• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Hot Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu (2 Viewers)

  • Chương 456-460

Chương 456: Cái tên kia

Lời vừa dứt, Yến Quy Phàm nhìn thấy bên cạnh người mình xuất hiện một bóng dáng xinh đẹp, một thân váy dài màu xanh, tư thái duyên dáng, hai tay chắp sau lưng, trên mặt mang theo một nụ cười nhàn nhạt.

“Ngươi chính là Yến Quy Phàm à?”

Cô gái trẻ nhìn về phía Yến Quy Phàm, cười nhẹ nói: “Xin chào!”

“Xin...chào...”

Yến Quy Phàm khẽ giật mình, cô gái này thật xinh đẹp, giống như Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đều đẹp rung động lòng người.

“Ngươi là ai?”

Một tiếng hừ lạnh đột nhiên vang lên, cắt ngang cuộc đối thoại của hai người.

Cô gái trẻ cười nhạt một tiếng, nhìn mấy người.

“Mấy người các ngươi, bắt đầu từ hôm nay, không còn là đệ tử của Kiếm Các nữa, cút!”, tiếng quát trong trẻo lạnh lùng, không hề có chút uy nghiêm, nhưng lời nói ra lại khiến người ta cảm thấy rét lạnh.

“Chỗ này là đỉnh Thương Vương, ngươi đừng có xí mũi vào!”

“Xí mũi vào?”

Cô gái cười nhạt nói: “Bây giờ còn không cút, chỉ sợ một lát nữa ngươi muốn cút cũng không cút nổi đâu”.

Nghe thấy lời này, đám người Lý Hạc đều hơi giật mình, trông cô gái này có vẻ còn nhỏ hơn hắn ta mấy tuổi, thế nhưng mỗi lời nói ra đều rất cao ngạo.

Nhưng nghĩ đến chuyện Yến Quy Phàm chẳng qua chỉ là đệ tử Kiếm Các mới nhập môn, không thể nào có chỗ dựa lớn ở trong Kiếm Các này được, Lý Hạo lập tức lấy dũng khí.

“Tiểu cô nương, đây là người tình của ngươi à? Ha ha, mỹ nhân cứu anh hùng à?”

“Làm càn!”

Đúng lúc này, một giọng nói trầm thấp đột nhiên vang lên.

Cùng với tiếng quát trầm thấp vang lên, lúc này một bóng người theo gió nhẹ nhàng đáp xuống.

“Thương Vương đại nhân!”

Nhìn thấy người đến, Lý Hạc vội vàng hành lễ.

“Vi Vũ, sao hôm nay con lại rảnh rỗi đến đỉnh Thương Vương của ta thế này?”, người đàn ông vừa xuất hiện khẽ cười nói: “Nghe nói không lâu trước đó con đi ra ngoài, phụ thân con không đóng cửa cấm túc con sao?”

Giờ phút này, Yến Quy Phàm cũng sững sờ.

Người đàn ông trước mắt, Yến Quy Phàm đương nhiên biết là ai.

Một trong Cửu Vương Kiếm Các, Đỗ Thương Thương Vương, cũng là chủ nhân của đỉnh núi Thương Vương này, là người thuộc tầng cao nhất ở trong Kiếm Các!

“Thương thúc thúc, người chỉ nghĩ đến chuyện con sẽ bị cấm túc thôi đúng không?”

Lâm Vi Vũ chẹp miệng nói: “Nhất định là người nói cho phụ thân của con biết chuyện con lén trốn đi!”

Nghe thấy lời này, Đỗ Thương cười ha ha một tiếng, không nói thêm nữa.

“Thương thúc thúc, hôm nay con đến đây là còn vì một ân tình của cái tên kia, muốn xin thúc một người, để hắn ở lại bên cạnh con”.

“Ồ!”

“Chính là hắn”.

Một ngón tay của Lâm Vi Vũ chỉ về phía Yến Quy Phàm.

“Ngươi là...” Thương Vương nhìn về phía Yến Quy Phàm, hơi sửng sốt.

“Phong chủ Thương Vương, đệ tử là Yến Quy Phàm”.

Yến Quy Phàm vội vàng chắp tay, hướng về phía Thương Vương nói. Đệ tử ở trong đỉnh Thương Vương nhiều như vậy đương nhiên không thể ghi nhớ hết tên từng người được.

“Nếu như Vi Vũ đã muốn ngươi, vậy thì sau này ngươi đi theo Vi Vũ đi!”

Đỗ Thương gật đầu nói: “Vi Vũ chính là hòn ngọc quý trên tay của các chủ, đỉnh Vi Vũ cũng là một đỉnh núi hiển hách lẫy lừng của Kiếm Các, ngươi không được lười biếng”.

Nghe thấy vậy, đầu óc Yến Quy Phàm ong ong.

Đỉnh Vi Vũ!

Lâm Vi Vũ!

Cô gái này là Lâm Vi Vũ là hòn ngọc quý trên tay các chủ Kiếm Các, Lâm Thiên Nhai.

“Còn đứng ngây ra đó làm gì?”

“Vâng, đệ tử xin tuân theo lời dặn dò của phong chủ”, Yến Quy Phàm vội vàng đứng dậy, đi đến bên cạnh Lâm Vi Vũ.

“Ha ha, nếu như thế thì đa tạ Thương thúc thúc!”

Lâm Vi Vũ tinh nghịch vẫy tay, dẫn theo Yến Quy Phàm rời khỏi đỉnh Thương Vương.

Đỗ Thương nhìn đám người Lý Hạc, vung tay lên.

Tiếng ầm ầm ầm trầm thấp vang lên, trong nháy mắt, đám người Lý Hạc cảm nhận được đan điền bên trong cơ thể của mình lúc này đang vỡ vụn ra.

“Phong chủ tha mạng, tha mạng!”, sắc mặt Lý Hạo trắng bệch, quỳ rạp xuống đất.

“Mạo phạm con gái của Các chủ, tội chết có thể miễn, tội sống khó tha, phế đan điền của các ngươi, giữ lại một mạng chó của các ngươi, bắt đầu từ hôm nay, trục xuất khỏi đỉnh Thương Vương, cút xuống ngoại môn, làm đệ tử tạp dịch đi!”

Đỗ Thương vừa nói xong, bóng dáng cũng biến mất.

Nét mặt của đám người Lý Hạc khó coi vô cùng.

Không còn tu vi, vậy thì những đệ tử trước đây mà bọn chúng bắt nạt nhất định sẽ hung hăng tra tấn bọn chúng.

Cái tên Yến Quy Phàm đó chẳng phải chỉ là một hoàng tử của cương quốc Nam Yến thôi sao? Từ khi nào lại quen biết hòn ngọc quý trên tay các chủ vậy?

Hơn nữa, ý kia của Lâm Vi Vũ là hình như sau này sẽ che chở cho Yến Quy Phàm!

Tại sao lại có thể như vậy được chứ? Đám người Lý Hạc đều một mặt xám như tro.

Mà giờ phút này, ở một bên khác, Yến Quy Phàm đi theo Lâm Vi Vũ dạo bước bên trong Kiếm Các, thận trọng từng li từng tí.

“Ngươi không cần phải sợ ta!”

Lâm Vi Vũ chắp hai tay sau lưng, cười nói: “Chẳng qua là ta đã đồng ý với cái tên kia, ở trong Kiếm Các chiếu cố ngươi nhiều hơn chút, sau này ngươi sẽ tu hành ở đỉnh Vi Vũ của ta, sẽ không còn ai dám ức hiếp ngươi nữa”.

“Đa tạ Lâm sư tỷ!”

“Ngươi quen biết cái tên kia như thế nào?”, Lâm Vi Vũ đột nhiên mở miệng hỏi.

Yến Quy Phàm khẽ giật mình, lập tức chắp tay nói: “Người Lâm sư tỷ nói là Tần công tử sao?”

“Công tử? Ta thấy hắn trông chẳng giống công tử chút nào, chính xác là một tên “nhân lúc cháy nhà mà hôi của”, tự cao tự đại tự cuồng!”

Lâm Vi Vũ oán hận nói.

Nghe giọng điệu của Lâm Vi Vũ, hình như cũng không có hảo cảm lắm đối với Tần công tử, vậy tại sao lại giải nguy giúp mình?

“Khụ khụ...”

Lâm Vi Vũ ho khan một tiếng, nói: “Vậy ngươi nói cho ta nghe một chút, cái tên đó có lai lịch như thế nào, một tên nhóc đi ra từ đế quốc Bắc Minh mà lại tự cao tự đại siêu cấp cuồng vọng!”

“Chuyện này...”

Yến Quy Phàm chắp tay nói: “Lâm sư tỷ, chuyện này nói ra rất dài”.

“Vậy thì cứ bắt đầu từ những cái ngươi biết đi”.

“Được...”

Yến Quy Phàm thở ra một hơi, cẩn thận suy nghĩ nói ra, hắn ta không biết quan hệ giữa Lâm Vi Vũ và Tần Ninh rốt cuộc là như nào, vẫn là nên nói thẳng, sợ đắc tội với Lâm Vi Vũ.

“Ăn nói hàm hồ!”

Lâm Vi Vũ nghe xong, không nhịn được nói: “Chỉ là cảnh giới Linh Phách mà cũng dám khiêu chiến với cương quốc? Tên nhãi này, nhìn cái là biết tên điên”.

“Bên trong chư quốc Cửu U có nền tảng, có sức mạnh. Thế nhưng bây giờ là vùng đất Cửu U, mỗi một môn phái đều thâm tàng bất lộ, nền tảng vững chắc, tên nhãi này nếu vẫn còn tuỳ tiện như thế thì chưa đầy một năm, cái mạng nhỏ của hắn cũng không còn đâu!”

Nghe thấy lời này, Yến Quy Phàm chỉ biết cười khổ.

Cái tên Tần Ninh kia, khiêm tốn? Có khả năng sao!

Đối với tên kia mà nói, không gây phiền phức cho người khác đã là phúc phước vạn phần rồi, nếu như người khác tìm đến hắn gây phiền phức, cho dù có là ông trời đi chăng nữa thì hắn cũng sẽ chọc thủng trời.

Nhưng mà rốt cuộc thì Tần Ninh cũng đi vào bên trong vùng đất Cửu U rồi.

Nơi này có thể được coi như là hạt nhân, là trung tâm của Cửu U Đại Lục, không biết cái tên này rốt cuộc có thể làm ra được chuyện kinh thiên động địa gì.

Thật đúng là khiến người khác phải chờ mong!

...

Vùng đất Cửu U, khu vực Đông Bắc.

Toàn bộ khu vực này chính là vùng đất toạ lạc của Kiếm Các, Kiếm Các là một trong tứ đại bá chủ, uy nghiêm sừng sững.

Trong khu vực này, có mấy chục môn phái ở nấc thang thứ hai, trên trăm môn phái ở nấc thang thứ ba, những môn phái tầm thường còn lại thì số lượng cũng phải mấy trăm.

Phái Thanh Vân nằm ở cực đông vùng đất Cửu U, tiếp giáp với dãy núi Cửu U, toạ lạc trong khu vực của Kiếm Các, đi về phía nam là khu vực do phái U Minh cai quản.

Phái Thanh Vân ở trong vùng đất Cửu U là một trong những môn phái tầm thường, thực lực nhỏ yếu, môn phái được xây dựng ở giữa một dãy núi, gọi là dãy núi Thanh Vân.

Lúc này, bên ngoài cổng lớn phái Thanh Vân có hai đệ tử đang đứng gác, gật gù, sơn môn hùng vĩ, mang chút hơi hướng cổ xưa nhưng trông vô cùng tàn tạ.

Giờ phút này, ở bên ngoài sơn môn, có một nhóm bốn người một bò đang chầm chậm cất bước đi đến...
Chương 457: Ta đến đây để làm tông chủ

Tần Ninh đi đằng trước, nhìn ngọn núi hùng vĩ cao lớn cả trăm mét kia phảng phất như đang lung lay sắp đổ, lúc nào cũng đều có khả năng vỡ nát, gọi lớn.

"Thanh Vân tông, đến nơi rồi!"

Kiếm Tiểu Minh và Thẩm Văn Hiên cũng gọi to, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng tòa núi lay lắt ấy, cả hai ngỡ ngàng.

Cánh cửa bị tàn phá thảm hại, đệ tử giữ cửa lừ đừ, thấp thoáng hiện lên vẻ đìu hiu, hòn đá trước cửa có khắc ba chữ Thanh Vân tông, nhưng nhìn kỹ lại, nó cứ như sắp trôi vào dĩ vãng bất cứ lúc nào.

Đây là Thanh Vân tông sao?

Kiếm Tiểu Minh nhảy dựng lên, líu ríu nói: "Ca, ca, Thanh Vân tông mà người nhắc đến chính là đây sao?"

"Ừ!"

"Đây... đây cũng quá tàn tạ rồi đấy? Sợ rằng đây là tông môn kém cỏi nhất thì có?"

Kiếm Tiểu Minh không khỏi thốt lên.

Trên đường đi đến đây, họ đã đi qua biết bao nhiêu thành trì, tông môn, nhưng chưa thấy cái nào thảm thương hơn Thanh Vân tông này.

Sao nhìn kiểu gì cũng thấy Thanh Vân tông giống như sắp đổ vậy, nào giống một tông môn lớn tiếng tăm lừng lẫy chứ?

Sao Tần Ninh có thể biết mà tới đây thế?

Đối mặt với tiếng thét chói tai của Kiếm Tiểu Minh, Tần Ninh chỉ khẽ cười rồi nói: "Chính là nơi này, Thanh Vân tông thật khiến người ta hoài niệm những tháng ngày xưa cũ!"

Theo như lời hắn nói, trước kia Thanh Vân tông không phải là một tông môn lớn mạnh, bây giờ càng không phải.

Thanh Vân tông, sở dĩ gọi là Thanh Vân, bởi lẽ người sáng lập tông môn này chính là tôn giả Thanh Vân, cũng chính là đồ đệ của hắn.

Nhưng tên nhãi Thanh Vân kia trước giờ chưa từng có tâm tư quản lý tông môn mình thành lập.

Cái tông môn này vốn dĩ chỉ có mấy chục đệ tử, tất cả đều là đồ đệ mà năm đó Thanh Vân thu nhận.

Sau đó, những đồ đệ kia thăng quan tiến chức nhanh chóng, Thanh Vân tông này chỉ còn tồn tại trên danh nghĩa, nhưng ấy vậy nó vẫn tiếp tục truyền lại cho đời sau.

Mà giờ, Tần Ninh không biết tình hình cụ thể ra sao.

Nhưng mà, những đệ tử năm đó Thanh Vân chỉ dạy đều là nhân vật không thể khinh thường, chung quy lại người lợi hại nhất chính là đám người Thiên Thanh Thạch, Minh Uyên và Kiếm Âm Sơn.

Còn những đệ tử khác lại không tránh khỏi sự mài mòn của thời gian, thực lực của họ không đủ nên tuổi thọ không dài, không thể sống đến bây giờ.

Thời gian chính là thứ vũ khí sắc bén nhất, mang sức mạnh mài mòn tất cả, kể cả thần cũng không thể tránh khỏi.

Tóm lại, Thanh Vân tông này chính là địa phương năm xưa hắn với Thanh Vân và đám đồ tôn cùng nhau sinh hoạt, nơi này có lý do hắn nhất định phải đến.

"Ca, ca, đợi một lát!"

Kiếm Tiểu Minh kéo Tần Ninh, vội vàng nói: "Ca, với thiên phú của người, tiến vào tứ đại tông môn thì họ sẽ đều muốn tranh đoạt người, mặc dù thực lực Thẩm Văn Hiên hơi thiếu một chút, nhưng đổi lại có thuật luyện đan điêu luyện, chắc chắn Thanh Đan các cũng rất muốn hắn ta".

"Còn về phần ta, kiếm thuật của ta phi thường, kiếm ý mạnh mẽ, ngang tàng, trong vòng một triệu năm tới, sẽ không thẹn với cái danh xưng thiên tài kiếm thuật này, tương lai ắt sẽ vượt qua vị lão tổ tông thiên tài kiếm khách nhà mình, hiển nhiên sẽ có vô số tông môn, phe phái đổ xô xin ta gia nhập vào tông môn của họ!"

Nghe đến đây, sắc mặt Thẩm Văn Hiên quái lạ.

Thực lực của mình kém một chút? Dường như trong ba người, người có thực lực yếu nhất chẳng phải là Kiểm Tiểu Minh hay sao?

Hơn nữa, linh đan sư cũng cần một cơ thể tráng kiện, thực lực không thể quá kém cỏi, thậm chí bởi lẽ luyện chế đan dược nên tốc độ tăng tiến tu vi dường như còn nhanh hơn võ giả bình thường.

Kiếm Tiểu Minh kéo Tần Ninh, nói: "Tóm lại, cho dù thế nào đi nữa, ba người chúng ta không thể bái làm đệ tử của dạng tông môn tồi tàn này được!"

"Ai nói ngươi ta đến đây làm đệ tử?"

Tần Ninh cười thong dong.

Hắn vừa dứt lời, bước đến trước cửa tông môn.

Lúc này, hai vị đệ tử giữ cửa, cộng thêm mấy gã sai vặt đang quét sân đều nhìn bốn người họ chằm chằm.

"Mấy vị huynh đài này muốn gia nhập Thanh Vân tông chúng ta sao?"

Một tên đệ tử lân la lại gần, cười hì hì nói: "Tại hạ là Lục Thiện, là đệ tử ngoại môn của Thanh Vân tông, nếu vị huynh đài này muốn gia nhập Thanh Vân Tông thì có thể tìm ta ghi danh!"

Dáng người Lục Thiện hơi gầy gò, nhưng trông cũng là một người khéo ăn khéo nói.

Mắt hắn ta quan sát mấy người Tần Ninh rồi nói: "Ba người các ngươi không tồi, thoả mãn yêu cầu thu nhận đệ tử của Thanh Vân tông chúng ta, còn về phần lão già này, thôi bỏ đi, quá già rồi!"

"Còn con bò này, Thanh Vân tông chúng ta không nhận linh thú làm đồ đệ, càng không nhận bò đi cày cấy ruộng đất!"

Bòoooo...

Nghe thế, Tiểu Thanh vô cùng tức giận, tru vài tiếng ụm bò.

Cái tên này rõ ràng là coi thường bò mà!

Thấy Thanh Ngưu tức tối, Lục Thiện kia cười cười, ngay sau đó kéo Tần Ninh, trầm giọng nói: "Huynh đệ này, nói thật cho ngươi biết, Thanh Vân tông chúng ta rất khó tuyển được đệ tử".

"Thế nên các vị trưởng lão trong tông môn bảo rằng nếu như ai có thể chiêu mộ được đệ tử thì sẽ được thưởng mười viên linh thạch".

"Như vậy, nếu các ngươi gia nhập Thanh Vân tông thì ta sẽ có được ba mươi viên linh thạch, đến lúc đó, ta chia cho các ngươi mười lăm viên, thế nào?"

Lục Thiện nhìn lối ăn mặc của cả bọn, rồi nói lại: "Các ngươi không phải là người của vùng đất Cửu U đấy chứ?"

"Sao ngươi biết?", Kiếm Tiểu Minh thắc mắc.

"Ớ, đoán, đoán thôi!"

Lục Thiện cười tươi, nhưng trong lòng lại vô cùng đau khổ.

Nếu là người của vùng đất Cửu U thì ai đồng ý bái làm đệ tử Thanh Vân tông chứ!

"Vậy các ngươi cũng hiểu, trong vùng đất Cửu U, một viên linh thạch có giá trị to lớn mà cả trăm viên ở các nước ngoài Cửu U không thể nào sánh được".

"Linh thạch cực kỳ quý giá, mười lăm viên, mỗi người các ngươi ba viên, cũng đủ chi tiêu một tháng trong tông môn!"

Nghe đến đây, sắc mặt của Kiếm Tiểu Minh và Thẩm Văn Hiên đều rất kỳ lạ.

"Ca, ca, ngươi nhìn kìa, cái tông môn này nghèo nàn vậy mà cũng tuyển người, ta thấy Thanh Vân tông này sắp đi đời nhà ma rồi, chúng ta mau đi thôi!"

Kiếm Tiểu Minh căng thẳng nói.

Tông môn này thật sự quá quái lạ, nhìn kiểu nào cũng thấy nó không giống một tông môn đường hoàng.

"Vì sao phải đi?"

Tần Ninh nhìn Lục Thiện, hờ hững cười nói: "Vị huynh đài này, phiền người thông báo các vị trưởng lão trong tông môn rằng ta đến đây để làm tông chủ!"

Hắn vừa dứt lời, cả không gian lặng ngắt như tờ, một cơn gió nhẹ nhàng thoảng qua, cuốn lên những chiếc lá rụng, trong lúc đấy, dường như thấp thoáng vài tiếng quạ đen kêu to.

"Ngươi nói gì?"

"Ngươi nói gì?"

Lục Thiện và Kiếm Tiểu Minh gần như cùng lúc kêu lên kinh ngạc nhìn Tần Ninh.

"Ta, Tần Ninh, đến đây để làm tông chủ!"

Tần Ninh lặp lại: "Phiền người thông báo!"

Hắn vừa nói xong, ánh mắt Lục Thiện nhìn Tần Ninh giống như đang nhìn tên hề, hắn ta từ từ khôi phục bộ dáng cao ngạo, rồi ho khan nói: "Tần Ninh phải không? Mời ngươi rời đi!"

Lúc này, trong lòng Lục Thiện rất bực bội.

Mình đây hảo tâm ngỏ lời giúp đỡ Tần Ninh, kết quả thì sao?

Thế mà người này lại dám trêu cợt mình!

Đây không phải là lấy mình mua vui sao? Làm tông chủ hả? Tuy nói Thanh Vân tông hiện không có tông chủ, nhưng cũng không tới phiên tên nhãi nhép lông còn chưa mọc đủ làm.

Tần Ninh tựa như đã lường trước được điều này, hắn từ từ vẫy tay.

Đúng lúc đó, lão Vệ bước ra, nhìn cửa tông môn, rồi trầm giọng quát lớn: "Trưởng lão Thanh Vân tông, mau đi ra gặp!"

Một tiếng gầm thét này chấn động cả núi non, dư âm vờn quanh không dứt, cửa Thanh Vân tông thậm chí còn khẽ run, dường như có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.

Lục Thiện chỉ cảm thấy màng nhĩ run rẩy, thân thể run cầm cập. Coi như là cường giả cảnh giới Thiên Võ cũng chẳng thể nào làm ra một tiếng gầm thét mạnh mẽ nhường này được, lão già lơ mơ gật gù này lại là một cường giả cái thế ư?
Chương 458: Năm đại trưởng lão

Mà giờ phút này, Thanh Vân tông, đại điện Thanh Vân.

Đại điện Thanh Vân chính là điện chủ của Thanh Vân tông, cũng là nơi ở của tông chủ.

Lúc này, trong đại điện Thanh Vân, hơn mười người đang tập trung ở đó.

Tại vị trí trên cao, năm dáng người ngồi ngay ngắn, khí chất ngạo nghễ, hơi thở ẩn giấu sự cường đại, sắc mặt bình tĩnh.

Năm người này chính là năm đại trưởng lão đương nhiệm của Thanh Vân tông, cũng là người nắm quyền lực tối cao ở nơi này.

Từ trăm năm nay, Thanh Vân tông vẫn không có tông chủ được sinh ra, thật ra nguyên nhân không phải là do không ai có đủ năng lực đảm nhiệm vị trí này, mà là do bên trong tông môn, năm vị trưởng lão cùng nhau cầm quyền, kiềm hãm lẫn nhau, ai cũng không phục ai, vì thế chức vị tông chủ vẫn bị bỏ trống tới bây giờ.

Giờ phút này, đại trưởng lão Lý Dương Chiêu ngồi ở giữa nhìn xuống phía dưới, chậm rãi mở miệng nói.

“Gần đây, lại có thêm mười mấy đệ tử tông môn bỏ trốn, bây giờ nên giải quyết như thế nào, mời các vị cho ý kiến?”

Đại trưởng lão Lý Dương Chiêu có dáng người vạm vỡ, một đầu tóc bạc, nhìn qua có vẻ rất uy nghiêm, giọng nói vừa cất lên tràn đầy khí phách.

“Chuyện này phải nghiêm túc điều tra”.

Bên cạnh đại trưởng lão, một ông lão tóc hoa râm hừ một tiếng rồi nói: “Từ bao đời nay, Thanh Vân tông của chúng ta tuy rằng không cường đại, nhưng cũng không thể để cho đệ tử tuỳ tiện bỏ trốn như thế, chuyện này là như thế nào!”

“Nhị trưởng lão nói rất đúng!”, một vị trưởng lão mặc áo tím gật đầu nói: “Mấy đệ tử đó thật sự là không đặt nội quy của tông môn vào trong lòng”.

“Ta đề nghị, phái một nhóm đệ tử đuổi theo mấy đệ tử kia, bắt tất cả trở về, sau đó ở trong đại hội tông môn, giết chết không tha, chấn chỉnh lại tông quy!”

“Nhị trưởng lão, tam trưởng lão, phương pháp này có tàn nhẫn quá hay không?”, đại trưởng lão Lý Dương Chiêu nói.

“Tàn nhẫn?”

Nghe được lời nói này, sắc mặt của nhị trưởng lão Hoa Vinh và tam trưởng lão Lữ Khí đều trở nên kiên định.

“Phải giết chết”.

“Nếu không thì sao có thể chấn chỉnh được đệ tử của Thanh Vân tông chúng ta”.

“Các vị im lặng đã!”

Một âm thanh cắt ngang cuộc thảo luận của ba người, người mở miệng chính là ngũ trưởng lão Liễu Thương Hải.

Năm đại trưởng lão của Thanh Vân tông quyền cao chức trọng, có quyền hành tuyệt đối, ngoài trưởng lão còn có chấp sự và đường chủ, bọn họ chỉ có thể nghe theo mệnh lệnh của năm đại trưởng lão.

“Những đệ tử bỏ trốn kia quả thật là đã gây ra phiền phức lớn cho Thanh Vân tông chúng ta, có thể làm cho lòng người bị nhiễu loạn”.

Liễu Thương Hải tiếp tục nói: “Nhưng mà, chúng ta chỉ giết bọn họ thôi thì cũng chẳng thay đổi được gì, đây căn bản không phải là biện pháp để giải quyết vấn đề này”.

“Hửm?”

Nhị trưởng lão Hoa Vinh nhướn mày nói: “Vậy Liễu trưởng lão cho rằng nên làm như thế nào?”

“Đúng vậy!”, tam trưởng lão Lữ Khí cũng nói: “Liễu trưởng lão có biện pháp nào dễ xử lý, có thể giải quyết được vấn đề này sao?”

Lời này vừa nói ra, sắc mặt của Liễu Thương Hải cũng có chút xấu hổ.

Đệ tử bỏ trốn, nguyên nhân chủ yếu hẳn là do tông môn không đông đảo, bị đánh bại đã nhiều năm, vấn đề cắm sâu khó nhổ, sao có thể giải quyết được chỉ trong một sớm một chiều?

Nhất thời, trong đại sảnh, mọi người bắt đầu tranh luận.

Bên trong đại điện vô cùng náo nhiệt, nhưng mà loại náo nhiệt này lại làm cho người ta không khỏi phiền lòng.

“Các vị im lặng!”

Lúc này, Lý Dương Chiêu lại nói: “Trước mắt, đây không phải là vấn đề mấu chốt, vấn đề quan trọng nhất hiện giờ chính là, Chúc Long tông bên kia đã phái người truyền lời đến”.

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều ngậm miệng.

Chúc Long tông!

Lại tới nữa!

“Trưởng lão Thanh Vân tông, ra đây gặp ta!”

Ngay lúc này, trước cửa Thanh Vân tông, một tiếng quát lớn đột nhiên vang lên.

Giọng nói này bao phủ cả Thanh Vân tông, khiến cho người ta cảm thấy màng nhĩ của mình rung lên.

“Là ai?”

Sắc mặt của Lý Dương Chiêu lập tức thay đổi, ông ta đứng dậy.

“Báo!”

Bên ngoài đại điện, một bóng người nhảy vào, chắp tay nói: “Các vị trưởng lão, bên ngoài cửa của tông môn có một người trẻ tuổi, người kia nói…”

“Nói cái gì? Lề mề!”, nhị trưởng lão không nhịn được quát.

“Người trẻ tuổi kia nói, muốn làm tông chủ của Thanh Vân tông chúng ta”.

Dứt lời, tất cả mọi người đều ồ lên.

“Là người Chúc Long tông tới?”, Lý Dương Chiêu lập tức căng thẳng nói.

“Không phải là người của Chúc Long tông, người trẻ tuổi kia tự xưng là đến từ đế quốc Bắc Minh”.

Đế quốc Bắc Minh?

Tứ trưởng lão Từ Phàm nãy giờ vẫn chưa mở miệng, lúc này mới mở mắt ra, nhàn nhạt nói: “Người sáng lập ra đế quốc Bắc Minh là hai vị lão tổ, Thiên Thanh Thạch và Minh Uyên, cũng chính là đồ nhi của vị tôn giả Thanh Vân, tổ sư của chúng ta”.

“Thanh Vân tông của chúng ta xuống dốc, nhưng mà đế quốc Bắc Minh còn xuống dốc hơn, người này là ai, vậy mà dám to gan đến đây làm loạn!”

Nghe được những lời này, mọi người đều gật đầu.

“Cho dù như thế nào thì trước mắt chúng ta cứ ra ngoài nhìn xem đã!’

Lý Dương Chiêu mở miệng, đám người còn lại cũng gật đầu, có thể người trẻ tuổi kia chẳng ra làm sao cả, nhưng chỉ cần nghe giọng nói trầm ổn khi nãy thì có thể chắc chắn rằng hắn cũng không phải là kẻ đầu đường xó chợ.

Nhìn đại trưởng lão rời đi, nhị trưởng lão và tam trưởng lão nhìn nhau, sau đó đi theo.

Ngũ trưởng lão Liễu Thương Hải thở dài rồi cũng đuổi theo.

Chỉ có duy nhất tứ trưởng lão híp lại hai mắt, cuối cùng cũng đứng dậy, bình tĩnh bước đi.

Nhìn năm vị trưởng lão rời đi, đám chấp sự, đường chủ còn lại cũng theo sát phía sau.



Thanh Vân tông, bên ngoài cửa tông môn.

Toàn bộ Thanh Vân tông, ước chừng hơn một nghìn đệ tử, phần lớn đều là cảnh giới Linh Luân, cảnh giới Linh Phách, có rất ít người tiến được tới cảnh giới Địa Võ.

Giờ phút này, dường như là toàn bộ đệ tử đều tụ tập trước cửa tông môn.

Đã từng nghe qua chuyện người ta đến trước cửa tông môn để quỳ lạy xin theo học, cũng đã từng nghe qua chuyện người ta đến trước cửa nhà để giết người báo thù.

Nhưng đây là lần đầu tiên được tận mắt chứng kiến người ta chạy đến trước cửa tông môn, vừa mở miệng ra đã nói là phải làm tông chủ.

Lúc này, năm vị trưởng lão đã dừng lại, đứng theo thứ tự, nhìn thấy người trước mắt là một người thanh niên với bộ đồ màu trắng.

Trên khuôn mặt của người thanh niên này vẫn còn nét trẻ con, thoạt nhìn có vẻ trên dưới mười bảy, mười tám tuổi.

Vậy mà luôn miệng nói phải làm tông chủ!

Cho dù Thanh Vân tông xuống dốc, cũng không xuống dốc đến mức độ này.

“Ngươi là ai?”

“Tại hạ là Tần Ninh, đến từ đế quốc Bắc Minh!”

Tần Ninh mỉm cười nhàn nhạt nói: “Lần này đến đây là vì vị trí tông chủ của Thanh Vân tông”.

“Nực cười!”

Tam trưởng lão Lữ Khí cười nói: “Nhóc con, ta thấy ngươi đến đây để tìm chết mới đúng”.

“Thanh Vân tông mặc dù không còn như trước, nhưng vẫn là một tông môn lớn, ngươi làm tông chủ? Thanh Vân tông chúng ta chẳng phải sẽ bị các tông môn khác ở Cửu U cười nhạo hay sao?”

Tần Ninh liếc mắt nhìn Lữ Khí, sau đó cười nói: “Nói như thể hiện giờ Thanh Vân tông của các ngươi không bị người ta cười nhạo ấy?”

“Thu đệ tử vào tông môn còn cần phải có người giới thiệu, lừa gạt, ngày Thanh Vân tông của các ngươi diệt vong cũng không còn xa nữa đâu!’

Lời này vừa nói ra, các vị trưởng lão ở đây đều vô cũng giận dữ.

Giọng điệu này quả thật là không thể nào khiến cho người ta bình tĩnh được.

“Năm đó, tôn giả Thanh Vân lập nên Thanh Vân tông, mặc dù cũng không mong muốn Thanh Vân tông trở thành tông môn hàng đầu gì, nhưng cũng không ngờ đến việc Thanh Vân môn lại thất bại đến tận bây giờ!”

“Hôm nay, ta đến làm tông chủ Thanh Vân tông, xem như là cho các ngươi thể diện rất lớn, nếu không, Thanh Vân tông diệt vong cũng chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi”.

Nhị trưởng lão quát lớn: “Tự cao tự đại, ý của ngươi là, Thanh Vân tông của chúng ta chỉ khi ở trong tay Tần Ninh ngươi thì mới có thể tồn tại, thậm chí là càng trở nên cường đại hơn?”

“Đúng là như thế!”

Tần Ninh mỉm cười gật đầu.

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều sửng sốt.

Lúc này, Kiếm Tiểu Minh cũng ngẩn người, cậu ta vẫn nghĩ Tần Ninh muốn đến đây để làm đệ tử, nhưng không ngờ là Tần Ninh lại tính toán làm tông chủ. Nhưng mà nói đi thì cũng phải nói lại, Thanh Vân tông là một tông môn, vị trí tông chủ sao có thể đưa cho người ngoài, để cho người ngoài nắm giữ được?
Chương 459: Ngươi không đủ đánh

Đôi mắt của đại trưởng lão cũng không dừng lại trên người Tần Ninh lâu, mà nhìn sang lão Vệ bên cạnh Tần Ninh.

Giọng nói vừa rồi chắc là phát ra từ miệng ông già này.

Tần Ninh nhìn thì ngông cuồng, nhưng bên cạnh có một ông già thực lực không tầm thường thế này thì xem ra cũng không đơn giản.

Sau đó, đại trưởng lão lên tiếng: “Vị trí tông chủ của Thanh Vân tông ta, từ trước tới nay đều là trưởng thành từ trong lớp đệ tử ưu tú hoặc trong lớp trưởng lão quyền cao chức trọng”.

“Ngươi không phải là đệ tử của Thanh Vân tông ta, lại càng không phải là trưởng lão của Thanh Vân tông nên điều này không phù hợp với quy tắc!”

Lời này vừa nói ra, Tần Ninh khẽ cười, bàn tay vỗ một cái, một lệnh bài Thanh Vân tông trong ngực Lý Hạc đứng bên cạnh rơi ra ngay lập tức.

Tần Ninh nhặt lệnh bài lên, cười nói: “Bây giờ ta là đệ tử của Thanh Vân tông rồi”.

Tần Ninh biết, mấy vị trưởng lão này nhìn thấy sức mạnh của lão Vệ thì không tấn công thẳng tay, nhưng cũng muốn gây khó dễ cho hắn.

Hắn cũng có thể bảo lão Vệ ra tay, gây sốc cho tất cả mọi người, ngồi lên cái ghế tông chủ.

Nhưng đó không phải là dự tính ban đầu của hắn.

Hắn tới Thanh Vân tông là vì muốn dẫn dắt Thanh Vân tông trở nên lớn mạnh hơn, từ đó thu hút sự chú ý của một số kẻ.

Minh Uyên chết, Thiên Thanh Thạch bị giam cầm, chuyện này, không hề đơn giản.

Mà phương pháp để lôi được ra bàn tay thao túng sau màn kia thì phải đứng lên, thu hút sự chú ý của chúng.

Hắn tin rằng, kẻ đối phó với Minh Uyên và Thiên Thanh Thạch hoặc là vì nhóc Thanh Vân hoặc là vì hắn.

Nếu đã như vậy thì hắn sẽ đứng lên, rúng động Cửu U, ép những kẻ kia phải hiện hình.

“Hừ, trở thành đệ tử Cửu U ta đâu có dễ như vậy?”

Trưởng lão Hoa Vinh lại quát lên: “Kể cả miễn cưỡng để ngươi trở thành đệ tử của Thanh Vân tông ta, thì muốn làm tông chủ, ít nhất cũng phải có đủ tư cách”.

“Thanh Vân tông ta có năm đại đệ tử, đều là cao thủ cảnh giới Địa Võ. Tuy nói, Thanh Vân tông ta không thể so với trước đây, nhưng năm đại đệ tử cũng mạnh hơn ngươi nhiều”.

“Ồ? Chưa chắc đâu!”

Tần Ninh lại chuẩn bị lấy lý lẽ thu phục lòng người!

“Thế này đi, bảo năm đại đệ tử của ông ra đây. Ta sẽ đấu với họ một hiệp, nếu như ta thắng vậy thì đủ để chứng minh, ta có thực lực để trở thành tông chủ”.

Nghe vậy, trước sơn môn đều vang lên tiếng bàn tán.

Tần Ninh này, rõ là tới đạp sơn môn rồi!

“Nhóc con ngông cuồng thật, các vị trưởng lão, ta Phù Hoán xin chiến một trận vì tông môn. Kẻ này ngông cuồng ngu si, giết ngay trước Thanh Vân tông ta để chứng minh uy danh của Thanh Vân tông!”

Một thanh niên vạm vỡ sải bước đứng ra.

Khi thanh niên này bước ra thì toàn thân trên dưới như tháp sắt, cứng cáp mạnh mẽ, uy nghiêm.

“Là sư huynh Phù Hoán!”

“Hê hê, sư huynh Phù Hoán đã đạt tới cảnh giới Địa Võ tầng 2, là đệ tử đứng thứ tư trong năm đại đệ tử của Thanh Vân tông ta”.

“Không tệ, sư huynh Phù Hoán dạy dỗ cho thằng nhãi ngông cuồng này một bài học”.

Nhìn thấy thanh niên kia, Tần Ninh liếc mắt, xua xua tay nói: “Ngươi quá yếu, một người không đủ đánh, năm đại đệ tử các ngươi cùng lên đi!”

Nghe vậy, tất cả mọi người đều choáng váng.

Phù Hoán là cảnh giới Địa Võ tầng 2, đứng thứ tư trong năm đại đệ tử, thế mà trong mắt Tần Ninh lại thành không đủ đánh.

Tần Ninh này, thật sự quá ngông cuồng.

“Không biết trời cao đất dày, Phù Hoán ta phải dạy cho ngươi một bài học!”

Phù Hoán bị sỉ nhục như thế thì sao có thể chịu được, hắn ta sải bước ra, hai nắm đấm thay nhau đập về phía đầu của Tần Ninh.

“Cút!”

Tần Ninh cũng sải bước ra, một chân cứ thế đạp xuống.

Thậm chí, hắn còn không thi triển Ngọc Lôi thể, mà chỉ dùng Âm Dương Ly Hợp Kim thể. Một đạp này, nặng như đeo chì, đạp thẳng ra.

Ầm…

Lúc này, một chân nghênh song quyền, ầm một tiếng nổ tung.

Có tiếng viu vang lên, thân thể vạm vỡ của Phù Hoán như một viên đá rầm một cái bắn thẳng vào tường đá bên cạnh sơn môn, toàn thân khảm lên đó.

Trong khoảnh khắc này, tất cả mọi người đều chết lặng.

“Ta nói rồi, ngươi không đủ đẳng cấp đâu!”

Tần Ninh vỗ vỗ tay, lại nhìn đám người, nhàn nhạt nói: “Bốn đệ tử khác đâu? Vẫn nên cùng lên đi!”

Nghe vậy, rất nhiều đệ tử đều hận đến nỗi nghiến răng.

Nhưng cũng không thể làm gì khác.

Phù Hoán đứng thứ tứ trong năm đại đệ tử, mà bị người ta một phát đạp bay. Họ mà lên thì càng mất mặt, duy chỉ có 4 vị đệ tử còn lại mới đủ giúp họ hả giận.

Nhất thời, mọi người đều nhìn về phía 4 người còn lại.

“Đối phó với ngươi, không cần năm đại đệ tử của chúng ta liên thủ xuất chiêu”.

Một giọng nói lãnh đạm từ tốn vang lên.

Trong lúc giọng nói kia cất lên thì một bóng người sải bước mà ra.

Áo dài màu lam nhạt, phong độ bất phàm, vẻ ngoài tuấn tú, người này bước ra, khiến các đệ tử của Thanh Vân tông đều cảm động kêu to gọi nhỏ.

Lý Nhất Phàm, người đứng đầu năm đại đệ tử!

Lý Nhất Phàm chính là bộ mặt của Thanh Vân tông, không chỉ có thiên phú mạnh mẽ, thực lực cao, mà dáng vẻ cũng không có điểm nào để chê.

Thậm chí vì Lý Nhất Phàm mà rất nhiều nữ đệ tử trong Thanh Vân tông biết rõ Thanh Vân tông đã sa sút nhưng vẫn sẵn lòng gia nhập Thanh Vân tông.

Không thể không nói, sức quyến rũ của Lý Nhất Phàm rất lớn.

Cho dù là một số đường chủ, chấp sự trong Thanh Vân tông cũng không có địa vị cao như Lý Nhất Phàm ở trong Thanh Vân tông.

Hơn nữa, bây giờ, vị trí tông chủ của Thanh Vân tông đang bỏ trống, rất nhiều đệ tử lén bàn luận với nhau, hi vọng Lý Nhất Phàm có thế kế nhiệm vị trí tông chủ, năm đại trưởng lão hỗ trợ.

Lý Nhất Phàm vừa xuất hiện đã khiến cho tất cả mọi người kích động không thôi.

Sự xuất hiện của người có thể gọi là đứng đầu đệ tử, không nghi ngờ gì đã khiến tất cả mọi người đều vô cùng tự tin.

“Tại hạ Lý Nhất Phàm, đệ tử Thanh Vân tông, xin lĩnh giáo chiêu thức của các hạ”.

Nhìn thấy Lý Nhất Phàm, Tần Ninh vỗ vỗ quần áo.

“Bảo các ngươi cùng lên, lại cứ không nghe, tại sao thế?”

Lời nói của Tần Ninh mang theo cả sự bất lực.

Nhưng bộ dạng này rơi vào trong mắt người khác lại trở nên vô cùng đáng hận.

Gã này quả thật là coi thường người khác hết mức.

“Xin dạy bảo!”

Lý Nhất Phàm cho dù kiềm chế rất tốt thì lúc này cũng bực bội trong lòng.

Một bước sải ra, sát khí cuồn cuộn, trong tay Lý Nhất Phàm xuất hiện một thanh kiếm dài, một kiếm chém giết mà ra.

“Hóa ra là dùng kiếm!”

Tần Ninh từ tốn cười nói, sải bước lên, lại một đạp xuống.

Kim Sơn Đạp Đỉnh, một chiêu này cho dù bất cứ lúc nào cũng mang uy lực không tầm thường.

Keng…

Lúc này, kiếm dài và một đạp kia va chạm vào nhau sinh ra một tiếng kim loại va vào nhau leng keng.

Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người cảm thấy vô cùng khó tin.

Năm đại trưởng lão thì đưa mắt nhìn nhau.

Họ hiểu rất rõ về cảnh giới và thực lực của Lý Nhất Phàm.

Nhưng hai người đối chiêu xem ra không phân thắng bại.

“Nhóc này cảnh giới Địa Võ tầng 2, linh quyết tu luyện chính là loại luyện thể”.

Liễu Thương Hải lúc này gật đầu nói: “Nhìn như tấn công không mạnh, nhưng thực ra lại phòng ngự mạnh nhất, trái lại có thể tạo ra cơ hội tấn công”.

“Lý Nhất Phàm cảnh giới Địa Võ tầng 5, có lẽ là đã xem nhẹ hắn rồi”.

Mọi người cũng gật đầu.

Liễu Thương Hải nói rất đúng.

Lý Nhất Phàm là cảnh giới Địa Võ tầng 5, cao hơn Tần Ninh 3 tầng, nếu toàn lực đối chiến thì Tần Ninh bại không nghi ngờ gì.

“Ngươi cũng có chút bản lĩnh đấy!”, Lý Nhất Phàm thản nhiên nói.

“Cảnh giới Địa Võ tầng 5, chẳng trách có thể chịu được một đạp của ta!”, Tần Ninh lúc này cười nhạt nói: “Nhưng, cũng chỉ 1 đạp thôi”.
Chương 460: Đây chính là vườn hoa sau nhà ta

Vừa dứt lời, Tần Ninh đã bước lên một lần nữa.

Lý Nhất Phàm lắc lắc đầu, dường như lười nói nhiều với Tần Ninh, tích lực đâm ra một kiếm, lúc này, ánh sáng dần cuồn cuộn.

Sự ngông cuồng của Tần Ninh, quả thật khiến người ta ghét bỏ, nhưng một chiêu giao đấu không thể không nói là hắn có tư cách để ngông cuồng.

Nhưng trước mặt mình, tư cách kiểu này cũng không phải là tư cách gì đáng kể.

“Nhất nguyên tam thiên chém!”

Lúc này, một kiếm của Lý Nhất Phàm chém ra, kiếm dài tỏa ra một luồng sáng, đó lại không phải là ánh sáng mà đơn thuần là ánh kiếm khí do linh khí ngưng tụ.

Ánh kiếm cuồn cuộn mà lên, đúng lúc này chợt rơi xuống, dường như một chiếc rìu Khai Thiên, muốn chém vỡ trời đất.

Một kiếm này, có uy lực vượt quá kiếm thuật của kiếm khách bình thường.

Trong lòng Tần Ninh cũng thấy tán thưởng.

Một kiếm này của Lý Nhất Phàm dường như có vài phần ý vị lĩnh ngộ kiếm ý trong đó.

Tên này quả là một nhân tài, sau này có thể bồi dưỡng tiếp.

“Huyền Thiên kiếm quyết là một trong 4 đại linh quyết mà Thanh Vân lưu lại, ngươi cũng có thể lĩnh ngộ được một chút, cũng khá”.

Tần Ninh vừa nói ra lời này, Lý Dương Chiêu, Hoa Vinh, Lữ Khí, Liễu Thương Hải, Từ Phàm, năm đại trưởng lão liền thay đổi sắc mặt, trong lòng kinh ngạc vạn phần.

Tôn giả Thanh Vân chính là tổ sư sáng lập nên Thanh Vân tông, 4 đại linh quyết, chính là bí mật cực lớn của Thanh Vân tông, trừ những tông môn được truyền thừa lâu đời biết ra thì những người khác không thể biết.

Tần Ninh lại nói như quen thuộc lắm.

Nhóc này, rốt cuộc là có lai lịch gì?

“Nhưng, chẳng có tác dụng gì!”

Tần Ninh vừa dứt lời thì sải bước đi ra, một tay vung lên.

“Lôi Hồ Quang, Hồ Quang chém!”

Lúc này, bề mặt thân thể của Tần Ninh dần lan tỏa ánh sáng màu vàng nhàn nhạt, một ánh sáng thuần khiết như màu ngọc, lúc này dần bốc lên.

Hơi thở khác biệt này chợt khiến tất cả mọi người cảm thấy một luồng áp bức đáng sợ.

Ngọc Lôi thể, vốn chính là lấy sấm luyện thể, cho dù là linh lôi cơ bản nhất mà muốn khống chế nó thì cũng vô cùng khó khăn.

Sức mạnh tính lôi, vốn là thứ mãnh liệt nhất, hùng vĩ nhất.

Võ giả bình thường, rất ít sử dụng linh khí của mình đem theo sức mạnh bá đạo như thế.

Một khi không khống chế được thì có thể khiến bản thân chịu đòn phản kích cực lớn.

Nhóc này lại tu hành linh khí tính lôi.

“Bại!”, một luồng không khí hình cung như làn sóng tấn công tới, tiếng vỡ vụn rắc rắc vang lên, ánh kiếm của Lý Nhất Phàm kia hoàn toàn tan nát. Một tiếng bùm vang lên, toàn thân hắn ta lăn ra, linh khí cũng giảm mạnh, hơi thở yếu ớt tột độ.

Một đòn, đánh bại.

Lúc này, hiện trường trở nên im lặng như tờ.

Tần Ninh vỗ vỗ tay, nhàn nhạt nói: “Nói với các ngươi rồi, năm đại đệ tử cùng lên đi, đánh mạnh tay một chút, nếu không đều tới tìm chết”.

Lần này, không ai dám phản bác.

Cảnh giới Địa Võ tầng 2, đối diện với cùng cảnh giới, thậm chí là đối diện với đối thủ có cảnh giới cao hơn mình mà Tần Ninh xuất chiêu đã chứng minh thực lực của bản thân hắn.

Gã này, quả thật rất khủng khiếp.

“Xem ra, năm đại đệ tử không phải là đối thủ của Tần Ninh ta. Nếu đã vậy thì thế này, bây giờ ta trở thành đệ tử đứng đầu của Thanh Vân tông!”

Tần Ninh từ tốn nói: “Như thế thì bây giờ ta tranh vị trí tông chủ tông môn”.

Lời này vừa nói ra, năm đại trưởng lão đều im lặng không lên tiếng.

“Vậy cũng không được!”

“Năm vị trưởng lão của chúng ta quyền cao chức trọng, cho dù là tông chủ thì năm người chúng ta cũng phù hợp hơn ngươi!”

Tần Ninh liếc mắt nhìn Từ Phàm, nói: “Nói như thế thì là ông sợ ta làm tông chủ không trấn giữ nổi Thanh Vân tông sao?”

“Vậy ông yên tâm, kẻ nào phản kháng ý chí của ta thì giết không tha là được rồi”.

“Láo xược, Thanh Vân tông, nào phải chỗ để ngươi ngông nghênh”, Từ Phàm hừ lạnh nói: “Động một chút là giết không tha, đây là tông môn, chứ không phải là vườn hoa sau nhà ngươi”.

“Năm đó, đây chính là vườn hoa sau nhà ta”, Tần Ninh lẩm bẩm nói: “Ông không phục đúng không?”

Tần Ninh vừa dứt lời, thì lão Vệ sải bước lên, hơi thở sục sôi áp chế ra, trong chớp mắt, năm đại trưởng lão đều đồng loạt thay đổi sắc mặt.

Hơi thở của lão Vệ, mạnh hơn họ quá nhiều, thậm chí, họ căn bản không thể dựa vào hơi thở của lão Vệ mà phán đoán thực lực của ông ta.

Ông già này, quá khủng khiếp!

“Lão Vệ, làm gì đấy?”

Tần Ninh lúc này vỗ tay, nói: “Chúng ta lấy lý lẽ thu phục người, không phải để giết người”.

“Ta muốn làm tông chủ Thanh Vân tông chứ không phải là tông chủ của tông môn đã chết”.

“Vâng!”

Lão Vệ chắp tay cung kính lùi bước.

Tần Ninh lại nhìn mấy người.

“Nói đi, rốt cuộc là các ông muốn thế nào mới đồng ý để ta làm tông chủ?”

Lời này vừa nói ra, năm vị trưởng lão đều không biết nên làm thế nào.

Tần Ninh rõ ràng là cắn chặt lấy vị trí tông chủ tông môn không tha.

Mà thực lực của bản thân hắn cũng không tầm thường, ông già đi theo phía sau lại càng khủng khiếp bất phàm.

Nguy cơ kiểu này còn mạnh hơn so với Chúc Long tông.

Sau đó, nhị trưởng lão Hoa Vinh như nghĩ tới điều gì, ánh mắt sáng lên, nhìn bốn vị trưởng lão còn lại, nhỏ giọng thầm thì.

Năm vị trưởng lão như nghĩ tới điều gì đều gật đầu.

“Được!”

Hoa Vinh nhìn hướng Tần Ninh, nói: “Nếu ngươi thật sự muốn làm tông chủ của Thanh Vân tông ta cũng không phải là không được”.

“Thanh Vân tông ta tuy không lớn như trước đây nhưng truyền thừa đã lâu”.

“Mà từ khi Thanh Vân tông được thành lập tới nay đã trải qua mấy vạn năm vẫn luôn có một lời đồn”.

Hoa Vinh cười, nói: “Trên đỉnh Huyền Trần phía sau đại điện Thanh Vân của Thanh Vân tông, có một cung điện, ở đó, nghe nói chính là nơi năm đó sư tổ của chúng ta và Cửu U đại đế luận đạo”.

“Ở đó, sư tổ của chúng ta đã bái Cửu U đại đế làm thầy, hơn nữa tiếp nhận sự chỉ dạy của Cửu U đại đế, cuối cùng trở thành tôn giả bậc nhất trên Cửu U!”

“Mà đỉnh Huyền Trần vẫn luôn có một truyền thuyết, Cửu U đại đế khi ngồi luận đạo đã biến con rùa đá ở một bên đại điện sống lại, hơn nữa biến thành tinh”.

“Con rùa đá đó cảm tạ ân đức của Cửu U đại đế nên vẫn còn lưu lại trong Thanh Vân tông ta”.

“Nhưng, hậu nhân của chúng ta không biết cách đánh thức, tổ huấn của Thanh Vân tông từng nói, nếu có người có thể đánh thức rùa đá thì trên dưới Thanh Vân tông ta phải dốc sức mà ủng hộ, nghe theo mệnh lệnh của người này, cho dù là bị hủy diệt tông môn cũng không từ”.

“Nếu ngươi có thể đánh thức rùa đá, vậy thì Thanh Vân tông ta sẽ tôn ngươi làm chủ, không dám phản bội lại môn huấn của tổ thượng”.

Lời này vừa nói ra, mọi người đều cảm thấy sững sờ.

Thanh Vân tông của bọn họ còn có lời đồn như vậy sao?

Lúc này Kiếm Tiểu Minh lại nhảy dựng lên, hét lớn: “Nói luyên thuyên cái gì đấy? Ép người quá đáng ghê nhỉ?”

“Rùa đá sống lại, còn tu luyện thành tinh. Sao ông không nói Cửu U đại đế đi tiểu một bè thành một thủy thần luôn đi?”

Bốp…

Kiếm Tiểu Minh vẫn chưa nói xong thì lại bị Tần Ninh gõ đầu.

“Nói bậy cái gì!”

“Huynh, họ nói bậy đó!”

Kiếm Tiểu Minh tức giận nói: “Vốn chính là như thế, rùa đá thành tinh, chưa nghe thấy bao giờ, quá vớ vẩn!”

Tần Ninh không nói nhiều, sải bước lên, nhìn năm người, cười nói: “Nếu đã như thế thì dẫn ta đến đó đi!”

Hả?

Cái gì? Tần Ninh thật sự muốn thử sao?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom