• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Hot Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu (3 Viewers)

  • Chương 486-490

Chương 486: Giết chết Hồng Quan Vũ

“Nói lời điên cuồng, ngươi giết trưởng lão Phi Hồng Môn của ta, phế một tay của nhị đệ ta, hôm nay cùng trả lại hết nợ này đi. Thanh Vân tông đã xuống dốc đến bực này, ta nghĩ cũng không cần tồn tại nữa đâu!”

“Hôm nay ta sẽ giết tông chủ là ngươi, để xem Thanh Vân tông còn nói được gì?”

Hồng Quan Vũ giận dữ quát lên.

Tần Ninh thản nhiên đáp: “Không phục à?”

“Không phục thì đánh đến lúc ngươi phục mới thôi!”

Tần Ninh đáp lại, một bộ dáng thản nhiên khiến Hồng Quan Vũ lòng đầy lửa giận.

Người này đúng như những gì nhị đệ và tam đệ nói, kiêu ngạo điên cuồng, không coi ai ra gì.

“Hôm nay, ta sẽ dùng cây thương này để giết ngươi?”

Hồng Quan Vũ quát khẽ, sát khí bừng bừng.

“Tương quyết Phi Hồng?”

Tần Ninh bật cười: “Lúc công tử ta nghịch thương thì ngươi còn chưa thành hình đâu!”

Lời này nói ra, Tần Ninh bước lên đón đầu.

“Tên này muốn làm gì đây? Cảnh giới Địa Võ tầng ba đánh với Địa Võ tầng chín sao?”

“Đừng đùa chứ!”

“Cách biệt sáu tầng, đùa à?”

Lúc này, mọi người bàn tán ầm ĩ.

Cảnh giới Địa Võ tầng ba khiêu chiến Địa Võ tầng sáu, tông chủ của Thanh Vân tông bị điên sao?

“Cảnh giới Địa Võ tầng chín, cũng nực cười”.

Tần Ninh hừ một tiếng, áp sát từng bước.

Hồng Quan Vũ cũng sát khí tung hoành, tốc độ lóe lên, đâm ra một thương, chính giữa ngực Tần Ninh.

Nhưng một chiêu nhanh như thế, Tần Ninh lại tỏ vẻ khinh miệt, hơi nghiêng người, tránh được.

Tốc độ của Tần Ninh chậm ơi là chậm.

Nhưng chậm như vậy, lại tránh được.

“Cái gì vậy?”

“Mắt ta bị hoa sao?”

“Ủa là sao?”

Mọi người lúc này đều kinh ngạc không thôi.

Vừa nãy thương kia nhìn có vẻ chắc chắn sẽ đâm trúng Tần Ninh, thế mà hắn lại tránh được.

“Khốn kiếp!”

Hồng Quan Vũ nghĩ đến lời nói của nhị đệ và tam đệ, không lẽ cái tên này có biện pháp đặc thù gì hoặc tu hành thân pháp cùng kỹ xảo đặc thù gì sao?

Lại một thương nữa bắn ra, Tần Ninh vẫn chậm chạp tránh thoát.

Lần này mọi người đã nhìn ra rồi.

Tư thế tránh né của Tần Ninh rất chậm, tốc độ công kích của Hồng Quan Vũ rất nhanh.

Một nhanh một chậm này, Hồng Quan Vũ căn bản không chạm được vào Tần Ninh.

Nếu là ngược lại thì bọn họ còn hiểu được, nhưng rốt cuộc chuyện này là sao?

“Lạc Hạp quyết!”

Thánh nữ Thiên Đạo lúc này cả kinh, bật thốt ra.

“Tỷ tỷ, Lạc Hạp quyết là cái gì?”

“Tương truyền năm đó tiên tử Phi Hồng sáng tạo ra Phi Hồng quyết, Cửu U Đại Đế giúp bà ấy hoàn thiện. Phi Hồng quyết có thể nói là linh quyết tấn công nhanh nhất, nhưng Cửu U Đại Đế cho rằng nhanh quá sẽ dễ gãy, bèn đích thân sáng tạo ra Lạc Hạp quyết, phối hợp với Phi Hồng quyết”.

“Tu hành hai môn quyết này có thể nói là linh quyết cửu phẩm đứng đầu”.

“Lạc Hạp quyết còn có một ý nghĩa khác nữa, chính là khắc tinh của Phi Hồng quyết”.

Thánh nữ Thiên Đạo trịnh trọng nói: “Nếu võ giả chỉ tu luyện Phi Hồng quyết mà gặp phải võ giả tu hành Lạc Hạp quyết thì sẽ yếu như một đứa trẻ sơ sình. Đạo cực chậm của Lạc Hạp quyết có thể áp chế gắt gao đạo cực nhanh của Phi Hồng quyết. Áp chế này dù tu vi có cách biệt cỡ mấy cũng không thay đổi được”.

“Không thể nào...”, Thiên Linh Hinh kinh ngạc che miệng.

Không quan tâm chênh lệch cảnh giới, chỉ vì hai loại linh quyết áp chế nhau?

“Nếu là người ngoài, đương nhiên không thể”.

“Nhưng Cửu U Đại Đế là hùng tài đại lược, thiên phú siêu cao, thực lực sâu không lường được, đương nhiên là có thể”.

Thánh nữ Thiên Đạo chậm rãi nói: “Nghe nói Lạc Hạp quyết mà Phi Hồng Môn truyền thừa lại đã sớm thiếu sót, lần này e là Phi Hồng Môn sẽ sửng sốt lắm”.

Cùng lúc ấy, cuộc giao đấu giữa Tần Ninh với Hồng Quan Vũ cũng khiến mọi người khiếp sợ.

“Lạc Hạp quyết!”

Đột nhiên, Hồng Quan Vũ phản ứng ra, cắn răng nói: “Nhãi con, linh quyết truyền thừa của Phi Hồng Môn là Lạc Hạp quyết, làm sao ngươi biết?”

“Ngươi quan tâm làm gì?”

Tần Ninh xì một tiếng, hừ lạnh nói: “Ngươi không phải nói Thanh Vân tông có nền tảng mạnh mẽ hay sao? Ta học trong Thanh Vân tông đấy”.

“Ngươi...”

Lạc Hạp quyết có thể nói là khắc chế tất cả công kích của Phi Hồng quyết, chênh lệch cảnh giới không là gì cả.

Chẳng trách, chẳng trách hắn giết được trưởng lão cảnh giới Thiên Võ và Thiên Nguyên của Phi Hồng Môn.

“Nhãi con, nếu ngươi đã học được Lạc Hạp quyết thì mau chờ chết đi!”

Hồng Quan Vũ lạnh lùng nói: “Phi Hồng Môn ta rồi sẽ đạp chết Thanh Vân tông ngươi”.

Lạc Hạp quyết cực kỳ quan trọng với Phi Hồng Môn, hôm nay Tần Ninh thi triển ra được Lạc Hạp quyết thì Thanh Vân tông chắc chắn phải bị tiêu diệt!

Nếu không tương lai sẽ là một uy hiếp lớn với Phi Hồng Môn.

“Ngu dốt!”

Tần Ninh cười đáp: “Ta mà là ngươi thì sẽ không nói câu ngu si như thế vào lúc này đâu”.

“Ngươi muốn tiêu diệt Thanh Vân tông ta, thì ngươi nghĩ là ta sẽ cho ngươi rời đi hôm nay à?”

“Ngươi đừng làm loạn!”

Hồng Quan Vũ lúc này sắc mặt căng thẳng, quát lên: “Đây là hội giao lưu mà Thiên Đạo lâu tổ chức, ngươi giết ta, Thiên Đạo lâu sẽ không tha cho ngươi đâu”.

“Phi Hồng Môn ta có hôn ước với Thất Tinh Cung, ngươi giết ta, Thất Tinh Cung sẽ tiêu diệt ngươi!”

Hồng Quan Vũ không ngừng lui về sau.

“Nói nhiều như vậy, chẳng phải là sợ hay sao?”

Tần Ninh chậm rãi nói: “Ta muốn giết người, trước giờ không nhìn kẻ đó là ai, ở đâu!”

Phập...

Tần Ninh nói xong, thân ảnh không nhúc nhích, nhưng trong chớp nhoáng, một tiếng phập vang lên. Trái tim của Hồng Quan Vũ dường như phải chịu một quyền va chạm cực mạnh.

Hồng Quan Vũ phun máu ra, cảm giác cảnh tượng trước mặt mình dần tiêu tan, ý thức tán loạn...

Có chuyện gì thế này?

Hồng Quan Vũ lúc này đã không có thời gian suy nghĩ nữa.

Hắn ta cảm nhận được sức sống của mình đang dần dần tán loạn, biến mất...

Lúc này, đến cả thánh nữ Thiên Đạo cũng phải biến đổi sắc mặt, đứng dậy.

Cô ta cứ tưởng Tần Ninh chỉ nói chơi vậy thôi, Tần Ninh mà lộ ra động cơ muốn giết Hồng Quan Vũ thì cô ta sẽ ngăn lại ngay.

Cảnh giới Thiên Võ bảy biến, cô ta có thực lực này!

Nhưng hiện giờ, Tần Ninh đã trực tiếp giết chết Hồng Quan Vũ một cách vô thanh vô tức, cô ta muốn ngăn cản cũng không được.

“Tần Ninh, ngươi quá làm càn!”

Lúc này, Yên Thăng Tinh của Thất Tinh Cung trầm giọng quát lên: “Hồng Quan Vũ là vị hôn phu của em gái ta, ngươi dám giết hắn ta là muốn chết sao”.

Yên Thăng Tinh bước ra, giải phóng khí thế cảnh giới Địa Võ tầng tám.

“Nói nhiều quá”.

Tần Ninh vẫn không di chuyển, đứng yên tại chỗ, một tầng sấm sét nhàn nhạt bao phủ toàn thân.

Yên Thăng Tinh vung quyền tấn công, Tần Ninh trực tiếp đá ra.

Cú đá này kết hợp với Âm Dương Ly Hợp Kim thể cùng Ngọc Lôi thể tầng một, ẩn chứa khí Kim Duệ, sức mạnh sấm sét cực kỳ bá đạo.

Oanh...

Trong giây phút, một tiếng nổ vang lên, hai người vừa chạm vào liền tách ra.

Yên Thăng Tinh hơi thay đổi sắc mặt, lảo đảo rút lui liên tục.

Nhưng Tần Ninh vẫn đứng yên tại chỗ, đi bộ từng bước, nhìn hắn ta cười nhạt.

Tần Ninh, không sao?

Yên Thăng Tinh giận dữ vô cùng.

Hắn ta đường đường là cảnh giới Địa Võ tầng tám, thế mà không giết được Tần Ninh.

Hắn ta cũng không phải Hồng Quan Vũ tu hành Phi Hồng quyết, vậy mà cũng không làm gì được Tần Ninh?

Cái tên này rốt cuộc là quái thai ở đâu!

Nhất thời, sắc mặt mọi người liền thay đổi.

Tần Ninh cũng không di chuyển nữa.

“Thất Tinh Cung ngươi truyền thừa không dễ, tên nhóc nhà ngươi đừng vì kích động mà chôn vùi truyền thừa của Thất Tinh Cung”.

Lời này nói ra, tất cả náo động.
Chương 487: Cô cũng đừng xen vào chuyện linh tinh nữa

Lời nói của Tần Ninh có ý nghĩa rất rõ ràng.

Thất Tinh Cung của các ngươi không tệ, truyền thừa lâu đời, nhưng đừng vì Hồng Quan Vũ mà ra mặt, để rồi tự đưa tông môn của mình vào chỗ chết!

Câu nói này nếu do một vị cảnh giới Thông Thiên, hoặc thậm chí là cảnh giới Hóa Thần nói ra thì cũng chẳng ai lấy làm kinh ngạc.

Nhưng Tần Ninh chỉ ở cảnh giới Địa Võ tầng ba, là tông chủ của Thanh Vân tông đang suy tàn, hắn lấy đâu ra tự tin mà nói những lời này chứ?

Yên Thăng Tinh nhìn Tần Ninh, ánh mắt lạnh lùng.

Không thể không nói, Tần Ninh chỉ mới lên tiếng có mấy câu mà đã khiến mọi người muốn giết chết hắn rồi.

Cái tên này đúng là không coi ai ra gì.

Thanh Vân tông là cái thá gì? Sao có thể sánh bằng Thất Tinh Cung?

“Tần Ninh, ta khuyên ngươi nên thành thật một chút, nếu không, Phi Hồng Môn sẽ không tha cho Thanh Vân tông của ngươi đâu, Thất Tinh Cung ta cũng vậy”.

Nghe thấy, ánh mắt Tần Ninh hơi nhíu lại.

Chỉ một cái nhíu mày này khiến cho Yên Thăng Tinh cảm thấy cả người như run lên.

“Người trẻ tuổi, ta khuyên ngươi nên câm cái miệng lại”.

Lời này nói ra, tất cả sửng sốt.

Người trẻ tuổi, ta khuyên ngươi nên câm cái miệng lại?

Tần Ninh nghiêm túc đấy à? Nhìn hắn khéo còn trẻ hơn Yên Thăng Tinh ấy chứ?

“Yên Hạc, Yên Ưng, giết!”

Yên Thăng Tinh lúc này bước ra, sát cơ bùng nổ.

Mà trong lúc ấy, thánh nữ Thiên Đạo ngồi ngay ngắn trên đình nghỉ mát, vẫn chưa ngăn cản.

Lúc này, cô ta không muốn ngăn lại nữa.

Cô ta muốn xem xem, Tần Ninh này lấy đâu ra tự tin để mà chống lại được đám Yên Thăng Tinh?

“Ngươi không dám đánh nên cho thuộc hạ đến tìm cái chết à?”

Tần Ninh bước ra, trực tiếp vung quyền.

“Lôi Hồ Quang chém!”

Một quyền đánh ra, tiếng sấm sét bùng nổ, ánh sáng tóe ra, tiếng ầm ầm vang trời.

Hai tên Yên Hạc, Yên Ưng lúc này tái mét mặt mày, còn chưa đến gần Tần Ninh thì đã bị tiếng sấm mạnh mẽ đánh lùi.

Nhưng lúc này, Yên Thăng Tinh chuyển động.

Thấy Tần Ninh đối phó Yên Hạc, Yên Ưng, sát cơ trên khuôn mặt hắn ta dao động, một bước đánh ra, tiếng ầm ầm truyền đến, chân đạp thất tinh, từng bước áp sát.

“Thất Tinh Bộ?”

Tần Ninh bật cười: “Ngươi thi triển Thất Tinh Bộ này giống như bà già bị bó chân ấy”.

Soạt...

Tần Ninh nói xong liền lao ra, chân cũng đạp Thất Tinh Bộ, nhưng lại càng nhuần nhuyễn hơn so với Yên Thăng Tinh.

“Sao ngươi lại biết...”

Bốp...

Chỉ là Yên Thăng Tinh còn chưa kịp nói xong thì Tần Ninh đã đập tới.

Tiếng nổ tung trầm thấp vang lên, Yên Thăng Tinh chỉ thấy ngực đau nhói, trong chớp nhoáng, linh khí trong cơ thể đột nhiên tán loạn đi.

Đan điền bị phá vỡ!

Võ giả cảnh giới Địa Võ ngưng tụ đan điền, dự trữ linh khí được nhiều hơn cảnh giới tứ linh.

Một quyền của Tần Ninh đã phá vỡ đan điền của hắn ta.

“Aaaaaaaa....”

Yên Thăng Tinh lúc này hét lên như điên: “Tần Ninh, Thất Tinh Cung ta chắc chắn sẽ không bỏ qua cho ngươi!”

“Cút!”

Hắn đá ra, ầm một tiếng, Yên Thăng Tinh bay đi ầm ầm, cả người ảm đạm, không rõ sống chết.

Giây phút này, toàn bộ võ trường hoàn toàn sửng sốt.

Tần Ninh thật sự không quan tâm đến hậu quả à?

Mà lúc này, Thẩm Văn Hiên, Lý Nhất Phàm cùng Tống Đại Hải cũng đã đi đến cạnh Tần Ninh.

Hậu quả?

Với người này, giết chính là giết, làm gì nhìn đến hậu quả?

Nói chuyện hậu quả với Tần Ninh thì đúng là trò đùa.

“Đủ rồi!”

Đột nhiên, giọng nói của thánh nữ Thiên Đạo vang lên: “Tông chủ Tần Ninh, lần này Thiên Đạo lâu là chủ nhà, mời các vị tới đây giao lưu, ngươi là đang làm gì vậy?”

“Giao lưu đó!”

Tần Ninh cười nhạt: “Làm sao? Giao lưu thực lực có nói là không được giết người à?”

“Hơn nữa ta cũng chẳng cố ý, Hồng Quan Vũ kia quá yếu, ta không nghĩ hắn ta lại dễ đánh đến vậy!”

Nghe thế, sắc mặt thánh nữ Thiên Đạo cực kỳ khó coi.

Tần Ninh quá thần bí.

Nhìn có vẻ như chẳng có chút bối cảnh gì, nhưng người không có bối cảnh lại có thể tinh thông linh quyết tuyệt học của các tông môn lớn sao?

Tần Ninh nhìn liều lĩnh như thế, chỉ có thể có hai khả năng, một, là ngu xuẩn thật sự, giết người bất chấp hậu quả, hai, sau lưng người này có đại năng làm chỗ dựa, không sợ tông môn hạng hai, dù là bảy tông môn lớn.

“Bé con, cô cũng đừng làm bộ làm tịch nữa!”

Tần Ninh chậm rãi cười đáp: “Ta biết cô nói vậy chỉ là muốn tỏ ra giận dữ cho người ngoài xem, nếu không sẽ không biết nói sao với Thất Tinh Cung và Phi Hồng Môn”.

“Nhưng cô yên tâm, ta dám làm dám chịu, hai tông môn này có vấn đề gì, cứ đến tìm Thanh Vân tông là được”.

Nghe vậy, thánh nữ Thiên Đạo chỉ thầm cười khổ.

Thực ra, Hồng Quan Vũ chết cũng được, Yên Thăng Tinh chết cũng chẳng sao, với Thiên Đạo lâu thì chẳng tổn hại gì.

Nhưng lần này, cô ta là chủ nhà, nếu để cả hai người này chết thì thật sự không biết nói sao.

Tần Ninh đã nhìn thấu mọi thứ.

“Cái tên này...”, thánh nữ Thiên Đạo thầm mắng trong lòng, nhất thời, không biết nói sao.

“Cô cũng đừng xen vào chuyện linh tinh nữa, Thất Tinh Cung với Phi Hồng Môn không dám tìm Thiên Đạo lâu các cô làm loạn đâu!”

Tần Ninh lạnh nhạt nói: “Hơn nữa đừng tưởng rằng cô là cảnh giới Thiên Võ thì có thể làm phiền ta, nếu làm công tử ta mất vui thì dù cô có là thánh nữ Thiên Đạo lâu, ta cũng sẽ... tét mông cô!”

Lời này nói ra, sắc mặt mọi người đều thay đổi.

Cái tên này láo quá rồi đấy?

Thánh nữ Thiên Đạo chính là thánh nữ của Thiên Đạo lâu, người tiếp quản Thiên Đạo lâu đời sau. Hắn trêu chọc cô ta ngay chốn đông người thế này, không sợ chết à?

“Ngươi...”

Bị Tần Ninh nói như vậy, sắc mặt thánh nữ Thiên Đạo cũng ửng hồng.

“Thằng nhãi kiêu ngạo, ngươi lấy đâu ra tự tin hả!”

Một tiếng quát lúc này vang lên.

Soạt soạt, mười mấy bóng người lúc này xuất hiện.

Trong nháy mắt, sắc mặt mọi người liền thay đổi.

Thú vị rồi đây.

“Đó chẳng phải là trưởng lão Hồng Cửu Hãn của Phi Hồng Môn hay sao?”

Có người nhận ra ông già tóc bạc cầm đầu, thấp giọng nói: “Cao thủ cảnh giới Thiên Võ một biến, xem ra lần này đi theo bảo vệ đây”.

“Giờ Hồng Quan Vũ đã chết, Hồng Cửu Hãn này e là muốn phát điên!”

“Chứ sao, Hồng Điền có thể tha cho lão ta chắc?”

Mà một bên khác, có người đàn ông trung niên đang chắp tay sau lưng, ánh mắt lóe sáng.

“Yên thất gia của Thất Tinh Cung cũng đến, Yên thất gia là cao thủ cảnh giới Thiên Võ bốn biến đấy”.

“Lần này Tần Ninh thảm rồi”.

“Trách ai bây giờ đây? Thanh Vân tông cũng chẳng phải tông môn lớn mạnh gì, cái tên này lại lộ liễu như thế, tội giết Hồng Quan Vũ đã đủ để hắn chết một đống lần rồi!”

Mọi người hoàn toàn nhốn nháo.

Một cái hội giao lưu lúc này hình như đã biến thành hội thảo phạt.

“Hóa ra còn mang theo hộ vệ à!”

Tần Ninh híp mắt nhìn mấy trăm ngàn người, cảnh giới Địa Võ chiếm đa số, chỉ có vài cao thủ cảnh giới Thiên Võ.

Mà hiển nhiên lấy Yên thất gia cùng Hồng Cửu Hãn kia làm đầu.

“Tinh nhi!”

Thấy Yên Thăng Tinh lúc này chỉ còn một hơi thở, Yên thất gia cũng giận không kiềm chế được.

Một cái hội giao lưu, thiếu chủ Thất Tinh Cung bị phế đan điền, chỉ còn một hơi thở, Thất Tinh Cung biết ném mặt mũi đi đâu bây giờ?

Mà một bên khác, sắc mặt Hồng Cửu Hãn cũng trắng bệch. Hồng Quan Vũ đã chết, môn chủ Hồng Điền không lột da lão ta mới là lạ.

Tần Ninh này thật sự không biết sống chết.

Làm thế này khác gì tự tìm đường chết.
Chương 488: Gặp lại Lâm Vi Vũ

Tần Ninh lúc này điềm nhiên như không, nhìn người xuất hiện.

“Thất Tinh Cung ban đầu lập ra cung môn không dễ dàng gì, lão tổ nhà các người năm đó có thể nói là một phế vật có tư chất bình thường, nhưng lại đi con đường của một kẻ mạnh, trở thành vô địch cảnh giới Hóa Thần một đời”.

“Nhưng làm sao đến đời của các người lại quên đi tổ huấn của lão tổ tông vậy?”

“Thất Tinh Cung không nhập thế, quanh năm ở trên đỉnh núi Thất Tinh, lĩnh ngộ thuật Tinh Thần, đệ tử các người tuy không phải ai cũng là võ giả Tinh Mệnh, nhưng lại có ưu thế lĩnh ngộ được lực Tinh Thần, đạt được việc tu luyện lực Tinh Thần giống như võ giả Tinh Mệnh bình thường”.

“Không nhập thế là để cam đoan đệ tử môn phái có tâm tính chung thủy như một, mới lĩnh ngộ được thế Tinh Thần, các người thế mà lại đem theo đệ tử trong tông môn tham gia cái hội giao lưu này, bảo sao mà qua mấy vạn năm, vẫn mãi chỉ là một tông môn hạng hai”.

“Láo xược!”

Yên thất gia lúc này gằn gọng quát: “Thất Tinh Cung ta chính là một trong bảy thế lực lớn, ngươi có tư cách gì mà phán xét?”

“Chỉ là một tên nhãi đến từ Thanh Vân tông, ngươi có quyền lên tiếng à?”

Yên thất gia hừ lạnh, sải bước ra, bàn tay nắm chặt, linh khí đầy trời, rơi xuống tụ thành một bàn tay chụp về phía Tần Ninh.

Cao thủ cảnh giới Thiên Võ, ngưng tụ đan hải, đan điền lột xác thành đan hải, biến hóa lớn nhất chính là linh khí dày đặc, hoàn toàn hơn hẳn linh khí trong đan điền của cảnh giới Địa Võ.

“Hồ đồ!”

Tần Ninh lắc đầu.

Hắn sải bước ra, ngưng tụ sát khí toàn thân.

Cao thủ cảnh giới Thiên Võ bốn biến?

Thất Tinh Cung bây giờ cũng không được như năm xưa, không còn phát triển theo hướng ban đầu.

“Cút!”

Một tiếng quát thấp vang lên.

Có điều, Tần Ninh còn chưa kịp làm gì, lão Vệ cũng thế, nhưng đột nhiên, Yên thất gia kia bỗng phụt máu ra, ầm một tiếng, ngã ầm xuống đất, lăn ra, hơi thở ủ rũ, ngằm dưới chân Tần Ninh.

Ủa?

Tần Ninh sửng sốt, quay ra nhìn lão Vệ.

“Không phải thuộc hạ làm!”, lão Vệ lắc đầu.

“Không phải ta làm!”, Kiếm Tiểu Minh cũng ngơ ngác.

Tần Ninh lạ lùng nhìn Kiếm Tiểu Minh: “Ta biết...”

“Ta...”

Kiếm Tiểu Minh rụt cổ, không nói nữa.

Hình như cậu ta có muốn làm cũng không được...

Lúc này, võ trường lộ ra vẻ im ắng.

Một tiếng cười yếu ớt đột nhiên vang lên.

“Tên nhãi, không ngờ ngươi lại chạy đến Thanh Vân tông làm tông chủ cơ đấy?”

Một tiếng cười vui vẻ vang lên, có ba người từ trên cao hạ xuống.

Ở giữa là một cô gái trẻ tuổi, một thân áo xanh, váy ngắn, giày xanh, đôi chân thon dài thẳng tắp, đạp khoảng không mà tới.

Dung mạo cô gái nghiêng nước nghiêng thành, hơn nữa một cái nhăn mày một tiếng cười đều tràn đầy cảm giác sống động, khiến người ta rất có sức sống.

Người thanh niên bên trái nhìn rất tuấn lãng.

Còn người đàn ông bên phải thì im lặng không nói, nhìn xuống bên dưới.

Ba người này hạ xuống đất, cô gái thanh xuân kia nhìn Tần Ninh, cười tự nhiên.

“Là cô à!”

“Là ta đó!”

Cô gái bước đi tới trước mặt Tần Ninh, cười khà khà: “Không ngờ đấy, bảo ngươi đến Kiếm Các làm khách, ngươi không chịu, nói có việc cần làm, đấy là đến Thanh Vân tông làm tông chủ à?”

Nhìn cô gái trang điểm nhẹ, dung mạo động lòng trước mặt, Tần Ninh cười nhạt đáp: “Tông chủ của Thanh Vân tông cũng không dễ làm đâu”.

“Vậy không bằng đi vào Kiếm Các làm đồ đệ của cha ta, ta nói đỡ ngươi, được không?”

Cô gái chắp tay sau lưng, linh động nói: “Cha ta đang thiếu đồ đệ lắm đó!”

“Thôi đi, cha ngươi làm đồ đệ của ta ta còn chê ông ta kém quá kìa”.

“Ngươi...”

Nghe Tần Ninh nói thế, cô gái tức tối nói: “Biết vậy đã không thèm cứu ngươi!”

“Cô nghĩ ta cần cô cứu ta à?”

Tần Ninh cũng lườm lại, cười đáp.

“Ngươi...”

Trong giây lát này, mọi người trong võ trường đều sửng sốt.

Cô gái đột nhiên xuất hiện này là ai đây?

Nghe giọng điệu thì đến từ Kiếm Các sao?

Người này đương nhiên chính là Lâm Vi Vũ.

Lâm Vi Vũ thân là con cái các chủ Kiếm Các, chỉ là bình thường cực kỳ ít lộ diện, phần lớn đều tu hành bên trong Kiếm Các, cho nên không ai ở đây nhận ra cô ta.

“Tần công tử!”

Yến Quy Phàm đi lên trước, chắp tay chào.

Nhờ một câu nói của Tần Ninh mà Lâm Vi Vũ đã cho hắn ta đi theo bên người, khiến hắn ta có thể yên tâm ở trong Kiếm Các tu hành.

Ban đầu, lựa chọn đi theo Tần Ninh trong Đại Hoang Cổ đã thay đổi cả đời của hắn ta.

Hiện giờ, hắn ta không ngừng thấy may vì ban đầu không phải kẻ địch của Tần Ninh, nếu không bây giờ có lẽ đã thành nắm đất bên trong Đại Hoang Cổ như đám Sở Thiên Kiêu rồi.

Lúc này, mọi người rõ ràng đã yên lặng hẳn.

Tần Ninh thật sự có người giúp đỡ, hơn nữa hình như còn đến từ Kiếm Các, lai lịch không nhỏ,

Bảo sao mà kiêu ngạo như thế.

Mặc kệ hắn dựa vào người nào trong Kiếm Các, miễn liên quan đến Kiếm Các thì bảy thế lực lớn cũng phải nhún nhường.

“Cho hỏi các hạ là ai?”

Hồng Cửu Hãn lúc này cẩn trọng hỏi.

“Ta là ai ông không cần biết”, Lâm Vi Vũ chắp tay nói, lông mi chớp chớp, đôi môi mọng khẽ mở, giọng nói dễ nghe: “Dù sao cũng là người ông không đụng vào nổi!”

Tần Ninh cũng người khổ trong lòng.

Tiểu thư Kiếm Các này chắc lúc về đã bị giam lại hả?

Lần này vừa xuất hiện đã bày ra cái bộ dáng cao cao tại thượng này rồi.

Người đàn ông trung niên bên cạnh hẳn không phải bình thường, ít nhất là cảnh giới Thiên Nguyên.

Nhưng cũng không liên quan đến hắn.

Tần Ninh cười híp mắt nhìn Hồng Cửu Hãn, nói: “Quay về nói với môn chủ của Phi Hồng Môn ấy, đến Thanh Vân tông ta ba quỳ chín lạy cầu xin tha thứ, ta có thể cân nhắc, nể tình tiên tử Phi Hồng mà không giết lão ta”.

“Nếu không thì, Phi Hồng Môn các ngươi cũng khỏi phải tồn tại đi”.

Lời này nói ra, tất cả đều có sắc mặt kỳ quái.

Chỗ dựa của Tần Ninh xuất hiện nên nói chuyện cũng cứng rắn hơn nhiều.

“Nè nè, tên nhãi thối, ngươi nói cái gì vậy...”

Lâm Vi Vũ vội vàng nói: “Ta lần này xuất hiện cũng không được phép nháo sự đâu. Giúp ngươi giết một trưởng lão của Thất Tinh Cung là được rồi, ngươi đừng không biết điều!”

“Ta không biết điều?”

Tần Ninh sửng sốt, rồi hiểu ra ý của Lâm Vi Vũ.

Cô nhóc này tưởng rằng vì cô ta xuất hiện nên hắn mới dám nói vậy.

“Cô yên tâm, ta sẽ không lấy danh nghĩa của cô đâu, muốn diệt Phi Hồng Môn thì cũng phải lấy tên của Thanh Vân tông ra”.

Lâm Vi Vũ bĩu môi: “Chỉ dựa vào ông già kia hả? Phi Hồng Môn cũng có cảnh giới Thiên Võ đấy, Thất Tinh Cung cũng chẳng thiếu đâu!”

“Sao cô biết lão Vệ chỉ ở cảnh giới Thiên Võ thôi?”, Tần Ninh vặn lại.

Nhất thời, Lâm Vi Vũ sửng sốt.

Không lẽ lão Vệ còn mạnh hơn thế?

Nhìn lão Vệ híp hai mắt phía sau Tần Ninh, Lâm Vi Vũ càng không hiểu được.

Lão Vệ mạnh như thế, sao Tần Ninh còn bó tay chịu trói vậy? Giết chết luôn là xong mà!

Dường như đọc được sự tò mò của Lâm Vi Vũ, Tần Ninh cười nhạt: “Ta là tông chủ Thanh Vân tông, không phải ma giết người. Ta phải đưa Thanh Vân tông thành tông môn số một Cửu U chứ không phải giết chết tất cả. Đến lúc đó Thanh Vân tông ta không chiêu mộ được ai thì phải làm sao? Cũng không thể làm tư lệnh độc nhất chứ?”

“Tông môn số một? Kiếp sau đi!”, Lâm Vi Vũ bĩu môi: “Ngươi không vượt qua được Kiếm Các của ta đâu”.

“Cũng chưa chắc đâu!”

Hai người nhỏ giọng phàn luận, mọi người xung quanh lại rơi vào im lặng.

Mọi chuyện phát triển theo hướng mà không ai ngờ tới.
Chương 489: Giết thì giết thôi, làm sao?

Vốn dĩ cứ tưởng là hội giao lưu bình thường thôi, không ngờ lại xảy ra án mạng.

Thiếu chủ Phi Hồng Môn – Hồng Quan Vũ, thiếu chủ Thất Tinh Cung – Yên Thăng Tinh, một chết một tàn phế.

Mắt thấy hai trưởng lão của Thất Tinh Cung và Phi Hồng Môn là Yên thất gia và Hồng Cửu Hãn xuất hiện, cứ tưởng là ghê lắm, ai ngờ người Kiếm Các lại đến.

Mà ba người Kiếm Các này hình như có quan hệ thâm sâu với Tần Ninh, khiến người ta không thể đoán nổi.

Nhất thời, Hồng Cửu Hãn đứng đó, tiến không được mà lùi cũng không xong.

“Lời ta bảo ngươi truyền đi, nhớ kỹ chưa?”, Tần Ninh nhìn Hồng Cửu Hãn, hỏi lại lần nữa.

“Ta lại muốn xem xem Thanh Vân tông ngươi có tư cách truyền lời gì đấy!”

Một tiếng quát thấp vang lên.

Thời khắc đó, lần lượt từng bóng người từ trên trời giáng xuống.

Người cầm đầu kia sải bước ra, ánh mắt lộ ra sát cơ lạnh nhạt, nhìn chằm chằm Tần Ninh.

Giờ khắc này, mọi người đều cảm giác được người này có sát khí với Tần Ninh.

“Thất cung chủ Thất Tinh Cung – Yên Bắc Hành!”

Thấy người đàn ông trung niên kia đứng chắp tay, mọi người tức thì kinh hô lên, lập tức tản ra.

Thất Tinh Cung có bảy cung chủ, tất cả đều là cự phách cảnh giới Thiên Nguyên.

Ai cũng là nhân vật mạnh mẽ.

Mà ngay cả người cai quản Thất Tinh Cung là Yên Thừa Phong chính là cự phách cảnh giới Thông Thiên.

Ở Cửu U đại lục này, đạt đến cảnh giới Thông Thiên đã đủ để xưng là đầu sỏ thống lĩnh một phương.

Về cảnh giới Hóa Thần thì càng là đại năng bí ẩn, thần long thấy đầu không thấy đuôi.

Yên Bắc Hành lần này xuất hiện, nhìn bộ dáng Yên Thăng Tinh nửa sống nửa chết, cơn tức liền bùng nổ.

Thực lực mạnh mẽ bộc phát ra hoàn toàn.

Cảnh giới Thiên Nguyên sáu nguyên!

Thấy cảnh đó, tất cả đều kinh sợ.

Cảnh giới Thiên Nguyên sáu nguyên, đã là cảnh giới Thiên Nguyên đỉnh phong, thực lực cường đại thế này thật sự khiến người ta khó mà tưởng tượng nổi.

“Thất cung chủ nói không sai, lâu lắm rồi ta chưa thấy ai không biết trời cao đất rộng như thế này”.

Một thanh âm khàn khàn vang lên, lại có thêm người xé gió xuất hiện.

Một người tóc trắng nhưng da thịt trơn mềm như nước, khuôn mặt tuấn tú, thoạt nhìn giống như một thanh niên ba mươi tuổi.

“Hồng Thiết, phó môn chủ của Phi Hồng Môn!”

Lần này thì ghê quá rồi!

Mấy nhân vật cấp cao của Phi Hồng Môn và Thất Tinh Cung đều xuất hiện cả rồi.

Thấy hai cự phách xuất hiện, thánh nữ Thiên Đạo cũng không lên tiếng nữa.

Chuyện tiếp theo đây đã không còn thuộc phạm vi của một vãn bối như cô ta nữa.

E là phải có cha ra mặt mới ngăn cản được.

Chẳng qua cha vẫn chưa xuất hiện, e là cũng không định xử lý việc này.

Rốt cuộc mọi chuyện sẽ ra sao, chính cô ta cũng không chắc chắn.

“Cảnh giới Thiên Nguyên...”

Lâm Vi Vũ rụt cổ, đứng lui lại phía sau người Tần Ninh, nói: “Nhãi thối, cảnh giới Thiên Võ ta còn giúp ngươi giết được, chứ Thiên Nguyên thì thôi”.

“Nếu không cha ta mà biết ta giết người ở cảnh giới Thiên Nguyên thì chắc chắn sẽ cấm cửa ta mất!”

Lâm Vi Vũ nói rồi, nhìn về phía người đàn ông trung niên và nói: “Tần thúc thúc, chúng ta đứng xem là được, không cần quan tâm đâu ạ”.

“Ừ!”

Tần Triết đứng phía sau Lâm Vi Vũ, cũng đánh giá Tần Ninh.

Ông ta cũng muốn nhìn xem Tần Ninh lấy đâu ra cái gan này. Nếu chỉ nói đến mỗi lão Vệ thôi thì cũng chẳng đủ.

Dù sao môn chủ của Phi Hồng Môn cũng ở cảnh giới Thông Thiên, hơn nữa Thất Tinh Cung cũng không chỉ có một người ở cảnh giới Thông Thiên.

Mà Tần Triết thân là một trong chín đại Kiếm Vương của Kiếm Các, càng tò mò về lão Vệ hơn.

Ông già này thoạt nhìn không chút kinh động, không lường được thâm sâu, không biết là đã đạt đến trình độ nào rồi?

Nếu như Lâm Vi Vũ nói, chỉ một cử động liền giết chết người, thì cũng không thể đoán nổi là cảnh giới Thông Thiên hay là Hóa Thần.

Lúc này, rất nhiều thiên tài các tông môn đều lui lại, sợ bị liên lụy.

Thất Tinh Cung vốn là tông môn hạng hai lớn mạnh, mà môn chủ của Phi Hồng Môn đạt cảnh giới Thông Thiên, Phi Hồng Môn nhất định sẽ thuyền dâng theo nước.

Hai tông môn lớn này đều là nhân vật mạnh mẽ trong khu vực Đông Bắc.

Chọc đến kẻ nào cũng có khả năng chết tươi, Tần Ninh nhất thời lại đắc tội cả hai một lúc.

“Cũng chỉ định bàn luận hôn sự cho an ổn một tí, không ngờ lại cứ ép ta phải giết người!”

Tần Ninh lúc này phiền lòng nói.

Thất cung chủ Yên Bắc Hành của Thất Tinh Cung cùng phó môn chủ Hồng Thiết của Phi Hồng Môn lúc này đứng ở giữa không trung, nhìn xuống dưới.

Tần Ninh cũng chỉ là tông chủ của Thanh Vân tông mà thôi, Thanh Vân tông đã sớm tàn lụi, năm đại trưởng lão trong tông môn cùng lắm cũng là cảnh giới Thiên Nguyên ba nguyên.

Tên nhãi này lấy đâu ra sức mạnh mà kiêu ngạo?

“Tần Ninh, ngươi giết thiếu môn chủ của Phi Hồng Môn ta, phải chịu tội gì?”, Hồng Thiết nói như sấm bên tai.

“Giết thì giết thôi, làm sao?”

Tần Ninh ngẩng đầu đáp lại, bộ dạng không sợ trời không sợ đất: “Sỉ nhục Thanh Vân tông ta, giết không tha!”

“Phi Hồng Môn các ngươi cũng đừng hòng chạy, trở về nói với Hồng Điền ấy, nếu muốn Phi Hồng Môn tiếp tục tồn tại thì đến sơn môn Thanh Vân tông, dập đầu nhận sai, ta còn phát thiện tâm mà tha cho truyền thừa của Phi Hồng Môn các ngươi!”

“Nhãi con miệng lưỡi lươn lẹo, ngươi có biết mình đang nói gì không hả?”

Thất cung chủ Yên Bắc Hành cũng lên tiếng quát.

Ông ta chưa từng thấy ai không biết trời cao đất dày như vậy.

Tần Ninh này rốt cuộc ở đâu chui ra mà ngang ngược như thế, đáng lý phải chết mấy trăm lần rồi ấy chứ, sao có thể sống lâu được như vậy?

“Ta đương nhiên biết!”

Tần Ninh nhàn nhã đáp: “Thất Tinh Cung của ngươi cũng vậy thôi, tốt nhất nên yên ổn tu hành bên trong dãy núi Thất Tinh đi, không nên dính vào chuyện đời. Nếu các ngươi làm theo di huấn của lão nhân Thất Tinh thì hiện tại Thất Tinh Cung cũng phải trở thành một trong năm tông môn lớn đỉnh cấp rồi, chứ chẳng phải là một tông môn hạng hai thê thảm vậy đâu”.

“Ngươi...”

Yên Bắc Hành hoàn toàn tức điên lên.

Cái tên này quá điên cuồng.

“Nói nhiều với nó làm gì, giết!”

Hồng Thiết trầm giọng quát.

“Giết ta? Ngươi không đủ tư cách, Hồng Điền cũng vậy, đừng nói là các ngươi, đến cả tiên tử Phi Hồng cũng không đủ tư cách!”

Lời này đúng là điên cuồng đến cực điểm.

Tiên tử Phi Hồng là ai chứ?

Người sáng tạo ra Phi Hồng Môn, một mình đưa Phi Hồng Môn lớn mạnh sánh ngang với bốn tông môn lớn.

Có điều sau này khi tiên tử Phi Hồng về cõi tiên, Phi Hồng Môn chìm chìm nổi nổi, dần dần lụi bại.

Nhưng một thanh niên mười tám tuổi nói ra câu này thật sự không ai chấp nhận được.

Hồng Thiết hoàn toàn phẫn nộ.

“Làm thịt cái thằng nhãi này, giết chết hắn, chém thành ngàn mảnh”, Hồng Thiết tức tối, bóng người lóe lên, mấy người sau lưng cũng bay vọt xuống.

“Muốn chết!”

Tần Ninh càng tức giận hơn.

Hắn đã định khiêm tốn rồi, nhưng người ta cứ đạp vào mặt hắn mà mắng chửi, không giết thì không ra làm sao cả.

Năm đó hắn chính là Cửu U Đại Đế uy danh hiển hách, hắn không cho phép ai sỉ nhục Thanh Vân tông.

Soạt soạt soạt...

Từng bóng người lúc này phi như bay xuống, sát khí đằng đằng.

Tần Ninh sải bước ra, sắc mặt lạnh tanh.

Lão Vệ vẫn híp mắt, không nhúc nhích, dường như không có ý định nhúng tay vào.

Mà ánh mắt của Tần Triết cũng luôn dừng lại trên người lão Vệ, muốn xem ông già này sẽ xuất thủ thế nào.
Chương 490: Cô gái kiểu này chỉ có thể là tiên tử

Rầm rầm rầm....

Mà lúc này, hơn mười cao thủ cảnh giới Thiên Võ cùng Hồng Thiết cảnh giới Thiên Nguyên ba nguyên đang phi xuống đột nhiên ngừng lại.

Giữa đám Hồng Thiết và Tần Ninh, có một hàng quạ đen bay vút qua, con nào con nấy đập cánh, ngưng ra từng luồng khí đen.

Những luồng khí đen đó khuếch tán ra thành những mảng lưới màu đen to lớn mạnh mẽ, đỡ trước người Tần Ninh.

Từng tên võ giả không kịp chuẩn bị, vọt tới cái lưới đen đó, tức thì cả người dính chặt vào, bị khí đen ăn mòn, phát ra âm thanh thảm thiết.

Thấy cảnh này, Tần Ninh hơi sửng sốt.

“Lão Vệ...”

“Công tử, không phải lão hủ...”, lão Vệ vô tội nói.

Ông ta biết, người của Phi Hồng Môn đều không thể làm Tần Ninh bị thương, nên mới không ra tay.

Tần Ninh nhìn Lâm Vi Vũ.

“Nhìn ta làm gì? Không phải ta”, Lâm Vi Vũ nhìn Tần Triết bên cạnh, ông ta cũng càng ngơ ngác.

Kiếm Tiểu Minh lúc này cũng lên tiếng: “Dù sao cũng không phải ta”.

“Ta biết...”

Tần Ninh bình tĩnh nói.

Lúc này, những thân ảnh ở giữa không trung bị dính vào lưới, thân thể hóa thành khí đen, kêu gào thảm thiết, nghe mà chói tai, nhưng dù thế nào cũng vẫn không thể nào thoát khỏi cái lưới đó.

Tần Ninh trầm tư một chút rồi cười nói: “Ta nghĩ, ta biết là ai rồi...”

Sau đó, hắn bước ra, nhìn quanh, cười nói: “Cô nhóc, đến thì ra mặt đi, sao phải rụt rè như thế, ta cũng có ăn thịt cô đâu!”

Lời này nói ra, mọi người liền sửng sốt.

Tần Ninh đang nói chuyện với ai vậy?

“Hì hì...”

Một tiếng cười nghịch ngợm vang lên, giữa không trung xuất hiện hai bóng người.

Cô gái đi đầu mặc quần dài màu hồng phấn, khoác một dải lụa xanh nhạt, vòng eo nhỏ nhắn, vòng ngực cong quyến rũ làm người ta cảm thấy thích mắt.

Đôi mắt trong trẻo động lòng người, gương mặt sạch sẽ, không chút trang điểm nên càng lộ vẻ thanh thuần.

Cô ấy từng bước đi tới, có mấy phần hiên ngang.

Cô gái kiểu này chỉ có thể là tiên tử!

Không ít người lúc này đều không khỏi nghĩ ra câu đó.

Thanh thuần quyến rũ như vậy, làm người ta chỉ muốn nâng niu bảo vệ, không nỡ khinh nhờn.

Tóc đen buộc lên, trâm vàng vắt tùy ý càng khiến người ta cảm nhận được tư thái của nữ nhi.

Cô gái đó cước bộ nhẹ nhàng, hạ cánh xuống đất, rồi chạy vù vào trong lòng Tần Ninh, vui mừng không thôi.

“Công tử!”

Cảnh tượng này, tiếng gọi này, khiến tất cả hoàn toàn sửng sốt.

Một cô gái tuyệt sắc như thế, từ trên trời giáng xuống, giống như tiên nữ làm người ta thèm nhỏ dãi, nhưng cũng chỉ dám đứng xa mà nhìn, giống như một nữ thần thánh thiện, ấy thế mà...

Ấy thế mà trước mặt tất cả mọi người, không kiềm chế tâm trạng, trực tiếp nhào vào lòng Tần Ninh.

Hơn nữa, con mẹ nó, cô ấy còn gọi hắn là... công tử!

Lâm Vi Vũ nhìn cô gái kia, không khỏi tự so sánh, trong lòng hừ một tiếng, không thèm nhìn nữa.

Lúc này, Yến Quy Phàm nhìn thấy bóng người xinh đẹp kia cũng sửng sốt không thôi.

Vân Sương Nhi!

Hơn nửa năm qua đi, hơi thở của Vân Sương Nhi không chỉ mạnh hơn gấp mười lần.

Mà vẻ ngoài cũng càng thêm động lòng người, Vân Sương Nhi lúc trước chỉ đơn thuần là ngây thơ xinh dẹp, nhưng bây giờ lại càng thêm một hơi thở thánh khiết.

Đây là sự thay đổi về khí chất!

Yến Quy Phàm nghĩ đến đây, đột nhiên ngẩn ra.

Vân Sương Nhi được Tần Ninh đưa đến U Minh Tông tu hành, lúc này người phía sau cô ấy xuất hiện, chắc sẽ càng không đơn giản, e rằng chính là người ra tay ban nãy.

Mà Kiếm Tiểu Minh lúc này cũng đang chảy dãi không ngừng, mắt chữ A mồm chữ O, trong lòng rung động tột đỉnh.

Cậu ta lúc nào cũng nghe Thẩm Văn Hiên nói Tần Ninh có hai tì nữ rất khủng, rất xịn.

Nhưng cậu ta luôn cho rằng người chịu làm tì nữ của Tần Ninh thì sao có thể là người tài giỏi trong đế quốc được chứ?

Nhưng lần này xem ra, cậu ta sai rồi!

Sai quá sai.

Một cô gái tuyệt sắc thế kia mà lại thu làm tì nữ? Ánh mắt Tần Ninh có cao quá rồi không?

Kiếm Tiểu Minh lúc này thật sự muốn phun chết Tần Ninh.

Thẩm Văn Hiên cũng mỉm cười.

Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đi theo sư phụ sớm nhất, có mối quan hệ cũng thân mật hơn.

Mà lúc này, đám người bốn phía cũng là há hốc mồm, chỉ có tiếng kêu của mười mấy vị cao thủ Phi Hồng Môn kêu mãi không tan.

“Đã có thể ra ngoài một mình rồi mà vẫn còn thất thố vậy hả?”

Tần Ninh vỗ vai Vân Sương Nhi, cảm giác ngực mình bị đè ép, cười khổ nói.

Sắc mặt Vân Sương Nhi liền đỏ lên, vội vàng lui về sau thi lễ: “Công tử!”

“Đã lâu không gặp, cô ngày càng xinh đẹp nha!”, Tần Ninh cười đáp: “Giờ là cảnh giới gì rồi?”

“Cảnh giới Thiên Võ một biến!”

Vân Sương Nhi cười hì hì: “Ta vừa mới đột phá, nên tông chủ bảo ta đến nơi này tôi luyện thêm, đi ngang qua đây, hỏi thăm được tin tức của công tử, ta liền chạy đến gặp công tử luôn”.

“Cảnh giới Thiên Võ một biến à... cũng tạm được!”

Tần Ninh nhìn Vân Sương Nhi, lại nói: “Xem ra mấy lão cổ hủ trong U Minh Tông ngược lại cũng không vô dụng lắm”.

Nghe vậy, người đàn ông trung niên đứng sau lưng Vân Sương Nhi hơi nhíu mày.

“Tông chủ đã nhận ta làm đệ tử cuối cùng, dốc lòng giáo dục, đối xử với ta cực kỳ tốt!”, Vân Sương Nhi gật đầu nói, rõ ràng là thời gian qua cũng không bị làm khó dễ gì.

“Vậy là tốt rồi”.

Lúc này, hơn mười người của Phi Hồng Môn kia tranh cãi ầm ĩ không ngớt. Vân Sương Nhi quay ra nhìn người đàn ông trung niên và nói: “Quỷ thúc thúc, giết hết đi ạ, đó là kết cục của việc đắc tội với công tử!”

“Vâng!”

Nói xong, người đàn ông trung niên nắm chặt tay, tiếng nổ ầm ầm lập tức vang lên.

Trong nháy mắt, mười mấy bòng người hóa thành bụi đen, biến mất sạch sẽ.

“Tiểu thư, vậy còn đám người đó?”, người đàn ông trung niên lên tiếng, nhìn đám Yên Bắc Hành.

“Giết cùng luôn là được!”

Trong giây phút ấy, ông ta gật đầu, xông ra.

“Vị này, ta chính là người của Thất Tinh Cung, nếu như ngươi giết...”

“Thất Tinh Cung? Ghê gớm lắm sao?”, người đàn ông trung niên lạnh nhạt nói: “So với U Minh Tông của ta thì có là cái gì?”

U Minh Tông!

Hai người này đến từ U Minh Tông.

Trong nháy mắt, tất cả đều thấy đáy lòng lạnh ngắt.

Kiếm Các chính là bá chủ khu vực Đông Bắc của vùng đất Cửu U, là sự tồn tại số một, bảy tông môn lớn liên hợp lại cũng không sánh bằng.

Mà U Minh Tông thì là bá chủ khu vực phía Đông Nam. Bốn tông môn lớn, danh tiếng hiển hách, nội tình mạnh mẽ, đứng sừng sững trong vũng đất Cửu U hàng vạn năm không đổ. U Minh Tông chính là một trong bốn tông môn lớn.

Rốt cuộc là tình huống gì đây!

Bọn họ chỉ muốn giết Tần Ninh mà thôi, người Kiếm Các liền xuất hiện, rồi đến người U Minh Tông nữa. Rốt cuộc cái tên nhóc này có lai lịch gì?

Lúc này, Yên Bắc Hành cảm giác như bị hàng vạn con ngựa chạy qua, rồi chạy lại giẫm đè lên người mình.

“Tần công tử, chúng ta có mắt không tròng, đắc tội Tần công tử, xin Tần công tử nể tình... nể tình...”

Nhất thời, Yên Bắc Hành không nghĩ ra cái cớ nào.

Rồi đột nhiên ông ta nghĩ đến lão nhân Thất Tinh, liền vội vàng la lên: “Nể tình lão nhân Thất Tinh của Thất Tinh Cung ta, xin công tử tha mạng cho chúng ta!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom