• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Hot Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu (2 Viewers)

  • Chương 496-500

Chương 496: Diện mạo mới

Khu vực Đông Bắc của vùng đất Cửu U, từng ngọn núi cao ngất, nguy nga đứng vững, mà trong một dãy núi nào đó có chừng bảy ngọn núi dựng thẳng đứng lên.

Bảy ngọn núi kia phảng phất như ứng với bảy ngôi sao trên trời, huyền diệu vô cùng.

Trong đó có những tòa lầu các được xây dựng nguy nga, linh khí tràn đầy, chim bay thú chạy, nối liền không dứt, cảm giác như khu vực cho tiên ở.

Nơi đây chính là nơi tọa lạc của Thất Tinh Cung, một trong bảy tông môn lớn.

Thất Tinh Cung truyền thừa hơn mười vạn năm, chìm chìm nổi nổi, ở trong vùng đất Cửu U vẫn sừng sững đứng yên, gần đạt cấp bậc như bốn tông môn lớn.

Dãy núi Thất Tinh này xung quanh có hơn ngàn ngọn núi lớn nhỏ, đâu đâu cũng có chỗ cho đệ tử tu hành.

Chỉ riêng điểm này thôi, cũng đủ thấy nội tình của Thất Tinh Cung không hề kém hơn Thiên Đạo lâu.

Mà lúc này, ở trong cung chủ của Thất Tinh Cung, có những bóng người đang đứng ở đại điện.

Người đứng đầu lấy tay đỡ trán, như rơi vào trầm tư.

Mà bên dưới là các cung chủ, trưởng lão đứng vững.

Ngoại trừ bọn họ ra còn có một tông môn khác nữa – Phi Hồng Môn!

Môn chủ Phi Hồng Môn là Hồng Điền, hơi thở kéo dài, mặc áo dài màu đỏ, tóc dài buộc rối, thể hiện ra mấy phần tư thái của cao nhân.

“Lần này Tần Ninh ở Thiên Đạo lâu đối phó hai tông môn chúng ta, đó là không coi chúng ta ra gì, không lẽ cứ như vậy cho qua sao?”

“Nhưng Tần Ninh có chỗ dựa ở Kiếm Các và cả U Minh Tông nữa, không thể khinh nhờn được!”

“Cũng chỉ là cáo mượn oai hùm mà thôi, nếu chúng ta cứ nhẫn nhịn thì sau này Thất Tinh Cung cùng Phi Hồng Môn làm sao có chỗ đứng nữa?”

“Không sai, bị một cái Thanh Vân tông nho nhỏ ức hiếp đến mức này, sao mà nhẫn nhịn nổi?”

Giờ khắc này, tiếng bàn luận trong đại điện không ngừng vang lên, tranh cãi không dứt.

Đến cả cung chủ Yên Thừa Phong cũng không biết làm sao.

Bọn họ cãi nhau đã mấy ngày rồi.

Một vài cung chủ trưởng lão không nhịn được, nhất định đòi xuất chiến.

Mà một ít thì cảm thấy lai lịch của Tần Ninh không tầm thường, không thể hành động thiếu suy nghĩ.

Tất cả đều khiến Yên Thừa Phong rất đau đầu.

“Đừng nói nữa!”

Đột nhiên, Yên Thừa Phong quát lên, không khỏi đứng dậy, đập mạnh xuống ghế, hừ nói: “Tranh cãi ầm ĩ như vấy còn ra cái thể thống gì nữa?”

“Cung chủ...”

Mấy vị trưởng lão tức thì chắp tay lại, im lặng không nói.

Môn chủ Hồng Điền lúc này đi ra, thản nhiên nói: “Lần này ta đến, mặc kệ Thất Tinh Cung nghĩ gì hay định làm thế nào, nhưng cái tên nhãi Tần Ninh đó dám giết con trai ta, làm ta đau đớn, thù này mà không báo, sao Hồng Điền ta có thể đứng ở Cửu U được nữa?”

“Kể cả sau lưng Tần Ninh có là Kiếm Các hay U Minh Tông đi nữa, ta không tin Kiếm Các và U Minh Tông sẽ vì một Tần Ninh nho nhỏ mà đè ép Phi Hồng Môn ta”.

“Nếu không được thì ta sẽ đem tổ vật ra!”

Tổ vật!

Nghe vậy, Yên Thừa Phong ngẩn ra, liền vội vàng nói: “Hồng huynh, không thể làm theo cảm tính như vậy được, ngươi vừa mới vào cảnh giới Thông Thiên, thao túng tổ vật e là sẽ làm bản thân bị thương!”

“Ta không quan tâm được nhiều như vậy!”

Hồng Điền lúc này khẽ quát: “Con trai ta chết, thù này mà không báo thì sao ta có thể an lòng?”

“Thù này, ta nhất định bắt Thanh Vân tông phải trả bằng máu!”

“Yên cung chủ, nếu ngươi không muốn thì cũng đừng tham gia, Phi Hồng Môn ta tuyệt đối sẽ không vì chuyện này mà oán hận”, Hồng Điền bình tĩnh nói.

“Hồng huynh, ngươi coi ta là cái gì vậy?”

Yên Thừa Phong lạnh lùng nói: “Nếu ngươi thật sự hạ quyết tâm đem tổ vật ra, Thất Tinh Cung ta cũng thề cùng Phi Hồng Môn sánh vai”.

“Hai tông môn lớn chúng ta liên hợp, Thiên Đạo lâu cũng phải né tránh, huống hồ còn có tổ vật của Phi Hồng Môn!”

“Đã vậy thì thêm ta vào được không?”

Một nụ cười lạnh lẽo vang lên trong đại điện.

“Ai đó?”, Hồng Điền cẩn thận hỏi.

Yên Thừa Phong kia cũng sững sờ, rồi nói: “Thiên Tàm Tử, ngươi cũng muốn góp vui sao?”

Thiên Tàm Tử!

Tông chủ của Độc Tàm tông.

Sao lão ta phải tham gia vào?

“Haha, nghe con trai ta kể chuyện, cảm giác Tần Ninh này rất thú vị, nên muốn tham gia cùng”.

“Ta nghĩ ba tông môn chúng ta liên thủ, động thủ vào hôn lễ của Thanh Vân tông và Thiên Đạo lâu thì không còn gì tốt hơn”.

Một người ngồi trên một con rắn đen ở góc đại điện, thản nhiên nói: “Hai vị, nói vậy ba tông môn lớn chúng ta liên thủ, dù Kiếm Các và U Minh Tông có muốn nhúng tay thì cũng phải suy nghĩ xem Tần Ninh có đáng giá để bọn họ làm vậy hay không nhỉ?”

“Hơn nữa, ta chỉ có một điều kiện”.

“Tông chủ Thiên Tàm Tử cứ nói”, Hồng Điền lập tức đáp.

“Hủy diệt Thanh Vân tông, còn Tần Ninh kia thì giao cho ta chơi đùa một chút, ta rất là tò mò về thằng nhãi này”.

Nghe vậy, Hồng Điền nhìn Yên Thừa Phong, tùy ý nói: “Không thành vấn đề, giao Tần Ninh cho tông chủ Thiên Tàm Tử thì chắc chắn hắn sẽ sống không bằng chết thôi”.

“Đã vậy, ngày mai chúng ta tập kết ở bên ngoài dãy núi Thanh Vân!”

Thiên Tàm Tử nhếch miệng cười nói: “Ta rất là tò mò về tên nhãi đó, chỉ muốn bắt lấy và nghiên cứu thôi...”

Ba bên lúc này cũng gật đầu.

Một âm mưu được lập ra.

Tần Ninh đương nhiên không biết những chuyện này.

Giờ này, bọn họ đang đứng ở bên ngoài Thanh Vân tông. Nhìn sơn môn nguy nga này, ánh mắt Tần Ninh sáng lên.

Toàn bộ Thanh Vân tông giăng đèn kết hoa khắp nơi, đâu đâu cũng là không khí vui mừng.

Đến cả một vài lầu các bị bỏ hoang cũng được quét dọn lại, giăng đèn kết hoa.

Tóm gọn lại bằng một chữ - đỏ!

“Tông chủ!”

Ở bên ngoài Thanh Vân tông, năm đại trưởng lão lúc này đều có mặt, cung kính thi lễ với Tần Ninh.

Đại trưởng lão Lý Dương Chiêu lúc này vui vẻ nói: “Chào mừng tông chủ quay về”.

“Đại trưởng lão, làm thế này có xa hoa quá không hả”.

“Bình thường bình thường!”

Nhị trưởng lão Hoa Vinh lúc này chen vào: “Khởi bẩm tông chủ, Thanh Vân tông chúng ta vốn có thể chứa được mời vạn đệ tử, chỉ vì số lượng đệ tử ít nên nhiều ngọn núi thành ra bị hoang phế mà thôi”.

“Nhưng những ngày này mọi người đã dần quét tước, lại thêm tông chủ truyền lời nói Lý Nhất Phàm sẽ cưới Thiên Linh Hinh của Thiên Đạo lâu làm vợ, các đệ tử càng lên thêm tinh thần, muốn quét tước toàn bộ dãy núi, nói là tiết kiệm để sau này Thanh Vân tông quật khởi, chiêu mộ được nhiều đệ tử rồi không có chỗ ở thì lúc ấy đỡ phải luống cuống tay chân”.

Nhìn Thanh Vân tông rực rỡ hẳn lên, Tần Ninh gật đầu.

“Mấy ông già các ông đúng là có tâm, không tệ”.

Nghe vậy, năm vị trưởng lão cũng gật đầu, cung kính không thôi.

“Không ngờ đấy, chưa bao lâu mà ngươi cũng rất được Thanh Vân tông hoan nghênh!”

Lâm Vi Vũ có chút kinh ngạ. Cô ta biết Tần Ninh mới đến vùng đất Cửu U được hai tháng thôi, cũng mới nhận chức tông chủ, nhưng không ngờ người của Thanh Vân tông lại cung kính với hắn như vậy.

“Chịu thôi, ta quyến rũ quá mà!”

“Vô liêm sỉ...”

Đoàn người cất bước đi vào trong Tần công tử, đệ tử qua lại tuy không nhiều, nhưng ai cũng tràn đầy hơi thở phồn vinh.
Chương 497: U Động Thiên

Đây mới là dáng vẻ mà một tông môn nên có chứ.

Tần Ninh cũng cảm thán.

Thanh Vân tông ngày trước quá trầm lặng, các đệ tử chỉ nghĩ làm sao để thoát khỏi đây chứ không nỗ lực tu hành.

Mà lúc này, vì có đám cưới với Thiên Đạo lâu mà bọn họ cảm giác như tìm thấy được chỗ dựa, sau này Thanh Vân tông sẽ không lo phải xuống dốc nữa.

Cho nên bọn họ càng có lòng tin.

Nhưng thực tế, ai là chỗ dựa của ai còn chưa chắc.

Trong mắt người ngoài, Thanh Vân tông là chiếm được một lợi ích to lớn, nhưng Tần Ninh cũng hiểu được sính lễ của mình dù không có một viên linh thạch nào, nhưng còn trân quý hơn cả hàng triệu linh thạch.

“Vậy cũng tốt, lễ cưới đệ tử cấp cao nhất của đệ tử Thanh Vân tông ta đương nhiên cũng phải làm cho ra nhẽ”.

Tần Ninh gật đầu, tiện đà xoay người nói: “Ngày mai kết hôn, Thiên Đạo lâu đưa đội ngũ đưa dâu đến thì có thể bắt đầu hôn lễ, lần này chúng ta không cần phát thiệp mời, ai thích đến thì đến, không ép buộc!”

“Chúng thuộc hạ hiểu được!”

Đại trưởng lão chắp tay đáp.

Tần Ninh lên đỉnh Huyền Trần, ngồi ở trong đình nghỉ mát, thật lâu không lên tiếng.

Sao đó, hắn gõ rùa đá ở bên cạnh đình, nói: “Lão U Quỷ, tỉnh lại đi!”

“Đại Đế, có chuyện gì vậy ạ?”

Rùa đá kia mở mắt, cung kính nói: “Lão hủ vẫn luôn ở đây, không dám ngủ ạ”.

“Có lẽ mấy ngày nữa, tên nhóc U Động Thiên tông chủ U Minh Tông của các ông đến đấy, lúc ấy ông nói chuyện với người ta đi”.

“U Động Thiên?”

U Phần Thiên ngơ ngác gật đầu.

“Tên đó chắc gặp vấn đề trong tu vi, U Minh quyết của U Minh Tông các ông vốn đã có chỗ thiếu hụt, mà suốt ngày phong làm chí bảo, ta cũng lười nói các ông”.

Tần Ninh chậm rãi nói: “Vấn đề ông tránh được năm đó, vừa hay có thể chỉ điểm cho ông ta”.

“Cảm ơn Đại Đế ạ!”

“Không cần cảm ơn ta, mà cũng đừng nói ra thân phận của ta, đồng thời bảo U Động Thiên là, đừng có dạy dỗ linh tinh người của ta, nên dạy thế nào thì dạy như vậy là được”.

“Vâng!”

U Phần Thiên cung kính đáp.

Có lẽ Tần Ninh có suy tính của mình, hắn không nói thì lão ta cũng không hỏi là tốt nhất.

Sáng sớm hôm sau, mặt trời mọc, toàn bộ Thanh Vân tông vui vẻ hoan hỉ.

Mà đệ tử Thanh Vân tông cũng bắt đầu mặc lại đồng phục tông môn, thứ mà bình thường bọn họ chẳng thèm mặc.

Hôm nay, có thể nói là chuyện may mắn duy nhất của Thanh Vân tông trong vòng một trăm năm qua.

Hơn nữa lại còn vang dội thế này, không thể không hào hứng được.

Thanh Vân tông không có quan hệ gì, nhưng Thiên Đạo lâu thì có.

Lần này Thiên Đạo lâu gả con gái ra, dù thế nào thì các thế lực phụ thuộc Thiên Đạo lâu cũng phải tới chúc mừng.

Cũng không thể để mất mặt được.

Bên ngoài Thanh Vân tông có đệ tử chia nhau đứng.

Tới giờ khắc này, năm đại trưởng lão mới cảm nhận được, mấy trăm đệ tử đúng là không đủ dùng mà. Đến cả Tân Húc, Phù Hoán, Tống Đại Hải cũng phải bận rộn hỗ trợ.

Lúc này mọi người đều vui vẻ không thôi.

Từ sáng sớm, Tần Ninh đã bị năm đại trưởng lão kéo dậy, chờ ở trong đại điện Thanh Vân.

“Sao ai cũng khẩn trương thế hả? Có phải mấy người lấy vợ đâu?”, Tần Ninh nhìn năm đại trưởng lão kích động như thế, cạn lời nói.

Năm vị trưởng lão cũng cười hì hì.

Không phải là bọn họ lấy vợ, nhưng còn hơn cả thế nữa.

Thanh Vân tông ở khu Đông Bắc của vùng đất Cửu U không có danh tiếng gì, lần này kết hôn với bên Thiên Đạo lâu, tiếng tăm cũng tăng lên nhiều.

Cộng thêm Thiên Đạo lâu mạnh mẽ cỡ nào chứ? Ôm chặt cái bắt đùi này, Thanh Vân tông chắc chắn sẽ không tàn lụi nữa.

Quan trọng nhất là, bọn họ sau này sẽ thành thông gia với Thiên Đạo lâu, vô hình trung sẽ khiến những người muốn đối phó với Thanh Vân tông phải suy nghĩ thật kỹ càng.

Lý Dương Chiêu là người vui nhất lúc này.

Xét về công thì Lý Nhất Phàm là đệ tử ưu tú nhất Thanh Vân tông, còn xét về tư thì cũng là huyết thống duy nhất còn lại của ông ta – cháu trai của ông ta.

“Tông chủ, đội ngũ đưa dâu sắp đến rồi, ngài nên chuẩn bị tinh thần thôi”.

Lý Dương Chiêu chắp tay nói.

“Ta biết rồi!”

Tần Ninh ngáp một cái, ngồi ở bảo tọa của tông chủ.

Chuyện này với hắn thì đúng là phiền phức.

Nhưng vì sự quật khởi của Thanh Vân tông, không thể không làm.

Oanh...

Mà lúc này, trên toàn bộ khoảng không của dãy núi Thanh Vân, vốn là mặt trời mới mọc, bỗng nhiên tối sầm lại như bị che đi, u ám vô cùng.

Một hơi thở kiềm nén đến tận cùng khiến tất cả mọi người đều cảm thấy khó thở.

Loại cảm giác bức bách này khiến mọi người không thể thở nổi.

Thật sự rất khó chịu.

Tần Ninh đi ra khỏi đại điện, nhìn khí trời trầm xuống.

Kiếm Tiểu Minh kinh ngạc nói: “Trời đang đẹp sao tự nhiên lại mưa vậy, quái ác thế?”

“Mưa cái đầu ngươi!”

Tần Ninh không khỏi mắng: “Là có người đến “thăm” đấy”.

Tần Ninh lẩm bẩm: “Cũng nhanh thật...”

Lúc này, sắc mặt các đệ tử Thanh Vân tông đều trở nên kinh hãi.

Có chuyện gì thế này?

Tần Ninh đứng trước đại điện Thanh Vân, nhìn mây đen khắp nơi, trầm giọng quát: “Diễu võ dương oai ở Thanh Vân tông ta làm gì? Muốn xuống thì xuống, không thì cút!”

Nghe vậy, năm đại trưởng lão cũng lập tức trở nên cẩn thận.

Tần Ninh lại nói: “Xem ra là không nghe lời rồi”.

“Lão U Quỷ, xem chừng tên nhóc nhà ông đi!”

Vụt...

Tần Ninh nói xong, một con rùa thần từ đỉnh Huyền Trần bay thẳng lên trời.

Toàn thân rùa thần đầy ánh sáng vàng chói lọi, chính là thần bảo vệ của Thanh Vân tông.

Một nhóm trưởng lão đều nằm rạp trên mặt đất, không dám lộn xộn.

Rùa thần đại diện cho thân phận của tôn giả Thanh Vân, bọn họ không dám không nghe theo.

“Ngày đại hỷ của Thanh Vân tông ta hôm nay, ngươi làm loạn như thế là có ý gì? Còn không lăn ra đây thì có tin ta đập chết ngươi hay không?”, Tần Ninh quát lên.

Mây đen kia vẫn rất dày đặc, không thay đổi gì cả.

“Lão U Quỷ, đập chết cho ta!”

Tần Ninh mắng chửi một tiếng.

Rầm...

Trong nháy mắt, toàn bộ khoảng không trên Thanh Vân tông thay đổi, màu vàng chói lọi lấp lóe, không ngừng biến lớn, trong chớp mắt bành trướng đến ngàn mét, bao phủ toàn bộ Thanh Vân tông.

Một cảnh này, chấn động tất cả mọi người.

Rùa thần phát uy!

Đoàng...

Trong giây phút ấy, rùa thần ngẩng đầu, một chưởng ấn màu vàng đập về phía bầu trời.

Tiếng nổ rầm rầm vang lên, rung chuyển mặt đất.

Mây đen đầy trời cuối cùng cũng tiêu tan.

Tất cả bắt đầu hô hấp trở lại, không dám thở mạnh.

Theo ánh sáng vàng, có ba bóng người đạp chân bước tới.

Ở giữa ba người là một người đàn ông trung niên, hơi thở bình thường, gương mặt trông có vẻ thật thà lộ ra sự kinh ngạc.

Bên cạnh là hai người mặc võ phục màu đen, tóc dài buộc gọn, hai mắt cũng ngỡ ngàng nhìn Tần Ninh.

“Hôm nay là đại hôn của đệ tử cấp cao nhất Thanh Vân tông ta, đến chúc mừng, thì chào đón, đến làm loạn, giết không tha”.

Tần Ninh nói.

“Láo toét!”

Kẻ đứng bên trái người đàn ông trung niên hừ lạnh, quát một tiếng, lao xuống, tấn công Tần Ninh.

“Hừ!”

Lão Vệ hừ lạnh, đang định bước ra.

Đột nhiên, một chưởng ấn lúc này đánh đi ra.
Chương 498: Đội ngũ đưa dâu tới

Phanh...

Người bên trái xuất thủ, chưa kịp nhìn rõ ràng thì cả người đã hóa thành một bóng đen, cuối cùng thành một ánh sáng màu đen, phịch một tiếng, biến mất.

Một chưởng đánh bay!

Lão Vệ nhìn cảnh này, cũng run rẩy mí mắt.

Ông ta biết bên trong rùa thần là ai, nhưng không ngờ sau hàng vạn năm, thực lực của lão hồ ly này đã càng thêm mạnh mẽ.

Tần Ninh lại nói: “Ai đến thì tự giới thiệu đi, nếu không ta sẽ làm thịt!”

Lời này nói xong, Tần Ninh thẳng thắn ngồi ở trước bậc thang đại điện, nhàn nhã vô cùng.

“Tần công tử, đây chính là tông chủ của U Minh Tông – U Động Thiên!”

Người ở bên phải lúc này cười khổ.

Đây chính là U Quỷ mà hắn đã gặp lúc trước.

Một trong Tả Hữu hộ pháp tiếng tăm lừng lẫy của U Minh Tông – U Quỷ.

U Quỷ lúc này không thể không cười khổ.

Tông chủ nhà mình chính là nhân vật vô địch trong vùng đất Cửu U, đến đâu mà chẳng được hoan hô.

Hôm nay đến cũng là do ông ta khuyên bảo mấy lần mới chịu.

Mà đối mặt với một Thanh Vân tông nho nhỏ, thân là tông chủ của U Minh Tông như U Động Thiên sao có thể hạ mình?

Hơn nữa, ông ta không tin tưởng Tần Ninh, một thanh niên mười tám tuổi thì sẽ làm được trò trống gì chứ?

Cho nên ông ta cố ý làm ra hành động này là để xem Thanh Vân tông rốt cuộc có con bài tẩy gì.

Giờ thì đúng là đã nhìn thấy.

Một con rùa thần!

Chỉ một vỗ mà đánh chết hộ pháp U Hồn.

Ông ta cũng biết vị chủ phía dưới không phải nhân vật dễ chọc, tuổi tuy nhỏ nhưng tính cách cực cao.

Như vậy, chỉ e là cả hai bên sẽ không chịu nhượng bộ.

Mà lúc này, năm đại trưởng lão cùng chúng đệ tử cũng là nhũn hết cả chân lại.

Ai cơ?

U Động Thiên, tông chủ U Minh Tông á?

Đùa hả?

U Động Thiên là ai chứ? U Minh Tông là tông môn gì cơ?

Có thể nói, U Minh Tông chính là bá chủ khu vực Đông Nam của vùng đất Cửu U, giống như Kiếm Các, là người bá chiếm toàn bộ phía Đông Bắc Cửu U.

Nếu nói U Minh Tông là đế vương của đế quốc, thì Thanh Vân tông chính là quan cửu phẩm tép, thậm chí là không bằng.

Nếu U Động Thiên là nhân vật vô địch đứng đầu Cửu U, thì Thanh Vân tông... hình như không có ai có thể sánh bằng.

Người này động thủ, toàn bộ Cửu U cũng phải run rẩy, sao lại xuất hiện ở U Minh Tông được?

“Ta không quan tâm ông là U Động Thiên hay U Diệt Thiên, đến làm loạn Thanh Vân tông thì ta vẫn sẽ giết ông thôi!”

Tần Ninh lúc này tùy ý ngồi dưới đất, nhìn lên trên nói: “Nếu như đến dể nhờ người ta thì cũng nên có tư thế của người đi nhờ. Đừng có bày cái dáng vẻ như vua đến đây, ở nơi khác thì có tác dụng chứ ở Thanh Vân tông của ta thì chẳng là gì đâu”.

Nghe vậy, U Quỷ liền cười khổ.

Mà U Động Thiên chắp tay sau lưng cũng nhìn chằm chằm Tần Ninh, như muốn nhìn thấu hắn.

Dần dần, U Động Thiên chuyển động, từng bước đi xuống đại điện.

“Tại hạ là U Động Thiên, tông chủ của U Minh Tông, đặc biệt đến gặp tông chủ Tần Ninh của Thanh Vân tông!

“Vậy còn nghe được!”

Tần Ninh chậm rãi đáp: “Ông muốn gì, hộ pháp nhà ông đã nói rồi, tự mình lên núi đi!”

Tần Ninh phất tay nói: “Tự đi lên đó, sẽ có người nói cho ông biết cách làm!”

Nghe vậy, U Động Thiên hơi sửng sốt, nhưng vẫn gật đầu.

Ông ta cũng không lo Tần Ninh sẽ làm gì mình, Thanh Vân tông tuy từng mạnh mẽ, nhưng bây giờ đã sớm xuống dốc, thực lực mạnh mẽ của ông ta đủ đối phó Thanh Vân tông.

Mà U Động Thiên đi vào đại điện Thanh Vân, tiến lên đỉnh Huyền Trần, U Quỷ cũng chắp tay cười đi theo.

Không lâu sau, U Hồn từ phía xa bay về cũng tức giận lườm Tần Ninh một cái, lập tức lên núi.

Ba người này, đừng nói U Động Thiên, chính là U Hồn và U Quỷ chỉ cần giậm chân một cái là cả vùng đất Cửu U cũng phải run rẩy.

Hiện tại tông chủ U Minh Tông đích thân tới là cái quái gì?

Không giống tới chúc mừng gì cả.

Lúc này, Lâm Vi Vũ và Tần Triết cũng chứng kiến được cảnh ấy.

“Tiểu thư, U Động Thiên đích thân tới là định làm gì?”, Tần Triết nghiêm túc hỏi: “Ta phải truyền tin cho các chủ thôi”.

“Ừ!”

Lâm Vi Vũ nhìn lên trên, cười nói: “Thú vị thật, U Minh Tông và Kiếm Các ta trước giờ đều là nước sông không phạm nước giếng, lần này xuất hiện đúng là thú vị”.

“Nhưng Tần Triết thúc thúc, đó là U Động Thiên thật sao?”

Tần Triết cười khổ: “U Động Thiên là nhân vật gì chứ, lúc ta còn nhỏ cũng chỉ có cơ hội được gặp một lần, nên giờ không nhận ra, nhưng U Hồn U Quỷ thì nhận ra được!”

“Có thể khiến hai hộ pháp U Hồn U Quỷ cung kính như vậy thì cũng chỉ có tông chủ của U Minh Tông thôi”.

Tần Triết nghi ngờ nói: “Nhưng sao U Động Thiên lại đích thân tới đây?”

“Theo lý mà nói thì không nên như vậy chứ!”

Tần Triết lúc này không thể hiểu nổi.

Mà khi kết thúc phân tranh, cả Thanh Vân tông cũng yên bình trở lại.

“Ai làm gì thì làm chuyện đó tiếp đi!”

Tần Ninh phất tay nói: “Hôm nay là đại hôn của Lý Nhất Phàm, yên tâm, kẻ nào dám làm loạn, giết không tha!”

Đại trưởng lão lúc này đi đến bên cạnh Tần Ninh, nhỏ giọng nói: “Tông chủ, thật sự không sao ư? Có cần chúng ta đi lên đó...”

“Ông lên đó thì có tác dụng gì?”

Tần Ninh lườm đại trưởng lão, bình tĩnh nói: “Người ta mà muốn làm loạn, một cái tát cũng đủ giết chết ông rồi, đi lên xem làm gì?”

“Không phải tới chúc mừng, ta chưa nổ cho chết đã là khách sáo lắm rồi”.

Nghe vậy, đại trưởng lão cũng chỉ đành gật đầu.

Mặt trời mọc ở phía đông, ánh nắng chiếu qua dãy núi Thanh Vân.

Sắc đỏ lóe lên, toàn bộ nãy núi Thanh Vân nhộn nhịp vô cùng.

“Đến rồi, đến rồi!”, ở bên ngoài núi, một tên đệ tử vui mừng hét lớn: “Đội ngũ đưa dâu của Thiên Đạo lâu đến rồi đây!”

Trong nháy mắt, cả Thanh Vân tông liền trở nên náo nhiệt.

“Tấu nhạc!”

Lý Dương Chiêu cũng cao giọng lên tiếng.

Tức thì, toàn bộ dãy núi Thanh Vân trở nên sôi động hẳn ra.

Một đoàn người theo sơn môn đi vào, lần lượt từng người bày thành hàng dài, nhìn kỹ cũng phải hai, ba ngàn người.

Quy mô này làm cho đệ tử Thanh Vân tông đều vui vẻ đến huơ tay múa chân.

Quá là nở mày nở mặt đi!

Đệ tử Thanh Vân tông lấy con gái của lâu chủ Thiên Đạo lâu, bọn họ cảm thấy như đang nằm mơ vậy.

“Lý trưởng lão!”

Người đứng đầu mặc đồ tím, khí độ phi phàm, mỉm cười nhìn mọi người.

Chính là lâu chủ của Thiên Đạo lâu, Thiên Đạo Nhất.

Thiên Đạo Nhất đích thân đưa dâu, thật sự ngoài ý muốn của mọi người.

“Thiên lâu chủ, mời vào, mời vào!”

Lý Dương Chiêu lúc này cười đến không khép được miệng.

“Thời gian cũng không tính là muộn chứ hả, Tần tông chủ?”, nhìn Tần Ninh mặc đồ xanh, Thiên Đạo Nhất cười nói.

“Không muộn”.

Tần Ninh cười nói: “Hai chúng ta xem như kết mối lương duyên, sau này Thiên Đạo lâu ông gặp chuyện không may, Thanh Vân tông ta chắc chắn sẽ không khoanh tay đứng nhìn”.

“Vậy thì phải cảm ơn Tần tông chủ!”

Mấy đại trưởng lão nghe vậy đều không khỏi giật giật mí mắt.

Tần Ninh nói ngược hả?

Nên là Thanh Vân tông sau này nhờ bóng của Thiên Đạo lâu chứ.

Nhưng dường như Thiên Đạo Nhất lại rất đồng thuận câu nói này của Tần Ninh?
Chương 499: Khắp nơi tới chúc mừng

“Tiếp theo, mời mọi người vào chỗ ngồi!”

“Được!”

Đại trưởng lão lập tức sai người sắp xếp mọi chuyện.

Lúc này, những người đến chúc mừng cũng lần lượt xuất hiện.

“Môn chủ Thiên Xà Môn, đem tặng mười cây tuyết linh sâm vạn năm, đặc biệt chúc mừng!”

“Các chủ Bạch Ưng các, chín chín loại linh đan ngũ phẩm, tổng cộng chín ngàn chín trăm chín mươi chín viên, chúc hai vợ chồng vĩnh viễn bên nhau!”

“Phái chủ Ngự Linh phái dẫn hơn ngàn đệ tử đến đây chúc mừng”.

Nhất thời, khi đội ngũ đưa dâu đến Thanh Vân tông, thì các nơi cũng lũ lượt tới chúc mừng.

Trong nháy mắt, mọi người đều cảm nhận được, Thiên Đạo lâu không hổ là tông môn lớn mà!

Những tông môn này hiển nhiên không phải đến vì Thanh Vân tông bọn họ.

Có điều cũng đại diện sau này Thanh Vân tông ít nhất cũng sẽ không bị bắt nạt.

Thiên Đạo Nhất lúc này cười nói: “Hy vọng hôm nay hai chúng ta thành thông gia, sau này giúp đỡ lẫn nhau!”

“Đó là đương nhiên rồi”, Lý Dương Chiêu vội vàng nói: “Sau này phải dựa vào Thiên Đạo lâu nhiều, ngài yên tâm, tiểu thư Thiên Linh Hinh ở Thanh Vân tông chúng ta chắc chắn sẽ không bị ức hiếp”.

Nhìn vẻ mặt của nhóm năm đại trưởng lão, Tần Ninh thật sự tức chết.

Mất mặt quá đi thôi!

Thiên Đạo Nhất cũng là ngại ngùng cười một tiếng, nhìn Tần Ninh.

Lấy thân phận của Tần Ninh hiện tại, rốt cuộc là Thanh Vân tông lãi hay là Thiên Đạo lâu lãi đây chứ.

“Môn chủ Thi Cốt môn Thi Thịnh Hiên đến đây chúc mừng!”

Lời này nói ra, tất cả cũng đều kinh ngạc.

Thi Cốt môn chính là một trong bảy tông môn lớn, không ngờ lại đến Thanh Vân tông chúc mừng.

Đây chính là nhân vật có máu mặt đấy.

“Haha, Thiên huynh, chúc mừng chúc mừng!”

Một tiếng cười to vang lên, môn chỉ Thi Thịnh Hiên của Thi Cốt môn kia có vóc người gầy gò, cười lên thì càng dẹt lại, nhìn rất giả dối.

“Thi huynh!”

Thấy Thi Thịnh Hiên, Thiên Đạo Nhất chắp tay mỉm cười đi ra đón.

Mà một gã thanh niên ở phía sau Thi Thịnh Hiên nhìn quanh, thấy Tần Ninh, ánh mắt cũng rụt lại.

Đây chính là một trong thất tông thất kiệt – Thi Liệt Vân, ban đầu hắn ta cũng chứng kiến Tần Ninh giết chết Hồng Quan Vũ.

Hiện tại gặp lại, trong lòng vẫn thấy hơi sợ.

“Ba vị điện chủ của Thuần Dương điện là Dương Tử Hiên, Dương Minh An, Dương Hồng đến!”

“Phái chủ Thiên Cương Chính của Thiên Cương phái đến!”

“Tông chủ Phục Thiên Liệt của Phục Ma tông đến!”

Nhất thời, các tông môn lớn đều là có tông chủ đích thân xuất hiện.

Bất kể thế nào, dù sao cũng là Thiên Đạo lâu gả con gái, không ít tông môn cũng phải xuất hiện.

Hiện giờ trong bảy tông môn lớn, thất tông thất kiệt, Thiên Linh Lung được xưng là thánh nữ Thiên Đạo, chính là thiên tài tuyệt đỉnh, vượt qua sáu người kia, là cao thủ cảnh giới Thiên Võ.

Tương lai Thiên Đạo lâu nhất định sẽ nâng cao một bước, có khi trở thành tông môn đứng đầu trong bảy tông môn lớn.

Thiên Đạo Nhất gả con gái, bọn họ mà không đến thì quá là vô lễ.

Thanh Vân tông vốn còn hơi xơ xác, lúc này ngựa xe như nước lui tới, toàn là nhân vật thế gia tông môn lớn.

Nhất thời, đệ tử Thanh Vân tông căn bản không đủ dùng.

Nhưng lúc này, những người này đều nhiệt tình chào hỏi Thiên Đạo Nhất chứ chưa nói gì với Tần Ninh.

“Giờ lành đã điểm, mời tân lang tân nương bái thiên địa!”

Nhị trưởng lão tuyên bố, mọi người cũng lập tức ngồi xuống.

Trước đại điện Thiên Võ, hôn lễ náo nhiệt tiến hành. Mà ở trên đỉnh Huyền Trần, U Động Thiên lúc này cũng quỳ gối xuống đất, nhìn thân ảnh trước mặt, ánh mắt kinh hãi.

“Lão tổ tông... lão...”

U Động Thiên hoàn toàn sửng sốt.

Đỉnh Huyền Trần, dưới đình nghỉ mát, trong cơ thể rùa thần hiện ra một bóng người hội tụ từ những điểm đen, một bước sải ra, xuất hiện.

Người này chân đi giày đen, một đầu tóc trắng lung lay theo gió, mặc dù nhìn đã già, nhưng da thịt lại rất mềm mại.

Đây là một ông già tóc trắng nhìn có vẻ trẻ trung.

Lúc này, U Động Thiên không thể không kinh ngạc.

Ông già tóc trắng này chính là lão tổ đời thứ ba của U Minh Tông – U Phần Thiên, cũng chính là tổ tiên của ông ta.

U Minh Tông đã huy hoàng mấy chục vạn năm trên Cửu U đại lục, sự huy hoàng này là do các đời tông chủ tâm huyết mà ra.

Từ lúc sáng lập tới nay, U Minh Tông cũng phải đấu tranh rất nhiều.

Tông chủ đời thứ nhất và đời thứ hai hao tổn tâm huyết cả đời mới đem được U Minh Tông lên vị trí đỉnh nhọn.

Mà thời đại huy hoàng chân chính của U Minh Tông cũng là ở mười vạn năm trước, tông chủ đời thứ ba U Phần Thiên. U Phần Thiên dựa vào sức của chính mình đưa U Minh Tông vào thành một trong bốn tông môn lớn.

Có rất nhiều lời đồn về U Phần Thiên, U Phần Thiên là anh hào cái thế.

Nhưng rất không may, lão ta lại gặp phải Cửu U Đại Đế vào thời đại đó.

Cửu U Đại Đế ở hơn chín vạn năm trước chính là người đứng số một Cửu U đại lục, người cùng thời đại với hắn, có huy hoàng đến mức nào thì cũng rất ảm đạm khi so sánh với Cửu U Đại Đế.

Nhưng dù là vậy, cũng không thể xóa mờ đi những cống hiến của U Phần Thiên với U Minh Tông.

U Minh quyết xuất hiện, toàn bộ đệ tử nòng cốt của U Minh Tông đều có tư cách tu luyện, nhưng cũng gặp phải rất nhiều vấn đề.

Nhưng U Phần Thiên lấy thân thử nghiệm, không ngừng hoàn thiện U Minh quyết, mặc dù chưa khiến nó đạt đến viên mãn, nhưng đã tốt hơn lúc đầu vô số lần.

Lúc này U Động Thiên mới ngẩn ra.

Ông ta đột nhiên nghĩ đến những lời U Quỷ nói với mình.

Thanh niên đó bảo ông ta đến đây, hắn biết hết tất cả...

U Động Thiên lúc này hoảng sợ vạn phần, ông ta rốt cuộc biết vì sao thanh niên này lại tự tin và thản nhiên như vậy.

Thanh niên tên Tần Ninh này thật không đơn giản!

U Phần Thiên lúc này thản nhiên nói: “Đây cũng không phải là chân thần của bổn tọa, mà chỉ là từ lực niệm mạnh mẽ ngưng tụ ra thôi”.

“Chân thần của ta đã bị phá hủy từ chín vạn năm trước rồi, hiện tại cũng chỉ lưu lại một mảnh hồn phách, ký sinh ở trong cơ thể của rùa Huyền Minh Kim Giáp mà thôi”.

U Phần Thiên tiếp tục nói: “Tất cả là nhờ ơn của Cửu U Đại Đế năm đó”.

“Cửu U Đại Đế?”

U Động Thiên đương nhiên không hiểu rõ chuyện từ mấy vạn năm trước rồi.

U Phần Thiên tiếp tục nói: “Được rồi, chuyện không nên biết thì ngươi cũng không cần biết, chỉ cần hiểu, Thanh Vân tông là do tôn giả Thanh Vân năm đó xây dựng, Cửu U Đại Đế cũng ở lại đây rất lâu, nơi đây không phải là đất để ngươi diễu võ dương oai!”

“Đệ tử hiểu ạ!”

U Động Thiên vội vàng nói: “Nơi đây là nơi tôn giả Thanh Vân tạo ra, tôn giả Thanh Vân lại là đồ đệ của Cửu U Đại Đế, đệ tử sẽ cung kính với Thanh Vân tông như thượng khách, coi như là báo đáp ân cứu mạng của Cửu U Đại Đế với lão tổ!”

“Ngươi vẫn chưa hiểu ý ta!”

U Phần Thiên bình tĩnh nói: “Ta bảo ngươi không dương oai ở đây chính là vì sợ ngươi chết đấy!”

“Hả?”

U Động Thiên ngơ ngác.

Lão tổ nói ra câu này thật sự rất lạ.

U Động Thiên tiện đá đáp lại: “Lão tổ, đệ tử đã là cường giả đỉnh nhọn của vùng đất Cửu U, sẽ không có ai giết được đệ tử”.

“Ngu dốt!”

U Phần Thiên khẽ quát, U Động Thiên tức thì nằm rạp trên mặt đất, nào còn sự khí phách của tông chủ U Minh Tông nữa.
Chương 500: Yêu cầu quá đáng của Thiên Đạo Nhất

U Phần Thiên quát lên: “Ngươi thì biết cái gì? Nếu ngươi dám ra oai ở chỗ này, có người có thể trực tiếp làm thịt ngươi đấy!”

Nghe vậy, U Động Thiên sửng sốt.

Ông ta là đại năng cảnh giới Hóa Thần, một Thanh Vân tông nho nhỏ sao có thể giết chết được ông ta?

“Lão tổ nói đến... Tần Ninh sao?”

U Động Thiên cẩn thận nói: “Tên nhóc đó đúng là có chút phi thường, lão già bên cạnh dường như là đại năng cảnh giới Hóa Thần, nhưng cũng vẫn chưa giết được đệ tử...”

Bốp...

Đột nhiên, ông già tóc trắng đạp ra một cước.

“Ngu si! Dốt nát!”

U Phần Thiên phẫn nộ không thôi, trách mắng rằng: “Kể từ hôm nay, ngươi phải đối xử với Thanh Vân tông như là với cha mẹ ngươi vậy, hiểu chưa hả?”

“Ta không thể nói cho ngươi vì sao, nhưng ngươi phải nhớ kỹ lời lão phu nói, như vậy mới bảo vệ U Minh Tông của chúng ta không bị hủy diệt!”

“Dạ dạ dạ...”

Bị lão tổ đạp cho một cước, U Động Thiên lập tức gật đầu.

Nhưng ông ta thật sự không hiểu, vì sao lão tổ lại lo sợ Thanh Vân tông như vậy?

Là vì thanh niên đó sao?

“Lão tổ, có phải ngài bị ai uy hiếp không?”

“Thối lắm!”

U Phần Thiên quát lên: “Trên Cửu U đại lục này còn có ai uy hiếp được lão phu à?”

“Ta ở đây, vì có lời thề nên không được vi phạm, ngươi cứ nhớ kỹ, Thanh Vân tông là cha ngươi, vậy Tần Ninh chính là mẹ ngươi. Nếu ngươi dám ngỗ nghịch, lão phu vì cơ nghiệp của U Minh Tông, cũng sẽ tự tay giết chết ngươi”

“Đệ tử hiểu rồi ạ!”

U Động Thiên lúc này thật sự hiểu rồi.

Lão tổ có tu vi cao sâu như thế mà cam chịu ở đây, chắc chắn là có nguyên nhân. Mà nguyên nhân là gì thì lão tổ không thể nói, chỉ có thể mệnh lệnh cho ông ta như vậy, rằng Thanh Vân tông không dễ chọc.

Mà người có thể khiến cho lão tổ kiêng kị như thế, chắc chắn phải có tu mạnh mạnh mẽ đến phát sợ.

“Nghe nói ngươi tu hành U Minh quyết gặp vấn đề, nói cho ta nghe xem là vấn đề ở đâu!”

U Phần Thiên đã khôi phục sự bình tĩnh, chậm rãi nói.

“Vâng...”

U Động Thiên từ từ nói, từng câu từng chữ không dám thiếu stót.

Mà lúc này, ở trước đại điện Thanh Vân.

Hôn lễ đang náo nhiệt tiến hành, Thiên Đạo Nhất cùng Lý Dương Chiêu hai người an tọa trên ghế.

Tần Ninh đứng bên cạnh, nhìn cảnh này, thật cảm khái.

Năm đó, hắn cũng như vậy, nhìn Thiên Thanh Thạch và Minh Uyên kết hôn sinh con...

Thời gian thấm thoắt trôi qua, mấy vòng luân hồi, cơ duyên xảo hợp, lại đổi một thân phận khác, quay về nơi đây, nhưng những đồ tôn kia đã không còn nữa...

Đồ nghi ngu ngốc duy nhất ở đời thứ nhất hiện tại đang ngoan ngoãn ở đại lục Thương Lan chờ mình.

Nghĩ đến đứa ngốc Thanh Vân, Tần Ninh chỉ cười khổ.

“Phu thê giao bái!”

Nhị trưởng lão hô lên, hai người làm lễ xong xuôi, trưởng bối hai bên chuẩn bị lên tiếng.

Thiên Đạo Nhất lúc này đứng dậy, vừa định mở miệng, nhìn sang Lý Dương Chiêu bên cạnh, tức thì lùi một bước, cười nói: “Mời Lý trưởng lão nói trước!”

Lý Dương Chiêu ngẩn ra.

Đối phương là ai cơ chứ?

Lâu chủ Thiên Đạo lâu nhường mình, vậy còn ra cái thể thống gì nữa?

Nhưng nếu mình lùi bước thì khác nào ném đi mặt mũi của Thanh Vân tông, tông chủ sẽ trách mình.

Tông chủ!

Nghĩ đến Tần Ninh, Lý Dương Chiêu lập tức nghiêng người, nhìn Tần Ninh, cười híp mắt nói: “Tông chủ, đáng ra ngài nên ngồi ở đây nhận lễ bái mới đúng, ta đã vượt quá bối phận rồi, ngài cũng nên phát biểu đôi câu trước chứ ạ!”

Nghe vậy, Tần Ninh ngẫm chút, gật đầu, đi lên trước.

Mà cảnh này cũng khiến các tông chủ của tông môn hạng hai sững sờ.

Mặc dù chỉ là phát biểu đơn giản, nhưng cũng không khó nhìn ra là Thiên Đạo lâu đang nhường Thanh Vân tông nói trước.

Chuyện này là sao?

Tần Ninh đi lên, nhìn Thiên Đạo Nhất rồi gật đầu.

Tên nhóc này cũng biết điều, so với lão tổ tông là thằng nhãi Thiên Đạo Thanh thì thông minh hơn nhiều.

“Tần tông chủ!”

Thiên Đạo Nhất nhìn Tần Ninh, cười nói: “Trước khi Tần tông chủ phát biểu, tại hạ có một thỉnh cầu quá đáng, mong Tần tông chủ đồng ý”.

“Ồ?”, Tần Ninh nhìn Thiên Đạo Nhất, mỉm cười đáp: “Ông nói ta nghe xem”.

Thiên Đạo Nhất nghiêm túc nói: “Tại hạ mong rằng con gái Thiên Linh Lung có thể được gia nhập Thanh Vân tông!”

Lời này nói ra, toàn bộ quảng trường trước đại điện Thanh Vân đều trở nên im lìm.

Thậm chí các đệ tử đang đàn ca sáo nhạc lúc này cũng hoàn toàn sửng sốt.

Thiên Đạo lâu là thế lực gì? Ở khu vực Động Bắc của vùng đất Cửu U này, là tông môn hạng hai đứng đầu, chỉ đứng sau Kiếm Các, có lịch sử lâu đời, trong đó cũng có mấy vị đầu sỏ cảnh giới Thông Thiên.

Có thể nói, trong toàn bộ vùng đất Cửu U, mạnh hơn Thiên Đạo lâu cũng chỉ có bốn tông môn lớn mà thôi, những tông môn hạng hai khác kém hơn nhiều.

Mà Thanh Vân tông thì sao?

Ở khu vực Đông Bắc của vùng đất Cửu U, một tông môn không được xếp hạng, nhỏ bé đến đáng thương, lịch sử lâu đời, nhưng bây giờ tàn bại vô cùng.

Mà bên trong tông môn người tu vi cao nhất cũng chỉ là cự phách cảnh giới Tiểu Tam Nguyên.

Không đúng, giờ Lý Dương Chiêu đã là cảnh giới Thiên Nguyên tứ nguyên rồi.

Nhưng trong cả khu vực Đông Bắc này, chắc chẳng có mấy tông môn thảm hại hơn Thanh Vân tông đâu, có khi còn không có.

Hơn nữa, quan trọng hơn là, Thiên Linh Lung là thánh nữ Thiên Đạo.

Một trái tim linh lung, đọc được linh quyết nào thì sẽ không bao giờ quên, năng lực lĩnh ngộ có thể nói là siêu việt.

Một vị thiên chi kiêu nữ, cho dù đi vào Kiếm Các cũng sẽ được coi như là tâm bảo.

Thế mà Thiên Đạo Nhất lại cho viên minh châu trong tay mình, thiên chi kiêu nữ của Thiên Đạo lâu, gia nhập một Thanh Vân tông tàn tạ!

Đùa hay sao hả?

Mà Tần Ninh nghe vậy cũng hơi nhíu mày.

Năm vị trưởng lão ở bên cạnh thì đã sớm chết sững!

Con mẹ nó đây là miếng bánh rơi từ trên trời xuống đấy à?

Mà là rơi xuống một Thiên Linh Hinh, giờ là Thiên Linh Lung nữa.

Khiến năm đại trưởng lão vui phát ngốc.

Nhìn sắc mặt không tình nguyện lắm của Tần Ninh, năm đại trưởng lão thật sự muốn nói.

“Tông chủ...”

Lý Dương Chiêu ho khan, nói nhỏ: “Miếng bánh này rơi từ trên trời xuống đó ạ, sao ngài... còn do dự cái gì nữa...”

Nhìn Lý Dương Chiêu, Tần Ninh không khỏi trợn mắt.

Lý Dương Chiêu bèn rụt cổ, không nói nữa.

“Ông muốn cho con gái ông vào Thanh Vân tông của ta, nói lí do xem nào?”

Tần Ninh chậm rãi nói.

Câu nói này, người bên cạnh nghe mà tức muốn chết.

Người ta như một cô công chúa, gia nhập vào Thanh Vân tông của các ngươi, khác nào bông hoa nhài cắm bãi phân trâu, thế mà còn hỏi lí do?

“Vì ta nghĩ, Linh Lung ở lại Thanh Vân tông thì mới có được sự dạy dỗ tốt nhất!”

Nghe vậy, Tần Ninh hơi ngẩn ra.

“Ông nói đến vậy rồi, ta mà không đồng ý thì cũng không tốt lắm nhỉ!”

Nghe vậy, Thiên Đạo Nhất vui mừng không thôi.

“Linh Lung, mau qua bái kiến tông chủ!”

Thiên Linh Lung bước lên trên, nhìn Tần Ninh.

“Đệ tử Thiên Linh Lung bái kiến tông chủ!”

“Nếu đã gia nhập Thanh Vân tông ta thì cũng không nên cả ngày đeo mạng che mặt, sau này nếu có người quấy rầy cô vì vẻ ngoài của cô thì người làm tông chủ ta cũng sẽ không tha đâu”.

Nghe vậy, Thiên Linh Lung hơi do dự, cuối cùng cũng nhẹ nhàng bỏ khăn che mặt ra.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom