-
Chương 2876-2880
Chương 2876: Leo tường
Tần Ninh và Lý Nhàn Ngư đứng chung một chỗ.
"Ta số bảy mươi hai".
"Còn con bảy mươi ba ạ, thưa sư tôn".
Lúc này, trông Lý Nhàn Ngư có chút căng thẳng.
"Đừng quá lo lắng".
Tần Ninh động viên: "Ngươi đối phó được loại khảo hạch này mà".
"Vâng".
Lý Nhàn Ngư tu luyện bên cạnh Tần Ninh từ đó đến nay, tới tận khi bước vào cảnh giới Chân Ngã tầng năm mà hắn ta vẫn chưa nắm rõ hoàn toàn hiện tại thực lực của mình đã đạt đến cấp độ nào.
Hắn ta thật sự chưa bao giờ đối đầu chính diện với những người được gọi là thiên tài này tại cảnh giới Chân Ngã.
Lúc này, Thánh Vô Song cũng chờ ở bên ngoài sơn cốc cùng chư vị trưởng lão thiên viện.
Hai vị viện trưởng Liễu Nhược Bạch và Hứa Thất Nguyên dẫn một trăm hai mươi hai đệ tử cảnh giới Chân Ngã từ tầng một đến tầng bảy vào trong sơn cốc.
Đi được chừng trăm trượng thì một bức tường hiện ra trước mắt. Bức tường ấy cao trăm trượng, chắn ngang đường đi của đoàn người.
Ngay khi ai cũng cho rằng sau khi mở bức tường này ra thì cuộc sát hạch của bọn họ sẽ bắt đầu, viện trưởng Liễu Nhược Bạch cười ha ha: "Vòng thi đấu đầu tiên chính là leo tường!"
Leo tường?
Có đùa không vậy! Kỳ thi lớn được tổ chức trăm năm một lần của học viện Thánh Hoàng hết sức long trọng, gần như đã cố định gồm ba vòng thi tất cả.
Nhưng kỳ thi nhỏ này lại chia ra bốn vòng thi, đã thế nội dung thi ở các đợt tham gia đều được đổi mới.
Thế nên bọn họ cũng không biết rốt cuộc mình sẽ thi cái gì.
Vào lúc này, khi nghe tin vòng thi thứ nhất chính là leo tường, chẳng ai hiểu chuyện gì đang xảy ra.
"Leo lên được hết tường thì xem như vượt vòng đầu tiên, vượt qua bức tường này rồi sẽ bước vào vòng thi thứ hai".
Hứa Thất Nguyên thẳng thẳng nói: "Sẽ có trưởng lão chuyên môn phụ trách ghi chép lại biểu hiện của các ngươi. Bây giờ, khảo hạch bắt đầu!"
Dễ thấy Hứa Thất Nguyên chẳng hề kiên nhẫn chút nào, ông ta vừa thúc giục các thí sinh xong đã nhảy lên trên tường.
Mà lúc này, đã có người đi thẳng tới góc tường, lòng bàn tay ngưng tụ nguyên lực bắt đầu leo tường.
Có điều người nọ mới chỉ leo được ba trượng thì đột nhiên mặt tường lõm vào, một chiếc gai nhọn bắn ra từ trong bức tường.
Phập! Tên đệ tử cảnh giới Chân Ngã tầng ba kia hoàn toàn không phản ứng kịp, lập tức bị đâm xuyên qua ngực rồi ngã lăn ra đất, người co giật một lúc rồi chết.
Chết rồi! Giờ phút này, ai nấy đều giật mình.
Mới bắt đầu không lâu mà đã có người chết rồi! Lúc này, người trong toa nằm thấy vậy thì bật cười.
Thú vị thật!
Xem ra học viện Thánh Hoàng cũng chẳng phải khao khát người do thất đại bá chủ đưa tới gì cho cam.
Ngươi dám đưa thì ta dám giết! E rằng sẽ có hơn một nửa số lượng chết trong bốn vòng thi khảo hạch này.
Đến lúc đó sẽ có rất nhiều người phải chết, thất đại bá chủ muốn lên án cũng chẳng được.
Dẫu sao học viện Thánh Hoàng cũng đâu xin các ngươi cử người tới tham gia khảo hạch. Không tham gia cuộc thi lớn trăm năm một lần thì tham gia mấy cuộc thi như đi cửa sau này thôi.
Có điều đi cửa sau cũng không dễ gì đâu! Học viện Thánh Hoàng đã có cách đối phó với ý đồ của thất đại bá chủ rồi.
Lúc này, Tần Ninh nhìn Lý Nhàn Ngư và nói: "Vòng thi này khảo nghiệm khả năng phản xạ, kề sát người vào tường mà tiến từng bước về phía trước, đòn tấn công sẽ có thể xuất hiện bất cứ lúc nào, không tránh được thì chết, nhưng có lúc thoát được lại có thể bị ngã".
"Do đó phải chú ý tới những đòn tấn công bất chợt, đồng thời phải cố gắng đừng để bản thân bị ngã. Nếu ta đoán không sai, càng lên cao áp lực càng lớn, nếu như ngã xuống rồi leo lên lại thì sẽ tiêu hao hết sức lực, khả năng suy giảm, cuối cùng vẫn sẽ chết".
Lý Nhàn Ngư hơi tái mặt, gật đầu.
Học viện Thánh Hoàng đã chứng tỏ lập trường của mình ngay tại vòng thi đầu tiên này.
Nhào lên, thích lên mấy thì lên, các ngươi cử bao nhiêu người tới thì bọn ta cho bấy nhiêu vòng thi, sống chết các ngươi tự chịu trách nhiệm! Đây là cuộc so tài giữa hai bên! Lúc này, Hoa Vân Thừa của nhà họ Hoa hừ lạnh, dứt khoát bước ra.
Hắn ta bám cả tay lẫn chân lên tường, trong nháy mắt bay lên mười trượng. Nhưng tốc độ của hắn ta bỗng chậm lại. Ngay lúc đó, mười tám mũi tên thình lình bay từ trong bức tường ra đâm thẳng về phía bụng của Hoa Vân Thừa.
Hoa Vân Thừa hừ lạnh một tiếng, buông hai tay ra khỏi tường nhưng hai chân vẫn dán vào tường một cách vững vàng, thân thể quay cuồng xuống dưới tránh thoát những mũi tên kia.
Rồi sau đó, hắn ta không dừng lại mà chạy lên trên lần nữa.
Giờ phút này, đệ tử các phe khác cũng đồng loạt leo tường.
Đối với thiên tài chân chính, chút khó khăn này chẳng là gì cả.
Tần Ninh lên tiếng: "Đi thôi nào, thử xem".
Hắn bước một bước đi tới dưới góc tường, hai tay hai chân bám chặt vào tường rồi leo lên trên từng bước một.
Vào lúc này, Tần Ninh vừa đến độ cao một trượng thì chợt có một thanh kiếm sắc bén bay ra từ trong bức tường, nhanh chóng đâm về phía ngực của Tần Ninh.
Keng... Nhưng vào lúc này, một tiếng keng vang lên, thanh kiếm sắc bén kia gãy lìa, còn Tần Ninh vẫn bám vào bức tường như cũ.
"Ơ?"
Một vị trưởng lão ở dưới sửng sốt.
"Tiểu tử này có cách riêng, cường độ thân xác đủ mạnh đấy".
Một vị trưởng lão khác cười nói: "Cảnh giới Chân Ngã tầng hai, thân xác cũng mạnh mẽ, cơ mà chỉ chống cự được lúc đầu thôi chứ tiếp theo thì chưa chắc”.
Trong vòng một trăm trượng, cứ mười trượng sẽ có một chỗ lõm vào. Đến khoảng cách giữa chín mươi trượng và một trăm trượng thì đòn công kích có thể sánh ngang với cảnh giới Chân Ngã tầng chín. Trong khi Tần Ninh chỉ mới cảnh giới tầng hai, nếu chống chọi lại thì ắt khó tránh khỏi cái chết.
Giờ đây, cuộc sát hạch tiếp tục diễn ra.
Từng đệ tử bắt đầu leo tường. Không lâu sau, mấy tiếng thét gào thảm thiết vang lên.
Bấy giờ Tần Ninh cũng đã tới độ cao năm mươi trượng.
Hắn cũng đã phát hiện ra vấn đề.
"Càng lên cao, lực tấn công càng mạnh, xem ra đến đỉnh tường là có sức công phá của cảnh giới Chân Ngã tầng chín rồi..." "Cơ mà Thực Nhật Nguyên Thủy Thể Thuật của ta đã tới cấp bậc tầng một - Thực Nhật Liệt Viêm Thể, chắc có lẽ tầng chín sẽ không phá vỡ được sức phòng ngự của mình...", Tần Ninh đưa mắt nhìn về phía Lý Nhàn Ngư ở cách đó không xa.
Bản thân Lý Nhàn Ngư có cảnh giới Chân Ngã tầng năm, thực lực xem như rất mạnh, lại còn được vãng sinh đồng sửa đổi thân thể và hồn phách nên khả năng phản xạ hoàn toàn có thể theo kịp.
Thấy Lý Nhàn Ngư bình an vô sự, Tần Ninh cũng tiếp tục leo tường.
Cứ thế, một trăm hai mươi hai người leo tường bằng cách của riêng mình.
Hoa Vân Thừa, Vũ Oánh và một số thiên kiêu đang leo tường với tốc độ rất nhanh, khả năng phản xạ cũng nhanh nhạy vô cùng, rõ ràng bọn họ muốn là tốp đầu tiên leo tường nhanh nhất.
Từ nãy đến giờ Tần Ninh đang không nhanh không chậm đi sau lưng mấy người họ.
Đúng lúc này, một tiếng thét thình lình vang lên.
Tần Ninh nhìn sang, không ngờ lại thấy Lý Nhàn Ngư rớt ra khỏi tường, ngã xuống đất.
"Nhàn Ngư!"
Tần Ninh xoay người lại nhìn.
"Sư tôn, con không sao".
Lý Nhàn Ngư đứng dậy, một vị đệ tử nhà họ Hoa vốn đang đứng cạnh cũng ngã xuống theo hắn ta.
"Trưởng lão, người này hại ta!"
Lý Nhàn Ngư chắp tay nói với một vị trưởng lão gần đó: "Hắn ra tay tấn công ta nên ta mới rớt xuống".
Trưởng lão kia đưa mắt nhìn Lý Nhàn Ngư, cười nói: "Cuộc thi sát hạch cho phép sử dụng mọi cách, chỉ cần bản thân qua được vòng thi là được, còn lại chuyện gì cũng có thể xảy ra".
Lý Nhàn Ngư nhướng mày.
Nói vậy nghĩa là... mặc kệ à?
Tên đệ tử nhà họ Hoa kia giễu cợt: "Các ngươi đã giết đại ca Hoa Vân Thịnh rồi mà còn muốn bám vào học viện Thánh Hoàng chắc?
Đừng có mơ!"
"Hoa Mậu ta đây liều mạng mà vẫn không vào được thì ta cũng sẽ không cho ngươi vào!"
"Ta không vào được còn có thể trở lại nhà họ Hoa tu hành, còn ngươi?"
Vừa dứt câu, Lý Nhàn Ngư siết chặt hai quả đấm.
Bốp! Đúng lúc này, một bóng người rơi từ trên trời xuống, đứng cạnh Lý Nhàn Ngư.
Chương 2877: Rốt cuộc là ngươi có leo tường nữa không
"Sư tôn!"
Không ngờ lại thấy Tần Ninh đi xuống vào lúc này, Lý Nhàn Ngư lập tức sửng sốt.
Tần Ninh lại nói: "Bắt đầu leo lên lại đi, đi bên cạnh ta".
Nghe thấy câu này, Lý Nhàn Ngư gật đầu.
Tên thanh niên tên Hoa Mậu gằn giọng cười, nói: "Cả hai thầy trò các ngươi đừng hòng ai lên được!"
Tần Ninh liếc mắt nhìn Hoa Mậu một cái, không nói gì.
Ban nãy hắn đã thấy hết mọi chuyện.
Nhưng tất nhiên là các trưởng lão học viện Thánh Hoàng hoàn toàn không đếm xỉa gì tới chuyện có ai cản chân người nào hay không.
Đã vậy thì chơi tới bến thôi! Lúc này, Tần Ninh ngẩng đầu nhìn lướt qua bọn đệ tử nhà họ Hoa. Hoa Vân Thừa chạy khá nhanh, muốn đuổi theo thì hơi bất khả thi nhưng còn những kẻ khác thì... Lý Nhàn Ngư lại leo tường lần nữa, lần này Tần Ninh ở ngay bên cạnh hắn ta.
Việc leo tường chỉ đành dựa vào chính sức Lý Nhàn Ngư, có điều với thực lực của hắn ta thì chắc chắn việc leo lên không thành vấn đề.
Mà lúc này, thanh niên tên Hoa Mậu đứng ngay bên cạnh Tần Ninh, Lý Nhàn Ngư và nhìn hai người chòng chọc.
Ba bóng người đều đi khá chậm, dần dần đạt tới độ cao ba mươi trượng. Tên Hoa Mậu kia thấy Lý Nhàn Ngư leo tường một cách suôn sẻ thì nét mặt trở nên lạnh lùng, vào lúc này thình lình hất tay ra, ba chiếc phi tiêu bay ra khỏi tay áo.
Phi tiêu xoay tròn, bắn thẳng về phía Lý Nhàn Ngư.
Keng keng keng... Tuy nhiên, giờ phút này, Tần Ninh vung một tay ra che chắn cho Lý Nhàn Ngư.
Những chiếc phi tiêu kia bị bàn tay của Tần Ninh tụ lại, bộc phát ra ánh lửa song lại không tài nào đâm trúng hắn nổi.
"Ngươi chán sống rồi phải không!"
Vừa dứt lời, Tần Ninh đột nhiên rời khỏi bức tường, lao vụt đến bên cạnh Hoa Mậu rồi giáng ngay một cú tát vào lưng hắn ta.
Bốp... Cơ thể Hoa Mậu bị đập vào tường. Mà vào lúc này, hàng loạt thiết chùy đầy gai bất chợt nhô ra từ bức tường, phập một tiếng, đâm xuyên toàn bộ cơ thể Hoa Mậu.
Máu chảy ra ồ ạt, Tần Ninh buông tay ra, thi thể Hoa Mậu cứ thế bị đóng vào tường. Chết.
Lý Nhàn Ngư vô cùng ngạc nhiên khi thấy cảnh tượng ấy.
Tần Ninh ra lệnh: "Cứ leo đi!"
"Vâng!"
Nghe vậy, Lý Nhàn Ngư tiếp tục leo lên trên.
Giờ phút này, Tần Ninh đã cách Lý Nhàn Ngư không xa.
Có điều lần này, Tần Ninh không chờ đợi một cách bị động nữa.
"Nếu ta nhớ không lầm thì ngươi cũng là đệ tử nhà họ Hoa đúng không?"
Tần Ninh đi tới độ cao năm mươi trượng rồi nhìn một vị thanh niên, thẳng thừng hỏi.
Thanh niên kia lập tức tỏ ra đề phòng.
Nhưng Tần Ninh lại tung một chưởng vào hắn ta ngay mà không báo trước một lời.
Dù có là cảnh giới Chân Ngã tầng năm thì khi bị cú chưởng của Tần Ninh đánh trúng thì thân xác cũng dính chặt vào tường, không thể động đậy nổi.
Song, một khi dừng lại, đòn tấn công trong bức tường sẽ bị kích hoạt.
Phập... Lại một đệ tử nhà họ Hoa bị đâm xuyên người.
Máu tươi văng tung toé, tên đệ tử nhà họ Hoa kia tái cả mặt, thân thể bị đâm xuyên.
Giờ phút này, các trưởng lão đang đứng dưới tường cũng đã nhìn ra manh mối.
Tên Tần Ninh này cố ý gây chuyện.
"Thú vị thật...", một trưởng lão trong học viện Thánh Hoàng cười nói: "Ngày xưa toàn là thất đại bá chủ cạnh tranh với nhà họ Hoa và Tây Hoa Thiên cung, bây giờ lại thành nhà họ Hoa nổi sát ý với hai người tên là Tần Ninh và Lý Nhàn Ngư này, cơ mà hình như đá trúng ván sắt rồi".
"Như thế sẽ náo nhiệt hơn rồi còn gì...", các vị trưởng lão bật cười.
Các thế lực này cử đệ tử của mình vào đều vì ý đồ riêng, bọn họ tranh đấu với nhau thì học viện Thánh Hoàng mừng hết biết.
Dù sao bọn họ cũng chẳng phải nằm dưới trướng của học viện Thánh Hoàng thật lòng.
Nằm vùng trong học viện Thánh Hoàng đâu có dễ thế?
Lúc này, Lý Nhàn Ngư an tâm leo lên trên.
Tần Ninh ở bên cạnh hắn ta và quan sát đám con cháu nhà họ Hoa, hễ leo đến nơi cao hơn mà bắt gặp con cháu nhà họ Hoa là Tần Ninh vả một phát không chút do dự.
Giờ đây, hai thầy trò đã leo tới độ cao bảy mươi trượng. Một thành viên trong nhà họ Hoa thấy Tần Ninh đã đi lên thì mặt cắt không còn một giọt máu.
Hắn ta đã leo tường nhanh lắm rồi mà đến bây giờ chỉ mới vỏn vẹn bảy mươi trượng, Tần Ninh đã đi lên rồi, phải làm sao đây?
Tên đệ tử nhà họ Hoa cắn răng, tay chân rời khỏi bức tường, trong thoáng chốc đã rơi xuống.
Bí quá thì đành nhảy xuống, leo lên lại từ đầu thôi, chờ Tần Ninh và Lý Nhàn Ngư đi lên rồi bọn họ leo tiếp! Thế là, còn chưa leo hết mà bốn năm con cháu nhà họ Hoa còn sống sót đã đồng loạt quyết định đáp xuống dưới.
Tần Ninh thấy Lý Nhàn Ngư leo lên trên, sắp đạt đến độ cao một trăm trượng và chạm đến đầu tường thì quay sang nhìn những thành viên trong nhà họ Hoa đang bắt đầu leo lên lại kia.
"Nhàn Ngư, ngươi đi lên".
"Dạ".
Giờ đây, với thực lực của Lý Nhàn Ngư thì leo đến đầu tường hoàn toàn không thành vấn đề.
Còn Tần Ninh thì không leo lên trên mà di chuyển xuống dưới.
Vài con cháu nhà họ Hoa sợ tới mức hồn lìa khỏi xác khi nhìn thấy cảnh tượng ấy.
Cái tên này bám dai như đỉa vậy!
Đã giết người rồi còn chưa chịu dừng tay, đằng này còn muốn đuổi theo bọn họ tới cùng! "Rốt cuộc là ngươi có leo tường nữa không?"
Một đệ tử quát mắng.
"Chưa tới thời gian quy định thì ta sẽ ở đây chờ các ngươi. Kẻ nào dám đi lên, ta sẽ giết chết kẻ đó!"
Lúc này, Tần Ninh đang đứng ở độ cao mười trượng nhìn mấy tên con cháu nhà họ Hoa, nhếch mép đe dọa.
Chơi đểu à?
Vậy thì cho các ngươi khỏi chơi luôn! Giờ phút này, Lý Nhàn Ngư cũng đã vượt qua toàn bộ bức tường. Hắn ta đứng trên thành tường nhìn phía dưới.
Mặt mày Hoa Vân Thừa tối tăm đến đáng sợ.
"Tiếp theo vẫn còn ba vòng thi nữa!"
Hoa Vân Thừa hừ lạnh, dọa dẫm: "Ta sẽ khiến hai thầy trò các ngươi chết không có chỗ chôn!"
Lý Nhàn Ngư lườm Hoa Vân Thừa một cái, bực bội lên tiếng: "Kẻ chỉ có cảnh giới Chân Ngã tầng bảy như ngươi không phải đối thủ của ta, lại càng không phải là đối thủ của sư tôn ta đâu, đừng tự đâm đầu vào chỗ chết nữa!"
Câu này vừa vang lên thì khuôn mặt Hoa Vân Thừa xanh mét, hắn ta suýt thì hộc máu.
Tên khốn kiếp này đang nói cái quái gì thế?
Lý Nhàn Ngư chỉ mới đến cảnh giới Chân Ngã tầng năm, còn Tần Ninh thì vỏn vẹn là cảnh giới Chân Ngã tầng hai, trong khi Hoa Vân Thừa hắn ta chính là cảnh giới Chân Ngã tầng sáu! Thế mà dám nói đánh bại hắn ta ư?
Sao lại có thể tự tin thế kia cơ chứ?
Lúc này, gần như tất cả những ai có thể leo hết bức tường đều đã đi lên cả.
Không leo lên được là do đã chết hoặc bị thương, về cơ bản không còn hi vọng gì nữa.
Vào lúc này, Tần Ninh đang đứng đợi ở độ cao mười trượng, không nhúc nhích.
Bốn năm con cháu nhà họ Hoa đang đứng bên dưới nhìn Tần Ninh, ai nấy đều không dám đi lên.
Bọn họ thật sự không dám! Tần Ninh có thân xác rắn chắc nên vốn chẳng sợ các đòn tấn công từ bức tường, nhưng bọn họ lại khác.
Việc leo tường vừa phải tập trung kiểm soát nguyên lực của bản thân, vừa phải đề phòng các đòn tấn công có thể xuất hiện bất cứ lúc nào. Đây lại điều rất khó khăn đối với bọn họ, nay lại bị Tần Ninh truy sát thì lại càng gian nan hơn nữa.
Giờ phút này, ở lối ra vào sơn cốc có một hạt châu xanh biêng biếc đang phản chiếu lại cảnh tượng trong sơn cốc.
Nhóm người Thánh Vô Song và Lâu Tiêu đều đang ở đây. Thấy hình ảnh ấy, trưởng lão Tô Tử Thương của nhà họ Hoa tối tăm đến đáng sợ.
"Lâu Tiêu, Chiến Thần Lâu nhà ngươi cũng táo bạo phết đấy! Xem ra việc Chiến Thiên Vũ tiến vào cảnh giới Biến Cảnh đã làm cho Chiến Thần Lâu các ngươi nghĩ bản thân có thể chống lại nhà họ Hoa nhỉ?"
Nghe Tô Tử Thương nói vậy, Lâu Tiêu phá lên cười: "Tô Tử Thương, cả ta lẫn ngươi đều là viện trưởng của học viện Thánh Hoàng, sao lại đề cập tới Chiến Thần Lâu và nhà họ Hoa chứ?
Ta đang tìm kiếm người tài cho học viện Thánh Hoàng mà!"
Câu vừa dứt, Tô Tử Thương tái cả mặt, biết mình đã lỡ lời.
Các vị trưởng lão đi theo Thánh Vô Song xung quanh cũng nhìn Tô Tử Thương, vẻ mặt chẳng thiện chí gì cho cam.
Tuy lời nói ấy cũng là tiếng lòng của tất cả mọi người nhưng thốt ra đương nhiên sẽ làm tâm trạng của trưởng lão trung thành với học viện Thánh Hoàng khó chịu!
Chương 2878: Vượt sông
Tô Tử Thương tiếp tục nói: "Mấy đứa này đều là hạt giống tốt của nhà họ Hoa, Tần Ninh làm thế đích thị là không muốn bọn nó đậu, lại còn chẳng phải làm học viện Thánh Hoàng ta tổn thất nhiều nhân tài?"
"Viện trưởng Vô Song, ta đề nghị tước đoạt tư cách dự thi của Tần Ninh!"
Lâu Tiêu nghe thấy câu này thì giễu cợt: "Sao hồi nãy ngươi không nói thế? Hoa Mậu cũng chơi bẩn với Lý Nhàn Ngư mà?"
"Mặc dù nói là mỗi đợt sát hạch sẽ được tổ chức dưới nhiều hình thức khác nhau nhưng mục đích đều như nhau, đó là không cần biết đệ tử tham gia khảo hạch đã dùng cách gì, chỉ cần cuối cùng vẫn trụ lại được là đủ rồi".
Lâu Tiêu nhìn về phía Tô Tử Thương, lạnh lùng nói một cách khinh thường: "Ta còn nhớ trước đây con cháu do Tô trưởng lão mang tới đã đối xử với những thí sinh dự thi khác vô cùng tàn nhẫn, làm chúng ta tổn thất rất nhiều thiên tài, sao lần này đến phiên đệ tử nhà ngươi bị chèn ép lại xót thế?"
"Lâu Tiêu, ngươi...", Lâu Tiêu hừ lạnh, không thèm đếm xỉa gì tới ông ta nữa.
Vào lúc này, trong lòng Tô Tử Thương cũng vô cùng sửng sốt.
Ông ta đảm nhiệm chức vụ trưởng lão của học viện Thánh Hoàng, đại diện cho nhà họ Hoa, còn Lâu Tiêu thì đại diện cho Chiến Thần Lâu.
Có điều, những năm gần đây Chiến Thần Lâu hết sức khiêm tốn, các đệ tử sống rất kín tiếng trong học viện Thánh Hoàng, mặc dù xưa nay cũng có những lần tranh đấu với đệ tử thuộc các thế lực bá chủ khác nhưng đều rất thầm lặng, cạnh tranh với nhà họ Hoa thì gần như không có.
Tuy nhiên, không ngờ lần này Lâu Tiêu lại đứng đây đấu võ mồm với ông ta vì Tần Ninh.
Lúc này, trong sơn cốc.
Từ đầu đến cuối, Tần Ninh luôn đứng ở độ cao mười trượng, không nhúc nhích, chỉ nhìn mấy tên đệ tử nhà họ Hoa phía dưới.
Mà giờ phút này, các đệ tử có thể vượt qua bức tường đều đứng ở đầu tường nhìn hình ảnh ấy.
Nhà họ Hoa giẫm phải cái đinh sắt rồi.
Quá rõ ràng, Tần Ninh không hề có ý định tha cho mấy tên đệ tử nhà họ Hoa này.
"Còn một khắc nữa là hết giờ".
Phía dưới, một vị trưởng lão bình tĩnh cất tiếng.
Còn một khắc nữa?
Không vội! Đúng lúc đó, một đệ tử họ Hoa thấy Tần Ninh vẫn đứng yên đó thì phẫn nộ quát: "Vì cản chân bọn ta mà bản thân ngươi cũng không tính vào học viện Thánh Hoàng luôn à?"
"Ai nói với ngươi là ta không vào!"
Tần Ninh nở nụ cười bông đùa: "Do ta lo lắng rằng giờ mà đi lên thì các ngươi sẽ tranh thủ giây phút cuối cùng mà chạy lên thôi, chờ thêm chút nữa đã!"
Nghe thấy câu này, mấy vị đệ tử nhà họ Hoa lập tức căm hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Một lúc sau, một khắc chỉ còn lại chưa đến thời gian uống một chung trà.
Tần Ninh nhìn về phía mấy người, nói: "Chúc các vị leo tường suôn sẻ!"
Vừa nói xong, Tần Ninh đặt cả tay lẫn chân lên tường. Bóng dáng hắn nhanh chóng vượt qua bức tường cao trăm trượng và leo đến đầu tường chỉ trong vài hơi thở như bóng ma, chẳng nói chẳng rằng.
Tốc độ của hắn nhanh đến mức thật sự là hơn cả tốc độ của mấy vị thiên kiêu ban đầu hơn gấp đôi.
Tất cả trưởng lão và đệ tử đều ngạc nhiên nhìn cảnh tượng trước mắt.
Giờ phút này, mấy tên con cháu nhà họ Hoa phía dưới không còn thời gian để ngỡ ngàng trước chuyện Tần Ninh leo tường một mạch.
Người nào người nấy đồng loạt leo lên.
Tuy nhiên, bọn họ chưa kịp đạt tới độ cao hai mươi trượng thì giọng nói của trưởng lão lại cất lên lần nữa.
"Vòng thi đầu tiên của buổi sát hạch đã kết thúc, các ngươi đã bị loại!"
Mấy tên con cháu nhà họ Hoa nháo nhào đáp xuống đất với dáng vẻ đau khổ như chết cha chết mẹ. Bọn họ ngẩng đầu nhìn lên, trong mắt tràn ngập sự không cam lòng và phẫn nộ.
Giờ đây, Hoa Vân Thừa đứng ở đầu tường nhìn về phía Tần Ninh bằng ánh mắt đằng đằng sát khí.
"Ngươi sẽ chết rất thảm!"
Hoa Vân Thừa hậm hực đe dọa: "Con cháu của nhà họ Hoa ta sẽ khiến ngươi muốn chết cũng không được, muốn sống cũng không xong!"
Tần Ninh liếc nhìn Hoa Vân Thừa rồi hờ hững nói: "Câu này nghe quen phết, hình như... hồi trước Hoa Vân Thịnh cũng từng nói ta như vậy nhưng hắn ta... cũng chết rồi đấy thôi".
Hoa Vân Thừa siết chặt hai nắm đấm, mặt mày tái mét.
Vào lúc này, Vũ Oánh của nhà họ Vũ và các đệ tử thuộc Huyết Vụ cung đều nhìn Tần Ninh một cách đề phòng.
Muốn đối phó với Tần Ninh thì phải bảo đảm bọn họ không bị liên lụy, bình yên tiến vào học viện Thánh Hoàng mới được! "Tiếp theo, chính là vòng thi thứ hai".
Lúc này, hai vị viện trưởng Hứa Thất Nguyên và Liễu Nhược Bạch lại xuất hiện lần nữa. Dường như bọn họ hoàn toàn không thấy hay đếm xỉa gì tới những chuyện vừa xảy ra.
"Vòng thi thứ nhất tương tự leo núi, vòng thi thứ hai chính là vượt sông!"
Liễu Nhược Bạch cười nói: "Quy định vẫn rất đơn giản, đi qua được hết con sông dài trăm trượng trước mắt các ngươi thì đậu vòng thi thứ hai".
Giờ đây, còn khoảng chưa đến một trăm đệ tử các phe đang đứng trên tường.
Trên thực tế, vòng thi đầu tiên thật sự rất khó nhưng đệ tử do bảy phương bá chủ và thế lực các nơi đưa tới lần này đều là thiên tài được tuyển chọn kỹ lưỡng, sao có thể dễ bị đào thải như vậy?
Nếu Tần Ninh không loại bỏ bảy tám người nhà họ Hoa thì số người có thể vượt qua vòng thi đầu tiên ít nhất cũng hơn một trăm người rồi.
Nói cách khác, thực chất chỉ có hơn mười người bị loại từ vòng thi đầu tiên.
Từ đó, có thể thấy được thực lực của những thiên tài này như nào.
Giờ phút này, Tần Ninh cũng nhìn về phía trước.
Đằng sau bức tường này là một khu đất cao hơn.
Mà lúc này, trước mặt mọi người là một con sông chiều rộng trăm trượng, dài cũng trăm trượng. Nước sông trong vắt, tiếng nước chảy rào rào vang lên.
Cuộc thi sát hạch của học viện Thánh Hoàng quả là mang phong cách riêng.
Lúc này, hai người Liễu Nhược Bạch và Hứa Thất Nguyên bước ra một bước rồi biến mất tăm, chớp mắt đã xuất hiện ở bên kia bờ sông.
Hai người họ không hề ngó ngàng gì tới một trăm đệ tử đang đứng gần đó mà chỉ đứng trò chuyện gì đó.
Rồi cũng có người đầu tiên đi lên thôi.
Lúc này, một người thanh niên cảnh giới Chân Ngã tầng ba tiến lên một bước, đứng yên trên mặt sông.
Hắn ta cứ đi từ từ từng bước một, không gặp phải nguy hiểm gì.
Nhưng đột nhiên, khi người thanh niên kia đi được mười trượng thì thình lình có từng đạo trận văn ngưng tụ trên mặt sông, xung quanh cơ thể thanh niên và hóa thành một cái lồng bằng nước toan nhốt hắn ta vào trong đó.
Thanh niên không nói hai lời, vẫy tay lấy đao ra chém một phát thẳng thừng.
Một tiếng phập vang lên, cái lồng nước bị lưỡi đao phá tan song khi thanh niên rút đao về, lồng nước lại gắn liền trở lại.
"Trận pháp...", có người trong đám đông đã nhìn ra.
Trong vòng thi này, trận pháp sẽ nổi lên trên mặt nước. Nói cách khác, bọn họ phải phá trận mới tiến về phía trước được.
Lỡ chẳng may không phá trận được thì nhiều khả năng... sẽ chết nhỉ?
Thế là, từng đệ tử bắt đầu đi về phía trước.
Tiếng ầm ầm truyền đến, mặt nước tức thì hiện ra hàng loạt đại trận giam cầm từng bóng người.
Lúc này, hai người Tần Ninh và Lý Nhàn Ngư cũng bị trận pháp vây nhốt.
Tần Ninh nhẹ nhàng sờ bức tường của trận pháp, chỉ cảm thấy từng đạo trận văn chuyển động, cường độ của sức mạnh được duy trì ở một mức độ nhất định.
"Cũng hay ho phết...", Tần Ninh cảm giác được đại khái.
Sức mạnh của những trận pháp này không cố định mạnh hay yếu sẵn ngay từ đầu mà được điều chỉnh dựa trên thực lực của mỗi một đệ tử đi trên mặt nước.
Hắn là cảnh giới Chân Ngã tầng hai.
Dựa vào số lượng trận văn của trận pháp này thì nó nhốt cảnh giới Chân Ngã tầng bốn cũng không thành vấn đề.
Có lẽ đây là mưu đồ của học viện Thánh Hoàng.
Bài sát hạch này chính là công cụ giết người của học viện Thánh Hoàng. Tuy nhiên, học viện Thánh Hoàng không thể quá đáng như vậy được! Lúc này, Tần Ninh nắm chặt hai tay, kình khí trong cơ thể bộc phát ra.
Hắn tung một cú đấm đến.
Bành... Tiếng nổ long trời lở đất vang lên, thủy trận lập tức sụp đổ.
Mặc dù hắn có cảnh giới Chân Ngã tầng hai nhưng thực lực lại hơn xa cảnh giới Chân Ngã tầng bốn! Với sức mạnh phát ra từ cảnh giới Mệnh Hoàn của hắn thì một quyền đủ để phá giải thủy trận này rồi.
Một bên khác, Lý Nhàn Ngư cũng thi triển một võ quyết khiến cho nguyên lực trong cơ thể bùng nổ, phút chốc đã đánh ra mấy chiêu thức phá tan nhà tù nước.
Hai thầy trò tiếp tục đi tới...
Chương 2879: Ta có đắc tội ngươi đâu
Cùng lúc đó, những đệ tử đến từ các phe thế lực khác cũng bắt đầu phá vỡ lồng nước bằng cách của mình.
Chẳng qua, quãng đường đi được càng dài, áp lực trong nhà tù nước càng mạnh.
Một vị đệ tử cảnh giới Chân Ngã tầng hai không thể phá vỡ được lồng nước trong thời gian ngắn, lồng nước lại không ngừng thu nhỏ lại.
Đồng đội của hắn ta muốn giúp đỡ hắn ta nhưng vừa chạm đến lồng nước thì nó nổ tung, hai người đồng thời đi đời nhà ma, máu tươi nhuộm đỏ cả mặt sông... Chỉ được phép phá trận bằng chính sức mình.
Không phá được thì chết.
Hai người Tần Ninh và Lý Nhàn Ngư tiếp tục đi về phía trước. Ngay sau đó, lại có một loạt trận pháp xuất hiện lần nữa.
Trong đó không phải chỉ gồm thủy trận.
Chỉ là, Tần Ninh hoàn toàn không thèm quan tâm, chỉ phá đại trận bằng cách chính diện.
Trong số đệ tử những phe khác đang đứng xung quanh cũng không ít người đang di chuyển rất nhanh.
Hoa Vân Thừa của nhà họ Hoa.
Vũ Oánh của nhà họ Vũ.
Người thanh niên cầm đầu tên Huyết Vân Sênh của Huyết Vụ cung. Từ nãy đến giờ, hắn ta chẳng nói một câu nào nhưng tốc độ lại nhanh như tên lửa.
Tuy nhiên, dễ thấy độ khó của vòng thi này đã được nâng lên rất cao.
Đây là một bài toán nan giải, đến đường lui cũng không có, đón chờ họ chỉ có chết mà thôi.
Giờ đây, Tần Ninh cũng không che giấu nữa, đi lên từng bước một và đứng ở trước mặt đám thí sinh dự thi.
Có điều tốc độ của hắn không nhanh là bao, chỉ cách hàng người đi đầu khoảng chừng mấy trượng.
Do Lý Nhàn Ngư không đi nhanh được nên hắn vẫn phải để ý tới hắn ta.
Mắt thấy đã đi được quãng đường dài tám mươi trượng, mọi người đều giảm tốc độ lại nhưng chỉ có Tần Ninh là vẫn giữ tốc độ như cũ.
Giờ phút này, tốc độ của Hoa Vân Thừa, Vũ Oánh và Huyết Vân Sênh kia đều giảm đi trông thấy.
Lý Nhàn Ngư cắn răng kiên trì, đi theo bước chân của Tần Ninh và phá giải từng trận pháp một.
Tần Ninh đi tuốt ở đằng trước, hắn đã đi được chín mươi chín trượng, chỉ cần đi thêm mấy bước nữa thôi là đã đến bên kia bờ sông nhưng lúc này Tần Ninh lại đột nhiên ngừng lại.
Chẳng ai hiểu vì sao hắn lại làm vậy.
Tần Ninh nhìn về phía Lý Nhàn Ngư đang bị nhốt trong trận, hỏi: "Đi qua nổi không?"
"Được ạ".
"Tốt".
Vừa dứt lời, không ngờ Tần Ninh lại quay lại, ngược dòng sông từng bước một tới gần Hoa Vân Thừa kia.
Tên này muốn làm cái quái gì vậy?
Lúc này Hoa Vân Thừa cũng đang cố gắng phá trận. Thấy Tần Ninh đến, hắn ta hừ lạnh hỏi: "Gì đấy?
Muốn giết ta à?"
Hoa Vân Thừa giễu cợt: "Mới nãy ngươi cũng thấy rồi đấy, người ngoài chạm phải trận pháp thì chết là cái chắc! Muốn giết ta à? Nhào lên! Ta chết rồi thì ngươi cũng sẽ bị cú bạo tạc của trận pháp này nổ chết thôi”.
Tần Ninh hờ hững đáp lời: "Như vậy ai chơi".
Hoa Vân Thừa trào phúng: "Đừng tưởng ngươi vượt vòng này nhanh thì hai vòng sau ngươi cũng vượt qua được, nếu có cơ hội, ta nhất định sẽ giết ngươi!"
Nghe vậy, Tần Ninh nhướng mày, bình thản bật cười rồi nói: "Nếu ta là ngươi thì khi đang phá trận nhưng có một kẻ địch đứng ở phía ngoài, ta chắc chắn sẽ không xấc xược như thế đâu".
Hoa Vân Thừa cười nhạo một tiếng.
Chẳng nhẽ người này còn muốn phá trận pháp giết hắn ta sao?
Mơ mộng hão huyền! "Cút sang một bên!"
Hoa Vân Thừa hừ lạnh, nói: "Cho dù vào được học viện Thánh Hoàng thì rồi cũng chết thôi".
"Ta không nghĩ vậy đâu".
Dứt lời, Tần Ninh đi tới gần Hoa Vân Thừa, đến bên trận pháp.
"Ngươi... Ngươi muốn làm gì?"
Hoa Vân Thừa hoảng sợ kêu lên: "Ngươi muốn đồng quy vu tận với ta à?
Đồ điên!"
"Đồng quy vu tận?
Ngươi không xứng!"
Nói rồi Tần Ninh chỉ ngón tay ra, phút chốc từng đạo trận văn ngưng tụ nơi đầu ngón tay.
Từng đạo trận văn quay vòng đập ra, không ngờ vào lúc này lại dung nhập vào trận pháp một cách hoàn hảo.
"Thủy trận này cũng có tác dụng phong ấn với cảnh giới Chân Ngã tầng tám nhưng lại không thể giết chết. Ngươi chống cự được thủy trận thì chắc là cảnh giới tầng sáu nhỉ?"
Tần Ninh cười nói: "Ta tăng độ khó chút cho ngươi để nhà họ Hoa nhà ngươi khỏi thấy bài sát hạch của học viện Thánh Hoàng đơn giản quá nhé?"
Vù vù... Tần Ninh vừa dứt lời thì thủy trận thình lình phát ra tiếng vù vù, những dòng nước vốn đang tấn công Hoa Vân Thừa ngưng tụ thành mũi tên nước, vụt vụt vụt bắn ra trong sát khí đằng đằng.
Giờ phút này, sắc mặt Hoa Vân Thừa bỗng thay đổi.
Không thể nào! Sao chuyện này có thể xảy ra được chứ! Cả bài thi sát hạch đều do chính tay trận sư hàng đầu của học viện Thánh Hoàng thiết lập, Tần Ninh chỉ là một kẻ có cảnh giới Chân Ngã, sao có thể sửa đổi quy tích của những trận pháp này chứ! Hoàn toàn không thể! Nhưng mà lúc này, khí tức áp bách đầy mạnh mẽ xoay vòng tới trong nháy mắt.
Hàng loạt mũi tên nước bắn ra bốn phía xung quanh, đằng đằng sát khí.
Keng keng keng... cuối cùng Hoa Vân Thừa vẫn không ngăn được những mũi tên nước ấy, chúng đâm vào người hắn ta.
Nhưng đúng lúc đó, một vầng sáng màu xanh dương dịu nhẹ ngưng tụ trên bề mặt cơ thể Hoa Vân Thừa, không tiêu tan.
"Khôi giáp?"
Tần Ninh bật cười: "Xem ra vẫn chưa đủ rồi, thế thì thêm nữa thôi!"
Vừa dứt câu, hắn nắm chặt tay, trận văn được ngưng tụ lần nữa.
Vù vù... Trong nháy mắt, mũi tên nước từ lớn bằng ngón cái đến lớn bằng cánh tay thoáng chốc bắn ra từ trong thủy trận.
Hoa Vân Thừa sợ hãi ra mặt, giận dữ hét toáng lên: "Không!"
Chỉ là, những mũi tên nước ấy đã bắn chết Hoa Vân Thừa, phát ra tiếng phập phập liên hồi.
Cho dù đã được khôi giáp bảo vệ nhưng đám mũi tên nước vẫn bắn Hoa Vân Thừa thủng lỗ chỗ.
Thủy trận tan vỡ.
Thi thể Hoa Vân Thừa bị đâm nát bấy, một tiếng phịch vang lên, hắn ta ngã vào mặt nước.
Nhiều đệ tử xung quanh đều nghẹn họng nhìn trân trối khi thấy cảnh tượng ấy.
Mà các trưởng lão phụ trách ghi chép đứng ở hai bên bờ sông lại làm như không thấy.
Đây chính là bài kiểm tra đối với đệ tử các thế lực bọn họ! Không chỉ cần vượt qua các vòng thi đầy cam go mà còn phải đề phòng bị những người khác tập kích! Về cơ bản, học viện Thánh Hoàng sẽ không quan tâm tới chuyện này.
Giờ phút này, Tô Tử Thương đứng ở lối vào sơn cốc với gương mặt tái mét.
"Lâu Tiêu, không cần biết ngươi từ đâu tìm được tên Tần Ninh này, nhưng nhất định hắn phải chết!"
Giờ phút này, Tô Tử Thương không còn ngó ngàng gì tới thân phận của mình nữa.
"Lỡ Tần Ninh đậu bài sát hạch, trở thành đệ tử ngoại viện của học viện Thánh Hoàng thì xem như người của học viện Thánh Hoàng chúng ta rồi, chẳng lẽ ngươi là trưởng lão thiên viện mà lại muốn giết đệ tử nhà mình sao?"
Lâu Tiêu châm biếm.
"Ngươi...", Tô Tử Thương vô cùng tức giận.
Hoa Vân Thịnh đã bị Tần Ninh giết chết.
Bây giờ thì đến phiên Hoa Vân Thừa chết dưới tay Tần Ninh.
Cả hai người này đều là con cháu dòng chính của nhà họ Hoa, có thân phận và địa vị rất cao.
Tuy nhiên, lúc này, trong hình ảnh mà chiếc kính chiếu ra thì Tần Ninh vẫn chưa dừng tay.
Còn có ba bốn con cháu nhà họ Hoa vượt qua vòng thi thứ nhất cùng với Hoa Vân Thừa, Tần Ninh vừa đi đến trước mặt bọn họ đã động tay động chân với trận pháp, giết chết từng tên đệ tử một.
Mà lúc này, Tần Ninh đã đi tới trước người Vũ Oánh.
Vũ Oánh thấy hắn đi tới thì mặt mày trắng bệch, không lâu sau đã lấy lại bình tĩnh, cười nói: "Công tử Tần Ninh, ta có đắc tội ngươi đâu".
"Đúng là ngươi không đắc tội ta!"
Tần Ninh thản nhiên nói: "Nhưng ta lại cảm nhận được sát khí của ngươi hướng về ta. Quả thật ta từng giết con cháu nhà họ Vũ, nếu như ngươi muốn báo thù thì ta không ngại giết ngươi ngay bây giờ đâu".
Đồ ngang ngược! Đồ kiêu ngạo! Vũ Oánh tức tối thầm mắng.
Nhưng ngoài mặt Vũ Oánh vẫn nói: "Công tử Tần Ninh hiểu lầm rồi, ta chẳng nổi sát ý gì với ngươi cả!"
"Vậy ư?"
Tần Ninh giơ tay lên, sắc mặt Vũ Oánh lập tức trở nên tái nhợt, mồ hôi đổ đầm đìa, không dám hít thở.
Tần Ninh giết người tại đây là chuyện dễ như trở bàn tay.
"Ngươi đã nói vậy rồi mà ta vẫn giết ngươi thì không phải phép lắm".
Tần Ninh buông thõng tay xuống, nhìn về phía Vũ Oánh cười nói: "Ta vào học viện Thánh Hoàng cốt cũng chẳng muốn quấy rầy ai, thế nên ngươi chuyển lời lại cho người của nhà họ Vũ rằng đừng có chọc ta, được chứ?"
Chương 2880: Vòng thi thứ ba
Lúc này Vũ Oánh nào dám nói một chữ không, gật đầu nói ngay: "Ta... ta nhất định sẽ không chọc vào ngươi đâu, ta sẽ khuyên can những người khác!"
"Ừm, tốt, nói chuyện với người thông minh đúng là khoẻ hơn hẳn!"
Giờ phút này, Tần Ninh lại đi tới trước mặt một người thanh niên.
Huyết Vân Sênh! Tần Ninh nhìn về phía Huyết Vân Sênh, nói: "Công tử Huyết Anh xem như chết dưới tay ta rồi, vừa rồi ngươi cũng nổi sát ý với ta".
"Ta không có!"
Huyết Vân Sênh cứng rắn phản bác.
"Ngươi nói không có à? Xằng bậy!" "Chắc chắn là không có!" Tần Ninh nhìn Huyết Vân Sênh, cười nói: "Vậy thì còn gì bằng, ngươi cũng bảo với người của Huyết Vụ cung đừng chọc vào ta đấy!"
Dứt lời, Tần Ninh lại nói tiếp: "Hai người các ngươi nhớ lời ta nói, đừng chọc ta, thật đấy. Nếu không... quy định của học viện Thánh Hoàng cũng không kiềm chế ta nổi đâu".
Giờ đây, hai người đều không dám hít thở.
Bấy giờ Tần Ninh mới trở lại hàng đầu tiên, đi từng bước một qua sông rồi đến bên kia bờ, đứng tại đó với gương mặt dửng dưng.
Lúc này, hai người Liễu Nhược Bạch và Hứa Thất Nguyên nhìn nhau mỉm cười.
Liễu Nhược Bạch không nhịn được hỏi: "Tần Ninh này là người của Chiến Thần Lâu đúng không?
Khá thú vị đấy...", Hứa Thất Nguyên gật đầu, lạnh lùng đáp: "Chiến Thiên Vũ vừa đến cảnh giới Biến Cảnh đã đưa một kẻ kỳ quặc như vậy đến, xem ra Chiến Thần Lâu sắp có biến rồi..." "Tất cả trận pháp ở đây đều do Đàm lão thiết lập đúng không?
Không biết nếu Đàm lão biết có một người trẻ tuổi trêu đùa trận pháp của ông ta dễ như trở bàn tay thì sẽ có vẻ mặt thế nào nhỉ?"
"Hứa Thất Nguyên, ngươi đừng làm ẩu".
Liễu Nhược Bạch can ngăn: "Lão gia hỏa kia rất thông thạo trận pháp, nếu biết chuyện này thì có mà bị tức chết, đến lúc đó tên Tần Ninh này sẽ bị ông ta bắt đi..." "Ta chỉ nói thôi mà."
Hứa Thất Nguyên phẩy tay, không nói thêm gì nữa.
Rõ ràng vòng thi thứ hai khó hơn vòng thi đầu tiên nhiều, cộng thêm Tần Ninh đã giết mấy đệ tử nhà họ Hoa khiến cho tất cả thành viên nhà họ Hoa được phái tới lần này đã bị diệt toàn quân, chỉ có sáu mươi bốn người vượt qua vòng thi thứ hai.
Hai vị viện trưởng Hứa Thất Nguyên và Liễu Nhược Bạch cũng chẳng lấy làm lạ về chuyện này. Bọn họ lại đi tới trước mặt sáu mươi bốn người kia rồi tuyên bố: "Tiếp theo là vòng thi thứ ba".
Nói rồi hai vị viện trưởng dẫn hơn sáu mươi thanh niên gồm cả nam lẫn nữ cảnh giới Chân Ngã tiến sâu vào trong sơn cốc.
Vòng đi vòng lại, bọn họ đã đi tới nơi sâu trong sơn cốc.
Lúc này, vách núi phía trước sơn cốc có các hang động với lối vào chật hẹp, có rộng chừng bàn tay, có cao khoảng tầm một trăm trượng.
"Nơi này chính là địa điểm tổ chức vòng thi thứ ba".
Lúc này, Liễu Nhược Bạch cười nói: "Chút nữa các ngươi hãy kiên trì một nén nhang tại đây, những ai còn sống có thể tiến vào vòng thi thứ tư".
Chuyện quái gì thế này?
Vừa phổ biến thể lệ xong, hai người Liễu Nhược Bạch và Hứa Thất Nguyên đã rời đi ngay.
Sơn cốc khổng lồ này dài rộng ngàn trượng có thừa.
Lúc này, các vị trưởng lão cũng đồng loạt rời khỏi đây.
Giờ phút này, xung quanh sơn cốc kể cả trên trời đột nhiên ngưng tụ ra một tòa đại trận lóng lánh như ngọc tinh bao phủ cả sơn cốc.
Sáu mươi bốn người đều có linh cảm không lành.
Âm thanh huyên náo dần dần cất lên.
Bên trong sơn cốc, hang động trải rộng bốn phía bỗng nhiên có những đôi mắt đỏ như máu hoặc xanh thẫm, xanh biếc lóe sáng, xuất hiện.
"Thiên nguyên thú!"
Tất cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc.
Vòng thi này là thực chiến sao?
Nhốt sáu mươi tư người bọn họ ở đây để chém giết với bọn thiên nguyên thú này?
Chỉ là... Rốt cuộc có bao nhiêu thiên nguyên thú, mà những nguyên thú này lại là cảnh giới gì?
Không cho mọi người nghĩ nhiều, vô số con thiên nguyên thú đã xuất hiện ở cửa hang.
"Thanh Lân Thiên Mãng!"
"Phách Địa Man Ngưu!"
"Huyết Trảo Viêm Lang!"
"Tử Kinh Hùng!"
"...", giờ đây, một loạt những con thiên nguyên thú có hình dạng và thể hình khác nhau đồng loạt xuất hiện.
Nếu là ở bên ngoài thì nhất định lũ thiên nguyên thú này vừa chạm mặt nhau đã chém giết lẫn nhau, giết đến bể đầu chảy máu.
Nhưng vào lúc này, lũ nguyên thú lại nhìn chòng chọc vào sáu mươi tư người bọn họ.
"Này... đùa gì thế..." "Con Huyết Trảo Viêm Lang kia có cấp bậc cảnh giới Chân Ngã tầng chín luôn đấy, thế chẳng phải bắt chúng ta chịu chết rồi sao?"
"Mấy con thiên nguyên thú khác cũng toàn là cảnh giới Chân Ngã cả, thế mà kiên trì một nén nhang ư?
Vậy thì ít nhất chúng ta cũng chết một nửa quân số rồi!"
Giờ phút này, đệ tử nào cũng run rẩy nói.
Đây chẳng khác gì bắt bọn hắn chịu chết cả! Tần Ninh thì gượng cười khi thấy cảnh tượng này.
Học viện Thánh Hoàng đúng là tàn nhẫn thật! Cái này là giết người rồi chứ nào phải sát hạch đâu.
Chắc có lẽ trong số một trăm hai mươi người được đưa đến chỉ có trên dưới hai mươi người có thể sống sót đến giây phút cuối cùng.
Dù vậy, các thế lực lớn vẫn thường xuyên đưa người của mình tới tham gia sát hạch, có thể thấy họ thật sự chú trọng học viện Thánh Hoàng.
Soạt soạt soạt... Trong lúc nhất thời, hàng loạt thiên nguyên thú lao xuống với dáng vẻ vô cùng hung dữ, đằng đằng sát khí xông về phía đám người.
Đệ tử của nhà họ Vũ, Huyết Vụ cung, Bát Phương Thần Giáo, Thiên Vũ tông và các thế lực khác lập tức tụm năm tụm bảy, phòng thủ cho nhau.
Trong tình hình thế này, nếu chỉ chiến đấu đơn độc thì thua cuộc là cái chắc.
Vào lúc này, Tần Ninh và Lý Nhàn Ngư đứng dựa lưng nhau.
"Sư tôn đừng làm gì cả, để con".
Giờ phút này, Lý Nhàn Ngư siết chặt hai quả đấm lại, nguyên lực trong cơ thể bùng nổ, năm đạo Mệnh Hoàn lập lòe, khí tức cuồng bạo từ trong cơ thể lan tỏa ra ngoài.
Giờ đây, Tần Ninh chỉ đứng một bên nhìn Lý Nhàn Ngư.
Một con mãng xà khác chạy như bay tới rồi há cái miệng to của mình ra toan cắn Lý Nhàn Ngư.
"Âm Dương Hoàng Ấn, Âm Thiên Ấn!"
Lý Nhàn Ngư nắm chặt hai tay, nhanh chóng chắp tay lại rồi tỏa ra lần nữa, sau đó tung một cú chưởng ra.
Nguyên lực trong lòng bàn tay hắn ta ngưng tụ thành một dấu ấn toát lên sự u ám trông như cái dùi khoan, trong nháy mắt đã giết ra.
Ầm... Dấu ấn kia đâm thẳng vào mi tâm của mãng xà khiến cho mãng xà buộc phải lùi lại.
Uỳnh! Một khắc sau, dấu ấn nổ tung, mãng xà bị nổ bay đầu.
Âm Dương Hoàng Ấn là một môn mệnh quyết.
Đây cũng là mệnh quyết mà Tần Ninh đã chọn lựa rất kỹ lưỡng cho Lý Nhàn Ngư, rất thích hợp với hắn ta.
Thời gian qua, Lý Nhàn Ngư cũng đang liên tục tu hành pháp quyết này.
Đã đến lúc cho sư tôn thấy thành quả tu hành của hắn ta rồi.
Bên này, trong lúc Lý Nhàn Ngư ngăn cản từng con thiên nguyên thú đang xông lên tấn công thì một bên khác, đệ tử các thế lực cũng liên kết lại và cùng nhau đánh một trận sống mái.
Trên bầu trời sơn cốc, hai vị viện trưởng Hứa Thất Nguyên và Liễu Nhược Bạch đang đứng ở đó nhìn mấy chục người trong sơn cốc đang chiến đấu hăng hái.
"Mấy đứa nhóc này đúng là lợi hại thật đấy, chết thì tiếc quá".
Liễu Nhược Bạch cảm thán.
"Không chết rồi vào học viện Thánh Hoàng hết cho hành xác à...", Hứa Thất Nguyên lạnh lùng nói: "Sau khi chúng ta loại bớt một phần thì phần còn lại vào học viện, tự khắc có các thiên tài trong học viện đối phó. Thất đại bá chủ, nhà họ Hoa, Tây Hoa Thiên cung muốn đặt chân tại học viện Thánh Hoàng không phải đơn giản như vậy đâu...", khác với nhà họ Hoa và Tây Hoa Thiên cung, học viện Thánh Hoàng là một thế lực độc lập, nền móng của học viện Thánh Hoàng chính là đến từ các thiên tài trên từng địa vực của Tây Hoa Thiên.
Những năm gần đây, các thế lực lớn trà trộn vào trong đó, dây dưa không rõ, học viện Thánh Hoàng cũng chỉ đành thuận theo tự nhiên.
Tuy nhiên, điều đó không có nghĩa rằng học viện Thánh Hoàng chấp nhận những kẻ này.
Không phải thất đại bá chủ, nhà họ Hoa và Tây Hoa Thiên cung đều muốn đưa người vào sao?
Vậy thì cứ đưa đi! Để xem các ngươi đưa người nhanh hơn hay chết nhanh hơn!
Tần Ninh và Lý Nhàn Ngư đứng chung một chỗ.
"Ta số bảy mươi hai".
"Còn con bảy mươi ba ạ, thưa sư tôn".
Lúc này, trông Lý Nhàn Ngư có chút căng thẳng.
"Đừng quá lo lắng".
Tần Ninh động viên: "Ngươi đối phó được loại khảo hạch này mà".
"Vâng".
Lý Nhàn Ngư tu luyện bên cạnh Tần Ninh từ đó đến nay, tới tận khi bước vào cảnh giới Chân Ngã tầng năm mà hắn ta vẫn chưa nắm rõ hoàn toàn hiện tại thực lực của mình đã đạt đến cấp độ nào.
Hắn ta thật sự chưa bao giờ đối đầu chính diện với những người được gọi là thiên tài này tại cảnh giới Chân Ngã.
Lúc này, Thánh Vô Song cũng chờ ở bên ngoài sơn cốc cùng chư vị trưởng lão thiên viện.
Hai vị viện trưởng Liễu Nhược Bạch và Hứa Thất Nguyên dẫn một trăm hai mươi hai đệ tử cảnh giới Chân Ngã từ tầng một đến tầng bảy vào trong sơn cốc.
Đi được chừng trăm trượng thì một bức tường hiện ra trước mắt. Bức tường ấy cao trăm trượng, chắn ngang đường đi của đoàn người.
Ngay khi ai cũng cho rằng sau khi mở bức tường này ra thì cuộc sát hạch của bọn họ sẽ bắt đầu, viện trưởng Liễu Nhược Bạch cười ha ha: "Vòng thi đấu đầu tiên chính là leo tường!"
Leo tường?
Có đùa không vậy! Kỳ thi lớn được tổ chức trăm năm một lần của học viện Thánh Hoàng hết sức long trọng, gần như đã cố định gồm ba vòng thi tất cả.
Nhưng kỳ thi nhỏ này lại chia ra bốn vòng thi, đã thế nội dung thi ở các đợt tham gia đều được đổi mới.
Thế nên bọn họ cũng không biết rốt cuộc mình sẽ thi cái gì.
Vào lúc này, khi nghe tin vòng thi thứ nhất chính là leo tường, chẳng ai hiểu chuyện gì đang xảy ra.
"Leo lên được hết tường thì xem như vượt vòng đầu tiên, vượt qua bức tường này rồi sẽ bước vào vòng thi thứ hai".
Hứa Thất Nguyên thẳng thẳng nói: "Sẽ có trưởng lão chuyên môn phụ trách ghi chép lại biểu hiện của các ngươi. Bây giờ, khảo hạch bắt đầu!"
Dễ thấy Hứa Thất Nguyên chẳng hề kiên nhẫn chút nào, ông ta vừa thúc giục các thí sinh xong đã nhảy lên trên tường.
Mà lúc này, đã có người đi thẳng tới góc tường, lòng bàn tay ngưng tụ nguyên lực bắt đầu leo tường.
Có điều người nọ mới chỉ leo được ba trượng thì đột nhiên mặt tường lõm vào, một chiếc gai nhọn bắn ra từ trong bức tường.
Phập! Tên đệ tử cảnh giới Chân Ngã tầng ba kia hoàn toàn không phản ứng kịp, lập tức bị đâm xuyên qua ngực rồi ngã lăn ra đất, người co giật một lúc rồi chết.
Chết rồi! Giờ phút này, ai nấy đều giật mình.
Mới bắt đầu không lâu mà đã có người chết rồi! Lúc này, người trong toa nằm thấy vậy thì bật cười.
Thú vị thật!
Xem ra học viện Thánh Hoàng cũng chẳng phải khao khát người do thất đại bá chủ đưa tới gì cho cam.
Ngươi dám đưa thì ta dám giết! E rằng sẽ có hơn một nửa số lượng chết trong bốn vòng thi khảo hạch này.
Đến lúc đó sẽ có rất nhiều người phải chết, thất đại bá chủ muốn lên án cũng chẳng được.
Dẫu sao học viện Thánh Hoàng cũng đâu xin các ngươi cử người tới tham gia khảo hạch. Không tham gia cuộc thi lớn trăm năm một lần thì tham gia mấy cuộc thi như đi cửa sau này thôi.
Có điều đi cửa sau cũng không dễ gì đâu! Học viện Thánh Hoàng đã có cách đối phó với ý đồ của thất đại bá chủ rồi.
Lúc này, Tần Ninh nhìn Lý Nhàn Ngư và nói: "Vòng thi này khảo nghiệm khả năng phản xạ, kề sát người vào tường mà tiến từng bước về phía trước, đòn tấn công sẽ có thể xuất hiện bất cứ lúc nào, không tránh được thì chết, nhưng có lúc thoát được lại có thể bị ngã".
"Do đó phải chú ý tới những đòn tấn công bất chợt, đồng thời phải cố gắng đừng để bản thân bị ngã. Nếu ta đoán không sai, càng lên cao áp lực càng lớn, nếu như ngã xuống rồi leo lên lại thì sẽ tiêu hao hết sức lực, khả năng suy giảm, cuối cùng vẫn sẽ chết".
Lý Nhàn Ngư hơi tái mặt, gật đầu.
Học viện Thánh Hoàng đã chứng tỏ lập trường của mình ngay tại vòng thi đầu tiên này.
Nhào lên, thích lên mấy thì lên, các ngươi cử bao nhiêu người tới thì bọn ta cho bấy nhiêu vòng thi, sống chết các ngươi tự chịu trách nhiệm! Đây là cuộc so tài giữa hai bên! Lúc này, Hoa Vân Thừa của nhà họ Hoa hừ lạnh, dứt khoát bước ra.
Hắn ta bám cả tay lẫn chân lên tường, trong nháy mắt bay lên mười trượng. Nhưng tốc độ của hắn ta bỗng chậm lại. Ngay lúc đó, mười tám mũi tên thình lình bay từ trong bức tường ra đâm thẳng về phía bụng của Hoa Vân Thừa.
Hoa Vân Thừa hừ lạnh một tiếng, buông hai tay ra khỏi tường nhưng hai chân vẫn dán vào tường một cách vững vàng, thân thể quay cuồng xuống dưới tránh thoát những mũi tên kia.
Rồi sau đó, hắn ta không dừng lại mà chạy lên trên lần nữa.
Giờ phút này, đệ tử các phe khác cũng đồng loạt leo tường.
Đối với thiên tài chân chính, chút khó khăn này chẳng là gì cả.
Tần Ninh lên tiếng: "Đi thôi nào, thử xem".
Hắn bước một bước đi tới dưới góc tường, hai tay hai chân bám chặt vào tường rồi leo lên trên từng bước một.
Vào lúc này, Tần Ninh vừa đến độ cao một trượng thì chợt có một thanh kiếm sắc bén bay ra từ trong bức tường, nhanh chóng đâm về phía ngực của Tần Ninh.
Keng... Nhưng vào lúc này, một tiếng keng vang lên, thanh kiếm sắc bén kia gãy lìa, còn Tần Ninh vẫn bám vào bức tường như cũ.
"Ơ?"
Một vị trưởng lão ở dưới sửng sốt.
"Tiểu tử này có cách riêng, cường độ thân xác đủ mạnh đấy".
Một vị trưởng lão khác cười nói: "Cảnh giới Chân Ngã tầng hai, thân xác cũng mạnh mẽ, cơ mà chỉ chống cự được lúc đầu thôi chứ tiếp theo thì chưa chắc”.
Trong vòng một trăm trượng, cứ mười trượng sẽ có một chỗ lõm vào. Đến khoảng cách giữa chín mươi trượng và một trăm trượng thì đòn công kích có thể sánh ngang với cảnh giới Chân Ngã tầng chín. Trong khi Tần Ninh chỉ mới cảnh giới tầng hai, nếu chống chọi lại thì ắt khó tránh khỏi cái chết.
Giờ đây, cuộc sát hạch tiếp tục diễn ra.
Từng đệ tử bắt đầu leo tường. Không lâu sau, mấy tiếng thét gào thảm thiết vang lên.
Bấy giờ Tần Ninh cũng đã tới độ cao năm mươi trượng.
Hắn cũng đã phát hiện ra vấn đề.
"Càng lên cao, lực tấn công càng mạnh, xem ra đến đỉnh tường là có sức công phá của cảnh giới Chân Ngã tầng chín rồi..." "Cơ mà Thực Nhật Nguyên Thủy Thể Thuật của ta đã tới cấp bậc tầng một - Thực Nhật Liệt Viêm Thể, chắc có lẽ tầng chín sẽ không phá vỡ được sức phòng ngự của mình...", Tần Ninh đưa mắt nhìn về phía Lý Nhàn Ngư ở cách đó không xa.
Bản thân Lý Nhàn Ngư có cảnh giới Chân Ngã tầng năm, thực lực xem như rất mạnh, lại còn được vãng sinh đồng sửa đổi thân thể và hồn phách nên khả năng phản xạ hoàn toàn có thể theo kịp.
Thấy Lý Nhàn Ngư bình an vô sự, Tần Ninh cũng tiếp tục leo tường.
Cứ thế, một trăm hai mươi hai người leo tường bằng cách của riêng mình.
Hoa Vân Thừa, Vũ Oánh và một số thiên kiêu đang leo tường với tốc độ rất nhanh, khả năng phản xạ cũng nhanh nhạy vô cùng, rõ ràng bọn họ muốn là tốp đầu tiên leo tường nhanh nhất.
Từ nãy đến giờ Tần Ninh đang không nhanh không chậm đi sau lưng mấy người họ.
Đúng lúc này, một tiếng thét thình lình vang lên.
Tần Ninh nhìn sang, không ngờ lại thấy Lý Nhàn Ngư rớt ra khỏi tường, ngã xuống đất.
"Nhàn Ngư!"
Tần Ninh xoay người lại nhìn.
"Sư tôn, con không sao".
Lý Nhàn Ngư đứng dậy, một vị đệ tử nhà họ Hoa vốn đang đứng cạnh cũng ngã xuống theo hắn ta.
"Trưởng lão, người này hại ta!"
Lý Nhàn Ngư chắp tay nói với một vị trưởng lão gần đó: "Hắn ra tay tấn công ta nên ta mới rớt xuống".
Trưởng lão kia đưa mắt nhìn Lý Nhàn Ngư, cười nói: "Cuộc thi sát hạch cho phép sử dụng mọi cách, chỉ cần bản thân qua được vòng thi là được, còn lại chuyện gì cũng có thể xảy ra".
Lý Nhàn Ngư nhướng mày.
Nói vậy nghĩa là... mặc kệ à?
Tên đệ tử nhà họ Hoa kia giễu cợt: "Các ngươi đã giết đại ca Hoa Vân Thịnh rồi mà còn muốn bám vào học viện Thánh Hoàng chắc?
Đừng có mơ!"
"Hoa Mậu ta đây liều mạng mà vẫn không vào được thì ta cũng sẽ không cho ngươi vào!"
"Ta không vào được còn có thể trở lại nhà họ Hoa tu hành, còn ngươi?"
Vừa dứt câu, Lý Nhàn Ngư siết chặt hai quả đấm.
Bốp! Đúng lúc này, một bóng người rơi từ trên trời xuống, đứng cạnh Lý Nhàn Ngư.
Chương 2877: Rốt cuộc là ngươi có leo tường nữa không
"Sư tôn!"
Không ngờ lại thấy Tần Ninh đi xuống vào lúc này, Lý Nhàn Ngư lập tức sửng sốt.
Tần Ninh lại nói: "Bắt đầu leo lên lại đi, đi bên cạnh ta".
Nghe thấy câu này, Lý Nhàn Ngư gật đầu.
Tên thanh niên tên Hoa Mậu gằn giọng cười, nói: "Cả hai thầy trò các ngươi đừng hòng ai lên được!"
Tần Ninh liếc mắt nhìn Hoa Mậu một cái, không nói gì.
Ban nãy hắn đã thấy hết mọi chuyện.
Nhưng tất nhiên là các trưởng lão học viện Thánh Hoàng hoàn toàn không đếm xỉa gì tới chuyện có ai cản chân người nào hay không.
Đã vậy thì chơi tới bến thôi! Lúc này, Tần Ninh ngẩng đầu nhìn lướt qua bọn đệ tử nhà họ Hoa. Hoa Vân Thừa chạy khá nhanh, muốn đuổi theo thì hơi bất khả thi nhưng còn những kẻ khác thì... Lý Nhàn Ngư lại leo tường lần nữa, lần này Tần Ninh ở ngay bên cạnh hắn ta.
Việc leo tường chỉ đành dựa vào chính sức Lý Nhàn Ngư, có điều với thực lực của hắn ta thì chắc chắn việc leo lên không thành vấn đề.
Mà lúc này, thanh niên tên Hoa Mậu đứng ngay bên cạnh Tần Ninh, Lý Nhàn Ngư và nhìn hai người chòng chọc.
Ba bóng người đều đi khá chậm, dần dần đạt tới độ cao ba mươi trượng. Tên Hoa Mậu kia thấy Lý Nhàn Ngư leo tường một cách suôn sẻ thì nét mặt trở nên lạnh lùng, vào lúc này thình lình hất tay ra, ba chiếc phi tiêu bay ra khỏi tay áo.
Phi tiêu xoay tròn, bắn thẳng về phía Lý Nhàn Ngư.
Keng keng keng... Tuy nhiên, giờ phút này, Tần Ninh vung một tay ra che chắn cho Lý Nhàn Ngư.
Những chiếc phi tiêu kia bị bàn tay của Tần Ninh tụ lại, bộc phát ra ánh lửa song lại không tài nào đâm trúng hắn nổi.
"Ngươi chán sống rồi phải không!"
Vừa dứt lời, Tần Ninh đột nhiên rời khỏi bức tường, lao vụt đến bên cạnh Hoa Mậu rồi giáng ngay một cú tát vào lưng hắn ta.
Bốp... Cơ thể Hoa Mậu bị đập vào tường. Mà vào lúc này, hàng loạt thiết chùy đầy gai bất chợt nhô ra từ bức tường, phập một tiếng, đâm xuyên toàn bộ cơ thể Hoa Mậu.
Máu chảy ra ồ ạt, Tần Ninh buông tay ra, thi thể Hoa Mậu cứ thế bị đóng vào tường. Chết.
Lý Nhàn Ngư vô cùng ngạc nhiên khi thấy cảnh tượng ấy.
Tần Ninh ra lệnh: "Cứ leo đi!"
"Vâng!"
Nghe vậy, Lý Nhàn Ngư tiếp tục leo lên trên.
Giờ phút này, Tần Ninh đã cách Lý Nhàn Ngư không xa.
Có điều lần này, Tần Ninh không chờ đợi một cách bị động nữa.
"Nếu ta nhớ không lầm thì ngươi cũng là đệ tử nhà họ Hoa đúng không?"
Tần Ninh đi tới độ cao năm mươi trượng rồi nhìn một vị thanh niên, thẳng thừng hỏi.
Thanh niên kia lập tức tỏ ra đề phòng.
Nhưng Tần Ninh lại tung một chưởng vào hắn ta ngay mà không báo trước một lời.
Dù có là cảnh giới Chân Ngã tầng năm thì khi bị cú chưởng của Tần Ninh đánh trúng thì thân xác cũng dính chặt vào tường, không thể động đậy nổi.
Song, một khi dừng lại, đòn tấn công trong bức tường sẽ bị kích hoạt.
Phập... Lại một đệ tử nhà họ Hoa bị đâm xuyên người.
Máu tươi văng tung toé, tên đệ tử nhà họ Hoa kia tái cả mặt, thân thể bị đâm xuyên.
Giờ phút này, các trưởng lão đang đứng dưới tường cũng đã nhìn ra manh mối.
Tên Tần Ninh này cố ý gây chuyện.
"Thú vị thật...", một trưởng lão trong học viện Thánh Hoàng cười nói: "Ngày xưa toàn là thất đại bá chủ cạnh tranh với nhà họ Hoa và Tây Hoa Thiên cung, bây giờ lại thành nhà họ Hoa nổi sát ý với hai người tên là Tần Ninh và Lý Nhàn Ngư này, cơ mà hình như đá trúng ván sắt rồi".
"Như thế sẽ náo nhiệt hơn rồi còn gì...", các vị trưởng lão bật cười.
Các thế lực này cử đệ tử của mình vào đều vì ý đồ riêng, bọn họ tranh đấu với nhau thì học viện Thánh Hoàng mừng hết biết.
Dù sao bọn họ cũng chẳng phải nằm dưới trướng của học viện Thánh Hoàng thật lòng.
Nằm vùng trong học viện Thánh Hoàng đâu có dễ thế?
Lúc này, Lý Nhàn Ngư an tâm leo lên trên.
Tần Ninh ở bên cạnh hắn ta và quan sát đám con cháu nhà họ Hoa, hễ leo đến nơi cao hơn mà bắt gặp con cháu nhà họ Hoa là Tần Ninh vả một phát không chút do dự.
Giờ đây, hai thầy trò đã leo tới độ cao bảy mươi trượng. Một thành viên trong nhà họ Hoa thấy Tần Ninh đã đi lên thì mặt cắt không còn một giọt máu.
Hắn ta đã leo tường nhanh lắm rồi mà đến bây giờ chỉ mới vỏn vẹn bảy mươi trượng, Tần Ninh đã đi lên rồi, phải làm sao đây?
Tên đệ tử nhà họ Hoa cắn răng, tay chân rời khỏi bức tường, trong thoáng chốc đã rơi xuống.
Bí quá thì đành nhảy xuống, leo lên lại từ đầu thôi, chờ Tần Ninh và Lý Nhàn Ngư đi lên rồi bọn họ leo tiếp! Thế là, còn chưa leo hết mà bốn năm con cháu nhà họ Hoa còn sống sót đã đồng loạt quyết định đáp xuống dưới.
Tần Ninh thấy Lý Nhàn Ngư leo lên trên, sắp đạt đến độ cao một trăm trượng và chạm đến đầu tường thì quay sang nhìn những thành viên trong nhà họ Hoa đang bắt đầu leo lên lại kia.
"Nhàn Ngư, ngươi đi lên".
"Dạ".
Giờ đây, với thực lực của Lý Nhàn Ngư thì leo đến đầu tường hoàn toàn không thành vấn đề.
Còn Tần Ninh thì không leo lên trên mà di chuyển xuống dưới.
Vài con cháu nhà họ Hoa sợ tới mức hồn lìa khỏi xác khi nhìn thấy cảnh tượng ấy.
Cái tên này bám dai như đỉa vậy!
Đã giết người rồi còn chưa chịu dừng tay, đằng này còn muốn đuổi theo bọn họ tới cùng! "Rốt cuộc là ngươi có leo tường nữa không?"
Một đệ tử quát mắng.
"Chưa tới thời gian quy định thì ta sẽ ở đây chờ các ngươi. Kẻ nào dám đi lên, ta sẽ giết chết kẻ đó!"
Lúc này, Tần Ninh đang đứng ở độ cao mười trượng nhìn mấy tên con cháu nhà họ Hoa, nhếch mép đe dọa.
Chơi đểu à?
Vậy thì cho các ngươi khỏi chơi luôn! Giờ phút này, Lý Nhàn Ngư cũng đã vượt qua toàn bộ bức tường. Hắn ta đứng trên thành tường nhìn phía dưới.
Mặt mày Hoa Vân Thừa tối tăm đến đáng sợ.
"Tiếp theo vẫn còn ba vòng thi nữa!"
Hoa Vân Thừa hừ lạnh, dọa dẫm: "Ta sẽ khiến hai thầy trò các ngươi chết không có chỗ chôn!"
Lý Nhàn Ngư lườm Hoa Vân Thừa một cái, bực bội lên tiếng: "Kẻ chỉ có cảnh giới Chân Ngã tầng bảy như ngươi không phải đối thủ của ta, lại càng không phải là đối thủ của sư tôn ta đâu, đừng tự đâm đầu vào chỗ chết nữa!"
Câu này vừa vang lên thì khuôn mặt Hoa Vân Thừa xanh mét, hắn ta suýt thì hộc máu.
Tên khốn kiếp này đang nói cái quái gì thế?
Lý Nhàn Ngư chỉ mới đến cảnh giới Chân Ngã tầng năm, còn Tần Ninh thì vỏn vẹn là cảnh giới Chân Ngã tầng hai, trong khi Hoa Vân Thừa hắn ta chính là cảnh giới Chân Ngã tầng sáu! Thế mà dám nói đánh bại hắn ta ư?
Sao lại có thể tự tin thế kia cơ chứ?
Lúc này, gần như tất cả những ai có thể leo hết bức tường đều đã đi lên cả.
Không leo lên được là do đã chết hoặc bị thương, về cơ bản không còn hi vọng gì nữa.
Vào lúc này, Tần Ninh đang đứng đợi ở độ cao mười trượng, không nhúc nhích.
Bốn năm con cháu nhà họ Hoa đang đứng bên dưới nhìn Tần Ninh, ai nấy đều không dám đi lên.
Bọn họ thật sự không dám! Tần Ninh có thân xác rắn chắc nên vốn chẳng sợ các đòn tấn công từ bức tường, nhưng bọn họ lại khác.
Việc leo tường vừa phải tập trung kiểm soát nguyên lực của bản thân, vừa phải đề phòng các đòn tấn công có thể xuất hiện bất cứ lúc nào. Đây lại điều rất khó khăn đối với bọn họ, nay lại bị Tần Ninh truy sát thì lại càng gian nan hơn nữa.
Giờ phút này, ở lối ra vào sơn cốc có một hạt châu xanh biêng biếc đang phản chiếu lại cảnh tượng trong sơn cốc.
Nhóm người Thánh Vô Song và Lâu Tiêu đều đang ở đây. Thấy hình ảnh ấy, trưởng lão Tô Tử Thương của nhà họ Hoa tối tăm đến đáng sợ.
"Lâu Tiêu, Chiến Thần Lâu nhà ngươi cũng táo bạo phết đấy! Xem ra việc Chiến Thiên Vũ tiến vào cảnh giới Biến Cảnh đã làm cho Chiến Thần Lâu các ngươi nghĩ bản thân có thể chống lại nhà họ Hoa nhỉ?"
Nghe Tô Tử Thương nói vậy, Lâu Tiêu phá lên cười: "Tô Tử Thương, cả ta lẫn ngươi đều là viện trưởng của học viện Thánh Hoàng, sao lại đề cập tới Chiến Thần Lâu và nhà họ Hoa chứ?
Ta đang tìm kiếm người tài cho học viện Thánh Hoàng mà!"
Câu vừa dứt, Tô Tử Thương tái cả mặt, biết mình đã lỡ lời.
Các vị trưởng lão đi theo Thánh Vô Song xung quanh cũng nhìn Tô Tử Thương, vẻ mặt chẳng thiện chí gì cho cam.
Tuy lời nói ấy cũng là tiếng lòng của tất cả mọi người nhưng thốt ra đương nhiên sẽ làm tâm trạng của trưởng lão trung thành với học viện Thánh Hoàng khó chịu!
Chương 2878: Vượt sông
Tô Tử Thương tiếp tục nói: "Mấy đứa này đều là hạt giống tốt của nhà họ Hoa, Tần Ninh làm thế đích thị là không muốn bọn nó đậu, lại còn chẳng phải làm học viện Thánh Hoàng ta tổn thất nhiều nhân tài?"
"Viện trưởng Vô Song, ta đề nghị tước đoạt tư cách dự thi của Tần Ninh!"
Lâu Tiêu nghe thấy câu này thì giễu cợt: "Sao hồi nãy ngươi không nói thế? Hoa Mậu cũng chơi bẩn với Lý Nhàn Ngư mà?"
"Mặc dù nói là mỗi đợt sát hạch sẽ được tổ chức dưới nhiều hình thức khác nhau nhưng mục đích đều như nhau, đó là không cần biết đệ tử tham gia khảo hạch đã dùng cách gì, chỉ cần cuối cùng vẫn trụ lại được là đủ rồi".
Lâu Tiêu nhìn về phía Tô Tử Thương, lạnh lùng nói một cách khinh thường: "Ta còn nhớ trước đây con cháu do Tô trưởng lão mang tới đã đối xử với những thí sinh dự thi khác vô cùng tàn nhẫn, làm chúng ta tổn thất rất nhiều thiên tài, sao lần này đến phiên đệ tử nhà ngươi bị chèn ép lại xót thế?"
"Lâu Tiêu, ngươi...", Lâu Tiêu hừ lạnh, không thèm đếm xỉa gì tới ông ta nữa.
Vào lúc này, trong lòng Tô Tử Thương cũng vô cùng sửng sốt.
Ông ta đảm nhiệm chức vụ trưởng lão của học viện Thánh Hoàng, đại diện cho nhà họ Hoa, còn Lâu Tiêu thì đại diện cho Chiến Thần Lâu.
Có điều, những năm gần đây Chiến Thần Lâu hết sức khiêm tốn, các đệ tử sống rất kín tiếng trong học viện Thánh Hoàng, mặc dù xưa nay cũng có những lần tranh đấu với đệ tử thuộc các thế lực bá chủ khác nhưng đều rất thầm lặng, cạnh tranh với nhà họ Hoa thì gần như không có.
Tuy nhiên, không ngờ lần này Lâu Tiêu lại đứng đây đấu võ mồm với ông ta vì Tần Ninh.
Lúc này, trong sơn cốc.
Từ đầu đến cuối, Tần Ninh luôn đứng ở độ cao mười trượng, không nhúc nhích, chỉ nhìn mấy tên đệ tử nhà họ Hoa phía dưới.
Mà giờ phút này, các đệ tử có thể vượt qua bức tường đều đứng ở đầu tường nhìn hình ảnh ấy.
Nhà họ Hoa giẫm phải cái đinh sắt rồi.
Quá rõ ràng, Tần Ninh không hề có ý định tha cho mấy tên đệ tử nhà họ Hoa này.
"Còn một khắc nữa là hết giờ".
Phía dưới, một vị trưởng lão bình tĩnh cất tiếng.
Còn một khắc nữa?
Không vội! Đúng lúc đó, một đệ tử họ Hoa thấy Tần Ninh vẫn đứng yên đó thì phẫn nộ quát: "Vì cản chân bọn ta mà bản thân ngươi cũng không tính vào học viện Thánh Hoàng luôn à?"
"Ai nói với ngươi là ta không vào!"
Tần Ninh nở nụ cười bông đùa: "Do ta lo lắng rằng giờ mà đi lên thì các ngươi sẽ tranh thủ giây phút cuối cùng mà chạy lên thôi, chờ thêm chút nữa đã!"
Nghe thấy câu này, mấy vị đệ tử nhà họ Hoa lập tức căm hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Một lúc sau, một khắc chỉ còn lại chưa đến thời gian uống một chung trà.
Tần Ninh nhìn về phía mấy người, nói: "Chúc các vị leo tường suôn sẻ!"
Vừa nói xong, Tần Ninh đặt cả tay lẫn chân lên tường. Bóng dáng hắn nhanh chóng vượt qua bức tường cao trăm trượng và leo đến đầu tường chỉ trong vài hơi thở như bóng ma, chẳng nói chẳng rằng.
Tốc độ của hắn nhanh đến mức thật sự là hơn cả tốc độ của mấy vị thiên kiêu ban đầu hơn gấp đôi.
Tất cả trưởng lão và đệ tử đều ngạc nhiên nhìn cảnh tượng trước mắt.
Giờ phút này, mấy tên con cháu nhà họ Hoa phía dưới không còn thời gian để ngỡ ngàng trước chuyện Tần Ninh leo tường một mạch.
Người nào người nấy đồng loạt leo lên.
Tuy nhiên, bọn họ chưa kịp đạt tới độ cao hai mươi trượng thì giọng nói của trưởng lão lại cất lên lần nữa.
"Vòng thi đầu tiên của buổi sát hạch đã kết thúc, các ngươi đã bị loại!"
Mấy tên con cháu nhà họ Hoa nháo nhào đáp xuống đất với dáng vẻ đau khổ như chết cha chết mẹ. Bọn họ ngẩng đầu nhìn lên, trong mắt tràn ngập sự không cam lòng và phẫn nộ.
Giờ đây, Hoa Vân Thừa đứng ở đầu tường nhìn về phía Tần Ninh bằng ánh mắt đằng đằng sát khí.
"Ngươi sẽ chết rất thảm!"
Hoa Vân Thừa hậm hực đe dọa: "Con cháu của nhà họ Hoa ta sẽ khiến ngươi muốn chết cũng không được, muốn sống cũng không xong!"
Tần Ninh liếc nhìn Hoa Vân Thừa rồi hờ hững nói: "Câu này nghe quen phết, hình như... hồi trước Hoa Vân Thịnh cũng từng nói ta như vậy nhưng hắn ta... cũng chết rồi đấy thôi".
Hoa Vân Thừa siết chặt hai nắm đấm, mặt mày tái mét.
Vào lúc này, Vũ Oánh của nhà họ Vũ và các đệ tử thuộc Huyết Vụ cung đều nhìn Tần Ninh một cách đề phòng.
Muốn đối phó với Tần Ninh thì phải bảo đảm bọn họ không bị liên lụy, bình yên tiến vào học viện Thánh Hoàng mới được! "Tiếp theo, chính là vòng thi thứ hai".
Lúc này, hai vị viện trưởng Hứa Thất Nguyên và Liễu Nhược Bạch lại xuất hiện lần nữa. Dường như bọn họ hoàn toàn không thấy hay đếm xỉa gì tới những chuyện vừa xảy ra.
"Vòng thi thứ nhất tương tự leo núi, vòng thi thứ hai chính là vượt sông!"
Liễu Nhược Bạch cười nói: "Quy định vẫn rất đơn giản, đi qua được hết con sông dài trăm trượng trước mắt các ngươi thì đậu vòng thi thứ hai".
Giờ đây, còn khoảng chưa đến một trăm đệ tử các phe đang đứng trên tường.
Trên thực tế, vòng thi đầu tiên thật sự rất khó nhưng đệ tử do bảy phương bá chủ và thế lực các nơi đưa tới lần này đều là thiên tài được tuyển chọn kỹ lưỡng, sao có thể dễ bị đào thải như vậy?
Nếu Tần Ninh không loại bỏ bảy tám người nhà họ Hoa thì số người có thể vượt qua vòng thi đầu tiên ít nhất cũng hơn một trăm người rồi.
Nói cách khác, thực chất chỉ có hơn mười người bị loại từ vòng thi đầu tiên.
Từ đó, có thể thấy được thực lực của những thiên tài này như nào.
Giờ phút này, Tần Ninh cũng nhìn về phía trước.
Đằng sau bức tường này là một khu đất cao hơn.
Mà lúc này, trước mặt mọi người là một con sông chiều rộng trăm trượng, dài cũng trăm trượng. Nước sông trong vắt, tiếng nước chảy rào rào vang lên.
Cuộc thi sát hạch của học viện Thánh Hoàng quả là mang phong cách riêng.
Lúc này, hai người Liễu Nhược Bạch và Hứa Thất Nguyên bước ra một bước rồi biến mất tăm, chớp mắt đã xuất hiện ở bên kia bờ sông.
Hai người họ không hề ngó ngàng gì tới một trăm đệ tử đang đứng gần đó mà chỉ đứng trò chuyện gì đó.
Rồi cũng có người đầu tiên đi lên thôi.
Lúc này, một người thanh niên cảnh giới Chân Ngã tầng ba tiến lên một bước, đứng yên trên mặt sông.
Hắn ta cứ đi từ từ từng bước một, không gặp phải nguy hiểm gì.
Nhưng đột nhiên, khi người thanh niên kia đi được mười trượng thì thình lình có từng đạo trận văn ngưng tụ trên mặt sông, xung quanh cơ thể thanh niên và hóa thành một cái lồng bằng nước toan nhốt hắn ta vào trong đó.
Thanh niên không nói hai lời, vẫy tay lấy đao ra chém một phát thẳng thừng.
Một tiếng phập vang lên, cái lồng nước bị lưỡi đao phá tan song khi thanh niên rút đao về, lồng nước lại gắn liền trở lại.
"Trận pháp...", có người trong đám đông đã nhìn ra.
Trong vòng thi này, trận pháp sẽ nổi lên trên mặt nước. Nói cách khác, bọn họ phải phá trận mới tiến về phía trước được.
Lỡ chẳng may không phá trận được thì nhiều khả năng... sẽ chết nhỉ?
Thế là, từng đệ tử bắt đầu đi về phía trước.
Tiếng ầm ầm truyền đến, mặt nước tức thì hiện ra hàng loạt đại trận giam cầm từng bóng người.
Lúc này, hai người Tần Ninh và Lý Nhàn Ngư cũng bị trận pháp vây nhốt.
Tần Ninh nhẹ nhàng sờ bức tường của trận pháp, chỉ cảm thấy từng đạo trận văn chuyển động, cường độ của sức mạnh được duy trì ở một mức độ nhất định.
"Cũng hay ho phết...", Tần Ninh cảm giác được đại khái.
Sức mạnh của những trận pháp này không cố định mạnh hay yếu sẵn ngay từ đầu mà được điều chỉnh dựa trên thực lực của mỗi một đệ tử đi trên mặt nước.
Hắn là cảnh giới Chân Ngã tầng hai.
Dựa vào số lượng trận văn của trận pháp này thì nó nhốt cảnh giới Chân Ngã tầng bốn cũng không thành vấn đề.
Có lẽ đây là mưu đồ của học viện Thánh Hoàng.
Bài sát hạch này chính là công cụ giết người của học viện Thánh Hoàng. Tuy nhiên, học viện Thánh Hoàng không thể quá đáng như vậy được! Lúc này, Tần Ninh nắm chặt hai tay, kình khí trong cơ thể bộc phát ra.
Hắn tung một cú đấm đến.
Bành... Tiếng nổ long trời lở đất vang lên, thủy trận lập tức sụp đổ.
Mặc dù hắn có cảnh giới Chân Ngã tầng hai nhưng thực lực lại hơn xa cảnh giới Chân Ngã tầng bốn! Với sức mạnh phát ra từ cảnh giới Mệnh Hoàn của hắn thì một quyền đủ để phá giải thủy trận này rồi.
Một bên khác, Lý Nhàn Ngư cũng thi triển một võ quyết khiến cho nguyên lực trong cơ thể bùng nổ, phút chốc đã đánh ra mấy chiêu thức phá tan nhà tù nước.
Hai thầy trò tiếp tục đi tới...
Chương 2879: Ta có đắc tội ngươi đâu
Cùng lúc đó, những đệ tử đến từ các phe thế lực khác cũng bắt đầu phá vỡ lồng nước bằng cách của mình.
Chẳng qua, quãng đường đi được càng dài, áp lực trong nhà tù nước càng mạnh.
Một vị đệ tử cảnh giới Chân Ngã tầng hai không thể phá vỡ được lồng nước trong thời gian ngắn, lồng nước lại không ngừng thu nhỏ lại.
Đồng đội của hắn ta muốn giúp đỡ hắn ta nhưng vừa chạm đến lồng nước thì nó nổ tung, hai người đồng thời đi đời nhà ma, máu tươi nhuộm đỏ cả mặt sông... Chỉ được phép phá trận bằng chính sức mình.
Không phá được thì chết.
Hai người Tần Ninh và Lý Nhàn Ngư tiếp tục đi về phía trước. Ngay sau đó, lại có một loạt trận pháp xuất hiện lần nữa.
Trong đó không phải chỉ gồm thủy trận.
Chỉ là, Tần Ninh hoàn toàn không thèm quan tâm, chỉ phá đại trận bằng cách chính diện.
Trong số đệ tử những phe khác đang đứng xung quanh cũng không ít người đang di chuyển rất nhanh.
Hoa Vân Thừa của nhà họ Hoa.
Vũ Oánh của nhà họ Vũ.
Người thanh niên cầm đầu tên Huyết Vân Sênh của Huyết Vụ cung. Từ nãy đến giờ, hắn ta chẳng nói một câu nào nhưng tốc độ lại nhanh như tên lửa.
Tuy nhiên, dễ thấy độ khó của vòng thi này đã được nâng lên rất cao.
Đây là một bài toán nan giải, đến đường lui cũng không có, đón chờ họ chỉ có chết mà thôi.
Giờ đây, Tần Ninh cũng không che giấu nữa, đi lên từng bước một và đứng ở trước mặt đám thí sinh dự thi.
Có điều tốc độ của hắn không nhanh là bao, chỉ cách hàng người đi đầu khoảng chừng mấy trượng.
Do Lý Nhàn Ngư không đi nhanh được nên hắn vẫn phải để ý tới hắn ta.
Mắt thấy đã đi được quãng đường dài tám mươi trượng, mọi người đều giảm tốc độ lại nhưng chỉ có Tần Ninh là vẫn giữ tốc độ như cũ.
Giờ phút này, tốc độ của Hoa Vân Thừa, Vũ Oánh và Huyết Vân Sênh kia đều giảm đi trông thấy.
Lý Nhàn Ngư cắn răng kiên trì, đi theo bước chân của Tần Ninh và phá giải từng trận pháp một.
Tần Ninh đi tuốt ở đằng trước, hắn đã đi được chín mươi chín trượng, chỉ cần đi thêm mấy bước nữa thôi là đã đến bên kia bờ sông nhưng lúc này Tần Ninh lại đột nhiên ngừng lại.
Chẳng ai hiểu vì sao hắn lại làm vậy.
Tần Ninh nhìn về phía Lý Nhàn Ngư đang bị nhốt trong trận, hỏi: "Đi qua nổi không?"
"Được ạ".
"Tốt".
Vừa dứt lời, không ngờ Tần Ninh lại quay lại, ngược dòng sông từng bước một tới gần Hoa Vân Thừa kia.
Tên này muốn làm cái quái gì vậy?
Lúc này Hoa Vân Thừa cũng đang cố gắng phá trận. Thấy Tần Ninh đến, hắn ta hừ lạnh hỏi: "Gì đấy?
Muốn giết ta à?"
Hoa Vân Thừa giễu cợt: "Mới nãy ngươi cũng thấy rồi đấy, người ngoài chạm phải trận pháp thì chết là cái chắc! Muốn giết ta à? Nhào lên! Ta chết rồi thì ngươi cũng sẽ bị cú bạo tạc của trận pháp này nổ chết thôi”.
Tần Ninh hờ hững đáp lời: "Như vậy ai chơi".
Hoa Vân Thừa trào phúng: "Đừng tưởng ngươi vượt vòng này nhanh thì hai vòng sau ngươi cũng vượt qua được, nếu có cơ hội, ta nhất định sẽ giết ngươi!"
Nghe vậy, Tần Ninh nhướng mày, bình thản bật cười rồi nói: "Nếu ta là ngươi thì khi đang phá trận nhưng có một kẻ địch đứng ở phía ngoài, ta chắc chắn sẽ không xấc xược như thế đâu".
Hoa Vân Thừa cười nhạo một tiếng.
Chẳng nhẽ người này còn muốn phá trận pháp giết hắn ta sao?
Mơ mộng hão huyền! "Cút sang một bên!"
Hoa Vân Thừa hừ lạnh, nói: "Cho dù vào được học viện Thánh Hoàng thì rồi cũng chết thôi".
"Ta không nghĩ vậy đâu".
Dứt lời, Tần Ninh đi tới gần Hoa Vân Thừa, đến bên trận pháp.
"Ngươi... Ngươi muốn làm gì?"
Hoa Vân Thừa hoảng sợ kêu lên: "Ngươi muốn đồng quy vu tận với ta à?
Đồ điên!"
"Đồng quy vu tận?
Ngươi không xứng!"
Nói rồi Tần Ninh chỉ ngón tay ra, phút chốc từng đạo trận văn ngưng tụ nơi đầu ngón tay.
Từng đạo trận văn quay vòng đập ra, không ngờ vào lúc này lại dung nhập vào trận pháp một cách hoàn hảo.
"Thủy trận này cũng có tác dụng phong ấn với cảnh giới Chân Ngã tầng tám nhưng lại không thể giết chết. Ngươi chống cự được thủy trận thì chắc là cảnh giới tầng sáu nhỉ?"
Tần Ninh cười nói: "Ta tăng độ khó chút cho ngươi để nhà họ Hoa nhà ngươi khỏi thấy bài sát hạch của học viện Thánh Hoàng đơn giản quá nhé?"
Vù vù... Tần Ninh vừa dứt lời thì thủy trận thình lình phát ra tiếng vù vù, những dòng nước vốn đang tấn công Hoa Vân Thừa ngưng tụ thành mũi tên nước, vụt vụt vụt bắn ra trong sát khí đằng đằng.
Giờ phút này, sắc mặt Hoa Vân Thừa bỗng thay đổi.
Không thể nào! Sao chuyện này có thể xảy ra được chứ! Cả bài thi sát hạch đều do chính tay trận sư hàng đầu của học viện Thánh Hoàng thiết lập, Tần Ninh chỉ là một kẻ có cảnh giới Chân Ngã, sao có thể sửa đổi quy tích của những trận pháp này chứ! Hoàn toàn không thể! Nhưng mà lúc này, khí tức áp bách đầy mạnh mẽ xoay vòng tới trong nháy mắt.
Hàng loạt mũi tên nước bắn ra bốn phía xung quanh, đằng đằng sát khí.
Keng keng keng... cuối cùng Hoa Vân Thừa vẫn không ngăn được những mũi tên nước ấy, chúng đâm vào người hắn ta.
Nhưng đúng lúc đó, một vầng sáng màu xanh dương dịu nhẹ ngưng tụ trên bề mặt cơ thể Hoa Vân Thừa, không tiêu tan.
"Khôi giáp?"
Tần Ninh bật cười: "Xem ra vẫn chưa đủ rồi, thế thì thêm nữa thôi!"
Vừa dứt câu, hắn nắm chặt tay, trận văn được ngưng tụ lần nữa.
Vù vù... Trong nháy mắt, mũi tên nước từ lớn bằng ngón cái đến lớn bằng cánh tay thoáng chốc bắn ra từ trong thủy trận.
Hoa Vân Thừa sợ hãi ra mặt, giận dữ hét toáng lên: "Không!"
Chỉ là, những mũi tên nước ấy đã bắn chết Hoa Vân Thừa, phát ra tiếng phập phập liên hồi.
Cho dù đã được khôi giáp bảo vệ nhưng đám mũi tên nước vẫn bắn Hoa Vân Thừa thủng lỗ chỗ.
Thủy trận tan vỡ.
Thi thể Hoa Vân Thừa bị đâm nát bấy, một tiếng phịch vang lên, hắn ta ngã vào mặt nước.
Nhiều đệ tử xung quanh đều nghẹn họng nhìn trân trối khi thấy cảnh tượng ấy.
Mà các trưởng lão phụ trách ghi chép đứng ở hai bên bờ sông lại làm như không thấy.
Đây chính là bài kiểm tra đối với đệ tử các thế lực bọn họ! Không chỉ cần vượt qua các vòng thi đầy cam go mà còn phải đề phòng bị những người khác tập kích! Về cơ bản, học viện Thánh Hoàng sẽ không quan tâm tới chuyện này.
Giờ phút này, Tô Tử Thương đứng ở lối vào sơn cốc với gương mặt tái mét.
"Lâu Tiêu, không cần biết ngươi từ đâu tìm được tên Tần Ninh này, nhưng nhất định hắn phải chết!"
Giờ phút này, Tô Tử Thương không còn ngó ngàng gì tới thân phận của mình nữa.
"Lỡ Tần Ninh đậu bài sát hạch, trở thành đệ tử ngoại viện của học viện Thánh Hoàng thì xem như người của học viện Thánh Hoàng chúng ta rồi, chẳng lẽ ngươi là trưởng lão thiên viện mà lại muốn giết đệ tử nhà mình sao?"
Lâu Tiêu châm biếm.
"Ngươi...", Tô Tử Thương vô cùng tức giận.
Hoa Vân Thịnh đã bị Tần Ninh giết chết.
Bây giờ thì đến phiên Hoa Vân Thừa chết dưới tay Tần Ninh.
Cả hai người này đều là con cháu dòng chính của nhà họ Hoa, có thân phận và địa vị rất cao.
Tuy nhiên, lúc này, trong hình ảnh mà chiếc kính chiếu ra thì Tần Ninh vẫn chưa dừng tay.
Còn có ba bốn con cháu nhà họ Hoa vượt qua vòng thi thứ nhất cùng với Hoa Vân Thừa, Tần Ninh vừa đi đến trước mặt bọn họ đã động tay động chân với trận pháp, giết chết từng tên đệ tử một.
Mà lúc này, Tần Ninh đã đi tới trước người Vũ Oánh.
Vũ Oánh thấy hắn đi tới thì mặt mày trắng bệch, không lâu sau đã lấy lại bình tĩnh, cười nói: "Công tử Tần Ninh, ta có đắc tội ngươi đâu".
"Đúng là ngươi không đắc tội ta!"
Tần Ninh thản nhiên nói: "Nhưng ta lại cảm nhận được sát khí của ngươi hướng về ta. Quả thật ta từng giết con cháu nhà họ Vũ, nếu như ngươi muốn báo thù thì ta không ngại giết ngươi ngay bây giờ đâu".
Đồ ngang ngược! Đồ kiêu ngạo! Vũ Oánh tức tối thầm mắng.
Nhưng ngoài mặt Vũ Oánh vẫn nói: "Công tử Tần Ninh hiểu lầm rồi, ta chẳng nổi sát ý gì với ngươi cả!"
"Vậy ư?"
Tần Ninh giơ tay lên, sắc mặt Vũ Oánh lập tức trở nên tái nhợt, mồ hôi đổ đầm đìa, không dám hít thở.
Tần Ninh giết người tại đây là chuyện dễ như trở bàn tay.
"Ngươi đã nói vậy rồi mà ta vẫn giết ngươi thì không phải phép lắm".
Tần Ninh buông thõng tay xuống, nhìn về phía Vũ Oánh cười nói: "Ta vào học viện Thánh Hoàng cốt cũng chẳng muốn quấy rầy ai, thế nên ngươi chuyển lời lại cho người của nhà họ Vũ rằng đừng có chọc ta, được chứ?"
Chương 2880: Vòng thi thứ ba
Lúc này Vũ Oánh nào dám nói một chữ không, gật đầu nói ngay: "Ta... ta nhất định sẽ không chọc vào ngươi đâu, ta sẽ khuyên can những người khác!"
"Ừm, tốt, nói chuyện với người thông minh đúng là khoẻ hơn hẳn!"
Giờ phút này, Tần Ninh lại đi tới trước mặt một người thanh niên.
Huyết Vân Sênh! Tần Ninh nhìn về phía Huyết Vân Sênh, nói: "Công tử Huyết Anh xem như chết dưới tay ta rồi, vừa rồi ngươi cũng nổi sát ý với ta".
"Ta không có!"
Huyết Vân Sênh cứng rắn phản bác.
"Ngươi nói không có à? Xằng bậy!" "Chắc chắn là không có!" Tần Ninh nhìn Huyết Vân Sênh, cười nói: "Vậy thì còn gì bằng, ngươi cũng bảo với người của Huyết Vụ cung đừng chọc vào ta đấy!"
Dứt lời, Tần Ninh lại nói tiếp: "Hai người các ngươi nhớ lời ta nói, đừng chọc ta, thật đấy. Nếu không... quy định của học viện Thánh Hoàng cũng không kiềm chế ta nổi đâu".
Giờ đây, hai người đều không dám hít thở.
Bấy giờ Tần Ninh mới trở lại hàng đầu tiên, đi từng bước một qua sông rồi đến bên kia bờ, đứng tại đó với gương mặt dửng dưng.
Lúc này, hai người Liễu Nhược Bạch và Hứa Thất Nguyên nhìn nhau mỉm cười.
Liễu Nhược Bạch không nhịn được hỏi: "Tần Ninh này là người của Chiến Thần Lâu đúng không?
Khá thú vị đấy...", Hứa Thất Nguyên gật đầu, lạnh lùng đáp: "Chiến Thiên Vũ vừa đến cảnh giới Biến Cảnh đã đưa một kẻ kỳ quặc như vậy đến, xem ra Chiến Thần Lâu sắp có biến rồi..." "Tất cả trận pháp ở đây đều do Đàm lão thiết lập đúng không?
Không biết nếu Đàm lão biết có một người trẻ tuổi trêu đùa trận pháp của ông ta dễ như trở bàn tay thì sẽ có vẻ mặt thế nào nhỉ?"
"Hứa Thất Nguyên, ngươi đừng làm ẩu".
Liễu Nhược Bạch can ngăn: "Lão gia hỏa kia rất thông thạo trận pháp, nếu biết chuyện này thì có mà bị tức chết, đến lúc đó tên Tần Ninh này sẽ bị ông ta bắt đi..." "Ta chỉ nói thôi mà."
Hứa Thất Nguyên phẩy tay, không nói thêm gì nữa.
Rõ ràng vòng thi thứ hai khó hơn vòng thi đầu tiên nhiều, cộng thêm Tần Ninh đã giết mấy đệ tử nhà họ Hoa khiến cho tất cả thành viên nhà họ Hoa được phái tới lần này đã bị diệt toàn quân, chỉ có sáu mươi bốn người vượt qua vòng thi thứ hai.
Hai vị viện trưởng Hứa Thất Nguyên và Liễu Nhược Bạch cũng chẳng lấy làm lạ về chuyện này. Bọn họ lại đi tới trước mặt sáu mươi bốn người kia rồi tuyên bố: "Tiếp theo là vòng thi thứ ba".
Nói rồi hai vị viện trưởng dẫn hơn sáu mươi thanh niên gồm cả nam lẫn nữ cảnh giới Chân Ngã tiến sâu vào trong sơn cốc.
Vòng đi vòng lại, bọn họ đã đi tới nơi sâu trong sơn cốc.
Lúc này, vách núi phía trước sơn cốc có các hang động với lối vào chật hẹp, có rộng chừng bàn tay, có cao khoảng tầm một trăm trượng.
"Nơi này chính là địa điểm tổ chức vòng thi thứ ba".
Lúc này, Liễu Nhược Bạch cười nói: "Chút nữa các ngươi hãy kiên trì một nén nhang tại đây, những ai còn sống có thể tiến vào vòng thi thứ tư".
Chuyện quái gì thế này?
Vừa phổ biến thể lệ xong, hai người Liễu Nhược Bạch và Hứa Thất Nguyên đã rời đi ngay.
Sơn cốc khổng lồ này dài rộng ngàn trượng có thừa.
Lúc này, các vị trưởng lão cũng đồng loạt rời khỏi đây.
Giờ phút này, xung quanh sơn cốc kể cả trên trời đột nhiên ngưng tụ ra một tòa đại trận lóng lánh như ngọc tinh bao phủ cả sơn cốc.
Sáu mươi bốn người đều có linh cảm không lành.
Âm thanh huyên náo dần dần cất lên.
Bên trong sơn cốc, hang động trải rộng bốn phía bỗng nhiên có những đôi mắt đỏ như máu hoặc xanh thẫm, xanh biếc lóe sáng, xuất hiện.
"Thiên nguyên thú!"
Tất cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc.
Vòng thi này là thực chiến sao?
Nhốt sáu mươi tư người bọn họ ở đây để chém giết với bọn thiên nguyên thú này?
Chỉ là... Rốt cuộc có bao nhiêu thiên nguyên thú, mà những nguyên thú này lại là cảnh giới gì?
Không cho mọi người nghĩ nhiều, vô số con thiên nguyên thú đã xuất hiện ở cửa hang.
"Thanh Lân Thiên Mãng!"
"Phách Địa Man Ngưu!"
"Huyết Trảo Viêm Lang!"
"Tử Kinh Hùng!"
"...", giờ đây, một loạt những con thiên nguyên thú có hình dạng và thể hình khác nhau đồng loạt xuất hiện.
Nếu là ở bên ngoài thì nhất định lũ thiên nguyên thú này vừa chạm mặt nhau đã chém giết lẫn nhau, giết đến bể đầu chảy máu.
Nhưng vào lúc này, lũ nguyên thú lại nhìn chòng chọc vào sáu mươi tư người bọn họ.
"Này... đùa gì thế..." "Con Huyết Trảo Viêm Lang kia có cấp bậc cảnh giới Chân Ngã tầng chín luôn đấy, thế chẳng phải bắt chúng ta chịu chết rồi sao?"
"Mấy con thiên nguyên thú khác cũng toàn là cảnh giới Chân Ngã cả, thế mà kiên trì một nén nhang ư?
Vậy thì ít nhất chúng ta cũng chết một nửa quân số rồi!"
Giờ phút này, đệ tử nào cũng run rẩy nói.
Đây chẳng khác gì bắt bọn hắn chịu chết cả! Tần Ninh thì gượng cười khi thấy cảnh tượng này.
Học viện Thánh Hoàng đúng là tàn nhẫn thật! Cái này là giết người rồi chứ nào phải sát hạch đâu.
Chắc có lẽ trong số một trăm hai mươi người được đưa đến chỉ có trên dưới hai mươi người có thể sống sót đến giây phút cuối cùng.
Dù vậy, các thế lực lớn vẫn thường xuyên đưa người của mình tới tham gia sát hạch, có thể thấy họ thật sự chú trọng học viện Thánh Hoàng.
Soạt soạt soạt... Trong lúc nhất thời, hàng loạt thiên nguyên thú lao xuống với dáng vẻ vô cùng hung dữ, đằng đằng sát khí xông về phía đám người.
Đệ tử của nhà họ Vũ, Huyết Vụ cung, Bát Phương Thần Giáo, Thiên Vũ tông và các thế lực khác lập tức tụm năm tụm bảy, phòng thủ cho nhau.
Trong tình hình thế này, nếu chỉ chiến đấu đơn độc thì thua cuộc là cái chắc.
Vào lúc này, Tần Ninh và Lý Nhàn Ngư đứng dựa lưng nhau.
"Sư tôn đừng làm gì cả, để con".
Giờ phút này, Lý Nhàn Ngư siết chặt hai quả đấm lại, nguyên lực trong cơ thể bùng nổ, năm đạo Mệnh Hoàn lập lòe, khí tức cuồng bạo từ trong cơ thể lan tỏa ra ngoài.
Giờ đây, Tần Ninh chỉ đứng một bên nhìn Lý Nhàn Ngư.
Một con mãng xà khác chạy như bay tới rồi há cái miệng to của mình ra toan cắn Lý Nhàn Ngư.
"Âm Dương Hoàng Ấn, Âm Thiên Ấn!"
Lý Nhàn Ngư nắm chặt hai tay, nhanh chóng chắp tay lại rồi tỏa ra lần nữa, sau đó tung một cú chưởng ra.
Nguyên lực trong lòng bàn tay hắn ta ngưng tụ thành một dấu ấn toát lên sự u ám trông như cái dùi khoan, trong nháy mắt đã giết ra.
Ầm... Dấu ấn kia đâm thẳng vào mi tâm của mãng xà khiến cho mãng xà buộc phải lùi lại.
Uỳnh! Một khắc sau, dấu ấn nổ tung, mãng xà bị nổ bay đầu.
Âm Dương Hoàng Ấn là một môn mệnh quyết.
Đây cũng là mệnh quyết mà Tần Ninh đã chọn lựa rất kỹ lưỡng cho Lý Nhàn Ngư, rất thích hợp với hắn ta.
Thời gian qua, Lý Nhàn Ngư cũng đang liên tục tu hành pháp quyết này.
Đã đến lúc cho sư tôn thấy thành quả tu hành của hắn ta rồi.
Bên này, trong lúc Lý Nhàn Ngư ngăn cản từng con thiên nguyên thú đang xông lên tấn công thì một bên khác, đệ tử các thế lực cũng liên kết lại và cùng nhau đánh một trận sống mái.
Trên bầu trời sơn cốc, hai vị viện trưởng Hứa Thất Nguyên và Liễu Nhược Bạch đang đứng ở đó nhìn mấy chục người trong sơn cốc đang chiến đấu hăng hái.
"Mấy đứa nhóc này đúng là lợi hại thật đấy, chết thì tiếc quá".
Liễu Nhược Bạch cảm thán.
"Không chết rồi vào học viện Thánh Hoàng hết cho hành xác à...", Hứa Thất Nguyên lạnh lùng nói: "Sau khi chúng ta loại bớt một phần thì phần còn lại vào học viện, tự khắc có các thiên tài trong học viện đối phó. Thất đại bá chủ, nhà họ Hoa, Tây Hoa Thiên cung muốn đặt chân tại học viện Thánh Hoàng không phải đơn giản như vậy đâu...", khác với nhà họ Hoa và Tây Hoa Thiên cung, học viện Thánh Hoàng là một thế lực độc lập, nền móng của học viện Thánh Hoàng chính là đến từ các thiên tài trên từng địa vực của Tây Hoa Thiên.
Những năm gần đây, các thế lực lớn trà trộn vào trong đó, dây dưa không rõ, học viện Thánh Hoàng cũng chỉ đành thuận theo tự nhiên.
Tuy nhiên, điều đó không có nghĩa rằng học viện Thánh Hoàng chấp nhận những kẻ này.
Không phải thất đại bá chủ, nhà họ Hoa và Tây Hoa Thiên cung đều muốn đưa người vào sao?
Vậy thì cứ đưa đi! Để xem các ngươi đưa người nhanh hơn hay chết nhanh hơn!
Bình luận facebook