy hắn từ phía sau rồi cười tươi hỏi: "Phu quân đang nghĩ gì đó? Nhớ cha mẹ chàng sao?"
Tần Ninh nhẹ nhàng kéo nàng qua, xoa đầu nàng, mỉm cười trả lời: "Không nghĩ gì cả..."
"Vậy chàng nói cho ta biết cha mẹ đời thứ năm của chàng... là ai đi..."
Nghe vậy, vẻ nhu hòa lộ ra trên mặt Tần Ninh, hắn bắt đầu kể...
"Khi xưa nhà họ Linh là một gia tộc lớn của Cửu Nguyên Vực, có cường giả siêu cấp cấp bậc Chí Cao Đế Tôn trong tộc. Ta được sinh ra ở nhà họ Linh, sống trong cẩm y ngọc thực nhưng trên con đường tu luyện căn cơ lại rất kém cỏi, khả năng lĩnh ngộ cũng chẳng ra làm sao...", Tần Ninh kể về chuyện năm xưa.
Chương 2235: Bị chặn đường
Thời Thanh Trúc kiên nhẫn lắng nghe. Khi nhắc đến phụ thân Linh Thư và mẫu thân Lý Thanh Huyên của mình, vẻ nhớ nhung hiện lên trong mắt Tần Ninh.
Mặt trăng lặn về hướng tây.
Thời Thanh Trúc ôm chặt Tần Ninh, thiếp đi từ lúc nào không hay.
Giờ phút này, hắn lặng lẽ ngồi trước cửa sổ, nét mặt điềm tĩnh đầy thờ ơ.
Nhưng đôi mắt lại ngập tràn đau thương...
Tần Ninh đặt Thời Thanh Trúc lên chiếc giường nhỏ, đắp chăn cho nàng rồi chuẩn bị ngồi xếp bằng tĩnh tọa, bỗng nhiên tai hắn nhúc nhích.
Phút chốc, bóng người hắn biến mất khỏi phòng.
Ở chân tường bên ngoài tửu lâu.
Bốn người mặc đồ đen đang tụ tập tại đây.
"Tin tức chính xác chưa?"
"Chuẩn không cần chỉnh!"
Một người lên tiếng: "Thuộc hạ chúng ta tận mắt thấy Linh Phỉ Phỉ dẫn năm người vào tửu lâu mà, không ngờ Linh Phỉ Phỉ kia không chết, hình như là được cứu đấy..."
"Con đàn bà này mạng lớn thật", một người khác thấp giọng nói: "Bên trên đã hạ lệnh rồi, phải giết cô ta bằng được để nhà họ Linh bị đả kích nặng nề. Trong đám người kia có kẻ có cảnh giới Đại Chí Tôn, ta sẽ đối phó với Đại Chí Tôn đó, ba ngươi chỉ việc tập trung giết chết Linh Phỉ Phỉ thôi, còn lại ra sao thì mặc kệ".
"Hiểu rồi".
Sau khi thảo luận, bốn người chuẩn bị lên đường.
Nhưng đúng lúc đó, một hơi thở thình lình xuất hiện làm tim bọn họ đập liên hồi.
Bốn người vừa quay lại đã thấy một bóng dáng đứng sau lưng mình.
"Ai đấy?"
"Giết!"
Bốn bóng người tức thì xông tới tấn công.
Tần Ninh nắm chặt tay, giải phóng uy thế đầy tàn bạo của mình, không thèm nói lấy một lời.
Một làn sóng năng lượng lớn khủng khiếp cuộn trào khắp nơi.
Bành... bốn kẻ nọ hộc máu, lùi ra sau một cách khó khăn, mặt mày tái mét.
"Sư phụ!"
"Sư phụ!"
Bấy giờ Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên cũng đã tới nơi.
"Bắt chúng lại".
Tần Ninh nói ngắn gọn.
Bốn người kia còn muốn phản kháng nhưng khi vận chuyển khí Chí Tôn trong cơ thể lại cảm giác lục phủ ngũ tạng vô cùng đau đớn.
Sau một phen đấm đá, Diệp Nam Hiên cùng Lý Huyền Đạo trói bọn họ lại.
Tại phòng khách của tửu lâu.
Tần Ninh ngồi nghiêm chỉnh nhìn bốn người trước mặt.
"Nói đi, ai phái các ngươi tới!"
Hắn nâng tách trà lên, hờ hững hỏi.
"Hừ, dù ngươi giết bọn ta thì bọn ta cũng không nói cho ngươi biết đâu".
Một nam tử mặt mày bặm trợn trong đó đáp trả một cách vênh váo.
Tần Ninh liếc mắt nhìn hắn ta, phất tay, Diệp Nam Hiên tiến lên đấm một phát.
Tiếng bịch vang lên.
Khí tức của nam tử nọ tức thì tán loạn.
Tần Ninh hỏi lại lần nữa: "Ai phái các ngươi tới?"
Bấy giờ cả ba người còn lại đều hoảng sợ ra mặt.
Võ giả Đại Chí Tôn cầm đầu run rẩy trả lời: "Là Nguyên Trung Thiên!"
Nguyên Trung Thiên?
Kẻ nào đây?
"Đã trả lời thì trả lời cho đàng hoàng!"
Tần Ninh đặt tách trà xuống, hừ lạnh.
Nam tử vội vàng khai thật: "Nguyên Trung Thiên, bang chủ của Nguyên Võ bang ở quận Linh Tiên".
"Ồ?"
Tần Ninh hỏi tiếp: "Nhà họ Linh và nhà họ Hứa là hai gia tộc mạnh nhất quận Linh Tiên, Nguyên Võ bang các ngươi ra tay với tiểu thư nhà họ Linh không sợ bị họ trả thù à?"
Nam tử hốt hoảng trả lời: "Đây là quyết định của bang chủ, bọn ta không có quyền can thiệp..."
"Vậy sao?"
Tần Ninh lại nâng tách trà rồi nhìn Diệp Nam Hiên.
"Đừng đừng đừng".
Nam tử cầm đầu sợ hãi ra mặt.
Hắn ta sợ lắm rồi! Tần Ninh chỉ có cảnh giới Tiểu Chí Tôn thôi mà lại có thể đánh trọng thương bốn Chí Tôn bọn họ chỉ bằng một cú đấm, đúng là không thể tin được.
Đã thế người này còn vừa cười vừa giết người như ngóe nữa chứ.
Đúng là sói đội lốt cừu.
"Nguyên Võ bang được sự ủng hộ của nhà họ Hứa nên mới xuống tay với nhà họ Linh".
"Lý do?"
"Vì Linh Thiên Triết, lão trưởng tộc nhà họ Linh sắp không trụ nổi nữa. Mất đi vị cường giả Tiểu Thiên Tôn này, nhà họ Linh sẽ không thể đối đầu với nhà họ Hứa nên hiện tại nhà họ Hứa đang chuẩn bị thâu tóm bọn họ".
"Nhà họ Hứa còn cam kết sẽ trao quyền quản lý năm mươi thành trì cho Nguyên Võ bang nữa".
Tần Ninh nghe xong trong lòng cũng hiểu ra.
"Huyền Đạo, Nam Hiên, trói lại, ngày mai về quận Linh Tiên cùng bọn ta".
"Rõ!"
Tần Ninh đi qua cửa sổ, chậm rãi nói: "Muốn giết ngươi nhân lúc ngươi bị bệnh à... Đã vậy thì ta cũng không nương tình làm gì".
Một đêm trôi qua trong bình lặng.
Hôm sau, thấy ba người thấy Diệp Nam Hiên, Lý Huyền Đạo và Liễu Thông Thiên áp giải ba người xuất hiện, Linh Phỉ Phỉ cũng biết đêm qua đã có chuyện gì đó xảy ra.
Đoàn người cùng nhau mua vài con Tông Sư rồi tiến về phía quận Linh Tiên...
"Mấy con Tông Sư này khá thật".
Diệp Nam Hiên khen ngợi.
Tông Sư cao hơn một mét, chính xác hơn là ba mét, có bộ lông màu nâu trông vô cùng oai phong lẫm liệt, thế nhưng nó đã bị thuần hóa để trở thành tọa kỵ, miệng bị bịt lại bằng rọ mõm, rất ngoan, nom không khác gì một con chó ngao Tây Tạng khổng lồ phiên bản ngoan ngoãn nên rất được yêu thích.
"Đa phần võ giả trong Linh Nguyên Châu đều dùng Tông Sư làm tọa kỵ vì nó chạy rất nhanh, tương đương với tốc độ của võ giả cảnh giới Tiểu Chí Tôn nhưng sức chịu đựng lại tốt hơn".
Linh Phỉ Phỉ giải thích: "Hơn hết Tông Sư còn có thể phối hợp với võ giả Tiểu Chí Tôn để tạo tổ hợp chiến đấu, uy lực không đùa được đâu”.
Uy lực đúng là không đùa được.
Nhưng đắt chết đi được! Một con Tông Sư mà phải cần gần năm vạn nguyên thạch!
Vốn dĩ trước khi chia tay, Hác Kỷ Suất đã trả lại họ một vạn nguyên thạch, ai cũng tưởng sẽ dùng được rất lâu.
Ai ngờ mới hai bữa cơm hôm qua thôi đã bay hết hơn một nghìn nguyên thạch rồi.
Quá đắt đỏ! Mấy ngày qua, Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên cũng hiểu ra một điều rằng thông thường bảo khí Chí Tôn cũng như bảo đan Chí Tôn nhất phẩm đều có giá từ một nghìn đến một vạn nguyên thạch.
Đắt hơn một chút là khoảng vài vạn, cao cấp nhất thì chưa đến mười vạn nguyên thạch.
Dù gì mười vạn nguyên thạch đã đủ để mua bảo đan Chí Tôn nhị phẩm rồi.
Tại Trung Tam Thiên này, nguyên thạch là vật dụng cần thiết để võ giả cảnh giới Chí Tôn tu luyện và cũng là đồng tiền giao dịch được dùng nhiều nhất.
Trên đường đi, Tông Sư vút qua như một cơn gió, tốc độ nhanh đến không ngờ.
Chính ngọ mười phút, Tông Sư dừng chân nghỉ ngơi, mọi người cùng nhau ngồi vào chỗ.
Linh Phỉ Phỉ lướt nhanh bốn phía, những giọt mồ hôi trong suốt chảy trên gương mặt sắc sảo không hiểu sao lại làm cô ta trở nên động lòng người hơn.
“Nửa ngày nữa là đến quận Linh Tiên rồi, chỉ cần đến quận Linh Tiên thì chúng ta sẽ an toàn”.
“Hiểu rồi!”
Linh Phỉ Phỉ nhìn thoáng qua đằng trước, thở dài một hơi rồi nói: “Chuyện lần này nhất quyết không thể bỏ qua dễ dàng thế được”.
Các võ giả cảnh giới Tiểu Chí Tôn đi cùng cô ta đồng loạt mất mạng, đấy là tổn thất vô cùng lớn đối với nhà họ Linh.
“Khà khà, đúng là không thể bỏ qua dễ dàng đâu Phỉ Phỉ tiểu thư”.
Đúng lúc đó, một tiếng cười lạnh bất chợt vang lên.
Hơn mười bóng dáng hiện ra từ xung quanh rừng cây và bao vây sáu người.
Ba kẻ áo đen đang bị trói thấy nam tử mập mạp cầm đầu tức cầu cứu.
“Nguyên Trung Thành!”
Nhìn thấy người vừa đến là ai, sắc mặt Linh Phỉ Phỉ trở nên hoảng hốt.
“Nguyên Võ bang các ngươi muốn động vào nhà họ Linh thật đấy à?”
Cô ta bực tức hỏi.
“Phỉ Phỉ tiểu thư đừng giận chứ, chỉ cần giết các ngươi để diệt khẩu thì có ai biết kẻ hãm hại nhà họ Linh cô là bọn ta đâu?”
Nghe vậy, Linh Phỉ Phỉ đanh mặt.
“Làm gì có chuyện nước chảy không lọt, chỉ cần các ngươi để lộ chân tướng, nhà họ Linh ta sẽ tiêu diệt Nguyên Võ bang nhà ngươi bằng mọi giá”.
Nguyên Trung Thành mập ú nghe vậy thì cười nhạo: “Nhà họ Linh đã hết thời rồi, nhà họ Linh chi chính ở Linh Nguyên Châu cũng đã rơi vào đường cùng, nhà họ Linh của cô ở quận Linh Tiên bị tiêu diệt chỉ là vấn đề thời gian thôi”.
Sau tiếng hừ lạnh, mười mấy người đồng loạt xông lên…
Chỉ trong phút chốc, khí thế mạnh mẽ bộc phát ra từ trong cơ thể Tần Ninh.
Tiểu Chí Tôn hậu kỳ! Ngay sau đó, pháp thân của Tần Ninh ngưng tụ thành hình.
Mà khi hắn nắm chặt bàn tay lại, khí thế pháp thân ngưng tụ, một giây sau liền lập tức bộc phát ra.
Quyền ảnh gào thét.
Chỉ trong chớp mắt, hai bên trái phải Tần Ninh dường như có thần long gào thét bay lên giữa trời, cũng có tiếng kêu của thần phượng tràn ngập uy áp.
Long phượng trình tường! Một quyền ảnh vang lên một tiếng nổ.
Ầm... Giữa trời đất truyền ra từng tiếng nổ vang.
Tần Ninh cũng thu quyền dừng chân.
Mà lúc này, người đàn ông cầm đầu kia liên tiếp lùi về sau, trước ngực xuất hiện một lỗ máu lớn, máu tươi chảy ra ròng ròng.
Sắc mặt của hắn ta cũng dần dần trắng bệch.
Ba người Lý Huyền Đạo, Dương Thanh Vân, Liễu Thông Thiên đều cảm thấy không thể tưởng tượng được, chỉ biết ngây người đưa mắt nhìn Tần Ninh.
"Sư tôn… Uy vũ...", đám người còn lại cũng bị sợ đến choáng váng.
Pháp thân Chí Tôn của Tần Ninh xuất hiện, nhưng mới ở giai đoạn tụ hình, mới ngưng tụ thành hình thôi, đây là cảnh giới Tiểu Chí Tôn.
Thế nhưng uy lực mà một quyền bộc phát ra lại trực tiếp làm đội trưởng của bọn họ bị thương nặng.
Hơn mười người kia nào còn dám ở lại lâu, ai nấy đều chật vật rút lui về sau.
Mà người đàn ông cầm đầu kia cũng ngã mạnh xuống đất bịch một tiếng, sắc mặt vô cùng khó coi.
Muốn chạy, nhưng cả người đã không còn chút sức lực nào.
Tần Ninh đi đến trước mặt người kia, ngồi xổm xuống đánh giá hắn ta.
"Đây là ai?"
Tần Ninh chỉ vào cô gái đang hôn mê.
"Linh Phỉ Phỉ, tiểu thư nhà họ Linh ở quận Linh Tiên".
Người đàn ông khó nhọc nói.
Hắn ta vốn không muốn mở miệng, thế nhưng cả bàn tay của Tần Ninh đã cắm vào trong hốc máu trước ngực mình, cảm giác đau đớn gần như khiến thần kinh hắn ta tê dại.
"Vì sao các ngươi lại muốn giết cô ta?
Cô ta là người có tội ác tày trời?"
Nghe thấy hắn hỏi vậy, người đàn ông thở dốc một hơi, sau khi nhìn thấy Tần Ninh buông lỏng tay ra mới lau sạch máu tươi bên miệng, vội vàng nói: "Không phải, Linh Phỉ Phỉ có địa vị khá cao ở nhà họ Linh, chúng ta chỉ được người khác sai sử, cầm tiền của người ta, đi trừ tai hoạ thôi".
"Tiền của ai?"
Người đàn ông nhìn thấy đôi mắt bình tĩnh của Tần Ninh, lại cảm thấy cả người mình như rơi xuống hầm băng.
"Nhị gia nhà họ Hứa!"
"Nhị gia nhà họ Hứa?"
"Trong quận Linh Tiên, nhà họ Linh và nhà họ Hứa là hai gia tộc lớn, trong gia tộc có được cường giả cảnh giới Tiểu Thiên Tôn, hai gia tộc này quản lý đa số giao dịch và quyền lợi ở trong quận Linh Tiên, từ trước đến nay luôn là đối thủ cạnh tranh".
Nghe thấy lời này, Tần Ninh đã hiểu rõ.
"Ta đã nói hết rồi, ngươi có thể thả ta đi chưa?"
Người đàn ông nhìn về phía Tần Ninh, tràn ngập hy vọng nói.
Đối mặt với thanh niên có vẻ ngoài hai mươi tuổi này, quả nhiên trong lòng của hắn ta đã vô cùng hoảng sợ.
Đại Chí Tôn có lực áp chế tuyệt đối đối với Tiểu Chí Tôn.
Thế nhưng tên này lại dùng một quyền làm thần kinh của hắn ta đứt gãy, suýt nữa khiến hắn ta mất mạng.
Trung Tam Thiên vô cùng rộng lớn, chỉ cần một Nguyên Thiên trong Cửu Nguyên Vực cũng đã tồn tại rất nhiều thế lực xa xưa mạnh mẽ rồi.
Nói không chừng Tần Ninh là thiên tài của một thế lực nào trong số đó, đến đây để rèn luyện.
Chỉ có thể nói mình quá xui xẻo.
"Đừng có gấp!"
Tần Ninh nhìn về phía người đàn ông, nói: "Chờ cô ta tỉnh, ta sẽ hỏi lại cô ta!"
Nghe thấy lời này, sắc mặt người đàn ông tái nhợt, trong lúc cúi đầu, sắc mặt hắn ta đột nhiên quyết tâm, bàn tay nắm chặt lại cầm một lưỡi dao, trong nháy mắt đã đâm về phía cổ của hắn.
Ầm… Chỉ là tốc độ của Tần Ninh nhanh hơn hắn ta.
Một quyền trực tiếp nện xuống, đầu óc người đàn ông bắn tung toé, khí tức sinh mệnh tán loạn.
Tần Ninh xoa xoa tay, đứng dậy.
Nhìn thoáng qua Linh Phỉ Phỉ còn đang hôn mê, hắn nhíu mày.
Quận Linh Tiên, nhà họ Linh!
"Tìm một chỗ an toàn, cứu sống Linh Phỉ Phỉ này trước đã".
"Rõ!"
Năm người lập tức đưa Linh Phỉ Phỉ rời đi… Dãy núi Côn Tiên.
Trong một khe núi có một thác nước chảy từ trên vách đá xuống, phát ra những tiếng ầm ầm vang dội.
Bên trong một khe núi.
Tần Ninh nhìn Linh Phỉ Phỉ đang hôn mê trước mặt, nhíu mày.
Dáng người Linh Phỉ Phỉ khá lớn, giờ phút này đã bị cởi hết quần áo, nằm trên mặt đất trước mặt Tần Ninh, sắc mặt tái nhợt.
Thời Thanh Trúc cũng đứng ở một bên, chỉ là không phải đang nhìn Linh Phỉ Phỉ, mà là nhìn chằm chằm hắn.
"Có đẹp không?"
Thời Thanh Trúc nhìn bộ ngực hơi nhô lên của mình, lại nhìn người kia cho dù đang nằm nhưng vẫn có độ cong hùng vĩ, không nhịn được hỏi Tần Ninh.
"Cái gì?"
Tần Ninh tùy ý nói.
"Ta hỏi chàng thấy cô ta có đẹp không?
Chàng đã nhìn rất lâu rồi!"
Thời Thanh Trúc chu môi nói.
"Tấm lòng thầy thuốc thôi, ở trước mặt đan sư cũng không có nam nữ gì cả, chỉ có thân thể, vết thương của võ giả và phương pháp cứu chữa như thế nào".
Thời Thanh Trúc bĩu môi.
Nàng sẽ không tin lời này đâu!
"Nàng mới bao nhiêu tuổi chứ, cô ta lại là người phong nhã hào hoa, chờ đến khi nàng trưởng thành, nhất định sẽ còn hùng vĩ, chấn động lòng người hơn cô ta".
"Xì".
Bị Tần Ninh nói như thế, khuôn mặt Thời Thanh Trúc đỏ lên, xì một tiếng rồi chạy sang bên cạnh ngồi, không lên tiếng nữa.
Tần Ninh lấy ra một bộ ngân châm để ở bên cạnh, sau đó ghim từng cây vào khắp người Linh Phỉ Phỉ… Cùng lúc đó, ở một bên khác trong khe núi, ba người Lý Huyền Đạo, Diệp Nam Hiên, Liễu Thông Thiên đang đứng bên ngoài canh gác.
"Ngươi nói sư tôn giết người vô cùng độc ác, nhưng đôi khi lại rất có tinh thần trọng nghĩa, đôi khi lại không có...", Lý Huyền Đạo hiếu kỳ nói: "Lần này tại sao lại muốn cứu Linh Phỉ Phỉ kia?"
Diệp Nam Hiên thản nhiên nói: "Người phụ nữ này có khuôn mặt và dáng người rất đẹp, chắc sư tôn không nỡ đi".
"Ta luôn cảm thấy không phải...", Lý Huyền Đạo liền nói ngay: "Ta thấy ánh mắt sư tôn nhìn cô ta có chút không giống".
Diệp Nam Hiên nghe thấy lời này liền tò mò nhìn Lý Huyền Đạo.
"Sao vậy?"
"Tên nhóc ngươi sao lại hóng hớt như thế?
Ngươi đã quên lần trước ba người chúng ta bị sư nương đập bay rồi ư?"
Lý Huyền Đạo ho khan một cái nói: "Ta không hóng hớt, chỉ là hiếu kỳ, hiếu kỳ mà thôi...", Liễu Thông Thiên nhìn về phía hai người, sắc mặt cổ quái nói: "Chẳng lẽ không phải bởi vì chúng ta đưa Linh Phỉ Phỉ về, Tần Ninh nể mặt chúng ta đưa cô ta về nên mới cứu sao?"
Liễu Thông Thiên cảm thấy rất kỳ quái.
Nếu bọn họ phát hiện ta Linh Phỉ Phỉ nhưng lại bỏ mặc, Tần Ninh biết đi đâu để cứu người?
Hai người này thảo luận nửa ngày để làm gì?
Trong phút chốc, Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên không còn lời nào để phản bác… Trong khe núi, sau khi dùng hết một bộ châm thuật, Tần Ninh lại chia hết mấy viên đan dược mà Hác Kỉ Suất luyện chế ra, cho Linh Phỉ Phỉ ăn vào.
Làm xong tất cả những điều này, hắn để Thời Thanh Trúc đỡ Linh Phỉ Phỉ dậy thay một bộ quần áo khác, lúc này mới thở ra một hơi.
"Phiền quá à...", chỉ là Tần Ninh vừa ngồi xuống, Thời Thanh Trúc đã phàn nàn nói.
"Sao vậy?"
Tần Ninh cưng chiều hỏi.
"Tự chàng nhìn đi!"
Thời Thanh Trúc đỡ Linh Phỉ Phỉ còn đang hôn mê lên, nói: "Ta không có biện pháp mở nhẫn không gian của cô ta ra, đành phải cho cô ta mặc đồ của ta, thế nhưng chàng nhìn xem...", Tần Ninh liền đưa mắt nhìn.
Chỉ thấy Linh Phỉ Phỉ đang mặc đồ của Thời Thanh Trúc, khiến bộ đồ bị kéo căng.
Dù sao bây giờ Thời Thanh Trúc chỉ có dáng vẻ mười sáu mười bảy tuổi, mà cả người Linh Phỉ Phỉ lại tản ra khí tức của một người phụ nữ trưởng thành.
Cho nên có thể nói bộ đồ này bó sát lấy cơ thể cô ta, tôn lên dáng người lồi lõm, càng đáng chết chính là bộ đồ bị căng ra hết cỡ, dường như có thể rách tan bất cứ lúc nào.
Chương 2232: Cảm ơn bọn ta làm gì?
Thời Thanh Trúc nhìn chằm chằm Tần Ninh một cách ai oán.
"Khụ khụ...", Tần Ninh ho khan, nói: "Thanh Trúc, nàng còn cười nữa à, tương lai dài lắm, không cần phải ngưỡng mộ người ta nữa, sau này nàng sẽ trở thành một mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, trong trẻo tựa suối nhỏ, thanh nhã như trúc, thanh thoát tựa u lan, không hoa nào có thể bì kịp".
"Thật sao?"
"Tất nhiên rồi!"
Nghe Tần Ninh khen ngợi, Thời Thanh Trúc vui vẻ cười nói: "Ta cũng nghĩ như vậy đó".
Đúng lúc này, một giọng nói nỉ non bỗng vang lên.
"Ta...", Linh Phỉ Phỉ đã tỉnh dậy.
Thời Thanh Trúc sửng sốt, cô ta tỉnh nhanh như vậy à?
Tần Ninh nhìn về phía Linh Phỉ Phỉ, để tránh bầu không khí ngượng ngùng, hắn vội vàng nói: "Đây là bên ngoài dãy núi Côn Tiên, chúng ta đi rèn luyện ở đây, tình cờ phát hiện cô nên mới đưa cô trở lại, người cứu cô chính là Thời Thanh Trúc".
Thời Thanh Trúc nghe Tần Ninh nói vậy, liếc mắt nhìn hắn, rồi nhanh chóng tiếp lời: "Ta là phu nhân của hắn".
Tần Ninh mỉm cười bất đắc dĩ.
Nghe hai người họ nói vậy, Linh Phỉ Phỉ vội vàng loay hoay đứng dậy.
"Bọn họ đâu rồi?"
"Bọn họ nào?"
Tần Ninh hỏi: "Là những kẻ đuổi giết cô sao?"
"Bọn chúng đã bị chúng ta đánh lui rồi!"
"Khi chúng ta phát hiện ra cô, cô chỉ có một mình, không hề thấy những người khác...", nghe thế, sắc mặt Linh Phỉ Phỉ hơi buồn bã.
Thế nhưng, khi quan sát Tần Ninh và Thời Thanh Trúc, cô ta vô cùng ngạc nhiên.
Thoạt nhìn Tần Ninh chỉ mới hơn hai mươi tuổi, còn dáng vẻ Thời Thanh Trúc nhìn như thiếu nữ mười sáu mười bảy, hai người bọn họ là một cặp vợ chồng thật sao?
Nhưng mà, gương mặt của Tần Ninh rất điển trai, có vài phần nam tính, xen lẫn một chút nho nhã của thư sinh.
Tuy Thời Thanh Trúc trông còn rất trẻ, nhưng đường nét trên khuôn mặt nàng kết hợp lại với nhau vô cùng hài hòa, sau này khi lớn lên chắc hẳn sẽ trở thành một mỹ nhân xinh đẹp tuyệt trần.
Hai người họ trông thật xứng đôi.
"Cảm tạ ơn cứu mạng!"
Linh Phỉ Phỉ cảm giác khí tức trên người mình dần khôi phục lại bình thường, còn được thay một bộ quần áo, hơn nữa Tần Ninh có bảo là Thời Thanh Trúc đã ra tay cứu cô ta, nên lập tức cúi đầu cảm ơn Thời Thanh Trúc.
"Là việc nên làm mà!"
Thời Thanh Trúc lạnh nhạt nhận lời cảm ơn của Linh Phỉ Phỉ.
Nói xong lời cảm tạ, Linh Phỉ Phỉ ngọ ngoậy đứng dậy, thế nhưng lại bị ngã xuống bên cạnh Thời Thanh Trúc,
"Cô đã bị thương chí mạng, vốn dĩ không sống được, cũng may trên người cô có một món bảo khí Chí Tôn nên mới cứu được mạng này, nhưng mà phải tĩnh dưỡng rồi mới đi lại được, bây giờ cô không nên cố ép bản thân mình".
Linh Phỉ Phỉ cười đáp: "Ta phải đi tìm đồng đội của mình".
"Đi tìm bọn họ rồi sau đó chết chung luôn ư?"
Tần Ninh nhìn về phía Linh Phỉ Phỉ, thẳng thắn nói: "Nếu như vậy thì ta... phu nhân của ta chẳng cần phải cứu cô làm gì, toàn tốn công vô ích".
Nghe Tần Ninh phàn nàn như thế, Linh Phỉ Phỉ tỉnh táo phần nào.
"Cảm tạ ơn cứu mạng của hai vị".
Linh Phỉ Phỉ ngồi xuống, mãi một lúc mà vẫn chưa nói lời nào.
"Cô yên tâm đi".
Tần Ninh được nước nói tới: "Lúc chúng ta bắt gặp cô thì cô đã hôn mê, bất tỉnh nhân sự không biết gì, cũng không thấy ai nữa, ta nghĩ chỉ có hai khả năng xảy ra".
"Một là đồng đội của cô đã chết hết rồi... hai là bọn họ không chết mà chỉ lạc nhau thôi".
"Nếu bọn họ đã chết sạch, bây giờ cô có sốt ruột cũng vô dụng, nhưng nếu đã lạc nhau rồi, Đại Chí Tôn cầm đầu đoàn người đuổi giết cô đã bị chúng ta giết, còn những kẻ khác thì đã cong đuôi chạy trốn, người của cô tạm thời chắc không gặp gì nguy hiểm đâu".
Đại Chí Tôn đã bị giết rồi sao?
Đến bây giờ, Linh Phỉ Phỉ mới cẩn thận đánh giá hai người họ.
Trong quận Linh Tiên, những người tới cấp bậc Đại Chí Tôn đều là cao thủ.
Tần Ninh và Thời Thanh Trúc có thể giết chết Đại Chí Tôn luôn ư?
"Cảm ơn!"
Linh Phỉ Phỉ miễn cưỡng chắp tay, chân thành nói: "Tiểu nữ xin được khắc ghi công ơn to lớn của hai vị".
"Cô khách khí quá rồi".
Cùng lúc đó, bên kia khe núi, ba người Diệp Nam Hiên, Lý Huyền Đạo và Liễu Thông Thiên đang đi tới.
"Ơ?
Tỉnh rồi à?"
Diệp Nam Hiên thấy Linh Phỉ Phỉ tỉnh dậy, lòng vô cùng ngạc nhiên.
Hai người Lý Huyền Đạo và Liễu Thông Thiên thấy Linh Phỉ Phỉ với bộ quần áo mới tinh, ôm trọn dáng người mảnh mai và đường cong quyến rũ, có hơi bất ngờ.
Đàn ông cho dù không háo sắc, nhưng khi nhìn thấy cảnh đẹp ấy mà có chút sửng sốt âu cũng là điều phải chăng.
Chỉ có điều, đối với Diệp Nam Hiên mà nói thì chút này chẳng đáng là bao.
Phụ nữ đều phiền phức! Lớn lên còn phiền hơn nữa, ngực nữ võ giả tu võ đều có hai miếng thịt lớn, khi bị kẻ địch đánh trúng, chẳng phải sẽ bị thương nặng hay sao?
Phụ nữ không hề thích hợp tập võ.
Ngay từ lần đầu tiên thấy Linh Phỉ Phỉ, điều mà Diệp Nam Hiên nghĩ ngay đến chính là thuật luyện đan của sư tôn rất giỏi, không thèm liếc mắt nhìn Linh Phỉ Phỉ chút nào.
"Ba vị này là...", Tần Ninh cười nói: "Năm người chúng ta là một nhóm rèn luyện ngoài dãy núi Côn Tiên".
"Cũng nhờ ba người họ phát hiện ra cô trước đấy".
Nghe vậy, Linh Phỉ Phỉ nhẹ nhàng gật đầu với ba người Diệp Nam Hiên, Lý Huyền Đạo và Liễu Thông Thiên, rồi dịu dàng nói: "Cảm ơn ba vị".
"Hây dà!"
Diệp Nam Hiên khoát tay nói: "Cảm ơn chúng ta làm gì?"
"Cho dù chúng ta đưa cô về đây, nhưng không có sư tôn của ta cứu giúp thì cô cũng chỉ nằm chờ chết, đưa cô về cũng vô dụng mà thôi, cô phải cảm ơn sư tôn của ta đó".
Diệp Nam Hiên cười khì khì nhìn về phía Tần Ninh.
Hắn ta không thể cướp công của sư tôn nhà mình được.
Chuyện tốt đẹp nào cũng là của sư tôn hết.
Chuyện xấu thì cứ để đồ đệ gánh.
"Sư tôn sao?"
Lúc này, Linh Phỉ Phỉ tò mò nhìn Diệp Nam Hiên.
Người cứu mạng cô ta không phải là Thời Thanh Trúc ư?
Sao giờ lại trở thành Tần Ninh rồi?
"Đúng vậy".
Diệp Nam Hiên bước tới bên cạnh Tần Ninh, vung bàn tay to lên, rồi cười ha hả nói: "Sư tôn của ta là Tần Ninh, người am hiểu thuật luyện đan, trước đến nay chưa từng thất bại, chỉ cần người ra tay thì cho dù người có còn một hơi thở vẫn có thể cứu sống được!"
Linh Phỉ Phỉ mở to mắt kinh ngạc, nhìn về phía Thời Thanh Trúc, rồi bất ngờ thốt lên: "Không phải cô đã cứu ta rồi còn chữa trị cho ta sao?"
"Ờ thì...", khuôn mặt nhỏ nhắn của Thời Thanh Trúc ửng đỏ.
"Hả?"
Diệp Nam Hiên sững sờ, lập tức nhìn vào Thời Thanh Trúc, rồi hiếu kỳ hỏi: "Ủa sư nương, khi nào thì cô tinh thông thuật luyện đan thế, sao ta lại không biết?"
"Nam Hiên...", Lý Huyền Đạo và Liễu Thông Thiên dường như đã hiểu được phần nào câu chuyện, bèn nháy mắt ra hiệu cho Diệp Nam Hiên.
"Sao thế?"
Diệp Nam Hiên thắc mắc nói: "Sư nương đâu có biết luyện đan...", lúc này, khuôn mặt xinh xắn của Linh Phỉ Phỉ đỏ bừng.
Cả người mình ăn mặc rách rưới, cho dù không phải là Tần Ninh thay nó ra, nhưng hắn chữa trị cho mình, thế quái nào cũng phải kiểm tra cơ thể... Cô ta cứ ngỡ tất cả đều do Thời Thanh Trúc làm, cả hai đều là con gái với nhau, thật ra chẳng có gì phải ngượng.
Nhưng cô ta lại không ngờ rằng mình lại bị Tần Ninh... bị một người đàn ông nhìn thấy hết tất cả... trong chốc lát, Linh Phỉ Phỉ đỏ mặt tía tai.
Lúc này, Tần Ninh vẫn ngồi vững như núi, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh.
Thế nhưng, ánh mắt hắn liếc nhìn vào Diệp Nam Hiên phảng phất có chút khinh bỉ, chẳng biết phải nói sao... Bây giờ, Diệp Nam Hiên mới chợt hiểu ra, hắn ta luống cuống đứng cũng không được, ngồi cũng chẳng xong, chỉ đành ngơ ngác đứng gãi đầu.
Tần Ninh nhìn về phía Linh Phỉ Phỉ, né tránh cái đề tài nhạy cảm này, mà nói: "Tiểu thư Linh Phỉ Phỉ đến từ nhà họ Linh của quận Linh Tiên phải không, tại hạ xin mạo muội hỏi rằng nhà họ Linh của quận Linh Tiên có quan hệ gì với nhà họ Linh ở Cửu Nguyên Vực?"
Nghe Tần Ninh hỏi câu ấy, ánh mắt Linh Phỉ Phỉ bắt đầu cảnh giác.
Tần Ninh nói tiếp: "Cô không cần phải lo lắng, nếu ta có ý đồ xấu thì đã không cứu cô rồi, nếu đã cứu cô, tất nhiên sẽ không làm gì cô hết, dù cô không nói gì, nhưng khi ta tới quận Linh Tiên là có thể nghe ngóng được rồi".
Chương 2233: Nhà họ Linh
Linh Phỉ Phỉ nghe xong cũng không căng thẳng nữa.
Tần Ninh nói không sai.
Đây cũng chẳng phải là bí mật động trời gì cho cam.
"Những thứ này vốn là điều mà ai cũng biết".
Linh Phỉ Phỉ lên tiếng: "Nhà họ Linh ở quận Linh Tiên bắt nguồn từ một nhánh của nhà họ Linh ở Cửu Nguyên Vực phát triển đến nay..."
"Vậy ư?"
Tần Ninh nói: "Nếu Linh tiểu thư không ngại thì mong cô kể cho ta nghe, dù gì tại hạ và nhà họ Linh cũng có sâu xa với nhau".
Nghe vậy, Linh Phỉ Phỉ gật đầu.
"Lúc bấy giờ, nhà họ Linh chính là một trong các thế lực đứng đầu Cửu Nguyên Vực nhưng mấy vạn năm qua lại phát triển cực kỳ hạn chế, thậm chí thụt lùi từng chút một... Còn bọn ta chính là hậu nhân của tổ tiên Linh Thư - đệ đệ của trưởng tộc nhà họ Linh đời thứ bảy".
Nói đến đây, giọng của cô ta nhỏ dần: "Nói sơ qua một chút, hơn năm vạn năm trước đây nhà họ Linh nằm dưới sự quản lý của Linh Dập trưởng tộc đời thứ bảy, khi đó trong nhà họ Linh có ba nhân vật quyền cao chức trọng".
"Linh Dập!"
"Linh Dụ!"
"Linh Thư!"
Nghe đến đây, hai tay Tần Ninh vô thức nắm chặt.
"Sau đó, không biết vì sao mà tổ tiên Linh Thư đưa những người thuộc dòng dõi nhà họ Linh rời khỏi gia tộc tới quận Linh Tiên này ẩn cư".
"Trong vòng chưa đến vạn năm, người của nhánh này thành hôn rồi sinh con, trở thành một gia tộc lớn ở quận Linh Tiên".
"Trong thời gian này, tình huống của thế lực nhà họ Linh ở Cửu Nguyên Vực có bước ngoặt lớn, từ bá chủ một thời nay chỉ còn là thế lực thống trị một châu của Cửu Nguyên Vực cũng là Linh Nguyên Châu ngày nay!"
Cửu Nguyên Vực.
Có chín châu tất cả.
Linh Nguyên Châu nằm trong chín châu vực đó.
Bá chủ Cửu Nguyên Vực năm nào mà lưu lạc đến bước đường chỉ còn nắm giữ một châu ư?
Chuyển biến bất ngờ ấy quả là khiến người ta khó mà tưởng tượng nổi.
Tần Ninh hỏi tiếp: "Nhưng nếu phu phụ Linh Thư và Lý Thanh Huyên ẩn cư ở quận Linh Tiên thì đáng ra nhánh các cô không thể chỉ phát triển tại mỗi quận Linh Tiên mới đúng..."
Nghe hắn hỏi vậy, Linh Phỉ Phỉ nở nụ cười gượng gạo: "Đúng là như thế, nhưng mà... thái gia gia và thái lão lão của ta ẩn cư tại đây không lâu thì qua đời cùng một lúc, khi đó gia gia chỉ mới đến cấp bậc Thánh Nhân, không còn thái gia gia và thái lão lão nên đương nhiên việc ông ấy một mình phát triển trong quận Linh Tiên tương đối khó khăn, phải mất hàng vạn năm mới mở rộng được thế lực đến bây giờ..."
Nói đến đây, nét mặt cô ta trở nên buồn bã.
"Thái gia gia?"
"Đúng vậy!"
Linh Phỉ Phỉ trả lời: "Linh Thư là thái gia gia của ta, còn gia gia ta là Linh Thiên Triết!"
Câu vừa dứt thì Tần Ninh sững sờ, người run rẩy, hắn tiến lên một bước và nắm chặt tay cô ta, lớn tiếng: "Phu phụ Linh Thư và Lý Thanh Huyên là thái gia và thái lão lão của cô, qua đời ư... sao có thể qua đời chứ..."
Bị biểu hiện kì lạ của Tần Ninh dọa sợ, khuôn mặt xinh đẹp của Linh Phỉ Phỉ tức thì hơi tái nhợt.
Lúc này bốn người Thời Thanh Trúc, Lý Huyền Đạo, Diệp Nam Hiên và Liễu Thông Thiên cũng không hiểu vì sao.
Sao đang yên đang lành đột nhiên Tần Ninh kích động thế nhỉ.
"Ta... ta không biết...", Linh Phỉ Phỉ hơi sợ sệt.
"Lúc thái lão lão và thái gia gia ta từ trần ta đã được sinh ra đâu, chỉ có gia gia ta biết chuyện này thôi..."
Tần Ninh vội vàng hỏi: "Gia gia cô còn sống không?"
"Còn, chỉ là..."
"Chỉ là sao?"
Nói tới đây, Linh Phỉ Phỉ buộc phải nói ra sự thật: "Chỉ là tuổi thọ của gia gia sắp hết, có lẽ không trụ được mấy năm nữa..."
Vừa nghe thấy lời này, thân thể Tần Ninh bỗng run lên.
"Gia gia cô đến cảnh giới Tiểu Thiên Tôn rồi à?"
"Phải..."
Tần Ninh bàng hoàng nhìn Linh Phỉ Phỉ, thẫn thờ ngồi bệt xuống, không nói một lời.
Hắn cần sắp xếp lại suy nghĩ của mình.
Thật lâu sau, Tần Ninh ra ngoài khe núi rồi đi tới đầm nước bên cạnh, hắn cứ đi như thế, mặc cho nước trong ao đầm nhấn chìm lấy mình.
Qua một lúc rất lâu, hắn mới nổi lên mặt nước, ngồi bên bờ với vẻ mặt buồn bã.
Liễu Thông Thiên trông nom Linh Phỉ Phỉ đứng ở đằng xa.
Còn ba người Thời Thanh Trúc, Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên bấy giờ mới từ từ đi tới.
"Sư tôn...", Diệp Nam Hiên ngồi xuống, dò hỏi: "Sư tôn làm sao thế..."
Tần Ninh nhìn hắn ta một thoáng rồi nhẹ nhàng xoa đầu hắn ta, cười nói: "Kiếp thứ năm sư tôn được sinh ra trong nhà họ Linh ở Cửu Nguyên Vực".
"Phụ mẫu của sư tôn khi đó chính là phu phụ Linh Thư và Lý Thanh Huyên".
Vừa nghe thấy lời này, cả ba người đểu ngẩn ra.
"Lúc mới chào đời ta bị trống một đoạn ký ức, chưa thức tỉnh trí nhớ, khi đó ở nhà họ Linh ta có tên là Linh Thiên Thần!"
"Bốn kiếp mà sư tôn trải qua trước đó hình như đã bị số phận vẽ đường sẵn, sinh ra không lâu thì phụ mẫu đều qua đời, thành trẻ mồ côi, rồi gặp phải quý nhân...", Tần Ninh lẩm bầm: "Kiếp đầu tiên gặp Tần Kinh Mặc, ta tên Tần Tiểu Mặc, kiếp thứ hai gặp Thanh Trúc, kiếp thứ ba gặp Dịch Đại Sơn, kiếp thứ tư gặp phu phụ Hiên Viên Quân..."
"Ta luôn luôn là cô nhi".
"Đến kiếp thứ năm thì có sự thay đổi, ta được sinh ra trong nhà họ Linh, thành con trai của Linh Thư tam gia nhà họ Linh".
Tần Ninh tiếp tục kể: "Khi còn bé, thiên phú của ta rất bình thường, mang họ Linh mà chẳng có tí bản lĩnh tu võ nào. Ta còn nhớ khi đó vì bị bắt nạt nên đã khiến cha mẹ gây gổ với người khác không ít lần... Mãi đến sau này trí nhớ thức tỉnh, ta đã chọn tiến tới đan đạo ở kiếp thứ năm, dần dần trở thành Cửu Nguyên Đan Đế!"
Trông hắn khá hoài niệm.
"Ta của lúc đó có thể nói là hô mưa gọi gió, mấy phen muốn giúp cha mẹ, giúp nhà họ Linh trở thành thế lực siêu cấp của Thượng Nguyên Thiên nhưng đều bị cha mẹ từ chối".
"Họ là những người thích sự an yên, không muốn tranh giành đấu đá..."
"Nhà họ Linh chỉ cần đủ hùng mạnh để đứng vững tại Cửu Nguyên Vực thôi là đủ rồi!"
"Hơn nữa, ta cũng nghĩ rằng ta chỉ sống một vạn năm mỗi kiếp, dù sao khả năng giúp cũng có hạn nên không ép..."
"Sau đó ta chuyển thế sang kiếp thứ sáu...", Tần Ninh nói thật nhanh: "Mỗi lần chuyển thế đều cắt đứt hoàn toàn mối quan hệ với kiếp trước, trí nhớ cũng bị mất đi".
"Hiện giờ, trí nhớ của chín kiếp và trí nhớ lúc ban đầu đã được khôi phục, xem như ta ở mọi kiếp đã hòa làm một. Trở về Trung Tam Thiên, ta muốn gặp rất nhiều người, không chỉ là bốn sư đệ sư muội các ngươi mà còn có người nhà của ta năm xưa..."
"Võ giả cảnh giới Chí Tôn sống được mấy chục vạn năm, mấy chục nghìn năm chẳng là gì, nhưng ta không ngờ phu phụ Linh Thư và Lý Thanh Huyên chết rồi", nói đến đây, hắn khẽ thở hắt ra.
"Nếu như hai lão tiền bối Linh Thư và Lý Thanh Huyên là cha mẹ của người ở kiếp thứ năm thì Linh Thiên Triết là đệ của sư phụ còn gì? Thế thì Linh Phỉ Phỉ phải gọi người là đại gia gia chứ...", Diệp Nam Hiên chậm rãi hỏi.
Bấy giờ Tần Ninh đã bình tĩnh hinh, quần áo ướt đẫm từ từ khô ráo.
"Linh Thư và Lý Thanh Huyên là phụ mẫu một kiếp của ta, ta nên kính trọng họ đời đời kiếp kiếp, phải điều tra bằng được nguyên nhân cái chết của họ hay vì sao năm xưa hai phu phụ họ tách khỏi nhà họ Linh... Vì sao nhà họ Linh hiện nay từ bá chủ một vực xuống dốc thành bá chủ một châu".
Ánh mắt trở nên sắc bén, Tần Ninh nói từng câu từng chữ: "Ta sẽ điều tra từng vấn đề một".
Chương 2234: Trấn Nguyệt Tiên
Lúc này, cả Lý Huyền Đạo, Diệp Nam Hiên lẫn Thời Thanh Trúc đều cảm nhận được cơn thịnh nộ đằng sau những lời nói bình tĩnh của Tần Ninh.
Lần nào cũng như thế.
Mỗi khi hắn tức giận, nó sẽ như sự phẳng lặng trước giông tố, làm người ta thấy như vực sâu vô biên vô tận... Bấy giờ Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên cũng hiểu ra vì sao hắn lại ra tay cứu giúp nữ tử này.
Có lẽ trong lòng Tần Ninh đã đoán ra được vài điều sau khi được biết nữ tử này tên là Linh Phỉ Phỉ rồi.
Giờ phút này, Linh Phỉ Phỉ đang ở trong khe núi nhìn về phía nhóm người Tần Ninh.
"Hắn làm sao thế?"
Cô ta nhìn Liễu Thông Thiên đứng cạnh, ngờ vực hỏi.
Liễu Thông Thiên nghe vậy bỗng ho khan.
Ông ta có biết quái gì đâu.
Không lâu sau, Tần Ninh quay lại.
"Linh Phỉ Phỉ, cô đang bị thương, ta sợ là sẽ rất khó để cô về được nhà họ Linh nên bọn ta đi cùng cô một đoạn đường nhé".
Tần Ninh nói thẳng: "Hơn nữa ta cũng muốn gặp gia gia cô một lần..."
Nghe vậy, Linh Phỉ Phỉ hơi ngẩn người.
Tần Ninh và những người này cứu cô ta, giờ lại muốn đưa cô ta về gia tộc.
Điều này làm Linh Phỉ Phỉ sinh lòng cảnh giác.
"Tần Ninh công tử, ngươi...", cô ta cẩn thận hỏi: "Ngươi có ý gì?"
Biết Linh Phỉ Phỉ đang hiểu lầm, Tần Ninh đáp lời: "Cho dù ta có ý gì đi chăng nữa thì bọn ta cũng chỉ có cảnh giới Tiểu Chí Tôn, các bậc gia trưởng của nhà họ Linh cô hoàn toàn có thể chế ngự bọn ta mà".
"Bọn ta chỉ là thấy chuyện bất bình, ra tay tương trợ mà thôi, mà quả thật giữa ta với nhà họ Linh của cô có liên quan, có một số chuyện không nói rõ với cô được".
Linh Phỉ Phỉ không tin câu trả lời này.
Nhưng trước mắt không còn cách nào tốt hơn.
Còn làm sao được nữa chứ?
Cuối cùng, Linh Phỉ Phỉ đành gật đầu.
"Đã vậy thì làm phiền các ngươi".
"Đừng khách sáo".
Tần Ninh nhìn sang những người còn lại, nói: "Đi thôi".
Đoàn người lại xuất phát, đi ra ngoài rồi tiến thẳng một mạch rời khỏi dãy núi Côn Tiên. Họ không gặp nguy hiểm gì trong lúc di chuyển trên đoạn đường dài hơn mười dặm này.
Ra khỏi dãy núi là một cánh đồng mênh mông bát ngát.
Đi hết cánh đồng này, một thành trấn hiện ra trước mắt họ.
"Phía trước chính là trấn Nguyệt Tiên".
Linh Phỉ Phỉ giới thiệu: "Trấn Nguyệt Tiên là thành trấn nằm gần dãy núi Côn Tiên và nằm trong phạm vi của quận Linh Tiên, mấy chục vạn người cư ngụ ở đó, các võ giả tới đây trước khi vào dãy núi đều mua một ít đan dược tại đây, một số võ giả sau khi ra khỏi dãy núi sẽ bán thú hạch, da thú của Nguyên Thú cùng một số dược liệu ngay tại đây để cầu may mắn".
"Vậy chúng ta tới trấn Nguyệt Tiên nghỉ ngơi một lát, mua một vài tọa kỵ Nguyên Thú rồi hẵng về quận Linh Tiên nhé".
"Thế cũng được".
Nhóm sáu người tiến về thành trấn.
Vào trong thị trấn, đường phố ở đây cực kỳ rộng rãi, hai bên là đủ loại cửa hàng đa dạng san sát nhau, vô cùng náo nhiệt.
Hầu như võ giả nào đang đi qua đi lại đều trông đằng đằng sát khí cả.
Sống trong dãy núi Côn Tiên quanh năm, đương nhiên cơ thể sẽ dày đặc sát khí rồi.
Có thể thấy Linh Phỉ Phỉ đã nhẹ nhõm hơn hẳn kể từ khi vào trấn Nguyệt Tiên.
Không còn nằm bên trong dãy núi nữa, kẻ nào muốn đâm cô ta từ sau lưng đều phải cân nhắc xem có nên làm vậy hay không.
"Tìm tửu lâu nào nghỉ chân chút đã, trấn Nguyệt Tiên này liền kề dãy núi Côn Tiên, thịt thú trong tửu lâu đều rất tươi, đây cũng là nguyên nhân vì sao nó trội hơn so với những thành trì khác!"
"Ừm".
Sáu người đi vào một tửu lâu rồi cùng nhau ngồi vào bàn.
Tâm trạng Linh Phỉ Phỉ đã khá hơn rất nhiều, cũng bắt đầu gọi thức ăn.
Bốn người Diệp Nam Hiên, Lý Huyền Đạo, Liễu Thông Thiên và Thời Thanh Trúc cũng rất háo hức.
Bởi đây là bữa cơm chính thức đầu tiên kể từ khi vào Trung Tam Thiên.
Trước đây trong dãy núi ngày nào cũng toàn ăn thịt nướng, canh thì nấu nguyên một cái nồi lớn, người ngợm toàn mùi thịt nướng.
Sau khi gọi món, Linh Phỉ Phỉ vươn vai để lộ đường cong quyến rũ thu hút mọi ánh nhìn.
Nhưng Tần Ninh lại không quan tâm đến phong cảnh tuyệt đẹp ấy mà chỉ bưng trà rót nước cho Thời Thanh Trúc.
Giờ đây, nỗi nhớ Vân Sương Nhi và Diệp Viên Viên lại ùa về trong tâm trí hắn.
Người thì hoạt bát, người thì lạnh lùng.
Nhưng đều là người nghiêm túc và có trách nhiệm, có các cô ấy ở đây thì hắn không cần làm gì cả.
Tuy là không phải chuyện gì các cô ấy cũng làm... Hừm... Dù sao thì Tần Ninh vẫn rất nhớ hai người.
Thời Thanh Trúc lớn lên cùng hắn từ thuở bé nên chắc bị chiều hư rồi, đúng là ngày nào cũng dính lấy Tần Ninh nhưng chuyện gì hắn cũng phải tự thân vận động.
Không lâu sau, cơm nước được mang lên bàn, mùi hương thơm phức xộc vào mũi.
Bốn người Diệp Nam Hiên, Lý Huyền Đạo, Thời Thanh Trúc và Liễu Thông Thiên ăn ngốn nghiến, vui quá xá là vui.
Chỉ có hai người Tần Ninh và Linh Phỉ Phỉ là ăn chậm nhai kỹ, nhìn rất gì và này nọ.
Mà bốn người kia chả quan tâm đến hình ảnh đó.
Tần Ninh ấy à... dù có bao nhiêu món, thức ăn ngon đến đâu đi chăng nữa thì khi nằm trong miệng hắn chắc có lẽ chỉ được gói gọn trong một câu: Cũng được.
Còn về Linh Phỉ Phỉ, cô ta vốn sinh sống tại quận Linh Tiên nên chắc chắn đã tới trấn Nguyệt Tiên không ít lần.
Bốn người ăn uống say sưa, chẳng mấy chốc đồ ăn trên bàn đã bị quét sạch không còn một mống.
"Ngon thật đấy".
Diệp Nam Hiên nói với cái miệng đầy dầu mỡ.
"Đúng đó..."
"Ta muốn ăn nữa!"
Thời Thanh Trúc nài nỉ với Tần Ninh.
Linh Phỉ Phỉ thấy vậy bèn cười: "Tiểu nhị, mang thêm món lên đây!"
Sáu người ăn một bữa no căng bụng khiến cho khách ngồi ăn xung quanh giật cả mình.
Sau khi cơm nước no nê, bữa tiệc đã tàn, sáu người vừa uống trà vừa trò chuyện với nhau.
"Quận Linh Tiên là quận thành, số dân lên đến hàng vạn, được nhà họ Linh và nhà họ Hứa song song thống trị, bên cạnh đó còn có một số thế lực nhỏ. Trong khu vực quận Linh Tiên ước tính có hơn một trăm thành trì với sức chứa trăm vạn nhân khẩu, phần lớn đều nằm dưới sự quản lý của nhà họ Linh và nhà họ Hứa, còn lại là tự lập nên".
"Có điều những năm gần đây nhà họ Linh xuống dốc...", nói đến đây, nét mặt Linh Phỉ Phỉ có chút buồn bã.
"Chuyện gì đã xảy ra?"
Thời Thanh Trúc tò mò hỏi.
"Vì gia gia ta bệnh mãi không dứt".
Linh Phỉ Phỉ thở dài, trả lời: "Ban đầu nhà họ Linh đã che giấu tin tức này nhưng cuối cùng người ngoài vẫn biết. Những năm gần đây, một vài thế lực ở quận Linh Tiên điều tra liên tục nên bệnh của gia gia ta cũng không giấu được nữa, hiện giờ nhà họ Hứa đang nhắm vào nhà họ Linh bọn ta, những thế lực khác cũng bắt đầu rục rịch... Kẻ truy sát ta lần này là muốn làm suy giảm thực lực nhà họ Linh đấy".
Tần Ninh liếc mắt nhìn Linh Phỉ Phỉ, nói: "Gia gia cô có cảnh giới Tiểu Thiên Tôn cơ mà, chắc không đơn giản chỉ là bị bệnh đâu nhỉ?"
Linh Phỉ Phỉ nghe vậy chỉ nâng ly lên uống trà, không trả lời.
"Chúng ta ở đây một ngày, ngày mai mua mấy con Tông Sư rồi về quận Linh Tiên".
"Được!"
Những người còn lại đồng loạt gật đầu.
Màn đêm buông xuống, Tần Ninh đứng trước cửa sổ ngắm trăng.
Thời Thanh Trúc bỗng nhiên xuất hiện, ôm lấy hắn từ phía sau rồi cười tươi hỏi: "Phu quân đang nghĩ gì đó? Nhớ cha mẹ chàng sao?"
Tần Ninh nhẹ nhàng kéo nàng qua, xoa đầu nàng, mỉm cười trả lời: "Không nghĩ gì cả..."
"Vậy chàng nói cho ta biết cha mẹ đời thứ năm của chàng... là ai đi..."
Nghe vậy, vẻ nhu hòa lộ ra trên mặt Tần Ninh, hắn bắt đầu kể...
"Khi xưa nhà họ Linh là một gia tộc lớn của Cửu Nguyên Vực, có cường giả siêu cấp cấp bậc Chí Cao Đế Tôn trong tộc. Ta được sinh ra ở nhà họ Linh, sống trong cẩm y ngọc thực nhưng trên con đường tu luyện căn cơ lại rất kém cỏi, khả năng lĩnh ngộ cũng chẳng ra làm sao...", Tần Ninh kể về chuyện năm xưa.
Chương 2235: Bị chặn đường
Thời Thanh Trúc kiên nhẫn lắng nghe. Khi nhắc đến phụ thân Linh Thư và mẫu thân Lý Thanh Huyên của mình, vẻ nhớ nhung hiện lên trong mắt Tần Ninh.
Mặt trăng lặn về hướng tây.
Thời Thanh Trúc ôm chặt Tần Ninh, thiếp đi từ lúc nào không hay.
Giờ phút này, hắn lặng lẽ ngồi trước cửa sổ, nét mặt điềm tĩnh đầy thờ ơ.
Nhưng đôi mắt lại ngập tràn đau thương...
Tần Ninh đặt Thời Thanh Trúc lên chiếc giường nhỏ, đắp chăn cho nàng rồi chuẩn bị ngồi xếp bằng tĩnh tọa, bỗng nhiên tai hắn nhúc nhích.
Phút chốc, bóng người hắn biến mất khỏi phòng.
Ở chân tường bên ngoài tửu lâu.
Bốn người mặc đồ đen đang tụ tập tại đây.
"Tin tức chính xác chưa?"
"Chuẩn không cần chỉnh!"
Một người lên tiếng: "Thuộc hạ chúng ta tận mắt thấy Linh Phỉ Phỉ dẫn năm người vào tửu lâu mà, không ngờ Linh Phỉ Phỉ kia không chết, hình như là được cứu đấy..."
"Con đàn bà này mạng lớn thật", một người khác thấp giọng nói: "Bên trên đã hạ lệnh rồi, phải giết cô ta bằng được để nhà họ Linh bị đả kích nặng nề. Trong đám người kia có kẻ có cảnh giới Đại Chí Tôn, ta sẽ đối phó với Đại Chí Tôn đó, ba ngươi chỉ việc tập trung giết chết Linh Phỉ Phỉ thôi, còn lại ra sao thì mặc kệ".
"Hiểu rồi".
Sau khi thảo luận, bốn người chuẩn bị lên đường.
Nhưng đúng lúc đó, một hơi thở thình lình xuất hiện làm tim bọn họ đập liên hồi.
Bốn người vừa quay lại đã thấy một bóng dáng đứng sau lưng mình.
"Ai đấy?"
"Giết!"
Bốn bóng người tức thì xông tới tấn công.
Tần Ninh nắm chặt tay, giải phóng uy thế đầy tàn bạo của mình, không thèm nói lấy một lời.
Một làn sóng năng lượng lớn khủng khiếp cuộn trào khắp nơi.
Bành... bốn kẻ nọ hộc máu, lùi ra sau một cách khó khăn, mặt mày tái mét.
"Sư phụ!"
"Sư phụ!"
Bấy giờ Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên cũng đã tới nơi.
"Bắt chúng lại".
Tần Ninh nói ngắn gọn.
Bốn người kia còn muốn phản kháng nhưng khi vận chuyển khí Chí Tôn trong cơ thể lại cảm giác lục phủ ngũ tạng vô cùng đau đớn.
Sau một phen đấm đá, Diệp Nam Hiên cùng Lý Huyền Đạo trói bọn họ lại.
Tại phòng khách của tửu lâu.
Tần Ninh ngồi nghiêm chỉnh nhìn bốn người trước mặt.
"Nói đi, ai phái các ngươi tới!"
Hắn nâng tách trà lên, hờ hững hỏi.
"Hừ, dù ngươi giết bọn ta thì bọn ta cũng không nói cho ngươi biết đâu".
Một nam tử mặt mày bặm trợn trong đó đáp trả một cách vênh váo.
Tần Ninh liếc mắt nhìn hắn ta, phất tay, Diệp Nam Hiên tiến lên đấm một phát.
Tiếng bịch vang lên.
Khí tức của nam tử nọ tức thì tán loạn.
Tần Ninh hỏi lại lần nữa: "Ai phái các ngươi tới?"
Bấy giờ cả ba người còn lại đều hoảng sợ ra mặt.
Võ giả Đại Chí Tôn cầm đầu run rẩy trả lời: "Là Nguyên Trung Thiên!"
Nguyên Trung Thiên?
Kẻ nào đây?
"Đã trả lời thì trả lời cho đàng hoàng!"
Tần Ninh đặt tách trà xuống, hừ lạnh.
Nam tử vội vàng khai thật: "Nguyên Trung Thiên, bang chủ của Nguyên Võ bang ở quận Linh Tiên".
"Ồ?"
Tần Ninh hỏi tiếp: "Nhà họ Linh và nhà họ Hứa là hai gia tộc mạnh nhất quận Linh Tiên, Nguyên Võ bang các ngươi ra tay với tiểu thư nhà họ Linh không sợ bị họ trả thù à?"
Nam tử hốt hoảng trả lời: "Đây là quyết định của bang chủ, bọn ta không có quyền can thiệp..."
"Vậy sao?"
Tần Ninh lại nâng tách trà rồi nhìn Diệp Nam Hiên.
"Đừng đừng đừng".
Nam tử cầm đầu sợ hãi ra mặt.
Hắn ta sợ lắm rồi! Tần Ninh chỉ có cảnh giới Tiểu Chí Tôn thôi mà lại có thể đánh trọng thương bốn Chí Tôn bọn họ chỉ bằng một cú đấm, đúng là không thể tin được.
Đã thế người này còn vừa cười vừa giết người như ngóe nữa chứ.
Đúng là sói đội lốt cừu.
"Nguyên Võ bang được sự ủng hộ của nhà họ Hứa nên mới xuống tay với nhà họ Linh".
"Lý do?"
"Vì Linh Thiên Triết, lão trưởng tộc nhà họ Linh sắp không trụ nổi nữa. Mất đi vị cường giả Tiểu Thiên Tôn này, nhà họ Linh sẽ không thể đối đầu với nhà họ Hứa nên hiện tại nhà họ Hứa đang chuẩn bị thâu tóm bọn họ".
"Nhà họ Hứa còn cam kết sẽ trao quyền quản lý năm mươi thành trì cho Nguyên Võ bang nữa".
Tần Ninh nghe xong trong lòng cũng hiểu ra.
"Huyền Đạo, Nam Hiên, trói lại, ngày mai về quận Linh Tiên cùng bọn ta".
"Rõ!"
Tần Ninh đi qua cửa sổ, chậm rãi nói: "Muốn giết ngươi nhân lúc ngươi bị bệnh à... Đã vậy thì ta cũng không nương tình làm gì".
Một đêm trôi qua trong bình lặng.
Hôm sau, thấy ba người thấy Diệp Nam Hiên, Lý Huyền Đạo và Liễu Thông Thiên áp giải ba người xuất hiện, Linh Phỉ Phỉ cũng biết đêm qua đã có chuyện gì đó xảy ra.
Đoàn người cùng nhau mua vài con Tông Sư rồi tiến về phía quận Linh Tiên...
"Mấy con Tông Sư này khá thật".
Diệp Nam Hiên khen ngợi.
Tông Sư cao hơn một mét, chính xác hơn là ba mét, có bộ lông màu nâu trông vô cùng oai phong lẫm liệt, thế nhưng nó đã bị thuần hóa để trở thành tọa kỵ, miệng bị bịt lại bằng rọ mõm, rất ngoan, nom không khác gì một con chó ngao Tây Tạng khổng lồ phiên bản ngoan ngoãn nên rất được yêu thích.
"Đa phần võ giả trong Linh Nguyên Châu đều dùng Tông Sư làm tọa kỵ vì nó chạy rất nhanh, tương đương với tốc độ của võ giả cảnh giới Tiểu Chí Tôn nhưng sức chịu đựng lại tốt hơn".
Linh Phỉ Phỉ giải thích: "Hơn hết Tông Sư còn có thể phối hợp với võ giả Tiểu Chí Tôn để tạo tổ hợp chiến đấu, uy lực không đùa được đâu”.
Uy lực đúng là không đùa được.
Nhưng đắt chết đi được! Một con Tông Sư mà phải cần gần năm vạn nguyên thạch!
Vốn dĩ trước khi chia tay, Hác Kỷ Suất đã trả lại họ một vạn nguyên thạch, ai cũng tưởng sẽ dùng được rất lâu.
Ai ngờ mới hai bữa cơm hôm qua thôi đã bay hết hơn một nghìn nguyên thạch rồi.
Quá đắt đỏ! Mấy ngày qua, Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên cũng hiểu ra một điều rằng thông thường bảo khí Chí Tôn cũng như bảo đan Chí Tôn nhất phẩm đều có giá từ một nghìn đến một vạn nguyên thạch.
Đắt hơn một chút là khoảng vài vạn, cao cấp nhất thì chưa đến mười vạn nguyên thạch.
Dù gì mười vạn nguyên thạch đã đủ để mua bảo đan Chí Tôn nhị phẩm rồi.
Tại Trung Tam Thiên này, nguyên thạch là vật dụng cần thiết để võ giả cảnh giới Chí Tôn tu luyện và cũng là đồng tiền giao dịch được dùng nhiều nhất.
Trên đường đi, Tông Sư vút qua như một cơn gió, tốc độ nhanh đến không ngờ.
Chính ngọ mười phút, Tông Sư dừng chân nghỉ ngơi, mọi người cùng nhau ngồi vào chỗ.
Linh Phỉ Phỉ lướt nhanh bốn phía, những giọt mồ hôi trong suốt chảy trên gương mặt sắc sảo không hiểu sao lại làm cô ta trở nên động lòng người hơn.
“Nửa ngày nữa là đến quận Linh Tiên rồi, chỉ cần đến quận Linh Tiên thì chúng ta sẽ an toàn”.
“Hiểu rồi!”
Linh Phỉ Phỉ nhìn thoáng qua đằng trước, thở dài một hơi rồi nói: “Chuyện lần này nhất quyết không thể bỏ qua dễ dàng thế được”.
Các võ giả cảnh giới Tiểu Chí Tôn đi cùng cô ta đồng loạt mất mạng, đấy là tổn thất vô cùng lớn đối với nhà họ Linh.
“Khà khà, đúng là không thể bỏ qua dễ dàng đâu Phỉ Phỉ tiểu thư”.
Đúng lúc đó, một tiếng cười lạnh bất chợt vang lên.
Hơn mười bóng dáng hiện ra từ xung quanh rừng cây và bao vây sáu người.
Ba kẻ áo đen đang bị trói thấy nam tử mập mạp cầm đầu tức cầu cứu.
“Nguyên Trung Thành!”
Nhìn thấy người vừa đến là ai, sắc mặt Linh Phỉ Phỉ trở nên hoảng hốt.
“Nguyên Võ bang các ngươi muốn động vào nhà họ Linh thật đấy à?”
Cô ta bực tức hỏi.
“Phỉ Phỉ tiểu thư đừng giận chứ, chỉ cần giết các ngươi để diệt khẩu thì có ai biết kẻ hãm hại nhà họ Linh cô là bọn ta đâu?”
Nghe vậy, Linh Phỉ Phỉ đanh mặt.
“Làm gì có chuyện nước chảy không lọt, chỉ cần các ngươi để lộ chân tướng, nhà họ Linh ta sẽ tiêu diệt Nguyên Võ bang nhà ngươi bằng mọi giá”.
Nguyên Trung Thành mập ú nghe vậy thì cười nhạo: “Nhà họ Linh đã hết thời rồi, nhà họ Linh chi chính ở Linh Nguyên Châu cũng đã rơi vào đường cùng, nhà họ Linh của cô ở quận Linh Tiên bị tiêu diệt chỉ là vấn đề thời gian thôi”.
Sau tiếng hừ lạnh, mười mấy người đồng loạt xông lên…
Bình luận facebook