-
Chương 421-425
Chương 421: Cho một bài học
Từ trong xương tủy nàng đã nhận Tần Ninh là chủ, tin tưởng Tần Ninh, trở thành tì nữ của hắn, thực lực có cao hơn hắn thì mới có thể bảo vệ hắn.
Nàng không dễ gì đạt tới cảnh giới Địa Võ, ai ngờ, Tần Ninh lại cũng đạt tới cảnh giới Địa Võ.
Trước đây, Tần Ninh chưa đạt tới cảnh giới Địa Võ đã mạnh hơn nàng, bây giờ…
Diệp Viên Viên thầm siết chặt nắm đấm.
Trong lòng nàng bất giác cảm thấy chua xót khổ sở.
Dốc sức muốn đi theo bước chân của Tần Ninh nhưng vẫn bị Tần Ninh vượt qua.
Nàng chính là thiên tài hoàng thể mà!
Lúc này, trong lòng Diệp Viên Viên không phải là đố kỵ, mà là một cảm giác bất lực.
Bỗng nhiên nàng sợ hãi!
Sợ Tần Ninh vượt qua nàng thì không cần nàng nữa sẽ bỏ rơi nàng.
Siết chặt nắm đấm, ánh mắt Diệp Viên Viên nhìn theo Tần Ninh.
“Tuyệt đối, tuyệt đối không thể để công tử bỏ lại…”
Diệp Viên Viên chậm rãi nói.
Nghe vậy, Vân Sương Nhi cũng giật mình.
Đúng vậy, không thể để công tử bỏ lại.
Nếu không, đối với Tần Ninh mà nói, cô ấy và Viên Viên đều không có tác dụng gì nữa, đến lúc đó, Tần Ninh không cần các cô, chắc chắn sẽ đi tìm người phụ nữ khác.
Bỗng nhiên, khuôn mặt Vân Sương Nhi đỏ bừng.
“Ta đang nghĩ gì vậy chứ…”, Vân Sương Nhi thầm mắng mình một câu.
“Cảnh giới Địa Võ tầng 1?”
Đám người Sở Thiên Kiêu rõ ràng là sững sờ trong giây lát, nhưng cũng chỉ là một khoảnh khắc mà thôi.
“Chẳng trách kiêu ngạo như vậy, đạt tới cảnh giới Địa Võ tầng 1 thì cho rằng có thể giao đấu với chúng ta sao?"
Địch Minh cười giễu nói: “Nhóc con, 3 người chúng ta nếu giết không chết ngươi vậy thì bảng Thiên Anh không cần tồn tại nữa”.
“Kẻ kiêu ngạo tự đại thì thường chết nhanh lắm đấy”.
Tần Ninh đứng vững vàng trong không trung, cười nói: “Tới đi, từng người một hay cùng lên!”
“Ta khuyên các ngươi cùng lên thì càng tốt, nếu không… lại chết nhanh quá”.
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều phải kêu lên.
Tần Ninh quá ngông cuồng.
Quả thật là ngông cuồng không có điểm dừng.
Đối thủ của hắn là 3 thiên chi kiêu tử lớn, vương thể, võ giả Tinh Mệnh, bách linh thiên thể, cho dù là ai thì cũng không phải là người mà cảnh giới Địa Võ của phàm thể phàm mệnh như hắn so sánh được.
“Nếu ngươi đã muốn chết thì ta giúp ngươi toại nguyện”.
Địch Minh lúc này gằn giọng, lực tinh thần bỗng chốc cuồn cuộn xông ra, sát khí tung hoành.
“Liệp Thiên Mệnh chưởng!”
Lúc này, một luồng chưởng ấn giết ra.
Chưởng ấn mạnh mẽ ầm ầm vang lên.
Những tiếng nổ tung trời, xung quanh chưởng ấn kia không khí đều bị làm nổ tung, lực tinh thần mạnh mẽ, tàn sát mãnh liệt.
Lực tinh thần đến từ sao trên 9 trời, mạnh mẽ hơn nhiều so với linh khí.
“Chỉ có một chút sức mạnh đó thôi sao?”
Nhìn chưởng ấn kia xông tới, Tần Ninh lại cười khẩy một tiếng.
“Kiếm âm, chém!”
Lúc này, bề mặt thân thể của Tần Ninh dao động sắc vàng thâm, một kiếm dài màu đen hội tụ rồi dài dần ra trong lòng bàn tay.
Két…
Lúc này, một kiếm chém ra, đánh thẳng vào giữa chưởng ấn.
Những tiếng ken két vang lên, chưởng ấn dường như vỡ nát theo dấu vân trong lòng bàn tay, lực tinh thần đầy trời, bỗng nhiên không còn nữa.
Một kiếm này, dễ như trở bàn tay mà ngăn lại.
Lúc này, không khí xung quanh đã lặng như tờ.
Ánh mắt Địch Minh càng khó nhìn.
Đồ khốn này, thế mà lại dễ như trở bàn tay ngăn được đòn công kích của hắn.
Quả thật là khiến kẻ khác không thể tin được.
Sở Thiên Kiêu và Hạng Vân Thăng đều thầm kinh ngạc. Chúng biết rất rõ thực lực của Địch Minh. Một đòn này chính là tinh thần linh quyết của võ giả Tinh Mệnh, còn mạnh hơn linh quyết bình thường không chỉ gấp đôi.
Thế mà Tần Ninh lại dễ dàng đỡ được.
“Đừng liều lĩnh!”
Sở Thiên Kiêu lên tiếng: “Nhóc này không bình thường”.
“Ừ!”
Ba tên này đều tỏ ra lạnh lùng.
Tần Ninh vẫy vẫy tay nói: “Đừng nhiều lời, thời gian Đại Hoang Cổ khởi động cũng sắp tới rồi, cuộc thí luyện này cũng sắp kết thúc”.
“Nhưng trước khi đó, ta phải để cho 3 cương quốc lớn hiểu được, muốn bắt nạt đến đầu ta thì kể cả lão tổ tông của các ngươi mà còn sống cũng không dám làm điều đó”.
“Láo xược!”
“Ngông cuồng!”
Tần Ninh vừa dứt lời thì ba tên kia đã xông tới chém giết.
“Chúng ta tới giúp công tử đi!”, Vân Sương Nhi nhìn thấy cảnh tượng này, lo lắng nói.
“Không cần đâu!”
Lão Vệ từ tốn nói: “Thực lực của Tần công tử rất mạnh, không cần các ngươi giúp đỡ, nghe lời ngài ấy là được rồi”.
Diệp Viên Viên nhìn lão Vệ thật lâu rồi nói: “Vệ lão nói đúng”.
Mấy người đứng nguyên tại chỗ, không hề động đậy.
Lúc này, Tần Ninh nhìn ba tên kia nhất loạt xông tới thì cười lạnh nói: “Như thế mới vui!”
“Âm dương chém!”
Lúc này trong đôi tay xuất hiện một kiếm dài màu đen và một kiếm màu trắng, tụ hội lại một chỗ hóa thành một luồng trắng đen thường thấy, chém giết về phía đối thủ.
Kiếm dài kia chém thẳng đến Sở Thiên Kiêu dẫn đầu, ánh kiếm sắc bén, chém nát không khí.
“Đáng chết!”
Sở Thiên Kiêu gầm lên, vỗ ra một chưởng, cường độ và dao động linh khí vương thể mạnh mẽ, cuồn cuộn xông lên.
Đông…
Âm thanh nặng nề chấn động lỗ tai của người khác.
“Đáng chết!”
Lúc này, Địch Minh và Hạng Vân Thăng cũng sải bước ra, song sát về phía Tần Ninh.
Một chưởng một quyền đánh về phía Tần Ninh.
“Thằng nhãi thối tha, ngươi chết chắc rồi!”
Địch Minh toét miệng cười nói.
“Thật sao?”
Bùm…
Lúc này, đòn tấn công của hai người đã chạm vào thân thể của Tần Ninh.
Nhưng lúc này, một tiếng nổ nặng nề vang lên, không khí cũng trở nên tĩnh lặng lạ thường.
Quyền chưởng của hai tên kia, dường như dùng toàn lực để đánh, rơi lên bề mặt cơ thể của Tần Ninh nhưng sau đó, Tần Ninh lại bỗng chốc bùng nổ một sức mạnh điên cuồng, khiến hai tên kia lui bước.
“Điều này…”
Cảnh tượng này khiến mọi người chết lặng.
Nhưng Tần Ninh lại không kết thúc như thế.
Hai tay vỗ ra, hai móng vuốt linh khí xông về phía hai tên kia.
Ầm…
Lúc này, tiếng nổ lại cuồng bạo vang lên.
Rắc rắc!
Lòng bàn tay Tần Ninh bắt tới, ngay tức khắc bắt lấy hai tên kia.
“Ta nói rồi, kể cả lão tổ của các ngươi ở đây thì cũng phải quỳ xuống cầu xin ta”.
Bùm bùm!!
Hai tiếng nổ vang lên, cánh tay chúng lúc này đã nổ thành thịt băm, máu tươi chảy đầm đìa, mỗi người mất một tay.
“A…”
Tiếng thét tê tâm liệt phế lúc này vang lên.
Tiếng thét này vang vọng trước mộ cổ, đánh vào lòng mỗi người.
Đùa gì đây.
Hai tên kia liên thủ xuất chiêu thế mà bị Tần Ninh cùng cơ thịt để ngăn cản, hơn nữa lại còn bắt lấy cánh tay của chúng để phế bỏ.
“Bảng Thiên Anh chỉ là cái danh sách đáng cười mà thôi!”
Tần Ninh thản nhiên nói: “Ta không tới gây phiền phức cho 3 cương quốc lớn các ngươi đã là ân nghĩa rồi. Thế mà các ngươi dám tới gây phiền phức cho ta, người phụ nữ của ta mà các ngươi cũng bắt nạt sao?”
Lời này nói ra chấn động tất cả mọi người có mặt.
Thời khắc này, mọi người đều ngậm miệng.
Lần này, không kẻ nào dám phản bác, cho dù là Sở Thiên Kiêu cũng nhẫn nại kích động muốn nói chuyện, Địch Minh và Hạng Vân Thăng còn chưa khô máu đâu!
Tần Ninh nhìn 3 tên kia rồi nói: “Hôm nay, giết chết 3 người các ngươi, coi như một bài học với 3 cương quốc lớn”.
Vừa dứt lời, Tần Ninh đã ra tay.
Lời nói này khiến tất cả mọi người đều choáng váng.
Tần Ninh thật sự giết 3 người bọn chúng? Đây chính là thiên tài ưu tú nhất năm nay của 3 cương quốc lớn, giết bọn chúng thì 3 vị đế vương của 3 cương quốc kia có lẽ sẽ phát điên lên mất! Gã này, thật sự không lo lắng hậu quả sao?
Chương 422: Ấn trời
“Muốn giết ta sao, nằm mơ!”
Sở Thiên Kiêu lúc này bùng nổ hơi thở toàn thân, bỗng chốc, linh khí hùng hồn của cảnh giới Địa Võ tầng một tăng mạnh tới tầng 2.
Cảnh giới Địa Võ tầng 2.
Sở Thiên Kiêu vẫn luôn che giấu thực lực, gã này đã đạt tới cảnh giới Địa Võ tầng 2 rồi.
Lúc này, đám Yến Quy Phàm đều cảm thấy tim nhảy lên tới cổ họng.
Sở Thiên Kiêu chính là thiên chi kiêu tử đệ nhất cương quốc Đại Sở, tài năng sao có thể đơn giản?
“Cảnh giới Địa Võ tầng 2?”
Tần Ninh nheo mắt, cười lạnh nói: “Xem ra, ngươi còn giấu thực lực, nhưng trước mắt ta thì cũng chỉ như trẻ nhỏ thôi”.
“Cút!”
Sau một tiếng gằn, Tần Ninh bước lên một bước.
Một bước này đạp trên mặt đất, nhưng bỗng nhiên, mặt đất rung động, một đạp của Tần Ninh dường như xuất hiện hư ảnh.
Vào khoảnh khắc này, một chân xuất hiện phía trước Sở Thiên Kiêu, cước ấn đó từ trên trời giáng xuống, tiếng ầm ầm lập tức bao phủ.
“Ấn trời giáng thân!”
Vào khoảnh khắc này, Sở Thiên Kiêu đã không có bất cứ cách nào mà suy nghĩ, vạn phần bất lực, hai tay trực tiếp nâng lên một ấn trời.
Ấn trời kia vuông vắn, trong sáng, thuần khiết như ngọc, đột nhiên xuất hiện, ánh sáng nổ tung.
“Đây là ấn trời của cương quốc Đại Sở, nghe nói là linh khí ngũ phẩm mà năm đó Sở vương đích thân gia trì”.
“Không ngờ, thế mà lại truyền cho Sở Thiên Kiêu. Sở Thiên Kiêu này sẽ trở thành Sở đế tiếp theo đấy!”
“Còn không phải rõ như ban ngày rồi sao, trên toàn cương quốc Đại Sở, ngoài Sở Thiên Kiêu còn kẻ nào có đủ tư cách?”
Đám người nhìn ấn tỷ vuông vức xuất hiện thì kinh ngạc không thôi.
Lần này, Sở Thiên Kiêu bị ép đến căng thẳng!
Thể hiện ra thực lực chân chính, thậm chí ấn trời cũng lấy ra nhưng hoàn toàn không thể làm được gì.
“Ấn trời sao? Kể cả ngươi có lấy ấn Thiên nguyên của nhóc con Sở Mộ Ca ra thì hôm nay cũng khó mà thoát chết!”
Tần Ninh hừ một tiếng, thản nhiên nói.
Sở Mộ Ca là tên của Sở Vương.
Ấn Thiên Nguyên chính là một món thần binh mà năm đó cương vương Minh Uyên thưởng cho Sở vương, nghe nói một ấn đóng xuống thì núi cao vạn trượng cũng hóa thành hư vô.
Đến giờ, sớm đã trở thành báu vật trấn quốc của cương quốc Đại Sở.
Lúc này, Tần Ninh không hề khách sáo nói thẳng.
“Cái thứ như ngươi mà dám gọi thẳng tên của lão tổ nhà ta sao?”, vẻ mặt Sở Thiên Kiêu lạnh lùng, mạnh mẽ gầm lên: “Đồ ti tiện, chết đi!”
“Ta thấy tâm thuật của thằng nhóc Sở Mộ Ca kia không đàng hoàng, bây giờ xem ra, hậu nhân cũng chẳng phải cái giống gì tốt”.
Tần Ninh cũng không tức giận, sải bước đi ra.
Kim Sơn Đạp Đỉnh chính là sát chiêu cực kỳ mạnh mẽ, đem tất cả uy lực của kim thể hội tụ lại trên bàn chân.
Một đạp này có sức ép rất lớn, cuồn cuộn dâng lên.
Mà Sở Thiên Kiêu lúc này đang ở cảnh giới Địa Võ tầng hai, căn bản không sợ, trực tiếp khống chế ấn trời, đập mạnh về phía Tần Ninh.
“Chết đi!”
Ầm…
Lúc này, ấn trời rơi xuống, đập lên bàn chân của Tần Ninh, nhưng bàn chân của Tần Ninh lúc này lại đạp hướng lên ấn trời kia.
Những tiếng nổ ầm ầm vang lên, luồng sau còn to hơn luồng trước, hơi thở mạnh mẽ, cuồn cuộn sóng xô.
Lúc này, tất cả mọi người đều cảm thấy tim nảy lên.
Đây mới là trận đấu của cảnh giới Địa Võ, cho dù chỉ là cảnh giới Địa Võ tầng 1, tầng 2, nhưng sức mạnh đã đủ để bọn họ biến sắc.
Ầm…
Những tiếng nổ liên tiếp vang lên, sau đó, hai người vừa chạm vào nhau đã tách ra.
Nhưng lúc này, mọi người đều nhìn thấy, Sở Thiên Kiêu thở hồng hộc mà một bên, Tần Ninh vẫn thong dong như cũ.
“Điều này…”
Tất cả mọi người đều sửng sốt.
Tần Ninh này, rốt cuộc là có lai lịch gì?
Rõ ràng không phải là thể chất gì đặc biệt, cũng không phải là 1 trong 6 thể chất lớn. Nhưng bây giờ, cảnh giới Địa Võ tầng 1 lại ngăn được đòn tấn công của Sở Thiên Kiêu.
Gã này có phần quá khủng khiếp rồi nhỉ?
Sở Thiên Kiêu lúc này vẻ chấn động thể hiện rõ trên nét mặt.
“Không thể!”
Sở Thiên Kiêu gầm lên: “Cho dù là cảnh giới Địa Võ tầng 3 cũng không thể cản được, tại sao ngươi lại cản được đòn này?”
“Không có gì mà không thể!”
Tần Ninh chậm rãi nói: “Ít nhất, đối với ta mà nói thì không có gì là không thể”.
Lời nói này quá ngông!
Nhưng Tần Ninh bây giờ, quả thật có tư cách để ngông.
Đối đầu với 3 thiên kiêu, khiến hai tên bị trọng thương, bây giờ lại đè ép cho Sở Thiên Kiêu không ngẩng đầu lên được.
Dường như, cái gì là võ giả Tinh Mệnh, 6 thể chế lớn, thể chất đặc biệt trước mặt hắn cũng chỉ là hổ giấy mà thôi.
Người như vậy đủ để tự kiêu!
“Nếu ngươi thật sự dám giết ta, cương quốc Đại Sở chắc chắn sẽ đạp nát đế quốc Bắc Minh”.
“Khà khà!”
Tần Ninh cười lạnh một tiếng.
“Ấu trĩ!”
Hả? Ấu trĩ? Sở Thiên Kiêu kinh ngạc nhìn Tần Ninh.
“Ta dám ra tay thì còn sợ cương quốc Đại Sở nhà ngươi sao? Không thể hiện uy nghiêm, các ngươi thật sự coi ta là quả hồng mềm, cả ngày vênh váo trước mắt ta hả? Đừng nói cương quốc Đại Sở, ngay cả Kiếm Các nếu chọc ta không vui thì ta giết không tha!”
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều âm thầm tặc lưỡi.
Thằng nhãi này, thật sự là cái gì cũng dám nói.
Kiếm Các là sự tồn tại thế nào? Là 1 trong tứ đại tông môn đỉnh cấp của Cửu U địa lục đấy. Nó là tông môn hàng đầu trong hàng ngàn tông môn trong Cửu U đại lục.
Trong tông môn, còn có vô địch cảnh giới Hóa Thần trấn giữ.
Giết bọn họ?
Sợ là chưa tới cửa lớn Kiếm Các đã bị chúng giết rồi!
“Ngươi…”
Sở Thiên Kiêu hoàn toàn phát điên, gã này, giết không giết nổi, dọa dẫm thì không sợ, làm thế nào bây giờ?
“Cùng lên đi!”
Lúc này, Địch Minh và Hạng Vân Thăng cùng bước lên.
Hai tên này mỗi tên bị đứt một cánh tay, nhưng lúc này xem ra cũng không có bất kỳ suy sụp nào, trái lại giương cao ý chí chiến đấu, vết máu nơi tay đứt cũng đã ngừng chảy.
“Ta không tin, ngươi thật sự có thể giết được 3 người bọn ta!”
“Tất cả mọi người, nghe theo hiệu lệnh của ta, giết!”
Hai ngươi lúc này, bỗng chốc điều động tinh nhuệ của 3 cương quốc, nhất tề xông lên.
Cá nhân Tần Ninh lợi hại hơn nữa thì thế nào?
Lẽ nào có thể lấy 1 địch 100?
“Chiến thuật Nhân hải? Đáng buồn cười!”
Tần Ninh cười lạnh một tiếng, gằn giọng nói: “Mở kim thể, dung hòa kim uy!”
Lúc này, trên bề mặt cơ thể của hắn tỏa ra ánh sáng màu vàng, sau đó dần ảm đạm rồi hóa thành hoa văn màu vàng dán trên bề mặt cơ thể.
Không chỉ như thế, từng luồng tinh quang dần lan rộng ra. Tần Ninh lúc này thì dường như một chiến thần vàng kim từ trên trời giáng xuống, mang theo sức mạnh vô địch.
Âm Dương Ly Hợp kim thể, 4 tầng trước là chế tạo kim thể, 4 tầng sau mới thực là sát chiêu.
Kiếm âm, kiếm dương, âm dương chém, âm dương thái cực sát, chủ động và tấn công mãnh liệt.
Nhưng Kim Sơn Đạp Đỉnh chính là đòn tấn công sấm sét.
Mở kim thể, dung hòa kim uy, chính là đòn trấn áp.
Muốn cậy đông chèn ép sao? Nằm mơ.
Bóng dáng của Tần Ninh bỗng chốc xông ra, côn gỗ xuất hiện trong tay, đập ra một gây, 1 tiếng bốp vang lên, một thiên tài cảnh giới Linh Phách tầng 9 vỡ đầu, nổ nội tạng, phun ra những ngụm máu lớn.
Một côn, nhanh gọn dứt khoát, nhưng người xung quanh đã nhìn thấy. Một côn này của Tần Ninh mang theo cái uy của kim thể, chỉ là áp chế Linh Phách mạnh mẽ, đủ để khiến bất cứ kẻ nào không dám có suy nghĩ phản kháng.
Chương 423: Chọn cho các cô một con đường
“Giết!”
Tần Ninh quát lên, bước ra, hơi thở sát phạt bao phủ toàn bộ không gian.
“Giết!”
Mà lúc này, ba tên kia cũng xông ra trong nháy mắt, hơi thở cuồng bạo phủ về phía Tần Ninh.
“Muốn chết!”
Tần Ninh tuy đối mặt với trăm người, nhưng mặt không đổi sắc, bàn tay vung lên, hơi thở hùng hồn liên tiếp tỏa ra, nhất thời bộc phát.
Dưới cảnh giới Địa Võ gặp kẻ nào chết kẻ đó.
Sở Thiên Kiêu, Địch Minh, Hạng Vân Thăng lúc này đã hoàn toàn sợ hãi.
Đây là thủ đoạn gì?
Cảnh giới Địa Võ tầng một sao có thể mạnh mẽ đến mức này?
Ba tên kia nhìn nhau, lúc này hoàn toàn muốn rút lui.
“Muốn chạy thì cũng đã quá muộn!”
“Ấn Kim Thiên!”
Trong giây phút ấy, bàn tay hắn vung lên, một ấn ký đột nhiên ngưng tụ, ánh vàng chói lọi. Ấn ký này mở rộng ra, hóa thành ba ánh sáng, trong nháy mắt hướng về phía ba người Sở Thiên Kiêu.
Rầm rầm rầm...
Đột nhiên, ba ánh sáng nổ tung lên, sau đó chính là bóng hình ba người Sở Thiên Kiêu tiêu tan.
Không có tiếng kêu thảm thiết, không có máu chảy, ba bóng người mất tích không dấu vết...
Trong chớp mắt, tất cả đều trừng mắt câm nín.
Chết rồi!
Cả ba đã chết!
Toàn khu vực trở nên yên tĩnh hẳn.
Không ai dám nói câu gì vào lúc này.
Tần Ninh vẫn ngạo nghễ đứng đó, nhìn về bốn phía.
“Còn ai muốn lệnh bài trong tay ta nữa thì đi ra đi!”
Lời này nói ra, bốn phía đều im lìm.
“Muốn lệnh bài?”
Còn ai dám nữa!
Không nói đến sát cơ của Tần Ninh sâu cỡ nào, chỉ nguyên thực lực của hắn cũng không ai địch nổi.
Người của ba cương quốc lớn đã là một ví dụ rất tốt.
“Đã vậy thì còn ở lại đây làm gì nữa?”
Tần Ninh nhìn mọi người, thần sắc lạnh nhạt.
Soạt soạt soạt...
Từng âm thanh xé gió vang lên, nhóm người lúc này vội vã rời đi.
Tần Ninh của hiện tại chính là sát thần, đến lúc nhìn bọn họ không hợp mắt cũng giết luôn thì chết uổng quá.
Rồi đám người dần dần rời khỏi mộ cổ.
Còn lại nhóm Yến Quy Phàm, Thánh Thiên Viêm thì ngơ ngác xuất thần.
Cho đến bây giờ, bọn họ vẫn chưa hết khiếp sợ.
Tần Ninh quá mạnh.
Kiểu mạnh mẽ này thật sự khó tin.
Nhóm Yến Quy Phàm coi như hiểu được, Tần Ninh của trước kia thật sự không phải đang nói phét.
“Công tử!”
“Công tử!”
Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đi lên trước, nhìn Tần Ninh.
“Không sao chứ?”
“Vâng!”
Rầm... Ầm ầm...
Vào lúc này, mộ cổ sau lưng mấy người cũng ầm ầm sụp đổ.
Bụi bặm tỏa ra bốn phía.
“Mộ cổ...”
Nhìn mộ cổ sụp đổ, nhóm Vân Sương Nhi cũng thay đổi sắc mặt.
“Không cần phải tồn tại nữa rồi!”
Tần Ninh nói: “Uy danh một đời của tôn giả Đại Hoang, việc gì phải để người đời sau làm bẩn tục danh của hắn ta chứ!”
Sau đó, Tần Ninh chậm rãi rời đi.
Những người còn lại cũng tự giác dọn sạch chiến trường.
...
Từ lúc chém giết ba người Sở Thiên Kiêu đến giờ đã qua nửa tháng, nửa tháng này, toàn bộ Đại Hoang Cổ trở nên yên tĩnh hơn nhiều.
Ba thiên chi kiêu tử của ba cương quốc lớn đã chết trận, thậm chí một số trong nhóm mười người đứng đầu bảng Thiên Anh đã chết hoặc biến mất, những cuộc giao đấu bộc lộ tài năng cũng sẽ không xuất hiện.
Nhưng lúc này, danh tiếng của Tần Ninh đã truyền ra khắp toàn bộ Đại Hoang Cổ.
Một tên nhóc vô danh đến từ đế quốc Bắc Minh, một trận đấu thành danh.
Có điều tất cả đều đang đợi, đợi lúc Đại Hoang Cổ mở lại lần nữa.
Khi ấy, các cương quốc biết được tin các con em ưu tú nhà mình chết trong Đại Hoang Cổ đều là do một tay Tần Ninh gây nên, e rằng truyền thuyết của Tần Ninh cũng dừng lại ở đây.
Mà Tần Ninh thì cũng không quan tâm đến mấy chuyện đó.
Ba người Sở Thiên Kiêu đã bị giết rồi, hắn cũng chẳng để ý quá nhiều.
Ngày hôm đó, ở một sơn cốc trong Đại Hoang Cổ.
Nhóm Tần Ninh khoanh chân ngồi thiền.
Vân Sương Nhi mặc váy dài màu hồng phấn, nhìn vô cùng xinh xắn, phát triển ngày một quyến rũ, vóc người cũng mảnh mai hơn, dung nhan thanh thuần đó khiến người ta mê hoặc.
“Khí đi linh hải, linh đài, linh luân, linh phách, sau đó đả thông cả bốn chỗ, từ đó ngưng tụ thành một luống khí lưu, nhập xuống phần bụng dưới, ngưng tụ đan điền, tiếp tục đi xuống, chín chín tam mươi mốt vòng tuần hoàn, đan điền sẽ thành!”
Tần Ninh từ từ nói: “Không cần sốt ruột, cô là hỗn độn thể, ngưng tụ đan điền sẽ dễ hơn người khác”.
“Hơn nữa, nếu đạt đến cảnh giới Địa Võ, đan điền cô sẽ không chứa linh khí mà là đi qua linh hải, linh đài, linh luân, linh phách sẽ chuyển hóa thành chân nguyên!”
“Khi ấy, hỗn độn thể của cô lúc ấy mới bắt đầu giai đoạn chói mắt nhất!”
Tần Ninh kiên nhẫn giảng giải, Vân Sương Nhi khép hờ hai mắt, linh khí cơ thể không ngừng chảy.
Cuộc chiến nửa tháng trước giúp cô ấy đột phá cảnh giới Linh Phách tầng chín, mà đến nửa tháng nay, cô ấy vẫn luôn thử ngưng tụ đan điền, mà thất bại liên tục.
Mấy ngày này, Tần Ninh chuyên tâm bỏ những việc trong tay xuống, tỉ mỉ dạy dỗ.
Rầm...
Đột nhiên, hơi thở mạnh mẽ bên trong cơ thể Vân Sương Nhi nổ ra, khí phách mạnh mẽ mở ra hoàn toàn.
Cảnh giới Địa Võ tầng một, đan điền thành!
Vân Sương Nhi kích động mở mắt.
“Được rồi, công tử!”
“Ừ!”
Tần Ninh gật đầu nói: “Hỗn độn thể có tốc độ tu hành cảnh giới tứ linh nhanh hơn nhiều, nếu không cô cũng không thể đuổi kịp được Viên Viên”.
“Có điều, sau khi vào cảnh giới Địa Võ thì tốc độ tu hành của hỗn độn thể sẽ khó hơn nhiều, nhưng mỗi lần thăng cấp sẽ có cực kỳ nhiều lợi ích”.
“Vâng, Sương Nhi nhớ kỹ!”
Vân Sương Nhi nắm chặt tay, cuối cùng cũng coi như là đuổi kịp được Tần Ninh.
Mà lúc này, Tần Ninh cảm thán: “Hỗn độn thể, hoàng thể Cửu Chuyển Linh Lung thể, đều là thể chất hiếm thấy trong thiên hạ. Hai cô có thiên phú khiến người ta ước ao, nếu lãng phí thì đúng là tiếc quá!”
“Có công tử ở đây, sao có thể lãng phí được?”
Vân Sương Nhi nhoẻn miệng cười.
“Mà tuy công tử không thuộc thể chất mạnh mẽ này, nhưng tốc độ tu hành cũng không chậm hơn bọn ta”.
Nghe vậy, Tần Ninh cũng không nói gì.
Con đường tu hành của hắn chính là kinh nghiệm tích lũy suốt chín đời chín kiếp, có thể nói đã sớm sở hữu một con đường tu hành hoàn hảo vô khuyết,
Trong thời gian ở cảnh giới tứ linh, tu hành Âm Dương Ly Hợp Kim thể, chế tạo thân thể mạnh mẽ, rồi đến cảnh giới Địa Võ, Thiên Võ cũng cần chọn một môn pháp tu luyện thích hợp.
Đạo tu hành của võ giả, quan trọng nhất là tôi luyện thân thể rồi mới đến tu hành linh khí.
Tần Ninh hiểu được, linh khí cô đọng, sau mấy đời, hắn đã đúc rút được kinh nghiệm. Giờ hắn cần bồi dưỡng thân thể mạnh mẽ, rồi khi nào đến cảnh giới Hóa Thần thì lo đến linh khí sau.
“Đạt đến cảnh giới Địa Võ, tuổi thọ của võ giả có thể kéo dài nghìn năm, đây là một sự tăng cấp cực lớn. Con đường cô và Viên Viên cần đi sẽ còn rất lâu”.
Tần Ninh vẫy tay, Diệp Viên Viên cũng bước tới.
“Giờ ta sẽ chọn cho các cô một con đường!”, Tần Ninh nhìn cả hai, thâm sâu nói.
Chương 424: Chia lệnh bài
Tần Ninh cười nhạt: “Hiện giờ trong tay ta có lệnh bài nòng cốt của ba tông môn lớn là Đại Nhật Thần Giáo, Thánh Vương Phủ và U Minh Tông”.
“Lệnh bài nòng cốt của Đại Nhật Thần Giáo ta sẽ đưa cho Tiểu Phi”.
Lăng Tiểu Phi chính là hậu duệ của Cửu U Chu Tước, thất lạc ở Cửu U đại lục, dù là hắn hay cha cùng Cửu Thiên Vân Minh và tộc Cửu U đều có mối quan hệ sâu xa, cho nên Tần Ninh phải chăm sóc cho Lăng Tiểu Phi thật tốt.
Cửu U Hỏa của Cửu U Chu Tước bá đạo uy nghiêm, thiên về âm lãnh.
Mà Đại Nhật Thiên quyết của Đại Nhật Thần Giáo lại thuộc về khí cương dương cô đọng, cực kỳ phù hợp với Lăng Tiểu Phi.
Mặc dù Tần Ninh không thuận mắt mấy lão già cổ hủ của bốn tông môn lớn, nhưng không thể không nói, bốn tông môn này truyền thừa ở Cửu U đại lục hơn mười vạn năm nên vẫn có chút bản lĩnh.
Tiểu Phi cũng đã đạt cảnh giới Địa Võ, cực kỳ thích hợp.
Hắn nhìn Diệp Viên Viên cùng Vân Sương Nhi, chậm rãi nói: “Hai lệnh bài nòng cốt của Thánh Vương Phủ và U Minh Tông sẽ cho hai cô”.
“Viên Viên, cô là hoàng thể Cửu Chuyển Linh Lung thể, khí Thánh Vương của Thánh Vương Phủ rất tốt cho việc cô đọng hoàng thể”.
“Sương Nhi, hỗn độn thể của cô vào kỷ nguyên trước chính là thiên tài trong thiên tài, U Minh quyết của U Minh Tông thích hợp với cô, hơn nữa trong U Minh Tông có một lão già cổ hủ, nhất định sẽ cực kỳ thích cô. Giai đoạn này để ông ta dạy dỗ cô thì sẽ càng tốt hơn”.
Tần Ninh nói ra lời này khiến Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đều ngẩn người.
“Công tử...”
Vân Sương Nhi đột nhiên hô lên, hai mắt phiếm hồng, cúi đầu nói: “Công tử... không cần bọn ta nữa sao?”
Diệp Viên Viên cũng ảm đạm nói: “Công tử cảm giác chúng ta đã không thể theo kịp người nữa sao?”
Vân Sương Nhi nghe vậy thì ngẩng đầu lên, ánh mắt rưng rưng.
“Ta không muốn rời xa công tử”.
Vân Sương Nhi không khỏi kêu lên.
Nhìn cảm xúc của hai cô gái, Tần Ninh cũng vui vẻ, ánh mắt kỳ lạ.
“Hai cô nói gì vậy?”
Tần Ninh không khỏi nói: “Ý ta là, để cho hai cô vào Thánh Vương Phủ và U Minh Tông tu hành, chứ có bảo là không cần hai cô đâu?”
“Thánh Vương Phủ và U Minh Tông chính là tông môn đứng đầu Cửu U, thời gian ở các cảnh giới Địa Võ và Thiên Võ thì hai cô ở trong đó tu hành là hợp lý nhất. Mấy lão già trong tông môn đó cũng có chút tài năng, có thể dạy dỗ các cô, chứ có phải đuổi các cô đi đâu?”
Nghe vậy, Diệp Viên Viên cùng Vân Sương Nhi cũng ngẩn ra.
“Công tử...”
Vân Sương Nhi cũng nín khóc mỉm cười.
“Đi theo công tử chẳng phải là tốt hơn sao?”
Diệp Viên Viên hỏi ngược lại: “Kiến thức của công tử còn vượt xa mấy lão già cổ hủ đó mà”.
“Đó là đương nhiên”.
Tần Ninh cười đáp: “Nhưng chính vì bọn họ cổ hủ, nên ta mới để cho hai cô đi. Bọn họ cũng có chỗ tốt, đến lúc đó hai cô sẽ hiểu”.
“Nhớ rõ, quyết tu hành khí Thánh Vương và U Minh quyết là con át chủ bài của Thánh Vương Phủ cùng U Minh Tông, hai cô đến đó chủ yếu học tập hai môn này, còn các linh quyết khác học tùy tiện một hai cái thôi, không có tác dụng gì lắm đâu”.
“Vậy còn công tử?”, Vân Sương Nhi tò mò hỏi.
“Ta?”
Tần Ninh ôm đầu, tựa vào thân cây, khẽ ngẩng đầu lên, nheo mắt lại, cười nhạt: “Lần này kết thúc, ta đương nhiên sẽ về đế quốc Bắc Minh, chỉnh đốn lại đám Minh Ung và Thương Hư, đỡ mất công bao nhiêu lâu nay gây dựng!”
“Ta không hy vọng nhìn đế quốc Bắc Minh xuống dốc, bị kẻ khác đạp lên!”
“Sau đó, đến một nơi, làm một việc, rồi ta sẽ đến vùng đất Cửu U, đến xem một tông môn, chọn một nơi tốt để chờ hai cô thành công viên mãn”.
Lời này nói ra, cả Diệp Viên Viên lẫn Vân Sương Nhi đều không hiểu.
Trước giờ Tần Ninh đều nói vậy, các cô đã quen.
Đến một nơi, làm một việc?
Nơi nào? Việc gì?
Xem một tông môn? Là tông môn nào?
Dường như công tử đã có dự liệu từ trước.
“Thôi, đừng nghĩ nữa, đến lúc ấy các cô sẽ biết thôi. Có lẽ ta sẽ tốn chút thời gian, rồi mới gặp lại các cô được!”
“Vâng!”
Tần Ninh phân phó xong thì Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi bắt đầu tu hành tiếp.
Lão Vệ lúc này thong thả đến, ngoan ngoãn khom người đứng bên cạnh Tần Ninh.
“Công tử muốn đi tìm Kiếm Âm Sơn sao?”, lão Vệ cung kính hỏi.
“Ừ!”
Tần Ninh từ từ đáp: “Nghĩ đến việc ông được kẹp máu sống thọ mà chưa chết, ta nghĩ có khi tên nhóc Âm Sơn đó cũng chưa chết!”
“Hơn nữa, dù có chết rồi thì ta cũng muốn xem con cháu của hắn ta ra sao!”
Lão Vệ gật đầu.
“Công tử, Kiếm Thánh người này năm đó đi ngược lại ý của công tử, tu hành kiếm đạo sát phạt, e là...”
“Sự thực chứng minh là ta đã sai, không phải sao?”, Tần Ninh ngẩng lên nhìn lão Vệ, nói: “Lão Vệ, không phải ta lúc nào cũng đúng hoàn toàn”.
“Công tử sai nhưng cũng là đúng, trong mắt lão Vệ thì luôn là vậy”.
“Chỉ giỏi nịnh!”
Nghe vậy, lão Vệ chỉ cười không nói nữa.
“Kiếm Âm Sơn, được xưng là Kiếm Thánh, đây là điều ta chưa hề nghĩ tới, chẳng qua kiếm thuật của tên nhóc đó đúng là tài năng. Năm đó ta quát nó vì tội lấy kiếm đạo sát phạt để đi vào con đường kiếm đạo, nó tức quá bèn rời đi. Ban đầu ta đúng là rất giận, khiến cho cả tên nhóc Thanh Vân cũng giận theo, đuổi nó ra khỏi môn hạ”.
“Có lẽ Âm Sơn oán trách ta lắm!”
“Sự thực chứng minh, nó không sai, là ta quá võ đoán”.
Tần Ninh thấp giọng nói, thở dài.
“Công tử chưa chắc đã sai”.
Lão Vệ lại đáp: “Kiếm Âm Sơn đạt được thành tựu Kiếm Thánh, nhưng sau hắn ta ra thì vẫn chưa nghe nói Kiếm gia có xuất hiện thêm kỳ tài kiếm thuật gì cả. Sự thật chứng minh, đạo kiếm sát phạt cũng không thích hợp với Kiếm gia của hắn ta”.
“Nhưng lại hợp với Kiếm Âm Sơn mà!”, Tần Ninh nhìn lão Vệ nói: “Không đúng sao?”
“Thật ra cũng chỉ là hiểu lầm, nếu Kiếm Âm Sơn chưa chết thì gỡ mối hiểu lầm này là được. Lão hủ nghĩ hắn ta cũng biết trong số các đồ tôn thì Đại Đế ngài yêu thương nhất chính là hắn ta, Minh Uyên và Thiên Thanh Thạch”.
“Thật ra ta yêu thích thằng nhóc này nhất, nói năng thận trọng mà làm việc thì rất đáng tin”.
Tần Ninh chậm rãi nói: “Thôi, chuyện cũ đã qua, ta thân làm sư tổ, xin lỗi đồ tôn cũng chẳng phải chuyện gì khó”.
“Haha...”
“Đột nhiên phát hiện ta rất già rồi”, Tần Ninh lại nói: “Uyên Nhi gặp chuyện không may, ta áy náy vô cùng, cho nên ta không muốn Thanh Thạch xảy ra chuyện, cũng không muốn Âm Sơn gặp chuyện gì ngoài ý muốn. Có lẽ, ta thật sự già rồi...”
“Công tử còn trẻ lắm mà!”, lão Vệ cười nói: “Mới mười bảy tuổi chứ gì đâu, mà bên cạnh còn có hai nàng xinh đẹp...”
Nghe đến đây, Tần Ninh thâm sâu lườm lão Vệ: “Lão Vệ, ông có nhớ năm đó ta huấn luyện Minh Uyên, Thiên Thanh Thạch cùng Kiếm Âm Sơn và thiết kế ra một Bát Quái Đồ...”
“Công tử, lão hủ sai rồi!”
Lão Vệ thành kính nói.
“Ta thấy ông nằm mấy vạn năm nên đầu cũng hỏng bớt đi rồi đấy, thân thể cũng cứng ngắc. Qua mấy hôm nữa, Đại Hoang Cổ mở ra, ta sẽ cho ông hoạt động gân cốt chút!”, Tần Ninh cười híp mắt.
Nghe đến đây, lão Vệ liền run rẩy. Hình như có chuyện gì tồi tệ sắp xảy ra rồi.
Chương 425: Dương Khai Hoài
“Công tử, ban nãy công tử nói muốn đến xem một tông môn, là... Thanh Vân tông sao?”, lão Vệ chuyển chủ đề, cười hì hì.
“Ừ!”
Tần Ninh đáp: “Nếu muốn biết Uyên Nhi bị kẻ nào giết chết, Tiểu Thiên bị ai nhốt, thì bắt đầu từ Thanh Vân tông là tốt nhất!”
Uyên Nhi đương nhiên chính là cương vương Minh Uyên, còn Tiểu Thiên lại là Thiên Thanh Thạch. Hai nhân vật từng danh chấn Cửu U, năm đó nổi lên rồi vụt tắt. Sau khi kiến tạo cương quốc Bắc Minh mạnh mẽ thì biến mất cùng Cửu U Đại Đế, tôn giả Thanh Vân cũng không thấy đâu. Tin tức về cả hai ngày một ít, rồi cuối cùng là biến mất hẳn.
Từ đỏ trở đi, cương quốc Bắc Minh sụp đổ, ba hoàng bảy vương chín soái mười tám thiên tướng dưới quyền cương vương Minh Uyên đều có con đường của riêng mình và phát triển khác nhau.
Vô số cương quốc mọc lên như nấm, chỉ sau chuyện đó.
Có điều, cho đến giờ vẫn chưa có cương quốc nào có thể sánh bằng cương quốc Bắc Minh năm đó, sóng vai cùng bốn tông môn lớn.
Tần Ninh lúc này thở dài, không nói gì nữa. Lão Vệ đứng bên cạnh cũng im lặng.
Mà cùng lúc đó, Yến Quy Phàm, Yến Bình Sinh, Yến Quy Lộ cùng Thánh Thiên Viêm ở bên thì lại ngồi với nhau.
“Bình Sinh, trạm gác bốn phía sao rồi?”, Yến Quy Phàm hỏi.
“Huynh yên tâm, đều xong cả rồi ạ. Lại nói, hiện tại ai thấy cương quốc Nam Yến chúng ta mà không đi dường vòng chứ?”
Yến Bình Sinh cười ha hả: “Chúng ta đi cùng một đường với Tần công tử đấy”.
“Không thể sơ suất được, mấy gã lâu la tầm thường mà làm ồn đến Tần công tử thì không ổn".
“Đệ hiểu”.
Nhóm Yến Quy Phàm đã hoàn toàn nể phục Tần Ninh.
Lần thí luyện này, bốn miếng lệnh bài nòng cốt của bốn tông môn lớn, Tần Ninh độc chiếm ba, còn Yến Quy Phàm hắn ta độc chiếm một của Kiếm Các.
Thêm vào các cương quốc Đại Sở, Hỏa Hầu, Thiên Tượng tuy mạnh hơn cương quốc Nam Yến nhưng đã tổn thất các thiên tài đỉnh cao. Mà hắn ta có được lệnh bài quan trọng, chắc chắn sẽ đi vào Kiếm Các, trở thành một cao thủ cảnh giới Địa Võ mạnh mẽ, vô địch cảnh giới Thiên Võ, thậm chí là cự phách cảnh giới Thiên Nguyên.
Đến lúc ấy, cương quốc Nam Yến được hắn ta dẫn dắt, coi như ba cương quốc lớn cũng chưa chắc đã là đối thủ.
Vì Tần Ninh mà cương quốc Nam Yến đã tìm được cơ hội quật khởi.
“Thánh công tử...”
Yến Quy Phàm nhìn Thánh Thiên Viêm và hỏi: “Ngươi đi theo Tần công tử cũng được một thời gian, ông già kia là ai vậy?”
“Ta cũng không rõ, chỉ biết Tần công tử gọi ông ta là lão Vệ, nhưng ông ta cực kỳ kính trọng Tần công tử, khiến ta nhớ đến một người”.
“Là ai?”
“Nguyên soái Thương Hư chứ ai!”
Thánh Thiên Viêm vội vàng nói: “Ta nói này, các ngươi không biết đâu, nguyên soái Thương Hư kia kẹp máu sống thọ, đến giờ vẫn còn sống, nhưng khi gặp Tần Ninh thì giống hệt như chuột thấy mèo”.
“Không đúng không đúng, phải giống như là... như là...”, Thánh Thiên Viêm gãi đầu nói: “Như là, à, đúng rồi, ví dụ như Minh Ung chứng kiến lão tổ tông Minh Uyên vậy. Kiểu chỉ muốn moi tim móc phổi ra mà đối đãi!”
“Nghe nói ngày trước Tần công tử từng đại náo thượng quốc Cảnh Thiên à, rốt cuộc là sao thế?”
“Ngươi hỏi đúng người rồi đấy!”, Thánh Thiên Viêm hào hứng nói: “Lúc ấy vừa hay ta ở đó, ngươi không biết là thượng quốc Cảnh Thiên thảm cỡ nào đâu”.
“Lúc ấy, em trai họ của Tần công tử tên là Tần Hâm Hâm...”
Thánh Thiên Viêm đang định nói thì tự nhiên có một viên đá bay phịch tới, đập vào gò má hắn ta.
Trong nháy mắt, cả mặt hắn ta sưng lên.
“Dám bàn tán sau lưng công tử, muốn chết à?”
Giọng nói già nua vang lên như đang ở gần bên tai, nhưng Thánh Thiên Viêm quay lại vẫn thấy lão Vệ kia bình chân như vại đứng bên cạnh Tần Ninh, dường như chẳng làm gì cả.
“Rồi sao nữa?”
“Hu hu hu...”, Thánh Thiên Viêm bụm miệng không dám nói câu nào nữa.
Đám Yến Quy Phàm lại rung động cực kỳ.
Tần Ninh thật sự quá đáng gờm!
Người này, đáng giá dựa vào!
Lại qua mấy ngày nữa, mọi người trong Đại Hoang Cổ đang đem hết sức ra tìm kiếm những lệnh bài tông môn còn lại.
Nhưng cuối cùng, Đại Hoang Cổ đã mở ra.
Cầu Đại Hoang lại xuất hiện, mọi người liền cảm thấy không nỡ, nhưng không thể không rời đi. Vì lần tiếp theo Đại Hoang Cổ mở ra chính là mấy năm về sau, ở lại trong này cũng không có gì tốt.
Cây cầu Đại Hoang xuất hiện trên sông Đại Hoang, mọi người bắt đầu đi về phía cầu Đại Hoang.
Trong những bóng người đó, có thể thấy mấy người chạy cực nhanh, như kiểu Đại Hoang Cổ là địa ngục vậy, bọn họ không muốn ở lại lâu thêm chút nào nữa.
Rất nhiều người hiểu được mâu thuẫn bên trong Đại Hoang Cổ. Tần Ninh chém giết đẫm máu, không một ai dám lên tiếng.
Nhưng khi ra khỏi Đại Hoang Cổ thì Cửu U đại lục này có những hàng vạn đế quốc, thượng quốc, cương quốc.
Báo ứng của Tần Ninh sắp tới rồi!
Mọi người không khỏi mong chờ.
Bọn họ muốn xem xem, rốt cuộc Tần Ninh sẽ phải trả giá thế nào!
“Thằng nhãi Tần Ninh đâu!”
Đột nhiên, khi mọi người đi đến bờ sông Đại Hoang, một âm thanh gào thét vang lên.
“Là ai đó?”
“Hình như là Dương Khai Hoài, cương vương của cương quốc Tam Dương đó!”
“Dương Khai Hoài? Tìm Tần Ninh làm gì?”
“Ngươi quên à, trước khi vào Đại Hoang Cổ thì Tần Ninh đã giết tam vương gia Dương Khai Thái và mấy vị thiên chi kiêu tử của cương quốc Tam Dương đấy!”
“Nhớ ra rồi, Dương Khai Hoài chờ mấy tháng liền, chắc là muốn báo thù đấy”.
“Chứ còn gì nữa? Mất một vị vương gia cảnh giới Thiên Võ bảy biến, không báo thù mới lạ đấy?”
“Lần này Dương Khai Hoài sao mà “khai hoài” (rộng lòng) được nữa!”
Đoàn người nghị luận ầm ĩ.
Cảnh tượng ngày đó vẫn còn rõ mồm một. Tần Ninh đứng ngạo nghễ trên đỉnh giao long, chém giết Dương Khai Thái, uy vũ cỡ nào chứ?
Bây giờ, Dương Khai Hoài đến báo thù đây!
Tần Ninh thảm rồi.
“Vừa mới ra ngoài mà đã có người nhớ ta rồi hả?”
Một giọng nói lười biếng vang lên, bao phủ khắp mảnh trời đất này.
Đoàn người tách ra, Tần Ninh dẫn Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi và mấy người xuất hiện.
“Ngươi chính là Tần Ninh!”
Một người vụt xuất hiện ở trước mặt Tần Ninh.
Người này mặc áo trắng ánh vàng, lưng khoác phi phong, bay theo gió, vẻ ngoài trung niên, khí thế bức người, rõ ràng là cảnh giới Thiên Võ bảy biến.
Chính là Dương Khai Hoài.
Thân là cương vương của cương quốc, Dương Khai Hoài có cảnh giới Thiên Võ bảy biến, bên dưới cũng có mười vị vô địch cảnh giới Thiên Võ, đây chính là chỗ mạnh mẽ của cương quốc.
Về thượng quốc thì cũng chỉ có bảy thượng quốc lớn là có cảnh giới Thiên Võ tọa trấn, nhưng cũng chỉ là từ tầng một biến đến năm biến.
Còn các thượng quốc khác, cảnh giới Địa Võ tầng chín đã là ghê gớm lắm rồi. Mà cương quốc sở dĩ là sự tồn tại bao trùm hết thảy chính là vì có cảnh giới Thiên Võ.
Từ trong xương tủy nàng đã nhận Tần Ninh là chủ, tin tưởng Tần Ninh, trở thành tì nữ của hắn, thực lực có cao hơn hắn thì mới có thể bảo vệ hắn.
Nàng không dễ gì đạt tới cảnh giới Địa Võ, ai ngờ, Tần Ninh lại cũng đạt tới cảnh giới Địa Võ.
Trước đây, Tần Ninh chưa đạt tới cảnh giới Địa Võ đã mạnh hơn nàng, bây giờ…
Diệp Viên Viên thầm siết chặt nắm đấm.
Trong lòng nàng bất giác cảm thấy chua xót khổ sở.
Dốc sức muốn đi theo bước chân của Tần Ninh nhưng vẫn bị Tần Ninh vượt qua.
Nàng chính là thiên tài hoàng thể mà!
Lúc này, trong lòng Diệp Viên Viên không phải là đố kỵ, mà là một cảm giác bất lực.
Bỗng nhiên nàng sợ hãi!
Sợ Tần Ninh vượt qua nàng thì không cần nàng nữa sẽ bỏ rơi nàng.
Siết chặt nắm đấm, ánh mắt Diệp Viên Viên nhìn theo Tần Ninh.
“Tuyệt đối, tuyệt đối không thể để công tử bỏ lại…”
Diệp Viên Viên chậm rãi nói.
Nghe vậy, Vân Sương Nhi cũng giật mình.
Đúng vậy, không thể để công tử bỏ lại.
Nếu không, đối với Tần Ninh mà nói, cô ấy và Viên Viên đều không có tác dụng gì nữa, đến lúc đó, Tần Ninh không cần các cô, chắc chắn sẽ đi tìm người phụ nữ khác.
Bỗng nhiên, khuôn mặt Vân Sương Nhi đỏ bừng.
“Ta đang nghĩ gì vậy chứ…”, Vân Sương Nhi thầm mắng mình một câu.
“Cảnh giới Địa Võ tầng 1?”
Đám người Sở Thiên Kiêu rõ ràng là sững sờ trong giây lát, nhưng cũng chỉ là một khoảnh khắc mà thôi.
“Chẳng trách kiêu ngạo như vậy, đạt tới cảnh giới Địa Võ tầng 1 thì cho rằng có thể giao đấu với chúng ta sao?"
Địch Minh cười giễu nói: “Nhóc con, 3 người chúng ta nếu giết không chết ngươi vậy thì bảng Thiên Anh không cần tồn tại nữa”.
“Kẻ kiêu ngạo tự đại thì thường chết nhanh lắm đấy”.
Tần Ninh đứng vững vàng trong không trung, cười nói: “Tới đi, từng người một hay cùng lên!”
“Ta khuyên các ngươi cùng lên thì càng tốt, nếu không… lại chết nhanh quá”.
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều phải kêu lên.
Tần Ninh quá ngông cuồng.
Quả thật là ngông cuồng không có điểm dừng.
Đối thủ của hắn là 3 thiên chi kiêu tử lớn, vương thể, võ giả Tinh Mệnh, bách linh thiên thể, cho dù là ai thì cũng không phải là người mà cảnh giới Địa Võ của phàm thể phàm mệnh như hắn so sánh được.
“Nếu ngươi đã muốn chết thì ta giúp ngươi toại nguyện”.
Địch Minh lúc này gằn giọng, lực tinh thần bỗng chốc cuồn cuộn xông ra, sát khí tung hoành.
“Liệp Thiên Mệnh chưởng!”
Lúc này, một luồng chưởng ấn giết ra.
Chưởng ấn mạnh mẽ ầm ầm vang lên.
Những tiếng nổ tung trời, xung quanh chưởng ấn kia không khí đều bị làm nổ tung, lực tinh thần mạnh mẽ, tàn sát mãnh liệt.
Lực tinh thần đến từ sao trên 9 trời, mạnh mẽ hơn nhiều so với linh khí.
“Chỉ có một chút sức mạnh đó thôi sao?”
Nhìn chưởng ấn kia xông tới, Tần Ninh lại cười khẩy một tiếng.
“Kiếm âm, chém!”
Lúc này, bề mặt thân thể của Tần Ninh dao động sắc vàng thâm, một kiếm dài màu đen hội tụ rồi dài dần ra trong lòng bàn tay.
Két…
Lúc này, một kiếm chém ra, đánh thẳng vào giữa chưởng ấn.
Những tiếng ken két vang lên, chưởng ấn dường như vỡ nát theo dấu vân trong lòng bàn tay, lực tinh thần đầy trời, bỗng nhiên không còn nữa.
Một kiếm này, dễ như trở bàn tay mà ngăn lại.
Lúc này, không khí xung quanh đã lặng như tờ.
Ánh mắt Địch Minh càng khó nhìn.
Đồ khốn này, thế mà lại dễ như trở bàn tay ngăn được đòn công kích của hắn.
Quả thật là khiến kẻ khác không thể tin được.
Sở Thiên Kiêu và Hạng Vân Thăng đều thầm kinh ngạc. Chúng biết rất rõ thực lực của Địch Minh. Một đòn này chính là tinh thần linh quyết của võ giả Tinh Mệnh, còn mạnh hơn linh quyết bình thường không chỉ gấp đôi.
Thế mà Tần Ninh lại dễ dàng đỡ được.
“Đừng liều lĩnh!”
Sở Thiên Kiêu lên tiếng: “Nhóc này không bình thường”.
“Ừ!”
Ba tên này đều tỏ ra lạnh lùng.
Tần Ninh vẫy vẫy tay nói: “Đừng nhiều lời, thời gian Đại Hoang Cổ khởi động cũng sắp tới rồi, cuộc thí luyện này cũng sắp kết thúc”.
“Nhưng trước khi đó, ta phải để cho 3 cương quốc lớn hiểu được, muốn bắt nạt đến đầu ta thì kể cả lão tổ tông của các ngươi mà còn sống cũng không dám làm điều đó”.
“Láo xược!”
“Ngông cuồng!”
Tần Ninh vừa dứt lời thì ba tên kia đã xông tới chém giết.
“Chúng ta tới giúp công tử đi!”, Vân Sương Nhi nhìn thấy cảnh tượng này, lo lắng nói.
“Không cần đâu!”
Lão Vệ từ tốn nói: “Thực lực của Tần công tử rất mạnh, không cần các ngươi giúp đỡ, nghe lời ngài ấy là được rồi”.
Diệp Viên Viên nhìn lão Vệ thật lâu rồi nói: “Vệ lão nói đúng”.
Mấy người đứng nguyên tại chỗ, không hề động đậy.
Lúc này, Tần Ninh nhìn ba tên kia nhất loạt xông tới thì cười lạnh nói: “Như thế mới vui!”
“Âm dương chém!”
Lúc này trong đôi tay xuất hiện một kiếm dài màu đen và một kiếm màu trắng, tụ hội lại một chỗ hóa thành một luồng trắng đen thường thấy, chém giết về phía đối thủ.
Kiếm dài kia chém thẳng đến Sở Thiên Kiêu dẫn đầu, ánh kiếm sắc bén, chém nát không khí.
“Đáng chết!”
Sở Thiên Kiêu gầm lên, vỗ ra một chưởng, cường độ và dao động linh khí vương thể mạnh mẽ, cuồn cuộn xông lên.
Đông…
Âm thanh nặng nề chấn động lỗ tai của người khác.
“Đáng chết!”
Lúc này, Địch Minh và Hạng Vân Thăng cũng sải bước ra, song sát về phía Tần Ninh.
Một chưởng một quyền đánh về phía Tần Ninh.
“Thằng nhãi thối tha, ngươi chết chắc rồi!”
Địch Minh toét miệng cười nói.
“Thật sao?”
Bùm…
Lúc này, đòn tấn công của hai người đã chạm vào thân thể của Tần Ninh.
Nhưng lúc này, một tiếng nổ nặng nề vang lên, không khí cũng trở nên tĩnh lặng lạ thường.
Quyền chưởng của hai tên kia, dường như dùng toàn lực để đánh, rơi lên bề mặt cơ thể của Tần Ninh nhưng sau đó, Tần Ninh lại bỗng chốc bùng nổ một sức mạnh điên cuồng, khiến hai tên kia lui bước.
“Điều này…”
Cảnh tượng này khiến mọi người chết lặng.
Nhưng Tần Ninh lại không kết thúc như thế.
Hai tay vỗ ra, hai móng vuốt linh khí xông về phía hai tên kia.
Ầm…
Lúc này, tiếng nổ lại cuồng bạo vang lên.
Rắc rắc!
Lòng bàn tay Tần Ninh bắt tới, ngay tức khắc bắt lấy hai tên kia.
“Ta nói rồi, kể cả lão tổ của các ngươi ở đây thì cũng phải quỳ xuống cầu xin ta”.
Bùm bùm!!
Hai tiếng nổ vang lên, cánh tay chúng lúc này đã nổ thành thịt băm, máu tươi chảy đầm đìa, mỗi người mất một tay.
“A…”
Tiếng thét tê tâm liệt phế lúc này vang lên.
Tiếng thét này vang vọng trước mộ cổ, đánh vào lòng mỗi người.
Đùa gì đây.
Hai tên kia liên thủ xuất chiêu thế mà bị Tần Ninh cùng cơ thịt để ngăn cản, hơn nữa lại còn bắt lấy cánh tay của chúng để phế bỏ.
“Bảng Thiên Anh chỉ là cái danh sách đáng cười mà thôi!”
Tần Ninh thản nhiên nói: “Ta không tới gây phiền phức cho 3 cương quốc lớn các ngươi đã là ân nghĩa rồi. Thế mà các ngươi dám tới gây phiền phức cho ta, người phụ nữ của ta mà các ngươi cũng bắt nạt sao?”
Lời này nói ra chấn động tất cả mọi người có mặt.
Thời khắc này, mọi người đều ngậm miệng.
Lần này, không kẻ nào dám phản bác, cho dù là Sở Thiên Kiêu cũng nhẫn nại kích động muốn nói chuyện, Địch Minh và Hạng Vân Thăng còn chưa khô máu đâu!
Tần Ninh nhìn 3 tên kia rồi nói: “Hôm nay, giết chết 3 người các ngươi, coi như một bài học với 3 cương quốc lớn”.
Vừa dứt lời, Tần Ninh đã ra tay.
Lời nói này khiến tất cả mọi người đều choáng váng.
Tần Ninh thật sự giết 3 người bọn chúng? Đây chính là thiên tài ưu tú nhất năm nay của 3 cương quốc lớn, giết bọn chúng thì 3 vị đế vương của 3 cương quốc kia có lẽ sẽ phát điên lên mất! Gã này, thật sự không lo lắng hậu quả sao?
Chương 422: Ấn trời
“Muốn giết ta sao, nằm mơ!”
Sở Thiên Kiêu lúc này bùng nổ hơi thở toàn thân, bỗng chốc, linh khí hùng hồn của cảnh giới Địa Võ tầng một tăng mạnh tới tầng 2.
Cảnh giới Địa Võ tầng 2.
Sở Thiên Kiêu vẫn luôn che giấu thực lực, gã này đã đạt tới cảnh giới Địa Võ tầng 2 rồi.
Lúc này, đám Yến Quy Phàm đều cảm thấy tim nhảy lên tới cổ họng.
Sở Thiên Kiêu chính là thiên chi kiêu tử đệ nhất cương quốc Đại Sở, tài năng sao có thể đơn giản?
“Cảnh giới Địa Võ tầng 2?”
Tần Ninh nheo mắt, cười lạnh nói: “Xem ra, ngươi còn giấu thực lực, nhưng trước mắt ta thì cũng chỉ như trẻ nhỏ thôi”.
“Cút!”
Sau một tiếng gằn, Tần Ninh bước lên một bước.
Một bước này đạp trên mặt đất, nhưng bỗng nhiên, mặt đất rung động, một đạp của Tần Ninh dường như xuất hiện hư ảnh.
Vào khoảnh khắc này, một chân xuất hiện phía trước Sở Thiên Kiêu, cước ấn đó từ trên trời giáng xuống, tiếng ầm ầm lập tức bao phủ.
“Ấn trời giáng thân!”
Vào khoảnh khắc này, Sở Thiên Kiêu đã không có bất cứ cách nào mà suy nghĩ, vạn phần bất lực, hai tay trực tiếp nâng lên một ấn trời.
Ấn trời kia vuông vắn, trong sáng, thuần khiết như ngọc, đột nhiên xuất hiện, ánh sáng nổ tung.
“Đây là ấn trời của cương quốc Đại Sở, nghe nói là linh khí ngũ phẩm mà năm đó Sở vương đích thân gia trì”.
“Không ngờ, thế mà lại truyền cho Sở Thiên Kiêu. Sở Thiên Kiêu này sẽ trở thành Sở đế tiếp theo đấy!”
“Còn không phải rõ như ban ngày rồi sao, trên toàn cương quốc Đại Sở, ngoài Sở Thiên Kiêu còn kẻ nào có đủ tư cách?”
Đám người nhìn ấn tỷ vuông vức xuất hiện thì kinh ngạc không thôi.
Lần này, Sở Thiên Kiêu bị ép đến căng thẳng!
Thể hiện ra thực lực chân chính, thậm chí ấn trời cũng lấy ra nhưng hoàn toàn không thể làm được gì.
“Ấn trời sao? Kể cả ngươi có lấy ấn Thiên nguyên của nhóc con Sở Mộ Ca ra thì hôm nay cũng khó mà thoát chết!”
Tần Ninh hừ một tiếng, thản nhiên nói.
Sở Mộ Ca là tên của Sở Vương.
Ấn Thiên Nguyên chính là một món thần binh mà năm đó cương vương Minh Uyên thưởng cho Sở vương, nghe nói một ấn đóng xuống thì núi cao vạn trượng cũng hóa thành hư vô.
Đến giờ, sớm đã trở thành báu vật trấn quốc của cương quốc Đại Sở.
Lúc này, Tần Ninh không hề khách sáo nói thẳng.
“Cái thứ như ngươi mà dám gọi thẳng tên của lão tổ nhà ta sao?”, vẻ mặt Sở Thiên Kiêu lạnh lùng, mạnh mẽ gầm lên: “Đồ ti tiện, chết đi!”
“Ta thấy tâm thuật của thằng nhóc Sở Mộ Ca kia không đàng hoàng, bây giờ xem ra, hậu nhân cũng chẳng phải cái giống gì tốt”.
Tần Ninh cũng không tức giận, sải bước đi ra.
Kim Sơn Đạp Đỉnh chính là sát chiêu cực kỳ mạnh mẽ, đem tất cả uy lực của kim thể hội tụ lại trên bàn chân.
Một đạp này có sức ép rất lớn, cuồn cuộn dâng lên.
Mà Sở Thiên Kiêu lúc này đang ở cảnh giới Địa Võ tầng hai, căn bản không sợ, trực tiếp khống chế ấn trời, đập mạnh về phía Tần Ninh.
“Chết đi!”
Ầm…
Lúc này, ấn trời rơi xuống, đập lên bàn chân của Tần Ninh, nhưng bàn chân của Tần Ninh lúc này lại đạp hướng lên ấn trời kia.
Những tiếng nổ ầm ầm vang lên, luồng sau còn to hơn luồng trước, hơi thở mạnh mẽ, cuồn cuộn sóng xô.
Lúc này, tất cả mọi người đều cảm thấy tim nảy lên.
Đây mới là trận đấu của cảnh giới Địa Võ, cho dù chỉ là cảnh giới Địa Võ tầng 1, tầng 2, nhưng sức mạnh đã đủ để bọn họ biến sắc.
Ầm…
Những tiếng nổ liên tiếp vang lên, sau đó, hai người vừa chạm vào nhau đã tách ra.
Nhưng lúc này, mọi người đều nhìn thấy, Sở Thiên Kiêu thở hồng hộc mà một bên, Tần Ninh vẫn thong dong như cũ.
“Điều này…”
Tất cả mọi người đều sửng sốt.
Tần Ninh này, rốt cuộc là có lai lịch gì?
Rõ ràng không phải là thể chất gì đặc biệt, cũng không phải là 1 trong 6 thể chất lớn. Nhưng bây giờ, cảnh giới Địa Võ tầng 1 lại ngăn được đòn tấn công của Sở Thiên Kiêu.
Gã này có phần quá khủng khiếp rồi nhỉ?
Sở Thiên Kiêu lúc này vẻ chấn động thể hiện rõ trên nét mặt.
“Không thể!”
Sở Thiên Kiêu gầm lên: “Cho dù là cảnh giới Địa Võ tầng 3 cũng không thể cản được, tại sao ngươi lại cản được đòn này?”
“Không có gì mà không thể!”
Tần Ninh chậm rãi nói: “Ít nhất, đối với ta mà nói thì không có gì là không thể”.
Lời nói này quá ngông!
Nhưng Tần Ninh bây giờ, quả thật có tư cách để ngông.
Đối đầu với 3 thiên kiêu, khiến hai tên bị trọng thương, bây giờ lại đè ép cho Sở Thiên Kiêu không ngẩng đầu lên được.
Dường như, cái gì là võ giả Tinh Mệnh, 6 thể chế lớn, thể chất đặc biệt trước mặt hắn cũng chỉ là hổ giấy mà thôi.
Người như vậy đủ để tự kiêu!
“Nếu ngươi thật sự dám giết ta, cương quốc Đại Sở chắc chắn sẽ đạp nát đế quốc Bắc Minh”.
“Khà khà!”
Tần Ninh cười lạnh một tiếng.
“Ấu trĩ!”
Hả? Ấu trĩ? Sở Thiên Kiêu kinh ngạc nhìn Tần Ninh.
“Ta dám ra tay thì còn sợ cương quốc Đại Sở nhà ngươi sao? Không thể hiện uy nghiêm, các ngươi thật sự coi ta là quả hồng mềm, cả ngày vênh váo trước mắt ta hả? Đừng nói cương quốc Đại Sở, ngay cả Kiếm Các nếu chọc ta không vui thì ta giết không tha!”
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều âm thầm tặc lưỡi.
Thằng nhãi này, thật sự là cái gì cũng dám nói.
Kiếm Các là sự tồn tại thế nào? Là 1 trong tứ đại tông môn đỉnh cấp của Cửu U địa lục đấy. Nó là tông môn hàng đầu trong hàng ngàn tông môn trong Cửu U đại lục.
Trong tông môn, còn có vô địch cảnh giới Hóa Thần trấn giữ.
Giết bọn họ?
Sợ là chưa tới cửa lớn Kiếm Các đã bị chúng giết rồi!
“Ngươi…”
Sở Thiên Kiêu hoàn toàn phát điên, gã này, giết không giết nổi, dọa dẫm thì không sợ, làm thế nào bây giờ?
“Cùng lên đi!”
Lúc này, Địch Minh và Hạng Vân Thăng cùng bước lên.
Hai tên này mỗi tên bị đứt một cánh tay, nhưng lúc này xem ra cũng không có bất kỳ suy sụp nào, trái lại giương cao ý chí chiến đấu, vết máu nơi tay đứt cũng đã ngừng chảy.
“Ta không tin, ngươi thật sự có thể giết được 3 người bọn ta!”
“Tất cả mọi người, nghe theo hiệu lệnh của ta, giết!”
Hai ngươi lúc này, bỗng chốc điều động tinh nhuệ của 3 cương quốc, nhất tề xông lên.
Cá nhân Tần Ninh lợi hại hơn nữa thì thế nào?
Lẽ nào có thể lấy 1 địch 100?
“Chiến thuật Nhân hải? Đáng buồn cười!”
Tần Ninh cười lạnh một tiếng, gằn giọng nói: “Mở kim thể, dung hòa kim uy!”
Lúc này, trên bề mặt cơ thể của hắn tỏa ra ánh sáng màu vàng, sau đó dần ảm đạm rồi hóa thành hoa văn màu vàng dán trên bề mặt cơ thể.
Không chỉ như thế, từng luồng tinh quang dần lan rộng ra. Tần Ninh lúc này thì dường như một chiến thần vàng kim từ trên trời giáng xuống, mang theo sức mạnh vô địch.
Âm Dương Ly Hợp kim thể, 4 tầng trước là chế tạo kim thể, 4 tầng sau mới thực là sát chiêu.
Kiếm âm, kiếm dương, âm dương chém, âm dương thái cực sát, chủ động và tấn công mãnh liệt.
Nhưng Kim Sơn Đạp Đỉnh chính là đòn tấn công sấm sét.
Mở kim thể, dung hòa kim uy, chính là đòn trấn áp.
Muốn cậy đông chèn ép sao? Nằm mơ.
Bóng dáng của Tần Ninh bỗng chốc xông ra, côn gỗ xuất hiện trong tay, đập ra một gây, 1 tiếng bốp vang lên, một thiên tài cảnh giới Linh Phách tầng 9 vỡ đầu, nổ nội tạng, phun ra những ngụm máu lớn.
Một côn, nhanh gọn dứt khoát, nhưng người xung quanh đã nhìn thấy. Một côn này của Tần Ninh mang theo cái uy của kim thể, chỉ là áp chế Linh Phách mạnh mẽ, đủ để khiến bất cứ kẻ nào không dám có suy nghĩ phản kháng.
Chương 423: Chọn cho các cô một con đường
“Giết!”
Tần Ninh quát lên, bước ra, hơi thở sát phạt bao phủ toàn bộ không gian.
“Giết!”
Mà lúc này, ba tên kia cũng xông ra trong nháy mắt, hơi thở cuồng bạo phủ về phía Tần Ninh.
“Muốn chết!”
Tần Ninh tuy đối mặt với trăm người, nhưng mặt không đổi sắc, bàn tay vung lên, hơi thở hùng hồn liên tiếp tỏa ra, nhất thời bộc phát.
Dưới cảnh giới Địa Võ gặp kẻ nào chết kẻ đó.
Sở Thiên Kiêu, Địch Minh, Hạng Vân Thăng lúc này đã hoàn toàn sợ hãi.
Đây là thủ đoạn gì?
Cảnh giới Địa Võ tầng một sao có thể mạnh mẽ đến mức này?
Ba tên kia nhìn nhau, lúc này hoàn toàn muốn rút lui.
“Muốn chạy thì cũng đã quá muộn!”
“Ấn Kim Thiên!”
Trong giây phút ấy, bàn tay hắn vung lên, một ấn ký đột nhiên ngưng tụ, ánh vàng chói lọi. Ấn ký này mở rộng ra, hóa thành ba ánh sáng, trong nháy mắt hướng về phía ba người Sở Thiên Kiêu.
Rầm rầm rầm...
Đột nhiên, ba ánh sáng nổ tung lên, sau đó chính là bóng hình ba người Sở Thiên Kiêu tiêu tan.
Không có tiếng kêu thảm thiết, không có máu chảy, ba bóng người mất tích không dấu vết...
Trong chớp mắt, tất cả đều trừng mắt câm nín.
Chết rồi!
Cả ba đã chết!
Toàn khu vực trở nên yên tĩnh hẳn.
Không ai dám nói câu gì vào lúc này.
Tần Ninh vẫn ngạo nghễ đứng đó, nhìn về bốn phía.
“Còn ai muốn lệnh bài trong tay ta nữa thì đi ra đi!”
Lời này nói ra, bốn phía đều im lìm.
“Muốn lệnh bài?”
Còn ai dám nữa!
Không nói đến sát cơ của Tần Ninh sâu cỡ nào, chỉ nguyên thực lực của hắn cũng không ai địch nổi.
Người của ba cương quốc lớn đã là một ví dụ rất tốt.
“Đã vậy thì còn ở lại đây làm gì nữa?”
Tần Ninh nhìn mọi người, thần sắc lạnh nhạt.
Soạt soạt soạt...
Từng âm thanh xé gió vang lên, nhóm người lúc này vội vã rời đi.
Tần Ninh của hiện tại chính là sát thần, đến lúc nhìn bọn họ không hợp mắt cũng giết luôn thì chết uổng quá.
Rồi đám người dần dần rời khỏi mộ cổ.
Còn lại nhóm Yến Quy Phàm, Thánh Thiên Viêm thì ngơ ngác xuất thần.
Cho đến bây giờ, bọn họ vẫn chưa hết khiếp sợ.
Tần Ninh quá mạnh.
Kiểu mạnh mẽ này thật sự khó tin.
Nhóm Yến Quy Phàm coi như hiểu được, Tần Ninh của trước kia thật sự không phải đang nói phét.
“Công tử!”
“Công tử!”
Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đi lên trước, nhìn Tần Ninh.
“Không sao chứ?”
“Vâng!”
Rầm... Ầm ầm...
Vào lúc này, mộ cổ sau lưng mấy người cũng ầm ầm sụp đổ.
Bụi bặm tỏa ra bốn phía.
“Mộ cổ...”
Nhìn mộ cổ sụp đổ, nhóm Vân Sương Nhi cũng thay đổi sắc mặt.
“Không cần phải tồn tại nữa rồi!”
Tần Ninh nói: “Uy danh một đời của tôn giả Đại Hoang, việc gì phải để người đời sau làm bẩn tục danh của hắn ta chứ!”
Sau đó, Tần Ninh chậm rãi rời đi.
Những người còn lại cũng tự giác dọn sạch chiến trường.
...
Từ lúc chém giết ba người Sở Thiên Kiêu đến giờ đã qua nửa tháng, nửa tháng này, toàn bộ Đại Hoang Cổ trở nên yên tĩnh hơn nhiều.
Ba thiên chi kiêu tử của ba cương quốc lớn đã chết trận, thậm chí một số trong nhóm mười người đứng đầu bảng Thiên Anh đã chết hoặc biến mất, những cuộc giao đấu bộc lộ tài năng cũng sẽ không xuất hiện.
Nhưng lúc này, danh tiếng của Tần Ninh đã truyền ra khắp toàn bộ Đại Hoang Cổ.
Một tên nhóc vô danh đến từ đế quốc Bắc Minh, một trận đấu thành danh.
Có điều tất cả đều đang đợi, đợi lúc Đại Hoang Cổ mở lại lần nữa.
Khi ấy, các cương quốc biết được tin các con em ưu tú nhà mình chết trong Đại Hoang Cổ đều là do một tay Tần Ninh gây nên, e rằng truyền thuyết của Tần Ninh cũng dừng lại ở đây.
Mà Tần Ninh thì cũng không quan tâm đến mấy chuyện đó.
Ba người Sở Thiên Kiêu đã bị giết rồi, hắn cũng chẳng để ý quá nhiều.
Ngày hôm đó, ở một sơn cốc trong Đại Hoang Cổ.
Nhóm Tần Ninh khoanh chân ngồi thiền.
Vân Sương Nhi mặc váy dài màu hồng phấn, nhìn vô cùng xinh xắn, phát triển ngày một quyến rũ, vóc người cũng mảnh mai hơn, dung nhan thanh thuần đó khiến người ta mê hoặc.
“Khí đi linh hải, linh đài, linh luân, linh phách, sau đó đả thông cả bốn chỗ, từ đó ngưng tụ thành một luống khí lưu, nhập xuống phần bụng dưới, ngưng tụ đan điền, tiếp tục đi xuống, chín chín tam mươi mốt vòng tuần hoàn, đan điền sẽ thành!”
Tần Ninh từ từ nói: “Không cần sốt ruột, cô là hỗn độn thể, ngưng tụ đan điền sẽ dễ hơn người khác”.
“Hơn nữa, nếu đạt đến cảnh giới Địa Võ, đan điền cô sẽ không chứa linh khí mà là đi qua linh hải, linh đài, linh luân, linh phách sẽ chuyển hóa thành chân nguyên!”
“Khi ấy, hỗn độn thể của cô lúc ấy mới bắt đầu giai đoạn chói mắt nhất!”
Tần Ninh kiên nhẫn giảng giải, Vân Sương Nhi khép hờ hai mắt, linh khí cơ thể không ngừng chảy.
Cuộc chiến nửa tháng trước giúp cô ấy đột phá cảnh giới Linh Phách tầng chín, mà đến nửa tháng nay, cô ấy vẫn luôn thử ngưng tụ đan điền, mà thất bại liên tục.
Mấy ngày này, Tần Ninh chuyên tâm bỏ những việc trong tay xuống, tỉ mỉ dạy dỗ.
Rầm...
Đột nhiên, hơi thở mạnh mẽ bên trong cơ thể Vân Sương Nhi nổ ra, khí phách mạnh mẽ mở ra hoàn toàn.
Cảnh giới Địa Võ tầng một, đan điền thành!
Vân Sương Nhi kích động mở mắt.
“Được rồi, công tử!”
“Ừ!”
Tần Ninh gật đầu nói: “Hỗn độn thể có tốc độ tu hành cảnh giới tứ linh nhanh hơn nhiều, nếu không cô cũng không thể đuổi kịp được Viên Viên”.
“Có điều, sau khi vào cảnh giới Địa Võ thì tốc độ tu hành của hỗn độn thể sẽ khó hơn nhiều, nhưng mỗi lần thăng cấp sẽ có cực kỳ nhiều lợi ích”.
“Vâng, Sương Nhi nhớ kỹ!”
Vân Sương Nhi nắm chặt tay, cuối cùng cũng coi như là đuổi kịp được Tần Ninh.
Mà lúc này, Tần Ninh cảm thán: “Hỗn độn thể, hoàng thể Cửu Chuyển Linh Lung thể, đều là thể chất hiếm thấy trong thiên hạ. Hai cô có thiên phú khiến người ta ước ao, nếu lãng phí thì đúng là tiếc quá!”
“Có công tử ở đây, sao có thể lãng phí được?”
Vân Sương Nhi nhoẻn miệng cười.
“Mà tuy công tử không thuộc thể chất mạnh mẽ này, nhưng tốc độ tu hành cũng không chậm hơn bọn ta”.
Nghe vậy, Tần Ninh cũng không nói gì.
Con đường tu hành của hắn chính là kinh nghiệm tích lũy suốt chín đời chín kiếp, có thể nói đã sớm sở hữu một con đường tu hành hoàn hảo vô khuyết,
Trong thời gian ở cảnh giới tứ linh, tu hành Âm Dương Ly Hợp Kim thể, chế tạo thân thể mạnh mẽ, rồi đến cảnh giới Địa Võ, Thiên Võ cũng cần chọn một môn pháp tu luyện thích hợp.
Đạo tu hành của võ giả, quan trọng nhất là tôi luyện thân thể rồi mới đến tu hành linh khí.
Tần Ninh hiểu được, linh khí cô đọng, sau mấy đời, hắn đã đúc rút được kinh nghiệm. Giờ hắn cần bồi dưỡng thân thể mạnh mẽ, rồi khi nào đến cảnh giới Hóa Thần thì lo đến linh khí sau.
“Đạt đến cảnh giới Địa Võ, tuổi thọ của võ giả có thể kéo dài nghìn năm, đây là một sự tăng cấp cực lớn. Con đường cô và Viên Viên cần đi sẽ còn rất lâu”.
Tần Ninh vẫy tay, Diệp Viên Viên cũng bước tới.
“Giờ ta sẽ chọn cho các cô một con đường!”, Tần Ninh nhìn cả hai, thâm sâu nói.
Chương 424: Chia lệnh bài
Tần Ninh cười nhạt: “Hiện giờ trong tay ta có lệnh bài nòng cốt của ba tông môn lớn là Đại Nhật Thần Giáo, Thánh Vương Phủ và U Minh Tông”.
“Lệnh bài nòng cốt của Đại Nhật Thần Giáo ta sẽ đưa cho Tiểu Phi”.
Lăng Tiểu Phi chính là hậu duệ của Cửu U Chu Tước, thất lạc ở Cửu U đại lục, dù là hắn hay cha cùng Cửu Thiên Vân Minh và tộc Cửu U đều có mối quan hệ sâu xa, cho nên Tần Ninh phải chăm sóc cho Lăng Tiểu Phi thật tốt.
Cửu U Hỏa của Cửu U Chu Tước bá đạo uy nghiêm, thiên về âm lãnh.
Mà Đại Nhật Thiên quyết của Đại Nhật Thần Giáo lại thuộc về khí cương dương cô đọng, cực kỳ phù hợp với Lăng Tiểu Phi.
Mặc dù Tần Ninh không thuận mắt mấy lão già cổ hủ của bốn tông môn lớn, nhưng không thể không nói, bốn tông môn này truyền thừa ở Cửu U đại lục hơn mười vạn năm nên vẫn có chút bản lĩnh.
Tiểu Phi cũng đã đạt cảnh giới Địa Võ, cực kỳ thích hợp.
Hắn nhìn Diệp Viên Viên cùng Vân Sương Nhi, chậm rãi nói: “Hai lệnh bài nòng cốt của Thánh Vương Phủ và U Minh Tông sẽ cho hai cô”.
“Viên Viên, cô là hoàng thể Cửu Chuyển Linh Lung thể, khí Thánh Vương của Thánh Vương Phủ rất tốt cho việc cô đọng hoàng thể”.
“Sương Nhi, hỗn độn thể của cô vào kỷ nguyên trước chính là thiên tài trong thiên tài, U Minh quyết của U Minh Tông thích hợp với cô, hơn nữa trong U Minh Tông có một lão già cổ hủ, nhất định sẽ cực kỳ thích cô. Giai đoạn này để ông ta dạy dỗ cô thì sẽ càng tốt hơn”.
Tần Ninh nói ra lời này khiến Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đều ngẩn người.
“Công tử...”
Vân Sương Nhi đột nhiên hô lên, hai mắt phiếm hồng, cúi đầu nói: “Công tử... không cần bọn ta nữa sao?”
Diệp Viên Viên cũng ảm đạm nói: “Công tử cảm giác chúng ta đã không thể theo kịp người nữa sao?”
Vân Sương Nhi nghe vậy thì ngẩng đầu lên, ánh mắt rưng rưng.
“Ta không muốn rời xa công tử”.
Vân Sương Nhi không khỏi kêu lên.
Nhìn cảm xúc của hai cô gái, Tần Ninh cũng vui vẻ, ánh mắt kỳ lạ.
“Hai cô nói gì vậy?”
Tần Ninh không khỏi nói: “Ý ta là, để cho hai cô vào Thánh Vương Phủ và U Minh Tông tu hành, chứ có bảo là không cần hai cô đâu?”
“Thánh Vương Phủ và U Minh Tông chính là tông môn đứng đầu Cửu U, thời gian ở các cảnh giới Địa Võ và Thiên Võ thì hai cô ở trong đó tu hành là hợp lý nhất. Mấy lão già trong tông môn đó cũng có chút tài năng, có thể dạy dỗ các cô, chứ có phải đuổi các cô đi đâu?”
Nghe vậy, Diệp Viên Viên cùng Vân Sương Nhi cũng ngẩn ra.
“Công tử...”
Vân Sương Nhi cũng nín khóc mỉm cười.
“Đi theo công tử chẳng phải là tốt hơn sao?”
Diệp Viên Viên hỏi ngược lại: “Kiến thức của công tử còn vượt xa mấy lão già cổ hủ đó mà”.
“Đó là đương nhiên”.
Tần Ninh cười đáp: “Nhưng chính vì bọn họ cổ hủ, nên ta mới để cho hai cô đi. Bọn họ cũng có chỗ tốt, đến lúc đó hai cô sẽ hiểu”.
“Nhớ rõ, quyết tu hành khí Thánh Vương và U Minh quyết là con át chủ bài của Thánh Vương Phủ cùng U Minh Tông, hai cô đến đó chủ yếu học tập hai môn này, còn các linh quyết khác học tùy tiện một hai cái thôi, không có tác dụng gì lắm đâu”.
“Vậy còn công tử?”, Vân Sương Nhi tò mò hỏi.
“Ta?”
Tần Ninh ôm đầu, tựa vào thân cây, khẽ ngẩng đầu lên, nheo mắt lại, cười nhạt: “Lần này kết thúc, ta đương nhiên sẽ về đế quốc Bắc Minh, chỉnh đốn lại đám Minh Ung và Thương Hư, đỡ mất công bao nhiêu lâu nay gây dựng!”
“Ta không hy vọng nhìn đế quốc Bắc Minh xuống dốc, bị kẻ khác đạp lên!”
“Sau đó, đến một nơi, làm một việc, rồi ta sẽ đến vùng đất Cửu U, đến xem một tông môn, chọn một nơi tốt để chờ hai cô thành công viên mãn”.
Lời này nói ra, cả Diệp Viên Viên lẫn Vân Sương Nhi đều không hiểu.
Trước giờ Tần Ninh đều nói vậy, các cô đã quen.
Đến một nơi, làm một việc?
Nơi nào? Việc gì?
Xem một tông môn? Là tông môn nào?
Dường như công tử đã có dự liệu từ trước.
“Thôi, đừng nghĩ nữa, đến lúc ấy các cô sẽ biết thôi. Có lẽ ta sẽ tốn chút thời gian, rồi mới gặp lại các cô được!”
“Vâng!”
Tần Ninh phân phó xong thì Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi bắt đầu tu hành tiếp.
Lão Vệ lúc này thong thả đến, ngoan ngoãn khom người đứng bên cạnh Tần Ninh.
“Công tử muốn đi tìm Kiếm Âm Sơn sao?”, lão Vệ cung kính hỏi.
“Ừ!”
Tần Ninh từ từ đáp: “Nghĩ đến việc ông được kẹp máu sống thọ mà chưa chết, ta nghĩ có khi tên nhóc Âm Sơn đó cũng chưa chết!”
“Hơn nữa, dù có chết rồi thì ta cũng muốn xem con cháu của hắn ta ra sao!”
Lão Vệ gật đầu.
“Công tử, Kiếm Thánh người này năm đó đi ngược lại ý của công tử, tu hành kiếm đạo sát phạt, e là...”
“Sự thực chứng minh là ta đã sai, không phải sao?”, Tần Ninh ngẩng lên nhìn lão Vệ, nói: “Lão Vệ, không phải ta lúc nào cũng đúng hoàn toàn”.
“Công tử sai nhưng cũng là đúng, trong mắt lão Vệ thì luôn là vậy”.
“Chỉ giỏi nịnh!”
Nghe vậy, lão Vệ chỉ cười không nói nữa.
“Kiếm Âm Sơn, được xưng là Kiếm Thánh, đây là điều ta chưa hề nghĩ tới, chẳng qua kiếm thuật của tên nhóc đó đúng là tài năng. Năm đó ta quát nó vì tội lấy kiếm đạo sát phạt để đi vào con đường kiếm đạo, nó tức quá bèn rời đi. Ban đầu ta đúng là rất giận, khiến cho cả tên nhóc Thanh Vân cũng giận theo, đuổi nó ra khỏi môn hạ”.
“Có lẽ Âm Sơn oán trách ta lắm!”
“Sự thực chứng minh, nó không sai, là ta quá võ đoán”.
Tần Ninh thấp giọng nói, thở dài.
“Công tử chưa chắc đã sai”.
Lão Vệ lại đáp: “Kiếm Âm Sơn đạt được thành tựu Kiếm Thánh, nhưng sau hắn ta ra thì vẫn chưa nghe nói Kiếm gia có xuất hiện thêm kỳ tài kiếm thuật gì cả. Sự thật chứng minh, đạo kiếm sát phạt cũng không thích hợp với Kiếm gia của hắn ta”.
“Nhưng lại hợp với Kiếm Âm Sơn mà!”, Tần Ninh nhìn lão Vệ nói: “Không đúng sao?”
“Thật ra cũng chỉ là hiểu lầm, nếu Kiếm Âm Sơn chưa chết thì gỡ mối hiểu lầm này là được. Lão hủ nghĩ hắn ta cũng biết trong số các đồ tôn thì Đại Đế ngài yêu thương nhất chính là hắn ta, Minh Uyên và Thiên Thanh Thạch”.
“Thật ra ta yêu thích thằng nhóc này nhất, nói năng thận trọng mà làm việc thì rất đáng tin”.
Tần Ninh chậm rãi nói: “Thôi, chuyện cũ đã qua, ta thân làm sư tổ, xin lỗi đồ tôn cũng chẳng phải chuyện gì khó”.
“Haha...”
“Đột nhiên phát hiện ta rất già rồi”, Tần Ninh lại nói: “Uyên Nhi gặp chuyện không may, ta áy náy vô cùng, cho nên ta không muốn Thanh Thạch xảy ra chuyện, cũng không muốn Âm Sơn gặp chuyện gì ngoài ý muốn. Có lẽ, ta thật sự già rồi...”
“Công tử còn trẻ lắm mà!”, lão Vệ cười nói: “Mới mười bảy tuổi chứ gì đâu, mà bên cạnh còn có hai nàng xinh đẹp...”
Nghe đến đây, Tần Ninh thâm sâu lườm lão Vệ: “Lão Vệ, ông có nhớ năm đó ta huấn luyện Minh Uyên, Thiên Thanh Thạch cùng Kiếm Âm Sơn và thiết kế ra một Bát Quái Đồ...”
“Công tử, lão hủ sai rồi!”
Lão Vệ thành kính nói.
“Ta thấy ông nằm mấy vạn năm nên đầu cũng hỏng bớt đi rồi đấy, thân thể cũng cứng ngắc. Qua mấy hôm nữa, Đại Hoang Cổ mở ra, ta sẽ cho ông hoạt động gân cốt chút!”, Tần Ninh cười híp mắt.
Nghe đến đây, lão Vệ liền run rẩy. Hình như có chuyện gì tồi tệ sắp xảy ra rồi.
Chương 425: Dương Khai Hoài
“Công tử, ban nãy công tử nói muốn đến xem một tông môn, là... Thanh Vân tông sao?”, lão Vệ chuyển chủ đề, cười hì hì.
“Ừ!”
Tần Ninh đáp: “Nếu muốn biết Uyên Nhi bị kẻ nào giết chết, Tiểu Thiên bị ai nhốt, thì bắt đầu từ Thanh Vân tông là tốt nhất!”
Uyên Nhi đương nhiên chính là cương vương Minh Uyên, còn Tiểu Thiên lại là Thiên Thanh Thạch. Hai nhân vật từng danh chấn Cửu U, năm đó nổi lên rồi vụt tắt. Sau khi kiến tạo cương quốc Bắc Minh mạnh mẽ thì biến mất cùng Cửu U Đại Đế, tôn giả Thanh Vân cũng không thấy đâu. Tin tức về cả hai ngày một ít, rồi cuối cùng là biến mất hẳn.
Từ đỏ trở đi, cương quốc Bắc Minh sụp đổ, ba hoàng bảy vương chín soái mười tám thiên tướng dưới quyền cương vương Minh Uyên đều có con đường của riêng mình và phát triển khác nhau.
Vô số cương quốc mọc lên như nấm, chỉ sau chuyện đó.
Có điều, cho đến giờ vẫn chưa có cương quốc nào có thể sánh bằng cương quốc Bắc Minh năm đó, sóng vai cùng bốn tông môn lớn.
Tần Ninh lúc này thở dài, không nói gì nữa. Lão Vệ đứng bên cạnh cũng im lặng.
Mà cùng lúc đó, Yến Quy Phàm, Yến Bình Sinh, Yến Quy Lộ cùng Thánh Thiên Viêm ở bên thì lại ngồi với nhau.
“Bình Sinh, trạm gác bốn phía sao rồi?”, Yến Quy Phàm hỏi.
“Huynh yên tâm, đều xong cả rồi ạ. Lại nói, hiện tại ai thấy cương quốc Nam Yến chúng ta mà không đi dường vòng chứ?”
Yến Bình Sinh cười ha hả: “Chúng ta đi cùng một đường với Tần công tử đấy”.
“Không thể sơ suất được, mấy gã lâu la tầm thường mà làm ồn đến Tần công tử thì không ổn".
“Đệ hiểu”.
Nhóm Yến Quy Phàm đã hoàn toàn nể phục Tần Ninh.
Lần thí luyện này, bốn miếng lệnh bài nòng cốt của bốn tông môn lớn, Tần Ninh độc chiếm ba, còn Yến Quy Phàm hắn ta độc chiếm một của Kiếm Các.
Thêm vào các cương quốc Đại Sở, Hỏa Hầu, Thiên Tượng tuy mạnh hơn cương quốc Nam Yến nhưng đã tổn thất các thiên tài đỉnh cao. Mà hắn ta có được lệnh bài quan trọng, chắc chắn sẽ đi vào Kiếm Các, trở thành một cao thủ cảnh giới Địa Võ mạnh mẽ, vô địch cảnh giới Thiên Võ, thậm chí là cự phách cảnh giới Thiên Nguyên.
Đến lúc ấy, cương quốc Nam Yến được hắn ta dẫn dắt, coi như ba cương quốc lớn cũng chưa chắc đã là đối thủ.
Vì Tần Ninh mà cương quốc Nam Yến đã tìm được cơ hội quật khởi.
“Thánh công tử...”
Yến Quy Phàm nhìn Thánh Thiên Viêm và hỏi: “Ngươi đi theo Tần công tử cũng được một thời gian, ông già kia là ai vậy?”
“Ta cũng không rõ, chỉ biết Tần công tử gọi ông ta là lão Vệ, nhưng ông ta cực kỳ kính trọng Tần công tử, khiến ta nhớ đến một người”.
“Là ai?”
“Nguyên soái Thương Hư chứ ai!”
Thánh Thiên Viêm vội vàng nói: “Ta nói này, các ngươi không biết đâu, nguyên soái Thương Hư kia kẹp máu sống thọ, đến giờ vẫn còn sống, nhưng khi gặp Tần Ninh thì giống hệt như chuột thấy mèo”.
“Không đúng không đúng, phải giống như là... như là...”, Thánh Thiên Viêm gãi đầu nói: “Như là, à, đúng rồi, ví dụ như Minh Ung chứng kiến lão tổ tông Minh Uyên vậy. Kiểu chỉ muốn moi tim móc phổi ra mà đối đãi!”
“Nghe nói ngày trước Tần công tử từng đại náo thượng quốc Cảnh Thiên à, rốt cuộc là sao thế?”
“Ngươi hỏi đúng người rồi đấy!”, Thánh Thiên Viêm hào hứng nói: “Lúc ấy vừa hay ta ở đó, ngươi không biết là thượng quốc Cảnh Thiên thảm cỡ nào đâu”.
“Lúc ấy, em trai họ của Tần công tử tên là Tần Hâm Hâm...”
Thánh Thiên Viêm đang định nói thì tự nhiên có một viên đá bay phịch tới, đập vào gò má hắn ta.
Trong nháy mắt, cả mặt hắn ta sưng lên.
“Dám bàn tán sau lưng công tử, muốn chết à?”
Giọng nói già nua vang lên như đang ở gần bên tai, nhưng Thánh Thiên Viêm quay lại vẫn thấy lão Vệ kia bình chân như vại đứng bên cạnh Tần Ninh, dường như chẳng làm gì cả.
“Rồi sao nữa?”
“Hu hu hu...”, Thánh Thiên Viêm bụm miệng không dám nói câu nào nữa.
Đám Yến Quy Phàm lại rung động cực kỳ.
Tần Ninh thật sự quá đáng gờm!
Người này, đáng giá dựa vào!
Lại qua mấy ngày nữa, mọi người trong Đại Hoang Cổ đang đem hết sức ra tìm kiếm những lệnh bài tông môn còn lại.
Nhưng cuối cùng, Đại Hoang Cổ đã mở ra.
Cầu Đại Hoang lại xuất hiện, mọi người liền cảm thấy không nỡ, nhưng không thể không rời đi. Vì lần tiếp theo Đại Hoang Cổ mở ra chính là mấy năm về sau, ở lại trong này cũng không có gì tốt.
Cây cầu Đại Hoang xuất hiện trên sông Đại Hoang, mọi người bắt đầu đi về phía cầu Đại Hoang.
Trong những bóng người đó, có thể thấy mấy người chạy cực nhanh, như kiểu Đại Hoang Cổ là địa ngục vậy, bọn họ không muốn ở lại lâu thêm chút nào nữa.
Rất nhiều người hiểu được mâu thuẫn bên trong Đại Hoang Cổ. Tần Ninh chém giết đẫm máu, không một ai dám lên tiếng.
Nhưng khi ra khỏi Đại Hoang Cổ thì Cửu U đại lục này có những hàng vạn đế quốc, thượng quốc, cương quốc.
Báo ứng của Tần Ninh sắp tới rồi!
Mọi người không khỏi mong chờ.
Bọn họ muốn xem xem, rốt cuộc Tần Ninh sẽ phải trả giá thế nào!
“Thằng nhãi Tần Ninh đâu!”
Đột nhiên, khi mọi người đi đến bờ sông Đại Hoang, một âm thanh gào thét vang lên.
“Là ai đó?”
“Hình như là Dương Khai Hoài, cương vương của cương quốc Tam Dương đó!”
“Dương Khai Hoài? Tìm Tần Ninh làm gì?”
“Ngươi quên à, trước khi vào Đại Hoang Cổ thì Tần Ninh đã giết tam vương gia Dương Khai Thái và mấy vị thiên chi kiêu tử của cương quốc Tam Dương đấy!”
“Nhớ ra rồi, Dương Khai Hoài chờ mấy tháng liền, chắc là muốn báo thù đấy”.
“Chứ còn gì nữa? Mất một vị vương gia cảnh giới Thiên Võ bảy biến, không báo thù mới lạ đấy?”
“Lần này Dương Khai Hoài sao mà “khai hoài” (rộng lòng) được nữa!”
Đoàn người nghị luận ầm ĩ.
Cảnh tượng ngày đó vẫn còn rõ mồm một. Tần Ninh đứng ngạo nghễ trên đỉnh giao long, chém giết Dương Khai Thái, uy vũ cỡ nào chứ?
Bây giờ, Dương Khai Hoài đến báo thù đây!
Tần Ninh thảm rồi.
“Vừa mới ra ngoài mà đã có người nhớ ta rồi hả?”
Một giọng nói lười biếng vang lên, bao phủ khắp mảnh trời đất này.
Đoàn người tách ra, Tần Ninh dẫn Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi và mấy người xuất hiện.
“Ngươi chính là Tần Ninh!”
Một người vụt xuất hiện ở trước mặt Tần Ninh.
Người này mặc áo trắng ánh vàng, lưng khoác phi phong, bay theo gió, vẻ ngoài trung niên, khí thế bức người, rõ ràng là cảnh giới Thiên Võ bảy biến.
Chính là Dương Khai Hoài.
Thân là cương vương của cương quốc, Dương Khai Hoài có cảnh giới Thiên Võ bảy biến, bên dưới cũng có mười vị vô địch cảnh giới Thiên Võ, đây chính là chỗ mạnh mẽ của cương quốc.
Về thượng quốc thì cũng chỉ có bảy thượng quốc lớn là có cảnh giới Thiên Võ tọa trấn, nhưng cũng chỉ là từ tầng một biến đến năm biến.
Còn các thượng quốc khác, cảnh giới Địa Võ tầng chín đã là ghê gớm lắm rồi. Mà cương quốc sở dĩ là sự tồn tại bao trùm hết thảy chính là vì có cảnh giới Thiên Võ.
Bình luận facebook