-
Chương 2911-2915
Chương 2911: Ta hỏi ngươi, người ở đâu?
Lâu Tiêu nghe được lời này lập tức muốn tiến lên ngăn cản.
Tần Ninh giữ chặt lấy cánh tay của hắn ta, cười nói: “Không sao, ta đến Chấp Pháp đường cho yên tĩnh một thời gian, học viện chú ý đến công bằng công chính, ta tin rằng học viện sẽ trả lại trong sạch cho ta!”
Lâu Tiêu còn muốn nói điều gì nữa, nhưng lúc này, Tần Ninh cũng đã thu hồi lại chín đạo hào quang, tiến lên phía trước, cười nói: “Bắt ta đi!”
Ánh mắt hắn nhìn về phía Lâu Ca, nói: “Con người sống trên cõi đời này, có đôi khi không thể làm việc theo ý mình, vô cùng uất ức, ngươi không thể, nhưng ta có thể”.
“Không cần phải lo lắng cho ta”.
Lời nói vừa dứt, hai vị viện trưởng đã áp giải người rời đi.
Giờ phút này, Lâu Ca mới phản ứng lại, lập tức nói: “Cha… cha… chuyện này phải làm như thế nào cho phải đây!”
Vẻ mặt Lâu Tiêu tràn đầy vẻ mông lung.
Hắn ta nào biết phải làm như thế nào! Từ khi Tần Ninh tra tay giết chết Hoa Viên, Hoa Mệnh Lang, đến khi Tần Ninh bị dẫn đi, cùng lắm mới chỉ qua thời gian một chén trà, cho dù là ai cũng chưa kịp phản ứng! Lâu Ca nhìn Lý Nhàn Ngư ở một bên, không nhịn được nói: “Lý huynh đệ, sư tôn ngươi bị bắt, ngươi không nóng lòng sao?”
“Không sao đâu…”, Lý Nhàn Ngư trực tiếp nói: “Sư tôn đã nhiều ngày bị người nào đó làm phiền, đi đến chỗ nào đó yên tĩnh một chút cũng rất tốt, các ngươi đừng lo lắng, có người sẽ càng lo lắng hơn so với các ngươi”.
Lúc này, Lâu Ca mới phản ứng lại, ngạc nhiên nói: “Có phải… là vị Đàm lão kia không?”
“Ừm…”, nghĩ vậy, Lâu Ca cũng thoáng yên tâm.
“Thế nhưng, trong nội viện, thiên viện của học viện Thánh Hoàng đều có quyền lực không nhỏ, chỉ sợ Tần công tử phải chịu chút đau khổ…”, Lý Nhàn Ngư im lặng không nói gì.
Chịu khổ?
Sư tôn không phải là ngươi sẽ để cho bản thân mình chịu khổ! Học viện Thánh Hoàng, Chấp Pháp đường.
Thân là một trong ba thế lực đứng đầu Tây Hoa Thiên, học viện Thánh Hoàng tất nhiên là có quy tắc riêng của mình, thiết luật, Tần Ninh vi phạm thiết luật, tất nhiên là sẽ bị giam giữ.
Giờ phút này, trong một phòng giam của Chấp Pháp đường.
Bốn phía chính là song chắn được làm bằng sắt, lại còn có xiềng xích giam giữ xung quanh.
Có người từng nói, muốn chạy ra từ Chấp Pháp đường của học viện Thánh Hoàng, quả thực là so với lên trời thành tiên còn khó hơn! Thành tiên tất nhiên là vô cùng gian nan, lời này tuy rằng có chút nói quá, nhưng cũng chứng minh cho uy nghiêm của Chấp Pháp đường, học viện Thánh Hoàng! Lúc này, Tần Ninh bị giam vào trong phòng giam.
Bên ngoài phòng giam, bên cạnh hai người Liễu Nhược Bạch và Hứa Thất Nguyên là một người đàn ông trung niên để râu quai nón có thân hình cao lớn.
Vương Côn Luân! Đường chủ Chấp Pháp đường, cũng là một người có địa vị khá cao trong học viện thánh Hoàng này.
Lúc này, Vương Côn Luân nhìn về phía Liễu Nhược Bạch và Hứa Thất Nguyên, không nhịn được nói: “Tên nhóc này là ai?
Sao hai người các ngươi lại tự mình đưa tới?”
“Tần Ninh”.
Nghe được cái tên này, âm thanh thô kệch của Vương Côn Luân vang lên: “Là Tần Ninh tầng bốn giết chết tầng chín kia?”
Liễu Nhược Bạch không nói gì.
Chuyện này, tuy rằng xảy ra ở ngoại viện, nhưng quá mức khủng khiếp, cho nên hiện giờ, chỉ sợ bên trong học viện Thánh Hoàng, ngoại trừ đệ tử đang bế quan ra thì hẳn là hầu hết mọi người đều biết cả nhỉ?
“Là hắn…”, Vương Côn Luân nghe vậy thì buồn bực nói: “Tên nhóc này làm sao vậy?
Chọc ra mối họa ngập trời gì?”
Liễu Nhược Bạch thở dài nói: “Trước hết cứ nhốt lại ở trong nơi này của ngươi, đừng để cho hắn chạy thoát, sau này lại nói sau”.
Hai vị viện trưởng rời đi.
Ra khỏi Chấp Pháp đường, Liễu Nhược Bạch và Hứa Thất Nguyên nhìn nhau, cười khổ.
“Phải làm sao mới ổn đây?”
“Giết?”
Hai người ngươi nói một câu, ta nói một câu, rồi lại im lặng.
Đúng lúc này, một bóng người đột nhiên xuất hiện ở trước mặt hai người.
“Đàm lão!”
“Đàm lão!”
Nhìn thấy ông lão xuất hiện, hai người đều cung kính hành lễ.
Đàm Tùng thân là người đứng đầu Vạn Trận Các, quản lý tất cả trận pháp trong ngoài học viện Thánh Hoàng, cả học viện Thánh Hoàng này, người có thân phận địa vị cao nhất chính là viện trưởng, bốn vị phó viện trưởng cùng với vị Đàm lão này, thêm cả các chủ Thánh Đan Các, Lý Đạo Nhiên, các chủ Thánh Khí Các Vương Xử.
Cho dù hai người bọn họ cùng đường chủ Chấp Pháp đường Vương Côn Luân, nhìn thấy mấy vị này, đều phải tỏ thái độ cung kính.
“Tần Ninh đâu?”
Đàm Tùng lập tức hỏi thẳng.
“Đàm lão, Tần Ninh kia…”
“Ta hỏi ngươi, người ở đâu?”
Liễu Nhược Bạch vội vàng nói: “Đang bị giam giữ bên trong Chấp Pháp đường”.
Nghe được lời này, Đàm Tùng mới thở phào nhẹ nhõm, ông ta còn tưởng rằng Liễu Nhược Bạch và Hứa Thất Nguyên đã giết người rồi chứ!
“Dẫn ta đi gặp hắn!”
Đàm Tùng nói thẳng.
Hứa Thất Nguyên và Liễu Nhược Bạch đều lộ ra vẻ mặt khó xử.
Đàm Tùng nói tiếp: “Không vội, lão phu không gặp hắn nữa, trước hết cứ nhốt hắn vài ngày, đỡ phải mỗi ngày nhìn thấy hắn, tự cho rằng bản thân trên biết thiên văn, dưới thạo địa lý, đối đãi với ông già này không chút tôn kính nào”.
“Không được, nhốt lâu, hắn lại biết ông già này không cứu hắn, không phải sẽ ghi hận ta sao?
Vậy thì sao có thể thưởng trà bàn luận nữa?”
“Thả ra… cũng không ổn…”, Đàm Tùng tự lẩm bẩm một mình, khiến cho Liễu Nhược Bạch và Hứa Thất Nguyên ở bên cạnh đều cảm thấy khó hiểu.
“Thật sự là phiền chết lão phu!”
Lúc này, Đàm Tùng nhìn hai người, nói: “Nguyên nhân hậu quả, kể lại chi tiết cho ta nghe”.
Nói xong, Đàm Tùng dẫn hai người vào một đình viện trong học viện, Liễu Nhược Bạch bắt đầu đem sự việc trước sau nói rõ.
“Tên nhóc này, thật lợi hại!”
Đàm Tùng cười nói: “Quyết đoán, ta thích”.
“Đàm lão…”, Hứa Thất Nguyên cũng bất đắc dĩ cười khổ.
“Khụ khụ…”, Đàm Tùng lập tức nói: “Đương nhiên, không quan tâm đến quy tắc của học viện Thánh Hoàng chúng ta, vẫn nên bị trừng phạt!”
Đàm Tùng nghĩ ngợi một lát rồi nói: “Chuyện này ta đã hiểu rõ rồi, Hoa Viên và Hoa Mệnh Lang sát hại đệ tử ngoại viện đồng môn Khương Nga, Tần Ninh biết được sự thật nên mới tức giận ra tay, trừ gian diệt ác!”
“Chẳng qua tên này không để Chấp Pháp đường của học viện Thánh Hoàng chúng ta vào trong mắt, thật sự là đáng giận, phải trừng nghị nghiêm khắc!”
“Không phải hắn là đệ tử ngoại viện sao?
Vậy thì giáng xuống làm đệ tử phổ viện, lấy đó làm gương cho người khác, đồng thời giam giữ hắn một tháng, xem như là khiển trách!”
Nghe được lời này, Liễu Nhược Bạch và Hứa Thất Nguyên đều sửng sốt.
Đàm lão không có bệnh chứ?
Căn bản là không có chứng cứ, Tần Ninh nói hai người là hung thủ, lại giết chết Hoa Mệnh Lang và Hoa Viên ngay trước mặt mọi người, đây chính là tội chết!
“Sao thế?
Phương pháp xử lý của ta không thích hợp sao?”
Đàm Tùng nhìn hai người im lặng thì mở miệng nói.
“Không dám không dám”.
Giờ phút này, Hứa Thất Nguyên vội vàng nói: “Đàm lão, nhưng chuyện này là do ngoại viện chúng ta và Chấp Pháp đường quản lý, ngươi là các chủ Vạn Trận Các…”
“Vậy thì làm sao?”
Đàm Tùng quát: “Lão phu thân là một trong thập đại thánh trưởng lão của học viện Thánh Hoàng, tất nhiên là có quyền quản lý!”
Thập đại thánh trưởng lão! Trong học viện Thánh Hoàng, thiên viện, nội viện, ngoại viện cùng với Vạn Trận Các, Thánh Đan Các, Thánh Khí Các, những nơi này đều tự lo liệu chức trách của riêng mình.
Ngoài ra, từ khi học viện Thánh Hoàng được thành lập đến nay, đã tồn tại thập đại thánh trưởng lão.
Bốn phó viện trưởng, không chỉ là phó viện trưởng mà còn là bốn người trong số thập đại thánh trưởng lão.
Ngoài ra còn có ba người Đàm Tùng, Lý Đạo Nhiên và Vương Xử.
Ba vị còn lại bình thường rất ít khi xuất hiện, nhưng không thể nghi ngờ rằng, bọn họ chính là trụ cột vững chắc của học viện Thánh Hoàng.
Nếu như Đàm Tùng dùng thân phận các chủ Vạn Trận Các ra lệnh cho họn họ, tất nhiên là bọn họ có thể không nghe theo, nhưng nếu dùng thân phận là một trong thập đại thánh trưởng lão ra lệnh, hai viện trưởng ngoại viện như bọn họ cũng phải nghe theo!
Chương 2912: Nói xong rồi thì biến đi
Thế nhưng lúc này, hai người cũng có chút khó xử.
Từ khi thập đại thánh trưởng lão được thành lập cho tới nay, vẫn luôn là bốn vị phó viện trưởng cùng với ba vị các chủ chiếm bảy ghế, ba ghế còn lại là của ba vị trưởng lão đứng đầu ưu tú nhất học viện Thánh Hoàng.
Trong đó, bốn vị phó viện trưởng là nhân vật chủ chốt quản lý mọi việc.
Bình thường, ba vị các chủ của Vạn Trận Các, Thánh Đan Các và Thánh Khí Khác, tuy rằng cũng ngồi vào ba vị trí trong thập đại thánh trưởng lão, nhưng cho đến bây giờ, bọn họ vẫn luôn mặc kệ mọi việc lớn nhỏ trong học viện, chỉ qua tâm đến chuyện của ba các.
Đàm Tùng đột nhiên lấy ra thân phận thánh trưởng lão của mình, thật đúng là làm cho Liễu Nhược Bạch và Hứa Thất Nguyên suýt chút nữa không kịp phản ứng lại.
“Cứ như vậy đi!”
Đàm Tùng nói thẳng: “Mệnh lệnh của thánh trưởng lão, chỉ có thánh trưởng lão mới có thể bác bỏ, đến lúc đó, mấy vị thánh trưởng lão cảm thấy ta xử lý không ổn thì lại đến tìm ta sau!”
“Đúng rồi, chuyện này trước hết đừng truyền ra bên ngoài, giam giữ cái tên nhóc Tần Ninh kia mấy ngày, không được phép lén lút nói với hắn!”
“Vâng!”
“Vâng!”
Hứa Thất Nguyên và Liễu Nhược Bạch lo sợ, bất an rời đi.
Như vậy, thật sự được sao?
Các trưởng lão do nhà họ Hoa xếp vào, chỉ sợ là sẽ tức giận đến nổ phổi nhỉ?
Dù sao thì người chết chính là Hoa Mệnh Lang! Mà lúc này, Đàm Tùng cũng sửa sang lại quần áo của mình một chút, vò loạn một đầu tóc dài của mình, làm ra dáng vẻ tức giận, sắc mặt đỏ bừng, trên trán đổ đầy mồ hôi, rồi mới đi thẳng về phía Chấp Pháp đường… Bên trong Chấp Pháp đường.
Trong địa lao.
Lúc này, Tần Ninh đang bình yên ngồi đó, bình tĩnh tu hành.
Một bóng người đột nhiên bay nhanh đến, đứng ở trước cửa địa lao, nhìn thấy Tần Ninh bị giam giữ thì nói lớn: “Hai con rùa đen Liễu Nhược Bạch và Hứa Thất Nguyên, vậy mà lại dám bắt giam ngươi lại, Tần lão đệ, ngươi đừng nóng lòng, ta sẽ nghĩ biện pháp cứu ngươi ra ngoài!”
Tần Ninh ngẩng đầu nhìn người trước mặt, quả nhiên là Đàm Tùng.
Lúc này, một đầu tóc bạc của Đàm Tùng rối loạn, ông ta thở hồng hộc chạy đến, giống như là gấp gáp đi vào trong nơi này.
Tần Ninh liếc nhìn một cái rồi lại nhắm mắt, im lặng không nói gì.
Đàm Tùng mắng: “Vương Côn Luân đâu?
Gọi cái tên khốn kiếp kia ra cho ta, ông đây làm thịt hắn ta!”
“Tần lão đệ, ngươi yên tâm, ta nhất định có thể cứu ngươi ra ngoài, ta đi tìm bốn vị phó viện trưởng, để bọn họ thả ngươi ra”.
“Không phải chỉ là giết hai đệ tử nhà họ Hoa thôi sao?
Hai tên đệ tử kia cũng đã thừa nhận là bản thân giết người, đáng chết, ngươi cũng chỉ có tội tự ý xử lý, cũng không được xem là tội nặng, lại nói nếu như không có ngươi, trận pháp của học viện Thánh Hoàng sao có thể khôi phục được, sao có thể bắt được Sở Mậu?”
“Một đám không có lương tâm!”
Đàm Tùng vừa bắt đầu mở miệng, quả thực không dừng lại được, hùng hổ nói không ngừng.
Đột nhiên, Tần Ninh đứng dậy.
Nhìn thấy hắn đi tới, Đàm Tùng nói ngay: “Ngươi yên tâm, Tần lão đệ, dựa vào mối quan hệ của hai huynh đệ chúng ta, ta nhất định có thể bảo đảm cho ngươi!”
“Nói xong chưa?”
Tần Ninh nhìn về phía Đàm Tùng, nói thẳng.
“Hả?”
“Nói xong rồi thì biến đi, đừng quấy rầy sự yên bình của ta!”
Tần Ninh phất tay nói: “Học viện muốn xử lý thế nào thì xử lý, muốn chém muốn giết muốn róc thịt, ta cũng không quan tâm”.
“Ngược lại là ngươi, nếu như thật sự muốn cứu ta ra ngoài, sẽ không chạy đến nơi này của ta ồn ào, mà là nhanh chóng suy nghĩ biện pháp”.
“Ta…”
“Ngươi cái gì mà ngươi?”
Tần Ninh tiếp tục nói: “Khi nào ta ra ngoài rồi, sẽ lại cùng ngươi bàn luận!”
Nói xong, Tần Ninh trở lại trong nhà giam, ngồi xuống, không thèm để ý đến Đàm Tùng.
Ông ta phẫn nộ rời khỏi nhà giam, vẻ mặt cũng đầy bất đắc dĩ.
Vốn dĩ là muốn thể hiện bản thân ở trước mặt Tần Ninh một chút, cứ như vậy, sau này khi cùng hắn thưởng trà bàn luận, sẽ không cảm thấy bản thân mình thua thiệt, nghe được lời nói khách sáo từ miệng hắn.
Thế nhưng không ngờ tới, Tần Ninh quả thực không chừa lại cho ông ta chút mặt mũi nào.
Đi ra khỏi địa lao, chỉ thấy Vương Côn Luân tiến đến, ông ta nhìn thấy Đàm Tùng thì cung kính nói: “Đàm lão, sao vậy?”
“Cái gì mà sao vậy?”
Vương Côn Luân nói ngay: “Vừa rồi Hứa Thất Nguyên và Liễu Nhược Bạch đưa tên nhóc này tới, rốt cuộc là có ý gì?
Còn cần thẩm vấn và phán quyết sao?
Hay trực tiếp xử tử?”
“Xử tử cái đầu ngươi ấy!”
Đàm Tùng đánh một cái lên đầu Vương Côn Luân, hùng hổ nói: “Bắt đầu từ hôm nay, phải cẩn thận đối đãi, không được làm phiền đến hắn, không lâu nữa Tần Ninh sẽ đi ra ngoài, nếu như để ta biết được ngươi khắt khe với hắn, có tin ta sẽ làm thịt tên nhóc nhà ngươi không?”
“Vâng vâng vâng, Côn Luân nhớ rõ rồi!”
“Ừ…”, Đàm Tùng nói xong thì khoanh tay rời đi.
Vương Côn Luân gãi đầu, khó hiểu nói: “Đệ tử ngoại viện này, có quan hệ với Đàm lão từ khi nào?”
Đúng lúc này, bên ngoài cửa, một âm thanh đột nhiên vang lên.
“Vương đường chủ, trưởng lão Tô Tử Thương của nhà họ Hoa đến đây…”
“Ông ta tới làm gì?”
Vương Côn Luân vừa nói xong thì lập tức nghĩ đến điều gì đó, rồi không nhịn được mà mở miệng mắng: “Cái con rùa đen này, thật sự là không để cho người ta bớt lo, đi đi đi, đuổi ông ta đi, nói là ta không có ở đây”.
Bên này, Tần Ninh giết chết hai người Hoa Viên và Hoa Mệnh Lang, bây giờ vừa mới bị bắt giữ, Tô Tử Thương đã lập tức tới đây, rõ ràng là muốn giết chết Tần Ninh.
Còn các chủ Đàm Tùng hiển nhiên là bảo vệ Tần Ninh.
Một vị là trưởng lão thiên viện! Một vị là các chủ Vạn Trận Các, đồng thời là một trong thập đại thánh trưởng lão, lời nói của ai có trọng lượng hơn, tất nhiên là Vương Côn Luân biết.
Hơn nữa, ông ta và các chủ Đàm Tùng đều người của học viện Thánh Hoàng chính gốc, còn Tô Tử Thương là người do nhà họ Hoa phái tới! Ngoại viện! Sau khi Huyết Hiên và Lâu Ca thi đấu, Huyết Hiên bị giết.
Tám mươi bảy vị đệ tử nhà họ Hoa bị giết trong một đêm.
Vũ Thượng Trạch nhà họ Vũ thi đấu với Tần Ninh, cũng bị giết.
Sau khi những chuyện lớn kia xảy ra, vất vả lắm mới an ổn xuống được thì lại có một chuyện lớn khác xảy ra, làm cho các vị đệ tử khiếp sợ hoàn toàn.
Hai người nhà họ Hoa, Hoa Viên và Hoa Mệnh Lang, bị Tần Ninh giết chết, ở ngay trước mặt hai vị viện trưởng ngoại viện! Điều này có nghĩa là gì?
Có nghĩa là Tần Ninh trực tiếp khiêu khích uy nghiêm và quy tắc của học viện Thánh Hoàng.
Việc này được lan truyền ra ngoài, khắp nơi trong ngoại viện đều vang lên tiếng nghị luận.
Đêm hôm ấy.
Ngoại viện, bên trong một đình viện.
Người đứng thứ hai trên bảng ngoại viện, một trong những thiên kiêu hiện giờ của nhà họ Hoa, Hoa Vạn Quân, đang ngồi bên bàn đá.
Bên cạnh hắn ta tập trung hơn mười vị đệ tử nhà họ Hoa, mỗi một người đều là cảnh giới Chân Ngã tầng tám hoặc tầng chín.
Hơn mười vị đệ tử nhà họ Hoa này, là đám người cuối cùng còn sống sót từ sau kiếp nạn lần trước.
Về phần những đệ tử nhà họ Hoa khác đang ở ngoại viện thì mới chỉ bước chân vào cấp bậc Chân Ngã, không làm chủ được chuyện này.
Lúc này, Hoa Vạn Quân không nói lời nào, sắc mặt lạnh lùng.
“Hoa Thương, rốt cuộc là tại sao lại thế này?”
Hoa Vạn Quân mở miệng, âm thanh không lớn, nhưng lại khiến cho lòng người run sợ.
“Vạn Quân Ca, ta thực sự không biết”.
Người thanh niên tên là Hoa Thượng vội vàng nói: “Việc này do Hoa Mệnh Lang và Hoa Viên làm, lúc trước ta cũng không nhận được tin tức gì, ta cũng không biết là bọn họ lại đi giết Khương Nga!”
Hoa Vạn Quân hừ một tiếng rồi nói: “Lúc trước, quả thực là ta đã nói với Hoa Mệnh Lang, nếu như không thể ra tay với Tần Ninh, vậy thì ra tay với người bên cạnh hắn”.
“Ta cũng đã đặc biệt dặn dò, làm việc phải sạch sẽ dứt khoát, sao lại còn bị người ta bắt được?”
“Hoa Viên là tên ngu xuẩn, đã giết người còn không chịu ngoan ngoãn ngồi yên, không nên vô duyên vô cớ đi khiêu khích Tần Ninh!”
Nhìn thấy dáng vẻ cực kỳ tức giận của Hoa Vạn Quân, những người còn lại cũng không nói được lời nào, ai cũng không muốn đụng vào hắn ta để chọc ra chuyện xui xẻo.
“Bọn họ quả thực là hành động sạch sẽ, đáng tiếc lại không biết trời cao đất rộng, nhảy nhót trước mặt người ta, đúng là muốn chết”.
Một âm thanh đột nhiên vang lên.
Hoa Vạn Quân nghe vậy thì gật gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.
Nhưng đột nhiên, hắn ta sửng sốt.
Là ai đang nói chuyện?
Chương 2913: Tra hỏi Linh Tử Văn
Nhất thời, tóc gáy của mấy người trong đình viện đều dựng ngược cả lên, bọn họ nhìn về một góc của đình viện.
Chỉ thấy ở nơi đó, Tần Ninh trong chiếc áo trắng đang khoanh tay đứng đó, quan sát mười mấy người bọn họ.
“Tần…Tần Ninh!”
Lúc này, Hoa Thương không thể tin được nói: “Ngươi… Ngươi ngươi ngươi… Không phải là ngươi đang bị giam giữ sao?”
Tần Ninh đã bị bắt, giam giữ trong Chấp Pháp đường.
Cái nơi như Chấp Pháp đường kia, đừng nói là cảnh giới Chân Ngã, cho dù là đệ tử cảnh giới Vong Ngã, đệ tử cảnh giới Vô Ngã, một khi bị bắt vào, cũng không thể nào thoát ra được! Chẳng lẽ là do học viện thả người?
Không thể nào! Trưởng lão Tô Tử Thương ở bên kia phối hợp với mấy vị trưởng lão thiên viện, tạo áp lực cho học viện, Tần Ninh không có khả năng được thả ra trong đêm nay!
“Tất cả trận pháp trong học viện Thánh Hoàng này, ta đều có thể tìm được lỗ hổng, dựa vào lỗ hổng đó, ta có thể tùy ý ra vào, lúc trước tám mươi bảy người nhà họ Hoa, cũng là chết như vậy!”
Hoa Vạn Quân nghe được lời này thì sắc mặt trở nên lạnh lùng.
“Quả nhiên là ngươi làm!”
“Đúng vậy”.
Tần Ninh lại nói: “Ta cũng đã quên mất, ban đầu, ta đã đắc tội với nhà họ Hoa như thế nào, mà bây giờ lại đi đến tình trạng này, nhà họ Hoa không chịu cúi đầu, ta đây cũng lười nói lời vô nghĩa”.
“Từ hôm nay trở đi, ngoại viện, không cần thiết phải có căn cơ của nhà họ Hoa, Hoa Vạn Quân, ngươi thấy thế nào?”
Hoa Vạn Quân nghe được lời này, ánh mắt trở nên lạnh lùng.
“Ngươi cho rằng ngươi giết được Vũ Thượng Trạch là có thể phân cao thấp với ta sao?”
“Thật sự không phải”.
Tần Ninh nói: “Vũ Thượng Trạch ở trước mặt ta, chẳng là cái thá gì hết, giết hắn ta không khó, giết ngươi… cũng không khó”.
Nói xong, Tần Ninh nắm chặt bàn tay.
Ầm… Bốn phía đất trời vang lên tiếng ầm ầm, chỉ thấy bốn ngọc giản hiện ra, lơ lửng ở xung quanh, hóa thành chín ánh hào quang.
Keng! Lúc này, âm thanh leng keng trầm thấp vang lên.
Bên trong chín ngọc giản kia bộc phát ra sức mạnh, hội tụ lại cùng một chỗ, ngưng tụ trong lòng bàn tay Tần Ninh.
“Ta cũng cảm thấy rất bực bội với thủ đoạn này của các ngươi, muốn giết Tần Ninh ta thì cứ nhắm vào ta mà đến, ra tay với người khác, muốn khơi dậy lửa giận của ta, để cho ta vi phạm quy tắc sao?
Vậy thì như các ngươi mong muốn!”
“Thế nhưng, quy tắc của học viện Thánh Hoàng, ta thật sự… không để vào mắt!”
Bàn tay hắn nắm chặt, trong lòng bàn tay xuất hiện khí tức khủng bố, bộc phát ra bên ngoài.
Hoa Vạn Quân hừ một tiếng, bàn tay hắn ta vung lên, nháy mắt hóa thành những tia sáng, ngưng tụ ra một kim đỉnh, chắn ở phía trước người.
Thế nhưng đúng lúc này, kim đỉnh nổ tung, ánh sáng trong tay Tần Ninh đánh tới, nháy mắt xuyên thủng lồng ngực Hoa Vạn Quân, mà ngay sau đó, bóng dáng của hắn cũng lập tức di chuyển đến mặt Hoa Vạn Quân, dùng một tay túm lấy cổ hắn ta.
“Ở cảnh giới Chân Ngã, ta không có đối thủ”.
Rắc một tiếng, Hoa Vạn Quân bị vặn gãy cổ, trong miệng trào ra máu tươi, thi thể mềm nhũn té ngã trên mặt đất.
Mà lúc này, hơn mười vị đệ tử cảnh giới Chân Ngã tầng tám, tầng chín còn lại chỉ biết trợn mắt há hốc mồm.
Không dung hợp Cửu Nguyên Đan Điển, Tần Ninh có thể giết chết cảnh giới tầng chín, sau khi dung hợp Cửu Nguyên Đan Điển, cho dù không thi triển ra toàn lực, cũng có thể dễ dàng giết chết mười mấy người này.
Không đến mười lăm phút sau, trong đình viện, hơn mười thi thể nằm ngang dọc.
Tần Ninh mở cửa viện ra, bước chân rời đi, rồi biến mất bên ngoài viện… Trăng đêm treo trên cao, Tần Ninh đi đến một đình viện của đệ tử ngoại viện, nhẹ nhàng gõ cửa.
“Ai đó?”
Trong đình viện, một âm thanh vang lên.
Tần Ninh khẽ cười nói: “Ta, Tần Ninh”.
Nhất thời, trong đình viện rơi vào trạng thái lặng ngắt như tờ.
Tần Ninh cười khổ lắc đầu, trong lòng bàn tay ngưng tụ ra từng đạo trận văn, nhẹ nhàng áp lên trên cửa, cửa viện vang lên tiếng ken két rồi mở ra.
“Ngươi không mở cửa cho ta, thì ta tự mình vào”.
Đóng cửa viện lại, Tần Ninh nhìn vào một căn phòng, cười nói: “Còn không chịu đi ra sao?”
Nghe vậy, cửa phòng mở ra, một bóng người chậm rãi bước ra.
Người này nhìn qua có dáng vẻ tầm hai mốt, hai hai tuổi, vẻ ngoài thanh tú, khi nhìn thấy Tần Ninh, trên mặt hắn ta tràn đầy cảnh giác.
“Tần Ninh, ngươi muốn làm cái gì?”
“Căng thẳng làm gì?
Ta tới tìm ngươi tâm sự, Linh Tử Văn!”
Lúc này, Tần Ninh thản nhiên ngồi xuống cạnh bàn, nhìn về phía người thanh niên.
Linh Tử Văn! Là người mà Linh Tiêu Sơn sắp xếp vào học viện Thánh Hoàng, ở ngoại viện này, hắn ta được liệt vào vị trí thứ mười lăm trên bảng ngoại viện, đệ tử của Linh Tiêu Sơn trong ngoại viện, cũng do hắn ta lãnh đạo.
Lúc này, Linh Tử Văn nhìn về phía Tần Ninh, nắm chặt thanh kiếm nhỏ trong lòng bàn tay, chuẩn bị ứng phó cho bất kỳ tình huống nào.
Hắn ta không thể không đề phòng.
Tần Ninh quá lợi hại, Vũ Thượng Trạch cũng chết trong tay Tần Ninh, hắn ta tự nhận thấy bản thân còn kém Vũ Thượng Trạch mấy phần, nếu như Tần Ninh muốn giết hắn ta, quả thực là dễ dàng!
“Ta hỏi ngươi, vì sao Linh Tiêu Sơn muốn giết ta?”
Linh Tử Văn nghe được lời này của Tần Ninh thì lập tức nói ngay: “Không có chuyện đó…”
Vút, gần như là trong chớp mắt, ngay khi Linh Tử Văn mở miệng, thân hình Tần Ninh đã di chuyển đến trước mặt hắn ta, bắt lấy bàn tay hắn ta, cướp lấy thanh kiếm nhỏ kia, thanh kiếm được mở rộng ra gấp mấy lần, Tần Ninh trực tiếp nắm lấy chuôi kiếm, đâm thẳng vào lòng bàn tay Linh Tử Văn.
“A…”, tiếng hét thảm thiết vang lên, sắc mặt Linh Tử Văn trắng bệch.
“Được rồi, nếu như ngươi thích được ta hỏi chuyện như vậy thì đây sẽ hỏi lại ngươi lần nữa, vì sao Linh Tiêu Sơn muốn giết ta?”
Linh Tử Văn nhìn thấy Tần Ninh gần trong gang tấc, mồ hôi trên trán ào ào chảy xuống, cả người run rẩy, không nói được lời nào.
Vút một tiếng, Tần Ninh rút thanh kiếm ra, lại tiếp tục đâm xuống phần bụng bên trái của Linh Tử Văn.
“Con người của ta, có đôi mắt nhìn thấu mọi việc, căn cơ tu hành của ngươi không tồi, nhưng cũng có vấn đề, đâm trúng huyệt Minh Quan của ngươi, sẽ thôi thúc nguyên lực trong cơ thể ngươi bùng nổ, khiến cho ngươi phải thừa nhận sự đau đớn đến mức không thể chịu đựng được”.
“Đau không?”
Giờ phút này, sắc mặt Linh Tử Văn Trắng bệch, một câu cũng không nói nên lời.
Tần Ninh tiện đà nói: “Vốn dĩ, chuyện của nhà họ Vũ, Huyết Vụ cung và nhà họ Hoa, đối với ta đều chuyện nhỏ, ta cũng không định so đo với bọn họ, nhưng bọn họ lại cố tình không chịu để yên, trăm phương ngàn kế muốn giết chết ta, ta tức giận, cho nên đã giết chết tám mươi bảy vị đệ tử nhà họ Hoa để cảnh cáo bọn họ, ai ngờ bọn họ không tiếp thu lời cảnh cáo, trực tiếp giết chết Khương Nga, ta lại càng thêm tức giận, nên đã giết Hoa Viên và Hoa Mệnh Lang, tối nay, ra ngoài thuận tay giết luôn Hoa Vạn Quân”.
Nghe được lời này của Tần Ninh, sắc mặt Linh Tử Văn hoảng sợ.
Tất cả đều do Tần Ninh làm sao?
“Ta thấy lúc khảo hạch, vị đệ tử Linh Tiêu Sơn kia ra tay với ta, vị trưởng lão Linh Dục kia cũng nhìn thấy, dường như là đều biết chuyện, ta suy nghĩ trước sau, Linh Tiêu Sơn… ta không có đắc tội”.
“Vốn dĩ là muốn chờ đợi thêm chút nữa, để xem Linh Tiêu Sơn các ngươi rốt cuộc muốn làm gì”.
Nhưng hôm nay, Khương Nga bị giết, ta cảm thấy rất buồn bực, cho nên, sau khi giết chết Hoa Vạn Quân ta vẫn chưa cảm thấy hả giận, đành tìm ngươi tâm sự”.
Tần Ninh nói tiếp: “Nói cho ta biết vì sao, ta sẽ không giết chết ngươi”.
“Không nói cho ta biết nguyên nhân, ta cũng sẽ không để ngươi chết, ta sẽ ở lại đây, để cho ngươi trải nghiệm vài ngày, cái gọi là tuyệt cảnh sẽ như thế nào!”
Giờ phút này, ánh mắt Tần Ninh nhìn về phía Linh Tử Văn sâu thẳm mà lạnh lùng, giống như là một vị sát thần chốn nhân gian.
“Là bởi vị Ma tộc Huyết Nhãn!”
Linh Tử Văn gào lên.
Ma tộc Huyết Nhãn! Linh Tử Văn nói tiếp: “Ma tộc Huyết Nhãn ẩn nấp ở trong di chỉ Vạn Nguyên Tông hơn vạn năm, Huyết Lặc Ma dẫn theo người ở nơi đó, hợp tác với Hoa Vân Thịnh, thế nhưng hợp tác thất bại, Hoa Vân Thịnh bị ngươi giết, Huyết Lặc Ma không thể tiến vào cảnh giới Nhị Biến, lại còn bị Triệu Đông Thiên làm cho bị thương, không nuốt trôi được cục tức này, cho nến mới làm cho Linh Tiêu Sơn chúng ta ra tay với ngươi!”
Một hơi nói ra tất cả, khuôn mặt Linh Tử Văn thảm thương, thân thể không ngừng run rẩy.
Chương 2914: Đôi bên cùng có lợi
Hắn ta cũng không biết bản thân đã nói ra những lời này như thế nào.
Đây chính là những lời dù có chết cũng không thể nào nói ra! Thế mà hiện tại, hắn ta lại một hơi nói ra hết! Xong rồi! Dưới thủ đoạn tra tấn cường đại của Tần Ninh, hắn ta không thể nào chịu đựng được, đem bí mật long trời lở đất này nói ra!
“Huyết Lặc Ma?”
Tần Ninh lập tức nói: “Xem ra, giữa Linh Tiêu Sơn và Ma tộc Huyết Nhãn có sự hợp tác”.
Linh Tử Văn nói tiếp: “Tần Ninh, ngươi đừng làm xằng làm bậy, năm đó, trong Trung Tam Thiên xuất hiện Ma tộc, các Đại Thiên liên hợp với nhau tiêu diệt Ma tộc, Nhân tộc cũng đoạt được không ít bảo bối trên người Ma tộc, hơn nữa, Ma tộc đột nhiên xuất hiện, có rất nhiều bảo bối, môn pháp tu hành khác với võ giả Trung Tam Thiên chúng ta, các Đại Thiên đều nếm được ngon ngọt!”
“Ngươi cho là hiện tại, trong Trung Tam Thiên không có Ma tộc tồn tại sao?
Trong các thiên vực đều có, thế nhưng rất nhiều các thế lực hàng đầu đều biết, Ma tộc kia không tạo thành uy hiếp, cho nên mới âm thầm hợp tác với Ma tộc!”
“Ma tộc cần một vài đan dược, vũ khí của Nhân tộc chúng ta, còn chúng ta cũng cần một vài thứ độc đáo của bọn họ, ví như đôi mắt đỏ của Ma tộc Huyết Nhãn, có thể tạo ra một loại chất lỏng tên là Huyết Nhãn Lệ, có khả năng luyện chế thành đan dược, có công dụng thần ký đối với võ giả cảnh giới Tam Ngã!”
“Hiện giờ, không chỉ có Linh Tiêu Sơn chúng ta, mà còn có các thế lực khác trong Tây Hoa Thiên hợp tác với Ma tộc, ngươi cho rằng giao dịch giữa Hoa Vân Thịnh và Huyết Lặc Ma chỉ đơn giản như vậy thôi sao?
Cho dù Hoa Vận Thịnh có là đệ tử trung tâm của nhà họ Hoa, không có cao tầng nhà họ Hoa bày mưu tính kế cho, hắn ta dám giao dịch với một vị Biến Cảnh sao?
Chuyện này không có khả năng!”
Linh Tử Văn nói thẳng: “Việc này, vốn dĩ một đệ tử cảnh giới Chân Ngã như ta không có tư cách được biết, thế nhưng phụ thân ta là Linh Vô Tuyên của Linh Tiêu Sơn, cho nên ta mới có thể biết được”.
Linh Tử Văn nhìn về phía Tần Ninh, nói: “Tất cả mọi chuyện đều phải dựa theo tình hình mà làm, các phe thế lực trong Trung Tam Thiên chúng ta đã có thể đối phó được với Ma tộc thì đuổi cùng giết tuyệt Ma tộc làm gì?
Đôi bên cũng có lợi, chẳng phải là chuyện tốt hay sao?”
Lời này vừa nói ra, Tần Ninh nhìn về phía Linh Tử Văn, bàn tay nhẹ nhàng nắm lấy cổ hắn ta, hờ hững nói: “Chuyện tốt?”
“Cái mà ngươi gọi là chuyện tốt, chính là giống như Hoa Vân Thịnh, dùng hàng ngàn sinh mệnh của võ giả cảnh giới Tam Ngã, để trợ giúp Huyết Lặc Ma nâng cao tu vi, đạt tới Nhị Biến, đôi bên cùng có lợi?”
“Cái ngươi gọi là chuyện tốt, chính là Ma tộc ở đại lục Vạn Thiên, ở Hạ Tam Thiên, giết hại hàng nghìn sinh linh sao?”
“Hợp tác?
Thật sự là ngu xuẩn!”
“Hiện tại, Ma tộc hợp tác với các ngươi, các ngươi chỉ nghĩ đến Ma tộc đang ở trong thế yếu, nhưng tóm lại sẽ có một ngày, Ma tộc trở mặt gây sự, tiêu diệt Nhân tộc, đến lúc đó mới phát hiện ra, Ma tộc đã âm thầm vượt qua Nhân tộc, khi đó, bọn chúng sẽ nói chuyện hợp tác với các ngươi sao?”
Nghe được lời này, Linh Tử Văn cũng nói: “Tần Ninh!”
“Ngươi chỉ là cảnh giới Chân Ngã, tầm nhìn của ngươi chẳng lẽ còn xa hơn nhóm cường giả Biến Cảnh đứng đầu hay sao?”
“Có bọn họ ở đây, Trung Tam Thiên sẽ không loạn”.
“Nếu như ngươi đồng ý, ta có thể dẫn ngươi tiến vào Linh Tiêu Sơn, gặp đại nhân Huyết Lặc Ma, hơn nữa, Linh Tiêu Sơn ta sẽ cầu xin cho ngươi, đại nhân Huyết Lặc Ma hẳn là sẽ không so đo, ngươi không biết về Ma tộc, trên người bọn chúng có rất nhiều bảo bối mang đến công dụng thần kỳ cho việc tu hành của Nhân tộc, mọi người giao dịch với nhau, không có gì là không tốt cả!”
“Ngươi cẩn thận nghĩ lại xem?
Không chỉ có Linh Tiêu Sơn, thậm chí là trong học viện Thánh Hoàng cũng có cường giả giao dịch với ma tộc, trong Tây Hoa Thiên, tuyệt đối không chỉ có Linh Tiêu Sơn và nhà họ Hoa, thậm chí là cả Trung Tam Thiên, các Đại Thiên Vực, trong thế lực đứng đầu ở khắp nơi đều có tồn tại…”
“Ta hiểu rồi!”
Lúc này, bàn tay Tần Ninh nhẹ nhàng nắm chặt, thân hình Linh Tử Văn ngày càng căng thẳng, muốn phản kháng nhưng lại không thể nào phản kháng được.
Tần Ninh, vẫn muốn giết hắn ta!
“Hợp tác với Ma tộc, vậy thì những tổ tiên đã từng vì chống lại Ma tộc mà chết thì sao?
Là một trò cười sao?”
“Hợp tác với Ma tộc, đôi bên cùng có lợi?
Đợi đến một ngày, các ngươi phát hiện ra mình không thể nào chống lại được Ma tộc, Nhân tộc chắc chắn sẽ phải chết không chút nghi ngờ”.
Không phải là Tần Ninh suy đoán bừa bãi! Trải qua những chuyện ở đại lục Vạn Thiên, Hạ Tam Thiên, hắn đã hiểu được, đối với Nhân tộc, sinh linh ở Thương Mang Vân Giới, Ma tộc có thái độ như thế nào.
Tại sao đến Trung Tam Thiên lại thay đổi?
Tần Ninh không ở lại trong đình viện lâu, hắn trở về chỗ ở của mình, Lý Nhàn Ngư kinh ngạc nhìn Tần Ninh trở về, trên mặt đầy vẻ tò mò.
“Sư tôn, người…”
“Ta trở về lấy bộ quần áo rồi đi”.
Tần Ninh nói thẳng: “Thời gian này, ngươi cứ an tâm tu hành cho tốt, vi sư muốn đi làm một việc”.
“Vâng”.
Tần Ninh thay quần áo, sau đó mới rời đi, trở lại trong phòng giam của Chấp Pháp đường, khoanh chân ngồi thiền.
Lời nói của Linh Tử Văn văng vẳng bên tai.
Thì ra, Trung Tam Thiên đã tới tình trạng này rồi! Vậy thì Thượng Nguyên Thiên thì sao?
Trong lòng Tần Ninh có chút buồn bực! Đầu ngón tay hắn ngưng tụ ra trận văn, hóa thành hình dáng của một con chim nhỏ, trông sinh động như thật.
Tần Ninh nhìn chim nhỏ, nói: “Đi tìm Thần Tinh Dịch, nói hắn ta đến gặp ta”.
Lời nói vừa dứt, chim nhỏ đã tan biến, trong không khí cũng không còn chút lực lượng nào dao động.
Từ lần trước gặp lại, Tần Ninh đã để lại phương thức để sau này liên lạc với Thần Tinh Dịch.
Giờ phút này, Tần Ninh ngồi xếp bằng trong Chấp Pháp đường của học viện, mặt trời từ từ lên cao, tia nắng đầu tiên chiếu xuống mặt đất.
Tần Ninh vươn tay ra, nhẹ nhàng chạm vào tia sáng, thì thầm nói: “Cho dù là như thế nào, hợp tác với Ma tộc… thật sự đáng chết!”
Trong cuộc đời này của hắn, bên cạnh hắn có rất nhiều người chết liên quan đến Ma tộc.
Cái chết của Tần Kinh Mặc.
Sự thay đổi của Lý Nhất Phong.
Thậm chí là cái chết của cha nương ở kiếp thứ năm.
Vân vân… Những chuyện này đều có quan hệ sâu xa với Ma tộc.
Điều quan trọng hơn là, hợp tác với Ma tộc chính là bảo hổ báo lột da, giao dịch cùng rắn rết, sớm muộn gì cũng chuốc họa vào thân.
Hiện giờ, Tần Ninh thậm chí còn nghi ngờ, năm đó, Ma tộc xuất hiện ở Trung Tam Thiên, hơn nữa còn bị đánh cho tan tác, rất có thể chỉ là mưu kế của Ma tộc, nhằm mục đích làm tê liệt nhóm cường giả trong Trung Tam Thiên! Mà sự thật chứng minh, hiện giờ, cường giả của các thế lực trong Trung Tam Thiên, đều tự cho rằng bản thân vô cùng cường đại, nghĩ rằng Ma tộc chỉ nằm ở thế yếu.
Nếu như có một ngày, Ma tộc thực sự phát động công kích, vậy thì… không thể nào tưởng tượng được! Trong nhà giam, nỗi lòng Tần Ninh phiền muộn, mà ngoại viện học viện Thánh Hoàng, lại xảy ra chuyện lớn chấn động! Hiện tại, trong đình viện của Hoa Vạn Quân.
Mấy vị trưởng lão ngoại viện đang đứng đó, sắc mặt khó coi.
“Vạn Quân!”
Mà lúc này, một tiếng gào long trời lở đất đột nhiên vang lên.
Ở cửa lớn, một bóng người lảo đảo chạy đến, bịch một tiếng ngã xuống đất, nhìn thấy thi thể trên mặt đất, sắc mặt trở nên trắng bệch.
“Vạn Quân…”, Tô Tử Thương không còn dáng vẻ phóng khoáng như ngày trước, giờ phút này, tóc tai ông ta hỗn loạn, cả người trông có vẻ cực kỳ chật vật.
“Sao lại thế này?”
“Rốt cuộc là tại sao lại như thế này?”
Tô Tử Thương khàn giọng nói: “Là ai, là ai giết chết Vạn Quân?”
Hoa Vạn Quân, cảnh giới Chân Ngã tầng chín, xếp thứ hai trên bảng ngoại viện, đây chính là đệ tử dòng chính nhà họ Hoa, là đệ tử mà nhà họ Hoa dùng toàn lực toàn tài bồi dưỡng, hơn nữa, còn là thiên chi kiêu tử sắp đạt tới cảnh giới Vong Ngã.
Đã chết! Bị người ta giết chết trong chính đình viện của mình! Điều này đối với nhà họ Hoa mà nói, chắc chắn là một tổn thất khó có thể thừa nhận.
Thậm chí, so với Hoa Vân Thịnh đã chết, lại càng làm cho nhà họ Hoa đau lòng hơn!
Chương 2915: Đương nhiên không phải là ta
“Tô trưởng lão, xin hãy nén bi thương…”, một vị trưởng lão ngoại viện khuyên bảo: “Đêm hôm qua, mười bảy vị đệ tử ngoại viện bao gồm Hoa Vạn Quân, Hoa Thưởng đã bị giết…”
“Ai là hung thủ?”
“Vẫn chưa biết…”, vừa nghe thấy vậy, sắc mặt của Tô Tử Thương càng thêm lạnh lùng, sát khí lan ra tứ phía.
“Ngoại trừ Tần Ninh ra thì còn có thể là ai được chứ, ngoại trừ hắn, còn có thể là ai, ta muốn giết hắn, giết hắn!”
Tô Tử Thương thét lên đầy giận dữ, sau đó ông ta lao thẳng ra ngoài.
Nhưng mà còn chưa kịp ra khỏi đình viện thì lại có hai người nữa xuất hiện.
Đó là Liễu Nhược Bạch và Hứa Thất Nguyên! Hai vị viện trưởng của ngoại viện đã xuất hiện ở đây.
“Tô Tử Thương, ngươi muốn làm gì?”
Liễu Nhược Bạch quát.
“Ta muốn đi giết Tần Ninh, giết hắn!”
“Ngươi bình tĩnh một chút”.
Liễu Nhược Bạch nói thẳng: “Ngày hôm qua, Tần Ninh đã bị nhốt ở trong Chấp Pháp đường rồi, hắn vẫn luôn bị giam giữ trong đó, vừa nãy ta còn đi tìm đường chủ Vương Côn Luân hỏi chuyện, hắn vẫn còn ở bên trong địa lao của Chấp Pháp đường!”
“Vậy thì tại sao Hoa Vạn Quân lại chết? Ngoại trừ hắn ra thì còn có thể là ai được? Đúng rồi… là Lâu Tiêu, nhất định là do Lâu Tiêu làm, Tần Ninh xuất thân từ Chiến Thần lâu, nhất định là tên Lâu Tiêu kia đã ra tay!”
“Tô Tử Thương!”
Liễu Nhược Bạch lại quát lên: “Lúc Hoa Vạn Quân là người đầu tiên bị giết, bọn ta đã bắt đầu điều tra rồi, những vị trưởng lão của Chiến Thần lâu vẫn luôn ở tại thiên viện, hôm qua bọn họ vẫn làm việc riêng của mình, chưa từng rời khỏi đó, có thể loại ra khỏi danh sách tình nghi!”
“Hoa Vạn Quân đã chết, bọn ta cũng rất khiếp sợ nên đã điều tra từ sớm rồi”.
Sắc mặt Tô Tử Thương càng thêm dữ tợn, ông ta nói: “Điều tra sao? Các ngươi có thể điều tra ra cái gì chứ? Lúc trước đã có hơn tám mươi bảy vị đệ tử ngã xuống, các ngươi điều tra được cái gì sao?”
“Nhất định là do Tần Ninh làm, nhất định là hắn!”
Ông ta vừa nói xong, sắc mặt của Liễu Nhược Bạch và Hứa Thất Nguyên trở nên lạnh lùng hơn.
Hứa Thất Nguyên lại lớn tiếng: “Tô Tử Thương, chú ý lời nói của ngươi, ngươi không chỉ là con rể nhà họ Hoa mà còn là trưởng lão thiên viện của học viện Thánh Hoàng, hai người bọn ta sẽ điều tra rõ việc này, ngươi nên trở lại thiên viện của ngươi đi!”
Hoa Vạn Quân đã chết, Tô Tử Thương nổi điên, ngay cả bọn họ mà ông ta cũng không coi ra gì! Dù cho Tô Tử Thương có là trưởng lão của thiên viện đi nữa thì bọn họ cũng là viện trưởng của ngoại viện, thân phận và địa vị của bọn họ không hề thấp hơn trưởng lão thiên viện.
Tô Tử Thương nhìn bọn họ với vẻ giận dữ, ông ta hừ một tiếng rồi xoay người bỏ đi.
Vào lúc này, một vị đệ tử của Chấp Pháp đường đi đến chỗ bọn họ, sắc mặt hắn ta hết sức khó coi: “Hai vị viện trưởng mau đi xem xét một chút!”
“Có chuyện gì vậy?”
Hứa Thất Nguyên tỏ vẻ bực bội.
“Linh Tử Văn của Linh Tiêu Sơn chết rồi!”
“Cái gì cơ?”
“Cái gì cơ?”
Hứa Thất Nguyên và Liễu Nhược Bạch không thể bình tĩnh được nữa.
Gần đây, có rất nhiều đệ tử ngã xuống, hơn nữa bọn họ đều là những vị đệ tử đứng đầu ngoại viện.
Linh Tử Văn chính là con trai cưng của người đứng thứ hai Linh Tiêu Sơn, Linh Vô Tuyên, thiên phú của hắn ta rất mạnh, xếp thứ mười lăm trong bảng đệ tử ngoại viện, sao có thể chết được chứ?
Tên đệ tử kia lại nói tiếp: “Hiện trường giống như vụ án của đám người Hoa Vạn Quân, hắn ta bị người khác giết chết ở trong đình viện của chính mình”.
Nghe thấy vậy, Tô Tử Thương liền nói ngay: “Các ngươi thấy chưa, thấy chưa hả, trong những người đã chết, có người nào là không có thù oán với Tần Ninh không? Không phải bị hắn giết thì còn là ai được nữa chứ? Tên Tần Ninh kia tuy chỉ có cảnh giới Chân Ngã tầng bốn nhưng có thể giết chết Chân Ngã tầng chín đó!”
Vào lúc này, Hứa Thất Nguyên và Liễu Nhược Bạch cũng lười trả lời Tô Tử Thương, bọn họ nói: “Đi xem thử”.
Ngay sau đó, hai người bọn họ rời khỏi đây.
Sắc mặt Tô Tử Thương trở nên lạnh lẽo.
“Tần Ninh… ta nhất định phải giết được ngươi!”
Hôm nay, ngoại viện lại rung chuyển.
Hoa Vạn Quân và mười vị đệ tử cảnh giới tầng tám, tầng chín của nhà họ Hoa bị giết chết ở bên trong đình viện của Hoa Vạn Quân, thế lực của nhà họ Hoa ở ngoại viện xem như đã đứt sạch.
Hơn nữa, Linh Tử Văn của Linh Tiêu Sơn cũng đã chết.
Tất cả mọi người đều đang hoảng sợ.
Trong khoảng thời gian gần đây, những thế lực gặp chuyện không may như nhà họ Hoa, nhà họ Vũ, Huyết Vụ cung và Linh Tiêu Sơn đã chết rất nhiều người, mà những người này đều có liên quan tới tên Tần Ninh có cảnh giới Chân Ngã tầng bốn kia! Ngay lập tức, lời đồn đãi bay ngập trời.
Lúc này, trong một tòa nhà ở ngoại viện.
Lý Nhàn Ngư khoanh chân ngồi xuống, tu luyện khắc khổ.
Tần Ninh dùng thực lực của cảnh giới Chân Ngã tầng bốn để giết Chân Ngã tầng chín, điều này khiến cho hắn ta cảm thấy rất áp lực, bản thân hắn ta đã đạt tới cảnh giới Chân Ngã tầng sáu, chiến đấu với Chân Ngã tầng bảy, tầng tám còn dễ dàng hơn một chút, nhưng nếu đối thủ có cảnh giới Chân Ngã tầng chín thì vẫn có chút lo lắng.
Nếu hắn ta không cố gắng nhiều thì nhất định sẽ bị sư tôn vượt lên trên.
Lúc này, bỗng có một giọng nói vang lên ở bên ngoài đình viện.
Lâu Ca lập tức đi tới mở cửa ra, nhìn thấy Lý Nhàn Ngư, hắn ta vội nói: “Hoa Vạn Quân đã chết rồi, Linh Tử Văn cũng vậy, có phải là do ngươi làm hay không?”
Lâu Ca nói trắng ra như vậy, khiến cho Lý Nhàn Ngư sửng sốt.
“Ngươi làm quá rồi, lần này Hoa Vạn Quân và Linh Tử Văn đều đã chết, nhà họ Hoa và Linh Tiêu Sơn thật sự nổi giận rồi”.
“Khoan đã, dừng một chút…”, Lý Nhàn Ngư giữ chặt lấy Lâu Ca, hắn ta hỏi: “Lâu Ca, ngươi… coi trọng ta quá rồi đó, ta chưa chắc đã là đối thủ của Vũ Thượng Trạch, chứ đừng nói là Hoa Vạn Quân!”
“Không phải do ngươi làm sao?”
“Đương nhiên không phải ta rồi!”
Lý Nhàn Ngư vừa mới nói xong thì cũng sửng sốt, ánh mắt hắn ta ngơ ngác, hắn ta nhìn thẳng vào Lâu Ca rồi lẩm bẩm: “Sư tôn…”
“Không thể nào!”
Lâu Ca lắc đầu nói: “Chấp Pháp đường là nơi không thể thoát ra được, sư tôn của ngươi đã bị nhốt vào đó từ hôm qua rồi…”, Lý Nhàn Ngư lại nói: “Tối hôm qua sư tôn có về đây, thay một bộ quần áo…”
“Chỉ là về thay một bộ quần áo, thì có thể… hả?”
Lâu Ca mới nói một nửa, thì bỗng nhiên nhìn Lý Nhàn Ngư bằng ánh mắt đầy sợ hãi.
Tần Ninh đã trở lại đây?
Thay một bộ quần áo?
Hắn về đây bằng cách nào?
Chấp Pháp đường không giam giữ hắn nữa sao?
Không có khả năng đó, ngày hôm qua Tần Ninh quả thật sự bị trông giữ! Bây giờ, Lâu Ca chỉ cảm thấy nhức đầu.
Nhưng mà người cảm thấy đau đầu hơn cả Lâu Ca, đó chính là Hứa Thất Nguyên và Liễu Nhược Bạch.
Hai vị viện trưởng ngoại viện thật sự đau đầu! Từ đệ tử nhà họ Vũ, đến Huyết Vụ cung, rồi bây giờ còn có cả nhà họ Hoa và Linh Tiêu Sơn, đã có quá nhiều đệ tử bị giết chết! Người xếp thứ mười lăm chính là Linh Tử Văn.
Thứ mười bốn là Hoa Mệnh Lang.
Thứ năm là Vũ Thượng Trạch.
Thứ hai là Hoa Vạn Quân.
Khoảng thời gian gần đây, ngoại viện đã có rất nhiều đệ tử bị sát hại, bọn họ không thể chối bỏ trách nhiệm được.
Vào lúc này, bên trong đại điện nghị sự của học viện Thánh Hoàng, có hơn mười người tụ tập.
Đứng đầu trong hàng ngũ trưởng lão thiên viện chính là Tô Tử Thương của nhà họ Hoa.
Huyết Minh Tuyên của Huyết Vụ cung, Linh Dục của Linh Tiêu Sơn, Vũ Kha của nhà họ Vũ, Lâu Tiêu của Chiến Thần lâu và Đàm Tùng, các chủ của Vạn Trận Các đều tập trung tại đây.
Lúc này, bên cạnh Đàm Tùng có hai vị lão giả, trông có vẻ tiên phong đạo cốt, bọn họ mặc một bộ đan bào và một bộ khí bào, hiển nhiên đó là biểu tượng của luyện đan sư và luyện khí sư.
Hai người này chính là các chủ của Thánh Đan Các, Lý Đạo Nhiên và các chủ của Thánh Khí Các, Vương Xử.
Hai người này và Đàm Tùng cùng nhau quản lý Vạn Trận Các, Thánh Khí Các và Thánh Đan Các, hơn nữa còn là một trong mười vị trưởng lão đứng đầu học viện Thánh Hoàng, có thân phận cực kì cao.
Hơn mười vị trưởng lão có biểu cảm khác nhau, không ai lên tiếng cả.
Vào lúc này, Lý Đạo Nhiên truyền âm tới: “Đàm Tùng, ngươi chết chắc rồi!”
“Cút mẹ đi, liên quan gì tới ông đây?”
Đàm Tùng trừng mắt nhìn Lý Đạo Nhiên, ông ta truyền âm lại.
“Đã có nhiều người chết như vậy rồi, tất nhiên là do Hứa Thất Nguyên và Liễu Nhược Bạch không quản lý tốt, nhưng mà cũng là do Vạn Trận Các của các ngươi bày ra trận pháp không được tốt cho lắm, bị người ta phá giải”.
Nghe thấy vậy, Đàm Tùng trợn trắng mắt trừng Lý Đạo Nhiên, suýt chút nữa là chửi ra khỏi miệng.
“Vô lý, Khương Nga của Chiến Thần lâu cũng chết, là do bị Hoa Mệnh Lang và Hoa Viên lừa đi ra mở cửa, có khi là do Hoa Vạn Quân quá tự tin về thực lực của mình nên mới tự ra mở cửa rồi bị người ta giết, dựa vào cái gì mà nói trận pháp của bọn ta có vấn đề? Ông đây không nhận nỗi oan này đâu!”
Lâu Tiêu nghe được lời này lập tức muốn tiến lên ngăn cản.
Tần Ninh giữ chặt lấy cánh tay của hắn ta, cười nói: “Không sao, ta đến Chấp Pháp đường cho yên tĩnh một thời gian, học viện chú ý đến công bằng công chính, ta tin rằng học viện sẽ trả lại trong sạch cho ta!”
Lâu Tiêu còn muốn nói điều gì nữa, nhưng lúc này, Tần Ninh cũng đã thu hồi lại chín đạo hào quang, tiến lên phía trước, cười nói: “Bắt ta đi!”
Ánh mắt hắn nhìn về phía Lâu Ca, nói: “Con người sống trên cõi đời này, có đôi khi không thể làm việc theo ý mình, vô cùng uất ức, ngươi không thể, nhưng ta có thể”.
“Không cần phải lo lắng cho ta”.
Lời nói vừa dứt, hai vị viện trưởng đã áp giải người rời đi.
Giờ phút này, Lâu Ca mới phản ứng lại, lập tức nói: “Cha… cha… chuyện này phải làm như thế nào cho phải đây!”
Vẻ mặt Lâu Tiêu tràn đầy vẻ mông lung.
Hắn ta nào biết phải làm như thế nào! Từ khi Tần Ninh tra tay giết chết Hoa Viên, Hoa Mệnh Lang, đến khi Tần Ninh bị dẫn đi, cùng lắm mới chỉ qua thời gian một chén trà, cho dù là ai cũng chưa kịp phản ứng! Lâu Ca nhìn Lý Nhàn Ngư ở một bên, không nhịn được nói: “Lý huynh đệ, sư tôn ngươi bị bắt, ngươi không nóng lòng sao?”
“Không sao đâu…”, Lý Nhàn Ngư trực tiếp nói: “Sư tôn đã nhiều ngày bị người nào đó làm phiền, đi đến chỗ nào đó yên tĩnh một chút cũng rất tốt, các ngươi đừng lo lắng, có người sẽ càng lo lắng hơn so với các ngươi”.
Lúc này, Lâu Ca mới phản ứng lại, ngạc nhiên nói: “Có phải… là vị Đàm lão kia không?”
“Ừm…”, nghĩ vậy, Lâu Ca cũng thoáng yên tâm.
“Thế nhưng, trong nội viện, thiên viện của học viện Thánh Hoàng đều có quyền lực không nhỏ, chỉ sợ Tần công tử phải chịu chút đau khổ…”, Lý Nhàn Ngư im lặng không nói gì.
Chịu khổ?
Sư tôn không phải là ngươi sẽ để cho bản thân mình chịu khổ! Học viện Thánh Hoàng, Chấp Pháp đường.
Thân là một trong ba thế lực đứng đầu Tây Hoa Thiên, học viện Thánh Hoàng tất nhiên là có quy tắc riêng của mình, thiết luật, Tần Ninh vi phạm thiết luật, tất nhiên là sẽ bị giam giữ.
Giờ phút này, trong một phòng giam của Chấp Pháp đường.
Bốn phía chính là song chắn được làm bằng sắt, lại còn có xiềng xích giam giữ xung quanh.
Có người từng nói, muốn chạy ra từ Chấp Pháp đường của học viện Thánh Hoàng, quả thực là so với lên trời thành tiên còn khó hơn! Thành tiên tất nhiên là vô cùng gian nan, lời này tuy rằng có chút nói quá, nhưng cũng chứng minh cho uy nghiêm của Chấp Pháp đường, học viện Thánh Hoàng! Lúc này, Tần Ninh bị giam vào trong phòng giam.
Bên ngoài phòng giam, bên cạnh hai người Liễu Nhược Bạch và Hứa Thất Nguyên là một người đàn ông trung niên để râu quai nón có thân hình cao lớn.
Vương Côn Luân! Đường chủ Chấp Pháp đường, cũng là một người có địa vị khá cao trong học viện thánh Hoàng này.
Lúc này, Vương Côn Luân nhìn về phía Liễu Nhược Bạch và Hứa Thất Nguyên, không nhịn được nói: “Tên nhóc này là ai?
Sao hai người các ngươi lại tự mình đưa tới?”
“Tần Ninh”.
Nghe được cái tên này, âm thanh thô kệch của Vương Côn Luân vang lên: “Là Tần Ninh tầng bốn giết chết tầng chín kia?”
Liễu Nhược Bạch không nói gì.
Chuyện này, tuy rằng xảy ra ở ngoại viện, nhưng quá mức khủng khiếp, cho nên hiện giờ, chỉ sợ bên trong học viện Thánh Hoàng, ngoại trừ đệ tử đang bế quan ra thì hẳn là hầu hết mọi người đều biết cả nhỉ?
“Là hắn…”, Vương Côn Luân nghe vậy thì buồn bực nói: “Tên nhóc này làm sao vậy?
Chọc ra mối họa ngập trời gì?”
Liễu Nhược Bạch thở dài nói: “Trước hết cứ nhốt lại ở trong nơi này của ngươi, đừng để cho hắn chạy thoát, sau này lại nói sau”.
Hai vị viện trưởng rời đi.
Ra khỏi Chấp Pháp đường, Liễu Nhược Bạch và Hứa Thất Nguyên nhìn nhau, cười khổ.
“Phải làm sao mới ổn đây?”
“Giết?”
Hai người ngươi nói một câu, ta nói một câu, rồi lại im lặng.
Đúng lúc này, một bóng người đột nhiên xuất hiện ở trước mặt hai người.
“Đàm lão!”
“Đàm lão!”
Nhìn thấy ông lão xuất hiện, hai người đều cung kính hành lễ.
Đàm Tùng thân là người đứng đầu Vạn Trận Các, quản lý tất cả trận pháp trong ngoài học viện Thánh Hoàng, cả học viện Thánh Hoàng này, người có thân phận địa vị cao nhất chính là viện trưởng, bốn vị phó viện trưởng cùng với vị Đàm lão này, thêm cả các chủ Thánh Đan Các, Lý Đạo Nhiên, các chủ Thánh Khí Các Vương Xử.
Cho dù hai người bọn họ cùng đường chủ Chấp Pháp đường Vương Côn Luân, nhìn thấy mấy vị này, đều phải tỏ thái độ cung kính.
“Tần Ninh đâu?”
Đàm Tùng lập tức hỏi thẳng.
“Đàm lão, Tần Ninh kia…”
“Ta hỏi ngươi, người ở đâu?”
Liễu Nhược Bạch vội vàng nói: “Đang bị giam giữ bên trong Chấp Pháp đường”.
Nghe được lời này, Đàm Tùng mới thở phào nhẹ nhõm, ông ta còn tưởng rằng Liễu Nhược Bạch và Hứa Thất Nguyên đã giết người rồi chứ!
“Dẫn ta đi gặp hắn!”
Đàm Tùng nói thẳng.
Hứa Thất Nguyên và Liễu Nhược Bạch đều lộ ra vẻ mặt khó xử.
Đàm Tùng nói tiếp: “Không vội, lão phu không gặp hắn nữa, trước hết cứ nhốt hắn vài ngày, đỡ phải mỗi ngày nhìn thấy hắn, tự cho rằng bản thân trên biết thiên văn, dưới thạo địa lý, đối đãi với ông già này không chút tôn kính nào”.
“Không được, nhốt lâu, hắn lại biết ông già này không cứu hắn, không phải sẽ ghi hận ta sao?
Vậy thì sao có thể thưởng trà bàn luận nữa?”
“Thả ra… cũng không ổn…”, Đàm Tùng tự lẩm bẩm một mình, khiến cho Liễu Nhược Bạch và Hứa Thất Nguyên ở bên cạnh đều cảm thấy khó hiểu.
“Thật sự là phiền chết lão phu!”
Lúc này, Đàm Tùng nhìn hai người, nói: “Nguyên nhân hậu quả, kể lại chi tiết cho ta nghe”.
Nói xong, Đàm Tùng dẫn hai người vào một đình viện trong học viện, Liễu Nhược Bạch bắt đầu đem sự việc trước sau nói rõ.
“Tên nhóc này, thật lợi hại!”
Đàm Tùng cười nói: “Quyết đoán, ta thích”.
“Đàm lão…”, Hứa Thất Nguyên cũng bất đắc dĩ cười khổ.
“Khụ khụ…”, Đàm Tùng lập tức nói: “Đương nhiên, không quan tâm đến quy tắc của học viện Thánh Hoàng chúng ta, vẫn nên bị trừng phạt!”
Đàm Tùng nghĩ ngợi một lát rồi nói: “Chuyện này ta đã hiểu rõ rồi, Hoa Viên và Hoa Mệnh Lang sát hại đệ tử ngoại viện đồng môn Khương Nga, Tần Ninh biết được sự thật nên mới tức giận ra tay, trừ gian diệt ác!”
“Chẳng qua tên này không để Chấp Pháp đường của học viện Thánh Hoàng chúng ta vào trong mắt, thật sự là đáng giận, phải trừng nghị nghiêm khắc!”
“Không phải hắn là đệ tử ngoại viện sao?
Vậy thì giáng xuống làm đệ tử phổ viện, lấy đó làm gương cho người khác, đồng thời giam giữ hắn một tháng, xem như là khiển trách!”
Nghe được lời này, Liễu Nhược Bạch và Hứa Thất Nguyên đều sửng sốt.
Đàm lão không có bệnh chứ?
Căn bản là không có chứng cứ, Tần Ninh nói hai người là hung thủ, lại giết chết Hoa Mệnh Lang và Hoa Viên ngay trước mặt mọi người, đây chính là tội chết!
“Sao thế?
Phương pháp xử lý của ta không thích hợp sao?”
Đàm Tùng nhìn hai người im lặng thì mở miệng nói.
“Không dám không dám”.
Giờ phút này, Hứa Thất Nguyên vội vàng nói: “Đàm lão, nhưng chuyện này là do ngoại viện chúng ta và Chấp Pháp đường quản lý, ngươi là các chủ Vạn Trận Các…”
“Vậy thì làm sao?”
Đàm Tùng quát: “Lão phu thân là một trong thập đại thánh trưởng lão của học viện Thánh Hoàng, tất nhiên là có quyền quản lý!”
Thập đại thánh trưởng lão! Trong học viện Thánh Hoàng, thiên viện, nội viện, ngoại viện cùng với Vạn Trận Các, Thánh Đan Các, Thánh Khí Các, những nơi này đều tự lo liệu chức trách của riêng mình.
Ngoài ra, từ khi học viện Thánh Hoàng được thành lập đến nay, đã tồn tại thập đại thánh trưởng lão.
Bốn phó viện trưởng, không chỉ là phó viện trưởng mà còn là bốn người trong số thập đại thánh trưởng lão.
Ngoài ra còn có ba người Đàm Tùng, Lý Đạo Nhiên và Vương Xử.
Ba vị còn lại bình thường rất ít khi xuất hiện, nhưng không thể nghi ngờ rằng, bọn họ chính là trụ cột vững chắc của học viện Thánh Hoàng.
Nếu như Đàm Tùng dùng thân phận các chủ Vạn Trận Các ra lệnh cho họn họ, tất nhiên là bọn họ có thể không nghe theo, nhưng nếu dùng thân phận là một trong thập đại thánh trưởng lão ra lệnh, hai viện trưởng ngoại viện như bọn họ cũng phải nghe theo!
Chương 2912: Nói xong rồi thì biến đi
Thế nhưng lúc này, hai người cũng có chút khó xử.
Từ khi thập đại thánh trưởng lão được thành lập cho tới nay, vẫn luôn là bốn vị phó viện trưởng cùng với ba vị các chủ chiếm bảy ghế, ba ghế còn lại là của ba vị trưởng lão đứng đầu ưu tú nhất học viện Thánh Hoàng.
Trong đó, bốn vị phó viện trưởng là nhân vật chủ chốt quản lý mọi việc.
Bình thường, ba vị các chủ của Vạn Trận Các, Thánh Đan Các và Thánh Khí Khác, tuy rằng cũng ngồi vào ba vị trí trong thập đại thánh trưởng lão, nhưng cho đến bây giờ, bọn họ vẫn luôn mặc kệ mọi việc lớn nhỏ trong học viện, chỉ qua tâm đến chuyện của ba các.
Đàm Tùng đột nhiên lấy ra thân phận thánh trưởng lão của mình, thật đúng là làm cho Liễu Nhược Bạch và Hứa Thất Nguyên suýt chút nữa không kịp phản ứng lại.
“Cứ như vậy đi!”
Đàm Tùng nói thẳng: “Mệnh lệnh của thánh trưởng lão, chỉ có thánh trưởng lão mới có thể bác bỏ, đến lúc đó, mấy vị thánh trưởng lão cảm thấy ta xử lý không ổn thì lại đến tìm ta sau!”
“Đúng rồi, chuyện này trước hết đừng truyền ra bên ngoài, giam giữ cái tên nhóc Tần Ninh kia mấy ngày, không được phép lén lút nói với hắn!”
“Vâng!”
“Vâng!”
Hứa Thất Nguyên và Liễu Nhược Bạch lo sợ, bất an rời đi.
Như vậy, thật sự được sao?
Các trưởng lão do nhà họ Hoa xếp vào, chỉ sợ là sẽ tức giận đến nổ phổi nhỉ?
Dù sao thì người chết chính là Hoa Mệnh Lang! Mà lúc này, Đàm Tùng cũng sửa sang lại quần áo của mình một chút, vò loạn một đầu tóc dài của mình, làm ra dáng vẻ tức giận, sắc mặt đỏ bừng, trên trán đổ đầy mồ hôi, rồi mới đi thẳng về phía Chấp Pháp đường… Bên trong Chấp Pháp đường.
Trong địa lao.
Lúc này, Tần Ninh đang bình yên ngồi đó, bình tĩnh tu hành.
Một bóng người đột nhiên bay nhanh đến, đứng ở trước cửa địa lao, nhìn thấy Tần Ninh bị giam giữ thì nói lớn: “Hai con rùa đen Liễu Nhược Bạch và Hứa Thất Nguyên, vậy mà lại dám bắt giam ngươi lại, Tần lão đệ, ngươi đừng nóng lòng, ta sẽ nghĩ biện pháp cứu ngươi ra ngoài!”
Tần Ninh ngẩng đầu nhìn người trước mặt, quả nhiên là Đàm Tùng.
Lúc này, một đầu tóc bạc của Đàm Tùng rối loạn, ông ta thở hồng hộc chạy đến, giống như là gấp gáp đi vào trong nơi này.
Tần Ninh liếc nhìn một cái rồi lại nhắm mắt, im lặng không nói gì.
Đàm Tùng mắng: “Vương Côn Luân đâu?
Gọi cái tên khốn kiếp kia ra cho ta, ông đây làm thịt hắn ta!”
“Tần lão đệ, ngươi yên tâm, ta nhất định có thể cứu ngươi ra ngoài, ta đi tìm bốn vị phó viện trưởng, để bọn họ thả ngươi ra”.
“Không phải chỉ là giết hai đệ tử nhà họ Hoa thôi sao?
Hai tên đệ tử kia cũng đã thừa nhận là bản thân giết người, đáng chết, ngươi cũng chỉ có tội tự ý xử lý, cũng không được xem là tội nặng, lại nói nếu như không có ngươi, trận pháp của học viện Thánh Hoàng sao có thể khôi phục được, sao có thể bắt được Sở Mậu?”
“Một đám không có lương tâm!”
Đàm Tùng vừa bắt đầu mở miệng, quả thực không dừng lại được, hùng hổ nói không ngừng.
Đột nhiên, Tần Ninh đứng dậy.
Nhìn thấy hắn đi tới, Đàm Tùng nói ngay: “Ngươi yên tâm, Tần lão đệ, dựa vào mối quan hệ của hai huynh đệ chúng ta, ta nhất định có thể bảo đảm cho ngươi!”
“Nói xong chưa?”
Tần Ninh nhìn về phía Đàm Tùng, nói thẳng.
“Hả?”
“Nói xong rồi thì biến đi, đừng quấy rầy sự yên bình của ta!”
Tần Ninh phất tay nói: “Học viện muốn xử lý thế nào thì xử lý, muốn chém muốn giết muốn róc thịt, ta cũng không quan tâm”.
“Ngược lại là ngươi, nếu như thật sự muốn cứu ta ra ngoài, sẽ không chạy đến nơi này của ta ồn ào, mà là nhanh chóng suy nghĩ biện pháp”.
“Ta…”
“Ngươi cái gì mà ngươi?”
Tần Ninh tiếp tục nói: “Khi nào ta ra ngoài rồi, sẽ lại cùng ngươi bàn luận!”
Nói xong, Tần Ninh trở lại trong nhà giam, ngồi xuống, không thèm để ý đến Đàm Tùng.
Ông ta phẫn nộ rời khỏi nhà giam, vẻ mặt cũng đầy bất đắc dĩ.
Vốn dĩ là muốn thể hiện bản thân ở trước mặt Tần Ninh một chút, cứ như vậy, sau này khi cùng hắn thưởng trà bàn luận, sẽ không cảm thấy bản thân mình thua thiệt, nghe được lời nói khách sáo từ miệng hắn.
Thế nhưng không ngờ tới, Tần Ninh quả thực không chừa lại cho ông ta chút mặt mũi nào.
Đi ra khỏi địa lao, chỉ thấy Vương Côn Luân tiến đến, ông ta nhìn thấy Đàm Tùng thì cung kính nói: “Đàm lão, sao vậy?”
“Cái gì mà sao vậy?”
Vương Côn Luân nói ngay: “Vừa rồi Hứa Thất Nguyên và Liễu Nhược Bạch đưa tên nhóc này tới, rốt cuộc là có ý gì?
Còn cần thẩm vấn và phán quyết sao?
Hay trực tiếp xử tử?”
“Xử tử cái đầu ngươi ấy!”
Đàm Tùng đánh một cái lên đầu Vương Côn Luân, hùng hổ nói: “Bắt đầu từ hôm nay, phải cẩn thận đối đãi, không được làm phiền đến hắn, không lâu nữa Tần Ninh sẽ đi ra ngoài, nếu như để ta biết được ngươi khắt khe với hắn, có tin ta sẽ làm thịt tên nhóc nhà ngươi không?”
“Vâng vâng vâng, Côn Luân nhớ rõ rồi!”
“Ừ…”, Đàm Tùng nói xong thì khoanh tay rời đi.
Vương Côn Luân gãi đầu, khó hiểu nói: “Đệ tử ngoại viện này, có quan hệ với Đàm lão từ khi nào?”
Đúng lúc này, bên ngoài cửa, một âm thanh đột nhiên vang lên.
“Vương đường chủ, trưởng lão Tô Tử Thương của nhà họ Hoa đến đây…”
“Ông ta tới làm gì?”
Vương Côn Luân vừa nói xong thì lập tức nghĩ đến điều gì đó, rồi không nhịn được mà mở miệng mắng: “Cái con rùa đen này, thật sự là không để cho người ta bớt lo, đi đi đi, đuổi ông ta đi, nói là ta không có ở đây”.
Bên này, Tần Ninh giết chết hai người Hoa Viên và Hoa Mệnh Lang, bây giờ vừa mới bị bắt giữ, Tô Tử Thương đã lập tức tới đây, rõ ràng là muốn giết chết Tần Ninh.
Còn các chủ Đàm Tùng hiển nhiên là bảo vệ Tần Ninh.
Một vị là trưởng lão thiên viện! Một vị là các chủ Vạn Trận Các, đồng thời là một trong thập đại thánh trưởng lão, lời nói của ai có trọng lượng hơn, tất nhiên là Vương Côn Luân biết.
Hơn nữa, ông ta và các chủ Đàm Tùng đều người của học viện Thánh Hoàng chính gốc, còn Tô Tử Thương là người do nhà họ Hoa phái tới! Ngoại viện! Sau khi Huyết Hiên và Lâu Ca thi đấu, Huyết Hiên bị giết.
Tám mươi bảy vị đệ tử nhà họ Hoa bị giết trong một đêm.
Vũ Thượng Trạch nhà họ Vũ thi đấu với Tần Ninh, cũng bị giết.
Sau khi những chuyện lớn kia xảy ra, vất vả lắm mới an ổn xuống được thì lại có một chuyện lớn khác xảy ra, làm cho các vị đệ tử khiếp sợ hoàn toàn.
Hai người nhà họ Hoa, Hoa Viên và Hoa Mệnh Lang, bị Tần Ninh giết chết, ở ngay trước mặt hai vị viện trưởng ngoại viện! Điều này có nghĩa là gì?
Có nghĩa là Tần Ninh trực tiếp khiêu khích uy nghiêm và quy tắc của học viện Thánh Hoàng.
Việc này được lan truyền ra ngoài, khắp nơi trong ngoại viện đều vang lên tiếng nghị luận.
Đêm hôm ấy.
Ngoại viện, bên trong một đình viện.
Người đứng thứ hai trên bảng ngoại viện, một trong những thiên kiêu hiện giờ của nhà họ Hoa, Hoa Vạn Quân, đang ngồi bên bàn đá.
Bên cạnh hắn ta tập trung hơn mười vị đệ tử nhà họ Hoa, mỗi một người đều là cảnh giới Chân Ngã tầng tám hoặc tầng chín.
Hơn mười vị đệ tử nhà họ Hoa này, là đám người cuối cùng còn sống sót từ sau kiếp nạn lần trước.
Về phần những đệ tử nhà họ Hoa khác đang ở ngoại viện thì mới chỉ bước chân vào cấp bậc Chân Ngã, không làm chủ được chuyện này.
Lúc này, Hoa Vạn Quân không nói lời nào, sắc mặt lạnh lùng.
“Hoa Thương, rốt cuộc là tại sao lại thế này?”
Hoa Vạn Quân mở miệng, âm thanh không lớn, nhưng lại khiến cho lòng người run sợ.
“Vạn Quân Ca, ta thực sự không biết”.
Người thanh niên tên là Hoa Thượng vội vàng nói: “Việc này do Hoa Mệnh Lang và Hoa Viên làm, lúc trước ta cũng không nhận được tin tức gì, ta cũng không biết là bọn họ lại đi giết Khương Nga!”
Hoa Vạn Quân hừ một tiếng rồi nói: “Lúc trước, quả thực là ta đã nói với Hoa Mệnh Lang, nếu như không thể ra tay với Tần Ninh, vậy thì ra tay với người bên cạnh hắn”.
“Ta cũng đã đặc biệt dặn dò, làm việc phải sạch sẽ dứt khoát, sao lại còn bị người ta bắt được?”
“Hoa Viên là tên ngu xuẩn, đã giết người còn không chịu ngoan ngoãn ngồi yên, không nên vô duyên vô cớ đi khiêu khích Tần Ninh!”
Nhìn thấy dáng vẻ cực kỳ tức giận của Hoa Vạn Quân, những người còn lại cũng không nói được lời nào, ai cũng không muốn đụng vào hắn ta để chọc ra chuyện xui xẻo.
“Bọn họ quả thực là hành động sạch sẽ, đáng tiếc lại không biết trời cao đất rộng, nhảy nhót trước mặt người ta, đúng là muốn chết”.
Một âm thanh đột nhiên vang lên.
Hoa Vạn Quân nghe vậy thì gật gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.
Nhưng đột nhiên, hắn ta sửng sốt.
Là ai đang nói chuyện?
Chương 2913: Tra hỏi Linh Tử Văn
Nhất thời, tóc gáy của mấy người trong đình viện đều dựng ngược cả lên, bọn họ nhìn về một góc của đình viện.
Chỉ thấy ở nơi đó, Tần Ninh trong chiếc áo trắng đang khoanh tay đứng đó, quan sát mười mấy người bọn họ.
“Tần…Tần Ninh!”
Lúc này, Hoa Thương không thể tin được nói: “Ngươi… Ngươi ngươi ngươi… Không phải là ngươi đang bị giam giữ sao?”
Tần Ninh đã bị bắt, giam giữ trong Chấp Pháp đường.
Cái nơi như Chấp Pháp đường kia, đừng nói là cảnh giới Chân Ngã, cho dù là đệ tử cảnh giới Vong Ngã, đệ tử cảnh giới Vô Ngã, một khi bị bắt vào, cũng không thể nào thoát ra được! Chẳng lẽ là do học viện thả người?
Không thể nào! Trưởng lão Tô Tử Thương ở bên kia phối hợp với mấy vị trưởng lão thiên viện, tạo áp lực cho học viện, Tần Ninh không có khả năng được thả ra trong đêm nay!
“Tất cả trận pháp trong học viện Thánh Hoàng này, ta đều có thể tìm được lỗ hổng, dựa vào lỗ hổng đó, ta có thể tùy ý ra vào, lúc trước tám mươi bảy người nhà họ Hoa, cũng là chết như vậy!”
Hoa Vạn Quân nghe được lời này thì sắc mặt trở nên lạnh lùng.
“Quả nhiên là ngươi làm!”
“Đúng vậy”.
Tần Ninh lại nói: “Ta cũng đã quên mất, ban đầu, ta đã đắc tội với nhà họ Hoa như thế nào, mà bây giờ lại đi đến tình trạng này, nhà họ Hoa không chịu cúi đầu, ta đây cũng lười nói lời vô nghĩa”.
“Từ hôm nay trở đi, ngoại viện, không cần thiết phải có căn cơ của nhà họ Hoa, Hoa Vạn Quân, ngươi thấy thế nào?”
Hoa Vạn Quân nghe được lời này, ánh mắt trở nên lạnh lùng.
“Ngươi cho rằng ngươi giết được Vũ Thượng Trạch là có thể phân cao thấp với ta sao?”
“Thật sự không phải”.
Tần Ninh nói: “Vũ Thượng Trạch ở trước mặt ta, chẳng là cái thá gì hết, giết hắn ta không khó, giết ngươi… cũng không khó”.
Nói xong, Tần Ninh nắm chặt bàn tay.
Ầm… Bốn phía đất trời vang lên tiếng ầm ầm, chỉ thấy bốn ngọc giản hiện ra, lơ lửng ở xung quanh, hóa thành chín ánh hào quang.
Keng! Lúc này, âm thanh leng keng trầm thấp vang lên.
Bên trong chín ngọc giản kia bộc phát ra sức mạnh, hội tụ lại cùng một chỗ, ngưng tụ trong lòng bàn tay Tần Ninh.
“Ta cũng cảm thấy rất bực bội với thủ đoạn này của các ngươi, muốn giết Tần Ninh ta thì cứ nhắm vào ta mà đến, ra tay với người khác, muốn khơi dậy lửa giận của ta, để cho ta vi phạm quy tắc sao?
Vậy thì như các ngươi mong muốn!”
“Thế nhưng, quy tắc của học viện Thánh Hoàng, ta thật sự… không để vào mắt!”
Bàn tay hắn nắm chặt, trong lòng bàn tay xuất hiện khí tức khủng bố, bộc phát ra bên ngoài.
Hoa Vạn Quân hừ một tiếng, bàn tay hắn ta vung lên, nháy mắt hóa thành những tia sáng, ngưng tụ ra một kim đỉnh, chắn ở phía trước người.
Thế nhưng đúng lúc này, kim đỉnh nổ tung, ánh sáng trong tay Tần Ninh đánh tới, nháy mắt xuyên thủng lồng ngực Hoa Vạn Quân, mà ngay sau đó, bóng dáng của hắn cũng lập tức di chuyển đến mặt Hoa Vạn Quân, dùng một tay túm lấy cổ hắn ta.
“Ở cảnh giới Chân Ngã, ta không có đối thủ”.
Rắc một tiếng, Hoa Vạn Quân bị vặn gãy cổ, trong miệng trào ra máu tươi, thi thể mềm nhũn té ngã trên mặt đất.
Mà lúc này, hơn mười vị đệ tử cảnh giới Chân Ngã tầng tám, tầng chín còn lại chỉ biết trợn mắt há hốc mồm.
Không dung hợp Cửu Nguyên Đan Điển, Tần Ninh có thể giết chết cảnh giới tầng chín, sau khi dung hợp Cửu Nguyên Đan Điển, cho dù không thi triển ra toàn lực, cũng có thể dễ dàng giết chết mười mấy người này.
Không đến mười lăm phút sau, trong đình viện, hơn mười thi thể nằm ngang dọc.
Tần Ninh mở cửa viện ra, bước chân rời đi, rồi biến mất bên ngoài viện… Trăng đêm treo trên cao, Tần Ninh đi đến một đình viện của đệ tử ngoại viện, nhẹ nhàng gõ cửa.
“Ai đó?”
Trong đình viện, một âm thanh vang lên.
Tần Ninh khẽ cười nói: “Ta, Tần Ninh”.
Nhất thời, trong đình viện rơi vào trạng thái lặng ngắt như tờ.
Tần Ninh cười khổ lắc đầu, trong lòng bàn tay ngưng tụ ra từng đạo trận văn, nhẹ nhàng áp lên trên cửa, cửa viện vang lên tiếng ken két rồi mở ra.
“Ngươi không mở cửa cho ta, thì ta tự mình vào”.
Đóng cửa viện lại, Tần Ninh nhìn vào một căn phòng, cười nói: “Còn không chịu đi ra sao?”
Nghe vậy, cửa phòng mở ra, một bóng người chậm rãi bước ra.
Người này nhìn qua có dáng vẻ tầm hai mốt, hai hai tuổi, vẻ ngoài thanh tú, khi nhìn thấy Tần Ninh, trên mặt hắn ta tràn đầy cảnh giác.
“Tần Ninh, ngươi muốn làm cái gì?”
“Căng thẳng làm gì?
Ta tới tìm ngươi tâm sự, Linh Tử Văn!”
Lúc này, Tần Ninh thản nhiên ngồi xuống cạnh bàn, nhìn về phía người thanh niên.
Linh Tử Văn! Là người mà Linh Tiêu Sơn sắp xếp vào học viện Thánh Hoàng, ở ngoại viện này, hắn ta được liệt vào vị trí thứ mười lăm trên bảng ngoại viện, đệ tử của Linh Tiêu Sơn trong ngoại viện, cũng do hắn ta lãnh đạo.
Lúc này, Linh Tử Văn nhìn về phía Tần Ninh, nắm chặt thanh kiếm nhỏ trong lòng bàn tay, chuẩn bị ứng phó cho bất kỳ tình huống nào.
Hắn ta không thể không đề phòng.
Tần Ninh quá lợi hại, Vũ Thượng Trạch cũng chết trong tay Tần Ninh, hắn ta tự nhận thấy bản thân còn kém Vũ Thượng Trạch mấy phần, nếu như Tần Ninh muốn giết hắn ta, quả thực là dễ dàng!
“Ta hỏi ngươi, vì sao Linh Tiêu Sơn muốn giết ta?”
Linh Tử Văn nghe được lời này của Tần Ninh thì lập tức nói ngay: “Không có chuyện đó…”
Vút, gần như là trong chớp mắt, ngay khi Linh Tử Văn mở miệng, thân hình Tần Ninh đã di chuyển đến trước mặt hắn ta, bắt lấy bàn tay hắn ta, cướp lấy thanh kiếm nhỏ kia, thanh kiếm được mở rộng ra gấp mấy lần, Tần Ninh trực tiếp nắm lấy chuôi kiếm, đâm thẳng vào lòng bàn tay Linh Tử Văn.
“A…”, tiếng hét thảm thiết vang lên, sắc mặt Linh Tử Văn trắng bệch.
“Được rồi, nếu như ngươi thích được ta hỏi chuyện như vậy thì đây sẽ hỏi lại ngươi lần nữa, vì sao Linh Tiêu Sơn muốn giết ta?”
Linh Tử Văn nhìn thấy Tần Ninh gần trong gang tấc, mồ hôi trên trán ào ào chảy xuống, cả người run rẩy, không nói được lời nào.
Vút một tiếng, Tần Ninh rút thanh kiếm ra, lại tiếp tục đâm xuống phần bụng bên trái của Linh Tử Văn.
“Con người của ta, có đôi mắt nhìn thấu mọi việc, căn cơ tu hành của ngươi không tồi, nhưng cũng có vấn đề, đâm trúng huyệt Minh Quan của ngươi, sẽ thôi thúc nguyên lực trong cơ thể ngươi bùng nổ, khiến cho ngươi phải thừa nhận sự đau đớn đến mức không thể chịu đựng được”.
“Đau không?”
Giờ phút này, sắc mặt Linh Tử Văn Trắng bệch, một câu cũng không nói nên lời.
Tần Ninh tiện đà nói: “Vốn dĩ, chuyện của nhà họ Vũ, Huyết Vụ cung và nhà họ Hoa, đối với ta đều chuyện nhỏ, ta cũng không định so đo với bọn họ, nhưng bọn họ lại cố tình không chịu để yên, trăm phương ngàn kế muốn giết chết ta, ta tức giận, cho nên đã giết chết tám mươi bảy vị đệ tử nhà họ Hoa để cảnh cáo bọn họ, ai ngờ bọn họ không tiếp thu lời cảnh cáo, trực tiếp giết chết Khương Nga, ta lại càng thêm tức giận, nên đã giết Hoa Viên và Hoa Mệnh Lang, tối nay, ra ngoài thuận tay giết luôn Hoa Vạn Quân”.
Nghe được lời này của Tần Ninh, sắc mặt Linh Tử Văn hoảng sợ.
Tất cả đều do Tần Ninh làm sao?
“Ta thấy lúc khảo hạch, vị đệ tử Linh Tiêu Sơn kia ra tay với ta, vị trưởng lão Linh Dục kia cũng nhìn thấy, dường như là đều biết chuyện, ta suy nghĩ trước sau, Linh Tiêu Sơn… ta không có đắc tội”.
“Vốn dĩ là muốn chờ đợi thêm chút nữa, để xem Linh Tiêu Sơn các ngươi rốt cuộc muốn làm gì”.
Nhưng hôm nay, Khương Nga bị giết, ta cảm thấy rất buồn bực, cho nên, sau khi giết chết Hoa Vạn Quân ta vẫn chưa cảm thấy hả giận, đành tìm ngươi tâm sự”.
Tần Ninh nói tiếp: “Nói cho ta biết vì sao, ta sẽ không giết chết ngươi”.
“Không nói cho ta biết nguyên nhân, ta cũng sẽ không để ngươi chết, ta sẽ ở lại đây, để cho ngươi trải nghiệm vài ngày, cái gọi là tuyệt cảnh sẽ như thế nào!”
Giờ phút này, ánh mắt Tần Ninh nhìn về phía Linh Tử Văn sâu thẳm mà lạnh lùng, giống như là một vị sát thần chốn nhân gian.
“Là bởi vị Ma tộc Huyết Nhãn!”
Linh Tử Văn gào lên.
Ma tộc Huyết Nhãn! Linh Tử Văn nói tiếp: “Ma tộc Huyết Nhãn ẩn nấp ở trong di chỉ Vạn Nguyên Tông hơn vạn năm, Huyết Lặc Ma dẫn theo người ở nơi đó, hợp tác với Hoa Vân Thịnh, thế nhưng hợp tác thất bại, Hoa Vân Thịnh bị ngươi giết, Huyết Lặc Ma không thể tiến vào cảnh giới Nhị Biến, lại còn bị Triệu Đông Thiên làm cho bị thương, không nuốt trôi được cục tức này, cho nến mới làm cho Linh Tiêu Sơn chúng ta ra tay với ngươi!”
Một hơi nói ra tất cả, khuôn mặt Linh Tử Văn thảm thương, thân thể không ngừng run rẩy.
Chương 2914: Đôi bên cùng có lợi
Hắn ta cũng không biết bản thân đã nói ra những lời này như thế nào.
Đây chính là những lời dù có chết cũng không thể nào nói ra! Thế mà hiện tại, hắn ta lại một hơi nói ra hết! Xong rồi! Dưới thủ đoạn tra tấn cường đại của Tần Ninh, hắn ta không thể nào chịu đựng được, đem bí mật long trời lở đất này nói ra!
“Huyết Lặc Ma?”
Tần Ninh lập tức nói: “Xem ra, giữa Linh Tiêu Sơn và Ma tộc Huyết Nhãn có sự hợp tác”.
Linh Tử Văn nói tiếp: “Tần Ninh, ngươi đừng làm xằng làm bậy, năm đó, trong Trung Tam Thiên xuất hiện Ma tộc, các Đại Thiên liên hợp với nhau tiêu diệt Ma tộc, Nhân tộc cũng đoạt được không ít bảo bối trên người Ma tộc, hơn nữa, Ma tộc đột nhiên xuất hiện, có rất nhiều bảo bối, môn pháp tu hành khác với võ giả Trung Tam Thiên chúng ta, các Đại Thiên đều nếm được ngon ngọt!”
“Ngươi cho là hiện tại, trong Trung Tam Thiên không có Ma tộc tồn tại sao?
Trong các thiên vực đều có, thế nhưng rất nhiều các thế lực hàng đầu đều biết, Ma tộc kia không tạo thành uy hiếp, cho nên mới âm thầm hợp tác với Ma tộc!”
“Ma tộc cần một vài đan dược, vũ khí của Nhân tộc chúng ta, còn chúng ta cũng cần một vài thứ độc đáo của bọn họ, ví như đôi mắt đỏ của Ma tộc Huyết Nhãn, có thể tạo ra một loại chất lỏng tên là Huyết Nhãn Lệ, có khả năng luyện chế thành đan dược, có công dụng thần ký đối với võ giả cảnh giới Tam Ngã!”
“Hiện giờ, không chỉ có Linh Tiêu Sơn chúng ta, mà còn có các thế lực khác trong Tây Hoa Thiên hợp tác với Ma tộc, ngươi cho rằng giao dịch giữa Hoa Vân Thịnh và Huyết Lặc Ma chỉ đơn giản như vậy thôi sao?
Cho dù Hoa Vận Thịnh có là đệ tử trung tâm của nhà họ Hoa, không có cao tầng nhà họ Hoa bày mưu tính kế cho, hắn ta dám giao dịch với một vị Biến Cảnh sao?
Chuyện này không có khả năng!”
Linh Tử Văn nói thẳng: “Việc này, vốn dĩ một đệ tử cảnh giới Chân Ngã như ta không có tư cách được biết, thế nhưng phụ thân ta là Linh Vô Tuyên của Linh Tiêu Sơn, cho nên ta mới có thể biết được”.
Linh Tử Văn nhìn về phía Tần Ninh, nói: “Tất cả mọi chuyện đều phải dựa theo tình hình mà làm, các phe thế lực trong Trung Tam Thiên chúng ta đã có thể đối phó được với Ma tộc thì đuổi cùng giết tuyệt Ma tộc làm gì?
Đôi bên cũng có lợi, chẳng phải là chuyện tốt hay sao?”
Lời này vừa nói ra, Tần Ninh nhìn về phía Linh Tử Văn, bàn tay nhẹ nhàng nắm lấy cổ hắn ta, hờ hững nói: “Chuyện tốt?”
“Cái mà ngươi gọi là chuyện tốt, chính là giống như Hoa Vân Thịnh, dùng hàng ngàn sinh mệnh của võ giả cảnh giới Tam Ngã, để trợ giúp Huyết Lặc Ma nâng cao tu vi, đạt tới Nhị Biến, đôi bên cùng có lợi?”
“Cái ngươi gọi là chuyện tốt, chính là Ma tộc ở đại lục Vạn Thiên, ở Hạ Tam Thiên, giết hại hàng nghìn sinh linh sao?”
“Hợp tác?
Thật sự là ngu xuẩn!”
“Hiện tại, Ma tộc hợp tác với các ngươi, các ngươi chỉ nghĩ đến Ma tộc đang ở trong thế yếu, nhưng tóm lại sẽ có một ngày, Ma tộc trở mặt gây sự, tiêu diệt Nhân tộc, đến lúc đó mới phát hiện ra, Ma tộc đã âm thầm vượt qua Nhân tộc, khi đó, bọn chúng sẽ nói chuyện hợp tác với các ngươi sao?”
Nghe được lời này, Linh Tử Văn cũng nói: “Tần Ninh!”
“Ngươi chỉ là cảnh giới Chân Ngã, tầm nhìn của ngươi chẳng lẽ còn xa hơn nhóm cường giả Biến Cảnh đứng đầu hay sao?”
“Có bọn họ ở đây, Trung Tam Thiên sẽ không loạn”.
“Nếu như ngươi đồng ý, ta có thể dẫn ngươi tiến vào Linh Tiêu Sơn, gặp đại nhân Huyết Lặc Ma, hơn nữa, Linh Tiêu Sơn ta sẽ cầu xin cho ngươi, đại nhân Huyết Lặc Ma hẳn là sẽ không so đo, ngươi không biết về Ma tộc, trên người bọn chúng có rất nhiều bảo bối mang đến công dụng thần kỳ cho việc tu hành của Nhân tộc, mọi người giao dịch với nhau, không có gì là không tốt cả!”
“Ngươi cẩn thận nghĩ lại xem?
Không chỉ có Linh Tiêu Sơn, thậm chí là trong học viện Thánh Hoàng cũng có cường giả giao dịch với ma tộc, trong Tây Hoa Thiên, tuyệt đối không chỉ có Linh Tiêu Sơn và nhà họ Hoa, thậm chí là cả Trung Tam Thiên, các Đại Thiên Vực, trong thế lực đứng đầu ở khắp nơi đều có tồn tại…”
“Ta hiểu rồi!”
Lúc này, bàn tay Tần Ninh nhẹ nhàng nắm chặt, thân hình Linh Tử Văn ngày càng căng thẳng, muốn phản kháng nhưng lại không thể nào phản kháng được.
Tần Ninh, vẫn muốn giết hắn ta!
“Hợp tác với Ma tộc, vậy thì những tổ tiên đã từng vì chống lại Ma tộc mà chết thì sao?
Là một trò cười sao?”
“Hợp tác với Ma tộc, đôi bên cùng có lợi?
Đợi đến một ngày, các ngươi phát hiện ra mình không thể nào chống lại được Ma tộc, Nhân tộc chắc chắn sẽ phải chết không chút nghi ngờ”.
Không phải là Tần Ninh suy đoán bừa bãi! Trải qua những chuyện ở đại lục Vạn Thiên, Hạ Tam Thiên, hắn đã hiểu được, đối với Nhân tộc, sinh linh ở Thương Mang Vân Giới, Ma tộc có thái độ như thế nào.
Tại sao đến Trung Tam Thiên lại thay đổi?
Tần Ninh không ở lại trong đình viện lâu, hắn trở về chỗ ở của mình, Lý Nhàn Ngư kinh ngạc nhìn Tần Ninh trở về, trên mặt đầy vẻ tò mò.
“Sư tôn, người…”
“Ta trở về lấy bộ quần áo rồi đi”.
Tần Ninh nói thẳng: “Thời gian này, ngươi cứ an tâm tu hành cho tốt, vi sư muốn đi làm một việc”.
“Vâng”.
Tần Ninh thay quần áo, sau đó mới rời đi, trở lại trong phòng giam của Chấp Pháp đường, khoanh chân ngồi thiền.
Lời nói của Linh Tử Văn văng vẳng bên tai.
Thì ra, Trung Tam Thiên đã tới tình trạng này rồi! Vậy thì Thượng Nguyên Thiên thì sao?
Trong lòng Tần Ninh có chút buồn bực! Đầu ngón tay hắn ngưng tụ ra trận văn, hóa thành hình dáng của một con chim nhỏ, trông sinh động như thật.
Tần Ninh nhìn chim nhỏ, nói: “Đi tìm Thần Tinh Dịch, nói hắn ta đến gặp ta”.
Lời nói vừa dứt, chim nhỏ đã tan biến, trong không khí cũng không còn chút lực lượng nào dao động.
Từ lần trước gặp lại, Tần Ninh đã để lại phương thức để sau này liên lạc với Thần Tinh Dịch.
Giờ phút này, Tần Ninh ngồi xếp bằng trong Chấp Pháp đường của học viện, mặt trời từ từ lên cao, tia nắng đầu tiên chiếu xuống mặt đất.
Tần Ninh vươn tay ra, nhẹ nhàng chạm vào tia sáng, thì thầm nói: “Cho dù là như thế nào, hợp tác với Ma tộc… thật sự đáng chết!”
Trong cuộc đời này của hắn, bên cạnh hắn có rất nhiều người chết liên quan đến Ma tộc.
Cái chết của Tần Kinh Mặc.
Sự thay đổi của Lý Nhất Phong.
Thậm chí là cái chết của cha nương ở kiếp thứ năm.
Vân vân… Những chuyện này đều có quan hệ sâu xa với Ma tộc.
Điều quan trọng hơn là, hợp tác với Ma tộc chính là bảo hổ báo lột da, giao dịch cùng rắn rết, sớm muộn gì cũng chuốc họa vào thân.
Hiện giờ, Tần Ninh thậm chí còn nghi ngờ, năm đó, Ma tộc xuất hiện ở Trung Tam Thiên, hơn nữa còn bị đánh cho tan tác, rất có thể chỉ là mưu kế của Ma tộc, nhằm mục đích làm tê liệt nhóm cường giả trong Trung Tam Thiên! Mà sự thật chứng minh, hiện giờ, cường giả của các thế lực trong Trung Tam Thiên, đều tự cho rằng bản thân vô cùng cường đại, nghĩ rằng Ma tộc chỉ nằm ở thế yếu.
Nếu như có một ngày, Ma tộc thực sự phát động công kích, vậy thì… không thể nào tưởng tượng được! Trong nhà giam, nỗi lòng Tần Ninh phiền muộn, mà ngoại viện học viện Thánh Hoàng, lại xảy ra chuyện lớn chấn động! Hiện tại, trong đình viện của Hoa Vạn Quân.
Mấy vị trưởng lão ngoại viện đang đứng đó, sắc mặt khó coi.
“Vạn Quân!”
Mà lúc này, một tiếng gào long trời lở đất đột nhiên vang lên.
Ở cửa lớn, một bóng người lảo đảo chạy đến, bịch một tiếng ngã xuống đất, nhìn thấy thi thể trên mặt đất, sắc mặt trở nên trắng bệch.
“Vạn Quân…”, Tô Tử Thương không còn dáng vẻ phóng khoáng như ngày trước, giờ phút này, tóc tai ông ta hỗn loạn, cả người trông có vẻ cực kỳ chật vật.
“Sao lại thế này?”
“Rốt cuộc là tại sao lại như thế này?”
Tô Tử Thương khàn giọng nói: “Là ai, là ai giết chết Vạn Quân?”
Hoa Vạn Quân, cảnh giới Chân Ngã tầng chín, xếp thứ hai trên bảng ngoại viện, đây chính là đệ tử dòng chính nhà họ Hoa, là đệ tử mà nhà họ Hoa dùng toàn lực toàn tài bồi dưỡng, hơn nữa, còn là thiên chi kiêu tử sắp đạt tới cảnh giới Vong Ngã.
Đã chết! Bị người ta giết chết trong chính đình viện của mình! Điều này đối với nhà họ Hoa mà nói, chắc chắn là một tổn thất khó có thể thừa nhận.
Thậm chí, so với Hoa Vân Thịnh đã chết, lại càng làm cho nhà họ Hoa đau lòng hơn!
Chương 2915: Đương nhiên không phải là ta
“Tô trưởng lão, xin hãy nén bi thương…”, một vị trưởng lão ngoại viện khuyên bảo: “Đêm hôm qua, mười bảy vị đệ tử ngoại viện bao gồm Hoa Vạn Quân, Hoa Thưởng đã bị giết…”
“Ai là hung thủ?”
“Vẫn chưa biết…”, vừa nghe thấy vậy, sắc mặt của Tô Tử Thương càng thêm lạnh lùng, sát khí lan ra tứ phía.
“Ngoại trừ Tần Ninh ra thì còn có thể là ai được chứ, ngoại trừ hắn, còn có thể là ai, ta muốn giết hắn, giết hắn!”
Tô Tử Thương thét lên đầy giận dữ, sau đó ông ta lao thẳng ra ngoài.
Nhưng mà còn chưa kịp ra khỏi đình viện thì lại có hai người nữa xuất hiện.
Đó là Liễu Nhược Bạch và Hứa Thất Nguyên! Hai vị viện trưởng của ngoại viện đã xuất hiện ở đây.
“Tô Tử Thương, ngươi muốn làm gì?”
Liễu Nhược Bạch quát.
“Ta muốn đi giết Tần Ninh, giết hắn!”
“Ngươi bình tĩnh một chút”.
Liễu Nhược Bạch nói thẳng: “Ngày hôm qua, Tần Ninh đã bị nhốt ở trong Chấp Pháp đường rồi, hắn vẫn luôn bị giam giữ trong đó, vừa nãy ta còn đi tìm đường chủ Vương Côn Luân hỏi chuyện, hắn vẫn còn ở bên trong địa lao của Chấp Pháp đường!”
“Vậy thì tại sao Hoa Vạn Quân lại chết? Ngoại trừ hắn ra thì còn có thể là ai được? Đúng rồi… là Lâu Tiêu, nhất định là do Lâu Tiêu làm, Tần Ninh xuất thân từ Chiến Thần lâu, nhất định là tên Lâu Tiêu kia đã ra tay!”
“Tô Tử Thương!”
Liễu Nhược Bạch lại quát lên: “Lúc Hoa Vạn Quân là người đầu tiên bị giết, bọn ta đã bắt đầu điều tra rồi, những vị trưởng lão của Chiến Thần lâu vẫn luôn ở tại thiên viện, hôm qua bọn họ vẫn làm việc riêng của mình, chưa từng rời khỏi đó, có thể loại ra khỏi danh sách tình nghi!”
“Hoa Vạn Quân đã chết, bọn ta cũng rất khiếp sợ nên đã điều tra từ sớm rồi”.
Sắc mặt Tô Tử Thương càng thêm dữ tợn, ông ta nói: “Điều tra sao? Các ngươi có thể điều tra ra cái gì chứ? Lúc trước đã có hơn tám mươi bảy vị đệ tử ngã xuống, các ngươi điều tra được cái gì sao?”
“Nhất định là do Tần Ninh làm, nhất định là hắn!”
Ông ta vừa nói xong, sắc mặt của Liễu Nhược Bạch và Hứa Thất Nguyên trở nên lạnh lùng hơn.
Hứa Thất Nguyên lại lớn tiếng: “Tô Tử Thương, chú ý lời nói của ngươi, ngươi không chỉ là con rể nhà họ Hoa mà còn là trưởng lão thiên viện của học viện Thánh Hoàng, hai người bọn ta sẽ điều tra rõ việc này, ngươi nên trở lại thiên viện của ngươi đi!”
Hoa Vạn Quân đã chết, Tô Tử Thương nổi điên, ngay cả bọn họ mà ông ta cũng không coi ra gì! Dù cho Tô Tử Thương có là trưởng lão của thiên viện đi nữa thì bọn họ cũng là viện trưởng của ngoại viện, thân phận và địa vị của bọn họ không hề thấp hơn trưởng lão thiên viện.
Tô Tử Thương nhìn bọn họ với vẻ giận dữ, ông ta hừ một tiếng rồi xoay người bỏ đi.
Vào lúc này, một vị đệ tử của Chấp Pháp đường đi đến chỗ bọn họ, sắc mặt hắn ta hết sức khó coi: “Hai vị viện trưởng mau đi xem xét một chút!”
“Có chuyện gì vậy?”
Hứa Thất Nguyên tỏ vẻ bực bội.
“Linh Tử Văn của Linh Tiêu Sơn chết rồi!”
“Cái gì cơ?”
“Cái gì cơ?”
Hứa Thất Nguyên và Liễu Nhược Bạch không thể bình tĩnh được nữa.
Gần đây, có rất nhiều đệ tử ngã xuống, hơn nữa bọn họ đều là những vị đệ tử đứng đầu ngoại viện.
Linh Tử Văn chính là con trai cưng của người đứng thứ hai Linh Tiêu Sơn, Linh Vô Tuyên, thiên phú của hắn ta rất mạnh, xếp thứ mười lăm trong bảng đệ tử ngoại viện, sao có thể chết được chứ?
Tên đệ tử kia lại nói tiếp: “Hiện trường giống như vụ án của đám người Hoa Vạn Quân, hắn ta bị người khác giết chết ở trong đình viện của chính mình”.
Nghe thấy vậy, Tô Tử Thương liền nói ngay: “Các ngươi thấy chưa, thấy chưa hả, trong những người đã chết, có người nào là không có thù oán với Tần Ninh không? Không phải bị hắn giết thì còn là ai được nữa chứ? Tên Tần Ninh kia tuy chỉ có cảnh giới Chân Ngã tầng bốn nhưng có thể giết chết Chân Ngã tầng chín đó!”
Vào lúc này, Hứa Thất Nguyên và Liễu Nhược Bạch cũng lười trả lời Tô Tử Thương, bọn họ nói: “Đi xem thử”.
Ngay sau đó, hai người bọn họ rời khỏi đây.
Sắc mặt Tô Tử Thương trở nên lạnh lẽo.
“Tần Ninh… ta nhất định phải giết được ngươi!”
Hôm nay, ngoại viện lại rung chuyển.
Hoa Vạn Quân và mười vị đệ tử cảnh giới tầng tám, tầng chín của nhà họ Hoa bị giết chết ở bên trong đình viện của Hoa Vạn Quân, thế lực của nhà họ Hoa ở ngoại viện xem như đã đứt sạch.
Hơn nữa, Linh Tử Văn của Linh Tiêu Sơn cũng đã chết.
Tất cả mọi người đều đang hoảng sợ.
Trong khoảng thời gian gần đây, những thế lực gặp chuyện không may như nhà họ Hoa, nhà họ Vũ, Huyết Vụ cung và Linh Tiêu Sơn đã chết rất nhiều người, mà những người này đều có liên quan tới tên Tần Ninh có cảnh giới Chân Ngã tầng bốn kia! Ngay lập tức, lời đồn đãi bay ngập trời.
Lúc này, trong một tòa nhà ở ngoại viện.
Lý Nhàn Ngư khoanh chân ngồi xuống, tu luyện khắc khổ.
Tần Ninh dùng thực lực của cảnh giới Chân Ngã tầng bốn để giết Chân Ngã tầng chín, điều này khiến cho hắn ta cảm thấy rất áp lực, bản thân hắn ta đã đạt tới cảnh giới Chân Ngã tầng sáu, chiến đấu với Chân Ngã tầng bảy, tầng tám còn dễ dàng hơn một chút, nhưng nếu đối thủ có cảnh giới Chân Ngã tầng chín thì vẫn có chút lo lắng.
Nếu hắn ta không cố gắng nhiều thì nhất định sẽ bị sư tôn vượt lên trên.
Lúc này, bỗng có một giọng nói vang lên ở bên ngoài đình viện.
Lâu Ca lập tức đi tới mở cửa ra, nhìn thấy Lý Nhàn Ngư, hắn ta vội nói: “Hoa Vạn Quân đã chết rồi, Linh Tử Văn cũng vậy, có phải là do ngươi làm hay không?”
Lâu Ca nói trắng ra như vậy, khiến cho Lý Nhàn Ngư sửng sốt.
“Ngươi làm quá rồi, lần này Hoa Vạn Quân và Linh Tử Văn đều đã chết, nhà họ Hoa và Linh Tiêu Sơn thật sự nổi giận rồi”.
“Khoan đã, dừng một chút…”, Lý Nhàn Ngư giữ chặt lấy Lâu Ca, hắn ta hỏi: “Lâu Ca, ngươi… coi trọng ta quá rồi đó, ta chưa chắc đã là đối thủ của Vũ Thượng Trạch, chứ đừng nói là Hoa Vạn Quân!”
“Không phải do ngươi làm sao?”
“Đương nhiên không phải ta rồi!”
Lý Nhàn Ngư vừa mới nói xong thì cũng sửng sốt, ánh mắt hắn ta ngơ ngác, hắn ta nhìn thẳng vào Lâu Ca rồi lẩm bẩm: “Sư tôn…”
“Không thể nào!”
Lâu Ca lắc đầu nói: “Chấp Pháp đường là nơi không thể thoát ra được, sư tôn của ngươi đã bị nhốt vào đó từ hôm qua rồi…”, Lý Nhàn Ngư lại nói: “Tối hôm qua sư tôn có về đây, thay một bộ quần áo…”
“Chỉ là về thay một bộ quần áo, thì có thể… hả?”
Lâu Ca mới nói một nửa, thì bỗng nhiên nhìn Lý Nhàn Ngư bằng ánh mắt đầy sợ hãi.
Tần Ninh đã trở lại đây?
Thay một bộ quần áo?
Hắn về đây bằng cách nào?
Chấp Pháp đường không giam giữ hắn nữa sao?
Không có khả năng đó, ngày hôm qua Tần Ninh quả thật sự bị trông giữ! Bây giờ, Lâu Ca chỉ cảm thấy nhức đầu.
Nhưng mà người cảm thấy đau đầu hơn cả Lâu Ca, đó chính là Hứa Thất Nguyên và Liễu Nhược Bạch.
Hai vị viện trưởng ngoại viện thật sự đau đầu! Từ đệ tử nhà họ Vũ, đến Huyết Vụ cung, rồi bây giờ còn có cả nhà họ Hoa và Linh Tiêu Sơn, đã có quá nhiều đệ tử bị giết chết! Người xếp thứ mười lăm chính là Linh Tử Văn.
Thứ mười bốn là Hoa Mệnh Lang.
Thứ năm là Vũ Thượng Trạch.
Thứ hai là Hoa Vạn Quân.
Khoảng thời gian gần đây, ngoại viện đã có rất nhiều đệ tử bị sát hại, bọn họ không thể chối bỏ trách nhiệm được.
Vào lúc này, bên trong đại điện nghị sự của học viện Thánh Hoàng, có hơn mười người tụ tập.
Đứng đầu trong hàng ngũ trưởng lão thiên viện chính là Tô Tử Thương của nhà họ Hoa.
Huyết Minh Tuyên của Huyết Vụ cung, Linh Dục của Linh Tiêu Sơn, Vũ Kha của nhà họ Vũ, Lâu Tiêu của Chiến Thần lâu và Đàm Tùng, các chủ của Vạn Trận Các đều tập trung tại đây.
Lúc này, bên cạnh Đàm Tùng có hai vị lão giả, trông có vẻ tiên phong đạo cốt, bọn họ mặc một bộ đan bào và một bộ khí bào, hiển nhiên đó là biểu tượng của luyện đan sư và luyện khí sư.
Hai người này chính là các chủ của Thánh Đan Các, Lý Đạo Nhiên và các chủ của Thánh Khí Các, Vương Xử.
Hai người này và Đàm Tùng cùng nhau quản lý Vạn Trận Các, Thánh Khí Các và Thánh Đan Các, hơn nữa còn là một trong mười vị trưởng lão đứng đầu học viện Thánh Hoàng, có thân phận cực kì cao.
Hơn mười vị trưởng lão có biểu cảm khác nhau, không ai lên tiếng cả.
Vào lúc này, Lý Đạo Nhiên truyền âm tới: “Đàm Tùng, ngươi chết chắc rồi!”
“Cút mẹ đi, liên quan gì tới ông đây?”
Đàm Tùng trừng mắt nhìn Lý Đạo Nhiên, ông ta truyền âm lại.
“Đã có nhiều người chết như vậy rồi, tất nhiên là do Hứa Thất Nguyên và Liễu Nhược Bạch không quản lý tốt, nhưng mà cũng là do Vạn Trận Các của các ngươi bày ra trận pháp không được tốt cho lắm, bị người ta phá giải”.
Nghe thấy vậy, Đàm Tùng trợn trắng mắt trừng Lý Đạo Nhiên, suýt chút nữa là chửi ra khỏi miệng.
“Vô lý, Khương Nga của Chiến Thần lâu cũng chết, là do bị Hoa Mệnh Lang và Hoa Viên lừa đi ra mở cửa, có khi là do Hoa Vạn Quân quá tự tin về thực lực của mình nên mới tự ra mở cửa rồi bị người ta giết, dựa vào cái gì mà nói trận pháp của bọn ta có vấn đề? Ông đây không nhận nỗi oan này đâu!”
Bình luận facebook