-
Chương 501-505
Chương 501: Như hoa sen mới nở
Một đôi mắt trong sáng, rực rỡ như sao xa, mày liễu khẽ nhếch làm người ta yêu thương, đôi môi mỏng, sống mũi trơn bóng, kết hợp lại nhìn như là tượng tạc.
Khi khăn che mặt rơi xuống, mọi người chỉ cảm thấy như đóa hoa sen mới nở, hai mắt tỏa sáng.
Xinh đẹp không thể tả!
Nhất thời, toàn bộ Thanh Vân tông đều bị sắc đẹp này làm cho kinh ngạc.
Tần Ninh gật đầu nói: “Không tệ, vào Thanh Vân tông ta coi như cũng tăng thêm chút màu sắc cho tông môn”.
“Từ hôm nay trở đi, cô chính là đệ tử nòng cốt bên trong Thanh Vân tông, mà cô là người đầu tiên, cho nên tạm thời ở vị trí đại sư tỷ đi!”
“Cảm ơn tông chủ!”
Thiên Linh Lung từ từ đứng dậy, gật đầu.
Tần Ninh lúc này cũng đứng ở phía trước, nhìn bên dưới.
“Hôm nay là ngày cưới của đệ tử cấp cao nhất Thanh Vân tông ta – Lý Nhất Phàm và con gái của lâu chủ Thiên Đạo Nhất của Thiên Đạo lâu, cảm ơn các vị đã tới chúc mừng, mọi người ăn ngon uống say đi nhé!”
Nói xong, Tần Ninh liền lui xuống.
Ủa?
Vậy là xong rồi sao?
Thấy Tần Ninh đi xuống, đám trưởng lão lúc này đều mắt chữ A mồm chữ O.
Một cơ hội tốt như thế để giới thiệu về Thanh Vân tông, cho mọi người có ấn tượng tốt hơn, thế mà Tần Ninh nói có đôi câu, ăn ngon uống say là xong?
Tần Ninh đương nhiên không rảnh nói mấy cái câu này.
Dù sao bọn người kia cũng không phải đến vì Thanh Vân tông, hắn nói nhiều hơn nữa cũng vô dụng.
Thiên Đạo Nhất lúc này lúng túng ho khan, muốn đi lên nói chuyện.
“Ăn ngon uống say, nếu như không có tiết mục gì mua vui thì chán lắm chứ!”
Mà lúc này, ở bốn phía Thanh Vân tông có những bóng người phi như bay tới.
Tức thì, tổng cộng mấy trăm người bao vây cả Thanh Vân tông lại.
Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người đều kinh hãi.
“Không bằng chúng ta tới biểu diễn một vài tiết mục cho Tần tông chủ nhé?”
Lời này nói ra, ánh mắt mọi người liền đổ dồn vào bóng người hung hăng xuất hiện.
“Hồng Điền, môn chủ của Phi Hồng Môn”.
“Yên Thừa Phong, cung chủ của Thất Tinh Cung, còn cả mấy cung chủ các cung khác nữa...”
“Thiên Tàm Tử của Độc Tàm tông...”
“Mấy người này đến e rằng không phải là chúc mừng đâu?”
Đoàn người lúc này nghị luận ầm ĩ.
Mấy vị cấp cao trong Thi Cốt môn, Thuần Dương điện, Thiên Cương phái, Phục Ma tông lúc này đều ngồi yên vị ở bàn rượu, không nói thêm nhiều.
Xem ra hôm nay không kết thúc hôn lễ một cách tốt đẹp được rồi.
“Yên cung chủ, đã lâu không gặp, hôm nay ngươi đến uống ly rượu mừng con gái ta, xin cảm ơn!”
Thiên Đạo Nhất khách sáo nói.
“Thiên lâu chủ e là hiểu nhầm rồi!”
Yên Thừa Phong thản nhiên nói: “Hôm nay, sợ là Yên mỗ ta đến để làm loạn hôn lễ đấy!”
Ông ta nhìn về phía Tần Ninh, hờ hững nói: “Kẻ này làm con ta bị trọng thương, lại còn giết chết con rể của ta, ta không tính sổ không được!”
Yên Thừa Phong trực tiếp nói ra ý đồ của mình khi đến đây.
Xem ra hôm nay đúng là tới gây chuyện rồi.
“Yên cung chủ...”
Thiên Đạo Nhất nhướng mày nòi: “Lời này của ngươi chính là nhất định muốn phá hôn lễ đúng không? Đây là hôn lễ của con gái ta đó!”
“Thiên lâu chủ...”
Hồng Điền lúc này gằn giọng nói: “Ái tử của tại hạ chết trong tay kẻ này, Thiên Đạo lâu của ngươi lại cho con gái mình cưới đệ tử Thanh Vân tông, cho nên đừng trách hôm nay ta đến phá!”
“Trò cười!”
Thiên Đạo Nhất hờ hững nói: “Thiên Đạo Nhất ta gả con gái cho ai còn phải xin ý kiến của ngươi chắc?”
“Đã vậy thì cũng không còn gì để nói nữa rồi!”
Hồng Điền hừ nói: “Hôm nay ta đến chính là để đối phó Tần Ninh, đối phó Thanh Vân tông. Không giết Tần Ninh, không diệt Thanh Vân tông, mối hận trong lòng ta sẽ không bao giờ giải được!”
Lời này nói ra, tất cả đều sửng sốt.
Hồng Điền tức giận không ít.
Đám người lúc này đều nhìn vào Thiên Đạo Nhất.
Thông gia với Thanh Vân tông, hình như Thiên Đạo lâu đã rước lấy phiền rồi.
“Được thôi, đã thế thì ta cũng sẽ không nói nhảm với các ngươi nữa!”
“Thiên lâu chủ!”
Thiên Đạo Nhất vừa nói xong, một bóng người đã đi ra.
Tông chủ Độc Tàm tông là Thiên Tàm Tử lúc này xuất hiện, khàn giọng nói: “Ngươi nghĩ kỹ lại đi, lấy một địch ba, ngươi tựa hồ cũng không thắng được đâu, cớ gì phải tự đem Thiên Đạo lâu của mình rơi xuống nước chứ?”
“Hôn lễ này còn chưa kết thúc đâu, Thiên Đạo lâu ngươi dẫn người rút lui, ba tông môn lớn bọn ta tuyệt đối sẽ không tính toán, ngày khác nhất định sẽ dâng lễ đến xin lỗi Thiên Đạo lâu”.
“Nhưng hôm nay, Thanh Vân tông này buộc phải bị tiêu diệt!”
Nghe vậy, mọi người xung quanh đều chờ xem kịch hay.
Phi Hồng Môn cùng Thất Tinh Cung đến phá thì mọi người còn hiểu được, nhưng Thiên Tàm Tử xen vào thì đúng là khó hiểu.
Dường như Thanh Vân tông có thù oán gì đến Độc Tàm tông đâu?
“Muốn tiêu diệt Thanh Vân tông ta nào dễ như vậy?”
Lý Dương Chiêu lúc này quát lên: “Các đệ tử Thanh Vân tông, ngăn địch!”
“Vâng!”
Trong nháy mắt, từng đệ tử lúc này cầm vũ khí bước ra.
Mặc dù bọn họ không mạnh, nhưng Thanh Vân tông là tông môn của bọn họ.
Cho dù Chúc Long tông ban đầu muốn thu phục bọn họ, bọn họ đều không lui lại, bây giờ thì càng không.
Thời gian vừa qua, tông chủ mới xuất hiện, bọn họ đều chuyên tâm tu hành, cũng càng ỷ lại Thanh Vân tông, hiện giờ có kẻ tới khiêu chiến, không ai muốn làm rùa rụt đầu.
“Một đám lắt nhắt mà thôi!”
Hồng Điền cười lạnh: “Hôm nay diệt Thanh Vân tông các ngươi, nếu không phải vì có Thiên Đạo lâu ở đây, thì cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt!”
Trong giây lát, khí thế ở đây trở nên gay gắt hẳn.
Mà Tần Ninh cũng đứng trước đại điện, nhìn quân số ba bên.
“Đến đủ cả rồi đúng không?”
Trong bầu không khí yên tĩnh, Tần Ninh đột nhiên hỏi.
Hả?
Là sao?
Năm vị trưởng lão lúc này cũng nhìn Tần Ninh.
“Ta hỏi là đến đủ cả rồi đúng không?”
Tần Ninh nhìn Yên Thừa Phong, Hồng Điền cùng Thiên Tàm Tử, hỏi: “Các đệ tử, trưởng lão trong tông môn các ngươi đều đến đủ rồi đúng không?”
Ba người nghe vậy, cũng không hiểu gì.
“Nếu đến đủ rồi...”
Tần Ninh từ từ nói: “Vậy chuẩn bị nhận cái chết đi!”
“Đỡ ta phải đến từng tông môn của các ngươi để diệt cỏ tận gốc”.
Lời này nói ra, tất cả sửng sốt.
Cái tên này bị điên à?
Ba tông môn lớn liên hợp, cho dù là Thiên Đạo lâu cũng phải tạm thời né ra.
Cái tên này không biết tiến lui, còn dám nói linh tinh?
“Quả nhiên y hệt như bên ngoài đồn đãi, ngươi đúng là không biết trời cao đất dày mà!”, Hồng Điền oán hận nói.
Mà lúc này, ở bên dưới đoàn người, Tần Triết nhìn Lâm Vi Vũ, nói nhỏ: “Tiểu thư, không xen vào chút sao? Dù sao những tông môn này đều thuộc khu vực Kiếm Các chúng ta quản lý mà”.
“Xen vào làm gì? Không lẽ thúc muốn cứu cái tên đó?”
“Cũng không hẳn...”
Tần Triết cười khổ: “Ta là sợ cái tên này điên lên, thật sự tiêu diệt cả ba tông môn đấy...”
Lâm Vi Vũ sửng sốt, cũng cảm thấy buồn cười.
Tần Ninh dường như cũng có năng lực này thật.
“Ta nói rồi!”, Tần Ninh đột nhiên lên tiếng: “Hôm nay tới chúc mừng, Thanh Vân tông hoan nghênh, tới gây chuyện, giết sạch không tha. Vừa hay màu máu có thể khiến cho bữa tiệc này càng thêm náo nhiệt hơn, đại trưởng lão, ông nói xem?”
Chương 502: Người của Kiếm Các tới
Tần Ninh nói xong, đại trưởng lão cũng ngơ ngác.
Cái gì mà ta nói sao cơ? Người ta đánh đến cửa rồi, đương nhiên là phải ứng chiến thôi, nhưng giờ thì ứng chiến làm sao?
Thanh Vân tông đúng là có phát triển trong thời gian qua, nhưng vo với tông môn đứng đầu hạng ba là Phi Hồng Môn thì còn kém xa.
Cho dù có Thiên Đạo lâu làm hậu thuẫn thì Độc Tàm tông cùng Thất Tinh Cung có nội tình không hề kém cạnh.
Nhưng Tần Ninh hỏi, đại trưởng lão chỉ có thể cứng rắn nói: “Chiến, không chết không thôi!”
Trong chớp nhoáng, tất cả đều cảm giác được Thanh Vân tông lúc này tựa hồ không còn giống ngày trước nữa.
“Thiên lâu chủ nhất định không chịu lui về sau thì bọn ta cũng không khách sáo nữa vậy!”
Hồng Điền lúc này sải bước ra, nhìn Tần Ninh: “Nhãi con, nạp mạng đi!”
“Ngươi dám!”
Thiên Đạo Nhất sải bước ra, khí thế mạnh mẽ bao phủ toàn sân.
Mà trong lúc đó, Thiên Tàm Tử cùng Yên Thừa Phong cũng trực tiếp xong lên, muốn ngăn Thiên Đạo Nhất lại.
Thiên Đạo Nhất tuy có mạnh hơn nữa, cũng không thể nào là đối thủ của hai người kia được.
Hơi thở trong nháy mắt tràn ngập sát cơ.
Còn Thi Cốt Môn, Thuần Dương điện, Thiên Cương phái, Phục Ma tông lúc này cũng không định xen vào.
Đây là chuyện của Thiên Đạo lâu với Độc Tàm tông và Thất Tinh Cung, nếu bọn họ nhúng tay vào thì đúng là không biết nặng nhẹ mà.
Lần này vốn là đến chúc mừng, không cần phải tự mình nhảy xuống bãi nước đục này làm gì.
“Xem ra hai vị hôm nay muốn trở mặt với Thiên Đạo lâu đúng không”.
Thiên Đạo Nhất hờ hững đi ra, sắc mặt lạnh lùng nghiêm nghị.
Một trận đại chiến này chắc chắn không tránh được.
Ở trên không trung, từng luồng sát khí bùng ta khiến toàn bộ quảng trường trở nên ngột ngạt.
“Một hôn sự tốt như vậy mà ta không được thiệp mời, lại còn không mời mà tới, không biết các vị có trách phạt hay không đây!”
Một tiếng cười nhạt lúc này vang lên, trong giây lát, sát khí trước đại điện Thanh Vân đang trầm lặng đột nhiên phảng phất như có ánh mặt trời chiếu xuống, tạo cảm giác ấm áp.
Loại hơi thở mạnh mẽ này khiến cho tất cả mọi người cảm giác như có hơi thở mùa xuân, không có bất kỳ áp ức nào nữa.
Nhưng mọi người hiểu được, cảm giác như vậy đủ để nhìn ra thực lực mạnh mẽ của mọi người.
“Hứa thúc thúc!”
Mà nhìn thấy người đột ngột xuất hiện trước bàn rượu, tay khẽ vuốt ly rượu kia, Lâm Vi Vũ cũng vui vẻ la lên.
Lúc này, Tần Triết thấy người đó, cũng hơi sững sờ, chắp tay chào.
Lâm Vi Vũ bước ta cái bàn, nhìn thân ảnh nó, cười nói: “Hứa thúc thúc, sao thúc lại tới vậy, cha cháu đâu rồi?”
“Cha cháu bế quan, ta nhận được tin nên tới đây luôn. Có điều cha cháu nói, bảo ta mang cháu về!”, người đàn ông trung niên kia nhàn nhã đi bộ, giọng nói cũng mang vẻ bình tĩnh.
“Cháu không thèm ấy!”
Nghe vậy, Lâm Vi Vũ đột nhiên nói: “Khó khăn lắm mới được ra ngoài, cháu còn chưa chơi đủ cơ mà!”
“Cháu quên lần trước bị ám sát rồi à?”, người đàn ông cả giận nói.
“Lần này cháu ngoan rồi, có Tần Triết thúc thúc bên cạnh cháu mà!”
Tần Triết!
Nghe vậy, Thiên Tàm Tử, Yên Thừa Phong cùng Hồng Điền đều run rẩy.
Lúc này mới nhìn ra người đàn ông phía sau Lâm Vi Vũ.
Tần Triết!
Một trong chín vương danh tiếng lừng lẫy, Tần Vương Tần Triết!
Sao ông ta lại ở đây?
Yên Thừa Phong vội vàng chắp tay nói: “Tiên sinh Tần Vương, mạo phạm, mạo phạm quá, chúng ta không biết ngài ở đây, thật sự rất xin lỗi ngài!”
Tần Triết cũng không trả lời.
Ông ta tuy là cảnh giới Thông Thiên, nhưng thực ra Yên Thừa Phong cũng mạnh hơn ông ta, chẳng qua là ông ta đến từ Kiếm Các, Yên Thừa Phong không dám bất kính.
Nhưng chuyện hôm nay ông ta cũng không muốn xen vào, mục đích xuất hiện của ông ta chỉ là bảo vệ Lâm Vi Vũ mà thôi.
Hơn nữa, trước mắt vị đại nhân này xuất hiện, thái độ của Kiếm Các ra sao, tự nhiên là do vị đại nhân này quyết định.
Thấy Tần Triết không nói gì mà nhìn sang người đàn ông trung niên vừa xuất hiện kia, Yên Thừa Phong lại chắp tay, nhìn người đó nói: “Không biết đại nhân xưng hô ra sao!”
Mà người đàn ông trung niên cũng không đáp lại.
Mà Thiên Tàm Tử lúc này cũng nhíu mày.
Trong Kiếm Các có ba đại Kiếm Hoàng, chín đại Kiếm Vương, uy danh hiển hách.
Chín đại Kiếm Vương, yếu nhất là Tần Triết mà đã đạt cảnh giới Thông Thiên rồi, mà tám Vương còn lại đều là cảnh giới Thông Thiên mạnh mẽ.
Nhưng trên chín Vương còn ba đại Kiếm Hoàng, ba đại Kiếm Hoàng này có địa vị tương tự như phó các chủ, chính là đại năng cảnh giới Hóa Thần danh chính ngôn thuận!
Mà theo như ông ta biết, một trong số đó có người họ Hứa!
Mà cô gái kia vừa kêu là Hứa thúc thúc...
Chẳng lẽ là một trong ba Hoàng?
Khoan đã, cô gái này gọi Hứa thúc thúc, vậy cô ta là ai?
Lúc này, Yên Thừa Phong, Thiên Tàm Tử cùng Hồng Điền đều là ngơ ngác không hiểu.
Nhất thời, mọi chuyện trở nên khá là kì lạ.
Tần Ninh nhìn người này, cười nhạt nói: “Các hạ nếu tới uống ly rượu mừng thì Thanh Vân tông đương nhiên sẽ chào đón, nhưng giống ba cái tên ngu xuẩn này đến gây chuyện thì Thanh Vân tông ta sẽ không hoan nghênh đâu”.
“Ta đương nhiên là đến uống ly rượu mừng rồi”.
Người đàn ông trung niên cười nhạt: “Dù gì thì Thiên Đạo lâu cũng thuộc về Kiếm Các của chúng ta, Thiên Đạo Nhất gả con gái, ta tới xin chén rượu mừng chắc cũng không có vấn đề gì đâu nhỉ?”
Tần Ninh mỉm cười không nói.
Hắn quay sang nhìn Thiên Tàm Tử, Yên Thừa Phong và Hồng Điền, hờ hững nói: “Đã tới đây nạp mạng rồi thì cũng nên chuẩn bị cảm giác bị chết đi nhé!”
“Khoan đã!”
Mà trong lúc ấy, người đàn ông trung niên cười nhạt nói: “Tần tông chủ, ta vừa mới nói, Thiên Đạo Nhất thuộc về Kiếm Các của ta, mà Thất Tinh Cung, Độc Tàm tông và Phi Hồng Môn cũng vậy. Nên ta không hy vọng các ngươi giao chiến toàn diện, tạo thành thương vong diện rộng, khiến thực lực của Kiếm Các ta ở khu Đông Bắc giảm mạnh”.
Nghe vậy, mọi người đều ngơ ngác.
Người đàn ông này nói là đến uống ly rượu mừng, nhưng lại ra mặt ngăn cản, là có ý gì?
Tần Ninh lúc này cũng hiểu ra.
“Ý của ông là, bọn họ là thế lực phụ thuộc Kiếm Các của ông, còn Thanh Vân tông của ta thì không phải đúng không?”
“Hoặc là nói, ông không muốn Độc Tàm tông, Thất Tinh Cung và Thiên Đạo lâu vì Thanh Vân tông ta mà đối đầu với nhau?”
“Vậy ý của ông là, có thể mặc kệ Thanh Vân tông ta cho người ta chém giết, để rồi đổi lại sự cân bằng giữa các thế lực của Kiếm Các nhà ông?”
Tần Ninh nói ra, năm đại trưởng lão cùng các đệ tử đều căm phẫn không thôi.
Kiếm Các thân là bá chủ khu vực Đông Bắc, thế mà nói được câu ấy ra!
Nhưng suy cho cùng, là Thanh Vân tông bọn họ quá yếu.
Kiếm Các không muốn vì Thanh Vân tông mà làm cho Thiên Đạo lâu cùng Độc Tàm tông, Thất Tinh Cung và Phi Hồng Môn phát sinh tranh cãi cực lớn. Nếu phát sinh chiến tranh, kết quả sẽ là không chết không thôi.
Cho nên Kiếm Các nguyện ý từ bỏ Thanh Vân tông, cho Độc Tàm tông và Thất Tinh Cung báo thù.
Người đàn ông trung niên lạnh nhạt nói: “Ngươi giết người trước, bây giờ Phi Hồng Môn được Kiếm Các ta chính thức phong làm tông môn hạng hai, Thanh Vân tông ngươi vốn đã suy nhược lâu ngày, hết lần này tới lần khác tự đi gây rối, cho nên đành chịu thôi, chúng ta chỉ có thể làm như thế”.
“Thanh Vân tông diệt, thì Phi Hồng Môn, Thất Tinh Cung và Độc Tàm tông sẽ không cùng Thiên Đạo lâu gây chiến nữa”.
“Ngươi... hiểu ý ta chưa?”
Lời này nói ra, toàn bộ quảng trường liền rơi vào im lặng.
Chương 503: Thanh Hoàng – Hứa Thanh Phong
Nhất thời, mọi người đều nhìn về phía Tần Ninh.
“Hứa thúc thúc...”, Lâm Vi Vũ lúc này cũng sững sờ.
Cô ta vốn định bảo cha mình đến để hòa hoãn chuyện này, nhưng không ngờ là Hứa thúc thúc lại tới.
Nhưng rõ ràng đây nào phải phương pháp hòa hoãn.
Tần Ninh là người gai góc cỡ nào chứ?
Nói như vậy, e là Tần Ninh sẽ tức giận lắm.
Hơn nữa tông chủ U Minh Tông còn đích thân đến Thanh Vân tông, còn đang ở trên đỉnh Huyền Trần kia kìa.
“Tiểu Vũ...”
Người đàn ông trung niên chậm rãi nói: “Đây cũng không phải là ý của một mình ta, mà là do các thành viên cấp cao khác trong Kiếm Các quyết định!”
Mà lúc này, Thiên Đạo Nhất cũng chắp tay nói: “Vị đại nhân này, xin hỏi, đây là ý của ngài hay là của Kiếm Các? Tại hạ mạo muội hỏi, ngài có thể đại diện cho Kiếm Các sao?”
Hôm nay là ngày cưới của con gái ông ta, cộng thêm lời hứa của Tần Ninh đưa ra khẩu quyết hoàn chỉnh tầng sáu của Thiên Đạo thánh điển, nên dù thế nào thì ông ta cũng sẽ không buông bỏ Tần Ninh.
“Ta có thể đại diện cho Kiếm Các không?”
Người đàn ông kia mỉm cười, trong giây lát, một thanh kiếm dài đột nhiên hiện ra, từ từ nói: “Ngươi nói xem ta có đại diện được cho Kiếm Các không?”
“Linh kiếm Thanh Nguyên, một trong ba đại Kiếm Hoàng, Thanh Hoàng Hứa Thanh Phong!”
Trong chốc lát, tông chủ và trưởng lão của bảy tông môn lớn đều quỳ xuống cái rầm, cung kính hành lễ.
“Thiên Đạo Nhất, ngươi nói xem ta có đại diện được cho Kiếm Các không?”, Hứa Thanh Phong lạnh nhạt nói.
Kiếm Các hùng bá vùng Đông Bắc của vùng đất Cửu U hàng mười mấy vạn năm, lịch sử lâu dài.
Mà các chủ Kiếm Các lại chính là anh hùng đỉnh cao của Cửu U, ba đại Kiếm Hoàng là phụ tá đắc lực, cũng sở hữu quyền lực của phó các chủ.
Hôm nay, chẳng ai mà ngờ vị đại nhân Thanh Hoàng này lại đích thân tới đây.
Hứa Thanh Phong nhìn chằm chằm Thiên Đạo Nhất.
Thiên Đạo Nhất chỉ có thể cười khổ, quỳ bái dưới đất.
Đây là chuyện không thể làm trái.
Kiếm Các giống như một vị thần lớn, ở trên đầu tất cả các tông môn.
Tần Triết thân là một trong chín Vương, cũng chưa cần hành lễ, nhưng Hứa Thanh Phong là một trong ba Hoàng thì bắt buộc phải lễ.
“Chuyện hôm nay chính là Thanh Vân tông gây sự trước, chém giết thiếu môn chủ Hồng Quan Vũ của Phi Hồng Môn, phế thiếu chủ Yên Thăng Tinh của Thất Tinh Cung, cũng chém giết mấy vị cao thủ của Thất Tinh Cung với Phi Hồng Môn”.
Hứa Thanh Phong chậm rãi nói: “Tội trạng thế này, Thanh Vân tông cũng không cần tồn tại làm gì nữa, ta đại diện cho Kiếm Các ra lệnh cho ngươi, Thiên Đạo Nhất, lập tức giải trừ hôn lễ, nếu không thì, Thiên Đạo lâu của ngươi liền cùng Thanh Vân tông biến mất trong lịch sử của Cửu U đi!”
Lời này nói ra, trọng lượng cực lớn.
Hứa Thanh Phong là một trong ba đại Kiếm Hoàng, có thể nói nếu các chủ Kiếm Các không ở đây thì lời của ông ta chính là mệnh lệnh.
Lúc này, Yên Thừa Phong, Thiên Tàm Tử và Hồng Điền thì nhìn Tần Ninh với vẻ mặt vui khi thấy người gặp họa.
Lần này, Kiếm Các đích thân xuất hiện, Thiên Đạo Nhất sẽ không thể chọn lựa nữa.
“Không ngờ đường đường là Kiếm Các mà lại làm ra cái chuyện này...”
Lý Dương Chiêu hừ một tiếng, nhìn Thiên Đạo Nhất, chắp tay nói: “Thiên lâu chủ, Thanh Vân tông ta sẽ không liên lụy đến Thiên Đạo lâu của ngươi, hãy giải trừ hôn ước này đi!”
“Thối lắm!”
Đột nhiên, Lý Dương Chiêu vừa nói xong thì có tiếng mắng chửi vang lên.
Tần Ninh nhìn Lý Dương Chiêu, nói: “Hôn ước do hai tông môn ước định, ông nói giải trừ là giải trừ chắc? Ông là tông chủ hay ta là tông chủ hả?”
Nghe Tần Ninh mắng lên, Lý Dương Chiêu mới sửng sốt.
Nhưng ông ta càng khổ hơn.
Cháu dâu xinh đẹp gần tới tay rồi lại tuột mất, ông ta đau lòng lắm chứ.
“Nhưng mà... tông chủ...”
“Không nhưng nhị gì hết!”
Tần Ninh gõ đầu đại trưởng lão, khiển trách: “Những gì ta đã nói ra thì sẽ không bao giờ thu lại, ông hiểu không hả?”
“Đừng nói là Kiếm Các, cho dù là các gia tộc hay thế gia cổ, cổ quốc gì đó, cũng chẳng có mấy ai dám ra lệnh cho ta đâu!”
Tần Ninh quay sang nhìn Hứa Thanh Phong.
“Ta chẳng quan tâm đây là quyết định của cả Kiếm Các hay cá nhân ông, quay về nói với các chủ của các ông, nên cút ở đâu thì cút ở đó đi, đệ tử của ông đây muốn thành thân, ai quan tâm đếch gì Kiếm Các?”
“Lão tử muốn giết ai thì giết kẻ đó, liên quan đếch gì đến Kiếm Các nhà ngươi?”
“Ông đây muốn làm cái gì, Kiếm Các các người không quản được đâu, mà cũng chẳng liên quan đến các người, đang ở đâu thì ở yên đấy, bớt giễu võ dương oai trước mặt ta đi, nếu không, làm ông đây mất vui, ta diệt cả Kiếm Các nhà các người!”
Một chuỗi lời nói từ miệng Tần Ninh phóng ra như đạn pháo liên châu, khiến tất cả đều sửng số.
Một câu ông đây, một câu chuyện đếch gì, thậm chí còn tuyên bố tiêu diệt Kiếm Các.
Tần Ninh này bị điên à?
Trong nháy mắt, mọi người đều cảm thấy khó tin.
Đại trưởng lão hoàn toàn chết đứng.
“Tông chủ...”
Đại trưởng lão rất muốn nói, người ta là Kiếm Các, là bá chủ của vùng đất Cửu U.
Nhưng lời nói đến miệng rồi, ông ta vẫn thu hồi lại.
Thái độ của Tần Ninh mới là thái độ mà tông chủ của một tông môn nên có.
Thanh Vân tông bọn họ một mặt nhường nhịn cầu toàn, nhưng kết quả thì sao?
Đổi lấy vẫn là sự diệt vong.
Kiếm Các nguyện ý đổi sự diệt vong của Thanh Vân tông để làm cho bốn tông môn lớn hòa bình chung sống.
Tại sao chứ?
Chẳng phải vì Thanh Vân tông bọn họ thực lực yếu, địa vị kém hay sao.
Tất cả là hậu quả từ việc nhường nhịn người ta, khiến chính bản thân rơi vào đường cùng.
“Liều mạng!”
Đại trưởng lão quát lên: “Đệ tử Thanh Vân tông nghe lệnh, dù có chết, cũng phải ngẩng cao đầu!”
“Rõ!”
“Rõ!”
Lúc này, rất nhiều đệ tử Thanh Vân tông đều ngẩng đầu ưỡn ngực, đứng ở bốn phía, tinh thần dâng cao. Ban đầu bọn họ không rời đi, bây giờ sẽ càng không rời bỏ tông môn.
Dù thế nào, Tần Ninh là tông chủ, dẫn bọn họ tu hành, đưa bọn họ phát triển, ai cũng cảm nhận được cái vị tông chủ thường ngày đều treo chữ phiền phức trong miệng, nhưng lại đều đích thân làm mọi việc liên quan đến sự phát triển của Thanh Vân tông.
Tông chủ còn không sợ chết, bọn họ sợ cái gì?
Thấy cảnh này, đám Yên Thừa Phong, Thiên Tàm Tử cùng Hồng Điền đều giễu cợt trong lòng.
Cái loại vùng vẫy giãy chết này cũng chỉ là bày tỏ lòng tự trọng của những kẻ yếu ớt đến đáng thương mà thôi.
Không có thực lực, tự tôn cũng chỉ đem ra làm trò cười cho tất cả đấy.
“Các ngươi làm gì đấy?”
Tần Ninh nhìn các trưởng lão cùng đệ tử, không khỏi nói: “Đừng có mang cái vẻ như tai họa ập đầu như thế được không? Ta lên chức tông chủ mới được mấy tháng thôi, các ngươi chịu ta đủ rồi, nhưng ta làm tông chủ vẫn chưa đủ đâu!”
Năm vị trưởng lão bị Tần Ninh nói vậy, cũng ngơ ngác chưa hiểu.
Tần Ninh chậm rãi nói: “Kẻ đáng chết là bọn chúng, không phải chúng ta, chúng ta có lý, sợ cái gì?”
Năm vị trưởng lão càng cười khổ trong lòng.
Nhưng thế giới này không nói đạo lý!
Tần Ninh phất tay: “Cái gì mà... Hứa Thanh Phong...”
“Ta cho ông một cơ hội nói lại”.
Tần Ninh chỉ tay vào Hứa Thanh Phong, giọng nói trở nên lạnh lùng.
“Ông nói, muốn từ bỏ Thanh Vân tông ta để đổi lấy sự hòa bình của bốn tông môn lớn là nghiêm túc à?”
Nói xong, ánh mắt Tần Ninh bắn ra, nhìn chằm chằm Hứa Thanh Phong, hờ hững nói: “Ông nghĩ cho kỹ vào, câu trả lời của ông quyết định Kiếm Các sẽ sinh tồn hay bị diệt vong đấy!”
Vẫn là sự điên cuồng như cũ, nhưng lúc này, Tần Ninh nghiêm túc hơn bao giờ hết.
Chương 504: Lễ mọn
Câu hỏi này làm cho ba người Yên Thừa Phong, Thiên Tàm Tử cùng Hồng Điền càng thêm khinh bỉ trong lòng.
Tần Ninh hỏi một câu quá ngu xuẩn.
Quyết định của Kiếm Các, hắn có thể nói mấy câu chất vấn hùng hồn là thay đổi được chắc?
Hơn nữa, mấy câu nói điên cuồng của Tần Ninh hồi nãy chỉ sợ là đã hoàn toàn chọc giận đến Thanh Hoàng rồi. Cái tên này thế mà còn chẳng biết gì!
Sau đó, Hứa Thanh Phong kia đứng dậy, sát khí vô hình vờn quanh.
“Hứa thúc thúc, thúc không thể giết hắn!”
Lâm Vi Vũ vội vàng chắn trước mặt Tần Ninh, nhìn Hứa Thanh Phong nói: “Hắn đã từng cứu mạng cháu!”
Thấy Lâm Vi Vũ ngăn cản, Hứa Thanh Phong liền dịu mặt lại, nói: “Tông chủ Tần Ninh, tuổi trẻ điên cuồng, ta có thể hiểu, nhưng ta khuyên ngươi tốt nhất nên ngoan ngoãn tiếp nhận sắp xếp, có lẽ ta còn cân nhắc tha cho Thanh Vân tông ngươi một con đường sống”.
“Ông tha cho ta? Ông có tư cách này à?”
Tần Ninh cười khẩy, trực tiếp ngồi xuống, kéo vạt áo sang một bên, lạnh lùng nói: “Hôm nay, ta liền ngồi ở đây, cho ông nhìn xem, Thanh Vân tông ta diệt ba tông môn kia kiểu gì”.
“Nhìn cho kỹ vào, đến lúc ấy, ta sẽ vào Kiếm Các, đích thân hỏi tông chủ các người, xem tại sao lại muốn chọc vào Tần Ninh ta!”
Tần Ninh lúc này một mình xông lên, có phong thái của người hưng sư vấn tội.
“Hồng Điền, Yên Thừa Phong, Thiên Tàm Tử, ba ngươi nghe cho kỹ đây!”
Tần Ninh nói tiếp: “Ta giết người, cũng sẽ không thể bọn chúng chết không rõ lí do”.
“Hồng Điền, Phi Hồng Môn của ngươi muốn nâng cấp, để Chúc Long tông ức hiếp Thanh Vân tông chúng ta, muốn tiêu diệt Thanh Vân tông chúng ta. Cái thằng con trai ngu dốt của ngươi không biết sợ, muốn giết ta lập uy, ta giết lại hắn ta là chuyện đương nhiên, nên vì thế ngươi đến đây để giết ta, đúng chứ?”
“Còn Yên Thừa Phong, cái tên nhóc Yên Thăng Tinh đó, ta tha cho hắn ta không chết đã là không tệ rồi, hôm nay ngươi cũng đến đòi tiêu diệt Thanh Vân tông ta”.
“Mà Thiên Tàm Tử ngươi... nếu ta đoán không lầm thì chắc là ngươi thấy hứng thú với ta, dù sao, có lẽ ngươi cũng nghe từ lời kể của Độc công tử là ta hiểu về độc”.
“Suy cho cùng thì các ngươi muốn giết ta, còn không phải vì coi Thanh Vân tông ta yếu ớt, có thể mặc người chà đạp hay sao!”
“Nhãi con, nói ít thôi!”
Hồng Điền quát lên: “Hôm nay Thanh Vân tông của ngươi chắc chắn phải chết, con trai ta trên trời có linh cũng sẽ được an ủi!”
Hồng Điền nói xong, trực tiếp xông ra.
Tần Ninh càng giễu cợt nói: “Cái loại không biết sống chết, Phi Hồng quyết đều bị các ngươi luyện cho hỏng cả rồi!”
Nói xong, Tần Ninh bước ra, tuy chỉ là cảnh giới Địa Võ tầng năm, nhưng thi triển ra cảm giác như là cảnh giới Hóa Thần vậy.
Bốp...
Bỗng nhiên có tiếng thình thịch vang lên, tất cả mọi người đều nhìn thấy thân thể đang bay lên của Hồng Điền trực tiếp nổ tung.
Máu thịt be bét, xương trắng đều hóa thành bụi vụn.
Cảnh này khiến tất cả phải sửng sốt.
Hồng Điền là đầu sỏ cảnh giới Thông Thiên một bước hiện nay.
Thế mà lại... chết?
Mà mọi người thấy, Tần Ninh vẫn đang đứng yên tại đại điện, chưa hề ra tay.
Là ai vậy?
Có thể giết chết một vị đầu sỏ cảnh giới Thông Thiên một bước chỉ trong một chiêu, thực lực quá khủng bố.
Trong nháy mắt, tất cả liền trở nên yên tĩnh.
“Một tông môn hạng hai nho nhỏ mà ở đây làm ầm ĩ lên, có còn ra cái thể thống gì nữa?”
Một tiếng hừ lạnh vang lên, bên trong đại điện có ba bóng người từ từ đi ra.
Người ở giữa lúc này hờ hững lên tiếng, thanh âm không vang dội những ai cũng nghe thấy rõ ràng.
“Đây là ai vậy?”
“Không biết, nhưng thực lực có vẻ rất mạnh...”
“Không lẽ đây chính là con át chủ bài của Thanh Vân tông hay sao? Thanh Vân tông có kẻ mạnh tọa trấn từ bao giờ vậy?”
“Ai mà biết được, nhưng có thể giết chết cảnh giới Thông Thiên một bước trong nháy mắt thì ít nhất cũng phải...”
Trong nháy mắt, mọi người nghị luận ầm ĩ cả lên.
Bọn họ không biết ba người đột nhiên xuất hiện này là ai.
Nhưng thực lực mạnh cỡ này sao có thể là hạng người vô danh được?
“Ba vị!”
Yên Thừa Phong thấy Hồng Điền chết, trong lòng đã kinh ngạc không thôi, nhưng vì có người Kiếm Các tọa trấn nên ông ta cũng không sợ.
“Đây là nơi thuộc địa phận của Kiếm Các, mọi chuyện liên quan đến mâu thuẫn của hai tông môn lớn chúng ta và Thanh Vân tông, mong ba vị không nên nhúng tay vào”.
“Bỏ cái chữ ‘lớn’ ra khỏi mồm của ngươi đi!”
Người đàn ông bên trái hờ hững nói: “Thất Tinh Cung của các ngươi cũng xứng xưng là tông môn lớn à?”
Lời này không chút khách sáo, Yên Thừa Phong nghe mà sắc mặt trắng bệch.
Tần Ninh thì thoáng nhìn sang ba người đi.
“Nói chuyện xong rồi à?”
Tần Ninh nhìn người ở giữa, không mặn không nhạt nói.
“Cảm tạ Tần công tử, chuyện tình đã được giải quyết!”
“Xong rồi thì biến đi, ta không có thời gian nói chuyện với ông đâu”, Tần Ninh nói: “Giờ là thời gian tồn vong của Thanh Vân tông chúng ta đấy”.
Nghe vậy, hai người đứng sau liền trở nên tức giận.
Nhưng người đàn ông ở giữa cũng ngăn lại, hòa khí nói: “Chuyện nhỏ thế này không đáng làm Tần công tử bực dọc, tại hạ giúp Tần công tử xuất thủ là được”.
Nghe vậy, hai người phía sau cũng là kinh ngạc.
Mọi người ở đây càng không hiểu gì.
Mà Thanh Hoàng Hứa Thanh Phong cũng kinh hoảng không thôi, như nhìn thấy quỷ vậy.
“U tông chủ, sao ngài... lại ở đây?”
Hứa Thanh Phong lắp bắp nói.
Gì?
U tông chủ?
U tông chủ gì cơ?
Đám tông chủ của tông môn hạng hai lúc này cũng đều mang vẻ mặt ngơ ngác.
Nhưng rồi bọn họ cũng hiểu ra.
Toàn bộ vùng đất Cửu U này, được xưng là U tông chủ và làm cho Thanh Hoàng Hứa Thanh Phong khách khí như vậy cũng chỉ có một người mà thôi.
Chính là tông chủ của U Minh Tông hiện nay!
Trong giây lát, toàn bộ quảng trường như chết lặng.
Tông chủ của U Minh Tông sao lại ở đây?
Ở Thanh Vân tông thì thôi đi, sao còn khách khí với Tần Ninh như vậy?
Ban nãy bọn họ nghe được sự khó chịu trong lời nói của Tần Ninh, bảo vị U tông chủ này biến đi đấy!
“Ngươi xuất hiện ở đây được, còn bổn tọa thì không à?”
U Động Thiên lười để ý đến Hứa Thanh Phong, nhìn Tần Ninh, chắp tay nói: “Hôm nay là ngày đại hỉ của tông môn của Tần tông chủ, ta còn chưa mang lễ đến chúc mừng, những thứ này coi như bày tỏ tấm lòng của chúng ta!”
U Động Thiên vung tay lên, những tiếng soạt soạt vang lên.
Tức thì, mười món binh khí bày ra trước mặt Tần Ninh.
Đao, thương, chùy dài, kiếm...
Mười món binh khí tỏa ra ánh sáng chói mù mắt tất cả.
“Đây là mười món... linh khí cấp tám!”
“Cấp tám... ôi mẹ ơi...”
“Là thật sao?”
Nhất thời, các tông chủ của mấy tông môn như muốn ngất đi.
Tông môn đỉnh cấp là gì?
Xin lỗi, đệ tử tông môn của ngươi thành công, ta không biết, giờ mới hay tin, chỉ có chút lễ mọn bày tỏ tấm lòng, nên soạt soạt mười món linh khí cấp tám cứ thế bay ra.
Linh khí cấp tám là gì?
Cho dù là Thiên Đạo lâu, một món linh khí cấp tám cũng đủ trở thành bảo vật gia truyền rồi.
Thế mà vị tông chủ này một hơi lấy ra mười món.
“Còn những linh đan này nữa, mong Tần công tử nhận lấy!”
Linh đan...
Mọi người đã hoàn toàn chết sững.
Thật sự đây chỉ là đang bày tỏ tấm lòng thôi à? Nếu là vậy, liệu có thể cho bọn họ một phần không?
Chương 505: Tay kiếm số một Cửu U
Tần Ninh liếc mắt nhìn U Động Thiên, nói: “Lão tổ nhà ông nói gì với ông rồi?”
Nghe vậy, U Động Thiên thót tim một cái, khiêm nhường đáp: “Lão tổ chỉ phân phó vãn bối rằng, chuyện của Thanh Vân tông sau này cũng chính là chuyện của U Minh Tông ta”.
Tần Ninh bĩu môi rồi đáp: “Cái lão già này...”
“Coi như ông thức thời, đại trưởng lão, nhận lấy đi!”
“Vâng!”
Lý Dương Chiêu lúc này đi tới, nhận lấy linh khí và linh đan, hai tay run rẩy.
Cả đời này ông ta còn chưa được động vào số linh khí và linh đan đẳng cấp cỡ này.
U Động Thiên thấy Tần Ninh nhận lấy lễ vật, tức thì sải bước ra, nhìn phía trước.
“Yên Thừa Phong, Thiên Tàm Tử, hai người các ngươi muốn đối phó với Thanh Vân tông thì cũng phải hỏi ý kiến xem U Động Thiên ta có đồng ý hay không đã!”
Ông ta vung tay, U Quỷ và U Hồn sau lưng lập tức xông lên.
“U tông chủ!”
Hứa Thanh Phong lúc này cũng xuất hiện, không nhượng bộ nói: “Kể cả ngài là tông chủ của U Minh Tông đi nữa, nhưng đây là khu vực Đông Bắc, là địa phận cai quản của Kiếm Các ta. Ta nghĩ chuyện này ngài không nên nhúng tay vào đâu?”
“Ngươi không nghe rõ những gì ta nói à?”
U Động Thiên lúc này không kiên nhẫn đáp: “Chuyện của Tần công tử cũng chính là chuyện của ta, ngươi hiểu chưa?”
Bị U Động Thiên nói vậy, Hứa Thanh Phong cũng không biết nên nói gì.
Người này dù sao cũng là tông chủ của U Minh Tông, tuy ông ta là một trong ba đại Kiếm Hoàng của Kiếm Các, nhưng suy cho cùng vẫn kém U Động Thiên.
“Từ nay trở đi, chuyện của Thanh Vân tông cũng chính là chuyện của U Minh Tông ta, ngươi có ý kiến gì không?”
Lúc này, U Động Thiên hoàn toàn không thèm nói lý nữa.
Thực tế thì ông ta đúng là không cần phân rõ phải trái làm gì.
Lão tổ đời thứ ba đã nói thì cứ nghiêm túc làm theo là được. Ai quan tâm là ai với ai, cứ động đến Thanh Vân tông thì tức là động vào lão tổ đời thứ ba, sao có thể nhẫn nhịn?
“Ngươi, cả ngươi nữa, đều muốn tiêu diệt Thanh Vân tông nữa đúng không?”
U Động Thiên chỉ thẳng vào Yên Thừa Phong và Thiên Tàm Tử, quát lên: “Không biết sống chết, đi chết đi!”
Soạt soạt...
Nói xong, U Hồn và U Quỷ lúc này vọt thẳng ra, tốc độ cực nhanh. Tốc độ này trong mắt Yên Thừa Phong và Thiên Tàm Tử, đơn giản là không thể phát hiện.
“U tông chủ!”
Hứa Thanh Phong lúc này cũng bước ra, ông ta là một trong ba Hoàng của Kiếm Các, sao có thể cho phép người nào trực tiếp chém giết tông chủ thuộc quyền sở hữu của Kiếm Các chứ.
“Muốn ngăn cản ta? Ngươi còn chưa đủ tư cách đâu!”
U Động Thiên hừ một tiếng, một tay vỗ xuống, cả bầu trời tối đen, sương mù hiện ra, bao vây lấy Hứa Thanh Phong.
Đoàng...
Trong chớp nhoáng, từng tiếng nổ vang lên, nghe đến chói tai.
Cùng lúc này, hai tiếng kêu thảm thiết vang lên. Yên Thừa Phong và Thiên Tàm Tử đã đầu lìa khỏi cổ, khí huyết toàn thân không còn sót lại chút gì.
U Hồn và U Quỷ lặng lẽ lui về bên cạnh U Động Thiên.
Cảnh tượng này khiến cho mọi người đứng ở bốn phía thật sự không dám ồn ào náo động.
U Động Thiên là ai cơ chứ? Đại năng đứng đầu toàn bộ khu vực Cửu U đấy.
Ông ta muốn giết người, ai dám ngăn cản?
“U tông chủ, ngươi đây là muốn đối địch với Kiếm Các sao?”, sắc mặt Hứa Thanh Phong tái xanh, tức giận không thôi.
Hôm nay ông ta xuất hiện, U Động Thiên không chút nể mặt, không khác nào khiêu khích.
“Nếu ngươi muốn được nể mặt thì ngươi cũng phải xứng đáng mới được”.
U Động Thiên hừ nói: “Không thấy Thanh Vân tông không hoan nghênh ngươi à? Mau cút đi!”
Tần Ninh nhìn mọi thứ diễn ra, không nói gì nhiều.
Toàn bộ U Minh Tông có thể nói là thiếu Tần Ninh hắn một cái ân tình cực lớn, U Động Thiên này coi như thức thời, giúp đỡ hắn làm mấy chuyện này là rất nên.
“Đã thế thì hôm nay ta cũng muốn lĩnh giáo chút thủ đoạn của U tông chủ vậy!”
Khí thế của Hứa Thanh Phong bất chợt dâng cao.
Đó là một sự áp bức không tả rõ được, dù cho là Thiên Đạo Nhất hay Thi Thịnh Hiên với cảnh giới Thông Thiên thì cũng cảm thấy khó thở hơn nhiều.
Cảm giác này thật sự không thoải mái chút nào.
Đây chính là cảnh giới Hóa Thần sao?
Một nhóm đầu sỏ cảnh giới Thông Thiên lúc này đều hâm mộ không thôi.
Cảnh giới Hóa Thần là sự tồn tại đứng trên đỉnh của Cửu U, tu vi mạnh mẽ, thực lực sâu không lường được. Đối mặt với cảnh giới Hóa Thần, bọn họ chỉ có thể chắp tay xưng thần.
Đây cũng là lí do vì sao Kiếm Các, U Minh Tông, Đại Nhật Thần Giáo và Thánh Vương Phủ có thể một mạch đứng vững trong hàng ngũ bốn tông môn lớn.
Một vị cảnh giới Hóa Thần đủ để tiêu diệt bảy tông môn lớn bọn họ.
“Thanh Phong, làm càn!”
Đương lúc Hứa Thanh Phong xuất thủ, một thanh kiếm lớn từ trên trời giáng xuống ầm ầm.
Ở trên thanh kiếm đó là một người mặc đồ trắng, đứng chắp tay, tóc bay tán loạn, gương mặt góc cạnh khiến người ta say mê.
Là một người đàn ông trung niên phi phàm.
Ông ta cứ thế đứng đó, lại giống như một thanh kiếm thần chưa ra khỏi vỏ, nếu rút ra, sẽ là chém được cả đất trời.
“Cha...”
“Các chủ!”
Thấy người này, Lâm Vi Vũ, Hứa Thanh Phong cùng Tần Triết đều lên tiếng.
Các chủ Kiếm Các, tay kiếm số một Cửu U – Lâm Thiên Nhai!
Giờ khắc này, toàn bộ Thanh Vân tông đều trở nên náo loạn.
Lâm Thiên Nhai, nhân vật đứng đầu Kiếm Các, có biết bao nhiêu là truyền kỳ.
Có thể nói trong toàn bộ Cửu U, không có ai bằng được kiếm thuật của ông ta.
“Haha...”
Lâm Thiên Nhai xuất hiện, mỉm cười.
“U tông chủ, nhiều năm không gặp, ngươi vẫn tác phong tàn bạo như cũ nhỉ!”, Lâm Thiên Nhai nhìn U Động Thiên, cười nhạt, ánh mắt xẹt qua Tần Ninh.
“Lâm các chủ cũng vậy thôi!”
U Động Thiên không nóng không lạnh đáp lại.
Kiếm Các và U Minh Tông có quan hệ không tốt không xấu, đều là đầu sỏ chiếm giữ phía Bắc và phía Nam của miền Đông Cửu U, không xâm phạm lẫn nhau.
Lần này ông ta đến vùng đất phụ thuộc Kiếm Các, chém giết ba vị tông chủ, Kiếm Các nhất định sẽ không bỏ qua.
Nhưng nghe theo lời của lão tổ đời thứ ba, ông ta buộc phải bảo vệ Thanh Vân tông.
Hơn nữa ông ta cũng hiểu, dù ông ta không bảo vệ, thì lão tổ trên núi chắc chắn sẽ đích thân ra tay.
Đến lúc đó ông ta chắc chắn sẽ bị mắng, chẳng bằng bây giờ ra tay.
Dù sao nếu xé ra to, mấy lão cổ hủ trong U Minh Tông trách phạt, thì ông ta sẽ đem chuyện lão tổ ba đời lộ ra ngoài.
Lúc này, hai nhân vật đỉnh nhọn của vùng đất Cửu U cùng tề tựu ở Thanh Vân tông, cảnh tượng không náo nhiệt tí nào mà có hơi đè nén.
Hiện tại, ai dám nói thêm câu nào chứ?
“Các người làm loạn xong chưa?”
Trong lúc này, một giọng nói ung dung vang lên, Tần Ninh đứng dậy, vỗ quần áo, nói: “Xong rồi thì cút đi, hôm nay là ngày đại hôn của đệ tử cấp cao nhất Thanh Vân tông đấy!”
“Các người làm loạn ở đây thì chúng ta sao tổ chức được hôn lễ?”
Nghe vậy, U Động Thiên tức thì chắp tay nói: “Tần tông chủ không nên giận, tại hạ lần này đến là để tham gia hôn lễ, sẽ vào ngồi ngay đây”.
Mà lúc này, ánh mắt Lâm Thiên Nhai khẽ nhúc nhích, rồi mỉm cười nói: “Bỉ nhân cũng tới tham gia hôn lễ, không phải tới làm loạn”.
Ông ta không nói câu nào liên quan đến việc ba vị tông chủ bỏ mình, mà hạ xuống, đi về phía bàn của U Động Thiên.
Tần Ninh lúc này cũng lười để ý mấy trò tính toán của hai người này.
Một đôi mắt trong sáng, rực rỡ như sao xa, mày liễu khẽ nhếch làm người ta yêu thương, đôi môi mỏng, sống mũi trơn bóng, kết hợp lại nhìn như là tượng tạc.
Khi khăn che mặt rơi xuống, mọi người chỉ cảm thấy như đóa hoa sen mới nở, hai mắt tỏa sáng.
Xinh đẹp không thể tả!
Nhất thời, toàn bộ Thanh Vân tông đều bị sắc đẹp này làm cho kinh ngạc.
Tần Ninh gật đầu nói: “Không tệ, vào Thanh Vân tông ta coi như cũng tăng thêm chút màu sắc cho tông môn”.
“Từ hôm nay trở đi, cô chính là đệ tử nòng cốt bên trong Thanh Vân tông, mà cô là người đầu tiên, cho nên tạm thời ở vị trí đại sư tỷ đi!”
“Cảm ơn tông chủ!”
Thiên Linh Lung từ từ đứng dậy, gật đầu.
Tần Ninh lúc này cũng đứng ở phía trước, nhìn bên dưới.
“Hôm nay là ngày cưới của đệ tử cấp cao nhất Thanh Vân tông ta – Lý Nhất Phàm và con gái của lâu chủ Thiên Đạo Nhất của Thiên Đạo lâu, cảm ơn các vị đã tới chúc mừng, mọi người ăn ngon uống say đi nhé!”
Nói xong, Tần Ninh liền lui xuống.
Ủa?
Vậy là xong rồi sao?
Thấy Tần Ninh đi xuống, đám trưởng lão lúc này đều mắt chữ A mồm chữ O.
Một cơ hội tốt như thế để giới thiệu về Thanh Vân tông, cho mọi người có ấn tượng tốt hơn, thế mà Tần Ninh nói có đôi câu, ăn ngon uống say là xong?
Tần Ninh đương nhiên không rảnh nói mấy cái câu này.
Dù sao bọn người kia cũng không phải đến vì Thanh Vân tông, hắn nói nhiều hơn nữa cũng vô dụng.
Thiên Đạo Nhất lúc này lúng túng ho khan, muốn đi lên nói chuyện.
“Ăn ngon uống say, nếu như không có tiết mục gì mua vui thì chán lắm chứ!”
Mà lúc này, ở bốn phía Thanh Vân tông có những bóng người phi như bay tới.
Tức thì, tổng cộng mấy trăm người bao vây cả Thanh Vân tông lại.
Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người đều kinh hãi.
“Không bằng chúng ta tới biểu diễn một vài tiết mục cho Tần tông chủ nhé?”
Lời này nói ra, ánh mắt mọi người liền đổ dồn vào bóng người hung hăng xuất hiện.
“Hồng Điền, môn chủ của Phi Hồng Môn”.
“Yên Thừa Phong, cung chủ của Thất Tinh Cung, còn cả mấy cung chủ các cung khác nữa...”
“Thiên Tàm Tử của Độc Tàm tông...”
“Mấy người này đến e rằng không phải là chúc mừng đâu?”
Đoàn người lúc này nghị luận ầm ĩ.
Mấy vị cấp cao trong Thi Cốt môn, Thuần Dương điện, Thiên Cương phái, Phục Ma tông lúc này đều ngồi yên vị ở bàn rượu, không nói thêm nhiều.
Xem ra hôm nay không kết thúc hôn lễ một cách tốt đẹp được rồi.
“Yên cung chủ, đã lâu không gặp, hôm nay ngươi đến uống ly rượu mừng con gái ta, xin cảm ơn!”
Thiên Đạo Nhất khách sáo nói.
“Thiên lâu chủ e là hiểu nhầm rồi!”
Yên Thừa Phong thản nhiên nói: “Hôm nay, sợ là Yên mỗ ta đến để làm loạn hôn lễ đấy!”
Ông ta nhìn về phía Tần Ninh, hờ hững nói: “Kẻ này làm con ta bị trọng thương, lại còn giết chết con rể của ta, ta không tính sổ không được!”
Yên Thừa Phong trực tiếp nói ra ý đồ của mình khi đến đây.
Xem ra hôm nay đúng là tới gây chuyện rồi.
“Yên cung chủ...”
Thiên Đạo Nhất nhướng mày nòi: “Lời này của ngươi chính là nhất định muốn phá hôn lễ đúng không? Đây là hôn lễ của con gái ta đó!”
“Thiên lâu chủ...”
Hồng Điền lúc này gằn giọng nói: “Ái tử của tại hạ chết trong tay kẻ này, Thiên Đạo lâu của ngươi lại cho con gái mình cưới đệ tử Thanh Vân tông, cho nên đừng trách hôm nay ta đến phá!”
“Trò cười!”
Thiên Đạo Nhất hờ hững nói: “Thiên Đạo Nhất ta gả con gái cho ai còn phải xin ý kiến của ngươi chắc?”
“Đã vậy thì cũng không còn gì để nói nữa rồi!”
Hồng Điền hừ nói: “Hôm nay ta đến chính là để đối phó Tần Ninh, đối phó Thanh Vân tông. Không giết Tần Ninh, không diệt Thanh Vân tông, mối hận trong lòng ta sẽ không bao giờ giải được!”
Lời này nói ra, tất cả đều sửng sốt.
Hồng Điền tức giận không ít.
Đám người lúc này đều nhìn vào Thiên Đạo Nhất.
Thông gia với Thanh Vân tông, hình như Thiên Đạo lâu đã rước lấy phiền rồi.
“Được thôi, đã thế thì ta cũng sẽ không nói nhảm với các ngươi nữa!”
“Thiên lâu chủ!”
Thiên Đạo Nhất vừa nói xong, một bóng người đã đi ra.
Tông chủ Độc Tàm tông là Thiên Tàm Tử lúc này xuất hiện, khàn giọng nói: “Ngươi nghĩ kỹ lại đi, lấy một địch ba, ngươi tựa hồ cũng không thắng được đâu, cớ gì phải tự đem Thiên Đạo lâu của mình rơi xuống nước chứ?”
“Hôn lễ này còn chưa kết thúc đâu, Thiên Đạo lâu ngươi dẫn người rút lui, ba tông môn lớn bọn ta tuyệt đối sẽ không tính toán, ngày khác nhất định sẽ dâng lễ đến xin lỗi Thiên Đạo lâu”.
“Nhưng hôm nay, Thanh Vân tông này buộc phải bị tiêu diệt!”
Nghe vậy, mọi người xung quanh đều chờ xem kịch hay.
Phi Hồng Môn cùng Thất Tinh Cung đến phá thì mọi người còn hiểu được, nhưng Thiên Tàm Tử xen vào thì đúng là khó hiểu.
Dường như Thanh Vân tông có thù oán gì đến Độc Tàm tông đâu?
“Muốn tiêu diệt Thanh Vân tông ta nào dễ như vậy?”
Lý Dương Chiêu lúc này quát lên: “Các đệ tử Thanh Vân tông, ngăn địch!”
“Vâng!”
Trong nháy mắt, từng đệ tử lúc này cầm vũ khí bước ra.
Mặc dù bọn họ không mạnh, nhưng Thanh Vân tông là tông môn của bọn họ.
Cho dù Chúc Long tông ban đầu muốn thu phục bọn họ, bọn họ đều không lui lại, bây giờ thì càng không.
Thời gian vừa qua, tông chủ mới xuất hiện, bọn họ đều chuyên tâm tu hành, cũng càng ỷ lại Thanh Vân tông, hiện giờ có kẻ tới khiêu chiến, không ai muốn làm rùa rụt đầu.
“Một đám lắt nhắt mà thôi!”
Hồng Điền cười lạnh: “Hôm nay diệt Thanh Vân tông các ngươi, nếu không phải vì có Thiên Đạo lâu ở đây, thì cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt!”
Trong giây lát, khí thế ở đây trở nên gay gắt hẳn.
Mà Tần Ninh cũng đứng trước đại điện, nhìn quân số ba bên.
“Đến đủ cả rồi đúng không?”
Trong bầu không khí yên tĩnh, Tần Ninh đột nhiên hỏi.
Hả?
Là sao?
Năm vị trưởng lão lúc này cũng nhìn Tần Ninh.
“Ta hỏi là đến đủ cả rồi đúng không?”
Tần Ninh nhìn Yên Thừa Phong, Hồng Điền cùng Thiên Tàm Tử, hỏi: “Các đệ tử, trưởng lão trong tông môn các ngươi đều đến đủ rồi đúng không?”
Ba người nghe vậy, cũng không hiểu gì.
“Nếu đến đủ rồi...”
Tần Ninh từ từ nói: “Vậy chuẩn bị nhận cái chết đi!”
“Đỡ ta phải đến từng tông môn của các ngươi để diệt cỏ tận gốc”.
Lời này nói ra, tất cả sửng sốt.
Cái tên này bị điên à?
Ba tông môn lớn liên hợp, cho dù là Thiên Đạo lâu cũng phải tạm thời né ra.
Cái tên này không biết tiến lui, còn dám nói linh tinh?
“Quả nhiên y hệt như bên ngoài đồn đãi, ngươi đúng là không biết trời cao đất dày mà!”, Hồng Điền oán hận nói.
Mà lúc này, ở bên dưới đoàn người, Tần Triết nhìn Lâm Vi Vũ, nói nhỏ: “Tiểu thư, không xen vào chút sao? Dù sao những tông môn này đều thuộc khu vực Kiếm Các chúng ta quản lý mà”.
“Xen vào làm gì? Không lẽ thúc muốn cứu cái tên đó?”
“Cũng không hẳn...”
Tần Triết cười khổ: “Ta là sợ cái tên này điên lên, thật sự tiêu diệt cả ba tông môn đấy...”
Lâm Vi Vũ sửng sốt, cũng cảm thấy buồn cười.
Tần Ninh dường như cũng có năng lực này thật.
“Ta nói rồi!”, Tần Ninh đột nhiên lên tiếng: “Hôm nay tới chúc mừng, Thanh Vân tông hoan nghênh, tới gây chuyện, giết sạch không tha. Vừa hay màu máu có thể khiến cho bữa tiệc này càng thêm náo nhiệt hơn, đại trưởng lão, ông nói xem?”
Chương 502: Người của Kiếm Các tới
Tần Ninh nói xong, đại trưởng lão cũng ngơ ngác.
Cái gì mà ta nói sao cơ? Người ta đánh đến cửa rồi, đương nhiên là phải ứng chiến thôi, nhưng giờ thì ứng chiến làm sao?
Thanh Vân tông đúng là có phát triển trong thời gian qua, nhưng vo với tông môn đứng đầu hạng ba là Phi Hồng Môn thì còn kém xa.
Cho dù có Thiên Đạo lâu làm hậu thuẫn thì Độc Tàm tông cùng Thất Tinh Cung có nội tình không hề kém cạnh.
Nhưng Tần Ninh hỏi, đại trưởng lão chỉ có thể cứng rắn nói: “Chiến, không chết không thôi!”
Trong chớp nhoáng, tất cả đều cảm giác được Thanh Vân tông lúc này tựa hồ không còn giống ngày trước nữa.
“Thiên lâu chủ nhất định không chịu lui về sau thì bọn ta cũng không khách sáo nữa vậy!”
Hồng Điền lúc này sải bước ra, nhìn Tần Ninh: “Nhãi con, nạp mạng đi!”
“Ngươi dám!”
Thiên Đạo Nhất sải bước ra, khí thế mạnh mẽ bao phủ toàn sân.
Mà trong lúc đó, Thiên Tàm Tử cùng Yên Thừa Phong cũng trực tiếp xong lên, muốn ngăn Thiên Đạo Nhất lại.
Thiên Đạo Nhất tuy có mạnh hơn nữa, cũng không thể nào là đối thủ của hai người kia được.
Hơi thở trong nháy mắt tràn ngập sát cơ.
Còn Thi Cốt Môn, Thuần Dương điện, Thiên Cương phái, Phục Ma tông lúc này cũng không định xen vào.
Đây là chuyện của Thiên Đạo lâu với Độc Tàm tông và Thất Tinh Cung, nếu bọn họ nhúng tay vào thì đúng là không biết nặng nhẹ mà.
Lần này vốn là đến chúc mừng, không cần phải tự mình nhảy xuống bãi nước đục này làm gì.
“Xem ra hai vị hôm nay muốn trở mặt với Thiên Đạo lâu đúng không”.
Thiên Đạo Nhất hờ hững đi ra, sắc mặt lạnh lùng nghiêm nghị.
Một trận đại chiến này chắc chắn không tránh được.
Ở trên không trung, từng luồng sát khí bùng ta khiến toàn bộ quảng trường trở nên ngột ngạt.
“Một hôn sự tốt như vậy mà ta không được thiệp mời, lại còn không mời mà tới, không biết các vị có trách phạt hay không đây!”
Một tiếng cười nhạt lúc này vang lên, trong giây lát, sát khí trước đại điện Thanh Vân đang trầm lặng đột nhiên phảng phất như có ánh mặt trời chiếu xuống, tạo cảm giác ấm áp.
Loại hơi thở mạnh mẽ này khiến cho tất cả mọi người cảm giác như có hơi thở mùa xuân, không có bất kỳ áp ức nào nữa.
Nhưng mọi người hiểu được, cảm giác như vậy đủ để nhìn ra thực lực mạnh mẽ của mọi người.
“Hứa thúc thúc!”
Mà nhìn thấy người đột ngột xuất hiện trước bàn rượu, tay khẽ vuốt ly rượu kia, Lâm Vi Vũ cũng vui vẻ la lên.
Lúc này, Tần Triết thấy người đó, cũng hơi sững sờ, chắp tay chào.
Lâm Vi Vũ bước ta cái bàn, nhìn thân ảnh nó, cười nói: “Hứa thúc thúc, sao thúc lại tới vậy, cha cháu đâu rồi?”
“Cha cháu bế quan, ta nhận được tin nên tới đây luôn. Có điều cha cháu nói, bảo ta mang cháu về!”, người đàn ông trung niên kia nhàn nhã đi bộ, giọng nói cũng mang vẻ bình tĩnh.
“Cháu không thèm ấy!”
Nghe vậy, Lâm Vi Vũ đột nhiên nói: “Khó khăn lắm mới được ra ngoài, cháu còn chưa chơi đủ cơ mà!”
“Cháu quên lần trước bị ám sát rồi à?”, người đàn ông cả giận nói.
“Lần này cháu ngoan rồi, có Tần Triết thúc thúc bên cạnh cháu mà!”
Tần Triết!
Nghe vậy, Thiên Tàm Tử, Yên Thừa Phong cùng Hồng Điền đều run rẩy.
Lúc này mới nhìn ra người đàn ông phía sau Lâm Vi Vũ.
Tần Triết!
Một trong chín vương danh tiếng lừng lẫy, Tần Vương Tần Triết!
Sao ông ta lại ở đây?
Yên Thừa Phong vội vàng chắp tay nói: “Tiên sinh Tần Vương, mạo phạm, mạo phạm quá, chúng ta không biết ngài ở đây, thật sự rất xin lỗi ngài!”
Tần Triết cũng không trả lời.
Ông ta tuy là cảnh giới Thông Thiên, nhưng thực ra Yên Thừa Phong cũng mạnh hơn ông ta, chẳng qua là ông ta đến từ Kiếm Các, Yên Thừa Phong không dám bất kính.
Nhưng chuyện hôm nay ông ta cũng không muốn xen vào, mục đích xuất hiện của ông ta chỉ là bảo vệ Lâm Vi Vũ mà thôi.
Hơn nữa, trước mắt vị đại nhân này xuất hiện, thái độ của Kiếm Các ra sao, tự nhiên là do vị đại nhân này quyết định.
Thấy Tần Triết không nói gì mà nhìn sang người đàn ông trung niên vừa xuất hiện kia, Yên Thừa Phong lại chắp tay, nhìn người đó nói: “Không biết đại nhân xưng hô ra sao!”
Mà người đàn ông trung niên cũng không đáp lại.
Mà Thiên Tàm Tử lúc này cũng nhíu mày.
Trong Kiếm Các có ba đại Kiếm Hoàng, chín đại Kiếm Vương, uy danh hiển hách.
Chín đại Kiếm Vương, yếu nhất là Tần Triết mà đã đạt cảnh giới Thông Thiên rồi, mà tám Vương còn lại đều là cảnh giới Thông Thiên mạnh mẽ.
Nhưng trên chín Vương còn ba đại Kiếm Hoàng, ba đại Kiếm Hoàng này có địa vị tương tự như phó các chủ, chính là đại năng cảnh giới Hóa Thần danh chính ngôn thuận!
Mà theo như ông ta biết, một trong số đó có người họ Hứa!
Mà cô gái kia vừa kêu là Hứa thúc thúc...
Chẳng lẽ là một trong ba Hoàng?
Khoan đã, cô gái này gọi Hứa thúc thúc, vậy cô ta là ai?
Lúc này, Yên Thừa Phong, Thiên Tàm Tử cùng Hồng Điền đều là ngơ ngác không hiểu.
Nhất thời, mọi chuyện trở nên khá là kì lạ.
Tần Ninh nhìn người này, cười nhạt nói: “Các hạ nếu tới uống ly rượu mừng thì Thanh Vân tông đương nhiên sẽ chào đón, nhưng giống ba cái tên ngu xuẩn này đến gây chuyện thì Thanh Vân tông ta sẽ không hoan nghênh đâu”.
“Ta đương nhiên là đến uống ly rượu mừng rồi”.
Người đàn ông trung niên cười nhạt: “Dù gì thì Thiên Đạo lâu cũng thuộc về Kiếm Các của chúng ta, Thiên Đạo Nhất gả con gái, ta tới xin chén rượu mừng chắc cũng không có vấn đề gì đâu nhỉ?”
Tần Ninh mỉm cười không nói.
Hắn quay sang nhìn Thiên Tàm Tử, Yên Thừa Phong và Hồng Điền, hờ hững nói: “Đã tới đây nạp mạng rồi thì cũng nên chuẩn bị cảm giác bị chết đi nhé!”
“Khoan đã!”
Mà trong lúc ấy, người đàn ông trung niên cười nhạt nói: “Tần tông chủ, ta vừa mới nói, Thiên Đạo Nhất thuộc về Kiếm Các của ta, mà Thất Tinh Cung, Độc Tàm tông và Phi Hồng Môn cũng vậy. Nên ta không hy vọng các ngươi giao chiến toàn diện, tạo thành thương vong diện rộng, khiến thực lực của Kiếm Các ta ở khu Đông Bắc giảm mạnh”.
Nghe vậy, mọi người đều ngơ ngác.
Người đàn ông này nói là đến uống ly rượu mừng, nhưng lại ra mặt ngăn cản, là có ý gì?
Tần Ninh lúc này cũng hiểu ra.
“Ý của ông là, bọn họ là thế lực phụ thuộc Kiếm Các của ông, còn Thanh Vân tông của ta thì không phải đúng không?”
“Hoặc là nói, ông không muốn Độc Tàm tông, Thất Tinh Cung và Thiên Đạo lâu vì Thanh Vân tông ta mà đối đầu với nhau?”
“Vậy ý của ông là, có thể mặc kệ Thanh Vân tông ta cho người ta chém giết, để rồi đổi lại sự cân bằng giữa các thế lực của Kiếm Các nhà ông?”
Tần Ninh nói ra, năm đại trưởng lão cùng các đệ tử đều căm phẫn không thôi.
Kiếm Các thân là bá chủ khu vực Đông Bắc, thế mà nói được câu ấy ra!
Nhưng suy cho cùng, là Thanh Vân tông bọn họ quá yếu.
Kiếm Các không muốn vì Thanh Vân tông mà làm cho Thiên Đạo lâu cùng Độc Tàm tông, Thất Tinh Cung và Phi Hồng Môn phát sinh tranh cãi cực lớn. Nếu phát sinh chiến tranh, kết quả sẽ là không chết không thôi.
Cho nên Kiếm Các nguyện ý từ bỏ Thanh Vân tông, cho Độc Tàm tông và Thất Tinh Cung báo thù.
Người đàn ông trung niên lạnh nhạt nói: “Ngươi giết người trước, bây giờ Phi Hồng Môn được Kiếm Các ta chính thức phong làm tông môn hạng hai, Thanh Vân tông ngươi vốn đã suy nhược lâu ngày, hết lần này tới lần khác tự đi gây rối, cho nên đành chịu thôi, chúng ta chỉ có thể làm như thế”.
“Thanh Vân tông diệt, thì Phi Hồng Môn, Thất Tinh Cung và Độc Tàm tông sẽ không cùng Thiên Đạo lâu gây chiến nữa”.
“Ngươi... hiểu ý ta chưa?”
Lời này nói ra, toàn bộ quảng trường liền rơi vào im lặng.
Chương 503: Thanh Hoàng – Hứa Thanh Phong
Nhất thời, mọi người đều nhìn về phía Tần Ninh.
“Hứa thúc thúc...”, Lâm Vi Vũ lúc này cũng sững sờ.
Cô ta vốn định bảo cha mình đến để hòa hoãn chuyện này, nhưng không ngờ là Hứa thúc thúc lại tới.
Nhưng rõ ràng đây nào phải phương pháp hòa hoãn.
Tần Ninh là người gai góc cỡ nào chứ?
Nói như vậy, e là Tần Ninh sẽ tức giận lắm.
Hơn nữa tông chủ U Minh Tông còn đích thân đến Thanh Vân tông, còn đang ở trên đỉnh Huyền Trần kia kìa.
“Tiểu Vũ...”
Người đàn ông trung niên chậm rãi nói: “Đây cũng không phải là ý của một mình ta, mà là do các thành viên cấp cao khác trong Kiếm Các quyết định!”
Mà lúc này, Thiên Đạo Nhất cũng chắp tay nói: “Vị đại nhân này, xin hỏi, đây là ý của ngài hay là của Kiếm Các? Tại hạ mạo muội hỏi, ngài có thể đại diện cho Kiếm Các sao?”
Hôm nay là ngày cưới của con gái ông ta, cộng thêm lời hứa của Tần Ninh đưa ra khẩu quyết hoàn chỉnh tầng sáu của Thiên Đạo thánh điển, nên dù thế nào thì ông ta cũng sẽ không buông bỏ Tần Ninh.
“Ta có thể đại diện cho Kiếm Các không?”
Người đàn ông kia mỉm cười, trong giây lát, một thanh kiếm dài đột nhiên hiện ra, từ từ nói: “Ngươi nói xem ta có đại diện được cho Kiếm Các không?”
“Linh kiếm Thanh Nguyên, một trong ba đại Kiếm Hoàng, Thanh Hoàng Hứa Thanh Phong!”
Trong chốc lát, tông chủ và trưởng lão của bảy tông môn lớn đều quỳ xuống cái rầm, cung kính hành lễ.
“Thiên Đạo Nhất, ngươi nói xem ta có đại diện được cho Kiếm Các không?”, Hứa Thanh Phong lạnh nhạt nói.
Kiếm Các hùng bá vùng Đông Bắc của vùng đất Cửu U hàng mười mấy vạn năm, lịch sử lâu dài.
Mà các chủ Kiếm Các lại chính là anh hùng đỉnh cao của Cửu U, ba đại Kiếm Hoàng là phụ tá đắc lực, cũng sở hữu quyền lực của phó các chủ.
Hôm nay, chẳng ai mà ngờ vị đại nhân Thanh Hoàng này lại đích thân tới đây.
Hứa Thanh Phong nhìn chằm chằm Thiên Đạo Nhất.
Thiên Đạo Nhất chỉ có thể cười khổ, quỳ bái dưới đất.
Đây là chuyện không thể làm trái.
Kiếm Các giống như một vị thần lớn, ở trên đầu tất cả các tông môn.
Tần Triết thân là một trong chín Vương, cũng chưa cần hành lễ, nhưng Hứa Thanh Phong là một trong ba Hoàng thì bắt buộc phải lễ.
“Chuyện hôm nay chính là Thanh Vân tông gây sự trước, chém giết thiếu môn chủ Hồng Quan Vũ của Phi Hồng Môn, phế thiếu chủ Yên Thăng Tinh của Thất Tinh Cung, cũng chém giết mấy vị cao thủ của Thất Tinh Cung với Phi Hồng Môn”.
Hứa Thanh Phong chậm rãi nói: “Tội trạng thế này, Thanh Vân tông cũng không cần tồn tại làm gì nữa, ta đại diện cho Kiếm Các ra lệnh cho ngươi, Thiên Đạo Nhất, lập tức giải trừ hôn lễ, nếu không thì, Thiên Đạo lâu của ngươi liền cùng Thanh Vân tông biến mất trong lịch sử của Cửu U đi!”
Lời này nói ra, trọng lượng cực lớn.
Hứa Thanh Phong là một trong ba đại Kiếm Hoàng, có thể nói nếu các chủ Kiếm Các không ở đây thì lời của ông ta chính là mệnh lệnh.
Lúc này, Yên Thừa Phong, Thiên Tàm Tử và Hồng Điền thì nhìn Tần Ninh với vẻ mặt vui khi thấy người gặp họa.
Lần này, Kiếm Các đích thân xuất hiện, Thiên Đạo Nhất sẽ không thể chọn lựa nữa.
“Không ngờ đường đường là Kiếm Các mà lại làm ra cái chuyện này...”
Lý Dương Chiêu hừ một tiếng, nhìn Thiên Đạo Nhất, chắp tay nói: “Thiên lâu chủ, Thanh Vân tông ta sẽ không liên lụy đến Thiên Đạo lâu của ngươi, hãy giải trừ hôn ước này đi!”
“Thối lắm!”
Đột nhiên, Lý Dương Chiêu vừa nói xong thì có tiếng mắng chửi vang lên.
Tần Ninh nhìn Lý Dương Chiêu, nói: “Hôn ước do hai tông môn ước định, ông nói giải trừ là giải trừ chắc? Ông là tông chủ hay ta là tông chủ hả?”
Nghe Tần Ninh mắng lên, Lý Dương Chiêu mới sửng sốt.
Nhưng ông ta càng khổ hơn.
Cháu dâu xinh đẹp gần tới tay rồi lại tuột mất, ông ta đau lòng lắm chứ.
“Nhưng mà... tông chủ...”
“Không nhưng nhị gì hết!”
Tần Ninh gõ đầu đại trưởng lão, khiển trách: “Những gì ta đã nói ra thì sẽ không bao giờ thu lại, ông hiểu không hả?”
“Đừng nói là Kiếm Các, cho dù là các gia tộc hay thế gia cổ, cổ quốc gì đó, cũng chẳng có mấy ai dám ra lệnh cho ta đâu!”
Tần Ninh quay sang nhìn Hứa Thanh Phong.
“Ta chẳng quan tâm đây là quyết định của cả Kiếm Các hay cá nhân ông, quay về nói với các chủ của các ông, nên cút ở đâu thì cút ở đó đi, đệ tử của ông đây muốn thành thân, ai quan tâm đếch gì Kiếm Các?”
“Lão tử muốn giết ai thì giết kẻ đó, liên quan đếch gì đến Kiếm Các nhà ngươi?”
“Ông đây muốn làm cái gì, Kiếm Các các người không quản được đâu, mà cũng chẳng liên quan đến các người, đang ở đâu thì ở yên đấy, bớt giễu võ dương oai trước mặt ta đi, nếu không, làm ông đây mất vui, ta diệt cả Kiếm Các nhà các người!”
Một chuỗi lời nói từ miệng Tần Ninh phóng ra như đạn pháo liên châu, khiến tất cả đều sửng số.
Một câu ông đây, một câu chuyện đếch gì, thậm chí còn tuyên bố tiêu diệt Kiếm Các.
Tần Ninh này bị điên à?
Trong nháy mắt, mọi người đều cảm thấy khó tin.
Đại trưởng lão hoàn toàn chết đứng.
“Tông chủ...”
Đại trưởng lão rất muốn nói, người ta là Kiếm Các, là bá chủ của vùng đất Cửu U.
Nhưng lời nói đến miệng rồi, ông ta vẫn thu hồi lại.
Thái độ của Tần Ninh mới là thái độ mà tông chủ của một tông môn nên có.
Thanh Vân tông bọn họ một mặt nhường nhịn cầu toàn, nhưng kết quả thì sao?
Đổi lấy vẫn là sự diệt vong.
Kiếm Các nguyện ý đổi sự diệt vong của Thanh Vân tông để làm cho bốn tông môn lớn hòa bình chung sống.
Tại sao chứ?
Chẳng phải vì Thanh Vân tông bọn họ thực lực yếu, địa vị kém hay sao.
Tất cả là hậu quả từ việc nhường nhịn người ta, khiến chính bản thân rơi vào đường cùng.
“Liều mạng!”
Đại trưởng lão quát lên: “Đệ tử Thanh Vân tông nghe lệnh, dù có chết, cũng phải ngẩng cao đầu!”
“Rõ!”
“Rõ!”
Lúc này, rất nhiều đệ tử Thanh Vân tông đều ngẩng đầu ưỡn ngực, đứng ở bốn phía, tinh thần dâng cao. Ban đầu bọn họ không rời đi, bây giờ sẽ càng không rời bỏ tông môn.
Dù thế nào, Tần Ninh là tông chủ, dẫn bọn họ tu hành, đưa bọn họ phát triển, ai cũng cảm nhận được cái vị tông chủ thường ngày đều treo chữ phiền phức trong miệng, nhưng lại đều đích thân làm mọi việc liên quan đến sự phát triển của Thanh Vân tông.
Tông chủ còn không sợ chết, bọn họ sợ cái gì?
Thấy cảnh này, đám Yên Thừa Phong, Thiên Tàm Tử cùng Hồng Điền đều giễu cợt trong lòng.
Cái loại vùng vẫy giãy chết này cũng chỉ là bày tỏ lòng tự trọng của những kẻ yếu ớt đến đáng thương mà thôi.
Không có thực lực, tự tôn cũng chỉ đem ra làm trò cười cho tất cả đấy.
“Các ngươi làm gì đấy?”
Tần Ninh nhìn các trưởng lão cùng đệ tử, không khỏi nói: “Đừng có mang cái vẻ như tai họa ập đầu như thế được không? Ta lên chức tông chủ mới được mấy tháng thôi, các ngươi chịu ta đủ rồi, nhưng ta làm tông chủ vẫn chưa đủ đâu!”
Năm vị trưởng lão bị Tần Ninh nói vậy, cũng ngơ ngác chưa hiểu.
Tần Ninh chậm rãi nói: “Kẻ đáng chết là bọn chúng, không phải chúng ta, chúng ta có lý, sợ cái gì?”
Năm vị trưởng lão càng cười khổ trong lòng.
Nhưng thế giới này không nói đạo lý!
Tần Ninh phất tay: “Cái gì mà... Hứa Thanh Phong...”
“Ta cho ông một cơ hội nói lại”.
Tần Ninh chỉ tay vào Hứa Thanh Phong, giọng nói trở nên lạnh lùng.
“Ông nói, muốn từ bỏ Thanh Vân tông ta để đổi lấy sự hòa bình của bốn tông môn lớn là nghiêm túc à?”
Nói xong, ánh mắt Tần Ninh bắn ra, nhìn chằm chằm Hứa Thanh Phong, hờ hững nói: “Ông nghĩ cho kỹ vào, câu trả lời của ông quyết định Kiếm Các sẽ sinh tồn hay bị diệt vong đấy!”
Vẫn là sự điên cuồng như cũ, nhưng lúc này, Tần Ninh nghiêm túc hơn bao giờ hết.
Chương 504: Lễ mọn
Câu hỏi này làm cho ba người Yên Thừa Phong, Thiên Tàm Tử cùng Hồng Điền càng thêm khinh bỉ trong lòng.
Tần Ninh hỏi một câu quá ngu xuẩn.
Quyết định của Kiếm Các, hắn có thể nói mấy câu chất vấn hùng hồn là thay đổi được chắc?
Hơn nữa, mấy câu nói điên cuồng của Tần Ninh hồi nãy chỉ sợ là đã hoàn toàn chọc giận đến Thanh Hoàng rồi. Cái tên này thế mà còn chẳng biết gì!
Sau đó, Hứa Thanh Phong kia đứng dậy, sát khí vô hình vờn quanh.
“Hứa thúc thúc, thúc không thể giết hắn!”
Lâm Vi Vũ vội vàng chắn trước mặt Tần Ninh, nhìn Hứa Thanh Phong nói: “Hắn đã từng cứu mạng cháu!”
Thấy Lâm Vi Vũ ngăn cản, Hứa Thanh Phong liền dịu mặt lại, nói: “Tông chủ Tần Ninh, tuổi trẻ điên cuồng, ta có thể hiểu, nhưng ta khuyên ngươi tốt nhất nên ngoan ngoãn tiếp nhận sắp xếp, có lẽ ta còn cân nhắc tha cho Thanh Vân tông ngươi một con đường sống”.
“Ông tha cho ta? Ông có tư cách này à?”
Tần Ninh cười khẩy, trực tiếp ngồi xuống, kéo vạt áo sang một bên, lạnh lùng nói: “Hôm nay, ta liền ngồi ở đây, cho ông nhìn xem, Thanh Vân tông ta diệt ba tông môn kia kiểu gì”.
“Nhìn cho kỹ vào, đến lúc ấy, ta sẽ vào Kiếm Các, đích thân hỏi tông chủ các người, xem tại sao lại muốn chọc vào Tần Ninh ta!”
Tần Ninh lúc này một mình xông lên, có phong thái của người hưng sư vấn tội.
“Hồng Điền, Yên Thừa Phong, Thiên Tàm Tử, ba ngươi nghe cho kỹ đây!”
Tần Ninh nói tiếp: “Ta giết người, cũng sẽ không thể bọn chúng chết không rõ lí do”.
“Hồng Điền, Phi Hồng Môn của ngươi muốn nâng cấp, để Chúc Long tông ức hiếp Thanh Vân tông chúng ta, muốn tiêu diệt Thanh Vân tông chúng ta. Cái thằng con trai ngu dốt của ngươi không biết sợ, muốn giết ta lập uy, ta giết lại hắn ta là chuyện đương nhiên, nên vì thế ngươi đến đây để giết ta, đúng chứ?”
“Còn Yên Thừa Phong, cái tên nhóc Yên Thăng Tinh đó, ta tha cho hắn ta không chết đã là không tệ rồi, hôm nay ngươi cũng đến đòi tiêu diệt Thanh Vân tông ta”.
“Mà Thiên Tàm Tử ngươi... nếu ta đoán không lầm thì chắc là ngươi thấy hứng thú với ta, dù sao, có lẽ ngươi cũng nghe từ lời kể của Độc công tử là ta hiểu về độc”.
“Suy cho cùng thì các ngươi muốn giết ta, còn không phải vì coi Thanh Vân tông ta yếu ớt, có thể mặc người chà đạp hay sao!”
“Nhãi con, nói ít thôi!”
Hồng Điền quát lên: “Hôm nay Thanh Vân tông của ngươi chắc chắn phải chết, con trai ta trên trời có linh cũng sẽ được an ủi!”
Hồng Điền nói xong, trực tiếp xông ra.
Tần Ninh càng giễu cợt nói: “Cái loại không biết sống chết, Phi Hồng quyết đều bị các ngươi luyện cho hỏng cả rồi!”
Nói xong, Tần Ninh bước ra, tuy chỉ là cảnh giới Địa Võ tầng năm, nhưng thi triển ra cảm giác như là cảnh giới Hóa Thần vậy.
Bốp...
Bỗng nhiên có tiếng thình thịch vang lên, tất cả mọi người đều nhìn thấy thân thể đang bay lên của Hồng Điền trực tiếp nổ tung.
Máu thịt be bét, xương trắng đều hóa thành bụi vụn.
Cảnh này khiến tất cả phải sửng sốt.
Hồng Điền là đầu sỏ cảnh giới Thông Thiên một bước hiện nay.
Thế mà lại... chết?
Mà mọi người thấy, Tần Ninh vẫn đang đứng yên tại đại điện, chưa hề ra tay.
Là ai vậy?
Có thể giết chết một vị đầu sỏ cảnh giới Thông Thiên một bước chỉ trong một chiêu, thực lực quá khủng bố.
Trong nháy mắt, tất cả liền trở nên yên tĩnh.
“Một tông môn hạng hai nho nhỏ mà ở đây làm ầm ĩ lên, có còn ra cái thể thống gì nữa?”
Một tiếng hừ lạnh vang lên, bên trong đại điện có ba bóng người từ từ đi ra.
Người ở giữa lúc này hờ hững lên tiếng, thanh âm không vang dội những ai cũng nghe thấy rõ ràng.
“Đây là ai vậy?”
“Không biết, nhưng thực lực có vẻ rất mạnh...”
“Không lẽ đây chính là con át chủ bài của Thanh Vân tông hay sao? Thanh Vân tông có kẻ mạnh tọa trấn từ bao giờ vậy?”
“Ai mà biết được, nhưng có thể giết chết cảnh giới Thông Thiên một bước trong nháy mắt thì ít nhất cũng phải...”
Trong nháy mắt, mọi người nghị luận ầm ĩ cả lên.
Bọn họ không biết ba người đột nhiên xuất hiện này là ai.
Nhưng thực lực mạnh cỡ này sao có thể là hạng người vô danh được?
“Ba vị!”
Yên Thừa Phong thấy Hồng Điền chết, trong lòng đã kinh ngạc không thôi, nhưng vì có người Kiếm Các tọa trấn nên ông ta cũng không sợ.
“Đây là nơi thuộc địa phận của Kiếm Các, mọi chuyện liên quan đến mâu thuẫn của hai tông môn lớn chúng ta và Thanh Vân tông, mong ba vị không nên nhúng tay vào”.
“Bỏ cái chữ ‘lớn’ ra khỏi mồm của ngươi đi!”
Người đàn ông bên trái hờ hững nói: “Thất Tinh Cung của các ngươi cũng xứng xưng là tông môn lớn à?”
Lời này không chút khách sáo, Yên Thừa Phong nghe mà sắc mặt trắng bệch.
Tần Ninh thì thoáng nhìn sang ba người đi.
“Nói chuyện xong rồi à?”
Tần Ninh nhìn người ở giữa, không mặn không nhạt nói.
“Cảm tạ Tần công tử, chuyện tình đã được giải quyết!”
“Xong rồi thì biến đi, ta không có thời gian nói chuyện với ông đâu”, Tần Ninh nói: “Giờ là thời gian tồn vong của Thanh Vân tông chúng ta đấy”.
Nghe vậy, hai người đứng sau liền trở nên tức giận.
Nhưng người đàn ông ở giữa cũng ngăn lại, hòa khí nói: “Chuyện nhỏ thế này không đáng làm Tần công tử bực dọc, tại hạ giúp Tần công tử xuất thủ là được”.
Nghe vậy, hai người phía sau cũng là kinh ngạc.
Mọi người ở đây càng không hiểu gì.
Mà Thanh Hoàng Hứa Thanh Phong cũng kinh hoảng không thôi, như nhìn thấy quỷ vậy.
“U tông chủ, sao ngài... lại ở đây?”
Hứa Thanh Phong lắp bắp nói.
Gì?
U tông chủ?
U tông chủ gì cơ?
Đám tông chủ của tông môn hạng hai lúc này cũng đều mang vẻ mặt ngơ ngác.
Nhưng rồi bọn họ cũng hiểu ra.
Toàn bộ vùng đất Cửu U này, được xưng là U tông chủ và làm cho Thanh Hoàng Hứa Thanh Phong khách khí như vậy cũng chỉ có một người mà thôi.
Chính là tông chủ của U Minh Tông hiện nay!
Trong giây lát, toàn bộ quảng trường như chết lặng.
Tông chủ của U Minh Tông sao lại ở đây?
Ở Thanh Vân tông thì thôi đi, sao còn khách khí với Tần Ninh như vậy?
Ban nãy bọn họ nghe được sự khó chịu trong lời nói của Tần Ninh, bảo vị U tông chủ này biến đi đấy!
“Ngươi xuất hiện ở đây được, còn bổn tọa thì không à?”
U Động Thiên lười để ý đến Hứa Thanh Phong, nhìn Tần Ninh, chắp tay nói: “Hôm nay là ngày đại hỉ của tông môn của Tần tông chủ, ta còn chưa mang lễ đến chúc mừng, những thứ này coi như bày tỏ tấm lòng của chúng ta!”
U Động Thiên vung tay lên, những tiếng soạt soạt vang lên.
Tức thì, mười món binh khí bày ra trước mặt Tần Ninh.
Đao, thương, chùy dài, kiếm...
Mười món binh khí tỏa ra ánh sáng chói mù mắt tất cả.
“Đây là mười món... linh khí cấp tám!”
“Cấp tám... ôi mẹ ơi...”
“Là thật sao?”
Nhất thời, các tông chủ của mấy tông môn như muốn ngất đi.
Tông môn đỉnh cấp là gì?
Xin lỗi, đệ tử tông môn của ngươi thành công, ta không biết, giờ mới hay tin, chỉ có chút lễ mọn bày tỏ tấm lòng, nên soạt soạt mười món linh khí cấp tám cứ thế bay ra.
Linh khí cấp tám là gì?
Cho dù là Thiên Đạo lâu, một món linh khí cấp tám cũng đủ trở thành bảo vật gia truyền rồi.
Thế mà vị tông chủ này một hơi lấy ra mười món.
“Còn những linh đan này nữa, mong Tần công tử nhận lấy!”
Linh đan...
Mọi người đã hoàn toàn chết sững.
Thật sự đây chỉ là đang bày tỏ tấm lòng thôi à? Nếu là vậy, liệu có thể cho bọn họ một phần không?
Chương 505: Tay kiếm số một Cửu U
Tần Ninh liếc mắt nhìn U Động Thiên, nói: “Lão tổ nhà ông nói gì với ông rồi?”
Nghe vậy, U Động Thiên thót tim một cái, khiêm nhường đáp: “Lão tổ chỉ phân phó vãn bối rằng, chuyện của Thanh Vân tông sau này cũng chính là chuyện của U Minh Tông ta”.
Tần Ninh bĩu môi rồi đáp: “Cái lão già này...”
“Coi như ông thức thời, đại trưởng lão, nhận lấy đi!”
“Vâng!”
Lý Dương Chiêu lúc này đi tới, nhận lấy linh khí và linh đan, hai tay run rẩy.
Cả đời này ông ta còn chưa được động vào số linh khí và linh đan đẳng cấp cỡ này.
U Động Thiên thấy Tần Ninh nhận lấy lễ vật, tức thì sải bước ra, nhìn phía trước.
“Yên Thừa Phong, Thiên Tàm Tử, hai người các ngươi muốn đối phó với Thanh Vân tông thì cũng phải hỏi ý kiến xem U Động Thiên ta có đồng ý hay không đã!”
Ông ta vung tay, U Quỷ và U Hồn sau lưng lập tức xông lên.
“U tông chủ!”
Hứa Thanh Phong lúc này cũng xuất hiện, không nhượng bộ nói: “Kể cả ngài là tông chủ của U Minh Tông đi nữa, nhưng đây là khu vực Đông Bắc, là địa phận cai quản của Kiếm Các ta. Ta nghĩ chuyện này ngài không nên nhúng tay vào đâu?”
“Ngươi không nghe rõ những gì ta nói à?”
U Động Thiên lúc này không kiên nhẫn đáp: “Chuyện của Tần công tử cũng chính là chuyện của ta, ngươi hiểu chưa?”
Bị U Động Thiên nói vậy, Hứa Thanh Phong cũng không biết nên nói gì.
Người này dù sao cũng là tông chủ của U Minh Tông, tuy ông ta là một trong ba đại Kiếm Hoàng của Kiếm Các, nhưng suy cho cùng vẫn kém U Động Thiên.
“Từ nay trở đi, chuyện của Thanh Vân tông cũng chính là chuyện của U Minh Tông ta, ngươi có ý kiến gì không?”
Lúc này, U Động Thiên hoàn toàn không thèm nói lý nữa.
Thực tế thì ông ta đúng là không cần phân rõ phải trái làm gì.
Lão tổ đời thứ ba đã nói thì cứ nghiêm túc làm theo là được. Ai quan tâm là ai với ai, cứ động đến Thanh Vân tông thì tức là động vào lão tổ đời thứ ba, sao có thể nhẫn nhịn?
“Ngươi, cả ngươi nữa, đều muốn tiêu diệt Thanh Vân tông nữa đúng không?”
U Động Thiên chỉ thẳng vào Yên Thừa Phong và Thiên Tàm Tử, quát lên: “Không biết sống chết, đi chết đi!”
Soạt soạt...
Nói xong, U Hồn và U Quỷ lúc này vọt thẳng ra, tốc độ cực nhanh. Tốc độ này trong mắt Yên Thừa Phong và Thiên Tàm Tử, đơn giản là không thể phát hiện.
“U tông chủ!”
Hứa Thanh Phong lúc này cũng bước ra, ông ta là một trong ba Hoàng của Kiếm Các, sao có thể cho phép người nào trực tiếp chém giết tông chủ thuộc quyền sở hữu của Kiếm Các chứ.
“Muốn ngăn cản ta? Ngươi còn chưa đủ tư cách đâu!”
U Động Thiên hừ một tiếng, một tay vỗ xuống, cả bầu trời tối đen, sương mù hiện ra, bao vây lấy Hứa Thanh Phong.
Đoàng...
Trong chớp nhoáng, từng tiếng nổ vang lên, nghe đến chói tai.
Cùng lúc này, hai tiếng kêu thảm thiết vang lên. Yên Thừa Phong và Thiên Tàm Tử đã đầu lìa khỏi cổ, khí huyết toàn thân không còn sót lại chút gì.
U Hồn và U Quỷ lặng lẽ lui về bên cạnh U Động Thiên.
Cảnh tượng này khiến cho mọi người đứng ở bốn phía thật sự không dám ồn ào náo động.
U Động Thiên là ai cơ chứ? Đại năng đứng đầu toàn bộ khu vực Cửu U đấy.
Ông ta muốn giết người, ai dám ngăn cản?
“U tông chủ, ngươi đây là muốn đối địch với Kiếm Các sao?”, sắc mặt Hứa Thanh Phong tái xanh, tức giận không thôi.
Hôm nay ông ta xuất hiện, U Động Thiên không chút nể mặt, không khác nào khiêu khích.
“Nếu ngươi muốn được nể mặt thì ngươi cũng phải xứng đáng mới được”.
U Động Thiên hừ nói: “Không thấy Thanh Vân tông không hoan nghênh ngươi à? Mau cút đi!”
Tần Ninh nhìn mọi thứ diễn ra, không nói gì nhiều.
Toàn bộ U Minh Tông có thể nói là thiếu Tần Ninh hắn một cái ân tình cực lớn, U Động Thiên này coi như thức thời, giúp đỡ hắn làm mấy chuyện này là rất nên.
“Đã thế thì hôm nay ta cũng muốn lĩnh giáo chút thủ đoạn của U tông chủ vậy!”
Khí thế của Hứa Thanh Phong bất chợt dâng cao.
Đó là một sự áp bức không tả rõ được, dù cho là Thiên Đạo Nhất hay Thi Thịnh Hiên với cảnh giới Thông Thiên thì cũng cảm thấy khó thở hơn nhiều.
Cảm giác này thật sự không thoải mái chút nào.
Đây chính là cảnh giới Hóa Thần sao?
Một nhóm đầu sỏ cảnh giới Thông Thiên lúc này đều hâm mộ không thôi.
Cảnh giới Hóa Thần là sự tồn tại đứng trên đỉnh của Cửu U, tu vi mạnh mẽ, thực lực sâu không lường được. Đối mặt với cảnh giới Hóa Thần, bọn họ chỉ có thể chắp tay xưng thần.
Đây cũng là lí do vì sao Kiếm Các, U Minh Tông, Đại Nhật Thần Giáo và Thánh Vương Phủ có thể một mạch đứng vững trong hàng ngũ bốn tông môn lớn.
Một vị cảnh giới Hóa Thần đủ để tiêu diệt bảy tông môn lớn bọn họ.
“Thanh Phong, làm càn!”
Đương lúc Hứa Thanh Phong xuất thủ, một thanh kiếm lớn từ trên trời giáng xuống ầm ầm.
Ở trên thanh kiếm đó là một người mặc đồ trắng, đứng chắp tay, tóc bay tán loạn, gương mặt góc cạnh khiến người ta say mê.
Là một người đàn ông trung niên phi phàm.
Ông ta cứ thế đứng đó, lại giống như một thanh kiếm thần chưa ra khỏi vỏ, nếu rút ra, sẽ là chém được cả đất trời.
“Cha...”
“Các chủ!”
Thấy người này, Lâm Vi Vũ, Hứa Thanh Phong cùng Tần Triết đều lên tiếng.
Các chủ Kiếm Các, tay kiếm số một Cửu U – Lâm Thiên Nhai!
Giờ khắc này, toàn bộ Thanh Vân tông đều trở nên náo loạn.
Lâm Thiên Nhai, nhân vật đứng đầu Kiếm Các, có biết bao nhiêu là truyền kỳ.
Có thể nói trong toàn bộ Cửu U, không có ai bằng được kiếm thuật của ông ta.
“Haha...”
Lâm Thiên Nhai xuất hiện, mỉm cười.
“U tông chủ, nhiều năm không gặp, ngươi vẫn tác phong tàn bạo như cũ nhỉ!”, Lâm Thiên Nhai nhìn U Động Thiên, cười nhạt, ánh mắt xẹt qua Tần Ninh.
“Lâm các chủ cũng vậy thôi!”
U Động Thiên không nóng không lạnh đáp lại.
Kiếm Các và U Minh Tông có quan hệ không tốt không xấu, đều là đầu sỏ chiếm giữ phía Bắc và phía Nam của miền Đông Cửu U, không xâm phạm lẫn nhau.
Lần này ông ta đến vùng đất phụ thuộc Kiếm Các, chém giết ba vị tông chủ, Kiếm Các nhất định sẽ không bỏ qua.
Nhưng nghe theo lời của lão tổ đời thứ ba, ông ta buộc phải bảo vệ Thanh Vân tông.
Hơn nữa ông ta cũng hiểu, dù ông ta không bảo vệ, thì lão tổ trên núi chắc chắn sẽ đích thân ra tay.
Đến lúc đó ông ta chắc chắn sẽ bị mắng, chẳng bằng bây giờ ra tay.
Dù sao nếu xé ra to, mấy lão cổ hủ trong U Minh Tông trách phạt, thì ông ta sẽ đem chuyện lão tổ ba đời lộ ra ngoài.
Lúc này, hai nhân vật đỉnh nhọn của vùng đất Cửu U cùng tề tựu ở Thanh Vân tông, cảnh tượng không náo nhiệt tí nào mà có hơi đè nén.
Hiện tại, ai dám nói thêm câu nào chứ?
“Các người làm loạn xong chưa?”
Trong lúc này, một giọng nói ung dung vang lên, Tần Ninh đứng dậy, vỗ quần áo, nói: “Xong rồi thì cút đi, hôm nay là ngày đại hôn của đệ tử cấp cao nhất Thanh Vân tông đấy!”
“Các người làm loạn ở đây thì chúng ta sao tổ chức được hôn lễ?”
Nghe vậy, U Động Thiên tức thì chắp tay nói: “Tần tông chủ không nên giận, tại hạ lần này đến là để tham gia hôn lễ, sẽ vào ngồi ngay đây”.
Mà lúc này, ánh mắt Lâm Thiên Nhai khẽ nhúc nhích, rồi mỉm cười nói: “Bỉ nhân cũng tới tham gia hôn lễ, không phải tới làm loạn”.
Ông ta không nói câu nào liên quan đến việc ba vị tông chủ bỏ mình, mà hạ xuống, đi về phía bàn của U Động Thiên.
Tần Ninh lúc này cũng lười để ý mấy trò tính toán của hai người này.
Bình luận facebook