-
Chương 431-435
Chương 431: Sự mạnh mẽ của Lão Vệ
“Cái đó là. . . cung Thiên Nguyên!”
“Cung Thiên Nguyên? Linh khí cổ truyền thừa của cương quốc Thiên Tượng”.
“Cung này tập hợp Linh khí, thế nhưng lại bắn ra được mũi tên có sức mạnh bộc phát cực mạnh. Linh khí bên trong càng nhiều thì uy lực của mũi tên cũng càng mạnh!”
“Hạng Đế ẩn nấp nửa ngày, là muốn một phát giết chết Tần Ninh đó!”
“Chẳng còn cách nào cả, hai con rối kia quá mạnh, lần này Tần Ninh chết chắc rồi!”
Giờ phút này, rất nhiều vô địch cảnh giới Thiên Võ kích động không thôi.
Cung Thiên Nguyên cũng đã lấy ra rồi, đừng nói là cảnh giới Địa Võ, cho dù là cảnh giới Thiên Võ, tầng tiểu tam nguyên cự phách cảnh giới Thiên Nguyên đi chăng nữa thì cũng hoàn toàn chẳng thể nào ngăn cản được, bởi cái này chính là cung Thiên Nguyên truyền thừa đó.
Uy lực mạnh mẽ, không ai lại không biết.
Nhìn thấy mũi tên lao đến, Tần Ninh vẫn không nhúc nhích.
“Đường đường là cảnh giới Thiên Nguyên, đối phó với một tiểu tử cảnh giới Địa Võ như ta lại còn chơi trò đánh lén? Quá là mất mặt rồi đấy!” Tần Ninh nói kháy.
Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người cũng không nhịn được, ở trong lòng thầm mắng Tần Ninh không biết xấu hổ.
Cảnh giới Địa Võ ư?
Tiểu tử nhà ngươi có chỗ nào nhìn giống cảnh giới Địa Võ thế hả?
Quả thật là vô pháp vô thiên, không đánh lén, không tìm cơ hội giết thì có thể giải quyết hai con rối mạnh vô địch kia à?
“Giết tam đệ của ta, ngươi đi chết đi, Tần Ninh!”
Vóc dáng của Hạng Đế lực lưỡng, tay cầm cung Thiên Nguyên, một mũi tên, căng cung mà bắn ra, phút chốc bỗng hoá thành một trời mưa to, hướng về đám người Tần Ninh càn quét.
Sắc mặt của Thiên Động Tiên lúc này trắng bệch, một đòn này, đừng nói là bát trọng cảnh giới Địa Võ, cho dù có là thất biến cảnh giới Thiên Võ thì tiếp một đòn này cũng sẽ chết.
Nhưng, ông ta có thể chết, còn Tần Ninh thì không thể.
“Tần công tử cẩn thận!”
Thiên Động Tiên hừ một tiếng, trực tiếp sải bước đi lên, đứng chắn phía trước Tần Ninh, như đối mặt với đại địch, nhìn một biển trời tên phóng đến.
Bây giờ có muốn tránh cũng không được nữa rồi.
Người đánh lén là cự phách cảnh giới Thiên Nguyên, hơn nữa trong tay còn cầm Linh khí cổ cung Thiên Nguyên thì tránh kiểu gì?
Ầm...
Phút chốc, tiếng ầm vang lên, lúc này đã hoàn toàn nổ tung.
Toàn bộ quảng trường hoàng cung vỡ tan hoàn toàn, tiếng nổ ầm ầm đùng đoàng, càn quét ở cả trong võ trường hoàng cung.
Nhóm vô địch cảnh giới Thiên Võ của ba cương quốc lớn giờ phút này cũng âm thầm thở phào một hơi.
Tên tiểu tử này, cuối cùng cũng chết rồi.
Hai con rối kia đã giết hơn trăm người của bọn họ, tên tiểu tử này còn không chết, thì bọn họ sẽ đều phải chết.
Hả? Không đúng!
Thế nhưng bỗng, đám người này lại có cảm giác không đúng.
Nếu Tần Ninh chết rồi thì con rối kia, sao vẫn còn đang giết người?
“Có tý mưa bụi đấy mà cũng muốn giết ta sao?”
Thoáng chốc, một giọng nói không nóng không lạnh, tao nhã vang lên.
Trên mặt đất, bụi mù tản ra, đám người đánh mắt nhìn qua, lại phát hiện, một nửa võ trường hoàng cung lúc này đã bị nổ lõm thành một hố sâu, thế nhưng một nửa còn lại thì hoàn toàn bình an vô sự.
Tần Ninh vẫn như trước ngồi ở chỗ đó, cũng chưa hề động đến mũi tên kia, hoàn toàn mảy
may không hề bị thương một chút nào.
Sao có thể như thế được?
Mà lúc này, người đứng trước Tần Ninh, Thiên Động Tiên giang hai tay chắn ngang, nhịn không được mở mắt ra nhìn.
“Không chết sao?”
Thiên Động Tiên khẽ run lên.
Ông ta vốn đã ôm lòng quyết tử, thế nhưng thật sự không thể ngờ được, bản thân lại không chết.
Mà giờ phút này, Thiên Động Tiên nhìn người đứng trước, lại càng kinh ngạc.
Đây là ai?
Đây là lão giả đi theo Tần Ninh...
Ông ta... Đã đỡ đòn công kích?
Sao có thể như thế được? Cho dù có là tiểu tam nguyên cự phách cảnh giới Thiên Nguyên đi chăng nữa thì cũng không thể đỡ được một đòn này mà mảy may không hề xây xát chút nào được.
Lão giả này, vậy mà đỡ được?
Thiên Động Tiên chỉ cảm thấy đầu có chút ngây ngốc, Tần Ninh ra ngoài một chuyến, mang về một lão giả, lão giả này, là thần tiên phương nào?
Nhưng mà lúc này, người ngây ngốc đâu chỉ có một mình Thiên Động Tiên?
Lúc này, nét mặt của hai người Sở Đế và Địch Đế rất ngạc nhiên, mà trên mặt đất, Hạng Đế tay cầm cung Thiên Nguyên, vẻ mặt cũng tràn ngập kinh hoảng.
“Không thể nào, chuyện này tuyệt đối không thể nào, cho dù có là cấp nhị nguyên đi chăng nữa thì cũng không thể nào đỡ được, lông tóc không tổn hại một cọng!”, vẻ mặt của Hạng Đế kinh ngạc, nhưng trong lòng đã sụp đổ.
Linh khí cổ tổ truyền, tại sao đến chỗ này, lại không dùng được rồi?
Chỉ có hai khả năng.
Thứ nhất, là cung Thiên Nguyên vô dụng, cái này không thể nào, cung Thiên Nguyên chính là Linh khí trấn quốc, ông ta đã thử rất nhiều lần, chắc chắn hữu dụng.
Thứ hai, lão giả kia mạnh, mạnh đến mức vô địch, mạnh đến cấp siêu việt tiểu tam nguyên.
Hạng Đế vừa nghĩ đến đây, nhìn về phía lão giả đối diện, lập tức thận trọng.
Mà hai người Sở Đế và Địch Đế, giờ phút này nét mặt cũng tràn ngập phòng bị.
“Cung Thiên Nguyên, là Linh khí mà ngày xưa Hạng Vương dùng, truyền thừa cho đến nay, cũng là hiếm có, chỉ đáng tiếc, cung này của ngươi lại dùng để đối phó với người mà e rằng Hạng Vương cũng không muốn đối phó nhất!”
Lúc này, Tần Ninh đứng dậy, phủi bụi trên quần áo, khẽ mỉm cười nói: “Hạng Đế, nếu như là lão tổ gia của người ở đây, thấy cảnh này, ngươi có tin hắn ta chắc chắn sẽ một tay đập chết ngươi không”.
“Ngươi là ai?”
Giờ phút này, Hạng Đế nhìn về phía lão Vệ, giọng nói vậy mà bắt đầu có hơi run rẩy.
“Lão nô chỉ là chân sai vặt bên cạnh Tần công tử mà thôi!”, Lão Vệ khẽ cười nói: “Tần công tử nói không sai, nếu Hạng Vương ở đây, e rằng ngươi chết sẽ rất khó coi”.
“Kẻ này giết con trai ta, giết tam đệ của ta, ta muốn giết hắn thì có gì sai?” Lúc này, Hạng Đế đột nhiên nói.
Lời vừa nói ra, tất cả mọi người đều ngây ngẩn.
Hạng đế từ trước đến nay chỉ giảng vũ lực không giảng đạo lý, thế mà bây giờ lại cùng người ta thảo luận đạo lý?
Cái này chỉ có một nguyên nhân mà thôi, người trước mặt này, ông ta không giảng nổi vũ lực.
“Lão phu không quan tâm được nhiều chuyện như vậy, kẻ nào muốn ra tay với Tần công tử, lão phu sẽ giết kẻ đó!”
Giờ phút này, Lão Vệ nhàn nhạt nói, dường như hoàn toàn chẳng để ý đến thứ khác.
Nghe thấy lời này, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đều ngẩn người.
Đây cũng là lần đầu tiên các nàng nhìn thấy Lão Vệ xuất thủ, thật không ngờ, Lão Vệ lại mạnh như vậy.
Lại nghe thấy giọng điệu của Lão Vệ, rất rõ ràng, đây chính là tuỳ tùng não tàn* vô địch thứ hai của công tử nhà mình rồi!
(Não tàn ở đây chỉ kiểu cuồng một cách cực đoan, bất chấp)
Người thứ nhất, đương nhiên là Thương Hư kia rồi.
Lời vừa nói ra, tất cả mọi người đều trợn tròn hai mắt.
Bên cạnh Tần Ninh từ khi nào lại xuất hiện một vị cao thủ ẩn tàng vậy.
“Ta giết con trai của ngươi? Thằng con khốn kiếp của ngươi, muốn giết người cướp của, chẳng lẽ ta lại phải đưa cổ cho hắn giết?”, Tần Ninh phủi tay nói tiếp: “Ta lười nói nhảm với ngươi, Lão Vệ, làm thịt đi!”
“Đáng giận!”
Lúc này, nét mặt Hạng Đế lạnh lùng, nháy mắt, bóng dáng loé lên, vậy mà lại muốn vòng qua Lão Vệ, trực tiếp lao thẳng về phía Tần Ninh.
“Làm càn!”
Lão Vệ hừ một tiếng, một chân đạp đất.
Ầm...
Cùng lúc đó, mặt đất dưới chân của Hạng Đế nứt ra, một luồng sóng xung kích trực tiếp đánh thẳng lên trời.
Bóng hình của Lão Vệ loé lên, xuất hiện ở giữa không trung, nện một quyền xuống.
Ầm...
Lại một tiếng ầm nữa vang lên, cơ thể của Hạng Đế rơi rầm xuống đất, sàn nhà nứt toác, Hạng Đế thở phì phò.
“Ngươi dám giết ta? Cương quốc Thiên Tượng chắc chắn sẽ san bằng đế quốc Bắc Minh”.
“Uy hiếp ta? Ngươi xứng sao?”
Tần Ninh liếc Hạng Đế sống dở chết dở một cái, nói: “Năm đó Hạng Vương trung thành biết bao, người đời sau của Hạng thị, suốt đời không được tiến quân vào đế quốc Bắc Minh. Năm đó Minh Uyên cho Hạng thị các người tất cả nhất mạch, thì bây giờ, ta cũng có thể tước đoạt tất cả!”
“Chém!”
Tần Ninh hờ hững nói, một luồng sát khí chấn động tản ra.
Giờ này phút này, Tần Ninh mới thật sự tức giận.
Lão Vệ gật đầu, vừa sải bước đi ra, tay giơ lên, hào quang loé lên, huyết quang lấp loé, hơi thở của Hạng Đế hoàn toàn tán loạn. Đế chủ cương quốc một đời, lúc này, mất mạng rồi!
Chương 432: Tha cho các ngươi?
Trong nháy mắt, toàn bộ quảng trường hoàng cung, hoàn toàn tĩnh lặng như tờ.
Hạng Đế, chính là đế vương cương quốc Thiên Tượng hiện nay, đứng đầu quần long. Trên toàn bộ đại lục Cửu U này, ngoại trừ những thế lực tông môn ở vùng đất Cửu U kia ra, thì cương quốc Thiên Tượng có thể nói là sự tồn tại hàng đầu.
Mà Hạng Đế, lại là con dê đầu đàn của cương quốc hàng đầu này.
Nhưng hôm nay, lại mất mạng ở đây!
Ánh mắt của Tần Ninh chậm rãi chuyển hướng về phía hai người Sở Đế và Địch Đế.
Ánh mắt này quét qua, trong lòng hai người bỗng cảm thấy hoảng hốt.
Tần Ninh, thật sự là quá kinh khủng.
Hoàn toàn không ra tay theo lẽ thông thường, lão giả ẩn tàng kia, thực lực trên thực tế là quá mạnh, cho dù bọn họ có liên thủ lại, thì cũng không phải là đối thủ của ông ta.
Bởi vì hai người bọn họ có liên thủ lại cũng chẳng thể nào mà đỡ nổi một đòn tấn công toàn lực của Hạng Đế mà vẫn bình yên vô sự được, cũng không thể hời hợt lỗ mãng chém giết như Hạng Đế được.
Giờ phút này, ánh mắt của hai người bọn họ hiện lên rất nhiều cảm xúc phức tạp.
Hai người bọn họ không dám mở miệng, những người còn lại thì càng không dám lên tiếng.
Bây giờ, ai còn dám miệt thị Tần Ninh nữa?
Lúc này, Lão Vệ vẫn bình chân như vại, đứng vững bên cạnh Tần Ninh, vẻ mặt cung kính, dường như sự tồn tại của ông ta, chính là để bảo vệ Tần Ninh.
“Hai người các ngươi, hình như hôm nay cũng muốn đại khai sát giới ở trong đế quốc Bắc Minh, đúng không?”
Tần Ninh lúc này nhàn nhạt mở miệng.
“Không... Không phải đâu”.
Giây phút này, cơ thể của Sở Đế không kìm được mà run lên nhè nhẹ, run rẩy cười nói: “Ta chỉ là bị Hạng Đế lừa gạt đến đây, Hạng Đế nói, hôm nay phải giết Tần công tử ngài, bảo hai bọn ta đến làm bạn đồng hành!”
“Cho nên các người liền đến đây?”. Ánh mắt Tần Ninh lướt qua hai người bọn họ.
“Tần công tử tha tội!”
Địch Đế lúc này cũng chắp tay, nói: “Là bọn ta có mắt mà không thấy thái sơn, không kể hiềm khích lúc trước, mong Tần công tử tha cho bọn ta”.
“Tha cho các ngươi?”
Tần Ninh híp mắt, cười nói: “Vậy sau này nếu như ta không có ở đây, các ngươi lại tìm đến cửa thì phải làm sao?”
Lời vừa nói ra, cơ thể của hai người không tự chủ được mà run lên.
“Sở Đế ta lấy truyền thừa Sở gia xin thề, nếu sau này, cương quốc Đại Sở còn dám động binh với Bắc Minh thì trên dưới Sở thị sẽ chết không yên lành!”
Lời vừa dứt, Địch Đế cũng vội vàng tiếp lời: “Không sai, không sai, sẽ chết không yên lành!”
Nghe thấy lời này, Tần Ninh mỉm cười.
“Hôm nay, ta tin các ngươi!”
Lời vừa nói ra, Lão Vệ đứng sau Tần Ninh giật mình, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không lên tiếng.
“Có điều, các ngươi có thể sống, nhưng Địch Thiên Yển và Sở Hằng Vương, phải chết!”
Tần Ninh chậm rãi nói: “Tiểu Phi nói cái gì thì chính là cái đó, hai người này vừa rồi tràn ngập sát ý đối với Tiểu Phi, đáng chết!”
“Bệ hạ!”
“Bệ hạ!”
Nghe thấy lời này, hai người Địch Thiên Yển và Sở Hằng Vương lập tức biến sắc.
“Tần Ninh rõ ràng là cố ý làm như thế, muốn làm suy yếu thực lực của chúng ta, bệ hạ, người không được tin!”, lúc này, Địch Thiên Yển khom người lễ bái nói.
“Kẻ này lòng lang dạ thú, tội đáng chết vạn lần mới đúng!”
Giờ phút này, Sở Hằng Vương cũng tức giận không thể kìm chế được, hét lên: “Bệ hạ, để thuộc hạ ra tay, chém chết tên này”.
Phút chốc, hai bóng người trực tiếp lao ra.
Mà Tần Ninh giờ phút này vẫn đứng im không hề nhúc nhích, nhìn hai người lao tới, khuôn mặt lộ ra ý cười.
“Quyền quyết định nằm ở trên người các người, các ngươi muốn như thế nào, hai cương quốc lớn của các ngươi muốn như thế nào, thì phải xem quyết sách lúc này đây!”
Lời này của Tần Ninh vừa rơi xuống, sắc mặt của hai người Sở Đế và Địch Đế đều thay đổi.
Ầm...
Ầm...
Phút chốc, hai tiếng ầm ầm đồng thời vang lên, sau đó là tiếng nổ, lúc này, bóng hình hai người Địch Thiên Yển và Sở Hằng Vương lao ra bỗng nhiên dừng lại.
Nhìn thấy cảnh này, Tần Ninh cũng không kinh ngạc.
Sở Đế và Địch Đế đều không phải là người ngu, bọn họ biết bây giờ phải làm như thế nào.
Nhìn thấy hai thi thể, Tần Ninh chậm rãi sải bước đi ra.
“Bắt đầu từ hôm nay, nếu lại có người cương quốc đặt chân đến đế đô Bắc Minh, ta nhất định sẽ chém không tha, nhớ lấy, là tất cả cương quốc!”
Lời này của Tần Ninh vừa nói ra, bầu không khí bên trong hoàng cung rơi vào ngột ngạt.
“Cương quốc Đại Sở của ta vĩnh viễn sẽ không đặt chân đến đế quốc Bắc Minh!”, Sở Đế vội vàng nói.
“Cương quốc Hoả Địch của ta cũng như thế!”
Giờ phút này, nét mặt của hai người đều vô cùng khó coi.
“Tần... Tần công tử!”, lúc này, Sở Đế chắp tay nói: “Bây giờ ta có thể rời đi được chưa?”
“Đừng đi vội, hỏi các ngươi một việc!”
Lúc này, Tần Ninh phất tay, sắc mặt của hai người Sở Đế và Địch Đế đại biến.
Chẳng lẽ vị chủ này còn muốn gây khó dễ gì nữa?
Thế nhưng nhìn thấy Lão Vệ đứng phía sau Tần Ninh cách đó không xa, hai người bọn họ không thể không xuống nước.
“Tần công tử có gì chỉ giáo?”
“Kiếm Âm Sơn, các ngươi có biết không?”
“Biết, Kiếm Âm Sơn, chính là Kiếm Thánh uy danh hiển hách ngày xưa, còn là đồ đệ tôn giả Thanh Vân, về sau bị trục xuất khỏi môn hạ tôn giả Thanh Vân”.
“Vậy các ngươi có biết, đời sau của Kiếm gia hiện đang ở đâu không?”
Sở Đế và Địch Đế lập tức sững sờ, Tần Ninh hỏi chuyện này để làm gì?
“Kiếm Âm Sơn một đời là Kiếm Thánh, lấy giết người nhập kiếm đạo, một đời bước lên đỉnh cao, thế nhưng môn hạ đời sau, lại dần suy bại, giờ đã không còn ai quan tâm đến, nhưng nếu Tần công tử muốn biết, bọn ta trở về sẽ lập tức điều tra”.
“Được”.
Tần Ninh phất tay nói: “Ba ngày sau, hồi báo tin tức cho ta”.
Ba ngày?
Trong lòng Sở Đế và Địch Đế thầm than khổ, ba ngày tìm kiếm đời sau của Kiếm gia, nào có dễ dàng như thế được!
“Có gì khó khăn sao?”
“Không, không có!”
“Vậy là tốt rồi!”
Tần Ninh khoát tay, ra hiệu hai người có thể rời đi.
“Công tử, công tử!”
Vào đúng lúc này, bên ngoài hoàng cung, hàng trăm hàng nghìn bóng hình, lao vùn bụt tới, đằng đằng sát khí.
Người đi đầu, là Thương Hư.
Thương Hư dẫn đầu, Minh Ung, Thiên Ám, Vân Khánh Tiêu và Vân Khánh Ngữ, mấy người nét mặt vô cùng khẩn trương, lao vụt mà đến.
“Công tử, ngài không sao chứ?”
Thương Hư nhìn Tần Ninh, lập tức vội vàng nói: “Lão phu đến trễ, công tử không sao chứ?”
“Ngươi nhìn bộ dáng ta giống như có chuyện gì sao?”
Thương Hư trừng mắt một cái, nhìn về phía hai người Sở Đế và Địch Đế, trầm giọng quát: “Nhãi ranh, sau này còn dám hành thích Tần công tử, Thương Hư ta chắc chắn sẽ san bằng cương quốc của các ngươi!”
Nhìn dáng vẻ phẫn nộ của Thương Hư, trong lòng hai người Địch Đế và Sở Đế càng thêm đắng chát.
Hành thích?
Từ nay về sau, bọn họ chỉ hận không thể trốn tránh được Tần Ninh ấy chứ.
“Cút!”
Nhìn hai người vẫn còn đứng ở đó, Thương Hư trầm giọng quát một tiếng.
Giờ này ngày này, Thương Hư là tứ biến cảnh giới Thiên Võ, thế nhưng dáng vẻ này, lại mạnh mẽ như đại tam nguyên cảnh giới Thiên Nguyên.
“Quát tháo ầm ĩ làm cái gì?”, Tần Ninh ngoáy ngoáy ngoáy lỗ tai, cười nói: “Có Lão Vệ ở đây, bọn chúng nào dám làm loạn, đúng không Lão Vệ?”
“Vâng, công tử”.
Lão Vệ lúc này cũng chắp tay.
Thương Hư lại sững sờ: “Lão Vệ?”
Từ từ, Thương Hư quay lại, ánh mắt rơi vào trên người Lão Vệ, cơ thể khẽ run lên, hai mắt mở lớn, bập bẹ một tiếng, hai đầu gối không tự chủ khuỵ xuống đất.
“Vệ đại nhân!”
Cái quỳ này, tiếng gọi này, khiến tất cả mọi người ngây ngốc.
Thương Hư là ai? Một trong ba hoàng, bảy vương, chín soái, mười tám thiên tướng ngày xưa, nguyên soái Thương Hư.
Bây giờ mặc dù chỉ là cảnh giới Thiên Võ, nhưng năm đó, chính là trùm siêu việt cảnh giới Thiên Nguyên.
Thế nhưng bây giờ, nhìn thấy Lão Vệ, lại không tự chủ được mà quỳ xuống.
Nói đùa cái gì vậy chứ?
Vậy thì Lão Vệ này rốt cuộc là thần thánh phương nào?
Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đều ngây ngốc cả rồi.
Không chỉ bọn họ, mà ánh mắt của tất cả mọi người đều ngạc nhiên nhìn Thương Hư, rồi lại nhìn về phía Lão Vệ.
Còn Tần Ninh lúc này chỉ cười mà không nói gì.
Sở dĩ Thương Hư như này, là bởi vì ở trong đó, còn có một đoạn chuyện xưa.
Năm đó, Lão Vệ đi theo, ở bên cạnh hắn, đương nhiên có chuyện gì, hắn sẽ phân phó Lão Vệ truyền lời cho Minh Uyên và Thiên Thanh Thạch.
Thế nhưng có một lần, đến lượt Thương Hư hộ vệ Minh Uyên, Thương Hư không nhận ra Lão Vệ, cản ông ta lại, đồng thời còn nói năng vô cùng ngông cuồng.
Cuối cùng bị Lão Vệ hung hăng giáo huấn cho một trận.
Từ đó về sau, mỗi lần nhìn thấy Lão Vệ, Thương Hư đều như chuột nhìn thấy mèo, hai đầu gối như nhũn ra. Giờ này ngày này, nhìn thấy Lão Vệ xuất hiện một lần nữa, chỉ sợ trong đầu của Thương Hư, lại hồi tưởng lại quãng thời gian không được tốt đẹp cho lắm.
Chương 433: Sự phát triển của Bắc Minh
Lão Vệ nhìn Thương Hư, cười nói: “Nguyên soái Thương Hư khách sáo rồi, lão hủ chỉ chạy đi chạy lại vì Tần công tử mà thôi, nào phải Vệ đại nhân gì chứ!”
“Không không không, trong mắt ta, Vệ đại nhân vẫn luôn là Vệ đại nhân”, Thương Hư vội vàng chắp tay, cúi chào.
“Được rồi, đứng dậy đi!”
Tần Ninh nhìn Thương Hư, không nén nổi cười nói: “Lẽ nào, ngươi lại muốn ăn đòn lần nữa?”
Lúc bấy giờ, khuôn mặt của Thương Hư mới đỏ bừng mà đứng dậy.
Tần Ninh liếc mắt nhìn thấy Sở đế và Địch đế vẫn chưa rời đi, Tần Ninh cau mày nói: “Vẫn chưa đi?”
“Vâng vâng vâng!”
Hai lão không dám thở mạnh, mang theo hơn trăm tên vội vàng rời đi.
Cả đời này chúng cũng không muốn trở lại đế đô Bắc Minh này lần nào nữa.
“Công tử, cứ để bọn chúng rời đi như thế sao?”, lão Vệ không khỏi nói.
“Giết bọn chúng đương nhiên là dễ, nhưng 3 cương quốc lớn sẽ loạn như cào cào, tới lúc đó, cục diện của 36 cương quốc sẽ bị phá vỡ. Điều này không phải là chuyện tốt đối với Bắc Minh”.
Tần Ninh xua xua tay nói: “Thôi bỏ đi. Ta nghĩ lần chấn động này đủ khiến bọn chúng ngoan ngoãn hơn nhiều rồi”.
“Vâng!”
Lão Vệ không nói thêm nữa.
Tần Ninh nói cái gì thì là cái đó, ông ta đã quen như thế rồi.
“Thấy các người gần đây bận rộn như vậy, tiến triển thế nào rồi?”, Tần Ninh nhìn đám người Thương Hư bụi bặm trở lại thì lên tiếng hỏi han: “Khởi bẩm công tử, lãnh thổ của 4 đế quốc lớn đã bị chúng ta chiếm giữ rồi ạ”. Thương Hư nghiêm túc nói: “Lão phu đã xuất phát thì những gã kia không dám xông tới, chỉ có thượng quốc Cảnh Thiên là phiền phức hơn một chút, nhưng có sự giúp đỡ của thượng quốc Kim Càn và thượng quốc Thánh Nguyệt cho nên chỉ cần tốn chút thời gian”.
“Ừ!”
“Công tử!”
Thương Hư lại nói: “Đợi đến khi nuốt chửng thượng quốc Cảnh Thiên, thượng quốc Đại Minh thì đế quốc Bắc Minh có thể tự xưng thượng quốc được rồi!”. “Lão hủ đã nghĩ kỹ rồi, đến lúc đó, đế quốc Thương Nghiễm quy thuận Bắc Minh trở thành nước lệ thuộc. Minh Ung là quốc quân thượng quốc, xây dựng thêm học viện Thiên Thần. Toàn thượng quốc Bắc Minh tạm thời dừng mở rộng, phát triển vững chắc, tiêu hóa thật cẩn thận những lãnh thổ đã chiếm được rồi lại tính tiếp!”
“Được, những chuyện này ngươi tự sắp xếp đi!”
Tần Ninh nhìn đám người, nói: “Chuyện ta có thể giúp đế quốc Bắc Minh chỉ có như vậy. Còn đến cuối cùng có trở thành cương quốc được hay không, có khôi phục lại được sức mạnh lúc trước hay không thì phải xem sự cố gắng của mọi người!”
Tần Ninh nhìn Minh Ung và Minh Vũ, khẽ gật đầu.
Ngay lúc đầu, tận đáy lòng, Tần Ninh không có ý định giúp đỡ đế quốc Bắc Minh quật khởi, nhưng khi biết được Minh Uyên đã chết, trong lòng hắn lại giận dữ lạ thường, nên cũng thêm một phần quan tâm với Minh Ung và Minh Vũ.
Hai người đều lực bất tòng tâm đối với hiện trạng của đế quốc Bắc Minh, nếu hắn không giúp thì đến cả một đế quốc nhỏ yếu cũng trên cơ Bắc Minh.
“Ta giao trọng trách này cho hai người họ rồi!”
Tần Ninh nhìn Minh Ung và Minh Vũ nói: “Đừng phụ lòng kiêu hãnh và quyết tâm của tổ tiên nhà các người năm đó”.
“Vâng!”
“Vâng!”
Cha con hai người lúc này cũng thầm cảm thán.
Một năm rưỡi trước, hai người họ còn vì khả năng suy vong của đế quốc Bắc Minh mà lo lắng đau đầu, nhưng bây giờ, đế quốc Bắc Minh lại một đường phát triển thành thượng quốc, có sự giúp đỡ của Thương Hư, Thương Nhất Tiếu và mọi người thì con đường này sẽ bình lặng vô cùng.
Tần Ninh giúp họ mở rộng giang sơn, mà chuyện trông nom sau đó thì phải xem bản lĩnh của hai người họ.
“Sau khi ta có tin tức thì sẽ đi tới vùng đất Cửu U!”
Đi tới vùng đất Cửu U?
Nghe vậy, mọi người đều sững sờ.
Tần Ninh đã có kế hoạch rời đi!
“Công tử, vùng đất Cửu U không thể so với Cửu U đại lục này. Tông môn ở đó san sát, cho dù là trong tông môn kém nhất thì cũng có cự phách cảnh giới Thiên Nguyên trấn giữ, công tử…”
“Không sao, cũng không phải ta đi chọc vào người ta!”
Tần Ninh vung tay nói.
Trong lòng mọi người lại cảm thấy cổ quái.
Công tử quả thật không đi gây chuyện với người khác, nhưng người ta tới chọc công tử thì người lại dứt khoát giết luôn.
“Thương Hư, Thiên Động Tiên, các ông ở lại nơi này, trông nom đế quốc Bắc Minh. Nếu có chuyện gì thì lúc nào cũng có thể thông báo cho ta!”
“Vâng!”
Thương Hư hiểu rõ, Tần Ninh đã quyết định thì cũng không dễ thay đổi.
Thiên Động Tiên cũng biết, dựa vào thực lực cảnh giới Địa Võ ở bên cạnh Tần Ninh cũng không có giá trị lớn lắm, không bằng ở lại Bắc Minh còn tốt hơn.
Ánh mắt Tần Ninh nhìn Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi, Lăng Tiểu Phi.
“3 lệnh bài nòng cốt của Đại Nhật Thần Giáo, Thánh Vương Phủ, U Minh tông giao cho ba người, ngay hôm nay, mang theo lệnh bài đi tới Cửu U, ta sẽ bảo lão Vệ đưa các người đi. Nhớ tu hành thật tốt trong 3 tông môn lớn”.
“Vâng!”
“Vâng!”
Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đã biết sự sắp xếp của Tần Ninh, khẽ gật đầu.
Lăng Tiểu Phi lại không nỡ mà nói: “Tần Ninh ca ca, khi nào thì huynh tới thăm muội?”
“Yên tâm, không lâu sau ta sẽ tới Cửu U, đến lúc đó, muội muốn gặp ta lúc nào cũng được”.
“Vâng!”
Tiểu Phi khẽ vỗ vào đầu Tiểu Thanh, nói: “Tiểu Thanh, đến lúc đó chúng ta lại gặp nhau nhé!”
Tiểu Thanh thân thiết cọ cọ đầu làm nũng tiểu Phi.
“Ba người nhớ kỹ, tuy ba tông môn lớn hơi bảo thủ một chút, nhưng dù sao đã truyền thừa hơn chục vạn năm, hơn nữa có thể trải qua thời gian lâu dài như vậy thì đủ để thấy họ cũng có chỗ tốt. Lão già quá thời, cổ hủ cũng có chỗ lợi hại của họ”.
“Đến khi các người đạt tới cảnh giới Thiên Nguyên thì có thể rời khỏi 3 tông môn lớn rồi”.
Cảnh giới Thiên Nguyên?
Nghe vậy, các cô cũng sững sờ.
Nói đùa gì vậy.
Cảnh giới Thiên Nguyên, đó chính là thực lực của tầng lớp cao cấp trong tông môn hạng 3 ở vùng đất Cửu U.
Tần Ninh xua xua tay, tỏ ý bảo 3 người xuất phát.
Lão Vệ khẽ gật đầu, bàn tay vung lên, mang theo 3 người biến mất không còn dấu vết.
Tần Ninh nhìn mọi người có chút trầm lặng, không khỏi cười nói: “Cũng không phải ta một đi không trở lại. Sau khi các người chiếm giữ thượng quốc Cảnh Thiên thì ổn định tình hình trong nước, có vấn đề gì thì có ta ở vùng đất Cửu U”.
“Hơn nữa, năm đó, Minh Uyên và Thiên Thanh Thạch cũng không phải là dựa vào tôn giả Thanh Vân và Cửu U đại đế mới dốc sức tạo dựng giang sơn xã tắc!”
“Trong ba ngày này, ta sẽ đợi ở tiểu biệt thự Vân Trung, có vấn đề gì thì lúc nào cũng có thể tới tìm ta”.
Tần Ninh vừa dứt lời thì sải bước đi thẳng.
Thẩm Văn Hiên vội vàng đi theo.
Thân là đồ nhi của Tần Ninh, lúc này, chức trách của hắn ta là đi theo bên cạnh Tần Ninh.
Nếu như là trước đây, hắn ta không phục Tần Ninh, nhưng sau khi hiểu biết về đan thuật của Tần Ninh thì hắn ta mới tâm phục khẩu phục.
Mà tới giờ, nhìn thấy hi vọng của mọi người được Tần Ninh mở ra, vẻ an ổn, tự tin, thản nhiên mà hắn thể hiện khiến Thẩm Văn Hiên hoàn toàn bội phục.
Đổi lại là hắn ta thì căn bản không thể có khả năng làm vậy.
“Gần đây có dốc sức luyện tập tay thất khiếu của ngươi không?”
“Tuân theo lời dặn dò của sư tôn, con vẫn luôn chăm chỉ luyện tập!”, Thẩm Văn Hiên cung kính nói: “Nhưng vẫn có chỗ không hiểu, đang đợi sư tôn giải đáp”.
“Ừ, thời gian này, ta và ngươi đi cùng một đường, trên đường có điều gì cần hỏi thì lúc nào cũng có thể hỏi ta!”
“Vâng!”
Tần Ninh đưa Thẩm Văn Hiên trở về học viện Thiên Thần. Trong học viện vẫn như cũ, mọi người đang tu luyện. Những học viên này sống trong tháp ngà không biết sự khó khăn của con đường võ đạo. Nhưng điều này cũng có điểm quý giá, đó là họ tràn đầy nhiệt huyết khám phá.
Tần Ninh luôn thích nơi sôi động này, dường như ở đây, hắn được trẻ ra rất nhiều. Trên thực tế, bây giờ quả thực trông hắn cũng rất trẻ.
“Tần đại sư!”, bỗng nhiên, một giọng nói vui vẻ vang lên.
Chương 434: Khởi hành
“Thánh Tâm Duệ!”
Nhìn thấy người tới, Tần Ninh khẽ gật đầu.
Nhóc này là đan đồng của mình mà hình như rất lâu rồi vẫn chưa gặp hắn ta.
“Tần đại sư!”
Thánh Tâm Duệ cung kính hành lễ rồi vội vàng nói: “Đã lâu rồi chưa gặp Tần đại sư, thực lực của Tần đại sư lại ngày càng cao rồi”.
“Bớt nịnh nọt đi, có chuyện gì?”, Tần Ninh cười nói.
Thánh Tâm Duệ nghiêm túc nói: “Tần đại sư, phía thành Lăng Vân có tin. Hai huynh đệ của huynh, Tần Sơn và Tần Hải đã rời thành Lăng Vân, đi tới vùng đất Cửu U rồi!”
“Ý của hai người là muốn ra ngoài tôi luyện bản thân. Ở Bắc Minh bây giờ, danh tiếng của huynh đã quá vang dội”.
Nghe vậy, Tần Ninh hơi sững sờ.
“Đại ca chính là thể Sơn Nhạc, nhị ca là Cửu Nguyên Thiên Mạch, đi ra ngoài thực luyện thì quả thật khá thích hợp”.
Thánh Tâm Duệ gật đầu nói.
Cho dù là Tần Sơn hay Tần Hải, thì hai người này đều là rồng trong đám người. Đáng tiếc, ánh sáng của Tần Ninh quá chói lọi. Lần này, Tần Sơn và Tần Hải ra ngoài thực luyện cũng là chuyện tốt.
Trong lòng Tần Ninh cũng hiểu rõ, chỉ cần đại ca và nhị ca làm theo lời mình nói mà tu luyện thì thành tựu trong tương lai nhất định là cao không thể ngờ.
“Vẫn còn một chuyện nữa, đại sư Khương Vinh không chỉ một lần gửi tin, hỏi khi nào Tần đại sư có thời gian, đi tới cùng đất Cửu U thì ông ta sẽ thay mặt Thánh Đan các, chiêu đãi Tần đại sư”.
“Mấy ngày nữa. Những chuyện này, tới lúc đó nói sau đi”.
Thánh Tâm Duệ khẽ gật đầu, cười nói: “Còn nữa, Tần đại sư, ta đã được tổng bộ Thánh Đan Các lựa chọn, từ nay trở đi sẽ tới Thánh Đan Các học tập. Chuyện này, thân là đan đồng của huynh, ta cũng phải báo với huynh một tiếng”.
“Đây là chuyện tốt”, Tần Ninh cười nhạt nói: “Đan thuật của đại sư Khương Vinh cũng khá, nếu ngươi có thể bái lão ta làm thầy thì tương lai cũng có khả năng trở thành một vị linh đan sư thất phẩm”.
“Cảm ơn Tần đại sư!”
Thánh Tâm Duệ hàn huyên trong chốc lát rồi tạm biệt rời đi.
Hắn ta hiểu rõ, lúc đầu khi Tần Ninh gặp hắn ta, nói muốn thu nhận hắn ta làm đan đồng. Vào thời điểm đó, nghe câu nói này như một điều viển vông.
Nhưng tới giờ nghĩ thật kỹ thì thật sự là hắn ta đã kiếm được khoản lời quá lớn.
Bởi vì Tần Ninh, cha của hắn ta đã bình an vô sự mà ngồi yên vị bảo tọa của Thánh Đan Các ở đế đô Bắc Minh.
Cũng chính vì như thế, hắn ta mới nhặt được một mạng.
Tần Ninh bây giờ đã có những thay đổi kinh thiên động địa so với lúc đầu.
Trở về tiểu biệt thự Vân Trung, Tiểu Thanh như được giải thoát, vui vẻ hơn nhiều, dường như vẻ lặng lẽ không nỡ khi Tiểu Phi rời đi vừa rồi, tới giờ đã quên sạch.
Đối với nó mà nói, địa vị của Tiểu Phi rõ ràng là không thể so được với Tần Ninh.
Thẩm Văn Hiên lại đi theo Tần Ninh, ngồi trên hành lang dài trước đại sảnh, nhìn khung cảnh trong viện.
“Con đường tu hành, người muốn ổn, kẻ muốn nhanh, một vài tên muốn sát phạt, một vài người lại đề cao lòng nhân ái, hàng vạn mong muốn đều có đường đi”, Tần Ninh bất giác nói: “Tay thất khiếu, thực ra nói chính xác là tay thất khiếu thông tâm. Một số đan sư xuất sắc, ví dụ như có thất khiếu linh lung tâm, chính là tâm trí mà thành, đối với dược liệu, thuật luyện đan có lực lĩnh ngộ cực lớn, nhưng tay thất khiếu thông tâm thì lại vừa hay ngược lại”.
“Ngươi có thể tự mình cảm nhận được, khả năng lĩnh ngộ của ngươi đối với dược liệu không mạnh lắm, nhưng khi những dược liệu đó lật qua lật lại trên bàn tay ngươi thì ngươi lại càng thông thuộc những dược liệu đó”.
Nghe vậy, Thẩm Văn Hiên khẽ gật đầu.
“Người khác là tâm thấu hiểu, thân thể làm theo. Ngươi thì lại là thân thể thực hành trước sau đó thì tâm mới hiểu”, Tần Ninh cười nhạt nói: “Đây là chỗ mạnh của tay thất khiếu thông tâm. Đôi tay này của ngươi có thể gọi là báu vật vô giá!”
Sau đó, Tần Ninh lại giảng giải rất nhiều con đường đan thuật.
Hắn thấy Thẩm Văn Hiên khá được.
“Dựa vào thực tiễn đã đưa ra tri thức thực sự là điều cực kỳ quan trọng đối với ngươi. Cho nên ta muốn nghiêm túc bồi dưỡng ngươi, không chỉ đơn giản là linh đan sư, huyền đan sư thậm chí thánh đan sư, thần đan sư, ngươi đều có thể đạt tới!”
Nghe vậy, toàn thân Thẩm Văn Hiên chợt căng thăng.
Huyền đan sư?
Thánh đan sư?
Thần đan sư?
Những danh hiệu này, hắn ta chưa từng nghe qua.
“Bây giờ nói với ngươi những điều này có lẽ còn quá sớm, nhưng sẽ có một ngày, ngươi hiểu được. Tay thất khiếu này ngươi phải nắm thật chắc, đừng phụ lòng mong đợi của vi sư!”
“Vâng!”
Ngồi liền một mạch 3 ngày, Tần Ninh luận đạo cùng Thẩm Văn Hiên.
Thẩm Văn Hiên càng ngày càng bội phục tới tận đáy lòng sự hiểu biết của Tần Ninh.
Thật khó mà tưởng tượng, Tần Ninh 17 tuổi mà làm thế nào có hiểu biết nhiều như vậy? Sách cổ, truyền thuyết, hạ bút thành văn, ví dụ về mặt nào của đan thuật cũng có.
Thời gian 3 ngày mà Thẩm Văn Hiên cảm giác cho 3 năm cũng không thể lĩnh ngộ được những điều này.
“Sau này ngày tháng còn dài, ngươi đi theo ta, học đan thuật, cứ từ từ, không cần vội”.
“Vâng!”
Thẩm Văn Hiên cung kính khom lưng.
Hắn ta thật sự kính phục Tần Ninh.
Đối với võ giả mà nói, khâm phục dành cho người mạnh hơn mình. Đối với đan sư mà nói, sự khâm phục chỉ dành cho người có tầm hiểu biết gấp mấy lần bản thân.
Tần Ninh chính là một người như thế.
Hiểu biết, cách giải thích, kiến thức của Tần Ninh đều vượt xa hắn ta, không chỉ là hắn ta mà sợ rằng cả cha hắn ta cũng không thể so bì. Chẳng trách đại sư Khương Vinh lại sùng bái sư tôn của mình như thế.
“Tần công tử”.
Ngoài cửa, Thiên Động Tiên tới, chắp tay nói: “Sở đế và Địch đế tới rồi!”
“Ồ? Bảo chúng vào đây!”
“Vâng!”
Không lâu sau, Sở đế và Địch đế lần lượt đi vào tiểu biệt thự Vân Trung.
“Tần công tử, những chuyện mà công tử bảo chúng ta điều ta đã điều tra xong rồi. Hậu nhân của kiếm thánh Kiếm Âm Sơn, tới giờ đang ở một thành lân cận đế đô cương quốc Nam Yến, nghe nói là gia tộc hạng 2 của thành này…”
“Thành nào?”
“Thành Cam Ninh!”
Sở đế lúc này chắp tay nói: “Còn rốt cuộc là thế nào thì thời gian ba ngày quá ngắn, chúng ta vẫn chưa điều tra kỹ càng, hơn nữa dù sao cương quốc Nam Yến cũng là một cương quốc lớn, chúng ta cũng không thể vươn tay quá xa”.
“Được rồi, ta đã biết!”
Tần Ninh từ tốn nói: “Thành Cam Ninh, cương quốc Nam Yến!”
Sở đế và Địch đế lui xuống, lúc này trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng cũng hầu hạ được vị tổ tông này, nếu không, có trời mới biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Mà lúc này, Tần Ninh lại vẫy tay với Tiểu Thanh.
Con bò này giờ đã cao hơn một mét rưỡi, lông xanh bao phủ toàn thân, sắc nhọn vô cùng, trông cực kỳ uy phong, đã xuất hiện bản chất vốn có của Thương Thanh Quỳ Ngưu.
“Thời gian này, ta thấy ngươi đi cùng Tiểu Phi lại sắp muốn bay rồi đấy. Bây giờ bắt đầu đi theo ta, đi mau, lắp xe, chuẩn bị xuất phát”.
“Bò…”
Nghe vậy, sắc mặt Tiểu Thanh chợt cau lại.
Thiên Động Tiên khom lưng: “Vệ tiên sinh vẫn chưa trở lại, hay là đợi thêm ạ”. “Không cần, nói với lão Vệ, sau khi trở lại thì tới thành Cam Ninh của cương quốc Nam Yến tìm ta là được”, Tần Ninh xua tay nói: “Hôm nay ta rời đi, rồi sẽ từ cương quốc Nam Yến tới thẳng Cửu U. Sau này có chuyện gì thì có thể tới một nơi gọi là Thanh Vân Tông trong vùng đất Cửu U tìm ta”. “Thanh Vân Tông?”, Thiên Động Tiên giật mình.
Chương 435: Tứ đại thần thư
“Làm sao vậy?”, Tần Ninh nhìn Thiên Động Tiên, hơi nghi hoặc một chút.
Thiên Động Tiên cũng chắp tay nói: “Công tử, phái Thanh Vân năm đó là do tôn giả Thanh Vân sáng lập, nhưng tôn giả Thanh Vân từ trước đến nay không có tâm tư quản lý, cho nên đến bây giờ, ở trong vùng đất Cửu U, cũng không còn tên môn phái Thanh Vân nữa rồi”.
“E rằng phái Thanh Tông... Đã suy tàn rồi...”
Nghe thấy lời này, cơ thể của Tần Ninh bỗng khựng lại một chút, chậm rãi nói: “Suy tàn rồi sao? Nếu như thật sự không còn cái tên phái Thanh Tông, vậy thì ta sẽ tự mình lập ra một phái Thanh Tông”.
Lời vừa nói ra, Tần Ninh liền cất bước rời đi.
Lúc này, Thiên Động Tiên nhất thời nghẹn lại.
Tần Ninh, rốt cuộc là ai?
Ai cũng không biết, vì sao chỉ sau một đêm mưa, Tần Ninh lại thay đổi đến như vậy, thế nhưng ai cũng biết, không biết thì mới là tốt nhất.
Thế nhưng, có thể biết, Tần Ninh của hiện tại, không ai có thể ngăn cản được.
Ở biên giới đế quốc Bắc Minh, một con Thanh Ngưu đang kéo một chiếc xe ngựa phổ thông, một chàng thanh niên khuôn mặt tuấn tú, tay cầm roi ngắn, ngồi ở phía trước xe ngựa.
Trong xe ngựa, một chàng thiếu niên bộ dáng khôi ngô, tóc dài túm gọn, buộc đằng sau gáy, giờ phút này lông mày hơi cau lại.
“Tiểu Thanh, ngươi không thể đi chậm hơn được chút à?”
Lúc này, Tần Ninh nhịn không được mà nói: “Xóc nảy chết ta rồi!”
Tiểu Thanh nghe thấy lời này, ồ ồ lên một tiếng, tốc độ đột nhiên tăng vọt.
“Tiểu tử thúi, xem ta có đánh chết ngươi không!”
Nghe thấy tiếng quát của Tần Ninh, Tiểu Thanh càng thêm vênh váo đắc ý, chỉ có Thẩm Văn Hiên ngồi ở phía trước xe ngựa là liên tục cười khổ.
Tiểu Thanh này, hắn ta cũng biết, lai lịch của nó không tầm thường, nó chính là hậu duệ của Thanh Kỳ Ngưu, rất có linh tính, trừ việc không thể mở miệng nói được tiếng người, thì việc nghe hiểu con người nói chuyện dường như cũng chẳng có bất cứ vấn đề gì.
Mà đối với Tần Ninh, Tiểu Thanh vừa run vừa sợ, thế nhưng tính cách trước sau vẫn hệt như một đứa trẻ con, vì thế trên đường đi cũng vô cùng vui vẻ.
Theo lời Tần Ninh nói, bọn họ cũng không gấp đến cương quốc Nam Yến, cho nên suốt quãng đường, xe trâu đi rất từ từ.
Mà trong khoảng thời gian này, từ tận đáy lòng, Thẩm Văn Hiên dường như đã hoàn toàn bội phục Tần Ninh, những chỉ dẫn và giảng giải về Đan thuật quả thật khiến hắn ta có cảm giác rằng Đan thuật mà bản thân tu hành trước đó, e rằng đều là giả.
“Trong khoảng thời gian mười mấy ngày này, ta đã giảng giải cho ngươi về rất nhiều vật cổ truyền thừa từ xưa của đan đạo, kế tiếp bây giờ, ta chính thức bắt đầu truyền thụ cho ngươi cách tu hành đan đạo!”
Hai người tạm dừng chân dưới một gốc cây cổ thụ nghỉ ngơi, Tần Ninh nhìn Thẩm Văn Hiên, chân thành nói: “Ngươi cũng biết Cửu Nguyên đan điển chứ?”
“Cửu Nguyên đan điển?”
Thẩm Văn Hiên hơi giật mình, lập tức gật đầu: “Con đã từng nghe phụ thân nói qua!”
“Tương truyền, từ sau khi kỉ nguyên mới ra đời, đất trời thay đổi lớn, tu hành, đan thuật, trận thuật, khí thuật, đều có biến hoá nghiêng trời lệch đất”.
“Hơn nữa, các võ đạo khác nổi lên, ví dụ như âm thuật đạo, huyết mạch đạo, thể chất lục đại, thể chất đặc thù, vân vân...”
“Cùng với việc thế giới trở nên rực rỡ hẳn lên, thì bên trong đó, chính là trăm nhà đua tiếng. Thế nhưng lại nghe nói vào mấy vạn năm trước, một nhân vật lớn vô cùng kiệt xuất đã tiếp thu tổng kết đan thuật trong kỉ nguyên mới, viết ra “Cửu Nguyên đan điển”.
“Mà “Cửu Nguyên đan điển” này, được người đời ca tụng là kinh điển, cùng với “Vạn khí phổ”, “Trận tích”, “Thể thư”, hợp thành “Tứ đại thần thư” của kỉ nguyên mới!”
Thẩm Văn Hiên cảm thán nói: “Nghe nói cuốn “Vạn khí phổ” đúc kết phương pháp ngưng vạn khí trong thiên hạ, “Trận tích” thì tiếp thu thuật pháp trận đạo trong thiên hạ, còn “Thể thư” chính là ghi chép lại môn pháp luyện thể trong vạn giới”.
“Mà “Cửu Nguyên đan điển” thì ghi chép về thuật luyện đan, chia ra làm chín quyển, chỉ có điều nghe nói Cửu Nguyên Đan Đế viết ra cuốn sách này, vào vạn năm trước, thanh danh vang dội vạn giới, nhưng lại bỗng nhiên biến mất”.
“Mà chín quyển “Cửu Nguyên đan điển” cũng không có tung tích từ đó, đương nhiên, cũng có người nói, “Cửu Nguyên đan điển” bị mấy đồ đệ ngày trước của Cửu Nguyên Đan Đế phân chia, cũng có người nói, nó bị người khác đoạt mất...”
Nghe đến đây, Tần Ninh cười nhạt nói: “Nếu như ta nói cho ngươi biết, Tứ đại thần thư này đều do ta viết ra, ngươi có tin không?”
Lời này vừa nói ra, Thẩm Văn Hiên ngay lập tức sững sờ.
Lời này vừa nói ra, Thẩm Văn Hiên ngay lập tức sững sờ.
Tần Ninh cười ha ha một tiếng, nói: “Nói đùa thôi”.
“Có điều, tiếp sau đây, ta cũng phải nói cho ngươi biết, bắt đầu từ hôm nay, ta bắt tay truyền thụ lại cho ngươi quyển thứ nhất “Cửu Nguyên đan điển”.
“Quyển thứ nhất này cũng là quyển nhập môn, nhưng cũng đủ để khiến ngươi đời này trở thành Linh Đan Sư cấp cửu phẩm”.
Cửu Nguyên đan điển, quyển thứ nhất sao?
Tần Ninh không nói đùa đấy chứ?
“Sư tôn, nghe đồn, Cửu Nguyên Đan Đế cũng không phải là cường giả đi ra từ Cửu U, người... từ đâu mà có được Cửu Nguyên đan điển của ông ta?”
“Ta không có được”.
Lúc này, Tần Ninh thản nhiên nói: “Nó khắc ở trong đầu của ta rồi!”
Lời này vừa nói ra, lập tức khiến cơ thể của Thẩm Văn Hiên cứng đờ.
“Sư tôn, người đừng nói đùa!” Vẻ mặt của Thẩm Văn Hiên trở nên mất tự nhiên: “Làm sao có thể... có thể ở trong đầu của người được chứ?”
“Trông ta giống như đang nói đùa với ngươi lắm à?”
Tần Ninh cười nói: “Chuyện kế tiếp, ta sẽ truyền thụ cho ngươi Cửu Nguyên đan điển, Cửu Nguyên đan điển chính là thần thư vô thượng, không chỉ ghi chép về thuật luyện đan, mà còn có dược liệu, thuật phân biệt, vân vân...”
Tần Ninh chậm rãi giảng giải, trong lòng của Thẩm Văn Hiên lúc này chấn động không thôi.
Lúc trước, nhìn thấy Tần Ninh biết rõ chuyện của Cửu U Đại Đế, thậm chí còn đối xử với Minh gia và Thiên gia, rất nhớ tình xưa nghĩa cũ, bọn họ cũng hoài nghi, Tần Ninh rất có thể là đã có được truyền thừa của Cửu U Đại Đế.
Nhưng lúc này đây, đối với Cửu Nguyên đan điển, Tần Ninh vậy mà lại hạ bút thành văn.
Lẽ nào cũng nhận được truyền thừa của Cửu Nguyên Đan Đế?
Chuyện này thật sự quá mâu thuẫn.
“Nghĩ cái gì thế? Nghiêm túc nghe đi!”
Lúc này, Tần Ninh bỗng quát lớn một tiếng, nói: “Bỏ lỡ thôn này thì không còn quán trọ nào nữa đâu, nếu như ngươi không nhớ được thì ta cũng sẽ không nói lại lần thứ hai đâu”.
“Vâng vâng vâng!”
Thẩm Văn Hiên lập tức dùng hết sức lực chăm chú lắng nghe.
Hai tháng sau đó, Tiểu Thanh kéo xe, Tần Ninh ngồi trên xe, Thẩm Văn Hiên nói.
“Sư tôn, Cửu Nguyên đan điển quả thật khiến người ta không thể tưởng tượng nổi, không biết sư tôn có biết, nhân vật số một Cửu Nguyên Đan Đế này, rốt cuộc có phong thái ra sao không?”
Những ngày qua, kiến thức của Thẩm Văn Hiên được mở rộng vô cùng, trong lòng không nhịn được mà cảm thán.
“Chắc chắn phải là một người giống như ta, anh tuấn tiêu sái ngời ngời!”
Nghe thấy vậy, Thẩm Văn Hiên sững sờ, Tiểu Thanh thì lè lưỡi, như đang hăng hái cười nhạo Tần Ninh.
“Con nghé con này, ta thấy ngươi là đang thèm đòn đúng không?”
“Ồ...ồ...”
Hai người một bò, vui đáo để.
Gần ba tháng, đánh xe từ từ, hai người rốt cuộc cũng đến được đế đô của cương quốc Nam Yến.
Thành Cam Ninh kia, gần đế đô, là một toà thành nhỏ có mấy triệu người.
Ngày hôm đó, hai người đánh xe đi xuyên qua đế đô của cương quốc Nam Yến, thẳng đến thành Cam Ninh.
“Nghe nói thành Cam Ninh này cũng có lai lịch không hề nhỏ”.
Thẩm Văn Hiên mở miệng nói: “Yến Vương của cương quốc Nam Yến năm đó đã từng có một trận suýt chút nữa bị diệt quốc, mà thảm nhất là có một lần, đế đô bị bao vây, mắt thấy đế đô sắp bị công phá, nhất định phải có quân tiếp viện, nhưng lại không thể nào truyền được tin tức ra”.
“Thế là thành chủ thành Cam Ninh chọn lựa tinh nhuệ, đào đường hầm ngay trong đêm, đào hơn trăm dặm, đào thông thành Yến Đô và thành Cam Ninh, Yến Vương cũng nhờ đó mà rời đi, tự mình điều binh, dẫn người đến giải cứu đế đô thoát khỏi nguy cơ”.
“Từ đó về sau, Yến Vương lúc trước đã sắc phong thành chủ thành Cam Ninh, Cam gia cha truyền con nối, vĩnh viễn cai quản thành Cam Ninh”.
Thẩm Văn Hiên nói tiếp: “Nghe nói thành Yến Đô mở rộng, vốn dĩ nói mở rộng về phía bắc sẽ càng tốt hơn, thế nhưng ngoài trăm dặm phía bắc chính là thành Cam Ninh, vì thế thành Yến Đô đành phải mở rộng về ba hướng tây đông nam còn lại, tuyệt đối không dám động đến một viên ngói hay một viên gạch ở thành Cam Ninh”.
“Bảo sao, chỉ là một thành nhỏ mấy triệu dân lại có thể tồn tại vững vàng như vậy!”
Nhìn về phía toà thành cao trăm trượng trước mắt, Tần Ninh cười nói: “Không biết, Kiếm gia, bây giờ như thế nào....”
“Cái đó là. . . cung Thiên Nguyên!”
“Cung Thiên Nguyên? Linh khí cổ truyền thừa của cương quốc Thiên Tượng”.
“Cung này tập hợp Linh khí, thế nhưng lại bắn ra được mũi tên có sức mạnh bộc phát cực mạnh. Linh khí bên trong càng nhiều thì uy lực của mũi tên cũng càng mạnh!”
“Hạng Đế ẩn nấp nửa ngày, là muốn một phát giết chết Tần Ninh đó!”
“Chẳng còn cách nào cả, hai con rối kia quá mạnh, lần này Tần Ninh chết chắc rồi!”
Giờ phút này, rất nhiều vô địch cảnh giới Thiên Võ kích động không thôi.
Cung Thiên Nguyên cũng đã lấy ra rồi, đừng nói là cảnh giới Địa Võ, cho dù là cảnh giới Thiên Võ, tầng tiểu tam nguyên cự phách cảnh giới Thiên Nguyên đi chăng nữa thì cũng hoàn toàn chẳng thể nào ngăn cản được, bởi cái này chính là cung Thiên Nguyên truyền thừa đó.
Uy lực mạnh mẽ, không ai lại không biết.
Nhìn thấy mũi tên lao đến, Tần Ninh vẫn không nhúc nhích.
“Đường đường là cảnh giới Thiên Nguyên, đối phó với một tiểu tử cảnh giới Địa Võ như ta lại còn chơi trò đánh lén? Quá là mất mặt rồi đấy!” Tần Ninh nói kháy.
Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người cũng không nhịn được, ở trong lòng thầm mắng Tần Ninh không biết xấu hổ.
Cảnh giới Địa Võ ư?
Tiểu tử nhà ngươi có chỗ nào nhìn giống cảnh giới Địa Võ thế hả?
Quả thật là vô pháp vô thiên, không đánh lén, không tìm cơ hội giết thì có thể giải quyết hai con rối mạnh vô địch kia à?
“Giết tam đệ của ta, ngươi đi chết đi, Tần Ninh!”
Vóc dáng của Hạng Đế lực lưỡng, tay cầm cung Thiên Nguyên, một mũi tên, căng cung mà bắn ra, phút chốc bỗng hoá thành một trời mưa to, hướng về đám người Tần Ninh càn quét.
Sắc mặt của Thiên Động Tiên lúc này trắng bệch, một đòn này, đừng nói là bát trọng cảnh giới Địa Võ, cho dù có là thất biến cảnh giới Thiên Võ thì tiếp một đòn này cũng sẽ chết.
Nhưng, ông ta có thể chết, còn Tần Ninh thì không thể.
“Tần công tử cẩn thận!”
Thiên Động Tiên hừ một tiếng, trực tiếp sải bước đi lên, đứng chắn phía trước Tần Ninh, như đối mặt với đại địch, nhìn một biển trời tên phóng đến.
Bây giờ có muốn tránh cũng không được nữa rồi.
Người đánh lén là cự phách cảnh giới Thiên Nguyên, hơn nữa trong tay còn cầm Linh khí cổ cung Thiên Nguyên thì tránh kiểu gì?
Ầm...
Phút chốc, tiếng ầm vang lên, lúc này đã hoàn toàn nổ tung.
Toàn bộ quảng trường hoàng cung vỡ tan hoàn toàn, tiếng nổ ầm ầm đùng đoàng, càn quét ở cả trong võ trường hoàng cung.
Nhóm vô địch cảnh giới Thiên Võ của ba cương quốc lớn giờ phút này cũng âm thầm thở phào một hơi.
Tên tiểu tử này, cuối cùng cũng chết rồi.
Hai con rối kia đã giết hơn trăm người của bọn họ, tên tiểu tử này còn không chết, thì bọn họ sẽ đều phải chết.
Hả? Không đúng!
Thế nhưng bỗng, đám người này lại có cảm giác không đúng.
Nếu Tần Ninh chết rồi thì con rối kia, sao vẫn còn đang giết người?
“Có tý mưa bụi đấy mà cũng muốn giết ta sao?”
Thoáng chốc, một giọng nói không nóng không lạnh, tao nhã vang lên.
Trên mặt đất, bụi mù tản ra, đám người đánh mắt nhìn qua, lại phát hiện, một nửa võ trường hoàng cung lúc này đã bị nổ lõm thành một hố sâu, thế nhưng một nửa còn lại thì hoàn toàn bình an vô sự.
Tần Ninh vẫn như trước ngồi ở chỗ đó, cũng chưa hề động đến mũi tên kia, hoàn toàn mảy
may không hề bị thương một chút nào.
Sao có thể như thế được?
Mà lúc này, người đứng trước Tần Ninh, Thiên Động Tiên giang hai tay chắn ngang, nhịn không được mở mắt ra nhìn.
“Không chết sao?”
Thiên Động Tiên khẽ run lên.
Ông ta vốn đã ôm lòng quyết tử, thế nhưng thật sự không thể ngờ được, bản thân lại không chết.
Mà giờ phút này, Thiên Động Tiên nhìn người đứng trước, lại càng kinh ngạc.
Đây là ai?
Đây là lão giả đi theo Tần Ninh...
Ông ta... Đã đỡ đòn công kích?
Sao có thể như thế được? Cho dù có là tiểu tam nguyên cự phách cảnh giới Thiên Nguyên đi chăng nữa thì cũng không thể đỡ được một đòn này mà mảy may không hề xây xát chút nào được.
Lão giả này, vậy mà đỡ được?
Thiên Động Tiên chỉ cảm thấy đầu có chút ngây ngốc, Tần Ninh ra ngoài một chuyến, mang về một lão giả, lão giả này, là thần tiên phương nào?
Nhưng mà lúc này, người ngây ngốc đâu chỉ có một mình Thiên Động Tiên?
Lúc này, nét mặt của hai người Sở Đế và Địch Đế rất ngạc nhiên, mà trên mặt đất, Hạng Đế tay cầm cung Thiên Nguyên, vẻ mặt cũng tràn ngập kinh hoảng.
“Không thể nào, chuyện này tuyệt đối không thể nào, cho dù có là cấp nhị nguyên đi chăng nữa thì cũng không thể nào đỡ được, lông tóc không tổn hại một cọng!”, vẻ mặt của Hạng Đế kinh ngạc, nhưng trong lòng đã sụp đổ.
Linh khí cổ tổ truyền, tại sao đến chỗ này, lại không dùng được rồi?
Chỉ có hai khả năng.
Thứ nhất, là cung Thiên Nguyên vô dụng, cái này không thể nào, cung Thiên Nguyên chính là Linh khí trấn quốc, ông ta đã thử rất nhiều lần, chắc chắn hữu dụng.
Thứ hai, lão giả kia mạnh, mạnh đến mức vô địch, mạnh đến cấp siêu việt tiểu tam nguyên.
Hạng Đế vừa nghĩ đến đây, nhìn về phía lão giả đối diện, lập tức thận trọng.
Mà hai người Sở Đế và Địch Đế, giờ phút này nét mặt cũng tràn ngập phòng bị.
“Cung Thiên Nguyên, là Linh khí mà ngày xưa Hạng Vương dùng, truyền thừa cho đến nay, cũng là hiếm có, chỉ đáng tiếc, cung này của ngươi lại dùng để đối phó với người mà e rằng Hạng Vương cũng không muốn đối phó nhất!”
Lúc này, Tần Ninh đứng dậy, phủi bụi trên quần áo, khẽ mỉm cười nói: “Hạng Đế, nếu như là lão tổ gia của người ở đây, thấy cảnh này, ngươi có tin hắn ta chắc chắn sẽ một tay đập chết ngươi không”.
“Ngươi là ai?”
Giờ phút này, Hạng Đế nhìn về phía lão Vệ, giọng nói vậy mà bắt đầu có hơi run rẩy.
“Lão nô chỉ là chân sai vặt bên cạnh Tần công tử mà thôi!”, Lão Vệ khẽ cười nói: “Tần công tử nói không sai, nếu Hạng Vương ở đây, e rằng ngươi chết sẽ rất khó coi”.
“Kẻ này giết con trai ta, giết tam đệ của ta, ta muốn giết hắn thì có gì sai?” Lúc này, Hạng Đế đột nhiên nói.
Lời vừa nói ra, tất cả mọi người đều ngây ngẩn.
Hạng đế từ trước đến nay chỉ giảng vũ lực không giảng đạo lý, thế mà bây giờ lại cùng người ta thảo luận đạo lý?
Cái này chỉ có một nguyên nhân mà thôi, người trước mặt này, ông ta không giảng nổi vũ lực.
“Lão phu không quan tâm được nhiều chuyện như vậy, kẻ nào muốn ra tay với Tần công tử, lão phu sẽ giết kẻ đó!”
Giờ phút này, Lão Vệ nhàn nhạt nói, dường như hoàn toàn chẳng để ý đến thứ khác.
Nghe thấy lời này, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đều ngẩn người.
Đây cũng là lần đầu tiên các nàng nhìn thấy Lão Vệ xuất thủ, thật không ngờ, Lão Vệ lại mạnh như vậy.
Lại nghe thấy giọng điệu của Lão Vệ, rất rõ ràng, đây chính là tuỳ tùng não tàn* vô địch thứ hai của công tử nhà mình rồi!
(Não tàn ở đây chỉ kiểu cuồng một cách cực đoan, bất chấp)
Người thứ nhất, đương nhiên là Thương Hư kia rồi.
Lời vừa nói ra, tất cả mọi người đều trợn tròn hai mắt.
Bên cạnh Tần Ninh từ khi nào lại xuất hiện một vị cao thủ ẩn tàng vậy.
“Ta giết con trai của ngươi? Thằng con khốn kiếp của ngươi, muốn giết người cướp của, chẳng lẽ ta lại phải đưa cổ cho hắn giết?”, Tần Ninh phủi tay nói tiếp: “Ta lười nói nhảm với ngươi, Lão Vệ, làm thịt đi!”
“Đáng giận!”
Lúc này, nét mặt Hạng Đế lạnh lùng, nháy mắt, bóng dáng loé lên, vậy mà lại muốn vòng qua Lão Vệ, trực tiếp lao thẳng về phía Tần Ninh.
“Làm càn!”
Lão Vệ hừ một tiếng, một chân đạp đất.
Ầm...
Cùng lúc đó, mặt đất dưới chân của Hạng Đế nứt ra, một luồng sóng xung kích trực tiếp đánh thẳng lên trời.
Bóng hình của Lão Vệ loé lên, xuất hiện ở giữa không trung, nện một quyền xuống.
Ầm...
Lại một tiếng ầm nữa vang lên, cơ thể của Hạng Đế rơi rầm xuống đất, sàn nhà nứt toác, Hạng Đế thở phì phò.
“Ngươi dám giết ta? Cương quốc Thiên Tượng chắc chắn sẽ san bằng đế quốc Bắc Minh”.
“Uy hiếp ta? Ngươi xứng sao?”
Tần Ninh liếc Hạng Đế sống dở chết dở một cái, nói: “Năm đó Hạng Vương trung thành biết bao, người đời sau của Hạng thị, suốt đời không được tiến quân vào đế quốc Bắc Minh. Năm đó Minh Uyên cho Hạng thị các người tất cả nhất mạch, thì bây giờ, ta cũng có thể tước đoạt tất cả!”
“Chém!”
Tần Ninh hờ hững nói, một luồng sát khí chấn động tản ra.
Giờ này phút này, Tần Ninh mới thật sự tức giận.
Lão Vệ gật đầu, vừa sải bước đi ra, tay giơ lên, hào quang loé lên, huyết quang lấp loé, hơi thở của Hạng Đế hoàn toàn tán loạn. Đế chủ cương quốc một đời, lúc này, mất mạng rồi!
Chương 432: Tha cho các ngươi?
Trong nháy mắt, toàn bộ quảng trường hoàng cung, hoàn toàn tĩnh lặng như tờ.
Hạng Đế, chính là đế vương cương quốc Thiên Tượng hiện nay, đứng đầu quần long. Trên toàn bộ đại lục Cửu U này, ngoại trừ những thế lực tông môn ở vùng đất Cửu U kia ra, thì cương quốc Thiên Tượng có thể nói là sự tồn tại hàng đầu.
Mà Hạng Đế, lại là con dê đầu đàn của cương quốc hàng đầu này.
Nhưng hôm nay, lại mất mạng ở đây!
Ánh mắt của Tần Ninh chậm rãi chuyển hướng về phía hai người Sở Đế và Địch Đế.
Ánh mắt này quét qua, trong lòng hai người bỗng cảm thấy hoảng hốt.
Tần Ninh, thật sự là quá kinh khủng.
Hoàn toàn không ra tay theo lẽ thông thường, lão giả ẩn tàng kia, thực lực trên thực tế là quá mạnh, cho dù bọn họ có liên thủ lại, thì cũng không phải là đối thủ của ông ta.
Bởi vì hai người bọn họ có liên thủ lại cũng chẳng thể nào mà đỡ nổi một đòn tấn công toàn lực của Hạng Đế mà vẫn bình yên vô sự được, cũng không thể hời hợt lỗ mãng chém giết như Hạng Đế được.
Giờ phút này, ánh mắt của hai người bọn họ hiện lên rất nhiều cảm xúc phức tạp.
Hai người bọn họ không dám mở miệng, những người còn lại thì càng không dám lên tiếng.
Bây giờ, ai còn dám miệt thị Tần Ninh nữa?
Lúc này, Lão Vệ vẫn bình chân như vại, đứng vững bên cạnh Tần Ninh, vẻ mặt cung kính, dường như sự tồn tại của ông ta, chính là để bảo vệ Tần Ninh.
“Hai người các ngươi, hình như hôm nay cũng muốn đại khai sát giới ở trong đế quốc Bắc Minh, đúng không?”
Tần Ninh lúc này nhàn nhạt mở miệng.
“Không... Không phải đâu”.
Giây phút này, cơ thể của Sở Đế không kìm được mà run lên nhè nhẹ, run rẩy cười nói: “Ta chỉ là bị Hạng Đế lừa gạt đến đây, Hạng Đế nói, hôm nay phải giết Tần công tử ngài, bảo hai bọn ta đến làm bạn đồng hành!”
“Cho nên các người liền đến đây?”. Ánh mắt Tần Ninh lướt qua hai người bọn họ.
“Tần công tử tha tội!”
Địch Đế lúc này cũng chắp tay, nói: “Là bọn ta có mắt mà không thấy thái sơn, không kể hiềm khích lúc trước, mong Tần công tử tha cho bọn ta”.
“Tha cho các ngươi?”
Tần Ninh híp mắt, cười nói: “Vậy sau này nếu như ta không có ở đây, các ngươi lại tìm đến cửa thì phải làm sao?”
Lời vừa nói ra, cơ thể của hai người không tự chủ được mà run lên.
“Sở Đế ta lấy truyền thừa Sở gia xin thề, nếu sau này, cương quốc Đại Sở còn dám động binh với Bắc Minh thì trên dưới Sở thị sẽ chết không yên lành!”
Lời vừa dứt, Địch Đế cũng vội vàng tiếp lời: “Không sai, không sai, sẽ chết không yên lành!”
Nghe thấy lời này, Tần Ninh mỉm cười.
“Hôm nay, ta tin các ngươi!”
Lời vừa nói ra, Lão Vệ đứng sau Tần Ninh giật mình, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không lên tiếng.
“Có điều, các ngươi có thể sống, nhưng Địch Thiên Yển và Sở Hằng Vương, phải chết!”
Tần Ninh chậm rãi nói: “Tiểu Phi nói cái gì thì chính là cái đó, hai người này vừa rồi tràn ngập sát ý đối với Tiểu Phi, đáng chết!”
“Bệ hạ!”
“Bệ hạ!”
Nghe thấy lời này, hai người Địch Thiên Yển và Sở Hằng Vương lập tức biến sắc.
“Tần Ninh rõ ràng là cố ý làm như thế, muốn làm suy yếu thực lực của chúng ta, bệ hạ, người không được tin!”, lúc này, Địch Thiên Yển khom người lễ bái nói.
“Kẻ này lòng lang dạ thú, tội đáng chết vạn lần mới đúng!”
Giờ phút này, Sở Hằng Vương cũng tức giận không thể kìm chế được, hét lên: “Bệ hạ, để thuộc hạ ra tay, chém chết tên này”.
Phút chốc, hai bóng người trực tiếp lao ra.
Mà Tần Ninh giờ phút này vẫn đứng im không hề nhúc nhích, nhìn hai người lao tới, khuôn mặt lộ ra ý cười.
“Quyền quyết định nằm ở trên người các người, các ngươi muốn như thế nào, hai cương quốc lớn của các ngươi muốn như thế nào, thì phải xem quyết sách lúc này đây!”
Lời này của Tần Ninh vừa rơi xuống, sắc mặt của hai người Sở Đế và Địch Đế đều thay đổi.
Ầm...
Ầm...
Phút chốc, hai tiếng ầm ầm đồng thời vang lên, sau đó là tiếng nổ, lúc này, bóng hình hai người Địch Thiên Yển và Sở Hằng Vương lao ra bỗng nhiên dừng lại.
Nhìn thấy cảnh này, Tần Ninh cũng không kinh ngạc.
Sở Đế và Địch Đế đều không phải là người ngu, bọn họ biết bây giờ phải làm như thế nào.
Nhìn thấy hai thi thể, Tần Ninh chậm rãi sải bước đi ra.
“Bắt đầu từ hôm nay, nếu lại có người cương quốc đặt chân đến đế đô Bắc Minh, ta nhất định sẽ chém không tha, nhớ lấy, là tất cả cương quốc!”
Lời này của Tần Ninh vừa nói ra, bầu không khí bên trong hoàng cung rơi vào ngột ngạt.
“Cương quốc Đại Sở của ta vĩnh viễn sẽ không đặt chân đến đế quốc Bắc Minh!”, Sở Đế vội vàng nói.
“Cương quốc Hoả Địch của ta cũng như thế!”
Giờ phút này, nét mặt của hai người đều vô cùng khó coi.
“Tần... Tần công tử!”, lúc này, Sở Đế chắp tay nói: “Bây giờ ta có thể rời đi được chưa?”
“Đừng đi vội, hỏi các ngươi một việc!”
Lúc này, Tần Ninh phất tay, sắc mặt của hai người Sở Đế và Địch Đế đại biến.
Chẳng lẽ vị chủ này còn muốn gây khó dễ gì nữa?
Thế nhưng nhìn thấy Lão Vệ đứng phía sau Tần Ninh cách đó không xa, hai người bọn họ không thể không xuống nước.
“Tần công tử có gì chỉ giáo?”
“Kiếm Âm Sơn, các ngươi có biết không?”
“Biết, Kiếm Âm Sơn, chính là Kiếm Thánh uy danh hiển hách ngày xưa, còn là đồ đệ tôn giả Thanh Vân, về sau bị trục xuất khỏi môn hạ tôn giả Thanh Vân”.
“Vậy các ngươi có biết, đời sau của Kiếm gia hiện đang ở đâu không?”
Sở Đế và Địch Đế lập tức sững sờ, Tần Ninh hỏi chuyện này để làm gì?
“Kiếm Âm Sơn một đời là Kiếm Thánh, lấy giết người nhập kiếm đạo, một đời bước lên đỉnh cao, thế nhưng môn hạ đời sau, lại dần suy bại, giờ đã không còn ai quan tâm đến, nhưng nếu Tần công tử muốn biết, bọn ta trở về sẽ lập tức điều tra”.
“Được”.
Tần Ninh phất tay nói: “Ba ngày sau, hồi báo tin tức cho ta”.
Ba ngày?
Trong lòng Sở Đế và Địch Đế thầm than khổ, ba ngày tìm kiếm đời sau của Kiếm gia, nào có dễ dàng như thế được!
“Có gì khó khăn sao?”
“Không, không có!”
“Vậy là tốt rồi!”
Tần Ninh khoát tay, ra hiệu hai người có thể rời đi.
“Công tử, công tử!”
Vào đúng lúc này, bên ngoài hoàng cung, hàng trăm hàng nghìn bóng hình, lao vùn bụt tới, đằng đằng sát khí.
Người đi đầu, là Thương Hư.
Thương Hư dẫn đầu, Minh Ung, Thiên Ám, Vân Khánh Tiêu và Vân Khánh Ngữ, mấy người nét mặt vô cùng khẩn trương, lao vụt mà đến.
“Công tử, ngài không sao chứ?”
Thương Hư nhìn Tần Ninh, lập tức vội vàng nói: “Lão phu đến trễ, công tử không sao chứ?”
“Ngươi nhìn bộ dáng ta giống như có chuyện gì sao?”
Thương Hư trừng mắt một cái, nhìn về phía hai người Sở Đế và Địch Đế, trầm giọng quát: “Nhãi ranh, sau này còn dám hành thích Tần công tử, Thương Hư ta chắc chắn sẽ san bằng cương quốc của các ngươi!”
Nhìn dáng vẻ phẫn nộ của Thương Hư, trong lòng hai người Địch Đế và Sở Đế càng thêm đắng chát.
Hành thích?
Từ nay về sau, bọn họ chỉ hận không thể trốn tránh được Tần Ninh ấy chứ.
“Cút!”
Nhìn hai người vẫn còn đứng ở đó, Thương Hư trầm giọng quát một tiếng.
Giờ này ngày này, Thương Hư là tứ biến cảnh giới Thiên Võ, thế nhưng dáng vẻ này, lại mạnh mẽ như đại tam nguyên cảnh giới Thiên Nguyên.
“Quát tháo ầm ĩ làm cái gì?”, Tần Ninh ngoáy ngoáy ngoáy lỗ tai, cười nói: “Có Lão Vệ ở đây, bọn chúng nào dám làm loạn, đúng không Lão Vệ?”
“Vâng, công tử”.
Lão Vệ lúc này cũng chắp tay.
Thương Hư lại sững sờ: “Lão Vệ?”
Từ từ, Thương Hư quay lại, ánh mắt rơi vào trên người Lão Vệ, cơ thể khẽ run lên, hai mắt mở lớn, bập bẹ một tiếng, hai đầu gối không tự chủ khuỵ xuống đất.
“Vệ đại nhân!”
Cái quỳ này, tiếng gọi này, khiến tất cả mọi người ngây ngốc.
Thương Hư là ai? Một trong ba hoàng, bảy vương, chín soái, mười tám thiên tướng ngày xưa, nguyên soái Thương Hư.
Bây giờ mặc dù chỉ là cảnh giới Thiên Võ, nhưng năm đó, chính là trùm siêu việt cảnh giới Thiên Nguyên.
Thế nhưng bây giờ, nhìn thấy Lão Vệ, lại không tự chủ được mà quỳ xuống.
Nói đùa cái gì vậy chứ?
Vậy thì Lão Vệ này rốt cuộc là thần thánh phương nào?
Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đều ngây ngốc cả rồi.
Không chỉ bọn họ, mà ánh mắt của tất cả mọi người đều ngạc nhiên nhìn Thương Hư, rồi lại nhìn về phía Lão Vệ.
Còn Tần Ninh lúc này chỉ cười mà không nói gì.
Sở dĩ Thương Hư như này, là bởi vì ở trong đó, còn có một đoạn chuyện xưa.
Năm đó, Lão Vệ đi theo, ở bên cạnh hắn, đương nhiên có chuyện gì, hắn sẽ phân phó Lão Vệ truyền lời cho Minh Uyên và Thiên Thanh Thạch.
Thế nhưng có một lần, đến lượt Thương Hư hộ vệ Minh Uyên, Thương Hư không nhận ra Lão Vệ, cản ông ta lại, đồng thời còn nói năng vô cùng ngông cuồng.
Cuối cùng bị Lão Vệ hung hăng giáo huấn cho một trận.
Từ đó về sau, mỗi lần nhìn thấy Lão Vệ, Thương Hư đều như chuột nhìn thấy mèo, hai đầu gối như nhũn ra. Giờ này ngày này, nhìn thấy Lão Vệ xuất hiện một lần nữa, chỉ sợ trong đầu của Thương Hư, lại hồi tưởng lại quãng thời gian không được tốt đẹp cho lắm.
Chương 433: Sự phát triển của Bắc Minh
Lão Vệ nhìn Thương Hư, cười nói: “Nguyên soái Thương Hư khách sáo rồi, lão hủ chỉ chạy đi chạy lại vì Tần công tử mà thôi, nào phải Vệ đại nhân gì chứ!”
“Không không không, trong mắt ta, Vệ đại nhân vẫn luôn là Vệ đại nhân”, Thương Hư vội vàng chắp tay, cúi chào.
“Được rồi, đứng dậy đi!”
Tần Ninh nhìn Thương Hư, không nén nổi cười nói: “Lẽ nào, ngươi lại muốn ăn đòn lần nữa?”
Lúc bấy giờ, khuôn mặt của Thương Hư mới đỏ bừng mà đứng dậy.
Tần Ninh liếc mắt nhìn thấy Sở đế và Địch đế vẫn chưa rời đi, Tần Ninh cau mày nói: “Vẫn chưa đi?”
“Vâng vâng vâng!”
Hai lão không dám thở mạnh, mang theo hơn trăm tên vội vàng rời đi.
Cả đời này chúng cũng không muốn trở lại đế đô Bắc Minh này lần nào nữa.
“Công tử, cứ để bọn chúng rời đi như thế sao?”, lão Vệ không khỏi nói.
“Giết bọn chúng đương nhiên là dễ, nhưng 3 cương quốc lớn sẽ loạn như cào cào, tới lúc đó, cục diện của 36 cương quốc sẽ bị phá vỡ. Điều này không phải là chuyện tốt đối với Bắc Minh”.
Tần Ninh xua xua tay nói: “Thôi bỏ đi. Ta nghĩ lần chấn động này đủ khiến bọn chúng ngoan ngoãn hơn nhiều rồi”.
“Vâng!”
Lão Vệ không nói thêm nữa.
Tần Ninh nói cái gì thì là cái đó, ông ta đã quen như thế rồi.
“Thấy các người gần đây bận rộn như vậy, tiến triển thế nào rồi?”, Tần Ninh nhìn đám người Thương Hư bụi bặm trở lại thì lên tiếng hỏi han: “Khởi bẩm công tử, lãnh thổ của 4 đế quốc lớn đã bị chúng ta chiếm giữ rồi ạ”. Thương Hư nghiêm túc nói: “Lão phu đã xuất phát thì những gã kia không dám xông tới, chỉ có thượng quốc Cảnh Thiên là phiền phức hơn một chút, nhưng có sự giúp đỡ của thượng quốc Kim Càn và thượng quốc Thánh Nguyệt cho nên chỉ cần tốn chút thời gian”.
“Ừ!”
“Công tử!”
Thương Hư lại nói: “Đợi đến khi nuốt chửng thượng quốc Cảnh Thiên, thượng quốc Đại Minh thì đế quốc Bắc Minh có thể tự xưng thượng quốc được rồi!”. “Lão hủ đã nghĩ kỹ rồi, đến lúc đó, đế quốc Thương Nghiễm quy thuận Bắc Minh trở thành nước lệ thuộc. Minh Ung là quốc quân thượng quốc, xây dựng thêm học viện Thiên Thần. Toàn thượng quốc Bắc Minh tạm thời dừng mở rộng, phát triển vững chắc, tiêu hóa thật cẩn thận những lãnh thổ đã chiếm được rồi lại tính tiếp!”
“Được, những chuyện này ngươi tự sắp xếp đi!”
Tần Ninh nhìn đám người, nói: “Chuyện ta có thể giúp đế quốc Bắc Minh chỉ có như vậy. Còn đến cuối cùng có trở thành cương quốc được hay không, có khôi phục lại được sức mạnh lúc trước hay không thì phải xem sự cố gắng của mọi người!”
Tần Ninh nhìn Minh Ung và Minh Vũ, khẽ gật đầu.
Ngay lúc đầu, tận đáy lòng, Tần Ninh không có ý định giúp đỡ đế quốc Bắc Minh quật khởi, nhưng khi biết được Minh Uyên đã chết, trong lòng hắn lại giận dữ lạ thường, nên cũng thêm một phần quan tâm với Minh Ung và Minh Vũ.
Hai người đều lực bất tòng tâm đối với hiện trạng của đế quốc Bắc Minh, nếu hắn không giúp thì đến cả một đế quốc nhỏ yếu cũng trên cơ Bắc Minh.
“Ta giao trọng trách này cho hai người họ rồi!”
Tần Ninh nhìn Minh Ung và Minh Vũ nói: “Đừng phụ lòng kiêu hãnh và quyết tâm của tổ tiên nhà các người năm đó”.
“Vâng!”
“Vâng!”
Cha con hai người lúc này cũng thầm cảm thán.
Một năm rưỡi trước, hai người họ còn vì khả năng suy vong của đế quốc Bắc Minh mà lo lắng đau đầu, nhưng bây giờ, đế quốc Bắc Minh lại một đường phát triển thành thượng quốc, có sự giúp đỡ của Thương Hư, Thương Nhất Tiếu và mọi người thì con đường này sẽ bình lặng vô cùng.
Tần Ninh giúp họ mở rộng giang sơn, mà chuyện trông nom sau đó thì phải xem bản lĩnh của hai người họ.
“Sau khi ta có tin tức thì sẽ đi tới vùng đất Cửu U!”
Đi tới vùng đất Cửu U?
Nghe vậy, mọi người đều sững sờ.
Tần Ninh đã có kế hoạch rời đi!
“Công tử, vùng đất Cửu U không thể so với Cửu U đại lục này. Tông môn ở đó san sát, cho dù là trong tông môn kém nhất thì cũng có cự phách cảnh giới Thiên Nguyên trấn giữ, công tử…”
“Không sao, cũng không phải ta đi chọc vào người ta!”
Tần Ninh vung tay nói.
Trong lòng mọi người lại cảm thấy cổ quái.
Công tử quả thật không đi gây chuyện với người khác, nhưng người ta tới chọc công tử thì người lại dứt khoát giết luôn.
“Thương Hư, Thiên Động Tiên, các ông ở lại nơi này, trông nom đế quốc Bắc Minh. Nếu có chuyện gì thì lúc nào cũng có thể thông báo cho ta!”
“Vâng!”
Thương Hư hiểu rõ, Tần Ninh đã quyết định thì cũng không dễ thay đổi.
Thiên Động Tiên cũng biết, dựa vào thực lực cảnh giới Địa Võ ở bên cạnh Tần Ninh cũng không có giá trị lớn lắm, không bằng ở lại Bắc Minh còn tốt hơn.
Ánh mắt Tần Ninh nhìn Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi, Lăng Tiểu Phi.
“3 lệnh bài nòng cốt của Đại Nhật Thần Giáo, Thánh Vương Phủ, U Minh tông giao cho ba người, ngay hôm nay, mang theo lệnh bài đi tới Cửu U, ta sẽ bảo lão Vệ đưa các người đi. Nhớ tu hành thật tốt trong 3 tông môn lớn”.
“Vâng!”
“Vâng!”
Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đã biết sự sắp xếp của Tần Ninh, khẽ gật đầu.
Lăng Tiểu Phi lại không nỡ mà nói: “Tần Ninh ca ca, khi nào thì huynh tới thăm muội?”
“Yên tâm, không lâu sau ta sẽ tới Cửu U, đến lúc đó, muội muốn gặp ta lúc nào cũng được”.
“Vâng!”
Tiểu Phi khẽ vỗ vào đầu Tiểu Thanh, nói: “Tiểu Thanh, đến lúc đó chúng ta lại gặp nhau nhé!”
Tiểu Thanh thân thiết cọ cọ đầu làm nũng tiểu Phi.
“Ba người nhớ kỹ, tuy ba tông môn lớn hơi bảo thủ một chút, nhưng dù sao đã truyền thừa hơn chục vạn năm, hơn nữa có thể trải qua thời gian lâu dài như vậy thì đủ để thấy họ cũng có chỗ tốt. Lão già quá thời, cổ hủ cũng có chỗ lợi hại của họ”.
“Đến khi các người đạt tới cảnh giới Thiên Nguyên thì có thể rời khỏi 3 tông môn lớn rồi”.
Cảnh giới Thiên Nguyên?
Nghe vậy, các cô cũng sững sờ.
Nói đùa gì vậy.
Cảnh giới Thiên Nguyên, đó chính là thực lực của tầng lớp cao cấp trong tông môn hạng 3 ở vùng đất Cửu U.
Tần Ninh xua xua tay, tỏ ý bảo 3 người xuất phát.
Lão Vệ khẽ gật đầu, bàn tay vung lên, mang theo 3 người biến mất không còn dấu vết.
Tần Ninh nhìn mọi người có chút trầm lặng, không khỏi cười nói: “Cũng không phải ta một đi không trở lại. Sau khi các người chiếm giữ thượng quốc Cảnh Thiên thì ổn định tình hình trong nước, có vấn đề gì thì có ta ở vùng đất Cửu U”.
“Hơn nữa, năm đó, Minh Uyên và Thiên Thanh Thạch cũng không phải là dựa vào tôn giả Thanh Vân và Cửu U đại đế mới dốc sức tạo dựng giang sơn xã tắc!”
“Trong ba ngày này, ta sẽ đợi ở tiểu biệt thự Vân Trung, có vấn đề gì thì lúc nào cũng có thể tới tìm ta”.
Tần Ninh vừa dứt lời thì sải bước đi thẳng.
Thẩm Văn Hiên vội vàng đi theo.
Thân là đồ nhi của Tần Ninh, lúc này, chức trách của hắn ta là đi theo bên cạnh Tần Ninh.
Nếu như là trước đây, hắn ta không phục Tần Ninh, nhưng sau khi hiểu biết về đan thuật của Tần Ninh thì hắn ta mới tâm phục khẩu phục.
Mà tới giờ, nhìn thấy hi vọng của mọi người được Tần Ninh mở ra, vẻ an ổn, tự tin, thản nhiên mà hắn thể hiện khiến Thẩm Văn Hiên hoàn toàn bội phục.
Đổi lại là hắn ta thì căn bản không thể có khả năng làm vậy.
“Gần đây có dốc sức luyện tập tay thất khiếu của ngươi không?”
“Tuân theo lời dặn dò của sư tôn, con vẫn luôn chăm chỉ luyện tập!”, Thẩm Văn Hiên cung kính nói: “Nhưng vẫn có chỗ không hiểu, đang đợi sư tôn giải đáp”.
“Ừ, thời gian này, ta và ngươi đi cùng một đường, trên đường có điều gì cần hỏi thì lúc nào cũng có thể hỏi ta!”
“Vâng!”
Tần Ninh đưa Thẩm Văn Hiên trở về học viện Thiên Thần. Trong học viện vẫn như cũ, mọi người đang tu luyện. Những học viên này sống trong tháp ngà không biết sự khó khăn của con đường võ đạo. Nhưng điều này cũng có điểm quý giá, đó là họ tràn đầy nhiệt huyết khám phá.
Tần Ninh luôn thích nơi sôi động này, dường như ở đây, hắn được trẻ ra rất nhiều. Trên thực tế, bây giờ quả thực trông hắn cũng rất trẻ.
“Tần đại sư!”, bỗng nhiên, một giọng nói vui vẻ vang lên.
Chương 434: Khởi hành
“Thánh Tâm Duệ!”
Nhìn thấy người tới, Tần Ninh khẽ gật đầu.
Nhóc này là đan đồng của mình mà hình như rất lâu rồi vẫn chưa gặp hắn ta.
“Tần đại sư!”
Thánh Tâm Duệ cung kính hành lễ rồi vội vàng nói: “Đã lâu rồi chưa gặp Tần đại sư, thực lực của Tần đại sư lại ngày càng cao rồi”.
“Bớt nịnh nọt đi, có chuyện gì?”, Tần Ninh cười nói.
Thánh Tâm Duệ nghiêm túc nói: “Tần đại sư, phía thành Lăng Vân có tin. Hai huynh đệ của huynh, Tần Sơn và Tần Hải đã rời thành Lăng Vân, đi tới vùng đất Cửu U rồi!”
“Ý của hai người là muốn ra ngoài tôi luyện bản thân. Ở Bắc Minh bây giờ, danh tiếng của huynh đã quá vang dội”.
Nghe vậy, Tần Ninh hơi sững sờ.
“Đại ca chính là thể Sơn Nhạc, nhị ca là Cửu Nguyên Thiên Mạch, đi ra ngoài thực luyện thì quả thật khá thích hợp”.
Thánh Tâm Duệ gật đầu nói.
Cho dù là Tần Sơn hay Tần Hải, thì hai người này đều là rồng trong đám người. Đáng tiếc, ánh sáng của Tần Ninh quá chói lọi. Lần này, Tần Sơn và Tần Hải ra ngoài thực luyện cũng là chuyện tốt.
Trong lòng Tần Ninh cũng hiểu rõ, chỉ cần đại ca và nhị ca làm theo lời mình nói mà tu luyện thì thành tựu trong tương lai nhất định là cao không thể ngờ.
“Vẫn còn một chuyện nữa, đại sư Khương Vinh không chỉ một lần gửi tin, hỏi khi nào Tần đại sư có thời gian, đi tới cùng đất Cửu U thì ông ta sẽ thay mặt Thánh Đan các, chiêu đãi Tần đại sư”.
“Mấy ngày nữa. Những chuyện này, tới lúc đó nói sau đi”.
Thánh Tâm Duệ khẽ gật đầu, cười nói: “Còn nữa, Tần đại sư, ta đã được tổng bộ Thánh Đan Các lựa chọn, từ nay trở đi sẽ tới Thánh Đan Các học tập. Chuyện này, thân là đan đồng của huynh, ta cũng phải báo với huynh một tiếng”.
“Đây là chuyện tốt”, Tần Ninh cười nhạt nói: “Đan thuật của đại sư Khương Vinh cũng khá, nếu ngươi có thể bái lão ta làm thầy thì tương lai cũng có khả năng trở thành một vị linh đan sư thất phẩm”.
“Cảm ơn Tần đại sư!”
Thánh Tâm Duệ hàn huyên trong chốc lát rồi tạm biệt rời đi.
Hắn ta hiểu rõ, lúc đầu khi Tần Ninh gặp hắn ta, nói muốn thu nhận hắn ta làm đan đồng. Vào thời điểm đó, nghe câu nói này như một điều viển vông.
Nhưng tới giờ nghĩ thật kỹ thì thật sự là hắn ta đã kiếm được khoản lời quá lớn.
Bởi vì Tần Ninh, cha của hắn ta đã bình an vô sự mà ngồi yên vị bảo tọa của Thánh Đan Các ở đế đô Bắc Minh.
Cũng chính vì như thế, hắn ta mới nhặt được một mạng.
Tần Ninh bây giờ đã có những thay đổi kinh thiên động địa so với lúc đầu.
Trở về tiểu biệt thự Vân Trung, Tiểu Thanh như được giải thoát, vui vẻ hơn nhiều, dường như vẻ lặng lẽ không nỡ khi Tiểu Phi rời đi vừa rồi, tới giờ đã quên sạch.
Đối với nó mà nói, địa vị của Tiểu Phi rõ ràng là không thể so được với Tần Ninh.
Thẩm Văn Hiên lại đi theo Tần Ninh, ngồi trên hành lang dài trước đại sảnh, nhìn khung cảnh trong viện.
“Con đường tu hành, người muốn ổn, kẻ muốn nhanh, một vài tên muốn sát phạt, một vài người lại đề cao lòng nhân ái, hàng vạn mong muốn đều có đường đi”, Tần Ninh bất giác nói: “Tay thất khiếu, thực ra nói chính xác là tay thất khiếu thông tâm. Một số đan sư xuất sắc, ví dụ như có thất khiếu linh lung tâm, chính là tâm trí mà thành, đối với dược liệu, thuật luyện đan có lực lĩnh ngộ cực lớn, nhưng tay thất khiếu thông tâm thì lại vừa hay ngược lại”.
“Ngươi có thể tự mình cảm nhận được, khả năng lĩnh ngộ của ngươi đối với dược liệu không mạnh lắm, nhưng khi những dược liệu đó lật qua lật lại trên bàn tay ngươi thì ngươi lại càng thông thuộc những dược liệu đó”.
Nghe vậy, Thẩm Văn Hiên khẽ gật đầu.
“Người khác là tâm thấu hiểu, thân thể làm theo. Ngươi thì lại là thân thể thực hành trước sau đó thì tâm mới hiểu”, Tần Ninh cười nhạt nói: “Đây là chỗ mạnh của tay thất khiếu thông tâm. Đôi tay này của ngươi có thể gọi là báu vật vô giá!”
Sau đó, Tần Ninh lại giảng giải rất nhiều con đường đan thuật.
Hắn thấy Thẩm Văn Hiên khá được.
“Dựa vào thực tiễn đã đưa ra tri thức thực sự là điều cực kỳ quan trọng đối với ngươi. Cho nên ta muốn nghiêm túc bồi dưỡng ngươi, không chỉ đơn giản là linh đan sư, huyền đan sư thậm chí thánh đan sư, thần đan sư, ngươi đều có thể đạt tới!”
Nghe vậy, toàn thân Thẩm Văn Hiên chợt căng thăng.
Huyền đan sư?
Thánh đan sư?
Thần đan sư?
Những danh hiệu này, hắn ta chưa từng nghe qua.
“Bây giờ nói với ngươi những điều này có lẽ còn quá sớm, nhưng sẽ có một ngày, ngươi hiểu được. Tay thất khiếu này ngươi phải nắm thật chắc, đừng phụ lòng mong đợi của vi sư!”
“Vâng!”
Ngồi liền một mạch 3 ngày, Tần Ninh luận đạo cùng Thẩm Văn Hiên.
Thẩm Văn Hiên càng ngày càng bội phục tới tận đáy lòng sự hiểu biết của Tần Ninh.
Thật khó mà tưởng tượng, Tần Ninh 17 tuổi mà làm thế nào có hiểu biết nhiều như vậy? Sách cổ, truyền thuyết, hạ bút thành văn, ví dụ về mặt nào của đan thuật cũng có.
Thời gian 3 ngày mà Thẩm Văn Hiên cảm giác cho 3 năm cũng không thể lĩnh ngộ được những điều này.
“Sau này ngày tháng còn dài, ngươi đi theo ta, học đan thuật, cứ từ từ, không cần vội”.
“Vâng!”
Thẩm Văn Hiên cung kính khom lưng.
Hắn ta thật sự kính phục Tần Ninh.
Đối với võ giả mà nói, khâm phục dành cho người mạnh hơn mình. Đối với đan sư mà nói, sự khâm phục chỉ dành cho người có tầm hiểu biết gấp mấy lần bản thân.
Tần Ninh chính là một người như thế.
Hiểu biết, cách giải thích, kiến thức của Tần Ninh đều vượt xa hắn ta, không chỉ là hắn ta mà sợ rằng cả cha hắn ta cũng không thể so bì. Chẳng trách đại sư Khương Vinh lại sùng bái sư tôn của mình như thế.
“Tần công tử”.
Ngoài cửa, Thiên Động Tiên tới, chắp tay nói: “Sở đế và Địch đế tới rồi!”
“Ồ? Bảo chúng vào đây!”
“Vâng!”
Không lâu sau, Sở đế và Địch đế lần lượt đi vào tiểu biệt thự Vân Trung.
“Tần công tử, những chuyện mà công tử bảo chúng ta điều ta đã điều tra xong rồi. Hậu nhân của kiếm thánh Kiếm Âm Sơn, tới giờ đang ở một thành lân cận đế đô cương quốc Nam Yến, nghe nói là gia tộc hạng 2 của thành này…”
“Thành nào?”
“Thành Cam Ninh!”
Sở đế lúc này chắp tay nói: “Còn rốt cuộc là thế nào thì thời gian ba ngày quá ngắn, chúng ta vẫn chưa điều tra kỹ càng, hơn nữa dù sao cương quốc Nam Yến cũng là một cương quốc lớn, chúng ta cũng không thể vươn tay quá xa”.
“Được rồi, ta đã biết!”
Tần Ninh từ tốn nói: “Thành Cam Ninh, cương quốc Nam Yến!”
Sở đế và Địch đế lui xuống, lúc này trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng cũng hầu hạ được vị tổ tông này, nếu không, có trời mới biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Mà lúc này, Tần Ninh lại vẫy tay với Tiểu Thanh.
Con bò này giờ đã cao hơn một mét rưỡi, lông xanh bao phủ toàn thân, sắc nhọn vô cùng, trông cực kỳ uy phong, đã xuất hiện bản chất vốn có của Thương Thanh Quỳ Ngưu.
“Thời gian này, ta thấy ngươi đi cùng Tiểu Phi lại sắp muốn bay rồi đấy. Bây giờ bắt đầu đi theo ta, đi mau, lắp xe, chuẩn bị xuất phát”.
“Bò…”
Nghe vậy, sắc mặt Tiểu Thanh chợt cau lại.
Thiên Động Tiên khom lưng: “Vệ tiên sinh vẫn chưa trở lại, hay là đợi thêm ạ”. “Không cần, nói với lão Vệ, sau khi trở lại thì tới thành Cam Ninh của cương quốc Nam Yến tìm ta là được”, Tần Ninh xua tay nói: “Hôm nay ta rời đi, rồi sẽ từ cương quốc Nam Yến tới thẳng Cửu U. Sau này có chuyện gì thì có thể tới một nơi gọi là Thanh Vân Tông trong vùng đất Cửu U tìm ta”. “Thanh Vân Tông?”, Thiên Động Tiên giật mình.
Chương 435: Tứ đại thần thư
“Làm sao vậy?”, Tần Ninh nhìn Thiên Động Tiên, hơi nghi hoặc một chút.
Thiên Động Tiên cũng chắp tay nói: “Công tử, phái Thanh Vân năm đó là do tôn giả Thanh Vân sáng lập, nhưng tôn giả Thanh Vân từ trước đến nay không có tâm tư quản lý, cho nên đến bây giờ, ở trong vùng đất Cửu U, cũng không còn tên môn phái Thanh Vân nữa rồi”.
“E rằng phái Thanh Tông... Đã suy tàn rồi...”
Nghe thấy lời này, cơ thể của Tần Ninh bỗng khựng lại một chút, chậm rãi nói: “Suy tàn rồi sao? Nếu như thật sự không còn cái tên phái Thanh Tông, vậy thì ta sẽ tự mình lập ra một phái Thanh Tông”.
Lời vừa nói ra, Tần Ninh liền cất bước rời đi.
Lúc này, Thiên Động Tiên nhất thời nghẹn lại.
Tần Ninh, rốt cuộc là ai?
Ai cũng không biết, vì sao chỉ sau một đêm mưa, Tần Ninh lại thay đổi đến như vậy, thế nhưng ai cũng biết, không biết thì mới là tốt nhất.
Thế nhưng, có thể biết, Tần Ninh của hiện tại, không ai có thể ngăn cản được.
Ở biên giới đế quốc Bắc Minh, một con Thanh Ngưu đang kéo một chiếc xe ngựa phổ thông, một chàng thanh niên khuôn mặt tuấn tú, tay cầm roi ngắn, ngồi ở phía trước xe ngựa.
Trong xe ngựa, một chàng thiếu niên bộ dáng khôi ngô, tóc dài túm gọn, buộc đằng sau gáy, giờ phút này lông mày hơi cau lại.
“Tiểu Thanh, ngươi không thể đi chậm hơn được chút à?”
Lúc này, Tần Ninh nhịn không được mà nói: “Xóc nảy chết ta rồi!”
Tiểu Thanh nghe thấy lời này, ồ ồ lên một tiếng, tốc độ đột nhiên tăng vọt.
“Tiểu tử thúi, xem ta có đánh chết ngươi không!”
Nghe thấy tiếng quát của Tần Ninh, Tiểu Thanh càng thêm vênh váo đắc ý, chỉ có Thẩm Văn Hiên ngồi ở phía trước xe ngựa là liên tục cười khổ.
Tiểu Thanh này, hắn ta cũng biết, lai lịch của nó không tầm thường, nó chính là hậu duệ của Thanh Kỳ Ngưu, rất có linh tính, trừ việc không thể mở miệng nói được tiếng người, thì việc nghe hiểu con người nói chuyện dường như cũng chẳng có bất cứ vấn đề gì.
Mà đối với Tần Ninh, Tiểu Thanh vừa run vừa sợ, thế nhưng tính cách trước sau vẫn hệt như một đứa trẻ con, vì thế trên đường đi cũng vô cùng vui vẻ.
Theo lời Tần Ninh nói, bọn họ cũng không gấp đến cương quốc Nam Yến, cho nên suốt quãng đường, xe trâu đi rất từ từ.
Mà trong khoảng thời gian này, từ tận đáy lòng, Thẩm Văn Hiên dường như đã hoàn toàn bội phục Tần Ninh, những chỉ dẫn và giảng giải về Đan thuật quả thật khiến hắn ta có cảm giác rằng Đan thuật mà bản thân tu hành trước đó, e rằng đều là giả.
“Trong khoảng thời gian mười mấy ngày này, ta đã giảng giải cho ngươi về rất nhiều vật cổ truyền thừa từ xưa của đan đạo, kế tiếp bây giờ, ta chính thức bắt đầu truyền thụ cho ngươi cách tu hành đan đạo!”
Hai người tạm dừng chân dưới một gốc cây cổ thụ nghỉ ngơi, Tần Ninh nhìn Thẩm Văn Hiên, chân thành nói: “Ngươi cũng biết Cửu Nguyên đan điển chứ?”
“Cửu Nguyên đan điển?”
Thẩm Văn Hiên hơi giật mình, lập tức gật đầu: “Con đã từng nghe phụ thân nói qua!”
“Tương truyền, từ sau khi kỉ nguyên mới ra đời, đất trời thay đổi lớn, tu hành, đan thuật, trận thuật, khí thuật, đều có biến hoá nghiêng trời lệch đất”.
“Hơn nữa, các võ đạo khác nổi lên, ví dụ như âm thuật đạo, huyết mạch đạo, thể chất lục đại, thể chất đặc thù, vân vân...”
“Cùng với việc thế giới trở nên rực rỡ hẳn lên, thì bên trong đó, chính là trăm nhà đua tiếng. Thế nhưng lại nghe nói vào mấy vạn năm trước, một nhân vật lớn vô cùng kiệt xuất đã tiếp thu tổng kết đan thuật trong kỉ nguyên mới, viết ra “Cửu Nguyên đan điển”.
“Mà “Cửu Nguyên đan điển” này, được người đời ca tụng là kinh điển, cùng với “Vạn khí phổ”, “Trận tích”, “Thể thư”, hợp thành “Tứ đại thần thư” của kỉ nguyên mới!”
Thẩm Văn Hiên cảm thán nói: “Nghe nói cuốn “Vạn khí phổ” đúc kết phương pháp ngưng vạn khí trong thiên hạ, “Trận tích” thì tiếp thu thuật pháp trận đạo trong thiên hạ, còn “Thể thư” chính là ghi chép lại môn pháp luyện thể trong vạn giới”.
“Mà “Cửu Nguyên đan điển” thì ghi chép về thuật luyện đan, chia ra làm chín quyển, chỉ có điều nghe nói Cửu Nguyên Đan Đế viết ra cuốn sách này, vào vạn năm trước, thanh danh vang dội vạn giới, nhưng lại bỗng nhiên biến mất”.
“Mà chín quyển “Cửu Nguyên đan điển” cũng không có tung tích từ đó, đương nhiên, cũng có người nói, “Cửu Nguyên đan điển” bị mấy đồ đệ ngày trước của Cửu Nguyên Đan Đế phân chia, cũng có người nói, nó bị người khác đoạt mất...”
Nghe đến đây, Tần Ninh cười nhạt nói: “Nếu như ta nói cho ngươi biết, Tứ đại thần thư này đều do ta viết ra, ngươi có tin không?”
Lời này vừa nói ra, Thẩm Văn Hiên ngay lập tức sững sờ.
Lời này vừa nói ra, Thẩm Văn Hiên ngay lập tức sững sờ.
Tần Ninh cười ha ha một tiếng, nói: “Nói đùa thôi”.
“Có điều, tiếp sau đây, ta cũng phải nói cho ngươi biết, bắt đầu từ hôm nay, ta bắt tay truyền thụ lại cho ngươi quyển thứ nhất “Cửu Nguyên đan điển”.
“Quyển thứ nhất này cũng là quyển nhập môn, nhưng cũng đủ để khiến ngươi đời này trở thành Linh Đan Sư cấp cửu phẩm”.
Cửu Nguyên đan điển, quyển thứ nhất sao?
Tần Ninh không nói đùa đấy chứ?
“Sư tôn, nghe đồn, Cửu Nguyên Đan Đế cũng không phải là cường giả đi ra từ Cửu U, người... từ đâu mà có được Cửu Nguyên đan điển của ông ta?”
“Ta không có được”.
Lúc này, Tần Ninh thản nhiên nói: “Nó khắc ở trong đầu của ta rồi!”
Lời này vừa nói ra, lập tức khiến cơ thể của Thẩm Văn Hiên cứng đờ.
“Sư tôn, người đừng nói đùa!” Vẻ mặt của Thẩm Văn Hiên trở nên mất tự nhiên: “Làm sao có thể... có thể ở trong đầu của người được chứ?”
“Trông ta giống như đang nói đùa với ngươi lắm à?”
Tần Ninh cười nói: “Chuyện kế tiếp, ta sẽ truyền thụ cho ngươi Cửu Nguyên đan điển, Cửu Nguyên đan điển chính là thần thư vô thượng, không chỉ ghi chép về thuật luyện đan, mà còn có dược liệu, thuật phân biệt, vân vân...”
Tần Ninh chậm rãi giảng giải, trong lòng của Thẩm Văn Hiên lúc này chấn động không thôi.
Lúc trước, nhìn thấy Tần Ninh biết rõ chuyện của Cửu U Đại Đế, thậm chí còn đối xử với Minh gia và Thiên gia, rất nhớ tình xưa nghĩa cũ, bọn họ cũng hoài nghi, Tần Ninh rất có thể là đã có được truyền thừa của Cửu U Đại Đế.
Nhưng lúc này đây, đối với Cửu Nguyên đan điển, Tần Ninh vậy mà lại hạ bút thành văn.
Lẽ nào cũng nhận được truyền thừa của Cửu Nguyên Đan Đế?
Chuyện này thật sự quá mâu thuẫn.
“Nghĩ cái gì thế? Nghiêm túc nghe đi!”
Lúc này, Tần Ninh bỗng quát lớn một tiếng, nói: “Bỏ lỡ thôn này thì không còn quán trọ nào nữa đâu, nếu như ngươi không nhớ được thì ta cũng sẽ không nói lại lần thứ hai đâu”.
“Vâng vâng vâng!”
Thẩm Văn Hiên lập tức dùng hết sức lực chăm chú lắng nghe.
Hai tháng sau đó, Tiểu Thanh kéo xe, Tần Ninh ngồi trên xe, Thẩm Văn Hiên nói.
“Sư tôn, Cửu Nguyên đan điển quả thật khiến người ta không thể tưởng tượng nổi, không biết sư tôn có biết, nhân vật số một Cửu Nguyên Đan Đế này, rốt cuộc có phong thái ra sao không?”
Những ngày qua, kiến thức của Thẩm Văn Hiên được mở rộng vô cùng, trong lòng không nhịn được mà cảm thán.
“Chắc chắn phải là một người giống như ta, anh tuấn tiêu sái ngời ngời!”
Nghe thấy vậy, Thẩm Văn Hiên sững sờ, Tiểu Thanh thì lè lưỡi, như đang hăng hái cười nhạo Tần Ninh.
“Con nghé con này, ta thấy ngươi là đang thèm đòn đúng không?”
“Ồ...ồ...”
Hai người một bò, vui đáo để.
Gần ba tháng, đánh xe từ từ, hai người rốt cuộc cũng đến được đế đô của cương quốc Nam Yến.
Thành Cam Ninh kia, gần đế đô, là một toà thành nhỏ có mấy triệu người.
Ngày hôm đó, hai người đánh xe đi xuyên qua đế đô của cương quốc Nam Yến, thẳng đến thành Cam Ninh.
“Nghe nói thành Cam Ninh này cũng có lai lịch không hề nhỏ”.
Thẩm Văn Hiên mở miệng nói: “Yến Vương của cương quốc Nam Yến năm đó đã từng có một trận suýt chút nữa bị diệt quốc, mà thảm nhất là có một lần, đế đô bị bao vây, mắt thấy đế đô sắp bị công phá, nhất định phải có quân tiếp viện, nhưng lại không thể nào truyền được tin tức ra”.
“Thế là thành chủ thành Cam Ninh chọn lựa tinh nhuệ, đào đường hầm ngay trong đêm, đào hơn trăm dặm, đào thông thành Yến Đô và thành Cam Ninh, Yến Vương cũng nhờ đó mà rời đi, tự mình điều binh, dẫn người đến giải cứu đế đô thoát khỏi nguy cơ”.
“Từ đó về sau, Yến Vương lúc trước đã sắc phong thành chủ thành Cam Ninh, Cam gia cha truyền con nối, vĩnh viễn cai quản thành Cam Ninh”.
Thẩm Văn Hiên nói tiếp: “Nghe nói thành Yến Đô mở rộng, vốn dĩ nói mở rộng về phía bắc sẽ càng tốt hơn, thế nhưng ngoài trăm dặm phía bắc chính là thành Cam Ninh, vì thế thành Yến Đô đành phải mở rộng về ba hướng tây đông nam còn lại, tuyệt đối không dám động đến một viên ngói hay một viên gạch ở thành Cam Ninh”.
“Bảo sao, chỉ là một thành nhỏ mấy triệu dân lại có thể tồn tại vững vàng như vậy!”
Nhìn về phía toà thành cao trăm trượng trước mắt, Tần Ninh cười nói: “Không biết, Kiếm gia, bây giờ như thế nào....”
Bình luận facebook