-
Chương 461-465
Chương 461: Đỉnh Huyền Trần
“Ca ca, đừng kích động”.
Kiếm Tiểu Minh lúc này kéo Tần Ninh lại, vội vàng nói: “Đây cũng chỉ là lời đồn đại vớ vẩn mà thôi, chính bọn họ còn không chắc có tồn tại rùa đá hay không mà!”
“Tiểu hữu nói vậy là sai rồi!”
Trưởng lão Liễu Thương Hải cũng lên tiếng nói: “Người ngoài thường sẽ cho là chúng ta lừa gạt từ đời này qua đời khác, nhưng Thanh Vân tông ta chắc chắn đây không phải là lời đồn, mà là sự thật!”
“Thật?”
Kiếm Tiểu Minh nhổ một bãi, nói: “Thế sao các ông không tự mở đi?”
Lời này nói ra, năm vị trưởng lão đều lúng túng không thôi.
Bọn họ không phải là không muốn gọi tỉnh rùa đá, nhưng tông chủ các đời Thanh Vân tông đã dùng đủ mọi cách mà chẳng thể thức tỉnh được.
Nhưng lão tổ đúng là để lại tổ huấn, nói rằng có thể đánh thức được.
“Xem kìa, xem kìa, không nói nên lời được đúng không?”
Tam trưởng lão Lữ Khí lại nói: “Nếu như không muốn thì hãy rời khỏi đây đi, chúng ta cũng không ép buộc”.
“Nhưng nếu muốn dùng vũ lực ép Thanh Vân tông chúng ta thì Thanh Vân tông chúng ta cũng không phải loại dễ bắt nạt đâu!”
“Ca, chúng ta đi!”
Kiếm Tiểu Minh hừ một tiếng nói: “Tông chủ của một tông môn kém cỏi như vậy, khéo còn chẳng bằng đệ tử nội môn trong bốn tông môn lớn ấy chứ. Thiên phú và thực lực của ca ta, dù có đến bốn tông môn lớn thì cũng có thể vững vàng làm đệ tử nòng cốt, mấy trưởng lão các người chạy theo còn không kịp, ai thèm làm tông chủ của các ông?”
“Ngươi không muốn thì rời đi đi, việc gì phải châm chọc Thanh Vân tông của chúng ta”.
Lý Dương Chiêu vung tay áo, giận dữ nói.
“Ta đồng ý!”
Tần Ninh lúc này cười nhạt nói: “Mời các vị trưởng lão dẫn đường!”
Lời này nói ra, Kiếm Tiểu Minh hoàn toàn sững sờ, mà năm trưởng lão cũng kinh ngạc không thôi.
Tần Ninh này, rốt cuộc có ý gì?
“Được!”
Từ Phàm lúc này gật đầu.
Nếu đã nói ra mà giờ lươn lẹo thì quá mất thể diện.
“Nói trước thế này!”, Từ Phàm lên tiếng: “Nếu ngươi mở ra được, thì Thanh Vân tông chúng ta sẽ tuân thủ lời hứa, bằng lòng để ngươi làm tông chủ của Thanh Vân tông”.
“Nhưng nếu không thể gọi tỉnh rùa thần, cũng hy vong các hạ đừng làm loạn ở Thanh Vân tông ta, hai bên chúng ta tuyệt đối không thể hợp tác!”
Tần Ninh nhìn mấy người, đáp: “Được!”
Một đoàn người lúc này rời đi.
Rất nhiều đệ tử bị xua ra, năm đại trưởng lão mang theo năm đại đệ tử và mấy người Tần Ninh đi về phía đỉnh Huyền Trần.
Đỉnh Huyền Trần luôn là thánh địa của Thanh Vân tông.
Mặc dù nói Thanh Vân tông liên tục xuống dốc, nhưng truyền thừa đến nay, dù gì cũng là tông môn một phương, chút chấp niệm giữ vững thì vẫn có.
Đi xuyên qua dãy núi Thanh Vân tông, Tần Ninh hít sâu mấy lần.
Kiếm Tiểu Minh vẫn lẩm bẩm liên tục, nói không ngừng, một mực oán trách.
Lão Vệ nhìn quanh, ánh mắt cũng có chút biến đổi.
Tần Ninh nhìn bốn phía, lạnh nhạt nói: “Thanh Vân tông, tọa lạc trong dãy núi Thanh Vân, chín mươi chín dãy núi lớn, hơn ngàn dãy núi nhỏ, bố trí bao nhiêu là tòa nhà và ngọn núi để không như vậy đúng là lãng phí”.
Năm trưởng lão nghe vậy cũng không biết tiếp lời thế nào.
Thanh Vân tông năm đó cũng có thời khắc huy hoàng.
Khi đó, Cửu U Đại Đế biến mất, tôn giả Thanh Vân không thấy đâu, nhưng hơn mười vị đệ tử của tôn giả Thanh Vân tụ tập cùng một chỗ, tiếp tục phát triển Thanh Vân.
Thanh Vân tông lúc ấy có thể nói là đạt thời điểm cực thịnh, trong vùng đất Cửu U này tuy không bằng bốn tông môn lớn nhưng cũng là tông môn hạng một vững chắc.
Nhưng cực thịnh tất suy, khi uy danh của tôn giả Thanh Vân dần dần tiêu tán đi, Thanh Vân tông cũng bị người ta nhòm ngó, dần dần xảy ra vấn đề, suy sụp đến ngày nay.
Cho đến giờ, giữ được cơ nghiệp của tổ tiên không hoàn toàn diệt vong đã là gian nan lắm rồi.
Lão Vệ gật đầu nói: “Nhiều dãy núi như thế, đến lúc công tử khuếch trương Thanh Vân tông thì cũng tiếp kiệm khá nhiều thời gian xây dựng”.
Tần Ninh cũng khẽ gật đầu.
Mấy trưởng lão và đệ tử cũng có sắc mặt kỳ lạ.
Lý Dương Chiêu nhìn Tần Ninh, hết sức cẩn thận, mà nhìn lão Vệ, cũng cực kỳ cảnh giác.
“Tần công tử, lão hủ thật sự không hiểu”.
Lý Dương Chiêu không khỏi nói: “Lấy thiên phú của Tần công tử và tu vi của vị tiền bối này, muốn đi vào Kiếm Các, Đại Nhật Thần Giáo, Thánh Vương Phủ hay U Minh Tông cũng không khó”.
“Việc gì cứ phải cố chấp với một Thanh Vân tông nho nhỏ như chúng ta chứ?”
Tần Ninh nhìn Lý Dương Chiêu, thản nhiên đáp: “Bởi vì Thanh Vân tông là do Thanh Vân xây nên, ta muốn phát triển Thanh Vân tông, để Thanh Vân tông trở thành sự tồn tại hơn cả bốn tông môn lớn”.
“Khẩu khí lớn quá cơ!”, Lý Nhất Phàm lúc này bĩu môi, khó chịu nói.
“Câm miệng đi, bại tướng dưới tay đại ca ta!”
Kiếm Tiểu Minh hừ nói: “Ngươi hiểu cái đếch gì?”
“Đại ca ta không chỉ có thiên phú cao, thực lực mạnh, mà đan dược cũng cực kỳ giỏi”.
“Vị này là Thẩm Văn Hiên, linh đan sư ngũ phẩm, đồ nhi đan thuật của đại ca ta!”
“Ta thì giỏi hơn chút, Kiếm Thánh số một Cửu U trong tương lai, uy danh như thế nên đại ca mới nhận ta làm tiểu đệ”.
Dáng vẻ kiêu căng của Kiếm Tiểu Minh giống như bây giờ cậu ta đã là Kiếm Thánh số một Cửu U vậy, nhìn mà muốn đánh cho một trận.
“Làm đệ tử của bốn tông môn lớn, đó là cho bốn tông môn lớn thể diện”, Kiếm Tiểu Minh cằn nhằn liên tục: “Đại ca ta làm tông chủ Thanh Vân tông các ngươi, đem Thanh Vân tông từ sự suy tàn tiến tới sự phát triển vượt bậc, trở thành tông môn số một Cửu U, đó mới là bản lĩnh”.
Năm đại đệ tử lúc này đều nhìn Kiếm Tiểu Minh, cái tên này, bốc phét giỏi thật.
Mấy trưởng lão nhìn Tần Ninh, cũng kinh ngạc không thôi.
Bọn họ thật sự nhìn không thấu tâm tư của Tần Ninh.
Nếu thật sự như những gì Kiếm Tiểu Minh nói, vậy cũng có rất nhiều lựa chọn các tông môn, làm sao phải chọn một Thanh Vân tông lung lay sắp đổ như họ chứ?
Đoàn người đi qua Thanh Vân tông, đến đại điện Thanh Vân.
Đại điện Thanh Vân được xây ở dưới chân đỉnh núi Huyền Trần, phía sau đại điện có từng dãy phòng ốc, mà muốn lên đỉnh Huyền Trần cũng chỉ có cách đi qua đại điện này.
Các hướng khác đều là vách đá.
Toàn bộ đỉnh núi Huyền Trần cao cỡ ngàn trượng, ở bên trong dãy núi Thanh Vân cũng không tính là cao nhất, nhưng nhìn lại thì cũng rất có khí thế.
Đứng ở chân núi nhìn lên thì giống như một thanh kiếm, cắm thẳng vào mây xanh.
Rất nhiều đệ tử không khỏi muốn đến hóng hớt, nhưng chỉ có thể đến chân núi, không thể đi lên.
Đỉnh Huyền Trần không phải nơi ai muốn đến là đến.
Đó là chỗ ở của lão tổ Thanh Vân tông – tôn giả Thanh Vân năm đó, ngoại trừ các đời tông chủ ra thì cũng chỉ có trưởng lão và một vài đệ tử có địa vị tương đối cao đi vào.
Lúc này, có rất nhiều đệ tử đứng ở phía dưới, năm đại trưởng lão dẫn theo năm đại đệ tử đi cũng nhóm Tần Ninh lên đỉnh núi.
Ở trên đỉnh núi có một cái đài cao.
Xung quanh đài có những cung điện, nhìn có vẻ cổ xưa.
Mặc dù nơi này không có người ở, nhưng có thể thấy nơi này quanh năm được quét dọn, khá là yên tĩnh.
Thấy cảnh này, Tần Ninh chậm rãi gật đầu. Mà ở trên đỉnh núi cảm giác hơi lạnh lẽo, toàn bộ kiến trúc trên đỉnh núi nhìn khá có phong cách của tứ hợp viện.
Chương 462: Rùa đá sống lại
Đi vào cửa, chếch về phía bên trái có một đình nghỉ mát đập vào mắt mọi người.
Đình nghỉ mát này vì bị tàn phá, gần như lung lay sắp đổ, nhưng ở bên cạnh lan can của đình thì có một pho tượng đá yên lặng sừng sững.
“Đây chính là con rùa đá đó à?”
Kiếm Tiểu Minh nhìn về rùa đá, bĩu môi.
“Rùa đá này vốn là vật chết, sao có thể sống lại chứ”.
Lý Dương Chiêu nhìn Tần Ninh, chắp tay nói: “Tần công tử, nếu ngươi có thể gọi tỉnh rùa đá, toàn bộ Thanh Vân tông ta lập tức thực hiện lời hứa”.
Nếu rùa đá thật sự tồn tại, thì có thể giải quyết một phiền toái lớn mà Thanh Vân tông đang gặp phải.
Chỉ cần điểm này thôi, để Tần Ninh làm tông chủ cũng không phải chuyện gì khó chấp nhận.
Dù gì thì phiền phức kia mới là việc cấp bách hiện tại.
“Được!”
Tần Ninh chắp tay sau lưng, đi đến phía dưới đình nghỉ mát rồi ngồi xuống.
Kiếm Tiểu Minh đi tới chỗ rùa đá, sờ cái đầu trơn bóng của nó, không khỏi nói: “Rùa đá thành tinh mới thật sự là ảo ma này...”
Cậu ta cũng không hiểu vì sao Tần Ninh lại có lòng tin như vậy.
Lần này, năm trưởng lão cũng lo lắng không thôi.
Rùa đá tượng trưng cho thần thủ hộ của Thanh Vân tông, hơn nữa lão tổ cũng có lời, rùa đá sống lại, chính là đạo đại hưng của Thanh Vân tông.
Nếu Tần Ninh có thể làm được, nói không chừng người này chính là khởi đầu của sự phục hưng Thanh Vân tông.
Chỉ thấy Tần Ninh ngồi trong đình nghỉ mát, rất lâu sau cũng không cử động gì.
Người xung quanh cũng kiên nhẫn chờ đợi.
Nhưng thời gian trôi đi, đám người dần dần mất kiên nhẫn.
“Rốt cuộc là có được không?”
“Tên nhóc này đang lừa chúng ta đấy à?”
“Hay là lấy chúng ta ra làm trò cười đây?”
Mấy trưởng lão và đệ tử không khỏi lầm bầm.
“Câm miệng!”
Lão Vệ ngẩng đầu, mở mắt, nói: “Từ từ chờ là được”.
Lời này nói ra, mọi người đều run rẩy ngậm miệng, không nói thêm nữa.
Uy phong của lão Vệ khiến bọn họ không dám đụng vào.
Tần Ninh ngồi trên ghế đá, nhìn bàn đá trước mặt, hai tay chậm rãi xoa.
“Đã bao nhiêu năm rồi...”
Một câu ca thán nhàn nhạt, một sự hoài niệm nhàn nhạt.
“Lão rùa, có lẽ ông đã quên ta rồi nhỉ?”
Tần Ninh nhẹ gõ lên bàn đá, lúc này bàn đá hiện ra một bàn cờ, quân đen quân trắng tranh nhau không phân cao thấp.
“Huyền Thiên!”
“Minh Nguyệt!”
“Kim Khai!”
“Giáp Trụ!”
“Quy Hàng!”
Tần Ninh như đang lẩm bẩm một mình, giống một vị thần.
Mà bàn cờ lúc này càng ngày càng rõ ràng.
Trong chớp nhoáng, bóng dáng Tần Ninh vẫn ở tại chỗ, nhưng trong đầu đã là một cảnh tượng khác.
Trên bàn cờ to lớn, hai bóng người chậm rãi đứng vững vàng.
Tần Ninh toàn thân áo trắng, hai tay chắp sau lưng, thản nhiên không nói.
Trước hắn là một ông già, cũng từ từ đứng dậy, giống như tỉnh lại từ rất lâu.
Lão ta mở mắt, nhìn thấy người trước mặt mình, thân thể liền run lên.
“Ông biết ta là ai chứ nhỉ?”, Tần Ninh chậm rãi nói.
“Biết ạ!”
Ông già quỳ sụp xuống, hai tay phủ phục phía trước, cúi đầu nói: “Lão nô tham kiến Đại Đế!”
“Đã bảo là không tự xưng lão nô rồi mà”.
“Không được không được!”, ông già chắp tay nói: “Nếu không có Đại Đế thì lão hủ đã sớm về dưới suối vàng rồi, đám đồ tử đồ tôn của lão hủ cũng phải chịu tai họa ngập đầu!”
Nghe vậy, Tần Ninh không nói gì nữa.
“Giờ ta đã quay lại!”
Tần Ninh lại nói: “Cho nên tất thảy đều sẽ thay đổi, ta vốn không định gọi ông dậy, nhưng năm đó ta đem hồn phách ông phong ấn trong rùa Huyền Minh Kim Giáp này, giúp ông sống sót, có lẽ giờ ta cũng nên gọi ông dậy”.
“Dù sao, ta muốn khôi phục lại Thanh Vân tông, nếu đám đồ tử đồ tôn kia của ông không chịu mở to mắt ra mà nhìn, hay là chọc tới ta, mà ta giết sạch bọn họ thì ông sẽ rất đau lòng!”
Lời này nói ra, thân thể ông già run lên, vội vàng nói: “Đại Đế anh minh quyết đoán, những tên kia nếu như dám ngỗ nghịch Đại Đế, sẽ không cần người đích thân ra tay mà lão nô sẽ giết chết đám súc sinh bất hiếu kia trước!”
“Ngủ say mấy vạn năm, giờ lòng dạ cũng độc ác quá đi?”
Tần Ninh cười nhạt nói: “Ta chỉ đề phòng bất chợt mà thôi, dù gì những đồ tử đồ tôn kia của ông cũng không biết gì, ta sợ chúng tự cao quá lại khiến ta khó chịu”.
“Không đâu, sẽ không đâu ạ, Đại Đế yên tâm, bọn chúng mà dám thì lão nô nhất định sẽ chém không tha!”
“Được!”
Tần Ninh lại nói: “Nếu đã tỉnh rồi thì quay lại đi, mặc dù ta nói để ông lấy rùa Huyền Minh Kim Giáp làm vật chứa, tủi thân ông, nhưng năm đó ta cũng không còn cách nào khác”.
“Đại Đế khách sáo quá, tiểu nhân trong lòng cảm kích vô cùng”.
“Nếu không có Đại Đế trấn áp cái vật dưới phái của lão hủ thì phái của lão hủ nhất định đã sớm mai danh ẩn tích, hiện giờ giữ được sự phồn hoa cũng là rất tuyệt vời. Thật sự cảm ơn Đại Đế đã giúp đỡ, lão nô nhặt được cái mạng về đã là may mắn lắm rồi!”
Nghe vậy, Tần Ninh phất tay, ý bảo lão ta đứng dậy.
Nhưng lão ta vẫn quỳ dưới mặt đất như cũ, không hề nhúc nhích.
Tần Ninh không để ý, lại nói: “Bao nhiêu năm qua, mấy thứ dưới đất có chút gì chuyển động không?”
“Hồi bẩm Đại Đế, không có ạ!”, ông già vội vàng nói: “Có lẽ uy của Đại Đế năm đó đã khiến bọn chúng hồn phi phách tán, mà nếu không có Hoàng mới sinh ra, những tên đó cũng chẳng dám lộ diện”.
“Không có sao...”
Tần Ninh từ từ nói: “Xem ra Minh Uyên không phải là bị mấy thứ đó giết chết”.
“Cái chết của công tử Minh Uyên có lẽ không liên quan đến mấy tông môn bên trong Cửu U, có thể là đến từ đại lục khác...”
Ông già chậm rãi nói: “Dù sao, ai cũng muốn có được cội nguồn của lục địa, trái tim của Cửu U chính là cội nguồn của Cửu U đại lục, là thứ bao nhiêu người mơ tưởng...”
“Thú vị...”
Tần Ninh nói: “Xem ra không chỉ có những kẻ đó lúc nào cũng nhớ nhung mà bên ngoài cũng có người mong mỏi”.
“Đã tỉnh rồi thì giúp ta lừa đối mấy tên kia chút, ai cũng coi ông là rùa thần hết rồi, là thần bảo hộ của Thanh Vân tông”.
“Lão nô hiểu!”
Tần Ninh đứng trong bàn cờ, thở dài.
Thời gian thấm thoắt, mọi thứ đổi thay.
Tông môn trong Cửu U san sát, đấu đá nhau, nhưng không biết rằng dưới chân bọn họ còn những tồn tại đáng sợ hơn.
Mà những nơi liền với Cửu U đại lục cũng có người đem lòng thèm thuồng.
Có lẽ Minh Uyên bị chính những kẻ đó giết chết, Thiên Thanh Thạch cũng là bị chúng giam cầm.
Hết thảy, hắn nhất định sẽ bắt được hung thủ sau màn.
Lúc này, Tần Ninh ngồi trong đình nghỉ mát, nhắm mặt lại, tựa như đang ngủ.
Kiếm Tiểu Minh lúc này không thể chờ được nữa rồi.
Cậu ta ngồi lên đầu rùa đá, hai chân kẹp đầu rùa, không khỏi vỗ đầu nó: “Rùa đá ơi là rùa đá, ngươi chỉ là một tảng đá mà thôi, nói xem ngươi thức dậy kiểu gì chứ? Ninh ca của ta ngây thơ quá đi mà”
“Kẻ nào đang sờ đầu ta đó?”
Bỗng nhiên, một giọng nói già nua vang lên. Phù một tiếng, cả người Kiếm Tiểu Minh ngã xuống đất, nhìn chằm chằm rùa đá mà mình vừa mới ngồi lên. Rùa đá thật sự... sống lại rồi!
Chương 463: Ta là tông chủ
Kiếm Tiểu Minh lúc này ngã nhào trên mặt đất, nhìn lão rùa, run rẩy chỉ: “Ông ông ông... ông thành tinh thật à?”
Lúc này, tầng vôi trắng bóc bên ngoài lão rùa tách ra, lộ mai rùa màu vàng sậm, đôi mắt từ vô thần trống rỗng thành thâm thúy không thấy đáy.
Đám Lý Dương Chiêu lúc này mới hoàn toàn há hốc mồm.
Các đời tổ tông bọn họ đều dùng đủ mọi biện pháp từ bạo lực đến mềm dẻo, nhưng rùa đá không hề động đậy.
Nhưng Tần Ninh chỉ ngồi trong đỉnh nghỉ mát mà đã gọi được lão rùa dậy rồi?
Đời như hề!
Năm đại trưởng lão lúc này cảm thấy khóc không ra nước mắt.
Kiếm Tiểu Minh cũng bị dọa đến ngây người, không dám nói câu nào, ngồi trên mặt đất, run lẩy bẩy.
Con mẹ nó! Rùa đá sống lại, trở thành rùa vàng!
Đúng là rợn người mà.
“Gọi ta tỉnh dậy là có chuyện gì?”
Lão rùa lúc này nói, giọng nói có chút già nua, mang theo hơi thở đáng sợ.
“Đại nhân rùa thần!”
Lý Dương Chiêu quỳ xuống, dập đầu nói: “Thanh Vân tông chúng ta hiện tại đã đến bước đường cùng, chúng đệ tử không thể kiên trì thêm được nữa!”
“Chúc Long tông kia dựa vào Phi Hồng Môn, ép buộc Thanh Vân tông chúng ta quy thuận, nếu không liền diệt cơ nghiệp của chúng ta!”
“Cầu xin thần rùa chỉ điểm một hai, giúp cho cơ nghiệp Thanh Vân tông chúng ta không bị hủy diệt!”
Mấy vị trưởng lão dẫn theo đệ tử cúi lạy trên mặt đất.
Lão rùa lúc này híp mắt, thân thể nặng nề, tập tễnh leo lên, nhìn mọi người: “Lão tổ đã cho các ngươi cơ duyên mà còn chưa nhìn ra à?”
Cho cơ duyên?
Mấy trưởng lão nhìn nhau ngơ ngác.
Đột nhiên, ánh mắt Lý Dương Chiêu rơi vào người của Tần Ninh bên trong đình nghỉ mát.
Lẽ nào cơ duyên mà rùa thần nói chính là Tần Ninh?
Lý Dương Chiêu lúc này như có điều suy nghĩ.
Thanh Vân tông suy tàn, đã là sào sâu khó nhổ, Tần Ninh sớm không đến muộn không đến, lại xuất hiện vào lúc này. Hơn nữa, nếu nói Tần Ninh có mưu đồ, vậy ông ta cũng chẳng nghĩ nổi Tần Ninh đang mưu đồ chuyện gì nữa?
Mưu đồ cục diện rối rắm này của Thanh Vân tông sao? Đương nhiên là không.
Hơn nữa, hôm nay Tần Ninh đến, rùa thần liền thức tỉnh, bọn họ thử trăm ngàn cách đều không được, Tần Ninh ngồi ở đó, bày một bàn cờ, như là ngủ một giấc, rùa thần liền tỉnh?
Dĩ nhiên là có chuyện mà bọn họ không biết bên trong.
“Tham kiến tông chủ!”
Lý Dương Chiêu bái lạy Tần Ninh, cúi thấp đầu.
Tần Ninh đã dùng hành động chứng minh, hắn không hề nói dối.
Hắn làm được!
Thức tỉnh rùa thần!
Bọn họ không có lí do gì để phản bác Tần Ninh.
Mà lời nói của rùa thần cũng có ngụ ý.
Lúc này, ngoài nói đến Tần Ninh ra thì còn ai nữa?
Hoa Vinh, Lữ Khí, Từ Phàm cùng Liễu Thương Hải cũng từng người lễ bái một.
Mọi chuyện đã định.
Tần Ninh lúc này, khẽ mở mắt, nhìn năm vị trưởng lão.
“Từ nay trở đi, ta đảm nhiệm vị trí tông chủ Thanh Vân tông, nếu các ông có ý kiến thì có thể nói ngay, còn không, đến lúc làm trái lời ta, ta sẽ chém không tha”.
“Dạ!”
Lý Dương Chiêu lúc này gật đầu.
Tần Ninh bước ra, đi tới rùa thần, khẽ vuốt.
Rùa thần nhắm hai mắt lại, cảm xúc hưởng thụ, làm cho năm vị trưởng lão hoàn toàn không có gì để nói.
Tần Ninh này, thật sự không đơn giản.
Rùa thần chậm rãi nói: “Hiện giờ tông chủ mới đã xuất hiện, các ngươi chỉ cần làm theo những gì tông chủ mới nói, thời hưng thịnh của Thanh Vân tông sắp tới rồi”.
“Nếu dám ngỗ nghịch trái lời, ta nhất định sẽ ra tay, giết không tha!”
“Vâng!”
Lần này, năm vị trưởng lão hoàn toàn không dám cãi.
Tần Ninh nhìn năm người, nói: “Triệu tập toàn bộ đệ tử lại, ta cần nói cho mọi người biết, tông chủ hiện nay, chính là Tần Ninh ta”.
“Thứ hai, bắt đầu chỉnh đốn Thanh Vân tông từ hôm nay”.
“Đem đệ tử Thanh Vân tông chia làm năm đẳng cấp, đệ tử đạt cảnh giới Linh Hải, dưới cảnh giới Linh Luân, là đệ tử tạp dịch, mà đệ tử tạp dịch cũng chia làm các cấp khác nhau”.
“Cảnh giới Linh Luân làm đệ tử ngoại môn, cảnh giới Linh Phách là đệ tử nội môn, cảnh giới Địa Võ là đệ tử chân truyền, cảnh giới Thiên Võ là đệ tử nòng cốt”.
Lời này nói ra, sắc mặt năm đại trưởng lão trở nên khổ sở.
“Tần công... Tần tông chủ!”
Lý Dương Chiêu khổ não nói: “Thanh Vân tông chúng ta không có đệ tử cảnh giới Thiên Võ...”
“Vậy cứ để trống!”
Tần Ninh lãnh đạm nói: “Chế độ cấp bậc chính là căn bản, phân chia chức trách các đường chủ, chấp sự, trưởng lão cũng nên chính xác”.
“Vâng!”
Cảnh giới Thiên Võ làm đệ tử nòng cốt?
Chỉ có bốn tông môn lớn trong Cửu U mới làm được thế.
Thanh Vân tông vốn chỉ có hơn một ngàn đệ tử, hơn phân nửa là cảnh giới Linh Luân, chỉ có mười người đến cảnh giới Linh Phách.
Còn cảnh giới Địa Võ cũng chỉ có năm đại đệ tử.
So với bốn tông môn lớn, Thanh Vân tông căn bản là không có tư cách.
“Làm theo phân phó của ta đi, hôm nay, ta kế thừa vị trí tông chủ!”, Tần Ninh phất tay.
Năm người Lý Dương Chiêu lập tức bận rộn.
Rùa thần sống lại, lời nói của lão tổ hiển linh, có lẽ, Thanh Vân tông thật sự sẽ phát dương quang đại khi ở trong tay Tần Ninh.
Dù thế nào thì cũng tốt hơn là rơi vào cảnh chết, không có biện pháp.
Ở trên đỉnh Huyền Trần, Tần Ninh đứng chắp tay.
Lão Vệ đứng vững, yên lặng mỉm cười.
“Ông cười gì?”
“Lão hủ là cười Đại Đế, nghiêm túc vô cùng, chỉ tiếc bọn chúng chưa hiểu được nỗi khổ tâm của Đại Đế”.
Lão Vệ lắc đầu nói: “E là họ còn tưởng rằng Đại Đế đang liều lĩnh. Nhưng cũng đành chịu thôi, nếu không, có ngài làm tông chủ là điều mà cả ngàn đời bọn họ cầu mong cũng không được”.
“Chỉ giỏi nói nhiều!”
Lão Vệ cười khà khà: “Không ngờ năm đó Đại Đế lại cứu lão cáo già đó, chẳng lẽ là ý của tôn giả Thanh Vân sao ạ?”
Lão Vệ hiểu được, bản thể của rùa thần chính là rùa Huyền Minh Kim giáp, nhưng lúc này, hồn phách bên trong nó lại là một người khác.
Năm đó trong Cửu U đại lục, Cửu U Đại Đế chính là thần, là sự tồn tại không gì không thể.
Dù là bốn tông môn lớn, là những cổ gia, cổ quốc hay là những thế lực khác, lão bất tử gì đó, thấy Đại Đế còn phải cung kính chào, ba quỳ chín lạy.
Mặc dù bọn họ có truyền thừa lâu đời, bên trong tông môn không chỉ có tông chủ, các chủ, trưởng tộc như vẻ bề ngoài, nhưng mấy lão bất tử kia cũng phải cung kính đối đãi với Đại Đế.
Không có lí do nào khác, vì Tần Ninh khi đó là Cửu U Đại Đế, là chúa tể của Cửu U đại lục!
“Lão quỷ U Phần Thiên năm đó cầu xin ta khắp chốn, ta không cứu lão ta thì lão ta sẽ chết, như vậy cũng sẽ không có U Minh Tông của bây giờ nữa”.
“Mặc dù cũng chẳng ảnh hưởng gì đến ta, nhưng vùng đất Cửu U phát sinh ra chuyện lớn lại là chuyện ta không muốn nhìn thấy”.
“Giải quyết được những phiền phức đó, ta cũng tiện tay giúp lão ta sống sót, mà đến hôm nay cũng coi như đỡ chút rắc rối. Lão quỷ đó còn sống cũng tốt, Tiểu Phi đi vào U Minh Tông, mấy lão cổ hủ kia mà không dạy dỗ con bé cho tốt thì ta cũng đỡ phải nhúng tay vào”.
“Đến lúc ấy cho lão U Quỷ ra mặt, xem sắc mặt của đám đồ tử đồ tôn của lão ta”.
Lão Vệ nghe vậy thì cười khổ. Vị Đại Đế này giờ mới thấy sợ phiền phức đấy.
Chương 464: Quay về nói cho ta biết
“Giờ xem ra không chỉ có chuyện bên trong Cửu U đại lục mà người từ đại lục khác cũng đến nhúng tay nhúng chân vào đấy!”
Tần Ninh cười nói: “Mấy người bạn cũ kia không biết có còn sống hay không, ta khá là nhớ chúng đấy!”
Nghe vậy, lão Vệ cười khổ.
Xem ra, vị Đại Đế này đang tức giận không ít.
Chỉ e là mấy người kia phải chịu khổ rồi.
“Tần công... Tần tông chủ!”
Lý Dương Chiêu lúc này xuất hiện, chắp tay về phía Tần Ninh, nói: “Đệ tử đã triệu tập xong các đệ tử khác rồi ạ, tông chủ có thể bắt đầu kế thừa đại vị!”
“Ừ!”
“Tông chủ, đây chính là đồ nhi của lão hủ, tên là Tống Đại Hải, một trong năm đại đệ tử, cảnh giới Địa Võ tầng hai”.
Lý Dương Chiêu chắp tay nói: “Tống Đại Hải cũng nhanh nhẹn, có chuyện gì tông chủ có thể sai sử hắn ta”.
“Cũng được!”
Tần Ninh hiểu được, vì lão U Quỷ thức tỉnh, đám Lý Dương Chiêu đã sợ hắn.
Bọn họ cũng muốn Thanh Vân tông hưng thịnh, rùa thần sống lại, đây là di huấn của lão tổ, bọn họ không dám làm trái, nên chấp nhận hắn là tông chủ.
Nếu đã vậy thì cũng phải nghĩ biện pháp bảo đảm cho địa vị của mình.
Lý Dương Chiêu này đưa Tống Đại Hải đến bên cạnh hắn cũng là có tính toán của riêng mình.
Nhưng hắn cũng vui vẻ nhận lấy, dù sao Thanh Vân tông cũng có gần ngàn người, vẫn có rắc rối, có người hiểu biết tình hình ở bên cạnh vẫn tiện hơn.
“Đệ tử Tống Đại Hải bái kiến tông chủ”.
Tống Đại Hải mặc áo xám, nhìn có vẻ đàng hoàng, nhưng trở thành một trong năm đại đệ tử của Thanh Vân tông thì cũng là có tài năng.
“Đi thôi!”
Tần Ninh cất bước đi thong thả.
Trong lòng Lý Dương Chiêu không khỏi cảm khía, thanh niên nhìn qua khoảng mười tám tuổi này, bây giờ lại cho người ta cảm giác như nắm vững mọi thứ trong tay, nói chuyện tự tin, thật sự khiến người ta bội phục.
Có lẽ Thanh Vân tông ở trong tay hắn sẽ trở nên khác biệt.
Lúc này, trước sân của đại điện Thanh Vân có những bóng người tụ tập.
Các đệ tử bị gọi đến đều cảm thấy khó hiểu.
Tên Tần Ninh nói muốn làm tông chủ rốt cuộc là sao? Các trưởng lão gọi bọn họ đến tụ tập là vì sao?
Tất cả đều rất mơ hồ.
“Tới rồi kìa!”
“Đại trưởng lão xuất hiện rồi, ơ, nhìn kìa, đó có phải Tần Ninh không?”
“Đi cùng đại trưởng lão, không lẽ là chuẩn bị kế thừa vị trí tông chủ thật?”
Nhất thời, đám đông đệ tử liền ồn ào hết lên.
“Yên lặng!”
Lý Dương Chiêu mở miệng, tất cả đều câm như hến.
Năm đại trưởng lão của Thanh Vân tông đều ở cảnh giới Thiên Nguyên, có uy nghiêm rất lớn.
“Kể từ hôm nay trở đi, Thanh Vân tông của ta sẽ không phải một tông môn không có tông chủ nữa”.
Lý Dương Chiêu trầm giọng nói: “Từ hôm nay, Tần Ninh, chính là tông chủ của Thanh Vân tông chúng ta. Các đệ tử phải nghe theo Tần tông chủ, nếu ai dám trái lời, xử theo tông quy”.
Lời này nói ra, tất cả đều ồn ào cả lên.
Tần Ninh thật sự trở thành tông chủ!
Không lẽ rùa đá đã sống lại, lời đồn là thật sao?
Lúc này, Tần Ninh đi lên trước, phất tay.
Lần đại điển đăng vị này rất đơn giản, Tần Ninh trước giờ không thích phiền phức.
“Để không làm tốn thời gian của mọi người, ta chỉ nói ba điểm!”
Tần Ninh nhìn xuống các gương mặt bên dưới, hít một hơi, giọng nói trở nên vang dội.
“Thứ nhất, kể từ hôm nay, Tần Ninh ta đảm nhiệm vị trí tông chủ Thanh Vân tông, ai không phục thì rời khỏi Thanh Vân tông ngay lập tức, nếu không sau này dám làm trái, ta sẽ không khách khí”.
Tần Ninh quét mắt nhìn mọi người, ngữ khí đạm bạc.
“Thứ hai, kể từ hôm nay, đệ tử Thanh Vân tông ưỡn ngực ngẩng cao đầu, các ngươi phải nhớ kỹ, Thanh Vân tông bây giờ tuy tàn phá bất kham, nhưng Thanh Vân tông sau này sẽ là tông môn sáng nhất vùng đất Cửu U, không ai sánh bằng”.
“Cho nên, các ngươi cần tự tin, nhớ kỹ, các ngươi không còn là đệ tử của tông môn đội sổ nữa, mà là đệ tử của tông môn mạnh nhất”.
Lời này nói ra, mọi người nghị luận ầm ầm.
Tần Ninh mặc kệ, nói tiếp: “Thứ ba, kể từ hôm nay, đệ tử Thanh Vân tông ra ngoài rèn luyện, tự ý khiêu khích người khác, chết là đáng đời, tông môn sẽ không xả tức cho các ngươi”.
“Nhưng nếu có người khiêu khích các ngươi, các ngươi còn nhẫn nhịn như rùa rụt đầu, thì Tần Ninh ta là người đầu tiên không tha cho các ngươi!”
Có đệ tử nói: “Không nhẫn nhịn thì phải làm sao? Bọn ta đánh không lại mà!”
“Quay về nói cho ta biết!”
Tần Ninh khí phách nói: “Nói cho tông chủ là ta biết, kẻ nào bắt nạt các ngươi, ta ra mặt cho các ngươi, bất luận là kẻ nào, dám to gan bắt nạt đệ tử Thanh Vân tông, giết không tha!”
Lời này nói ra, tiếng ồn ào vang lên không dứt.
Những lời này nghe quá khí phách.
“Tông chủ địa nhân, nếu là người của bốn tông môn lớn hay Thánh Đan các thì sao?”, có đệ tử không khỏi nói.
“Hỏi hay lắm!”
Tần Ninh nhìn xuống phía dưới, nói lại: “Ta nói lại lần nữa, bất kể là ai!”
“Cho dù là bốn tông môn lớn, hay gia tộc cổ, dám sỉ nhục các ngươi, không cần sợ, đánh được thì đánh, không đánh được thì chạy, quay về nói cho ta!”
Tần Ninh thản nhiên nói: “Ta đưa các ngươi đến gặp chúng, để chúng xin lỗi các ngươi”.
“Nếu không, giết là được!”
Trong giây phút ấy, tất cả mọi người lại ầm ĩ lên.
Tần Ninh nói nghe rất khí phách.
Nhưng khí phách thì khí phách, làm gì có căn bản cho người ta tin.
Thanh Vân tông đã lung lay sắp đổ, người khác xông đến cửa, bọn họ chỉ có thể bịt mũi chịu đựng.
“Tông chủ đại nhân!”
Một đệ tử nói: “Thanh Vân tông chúng ta dạo này bị Chúc Long tông bắt nạt không ngóc đầu lên được, Chúc Long tông dựa vào tông môn hạng ba Phi Hồng Môn, muốn Thanh Vân tông chúng ta sát nhập”.
“Hiện giờ các đệ tử không dám ra ngoài, nếu không lại gặp phải đám người Chúc Long tông, bọn họ thấy chúng ta lần nào là sẽ đánh lần đó”.
Lời này nói ra, Tần Ninh nhìn năm đại trưởng lão bên cạnh.
“Có việc này không?”
“Đúng là có ạ!”, Lý Dương Chiêu khổ não nói: “Hơn nữa dạo này bên Chúc Long tông lại phái người đến truyền lời, nếu không muốn sát nhập thì chuẩn bị chờ tông môn bị tiêu diệt!”
Nghe vậy, Tần Ninh mỉm cười.
“Vừa vặn cho ta một cơ hội làm tròn lời hứa!”
Tần Ninh nhìn đệ tử vừa nói ban nãy, đáp: “Chúc Long tông bắt nạt các ngươi như thế nào, tông chủ ta sẽ lấy danh dự lại cho các ngươi như thế”.
“Thanh Vân tông sẽ là tông môn bao che đệ tử nhất Cửu U đại lục, kẻ nào dám bắt nạt các ngươi, ta sẽ khiến cho kẻ đó cảm thấy hối hận vì đã làm vậy”.
“Nhưng, ta hy vọng các ngươi nhớ kỹ, ta có thể che chở các ngươi, nhưng cũng sẽ không dễ dàng tha thứ bất kỳ sự phản bội nào. Kẻ nào phản bội Thanh Vân tông, bất luận lý do gì, giết không tha!”
Bên dưới, các đệ tử đều phấn chấn vỗ tay.
Dù thế nào thì đây cũng là lần đầu tiên Tần Ninh nói ra những câu này dưới danh nghĩa tông chủ.
Nếu không làm được thì chính là tự mình mất mặt.
Huống hồ, rùa thần Thanh Vân tông sống lại, thời kỳ đại hưng của Thanh Vân tông sắp xuất hiện.
“Hahaha...”
Đột nhiên, một tiếng cười vang lên vào lúc này.
Hơn trăm người lướt gió đến, từng hơi thở kinh người cuốn theo gió xông ra, phiêu đãng ở bên trên quảng trường trước đại điện.
“Lý Dương Chiêu, ngươi không muốn Thanh Vân tông bị Chúc Long tông ta chiếm đoạt, thì cũng đừng tìm một tên tông chủ thí mạng như thế để Chúc Long tông chúng ta ngăn lại lửa giận chứ?”, người đàn ông đứng đầu lúc này bật cười ha hả.
Chương 465: Ngồi xuống, xem kịch
“Chúc Tuyết Ưng!”
Nhìn thấy người đàn ông trung niên dẫn đầu, sắc mặt của Lý Dương Chiêu vô cùng khó coi, không nhịn nổi mà quát lên: “Đây là Thanh Vân tông, ngươi hùng hổ như thế đến Thanh Vân tông là có ý gì?”
“Ngươi muốn gây chiến giữa tông môn hai bên sao?”
“Gây chiến thì làm sao?”
Chúc Tuyết Ưng mặc áo choàng trắng, khuôn mặt sắc lạnh, trông cực kỳ lạnh lùng và kiêu ngạo.
“Lý Dương Chiêu, Chúc Long Tông của ta đã cho các ngươi cơ hội rồi, ngươi lại không biết trân trọng, vậy thì chết đi”.
Chúc Tuyết Ưng thản nhiên nói: “Hôm nay là cơ hội cuối cùng của các ngươi. Chúc Long Tông của ta tới chính là muốn nghe một câu nói của ngươi, hàng hay không hàng? Hàng thì ta có thể tha cho hơn ngàn đệ tử của Thanh Vân tông ngươi, thu nhận dưới trướng của Chúc Long tông ta, đối đãi như đệ tử của mình”.
“Không hàng, vậy thì hôm nay, Thanh Vân tông ngươi sẽ được tắm máu!”
Chúc Tuyết Ưng tỏ vẻ cao ngạo, nhìn mọi người.
“Đệ tử Thanh Vân tông, đây là mối quan hệ giữa tầng lớp cao cấp của Thanh Vân tông các ngươi và Chúc Long tông chúng ta!”
“Nếu bây giờ các ngươi sẵn sàng quy hàng thì Chúc Tuyết Ưng ta đảm bảo, các ngươi sẽ trở thành đệ tử của Chúc Long tông, hưởng đãi ngộ giống như những đệ tử chính thức của Chúc Long tông!”
Chúc Tuyết Ưng cười lớn: “Cho nên, hi vọng các ngươi có thể biết, ý nghĩ của câu nói này là gì!”
Chúc Tuyết Ưng vừa dứt lời thì đám người đã xôn xao bàn luận.
Lời nói vừa rồi của Tần Ninh vẫn còn văng vẳng trong tai.
Nhưng bây giờ, vị tông chủ này lại không lên tiếng.
Bị dọa ngu rồi sao?
“Tông chủ, nên làm thế nào mới được ạ?”, Lý Dương Chiêu không nhịn được nói: “Không bằng triệu hồi rùa thần, đối phó với kẻ địch mạnh?”
“Không cần!”
Tần Ninh lại không gấp gáp lên tiếng, mà nhìn xuống phía dưới.
Hắn muốn xem xem, những đệ tử của Thanh Vân tông chọn lựa như thế nào.
Nếu lúc này, khi mà Thanh Vân tông đã sa sút tới cực điểm mà bọn họ vẫn còn kiên trì trấn giữ vậy thì bất kể thiên phú ra sao, chỉ cần có phần tình này đã là đáng để bồi dưỡng.
Nếu không… giết là xong.
“Thế nào?”
Chúc Tuyết Ưng nhìn đám đệ tử, cười lớn nói: “Không có nhiều thời gian để các ngươi ngẫm nghĩ đâu, nếu các ngươi không biết nắm bắt, vậy thì…”
“Ta đồng ý!”
Bỗng nhiên, một tiếng hô vang lên.
“Trần Sở Sinh!”
Nhìn người kia, năm đại trưởng lão kinh ngạc vạn phần, tất cả đệ tử cũng vô cùng khó hiểu.
Trần Sở Sinh xếp thứ hai trong năm đại đệ tử, có thể gọi là tấm gương tốt của đệ tử Thanh Vân tông.
Lúc này lại đứng ra đầu tiên.
“Chúc tông chủ, đệ tử Trần Sở Sinh, sẵn sàng gia nhập Chúc Long tông!”, Trần Sở Sinh lúc này chắp tay nói.
“Ha ha ha… tốt, tốt lắm, kẻ biết thời thế mới là tuấn kiệt, Trần Sở Sinh, từ hôm nay trở đi, ngươi chính là đệ tử nòng cốt của Chúc Long tông ta. Những gì Thanh Vân tông có thể cho ngươi, Chúc Long tông ta cũng vậy. Những gì Thanh Vân tông không cho ngươi được thì Chúc Long tông ta vẫn cho được!”
“Đa tạ tông chủ”.
Trần Sở Sinh khẽ cười, đi ra khỏi đám người.
“Trần Sở Sinh, ngươi là đồ súc vật!”
Bỗng nhiên, một tiếng thét lớn vang lên, Phù Hoán lúc trước giao đấu với Tần Ninh đứng ra sừng sững, quát mắng: “Ngươi đã quên, lúc đầu, để bồi dưỡng cho ngươi đột phá cảnh giới Địa Võ, năm vị trưởng lão đã tiêu phí cực lớn, mua một viên linh đan Bích Hải. Bây giờ ngươi lại muốn phản bội tông môn sao?”
“Phù Hoán, ngươi hô hoán ít thôi!”
Trần Sở Sinh cười chế giễu nói: “Thanh Vân tông đã là mặt trời sắp lặn. Ta bây giờ bỏ tối theo sáng, tông môn bồi dưỡng ta? Ha ha… những năm nay, ta đã đích thân dạy dỗ rất nhiều đệ tử mới gia nhập tông môn rồi”.
Bàn tay Trần Sở Sinh vung lên, nói: “Các vị, kẻ biết thức thời mới là trang tuấn kiệt, con đường võ đạo cần tông môn thật tốt, Thanh Vân tông chỉ làm lỡ thời gian tu hành tốt nhất của chúng ta!”
Nghe thấy vậy, hơn ngàn đệ tử chợt bàn tán xôn xao.
Năm đại trưởng lão thì đau đớn vạn phần.
Lý Dương Chiêu nhìn Tần Ninh, hi vọng Tần Ninh có thể thể hiện điều gì đó.
Nhưng lúc này, Tần Ninh chỉ yên lặng nhìn tất cả, không hề động đậy cũng không nói một câu, dường như bị ngốc vậy.
“Thanh Vân tông sắp tàn là sự thật, Chúc Long tông lại cùng tông môn hạng 3 Phi Hồng Môn hợp tác, nuốt hết các thế lực xung quanh cũng là điều tất nhiên”.
Trần Sở Sinh ngạo mạn nói: “Các vị, ta nghĩ các ngươi nên biết chọn lựa thế nào rồi chứ!”
“Trần sư huynh, đợi ta!”
Bỗng nhiên, mấy người đi ra, chạy về phía Trần Sở Sinh.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Trần Sở Sinh vui mừng trong lòng.
Những đệ tử này đi theo hắn ta tới Chúc Long tông thì hắn ta càng có chỗ đứng ở Chúc Long tông mà lôi kéo những đệ tử khác. Chúc Tuyết Ưng nhìn vào phần cố gắng đó, nhất định sẽ không thiệt thòi mình.
“Các vị, hãy nhìn xem tông chủ mới của Thanh Vân tông vừa mở miệng ngông cuồng như thế, bây giờ lại như bị dọa thành ngốc luôn”.
Trần Sở Sinh chợt cười lớn nói: “Không phải vừa rồi còn nói, kẻ nào bắt nạt chúng ta thì sẽ giết kẻ đó sao?”
“Nhưng bây giờ, lại hoàn toàn choáng váng, bị Chúc tông chủ dọa đờ người rồi!”
“Các vị, bây giờ không quy hàng, đợi đến khi Thanh Vân tông hoàn toàn sa sút thì đã muộn rồi!”
Nhìn thấy có người dao động, Trần Sở Sinh lại càng chọc vào.
“Năm đại trưởng lão kiếm ra một Tần Ninh như thế, chẳng qua chỉ để làm màu, tiếp tục lừa bịp chúng ta. Các ngươi thật sự cho rằng, Thanh Vân tông có thể trở thành tông môn đỉnh cấp sao? Vớ vẩn, chúng ta bị lừa còn ít sao?”
Dần dần, theo sự chọc ngoáy của Trần Sở Sinh, từng đệ tử tỏ ra vùng vẫy, cuối cùng cắn răng bước ra.
Đủ gần trăm đệ tử, lúc này đi sang phía Trần Sở Sinh.
Lý Nhất Phàm, Tân Húc, Phù Hoán, Tống Đại Hải, bốn đại đệ tử nhìn Trần Sở Sinh, đều tỏ ra tức giận.
Tuy nói bọn họ cũng có ít nhiều không phục với tông chủ mới Tần Ninh, nhưng rùa thần hiển linh, bọn họ cũng hiểu, không thể thay đổi được tổ huấn.
Nhưng bọn họ vẫn có vô cùng cảm tạ sự bồi dưỡng của Thanh Vân tông với họ.
Nhưng Trần Sở Sinh, hành động đó của hắn ta chính là phản bội tông môn, thậm chí vì chỗ đứng của mình trong tông môn mới lại còn lôi kéo đệ tử tông môn, quả thật là đáng ghét.
Lúc này, những đệ tử khác cũng tức đầy lồng ngực.
Năm đại trưởng lão cùng một số chấp sự, đường chủ đều tức tối không thôi.
“Mọi người đều đưa ra lựa chọn rồi chứ?”
Mà đúng lúc này, một giọng nói lạnh nhạt vang lên.
Tần Ninh nhìn tất cả sự việc diễn ra, rốt cuộc cũng lên tiếng.
“Những người ở lại, sẵn lòng vào sinh ra tử với Thanh Vân tông đúng không?”
Tần Ninh nhìn mọi người.
“Những con chó hùa theo đàn kia, dù ông đây chết cũng không muốn cùng một giuộc với chúng!”, Phù Hoán quát mắng nói.
“Tuy thực lực của ta không ra sao, nhưng vẫn biết cách làm người cơ bản!”
Tống Đại Hải cũng tức giận vô cùng: “Ta nguyện cùng Thanh Vân tông vào sinh ra tử”.
Nhìn vẻ kiên trì của những đệ tử còn lại, Tần Ninh không khỏi tỏ vẻ tán thưởng.
“Không tệ, tốt lắm, ta thích các ngươi rồi đấy. Không có thiên phú, thiên phú không mạnh, chỉ cần có chút khả năng học hỏi thì ta đều có thể bồi dưỡng, nhưng nếu tâm tính cơ bản thối nát thì không cứu được!”
Tần Ninh nhìn năm vị trưởng lão, cười nhạt nói: “Xem ra, mấy năm qua, năm vị trưởng lão không phải là không có gì, ít nhất là bồi dưỡng đệ tử dưới trướng cũng được”.
Cái được này, đương nhiên là chỉ tâm tính của đệ tử.
Lý Dương Chiêu, Hoa Vinh năm người lúc này lộ vẻ mặt hổ thẹn.
Hơn trăm đệ tử, không hề ngần ngại chọn lựa phản bội, thực tế khiến bọn họ vô cùng mất mặt.
“Ít ở đó mà bốc phét nữa đi!”, Trần Sở Sinh hừ lạnh nói: “Tần Ninh, Chúc Long tông và Phi Hồng Môn hợp tác thì Thanh Vân tông chết không nghi ngờ gì nữa. Đáng thương cho tông chủ bù nhìn nhà ngươi, chưa tại chức được một ngày đã xong đời”.
“Thật à?”, Tần Ninh cười khẩy, vung tay lên.
“Các vị trưởng lão, đệ tử nghe lệnh!”
“Có!”
“Tất cả mọi người…”
Tần Ninh vừa nói ra lời này, tất cả mọi người đều nắm chắc binh đao trong tay, chuẩn bị chiến đấu một trận máu tanh.
Nhưng câu tiếp theo của Tần Ninh lại khiến mọi người choáng váng: “Tất cả mọi người, ngồi xuống, xem kịch!”
“Ca ca, đừng kích động”.
Kiếm Tiểu Minh lúc này kéo Tần Ninh lại, vội vàng nói: “Đây cũng chỉ là lời đồn đại vớ vẩn mà thôi, chính bọn họ còn không chắc có tồn tại rùa đá hay không mà!”
“Tiểu hữu nói vậy là sai rồi!”
Trưởng lão Liễu Thương Hải cũng lên tiếng nói: “Người ngoài thường sẽ cho là chúng ta lừa gạt từ đời này qua đời khác, nhưng Thanh Vân tông ta chắc chắn đây không phải là lời đồn, mà là sự thật!”
“Thật?”
Kiếm Tiểu Minh nhổ một bãi, nói: “Thế sao các ông không tự mở đi?”
Lời này nói ra, năm vị trưởng lão đều lúng túng không thôi.
Bọn họ không phải là không muốn gọi tỉnh rùa đá, nhưng tông chủ các đời Thanh Vân tông đã dùng đủ mọi cách mà chẳng thể thức tỉnh được.
Nhưng lão tổ đúng là để lại tổ huấn, nói rằng có thể đánh thức được.
“Xem kìa, xem kìa, không nói nên lời được đúng không?”
Tam trưởng lão Lữ Khí lại nói: “Nếu như không muốn thì hãy rời khỏi đây đi, chúng ta cũng không ép buộc”.
“Nhưng nếu muốn dùng vũ lực ép Thanh Vân tông chúng ta thì Thanh Vân tông chúng ta cũng không phải loại dễ bắt nạt đâu!”
“Ca, chúng ta đi!”
Kiếm Tiểu Minh hừ một tiếng nói: “Tông chủ của một tông môn kém cỏi như vậy, khéo còn chẳng bằng đệ tử nội môn trong bốn tông môn lớn ấy chứ. Thiên phú và thực lực của ca ta, dù có đến bốn tông môn lớn thì cũng có thể vững vàng làm đệ tử nòng cốt, mấy trưởng lão các người chạy theo còn không kịp, ai thèm làm tông chủ của các ông?”
“Ngươi không muốn thì rời đi đi, việc gì phải châm chọc Thanh Vân tông của chúng ta”.
Lý Dương Chiêu vung tay áo, giận dữ nói.
“Ta đồng ý!”
Tần Ninh lúc này cười nhạt nói: “Mời các vị trưởng lão dẫn đường!”
Lời này nói ra, Kiếm Tiểu Minh hoàn toàn sững sờ, mà năm trưởng lão cũng kinh ngạc không thôi.
Tần Ninh này, rốt cuộc có ý gì?
“Được!”
Từ Phàm lúc này gật đầu.
Nếu đã nói ra mà giờ lươn lẹo thì quá mất thể diện.
“Nói trước thế này!”, Từ Phàm lên tiếng: “Nếu ngươi mở ra được, thì Thanh Vân tông chúng ta sẽ tuân thủ lời hứa, bằng lòng để ngươi làm tông chủ của Thanh Vân tông”.
“Nhưng nếu không thể gọi tỉnh rùa thần, cũng hy vong các hạ đừng làm loạn ở Thanh Vân tông ta, hai bên chúng ta tuyệt đối không thể hợp tác!”
Tần Ninh nhìn mấy người, đáp: “Được!”
Một đoàn người lúc này rời đi.
Rất nhiều đệ tử bị xua ra, năm đại trưởng lão mang theo năm đại đệ tử và mấy người Tần Ninh đi về phía đỉnh Huyền Trần.
Đỉnh Huyền Trần luôn là thánh địa của Thanh Vân tông.
Mặc dù nói Thanh Vân tông liên tục xuống dốc, nhưng truyền thừa đến nay, dù gì cũng là tông môn một phương, chút chấp niệm giữ vững thì vẫn có.
Đi xuyên qua dãy núi Thanh Vân tông, Tần Ninh hít sâu mấy lần.
Kiếm Tiểu Minh vẫn lẩm bẩm liên tục, nói không ngừng, một mực oán trách.
Lão Vệ nhìn quanh, ánh mắt cũng có chút biến đổi.
Tần Ninh nhìn bốn phía, lạnh nhạt nói: “Thanh Vân tông, tọa lạc trong dãy núi Thanh Vân, chín mươi chín dãy núi lớn, hơn ngàn dãy núi nhỏ, bố trí bao nhiêu là tòa nhà và ngọn núi để không như vậy đúng là lãng phí”.
Năm trưởng lão nghe vậy cũng không biết tiếp lời thế nào.
Thanh Vân tông năm đó cũng có thời khắc huy hoàng.
Khi đó, Cửu U Đại Đế biến mất, tôn giả Thanh Vân không thấy đâu, nhưng hơn mười vị đệ tử của tôn giả Thanh Vân tụ tập cùng một chỗ, tiếp tục phát triển Thanh Vân.
Thanh Vân tông lúc ấy có thể nói là đạt thời điểm cực thịnh, trong vùng đất Cửu U này tuy không bằng bốn tông môn lớn nhưng cũng là tông môn hạng một vững chắc.
Nhưng cực thịnh tất suy, khi uy danh của tôn giả Thanh Vân dần dần tiêu tán đi, Thanh Vân tông cũng bị người ta nhòm ngó, dần dần xảy ra vấn đề, suy sụp đến ngày nay.
Cho đến giờ, giữ được cơ nghiệp của tổ tiên không hoàn toàn diệt vong đã là gian nan lắm rồi.
Lão Vệ gật đầu nói: “Nhiều dãy núi như thế, đến lúc công tử khuếch trương Thanh Vân tông thì cũng tiếp kiệm khá nhiều thời gian xây dựng”.
Tần Ninh cũng khẽ gật đầu.
Mấy trưởng lão và đệ tử cũng có sắc mặt kỳ lạ.
Lý Dương Chiêu nhìn Tần Ninh, hết sức cẩn thận, mà nhìn lão Vệ, cũng cực kỳ cảnh giác.
“Tần công tử, lão hủ thật sự không hiểu”.
Lý Dương Chiêu không khỏi nói: “Lấy thiên phú của Tần công tử và tu vi của vị tiền bối này, muốn đi vào Kiếm Các, Đại Nhật Thần Giáo, Thánh Vương Phủ hay U Minh Tông cũng không khó”.
“Việc gì cứ phải cố chấp với một Thanh Vân tông nho nhỏ như chúng ta chứ?”
Tần Ninh nhìn Lý Dương Chiêu, thản nhiên đáp: “Bởi vì Thanh Vân tông là do Thanh Vân xây nên, ta muốn phát triển Thanh Vân tông, để Thanh Vân tông trở thành sự tồn tại hơn cả bốn tông môn lớn”.
“Khẩu khí lớn quá cơ!”, Lý Nhất Phàm lúc này bĩu môi, khó chịu nói.
“Câm miệng đi, bại tướng dưới tay đại ca ta!”
Kiếm Tiểu Minh hừ nói: “Ngươi hiểu cái đếch gì?”
“Đại ca ta không chỉ có thiên phú cao, thực lực mạnh, mà đan dược cũng cực kỳ giỏi”.
“Vị này là Thẩm Văn Hiên, linh đan sư ngũ phẩm, đồ nhi đan thuật của đại ca ta!”
“Ta thì giỏi hơn chút, Kiếm Thánh số một Cửu U trong tương lai, uy danh như thế nên đại ca mới nhận ta làm tiểu đệ”.
Dáng vẻ kiêu căng của Kiếm Tiểu Minh giống như bây giờ cậu ta đã là Kiếm Thánh số một Cửu U vậy, nhìn mà muốn đánh cho một trận.
“Làm đệ tử của bốn tông môn lớn, đó là cho bốn tông môn lớn thể diện”, Kiếm Tiểu Minh cằn nhằn liên tục: “Đại ca ta làm tông chủ Thanh Vân tông các ngươi, đem Thanh Vân tông từ sự suy tàn tiến tới sự phát triển vượt bậc, trở thành tông môn số một Cửu U, đó mới là bản lĩnh”.
Năm đại đệ tử lúc này đều nhìn Kiếm Tiểu Minh, cái tên này, bốc phét giỏi thật.
Mấy trưởng lão nhìn Tần Ninh, cũng kinh ngạc không thôi.
Bọn họ thật sự nhìn không thấu tâm tư của Tần Ninh.
Nếu thật sự như những gì Kiếm Tiểu Minh nói, vậy cũng có rất nhiều lựa chọn các tông môn, làm sao phải chọn một Thanh Vân tông lung lay sắp đổ như họ chứ?
Đoàn người đi qua Thanh Vân tông, đến đại điện Thanh Vân.
Đại điện Thanh Vân được xây ở dưới chân đỉnh núi Huyền Trần, phía sau đại điện có từng dãy phòng ốc, mà muốn lên đỉnh Huyền Trần cũng chỉ có cách đi qua đại điện này.
Các hướng khác đều là vách đá.
Toàn bộ đỉnh núi Huyền Trần cao cỡ ngàn trượng, ở bên trong dãy núi Thanh Vân cũng không tính là cao nhất, nhưng nhìn lại thì cũng rất có khí thế.
Đứng ở chân núi nhìn lên thì giống như một thanh kiếm, cắm thẳng vào mây xanh.
Rất nhiều đệ tử không khỏi muốn đến hóng hớt, nhưng chỉ có thể đến chân núi, không thể đi lên.
Đỉnh Huyền Trần không phải nơi ai muốn đến là đến.
Đó là chỗ ở của lão tổ Thanh Vân tông – tôn giả Thanh Vân năm đó, ngoại trừ các đời tông chủ ra thì cũng chỉ có trưởng lão và một vài đệ tử có địa vị tương đối cao đi vào.
Lúc này, có rất nhiều đệ tử đứng ở phía dưới, năm đại trưởng lão dẫn theo năm đại đệ tử đi cũng nhóm Tần Ninh lên đỉnh núi.
Ở trên đỉnh núi có một cái đài cao.
Xung quanh đài có những cung điện, nhìn có vẻ cổ xưa.
Mặc dù nơi này không có người ở, nhưng có thể thấy nơi này quanh năm được quét dọn, khá là yên tĩnh.
Thấy cảnh này, Tần Ninh chậm rãi gật đầu. Mà ở trên đỉnh núi cảm giác hơi lạnh lẽo, toàn bộ kiến trúc trên đỉnh núi nhìn khá có phong cách của tứ hợp viện.
Chương 462: Rùa đá sống lại
Đi vào cửa, chếch về phía bên trái có một đình nghỉ mát đập vào mắt mọi người.
Đình nghỉ mát này vì bị tàn phá, gần như lung lay sắp đổ, nhưng ở bên cạnh lan can của đình thì có một pho tượng đá yên lặng sừng sững.
“Đây chính là con rùa đá đó à?”
Kiếm Tiểu Minh nhìn về rùa đá, bĩu môi.
“Rùa đá này vốn là vật chết, sao có thể sống lại chứ”.
Lý Dương Chiêu nhìn Tần Ninh, chắp tay nói: “Tần công tử, nếu ngươi có thể gọi tỉnh rùa đá, toàn bộ Thanh Vân tông ta lập tức thực hiện lời hứa”.
Nếu rùa đá thật sự tồn tại, thì có thể giải quyết một phiền toái lớn mà Thanh Vân tông đang gặp phải.
Chỉ cần điểm này thôi, để Tần Ninh làm tông chủ cũng không phải chuyện gì khó chấp nhận.
Dù gì thì phiền phức kia mới là việc cấp bách hiện tại.
“Được!”
Tần Ninh chắp tay sau lưng, đi đến phía dưới đình nghỉ mát rồi ngồi xuống.
Kiếm Tiểu Minh đi tới chỗ rùa đá, sờ cái đầu trơn bóng của nó, không khỏi nói: “Rùa đá thành tinh mới thật sự là ảo ma này...”
Cậu ta cũng không hiểu vì sao Tần Ninh lại có lòng tin như vậy.
Lần này, năm trưởng lão cũng lo lắng không thôi.
Rùa đá tượng trưng cho thần thủ hộ của Thanh Vân tông, hơn nữa lão tổ cũng có lời, rùa đá sống lại, chính là đạo đại hưng của Thanh Vân tông.
Nếu Tần Ninh có thể làm được, nói không chừng người này chính là khởi đầu của sự phục hưng Thanh Vân tông.
Chỉ thấy Tần Ninh ngồi trong đình nghỉ mát, rất lâu sau cũng không cử động gì.
Người xung quanh cũng kiên nhẫn chờ đợi.
Nhưng thời gian trôi đi, đám người dần dần mất kiên nhẫn.
“Rốt cuộc là có được không?”
“Tên nhóc này đang lừa chúng ta đấy à?”
“Hay là lấy chúng ta ra làm trò cười đây?”
Mấy trưởng lão và đệ tử không khỏi lầm bầm.
“Câm miệng!”
Lão Vệ ngẩng đầu, mở mắt, nói: “Từ từ chờ là được”.
Lời này nói ra, mọi người đều run rẩy ngậm miệng, không nói thêm nữa.
Uy phong của lão Vệ khiến bọn họ không dám đụng vào.
Tần Ninh ngồi trên ghế đá, nhìn bàn đá trước mặt, hai tay chậm rãi xoa.
“Đã bao nhiêu năm rồi...”
Một câu ca thán nhàn nhạt, một sự hoài niệm nhàn nhạt.
“Lão rùa, có lẽ ông đã quên ta rồi nhỉ?”
Tần Ninh nhẹ gõ lên bàn đá, lúc này bàn đá hiện ra một bàn cờ, quân đen quân trắng tranh nhau không phân cao thấp.
“Huyền Thiên!”
“Minh Nguyệt!”
“Kim Khai!”
“Giáp Trụ!”
“Quy Hàng!”
Tần Ninh như đang lẩm bẩm một mình, giống một vị thần.
Mà bàn cờ lúc này càng ngày càng rõ ràng.
Trong chớp nhoáng, bóng dáng Tần Ninh vẫn ở tại chỗ, nhưng trong đầu đã là một cảnh tượng khác.
Trên bàn cờ to lớn, hai bóng người chậm rãi đứng vững vàng.
Tần Ninh toàn thân áo trắng, hai tay chắp sau lưng, thản nhiên không nói.
Trước hắn là một ông già, cũng từ từ đứng dậy, giống như tỉnh lại từ rất lâu.
Lão ta mở mắt, nhìn thấy người trước mặt mình, thân thể liền run lên.
“Ông biết ta là ai chứ nhỉ?”, Tần Ninh chậm rãi nói.
“Biết ạ!”
Ông già quỳ sụp xuống, hai tay phủ phục phía trước, cúi đầu nói: “Lão nô tham kiến Đại Đế!”
“Đã bảo là không tự xưng lão nô rồi mà”.
“Không được không được!”, ông già chắp tay nói: “Nếu không có Đại Đế thì lão hủ đã sớm về dưới suối vàng rồi, đám đồ tử đồ tôn của lão hủ cũng phải chịu tai họa ngập đầu!”
Nghe vậy, Tần Ninh không nói gì nữa.
“Giờ ta đã quay lại!”
Tần Ninh lại nói: “Cho nên tất thảy đều sẽ thay đổi, ta vốn không định gọi ông dậy, nhưng năm đó ta đem hồn phách ông phong ấn trong rùa Huyền Minh Kim Giáp này, giúp ông sống sót, có lẽ giờ ta cũng nên gọi ông dậy”.
“Dù sao, ta muốn khôi phục lại Thanh Vân tông, nếu đám đồ tử đồ tôn kia của ông không chịu mở to mắt ra mà nhìn, hay là chọc tới ta, mà ta giết sạch bọn họ thì ông sẽ rất đau lòng!”
Lời này nói ra, thân thể ông già run lên, vội vàng nói: “Đại Đế anh minh quyết đoán, những tên kia nếu như dám ngỗ nghịch Đại Đế, sẽ không cần người đích thân ra tay mà lão nô sẽ giết chết đám súc sinh bất hiếu kia trước!”
“Ngủ say mấy vạn năm, giờ lòng dạ cũng độc ác quá đi?”
Tần Ninh cười nhạt nói: “Ta chỉ đề phòng bất chợt mà thôi, dù gì những đồ tử đồ tôn kia của ông cũng không biết gì, ta sợ chúng tự cao quá lại khiến ta khó chịu”.
“Không đâu, sẽ không đâu ạ, Đại Đế yên tâm, bọn chúng mà dám thì lão nô nhất định sẽ chém không tha!”
“Được!”
Tần Ninh lại nói: “Nếu đã tỉnh rồi thì quay lại đi, mặc dù ta nói để ông lấy rùa Huyền Minh Kim Giáp làm vật chứa, tủi thân ông, nhưng năm đó ta cũng không còn cách nào khác”.
“Đại Đế khách sáo quá, tiểu nhân trong lòng cảm kích vô cùng”.
“Nếu không có Đại Đế trấn áp cái vật dưới phái của lão hủ thì phái của lão hủ nhất định đã sớm mai danh ẩn tích, hiện giờ giữ được sự phồn hoa cũng là rất tuyệt vời. Thật sự cảm ơn Đại Đế đã giúp đỡ, lão nô nhặt được cái mạng về đã là may mắn lắm rồi!”
Nghe vậy, Tần Ninh phất tay, ý bảo lão ta đứng dậy.
Nhưng lão ta vẫn quỳ dưới mặt đất như cũ, không hề nhúc nhích.
Tần Ninh không để ý, lại nói: “Bao nhiêu năm qua, mấy thứ dưới đất có chút gì chuyển động không?”
“Hồi bẩm Đại Đế, không có ạ!”, ông già vội vàng nói: “Có lẽ uy của Đại Đế năm đó đã khiến bọn chúng hồn phi phách tán, mà nếu không có Hoàng mới sinh ra, những tên đó cũng chẳng dám lộ diện”.
“Không có sao...”
Tần Ninh từ từ nói: “Xem ra Minh Uyên không phải là bị mấy thứ đó giết chết”.
“Cái chết của công tử Minh Uyên có lẽ không liên quan đến mấy tông môn bên trong Cửu U, có thể là đến từ đại lục khác...”
Ông già chậm rãi nói: “Dù sao, ai cũng muốn có được cội nguồn của lục địa, trái tim của Cửu U chính là cội nguồn của Cửu U đại lục, là thứ bao nhiêu người mơ tưởng...”
“Thú vị...”
Tần Ninh nói: “Xem ra không chỉ có những kẻ đó lúc nào cũng nhớ nhung mà bên ngoài cũng có người mong mỏi”.
“Đã tỉnh rồi thì giúp ta lừa đối mấy tên kia chút, ai cũng coi ông là rùa thần hết rồi, là thần bảo hộ của Thanh Vân tông”.
“Lão nô hiểu!”
Tần Ninh đứng trong bàn cờ, thở dài.
Thời gian thấm thoắt, mọi thứ đổi thay.
Tông môn trong Cửu U san sát, đấu đá nhau, nhưng không biết rằng dưới chân bọn họ còn những tồn tại đáng sợ hơn.
Mà những nơi liền với Cửu U đại lục cũng có người đem lòng thèm thuồng.
Có lẽ Minh Uyên bị chính những kẻ đó giết chết, Thiên Thanh Thạch cũng là bị chúng giam cầm.
Hết thảy, hắn nhất định sẽ bắt được hung thủ sau màn.
Lúc này, Tần Ninh ngồi trong đình nghỉ mát, nhắm mặt lại, tựa như đang ngủ.
Kiếm Tiểu Minh lúc này không thể chờ được nữa rồi.
Cậu ta ngồi lên đầu rùa đá, hai chân kẹp đầu rùa, không khỏi vỗ đầu nó: “Rùa đá ơi là rùa đá, ngươi chỉ là một tảng đá mà thôi, nói xem ngươi thức dậy kiểu gì chứ? Ninh ca của ta ngây thơ quá đi mà”
“Kẻ nào đang sờ đầu ta đó?”
Bỗng nhiên, một giọng nói già nua vang lên. Phù một tiếng, cả người Kiếm Tiểu Minh ngã xuống đất, nhìn chằm chằm rùa đá mà mình vừa mới ngồi lên. Rùa đá thật sự... sống lại rồi!
Chương 463: Ta là tông chủ
Kiếm Tiểu Minh lúc này ngã nhào trên mặt đất, nhìn lão rùa, run rẩy chỉ: “Ông ông ông... ông thành tinh thật à?”
Lúc này, tầng vôi trắng bóc bên ngoài lão rùa tách ra, lộ mai rùa màu vàng sậm, đôi mắt từ vô thần trống rỗng thành thâm thúy không thấy đáy.
Đám Lý Dương Chiêu lúc này mới hoàn toàn há hốc mồm.
Các đời tổ tông bọn họ đều dùng đủ mọi biện pháp từ bạo lực đến mềm dẻo, nhưng rùa đá không hề động đậy.
Nhưng Tần Ninh chỉ ngồi trong đỉnh nghỉ mát mà đã gọi được lão rùa dậy rồi?
Đời như hề!
Năm đại trưởng lão lúc này cảm thấy khóc không ra nước mắt.
Kiếm Tiểu Minh cũng bị dọa đến ngây người, không dám nói câu nào, ngồi trên mặt đất, run lẩy bẩy.
Con mẹ nó! Rùa đá sống lại, trở thành rùa vàng!
Đúng là rợn người mà.
“Gọi ta tỉnh dậy là có chuyện gì?”
Lão rùa lúc này nói, giọng nói có chút già nua, mang theo hơi thở đáng sợ.
“Đại nhân rùa thần!”
Lý Dương Chiêu quỳ xuống, dập đầu nói: “Thanh Vân tông chúng ta hiện tại đã đến bước đường cùng, chúng đệ tử không thể kiên trì thêm được nữa!”
“Chúc Long tông kia dựa vào Phi Hồng Môn, ép buộc Thanh Vân tông chúng ta quy thuận, nếu không liền diệt cơ nghiệp của chúng ta!”
“Cầu xin thần rùa chỉ điểm một hai, giúp cho cơ nghiệp Thanh Vân tông chúng ta không bị hủy diệt!”
Mấy vị trưởng lão dẫn theo đệ tử cúi lạy trên mặt đất.
Lão rùa lúc này híp mắt, thân thể nặng nề, tập tễnh leo lên, nhìn mọi người: “Lão tổ đã cho các ngươi cơ duyên mà còn chưa nhìn ra à?”
Cho cơ duyên?
Mấy trưởng lão nhìn nhau ngơ ngác.
Đột nhiên, ánh mắt Lý Dương Chiêu rơi vào người của Tần Ninh bên trong đình nghỉ mát.
Lẽ nào cơ duyên mà rùa thần nói chính là Tần Ninh?
Lý Dương Chiêu lúc này như có điều suy nghĩ.
Thanh Vân tông suy tàn, đã là sào sâu khó nhổ, Tần Ninh sớm không đến muộn không đến, lại xuất hiện vào lúc này. Hơn nữa, nếu nói Tần Ninh có mưu đồ, vậy ông ta cũng chẳng nghĩ nổi Tần Ninh đang mưu đồ chuyện gì nữa?
Mưu đồ cục diện rối rắm này của Thanh Vân tông sao? Đương nhiên là không.
Hơn nữa, hôm nay Tần Ninh đến, rùa thần liền thức tỉnh, bọn họ thử trăm ngàn cách đều không được, Tần Ninh ngồi ở đó, bày một bàn cờ, như là ngủ một giấc, rùa thần liền tỉnh?
Dĩ nhiên là có chuyện mà bọn họ không biết bên trong.
“Tham kiến tông chủ!”
Lý Dương Chiêu bái lạy Tần Ninh, cúi thấp đầu.
Tần Ninh đã dùng hành động chứng minh, hắn không hề nói dối.
Hắn làm được!
Thức tỉnh rùa thần!
Bọn họ không có lí do gì để phản bác Tần Ninh.
Mà lời nói của rùa thần cũng có ngụ ý.
Lúc này, ngoài nói đến Tần Ninh ra thì còn ai nữa?
Hoa Vinh, Lữ Khí, Từ Phàm cùng Liễu Thương Hải cũng từng người lễ bái một.
Mọi chuyện đã định.
Tần Ninh lúc này, khẽ mở mắt, nhìn năm vị trưởng lão.
“Từ nay trở đi, ta đảm nhiệm vị trí tông chủ Thanh Vân tông, nếu các ông có ý kiến thì có thể nói ngay, còn không, đến lúc làm trái lời ta, ta sẽ chém không tha”.
“Dạ!”
Lý Dương Chiêu lúc này gật đầu.
Tần Ninh bước ra, đi tới rùa thần, khẽ vuốt.
Rùa thần nhắm hai mắt lại, cảm xúc hưởng thụ, làm cho năm vị trưởng lão hoàn toàn không có gì để nói.
Tần Ninh này, thật sự không đơn giản.
Rùa thần chậm rãi nói: “Hiện giờ tông chủ mới đã xuất hiện, các ngươi chỉ cần làm theo những gì tông chủ mới nói, thời hưng thịnh của Thanh Vân tông sắp tới rồi”.
“Nếu dám ngỗ nghịch trái lời, ta nhất định sẽ ra tay, giết không tha!”
“Vâng!”
Lần này, năm vị trưởng lão hoàn toàn không dám cãi.
Tần Ninh nhìn năm người, nói: “Triệu tập toàn bộ đệ tử lại, ta cần nói cho mọi người biết, tông chủ hiện nay, chính là Tần Ninh ta”.
“Thứ hai, bắt đầu chỉnh đốn Thanh Vân tông từ hôm nay”.
“Đem đệ tử Thanh Vân tông chia làm năm đẳng cấp, đệ tử đạt cảnh giới Linh Hải, dưới cảnh giới Linh Luân, là đệ tử tạp dịch, mà đệ tử tạp dịch cũng chia làm các cấp khác nhau”.
“Cảnh giới Linh Luân làm đệ tử ngoại môn, cảnh giới Linh Phách là đệ tử nội môn, cảnh giới Địa Võ là đệ tử chân truyền, cảnh giới Thiên Võ là đệ tử nòng cốt”.
Lời này nói ra, sắc mặt năm đại trưởng lão trở nên khổ sở.
“Tần công... Tần tông chủ!”
Lý Dương Chiêu khổ não nói: “Thanh Vân tông chúng ta không có đệ tử cảnh giới Thiên Võ...”
“Vậy cứ để trống!”
Tần Ninh lãnh đạm nói: “Chế độ cấp bậc chính là căn bản, phân chia chức trách các đường chủ, chấp sự, trưởng lão cũng nên chính xác”.
“Vâng!”
Cảnh giới Thiên Võ làm đệ tử nòng cốt?
Chỉ có bốn tông môn lớn trong Cửu U mới làm được thế.
Thanh Vân tông vốn chỉ có hơn một ngàn đệ tử, hơn phân nửa là cảnh giới Linh Luân, chỉ có mười người đến cảnh giới Linh Phách.
Còn cảnh giới Địa Võ cũng chỉ có năm đại đệ tử.
So với bốn tông môn lớn, Thanh Vân tông căn bản là không có tư cách.
“Làm theo phân phó của ta đi, hôm nay, ta kế thừa vị trí tông chủ!”, Tần Ninh phất tay.
Năm người Lý Dương Chiêu lập tức bận rộn.
Rùa thần sống lại, lời nói của lão tổ hiển linh, có lẽ, Thanh Vân tông thật sự sẽ phát dương quang đại khi ở trong tay Tần Ninh.
Dù thế nào thì cũng tốt hơn là rơi vào cảnh chết, không có biện pháp.
Ở trên đỉnh Huyền Trần, Tần Ninh đứng chắp tay.
Lão Vệ đứng vững, yên lặng mỉm cười.
“Ông cười gì?”
“Lão hủ là cười Đại Đế, nghiêm túc vô cùng, chỉ tiếc bọn chúng chưa hiểu được nỗi khổ tâm của Đại Đế”.
Lão Vệ lắc đầu nói: “E là họ còn tưởng rằng Đại Đế đang liều lĩnh. Nhưng cũng đành chịu thôi, nếu không, có ngài làm tông chủ là điều mà cả ngàn đời bọn họ cầu mong cũng không được”.
“Chỉ giỏi nói nhiều!”
Lão Vệ cười khà khà: “Không ngờ năm đó Đại Đế lại cứu lão cáo già đó, chẳng lẽ là ý của tôn giả Thanh Vân sao ạ?”
Lão Vệ hiểu được, bản thể của rùa thần chính là rùa Huyền Minh Kim giáp, nhưng lúc này, hồn phách bên trong nó lại là một người khác.
Năm đó trong Cửu U đại lục, Cửu U Đại Đế chính là thần, là sự tồn tại không gì không thể.
Dù là bốn tông môn lớn, là những cổ gia, cổ quốc hay là những thế lực khác, lão bất tử gì đó, thấy Đại Đế còn phải cung kính chào, ba quỳ chín lạy.
Mặc dù bọn họ có truyền thừa lâu đời, bên trong tông môn không chỉ có tông chủ, các chủ, trưởng tộc như vẻ bề ngoài, nhưng mấy lão bất tử kia cũng phải cung kính đối đãi với Đại Đế.
Không có lí do nào khác, vì Tần Ninh khi đó là Cửu U Đại Đế, là chúa tể của Cửu U đại lục!
“Lão quỷ U Phần Thiên năm đó cầu xin ta khắp chốn, ta không cứu lão ta thì lão ta sẽ chết, như vậy cũng sẽ không có U Minh Tông của bây giờ nữa”.
“Mặc dù cũng chẳng ảnh hưởng gì đến ta, nhưng vùng đất Cửu U phát sinh ra chuyện lớn lại là chuyện ta không muốn nhìn thấy”.
“Giải quyết được những phiền phức đó, ta cũng tiện tay giúp lão ta sống sót, mà đến hôm nay cũng coi như đỡ chút rắc rối. Lão quỷ đó còn sống cũng tốt, Tiểu Phi đi vào U Minh Tông, mấy lão cổ hủ kia mà không dạy dỗ con bé cho tốt thì ta cũng đỡ phải nhúng tay vào”.
“Đến lúc ấy cho lão U Quỷ ra mặt, xem sắc mặt của đám đồ tử đồ tôn của lão ta”.
Lão Vệ nghe vậy thì cười khổ. Vị Đại Đế này giờ mới thấy sợ phiền phức đấy.
Chương 464: Quay về nói cho ta biết
“Giờ xem ra không chỉ có chuyện bên trong Cửu U đại lục mà người từ đại lục khác cũng đến nhúng tay nhúng chân vào đấy!”
Tần Ninh cười nói: “Mấy người bạn cũ kia không biết có còn sống hay không, ta khá là nhớ chúng đấy!”
Nghe vậy, lão Vệ cười khổ.
Xem ra, vị Đại Đế này đang tức giận không ít.
Chỉ e là mấy người kia phải chịu khổ rồi.
“Tần công... Tần tông chủ!”
Lý Dương Chiêu lúc này xuất hiện, chắp tay về phía Tần Ninh, nói: “Đệ tử đã triệu tập xong các đệ tử khác rồi ạ, tông chủ có thể bắt đầu kế thừa đại vị!”
“Ừ!”
“Tông chủ, đây chính là đồ nhi của lão hủ, tên là Tống Đại Hải, một trong năm đại đệ tử, cảnh giới Địa Võ tầng hai”.
Lý Dương Chiêu chắp tay nói: “Tống Đại Hải cũng nhanh nhẹn, có chuyện gì tông chủ có thể sai sử hắn ta”.
“Cũng được!”
Tần Ninh hiểu được, vì lão U Quỷ thức tỉnh, đám Lý Dương Chiêu đã sợ hắn.
Bọn họ cũng muốn Thanh Vân tông hưng thịnh, rùa thần sống lại, đây là di huấn của lão tổ, bọn họ không dám làm trái, nên chấp nhận hắn là tông chủ.
Nếu đã vậy thì cũng phải nghĩ biện pháp bảo đảm cho địa vị của mình.
Lý Dương Chiêu này đưa Tống Đại Hải đến bên cạnh hắn cũng là có tính toán của riêng mình.
Nhưng hắn cũng vui vẻ nhận lấy, dù sao Thanh Vân tông cũng có gần ngàn người, vẫn có rắc rối, có người hiểu biết tình hình ở bên cạnh vẫn tiện hơn.
“Đệ tử Tống Đại Hải bái kiến tông chủ”.
Tống Đại Hải mặc áo xám, nhìn có vẻ đàng hoàng, nhưng trở thành một trong năm đại đệ tử của Thanh Vân tông thì cũng là có tài năng.
“Đi thôi!”
Tần Ninh cất bước đi thong thả.
Trong lòng Lý Dương Chiêu không khỏi cảm khía, thanh niên nhìn qua khoảng mười tám tuổi này, bây giờ lại cho người ta cảm giác như nắm vững mọi thứ trong tay, nói chuyện tự tin, thật sự khiến người ta bội phục.
Có lẽ Thanh Vân tông ở trong tay hắn sẽ trở nên khác biệt.
Lúc này, trước sân của đại điện Thanh Vân có những bóng người tụ tập.
Các đệ tử bị gọi đến đều cảm thấy khó hiểu.
Tên Tần Ninh nói muốn làm tông chủ rốt cuộc là sao? Các trưởng lão gọi bọn họ đến tụ tập là vì sao?
Tất cả đều rất mơ hồ.
“Tới rồi kìa!”
“Đại trưởng lão xuất hiện rồi, ơ, nhìn kìa, đó có phải Tần Ninh không?”
“Đi cùng đại trưởng lão, không lẽ là chuẩn bị kế thừa vị trí tông chủ thật?”
Nhất thời, đám đông đệ tử liền ồn ào hết lên.
“Yên lặng!”
Lý Dương Chiêu mở miệng, tất cả đều câm như hến.
Năm đại trưởng lão của Thanh Vân tông đều ở cảnh giới Thiên Nguyên, có uy nghiêm rất lớn.
“Kể từ hôm nay trở đi, Thanh Vân tông của ta sẽ không phải một tông môn không có tông chủ nữa”.
Lý Dương Chiêu trầm giọng nói: “Từ hôm nay, Tần Ninh, chính là tông chủ của Thanh Vân tông chúng ta. Các đệ tử phải nghe theo Tần tông chủ, nếu ai dám trái lời, xử theo tông quy”.
Lời này nói ra, tất cả đều ồn ào cả lên.
Tần Ninh thật sự trở thành tông chủ!
Không lẽ rùa đá đã sống lại, lời đồn là thật sao?
Lúc này, Tần Ninh đi lên trước, phất tay.
Lần đại điển đăng vị này rất đơn giản, Tần Ninh trước giờ không thích phiền phức.
“Để không làm tốn thời gian của mọi người, ta chỉ nói ba điểm!”
Tần Ninh nhìn xuống các gương mặt bên dưới, hít một hơi, giọng nói trở nên vang dội.
“Thứ nhất, kể từ hôm nay, Tần Ninh ta đảm nhiệm vị trí tông chủ Thanh Vân tông, ai không phục thì rời khỏi Thanh Vân tông ngay lập tức, nếu không sau này dám làm trái, ta sẽ không khách khí”.
Tần Ninh quét mắt nhìn mọi người, ngữ khí đạm bạc.
“Thứ hai, kể từ hôm nay, đệ tử Thanh Vân tông ưỡn ngực ngẩng cao đầu, các ngươi phải nhớ kỹ, Thanh Vân tông bây giờ tuy tàn phá bất kham, nhưng Thanh Vân tông sau này sẽ là tông môn sáng nhất vùng đất Cửu U, không ai sánh bằng”.
“Cho nên, các ngươi cần tự tin, nhớ kỹ, các ngươi không còn là đệ tử của tông môn đội sổ nữa, mà là đệ tử của tông môn mạnh nhất”.
Lời này nói ra, mọi người nghị luận ầm ầm.
Tần Ninh mặc kệ, nói tiếp: “Thứ ba, kể từ hôm nay, đệ tử Thanh Vân tông ra ngoài rèn luyện, tự ý khiêu khích người khác, chết là đáng đời, tông môn sẽ không xả tức cho các ngươi”.
“Nhưng nếu có người khiêu khích các ngươi, các ngươi còn nhẫn nhịn như rùa rụt đầu, thì Tần Ninh ta là người đầu tiên không tha cho các ngươi!”
Có đệ tử nói: “Không nhẫn nhịn thì phải làm sao? Bọn ta đánh không lại mà!”
“Quay về nói cho ta biết!”
Tần Ninh khí phách nói: “Nói cho tông chủ là ta biết, kẻ nào bắt nạt các ngươi, ta ra mặt cho các ngươi, bất luận là kẻ nào, dám to gan bắt nạt đệ tử Thanh Vân tông, giết không tha!”
Lời này nói ra, tiếng ồn ào vang lên không dứt.
Những lời này nghe quá khí phách.
“Tông chủ địa nhân, nếu là người của bốn tông môn lớn hay Thánh Đan các thì sao?”, có đệ tử không khỏi nói.
“Hỏi hay lắm!”
Tần Ninh nhìn xuống phía dưới, nói lại: “Ta nói lại lần nữa, bất kể là ai!”
“Cho dù là bốn tông môn lớn, hay gia tộc cổ, dám sỉ nhục các ngươi, không cần sợ, đánh được thì đánh, không đánh được thì chạy, quay về nói cho ta!”
Tần Ninh thản nhiên nói: “Ta đưa các ngươi đến gặp chúng, để chúng xin lỗi các ngươi”.
“Nếu không, giết là được!”
Trong giây phút ấy, tất cả mọi người lại ầm ĩ lên.
Tần Ninh nói nghe rất khí phách.
Nhưng khí phách thì khí phách, làm gì có căn bản cho người ta tin.
Thanh Vân tông đã lung lay sắp đổ, người khác xông đến cửa, bọn họ chỉ có thể bịt mũi chịu đựng.
“Tông chủ đại nhân!”
Một đệ tử nói: “Thanh Vân tông chúng ta dạo này bị Chúc Long tông bắt nạt không ngóc đầu lên được, Chúc Long tông dựa vào tông môn hạng ba Phi Hồng Môn, muốn Thanh Vân tông chúng ta sát nhập”.
“Hiện giờ các đệ tử không dám ra ngoài, nếu không lại gặp phải đám người Chúc Long tông, bọn họ thấy chúng ta lần nào là sẽ đánh lần đó”.
Lời này nói ra, Tần Ninh nhìn năm đại trưởng lão bên cạnh.
“Có việc này không?”
“Đúng là có ạ!”, Lý Dương Chiêu khổ não nói: “Hơn nữa dạo này bên Chúc Long tông lại phái người đến truyền lời, nếu không muốn sát nhập thì chuẩn bị chờ tông môn bị tiêu diệt!”
Nghe vậy, Tần Ninh mỉm cười.
“Vừa vặn cho ta một cơ hội làm tròn lời hứa!”
Tần Ninh nhìn đệ tử vừa nói ban nãy, đáp: “Chúc Long tông bắt nạt các ngươi như thế nào, tông chủ ta sẽ lấy danh dự lại cho các ngươi như thế”.
“Thanh Vân tông sẽ là tông môn bao che đệ tử nhất Cửu U đại lục, kẻ nào dám bắt nạt các ngươi, ta sẽ khiến cho kẻ đó cảm thấy hối hận vì đã làm vậy”.
“Nhưng, ta hy vọng các ngươi nhớ kỹ, ta có thể che chở các ngươi, nhưng cũng sẽ không dễ dàng tha thứ bất kỳ sự phản bội nào. Kẻ nào phản bội Thanh Vân tông, bất luận lý do gì, giết không tha!”
Bên dưới, các đệ tử đều phấn chấn vỗ tay.
Dù thế nào thì đây cũng là lần đầu tiên Tần Ninh nói ra những câu này dưới danh nghĩa tông chủ.
Nếu không làm được thì chính là tự mình mất mặt.
Huống hồ, rùa thần Thanh Vân tông sống lại, thời kỳ đại hưng của Thanh Vân tông sắp xuất hiện.
“Hahaha...”
Đột nhiên, một tiếng cười vang lên vào lúc này.
Hơn trăm người lướt gió đến, từng hơi thở kinh người cuốn theo gió xông ra, phiêu đãng ở bên trên quảng trường trước đại điện.
“Lý Dương Chiêu, ngươi không muốn Thanh Vân tông bị Chúc Long tông ta chiếm đoạt, thì cũng đừng tìm một tên tông chủ thí mạng như thế để Chúc Long tông chúng ta ngăn lại lửa giận chứ?”, người đàn ông đứng đầu lúc này bật cười ha hả.
Chương 465: Ngồi xuống, xem kịch
“Chúc Tuyết Ưng!”
Nhìn thấy người đàn ông trung niên dẫn đầu, sắc mặt của Lý Dương Chiêu vô cùng khó coi, không nhịn nổi mà quát lên: “Đây là Thanh Vân tông, ngươi hùng hổ như thế đến Thanh Vân tông là có ý gì?”
“Ngươi muốn gây chiến giữa tông môn hai bên sao?”
“Gây chiến thì làm sao?”
Chúc Tuyết Ưng mặc áo choàng trắng, khuôn mặt sắc lạnh, trông cực kỳ lạnh lùng và kiêu ngạo.
“Lý Dương Chiêu, Chúc Long Tông của ta đã cho các ngươi cơ hội rồi, ngươi lại không biết trân trọng, vậy thì chết đi”.
Chúc Tuyết Ưng thản nhiên nói: “Hôm nay là cơ hội cuối cùng của các ngươi. Chúc Long Tông của ta tới chính là muốn nghe một câu nói của ngươi, hàng hay không hàng? Hàng thì ta có thể tha cho hơn ngàn đệ tử của Thanh Vân tông ngươi, thu nhận dưới trướng của Chúc Long tông ta, đối đãi như đệ tử của mình”.
“Không hàng, vậy thì hôm nay, Thanh Vân tông ngươi sẽ được tắm máu!”
Chúc Tuyết Ưng tỏ vẻ cao ngạo, nhìn mọi người.
“Đệ tử Thanh Vân tông, đây là mối quan hệ giữa tầng lớp cao cấp của Thanh Vân tông các ngươi và Chúc Long tông chúng ta!”
“Nếu bây giờ các ngươi sẵn sàng quy hàng thì Chúc Tuyết Ưng ta đảm bảo, các ngươi sẽ trở thành đệ tử của Chúc Long tông, hưởng đãi ngộ giống như những đệ tử chính thức của Chúc Long tông!”
Chúc Tuyết Ưng cười lớn: “Cho nên, hi vọng các ngươi có thể biết, ý nghĩ của câu nói này là gì!”
Chúc Tuyết Ưng vừa dứt lời thì đám người đã xôn xao bàn luận.
Lời nói vừa rồi của Tần Ninh vẫn còn văng vẳng trong tai.
Nhưng bây giờ, vị tông chủ này lại không lên tiếng.
Bị dọa ngu rồi sao?
“Tông chủ, nên làm thế nào mới được ạ?”, Lý Dương Chiêu không nhịn được nói: “Không bằng triệu hồi rùa thần, đối phó với kẻ địch mạnh?”
“Không cần!”
Tần Ninh lại không gấp gáp lên tiếng, mà nhìn xuống phía dưới.
Hắn muốn xem xem, những đệ tử của Thanh Vân tông chọn lựa như thế nào.
Nếu lúc này, khi mà Thanh Vân tông đã sa sút tới cực điểm mà bọn họ vẫn còn kiên trì trấn giữ vậy thì bất kể thiên phú ra sao, chỉ cần có phần tình này đã là đáng để bồi dưỡng.
Nếu không… giết là xong.
“Thế nào?”
Chúc Tuyết Ưng nhìn đám đệ tử, cười lớn nói: “Không có nhiều thời gian để các ngươi ngẫm nghĩ đâu, nếu các ngươi không biết nắm bắt, vậy thì…”
“Ta đồng ý!”
Bỗng nhiên, một tiếng hô vang lên.
“Trần Sở Sinh!”
Nhìn người kia, năm đại trưởng lão kinh ngạc vạn phần, tất cả đệ tử cũng vô cùng khó hiểu.
Trần Sở Sinh xếp thứ hai trong năm đại đệ tử, có thể gọi là tấm gương tốt của đệ tử Thanh Vân tông.
Lúc này lại đứng ra đầu tiên.
“Chúc tông chủ, đệ tử Trần Sở Sinh, sẵn sàng gia nhập Chúc Long tông!”, Trần Sở Sinh lúc này chắp tay nói.
“Ha ha ha… tốt, tốt lắm, kẻ biết thời thế mới là tuấn kiệt, Trần Sở Sinh, từ hôm nay trở đi, ngươi chính là đệ tử nòng cốt của Chúc Long tông ta. Những gì Thanh Vân tông có thể cho ngươi, Chúc Long tông ta cũng vậy. Những gì Thanh Vân tông không cho ngươi được thì Chúc Long tông ta vẫn cho được!”
“Đa tạ tông chủ”.
Trần Sở Sinh khẽ cười, đi ra khỏi đám người.
“Trần Sở Sinh, ngươi là đồ súc vật!”
Bỗng nhiên, một tiếng thét lớn vang lên, Phù Hoán lúc trước giao đấu với Tần Ninh đứng ra sừng sững, quát mắng: “Ngươi đã quên, lúc đầu, để bồi dưỡng cho ngươi đột phá cảnh giới Địa Võ, năm vị trưởng lão đã tiêu phí cực lớn, mua một viên linh đan Bích Hải. Bây giờ ngươi lại muốn phản bội tông môn sao?”
“Phù Hoán, ngươi hô hoán ít thôi!”
Trần Sở Sinh cười chế giễu nói: “Thanh Vân tông đã là mặt trời sắp lặn. Ta bây giờ bỏ tối theo sáng, tông môn bồi dưỡng ta? Ha ha… những năm nay, ta đã đích thân dạy dỗ rất nhiều đệ tử mới gia nhập tông môn rồi”.
Bàn tay Trần Sở Sinh vung lên, nói: “Các vị, kẻ biết thức thời mới là trang tuấn kiệt, con đường võ đạo cần tông môn thật tốt, Thanh Vân tông chỉ làm lỡ thời gian tu hành tốt nhất của chúng ta!”
Nghe thấy vậy, hơn ngàn đệ tử chợt bàn tán xôn xao.
Năm đại trưởng lão thì đau đớn vạn phần.
Lý Dương Chiêu nhìn Tần Ninh, hi vọng Tần Ninh có thể thể hiện điều gì đó.
Nhưng lúc này, Tần Ninh chỉ yên lặng nhìn tất cả, không hề động đậy cũng không nói một câu, dường như bị ngốc vậy.
“Thanh Vân tông sắp tàn là sự thật, Chúc Long tông lại cùng tông môn hạng 3 Phi Hồng Môn hợp tác, nuốt hết các thế lực xung quanh cũng là điều tất nhiên”.
Trần Sở Sinh ngạo mạn nói: “Các vị, ta nghĩ các ngươi nên biết chọn lựa thế nào rồi chứ!”
“Trần sư huynh, đợi ta!”
Bỗng nhiên, mấy người đi ra, chạy về phía Trần Sở Sinh.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Trần Sở Sinh vui mừng trong lòng.
Những đệ tử này đi theo hắn ta tới Chúc Long tông thì hắn ta càng có chỗ đứng ở Chúc Long tông mà lôi kéo những đệ tử khác. Chúc Tuyết Ưng nhìn vào phần cố gắng đó, nhất định sẽ không thiệt thòi mình.
“Các vị, hãy nhìn xem tông chủ mới của Thanh Vân tông vừa mở miệng ngông cuồng như thế, bây giờ lại như bị dọa thành ngốc luôn”.
Trần Sở Sinh chợt cười lớn nói: “Không phải vừa rồi còn nói, kẻ nào bắt nạt chúng ta thì sẽ giết kẻ đó sao?”
“Nhưng bây giờ, lại hoàn toàn choáng váng, bị Chúc tông chủ dọa đờ người rồi!”
“Các vị, bây giờ không quy hàng, đợi đến khi Thanh Vân tông hoàn toàn sa sút thì đã muộn rồi!”
Nhìn thấy có người dao động, Trần Sở Sinh lại càng chọc vào.
“Năm đại trưởng lão kiếm ra một Tần Ninh như thế, chẳng qua chỉ để làm màu, tiếp tục lừa bịp chúng ta. Các ngươi thật sự cho rằng, Thanh Vân tông có thể trở thành tông môn đỉnh cấp sao? Vớ vẩn, chúng ta bị lừa còn ít sao?”
Dần dần, theo sự chọc ngoáy của Trần Sở Sinh, từng đệ tử tỏ ra vùng vẫy, cuối cùng cắn răng bước ra.
Đủ gần trăm đệ tử, lúc này đi sang phía Trần Sở Sinh.
Lý Nhất Phàm, Tân Húc, Phù Hoán, Tống Đại Hải, bốn đại đệ tử nhìn Trần Sở Sinh, đều tỏ ra tức giận.
Tuy nói bọn họ cũng có ít nhiều không phục với tông chủ mới Tần Ninh, nhưng rùa thần hiển linh, bọn họ cũng hiểu, không thể thay đổi được tổ huấn.
Nhưng bọn họ vẫn có vô cùng cảm tạ sự bồi dưỡng của Thanh Vân tông với họ.
Nhưng Trần Sở Sinh, hành động đó của hắn ta chính là phản bội tông môn, thậm chí vì chỗ đứng của mình trong tông môn mới lại còn lôi kéo đệ tử tông môn, quả thật là đáng ghét.
Lúc này, những đệ tử khác cũng tức đầy lồng ngực.
Năm đại trưởng lão cùng một số chấp sự, đường chủ đều tức tối không thôi.
“Mọi người đều đưa ra lựa chọn rồi chứ?”
Mà đúng lúc này, một giọng nói lạnh nhạt vang lên.
Tần Ninh nhìn tất cả sự việc diễn ra, rốt cuộc cũng lên tiếng.
“Những người ở lại, sẵn lòng vào sinh ra tử với Thanh Vân tông đúng không?”
Tần Ninh nhìn mọi người.
“Những con chó hùa theo đàn kia, dù ông đây chết cũng không muốn cùng một giuộc với chúng!”, Phù Hoán quát mắng nói.
“Tuy thực lực của ta không ra sao, nhưng vẫn biết cách làm người cơ bản!”
Tống Đại Hải cũng tức giận vô cùng: “Ta nguyện cùng Thanh Vân tông vào sinh ra tử”.
Nhìn vẻ kiên trì của những đệ tử còn lại, Tần Ninh không khỏi tỏ vẻ tán thưởng.
“Không tệ, tốt lắm, ta thích các ngươi rồi đấy. Không có thiên phú, thiên phú không mạnh, chỉ cần có chút khả năng học hỏi thì ta đều có thể bồi dưỡng, nhưng nếu tâm tính cơ bản thối nát thì không cứu được!”
Tần Ninh nhìn năm vị trưởng lão, cười nhạt nói: “Xem ra, mấy năm qua, năm vị trưởng lão không phải là không có gì, ít nhất là bồi dưỡng đệ tử dưới trướng cũng được”.
Cái được này, đương nhiên là chỉ tâm tính của đệ tử.
Lý Dương Chiêu, Hoa Vinh năm người lúc này lộ vẻ mặt hổ thẹn.
Hơn trăm đệ tử, không hề ngần ngại chọn lựa phản bội, thực tế khiến bọn họ vô cùng mất mặt.
“Ít ở đó mà bốc phét nữa đi!”, Trần Sở Sinh hừ lạnh nói: “Tần Ninh, Chúc Long tông và Phi Hồng Môn hợp tác thì Thanh Vân tông chết không nghi ngờ gì nữa. Đáng thương cho tông chủ bù nhìn nhà ngươi, chưa tại chức được một ngày đã xong đời”.
“Thật à?”, Tần Ninh cười khẩy, vung tay lên.
“Các vị trưởng lão, đệ tử nghe lệnh!”
“Có!”
“Tất cả mọi người…”
Tần Ninh vừa nói ra lời này, tất cả mọi người đều nắm chắc binh đao trong tay, chuẩn bị chiến đấu một trận máu tanh.
Nhưng câu tiếp theo của Tần Ninh lại khiến mọi người choáng váng: “Tất cả mọi người, ngồi xuống, xem kịch!”
Bình luận facebook