-
Chương 2886-2890
Chương 2886: Lâu Ca
Tây Hoa Nguyệt nghe được lời này, lập tức nói: “Y tỷ tỷ chính là hòn ngọc quý trên tay cung chủ, tất nhiên là không giống với người bình thường, thế nhưng huynh cũng không kém, chờ sau này huynh đạt tới cảnh giới Vong Ngã, rồi lại tiến vào cảnh giới Vô Ngã, trở thành Biến Cảnh, tất cả ở trong tầm tay mà thôi”.
Tây Hoa Bân gõ nhẹ trán muội muội mình, cười nói: “Muội một hơi nói liền cảnh giới Vong Ngã tới cảnh giới Vô Ngã, cứ như là việc đạt được hai cảnh giới này dễ như ăn cơm uống nước ấy”.
Tây Hoa Nguyệt cười hì hì.
Tây Hoa Bân cảm thán nói: “Thế nhưng, trăm năm qua, trong học viện Thánh Hoàng quả thực đã xuất hiện một cô gái yêu nghiệt như thế, đáng tiếc là lại do nhà họ Hoa đưa tới”.
“Thật sự là có sao?
Yêu nghiệt tới mức nào?”
Tây Hoa Nguyệt nhất thời hiếu kỳ nói.
Tây Hoa Bân lập tức nói: “Thiên chi kiêu nữ Vân Sương Nhi của thiên viện, thời điểm tiến vào học viện Thánh Hoàng, nghe nói chỉ mới là cảnh giới Chân Ngã tầng một, hơn nữa, còn là vừa mới bước vào tầng một, nhưng không đến năm mươi năm, đã bước vào cảnh giới Vô Ngã”.
Năm mươi năm?
Đây là cái khái niệm gì! Bình thường, ở cấp bậc cảnh giới Tam Ngã, cho dù là đệ tử thiên tài cũng phải mất năm năm, mười năm mới có thể đột phá được một tầng, nếu yêu nghiệt hơn thì có thể là hai năm, ba năm.
Nhưng dù là vậy, từ cảnh giới Chân Ngã đến cảnh giới Vong Ngã, rồi lại đến cảnh giới Vô Ngã, phải vượt qua ba cái hào sâu, không tiêu tốn trăm năm, thậm chí là nghìn năm thì không thể nào vượt qua được.
Người như vậy, chắc chắn là yêu nghiệt.
Tây Hoa Bân lập tức nói: “Đáng tiếc là từ sau khi ta tiến vào học viện Thánh Hoàng, cô ấy đã là đệ tử thiên viện, rất ít khi xuất hiện, hiếm có người nhìn thấy được cô ấy, nhưng mà nghe nói, người nhìn thấy cô ấy, đều bị sắc đẹp của cô ấy mê hoặc”.
“Ca, huynh cũng động lòng rồi?”
“Ta động lòng cái gì?
Ta chỉ tò mò, cô gái có thiên phú như thế, rốt cuộc là xinh đẹp đến nhường nào, nghe nói cô ấy được rất nhiều đệ tử trong học viện Thánh Hoàng bình chọn là cô gái có vẻ ngoài xinh đẹp nhất học viện trong nghìn năm qua”.
Thiên phú cường đại, lại còn xinh đẹp, ai mà không muốn nhìn một chút?
Tây Hoa Nguyệt cười nói: “Huynh nói như vậy, ngược lại, ta còn muốn nhìn thấy cái người được gọi là mỹ nam đứng đầu Trung Tam Thiên Thần Tinh Dịch kia, nghe nói, hắn ta đẹp trai đến mức không người nào sánh bằng”.
Nhắc đến Thần Tinh Dịch, Tây Hoa Bân và Tây Hoa Nguyệt đều lộ ra biểu cảm mất tự nhiên.
Qua một hồi lâu, Tây Hoa Nguyệt mới nói: “Cũng không biết rốt cuộc là người này đẹp trai đến mức nào, khiến cho Y tỷ tỷ say mê đến chết đi sống lại”.
“Lúc trước, ta nghe nói, Y tỷ tỷ mang theo Nguyên thúc đánh giết tới Phong Nguyệt Tông, cuối cùng như thế nào, ta cũng không biết…”, nghe được lời này, sắc mặt Tây Hoa Bân cũng trở nên kỳ quái.
Tây Hoa Nguyệt lần thứ hai nói: “Tất cả mọi người đều đã đi qua cảnh giới Tứ Cực, trải qua khảo nghiệm của thất tình lục dục, tại sao đối với chuyện nam nữ, lại vẫn không thể kiềm chế được như thế?”
Tây Hoa Bân cười ha ha nói: “Trải qua khảo nghiệm thất tình lục dục, cũng chỉ là khảo nghiệm mà thôi, không có nghĩa là tuyệt tình, người như Vân Sương Nhi và Thần Tinh Dịch, đã không còn giới hạn ở vẻ đẹp bên ngoài nữa, mà là có được khí chất đặc biệt mà những người như chúng ta không có, theo một vài phương diện mà nói, khí chất so với dung mạo, lại càng có thể khiến cho người ta trầm luân hơn”.
Tây Hoa Nguyệt nhất thời cười nói: “Ca, vậy huynh xem ta có khí chất gì?”
“Muội sao?
Muội có khí chất ham ăn!”
“Ta không phải”.
Tây Hoa Nguyệt bĩu môi nói: “Ca, ta kể cho huynh nghe, trong lần khảo hạch này, ta gặp được một đôi sư đồ rất thú vị…”, mấy người vừa đi vừa nói chuyện, hướng thẳng về phía Bách Vị Đường.
Mà lúc này, trong đình viện, Tần Ninh cũng tỉnh lại từ trong nhập định.
Bên ngoài có người gõ cửa.
Hắn nhíu mày, đứng dậy mở cửa.
Chỉ thấy lúc này, bên ngoài đình viện, có ba, bốn thanh niên nam nữ đang đứng đó.
Người thanh niên cầm đầu mặc một bộ trang phục màu tím nhạt, trên vai khoác áo ngắn tay màu xanh, tóc dài buộc cao, dáng người cao gầy, khuôn mặt trông cũng có vài phần ôn hòa, hiền hậu.
“Công tử Tần Ninh?”
Thanh niên nhìn về phía Tần Ninh, dò hỏi.
“Ngươi là?”
“Tại hạ là Lâu Ca!”
Lâu Ca?
Thanh niên lập tức nói: “Lâu Tiêu là phụ thân của ta”.
Thì ra là thế.
Tần Ninh mời mấy người bọn họ vào trong đình viện.
Lâu Ca cười nói: “Chuyện của công tử Tần Ninh, ta đã biết hết rồi, phụ thân cũng dặn dò ta, trước hết phải đến tìm ngươi”.
“Ở ngoại viện học viện Thánh Hoàng, đệ tử Chiến Thần lâu đều do ta điều khiển, về sau Tần công tử có gì muốn phân phó thì cứ nói ra, đừng ngại”.
Tần Ninh nhìn Lâu Ca, nói: “Vậy ngươi có thể dẫn ta đi thiên viện tìm một người được không?”
“Thiên viện…”, Lâu Ca sửng sốt.
Cái tên Tần Ninh này… không làm việc theo lẽ thường.
“Tần công tử, hiện tại ta là đệ tử ngoại viện, nội viện còn chưa thể vào được, thiên viện… Thế nhưng Chiến Thần lâu chúng ta cũng có người ở thiên viện, cha ta cũng là viện trưởng thiên viện, ngược lại có thể giúp Tần công tử hỏi một chút”.
Nghe được lời này, Tần Ninh sửng sốt.
Đúng vậy! Lâu Tiêu không phải là trưởng lão thiên viện hay sao, hắn thật sự đã quên mất chuyện này, chỉ nhớ mỗi việc Lâu Tiêu là người của Chiến Thần lâu…
“Ta muốn tìm Vân Sương Nhi!”
Tần Ninh nói thẳng: “Ngươi tìm đệ tử Chiến Thần lâu cũng được mà tìm phụ thân ngươi cũng tốt, giúp ta chuyển lời, nói với Vân Sương Nhi, Tần Ninh ta đến học viện Thánh Hoàng rồi”.
Vân Sương Nhi?
Lâu Ca cùng ba người phía sau đều sửng sốt.
Trong đó có một cô gái lên tiếng hỏi ngay: “Tần công tử, Vân Sương Nhi xuất thân từ nhà họ Hoa, hiện giờ cô ấy chính là một trong những đệ tử xuất sắc nhất của học viện Thánh Hoàng, ngươi tìm cô ấy làm gì?”
Tần Ninh nhìn về phía cô gái, khẽ cười nói: “Cô ấy là phu nhân của ta, phu quân đi tìm phu nhân, hẳn là không có vấn đề gì phải không?”
Phu nhân?
Sao có thể! Trong lòng Lâu Ca tràn đầy kinh ngạc.
Nếu như không phải phụ thân luôn dặn dò hắn ta, phải đối đãi với Tần Ninh tôn kính như đối đãi với lâu chủ, hiện giờ, hắn ta đã nghĩ có phải là Tần Ninh đang nói bậy nói bạ hay không.
Ba người còn lại cũng sửng sốt.
Cái tên này, đầu óc có vấn đề sao?
Lúc này, Lâu Ca nói: “Ta sẽ lập tức đi đưa tin, thế nhưng gần đây, chỉ sợ là rất khó tìm được Vân Sương Nhi”.
“Ồ?”
Lâu Ca nói tiếp: “Vân Sương Nhi này tuy rằng xuất thân từ nhà họ Hoa, thế nhưng hình như tranh đấu trong nhà họ Hoa gây ra bất lợi đối với cô ấy, cho nên cô ấy được một vị lão tổ nhà họ Hoa đưa đến học viện Thánh Hoàng, mà ở trong học viện, cô ấy lại được mấy vị trưởng lão quyền cao chức trọng coi trọng, dùng hết toàn lực để bồi dưỡng, bây giờ hình như là đang ở trong trong hồ Thánh Hoàng bế quan, đừng nói là chúng ta, cho dù là đệ tử, trưởng lão thiên viện, cũng không gặp được cô ấy!”
Bế quan! Tần Ninh thở dài nói: “Vừa rồi ta còn muốn để cho phụ thân ngươi truyền tin, hẳn là rất nhanh có thể gặp được cô ấy, nhưng cô nhóc kia lại tiến là hồ Thánh Hoàng tu luyện, cái nơi đó cũng thật tra tấn người khác”.
“Tần công tử biết hồ Thánh Hoàng sao?”
“Nói là thánh địa tu hành, nhưng trên thực tế chính là một nơi tra tấn người khác, không có cái gì đáng giá để đi vào trong đó”.
Lời này vừa nói ra, mấy người bọn họ lại sửng sốt.
Giọng điệu của cái tên Tần Ninh này cũng thật lớn.
Vân Sương Nhi chính là người được mọi người trong học viện Thánh Hoàng gọi là cô gái thần kỳ, xinh đẹp vô song, thiên phú tuyệt vời, hắn lại nói cô ấy chính là phu nhân của hắn.
Hồ Thánh Hoàng có thể nói là một trong những thánh địa tu hành của học viện Thánh Hoàng, bao nhiêu đệ tử mơ ước được tiến vào trong đó, hắn lại cảm thấy nơi đó thật tra tấn người khác, giọng điệu còn mang theo vẻ khinh thường.
Người này rốt cuộc có lai lịch gì?
Nếu không phải Lâu Tiêu chính miệng dặn dò bọn họ thì mấy người họ căn bản là lười phản ứng với cái tên giỏi bịa chuyện như thế này.
Giờ phút này, cô gái kia không nhịn được nói: “Hiện giờ, Lâu Ca sư huynh là cảnh giới Chân Ngã tầng chín, cũng chính là vị thiên kiêu xếp thứ mười hai trong bảng ngoại viện chúng ta”.
Tần Ninh nhìn thoáng qua Lâu Ca, gật gật đầu nói: “Xếp thứ mười hai, không tồi, thế nhưng còn phải cố gắng nhiều hơn, phía trước ngươi còn mười một người nữa!”
Nhất thời, trên mặt bốn người Lâu Ca đầy vẻ kinh ngạc.
Chương 2887: Bách Vị Đường
Lúc này, Lâu Ca cũng không tức giận, hắn ta chắp tay nói: “Tần công tử nói đúng”.
Bấy giờ, cô gái vừa rồi khẽ lẩm bẩm: “Cái tên kém cỏi nhà ngươi chỉ là cảnh giới Chân Ngã tầng hai, vậy mà còn khinh thường Lâu Ca sư huynh…”
“Khương Nga, không được nói bậy”.
Tần Ninh nhìn về phía cô gái tên Khương Nga kia, cười nói: “Ta không khinh thường hắn ta, ngược lại, ta đang cổ vũ hắn ta”.
Cổ vũ?
Lâu Ca sư huynh cần ngươi cổ vũ sao?
Chẳng bằng ngươi tự cổ vũ bản thân đi! Tần Ninh cũng nhìn ra mấy người này có chút bất mãn đối với mình, thế nhưng hắn cũng chỉ cười khẽ.
Tần Ninh đã tạo thành thói quen, Chiến Thiên Vũ, Triệu Đông Thiên, những người này hắn đều xem như tiểu bối, bởi vậy, khi nhìn thấy đám người Chiến Linh Vân, Lâu Ca, hắn cũng tự nhiên xem như họ như con cháu của tiểu bối, vậy nên khi nói chuyện khó mà thay đổi giọng điệu được.
Lâu Ca lập tức cười nói: “ Hôm nay, Tần công tử vừa mới đến học viện Thánh Hoàng, cần phải làm quen với rất nhiều thứ, về sau cứ từ từ làm quen, để ta dẫn Tần công tử đến một nơi thú vị”.
“Nơi nào?”
“Bách Vị Đường!”
Nghe ba chữ này, vẻ mặt của Tần Ninh trở nên kỳ quái.
“Sao vậy, Tần công tử?”
Nhìn thấy vẻ mặt kỳ lạ của Tần Ninh, Lâu Ca cũng hiếu kỳ hỏi.
“Không có gì, ở phòng bên cạnh chính là đồ nhi Lý Nhàn Ngư của ta, gọi hắn ta đi cùng đi!”
“Được!”
Mấy người rời khỏi đình viện, đi đến viện bên cạnh gọi Lý Nhàn Ngư, sau đó rời khỏi khu vực cư trú, hướng thẳng tới Bách Vị Đường.
Không thể không nói, học viện Thánh Hoàng là học phủ đỉnh cao nhất Tây Hoa Thiên, đồng thời còn là một trong ba thế lực đứng đầu, thân phận địa vị có thể nói là ngạo nghễ ở trên cao, ngay cả kiến trúc trong học viện Thánh Hoàng cũng tràn ngập khí tức oai phong thần thánh.
Đi vào Bách Vị Đường, chỉ thấy ở đây có không ít người.
Đó là một tòa lầu các vô cùng rộng lớn, sau khi tiến vào tầng một, bên trong được bày trí rất nhiều bàn ghế, đồng thời còn có không ít đệ tử tới tới lui lui.
Khi đã đạt tới cảnh giới này, võ giả có thể không cần ăn cơm, thế nhưng Bách Vị Đường lại vô cùng náo nhiệt, điều này vô cùng kỳ lạ.
Mấy người tìm một cái bàn rồi ngồi xuống.
Chiếc bàn bóng loáng như gương, liếc mắt nhìn qua chỉ thấy trong suốt không chút tì vết, ngay khi mấy người ngồi xuống, trên mặt bàn lập tức xuất hiện thực đơn.
Lý Nhàn Ngư thấy một màn như vậy, cảm thấy kỳ quái nói: “Học viện Thánh Hoàng vậy mà lại có nhà ăn mang hơi thở cuộc sống như thế này, quả thực là kỳ lạ”.
Cô gái tên Khương Nga kia lập tức nói: “Đợi lát nữa ngươi sẽ biết”.
Lâu Ca cũng cười nói: “Các vị, hôm nay ta mời khách”.
“Được, vậy chúng ta cũng không khách khí nữa”.
Mấy người đều bắt đầu nhao nhao gọi cơm.
Lý Nhàn Ngư cũng nhìn thực đơn, gọi hai món ăn, đều được làm từ thịt ngon của thiên nguyên thú, còn có một vài loại linh thực kỳ lạ, nhìn qua cũng không tệ lắm.
Sau khi đã gọi đồ ăn xong, ước chừng mười lăm phút sau, mấy thanh niên nam nữ mặc trang phục phổ viện bưng đồ ăn lên.
Lý Nhàn Ngư liếc mắt nhìn qua, biểu cảm có chút sửng sốt.
Những món ăn này có màu sắc đẹp mắt, hương thơm lan tỏa, chỉ cần nhìn thôi là đã khiến cho người ta cảm thấy thèm nhỏ dãi.
“Bắt đầu ăn thôi!”
Lâu Ca nói xong, mấy người bọn họ đã chờ không kịp, bắt đầu ăn uống.
Lý Nhàn Ngư cũng cầm đũa lên, bắt đầu ăn, ngay sau đó, hai má hắn ta đỏ bừng, chỉ chỉ vào đồ ăn trên bàn, rồi nói với Tần Ninh: “Sư tôn… Sư tôn… Đồ ăn ngon lắm, cực kỳ ngon, cho đến bây giờ, con chưa bao giờ được ăn món ngon như thế, thật tuyệt vời!”
Nhìn thấy dáng vẻ ngạc nhiên của Lý Nhàn Ngư, những người khác cũng ha ha cười lớn.
Năm đó, khi bọn họ mới tiến vào học viện Thánh Hoàng cũng như thế, lần đầu tiên được vào Bách Vị Đường ăn cơm, quả thực là cũng suýt chút nữa phải chịu khổ.
Tuy rằng tới cấp bậc này rồi, mọi người đã sớm tích cốc không cần ăn uống, nhưng vị giác của con người thì vẫn còn đó, đồ ăn ngon miệng vẫn có thể khơi dậy ham muốn ăn uống cho người ta.
Chất lượng đồ ăn ở Bách Vị Đường này, quả thực là tuyệt nhất! Tần Ninh nhìn thấy dáng vẻ của Lý Nhàn Ngư thì không nhịn được cười nói: “Ăn ngon thì nguơi ăn nhiều một chút”.
Lý Nhàn Ngư nghe vậy thì sao còn bận tâm đến hình tượng của bản thân, hắn ta há to miệng ăn uống hăng say.
Thực sự là vô cùng ngon! Mấy người Lâu Ca, Khương Nga cũng ăn như gió cuốn.
Lâu Ca vừa ăn vừa nói: “Bách Vị Đường này, đừng nói là đệ tử ngoại viện, cho dù là đệ tử nội viện hay đệ tử thiên viện, thỉnh thoảng cũng sẽ đến đây ăn uống, hương vị đồ ăn ở đây rất tuyệt, khiến cho kẻ khác phải thèm nhỏ dãi, rất ít người có thể chối từ những món ăn ngon như thế này”.
“Bách Vị Đường là do một vị trưởng lão tên Vị Minh trong học viện Thánh Hoàng chúng ta sáng lập nên”.
Lâu Ca giải thích: “Ban đầu, khi vị trưởng lão Vị Minh muốn xây dựng Bách Vị Đường trong học viện Thánh Hoàng, có rất nhiều trưởng lão trong viện không đồng ý, cho rằng nó không mang lại ích lợi gì”.
“Thế nhưng trưởng lão Vị Minh rất cố chấp, các vị trưởng lão trong viện cũng không còn cách nào khác, đành tùy ý ông ta, ai ngờ rằng, đồ ăn do vị trưởng lão Vị Minh này làm ra, quả thực là tuyệt vời, sau đó, ông ta ra giá cho các món ăn của mình rất cao, nhưng mọi người vẫn tình nguyện đến ăn như trước”.
“Chỉ là những năm gần đây, trưởng lão Vị Minh lười biếng, định giá cho các món ăn còn cao hơn nữa, thành ra số lượng người tới ít hơn một chút, nhưng thỉnh thoảng, mọi người cũng sẽ tiết kiệm tiền để đến đây hưởng thụ một bữa”.
Lý Nhàn Ngư không nhịn được nói: “Vị trưởng lão Vị Minh này thật lợi hại”.
Lúc này, Khương Nga cười nói: “Ta nghe nói trưởng lão Vị Minh có một món phách khí, tên là Bách Vị Oa, vô cùng cường đại, vốn dĩ nó được dùng để chiến đấu, nhưng đồng thời, trưởng lão Vị Minh cũng dùng nó để nấu ăn”.
“Đồ ăn mà Bách Vị Oa làm ra, quả thực là tuyệt vời!”
Mấy người trò chuyện với nhau, trong lúc đó cũng thân quen hơn không ít.
“Tần công tử, ngươi không ăn sao?”
“Ta ăn”.
Tần Ninh cũng cười nói: “Các ngươi cứ ăn đi, không cần để ý đến ta”.
Trên thực tế, cho dù Tần Ninh không nói như vậy thì cũng không ai quản hắn.
Ngay khi mấy người bọn họ đang ăn uống hăng say thì bên ngoài Bách Vị Đường, một đám người tiến vào.
Đám võ giả kia dưới sự dẫn đầu của một người thanh niên, bước vào trong Bách Vị Đường.
“Người của Huyết Vụ cung”.
Lúc này, Khương Nga nhìn về phía đám người kia, thanh niên cầm đầu nhìn qua có màu da hơi đen, khí tức cường đại, hơn nữa, trong đó còn có người cùng tiến vào học viện Thánh Hoàng với Tần Ninh và Lý Nhàn Ngư, Huyết Vân Sênh.
Lúc này, hiển nhiên là đám người kia cũng nhìn thấy mấy người Tần Ninh.
Người thanh niên cầm đầu nhìn về phía Huyết Vân Sênh, nói: “Hai người kia, chính là Tần Ninh và Lý Nhàn Ngư?”
Huyết Vân Sênh gật gật đầu.
Thanh niên cười nói: “Ta đến gặp bọn họ một chút!”
Nói xong, thanh niên dẫn theo đám người đi đến trước mặt nhóm người Tần Ninh.
“Lâu Ca, dạo gần đây sống không tồi nha, người của Chiến Thần lâu các ngươi, cũng có thể đến Bách Vị Đường ăn cơm sao?”
Nghe được lời này, sắc mặt Lâu Ca trầm xuống, hắn ta chậm rãi nói: “Huyết Mang, Bách Vị Đường cũng không phải là do Huyết Vụ cung các ngươi mở ra, hôm nay ta không muốn gây chuyện”.
“Không muốn?
Ta thấy ngươi không dám thì có!”
Huyết Mang cười nhạo nói: “Lúc trước ngươi xếp thứ mười một trong bảng ngoại viện, kết quả là bị Huyết Hiên sư huynh đánh bại, thương thế đã tốt hơn chưa?”
Nghe được lời này, vẻ mặt Lâu Ca trở nên mất tự nhiên.
Khương Nga đứng dậy, nói: “Huyết Mang, Lâu Ca sư huynh thua trong tay Huyết Hiên, tại sao ngươi cứ làm như ngươi mới là ngươi đánh Lâu Ca sư huynh thế?
Cảnh giới Chân Ngã tầng bảy, ngươi cũng đừng có mà ở trong này kêu gào, mất hết mặt mũi”.
“Khương Nga, Lâu Ca chính là mặt mũi của Chiến Thần lâu các ngươi trong học viện Thánh Hoàng, hắn ta bị đánh bại, tức là Chiến Thần lâu các ngươi thấp hơn Huyết Vụ cung chúng ta một cái đầu, như thế nào, không phục?”
Lời này vừa dứt, khí thế của hai bên có xu hướng giương cung bạt kiếm.
Chương 2888: Ta tỷ thí một trận với ngươi
Lâu Ca cảnh giới Chân Ngã tầng chín, vốn là thiên tài xếp hạng thứ mười một trong bảng ngoại viện của học viện Thánh Hoàng.
Thế nhưng trước đó không lâu, Huyết Hiên đến từ Huyết Vụ cung đã xuất quan khiêu chiến Lâu Ca, đánh bại Lâu Ca, trở thành vị trí thứ mười một, còn đánh bại một thiên tài trước Lâu Ca, tiến vào mười vị trí đầu.
Mà Lâu Ca thì rơi xuống vị trí mười hai.
Chuyện này đã gây ra phong ba không nhỏ ở ngoại viện.
Từ đó về sau, đệ tử đến từ Huyết Vụ cung luôn tỏ ra cao cao tại thượng với người của Chiến Thần Lâu, mỗi lần gặp mặt đều không thể không châm chọc vài câu.
Thậm chí còn có mấy lần ra tay, đệ tử Chiến Thần Lâu đã bị ức hiếp nhiều lần.
Không có cách nào cả, đệ tử mạnh nhất không bằng đối phương, mà học viện Thánh Hoàng đều mở một con mắt nhắm một con mắt với tranh đấu của các đệ tử đến từ bảy thế lực bá chủ, bọn họ chỉ có thể nhẫn nhịn.
Huyết Mang lại tiếp tục nói: "Nếu như ta là đệ tử của Chiến Thần Lâu các ngươi thì còn chẳng có mặt mũi đi ra ngoài ăn cơm, nhìn thấy người Huyết Vụ cung ta không phải sẽ làm rùa đen rụt đầu sao?"
"Huyết Mang, ngươi...", nhìn dáng vẻ vô cùng giận dữ của mấy người, Huyết Mang chậc một tiếng, đưa mắt nhìn về phía Tần Ninh và Lý Nhàn Ngư.
"Chính là ngươi cho người giết Huyết Anh đúng không?"
Huyết Mang nhìn Tần Ninh, cười lạnh nói: "Từ khi ngươi tiến vào học viện Thánh Hoàng, mạng của ngươi đã không thuộc về ngươi nữa rồi".
"Huyết Anh chính là đệ đệ của Huyết Hiên sư huynh, ngươi giết Huyết Anh, chắc chắn Huyết Hiên sư huynh sẽ giết ngươi".
Nghe thấy thế, Tần Ninh ngẩng đầu nhìn Huyết Mang.
"Hắn ta nói như vậy?"
"Đương nhiên rồi".
Mà giờ phút này, Huyết Vân Sênh đi theo Huyết Mang nhìn thấy ánh mắt của Tần Ninh thì rụt cổ một cái.
Hắn ta đã bị màn giết chóc của Tần Ninh dọa sợ.
Lúc này, hắn nhìn về phía Lâu Ca ngồi đối diện, mở miệng nói: "Ta là đệ tử ngoại viện của học viện Thánh Hoàng, nếu như giết người ở ngoại viện thì sẽ như thế nào?"
Lâu Ca lập tức giật mình, vội vàng nói: "Tần công tử, đừng xúc động".
Lâu Ca cũng biết với thực lực mình, có thể đánh Huyết Mang túi bụi, thế nhưng nếu hắn ta ra tay, chắc chắn Huyết Hiên sẽ lấy lại danh dự cho Huyết Mang, đến lúc đó người mất mặt vẫn là mình, còn liên lụy các đệ tử của Chiến Thần Lâu ở ngoại viện cũng sẽ bị ức hiếp.
Mấy tháng nay, đệ tử Chiến Thần Lâu vẫn luôn nhẫn nại.
Dù sao tài nghệ không bằng người ta thì phải tự chịu! Nếu không đánh nhau, người chịu nhục nhã vẫn là mình! "Giết người sẽ như thế nào?"
Huyết Mang nghe được lời này thì cười ha ha nói: "Ngươi muốn giết ta?
Dựa vào cái gì?
Bằng cảnh giới Chân Ngã tầng hai của ngươi?
Ông đây có thể dùng một bàn tay đập chết mười người như ngươi cũng không thành vấn đề".
Huyết Mang vô cùng hào hứng, cười nói: "Vô duyên vô cớ giết người ở ngoại viện sẽ bị học viện đánh giết, thế nhưng cho dù là ngoại viện hay là nội viện, bao gồm cả thiên viện đều có Sinh Tử Lôi".
"Nếu hai bên có thù hận không giải quyết được thì trực tiếp đến Sinh Tử Lôi, chỉ có một người có thể đi xuống, ngươi dám không?
Tần Ninh!"
Nghe thấy lời này, Tần Ninh thản nhiên nói: "Ta so với ngươi?
Ta lười so với ngươi, nhưng đệ tử ta có thể thử một chút với ngươi".
Lý Nhàn Ngư đứng dậy, nhìn Huyết Mang, không nhịn được nói: "Ăn một bữa cơm cũng không được yên, ngươi tên là Huyết Mang đúng không?"
"Sinh Tử Lôi ở nơi nào?
Ta sẽ tỷ thí một trận với ngươi".
Hiếm khi Lý Nhàn Ngư tỏ ra bá đạo, là bởi vì thật sự bị chọc tức.
Bữa cơm này thật sự quá ngon, hắn ta đang ăn rất vui vẻ, thế nhưng cứ có người đến tìm phiền phức! Huyết Mang nhìn về phía Lý Nhàn Ngư, lập tức nói: "Ngươi đừng đổi ý".
"Ta còn lo lắng rằng ngươi đổi ý đây!"
Lý Nhàn Ngư lúc này nói thẳng: "Đi thôi, Sinh Tử Lôi!"
Lý Nhàn Ngư nhìn về phía Tần Ninh, chắp tay nói: "Sư phụ cứ ở chỗ này đợi đi, đệ tử đi một lát sẽ trở lại, chuyện thế này về sau cứ để Nhàn Ngư tới làm, không cần sư phụ quan tâm".
"Ừm, cẩn thận một chút".
"Vâng".
Nói rồi Lý Nhàn Ngư bước ra, không khỏi thúc giục: "Huyết Mang, ngươi đừng không dám lên đài đấy!"
Huyết Mang nhìn Tần Ninh một chút, lại nhìn Lý Nhàn Ngư một chút, quay người đuổi theo.
Tới cửa chịu chết?
Ai mà không muốn chứ! Giờ phút này, Lâu Ca vội vàng nói: "Tần công tử, ngươi quá kích động rồi, Huyết Mang là cảnh giới Chân Ngã tầng bảy, cách bát trọng không xa, ta thấy Lý Nhàn Ngư chỉ là cảnh giới Chân Ngã tầng năm, một khi leo lên Sinh Tử Lôi sẽ không thể đổi ý".
"Khương Nga, đi đưa Lý Nhàn Ngư trở về".
"Ừm".
Khương Nga vội vàng đứng dậy.
Tần Ninh nhìn dáng vẻ lo lắng của Lâu Ca, cười nói: "Không có chuyện gì, ta vẫn hiểu đệ tử mình dạy bảo ra khá rõ".
"Thế nhưng...", trong lòng Lâu Ca vẫn rất bất ổn.
Tần Ninh lại cười nói: "Lúc ta mới gặp ngươi đã cảm giác khí huyết trong cơ thể ngươi không thích hợp, chắc là vết thương trong cuộc tỷ thí mấy tháng trước chưa hoàn toàn khỏi hẳn, nếu không ngại thì có thể đưa ta nhìn xem".
Tần Ninh nói rồi xòe bàn tay ra, cười nói: "Ta là một vị đan sư".
Lâu Ca nửa tin nửa ngờ vươn tay.
Tần Ninh cẩn thận kiểm tra một lát, lập tức nói: "Huyết Dẫn Nguyên Thuật của Huyết Vụ cung cực kì bá đạo, nhưng lại có thiếu hụt trí mạng...", hắn nói thiếu sót của Huyết Dẫn Nguyên Thuật cho Lâu Ca, sau đó lại nói: "Nếu lần sau ngươi lại đánh nhau với hắn ta, nhất định có thể giết hắn ta".
Hắn không ngừng kiểm tra cho Lâu Ca, đến cuối cùng, Tần Ninh mới nói: "Võ quyết mà ngươi tu hành có một ít vấn đề, khí huyết trong cơ thể bị thương còn chưa phục hồi như cũ, chắc hẳn trong học viện Thánh Hoàng có bán đan dược, ngươi đi mua một viên Vô Tâm Chuyển Đan và một viên Tam Nguyên Khí Đan, đừng dùng ngay mà hãy ép thành bụi phấn, trộn lẫn với nước lạnh bôi lên khắp người mình, sau một đêm, vết thương trong cơ thể sẽ được giải trừ...", Lâu Ca bị Tần Ninh hấp dẫn, lập tức vô cùng kinh ngạc.
Tần Ninh nhìn ra hắn ta bị thương, mà còn nói ra biện pháp giải quyết nhanh như vậy, hơn nữa còn nói ra được thiếu sót của Huyết Dẫn Nguyên Thuật.
"Ngươi...", "Là một võ giả, lúc nào nên cúi đầu thì cứ cúi đầu, nhưng cúi đầu không có nghĩa là nén giận".
Tần Ninh tiếp tục nói: "Nếu không cứ như thế, dần dần sẽ mất đi lòng tiến thủ, cũng không dám đi chiến đấu tiếp nữa!"
Giờ phút này vẻ mặt Lâu Ca vô cùng nghiêm nghị, chắp tay nói: "Ta hiểu rồi".
Mà lúc hai người nói chuyện, Khương Nga đã trở về.
"Khương Nga, ta bảo ngươi ngăn Lý Nhàn Ngư lại mà, người đâu...", Lâu Ca đột nhiên nghĩ đến cuộc tỷ thí giữa Lý Nhàn Ngư và Huyết Mang, vội vàng hỏi.
"Hắn ta...", "Ta trở về rồi".
Lúc này, Lý Nhàn Ngư xuất hiện sau lưng Khương Nga, đi thẳng tới bên cạnh Tần Ninh, ngồi xuống.
Giờ phút này Lâu Ca nhẹ nhàng thở ra, nói: "May mà ngươi không kích động, Huyết Mang kia có làm khó ngươi không?"
"Lâu Ca sư huynh...", Khương Nga lại kéo ống tay áo của Lâu Ca, thấp giọng nói: "Huyết Mang chết rồi".
"À, Huyết Mang chết sao... Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi... Hả?
Ngươi nói cái gì?"
Lâu Ca lập tức đứng dậy, vẻ mặt không thể tin nhìn Khương Nga.
Chết! Làm sao có thể! Khương Nga lập tức nói: "Hai người bọn họ lên Sinh Tử Lôi, Lý Nhàn Ngư này... Hắn ta chỉ dùng một chiêu đã giết Huyết Mang".
Một chiêu?
Nói đùa sao! Huyết Mang là cảnh giới Chân Ngã tầng bảy, Lý Nhàn Ngư là cảnh giới Chân Ngã tầng năm, làm sao có thể! Lúc này Lâu Ca lại nhìn Tần Ninh và Lý Nhàn Ngư, chỉ cảm thấy... rốt cuộc Chiến Thần Lâu đã đưa hai người nào đến vậy?
Sư đồ hai người này ngày đầu tiên nhập học đã giết Huyết Mang, chuyện này tuyệt đối sẽ khiến toàn bộ ngoại viện phải kinh ngạc.
Chương 2889: Chắc chắn là không có vấn đề
Lý Nhàn Ngư mở miệng nói: "Lâu Ca sư huynh, đừng ngạc nhiên, đây không tính là cái gì...", Không tính là gì?
Cái này còn chưa tính cái gì?
Lúc này, Tần Ninh lại nhìn về phía Lâu Ca, nói: "Huyết Vụ cung chèn ép Chiến Thần Lâu, rốt cuộc vẫn là do Huyết Hiên chèn ép ngươi".
"Huyết Mang bị giết, chắc hẳn Huyết Hiên sẽ ra tay khiêu chiến ngươi đi?
Dựa theo lời ta vừa nói với ngươi, biết được nhược điểm của hắn ta, sẽ có thể dễ dàng giết hắn ta".
Nói rồi Tần Ninh đứng dậy, cười nói: "Các ngươi cứ ăn trước, ta đi dạo loanh quanh trong học viện Thánh Hoàng".
Giờ phút này, mấy người Chiến Thần Lâu đều trợn mắt há hốc mồm.
Lâu Ca ngây người ngồi tại chỗ, trong phút chốc vẫn chưa lấy lại tinh thần.
Lý Nhàn Ngư không đi theo Tần Ninh, mà mỉm cười nhìn về phía mấy người, nói: "Mọi người đừng khách khí, tiếp tục ăn đi, cơm ngon như vậy, ăn nhiều một chút".
Mà cùng lúc đó, ở một nơi cách mấy người khá xa, một góc của Bách Vị Đường có mấy người đang ngồi quanh bàn.
"Ca, ta không lừa huynh chứ!"
Tây Hoa Nguyệt nhìn thấy toàn bộ quá trình, lúc này cười tủm tỉm nói: "Hai thầy trò này không dễ chọc".
Mà một vị đệ tử của Tây Hoa Thiên Cung vội vàng đi đến, nói: "Bân ca, Huyết Mang kia... thật sự đã bị Lý Nhàn Ngư giết".
Lúc này Tây Hoa Bân mới tin.
"Rốt cuộc Tần Ninh, Lý Nhàn Ngư này có lai lịch gì, Chiến Thần Lâu tìm thấy hai người này ở đâu vậy?"
"Ta cũng không biết".
Tây Hoa Nguyệt lập tức nói: "Huyết Mang này đúng là biết tìm đường chết, nhưng mà Huyết Mang chết rồi, ca nói xem Huyết Hiên sẽ đến báo thù chứ?
Không biết Lâu Ca sẽ tiếp chiêu thế nào đây".
Tây Hoa Bân lập tức nói: "Lâu Ca và Huyết Hiên đều là cảnh giới Chân Ngã tầng chín, thế nhưng vẫn có chênh lệch, bây giờ Lâu Ca không phải là đối thủ của Huyết Hiên...", Tây Hoa Nguyệt cũng cười nói: "Ta cảm thấy Tần Ninh này có năng lực, chúng ta cứ rửa mắt mà đợi đi, xem bọn họ đối mặt với lửa giận của Huyết Hiên kiểu gì".
"Ừm".
"Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, ca, đồ ăn nơi này thật sự... quá ngon, ta muốn thêm mười phần thịt này nữa!"
"Không thành vấn đề".
Ngoại viện, tin tức Huyết Mang bỏ mình đã được lan truyền ra.
Toàn bộ ngoại viện có hơn vạn đệ tử, có đệ tử lệ thuộc vào học viện Thánh Hoàng, có đệ tử đến từ bảy bá chủ, nhà họ Hoa, Tây Hoa Thiên Cung cạnh tranh kịch liệt.
Mà từ tầng một đến tầng chín của cảnh giới Chân Ngã, tầng bảy thuộc về ba tầng trên, cấp bậc này cũng không phải hạng vô danh ở ngoại viện.
Càng quan trọng hơn là Huyết Mang cảnh giới Chân Ngã tầng bảy chết rồi, chết trong tay một đệ tử mới vừa vào học viện, chỉ là cảnh giới Chân Ngã tầng năm.
Tin tức này quả thực vô cùng chấn động! Mọi người đều vô cùng kinh ngạc.
Điều này sao có thể! Thế nhưng tiếp theo, không quá ba ngày, một tin tức càng thêm kinh ngạc hơn truyền đến.
Huyết Hiên của Huyết Vụ cung khiêu chiến sinh tử với Lâu Ca của Chiến Thần Lâu.
Lần này, ảnh hưởng từ cái chết của Huyết Mang lại càng mở rộng.
Thế mà Huyết Hiên lại muốn khiêu chiến sinh tử với Lâu Ca! Phải biết, mấy tháng trước Huyết Hiên đã thắng Lâu Ca, tăng cao xếp hạng của mình, tiến vào hạng mười bảng ngoại viện.
Vậy mà bây giờ lại muốn tiến hành sinh tử chiến với Lâu Ca.
Nhưng điều càng khiến người ta không thể tưởng tượng nổi lại xuất hiện lần nữa, Lâu Ca đã đồng ý! Chỉ trong phút chốc, toàn bộ ngoại viện đều sôi trào.
Thế mà Lâu Ca lại đồng ý lời khiêu chiến của Huyết Hiên.
Ngày hôm đó, trong một đình viện của đệ tử ngoại viện.
Mấy vị đệ tử thực lực khá mạnh ở ngoại viện của Chiến Thần Lâu đều tập trung ở đây.
Khương Nga nói: "Lâu Ca sư huynh, sao ngươi có thể đồng ý được, rõ ràng là Huyết Hiên muốn trả thù, không được, quá nguy hiểm".
Một thanh niên khác cũng nói: "Không sai, chuyện này tuyệt đối không được, ngươi đã hỏi Lâu Tiêu trưởng lão chưa?
Hắn ta có đồng ý không?"
"Đúng vậy, Huyết Hiên... có thực lực rất mạnh...", mấy người đều lo lắng cho Lâu Ca.
"Chuyện này đều do Tần Ninh kia đưa tới, muốn đi cũng là hắn đi".
Một giọng nói không phục đột nhiên vang lên.
Nghe thấy lời này, Lâu Ca lại quát: "Vương Dược, không thể nói bậy, Tần công tử có ơn lớn với Chiến Thần Lâu chúng ta, phụ thân ta đã dặn dò ở ngoại viện này, chúng ta phải đối xử với Tần công tử như thiếu chủ".
Ơn lớn?
Ơn lớn gì?
Tần Ninh này chỉ là cảnh giới Chân Ngã tầng hai, có thể có ơn lớn gì với Chiến Thần Lâu chứ! "Ta hiểu được sự lo lắng của các ngươi, chỉ là lần này ám thương trong cơ thể ta đã hoàn toàn khôi phục, hơn nữa ta đã biết được thiếu hụt trí mạng của Huyết Hiên, không cần lo lắng".
"Cho dù lần này không địch lại, ta cũng muốn chiến đấu, nếu không, đệ tử ngoại viện của Chiến Thần Lâu chúng ta sẽ luôn bị người của Huyết Vụ cung ức hiếp, lại thêm người nhà họ Vũ cũng không khách khí với chúng ta, nếu cứ tiếp tục như vậy không phải cách hay".
Lâu Ca tiếp tục nói: "Ta đã quyết định rồi, các ngươi đừng nói nữa".
Nhìn thấy Lâu Ca đã quyết định, đám người cũng không cần phải nhiều lời nữa.
Đám người lần lượt tản đi, Lâu Ca đứng dậy, đứng ở bên trong đình viện, hai tay nắm chặt lại, lẩm bẩm nói: "Biện pháp mà Tần Ninh công tử nói rất linh nghiệm, phụ thân xem hắn như cao nhân, kẻ này đúng là không tầm thường...", "Chỉ là lần này không biết thiếu hụt mà Tần công tử nói rốt cuộc là thật hay là giả, nhưng cho dù thiếu sót đó là giả, với thực lực của mình bây giờ, căn bản cũng không cần sợ Huyết Hiên".
Lâu Ca đã dâng lên ý chí chiến đấu! Mà lúc này trong một đình viện của đệ tử khác, Lý Nhàn Ngư đang ngồi trên ghế đá trong đình viện của Tần Ninh, mở miệng nói: "Sư phụ, hình như là chúng ta đã mang đến phiền phức cho Lâu Ca và mấy đệ tử Chiến Thần Lâu rồi!"
"Chỉ là Huyết Hiên kia là cảnh giới Chân Ngã tầng chín, con mới là cảnh giới Chân Ngã tầng năm, không phải là đối thủ của hắn ta, nếu không con sẽ lên đài chiến".
Tần Ninh nhìn Lý Nhàn Ngư, cười nói: "Ngươi muốn ta giúp Lâu Ca sao?"
Lý Nhàn Ngư lập tức cười hì hì nói: "Nếu sư phụ ra tay, nhất định có thể trực tiếp giết Huyết Hiên, hơn nữa sư phụ là cảnh giới Chân Ngã tầng hai, giết được cảnh giới Chân Ngã tầng chín, nghe thôi đã rất trâu bò, rất kích động rồi, có thể nổi tiếng khắp học viện Thánh Hoàng, đến lúc đó Vân sư nương xuất quan, biết được tên tuổi của người, chắc chắn sẽ tới tìm người".
Nghe thấy thế, Tần Ninh lại nói: "Yên tâm đi, Lâu Ca sẽ không thua".
"Ta chưa thấy Huyết Hiên, không biết thực lực của hắn ta, nhưng mỗi một đệ tử nòng cốt của Huyết Vụ cung đều sẽ tu luyện Huyết Dẫn Nguyên Thuật, chắc chắn Huyết Hiên sẽ dùng, chỉ với điều này thôi, Lâu Ca đã không thể thất bại rồi".
"Còn nữa, ta thấy Lâu Ca tu hành tồn tại vấn đề cực kỳ nhỏ, đã chỉ ra chỗ sai giúp hắn ta, có lẽ hắn ta cách cảnh giới Vong Ngã không xa, sau khi biết được vấn đề này và sửa lại, muốn thắng Huyết Hiên cũng không thành vấn đề".
Nghe thấy thế, Lý Nhàn Ngư lập tức nói: "Sư phụ đã nói như vậy thì chắc chắn là sẽ không có vấn đề".
"Hôm nay chính là ngày tỷ thí, con đi xem một chút".
"Ừm...", Tần Ninh thản nhiên ngồi trong đình viện, lẳng lặng tu luyện.
Bây giờ hắn đã đến cảnh giới Chân Ngã tầng hai, mấy ngày nay trong lòng cũng đã có cảm ngộ, khoảng cách đến tầng ba không còn xa.
Mà cùng lúc đó, ở khu vực Sinh Tử Lôi ngoại viện đã vô cùng huyên náo.
Cuộc tỷ thí giữa Huyết Hiên và Lâu Ca sắp bắt đầu.
Nếu như chỉ là cuộc chiến sinh tử giữa hai đệ tử cảnh giới Chân Ngã tầng một, tầng hai hoặc là tầng ba, bình thường sẽ chỉ có vài người ở đây xem.
Nhưng lần này lại khác!
Chương 2890: Còn chờ cái gì nữa?
Huyết Hiên đứng thứ chín bảng ngoại viện, còn là thiên tài đến từ Huyết Vụ cung.
Lâu Ca đứng thứ mười hai bảng ngoại viện, là đệ tử đến từ Chiến Thần Lâu.
Hai người này không chỉ đại diện cho tỷ thí thực lực giữa hạng chín và hạng mười hai trong học viện Thánh Hoàng, còn là Huyết Vụ cung và Chiến Thần Lâu âm thầm phân chia cao thấp.
Nhiều năm qua, bảy bá chủ có căn cơ không nhỏ ở trong học viện Thánh Hoàng, đương nhiên các đệ tử cũng sẽ thường xuyên tranh đấu với nhau.
Từ lần trước, Lâu Ca bị Huyết Hiên đánh bại, đệ tử của Chiến Thần Lâu trong ngoại viện gặp được đệ tử ngoại viện của Huyết Vụ cung đều phải đi đường vòng.
Mà bây giờ, Huyết Hiên phát động khiêu chiến bởi vì Huyết Mang bị giết.
Tất cả mọi người cho rằng Lâu Ca sẽ không nhận, thế nhưng không nghĩ tới Lâu Ca lại chấp nhận.
Lúc này, xung quanh Sinh Tử Lôi đã tụ tập trên trăm vị đệ tử ngoại viện.
Huyết Hiên! Lâu Ca! Trận chiến sinh tử! Những chuyện này đều không có liên quan gì với Tần Ninh đang ở ngoại viện.
Tần Ninh cũng không đi xem, chỉ yên tâm tu luyện trong tiểu viện của mình.
Hắn đến cảnh giới Chân Ngã tầng hai, khí tức trong cơ thể đã ổn định, hắn cảm thấy mình có thể đột phá đến tầng ba.
Về việc tăng cảnh giới, từ trước đến nay Tần Ninh đều không nóng nảy, thế nhưng lần này lại khác.
Phong ấn của Thần Tinh Dịch khiến hắn luôn canh cánh trong lòng.
Có lẽ chỉ khi mình tới đạt cảnh giới Vong Ngã mới có thể hoàn toàn giải trừ phong ấn trên người Thần Tinh Dịch.
Lúc này trong đình viện, Tần Ninh khoanh chân ngồi dưới tàng cây, nguyên lực trong cơ thể chậm rãi chuyển động, từng khí tức hùng hậu bộc phát ra.
Tần Ninh lật bàn tay lại, một Lưu Ly Ngọc Nguyên Quả xuất hiện trong lòng bàn tay.
Sau khi phân chia ba mươi sáu Lưu Ly Ngọc Nguyên Quả, bây giờ Tần Ninh chỉ còn mười bốn quả trong tay.
Trước đó Tần Ninh đã nuốt một quả, mà bây giờ hắn chuẩn bị nuốt quả thứ hai, trợ giúp mình hòa hoãn tốc độ tiến vào cảnh giới Chân Ngã tầng ba.
Trong cơ thể, từng lực lượng ngưng tụ, Lưu Ly Ngọc Nguyên Quả tiến vào trong bụng, dần dần tản ra.
Mặt ngoài thân thể, hai Mệnh Hoàn xuất hiện.
Mà hai Mệnh Hoàn kia, trong ngoài mỗi một Mệnh Hoàn đều kèm theo chín Mệnh Hoàn hư ảo, như ẩn như hiện.
Thời gian từ từ trôi qua... Giữa trưa.
Những tiếng đập cửa rầm rầm vang lên.
"Vào đi".
Giọng nói của Tần Ninh vang lên.
Cửa sân mở ra, lúc này Lý Nhàn Ngư hưng phấn đi tới, la lớn: "Sư phụ, Huyết Hiên chết rồi!"
Lý Nhàn Ngư cực kỳ kích động nói: "Lâu Ca thật sự chiến thắng Huyết Hiên, hơn nữa còn giết Huyết Hiên, con thấy đám đệ tử của Chiến Thần Lâu đều hưng phấn đến phát điên rồi".
Tần Ninh nhìn một chút Lý Nhàn Ngư.
Trong dự đoán thôi, có cái gì mà phải kinh ngạc?
Lý Nhàn Ngư nhìn thấy Tần Ninh không có cảm xúc gì thì cười nói: "Chắc chắn sư phụ đã sớm biết, đúng là tiên đoán như thần, tiên đoán như thần...", "Ngươi không nói được gì khác à?"
Tần Ninh lại nói.
"Hả?"
Lý Nhàn Ngư gãi đầu nói: "Cái gì khác?"
Tần Ninh nhìn Lý Nhàn Ngư, thở dài.
Vẫn là Thạch Đầu tốt.
Tuy nịnh bợ hơi thái quá, nhưng... nghe rất dễ chịu.
Dương Thanh Vân.
Thạch Cảm Đương.
Ôn Hiến Chi.
Cốc Tân Nguyệt.
Và... U Tiêu Tiêu... Bọn họ đang ở đâu?
Trung Tam Thiên này rộng lớn hơn Hạ Tam Thiên, nếu muốn tìm được bọn họ thì quả thực là không dễ dàng.
Lúc này, Tần Ninh thở ra một hơi, ánh sáng tỏa ra xung quanh cơ thể.
Ba Mệnh Hoàn chiếu sáng rạng rỡ.
Lý Nhàn Ngư kinh ngạc nói: "Sư phụ, người... người đến cảnh giới Chân Ngã tầng ba rồi?"
"Ừm".
Tần Ninh nhìn về phía Lý Nhàn Ngư, lập tức nói: "Bây giờ ngươi đang ở cảnh giới tầng năm, nếu còn không cố gắng hơn thì sớm muộn gì cũng xếp cuối cùng".
Sư đồ hai người tiến vào Tây Hoa Thiên, đã lưu lạc ở thời không trăm năm.
Trăm năm cũng đủ để năm người Diệp Nam Hiên, Lý Huyền Đạo, Trần Nhất Mặc, Diệp Viên Viên, Thời Thanh Trúc mạnh lên rất nhiều rồi.
Lý Nhàn Ngư liền nói ngay: "Bắt đầu từ ngày mai con sẽ bế quan tu luyện".
"Bế quan làm cái gì?"
Tần Ninh lại nói thẳng: "Người của Huyết Vụ cung, người nhà họ Vũ, người nhà họ Hoa không hận thấu xương hai sư đồ chúng ta sao?
Ngươi cứ đến Sinh Tử Lôi mà đợi, tìm người khiêu chiến trận chiến sinh tử mới là cách tăng lên có tác dụng nhất, tiện thể tăng cả danh tiếng của ngươi lên nữa, chờ sau này Sương Nhi xuất quan, biết được tên tuổi của ngươi sẽ tới tìm chúng ta".
Lý Nhàn Ngư nghe thấy như thế, ánh mắt sáng lên nói: "Có lý, sư phụ anh minh".
Nói xong Lý Nhàn Ngư vẫn đứng tại chỗ.
"Còn chờ cái gì nữa?"
"Hả?"
Lý Nhàn Ngư sững sờ, lập tức nói: "Sư phụ, con... chỉ có mỗi Âm Dương Hoàng Ấn và vãng sinh đồng, người... lại truyền cho con thêm một mệnh quyết lợi hại đi...", "Tham thì thâm, mệnh quyết Âm Dương Hoàng Ấn có yêu cầu về khí huyết cực cao, vãng sinh đồng khiến khí huyết của ngươi biến đổi, là thích hợp nhất với ngươi, nhanh đi đi".
"Vâng...", Lý Nhàn Ngư lại nói: "Sư phụ, ờm... tầng chín con không đánh được, người… người phải giúp con đấy...", "Cút!"
Tần Ninh đá ra một cú, mắng: "Sao lại nói nhảm nhiều như vậy, người nào cao hơn ngươi thì ngươi không đồng ý là được, cứ tìm tầng năm, tầng sáu mà giết, chờ bọn họ cảm thấy ngươi bằng tầng bảy, ngươi lại tìm tầng bảy, chờ bọn hắn cảm thấy tầng bảy cũng không phải là đối thủ của ngươi, ngươi lại tìm tầng tám, đến lúc đó cứ đánh cứ đánh, ngươi tăng cấp tới cảnh giới tầng sáu sẽ có thể tìm tầng chín để giết, dù sao ở ngoại viện này lại không có đệ tử nội viện, cảnh giới Vong Ngã đối phó với ngươi, không cần sợ!"
"Vậy nếu con quá nổi tiếng, người nội viện đến thì sao?"
Tần Ninh liếc Lý Nhàn Ngư, chậm rãi nói: "Ai dám ra tay, ta sẽ giết kẻ ấy".
"Được, có câu nói này của người thì con yên tâm rồi".
Lý Nhàn Ngư hấp tấp rời đi.
Tần Ninh vẫn ở trong sân, tiếp tục tu luyện.
Trên thực tế ở đời này, đa số thời gian hắn đều dùng để tu luyện, gần như chưa từng ngừng nghỉ.
Người bên ngoài chỉ nhìn thấy hắn muốn tăng cấp thì tăng cấp, không muốn tăng cấp thì đè ép xuống, trên thực tế đó đều là kết quả vất vả không ngừng cả ngày lẫn đêm.
Ngoại viện! Chuyện Huyết Hiên khiêu chiến Lâu Ca rồi thất bại bị giết đã gây ra chấn động cực lớn.
Thế nhưng sau khi kết thúc chưa được mấy ngày, một cái tên khác lại xuất hiện trong đám đệ tử ngoại viện.
Lý Nhàn Ngư! Thanh niên cảnh giới Chân Ngã tầng năm vừa vào ngoại viện học viện Thánh Hoàng lại trắng trợn nhục mạ đệ tử nhà họ Hoa, nhà họ Vũ, Huyết Vụ cung.
Chỉ trong thời gian ngắn, có thể nói là kẻ này đã gây ra rất nhiều thù hằn, khiến đám người ngoại viện đều không hiểu được rốt cuộc tên này muốn làm gì?
Ngày hôm đó, trong sân của Tần Ninh.
Lâu Ca mặc một bộ trường sam, chậm rãi nói: "Đây chính là chuyện Lý huynh làm mấy ngày gần đây, Tần công tử, hắn ta... sẽ không sao chứ?"
Tần Ninh nghe Lâu Ca nói xong, khóe miệng giật một cái.
Lý Nhàn Ngư đã làm gì?
Chạy đến trước mặt một vị đệ tử của Huyết Vụ cung, trực tiếp mắng ba đời tổ tông người ta.
Chạy đến trước mặt một vị đệ tử của nhà họ Hoa, nói với người ta Hoa Vân Thịnh chết như thế nào, Hoa Vân Thừa chết như thế nào! Còn khen ngợi Tần Ninh dũng mãnh thế nào với người nhà họ Vũ, muốn trả thù, Tần Ninh không cần ra tay, một mình Lý Nhàn Ngư cũng có thể giải quyết.
Người này... không phải bị ngốc chứ?
Muốn gây thù hận cũng không phải làm như thế! Ngươi gây thù hận như thế khiến mình giống như nhân vật phản diện, ta cũng muốn đánh chết ngươi.
Trong lòng Tần Ninh vô cùng cạn lời, mặt ngoài lại cười nói: "Cảm ơn Lâu Ca công tử đã thông báo, ta sẽ dạy dỗ tên nhóc này".
Tây Hoa Nguyệt nghe được lời này, lập tức nói: “Y tỷ tỷ chính là hòn ngọc quý trên tay cung chủ, tất nhiên là không giống với người bình thường, thế nhưng huynh cũng không kém, chờ sau này huynh đạt tới cảnh giới Vong Ngã, rồi lại tiến vào cảnh giới Vô Ngã, trở thành Biến Cảnh, tất cả ở trong tầm tay mà thôi”.
Tây Hoa Bân gõ nhẹ trán muội muội mình, cười nói: “Muội một hơi nói liền cảnh giới Vong Ngã tới cảnh giới Vô Ngã, cứ như là việc đạt được hai cảnh giới này dễ như ăn cơm uống nước ấy”.
Tây Hoa Nguyệt cười hì hì.
Tây Hoa Bân cảm thán nói: “Thế nhưng, trăm năm qua, trong học viện Thánh Hoàng quả thực đã xuất hiện một cô gái yêu nghiệt như thế, đáng tiếc là lại do nhà họ Hoa đưa tới”.
“Thật sự là có sao?
Yêu nghiệt tới mức nào?”
Tây Hoa Nguyệt nhất thời hiếu kỳ nói.
Tây Hoa Bân lập tức nói: “Thiên chi kiêu nữ Vân Sương Nhi của thiên viện, thời điểm tiến vào học viện Thánh Hoàng, nghe nói chỉ mới là cảnh giới Chân Ngã tầng một, hơn nữa, còn là vừa mới bước vào tầng một, nhưng không đến năm mươi năm, đã bước vào cảnh giới Vô Ngã”.
Năm mươi năm?
Đây là cái khái niệm gì! Bình thường, ở cấp bậc cảnh giới Tam Ngã, cho dù là đệ tử thiên tài cũng phải mất năm năm, mười năm mới có thể đột phá được một tầng, nếu yêu nghiệt hơn thì có thể là hai năm, ba năm.
Nhưng dù là vậy, từ cảnh giới Chân Ngã đến cảnh giới Vong Ngã, rồi lại đến cảnh giới Vô Ngã, phải vượt qua ba cái hào sâu, không tiêu tốn trăm năm, thậm chí là nghìn năm thì không thể nào vượt qua được.
Người như vậy, chắc chắn là yêu nghiệt.
Tây Hoa Bân lập tức nói: “Đáng tiếc là từ sau khi ta tiến vào học viện Thánh Hoàng, cô ấy đã là đệ tử thiên viện, rất ít khi xuất hiện, hiếm có người nhìn thấy được cô ấy, nhưng mà nghe nói, người nhìn thấy cô ấy, đều bị sắc đẹp của cô ấy mê hoặc”.
“Ca, huynh cũng động lòng rồi?”
“Ta động lòng cái gì?
Ta chỉ tò mò, cô gái có thiên phú như thế, rốt cuộc là xinh đẹp đến nhường nào, nghe nói cô ấy được rất nhiều đệ tử trong học viện Thánh Hoàng bình chọn là cô gái có vẻ ngoài xinh đẹp nhất học viện trong nghìn năm qua”.
Thiên phú cường đại, lại còn xinh đẹp, ai mà không muốn nhìn một chút?
Tây Hoa Nguyệt cười nói: “Huynh nói như vậy, ngược lại, ta còn muốn nhìn thấy cái người được gọi là mỹ nam đứng đầu Trung Tam Thiên Thần Tinh Dịch kia, nghe nói, hắn ta đẹp trai đến mức không người nào sánh bằng”.
Nhắc đến Thần Tinh Dịch, Tây Hoa Bân và Tây Hoa Nguyệt đều lộ ra biểu cảm mất tự nhiên.
Qua một hồi lâu, Tây Hoa Nguyệt mới nói: “Cũng không biết rốt cuộc là người này đẹp trai đến mức nào, khiến cho Y tỷ tỷ say mê đến chết đi sống lại”.
“Lúc trước, ta nghe nói, Y tỷ tỷ mang theo Nguyên thúc đánh giết tới Phong Nguyệt Tông, cuối cùng như thế nào, ta cũng không biết…”, nghe được lời này, sắc mặt Tây Hoa Bân cũng trở nên kỳ quái.
Tây Hoa Nguyệt lần thứ hai nói: “Tất cả mọi người đều đã đi qua cảnh giới Tứ Cực, trải qua khảo nghiệm của thất tình lục dục, tại sao đối với chuyện nam nữ, lại vẫn không thể kiềm chế được như thế?”
Tây Hoa Bân cười ha ha nói: “Trải qua khảo nghiệm thất tình lục dục, cũng chỉ là khảo nghiệm mà thôi, không có nghĩa là tuyệt tình, người như Vân Sương Nhi và Thần Tinh Dịch, đã không còn giới hạn ở vẻ đẹp bên ngoài nữa, mà là có được khí chất đặc biệt mà những người như chúng ta không có, theo một vài phương diện mà nói, khí chất so với dung mạo, lại càng có thể khiến cho người ta trầm luân hơn”.
Tây Hoa Nguyệt nhất thời cười nói: “Ca, vậy huynh xem ta có khí chất gì?”
“Muội sao?
Muội có khí chất ham ăn!”
“Ta không phải”.
Tây Hoa Nguyệt bĩu môi nói: “Ca, ta kể cho huynh nghe, trong lần khảo hạch này, ta gặp được một đôi sư đồ rất thú vị…”, mấy người vừa đi vừa nói chuyện, hướng thẳng về phía Bách Vị Đường.
Mà lúc này, trong đình viện, Tần Ninh cũng tỉnh lại từ trong nhập định.
Bên ngoài có người gõ cửa.
Hắn nhíu mày, đứng dậy mở cửa.
Chỉ thấy lúc này, bên ngoài đình viện, có ba, bốn thanh niên nam nữ đang đứng đó.
Người thanh niên cầm đầu mặc một bộ trang phục màu tím nhạt, trên vai khoác áo ngắn tay màu xanh, tóc dài buộc cao, dáng người cao gầy, khuôn mặt trông cũng có vài phần ôn hòa, hiền hậu.
“Công tử Tần Ninh?”
Thanh niên nhìn về phía Tần Ninh, dò hỏi.
“Ngươi là?”
“Tại hạ là Lâu Ca!”
Lâu Ca?
Thanh niên lập tức nói: “Lâu Tiêu là phụ thân của ta”.
Thì ra là thế.
Tần Ninh mời mấy người bọn họ vào trong đình viện.
Lâu Ca cười nói: “Chuyện của công tử Tần Ninh, ta đã biết hết rồi, phụ thân cũng dặn dò ta, trước hết phải đến tìm ngươi”.
“Ở ngoại viện học viện Thánh Hoàng, đệ tử Chiến Thần lâu đều do ta điều khiển, về sau Tần công tử có gì muốn phân phó thì cứ nói ra, đừng ngại”.
Tần Ninh nhìn Lâu Ca, nói: “Vậy ngươi có thể dẫn ta đi thiên viện tìm một người được không?”
“Thiên viện…”, Lâu Ca sửng sốt.
Cái tên Tần Ninh này… không làm việc theo lẽ thường.
“Tần công tử, hiện tại ta là đệ tử ngoại viện, nội viện còn chưa thể vào được, thiên viện… Thế nhưng Chiến Thần lâu chúng ta cũng có người ở thiên viện, cha ta cũng là viện trưởng thiên viện, ngược lại có thể giúp Tần công tử hỏi một chút”.
Nghe được lời này, Tần Ninh sửng sốt.
Đúng vậy! Lâu Tiêu không phải là trưởng lão thiên viện hay sao, hắn thật sự đã quên mất chuyện này, chỉ nhớ mỗi việc Lâu Tiêu là người của Chiến Thần lâu…
“Ta muốn tìm Vân Sương Nhi!”
Tần Ninh nói thẳng: “Ngươi tìm đệ tử Chiến Thần lâu cũng được mà tìm phụ thân ngươi cũng tốt, giúp ta chuyển lời, nói với Vân Sương Nhi, Tần Ninh ta đến học viện Thánh Hoàng rồi”.
Vân Sương Nhi?
Lâu Ca cùng ba người phía sau đều sửng sốt.
Trong đó có một cô gái lên tiếng hỏi ngay: “Tần công tử, Vân Sương Nhi xuất thân từ nhà họ Hoa, hiện giờ cô ấy chính là một trong những đệ tử xuất sắc nhất của học viện Thánh Hoàng, ngươi tìm cô ấy làm gì?”
Tần Ninh nhìn về phía cô gái, khẽ cười nói: “Cô ấy là phu nhân của ta, phu quân đi tìm phu nhân, hẳn là không có vấn đề gì phải không?”
Phu nhân?
Sao có thể! Trong lòng Lâu Ca tràn đầy kinh ngạc.
Nếu như không phải phụ thân luôn dặn dò hắn ta, phải đối đãi với Tần Ninh tôn kính như đối đãi với lâu chủ, hiện giờ, hắn ta đã nghĩ có phải là Tần Ninh đang nói bậy nói bạ hay không.
Ba người còn lại cũng sửng sốt.
Cái tên này, đầu óc có vấn đề sao?
Lúc này, Lâu Ca nói: “Ta sẽ lập tức đi đưa tin, thế nhưng gần đây, chỉ sợ là rất khó tìm được Vân Sương Nhi”.
“Ồ?”
Lâu Ca nói tiếp: “Vân Sương Nhi này tuy rằng xuất thân từ nhà họ Hoa, thế nhưng hình như tranh đấu trong nhà họ Hoa gây ra bất lợi đối với cô ấy, cho nên cô ấy được một vị lão tổ nhà họ Hoa đưa đến học viện Thánh Hoàng, mà ở trong học viện, cô ấy lại được mấy vị trưởng lão quyền cao chức trọng coi trọng, dùng hết toàn lực để bồi dưỡng, bây giờ hình như là đang ở trong trong hồ Thánh Hoàng bế quan, đừng nói là chúng ta, cho dù là đệ tử, trưởng lão thiên viện, cũng không gặp được cô ấy!”
Bế quan! Tần Ninh thở dài nói: “Vừa rồi ta còn muốn để cho phụ thân ngươi truyền tin, hẳn là rất nhanh có thể gặp được cô ấy, nhưng cô nhóc kia lại tiến là hồ Thánh Hoàng tu luyện, cái nơi đó cũng thật tra tấn người khác”.
“Tần công tử biết hồ Thánh Hoàng sao?”
“Nói là thánh địa tu hành, nhưng trên thực tế chính là một nơi tra tấn người khác, không có cái gì đáng giá để đi vào trong đó”.
Lời này vừa nói ra, mấy người bọn họ lại sửng sốt.
Giọng điệu của cái tên Tần Ninh này cũng thật lớn.
Vân Sương Nhi chính là người được mọi người trong học viện Thánh Hoàng gọi là cô gái thần kỳ, xinh đẹp vô song, thiên phú tuyệt vời, hắn lại nói cô ấy chính là phu nhân của hắn.
Hồ Thánh Hoàng có thể nói là một trong những thánh địa tu hành của học viện Thánh Hoàng, bao nhiêu đệ tử mơ ước được tiến vào trong đó, hắn lại cảm thấy nơi đó thật tra tấn người khác, giọng điệu còn mang theo vẻ khinh thường.
Người này rốt cuộc có lai lịch gì?
Nếu không phải Lâu Tiêu chính miệng dặn dò bọn họ thì mấy người họ căn bản là lười phản ứng với cái tên giỏi bịa chuyện như thế này.
Giờ phút này, cô gái kia không nhịn được nói: “Hiện giờ, Lâu Ca sư huynh là cảnh giới Chân Ngã tầng chín, cũng chính là vị thiên kiêu xếp thứ mười hai trong bảng ngoại viện chúng ta”.
Tần Ninh nhìn thoáng qua Lâu Ca, gật gật đầu nói: “Xếp thứ mười hai, không tồi, thế nhưng còn phải cố gắng nhiều hơn, phía trước ngươi còn mười một người nữa!”
Nhất thời, trên mặt bốn người Lâu Ca đầy vẻ kinh ngạc.
Chương 2887: Bách Vị Đường
Lúc này, Lâu Ca cũng không tức giận, hắn ta chắp tay nói: “Tần công tử nói đúng”.
Bấy giờ, cô gái vừa rồi khẽ lẩm bẩm: “Cái tên kém cỏi nhà ngươi chỉ là cảnh giới Chân Ngã tầng hai, vậy mà còn khinh thường Lâu Ca sư huynh…”
“Khương Nga, không được nói bậy”.
Tần Ninh nhìn về phía cô gái tên Khương Nga kia, cười nói: “Ta không khinh thường hắn ta, ngược lại, ta đang cổ vũ hắn ta”.
Cổ vũ?
Lâu Ca sư huynh cần ngươi cổ vũ sao?
Chẳng bằng ngươi tự cổ vũ bản thân đi! Tần Ninh cũng nhìn ra mấy người này có chút bất mãn đối với mình, thế nhưng hắn cũng chỉ cười khẽ.
Tần Ninh đã tạo thành thói quen, Chiến Thiên Vũ, Triệu Đông Thiên, những người này hắn đều xem như tiểu bối, bởi vậy, khi nhìn thấy đám người Chiến Linh Vân, Lâu Ca, hắn cũng tự nhiên xem như họ như con cháu của tiểu bối, vậy nên khi nói chuyện khó mà thay đổi giọng điệu được.
Lâu Ca lập tức cười nói: “ Hôm nay, Tần công tử vừa mới đến học viện Thánh Hoàng, cần phải làm quen với rất nhiều thứ, về sau cứ từ từ làm quen, để ta dẫn Tần công tử đến một nơi thú vị”.
“Nơi nào?”
“Bách Vị Đường!”
Nghe ba chữ này, vẻ mặt của Tần Ninh trở nên kỳ quái.
“Sao vậy, Tần công tử?”
Nhìn thấy vẻ mặt kỳ lạ của Tần Ninh, Lâu Ca cũng hiếu kỳ hỏi.
“Không có gì, ở phòng bên cạnh chính là đồ nhi Lý Nhàn Ngư của ta, gọi hắn ta đi cùng đi!”
“Được!”
Mấy người rời khỏi đình viện, đi đến viện bên cạnh gọi Lý Nhàn Ngư, sau đó rời khỏi khu vực cư trú, hướng thẳng tới Bách Vị Đường.
Không thể không nói, học viện Thánh Hoàng là học phủ đỉnh cao nhất Tây Hoa Thiên, đồng thời còn là một trong ba thế lực đứng đầu, thân phận địa vị có thể nói là ngạo nghễ ở trên cao, ngay cả kiến trúc trong học viện Thánh Hoàng cũng tràn ngập khí tức oai phong thần thánh.
Đi vào Bách Vị Đường, chỉ thấy ở đây có không ít người.
Đó là một tòa lầu các vô cùng rộng lớn, sau khi tiến vào tầng một, bên trong được bày trí rất nhiều bàn ghế, đồng thời còn có không ít đệ tử tới tới lui lui.
Khi đã đạt tới cảnh giới này, võ giả có thể không cần ăn cơm, thế nhưng Bách Vị Đường lại vô cùng náo nhiệt, điều này vô cùng kỳ lạ.
Mấy người tìm một cái bàn rồi ngồi xuống.
Chiếc bàn bóng loáng như gương, liếc mắt nhìn qua chỉ thấy trong suốt không chút tì vết, ngay khi mấy người ngồi xuống, trên mặt bàn lập tức xuất hiện thực đơn.
Lý Nhàn Ngư thấy một màn như vậy, cảm thấy kỳ quái nói: “Học viện Thánh Hoàng vậy mà lại có nhà ăn mang hơi thở cuộc sống như thế này, quả thực là kỳ lạ”.
Cô gái tên Khương Nga kia lập tức nói: “Đợi lát nữa ngươi sẽ biết”.
Lâu Ca cũng cười nói: “Các vị, hôm nay ta mời khách”.
“Được, vậy chúng ta cũng không khách khí nữa”.
Mấy người đều bắt đầu nhao nhao gọi cơm.
Lý Nhàn Ngư cũng nhìn thực đơn, gọi hai món ăn, đều được làm từ thịt ngon của thiên nguyên thú, còn có một vài loại linh thực kỳ lạ, nhìn qua cũng không tệ lắm.
Sau khi đã gọi đồ ăn xong, ước chừng mười lăm phút sau, mấy thanh niên nam nữ mặc trang phục phổ viện bưng đồ ăn lên.
Lý Nhàn Ngư liếc mắt nhìn qua, biểu cảm có chút sửng sốt.
Những món ăn này có màu sắc đẹp mắt, hương thơm lan tỏa, chỉ cần nhìn thôi là đã khiến cho người ta cảm thấy thèm nhỏ dãi.
“Bắt đầu ăn thôi!”
Lâu Ca nói xong, mấy người bọn họ đã chờ không kịp, bắt đầu ăn uống.
Lý Nhàn Ngư cũng cầm đũa lên, bắt đầu ăn, ngay sau đó, hai má hắn ta đỏ bừng, chỉ chỉ vào đồ ăn trên bàn, rồi nói với Tần Ninh: “Sư tôn… Sư tôn… Đồ ăn ngon lắm, cực kỳ ngon, cho đến bây giờ, con chưa bao giờ được ăn món ngon như thế, thật tuyệt vời!”
Nhìn thấy dáng vẻ ngạc nhiên của Lý Nhàn Ngư, những người khác cũng ha ha cười lớn.
Năm đó, khi bọn họ mới tiến vào học viện Thánh Hoàng cũng như thế, lần đầu tiên được vào Bách Vị Đường ăn cơm, quả thực là cũng suýt chút nữa phải chịu khổ.
Tuy rằng tới cấp bậc này rồi, mọi người đã sớm tích cốc không cần ăn uống, nhưng vị giác của con người thì vẫn còn đó, đồ ăn ngon miệng vẫn có thể khơi dậy ham muốn ăn uống cho người ta.
Chất lượng đồ ăn ở Bách Vị Đường này, quả thực là tuyệt nhất! Tần Ninh nhìn thấy dáng vẻ của Lý Nhàn Ngư thì không nhịn được cười nói: “Ăn ngon thì nguơi ăn nhiều một chút”.
Lý Nhàn Ngư nghe vậy thì sao còn bận tâm đến hình tượng của bản thân, hắn ta há to miệng ăn uống hăng say.
Thực sự là vô cùng ngon! Mấy người Lâu Ca, Khương Nga cũng ăn như gió cuốn.
Lâu Ca vừa ăn vừa nói: “Bách Vị Đường này, đừng nói là đệ tử ngoại viện, cho dù là đệ tử nội viện hay đệ tử thiên viện, thỉnh thoảng cũng sẽ đến đây ăn uống, hương vị đồ ăn ở đây rất tuyệt, khiến cho kẻ khác phải thèm nhỏ dãi, rất ít người có thể chối từ những món ăn ngon như thế này”.
“Bách Vị Đường là do một vị trưởng lão tên Vị Minh trong học viện Thánh Hoàng chúng ta sáng lập nên”.
Lâu Ca giải thích: “Ban đầu, khi vị trưởng lão Vị Minh muốn xây dựng Bách Vị Đường trong học viện Thánh Hoàng, có rất nhiều trưởng lão trong viện không đồng ý, cho rằng nó không mang lại ích lợi gì”.
“Thế nhưng trưởng lão Vị Minh rất cố chấp, các vị trưởng lão trong viện cũng không còn cách nào khác, đành tùy ý ông ta, ai ngờ rằng, đồ ăn do vị trưởng lão Vị Minh này làm ra, quả thực là tuyệt vời, sau đó, ông ta ra giá cho các món ăn của mình rất cao, nhưng mọi người vẫn tình nguyện đến ăn như trước”.
“Chỉ là những năm gần đây, trưởng lão Vị Minh lười biếng, định giá cho các món ăn còn cao hơn nữa, thành ra số lượng người tới ít hơn một chút, nhưng thỉnh thoảng, mọi người cũng sẽ tiết kiệm tiền để đến đây hưởng thụ một bữa”.
Lý Nhàn Ngư không nhịn được nói: “Vị trưởng lão Vị Minh này thật lợi hại”.
Lúc này, Khương Nga cười nói: “Ta nghe nói trưởng lão Vị Minh có một món phách khí, tên là Bách Vị Oa, vô cùng cường đại, vốn dĩ nó được dùng để chiến đấu, nhưng đồng thời, trưởng lão Vị Minh cũng dùng nó để nấu ăn”.
“Đồ ăn mà Bách Vị Oa làm ra, quả thực là tuyệt vời!”
Mấy người trò chuyện với nhau, trong lúc đó cũng thân quen hơn không ít.
“Tần công tử, ngươi không ăn sao?”
“Ta ăn”.
Tần Ninh cũng cười nói: “Các ngươi cứ ăn đi, không cần để ý đến ta”.
Trên thực tế, cho dù Tần Ninh không nói như vậy thì cũng không ai quản hắn.
Ngay khi mấy người bọn họ đang ăn uống hăng say thì bên ngoài Bách Vị Đường, một đám người tiến vào.
Đám võ giả kia dưới sự dẫn đầu của một người thanh niên, bước vào trong Bách Vị Đường.
“Người của Huyết Vụ cung”.
Lúc này, Khương Nga nhìn về phía đám người kia, thanh niên cầm đầu nhìn qua có màu da hơi đen, khí tức cường đại, hơn nữa, trong đó còn có người cùng tiến vào học viện Thánh Hoàng với Tần Ninh và Lý Nhàn Ngư, Huyết Vân Sênh.
Lúc này, hiển nhiên là đám người kia cũng nhìn thấy mấy người Tần Ninh.
Người thanh niên cầm đầu nhìn về phía Huyết Vân Sênh, nói: “Hai người kia, chính là Tần Ninh và Lý Nhàn Ngư?”
Huyết Vân Sênh gật gật đầu.
Thanh niên cười nói: “Ta đến gặp bọn họ một chút!”
Nói xong, thanh niên dẫn theo đám người đi đến trước mặt nhóm người Tần Ninh.
“Lâu Ca, dạo gần đây sống không tồi nha, người của Chiến Thần lâu các ngươi, cũng có thể đến Bách Vị Đường ăn cơm sao?”
Nghe được lời này, sắc mặt Lâu Ca trầm xuống, hắn ta chậm rãi nói: “Huyết Mang, Bách Vị Đường cũng không phải là do Huyết Vụ cung các ngươi mở ra, hôm nay ta không muốn gây chuyện”.
“Không muốn?
Ta thấy ngươi không dám thì có!”
Huyết Mang cười nhạo nói: “Lúc trước ngươi xếp thứ mười một trong bảng ngoại viện, kết quả là bị Huyết Hiên sư huynh đánh bại, thương thế đã tốt hơn chưa?”
Nghe được lời này, vẻ mặt Lâu Ca trở nên mất tự nhiên.
Khương Nga đứng dậy, nói: “Huyết Mang, Lâu Ca sư huynh thua trong tay Huyết Hiên, tại sao ngươi cứ làm như ngươi mới là ngươi đánh Lâu Ca sư huynh thế?
Cảnh giới Chân Ngã tầng bảy, ngươi cũng đừng có mà ở trong này kêu gào, mất hết mặt mũi”.
“Khương Nga, Lâu Ca chính là mặt mũi của Chiến Thần lâu các ngươi trong học viện Thánh Hoàng, hắn ta bị đánh bại, tức là Chiến Thần lâu các ngươi thấp hơn Huyết Vụ cung chúng ta một cái đầu, như thế nào, không phục?”
Lời này vừa dứt, khí thế của hai bên có xu hướng giương cung bạt kiếm.
Chương 2888: Ta tỷ thí một trận với ngươi
Lâu Ca cảnh giới Chân Ngã tầng chín, vốn là thiên tài xếp hạng thứ mười một trong bảng ngoại viện của học viện Thánh Hoàng.
Thế nhưng trước đó không lâu, Huyết Hiên đến từ Huyết Vụ cung đã xuất quan khiêu chiến Lâu Ca, đánh bại Lâu Ca, trở thành vị trí thứ mười một, còn đánh bại một thiên tài trước Lâu Ca, tiến vào mười vị trí đầu.
Mà Lâu Ca thì rơi xuống vị trí mười hai.
Chuyện này đã gây ra phong ba không nhỏ ở ngoại viện.
Từ đó về sau, đệ tử đến từ Huyết Vụ cung luôn tỏ ra cao cao tại thượng với người của Chiến Thần Lâu, mỗi lần gặp mặt đều không thể không châm chọc vài câu.
Thậm chí còn có mấy lần ra tay, đệ tử Chiến Thần Lâu đã bị ức hiếp nhiều lần.
Không có cách nào cả, đệ tử mạnh nhất không bằng đối phương, mà học viện Thánh Hoàng đều mở một con mắt nhắm một con mắt với tranh đấu của các đệ tử đến từ bảy thế lực bá chủ, bọn họ chỉ có thể nhẫn nhịn.
Huyết Mang lại tiếp tục nói: "Nếu như ta là đệ tử của Chiến Thần Lâu các ngươi thì còn chẳng có mặt mũi đi ra ngoài ăn cơm, nhìn thấy người Huyết Vụ cung ta không phải sẽ làm rùa đen rụt đầu sao?"
"Huyết Mang, ngươi...", nhìn dáng vẻ vô cùng giận dữ của mấy người, Huyết Mang chậc một tiếng, đưa mắt nhìn về phía Tần Ninh và Lý Nhàn Ngư.
"Chính là ngươi cho người giết Huyết Anh đúng không?"
Huyết Mang nhìn Tần Ninh, cười lạnh nói: "Từ khi ngươi tiến vào học viện Thánh Hoàng, mạng của ngươi đã không thuộc về ngươi nữa rồi".
"Huyết Anh chính là đệ đệ của Huyết Hiên sư huynh, ngươi giết Huyết Anh, chắc chắn Huyết Hiên sư huynh sẽ giết ngươi".
Nghe thấy thế, Tần Ninh ngẩng đầu nhìn Huyết Mang.
"Hắn ta nói như vậy?"
"Đương nhiên rồi".
Mà giờ phút này, Huyết Vân Sênh đi theo Huyết Mang nhìn thấy ánh mắt của Tần Ninh thì rụt cổ một cái.
Hắn ta đã bị màn giết chóc của Tần Ninh dọa sợ.
Lúc này, hắn nhìn về phía Lâu Ca ngồi đối diện, mở miệng nói: "Ta là đệ tử ngoại viện của học viện Thánh Hoàng, nếu như giết người ở ngoại viện thì sẽ như thế nào?"
Lâu Ca lập tức giật mình, vội vàng nói: "Tần công tử, đừng xúc động".
Lâu Ca cũng biết với thực lực mình, có thể đánh Huyết Mang túi bụi, thế nhưng nếu hắn ta ra tay, chắc chắn Huyết Hiên sẽ lấy lại danh dự cho Huyết Mang, đến lúc đó người mất mặt vẫn là mình, còn liên lụy các đệ tử của Chiến Thần Lâu ở ngoại viện cũng sẽ bị ức hiếp.
Mấy tháng nay, đệ tử Chiến Thần Lâu vẫn luôn nhẫn nại.
Dù sao tài nghệ không bằng người ta thì phải tự chịu! Nếu không đánh nhau, người chịu nhục nhã vẫn là mình! "Giết người sẽ như thế nào?"
Huyết Mang nghe được lời này thì cười ha ha nói: "Ngươi muốn giết ta?
Dựa vào cái gì?
Bằng cảnh giới Chân Ngã tầng hai của ngươi?
Ông đây có thể dùng một bàn tay đập chết mười người như ngươi cũng không thành vấn đề".
Huyết Mang vô cùng hào hứng, cười nói: "Vô duyên vô cớ giết người ở ngoại viện sẽ bị học viện đánh giết, thế nhưng cho dù là ngoại viện hay là nội viện, bao gồm cả thiên viện đều có Sinh Tử Lôi".
"Nếu hai bên có thù hận không giải quyết được thì trực tiếp đến Sinh Tử Lôi, chỉ có một người có thể đi xuống, ngươi dám không?
Tần Ninh!"
Nghe thấy lời này, Tần Ninh thản nhiên nói: "Ta so với ngươi?
Ta lười so với ngươi, nhưng đệ tử ta có thể thử một chút với ngươi".
Lý Nhàn Ngư đứng dậy, nhìn Huyết Mang, không nhịn được nói: "Ăn một bữa cơm cũng không được yên, ngươi tên là Huyết Mang đúng không?"
"Sinh Tử Lôi ở nơi nào?
Ta sẽ tỷ thí một trận với ngươi".
Hiếm khi Lý Nhàn Ngư tỏ ra bá đạo, là bởi vì thật sự bị chọc tức.
Bữa cơm này thật sự quá ngon, hắn ta đang ăn rất vui vẻ, thế nhưng cứ có người đến tìm phiền phức! Huyết Mang nhìn về phía Lý Nhàn Ngư, lập tức nói: "Ngươi đừng đổi ý".
"Ta còn lo lắng rằng ngươi đổi ý đây!"
Lý Nhàn Ngư lúc này nói thẳng: "Đi thôi, Sinh Tử Lôi!"
Lý Nhàn Ngư nhìn về phía Tần Ninh, chắp tay nói: "Sư phụ cứ ở chỗ này đợi đi, đệ tử đi một lát sẽ trở lại, chuyện thế này về sau cứ để Nhàn Ngư tới làm, không cần sư phụ quan tâm".
"Ừm, cẩn thận một chút".
"Vâng".
Nói rồi Lý Nhàn Ngư bước ra, không khỏi thúc giục: "Huyết Mang, ngươi đừng không dám lên đài đấy!"
Huyết Mang nhìn Tần Ninh một chút, lại nhìn Lý Nhàn Ngư một chút, quay người đuổi theo.
Tới cửa chịu chết?
Ai mà không muốn chứ! Giờ phút này, Lâu Ca vội vàng nói: "Tần công tử, ngươi quá kích động rồi, Huyết Mang là cảnh giới Chân Ngã tầng bảy, cách bát trọng không xa, ta thấy Lý Nhàn Ngư chỉ là cảnh giới Chân Ngã tầng năm, một khi leo lên Sinh Tử Lôi sẽ không thể đổi ý".
"Khương Nga, đi đưa Lý Nhàn Ngư trở về".
"Ừm".
Khương Nga vội vàng đứng dậy.
Tần Ninh nhìn dáng vẻ lo lắng của Lâu Ca, cười nói: "Không có chuyện gì, ta vẫn hiểu đệ tử mình dạy bảo ra khá rõ".
"Thế nhưng...", trong lòng Lâu Ca vẫn rất bất ổn.
Tần Ninh lại cười nói: "Lúc ta mới gặp ngươi đã cảm giác khí huyết trong cơ thể ngươi không thích hợp, chắc là vết thương trong cuộc tỷ thí mấy tháng trước chưa hoàn toàn khỏi hẳn, nếu không ngại thì có thể đưa ta nhìn xem".
Tần Ninh nói rồi xòe bàn tay ra, cười nói: "Ta là một vị đan sư".
Lâu Ca nửa tin nửa ngờ vươn tay.
Tần Ninh cẩn thận kiểm tra một lát, lập tức nói: "Huyết Dẫn Nguyên Thuật của Huyết Vụ cung cực kì bá đạo, nhưng lại có thiếu hụt trí mạng...", hắn nói thiếu sót của Huyết Dẫn Nguyên Thuật cho Lâu Ca, sau đó lại nói: "Nếu lần sau ngươi lại đánh nhau với hắn ta, nhất định có thể giết hắn ta".
Hắn không ngừng kiểm tra cho Lâu Ca, đến cuối cùng, Tần Ninh mới nói: "Võ quyết mà ngươi tu hành có một ít vấn đề, khí huyết trong cơ thể bị thương còn chưa phục hồi như cũ, chắc hẳn trong học viện Thánh Hoàng có bán đan dược, ngươi đi mua một viên Vô Tâm Chuyển Đan và một viên Tam Nguyên Khí Đan, đừng dùng ngay mà hãy ép thành bụi phấn, trộn lẫn với nước lạnh bôi lên khắp người mình, sau một đêm, vết thương trong cơ thể sẽ được giải trừ...", Lâu Ca bị Tần Ninh hấp dẫn, lập tức vô cùng kinh ngạc.
Tần Ninh nhìn ra hắn ta bị thương, mà còn nói ra biện pháp giải quyết nhanh như vậy, hơn nữa còn nói ra được thiếu sót của Huyết Dẫn Nguyên Thuật.
"Ngươi...", "Là một võ giả, lúc nào nên cúi đầu thì cứ cúi đầu, nhưng cúi đầu không có nghĩa là nén giận".
Tần Ninh tiếp tục nói: "Nếu không cứ như thế, dần dần sẽ mất đi lòng tiến thủ, cũng không dám đi chiến đấu tiếp nữa!"
Giờ phút này vẻ mặt Lâu Ca vô cùng nghiêm nghị, chắp tay nói: "Ta hiểu rồi".
Mà lúc hai người nói chuyện, Khương Nga đã trở về.
"Khương Nga, ta bảo ngươi ngăn Lý Nhàn Ngư lại mà, người đâu...", Lâu Ca đột nhiên nghĩ đến cuộc tỷ thí giữa Lý Nhàn Ngư và Huyết Mang, vội vàng hỏi.
"Hắn ta...", "Ta trở về rồi".
Lúc này, Lý Nhàn Ngư xuất hiện sau lưng Khương Nga, đi thẳng tới bên cạnh Tần Ninh, ngồi xuống.
Giờ phút này Lâu Ca nhẹ nhàng thở ra, nói: "May mà ngươi không kích động, Huyết Mang kia có làm khó ngươi không?"
"Lâu Ca sư huynh...", Khương Nga lại kéo ống tay áo của Lâu Ca, thấp giọng nói: "Huyết Mang chết rồi".
"À, Huyết Mang chết sao... Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi... Hả?
Ngươi nói cái gì?"
Lâu Ca lập tức đứng dậy, vẻ mặt không thể tin nhìn Khương Nga.
Chết! Làm sao có thể! Khương Nga lập tức nói: "Hai người bọn họ lên Sinh Tử Lôi, Lý Nhàn Ngư này... Hắn ta chỉ dùng một chiêu đã giết Huyết Mang".
Một chiêu?
Nói đùa sao! Huyết Mang là cảnh giới Chân Ngã tầng bảy, Lý Nhàn Ngư là cảnh giới Chân Ngã tầng năm, làm sao có thể! Lúc này Lâu Ca lại nhìn Tần Ninh và Lý Nhàn Ngư, chỉ cảm thấy... rốt cuộc Chiến Thần Lâu đã đưa hai người nào đến vậy?
Sư đồ hai người này ngày đầu tiên nhập học đã giết Huyết Mang, chuyện này tuyệt đối sẽ khiến toàn bộ ngoại viện phải kinh ngạc.
Chương 2889: Chắc chắn là không có vấn đề
Lý Nhàn Ngư mở miệng nói: "Lâu Ca sư huynh, đừng ngạc nhiên, đây không tính là cái gì...", Không tính là gì?
Cái này còn chưa tính cái gì?
Lúc này, Tần Ninh lại nhìn về phía Lâu Ca, nói: "Huyết Vụ cung chèn ép Chiến Thần Lâu, rốt cuộc vẫn là do Huyết Hiên chèn ép ngươi".
"Huyết Mang bị giết, chắc hẳn Huyết Hiên sẽ ra tay khiêu chiến ngươi đi?
Dựa theo lời ta vừa nói với ngươi, biết được nhược điểm của hắn ta, sẽ có thể dễ dàng giết hắn ta".
Nói rồi Tần Ninh đứng dậy, cười nói: "Các ngươi cứ ăn trước, ta đi dạo loanh quanh trong học viện Thánh Hoàng".
Giờ phút này, mấy người Chiến Thần Lâu đều trợn mắt há hốc mồm.
Lâu Ca ngây người ngồi tại chỗ, trong phút chốc vẫn chưa lấy lại tinh thần.
Lý Nhàn Ngư không đi theo Tần Ninh, mà mỉm cười nhìn về phía mấy người, nói: "Mọi người đừng khách khí, tiếp tục ăn đi, cơm ngon như vậy, ăn nhiều một chút".
Mà cùng lúc đó, ở một nơi cách mấy người khá xa, một góc của Bách Vị Đường có mấy người đang ngồi quanh bàn.
"Ca, ta không lừa huynh chứ!"
Tây Hoa Nguyệt nhìn thấy toàn bộ quá trình, lúc này cười tủm tỉm nói: "Hai thầy trò này không dễ chọc".
Mà một vị đệ tử của Tây Hoa Thiên Cung vội vàng đi đến, nói: "Bân ca, Huyết Mang kia... thật sự đã bị Lý Nhàn Ngư giết".
Lúc này Tây Hoa Bân mới tin.
"Rốt cuộc Tần Ninh, Lý Nhàn Ngư này có lai lịch gì, Chiến Thần Lâu tìm thấy hai người này ở đâu vậy?"
"Ta cũng không biết".
Tây Hoa Nguyệt lập tức nói: "Huyết Mang này đúng là biết tìm đường chết, nhưng mà Huyết Mang chết rồi, ca nói xem Huyết Hiên sẽ đến báo thù chứ?
Không biết Lâu Ca sẽ tiếp chiêu thế nào đây".
Tây Hoa Bân lập tức nói: "Lâu Ca và Huyết Hiên đều là cảnh giới Chân Ngã tầng chín, thế nhưng vẫn có chênh lệch, bây giờ Lâu Ca không phải là đối thủ của Huyết Hiên...", Tây Hoa Nguyệt cũng cười nói: "Ta cảm thấy Tần Ninh này có năng lực, chúng ta cứ rửa mắt mà đợi đi, xem bọn họ đối mặt với lửa giận của Huyết Hiên kiểu gì".
"Ừm".
"Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, ca, đồ ăn nơi này thật sự... quá ngon, ta muốn thêm mười phần thịt này nữa!"
"Không thành vấn đề".
Ngoại viện, tin tức Huyết Mang bỏ mình đã được lan truyền ra.
Toàn bộ ngoại viện có hơn vạn đệ tử, có đệ tử lệ thuộc vào học viện Thánh Hoàng, có đệ tử đến từ bảy bá chủ, nhà họ Hoa, Tây Hoa Thiên Cung cạnh tranh kịch liệt.
Mà từ tầng một đến tầng chín của cảnh giới Chân Ngã, tầng bảy thuộc về ba tầng trên, cấp bậc này cũng không phải hạng vô danh ở ngoại viện.
Càng quan trọng hơn là Huyết Mang cảnh giới Chân Ngã tầng bảy chết rồi, chết trong tay một đệ tử mới vừa vào học viện, chỉ là cảnh giới Chân Ngã tầng năm.
Tin tức này quả thực vô cùng chấn động! Mọi người đều vô cùng kinh ngạc.
Điều này sao có thể! Thế nhưng tiếp theo, không quá ba ngày, một tin tức càng thêm kinh ngạc hơn truyền đến.
Huyết Hiên của Huyết Vụ cung khiêu chiến sinh tử với Lâu Ca của Chiến Thần Lâu.
Lần này, ảnh hưởng từ cái chết của Huyết Mang lại càng mở rộng.
Thế mà Huyết Hiên lại muốn khiêu chiến sinh tử với Lâu Ca! Phải biết, mấy tháng trước Huyết Hiên đã thắng Lâu Ca, tăng cao xếp hạng của mình, tiến vào hạng mười bảng ngoại viện.
Vậy mà bây giờ lại muốn tiến hành sinh tử chiến với Lâu Ca.
Nhưng điều càng khiến người ta không thể tưởng tượng nổi lại xuất hiện lần nữa, Lâu Ca đã đồng ý! Chỉ trong phút chốc, toàn bộ ngoại viện đều sôi trào.
Thế mà Lâu Ca lại đồng ý lời khiêu chiến của Huyết Hiên.
Ngày hôm đó, trong một đình viện của đệ tử ngoại viện.
Mấy vị đệ tử thực lực khá mạnh ở ngoại viện của Chiến Thần Lâu đều tập trung ở đây.
Khương Nga nói: "Lâu Ca sư huynh, sao ngươi có thể đồng ý được, rõ ràng là Huyết Hiên muốn trả thù, không được, quá nguy hiểm".
Một thanh niên khác cũng nói: "Không sai, chuyện này tuyệt đối không được, ngươi đã hỏi Lâu Tiêu trưởng lão chưa?
Hắn ta có đồng ý không?"
"Đúng vậy, Huyết Hiên... có thực lực rất mạnh...", mấy người đều lo lắng cho Lâu Ca.
"Chuyện này đều do Tần Ninh kia đưa tới, muốn đi cũng là hắn đi".
Một giọng nói không phục đột nhiên vang lên.
Nghe thấy lời này, Lâu Ca lại quát: "Vương Dược, không thể nói bậy, Tần công tử có ơn lớn với Chiến Thần Lâu chúng ta, phụ thân ta đã dặn dò ở ngoại viện này, chúng ta phải đối xử với Tần công tử như thiếu chủ".
Ơn lớn?
Ơn lớn gì?
Tần Ninh này chỉ là cảnh giới Chân Ngã tầng hai, có thể có ơn lớn gì với Chiến Thần Lâu chứ! "Ta hiểu được sự lo lắng của các ngươi, chỉ là lần này ám thương trong cơ thể ta đã hoàn toàn khôi phục, hơn nữa ta đã biết được thiếu hụt trí mạng của Huyết Hiên, không cần lo lắng".
"Cho dù lần này không địch lại, ta cũng muốn chiến đấu, nếu không, đệ tử ngoại viện của Chiến Thần Lâu chúng ta sẽ luôn bị người của Huyết Vụ cung ức hiếp, lại thêm người nhà họ Vũ cũng không khách khí với chúng ta, nếu cứ tiếp tục như vậy không phải cách hay".
Lâu Ca tiếp tục nói: "Ta đã quyết định rồi, các ngươi đừng nói nữa".
Nhìn thấy Lâu Ca đã quyết định, đám người cũng không cần phải nhiều lời nữa.
Đám người lần lượt tản đi, Lâu Ca đứng dậy, đứng ở bên trong đình viện, hai tay nắm chặt lại, lẩm bẩm nói: "Biện pháp mà Tần Ninh công tử nói rất linh nghiệm, phụ thân xem hắn như cao nhân, kẻ này đúng là không tầm thường...", "Chỉ là lần này không biết thiếu hụt mà Tần công tử nói rốt cuộc là thật hay là giả, nhưng cho dù thiếu sót đó là giả, với thực lực của mình bây giờ, căn bản cũng không cần sợ Huyết Hiên".
Lâu Ca đã dâng lên ý chí chiến đấu! Mà lúc này trong một đình viện của đệ tử khác, Lý Nhàn Ngư đang ngồi trên ghế đá trong đình viện của Tần Ninh, mở miệng nói: "Sư phụ, hình như là chúng ta đã mang đến phiền phức cho Lâu Ca và mấy đệ tử Chiến Thần Lâu rồi!"
"Chỉ là Huyết Hiên kia là cảnh giới Chân Ngã tầng chín, con mới là cảnh giới Chân Ngã tầng năm, không phải là đối thủ của hắn ta, nếu không con sẽ lên đài chiến".
Tần Ninh nhìn Lý Nhàn Ngư, cười nói: "Ngươi muốn ta giúp Lâu Ca sao?"
Lý Nhàn Ngư lập tức cười hì hì nói: "Nếu sư phụ ra tay, nhất định có thể trực tiếp giết Huyết Hiên, hơn nữa sư phụ là cảnh giới Chân Ngã tầng hai, giết được cảnh giới Chân Ngã tầng chín, nghe thôi đã rất trâu bò, rất kích động rồi, có thể nổi tiếng khắp học viện Thánh Hoàng, đến lúc đó Vân sư nương xuất quan, biết được tên tuổi của người, chắc chắn sẽ tới tìm người".
Nghe thấy thế, Tần Ninh lại nói: "Yên tâm đi, Lâu Ca sẽ không thua".
"Ta chưa thấy Huyết Hiên, không biết thực lực của hắn ta, nhưng mỗi một đệ tử nòng cốt của Huyết Vụ cung đều sẽ tu luyện Huyết Dẫn Nguyên Thuật, chắc chắn Huyết Hiên sẽ dùng, chỉ với điều này thôi, Lâu Ca đã không thể thất bại rồi".
"Còn nữa, ta thấy Lâu Ca tu hành tồn tại vấn đề cực kỳ nhỏ, đã chỉ ra chỗ sai giúp hắn ta, có lẽ hắn ta cách cảnh giới Vong Ngã không xa, sau khi biết được vấn đề này và sửa lại, muốn thắng Huyết Hiên cũng không thành vấn đề".
Nghe thấy thế, Lý Nhàn Ngư lập tức nói: "Sư phụ đã nói như vậy thì chắc chắn là sẽ không có vấn đề".
"Hôm nay chính là ngày tỷ thí, con đi xem một chút".
"Ừm...", Tần Ninh thản nhiên ngồi trong đình viện, lẳng lặng tu luyện.
Bây giờ hắn đã đến cảnh giới Chân Ngã tầng hai, mấy ngày nay trong lòng cũng đã có cảm ngộ, khoảng cách đến tầng ba không còn xa.
Mà cùng lúc đó, ở khu vực Sinh Tử Lôi ngoại viện đã vô cùng huyên náo.
Cuộc tỷ thí giữa Huyết Hiên và Lâu Ca sắp bắt đầu.
Nếu như chỉ là cuộc chiến sinh tử giữa hai đệ tử cảnh giới Chân Ngã tầng một, tầng hai hoặc là tầng ba, bình thường sẽ chỉ có vài người ở đây xem.
Nhưng lần này lại khác!
Chương 2890: Còn chờ cái gì nữa?
Huyết Hiên đứng thứ chín bảng ngoại viện, còn là thiên tài đến từ Huyết Vụ cung.
Lâu Ca đứng thứ mười hai bảng ngoại viện, là đệ tử đến từ Chiến Thần Lâu.
Hai người này không chỉ đại diện cho tỷ thí thực lực giữa hạng chín và hạng mười hai trong học viện Thánh Hoàng, còn là Huyết Vụ cung và Chiến Thần Lâu âm thầm phân chia cao thấp.
Nhiều năm qua, bảy bá chủ có căn cơ không nhỏ ở trong học viện Thánh Hoàng, đương nhiên các đệ tử cũng sẽ thường xuyên tranh đấu với nhau.
Từ lần trước, Lâu Ca bị Huyết Hiên đánh bại, đệ tử của Chiến Thần Lâu trong ngoại viện gặp được đệ tử ngoại viện của Huyết Vụ cung đều phải đi đường vòng.
Mà bây giờ, Huyết Hiên phát động khiêu chiến bởi vì Huyết Mang bị giết.
Tất cả mọi người cho rằng Lâu Ca sẽ không nhận, thế nhưng không nghĩ tới Lâu Ca lại chấp nhận.
Lúc này, xung quanh Sinh Tử Lôi đã tụ tập trên trăm vị đệ tử ngoại viện.
Huyết Hiên! Lâu Ca! Trận chiến sinh tử! Những chuyện này đều không có liên quan gì với Tần Ninh đang ở ngoại viện.
Tần Ninh cũng không đi xem, chỉ yên tâm tu luyện trong tiểu viện của mình.
Hắn đến cảnh giới Chân Ngã tầng hai, khí tức trong cơ thể đã ổn định, hắn cảm thấy mình có thể đột phá đến tầng ba.
Về việc tăng cảnh giới, từ trước đến nay Tần Ninh đều không nóng nảy, thế nhưng lần này lại khác.
Phong ấn của Thần Tinh Dịch khiến hắn luôn canh cánh trong lòng.
Có lẽ chỉ khi mình tới đạt cảnh giới Vong Ngã mới có thể hoàn toàn giải trừ phong ấn trên người Thần Tinh Dịch.
Lúc này trong đình viện, Tần Ninh khoanh chân ngồi dưới tàng cây, nguyên lực trong cơ thể chậm rãi chuyển động, từng khí tức hùng hậu bộc phát ra.
Tần Ninh lật bàn tay lại, một Lưu Ly Ngọc Nguyên Quả xuất hiện trong lòng bàn tay.
Sau khi phân chia ba mươi sáu Lưu Ly Ngọc Nguyên Quả, bây giờ Tần Ninh chỉ còn mười bốn quả trong tay.
Trước đó Tần Ninh đã nuốt một quả, mà bây giờ hắn chuẩn bị nuốt quả thứ hai, trợ giúp mình hòa hoãn tốc độ tiến vào cảnh giới Chân Ngã tầng ba.
Trong cơ thể, từng lực lượng ngưng tụ, Lưu Ly Ngọc Nguyên Quả tiến vào trong bụng, dần dần tản ra.
Mặt ngoài thân thể, hai Mệnh Hoàn xuất hiện.
Mà hai Mệnh Hoàn kia, trong ngoài mỗi một Mệnh Hoàn đều kèm theo chín Mệnh Hoàn hư ảo, như ẩn như hiện.
Thời gian từ từ trôi qua... Giữa trưa.
Những tiếng đập cửa rầm rầm vang lên.
"Vào đi".
Giọng nói của Tần Ninh vang lên.
Cửa sân mở ra, lúc này Lý Nhàn Ngư hưng phấn đi tới, la lớn: "Sư phụ, Huyết Hiên chết rồi!"
Lý Nhàn Ngư cực kỳ kích động nói: "Lâu Ca thật sự chiến thắng Huyết Hiên, hơn nữa còn giết Huyết Hiên, con thấy đám đệ tử của Chiến Thần Lâu đều hưng phấn đến phát điên rồi".
Tần Ninh nhìn một chút Lý Nhàn Ngư.
Trong dự đoán thôi, có cái gì mà phải kinh ngạc?
Lý Nhàn Ngư nhìn thấy Tần Ninh không có cảm xúc gì thì cười nói: "Chắc chắn sư phụ đã sớm biết, đúng là tiên đoán như thần, tiên đoán như thần...", "Ngươi không nói được gì khác à?"
Tần Ninh lại nói.
"Hả?"
Lý Nhàn Ngư gãi đầu nói: "Cái gì khác?"
Tần Ninh nhìn Lý Nhàn Ngư, thở dài.
Vẫn là Thạch Đầu tốt.
Tuy nịnh bợ hơi thái quá, nhưng... nghe rất dễ chịu.
Dương Thanh Vân.
Thạch Cảm Đương.
Ôn Hiến Chi.
Cốc Tân Nguyệt.
Và... U Tiêu Tiêu... Bọn họ đang ở đâu?
Trung Tam Thiên này rộng lớn hơn Hạ Tam Thiên, nếu muốn tìm được bọn họ thì quả thực là không dễ dàng.
Lúc này, Tần Ninh thở ra một hơi, ánh sáng tỏa ra xung quanh cơ thể.
Ba Mệnh Hoàn chiếu sáng rạng rỡ.
Lý Nhàn Ngư kinh ngạc nói: "Sư phụ, người... người đến cảnh giới Chân Ngã tầng ba rồi?"
"Ừm".
Tần Ninh nhìn về phía Lý Nhàn Ngư, lập tức nói: "Bây giờ ngươi đang ở cảnh giới tầng năm, nếu còn không cố gắng hơn thì sớm muộn gì cũng xếp cuối cùng".
Sư đồ hai người tiến vào Tây Hoa Thiên, đã lưu lạc ở thời không trăm năm.
Trăm năm cũng đủ để năm người Diệp Nam Hiên, Lý Huyền Đạo, Trần Nhất Mặc, Diệp Viên Viên, Thời Thanh Trúc mạnh lên rất nhiều rồi.
Lý Nhàn Ngư liền nói ngay: "Bắt đầu từ ngày mai con sẽ bế quan tu luyện".
"Bế quan làm cái gì?"
Tần Ninh lại nói thẳng: "Người của Huyết Vụ cung, người nhà họ Vũ, người nhà họ Hoa không hận thấu xương hai sư đồ chúng ta sao?
Ngươi cứ đến Sinh Tử Lôi mà đợi, tìm người khiêu chiến trận chiến sinh tử mới là cách tăng lên có tác dụng nhất, tiện thể tăng cả danh tiếng của ngươi lên nữa, chờ sau này Sương Nhi xuất quan, biết được tên tuổi của ngươi sẽ tới tìm chúng ta".
Lý Nhàn Ngư nghe thấy như thế, ánh mắt sáng lên nói: "Có lý, sư phụ anh minh".
Nói xong Lý Nhàn Ngư vẫn đứng tại chỗ.
"Còn chờ cái gì nữa?"
"Hả?"
Lý Nhàn Ngư sững sờ, lập tức nói: "Sư phụ, con... chỉ có mỗi Âm Dương Hoàng Ấn và vãng sinh đồng, người... lại truyền cho con thêm một mệnh quyết lợi hại đi...", "Tham thì thâm, mệnh quyết Âm Dương Hoàng Ấn có yêu cầu về khí huyết cực cao, vãng sinh đồng khiến khí huyết của ngươi biến đổi, là thích hợp nhất với ngươi, nhanh đi đi".
"Vâng...", Lý Nhàn Ngư lại nói: "Sư phụ, ờm... tầng chín con không đánh được, người… người phải giúp con đấy...", "Cút!"
Tần Ninh đá ra một cú, mắng: "Sao lại nói nhảm nhiều như vậy, người nào cao hơn ngươi thì ngươi không đồng ý là được, cứ tìm tầng năm, tầng sáu mà giết, chờ bọn họ cảm thấy ngươi bằng tầng bảy, ngươi lại tìm tầng bảy, chờ bọn hắn cảm thấy tầng bảy cũng không phải là đối thủ của ngươi, ngươi lại tìm tầng tám, đến lúc đó cứ đánh cứ đánh, ngươi tăng cấp tới cảnh giới tầng sáu sẽ có thể tìm tầng chín để giết, dù sao ở ngoại viện này lại không có đệ tử nội viện, cảnh giới Vong Ngã đối phó với ngươi, không cần sợ!"
"Vậy nếu con quá nổi tiếng, người nội viện đến thì sao?"
Tần Ninh liếc Lý Nhàn Ngư, chậm rãi nói: "Ai dám ra tay, ta sẽ giết kẻ ấy".
"Được, có câu nói này của người thì con yên tâm rồi".
Lý Nhàn Ngư hấp tấp rời đi.
Tần Ninh vẫn ở trong sân, tiếp tục tu luyện.
Trên thực tế ở đời này, đa số thời gian hắn đều dùng để tu luyện, gần như chưa từng ngừng nghỉ.
Người bên ngoài chỉ nhìn thấy hắn muốn tăng cấp thì tăng cấp, không muốn tăng cấp thì đè ép xuống, trên thực tế đó đều là kết quả vất vả không ngừng cả ngày lẫn đêm.
Ngoại viện! Chuyện Huyết Hiên khiêu chiến Lâu Ca rồi thất bại bị giết đã gây ra chấn động cực lớn.
Thế nhưng sau khi kết thúc chưa được mấy ngày, một cái tên khác lại xuất hiện trong đám đệ tử ngoại viện.
Lý Nhàn Ngư! Thanh niên cảnh giới Chân Ngã tầng năm vừa vào ngoại viện học viện Thánh Hoàng lại trắng trợn nhục mạ đệ tử nhà họ Hoa, nhà họ Vũ, Huyết Vụ cung.
Chỉ trong thời gian ngắn, có thể nói là kẻ này đã gây ra rất nhiều thù hằn, khiến đám người ngoại viện đều không hiểu được rốt cuộc tên này muốn làm gì?
Ngày hôm đó, trong sân của Tần Ninh.
Lâu Ca mặc một bộ trường sam, chậm rãi nói: "Đây chính là chuyện Lý huynh làm mấy ngày gần đây, Tần công tử, hắn ta... sẽ không sao chứ?"
Tần Ninh nghe Lâu Ca nói xong, khóe miệng giật một cái.
Lý Nhàn Ngư đã làm gì?
Chạy đến trước mặt một vị đệ tử của Huyết Vụ cung, trực tiếp mắng ba đời tổ tông người ta.
Chạy đến trước mặt một vị đệ tử của nhà họ Hoa, nói với người ta Hoa Vân Thịnh chết như thế nào, Hoa Vân Thừa chết như thế nào! Còn khen ngợi Tần Ninh dũng mãnh thế nào với người nhà họ Vũ, muốn trả thù, Tần Ninh không cần ra tay, một mình Lý Nhàn Ngư cũng có thể giải quyết.
Người này... không phải bị ngốc chứ?
Muốn gây thù hận cũng không phải làm như thế! Ngươi gây thù hận như thế khiến mình giống như nhân vật phản diện, ta cũng muốn đánh chết ngươi.
Trong lòng Tần Ninh vô cùng cạn lời, mặt ngoài lại cười nói: "Cảm ơn Lâu Ca công tử đã thông báo, ta sẽ dạy dỗ tên nhóc này".
Bình luận facebook