-
Chương 476-480
Chương 476: Thành Thiên Đạo
Rời khỏi dãy núi Thanh Vân là đồng bằng vô tận, từng vùng nông thân, thành trấn, thoạt nhìn khá là phồn vinh hòa bình.
Ở nơi cá lớn nuốt cá bé này, thời gian yên bình như vậy mới khiến người ta ngưỡng mộ nhất.
Ở trong mắt những người bình thường, không thể tu luyện, đọc sách viết chữ, thi đỗ công danh, trở thành quan văn cũng tốt, nhưng với bọn họ võ đạo mới là con đường đúng đắn.
Dù sao, một tay trói già không chặt thì cũng chỉ chịu kiếp bị chém giết thôi.
Mà với Tần Ninh, cuộc sống như vậy thật ra cũng rất tốt.
Năm đó sau khi cha thống nhất vạn giới, cũng từng nghĩ đến việc hoàn toàn quy ẩn, không màng thế sự, mang theo chín người mẹ, tiêu dao khoái hoạt.
Nhưng chức trách của vạn giới các trời đó cũng chỉ có cha là gánh vác được, vì ông là Vô Thượng Thần Đế, không một ai có khả năng hơn ông được.
Đại khái khoảng mười ngày đi đường, mấy người rốt cuộc đã xuất hiện ở trước một tường thành nguy nga.
“Tông chủ, đây chính là thành Thiên Đạo!”
Tống Đại Hải nói: “Thành Thiên Đạo là đại bản doanh của của Thiên Đạo lâu, giàu có và đông đúc, Thiên Đạo lâu không giống những tông môn khác là ở các dãy núi dư thừa linh khí, mà ở bên trong thành Thiên Đạo”.
“Ta biết...”
Tần Ninh thản nhiên đáp.
Nói cho cùng, sự xuất hiện của thành Thiên Đạo cũng có chút sâu xa với hắn.
Nhưng vật đổi sao dời, e là con cháu của Thiên Đạo lâu đã không biết những bí mật này.
Mọi người chuẩn bị vào thành, thì đã thấy một đội nhóm đệ tử của Thiên Đạo lâu đang xếp hàng ở cổng thành.
“Mấy vị nhận lời mời đến tham gia hội giao lưu lần này sao?”, tên đội trưởng lúc này đi tới khách sáo náo.
“Ừ!”
“Đã vậy thì mời qua đây đăng ký một chút, sau đó đệ tử Thiên Đạo lâu chúng ta sẽ dẫn mọi người đến chỗ ở”, đội trưởng kia cười nhạt nói.
Lý Nhất Phàm đi lên đăng ký, Tần Ninh nhìn ba chữ to viết như rồng bay phượng múa trên cổng thành, im lặng không nói.
Kiếm Tiểu Minh lúc này xuống ngựa, nhìn ba chữ “thành Thiên Đạo” trên cổng thành, không khỏi bĩu môi nói: “Đây là chữ ai viết vậy, xấu muốn chết...”
Bụp...
Kiếm Tiểu Minh vừa nói xong thì tự nhiên bị đập một phát vào đầu.
“Tần ca, sao huynh lại đánh ta!”
“Ngươi lắm lời quá!”, Tần Ninh tức giận nói.
Lão Vệ ở bên cạnh cũng híp mắt bật cười.
Thẩm Văn Hiên không hiểu lắm, hỏi lão Vệ: “Lão Vệ, sao Tiểu Minh lại bị đánh vậy?”
“Ngươi thông minh vậy mà không nghĩ ra hả?”
Lão Vệ chỉ cười không nói.
Tần Ninh nhìn ba chữ đó, lẩm bẩm: “Xấu á? Ta thấy đẹp vậy mà!”
Thấy lão Vệ có ý cười, Tần Ninh tức giận nói: “Nếu ông cũng muốn cười thì cười đi, nín cười vậy ta nhìn mà tức”.
“Công tử bớt giận, chữ này... tùy là hơi xấu chút, nhưng ta nghĩ đến mấy vạn năm tới Thiên Đạo lâu cũng không dám thay đổi, dù gì cũng là do Cửu U Đại Đế đích thân viết chữ mà!”
Nghe vậy, Kiếm Tiểu Minh thấy kỳ lạ.
“Cửu U Đại Đế anh danh cái thế, sao không luyện chữ cho tốt nhỉ”.
Bốp...
Lại một cú đánh nữa vào đầu.
“Luyện chữ, luyện chữ, ta thấy ngươi nên luyện kiếm cho tốt vào”.
Tần Ninh cười khổ không đáp.
Đúng là năm đó hắn đã viết những chữ đó, nhưng lúc ấy hắn uống say, nhất thời cao hứng, bị cái tên Thiên Đạo Thanh đó lừa.
Tiếc là giờ không có cơ hội, nếu không hắn nhất định sẽ dạy dỗ lại cái thằng nhóc Thiên Đạo Thanh đó.
“Các người đến từ Thanh Vân tông à?”
Tên đội trưởng kia thấy mọi người ghi danh xong thì sắc mặt cổ quái, khuôn mặt cũng tiu nghỉu, chỉ vào một tên đệ tử và nói: “Triệu Tiểu Nhạc, ngươi đưa bọn họ đi đi!”
“Hả?”
Đệ tử tên Triệu Tiểu Nhạc kia nghe vậy cũng không tình nguyện lắm, nhưng đội trưởng đã ra lệnh, cậu ta không dám cãi, chỉ đành dẫn mấy người vào thành.
Suốt một đoạn đường, Triệu Tiểu Nhạc đều mang vẻ mặt ủ dột, không vui, mấy người có hỏi thăm thì cũng tỏ vẻ xa cách.
“Tiểu huynh đệ, nhìn bộ dáng mặt chau mày ủ của ngươi kìa, chúng ta có làm gì ngươi đâu?”, Kiếm Tiểu Minh không khỏi nói.
“Ầy... Hội giao lưu lần này lớn vô cùng, thánh nữ Thiên Đạo của Thiên Đạo lâu chúng ta sắc đẹp tuyệt trần, thiên phú mạnh mẽ, giờ đã là cảnh giới Thiên Võ, thanh niên tuấn kiệt của bảy tông môn lớn, bao gồm một vài đệ tử ưu tú của tông môn hạng ba đều ầm ầm muốn tới”.
“Ta muốn dựa vào chút làm quen ở cổng thành, gặp mấy thiên chi kiêu tử của bảy tông môn lớn để kiếm chút khen thưởng, ai ngờ lại gặp phải Thanh Vân tông các ngươi, ta vui sao được?”
Nghe vậy, Kiếm Tiểu Minh liền tỏ vẻ không vui.
Đây là cái loại khinh thường người khác, khinh thường Thanh Vân tông đây mà.
“Này, đây là một trăm linh thạch, cầm lấy mà dùng, Thanh Vân Tông chúng ta giờ không thiếu linh thạch đâu”, Kiếm Tiểu Minh hào phóng nói.
“Thôi thôi!”
Triệu Tiểu Nhạc đẩy tay, đồng cảm nói: “Thanh Vân tông các ngươi cũng không dễ dàng gì, sắp giải tán đến nơi rồi, ta đòi của các ngươi thì lòng cũng thấy ái ngại, lát nữa đưa các ngươi đến tửu lầu, ta nhanh chóng quay về, tranh thủ va chạm với tông môn tốt!”
Nghe vậy, Kiếm Tiểu Minh thật sự muốn phun máu.
Con mẹ nó chữ, Thanh Vân tông bị thương hại đến mức tặng linh thạch mà người ta cũng không nhận.
Quá xấu hổ!
“Tửu lầu Thiên Nhai!”
Triệu Tiểu Nhạc một đường bi thương, đến nơi, nhìn mọi người và nói: “Đây là tửu lầu chúng ta sắp xếp lần này, các vị báo tên tông môn là vào được, ta đi trước đây!”
“Tiểu huynh đệ!”
Tần Ninh nhìn Triệu Tiểu Nhạc, cười nói: “Cứ cầm lấy linh thạch đi, ngươi cũng vất vả, hơn nữa, Thanh Vân tông cũng chưa suy tàn đến độ như ngươi nghĩ đâu, sau này ngươi sẽ biết!”
Nghe Tần Ninh nói vậy, Triệu Tiểu Nhạc sửng sốt, rồi gật đầu nói: “Ta đưa các ngươi vào trong đi, đám bên trong đó cũng toàn bọn khinh người”.
“Làm phiền rồi!”
Tần Ninh không khỏi mỉm cười.
Triệu Tiểu Nhạc này tuy tham tiền nhưng lòng dạ không ác.
Đi vào trong tửu lầu, Thiên Đạo lâu lần này đã sắp xếp thỏa đáng mọi chuyện, toàn bộ tửu lầu Thiên Nhai chia làm ba hạng phòng, mà Thanh Vân tông đương nhiên bị xếp đến phòng hạng thấp nhất.
“Một tông môn lớn như Thiên Đạo lâu mà không thể thuê nổi một tửu lầu nào khá hơn hà?”, Kiếm Tiểu Minh tức giận bất bình.
Lý Nhất Phàm nhìn ra đầu mối, cười khổ nói: “Sợ là trong Thiên Đạo lâu cũng có người coi thường chúng ta đi!”
“Vớ va vớ vẩn, rồi sẽ có một ngày kiếm thần số một Cửu U ta sẽ cho bọn chúng biết gì mới là trâu bò, rồi chúng cũng sẽ chẳng có cơ hội bám đít chúng ta đâu”.
“Không phải tay kiếm số một Cửu U sao? Giờ lại thành kiếm thần rồi?”
“Tay kiếm số một không khí phách lắm, hơn nữa các chủ Kiếm Các hiện giờ chẳng phải là tay kiếm số một Cửu U hay sao? Ta muốn làm thì cũng phải làm độc nhất vô nhị, nghe kiếm thần số một Cửu U hay hơn”.
Mấy người nghe vậy cũng bật cười.
“Được rồi, khoảng thời gian này, mấy vấn đề ta nói với các ngươi đó, tự suy nghĩ cho kỹ, ra ngoài cũng không được quên tu hành”.
Tần Ninh nói xong thì căn phòng cách vách vang lên những âm thanh kỳ lạ khiến người ta đỏ mặt.
Tống Đại Hải dở khóc dở cười nói: “Thế này thì sao mà tu luyện nổi, hơn nữa gian phòng này gần đường, e là mấy hôm nay số võ giả qua lại nơi này còn nhiều hơn gấp bội, tiếng ồn sẽ khiến người ta khó mà tĩnh tâm được!”
“Đúng vậy đúng vậy...”
Kiếm Tiểu Minh nhếch miệng cười, dán sát lỗ tai vào tường, cười khà khà: “Nghỉ ngơi hai ngày, hai ngày thôi, ta đột nhiên phát hiện căn phòng này cũng không phải không tốt”.
Nghe vậy, mặt mọi người liền đen lại, cái tên nhóc này...
“Thằng nhãi thối, cút ra!”
Đột nhiên có tiếng từ dưới tầng dưới vang lên. Âm thanh tức giận đó hòa vào trong đường phố náo động mà vẫn rất rõ ràng, nhất thời hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
Chương 477: Đánh không trúng ta đấy
“Thằng khốn này, không có mắt à, không muốn chết thì cút ra xa!”
Âm thanh phẫn nộ kia vang lên, một cước đá ra, một bóng người chật vật lăn lộn mấy vòng rồi ngã xuống đất.
“Ta đến từ Phi Hồng Môn đấy, ngươi có mắt như mù à!”
“Hồng công tử, tiểu nhân biết sai rồi, tiểu nhân biết sai rồi, xin ngài bớt giận!”, người bị đá kia lúc này vội vàng dập đầu xin lỗi.
“Một đệ tử Thiên Đạo lâu nho nhỏ mà cũng dám đụng nhị công tử nhà ta, muốn chết à!”
Lập tức có hai hộ vệ là võ giả xông ra, đạp bay người kia ra ngoài.
“Ơ? Kia là Triệu Tiểu Nhạc mà?”
Kiếm Tiểu Minh thấy cảnh đó thì kinh ngạc nói: “Tên nhóc này tinh ý lắm mà, sao lại đắc tội Phi Hồng Môn vậy?”
“Tần ca, huynh xem chúng ta có nên giúp cậu ta không, tên nhóc này cũng tốt...”
Ơ?
Đâu rồi?
Kiếm Tiểu Minh quay người, Tần Ninh ở bên cạnh đã mất tăm.
Thay vào đó, ở dưới mặt đất, có người đã đứng ở phía trước Triệu Tiểu Nhạc.
Chính là Tần Ninh.
“Dừng tay!”
Nhìn hai người động thủ kia Tần Ninh trầm giọng quát.
“Ngươi là cái đếch gì, mau cút sang một bên, không phải việc của ngươi!”, tên hộ vệ kia hừ một tiếng, thần thái kiêu ngọa.
Tuy Phi Hồng Môn là tông môn hạng ba, nhưng đại công tử Hồng Quan Vũ đã có hôn ước với con gái của công chúa Thất Tinh Cung là Yến Minh Phi. Phi Hồng Môn địa vị có thể nói là tăng vọt, coi như giờ là tông môn hạng ba, nhưng cũng chẳng sợ một vài tông môn hạng hai.
“Từ từ nói chuyện không được à?”
Sắc mặt Tần Ninh lạnh lùng, trực tiếp đấm ra.
Bụp bụp...
Trong giây phút ấy, hai tiếng thình thịch vang lên, hai tên hộ vệ kia bị đấm xuyên ngực, trực tiếp chết thẳng cẳng.
Lúc này, người xem xung quanh đều kinh ngạc vạn phần.
“Đó hình như là Hồng Trọng Khải, nhị thiếu gia của Phi Hồng Môn?”
“Chắc vậy, dạo này Phi Hồng Môn liên tục tiêu diệt bốn tông môn không được xếp hạng, mà còn được Thất Tinh Cung giúp đỡ, hình như sắp nâng thành tông môn hạng hai đấy”.
“Nói vậy thì môn chủ Hồng Điền dạo này gần đạt cảnh giới Thông Thiên rồi sao?”
“Chắc là vậy lắm”.
“Dạo này một vài tông môn hạng hai cũng không dám đắc tội Phi Hồng Môn mà, giờ Phi Hồng Môn như mặt trời giữa trưa ấy”.
“Thanh niên áo trắng kia là ai vậy? Tự nhiên nhảy ra bảo vệ đệ tử ngoại viện của Thiên Đạo lâu, rồi đắc tội Hồng Trọng Khải, đâu phải chuyện tốt đâu chứ”.
Mọi người nghị luận ầm ĩ.
Tần Ninh bước lên, đỡ Triệu Tiểu Nhạc dậy.
“Làm sao đây?”
“Ta... Ta ta...”
“Hừ, ngươi là ai?”
Hồng Trọng Khải mặc đồ tím, lạnh lùng nói: “Xem ra hội giao lưu gần bắt đầu nên cũng thượng vàng hạ cám quá”.
“Ngươi là ai mà dám xen vào chuyện của công tử ta?”
Hồng Trọng Khải chỉ Triệu Tiểu Nhạc, nói: “Thằng cẩu nô tài này không có mắt xông vào công tử ta, ta dạy dỗ một tí thì làm sao? Đừng nói là đánh một trận, coi như có đánh chết thì Thiên Đạo lâu cũng chẳng dám nói câu nào, liên quan đếch gì đến ngươi?”
“Hừ, cũng chỉ là tiểu thiếu gia của tông môn hạng ba mà đã oai như cóc rồi!”
Một tiếng hừ vang lên, khiến mọi người ngẩn ra.
Ai dám nói vậy với Hồng Trọng Khải thế?
Nhóm Kiếm Tiểu Minh đi ra, đứng bên cạnh Tần Ninh.
“Ta không cố ý mà, chỉ là ban nãy đi vội nên không cẩn thậm đâm vào Hồng công tử, mong Hồng công tử đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân!”, Triệu Tiểu Nhạc mặt mũi bầm dập nhưng vẫn cầu xin tha thứ như cũ.
“Tên nhãi, hôm nay ngươi chết chắc rồi, và ngươi nữa!”
Hồng Trọng Khải chỉ về phía Tần Ninh.
“Lắm mồm!”
Tần Ninh lạnh lùng, sải bước ra, tát về phía hắn ta.
Một tiếng bốp vang lên, Hồng Trọng Khải thậm chí còn không phản ứng kịp, cả mặt sưng lên, có cái răng còn bay ra ngoài.
“Ngươi...”
“Tam trưởng lão, thịt hắn cho ta!”
Hồng Trọng Khải đã hoàn toàn bùng nổ.
Tên nhóc này đúng là không biết sống chết, tát hắn ta trước mặt bao nhiêu người như thế, đúng là quá nhục nhã.
Trong nháy mắt, một ông già tóc bạc ở phía sau Hồng Trọng Khải đột nhiên xông thẳng đến chỗ Tần Ninh.
“Phi Hồng Ảnh trong Phi Hồng quyết!”
Tần Ninh cười giễu: “Thi triển Phi Hồng Ảnh dở như thế, đúng là làm xấu mặt lão tổ tông nhà các ngươi mà”.
Nói xong, cũng không thấy Tần Ninh cử động gì.
Lúc này nhóm Kiếm Tiểu Minh và Thẩm Văn Hiên cũng lo lắng lắm rồi.
Đây chính là tam trưởng lão của Phi Hồng Môn, thực lực không tầm thường, thấp nhất là cảnh giới Thiên Nguyên, làm sao mà cảnh giới Địa Võ như Tần Ninh chống đỡ được?
“Lão Vệ, nhanh lên xem nào!”
Kiếm Tiểu Minh vội vã nói.
“Không sao đâu, người của Phi Hồng Môn chỉ cần thi triển Phi Hồng quyết ra thì dù có mạnh mẽ cỡ nào, đứng trước mặt công tử cũng chỉ như con hổ giấy mà thôi”, lão Vệ nhàn nhã nói.
“Hả?”
Kiếm Tiểu Minh không hiểu.
Mà lúc này, ông già tóc bạc vụt lóe, đi đến bên cạnh Tần Ninh, móc tay ra.
Mà lúc này, Tần Ninh đột nhiên nghiêng lên trên một bước.
Bước đi nhìn có vẻ đơn giản và nhàn nhã này đã tránh được một đòn tất sát của một kẻ mạnh cảnh giới Thiên Nguyên.
Tất cả mọi người đều ngẩn ra.
Đến cả ông già tóc bạc cũng sửng sốt.
“Tam trưởng lão, ông đang làm gì đấy?”
“Vâng!”
Ông già tóc bạc lại bước ra, bàn tay vung lấy, nhắm về phía đầu Tần Ninh.
Nhưng lúc này, rõ là một nắm đấm rất nhanh, nhưng Tần Ninh cũng chậm rãi cúi xuống và tránh thoát được.
“Đánh không trúng ta đấy, tức không nào?”, Tần Ninh cười nhạt.
Cái quái gì đây?
Trong giây lát, tất cả thấy mắt mình như hoa lên.
Bọn họ vẫn không hiểu rốt cuộc là có chuyện gì đang xảy ra.
Nếu như nói giữa cảnh giới chín cửa thì sẽ có người trời sinh ngũ quan nhạy cảm, xem rõ chiêu thức của đối thủ và tránh né được.
Nhưng đây lại là giữa cảnh giới Địa Võ và cảnh giới Thiên Nguyên, có thể nói là một trời một vực, thế mà Tần Ninh cũng né được?
Chỉ có lão Vệ là hiểu rõ.
Phi Hồng quyết, lấy nhanh làm chuẩn, nhanh đến cực hạn, sẽ tạo thành một loại ảo ảnh chậm, mà tất cả các chiêu thức trong linh quyết này, bao gồm tấn công lẫn phòng ngự, đều có một loại linh quyết đối kháng, tên là Lạc Hạp quyết!
Phi Hồng quyết chú ý cực nhanh, còn Lạc Hạp quyết chú ý cực chậm.
Thật không may, người sáng tạo hai linh quyết này, lại chính là Tần Ninh.
Mà ban đầu, khi Tần Ninh sáng tạo ra Phi Hồng quyết, cảm giác linh quyết này tất cả sẽ đều lấy nhanh làm chủ, sẽ khiến thực lực người tu hành tăng lên quá nhanh, khiến căn cơ bất ổn.
Cho nên Tần Ninh lại sáng tạo ra Lạc Hạp quyết đối ứng.
Lạc Hạp quyết là pháp quyết hỗ trợ Phi Hồng quyết, cũng là pháp quyết khắc tinh của nó.
Nói cách khác, người tu hành Phi Hồng quyết dù mạnh cỡ nào, trừ khi là cảnh giới siêu việt Hóa Thần, nếu không, ở trước mặt võ giả tu hành Lạc Hạp quyết thì cũng vô dụng.
Ban đầu Tần Ninh sáng tạo ra hai linh quyết này là truyền hết cho tiên tử Phi Hồng, mà tiên tử Phi Hồng cũng khai tông lập phái, qua thời gian, thành Phi Hồng Môn của hiện tại.
Nhưng rõ ràng là Phi Hồng Môn giờ chỉ có chủ yếu tu luyện Phi Hồng quyết, chứ Lạc Hạp quyết gần như không tồn tại.
Cho nên, người bực bội nhất lúc này chính là tam trưởng lão của Phi Hồng Môn.
Lão ta là kẻ mạnh cảnh giới Thiên Nguyên Đại Tam Nguyên, một võ giả cảnh giới Địa Võ nho nhỏ thế mà thoát chiêu của lão ta hết lần này đến lần khác.
Đúng là quá kỳ dị.
Chương 478: Ta cứ thích rút đao tương trợ đấy
Người thấy kỳ lạ đâu chỉ mỗi mình tam trưởng lão?
Hồng Trọng Khải, Kiếm Tiểu Minh cùng Thẩm Văn Hiên lại càng thêm chấn động.
“Không lẽ Tần ca... có thần linh hộ thể à?”, Kiếm Tiểu Minh kinh ngạc nói.
Tam trưởng lão ba lần bảy lượt không tấn công được, đã tức lắm rồi.
Lão ta vỗ chưởng, rơi vào khoảng không lần nữa, tấn công ngày một nhanh, mà Tần Ninh tránh né ngày càng chậm, nhưng lão ta cũng ngày càng không chạm được vào Tần Ninh.
“Không chơi với ngươi nữa!”
Tần Ninh hờ hững nói: “Người muốn giết ta, ta chưa bao giờ tha thứ”.
Nói xong, Tần Ninh đã phản kích.
Sải bước ra, trong nháy mắt, hai tay thành quyền, đấm tới.
Một quyền này chậm đến mức làm người ta giận dữ, đến mức cảm giác trẻ con ba tuổi cũng tránh được, nhưng tam trưởng lão thì sửng sốt.
Bụp...
Một tiếng bụp vang lên, quyền kia hẳn là rơi vào bụng của tam trưởng lão.
Lão ta phun máu ra, ngơ ngác đứng tại chỗ, không chút nhúc nhích.
Dần dần, mọi người mới phát hiện là tam trưởng lão chết rồi!
Mọi người lại càng không thể tưởng tượng được.
Đường đường là cảnh giới Thiên Nguyên vô địch Đại Tam Nguyên, thế mà lại chết.
Hơn nữa cái chết cứ như một trò đùa vậy.
“Tên nhãi, ngươi...”, Hồng Trọng Khải lúc này hoàn toàn bị chấn kinh, nhưng thân là nhị công tử Phi Hồng Môn, hắn ta vẫn muốn giữ mặt mũi của mình.
“Ngươi dám xen vào chuyện của người khác, ngươi... muốn chết à!”
Tần Ninh liếc qua, nhìn Hồng Trọng Khải, lại nói: “Ta cứ thích xen vào đấy, rồi sao?”
Mọi người liền tản ra một chút, thanh niên áo trắng này hiển nhiên là thấy chuyện bất bình rút đao tương trợ.
Có điều cái đao này lại bổ vào người Phi Hồng Môn.
Hồng Trọng Khải lúc này như tức điên lên, nhưng tam trưởng lão chết rồi, hắn ta chẳng còn ai bên cạnh nữa. Hắn ta nhìn Tần Ninh, sắc mặt lạnh lẽo, xoay người rời đi.
“Ta cho ngươi đi rồi à?”
Tần Ninh lại nói: “Người ta chẳng qua chỉ bất cẩn va vào ngươi, đã xin lỗi rồi mà ngươi còn đánh người ta, lại còn chưa xin lỗi bồi thường nữa!”
Xin lỗi? Bồi thường?
Hồng Trọng Khải lúc này muốn cười.
Tên nhãi này là không sợ chết hay là ngu si đây?
Chuyện này hắn ta vốn sẽ không bỏ qua, chỉ là bây giờ không có ai bên cạnh, thế mà tên này tưởng là hắn ta sợ đấy?
“Dù ngươi là ai, chuyện hôm nay, coi như ta nhận thua, nhưng nếu muốn ta xin lỗi, thì mơ đi”.
Hồng Trọng Khải khẽ quát: “Nhóc con, ngươi chắc không biết ngươi đang động vào ai hả”.
“Phi Hồng Môn ta kết làm thông gia với Thất Tinh Cung, quan hệ hòa thuận, cùng tiến cùng lùi mà cha ta là môn chủ Hồng Điền, đã là cảnh giới Thông Thiên”.
Cái gì!
Nghe đến đây, mọi người đều chấn động không ngớt.
Cảnh giới Thông Thiên chính là cự phách trên cả cảnh giới Thiên Nguyên.
Bình thường gia tộc trong tông môn có một võ giả cảnh giới Thông Thiên là có thể thăng thành tông môn hạng hai rồi.
Hóa ra môn chủ Phi Hồng Môn đã đạt cảnh giới Thông Thiên, thảo nào dạo này Phi Hồng Môn tùy tiện như vậy.
Bên trong Cửu U, cảnh giới Thiên Võ đều có thể có được chức vị tốt trong tông môn.
Mà võ giả cảnh giới Thiên Nguyên Tiểu Tam Nguyên là đủ để chống chọi một gia tộc nhỏ, trở thành thành chủ một thành.
Cảnh giới Thiên Nguyên Đại Tam Nguyên thì có thể lập một tông môn, nhưng cũng là tông môn hạng thấp nhất.
Mà cảnh giới Thông Thiên thì cũng đủ để xưng bá một phương, hoàn toàn tọa trấn được tông môn hạng hai.
Còn đến cảnh giới Hóa Thần, đối với nhiều người thì chỉ xuất hiện ở tông môn hạng một, mà cảnh giới Hóa Thần cũng là thực lực đỉnh cao nhất vùng đất Cửu U.
Hồng Điền đi vào cảnh giới Thông Thiên, Phi Hồng Môn tuyệt đối có thể tăng lên tông môn hạng hai, lại thêm Thất Tinh Cung lót đường trước, địa vị của Phi Hồng Môn chính là nước lên thì thuyền lên.
“Đừng nói cha ngươi lên cảnh giới Thông Thiên, coi như có đến cảnh giới Hóa Thần thì cũng phải xin lỗi”.
Tần Ninh lạnh nhạt đáp.
“Ngươi quản được sao?”
“Thanh Vân tông ta cứ thích giữa đường gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ đấy, vẫn không xin lỗi à?”
“Muốn ta xin lỗi, trừ phi giết ta đi!”
Trong giây phút ấy, Hồng Trọng Khải sải bước ra, trực tiếp đánh Tần Ninh.
“Nói nhiều với ngươi quá rồi!”
Tần Ninh không khách khí gì cả, cùng là một quyền đấm lên đón.
Thi triển Ngọc Lôi thể, một luồng sấm rền đánh ra, gợn sóng vô hình, tiếng sấm gào thét.
Phập...
Những âm thanh vang lên, mọi người sửng sốt.
Cánh tay của Hồng Trọng Khải lúc này nổ tung, cả người phun máu, chật vật lui lại.
Trong chớp nhoáng, tiếng phập truyền ra, tất cả đều cảm nhận được sự đau đớn, phảng phất như bọn họ đang bị đau vậy.
“Aaaaaaaa....”
Hồng Trọng Khải kêu thảm thiết, cùng cảnh máu tươi đầm đìa khiến người ta lạnh run.
“Thanh Vân tông? Không phải cái tông môn suy tàn kia sao? Bọn họ cũng được mời à?”
“Ai quan tâm được mời hay không, lần này coi như là đắc tội Phi Hồng Môn rồi. Người của Phi Hồng Môn lúc này cực kỳ chói mắt, còn lâu mới chịu nhịn”.
“Đúng vậy”.
Một đám người hóng chuyện lúc này bàn tán ầm ĩ.
Hiện giờ là thời điểm náo nhiệt nhất trong thành Thiên Đạo, hành động của Thanh Vân tông lần này chính là vả một cái thật mạnh vào mặt Phi Hồng Môn.
Lần này xem ra là hai tông môn sẽ không chết không dừng đấy.
“Ta xin lỗi, ta xin lỗi!”
Hồng Trọng Khải bước xuống trước mặt Triệu Tiểu Nhạc, dập đầu bùm bụp: “Xin lỗi, xin lỗi!”
Nói xong, Hồng Trọng Khải liền định đứng dậy.
“Bồi thường thì sao?”, Tần Ninh hờ hững nói: “Một vạn linh thạch, đưa ra!”
Nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Tần Ninh, Hồng Trọng Khải bây giờ hoàn toàn hiểu ra, Tần Ninh sẽ giết hắn ta, thật sự giết, nếu như hắn ta không đưa.
“Ta đưa, ta đưa!”
Hồng Trọng Khải vội vàng lấy linh thạch ra, dùng ý thức giao cho Triệu Tiểu Nhạc, đứng dậy, thất thểu rời đi.
Thấy cuộc đấu kết thúc, những người khác cũng tản ra.
“Tần công tử...”
Triệu Tiểu Nhạc ngây ra như phỗng, kinh ngạc nói: “Cảm ơn ngươi, nhưng ngươi hãy mau đi đi”.
“Đắc tội Phi Hồng Môn, bọn chúng sẽ không từ bỏ ý đồ đâu, huống hồ ngươi làm nhục Hồng Trọng Khải như vậy, cái thù này, haiz, có lẽ ta cũng không được ở lại Thiên Đạo lâu nữa đâu!”
“Vốn ta đã đắc tội với Phi Hồng Môn rồi”, Tần Ninh thoải mái nói: “Ta thấy ngươi tâm địa lương thiện, nếu thấy không ở được Thiên Đạo lâu nữa thì đến Thanh Vân tông làm đệ tử”.
Tần Ninh vỗ vai Triệu Tiểu Nhạc, cười nhạt rồi rời đi.
Mà lúc này Triệu Tiểu Nhạc cũng xuất thần.
“Huynh đệ, thấy ngươi ban nãy không tệ, tông chủ nhà ta mới ra tay cứu ngươi. Có lời của tông chủ, ngươi có thể được miễn kiểm tra, tiến nhập Thanh Vân tông”, Tống Đại Hải cười khà khà nói.
Thật ra chuyện này Tần Ninh hoàn toàn không cần ra tay.
Nhưng Tần Ninh lại ngăn chặn. Chuyện này mà xảy ra ở thế giới cá lớn nuốt cá bé thì đúng là nực cười.
Nhưng Tần Ninh lại có một trái tim công bằng.
Đối với Thanh Vân tông bọn họ thì đây là một chuyện cực kỳ may mắn!
Mà đồng thời, ở trên tửu lâu Thiên Nhai, có một đôi mắt cũng thu hồi lại tầm nhìn.
Chương 479: Hồng Quan Vũ
Trong căn phòng xa hoa, lộng lẫy vô cùng, khác biệt với những căn phòng hạ đẳng mà nhóm Tần Ninh đang ở.
Lúc này, một bóng người mảnh khảnh đứng bên cửa sổ, đôi mắt đẹp khẽ thu hồi tầm nhìn, một thân váy dài màu xanh nhạt, quấn một sợi thắt lưng màu xanh, lại càng làm nổi bật dáng người yểu điệu.
Trên đầu cô gái đội một cái mũ có vải voan trắng bao quanh khiến người ta không nhìn rõ được nhan sắc đó.
“Đại tiểu thư, vị tông chủ mới của Thanh Vân tông có tính cách rất kiêu ngạo đấy”.
Bên cạnh cô gái, một bà lão mỉm cười nói.
“Thanh Vân tông sa sút gần tới đáy, nếu không phải là trong tông môn có mấy linh khí cổ mà tôn giả Thanh Vân để lại, vẫn luôn khiến rất nhiều thế lực xấu kiêng dè thì chỉ sợ đã biến mất trên vùng đất Cửu U”.
Một giọng nói ngọt ngào, nhàn nhạt vang lên, cô gái đeo mang che mặt nói: “Nhưng vị tông chủ mới này thật sự khiến người ta bất ngờ. Trẻ tuổi như thế sao có thể khiến mấy ông già Lý Dương Chiêu tín phục hắn chứ?”
“Bà Ngọc, bà đi điều tra xem”.
“Vâng!”
“Gần đây, quả thật Phi Hồng Môn khoa trương rất nhiều, thấy sắp thăng lên thành tông môn hạng hai mà khoa trương như thế cũng không phải chuyện tốt”.
Bà Ngọc kia cười nói: “Khoa trương hơn nữa thì cũng không thể tạo thành uy hiếp với Thiên Đạo Lâu chúng ta được, cho dù có Thất Tinh Cung hỗ trợ”.
“Nhưng nói đi cũng phải nói lại, thủy tổ năm đó của Phi Hồng Môn chính là Tiên tử Phi Hồng. Năm đó Tiên tử Phi Hồng giành được cơ duyên lớn, được Cửu U đại đế chỉ điểm, trở thành tồn tại đỉnh cao cảnh giới Hóa Thần”.
“Nếu Phi Hồng Môn thật sự phát triển lên, thì đây cũng không phải chuyện tốt đẹp gì, chắc chắn sẽ giúp Thất Tinh Cung có thêm một cánh tay”.
“Ý của tiểu thư… Nếu Thanh Vân tông có khả năng thì Thiên Đạo Lâu chúng ta sẽ nâng đỡ Thanh Vân tông sao?”, bà Ngọc ngạc nhiên nói.
Sau đó, cô gái đeo mạng che mặt cũng không lên tiếng nữa.
Im lặng hồi lâu, cô gái đeo mạng che mặt mới nói: “Không phải là không thể, nhưng trước mắt phải giải quyết chuyện hôn ước đã rồi nói tiếp”.
“Lão bà đã hiểu!”
Bà Ngọc nhẫn nhịn, nhưng vẫn lên tiếng nói: “Thật ra, lão tổ của Thiên Đạo Lâu chúng ta cũng từng có cơ hội nâng chén nói đôi câu với Cửu U đại đế. Thành Thiên Đạo này cũng là do Cửu U đại đế chỉ điểm cho lão tổ, xây dựng tổng bộ Thiên Đạo Lâu ở vùng đất này”.
“Nếu nói về lai lịch thâm sâu, Thiên Đạo Lâu của chúng ta còn mạnh hơn Phi Hồng Môn nhiều”.
“Thanh Vân tông đó chính là do tôn giả Thanh Vân lập nên, bây giờ không phải cũng sa sút đến cỡ này sao?”
Nghe vậy, bà Ngọc cười khổ một tiếng, cũng không nói nhiều nữa.
Thiên Đạo lâu ở khu vực Đông Bắc vùng đất Cửu U, danh tiếng lừng lẫy, đứng trong hàng ngũ 7 tông môn lớn hạng hai, chỉ kém thực lực đỉnh cấp là Kiếm Các.
Người ngoài đều biết, Thiên Đạo Lâu có một lâu chủ và năm đạo sĩ. Trên thực tế, tới giờ trong Thiên Đạo Lâu, rất nhiều chuyện lớn đều do vị đại tiểu thư trước mắt này làm chủ.
Uy danh của thánh nữ Thiên Đạo không chỉ là ở thiên phú mạnh mẽ khủng khiếp mà còn ở tài trí thành thục, bày mưu nghĩ kế.
Chuyện ở trước cửa tửu lâu Thiên Nhai, dần truyền khắp vài vòng quan hệ, nhiều người đều đã biết. Phi Hồng Môn chắc chắn sẽ không nuốt nổi cục tức này.
Mà có người lại nghe ngóng được một số tin tức.
Trong mâu thuẫn của Thanh Vân tông và Chúc Long tông, kết quả là tông chủ Chúc Long tông bị giết, Phi Hồng Môn chính là hậu thuẫn cực lớn của Chúc Long tông, hóa ra hai tông môn này đã sớm có mâu thuẫn.
Lúc này, trong một biệt viện ở Thành Thiên Đạo.
“Đau đau đau…”
Tiếng nghiến răng vang lên, lúc này Hồng Trọng Khải với một bên tay trống rỗng, một tay kia thì siết chặt thành nắm đấm, gằn giọng nói: “Đại ca, thằng nhãi này quả thật khinh thường Phi Hồng Môn chúng ta, chuyện này không thể kệ như thế được!”
“Đúng vậy, Tam ca!”
Bên cạnh Hồng Trọng Khải, một thanh niên cũng hung hăng nói: “Ngày đó chính tại thành Thanh Phong, thằng nhãi này đã vô cớ giết Hồng Tán. Khi đó ta cũng cảm thấy rất kỳ lạ, không nghĩ tới hôm nay thằng nhóc này lại giết người của Phi Hồng Môn”.
Tên này chính là Hồng Dĩnh, ngày đó bị Tần Ninh dọa cho một trận phải nhục nhã lẩn đi, đến nay hắn ta vẫn nhớ.
Tần Ninh này, quả thật không biết trời cao đất dày.
Mà phía trước hai tên này là một thanh niên khoảng 20 tuổi, đẹp trai, dáng người dong dỏng, mang theo một vẻ dịu dàng.
Chính là thiên tài xuất sắc nhất của Phi Hồng Môn, Hồng Quan Vũ.
Đến giờ, Phi Hồng Môn chính là tông môn hạng ba, nhưng thực lực của Hồng Quan Vũ đã đạt tới cảnh giới Địa Võ tầng chín.
Cảnh giới Địa Võ tầng chín, cho dù là các đệ tử đỉnh cấp nhất trong bảy tông môn hạng hai cũng chỉ như thế.
Chỉ riêng điểm này, tu vi và thiên phú của Hồng Quan Vũ đã đủ để xứng với tên gọi thiên tài kiêu ngạo.
Lúc này, nhìn thấy nhị đệ bị thương, tam đệ tức giận, Hồng Quan Vũ nhàn nhạt cười.
“Thanh Vân tông từ lâu đã phải bị Phi Hồng Môn chúng ta tiêu diệt, mà vẫn luôn trì hoãn, ngày mai, các thiên tài tụ hội, tới lúc đó là một cơ hội tốt để ra tay”.
“Nghe nói Tần Ninh đó chính là tông chủ mới của Thanh Vân tông? Nếu giết hắn thì con thiêu thân Thanh Vân tông mấy ngày nay cũng nên bị diệt thôi nhỉ?”
Hồng Quan Vũ thản nhiên nói: “Ngày mai, thánh nữ Thiên Đạo của Thiên Đạo Lâu sẽ đích thân chủ trì hội giao lưu. Lần này nói là hội tụ giao lưu thiên tài các nơi, thực ra khó tránh khỏi va chạm”.
“Đợi đến ngày mai, ta giành được vị trí thiên tài số một thì thất tông thất kiệt kia cũng sẽ chỉ là trò cười. Đến lúc đó giết chết Tần Ninh, Phi Hồng Môn ta thành công nghiệp lớn, tuyên bố trở thành tông môn hạng hai!”
Nghe thấy lời nói của Hồng Quan Vũ, Hồng Dĩnh và Hồng Trọng Khải tỏ ra kích động không thôi.
Quả thật là như thế thì Phi Hồng Môn sẽ trở thành một tông mông hạng hai ở khu vực Đông Bắc, tích lũy thêm mấy chục năm thì thậm chí có thể sánh vai với bảy tông môn lớn.
“Tần Ninh, ta muốn xem xem, thằng nhóc này rốt cuộc có thủ đoạn gì”.
…
Ngày hôm sau, vào sáng sớm, toàn thành Thiên Đạo vô cùng náo nhiệt.
Thành Thiên Đạo chính là đại bản doanh của Thiên Đạo Lâu, phân thành ngoại thành và nội thành.
Đa số thiên tài được mời lần này đều sống ở ngoại thành, mới sáng sớm đã tiến vào nội thành để tham gia hội giao lưu.
Không chỉ là lớp trẻ tới từ các tông môn, thậm chí còn rất nhiều tông chủ, trưởng tộc của tông môn nhỏ, gia tộc nhỏ đều đích thân xuất hiện.
Trong vùng đất Cửu U, thế lực phân hóa, tuy không phải là quy định rõ ràng trên giấy tờ, nhưng mấy vạn năm nay, mọi người đều đã quen với nếp cũ.
Theo thường lệ, gia tộc trăm người, tông môn trăm người thì được gọi là gia tộc nhỏ, tông môn nhỏ.
Mà một vài nơi khác biệt thì có thể lên tới quy mô mấy trăm người.
Mà tông môn hạng ba có ít nhất ngàn đệ tử mới được. Thanh Vân tông tới giờ đã bị Tần Ninh giết mất trăm đệ tử nên chỉ còn khoảng hơn 900 đệ tử, trên thực tế chỉ đáng coi là tông môn hạng ba thấp cấp.
Mà tông môn hạng hai thì đệ tử ít nhất cũng phải hơn chục ngàn người.
Thậm chí ở 7 tông môn lớn đỉnh cấp, đệ tử phải có mấy chục ngàn người.
Mà còn tầng lớp bá chủ như Kiếm Các thì số đệ tử phải lên tới hơn trăm ngàn người.
Dãy núi Thanh Vân dung nạp trăm ngàn đệ tử cũng còn dư, nhưng Thanh Vân tông hiện tại thì sớm đã sa sút, căn bản là không chiêu mộ được đệ tử.
Đây chính là lý do tại sao mà Phi Hồng Môn gần đây không ngừng chinh chiến, hủy diệt những tông môn khác, chiêu mộ đệ tử cho mình. Như vậy số lượng đệ tử cũng tăng lên, cộng thêm cường giả đỉnh cấp thì đủ để tự xưng là tông môn hạng hai, không ai nói gì được.
Còn việc bồi dưỡng đệ tử thì sau này còn có thời gian.
Chương 480: Mở màn hội giao lưu
Thành Thiên Đạo hôm nay có thể gọi là nhộn nhịp gấp 10 lần ngày thường, người đi người lại đều là cường giả nhiều không kể xiết.
Lúc này, cổng thành nội thành mở lớn, từng đệ tử tông môn được đệ tử của Thiên Đạo Lâu dẫn vào trong thành.
Thiên Đạo lâu chính là một trong bảy tông môn hạng hai lớn, chỉ riêng số lượng đệ tử đã tới chục ngàn người.
Trong nội thành, kiến trúc san sát, rực rỡ muôn màu, đệ tử Thiên Đạo lâu tinh thần phấn chấn.
“Chậc chậc… không hổ là một trong bảy tông môn lớn!”, Kiếm Tiểu Minh tán thưởng nói: “Quy mô này lớn hơn Thanh Vân tông gấp trăm lần”.
Nghe vậy, Lý Nhất Phàm và Tống Đại Hải đều cười khổ không thôi.
Đương nhiên là Thiên Đạo lâu lớn mạnh vạn phần, nào có chỗ để Thanh Vân tông bọn họ so sánh.
“Thiên Đạo lâu mấy năm nay phát triển quả thật rất tốt, nhưng đệ tử tu vi cao nhất cũng chỉ là cảnh giới Địa Võ”, Tần Ninh từ tốn nói: “Nếu các ngươi thấy sự lớn mạnh của Kiếm Các, Thánh Vương Phủ mới kinh ngạc. Trong các tông môn đó còn có đệ tử cảnh giới Thiên Võ, thậm chí là cảnh giới Thiên Nguyên!”
“Cảnh giới Thiên Nguyên…”
Kiếm Tiểu Minh lắc đầu xuýt xoa: “Cảnh giới Thiên Nguyên ở cương quốc Nam Yến chính là giống như đế vương, thế mà trong bốn tông môn lớn lại chỉ là đệ tử”.
“Kể cả là đệ tử thì cũng có quyền hành cao hơn một vài trưởng lão”.
Tần Ninh nhìn bốn phía, lạnh nhạt nói: “Yên tâm đi, sẽ có một ngày, Thanh Vân tông sẽ trở nên lớn mạnh như vậy”.
Kiếm Tiểu Minh toét miệng cười: “Đó là điều đương nhiên, có ta ở đây thì Thanh Vân tông không muốn mạnh cũng khó”.
Đối với thói quen tự luyến của Kiếm Tiểu Minh, Lý Nhất Phàm và Tống Đại Hải chọn lựa phớt lờ.
Theo hướng dẫn của đệ tử Thiên Đạo lâu, sau khi mấy người vào thành, đi xuyên qua một con phố thì tới trước một quảng trường.
Lúc này, trên quảng trường chật ních người, toàn quảng trường dài rộng ngàn trượng, chiếm diện tích rộng lớn, mà bốn phía dựng lên những đình nghỉ tạm thời.
Dưới những đình nghỉ đó, có rất nhiều người đang ngồi hoặc chào hỏi những người ở bên cạnh, vô cùng náo nhiệt.
“Trời, đây là mời bao nhiêu người vậy!”
Nhìn thấy bộ dạng kinh ngạc của Kiếm Tiểu Minh, Lý Nhất Phàm cười nói: “Lần này là do Thiên Đạo lâu làm chủ, mà bây giờ ở khu vực Đông Bắc của chúng ta, ngoài Kiếm các thì hội giao lưu thiên tài của tất cả các thế lực khác, chỉ cần là đệ tử đạt tới cảnh giới Linh Phách, chưa tới 20 thì đều có thể đến”.
“Lớn thì tới sáu tông môn còn lại trong bảy tông môn lớn, nhỏ thì tới chủ của một thành, đệ tử của gia tộc nhỏ, đủ điều kiện là sẽ được mời, hoặc tự mình tới”.
“Trời, xem ra cũng ít nhất tới mấy ngàn, thiên tài trong Cửu U nhiều thế à?”
Kiếm Tiểu Minh cũng hiểu rõ, cho dù là trong cương quốc, chưa đầy 20 tuổi mà đạt tới cảnh giới Linh Phách đều ít tới đáng thương, chứ đừng nói tới thượng quốc, đế quốc.
Nhưng ở trong vùng đất Cửu U này, chỉ riêng khu vực Đông Bắc, thuộc địa bàn của Kiếm Các đã có mấy ngàn.
Đây còn là chưa tính Kiếm Các, Kiếm Các khổng lồ như thế thì có lẽ một người là có thể đứng đầu tất cả các môn phải.
Vùng đất Cửu U không hổ là cốt lõi của Cửu U đại lục.
“Mời các vị!”
Đệ tử kia đem theo mấy người Tần Ninh, tới một đình nghỉ ở góc Đông Bắc. Nơi này cách đài chủ tọa xa nhất, gần như không nhìn rõ bộ dạng của người trên đài chủ tọa.
“Đợi chút, đợi chút!”, Kiếm Tiểu Minh lúc này chặn đệ tử kia lại, nói: “Thanh Vân tông chúng ta chính là tông môn số một của Cửu U trong tương lai, ngươi lại sắp xếp cho chúng ta ở chỗ này sao?”
“Ta thấy bên cạnh đài chủ tọa kia không phải còn 6 đình nghỉ mát cực lớn sao? Chúng ta muốn ngồi ở đó!”
Đệ tử kia sững sờ, liếc nhìn mấy người, nói: “Các ngươi là đệ tử của Thanh Vân tông sao?”
“Đúng vậy!”
“Vậy thì vị trí của các ngươi không phải ở đây, mà là ở bên kia!”
Bàn tay của đệ tử kia chỉ tới một góc còn cách đài chủ tọa xa hơn, thật sự là một góc chết.
Kiếm Tiểu Minh hoàn toàn cạn lời.
“Ca, huynh không giận sao?”
“Giận cái gì?”
Tần Ninh thản nhiên tới đình nghỉ mát, ngồi xuống, cười nói: “Hội giao lưu này so tài lẫn nhau, đánh nhau, khen ai tài cao lực mạnh”.
“Lần này chúng ta tới là vì hôn sự của Lý Nhất Phàm. Đi qua đây xem chút là được”.
Lúc này, Kiếm Tiểu Minh mới bất lực ngồi xuống, hừ nói: “Lần sau lại tới, ông đây phải khiến các ngươi lấy kiệu tám người khiêng mới tới”.
Lý Nhất Phàm và Tống Đại Hải chỉ cười khổ.
Lão Vệ cũng thản nhiên ngồi phía sau Tần Ninh, vẫn trầm lặng không nói một lời.
Thẩm Văn Hiên cũng an tĩnh ngồi xuống, không nói nhiều.
Lúc này, Lý Nhất Phàm lên tiếng nói: “Nhưng hội giao lưu lần này, quả thật là nơi khiến mọi người mở rộng tầm mắt!”
“Trừ Thiên Đạo lâu, sáu tông môn lớn khác, thất tông thất kiệt uy danh lừng lẫy đều có mặt!”
“Thất tông thất kiệt?”, Kiếm Tiểu Minh tò mò.
“Ừ!”
Lý Nhất Phàm giải thích nói: “Trong bảy đại tông môn đều có đệ tử thiên phú cực mạnh, chưa tới 20 đã đạt tới cảnh giới Địa Võ đỉnh cấp”.
“Công tử Yến Thăng Tinh, nghe nói năm nay 18 tuổi, nhưng đã đạt tới cảnh giới Địa Võ tầng 7, rất tài giỏi!”
“Cùng với Độc công tử của Độc Tàm Tông cũng là cảnh giới Địa Võ tầng 8”.
“Còn có Thi Liệt Vân của Thi Cốt Môn, 19 tuổi, cảnh giới Địa Võ tầng 8. Pháp môn mà Thi Cốt môn tu hành có chút tà ác, cho nên Thi Liệt Vân này cũng là một kẻ khiêm tốn nhất trong bảy tên này”.
“Dương Nguyên Sĩ của Thuần Dương Điện cũng cảnh giới Địa Võ tầng 8, là đệ tử của ba vị điện chủ Thuần Dương Điện Dương Tử Hiên, Dương Minh An, Dương Hồng, thân phận tôn quý”.
“Mà thiếu chủ của Thiên Cương phái, Viên Chi Dư, cảnh giới Địa Võ tầng 7, nhưng năm nay mới 18 tuổi”.
“Một người khác chính là Phục Thiếu Kiệt của Phục Ma Tông, năm nay 20 tuổi, cảnh giới Địa Võ tầng 9, nghe nói từng thử ngưng tụ đan hải, đạt tới cảnh giới Thiên Võ nhưng thất bại”.
Lý Nhất Phàm cực kỳ hâm mộ nói: “Người cuối cùng, cũng là vị có truyền kỳ đặc sắc nhất chính là Thánh nữ Thiên Đạo của Thiên Đạo lâu, Thiên Linh Lung”.
“Cô gái này chính là thiếu lâu chủ của Thiên Đạo lâu, thiên phú xuất chúng chưa nói, mà năm nay mới 18, năng lực lý giải đối với linh quyết có thể gọi là giỏi nhất”.
“Hội giao lưu lần này cũng có rất nhiều đệ tử chạy tới để nghe giảng giải của Thánh nữ Thiên Đạo”.
“18 tuổi, đạt tới cảnh giới Thiên Võ!”, Kiếm Tiểu Minh kinh ngạc hô lên: “Tần ca, còn biến thái hơn huynh!”
Lý Nhất Phàm lúc này cười khổ.
Tuy bây giờ Tần Ninh là cảnh giới Địa Võ tầng 3, nhưng thực lực lại biến hóa khó lường.
Hắn còn coi thường cảnh giới Địa Võ tầng 5.
Mà cảnh giới Thiên Võ và cảnh giới Thiên Nguyên của Phi Hồng Môn đề có thể giết chết, quả thật là một quái thai.
“Ngoài ra, còn có một người!”
Tống Đại Hải khó chịu nói: “Hồng Quan Vũ của Phi Hồng Môn, tuy nói Phi Hồng Môn là tông môn hạng ba, nhưng đã chuẩn bị thăng cấp”.
“Mà Hồng Quan Vũ này năm nay 20 tuổi cũng là cảnh giới Địa Võ tầng chín”.
“Hội giao lưu lần này, có lẽ hắn ta sẽ khiêu chiến với nhân vật trong thất tông thất kiệt, chiến đấu một trận, nâng cao danh tiếng của mình trong khu vực Đông Bắc”.
Trước khi hai người tới, rõ ràng là đã nghe ngóng không ít, rất có tâm.
Rời khỏi dãy núi Thanh Vân là đồng bằng vô tận, từng vùng nông thân, thành trấn, thoạt nhìn khá là phồn vinh hòa bình.
Ở nơi cá lớn nuốt cá bé này, thời gian yên bình như vậy mới khiến người ta ngưỡng mộ nhất.
Ở trong mắt những người bình thường, không thể tu luyện, đọc sách viết chữ, thi đỗ công danh, trở thành quan văn cũng tốt, nhưng với bọn họ võ đạo mới là con đường đúng đắn.
Dù sao, một tay trói già không chặt thì cũng chỉ chịu kiếp bị chém giết thôi.
Mà với Tần Ninh, cuộc sống như vậy thật ra cũng rất tốt.
Năm đó sau khi cha thống nhất vạn giới, cũng từng nghĩ đến việc hoàn toàn quy ẩn, không màng thế sự, mang theo chín người mẹ, tiêu dao khoái hoạt.
Nhưng chức trách của vạn giới các trời đó cũng chỉ có cha là gánh vác được, vì ông là Vô Thượng Thần Đế, không một ai có khả năng hơn ông được.
Đại khái khoảng mười ngày đi đường, mấy người rốt cuộc đã xuất hiện ở trước một tường thành nguy nga.
“Tông chủ, đây chính là thành Thiên Đạo!”
Tống Đại Hải nói: “Thành Thiên Đạo là đại bản doanh của của Thiên Đạo lâu, giàu có và đông đúc, Thiên Đạo lâu không giống những tông môn khác là ở các dãy núi dư thừa linh khí, mà ở bên trong thành Thiên Đạo”.
“Ta biết...”
Tần Ninh thản nhiên đáp.
Nói cho cùng, sự xuất hiện của thành Thiên Đạo cũng có chút sâu xa với hắn.
Nhưng vật đổi sao dời, e là con cháu của Thiên Đạo lâu đã không biết những bí mật này.
Mọi người chuẩn bị vào thành, thì đã thấy một đội nhóm đệ tử của Thiên Đạo lâu đang xếp hàng ở cổng thành.
“Mấy vị nhận lời mời đến tham gia hội giao lưu lần này sao?”, tên đội trưởng lúc này đi tới khách sáo náo.
“Ừ!”
“Đã vậy thì mời qua đây đăng ký một chút, sau đó đệ tử Thiên Đạo lâu chúng ta sẽ dẫn mọi người đến chỗ ở”, đội trưởng kia cười nhạt nói.
Lý Nhất Phàm đi lên đăng ký, Tần Ninh nhìn ba chữ to viết như rồng bay phượng múa trên cổng thành, im lặng không nói.
Kiếm Tiểu Minh lúc này xuống ngựa, nhìn ba chữ “thành Thiên Đạo” trên cổng thành, không khỏi bĩu môi nói: “Đây là chữ ai viết vậy, xấu muốn chết...”
Bụp...
Kiếm Tiểu Minh vừa nói xong thì tự nhiên bị đập một phát vào đầu.
“Tần ca, sao huynh lại đánh ta!”
“Ngươi lắm lời quá!”, Tần Ninh tức giận nói.
Lão Vệ ở bên cạnh cũng híp mắt bật cười.
Thẩm Văn Hiên không hiểu lắm, hỏi lão Vệ: “Lão Vệ, sao Tiểu Minh lại bị đánh vậy?”
“Ngươi thông minh vậy mà không nghĩ ra hả?”
Lão Vệ chỉ cười không nói.
Tần Ninh nhìn ba chữ đó, lẩm bẩm: “Xấu á? Ta thấy đẹp vậy mà!”
Thấy lão Vệ có ý cười, Tần Ninh tức giận nói: “Nếu ông cũng muốn cười thì cười đi, nín cười vậy ta nhìn mà tức”.
“Công tử bớt giận, chữ này... tùy là hơi xấu chút, nhưng ta nghĩ đến mấy vạn năm tới Thiên Đạo lâu cũng không dám thay đổi, dù gì cũng là do Cửu U Đại Đế đích thân viết chữ mà!”
Nghe vậy, Kiếm Tiểu Minh thấy kỳ lạ.
“Cửu U Đại Đế anh danh cái thế, sao không luyện chữ cho tốt nhỉ”.
Bốp...
Lại một cú đánh nữa vào đầu.
“Luyện chữ, luyện chữ, ta thấy ngươi nên luyện kiếm cho tốt vào”.
Tần Ninh cười khổ không đáp.
Đúng là năm đó hắn đã viết những chữ đó, nhưng lúc ấy hắn uống say, nhất thời cao hứng, bị cái tên Thiên Đạo Thanh đó lừa.
Tiếc là giờ không có cơ hội, nếu không hắn nhất định sẽ dạy dỗ lại cái thằng nhóc Thiên Đạo Thanh đó.
“Các người đến từ Thanh Vân tông à?”
Tên đội trưởng kia thấy mọi người ghi danh xong thì sắc mặt cổ quái, khuôn mặt cũng tiu nghỉu, chỉ vào một tên đệ tử và nói: “Triệu Tiểu Nhạc, ngươi đưa bọn họ đi đi!”
“Hả?”
Đệ tử tên Triệu Tiểu Nhạc kia nghe vậy cũng không tình nguyện lắm, nhưng đội trưởng đã ra lệnh, cậu ta không dám cãi, chỉ đành dẫn mấy người vào thành.
Suốt một đoạn đường, Triệu Tiểu Nhạc đều mang vẻ mặt ủ dột, không vui, mấy người có hỏi thăm thì cũng tỏ vẻ xa cách.
“Tiểu huynh đệ, nhìn bộ dáng mặt chau mày ủ của ngươi kìa, chúng ta có làm gì ngươi đâu?”, Kiếm Tiểu Minh không khỏi nói.
“Ầy... Hội giao lưu lần này lớn vô cùng, thánh nữ Thiên Đạo của Thiên Đạo lâu chúng ta sắc đẹp tuyệt trần, thiên phú mạnh mẽ, giờ đã là cảnh giới Thiên Võ, thanh niên tuấn kiệt của bảy tông môn lớn, bao gồm một vài đệ tử ưu tú của tông môn hạng ba đều ầm ầm muốn tới”.
“Ta muốn dựa vào chút làm quen ở cổng thành, gặp mấy thiên chi kiêu tử của bảy tông môn lớn để kiếm chút khen thưởng, ai ngờ lại gặp phải Thanh Vân tông các ngươi, ta vui sao được?”
Nghe vậy, Kiếm Tiểu Minh liền tỏ vẻ không vui.
Đây là cái loại khinh thường người khác, khinh thường Thanh Vân tông đây mà.
“Này, đây là một trăm linh thạch, cầm lấy mà dùng, Thanh Vân Tông chúng ta giờ không thiếu linh thạch đâu”, Kiếm Tiểu Minh hào phóng nói.
“Thôi thôi!”
Triệu Tiểu Nhạc đẩy tay, đồng cảm nói: “Thanh Vân tông các ngươi cũng không dễ dàng gì, sắp giải tán đến nơi rồi, ta đòi của các ngươi thì lòng cũng thấy ái ngại, lát nữa đưa các ngươi đến tửu lầu, ta nhanh chóng quay về, tranh thủ va chạm với tông môn tốt!”
Nghe vậy, Kiếm Tiểu Minh thật sự muốn phun máu.
Con mẹ nó chữ, Thanh Vân tông bị thương hại đến mức tặng linh thạch mà người ta cũng không nhận.
Quá xấu hổ!
“Tửu lầu Thiên Nhai!”
Triệu Tiểu Nhạc một đường bi thương, đến nơi, nhìn mọi người và nói: “Đây là tửu lầu chúng ta sắp xếp lần này, các vị báo tên tông môn là vào được, ta đi trước đây!”
“Tiểu huynh đệ!”
Tần Ninh nhìn Triệu Tiểu Nhạc, cười nói: “Cứ cầm lấy linh thạch đi, ngươi cũng vất vả, hơn nữa, Thanh Vân tông cũng chưa suy tàn đến độ như ngươi nghĩ đâu, sau này ngươi sẽ biết!”
Nghe Tần Ninh nói vậy, Triệu Tiểu Nhạc sửng sốt, rồi gật đầu nói: “Ta đưa các ngươi vào trong đi, đám bên trong đó cũng toàn bọn khinh người”.
“Làm phiền rồi!”
Tần Ninh không khỏi mỉm cười.
Triệu Tiểu Nhạc này tuy tham tiền nhưng lòng dạ không ác.
Đi vào trong tửu lầu, Thiên Đạo lâu lần này đã sắp xếp thỏa đáng mọi chuyện, toàn bộ tửu lầu Thiên Nhai chia làm ba hạng phòng, mà Thanh Vân tông đương nhiên bị xếp đến phòng hạng thấp nhất.
“Một tông môn lớn như Thiên Đạo lâu mà không thể thuê nổi một tửu lầu nào khá hơn hà?”, Kiếm Tiểu Minh tức giận bất bình.
Lý Nhất Phàm nhìn ra đầu mối, cười khổ nói: “Sợ là trong Thiên Đạo lâu cũng có người coi thường chúng ta đi!”
“Vớ va vớ vẩn, rồi sẽ có một ngày kiếm thần số một Cửu U ta sẽ cho bọn chúng biết gì mới là trâu bò, rồi chúng cũng sẽ chẳng có cơ hội bám đít chúng ta đâu”.
“Không phải tay kiếm số một Cửu U sao? Giờ lại thành kiếm thần rồi?”
“Tay kiếm số một không khí phách lắm, hơn nữa các chủ Kiếm Các hiện giờ chẳng phải là tay kiếm số một Cửu U hay sao? Ta muốn làm thì cũng phải làm độc nhất vô nhị, nghe kiếm thần số một Cửu U hay hơn”.
Mấy người nghe vậy cũng bật cười.
“Được rồi, khoảng thời gian này, mấy vấn đề ta nói với các ngươi đó, tự suy nghĩ cho kỹ, ra ngoài cũng không được quên tu hành”.
Tần Ninh nói xong thì căn phòng cách vách vang lên những âm thanh kỳ lạ khiến người ta đỏ mặt.
Tống Đại Hải dở khóc dở cười nói: “Thế này thì sao mà tu luyện nổi, hơn nữa gian phòng này gần đường, e là mấy hôm nay số võ giả qua lại nơi này còn nhiều hơn gấp bội, tiếng ồn sẽ khiến người ta khó mà tĩnh tâm được!”
“Đúng vậy đúng vậy...”
Kiếm Tiểu Minh nhếch miệng cười, dán sát lỗ tai vào tường, cười khà khà: “Nghỉ ngơi hai ngày, hai ngày thôi, ta đột nhiên phát hiện căn phòng này cũng không phải không tốt”.
Nghe vậy, mặt mọi người liền đen lại, cái tên nhóc này...
“Thằng nhãi thối, cút ra!”
Đột nhiên có tiếng từ dưới tầng dưới vang lên. Âm thanh tức giận đó hòa vào trong đường phố náo động mà vẫn rất rõ ràng, nhất thời hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
Chương 477: Đánh không trúng ta đấy
“Thằng khốn này, không có mắt à, không muốn chết thì cút ra xa!”
Âm thanh phẫn nộ kia vang lên, một cước đá ra, một bóng người chật vật lăn lộn mấy vòng rồi ngã xuống đất.
“Ta đến từ Phi Hồng Môn đấy, ngươi có mắt như mù à!”
“Hồng công tử, tiểu nhân biết sai rồi, tiểu nhân biết sai rồi, xin ngài bớt giận!”, người bị đá kia lúc này vội vàng dập đầu xin lỗi.
“Một đệ tử Thiên Đạo lâu nho nhỏ mà cũng dám đụng nhị công tử nhà ta, muốn chết à!”
Lập tức có hai hộ vệ là võ giả xông ra, đạp bay người kia ra ngoài.
“Ơ? Kia là Triệu Tiểu Nhạc mà?”
Kiếm Tiểu Minh thấy cảnh đó thì kinh ngạc nói: “Tên nhóc này tinh ý lắm mà, sao lại đắc tội Phi Hồng Môn vậy?”
“Tần ca, huynh xem chúng ta có nên giúp cậu ta không, tên nhóc này cũng tốt...”
Ơ?
Đâu rồi?
Kiếm Tiểu Minh quay người, Tần Ninh ở bên cạnh đã mất tăm.
Thay vào đó, ở dưới mặt đất, có người đã đứng ở phía trước Triệu Tiểu Nhạc.
Chính là Tần Ninh.
“Dừng tay!”
Nhìn hai người động thủ kia Tần Ninh trầm giọng quát.
“Ngươi là cái đếch gì, mau cút sang một bên, không phải việc của ngươi!”, tên hộ vệ kia hừ một tiếng, thần thái kiêu ngọa.
Tuy Phi Hồng Môn là tông môn hạng ba, nhưng đại công tử Hồng Quan Vũ đã có hôn ước với con gái của công chúa Thất Tinh Cung là Yến Minh Phi. Phi Hồng Môn địa vị có thể nói là tăng vọt, coi như giờ là tông môn hạng ba, nhưng cũng chẳng sợ một vài tông môn hạng hai.
“Từ từ nói chuyện không được à?”
Sắc mặt Tần Ninh lạnh lùng, trực tiếp đấm ra.
Bụp bụp...
Trong giây phút ấy, hai tiếng thình thịch vang lên, hai tên hộ vệ kia bị đấm xuyên ngực, trực tiếp chết thẳng cẳng.
Lúc này, người xem xung quanh đều kinh ngạc vạn phần.
“Đó hình như là Hồng Trọng Khải, nhị thiếu gia của Phi Hồng Môn?”
“Chắc vậy, dạo này Phi Hồng Môn liên tục tiêu diệt bốn tông môn không được xếp hạng, mà còn được Thất Tinh Cung giúp đỡ, hình như sắp nâng thành tông môn hạng hai đấy”.
“Nói vậy thì môn chủ Hồng Điền dạo này gần đạt cảnh giới Thông Thiên rồi sao?”
“Chắc là vậy lắm”.
“Dạo này một vài tông môn hạng hai cũng không dám đắc tội Phi Hồng Môn mà, giờ Phi Hồng Môn như mặt trời giữa trưa ấy”.
“Thanh niên áo trắng kia là ai vậy? Tự nhiên nhảy ra bảo vệ đệ tử ngoại viện của Thiên Đạo lâu, rồi đắc tội Hồng Trọng Khải, đâu phải chuyện tốt đâu chứ”.
Mọi người nghị luận ầm ĩ.
Tần Ninh bước lên, đỡ Triệu Tiểu Nhạc dậy.
“Làm sao đây?”
“Ta... Ta ta...”
“Hừ, ngươi là ai?”
Hồng Trọng Khải mặc đồ tím, lạnh lùng nói: “Xem ra hội giao lưu gần bắt đầu nên cũng thượng vàng hạ cám quá”.
“Ngươi là ai mà dám xen vào chuyện của công tử ta?”
Hồng Trọng Khải chỉ Triệu Tiểu Nhạc, nói: “Thằng cẩu nô tài này không có mắt xông vào công tử ta, ta dạy dỗ một tí thì làm sao? Đừng nói là đánh một trận, coi như có đánh chết thì Thiên Đạo lâu cũng chẳng dám nói câu nào, liên quan đếch gì đến ngươi?”
“Hừ, cũng chỉ là tiểu thiếu gia của tông môn hạng ba mà đã oai như cóc rồi!”
Một tiếng hừ vang lên, khiến mọi người ngẩn ra.
Ai dám nói vậy với Hồng Trọng Khải thế?
Nhóm Kiếm Tiểu Minh đi ra, đứng bên cạnh Tần Ninh.
“Ta không cố ý mà, chỉ là ban nãy đi vội nên không cẩn thậm đâm vào Hồng công tử, mong Hồng công tử đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân!”, Triệu Tiểu Nhạc mặt mũi bầm dập nhưng vẫn cầu xin tha thứ như cũ.
“Tên nhãi, hôm nay ngươi chết chắc rồi, và ngươi nữa!”
Hồng Trọng Khải chỉ về phía Tần Ninh.
“Lắm mồm!”
Tần Ninh lạnh lùng, sải bước ra, tát về phía hắn ta.
Một tiếng bốp vang lên, Hồng Trọng Khải thậm chí còn không phản ứng kịp, cả mặt sưng lên, có cái răng còn bay ra ngoài.
“Ngươi...”
“Tam trưởng lão, thịt hắn cho ta!”
Hồng Trọng Khải đã hoàn toàn bùng nổ.
Tên nhóc này đúng là không biết sống chết, tát hắn ta trước mặt bao nhiêu người như thế, đúng là quá nhục nhã.
Trong nháy mắt, một ông già tóc bạc ở phía sau Hồng Trọng Khải đột nhiên xông thẳng đến chỗ Tần Ninh.
“Phi Hồng Ảnh trong Phi Hồng quyết!”
Tần Ninh cười giễu: “Thi triển Phi Hồng Ảnh dở như thế, đúng là làm xấu mặt lão tổ tông nhà các ngươi mà”.
Nói xong, cũng không thấy Tần Ninh cử động gì.
Lúc này nhóm Kiếm Tiểu Minh và Thẩm Văn Hiên cũng lo lắng lắm rồi.
Đây chính là tam trưởng lão của Phi Hồng Môn, thực lực không tầm thường, thấp nhất là cảnh giới Thiên Nguyên, làm sao mà cảnh giới Địa Võ như Tần Ninh chống đỡ được?
“Lão Vệ, nhanh lên xem nào!”
Kiếm Tiểu Minh vội vã nói.
“Không sao đâu, người của Phi Hồng Môn chỉ cần thi triển Phi Hồng quyết ra thì dù có mạnh mẽ cỡ nào, đứng trước mặt công tử cũng chỉ như con hổ giấy mà thôi”, lão Vệ nhàn nhã nói.
“Hả?”
Kiếm Tiểu Minh không hiểu.
Mà lúc này, ông già tóc bạc vụt lóe, đi đến bên cạnh Tần Ninh, móc tay ra.
Mà lúc này, Tần Ninh đột nhiên nghiêng lên trên một bước.
Bước đi nhìn có vẻ đơn giản và nhàn nhã này đã tránh được một đòn tất sát của một kẻ mạnh cảnh giới Thiên Nguyên.
Tất cả mọi người đều ngẩn ra.
Đến cả ông già tóc bạc cũng sửng sốt.
“Tam trưởng lão, ông đang làm gì đấy?”
“Vâng!”
Ông già tóc bạc lại bước ra, bàn tay vung lấy, nhắm về phía đầu Tần Ninh.
Nhưng lúc này, rõ là một nắm đấm rất nhanh, nhưng Tần Ninh cũng chậm rãi cúi xuống và tránh thoát được.
“Đánh không trúng ta đấy, tức không nào?”, Tần Ninh cười nhạt.
Cái quái gì đây?
Trong giây lát, tất cả thấy mắt mình như hoa lên.
Bọn họ vẫn không hiểu rốt cuộc là có chuyện gì đang xảy ra.
Nếu như nói giữa cảnh giới chín cửa thì sẽ có người trời sinh ngũ quan nhạy cảm, xem rõ chiêu thức của đối thủ và tránh né được.
Nhưng đây lại là giữa cảnh giới Địa Võ và cảnh giới Thiên Nguyên, có thể nói là một trời một vực, thế mà Tần Ninh cũng né được?
Chỉ có lão Vệ là hiểu rõ.
Phi Hồng quyết, lấy nhanh làm chuẩn, nhanh đến cực hạn, sẽ tạo thành một loại ảo ảnh chậm, mà tất cả các chiêu thức trong linh quyết này, bao gồm tấn công lẫn phòng ngự, đều có một loại linh quyết đối kháng, tên là Lạc Hạp quyết!
Phi Hồng quyết chú ý cực nhanh, còn Lạc Hạp quyết chú ý cực chậm.
Thật không may, người sáng tạo hai linh quyết này, lại chính là Tần Ninh.
Mà ban đầu, khi Tần Ninh sáng tạo ra Phi Hồng quyết, cảm giác linh quyết này tất cả sẽ đều lấy nhanh làm chủ, sẽ khiến thực lực người tu hành tăng lên quá nhanh, khiến căn cơ bất ổn.
Cho nên Tần Ninh lại sáng tạo ra Lạc Hạp quyết đối ứng.
Lạc Hạp quyết là pháp quyết hỗ trợ Phi Hồng quyết, cũng là pháp quyết khắc tinh của nó.
Nói cách khác, người tu hành Phi Hồng quyết dù mạnh cỡ nào, trừ khi là cảnh giới siêu việt Hóa Thần, nếu không, ở trước mặt võ giả tu hành Lạc Hạp quyết thì cũng vô dụng.
Ban đầu Tần Ninh sáng tạo ra hai linh quyết này là truyền hết cho tiên tử Phi Hồng, mà tiên tử Phi Hồng cũng khai tông lập phái, qua thời gian, thành Phi Hồng Môn của hiện tại.
Nhưng rõ ràng là Phi Hồng Môn giờ chỉ có chủ yếu tu luyện Phi Hồng quyết, chứ Lạc Hạp quyết gần như không tồn tại.
Cho nên, người bực bội nhất lúc này chính là tam trưởng lão của Phi Hồng Môn.
Lão ta là kẻ mạnh cảnh giới Thiên Nguyên Đại Tam Nguyên, một võ giả cảnh giới Địa Võ nho nhỏ thế mà thoát chiêu của lão ta hết lần này đến lần khác.
Đúng là quá kỳ dị.
Chương 478: Ta cứ thích rút đao tương trợ đấy
Người thấy kỳ lạ đâu chỉ mỗi mình tam trưởng lão?
Hồng Trọng Khải, Kiếm Tiểu Minh cùng Thẩm Văn Hiên lại càng thêm chấn động.
“Không lẽ Tần ca... có thần linh hộ thể à?”, Kiếm Tiểu Minh kinh ngạc nói.
Tam trưởng lão ba lần bảy lượt không tấn công được, đã tức lắm rồi.
Lão ta vỗ chưởng, rơi vào khoảng không lần nữa, tấn công ngày một nhanh, mà Tần Ninh tránh né ngày càng chậm, nhưng lão ta cũng ngày càng không chạm được vào Tần Ninh.
“Không chơi với ngươi nữa!”
Tần Ninh hờ hững nói: “Người muốn giết ta, ta chưa bao giờ tha thứ”.
Nói xong, Tần Ninh đã phản kích.
Sải bước ra, trong nháy mắt, hai tay thành quyền, đấm tới.
Một quyền này chậm đến mức làm người ta giận dữ, đến mức cảm giác trẻ con ba tuổi cũng tránh được, nhưng tam trưởng lão thì sửng sốt.
Bụp...
Một tiếng bụp vang lên, quyền kia hẳn là rơi vào bụng của tam trưởng lão.
Lão ta phun máu ra, ngơ ngác đứng tại chỗ, không chút nhúc nhích.
Dần dần, mọi người mới phát hiện là tam trưởng lão chết rồi!
Mọi người lại càng không thể tưởng tượng được.
Đường đường là cảnh giới Thiên Nguyên vô địch Đại Tam Nguyên, thế mà lại chết.
Hơn nữa cái chết cứ như một trò đùa vậy.
“Tên nhãi, ngươi...”, Hồng Trọng Khải lúc này hoàn toàn bị chấn kinh, nhưng thân là nhị công tử Phi Hồng Môn, hắn ta vẫn muốn giữ mặt mũi của mình.
“Ngươi dám xen vào chuyện của người khác, ngươi... muốn chết à!”
Tần Ninh liếc qua, nhìn Hồng Trọng Khải, lại nói: “Ta cứ thích xen vào đấy, rồi sao?”
Mọi người liền tản ra một chút, thanh niên áo trắng này hiển nhiên là thấy chuyện bất bình rút đao tương trợ.
Có điều cái đao này lại bổ vào người Phi Hồng Môn.
Hồng Trọng Khải lúc này như tức điên lên, nhưng tam trưởng lão chết rồi, hắn ta chẳng còn ai bên cạnh nữa. Hắn ta nhìn Tần Ninh, sắc mặt lạnh lẽo, xoay người rời đi.
“Ta cho ngươi đi rồi à?”
Tần Ninh lại nói: “Người ta chẳng qua chỉ bất cẩn va vào ngươi, đã xin lỗi rồi mà ngươi còn đánh người ta, lại còn chưa xin lỗi bồi thường nữa!”
Xin lỗi? Bồi thường?
Hồng Trọng Khải lúc này muốn cười.
Tên nhãi này là không sợ chết hay là ngu si đây?
Chuyện này hắn ta vốn sẽ không bỏ qua, chỉ là bây giờ không có ai bên cạnh, thế mà tên này tưởng là hắn ta sợ đấy?
“Dù ngươi là ai, chuyện hôm nay, coi như ta nhận thua, nhưng nếu muốn ta xin lỗi, thì mơ đi”.
Hồng Trọng Khải khẽ quát: “Nhóc con, ngươi chắc không biết ngươi đang động vào ai hả”.
“Phi Hồng Môn ta kết làm thông gia với Thất Tinh Cung, quan hệ hòa thuận, cùng tiến cùng lùi mà cha ta là môn chủ Hồng Điền, đã là cảnh giới Thông Thiên”.
Cái gì!
Nghe đến đây, mọi người đều chấn động không ngớt.
Cảnh giới Thông Thiên chính là cự phách trên cả cảnh giới Thiên Nguyên.
Bình thường gia tộc trong tông môn có một võ giả cảnh giới Thông Thiên là có thể thăng thành tông môn hạng hai rồi.
Hóa ra môn chủ Phi Hồng Môn đã đạt cảnh giới Thông Thiên, thảo nào dạo này Phi Hồng Môn tùy tiện như vậy.
Bên trong Cửu U, cảnh giới Thiên Võ đều có thể có được chức vị tốt trong tông môn.
Mà võ giả cảnh giới Thiên Nguyên Tiểu Tam Nguyên là đủ để chống chọi một gia tộc nhỏ, trở thành thành chủ một thành.
Cảnh giới Thiên Nguyên Đại Tam Nguyên thì có thể lập một tông môn, nhưng cũng là tông môn hạng thấp nhất.
Mà cảnh giới Thông Thiên thì cũng đủ để xưng bá một phương, hoàn toàn tọa trấn được tông môn hạng hai.
Còn đến cảnh giới Hóa Thần, đối với nhiều người thì chỉ xuất hiện ở tông môn hạng một, mà cảnh giới Hóa Thần cũng là thực lực đỉnh cao nhất vùng đất Cửu U.
Hồng Điền đi vào cảnh giới Thông Thiên, Phi Hồng Môn tuyệt đối có thể tăng lên tông môn hạng hai, lại thêm Thất Tinh Cung lót đường trước, địa vị của Phi Hồng Môn chính là nước lên thì thuyền lên.
“Đừng nói cha ngươi lên cảnh giới Thông Thiên, coi như có đến cảnh giới Hóa Thần thì cũng phải xin lỗi”.
Tần Ninh lạnh nhạt đáp.
“Ngươi quản được sao?”
“Thanh Vân tông ta cứ thích giữa đường gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ đấy, vẫn không xin lỗi à?”
“Muốn ta xin lỗi, trừ phi giết ta đi!”
Trong giây phút ấy, Hồng Trọng Khải sải bước ra, trực tiếp đánh Tần Ninh.
“Nói nhiều với ngươi quá rồi!”
Tần Ninh không khách khí gì cả, cùng là một quyền đấm lên đón.
Thi triển Ngọc Lôi thể, một luồng sấm rền đánh ra, gợn sóng vô hình, tiếng sấm gào thét.
Phập...
Những âm thanh vang lên, mọi người sửng sốt.
Cánh tay của Hồng Trọng Khải lúc này nổ tung, cả người phun máu, chật vật lui lại.
Trong chớp nhoáng, tiếng phập truyền ra, tất cả đều cảm nhận được sự đau đớn, phảng phất như bọn họ đang bị đau vậy.
“Aaaaaaaa....”
Hồng Trọng Khải kêu thảm thiết, cùng cảnh máu tươi đầm đìa khiến người ta lạnh run.
“Thanh Vân tông? Không phải cái tông môn suy tàn kia sao? Bọn họ cũng được mời à?”
“Ai quan tâm được mời hay không, lần này coi như là đắc tội Phi Hồng Môn rồi. Người của Phi Hồng Môn lúc này cực kỳ chói mắt, còn lâu mới chịu nhịn”.
“Đúng vậy”.
Một đám người hóng chuyện lúc này bàn tán ầm ĩ.
Hiện giờ là thời điểm náo nhiệt nhất trong thành Thiên Đạo, hành động của Thanh Vân tông lần này chính là vả một cái thật mạnh vào mặt Phi Hồng Môn.
Lần này xem ra là hai tông môn sẽ không chết không dừng đấy.
“Ta xin lỗi, ta xin lỗi!”
Hồng Trọng Khải bước xuống trước mặt Triệu Tiểu Nhạc, dập đầu bùm bụp: “Xin lỗi, xin lỗi!”
Nói xong, Hồng Trọng Khải liền định đứng dậy.
“Bồi thường thì sao?”, Tần Ninh hờ hững nói: “Một vạn linh thạch, đưa ra!”
Nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Tần Ninh, Hồng Trọng Khải bây giờ hoàn toàn hiểu ra, Tần Ninh sẽ giết hắn ta, thật sự giết, nếu như hắn ta không đưa.
“Ta đưa, ta đưa!”
Hồng Trọng Khải vội vàng lấy linh thạch ra, dùng ý thức giao cho Triệu Tiểu Nhạc, đứng dậy, thất thểu rời đi.
Thấy cuộc đấu kết thúc, những người khác cũng tản ra.
“Tần công tử...”
Triệu Tiểu Nhạc ngây ra như phỗng, kinh ngạc nói: “Cảm ơn ngươi, nhưng ngươi hãy mau đi đi”.
“Đắc tội Phi Hồng Môn, bọn chúng sẽ không từ bỏ ý đồ đâu, huống hồ ngươi làm nhục Hồng Trọng Khải như vậy, cái thù này, haiz, có lẽ ta cũng không được ở lại Thiên Đạo lâu nữa đâu!”
“Vốn ta đã đắc tội với Phi Hồng Môn rồi”, Tần Ninh thoải mái nói: “Ta thấy ngươi tâm địa lương thiện, nếu thấy không ở được Thiên Đạo lâu nữa thì đến Thanh Vân tông làm đệ tử”.
Tần Ninh vỗ vai Triệu Tiểu Nhạc, cười nhạt rồi rời đi.
Mà lúc này Triệu Tiểu Nhạc cũng xuất thần.
“Huynh đệ, thấy ngươi ban nãy không tệ, tông chủ nhà ta mới ra tay cứu ngươi. Có lời của tông chủ, ngươi có thể được miễn kiểm tra, tiến nhập Thanh Vân tông”, Tống Đại Hải cười khà khà nói.
Thật ra chuyện này Tần Ninh hoàn toàn không cần ra tay.
Nhưng Tần Ninh lại ngăn chặn. Chuyện này mà xảy ra ở thế giới cá lớn nuốt cá bé thì đúng là nực cười.
Nhưng Tần Ninh lại có một trái tim công bằng.
Đối với Thanh Vân tông bọn họ thì đây là một chuyện cực kỳ may mắn!
Mà đồng thời, ở trên tửu lâu Thiên Nhai, có một đôi mắt cũng thu hồi lại tầm nhìn.
Chương 479: Hồng Quan Vũ
Trong căn phòng xa hoa, lộng lẫy vô cùng, khác biệt với những căn phòng hạ đẳng mà nhóm Tần Ninh đang ở.
Lúc này, một bóng người mảnh khảnh đứng bên cửa sổ, đôi mắt đẹp khẽ thu hồi tầm nhìn, một thân váy dài màu xanh nhạt, quấn một sợi thắt lưng màu xanh, lại càng làm nổi bật dáng người yểu điệu.
Trên đầu cô gái đội một cái mũ có vải voan trắng bao quanh khiến người ta không nhìn rõ được nhan sắc đó.
“Đại tiểu thư, vị tông chủ mới của Thanh Vân tông có tính cách rất kiêu ngạo đấy”.
Bên cạnh cô gái, một bà lão mỉm cười nói.
“Thanh Vân tông sa sút gần tới đáy, nếu không phải là trong tông môn có mấy linh khí cổ mà tôn giả Thanh Vân để lại, vẫn luôn khiến rất nhiều thế lực xấu kiêng dè thì chỉ sợ đã biến mất trên vùng đất Cửu U”.
Một giọng nói ngọt ngào, nhàn nhạt vang lên, cô gái đeo mang che mặt nói: “Nhưng vị tông chủ mới này thật sự khiến người ta bất ngờ. Trẻ tuổi như thế sao có thể khiến mấy ông già Lý Dương Chiêu tín phục hắn chứ?”
“Bà Ngọc, bà đi điều tra xem”.
“Vâng!”
“Gần đây, quả thật Phi Hồng Môn khoa trương rất nhiều, thấy sắp thăng lên thành tông môn hạng hai mà khoa trương như thế cũng không phải chuyện tốt”.
Bà Ngọc kia cười nói: “Khoa trương hơn nữa thì cũng không thể tạo thành uy hiếp với Thiên Đạo Lâu chúng ta được, cho dù có Thất Tinh Cung hỗ trợ”.
“Nhưng nói đi cũng phải nói lại, thủy tổ năm đó của Phi Hồng Môn chính là Tiên tử Phi Hồng. Năm đó Tiên tử Phi Hồng giành được cơ duyên lớn, được Cửu U đại đế chỉ điểm, trở thành tồn tại đỉnh cao cảnh giới Hóa Thần”.
“Nếu Phi Hồng Môn thật sự phát triển lên, thì đây cũng không phải chuyện tốt đẹp gì, chắc chắn sẽ giúp Thất Tinh Cung có thêm một cánh tay”.
“Ý của tiểu thư… Nếu Thanh Vân tông có khả năng thì Thiên Đạo Lâu chúng ta sẽ nâng đỡ Thanh Vân tông sao?”, bà Ngọc ngạc nhiên nói.
Sau đó, cô gái đeo mạng che mặt cũng không lên tiếng nữa.
Im lặng hồi lâu, cô gái đeo mạng che mặt mới nói: “Không phải là không thể, nhưng trước mắt phải giải quyết chuyện hôn ước đã rồi nói tiếp”.
“Lão bà đã hiểu!”
Bà Ngọc nhẫn nhịn, nhưng vẫn lên tiếng nói: “Thật ra, lão tổ của Thiên Đạo Lâu chúng ta cũng từng có cơ hội nâng chén nói đôi câu với Cửu U đại đế. Thành Thiên Đạo này cũng là do Cửu U đại đế chỉ điểm cho lão tổ, xây dựng tổng bộ Thiên Đạo Lâu ở vùng đất này”.
“Nếu nói về lai lịch thâm sâu, Thiên Đạo Lâu của chúng ta còn mạnh hơn Phi Hồng Môn nhiều”.
“Thanh Vân tông đó chính là do tôn giả Thanh Vân lập nên, bây giờ không phải cũng sa sút đến cỡ này sao?”
Nghe vậy, bà Ngọc cười khổ một tiếng, cũng không nói nhiều nữa.
Thiên Đạo lâu ở khu vực Đông Bắc vùng đất Cửu U, danh tiếng lừng lẫy, đứng trong hàng ngũ 7 tông môn lớn hạng hai, chỉ kém thực lực đỉnh cấp là Kiếm Các.
Người ngoài đều biết, Thiên Đạo Lâu có một lâu chủ và năm đạo sĩ. Trên thực tế, tới giờ trong Thiên Đạo Lâu, rất nhiều chuyện lớn đều do vị đại tiểu thư trước mắt này làm chủ.
Uy danh của thánh nữ Thiên Đạo không chỉ là ở thiên phú mạnh mẽ khủng khiếp mà còn ở tài trí thành thục, bày mưu nghĩ kế.
Chuyện ở trước cửa tửu lâu Thiên Nhai, dần truyền khắp vài vòng quan hệ, nhiều người đều đã biết. Phi Hồng Môn chắc chắn sẽ không nuốt nổi cục tức này.
Mà có người lại nghe ngóng được một số tin tức.
Trong mâu thuẫn của Thanh Vân tông và Chúc Long tông, kết quả là tông chủ Chúc Long tông bị giết, Phi Hồng Môn chính là hậu thuẫn cực lớn của Chúc Long tông, hóa ra hai tông môn này đã sớm có mâu thuẫn.
Lúc này, trong một biệt viện ở Thành Thiên Đạo.
“Đau đau đau…”
Tiếng nghiến răng vang lên, lúc này Hồng Trọng Khải với một bên tay trống rỗng, một tay kia thì siết chặt thành nắm đấm, gằn giọng nói: “Đại ca, thằng nhãi này quả thật khinh thường Phi Hồng Môn chúng ta, chuyện này không thể kệ như thế được!”
“Đúng vậy, Tam ca!”
Bên cạnh Hồng Trọng Khải, một thanh niên cũng hung hăng nói: “Ngày đó chính tại thành Thanh Phong, thằng nhãi này đã vô cớ giết Hồng Tán. Khi đó ta cũng cảm thấy rất kỳ lạ, không nghĩ tới hôm nay thằng nhóc này lại giết người của Phi Hồng Môn”.
Tên này chính là Hồng Dĩnh, ngày đó bị Tần Ninh dọa cho một trận phải nhục nhã lẩn đi, đến nay hắn ta vẫn nhớ.
Tần Ninh này, quả thật không biết trời cao đất dày.
Mà phía trước hai tên này là một thanh niên khoảng 20 tuổi, đẹp trai, dáng người dong dỏng, mang theo một vẻ dịu dàng.
Chính là thiên tài xuất sắc nhất của Phi Hồng Môn, Hồng Quan Vũ.
Đến giờ, Phi Hồng Môn chính là tông môn hạng ba, nhưng thực lực của Hồng Quan Vũ đã đạt tới cảnh giới Địa Võ tầng chín.
Cảnh giới Địa Võ tầng chín, cho dù là các đệ tử đỉnh cấp nhất trong bảy tông môn hạng hai cũng chỉ như thế.
Chỉ riêng điểm này, tu vi và thiên phú của Hồng Quan Vũ đã đủ để xứng với tên gọi thiên tài kiêu ngạo.
Lúc này, nhìn thấy nhị đệ bị thương, tam đệ tức giận, Hồng Quan Vũ nhàn nhạt cười.
“Thanh Vân tông từ lâu đã phải bị Phi Hồng Môn chúng ta tiêu diệt, mà vẫn luôn trì hoãn, ngày mai, các thiên tài tụ hội, tới lúc đó là một cơ hội tốt để ra tay”.
“Nghe nói Tần Ninh đó chính là tông chủ mới của Thanh Vân tông? Nếu giết hắn thì con thiêu thân Thanh Vân tông mấy ngày nay cũng nên bị diệt thôi nhỉ?”
Hồng Quan Vũ thản nhiên nói: “Ngày mai, thánh nữ Thiên Đạo của Thiên Đạo Lâu sẽ đích thân chủ trì hội giao lưu. Lần này nói là hội tụ giao lưu thiên tài các nơi, thực ra khó tránh khỏi va chạm”.
“Đợi đến ngày mai, ta giành được vị trí thiên tài số một thì thất tông thất kiệt kia cũng sẽ chỉ là trò cười. Đến lúc đó giết chết Tần Ninh, Phi Hồng Môn ta thành công nghiệp lớn, tuyên bố trở thành tông môn hạng hai!”
Nghe thấy lời nói của Hồng Quan Vũ, Hồng Dĩnh và Hồng Trọng Khải tỏ ra kích động không thôi.
Quả thật là như thế thì Phi Hồng Môn sẽ trở thành một tông mông hạng hai ở khu vực Đông Bắc, tích lũy thêm mấy chục năm thì thậm chí có thể sánh vai với bảy tông môn lớn.
“Tần Ninh, ta muốn xem xem, thằng nhóc này rốt cuộc có thủ đoạn gì”.
…
Ngày hôm sau, vào sáng sớm, toàn thành Thiên Đạo vô cùng náo nhiệt.
Thành Thiên Đạo chính là đại bản doanh của Thiên Đạo Lâu, phân thành ngoại thành và nội thành.
Đa số thiên tài được mời lần này đều sống ở ngoại thành, mới sáng sớm đã tiến vào nội thành để tham gia hội giao lưu.
Không chỉ là lớp trẻ tới từ các tông môn, thậm chí còn rất nhiều tông chủ, trưởng tộc của tông môn nhỏ, gia tộc nhỏ đều đích thân xuất hiện.
Trong vùng đất Cửu U, thế lực phân hóa, tuy không phải là quy định rõ ràng trên giấy tờ, nhưng mấy vạn năm nay, mọi người đều đã quen với nếp cũ.
Theo thường lệ, gia tộc trăm người, tông môn trăm người thì được gọi là gia tộc nhỏ, tông môn nhỏ.
Mà một vài nơi khác biệt thì có thể lên tới quy mô mấy trăm người.
Mà tông môn hạng ba có ít nhất ngàn đệ tử mới được. Thanh Vân tông tới giờ đã bị Tần Ninh giết mất trăm đệ tử nên chỉ còn khoảng hơn 900 đệ tử, trên thực tế chỉ đáng coi là tông môn hạng ba thấp cấp.
Mà tông môn hạng hai thì đệ tử ít nhất cũng phải hơn chục ngàn người.
Thậm chí ở 7 tông môn lớn đỉnh cấp, đệ tử phải có mấy chục ngàn người.
Mà còn tầng lớp bá chủ như Kiếm Các thì số đệ tử phải lên tới hơn trăm ngàn người.
Dãy núi Thanh Vân dung nạp trăm ngàn đệ tử cũng còn dư, nhưng Thanh Vân tông hiện tại thì sớm đã sa sút, căn bản là không chiêu mộ được đệ tử.
Đây chính là lý do tại sao mà Phi Hồng Môn gần đây không ngừng chinh chiến, hủy diệt những tông môn khác, chiêu mộ đệ tử cho mình. Như vậy số lượng đệ tử cũng tăng lên, cộng thêm cường giả đỉnh cấp thì đủ để tự xưng là tông môn hạng hai, không ai nói gì được.
Còn việc bồi dưỡng đệ tử thì sau này còn có thời gian.
Chương 480: Mở màn hội giao lưu
Thành Thiên Đạo hôm nay có thể gọi là nhộn nhịp gấp 10 lần ngày thường, người đi người lại đều là cường giả nhiều không kể xiết.
Lúc này, cổng thành nội thành mở lớn, từng đệ tử tông môn được đệ tử của Thiên Đạo Lâu dẫn vào trong thành.
Thiên Đạo lâu chính là một trong bảy tông môn hạng hai lớn, chỉ riêng số lượng đệ tử đã tới chục ngàn người.
Trong nội thành, kiến trúc san sát, rực rỡ muôn màu, đệ tử Thiên Đạo lâu tinh thần phấn chấn.
“Chậc chậc… không hổ là một trong bảy tông môn lớn!”, Kiếm Tiểu Minh tán thưởng nói: “Quy mô này lớn hơn Thanh Vân tông gấp trăm lần”.
Nghe vậy, Lý Nhất Phàm và Tống Đại Hải đều cười khổ không thôi.
Đương nhiên là Thiên Đạo lâu lớn mạnh vạn phần, nào có chỗ để Thanh Vân tông bọn họ so sánh.
“Thiên Đạo lâu mấy năm nay phát triển quả thật rất tốt, nhưng đệ tử tu vi cao nhất cũng chỉ là cảnh giới Địa Võ”, Tần Ninh từ tốn nói: “Nếu các ngươi thấy sự lớn mạnh của Kiếm Các, Thánh Vương Phủ mới kinh ngạc. Trong các tông môn đó còn có đệ tử cảnh giới Thiên Võ, thậm chí là cảnh giới Thiên Nguyên!”
“Cảnh giới Thiên Nguyên…”
Kiếm Tiểu Minh lắc đầu xuýt xoa: “Cảnh giới Thiên Nguyên ở cương quốc Nam Yến chính là giống như đế vương, thế mà trong bốn tông môn lớn lại chỉ là đệ tử”.
“Kể cả là đệ tử thì cũng có quyền hành cao hơn một vài trưởng lão”.
Tần Ninh nhìn bốn phía, lạnh nhạt nói: “Yên tâm đi, sẽ có một ngày, Thanh Vân tông sẽ trở nên lớn mạnh như vậy”.
Kiếm Tiểu Minh toét miệng cười: “Đó là điều đương nhiên, có ta ở đây thì Thanh Vân tông không muốn mạnh cũng khó”.
Đối với thói quen tự luyến của Kiếm Tiểu Minh, Lý Nhất Phàm và Tống Đại Hải chọn lựa phớt lờ.
Theo hướng dẫn của đệ tử Thiên Đạo lâu, sau khi mấy người vào thành, đi xuyên qua một con phố thì tới trước một quảng trường.
Lúc này, trên quảng trường chật ních người, toàn quảng trường dài rộng ngàn trượng, chiếm diện tích rộng lớn, mà bốn phía dựng lên những đình nghỉ tạm thời.
Dưới những đình nghỉ đó, có rất nhiều người đang ngồi hoặc chào hỏi những người ở bên cạnh, vô cùng náo nhiệt.
“Trời, đây là mời bao nhiêu người vậy!”
Nhìn thấy bộ dạng kinh ngạc của Kiếm Tiểu Minh, Lý Nhất Phàm cười nói: “Lần này là do Thiên Đạo lâu làm chủ, mà bây giờ ở khu vực Đông Bắc của chúng ta, ngoài Kiếm các thì hội giao lưu thiên tài của tất cả các thế lực khác, chỉ cần là đệ tử đạt tới cảnh giới Linh Phách, chưa tới 20 thì đều có thể đến”.
“Lớn thì tới sáu tông môn còn lại trong bảy tông môn lớn, nhỏ thì tới chủ của một thành, đệ tử của gia tộc nhỏ, đủ điều kiện là sẽ được mời, hoặc tự mình tới”.
“Trời, xem ra cũng ít nhất tới mấy ngàn, thiên tài trong Cửu U nhiều thế à?”
Kiếm Tiểu Minh cũng hiểu rõ, cho dù là trong cương quốc, chưa đầy 20 tuổi mà đạt tới cảnh giới Linh Phách đều ít tới đáng thương, chứ đừng nói tới thượng quốc, đế quốc.
Nhưng ở trong vùng đất Cửu U này, chỉ riêng khu vực Đông Bắc, thuộc địa bàn của Kiếm Các đã có mấy ngàn.
Đây còn là chưa tính Kiếm Các, Kiếm Các khổng lồ như thế thì có lẽ một người là có thể đứng đầu tất cả các môn phải.
Vùng đất Cửu U không hổ là cốt lõi của Cửu U đại lục.
“Mời các vị!”
Đệ tử kia đem theo mấy người Tần Ninh, tới một đình nghỉ ở góc Đông Bắc. Nơi này cách đài chủ tọa xa nhất, gần như không nhìn rõ bộ dạng của người trên đài chủ tọa.
“Đợi chút, đợi chút!”, Kiếm Tiểu Minh lúc này chặn đệ tử kia lại, nói: “Thanh Vân tông chúng ta chính là tông môn số một của Cửu U trong tương lai, ngươi lại sắp xếp cho chúng ta ở chỗ này sao?”
“Ta thấy bên cạnh đài chủ tọa kia không phải còn 6 đình nghỉ mát cực lớn sao? Chúng ta muốn ngồi ở đó!”
Đệ tử kia sững sờ, liếc nhìn mấy người, nói: “Các ngươi là đệ tử của Thanh Vân tông sao?”
“Đúng vậy!”
“Vậy thì vị trí của các ngươi không phải ở đây, mà là ở bên kia!”
Bàn tay của đệ tử kia chỉ tới một góc còn cách đài chủ tọa xa hơn, thật sự là một góc chết.
Kiếm Tiểu Minh hoàn toàn cạn lời.
“Ca, huynh không giận sao?”
“Giận cái gì?”
Tần Ninh thản nhiên tới đình nghỉ mát, ngồi xuống, cười nói: “Hội giao lưu này so tài lẫn nhau, đánh nhau, khen ai tài cao lực mạnh”.
“Lần này chúng ta tới là vì hôn sự của Lý Nhất Phàm. Đi qua đây xem chút là được”.
Lúc này, Kiếm Tiểu Minh mới bất lực ngồi xuống, hừ nói: “Lần sau lại tới, ông đây phải khiến các ngươi lấy kiệu tám người khiêng mới tới”.
Lý Nhất Phàm và Tống Đại Hải chỉ cười khổ.
Lão Vệ cũng thản nhiên ngồi phía sau Tần Ninh, vẫn trầm lặng không nói một lời.
Thẩm Văn Hiên cũng an tĩnh ngồi xuống, không nói nhiều.
Lúc này, Lý Nhất Phàm lên tiếng nói: “Nhưng hội giao lưu lần này, quả thật là nơi khiến mọi người mở rộng tầm mắt!”
“Trừ Thiên Đạo lâu, sáu tông môn lớn khác, thất tông thất kiệt uy danh lừng lẫy đều có mặt!”
“Thất tông thất kiệt?”, Kiếm Tiểu Minh tò mò.
“Ừ!”
Lý Nhất Phàm giải thích nói: “Trong bảy đại tông môn đều có đệ tử thiên phú cực mạnh, chưa tới 20 đã đạt tới cảnh giới Địa Võ đỉnh cấp”.
“Công tử Yến Thăng Tinh, nghe nói năm nay 18 tuổi, nhưng đã đạt tới cảnh giới Địa Võ tầng 7, rất tài giỏi!”
“Cùng với Độc công tử của Độc Tàm Tông cũng là cảnh giới Địa Võ tầng 8”.
“Còn có Thi Liệt Vân của Thi Cốt Môn, 19 tuổi, cảnh giới Địa Võ tầng 8. Pháp môn mà Thi Cốt môn tu hành có chút tà ác, cho nên Thi Liệt Vân này cũng là một kẻ khiêm tốn nhất trong bảy tên này”.
“Dương Nguyên Sĩ của Thuần Dương Điện cũng cảnh giới Địa Võ tầng 8, là đệ tử của ba vị điện chủ Thuần Dương Điện Dương Tử Hiên, Dương Minh An, Dương Hồng, thân phận tôn quý”.
“Mà thiếu chủ của Thiên Cương phái, Viên Chi Dư, cảnh giới Địa Võ tầng 7, nhưng năm nay mới 18 tuổi”.
“Một người khác chính là Phục Thiếu Kiệt của Phục Ma Tông, năm nay 20 tuổi, cảnh giới Địa Võ tầng 9, nghe nói từng thử ngưng tụ đan hải, đạt tới cảnh giới Thiên Võ nhưng thất bại”.
Lý Nhất Phàm cực kỳ hâm mộ nói: “Người cuối cùng, cũng là vị có truyền kỳ đặc sắc nhất chính là Thánh nữ Thiên Đạo của Thiên Đạo lâu, Thiên Linh Lung”.
“Cô gái này chính là thiếu lâu chủ của Thiên Đạo lâu, thiên phú xuất chúng chưa nói, mà năm nay mới 18, năng lực lý giải đối với linh quyết có thể gọi là giỏi nhất”.
“Hội giao lưu lần này cũng có rất nhiều đệ tử chạy tới để nghe giảng giải của Thánh nữ Thiên Đạo”.
“18 tuổi, đạt tới cảnh giới Thiên Võ!”, Kiếm Tiểu Minh kinh ngạc hô lên: “Tần ca, còn biến thái hơn huynh!”
Lý Nhất Phàm lúc này cười khổ.
Tuy bây giờ Tần Ninh là cảnh giới Địa Võ tầng 3, nhưng thực lực lại biến hóa khó lường.
Hắn còn coi thường cảnh giới Địa Võ tầng 5.
Mà cảnh giới Thiên Võ và cảnh giới Thiên Nguyên của Phi Hồng Môn đề có thể giết chết, quả thật là một quái thai.
“Ngoài ra, còn có một người!”
Tống Đại Hải khó chịu nói: “Hồng Quan Vũ của Phi Hồng Môn, tuy nói Phi Hồng Môn là tông môn hạng ba, nhưng đã chuẩn bị thăng cấp”.
“Mà Hồng Quan Vũ này năm nay 20 tuổi cũng là cảnh giới Địa Võ tầng chín”.
“Hội giao lưu lần này, có lẽ hắn ta sẽ khiêu chiến với nhân vật trong thất tông thất kiệt, chiến đấu một trận, nâng cao danh tiếng của mình trong khu vực Đông Bắc”.
Trước khi hai người tới, rõ ràng là đã nghe ngóng không ít, rất có tâm.
Bình luận facebook