• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Hot Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu (2 Viewers)

  • Chương 406-410

Chương 406: Mộ phụ

Đó là một cây cổ thụ trông như đã trải qua mấy vạn năm, nhìn kỹ thì cây này cũng không có khác biệt gì quá lớn với những cây bình thường, nhưng khi Tần Ninh thi triển ra thủ đoạn thì ánh sáng chiếu lên thân cây, mọi người lại cảm thấy cây này khác với những cây khác!

“Đi theo ta nào!”

Tần Ninh vẫy vẫy tay, chỉ thấy hắn sải bước đi lên, bóng dáng như biến mất trong cây cổ thụ.

Lúc này, vẻ mặt của mọi người đều biến sắc.

Biến mất rồi?

Thế mà lại bỗng nhiên vô cớ biến mất.

Vân Sương Nhi và Thánh Thiên Viêm không do dự đi theo ngay.

Mà lúc này, từng người cũng lục đục theo sau.

Đi vào cây cổ thụ, bỗng chốc một mảnh trời đất tối tăm xuất hiện trước mặt mọi người.

“Đây là mộ cổ sao?”

Nhìn cảnh tượng mờ tối trước mặt, mọi người đều hít vào một ngụm khí lạnh, hô hấp cũng khẩn trương hơn.

Khắp trời đất đều u ám, mà trên trời cao, có một mặt trời máu, ánh sáng màu đỏ máu chiếu xuống khiến người ta cảm thấy vui vẻ.

Không chỉ như thế, mặt đất có màu nâu sẫm, tỏa ra một tia sáng màu đỏ máu nhàn nhạt.

Vùng đất này như địa ngục, nhưng lại không hề cảm thấy sự khủng khiếp của địa ngục.

“Ở đây là tầng trong của mộ cổ!”

Tần Ninh chậm rãi nói: “Trong mộ cổ, phân thành tầng trong và tầng ngoài, tầng ngoài là một số cơ quan và cạm bẫy mà năm đó người sáng tạo ra mộ cổ để lại. Còn tầng trong mới là đất báu thực sự, đương nhiên cũng đầy nguy hiểm”.

Nghe vậy, công chúa Linh Lung cũng khẽ gật đầu.

“Ta nghe nói, năm đó tôn giả Đại Hoàng bị Cửu U đại đế giết, sau đó Cửu U đại đế đã chôn cất ông ta tại nơi này, thiết kế mộ cổ Đại Hoang cực kỳ có tâm”.

“Ở tầng trong có vô số báu vật, mà ở tầng ngoài thì vô số nguy hiểm!”

“Xem ra, lời đồn là thật…”

“Nhưng, truyền thuyết nói Cửu U đại đế mở 4 cửa nhưng 3 cửa là 9 chết 1 sống, duy chỉ có 1 cửa là an toàn đi vào trong đất mộ, nhưng những thứ này đều là truyền thuyết, vẫn chưa nghe thấy Cửu U đại đế nói cho người khác những điều kỳ diệu của mảnh đất này!”

Công chúa Linh Lung vừa dứt lời, mọi người đều kinh ngạc nhìn Tần Ninh.

Thứ không ai biết thì tại sao Tần Ninh lại biết được?

Yến Quy Phàm và công chúa Linh Lung rất muốn biết, nhưng Tần Ninh không nói nên họ cũng không tiện hỏi.

Địch Khánh lúc này không nén nổi kích động nói: “Nói như thế thì chúng ta sẽ đi vào tầng trong sớm hơn một bước so với những kẻ kia, báu vật trong này không phải đều là của chúng ta sao?”

Nghe vậy, mọi người cũng chợt nhớ tới điểm này.

“Đừng có nằm mơ!”

Tần Ninh lạnh lùng nói: “Báu vật ở trong này phần lớn đều là đồ chôn theo tôn giả Đại Hoang, thứ mà các ngươi có thể mang đi chỉ là một số cực ít”.

“Xì, chết lâu như thế giữ báu vật chôn theo thì quá lãng phí!”

“Ngươi biết cái rắm gì!”

Tần Ninh lạnh lùng quát lên: “Tình bạn giữa Cửu U Đại Đế và tôn giả Đại Hoang thì sao một kẻ như con sâu con bọ là ngươi có thể hiểu được?”

Nghe vậy, sắc mặt Địch Khánh tái mét.

Công chúa Linh Lung cũng trừng mắt nhìn Địch Khánh.

“Được rồi, tiếp theo, theo sau ta một đường đi vào, đồ gì lấy được, đồ gì không thể động phải nghe ta!”

Sau đó, mấy chục người bắt đầu tiến vào vùng đất u tối.

Khoảng nửa canh giờ sau thì mấy chục người đã xuất hiện trước một kiến trúc hình vòm.

Kiến trúc đó trông to lớn vô cùng, cao hơn trăm mét, đường kính hơn ngàn mét.

“Đây là mộ cổ của tôn giả Đại Hoang?”, Vân Sương Nhi không khỏi thắc mắc.

“Không phải, chỉ là một mộ phụ thôi!”

Tần Ninh mỉm cười nói: “Nhưng có một số thứ cũng rất có giá trị”.

Thứ được Tần Ninh gọi là rất có giá trị thì chắc chắn là thứ tốt, Vân Sương Nhi cũng vô cùng mong đợi.

Đến bên cửa lớn cũng dạng hình vòm, Tần Ninh nhìn cửa lớn kia, lòng bàn tay kết ấn, một luồng hơi thở cổ kính xông thẳng lên mặt.

“Linh ấn cổ!”

Công chúa Linh Lung lúc này tỏ ra sững sờ, vội vàng nói: “Tương truyền loại linh ấn này đều là ấn ký của kỷ nguyên trước, không ngờ Tần công tử lại biết!”

“Ngẫu nhiên tìm được trong khi xem sách cổ, rảnh không việc gì thì tu luyện chút”.

Nghe Tần Ninh trả lời qua quýt như thế, Vân Sương Nhi cũng không còn gì để nói.

Rảnh không có chuyện gì làm nên tu luyện chút? Cô ấy còn chưa từng thấy Tần Ninh tu luyện thứ gì đó như cổ trận.

Công chú Linh Lung lại càng ngày càng không nhìn thấu Tần Ninh.

Linh ấn cổ, ý nghĩa theo tên gọi, chính là ấn pháp của cổ trận, cổ trận tồn tại trong kỷ nguyên trước, cách bây giờ đã qua hàng tỷ năm.

Năm đó, Vô Thượng Thần Đế thống nhất vạn giới, tung hoành các trời, lập nên thế giới các thần, Cửu Thiên Vân Minh, phân chia vùng đất vạn giới, đây là khởi nguồn của kỷ nguyên mới.

Tần Ninh chỉ mới 17 tuổi, sao có thể hiểu về những điều này?

Đế quốc Bắc Minh sa sút, theo lý mà nói, Tần Ninh cũng không có cơ hội tiếp xúc với những thứ này!

Tần Ninh lúc này càng ngày càng khiến người khác tò mò.

Trong lòng Tần Ninh lại không để ý tới điều đó.

Cha của hắn chính là Vô Thượng Thần Đế, năm đó đan thuật, khí thuật, trận thuật, không có gì là không tinh thông, mà với tư cách là con trưởng của Vô Thượng Thần Đế, đương nhiên hắn được thừa kế mọi thứ của thần đế.

Cũng chính vì vậy mà từ nhỏ tới lớn hắn đi theo cha mở mang kiến thức chinh chiến tứ phương, sau đó khi hắn trải qua 9 đời mới có thể trở thành nhân vật lớn chấn động trời đất.

Những điều này đương nhiên là không cần nói cho công chúa Linh Lung và những người khác biết.

“Trong mộ phụ này đều là một vài linh khí, mọi người có thể tùy ý lựa chọn, nhưng nhớ kỹ, mỗi người một món, không được tham lam. Đây chỉ là tầng thứ nhất trong mộ phụ mà thôi, đồ tốt còn ở phía sau”.

Tần Ninh đẩy cửa lớn, nhàn nhạt cười nói.

Một tiếng kẹt vang lên, lúc này, đập vào mắt mọi người là một luồng ánh sáng vạn trượng, chói mắt.

“Đây đây đây…”

Đột nhiên, Thánh Thiên Viêm, Yến Quy Phàm và mọi người đều vô cùng kinh ngạc.

Cả đại sảnh, treo trên tường dày đặc toàn là thần binh lợi khí.

Linh khí nhất phẩm tới ngũ phẩm tràn ngập khắp nơi.

Hơn nữa, hơi thở trong một số linh khí rất rõ ràng mà mạnh hơn linh khí đồng cấp bình thường.

Nơi này, nào có phải là mộ phần, mà phải là kho báu thì đúng hơn.

Tần Ninh cũng không nói nhiều, thong dong đi vào, đến nơi sâu nhất trong đại điện.

Ở nơi đối diện cửa chính có một bức tranh treo trên tường.

Mà phía dưới bức tranh tường, trên chiếc bàn đặt một thanh thương dài.

Thương dài đen xì, như màu đen của bóng tối, giống đôi mắt của chim ưng, toát ra ánh sáng khiến người khác phải sợ hãi.

“Đây là… linh khí ngũ phẩm!”

Vân Sương Nhi cũng sững sờ.

Tần Ninh khẽ gật đầu, nhìn những người khác đều đã chọn xong linh khí, Tần Ninh nhìn Vân Sương Nhi, không khỏi cười nói: “Sao cô không đi chọn đồ?”

“Ta không biết chọn cái gì, công tử chọn cho ta đi?”

“Cũng được!”

Tần Ninh liếc mắt nhìn thấy trên bức tường bên trái treo một kiếm thanh phong 3 thước, thản nhiên nói: “Kiếm này tên là kiếm Lạc Hà, chính là một linh khí ngũ phẩm mà năm đó tiên tử Lạc Hà đã từng dùng, cô dùng nó lại vừa hợp”.

“Tiên tử Lạc Hà là ai?”

“Là một người phụ nữ rất lợi hại!”

Tần Ninh khẽ cười, không nói nhiều mà nhìn thanh thương dài màu đen.

“Ồ đúng rồi, lấy chiếc roi dài màu đen bên trái, trở về đưa cho Viên Viên”.

“Vâng!”

Vân Sương Nhi đi tới một bên luôn chân luôn tay.

Tần Ninh lúc này nhìn thương dài màu đen, khẽ nhắm mắt.

“Hả?”, bên tai đột nhiên vang lên một giọng nói đầy kinh ngạc.
Chương 407: Thương Trảm Vũ



Khi Tần Ninh mở mắt thì thấy công chúa Linh Lung đã chọn một cây sáo, đứng bên cạnh hắn, ngạc nhiên nhìn thương dài màu đen.

“Đây là… thương Trảm Vũ!”

Công chúa Linh Lung lúc này kinh ngạc nói: “Nghe đồn, năm đó thần binh mà Cửu U đại đế sử dụng, linh khí ngũ phẩm có tới mấy chục món”.

“Ừ!”

“Cửu U đại đế chôn thương này tại đây, xem ra là ngài ấy thật sự có tình bạn sâu sắc với tôn giả Đại Hoang”, công chúa Linh Lung xuýt xoa nói: “Đáng tiếc, nghe nói, thương này được tạo từ vật chất đặc biệt, nặng hơn chục ngàn cân, một người bình thường thì khó mà thi triển được uy lực của nó”.

“Mà ta nghe nói, thế gian này trừ Cửu U đại đế thì không ai có thể được thương này thừa nhận và được cầm nó trong tay, Cửu U đại đế chính là một thế hệ hùng mạnh và những thứ mà ngài ấy sử dụng cũng là…”

Ầm…

Công chúa Linh Lung vẫn chưa nói xong thì lúc này trong đại điện vang lên tiếng nổ ầm ầm.

Đúng lúc này, xung quanh đại điện, những binh khí treo trên tường đều rung lên bần bật, chục ngàn linh khí đều rung động dường như muốn đụng sập đại điện này vậy.

Tất cả mọi người đều biến sắc.

Công chúa Linh Lung thì mang vẻ mặt còn khó coi hơn.

Lúc này trong tay Tần Ninh nắm lấy thương Trảm Vũ, nhẹ nhàng nhấc lên như là một phiến lá rơi trong tay.

Điều này quả thật quá khó tin.

Lẽ nào lời đồn là giả?

Sau khi thương dài được Tần Ninh cầm trong tay thì tiếng ầm ầm cũng dần nhỏ lại.

Công chúa Linh Lung nhìn Tần Ninh cầm thương Trảm Vũ lại không biết nên nói gì.

“Thương Trảm Vũ…”

Tần Ninh vuốt ve thương dài, trong lòng cảm động.

Ông bạn già, ngươi đã trầm lặng quá lâu rồi!

Nhìn ánh sáng trên thương dài màu đen trong tay lóe lên, trong lòng Tần Ninh than thở.

Thương Trảm Vũ từng là thần binh khi hắn ở cảnh giới Địa Võ, có thể gọi là tỏa ra ánh sáng vô cùng tận, tới cả vô địch cảnh giới Thiên Võ cũng chết dưới thương này.

“Chọn xong chưa?”

Tần Ninh nhìn xung quanh, cười nhạt nói: “Nếu đã xong rồi thì chuẩn bị đi vào tầng 2!”

Mọi người đều vây quanh Tần Ninh.

“Ta lại nói một câu, 1 người chỉ được lấy một món thần binh, nếu lấy nhiều thì chết đừng trách ta!”

Tần Ninh vừa dứt lời thì cây thương nảy lên, lúc này bờ tường xếp chồng lên nhau, hóa thành từng bậc thang kéo dài xuống lòng đất.

Khoảnh khắc này, mọi người đều nín thở.

Tần Ninh thu lại thương dài, sải bước lên, đi lên bậc thang.

Những người khác cũng lần lượt đi theo.

“A…”

Đột nhiên, khi mọi người đạp lên bậc thang thì vài tiếng thét thảm thiết chợt vang lên, khiến người ta nổi da gà.

Sau khi những tiếng thét đó vừa dứt, mọi người quay lại nhìn thì chỉ thấy trên thân thể của mấy người xuất hiện lỗ máu, có khi bị kiếm đâm, có khi bị thương xuyên thủng hoặc đao chém.

“Có chuyện gì vậy?”, Yến Quy Phàm và những người khác vô cùng kinh ngạc. “Ta đã nói rất rõ ràng, linh khí ở đây mỗi người chỉ được lấy một món, lấy nhiều hơn thì sẽ chết!”, Tần Ninh lạnh lùng nói: “Linh khí ở nơi này đều đã được Cửu U Đại Đế phù ấn, như hai thiên tài vậy, nếu đứng cạnh nhau sẽ nhất định xảy ra tranh chấp, kẻ cầm chúng sẽ phải chết!”

Lời vừa nói ra khiến sắc mặt Địch Khánh tái mét.

“Vừa rồi rõ ràng ta thấy Vân Sương Nhi cầm hai món, tại sao cô ấy lại không sao?”

“Vì ta bảo cô ấy cầm, ngươi có ý kiến gì?”

Tần Ninh liếc mắt nhìn Địch Khánh, xì một tiếng rồi xoay người đi xuống lầu dưới.

Những người khác cũng im lặng không lên tiếng. Mấy người kia chắc chắn là không sống được rồi. mà Tần Ninh lại nắm rõ như lòng bàn tay đối với nơi này, bọn chúng không cần phải tranh chấp với Tần Ninh về chuyện này.

Đi tới tầng thứ 2, mọi người lại một lần nữa choáng váng.

Khắp nơi đều là bình lưu ly trong suốt, trong mỗi một bình lưu ly đều có một viên đan dược.

Một tầng này chất đầy linh đan thuốc quý.

Mà mỗi một viên đều đang bọc bằng bình lưu ly, trông vô cùng lấp lánh.

Cảnh tượng này thu hút ánh mắt của tất cả mọi người.

“Mỗi người một viên, đừng tham lam!”

Tần Ninh từ tốn nói.

Lúc này, Tần Ninh lại không đi chọn linh đan, và nhìn ngắm xung quanh tầng 2.

“Công tử, người rất quen thuộc với nơi này sao?”, Vân Sương Nhi thấp giọng nói: “Giống như vườn hoa sau nhà mình vậy!”

“Đó là điều đương nhiên!”

Nhìn ánh mắt kinh ngạc của Vân Sương Nhi, Tần Ninh ghé lại gần tai cô ấy nhỏ giọng nói: “Vì đây chính là hoa viên sau nhà của công tử ta đấy!”

Khuôn mặt xinh đẹp của Vân Sương Nhi đỏ bừng, xì một tiếng, không nói nhiều.

Những người khác đã bị choáng ngợp trước những viên linh đan lấp lánh mà bắt đầu chọn lựa.

Tất cả mọi người đều mang hơi thở gấp gáp, linh khí, linh đan nhiều như thế này. Nếu như có thể đem đi thì đủ để khiến cương quốc của bọn chúng sinh ra một lượng lớn cao thủ cảnh giới Địa Võ.

Cảnh giới Địa Võ chính là cao thủ đỉnh cấp của thượng quốc, mà đối với cương quốc thì chính là lực lượng trung kiên.

Đáng tiếc chỉ có thể nhìn không thể mang đi toàn bộ.

“Hóa ra nơi này còn có chỗ tốt như vậy!”

Một tiếng cười vang đột nhiên vang lên.

Ở lối vào có hơn 100 người đang lũ lượt đi tới.

Kẻ đi đầu mặc áo choàng dài, phong độ bất phàm, chính là hoàng tử Kha Vũ đến từ cương quốc Thiên Hà.

“Tần Ninh, công chúa Linh Lung, Yến Quy Phàm, không ngờ, không thấy các ngươi đi vào mộ cổ mà lại chạy tới nơi này trước!”

Kha Vũ nhìn mấy người lạnh lùng nói.

Mà phía sau, hoàng tử Tang Khắc và Bạch Tùng Thanh cũng mang nét đùa cợt trong ánh mắt.

Cùng lúc này, trăm người phía sau 3 tên này trông quần áo có vẻ lộn xộn, có thể thấy rất rõ ràng là chúng không gặp quá nhiều trở ngại ở đây.

“Hoàng tử Kha Vũ, ngươi chạy cũng không chậm nhỉ!”

Công chúa Linh Lung cười nhạt nói: “Nhưng, hình như chúng ta tới sớm hay muộn không liên quan gì tới ngươi!”

“Không liên quan?”

Kha Vũ cười giễu nói: “Nếu không phải ta mở mộ cổ thì các ngươi có thể đi vào nơi này sao?”

“Bây giờ đến đây lại ngồi mát ăn bát vàng rồi?”

“Khốn nạn!”

Yến Quy Phàm hừ một tiếng: “Kha Vũ, ta thấy ngươi không coi ai ra gì rồi đấy!”

Vừa dứt lời, Yến Quy Phàm lập tức xông ra.

Kha Vũ cười khẩy một tiếng, bàn tay vung lên, xông lên chém giết.

Hai người đột nhiên giao đấu nhưng hơi thở toàn thân Kha Vũ lại bỗng nhiên lớn mạnh hơn mấy lần, vỗ ra một chưởng dồi dào sức mạnh khiến thân thể của Yến Quy Phàm chấn động mà lùi lại, sắc mặt tái mét.

Thua?

Yến Quy Phàm lại thua Kha Vũ?

Đây là chuyện không thể nào!

Rõ ràng là Yến Quy Phàm xếp hạng trên bảng Thiên Anh cao hơn Kha Vũ.

“Thật sự cho rằng, xếp hạng trên bảng Thiên Anh chính xác lắm sao? Chỉ là ta ít ra tay trên đại lục nên tuy rằng xếp hạng phía sau ngươi nhưng không chứng tỏ rằng thực lực của ta kém hơn ngươi!”

“Chết tiệt…”

Yến Quy Phàm tái mét mặt, thấp giọng chửi thề.

Thế mà Kha Vũ vẫn luôn ẩn giấu thực lực, không ai lại nghĩ tới điểm này.

“Tang Khắc, Bạch Tùng Thanh, xem ra linh khí và linh đan ở đây đủ để mỗi người chúng ta nâng cao địa vị khi trở về cương quốc của mình!”

“Ừ!”

“Đúng vậy!”

Ba tên lúc này mang theo nụ cười đầy ẩn ý nhìn mọi người.

Xét về số người thì bọn chúng nhiều hơn Tần Ninh, xét về thực lực thì chúng lại càng mạnh hơn.

“Được rồi!”

Kha Vũ xua xua tay, nhìn đám người nói: “Ở đây không có chuyện của các ngươi nữa, nếu biết điều thì mau cút ngay đi. Nếu không ta sẽ giết cả đám các ngươi!”, trong ánh mắt Kha Vũ nảy lên một tia bỡn cợt.
Chương 408: Từ bỏ hợp tác

Đám Yến Quy Phàm lúc này tỏ ra nhụt chí, người của 3 cương quốc lớn liên hợp lại thì hai cương quốc lớn bọn họ hợp tác với nhau cũng không chiếm ưu thế.

Hơn nữa thực lực của Kha Vũ có lẽ còn đuổi kịp những thiên tài của 10 vị trí đầu bảng Thiên Anh, nhưng vẫn luôn ẩn mình, bây giờ mới bùng nổ.

Mà bên họ, thực lực của công chúa Linh Lung tương đương với Yến Quy Phàm, duy chỉ có Tần Ninh là một biến số lớn.

Nhưng đối diện với số người gấp đôi thì ưu thế của một cá nhân như Tần Ninh hình như cũng không lớn lắm.

“Nhân lúc ta không muốn giết người, mau cút đi!”

Mà đúng lúc này, một giọng nói nhẹ như gió từ tốn vang lên.

Vào lúc giọng nói đó vang lên, tất cả mọi người đều sững sờ.

Tần Ninh!

Khi ánh mắt mọi người tập trung lên người Tần Ninh, thì Vân Sương Nhi một bên dường như đã quen với thái độ không sợ trời không sợ đất của Tần Ninh.

Kha Vũ và những tên khác lúc này tỏ ra lạnh lùng nhìn Tần Ninh.

“Xem ra, đánh bại được Thiên Lãm Thanh và Nhạc Vân Nhiên đã khiến ngươi vô cùng tự tin, khiến ngươi cho rằng, thiên chi kiêu tử của 36 cương quốc này chỉ có những kẻ trên bảng xếp hạng Thiên Anh mới là mạnh nhất!”

Kha Vũ lạnh lùng nói: “Nhưng, ngươi chỉ là một thằng nhãi đến từ đế quốc Bắc Minh, cũng quả thật là có chút bản lĩnh”.

“Trước đây ta có ý tốt bảo ngươi cùng đi vào mộ cổ Đại Hoang với ta thì ngươi từ chối. Bây giờ, ta cho ngươi một cơ hội. Nếu ngươi nương nhờ ta, hiến người phụ nữ của ngươi lên thì ta sẽ cân nhắc không giết ngươi”.

Kha Vũ tỏ ra kiêu ngạo, nhìn Tần Ninh, mang theo nụ cười bỡn cợt.

“Hóa ra đây là thằng nhãi từ chối ý tốt của Kha huynh, đến từ đế quốc Bắc Minh cũng khiến người ta bất ngờ đấy. Chỉ là đế quốc Bắc Minh mà lại bồi dưỡng ra một thằng nhãi kiêu ngạo như thế”.

Tang Khắc đó cười lạnh nói: “Xem ra 36 cương quốc chúng ta cao cao tại thượng khiến một vài thượng quốc, đế quốc thật sự cho rằng chúng ta đã quá yếu rồi đấy!”

“Tang Khắc huynh, nói như thế thì chúng ta nên làm thế nào?”, Bạch Tùng Thanh cũng cười lạnh nói.

“Đối với những con bọ nhỏ bé đó thì đạp chết là được rồi!”

Ba tên này mỗi người một câu, nhìn đám người như nhìn một con rối, vẻ bỡn cợt trong ánh mắt khiến người ta phẫn nộ.

Nhưng Yến Quy Phàm và công chúa Linh Lung thì lại tức giận mà không dám nói gì.

Kha Vũ kia ẩn giấu thực lực, bây giờ mới thể hiện ra sức mạnh thật sự, có thể so sánh với nhân vật trong 10 người đứng đầu bảng Thiên Anh.

Tang Khắc và Bạch Tùng Thanh cũng không dễ chọc.

Lúc này, mọi người của cương quốc Nam Yến và cương quốc Linh Lung cũng vô cùng lo lắng.

Đối phương có số người đông hơn gấp đôi, thật sự giao đấu thì bọn họ thua không nghi ngờ gì.

“Công chúa điện hạ!”

Địch Khánh lúc này bước ra, chắp tay nói: “Chúng ta và Tần Ninh chỉ là kết bạn đồng hành mà thôi, những người này rõ ràng là có ân oán với Tần Ninh, không liên quan tới chúng ta, không bằng… chúng ta đi trước!”

“Nói hay lắm!”

Kha Vũ vỗ tay cười nói: “Người của cương quốc Nam Yến và cương quốc Linh Lung rời đi thì ta sẽ không tính toán!”

Kha Vũ cũng hiểu rõ, thực sự muốn đối phó với người của cương quốc Nam Yến và cương quốc Linh Lung thì sau khi rời khỏi Đại Hoang Cổ, nếu hai cương quốc lớn nhận được tin chắc chắn sẽ không bỏ qua chuyện này.

Nhưng Tần Ninh thì không như vậy.

Chỉ là một thằng nhóc thối tha của đế quốc Bắc Minh mà dám có ý ngỗ ngược với hắn ta vậy thì chắc chắn là đâm đầu vào chỗ chết.

Công chúa Linh Lung tỏ ra bình tĩnh, không nhìn ra là nghĩ cái gì.

“Tần công tử, xin lỗi!”

Cuối cùng, sau khi cân nhắc lợi hại, công chúa Linh Lung lên tiếng: “Không phải ta tham sống sợ chết mà ta cần phải có trách nhiệm với những thiên tài trong cương quốc của mình!”

“Công chúa Linh Lung!”

Yến Bình Sinh quát lên: “Chính cô muốn hợp tác với Tần công tử, Tần công tử một đường dẫn cô đi vào đây, bây giờ gặp nguy hiểm thì muốn hủy bỏ hợp tác sao?”

Địch Khánh cười lạnh nói: “Nếu đã là hợp tác thì đương nhiên có thể hủy bỏ bất cứ lúc nào, lẽ nào bảo bọn ta cùng đi vào đường chết với các ngươi sao?”

“Hơn nữa, thằng nhãi này cứ kỳ quái kiểu gì, ai bảo hắn đắc tội với người không nên đắc tội!”

“Một cuộc hợp tác tốt đẹp thật đấy!”, Yến Quy Phàm nói mỉa mai.

Công chúa Linh Lung nhìn Tần Ninh, ánh mắt trốn tránh.

“Thật sự xin lỗi, Tần công tử, ta phải cân nhắc vì nhân tài của cương quốc ta!”, công chúa Linh Lung chắp tay nói.

Vân Sương Nhi và Thánh Thiên Viêm lúc này tức không chịu nổi.

Trên đường đi, công chúa Linh Lung này trông có vẻ khá ổn, không ngờ tới giờ lại nói muốn hủy bỏ hợp tác là hủy bỏ ngay lập tức.

“Không sao!”

Tần Ninh thản nhiên nói, ánh đen trong tay đột nhiên tỏa ra.

“Vốn dĩ, cũng không định dựa vào các ngươi!”

Lời này vừa nói ra, Địch Khánh kia cười lạnh nói: “Công chúa điện hạ, xem ra trong mắt người ta chúng ta còn là kẻ ngáng chân đấy!”

Tần Ninh không thèm để ý, tay cầm thương đen, chậm rãi vuốt ve.

“Thương Trảm Vũ vì từng chém đứt đôi cánh của linh thú cấp 6 kền kền lông tím, cho nên mới có cái tên này, không dễ nghe lắm nhưng… thương, dễ dùng…”

Vừa dứt lời, bóng dáng của Tần Ninh xông lên.

Lúc này, một luồng ánh sáng bay lên không trung.

Ánh thương màu đen, đâm thẳng ra.

“Chó cùng dứt giậu à?”

Kha Vũ cười lạnh lùng nói.

“Thằng nhóc này lại dám ra tay với Kha Vũ huynh, để ta xử lý!”

Bạch Tùng Thanh cầm một chiếc quạt lông, bỗng chốc mở ra, hóa thành từng chiếc lông phi về phía Tần Ninh.

“Quạt thì đẹp nhưng làm hoa tiêu thôi!”

Tần Ninh thản nhiên cười, một thương giết tới.

Ánh thương xuất hiện, một luồng ánh sáng chói lọi chém gãy những chiếc lông chim kia.

Bụp…

Những tiếng nổ vang lên nặng nề, trong chớp mắt những chiếc lông chim tan tác, nhưng ánh thương màu đen lúc này vẫn chưa dừng lại mà ánh sáng lại càng sâu, sát khí càng mạnh.

Phụp…

Trong khoảnh khắc, ánh đen kia xuyên thẳng qua thân thể của Bạch Tùng Thanh.

Máu tươi phụt ra, Bạch Tùng Thanh cảnh giới Linh Phách tầng 9 xuất hiện một lỗ máu trên ngực, cả người ngã xuống đất.

Chết rồi!

Cảnh tượng này chỉ xảy ra ngay sau khi công chúa Linh Lung đưa người vứt đám Tần Ninh qua một bên mà thôi.

“Chỉ là cảnh giới Linh Phách tầng 9 nhỏ như con tép, ngươi cũng xứng đáng nói tha thứ trước mặt ta sao?”

Trong tay Tần Ninh cầm thương dài màu đen, thản nhiên nói.

Đôi mắt Vân Sương Nhi lúc này đã sớm mang đầy vẻ sùng bái, đây mới là công tử nhà ta, mạnh, mạnh vô địch!

Thánh Thiên Viêm, Yến Quy Phàm, Yến Quy Lộ và Yến Bình Sinh cũng vô cùng kinh ngạc.

Mà ở bên kia, Kha Vũ và Tang Khắc thì tỏ ra kinh ngạc vạn phần.

Bọn chúng hiểu rõ thực lực của Bạch Tùng Thanh, không thể dễ dàng bị giết như thế.

Lúc này, biểu cảm của công chúa Linh Lung và đám người Địch Khánh cũng vô cùng đặc sắc.

Kha Vũ hừ một tiếng, quát lên: “Xem ra ngươi cũng có chút bản lĩnh, nếu đã như thế…”

Nhưng, không đợi hắn ta nói dứt lời, bóng dáng của Tần Ninh lại lần nữa di động.

Thương Trảm Vũ toát ra ánh đen, dường như lúc này nó đã sống lại.

“Sao có thể…”

Công chúa Linh Lung kinh ngạc nói: “Thương Trảm Vũ duy chỉ có Cửu U Đại Đế mới có thể khiến tỏa ra ánh đen vạn trượng, giải phóng vinh hiển tự thân, tại sao Tần Ninh lại làm được…”

Còn Kha Vũ lúc này, lại không rảnh để nghĩ tới những điều này.

Ánh thương của Tần Ninh đã tới phía trước người hắn ta. “Kha Vũ huynh, hai người chúng ta cùng ra tay!”, Tang Khắc tỏ ra cẩn trọng, bất chợt rút ra kiếm mềm ở thắt lưng, chém giết về phía Tần Ninh.
Chương 409: Con người ta thích ghi thù

“Vô dụng thôi!”

Tần Ninh lúc này vẫn lạnh lùng như thế.

“Thương Trảm Vũ đã vung ra thì máu chảy thành sông, chỉ mấy tên các ngươi, mà muốn ngăn cản sao, vậy thì không khác gì kẻ ngu nói mơ?”

Lời này vừa dứt, thương dài rút ra, một thương thô bạo tung hoành.

“Đưa người phụ nữ của ta cho ngươi? Mặt mũi ngươi ở đâu ra thế?”

Soạt…

Lúc này, Tần Ninh lấy 1 địch 2, khí thế bùng nổ ra còn lớn mạnh hơn trước đây đối diện với Thiên Lãm Thanh và Nhạc Vân Nhiên.

Cảnh giới Linh Phách tầng 6, tay cầm thương Trảm Vũ, Tần Ninh dường như đã lột xác.

Vân Sương Nhi lúc này hiểu rõ, đây mới là thực lực chân chính của công tử nhà mình.

Ầm…

Một tiếng nổ tung vang lên, trong điện, mặt đất cũng ầm ầm rung chuyển.

“Gã này…”

Đám người Yến Quy Phàm cũng không nhịn được mà run cầm cập, thực lực mà Tần Ninh bùng nổ ra khiến kẻ khác không thể tin được.

Cảnh giới Linh Phách tầng 6 mà mạnh như thế sao?

“Đáng chết!”

Lúc này, Kha Vũ và Tang Khắc cũng tỏ ra sắc mặt âm trầm lạnh lùng.

“Cùng lên đi, giết đồng bọn của hắn!”, Tang Khắc nặng nề quát lên.

Sức mạnh của Tần Ninh quả thật vượt ngoài dự đoán của chúng, nhưng bọn chúng người đông, nếu cùng lên thì chỉ một mình Tần Ninh thay đổi được gì?

“Không nhịn nổi đã muốn cùng lên rồi hả?”

Tần Ninh cười giễu một tiếng, thương dài tung ra phía trước.

“Vậy thì không giỡn chơi với các ngươi nữa!”

Lời này vừa dứt, ánh thương lóe lên.

Trong ánh thương, dường như còn mang theo cả oán khí, nương theo động tác của Tần Ninh mà giải phóng ra.

Những tiếng nổ bùm bùm không ngừng vang lên.

Lúc này, những kẻ xông lên thì cho dù là cảnh giới Linh Phách tầng mấy cũng không thể ngăn cản nổi uy lực của thương dài.

Lúc này, tất cả mọi người đều cảm thấy sát khí mạnh mẽ mà thương Trảm Vũ mang theo.

“Thằng nhãi này dựa vào linh khí ngũ phẩm mới khó đối phó, chặn thương Trảm Vũ của hắn lại!”

“Được!”

Lúc này, trên bề mặt cơ thể của Tang Khắc xuất hiện một bộ giáp, kiếm cong trong tay xoay tròn, cuốn về phía Tần Ninh.

“Tất cả, lên!”

Yến Quy Phàm nhìn thấy cảnh tượng này thì gằn giọng thét lên.

“Không cần!”

Tần Ninh xua tay nói: “Vừa hay cho thương Trảm Vũ giải phóng ra ánh sáng vốn có của nó”.

Lời nói vừa dứt, thương Trảm Vũ trong tay Tần Ninh đột nhiên tỏa ra ánh sáng chói lòa.

Mà lúc này, mười mấy tên xung quanh vây giết mà tới, ánh thương biến mất trong đám người.

Thấy thương dài trong tay Tần Ninh bị chặn lại, Kha Vũ nhìn thấy cơ hội xông thẳng về phía Tần Ninh chém giết.

“Thật sự cho rằng sức mạnh của ta chỉ là thương Trảm Vũ sao?”

Buồn cười, ngu si!

Lúc này, một thanh kiếm dài trắng đen kết hợp ngưng tụ bên tay trái.

“Âm Dương chém!”

Một kiếm này bỗng chốc chém ra, bề mặt thân thể của Tần Ninh tỏa ra ánh sáng vàng chói mắt.

Bùm…

Bỗng nhiên, thân thể của Kha Vũ bị tấn công mà liên tục lùi lại.

Mà Tần Ninh cũng không định bỏ qua để Kha Vũ chạy như thế.

“Kim Sơn Đạp Đỉnh!”

Một chân, đạp ra.

Vẫn là một đạp khủng khiếp nhưng mức độ khủng khiếp đã tăng lên nhiều so với mấy ngày trước.

Bùm…

Hai tay Kha Vũ chắn trước ngực, muốn cản một đạp kinh khủng này, nhưng bỗng nhiên, thân thể của hắn lại không thể chịu được mà giật mạnh về phía sao.

Một đạp này không thể ngăn cản.

Tiếng rắc rắc vang lên, lúc này hai cánh tay Kha Vũ bị đứt lìa.

“Chỉ dựa vào các ngươi mà cũng đòi ngăn cản thương Trảm Vũ sao?”

Lúc này, Tần Ninh xoay người lạnh lùng nhìn chúng, một thương nảy lên.

Bùm…

Một khí thế oai phong lẫm liệt không hề che giấu.

Lúc này, mọi người đều vô cùng kinh ngạc.

Công chúa Linh Lung và đám người Địch Khánh đã không còn gì để nói.

“Giao người phụ nữ của ta ra? Ngươi cũng xứng sao?”

Tần Ninh thu lại thương dài, thản nhiên nói: “Tiểu gia lười tính toán với các ngươi, thế mà thật sự cho rằng những món đồ ở trong này ngươi có thể động vào sao?”

“Tần Ninh, ngươi chết chắc rồi!”

Kha Vũ tỏ ra lạnh lùng nói: “Sức mạnh của cương quốc không phải điều mà ngươi có thể đắc tội”.

“Còn dám uy hiếp ta sao?”

Tần Ninh cười giễu nói: “Đừng nói là ngươi, hôm nay kể cả 36 vị cương vương của 36 cương quốc mà xếp thành hàng ở đây thì ta cũng sẽ khiến chúng ngoan ngoãn cút xéo, nghe theo lời ta”.

“Ngươi…”

Tang Khắc lúc này hơi thở phừng phừng.

“Ngươi cái gì mà ngươi? Hôm nay tới rồi thì đừng mơ rời đi!”

Lúc này, Tần Ninh đâm một thương ra, ánh thương lóe lên xông vào trong đám người.

Ánh thương màu đen với thân thể màu vàng dung hòa thành màu đen vàng, không ai có thể ngăn cản.

Tất cả mọi người đều nhìn thấy cảnh này thì chấn động không thôi.

Đây mới là Tần Ninh chân chính.

Linh khí hùng hậu, thương thuật tinh thông, thân thể khỏe mạnh, dẻo dai.

Điều này quả thật là tu luyện hoàn mỹ của võ giả tứ linh cảnh.

Tôi luyện thân thể, ngưng tụ linh khí, tinh thông linh quyết.

Tần Ninh dường như đã nắm vững một cách hoàn mỹ.

Hơn trăm người lúc này bị một người đuổi chạy tán loạn, nhưng Tang Khắc và Kha Vũ thì không thể chạy thoát, bị Tần Ninh giết chết dưới thanh thương dài.

Lúc này, Yến Quy Phàm và mọi người đã kích động không thôi.

May mà hôm đó không trở mặt với Tần Ninh, thì mới có ngày hôm nay dễ dàng như vậy. Ít nhất ở hiện tại cũng có thể coi là bạn bè của Tần Ninh, nếu không kết cục sẽ rất thê thảm.

“Chạy hơn một nửa…”

Tần Ninh trở về, thương dài vác sau lưng, thản nhiên nói: “Hi vọng đừng để ta gặp lại!”

Gặp lại?

Sợ là Tần Ninh đã trở thành ác mộng cả đời của những tên này rồi đấy.

Sắc mặt công chúa Linh Lung ngại ngùng, không biết nói gì, đem theo thuộc hạ muốn rời đi.

“Đứng lại!”

Tần Ninh lúc này lên tiếng, Yến Quy Phàm lập tức đưa ngươi vây quanh đám người của cương quốc Linh Lung.

“Tần công tử”.

Công chúa Linh Lung cau mày.

“Tuy rằng chúng ta hủy bỏ quan hệ với công tử, không nhân đạo cho lắm, nhưng cũng không ra tay với ngươi. Nếu ngươi cảm thấy chúng ta cầm linh đan linh khí không hợp lý thì chúng ta có thể để lại, còn làm thế này… là có ý gì?”

“Con người ta hả, rất thích ghi thù!”

Tần Ninh chậm rãi nói: “Nhưng cũng không phải hạng giết người như cỏ rác”.

Không phải là giết người như cỏ rác?

Vậy một đống xác chết trên mặt đất thì ở đâu ra?

Lời nói này được Tần Ninh nói ra mồm bằng một thái độ thản nhiên quả thật khiến người ta không thể tin được.

“Các ngươi có thể đi, nhưng, để kẻ luyên thuyên suốt chặng đường kia lại”.

Tần Ninh liếc nhìn Địch Khánh, từ tốn nói: “Trên đường đi, cái mồm của hắn ta liến thoắng không ngừng, nếu không phải là mối quan hệ hợp tác thì ta đã giết lâu rồi. Bây giờ đã không còn hợp tác nữa vậy thì giết hắn ta cũng không vấn đề gì chứ?”

Lời vừa nói ra khiến Địch Khánh tái mét mặt.

Mà Vân Sương Nhi, Yến Quy Phàm cũng cảm thấy hả dạ.

Địch Khánh này cả quãng đường, phải một câu, trái một câu, lúc nào cũng phàn nàn, coi thường, khiến người ta ghét muốn hắt đi.

Xem ra, trước đây Tần Ninh không thèm tính toán, bây giờ lại muốn giải quyết rồi.

“Công chúa điện hạ, cương quốc Linh Lung chúng ta nào lại để loại người này có thể…”

“Phụt…”

Địch Khánh vẫn chưa nói dứt lời, một đao sắc bén đã đâm xuyên qua thân thể, máu tươi chảy ra như suốt.

Công chúa Linh Lung rút kiếm ra, thản nhiên nói: “Tần công tử giờ đã hài lòng chưa?”

“Hài lòng, rất hài lòng!”

Tần Ninh khẽ gật đầu, tỏ ý bảo đám người Yến Quy Phàm tránh ra.

Sau đó, nhìn bóng lưng đám người cương quốc Linh Lung rời đi, Yến Quy Phàm nặng nề nói: “Tần công tử, công chúa Linh Lung này có lẽ sẽ không biết điều. Vốn cho rằng là người đáng tin nhưng không ngờ lại không giữ lời hứa. Nếu bỏ qua cho cô ta như thế…”

“Không sao”.

Tần Ninh lạnh lùng nói: “Nếu cô ta tiếp tục tới thì ta cũng không ngại giết cô ta”.

Yến Quy Phàm khẽ gật đầu.

“Vậy nơi này…”

“Thu lại hết!”, Tần Ninh lạnh lùng nói: “Nếu không khó có thể đảm bảo sẽ không bị kẻ khác làm hỏng”. Thu lại? Làm thế nào để thu?
Chương 410: Đi về phía mộ chính

Tần Ninh không nói nhiều, đem theo mấy chục người đi ra khỏi tầng 2. Tới tầng 1, đứng trước bức tranh tường kia, linh ấn xuất hiện trong lòng bàn tay, sau đó cả đại điện mộ phụ dường như một trò ảo thuật gấp lại, hóa thành cuộn tranh, rơi vào tay Tần Ninh, ngay sau đó mọi người xuất hiện trên một cánh đồng bát ngát.

“Biến mất rồi…”

Nhìn thấy cuộn tranh trong tay Tần Ninh, Yến Quy Phàm, Yến Quy Lộ và Yến Bình Sinh đều kinh ngạc vô cùng.

Tần Ninh thật sự là rất quen thuộc với nơi này.

Thủ đoạn mức này thì người bên cạnh cũng không thể nào mà làm được.

Những linh đan, linh khí kia đủ để khiến một đế quốc lớn trở thành một thượng quốc lớn, thậm chí là hơn thế nữa.

Bị Tần Ninh thu vào trong tay thì có lẽ, cuối cũng sẽ trở thành tài lực của đế quốc Bắc Minh, xem ra, đế quốc Bắc Minh thật sự có đường quật khởi.

“Công tử, tiếp theo chúng ta đi đâu?”

“Mộ chính!”

Ánh mắt Tần Ninh nhìn về phía trước, từ tốn nói: “Chắc chắn Đại Hoang tôn cốt mà mọi người nói ở bên trong mộ cổ!”

Tôn giả Đại Hoang năm đó chính là tu vi đỉnh cấp cảnh giới Hóa Thần. Tần Ninh vốn cho rằng, tôn giả Đại Hoang chết thì có lẽ là xương cốt cũng hoàn toàn mục nát.

Nhưng không ngờ rằng còn để lại tôn cốt.

Tôn cốt chính là sau khi đạt tới cảnh giới Hóa Thần tọa hóa, xương cốt vì cuốn sạch linh khí thiên địa mà ngưng tụ thành một thiên tài địa bảo có linh tính.

Linh cốt của một vị cường giả cảnh giới Hóa Thần, dung hợp trong cơ thể của võ giả đủ để khiến võ giả tầng tứ linh cảnh gia tăng sức mạnh cơ thịt lên chục lần trăm lần.

Đây cũng chính là lý do vì sao đám người này lại điên cuồng như thế.

Nâng cấp cơ thịt chính là việc khó nhất, dung hợp Đại Hoang tôn cốt, có thể nâng cao sức mạnh cơ thịt chục lần trăm lần, cũng tương đương với tiết kiệm được trăm năm khổ tu.

Ánh mắt mấy người nhìn về phía trước, trong mơ hồ có một bóng dáng cực lớn màu đen nằm rạp xuống, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể xung thiên, phá nát trời cao.

Đó có lẽ chính là mộ chủ thực sự của mộ cổ Đại Hoang.

Nhưng, đám Kha Vũ đã thông qua tầng ngoài đi vào thì sợ là những kẻ khác cũng dần tiến vào, muốn tranh giành Đại Hoang tôn cốt, có lẽ là không phải một chuyện đơn giản.

Tần Ninh rất lợi hại.

Nhưng lần này, những kẻ đi vào Đại Hoang cổ đều là tuyệt thế thiên tài đỉnh cấp của cương quốc mạnh nhất, cao thủ cảnh giới Địa Võ.

Đối diện với cảnh giới Địa Võ, Tần Ninh còn có thể cứ tiến lên như chốn không người như vậy được không? Họ không chắc chắn về điều đó.

Mấy chục người, từ từ tiến về phía trước.

Lúc này, trên mặt đất âm u, có thể nhìn thấy từng bóng người đang không ngừng di chuyển nhanh chóng về phía trước.

“Phía trước thế nào rồi?”

Yến Quy Phàm nhìn ra một số chỗ không giống bình thường, không khỏi hỏi.

“Mộ cổ mở rồi, nhưng từ trong mộ cổ xuất hiện một cô gái, nghe nói cô gái đó lấy được vàng Lưu Ly Như Ý và ngọc linh Đại Hoang. Bây giờ, những kẻ đứng đầu của ba cương quốc lớn đã vây cô gái đó lại rồi!”

Vàng Lưu Ly Như Ý?

Ngọc linh Đại Hoang?

Lúc này, sắc mặt của Tần Ninh khẽ thay đổi.

Hắn rất quen thuộc hai món đồ này.

Vàng Lưu Ly Như Ý, có thể nói là linh bảo hệ kim vượt quá mấy chục lần so với vàng Lưu Ly, cho dù là một mảnh bằng bàn tay thì linh khí hệ kim mang theo trong đó cũng đủ để khiến kim thể của hắn ngưng tụ tới tầng 8.

Mà linh ngọc Đại Hoang chính là linh bảo thiên địa hạng nhất.

Trong ngọc cổ Địa Hoang mang theo linh khí thiên địa dồi dào, hơn nữa là thuần túy nhất, có thể để võ giả hấp thu toàn bộ.

Điều này thật sự khủng khiếp.

Một linh thạch bình thường thì mang theo linh khí ít nhiều cũng có tạp chất, võ giả hấp thu vào cơ thể cũng cần phải loại bỏ tạp chất này.

Mà trong ngọc cổ Đại Hoang thì không tồn tại bất kỳ tạp chất nào, hơn nữa linh khí có linh tính, có thể bù đắp linh khí tồn đọng không cần bằng trong cơ thể võ giả.

Hai món đồ này, mỗi một món đều đáng để mọi người nóng đầu mà tranh giành.

“Một cô gái giành được hai món chí bảo? Bị rất nhiều cương quốc vây quanh tấn công. Cô gái này không biết sống chết hả”, Yến Quy Phàm không nhịn nổi mà bĩu môi: “Lần này, Sở Lăng Thiên, Địch Chiến và Hạng Vân Vũ của 3 cương quốc lớn chắc là đều xuất hiện”.

“Đi xem thế nào!”

Tần Ninh khẽ gật đầu, đưa theo người đi vào trong mộ cổ.

Càng tới gần thì mọi người càng phát hiện, trong cả mộ cổ đều được xây dựng rất vuông vức.

Mà phần trên cùng là hình chóp tứ giác.

Lúc này, bốn phía mộ cổ có rất đông người vây quanh. Tất cả mọi người đều nhìn về phía bóng dáng xinh đẹp đứng trên đỉnh cao.

Một thân áo trắng như tuyết, lay động theo làn gió, nhưng trên chiếc váy dài màu trắng lại loang lổ vết máu.

Lúc này, xung quanh cô gái mặc áo trắng có năm tên khác kiêu ngạo đứng sừng sững, sắc mặt cẩn trọng.

3 tên trong số đó chính là 3 vị thiên chi kiêu tử của 3 cương quốc, Sở Lăng Thiên, Hạng Vân Vũ, Địch Chiến.

3 người này cũng là những tồn tại khủng khiếp của những vị trí dẫn đầu trên bảng Thiên Anh, tu vi cảnh giới Linh Phách tầng 9.

“Cô gái này không biết tới từ đâu mà có thể ngăn được đòn tấn công của Sở Lăng Thiên, Hạng Vân Vũ, Địch Chiến, Vân Chấn và Hoắc Tư Nguyên”.

“Đúng vậy, đáng tiếc cho một thiên tài có thực lực, vì ngọc linh Đại Hoang và vàng Lưu Ly Như Ý mà liều mạng, đáng tiếc quá…”

“Nhưng không biết làm thế nào cô ấy đi vào được mộ cổ Đại Hoang, chúng ta vừa tới mà thôi…”

“Có lẽ, có cách khác đi vào đây không chừng…”

Trong đám người vang lên từng tiếng bàn tán xôn xao.

“Cô nương, giao ngọc linh Đại Hoang và vàng Lưu Ly Như Ý ra đi!”

Lúc này trên đỉnh mộ cổ kia, Sở Lăng Thiên khuyên nhủ: “Thứ này, một mình cô cũng không giữ nổi đâu!”

“Không giữ nổi?”

Cô gái váy trắng kiêu ngạo nói: “Sao ngươi biết ta không giữ nổi? Chỉ vì ngươi tới từ cương quốc Đại Sở sao?”

“Sở Lăng Thiên, nói nhiều với cô ta làm gì?”

Địch Chiến đứng một bên nóng nảy thấy rõ, không nhịn được quát lên: “Không ngờ một đứa con gái không biết đến từ nước nào mà lại ngăn chặn được đòn tấn công mà chúng ta liên thủ, xem ra đúng thật là người giỏi còn có người giỏi hơn”.

“Nhưng cũng chỉ tới đây mà thôi!”

Vân Chấn với tư cách là nhân tài kiệt xuất của cương quốc Vân Hải lúc này lại khổ không thể nói.

Vốn là hắn ta gặp cô gái này trước, đáng tiếc không phải là đối thủ, suýt nữa bị đánh bại, bị đám Sở Lăng Thiên phát hiện ra, tham gia vào tranh giành.

Còn có Hoắc Tư Nguyên kia, tuy không phải xếp trong 10 vị trí đầu bảng Thiên Anh, nhưng thực lực thể hiện ra cũng vô cùng khủng khiếp.

Kể cả giết cô gái này thì sợ là vàng Lưu Ly Như Ý và ngọc linh Đại Hoang kia hắn ta cũng không giành được.

Nhưng còn may, đây không phải là 3 con yêu quái Sở Thiên Kiêu, Địch Minh, Hạng Vân Thăng, nếu không hắn ta chẳng còn miếng canh nào mà húp.

“Này này này…”

Bên kia, Hạng Vân Vũ không nén nổi nói: “Chúng ta đang bị nhiều người dưới kia nhìn đấy, nếu bị một đứa con gái gây phiền phức thì sau này còn mặt mũi mà xếp bảng thiên tài Thiên Anh nữa sao?”

“Nhanh chóng xử lý đi, nếu không kẻ khác thật sự cho rằng, ta không phải là đối thủ của phụ nữ”.

“Được!”

“Ừ!”

Bỗng chốc, 5 tên này đồng loạt ra tay.

Cô gái váy trắng lạnh lùng cười, vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành kia nhưng lại mang vẻ chế giễu: “Đối phó với một mình ta mà cần 5 vị thiên chi kiêu tử cùng ra tay, thì cũng xứng gọi là thiên tài đấy nhỉ!”

“Nhưng muốn giết ta thì ít nhất các người phải trả giá bằng mạng của hai tên cùng ta đồng quy vu tận!”

Lúc này, hai tay cô gái hợp thành chữ thập, một luồng hơi thở bùng nổ xung thiên, lan ra khắp nơi: “Cửu Chuyển Linh Lung thể, chuyển thứ 5, mở!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom