• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Hot Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu

  • Chương 2901-2905

Chương 2901: Vũ Thượng Trạch tới chơi

Hôm nay, Tần Ninh ở trong tiểu viện, bọn Lâu Ca và Khương Nga đều đã đến đây.

"Tần công tử, Lý huynh lại đến khiêu chiến, đây là ý của ngươi nhỉ?"

Lâu Ca gượng gạo cười hỏi.

Cặp thầy trò này đúng là đồ dở hơi! Trước kia, Lý Nhàn Ngư khiêu chiến người nhà họ Hoa, bị nhà họ Hoa âm thầm hạ độc, ám hại Lý Nhàn Ngư, thế là Tần Ninh ra tay giết mấy chục người nhà họ Hoa.

Hiện tại Lý Nhàn Ngư đã khôi phục, câu chuyện lại tiếp tục bắt đầu, đây chắc chắn là ý của Tần Ninh.

"Đúng vậy...", Lâu Ca nhìn về phía Tần Ninh, bất đắc dĩ nói: "Ngươi cứ làm vậy thì sớm muộn gì nhà họ Hoa cũng sẽ nghi ngờ ngươi thôi".

"Nghi ngờ thì nghi ngờ thôi, ta ở trong học viện Thánh Hoàng, chẳng lẽ bọn họ lại xông vào đây giết ta sao?"

Lâu Ca không nói gì thêm nữa.

Phụ thân hắn ta đã nói rồi, Tần Ninh thích làm gì thì làm, hắn ta không cần can thiệp vào.

Lúc này, Lâu Ca nói: "Lâu chủ nhờ cha ta chuyển lời tới ngươi, nhưng bây giờ tình hình khá đặc biệt nên ta tới chuyển thay".

"Nhà họ Vũ, Huyết Vụ cung và nhà họ Hoa đã có ý định giết ngươi rồi, nhưng điều này rất dễ giải thích, thế nhưng lạ ở chỗ Linh Tiêu Sơn, Chiến Thần Lâu lại phái người đi dò la tình hình...", "Linh Tiêu Sơn tọa lạc tại núi Liệt Vân, mà bản thân núi Liệt Vân lại chính là một mỏ khoáng lớn của Linh Tiêu Sơn, lần này ta đi dò la cũng thăm dò được một điều không ngờ đấy".

Tần Ninh chỉ lẳng lặng nghe.

"Trong Linh Tiêu Sơn, hiện tại núi Liệt Vân đang trong trạng thái đóng cửa, trước kia có khai thác khoáng sản, nhưng giờ đã ngừng lại, điều này thật kỳ lạ, nhưng tình huống bên trong cụ thể ra sao thì trinh thám của Chiến Thần Lâu chúng ta định vào trong điều tra, kết quả lại có kha khá người phải để mạng lại...", "Lâu chủ đoán rằng có lẽ Linh Tiêu Sơn có quan hệ gì đó với Ma tộc Huyết Nhãn, Ma tộc Thiên Mục và Ma tộc Quỷ Nhãn, ngày ấy, khi ngươi ở di chỉ của Vạn Nguyên tông, sau khi phá tan chuyện lớn của Hoa Vân Thịnh và Huyết Lặc Ma, tên đầu sỏ cảnh giới Biến Cảnh Huyết Lặc Ma kia vẫn chưa chết, ông ta chắc chắn sẽ trả thù ngươi...", Tần Ninh nghe đến đây, đầu gật gù nói: "Ta đã hiểu những gì ngươi nói rồi".

"Vậy cứ để Chiến Thiên Vũ tiếp tục điều tra đi, nếu điều tra ra được Linh Tiêu Sơn và Ma tộc có quan hệ gì đó thì Linh Tiêu Sơn kia không cần thiết tồn tại nữa".

"Được".

Lâu Ca nói xong bèn rời đi.

Chớp mắt đã trôi qua nửa tháng, trong vòng nửa tháng qua, Lý Nhàn Ngư đã khiêu chiến nhiều đệ tử cảnh giới Chân Ngã tầng bảy, tầng tám của Huyết Vụ cung, nhà họ Vũ và Linh Tiêu Sơn, trên Sinh Tử Đài, hắn đã giết chết bảy tám người khiến cho Huyết Vụ cung, nhà họ Vũ và Linh Tiêu Sơn nổi giận.

Thế nhưng, mỗi khi có đệ tử tầng chín nào đó định lên ứng chiến thì Lý Nhàn Ngư lại lấy chuyện quy tắc không cho phép ra, rồi rút luôn, không đánh nữa.

Mặc cho bọn họ chửi rủa thế nào thì hắn ta vẫn không lên võ đài.

Ngược lại, khi bọn hắn không ai dám bước lên đánh, Lý Nhàn Ngư lại chạy ra khoe khoang khoác lác, đụng trúng danh dự của cả ba bên.

Điều quan trọng hơn nữa chính là gần đây học viện nghiêm khắc với ngoại viện hơn rất nhiều, dẫu cho có người định bụng âm thầm tiễn Lý Nhàn Ngư về trời thì cũng không có cách nào ra tay.

Dần dần, tên tuổi của Lý Nhàn Ngư tại ngoại viện càng lúc càng lan xa.

Mới cảnh giới Chân Ngã tầng sáu mà khi đối chiến với tầng bảy tầng tám mà lại không chút sợ hãi, điều này nhận về nhiều lời khen chê không giống nhau, nhưng tất cả mọi người đều có chung một suy nghĩ là người nọ là một thiên tài thực thụ.

Dù vượt cấp khiêu chiến đối thủ nhưng vẫn có thể giữ vững chiến thắng ở vài trận, đây chẳng phải là thiên tài thì còn là gì chứ?

Thậm chí, bởi vậy mà Lý Nhàn Ngư nhận được không ít sự ủng hộ từ đệ tử ngoại viện.

Hôm nay, lúc chạng vạng, Lý Nhàn Ngư trở về, thấy Tần Ninh, hắn ta bèn tiến tới nói: "Sư phụ, hôm nay con không đánh nhau, phía Huyết Vụ cung, nhà họ Vũ và Linh Tiêu Sơn đều không có ai ra đánh...", "Con mắng chửi đến tận mười tám đời tổ tông mà vẫn không ai quan tâm con...", Tần Ninh nhìn thoáng qua Lý Nhàn Ngư, nói: "Chỗ này ngươi nên học hỏi thêm hai vị sư huynh Diệp Nam Hiên và Lý Huyền Đạo, về mặt này bọn họ khá lắm".

Lý Nhàn Ngư gật đầu.

"Được rồi, nếu không được nữa thì đợi tới khi ngươi tới tầng bảy rồi đi khiêu chiến tên Linh Tử Văn của Linh Tiêu Sơn và Vũ Thượng Trạch của nhà họ Vũ thôi!"

Hai người này đều là những vị đệ tử đứng đầu ngoại viện của Linh Tiêu Sơn và nhà họ Vũ, thực lực của cả hai đều là cảnh giới Chân Ngã tầng chín đỉnh phong.

Còn về Huyết Hiên, đệ tử đứng đầu của Huyết Vụ cung, thì đã bị Lâu Ca giết rồi.

"Vâng ạ".

Thật ra, Lý Nhàn Ngư cảm thấy dù bản thân mình mới tầng sáu nhưng chắc là vẫn có thể khiêu chiến được, nhưng nếu sư phụ đã nói thế thì có lẽ để thêm phần đảm bảo.

Dù sao thì ở trên Sinh Tử Đài sẽ phải gặp cảnh sinh tử.

Nhưng nói đi nói lại, từng ấy thời gian đi tỷ thí quả thật đã khiến hắn ta trưởng thành hơn nhiều.

Sự dạy dỗ của Tần Ninh đối với bọn họ trước giờ vẫn luôn đề cao tính thực chiến! Trưởng thành trong thực chiến mới là mạnh mẽ nhất.

Màn đêm buông xuống, trong đình viện, Tần Ninh nằm trên cái xích đu, tu hành dưới cây.

Đúng lúc này, một tiếng đập cửa vang lên.

Tần Ninh vung tay lên, cửa viện mở ra.

Lúc này, ở ngoài cửa xuất hiện vài người.

Người cầm đầu nhấc chân tiến vào trong đình viện.

Những người còn lại đứng ngoài viện, không bước vào.

Người thanh niên kia thoạt nhìn khoảng tầm hơn hai mươi tuổi, mái tóc dài phiêu dật, gương mặt điển trai, ánh mắt sâu thăm thẳm như đáy vực.

Lý Nhàn Ngư đang bên vách tường, hắn ta vươn đầu, ngoái nhìn qua.

"Vũ Thượng Trạch!"

Trong khoảng thời gian qua, Lý Nhàn Ngư tung hoành khắp ngoại viện, quen biết kha khá người, hiểu biết phần nào về các mối quan hệ trong ngoại viện.

Nhờ đó mà hắn ta biết người thanh niên trước mặt này chính là Vũ Thượng Trạch của nhà họ Vũ.

Lúc này, Vũ Thượng Trạch bước tới trước mặt Tần Ninh, còn Lý Nhàn Ngư thì đứng bên cạnh cẩn thận quan sát hắn ta.

Thực lực của Vũ Thượng Trạch là cảnh giới Chân Ngã tầng chín, hơn nữa hắn ta nổi tiếng là kẻ tàn nhẫn thứ năm trong bảng ngoại viện.

Cả ngoại viện có hơn vạn đệ tử, người có thực lực cảnh giới Chân Ngã tầng chín cũng phải trên dưới trăm người, vậy mà vẫn có thể chen chân đứng hàng thứ năm, có thể đoán thực lực của Vũ Thượng Trạch chẳng kém cạnh gì.

"Ta không có ác ý".

Vũ Thượng Trạch nhìn vào Tần Ninh, cười nói: "Gần đây, Lý Nhàn Ngư khiêu khích nhà họ Vũ chúng ta, ta cũng biết rằng cảnh giới Chân Ngã tầng tám không phải là đối thủ của hắn ta".

"Chỉ sợ hắn không thể đánh lại cảnh giới Chân Ngã tầng chín mà thôi, tiếc rằng quy định của học viện nêu rõ rằng cảnh giới thấp hơn có thể khiêu chiến đồng cảnh giới, cảnh giới cao hơn đều được, nhưng ngược lại thì không...", "Hôm nay ta đến đây là để bắt tay giảng hòa với ngươi".

Vũ Thượng Trạch nói tiếp: "Nói đến đây, sỡ dĩ ngươi bảo Lý Nhàn Ngư gây sự với chúng ta chính là do thù hận giữa người với người".

"Nghĩ đi nghĩ lại, Tần công tử và Chiến Thần Lâu ngồi chung một thuyền, gần đây Lâu Ca lại thường xuyên ghé thăm nơi đây, mà mối quan hệ của nhà họ Vũ chúng ta và Chiến Thần Lâu quả thật không mấy hòa thuận".

"Nhưng mà, đây là ngoại viện của học viện Thánh Hoàng, Vũ Thượng Trạch ta nói lời giữ lời, ta luôn hy vọng mọi người có thể chung sống hòa bình".

Đôi mắt Vũ Thượng Trạch trong suốt, nhìn thẳng vào Tần Ninh.

Hắn lập tức đáp lại: "Nếu không thì sao?"

Lúc này, Vũ Thượng Trạch vẫn chưa lên tiếng, chỉ nhìn ra ngoài cửa.

Ở ngoài kia, xen lẫn giữa đám thanh niên nam nữ, có một thiếu niên đâu đó tầm mười bảy mười tám tuổi, trông rất nổi bật.

Đôi mắt người thiếu niên kia thoáng qua một tia huyết sắc, tạo cho người ta một cảm giác người nọ rất u ám.

"Người kia là đệ tử nội viện của nhà họ Vũ chúng ta, Vũ Vân Phàm, hắn ta là một trong những thiên kiêu chi tử của nhà họ Vũ chúng ta, chuyện của ngoại viện, ta không muốn đệ tử nội viện nhúng tay vào, nhưng nếu Tần công tử không thích vậy thì ta cũng chẳng còn cách nào cả...", nghe hắn ta nói vậy, Tần Ninh gật đầu nói: "Ta hiểu".
Chương 2902: Là sư phụ của ta

"Nếu không dừng tay lại, đệ tử nội viện sẽ nhúng tay vào, đây không giống với đám đệ tử đã chết của nhà họ Hoa đâu, đến ta cũng sẽ chết dưới tay đệ tử nội viện của chính phe mình".

Vũ Thượng Trạch cười bảo: "Nói chuyện với người thông minh đơn giản vậy thôi".

"Đơn giản cái đầu ngươi!"

Lúc này, giọng điệu của Tần Ninh vẫn rất bình tĩnh: "Ngươi đã tới đây cầu hòa thì chính là ngươi tới đây nhờ vả ta, đây là thái độ nhờ vả người khác à?

Đây là uy hiếp".

"Nói thật, ta không thích mình bị xoay như chong chóng đâu".

Tần Ninh nhìn về phía Vũ Thượng Trạch, cười bảo: "Nếu ngươi đã tới đây rồi, thì đầu tiên quỳ gối dập đầu với bản công tử ba cái đã, ta có thể suy nghĩ giảng hòa, nhưng bây giờ lại đến đây uy hiếp ta hả?

Đời này bản công tử hận nhất là có người uy hiếp mình".

Nụ cười trên mặt Vũ Thượng Trạch dần tắt.

"Ngày mai gặp nhau trên Sinh Tử Đài".

Tần Ninh vung tay lên, tiễn khách: "Tạm biệt, không tiễn".

"À phải rồi, nếu ngươi không đi cũng không sao, dù sao gần đây các trưởng lão rất chăm chỉ giám sát, hay để ta nhờ các trưởng lão đưa các ngươi đi, biết đâu lại khiến nhà họ Hoa hết giận".

Nghe vậy, sắc mặt Vũ Thượng Trạch trầm xuống.

"Ngươi cứng đầu cứng cổ như vậy sao?"

Vũ Thượng Trạch hừ: "Ngươi có biết đắc tội nhà họ Vũ có nghĩa là gì không?

Sao Chiến Thần Lâu có thể che chở ngươi được hả?"

"Ai nói với ngươi là Chiến Thần Lâu che chở ta thế?"

Tần Ninh lặp lại: "Mau cút đi, ngày mai gặp nhau ở Sinh Tử Đài".

"Nếu ngươi có can đảm thì bước lên!"

Sắc mặt Vũ Thượng Trạch lạnh xuống, hắn ta nhìn qua Lý Nhàn Ngư đang đứng một bên rồi dời mắt, tầm mắt dừng lại ngay trên người Tần Ninh, lạnh lùng nói: "Được!"

Vừa dứt lời, Vũ Thượng Trạch đã xoay người bước đi.

Mới bước ra khỏi cửa đình viện, một tiếng rầm truyền tới, cánh cửa đóng sầm lại.

Vũ Thượng Trạch hơi căng thẳng.

Vũ Vân Phàm hơi chau mày, đứng trước hắn ta.

"Ta nghe hết rồi".

Vũ Vân Phàm bình thản nói:

"Ngày mai có thể chắc chắn giết được Lý Nhàn Ngư kia không?"

"Từng ấy thời gian, tên nhãi kia chỉ dám khiêu chiến tầng bảy tầng tám, không dám khiêu chiến tầng chín, chứng tỏ rằng hắn ta đang sợ".

Vũ Thượng Trạch từ tốn nói: "Giết hắn ta sẽ dễ thôi".

"Ừ, giải quyết xong tên Lý Nhàn Ngư kia, ta thấy tên Tần Ninh kia cũng không tung hoành được bao lâu".

"Vâng".

Đoàn người lần lượt rời khỏi.

Lúc này, trong đình viện, Lý Nhàn Ngư nghẹn họng đứng nhìn.

"Sư phụ... con...", Lý Nhàn Ngư ngơ ngác nói: "Con... với tên Vũ Thượng Trạch này sợ rằng khó phân thắng bại, sư phụ... có cách gì sao?

Hoặc có thể mách cho con biết người nọ có nhược điểm gì...", nghe vậy, Tần Ninh liếc mắt nhìn Lý Nhàn Ngư, nói: "Ngươi hả?"

"Ơ, không phải mai con đấu sinh tử với hắn ta hay sao?"

"Ai bảo là ngươi".

Tần Ninh đứng dậy, chậm rãi nói: "Ngày mai là ta tự tham chiến".

"Đến lúc này mà bọn họ vẫn còn chưa rõ ràng, tuy nhà họ Vũ đã mất vài vị đệ tử nhưng vẫn cảm thấy bản thân mình cao quý, muốn chúng ta không ra tay mà không chịu xin lỗi, ngược lại còn ngang ngược kiêu ngạo, sao ta có thể nuốt trôi cơn tức này được?"

Nói xong, Tần Ninh xoay người bước vào phòng.

Lý Nhàn Ngư nghe vậy sững sờ, vẻ mặt đầy kinh ngạc.

Sư phụ muốn đích thân ra tay ư?

Ui mẹ ơi!... Ngày hôm sau, sáng sớm, nơi Tần Ninh và Lý Nhàn Ngư ở đều bị gõ cửa.

"Ai đó?"

Lý Nhàn Ngư mất kiên nhẫn, bước ra khỏi phòng, đi mở cửa viện.

"Ngươi sắp tỷ thí với Vũ Thượng Trạch hả?"

Vừa mới mở cửa ra đã có một câu hỏi ập tới.

Lý Nhàn Ngư nhìn vẻ mặt vội vã của Lâu ca với vài đệ tử Chiến Thần Lâu đi theo bên cạnh, tò mò hỏi: "Sao biết nhanh thế?"

"Cái gì mà biết nhanh thế hả, đêm qua chuyện này đã lan ra khắp ngoại viện rồi, trước kia, ngươi giết vài tên đệ tử của Huyết Vụ cung, nhà họ Vũ và Linh Tiêu Sơn, tất cả mọi người đều bảo ngươi là thiên tài yêu nghiệt...", "Quá khen rồi, chuyện thường thôi...", Lý Nhàn Ngư vội vàng xua tay nói.

"Đêm qua, tin tức như mọc thêm chân mà truyền ra khắp nơi, tất cả mọi người đều hoảng hồn, cảm thấy ngươi phát điên rồi".

Lâu Ca nói toẹt ra: "Ngươi biết thực lực của Vũ Thượng Trạch như nào không?"

"Hắn ta đứng thứ năm trên bảng ngoại viện đấy, đừng chỉ thấy ta và hắn ta đều ở cảnh giới Chân Ngã tầng chín, nhưng bây giờ ta mới đứng thứ mười một, trong khi đó hắn ta đứng thứ năm, trông có vẻ chỉ cách nhau năm người, nhưng giữa đó đã có sự chênh lệch rất lớn, ngươi điên rồi!"

Lâu Ca đã quan sát mấy trận đấu trước kia của Lý Nhàn Ngư.

Mới ở tầng sáu mà đã có thể đánh bại thiên tài tầng bảy tầng tám, thiên phú và thực lực của Lý Nhàn Ngư coi như gánh được danh xưng thiên tài.

Tuy nói Lý Nhàn Ngư có thể đối đầu với tầng chín, nhưng muốn chiến thắng lại chẳng khác nào nằm mơ giữa ban ngày.

Tầng chín đỉnh phong đã ngưng tụ ra chín Mệnh Hoàn, thực lực kia mạnh mẽ đến đáng sợ.

Nhất là tầng chín như Vũ Thương Trạch lại có thể phân tranh cao thấp với cảnh giới Vong Ngã nữa là.

Lý Nhàn Ngư nhìn dáng vẻ kích động của Lâu Ca, không nhịn được mà gượng gạo nói: "Ngươi đừng kích động, ta không có tỷ thí với Vũ Thượng Trạch".

Nghe vậy, đám Lâu Ca và Khương Nga âm thầm thở ra.

"Hả?

Nếu không thì sao đám đệ tử của nhà họ Vũ tung tin tức khắp nơi rằng hôm nay ngươi đấu sinh tử với Vũ Thượng Trạch thế?"

Lâu Ca nói ngay: "Bọn họ cố tình làm thế để khích ngươi ra tay!"

Vừa nói xong, Lý Nhàn Ngư khẳng định lại: "Không phải luôn".

Vậy thì là sao?

Lý Nhàn Ngư bất đắc dĩ nói: "Là sư phụ của ta đấu sinh tử với Vũ Thượng Trạch".

"Ồ... là sư phụ của ngươi hả...", Lâu Ca thở ra một hơi, nhưng một tiếng thét chói tai thốt lên.

"Ngươi nói gì cơ?"

Học viện Thánh Hoàng, ngoại viện, trong một một sơn cốc rộng lớn.

Bốn phía quanh đây đều là núi non, có bảy tám cửa đi vào, núi cao xung quanh đều có trận pháp bao phủ.

Lúc này, bên trong sơn cốc đã có hơn một ngàn người tập hợp lại.

Không chỉ có đệ tử ngoại viện của học viện Thánh Hoàng, đến cả nội viện cũng có không ít đệ tử đến đây, thậm chí còn có nhiều trưởng lão ngoại viện tới xem.

Tình huống hôm nay còn long trọng hơn cả sinh tử chiến giữa Lâu Ca và Huyết Hiên ngày đó nữa.

Lý Nhàn Ngư! Vũ Thượng Trạch! Một bên là nổi tiếng gần đây, thực lực mới cảnh giới Chân Ngã tầng sáu, đã liên tục giết vài vị đệ tử cảnh giới Chân Ngã tầng bảy, tầng tám.

Một bên là thiên kiêu thành danh từ lâu của ngoại viện, là cao thủ cảnh giới Chân Ngã tầng chín.

Hôm nay là ngày hai người họ quyết đấu sinh tử.

Trận chiến này càng đáng xem hơn trận chiến giữa Huyết Hiên và Lâu Ca nữa.

Trận tỷ thí này quả thật đầy hồi hộp! Một tháng này Lý Nhàn Ngư quậy tung trời như thế, lẽ nào trận chiến với Vũ Thượng Trạch là tự tìm chết?

Mà Vũ Thượng Trạch dám ứng chiến, chẳng lẽ hắn ta không lo lắng gì sao?

Hai người này chắc chắn không chỉ vậy.

Lúc này, Sinh Tử Đài xung quanh trống rỗng.

Vì trận chiến hôm nay, có rất nhiều đệ tử có tử thù, đang chuẩn bị quyết đấu sinh tử để giải quyết hận thù đều hoãn trận chiến của mình lại chỉ để xem trận chiến hôm nay.

Lúc này, bên trong sơn cốc có một tòa lầu các rất tinh xảo.

Ngoài lầu các, trên ban công, một vài người đang đứng đó.

Người cầm đầu đoàn người có khí chất vô song, dáng người cao ngất, đứng tại đó quan sát mọi chuyện trong trung tâm sơn cốc.

Đó là Hoa Mệnh Lang! Là thiên kiêu thứ hai của nhà họ Hoa ở ngoại viện học viện Thánh Hoàng.
Chương 2903: Ta không phải tầng ba

Bảng ngoại viện ghi danh một trăm đệ tử có thực lực đứng đầu tính cả ngoại viện.

Phần lớn những đệ tử đó đều là tầng chín.

Mà Hoa Mệnh Lang đứng thứ mười bốn trong số đó.

Đương nhiên đây không bảo rằng thực lực của Hoa Mệnh Lang chỉ xếp thứ mười bốn.

Con số trên bảng thể hiện một phần thực lực của bọn họ, chưa chắc đã đại diện cho thực lực thật sự của bọn họ.

Có người nói rằng, thực lực của Hoa Mệnh Lang không thua kém gì năm người đứng đầu là Vũ Thượng Trạch, Đàm Linh Tiên, Tây Hoa Bân, Hoa Vạn Quân và Liễu Huyền Thiên.

Còn thật giả ra sao thì không ai biết cả.

Lúc này, có một thanh niên đứng bên cạnh Hoa Mệnh Lang, nói: "Lang ca, tên Lý Nhàn Ngư kia điên rồi hả?"

"Thực lực của Vũ Thượng Trạch rất mạnh, vả lại, trước kia, ta nhớ Vũ Thượng Trạch tu luyện một mệnh quyết của học viện Thánh Hoàng là Cửu Chuyển Thiên Lôi Quyết rất thuần thục, tên nhãi kia mới tới tầng sáu, giờ tỷ thí với hắn ta chẳng khác nào tự sát...", "Trước kia, tên nhãi đó còn dám khiêu chiến cả đệ tử tầng tám của nhà họ Hoa chúng ta, không hẳn là không có chút tài năng nhỉ?"

Nghe vậy, ai nấy đều gật đầu.

Hoa Mệnh Lang vẫn chưa nói gì, chỉ lẳng lặng đứng đó nhìn về phía Sinh Tử Đài.

Hôm nay, hắn ta đến đây không phải vì Lý Nhàn Ngư mà là vì Vũ Thượng Trạch.

Trên bảng ngoại viện, tên của hắn ta đứng thứ mười bốn, nhưng thực lực của hắn ta lại không chỉ dừng ở mười bốn.

Hôm nay, hắn ta muốn xem thử Vũ Thượng Trạch đứng thứ năm trên bảng ngoại viện lợi hại như nào thôi.

Còn về Lý Nhàn Ngư... trong mắt hắn ta, Lý Nhàn Ngư dám so tài với Vũ Thượng Trạch đã có dũng khí rất lớn rồi, nhưng chỉ có dũng khí thôi là không đủ.

Vào giờ phút này, người nhà họ Vũ đua nhau vây quanh niềm kiêu hãnh của bọn họ, Vũ Thượng Trạch.

Vũ Thượng Trạch là thiên kiêu ở ngoại viện, ở học viện Thánh Hoàn, khi hắn ta nổi danh thì không biết Lý Nhàn Ngư đang ở xó nào đâu! Vậy mà giờ đây, Lý Nhàn Ngư lại dám to gan khiêu chiến Vũ Thượng Trạch, trong mắt đệ tử ngoại viện bọn họ, đây chính là tự sát, mà đối với đệ tử nhà họ Vũ thì là kết cục đã định.

Bên cạnh Vũ Thượng Trạch, một tên đệ tử của nhà họ Vũ nhìn ra ngoài sơn cốc, lẩm bẩm nói: "Đại ca Thượng Trạch này, tên nhãi kia... chắc không phải là sợ không dám đến đâu nhỉ?"

Vũ Thượng Trạch tươi cười nói: "Nếu hắn ta không đến thì đó là hắn ta thất tín, nơi đây là học viện Thánh Hoàng, sau này hắn ta có thể sống nổi sao?"

Nghe vậy mọi người đều gật đầu.

Đúng vậy.

Lúc này, không chỉ mỗi đệ tử ngoại viện mà có một vài đệ tử nội viện cũng đặc biệt đến xem.

Một người tầng sáu khiêu chiến tầng chín, không phải đi tự sát thì ắt là không biết tự lượng sức mình.

Lấy tự tin đâu mà dám khiêu chiến thiên kiêu chứ?

Dưới sự chú ý của tất cả mọi người, ở cửa sơn cốc, vài bóng dáng thong thả bước từng bước vào.

Vào giờ phút này, mọi người đổ dồn ánh mắt vào đó.

Dẫn đầu là hai người, một trong hai là một thanh niên mặc quần áo trắng tinh, tay áo có thêu hoa văn màu vàng, thắt lưng buộc một đoạn tơ lụa màu xanh nhạt, trên đó có treo một miếng ngọc, dáng vẻ người nọ tuấn tú lịch thiệp, giữa lông mày hiện lên một tia sắc bén, tô thêm một chút thanh tú.

Mà bên cạnh người thanh niên ấy là một người thanh niên khác mặc áo màu xanh, mặt mũi đường hoàn đoan chính, nhưng lại có chút lo âu.

Bên cạnh hai người họ là Lâu Ca, Khương Nga nổi tiếng ngoại viện và người của Chiến Thần Lâu.

Không còn gì để nghi ngờ nữa, hai người họ chính là Tần Ninh và Lý Nhàn Ngư.

Tên tuổi của hai người họ coi như là nổi tiếng gần đây trong ngoại viện.

Nhất là Lý Nhàn Ngư.

Lúc này, thấy bọn họ đến, Vũ Thượng Trạch bước ra, tiến về phía trước, nhìn vào đám bọn Lý Nhàn Ngư và Tần Ninh.

Hắn ta bước đến Sinh Tử Đài lớn nhất ở giữa kia, rồi đứng đó nhìn xuống bọn Tần Ninh và Lý Nhàn Ngư.

"Ta còn tưởng là hôm nay ngươi không dám đến đây thực hiện hẹn ước hôm qua đấy!".

Vũ Thượng Trạch cười khẩy, nói: "Lý Nhàn Ngư, bước lên đi!"

Lúc này, Lý Nhàn Ngư ngơ ngác, nhìn về phía Vũ Thượng Trạch, nói: "Ta với ngươi so cái gì mà so?

Ta đâu có nói so tài với ngươi đâu!"

Hắn ta vừa dứt lời, bốn phía ồ lên.

Vũ Thượng Trạch hơi sửng sốt, nói ngay: "Lý Nhàn Ngư, không lẽ mọi người tập trung ở đây chỉ để chờ mấy lời này của ngươi hả?

Hôm qua...", "Hôm qua hả?"

Lý Nhàn Ngư nói tiếp: "Hôm qua là ai nói với ngươi rằng ngày mai gặp nhau ở Sinh Tử Đài?"

Vũ Thượng Trạch vừa nói một nửa thì nghe Lý Nhàn Ngư nói vậy bèn sửng sốt một hồi.

Ánh mắt hắn ta dần chuyển dời về phía Tần Ninh, trong chốc lát, hắn ta không thốt nên lời.

Hôm qua là Tần Ninh nói, lẽ nào... Tần Ninh sẽ tỷ thí với hắn ta ư?

Nói giỡn gì thế? Cảnh giới của Tần Ninh mới tới đâu chứ?

Hắn mới tới cảnh giới Chân Ngã tầng ba mà thôi, hắn ta dùng một chiêu là chết rồi à.

Dưới sự kinh ngạc của tất cả mọi người, Tần Ninh từ từ bước lên Sinh Tử Đài.

Đến khi bước tới rìa Sinh Tử Đài, Tần Ninh nhìn vào Vũ Thượng Trạch đang đứng phía trước, cười bảo: "Hôm qua là ta nói hôm nay gặp nhau ở Sinh Tử Đài".

Lần này, mọi người đều ồ lên.

Thế mà lại là thật... Tần Ninh sẽ tỷ thí với Vũ Thượng Trạch sao?

Đang giỡn gì thế! Hắn mới tới cảnh giới Chân Ngã tầng ba đó.

Còn bên kia là cảnh giới Chân Ngã tầng chín đỉnh phong đấy.

Sự chênh lệch giữa hai bên quá lớn rồi! Sao có thể so được chứ?

Lúc này, không riêng Vũ Thượng Trạch, mà tất cả đệ tử ngoại viện, đệ tử nội viện và các trưởng lão đều ngỡ ngàng.

Rìa Sinh Tử Đài, một trưởng lão ngoại viện hỏi lại: "Ngươi chắc rằng mình quyết đấu sinh tử với Vũ Thượng Trạch sao?"

Ban đầu, học viện thiết lập cơ chế ước hẹn sinh tử là để ổn định tranh đấu giữa các đệ tử, một khi lên đài thì chỉ có một người đi xuống.

Tần Ninh gật đầu khẳng định: "Ta chắc chắn".

Vào thời khắc này, Vũ Thượng Trạch cảm nhận được sự nhục nhã sâu sắc.

Đó là sự nhục nhã của Tần Ninh đối với hắn ta! Nếu đây là Lý Nhàn Ngư, hắn ta cảm thấy Lý Nhàn Ngư mới tầng sáu vì giết mấy người tầng bảy, tầng tám mà tự đắc, tự coi bản thân mình có thể tỷ thí với tầng chín, vậy hắn ta có thể đánh với Lý Nhàn Ngư một trận, rồi giết Lý Nhàn Ngư, để hắn ta hiểu được sự chênh lệch giữa thiên tài với nhau.

Thế nhưng Tần Ninh... Tần Ninh mới cảnh giới Chân Ngã tầng ba thôi! Lúc này, Vũ Thượng Trạch khẽ quát: "Ngươi đây là... muốn chết!"

"Chỉ là cảnh giới Chân Ngã tầng ba mà dám tỷ thí với ta, ngươi... sẽ chết thật thê thảm, thật thê thảm đấy!"

Nghe vậy, Tần Ninh nhìn về phía Vũ Thượng Trạch, nghiêm túc chỉnh lại câu từ: "Ngươi sai rồi!"

Sai rồi sao?

"Thực lực của ta không phải là cảnh giới Chân Ngã tầng ba!"

Hắn vừa thốt ra câu ấy, Vũ Thượng Trạch nâng cao cảnh giác.

Không phải sao?

Tần Ninh... quá nham hiểm! Thế mà lại ẩn giấu thực lực của bản thân.

Nhưng câu tiếp theo lại chọc giận Vũ Thượng Trạch.

"Ta đã tới cảnh giới Chân Ngã tầng bốn rồi, mới đột phá đêm qua thôi!"

Vừa nói xong, sắc mặt Vũ Thượng Trạch lạnh lẽo đến cùng cực, hận không thể chạy tới một chiêu giết chết Tần Ninh.

Tên khốn này đang nghĩ quái gì thế?

"Ngươi! Chán! Sống! Rồi!"

Dứt lời, khí tức trong cơ thể Vũ Thượng Trạch cuồn cuộn dâng trào.

Chín Mệnh Hoàn ngưng tụ lại, vờn quanh hắn ta, luồng nguyên lực hùng mạnh quét qua cả võ đài.

Mọi người đều cảm nhận được sự phẫn nộ của Vũ Thượng Trạch.

Ngoại trừ Tần Ninh! Vào giờ phút ấy, hắn vẫn từ tốn nói: "Tầng bốn của ta khác hoàn toàn với tầng ba, đây là một lần biến đổi về chất!"

"Biến cái quần què!"

Vũ Thượng Trạch gầm to, rồi lao lên.
Chương 2904: Tầng bốn đấu với tầng chín

Nhìn thấy dáng vẻ phẫn nộ của Vũ Thượng Trạch, Tần Ninh tỏ ra bất đắc dĩ.

Cảnh giới Chân Ngã tầng chín.

Khi ngưng tụ Mệnh Hoàn thứ tư và Mệnh Hoàn thứ bảy, cơ thể đều xảy ra biến đổi lớn.

Hắn ta thực sự… Có biến hóa! Vũ Thượng Trạch trực tiếp đánh ra một quyền.

Ngay khi nắm đấm được tung ra, những luồng gió gào thét phía trước nó, hóa thành từng lưỡi dao sắc bén, đâm thẳng về phía Tần Ninh.

Trong khoảnh khắc, nguyên lực của chín Mệnh Hoàn ngưng tụ, sóng khí mãnh liệt tràn ra.

Sức mạnh chen chúc nhau phóng ra rồi bùng nổ trong nháy mắt, chỉ nghe thấy tiếng sấm vang vọng, giống như có hơn trăm tia sấm sét đánh thẳng về phía Tần Ninh.

“Cửu Chuyển Thiên Lôi Quyết!”

Bên trong đám người, lúc này, đã có người nhận ra mệnh quyết mà Vũ Thượng Trạch thi triển.

Cửu Chuyển Thiên Lôi Quyết, là một mệnh quyết nổi danh của ngoại viện học viện Thánh Hoàng.

Pháp quyết này, học viện lấy làm phần thưởng cho đệ tử ngoại viện tu hành, muốn có được cũng không khó.

Thế nhưng, cho dù đệ tử có tích lũy đủ điểm để đổi được võ quyết này thì cũng có rất ít đệ tử nguyện ý đổi lấy nó.

Bởi vì cực kỳ lãng phí.

Muốn luyện Cửu Chuyển Thiên Lôi Quyết này, phải đem nguyên lực của bản thân hoá thành sức mạnh ẩn chứa sấm sét, điều này cực kỳ khó khăn! Thế nhưng Vũ Thượng Trạch xếp vị trí thứ năm trong bảng ngoại viện, hiển nhiên là có thể làm được đến bước này.

Pháp quyết này, khó tu luyện thì khó tu luyện, nhưng sức mạnh… cực kỳ cường đại.

Ngay khi những tia sét phóng đến trước mặt Tần Ninh, hắn vẫn đứng im tại chỗ, quanh thân ngưng tụ ra bốn Mệnh Hoàn.

Tên nhóc này, quả thực là cảnh giới Chân Ngã tầng bốn.

Tầng bốn và tầng chín! Tên nhóc này thực sự muốn chết! Vẻ mặt Tần Ninh khẽ thay đổi, Thực Nhật Nguyên Thủy Thể Thuật ngưng tụ, ngay sau đó, từng luồng nguyên lực hội tụ ra bên ngoài cơ thể hắn.

Tầng thứ nhất, Thực Nhật Liệt Viêm Thể bộc phát ra ngoài.

Trong phút chốc, cả người Tần Ninh giống như một ngọn lửa nóng rực, khí tức tràn đầy khủng bố.

Lúc này, bàn tay hắn nắm chặt, xung quanh nắm tay là lửa đỏ bùng cháy, ngọn lửa kia cũng không phải là lửa bình thường mà do nguyên lực của Tần Ninh bùng cháy tạo thành.

“Liệt Viêm Quyền!”

Tần Ninh đánh ra một quyền, khí tức trong cơ thể lập tức bùng nổ, rồi nháy mắt hoàn thành một nắm tay lửa cực nóng, phóng thẳng về phía trước.

Hơi thở khủng bố bất ngờ ngưng tụ, những ngọn lửa kia hội tụ lại thành trăm trượng, hợp thành một thể, phát ra âm thanh tí tách, làm cho người ta không chỉ cảm thấy không khí cực nóng mà còn cảm nhận được khí thế không thể nào ngăn cản được.

“Đi chết đi!”

Lúc này, Vũ Thượng Trạch bước lên phía trước, giữa âm thanh ầm ầm của sấm sét, lực bộc phát khiến cho kẻ khác run sợ lập tức truyền đến.

Ầm… Thân hình hai người va chạm, sức mạnh bùng nổ.

Phút chốc, xung quanh thân thể của Vũ Thượng Trạch, chín đạo Mệnh Hoàn bộc phát sáng chói.

Còn xung quanh thân thể Tần Ninh là bốn đạo Mệnh Hoàn ngưng tụ, vững chắc như đá cứng.

Lúc này, dưới sự va chạm mãnh liệt, giữa hai người vậy mà ẩn ẩn chút… không chênh lệch nhau lắm?

Mọi người ở xung quanh đều mang vẻ mặt sửng sốt.

Tại sao có thể như vậy! Trên mặt Vũ Thượng Trạch tràn ngập vẻ chấn động, không thể nào tin được.

Điều này tuyệt đối không có khả năng, thế nhưng bây giờ, cố tình là nó lại xảy ra.

Mệnh Hoàn ngưng tụ, chính là lúc vượt qua Chí Tôn, sau khi đạt đến Cực Cảnh, sức mạnh sẽ cuồn cuộn như suối, tượng trưng cho lực lượng được lột xác của võ giả.

Thêm một đạo Mệnh Hoàn lại càng thêm mạnh mẽ.

Chín đạo Mệnh Hoàn, so với bốn đạo Mệnh Hoàn, đâu chỉ mạnh hơn gấp mười lần! Thế nhưng giờ đây, vậy mà… lại có sức mạnh tương đương nhau! Tại sao Tần Ninh có thể làm được như thế này?

Tần Ninh đứng im tại chỗ, tay nắm chặt thành quyền, nhìn thẳng về phía Vũ Thượng Trạch.

Tần Ninh nhíu mày, không nhịn được nói: “Không thể nào…”

“Một quyền này, vậy mà không đánh chết được ngươi, cũng không khiến cho ngươi hộc máu?”

Nghe được lời này, ánh mắt Vũ Thượng Trạch trở nên lạnh lùng.

Đánh chết hắn ta?

Trong đầu Tần Ninh đang suy nghĩ cái gì thế?

Phút chốc, khí tức khủng bố trong cơ thể Vũ Thượng Trạch trực tiếp bùng nổ.

Hai bàn tay hắn ta nắm chặt, trong cơ thể giống như ngưng tụ ra hàng vạn hàng nghìn khí tức khủng bố khiếp người, mà khí tức này dần dần trở nên tán loạn, hóa thành từng văn ấn sấm sét.

Trên đấu trường sinh tử, Vũ Thượng Trạch bước ra, sàn nhà dưới chân lập tức bị nứt vỡ.

Âm thanh ầm ầm không ngừng truyền vào tai mọi người.

Nhất thời, xung quanh thân thể Vũ Thượng Trạch xuất hiện những tia sấm sét khủng bố, xoay chuyển với tốc độ cao rồi hóa thành từng con lôi long màu xanh với khuôn mặt dữ tợn, tràn ngập bốn phương tám hướng.

Một con… Hai con… Ba con… Dần dần, lôi long gào thét, biến thành chín con, thẳng tắp lao lên trời cao rồi đâm thẳng về phía Tần Ninh.

“Cửu Chuyển Thiên Lôi Quyết!”

Lúc này, có người nhìn thấy chín con lôi long kia gào thét thì kinh ngạc không thôi.

Cửu Chuyển Thiên Lôi Quyết, môn mệnh quyết này, dường như là có liên quan đến tên của Vũ Thượng Trạch.

Pháp quyết này khó tu luyện, ở ngoại viện, quả thực là cũng có một vài người tu thành, nhưng ngươi có thể hoàn toàn phóng thích ra uy lực của pháp quyết thì… cực kỳ nhỏ! Nhưng không thể nghi ngờ rằng, Vũ Thượng Trạch chắc chắn là một trong số ít đó.

Giờ phút này, chín con lôi long kia, mỗi con đều dài trăm trượng, khí tức của mỗi một con đều giống như một vị cao thủ cảnh giới Chân Ngã tầng chín, chỉ là khí thế thôi đã vô cùng khủng bố.

“Đi chết đi!”

Lôi long lao tới, như nhấc lên biển lớn, chấn động trời xanh, khí thế hừng hực nhắm thẳng Tần Ninh.

Hắn thấy một màn như vậy thì chỉ mỉm cười lạnh lùng, trong lòng bàn tay hắn như có ngọn lửa thiêu đốt, rồi lan tràn ra xung quanh cơ thể.

Giờ phút này, ngọn lửa kia vờn quanh, biến thành chiều cao ba trượng.

Thế nhưng, cho dù là cao ba trượng thì khi đứng trước mặt chín con lôi long cao trăm trượng kia trông cũng cực kỳ nhỏ bé.

Ầm… Một âm thanh gầm rú vang lên phía trên mặt đất, giữa âm thanh sấm sét ầm ầm, hơi thở của lôi long lao thẳng về phía Tần Ninh đang giống như ngọn lửa bốc cháy hừng hực.

“Chết đi!”

Một tiếng gầm phẫn nộ vang lên, khí thế trong cơ thể Vũ Thượng Trạch cuồn cuộn chuyển động.

Chín con lôi long quay cuồng, đâm thẳng vào Tần Ninh, thế nhưng ngay lúc này, Tần Ninh nắm chặt bàn tay, thản nhiên không chút sợ hãi, trực tiếp đối đầu với nó.

“Tên nhóc này, hình như định cứng đối cứng với lôi long?”

“Muốn chết hay sao, Cửu Chuyển Thiên Lôi Quyết này, dùng nguyên lực dẫn ra sức mạnh sấm sét, đây chính là sấm sét trên bầu trời…”

“Chỉ sợ hắn còn không biết Cửu Chuyển Thiên Lôi Quyết là gì phải không?”

Mọi người đều cảm thấy không thể nào tin được… Tần Ninh trực tiếp xông lên như thế này, rõ ràng là đang tự tìm đường chết.

Keng… Thế nhưng ngay sau đó, bỗng nhiên, một tiếng keng vang lên, một quyền của Tần Ninh trực tiếp đánh vào một con lôi long.

Trong lúc hai người va chạm, âm thanh gầm gừ giận dữ của lôi long hóa thành một tiếng nức nở, ngay sau đó, ngọn lửa bùng lên thiêu đốt, lôi long được che kín bởi khí sấm sét bỗng chốc trở nên tán loạn.

Ầm ầm ầm… Âm thanh nứt vỡ không ngừng vang lên.

Thân hình lôi long nổ tung, rồi hoàn toàn trở nên tán loạn, mà khí sấm sét cuồn cuộn không ngừng kia cũng bị Tần Ninh cắn nuốt.

Nhất thời, toàn trường trở nên tĩnh mịch.

Một quyền của Tần Ninh đánh chết một con lôi long! Chuyện đùa gì vậy! Mà lúc này, tám con lôi long còn lại cũng gào thét phóng ra, lao thẳng về phía hắn, không chút khách khí.

Thế nhưng giờ phút này, Tần Ninh cũng không chút khách khí.

Bàn tay hắn nắm chặt, giữa ngọn lửa bùng cháy, trong bàn tay hắn cũng bộc phát ra những âm thanh sấm sét đinh tai nhức óc… Ầm ầm ầm… Một quyền tung ra, khí tức trong cơ thể Tần Ninh càng ngày càng trở nên bá đạo.

Bên ngoài đài sinh tử, vẻ mặt Lý Nhàn Ngư cũng trở nên hoảng sợ.

Đây là Thực Nhật Liệt Viêm Thể!
Chương 2905: Bạo Lực Thiên Thuật

Hơn nữa, đây mới chỉ là Thực Nhật Liệt Viêm Thể, là tầng rèn luyện thứ nhất của Thực Nhật Nguyên Thủy Thể Thuật.

Phía sau còn có tầng thứ hai, tầng thứ ba… Điều này cũng quá là khủng bố rồi! Thực Nhật Liệt Viêm thể của cảnh giới Chân Ngã tầng bốn chống lại Vũ Thượng Trạch cảnh giới Chân Ngã tầng chín, đây quả nhiên là chỗ lợi hại của sư tôn, sức mạnh vô địch, nhưng một phần cũng là do thể thuật này mạnh mẽ bá đạo.

Đâu chỉ có Lý Nhàn Ngư trợn mắt há hốc mồm, những người khác cũng choáng váng hoàn toàn.

Chuyện này quả thực là giống như một trò đùa! Tần Ninh cảnh giới tầng bốn, mỗi một quyền của hắn lại có thể khiến cho Cửu Chuyển Thiên Lôi Quyết do Vũ Thượng Trạch cảnh giới tầng chín thi triển ra không có năng lực đánh trả! Điều này quả thực là khôi hài! Giờ phút này, sắc mặt Vũ Thượng Trạch trở nên xanh mét.

Hắn ta chỉ cảm thấy, cái tên Tần Ninh đang đứng trước mặt mình đây nào có phải là cảnh giới Chân Ngã tầng bốn, hắn hoàn toàn không thua kém gì cảnh giới Chân Ngã tầng chín.

Lực bộc phát của bốn đạo Mệnh Hoàn, quả thực là tương đương với lực bộc phát của chín đạo Mệnh Hoàn.

Giờ phút này, chín con lôi long chỉ còn lại hai con, bảy con khác đã bị Tần Ninh dùng một quyền đánh cho vỡ nát.

Một nắm đấm ẩn chứa sức mạnh mãnh liệt.

Cũng bộc phát ra lực lượng cường đại nhất.

Lúc này, Tần Ninh nắm chặt bàn tay, cả người khoan khoái dễ chịu.

Cảnh giới Chân Ngã tầng bốn, một đạo Mệnh Hoàn có khả năng phân hóa ra chín đạo bổ sung, Mệnh Hoàn chồng lên nhau, dùng một đạo để áp chế ba đạo của người khác cũng không thành vấn đề.

Đây chính là chỗ bá đạo của Thực Nhật Nguyên Thủy Thể Thuật mà hắn tu luyện.

Lại thêm bản thân hắn vẫn luôn tu hành Tinh Thần Thuật, thể chất được rèn luyện đến mức mạnh mẽ, lại có hồn rồng hồn phượng phụ trợ cho hồn phách nhân loại, ba hồn hợp nhất cực kỳ cường đại.

Đây chính là trụ cột vững chắc nhất.

Trụ cột của ngươi vững chắc hơn so với những người khác, vậy thì sức bật của ngươi cũng cường đại hơn so với người khác.

“Ngươi là người xếp thứ năm trên bản ngoại viện, vậy mà chỉ có chút năng lực đó thôi sao?”

Tần Ninh nói thẳng: “Lấy ra bản lĩnh thực sự của ngươi đi, nếu không thì… thực sự làm cho người ta cảm thấy thất vọng đó…”

Khiêu khích! Làm nhục! Lời nói của Tần Ninh làm cho khuôn mặt Vũ Thượng Trạch đỏ bừng.

“Nếu như ngươi muốn chết, vậy thì để ta giúp ngươi được như nguyện”.

Vũ Thượng Trạch vừa nói xong, nguyên lực trong cơ thể đã cuồn cuộn phóng ra.

Khí tức kia cực kỳ khủng bố, làm cho tất cả mọi người đều cảm thấy được, dường như đất trời cũng đều run rẩy.

“Mệnh quyết độc môn của nhà họ Vũ… Bạo Lực Thiên Thuật!”

Có người nhìn thấy khí tức trong cơ thể Vũ Thượng Trạch không thích hợp, mở miệng nói.

Nhà họ Vũ thân là một trong bảy thế lực bá chủ, phát triển nhiều năm như vậy, sao có thể không có vật áp đáy hòm?

Mệnh quyết! Hồn quyết! Phách quyết! Tất cả đều như vậy.

Bạo Lực Thiên Thuật này, tên nghe rất tục, nhưng uy lực lại rất lớn, so với Cửu Chuyển Thiên Lôi Quyết lại càng mạnh hơn.

Thuật này, cái gọi là bạo lực, chính là bùng nổ nguyên lực trong cơ thể của mình, có thể sánh bằng khí thế của thiên địa, hùng hồn mạnh mẽ.

Hơn nữa, sự bùng nổ này là kết hợp giữa khí huyết của bản thân võ giả, nguyên lực và hồn phách, đây là một môn mệnh quyết nổi danh, cũng là tuyệt kỹ áp đáy hòm của nhà họ Vũ.

Giờ phút này, không ít người đều phấn chấn nhìn Vũ Thượng Trạch.

Dù sao, hôm nay, nếu như Vũ Thượng Trạch thua trong tay Lý Nhàn Ngư thì không có gì để nói, nhưng nếu như thua trong tay Tần Ninh cảnh giới tầng bốn…Vậy thì không biết sẽ đả kích lòng tự trọng của bao nhiêu thiên tài! Thử hỏi, Vũ Thượng Trạch xếp thứ năm trong bảng ngoại viện, là mục tiêu phấn đấu, là tấm gương sáng của biết bao nhiêu đệ tử ngoại viện?

Mà lúc này đây, mục tiêu, tấm gương của bọn họ, nếu như bị một người cảnh giới tầng bốn, một người không chút tiếng tăm gì đánh bại thì quả thực là phá hủy tất cả của bọn họ.

“Bùng nổ!”

Một lời vừa dứt, trong cơ thể Vũ Thượng Trạch phóng thích ra từng luồng nguyên lực cuồn cuộn, so với việc ngưng tụ lôi long lúc trước lại càng thêm khủng bố.

Chỉ trong chớp mắt, cả người Vũ Thượng Trạch bị vây trong trạng thái sôi trào, sức mạnh toàn thân như muốn lật đổ cả núi sông.

Tần Ninh thấy một màn như vậy thì nhíu mày.

“Có chút thú vị…”, giờ phút này, Tần Ninh nắm chặt bàn tay, ngọn lửa bao phủ xung quanh nắm đấm, trong tay cũng bộc phát ra khí tức cực kỳ khủng bố, bao trùm lên toàn thân.

Nhất thời, cả người Tần Ninh giống như một người nham thạch đang bốc cháy dữ dội.

“Nếm thử cái này xem”.

Tần Ninh nói xong, bàn tay trực tiếp chém ra.

Thế nhưng lần này, nắm đấm lại hoàn toàn khác, không phải là ngưng tụ ngọn lửa rồi phun ra, mà lại nắm trực tiếp lao đến, đánh về phía Vũ Thượng Trạch.

Ầm…Vũ Thượng Trạch cũng tung ra một quyền, đối đầu trực diện với Tần Ninh.

“Bạo Lực Thiên Thuật nhà họ Vũ chúng ta, không thể nào bị đánh bại!”

Trong lúc Vũ Thượng Trạch gầm lên giận dữ, nắm đấm đã nện xuống.

Keng… Quyền phong va chạm trong chớp mắt.

Thế nhưng trong một cái chớp mắt này, Vũ Thượng Trạch chỉ cảm thấy một luồng khí nóng đập thẳng vào mặt, âm thanh ầm ầm vang lên, trên người đau xót, thân hình hắn ta đứng im tại chỗ.

Tí tách… Máu tươi rơi xuống mặt đất.

Lúc này, Vũ Thượng Trạch liếc mắt nhìn qua rồi ngây ngẩn cả người.

Cánh tay của hắn ta, trực tiếp bị nổ tung! Đau đớn, nhanh chóng truyền đến.

Vũ Thượng Trạch lại nhìn Tần Ninh, chỉ thấy thân hình của hắn đã xuất hiện ở trước mặt mình.

“Ngươi…”

“Cửu Chuyển Thiên Lôi Quyết, Bạo Lực Thiên Thuật, cũng không có gì hơn người…”, bàn tay Tần Ninh vươn ra, nắm lấy cổ Vũ Thượng Trạch, từ từ nâng cơ thể Vũ Thượng Trạch lên, lạnh nhạt nói: “Dáng vẻ tức giận của ngươi hoàn toàn không tương xứng với thực lực của ngươi!”

Rắc một tiếng, Vũ Thượng Trạch bị bẻ cổ.

Giờ phút này, toàn trường tĩnh mịch.

Từ khi Tần Ninh bắt đầu ra tay cho đến khi Vũ Thượng Trạch chết, chỉ có hai lần va chạm.

Vũ Thượng Trạch thi triển ra Cửu Chuyển Thiên Lôi Quyết và Bạo Lực Thiên Thuật, ở trước mặt Tần Ninh, tựa như không có gì khác biệt.

Cái tên này, thực sự là cảnh giới Chân Ngã tầng bốn sao?

Vũ Thượng Trạch ở trước mặt hắn, căn bản là vô cùng yếu ớt.

Một tiếng bịch vang lên, thi thể Vũ Thượng Trạch ngã xuống mặt đất, lại tựa như nện vào trái tim của mọi người xung quanh.

Cho đến khi Tần Ninh đi về một phía trên đài sinh tử, bốn phía mới bộc phát ra tiếng nghị luận long trời lở đất.

“Tại sao có thể… chuyện đùa sao…”

“Vũ Thượng Trạch… đã chết… điều này chẳng phải có nghĩa là, Tần Ninh có cảnh giới Chân Ngã tầng bốn, xếp vị trí thứ năm trên bảng ngoại viện sao?”

“Thực lực như thế này, cho dù là Đàm Linh Tiên, Tây Hoa Bân, Hoa Vạn Quân hay Liễu Huyền Thiên… căn bản cũng không đánh bại được hắn sao?”

“Cảnh giới Chân Ngã tầng bốn, xếp vị trí thứ năm, chuyện này… xưa nay chưa từng có!”

Không ít người cảm thấy cực kỳ khiếp sợ, cũng không ít người cảm thấy bầu trời sụp đổ.

Tần Ninh! Cái tên này so với Lý Nhàn Ngư, chỉ sợ sau này sẽ càng thêm vang dội.

Lúc này, Tần Ninh đi xuống đài sinh tử, nghênh đón vài ánh mắt.

Người đàn ông có dáng vẻ thiếu thiên kia, đúng là người hôm qua đi cùng với Vũ Thượng Trạch, đệ tử nội viện Vũ Vân Phàm.

Thiên kiêu thế hệ này của nhà họ Vũ! Đệ tử nội viện đều là cấp bậc Vong Ngã.

Lúc này, Vũ Vân Phàm nhìn về phía Tần Ninh, trong mắt tràn đầy sát khí.

Vũ Thượng Trạch chết trên đài sinh tử, đương nhiên là bọn họ không thể ra tay với Tần Ninh ở trong này.

Mà đệ tử nội viện cũng không được ra tay với đệ tử ngoại viện, đây là quy tắc.

“Ngươi sẽ chết rất khó coi”.

Âm thanh Vũ Vân Phàm trong trẻo nhưng lạnh lùng.

“Vậy sao?”

Tần Ninh cươi nói: “Các ngươi, quả thực là chưa đến cuối cùng chưa chịu từ bỏ ý định”.

“Ban đầu, tranh chấp, oán hận của nhà họ Vũ các ngươi, ta cũng không để trong lòng, thế nhưng các ngươi năm lần bảy lượt, nhiều lần tới tìm ta gây phiền phức, đến bây giờ các ngươi còn chưa hiểu được sao?”

Lời này vừa nói ra, Vũ Vân Phàm đã nhíu mày.

“Nếu như Vũ Thượng Trạch thật lòng giảng hòa, ta cũng sẽ không so đo, thế nhưng các ngươi lại cố tình khiêu khích điểm mấu chốt của ta, cho đến bây giờ, vẫn còn ngạo nghễ ở trên cao?”

Tần Ninh thản nhiên nói: “Hiện giờ, ta là cảnh giới Chân Ngã tầng bốn, có thể giết được tầng chín, đợi đến khi ta đạt tới cảnh giới Vong Ngã, ngươi cho rằng ngươi có thể là đối thủ của ta sao?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom