• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Hot Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu

  • Chương 2906-2910

Chương 2906: Bắt được người rồi?

Lời này vừa nói ra, mọi người đều trợn mắt há hốc mồm.

Trong lòng Vũ Vân Phàm tất nhiên là tức giận không nhẹ.

Tần Ninh nhìn về phía Vũ Vân Phàm, nói thẳng: “Không phục?

Lần này cho nhà họ Vũ các ngươi một chút dạy dỗ, ta đề nghị ngươi, tốt nhất là trở về nói với Vũ Trường Thanh, nếu như còn cố ý tiếp tục đối địch với ta, ta sợ nhà họ Vũ các ngươi sẽ không thể nào chịu nổi!”

“Ngươi…”

“Ngươi cái gì mà ngươi?”

Tần Ninh hừ một tiếng nói: “Lời nói ở đây, ngươi có thể tiếp thu được bao nhiêu, tiếp theo sẽ làm như thế nào, ta cũng muốn nhìn xem một chút”.

Lời nói vừa dứt, Tần Ninh đã quay lưng rời đi.

Lúc này, Vũ Vân Phàm và đệ tử nhà họ Vũ đều vô cùng tức giận.

“Vân Phàm ca, cái tên Tần Ninh này thực sự là quá mức tùy tiện!”

Một vị đệ tử nhà họ Vũ thực sự không thể nào nuốt trôi cục tức này, phẫn nộ quát: “Cái tên khốn kiếp này!”

“Vậy mấy người các ngươi còn có thể làm gì?”

Giờ phút này, Vũ Vân Phàm quát: "Hắn ở ngoại viện, ai có thể giết được hắn?

Không ai có thể giết được hắn! Các ngươi có thể ra tay với hắn, thần không biết quỷ không hay hay sao?”

Lời này vừa nói ra, trong phút chốc, mọi người đều im lặng không biết nên nói gì.

Thế nhưng, rốt cuộc là nhà họ Vũ có thể nuốt trôi được cục tức này hay không thì không ai biết được! Ở một bên khác, Tần Ninh sau khi rời khỏi đài sinh tử thì trở về đình viện của mình.

Đám người Lâu Ca, Khương Nga đều đi theo phía sau.

Đến bên ngoài đình viện, mấy người cũng không tiến vào mà chào tạm biệt rồi rời đi.

“Lâu sư huynh!”

Một vị đệ tử bên cạnh không nhịn được nói: “Công tử Tần Ninh… cũng quá là mạnh rồi?

Ta chỉ biết ngươi nói với chúng ta, phải đối đãi với hắn ta cung kính một chút, thế nhưng, rốt cuộc là hắn có thân phận gì?”

Cảnh giới Chân Ngã tầng bốn, dùng hai quyền đánh bại Vũ Thượng Trạch bộc phát ra toàn bộ thực lực.

Đây quả thực là chuyện không có khả năng xảy ra nhưng Tần Ninh lại cố tình làm được! Lúc này, Lâu Ca cũng bất đắc dĩ nói: “Ta cũng không biết, ta chỉ biết, phụ thân đưa hắn đến, dặn dò riêng ta phải tận tâm chăm sóc hắn, thế nhưng ngay cả bản thân phụ thân có được tin tức từ chỗ lâu chủ, cũng là như thế…”, giờ phút này, Khương Nga vẫn cảm thấy không dám tin như trước, nói: “Nói thật, nếu như không phải là tận mắt chứng kiến, có đánh chết ta cũng không tin tưởng, Vũ Thượng Trạch bị người có cảnh giới Chân Ngã tầng bốn giết chết…”, không chỉ có nàng ta, những người khác đâu có khác gì?

Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy thì ai dám tin?

“Sau ngày hôm nay, tên tuổi của công tử Tần Ninh nhất định sẽ vang vọng trong ngoại viện, các ngươi phải cẩn thận”.

Lâu Ca dặn dò: “Nhà họ Vũ phải chịu thiệt lớn, lại biết Chiến Thần lâu chúng ta có quan hệ không cạn với công tử Tần Ninh, bọn họ không thể đối phó với công tử Tần Ninh, nói không chừng sẽ đối phó với các ngươi…”, nghe vậy, mấy người đều gật đầu.

Lúc này, trong đình viện, Lý Nhàn Ngư mang vẻ mặt kính ngưỡng nhìn Tần Ninh.

“Sao lại nhìn ta bằng ánh mắt đó?”

Lời này vừa nói ra, Lý Nhàn Ngư cười nói: “Con biết sư tôn lợi hại, Vũ Thượng Trạch chắc chắn không phải là đối thủ của người, thế nhưng không ngờ rằng sư tôn lại lợi hại đến mức này”.

“Một quyền phá nát Cửu Chuyển Thiên Lôi Quyết của hắn ta, một quyền đánh tan Bạo Lực Thiên Thuật, sau đó là giết chết hắn ta, trận đấu này khiến cho tất cả mọi người đều không kịp phản ứng, Vũ Thượng Trạch đã chết, thực sự là không thể nào tin được”.

Tần Ninh liếc mắt nhìn Lý Nhàn Ngư, nói: “Ngươi cũng biết vuốt mông ngựa sao?”

“Đương nhiên là không phải”.

Lý Nhàn Ngư đoan chính nói: “Đã rất lâu rồi con không thấy sư tôn sử dụng hết toàn lực, hiện giờ sư tôn đạt tới tầng bốn, quả nhiên là thực lực khiến cho đệ tử mở mang tầm mắt”.

“Nếu đã mở mang tầm mắt rồi vậy thì đi tu luyện đi”.

“Ồ…”, Lý Nhàn Ngư hậm hực rời đi.

Nhưng đúng lúc này, bên trong đình viện của Tần Ninh, một bóng người đột nhiên xuất hiện.

Trưởng lão Đàm Tùng! Lúc này, Đàm Tùng nhìn hắn, trực tiếp nói: “Đi theo ta”.

Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm nghị, biểu cảm trầm trọng của Đàm Tùng, Tần Ninh cười nói: “Bắt được người rồi?

So với dự đoán của ta còn nhanh hơn vài ngày”.

Ánh mắt Đàm Tùng nhìn thẳng vào Tần Ninh, nói: “Tên nhóc này, ngươi chắc chắn là thủ đoạn mà ngươi lưu lại, thật sự hữu dụng sao?”

“Đương nhiên”.

“Việc này không thể chấp nhận được một chút qua loa nào, chuyện này, đã đến tai bốn vị phó viện trưởng đại nhân”.

Tần Ninh nghe được lời này thì cười nói: “Xem ra… người bị bắt, có thân phận không thấp”.

“Đừng nhiều lời, đi theo ta”.

Đàm Tùng túm lấy Tần Ninh, thân hình hai người chợt lóe rồi biến mất trong đình viện.

Khi xuất hiện đã ở trong Vạn Trận Các của học viện Thánh Hoàng.

Mà lúc này, bên trong Vạn Trận Các chỉ có gần mười người.

Trong đó có bốn người mang khí chất hoàn toàn khác với các vị trưởng lão.

Ba nam một nữ đang đứng trên mảnh đất này, nhưng lại như muốn rời khỏi mảnh đất trời này.

“Chính là hắn?”

Lúc này, một người phụ nữ có dáng vẻ hơn ba mươi tuổi, dáng người tao nhã nhíu mày nói.

“Ừm”.

Đàm Tùng gật gật đầu nói.

Người phụ nữ nói tiếp: “Đàm Tùng, ngươi đang làm cái quái gì vậy?

Lời nói của một đệ tử cảnh giới Chân Ngã tầng bốn có thể tin được sao?”

“Ô viện trưởng, tin được hay không, phải đối đáp với nhau mới được phải không?”

Lúc này, Đàm Tùng cũng không cho người phụ nữ kia chút mặt mũi nào.

Ô viện trưởng?

Một trong bốn vị phó viện trưởng, Ô Tử Linh! Mà bên cạnh Ô Tử Linh là phó viện trưởng Sư Thiên Vũ có khuôn mặt thư sinh nho nhã, ông ta cũng mở miệng nói: “Sự việc quan trọng, không thể sơ suất”.

“Ừm…”, giờ phút này, Đàm Tùng đi đến trước mặt mấy người, nói: “Thời gian trước, đại trận trong viện xảy ra vấn đề, trận pháp trung tâm Thiên Chuyển Vạn Hồi Trận xuất hiện vấn đề, sau đó, là Tần Ninh âm thầm giúp đỡ chúng ta, ổn định lại đại trận”.

“Mà chữa trị đại trận cũng cực kỳ gian nan, sợ có người tiếp tục phá hoại, cho nên Tần Ninh đã để lại chút thủ đoạn trong đại trận, nếu như có người lần thứ hai phá hủy đại trận, sẽ để lại dấu vết”.

“Hôm nay ta đi dò xét…”, Đàm Tùng nhìn mọi người, cuối cùng thở ra một hơi, chậm rãi nói: “Ở trong Thiên Chuyển Vạn Hồi Trận, phát hiện ra dấu vết trận văn của trưởng lão Sở Mậu…”

Sở Mậu! Lúc này, Sở Mậu ở bên trong đám người cũng mang vẻ mặt sửng sốt.

Bốn phó viện trưởng rõ ràng là đã được Đàm Tùng báo cáo cho trước, vậy nên giờ phút này, sắc mặt của bọn họ không chút thay đổi, còn những đại sư khác trong Vạn Trận Các thì vô cùng kinh ngạc.

Đại sư Lộc Phương hiển nhiên là bị dọa sợ rồi.

“Đàm lão, chuyện này… sao có thể?”

Lộc Phương nói thẳng: “Đại sư Sở Mậu giống với ta, ở trong học viện Thánh Hoàng từ đệ tử ngoại viện đến đệ tử nội viện, rồi đến đệ tử thiên viện, vẫn luôn là trụ cột vững vàng trong Vạn Trận Các chúng ta!”

“Đúng vậy!”

Một ông lão khác cũng mở miệng nói: “Chuyện này nhất định là có hiểu lầm ở trong đó, lời nói của tên nhóc này sao có thể tin được?”

“Đúng vậy”.

Mấy vị đại sư trung tâm khác của Vạn Trận Các cũng đồng loạt mở miệng nói.

Chuyện này quả thực là không thể nào tưởng tượng được.

Trên thực tế, đừng nói là bọn họ, cho dù là chính bản thân Đàm Tùng cũng không dám tin! Đây quả thực là lời nói vô căn cứ.

Rốt cuộc là thật hay giả, phải xem Tần Ninh chứng minh như thế nào.

Lúc này, Đàm Tùng nhìn về phía Tần Ninh, nói thẳng: “Tần Ninh, nếu như ngươi không thể chứng minh được lời nói của ngươi, vậy thì hôm nay, có bốn vị phó viện trưởng và rất nhiều trưởng lão ở đây, ngươi chắc chắn sẽ phải chết”.

Lúc này Sở Mậu hừ một tiếng rồi nói: “Vì một vị đệ tử ngoại viện mà các vị nghi ngờ ta?”

“Sở Mậu ta xuất thân từ thôn Tây Hoa Thiên Sơn, được một vị trưởng lão trong học viện Thánh Hoàng nhìn trúng, tham gia khảo hạch, tiến vào ngoại viện, dựa vào lĩnh ngộ trận pháp của mình mà từng bước đi lên, cho đến bây giờ, trở thành một trong số ít phách trận sư của Vạn Trận Các, đã nhiều năm tận tụy làm việc như vậy, các ngươi lại nghi ngờ ta…”

Ô Tử Linh nói: “Sở Mậu, ngươi đừng vội tức giận!”
Chương 2907: Các ngươi nhìn xem

“Nếu như kẻ này không thể chứng minh được, vậy thì hắn chắc chắn sẽ phải chết, Đàm Tùng… cũng phải bị trách phạt!”

Lời nói của Ô Tử Linh thản nhiên, nhưng mang theo sự nghiêm khắc.

“Trưởng lão của học viện Thánh Hoàng chúng ta, không thể bị người ta tùy ý nói xấu được!”

Nếu nói Sở Mậu là người nhà họ Hoa, là người của Tây Hoa Thiên Cung thì việc này bọn họ nhất định phải tra xét cẩn thận.

Sở Mậu là do học viện Thánh Hoàng một tay bồi dưỡng nên, tin tức này, quả thực là làm cho người ta hoảng sợ.

Lúc này, Đàm Tùng cũng thở dài.

Đáy lòng ông ta cũng không muốn tin tưởng người đó là Sở Mậu, mà tiếp theo đây, chỉ có thể xem Tần Ninh thuyết phục mọi người như thế nào.

Tần Ninh nhìn viện trưởng Ô Tử Linh, rồi lại nhìn sang ba vị viện trưởng khác, cùng với các trưởng lão lòng đầy căm phẫn, hắn cũng không sốt ruột.

Bàn tay hắn mở ra, hai bàn tay ghép thành hình chữ thập, rồi lập tức mở ra.

Ngay sau đó, trong lòng bàn tay hắn ngưng tụ ra từng đạo trận văn, hóa thành mô hình Thiên Chuyển Vạn Hồi Trận.

Tần Ninh bắt đầu nói: “Thiên Chuyển Vạn Hồi Trận, cũng không phải là đại trận phòng ngự, hay đại trận công kích gì, mà là đại trận trung hòa”.

“Chín phách trận khác, mới là đại trận bảo vệ trung tâm của toàn bộ học viện Thánh Hoàng, Thiên Chuyển Vạn Hồi Trận trung hòa chín đạo trận khác, có thể khiến cho chín đại trận kia bù trừ, hỗ trợ lẫn nhau, bởi vậy, nếu như phá hư chín phách trận khác, các trưởng lão trong Vạn Trận Các có thể sửa chữa nhanh chóng”.

“Thế nhưng nếu như ra tay với Thiên Chuyển Vạn Hồi Trận, sẽ có thể làm ảnh hưởng đến chín phách trận khác, như thế này là thích hợp nhất”.

“Các ngươi nhìn xem!”

Lời này là Tần Ninh nói với những vị trận sư khác.

“Nếu như ta ở bên trong Thiên Chuyển Vạn Hồi Trận, tăng cường sửa chữa một vài trận văn, điều này cũng không ảnh hưởng gì đến Thiên Chuyển Vạn Hồi Trận, nhưng nếu như thay đổi quỹ tích của trận văn, vậy thì dấu vết lưu lại…”, Tần Ninh nói xong thì bắt đầu biến hóa.

Ở đây đều là đại sư trung tâm của học viện Thánh Hoàng, tất cả đều có cấp bậc phách trận sư, hành động của Tần Ninh, có thể nói là bọn họ liếc mắt một cái là sáng tỏ.

“Ta lưu lại trận văn bên trong đại trận, đính kèm bên trên mỗi trận văn, ai động vào, sẽ lưu lại dấu vết…”, nói xong, Tần Ninh không ngừng biến hóa.

Trong khoảnh khắc, các vị đại sư đều bị thủ đoạn của Tần Ninh hấp dẫn.

Thật lâu sau đó.

Tần Ninh thở ra một hơi, nói: “Lý thuyết và quá trình chính là như vậy”.

“Nếu như các vị vẫn không tin, thì có thể đi thử xem, các ngươi làm ra thay đổi bên trong Thiên Chuyển Vạn Hồi Trận, sẽ không lưu lại chút dấu vết trận văn gì của các ngươi trong đó”.

“Nhưng nếu như muốn phá hỏng, sẽ bị trận văn mà ta khắc trên đó bám lấy, mà trưởng lão Đàm Tùng chỉ cần so sánh thói quen ngưng tụ trận văn thường ngày của các vị trưởng lão, sẽ biết là ai…”, giờ phút này, Lộc Phương trực tiếp nói: “Ta không tin!”

Nói xong, ông ta trực tiếp bước vào sâu bên trong Vạn Trận Các, rõ ràng là muốn đi xem xét.

Qua một hồi lâu, Lộc Phương mang sắc mặt khó coi đi ra.

Lúc này, trong lòng mọi người đều hiểu được.

Đàm Tùng nhìn về phía Sở Mậu, thở dài, nói: “Sở Mậu, ngươi… còn muốn biện minh cho mình không?”

Trên thực tế, ông ta cũng không phải là hoài nghi Sở Mậu.

Mà ngay sau khi Thiên Chuyển Vạn Hồi Trận xảy ra vấn đề, ông ta đã lập tức tự hỏi.

Người có thể tiếp cận mười đại trận trung tâm, chỉ có vài vị đại sư phách trận ít ỏi, cũng chính là mấy vị trung tâm của Vạn Trận Các này.

Ngay khi Tần Ninh nói ra người kia là Sở Mậu, ban đầu, trong lòng ông ta cũng không tin, nhưng lại liên tưởng đến hiểu biết của Tần Ninh đối với trận pháp… ông ta lại có chút tin tưởng.

Cho tới bây giờ, Tần Ninh giấu mọi người lưu lại thủ đoạn, khiến cho bọn họ hiểu được, Đàm Tùng cũng biết, Sở Mậu không thoát khỏi trách nhiệm! Giờ phút này, sắc mặt Sở Mậu cũng cực kỳ khó coi.

Tiếp nhận ánh mắt từ bốn phía, Sở Mậu biết, bản thân không thể nào biện giải được nữa.

Chính ông ta cũng đã nhìn thấy Tần Ninh thiết lập như thế nào, ông ta tiến vào như thế nào.

Lúc này, Lộc Phương nhìn về phía Sở Mậu, không nhịn được bi ai nói: “Vì sao, Sở Mậu, ngươi và ta cùng nhau tiến vào học viện Thánh Hoàng, không phải là để phát huy thiên phú trên con đường trận pháp hay sao?”

“Vì sao?

Vì sao?”

Lúc này, Lộc Phương cực kỳ đau lòng.

Mấy vị trưởng lão khác cũng không nói được lời nào, trên mặt là các biểu cảm khác nhau.

Các chủ Vạn Trận Các, Đàm Tùng, Đàm lão! Ngoại trừ Đàm lão, ở cấp bậc phách trận sư, hai người Sở Mậu và Lộc Phương là cường đại nhất.

Lúc này, sắc mặt Ô Tử Linh cực kỳ khó coi, bà ta hất tà váy, xoay người rời đi, hờ hững nói: “Thánh Vân Phong, Khương Dực, Sư Thiên Vũ, ba người các ngươi xem rồi xử lý đi!”

Bà ta không chút lưu tình rời đi.

Mà ba vị phó viện trưởng khác cũng nhìn về phía Sở Mậu, vẻ mặt phức tạp.

Cuối cùng, phó viện trưởng Thánh Vân Phong giống như tiên nhân xuất trần chậm rãi bước ra, rồi nhìn về phía Sở Mậu nói: “Trước hết cứ bắt nhốt Sở Mậu lại, công bố với bên ngoài là trưởng lão Sở Mậu có đạo tâm không vững chắc, cần phải bế quan, việc này, tuyệt đối không thể truyền ra bên ngoài!”

“Trưởng lão Sở Mậu, sau lưng ngươi, là ai sai khiến?”

“Nếu như ngươi đồng ý thành khẩn khai báo, có lẽ chúng ta sẽ xử lý ngươi nhẹ hơn”.

Nghe được lời này của Thánh Vân Phong, trên mặt Sở Mậu mang theo vẻ cô đơn, không nói lời nào.

Phó viện trưởng Khương Dực có thân hình cao lớn, ông ta trực tiếp nói: “Trước hết cứ nhốt lại đã, sau này lại thẩm vấn!”

“Ừm”.

Ở trong tay ba vị phó viện trưởng Biến Cảnh, Sở Mậu căn bản là không có năng lực phản kháng.

Lúc này, trưởng lão Sở Mậu bị áp giải xuống dưới.

Còn Tần Ninh đứng im trong đại sảnh, im lặng không nói lời nào.

Ánh mắt ba người Thánh Vân Phong, Khương Dực và Sư Thiên Vũ dần dần tập trung lên người Tần Ninh.

“Ngươi chính là Tần Ninh, kẻ đã giết Vũ Thượng Trạch?

Xuất thân từ Chiến Thần lâu?”

Khương Dực hỏi thẳng.

“Là ta”.

“Chiến Thiên Vũ vậy mà lại bồi dưỡng ra được một thiên chi kiêu tử như thế này, cảnh giới Chân Ngã tầng bốn, sức mạnh Mệnh Hoàn lại còn cường đại hơn cả cảnh giới Chân Ngã tầng chín, thiên phú như thế này, phóng tầm mắt ra cả Trung Tam Thiên cũng là có một không hai”.

Khương Dực tiếp tục nói: “Khó lường”.

Tần Ninh khẽ cười, không nói gì.

Khương Dực tiện đà nói: “Ngươi cũng không cần phải lo lắng, học viện Thánh Hoàng chúng ta cũng không phải là không có lòng khoan dung, bảy thế lực bá chủ, nhà họ Hoa, Tây Hoa Thiên Cung cũng đều có cảnh giới Chân Ngã, cảnh giới Vong Ngã, cảnh giới Vô Ngã bên trong học viện Thánh Hoàng, học tập võ quyết của học viện Thánh Hoàng, sử dụng tài nguyên của học viện Thánh Hoàng, nhiều năm như vậy, chuyện này đã như một khuôn mẫu!”

Tần Ninh cười nói: “Tại hạ tiến vào học viện Thánh Hoàng, không phải vì Chiến Thần lâu, cũng không phải vì sự dạy dỗ của học viện Thánh Hoàng”.

“Ồ?

Vậy thì ngươi vì cái gì?”

Lúc này, Đàm Tùng cười nói: “Tên nhóc này nói là vì Vân Sương Nhi mà tới”.

Vân Sương Nhi?

Lúc này, Sư Thiên Vũ cũng hiếu kỳ nói: “Thật kỳ lạ, ta nhớ rõ Vân Sương Nhi là do nhà họ Hoa đề cử đến mà?”

“Nghe nói Hoa Nguyệt Ngâm cực kỳ coi trọng cô gái này, bởi vì con bé là người xuất sắc nhất nhà họ Hoa, tộc trưởng nhà họ Hoa còn cố ý muốn gả con bé cho con trai mình, Hoa Nguyệt Ngâm tuy là lão tổ nhà họ Hoa, nhưng cũng không chịu nổi sự láo nháo trong nội bộ nhà họ Hoa, lại không muốn để Vân Sương Nhi gả cho Hoa Vô Song, con trai của Hoa Thiên Tuyệt, bởi vậy nên mới đưa con bé đến học viện Thánh Hoàng của chúng ta, cô gái này, hình như Ô Tử Linh cũng rất yêu thích phải không?”

Từ những lời này, Tần Ninh nghe ra được không ít tin tức.

Năm đó Vân Sương Nhi bị người nhà họ Hoa bắt đi ở Thượng Nguyên Thiên, xem ra người kia chính là Hoa Nguyệt Ngâm, nếu như là lão tổ nhà họ Hoa, vậy thì cũng là một Biến Cảnh cường đại.

Hoa Thiên Nguyệt thân là tộc trưởng nhà họ Hoa, nhìn thấy Vân Sương Nhi có thiên phú xuất chúng , muốn để cho Vân Sương Nhi làm con dâu của ông ta!
Chương 2908: Ta với ngươi bàn luận về đạo lý?

Thiên phú của Vân Sương Nhi, đương nhiên là Tần Ninh biết rõ.

Hỗn độn thể, thực lực càng mạnh, uy lực mà thể chất này phát huy ra sẽ lại càng thêm cường địa.

Hoa Thiên Tuyệt muốn tìm nương tử cho con trai mình, mà lại tìm tới phu nhân của mình rồi?

Hoa Vô Song?

Không biết là nhân vật nào! Lúc này, Tần Ninh nói: “Không biết các vị có thể để cho ta gặp nương tử của mình không?”

“Nương tử của ngươi?”

Sư Thiên Vũ cười ha ha nói: “Tần Ninh, thiên phú của ngươi quả thực là rất mạnh, thế nhưng thiên phú của Vân Sương Nhi cũng không yếu, có thể khiến cho Hoa Nguyệt Ngâm, Ô Tử Linh đều yêu thích, vậy thì chắc chắn là có điểm đặc biệt”.

“Ngươi chắc chắn con bé là nương tử của ngươi?

Hay là nói, chỉ có mình ngươi đơn phương?”

Tần Ninh nghiêm túc nói: “Chúng ta là phu thê chân chính!”

Sư Thiên Vũ nghe vậy thì có chút kinh ngạc.

Điểm này, ông ta ngược lại không biết.

“Trong khoảng thời gian ngắn, hẳn là Vân Sương Nhi sẽ không xuất hiện, nếu như ngươi muốn gặp con bé, trừ phi là cưỡng chế con bé xuất quan, nhưng điều này không có lợi cho tu vi của con bé…”

Tần Ninh suy nghĩ một lát rồi nói: “Một khi đã như vậy thì ta đành tiếp tục chờ đợi!”

Thánh Vân Phong lần thứ hai nhìn về phía Tần Ninh, nói thẳng: “Lần này, ngươi trợ giúp học viện Thánh Hoàng bắt kẻ phản bội Sở Mậu, coi như là đã lập được công lớn, có muốn phần thưởng gì không?”

“Phần thưởng gì cũng được sao?”

Thánh Vân Phong đưa ánh mắt sâu xa nhìn về phía Tần Ninh, chậm rãi nói: “Đương nhiên phải là thứ mà chúng ta có thể làm được”.

Tần Ninh nghĩ ngợi một lát rồi nói: “Ta đây cũng không cần ban thưởng gì, chỉ là hy vọng, ta làm bất cứ chuyện gì ở học viện Thánh Hoàng, các vị không ngăn cản ta là được”.

Lời này nói ra, ba vị phó viện trưởng ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, vẻ mặt kinh ngạc.

Cái gì mà ta làm bất cứ chuyện gì, các ngươi không ngăn cản ta là được?

Tên nhóc này muốn làm cái gì?

Khương Dực nói thẳng: “Quy tắc của học viện Thánh Hoàng, không được phép phá vỡ”.

Tần Ninh không chút để ý nói: “Quy tắc là chết, người mới là sống, đương nhiên, nếu như người khác không phá hủy quy tắc thì ta cũng sẽ không, nhưng nếu người khác phá vỡ quy tắc thì ta đây cũng sẽ không làm việc theo quy tắc, đây cũng là thể diện lớn nhất mà ta cho học viện Thánh Hoàng”.

Cho học viện Thánh Hoàng thể diện?

Thể diện của học viện Thánh Hoàng, còn cần một cái cảnh giới Chân Ngã tầng bốn nho nhỏ như ngươi cấp cho hay sao?

Lúc này, Tần Ninh chào tạm biệt.

Đàm Tùng cũng nhìn về phía ba vị phó viện trưởng, chuẩn bị rời đi.

“Đàm Tùng, tên nhóc này, tính tình xấu xa, ngươi phải cẩn thận một chút”.

Thánh Vân Phong mở miệng nói.

“Ta biết rồi!”

Đàm Tùng rời đi, đuổi theo phía sau Tần Ninh.

Mà lúc này, ba vị phó viện trưởng đều đứng trong đại điện, dáng vẻ trầm mặc.

“Sở Mậu… nên xử lý như thế nào?”

Bản thân Sở Mậu chính là cường giả cảnh giới Vô Ngã đỉnh cấp, lại còn là một vị phách trận sư, điều này đối với học viện Thánh Hoàng mà nói, thật sự là một tổn thất lớn!

“Ta sẽ hỏi viện trưởng, để xem ý viện trưởng như thế nào!”

Khương Dực và Sư Thiên Vũ đều gật đầu.

Thánh Vân Phong lại nói: “Sư Thiên Vũ, ngươi và Ô Tử Linh có quan hệ tốt với nhau, ngươi đi khuyên nhủ đi”

Ô Tử Linh là một trong bốn phó viện trưởng, có quan hệ không tồi với Sở Mậu, đây cũng chính là lý do vì sao, ban đầu, Ô Tử Linh lại có lòng che chở cho Sở Mậu.

“Vậy còn Tần Ninh thì sao?”

Khương Dực lại hỏi.

Vốn dĩ chỉ là một đệ tử ngoại viện mà thôi, căn bản là không cần mấy vị phó viện trưởng này phải nhớ thương.

Thế nhưng, rõ ràng là thân phận của Tần Ninh không đơn giản.

Xuất thân từ Chiến Thần lâu, tinh thông trận pháp, lại dùng cảnh giới Chân Ngã tầng bốn giết chết cảnh giới Chân Ngã tầng chín.

Đủ loại dấu hiệu đều tiết lộ ra sự cường đại của Tần Ninh.

“Hắn…”, Thánh Vân Phong mở miệng nói: “Chỉ cần không can thiệp vào thì không cần để ý đến hắn, để xem cái tên Tần Ninh này, rốt cuộc là có lai lịch như thế nào”.

“Ừm”.

Ba phó viện trưởng cũng đồng loạt rời đi.

Bên ngoài Vạn Trận Các, trong học viện Thánh Hoàng, là đường núi quanh co uốn lượn, trải dài ra bốn phương tám hướng.

Lúc này, Đàm Tùng đang đi song song với Tần Ninh.

“Tên nhóc nhà ngươi cũng thật to gan, ở trước mặt ba vị phó viện trưởng mà còn dám nói hươu nói vượn, cái gì mà để cho ngươi muốn làm gì thì làm?

Chẳng lẽ còn muốn giết người sao?”

Tần Ninh liếc mắt nhìn Đàm Tùng, mở miệng nói: “Từ trước đến nay, ta vẫn luôn là người hiền lành, đánh đánh giết giết không phải là điều mà ta mong muốn, thế nhưng bọn họ lại cứ thích đụng chạm đến ta, rốt cuộc thì ta cũng không thể nhượng bộ mãi được đúng không?”

Đàm Tùng bĩu môi.

Tên nhóc này lừa quỷ à!

“Ngươi còn đi theo ta làm gì?”

Tần Ninh nhìn Đàm Tùng đang theo đuôi mình, không nhịn được nói: “Về phương diện trận pháp, sau này, bản thân ngươi cứ tiếp tục chữa trị thì hoàn toàn không có vấn đề gì cả, Sở Mậu cũng đã bắt được, ngươi là các chủ Vạn Trận Các, Đàm lão của ngươi, ta làm đệ tử ngoại viện Tần Ninh của ta, ta còn phải chờ phu nhân xuất quan!”

“Ha, lời này của tên nhóc nhà ngươi quả thực là không có chút tình người nào mà, ngươi giúp ta việc lớn, ta phải cảm ơn ngươi!”

Đàm Tùng vươn tay ra, một chiếc hộp ngọc xuất hiện trong lòng bàn tay ông ta.

“Đây là trà Vạn Linh Căn Nguyên, loại trà này xuất phát từ Thương Vân Thiên, được thu hái từ khe núi, khi chảy vào miệng sẽ cảm nhận được sự thanh mát, có tác dụng cô đọng đối với Mệnh Hoàn, Hồn Hoàn, Phách Hoàn, lão phu cảm ơn ngươi, mời ngươi uống trà, chơi cờ được không?

Lão phu chơi cờ tinh thông, chúng ta cùng nhau thảo luận một chút?”

Nhìn thấy dáng vẻ háo hức của Đàm Tùng, Tần Ninh lập tức nói: “Ta cũng thích uống trà đánh cờ, thế nhưng… không được hỏi ta về việc liên quan đến trận pháp!”

Lời này vừa nói ra, sắc mặt của Đàm Tùng lập tức trở nên suy sụp.

“Đừng đừng đừng, Tần Ninh, Tần Ninh, ở chỗ lão phu có lá trà ngon, chúng ta uống trà, chơi cờ, bàn luận về đạo lý, không phải là rất vui vẻ sao?”

“Ta với ngươi bàn luận về đạo lý?

Ngươi có cái gì có thể hấp dẫn được ta sao?”

“Đương nhiên là có…”, hai người cùng nhau rời đi, dần dần biến mất trên con đường núi…

Mấy ngày tiếp theo, mỗi ngày, Tần Ninh đều bị Đàm Tùng đưa đến những nơi có khung cảnh đẹp đẽ trong học viện Thánh Hoàng, chơi cờ, uống trà, nhân tiện bàn luận đạo lý! Cái gọi là bàn luận đạo lý, đều là Đàm Tùng hỏi Tần Ninh về những điều không biết trong mệnh trận, hồn trận, phách trận.

Phách trận sư muốn thăng cấp lên thiên trận sư, trận văn cần phải có một lần lột xác nghiêng trời lệch đất, điều này đối với một vị phách trận sư mà nói, là cực kỳ gian nan.

Thiên trận sư, tương đương với cường giả Biến Cảnh, đừng nói là trong Tây Hoa Thiên này, cho dù là cả Trung Tam Thiên, mỗi một vị thiên trận sư đều là một sự tồn tại cực kỳ cường đại và đặc biệt.

Mấy ngày liên tiếp, có thể nói là Đàm Tùng đã lấy hết những lá trà ngon mà mình tích lũy nhiều năm ra để trả giá, nhưng lại chơi rất vui, từ trong miệng Tần Ninh nghe được những điều mà từ trước đến nay chưa từng biết đến, lại còn được giải thích một cách đặc biệt.

Một ngày nọ, nơi sơn cốc, trong một đình nghỉ mát, hai người đàn thưởng trà nói chuyện.

“Thần kỳ, thần kỳ!”

Đàm Tùng nhìn Tần Ninh, không thể tin được nói: “Tên nhóc nhà ngươi, rốt cuộc là tại sao lại biết được những điều này?”

“Đã nhiều năm trôi qua như vậy, lão phu chỉ nghe nói năm đó, Phong Không Chí Thánh từng sáng tác ra “Trận Tích”, thu thập hàng ngàn hàng vạn đại trận Chí Tôn, cực trận, mệnh trận, hồn trận, phách trận cùng thiên trận, Trận Tích thì ta chưa từng nhìn thấy, thế nhưng vị Chiêm Ngưng Tuyết ở Bắc Tuyết Thiên kia là dựa vào Trận Tích này mà trở thành một trận tiên, nghĩ đến hẳn là quyển sách này là một sáng tác tuyệt thế, nhưng mấy ngày nay, lão phu chỉ cảm thấy kiến thức của Tần lão đệ còn vượt xa khả năng mà người bình thường có thể tưởng tượng được”.

“Với kỹ năng vuốt mông ngựa này, chẳng bằng tìm thêm vài loại trà ngon đến, rượu ngon ta cũng muốn”.

“Tần lão đệ không phải là không uống rượu sao?”

“Ta cũng chưa nói là bản thân ta uống!”

Đàm Tùng vội vàng nói: “Được được được, Tần lão đệ muốn cái gì, ta lập tức đi chuẩn bị”.

Thời gian này, hai người ngồi nói chuyện với nhau, Đàm Tùng chỉ cảm thấy bản thân có thu hoạch thật lớn, kiến thức tăng lên không biết bao nhiêu lần.

Có đôi khi, Tần Ninh chỉ đơn giản nói ra một câu, nhưng lại khiến cho đáy lòng ông ta bàng hoàng, thật sự là quá thần kỳ.

“Sư tôn!”

Đúng lúc này, bên ngoài sơn cốc, một bóng người chạy đến, tới bên ngoài đình nghỉ mát thì nhìn về phía Tần Ninh, thở hồng hộc nói: “Sư tôn, không ổn rồi”.
Chương 2909: Khương Nga bị giết

Không xong ư?

Trong thời gian gần đây, từ khi Vũ Thượng Trạch chết dưới tay Tần Ninh, trong ngoại viện lẫn nội viện đều xảy ra thay đổi nghiêng trời lệch đất, nhưng sức nóng đã dần dần nguôi xuống.

Bên phía nhà họ Vũ coi như biết điều.

Nhưng thật ra bọn họ không thể không biết điều được.

Đến Vũ Thượng Trạch còn chết dưới tay Tần Ninh, có thể nói rằng không ai trong ngoại viện dám ra tay trả thù hắn.

Mà học viện lại không cho phép những đệ tử cảnh giới Vong Ngã trong nội viện quyết chiến sinh tử với hắn.

Nếu dùng cách khác... xảy ra chuyện gì sẽ chọc giận các quản lý cấp cao của học viện Thánh Hoàng.

"Đừng có vội, từ từ nói".

Lý Nhàn Ngư nhìn Tần Ninh, nói ngay: "Xảy ra chuyện rồi, Khương Nga... chết rồi!"

Vừa nói xong, Tần Ninh ngẩn người, trong đôi mắt hắn chợt lóe lên tia sáng lạnh lùng.

"Chết như thế nào?"

Lý Nhàn Ngư nhìn thoáng qua trưởng lão Đàm Tùng, rồi nhìn lại Tần Ninh, mới nói: "Bị người ta giết chết trong viện của mình!"

Tần Ninh chậm rãi đứng lên.

"Đi xem thử!"

Lý Nhàn Ngư vội vã đuổi theo.

Đàm Tùng nói: "Tần lão đệ, đừng dây vào, đừng dây vào, học viện chắc chắn sẽ điều tra việc kỳ quái này thôi!"

"Điều tra hả?"

Tần Ninh bước tới ngoài sơn cốc, không hề ngoảnh đầu lại, nói: "Chẳng phải học viện điều tra đến bây giờ mà không có đầu mối gì về cái chết của những người nhà họ Hoa kia sao?"

Đàm Tùng sửng sốt, dõi theo bóng dáng đang rời khỏi của Tần Ninh, thì thầm: "Đó chẳng phải là do ngươi làm à, nên học viện mới không điều tra ra được gì".

Lúc này, ở ngoại viện học viện Thánh Hoàng, khu vực đệ tử cư trú.

Viện trưởng ngoại viện Liễu Nhược Bạch và Hứa Thất Nguyên tới đây.

Đệ tử ngoại viện lại có thêm người chết.

Giống hệt với cái chết của tám mươi bảy vị đệ tử của nhà họ Hoa khi trước, bọn họ đều bị ám sát trong viện của mình! Nhưng trận pháp của đình viện lại không hư tổn gì! Là ai làm chứ?

Hung thủ vụ trước còn chưa tìm được mà bây giờ lại có thêm đệ tử chết, chuyện này sao làm được chứ?

Liễu Nhược Bạch bất đắc dĩ nói: "Gần đây bị làm sao ấy...", "Lần trước là đệ tử nhà họ Hoa chết, chuyện còn chưa điều tra xong, mấy ngày nay Tô Tử Thương như điên rồi, giờ lại là người của Chiến Thần Lâu...", Hứa Thất Nguyên đứng bên cạnh, quan sát xung quanh nói: "Vụ trước và vụ này không giống nhau".

"Vụ trước là những đệ tử kia bị người ta âm thầm tiến vào viện giết chết, còn lần này... Khương Nga chắc là bị lừa gạt mở cửa, rồi bị giết".

Hai người họ là viện trưởng ngoại viện, đồng thời cũng là người có quyền hành cao nhất ngoại viện, cái chết của đệ tử là chuyện lớn, bọn họ không chấp nhận làm lơ cho qua.

Lúc này, bên kia, cha con hai người Lâu Tiêu và Lâu Ca dẫn theo vài đệ tử của Chiến Thần Lâu tới, thấy thi thể của Khương Nga dưới lớp vải bố trắng bệch trong đình viện, bọn họ đều đau đến nát lòng.

Thực lực của Khương Nga là cảnh giới Chân Ngã tầng cao, là đệ tử mà Chiến Thần Lâu tập trung bồi dưỡng, bây giờ người đã chết, đây chính là đả kích vô cùng lớn đối với Chiến Thần Lâu.

"Có nghi ngờ ai chưa?"

Có giọng nói bỗng nhiên vang bên tai hai cha con họ.

"Tần công tử".

Lâu Tiêu thấy Tần Ninh xuất hiện, liếc mắt nhìn vào viện trưởng Hứa Thất Nguyên và Liễu Nhược Bạch cách đó không xa, rồi nói: "Các trưởng lão bên ngoại viện đã bắt đầu thăm dò rồi, nhưng khổ nỗi là không khoanh vùng được ai làm!"

"Khương Nga hẳn đã bị lừa gạt mở cửa, sau đó trúng một chiêu mất mạng, không có thời gian phản ứng lại".

Lâu Tiêu thấp giọng nói: "Hung thủ ít nhất phải là tầng tám, tầng chín gì đó".

Ánh mắt Tần Ninh lạnh lùng.

Lúc này, đôi mắt Lâu Ca đỏ bừng.

Từ khi hắn ta bước vào học viện Thánh Hoàng đã luôn ở cùng với Khương Nga, Khương Nga không chỉ là phụ tá đắc lực của hắn ta, mà hắn ta còn coi nàng ta như em gái ruột của mình.

"Nhà họ Vũ?

Hay là nhà họ Hoa?

Cũng có thể là Linh Tiêu Sơn?"

"Đều có khả năng cả...", bây giờ, đệ tử vây xem không ít.

Trước kia có tám mươi bảy đệ tử nhà họ Hoa bị giết, giờ đây Khương Nga của Chiến Thần Lâu cũng bị sát hại.

Lòng không ít đệ tử trở nên căng thẳng.

Đây là chuyện gì thế?

Lúc này, Liễu Nhược Bạch và Hứa Thất Nguyên dẫn theo các vị trưởng lão đang cố gắng điều tra, đúng lúc đó có vài người đến đây.

Kia là người nhà họ Hoa.

Vào giờ phút này, hơn mười đệ tử nhà họ Hoa đi tới, dẫn đầu là một thanh niên với mái tóc dài tung bay, dáng người nhã nhặn, đây chính là một trong những nhân vật nổi tiếng trong ngoại viện, Hoa Mệnh Lang, là đệ tử xuất sắc nhất trong ngoại viện của nhà họ Hoa không kể đến Hoa Vạn Quân đứng thứ hai bảng ngoại viện.

Bên cạnh Hoa Mệnh Lang là một người thanh niên, người nọ quan sát xung quanh, rồi cười khẩy, đi tới trước mặt đám Tần Ninh.

Thấy đệ tử nhà họ Hoa đến đây, Lâu Tiêu và Lâu Ca đều nhíu mày lại.

"Hoa Viên, ngươi tới đây làm gì?"

Quan hệ của Tần Ninh với nhà họ Hoa, nhà họ Vũ, Huyết Vụ cung và Linh Tiêu Sơn đã căng như dây đàn, ai ai cũng biết Chiến Thần Lâu là chỗ dựa vững chắc của Tần Ninh, mà bây giờ đệ tử nhà họ Hoa còn dám tới đây! Hoa Viên là một đệ tử cảnh giới Chân Ngã tầng tám, khá nổi tiếng trong ngoại viện.

Hoa Viên nhìn vào thi thể của Khương Nga được phủ lớp vải bố, nhìn qua Lâu Ca, rồi liếc qua hai vị viện trưởng ngoại viện đứng đó không xa, cười nói: "Lâu Ca, chắc đau lòng lắm nhỉ?"

"Khương Nga theo sát ngươi, lập nhiều công lao cho Chiến Thần Lâu ở ngoại viện, bây giờ người đã chết, chắc lòng ngươi đau như cắt nhỉ?"

"Hơn nữa hình như nàng ta còn có tình cảm với ngươi thì phải?"

Lâu Ca quát khẽ nói: "Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?"

"Làm gì hả?"

Hoa Viên cười to nói: "Lâu Ca, ngươi đừng tưởng nhà họ Hoa chúng ta đều là đồ ngu".

"Tám mươi bảy đệ tử nhà họ Hoa chúng ta đều chết dưới tay Tần Ninh nhỉ?

Nói cho ngươi biết, Khương Nga là người đầu tiên, ắt sẽ có người thứ hai, thứ ba...", "Ngươi biết Khương Nga chết như thế nào không?"

Hoa Viên nói tiếp: "Là đại ca Mệnh Lang đóng giả giọng nói và khí tức của ngươi lừa nàng ta mở cửa, người đàn bà kia ngu ngốc mở cửa, còn vui vẻ nữa chứ, rồi bị đại ca Mệnh Lang dùng một kiếm cắt cổ, máu phun ra xa lắm đó... ái chà chà... thật đúng là một nữ nhân cuồng si mà!"

Ngay sau đó, sắc mặt Lâu Ca tái xanh, giận dữ hét lên: "Hoa Viên, là nhà họ Hoa các ngươi giết Khương Nga!"

Hắn ta vừa quát lên, mọi người xung quanh đều nghe thấy, lập tức đưa mắt nhìn qua.

Lúc này, Hoa Viên lùi về sau, hoảng hốt nói: "Lâu Ca, ngươi đang nói gì thế?

Hai vị viện trưởng đều ở đây đấy, chuyện còn chưa điều tra rõ, ta tốt bụng an ủi ngươi, ngươi lại lấy máu phun người là sao?"

"Trước kia, tám mươi bảy đệ tử của nhà họ Hoa bị sát hại, đến bây giờ vẫn chưa tìm được hung thủ, ta mới đồng cảm với ngươi, đặc biệt tới an ủi ngươi, thế mà ngươi lại ngậm máu phun người vu oan cho ta ư?"

Hoa Viên vừa nói xong, vẻ mặt mọi người đầy khó hiểu.

Liễu Nhược Bạch và Hứa Thất Nguyên tiến lại.

"Xảy ra chuyện gì thế?"

Liễu Nhược Bạch hỏi thẳng.

"Hai vị viện trưởng!"

Lâu Ca chắp tay nói: "Vừa rồi Hoa Viên nói rằng Hoa Mệnh Lang giả dạng ta giết Khương Nga, xin hai vị viện trưởng làm chủ!"

"Ta bị oan, Liễu viện trưởng, Hứa viện trưởng!"

Hoa Viên lập tức biện minh: "Ta chỉ lại an ủi Lâu Ca mà thôi, rất nhiều đệ tử của nhà họ Hoa ta đã bị hạ sát, hai bên đều gặp chuyện giống nhau, ai biết tên kia bỗng nhiên hét lên bảo sư huynh Mệnh Lang giết người!"

"Hoa Viên, ngươi có dám lặp lại lời nói của mình lần nữa không?"

"Sao ta lại không dám?"

Hoa Viên quát lên: "Ta chỉ tới đây an ủi ngươi thôi!"

Lâu Ca định xông lên đã bị Lâu Tiêu đứng bên giữ chặt lại, thấy phụ thân ngăn cản mình, hắn ta đỏ mặt tía tai, nhưng Lâu Tiêu vẫn lắc đầu.

Hiển nhiên Hoa Viên lại đây chỉ để khiêu khích Lâu Ca!
Chương 2910: Ta cảm thấy không cần

Lúc này, Lâu Ca nắm chặt nắm đấm, nhìn lũ Hoa Viên và Hoa Mệnh Lang chằm chằm, nuốt không trôi cơn giận.

Khương Nga đã chết! Hung thủ giết người giờ đang đứng ngay trước mặt mình diễu võ dương oai! Khốn nạn! Nhưng than ôi! Hắn ta càng biết rõ rằng nếu mình ngang nhiên giết chết Hoa Viên trước mặt hai vị viện trưởng ngoại viện, thì hắn ta sẽ tự cuốn mình vào trong đó! Liễu Nhược Bạch nhìn về phía Hoa Viên, rồi lại nhìn qua Lâu Tiêu, Lâu Ca rồi nói: "Chuyện tình quan trọng, Hoa Viên, ngươi nói bớt lại mấy câu đi!"

Hoa Viên lập tức đáp: "Đệ tử hiểu ạ, đệ tử tin rằng, các vị trưởng lão và viện trưởng chắc chắn có thể tìm được hung thủ, tìm về chính nghĩa cho người chết!"

Liễu Nhược Bạch nhìn thoáng qua, rồi xoay người rời khỏi hiện trường.

Tranh đấu giữa các thế lực đệ tử trong học viện Thánh Hoàng không phải ngày một ngày hai, phần lớn, trưởng lão của học viện Thánh Hoàng như bọn họ đều mắt nhắm mắt mở cho qua.

Lúc này, Hoa Viên thấy hai vị viện trưởng rời đi, hắn ta lại nhìn vào Lâu Ca.

"Khóc không?"

Hoa Viên cười khẩy nói: "Đúng là đồ vô dụng".

"Cho dù ngươi biết chúng ta làm thì sao, không bằng không chứng thì làm được gì chứ?

Gây ông đập lưng ông thôi, cách này không tệ nhỉ?"

Lâu Ca nhìn thấy dáng vẻ kiêu căng của Hoa Viên, nắm đấm siết chặt.

Cho dù Lâu Tiêu đứng bên cạnh cũng rất bình tĩnh.

Ở trong học viện công khai giết người là tội chết! Lý Nhàn Ngư đứng bên cạnh nãy giờ cũng vô cùng tức tối.

Tên này quá kiêu ngạo! Vốn là người nhà họ Hoa đến gây sự trước, Tần Ninh giết đệ tử của nhà họ Hoa là cho bọn họ một bài học, nhưng bây giờ, hiển nhiên là bọn họ không có học được chút gì.

"Ngươi không tức giận sao?"

Tần Ninh nhìn về phía Lâu Ca, hỏi thẳng.

"Ta...", Lâu Ca nhìn thoáng qua phụ thân mình đang đứng bên cạnh, rồi nói: "Ta hận mình không thể giết hắn ta!"

"Vậy thì giết hắn ta đi!"

"Tần huynh...", Lâu Ca sững sờ, nói ngay: "Còn quy tắc của học viện...", "Ta hiểu mà".

Tần Ninh nói: "Nếu đã như vậy, để báo đáp ân tình của ngươi trong thời gian qua, ta sẽ giúp ngươi giết hắn".

Tần Ninh nói xong bèn bước ra.

"Tần huynh...", "Tần công tử...", ngay lập tức, hai cha con Lâu Tiếu và Lâu Ca biến sắc.

Nếu Tần Ninh giết Hoa Viên trước mặt bao người thì quả thực đại họa ngập trời! "Hoa Viên!"

Lúc này, Tần Ninh gọi Hoa Viên đang xoay người định bụng rời khỏi đây lại.

"Làm gì hả?"

Hoa Viên quay người nhìn lại, bỗng nhiên, hắn ta thấy bên cạnh Tần Ninh bỗng xuất hiện chín vầng sáng, bàn tay hắn nắm chặt, thoáng cái đã tung ra một quyền khủng khiếp.

Một quyền nện thẳng vào bụng của Hoa Viên.

Phụt... bụng Hoa Viên xuất hiện một lỗ máu, xuyên qua cả lưng, máu tươi chảy xuống giàn giụa không ngớt.

Người hắn ta cong lại hình cung, không thể tin nhìn Tần Ninh.

Tần Ninh công khai đánh hắn ta trước mặt bao người.

"Ngươi...", Hoa Viên phun ra một ngụm máu tươi, cả người dần cảm thấy sự sống đang lụi tàn, trước mắt hắn ta chỉ còn một màu đen, không nói nổi câu nào.

Vốn dĩ, thực lực của Tần Ninh là tầng bốn, nhưng đối đầu với tầng chín vẫn không hề áp lực, bây giờ lại dung hợp thêm chín cuốn Cửu Nguyên Đan Điển, thực lực có thể bay thẳng tới cảnh giới Vong Ngã, một quyền lấy mạng Hoa Viên không thành vấn đề! Vào giờ phút này, Tần Ninh đẩy thi thể của Hoa Viên ra, nhìn vào Hoa Mệnh Lang đang kinh ngạc đứng đó.

"Vừa rồi hắn ta nói ngươi giết người nhỉ?"

Tần Ninh nói: "Hoa Mệnh Lang hả?

Vậy ngươi lấy mạng đền mạng đi!"

Ngay sau đó, Hoa Mệnh Lang nào dám sơ suất, bắt đầu khởi động nguyên lực, cả người đằng đằng sát khí.

Thế nhưng Tần Ninh chớp mắt đã tới trước mặt Hoa Mệnh Lang, vươn tay ra, tóm lấy cổ Hoa Mệnh Lang.

Cảnh giới Chân Ngã tầng chín như Hoa Mệnh Lang nháy mắt đã bị Tần Ninh tóm cổ, không có chút sức phản kháng nào.

Sở dĩ lập tức dung hợp chín cuốn đan điển chính là để Tần Ninh dùng một đòn chế ngự kẻ địch.

Hoa Viên bị giết, Hoa Mệnh Lang bị bắt, chuyện xảy ra chỉ trong vòng mấy nhịp thở, đến bây giờ, hai vị viện trưởng ngoại viện Liễu Nhược Bạch và Hứa Thất Nguyên mới kịp phản ứng.

"Tần Ninh, ngươi làm gì đó!"

Liễu Nhược Bạch căng mặt, quát lên.

Lúc này, đám đệ tử nhà họ Hoa đều liên tục lùi ra sau, mặt trắng bệch vì sợ.

Lâu Tiêu, Lâu Ca và đệ tử của Chiến Thần Lâu há hốc mồm.

Chỉ có mỗi Lý Nhàn Ngư nhàn nhã đứng đó, không vội không vàng.

"Tần Ninh, buông Hoa Mệnh Lang ra!"

Viện trưởng Hứa Thất Nguyên nói.

Nghe vậy, Tần Ninh nhìn vào hai vị viện trưởng, thẳng thắn nói: "Hứa viện trưởng, Liễu viện trưởng, vừa rồi đệ tử nghe chính miệng Hoa Viên thừa nhận Hoa Mệnh Lang giết Khương Nga, đệ tử cảm thấy nên bắt lấy hắn ta, giết hắn ta chính là đang thực hiện luật lệ của học viện Thánh Hoàng!"

"Ngươi thả Hoa Mệnh Lang ra trước đi!"

Liễu Nhược Bạch lặp lại.

Lúc này, mồ hôi tuôn rơi trên trán Hoa Mệnh Lang, hắn ta khiếp hãi nói: "Hai vị viện trưởng, đây là vu oan, các ngươi mau...", răng rắc.

Hoa Mệnh Lang còn chưa dứt lời, tay kia của Tần Ninh bóp nát cánh tay của Hoa Mệnh Lang, khiến hắn ta hét thảm, cả người vặn vẹo run lên.

"Á...", Hoa Mệnh Lang hoảng sợ hét lên: "Hai vị viện trưởng, Tần Ninh không coi ai ra gì...", tiếng răng rắc lại vang lên.

Một cánh tay khác của Hoa Mệnh Lang bị bóp nát đến tận xương.

Tần Ninh chậm rãi nói: "Ta hỏi lại, người có phải do ngươi giết không?"

Giờ đây, Hoa Mệnh Lang nào dám nói một chữ không chứ, hắn ta lập tức nhận tội: "Là ta, là ta, là do ta giết!"

Tần Ninh nhìn về phía hai vị viện trưởng, cười nói: "Viện trưởng, các ngươi xem, hắn ta nhận tội rồi!"

Hứa Thất Nguyên và Liễu Nhược Bạch trố mắt nhìn nhau.

Tần Ninh điên rồi! "Hắn ta nhận tội rồi, ngươi thả hắn ra đã, sẽ có chấp pháp của học viện trừng phạt hắn ta thôi!"

Hứa Thất Nguyên trầm giọng nói.

"Ta cảm thấy không cần thiết!"

Tần Ninh nói trắng ra: "Nếu hắn ta đã nhận tội thì tử hình tại chỗ tốt hơn!"

"Tần Ninh, ngươi chớ...", rắc! Tần Ninh vừa nói xong, tay kia nắm chặt cổ Hoa Mệnh Lang, bóp nát cổ hắn, đầu cũng nổ tung, một chiêu đã đi đời.

Trong chốc lát, sự tĩnh lặng bao trùm cả không gian.

Tất cả mọi người ngơ ngác! Ngoại trừ Lý Nhàn Ngư.

Bởi Lý Nhàn Ngư biết, đây... mới chính là thái độ đối nhân xử thế của Tần Ninh! Thấy thi thể của Hoa Mệnh Lang ngã xuống đất, sắc mặt Liễu Nhược Bạch và Hứa Thất Nguyên tái mét.

Tần Ninh chưa từng quan tâm đến hai người họ, đây quả thực là ngang ngược vô đối! "Tần Ninh, ngươi biết mình đang làm gì chứ!"

Hứa Thất Nguyên giận dữ hét lên: "Giết chết đệ tử đồng môn chính là tội chết!"

Nghe vậy, Lâu Tiêu bước ra, đến bên cạnh Tần Ninh như đang nói rằng ông ta đang che chở cho hắn.

Tần Ninh cười nói: "Hoa Viên nói Hoa Mệnh Lang giết Khương Nga, ta còn chưa gặp ai ngu xuẩn như vậy, đã đi giết người mà còn chạy ra khoe khoang, nếu biết hung thủ là bọn chúng, đệ tử giết luôn thì cũng không sai gì, chẳng qua là làm việc vượt quá bổn phận mà thôi, cái này đệ tử nhận!"

"Hai vị viện trưởng chớ có tức giận, xử phạt để tử như thế nào, đệ tử không câu oán than!"

Hứa Thất Nguyên và Liễu Nhược Bạch lạnh lùng nhìn vào Tần Ninh, quát: "Người đâu, đệ tử của Chấp Pháp đường mau áp giải Tần Ninh tới Chấp Pháp đường, đợi thẩm vấn và phán quyết!"
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom