• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Hot Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu (5 Viewers)

  • Chương 451-455

Chương 451: Lâm Vi Vũ

“Tiểu Thanh, chuẩn bị xuất phát, đi hội hợp với nhóm Văn Hiên thôi!”, Tần Ninh nói.

Những ngày này Tiểu Thanh bị hắn giày vò không ít, ngày nào cũng chiến đấu, nhìn gầy đi nhiều lắm.

Quan trọng hơn là nhìn cơ thể nó cũng cứng cỏi hơn nhiều.

Đi tới bờ suối, Tần Ninh đứng ở bờ sông, nhìn bóng mình dưới nước.

Bóng dáng dưới nước kia cao xấp xỉ một mét tám, thoạt nhìn không quá cường tráng nhưng đường nét thân thể lại rất ưu nhã.

Một thân đồ trắng, gương mặt thanh tú lại đẹp trai, đúng là rất mê người.

Hắn của hiện tại đã gần mười tám, gần vào nhóm thanh niên, ký ức đã giải phóng được gần hai năm rồi!

Tần Ninh nhìn bóng mình dưới nước, khẽ thở dài.

Nhưng bóng nước kia trong mắt Tần Ninh cũng đang không ngừng thay đổi, từ một gương mặt thanh tú dần dần hóa thành một dung nhan khiến người ta phải sửng sốt.

Rào rào...

Một tiếng nước chảy rẽ nước tràn ra, một gương mặt cười hiện ra trước mặt Tần Ninh.

Sau khi thân thể ấy trồi lên mặt nước, quần áo của Tần Ninh cũng bị ướt nhẹp.

Mà thân thể mềm mại đó cũng trực tiếp xuất hiện trước mặt Tần Ninh, không mặc gì, da thịt trắng tinh, nước sông lấm tấm.

Là một cô gái đẹp đương tuổi thanh xuân.

Tần Ninh lúc này hơi kinh ngạc, nhìn vào cơ thể của cô gái.

Tiểu Thanh phía sau lưng cũng nhìn đến tròn xoe mắt, tỉ mỉ nhìn toàn thân cô gái, cái đầu bò của nó suýt thì đâm xuống nước.

Lâm Vi Vũ lúc này cũng hoàn toàn sửng sốt.

Cô ta bị truy sát, nhảy vào dòng sông trong vùng núi này, kết quả gặp phải đám cá, sau mấy lần đánh nhau thì mới lưu lạc đến đây, nhưng quần áo đã bị đám cá kia cắn xé thành mảnh vụn.

Khó khăn lắm mới thoát khỏi việc bị đuổi theo, vừa muốn lên bờ thì lại đụng phải một tên háo sắc!

Không phải một người, mà là một đôi!

Một người một bò, nhìn vào thân thể cô ta mà không nể nang gì, thật sự quá ghê tởm.

“Aaaa...”

Tiếng kêu sợ hãi vang vọng khắp núi rừng.

Lâm Vi Vũ vội vàng lấy tay che ngực, nửa quỳ trong nước nói: “Ngươi là ai? Cái đồ háo sắc!”

Khoan đã? Háo sắc?

Tần Ninh nhìn cô gái trước mặt, nói: “Cô nương, ta ở bờ sông thưởng thức vẻ đẹp trai của chính mình, là... cô tự dưng chui ra, quấy rối ta đấy chứ?”

“Vô sỉ, vô sỉ!”

Lâm Vi Vũ hét lên: “Ta bị ép nhảy xuống đây, sự tình bất đắc dĩ mới vậy, ngươi... ngươi ngươi ngươi còn xem à!”

“Xì, như kiểu ta thèm lắm vậy, không nhìn thì thôi!”

Tần Ninh xoay người rời đi.

“Nè, ngươi đứng lại!”

Lâm Vi Vũ đột nhiên nói: “Ta... Ta không có quần áo, ngươi cho ta mượn một bộ!”

Tần Ninh lắc đầu, quay lại.

“Ai cho ngươi quay người!”

“Không quay thì ném đồ vào nước chắc?”

“Đặt xuống đất là được!”, Lâm Vi Vũ vội vã nói: “Ta tự đi ra mặc!”

Tần Ninh thở dài bất đắc dĩ, đặt quần áo ở bờ sông, quay người rời đi.

“Khoan đã!”

“Lại sao nữa?”

Tần Ninh quay lại, không khỏi nhíu mày.

Lâm Vi Vũ vội vàng che ngực, ngồi xổm xuống nước, chỉ một bên, nói: “Kéo cả con bò háo sắc kia đi nữa!”

Tần Ninh thoáng nhìn Tiểu Thanh, tức thì vỗ trán, cái con bò ngốc này, thật mất mặt mà!

Lúc này Tiểu Thanh thò cả đầu xuống nước, hai tròng mắt tròn xoe đỏ bừng.

“Tiểu Thanh! Đi!”

Tần Ninh gọi, nhưng Tiểu Thanh không buồn quan tâm.

“Có đi không hả?”

Tần Ninh kéo lấy đuôi Tiểu Thanh, không nói thêm nữa, kéo nó đi!

Lâm Vi Vũ ở bên sông đỏ bừng mặt, từ nhỏ đến giờ, cô ta chưa bao giờ bị xúc phạm đến mức này, giờ cái con bò này hưởng hết.

Lúc này, ở một gốc cổ thụ, Tiểu Thanh lắc đầu rời đi.

“Con bò háo sắc này, đi theo công tử ta chẳng học được cái điều gì nhưng lại tự học cái thói nhìn lén à?”

Tần Ninh lúc này cười mắng.

Tiểu Thanh không phục lắc đầu, liếc Tần Ninh, vẻ mặt vô sỉ.

“Nhìn ta làm gì, ta thèm vào ấy, cũng chẳng lớn gì...”

Lời này nói ra, bóng dáng xinh đẹp ở gốc cây kia liền lảo đảo, suýt thì ngã xuống đất.

Nhất thời, hai người nhìn nhau, không biết nói gì.

Lúng túng, rất lúng túng!

“Ngươi tên gì?”, Lâm Vi Vũ mở miệng nói: “Cô nương ta là Lâm Vi Vũ, đến từ Kiếm Các ở vùng đất Cửu U”.

“Tần Ninh, đế quốc Bắc Minh”.

Tần Ninh ngồi xuống, không nói nhiều.

“Chuyện hôm nay, ngươi biết ta biết, và con bò này cũng biết. Nếu để người thứ ba biết được, ta nhất định sẽ giết ngươi!”, Lâm Vi Vũ ngữ khí mạnh mẽ.

Chỉ là nhìn dáng vẻ thì người uy hiếp cũng chẳng có chút gì đáng sợ, ngược lại thêm mấy phần hài hước.

“Cô yên tâm, hai ta không quen nhau, ta sẽ không lắm lời làm gì”.

Tần Ninh mỉm cười nói: “Vậy, cáo từ!”

“Ơ... Chờ đã...”

Lâm Vi Vũ đột nhiên lên tiếng.

“Sao?”

“Hiện giờ ta rất suy yếu, những kẻ đuổi giết ta chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ, ngươi có thể đưa ta đến vùng đất Cửu U không?”

“Ngươi yên tâm, ta sẽ không để ngươi làm không công”.

Lâm Vi Vũ vội vàng nói: “Đây có một ngàn viên linh thạch, xem như là thù lao trả trước, khi nào đưa ta đến nơi an toàn, ta sẽ đưa ngươi thêm một ngàn!”

Nghe vậy, Tần Ninh hơi nhíu mày.

“Ta biết ngươi thấy một ngàn linh thạch rất ít, nhưng hãy nhìn kỹ đi, đây mới là linh thạch thật”.

Lâm Vi Vũ vội vàng nói: “Linh thạch mà những đế quốc, thượng quốc, cương quốc bên ngoài Cửu U đại lục lưu thông đều là hàng thứ phẩm, linh khí không tinh khiết, căn bản không bằng linh thạch trong Cửu U”.

“Linh khí trong linh thạch này cực kỳ nhiều, hơn nữa gần như không có tạp chất. Ngươi chắc cũng hiểu sự khác nhau giữa có tạp chất và không có tạp chất nhỉ”.

Điểm này đương nhiên Tần Ninh hiểu.

Bên trong vùng đất Cửu U, linh thạch mà tông môn tu hành đều cực kỳ tinh khiết, tràn đầy linh khí, tạp chất cực ít.

Mấy linh thạch bán ra bên ngoài cũng chỉ là đồ còn dư mà tông môn bên trong dùng thừa mà thôi.

Cho nên giao dịch linh thạch trong vùng đất Cửu U là một loại ước lượng giá trị.

Một ngàn viên linh thạch trong Cửu U đủ để mua một linh khí ngũ phẩm.

“Ta không cần linh thạch!”, Tần Ninh nói.

“Vậy ngươi cần gì? Ta đều có thể cho ngươi!”, Lâm Vi Vũ vội vã nói.

Cô ta có thể thấy được Tần Ninh tầm tuổi mình, dám tự xông vào dãy núi Cửu U một mình chắc chắn là có chỗ dựa.

Giờ cô ta hao tổn thực lực, nếu lại gặp phải nguy hiểm nữa thì rất khó tự bảo vệ mình.

Tần Ninh không giống người xấu, nên cô ta mới giao dịch.

Dù sao, nếu Tần Ninh là kẻ xấu thì chỉ e là đã xông đến từ khi thấy cơ thể mỹ miều của cô ta rồi.

Nếu như Tần Ninh biết được sự đánh giá trong lòng Lâm Vi Vũ thì nhất định sẽ cười khổ.

Lâm Vi Vũ tuy rất đẹp, nhưng so với Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi thì vẫn có chút kém cạnh.

Xông vào? Không bao giờ!
Chương 452: Lấy tiền làm việc

“Ta cần nguyên thạch hệ Lôi, hoặc thú hạch của linh thú có thuộc tính Lôi là được!”, Tần Ninh từ từ nói: “Càng nhiều càng tốt, cô đưa càng nhiều thì ta càng đảm bảo cho sự an toàn của cô”.

Nguyên thạch hệ Lôi?

Nghe đến đây, Lâm Vi Vũ ngạc nhiên nhìn Tần Ninh.

“Ngươi cũng biết một viên nguyên thạch hệ Lôi có giá trị hơn vạn linh thạch, ngươi tham vừa thôi chứ?”

“So với mạng của cô thì ta nghĩ nguyên thạch hệ Lôi chẳng đáng là gì đâu?”

Nghe đến đây, Lâm Vi Vũ cắn răng.

“Được, ta cho ngươi là được!”

Lâm Vi Vũ vung tay, một viên nguyên thạch hệ Lôi rơi vào tay.

Nhìn ánh mắt giãy giụa của Lâm Vi Vũ, Tần Ninh cười đáp: “Cô có hơi ngu ngốc đấy!”

“Hả? Ý gì?”

“Giờ cô đã đưa cho ta nguyên thạch hệ Lôi rồi, nếu gặp phải nguy hiểm, ta có thể bỏ mặc cô để chạy đấy”.

Nghe vậy, sắc mặt Lâm Vi Vũ hơi thay đổi, nói: “Ngươi sẽ không làm vậy!”

“Ta không phải là loại người đó thật, nhưng lần sau thì đừng ngu ngốc như vậy nữa”.

“Ta biết rồi”, Lâm Vi Vũ gật đầu, rồi lập tức phản ứng lại: “Ngươi mới ngu á, ngươi và con thanh ngưu này đều là loại ngu ngốc”.

Ồ?

Tần Ninh sửng sốt, thanh ngưu cũng sửng sốt.

Tần Ninh cũng không phải dạng thiếu nguyên thạch hệ Lôi, chỉ là thấy Lâm Vi Vũ tâm địa đơn thuần, mà cô gái này chắc hẳn là cành vàng lá ngọc, được nuông chiều từ bé, e là chưa từng ra ngoài một mình bao giờ.

“Một viên nguyên thạch hệ Lôi, ta sẽ ngăn cản cảnh giới Địa Võ cho cô”.

“Mười viên nguyên thạch hệ Lôi, ta sẽ ngăn cản cảnh giới Thiên Võ cho cô”.

“Một trăm viên, ta sẽ...”

“Thôi thôi!”

Hai người một bò đi giữa rừng, Tần Ninh vừa mới lên tiếng thì Lâm Vi Vũ đã nói: “Ngươi chẳng qua cũng chỉ là cảnh giới Địa Võ mà thôi? Chặn lại tấn công của cảnh giới Thiên Võ? Mơ đi”.

“Những người đuổi theo ta cũng chỉ mới ở cảnh giới Địa Võ mà thôi”.

Nghe vậy, Tần Ninh cũng chỉ cười chứ không nói gì.

Theo lộ trình trong ký ức, Tần Ninh đi về phía cùng nhóm lão Vệ tụ họp.

“Hửm?”

Chỉ là trong lúc đang đi, Tần Ninh cũng nhíu mày lại.

“Xem ra mấy kẻ này cũng có chút thủ đoạn đấy, chưa gì đã đuổi theo rồi!”, Tần Ninh nhíu mày.

“Nào có ai đâu?”

Lâm Vi Vũ xen vào.

Nhưng ngay lúc ấy, Tần Ninh bước ra, một tay ôm Lâm Vi Vũ vào trong ngực, lăn sang một bên.

Soạt soạt soạt...

Từng âm thanh xé gió vang lên, vị trí của hai người ban nãy lập tức bị bắn thành tổ ong vò vẽ.

Thấy cảnh này, Lâm Vi Vũ cả kinh không thôi.

“Sao ngươi lại biết?”

“Đoán!”

Tần Ninh ghé sát vào người Lâm Vi Vũ, nhìn quanh.

“Xem ra người truy sát cô không đơn giản đâu, tinh thông đạo ám sát đấy”.

Lâm Vi Vũ bị Tần Ninh đè xuống, chỉ cảm thấy khó hô hấp, khuôn mặt đỏ ửng.

Hôm nay không may chút nào, bị Tần Ninh nhìn thấy cơ thể, rồi giờ lại bị Tần Ninh đè xuống, đúng là quá mất mặt mà.

“Còn không đứng dậy?”

“Đừng vội!”

Tần Ninh mỉm cười: “Lâm cô nương có mùi thơm lắm, ta chẳng nỡ đứng dậy”.

“Ngươi...”

Soạt soạt soạt...

Mà lúc này, từng tiếng xé gió vang đến.

Mũi tên lại bay vù vù tới, sát khí đằng đằng.

“Tiểu Thanh!”

Tần Ninh lập tức quát lên.

Soạt...

Bóng dáng màu xanh lúc này phình lông ra cứng rắn như sắt thép, liều chết đi ra ngoài.

“Aaaaaa...”

Không bao lâu sau, có tiếng kêu thảm thiết vọng khắp núi rừng.

Tần Ninh lúc này mới đứng dậy, nhìn về phía trước.

“Đến thì đến rồi, sao mà cứ phải trốn chui trốn lủi thế”.

“Không ngờ chúng ta lại đánh giá thấp Lâm tiểu thư đấy, cô còn có trợ thủ cơ à”.

Một tiếng nói khàn khàn vang lên, phía sau thân cây có mười mấy bóng người xuất hiện.

Những người này mặc đồ có màu tương tự màu cây cỏ, chính vì thế nên mới càng khó phát hiện.

Mười mấy bóng người, lúc này thấy đa số đều là cảnh giới Linh Phách tầng chín, bốn năm người đứng đầu thì mạnh hơn, ít nhất là cảnh giới Địa Võ.

“Cô cũng ghê thật!”, Tần Ninh cười nhạt: “Những năm tên cảnh giới Địa Tạng đến giết cô, ta thấy một người là đã đủ rồi chứ”.

“Ngươi...”

Lâm Vi Vũ tức tối, Tần Ninh này quá khốn nạn.

“Người bạn này, chuyện này không liên quan đến ngươi, chúng ta cũng là lấy tiền làm việc, giết người lấy tiền, mong ngươi đừng xen vào”.

Người đàn ông đứng đầu đeo mạng che mặt, giọng nói khàn khàn.

“Lấy tiền làm việc? Khéo quá, ta cũng vậy!”

Tần Ninh cười nhạt: “Các ngươi là ai? Người của Ám Dạ? Độc Ưng? Hay là Mộng Các?”

Tần Ninh nói xong, mười mấy người liền sửng sốt.

Lâm Vi Vũ cũng kinh ngạc nhìn Tần Ninh.

Ba thế lực lớn này mặc dù có truyền thừa vạn năm, nhưng danh tiếng bên trong Cửu U không lớn, giống như buôn bán, bồi dưỡng sát thủ, lấy tiền giết người.

Nhưng mà cực kỳ ít người biết đến. Tần Ninh đến từ đế quốc Bắc Minh, chỉ là một đế quốc, thế mà lại hiểu rõ về Cửu U như vậy?

“Người chết thì không cần biết!”

Người đàn ông dẫn đầu vung tay, mười mấy bóng người lao lên một loạt.

“Tiểu Thanh, bảo vệ tiểu thư Lâm Vi Vũ”.

Tiểu Thanh nghe vậy liền nhếch miệng, ánh mắt đảo quanh, đến gần Lâm Vi Vũ, thân mật chà xát.

“Con bò háo sắc, cút ngay!”, Lâm Vi Vũ tức giận nói: “Chủ nhân nhà ngươi mới chỉ ở cảnh giới Địa Võ tầng hai, ngươi nên cẩn thận không hắn chết đấy!”

Nghe đến đây, Tiểu Thanh liếc mắt nhìn Tần Ninh, suy nghĩ một lúc, rồi cụp tai xuống, lại thân mật cọ xát eo Lâm Vi Vũ, ngửi cho bằng sạch, bộ dáng say mê.

Lâm Vi Vũ liền cạn lời.

Con thanh ngưu này rõ ràng không phải bò bình thường, rốt cuộc nó là gì chứ!

Một chủ một tớ này quá kỳ quái đi.

“Bệnh sĩ chết trước bệnh tim đấy”.

Người đàn ông dẫn đầu hừ một tiếng, sải bước ra.

Hắn ta là cảnh giới Địa Võ tầng ba, bốn người xung quanh là cảnh giới Địa Võ tầng hai, giết Tần Ninh không khó.

“Ta không thích sĩ diện”.

Tần Ninh mỉm cười, bước ra.

“Lôi Hồ Quang, Hồ Quang chém!”

Tần Ninh sải bước ra, hai tay vung lên, giữa hai tay không có chút sóng linh khí nào, nhưng chỉ bước ra liền có một ánh sấm rền cuồn cuộn xông ra.

“Nổ!”

Đoàng...

Giây phút ấy, tiếng sấm cuồn cuộn, bốn năm người ở gần, lúc này cơ ngực vỡ ra, máu bắn tung tóe.

Kể cả tên đứng đầu trong năm cảnh giới Địa Võ kia cũng mất mạng trong nháy mắt.

Giây phút này, ngoài tiếng sấm còn xót lại ra thì yên lặng vô cùng.

Tiểu Thanh vốn đang cụp tai, giờ lập tức dựng thẳng.

Còn đám người kia thì há hốc mồm, không nói lời nào, xoay người biến mất.

Lâm Vi Vũ lúc này kinh ngạc không thôi, nhìn Tần Ninh nửa ngày cũng không tỉnh táo lại.

Cảnh giới Địa Võ tầng hai, một kích, giết chết năm người. Tần Ninh này thật sự đến từ đế quốc Bắc Minh sao?
Chương 453: Tổ hợp kỳ lạ

“Giải quyết xong phiền phức!”

Tần Ninh vỗ tay, nhìn Lâm Vi Vũ, cười nói: “Ta khuyên cô một câu, dãy núi Cửu U này, linh thú nguy hiểm, nhưng người, còn nguy hiểm hơn”.

“Cô muốn tự tôi luyện bản thân, nhưng tốt nhất nên làm từng bước.

Lâm Vi Vũ hừ lạnh: “Mắc mớ gì đến ngươi”.

“Phiền phức đã giải quyết, chúng ta có thể tạm biệt nhau rồi đấy!”, Tần Ninh vỗ đầu Tiểu Thanh, cười nói.

“Khoan đã!”

Lâm Vi Vũ vội vàng nói: “Người truy sát ta không chỉ có cảnh giới Địa Võ mà còn có sát thủ cảnh giới Thiên Võ nữa, ngươi đừng đi”.

Thực lực bản thân cô ta không thấp, nếu không có cảnh giới Thiên Võ xuất thủ thì sao cô ta bị thương được.

“Cảnh giới Thiên Võ?”

Tần Ninh thư thái nói, phất tay: “Mười viên nguyên thạch hệ Lôi!”

“Ngươi...”

Cái tên này nghèo đến điên à!

Mười viên nguyên thạch hệ Lôi, giá trị mười vạn linh thạch.

Đúng là ăn tham mà.

Nhưng hiện tại cô ta cần dựa vào Tần Ninh, nếu không thì, không ra khỏi dãy núi Cửu U.

“Giờ ta chỉ có bốn viên, năm viên khác chờ khi nào đến Kiếm Các an toàn, ta sẽ bảo người cho ngươi!”

“Được!”

Tần Ninh nhận bốn viên nguyên thạch hệ Lôi, gật đầu, xoay người dẫn đường.

Sau đó, vẫn chưa xuất hiện chuyện nào bất ngờ.

Tần Ninh cùng lão Vệ, Thẩm Văn Hiên và Kiếm Tiểu Minh hội hợp xong thì xuất phát đến vùng đất Cửu U.

“Tiểu tỷ tỷ xinh đẹp, xin chào, tên ta là Kiếm Tiểu Minh, 'Kiếm' trong tay kiếm số một Cửu U”, Kiếm Tiểu Minh nhìn Lâm Vi Vũ, ánh mắt muốn thẳng ra.

Nhìn dáng vẻ của Kiếm Tiểu Minh, Lâm Vi Vũ nhíu mày.

Con thanh ngưu đã thế, tên mập này giờ cũng vậy.

“Tay kiếm số một Cửu U?”

Lâm Vi Vũ cười khẩy: “Tay kiếm số một Cửu U chính là các chủ Kiếm Các Lâm Thiên Nhai, ngươi cũng xứng làm số một Cửu U à?”

Da mặt Kiếm Tiểu Minh dày lắm đấy? Vốn chẳng thèm để ý sự châm chọc của Lâm Vi Vũ, cười nói: “Lâm Thiên Nhai sao? Qua mấy năm thì ông ta sẽ chẳng phải là tay kiếm số một Cửu U nữa đâu!”

“Vậy là ngươi à?”

“Đương nhiên không phải ta, là đại ca Tần Ninh của ta”, Kiếm Tiểu Minh tự hào nói: “Đương nhiên, ta cũng không yếu, sẽ thành tay kiếm số hai Cửu U!”

Lâm Vi Vũ càng cạn lời.

Quả nhiên là kỳ lạ xứng đôi với kỳ lạ.

Tần Ninh thoạt nhìn không giống người bình thường, Kiếm Tiểu Minh này cũng vậy.

Người nhìn có vẻ bình thường duy nhất này chính là Thẩm Văn Hiên.

Nhưng Thẩm Văn Hiên vừa lên tiếng thì Lâm Vi Vũ đã cảm thấy là mình thực sự đã sai.

“Sư tôn, cô nương này là...”

Sư tôn?

Thẩm Văn Hiên nhìn còn lớn tuổi hơn cả Tần Ninh, thế mà gọi Tần Ninh là sư tôn?

“Lấy tiền làm việc thôi, dạo này sẽ dẫn theo cô nương Lâm Vi Vũ này theo!”, Tần Ninh mỉm cười đáp.

Thẩm Văn Hiên cười khà khà: “Con còn tưởng đây là tỳ nữ sư tôn mới nhận đấy...”

“Tên nhóc nhà ngươi cũng dám trêu ta?”

“Dạ không dám!”, Thẩm Văn Hiên cười hì hì.

Tần Ninh chậm rãi nói với lão Vệ: “Có lẽ sẽ có sát thủ cảnh giới Thiên Võ đấy, lão Vệ chú ý chút”.

“Vâng, công tử!”

Lâm Vi Vũ nhìn bốn người một bò, cảm thấy rất không bình thường.

Lão hộ vệ tóc bạc?

Đồ nhi còn lớn tuổi hơn cả sư tôn?

Kiếm khách mập mạp?

Thanh ngưu háo sắc?

Lâm Vi Vũ chỉ cảm thấy kỳ lạ không thôi.

Mấy ngày sau đó, năm người đi xuyên qua rừng núi.

Muốn đi vào vùng đất Cửu U, chắc chắn phải đi qua dãy núi Cửu U.

Nếu không, muốn bay ngang qua dãy núi để đi vào Cửu U thì không khác nào đòi chết.

Cho dù là cảnh giới Địa Võ, Thiên Võ có thể phi hành thì cũng không dám làm vậy.

Dãy núi Cửu U dài mấy trăm dặm, cũng không chỉ có linh thú trên mặt đất mà có cả linh thú biết bay nữa, không phải dạng vừa đâu.

“Phía trước chính là khe núi!”

Lâm Vi Vũ cuối cùng cũng được thở phào.

Đã nhiều ngày đi cùng nhóm Tần Ninh, thật là tổ hợp quái dị.

“Xem ra mấy kẻ đó đã rút lui rồi!”

Lâm Vi Vũ thấy an ổn lại.

“Không hề!”

Lão Vệ nhìn phía trước, từ từ nói: “Xem ra mấy tên đó định động thủ ở khe núi, ngăn cản chúng ta!”

Động thủ ở khe núi?

Lâm Vi Vũ sửng sốt, nhìn phía trước.

Đám người này đúng là không chịu bỏ cuộc mà.

“Đi thôi, dù gì chúng ta cũng phải tiến vào Cửu U mà!”

“Ừm!”

Lão Vệ híp mắt, đi phía trước, Tần Ninh chắp tay đi sau, dương dương tự đắc.

Lâm Vi Vũ lúc này cũng thấp thỏm bất an.

Nếu thật sự có người ngăn cản thì lần này thật sự sẽ có cảnh giới Thiên Võ.

Vẻn vẹn mấy người bọn họ căn bản không thể ngăn cản.

Cô ta không tin ông già tóc bạc kia lại là một cao thủ tuyệt thế.

Cũng chẳng phải ai già cũng là võ giả mạnh mẽ.

“Lâm tiểu thư, chờ cô đã lâu!”

Một giọng cười yếu ớt đột nhiên vang lên.

Ở khe núi có hơn mười bóng người lúc này xuất hiện, chặn lối đi của nhóm Tần Ninh.

Đây cũng không phải ám sát mà là quang minh chính đại đánh giết!

“Các ngươi rốt cuộc là ai? Giết ta, không sợ cha ta sẽ giết các ngươi sao?”

Lâm Vi Vũ quát lên.

“Giết cô rồi, ai sẽ biết chúng ta là ai chứ?”, người đàn ông dẫn đầu sải bước ra, uy áp bung tỏa.

Cảnh giới Thiên Võ, bảy biến!

Lúc này, sắc mặt Lâm Vi Vũ triệt để khó coi.

“Được rồi, không nói nhiều nữa, vì Lâm tiểu thư mà chúng ta đã hao tổn mất hơn mười huynh đệ đấy”.

Kẻ đứng đầu lạnh nhạt nói, nhìn sang Tần Ninh.

“Hình như là ngươi đã giết mấy vị tướng tâm phúc của ta phải không?”

“Ngươi nói đến mấy tên cảnh giới Địa Võ đấy à? Là ta đấy!”, Tần Ninh mỉm cười: “Không khó đánh lắm, chỉ một chiêu là xong...”

Nghe thấy lời này, người đàn ông dẫn đầu siết chặt tay, sát khí tràn ngập.

Lâm Vi Vũ càng không có gì để nói, cái tên này cứ phải kích động thủ lĩnh sát thủ mới được à?

“Tốt, tốt lắm, xem ra Lâm tiểu thư đúng là có vài phần thủ đoạn. Ở trong dãy núi Cửu U, tứ cố vô thân, thế mà vẫn tìm được người cam tâm tình nguyện bảo vệ cô mà không tiếc tính mạng, không hổ là con gái của Lâm Thiên Nhai”.

Con gái của Lâm Thiên Nhai?

Kiếm Tiểu Minh sửng sốt.

Lâm Thiên Nhai là ai ấy nhỉ?

Tay kiếm số một Cửu U? Các chủ Kiếm Các?

Kiếm Tiểu Minh mắt chữ A mồm chữ O, nhìn chằm chằm Lâm Vi Vũ, sắc mặt dại đi.

Tần đại ca có vận may tốt quá đi? Ra ngoài một tháng là nhặt được một hòn ngọc quý trên tay một vị các chủ?

“Không nói nữa, lấy tiền làm việc, thay người trừ họa, Lâm tiểu thư, xin lỗi!”

Soạt soạt soạt...

Trong nháy mắt, mấy bóng người tức khắc tuôn ra.

Lúc ấy, hơn mười người động tác đồng nhất, lấy người dẫn đầu làm chủ, tựa hồ ngưng tụ thành một kiếm trận, trực tiếp xông tới.

Lâm Vi Vũ hơi thay đổi sắc mặt.

Huấn luyện bài bản thế này, phối hợp lại chặt chẽ, tuyệt đối là đến từ một trong ba thế lực sát thủ lớn, nhưng rốt cuộc là bên nào đây?

“Chạy mau!”

Sắc mặt Lâm Vi Vũ lo lắng, vội vàng quát lên: “Trận này kết xuất, cảnh giới Thiên Võ còn khó tránh”.

“Lấy tiền làm việc, thay người trừ họa, lấy nguyên thạch hệ Lôi của cô rồi thì cũng phải giúp cô trừ họa chứ!”, Tần Ninh mỉm cười, nhìn lão Vệ và nói: “Ông cũng biết, ba thế lực sát thủ lớn được huấn luyện nghiêm ngặt, chẳng moi được gì từ người sống đâu”.

“Thuộc hạ hiểu!”

Soạt soạt soạt... trong nháy mắt, lão Vệ xông ra.
Chương 454: Kiếm Vương Tần Triết

“Lão bất tử, tuổi đã cao rồi thì nên lăn vào quan tài đi!”

Người đàn ông dẫn đầu nói xong, vung kiếm dài lên.

Kiếm dài lúc này vung lên, mà mười mấy người phía sau người đàn ông kia cũng tỏa ra khí sát phạt, tụ lại trong nháy mắt rồi xông vào cơ thể của hắn ta.

Trong giây phút ấy, toàn thân hắn ta bành trướng khí thế, trực tiếp xông đến cảnh giới Thánh Nguyên, một kích này có sức mạnh hùng hậu, có uy lực của mười mấy người.

Lão Vệ nhìn cảnh tượng này, bàn tay khẽ vung ra.

Chỉ một cái vung tay này khiến cho cả trời đất giống như bị cố định lại.

Mười mấy bóng người này vẫn không nhúc nhích.

Bùm...

Một tiếng nổ vang lên.

Một trong mười mấy sát thủ đó trực tiếp nổ thành máu và biến mất.

Mà đồng thời, tiếng thình thịch vang lên, chúng đã không thể chịu được nữa, bắt đầu nổ tung.

Mười mấy bóng người nổ như pháo hoa, vang lên liên tục.

Có điều đây là ánh máu hóa thành, nở rộ trong không gian.

Giờ khắc này, Lâm Vi Vũ há hốc mồm, Kiếm Tiểu Minh cũng há hốc mồm.

Lâm Vi Vũ không dám tin ông già nhìn có vẻ tầm thường bên cạnh Tần Ninh lại là một cường giả tuyệt thế.

Nhưng thực lực mạnh mẽ cỡ này, nếu ở bên trong Cửu U sẽ không thể là người vô danh được, cô ta không thể không biết.

Kiếm Tiểu Minh thì sửng sốt, vì đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy lão Vệ thi triển thực lực.

Từ trước đến giờ, khoảng thời gian này, lão Vệ ở bên cạnh Tần Ninh chưa từng đứng thẳng lưng, giống như một lão nô bộc bưng trà rót nước vậy.

Ai mà ngờ được lão Vệ lại là một cường giả cái thế chứ?

Tần Ninh nhìn phía trước, hơi nhíu mày.

Lão Vệ chắp tay nói: “Ngại quá, công tử, hơi máu tanh một chút...”

“Giải quyết xong phiền phức rồi, đi thôi!”, Tần Ninh không nói nhiều.

“Xem ra, sau mấy vạn năm, vùng đất Cửu U hiện giờ đúng là trăm hoa đua nở đấy, náo nhiệt vô cùng. Nhưng giờ ta đã trở về, trăm hoa cũng phải tàn thôi!”

“Xì, vùng đất Cửu U luôn là sát phạt loạn lạc, ngươi nghĩ ngươi là Cửu U Đại Đế hay sao mà trăm hoa phải tàn...”, Lâm Vi Vũ hứ một tiếng.

Lão Vệ chỉ mỉm cười, lui sang một bên.

Nhưng mấy người vừa mới bước ra thì lão Vệ đã nhăn mày lại.

“Vẫn còn người à?”, Tần Ninh nhìn lão Vệ, không khỏi nói.

“Lần này chắc là đến đón Lâm tiểu thư rồi!”, lão Vệ híp mắt, không nói nữa.

Không bao lâu sau, phía khe núi có hơn trăm người xé gió xông đến, một kiến ý xung thiên ngưng tụ bùng nổ, bao phủ toàn bộ khe núi.

“Tần thúc!”

Thấy người này, Lâm Vi Vũ vẫy tay, vui vẻ không thôi.

Người đàn ông đứng đầu chắp tay phía sau, thấy Lâm Vi Vũ, khuôn mặt lo lắng lập tức thở phào.

Ông ta hạ thân xuống, đánh giá nhóm Tần Ninh một cái rồi nhìn Lâm Vi Vũ.

“Tiểu Vũ!”

Người này mặc áo xanh, tóc dài cột lại, khuôn mặt nhìn có vẻ hòa ái dễ gần, nhìn Lâm Vi Vũ cực kỳ cưng chiều.

“Cha cháu lo muốn chết rồi đó, lần này trở về, chắc chắn cháu không thoát khỏi trừng phạt đâu!”

Lâm Vi Vũ lè lưỡi nói: “Cháu vẫn ổn đấy thôi?”

“Bọn họ là ai?”, người đàn ông nhìn về nhóm Tần Ninh, cẩn thận nói.

“Đây là Tần Ninh, hắn đã cứu cháu!”

Lâm Vi Vũ cười hì hì nói.

“Cảm ơn các vị xuất thủ tương trợ, tại hạ là Tần Triết của Kiếm Các, nếu như quý vị rảnh có thể đến Kiếm Các nghỉ ngơi mấy hôm, các chủ Kiếm Các nhất định sẽ cảm tạ thật long trọng!”

“Vậy thì không cần đâu!”

Tần Ninh phất tay nói: “Lâm Vi Vũ, năm viên nguyên thạch hệ Lôi còn lại, ta cũng không cần nữa”.

“Nhưng cũng cần một ân tình của cô, bên trong Kiếm Các của cô có một đệ tử mới vào, tên Yến Quy Phàm, người này có chút quen thuộc với ta, mong cô giúp ta chăm sóc hắn ta, đừng để ai bắt nạt hắn ta!”

“Được được!”, Lâm Vi Vũ gật đầu đáp: “Trong Kiếm Các, người Lâm Vi Vũ ta muốn bảo vệ thì không kẻ nào dám bắt nạt đâu!”

“Vậy thì cáo từ!”

“Khoan đã, ngươi không đi thăm hắn ta à? Thấy các ngươi có quan hệ không tệ, hay là ngươi đi cùng ta vào đó xem đi?”

“Không cần đâu”, Tần Ninh thản nhiên đáp: “Sớm muộn cũng sẽ gặp lại thôi, không vội lắm đâu, hơn nữa ta cũng có chút việc”.

Nói xong, Tần Ninh dẫn theo mấy người rời khỏi đây.

“Nhưng cũng là một kẻ kỳ lạ!”, Tần Triết chậm rãi nói: “Kiếm Các ta trong vùng đất Cửu U là một trong bốn bá chủ lớn, thanh niên này hình như không muốn có liên quan với chúng ta gì cả”.

“Kiểu hắn phải thế đấy”.

Lâm Vi Vũ hừ một tiếng, nhìn Tần Triết: “Tần thúc thúc, thúc là một trong chín Kiếm Vương của Kiếm Các, không biết nếu đối mặt với mười sát thủ đỉnh cao, đứng đầu là cảnh giới Thiên Võ bảy biến ngưng tụ sát trận, thúc có thể...”

Lâm Vi Vũ vừa nói vừa bước ra, vung tay lên.

“Như thế này, giết chết hơn mười sát thủ trong nháy mắt, khiến chúng nổ tung như pháo hoa không?”

Nghe vậy, Tần Triết hơi sửng sốt.

“Mặc dù ta là cảnh giới Thiên Nguyên sáu nguyên, linh khí mạnh mẽ, nhưng ta không thể làm được như những gì cháu nói”.

Tần Triết lại nói: “Nhưng các chủ và ba vị phó các chủ chắc chắn là sẽ làm được”.

“Tiểu Vũ, cháu thấy ai làm được chuyện đó vậy?”

“Chính là ông già bên cạnh Tần Ninh kia, vung tay lên là hơn mười người liền chết”.

Lời này nói ra, Tần Ninh hơi thay đổi sắc mặt.

Ông già kia?

Vừa rồi ông ta đã tỉ mỉ điều tra, phát hiện đó chỉ là một người cực kỳ bình thường.

Giờ xem ra là không phải như vậy, cũng chỉ là một loại khả năng mà thôi, ông già này có thực lực còn mạnh hơn ông ta mấy lần!

Không lẽ là đại năng cảnh giới Thông Thiên?

Một tên nhóc đến từ đế quốc Bắc Minh, bên cạnh có cảnh giới Thông Thiên bảo vệ, Tần Ninh này rốt cuộc là ai?

“Nơi này không an toàn, chúng ta đi đã!”

“Vâng!”

Đoàn người nhanh chóng rời đi.

Khe núi cũng dần khôi phục lại sự yên lặng.

Nhưng trong đó có hai bóng đen xuất hiện.

“Ám sát thất bại, về bẩm báo đại nhân!”

“Dạ!”

Nói xong, cả hai cũng ào ào biến mất.

Mà lúc này, khe núi liền trở nên yên lặng.

Nhóm Tần Ninh đi vào trong Cửu U, đi về một phương hướng.

“Tần đại ca, ta cứ tưởng những tông môn lớn đó ở nơi rừng sâu núi hiểm, không ngờ thành trì ở đây cũng đồ sộ như vậy”.

Kiếm Tiểu Minh kích động không thôi.

“Vùng đất Cửu U, tông môn san sát, quyền cai quản thành trì cũng nằm trong tay mấy tông môn lớn”.

“Nếu không chẳng lẽ lại bắt đệ tử tự đi hái linh thạch, linh tài chắc?”

Tần Ninh chậm rãi nói: “Tông môn cũng chỉ là sự tồn tại tương đương với quốc gia mà thôi, tông môn lớn mạnh, ở trong Cửu U cũng là nơi cai quản khu vực hàng trăm vạn dặm”.

Kiếm Tiểu Minh kinh ngạc không thôi.

Được xưng là tông môn trong vùng đất Cửu U ít nhất cũng phải có cảnh giới Thiên Nguyên tọa trấn, chỉ điểm này cũng đủ để hạ thấp mấy cương quốc.

Chẳng trách cương quốc nào cũng muốn con em nhà mình đi vào tông môn trong Cửu U tu hành.

“Vậy Thanh Vân tông nơi chúng ta đi tới chắc là ghê gớm lắm?”

Kiếm Tiểu Minh đột nhiên hỏi.

Tần Ninh cười đáp: “Cũng không phải, trước đây không ghê gớm, giờ cũng không, nhưng sau này thì chắc chắn sẽ!”
Chương 455: Tình cảnh của Yến Quy Phàm

Bốn bóng hình đi xuyên qua từng toà thành, hướng về phía nơi ở của phái Thanh Vân.

Trên đường đi qua không ít các thành trì, có lớn có nhỏ.

Nhưng thành trì ở trong vùng đất Cửu U lại hoàn toàn khác biệt với thành trì ở các cương quốc, thượng quốc lớn.

Ở bên ngoài Cửu U Đại Lục, rất nhiều thành trì của cương quốc, thượng quốc đều rất chú trọng đến khí thế hoàng quyền, càng vào sâu trung tâm thì càng phồn hoa.

Mà ở chỗ này, từ khi vào trong thành đã là một vùng phồn hoa, hoàn toàn không có cái gì gọi là phân chia trung tâm thành trì cả.

Hơn nữa những người qua lại trên đường khác nhau, trang phục mặc trên người cũng có sự khác biệt rất lớn, thậm chí ngôn ngữ của một số người cũng khác.

Điều quan trọng nhất là, những võ giả lui tới nơi đây cực kỳ hiếm thấy người nào đạt đến cảnh giới Cửu Môn, cho dù là cảnh giới Tứ Linh cũng rất “khiêm tốn”.

Kiếm Tiểu Minh có thể nói là đã được mở mang tầm mắt.

Từ nhỏ đến lớn, trong mắt của cậu ta, thành Cam Ninh đã rất đồ sộ rồi, còn đế đô của cương quốc Nam Yến bên cạnh thì chỉ có thể dùng từ mênh mông để hình dung.

Thế nhưng quy mô của mỗi một toà thành nơi đây lại không hề nhỏ hơn quy mô của đế đô cương quốc Nam Yến, thậm chí có mấy toà thành còn lớn hơn.

Trong mấy ngày này, Tần Ninh cũng thoải mái hơn chút, Thẩm Văn Hiên và Kiếm Tiểu Minh đều tưởng rằng, Tần Ninh cũng bị sự khác biệt bên trong vùng đất Cửu U làm chấn động.

Nhưng lão Vệ thì hiểu rõ, gần mười vạn năm trôi qua, Tần Ninh trở về chốn xưa, thân phận và địa vị đã thay đổi, trong lòng rất xúc động.

“Đi đến phái Thanh Vân đại khái còn phải mất mười ngày nữa, cũng không cần phải gấp, hai người các ngươi cũng nên mở to mắt ra một chút, đến lúc đó đừng làm ta mất mặt!”

“Vâng!”

Kiếm Tiểu Minh hét lên một tiếng đầy phấn khích, nhảy nhót tung tăng.

Khoảng thời gian này, Tần Ninh giám sát có thể nói là vô cùng nghiêm khắc.

Mỗi ngày phải mất gần nửa buổi để luyện kiếm thuật. Nhưng mà so với Thẩm Văn Hiên thì cậu ta vẫn còn tốt hơn nhiều.

Thẩm Văn Hiên ngày nào cũng bị sư tôn của mình ép phải ghi nhớ mấy cái dược liệu, linh thảo, thậm chí còn phải thử độc trên cơ thể, quả thật chính là tự mình hành mình.

Nhưng không thể không nói, sự bức ép này của Tần Ninh rất có ích đối với sự tiến bộ của hai người bọn họ.

Bốn người lại một lần nữa bắt đầu lên đường, ung dung thảnh thơi, đi về hướng phái Thanh Vân.

...

Mà cùng lúc đó, ở một bên khác, Kiếm Các!

Thân là một thế lực trong tứ đại bá chủ ở vùng đất Cửu U, Kiếm Các có thể nói là thanh danh hiển hách, đệ tử của Kiếm Các ra ngoài đều hơn người khác một bậc.

Kiếm Các toạ lạc ở giữa một dãy núi chạy dài. Bên trong dãy núi, đình đài lầu các nhiều vô số kể. Chỉ tính riêng đệ tử ngoại môn cũng đã có khoảng mười vạn người.

Toàn bộ Kiếm Các cũng là “lão đại đứng đầu” của khu vực Đông Bắc vùng đất Cửu U, thân là thế lực đứng đầu nấc thang thứ nhất thì những thế lực đứng ở nấc thang thứ hai khu vực Đông Bắc, thế lực đứng ở nấc thang thứ ba và những thế lực tầm thường khác cũng đều phải tôn Kiếm Các lên đầu.

Giờ phút này, trên đỉnh một ngọn núi ở Kiếm Các.

Đỉnh này có tên là đỉnh Thương Vương.

Bên trong Kiếm Các, đỉnh núi san sát, mà đỉnh Thương Vương thì lại là một đỉnh núi tiếng tăm lẫy lừng ở Kiếm Các.

Chính là bởi vì chủ nhân của đỉnh núi này là một trong Cửu Vương Kiếm Các, Kiếm Vương Đỗ Thương.

Giờ phút này, dưới chân núi, có một bóng người tay cầm trường kiếm, trán nhễ nhại mồ hôi đang ra sức tu luyện kiếm thuật.

“Vẫn không được...”

Từ từ, bóng hình ấy dừng tu luyện, lau mồ hôi.

Nhìn cây cối tươi tốt phủ xanh núi đồi cùng linh thú bay tới bay lui, người thanh niên khẽ thở dài.

“Ai da, Yến Quy Phàm lại đang luyện kiếm à?”

Một giọng nói bỡn cợt vang lên.

Người đang luyện kiếm này chính là Yến Quy Phàm.

Yến Quy Phàm vào trong Kiếm Các đã được mấy tháng, thế nhưng cho đến bây giờ vẫn chưa đột phá được cảnh giới Địa Võ, chuyện này khiến hắn ta vô cùng buồn rầu.

“Lý Hạc, có chuyện gì không?”, vẻ mặt Yến Quy Phàm lạnh lùng.

“Khà khà, Yến sư đệ đừng khách khí như thế!”, người thanh niên tên Lý Hạc kia dẫn theo một đám người lặng lẽ vây quanh Yến Quy Phàm.

“Không phải là linh thạch mà môn phái ban phát ở trong tay của ngươi sao? Có phải là nên hiếu kính với các sư huynh một chút không?”, Lý Hạc cười khà khà nói.

Nghe thấy lời này, nét mặt của Yến Quy Phàm càng thêm lạnh lùng.

Vào Kiếm Các, vốn tưởng rằng sẽ lên như diều gặp gió, tương lai nhất định có thể trở thành một cường giả lẫy lừng một phương, khiến cương quốc Nam Yến mạnh lên vượt trội hơn hẳn ba cương quốc lớn.

Thế nhưng sau khi vào trong Kiếm Các, Yến Quy Phàm mới biết được hắn đã quá ngây thơ rồi.

Trong suốt mấy tháng trời này, hắn ta vẫn luôn không thể đột phá đến cảnh giới Địa Võ, cũng không phải do không có thiên phú, mà là do bây giờ không có linh đan, linh thạch phụ trợ.

Linh đan, linh thạch mà môn phái ban phát xuống phần lớn đều bị đám đệ tử cũ cướp mất, hắn ta chỉ có thể tu luyện cực khổ, từ từ tích luỹ dần lên.

Người có cảnh giới linh phách tầng chín ở trong cương quốc đều những thiên chi kiêu tử đứng đầu, thế nhưng ở trong Kiếm Các thì chỉ có thể là đệ tử tầng thấp nhất.

Nếu như hắn không phải là lệnh bài nòng cốt, đã bái một trong Cửu Đại Kiếm Vương đỉnh Thương Phong làm sư thì e rằng bây giờ chỉ có thể đi lên từ thân phận đệ tử ngoại môn.

Như thế thì còn thảm hại hơn nhiều!

Nhưng dù vậy thì cuộc sống hiện tại cũng không khá khẩm hơn là bao!

Bên trong đỉnh Thương Vương có hơn ngàn đệ tử, phần lớn đều là cảnh giới Địa Võ, thậm chí còn có cảnh giới Thiên Võ, hắn ta chỉ có thể là người đứng cuối cùng, bị người khác bắt nạt.

“Lý Hạc, tháng trước ta đã đưa cho ngươi rồi”, Yến Quy Phàm hừ khẽ.

“Ta dùng hết rồi, đến hỏi ngươi để lấy thêm, không được sao?”

Lý Hạc nhếch mép cười nói: “Yến Quy Phàm, ngươi đừng có mà không biết điều, ta biết ngươi là hoàng tử của cương quốc Nam Yến, thế nhưng ngươi phải hiểu, ở trong mắt Kiếm Các chúng ta thì cương quốc chẳng là cái thá gì hết”.

“Đừng nói là Thương Vương đại nhân bọn ta, cho dù chỉ là đại sư huynh của Thương Vương bọn ta trực tiếp ra tay cũng có thể diệt cương quốc Nam Yến của ngươi”.

“Cho nên tốt nhất thu lại cái tính cao ngạo của ngươi đi, ngoan ngoãn giao linh thạch với linh đan ra đây!”

Nghe thấy lời này, sắc mặt của Yến Quy Phàm đỏ bừng.

“Bảo ta giao ra, ngươi nằm mơ đi!”

Lần này, Yến Quy Phàm sẽ không nhẫn nhịn nữa!

Hắn ta nghĩ đến Tần Ninh, cho dù đối mặt với bất cứ chuyện gì thì Tần Ninh cũng đều ung dung tự tin.

Dù hắn ta không có thần bí, không có mạnh mẽ như Tần Ninh, thế nhưng cứ một mực nhẫn nhịn, đánh mất cái tâm võ đạo của mình vậy thì còn luyện võ gì, nói chi đến việc trở thành một cường giả chí tôn?

“Vậy để sư huynh xem xem, cảnh giới của ngươi có tăng lên chút nào không!”

Lý Hạc cười lạnh một tiếng, vừa sải bước đi ra.

Yến Quy Phàm trực tiếp quét ra một đường kiếm, lần này, nhất định sẽ không nhượng bộ.

“Loan Phượng Trảo Thiên!”

“Địch Đãng Linh Uyên!”

Phút chốc, hai người giao thủ, kiếm khí tràn ngập, thanh âm leng keng vang lên liên tục không dứt.

Tiếng leng keng vang lên, chỉ có điều là cảnh giới giữa hai người chênh lệch quá lớn, chưa đến năm chiêu, bịch một tiếng, khoé miệng Yến Quy Phàm trào máu tươi, ngã trên mặt đất không đứng dậy nổi.

“Đồ phế vật!”

Lý Hạc cười nhạo nói: “Thành thật giao ra linh đan với linh thạch có phải tốt hơn bao nhiêu không?”

Trường kiếm chỉ vào Yến Quy Phàm, Lý Hạc giễu cợt nói: “Nếu như không giao ra, đừng trách sư huynh ta đây thủ đoạn độc ác, trong lúc các đệ tử so tài, đứt tay đứt chân là chuyện rất bình thường!”

Nghe thấy lời này, sắc mặt của Yến Quy Phàm tái nhợt.

“Muốn ta giao ra, ngươi nằm mơ đi!”, ánh mắt của Yến Quy Phàm kiên định, quát lạnh một tiếng, nâng kiếm lên.

Rầm...

Lại một lần nữa, ngã xuống.

Lý Hạc sững sờ nhìn Yến Quy Phàm, tên tiểu tử này sao lại không giống ngày thường.

“Xem ra là không nhịn được khuất nhục nên muốn vùng lên rồi!”, Lý Hạo cười nhạo nói: “Nhưng đáng tiếc, sư huynh ta đây phải nói cho người biết, ở Kiếm Các, không có thực lực mà cứ muốn khoe khoang thì chỉ có một con đường chết mà thôi!”

Lời vừa nói ra, Lý Hạc nâng kiếm lên, trực tiếp vung ra.

Keng...

Vào đúng lúc đó, một viên đá bay đến đẩy thanh kiếm ra, một giọng nói ngọt ngào thản nhiên vang lên: “Đúng vậy, không có thực lực mà cứ khoe khoang thì chính là muốn chết”.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom