• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Hot Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu (1 Viewer)

  • Chương 491-495

Chương 491: U Quỷ

“Ngươi cũng biết tìm lí do cho mạng sống của mình lắm”.

Tần Ninh thản nhiên nói: “Tha mạng cũng được, nhưng tội chết có thể miễn, tội sống khó tha, Thất Tinh Cung chuẩn bị nằm vài năm đi!”

Nghe vậy, Vân Sương Nhi cũng gật đầu.

Người đàn ông trung niên lập tức đánh ra.

Rầm rầm rầm...

Trong nháy mắt, các trưởng lão chỉ cảm thấy ngực đau đớn kinh khủng, một luồng khí đen chảy vào bên trong cơ thể, liền kêu lên một tiếng, ngã từ trên trời xuống, kêu lên tiếng rầm rầm.

Một đám cường giả lúc này như chó ngã uống nước, ai cũng kêu rên đau đớn.

“Năm năm, các ngươi sẽ xóa bỏ được ấn quỷ của ta, trong năm năm này, đừng nghĩ đến việc thi triển thực lực, nếu không sẽ càng nghiêm trọng hơn!”

Người đàn ông trung niên hờ hững nói.

Đám người Yên Bắc Hành lúc này khổ sở không thôi, nhưng vẫn không dám nói ra mà vội vàng chắp tay: “Đa tạ tiền bối nương tay, đa tạ Tần công tử tha mạng!”

Lời này nói ra, thất cung chủ của Thất Tinh Cung dẫn mười mấy người vội vã rút lui.

Lúc này, mọi người cũng mắt chữ A mồm chữ O.

Chỉ một cái phất tay cũng khiến kẻ mạnh cảnh giới Thiên Nguyên sáu nguyên ngã xuống trọng thương, vậy đây ít nhất cũng là cảnh giới Thông Thiên chứ?

Ánh mắt Tần Ninh nhìn sang người đàn ông trung niên kia và hỏi: “Ông đến bảo vệ Sương Nhi hả?”

“Nể tình ông có công nên ta nói nhiều thêm đôi câu, U Minh quyết của U Minh Tông hướng về âm u, ấn quỷ đến từ cuốn hỗn tự trong U Minh quyết, chủ yếu là hỗn độn không có thứ tự, ta thấy ông tu luyện cũng phải trên trăm năm rồi hả?”

Tần Ninh chậm rãi nói: “Quay về hãy bế quan, tu hành lại quyết thứ mười tám của cuốn hỗn tự, ông sẽ phát triển thêm một bước nữa!”

Nghe đến đây, người đàn ông kia hơi sững sờ.

Lập tức chắp tay, trịnh trọng đáp: “U Quỷ cảm ơn Tần công tử đã chỉ điểm!”

Hai câu đơn giản của Tần Ninh lại có giá trị cực lớn. Người khác không hiểu, nhưng ông ta hiểu.

Ông ta tu luyện cuốn hỗn tự của U Minh quyết hàng trăm năm rồi, cảnh giới bị kẹt không tăng lên, tức là xuất hiện vấn đề trong quá trình tu hành.

Tần Ninh vừa nhìn đã thấu, không thể không nói, ánh mắt thật độc đáo.

Phải biết rằng, đến cả tông chủ cũng không nhận ra được điểm này.

Nhưng một câu của Tần Ninh đã khiến ông ta cảm nhận được mấu chốt của khúc mắc.

Chỉ vài ba câu đã nắm được trọng điểm, sao người thanh niên này lại làm được?

Hơn nữa lại rất quen thuộc với U Minh quyết của U Minh Tông?

U Quỷ!

Nghe đến cái tên này, Tần Triết ở bên cạnh nheo mắt.

U Minh Tông, thực lực không hề kém Kiếm Các.

Mà tông chủ U Minh Tông là U Động Thiên, cường giả đỉnh nhọn của Cửu U.

Mà bên cạnh ông ta có hai U hộ pháp, được xưng là Tả Hữu hộ pháp.

Hai vị này thực lực mạnh mẽ, sâu không lường được, được U Động Thiên rất coi trọng.

Chính là U Hồn và U Quỷ.

Người trước mặt chính là U Quỷ!

Tần Triết sải bước ra, chắp tay nói: “Tiền bối U Quỷ, tại hạ là Tần Triết của Kiếm Các!”

“Ừ!”

U Quỷ gật đầu, không nhiều lời, lui về bên cạnh Vân Sương Nhi, thái độ khá lạnh nhạt.

Tần Triết cũng chẳng oán giận gì.

Thân phận của U Quỷ cao hơn thân phận Kiếm Vương của ông ta nhiều, với U Quỷ thì ông ta chỉ là vãn bối mà thôi.

Thế nhưng thân phận U Quỷ cực kỳ tôn quý là vậy, tông chủ U Minh Tông lại đem người này đi bảo hộ Vân Sương Nhi.

Tần Triết đột nhiên nghĩ tới tin tức mà U Minh Tông phát ra, tông chủ U Minh Tông nhận đệ tử cuối cùng, thiên phú sáng ngời, lẽ nào chính là Vân Sương Nhi này?

Nếu là vậy, mà Vân Sương Nhi còn là tì nữ của Tần Ninh.

Tần Ninh này...

Tần Triết chỉ cảm thấy khó hiểu.

“Các vị!”

Lúc này, thánh nữ Thiên Đạo lên tiếng.

“Hội giao lưu hôm nay xin dừng ở đây, các vị trở về nghỉ ngơi đi, trong thành Thiên Đạo này Thiên Đạo lâu chúng ta có bán đấu giá rất nhiều linh khí, linh đan, nếu các vị không ngại có thể qua xem!”

Thánh nữ Thiên Đạo lúc này hiểu được, việc đã đến nước này, không cần đến hội giao lưu làm gì nữa.

Sự xuất hiện của Lâm Vi Vũ đã đoạt mất phong thái của cô ta, mà giờ Vân Sương Nhi xuất hiện càng làm nhiễu loạn gội giao lưu này.

Nhưng mấy người này đến từ Kiếm Các, U Minh Tông, là sự tồn tại như quái vật, Thiên Đạo lâu bọn họ không đắc tội nổi.

Mọi người dần tản đi, võ tràng lớn như vậy cũng chỉ còn lại nhóm Tần Ninh.

Thánh nữ Thiên Đạo đi tới, cười nói: “Các vị từ xa tới đều là khách, không bằng đến Thiên Đạo lâu của chúng ta nghỉ ngơi!”

Nghe vậy, Vân Sương Nhi vui vẻ vô cùng.

Dạo này cô ấy bị tông chủ ép tu luyện, ngày thường chạy đôn chạy đáo, nâng cấp cảnh giới, thật sự rất khổ cực.

Vân Sương Nhi không khỏi nhìn U Quỷ.

“Quỷ thúc thúc...”

“Tiểu thư đã hoàn thành trước thời gian tông chủ định ra ba ngày, nên có thể ở lại đây ba ngày!”

“Hì hì, cảm ơn Quỷ thúc thúc!”

U Quỷ cũng mỉm cười.

Lâm Vi Vũ hừ một tiếng: “Tần thúc, chúng ta cũng ở lại thôi, ta còn phải cảm ơn ân nhân cứu mạng nữa!”

“Vâng!”

...

Mặt trời ngả về Tây, trong một đại sảnh xa hoa của Thiên Đạo lâu, có một bàn ăn.

Thánh nữ Thiên Đạo, Vân Sương Nhi, Lâm Vi Vũ cùng Tần Ninh đều ngồi xuống.

Trên bàn tròn toàn là đồ ăn mỹ vị khiến người ta thèm chảy nước miếng.

Mặt Kiếm Tiểu Minh nhìn mà mê.

“Thịt nai của linh thú cấp sáu Thải Mi Lộc, còn đây là linh thảo lục phẩm hoa Bạch Ngạn...”

Kiếm Tiểu Minh hoàn toàn sửng sốt.

Bữa cơm này ít cũng phải đến trăm vạn linh thạch.

Đây đâu phải ăn cơm, mà là ăn linh thạch ấy chứ!

Cũng chỉ có Thiên Đạo lâu mới có bữa ăn xa hoa như vậy để chiêu đãi khách.

“Đây là...”

Vân Sương Nhi nhìn Kiếm Tiểu Minh.

“Hì hì, tỷ tỷ xinh đẹp, ta là Kiếm Tiểu Minh, là huynh đệ của Tần đại ca, sau này sẽ là thần kiếm khách số một Cửu U!”

Kiếm Tiểu Minh lúc nào cũng vô sỉ như vậy.

“Ngươi đúng là không biết xấu hô”, Lâm Vi Vũ xen vào: “Tay kiếm số một là cha của ta rồi, ngươi có vượt được cha ta không?”

“Ặc... Đây là mục tiêu, mục tiêu mà...”

Kiếm Tiểu Minh cũng không dám xung đột với vị tiểu thư này.

Lâm Vi Vũ lúc này cực kỳ không vui.

Nhìn Vân Sương Nhi ngồi bên cạnh Tần Ninh, gắp thức ăn, hầu hạ cho hắn y hệt như một tì nữ, Lâm Vi Vũ càng nhìn càng ghét.

Hôm nay cô ta xuất hiện phải là người được chào đón nhất mới đúng, nhưng bây giờ Vân Sương Nhi lại chiếm hết.

Thành Vân Sương Nhi thì thôi đi, mà Vân Sương Nhi này lại cứ phải là tì nữ của Tần Ninh.

Cô ta lại càng ngứa mắt Tần Ninh, mặc dù Tần Ninh đã cứu mạng cô ta, nhưng cái bộ dạng kiêu ngạo đó thật sự đáng ghét kinh khủng.

Mà người lúng túng nhất phải là thánh nữ Thiên Đạo.

Hôm nay liên tiếp xuất hiện Lâm Vi Vũ và Vân Sương Nhi làm cho cô ta không có gì để nói.

Nhưng hai người này có ai là dễ chọc đâu? Ai cũng có lai lịch kinh người.

Thế nhưng khiến người ta tò mò nhất lại là Tần Ninh.

Cứu Lâm Vi Vũ một mạng, lại thêm tì nữ là đệ tử cuối cùng của tông chủ U Minh Tông.

Hai mối quan hệ này, dù là cái nào, đều khiến Tần Ninh trở thành đệ tử thanh danh hiển hách ở Kiếm Các hoặc U Minh Tông.

Nhưng Tần Ninh lại cứ phải chọn làm tông chủ của Thanh Vân tông, một tông môn suy tàn.

Quá là kỳ lạ đi!
Chương 492: Quan hệ mật thiết

Không chỉ có một mình thánh nữ Thiên Đạo khó hiểu, mà đám Tần Triết cũng rất tò mò.

“Tiền bối U Quỷ, ta mời ngài một ly!”, Tần Triết đứng dậy, cung kính nói.

U Quỷ dường như rất kiệm lời, chỉ nâng chén và gật đầu.

Tần Triết cũng không tỏ vẻ khó chịu vì chuyện này.

Dù sao U Quỷ cũng là người có thân phận.

Sau ba tuần rượu, mọi người cũng thả lỏng hơn.

U Quỷ nhìn Tần Ninh, vẫn không khỏi lên tiếng.

“Dường như Tần công tử rất quen thuộc với U Minh quyết của U Minh Tông chúng ta?”

“Muốn gì thì nói thẳng đi...”

Thái độ U Quỷ cực kỳ thành khẩn, ông ta nói: “Thật sự không dám giấu diếm, dạo này việc tu hành của tông chủ xuất hiện vài vấn đề...”

Nghe đến đây, Tần Ninh ngước mắt nhìn nói: “Tầng cuối cùng gặp vấn đề phải không?”

Nghe vậy, U Quỷ cả kinh, gật đầu.

“Bình thường thôi!”, Tần Ninh thản nhiên đáp: “U Minh quyết của U Minh Tông các ông vốn có chỗ thiếu hụt, trong các đời tông chủ của U Minh Tông, người có thể tránh khỏi thiếu sót này cũng chỉ có U Phần Thiên!”

Ba chữ U Phần Thiên hiện ra, U Quỷ lại càng kinh ngạc.

“Lão tổ tông ở thời đại anh hùng của Cửu U Đại Đế, cách quá xa...”

“Như vậy đi!”, Tần Ninh chậm rãi đáp: “Ông bảo U Động Thiên rảnh rỗi thì đến Thanh Vân tông ngồi một chút, có lẽ sẽ giúp được ông ta”.

Lời này nói ra, U Quỷ tức thì chắp tay: “Cảm ơn Tần công tử!”

“Không cần cảm ơn!”, Tần Ninh đáp: “Ta đem Sương Nhi đến U Minh Tông tu hành, xem như là nhận một cái ân tình của các người, đây cũng coi như là trả nợ lại”.

U Quỷ gật đầu.

Lúc Tần Ninh và U Quỷ nói chuyện, mọi người tại đây càng thêm tò mò. Bọn họ nghe rất rõ, nhưng không ai dám hỏi.

Dù gì U Quỷ vẫn rất mạnh.

Tiệc rượu đem lại cảm giác khác biệt, chỉ có Kiếm Tiểu Minh là vô tư ăn sạch, những người khác đều là nhấp môi.

Đêm đến, Vân Sương Nhi hầu hạ Tần Ninh đi ngủ.

“Sương Nhi, qua đây!”

Tần Ninh vẫy tay, Vân Sương Nhi ngồi ở bên giường.

Tần Ninh kéo chân Vân Sương Nhi đến, gối lên đùi cô ấy, thản nhiên nói: “Những ngày qua không có cô và Viên Viên ở bên, đúng là rất phiền”.

“Tối ngủ không ngon, chẳng có cái gối đầu nào êm”.

“Vậy ta quay lại bên cạnh công tử nhé”.

“Không được đâu, tu hành ở U Minh Tông là then chốt với cô, nói cho ta những cảm ngộ của cô về tu hành ở U Minh Tông đi!”

“Vâng!”

Tần Ninh gối lên đùi Vân Sương Nhi, nghe Vân Sương Nhi nói chuyện, hai người bàn luận trong phòng.

Lúc này, ở một căn phòng khác, Kiếm Tiểu Minh kéo Thẩm Văn Hiên, ô hô ca thán.

“Tỷ tỷ xinh đẹp vẫn chưa ra khỏi phòng của đại ca, ôi chao! Tần đại ca thật xấu, sao huynh ấy lại được ngủ chung với tỷ tỷ xinh đẹp mà ta lại phải ngủ chung với một người đàn ông như huynh chứ!”

Kiếm Tiểu Minh không ngừng oán trách.

Thẩm Văn Hiên cũng chỉ cười khổ.

Vì Cửu Nguyên đan điển cuốn một mà sư phụ đưa cho hắn ta, hắn ta còn chưa hiểu rõ hết, lúc này cũng mặc kệ Kiếm Tiểu Minh, chỉ chuyên tâm đắm chìm trong đan thuật.

“Đúng là ngốc nghếch!”

Kiếm Tiểu Minh cạn lời: “Ngày nào cũng chỉ thảo dược, phụ nữ tốt hay là đan dược tốt hơn hả?”

“Đương nhiên là đan dược rồi!”

“...”

Kiếm Tiểu Minh cười khì khì nói: “Thanh Vân tông, huynh là đồ nhi của Tần đại ca, tương lai chắc chắn rất rực rỡ, hay là xin Tần đại ca cho huynh lấy thánh nữ Thiên Đạo đi”.

Nghe Kiếm Tiểu Minh nói vậy, Thẩm Văn Hiên cũng không còn gì để nói.

“Tên nhóc nhà ngươi bớt suy nghĩ liên thiên đi, tu luyện kiếm thuật cho tốt mới phải!”

Thẩm Văn Hiên chậm rãi nói: “Thật ra, trước khi ngươi đến, sư tôn có một em trai, ngài ấy rất yêu thương người em này, giống như ngươi bây giờ vậy”.

“Em trai?”

“Ừ!”

Thẩm Văn Hiên mở miệng nói: “Lúc ấy, không ai dám ở trước mặt sư tôn nói linh tinh, chỉ có Tần Hâm Hâm đó...”

Lúc này, Thẩm Văn Hiên cũng rất thổn thức về chuyện cũ.

Tần Ninh lúc đó thật sự khiến hắn bị chấn động.

Chỉ vì em trai mình mà giết thẳng tới quốc đô của thượng quốc, đó là chuyện khiến người ta kinh ngạc cỡ nào chứ.

Ở Thanh Vân tông, Tần Ninh nói, Thanh Vân tông sẽ là tông môn bảo vệ đệ tử nhất, hắn ta biết, Tần Ninh không nói điêu, mà là nói được làm được.

Cũng là vì nhìn thấy Tần Ninh của lúc đó, hắn ta mới cam tâm tình nguyện bái Tần Ninh làm thầy, cho dù Tần Ninh còn nhỏ tuổi hơn hắn.

Kiếm Tiểu Minh nghe đến đây, cũng cảm thấy kỳ lạ: “Vậy tại sao Tần đại ca lại phải đối xử tốt với ta như thế?”

“Có lẽ là vì ngươi làm sư tôn nhớ đến Hâm Hâm đấy!”

“Vậy cũng chưa chắc!”, Kiếm Tiểu Minh trịnh trọng nói: “Ta cứ có cảm giác Tần đại ca thiếu nợ gì ta, nhưng thực ra chúng ta đâu có liên quan gì đến nhau”.

“Nhưng làm ta cảm nhận là Tần đại ca như có mối quan hệ rất thâm sâu với tổ tiên Kiếm Âm Sơn của nhà chúng ta”.

“Không thể nào...”

Kiếm Tiểu Minh cũng lẩm bẩm: “Giác quan thứ sáu của ta còn chuẩn hơn cả phụ nữ, chuẩn hơn cả phụ nữ mà...”

Nói rồi, Kiếm Tiểu Minh nhấc kiếm, đẩy cửa ra ngoài.

“Ngươi định làm gì đó?”

“Luyện kiếm chứ sao!”

Kiếm Tiểu Minh xoay người, nở nụ cười xán lạn, chân thành nói: “Nếu không nghiêm túc tu hành, sao có thể bắt kịp bước chân của Tần đại ca chứ? Sau này ta còn phải đứng đầu Cửu U nữa!”

Kiếm Tiểu Minh đẩy cửa ra ngoài.

Thấy vẻ mặt nghiêm túc khó có được của Kiếm Tiểu Minh, Thẩm Văn Hiên mỉm cười, tiếp tục nghiên cứu đan thuật.

Hai ngày sau đó, thánh nữ Thiên Đạo có thể nói là nhiệt tình khoản đãi như thượng khách, Vân Sương Nhi thì làm bạn với Tần Ninh cả ngày lẫn đêm.

Mấy ngày này Tần Ninh cũng không nhàn, tỉ mỉ nói cho Vân Sương Nhi từng li từng tí liên quan đến U Minh quyết.

Hắn nhìn trúng những kiến thức và chiến tích của mấy lão cổ hủ trong U Minh Tông, nhưng ở phương diện khác thì cũng không quá an tâm.

Hỗn độn thể là ngàn năm khó gặp, hắn không muốn Vân Sương Nhi bị làm sao.

Ngày thứ ba, Vân Sương Nhi cũng xuất phát rời đi.

Mặc dù không nỡ, nhưng vẫn phải tiếp tục tu hành.

Tần Ninh nhìn U Quỷ, dặn dò: “Bảo vệ Sương Nhi thật tốt vào, gặp chuyện gì không may, ta sẽ phá U Minh Tông của các người xuống. Còn vấn đề của U Động Thiên thì cứ bảo ông ta tới tìm ta!”

“Đã hiểu...”

U Quỷ cười khổ trong lòng.

Nhưng ngạo khí của Tần Ninh cũng rất tương xứng với thực lực của hắn.

Nếu không rõ nội tình của Tần Ninh thì tốt nhất không nên đắc tội.

Vân Sương Nhi rời đi, Tần Ninh cũng giãn gân cốt một chút.

“Ca, hai ngày nay chắc đau eo lắm hả?”, Kiếm Tiểu Minh nhiệt tình nói.

“Cút!”

Tần Ninh mắng một câu, nói: “Hai ngày này luyện kiếm bạt mạng thế, ngày thường ở Thanh Vân tông cũng chẳng thấy ngươi chăm chỉ như vậy”.

“Chẳng phải vì để huynh tìm cho ta một mối hôn nhân tốt hay sao!”

“Nói đến hôn nhân, ta mới nhớ là hôn ước của Thiên Đạo lâu với Thanh Vân tông còn chưa bàn cho ra nhẽ đấy!”

Nói xong, Tần Ninh quay ra nhìn Thiên Linh Lung.

Thiên Linh Lung cười run rẩy nói: “Cha ta hôm nay sẽ quay về, ông ấy sẽ đích thân nói chuyện này với ngươi”.

Thảo nào ở đây đã lâu mà không gặp được lâu chủ của Thiên Đạo lâu.

Tần Ninh cười đáp: “Vậy thì tốt”.

Thiên Linh Lung lúc này trong lòng có chút sầu não.
Chương 493: Cảnh giới Địa Võ tầng năm

Mấy ngày qua cô ta thật sự rất khổ tâm.

Phi Hồng Môn và Thất Tinh Cung tạm thời chưa có động tĩnh gì, nhưng không có nghĩa là cả hai tông môn đó cho qua chuyện này.

Mà ba ngày chiêu đãi nhóm Lâm Vi Vũ, Vân Sương Nhi cùng Tần Ninh này, cô ta rất sợ mắc phải sai lầm.

Nếu cha mà không về nữa, chắc cô ta sẽ lo đến đổ bệnh mất.

Đến hoàng hôn, Thiên Đạo lâu vốn đang bình tĩnh liên trở nên náo nhiệt.

Vì lâu chủ của Thiên Đạo lâu là Thiên Đạo Nhất đã quay về!

Mà so với sự náo nhiệt của Thiên Đạo lâu, đình viện nơi Tần Ninh ở thì có hơi yên tĩnh.

Lúc này, Tần Ninh ngồi thiền trong phòng, bên ngoài cơ thể lóng lánh ánh sét, Ngọc Lôi thể tầng một đại thành, mà hắn đã đạt cảnh giới Địa Võ tầng ba, tiếp theo cũng nên nâng cấp thôi.

Nếu không, bị Viên Viên và Sương Nhi kéo dài khoảng cách thì công tử hắn lại thành ra kém cỏi.

Dần dần, mặt ngoài cơ thể Tần Ninh có ánh sét nhổ ra nuốt vào, nguyên thạch hệ Lôi trong tay thiêu đốt.

Nguyên thạch hệ Lôi này chính là Lâm Vi Vũ đem ra, một mực muốn đưa cho hắn.

Tần Ninh cũng không phải loại ỡm ờ, liền nhận luôn.

Mà lúc này cũng liền phát huy tác dụng.

Lần này Tần Ninh định dựa vào nguyên thạch hệ Lôi để nâng cấp cảnh giới, thuận tiện đưa Ngọc Lôi thể hoàn thiện tầng hai.

Ngọc Lôi thể chú trọng cương trực công chính, bá đạo hoàn vũ, loại bá đạo này khác hẳn sự bá đạo của Âm Dương Ly Hợp Kim thể.

Kim thể càng thiên hướng về lực hệ kim, mà Ngọc Lôi thể là sức mạnh hệ lôi, nên bạo tính cũng mạnh hơn.

Cuộc giao đấu mấy ngày trước khiến đan điền trong cơ thể hắn lột xác một chút, mà lần tĩnh tọa này cũng không gặp bất kỳ khó khăn nào, giống như nước chảy thành sông vậy, Tần Ninh trực tiếp đạt cảnh giới Địa Võ tầng bốn.

Đột phá cảnh giới không phải mục tiêu của hắn.

Nâng cấp Ngọc Lôi thể mới là nhiệm vụ cấp bách.

Bảy tầng Ngọc Lôi thể, tầng một chính là uy của Lôi Hồ Quang, có thể giải phóng lực sấm sét trong cơ thể đến cực đại.

Mà tầng hai chính là ngưng tội linh cầu sấm sét.

Linh cầu sấm sét so với Lôi Hồ Quang có uy lực mang thêm tính bùng nổ, khác biệt lớn nhất chính là, Lôi Hồ Quang thiên hướng về công kích một điểm, còn quả cầu sấm sét thì là toàn thể.

Đêm khuya, căn phòng có ánh sấm nhàn nhạt, tiếng sấm sét đùng đùng khiến người ta kinh sợ.

Mà giờ khác này, ở bên ngoài phòng Tần Ninh có năm bóng người yên lặng tiến gần.

“Là nơi này sao?”

“Ừ!”

Năm bóng đen cẩn thận từng tí, thấp giọng nói: “Tất cả cẩn thận, một kích không thành thì rút lui ngày, bên người tên nhãi kia có cự phách cảnh giới Thiên Nguyên bảo vệ”.

“Đã hiểu!”

Năm người đi tới gần cửa.

“Khụ khụ...”

Vào lúc này, bỗng có một tiếng ho vô lực vang lên, âm thanh nhàn nhạt truyền ra: “Công tử nhà ta đang tu hành, các ngươi đừng quấy rồi thì hơn”.

Lời này nói ra, cả năm người đều ngẩn ra, chỉ thấy thân thể phát run, không khỏi xoay người về sau.

“Giết!”

Cả năm đều hiểu, bọn chúng đã bại lộ, nên đành phải đối cứng.

Bóng người già nua vung tay, bước ra một bước, năm người kia giống như bị bóp cổ, không nói được câu nào.

“Mạnh thật!”

Năm người lúc này liền hiểu, ám sát thất bại.

Tiếng kẽo kẹt vang lên, cửa phòng liền mở ra.

Tần Ninh mặc đồ trắng, đứng ngoài cửa, nhìn mấy người bị lão Vệ bắt, cười nhạt: “Không tệ, vẫn có mấy kẻ muốn chết đấy”.

“Ai phái các ngươi tới vậy?”

Tần Ninh hỏi, năm người câm như hến.

“Không nói? Không nói ta cũng biết”.

Tần Ninh từ từ nói: “Xem ra đám người kia vẫn chưa từ bỏ ý định, tưởng rằng ta dựa vào Kiếm Các và U Minh Tông, có mối quan hệ thâm sâu với bên đó”.

“Có điều, chúng không ngờ rằng, Kiếm Các và U Minh Tông vẫn chưa đủ để ta dựa vào!”

“Ta cho các ngươi một cơ hội, ai phái các ngươi đến? Nói cách khác, các ngươi thuộc thế lực nào? Ám Dạ? Độc Ưng? Hay là Mộc Các?”

Tần Ninh từ từ nói: “Năm vị sát thủ cảnh giới Thiên Võ, đủ để giết một cao thủ cảnh giới Thiên Nguyên rồi. Phái ra giết ta à, đối phương chắc phải hận ta thấu xương!”

Nhìn năm người vẫn không nói, Tần Ninh phất tay.

Ầm ầm ầm...

Tiếng nổ ầm ầm vang lên, năm người hoàn toàn nổ tung.

Tần Ninh không khỏi nói: “Sát thủ cảnh giới Thiên Võ, huấn luyện không tệ”.

Sát cơ trong mắt hắn hiện ra, Tần Ninh chậm rãi nói: “Dường như đám người này thật sự không sợ chết hả”.

Lão Vệ lúc này cười nói: “Công tử so với ngày xưa đã là rộng lượng hơn rất nhiều”.

“Ồ?”

“Nếu không, Thất Tinh Cung và Phi Hồng Môn đã sớm không còn tồn tại nữa!”

Tần Ninh rù rì nói: “Ông nói cũng đúng, chỉ là, ta cũng nhớ đến chút tình xưa...”

Soạt soạt soạt...

Mà lúc này, những tiếng bước chân đột nhiên vang lên, mấy chục bóng người xuất hiện.

“Có chuyện gì vậy?”

Thiên Linh Lung dẫn theo đám hộ vệ của Thiên Đạo lâu xuất hiện. Trong nháy mắt nghe thấy tiếng nổ, cô ta lập tức đi tới.

“Thiên Đạo lâu các cô có thích khách, Thiên đại tiểu thư, cô phải chú ý an toàn của bản thân đó”, Tần Ninh mỉm cười.

Nghe vậy, Thiên Linh Lung cũng ngửi thấy mùi máu tươi, sắc mặt hơi thay đổi.

“Tất cả vây quanh biệt viện, dù là một con ruồi cũng không cho phép đi vào!”

“Rõ!”

Mọi người lập tức tản ra, còn Tần Ninh thì cười không nói.

“Tần công tử dường như có đột phá?”

“Giao đấu vẫn có chỗ tốt mà, ta cũng đạt cảnh giới Địa Võ tầng năm đấy thôi”.

Nguyên bản linh khí trong cơ thể đã là nước chảy thành sông, mở ra đan điền, đến tầng bốn, nhưng Ngọc Lôi thể đột phá thêm một bước thành tầng hai, nên hắn cũng đạt Địa Võ tầng năm”.

Nghe vậy, Thiên Linh Lung kinh ngạc khôn xiết.

Một mạch tăng hai cảnh giới, cái tên này không những kỳ lạ mà thiên phú cũng không tầm thường chút nào.

Nghe vậy, đám người cũng hơi sửng sốt.

“Cha cô về rồi hả?”

“Cha ta đã về rồi, nhưng đêm đã muộn, cho nên định sáng mai đến gặp Tần công tử”.

“Ồn thế này rồi, đêm cũng chẳng ngủ nổi, không bằng cùng nhau ngắm trăng?”

Tần Ninh mỉm cười.

Thiên Linh Lung muốn từ chối, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu.

Thiên Đạo lâu, đại điện Thiên Đạo.

Lúc này, trong đại điện, một người đứng chắp tay trên bảo tọa, mày kiếm mắt sắc, rất có ý thơ.

Bóng người đó lúc còn trẻ cũng rất đẹp, mặc dù hiện tại gần đến trung niên nhưng nhìn vẫn rất quyến rũ.

Người này chính là lâu chủ của Thiên Đạo lâu – Thiên Đạo Nhất.

Mà bên dưới Thiên Đạo Nhất là năm người đứng vững.

Chính là ngũ đạo sứ uy danh hiển hách của Thiên Đạo lâu.

Sở Nhân Kiệt cũng đứng trong hàng ngũ đó.

Cùng lúc này, Tần Ninh đứng trong đại điện, nhìn quanh đánh giá.

“Hàng vạn năm trôi qua, Thiên Đạo lâu của ông vẫn bài trí như cũ...”

“Ồ? Tần công tử ngày trước đã tới Thiên Đạo lâu của ta sao?”

Thiên Đạo Nhất lên tiếng hỏi.

Những chuyện xảy ra mấy ngày này, ông ta đã biết cả.

Nhưng cũng vì ông ta có mấy chuyện dây dưa nên mới lặng lẽ rời khỏi Thiên Đạo lâu.
Chương 494: Sính lễ

“Muốn gài ta?”

Tần Ninh cười đáp: “Đừng cố làm gì, ta có thấy đại điện Thiên Đạo rồi mà còn biết trong này có một trận pháp cấp bảy, cự phách cảnh giới Thiên Nguyên mà dám làm ầm ĩ ở đây thì sẽ chết trong nháy mắt, dù là cảnh giới Thông Thiên thì cũng phải cẩn thận”.

Lời này nói ra, sắc mặt Thiên Đạo Nhất ngạc nhiên vô cùng.

Tần Ninh này quả nhiên là thần bí khó lường, giống hệt những gì con gái nói.

Hơn nữa lần gặp mặt này không thấy lão Vệ đi cùng, đủ để thấy tâm tính người này.

“Được rồi, không nói linh tinh nữa, chúng ta đi vào chủ đề chính thôi”.

Tần Ninh lên tiếng: “Hiện tại ta đảm nhiệm chức vụ tông chủ của Thanh Vân tông, nghe nói các ông mượn Bách Linh Như Ý của Thanh Vân tông chúng ta, cứu con gái của ông, và đồng ý kết hôn với Thanh Vân tông ta?”

“Hiện giờ thời gian cũng tương đối rồi, đệ tử cấp ao nhất của Thanh Vân tông ta là Lý Nhất Phàm cùng thánh nữ Thiên Đạo lâu các ông cũng thích hợp tuổi tác, có thể cưới rồi!”

Không ngờ Tần Ninh lại thẳng thắn như thế, Thiên Đạo Nhất cũng không hiểu ý của Tần Ninh cho lắm.

“Haha... Tần công tử sao phải vội thế...”

“Như nào? Không lẽ Thiên Đạo lâu định đổi ý?”

Tần Ninh chậm rãi nói: “Ta không muốn nhìn thấy chuyện gì ngoài ý muốn đâu, ông đừng có nói cái gì mà Thanh Vân tông lụi bại, nên muốn bỏ hôn sự này...”

“Đương nhiên là không phải rồi!”

Thiên Đạo Nhất chậm rãi nói: “Có điều ban đầu ta nói là con gái ta sẽ kết hôn cùng đệ tử số một Thanh Vân tông, nhưng không nói là con gái lớn”.

Nghe vậy, Tần Ninh liền hiểu ra.

“Ông nói đến Thiên Linh Hinh à?”

Tần Ninh nhìn Thiên Đạo Nhất, rồi cười đáp: “Ông cho ai ra cũng được!”

“Dù sao chỉ cần thực hiện hôn ước là xong, Thanh Vân tông ta đương nhiên sẽ không bạc đãi ai. Dù gì thì Lý Nhất Phàm chính là đệ tử cấp cao nhất của Thanh Vân tông, sau này không chừng cũng sẽ trở thành tông chủ”.

Nghe vậy, Thiên Đạo Nhất chỉ cười khổ.

Nếu Thiên Linh Lung không nói cho ông ta biết những chuyển xảy ra dạo này, thì ông ta đã sớm nổi khùng vì những gì Tần Ninh nói rồi.

Nhưng bây giờ muốn giận thì cũng phải cân nhắc đến Kiếm Các và U Minh Tông, càng phải cân nhắc đến lão Vệ bên cạnh Tần Ninh.

“Đã vậy thì ta sẽ sắp xếp, ba hôm sau, tổ chức hôn sự cho Lý Nhất Phàm và Thiên Linh Hinh ở Thanh Vân tông!”

“Nhanh vậy sao?”

“Nhanh hả?”, Tần Ninh liếc mắt nhìn Thiên Đạo Nhất, chậm rãi nói: “Ta cũng đâu rảnh ở lâu trong Thiên Đạo lâu của mấy người, nhỡ đâu hôm nào đang ngủ bị giết thì làm sao?”

Nghe vậy, sắc mặt Thiên Đạo Nhất trở nên kỳ lạ.

“Vậy thì chúng ta nói chuyện sính lễ thôi nhỉ!”

Lúc này Thiên Đạo Nhất đã hoàn toàn hiểu được.

Nói chuyện khác với Tần Ninh đúng là vô dụng, cái tên này lần này đến chỉ là để thực hiện hôn ước với Thiên Đạo lâu.

Nếu không có chuyện lúc trước, e là Thiên Đạo lâu đã chẳng buồn để ý đến hắn.

Nhưng bây giờ thật đúng là không thể không quan tâm.

“Sính lễ?”

Nghe vậy, Tần Ninh ngẩn ra.

Hắn lại quên mất chuyện này.

“Công tử đã đến để bàn chuyện hôn sự, và quyết định ba ngày sau cử hành hôn lễ ở Thanh Vân tông rồi, không lẽ lại chưa chuẩn bị sính lễ?”

Thiên Đạo Nhất thản nhiên nói: “Vậy thì ta phải hoài nghi thái độ của Tần công tử với mối hôn sự này rồi”.

Nhóm Lý Nhất Phàm ở bên cạnh cũng nhìn Tần Ninh.

“Sính lễ ta đương nhiên có chuẩn bị!”

Tần Ninh chậm rãi nói: “Một, ta giúp ông trị thương”.

“Hai, chính là giúp các ông tìm về tầng sáu của Thiên Đạo Thánh Điển”.

“Ba, ta thấy linh trận cấp bảy trong đại điện Thiên Đạo của các ông có vẻ chưa được mở ra mấy vạn năm rồi, chắc là các ông quên đi phương pháp, ta có thể giúp các ông mở nó ra!”

Tần Ninh nhàn nhã nói ra mấy câu này, mọi người ở đây cũng là nghẹn họng trân trối.

Thiên Linh Lung cùng Thiên Linh Hinh lúc này cũng là kinh ngạc trong lòng.

Mối hôn sự này, Thiên Đạo lâu cũng là định để cho Thiên Linh Hinh đứng ra.

Thiên Linh Hinh cũng hiểu, mà Lý Nhất Phàm thoạt nhìn cũng không phải là người tầm thường, lấy hắn ta chưa chắc đã là xấu.

Hơn nữa, năm đó mượn Bách Linh Như Ý cũng là để cứu mạng của cô ta, vì Bách Linh Như Ý tổn thất nên mới định ra hôn ước.

Nếu Thiên Đạo lâu bội ước thì thật sự không biết dấu mặt vào đâu, huống hồ Tần Ninh này cũng không dễ chọc.

Tần Ninh nói ra ba câu này khiến người ta đều phải sửng sốt.

Vết thương?

Thiên Đạo Nhất bị thương? Cự phách cảnh giới Thông Thiên, ai làm ông ta bị thương cho được?

Hơn nữa, Thiên Đạo bảo điển chính là bảo vật trấn lâu, truyền xuống từng đời, sao có thể thiếu đi tầng sáu?

Tiếp tục, Tần Ninh biết trong đại điện có một tòa linh trận cấp bảy đã là điều đáng kinh ngạc rồi, giờ hắn còn nhìn ra trận pháp này bị tàn phá.

Mà dù có bị tàn phá thì hắn sửa kiểu gì?

Lúc này, đại điện yên tĩnh khác thường.

“Mọi người ra ngoài đi!”

Sau đó, Thiên Đạo Nhất lên tiếng.

Mọi người lần lượt đi ra.

Tần Ninh nhìn về ba người Lý Nhất Phàm, Thẩm Văn Hiên và Kiếm Tiểu Minh, ý bảo bọn họ đi ra.

Trong đại điện cũng chỉ còn Tần Ninh cùng Thiên Đạo Nhất và Thiên Linh Lung.

“Sao ngươi biết ta bị thương?”

“Cũng có khó gì đâu?”, Tần Ninh tự tin nói: “Con cháu nòng cốt của Tống Đại Hải đều tu hành Thiên Đạo bảo điển, bảo điển này chia làm chín tầng, mỗi tầng đều tu hành khí Thiên Đạo quang minh”.

“Khí Thiên Đạo quanh người ông tuy nồng nặc, nhưng nó không phù hợp với thực lực cảnh giới Thông Thiên của ông. Điều này chứng tỏ rằng, một bộ phận khí Thiên Đạo bị ông thu lại, để làm gì? Đương nhiên là để áp chế vết thương của ông...”

“Nói đi cũng phải nói lại, ta cũng rất tò mò là làm thế nào mà cảnh giới Thông Thiên như ông lại bị thương được đấy...”

Thiên Đạo Nhất từ từ nói: “Ngươi có nghe đến Thiên Thận cung chứ?”

“Thiên Thận cung của lão nhân Thiên Thận? Ông đến đó làm gì? Đúng là không biết sống chết...”

Nghe vậy, Thiên Đạo Nhất chỉ cười khổ.

“Ta cũng không ngờ nơi ấy lại nguy hiểm đến vậy, có điều tuy là thế nhưng cũng không phải không có thu hoạch”.

“Nói vậy thì vết thương của ông chắc là do Thiên Thận Mộng Ma làm ra hả?”, Tần Ninh lại nói.

“Ừm!”

Thiên Đạo Nhất lúc này đã kinh ngạc không thôi.

Tần Ninh dường như cái gì cũng biết khiến ông ta chết lặng.

“Được rồi, Thiên Thận cung của lão nhân Thiên Thận, đừng nói là ông, dù cảnh giới Hóa Thần đi vào mà không cẩn thận thì cũng sẽ chết đấy. Ông sống sót quay về là đã tốt lắm rồi”.

Tần Ninh lại nói: “Vậy thì vết thương này càng dễ hóa giải”.

Tần Ninh cười nhạt, tự tin mười phần.

Thiên Đạo Nhất cũng không nói thêm chuyện đó nữa mà nói đến cái khác: “Vậy sao ngươi biết Thiên Đạo bảo điển của Thiên Đạo lâu ta thiếu đi tầng sáu?”

Nghe cha nói vậy, Thiên Linh Lung cũng ngẩn ra.

“Cha... Tầng sáu của Thiên Đạo bảo điển không phải vẫn luôn ở đây sao?”

“Ở thì ở, nhưng không phải nguyên bản!”

Tần Ninh cười đáp: “Nếu không thì cô nhóc như cô đã sớm đạt cảnh giới Thiên Nguyên với thiên phú này rồi, chứ không phải là Thiên Võ nữa”.

“Không sai!”

Thiên Đạo Nhất thở dài, nói: “Từ vạn năm trước, tầng sáu của Thiên Đạo bảo điển bị một tên đệ tử ngỗ nghịch trộm đi”.

“Hiện tại tầng sáu mà đệ tử Thiên Đạo lâu tu hành đều là do lâu chủ năm đó hao tổn tâm huyết suốt đời mà viết ra”.
Chương 495: Không được quá sơ sài

Nghe vậy, trong lòng Thiên Linh Lung kinh ngạc vạn phần.

Điểm này cô ta cũng không rõ, vì cha chưa bao giờ nói cho cô ta biết.

Nhưng tại sao Tần Ninh lại kết luận được trong nháy mắt như vậy?

“Tầng thứ sáu, ta sẽ giúp các người hoàn thiện triệt để, vị tông chủ kia tuy đã hao tổn tâm huyết cả đời để viết ra, nhưng cũng chỉ là khôi phục lại tầng sáu do chính ông ta tự lĩnh ngộ mà thôi, sao có thể đánh đòng với lão tổ tông của các người được?”

Nghe vậy, Thiên Đạo Nhất cũng chỉ cười khổ.

Đúng là như vậy.

“Vậy còn linh trận cấp bảy trong đại điện Thiên Đạo?”

“Để lâu quá nên bị hỏng ấy mà!”

Tần Ninh từ từ nói: “Ta có thể chữa được, ít nhất giúp Thiên Đạo lâu các người bảo vệ tính mạng trong một lần nguy cấp”.

“Cảm ơn nhiều!”

“Không cần cảm ơn ta!”

Tần Ninh lạnh nhạt nói: “Ba sính lễ của ta, cộng thêm Bách Linh Như Ý, ta nghĩ vậy cũng đủ để cho đệ tử Lý Nhất Phàm của Thanh Vân tông lấy nhị tiểu thư Thiên Đạo lâu rồi nhỉ”.

Thiên Đạo Nhất gật đầu.

Sính lễ này, đừng nói là lấy Thiên Linh Hinh, dù là lấy Thiên Linh Lung cũng còn dư.

Tầng sáu của Thiên Đạo bảo điển cực kỳ quan trọng với Thiên Đạo lâu.

“Đã vậy thì hai ngày này, ta sẽ chữa khỏi vết thương cho ông và khôi phục đại trận, còn Thiên Đạo bảo điển thì cần chút thời gian, sau này sẽ đưa ông sau!”

Tần Ninh chậm rãi nói.

Thiên Đạo Nhất nghe vậy thì cũng gật đầu, không nói nhiều.

“À đúng rồi, hai tông môn đã liên hôn thì đồ cưới Thiên Đạo lâu cũng không được quá sơ sài, Thanh Vân tông ta tốt xấu gì cũng là lấy vợ cho đệ tử giỏi nhất, không thể để mất mặt được”.

Nghe vậy, Thiên Đạo Nhất chỉ cười khổ.

Cái tên này làm càn thật đấy.

Lúc này, Kiếm Tiểu Minh và Thẩm Văn Hiên nhìn Lý Nhất Phàm, đều chắp tay chúc mừng.

“Hì hì, Lý sư huynh, Thiên Linh Hinh này có thể nói là xinh đẹp vô cùng, mặc dù không yêu nghiệt được như chị gái nhưng cũng là một mỹ nhân, Lý sư huynh ngày sau chắc thoải mái lắm đây!”

“Tên nhóc thối này, không đứng đắn gì cả!”, Thẩm Văn Hiên cười mắng.

Sau đó hắn ta nhìn sang Lý Nhất Phàm, chắp tay nói: “Chẳng qua lần này cũng phải chúc mừng Lý sư huynh, và thương cho các đệ tử nữ của Thanh Vân tông chúng ta, e là bọn họ cũng khóc hết ước mắt đấy”.

Kiếm Tiểu Minh cũng nhìn sang Thiên Linh Hinh ở bên cạnh, cười hề hề: “Chào chị dâu!”

“Cái đồ không đứng đắn này!”, Thiên Linh Hinh mặt đỏ bừng, mắng rằng: “Sau này ta về Thanh Vân tông nhất định sẽ khiến ngươi chịu khổ”.

“Trời ơi, còn chưa gả qua mà đã nghĩ các bắt nạt viện trưởng viện kiếm đạo của Thanh Vân tông rồi sao?”

“Ngươi á? Viện trưởng?”

“Đương nhiên là viện trưởng rồi...”

Mấy người đứng ngoài đại điện nói chuyện vui vẻ.

Thiên Linh Hinh cũng biết, đây là sự sắp xếp mà mình nên chấp nhận.

Thanh Vân tông cho Thiên Đạo lâu mượn Bách Linh Như Ý, vì cứu bản thân mà bị hư hại, thật ra, cũng là một nguyên nhân khiến Thanh Vân tông càng thêm suy tàn.

Nếu cha đã đồng ý mối hôn sự này thì dù Thiên Đạo lâu có đồng ý hay không, cô ta cũng không nên từ chối.

Mà ở cùng Lý Nhất Phàm dưới đình nghỉ mát, cô ta cũng cảm nhận được tính cách người này không tệ, dung mạo tuấn mỹ, là một người chồng thích hợp.

Sớm muộn gì cũng phải lấy chồng, vậy thì không nên né tránh.

Hơn nữa, Thanh Vân tông bây giờ dường như vì có Tần Ninh mà đã khác trước. Cô ta rất tò mò mọi chuyện trong tương lai sẽ ra sao.

Cùng Lý Nhất Phàm chứng kiến mọi việc có lẽ cũng rất tốt.

“Xem ra mọi người đã quen nhau rồi đấy”.

Lúc này, Tần Ninh đi ra, nhìn mấy người nói chuyện thì cười nhạt nói.

Hắn quay sang nhìn Thiên Linh Hinh, lại nói tiếp: “Lấy Lý Nhất Phàm, làm vợ hắn ta, rồi cô sẽ phát hiện đây là lựa chọn chính xác nhất cả đời của Thiên Đạo lâu các cô”.

Nói xong, hắn cất bước rời đi.

Hai ngày sau đó, toàn bộ Thiên Đạo lâu bắt đầu bận rộn hẳn lên.

Giăng đèn kết hoa, một vùng đỏ rực.

Mà tin tức Thiên Đạo lâu sắp sửa cho con gái thứ lấy đệ tử giỏi nhất Thanh Vân tông là Lý Nhất Phàm cũng đã truyền ra toàn bộ khu vực Đông Bắc, khiến một vài tông môn hạng hai, hạng ba hoàn toàn bị kinh ngạc.

Trong lúc nhất thời, tất cả nghị luận ầm ầm.

Có người nói: “Thiên Đạo lâu gả nhị tiểu thư cho Thanh Vân tông, nhất định là coi trọng truyền thừa của Thanh Vân tông, mặc dù Thanh Vân tông suy tàn, nhưng vẫn có truyền thừa của tôn giả Thanh Vân”.

Cũng có người cho rằng: “Thiên Đạo lâu là giữ chữ tín, làm hỏng Bách Linh Như Ý của Thanh Vân tông, hứa hẹn hôn ước, bây giờ thực hiện lời hứa”.

“Lần này Thanh Vân tông ôm được đùi Thiên Đạo lâu thì coi như ở khu Đông Bắc này sẽ không lụi tàn được nữa”, càng có người nói vậy.

“Xem ra Thiên Đạo lâu chuẩn bị giúp đỡ Thanh Vân tông, cùng đối cứng với Phi Hồng Môn được Thất Tinh Cung nâng đỡ đấy”.

Nhất thời, toàn bộ khu vực Đông Bắc của vùng đất Cửu U đều rộn ràng hẳn lên.

Đối với những chuyện này, Tần Ninh cũng coi như không nghe thấy.

“Được rồi!”

Ở bên trong đại điện Thiên Đạo của Thiên Đạo lâu, Tần Ninh thở ra nhẹ nhõm.

“Ta đã giúp ông chữa trị vết thương, và trận pháp này cũng đã được sửa lại hoàn thiện”.

Tần Ninh cười nhạt: “Còn Thiên Đạo bảo điển thì ta sẽ đưa cho ông vào ngày kết thúc đại hôn”.

“Cảm ơn Tần công tử!”

Thiên Đạo Nhất lúc này đã không coi Tần Ninh là một thanh niên nữa, mà là một tông chủ cùng thân phận.

Thanh niên mười tám tuổi nhưng thực lực thể hiện ra lại vượt qua sự tưởng tượng của mọi người.

Người này thật sự đem lại cảm giác sâu không lường được cho người ta.

Khó mà chấp nhận được một thiếu niên mười tám tuổi mà có thể đạt đến bước này!

“Ngày mai chính là ngày đại hôn, nhị tiểu thư Thiên Đạo lâu sẽ theo các ông xuất phát. Ông nên giữ mọi thứ thật an toàn, ta không muốn có vấn đề gì xảy ra đâu”.

“Yên tâm, nhất định!”

“Đến lúc ấy, hẹn gặp lại ở Thanh Vân tông!”

Tần Ninh nói xong thì tạm biệt, rời đi.

Quay về tông môn, hắn còn một đống việc cần xử lí, làm tông chủ thật là khổ cực mà.

Vừa làm cha lại làm mẹ, thật đúng là vất vả.

“Tần Ninh!”

Lâm Vi Vũ xuất hiện, nhìn Tần Ninh, cười hì hì nói: “Đại hôn của Thanh Vân tông ngươi, không lẽ không mời ta đến uống ly rượu mừng à?”

“Hết sức vui lòng!”

Tần Ninh cười đáp: “Có thiếu các chủ của Kiếm Các đến, Thanh Vân tông cũng được thêm bao nhiêu là thể diện đấy”.

“Xí, ngươi mà để ý đến thể diện chắc? Tì nữ kia của ngươi là đệ tử cuối cùng của tông chủ U Động Thiên của U Minh Tông đấy. Có cô ấy ở đây, ngươi muốn đi ngang nơi nào chả được”.

“Đi ngang, vậy khác nào con rùa?”

“Haha...”

Lâm Vi Vũ cười không ngừng.

Đã nhiều ngày, cô ta vẫn không rời khỏi Thiên Đạo lâu mà tiếp tục ở lại. Cô ta ngày càng tò mò về Tần Ninh.

Nhất là khi thấy sự cung kính của Vân Sương Nhi với Tần Ninh.

Đó không phải giả vờ, mà là phát ra từ nội tâm.

Lâm Vi Vũ thật không thể hiểu nổi, Tần Ninh này rốt cuộc đã làm gì mà một thiên chi kiêu nữ cỡ đó phải một mực đi theo?

Tần Ninh gọi lão Vệ, Lý Nhất Phàm, Thanh Vân tông, Kiếm Tiểu Minh của Tống Đại Hải quay về Thanh Vân tông. Trên đường đi, Lâm Vi Vũ cũng chờ mong vô cùng. Nghe nói Thanh Vân tông đã xuống dốc, không biết giờ mọi thứ thế nào.

Mà khi mấy người Tần Ninh quay về Thanh Vân tông thì toàn bộ khu Đông Bắc của vùng đất Cửu U cũng náo nhiệt hẳn lên.

Những tông môn có quan hệ tốt với Thiên Đạo lâu cũng sẽ bày tỏ một chút, chuẩn bị tham gia hôn lễ.

Mà một vài tông môn cũng là âm thầm tính toán gì đó.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom