-
Chương 426-430
Chương 426: Cái uy của giao long
Trong ba mươi sáu cương quốc cũng chỉ có cương quốc Đại Sở, Hỏa Hầu và Thiên Tượng là có cự phách cảnh giới Thiên Nguyên tồn tại, còn lại cảnh giới Thiên Võ bảy biến đã là kẻ mạnh đứng đầu.
Hơn nữa bên trong ba mươi sáu cương quốc này cũng không chỉ có một vô địch cảnh giới Thiên Võ, một vài cương quốc yếu hơn cũng có đến hơn mười vị, mạnh hơn thì trên trăm.
Ví dụ như ở ba cương quốc lớn thì không ai biết là có bao nhiêu.
Nhưng chính nhờ những cảnh giới Thiên Võ này tồn tại mà cương quốc được đảm bảo vĩnh viễn không suy sụp, nền tảng mạnh mẽ.
Dương Khai Hoài có hơi thở cảnh giới Thiên Võ bảy biến đè ép, nhìn về phái Tần Ninh, sát cơ lộ ra rõ ràng.
“Là ta đây, nhưng ta không quen ông mà nhỉ?”, Tần Ninh chậm rãi đáp.
“Không quen ta? Giết người của cương quốc Tam Dương ta mà còn dám nói là không quen ta?”
“Ồ?”, Tần Ninh nhìn Dương Khai Hoài: “Xem ra ông là người của cương quốc Tam Dương hả”.
Thánh Thiên Viêm nói nhỏ: “Tần công tử, đây là cương vương của cương quốc Tam Dương – Dương Khai Hoài”.
Nghe vậy, Tần Ninh lại nói: “Ta không cần biết ông là ai, nhưng kẻ nào trêu chọc ta thì ta sẽ giết kẻ đó. Nếu ông không biết điều thì ta cũng giết ông luôn”.
Lời này nói ra, xung quanh liền trở nên ồn ào.
Tần Ninh này có khẩu khí lớn thật.
Mà khi các đệ tử xuất hiện, tìm được cương quốc của mình, bèn thấp giọng kể chuyện về Tần Ninh, vậy là tất cả dần dần hiểu ra.
“Hỗn xược, hôm nay vương ta nhất định sẽ chém ngươi!”
Dương Khai Hoài bùng nổ sát khí, hơn mười vị vô địch cảnh giới Thiên Võ cũng hùng hổ vô cùng.
Trong nháy mắt, Dương Khai Hoài sải bước ra, hơi thở cảnh giới Thiên Võ bảy biến dần dần chuyển động nhào về phía Tần Ninh.
Mà phía sau lão ta cũng có ba người khác, nhìn kỹ thì đều là cảnh giới Thiên Võ năm biến, sáu biến.
Bốn người xông về phía Tần Ninh.
Thấy cảnh này, lão Vệ lặng lẽ di chuyển lên đứng cạnh Tần Ninh, thần sắc khẽ động.
Nhóm Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi thì cũng trở nên nghiêm túc.
“Muốn giết ta? Hôm nay kẻ nào xông vào giết chết kẻ đó!”
Tần Ninh hừ lạnh, phất tay, lão Vệ vừa định động thủ thì một làn gió lớn bỗng nhiên gào thét, một cơn mưa to đổ ào ào xuống, tiếng rào rào vang lên không dứt.
Tất cả đều sửng sốt.
Thời tiết đang đẹp, sao lại mưa thế này?
Đoàng...
Trong nháy mắt, một tiếng nổ vang lên, có một bóng người xuất hiện trước mặt Tần Ninh, đem Tần Ninh cuốn lên không trung.
Đến lão Vệ còn không phản ứng kịp.
Tần Ninh phiêu đãng trên không trung, lúc này mọi người mới thấy, là một con giao long xuất hiện, nâng Tần Ninh lên.
Trong giây phút ấy, tất cả đều sửng sốt.
Con giao long này tỏa ra ánh sáng xanh, trên hai sừng phát ra ánh sáng nhàn nhạt, khiến người ta thấy hồi hộp.
“Ngươi vẫn còn ở đây sao?”
Tần Ninh đứng vững trên đỉnh đầu giao long, nhìn con giao long dưới chân, cười nhạt: “Vừa vặn, ngươi không xuất hiện thì ta cũng định đi tìm ngươi. Hoang Thiên Trạch có lời muốn nói với ngươi đấy”.
Tần Ninh nói xong, khép hờ hai mắt, tay chạm vào hai sừng rồng, rồi thân thủy giao long không khỏi run rẩy, rồi rơi lệ.
Tần Ninh lẩm bẩm: “Ngươi cũng đừng quá đau lòng, lưu lại tàn hồn ở đây mấy vạn năm, hiện tại hắn ta đã đi rồi, ngươi cũng có thể an tâm mà đi, nếu như trên đời này có luân hồi, hai người sẽ còn gặp lại đấy!”
Nghe vậy, giao long gật đầu, nước mắt dần biến mất.
Mà hai đôi mắt ấy nhìn Tần Ninh cũng lóe ra sự cảm kích.
Chỉ thấy hai móng vuốt của nó vung lên, hóa thành hai chữ “cảm ơn” trước mặt Tần Ninh.
“Không cần khách sáo, dù gì Hoang Thiên Trạch và thằng nhóc Thanh Vân cũng hợp nhau, nếu ta không giúp hắn ta thì e thằng nhóc Thanh Vân sẽ oán ta lắm!”
Giao long cũng thức thời gật đầu.
“Thằng nhãi con, đừng cố tỏ vẻ huyền bí nữa!”
Dương Khai Hoài kia trông dữ tợn cực kỳ.
“Chư vị cương quốc Tam Dương nghe lệnh, cùng xông lên giết chết thằng nhãi này!”
Dương Khai Hoài không ngốc, khi biết tin Tần Ninh giết Dương Khai Thái, lão ta kinh ngạc vạn phần.
Dương Khai Thái chính là bị con giao long do Tần Ninh triệu hồi ra giết chết. Cái tên Tần Ninh hơi tà ác, có lẽ nắm được trận pháp kỳ lạ nào đó nên mới thành ra cơ sự.
Dương Khai Thái là cảnh giới Thiên Võ bảy biến mà còn bị Tần Ninh giết, mà lão ta cũng chẳng mạnh hơn Dương Khai Thái là bao.
Thế nhưng lần này có mười mấy vị vô địch cảnh giới Thiên Võ ở đây, lão ta không tin không hạ được Tần Ninh.
Từng luồng hơi thở mạnh mẽ bao vây về phía trước.
Hơn mười người đem Tần Ninh và giao long vây lấy.
Mà lão Vệ thấy cảnh này cũng ngừng lại động tác trong tay, đứng một bên hóng hớt.
“Giết!”
Trong nháy mắt, mười mấy người trực tiếp tấn công.
Thấy Dương Khai Hoài dẫn đầu mười mấy người đánh tới, ánh mắt của giao long hiện lên sát cơ.
Gràooooo...
Trong nháy mắt, một tiếng rồng ngâm vang lên rõ rệt, từng tiếng nổ đùng đoàng vang dội.
Mười mấy con người bị tiếng rồng ngâm này hãm lại.
Tất cả đều ngơ ngẩn nhìn về phía trước.
Đây là gì? Long khí?
Dương Khai Hoài có hơi sửng sốt, tiếng rồng ngâm kia vang lên khiến người ta không khỏi kinh ngạc.
Đây là có ý gì?
Thật sự không dám tin.
“Giết!”
Tên đã đặt lên cung, lão ta không thể không bắn. Nếu lúc này lui lại thì cương quốc Tam Dương sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ.
“Tiểu Thanh, giết bọn chúng!”, Tần Ninh chậm rãi nói.
Gràooo....
Một tiếng rồng ngâm vang lên thật rõ ràng.
Tất cả đều cảm nhận được, mặt đất lúc này đang run rẩy.
Ngay sau đó, chỉ thấy từng bọt nước xuất hiện cạnh người giao long, cắn xé mười mấy người kia.
Phập phập...
Bọt nước bay ra, trong chớp mắt xông về phía nhóm Dương Khai Hoài. Chẳng có trở ngại gì, bọn họ lập tức bị bọt nước bao vây lấy.
Dương Khai Hoài hoàn toàn hoảng hốt.
Đây là thủ đoạn gì?
Mà bắt được lão ta chỉ trong nháy mắt?
“Phá!”
Dương Khai Hoài vận dụng toàn lực đấm ra.
Oanh...
Tiếng nổ vang lên, nhưng bọt khí vẫn hoàn hảo không chút tổn hại,
Giao long thấy vậy thì hừ một tiếng, há miệng phun ra những quả cầu nước vọt vào trong bọt nước.
Tần Ninh thấy cảnh này thì hơi kinh ngạc, rồi cười nhạt: “Nổ!”
Ầm ầm ầm...
Trong nháy mắt, những tiếng nổ vang lên liên tiếp.
Mười mấy bọt nước vỡ ra.
Từng người hóa thành làn sương máu, nổ tung trong bọt nước.
Mà không lâu sau, khi bọt nước vỡ ra, mưa máu lan tỏa khắp trời.
Tất cả mọi người đều im lặng.
Tần Ninh ra tay theo những cách đáng kinh ngạc.
Con giao long kia quá mạnh mẽ. Lần này cương quốc Tam Dương mất đi hơn mười vị cao thủ, các cương quốc khác nào có thể bỏ qua miếng mồi ngon béo bở này. Cương quốc Tam Dương coi như xong đời!
Chương 427: Đế đô bị bao vây
“Kẻ nào muốn giết ta, mau ra tay đi!”
Lúc này, Tần Ninh đưa mắt nhìn xuống đám người phía dưới, lạnh lùng nói.
Lần này thì cả đám im lặng.
Một số cương quốc biết được từ miệng đám con cháu dưới trướng, thiên chi kiêu tử trong cương quốc của mình đã bị Tần Ninh giết chết. Tới giờ, không kẻ nào dám ra tay?
Thủy Long kia nhìn như xuất chiêu rất đơn giản nhưng lại khiến mười mấy tên cảnh giới Thiên Võ bỗng chốc bị treo cổ. Ngay cả cự phách cảnh giới Thiên Nguyên cũng không thể tùy tiện đánh được như vậy.
Điều này thật sự quá khủng khiếp!
Cương quốc Thiên Trúc, Tây Nhạc, Vân Hải cùng những cao thủ của mấy cương quốc khác lúc này cũng đều im lặng.
Chúng đã biết được, Thiên Lãm Thanh, Nhạc Vân Nhiên, Vân Chấn và những kẻ khác bị Tần Ninh giết.
Nhưng bây giờ, chúng lại không dám ra tay.
“Lui!”
Trong cương quốc Vân Hải, một tên vô địch cảnh giới Thiên Võ 7 biến vung tay nói: “Thằng nhãi kia còn ở đất này thì chúng ta không thể giết được, vậy thì đi trước rồi nói”.
Mấy cương quốc lớn còn lại cũng lựa chọn lui bước giống như cương quốc Vân Hải.
Ánh mắt Tần Ninh bắn vào đám người, cuối cùng rơi xuống 3 cương quốc đỉnh cấp là Đại Sở, Hỏa Hầu, Thiên Tượng.
“Muốn giết ta thì mau tới, đừng rụt cổ như thế”.
Mấy tên cao thủ của ba cương quốc lớn đều lóe sáng trong mắt nhưng cuối cùng vẫn nghiến răng, đưa người rời đi.
Tần Ninh ngồi xuống, vỗ vỗ vào đầu Thủy Long, cười nhạt nói: “Được rồi, cảm ơn ngươi. Hắn ta đã đi rồi, đi hết rồi, ngươi cũng đi được rồi!”
Thủy Long đó nhìn Tần Ninh, trong mắt mang đầy vẻ cảm kích, nó đặt Tần Ninh lên mặt đất rồi bóng dáng dần biến mất.
Lúc này, cầu Đại Hoang dần tan biến.
Sông Đại Hoang cũng xuất hiện dấu vết khô cạn.
Mà Đại Hoang Cổ thì ngày càng mờ mịt trong màn sương.
Tần Ninh duỗi lưng, nhìn phía trước.
“Nên đi thì cuối cùng vẫn sẽ rời đi!”
Tần Ninh xoay lại nhìn đám người, cười nhạt một tiếng: “Chuyện này xong rồi, quay về đế quốc Bắc Minh thôi. Sau đó, chuẩn bị đi vào vùng đất Cửu U!”
“Tần công tử!”
Yến Quy Phàm nhìn Tần Ninh, chắp tay nói: “Tần công tử, ngày khác có thời gian, có thể tới cương quốc Nam Yến. Ta sẽ bẩm báo phụ hoàng chuyện này, phụ hoàng nhất định sẽ tiếp đãi công tử như thượng khách!”
“Để nói sau!”
Tần Ninh xua xua tay, đem theo người rời đi.
Yến Quy Phàm nhìn bóng lưng dần biết mất, siết chặt tay, nói: “Lập tức trở về Nam Yến, ta có chuyện gấp cần phải bẩm báo phụ hoàng”.
Soạt soạt soạt…
Đại Hoang Cổ cũng dần yên tĩnh trở lại, theo đó có người vui, kẻ buồn.
Nhưng đối với việc này, Tần Ninh lại không thèm để tâm.
Trên đường trở lại đế quốc Bắc Minh, nhìn phong cảnh dưới chân đã thay đổi khiến Tần Ninh cũng mang vài phần cảm khái.
“Công tử, phía trước là đế đô thượng quốc Cảnh Thiên!”
Diệp Viên Viên khẽ nói.
“Ồ? Nếu đã như thế thì dừng lại chút!”
“Vâng!”
Phi ưng hạ xuống bay tầng thấp, mấy người Tần Ninh lao đi trong đế đô.
Lúc này, phía xa xa có thể nhìn thấy, giữa đế đô hoàng cung có một dãy núi cao đứng sừng sững, cây cối rậm rạp vô cùng xanh tươi, trông rõ cổ quái trong đế đô người người nhộn nhịp.
Tần Ninh nhảy xuống khỏi phi ưng, đứng trên đỉnh núi.
Mấy người Diệp Viên Viên cũng rất biết ý dừng lại, Tần Ninh trên đỉnh núi, một mình đi về phía trước.
Gió nhẹ rung rinh, không khí trong lành dễ chịu lay động.
Tần Ninh đi tới bên vách núi, ngồi xuống, nhìn đế đô thượng quốc Cảnh Thiên.
“Hâm Hâm, ta tới thăm đệ đây!”
Tần Ninh lẩm bẩm nói: “Thật ra huynh vẫn luôn không nói cho đệ biết, ta chính là Cửu U đại đế, không chỉ như thế, ta còn là Ngự Thiên Thánh Tôn, Cửu Nguyên đan đế…”
“Chuyện này, không phải ta cố ý giấu đệ, chỉ sợ đệ không tin, nhưng có lẽ đệ sẽ tin, dù sao đệ cũng tin ta như vậy mà!”
“Vốn nghĩ, sau này sẽ đưa đệ rong ruổi chín trời mười đất, đưa đệ đến Cửu Thiên Vân Minh thăm thú, thăm mấy vị thân nương, thúc thúc của ta, bây giờ…”
Tần Ninh nói tới đây thì ngừng lại, lặng lẽ.
Thời gian trôi qua từng phút, Tần Ninh ngồi hết một ngày một đêm, không hề nhúc nhích.
Ngày hôm sau, vừa sáng sớm, Tần Ninh đứng dậy, nhìn mấy người Diệp Viên Viên, tỏ ý xuất phát.
Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi không nói nhiều. Các cô hiểu rõ, cái chết của Tần Hâm Hâm có lẽ là một nỗi tiếc nuối cực lớn trong đáy lòng của Tần Ninh suốt cuộc đời. Chuyện này chỉ có thể để Tần Ninh tự mình làm dịu sự tự trách trong lòng mà thôi!
Mấy người lại xuất phát hướng về đế quốc Bắc Minh.
Qua mấy ngày, lãnh thổ của đế quốc Bắc Minh xuất hiện trong tầm mắt, đã tới thành Bắc Minh.
Nhưng, lão Vệ nhìn phía trước, lại cau mày.
“Sao thế?”
“Công tử, hình như có gì đó không đúng, theo công tử nói, đế quốc Bắc Minh không có cảnh giới Thiên Võ chứ?”
“Ừ!”
Lão Vệ chắp tay nói: “Nhưng theo thuộc hạ thấy, hình như bốn phía thành Bắc Minh có hơn trăm tên cảnh giới Thiên Võ, hơn nữa hơi thở rất mạnh mẽ”.
Nghe vậy, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đều giật nảy mình, Tần Ninh lại nheo mắt, cười lạnh nói: “Đây là có kẻ biết ta rời khỏi Đại Hoang Cổ, không có Tiểu Thanh bảo vệ nên bây giờ muốn tới tính toán nợ nần đây!”
Nghe câu nói này, lão Vệ khẽ gật đầu, không nói nhiều.
“Nếu đã như thế vậy thì xem xem, rốt cuộc kẻ nào mà gấp gáp đến như vậy!”
Phi ưng lao như tên bắn về phía trước, dần giảm tốc.
Mà lúc này, bốn phía đế đô Bắc Minh, trên không trung, có mấy đám người đứng sừng sững.
Những tên đó đứng trong không trung, phân chia ra bao vây toàn bộ đế đô Bắc Minh.
Mà bốn phía hoàng thành thì có mấy chục tên bao vây không để một giọt nước chảy qua.
Trong hoàng cung, trong vòng bảo vệ của Bát Hoang Viêm Long Hộ, có hơn trăm người đang đứng.
Người dẫn đầu chính là Thiên Động Thiên.
Minh Ung và Thiên Ám cả ngày bận rộn với chiến sự, công việc cần xử lý rất nhiều nên tới giờ hoàng thành do Thiên Động Tiên quản lý.
Bây giờ, Thiên Động Tiên đã đạt tới cảnh giới Địa Võ tầng 9. Phía sau, Lăng Tiểu Phi mặc một bộ đồ màu đen, thân thể nhỏ nhắn nhưng lại để lộ ra hơi thở mạnh mẽ khó hiểu.
“Thiên gia gia, những tên này muốn làm gì?”
Lăng Tiểu Phi ngồi oai phong trên lưng Tiểu Thanh, giọng nói lanh lảnh vang lên.
“Ta cũng không rõ, nhưng có lẽ là tới vì công tử”, Thiên Động Tiên cau mày nói.
Thí luyện Đại Hoang Cổ có lẽ đã kết thúc. Theo lý mà nói, Tần Ninh đã phải trở lại, nhưng Tần Ninh còn chưa về tới mà lại xuất hiện tới trăm tên vô địch cảnh giới Thiên Võ, bao vây toàn bộ đế đô Bắc Minh.
Tới giờ, Thương Hư, Minh Ung, Vân Khánh Tiêu và những người khác đều không có ở đế quốc Bắc Minh mà bận rộn việc liên hợp rất nhiều thượng quốc, thành lập liên minh.
Những tên này tới đây, sợ là phần lớn vì Tần Ninh.
Vị chủ nhân đó lại gây ra chuyện lớn kinh thiên động địa nào đó trong Đại Hoang Cổ rồi sao?
Những tên này bao vây đế đô Bắc Minh lại không làm gì mà hình như đang yên lặng chờ đợi điều gì đó.
Quả thật khiến người ta nhìn không thấu.
Vù…
Lúc này, trên không trung có tiếng vù vù vang lên.
Một bóng hình vụt qua, an ổn dừng trong không trung: “Đế đô Bắc Minh mấy vạn năm đã sa sút tới mức này rồi!”, giọng nói tràn đầy vẻ khinh thường vang lên.
Chương 428: Ba nước cùng đến
Một tên mặc áo choàng dài màu đỏ, hơi thở mạnh mẽ, từng cử chỉ đều khiến người ta cảm nhận một hơi thở bí mật dò xét toàn hoàng thành, dường như bất cứ ai cũng nằm trong lòng bàn tay, không thể trốn tránh.
“Cương quốc Hỏa Hầu, thầy của Địch đế, Địch Thiên Yển!”
Nhìn thấy lão già mặc áo choàng dài màu đỏ kia, sắc mặt Thiên Động Tiên khẽ thay đổi.
Địch Thiên Yển là thầy của Địch đế cương quốc Hỏa Hầu, cũng có thể gọi là quốc sư. Địch đế tại vị tới giờ, chính là do vị quốc sư này đích thân dạy dỗ.
Cho tới nay, Địch đế vẫn vô cùng kính trọng bậc thầy này. Trong cương quốc Hỏa Hầu, lão ta cũng thuộc hàng độc nhất vô nhị.
Tại sao lão ta tới đây?
So sánh đế quốc Bắc Minh hiện nay với cương quốc Hỏa Hầu thì như con đom đóm và vầng trăng sáng.
Chuyện gì khiến vị đế sư này phải vất vả đích thân tới.
“Ngươi là kẻ nào?”
Địch Thiên Yển nhìn Thiên Động Tiên, vung tay nói: “Bây giờ, hoàng đế của đế đô Bắc Minh là kẻ nào?”
“Địch tiền bối!”
Thiên Động Tiên chắp tay, hơi khom lưng nói: “Đế vương của đế quốc Bắc Minh chính là hoàng đế Minh Ung. Hoàng đế Minh Ung bây giờ không ở đế đô, vãn bối tên là Thiên Động Tiên”.
“Thiên Động Tiên?”
Địch Thiên Yển khẽ cau mày, nói: “Người chính là hậu nhân của Thiên Thanh Thạch hả?”
Thiên Thanh Thạch!
Tên húy của lão tổ nhà mình bị người ta kêu thẳng ra khiến trong lòng Thiên Động Tiên tuy giận nhưng không dám nói nhiều một câu.
Thời gian dần trôi qua, uy danh của Thiên Động Tiên đã không còn nữa rồi.
“Vâng!”
“Cương quốc Bắc Minh năm đó lớn mạnh thế nào? Tới giờ đã sa sút thành bộ dạng này, Minh gia và Thiên gia thật sự khiến tổ tiên nhà mình mất mặt rồi đấy!”
Địch Thiên Yển thản nhiên nói: “Được rồi, ta tới đây để tìm Tần Ninh, bảo Tần Ninh ra đây mà chịu chết!”
Ra đây? Chịu chết?
Thiên Động Tiên sững sờ.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà khiến đế sư của cương quốc Hỏa Hầu phải đích thân tới bắt Tần Ninh?
Lẽ nào vị tiểu tổ tông này trong Đại Hoang Cổ đã làm chuyện gì không thể tính được sao?”
“Tần Ninh vẫn chưa trở lại, không biết tiền bối tìm công tử có chuyện gì?”, Thiên Động Tiên vẫn cung kính nói.
“Chưa trở về?”
Địch Thiên Yển cười nói: “Ta thấy, giết thái tử tương lai của cương quốc Hỏa Hầu ta xong thì sợ mất mật, không dám quay lại nữa rồi!”
“Ta nghe nói, đế quốc Bắc Minh và đế quốc Thương Nghiễm dẫn đầu chuẩn bị kiến lập thượng quốc, hừ, nếu Tần Ninh không xuất hiện thì hôm nay, Địch Thiên Yển ta sẽ đích thân đạp nát đế đô Bắc Minh, tàn sát hàng loạt dân trong thành!”
Lời này vừa nói ra khiến tất cả mọi người đều phải biến sắc mặt.
Tàn sát dân chúng trong thành?
Mọi người đều tỏ ra bộ dạng như sắp lâm vào đại nạn mà nhìn Địch Thiên Yển.
“Ha ha, Địch Thiên Yển, vừa tới đã muốn tàn sát, thật sự phù hợp với tính cách nóng nảy của cương quốc Hỏa Hầu các ngươi!”
Một tràng cười lớn chợt vang lên. Trong không trung, mấy chục tên dần hạ xuống. Chúng mặc áo choàng màu xanh lam, tên nào cũng mang hơi thở mạnh mẽ.
Nhìn kỹ thì đều là vô địch cảnh giới Thiên Võ.
Cảnh giới Thiên Võ, trong toàn đế quốc Bắc Minh không có nổi một người. Hôm nay, không biết là cơn gió nào thổi mà một hơi xuất hiện hai, ba trăm người?
“Sở Hằng Vương, ít bốc phét thôi. Tới cả nửa ngày không xuất hiện, bây giờ xuất hiện là có ý gì?”, Địch Thiên Yển nhìn người đàn ông trung niên dẫn đầu đám áo choàng màu xanh lam thì cười lạnh nói.
“Ngươi tới báo thù, đương nhiên ta cũng vậy!”
Sở Hằng Vương lóe lên ánh sáng lạnh, quét xuống dưới: “Cương quốc Đại Sở ta mấy vạn năm tới nay chưa từng phải chịu sự sỉ nhục như vậy, Sở Thiên Kiêu bị giết, đế quốc Bắc Minh cũng phải chết không còn gì nghi ngờ!”
Cái gì!
Thiên Động Tiên chết lặng.
Sở Thiên Kiêu, cũng chết rồi?
Sở Thiên Kiêu chính là đệ nhất thiên tài của cương quốc Đại Sở, bản thân là vương thể, ngạo nghễ nhìn thiên hạ, thế mà lại bị giết chết?
Không phải là do Tần Ninh làm chứ?
“Vậy thằng nhóc Tần Ninh kia đang cầm 3 lệnh bài nòng cốt. Vương ta tới đây lần này không chỉ muốn giết người mà còn để lấy lại lệnh bài vốn thuộc về cương quốc Đại Sở ta”.
Nghe vậy, Thiên Động Tiên hoàn toàn phát điên.
Tần Ninh này, rốt cuộc là đã giết bao nhiêu người?
Đây chính là cương quốc Hỏa Hầu, cương quốc Đại Sở. Ba cương quốc lớn chỉ thiếu mỗi cương quốc Thiên Tượng chưa tới.
“Những lệnh bài này, đương nhiên là không thể thiếu cương quốc Thiên Tượng ta!”
Nghe thấy lời nói của kẻ mới đến, đáy lòng Thiên Động Tiên rơi bộp một tiếng.
Vừa nhắc đã tới, cương quốc Thiên Tượng cũng đến rồi?
Lẽ nào, Tần Ninh cũng giết người của cương quốc Thiên Tượng sao?
“Hạng Tam Vương, lâu ngày không gặp!”
Địch Thiên Yển nhìn thấy người tới, chắp tay, coi như chào hỏi.
Hạng Tam Vương!
Vương gia hoàng thất cương quốc Thiên Tượng, chính là tam đệ của Hạng đế cương quốc Thiên Tượng, được gọi là Hạng Tam Vương.
Ba cương quốc lớn đã lần lượt tới đủ rồi đây!
Lúc này, Thiên Động Tiên nhìn Bát Hoang Viêm Long Hộ trên đỉnh đầu.
Tần Ninh đã từng nói, Bát Hoang Viêm Long Hộ có thể chặn được tấn công của cảnh giới Thiên Võ, nhưng ba tên này, cộng thêm cảnh giới Thiên Võ xung quanh cũng tới mấy trăm tên.
Bát Hoang Viêm Long Hộ có thể ngăn được sao?
Hơn nữa, trừ hoàng thành, đế đô cũng đều ở dưới chân những gã này.
Ngộ nhỡ những tên này làm khó người đế đô vậy thì cơ nghiệp đế quốc Bắc Minh sẽ tiêu tan.
Tiểu tổ tông Tần Ninh, rốt cuộc đã làm chuyện gì mà khiến ba cương quốc lớn không tiếc mà huy động hàng trăm cảnh giới Thiên Võ tới giết hắn.
Lúc này, đế sư Địch Thiên Yển, Sở Hằng Vương, Hạng Tam Vương, dẫn đầu mấy trăm tên cảnh giới Thiên Võ, đứng sừng sững trong không trung nhìn xuống bên dưới.
Hạng Tam Vương lên tiếng trước: “Thiên Động Tiên, giao Tần Ninh và 3 tấm lệnh bài nòng cốt ra đây. Ta đồng ý với ngươi không hủy diệt đế quốc Bắc Minh, nếu không… giết không tha!”
“Đế quốc Bắc Minh sa sút. Ta chính là hậu nhân ba vương, không nhẫn tâm diệt quốc. Ngươi nghĩ cho kỹ, là tính mạng của Tần Ninh quan trọng hay là đế quốc Bắc Minh mà ngươi thừa hưởng quan trọng”.
Nghe vậy, Thiên Động Tiên vội vàng chắp tay nói: “Ba vị, Tần Ninh thật sự chưa trở về. Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, lão phu cũng không biết?”
“Không biết đúng không?”
Hạng Tam Vương hừ một tiếng, bàn tay vung lên, vỗ một chưởng hướng xuống hoàng thành.
Ầm…
Lúc này, trong hoàng thành, tám luồng rồng lửa gào thét mà ra, nuốt chửng chưởng ấn kia khiến nó biến mất tăm.
“Hả? Bát Hoang Viêm Long Hộ!”
Hạng Tam Vương kinh ngạc không thôi nói: “Đây là thứ cương vương Minh Uyên lưu lại, không ngờ, đế quốc Bắc Minh các ngươi đã mở được rồi!”
“Nhưng, đây chỉ là một trận pháp, tốn một chút thời gian mà thôi. Ngươi thật sự cho rằng, vương ta không mở được nó sao?”
Bên kia, Sở Hằng Vương và Địch Thiên Yển cười khẩy, không nói nhiều.
“Kiếm Thôn Viêm, phá!”
Trong tay Hạng Tam Vương, xuất hiện một thanh kiếm dài.
Kiếm dài 3 thước 7 tấc, thân kiếm đen xì như mực, mà xung quanh thân kiếm còn có từng tầng lửa nhảy nhót, cuộn lên ngùn ngụt.
“Kiếm Thôn Viêm, linh khí cổ lục phẩm mà Hạng Vương từng dùng!”
Thiên Động Tiên mang vẻ mặt biến sắc.
Kiếm Thôn Viêm, uy lực bá đạo, năm đó uy danh lừng lẫy. Hạng Vương dựa vào kiếm này, không biết đã giết bao nhiêu cường giả cảnh giới Thiên Võ, lập công lao to lớn với cương vương Minh Uyên.
“Lão già, nếu đã biết kiếm này thì tự mở trận đi, nếu không vương ta bắt buộc phải giết không tha!”
Hạng Tam Vương lúc này thản nhiên nhìn phía dưới.
Chỉ là đế quốc Bắc Minh, đã sa sút từ lâu, chẳng qua, còn một số thủ đoạn mà cương vương Minh Uyên và viện trưởng Thiên Thần để lại thôi, có cái quái gì.
Muốn phá trận thì chẳng có gì khó!
Thiên Động Tiên đang tỏ ra đấu tranh. “Ba quả trứng thối các ông, đợi Ninh ca ca trở lại thì các ông đều chết hết!”, bỗng nhiên, trong không gian tĩnh lặng như vậy lại vang lên một giọng nói bé gái non nớt, lanh lảnh.
Chương 429: Ngươi dám giết cả thành thì ta diệt cả nước
Cô bé vừa thốt lời, tất cả mọi người đều sửng sốt.
Thiên Động Tiên vội vàng kéo Lăng Tiểu Phi đang ngồi trên người Tiểu Thanh, rồi nhẹ giọng nói: “Tiểu Phi, đừng nói năng bậy bạ, những kẻ này đều đến từ cương quốc đấy!”
“Cương quốc thì sao?”
Lăng Tiểu Phi trợn tròn mắt, cười hì hì nói: “Tần Ninh ca ca bảo là ở trong mắt huynh ấy, đế quốc, thượng quốc, cương quốc gì đó đều không đáng một đồng, ai không có mắt đến chọc thì cứ giết hết!”
Lăng Tiểu Phi học theo dáng vẻ của Tần Ninh, còn Tiểu Thanh thì hưng phấn lắc cái đuôi, vui mừng kêu mấy tiếng ò ọ.
Trái ngược với đó, Thiên Động Tiên lại vô cùng khổ sở.
Lăng Tiểu Phi và Tiểu Thanh đây là học theo cái tính không sợ trời không sợ đất của Tần Ninh rồi!
Nhưng bây giờ hắn không có ở đây.
Hơn nữa, cứ coi như Tần Ninh ở đây đi, đối tượng trêu chọc lần này không giống với các lần trước, bọn họ đến từ cương quốc, mà còn là ba cương quốc lớn đứng đầu ba mươi sáu cương quốc, trong đó đều có cường giả cảnh giới Thiên Nguyên trấn giữ.
Trên Cửu U đại lục, cảnh giới Thiên Nguyên là sự tồn tại khủng khiếp, có thể lấy một tay che trời.
“Thiên gia gia đừng sợ, đợi Tần Ninh ca ca trở lại, bọn họ sợ ngay thôi!”, Lăng Tiểu Phi ra dáng ông cụ non an ủi Thiên Động Tiên.
“Khà khà khà…”
Nghe thế, Hạng Tam Vương cười to.
“Xem ra, đúng là không biết thì không sợ, chỉ là một đứa nít ranh mà dám láo xược như vậy”.
“Vậy hôm nay phải dạy cho cô bé này một bài học rồi”, Sở Hằng Vương cũng cười cười nói.
Bọn họ không ngờ rằng bên trong một đế quốc Bắc Minh nhỏ nhoi này lại xuất hiện một kẻ không biết trời cao đất dày là gì.
Có vẻ như tên Tần Ninh hay ngang ngược phách lối kia cũng dạy cho người bên cạnh mình cái tính coi trời bằng vung, kiêu căng xấc láo, tự cao tự đại.
“Đã vậy thì, tất cả xông lên giết hết cho ta, hôm nay bổn vương phải giết cả thành này!”, lúc này, vẻ mặt Hạng Tam Vương lạnh lẽo, hắn ta quát to.
“Ngươi dám giết cả thành thì ta sẽ diệt cả nước, ngươi tin không?”
Đúng lúc này, bỗng nhiên có một giọng nói ôn hoà vang lên khiến tất cả mọi người đều dừng bước.
Ngươi dám giết cả thành thì ta sẽ diệt cả nước!
Đây đúng là một câu nói ngông cuồng!
Bọn họ chỉ thấy ở chỗ cửa thành có bốn bóng người đang tiến về phía trước.
Người cầm đầu là Tần Ninh, một trái một phải hai bên hắn là Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi, sau lưng hai cô gái là một ông già áo xanh buông lỏng hai tay, sắc mặt bình tĩnh, thong dong đi theo.
“Tần Ninh ca ca!”
Lăng Tiểu Phi thấy Tần Ninh bèn cười khanh khách, phất tay vẫy gọi.
“Tần Ninh ca ca, những kẻ này thật hung ác, họ muốn giết sạch chúng ta!”
Nghe Lăng Tiểu Phi tố cáo, Tần Ninh mỉm cười nói: “Trước khi bọn họ giết hết chúng ta thì chúng ta giết bọn họ trước, thấy sao nào?”
“Được nha!”
Những lời vô cùng chướng tai này bị Địch Thiên Yển, Sở Hằng Vương, Hạng Tam Vương nghe được.
“Tần Ninh, chết đến nơi rồi mà còn dám mạnh miệng!”
Địch Thiên Yển hung ác nói: “Không giết ngươi sao có thể rửa sạch mối nhục của cương quốc Hỏa Hầu ta?”
“Giết ta, ngươi làm được sao?”
Tần Ninh đi đến trước quảng trường, ngước đầu nhìn mấy trăm người, rồi nói: “Ta nhớ không sai, 3 Hoàng 7 Vương 9 Soái 18 Thiên Tướng đã từng thề rằng, con cháu hậu thế, suốt đời không được đưa quân xâm phạm Bắc Minh dẫu cương quốc Bắc Minh có sa sút đến độ phải co ro vào một góc, nếu con cháu hậu thế dám cả gan xâm phạm Bắc Minh, giết không tha!”
Hắn vừa thốt ra những lời này, sắc mặt cả ba người Hạng Tam Vương cứng đờ.
Chuyện này chỉ có thành viên nòng cốt trong hậu duệ 3 Hoàng 7 Vương mới biết, sao Tần Ninh lại biết chứ?
“Các ngươi vi phạm lời thề của tổ tiên mà không sợ trời phạt sao?”, Tần Ninh trầm giọng quát lớn.
“Ta khinh!”
Sở Hằng Vương tức tối mắng to: “Chúng ta không biết cái gì gọi là lời thề hết, cứ cho là có thì sao? Thời thế hiện tại là thiên hạ của ba cương quốc lớn chúng ta, đế quốc Bắc Minh có thể làm gì chứ?”
“Hôm nay, ngươi phải chết, đế quốc Bắc Minh cũng phải diệt vong, nếu không ba cương quốc lớn chúng ta sao có thể đứng vững trên Cửu U đại lục?”
Hắn ta vừa nói vậy, sát ý từ từ hiện lên trong mắt Tần Ninh.
“Đã thế thì không còn gì để nói nữa!”
Tần Ninh liếc mắt nhìn ba người rồi nói: “Ba người Sở Đế, Địch Đế, Hạng Đế không đến đây mà sai ba kẻ các ngươi đi tự sát, thật nực cười!”
“Đồ khốn kiếp!”
“Ngu dốt ngạo mạn!”
“Tự tìm đường chết…”
Cả ba nghe câu này của Tần Ninh thì cơn tức nổ tung trong lồng ngực.
Ở ba cương quốc lớn, bọn họ là tướng soái đại quan, có thân phận tôn quý chỉ dưới hoàng đế.
Đừng nói ở ba đế quốc lớn, cho dù là trên toàn Cửu U đại lục, bọn họ cũng là người có tiếng tăm hiển hách, không ai dám mạo phạm, những đế vương của các cương quốc khác thấy họ cũng phải kính cẩn lễ phép.
Tần Ninh đúng là coi trời bằng vung mà.
“Không tin lời ta, vậy thì chịu chết đi!”
Lúc này, Tần Ninh vung bàn tay lên.
Rào rào rào...
Trong chốc lát, hai pho tượng đón gió bay lên.
Đây chính là pho tượng của hai người Thiên Thanh Thạch và Minh Uyên, bên trong hai pho tượng này ẩn chứa hơi thở tạo hoá, mà võ giả vượt qua cảnh giới Hóa Thần mới có thể sinh ra hơi thở tạo hoá.
Chỉ cần một ngụm hơi thở tạo hoá đã có sức mạnh vô địch huỷ diệt cả trời đất.
Trong nháy mắt, hai bóng dáng ấy bay vọt lên trên không trung phóng to thành trăm mét, bắt đầu chiến đấu.
Hai bàn tay của Tần Ninh vẫn không dừng lại, hắn tiếp tục vung tay lên, lại xuất hiện thêm một pho tượng hình người nữa.
Đó chính là pho tượng của tôn giả Thanh Vân.
Pho tượng kia vừa xuất hiện đã đứng yên bên trong hoàng thành, nâng bàn tay lên.
Ngay lập tức, trên toàn Đế Đô, trong phạm vi một trăm mét xuất hiện một tấm màng ánh sáng bao bọc toàn bộ Đế Đô, mà những võ giả âm mưu tàn sát cả thành đều bị ngăn cản ở bên ngoài, không tài nào có thể tiến vào được.
Tần Ninh vươn tay hất vạt áo trường sam lên, rồi ngồi trên bậc thang ở quảng trường, hờ hững nói: “Giết không tha!”
Từng âm thanh đùng đoàng vang lên.
Giờ phút này, hai pho tượng cứ như người sống, hung tàn quét ngang qua chiến trường.
Ba người Địch Thiên Yển, Sở Hằng Vương, Hạng Tam Vương biến sắc.
Đây là cái đồ quỷ gì vậy?
Là con rối sao?
Uy lực bộc phát kia quá mạnh mẽ không hợp lẽ thường.
Lúc này, Tần Ninh lười nhác quan sát những tên kia.
Đám người Thiên Động Tiên, Lăng Tiểu Phi, Thẩm Văn Hiên đi đến trước mặt Tần Ninh.
“Tần Ninh ca ca!”, Lăng Tiểu Phi cười khanh khách nói: “Rốt cuộc huynh đã trở về, ở Đại Hoang Cổ vui không? Lần sau phải dẫn muội theo đó nha!”
“Thực lực của Tiểu Phi lại tiến bộ rồi này!”
“Hì hì, muội mới đến cảnh giới Địa Võ tầng ba thôi!”
“Khá lắm!”, Tần Ninh hài lòng gật đầu khen.
Tiểu Thanh sáp lại gần, thân mật cọ vạt áo Tần Ninh.
“Cút cút, nước miếng nước mũi chảy ròng thế kia mà sao chà vào người ta!”
Tần Ninh hùng hùng hổ hổ nói: “Coi ngươi kìa, thân là hậu duệ của Thương Thanh Quỳ Ngưu mà còn kém xa Tiểu Phi, nếu không cố gắng tu luyện thì ta sẽ ném ngươi về Uyên Cốc ngay, để cho ngươi trông nhà cho ta!”
Nghe thế, Tiểu Thanh co rụt cổ, dùng ánh mắt đáng thương vô tội nhìn Tiểu Phi.
“Không sao đâu mà, Tần Ninh ca ca chỉ hù hoạ ngươi chút thôi!”
Tần Ninh thấy một người một bò thân mật thì cười khổ không thôi.
Cái con bò này biết tìm chống lưng rồi đấy.
“Sư tôn!”
Thẩm Văn Hiên đi lên phía trước, chắp tay cung kính thưa.
“Gần đây đến Đại Hoang Cổ làm chậm trễ không ít thời gian, sắp tới, ngươi đi theo ta tu hành thuật luyện đan”.
“Vâng!”, Thẩm Văn Hiên vô cùng kích động, hắn ta đã từng thấy qua thuật luyện đan của Tần Ninh, dẫu bản thân lớn hơn hắn hai tuổi, nhưng trên lĩnh vực luyện đan, Tần Ninh vẫn là tiền bối của hắn ta.
“Tần công tử!”, Thiên Động Tiên chắp tay hành lễ.
Tần Ninh khẽ gật đầu nói: “Minh Ung và Thiên Ám đâu?”
Chương 430: Tam Đế đến
“Hai người bọn họ dẫn binh đi chinh chiến ở mấy nước lớn, liên quan đến nơi mà nguyên soái Thương Hư trấn giữ, nhưng mà ta đã truyền tin cho bọn họ, chắc chắn là nhóm bọn họ đang gấp gáp trở về rồi!”
Thiên Động Tiên nói lớn.
Tốt xấu gì thì Tần Ninh cũng đã trở lại, nếu không cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
“Ừ, thật không ngờ đám người này lại thật sự dám đến đây”.
Tần Ninh nhìn về phía trước, khẽ cười nói.
“Tần công tử, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện lớn gì? Ba cương quốc lớn này lại không ngại ngàn dặm xa xôi mà đến tận đây, hơn nữa còn mang theo nhiều người có cảnh giới Thiên Võ như vậy”.
“Cũng không có chuyện gì, chỉ là mấy tên thiên tài đứng đầu ba cương quốc lớn này bị ta giết chết!”, Tần Ninh xua tay, cười nhạt nói.
Thiên tài đứng đầu?
Là ba người Sở Thiên Kiêu, Địch Minh và Hạng Vân Thăng sao?
Giờ phút này, Thiên Động Tiên đã hoàn toàn hiểu được, vì sao mà ba cương quốc lớn lại nổi giận đùng đùng như vậy.
Ba thiên tài xuất chúng bị giết chết, ba cương quốc lớn kia không nổi giận mới thật sự là kỳ quái.
“Bây giờ nên làm như thế nào? Chẳng lẽ…thật sự phải giết chết tất cả bọn họ sao?”, giờ phút này, Thiên Động Tiên nhìn hai pho tượng kia đã chém giết tứ phía, người của ba cương quốc lớn đã bị họ làm cho luống cuống tay chân.
“Tất nhiên”.
“Không tử tế dạy dỗ bọn chúng một trận, bọn người kia sẽ không biết bản thân mình đã ngông cuồng vượt quá giới hạn!”
Tần Ninh chậm rãi nói: “Hôm nay, bọn họ đến bao nhiêu, ta giết bấy nhiêu, ta cũng muốn xem xem, ba vị hoàng đế kia có thể nhẫn nhịn đến khi nào mới xuất hiện”.
Nghe được những lời này, Thiên Động Tiên cũng không nói thêm gì nữa.
Ông ta biết, nói nhiều cũng vô ích.
Với tính cách của Tần Ninh, hắn nói cái gì thì chính là cái đó, cho dù là ai cũng không thể thay đổi được.
“Đáng chết!”
Mà lúc này, sắc mặt ba người Hạng Tam Vương, Sở Hằng Vương và Địch Thiên Yển vô cùng tái nhợt.
Bóng dáng của hai pho tượng kia ở giữa mấy trăm người cảnh giới Thiên Võ, tuỳ ý chém giết, không hề nương tay chút nào.
Hơn nữa, bọn họ ra tay quyết đoán, chỉ trong một thời gian ngắn, khi mà nhóm Tần Ninh đang còn trò chuyện thì bọn họ đã tổn thất hơn mười vị cao thủ cảnh giới Thiên Võ.
Ở trong nước, những người có cảnh giới Thiên Võ đều là hầu tước cường đại, chết một người cũng là một tổn thất lớn, lại càng không nói đến ở đây đã chết mất hơn mười người.
“Rốt cuộc người này có lai lịch như thế nào?”
Giờ phút này, sắc mặt Hạng Tam Vương xanh mét.
Tần Ninh thật sự rất quỷ quái.
“Ta không biết”, lúc này, Địch Thiên Yển cũng không nhịn được mắng: “Chỉ nghe nói hai huynh đệ Dương Khai Thái và Dương Khai Hoài đều chết ở trong tay người này, không ngờ là tên tiểu tử này đến đế quốc Bắc Minh rồi mà còn có thủ đoạn này”.
Sở Hằng Vương không nhịn được mắng: “Đáng chết, rõ ràng chỉ là một tiểu tử thối cảnh giới Địa Võ tầng một, nếu có cơ hội ta đây nhất định sẽ lột da hắn!”
“Bây giờ mà vẫn còn buôn chuyện được à?”
Giờ phút này, Tần Ninh đang ngồi ở bậc thang của sân rộng, mỉm cười nhìn ba người nói: “Vậy mà vẫn còn tâm trạng đi buôn chuyện, xem ra, tổn thất cũng không lớn”.
“Giết!”
Tiếng quát vừa vang lên, chỉ trong phút chốc, ba bóng người kia đã nhanh chóng lùi lại.
Vị trí bọn họ vừa đứng đã bị một bóng người làm nổ tung.
Ba người họ đều là cảnh giới Thiên Võ tầng bảy, là sự tồn tại đứng đầu, chỉ còn một bước nữa là có thể tiến vào cảnh giới Thiên Nguyên.
Vậy mà vừa nãy suýt chút nữa đã bị giết chết!
“Ngang ngược ở trước mặt ta, ai cho các ngươi lá gan đó?”, Tần Ninh chậm rãi nói: “Ta muốn giết các ngươi thì cứ thế giết các ngươi thôi!”
"Tiểu tử thối, dựa vào một con rối thì có bản lĩnh gì?”, Hạng Tam Vương quát: “Có bản lĩnh thì ngươi đánh với ta đi!”
“Vậy mà ngươi còn vứt bỏ mặt mũi để nói ra những lời này”, Tần Ninh cười nhạo nói: “Số lẻ trong tuổi của ngươi cũng gấp tuổi hiện tại của ta vài lần, đánh với ta? Con rối? Con rối thì cũng là một loại bản lĩnh của ta, có năng lực thì người đi tìm mấy con rối giúp ngươi đánh nhau đi!”
Những lời này vừa được nói ra, Tam Hạng Vương đã hoàn toàn nổi giận.
Nhưng mà hắn ta cũng không làm gì được.
Tần Ninh dựa vào hai con rối, sát khí phóng ra mạnh mẽ, bọn họ không có khả năng ngăn cản.
“Ta không có nhiều thời gian để lãng phí trên người các ngươi, bắt đầu từ hôm nay, có Tần Ninh ta ở đây, ai dám động đến đế quốc Bắc Minh, ta chắc chắn…sẽ diệt cả đế quốc đó!”
Bàn tay vung lên.
Vút vút…
Trong nháy mắt, bóng dáng của hai con rối đã lao đến chém giết.
Thoáng chốc, mặc dù ba người Hạng Tam Vương phản ứng nhanh, nhưng sát khí tỏa ra từ con rối đã cực kỳ mãnh liệt.
“Một ngụm nguyên khí, có thể nuốt chửng đất trời!”
Vù…
Giờ phút này, bóng dáng của hai con rối đã trực tiếp giết đến, bốn mũi tên nhọn được ngưng tụ lại rồi bắn thẳng về phía ba người.
“Mau tránh ra!”
Ba người vội vàng tản ra, ầm ầm ầm, lúc này, âm thanh nổ tung nháy mắt vang lên.
Sau khi âm thanh mãnh liệt truyền đến, một bóng người đã bị nổ tung thành bột phấn, hai người né tránh nhanh hơn nhưng cho dù là như vậy cũng bị nổ mất một cánh ta.
“Hạng Tam Vương, đã chết!”
Nhìn thấy cảnh tượng này, tất cả mọi người đều cảm thấy mơ hồ.
Ở Cửu U đại lục, Hạng Tam Vương có cảnh giới Thiên Võ tầng bảy, là sự tồn tại đứng đầu, vậy mà…đã chết.
Ở bên kia, hai người Sở Hằng Vương và Địch Thiên Yển cũng cảm thấy mơ hồ.
Điên rồi điên rồi, Tần Ninh thực sự điên rồi, Hạng Tam Vương đã chết, sợ rằng cho dù vứt bỏ hết tâm nguyện cả đời, Hạng Đế cũng muốn tiêu diệt Tần Ninh và đế quốc Bắc Minh.
Tần Ninh thực sự không sợ chết sao? Cứ như vậy giết chết Hạng Tam Vương.
“Chạy thoát?”
Nhìn hai người kia chỉ mất một cánh tay, Tần Ninh vô cùng ngạc nhiên, sau đó lại thản nhiên cười nói: “Thì ra là có người ra tay cứu các ngươi!”
“Hẳn là Sở Đế và Địch Đế? Nếu đã đến đây, vì sao lại không xuất hiện?”
“Ha ha, quả nhiên là tuổi trẻ tài cao, khó trách đế quốc Bắc Minh và đế quốc Thương Nghiễm có thể hợp tác với nhau, đạp thượng quốc Cảnh Thiên xuống dưới!”
Giờ phút này, một âm thanh tao nhã chậm rãi vang lên.
Giọng nói kia vừa dứt, một bóng người xuất hiện, bước đi ở giữa không trung mà như đang giẫm trên mặt đất bằng phẳng, sau đó dừng ở trăm mét trên không trung, đảo mắt nhìn về phía Tần Ninh.
Trên người là bộ trang phục luyện võ màu vàng, tóc dài được chải búi gọn gàng, đầu đội mũ vàng, mặc dù có vẻ ngoài trung niên nhưng vẫn cực kỳ hấp dẫn.
“Sở Đế!”
Nhìn người vừa tới, người của đế quốc Bắc Minh ở phía dưới đã sợ đến ngây người.
Sở Đế, hoàng đế của cương quốc Đại Sở, đứng vị trí thứ nhất trong ba mươi sáu cương quốc, là đời sau của Sở Vương, một trong tam hoàng thất vương.
Nghe đồn người này là cường giả cảnh giới Thiên Nguyên.
Cảnh giới Thiên Nguyên chia thành cảnh giới Tiểu Tam Nguyên và cảnh giới Đại Tam Nguyên.
Cho dù là cấp thấp nhất của cảnh giới Tiểu Tam Nguyên thì cũng là cường giả mà kẻ khác phải ngước nhìn.
Những người như bọn họ, có thể cả đời cũng không thể nhìn thấy được dáng vẻ của Sở Đế, nhưng mà hiện tại, Sở Đế lại xuất hiện ở nơi này, ở đế đô của đế quốc Bắc Minh.
Tất cả là bởi vì Tần Ninh.
“Sở Đế ở đây, hẳn là Địch Đế cũng đến nhỉ?”, Tần Ninh mỉm cười nói.
“Thật đúng là kẻ sinh sau ắt hơn bậc ông cha!”
Một âm thanh thô kệch vang lên, ở giữa không trung, một bóng người lại bước đến.
“Địch Đế!”
Trong nháy mắt, sắc mặt mọi người lập tức thay đổi.
Hai hoàng đế lớn đã tự mình đến đây, thực sự là làm cho người ta vô cùng kinh ngạc, không thể tin vào mắt mình.
Nhìn hai người kia, ý cười trong mắt Tần Ninh dần dần lạnh xuống.
“Sở Đế, Địch Đế tự mình đến đây, thật đúng là làm cho kẻ khác tò mò”.
Tần Ninh mỉm cười, chậm rãi nói: “Chẳng qua, ta nghĩ người cuối cùng lên sân khấu, hẳn là người phẫn nộ nhất, Hạng Đế!”
“Oắt con, chịu chết đi!”, lúc này, ở bên ngoài hoàng cung, trên mặt đất, một bóng người hoá thành tia chớp, bàn tay vừa vung lên, một mũi tên xuất hiện, xé rách không khí bắn thẳng về phía bên này, âm thanh chói tai, vang vọng cả đất trời.
Trong ba mươi sáu cương quốc cũng chỉ có cương quốc Đại Sở, Hỏa Hầu và Thiên Tượng là có cự phách cảnh giới Thiên Nguyên tồn tại, còn lại cảnh giới Thiên Võ bảy biến đã là kẻ mạnh đứng đầu.
Hơn nữa bên trong ba mươi sáu cương quốc này cũng không chỉ có một vô địch cảnh giới Thiên Võ, một vài cương quốc yếu hơn cũng có đến hơn mười vị, mạnh hơn thì trên trăm.
Ví dụ như ở ba cương quốc lớn thì không ai biết là có bao nhiêu.
Nhưng chính nhờ những cảnh giới Thiên Võ này tồn tại mà cương quốc được đảm bảo vĩnh viễn không suy sụp, nền tảng mạnh mẽ.
Dương Khai Hoài có hơi thở cảnh giới Thiên Võ bảy biến đè ép, nhìn về phái Tần Ninh, sát cơ lộ ra rõ ràng.
“Là ta đây, nhưng ta không quen ông mà nhỉ?”, Tần Ninh chậm rãi đáp.
“Không quen ta? Giết người của cương quốc Tam Dương ta mà còn dám nói là không quen ta?”
“Ồ?”, Tần Ninh nhìn Dương Khai Hoài: “Xem ra ông là người của cương quốc Tam Dương hả”.
Thánh Thiên Viêm nói nhỏ: “Tần công tử, đây là cương vương của cương quốc Tam Dương – Dương Khai Hoài”.
Nghe vậy, Tần Ninh lại nói: “Ta không cần biết ông là ai, nhưng kẻ nào trêu chọc ta thì ta sẽ giết kẻ đó. Nếu ông không biết điều thì ta cũng giết ông luôn”.
Lời này nói ra, xung quanh liền trở nên ồn ào.
Tần Ninh này có khẩu khí lớn thật.
Mà khi các đệ tử xuất hiện, tìm được cương quốc của mình, bèn thấp giọng kể chuyện về Tần Ninh, vậy là tất cả dần dần hiểu ra.
“Hỗn xược, hôm nay vương ta nhất định sẽ chém ngươi!”
Dương Khai Hoài bùng nổ sát khí, hơn mười vị vô địch cảnh giới Thiên Võ cũng hùng hổ vô cùng.
Trong nháy mắt, Dương Khai Hoài sải bước ra, hơi thở cảnh giới Thiên Võ bảy biến dần dần chuyển động nhào về phía Tần Ninh.
Mà phía sau lão ta cũng có ba người khác, nhìn kỹ thì đều là cảnh giới Thiên Võ năm biến, sáu biến.
Bốn người xông về phía Tần Ninh.
Thấy cảnh này, lão Vệ lặng lẽ di chuyển lên đứng cạnh Tần Ninh, thần sắc khẽ động.
Nhóm Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi thì cũng trở nên nghiêm túc.
“Muốn giết ta? Hôm nay kẻ nào xông vào giết chết kẻ đó!”
Tần Ninh hừ lạnh, phất tay, lão Vệ vừa định động thủ thì một làn gió lớn bỗng nhiên gào thét, một cơn mưa to đổ ào ào xuống, tiếng rào rào vang lên không dứt.
Tất cả đều sửng sốt.
Thời tiết đang đẹp, sao lại mưa thế này?
Đoàng...
Trong nháy mắt, một tiếng nổ vang lên, có một bóng người xuất hiện trước mặt Tần Ninh, đem Tần Ninh cuốn lên không trung.
Đến lão Vệ còn không phản ứng kịp.
Tần Ninh phiêu đãng trên không trung, lúc này mọi người mới thấy, là một con giao long xuất hiện, nâng Tần Ninh lên.
Trong giây phút ấy, tất cả đều sửng sốt.
Con giao long này tỏa ra ánh sáng xanh, trên hai sừng phát ra ánh sáng nhàn nhạt, khiến người ta thấy hồi hộp.
“Ngươi vẫn còn ở đây sao?”
Tần Ninh đứng vững trên đỉnh đầu giao long, nhìn con giao long dưới chân, cười nhạt: “Vừa vặn, ngươi không xuất hiện thì ta cũng định đi tìm ngươi. Hoang Thiên Trạch có lời muốn nói với ngươi đấy”.
Tần Ninh nói xong, khép hờ hai mắt, tay chạm vào hai sừng rồng, rồi thân thủy giao long không khỏi run rẩy, rồi rơi lệ.
Tần Ninh lẩm bẩm: “Ngươi cũng đừng quá đau lòng, lưu lại tàn hồn ở đây mấy vạn năm, hiện tại hắn ta đã đi rồi, ngươi cũng có thể an tâm mà đi, nếu như trên đời này có luân hồi, hai người sẽ còn gặp lại đấy!”
Nghe vậy, giao long gật đầu, nước mắt dần biến mất.
Mà hai đôi mắt ấy nhìn Tần Ninh cũng lóe ra sự cảm kích.
Chỉ thấy hai móng vuốt của nó vung lên, hóa thành hai chữ “cảm ơn” trước mặt Tần Ninh.
“Không cần khách sáo, dù gì Hoang Thiên Trạch và thằng nhóc Thanh Vân cũng hợp nhau, nếu ta không giúp hắn ta thì e thằng nhóc Thanh Vân sẽ oán ta lắm!”
Giao long cũng thức thời gật đầu.
“Thằng nhãi con, đừng cố tỏ vẻ huyền bí nữa!”
Dương Khai Hoài kia trông dữ tợn cực kỳ.
“Chư vị cương quốc Tam Dương nghe lệnh, cùng xông lên giết chết thằng nhãi này!”
Dương Khai Hoài không ngốc, khi biết tin Tần Ninh giết Dương Khai Thái, lão ta kinh ngạc vạn phần.
Dương Khai Thái chính là bị con giao long do Tần Ninh triệu hồi ra giết chết. Cái tên Tần Ninh hơi tà ác, có lẽ nắm được trận pháp kỳ lạ nào đó nên mới thành ra cơ sự.
Dương Khai Thái là cảnh giới Thiên Võ bảy biến mà còn bị Tần Ninh giết, mà lão ta cũng chẳng mạnh hơn Dương Khai Thái là bao.
Thế nhưng lần này có mười mấy vị vô địch cảnh giới Thiên Võ ở đây, lão ta không tin không hạ được Tần Ninh.
Từng luồng hơi thở mạnh mẽ bao vây về phía trước.
Hơn mười người đem Tần Ninh và giao long vây lấy.
Mà lão Vệ thấy cảnh này cũng ngừng lại động tác trong tay, đứng một bên hóng hớt.
“Giết!”
Trong nháy mắt, mười mấy người trực tiếp tấn công.
Thấy Dương Khai Hoài dẫn đầu mười mấy người đánh tới, ánh mắt của giao long hiện lên sát cơ.
Gràooooo...
Trong nháy mắt, một tiếng rồng ngâm vang lên rõ rệt, từng tiếng nổ đùng đoàng vang dội.
Mười mấy con người bị tiếng rồng ngâm này hãm lại.
Tất cả đều ngơ ngẩn nhìn về phía trước.
Đây là gì? Long khí?
Dương Khai Hoài có hơi sửng sốt, tiếng rồng ngâm kia vang lên khiến người ta không khỏi kinh ngạc.
Đây là có ý gì?
Thật sự không dám tin.
“Giết!”
Tên đã đặt lên cung, lão ta không thể không bắn. Nếu lúc này lui lại thì cương quốc Tam Dương sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ.
“Tiểu Thanh, giết bọn chúng!”, Tần Ninh chậm rãi nói.
Gràooo....
Một tiếng rồng ngâm vang lên thật rõ ràng.
Tất cả đều cảm nhận được, mặt đất lúc này đang run rẩy.
Ngay sau đó, chỉ thấy từng bọt nước xuất hiện cạnh người giao long, cắn xé mười mấy người kia.
Phập phập...
Bọt nước bay ra, trong chớp mắt xông về phía nhóm Dương Khai Hoài. Chẳng có trở ngại gì, bọn họ lập tức bị bọt nước bao vây lấy.
Dương Khai Hoài hoàn toàn hoảng hốt.
Đây là thủ đoạn gì?
Mà bắt được lão ta chỉ trong nháy mắt?
“Phá!”
Dương Khai Hoài vận dụng toàn lực đấm ra.
Oanh...
Tiếng nổ vang lên, nhưng bọt khí vẫn hoàn hảo không chút tổn hại,
Giao long thấy vậy thì hừ một tiếng, há miệng phun ra những quả cầu nước vọt vào trong bọt nước.
Tần Ninh thấy cảnh này thì hơi kinh ngạc, rồi cười nhạt: “Nổ!”
Ầm ầm ầm...
Trong nháy mắt, những tiếng nổ vang lên liên tiếp.
Mười mấy bọt nước vỡ ra.
Từng người hóa thành làn sương máu, nổ tung trong bọt nước.
Mà không lâu sau, khi bọt nước vỡ ra, mưa máu lan tỏa khắp trời.
Tất cả mọi người đều im lặng.
Tần Ninh ra tay theo những cách đáng kinh ngạc.
Con giao long kia quá mạnh mẽ. Lần này cương quốc Tam Dương mất đi hơn mười vị cao thủ, các cương quốc khác nào có thể bỏ qua miếng mồi ngon béo bở này. Cương quốc Tam Dương coi như xong đời!
Chương 427: Đế đô bị bao vây
“Kẻ nào muốn giết ta, mau ra tay đi!”
Lúc này, Tần Ninh đưa mắt nhìn xuống đám người phía dưới, lạnh lùng nói.
Lần này thì cả đám im lặng.
Một số cương quốc biết được từ miệng đám con cháu dưới trướng, thiên chi kiêu tử trong cương quốc của mình đã bị Tần Ninh giết chết. Tới giờ, không kẻ nào dám ra tay?
Thủy Long kia nhìn như xuất chiêu rất đơn giản nhưng lại khiến mười mấy tên cảnh giới Thiên Võ bỗng chốc bị treo cổ. Ngay cả cự phách cảnh giới Thiên Nguyên cũng không thể tùy tiện đánh được như vậy.
Điều này thật sự quá khủng khiếp!
Cương quốc Thiên Trúc, Tây Nhạc, Vân Hải cùng những cao thủ của mấy cương quốc khác lúc này cũng đều im lặng.
Chúng đã biết được, Thiên Lãm Thanh, Nhạc Vân Nhiên, Vân Chấn và những kẻ khác bị Tần Ninh giết.
Nhưng bây giờ, chúng lại không dám ra tay.
“Lui!”
Trong cương quốc Vân Hải, một tên vô địch cảnh giới Thiên Võ 7 biến vung tay nói: “Thằng nhãi kia còn ở đất này thì chúng ta không thể giết được, vậy thì đi trước rồi nói”.
Mấy cương quốc lớn còn lại cũng lựa chọn lui bước giống như cương quốc Vân Hải.
Ánh mắt Tần Ninh bắn vào đám người, cuối cùng rơi xuống 3 cương quốc đỉnh cấp là Đại Sở, Hỏa Hầu, Thiên Tượng.
“Muốn giết ta thì mau tới, đừng rụt cổ như thế”.
Mấy tên cao thủ của ba cương quốc lớn đều lóe sáng trong mắt nhưng cuối cùng vẫn nghiến răng, đưa người rời đi.
Tần Ninh ngồi xuống, vỗ vỗ vào đầu Thủy Long, cười nhạt nói: “Được rồi, cảm ơn ngươi. Hắn ta đã đi rồi, đi hết rồi, ngươi cũng đi được rồi!”
Thủy Long đó nhìn Tần Ninh, trong mắt mang đầy vẻ cảm kích, nó đặt Tần Ninh lên mặt đất rồi bóng dáng dần biến mất.
Lúc này, cầu Đại Hoang dần tan biến.
Sông Đại Hoang cũng xuất hiện dấu vết khô cạn.
Mà Đại Hoang Cổ thì ngày càng mờ mịt trong màn sương.
Tần Ninh duỗi lưng, nhìn phía trước.
“Nên đi thì cuối cùng vẫn sẽ rời đi!”
Tần Ninh xoay lại nhìn đám người, cười nhạt một tiếng: “Chuyện này xong rồi, quay về đế quốc Bắc Minh thôi. Sau đó, chuẩn bị đi vào vùng đất Cửu U!”
“Tần công tử!”
Yến Quy Phàm nhìn Tần Ninh, chắp tay nói: “Tần công tử, ngày khác có thời gian, có thể tới cương quốc Nam Yến. Ta sẽ bẩm báo phụ hoàng chuyện này, phụ hoàng nhất định sẽ tiếp đãi công tử như thượng khách!”
“Để nói sau!”
Tần Ninh xua xua tay, đem theo người rời đi.
Yến Quy Phàm nhìn bóng lưng dần biết mất, siết chặt tay, nói: “Lập tức trở về Nam Yến, ta có chuyện gấp cần phải bẩm báo phụ hoàng”.
Soạt soạt soạt…
Đại Hoang Cổ cũng dần yên tĩnh trở lại, theo đó có người vui, kẻ buồn.
Nhưng đối với việc này, Tần Ninh lại không thèm để tâm.
Trên đường trở lại đế quốc Bắc Minh, nhìn phong cảnh dưới chân đã thay đổi khiến Tần Ninh cũng mang vài phần cảm khái.
“Công tử, phía trước là đế đô thượng quốc Cảnh Thiên!”
Diệp Viên Viên khẽ nói.
“Ồ? Nếu đã như thế thì dừng lại chút!”
“Vâng!”
Phi ưng hạ xuống bay tầng thấp, mấy người Tần Ninh lao đi trong đế đô.
Lúc này, phía xa xa có thể nhìn thấy, giữa đế đô hoàng cung có một dãy núi cao đứng sừng sững, cây cối rậm rạp vô cùng xanh tươi, trông rõ cổ quái trong đế đô người người nhộn nhịp.
Tần Ninh nhảy xuống khỏi phi ưng, đứng trên đỉnh núi.
Mấy người Diệp Viên Viên cũng rất biết ý dừng lại, Tần Ninh trên đỉnh núi, một mình đi về phía trước.
Gió nhẹ rung rinh, không khí trong lành dễ chịu lay động.
Tần Ninh đi tới bên vách núi, ngồi xuống, nhìn đế đô thượng quốc Cảnh Thiên.
“Hâm Hâm, ta tới thăm đệ đây!”
Tần Ninh lẩm bẩm nói: “Thật ra huynh vẫn luôn không nói cho đệ biết, ta chính là Cửu U đại đế, không chỉ như thế, ta còn là Ngự Thiên Thánh Tôn, Cửu Nguyên đan đế…”
“Chuyện này, không phải ta cố ý giấu đệ, chỉ sợ đệ không tin, nhưng có lẽ đệ sẽ tin, dù sao đệ cũng tin ta như vậy mà!”
“Vốn nghĩ, sau này sẽ đưa đệ rong ruổi chín trời mười đất, đưa đệ đến Cửu Thiên Vân Minh thăm thú, thăm mấy vị thân nương, thúc thúc của ta, bây giờ…”
Tần Ninh nói tới đây thì ngừng lại, lặng lẽ.
Thời gian trôi qua từng phút, Tần Ninh ngồi hết một ngày một đêm, không hề nhúc nhích.
Ngày hôm sau, vừa sáng sớm, Tần Ninh đứng dậy, nhìn mấy người Diệp Viên Viên, tỏ ý xuất phát.
Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi không nói nhiều. Các cô hiểu rõ, cái chết của Tần Hâm Hâm có lẽ là một nỗi tiếc nuối cực lớn trong đáy lòng của Tần Ninh suốt cuộc đời. Chuyện này chỉ có thể để Tần Ninh tự mình làm dịu sự tự trách trong lòng mà thôi!
Mấy người lại xuất phát hướng về đế quốc Bắc Minh.
Qua mấy ngày, lãnh thổ của đế quốc Bắc Minh xuất hiện trong tầm mắt, đã tới thành Bắc Minh.
Nhưng, lão Vệ nhìn phía trước, lại cau mày.
“Sao thế?”
“Công tử, hình như có gì đó không đúng, theo công tử nói, đế quốc Bắc Minh không có cảnh giới Thiên Võ chứ?”
“Ừ!”
Lão Vệ chắp tay nói: “Nhưng theo thuộc hạ thấy, hình như bốn phía thành Bắc Minh có hơn trăm tên cảnh giới Thiên Võ, hơn nữa hơi thở rất mạnh mẽ”.
Nghe vậy, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đều giật nảy mình, Tần Ninh lại nheo mắt, cười lạnh nói: “Đây là có kẻ biết ta rời khỏi Đại Hoang Cổ, không có Tiểu Thanh bảo vệ nên bây giờ muốn tới tính toán nợ nần đây!”
Nghe câu nói này, lão Vệ khẽ gật đầu, không nói nhiều.
“Nếu đã như thế vậy thì xem xem, rốt cuộc kẻ nào mà gấp gáp đến như vậy!”
Phi ưng lao như tên bắn về phía trước, dần giảm tốc.
Mà lúc này, bốn phía đế đô Bắc Minh, trên không trung, có mấy đám người đứng sừng sững.
Những tên đó đứng trong không trung, phân chia ra bao vây toàn bộ đế đô Bắc Minh.
Mà bốn phía hoàng thành thì có mấy chục tên bao vây không để một giọt nước chảy qua.
Trong hoàng cung, trong vòng bảo vệ của Bát Hoang Viêm Long Hộ, có hơn trăm người đang đứng.
Người dẫn đầu chính là Thiên Động Thiên.
Minh Ung và Thiên Ám cả ngày bận rộn với chiến sự, công việc cần xử lý rất nhiều nên tới giờ hoàng thành do Thiên Động Tiên quản lý.
Bây giờ, Thiên Động Tiên đã đạt tới cảnh giới Địa Võ tầng 9. Phía sau, Lăng Tiểu Phi mặc một bộ đồ màu đen, thân thể nhỏ nhắn nhưng lại để lộ ra hơi thở mạnh mẽ khó hiểu.
“Thiên gia gia, những tên này muốn làm gì?”
Lăng Tiểu Phi ngồi oai phong trên lưng Tiểu Thanh, giọng nói lanh lảnh vang lên.
“Ta cũng không rõ, nhưng có lẽ là tới vì công tử”, Thiên Động Tiên cau mày nói.
Thí luyện Đại Hoang Cổ có lẽ đã kết thúc. Theo lý mà nói, Tần Ninh đã phải trở lại, nhưng Tần Ninh còn chưa về tới mà lại xuất hiện tới trăm tên vô địch cảnh giới Thiên Võ, bao vây toàn bộ đế đô Bắc Minh.
Tới giờ, Thương Hư, Minh Ung, Vân Khánh Tiêu và những người khác đều không có ở đế quốc Bắc Minh mà bận rộn việc liên hợp rất nhiều thượng quốc, thành lập liên minh.
Những tên này tới đây, sợ là phần lớn vì Tần Ninh.
Vị chủ nhân đó lại gây ra chuyện lớn kinh thiên động địa nào đó trong Đại Hoang Cổ rồi sao?
Những tên này bao vây đế đô Bắc Minh lại không làm gì mà hình như đang yên lặng chờ đợi điều gì đó.
Quả thật khiến người ta nhìn không thấu.
Vù…
Lúc này, trên không trung có tiếng vù vù vang lên.
Một bóng hình vụt qua, an ổn dừng trong không trung: “Đế đô Bắc Minh mấy vạn năm đã sa sút tới mức này rồi!”, giọng nói tràn đầy vẻ khinh thường vang lên.
Chương 428: Ba nước cùng đến
Một tên mặc áo choàng dài màu đỏ, hơi thở mạnh mẽ, từng cử chỉ đều khiến người ta cảm nhận một hơi thở bí mật dò xét toàn hoàng thành, dường như bất cứ ai cũng nằm trong lòng bàn tay, không thể trốn tránh.
“Cương quốc Hỏa Hầu, thầy của Địch đế, Địch Thiên Yển!”
Nhìn thấy lão già mặc áo choàng dài màu đỏ kia, sắc mặt Thiên Động Tiên khẽ thay đổi.
Địch Thiên Yển là thầy của Địch đế cương quốc Hỏa Hầu, cũng có thể gọi là quốc sư. Địch đế tại vị tới giờ, chính là do vị quốc sư này đích thân dạy dỗ.
Cho tới nay, Địch đế vẫn vô cùng kính trọng bậc thầy này. Trong cương quốc Hỏa Hầu, lão ta cũng thuộc hàng độc nhất vô nhị.
Tại sao lão ta tới đây?
So sánh đế quốc Bắc Minh hiện nay với cương quốc Hỏa Hầu thì như con đom đóm và vầng trăng sáng.
Chuyện gì khiến vị đế sư này phải vất vả đích thân tới.
“Ngươi là kẻ nào?”
Địch Thiên Yển nhìn Thiên Động Tiên, vung tay nói: “Bây giờ, hoàng đế của đế đô Bắc Minh là kẻ nào?”
“Địch tiền bối!”
Thiên Động Tiên chắp tay, hơi khom lưng nói: “Đế vương của đế quốc Bắc Minh chính là hoàng đế Minh Ung. Hoàng đế Minh Ung bây giờ không ở đế đô, vãn bối tên là Thiên Động Tiên”.
“Thiên Động Tiên?”
Địch Thiên Yển khẽ cau mày, nói: “Người chính là hậu nhân của Thiên Thanh Thạch hả?”
Thiên Thanh Thạch!
Tên húy của lão tổ nhà mình bị người ta kêu thẳng ra khiến trong lòng Thiên Động Tiên tuy giận nhưng không dám nói nhiều một câu.
Thời gian dần trôi qua, uy danh của Thiên Động Tiên đã không còn nữa rồi.
“Vâng!”
“Cương quốc Bắc Minh năm đó lớn mạnh thế nào? Tới giờ đã sa sút thành bộ dạng này, Minh gia và Thiên gia thật sự khiến tổ tiên nhà mình mất mặt rồi đấy!”
Địch Thiên Yển thản nhiên nói: “Được rồi, ta tới đây để tìm Tần Ninh, bảo Tần Ninh ra đây mà chịu chết!”
Ra đây? Chịu chết?
Thiên Động Tiên sững sờ.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà khiến đế sư của cương quốc Hỏa Hầu phải đích thân tới bắt Tần Ninh?
Lẽ nào vị tiểu tổ tông này trong Đại Hoang Cổ đã làm chuyện gì không thể tính được sao?”
“Tần Ninh vẫn chưa trở lại, không biết tiền bối tìm công tử có chuyện gì?”, Thiên Động Tiên vẫn cung kính nói.
“Chưa trở về?”
Địch Thiên Yển cười nói: “Ta thấy, giết thái tử tương lai của cương quốc Hỏa Hầu ta xong thì sợ mất mật, không dám quay lại nữa rồi!”
“Ta nghe nói, đế quốc Bắc Minh và đế quốc Thương Nghiễm dẫn đầu chuẩn bị kiến lập thượng quốc, hừ, nếu Tần Ninh không xuất hiện thì hôm nay, Địch Thiên Yển ta sẽ đích thân đạp nát đế đô Bắc Minh, tàn sát hàng loạt dân trong thành!”
Lời này vừa nói ra khiến tất cả mọi người đều phải biến sắc mặt.
Tàn sát dân chúng trong thành?
Mọi người đều tỏ ra bộ dạng như sắp lâm vào đại nạn mà nhìn Địch Thiên Yển.
“Ha ha, Địch Thiên Yển, vừa tới đã muốn tàn sát, thật sự phù hợp với tính cách nóng nảy của cương quốc Hỏa Hầu các ngươi!”
Một tràng cười lớn chợt vang lên. Trong không trung, mấy chục tên dần hạ xuống. Chúng mặc áo choàng màu xanh lam, tên nào cũng mang hơi thở mạnh mẽ.
Nhìn kỹ thì đều là vô địch cảnh giới Thiên Võ.
Cảnh giới Thiên Võ, trong toàn đế quốc Bắc Minh không có nổi một người. Hôm nay, không biết là cơn gió nào thổi mà một hơi xuất hiện hai, ba trăm người?
“Sở Hằng Vương, ít bốc phét thôi. Tới cả nửa ngày không xuất hiện, bây giờ xuất hiện là có ý gì?”, Địch Thiên Yển nhìn người đàn ông trung niên dẫn đầu đám áo choàng màu xanh lam thì cười lạnh nói.
“Ngươi tới báo thù, đương nhiên ta cũng vậy!”
Sở Hằng Vương lóe lên ánh sáng lạnh, quét xuống dưới: “Cương quốc Đại Sở ta mấy vạn năm tới nay chưa từng phải chịu sự sỉ nhục như vậy, Sở Thiên Kiêu bị giết, đế quốc Bắc Minh cũng phải chết không còn gì nghi ngờ!”
Cái gì!
Thiên Động Tiên chết lặng.
Sở Thiên Kiêu, cũng chết rồi?
Sở Thiên Kiêu chính là đệ nhất thiên tài của cương quốc Đại Sở, bản thân là vương thể, ngạo nghễ nhìn thiên hạ, thế mà lại bị giết chết?
Không phải là do Tần Ninh làm chứ?
“Vậy thằng nhóc Tần Ninh kia đang cầm 3 lệnh bài nòng cốt. Vương ta tới đây lần này không chỉ muốn giết người mà còn để lấy lại lệnh bài vốn thuộc về cương quốc Đại Sở ta”.
Nghe vậy, Thiên Động Tiên hoàn toàn phát điên.
Tần Ninh này, rốt cuộc là đã giết bao nhiêu người?
Đây chính là cương quốc Hỏa Hầu, cương quốc Đại Sở. Ba cương quốc lớn chỉ thiếu mỗi cương quốc Thiên Tượng chưa tới.
“Những lệnh bài này, đương nhiên là không thể thiếu cương quốc Thiên Tượng ta!”
Nghe thấy lời nói của kẻ mới đến, đáy lòng Thiên Động Tiên rơi bộp một tiếng.
Vừa nhắc đã tới, cương quốc Thiên Tượng cũng đến rồi?
Lẽ nào, Tần Ninh cũng giết người của cương quốc Thiên Tượng sao?
“Hạng Tam Vương, lâu ngày không gặp!”
Địch Thiên Yển nhìn thấy người tới, chắp tay, coi như chào hỏi.
Hạng Tam Vương!
Vương gia hoàng thất cương quốc Thiên Tượng, chính là tam đệ của Hạng đế cương quốc Thiên Tượng, được gọi là Hạng Tam Vương.
Ba cương quốc lớn đã lần lượt tới đủ rồi đây!
Lúc này, Thiên Động Tiên nhìn Bát Hoang Viêm Long Hộ trên đỉnh đầu.
Tần Ninh đã từng nói, Bát Hoang Viêm Long Hộ có thể chặn được tấn công của cảnh giới Thiên Võ, nhưng ba tên này, cộng thêm cảnh giới Thiên Võ xung quanh cũng tới mấy trăm tên.
Bát Hoang Viêm Long Hộ có thể ngăn được sao?
Hơn nữa, trừ hoàng thành, đế đô cũng đều ở dưới chân những gã này.
Ngộ nhỡ những tên này làm khó người đế đô vậy thì cơ nghiệp đế quốc Bắc Minh sẽ tiêu tan.
Tiểu tổ tông Tần Ninh, rốt cuộc đã làm chuyện gì mà khiến ba cương quốc lớn không tiếc mà huy động hàng trăm cảnh giới Thiên Võ tới giết hắn.
Lúc này, đế sư Địch Thiên Yển, Sở Hằng Vương, Hạng Tam Vương, dẫn đầu mấy trăm tên cảnh giới Thiên Võ, đứng sừng sững trong không trung nhìn xuống bên dưới.
Hạng Tam Vương lên tiếng trước: “Thiên Động Tiên, giao Tần Ninh và 3 tấm lệnh bài nòng cốt ra đây. Ta đồng ý với ngươi không hủy diệt đế quốc Bắc Minh, nếu không… giết không tha!”
“Đế quốc Bắc Minh sa sút. Ta chính là hậu nhân ba vương, không nhẫn tâm diệt quốc. Ngươi nghĩ cho kỹ, là tính mạng của Tần Ninh quan trọng hay là đế quốc Bắc Minh mà ngươi thừa hưởng quan trọng”.
Nghe vậy, Thiên Động Tiên vội vàng chắp tay nói: “Ba vị, Tần Ninh thật sự chưa trở về. Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, lão phu cũng không biết?”
“Không biết đúng không?”
Hạng Tam Vương hừ một tiếng, bàn tay vung lên, vỗ một chưởng hướng xuống hoàng thành.
Ầm…
Lúc này, trong hoàng thành, tám luồng rồng lửa gào thét mà ra, nuốt chửng chưởng ấn kia khiến nó biến mất tăm.
“Hả? Bát Hoang Viêm Long Hộ!”
Hạng Tam Vương kinh ngạc không thôi nói: “Đây là thứ cương vương Minh Uyên lưu lại, không ngờ, đế quốc Bắc Minh các ngươi đã mở được rồi!”
“Nhưng, đây chỉ là một trận pháp, tốn một chút thời gian mà thôi. Ngươi thật sự cho rằng, vương ta không mở được nó sao?”
Bên kia, Sở Hằng Vương và Địch Thiên Yển cười khẩy, không nói nhiều.
“Kiếm Thôn Viêm, phá!”
Trong tay Hạng Tam Vương, xuất hiện một thanh kiếm dài.
Kiếm dài 3 thước 7 tấc, thân kiếm đen xì như mực, mà xung quanh thân kiếm còn có từng tầng lửa nhảy nhót, cuộn lên ngùn ngụt.
“Kiếm Thôn Viêm, linh khí cổ lục phẩm mà Hạng Vương từng dùng!”
Thiên Động Tiên mang vẻ mặt biến sắc.
Kiếm Thôn Viêm, uy lực bá đạo, năm đó uy danh lừng lẫy. Hạng Vương dựa vào kiếm này, không biết đã giết bao nhiêu cường giả cảnh giới Thiên Võ, lập công lao to lớn với cương vương Minh Uyên.
“Lão già, nếu đã biết kiếm này thì tự mở trận đi, nếu không vương ta bắt buộc phải giết không tha!”
Hạng Tam Vương lúc này thản nhiên nhìn phía dưới.
Chỉ là đế quốc Bắc Minh, đã sa sút từ lâu, chẳng qua, còn một số thủ đoạn mà cương vương Minh Uyên và viện trưởng Thiên Thần để lại thôi, có cái quái gì.
Muốn phá trận thì chẳng có gì khó!
Thiên Động Tiên đang tỏ ra đấu tranh. “Ba quả trứng thối các ông, đợi Ninh ca ca trở lại thì các ông đều chết hết!”, bỗng nhiên, trong không gian tĩnh lặng như vậy lại vang lên một giọng nói bé gái non nớt, lanh lảnh.
Chương 429: Ngươi dám giết cả thành thì ta diệt cả nước
Cô bé vừa thốt lời, tất cả mọi người đều sửng sốt.
Thiên Động Tiên vội vàng kéo Lăng Tiểu Phi đang ngồi trên người Tiểu Thanh, rồi nhẹ giọng nói: “Tiểu Phi, đừng nói năng bậy bạ, những kẻ này đều đến từ cương quốc đấy!”
“Cương quốc thì sao?”
Lăng Tiểu Phi trợn tròn mắt, cười hì hì nói: “Tần Ninh ca ca bảo là ở trong mắt huynh ấy, đế quốc, thượng quốc, cương quốc gì đó đều không đáng một đồng, ai không có mắt đến chọc thì cứ giết hết!”
Lăng Tiểu Phi học theo dáng vẻ của Tần Ninh, còn Tiểu Thanh thì hưng phấn lắc cái đuôi, vui mừng kêu mấy tiếng ò ọ.
Trái ngược với đó, Thiên Động Tiên lại vô cùng khổ sở.
Lăng Tiểu Phi và Tiểu Thanh đây là học theo cái tính không sợ trời không sợ đất của Tần Ninh rồi!
Nhưng bây giờ hắn không có ở đây.
Hơn nữa, cứ coi như Tần Ninh ở đây đi, đối tượng trêu chọc lần này không giống với các lần trước, bọn họ đến từ cương quốc, mà còn là ba cương quốc lớn đứng đầu ba mươi sáu cương quốc, trong đó đều có cường giả cảnh giới Thiên Nguyên trấn giữ.
Trên Cửu U đại lục, cảnh giới Thiên Nguyên là sự tồn tại khủng khiếp, có thể lấy một tay che trời.
“Thiên gia gia đừng sợ, đợi Tần Ninh ca ca trở lại, bọn họ sợ ngay thôi!”, Lăng Tiểu Phi ra dáng ông cụ non an ủi Thiên Động Tiên.
“Khà khà khà…”
Nghe thế, Hạng Tam Vương cười to.
“Xem ra, đúng là không biết thì không sợ, chỉ là một đứa nít ranh mà dám láo xược như vậy”.
“Vậy hôm nay phải dạy cho cô bé này một bài học rồi”, Sở Hằng Vương cũng cười cười nói.
Bọn họ không ngờ rằng bên trong một đế quốc Bắc Minh nhỏ nhoi này lại xuất hiện một kẻ không biết trời cao đất dày là gì.
Có vẻ như tên Tần Ninh hay ngang ngược phách lối kia cũng dạy cho người bên cạnh mình cái tính coi trời bằng vung, kiêu căng xấc láo, tự cao tự đại.
“Đã vậy thì, tất cả xông lên giết hết cho ta, hôm nay bổn vương phải giết cả thành này!”, lúc này, vẻ mặt Hạng Tam Vương lạnh lẽo, hắn ta quát to.
“Ngươi dám giết cả thành thì ta sẽ diệt cả nước, ngươi tin không?”
Đúng lúc này, bỗng nhiên có một giọng nói ôn hoà vang lên khiến tất cả mọi người đều dừng bước.
Ngươi dám giết cả thành thì ta sẽ diệt cả nước!
Đây đúng là một câu nói ngông cuồng!
Bọn họ chỉ thấy ở chỗ cửa thành có bốn bóng người đang tiến về phía trước.
Người cầm đầu là Tần Ninh, một trái một phải hai bên hắn là Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi, sau lưng hai cô gái là một ông già áo xanh buông lỏng hai tay, sắc mặt bình tĩnh, thong dong đi theo.
“Tần Ninh ca ca!”
Lăng Tiểu Phi thấy Tần Ninh bèn cười khanh khách, phất tay vẫy gọi.
“Tần Ninh ca ca, những kẻ này thật hung ác, họ muốn giết sạch chúng ta!”
Nghe Lăng Tiểu Phi tố cáo, Tần Ninh mỉm cười nói: “Trước khi bọn họ giết hết chúng ta thì chúng ta giết bọn họ trước, thấy sao nào?”
“Được nha!”
Những lời vô cùng chướng tai này bị Địch Thiên Yển, Sở Hằng Vương, Hạng Tam Vương nghe được.
“Tần Ninh, chết đến nơi rồi mà còn dám mạnh miệng!”
Địch Thiên Yển hung ác nói: “Không giết ngươi sao có thể rửa sạch mối nhục của cương quốc Hỏa Hầu ta?”
“Giết ta, ngươi làm được sao?”
Tần Ninh đi đến trước quảng trường, ngước đầu nhìn mấy trăm người, rồi nói: “Ta nhớ không sai, 3 Hoàng 7 Vương 9 Soái 18 Thiên Tướng đã từng thề rằng, con cháu hậu thế, suốt đời không được đưa quân xâm phạm Bắc Minh dẫu cương quốc Bắc Minh có sa sút đến độ phải co ro vào một góc, nếu con cháu hậu thế dám cả gan xâm phạm Bắc Minh, giết không tha!”
Hắn vừa thốt ra những lời này, sắc mặt cả ba người Hạng Tam Vương cứng đờ.
Chuyện này chỉ có thành viên nòng cốt trong hậu duệ 3 Hoàng 7 Vương mới biết, sao Tần Ninh lại biết chứ?
“Các ngươi vi phạm lời thề của tổ tiên mà không sợ trời phạt sao?”, Tần Ninh trầm giọng quát lớn.
“Ta khinh!”
Sở Hằng Vương tức tối mắng to: “Chúng ta không biết cái gì gọi là lời thề hết, cứ cho là có thì sao? Thời thế hiện tại là thiên hạ của ba cương quốc lớn chúng ta, đế quốc Bắc Minh có thể làm gì chứ?”
“Hôm nay, ngươi phải chết, đế quốc Bắc Minh cũng phải diệt vong, nếu không ba cương quốc lớn chúng ta sao có thể đứng vững trên Cửu U đại lục?”
Hắn ta vừa nói vậy, sát ý từ từ hiện lên trong mắt Tần Ninh.
“Đã thế thì không còn gì để nói nữa!”
Tần Ninh liếc mắt nhìn ba người rồi nói: “Ba người Sở Đế, Địch Đế, Hạng Đế không đến đây mà sai ba kẻ các ngươi đi tự sát, thật nực cười!”
“Đồ khốn kiếp!”
“Ngu dốt ngạo mạn!”
“Tự tìm đường chết…”
Cả ba nghe câu này của Tần Ninh thì cơn tức nổ tung trong lồng ngực.
Ở ba cương quốc lớn, bọn họ là tướng soái đại quan, có thân phận tôn quý chỉ dưới hoàng đế.
Đừng nói ở ba đế quốc lớn, cho dù là trên toàn Cửu U đại lục, bọn họ cũng là người có tiếng tăm hiển hách, không ai dám mạo phạm, những đế vương của các cương quốc khác thấy họ cũng phải kính cẩn lễ phép.
Tần Ninh đúng là coi trời bằng vung mà.
“Không tin lời ta, vậy thì chịu chết đi!”
Lúc này, Tần Ninh vung bàn tay lên.
Rào rào rào...
Trong chốc lát, hai pho tượng đón gió bay lên.
Đây chính là pho tượng của hai người Thiên Thanh Thạch và Minh Uyên, bên trong hai pho tượng này ẩn chứa hơi thở tạo hoá, mà võ giả vượt qua cảnh giới Hóa Thần mới có thể sinh ra hơi thở tạo hoá.
Chỉ cần một ngụm hơi thở tạo hoá đã có sức mạnh vô địch huỷ diệt cả trời đất.
Trong nháy mắt, hai bóng dáng ấy bay vọt lên trên không trung phóng to thành trăm mét, bắt đầu chiến đấu.
Hai bàn tay của Tần Ninh vẫn không dừng lại, hắn tiếp tục vung tay lên, lại xuất hiện thêm một pho tượng hình người nữa.
Đó chính là pho tượng của tôn giả Thanh Vân.
Pho tượng kia vừa xuất hiện đã đứng yên bên trong hoàng thành, nâng bàn tay lên.
Ngay lập tức, trên toàn Đế Đô, trong phạm vi một trăm mét xuất hiện một tấm màng ánh sáng bao bọc toàn bộ Đế Đô, mà những võ giả âm mưu tàn sát cả thành đều bị ngăn cản ở bên ngoài, không tài nào có thể tiến vào được.
Tần Ninh vươn tay hất vạt áo trường sam lên, rồi ngồi trên bậc thang ở quảng trường, hờ hững nói: “Giết không tha!”
Từng âm thanh đùng đoàng vang lên.
Giờ phút này, hai pho tượng cứ như người sống, hung tàn quét ngang qua chiến trường.
Ba người Địch Thiên Yển, Sở Hằng Vương, Hạng Tam Vương biến sắc.
Đây là cái đồ quỷ gì vậy?
Là con rối sao?
Uy lực bộc phát kia quá mạnh mẽ không hợp lẽ thường.
Lúc này, Tần Ninh lười nhác quan sát những tên kia.
Đám người Thiên Động Tiên, Lăng Tiểu Phi, Thẩm Văn Hiên đi đến trước mặt Tần Ninh.
“Tần Ninh ca ca!”, Lăng Tiểu Phi cười khanh khách nói: “Rốt cuộc huynh đã trở về, ở Đại Hoang Cổ vui không? Lần sau phải dẫn muội theo đó nha!”
“Thực lực của Tiểu Phi lại tiến bộ rồi này!”
“Hì hì, muội mới đến cảnh giới Địa Võ tầng ba thôi!”
“Khá lắm!”, Tần Ninh hài lòng gật đầu khen.
Tiểu Thanh sáp lại gần, thân mật cọ vạt áo Tần Ninh.
“Cút cút, nước miếng nước mũi chảy ròng thế kia mà sao chà vào người ta!”
Tần Ninh hùng hùng hổ hổ nói: “Coi ngươi kìa, thân là hậu duệ của Thương Thanh Quỳ Ngưu mà còn kém xa Tiểu Phi, nếu không cố gắng tu luyện thì ta sẽ ném ngươi về Uyên Cốc ngay, để cho ngươi trông nhà cho ta!”
Nghe thế, Tiểu Thanh co rụt cổ, dùng ánh mắt đáng thương vô tội nhìn Tiểu Phi.
“Không sao đâu mà, Tần Ninh ca ca chỉ hù hoạ ngươi chút thôi!”
Tần Ninh thấy một người một bò thân mật thì cười khổ không thôi.
Cái con bò này biết tìm chống lưng rồi đấy.
“Sư tôn!”
Thẩm Văn Hiên đi lên phía trước, chắp tay cung kính thưa.
“Gần đây đến Đại Hoang Cổ làm chậm trễ không ít thời gian, sắp tới, ngươi đi theo ta tu hành thuật luyện đan”.
“Vâng!”, Thẩm Văn Hiên vô cùng kích động, hắn ta đã từng thấy qua thuật luyện đan của Tần Ninh, dẫu bản thân lớn hơn hắn hai tuổi, nhưng trên lĩnh vực luyện đan, Tần Ninh vẫn là tiền bối của hắn ta.
“Tần công tử!”, Thiên Động Tiên chắp tay hành lễ.
Tần Ninh khẽ gật đầu nói: “Minh Ung và Thiên Ám đâu?”
Chương 430: Tam Đế đến
“Hai người bọn họ dẫn binh đi chinh chiến ở mấy nước lớn, liên quan đến nơi mà nguyên soái Thương Hư trấn giữ, nhưng mà ta đã truyền tin cho bọn họ, chắc chắn là nhóm bọn họ đang gấp gáp trở về rồi!”
Thiên Động Tiên nói lớn.
Tốt xấu gì thì Tần Ninh cũng đã trở lại, nếu không cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
“Ừ, thật không ngờ đám người này lại thật sự dám đến đây”.
Tần Ninh nhìn về phía trước, khẽ cười nói.
“Tần công tử, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện lớn gì? Ba cương quốc lớn này lại không ngại ngàn dặm xa xôi mà đến tận đây, hơn nữa còn mang theo nhiều người có cảnh giới Thiên Võ như vậy”.
“Cũng không có chuyện gì, chỉ là mấy tên thiên tài đứng đầu ba cương quốc lớn này bị ta giết chết!”, Tần Ninh xua tay, cười nhạt nói.
Thiên tài đứng đầu?
Là ba người Sở Thiên Kiêu, Địch Minh và Hạng Vân Thăng sao?
Giờ phút này, Thiên Động Tiên đã hoàn toàn hiểu được, vì sao mà ba cương quốc lớn lại nổi giận đùng đùng như vậy.
Ba thiên tài xuất chúng bị giết chết, ba cương quốc lớn kia không nổi giận mới thật sự là kỳ quái.
“Bây giờ nên làm như thế nào? Chẳng lẽ…thật sự phải giết chết tất cả bọn họ sao?”, giờ phút này, Thiên Động Tiên nhìn hai pho tượng kia đã chém giết tứ phía, người của ba cương quốc lớn đã bị họ làm cho luống cuống tay chân.
“Tất nhiên”.
“Không tử tế dạy dỗ bọn chúng một trận, bọn người kia sẽ không biết bản thân mình đã ngông cuồng vượt quá giới hạn!”
Tần Ninh chậm rãi nói: “Hôm nay, bọn họ đến bao nhiêu, ta giết bấy nhiêu, ta cũng muốn xem xem, ba vị hoàng đế kia có thể nhẫn nhịn đến khi nào mới xuất hiện”.
Nghe được những lời này, Thiên Động Tiên cũng không nói thêm gì nữa.
Ông ta biết, nói nhiều cũng vô ích.
Với tính cách của Tần Ninh, hắn nói cái gì thì chính là cái đó, cho dù là ai cũng không thể thay đổi được.
“Đáng chết!”
Mà lúc này, sắc mặt ba người Hạng Tam Vương, Sở Hằng Vương và Địch Thiên Yển vô cùng tái nhợt.
Bóng dáng của hai pho tượng kia ở giữa mấy trăm người cảnh giới Thiên Võ, tuỳ ý chém giết, không hề nương tay chút nào.
Hơn nữa, bọn họ ra tay quyết đoán, chỉ trong một thời gian ngắn, khi mà nhóm Tần Ninh đang còn trò chuyện thì bọn họ đã tổn thất hơn mười vị cao thủ cảnh giới Thiên Võ.
Ở trong nước, những người có cảnh giới Thiên Võ đều là hầu tước cường đại, chết một người cũng là một tổn thất lớn, lại càng không nói đến ở đây đã chết mất hơn mười người.
“Rốt cuộc người này có lai lịch như thế nào?”
Giờ phút này, sắc mặt Hạng Tam Vương xanh mét.
Tần Ninh thật sự rất quỷ quái.
“Ta không biết”, lúc này, Địch Thiên Yển cũng không nhịn được mắng: “Chỉ nghe nói hai huynh đệ Dương Khai Thái và Dương Khai Hoài đều chết ở trong tay người này, không ngờ là tên tiểu tử này đến đế quốc Bắc Minh rồi mà còn có thủ đoạn này”.
Sở Hằng Vương không nhịn được mắng: “Đáng chết, rõ ràng chỉ là một tiểu tử thối cảnh giới Địa Võ tầng một, nếu có cơ hội ta đây nhất định sẽ lột da hắn!”
“Bây giờ mà vẫn còn buôn chuyện được à?”
Giờ phút này, Tần Ninh đang ngồi ở bậc thang của sân rộng, mỉm cười nhìn ba người nói: “Vậy mà vẫn còn tâm trạng đi buôn chuyện, xem ra, tổn thất cũng không lớn”.
“Giết!”
Tiếng quát vừa vang lên, chỉ trong phút chốc, ba bóng người kia đã nhanh chóng lùi lại.
Vị trí bọn họ vừa đứng đã bị một bóng người làm nổ tung.
Ba người họ đều là cảnh giới Thiên Võ tầng bảy, là sự tồn tại đứng đầu, chỉ còn một bước nữa là có thể tiến vào cảnh giới Thiên Nguyên.
Vậy mà vừa nãy suýt chút nữa đã bị giết chết!
“Ngang ngược ở trước mặt ta, ai cho các ngươi lá gan đó?”, Tần Ninh chậm rãi nói: “Ta muốn giết các ngươi thì cứ thế giết các ngươi thôi!”
"Tiểu tử thối, dựa vào một con rối thì có bản lĩnh gì?”, Hạng Tam Vương quát: “Có bản lĩnh thì ngươi đánh với ta đi!”
“Vậy mà ngươi còn vứt bỏ mặt mũi để nói ra những lời này”, Tần Ninh cười nhạo nói: “Số lẻ trong tuổi của ngươi cũng gấp tuổi hiện tại của ta vài lần, đánh với ta? Con rối? Con rối thì cũng là một loại bản lĩnh của ta, có năng lực thì người đi tìm mấy con rối giúp ngươi đánh nhau đi!”
Những lời này vừa được nói ra, Tam Hạng Vương đã hoàn toàn nổi giận.
Nhưng mà hắn ta cũng không làm gì được.
Tần Ninh dựa vào hai con rối, sát khí phóng ra mạnh mẽ, bọn họ không có khả năng ngăn cản.
“Ta không có nhiều thời gian để lãng phí trên người các ngươi, bắt đầu từ hôm nay, có Tần Ninh ta ở đây, ai dám động đến đế quốc Bắc Minh, ta chắc chắn…sẽ diệt cả đế quốc đó!”
Bàn tay vung lên.
Vút vút…
Trong nháy mắt, bóng dáng của hai con rối đã lao đến chém giết.
Thoáng chốc, mặc dù ba người Hạng Tam Vương phản ứng nhanh, nhưng sát khí tỏa ra từ con rối đã cực kỳ mãnh liệt.
“Một ngụm nguyên khí, có thể nuốt chửng đất trời!”
Vù…
Giờ phút này, bóng dáng của hai con rối đã trực tiếp giết đến, bốn mũi tên nhọn được ngưng tụ lại rồi bắn thẳng về phía ba người.
“Mau tránh ra!”
Ba người vội vàng tản ra, ầm ầm ầm, lúc này, âm thanh nổ tung nháy mắt vang lên.
Sau khi âm thanh mãnh liệt truyền đến, một bóng người đã bị nổ tung thành bột phấn, hai người né tránh nhanh hơn nhưng cho dù là như vậy cũng bị nổ mất một cánh ta.
“Hạng Tam Vương, đã chết!”
Nhìn thấy cảnh tượng này, tất cả mọi người đều cảm thấy mơ hồ.
Ở Cửu U đại lục, Hạng Tam Vương có cảnh giới Thiên Võ tầng bảy, là sự tồn tại đứng đầu, vậy mà…đã chết.
Ở bên kia, hai người Sở Hằng Vương và Địch Thiên Yển cũng cảm thấy mơ hồ.
Điên rồi điên rồi, Tần Ninh thực sự điên rồi, Hạng Tam Vương đã chết, sợ rằng cho dù vứt bỏ hết tâm nguyện cả đời, Hạng Đế cũng muốn tiêu diệt Tần Ninh và đế quốc Bắc Minh.
Tần Ninh thực sự không sợ chết sao? Cứ như vậy giết chết Hạng Tam Vương.
“Chạy thoát?”
Nhìn hai người kia chỉ mất một cánh tay, Tần Ninh vô cùng ngạc nhiên, sau đó lại thản nhiên cười nói: “Thì ra là có người ra tay cứu các ngươi!”
“Hẳn là Sở Đế và Địch Đế? Nếu đã đến đây, vì sao lại không xuất hiện?”
“Ha ha, quả nhiên là tuổi trẻ tài cao, khó trách đế quốc Bắc Minh và đế quốc Thương Nghiễm có thể hợp tác với nhau, đạp thượng quốc Cảnh Thiên xuống dưới!”
Giờ phút này, một âm thanh tao nhã chậm rãi vang lên.
Giọng nói kia vừa dứt, một bóng người xuất hiện, bước đi ở giữa không trung mà như đang giẫm trên mặt đất bằng phẳng, sau đó dừng ở trăm mét trên không trung, đảo mắt nhìn về phía Tần Ninh.
Trên người là bộ trang phục luyện võ màu vàng, tóc dài được chải búi gọn gàng, đầu đội mũ vàng, mặc dù có vẻ ngoài trung niên nhưng vẫn cực kỳ hấp dẫn.
“Sở Đế!”
Nhìn người vừa tới, người của đế quốc Bắc Minh ở phía dưới đã sợ đến ngây người.
Sở Đế, hoàng đế của cương quốc Đại Sở, đứng vị trí thứ nhất trong ba mươi sáu cương quốc, là đời sau của Sở Vương, một trong tam hoàng thất vương.
Nghe đồn người này là cường giả cảnh giới Thiên Nguyên.
Cảnh giới Thiên Nguyên chia thành cảnh giới Tiểu Tam Nguyên và cảnh giới Đại Tam Nguyên.
Cho dù là cấp thấp nhất của cảnh giới Tiểu Tam Nguyên thì cũng là cường giả mà kẻ khác phải ngước nhìn.
Những người như bọn họ, có thể cả đời cũng không thể nhìn thấy được dáng vẻ của Sở Đế, nhưng mà hiện tại, Sở Đế lại xuất hiện ở nơi này, ở đế đô của đế quốc Bắc Minh.
Tất cả là bởi vì Tần Ninh.
“Sở Đế ở đây, hẳn là Địch Đế cũng đến nhỉ?”, Tần Ninh mỉm cười nói.
“Thật đúng là kẻ sinh sau ắt hơn bậc ông cha!”
Một âm thanh thô kệch vang lên, ở giữa không trung, một bóng người lại bước đến.
“Địch Đế!”
Trong nháy mắt, sắc mặt mọi người lập tức thay đổi.
Hai hoàng đế lớn đã tự mình đến đây, thực sự là làm cho người ta vô cùng kinh ngạc, không thể tin vào mắt mình.
Nhìn hai người kia, ý cười trong mắt Tần Ninh dần dần lạnh xuống.
“Sở Đế, Địch Đế tự mình đến đây, thật đúng là làm cho kẻ khác tò mò”.
Tần Ninh mỉm cười, chậm rãi nói: “Chẳng qua, ta nghĩ người cuối cùng lên sân khấu, hẳn là người phẫn nộ nhất, Hạng Đế!”
“Oắt con, chịu chết đi!”, lúc này, ở bên ngoài hoàng cung, trên mặt đất, một bóng người hoá thành tia chớp, bàn tay vừa vung lên, một mũi tên xuất hiện, xé rách không khí bắn thẳng về phía bên này, âm thanh chói tai, vang vọng cả đất trời.
Bình luận facebook