• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Hot Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu

  • Chương 2896-2900

Chương 2896: Đến mà không trả lễ thì không hay

Lúc này Tần Ninh trở về trong đình viện của mình.

Chỉ thấy được một bóng người xinh đẹp đang chờ đợi ở trong viện.

"Tần công tử, cuối cùng ngươi cũng đã về".

Khương Nga xuất hiện ở đây, không nhịn được nói: "Mấy ngày nay, ngày nào ta cũng tới tìm ngươi, nhưng ngươi lại không có nhà, vừa rồi đến xem thấy cửa sân của ngươi không đóng nên mới đi vào".

"Lý Nhàn Ngư xảy ra chuyện rồi".

Tần Ninh nói thẳng: "Dẫn ta đi".

"Hả?

À... Được...", Khương Nga vội vàng dẫn Tần Ninh rời đi.

Trên đường, Khương Nga khó hiểu nói: "Ngươi... Ngươi biết rồi?"

"Vừa rồi Hoa Bình đóng vai làm người của Chiến Thần Lâu tới tìm ta...", Hoa Bình.

"Ngươi không sao chứ?"

Lúc này, Khương Nga nhìn cả người Tần Ninh toàn là máu, lập tức kinh ngạc nói.

"Không có việc gì".

Trong lúc nói chuyện, hai người đã đi tới một đình viện.

Đây là đình viện mà Lâu Ca ở.

Lúc này nhìn thấy Tần Ninh xuất hiện, Lâu Ca cũng nhẹ nhàng thở ra.

Lý Nhàn Ngư này là đệ tử của Tần Ninh, hắn lại là người mà phụ thân chỉ định bảo hắn ta cung kính đối đãi, nhỡ may Lý Nhàn Ngư xảy ra chuyện, khiến Tần Ninh không vui, chắc chắn sẽ không phải chuyện tốt.

Lâu Ca liền nói ngay: "Độc Huyết Âm Ngô Công trong người Lý huynh, ta đã mời đan sư trừ độc cho hắn ta rồi, thế nhưng... đến bây giờ còn chưa tỉnh".

Nghe vậy, Tần Ninh tiến vào trong phòng.

Vừa vào phòng, hắn đã nhíu mày lại, chóp mũi khẽ nhúc nhích.

Lúc này Lý Nhàn Ngư đang lẳng lặng nằm trên giường, cả người đen sì, hô hấp yếu ớt.

Tần Ninh đi đến bên giường, nhìn dáng vẻ của Lý Nhàn Ngư, thở dài.

"Sư phụ...", dần dần, Lý Nhàn Ngư mở hai mắt ra nhìn về phía Tần Ninh, yếu ớt nói: "Con… con lại vô dụng rồi...", Tần Ninh vỗ nhẹ hắn ta, trấn an nói: "Không có việc gì, sư phụ đã quen...", "...", Lý Nhàn Ngư còn chưa nói xong, suýt nữa thì nghẹn chết.

Tần Ninh tiếp tục nói: "Thoải mái tinh thần một chút...", giờ phút này, Lâu Ca, Khương Nga đều im lặng.

Sư phụ như ngươi đúng là không có lương tâm.

Tần Ninh lấy một con dao găm ra vung vẩy trước người Lý Nhàn Ngư.

Nhìn thấy con dao kia, Lâu Ca vội vàng tiến lên, khuyên giải: "Tần công tử, việc này không trách Lý huynh được, là có người phá trận pháp trong đình viện của hắn ta, âm thầm hãm hại, hắn ta còn có thể sống được đã không dễ dàng, ngươi đừng...", "Hả?"

Tần Ninh nhìn thoáng qua Lâu Ca, dao găm trong tay trực tiếp cứa cổ tay của Lý Nhàn Ngư.

Roẹt một tiếng, máu tươi chảy ra.

Chỉ là giờ phút này, máu tươi chảy ra từ cổ tay của Lý Nhàn Ngư đều đen sì.

"Độc trong cơ thể hắn ta vẫn chưa được giải hết, ngoài thứ mà các ngươi biết còn có một loại độc tên là Thực Dương Trùng, loại côn trùng này lúc mới vào trong cơ thể của võ giả cũng sẽ không làm gì, nhưng một khi trong cơ thể võ giả có một loại độc tố khác, Thực Dương Trùng sẽ ăn độc tố đó, không còn độc nữa, Thực Dương Trùng cảm thấy chưa đủ nghiền, sẽ phóng thích độc tố trong cơ thể mình ra để máu trong cơ thể võ giả nhiễm độc tố, sau đó lại ăn máu đó, cứ vòng đi vòng lại, cho đến khi cắn nuốt võ giả tới chết thì thôi!"

Trong lúc nói chuyện, Tần Ninh lại cầm dao găm rạch lên cổ tay mình.

Máu tươi chảy ra tí tách, máu của hắn nhiễm phải máu của Lý Nhàn Ngư chảy ra, bị nhuộm thành màu đỏ tím.

Mà giờ phút này, dưới làn da trên người Lý Nhàn Ngư hình như có cái gì đó động đậy, một tiếng vù vang lên, chỉ thấy một cái bóng lớn bằng ngón cái trực tiếp xông ra từ miệng vết thương trên cổ tay của Lý Nhàn Ngư.

Tần Ninh nhanh chóng đâm dao ra, đóng đinh con côn trùng kia lại! Sau đó hắn nói: "Khí huyết trong cơ thể ta có lực hấp dẫn hơn khí huyết trong cơ thể ngươi, con côn trùng này cảm nhận được dao động khí huyết trong cơ thể ta, ắt sẽ xông về phía ta".

Lý Nhàn Ngư nhìn Thực Dương Trùng kia, không nhịn được nói: "Thật ác độc, trước tiên hạ độc một lần, còn chuẩn bị thêm chiêu sau, đây là muốn dồn con vào chỗ chết mà".

Tần Ninh lườm Lý Nhàn Ngư một cái, chậm rãi nói: "Là do ngươi không cẩn thận, còn trách được người khác sao?"

Lý Nhàn Ngư vuốt lông mày thầm nghĩ: "Con thấy hơi choáng...", "Đừng nói bậy, Thực Dương Trùng này đã ra ngoài, huyết dịch trong cơ thể ngươi sẽ tự động bài độc, không có gì nguy hiểm".

"...", lúc này, Tần Ninh cõng Lý Nhàn Ngư lên, nói: "Trở về chậm rãi nghỉ ngơi đi".

Sư đồ hai người rời khỏi đình viện.

Lúc đi ra bên ngoài đình viện, Tần Ninh lại nói: "Lâu Ca, ngươi lập một danh sách các đệ tử của họ Hoa rồi đưa cho ta xem".

"Hả?

Ừm!"

Lâu Ca vô ý thức gật đầu, nhưng lại sững sờ: "Ngươi muốn làm gì?"

"Đến mà không trả lễ thì không hay!"

Trở lại trong đình viện, Tần Ninh đi đến chỗ ở của Lý Nhàn Ngư, đúng là trận văn xung quanh đã xuất hiện một vài vấn đề.

"Ngươi cứ nằm ở chỗ này nghỉ ngơi đi, mấy ngày nay đừng vận chuyển nguyên lực là được, ta củng cố lại trận pháp này là sẽ không sao nữa".

Lý Nhàn Ngư gật đầu.

Tần Ninh ngưng tụ từng trận văn bao trùm bốn phía, cả đình viện nhìn có vẻ đã khác hẳn đi.

Làm xong những chuyện này, Tần Ninh đi đến bên tường, trong lòng bàn tay có trên trăm trận văn chuyển động, bao trùm lên trên mặt tường, trong nháy mắt sau đó đã phóng ra.

Bức tường kia lập tức sụp đổ, Tần Ninh trở lại trong tiểu viện của mình.

"Rõ ràng là có thể mở cửa ra được mà lại không thèm mở".

Lý Nhàn Ngư nói thầm một tiếng, nằm trên một chiếc ghế trong đình viện, lẩm bẩm nói: "Nhưng nằm như thế này đúng là thoải mái...", một bên khác, Tần Ninh trở lại trong đình viện của mình, không lâu sau, đám người Khương Nga và Lâu Ca cũng chạy đến.

Trong tay Lâu Ca cầm một quyển trục, đưa cho Tần Ninh, nói: "Đây là tất cả ghi chép về thông tin đệ tử nhà họ Hoa ở học viện Thánh Hoàng của Chiến Thần Lâu chúng ta, nhưng cũng không được đầy đủ lắm".

Nghe thấy thế, Tần Ninh mở quyển trục ra nhìn thoáng qua, phía trên không chỉ ghi lại cảnh giới, cốt linh của đệ tử nhà họ Hoa mà còn ghi lại đang ở chỗ nào, sở thích là gì, nhưng có người được ghi chép nhiều, có người lại ghi chép ít hơn một chút.

Nhìn qua có khoảng hơn trăm người.

Nhưng vẫn chưa đủ hết.

Mà người cầm đầu là Hoa Vạn Quân của nhà họ Hoa, cao thủ cảnh giới Chân Ngã tầng chín chân chính, một kẻ tàn nhẫn xếp thứ hai trong bảng ngoại viện.

Tần Ninh cười nói: "Như này là tốt rồi".

Rốt cuộc Lâu Ca vẫn không nhịn được nói: "Tần công tử, ta biết ngươi rất tức giận, nhưng tuyệt đối đừng làm bậy, nơi này là học viện Thánh Hoàng, hơn nữa nếu nhà họ Hoa chết quá nhiều người, chắc chắn sẽ không bỏ qua".

"Ngươi yên tâm đi, ta chỉ là cảnh giới Chân Ngã tầng ba thôi, ta có thể làm gì được chứ?"

Lâu Ca nghe thấy thế, nghĩ lại cũng có lý.

Lấy thực lực của Tần Ninh, có lẽ chỉ có thể tìm những người cảnh giới Chân Ngã tầng năm trở xuống để trả thù, nếu như vậy thì cũng không sao cả.

"Vậy ta đi cùng ngươi...", "Ngươi đừng đi, dễ khiến người khác chú ý, tự ta đi là được rồi".

Tần Ninh nói thẳng: "Yên tâm, ta chỉ xả giận thôi, sẽ không gây thêm phiền phức đâu!"

"Vậy ngươi... Vậy ngươi cẩn thận một chút".

"Ừm".

Tần Ninh tiễn mấy người đi, lại nhìn những cái tên trên quyển trục, đi đến bên tường nhìn Lý Nhàn Ngư trong đình viện bên cạnh, nói: "Vi sư ra ngoài một lát, ngươi cứ nằm ở đấy đi".

"Vâng".

"...", Tần Ninh mặc một bộ áo trắng, bước ra ngoài đình viện, đi đến khu nhà ở của đệ tử ngoại viện trong học viện Thánh Hoàng, trong mắt lóe lên một ánh sáng rồi biến mất ngay lập tức...
Chương 2897: Tám mươi bảy người

Khu vực cư trú.

Trong một đình viện.

Lúc này có năm người đang tụ tập.

"Hoa Bình xảy ra chuyện gì rồi?

Đến bây giờ còn chưa tới?

Tần Ninh kia cũng nên bị giết rồi chứ!"

Một thanh niên có hai bên tóc mai hơi bạc có chút không nhịn được nói.

Một người khác lại nói: "Không phải tên này tranh thủ lúc làm xong việc rồi trực tiếp đến Bách Vị Đường ăn một bữa cơm no, quên mất chúng ta vẫn còn đang chờ hắn ta chứ?"

"Tên nhóc này đúng là không đáng tin cậy".

Năm người ngồi quanh bên bàn, bất đắc dĩ nói chuyện phiếm.

Mà đúng lúc này, cửa đình viện đột nhiên bị đẩy ra.

"Hoa Bình, tên khốn nhà ngươi, cuối cùng cũng trở về rồi à?"

Một người trong đó không quay đầu lại, mở miệng nói.

Hả?

Chỉ là một giây sau, người này đã cảm thấy không đúng.

Trong mỗi một đình viện mà đệ tử ngoại viện ở lại đều có trận pháp, không có chủ nhân cầm lệnh bài mở cửa thì sẽ không thể nào mở ra được.

Mấy người còn lại cũng kịp phản ứng, quay đầu nhìn lại.

Ở cửa có một thanh niên áo trắng đang đứng, đưa mắt nhìn về phía năm người.

"Ngươi là ai?"

Một người trong đó lạnh lùng nói: "Tự tiện xông vào đình viện của người khác, ở trong học viện Thánh Hoàng này chính là tội chết".

"Hóa ra là tội chết sao, vậy sao các ngươi còn phạm tội?"

Giờ phút này Tần Ninh sải bước ra, tiến vào trong đình viện.

Cửa sân chậm rãi khép kín.

Năm người lập tức đề phòng.

"Là ngươi, Tần Ninh!"

Một người trong đó đã nhận ra Tần Ninh, nói thẳng: "Ngươi muốn làm gì?"

Nghe thấy thế, Tần Ninh lại cười nói: "Giết các ngươi".

Vừa dứt lời, trên mặt năm người lập tức xuất hiện vẻ giận dữ.

Năm người bọn họ đều là cảnh giới Chân Ngã tầng năm, tầng sáu, vậy mà Tần Ninh lại dõng dạc như thế.

"Còn đang chờ Hoa Bình?

Bảy người bọn họ đã chết rồi, ban đầu ta đến đây là để tìm...", Tần Ninh nói rồi dừng một chút, lấy quyển trục ra, nhìn thấy một cái tên mới nói tiếp: "Tìm Hoa Thưởng, không ngờ lại có thêm bốn người, bốn người các ngươi là ai?

Đợi chút nữa ta tìm thấy tên của các ngươi, đỡ phải đi thêm mấy chuyến nữa".

Nghe thấy thế, ánh mắt của mấy người vô cùng lạnh lẽo.

Tên này điên rồi sao?

Một thân một mình tới tìm bọn họ, không sợ chết à?

Thanh niên tên là Hoa Thưởng sải bước ra, hừ lạnh nói: "Nếu đã đến thì đừng đi nữa".

Hắn ta không tin một mình Tần Ninh có thể giết được bảy người Hoa Bình, chắc chắn là bảy người kia không lừa được Tần Ninh, lại để hắn tìm được bọn họ.

Nếu đã vậy, đến tận nơi thì sao có thể buông tha được chứ! Lúc này trong tay Hoa Thưởng ngưng tụ ra một cây trường thương, nhìn về phía bốn người bên cạnh.

Bốn người lần lượt tản ra, năm người xếp thành hình cái quạt, nhìn chằm chằm Tần Ninh.

Thấy cảnh này, hắn cũng bất đắc dĩ cười.

"Là năm người các ngươi bắt đầu trước...", vừa dứt lời, Tần Ninh bước chân ra.

Trong thân thể hắn, bên ngoài thân xác tỏa ra khí tức nóng rực giống như mặt trời, vô cùng kinh khủng.

Trong lòng bàn tay còn có nguyên lực màu đỏ chuyển động.

Khí tức kinh khủng bộc phát.

"Giết".

Một tiếng hét vang lên, sát khí bộc phát.

Năm người vọt thẳng về hướng Tần Ninh.

Hắn nắm bàn tay lại, Thực Nhật Liệt Viêm Thể bộc phát ra uy lực, khí tức kinh khủng quét sạch ra, lập tức phóng ra từng khí tức làm người ta sợ hãi.

Trong đình viện, trận chiến bùng nổ.

Sau khoảng thời gian một chén trà.

Trước ngực Hoa Thưởng có một cây trường thương chưa đâm vào tim, không thể tưởng tượng nổi nhìn thanh niên áo trắng trước mặt.

"Ngươi... Ngươi...", lúc này Tần Ninh gạch năm cái tên trên quyển trục đi, nói: "Ta còn phải đi những chỗ khác nữa, ngươi đừng có mà ngươi ngươi ngươi làm gì".

Trường thương lại đến gần mấy phần, sức sống của Hoa Thưởng hoàn toàn tán loạn.

Sau khi rời khỏi đình viện, Tần Ninh dựa theo thông tin ghi chép trên quyển trục, tiếp tục đi tới từng nhà một... Một đêm này, ngoại viện học viện Thánh Hoàng không hề yên tĩnh.

Từng đình viện đã được định trước là sẽ phải đổ máu vào đêm nay, tại tối nay nhất định thấy máu.

Đến khi phía chân trời hiện ra màu trắng bạc, Tần Ninh mới mệt mỏi trở lại trong đình viện mà mình ở.

Xuyên qua bức tường, nhìn thấy Lý Nhàn Ngư còn đang nằm, Tần Ninh nói: "Vi sư đi nghỉ ngơi, ngươi cứ tiếp tục...", vào trong phòng, Tần Ninh cũng nằm xuống ngáy o o.

Mà giờ phút này, một bóng người xinh đẹp lặng lẽ đứng bên ngoài đình viện.

"Một đêm đã giết tám mươi bảy người của nhà họ Hoa, ngay cả cảnh giới Chân Ngã tầng tám cũng bị giết mấy người...", cô gái chậm rãi nói: "Người này có gì mà cần mình bảo vệ?"

Cô gái bất mãn rời đi.

Sang buổi sáng ngày hôm sau.

Học viện Thánh Hoàng hoàn toàn bùng nổ.

Tám mươi bảy để tử ngoại viện đã chết oan chết uổng trong vòng một đêm.

Tin tức này hoàn toàn làm chấn động đám quản lý học việc, thậm chí còn được liệt vào cấp bậc quan trọng nhất của học viện.

Mà lúc này, mấy người Lâu Ca, Khương Nga đang tụ tập ở bên ngoài đình viện của Tần Ninh, thế nhưng gõ cửa một lúc lâu mà không có ai đáp lại.

Bất đắc dĩ, mấy người đành phải đi đến bên ngoài đình viện của Lý Nhàn Ngư, đợi đến khi hắn ta mở cửa, Lâu Ca trực tiếp dẫn mấy người tiến vào bên trong.

"Xảy ra chuyện lớn rồi, sư phụ ngươi đâu?"

Lâu Ca trực tiếp nói ngay vào điểm chính.

"Đi ngủ rồi...", Lý Nhàn Ngư hiếu kỳ nói: "Sao vậy?"

"Sao vậy?

Ngươi còn hỏi ta sao vậy ư?

Đêm qua nhà họ Hoa có tám mươi bảy đệ tử ngoại viện bị giết chết trong chính đình viện của mình, trong đó còn có mấy người cảnh giới Chân Ngã tầng tám như Hoa Trùng, Hoa Manh, Hoa Thiện, chuyện này đã khiến cả trưởng lão trong thiên viện tự mình đến điều tra".

Nghe thấy thế, Lý Nhàn Ngư hơi sững sờ.

Không thể nào?

Sư phụ ác như vậy?

Hắn ta còn tưởng rằng đêm qua Tần Ninh ra ngoài để giết mấy đệ tử nhà họ Hoa cho hả giận.

Thế nhưng lại... giết tám mươi bảy người.

Quá độc ác đi?

"Ta không biết...", Lý Nhàn Ngư thật sự không biết, đêm qua hắn ta thoải mái nằm một đêm, đến sáng nay sư phụ đã trở lại.

Giờ phút này Lâu Ca không nhịn được nói: "Chuyện này... Phải làm sao mới ổn đây".

Mà lúc này, khu vực ngoại viện đã tụ tập không ít đệ tử của học viện Thánh Hoàng.

Ở trong đó còn có rất nhiều trưởng lão thiên viện, là cường giả cảnh giới Vô Ngã chân chính.

Đám nguời Lâu Tiêu, Linh Dục, Huyết Minh Tuyên, Thủy Y Y, Cung Văn Vũ, Lam Như Ngọc, Vũ Kha, Cố Đào, Tô Tử Thương cũng ở trong đó.

Ngoài ra còn có mấy vị trưởng lão thiên viện.

Bên đường đang xếp mấy chục thi thể.

Lâu Tiêu nhìn những thi thể này, nhíu mày lại, trong lòng chỉ cảm thấy không thích hợp.

Mà giờ phút này, người có sắc mặt tức giận nhất chắc chắn là Tô Tử Thương.

Tô Tử Thương chính là con rể của nhà họ Hoa, ở rể nhà họ Hoa nhiều năm, cũng là một trưởng lão thiên viện của nhà họ Hoa có địa vị cực cao trong học viện Thánh Hoàng.

"Tra, lập tức điều tra xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!"

Tô Tử Thương quát: "Ở trong học viện Thánh Hoàng này, ở trong ngoại viện, lại có tám mươi bảy vị đệ tử ngoại viện bị giết chỉ trong một đêm, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?"

Nghe thấy thế, mấy vị trưởng lão thiên viện khác lại thờ ơ.

Người chết đều là đệ tử nhà họ Hoa, nói thật, trưởng lão những phe khác đương nhiên sẽ không quan tâm, không chỉ như vậy, cho dù là các trưởng lão của học viện Thánh Hoàng cũng không quan tâm.

Chỉ là lần này người chết đều là đệ tử nhà họ Hoa, nếu lần sau có người đối phó với đệ tử nòng cốt chân chính của học viện Thánh Hoàng thì đó mới là phiền phức, cho nên chắc chắn học viện sẽ điều tra chuyện này.

Giờ phút này, một vị trưởng lão nội viện bẩm báo: "Không có bất kỳ người nào nhìn thấy những đệ tử này bị giết như thế nào, cũng đã hỏi cả đệ tử sống bên cạnh rồi, nhưng vẫn không biết rốt cuộc có chuyện gì xảy ra..."
Chương 2898: Tuyệt đối không có vấn đề gì

Tô Tử Thương quát lạnh: "Vậy thì đi hỏi đi, hỏi người của Vạn Trận Các xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!"

"Bình thường ở trong học viện bọn họ lúc nào cũng tỏ ra cao cao tại thượng, trong đình viện mà đệ tử ngoại viện ở đều có trận pháp, cho dù là cảnh giới Vong Ngã, cảnh giới Vô Ngã cũng không có khả năng xông vào, trận pháp của bọn họ để trang trí sao?"

"Một đám vô dụng, mỗi ngày cao cao tại thượng sĩ diện, trận pháp lại vô dụng, cần bọn họ làm gì nữa?"

Lời này của Tô Tử Thương vô cùng nặng nề.

Chỉ là lần này nhà họ Hoa chết tám mươi bảy vị đệ tử, đây chính là tám mươi bảy cảnh giới Chân Ngã, sau này có thể trở thành cường giả cảnh giới Vong Ngã, cảnh giới Vô Ngã.

"Tô Tử Thương, chú ý lời nói của ngươi".

Mà vào lúc này, một tiếng hừ lạnh vang lên.

Đám người tránh ra, mấy vị đại sư trận pháp mặc trận bào lần lượt đến, chính là mấy vị trận pháp sư của Vạn Trận Các, người dẫn đầu là Sở Mậu đại sư.

Lúc này, Sở Mậu sa sầm mặt lại, khẽ nói: "Trận pháp sư của Vạn Trận Các chúng ta còn chưa tới lượt Tô Tử Thương ngươi khoa tay múa chân".

Nghe thấy thế, Tô Tử Thương cũng lạnh lùng nhìn Sở Mậu đại sư một chút, nói: "Vậy các ngươi thử nói xem những đệ tử này đều đang ở trong đình viện của mình, sao lại bị người ta xông vào giết?"

Sở Mậu khẽ nói: "Chúng ta đã kiểm tra trận pháp, không có vấn đề gì, không có bất kỳ dấu vết hư hại gì, chứng tỏ người giết bọn họ không phải tự mình xông vào, rất có thể là người quen biết".

Nghe thấy vậy, Tô Tử Thương lại cười lên ha hả.

"Nếu như chỉ là một hai người thì còn nghe được, thế nhưng tám mươi bảy người bị giết trong vòng một đêm, là bị người quen biết giết chết sao?

Sở Mậu, ngươi có tin được lời này không?

Mấy ngày trước đại trận của Vạn Trận Các các ngươi xảy ra vấn đề, ai biết có phải là trận pháp bảo vệ đệ tử xảy ra vấn đề không?"

Sắc mặt Sở Mậu lạnh lẽo, quát: "Tô Tử Thương trưởng lão, ngươi đang chất vấn Vạn Trận Các chúng ta sao?"

"Phải thì như thế nào?"

Nhìn dáng vẻ kiên quyết của Tô Tử Thương, Sở Mậu lại nói: "Nơi này là học viện Thánh Hoàng, chứ không phải nhà họ Hoa, nếu ngươi cảm thấy nguy hiểm thì chạy về nhà họ Hoa của ngươi đi".

Bình thường tất cả mọi người đều biết rõ trong lòng, mấy người Tô Tử Thương, Lâu Tiêu, Linh Dục, Cố Đào đều là do những thế lực khác sắp xếp vào học viện Thánh Hoàng, nhưng cũng không có ai nói cái gì, dù sao đây là điều mà học viện Thánh Hoàng ngầm đồng ý.

Nhưng bây giờ Sở Mậu lại trực tiếp nói ra lời này, hiển nhiên là đã nổi giận.

Mùi thuốc súng lan ra giữa hai người, đúng là có dấu hiệu sẽ ra tay đánh nhau, tất cả trưởng lão xung quanh lập tức khuyên can.

"Tô Tử Thương".

Một giọng nói hùng hồn vang lên, chỉ thấy được một lão già tóc trắng hiên ngang đi tới.

"Ngươi bớt ở chỗ này nổi giận đi, thay vì gây phiền phức cho Vạn Trận Các chúng ta, chẳng bằng ngẫm lại xem nhà họ Hoa của ngươi đã đắc tội người nào mà lại gây ra phiền toái lớn như vậy".

Đàm Tùng tới.

Bên trong toàn bộ học viện Thánh Hoàng, ai cũng biết Đàm Tùng trưởng lão là chủ nhân của Vạn Trận Các, tất cả trận pháp trong học viện Thánh Hoàng đều do Đàm Tùng trưởng lão chủ đạo.

Ngoài Thánh Viễn Sơn viện trưởng và bốn vị phó viện trưởng ra, Đàm Tùng không thèm coi ai ra gì.

Nhìn thấy Đàm Tùng xuất hiện, vẻ mặt Tô Tử Thương cũng cứng lại.

"Đàm lão, việc này rất kỳ quặc, nếu như trận pháp của Vạn Trận Các không có vấn đề, làm sao tám mươi bảy người lại có thể bị giết trong vòng một đêm chứ?"

Tô Tử Thương hòa hoãn nói.

"Ngươi hỏi ta, ta hỏi ai?"

"Vạn Trận Các chúng ta chỉ phụ trách trận pháp vận chuyển không xảy ra vấn đề, về phần trận pháp có vấn đề mấy ngày trước đây cũng đã giải quyết, đừng có mà hắt vũng nước bẩn này lên người chúng ta".

Nghe nói như thế, sắc mặt Tô Tử Thương càng thêm khó coi.

"Chắc chắn bản tọa sẽ bẩm báo việc này cho bốn phó viện trưởng, mời bọn họ cho ra một lời giải thích, đến lúc đó hy vọng Vạn Trận Các các ngươi đừng có mà lấp liếm nữa".

Lấp liếm?

Sắc mặt Đàm Tùng lạnh lẽo, sải bước ra, khí thế lấn áp người khác, khẽ nói: "Tô Tử Thương, ngươi thử nói Vạn Trận Các chúng ta lấp liếm xem nào?"

Đàm Tùng nổi giận, Tô Tử Thương cũng có chút không chịu được, thế nhưng lửa giận trong mắt vẫn không có cách nào dập tắt.

"Được rồi được rồi, mấy người các ngươi làm ầm ĩ lên còn ra thể thống gì?"

Mà đúng lúc này, một giọng nói ôn hòa chậm rãi vang lên.

Chỉ thấy một người đàn ông trung niên mặc trường sam đột nhiên xuất hiện bên cạnh mọi người, đi lên phía trước.

Người đàn ông này mặc một bộ trường sam nho nhã vừa vặn, tóc dài phấp phới, dáng vẻ tầm bốn mươi tuổi, nhìn qua trông rất điềm đạm tự nhiên, không tranh quyền thế.

Chỉ là đông đảo trưởng lão cảnh giới Vô Ngã nhìn thấy người nọ lại lập tức cung kính, thi nhau khom người hành lễ.

"Sư viện trưởng".

"Sư viện trưởng!"

Đám người lần lượt khom người thi lễ.

Người trước mắt này chính là một trong bốn phó viện trưởng của học viện Thánh Hoàng - Sư Thiên Vũ Sư viện trưởng, còn là một vị cường giả Biến Cảnh uy danh hiển hách trong học viện.

Sư viện trưởng đi đến, nhìn thi thể xếp chung một chỗ, chậm rãi nói: "Đàm Tùng nói không sai, chắc hẳn trận pháp sẽ không xảy ra vấn đề, có thể giết tám mươi bảy người trong vòng một đêm, thực lực của người này ít nhất là cảnh giới Chân Ngã tầng chín, thậm chí là cảnh giới Vong Ngã, cảnh giới Vô Ngã ".

"Đồng thời có lẽ người này còn có liên quan đến nhà họ Hoa, thậm chí...", Sư Thiên Vũ nhìn về phía Tô Tử Thương, tiếp tục nói: "Đến từ nhà họ Hoa".

Nghe thấy thế, sắc mặt Tô Tử Thương vô cùng khó coi.

Chẳng lẽ thật sự là trong nhà họ Hoa có đệ tử bị học viện mời chào, phản bội nhà họ Hoa, ra tay với đệ tử cùng tộc sao?

Sư Thiên Vũ tiếp tục nói: "Không có chứng cứ, tất cả đều là suy đoán, tiếp theo sẽ bắt đầu tập trung điều tra việc này, người chết không chỉ là đệ tử nhà họ Hoa mà cũng là đệ tử học viện Thánh Hoàng chúng ta, Tô Tử Thương, chuyện này sẽ giao cho ngươi xử lý!"

"Rõ!"

Tô Tử Thương gật đầu.

"An táng những đệ tử này trước đi".

"Ừm".

Mọi người lần lượt rời đi.

Giờ phút này Sư Thiên Vũ nhìn Đàm Tùng một chút, quay người rời đi.

Trong một lương đình ở học viện, Sư Thiên Vũ đang đứng chắp tay, không bao lâu sau, Đàm Tùng đi đến.

Sư Thiên Vũ chậm rãi nói: "Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?

Có phải ngươi biết là ai làm hay không?"

Đàm Tùng sững sờ, lập tức nói: "Sư Thiên Vũ, ngươi nói vậy là có ý gì?

Đừng tưởng rằng ngươi mạnh hơn ta là lão phu sẽ sợ ngươi".

"Trận pháp không xảy ra vấn đề, nếu như là đệ tử nội bộ nhà họ Hoa làm thì cũng chỉ có thể là đệ tử nhà họ Hoa do học viện Thánh Hoàng chúng ta mời chào, thế nhưng học viện Thánh Hoàng lại không ra lệnh như vậy".

"Nghĩ tới nghĩ lui, ta vẫn cảm thấy là trận pháp xảy ra vấn đề, ngươi hãy nói với ta một câu thật lòng, rốt cuộc trận pháp có vấn đề hay không".

Đàm Tùng nghe vậy thì nói: "Sư Thiên Vũ, ông đây lại nói với ngươi một câu, trận pháp tuyệt đối không có vấn đề, hoàn hảo không chút tổn hại".

Giờ phút này Sư Thiên Vũ lại nói: "Vậy có phải là... có người lấy uy lực của trận pháp để mở ra trận phòng ngự, sau khi giết người rời đi lại đóng trận phòng ngự vào không?"

Đàm Tùng nghe vậy thì đột nhiên cười ha ha nói: "Ngươi cho rằng những trận pháp sư chúng ta đều là ăn cơm khô sao, nếu thật sự là như thế, vừa mở vừa đóng lại là những trận pháp sư chúng ta chắc chắn đều sẽ...", nói đến đây, Đàm Tùng lại sững sờ, ngây ngẩn cả người.

Đậu má! Không thể nào! Nhìn thấy Đàm Tùng ngẩn người, Sư Thiên Vũ vội vàng nói: "Có phải ngươi nghĩ ra cái gì rồi không?"
Chương 2899: Ngươi cho ta một câu trả lời

"Không, không có...", Đàm Tùng lại tùy tiện nói: "Điều này căn bản không thể, trận sư của Vạn Trận Các chúng ta, mỗi một vị đều ngưng tụ trận văn của bản thân, nếu như có người ở trong học viện Thánh Hoàng thay đổi quỹ tích trận pháp, chắc chắn chúng ta sẽ cảm giác được, có thể làm đến bước này, trừ khi có thành tựu trận pháp mạnh hơn ta".

Sư Thiên Vũ nghi ngờ nhìn Đàm Tùng.

Đàm Tùng tiếp tục nói: "Nhưng mà mấy ngày trước ta đã nói với ngươi rồi, trận pháp đầu mối xảy ra vấn đề, có thể có người muốn làm cái gì đó, còn về là ai thì ta vẫn chưa tra được...", Sư Thiên Vũ nhướng mày một cái.

Đây đúng là phiền toái.

Học viện Thánh Hoàng có thể nói là chia thành chín phe.

Bảy bá chủ, bao gồm nhà họ Hoa, Tây Hoa Thiên Cung, lại thêm học viện Thánh Hoàng thì chính là mười phe.

Tình huống phức tạp rối ren như vậy thật sự là khó xử.

Sư Thiên Vũ nói: "Lão Đàm, ngươi đừng chỉ lo bao che, nếu để ta biết là vấn đề của các ngươi, chắc chắn ta sẽ cho ngươi một trận!"

"Hứ!"

Đàm Tùng lười phản ứng, xoay người rời đi.

Sư Thiên Vũ thì cau mày lại.

Chuyện này... rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?

Tại sao nhà họ Hoa lại vô duyên vô cớ chết tám mươi bảy vị đệ tử ngoại viện! Mà lúc này, ngoại viện, bên trong một đình viện của đệ tử.

Sắc mặt Tô Tử Thương lạnh nhạt ngồi trước bàn đá, một tay gõ nhẹ lên bàn, cả người tràn ngập sát khí vô cùng đáng sợ.

Ở bên cạnh ông ta, mấy con em nhà họ Hoa đứng yên lặng.

Mấy người này đều là tài năng xuất chúng ở ngoại viện của nhà họ Hoa, cảnh giới Chân Ngã tầng tám, tầng chín, mà một vị trong đó mặc một bộ trường sam, nho nhã hiền lành, giữa trán có một dấu vết nhàn nhạt khiến người này trông không giống như những người khác.

Hoa Vạn Quân! Thiên tài nhà họ Hoa, ở bên trong học viện Thánh Hoàng cũng là người rất nổi tiếng, bản thân đã là cảnh giới Chân Ngã tầng chín, lại xếp hạng thứ hai trong bảng ngoại viện, ở trong toàn bộ ngoại viện của học viện Thánh Hoàng, hắn ta chỉ đứng sau vị đệ tử yêu nghiệt Liễu Huyền Thiên kia.

Giờ phút này Tô Tử Thương nhìn về phía Hoa Vạn Quân, nói thẳng: "Rốt cuộc chuyện này là như thế nào?"

"Gần đây các ngươi có tranh chấp với đám người của Tây Hoa Thiên Cung, Chiến Thần Lâu và nhà họ Vũ không?"

Hoa Vạn Quân chân mày cau lại, không mở miệng.

Ở bên cạnh hắn, một thanh niên khác nói: "Bình thường Vạn Quân ca đều bế quan, muốn lên đến cảnh giới Vong Ngã, chuyện ở ngoại viện do ta phụ trách".

Tô Tử Thương nhìn thanh niên kia, nói thẳng: "Vậy Hoa Mệnh Lang, ngươi cho ta một câu trả lời".

Hoa Mệnh Lang cũng là một vị thiên tài của nhà họ Hoa, chỉ là ở trong ngoại viện này, hắn ta chỉ là cảnh giới Chân Ngã tầng chín, xếp hạng mười bốn trong bảng ngoại viện, vẫn luôn bị Hoa Vạn Quân áp chế rất chặt.

Lúc này sắc mặt Hoa Mệnh Lang khó coi nói: "Những đệ tử của chúng ta để lộ thân phận ở ngoại viện gần như đều bị giết, trừ mấy người tầng tám, tầng chín còn sống, những người không bại lộ thì vẫn bình yên vô sự, lần này xem ra là có người cố ý nhằm vào chúng ta".

Tô Tử Thương quát lên: "Nói nhảm, ta cũng biết có người cố ý nhằm vào, ta hỏi là ai!"

Hoa Mệnh Lang tiếp tục nói: "Lúc trước mấy người Hoa Bình, Hoa Thưởng đã bẩm báo với ta, mấy ngày gần đây có một người tên là Lý Nhàn Ngư luôn làm khó dễ bọn họ, bọn họ muốn tìm người dạy dỗ, đồng thời cũng chuẩn bị giết Tần Ninh đi cùng với Lý Nhàn Ngư".

"Tần Ninh?"

Sắc mặt Tô Tử Thương lạnh lẽo.

"Chính là Tần Ninh hại chết Hoa Vân Thịnh".

"Ta biết".

Tô Tử Thương lạnh lùng nói: "Người này chỉ là cảnh giới Chân Ngã tầng ba, thực lực lại không thua gì cảnh giới Chân Ngã tầng bảy, đúng là yêu nghiệt, nhưng trong một đêm giết tám mươi bảy người, chỉ bằng vào hắn thì không làm được, hơn nữa điều kỳ quái nhất chính là làm sao hắn có thể xuyên qua trận pháp che chở trong đình viện, im hơi lặng tiếng giết người chứ!"

Mấy người đều không nói gì.

Tô Tử Thương tiếp tục nói: "Hoa Mệnh Lang, tiếp tục điều tra chuyện này, nhìn chằm chằm tên Tần Ninh kia cho ta".

"Vâng".

Mà cùng trong lúc đó, trong một đình viện khác, lúc mặt trời lên cao ba sào, cuối cùng Tần Ninh cũng rời giường.

Mấy người Lâu Ca, Khương Nga, Lý Nhàn Ngư đều đi qua bức tường, vào bên trong đình viện của Tần Ninh.

"Tần công tử...", Lâu Ca thử dò xét hỏi: "Đêm qua...", "Đi giết người".

Hắn vừa dứt lời, sắc mặt Lâu Ca liền biến đổi, thật sự là Tần Ninh làm.

Người này quá điên cuồng.

"Tám mươi bảy người?"

"Giết người còn đi đếm làm gì, chẳng lẽ có ai có thể ban thưởng cho ta sao?"

Tần Ninh ngáp một cái nói: "Nhưng mà các ngươi yên tâm, những người khác sẽ không phát hiện ra đâu, chỉ cần các ngươi không nói ra là được".

Lâu Ca nhìn hai ba người bên cạnh, đây đều là người có thể tin, không thành vấn đề.

Nhưng đến khi nhìn Tần Ninh lần nữa, Lâu Ca chỉ cảm thấy... quá khoa trương.

Giết chết tám mươi bảy người, trong đó còn có mấy người cảnh giới Chân Ngã tầng tám! Nói cách khác, Tần Ninh cảnh giới Chân Ngã tầng ba có thể giết được cảnh giới Chân Ngã tầng tám, đây chính là vượt tận năm cấp cảnh giới liền! Nếu để những người khác nghe thấy thì chắc chắn sẽ không tin! Tần Ninh này đúng là vô địch như lời cha nói.

Khó trách lâu chủ cứ luôn miệng dặn dò cha, cha lại luôn miệng dặn dò hắn ta! Lúc này Lý Nhàn Ngư cũng nhìn Tần Ninh, vẻ mặt vô cùng hối lỗi, nói: "Sư phụ, lại rước lấy phiền phức cho người rồi".

"Không sao, ta cũng đã quen...", Tần Ninh khoát tay nói: "Không có chuyện gì, ta đi ngủ tiếp, đêm qua đánh một trận lại có chút lĩnh ngộ rồi".

"Yên tâm đi, ta làm việc gì cũng đều rất cẩn thận, sẽ không có ai biết, các ngươi nên làm gì thì làm cái đó đi".

"Lần sau nếu còn có người không có mắt như vậy nữa, các ngươi không giải quyết được thì cũng có thể nói cho ta, ta có thể giúp các ngươi xử lý".

Đám người Lâu Ca, Khương Nga nghe nói như vậy thì đều bật cười.

Thôi đi! Dựa theo biện pháp này của Tần Ninh, vậy sẽ phải giết hết người của những phe phái kia, ai mà chịu nổi?

Nếu làm loại chuyện này, một khi bị bắt sẽ thật sự là chuyện lớn động trời.

Mấy người đang ngồi bên trong đình viện, tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên.

Tần Ninh vung tay lên, mở cửa sân ra, một bóng người xuất hiện ở trước cửa viện.

"Cha!"

Nhìn thấy người tới, Lâu Ca ngẩn người.

Lâu Tiêu trưởng lão đi vào trong đình viện, đóng cửa lại, nhìn về phía Tần Ninh, vẻ mặt hơi tiều tụy kinh ngạc nói: "Thật đúng là ngươi làm!"

Tần Ninh không hiểu ra sao.

"Tô Tử Thương đang vô cùng giận dữ, lần này nhà họ Hoa tổn thất tám mươi bảy người ở ngoại viện, trừ mấy cảnh giới Chân Ngã tầng tám, tầng chín đứng đầu và một số người có thể ẩn nấp kĩ ra thì tổn thất cực lớn, ngươi có để lại sơ hở gì không đấy?

Ta có thể giúp ngươi xử lý".

"Nếu để nhà họ Hoa biết chuyện này là do ngươi làm, vậy sẽ phiền toái lớn!"

Nếu không xử lý tốt sẽ khiến nhà họ Hoa mặc kệ bất cứ giá nào để đối phó với Tần Ninh, mà đến lúc đó nếu Chiến Thần Lâu trợ giúp Tần Ninh, thậm chí sẽ khiến hai bên khai chiến.

Từ thái độ của lầu chủ đối với Tần Ninh, Lâu Tiêu thật sự cảm thấy lâu chủ sẽ bởi vì hắn mà chống lại nhà họ Hoa.

Tần Ninh cười nói: "Yên tâm đi, không có chuyện gì đâu, ai cũng không có chứng cứ, được rồi được rồi, các ngươi nên làm gì thì làm cái đó đi, tụ tập ở chỗ ta càng khiến người ta nghi ngờ hơn".

Thấy sắc mặt Tần Ninh không đẹp lắm, chắc là đang cảm thấy mệt, mấy người cũng không nói thêm gì nữa, lần lượt rời đi.

Tần Ninh nhìn về phía Lý Nhàn Ngư, nói: "Học được chưa?"

"Học hư rồi...", "...", Tần Ninh nhìn Lý Nhàn Ngư, hắn ta nhìn Tần Ninh.

Hồi lâu sau, Tần Ninh mới nói: "Nếu đã ra tay thì phải dứt khoát như vậy, bắt đầu từ Hoa Vân Thịnh đến Hoa Vân Thừa, rồi đến Hoa Bình, những người nhà họ Hoa này đều không nhận rõ một vấn đề, bọn họ đúng là bá chủ của Tây Hoa Thiên, nhưng cũng phải biết phải trái!"

Tần Ninh vừa dứt lời, một giọng nói đột nhiên vang lên bên trong đình viện.

"Nói như vậy, ngươi làm thế chính là biết phải trái sao?"

Tiếng nói vừa vang lên, một bóng người đã xuất hiện ở trong sân.
Chương 2900: Tiếp tục làm việc

Bóng người kia xuất hiện khiến cho Lý Nhàn Ngư giật mình sửng sốt.

"Đàm Tùng trưởng lão, mỗi lần ngươi xuất hiện có thể đừng giống quỷ như vậy không?"

Lý Nhàn Ngư bất mãn nói.

Giờ phút này Đàm Tùng nhìn Tần Ninh, nói thẳng: "Khốn kiếp, thật đúng là ngươi, tên nhóc ngươi lợi hại thật đấy, ngươi đi vào trong những trận pháp kia kiểu gì mà không bị phát hiện?

Trận sư trong Vạn Trận Các bị chửi mắng không ra gì cũng bởi vì ngươi".

Tần Ninh lại bình tĩnh nói: "Ta có thể ở đình viện của ta giúp các đại sư của Vạn Trận Các các ngươi duy trì trận pháp, chút chuyện nhỏ này thì tính là gì?"

Đàm Tùng sửng sốt.

Nói như vậy hình như cũng có lý.

Nhưng ngay sau đó, Đàm Tùng chỉ sửng sốt một chút thôi rồi lại mắng tiếp: "Tên nhóc thối, ngươi có biết ngươi đã chọc nhiều phiền toái lớn không?"

"Tám mươi bảy đệ tử cảnh giới Chân Ngã của nhà họ Hoa chết, có thể được đưa vào học viện Thánh Hoàng, cảnh giới Chân Ngã nào mà không phải là thiên tài của nhà họ Hoa, ngươi lại giết một lần tám mươi bảy người, ngươi điên rồi sao?"

Tần Ninh nhìn Đàm Tùng, không nhịn được nói: "Ngươi lo lắng cái gì?"

"Ta?

Ta không lo lắng!"

"Vậy sao?"

Tần Ninh lại nói: "Vậy ngươi tức giận cái gì?

Ngươi không phải trưởng lão của học viện Thánh Hoàng sao?

Đệ tử nhà họ Hoa chết là chuyện tốt với học viện Thánh Hoàng của ngươi mà".

Chuyện tốt?

Đúng là chuyện tốt.

Nhưng mà… luôn cảm thấy không đúng.

"Vạn Trận Các chúng ta đang phải gánh trách nhiệm cho ngươi đấy".

Đàm Tùng hầm hừ nói.

Tần Ninh lại nói: "Đừng ở chỗ này tố khổ nữa, ta làm chuyện này, chắc hẳn không ít trưởng lão trong học viện Thánh Hoàng của các ngươi sẽ rất vui vẻ".

"Học viện Thánh Hoàng là nơi được mở ra để truyền đạo thụ nghiệp, bị người của bảy bá chủ và hai thế lực đứng đầu chui vào trong, chắc hẳn học viện Thánh Hoàng các ngươi sẽ không vui".

"Sở dĩ thành cục diện bây giờ cũng là vì học viện Thánh Hoàng các ngươi không còn cách nào khác".

"Ta có thể giết những đệ tử ngoại viện của học viện Thánh Hoàng hơn nữa còn không bị phát hiện, không phải sẽ tiện hơn là học viện Thánh Hoàng các ngươi tự mình làm sao?"

Đàm Tùng nghe vậy thì gật đầu một cái.

Nhưng ngay sau đó lại lập tức lắc đầu nói: "Ngươi đừng nói nhảm, ta không nghĩ như vậy!"

"Ta là người đứng đầu Vạn Trận Các của học viện Thánh Hoàng, yêu mến mỗi một vị đệ tử của học viện Thánh Hoàng".

Thấy lúc này Tần Ninh không nói gì nữa, Đàm Tùng tiếp tục nói: "Tên nhóc ngươi chỉ là cảnh giới Chân Ngã tầng ba, tầng tám còn không phải là đối thủ của ngươi, ta thấy ngươi cũng không phải là người mà Chiến Thần Lâu có thể nắm trong tay".

"Ta đã đi điều tra tin tức về ngươi, ta thấy Chiến Thiên Vũ kia coi ngươi như cha nuôi, rốt cuộc ngươi là ai?"

"Tần Ninh".

Ánh mắt của Đàm Tùng vô cùng nghiêm túc.

Tần Ninh nói: "Ta chính là Tần Ninh, có thể là ai nữa?"

"Cũng không phải là người của Ma tộc chứ?"

"Vậy thì đúng là không thể nào...", Đàm Tùng tùy tiện nói: "Nếu ngươi là người của ma tộc, Ma tộc Huyết Nhãn làm nhiều người bị thương như vậy chỉ vì để cho ngươi ẩn nấp, vậy thì không có lợi lắm".

Tần Ninh cười nói: "Đúng không!"

"Vậy rốt cuộc ngươi tới học viện Thánh Hoàng để làm gì?”

"Vì tìm phu nhân ta, tìm được phu nhân ta rồi, ta có thể rời đi".

"Vân Sương Nhi?"

"Ừ...", Đàm Tùng vô cùng nghi ngờ nhìn Tần Ninh, nói: "Ta cũng đã từng gặp Vân Sương Nhi kia, không nói đến việc đó là một cô gái yêu nghiệt, trên người có một loại khí chất đặc biệt, lại không nói đến có sắc đẹp tuyệt trần, chỉ là khí chất đặc biệt kia thôi đã khiến ta cảm thấy người ta sẽ không để ngươi vào mắt rồi".

"Ngươi nói cái gì vậy?"

Lý Nhàn Ngư không phục nói: "Sư phụ ta thì làm sao?

Nếu không nhờ có sư phụ ta, trận pháp đầu mối kia của ngươi không phải sẽ bị phá hủy ư?"

Đàm Tùng lập tức bật cười khanh khách.

Nhìn về phía Tần Ninh, Đàm Tùng hỏi: "Bây giờ bên trong Vạn Trận Các còn chưa có động tĩnh, ngươi nói xem rốt cuộc có đúng hay không?"

"Đừng gấp, chờ một chút đi".

Sau khi trò chuyện thêm mấy câu với Đàm Tùng, lại tiễn ông ta đi, Tần Ninh mới trở về trong phòng tiếp tục ngủ.

Trong nửa tháng liên tiếp sau đó, Tần Ninh đều ở trong đình viện của mình, mà toàn bộ ngoại viện đã hoàn toàn nổ tung rồi.

Trong nửa tháng này, các trưởng lão ngoại viện vẫn luôn điều tra khắp nơi, quản lý học viện vô cùng coi trọng chuyện tám mươi bảy vị đệ tử bỏ mình.

Chẳng qua là cho dù có khua chiêng gióng trống để điều tra, loại bỏ, nhưng vẫn không có một chút manh mối nào.

Không còn cách nào khác, học viện bắt đầu phái các trưởng lão dẫn đệ tử ngoại viện, nội viện tiến hành tuần tra mỗi ngày mỗi đêm để đề phòng xảy ra chuyện này thêm lần nữa.

Những điều này đều không có liên quan gì với Tần Ninh.

Điều tra?

Cho dù có điều tra tung trời lên cũng không tra được ra hắn.

Ngày hôm đó.

Bên trong đình viện, Tần Ninh nằm ở trên ghế xích đu, Lý Nhàn Ngư thì đứng bên cạnh diễn tập một bộ Âm Dương Hoàng Ấn, sau đó thu hồi khí tức, thở ra một hơi.

"Đến cảnh giới Chân Ngã tầng sáu, con cảm thấy Âm Dương Hoàng Ấn này còn có những ý cảnh khác ở bên trong, sư phụ, mệnh quyết này rất mạnh".

Tần Ninh liếc Lý Nhàn Ngư một cái, sau đó nói: "Nói nhảm, không mạnh thì ta truyền cho ngươi làm gì?"

Lý Nhàn Ngư gãi đầu, hình như đúng thế thật.

"Được rồi, trong nửa tháng qua, ngươi cũng đã khôi phục, tiếp theo nên làm việc đi!"

Lý Nhàn Ngư sửng sốt, nói: "Tiếp tục làm việc?

Làm gì?"

"Khiêu chiến!"

"Đi lên Sinh Tử Đài, tiếp tục khiêu chiến...", Tần Ninh nói thẳng: "Nhà họ Hoa thì thôi, nhưng còn nhà họ Vũ, Huyết Vụ cung, còn cả Linh Tiêu Sơn kia nữa, đều phải chăm sóc cả thể chứ".

"Linh Tiêu Sơn tùy tiện ra tay với ngươi chắc chắn không phải ý định nhất thời, nếu chúng ta không biết tại sao lại bị người của Linh Tiêu Sơn theo dõi, vậy thì cứ giết, hỏi bọn họ xem rốt cuộc tại sao".

Nghe thấy vậy, Lý Nhàn Ngư gật đầu nói: "Con biết rồi, ngày mai con sẽ tiếp tục đi gây sự, làm bọn họ tức chết, lần này sẽ chỉ chọn tầng sáu, tầng bảy, tầng tám thôi".

"Tầng chín cũng có thể thử một chút".

Tần Ninh nói: "Bây giờ ngươi đã đến cảnh giới Chân Ngã tầng sáu, thử đối mặt với tầng chín xem như thế nào!"

"Vâng".

Tần Ninh tiếp tục nói: "Nhất định phải nhớ, ngươi là đi khiêu chiến đứng đắn, bọn họ không muốn lên đài thì cứ mắng, mắng đến khi bọn họ không nhịn được, đến lúc đó vừa để rèn luyện mình, cũng là để tiêu diệt kẻ địch của chúng ta, tốt biết bao?"

"Con biết rồi".

Lý Nhàn Ngư như được khích lệ.

Dù sao có Tần Ninh, hắn ta không sợ! "Biết rồi thì còn lo lắng cái gì nữa?

Đi đi!"

"Hả?

Đi ngay bây giờ sao!"

"Nói nhảm!"

Tần Ninh đá ra một cú, Lý Nhàn Ngư vội vàng rời đi... Cứ như vậy, lúc ngoại viện đang gióng trống khua chiêng để điều tra xem ai đã giết tám mươi bảy vị đệ tử ngoại viện, tên của Lý Nhàn Ngư lại được vang lên lần nữa... Bách Vị Đường.

Mấy đệ tử đang ngồi ăn cơm với nhau.

"Chuyện này rất kì lạ, ai dám giết người ở ngoại viện chứ?"

"Nhưng đó vẫn chưa phải là chuyện kỳ lạ nhất, chuyện kỳ lạ nhất là đến bây giờ còn chưa điều tra ra được là ai!"

Một người thấp giọng nói: "Các ngươi nói có phải là người của Tây Hoa Thiên Cung không?

Tây Hoa Thiên Cung và nhà họ Hoa là hai phe mạnh nhất trong số bảy bá chủ và hai thế lực đứng đầu ở học viện Thánh Hoàng, hay là tranh quyền đoạt thế?"

"Cũng có thể...", "Chuyện giết người còn chưa được điều tra rõ, lại xảy ra thêm một chuyện kỳ lạ nữa rồi".

Lại thêm nữa?

Một vị đệ tử nói: "Các ngươi không biết sao, chính là Lý Nhàn Ngư đó, không biết lại nổi điên cái gì mà ngày nào cũng đi khiêu khích đệ tử Huyết Vụ cung, nhà họ Vũ, Linh Tiêu Sơn, có cơ hội liền mắng, mắng xong liền nói có dám lên Sinh Tử Đài liều mạng hay không!"

"Tên nhóc này còn sống ư?"

"Đúng vậy...", "Hơn nữa còn đến cảnh giới Chân Ngã tầng sáu, bây giờ đã bắt đầu khiêu chiến đánh nhau với tầng tám...", chỉ trong thời gian ngắn, ngoại viện đã xuất hiện gió nổi mây vần.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom