• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Hot Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu (3 Viewers)

  • Chương 466-470

Chương 466: Thực hiện lời hứa

Ngồi xuống? Xem kịch?

Lúc này, tất cả mọi người đều choáng váng.

Đây là trò gì?

Họ vốn cho rằng, Tần Ninh sẽ hạ lệnh chuẩn bị thề chết mà huyết chiến, mà họ cũng đã làm tốt chuẩn bị không đổ máu thì không ngừng.

Nhưng Tần Ninh lại bảo họ ngồi xuống, xem kịch?

Đùa gì vậy?

“Tông chủ…”

Lý Dương Chiêu kéo tay áo Tần Ninh, thấp giọng nói: “Chúc Tuyết Ưng chính là cảnh giới Thiên Nguyên tam nguyên, tương đương với cảnh giới của lão hủ. Nhưng nếu thật sự chiến đấu thì lão hủ cũng không phải đối thủ”.

“Hơn nữa, ở trong Chúc Long tông, võ giả cảnh giới Thiên Nguyên có tới 10 người, trong Thanh Vân tông ta chỉ có 5 người?”

“Thì thế nào?”, Tần Ninh nhìn Lý Dương Chiêu.

Thì thế nào?

Lý Dương Chiêu hoàn toàn cạn lời.

Cái gì mà thì thế nào? Câu nói này phải là ông ta hỏi Tần Ninh mới đúng chứ?

Chết đến nơi rồi mà bảo họ ngồi xuống xem kịch? Xem kịch của ai? Xem kịch mình bị giết à?

“Tông chủ…”

“Được rồi, đại trưởng lão, nghe lời ta, ngồi xuống”.

Tần Ninh lại nói: “Ta là tông chủ, bây giờ đến lời nói của tông chủ cũng không nghe sao?”

Lời này vừa nói ra, đại trưởng lão không biết làm sao.

“Thuộc hạ không dám!”

Đại trưởng lão khoanh chân mà ngồi.

“Thế nào, các ngươi không nghe lời nói của tông chủ sao?”

Tần Ninh nhìn xuống đám đệ tử bên dưới, lại nói.

Từng đệ tử, thấy các đại trưởng lão ngồi xuống thì tuy không hiểu ra sao nhưng cũng lần lượt ngồi xuống.

Cảnh tượng này giống như đại năng Nho gia giảng đạo, tất cả ngôn đồ ngoan đạo đều an ổn ngồi xuống nghe chỉ giáo.

Tần Ninh nhìn mọi người rất hài lòng, từ tốn cười nói: “Còn nhớ lời nói vừa rồi của ta không?”

Tất cả đệ tử đều không hiểu thế nào, mơ mơ hồ hồ.

Tần Ninh nhìn Tống Đại Hải, nói: “Tống Đại Hải, ngươi nói đi”.

“Vâng!”

Tống Đại Hải lên tiếng nói: “Thanh Vân tông, sẽ trở thành tông môn che chở nhất cho các đệ tử trên toàn Cửu U đại lục, ai dám bắt nạt họ thì ta sẽ khiến chúng hối hận vì đã tới thế giới này”.

“Nhưng ta hi vọng các ngươi nhớ kỹ một điều, ta có thể che chở cho các ngươi thì cũng không cho phép bất kỳ sự phản bội nào. Kẻ nào to gan phản bội Thanh Vân tông, cho dù là vì lý do gì, giết không tha!”

Tống Đại Hải nói xong thì sắc mặt kỳ lạ.

“Nói cũng được, nhưng không có khí thế của ta!”

Tần Ninh chỉ tay xuống phía dưới nói: “Thanh Vân tông sẽ trở thành tông môn che chở nhất cho đệ tử trên toàn Cửu U đại lục, kẻ nào dám bắt nạt các ngươi giết không tha, mà đệ tử Thanh Vân tông dám phản bội thì cũng giết không tha!”

“Xem ra có một số kẻ coi lời nói của ta như gió thổi bên tai rồi!”

“Nếu đã như vậy thì tông môn là ta không ngại giết không tha!”

Soạt…

Lúc này, bóng dáng của Tần Ninh sải bước ra.

Cảnh giới Địa Võ tầng 2, tốc độ nhanh tột độ, xông tới đám Trần Sở Sinh.

Thương Trảm Vũ trong tay giải phóng ra ánh sáng chấn động lòng người, khiến ai ai cũng hồi hộp.

“Tông chủ, cứu ta!”

Nhìn thấy Tần Ninh lại giết về phía mình, Trần Sở Sinh chợt hét lớn.

Chúc Tuyết Ưng hừ nói: “Trước mặt ta mà giết đệ tử của ta, cũng to gan thật!”

Chúc Tuyết Ưng vừa dứt lời, bóng hình cũng xông lên.

Nhưng, đúng vào lúc này, Chúc Tuyết Ưng lại cảm thấy, cơ thể mình như có một cấm chế mạnh mẽ, khiến lão ta không thể nào xông lên.

“Tông chủ, cứu ta!”

Trần Sở Sinh đã tận mắt nhìn thấy, Lý Nhất Phàm bại trong tay Tần Ninh thế nào.

Hắn ta căn bản không phải là đối thủ của Tần Ninh.

“Đáng chết, thứ khốn nạn gì đây?”, Chúc Tuyết Ưng lúc này tức tối quát lên.

Mà Tần Ninh lúc này cũng lười quản.

Thương Trảm Vũ phóng ra, ánh thương giải phóng, Tần Ninh đâm thẳng một thương ra.

Màu máu lóe lên, lúc này, Trần Sở Sinh chỉ cảm thấy giữa cổ mát lạnh, máu tươi phọt ra.

Trong khoảnh khắc, đầu hắn ta đã lìa khỏi cổ.

Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người kinh ngạc vạn phần.

Những đệ tử Thanh Vân tông ngồi khoanh chân kia, ai ai cũng siết chặt nắm đấm, trong lòng dường như được giải tỏa cơn tức giận.

“Giết hay lắm!”

Phù Hoán kêu lên.

“Các vị không nghe lời ta, vậy thì xin lỗi nhé!”

Tần Ninh nhìn trăm người còn lại, không nói hai lời, đâm thương thẳng ra…

Dưới cảnh giới Địa Võ, gần như không thể chặn nổi sát khí của Tần Ninh, trăm người kia không có đường thoát thân dưới ánh thương dao động.

Không lâu sau, trên quảng trường tràn ngập mùi máu tanh.

Tần Ninh chống thương đứng đó, một thân áo trắng không hề nhuốm một giọt máu tươi.

Mà lúc này, Chúc Tuyết Ưng đã tức chết.

Lão ta vừa nói, những kẻ kia không chết, nhưng Tần Ninh lại giết chúng ngay.

“Thứ khốn nạn, thứ khốn nạn, ta giết ngươi!”, Chúc Tuyết Ưng gầm lên, sắc mặt hung tợn.

Tần Ninh liếc mắt, nhìn rất nhiều đệ tử phía sau.

“Ta nói rồi, ta có thể cho các ngươi những thứ tốt nhất, mà nếu các ngươi phải nhận bất cứ sự sỉ nhục nào thì Thanh Vân tông cũng sẽ đều cho các ngươi sự hậu thuẫn lớn nhất”.

“Nhưng kẻ phản bội thì phải chết không thể khác!”

Ánh mắt Tần Ninh nhìn mọi người nói: “Con người ta, có một tính xấu là, người của ta thì ta bảo vệ, người phản bội ta thì ta giết”.

Nhìn thấy hơn trăm thi thể trên mặt đất, tất cả đệ tử đều không khỏi cảm thán.

Lời này của Tần Ninh nghe bá đạo, những kẻ này cũng bị giết theo cách bá đạo.

“Sau đây sẽ là lúc ta thực hiện lời hứa!”

Tần Ninh lại nói: “Đệ tử Chúc Long tông bắt nạt đệ tử Thanh Vân tông ta. Chúc Tuyết Ưng, hôm nay còn tới mưu đồ hủy diệt Thanh Vân tông ta. Với tư cách là tông chủ, có trách nhiệm bảo vệ tông môn, cho nên xin lỗi, ông phải chết!”

“Ha ha…”

Nghe vậy, Chúc Tuyết Ưng đột nhiên cười lớn.

“Tần Ninh, ngươi bỏ vở kịch quỷ quái này đi được rồi đấy. Chúc Tuyết Ưng ta sẽ đích thân giết ngươi!”

“Giết!”

Tần Ninh lười quan tâm, vung tay.

Một tiếng phá không soạt soạt vang lên. Lúc này, phía sau Chúc Tuyết Ưng, bóng hình của lão Vệ như ma quỷ xuất hiện, một tay vồ ra.

Phụp một tiếng, phía sau gáy Chúc Tuyết Ưng máu thịt lẫn lộn, tủy sống vỡ nát trong tay lão Vệ.

Bụp…

Một tiếng rơi vang lên, Chúc Tuyết Ưng lúc này đổ ầm xuống đất.

Tất cả, chỉ diễn ra trong nháy mắt.

Chúc Tuyết Ưng cảnh giới tam nguyên cứ thế ngã xuống.

Chúc Tuyết Ưng sống dở chết dở, thân thể co giật trên mặt đất.

Một đám cường giả của Chúc Long tông lúc này cũng mở to mắt kinh ngạc.

Tần Ninh nhìn những cường giả kia, lạnh lùng nói: “Hôm nay không giết các ngươi, trở về Chúc Long tông, đem hết báu vật trong Chúc Long tông tới đây, nếu dám chạy trốn, lấy trộm…”

Lúc này, lão Vệ sải bước ra, sát khí phừng phừng.

Trong chớp mắt, hơn trăm kẻ kia cứng ngắc toàn thân.

Bàn tay Tần Ninh vung lên, những viên linh đan rơi vào trong miệng của những cường giả kia, nói: “Cho các ngươi 1 ngày, mang linh thạch, bảo vật giao cho Thanh Vân tông, giải tán Chúc Long tông, giao những thành trì phụ thuộc Chúc Long tông cho Thanh Vân tông”.

Lúc này, hơn trăm cường giả đều tỏ vẻ khó coi.

Không cần hỏi, thứ mà Tần Ninh cho bọn chúng chắc chắn là đan độc.

Nếu bọn chúng không tới thì chết chắc.

Soạt soạt soạt…

Nhất thời, hơn trăm tên vội vàng lao đi.

Mà lúc này, đám đệ tử có mặt ở đây đã hoàn toàn sững sờ.

Không chỉ rất nhiều đệ tử mà năm đại trưởng lão cũng chết lặng. May mà, may mà bọn họ ngồi trên mặt đất xem kịch, nếu không bây giờ sợ là không đứng vững nổi.
Chương 467: Tông môn phát triển

Trong nháy mắt, mọi người sửng sốt không thôi.

Những thi thể trên mặt đất đã bị bọn họ lãng quên hoàn toàn.

Bây giờ, nhớ lại những lời Tần Ninh vừa nhấn mạnh ban nãy, thật đáng tin biết bao.

“Thôi, giải tán đi!”

Tần Ninh vỗ tay, nhìn tất cả.

Lão Vệ lúc này hạ xuống, đứng bên cạnh Tần Ninh, không nói không rằng.

Năm đại trưởng lão nhìn lão Vệ, lo lắng vô cùng.

Mặc dù lúc đầu Lý Dương Chiêu cảm thấy lão Vệ không đơn giản, nhưng ông ta không ngờ, lại là đến mức này.

Một chiêu đó đúng là chấn động nhân tâm.

Trong toàn bộ khu vực Đông Bắc của vùng đất Cửu U, Kiếm Các chính là sự tồn tại đỉnh nhất có một không hai, ngoài ra là mấy chục tông môn hạng hai, mấy trăm tông môn hạng ba, cùng hàng vô số các tông môn không được xếp hạng.

Trong số các thế lực ấy, Thanh Vân tông coi như là hạng bét.

Mà Chúc Long tông trong số các tông môn không được xếp hạng cũng coi như là số một số hai, thêm chỗ dựa là Phi Hồng Môn nữa, lại càng kiêu ngạo hơn.

Nhưng hôm nay, Tần Ninh cứ như vậy giết chết Chúc Tuyết Ưng.

Lão Vệ đó lại càng sâu không lường được.

Không lẽ, rùa thần nói đúng, Tần Ninh là cứu tinh của Thanh Vân tông?

Bên trong đại điện Thanh Vân.

Tần Ninh ngồi trên bảo tọa của tông chủ, nhìn xuống năm trưởng lão cùng bốn đại đệ tử.

“Thôn tính Chúc Long tông đúng là đã giải quyết được việc cấp bách phía trước, nhưng Phi Hồng Môn đứng phía sau Chúc Long tông, chỉ sợ lần này chúng ta đã đánh vào mặt bọn chúng một cái thật đau, Phi Hồng Môn sẽ không từ bỏ ý đồ đâu”.

“Không sao cả, kẻ nào tới thì giết kẻ đó là được, đến khi chúng không dám xuất hiện nữa!”

Tần Ninh thản nhiên nói: “Sau khi tài sản của Chúc Long tông được đưa tới thì đại trưởng lão hãy điều hành và cho các đệ tử tu hành sử dụng”.

“Vâng!”, Lý Dương Chiêu chắp tay nói.

Tần Ninh trầm ngâm trong chốc lát rồi nói: “Kể từ hôm nay, Thanh Vân tông chia thành bốn các lớn là Đan các, Khí các, Trận các, Võ các do bốn trưởng lão tiếp quản”.

“Sao?”

Ngũ trưởng lão Liễu Thương Hải cười khổ nào: “Nhưng thuộc hạ lại không biết những thứ này!”

“Cũng phải!”

Tần Ninh lại nói: “Đã vậy, Đan các cho Thẩm Văn Hiên tạm thời quản lý, Khí các và Trận các để ta quản lý, Võ các thì để cả bốn vị trưởng lão cùng phụ trách!”

“Ca, ca...”

Kiếm Tiểu Minh lúc này liếc Tần Ninh, nhỏ giọng nói: “Huynh mở thêm cái viện kiếm đạo đi? Ta tiếp nhận truyền thừa của lão tổ rồi, cực kỳ hiểu rõ kiếm thuật đó nha!”

“Ừ!”

Kiếm Tiểu Minh cũng kích động không thôi.

Mặc dù Thanh Vân tông chỉ là một tông môn nhỏ, nhưng có Tần Ninh tọa trấn ở dây.

Tương lai, chắc chắn nó sẽ phát triển rất tốt.

Đến lúc ấy, thân là viện trưởng của viện kiếm đạo, địa vị của cậu ta sẽ cực cao.

Tần Ninh nhìn mọi người nói: “Thanh Vân tông có rất nhiều công việc chưa làm, nhưng cấp bách nhất là việc tu hành của đệ tử tông môn”.

“Ta đã là tông chủ thì tự nhiên không thể để Thanh Vân tông tiếp tục suy yếu, cho nên về sau các vị sẽ phải bận rộn hơn một chút rồi”.

“Cẩn tuân mệnh lệnh của tông chủ!”

Lúc này, năm vị trưởng lão có một loại cảm giác, rằng Thanh Vân tông không chừng sẽ trở nên tốt hơn.

Năm người họ ban đầu đều vì lợi ích, nên mới không ổn định vị trí tông chủ.

Nhưng Tần Ninh lúc này cũng đã giải quyết được phiền toái đó.

Rùa thần tán thành, lão Vệ mạnh mẽ, bọn họ không dám làm trái.

Lý Dương Chiêu lúc này đứng ra nói: “Tông chủ, đệ tử tu hành quan trọng nhất là cần linh thạch, linh quyết và sự dạy dỗ”.

“Đây cũng là chuyện quan trọng nhất với Thanh Vân tông hiện giờ”.

“Ừ!”

Tần Ninh gật đầu nói: “Linh thạch, chắc ngày mai Chúc Long tông sẽ đưa đến!”

Kiếm Tiểu Minh cười nói: “Đúng vậy, mấy lão già đó bị Ninh ca ép ăn đan độc, chắc chắn sẽ vội vã đưa tới”.

“Ai bảo là ta cho chúng đan độc? Chẳng qua là đan tráng thận mà thôi!”

Lời này nói ra, ánh mắt mọi người sáng lên, tức thì hiểu được, cũng không khỏi bật cười.

Bất kể Tần Ninh cho bọn chúng ăn gì, chỉ cần sau khi ăn mà cảm thấy cơ thể có chút không thích hợp, thì chắc chắn sẽ sợ muốn chết rồi. Chạy? Chắc chắn là không dám.

Đến lúc ấy, đành phải ngoan ngoãn đưa ra tích lũy của Chúc Long tông.

“Hơn nữa, bên dưới Chúc Long tông chắc cũng có thành trì lệ thuộc nhỉ? Thanh Vân tông có thể qua đó tiếp quản, đến lúc ấy coi như sẽ không thiếu linh thạch”.

Lý Dương Chiêu gật đầu đáp: “Thanh Vân tông suy tàn, các thành trì lệ thuộc đều dần dần bị bán đi, chẳng qua Chúc Long tông này có ba thành trì, tuy số lượng không nhiều nhưng cũng là những nơi có nhân khẩu đến mấy triệu, vật tư đông đúc và giàu có, cũng đủ cho Thanh Vân tông chúng ta tu hành hàng ngày. Ba thành trì này lần lượt là thành Thanh Phong, Thanh Nguyệt và Thanh Hải”.

“Vậy là giải quyết được vấn đề linh thạch!”

Tần Ninh lại nói: “Thế còn linh quyết, chắc tông môn cũng không thiếu đâu nhỉ?”

“Chuyện này...”

Mấy người Lý Dương Chiêu liền trở nên lúng túng.

Nhị trưởng lão Hoa Vinh nói: “Tông chủ, Thanh Vân tông chúng ta ban đầu có cuốn từ điển linh quyết, có đến hơn ngàn loại, nhưng bây giờ chỉ còn hơn trăm loại, phần lớn đều... bị mất hết!”

Nghe vậy, Tần Ninh cũng không bất ngờ, đáp: “Ta có cách rồi, các ông không cần lo”.

Có cách?

“Năm đó tôn giả Thanh Vân để lại bốn đại linh quyết, uy lực không tầm thường, thông thiên triệt địa, ta có thấy Lý Nhất Phàm thi triển Huyền Thiên Kiếm quyết, nhưng cũng là không đầy đủ hả?”

“Bốn đại linh quyết của lão tổ tông có hai cái là Thái Thương Thủ và Huyền Thiên kiếm quyết quả thực vẫn còn, nhưng chỉ là tàn dư, lão hủ bất tài, tu luyện Thái Thương Thủ, Lý Nhất Phàm tu luyện Huyền Thiên kiếm quyết”.

“Còn về Bách Ấn Phong Sơn pháp, Thạch Thuẫn thuật là hai linh quyết mạnh nhất thì đã sớm thất truyền”.

“Không sao cả”, Tần Ninh phất tay đáp.

Không sao cả?

Lý Dương Chiêu sửng sốt.

“Ta có!”

Lời này nói ra, hai người Lý Dương Chiêu và Lý Nhất Phàm đều sửng sốt, hô hấp trở nên nặng nề.

Hai bọn họ tu hành Thái Thương Thủ và Huyền Thiên kiếm quyết đã lâu, uy lực của tàn dư cũng rất mạng mẽ, nhưng tàn dư cũng chỉ là tàn dư.

Tần Ninh lại nói là hắn có.

“Mấy ngày sau, ta sẽ nói cho!”

Tần Ninh lại nói: “Vấn đề cuối cùng chính là dạy dỗ tu luyện!”

“Từ ngày mai, toàn bộ đệ tử tông môn lần lượt đến trước mặt ta, diễn luyện linh quyết mình tu hành, ta đích thân chỉ đạo”.

Lời này nói ra, năm vị trưởng lão không khỏi thắc mắc.

Còn lão Vệ thì lại chấn kinh.

Mặc dù năm vị trưởng lão thừa nhận Tần Ninh giỏi, nhưng dù sao hắn mới chỉ mười tám, có giỏi hơn nữa thì cũng không thể có kiến giải về tu luyện nhiều bằng được bọn họ chứ?

Mà lão Vệ thì biết, so với Tần Ninh, năm vị trưởng lão không khác nào đom đóm với ánh trăng.

Tần Ninh thế mà đích thân giáo dục, ông ta đúng là không ngờ đến.

Xem ra lần này Tần Ninh nghiêm túc thật.

“Được rồi, mọi chuyện cứ tạm thế đi đã”.

“Còn việc chiêu mộ đệ tử tông môn, đừng dùng những cách bẩn thỉu kia nữa, ai thích thì tới, không lôi kéo ai hết”.

Tần Ninh nghiêm túc nói: “Qua một thời gian nữa, dù bọn họ muốn bái nhập Thanh Vân tông thì cũng phải trải qua từng tầng thử thách”.

“Vâng!”

Tần Ninh phất tay, mọi người giải tán.
Chương 468: Tàng Linh các

“Lúc trước không nhận ra là làm tông chủ cũng phiền thật đấy”, Tần Ninh không khỏi nói.

“Công tử thấy phiền thì cũng có thể buông tay giao cho bọn họ đi làm”, lão Vệ chắp tay nói.

Tần Ninh mỉm cười: “Không được đâu, phiền ta cũng phải làm, nếu không sao có thể khiến cho mấy tên không an phận kia trồi lên mặt nước chứ?”

“Thanh Vân tông là do Thanh Vân xây dựng, liên quan đến tôn giả Thanh Vân và Cửu U Đại Đế, ta nghĩ mấy kẻ có lòng ắt sẽ phải động tâm mà thôi”.

“Haha...”

Kiếm Tiểu Minh không hiểu Tần Ninh và lão Vệ đang nói gì, chỉ cười khà khà: “Dù sao thì kể từ hôm nay, ta cũng chính là viện trưởng của viện kiếm đạo Thanh Vân tông”.

“Thẩm huynh, chúc mừng huynh, từ nay về sau huynh cũng là các chủ Đan các. Sau này Thanh Vân tông trở thành tông môn số một Cửu U, ta chính là kiếm khách số một, còn huynh là đan sư số một!”

Kiếm Tiểu Minh cười ha hả, nghĩ như kiểu cậu ta đã trở thành kiếm khách số một vậy.

Tần Ninh cười mắng: “Kiếm Tiểu Minh, ngươi mà không đột phá được lên cảnh giới Địa Võ thì ta phế cái chức vụ viện trưởng viện kiếm đạo của ngươi đó!”

“Ca, cảnh giới Địa Võ này nào có dễ như vậy!”

“Mà ta vừa mới tiếp nhận truyền thừa, còn chưa nắm rõ mà!”

“Cút!”, Tần Ninh mắng: “Một tháng sau mà không lên được cảnh giới Địa Võ, bỏ chức viện trưởng của ngươi”.

“Hả?”

Tần Ninh nhìn Thẩm Văn Hiên nói: “Bây giờ ngươi là linh đan sư ngũ phẩm, tiếp quản Đan các là cũng đủ khả năng, hơn nữa cũng nắm rõ đan điển hơn nhiều rồi, sau này cần đào tạo đệ tử Thanh Vân tông nhiều hơn. Có đôi khi, giáo dục người khác cũng là một loại tự dạy bản thân”.

“Đồ nhi hiểu ạ”, Thẩm Văn Hiên chắp tay nói.

“Ừ, từ nay trở đi là bận rồi đấy!”

Thời gian trôi qua, sáng sớm hôm sau, Tần Ninh đã dậy.

Lão Vệ nhàn nhã ngồi trong đình nghỉ mát trên đỉnh Huyền Trần. Trong mắt Thẩm Văn Hiên và Kiếm Tiểu Minh, lão Vệ dường như không muốn nghỉ ngơi gì cả, việc duy nhất ông ta làm chỉ là đi theo Tần Ninh.

Tận tâm và trung thành như vậy khiến cả hai không thể hiểu nổi.

Nhưng bọn họ không hỏi, vì dù có hỏi lão Vệ cũng chẳng đáp, hỏi Tần Ninh thì càng không có được câu trả lời.

Dù sao cũng chỉ cần ghi nhớ, lão Vệ trung thành tận tâm, bảo vệ Tần Ninh như hình với bóng là được.

Mấy bóng người đi xuống núi, năm vị trưởng lão đã xếp hàng chờ đợi.

“Tông chủ, các trưởng lão của Chúc Long tông đến rồi ạ”.

“Ồ? Nhanh vậy”.

Tần Ninh phất tay: “Bảo chúng thả đồ xuống rồi đi đi, ta đưa mọi người đến nơi này!”

“Đến nơi này?”

“Linh quyết hiện giờ của Thanh Vân tông quá ít, ta đưa mọi người đi tìm linh quyết”.

“Tìm linh quyết?”

Nghe vậy, năm trưởng lão càng không hiểu.

Tần Ninh cũng không giải thích, dẫn bọn họ đi về phía sau Thanh Vân tông.

Toàn bộ Thanh Vân tông chiếm một dãy núi, đình đài lầu các đủ chứa hơn vạn người.

Giờ đã suy tàn, nên mới ở chưa đến được một phần mười.

Mà chính vì thế nên có rất nhiều nơi trong Thanh Vân tông cũng trở nên rách nát sau nhiều năm.

Tần Ninh dẫn mọi người đi ra sau núi, tới một chân núi rồi dừng lại.

“Tàng Linh các!”

Nhìn thấy ba chữ lớn được chạm khắc dưới chân núi, Lý Dương Chiêu tức thì hiểu ý Tần Ninh.

“Công tử, Tàng Linh các này mấy vạn năm trước đúng là có hàng vạn linh quyết, là lão tổ đích thân đưa đệ tử tới đây xây dựng”.

Đại trưởng lão cười khổ: “Nhưng vài vạn năm trôi qua, khi Thanh Vân tông suy tàn, những linh quyết này đã bị người ta đánh cắp đến rỗng!”

“Ta biết!”

Tần Ninh nhìn đỉnh núi, nói: “Nhưng bảo bối chân chính thì có kẻ muốn trộm cũng không trộm được”.

Hả?

Lời này nói ra, năm vị trưởng lão đưa mắt nhìn nhau, không hiểu vì sao.

Tần Ninh cũng không giải thích nhiều, nhìn đỉnh nói, nói: “Chuẩn bị mở rộng tầm mắt đi!”

Mọi người lên núi, ven đường đi, từng cung điện hiện ra, tuy tồi tàn nhưng được xây trên vách núi, chỉ nhìn khung thôi cũng đủ thấy sự tráng lệ.

Kiếm Tiểu Minh than thở: “Trời ơi, không ngờ một Thanh Vân tông nho nhỏ lại có những kiến trúc nguy nga đến vậy...”

Nhị trưởng lão tự hào nói: “Đương nhiên rồi, mấy vạn năm trước Thanh Vân tông nhìn thì có vẻ không mạnh mẽ, nhưng có tôn giả Thanh Vân tọa trấn, thêm hơn mười đệ tử môn hạ ưu tú, không ai dám động vào, cho nên xây dựng cũng phải xa hoa chứ”.

“Vẫn bị mấy người các ông làm cho lụi bại còn gì...”

“...”

Tần Ninh nhìn kiến trúc bên sườn núi, liên tục gật đầu, bộ dáng như rất hài lòng.

Năm vị trưởng lão lúc này cũng không biết đến cùng Tần Ninh đang nghĩ gì.

Nhưng vị tông chủ này có phong cách làm việc kỳ lạ, bọn họ cũng chỉ có thể chờ.

Thẩm Văn Hiên đi theo Tần Ninh, cũng chẳng nói lời nà.

Lúc ở đế quốc Bắc Minh, Tần Ninh nhìn Bắc Minh điêu tàn, lúc đầu cũng chưa định giúp Bắc Minh phục hưng.

Nhưng sau khi biết cương vương Minh Uyên bỏ mình, Tần Ninh mới dần giúp đế quốc Bắc Minh khai cương thác thổ.

Mà cũng nhờ đó, đế quốc Bắc Minh mới đi được đến bước kia, mà Tần Ninh cũng không quá quan tâm, liền đến vùng đất Cửu U.

Nhưng lần này thì khác.

Tần Ninh không những chủ động đến Thanh Vân tông làm tông chủ, mà còn vạch xong kế hoạch.

Sắp xếp năm tầng đệ tử nòng cốt, chân truyền, nội môn, ngoại môn, tạp dịch, đủ để thấy Tần Ninh có dự định ở lại Thanh Vân tông lâu dài.

Hắn ta nhìn ra Tần Ninh có cảm tình với Thanh Vân tông.

Hắn ta không nói rõ được là tình cảm gì, nhưng có thể xác định.

Mọi người lên đến đỉnh núi, vừa nhìn cảnh phía dưới, Tần Ninh thở dài.

“Linh quyết của Thanh Vân tông có khoảng một vạn ba ngàn loại, từ linh quyết nhất phẩm đến cửu phẩm đều có đủ”.

“Tàng Linh các bên trong có huyền cơ, năm đó cũng chỉ có Thanh Vân, Minh Uyên và Thiên Thanh Thạch là biết. Các ông không biết cũng phải”.

Tần Ninh nói vậy, năm đại trưởng lão cũng càng không hiểu.

Tần Ninh cười nhạt, sải bước ra trung tâm đỉnh núi.

“Thực ra, năm đó Thanh Vân tông không chỉ có một Tàng Linh các, mà là hai!”

Nói xong, Tần Ninh đến trung tâm, nhìn mặt đất, ngẩng đầu ngắm trời. Cái nhìn này kéo dài những ba canh giờ, đến khi chiều tà bóng ngả về tây, Tần Ninh mới cúi đầu.

Trong giây lát, hắn điểm ngón tay, lấy bản thân làm trung tâm, mặt đất xuất hiện bảy điểm sáng.

Điểm sáng đó ban đầu cực kỳ ảm đạm, nhưng qua thời gian, màn đêm buông xuống, sao trời như hạ xuống, tức thì ánh sáng lúc này sáng tỏ.

Dần dần, những ánh sáng đó như bốc cháy lên, không ngừng khuếch tán.

Sau đó, từng tảng đá của toàn bộ ngọn núi Tàng Linh các đều lập lòe ánh sáng, lơ lửng bay lên.

Hơn vạn tảng đá, có lớn có nhỏ, lúc này giống như đang chiếu sáng toàn bộ đỉnh núi.

“Đại trưởng lão, mau nhìn kìa, đó là... Bách Ấn Phong Sơn pháp đã thất truyền!”, ngũ trưởng lão Liễu Thương Hải run rẩy chỉ vào một khối đá lớn mà nói.
Chương 469: Chỉ điểm từng người

Nhưng lúc này, đâu chỉ có mình ông ta kích động?

“Sao Bách Ấn Phong Sơn pháp lại được khắc trên một tảng đá chứ?”

Đại trưởng lão run rẩy, quỳ xuống đất, giơ hai tay lên, tang thương nói: “Đúng như rùa thần nói, lão tổ hiển linh rồi!”

Kiếm Tiểu Minh gần như là nhảy lên.

Những tảng đá phiêu đãng khắp trời, trên đó còn khắc từng loại linh quyết, từ nhất phẩm đến cửu phẩm, gì cũng có, đúng là thần mà.

“Lão tổ hiển linh cái quái gì chứ, đây là năng lực của đại ca ta được không hả?”, Kiếm Tiểu Minh lầm bầm.

Lão Vệ cũng híp mắt, đứng không nhúc nhích phía sau Tần Ninh, phảng phất như đang ngủ.

Tần Ninh lúc này nói: “Đây không phải là tổ tiên hiển linh, mà là ảo ảnh mà tôn giả Thanh Vân để lại năm đó”.

“Những linh quyết này tuy có thể xuất hiện lại, nhưng nếu muốn tu hành thì bắt buộc phải ở trong Tàng Linh các này, không được ra ngoài!”

Năm trưởng lão lập tức gật đầu.

Được tu hành đã là tốt lắm rồi, không được đem ra ngoài chính là để đảm bảo linh quyết không bị lộ ra bên ngoài.

“Tông chủ đúng là thần mà!”, Lý Dương Chiêu than thở.

“Đúng vậy, đúng vậy...”

Năm trưởng lão lúc này vui vẻ đến cực điểm, linh quyết tính bằng đơn vị hàng vạn, Thanh Vân tông có gần ngàn đệ tử, đủ cho bọn họ chọn hoa mắt.

Ngũ trưởng lão Liễu Thương Hải lúc này rất muốn hỏi một câu, lo lắng nói: “Những linh quyết này đều là lão tổ tông năm đó tích lũy truyền thụ, lúc trước Thanh Vân tông bị người cướp mất, hiện tại chúng xuất hiện một lần nữa, chỉ sợ...”

“Chỉ sợ những kẻ có lòng tham sẽ ra tay với Thanh Vân tông chúng ta”, đại trưởng lão lo lắng nói.

“Nhìn bộ dáng sợ hãi của các ông kìa!”

Kiếm Tiểu Minh hào phóng nói: “Ai dám đến, giết là được!”

“Ừ, nếu có ai dám cướp, Tiểu Minh, ngươi đứng ra giết kẻ đó!”

“Ấy, ca, ta chỉ sợ huynh nói mệt nên nói giúp huynh thôi mà... ha ha... hi hi...”, Kiếm Tiểu Minh lập tức sợ hãi.

Tần Ninh không vui nhìn Kiếm Tiểu Minh, tùy tiện nói: “Tiểu Minh nói không sai, kẻ nào dám đến thì giết là được”.

Mấy vị trưởng lão cũng gật đầu.

Vị chủ này lúc nào cũng nói vậy.

Nhưng không thể nói giết là giết được.

Lúc trước giết tông chủ Chúc Long tông, một đám trưởng lão Chúc Long tông tuy là sợ mất mật, nhưng Phi Hồng Môn lại là tông môn đứng sau bọn chúng.

Mà bên trong Phi Hồng Môn cũng có cự phách cảnh giới Thiên Nguyên Đại Tam Nguyên.

Không biết lão Vệ bên cạnh Tần Ninh có thực lực đó để bảo vệ Thanh Vân tông hay không.

“Những chuyện này là việc tông chủ ta cân nhắc, các ông cần xây lại nơi này, sau đó sắp xếp lại linh quyết, cho các đệ tử lựa chọn, nhưng cũng sẽ có hạn chế, cụ thể ra sao thì các ông tự làm”.

“Vâng!”

Tần Ninh lại nói: “Đan các, Khí các, Trận các, Võ các và viện kiếm đạo cũng nên chuẩn bị để xây dựng thôi, nếu muốn Thanh Vân tông phát triển thì cũng phải có chút khí phách mới được”.

“Đương nhiên ta cũng biết chuyện này cần thời gian”.

“Nhưng có một điểm là Thanh Vân tông hiện giờ sẽ không có mấy người nguyện ý tiến vào, nhưng sau này e là bọn họ sẽ đạp phá cửa mà xin vào mất”.

“Cho nên việc chiêu mộ đệ tử của Thanh Vân tông nhất định phải thật nghiêm ngặt. Thanh Vân tông ta đồng ý che chở bất kỳ ai, nhưng có kẻ dám phản bội thì đi đến chân trời góc bể ta cũng giết không tha”.

“Lão hủ đã hiểu”.

Nhóm Lý Dương Chiêu lúc này đã hoàn toàn thở phào.

Rùa thần lên tiếng, bọn họ nghe theo Tần Ninh là được.

Thời của Thanh Vân tông sắp tới rồi.

“Tông chủ, tạm thời linh thạch Chúc Long tông đưa tới, cộng thêm sau này thu lại ba thành trì lớn của Chúc Long tông nữa, có lẽ sẽ không đáng lo”.

Lý Dương Chiêu chắp tay nói: “Chỉ là việc tu hành của đệ tử, một là linh quyết, hai là dạy dỗ, nhân thủ của Thanh Vân tông ta cũng không đủ”.

Nghe vậy, Tần Ninh gãi đầu.

Cũng đúng.

Nếu Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi ở đây thì tốt rồi.

Hai cô gái đều ở cảnh giới Địa Võ, thiên phú bậc một, lĩnh ngộ tu hành cũng là việc người thường không theo kịp, có thể giúp hắn dạy dỗ.

“Gọi các đệ tử tập hợp đi!”

“Dạ?”

“Dạ cái gì, ta đích thân dạy!”

“Hả?”

Tất cả sửng sốt.

Tần Ninh, đích thân dạy?

...

Thanh Vân tông, đại điện Thanh Vân.

Lúc này, trong đại điện, năm vị trưởng lão, chấp sự và đường chủ, tổng cộng hơn mười người đã đứng vững.

Chính giữa đại điện, một người đứng thẳng là đệ tử số một trong năm đại đệ tử, Lý Nhất Phàm.

Cùng lúc đó, toàn bộ đệ tử bên ngoài đại điện Thanh Vân xếp hàng, yên tĩnh chờ đợi.

Chính là gần một ngàn đệ tử của Thanh Vân tông.

“Nghe nói tông chủ mới muốn đích thân dạy dỗ chúng ta hả?”

“Vị tông chủ này mới là cảnh giới Địa Võ tầng hai, cao hơn chúng ta có một cảnh giới lớn, thì dạy được cái gì chứ?”

“Đúng vậy, không lẽ còn giỏi hơn cả các đường chủ sao?”

“Chẳng qua nếu là tông chủ của chúng ta thì chắc cũng phải có tài năng...”

Nhóm đệ tử nghị luận ầm ĩ.

Lúc này, ở trong đại sảnh, Lý Nhất Phàm chắp tay nói: “Khởi bẩm tông chủ, các vị trưởng lão, đệ tử tu hành ba tầng đầu của Huyền Thiên kiếm quyết, xin phép thi triển ra cho tông chủ và các trưởng lão xem ạ!”

“Bắt đầu đi!”

Tần Ninh ngồi trên thản nhiên nói.

Lý Nhất Phàm gật đầu, tuy hắn ta thua Tần Ninh, nhưng giờ Tần Ninh đã khác, trở thành tông chủ, còn nói muốn đích thân dạy dỗ các đệ tử.

Khiến hắn ta không phục cho lắm.

Coi như Tần Ninh có chút bản lĩnh, thì dạy dỗ tất cả cũng rất khó đấy?

Lần này, hắn ta muốn xem xem, Tần Ninh sẽ nói ra những lời kinh thiên động địa gì.

Tiếng vù vù vang lên, kiếm dài trong tay Lý Nhất Phàm vung ra.

“Kiếm Viêm Huyền!”

Một kiếm đâm ra, trong nháy mắt, kiếm khí cộng hưởng, một luồng kiếm khí nóng rực tỏa ra.

“Được rồi!”

Lý Nhất Phàm vừa vung kiếm, Tần Ninh đã cắt ngang.

“Tông chủ, đệ tử còn chưa thi triển hết!”

“Không cần, ta đã nhìn ra vấn đề của ngươi rồi!”

Tần Ninh chậm rãi nói: “Ngươi tu hành Huyền Thiên kiếm quyết, chính là thứ tôn giả Thanh Vân năm đó luyện tập. Kiếm quyết này không phải ai cũng luyện được”.

“Kiếm Viêm Huyền, lấy kiếm khí ẩn chứa viêm khí, bổ sung thêm lực xung kích mạnh mẽ, nhưng uy lực mạnh mẽ nhất của chiêu này không phải là viêm khí mà là kiếm khí, tụ ở một điểm, bộc phát ra, lấy viêm khí chỉ dẫn!”

Tần Ninh chậm rãi nói: “Ngươi đã đi sai con đường rồi”.

Lý Nhất Phàm vốn hơi không cam lòng, nhưng từng câu từng chữ Tần Ninh nói ra, vẻ mặt của hắn ta đã thay đổi.

“Nếu làm thế này...”

Tần Ninh đi xuống khỏi bảo tọa, lấy kiếm của Lý Nhất Phàm, vung ra.

Vụt...

Một kiếm khí khuếch tán ra, nơi nào kiếm khí dính phải thì đều không cảm thấy cực nóng.

Nhưng khi kiếm khí đến đỉnh, hội tụ hơi thở, cũng đột ngột nổ ra, hóa thành phi vũ đầy trời, một luồng khí nóng mạnh mẽ tung ra.

Lý Nhất Phàm lúc này cực kỳ sửng sốt.
Chương 470: Tình huống bất ngờ

Tần Ninh ở cảnh giới Địa Võ tầng hai, mà hắn ta là tầng năm.

Nhưng cùng một chiêu, uy lực Tần Ninh bộc phát ra mạnh không chỉ gấp mười lần hắn ta.

Hắn ta hiểu, đây là vì Tần Ninh lĩnh ngộ được nhiều kiếm Viêm Huyền hơn hắn ta.

Các trưởng lão khác cũng hơi biến đổi sắc mặt.

Tần Ninh tu hành Huyền Thiên kiếm quyết rồi sao?

Đây là linh quyết bí mật của Thanh Vân tông bọn họ, hiện nay chỉ còn ba tầng đầu, sao Tần Ninh lại biết?

“Xin tông chủ nói rõ hơn ạ!”, Lý Nhất Phàm lúc này đã không còn bất mãn nữa, chắp tay nói.

Lần này là cực kỳ thành kính.

“Ngươi không nắm được căn bản về lĩnh ngộ chiêu thức”.

“Huyền Thiên Kiếm quyết này quá tối nghĩa, thế này đi, ngươi đến Tàng Linh các chọn kiếm quyết Huyền Âm, kiếm quyết này thoát ly từ Huyền Thiên Kiếm quyết mà ra, ngươi tu luyện nó trước đã rồi hẵng luyện lại Huyền Thiên kiếm quyết sau, lúc ấy lại đến tìm ta!”

“Vâng!”

Lý Nhất Phàm kích động, chắp tay rời đi.

Hắn ta ra khỏi đại điện, cũng không còn khinh nhờn Tần Ninh nữa.

Sắc mặt mang theo sự kiên quyết, hắn ta tu hành Huyền Thiên kiếm quyết bảy năm, nhưng vẫn không thể bộc phát ra được cái uy của nó.

Giờ hắn ta đã ngộ ra.

Những gì Tần Ninh nói là có đạo lý, cần thời gian để thực hiện.

“Người tiếp theo...”

Tần Ninh phất tay nói.

Đệ tử Thanh Vân tông xếp hàng lần lượt đi vào.

Tần Ninh chỉ điểm từng người một, một ngày nháy mắt trôi qua, hắn cũng chỉ chỉ điểm được hơn một trăm đệ tử.

Đêm buông xuống, Tần Ninh duỗi eo nói: “Hôm nay đến đây thôi!”

“Dạ vâng...”

Lý Dương Chiêu chắp tay nói: “Tông chủ hôm nay cũng mệt rồi, nhưng lão hủ có một chuyện chưa hiểu lắm!”

“Nói!”

Lý Dương Chiêu ngập ngừng, lòng khẩn trương.

Hôm nay Tần Ninh chỉ điểm đúng là rất bất ngờ.

Hơn trăm đệ tử tu hành đa số đều là linh quyết của Thanh Vân tông, nhưng Tần Ninh chỉ vừa mới đến Thanh Vân tông, mà đã như thuộc lòng linh quyết ấy.

Điểm này thật sự quá kỳ lạ.

Lý Dương Chiêu lúc này chép miệng, ngại ngùng nói: “Tông chủ, lão hủ tu hành một trong bốn đại linh quyết của Thanh Vân tông chúng ta, Thái Thương Thủ”.

“Thái Thương Thủ này có năm thức nhưng giờ chỉ còn ba, lão hủ nghiên cứu cả đời nhưng luôn cảm giác vẫn không nắm bắt được, xin tông chủ dạy dỗ cho!”

Đại trưởng lão vừa nói, bốn vị trưởng lão còn lại đều sửng sốt.

Nhưng nghĩ đến kiến giải và tri thức của Tần Ninh hôm nay thì họ cũng hiểu được.

Nhị trưởng lão Hoa Vinh chắp tay nói: “Tông chủ, lão phu tu hành Vạn Sơn Chưởng cũng có nhiều chỗ khó giải đáp...”

“Đúng đúng, ta cũng vậy, ta cũng vậy!”, tam trưởng lão Lữ Khí vội vàng lên tiếng.

Kiến thức của Tần Ninh đã thuyết phục được bọn họ.

Nếu có thể nhờ Tần Ninh chỉ điểm một hai, khiến bọn họ đột phá gông cùm bản thân, nói không chừng cũng đột phá tu vi.

Kiếm Tiểu Minh lẩm bẩm: “Một phường già mà không biết xấu hổ...”

Mãi đến nửa đêm, Tần Ninh mới ngừng lại.

Kiếm Tiểu Minh và Thẩm Văn Hiên cũng đều mệt mà tự về nghỉ ngơi.

Tần Ninh đi về phía đỉnh Huyền Trần, ngồi yên lặng bên cạnh rùa đá dưới đình nghỉ mát.

“Công tử hôm nay đã mệt, nên nghỉ sớm thôi ạ!”

Lão Vệ nói: “Lấy kiến thức của công tử, chỉ e toàn bộ Cửu U đại lục này ai mà có được một chút chỉ giáo của công tử cũng là phúc khí ba đời của kẻ đó”.

“Ông cũng khéo nịnh!”

“Lão hủ chỉ nói thật mà thôi!”, lão Vệ mỉm cười.

Tần Ninh vỗ áo: “Mấy việc này phiền thật, chẳng thoải mái bằng tiêu dao một mình”.

“Công tử trọng tình trọng nghĩa, nếu không cũng chẳng làm những chuyện này”.

Tần Ninh im lặng trong chốc lát, không nói gì.

Mấy ngày sau đó, mỗi ngày Tần Ninh đều chỉ điểm cho rất nhiều đệ tử Thanh Vân tông, bận rộn vô cùng.

Mà Đan các, Khí các, v.v... bên trong Thanh Vân tông cũng đang bắt đầu được xây trở lại.

Cũng may Thanh Vân tông tọa lạc trong dãy núi Thanh Vân, đất đai rộng, nhiều kiến trúc, nhiều chỗ chỉ cần sửa một hồi là được.

Mặc dù ít người nhưng năm đại trưởng lão cũng không hề buông lỏng, làm theo lời Tần Ninh nói, kiến tạo như khí thế của bốn tông môn lớn.

Nhất thời, toàn bộ Thanh Vân tông biểu lộ ra một dáng dấp khá là hưng thịnh.

Phải đến nửa tháng sau, Tần Ninh mới coi như dễ thở hơn chút.

Tất cả sự vụ đã thỏa đáng, những sự chỉ điểm lúc trước đã giúp rất nhiều đệ tử tìm được phương hướng tu luyện của mình, lại thêm việc tông môn đã không thiếu linh thạch như trước, Thanh Vân tông cuối cùng đã hiện ra một tư thái phồn vinh thịnh vượng.

Một hôm, Tần Ninh ở trên đỉnh Huyền Trần, khoanh chân ngồi tu hành.

Khoảng thời gian này, tu hành của hắn đã bị tụt xuống, hiện giờ cảnh giới Địa Võ tầng hai, đan điền đã đến hồi đột phá.

Tần Ninh ngồi thẳng, hai tay nắm chặt năm viên nguyên thạch hệ Lôi.

Năm viên nguyên thạch hệ Lôi này lấy từ chỗ Lâm Vi Vũ của Kiếm Các.

Lúc này, Ngọc Lôi thể tầng một đã thành.

Đột phá cảnh giới lúc đầu không liên quan đến tu luyện Ngọc Lôi thể, nhưng Tần Ninh luôn yêu cầu bản thân phải hoàn hảo.

Lần này, dựa vào năm viên nguyên thạch hệ Lôi, đem Ngọc Lôi thể càng thêm hoàn mỹ, đột phá cảnh giới là tốt nhất.

Một lần ngồi mất những mười ngày.

Trong mười ngày, đan điền lớn lên gấp đôi, cũng không phải bản thân đan điền lớn lên, mà là linh khí ẩn chứa bên trong đó gia tăng hơn hai lần.

Cảnh giới Địa Võ đã đến!

Tần Ninh hít một hơi, nắm hai tay.

Tĩnh tọa nâng cấp cảnh giới thế này đúng là chậm rãi.

Đến Thanh Vân tông được một tháng, hiện giờ, Thanh Vân tông cũng phát sinh thay đổi long trời lở đất.

Sự thay đổi này, trực quan nhất vẫn là tinh thần và diện mạo của đệ tử Thanh Vân tông.

Về tu hành, bọn họ không còn mờ mịt nữa mà tràn đầy ý chí chiến đấu.

“Công tử!”

Thấy Tần Ninh kết thúc tu hành, lão Vệ đến, chắp tay nói: “Năm vị trưởng lão đang ở ngoài điện chờ, hình như xảy ra chuyện không hay”.

“Ồ?”

Tần Ninh kinh ngạc: “Phi Hồng Môn tấn công rồi à?”

“Cũng không phải, tựa hồ trong thời gian thu lại thành Thanh Phong, Thanh Nguyệt và Thanh Hải đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn”.

“Chuyện ngoài ý muốn?”

Tần Ninh đứng dậy, xuống núi.

Đi đến đại điện Thanh Vân, năm vị trưởng lão đang đứng yên.

“Có chuyện gì thế?”

“Khởi bẩm tông chủ, mấy ngày trước chúng ta đã phái ra mấy vị chấp sự đến các thành Thanh Phong, Thanh Nguyệt và Thanh Hải để tiếp nhận công việc”.

“Vốn dĩ đám người Chúc Long tông đã rút lui, nhưng ai mà ngờ chúng lại quay về, giết hết những chấp sự của chúng ta”.

“Ừm?”

Tần Ninh lạnh mặt, nói: “Xem ra là tìm được người giúp đỡ đấy”.

“Tông chủ, chuyện này nên xử lí thế nào ạ?”

“Xử lí thế nào?”

Tần Ninh cười nhạt: “Dám giết chấp sự của Thanh Vân tông ta, đương nhiên chúng ta không thể nhịn”.

“Đại trưởng lão, ông đi cùng ta một chuyến, để xem xem là kẻ nào to gan đến thế!”

Nghe vậy, đại trưởng lão gật đầu. Vị chủ này, xem ra lại muốn giết người rồi!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom