• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Hot Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu (3 Viewers)

  • Chương 481-485

Chương 481: Thánh nữ Thiên Đạo

Trong khi đám người còn đang bàn luận hăng say, bỗng nhiên, đệ tử của các tông môn ở trong lương đình thốt lên từng lời thán phục.

Chỉ thấy trên đài chủ toạ có một bóng dáng xinh đẹp, dịu dàng, uyển chuyển đi tới.

Trên mặt mang một tấm lụa trắng, đầu đội nón lá, khoác lên người một chiếc váy màu xanh nhạt, thướt tha làm tôn lên dáng người lả lướt quyến rũ, hình ảnh này bất chợt khiến lòng người rung động.

"Thánh nữ Thiên Đạo giá lâm!"

Danh xưng Thánh nữ Thiên Đạo này không có gì xa lạ đối với đông đảo thiên tài ở vùng đất Cửu U, thậm chí có khi là nghe riết nên quen.

Thiên Đạo Lâu đứng đầu các tông môn cấp hai, trên toàn bộ vùng đất Cửu U, có lẽ họ chỉ thua mỗi tông môn hàng đầu như Kiếm Các.

Thánh nữ Thiên Đạo chẳng phải do Thiên Đạo Lâu tự phong cho cô ta, mà là nghe đồn rằng, vào năm tiểu thư Thiên Linh Lung mười hai tuổi, đã từng gặp và ngồi bàn luận đạo lý tu hành với một vị cao nhân cảnh giới Hóa Thần.

Kết quả là, vị cao nhân cảnh giới Hóa Thần kia rất kinh ngạc và không nhịn được ca ngợi tài năng tuyệt vời của Thánh nữ Thiên Đạo, người đã khen Thánh nữ Thiên Đạo là một nhân vật sẽ làm thiên hạ dậy sóng.

Từ đó về sau, danh xưng Thánh nữ Thiên Đạo vẫn được gọi đến nay.

Thiên Linh Lung là con gái của lâu chủ Thiên Đạo Nhất, có thể nói rằng cô ta đã ngậm thìa vàng lớn lên, mà bản thân cô ta cũng không bôi nhọ thanh danh này.

Nghe người ta đồn rằng, từ nhỏ đến lớn, Thiên Linh Lung chỉ cần liếc mắt đọc qua linh quyết là có thể hiểu, giải thích và truyền đạt cho người khác rồi, có thể nói là cô ta khiến cho người đời ghen tị mà.

Năng lực thần kỳ như vậy thật đúng là do trời cao ban phước.

Mà giờ, Thiên Linh Lung chỉ vừa mới hai mươi xuân xanh, nhưng lại có thực lực kinh khủng đạt đến cảnh giới Thiên Võ, chỉ với một điểm này đã có thể coi là xứng đôi với các đệ tử của các thế lực siêu việt như Kiếm Các.

Lúc này, Thánh nữ Thiên Đạo vừa ngồi xuống, hô hấp của các vị thiên chi kiêu tử ở đây đều trở nên dồn dập hơn.

Đồn rằng, Thánh nữ Thiên Đạo có dung nhan tuyệt sắc vô song, mỗi một người đàn ông thấy nàng đều thề ước cưới nàng làm vợ, vì vậy, để tránh xảy ra những phiền phức không đáng có, cả ngày Thánh nữ Thiên Đạo luôn mang một cái khăn che mặt.

"Thánh nữ tiên tử, lâu ngày không gặp, hình như cảnh giới của cô tiến bộ không ít!"

Trong lương đình, bên trái Thánh nữ Thiên Đạo, một thanh niên buộc tóc sau lưng tán thưởng nói.

"Phục công tử giờ đã đến cảnh giới Địa Võ tầng chín, nhất định tương lai Phục công tử sẽ gánh vác được Phục Ma Tông thôi, có lẽ chưa tới một tháng nữa, công tử sẽ đột phá nhất biến cảnh giới Thiên Võ nhỉ?"

Người thanh niên kia chính là thiếu tông chủ Phục Ma Tông, Phục Thiếu Kiệt, là một trong thất tông thất kiệt.

"Chắc là không sai đâu, quả nhiên đôi mắt của Thánh nữ tiên tử sáng như sao trời".

Trong cánh phải lương đình, một thanh niên cũng đứng dậy, chắp tay cười nói: "Ta đã sớm biết rằng Thánh nữ tiên tử có đôi mắt tinh tường như đuốc, lại còn thông minh sắc sảo, hôm nay vừa gặp, thật giống với những gì ta tưởng tượng".

"Độc công tử khen lầm người rồi, thuật dùng độc của Độc Tàm Tông có thể gọi là đệ nhất ở đất Cửu U này, hơn nữa, Độc công tử đã được tiền bối Thiên Tàm Tử dốc lòng truyền dạy, ắt tương lai của Độc Tàm Tông sẽ vô cùng rực rỡ!"

Thanh niên kia chắp tay, vẻ mặt cực kỳ ngạo mạn.

Sáu ghế ngồi bên cạnh Thánh nữ Thiên Đạo đều là mấy vị thiên chi kiêu tử của lục đại tông môn.

Sau khi hỏi han từng người một, Thánh nữ Thiên Đạo nhìn bốn phía, rồi vuốt cằm nói: "Các vị khách quý, hôm nay, Thiên Đạo Lâu mời các vị là lấy danh nghĩa cá nhân Thiên Linh Lung ta, ta hy vọng các vị thiên chi kiêu tử trong khu vực Đông Bắc vùng đất Cửu U chúng ta có thể học hỏi lẫn nhau".

"Vùng đất Cửu U, tứ đại khu vực, Kiếm Các toạ trấn khu vực Đông Bắc, U Minh Tông tại khu vực Đông Nam, Thánh Vương Phủ ở khu vực Tây Bắc, Đại Nhật Thần Giáo chiếm cứ khu vực Tây Nam, tất cả đều có uy danh hiển hách".

"Mặc dù chúng ta không thể nào ưu tú như đệ tử Kiếm Các, nhưng giờ đây mọi người tụ họp tại một nơi, cùng nhau học hỏi, ắt sẽ có tiến bộ, thay vì nhắm mắt làm liều, chi bằng ta đi ngàn dặm đường, kết bạn với người trong khắp thiên hạ!"

"Thánh nữ khiêm tốn rồi!", một vị thiên tài của tông môn nào đó chắp tay nói: "Thiên phú của Thánh nữ không hề kém cạnh những thiên tài đứng đầu kia".

"Đúng vậy, hôm nay Thánh nữ mời bọn ta đến đây chính là vinh dự của bọn ta, hiển nhiên là mọi người sẽ cố gắng trau dồi kỹ năng với nhau".

Trong chốc lát, khắp nơi vang lên những câu nói ca tụng phụ hoạ.

Kiếm Tiểu Minh lẩm bẩm: "Gì vậy trời, tất cả bọn họ đến đây để nịnh hót à?"

"Nhưng cô gái này có dáng người đẹp thật đó, chỉ là không biết mặt có đẹp như dáng không, cưới làm vợ chắc không tệ đâu nhỉ?"

Tần Ninh nghe lời thì thầm của Kiếm Tiểu Minh, chỉ biết lắc đầu ngao ngán.

"Các ngươi cứ ở lại chơi, ta đi ra ngoài dạo một vòng!"

Tần Ninh im lặng đứng dậy rời đi, Lý Nhất Phàm thấy thế, cũng theo chân hắn rời khỏi lương đình.

Lúc này, cả Thiên Đạo Lâu đều mở cửa đón khách, chỉ trừ những khu vực bí mật cấm người qua lại, còn lại đều cho phép khách mời tuỳ tiện dạo chơi.

Loại tụ hội này thật sự chẳng có chút hấp dẫn nào đối với Tần Ninh.

Thay vì ngồi đó chơi chơi cho buổi tiệc kết thúc, thì đi tìm lãnh đạo Thiên Đạo Lâu nói rõ ý định còn có ích hơn.

Tần Ninh đi lang thang, hắn chợt xuất hiện dưới một toà lương đình, rồi thong dong ngồi xuống.

"Tông chủ thấy ồn ào quá sao?", Lý Nhất Phàm thắc mắc hỏi.

"Không phải do quá ồn ào, mà là quá tẻ nhạt", Tần Ninh bình thản nói: "Ngồi bàn luận đạo tu hành là tất cả đều có tấm lòng cầu tiến bước đi trên đường tu hành, nếu không thì cũng chỉ là một buổi khoe khoang khoác lác thôi, nó không có ý nghĩa gì cả".

Nghe thế, Lý Nhất Phàm cười gượng gạo.

Tầm nhìn của Tần Ninh thật cao xa vời vợi.

Nhưng hắn đúng là có năng lực thấy được tầm cao như vậy.

Trên dưới Thanh Vân tông, từ đại trưởng lão, ông nội của hắn ta, xuống đến đệ tử tạp vụ, Tần Ninh đã chỉ dạy một lần, vừa nhìn qua chiêu thức tập luyện, đã chỉ ra được khuyết điểm, vấn đề trong đó ngay, Lý Nhất Phàm tin rằng, Thánh nữ Thiên Đạo kia không tài nào làm được điều đó.

Hai người an tĩnh ngồi một lát, đúng lúc ấy, bỗng có tiếng đàn tích tịch tình tang vang lên.

Tiếng đàn kia dường như ẩn chứa nỗi cô đơn, sự xót thương, nhưng càng nhiều hơn là trái tim phân vân, lưỡng lự không biết đi đâu về đâu.

"Tiếng đàn khá hay, đi xem thử đi".

Tần Ninh đứng dậy, qua mấy lần di chuyển khéo léo, hắn đã đi đến đằng sau một ngọn núi giá.

Sau ngọn núi giá kia, trong một tòa lương đình, lúc này ở đấy có một dáng hình xinh đẹp đang ngồi đoan trang, hai tay gảy đàn.

"Hôm nay Thiên Đạo Lâu náo nhiệt như vậy, cớ sao cô nương lại ngồi đây ưu tư phiền muộn, thật khiến cho người ta thương tiếc".

Tần Ninh khẽ mỉm cười nói.

Tiếng đàn chợt ngừng, một gương mặt thuần khiết đẹp đẽ xuất hiện trước mắt hai người.

Gương mặt ấy bầu bĩnh như trứng ngỗng, trên đó còn hơi ửng hồng, đôi lông mi cong vút, đôi mắt trong veo tò mò nhìn hai người.

Đây là một cô gái rất trong sáng.

Đây là đánh giá đầu tiên của Tần Ninh về cô gái này.

Thiếu nữ này không xinh đẹp tuyệt sắc đến khuynh quốc khuynh thành, nhưng lại mang đến một cảm giác rất thuần khiết.

Dường như thiếu nữ không ngờ tới có người nghe được tiếng đàn của mình, nên hơi căng thẳng.

Tần Ninh quan sát cô gái, chậm rãi nở nụ cười ôn hoà.

"Tại hạ là tông chủ Thanh Vân tông Tần Ninh, còn đây là người giữ ghế đệ tử đứng đầu của Thanh Vân tông, Lý Nhất Phàm!"

Đệ tử đứng đầu sao?

Nghe vậy, Lý Nhất Phàm hơi bất ngờ, mình vẫn là đại sư huynh mà, từ khi nào thành đệ tử đứng đầu vậy?

"Ta...ta là Thiên Linh Hinh!"

"Xin chào, Linh Hinh cô nương!"

Tần Ninh tiến về phía trước, nhìn vào chiếc đàn cổ kia, rồi cười nói: "Tiếng đàn không tồi, nhưng Linh Hinh cô nương có biết tiếng đàn của mình quá u buồn không, chẳng hay cô có thể nghe ta đàn một bản?"

"Ngươi cũng biết đánh đàn à?"

"Không được ư?"

"Không, không phải, xưa nay ta luôn được dạy rằng, đánh đàn là việc của đàn bà con gái".

Tần Ninh cười nói: "Cô nghĩ sai rồi, có thể nói tiếng đàn là cái căn bản nhất trong con đường truy cầu âm đạo, thiên hạ rộng lớn, tuy võ giả âm tu ít ỏi, nhưng họ vẫn tồn tại trên đời này, sinh ra không ít anh hùng tài tử".

"Ai bảo chỉ có đàn bà con gái mới đánh đàn chứ?"

Vừa dứt lời, Tần Ninh dùng hai tay gảy đàn, mười ngón tay thon dài giờ đang di duyển trôi chảy trên thân đàn.

Tiếng đàn êm ái dần dần vang lên.

Trong chớp mắt ấy, cả hai người Lý Nhất Phàm và Thiên Linh Hinh đều đắm chìm trong thế giới được tiếng đàn dệt nên.
Chương 482: Chỉ bảo cô vài câu

Ca khúc uyển chuyển, điệp khúc lên nốt cao, một khúc nhạc này, nếu cẩn thận lắng nghe, chỉ thấy rất bình thường, nhưng chẳng biết tại sao, khi âm thanh vừa cất lên, hai người chỉ cảm thấy cực kỳ khó hiểu không biết sao bản thân lại vô tình chìm đắm trong tiếng đàn của Tần Ninh.

Khúc nhạc vừa kết thúc, Lý Nhất Phàm và Thiên Linh Hinh từ từ tỉnh giấc.

"Tông chủ học đánh đàn khi nào vậy?", Lý Nhất Phàm vô cùng ngạc nhiên.

"Đánh đàn chỉ là sở thích", Tần Ninh chậm rãi nói: "Hình như Linh Hinh cô nương có điều gì đó phiền não, hôm nay Thiên Đạo Lâu tổ chức thịnh yến như vậy, cớ sao Linh Hinh cô nương ngồi một mình đánh đàn ở đây?"

"Ngươi không phải cũng vậy sao? Thân là người đứng đầu một tông môn, sao lại chạy tới nơi này lười biếng?"

Thiên Linh Hinh cười nói: "Nhưng mà, ta nghe nói Thanh Vân tông đã xuống dốc, ấy lại không ngờ rằng ngươi là tông chủ của nó, thật bất ngờ!"

"Chỉ là ta cảm thấy cái buổi giao lưu kia quá đinh tai nhức óc, chẳng qua là khoe khoang với nhau cả thôi".

Thiên Linh Hinh khẽ mỉm cười, trêu ghẹo nói: "Thanh Vân tông các ngươi sợ bị làm nhục chứ gì, thế nên tông chủ này đây rời đi trước, tránh bị sỉ nhục phải không?"

"Cũng chẳng phải, nếu là nói thế, sợ rằng cả vùng đất Cửu U này không có ai dám sỉ nhục Tần Ninh ta".

“Ngươi là người thú vị đấy”.

Thiên Linh Hinh cười bảo: "Thiên Linh Lung được tôn xưng là Thánh nữ Thiên Đạo, được ngồi bàn luận với cô ta là ước mơ tha thiết của biết bao nhiêu thiên tài ở vùng đất Cửu U này, hơn nữa, cô ta còn là một đại mỹ nhân đó! Ngươi đang lãng phí một cơ duyên đấy!"

Lý Nhất Phàm nghe vậy, chỉ cười không nói, Tần Ninh cũng lạnh nhạt cười.

"Các ngươi cười gì đó?"

"Không có gì..."

Tần Ninh không lắm lời, nhưng Lý Nhất Phàm không kìm lòng nói: "Thánh nữ Thiên Đạo kia giảng giải thuật tu đạo, chưa chắc bằng một nửa tông chủ nhà ta đâu!"

Nghe vậy, Thiên Linh Hinh không định tranh cãi tiếp.

Tần Ninh này hình như khá thú vị đấy, bản thân mình rõ ràng là tông chủ của một tông môn tồi tàn, nhưng lại ra vẻ như mình là chúa tể của cả Cửu U vậy.

Thế nhưng hắn lại không khiến người ta cảm thấy chán ghét.

"Ngồi thảo luận đạo lý tu hành khác với xu nịnh, lấy lòng mọi người!"

Tần Ninh từ tốn nói: "Nếu như Thánh nữ Thiên Đạo thật lòng muốn giao lưu thì sẽ không chọn người yếu hơn mình, mà chọn người mạnh, hoặc ít nhất cũng ngang cơ với mình chứ nhỉ?"

"Mà sáu vị đệ tử đứng đầu của lục đại tông môn kia lại không phải".

"Họ chỉ là một lũ dế nhũi mà thôi!"

"Khanh khách..."

Nghe Tần Ninh nói thế, Thiên Linh Hinh không nhịn được cười khúc khích: "Ngươi thú vị thật đấy, hình như người trong thiên hạ này đều không lọt được vào mắt xanh của ngươi".

"Vốn dĩ..."

Ngồi tán gẫu đôi ba câu với thiếu nữ, tâm trạng của Tần Ninh trở nên thoải mái đôi chút.

"Vậy trong mắt ngươi, Thánh nữ Thiên Đạo là người như thế nào?"

Tần Ninh thong dong nói: "Miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn, bàn về giảng giải thuật tu đạo, có lẽ cô ta rất mạnh, sau vài năm nữa, có khi cô ta sẽ trở thành người giảng thuật tu đạo xuất sắc nhất vùng đất Cửu U".

"Nhưng nếu bàn về thực lực, ta đoán trăm năm sau, sáu vị đệ tử hàng đầu của lục đại tông môn kia rồi sẽ có ngày vượt qua cô ta!"

"Vì vậy, trong mắt ta, cô ta còn chưa bằng hai tỳ nữ của ta nữa là".

"Không thể nào!"

Thiên Linh Hinh giật mình kêu lên: "Ta... Thiên phú của Thánh nữ Thiên Đạo rất lợi hại mà".

"Nếu cứ tiếp diễn chiều hướng này, cứ mãi được tán dương, ca tụng như vậy, cô ta sẽ chuyên tâm nghiên cứu linh quyết trong thiên hạ, ra sức tìm tòi học hỏi, còn tu vi của mình lại không nghiên cứu ra".

"Ồ? Vậy ta muốn nghe qua cao kiến của vị công tử này một chút!"

Đúng lúc ấy, bỗng nhiên có một giọng nói ung dung vang lên.

Vị Thánh nữ đeo khăn che mặt màu trắng, tà áo lung linh thướt tha bỗng xuất hiện.

"Tỷ tỷ, sao tỷ lại đến đây?"

Thiên Linh Hinh đứng dậy, nở nụ cười yêu kiều.

"Còn không phải vì muội à, lần này ta mong muội có thể lộ diện, cũng chỉ là hy vọng tìm được cho muội một đấng lang quân như ý".

"Ta không cần đâu!"

...

Hai cô gái đứng chung một chỗ, nói tới nói lui, làm Lý Nhất Phàm đang đứng một bên rất lúng túng.

Nãy giờ... nói chuyện, thảo luận với một cô gái xa lạ một hồi lâu, ai dè đối tượng thảo luận lại chính là tỷ tỷ của người ta, xấu hổ quá đi.

Lúc này, Tần Ninh vẫn ngồi thẳng lưng, chỉnh tề, không nói gì cả.

Đáy lòng Lý Nhất Phàm không khỏi thán phục, không hổ là tông chủ mà, dù sóng gió có tới vẫn bình tĩnh, mặc kệ sự đời.

"Tần Ninh công tử phải không?"

Thiên Linh Lung đi vào trong lương đình, rồi ung dung ngồi xuống, chăm chú nhìn Tần Ninh, cười nói: "Chẳng biết ta giảng giải thuật tu đạo đã xảy ra sai sót gì?"

"Không có".

"Vậy là ta đã từng chậm trễ việc tu hành của mình à?"

"Cũng không!"

"Thế sao công tử lại nói như vậy?"

Nghe những lời nói hùng hồn khí thế của Thiên Linh Lung, Tần Ninh chỉ cười khổ.

"Được rồi, hôm nay nể tình buổi nói chuyện khá vui vẻ mới muội muội cô, ta đành chỉ bảo cô vài câu vậy".

Tần Ninh lạnh nhạt nói: "Một linh quyết, cô có thể thông suốt dù chỉ đọc qua một lần, hơn nữa, còn đưa ra lời giải thích vô cùng sâu sắc, rõ ràng, hiểu biết mọi đạo lý trong nó, vì thế, cô có thể tránh đi sai vào ngã rẽ trên đường tu hành".

"Nhưng lại vì cô hiểu nó quá kỹ càng, thấu triệt, nên có một số thứ cô không lĩnh ngộ được".

"Chẳng hạn như… Chẳng hạn linh quyết truyền thừa của Thiên Đạo Lâu, Thiên Đạo Thánh Điển!"

Tần Ninh vừa dứt lời, Thiên Linh Lung và Thiên Linh Hinh đều thẫn thờ.

Thiên Đạo Thánh Điển, trừ những thành viên nòng cốt trong Thiên Đạo Lâu, thì người ngoài không thể nào biết đến nó, nhưng Tần Ninh lại có thể thản nhiên nói ra như đang bàn bạc chuyện nhà.

Tần Ninh không để ý những điều này, hắn thẳng thắn nói: "Thiên Đạo Thánh Điển lấy Thiên Đạo Huy Hoàng là căn bản, nhưng khi tổ tiên Thiên Đạo Thanh các cô sáng tạo Thiên Đạo Thánh Điển đã chịu biết bao đau khổ, biết bao lần lầm đường lạc lối, các cô có biết không?"

"Cũng chính nhờ vào những gian nan này, những lần lầm đường lạc lối này đã làm nên một Thiên Đạo Thánh Điển hoàn mỹ không tỳ vết".

"Nhưng khi cô tu luyện, lại nhìn thông suốt hết tất cả nên không đi lầm đường, đây là ưu điểm và cũng là khuyết điểm của cô".

"Quả đúng như câu nói nước trong quá thì không có cá, sau khi cô hiểu thấu mọi việc, cô sẽ trong veo như một tờ giấy trắng, mà không giống những người từng lầm đường lạc lối kia, bọn họ sẽ luôn rút ra kinh nghiệm cho bản thân mình, nhờ đó mà càng hiểu rõ thêm về sức mạnh linh quyết trong tay mình".

"Ta đoán đây cũng chính là nguyên nhân cô luôn dậm chân tại cảnh giới Thiên Võ thất biến này".

Tần Ninh vừa nói xong, cơ thể mềm mại của Thiên Linh Lung khẽ run.

Tần Ninh thong thả nói: "Cô tự mình suy ngẫm đạo lý trong đó đi, à phải rồi, cô đã tu luyện Thiên Đạo Thánh Điển đến đỉnh tầng sáu, mà vẫn luôn gặp trở ngại khi thăng đến tầng bảy, ta nghĩ nguyên nhân cũng ở chỗ này, nếu cô cứ tiếp tục như vậy, giữ lấy lòng kiêu ngạo của mình, cả đời này có lẽ không có cách nào bước vào cảnh giới Thiên Nguyên".

Cảnh giới Thiên Võ thất biến sao?

Lúc này, Lý Nhất Phàm đang bối rối, nuốt một ngụm nước miếng.

Chưa tròn hai mươi tuổi mà đã đạt cảnh giới Thiên Võ 1 biến rồi, Thánh nữ Thiên Đạo còn kinh khủng hơn lời đồn đại nữa.

Hắn ta cứ tưởng, tin đồn Thánh nữ Thiên Đạo đạt cảnh giới Thiên Võ, cùng lắm là nhất biến, nhị biến gì đó.

Ai ngờ lại là thất biến!

Điều này quá khủng khiếp!

E là trong Kiếm Các không có bao nhiêu đệ tử đến trình độ này.

"Nói năng bậy bạ!"

Đúng lúc ấy, bỗng nhiên có một âm thanh lạnh lùng vang lên.

Một bóng người đi ra từ sau núi giả.

Người nọ chính là Độc công tử của Độc Tàm Tông.

Độc công tử khoác lên mình một bộ quần áo đen tuyền, thần sắc lạnh lùng nhìn bọn họ.

Buổi giao lưu đang trong thời gian thư giãn, hắn ta nhìn thấy Thánh nữ Thiên Đạo đến đây, bèn hiếu kỳ đi theo.

Hắn ta không ngờ rằng lại có một tên nhãi nhép chưa trải sự đời bình phẩm chê bai Thánh nữ Thiên Đạo, nên vô cùng tức giận.

"Thánh nữ Thiên Đạo là người ngươi có thể tùy tiện bình phán sao?", Độc công tử khịt mũi nói: "Dẫu là cha ta Thiên Tàm Tử cũng phải tự than bản thân không bằng Thánh nữ Thiên Đạo về mặt kiến thức linh quyết, ngươi là cái thá gì chứ?"

Nghe vậy, Tần Ninh liếc mắt nhìn Độc công tử, rồi khoan thai nói: "Ngươi là cái thá gì? Ta nói chuyện với ngươi sao?"

Tần Ninh vừa nói vậy, đám người ngỡ ngàng ngơ ngác.
Chương 483: Chơi độc với ta?

Lý Nhất Phàm chỉ cười khổ trong lòng, vị tông chủ này chính là cái tính khí này, chắc là chẳng thể thay đổi được.

Mà hai chị em thánh nữ Thiên Đạo lúc này cũng kinh ngạc trong lòng.

Độc công tử này nổi danh có tính âm u, Tần Ninh nói vậy sẽ làm mất lòng người ta mất.

“Hỗn xược!”

Độc công tử tức thì quát lên.

“Ngươi mới hỗn xược đấy”.

Tần Ninh lạnh nhạt nói: “Lý Nhất Phàm, dạy dỗ hắn ta cho ta”.

“Dạ?”

Nghe vậy, Lý Nhất Phàm tức thì tái mặt.

Hắn ta mới là cảnh giới Địa Võ tầng năm, nhưng Độc công tử đã lên cảnh giới Địa Võ tầng tám mà, hơn nữa còn có thuật dùng độc sắc bén, lại còn được Thiên Tàm Tử của Độc Tàm Tông truyền dạy cho. Hắn ta dạy dỗ? Chưa biết là ai dạy ai đâu!

“Ặc... ta quên ngươi mới là tầng năm nhỉ!”

Tần Ninh bất đắc dĩ nói: “Không có Viên Viên với Sương Nhi ở bên cạnh, chuyện gì cũng đến tay, phiền thật”.

“Phiền thật?”

“Thằng nhãi ranh, để ta chém hai tay của ngươi, như vậy cũng không cần phải phiền nữa!”

Nói xong, Độc công tử bước ra, hai tay bắn ra.

Hai tiếng không khí bay vụt đi, trong đó, có hai bóng đen trực tiếp chui vào ống tay áo của Tần Ninh.

“Ếch độc Tam Túc!”

Thánh nữ Thiên Đạo kiến thức sâu rộng, lập tức kinh ngạc nói.

“Không sai, ếch độc Tam Túc, cho dù là cảnh giới Thiên Võ mà dính phải thì da thịt cũng sẽ thối rữa, độc tố không ngừng lan ra...”

Bốp...

Độc công tử đang nói thì bỗng có tiếng vang lên, đột nhiên, Tần Ninh vẫy hai ống tay áo, thi thể hai con ếch độc Tam Túc rơi xuống ào ào.

“Ếch độc Tam Túc, móng vuốt có độc tố rất mạnh, nhưng da thịt có bọt khí chia ra dịch tích, vừa vặn có thể giải độc!”

Tần Ninh vỗ tay, cười nói: “Nhãi con, chơi độc với ta á? Kể cả lão tổ tông của Độc Tàm tông các ngươi bò ra từ trong mộ, ta cũng có thể thi độc cho lão ta đến lúc xin tha thì thôi đấy!”

Thấy cảnh đó, sắc mặt Độc công tử dại ra.

Đụng phải sắt cứng rồi.

“Không ngờ ngươi lại hiểu về thuật dùng độc đấy, nhưng vậy thì sao nào?”

Độc công tử hừ nói: “Cảnh giới Địa Võ tầng ba nho nhỏ, ở trước mặt ta cũng chẳng đủ trình lên tiếng”.

Một tiếng phịch vang lên, Độc công tử sải bước ra, sát khí ngưng tụ thành quyền, đấm về phía Tần Ninh.

“Ta không thèm đánh nhau với ngươi!”

Tần Ninh phất áo ngồi xuống, hai tay đánh đàn.

Tranh...

Giây phút ấy, tiếng đàn lập tức vang lên.

Bịch một tiếng, thân ảnh Độc công tử xông về phía trước bỗng nhiên dừng lại.

Tiếng đàn kia như đang nện vào trái tim hắn ta, khiến hắn ta tái mặt.

“Cút!”

Tranh...

Tần Ninh nói xong, lại một tiếng đàn rơi xuống nữa, phịch một tiếng, Độc công tử lui xuống mạnh mẽ, nổ nát hòn non bộ, chật vật ngã xuống nước.

Trong nháy mắt này, Độc công tử hoàn toàn chết sững.

Võ giả âm tu!

Tần Ninh không chỉ hiểu độc mà còn là một võ giả âm tu!

Võ giả âm tu ở kỷ nguyên trước có thể nói là không có tương lai.

Nhưng kỷ nguyên mới mở ra, thủy tổ đạo âm thanh sinh ra, đem đạo âm thanh này phát triển ra hàng vạn thế giới.

Âm tu ở mặt nào đó thì cực kỳ kinh khủng.

Có lẽ ngươi sẽ bị giết một cách vô hình trong lúc ngủ.

Độc công tử chết sững.

Chạy!

Độc công tử không chậm trễ chút nào, rơi vào trong nước, hắn ta trực tiếp lặn xuống đào tẩu, cũng không dám quay lại.

Tần Ninh này quá kinh khủng!

“Muốn chạy?”

Tần Ninh lúc này cười giễu, bắn ra một cái.

Khanh...

Nhưng lúc này, cây đàn kia bỗng nhiên gãy, tiếng đàn liền ngưng.

“Đàn này... yếu quá...”

Tần Ninh than thở: “Làm hỏng đàn của cô rồi, sau này ta sẽ đền cho cô!”

Nói xong, Tần Ninh dẫn Lý Nhất Phàm rời đi.

“Tỷ tỷ...”

Mãi lúc sau, Thiên Linh Hinh mới phản ứng lại.

“Tinh thông âm tu, lại quen thuộc thuật dùng độc, cũng cực kỳ hiểu Thiên Đạo Thánh Điển của chúng ta”.

Thánh nữ Thiên Đạo từ từ nói: “Người này có lai lịch gì đây?”

“Tông chủ Thanh Vân tông, từ khi nào Thanh Vân tông có một tông chủ trẻ trung như vậy tọa trấn chứ?”

Đùng...

Lúc này, tiếng trống vang lên, hội giao lưu tiếp tục tiến hành.

“Tỷ tỷ, chúng ta về thôi!”

“Ừ!”

Không bao lâu sau, mọi người ngồi xuống.

Tần Ninh nhìn quanh, thản nhiên nói: “Hội giao lưu này đến đâu rồi? Chưa kết thúc à?”

Kiếm Tiểu Minh cười khà khà nói: “Một đống người nói khoác với nhau, giống hệt những gì Tần ca nói, tiếp theo đây chắc tới màn chính rồi!”

Tần Ninh ồ một tiếng, không đáp lại nữa.

Mà lúc này, trên đài chủ tọa, Độc công tử chật vật quay về một đình nghỉ mát.

“Ơ? Độc công tử, sao chật vật thế?”

Yên Thăng Tinh của Thất Tinh Cung ngồi cạnh ngạc nhiên hỏi.

Độc công tử run rẩy đáp: “Bất cẩn rơi xuống nước, bất cẩn rơi xuống nước...”

Bất cẩn rơi xuống nước?

Nghe vậy, Yên Thăng Tinh càng thêm buồn bực.

Đường đường là cao thủ cảnh giới Địa Võ tầng tám, sao có thể bất cẩn rơi xuống nước được?

Thế phải bất cẩn cỡ nào chứ?

Độc công tử không yên lòng, nhìn hội giao lưu, ánh mắt liếc qua, cuối cùng nhìn thấy Tần Ninh ở một góc, giống như chuột thấy mèo, sợ hãi né tránh ánh mắt.

Thánh nữ Thiên Đạo dẫn theo Thiên Linh Hinh nhẹ nhàng xuất hiện.

Mọi người ngồi xuống.

Lúc này, Hồng Quan Vũ của Phi Hồng Môn đứng dậy, nhìn mọi người, chắp tay nói: “Vừa rồi chúng ta cũng đã nghe thánh nữ Thiên Đạo giảng giải, ta thấy, mọi người ngồi không cũng rảnh rỗi, hay là giao thủ để thử nghiệm thực lực xem sao!”

“Thánh nữ Thiên Đạo không chỉ học rộng biết nhiều mà tu vi cũng rất mạnh mẽ”.

Nhất thời, mọi người đều gật đầu.

Hôm nay được lĩnh hội kiến giải của thánh nữ Thiên Đạo, khó khăn lắm mới được dịp bao nhiêu thiên tài hội tụ, không thử giao lưu thì đúng là đáng tiếc.

Hồng Quan Vũ lúc này khí phách vô cùng, nói: “Đã vậy, Hồng Quan Vũ của Phi Hồng Môn hôm nay dẫn đầu vậy”.

“Hồng Quan Vũ mời thiếu tông chủ Phục Thiếu Kiệt của Phục Ma Tông đến chỉ giáo!”

Lời này nói ra, tất cả mọi người đều có điều suy nghĩ.

Phục Thiếu Kiệt chính là người mạnh nhất sau thánh nữ Thiên Đạo, một trong thất tông thất kiệt, cảnh giới Địa Võ tầng chín.

Hồng Quan Vũ đi lên khiêu chiến, đúng là đủ mùi thuốc súng.

Xem ra hôm nay Hồng Quan Vũ hạ quyết tâm để bản thân và Phi Hồng Môn xứng danh đây.

“Nghe đồn môn chủ Hồng Điền của Phi Hồng Môn đã đạt cảnh giới Thông Thiên, xem ra là thật đấy”.

“Phi Hồng Môn dạo này rất bành trướng, liên tục tiêu diệt mấy cái tông môn, thu về dưới trướng, lại thêm Thất Tinh Cung chống đỡ, thế lực chắc chắn sẽ tiến lên hạng hai rồi”.

“Đúng vậy, đạt lên tông môn hạng hai thì coi như gần với Kiếm Các rồi”.

“Cộng thêm thiên tài Hồng Quan Vũ này nữa, tương lai chắc chắn Phi Hồng Môn sẽ quật khởi!”

Nhất thời, tiếng nghị luận vang lên ầm ầm.

Phục Thiếu Kiệt của Phục Ma tông lúc này đứng dậy, cười nhạt: “Hồng huynh muốn lĩnh giáo, tại hạ mà từ chối thì lại thành bất kính!”

Trong nháy mắt, toàn bộ võ trường đều sôi động hẳn lên.

Hai người này có thể nói chỉ xếp sau thiên tài thánh nữ Thiên Đạo, cùng lên so tài thật khiến người ta bất ngờ.
Chương 484: Thương quyết Phi Hồng

Nhất thời, cả hai bóng người đứng vững ở trung tâm võ trường.

Phục Thiếu Kiệt hai mươi tuổi, cảnh giới Địa Võ tầng chín.

Hồng Quan Vũ cũng hai mươi, cảnh giới Địa Võ tầng chín.

Hai người đại diện cho bảy tông môn lớn, là thiên tài đỉnh cấp, giao thủ với nhau, kết quả ai mạnh ai yếu, cũng là mang ý nghĩa ai chỉ đứng sau thánh nữ Thiên Đạo.

Hai người đứng vững nhìn nhau.

“Phi Hồng Môn dạo này cực kỳ cao ngạo, tiến nhập tông môn hạng hai thì cũng chỉ là hạng hai mà thôi, so với bảy tông môn lớn thì còn kém nhiều”.

“Sóng sau xô sóng trước mà, thời gian sẽ chứng minh tất cả thôi”, Hồng Quan Vũ cười nhạt đáp.

“Ví dụ như giờ ta khiêu chiến ngươi, cũng là sóng sau xô sóng trước”.

“Haha...”

Phục Thiếu Kiệt chỉ cười lại, nói: “Rốt cuộc là sóng sau xô sóng trước, hay là ta đạp ngươi ra phía sau thì cũng chưa chắc...”

“Thế à?”

Phanh...

Nói xong, Hồng Quan Vũ trực tiếp đấm ra.

“Phi Hồng quyền!”

Một quyền này, tốc độ cực nhanh, đến mức tốc độ của Hồng Quan Vũ cũng tăng lên như gió.

“Lão tổ của Phi Hồng Môn chính là tiên tử Phi Hồng, tiên tử Phi Hồng sáng tạo ra Phi Hồng quyết, linh quyết này lấy nhanh là trụ cột, nhanh đến cực hạn”.

“Đúng vậy, nếu không có Phi Hồng quyết thì Phi Hồng Môn còn lâu mới quật khởi được”.

“Dù sao cũng là linh quyết truyền thừa, có người nói tiên tử Phi Hồng ngày xưa là được Cửu U Đại Đế chỉ điểm đấy!”

Đám người đương nghị luận ầm ĩ, cũng tròn mắt nhìn cảnh giao đấu.

“Phục Ma chưởng!”

Phục Thiếu Kiệt không hề lui lại, trực tiếp vung chưởng.

Ầm!!!

Trong giây lát, quyền chưởng chạm nhau, hai người đều lui lại.

So tài một chiêu, hai người phần nhiều là thăm dò, cũng không chia cao thấp.

“Lại thử thêm một quyền của ta!”

Hồng Quan Vũ sát khí đằng đằng.

Hai bóng người, ngươi tới ta lui, giao thủ trong sân, linh khí khuếch tán, khí thế chiến đấu cuồng bạo khiến mọi người lay động.

Thất tông thất kiệt bao gồm Yên Thăng Tinh, Thi Liệt Vân, Dương Nguyên Sĩ cũng âm thầm cảm thán.

Hai người này có cảnh giới cao hơn bọn họ một tầng, nếu thật sự đánh nhau thì bọn họ chưa chắc đã là đối thủ.

Mặc dù được xưng là thất tông thất kiệt, nhưng sự cách biệt giữa bọn họ vẫn rất là nhiều.

Không khí giao đấu ngày một nóng lên, bầu không khí cũng trở nên khẩn trương nhiều.

“Tỷ tỷ, Hồng Quan Vũ này xem ra có chuẩn bị mà đến”, Thiên Linh Hinh chớp mắt, ngạc nhiên nói.

“Phi Hồng Môn dạo này khí thế vũ bão, lại được Thất Tinh Cung hỗ trợ, trận chiến này Hồng Quan Vũ là muốn lập uy cho mình đây!”

“Vậy tỷ tỷ nghĩ ai sẽ thắng?”

Thánh nữ Thiên Đạo nhìn hai người, lạnh nhạt nói: “Có lẽ là Phục Thiếu Kiệt, người này dù sao cũng ở cảnh giới Địa Võ tầng chín lâu hơn, hơn nữa tông chủ Phục Thiên Liệt còn bồi dưỡng Phục Thiếu Kiệt từ trong sát phạt mà ra”.

“Lấy chém giết để nhập đạo, toàn bộ công kích của Phục Thiếu Kiệt đều chỉ có một chữ giết”.

Thiên Linh Hinh gật đầu.

Hai người bất phân thắng bại, thật sự khó mà đoán ra ai có ưu thế.

Nhưng có lẽ ánh mắt của tỷ tỷ không sai đâu.

Thánh nữ Thiên Đạo lúc này nhìn ra góc Thanh Vân tông.

Nếu là hắn, sẽ đoán ai thắng đây...

Thánh nữ Thiên Đạo đột nhiên nghĩ ra một ý như vậy.

Cùng lúc, ở bên kia, Tần Ninh ngồi trong đình nghỉ mát một cách nhàn nhã.

“Ca, ca, Hồng Quan Vũ này giỏi thật...”, Kiếm Tiểu Minh kinh ngạc: “Bất phân thắng bại với Phục Thiếu Kiệt chứ, không phải nói Phục Thiếu Kiệt đang thử ngưng đan hải hay sao, Hồng Quan Vũ này lợi hại như vậy...”

“Theo cách đánh này thì Hồng Quan Vũ sẽ thắng thôi!”

Tần Ninh ưu nhã nói.

“Hả? Sao lại thế?”

“Sao lại không được?”, Tần Ninh cười nói: “Ngươi không thấy công kích của Phục Thiếu Kiệt đang dần yếu đi à? Nếu ta đoán không nhầm, thì cái tên này bởi vì đã thử ngưng tụ đan hải một lần mà thất bại, nên khiến đan điền chịu tổn thương không nhỏ, chẳng qua lúc trước không nhận ra. Giờ giao đấu với Hồng Quan Vũ thì mới lộ ra vấn đề này”.

“Nhưng trận này hắn ta mà thua thì chưa chắc đã xấu, sau khi kết thúc trận này, hắn ta sẽ nhanh chóng đạt đến cảnh giới Thiên Võ thôi”.

Nhe vậy, nhóm người Kiếm Tiểu Minh vẫn không tưởng tượng được.

Hồng Quan Vũ mạnh mẽ vậy sao?

Lý Nhất Phàm trong lòng hiểu được, cái gọi là thất tông thất kiệt, thánh nữ Thiên Đạo Thiên Linh Lung của Thiên Đạo lâu đã là cảnh giới Thiên Võ bảy biến.

Còn những gì sáu vị kia tranh luận cũng chỉ là trò cười.

“Xem ra ngươi cũng có chút bản lĩnh đấy”, Phục Thiếu Kiệt lúc này thở mạnh nói.

“Phục công tử, nếu ngươi chỉ có vậy thì hôm nay ngươi sẽ thua đấy!”

“Vậy à? Cũng không nên chắc chắn vậy đâu!”

Phục Thiếu Kiệt thở một chút, cười đáp: “Rốt cuộc là ta thua hay ngươi thua cũng chưa biết được”.

Phục Thiếu Kiệt sải bước ra, thân thể có sát khí vô hình ngưng tụ.

“Phục Ma tông ta có thể trở thành một trong bảy tông môn lớn cũng không phải chỉ dựa vào mồm mép”.

“Ngươi nghĩ Phi Hồng Môn ta thì dựa vào mồm mép chắc?”

Hồng Quan Vũ bước ra, một hơi thở vô hình tràn ra tứ phía.

“Ngươi không tưởng tượng được uy lực của Phi Hồng quyết đâu”.

Hồng Quan Vũ cười khẩy một tiếng, tay hắn ta hiện ra một cây thương dài.

“Trong Phi Hồng quyết của bọn ta có một thuật thương, nếu ngươi ngăn cản được công kích thuật thương này thì Hồng Quan Vũ ta xin chịu thua lần này”.

Lời này nói ra, tất cả đều sửng sốt.

“Đến rồi đây”.

Tần Ninh cười nói: “Thương quyết Phi Hồng trong Phi Hồng quyết”.

Lão Vệ lúc này cũng mở mắt ra, có vẻ rất hứng thú.

Ánh mắt nhìn sang Tần Ninh, cười nhạt. Phi Hồng quyết và Lạc Hạp quyết đều do Tần Ninh sáng chế ra, thương quyết Phi Hồng này có thể nói là linh quyết kinh điển thuộc Phi Hồng quyết, uy lực bá đạo, nhưng muốn tu luyện thành công thì cũng gian nan vạn phần.

Hồng Quan Vũ lúc này sải bước ra, thương dài đảo qua, khí tức sát phạt ngưng tụ.

Oanh...

Mũi thương chỉ đất, trong nháy mắt, thân ảnh Hồng Quan Vũ phi ra như bay.

Trong nháy mắt, Hồng Quan Vũ cử động.

Thương ra, người theo.

Một chiêu chém giết đi ra, cơ thể Hồng Quan Vũ tỏa ra hơi thở cảnh giới Địa Võ tầng chín, từng đợt bùng phát.

“Giết!”

Một tiếng quát thấp vang lên, sát khí nổi lên, ánh thương đột nhiên toát ra một khí thế vô địch, một lực ép vô hình đánh tan sát khí của Phục Thiếu Kiệt.

Thấy cảnh đó, sắc mặt Phục Thiếu Kiệt liền trở nên khó coi.

Nếu nhận thua thì mất mặt quá.

“Núi Phục Địa!”

Hai tay hắn ta đập xuống mặt đất, những âm thanh răng rắc vang lên, mặt đất dưới chân tách ra, hai vết rách vọt thẳng hướng chân của Hồng Quan Vũ.

“Muốn ngăn cản ta à, vô dụng!”

Hồng Quan Vũ hừ một tiếng, trực tiếp giết ra.

Trong nháy mắt, công kích của Phục Thiếu Kiệt bị áp chế, vết rách kia mở rộng đến chân Hồng Quan Vũ thì ngừng lại.

Trong chớp mắt này, tất cả đều kinh ngạc không thôi.

“Cút!”

Hắn ta xông lên, một thương quét ra.

Phanh...

Lúc này sắc mặt Phục Thiếu Kiệt trắng bệch, phun ra một ngụm máu, rồi bay ngược ra.

Kết thúc!

Hồng Quan Vũ thắng!

Thấy cảnh này, mọi người đều ngẩn ra.
Chương 485: Đánh gãy răng hắn ta

Thánh nữ Thiên Đạo lúc này cũng kinh ngạc không thôi, cô ta nghĩ Phục Thiếu Kiệt chắc chắn phải thắng.

Nhưng kết quả Hồng Quan Vũ bùng nổ, đánh bại Phục Thiếu Kiệt.

Phi Hồng quyết...

Thánh nữ Thiên Đạo lẩm bẩm: “Trong vòng một trăm năm tới đây, Phi Hồng Môn tương lai e là sẽ rất mạnh”.

Lúc này, mọi người đều cảm thán không thôi.

Phục Thiếu Kiệt được coi là người mạnh nhất trong thất tông thất kiệt, chỉ sau thánh nữ Thiên Đạo. Nhưng trận chiến hôm nay hắn ta lại thua Hồng Quan Vũ.

Một thiên tài ngã xuống, một thiên tài khác lại nổi lên.

Hồng Quan Vũ lúc này chống thương trên mặt đất, kiêu ngạo nói: “Phục Thiếu Kiệt, ngươi không bằng ta rồi!”

Lời này cực kỳ ngang ngược, nhưng không ai dám phản kháng.

“Xem hắn ta nói mấy câu khó ngửi kìa...”, Kiếm Tiểu Minh xì một tiếng.

“Không phục thì lên mà đánh đi!”, Tần Ninh trêu trọc.

“Sớm muộn ta cũng sẽ đánh cho hắn ta một trận”, Kiếm Tiểu Minh hừ nói: “Nhưng không phải bây giờ”.

Mấy người đều mỉm cười.

Lúc này Hồng Quan Vũ nhìn quanh, cười nói: “Không biết vị nào muốn giao lưu với ta không, Hồng Quan Vũ ta rất vui lòng”.

Lúc này, tất cả đều cúi đầu.

Cảnh giới Địa Võ tầng chín như Phục Thiếu Kiệt còn thua thì ai dám lên giao lưu cùng nữa chứ?

Hồng Quan Vũ nhìn mọi người im lặng thì bật cười.

“Thánh nữ tiên tử, không biết trận chiến giữa ta và Phục Thiếu Kiệt ban nãy cô có đánh giá thế nào?”, Hồng Quan Vũ nói với vẻ chân thành, muốn được thỉnh giáo: “Không biết có thể đánh giá một hai?”

Nghe vậy, thánh nữ Thiên Đạo chậm rãi nói: “Hồng công tử và Phục công tử giao lưu với nhau đúng là rất đặc sắc, nhưng Phục công tử thua cũng là có nguyên nhân khách quan”.

“Ồ?”

“Phục công tử thử ngưng đan hải, đã hất bại một lần, vì thế mà đan điền bị tổn hại, nhưng hắn ta không nhận ra. Sau trận chiến này, Phục công thử nhận ra vấn đề, e là không bao lâu nữa sẽ đạt đến cảnh giới Thiên Võ”.

Lời này nói ra, mọi người đều kinh ngạc không dứt.

Kiếm Tiểu Minh xì một tiếng: “Ca ta ban nãy nhìn ra rồi, cô nhóc này giờ mới nhìn ra”.

Thánh nữ Thiên Đạo nói tiếp: “Mà thuật dùng thương của Hồng công tử cũng chưa tinh tế lắm, thương quyết Phi Hồng nghe nói là do Cửu U Đại Đế đích thân sáng tạo ra, uy lực bá đạo, nhưng không tu hành Lạc Hạp quyết thì tổng thể thuật dùng thương này không viên mãn”.

Nghe vậy, mọi người đều hiểu.

Thánh nữ Thiên Đạo có ý rất rõ, Phục Thiếu Kiệt thua là vì đan điền tổn hại nhưng bản thân không phát hiện ra.

Mà Hồng Quan Vũ thắng được là dựa vào thương quyết, nhưng thương quyết vẫn chưa viên mãn.

“Ý của thánh nữ là ta thắng không quang vinh à?”

Hồng Quan Vũ cười nhạt nói: “Nhưng mặc dù nói linh quyết của ta chiếm ưu thế thì tóm lại vẫn là có thực lực mạnh hơn một bậc”.

“Từ xưa đến nay, rất nhiều môn phía lớn đều biến mất trong dòng chảy lịch sử”.

“Phi Hồng Môn ta lúc trước là tông môn đỉnh cấp, nhưng hiện giờ suy tàn, rồi lại sắp quật khởi, cũng khiến người ta cảm thán”.

Hồng Quan Vũ kiêu ngạo nói: “Nhưng ta nghĩ, dưới sự nỗ lực của ta và cha mình, Phi Hồng Môn chắc chắn sẽ đuổi kịp bảy tông môn lớn với thế như chẻ tre”.

Lời này nói ra, mọi người bàn luận không thôi.

Bên trong Phi Hồng Môn có môn chủ Hồng Điền đạt cảnh giới Thông Thiên, Hồng Quan Vũ lại xuất sắc đến thế, hai đời cùng cố gắng, đủ để Phi Hồng Môn tăng tốc đuổi kịp.

Hồng Quan Vũ tiếp tục nói: “Thánh nữ tiên tử nói ta dựa vào thương quyết Phi Hồng để thắng thì nghe có vẻ không vẻ vang lắm nhỉ”.

“Thế nhưng, ví dụ như Thanh Vân tông do tôn giả Thanh Vân sáng tạo ra, nhưng bây giờ lại lâm vào cảnh khốn cùng, suy tàn đến cực điểm, bọn chúng làm gì có linh quyết mạnh mẽ?”

“Cho nên, có linh quyết mạnh không hề vô dụng, quan trọng là cần người, cần có người đứng ra gánh vác”.

“Nếu ai cũng vô dụng như đám người Thanh Vân tông, không biết bảo vệ cơ nghiệp tổ tiên thì dù có ngồi trên núi vàng núi bạc cũng sẽ mất hết”.

Lơi này nói ra, mọi người đều sửng sốt.

Hồng Quan Vũ nói vậy hình như cố ý nhằm đến Thanh Vân tông thì phải.

Ai mà chẳng biết Thanh Vân tông là do tôn giả Thanh Vân tạo ra, nhất định không thiếu linh quyết mạnh mẽ tuyền thừa, nhưng Thanh Vân tông một mực suy tàn, đến mức sắp biến mất rồi.

Hồng Quan Vũ đây là muốn nhục mạ Thanh Vân tông!

“Nghe nói Thanh Vân tông tiêu diệt tông chủ Chúc Long tông thuộc Phi Hồng Môn, xem ra đây là định gây hấn đấy!”

“Phi Hồng Môn muốn quật khởi, nghe đồn định thu lại Thanh Vân tông nhưng bị ngăn cản, bảo sao mà không phục”.

“Xem ra Hồng Quan Vũ cố tình gây sự đây”.

Mọi người nghị luận ầm ĩ.

Thanh Vân tông xuống dốc, Phi Hồng Môn thì cường thế, tạo ra một hình thái so sánh rõ ràng.

“Con mẹ nó!”

Kiếm Tiểu Minh phẫn nộ không thôi.

“Ca, hắn ta đây là muốn cưỡi lên đầu chúng ta rồi, lại còn muốn...”

Kiếm Tiểu Minh giận dữ không thôi: “Làm sao mà nuốt được cục tức này chứ?”

“Vậy ngươi muốn sao?”

“Đánh gãy răng hắn ta!”

“Được!”

Tần Ninh đứng dậy, cười nói: “Như ngươi nói, đánh gãy răng hắn ta!”

Nói xong, Tần Ninh bước ra, đi vào võ trường, cất cao giọng nói: “Con chó ngu si lắm lời mà cũng dám đứng ở hội giao lưu này nói vớ vấn à?”

“Phi Hồng Môn cũng chỉ là tông môn hạng ba yếu ớt mà thôi, thật sự tưởng rằng bám được vào Thất Tinh Cung thì sẽ bằng được Thanh Vân tông?”

“Chỉ dựa vào được Phi Hồng quyết mà đòi chấn hưng Phi Hồng Môn, ta thấy đầu óc ngươi cũng ngập úng lắm rồi”.

“Coi như cha hay lão tổ tông của ngươi ở đây cũng chẳng dám nâng Phi Hồng Môn lên cao như thế, ngươi là cái quái gì?”

Từng lời Tần Ninh nói ra như phun châu nhả ngọc.

Mỗi câu nói đều đang mắng Hồng Quan Vũ.

Nghe tiếng mắng này, sắc mặt Hồng Quan Vũ lạnh băng.

“Tần tông chủ Tần Ninh, ngươi cuối cùng cũng không làm rùa rụt đầu nữa à?”

Hồng Quan Vũ hờ hững nói: “Thanh Vân tông để cho một kẻ tự đại như ngươi làm tông chủ, đúng là xuống dốc đến mức hết thuốc chữa”.

“Lúc đầu không muốn cùng ngươi tính toán, nhưng ngươi khoe thì khoe thôi, cứ phải kéo Thanh Vân tông ta vào. Thân làm tông chủ như ta, đương nhiên phải đứng ra!”

Tần Ninh lại nói: “Ngươi nghĩ Phi Hồng quyết củ Phi Hồng Môn rất lợi hại à?”

“Trong mắt ta, nếu không có Lạc Hạp quyết phối với Phi Hồng quyết thì còn rác rưởi hơn cả Độc Điển của Độc Tàm Tông!”

Lời này nói ra, mọi người tức thì cả kinh.

Một câu này của Tần Ninh không chỉ mắng Phi Hồng Môn mà mắng cả Độc Tàm Tông!

Không phải là đang chửi rằng, Độc Điển truyền thừa của Độc Tàm Tông đã rác rưởi rồi, Phi Hồng quyết lại càng rác rưởi hơn sao?

Một câu nói làm mất lòng cả hai tông môn lớn, thật không có lí trí.

Nhưng lúc này, mọi người lại phát hiện Độc công tử ngồi trong đình nghỉ mát đang cúi gằm đầu, không nói câu nào, thậm chí còn chẳng nhìn ra võ trường.

Quá lạ!

Lấy tính cách của Độc công tử, có người dám nói Độc Điển như vậy, hắn ta đã xông lên giết rồi.

Hôm nay sao mà yên tĩnh như vậy?

Độc công tử lúc này có nỗi khổ mà không ói được.

Hắn ta rất oan ức!

Ban nãy Tần Ninh đã phá công kích của hắn ta hai lần, giờ mà nhảy tới động vào Tần Ninh thì khác nào tự tìm đường chết?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom