• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Hot Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu (2 Viewers)

  • Chương 416-420

Chương 416: Ôn lại chuyện xưa

Ông ta có nghe nói đến nơi đó.

Năm đó, Vô Thượng Thần Đế mở ra kỉ nguyên mới, vạn giới không còn vách ngăn, thiên hạ quy hết vào đại lục, thế gian này biến thành từng mảnh đại lục.

Cửu U đại lục lại chỉ là một khối đại lục cực nhỏ bên trong rất nhiều đại lục mà thôi.

Mà đại lục Thương Lan thì lại là nơi nòng cốt trung tâm của cả đại lục.

Đại lục Thương Lan có diện tích vẻn vẹn chưa đến mấy trăm triệu dặm, trong đó có vô số nhân loại, linh thú, thậm chí là thần thú sinh sống.

Nơi đó mới chính là nòng cốt của vạn giới.

“Thảo nào, xem ra tôn giả Thanh Vân cũng không biết Minh Uyên đã chết!”

“Ta cho tên nhóc đó chờ ở đại lục Thương Lan thì chắc chắn nó sẽ không rời đi. Hiện tại ta không thể liên lạc được với nó, nhưng lúc trước đã từng nói chuyện một lần, nhưng chỉ là một giọt máu nó để lại mà thôi. Nó cũng không biết việc ta trải qua đời thứ mười!”

Tần Ninh từ từ nói: “Nhưng cũng không sao cả, chuyện của Minh Uyên, ta sẽ điều tra tường tận. Kẻ đứng sau màn, đáng giết thì sẽ giết, cần tróc thì sẽ tróc, nhưng phải tìm được đã rồi nói”.

“Công tử có gì cứ ra lệnh, lão hủ chạy việc là được!”

“Ừ!”

“Ta đến đây cũng là dẫn ông rời đi, thuận tiện xem tên nhóc Hoang Thiên Trạch...”

Tần Ninh nhìn quan tài nói: “Được rồi, ta đến xem hắn ta như nào!”

“Vâng!”

Lão Vệ chắp tay, nhảy vào trong quan tài.

Tần Ninh sải bước, cũng tiến vào trong đó.

Quan tài này bên trong có một cái cầu thang, thông xuống dưới lòng đất.

Hai người đi hết nửa ngày mới tới đáy.

Nhìn về phía trước, sắc mặt Tần Ninh hơi thay đổi.

Nhìn tầng đáy này còn hùng vĩ hơn cả bên trên, cũng là một tòa đại điện, nhưng trang hoàng cực kỳ xa hoa.

Mà ở chính giữa đại điện, có một thân hình nhắm hờ mắt, một đầu tóc xanh, dung nhan tuấn tú, da thịt trắng nõn, ngồi xếp bằng, thoạt nhìn không thể không cảm thán – đẹp trai!

Nhưng lúc này, thân hình đó không hề hô hấp.

Là một người chết, lại giống như một người sống đang ngủ say.

“Tôn giả Đại Hoang, Đại Đế tới thăm ngài đây!”

Lão Vệ chắp tay nói.

Nghe vậy, Tần Ninh cũng phất tay một cái, ý bảo lão Vệ đừng nói gì.

Đi tới trung tâm đại điện, Tần Ninh nhìn thật kỹ, Hoang Thiên Trạch tuy đã tọa hóa vài vạn năm, nhưng xương cốt vẫn hoàn hảo như cũ.

Mà bên ngoài hài cốt cũng tỏa ra ánh sáng vàng nhạt.

“Tên nhóc này thật sự ngưng tụ thành Đại Hoang tôn cốt!”, Tần Ninh mỉm cười nói.

Nhưng dù vậy, những nhóm thiên chi kiêu tử đến từ thượng quốc, cương quốc kia cũng không thể hiểu được rằng, dù là Đại Hoang tôn cốt thì cũng nào phải thứ mà chúng động vào được?

Đừng nói là bọn chúng, dù là mấy cương vương hay là vô địch siêu việt cảnh giới Thiên Võ đến đây cũng sẽ chết ngay.

Lão Vệ ở đây cũng không phải để trưng.

Tần Ninh nhìn thân ảnh ngồi yên tĩnh chỗ kia, mỉm cười.

Bất chợt, thân hình đó lúc này mở mắt ra, một đôi mắt trong suốt nhìn thẳng Tần Ninh.

“Nhóc con, một người chết như ngươi mà đột nhiên mở mắt thì sẽ dọa người ta chết khiếp đấy, không biết sao?”, Tần Ninh cười mắng, nhưng cũng không có ý đó.

“Đại Đế sẽ bị dọa chết sao?”

Tôn giả Đại Hoang mỉm cười.

“Đại Đế biết, dù ta chết đi, nhưng vẫn còn một ý niệm chấp nhất với ngài, không chịu tiêu tan. Ta ngưng tụ tôn cốt này cũng là chờ ngài quay về”.

“Nếu không nhờ có ngài, thì huyết thống nhà họ Hoang ta đã bị tiêu diệt trong tay ta mất rồi”.

“Không cảm ơn ngài, ta không thể nào an nghỉ được”.

Tần Ninh nghe vậy thì cười đáp: “Nghe câu này của ngươi làm ta thấy hơi sợ đó”.

“Chấp niệm với ta quá, nhưng Đế ta chỉ thích phụ nữ thôi”.

Tần Ninh nói xong thì ngồi xuống.

Dựa theo bối phận ngày xưa, Tần Ninh là Cửu U Đại Đế, ở trong Cửu U đại lục thì địa vị cao hơn tôn giả Đại Hoang, mà trong cả Cửu U đại lục thì cũng chẳng có ai có địa vị cao hơn hắn hết.

Đời thứ nhất hắn trải qua lâu nhất, đi qua thiên sơn vạn thủy, Cửu U này chỉ là điểm khởi đầu.

Hắn chịu ngồi nói chuyện với tôn giả Đại Hoang, thứ nhất là vì tên này đã chết, chỉ còn lại một ý niệm, thứ hai là vì đã lâu không gặp người cũ từ mấy vạn năm trước, không khỏi ngứa mồm, muốn ôn chuyện cũ.

Cùng ngồi xuống, tôn giả Đại Hoang ngoan ngoãn nghe Tần Ninh nói chuyện.

Tần Ninh nói hắn là Cửu U Đại Đế, sau khi rời khỏi Cửu U đại lục thì đến đại lục Thương Lan, đến những nơi càng rộng lớn hơn. Sau mỗi đời hắn chuyển hóa thành một thân phận, trở thành Ngự Thiên Thánh Tôn, Thanh Vân Kiếm Đế, Cửu Nguyên đan điển, Luyện Thiên Đại, Phong Không Chí Thánh, Thông Thiên Đại Đế đồng thời được xưng là Thể Đế, Hồn Vũ Thiên Tôn, vân vân...

Hắn đang trải qua đời thứ mười, những lời này người ngoài sẽ không tin, nhưng nói cho Hoang Thiên Trạch thì hắn ta nhất định sẽ tin.

“Thanh Vân huynh lúc này e là đang chờ Đại Đế quya về đây!”

Hoang Thiên Trạch cười nhạt.

“Tên nhóc đó đầu gỗ lắm, chỉ giỏi chờ, cũng mặc kệ sự sống chết của đồ nhi. Khi nào gặp lại, ta nhất định đánh cho nó một trận”, Tần Ninh cười khổ.

“Nhưng huynh ấy coi Đại Đế như cha ruột, cũng là do quá thân thiết với ngài cho nên mới coi từng lời của ngài trở thành mệnh lệnh”.

“Suy cho cùng thì vẫn là đầu gỗ thôi”.

Cả hai nhìn nhau cười.

Dần dần, vẻ ngoài của Hoang Thiên Trạch lóe lên ánh sáng.

“Một tia ý niệm yếu đuối thật đấy, nhưng đợi được Đại Đế quay về cũng coi như thỏa lòng vãn bối!”

Tần Ninh gật đầu.

“Mà không biết người bạn già của ta giờ ra sao rồi?”

Nghe vậy, Tần Ninh hiểu được Hoang Thiên Trạch đang hỏi ai.

“Giao long răng xanh sớm đã tọa hóa, chẳng qua hồn thức không tiêu tan, ở quanh Đại Hoang Cổ, hóa thành sông Đại Hoang, một lòng chờ ngươi”.

“Làm khó nó rồi, chờ ta mãi, đáng tiếc là ta... vẫn phụ lòng nó...”

Tần Ninh lại nói: “Có gì muốn nói với nó không? Ta truyền đạt giúp cho!”

“Bảo nó hãy buông tha chấp niệm đi, sống chết luân hồi không ngừng, đời kiếp luân chuyển, chúng ta rồi sẽ gặp lại!”

“Được!”

Tần Ninh không nói nhiều.

Hắn trải qua hết đời này đến đời khác, đã sớm nhìn thấu nhân tâm.

Hoang Thiên Trạch cùng giao long răng xanh là chủ tớ, càng là huynh đệ.

Y hệt cha và Tạ thúc năm đó, một người là lãnh tụ của tộc người, một là tộc trưởng Long tộc. Nghe Tạ thúc nói, cha năm đó không ít lần đạp lên người ông ấy, uy phong lẫm liệt.

Sinh tử luân hồi, luân hồi không ngừng, thế nhân có ai biết đến cùng lúc nào mới là kết thúc.

“Vậy xin cảm ơn Đại Đế!”

Hoang Thiên Trạch chắp tay nói: “Đại Đế năm đó xuất thủ giết ta và Phong Ma, cứu Hoang gia của ta, Hoang Thiên Trạch vẫn luôn cảm kích và muốn báo đáp, nhưng ngày xưa ngài không cần sự trợ giúp của ta”, “Hiện giờ, sau vài vạn năm ta đã ngưng tụ thành Đại Hoang tôn cốt, coi như là một sự trợ giúp với ngài, cũng là biện pháp duy nhất mà vãn bối có thể báo đáp Đại Đế”.
Chương 417: Đạt tới cảnh giới Địa Võ!

Hoang Thiên Trạch vừa dứt lời thì một luồng ánh sáng vàng từ người hắn ta xông thẳng vào Tần Ninh, hai cách tay kia giữ chặt Tần Ninh, thân thể run rẩy nói: “Đa tạ đại đế!”

Lúc này, bóng hình của hắn ta đã biến mất không thấy, ánh sáng vàng hoàn toàn dung hòa vào trong cơ thể Tần Ninh.

Dần dần, trong cơ thể của Tần Ninh xuất hiện từng luồng ánh sáng. Những ánh sáng kia hội tụ, ngưng tụ thành từng tia sáng, tỏa ra xung quanh cơ thể Tần Ninh.

Âm Dương Ly Hợp Kim thể, Tần Ninh đã tu luyện tới tầng 8, đạt tới cảnh địa đỉnh cao. Bây giờ, đã không thể nâng cao hơn được nữa.

Nhưng, theo sự dung hòa của Đại Hoang tôn cốt Hoang Thiên Trạch, thân thể của hắn lại được nâng cao.

Hơi thở trong cơ thể cuồn cuộn từng làn sóng, ngưng tụ thành một luồng khí, xông tới linh hải, linh đài, linh luân, linh phách của cơ thể.

“Vốn muốn đi từng bước, thằng nhóc nhà ngươi lại khiến ta trực tiếp nâng lên rồi!”

Tần Ninh cười khổ lắc đầu, dứt khoát khoanh chân ngồi thiền không nói thêm nữa.

Linh Phách của hắn lượn vòng trong đầu rồi thăng hoa.

Hắn vốn đã là cảnh giới tầng 8 mà lúc này nâng thẳng tới tầng 9.

Cảnh giới Linh Phách tầng 9, linh hải, linh đài, linh luân, linh phách hoàn toàn viên mãn.

Mà không chỉ như thế.

Đại thành kim thể, dung hòa Đại Hoang tôn cốt, thúc đẩy ở vị trí phần bụng của hắn ngưng tụ xoáy khí.

Đây là biểu hiện của đột phá cảnh giới Địa Võ.

Võ giả tứ linh cảnh, ngưng tụ linh hải, linh đài, linh luân, linh phách, tập trung trong 9 kinh mạch lớn của cơ thể.

Mà cảnh giới Địa Võ thì những linh hải, linh đài, linh luân, linh phách này hoàn toàn tập hợp, ngưng tụ thành đan điên ở phần dưới bụng.

Đan điền, ngưng tụ vùng đất linh khí của võ giả, có thể nói, đó chính là một kiểu thăng hoa sau tứ linh cảnh.

Ngưng tụ đan điền, linh khí hội tụ trong đan điền chính là thứ mà bản thân võ giả sử dụng, điều động nó sẽ giúp mọi việc được suôn sẻ hơn.

Có thể coi ngưng tụ đan điền trên con đường võ đạo chính là tiến dần từng bước.

Lợi ích của nó là không thể so sánh được.

Linh khí dồi dào, gia tăng cường độ linh khí, võ giả dựa vào điều đó để có thể bay trên không trong thời gian dài.

Đây chính là chỗ mạnh mẽ của cảnh giới Địa Võ.

Nói cách khác, 1 luồng linh khí thất luyện của võ giả cảnh giới Linh Phách mà có thể đánh nát ngọn núi trăm trượng thì một luồng khí thất luyện của cảnh giới Địa Võ có thể đánh nát núi cao ngàn trượng.

Đó chính là khoảng cách.

Lúc này, sức mạnh trong Đại Hoang tôn cốt đã mở đan điền của Tần Ninh.

Một lần thiền ngồi cả một ngày.

Dần dần, Tần Ninh mở đôi mắt, một tia tinh quang lóe lên rồi biến mất.

“Cảnh giới Địa Võ tầng 1, đã thành!”

Tần Ninh thở ra một hơi dài.

Ở phần bụng, đan điền lưu chuyển không ngừng, quan hệ mật thiết, liên kết giao thông với linh hải, linh đài, linh luân, linh phách.

Mà phía trên đan điền, trong lục phủ ngũ tạng, từng ngọn lửa luyện đan bùng cháy.

Lúc này, lửa luyện đan trong cơ thể của Tần Ninh đã nhảy vọt lên hóa thành màu chàm thẫm.

Đan hỏa 9 cấp, đỏ cam vàng lục lam chàm tím, màu bạc, màu vàng kim, màu bạch kim.

Điều này cũng tương ứng với 9 đẳng cấp luyện đan sư.

Mà lúc này, lửa luyện đan của Tần Ninh đã từ màu lam thăng hoa tới màu chàm.

Linh đan ngũ phẩm, có thể làm ra dễ như trở bàn tay.

“Cảm ơn ngươi, tiểu Hoang!”

Tần Ninh khẽ lẩm bẩm nói.

Nếu không phải nhờ sự kì diệu của Đại Hoang tôn cốt thì nếu hắn muốn đạt tới cảnh giới Địa Võ, lửa luyện đan nâng cấp tới phẩm giới màu chàm thì ít nhất còn cần tốn thời gian mấy tháng tu luyện.

Nhưng bây giờ lại một bước đạt tới.

Nhìn Hoang Thiên Trạch ở trước mặt hóa thành một nắm đất vàng, Tần Ninh chợt cảm thán.

Dù ngươi có phong hoa tuyệt đại vô song thì cuối cùng cũng không chạy thoát sự tàn phá của thời gian.

Có lẽ, duy chỉ có cha hắn mới trường tồn cùng thế gian, vĩnh viễn không chết.

Sinh mệnh không nghỉ, luân hồi không ngừng!

“Lão Vệ, phá hủy chỗ này đi!”, Tần Ninh chậm rãi nói.

“Được!”

Lão Vệ vui vẻ đồng ý với lời nói của Tần Ninh.

Cho dù là mấy vạn năm trước, Tần Ninh bảo ông ta làm gì, ông ta làm nấy, thì bây giờ cũng như vậy.

Ông ta vẫn còn nhớ lúc đó, Tần Ninh phong thái vô song, ngạo nghễ quần hùng.

“Lão Vệ, ông đã đi theo ra hơn vạn năm rồi, giúp ta làm một việc này!”

“Đại đế, ngài nói đi…”

“Hoang Thiên Trạch chết, ta cũng phải rời khỏi đây, ông giúp ta trông coi Đại Hoang Cổ nhé!”

“Lão hủ đã rõ!”

“Sớm muộn cũng có một ngày ta quay lại, ông sẽ được kẹp máu sống thọ, đợi ta nhé!”

“Vâng”.

Có những lúc, một người không cần nói điều gì cũng đã đủ để ngươi liều mạng đi theo, Tần Ninh, chính là một người như thế.

Mấy vạn năm trước là như thế, bây giờ cũng vậy.

Nếu không có Tần Ninh thì cũng không có sự tồn tại của ông ta.

Một già một trẻ sải bước rời khỏi mật thất.

Theo bước chân hai người xuyên qua từng gian mật thất thì sau lưng, phòng ốc bắt đầu không ngừng đổ sụp, mộ cổ cũng không ngừng biến mất không thấy.

Hai người bước đi chậm rãi, mộ cổ kia cũng dần đổ sụp, dường như tiễn hai người rời đi.

“Phù…”

Đi tới lối vào đầu tiên của mộ cổ, Tần Ninh thở dài.

“Lúc tới, công tử có mang theo người đi cùng?”

“Ừ!”

Lão Vệ nói: “Có lẽ, các cô ấy gặp phải phiền phức rồi”.

“Hả?”

Tần Ninh nheo mắt, cười lạnh nói: “Trên đời này vẫn luôn có kẻ không biết sống chết. Ta chỉ muốn yên tĩnh tu luyện, trở về vùng đất của ta, nhưng chúng lại không muốn…”

Vừa dứt lời, Tần Ninh sải bước ra.

Lão Vệ đi theo phía sau, bám sát từng bước, như một ông già. Tuy bước chân vững vàng, nhưng toàn thân lại không có một tia linh khí dao động nào, giống như một ông già khỏe mạnh rắn rỏi nhưng già nua.

Mà lúc này, bên ngoài mộ chính, hơn trăm tên đang đứng đó.

Phía trước hơn trăm người kia, Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi, Yến Quy Phàm, Thánh Thiên Viêm và những người khác cũng đang đứng.

“Ta đến đây không phải là gây phiền phức cho các ngươi!”

Kẻ dẫn đầu hơn trăm tên kia, đứng trên không trung, thản nhiên nói: “Ta tới gặp Tần Ninh!”

Người này mặc bộ đồ màu tím, tóc dài buộc lên, dáng vẻ tuấn tú, khiến người ta cảm thấy mạnh mẽ mà không sắc sảo, đứng sừng sững trong không trung, đủ để thấy người này là tu vi cảnh giới Địa Võ.

“Người này chính là Sở Thiên Kiêu”.

Yến Quy Phàm lúc này thấp giọng nói: “Đệ nhất bảng Thiên Anh trong 36 cương quốc. Tới giờ là đệ nhất thiên chi kiêu tử, 20 tuổi, cảnh giới Địa Võ tầng 1!”

“Bên trái là Địch Minh, bên phải là Hạng Vân Thăng”.

Một bên, Yến Quy Lộ lau mồ hôi, nói: “Sở Thiên Kiêu, Hạng Vân Thăng và Địch Minh là những kẻ cạnh tranh mạnh nhất. Bây giờ cùng tới, có lẽ… người tới không thiện”.

“Những lời này của ngươi không phải là nói thừa rồi chứ!”, Thánh Thiên Viêm không nhịn được nói: “Chắc chắn là tới vì 2 lệnh bài nòng cốt”.

Lúc này, Diệp Viên Viên cầm roi dài trong tay, chiếc roi này chính là chiếc mà Tần Ninh chọn cho nàng trong mộ phụ và Vân Sương Nhi vẫn luôn đem theo nó.

Lúc này, Vân Sương Nhi cũng cầm kiếm Lạc Hà, cẩn trọng nhìn phía trước.

Mà lúc này, trong không trung, 3 người đang nhìn xuống dưới, và cũng giữ khoảng cách với nhau.

Địch Minh mặc một thân đồ da, thân thể cường tráng, không cần thể hiện ra cũng rõ: “Sở Thiên Kiêu, lệnh bài nòng cốt của Thánh Vương Phủ kia vốn là 3 người chúng ta cùng gặp. Ta và Hạng Vân Thăng đã đưa nó cho huynh, chúng ta đã bàn xong, 3 tấm lệnh bài còn lại, huynh sẽ giúp ta và Hạng Vân Thăng giành lấy 1 người 1 tấm!”

Giọng nói của Địch Minh điên cuồng nói: “Bây giờ lệnh bài của U Minh tông và Đại Nhật Thần Giáo xuất hiện rồi, duy chỉ có lệnh bài Kiếm các đến giờ vẫn chưa thấy. Ta thấy chắc là bị kẻ nào đó giành được rồi giấu đi”. “Cho nên lệnh bài nòng cốt của U Minh tông và Đại Nhật Thần Giáo kia nhất định phải nằm trong tay ta và Hạng Vân Thăng!”
Chương 418: Tam kiêu tụ hội

Nghe thấy lời nói của Địch Minh, Sở Thiên Kiêu khẽ gật đầu.

“Huynh yên tâm, Sở Thiên Kiêu ta làm người vô cùng đáng tin”.

Cách ăn mặc của Hạng Vân Thăng lại trông rõ là tao nhã, lịch sự, từ tốn nói: “Hai tấm lệnh bài nòng cốt đều trong tay Tần Ninh, không biết nhóc này nghĩ thế nào mà muốn công khai đấu giá!”

“Có lẽ là vì quá tự tin!”

Địch Minh lúc này toét miệng cười nói: “Địch Chiến cũng bị hắn giết rồi. Ta thấy tò mò, đó là một người thế nào, nghe nói tới từ đế quốc Bắc Minh. Xem ra, rắn chết vẫn còn nọc, đế quốc Bắc Minh cũng không phải là không còn gì!”

3 tên này đưa mắt nhìn nhau cười, đều không nói nhiều.

Trước đây bọn chúng đã cùng điều tra được dấu vết lệnh bài nòng cốt của Thánh Vương Phủ thì muốn ra tay tranh giành.

Nhưng kết quả lại khó phân thắng bại.

Cuối cùng Sở Thiên Kiêu đề nghị, lệnh bài nòng cốt Thánh Vương Phủ giao cho hắn ta, còn 3 tấm lệnh bài nòng cốt còn lại thì hắn ta sẽ giúp hai tên kia tranh giành.

Bây giờ, nghe thấy lệnh bài nòng cốt của Đại Nhật Thần Giáo và U Minh tông đều ở trong tay Tần Ninh, hơn nữa, Tần Ninh lại giết thiên chi kiêu tử của 3 cương quốc lớn bọn chúng trước mặt mọi người. Đó cũng là một kiểu khiêu khích nên 3 tên này đem theo người tới đây.

Không ngờ, Tần Ninh lại không hề rời đi.

Thật không biết là Tần Ninh tự kiêu hay tự đại đây!

Nhưng cho dù Tần Ninh nghĩ thế nào, bây giờ xem ra, lệnh bài nòng cốt Kiếm Các cũng không giành được. Vậy chỉ còn lệnh bài nòng cốt của hai tông môn lớn.

Có được lệnh bài nòng cốt thì chưa nói tới có thể trực tiếp tham gia vào tứ đại tông môn, mà còn được chọn một vị trưởng lão, bái làm thầy, trở thành đệ tử thân truyền của trưởng lão.

Một lệnh bài thông thường không thể so sánh được.

Lúc này, ở lối ra mộ cổ, một đám người đang nhìn chằm chằm như hổ đói.

Ba người Yến Quy Phàm ướt đẫm mồ hôi trong lòng bàn tay.

“Nếu không, ta giao lệnh bài nòng cốt Kiếm Các ra nhé?”

Yến Quy Phàm khổ sở nói: “Có lẽ, bọn chúng sẽ rời đi”.

“Người đừng có mơ!”, Vân Sương Nhi lên tiếng nói: “Trong mắt chúng, cương quốc là độc nhất vô nhị. Chúng chính là thiên chi kiêu tử thì sao có thể thỏa mãn? Ngươi đưa cho bọn chúng lệnh bài nòng cốt Kiếm Các, nói không chừng bọn chúng còn muốn nuốt lệnh bài nòng cốt của 2 tông môn lớn, giết luôn chúng ta đấy”.

Yến Quy Phàm toát mồ hôi hột mà gật đầu.

Rõ ràng là đám Sở Thiên Kiêu không biết, lệnh bài nòng cốt Kiếm Các ở trong tay họ.

Nếu không thì sợ là bây giờ sẽ không khách sáo như vậy.

Lúc này, không khí có chút cứng ngắc.

“Này, Tần Ninh đâu?”

Địch Minh nhìn mấy người lên tiếng: “Nhanh gọi nhóc đó ra đây, giết người của cương quốc Hỏa Hầu chúng ta, hôm nay Địch Minh ta không giết hắn, chỉ cần hắn giao ra lệnh bài nòng cốt của hai tông môn lớn đền tội là được!”

“Nếu không, hê hê…”

“Ngươi làm được gì?”, Diệp Viên Viên lạnh lùng nói.

“Giết không tha!”

Địch Minh cười hê hê, bước lên trước ngay lập tức.

Hơi thở cảnh giới Địa Võ mạnh mẽ, không cần gắng sức thể hiện nhưng ai cũng biết.

20 tuổi, đạt tới cảnh giới Địa Võ, điều này đã vượt qua quốc chủ của rất nhiều thượng quốc, đế quốc.

Chỉ một điểm này thôi thì đã đủ để Địch Minh xứng với biệt danh yêu quái.

“Ngươi cho rằng, chỉ có ngươi là cảnh giới Địa Võ sao?”

Diệp Viên Viên lạnh lùng lên tiếng, phi người bay lên, phiêu du trong không trung.

“Cảnh giới Địa Võ!”

Lúc này, mọi người đều sửng sốt.

Một cô gái trông chắc chắn chưa tới 20 tuổi, thế mà đã đạt tới cảnh giới Địa Võ.

Trong đế quốc Bắc Minh, từ lúc nào lại xuất hiện một cô gái tuyệt thế thiên tài như vậy?

“Cảnh giới Địa Võ tầng 1”.

Địch Minh toét miệng cười: “Chẳng trách mà cao ngạo như vậy, đáng tiếc, ngươi vẫn chưa đủ tư cách cuồng ngôn trước mặt ta đâu!”

Lúc này, một luồng hơi thở cuồn cuộn từ trên trời giáng xuống.

Phía sau Địch Minh, dường như có một hơi thở ngàn đời bất biến đang lao tới.

“Mở Tinh Môn!”

Một tiếng gằn vang lên, hơi thở toàn thân Địch Minh bỗng chốc trở nên mãnh liệt.

Gã này chính là một võ giả Tinh Mệnh.

Võ giả Tinh Mệnh, được ông trời ưu ái sở hữu Tinh Môn, mở ra Tinh Môn, liên kết với sao Cửu Thiên, dẫn lực tinh thần tôi luyện cơ thể, thậm chí có thể từ trong sao Cửu Thiên giành được tinh thần linh quyết. Điều này là điều mà võ giả bình thường không thể làm được.

“Cho dù ngươi bước chân vào cảnh giới Địa Võ thì cũng sao có thể là đối thủ của ta?”

Địch Minh thản nhiên nói: “Nghe nói ngươi là người phụ nữ của Tần Ninh hả? Vậy hôm nay, ta chém ngươi trước rồi nói với hắn, đắc tội với cương quốc Hỏa Hầu ta thì có hậu quả thế nào!”

Một bước tiến lên, Địch Minh trực tiếp vung quyền ra đòn về phía Diệp Viên Viên.

“Hoàng thể, mở!”

“Cảnh giới ngũ chuyển, mở!”

Lúc này, Diệp Viên Viên cũng không cam lòng yếu thế.

Cửu Chuyển Linh Lung thể chính là hoàng thể, phối hợp với Cửu Chuyển Ngọc Thân quyết, đạt tới cảnh giới Địa Võ thì nàng đã thuận lợi đột phá cảnh giới ngũ chuyển.

Hơn nữa, từ sau khi mở hoàng thể thì vẫn luôn có Tần Ninh hướng dẫn nàng tu hành.

Đối với Cửu Chuyển Linh Lung thể thì Tần Ninh quả là hiểu biết sâu rộng hơn bản thân nàng.

Ầm…

Lúc này, hai người va chạm vào nhau.

Từng tiếng ầm ầm sóng này tiếp sóng khác, hai người giao đấu roi dài và trường quyền, như một cuộc chiến đấu của thần tiên.

“Thật khủng khiếp!”

Thánh Thiên Viêm không nhịn được cảm thán nói: “Đây chính là trận đấu của cảnh giới Địa Võ, thật khủng khiếp…”

Những người khác cũng gật đầu đồng ý.

Bọn họ vẫn chưa từng được xem trận giao đấu của võ giả cảnh giới Địa Võ, hơn nữa lại còn là những cảnh giới Địa Võ trẻ tuổi như thế.

Một là hoàng thể, một là võ giả Tinh Mệnh, đây thật sự là người trời đánh nhau.

Ầm…

Sau đó, những tiếng ầm ầm không ngừng vang lên.

Tất cả nhìn trận giao đấu của hai người, kinh ngạc vô cùng.

“Ai thắng đây?”

Yến Bình Sinh không nén nổi hỏi.

“Đương nhiên là Viên Viên!”

Vân Sương Nhi đầy tự tin, nói: “Hoàng thể của Viên Viên có thể nâng cấp thành đặc thù của đế thể. Công tử ngày đêm tận tình chỉ bảo và sự lĩnh ngộ của Viên Viên đối với hoàng thể không kẻ nào có thể sánh được, cho dù đó là võ giả Tinh Mệnh”.

Ngày đêm chỉ bảo?

Nghe lời nói này, đám người Yến Quy Phàm để lộ ra nụ cười xấu xa.

“Các ngươi đang nghĩ cái gì vậy?”, Vân Sương Nhi biết mình lỡ mồm, trừng mắt nhìn đám người.

Bùm…

Đúng lúc này, một tiếng nổ chợt vang lên.

Hai người tách ra, lúc này Địch Minh kia thở hổn hển, lực tinh thần sau lưng đã yếu đi rất nhiều.

“Con nhóc này mạnh thế!”, Địch Minh không nhịn được thầm mắng.

“Ta tới giúp huynh!”

Hạng Vân Thăng nhàn nhạt nói.

“Lấy nhiều nạt ít, các ngươi thú vị thật đấy!”

Vân Sương Nhi hừ một tiếng, sải bước tiến lên.

Hỗn độn thể của cô ấy, lúc trước, khi Tần Ninh nâng cấp đã giành được sự hỗ trợ cực lớn.

Tuy nói chỉ là cảnh giới Linh Phách tầng 8, nhưng mà một số phương diện của Hỗn Độn thể còn khủng khiếp hơn Cửu Chuyển Linh Lung thể.

Vân Sương Nhi vừa dứt lời thì bỗng chốc lao ra chém giết.

“Ngươi thì làm được trò trống gì!”

Hạng Vân Thăng nhìn Vân Sương Nhi, cười giễu: “Chỉ là cảnh giới Linh Phách tầng 8, đừng tự chui đầu vào chỗ chết”.

“Có phải là lao đầu vào chỗ chết hay không thì thử là biết!”

Vân Sương Nhi hừ một tiếng, kiếm Lạc Hà rút ra.

Lúc này, ánh kiếm của kiếm dài toát ra hơi thở khiến kẻ khác mê muội.

Hỗn độn thể, chân khí lưu chuyển, bỗng chốc bùng nổ.

Bốn người lao vào giao đấu.

Nhưng mọi người lại kinh ngạc phát hiện, Vân Sương Nhi, cảnh giới Linh Phách tầng 8 lại chống đỡ được đòn công kích của Hạng Vân Thăng.

Đây quả là điều khó tin! Khoảng cách giữa cảnh giới Linh Phách và Địa Võ có thể nói là một trời một vực, rốt cuộc, Vân Sương Nhi này làm thế nào để ngăn cản?
Chương 419: Bách linh thiên thể

Ầm

Lúc này, bốn người đang giao đấu triền miên, liên tiếp ra tay không để cơ hội cho phe đối phương.

Nhưng Hạng Vân Thăng và Địch Minh dần phát hiện ra, hai cô gái này không phải dễ đối phó như chúng tưởng tượng.

“Sở Thiên Kiêu, đừng đứng đấy xem nữa!”

Địch Minh không nhịn nổi thét lên.

Hắn ta và Hạng Vân Thăng liên thủ mà không đánh thắng được hai cô gái, quả thật là mất hết mặt mũi, nhục không có chỗ nào mà chui.

Sợ là sau hôm nay, danh tiếng của Vân Sương Nhi và Diệp Viên Viên sẽ nổi lên trên toàn lãnh thổ 36 cương quốc.

Mà bọn chúng thì sẽ bàn đạp để hai cô gái này ngày càng nổi tiếng.

Đây không phải là điều mà chúng mong muốn.

Lúc này, Sở Thiên Kiêu không nói không rằng, sải bước lên ngay.

“Tuy rằng 3 đánh 2 thì khá bất công, nhưng chuyện đã đáp ứng người khác thì phải làm tận tâm mới được”.

Sở Thiên Kiêu vừa bước ra, hơi thở bá đạo đã thể hiện rõ nét.

“Đây là… vương thể!”

“Sở Thiên Kiêu chính là tư chất vương thể”.

“Cảnh giới Địa Võ tầng 1, tư chất vương thể, thì ngay cả tứ đại tông môn cũng coi là báu vật mà nâng niu trong tay!”

Nhìn thấy Sở Thiên Kiêu bước ra, đám người chợt xuýt xoa.

6 thể chế lớn: linh thể, thánh thể, vương thể, hoàng thể, đế thể, thần thể.

Từ cổ chí kim, thần thể đều không chắc chắn, dường như chưa từng nghe qua. Đừng nói thần thể, kể cả đế thể cũng vô cùng hiếm hoi.

Hoàng thể, đủ để được coi là thiên chi kiêu tử đỉnh cấp trên Cửu U đại lục.

Diệp Viên Viên vốn là hoàng thể nên đủ để nàng khinh thường thiên chi kiêu tử Cửu U.

Mà lúc này, Sở Thiên Kiêu là vương thể bước ra, dường như không hề thua kém với hoàng thể của Diệp Viên Viên.

Tuy nói vương thể thấp hơn hoàng thể một cấp, nhưng sức mạnh của thể chất thiên địa này không chỉ nhìn đẳng cấp mà cũng phải xem người thức tỉnh điều khiển thân thể của mình như thế nào.

Nếu thời gian thức tỉnh của Sở Thiên Kiêu sớm hơn Diệp Viên Viên, vận dụng thuần thục hơn thì cũng không nói trước được ai cao ai thấp.

Hơn nữa, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi lúc này đã lấy 2 địch 3, mà đối phương đều là những kẻ không đơn giản.

Sở Thiên Kiêu chính là thiên tài vương thể, Địch Minh là võ giả Tinh Mệnh, Hạng Vân Thăng tuy vẫn luôn khiêm tốn nhưng kẻ đứng thứ 3 trên bảng xếp hạng Thiên Anh, 1 trong ba kẻ ưu tú nhất trong 36 cương quốc trên Cửu U đại lục thì sao có thể đơn giản được?

Lúc này, mọi người đều nhìn cảnh tượng trước mặt, không nhịn được mà hít từng ngụm khí lạnh.

Trận đấu này thật sự là thần tiên đánh nhau rồi!

Cho dù là đám Sở Thiên Kiêu hay là hai cô gái thì có lẽ trên rất nhiều đế quốc, thượng quốc, cương quốc trên Cửu U đại lục sợ là không có ai trong khoảng 20 tuổi vượt qua được bọn họ.

“Có thể được xem trận đấu hấp dẫn thế này thì quả thực khiến người ta mở rộng tầm mắt”.

“Ai nói không phải chứ, vương thể, hoàng thể, võ giả Tinh Mệnh, còn có cô gái kia, cảnh giới Linh Phách tầng 8 chiến đấu với cảnh giới Địa Võ mà không chịu thua”, một thiên tài cương quốc không khỏi tán thưởng.

“Hơn nữa, nghe nói hai cô gái này chính là tì nữ của Tần Ninh ở đế quốc Bắc Minh. Tần Ninh kia hình như là cảnh giới Linh Phách tầng 8, thế mà có thể thu phục được hai cô gái như thiên nga thế này khiến kẻ khác phải ngước nhìn, không biết rốt cuộc là dùng thủ đoạn gì!”

“Nghe nói Tần Ninh kia cũng chính là một chủ nhân tàn sát quyết đoán”.

Lúc này, năm người kia đã thật sự trở thành thần tiên giao chiến, phía trước mộ cổ bụi bay mù mịt, linh khí tán loạn.

Trận đấu ở cấp độ này càng ngày càng thu hút nhiều đệ tử tụ tập lại đây.

3 thiên kiêu lớn cùng ra tay, đối phó với 2 cô cái không rõ tên tuổi, quả là chuyện hiếm gặp.

“Giải quyết ngươi trước là được!”

Ba tên này đánh mãi không thắng, lúc này, Hạng Vân Thăng thở dài một hơi, bất lực nói: “Xem ra, không dùng một số thủ đoạn thì thật sự khó nhằn đấy”.

Nghe vậy, mọi người đều hiểu ra.

Hạng Vân Thăng chuẩn bị dùng sát chiêu.

Lúc này, tất cả những người đứng xem đều nín thở.

“Bách linh thiên thể, mở!”

Sau khi lời nói của Hạng Vân Thăng vừa dứt thì mọi người chỉ nhìn thấy xung quanh thân thể của Hạng Vân Thăng cuồn cuộn từng luồng sóng ánh sáng, lan ra bốn phía.

“Bách linh thiên thể!”, một vị thiên tài thượng quốc kinh ngạc nói: “Chính là thể chất đặc biệt, nghe nói thể chế này vừa mở thì linh khí thiên địa sẽ điên cuồng tụ tập, quả thật là như chủ nhân của linh khí, có thể vận chuyển linh khí thiên địa liên tục không ngừng”.

“Bách linh thiên thể không kém hơn 1 trong 6 thể chế lớn, chính là thể chất đặc biệt. Người có thể chất này thì tốc độ tu hành nhanh gấp đôi so với người bình thường, không không không, gấp 3, 4 lần còn ít!”

“Hạng Vân Thăng này giấu tài quá sâu rồi”.

Theo sự bùng nổ của Hạng Vân Thăng, đám người cũng hoàn toàn kinh ngạc.

3 thiên chi kiêu tử lớn, giành 3 vị trí đầu bảng Thiên Anh quả nhiên kẻ này khủng khiếp hơn kẻ khác.

Điều này căn bản không phải là trình độ và thiên phú mà họ có thể so sách.

Ầm…

Lúc này, hàng loạt tiếng ầm ầm vang lên, mặt đất dần vỡ nứt.

“Thiên Sương quyền!”

Lúc này, Hạng Vân Thăng gằn giọng quát lên, bỗng chốc đánh ra một quyền.

Ầm…

Một quyền này, hướng thẳng về phía Vân Sương Nhi.

Linh khí thiên địa cuồng điên tụ tập ngay lúc này.

Trong cả trời đất, dường như tất cả đều sạch trơn không tồn tại.

“Lạc hà đầy trời!”

Kiếm uy của Vân Sương Nhi giải phóng ra, linh khí hóa thành chân nguyên, ầm ầm nghênh đón.

Bùm…

Trong khoảnh khắc hai người giao đòn thì đều vang lên những tiếng nổ tung trời.

Ầm…

Mà không lâu sau, một người chợt lùi bước, ầm một tiếng, va vào lối vào mộ cổ bên dưới, bụi tung mù mịt, những tiếng nứt vỡ chói tai vang lên.

“Không hổ là bách linh thiên thể”.

Một võ giả cương quốc cảm thán nói: “Một đòn đã đánh lui cô gái kia, bách linh thiên thể thật khủng khiếp”.

“Đúng vậy, đây là thể chất đặc biệt, tu luyện tốt rồi sẽ nắm giữ sức mạnh đặc biệt, thậm chí trong tương lai còn có thể so với thần thể”.

“Thiên hạ rộng lớn như vậy, quả nhiên không phải điều gì chúng ta cũng có thể đoán được!”

Mọi người đều than thở nói.

Tuy Vân Sương Nhi lợi hại nhưng cuối cùng vẫn là có cảnh giới thấp hơn một chút.

“Sương Nhi!”

Diệp Viên Viên thấy vậy liền lo lắng, vẻ mặt biến sắc.

Tốc độ tu hành của Vân Sương Nhi đã đủ nhanh.

Nhưng dù sao thời gian tu hành không bằng nàng mà bây giờ đạt tới cảnh giới Linh Phách tầng 8 thì đã vô cùng giỏi giang rồi.

Nếu có thêm thời gian thì 3 tên được gọi là anh tài này căn bản không phải là đối thủ.

Nhưng bây giờ, sự chênh lệch cảnh giới không thể xem thường.

Diệp Viên Viên cầm roi dài trong tay, sắc mặt lạnh lẽo.

“Diệp Viên Viên, ngươi rất có thiên phú. Nếu sẵn sàng gia nhập cương quốc Đại Sở ta thì ta có thể cho ngươi một lệnh bài Thánh Vương phủ, tuy không phải là lệnh bài nòng cốt, nhưng ta gia nhập Thánh Vương phủ trở thành đệ tử thân truyền dưới trướng của trưởng lão thì nhất định không để ngươi thiệt thòi”.

Sở Thiên Kiêu nhàn nhạt nói: “Cương quốc Đại Sở ta, năm đó chính là do Sở Vương, 1 trong 7 vương đi theo cương vương Minh Uyên và viện trưởng Thiên Thần lập nên, mấy vạn năm truyền thừa, gốc rễ rất thâm sâu”.

“Thế nào?”

Sở Thiên Kiêu nhìn Diệp Viên Viên, từ tốn nói.

Nghe lời này, mọi người cũng hiểu rõ, Sở Thiên Kiêu đang muốn thu phục nhân tài.

Nói đi nói lại, Diệp Viên Viên chính là hoàng thể, thiên phú còn mạnh hơn Sở Thiên Kiêu, tuy tuổi hơi nhỏ một chút nhưng quả thật đáng để lôi kéo.

“Phải biết rằng, 3 hoàng 7 vương, năm đó danh chấn Cửu U, kể cả tứ đại tông môn cũng phải nể mặt. Diệp Viên Viên, ta cho ngươi cơ hội đấy!”, Sở Thiên Kiêu lại nói: “Thế nào?”

“Không thế nào cả!”, chính vào lúc này, một giọng nói lạnh lùng chậm rãi vang lên.
Chương 420: Không cho lời nói của ta vào tai

Một giọng nói lạnh lùng vang lên, một bóng người bước ra từ trong mộ cổ, trong lòng ôm một người đẹp, lúc này vẻ mặt hơi tái nhợt, nhưng đôi má lại đỏ bừng, rõ là đang xấu hổ.

Nhan sắc thanh thuần kết hợp với vẻ xấu hổ khiến người ta không thể rời mắt.

“Công tử!”

“Tần công tử”.

Nhìn thấy người này, Diệp Viên Viên, Yến Quy Phàm, Thánh Thiên Viêm và mọi người đều thở phào một hơi.

Sự xuất hiện của Tần Ninh như một viên thuốc an thần, khiến người ta ổn định tâm trạng.

Lúc này, lão Vệ đứng cạnh Tần Ninh, khom lưng nói: “Đại… công tử… lão hủ giúp ngài thu dọn chuyện vụn vặt này nhé!”

“Không cần!”

Tần Ninh khẽ cười nói: “Lúc trước làm Viên Viên của ta bị thương, bây giờ lại động vào Sương Nhi của ta. Đám người cương quốc này hoàn toàn không để lời nói của ta vào tai mà!”

Tần Ninh nhìn Vân Sương Nhi trong lòng, cười lạnh: “Dám động vào người của ta, lần này phải giết bọn chúng để sau này thấy người của ta thì biết điều mà tránh đi!”

Lúc này, ánh mắt Vân Sương Nhi mang đầy vẻ mê muội nhìn Tần Ninh.

Giọng nói không vang dội nhưng mạnh mẽ khiến người khác không khỏi đắm chìm vào đó.

Lão Vệ nghe thấy câu nói này thì cũng hiểu được, Tần Ninh chuẩn bị tự mình ra tay, nên cũng không nói nhiều nữa, lùi ra phía sau, hai tay buông sang hai bên, đôi mắt khép hờ, lưng cong đứng đó, như một ông già gần đất xa trời.

“Lão Vệ!”

“Có!”

Nghe thấy tiếng gọi của Tần Ninh thì hai mắt lão Vệ chợt mở ra, lóe lên tia tinh quang.

“Giúp ta chăm sóc Sương Nhi!”

“Rõ!”

Đôi mắt lão Vệ lại lần nữa khép hờ, dịch chuyển hai bước sang phía mà Tần Ninh đặt Vân Sương Nhi xuống.

Mà lúc này, Thánh Thiên Viêm và đám Yến Quy Phàm cũng vội vàng lại gần.

“Công tử!”

Diệp Viên Viên lúc này cũng hạ xuống.

“Không tệ, đạt tới ngũ chuyển, thực lực phát huy cũng tạm”, Tần Ninh nhàn nhạt nói: “Nhưng nếu muốn tiến thêm một bước thì có lẽ ba tên này đã chết dưới roi dài của cô rồi!”

Diệp Viên Viên khẽ gật đầu, không phản bác.

Trong mắt người khác là tốt, trong mắt Tần Ninh chỉ coi là bình thường. Trong mắc người khác là cực tốt thì trong mắt Tần Ninh chỉ có thể coi là hợp lệ.

Ánh mắt của Tần Ninh hà khắc không ai có thể so được.

Mà lúc này, mọi người đều kinh ngạc.

Đây chính là Tần Ninh sao?

Một thiếu niên nhìn trông chỉ mới 17 tuổi này à?

Đùa gì chứ?

Sở Lăng Thiên, Địch Chiến, Hạng Vân Vũ đều chết dưới tay gã này sao.

Mọi người lúc này đều cảm thấy khó tin.

Sở Thiên Kiêu, Hạng Vân Thăng, Địch Minh cũng đứng thành 1 hàng, bay trong không trung nhìn xuống bên dưới.

Ánh mắt của Tần Ninh liếc qua, nhìn 3 tên này.

“Sở Thiên Kiêu, con cháu cương quốc Đại Sở? Hậu nhân của Sở vương? Chỉ dựa vào ngươi mà cũng xứng với tì nữ của ta sao? Kể cả Sở vương tại thế mà dám nói thế thì ta cũng tát chết ông ta!”

Lời này vừa nói ra khiến không khí xung quanh trở nên lặng như tờ.

Tần Ninh này, điên rồi sao?

Nói linh tinh cái gì vậy?

Tần Ninh sải bước lên, lại nói: “Người của ta mà ngươi cũng dám cướp, muốn chết cũng không phải tìm cách đó chứ!”

Lời nói này không nghi ngờ gì chính là sự khinh thường đối với Sở Thiên Kiêu.

Khinh thường một thiên tài vương thể cảnh giới Địa Võ tầng 1, Tần Ninh đang nghiêm túc sao?

“Con cháu Sở Vương, 3 hoàng 7 vương lúc đầu rốt cuộc là tồn tại như thế nào?”, Vân Sương Nhi không nhịn được mà hỏi.

Yến Quy Phàm than thở nói: “Cương quốc Bắc Minh năm đó, cương vương Minh Uyên và viện trưởng Thiên Thần cùng cấp bậc với các tông chủ của tứ đại tông môn, mà 3 hoàng 7 vương cũng đủ để so với trưởng lão đỉnh cấp của tứ đại tông môn”.

“Nhưng thời đại phát triển, 3 hoàng 7 vương qua đời, thì sự so sánh này trở nên yếu ớt”.

“Thực ra, 3 hoàng đã tương đương với tông môn đỉnh cấp tứ đại tông môn, thậm chí, cương vương Minh Uyên và viện trưởng Thiên Thần còn mạnh hơn một bậc với các tông chủ của tứ đại tông môn!”

Giọng nói già nua từ tốn vang lên.

“Vệ lão!”

“Vệ lão!”

Mấy người nhìn thấy lão già thì cung kính hành lễ.

Tuy họ không biết ông già này tới từ đâu, nhưng đi theo Tần Ninh thì chắc chắn là thực lực không tầm thường.

Đặc biệt là Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi, các cô đều không thể quên sự xuất hiện của Thiên Động Tiên và nguyên soái Thương Hư.

“Gọi ta là lão Vệ được rồi!”

Lão Vệ cười hê hê, nói: “Cương vương Minh Uyên năm đó và viện trưởng Thiên Thần chính là đồ tôn của đại đế, đồ nhi tôn giả Thanh Vân khiến tứ đại tông môn còn phải kiêng dè 3 phần”.

“Nhưng sau đó, sau khi Cửu U đại đế rời khỏi Cửu U đại lục, về sau, tôn giả Thanh Vân cũng rời đi thì Minh Uyên và Thiên Thanh Thạch cũng dần biến mất tông tích”.

“3 hoàng có thể so sánh với cường giả mạnh nhất của tứ đại tông môn…”, Yến Quy Phàm giật nảy mình.

Vậy năm đó Minh Uyên và Thiên Thanh Thạch là mạnh tới cỡ nào?

“Đáng tiếc, bây giờ biến mất không thấy đâu rồi…”

“Khà khà…”, lão Vệ lại cười nói: “Thực lực đạt tới trình độ của họ, sống mấy vạn năm thì không có khả năng, nhưng kẹp máu sống thọ thì không vấn đề gì”.

“Cửu U đại đế và tôn giả Thanh Vân đã vượt qua cảnh giới Hóa Thần, tuổi thọ kéo dài, mấy vạn năm cũng không là gì cả”.

“Cương vương Minh Uyên và viện trưởng Thiên Thần không rõ tông tích lại khiến người ta ngờ vực”.

“Nhưng ta nghĩ, 3 hoàng 7 vương, 10 người này chưa chắc đã chết hết…”

Lời này vừa nói ra, đám người bỗng yên lặng.

Trên Cửu U đại lục này, chỉ ở vùng đất ngoại vi bị rất nhiều quốc gia nắm giữ, đã khiến người ta không thể nhìn thấu, còn vùng đất Cửu U được dãy núi Cửu U bao quanh, rốt cuộc thế nào thì không ai biết.

Ở đó là khu vực của tông môn, nắm giữ cốt lõi của hàng chục ngàn quốc gia trên Cửu U.

Kẻ nào dám không tuân theo thì có lẽ quốc gia đó sẽ không tồn tại.

Mà lúc này, Tần Ninh lại đứng trước mặt đám người, nhìn lên trên.

“Thằng nhãi miệng lưỡi giảo hoạt lắm”.

Lúc này, Sở Thiên Kiêu đã lộ ra sát khí.

Hắn ta với tư cách là hoàng tử của cương quốc Đại Sở, thiên chất và thân phận được ông trời ưu ái, về mặt nào đều cũng đứng trên Tần Ninh.

Nhưng lời nói cuồng điên trong miệng Tần Ninh lại khiến lòng hắn ta khó mà bình tĩnh nổi, tức điên lên.

“Nói nhiều làm gì, xem ra không thể giải quyết trong hòa bình rồi!”, Hạng Vân Thăng lạnh lùng nói.

“Vốn cũng không muốn hòa giải, giết người của cương quốc Hỏa Hầu thì Địch Minh ta sao có thể nuốt cục tức này?”

Lúc này, 3 tên thiên chi kiêu tử đã hoàn toàn phẫn nộ.

Mà mọi người xung quanh cũng lắc đầu không thôi.

“Tần Ninh này, quá ngông cuồng, Sở vương là nhân vật như thế nào? Là người mà hắn đủ tư cách bình luận sau?”

“Khà khà, cương quốc Đại Sở truyền thừa mấy vạn năm, đứng vững không ngã, đế quốc Bắc Minh đã sớm sa sút, căn bản là không thể so sánh. Nhóc này cũng không nhìn rõ tình hình sao”.

“Sợ là lần này, đám người Sở Thiên Kiêu sẽ không tiếc trả giá để giết nhóc này rồi”.

Đám đông bàn tán xôn xao.

Tần Ninh nhìn ba tên kia.

“Ta nói rồi, chỉ là con sâu bọ mà dám động vào người của ta, xem ra hậu nhân của 3 vương còn láo xược hơn cả lão già Thương Hư. Thế mà các ngươi đã quên sạch tổ huấn, ta phải đánh cho các ngươi nhớ lại mới được!”

Tần Ninh vừa dứt lời thì phi thân bay lên.

“Cảnh giới Địa Võ!”

Lúc này, mọi người đều ngạc nhiên.

Thế mà Tần Ninh đã đạt tới cảnh giới Địa Võ.

Cho dù Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi cũng tỏ ra vô cùng kinh ngạc.

“Công tử đã đạt tới cảnh giới Địa Võ rồi!”, Vân Sương Nhi kinh ngạc, che miệng nhỏ.

“Cảnh giới Địa Võ tầng 1…”, Diệp Viên Viên lẩm bẩm nói.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom