-
Chương 441-445
Chương 441: Xé rách ngụy trang
Lúc này, bên ngoài Kiếm phủ có mấy trăm người ưỡn ngực đứng, khí thế bức người.
Hai người đứng đầu khí phách càng mạnh, có cảm giác chỉ cần một cái hất tay là cả thế giới sẽ biến đổi.
“Phần Viên huynh, vết thương của lệnh lang sao rồi?”
Nhạc Hoành mặc đồ đen nhìn tộc trưởng Phần gia Phần Viên, quan tâm hỏi.
Nhìn con trai Phần Kình bị đứt hai tay, Phần Viên giận dữ không thôi.
“Kiếm Tiểu Minh đó thật sự quá láo xược, hôm nay Kiếm gia không cho ta một câu trả lời thì Phần Viên ta thề sẽ tiêu diệt Kiếm gia”.
Phần Viên lúc này tức muốn điên.
Phần Kình là con trai trưởng dòng chính trong Phần gia, tương lai thừa kế chức trưởng tộc của lão ta.
Nhưng giờ lại bị chặt mất hai cánh tay!
Thật sự quá nhục nhã!
“Phần Viên huynh đừng nổi giận, Kiếm gia vốn sắp suy sụp, lại lấy ba trận tỉ thí giết chết lứa thiên tài nhỏ tuổi của Kiếm gia, như vậy Kiếm gia sẽ tự khác sụp đổ. Giờ xem ra Kiếm gia là muốn ép chúng ta động võ đấy”.
“Đã vậy, hôm nay chúng ta cũng không khách khí, để xem kết cục của Kiếm gia sẽ là thế nào”.
“Cha!”
Phần Kình lúc này băng bó hai tay, nhìn cha mình, hung ác nói: “Còn Tần Ninh đó, chính là hắn, đã chặt hai cánh tay của con, con muốn hắn phải chết”.
“Yên tâm, hôm nay không ai sống sót được đâu”.
“Tần Ninh?”
Một giọng nói kinh ngạc vang lên, đột nhiên một người xuất hiện trước mặt Phần Viên và Nhạc Hoành.
Chính là Lộc Hàn Thiên chạy ra từ Kiếm phủ.
“Đại sư Lộc, Kiếm Minh Sơn kia chết chưa?”
Thấy Lộc Hàn Thiên xuất hiện, cả hai không khỏi dò hỏi.
“Suýt nữa”.
Sắc mặt Lộc Hàn Thiên khó coi nói: “Bị một thằng nhóc tên Tần Ninh phá rối kế hoạch, lão phu cũng muốn nghiền chết thằng nhóc này để giải hận!”
Nghe vậy, Phần Viên và Nhạc Hoành đều ngẩn ra.
Lộc Hàn Thiên là linh đan sư ngũ phẩm, là ai lại chọc cho người này khó chịu vậy?
“Tần Ninh đó ra tay làm hỏng chuyện của ta, còn cứu sống Kiếm Minh Sơn”.
Cái gì!
Nghe vậy Phần Viên và Nhạc Hoành đều thay đổi sắc mặt.
Kiếm Minh Sơn khỏi hẳn? Sao có thể?
Lão già kia rõ ràng phải chết, thế mà lại được cứu sống.
“Việc này lão phu tuyệt đối không bỏ qua!”
Lộc Hàn Thiên lại nói: “Ta đã thông báo cho vương gia Yến Hàn, tin rằng ngài sẽ dẫn người đến đây và giết chết thằng nhãi đó”.
Nghe vậy, Nhạc Hoành cùng Phần Viên cũng là thở phào.
Nếu vương gia Yến Hàn có thể ra tay thì quá tốt rồi.
“Không biết Tần Ninh kia đến từ nơi nào? Nếu thật sự như đại sư Lộc nói thì chỉ e kẻ này có lai lịch không tầm thường”, Nhạc Hoành lo lắng nói.
“Hừ, dù có không đơn giản thì sao bằng được vương gia Yến Hàn?”
Lộc Hàn Thiên quát lên: “Ngăn cản kế hoạch của ta, hôm nay ta sẽ chém chết Tần Ninh này làm vạn mảnh”.
“À thế à?”
Một giọng nói nhàn nhạt từ Kiếm phủ vang lên.
Tần Ninh dẫn theo Thẩm Văn Hiên đi ra, nhìn trận thế bên ngoài.
“Đến cả rồi, náo nhiệt phết nhỉ...”
Tần Ninh cười nói: “Có chuyện gì hay muốn gây sự với ta thì nói đi, ta không muốn mọi chuyện liên lụy đến Kiếm gia”.
“Chính là hắn, phụ thân, chính là hắn!”, Phần Kình thấy Tần Ninh tức thì nghiến răng giận dữ.
“Nhóc con, chém hai tay của con trai ta, nạp mạng đi!”, Phần Viên tức giận không thôi.
“Phần Viên, đây là Kiếm phủ của ta, Tần Ninh là khách quý của Kiếm phủ, ngươi dám động vào cậu ấy thì lão phu sẽ không tha thứ đâu”.
Một tiếng quát rền như sấm vang lên.
Kiếm Minh Sơn dẫn theo người Kiếm phủ bước ra, ánh mắt lạnh lẽo nhìn thế trận bên ngoài.
Kiếm Minh Sơn!
Người này thật sự đã khôi phục!
Phần Viên và Nhạc Hoành đưa mắt nhìn nhau.
Cả hai lão ta đều là cảnh giới Địa Võ tầng một, nhưng Kiếm Minh Sơn lại là Địa Võ tầng năm.
Kiếm Minh Sơn mà không tọa trấn thì Kiếm gia đã xong đời từ lâu.
“Kiếm lão gia tử, sao mà tức giận thế?”
Đột nhiên, có một đội người xông đến, người cầm đầu vóc người trung đẳng, mặt tròn tai dài, cười nói: “Ta nhớ không lầm là Kiếm gia còn thiếu Phần gia và Nhạc gia linh thạch đấy?”
“Thành chủ Cam Thịnh!”
“Thành chủ Cam Thịnh!”
Thấy người này đến, sắc mặt Phần Viên và Nhạc Hoành cũng vui vẻ.
Cam Thịnh chính là tộc trưởng Cam gia.
Mà Cam gia năm đó có đại ân với cương quốc Nam Yến.
Mặc dù nói Cam gia chỉ là bá chủ của thành Cam Ninh này, mà thành Cam Ninh trong cương quốc Nam Yến cũng không phải hạng lớn gì, nhưng địa vị của Cam gia không dễ lay động.
“Cam Thịnh!”
Kiếm Minh Sơn nhìn Cam Thịnh, hừ nói: “Nhạc Hoành cùng Phần Viên trăm phương ngàn kế liên hợp với Lộc Hàn Thiên âm mưu tính kế Kiếm gia ta, trả lại linh thạch? Lão phu không tìm chúng gây sự đã là khách sáo rồi!”
“Vớ vẩn!”
Phần Viên lại nói: “Nói vậy, Kiếm gia đây là không chịu trả nợ đúng không, làm trái với đạo nghĩa nhân tâm, Kiếm gia các ông còn muốn sống ở trong thành Cam Ninh này không hả?”
“Phần Viên, nói ít lại, nếu ngươi muốn đánh thì Kiếm Thương Tùng ta tiếp chiêu!”
Nghe vậy, Phần Viên cười ha ha: “Được, đánh thì đánh, hôm nay Tần Ninh phải chết, Kiếm gia ngươi cũng sẽ xong đời”.
Trong nháy mắt, chiến ý của hai phe dâng trào, không hề nhường nhịn nhau, sát khí đằng đằng.
“Thành chủ Cam Thịnh, Kiếm Minh Sơn kia, phiền ngài!”, Phần Viên chắp tay nói: “Còn Kiếm Thương Tùng, ta sẽ tự tay giết chết hắn”.
“Không thành vấn đề”, Cam Thịnh lúc này cũng lười ngụy trang, trực tiếp vạch mặt.
Hôm nay đã muốn tiêu diệt Kiếm gia thì cùng nhau ra tay để diệt trừ hậu hoạn.
Lộc Hàn Thiên lúc này âm trầm nói: “Tần Ninh kia, ta đích thân ra tay giết hắn”.
Lộc Hàn Thiên nhìn Tần Ninh, sát cơ mở ra.
“Thú vị đấy, ngươi mà cũng xứng giết ta à?”
Tần Ninh cười nhạt: “Kiếm gia cùng ta có quan hệ sâu xa, không ngờ hôm nay tìm đến cũng đúng lúc, muộn hơn một chút là không tìm được nữa rồi”.
“Nói khoác mà không biết ngượng, đi chết đi!”
Lộc Hàn Thiên trực tiếp tấn công.
“Làm càn!”
Thẩm Văn Hiên sắc mặt lạnh lẽo, sải bước ra, sát khí tung hoành.
“Cảnh giới Địa Võ tầng ba!”
Trong lúc này, tất cả đều sửng sốt.
Thẩm Văn Hiên chẳng qua mới khoảng hai mươi tuổi, còn trẻ như thế mà đã đạt cảnh giới Địa Võ, thật sự không ngờ tới.
Thẩm Văn Hiên bước ra, tấn công Lộc Hàn Thiên.
Tần Ninh đứng tại chỗ, cũng không chuyển động.
“Xem ra tên nhóc này làm hỏng chuyện lớn của chúng ta, hôm nay, ta sẽ đích thân giết ngươi!”
Trưởng tộc Nhạc Hoành thấy Tần Ninh lẻ loi một mình, không có Thẩm Văn Hiên bảo vệ. Thiếu niên khoảng mười sáu, mười bảy tuổi này cùng lắm là cảnh giới Linh Phách, giết cũng dễ dàng.
“Thiên Miên Linh chưởng!”
Nhạc Hoành xông ra, đối mặt với Tần Ninh.
“Tần công tử cẩn thận!”
Kiếm Tiểu Minh thấy vậy, định đi ngăn cản, nhưng cảnh giới Linh Phách như cậu ta sao có thể nhanh bằng Nhạc Hoành.
Một chưởng kia đã xông đến Tần Ninh.
Lúc này, Kiếm Minh Sơn và Kiếm Thương Tùng cũng thấy cảnh đó. Hôm nay Tần Ninh có thể nói là ân nhân của Kiếm gia bọn họ, nếu ân nhân chết trước thì Kiếm gia còn mặt mũi gì nữa?
Kiếm Minh Sơn bị thành chủ Cam Thịnh cuốn lấy, mà Kiếm Thương Tùng bị Phần Viên dây dưa kéo lại. Các cảnh giới Địa Võ còn lại của Kiếm gia đều bị võ giả của ba gia tộc lớn Phần, Nhạc, Cam áp chế, căn bản không ai cứu được Tần Ninh.
“Cút!”, thấy bóng người cùng chưởng ấn chạy như bay tới, Tần Ninh lúc này nhàn nhạt quát lên.
Chương 442: Sở Vô Song
Ầm...
Trong giây lát, một tiếng nổ ầm vang lên.
“Phụt...”
Mà sau đó, thân thể Nhạc Hoành như diều đứt dây, phiêu đãng bay ra sau, máu tươi đầy miệng.
“Cha!”
Thấy cảnh ấy, Nhạc Duyệt Nhi hoàn toàn sửng sốt.
Cha cô ta là cảnh giới Địa Võ tầng một, thế mà lại bị Tần Ninh đạp bay trong một cước? Sao có thể?
Không chỉ có Nhạc Duyệt Nhi mà tất cả đều phải sững sờ.
Cảnh giới Địa Võ!
Tần Ninh nhìn chỉ mới mười bảy tuổi, thế mà đã đạt cảnh giới Địa Võ!
Đùa hay gì!
Tần Ninh thu chân, di di chân mình, cạn lời nói: “Hình như dùng sức hơi mạnh, suýt thì trật mắt cá chân”.
Mà ở một góc khác, Nhạc Hoành lúc này ngã nhào xuống đất, cả người co quắp.
Lúc này cả hai bên tạm ngừng đánh nhau.
Kiếm Minh Sơn, Kiếm Thương Tùng đứng bên cạnh Tần Ninh, sắc mặt hoảng sợ nhìn thiếu niên này.
Cảnh giới Địa Võ, nhưng coi như Tần Ninh có cảnh giới Địa Võ mà đạp Nhạc Hoành chỉ trong một cú rồi khiến lão ta thành ra như thế cũng là quá khủng bố.
Cam Thịnh, Phần Viên, Lộc Hàn Thiên kia cũng bất ngờ không thôi.
Tần Ninh không chỉ có Thẩm Văn Hiên sức mạnh to lớn bên cạnh mà thực lực bản thân cũng mạnh mẽ bất ngờ.
“Muốn giết ta, các ngươi còn chưa đủ tư cách”.
Tần Ninh lại nói: “Coi như hoàng đế hiện giờ của cương quốc Nam Yến các ngươi gặp công tử ta cũng phải khách khí gọi một câu Tần công tử, chứ đừng nói mấy con tép riu các ngươi”.
Điên cuồng!
Cương vương cương quốc Nam Yến là người thế nào chứ?
“Làm càn!”
Một tiếng quát trầm thấp vang lên.
“Đế vương cương quốc Nam Yến ta có thân phận tôn quý cỡ nào chứ, còn ngươi, là cái thá gì”.
Những âm thanh xé gió vang lên, mấy bóng người lúc này cưỡi gió mà tới, đáp xuống trước cửa Kiếm phủ.
Những người này có khí tức mạnh mẽ khiến người ta không dám nhìn thẳng, tu vi thấp nhất cũng là cảnh giới Địa Võ tàng năm, cũng có những người trên cả cảnh giới Địa Võ.
“Vương gia Yến Hàn!”
“Vương gia Yến Hàn!”
Thấy người này, đám người Cam Thịnh, Phần Viên vội vàng quỳ xuống.
Sắc mặt Kiếm Minh Sơn đen lại, nhưng không thể không quỳ.
Vương gia Yến Hàn chính là Hoàng tộc cương quốc Nam Yến, càng là em trai thứ sáu của đương kim hoàng đế, ông ta phải quỳ.
Đám người tránh ra, một chiếc xe ngựa chậm rãi dừng lại, một người mặc long bào ám kim bước xuống.
Chính là vương gia Yến Hàn!
Thấy vương gia Yến Hàn đích thân đến, Lộc Hàn Thiên lúc này hưng phấn không thôi.
Sự tồn vong của Kiếm gia cũng chỉ bằng một câu nói của vương gia Yến Hàn!
“Khẩu khí lớn thật, cương quốc Nam Yến ta dù có gặp phải người của cương quốc Đại Sở cũng chẳng sợ hãi, ngươi là cái thá gì mà ở đây nói linh tinh, dĩ hạ phạm thượng”.
Vương gia Yến Hàn xuất hiện, nhìn Tần Ninh, quát nói.
“Cho mặt mũi mà còn không biết điều”.
Tần Ninh thản nhiên nói: “Cương quốc Nam Yến trong mắt ta có là cái thá gì đâu?”
Lời này nói ra, tất cả đều im lặng.
Mọi người đều nhìn Tần Ninh với ánh mắt chế nhạo.
Kiếm Minh Sơn lúc này quỳ dưới đất, nói nhỏ: “Tần công tử, vương gia Yến Hàn chính là em trai ruột của hoàng đế Yến Vương hiện giờ, quyền cao chức trọng, không thể vô lễ”.
“Ta nói rồi, đừng nói là một vương gia, hoàng đế có đến thì cũng phải cung kính gọi ta là Tần công tử”.
Tần Ninh lại nói: “Đứng trước mặt ta thì thu lại cái tác phong hoàng thất đi, ta ghét nhất cái này đấy”.
Tần Ninh nói ra, mọi người hoàn toàn cạn lời.
Tần Ninh nói thật đấy à?
Đây là vương gia Yến Hàn, là người chỉ đứng sau đương kim bệ hạ!
“Ha ha...”
Vương gia Yến Hàn bật cười.
“Thú vị đấy, thú vị đấy, không ngờ ở đây lại gặp được một thằng nhãi không biết trời cao đất dày”.
“Đã là vậy, Yến Mãnh, giết”.
Yến Hàn kia vung tay, sắc mặt lãnh đạm.
Trong mắt lão ta, Tần Ninh chỉ là cái loại điên cuồng mà thôi, lão ta lười nói nhiều với Tần Ninh.
“Ngươi mà dám động thủ thì ta cam đoan, hôm nay Yến Đế có ở đây thì ngươi cũng sẽ phải chết!”
Tần Ninh nói vậy, đạm bạc tự nhiên.
“Nực cười!”
Yến Hàm hừ lạnh, vung tay lên, Yến Mãnh kia xông đến Tần Ninh trong nháy mắt.
Đám người Lộc Hàn Thiên, Phần Viên lúc này đều lộ vẻ hả hê.
Vốn chỉ cần vương gia Yến Hàn ra mặt là đủ, thế là trấn áp được Kiếm gia.
Nhưng không ngờ, ân nhân cứu mạng được Kiếm gia tôn sùng lại không biết trời cao đất dày, đắc tội vương gia Yến Hàn, vậy đúng là muốn chết.
Lần này, bọn lão ta chẳng cần ra tay, một mình vương gia Yến Hàn là giết được Tần Ninh rồi.
Tần Ninh thấy người kia đánh tới, bật cười chế nhạo.
“Muốn chết, ta cho các ngươi toại nguyện!”
Tần Ninh sải bước ra, ngưng tụ sát khí.
Vụt...
Nhưng lúc này, một thân ảnh càng nhanh hơn cũng đang ngăn trở trước mặt Tần Ninh, quét kiếm ra. Một tiếng phụp, Yến Mãnh kia đầu lìa khỏi cổ, máu tươi chảy tung tóe.
Một người xuất hiện trước mặt Tần Ninh.
Người này mặc đồ tím, đầu đội mũ rơm, lưng đeo vỏ kiếm, tay cầm kiếm dài màu xanh.
Yến Mãnh chính là kẻ mạnh cảnh giới Thiên Võ một biến, nhưng bị người ta một kiếm chém chết.
Vương gia Yến Hàn sững sờ.
“Ngươi... ngươi là ai!”
Yến Hàn lúc này run rẩy nhìn kẻ mới xuất hiện, lạnh lùng quát lên, hộ vệ quanh người đã xông tới.
“Tại hạ Sở Vô Song!”
Người đàn ông mặc đồ tím cất kiếm ở sau lưng rồi cười nhạt nhìn Yến Hàn, nói: “Phụng mệnh lệnh của Sở Đế, ở thành Cam Ninh chờ Tần công tử đến, bảo vệ cho Tần công tử an toàn!”
“Sở Vô Song!”
“Kiếm khách số một cương quốc Đại Sở, Sở Vô Song!”
“Được xưng là Vô Song áo tím, Sở Vô Song!”
Tức thì, tất cả mọi người đều sửng sốt.
Tương truyền rằng, Sở Vô Song là một nhân vật truyền kì, là con em của cương quốc Đại Sở, nhưng từ nhỏ không thể tu hành, bị Hoàng tộc Đại Sở chối bỏ.
Nhưng khi xuất hiện trước mắt mọi người một lần nữa thì đã trở thành kiếm khách khiến người ta phải sợ mất mật khi nghe nói đến.
Cũng không biết Sở Đế đã làm thế nào mà đem người này kéo về lại cương quốc Đại Sở, trở thành một mũi dao sắc bén của cương quốc Đại Sở.
Nhưng không quan trọng, quan trọng là vì sao Sở Đế lại phái Sở Vô Song đến đây bảo vệ Tần Ninh?
Một Đế vương tuyệt đại của cương quốc số một cao cao tại thượng từ khi nào có mối quan hệ với một thiếu niên vô danh chứ!
“Haha... Sở tiên sinh thao tác nhanh thật đấy, nô gia vừa chuẩn bị xuất thủ thì kiếm khách Sở đã giết người rồi!”
Một giọng cười yếu ớt vang lên, Yến Hàn chỉ cảm thấy cổ mình mát lạnh. Một con dao găm đã xuất hiện ở trên cổ lão ta lúc nào không biết.
Đây là ai nữa?
Có thể hành động ngay trong vòng bảo vệ nghiêm ngặt của lão ta, uy hiếp tính mạng lão ta. Vương gia Yến Hàn lúc này mồ hôi chảy liên tục, không dám hành động.
Chương 443: Ôm đùi lớn
Mà lúc này, những hộ vệ xung quanh mới có phản ứng, phát hiện sau lưng Yến Hàn có một bóng dáng yêu kiều đứng oai nghiêm trên xe ngựa, đôi tay ngọc ngà giơ ra nắm chặt con dao găm, dí sát vào cổ lão ta.
“Ngươi ngươi ngươi… là ai?”
“Ta chính là Thiên Cơ Tiên Tử của Thiên Cơ Môn cương quốc Hỏa Hầu!”
Cô gái duyên dáng cười khanh khách.
Thiên Cơ Môn!
Môn phái này chính là nơi các triều đại cương quốc Hỏa Hầu chuyên môn bồi dưỡng nhân tài, hơn nữa tất cả đều là nữ, chuyên làm nhiệm vụ ám sát và bảo vệ.
Cương quốc Hỏa Hầu, sao lại xuất hiện ở đây?
Thiên Cơ Tiên Tử chính là môn chủ của Thiên Cơ Môn, nghe nói cũng có mối quan hệ dây mơ rễ má với Địch Đế đương triều.
Thế mà Địch Đế lại phái cô ta tới, bảo vệ… Tần Ninh?
“Thiên Cơ Tiên Tử, cương quốc Nam Yến ta và cương quốc Hỏa Hầu vẫn luôn nước sông không phạm nước giếng, ngươi làm như vậy có ý gì?”
Yến Hàn lúc này chảy mồ hôi lạnh đầy đầu, không khỏi gằn giọng nói: “Lẽ nào muốn châm ngòi chiến tranh giữa cương quốc Nam Yến và cương quốc Hỏa Hầu sao?”
“Những câu nói như vậy, ông không cần nói với ta”.
Thiên Cơ Tiên Tử cười duyên dáng thản nhiên nói: “Ta chỉ tuân theo mệnh lệnh của Địch Đế, kẻ nào dám động vào Tần Ninh thì ta giết kẻ đó, cho dù là Yến Đế ra tay thì cũng phải bảo vệ Tần Ninh”.
Vừa dứt lời, không khí xung quanh trở nên tĩnh lặng ngay lập tức.
Kể cả Yến Đế ra tay thì cũng phải bảo vệ Tần Ninh?
Rốt cuộc, Tần Ninh có lai lịch gì?
“Đáng chết!”
Toàn thân Yến Hàn hơi run rẩy, vội vàng nói: “Hai vị, chỉ cần Tần Ninh này lui khỏi chuyện phân tranh của Kiếm gia thì Yến Hàn ta tuyệt đối sẽ không ra tay với hắn”.
Yến Hàn nói ra lời này cũng có nghĩa là lão ta đã chuẩn bị bước nhượng bộ.
Mọi người nhìn về phía Tần Ninh.
“Ra tay với ta? Chuyện hôm nay, ta cứ chen vào đấy!”
Tần Ninh lại nói: “Ta chắc chắn sẽ bảo vệ Kiếm gia”.
“Ngươi…”
Yến Hàn không ngờ, thế mà Tần Ninh lại được nước lấn tới.
Nhưng Sở Đế và Địch Đế đều bảo vệ Tần Ninh, lẽ nào thằng nhóc này lại có quan hệ gì đó với Sở Đế và Địch Đế?
“Tần Ninh, đừng cho rằng ôm được cái đùi lớn của Sở Đế và Địch Đế thì có thể làm gì thì làm, cương quốc Nam Yến ta không sợ đâu”.
Ôm đùi lớn?
Tần Ninh mỉm cười nói: “Ngươi hiểu lầm rồi, đối với ta mà nói, họ không được coi là chỗ dựa đâu. Hôm nay Sở Vô Song và Thiên Cơ Tiên Tử không đến mà ta muốn giết ngươi thì cũng cứ giết thôi”.
Ngông cuồng, ngu si.
Lúc này, trong lòng Yến Hàn phát điên lên.
Nếu không phải Sở Vô Song và Thiên Cơ Tiên Tử ở đây thì Tần Ninh đã sớm trở thành một cái xác rồi.
Vừa dứt lời, Tần Ninh liếc nhìn Thiên Cơ Tiên Tử, cười nói: “Nếu Địch Đế bảo cô tới thì giết lão ta đi!”
Lời này vừa nói ra, toàn hiện trường trở nên nhốn nháo.
“Giết thật à?”, Thiên Cơ Tiên Tử khẽ giật mình.
“Thế nào? Lẽ nào Địch Đế không nói cho cô biết, bảo vệ ta là phải nghe theo lời ta sao?”
Nghe lời nói của Tần Ninh, Thiên Cơ Tiên Tử cau mày.
Quả thực, Địch Đế có nói như vậy.
“Được!”
“Hạ thủ lưu tình!”
Bỗng nhiên, một tiếng thét cùng hơi thở dồn dập, theo tiếng phá không soạt soạt soạt lần lượt vang lên.
Mấy chục người hạ xuống từ trên không.
Hai người dẫn đầu, vội vàng đi đến phía trước Tần Ninh.
Bụp bụp…
Hai người này chợt quỳ trên mặt đất, nhìn Tần Ninh.
“Tần công tử!”
“Tần công tử!”
Hai người cùng nhau hành đại lễ, mọi người xung quanh đều choáng váng.
“Thất hoàng tử!”
“Cửu hoàng tử!”
Vương gia Yến Hàn cũng sững sờ.
“Hai vị hoàng tử, các người làm gì vậy?”
Nhìn thấy người tới, Tần Ninh hơi sững người, cười nhạt nói: “Hóa ra là các ngươi, đứng dậy đi”.
Hai người này, chính là Yến Quy Lộ và Yến Bình Sinh đã luôn đi theo hắn trong Đại Hoang Cổ.
Tần Ninh lại nói: “Ta nhớ không lầm thì đã cho các ngươi hai tấm lệnh bài tông môn, tại sao vẫn chưa đi báo danh?”
“Khởi bẩm Tần công tử”, Yến Quy Lộ chắp tay nói: “Ta giữ lệnh bài tông môn hạng 3 nên không gấp gáp, còn Lục ca Yến Quy Phàm đã đến Kiếm Các rồi”.
“Không biết Tần công tử tới cương quốc Nam Yến, là sơ suất của ta”, Yến Bình Sinh cũng dè dặt nói.
Tần Ninh lại xua tay, nhàn nhạt nói: “Ta chỉ thuận tiện tới thăm thú chút thôi, nhưng không ngờ lại bị chuyện bé xé ra to”.
Vừa nói ra lời này, Tần Ninh quét mắt nhìn mọi người.
Yến Hàn, Nhạc Hoành, Phần Viên, Lộc Hàn Thiên và những kẻ khác lúc này vô cùng sửng sốt.
Cương quốc Nam Yến, thất hoàng tử Yến Quy Lộ, cửu hoàng tử Yến Bình Sinh đều được Yến Đế coi trọng.
Vậy mà hôm nay hai người này đối diện với Tần Ninh lại quỳ xuống trước mặt mọi người.
Nào còn có chút uy nghiêm của hoàng tử cương quốc?
Yến Quy Lộ và Yến Bình Sinh lúc này thì lại lo lắng bất an trong lòng.
Cho dù là trong Đại Hoang Cổ hay ngoài Đại Hoang Cổ, họ đều đã được thấy thủ đoạn của Tần Ninh.
Cương quốc Vân Hải kia, toàn bộ vô địch cảnh giới Thiên Võ đã bị tiêu diệt. Tới giờ đã bị những cương quốc khác ngấm ngầm thâm nhập, cương quốc Vân Hải không có cảnh giới Thiên Võ thì khó tránh khỏi bị giáng cấp.
Từ lần trước chia tay, Yến Quy Phàm rời cương quốc Nam Yến, gia nhập Kiếm Các trong Cửu U tu hành, trước khi đi đã dặn dò họ đi báo danh muộn một chút.
Ngộ nhỡ Tần Ninh tâm huyết dâng trào, tới cương quốc Nam Yến tìm họ, nhất định phải cẩn thận mà đối đãi.
Nhưng bây giờ, hoàng thúc nhà mình lại muốn giết Tần Ninh.
Lúc này hai người thật sự rất đau đầu.
Điều quan trọng nhất là, trước đây không lâu, Hạng Đế của cương quốc Thiên Tượng đã bị Tần Ninh giết. Chuyện này người biết cực ít, nhưng họ biết rất rõ.
Tần Ninh này, thật sự là trời không sợ, đất không sợ.
Ông già lợi hại đó tuy không ở cạnh Tần Ninh, nhưng có trời mới biết lão già đó đang ở đâu.
Cương quốc Nam Yến còn yếu hơn một chút so với cương quốc Thiên Tượng, mà Yến Hàn so với Hạng Đế thì còn yếu hơn mấy bậc. Tần Ninh còn dám giết cả Hạng Đế, huồng hồ là Yến Hàn?
May mà bọn họ xuất hiện mới không phạm lỗi lớn.
“Tần công tử!
Yến Quy Lộ cười nói: “Công tử tới cương quốc Nam Yến, chúng ta không nghênh đón đã là một tội. Hôm nay hai huynh đệ ta tự mình tới đón công tử tới Đế đô, thưởng thức phong thái của cương quốc Nam Yến chúng ta”.
“Ta cũng muốn thưởng thức nhưng những kẻ này lại không để ta thưởng thức”.
Tần Ninh từ tốn nói: “Kiếm gia có chút quan hệ với ta, đối phó với Kiếm gia cũng là đối phó với ta”.
“Đối phó với ta thì phải chết”.
Lời này vừa nói ra, Yến Quy Lộ và Yến Bình Sinh đều tái mét mặt.
Tần Ninh tức giận thật rồi.
“Tần công tử, chuyện này là hoàng thúc của ta đã sai. Ta xin tạ tội với Tần công tử tại đây”.
Yến Quy Lộ lại nói.
“Hừ, ta đường đường là vương gia của cương quốc Nam Yến, sao phải sợ một thằng nhãi vô danh tiểu tốt?”
Lúc này, Yến Hàn đột nhiên gằn giọng nói: “Tần Ninh, kể cả ngươi có cương quốc Đại Sở và cương quốc Hỏa Hầu chống lưng thì Yến Hàn ta cũng không sợ. Nếu ngươi dám giết ta thì Yến Đế bệ hạ nhất định sẽ giết cả chín dòng họ nhà ngươi!”
Lời này vừa nói ra, Yến Quy Lộ và Yến Bình Sinh hoàn toàn sững sờ, mặt cắt không còn giọt máu.
“Vương thúc!”
“Vương thúc, không được nói lung tung!”
“Nói lắm lời quá, Thiên Cơ Tiên Tử còn sững ra đó làm gì?”, Tần Ninh cười lạnh nói: “Từ khi Hâm Hâm chết, ta đã biết một điều, giết người không thể nương tay”.
“Vâng!”, Thiên Cơ Tiên Tử giơ tay, dao găm chém ra.
Nhưng đúng lúc này, một tiếng bốp vang lên.
Chương 444: Không nỡ giết sao?
Thiên Cơ Tiên Tử vẫn chưa ra tay thì bóng người của Yến Hàn kia đã đập vào trong xe ngựa phía sau ầm một tiếng, khiến cả xe ngựa rung động.
Một người xuất hiện phía trước xe ngựa, lạnh lùng nói: “Tùy tiện làm bậy, xem ra thường ngày Đế ta đã để ngươi buông thả quá rồi!”
Một người mặc long bào tơ lụa màu xanh, đầu đội mũ vàng, chân mang ủng vàng, uy võ phi thường.
“Tham kiến Yến Đế bệ hạ”.
Yến Quy Lộ và Yến Bình Sinh đều hành lễ, những kẻ khác thì biến sắc mặt, vội vàng quỳ sụp xuống đất.
Vị này chính người đứng đầu cương quốc Nam Yến, Yến Đế bệ hạ.
Cương quốc Nam Yến, cũng nằm trong tay Yến Đế bệ hạ này, là một trong 4 cương quốc lớn.
Lúc này, Kiếm Minh Sơn, Kiếm Thương Tùng và những người khác đã không biết thế nào.
Chuyện hôm nay đã khiến họ quá chấn động.
Thành chủ Cam Thịnh xuất hiện.
Vương gia Yến Hàn xuất hiện.
Hai vị hoàng tử Yến Quy Lộ và Yến Bình Sinh xuất hiện.
Bây giờ, đến cả bá chủ cương quốc Nam Yến, Yến Đế cũng đích thân xuất hiện, có khi nào cả Địch Đế và Sở Đế cùng xuất hiện không?
Mà tất cả những điều này đều vì Tần Ninh.
Yến Đế lạnh lùng nhìn vương gia Yến Hàn đang bò ra từ trong xe ngựa, lạnh giọng nói: “Quỳ xuống, câm miệng!”
Lúc này, Yến Hàn câm như hến.
Thường ngày, Yến Đế luôn quan tâm tới mình, thế mà hôm nay lại có ý muốn giết mình.
Lẽ nào Tần Ninh này thật sự là nhân vật lớn nào đó không thể chọc vào?
Yến Đế xoay người lại nhìn Tần Ninh, chắp tay, cười nói: “Đã nghe đại danh của Tần công tử từ lâu, hôm nay vừa gặp mặt đã thấy quả nhiên là thiếu niên xuất anh hùng”.
“Tại hạ Yến Bắc Thần, hoàng đế cương quốc Nam Yến, xin chào Tần công tử”.
Thấy Yến Đế hành lễ, tất cả mọi người đều cảm thấy tim đập thình thịch.
Yến Đế nhìn thấy Tần Ninh, thật sự… kêu là Tần công tử, lịch sự lễ độ mà hành lễ.
“Cương quốc Nam Yến của ông, ai ai mở miệng ra cũng là nói lời ngông cuồng. Một tiếng Tần công tử này ta không gánh vác nổi”.
Tần Ninh thản nhiên nói.
“Tần công tử xin thứ lỗi, là do ngày thường ta đã dung túng Yến Hàn này quá rồi, quả thật xin lỗi”.
Yến Đế bất lực nói: “Mời Tần công tử tới Đế Đô một chuyến, để tại hạ mở tiệc tẩy trần cho Tần công tử”.
“Mở tiệc tẩy trần thì thôi!”
Tần Ninh lại nói: “Yến Hàn kia muốn giết ta, nên xử lý thế nào đây?”
Tần Ninh không định bỏ qua cho Yến Hàn.
Lúc đầu, Tần Hâm Hâm chết đã khiến hắn hiểu rõ, có những chuyện, nên dùng vũ lực để giải quyết thì dùng vũ lực để giải quyết.
Nếu lúc đầu, hắn khiến thượng quốc Cảnh Thiên và thượng quốc Đại Minh phải kinh sợ thì có lẽ bây giờ Hâm Hâm vẫn còn ở bên cạnh hắn.
Hôm nay, Kiếm gia, không thể đi vào vết xe đổ đó.
Nghe lời này, Yến Bắc Thần cau mày.
Rõ ràng là Tần Ninh không định bỏ qua cho Yến Hàn.
“Thế nào? Không nỡ giết lão ta sao?”
Tần Ninh cười lạnh nói: “Ta cho ông thời gian cân nhắc”.
Vừa dứt lời, Tần Ninh xoay người, muốn đi vào Kiếm phủ.
“Người đâu!”
Yến Đế hô lên một tiếng hạ lệnh.
“Yến Hàn khiêu khích công tử Tần Ninh, tội đáng muôn chết. Xóa bỏ hoàng tịch của huyết mạch Yến Hàn, kéo Yến Hàn ra, chém đầu thị chúng”.
Yến Đế bỗng nhiên khẳng định chắc nịch, khí thế bừng bừng quát lên.
Lời này vừa nói ra, mọi người đều choáng váng.
Chém đầu!
Chỉ vì Yến Hàn khiêu khích Tần Ninh nên chém đầu lão ta?
Mà lúc này, Sở Vô Song và Thiên Cơ Tiên Tử đứng một bên, không lên tiếng.
Hai người họ là tầng lớp cao cấp của cương quốc Đại Sở và cương quốc Hỏa Hầu, nên hiểu biết cũng khá nhiều.
Lão nô bộc bên cạnh Tần Ninh, vừa ra tay đã chém chết Hạng Đế cảnh giới Thiên Nguyên. Chuyện này, chắc chắn Yến Đế cũng biết.
Nên làm thế nào, Yến Đế tự trong lòng mình cũng hiểu rõ.
Lúc này, Tần Ninh liếc nhìn Yến Đế, nói: “Yến Quy Phàm còn biết cách lựa chọn hơn Yến Đế như ông”.
Lời vừa nói ra khiến Yến Đế giật mình.
Ông ta đã nghe Yến Quy Phàm kể lại chuyện trong Đại Hoang Cổ.
Nếu không phải nhờ Tần Ninh, thì thiên chi kiêu tử của 3 cương quốc lớn sẽ không thể chết hết, Yến Quy Phàm cũng không thể giành được lệnh bài nòng cốt Kiếm Các.
Về điểm này mà nói, cương quốc Nam Yến nên cảm tạ Tần Ninh.
“Tại hạ mạo phạm, hi vọng Tần công tử đừng trách tội”, Yến Đế chắp tay, nói với giọng điệu vô cùng khiêm tốn.
Tần Ninh cũng lười nói nhiều, xoay người đi vào trong sân.
Ba ông cháu Kiếm Minh Sơn, Kiếm Thương Tùng và Kiếm Tiểu Minh lần lượt đi theo.
“Bây giờ, có thể tới từ đường Kiếm gia các người xem chút không?”, Tần Ninh chợt lên tiếng.
Ông cháu 3 người đều sững sờ.
Kiếm Minh Sơn phản ứng đầu tiên, vội vàng nói: “Đương nhiên là được!”
“Tiểu Minh, nhanh đưa Tần công tử đi!”
“Vâng!”
Kiếm Tiểu Minh nhìn Tần Ninh, kinh ngạc như nhìn người trời.
“Tần Ninh… ồ, không đúng, Tần công tử”.
Kiếm Tiểu Minh run rẩy nói: “Trước đây ta đã nghi ngờ công tử, quả thật xin lỗi”.
“Ngươi không phải sợ ta!”
Tần Ninh nhàn nhạt nói: “Ta bảo vệ Kiếm gia các ngươi thì sẽ không hại các ngươi”.
Kiếm Tiểu Minh nghe thấy lời này thì thở phào một hơi, dẫn đường đưa Tần Ninh tới từ đường.
“Ồ, đúng rồi, ta muốn yên tĩnh một chút, bảo những người kia đừng vào”, Tần Ninh chậm rãi nói.
Nghe vậy, Kiếm Minh Sơn và Kiếm Thương Tùng gật đầu nghe theo.
Thẩm Văn Hiên ôm kiếm bằng hai tay, đi theo Tần Ninh, Kiếm Tiểu Minh, đi vào sân trong Kiếm phủ.
“Nhanh, lập tức dặn dò tất cả người trong phủ, cẩn thận một chút, kẻ nào phát ra một tiếng động nhỏ thì xử theo gia quy”.
Kiếm Minh Sơn nói ngay lập tức.
“Vâng vâng vâng!”, Kiếm Thương Tùng không dám chất vấn.
Kiếm Minh Sơn tới ngoài cửa lớn, nhìn Yến Đế và một ngàn người khác.
“Bệ hạ!”
Kiếm Minh Sơn dập đầu bái lạy, dè dặt nói: “Tần công tử nói muốn yên tĩnh một chút, bảo mọi người không được lên tiếng làm phiền”.
“Mau đứng lên”.
Lúc này, Yến Đế thân thiện gần gũi, nào giống bá chủ cương quốc, dìu Kiếm Minh Sơn đứng lên, cười nói: “Nghe nói lão trưởng tộc Kiếm bệnh nặng vừa khỏi. Đây là Tuyết linh chi 7 ngàn năm tuổi, vừa hay biếu ông dưỡng thương, hồi phục thân thể”.
Lời này vừa nói ra, Kiếm Minh Sơn vừa đứng lên đã suýt nữa ngã vật trên đất.
Tuyết linh chi 7 ngàn năm tuổi?
Tuyết linh chi vốn sinh trưởng trong điều kiện khắc nghiệt, đừng nói 7 ngàn năm tuổi, mà 1 ngàn năm tuổi cũng là của hiếm.
Yến Đế vừa ra tay đã khiến ông ta sốc luôn.
Lúc này, trong lòng Yến Đế lại chỉ đành cười khổ.
Tần Ninh giết thiên chi kiêu tử của 3 cương quốc lớn, tiêu diệt tất cả cao thủ vô địch cảnh giới Thiên Nguyên của cương quốc Vân Hải, giết Hạng Đế, Đế vương của cương quốc Thiên Tượng.
Thiếu niên nhìn như mới 17 tuổi này lại suy nghĩ như người 70 tuổi.
Hơn nữa, những việc đã làm thì không tuân theo lẽ thường.
Điều quan trọng hơn là, trời không sợ, đất không sợ, mà trên thực tế, tới giờ, hắn quả thực không cần phải sợ.
Mà trái lại ông ta, mới phải sợ Tần Ninh.
“Cam gia, Nhạc gia và Phần gia, chỗ nào cũng là thù với Kiếm gia. Ông Kiếm, ông xem nên xử lý thế nào?”, Yến Đế từ tốn nói.
Nghe vậy, Kiếm Minh Sơn lại mềm nhũn cả người.
Đường đường là cương vương, hỏi ông ta xử lý thế nào, điều này thật khiến người ta không thể chấp nhận được.
“Bệ hạ, người làm thế nào cũng được ạ…”, Kiếm Minh Sơn lau mồ hôi trên trán, không nhịn được thở dài một hơi.
“Vậy được!”, Yến Đế từ tốn quay ra, nhìn đám người, ánh mắt rơi xuống Cam Thịnh, Nhạc Hoành và Phần Viên.
Chương 445: Vào từ đường
“Cam Thịnh, Nhạc Hoành, Phần Viên, 3 ngươi ngông nghênh làm bậy, giết hại Kiếm gia, tội đáng muôn chết, thành viên nòng cốt của 3 gia tộc lớn đều bị chém đầu, giết không tha!”
Yến Đế chậm rãi nói: “Những kẻ này, giao cho Kiếm gia xử lý, kẻ nào phản kháng, chu di cửu tộc!”
Lời này vừa nói ra khiến đám Cam Thịnh vẫn chưa nhảy lên mà Kiếm Minh Sơn đã ngồi bệt xuống đất.
Hình như cuộc sống xoay chuyển quá nhanh rồi đấy!
Vừa rồi, Kiếm gia bị dồn vào đường cùng, bây giờ lại được sống, không đúng, không phải được sống, mà là sống lại.
Tất cả những điều này là vì Tần Ninh.
Thiếu niên trông chỉ mới 16, 17 tuổi.
Mà từ hôm nay trở đi, vốn dĩ Kiếm gia lung lay sắp đổ lại chuẩn bị đổi đời trở thành thành chủ thành Cam Ninh.
…
Lúc này, trong sân sau Kiếm phủ, quanh co qua tầng tầng lớp lớp hoa viên, sau một hòn non bộ, Kiếm Tiểu Minh mở cơ quan ra thì xuất hiện một cửa lớn.
“Tần công tử, phía sau hòn non bộ này chính là từ đường của Kiếm gia, nhưng vẫn luôn là người của Kiếm gia đi vào, Tần công tử cẩn thận một chút”.
Kiếm Tiểu Minh lại nói: “Bên trong rất âm u, nhưng theo quy tắc của lão tổ tông thì vẫn luôn bố trí như vậy, cũng đều không được thay đổi bất cứ thứ gì”.
“Ừ!”
Tần Ninh chậm rãi nói: “Ta hiểu rồi, kiếm Âm Càn đâu đưa cho ta!”
Thẩm Văn Hiên đưa kiếm cho hắn, đứng ở lối vào.
“Các ngươi đợi ta ở đây, ta không nói thì không ai được vào”.
“Vâng!”
“Vâng!”
Tần Ninh sải bước đi thẳng vào trong từ đường.
Men theo bậc thang, từng bước đi xuống từ đường.
Từ đường của các gia tộc bình thường thì đều xây hoành tráng, to lớn ở trên mặt đất, nhưng từ đường của Kiếm gia thì lại ở dưới mặt đất, hơn nữa còn khiến người ta có cảm giác vô cùng u ám.
Tần Ninh cầm kiếm Âm Càn, chậm rãi đi vào trong từ đường.
Diện tích của cả từ đường không lớn lắm, chứa được khoảng trăm người.
Mà ở trung tâm từ đường đặt rất nhiều linh vị, linh vị ngay ở giữa là một cái tên khiến Tần Ninh sững sờ.
“Kiếm Âm Sơn!”
Tần Ninh lẩm bẩm nói: “Cả ngươi cũng… đi rồi…”
Sau đó, Tần Ninh nhìn xung quanh từ đường, rồi khẽ cười: “Xem ra, những thứ năm đó ta dạy ngươi, ngươi đều giữ trong lòng”.
Lúc này, trong đại sảnh của từ đường, ở lối vào có đặt một bàn cờ, bên trái là một cây đàn, bên phải là một bức tranh, ở giữa là một quyển sách.
Cầm kỳ thư họa, tất cả đều có đầy đủ.
“Nếu thế này thì có lẽ, ngươi vẫn còn giữ lại một tia ý niệm, ở đây chờ đợi điều gì…”
Tần Ninh vừa nói vừa rút kiếm Âm Càn trong tay ra.
Vù…
Một tiếng kiếm ngâm vang lên, lúc này, trong từ đường, cầm kỳ thư họa kia xoay thành vòng tròn.
Mà ở giữa là một bóng hình, từ trong linh bài bước ra.
Một thân áo dài màu xám, lưng mang đai lụa, tóc búi lên, thân thể cao lớn, vẻ mặt trẻ trung, cương nghị, bước một bước như thế đã tới trước mặt Tần Ninh.
Vù…
Lúc này, trong toàn Kiếm Phủ sát khí kiếm ý xung thiên, sóng động lan ra, cuốn sạch hơn trăm dặm.
“Có chuyện gì vậy?”, Kiếm Tiểu Minh và Thẩm Văn Hiên đứng bên ngoài từ đường, nhìn kiếm ý xung thiên thì kinh ngạc vạn phần.
“Đi vào xem sao!”
“Không được!”
Thẩm Văn Hiên ngăn lại: “Ngươi quên sư tôn đã nói rồi sao? Không gọi chúng ta thì không thể đi vào!”
“Nhưng…”
Kiếm Tiểu Minh còn muốn nói gì nữa, nhưng nghĩ tới biểu hiện của Tần Ninh trước đây thì không nói nhiều nữa, mà yên lặng chờ đợi.
Mà lúc này, ngoài Kiếm phủ, mọi người cùng đồng thời cảm thấy kiếm ý xung thiên.
“Tần công tử xảy ra chuyện gì rồi sao?”, Yến Đế bỗng chốc tỏ ra lo lắng.
Sở Vô Song và Thiên Cơ Tiên Tử cũng lộ ra vẻ âu lo.
Sở Đế và Địch Đế đã hạ lệnh cho họ phải bảo vệ Tần Ninh, nhỡ Tần Ninh xảy ra chuyện gì thì bọn họ cũng khó ăn nói.
“Đi vào xem thế nào!”, Yến Đế gấp gáp nói.
“Bệ hạ”, Kiếm Minh Sơn lại ngăn cản nói: “Tần công tử đã nói muốn yên tĩnh. Bây giờ đi vào, nhỡ làm phiền công tử…”
“Nhưng Tần công tử đang gặp nguy hiểm cận kề!”, Yến Đế vội vàng nói.
Ông ta vẫn chưa quên, Hạng Vũ đã chết thế nào.
“Cái này…”
Kiếm Minh Sơn cũng đang lưỡng lự, chọc cho Tần Ninh mất hứng cũng không được, nhưng nhỡ Tần Ninh gặp phải nguy hiểm…
“Bảo các ngươi ở đây đợi thì cứ ở đây đợi là được rồi”.
Lúc này, một giọng nói lười biếng vang lên.
Bên ngoài cửa lớn của Kiếm phủ, bỗng nhiên một người xuất hiện bên cạnh con sư tử đá, bước chân khập khiễng, tóc trắng xóa, mặc một thân áo xanh, lảo đảo đi tới trước Kiếm phủ ngồi xuống.
Phía sau ông già là một con thanh ngưu, lúc này cũng khệnh khạng ngẩng cao đầu mà đi.
“Ngài ấy nói gì thì các ngươi cứ nghe vậy là được”.
Ông già vừa dứt lời, ngồi trên bậc thang, dựa vào con sư tử đá, khẽ khép đôi mắt, không nói nhiều nữa.
“Xin chào tiền bối”.
Lúc này, Yến Đế lại chắp tay hành lễ, không dám sơ xuất.
Đây chính là ông già bỗng nhiên xuất hiện ở bên cạnh Tần Ninh!
Lão Vệ!
Mà lúc này, Sở Vô Song và Thiên Cơ Tiên Tử nhìn thấy lão Vệ thì đều tò mò không thôi.
Hai người chính là lớp thánh hiền kiệt xuất trong cương quốc Hỏa Hầu và cương quốc Đại Sở, thực lực mạnh mẽ, tới Sở Đế và Địch Đế cũng phải khách sáo như thường.
Họ cũng nghe nói về lão Vệ cạnh Tần Ninh, thực lực phi thường, một chưởng đập chết nhân vật như Hạng Đế. Ông già này rốt cuộc là có thế lực tới đâu.
Cự phách cảnh giới Thiên Nguyên Đại Tam Nguyên? Hay là cảnh giới Thông Thiên vượt qua cảnh giới Thiên Nguyên?
Hai người vốn là nhân vật anh hùng, lúc này nhìn thấy lão Vệ, ngứa nghề, không nén nổi xuất là một tia linh khí thăm dò, muốn xem tu vi của lão Vệ.
“Hử?”
Chính vào lúc này, đôi mắt lão Vệ chợt ngước lên, hừ một tiếng.
“Phụt…”
“Phụt…”
Dường như là đồng thời, Sở Vô Song và Thiên Cơ Tiên Tử đều tái mét mặt mà nôn ra một ngụm máu.
Hai người chính là vô địch cảnh giới Thiên Võ 7 biến, nhưng bây giờ, căn bản là không chịu nổi một đòn tấn công của lão Vệ.
Quá khủng khiếp.
Yến Đế nhìn thấy cảnh tượng này thì sắc mặt kinh ngạc vô cùng.
Quá mạnh!
Một hơi thở đã có thể khiến cao thủ đỉnh cấp cảnh giới Thiên Võ 7 biến bỗng chốc bị thương nặng.
“Xin tiền bối đừng tức giận, là thủ hạ của ta đường đột”.
Một tiếng cười nhạt vang lên, một người chợt đến, hạ xuống trước cửa Kiếm phủ.
“Sở Đế!”
Sở Vô Song chắp tay, cung kính nói.
“Thiên Cơ, tại sao lại vô lễ như thế, muốn thăm dò thực lực của Vệ đại nhân sao?”, một tiếng trách móc chợt vang lên.
“Địch Đế!”
Nhìn thấy người tới, Thiên Cơ Tiên Tử cũng khom lưng hành lễ.
Kiếm Minh Sơn cảm thấy đầu óc có chút choáng váng.
Yến Đế, Sở Đế, Địch Đế đều là nhân vật lớn mà ngày thường, à không, đời này ông ta không thể gặp, lúc này lại có mặt đầy đủ ở đây.
Đều vì một người tên là Tần Ninh.
Lão Vệ cũng không nói nhiều, nhìn mấy người, khẽ khép mắt, dựa lên con sư tử đá, nhìn như đang ngủ.
Mấy vị đế vương tụ họp, đưa mắt nhìn nhau, đều không lên tiếng.
Tuy họ là hoàng đế của một nước, nắm giữ hàng tỷ sinh mệnh, nhưng đối diện với nhân vật có thực lực lớn hơn họ thì vẫn phải đặt tôn nghiêm của mình xuống, khách sáo, cung kính đối đãi.
Huống hồ, trên toàn Cửu U đại lục, các quốc gia lập nên như rừng, chỉ có thể gọi là ngoại vi, cốt lõi Cửu U thực thụ thì là vùng đất Cửu U được dãy núi Cửu U bao quanh.
Ở đó, có diện tích tương đương với ngoại vi, tông môn san sát, thậm chí còn có cổ gia, cổ quốc tồn tại.
Ở đó, cảnh giới Thiên Nguyên chỉ có thể chống đỡ một môn phái mà thôi, hơn nữa là môn phái thấp nhất.
Mà tứ đại tông môn hạng nhất, Thánh Đan Các và những môn phái lớn khác, không chỉ có cảnh giới Hóa Thần mà thậm chí còn tồn tại vượt qua cảnh giới Hóa Thần.
Cửu U đại lục lấy thực lực làm trọng. Đây là thế giới của võ giả, thực lực chính là cái vốn để nói chuyện.
Ba vị Đế vương lúc này cũng yên lặng chờ đợi, không có bất kỳ mất kiên nhẫn nào.
Mà lúc này, trong đại sảnh của từ đường.
Bóng người áo xám kia nhìn Tần Ninh, hơi sững sờ, thần thái mờ mịt, kinh ngạc. “Ngươi là ai?”, sau đó người áo xám lên tiếng hỏi.
Lúc này, bên ngoài Kiếm phủ có mấy trăm người ưỡn ngực đứng, khí thế bức người.
Hai người đứng đầu khí phách càng mạnh, có cảm giác chỉ cần một cái hất tay là cả thế giới sẽ biến đổi.
“Phần Viên huynh, vết thương của lệnh lang sao rồi?”
Nhạc Hoành mặc đồ đen nhìn tộc trưởng Phần gia Phần Viên, quan tâm hỏi.
Nhìn con trai Phần Kình bị đứt hai tay, Phần Viên giận dữ không thôi.
“Kiếm Tiểu Minh đó thật sự quá láo xược, hôm nay Kiếm gia không cho ta một câu trả lời thì Phần Viên ta thề sẽ tiêu diệt Kiếm gia”.
Phần Viên lúc này tức muốn điên.
Phần Kình là con trai trưởng dòng chính trong Phần gia, tương lai thừa kế chức trưởng tộc của lão ta.
Nhưng giờ lại bị chặt mất hai cánh tay!
Thật sự quá nhục nhã!
“Phần Viên huynh đừng nổi giận, Kiếm gia vốn sắp suy sụp, lại lấy ba trận tỉ thí giết chết lứa thiên tài nhỏ tuổi của Kiếm gia, như vậy Kiếm gia sẽ tự khác sụp đổ. Giờ xem ra Kiếm gia là muốn ép chúng ta động võ đấy”.
“Đã vậy, hôm nay chúng ta cũng không khách khí, để xem kết cục của Kiếm gia sẽ là thế nào”.
“Cha!”
Phần Kình lúc này băng bó hai tay, nhìn cha mình, hung ác nói: “Còn Tần Ninh đó, chính là hắn, đã chặt hai cánh tay của con, con muốn hắn phải chết”.
“Yên tâm, hôm nay không ai sống sót được đâu”.
“Tần Ninh?”
Một giọng nói kinh ngạc vang lên, đột nhiên một người xuất hiện trước mặt Phần Viên và Nhạc Hoành.
Chính là Lộc Hàn Thiên chạy ra từ Kiếm phủ.
“Đại sư Lộc, Kiếm Minh Sơn kia chết chưa?”
Thấy Lộc Hàn Thiên xuất hiện, cả hai không khỏi dò hỏi.
“Suýt nữa”.
Sắc mặt Lộc Hàn Thiên khó coi nói: “Bị một thằng nhóc tên Tần Ninh phá rối kế hoạch, lão phu cũng muốn nghiền chết thằng nhóc này để giải hận!”
Nghe vậy, Phần Viên và Nhạc Hoành đều ngẩn ra.
Lộc Hàn Thiên là linh đan sư ngũ phẩm, là ai lại chọc cho người này khó chịu vậy?
“Tần Ninh đó ra tay làm hỏng chuyện của ta, còn cứu sống Kiếm Minh Sơn”.
Cái gì!
Nghe vậy Phần Viên và Nhạc Hoành đều thay đổi sắc mặt.
Kiếm Minh Sơn khỏi hẳn? Sao có thể?
Lão già kia rõ ràng phải chết, thế mà lại được cứu sống.
“Việc này lão phu tuyệt đối không bỏ qua!”
Lộc Hàn Thiên lại nói: “Ta đã thông báo cho vương gia Yến Hàn, tin rằng ngài sẽ dẫn người đến đây và giết chết thằng nhãi đó”.
Nghe vậy, Nhạc Hoành cùng Phần Viên cũng là thở phào.
Nếu vương gia Yến Hàn có thể ra tay thì quá tốt rồi.
“Không biết Tần Ninh kia đến từ nơi nào? Nếu thật sự như đại sư Lộc nói thì chỉ e kẻ này có lai lịch không tầm thường”, Nhạc Hoành lo lắng nói.
“Hừ, dù có không đơn giản thì sao bằng được vương gia Yến Hàn?”
Lộc Hàn Thiên quát lên: “Ngăn cản kế hoạch của ta, hôm nay ta sẽ chém chết Tần Ninh này làm vạn mảnh”.
“À thế à?”
Một giọng nói nhàn nhạt từ Kiếm phủ vang lên.
Tần Ninh dẫn theo Thẩm Văn Hiên đi ra, nhìn trận thế bên ngoài.
“Đến cả rồi, náo nhiệt phết nhỉ...”
Tần Ninh cười nói: “Có chuyện gì hay muốn gây sự với ta thì nói đi, ta không muốn mọi chuyện liên lụy đến Kiếm gia”.
“Chính là hắn, phụ thân, chính là hắn!”, Phần Kình thấy Tần Ninh tức thì nghiến răng giận dữ.
“Nhóc con, chém hai tay của con trai ta, nạp mạng đi!”, Phần Viên tức giận không thôi.
“Phần Viên, đây là Kiếm phủ của ta, Tần Ninh là khách quý của Kiếm phủ, ngươi dám động vào cậu ấy thì lão phu sẽ không tha thứ đâu”.
Một tiếng quát rền như sấm vang lên.
Kiếm Minh Sơn dẫn theo người Kiếm phủ bước ra, ánh mắt lạnh lẽo nhìn thế trận bên ngoài.
Kiếm Minh Sơn!
Người này thật sự đã khôi phục!
Phần Viên và Nhạc Hoành đưa mắt nhìn nhau.
Cả hai lão ta đều là cảnh giới Địa Võ tầng một, nhưng Kiếm Minh Sơn lại là Địa Võ tầng năm.
Kiếm Minh Sơn mà không tọa trấn thì Kiếm gia đã xong đời từ lâu.
“Kiếm lão gia tử, sao mà tức giận thế?”
Đột nhiên, có một đội người xông đến, người cầm đầu vóc người trung đẳng, mặt tròn tai dài, cười nói: “Ta nhớ không lầm là Kiếm gia còn thiếu Phần gia và Nhạc gia linh thạch đấy?”
“Thành chủ Cam Thịnh!”
“Thành chủ Cam Thịnh!”
Thấy người này đến, sắc mặt Phần Viên và Nhạc Hoành cũng vui vẻ.
Cam Thịnh chính là tộc trưởng Cam gia.
Mà Cam gia năm đó có đại ân với cương quốc Nam Yến.
Mặc dù nói Cam gia chỉ là bá chủ của thành Cam Ninh này, mà thành Cam Ninh trong cương quốc Nam Yến cũng không phải hạng lớn gì, nhưng địa vị của Cam gia không dễ lay động.
“Cam Thịnh!”
Kiếm Minh Sơn nhìn Cam Thịnh, hừ nói: “Nhạc Hoành cùng Phần Viên trăm phương ngàn kế liên hợp với Lộc Hàn Thiên âm mưu tính kế Kiếm gia ta, trả lại linh thạch? Lão phu không tìm chúng gây sự đã là khách sáo rồi!”
“Vớ vẩn!”
Phần Viên lại nói: “Nói vậy, Kiếm gia đây là không chịu trả nợ đúng không, làm trái với đạo nghĩa nhân tâm, Kiếm gia các ông còn muốn sống ở trong thành Cam Ninh này không hả?”
“Phần Viên, nói ít lại, nếu ngươi muốn đánh thì Kiếm Thương Tùng ta tiếp chiêu!”
Nghe vậy, Phần Viên cười ha ha: “Được, đánh thì đánh, hôm nay Tần Ninh phải chết, Kiếm gia ngươi cũng sẽ xong đời”.
Trong nháy mắt, chiến ý của hai phe dâng trào, không hề nhường nhịn nhau, sát khí đằng đằng.
“Thành chủ Cam Thịnh, Kiếm Minh Sơn kia, phiền ngài!”, Phần Viên chắp tay nói: “Còn Kiếm Thương Tùng, ta sẽ tự tay giết chết hắn”.
“Không thành vấn đề”, Cam Thịnh lúc này cũng lười ngụy trang, trực tiếp vạch mặt.
Hôm nay đã muốn tiêu diệt Kiếm gia thì cùng nhau ra tay để diệt trừ hậu hoạn.
Lộc Hàn Thiên lúc này âm trầm nói: “Tần Ninh kia, ta đích thân ra tay giết hắn”.
Lộc Hàn Thiên nhìn Tần Ninh, sát cơ mở ra.
“Thú vị đấy, ngươi mà cũng xứng giết ta à?”
Tần Ninh cười nhạt: “Kiếm gia cùng ta có quan hệ sâu xa, không ngờ hôm nay tìm đến cũng đúng lúc, muộn hơn một chút là không tìm được nữa rồi”.
“Nói khoác mà không biết ngượng, đi chết đi!”
Lộc Hàn Thiên trực tiếp tấn công.
“Làm càn!”
Thẩm Văn Hiên sắc mặt lạnh lẽo, sải bước ra, sát khí tung hoành.
“Cảnh giới Địa Võ tầng ba!”
Trong lúc này, tất cả đều sửng sốt.
Thẩm Văn Hiên chẳng qua mới khoảng hai mươi tuổi, còn trẻ như thế mà đã đạt cảnh giới Địa Võ, thật sự không ngờ tới.
Thẩm Văn Hiên bước ra, tấn công Lộc Hàn Thiên.
Tần Ninh đứng tại chỗ, cũng không chuyển động.
“Xem ra tên nhóc này làm hỏng chuyện lớn của chúng ta, hôm nay, ta sẽ đích thân giết ngươi!”
Trưởng tộc Nhạc Hoành thấy Tần Ninh lẻ loi một mình, không có Thẩm Văn Hiên bảo vệ. Thiếu niên khoảng mười sáu, mười bảy tuổi này cùng lắm là cảnh giới Linh Phách, giết cũng dễ dàng.
“Thiên Miên Linh chưởng!”
Nhạc Hoành xông ra, đối mặt với Tần Ninh.
“Tần công tử cẩn thận!”
Kiếm Tiểu Minh thấy vậy, định đi ngăn cản, nhưng cảnh giới Linh Phách như cậu ta sao có thể nhanh bằng Nhạc Hoành.
Một chưởng kia đã xông đến Tần Ninh.
Lúc này, Kiếm Minh Sơn và Kiếm Thương Tùng cũng thấy cảnh đó. Hôm nay Tần Ninh có thể nói là ân nhân của Kiếm gia bọn họ, nếu ân nhân chết trước thì Kiếm gia còn mặt mũi gì nữa?
Kiếm Minh Sơn bị thành chủ Cam Thịnh cuốn lấy, mà Kiếm Thương Tùng bị Phần Viên dây dưa kéo lại. Các cảnh giới Địa Võ còn lại của Kiếm gia đều bị võ giả của ba gia tộc lớn Phần, Nhạc, Cam áp chế, căn bản không ai cứu được Tần Ninh.
“Cút!”, thấy bóng người cùng chưởng ấn chạy như bay tới, Tần Ninh lúc này nhàn nhạt quát lên.
Chương 442: Sở Vô Song
Ầm...
Trong giây lát, một tiếng nổ ầm vang lên.
“Phụt...”
Mà sau đó, thân thể Nhạc Hoành như diều đứt dây, phiêu đãng bay ra sau, máu tươi đầy miệng.
“Cha!”
Thấy cảnh ấy, Nhạc Duyệt Nhi hoàn toàn sửng sốt.
Cha cô ta là cảnh giới Địa Võ tầng một, thế mà lại bị Tần Ninh đạp bay trong một cước? Sao có thể?
Không chỉ có Nhạc Duyệt Nhi mà tất cả đều phải sững sờ.
Cảnh giới Địa Võ!
Tần Ninh nhìn chỉ mới mười bảy tuổi, thế mà đã đạt cảnh giới Địa Võ!
Đùa hay gì!
Tần Ninh thu chân, di di chân mình, cạn lời nói: “Hình như dùng sức hơi mạnh, suýt thì trật mắt cá chân”.
Mà ở một góc khác, Nhạc Hoành lúc này ngã nhào xuống đất, cả người co quắp.
Lúc này cả hai bên tạm ngừng đánh nhau.
Kiếm Minh Sơn, Kiếm Thương Tùng đứng bên cạnh Tần Ninh, sắc mặt hoảng sợ nhìn thiếu niên này.
Cảnh giới Địa Võ, nhưng coi như Tần Ninh có cảnh giới Địa Võ mà đạp Nhạc Hoành chỉ trong một cú rồi khiến lão ta thành ra như thế cũng là quá khủng bố.
Cam Thịnh, Phần Viên, Lộc Hàn Thiên kia cũng bất ngờ không thôi.
Tần Ninh không chỉ có Thẩm Văn Hiên sức mạnh to lớn bên cạnh mà thực lực bản thân cũng mạnh mẽ bất ngờ.
“Muốn giết ta, các ngươi còn chưa đủ tư cách”.
Tần Ninh lại nói: “Coi như hoàng đế hiện giờ của cương quốc Nam Yến các ngươi gặp công tử ta cũng phải khách khí gọi một câu Tần công tử, chứ đừng nói mấy con tép riu các ngươi”.
Điên cuồng!
Cương vương cương quốc Nam Yến là người thế nào chứ?
“Làm càn!”
Một tiếng quát trầm thấp vang lên.
“Đế vương cương quốc Nam Yến ta có thân phận tôn quý cỡ nào chứ, còn ngươi, là cái thá gì”.
Những âm thanh xé gió vang lên, mấy bóng người lúc này cưỡi gió mà tới, đáp xuống trước cửa Kiếm phủ.
Những người này có khí tức mạnh mẽ khiến người ta không dám nhìn thẳng, tu vi thấp nhất cũng là cảnh giới Địa Võ tàng năm, cũng có những người trên cả cảnh giới Địa Võ.
“Vương gia Yến Hàn!”
“Vương gia Yến Hàn!”
Thấy người này, đám người Cam Thịnh, Phần Viên vội vàng quỳ xuống.
Sắc mặt Kiếm Minh Sơn đen lại, nhưng không thể không quỳ.
Vương gia Yến Hàn chính là Hoàng tộc cương quốc Nam Yến, càng là em trai thứ sáu của đương kim hoàng đế, ông ta phải quỳ.
Đám người tránh ra, một chiếc xe ngựa chậm rãi dừng lại, một người mặc long bào ám kim bước xuống.
Chính là vương gia Yến Hàn!
Thấy vương gia Yến Hàn đích thân đến, Lộc Hàn Thiên lúc này hưng phấn không thôi.
Sự tồn vong của Kiếm gia cũng chỉ bằng một câu nói của vương gia Yến Hàn!
“Khẩu khí lớn thật, cương quốc Nam Yến ta dù có gặp phải người của cương quốc Đại Sở cũng chẳng sợ hãi, ngươi là cái thá gì mà ở đây nói linh tinh, dĩ hạ phạm thượng”.
Vương gia Yến Hàn xuất hiện, nhìn Tần Ninh, quát nói.
“Cho mặt mũi mà còn không biết điều”.
Tần Ninh thản nhiên nói: “Cương quốc Nam Yến trong mắt ta có là cái thá gì đâu?”
Lời này nói ra, tất cả đều im lặng.
Mọi người đều nhìn Tần Ninh với ánh mắt chế nhạo.
Kiếm Minh Sơn lúc này quỳ dưới đất, nói nhỏ: “Tần công tử, vương gia Yến Hàn chính là em trai ruột của hoàng đế Yến Vương hiện giờ, quyền cao chức trọng, không thể vô lễ”.
“Ta nói rồi, đừng nói là một vương gia, hoàng đế có đến thì cũng phải cung kính gọi ta là Tần công tử”.
Tần Ninh lại nói: “Đứng trước mặt ta thì thu lại cái tác phong hoàng thất đi, ta ghét nhất cái này đấy”.
Tần Ninh nói ra, mọi người hoàn toàn cạn lời.
Tần Ninh nói thật đấy à?
Đây là vương gia Yến Hàn, là người chỉ đứng sau đương kim bệ hạ!
“Ha ha...”
Vương gia Yến Hàn bật cười.
“Thú vị đấy, thú vị đấy, không ngờ ở đây lại gặp được một thằng nhãi không biết trời cao đất dày”.
“Đã là vậy, Yến Mãnh, giết”.
Yến Hàn kia vung tay, sắc mặt lãnh đạm.
Trong mắt lão ta, Tần Ninh chỉ là cái loại điên cuồng mà thôi, lão ta lười nói nhiều với Tần Ninh.
“Ngươi mà dám động thủ thì ta cam đoan, hôm nay Yến Đế có ở đây thì ngươi cũng sẽ phải chết!”
Tần Ninh nói vậy, đạm bạc tự nhiên.
“Nực cười!”
Yến Hàm hừ lạnh, vung tay lên, Yến Mãnh kia xông đến Tần Ninh trong nháy mắt.
Đám người Lộc Hàn Thiên, Phần Viên lúc này đều lộ vẻ hả hê.
Vốn chỉ cần vương gia Yến Hàn ra mặt là đủ, thế là trấn áp được Kiếm gia.
Nhưng không ngờ, ân nhân cứu mạng được Kiếm gia tôn sùng lại không biết trời cao đất dày, đắc tội vương gia Yến Hàn, vậy đúng là muốn chết.
Lần này, bọn lão ta chẳng cần ra tay, một mình vương gia Yến Hàn là giết được Tần Ninh rồi.
Tần Ninh thấy người kia đánh tới, bật cười chế nhạo.
“Muốn chết, ta cho các ngươi toại nguyện!”
Tần Ninh sải bước ra, ngưng tụ sát khí.
Vụt...
Nhưng lúc này, một thân ảnh càng nhanh hơn cũng đang ngăn trở trước mặt Tần Ninh, quét kiếm ra. Một tiếng phụp, Yến Mãnh kia đầu lìa khỏi cổ, máu tươi chảy tung tóe.
Một người xuất hiện trước mặt Tần Ninh.
Người này mặc đồ tím, đầu đội mũ rơm, lưng đeo vỏ kiếm, tay cầm kiếm dài màu xanh.
Yến Mãnh chính là kẻ mạnh cảnh giới Thiên Võ một biến, nhưng bị người ta một kiếm chém chết.
Vương gia Yến Hàn sững sờ.
“Ngươi... ngươi là ai!”
Yến Hàn lúc này run rẩy nhìn kẻ mới xuất hiện, lạnh lùng quát lên, hộ vệ quanh người đã xông tới.
“Tại hạ Sở Vô Song!”
Người đàn ông mặc đồ tím cất kiếm ở sau lưng rồi cười nhạt nhìn Yến Hàn, nói: “Phụng mệnh lệnh của Sở Đế, ở thành Cam Ninh chờ Tần công tử đến, bảo vệ cho Tần công tử an toàn!”
“Sở Vô Song!”
“Kiếm khách số một cương quốc Đại Sở, Sở Vô Song!”
“Được xưng là Vô Song áo tím, Sở Vô Song!”
Tức thì, tất cả mọi người đều sửng sốt.
Tương truyền rằng, Sở Vô Song là một nhân vật truyền kì, là con em của cương quốc Đại Sở, nhưng từ nhỏ không thể tu hành, bị Hoàng tộc Đại Sở chối bỏ.
Nhưng khi xuất hiện trước mắt mọi người một lần nữa thì đã trở thành kiếm khách khiến người ta phải sợ mất mật khi nghe nói đến.
Cũng không biết Sở Đế đã làm thế nào mà đem người này kéo về lại cương quốc Đại Sở, trở thành một mũi dao sắc bén của cương quốc Đại Sở.
Nhưng không quan trọng, quan trọng là vì sao Sở Đế lại phái Sở Vô Song đến đây bảo vệ Tần Ninh?
Một Đế vương tuyệt đại của cương quốc số một cao cao tại thượng từ khi nào có mối quan hệ với một thiếu niên vô danh chứ!
“Haha... Sở tiên sinh thao tác nhanh thật đấy, nô gia vừa chuẩn bị xuất thủ thì kiếm khách Sở đã giết người rồi!”
Một giọng cười yếu ớt vang lên, Yến Hàn chỉ cảm thấy cổ mình mát lạnh. Một con dao găm đã xuất hiện ở trên cổ lão ta lúc nào không biết.
Đây là ai nữa?
Có thể hành động ngay trong vòng bảo vệ nghiêm ngặt của lão ta, uy hiếp tính mạng lão ta. Vương gia Yến Hàn lúc này mồ hôi chảy liên tục, không dám hành động.
Chương 443: Ôm đùi lớn
Mà lúc này, những hộ vệ xung quanh mới có phản ứng, phát hiện sau lưng Yến Hàn có một bóng dáng yêu kiều đứng oai nghiêm trên xe ngựa, đôi tay ngọc ngà giơ ra nắm chặt con dao găm, dí sát vào cổ lão ta.
“Ngươi ngươi ngươi… là ai?”
“Ta chính là Thiên Cơ Tiên Tử của Thiên Cơ Môn cương quốc Hỏa Hầu!”
Cô gái duyên dáng cười khanh khách.
Thiên Cơ Môn!
Môn phái này chính là nơi các triều đại cương quốc Hỏa Hầu chuyên môn bồi dưỡng nhân tài, hơn nữa tất cả đều là nữ, chuyên làm nhiệm vụ ám sát và bảo vệ.
Cương quốc Hỏa Hầu, sao lại xuất hiện ở đây?
Thiên Cơ Tiên Tử chính là môn chủ của Thiên Cơ Môn, nghe nói cũng có mối quan hệ dây mơ rễ má với Địch Đế đương triều.
Thế mà Địch Đế lại phái cô ta tới, bảo vệ… Tần Ninh?
“Thiên Cơ Tiên Tử, cương quốc Nam Yến ta và cương quốc Hỏa Hầu vẫn luôn nước sông không phạm nước giếng, ngươi làm như vậy có ý gì?”
Yến Hàn lúc này chảy mồ hôi lạnh đầy đầu, không khỏi gằn giọng nói: “Lẽ nào muốn châm ngòi chiến tranh giữa cương quốc Nam Yến và cương quốc Hỏa Hầu sao?”
“Những câu nói như vậy, ông không cần nói với ta”.
Thiên Cơ Tiên Tử cười duyên dáng thản nhiên nói: “Ta chỉ tuân theo mệnh lệnh của Địch Đế, kẻ nào dám động vào Tần Ninh thì ta giết kẻ đó, cho dù là Yến Đế ra tay thì cũng phải bảo vệ Tần Ninh”.
Vừa dứt lời, không khí xung quanh trở nên tĩnh lặng ngay lập tức.
Kể cả Yến Đế ra tay thì cũng phải bảo vệ Tần Ninh?
Rốt cuộc, Tần Ninh có lai lịch gì?
“Đáng chết!”
Toàn thân Yến Hàn hơi run rẩy, vội vàng nói: “Hai vị, chỉ cần Tần Ninh này lui khỏi chuyện phân tranh của Kiếm gia thì Yến Hàn ta tuyệt đối sẽ không ra tay với hắn”.
Yến Hàn nói ra lời này cũng có nghĩa là lão ta đã chuẩn bị bước nhượng bộ.
Mọi người nhìn về phía Tần Ninh.
“Ra tay với ta? Chuyện hôm nay, ta cứ chen vào đấy!”
Tần Ninh lại nói: “Ta chắc chắn sẽ bảo vệ Kiếm gia”.
“Ngươi…”
Yến Hàn không ngờ, thế mà Tần Ninh lại được nước lấn tới.
Nhưng Sở Đế và Địch Đế đều bảo vệ Tần Ninh, lẽ nào thằng nhóc này lại có quan hệ gì đó với Sở Đế và Địch Đế?
“Tần Ninh, đừng cho rằng ôm được cái đùi lớn của Sở Đế và Địch Đế thì có thể làm gì thì làm, cương quốc Nam Yến ta không sợ đâu”.
Ôm đùi lớn?
Tần Ninh mỉm cười nói: “Ngươi hiểu lầm rồi, đối với ta mà nói, họ không được coi là chỗ dựa đâu. Hôm nay Sở Vô Song và Thiên Cơ Tiên Tử không đến mà ta muốn giết ngươi thì cũng cứ giết thôi”.
Ngông cuồng, ngu si.
Lúc này, trong lòng Yến Hàn phát điên lên.
Nếu không phải Sở Vô Song và Thiên Cơ Tiên Tử ở đây thì Tần Ninh đã sớm trở thành một cái xác rồi.
Vừa dứt lời, Tần Ninh liếc nhìn Thiên Cơ Tiên Tử, cười nói: “Nếu Địch Đế bảo cô tới thì giết lão ta đi!”
Lời này vừa nói ra, toàn hiện trường trở nên nhốn nháo.
“Giết thật à?”, Thiên Cơ Tiên Tử khẽ giật mình.
“Thế nào? Lẽ nào Địch Đế không nói cho cô biết, bảo vệ ta là phải nghe theo lời ta sao?”
Nghe lời nói của Tần Ninh, Thiên Cơ Tiên Tử cau mày.
Quả thực, Địch Đế có nói như vậy.
“Được!”
“Hạ thủ lưu tình!”
Bỗng nhiên, một tiếng thét cùng hơi thở dồn dập, theo tiếng phá không soạt soạt soạt lần lượt vang lên.
Mấy chục người hạ xuống từ trên không.
Hai người dẫn đầu, vội vàng đi đến phía trước Tần Ninh.
Bụp bụp…
Hai người này chợt quỳ trên mặt đất, nhìn Tần Ninh.
“Tần công tử!”
“Tần công tử!”
Hai người cùng nhau hành đại lễ, mọi người xung quanh đều choáng váng.
“Thất hoàng tử!”
“Cửu hoàng tử!”
Vương gia Yến Hàn cũng sững sờ.
“Hai vị hoàng tử, các người làm gì vậy?”
Nhìn thấy người tới, Tần Ninh hơi sững người, cười nhạt nói: “Hóa ra là các ngươi, đứng dậy đi”.
Hai người này, chính là Yến Quy Lộ và Yến Bình Sinh đã luôn đi theo hắn trong Đại Hoang Cổ.
Tần Ninh lại nói: “Ta nhớ không lầm thì đã cho các ngươi hai tấm lệnh bài tông môn, tại sao vẫn chưa đi báo danh?”
“Khởi bẩm Tần công tử”, Yến Quy Lộ chắp tay nói: “Ta giữ lệnh bài tông môn hạng 3 nên không gấp gáp, còn Lục ca Yến Quy Phàm đã đến Kiếm Các rồi”.
“Không biết Tần công tử tới cương quốc Nam Yến, là sơ suất của ta”, Yến Bình Sinh cũng dè dặt nói.
Tần Ninh lại xua tay, nhàn nhạt nói: “Ta chỉ thuận tiện tới thăm thú chút thôi, nhưng không ngờ lại bị chuyện bé xé ra to”.
Vừa nói ra lời này, Tần Ninh quét mắt nhìn mọi người.
Yến Hàn, Nhạc Hoành, Phần Viên, Lộc Hàn Thiên và những kẻ khác lúc này vô cùng sửng sốt.
Cương quốc Nam Yến, thất hoàng tử Yến Quy Lộ, cửu hoàng tử Yến Bình Sinh đều được Yến Đế coi trọng.
Vậy mà hôm nay hai người này đối diện với Tần Ninh lại quỳ xuống trước mặt mọi người.
Nào còn có chút uy nghiêm của hoàng tử cương quốc?
Yến Quy Lộ và Yến Bình Sinh lúc này thì lại lo lắng bất an trong lòng.
Cho dù là trong Đại Hoang Cổ hay ngoài Đại Hoang Cổ, họ đều đã được thấy thủ đoạn của Tần Ninh.
Cương quốc Vân Hải kia, toàn bộ vô địch cảnh giới Thiên Võ đã bị tiêu diệt. Tới giờ đã bị những cương quốc khác ngấm ngầm thâm nhập, cương quốc Vân Hải không có cảnh giới Thiên Võ thì khó tránh khỏi bị giáng cấp.
Từ lần trước chia tay, Yến Quy Phàm rời cương quốc Nam Yến, gia nhập Kiếm Các trong Cửu U tu hành, trước khi đi đã dặn dò họ đi báo danh muộn một chút.
Ngộ nhỡ Tần Ninh tâm huyết dâng trào, tới cương quốc Nam Yến tìm họ, nhất định phải cẩn thận mà đối đãi.
Nhưng bây giờ, hoàng thúc nhà mình lại muốn giết Tần Ninh.
Lúc này hai người thật sự rất đau đầu.
Điều quan trọng nhất là, trước đây không lâu, Hạng Đế của cương quốc Thiên Tượng đã bị Tần Ninh giết. Chuyện này người biết cực ít, nhưng họ biết rất rõ.
Tần Ninh này, thật sự là trời không sợ, đất không sợ.
Ông già lợi hại đó tuy không ở cạnh Tần Ninh, nhưng có trời mới biết lão già đó đang ở đâu.
Cương quốc Nam Yến còn yếu hơn một chút so với cương quốc Thiên Tượng, mà Yến Hàn so với Hạng Đế thì còn yếu hơn mấy bậc. Tần Ninh còn dám giết cả Hạng Đế, huồng hồ là Yến Hàn?
May mà bọn họ xuất hiện mới không phạm lỗi lớn.
“Tần công tử!
Yến Quy Lộ cười nói: “Công tử tới cương quốc Nam Yến, chúng ta không nghênh đón đã là một tội. Hôm nay hai huynh đệ ta tự mình tới đón công tử tới Đế đô, thưởng thức phong thái của cương quốc Nam Yến chúng ta”.
“Ta cũng muốn thưởng thức nhưng những kẻ này lại không để ta thưởng thức”.
Tần Ninh từ tốn nói: “Kiếm gia có chút quan hệ với ta, đối phó với Kiếm gia cũng là đối phó với ta”.
“Đối phó với ta thì phải chết”.
Lời này vừa nói ra, Yến Quy Lộ và Yến Bình Sinh đều tái mét mặt.
Tần Ninh tức giận thật rồi.
“Tần công tử, chuyện này là hoàng thúc của ta đã sai. Ta xin tạ tội với Tần công tử tại đây”.
Yến Quy Lộ lại nói.
“Hừ, ta đường đường là vương gia của cương quốc Nam Yến, sao phải sợ một thằng nhãi vô danh tiểu tốt?”
Lúc này, Yến Hàn đột nhiên gằn giọng nói: “Tần Ninh, kể cả ngươi có cương quốc Đại Sở và cương quốc Hỏa Hầu chống lưng thì Yến Hàn ta cũng không sợ. Nếu ngươi dám giết ta thì Yến Đế bệ hạ nhất định sẽ giết cả chín dòng họ nhà ngươi!”
Lời này vừa nói ra, Yến Quy Lộ và Yến Bình Sinh hoàn toàn sững sờ, mặt cắt không còn giọt máu.
“Vương thúc!”
“Vương thúc, không được nói lung tung!”
“Nói lắm lời quá, Thiên Cơ Tiên Tử còn sững ra đó làm gì?”, Tần Ninh cười lạnh nói: “Từ khi Hâm Hâm chết, ta đã biết một điều, giết người không thể nương tay”.
“Vâng!”, Thiên Cơ Tiên Tử giơ tay, dao găm chém ra.
Nhưng đúng lúc này, một tiếng bốp vang lên.
Chương 444: Không nỡ giết sao?
Thiên Cơ Tiên Tử vẫn chưa ra tay thì bóng người của Yến Hàn kia đã đập vào trong xe ngựa phía sau ầm một tiếng, khiến cả xe ngựa rung động.
Một người xuất hiện phía trước xe ngựa, lạnh lùng nói: “Tùy tiện làm bậy, xem ra thường ngày Đế ta đã để ngươi buông thả quá rồi!”
Một người mặc long bào tơ lụa màu xanh, đầu đội mũ vàng, chân mang ủng vàng, uy võ phi thường.
“Tham kiến Yến Đế bệ hạ”.
Yến Quy Lộ và Yến Bình Sinh đều hành lễ, những kẻ khác thì biến sắc mặt, vội vàng quỳ sụp xuống đất.
Vị này chính người đứng đầu cương quốc Nam Yến, Yến Đế bệ hạ.
Cương quốc Nam Yến, cũng nằm trong tay Yến Đế bệ hạ này, là một trong 4 cương quốc lớn.
Lúc này, Kiếm Minh Sơn, Kiếm Thương Tùng và những người khác đã không biết thế nào.
Chuyện hôm nay đã khiến họ quá chấn động.
Thành chủ Cam Thịnh xuất hiện.
Vương gia Yến Hàn xuất hiện.
Hai vị hoàng tử Yến Quy Lộ và Yến Bình Sinh xuất hiện.
Bây giờ, đến cả bá chủ cương quốc Nam Yến, Yến Đế cũng đích thân xuất hiện, có khi nào cả Địch Đế và Sở Đế cùng xuất hiện không?
Mà tất cả những điều này đều vì Tần Ninh.
Yến Đế lạnh lùng nhìn vương gia Yến Hàn đang bò ra từ trong xe ngựa, lạnh giọng nói: “Quỳ xuống, câm miệng!”
Lúc này, Yến Hàn câm như hến.
Thường ngày, Yến Đế luôn quan tâm tới mình, thế mà hôm nay lại có ý muốn giết mình.
Lẽ nào Tần Ninh này thật sự là nhân vật lớn nào đó không thể chọc vào?
Yến Đế xoay người lại nhìn Tần Ninh, chắp tay, cười nói: “Đã nghe đại danh của Tần công tử từ lâu, hôm nay vừa gặp mặt đã thấy quả nhiên là thiếu niên xuất anh hùng”.
“Tại hạ Yến Bắc Thần, hoàng đế cương quốc Nam Yến, xin chào Tần công tử”.
Thấy Yến Đế hành lễ, tất cả mọi người đều cảm thấy tim đập thình thịch.
Yến Đế nhìn thấy Tần Ninh, thật sự… kêu là Tần công tử, lịch sự lễ độ mà hành lễ.
“Cương quốc Nam Yến của ông, ai ai mở miệng ra cũng là nói lời ngông cuồng. Một tiếng Tần công tử này ta không gánh vác nổi”.
Tần Ninh thản nhiên nói.
“Tần công tử xin thứ lỗi, là do ngày thường ta đã dung túng Yến Hàn này quá rồi, quả thật xin lỗi”.
Yến Đế bất lực nói: “Mời Tần công tử tới Đế Đô một chuyến, để tại hạ mở tiệc tẩy trần cho Tần công tử”.
“Mở tiệc tẩy trần thì thôi!”
Tần Ninh lại nói: “Yến Hàn kia muốn giết ta, nên xử lý thế nào đây?”
Tần Ninh không định bỏ qua cho Yến Hàn.
Lúc đầu, Tần Hâm Hâm chết đã khiến hắn hiểu rõ, có những chuyện, nên dùng vũ lực để giải quyết thì dùng vũ lực để giải quyết.
Nếu lúc đầu, hắn khiến thượng quốc Cảnh Thiên và thượng quốc Đại Minh phải kinh sợ thì có lẽ bây giờ Hâm Hâm vẫn còn ở bên cạnh hắn.
Hôm nay, Kiếm gia, không thể đi vào vết xe đổ đó.
Nghe lời này, Yến Bắc Thần cau mày.
Rõ ràng là Tần Ninh không định bỏ qua cho Yến Hàn.
“Thế nào? Không nỡ giết lão ta sao?”
Tần Ninh cười lạnh nói: “Ta cho ông thời gian cân nhắc”.
Vừa dứt lời, Tần Ninh xoay người, muốn đi vào Kiếm phủ.
“Người đâu!”
Yến Đế hô lên một tiếng hạ lệnh.
“Yến Hàn khiêu khích công tử Tần Ninh, tội đáng muôn chết. Xóa bỏ hoàng tịch của huyết mạch Yến Hàn, kéo Yến Hàn ra, chém đầu thị chúng”.
Yến Đế bỗng nhiên khẳng định chắc nịch, khí thế bừng bừng quát lên.
Lời này vừa nói ra, mọi người đều choáng váng.
Chém đầu!
Chỉ vì Yến Hàn khiêu khích Tần Ninh nên chém đầu lão ta?
Mà lúc này, Sở Vô Song và Thiên Cơ Tiên Tử đứng một bên, không lên tiếng.
Hai người họ là tầng lớp cao cấp của cương quốc Đại Sở và cương quốc Hỏa Hầu, nên hiểu biết cũng khá nhiều.
Lão nô bộc bên cạnh Tần Ninh, vừa ra tay đã chém chết Hạng Đế cảnh giới Thiên Nguyên. Chuyện này, chắc chắn Yến Đế cũng biết.
Nên làm thế nào, Yến Đế tự trong lòng mình cũng hiểu rõ.
Lúc này, Tần Ninh liếc nhìn Yến Đế, nói: “Yến Quy Phàm còn biết cách lựa chọn hơn Yến Đế như ông”.
Lời vừa nói ra khiến Yến Đế giật mình.
Ông ta đã nghe Yến Quy Phàm kể lại chuyện trong Đại Hoang Cổ.
Nếu không phải nhờ Tần Ninh, thì thiên chi kiêu tử của 3 cương quốc lớn sẽ không thể chết hết, Yến Quy Phàm cũng không thể giành được lệnh bài nòng cốt Kiếm Các.
Về điểm này mà nói, cương quốc Nam Yến nên cảm tạ Tần Ninh.
“Tại hạ mạo phạm, hi vọng Tần công tử đừng trách tội”, Yến Đế chắp tay, nói với giọng điệu vô cùng khiêm tốn.
Tần Ninh cũng lười nói nhiều, xoay người đi vào trong sân.
Ba ông cháu Kiếm Minh Sơn, Kiếm Thương Tùng và Kiếm Tiểu Minh lần lượt đi theo.
“Bây giờ, có thể tới từ đường Kiếm gia các người xem chút không?”, Tần Ninh chợt lên tiếng.
Ông cháu 3 người đều sững sờ.
Kiếm Minh Sơn phản ứng đầu tiên, vội vàng nói: “Đương nhiên là được!”
“Tiểu Minh, nhanh đưa Tần công tử đi!”
“Vâng!”
Kiếm Tiểu Minh nhìn Tần Ninh, kinh ngạc như nhìn người trời.
“Tần Ninh… ồ, không đúng, Tần công tử”.
Kiếm Tiểu Minh run rẩy nói: “Trước đây ta đã nghi ngờ công tử, quả thật xin lỗi”.
“Ngươi không phải sợ ta!”
Tần Ninh nhàn nhạt nói: “Ta bảo vệ Kiếm gia các ngươi thì sẽ không hại các ngươi”.
Kiếm Tiểu Minh nghe thấy lời này thì thở phào một hơi, dẫn đường đưa Tần Ninh tới từ đường.
“Ồ, đúng rồi, ta muốn yên tĩnh một chút, bảo những người kia đừng vào”, Tần Ninh chậm rãi nói.
Nghe vậy, Kiếm Minh Sơn và Kiếm Thương Tùng gật đầu nghe theo.
Thẩm Văn Hiên ôm kiếm bằng hai tay, đi theo Tần Ninh, Kiếm Tiểu Minh, đi vào sân trong Kiếm phủ.
“Nhanh, lập tức dặn dò tất cả người trong phủ, cẩn thận một chút, kẻ nào phát ra một tiếng động nhỏ thì xử theo gia quy”.
Kiếm Minh Sơn nói ngay lập tức.
“Vâng vâng vâng!”, Kiếm Thương Tùng không dám chất vấn.
Kiếm Minh Sơn tới ngoài cửa lớn, nhìn Yến Đế và một ngàn người khác.
“Bệ hạ!”
Kiếm Minh Sơn dập đầu bái lạy, dè dặt nói: “Tần công tử nói muốn yên tĩnh một chút, bảo mọi người không được lên tiếng làm phiền”.
“Mau đứng lên”.
Lúc này, Yến Đế thân thiện gần gũi, nào giống bá chủ cương quốc, dìu Kiếm Minh Sơn đứng lên, cười nói: “Nghe nói lão trưởng tộc Kiếm bệnh nặng vừa khỏi. Đây là Tuyết linh chi 7 ngàn năm tuổi, vừa hay biếu ông dưỡng thương, hồi phục thân thể”.
Lời này vừa nói ra, Kiếm Minh Sơn vừa đứng lên đã suýt nữa ngã vật trên đất.
Tuyết linh chi 7 ngàn năm tuổi?
Tuyết linh chi vốn sinh trưởng trong điều kiện khắc nghiệt, đừng nói 7 ngàn năm tuổi, mà 1 ngàn năm tuổi cũng là của hiếm.
Yến Đế vừa ra tay đã khiến ông ta sốc luôn.
Lúc này, trong lòng Yến Đế lại chỉ đành cười khổ.
Tần Ninh giết thiên chi kiêu tử của 3 cương quốc lớn, tiêu diệt tất cả cao thủ vô địch cảnh giới Thiên Nguyên của cương quốc Vân Hải, giết Hạng Đế, Đế vương của cương quốc Thiên Tượng.
Thiếu niên nhìn như mới 17 tuổi này lại suy nghĩ như người 70 tuổi.
Hơn nữa, những việc đã làm thì không tuân theo lẽ thường.
Điều quan trọng hơn là, trời không sợ, đất không sợ, mà trên thực tế, tới giờ, hắn quả thực không cần phải sợ.
Mà trái lại ông ta, mới phải sợ Tần Ninh.
“Cam gia, Nhạc gia và Phần gia, chỗ nào cũng là thù với Kiếm gia. Ông Kiếm, ông xem nên xử lý thế nào?”, Yến Đế từ tốn nói.
Nghe vậy, Kiếm Minh Sơn lại mềm nhũn cả người.
Đường đường là cương vương, hỏi ông ta xử lý thế nào, điều này thật khiến người ta không thể chấp nhận được.
“Bệ hạ, người làm thế nào cũng được ạ…”, Kiếm Minh Sơn lau mồ hôi trên trán, không nhịn được thở dài một hơi.
“Vậy được!”, Yến Đế từ tốn quay ra, nhìn đám người, ánh mắt rơi xuống Cam Thịnh, Nhạc Hoành và Phần Viên.
Chương 445: Vào từ đường
“Cam Thịnh, Nhạc Hoành, Phần Viên, 3 ngươi ngông nghênh làm bậy, giết hại Kiếm gia, tội đáng muôn chết, thành viên nòng cốt của 3 gia tộc lớn đều bị chém đầu, giết không tha!”
Yến Đế chậm rãi nói: “Những kẻ này, giao cho Kiếm gia xử lý, kẻ nào phản kháng, chu di cửu tộc!”
Lời này vừa nói ra khiến đám Cam Thịnh vẫn chưa nhảy lên mà Kiếm Minh Sơn đã ngồi bệt xuống đất.
Hình như cuộc sống xoay chuyển quá nhanh rồi đấy!
Vừa rồi, Kiếm gia bị dồn vào đường cùng, bây giờ lại được sống, không đúng, không phải được sống, mà là sống lại.
Tất cả những điều này là vì Tần Ninh.
Thiếu niên trông chỉ mới 16, 17 tuổi.
Mà từ hôm nay trở đi, vốn dĩ Kiếm gia lung lay sắp đổ lại chuẩn bị đổi đời trở thành thành chủ thành Cam Ninh.
…
Lúc này, trong sân sau Kiếm phủ, quanh co qua tầng tầng lớp lớp hoa viên, sau một hòn non bộ, Kiếm Tiểu Minh mở cơ quan ra thì xuất hiện một cửa lớn.
“Tần công tử, phía sau hòn non bộ này chính là từ đường của Kiếm gia, nhưng vẫn luôn là người của Kiếm gia đi vào, Tần công tử cẩn thận một chút”.
Kiếm Tiểu Minh lại nói: “Bên trong rất âm u, nhưng theo quy tắc của lão tổ tông thì vẫn luôn bố trí như vậy, cũng đều không được thay đổi bất cứ thứ gì”.
“Ừ!”
Tần Ninh chậm rãi nói: “Ta hiểu rồi, kiếm Âm Càn đâu đưa cho ta!”
Thẩm Văn Hiên đưa kiếm cho hắn, đứng ở lối vào.
“Các ngươi đợi ta ở đây, ta không nói thì không ai được vào”.
“Vâng!”
“Vâng!”
Tần Ninh sải bước đi thẳng vào trong từ đường.
Men theo bậc thang, từng bước đi xuống từ đường.
Từ đường của các gia tộc bình thường thì đều xây hoành tráng, to lớn ở trên mặt đất, nhưng từ đường của Kiếm gia thì lại ở dưới mặt đất, hơn nữa còn khiến người ta có cảm giác vô cùng u ám.
Tần Ninh cầm kiếm Âm Càn, chậm rãi đi vào trong từ đường.
Diện tích của cả từ đường không lớn lắm, chứa được khoảng trăm người.
Mà ở trung tâm từ đường đặt rất nhiều linh vị, linh vị ngay ở giữa là một cái tên khiến Tần Ninh sững sờ.
“Kiếm Âm Sơn!”
Tần Ninh lẩm bẩm nói: “Cả ngươi cũng… đi rồi…”
Sau đó, Tần Ninh nhìn xung quanh từ đường, rồi khẽ cười: “Xem ra, những thứ năm đó ta dạy ngươi, ngươi đều giữ trong lòng”.
Lúc này, trong đại sảnh của từ đường, ở lối vào có đặt một bàn cờ, bên trái là một cây đàn, bên phải là một bức tranh, ở giữa là một quyển sách.
Cầm kỳ thư họa, tất cả đều có đầy đủ.
“Nếu thế này thì có lẽ, ngươi vẫn còn giữ lại một tia ý niệm, ở đây chờ đợi điều gì…”
Tần Ninh vừa nói vừa rút kiếm Âm Càn trong tay ra.
Vù…
Một tiếng kiếm ngâm vang lên, lúc này, trong từ đường, cầm kỳ thư họa kia xoay thành vòng tròn.
Mà ở giữa là một bóng hình, từ trong linh bài bước ra.
Một thân áo dài màu xám, lưng mang đai lụa, tóc búi lên, thân thể cao lớn, vẻ mặt trẻ trung, cương nghị, bước một bước như thế đã tới trước mặt Tần Ninh.
Vù…
Lúc này, trong toàn Kiếm Phủ sát khí kiếm ý xung thiên, sóng động lan ra, cuốn sạch hơn trăm dặm.
“Có chuyện gì vậy?”, Kiếm Tiểu Minh và Thẩm Văn Hiên đứng bên ngoài từ đường, nhìn kiếm ý xung thiên thì kinh ngạc vạn phần.
“Đi vào xem sao!”
“Không được!”
Thẩm Văn Hiên ngăn lại: “Ngươi quên sư tôn đã nói rồi sao? Không gọi chúng ta thì không thể đi vào!”
“Nhưng…”
Kiếm Tiểu Minh còn muốn nói gì nữa, nhưng nghĩ tới biểu hiện của Tần Ninh trước đây thì không nói nhiều nữa, mà yên lặng chờ đợi.
Mà lúc này, ngoài Kiếm phủ, mọi người cùng đồng thời cảm thấy kiếm ý xung thiên.
“Tần công tử xảy ra chuyện gì rồi sao?”, Yến Đế bỗng chốc tỏ ra lo lắng.
Sở Vô Song và Thiên Cơ Tiên Tử cũng lộ ra vẻ âu lo.
Sở Đế và Địch Đế đã hạ lệnh cho họ phải bảo vệ Tần Ninh, nhỡ Tần Ninh xảy ra chuyện gì thì bọn họ cũng khó ăn nói.
“Đi vào xem thế nào!”, Yến Đế gấp gáp nói.
“Bệ hạ”, Kiếm Minh Sơn lại ngăn cản nói: “Tần công tử đã nói muốn yên tĩnh. Bây giờ đi vào, nhỡ làm phiền công tử…”
“Nhưng Tần công tử đang gặp nguy hiểm cận kề!”, Yến Đế vội vàng nói.
Ông ta vẫn chưa quên, Hạng Vũ đã chết thế nào.
“Cái này…”
Kiếm Minh Sơn cũng đang lưỡng lự, chọc cho Tần Ninh mất hứng cũng không được, nhưng nhỡ Tần Ninh gặp phải nguy hiểm…
“Bảo các ngươi ở đây đợi thì cứ ở đây đợi là được rồi”.
Lúc này, một giọng nói lười biếng vang lên.
Bên ngoài cửa lớn của Kiếm phủ, bỗng nhiên một người xuất hiện bên cạnh con sư tử đá, bước chân khập khiễng, tóc trắng xóa, mặc một thân áo xanh, lảo đảo đi tới trước Kiếm phủ ngồi xuống.
Phía sau ông già là một con thanh ngưu, lúc này cũng khệnh khạng ngẩng cao đầu mà đi.
“Ngài ấy nói gì thì các ngươi cứ nghe vậy là được”.
Ông già vừa dứt lời, ngồi trên bậc thang, dựa vào con sư tử đá, khẽ khép đôi mắt, không nói nhiều nữa.
“Xin chào tiền bối”.
Lúc này, Yến Đế lại chắp tay hành lễ, không dám sơ xuất.
Đây chính là ông già bỗng nhiên xuất hiện ở bên cạnh Tần Ninh!
Lão Vệ!
Mà lúc này, Sở Vô Song và Thiên Cơ Tiên Tử nhìn thấy lão Vệ thì đều tò mò không thôi.
Hai người chính là lớp thánh hiền kiệt xuất trong cương quốc Hỏa Hầu và cương quốc Đại Sở, thực lực mạnh mẽ, tới Sở Đế và Địch Đế cũng phải khách sáo như thường.
Họ cũng nghe nói về lão Vệ cạnh Tần Ninh, thực lực phi thường, một chưởng đập chết nhân vật như Hạng Đế. Ông già này rốt cuộc là có thế lực tới đâu.
Cự phách cảnh giới Thiên Nguyên Đại Tam Nguyên? Hay là cảnh giới Thông Thiên vượt qua cảnh giới Thiên Nguyên?
Hai người vốn là nhân vật anh hùng, lúc này nhìn thấy lão Vệ, ngứa nghề, không nén nổi xuất là một tia linh khí thăm dò, muốn xem tu vi của lão Vệ.
“Hử?”
Chính vào lúc này, đôi mắt lão Vệ chợt ngước lên, hừ một tiếng.
“Phụt…”
“Phụt…”
Dường như là đồng thời, Sở Vô Song và Thiên Cơ Tiên Tử đều tái mét mặt mà nôn ra một ngụm máu.
Hai người chính là vô địch cảnh giới Thiên Võ 7 biến, nhưng bây giờ, căn bản là không chịu nổi một đòn tấn công của lão Vệ.
Quá khủng khiếp.
Yến Đế nhìn thấy cảnh tượng này thì sắc mặt kinh ngạc vô cùng.
Quá mạnh!
Một hơi thở đã có thể khiến cao thủ đỉnh cấp cảnh giới Thiên Võ 7 biến bỗng chốc bị thương nặng.
“Xin tiền bối đừng tức giận, là thủ hạ của ta đường đột”.
Một tiếng cười nhạt vang lên, một người chợt đến, hạ xuống trước cửa Kiếm phủ.
“Sở Đế!”
Sở Vô Song chắp tay, cung kính nói.
“Thiên Cơ, tại sao lại vô lễ như thế, muốn thăm dò thực lực của Vệ đại nhân sao?”, một tiếng trách móc chợt vang lên.
“Địch Đế!”
Nhìn thấy người tới, Thiên Cơ Tiên Tử cũng khom lưng hành lễ.
Kiếm Minh Sơn cảm thấy đầu óc có chút choáng váng.
Yến Đế, Sở Đế, Địch Đế đều là nhân vật lớn mà ngày thường, à không, đời này ông ta không thể gặp, lúc này lại có mặt đầy đủ ở đây.
Đều vì một người tên là Tần Ninh.
Lão Vệ cũng không nói nhiều, nhìn mấy người, khẽ khép mắt, dựa lên con sư tử đá, nhìn như đang ngủ.
Mấy vị đế vương tụ họp, đưa mắt nhìn nhau, đều không lên tiếng.
Tuy họ là hoàng đế của một nước, nắm giữ hàng tỷ sinh mệnh, nhưng đối diện với nhân vật có thực lực lớn hơn họ thì vẫn phải đặt tôn nghiêm của mình xuống, khách sáo, cung kính đối đãi.
Huống hồ, trên toàn Cửu U đại lục, các quốc gia lập nên như rừng, chỉ có thể gọi là ngoại vi, cốt lõi Cửu U thực thụ thì là vùng đất Cửu U được dãy núi Cửu U bao quanh.
Ở đó, có diện tích tương đương với ngoại vi, tông môn san sát, thậm chí còn có cổ gia, cổ quốc tồn tại.
Ở đó, cảnh giới Thiên Nguyên chỉ có thể chống đỡ một môn phái mà thôi, hơn nữa là môn phái thấp nhất.
Mà tứ đại tông môn hạng nhất, Thánh Đan Các và những môn phái lớn khác, không chỉ có cảnh giới Hóa Thần mà thậm chí còn tồn tại vượt qua cảnh giới Hóa Thần.
Cửu U đại lục lấy thực lực làm trọng. Đây là thế giới của võ giả, thực lực chính là cái vốn để nói chuyện.
Ba vị Đế vương lúc này cũng yên lặng chờ đợi, không có bất kỳ mất kiên nhẫn nào.
Mà lúc này, trong đại sảnh của từ đường.
Bóng người áo xám kia nhìn Tần Ninh, hơi sững sờ, thần thái mờ mịt, kinh ngạc. “Ngươi là ai?”, sau đó người áo xám lên tiếng hỏi.
Bình luận facebook