-
Chương 2916-2920
Chương 2916: Có nghe thấy không?
Nghe nói như thế, các chủ Vương Xử cũng gia nhập vào đội ngũ truyền âm, ông ta cười nói: “Ta thấy ngươi lại sắp không ổn rồi đấy, Thánh Vân Phong, Khương Dực, Sư Thiên Vũ và Ô Tử Linh sẽ không thể trừng phạt ngươi được, nhưng nhất định là bọn họ sẽ bất mãn với ngươi!”
“Bọn họ có bất mãn thì liên quan gì tới ta?”
Đàm Tùng lại nói: “Dù sao thì ta cũng sẽ không nhận trách nhiệm này, không liên quan gì tới ta, nếu bốn người bọn họ có bản lĩnh thì hãy trừng trị ta, thử xem còn ai dám đứng ra quản lý Vạn Trận Các không”.
Đàm Tùng! Lý Đạo Nhiên! Vương Xử! Ba vị này đều là cường giả cảnh giới Vô Ngã, tuy không phải là Biến Cảnh, nhưng lại có thể giống như bốn vị phó viện trưởng xếp vào hàng ngũ thập đại thánh trưởng lão, chính là dựa vào năng lực mạnh mẽ về mặt trận pháp, thuật luyện đan và luyện khí của bọn họ.
Trưởng lão thiên viện của học viện Thánh Hoàng rất nhiều, đều có cảnh giới Vô Ngã, nhưng ở trước mặt ba người bọn họ, những người kia chẳng là cái thá gì cả.
Trong lúc ba người bọn họ còn đang âm thầm truyền âm cho nhau thì đã có thêm bốn người nữa vừa đến.
Thánh Vân Phong! Khương Dực! Sư Thiên Vũ! Ô Tử Linh! Bình thường, bốn vị phó viện trưởng này hiếm khi xuất hiện, nhưng gần đây bọn họ đã hiện thân tận hai lần.
Lần trước là bởi vì đại sư Sở Mậu của Vạn Trận Các phản bội.
Làn này lại là vì tính nghiêm trọng của sự việc vừa xảy ra ở ngoại viện.
Đệ tử cảnh giới Chân Ngã chính là gốc rễ của học viện Thánh Hoàng, cảnh giới Tam Ngã được xem như là võ giả chủ lực ở Tây Hoa Thiên, nhiều vị võ giã Chân Ngã chết đi như vậy, cho dù là thế lực do nhà họ Hoa và nhà họ Vũ xếp vào đi chăng nữa thì cũng là đệ tử của học viện Thánh Hoàng, bọn họ không thể không quan tâm tới được! Nếu còn tiếp tục như vậy nữa, chỉ sợ là sự cân bằng ở trong học viện Thánh Hoàng sẽ bị phá vỡ.
Bốn vị phó viện trưởng đi tới trước mặt mọi người, đứng trên bậc thang nhìn mười vị trưởng lão, sắc mặt bọn họ âm u.
Thánh Vân Phong mở lời: “Rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào?”
Ông ta vừa nói xong, Tô Tử Thương đã vội đáp lời: “Thánh phó viện trưởng, Hoa Vạn Quân là đệ tử ngoại viện, bị giết chết ở trong đình viện của chính mình, cùng chết với hắn ta còn có hơn mười vị đệ tử khác nữa, đây là sự tổn thất to lớn của học viện Thánh Hoàng chúng ta, mong là phó viện trưởng trừng trị hung thủ!”
“Việc này cũng có một phần là do Vạn Trận Các và hai vị viện trưởng Liễu Nhược Bạch và Hứa Thất Nguyên không làm tròn trách nhiệm của mình, nên phạt bọn họ!”
Tô Tử Thương tiếp lời.
Chuyện hôm qua Hoa Mệnh Lang và Hoa Viên bị Tần Ninh chém chết còn chưa được giải quyết thì nay Hoa Vạn Quân đã ngã xuống.
Bây giờ, Tô Tử Thương tức giận, mọi người cũng có thể thông cảm được.
Vào lúc này, Linh Dục của Linh Tiêu Sơn cũng bước ra, chắp tay nói: “Bốn vị phó viện trưởng, Linh Tử Văn cũng bị sát hại ở trong đình viện của mình, tại hạ cũng xin các vị nghiêm túc điều tra ra hung thủ để xử tử tội, đồng thời trừng phạt Vạn Trận Các và hai người Liễu Nhược Bạch, Hứa Thất Nguyên”.
Linh Tử Văn bị giết, Linh Tiêu Sơn phẫn nộ là điều dễ hiểu.
Hai người vừa mở miệng là yêu cầu điều tra nghiêm minh.
Lúc này, có một tiếng hừ lạnh vang lên.
Đàm Tùng đi ra, ông ta nói thẳng: “Nói hưu nói vượn”.
“Trừng phạt Hứa Thất Nguyên và Liễu Nhược Bạch thì cũng thôi đi, liên quan gì đến Vạn Trận Các bọn ta hả? Gần đây có rất nhiều đệ tử đã chết, các ngươi đều oán trách trận pháp của Vạn Trận Các bọn ta sao? Trận pháp là vật chết, nhưng người là sống, giống như việc Khương Nga bị giết, là do nàng ta tin lời Hoa Mệnh Lang và Hoa Viên dụ dỗ, đi ra mở cửa, cái này hai người bọn họ đã chính miệng thừa nhận, Linh Tử Văn và Hoa Vạn Quân đều có thể đã chết như vậy, liên quan gì tới trận pháp của ta?”
Nhắc tới Tần Ninh, Tô Tử Thương lại nổi giận: “Trưởng lão Đàm Tùng có vẻ bất công nhỉ, chuyện Hoa Mệnh Lang và Hoa Viên chính miệng thừa nhận còn có ai nghe thấy nữa không?”
“Có ta nghe thấy!”
Lúc này, Lâu Tiêu cũng đứng ra nói: “Ngày hôm đó ta cũng có mặt ở đấy, chính miệng Hoa Viên thừa nhận như vậy, Tần Ninh mới bị chọc giận mà ra tay giết người, hắn là đệ tử ngoại viện, nhìn thấy hung thủ kiêu ngạo như vậy nên mới tức giận ra tay, tuy là lo chuyện bao đồng nhưng cũng là trừng trị hung thủ, ưu và khuyết điểm bù trừ cho nhau, hắn vốn không nên bị giam giữ!”
“Lâu Tiêu, ngươi…”
“Ta cũng thấy Lâu Tiêu nói đúng”.
Đàm Tùng nói thẳng: “Hoa Viên và Hoa Mệnh Lang nghĩ là Tần Ninh dễ bắt nạt nên mới nói thật trước mặt hắn để lấy làm trò vui đùa, bọn họ tưởng là hắn hông dám ra tay, nào ngờ lại dám làm, bậc nam nhi có lòng dạ rộng lớn như vậy mới xứng là đệ tử của học viện Thánh Hoàng chúng ta!”
Tô Tử Thương không thể kìm nén được lửa giận mà quát lớn: “Nói xấu, các ngươi đang nói xấu, người chết là Khương Nga, nên các ngươi mới nói như vậy, trừ các ngươi ra còn có ai nghe thấy nữa đâu chứ?”
“Không đúng!”
Đàm Tùng tiến lên phía trước, ông ta cười nói: “Liễu Nhược Bạch và Hứa Thất Nguyên cũng có mặt ở đó, hai người bọn họ cũng nghe được!”
Ông ta vừa dứt lời, ánh mắt của tất cả mọi người dều đổ dồn về phía hai vị viện trưởng.
Hứa Thất Nguyên và Liễu Nhược Bạch sửng sốt.
Nghe?
Nghe thấy cái gì cơ?
Lúc đó quả thật là bọn họ cũng có mặt ở đấy, nhưng sao có thể đi nghe lén được cơ chứ?
Lúc ấy, trong lòng bọn họ đều đang ngập tràn phiền não, sau đó liền thấy Tần Ninh ra tay giết chết Hoa Viên và Hoa Mệnh Lang ngay trước mặt, hai người bọn họ còn đang ngơ ngác, không kịp ra tay ngăn cản.
Những mà bây giờ, Đàm Tùng lại nói bọn họ cũng nghe thấy.
Thánh Vân Phong nhìn về phía Hứa Thất Nguyên và Liễu Nhược Bạch, hỏi: “Các ngươi thật sự đã nghe thấy sao?”
Liễu Nhược Bạch sửng sốt, Hứa Thất Nguyên ngơ ngác.
“Có nghe thấy hay không?”
Thánh Vân Phong lại hỏi.
Hai người không hiểu ra làm sao… rốt cuộc bọn họ có nghe thấy hay không đây?
Nếu nói có nghe thấy thì chính là giả vờ giả vịt, nhưng nếu nói không nghe thấy gì thì lại đắc tội với Đàm Tùng! Liễu Nhược Bạch quyết tâm bước lên phía trước, chắp tay nói: “Ta thật sự đã nghe thấy Hoa Viên nói là bọn họ dụ dỗ Khương Nga mở cửa, giết chết nàng ta cũng chỉ là việc nhỏ, vì vậy Tần Ninh mới ra tay”.
Đàm Tùng nghe thấy vậy bèn dùng vẻ mặt tán thưởng mà nhìn Liễu Nhược Bạch.
Tiểu tử này được việc, lão phu sẽ nhớ kĩ mặt ngươi, sau này sẽ không đối xử tệ với ngươi.
Tô Tử Thương giận dữ hét lớn: “Liễu Nhược Bạch, ngươi có biết là đang nói gì không hả? Tội nói xấu đệ tử, ngươi có đáng được tha thứ hay không?”
Lúc này, Hứa Thất Nguyên hừ một tiếng rồi nói: “Ta cũng nghe thấy, Tô Tử Thương, Hoa Viên thật sự đã thừa nhận như vậy”.
Thân phận của Tô Tử Thương là con rể nhà họ Hoa, được phái tới học viện Thánh Hoàng, ông ta là người ngoài, nếu lúc này Đàm Tùng bày mưu đặt kế cho hai người bọn họ, vậy thì bọn họ nhất dịnh sẽ giúp trưởng lão Đàm Tùng.
“Nói hươu nói vượn, các ngươi đang bôi nhọ”.
Tô Tử Thương giận đến mức đỏ mặt tía tai.
“Mong bốn vị phó viện trưởng trừng trị Tần Ninh, tru sát kẻ này, đồng thời điều tra ra chân tướng vụ việc Hoa Vạn Quân, Linh Tử Văn và các vị đệ tử khác bị sát hại!”
Tình cảnh lúc này thật hỗn loạn.
Bốn vị phó viện trưởng cũng không nói được một lời, nhìn mọi người cãi nhau ầm ĩ.
Nếu không xử lý tốt chuyện này, thì nhất định sẽ khiến cho những thế lực khác sinh lòng bất mãn.
Học viện Thánh Hoàng mở rộng cánh cửa để đệ tử của các thế lực ở khắp mọi nơi tiến vào, từ trước đến nay vẫn luôn hoạt động rất tốt, giữ gìn sự cân bằng giữa các thế lực với nhau.
Nhưng những chuyện vừa xảy ra gần đây lại phá vỡ sự cân bằng này.
Nhất là nhà họ Hoa và nhà họ Vũ đều đã bị tổn thất nghiêm trọng.
Bọn họ vất vả dạy dỗ một người đệ tử nhiều năm, đưa vào đây đã ngay lập tức bị người giết chết nhiều như vậy, tổn thất quá lớn! Vũ Kha cũng lên tiếng: “Dù chuyện có như thế nào đi chăng nữa thì Tần Ninh cũng đã sát hại đồng môn, nên xử lý”.
Đàm Tùng nhìn Vũ Kha, ông ta nói: “Lão phu không chỉ là các chủ của Vạn Trận Các mà còn là một trong thập đại thánh trưởng lão, chắc là cũng có quyền quyết định nhỉ?”
“Mặc dù Tần Ninh giết hại đồng môn nhưng chính Hoa Viên và Hoa Mệnh Lang cũng bày mưu đặt kế giết hại Khương Nga, Tần Ninh bị chọc giận nên mới ra tay, về tình có thể tha thứ, ta quyết định hạ hắn xuống cấp bậc đệ tử phổ viện, đồng thời giam giữ ở Chấp Pháp đường một tháng”.
Ông ta vừa dứt lời, tất cả mọi người đều sửng sốt.
Chương 2917: Chỉ xử phạt như vậy thôi?
Cái này… mà cũng tính là trừng phạt hả?
Giam giữ một tháng thì trừng phạt ở chỗ nào chứ?
Hạ cấp bậc xuống làm đệ tử phổ viện?
Ở chung một chỗ với những đệ tử có cảnh giới Tứ Cực này sao?
Sau này tùy tiện tìm một cái cớ gì đó là có thể đưa Tần Ninh về lại ngoại viện rồi?
Quả nhiên Đàm Tùng thiên vị hắn.
Lúc này, bốn vị phó viện trưởng cũng không thể chấp nhận được.
Tên Đàm Tùng này thiên vị Tần Ninh quá đáng! Thánh Vân Phong không lên tiếng, Khương Dực đứng bên cạnh ông ta vừa định mở miệng thì đã bị Đàm Tùng chặn ngang: “Một việc thì không đáng để bàn luận nhưng mà Tần Ninh có công với học viện Thánh Hoàng của chúng ta, lần này, ta thấy không nên trừng phạt hắn, bốn vị phó viện trưởng chắc là chưa quên công lao của hắn đâu nhỉ?”
Có công?
Có công ở chỗ nào! Tần Ninh là một tên đệ tử ngoại viện, sau khi tiến vào học viện liền để cho tên Lý Nhàn Ngư bên cạnh hắn đi khiêu chiến khắp nơi, tất cả đều là sinh tử chiến, giết chết không ít đệ tử, bản thân hắn lại ra tay giết Vũ Thượng Trạch, đây mà gọi là công lao à?
Đây là thứ công lao chó má gì chứ! Sau khi Đàm Tùng dứt lời, Khương Dực vốn tính nói đạo lý nhưng cũng đành cạn lời.
Bắt được Sở Mậu cũng được xem là lập công lớn.
Nếu không Sở Mậu có cảnh giới Vô Ngã đỉnh phong, lại là một vị phách trận sư, ẩn nấp ở bên trong học viện Thánh Hoàng, âm mưu phá hoại học viện, tương lai không biết sẽ làm ra chuyện kinh thiên động địa gì nữa.
Nhưng mà chuyện này không thể nói ra được.
Phó viện trưởng Sư Thiên Vũ lên tiếng: “Nếu đã như vậy thì việc xử phạt Tần Ninh cứ làm theo lời thánh trưởng lão Đàm Tùng”.
Nghe thấy vậy, đám người Linh Dục, Tô Tử Thương và Vũ Kha đều sững sờ! Chỉ xử phạt như vậy thôi sao?
Tần Ninh giết Hoa Viên và Hoa Mệnh Lang nhưng chỉ bị xử phạt như vậy?
Cái này mà cũng gọi là xử phạt được sao!
“Sư phó viện trưởng…”
Nhân tiện đó, Sư Thiên Vũ nói thêm: “Việc này cứ quyết định vậy đi, nhưng mà chuyện Hoa Vạn Quân, Linh Tử Văn và những vị đệ tử khác bị sát hại thật sự có điều kỳ quái, vấn đề có thể nằm ở Vạn Trận Các, nhưng cũng có thể do nguyên nhân khác, thánh trưởng lão Đàm Tùng, tiếp theo đây cần phải đốc thúc các trưởng lão của Vạn Trận Các ở ngoại viện kiểm tra hết toàn bộ trận pháp, nếu có vấn đề gì xảy ra, ngươi sẽ phải chịu toàn bộ trách nhiệm!”
Sư Thiên Vũ nhìn về phía Hứa Thất Nguyên và Liễu Nhược Bạch rồi nói: “Hai người các ngươi thân là viện trưởng ngoại viện, nhưng mà gần đây lại có nhiều chuyện liên tục xảy ra, điều này cho thấy rằng các ngươi không làm tròn bổn phận của mình, từ nay trở đi, cách chức viện trưởng của các ngươi, nhưng vẫn quản lý các công việc của ngoại viện như cũ, nếu việc tương tự như vậy còn xuất hiện thêm một lần nào nữa thì các ngươi cứ chờ viện trưởng xử phạt đi!”
“Vâng!”
“Vâng!”
Hứa Thất Nguyên và Liễu Nhước Bạch cũng rất bất đắc dĩ, đi một vòng lớn, cuối cũng người đứng ra chịu tội lại là bọn họ! Sư Thiên Vũ lại nói tiếp: “Sắp tới, chúng ta phải ngay lập tức điều tra nghiêm túc hơn, các vị viện trưởng thiên viện cũng có thể tự mình rà soát lại, nếu như tra ra được dấu vết mà hung thủ để lại thì lập tức giết không tha, không cần bắt sống, đã giết đệ tử của học viện Thánh Hoàng chúng ta rồi mà vẫn ngang nhiên ở lại học viện, quả thật là vô pháp vô thiên!”
“Được rồi, mọi người giải tán đi…”, Tô Tử Thương, Vũ Kha, Linh Dục và những vị viện trưởng thiên viện nghe thấy vậy liền ngơ ngác.
Vậy là xong rồi sao?
Như vậy là xong rồi?
Bọn họ tới nơi này là để đòi lại công lý cho bản thân, nhưng mà… thành ra đi một chuyến không công sao?
Nhìn thấy bốn vị phó viện trưởng không muốn nhiều lời nữa, bọn họ cũng không dám nói gì thêm, chỉ đành căm tức rời khỏi đây.
Cuối cùng trong đại điện chỉ còn có bốn vị phó viện trưởng, Đàm Tùng, Lý Đạo Nhiên và Vương Xử.
Lúc này, Sư Thiên Vũ mới nhìn về phía Đàm Tùng nói: “Có phải là Tần Ninh đã giết Hoa Vạn Quân và Linh Tử Văn không?”
Đàm Tùng sửng sốt, sau đó ông ta vội nói: “Sư phó viện trưởng, ngươi không bị lú lẫn đó chứ? Từ hôm qua đến giờ, Tần Ninh vẫn còn bị nhốt ở Chấp Pháp đường mà, sao hắn có thể trốn ra được?”
“Hắn có thể ra ngoài được hay không, chính bản thân ngươi hiểu rõ, hắn thông thạo trận pháp như vậy, có thể nắm lấy cái đuôi của Sở Mậu, bắt được ông ta, trận pháp phong ấn của Chấp Pháp đường có thể làm khó được hắn sao?”
Đàm Tùng ngẩng đầu nhìn lên trời, không thốt nên lời.
Tùy các ngươi, thích nói gì thì nói, lão phu không biết gì cả!
“Nếu không phải vì nể tình hắn ra sức giúp chúng ta bắt được Sở Mậu thì lần này ta đã không buông tha cho hắn nhẹ nhàng như vậy, bảo hắn tự xem lại bản thân đi, nếu còn dám làm như vậy thì lần sau bọn ta sẽ không mặc kệ như thế này đâu”.
Lý Đạo Nhiên cười bảo: “Nói gì thì nói, người chết dù sao cũng là đệ tử của nhà họ Hoa, nhà họ Vũ và Linh Tiêu Sơn, các vị phó viện trưởng cũng không quan tâm mấy”.
Đúng vậy! Điều mà Lý Đạo Nhiên nói mới là điều quan trọng nhất! Nếu người bị giết đều là đệ tử do học viện Thánh Hoàng dốc sức bồi dưỡng ra thì bốn vị phó viện trưởng đã sớm ra tay giết chết hung thủ rồi.
Ô Tử Linh nói: “Những năm gần đây, nhà họ Hoa và nhà họ Vũ càng ngày càng ngang ngược, nên cho bọn họ nếm được một chút đau khổ”.
“Vậy mà Tần Ninh cũng dám làm, nhưng mà lần này hắn chỉ bị hạ xuống làm đệ tử phổ viện, e rằng nhà họ Hoa và nhà họ Vũ sẽ bất chấp tất cả để giết hắn, Đàm Tùng, ta thấy ngươi rất coi trọng hắn, nên cẩn thận một chút!”
Đàm Tùng nghe thấy vậy liền cảm thấy căng thẳng.
Đúng vậy! Phổ viện không thể sánh ngang với ngoại viện được, sự an toàn của đệ tử không được đảm bảo.
Tần Ninh không thể chết được.
Những người ở đây chả biết gì cả, lý luận trận pháp của Tần Ninh cũng đủ để làm sư tôn Đàm Tùng rồi, ông ta bảo vệ hắn như vậy, những người khác đều nghĩ rằng do ông ta yêu mến Tần Ninh nhưng thực ra là do ông ta cần hắn.
Một thiên tài tuyệt thế như vậy, ông ta nhất định sẽ không để hắn bị người khác giết hại.
Đàm Tùng gạt những suy nghĩ vừa rồi ra khỏi đầu, ông ta tỏ vẻ nghiêm nghị mà nói: “Việc của Sở Mậu điều tra đến đâu rồi?”
Ô Tử Linh nghe thấy nhưng cũng không đáp lời.
Thánh Vân Phong mở miệng nói: “Vẫn không chịu khai ra bất kỳ cái gì cả, bốn người bọn ta không tiện ép hỏi, sợ là cần mời viện trưởng tự mình tra hỏi!”
Đàm Tùng vội nói: “Có thể liên quan tới Ma tộc hay không?”
Ma tộc! Nhắc tới hai chữ này, những người ở đây đều tỏ vẻ nghiêm túc.
“Năm xưa, Ma tộc hiện thế, đại chiến bắt đầu, Cửu Thiên liên hợp với nhau mới tiêu diệt được Ma tộc, tất cả mọi người đều cho rằng Ma tộc không thể uy hiếp được Trung Tam Thiên, từ đó về sau, Ma tộc biến mất một thời gian dài, thế nhưng bây giờ bọn chúng lại xuất hiện, lén lút giao dịch với rất nhiều thế lực, ẩn sau những việc này chắc chắn có một bí mật khủng khiếp nào đó mà không ai biết được…”, Thánh Vân Phong thở dài: “Ta cứ có cảm giác Ma tộc không phải là đánh không lại chúng ta mà là bọn chúng đang có âm mưu gì đấy”.
Đàm Tùng cười lạnh lùng: “Ma tộc tội đáng chết vạn lần!”
Nhìn dáng vẻ tức giận của Đàm Tùng, những người còn lại đều không nói gì cả.
Năm đó, Ma tộc hiện thế, đại chiến xảy ra, Đàm Tùng còn chưa trở thành phách trận sư, đảm nhiệm chức vụ trưởng lão bên trong học viện Thánh Hoàng, trong một trận chiến ở Tây Hoa Thiên, phu nhân, hai đứa con trai và một cô con gái của ông ta đều chết trong trận chiến ấy.
Chỉ còn lại một đứa con trai là Đàm Minh Thanh sống sót.
Từ đó về sau, Đàm Tùng căm hận Ma tộc tới đỉnh điểm, hận không thể nhai tươi nuốt sống kẻ thù!
“Chuyện này để bàn sau đi, chỉ có điều tin tức từ chỗ Nguyên Hạo truyền đến, nói là gần đây Ma tộc ở Tây Hoa Thiên lại không an phận… dùng không ít thủ đoạn”.
Nghe thấy vậy, Đàm Tùng nói: “Nói cho ta biết Ma tộc đang ở đâu đi, ta đi!”
Bốn vị phó viện trưởng nhìn Đàm Tùng, bọn họ rơi vào trầm tư.
“Các ngươi sợ cái gì? Dù lão phu không phải là Biến Cảnh, nhưng mà về mặt trận pháp, năng lực của lão phu rất mạnh, cho dù có gặp được Biến Cảnh, lão phu cũng sẽ không chịu thiệt, Ma tộc đáng chết, nên giết!”
“Đàm Tùng, đừng kích động như vậy!”
Ô Tử Linh khuyên bảo: “Ma tộc có quan hệ với rất nhiều thế lực ở khắp mọi nơi, việc này liên lụy rất nhiều, dù là viện trưởng cũng phải xem thái độ của nhà họ Hoa và Tây Hoa Thiên, chưa kể tới đây là việc riêng của Tây Hoa Thiên, những Thiên khác… cũng rất phức tạp!”
Chương 2918: Sự đau khổ của Đàm Tùng
“Phức tạp, phức tạp, lần nào cũng là phức tạp, đám khốn khiếp kia, hoàn toàn quên đi hậu quả thảm thiết của trận chiến năm đó, còn chưa đến một vạn năm trôi qua, vậy mà bọn họ đều đã quên sạch rồi!”
“Sớm muộn gì cũng có ngày Ma tộc ngóc đầu trở lại, đó chính là thảm họa của Trung Tam Thiên!”
Đàm Tùng vung tay áo rời khỏi đây.
Bốn vị phó viện trưởng nhìn nhau, không thốt nên lời.
Cả nhà Đàm Tùng bởi vì trận chiến với Ma tộc năm xưa mà chỉ còn lại một đứa con trai duy nhất, ông ta căm thù Ma tộc tới tận xương tủy, bọn họ đều biết điều này, cho nên từ xưa đến nay rất ít khi nhắc tới những việc liên quan tới Ma tộc trước mặt Đàm Tùng.
… Tại Chấp Pháp đường, bên trong địa lao.
Tần Ninh khoanh chân ngồi.
“Tần lão đệ!”
Một giọng nói bỗng nhiên vang lên, cười ha hả mà bảo rằng: “Tần lão đệ, trông ngươi có vẻ rất nhàn nhã nhỉ, lão già ta thật sự đã bỏ ra rất nhiều công sức đó!”
Đàm Tùng đi tới trước cửa địa lao, bàn tay ông ta vung lên, từng đạo trận văn tản ra, Đàm Tùng trực tiếp dùng tay bắt lấy, đẩy cửa ra, đi vào trong.
“Ngươi vừa uống rượu?”
Nhìn thấy vẻ mặt già nua của Đàm Tùng đỏ bừng, mùi rượu xộc lên ngập trời, Tần Ninh cau mày hỏi.
“Uống với nhau vài ly đi!”
Ông ta đem một bình rượu ngon đặt ở trước mặt Tần Ninh.
Hắn không mấy ưa thích uống rượu, nhưng Thời Thanh Trúc xưa nay vẫn luôn rất thích chè chén.
Lúc này, Đàm Tùng tùy ý ngồi bên người Tần Ninh, uống hết ngụm rượu này tới ngụm rượu khác, vừa uống vừa cười ha hả nói: “Rượu ngon, đây đều là rượu người khác tặng cho ta vài hôm trước, ta rất là quý trọng, không nỡ uống”.
Tần Ninh mở giấy bọc ra, uống một ngụm, hương vị cay nồng, nhưng mà sau khi vào bụng lại khiến cho tinh thần con người sảng khoái, khí huyết cuồn cuộn.
“Rất ngon, đúng không?”
Đàm Tùng cười sang sảng: “Tần lão đệ à, tuy rằng bọn họ đều nói ta thưởng thức tài hoa của ngươi nhưng mà ta lại càng thưởng thức cách làm người của ngươi hơn”.
“Con đường của một võ giả đi, chính là quyết tâm tiến về phía trước, lão phu cảm thấy rằng việc tu hành chính là làm cho bản thân thấy vui vẻ”.
Tần Ninh không nói gì.
Dường như hắn cũng cảm nhận được rằng hôm nay Đàm Tùng không được vui vẻ cho lắm, chỉ im lặng lắng nghe.
“Vạn năm trước, ở Trung Tam Thiên, Ma tộc hiện thế, không biết bọn chúng đến từ nơi nào, thực lực rất mạnh, giết người như ma, năm đó, ở Trung Tam Thiên, số lượng sinh linh chết dưới tay Ma tộc khoảng chừng hơn một triệu”.
“Khi đó các thế lực khắp nơi của Cửu Đại Thiên liên hợp lại với nhau mới diệt tận Ma tộc, trận chiến ấy kéo dài hơn trăm năm, cuối cùng, con người thắng lợi, nhưng mà cái giá phải trả thật sự quá lớn”.
“Ngươi nói thử xem, đây có phải là thâm cừu đại hận hay không?”
Tần Ninh gật đầu.
“Nhưng mà bây giờ thì sao?”
Đàm Tùng tự giễu: “Bây giờ, chỉ mới có hơn vạn năm trôi qua mà thôi, rất nhiều người đã quên lãng”.
“Có người hợp tác với Ma tộc để đổi lấy tài nguyên tu luyện, còn có kẻ lại bán đứng chính mình, làm tay sai cho Ma tộc, có người còn biết Ma tộc tu luyện tà công, giết người trong bóng tối nhưng vẫn mặc kệ…”, Đàm Tùng cười to: “Quả nhiên là buồn cười, bọn họ coi những người đã chết trong trận chiến năm đó là cái gì chứ?”
Tần Ninh cau mày.
“Vậy ngươi có biết kẻ nào hợp tác với Ma tộc, kẻ nào đứng ra bao che cho Ma tộc không?”
Nghe thấy vậy, Đàm Tùng chỉ cười rồi nói: “Nếu như ta biết được thì đã sớm giết đám cặn bã kia rồi, còn tìm tới ngươi uống rượu để làm cái gì chứ?”
“Không nhắc tới chuyện này nữa, mau uống rượu đi”.
Đàm Tùng nói xong liền uống một ngụm lớn.
Đêm đen sâu thẳm, bên người Đàm Tùng có mấy chục cái vò không, vò rượu lăn xuống đất, lăn tới bên chân Tần Ninh.
Mà cùng lúc đó, bên trong địa lao, một bóng hình xinh đẹp từ từ xuất hiện, giống như u linh.
Tần Ninh nhìn người kia, cười nói: “Là ngươi”.
“Ngươi biết ta sao?”
Giọng của nữ tử kia trong trẻo nhưng lạnh lùng.
“Ta biết chứ, gần đây không phải ngươi vẫn luôn đi theo ta sao?”
Nghe thấy vậy, sắc mặt của nữ tử kia thay đổi, cô ta tự nhận rằng mình đã che giấu rất khá, nhưng không ngờ rằng đã sớm bị Tần Ninh phát hiện.
Nữ tử ngồi xổm xuống, nâng Đàm Tùng đã say khướt dậy, chậm rãi nói: “Tên của ta là Đàm Linh Tiên!”
“Đây là gia gia của ta!”
Tần Ninh gật đầu.
Đàm Linh Tiên nói tiếp: “Lúc trước cha ta bảo ta giúp đỡ ngươi, sợ ngươi bị người khác giết, sau này ta mới biết là do phụ thân ta lo lắng vô ích”.
“Gia gia của ta, ông ấy… Có nỗi khổ không thể nói thành lời”.
“Người của nhà họ Đàm bọn ta vốn có quyền cao chức trọng ở trong học viện Thánh Hoàng, đương nhiên là bây giờ cũng vậy nhưng mà trước kia”.
Đàm Linh Tiên nói tiếp: “Đại bá của ta, còn có nhị cô, tam thúc, nãi nãi, và vài vị đường huynh, tất cả bọn họ đều là trận sư rất lợi hại của học viện Thánh Hoàng, đảm nhiệm chức vụ trưởng lão ở thiên viện, nội viện và ngoại viện, Ma tộc xuất hiện, học viện Thánh Hoàng thân là thế lực đứng đầu ở Tây Hoa Thiên, tất nhiên là phải xung phong lên tuyến đầu rồi, trận chiến năm ấy rất thảm khốc, có rất nhiều người đã chết, bọn họ cũng ngã xuống…”
“Cha ta lúc ấy còn trẻ, không lên tiền tuyến, cũng bởi vì vậy mà sống sót, từ đó về sau, gia gia của ta chỉ mải mê với trận pháp, không quan tâm đến những chuyện khác, nhưng mà cái chết của nãi nãi, đại bá, nhị cô và tam thúc khiến ông ấy tự dày vò nhiều năm… từ năm này qua năm nọ, ông ấy càng ngày càng oán hận Ma tộc, hận không thể tru sát sạch sẽ!”
Tần Ninh nghe thấy vậy liền ngớ người.
Đàm Tùng cũng là kẻ đáng thương!
“Ta đưa gia gia về trước đã!”
“Được”.
Địa lao dần rơi vào yên lặng, Tần Ninh vẫn khoanh chân ngồi đó, hắn cầm lấy vò rượu, uống một ngụm lớn, chỉ cảm thấy bị vị cay nồng của rượu kích thích, làm cho lửa giận trong người Tần Ninh bốc lên.
Hắn đi thẳng ra khỏi địa lao, đi tới một nơi trong học viện.
Tại ngoại viện, trong một tòa đình viện, Lâu Ca vừa định ngừng tĩnh tọa, kết thúc việc tu luyện hôm nay thì bỗng có một bóng người xuất hiện trước mắt, khiến cho hắn ta hồn vía lên mây.
“Tần công tử, ngươi, ngươi… sao ngươi lại chạy tới đây được?”
“Khiến ngươi sợ hãi sao?”
“Hả…”, Lâu Ca lập tức nói: “Hôm nay, ta vừa nhận được tin tức, học viện nói là nhốt ngươi một tháng, với cả đưa ngươi tới phổ viện…”, Tần Ninh thản nhiên ngồi xuống, hắn nhìn Lâu Ca rồi nói: “Ngươi liên hệ phụ thân ngươi, bảo hắn ta tới đây”.
“Hả? Vâng, được, được”.
Lâu Ca cũng không hỏi nhiều, trực tiếp truyền tin cho phụ thân.
Không lâu sau đó, Lâu Tiêu đã đến nơi.
Lâu Tiêu nhìn về phía Tần Ninh, hắn ta cung kính nói: “Tần công tử, có việc gì vậy?”
Tần Ninh nói thẳng: “Linh Tử Văn là do ta giết, trước khi giết hắn ta, ta đã lấy được không ít tin tức…”, Tần Ninh ngay lập tức nói rõ ngọn nguồn cho Lâu Tiêu.
“Linh Tiêu Sơn và Huyết Lặc Ma cùng một ruột với nhau”, Lâu Tiêu kinh ngạc: “Đây… Chuyện này thật quá đáng”.
Tần Ninh nói tiếp: “Ngươi đi báo cho Chiến Thiên Vũ một tiếng!”
“Báo với lâu chủ làm gì vậy?”
“Chiến Thần lâu khai chiến với Linh Tiêu Sơn, đánh tới lúc Linh Tiêu Sơn không còn sức chống trả, khiến bọn họ phải nhờ Ma tộc ra tay giúp đỡ, nếu Ma tộc không giúp, vậy thì tiêu diệt Linh Tiêu Sơn, trực tiếp xâm nhập Liệt Vân Sơn, giết Ma tộc!”
Hắn vừa dứt lời, Lâu Tiêu sửng sốt.
Chiến Thần lâu! Linh Tiêu Sơn! Hai thế lực này đều thuộc thất đại thế lực bá chủ, gần ngang hàng với nhà họ Hoa, Tây Hoa Thiên Cung và học viện Thánh Hoàng.
Một khi hai bên giao chiến, không biết sẽ gây ra chấn động cỡ nào.
Tần Ninh nói thêm: “Bảo Triệu Đông Thiên đi cùng với Chiến Linh Vũ, nhớ là tiêu diệt Linh Tiêu Sơn chứ không phải là đánh bại, nếu thấy Ma tộc ra tay ngăn cản, vậy thì việc Linh Tiêu Sơn hợp tác với Ma tộc đã được chứng thực, đến lúc đó trong Tây Hoa Thiên Cung, học viện Thánh Hoàng, nhà họ Vũ, Huyết Vụ cung, Bát Phương Thần Giáo, Phong Nguyệt Tông, Thiên Vũ tông sẽ cùng với Chiến Thiên Vũ giết ma, nếu ai không tham gia thì giết kẻ đó!”
Hắn vừa nói xong, Lâu Tiêu ngớ người.
Chương 2919: Sư tôn chàng còn quan trọng hơn ta sao?
Nếu như Linh Tiêu Sơn thật sự hợp tác với Ma tộc, Chiến Thần lâu hợp tác với nhà họ Triệu thì có lẽ sẽ đánh bại được Linh Tiêu Sơn, ép Ma tộc hiện thân, đó quả thật không phải là một vấn đề quá lớn.
Nhưng mà đến lúc đó, mời tám thế lực khác ra tay giúp đỡ, nếu ngươi không giúp thì ta liền tiêu diệt ngươi?
Lời này mà Tần Ninh cũng dám nói ra khỏi miệng sao?
“Ngươi chuyển lời của ta tới cho Chiến Thiên Vũ, bảo ông ta lập tức ra tay, ông ta nhất định sẽ hiểu được”.
“Vâng, ta đi làm ngay”.
Lâu Tiêu rời khỏi đây.
Lúc này, Tần Ninh nhìn về phía Lâu Ca, cười nói: “Lâu Ca, học viện Thánh Hoàng có một vị lão tổ tông tên là Hình Kha, chắc là ngươi biết chứ?”
“Hình Kha?”
Lâu Ca đau cả đầu, hắn ta nói: “Ta mới tiến vào học viện chưa được bao lâu, nhưng mà ta sẽ đi hỏi giúp ngươi”.
“Ừ”.
Nói xong, Tần Ninh vẫn thong thả ngồi ở chỗ cũ.
Lâu Ca cũng chờ.
Nhưng mà không lâu sau đó, Tần Ninh lại nhìn về phía Lâu Ca, hắn ta cũng dùng ánh mắt tò mò mà nhìn Tần Ninh.
“Sao vậy?”
Lâu Ca tò mò hỏi hắn.
“Sao ngươi còn chưa chịu đi nữa?”
“A? Bây giờ hả?”
“Đúng vậy, bằng không ngươi nghĩ là khi nào?”
Tần Ninh cười khổ rồi nói: “Bây giờ ta phải đi tìm người…”, Lâu Ca nói ngay: “Phải, phải…”, thấy hắn ta sốt ruột bỏ đi, Tần Ninh cũng rời khỏi nơi này, trở lại đình viện của mình, không biết Lý Nhàn Ngư đang làm gì?
Cùng lúc đó, trong Tây Hoa Thiên, giữa hàng tỷ lãnh thổ và quốc gia, tại một cánh rừng nọ, trong một sơn cốc cảnh đẹp hợp lòng người, cây xanh vươn mình, ánh trăng chiếu rọi những viên đá cuội đang nằm trên mặt đất.
Lúc này, bên trong sơn cốc, màn che lay động theo gió, chỉ thấy chiếc giường trúc không ngừng lay động.
Một lúc lâu sau, giường trúc dừng lại, một người đàn ông ló mặt ra.
Gương mặt kia quả thật tuấn tú vượt trội, không có chỗ nào có thể chê bai được, không một người đàn ông nào trên thế gian có thể sánh kịp.
Mà lúc này, trên gương mặt đẹp trai kia vừa tức giận vừa chua xót.
Thật là mệt! Đúng vào lúc này, một đôi tay vòng qua cổ hắn ta, nàng ta nỉ non: “Dịch lang, chàng sao vậy? Chàng mệt rồi sao?”
“Linh Lung à…”, Thần Tinh Dịch tỏ vẻ bất đắc dĩ: “Nàng nói là sẽ dẫn ta quay về học viện Thánh Hoàng mà, nhưng mà quãng đường này chúng ta đã đi được bao lâu rồi? Ngay cả một trăm dặm cũng chưa đi hết nữa”.
Ngày hôm đó, Tây Hoa Y của Tây Hoa Thiên Cung tới cướp người chỗ Tần Phong Tình, Tần Nguyệt Sương, hắn ta may mắn tránh thoát, vừa chuẩn bị trốn chạy thì lại bị Thánh Linh Lung tóm được.
Thánh Linh Lung lại muốn đưa hắn ta về học viện Thánh Hoàng, tiếp tục giam cầm.
Nhưng mà… đi được mấy tháng rồi mà vẫn còn ở trên đường! Mỗi khi gặp được một ngọn núi, Thánh Linh Lung sẽ tìm một cái sơn cốc, dừng lại nghỉ ngơi, một lần nghỉ ngơi là mấy ngày, ngày nào cũng quấn lấy hắn ta! Nếu đàn ông tuấn tú quá mức thì sẽ mang lại rất nhiều phiền phức! Làn da của Thánh Linh Lung trắng trong như tuyết, dưới ánh trăng mỹ lệ, đôi mắt long lanh ngập nước của nàng ta đang nhìn Thần Tinh Dịch chăm chú.
“Dịch lang đang ghét bỏ ta sao?”
“Sao có thể như vậy được, tuyệt đối không có chuyện đó, ta chỉ cảm thấy là mỗi ngày đều ở trên núi cao, không có người nào, tâm trạng bị đè nén…”
“Dịch lang có Linh Lung còn chưa đủ sao? Chẳng lẽ là ta hầu hạ chàng không tốt sao?”
Thánh Linh Lung vội nói: “Hay là chàng lại muốn đi tìm ba con tiện nhân Tần Phong Tình, Tần Nguyệt Sương và Tây Hoa Y kia hả?”
“Nàng đang nói gì vậy!”
Vẻ mặt Thần Tinh Dịch nghiêm túc, hắn ta nói: “Có nàng ở cạnh bên, sao ta còn nghĩ đến những người khác được nữa chứ?”
“Như vậy còn được”.
Thánh Linh Lung ôm lấy Thần Tinh Dịch từ sau lưng, chậm rãi nói: “Dịch lang, chúng ta tiếp tục đi…”
“…”, lúc Thần Tinh Dịch đang lùi về phía sau, bỗng nhiên có một tiếng xé gió xuất hiện. Ngay sau đó, một vầng hào quang mạnh mẽ xâm nhập vào giữa trán Thần Tinh Dịch, ngay lập tức, một bóng người xuất hiện ở trước mặt hắn ta.
Đó chính là ảo ảnh Tần Ninh đang mặc một bộ quần áo màu trắng.
“Dịch nhi, mau tới gặp ta!”
Một câu ngắn gọn cũng đã khiến cho Thần Tinh Dịch giật mình, hắn ta nhảy dựng từ trên giường lên.
“Đi, đi, đi nhanh lên”.
Thánh Linh Lung tỏ ra bất mãn: “Là ai vậy, đáng giá để chàng lo lắng như vậy sao!”
Thần Tinh Dịch lập tức nói: “Sư tôn gọi ta, hơn nữa còn sử dụng bí pháp hao tổn tâm huyết, chỉ có hai thầy trò ta mới có thể truyền tin cho nhau được, nhất định là sư tôn đã xảy ra chuyện”.
Sư tôn?
Thánh Linh Lung lập tức nói: “Dịch lang, sao chàng lại gạt ta, sư tôn chàng đã mất tích hơn một vạn năm rồi, không phải là chàng định lấy cái cớ này để bỏ trốn đó chứ?”
Vẻ mặt của Thần Tinh Dịch nghiêm túc, hắn ta nói: “Sư tôn sẽ không vô duyên vô cớ sửu dụng bí thuật hao phí tâm huyết để liên hệ ta, nhất định là đã có chuyện gì đó xảy ra rồi!”
“Đi!”
Nói xong, hắn ta bắt đầu mặc quần áo.
Sắc mặt Thánh Linh Lung mất đi nụ cười, nàng ta rút kiếm nhắm thẳng vào Thần Tinh Dịch, hừ một tiếng rồi nói: “Nếu chàng dám đi, ta nhất định sẽ giết chàng”.
“Tùy nàng!”
Thần Tinh Dịch nghiêm túc nói: “Ta nói cho nàng biết, dù nàng giết ta thì ta cũng phải đi, việc mà sư tôn muốn ta làm, dù đó là việc gì đi chăng nữa thì ta cũng sẽ nhất định làm được!”
“Sư tôn của chàng còn quan trọng hơn cả ta sao?”
Sắc mặt Thánh Linh Lung rất khó coi.
Thần Tinh Dịch dùng vẻ mặt không thể tin nổi mà nhìn Thánh Linh Lung, hắn ta nói: “Ta đã làm gì mà khiến cho nàng nghĩa rằng nàng có thể so sánh được với sư tôn của ta?”
“Vô nghĩa!”
Thần Tinh Dịch nói: “Trong thiên hạ này, ai cũng không quan trọng bằng sư tôn của ta, trong lòng ta, trời và đất đều phải xếp sau sư tôn!”
“Nếu nàng muốn giết ta thì cũng tùy nàng, tin tức này vốn truyền từ trong học viện Thánh Hoàng ra, ta phải đi tới học viện Thánh Hoàng trước đã, nếu nàng cho rằng ta đang lừa nàng, vậy thì tùy nàng”.
Vừa dứt lời, Thần Tinh Dịch không nhiều lời nữa, thân hình hắn ta bay lên, dùng tốc độ cực kỳ nhanh mà rời khỏi nơi đây.
Cuối cùng, Thánh Linh Lung vẫn không nỡ đâm nhát kiếm ấy.
“Dịch lang!”
Nàng ta vội nói: “Thật sự xin lỗi, ta sai rồi… Chàng đợi ta với, ta đi cùng với chàng!”
Vừa dứt lời, Thánh Linh Lung vội vàng đuổi theo… Bên trong học viện Thánh Hoàng, tại ngoại viện, ở một đình viện, Lý Nhàn Ngư đứng bên cạnh Tần Ninh.
“Sư tôn… người phải bị giam giữ một tháng mà phải không, sao bây giờ lại đi ra ngoài nữa? Người muốn giết người nào hả?”
Nghe thấy thế, Tần Ninh gật đầu.
“Còn muốn giết nữa sao?”
Lý Nhàn Ngư ngạc nhiên hỏi: “Nhưng mà không còn người nào để giết cả!”
Cùng lúc này, bên ngoài đình viện, có vài người đang tiến đến.
Người dẫn đầu chính là Lâu Ca.
Bên cạnh Lâu Ca có một người thanh niên mặc quần áo màu xanh, trông có vẻ tao nhã.
“Tần công tử, vị này chính là đệ tử ở thiên viện của Chiến Thần lâu chúng ta, tên là Chiến Võ Anh, thường ngày hay cùng phụ thân ta thương lượng đại sự, ta đưa hắn ta tới đây”.
Chiến Võ Anh nhìn về phía Tần Ninh, hắn ta chắp tay nói: “Tại hạ Chiến Võ Anh, lâu chủ từng ra lệnh cho đệ tử, đợi đến khi Tần công tử trở thành đệ tử thiên viện, ta mới có thể gặp mặt, không ngờ rằng hôm nay Tần công tử lại gặp tại hạ”.
Thất đại bá chủ, hai thế lực đứng đầu xếp người vào trong học viện Thánh Hoàng, tất nhiên bọn họ sẽ không chỉ đưa người vào ngoại viện, nội viện là dành cho đệ tử có cảnh giới Vong Ngã, thiên viện là dành cho đệ tử có cảnh giới Vô Ngã đều có người của bọn họ.
Chiến Võ Anh nhìn Tần Ninh, tỏ vẻ khách khí.
Trên thực tế, chỉ cần là đệ tử của Chiến Thần lâu đang ở tại học viện Thánh Hoàng, mỗi một người đều nhận được mệnh lệnh là thân phận của Tần Ninh giống như lâu chủ, mệnh lệnh của hắn hạ xuống, bọn họ nhất định phải phục tùng!
“Ngươi là đệ tử thiên viện, chắc là biết được nhiều chuyện hơn nhỉ”.
Tần Ninh nói ngay: “Vậy có biết Hình Kha không?”
Sắc mặt Chiến Võ Anh ngay lập tức thay đổi, hắn ta vội vàng hỏi: “Tần công tử hỏi cái này làm gì?”
Chương 2920: Ta không ngại đại khai sát giới đâu
Tần Ninh ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Chiến Võ Anh một cái.
Chiến Võ Anh vội vàng nói: “Là do đệ tử lắm lời”.
“Theo như ta được biết thì bên trong học viện Thánh Hoàng đúng thật là có một vị tiền bối tên Hình Kha, chỉ có điều là thái thượng trưởng lão của học viện Thánh Hoàng, hình như là ở tại Thái Thượng Cốc!”
Thái Thượng Cốc?
Tần Ninh vội nói: “Đưa ta đi xem thử!”
Hắn vừa nói xong, hai chân Chiến Võ Anh suýt chút nữa thì mềm nhũn, hắn ta vội vàng nói: “Không được, việc này trăm triệu lần không thể làm được”.
“Vì sao?”
Chiến Võ Anh vội giải thích: “Thái Thượng Cốc chính là nơi quan trọng ở học viện Thánh Hoàng, đó là cấm địa của học viện, những người ở nơi đó đều là người của thế hệ trước đã về hưu, hơn nữa nơi đó rất kỳ diệu, thời gian ở bên trong trôi chậm hơn ở ngoài một chút, dù là đệ tử hay là trưởng lão cũng không được phép tiến vào Thái Thượng Cốc”.
“Nếu cố tình xông vào, ắt sẽ chết chắc”.
“Ồ?”
Tần Ninh lại nói: “Vậy thì làm cách nào mới có thể khiến cho người ở trong đó đi ra?”
“Việc này…”, Chiến Võ Anh tiếp lời: “Người có thể ra vào Thái Thượng Cốc chỉ có thập đại thánh trưởng lão”.
Thánh trưởng lão! Đàm Tùng chính là một trong mười thánh trưởng lão.
“Ta biết rồi, sắp tới đây các ngươi không nên chạy lung tung, ta đoán là học viện Thánh Hoàng sắp xảy ra chuyện lớn, ngoan ngoãn ở trong phòng, không cần lo cho ta”.
Tần Ninh dặn dò: “Nếu thật sự chịu không nổi thì hãy rời khỏi học viện Thánh Hoàng, quay về Chiến Thần lâu”.
“Vậy…”, Chiến Võ Anh và Lâu Ca đều sửng sốt.
“Không có việc gì đâu, ta nói rồi, Chiến Thiên Vũ cũng nghe rồi, cái học viện Thánh Hoàng này cũng chả có gì thú vị, nếu không phải vì chờ Vân Sương Nhi xuất quan thì ta đã sớm rời khỏi đây rồi!”
Tần Ninh lại nói tiếp: “Được rồi, đi thôi, nếu cảm thấy nguy hiểm thì hãy quay về Chiến Thần lâu, tùy các ngươi”.
“Vâng”.
“Vâng”.
Hai người lập tức rời đi.
Lúc này, Tần Ninh phủ thêm một cái áo choàng màu đen, che khuất bộ quần áo màu trắng, hắn đứng dậy đi ra ngoài đình viện.
Lý Nhàn Ngư đi theo phía sau, nhịn không được bèn hỏi: “Sư tôn, người muốn làm gì nữa vậy?”
“Giết người à!”
Tần Ninh nói: “Bắt đầu từ trong học viện Thánh Hoàng, giết”.
Giết người?
Rốt cuộc là muốn giết ai đây?
Tần Ninh thấy Lý Nhàn Ngư tỏ ra khó hiểu liền nói: “Năm đó, chúng ta ở đại lục Vạn Thiên, ở Hạ Tam Thiên, Ma tộc đều chuẩn bị sẵn sàng rồi mới xuất hiện, tuy là nhiều lần hóa giải nguy cơ trong hiểm cảnh nhưng mà lần sau lại càng hung hiểm hơn lần trước, lần này, ta sẽ chủ động xuất kích”.
Chủ động xuất kích sao?
Tần Ninh cười nói: “Trước tiên, cứ giết sạch những kẻ có quan hệ với Ma tộc đã, sau đó tiện tay bắt thêm càng nhiều kẻ liên quan càng tốt, ai dám ngăn cản ta thì ta sẽ giết kẻ ấy, cho đến khi lấy được tung tích của Ma tộc mới thôi!”
“Sư tôn không lo lắng việc tu hành sao?”
Lý Nhàn Ngư tỏ vẻ buồn bực.
Sư tôn bây giờ mới có cảnh giới Chân Ngã tầng bốn.
“Sương Nhi đang bế quan, trong khoảng thời gian này, ta ở trong học việc cũng cảm thấy phiền chán, quả thực là chẳng có chút ý nghĩa nào cả”.
Tần Ninh khoanh tay bước đi, đi vài bước mà đã ra khỏi đình viện, hắn cười nói: “Có một vài vị bằng hữu, ta cũng nên gặp mặt, nhắc lại một chút tình xưa”.
Lúc này, thầy trò hai người đang đi trên đường lớn, tuy là ban đêm nhưng cũng có không ít đệ tử đi ngang qua.
“Tần Ninh!”
Bỗng nhiên có một giọng nói vang lên, trong giọng nói ngập tràn sự ngạc nhiên.
Chỉ thấy một người thanh niên chạy nhanh tới, dừng lại cách Lý Nhàn Ngư và Tần Ninh khoảng mười bước chân, trong mắt ánh lên vẻ hồi hộp và hoảng sợ.
Tần Ninh nhìn về phía người thanh niên kia, hắn tỏ vẻ khó hiểu.
“Ta có quen ngươi không?”
“Ngươi không biết ta, nhưng mà ta biết ngươi”.
Người thanh niên kia nói to: “Tên của ta là Hoa Sĩ Minh!”
Hoa Sĩ Minh?
Đệ tử nhà họ Hoa?
Tần Ninh nhìn Hoa Sĩ Minh, tỏ vẻ hiếu kỳ: “Ta còn chưa giết sạch đệ tử nhà họ Hoa ở ngoại viện sao?”
“Ngươi…”, tuy rằng tên đệ tử kia giận dữ nhưng hắn ta lại không dám tới gần.
Người thanh niên bên cạnh hắn ta lại tỏ vẻ tán thưởng: “Không tồi, không tồi, quả nhiên là kiêu ngạo”.
Người thanh niên kia bước ra từ dưới tán cây âm u, bàn tay nắm chặt, nhìn về phía Tần Ninh và nói một cách hờ hững: “Giết đệ tử nhà họ Hoa bọn ta, bị giam giữ nhưng lại tự ý vượt ngục, đúng là đáng chết”.
“Nếu như ta giết ngươi ở đây, thì chắc là các vị trưởng lão của học viện cũng không thể có ý kiến gì đâu nhỉ?”
Tên Hoa Sĩ Minh kia lập tức lên tiếng phụ họa: “Hoa Khinh đại ca ra tay, kẻ này nhất định sẽ chết chắc, nhất định là hắn tự ý trốn ra ngoài, giết hắn cũng không có phiền phức gì đâu”.
Tần Ninh nhìn bọn họ, khẽ nâng mày: “Suốt ngày cứ kêu đánh kêu giết, bộ các ngươi không thấy phiền phức sao?”
“Ngươi đã giết đệ tử nhà họ Hoa bọn ta, ngươi nhất định phải chết!”
Hoa Khinh vừa hét xong, thân hình đã lao lên phía trước.
Lý Nhàn Ngư vừa định ra tay nhưng lại bị Tần Ninh cản lại.
“Ngươi không phải là đối thủ của cảnh giới Vong Ngã”.
Vừa dứt lời, bên ngoài cơ thể Tần Ninh, hào quang hiện lên, từng Mệnh Hoàn ngưng tụ thành.
Hào quang vờn quanh Mệnh Hoàn của hắn, dưới ánh trăng, dường như càng hiện rõ vẻ kỳ diệu.
Hơn nữa không chỉ có bốn Mệnh Hoàn! Mà là năm! Cảnh giới Chân Ngã tầng năm sao?
Sư tôn đột phá khi nào vậy?
Lúc này, Mệnh Hoàn đã thành hình, nguyên lực cuồn cuộn dâng lên, chỉ trong nháy mắt, nó tụ lại trong lòng bàn tay Tần Ninh, ngay sau đó, bàn tay hắn nắm chặt, hóa thành quyền phong, xé gió mà tới.
Tay của tên Hoa Khinh kia cũng nắm chặt thành quyền, hắn ta lao tới, một lòng muốn giết chết Tần Ninh.
Ầm… Tiếng nổ rung trời vang lên.
Chỉ trong nháy mắt, hơi thở trong cơ thể Tần Ninh như núi cao biển rộng, vừa rộng vừa nặng lao thẳng về phía Hoa Khinh.
Răng rắc! Tiếng xương cốt vỡ nát vang lên, thân thể Hoa Khinh run rẩy, hắn ta phun ra một ngụm máu tươi, thân hình rút lui một trăm trượng.
Thế nhưng ngay sau đó, Tần Ninh nhanh chóng xuất hiện ở trước người hắn ta, hắn nhìn từ trên cao xuống, dùng tay bóp cổ Hoa Khinh.
“Nếu nhà họ Hoa lại tới làm phiền ta, vậy thì ta cũng không ngại đại khai sát giới đâu!”
Bàn tay hắn càng dùng thêm sức, một cường giả Vong Ngã như Hoa Khinh dần trắng bệch, hơi thở thoi thóp.
Hoa Sĩ Minh đứng bên cạnh nhìn mà choáng váng.
Tần Ninh có thể giết võ giả Chân Ngã đã là chuyện kinh khủng, nhưng mà Hoa Khinh chính là đệ tử nội viện, là cao thủ cảnh giới Vong Ngã, vậy mà… bị Tần Ninh dùng một quyền đánh chết.
“Ngươi, ngươi, ngươi…”
“Cút”.
Tần Ninh nói luôn: “Nếu còn dám xuất hiện ở trước mặt ta, ta nhất định sẽ giết sạch các ngươi”.
Hoa Sĩ Minh không dám thở mạnh, bỏ trốn một cách chật vật.
Lúc này, Tần Ninh mới đứng dậy, phủi tay.
“Sư tôn, người… người tiến lên tầng năm khi nào vậy?”
Lý Nhàn Ngư cảm thấy thật nhục nhã, hắn ta phải cố gắng thật nhiều mới lên được tầng sáu, sao sư tôn lên cấp lại nhẹ nhàng như vậy?
“Võ giả Tam Ngã, càng phải nỗ lực rèn luyện tâm tính của mình, nhờ đó mà làm cho hồn phách và cơ thể lột xác theo, sự ngưng tụ của Mệnh Hoàn, Hồn Hoàn và Phách Hoàn dựa vào sự biến hoá của tâm tính nhiều hơn là khổ tu”.
Tần Ninh vừa đi vừa nói: “Tâm tính của ngươi kém hơn một chút, cho nên thường ngày ta vẫn hay bảo ngươi tăng cường rèn luyện hồn phách của bản thân”.
“Nếu như Thanh Vân bước vào cảnh giới Tam Ngã, chắc là hắn ta sẽ tiến bộ nhanh nhất, tâm tính của hắn ta là tốt nhất”.
Lý Nhàn Ngư gật đầu, sau đó hắn ta nói: “Sư tôn, bây giờ người định đi đâu vậy?”
“Đi tìm Đàm Tùng!”
“Tên Hoa Khinh kia đã chết, người nhà họ Hoa lại được dịp hô hào đi bắt sư tôn”.
Tần Ninh nghe thấy vậy cũng chỉ cười trừ: “Không sao!”
“Nếu lần này nhà họ Hoa vẫn cứ khăng khăng muốn giết ta, vậy cùng lắm ta đến nhà họ Hoa một chuyến, ta cũng thật sự muốn biết cái tên Hoa Thiên Tuyệt kia là nhân vật như thế nào!”
Nghe nói như thế, các chủ Vương Xử cũng gia nhập vào đội ngũ truyền âm, ông ta cười nói: “Ta thấy ngươi lại sắp không ổn rồi đấy, Thánh Vân Phong, Khương Dực, Sư Thiên Vũ và Ô Tử Linh sẽ không thể trừng phạt ngươi được, nhưng nhất định là bọn họ sẽ bất mãn với ngươi!”
“Bọn họ có bất mãn thì liên quan gì tới ta?”
Đàm Tùng lại nói: “Dù sao thì ta cũng sẽ không nhận trách nhiệm này, không liên quan gì tới ta, nếu bốn người bọn họ có bản lĩnh thì hãy trừng trị ta, thử xem còn ai dám đứng ra quản lý Vạn Trận Các không”.
Đàm Tùng! Lý Đạo Nhiên! Vương Xử! Ba vị này đều là cường giả cảnh giới Vô Ngã, tuy không phải là Biến Cảnh, nhưng lại có thể giống như bốn vị phó viện trưởng xếp vào hàng ngũ thập đại thánh trưởng lão, chính là dựa vào năng lực mạnh mẽ về mặt trận pháp, thuật luyện đan và luyện khí của bọn họ.
Trưởng lão thiên viện của học viện Thánh Hoàng rất nhiều, đều có cảnh giới Vô Ngã, nhưng ở trước mặt ba người bọn họ, những người kia chẳng là cái thá gì cả.
Trong lúc ba người bọn họ còn đang âm thầm truyền âm cho nhau thì đã có thêm bốn người nữa vừa đến.
Thánh Vân Phong! Khương Dực! Sư Thiên Vũ! Ô Tử Linh! Bình thường, bốn vị phó viện trưởng này hiếm khi xuất hiện, nhưng gần đây bọn họ đã hiện thân tận hai lần.
Lần trước là bởi vì đại sư Sở Mậu của Vạn Trận Các phản bội.
Làn này lại là vì tính nghiêm trọng của sự việc vừa xảy ra ở ngoại viện.
Đệ tử cảnh giới Chân Ngã chính là gốc rễ của học viện Thánh Hoàng, cảnh giới Tam Ngã được xem như là võ giả chủ lực ở Tây Hoa Thiên, nhiều vị võ giã Chân Ngã chết đi như vậy, cho dù là thế lực do nhà họ Hoa và nhà họ Vũ xếp vào đi chăng nữa thì cũng là đệ tử của học viện Thánh Hoàng, bọn họ không thể không quan tâm tới được! Nếu còn tiếp tục như vậy nữa, chỉ sợ là sự cân bằng ở trong học viện Thánh Hoàng sẽ bị phá vỡ.
Bốn vị phó viện trưởng đi tới trước mặt mọi người, đứng trên bậc thang nhìn mười vị trưởng lão, sắc mặt bọn họ âm u.
Thánh Vân Phong mở lời: “Rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào?”
Ông ta vừa nói xong, Tô Tử Thương đã vội đáp lời: “Thánh phó viện trưởng, Hoa Vạn Quân là đệ tử ngoại viện, bị giết chết ở trong đình viện của chính mình, cùng chết với hắn ta còn có hơn mười vị đệ tử khác nữa, đây là sự tổn thất to lớn của học viện Thánh Hoàng chúng ta, mong là phó viện trưởng trừng trị hung thủ!”
“Việc này cũng có một phần là do Vạn Trận Các và hai vị viện trưởng Liễu Nhược Bạch và Hứa Thất Nguyên không làm tròn trách nhiệm của mình, nên phạt bọn họ!”
Tô Tử Thương tiếp lời.
Chuyện hôm qua Hoa Mệnh Lang và Hoa Viên bị Tần Ninh chém chết còn chưa được giải quyết thì nay Hoa Vạn Quân đã ngã xuống.
Bây giờ, Tô Tử Thương tức giận, mọi người cũng có thể thông cảm được.
Vào lúc này, Linh Dục của Linh Tiêu Sơn cũng bước ra, chắp tay nói: “Bốn vị phó viện trưởng, Linh Tử Văn cũng bị sát hại ở trong đình viện của mình, tại hạ cũng xin các vị nghiêm túc điều tra ra hung thủ để xử tử tội, đồng thời trừng phạt Vạn Trận Các và hai người Liễu Nhược Bạch, Hứa Thất Nguyên”.
Linh Tử Văn bị giết, Linh Tiêu Sơn phẫn nộ là điều dễ hiểu.
Hai người vừa mở miệng là yêu cầu điều tra nghiêm minh.
Lúc này, có một tiếng hừ lạnh vang lên.
Đàm Tùng đi ra, ông ta nói thẳng: “Nói hưu nói vượn”.
“Trừng phạt Hứa Thất Nguyên và Liễu Nhược Bạch thì cũng thôi đi, liên quan gì đến Vạn Trận Các bọn ta hả? Gần đây có rất nhiều đệ tử đã chết, các ngươi đều oán trách trận pháp của Vạn Trận Các bọn ta sao? Trận pháp là vật chết, nhưng người là sống, giống như việc Khương Nga bị giết, là do nàng ta tin lời Hoa Mệnh Lang và Hoa Viên dụ dỗ, đi ra mở cửa, cái này hai người bọn họ đã chính miệng thừa nhận, Linh Tử Văn và Hoa Vạn Quân đều có thể đã chết như vậy, liên quan gì tới trận pháp của ta?”
Nhắc tới Tần Ninh, Tô Tử Thương lại nổi giận: “Trưởng lão Đàm Tùng có vẻ bất công nhỉ, chuyện Hoa Mệnh Lang và Hoa Viên chính miệng thừa nhận còn có ai nghe thấy nữa không?”
“Có ta nghe thấy!”
Lúc này, Lâu Tiêu cũng đứng ra nói: “Ngày hôm đó ta cũng có mặt ở đấy, chính miệng Hoa Viên thừa nhận như vậy, Tần Ninh mới bị chọc giận mà ra tay giết người, hắn là đệ tử ngoại viện, nhìn thấy hung thủ kiêu ngạo như vậy nên mới tức giận ra tay, tuy là lo chuyện bao đồng nhưng cũng là trừng trị hung thủ, ưu và khuyết điểm bù trừ cho nhau, hắn vốn không nên bị giam giữ!”
“Lâu Tiêu, ngươi…”
“Ta cũng thấy Lâu Tiêu nói đúng”.
Đàm Tùng nói thẳng: “Hoa Viên và Hoa Mệnh Lang nghĩ là Tần Ninh dễ bắt nạt nên mới nói thật trước mặt hắn để lấy làm trò vui đùa, bọn họ tưởng là hắn hông dám ra tay, nào ngờ lại dám làm, bậc nam nhi có lòng dạ rộng lớn như vậy mới xứng là đệ tử của học viện Thánh Hoàng chúng ta!”
Tô Tử Thương không thể kìm nén được lửa giận mà quát lớn: “Nói xấu, các ngươi đang nói xấu, người chết là Khương Nga, nên các ngươi mới nói như vậy, trừ các ngươi ra còn có ai nghe thấy nữa đâu chứ?”
“Không đúng!”
Đàm Tùng tiến lên phía trước, ông ta cười nói: “Liễu Nhược Bạch và Hứa Thất Nguyên cũng có mặt ở đó, hai người bọn họ cũng nghe được!”
Ông ta vừa dứt lời, ánh mắt của tất cả mọi người dều đổ dồn về phía hai vị viện trưởng.
Hứa Thất Nguyên và Liễu Nhược Bạch sửng sốt.
Nghe?
Nghe thấy cái gì cơ?
Lúc đó quả thật là bọn họ cũng có mặt ở đấy, nhưng sao có thể đi nghe lén được cơ chứ?
Lúc ấy, trong lòng bọn họ đều đang ngập tràn phiền não, sau đó liền thấy Tần Ninh ra tay giết chết Hoa Viên và Hoa Mệnh Lang ngay trước mặt, hai người bọn họ còn đang ngơ ngác, không kịp ra tay ngăn cản.
Những mà bây giờ, Đàm Tùng lại nói bọn họ cũng nghe thấy.
Thánh Vân Phong nhìn về phía Hứa Thất Nguyên và Liễu Nhược Bạch, hỏi: “Các ngươi thật sự đã nghe thấy sao?”
Liễu Nhược Bạch sửng sốt, Hứa Thất Nguyên ngơ ngác.
“Có nghe thấy hay không?”
Thánh Vân Phong lại hỏi.
Hai người không hiểu ra làm sao… rốt cuộc bọn họ có nghe thấy hay không đây?
Nếu nói có nghe thấy thì chính là giả vờ giả vịt, nhưng nếu nói không nghe thấy gì thì lại đắc tội với Đàm Tùng! Liễu Nhược Bạch quyết tâm bước lên phía trước, chắp tay nói: “Ta thật sự đã nghe thấy Hoa Viên nói là bọn họ dụ dỗ Khương Nga mở cửa, giết chết nàng ta cũng chỉ là việc nhỏ, vì vậy Tần Ninh mới ra tay”.
Đàm Tùng nghe thấy vậy bèn dùng vẻ mặt tán thưởng mà nhìn Liễu Nhược Bạch.
Tiểu tử này được việc, lão phu sẽ nhớ kĩ mặt ngươi, sau này sẽ không đối xử tệ với ngươi.
Tô Tử Thương giận dữ hét lớn: “Liễu Nhược Bạch, ngươi có biết là đang nói gì không hả? Tội nói xấu đệ tử, ngươi có đáng được tha thứ hay không?”
Lúc này, Hứa Thất Nguyên hừ một tiếng rồi nói: “Ta cũng nghe thấy, Tô Tử Thương, Hoa Viên thật sự đã thừa nhận như vậy”.
Thân phận của Tô Tử Thương là con rể nhà họ Hoa, được phái tới học viện Thánh Hoàng, ông ta là người ngoài, nếu lúc này Đàm Tùng bày mưu đặt kế cho hai người bọn họ, vậy thì bọn họ nhất dịnh sẽ giúp trưởng lão Đàm Tùng.
“Nói hươu nói vượn, các ngươi đang bôi nhọ”.
Tô Tử Thương giận đến mức đỏ mặt tía tai.
“Mong bốn vị phó viện trưởng trừng trị Tần Ninh, tru sát kẻ này, đồng thời điều tra ra chân tướng vụ việc Hoa Vạn Quân, Linh Tử Văn và các vị đệ tử khác bị sát hại!”
Tình cảnh lúc này thật hỗn loạn.
Bốn vị phó viện trưởng cũng không nói được một lời, nhìn mọi người cãi nhau ầm ĩ.
Nếu không xử lý tốt chuyện này, thì nhất định sẽ khiến cho những thế lực khác sinh lòng bất mãn.
Học viện Thánh Hoàng mở rộng cánh cửa để đệ tử của các thế lực ở khắp mọi nơi tiến vào, từ trước đến nay vẫn luôn hoạt động rất tốt, giữ gìn sự cân bằng giữa các thế lực với nhau.
Nhưng những chuyện vừa xảy ra gần đây lại phá vỡ sự cân bằng này.
Nhất là nhà họ Hoa và nhà họ Vũ đều đã bị tổn thất nghiêm trọng.
Bọn họ vất vả dạy dỗ một người đệ tử nhiều năm, đưa vào đây đã ngay lập tức bị người giết chết nhiều như vậy, tổn thất quá lớn! Vũ Kha cũng lên tiếng: “Dù chuyện có như thế nào đi chăng nữa thì Tần Ninh cũng đã sát hại đồng môn, nên xử lý”.
Đàm Tùng nhìn Vũ Kha, ông ta nói: “Lão phu không chỉ là các chủ của Vạn Trận Các mà còn là một trong thập đại thánh trưởng lão, chắc là cũng có quyền quyết định nhỉ?”
“Mặc dù Tần Ninh giết hại đồng môn nhưng chính Hoa Viên và Hoa Mệnh Lang cũng bày mưu đặt kế giết hại Khương Nga, Tần Ninh bị chọc giận nên mới ra tay, về tình có thể tha thứ, ta quyết định hạ hắn xuống cấp bậc đệ tử phổ viện, đồng thời giam giữ ở Chấp Pháp đường một tháng”.
Ông ta vừa dứt lời, tất cả mọi người đều sửng sốt.
Chương 2917: Chỉ xử phạt như vậy thôi?
Cái này… mà cũng tính là trừng phạt hả?
Giam giữ một tháng thì trừng phạt ở chỗ nào chứ?
Hạ cấp bậc xuống làm đệ tử phổ viện?
Ở chung một chỗ với những đệ tử có cảnh giới Tứ Cực này sao?
Sau này tùy tiện tìm một cái cớ gì đó là có thể đưa Tần Ninh về lại ngoại viện rồi?
Quả nhiên Đàm Tùng thiên vị hắn.
Lúc này, bốn vị phó viện trưởng cũng không thể chấp nhận được.
Tên Đàm Tùng này thiên vị Tần Ninh quá đáng! Thánh Vân Phong không lên tiếng, Khương Dực đứng bên cạnh ông ta vừa định mở miệng thì đã bị Đàm Tùng chặn ngang: “Một việc thì không đáng để bàn luận nhưng mà Tần Ninh có công với học viện Thánh Hoàng của chúng ta, lần này, ta thấy không nên trừng phạt hắn, bốn vị phó viện trưởng chắc là chưa quên công lao của hắn đâu nhỉ?”
Có công?
Có công ở chỗ nào! Tần Ninh là một tên đệ tử ngoại viện, sau khi tiến vào học viện liền để cho tên Lý Nhàn Ngư bên cạnh hắn đi khiêu chiến khắp nơi, tất cả đều là sinh tử chiến, giết chết không ít đệ tử, bản thân hắn lại ra tay giết Vũ Thượng Trạch, đây mà gọi là công lao à?
Đây là thứ công lao chó má gì chứ! Sau khi Đàm Tùng dứt lời, Khương Dực vốn tính nói đạo lý nhưng cũng đành cạn lời.
Bắt được Sở Mậu cũng được xem là lập công lớn.
Nếu không Sở Mậu có cảnh giới Vô Ngã đỉnh phong, lại là một vị phách trận sư, ẩn nấp ở bên trong học viện Thánh Hoàng, âm mưu phá hoại học viện, tương lai không biết sẽ làm ra chuyện kinh thiên động địa gì nữa.
Nhưng mà chuyện này không thể nói ra được.
Phó viện trưởng Sư Thiên Vũ lên tiếng: “Nếu đã như vậy thì việc xử phạt Tần Ninh cứ làm theo lời thánh trưởng lão Đàm Tùng”.
Nghe thấy vậy, đám người Linh Dục, Tô Tử Thương và Vũ Kha đều sững sờ! Chỉ xử phạt như vậy thôi sao?
Tần Ninh giết Hoa Viên và Hoa Mệnh Lang nhưng chỉ bị xử phạt như vậy?
Cái này mà cũng gọi là xử phạt được sao!
“Sư phó viện trưởng…”
Nhân tiện đó, Sư Thiên Vũ nói thêm: “Việc này cứ quyết định vậy đi, nhưng mà chuyện Hoa Vạn Quân, Linh Tử Văn và những vị đệ tử khác bị sát hại thật sự có điều kỳ quái, vấn đề có thể nằm ở Vạn Trận Các, nhưng cũng có thể do nguyên nhân khác, thánh trưởng lão Đàm Tùng, tiếp theo đây cần phải đốc thúc các trưởng lão của Vạn Trận Các ở ngoại viện kiểm tra hết toàn bộ trận pháp, nếu có vấn đề gì xảy ra, ngươi sẽ phải chịu toàn bộ trách nhiệm!”
Sư Thiên Vũ nhìn về phía Hứa Thất Nguyên và Liễu Nhược Bạch rồi nói: “Hai người các ngươi thân là viện trưởng ngoại viện, nhưng mà gần đây lại có nhiều chuyện liên tục xảy ra, điều này cho thấy rằng các ngươi không làm tròn bổn phận của mình, từ nay trở đi, cách chức viện trưởng của các ngươi, nhưng vẫn quản lý các công việc của ngoại viện như cũ, nếu việc tương tự như vậy còn xuất hiện thêm một lần nào nữa thì các ngươi cứ chờ viện trưởng xử phạt đi!”
“Vâng!”
“Vâng!”
Hứa Thất Nguyên và Liễu Nhước Bạch cũng rất bất đắc dĩ, đi một vòng lớn, cuối cũng người đứng ra chịu tội lại là bọn họ! Sư Thiên Vũ lại nói tiếp: “Sắp tới, chúng ta phải ngay lập tức điều tra nghiêm túc hơn, các vị viện trưởng thiên viện cũng có thể tự mình rà soát lại, nếu như tra ra được dấu vết mà hung thủ để lại thì lập tức giết không tha, không cần bắt sống, đã giết đệ tử của học viện Thánh Hoàng chúng ta rồi mà vẫn ngang nhiên ở lại học viện, quả thật là vô pháp vô thiên!”
“Được rồi, mọi người giải tán đi…”, Tô Tử Thương, Vũ Kha, Linh Dục và những vị viện trưởng thiên viện nghe thấy vậy liền ngơ ngác.
Vậy là xong rồi sao?
Như vậy là xong rồi?
Bọn họ tới nơi này là để đòi lại công lý cho bản thân, nhưng mà… thành ra đi một chuyến không công sao?
Nhìn thấy bốn vị phó viện trưởng không muốn nhiều lời nữa, bọn họ cũng không dám nói gì thêm, chỉ đành căm tức rời khỏi đây.
Cuối cùng trong đại điện chỉ còn có bốn vị phó viện trưởng, Đàm Tùng, Lý Đạo Nhiên và Vương Xử.
Lúc này, Sư Thiên Vũ mới nhìn về phía Đàm Tùng nói: “Có phải là Tần Ninh đã giết Hoa Vạn Quân và Linh Tử Văn không?”
Đàm Tùng sửng sốt, sau đó ông ta vội nói: “Sư phó viện trưởng, ngươi không bị lú lẫn đó chứ? Từ hôm qua đến giờ, Tần Ninh vẫn còn bị nhốt ở Chấp Pháp đường mà, sao hắn có thể trốn ra được?”
“Hắn có thể ra ngoài được hay không, chính bản thân ngươi hiểu rõ, hắn thông thạo trận pháp như vậy, có thể nắm lấy cái đuôi của Sở Mậu, bắt được ông ta, trận pháp phong ấn của Chấp Pháp đường có thể làm khó được hắn sao?”
Đàm Tùng ngẩng đầu nhìn lên trời, không thốt nên lời.
Tùy các ngươi, thích nói gì thì nói, lão phu không biết gì cả!
“Nếu không phải vì nể tình hắn ra sức giúp chúng ta bắt được Sở Mậu thì lần này ta đã không buông tha cho hắn nhẹ nhàng như vậy, bảo hắn tự xem lại bản thân đi, nếu còn dám làm như vậy thì lần sau bọn ta sẽ không mặc kệ như thế này đâu”.
Lý Đạo Nhiên cười bảo: “Nói gì thì nói, người chết dù sao cũng là đệ tử của nhà họ Hoa, nhà họ Vũ và Linh Tiêu Sơn, các vị phó viện trưởng cũng không quan tâm mấy”.
Đúng vậy! Điều mà Lý Đạo Nhiên nói mới là điều quan trọng nhất! Nếu người bị giết đều là đệ tử do học viện Thánh Hoàng dốc sức bồi dưỡng ra thì bốn vị phó viện trưởng đã sớm ra tay giết chết hung thủ rồi.
Ô Tử Linh nói: “Những năm gần đây, nhà họ Hoa và nhà họ Vũ càng ngày càng ngang ngược, nên cho bọn họ nếm được một chút đau khổ”.
“Vậy mà Tần Ninh cũng dám làm, nhưng mà lần này hắn chỉ bị hạ xuống làm đệ tử phổ viện, e rằng nhà họ Hoa và nhà họ Vũ sẽ bất chấp tất cả để giết hắn, Đàm Tùng, ta thấy ngươi rất coi trọng hắn, nên cẩn thận một chút!”
Đàm Tùng nghe thấy vậy liền cảm thấy căng thẳng.
Đúng vậy! Phổ viện không thể sánh ngang với ngoại viện được, sự an toàn của đệ tử không được đảm bảo.
Tần Ninh không thể chết được.
Những người ở đây chả biết gì cả, lý luận trận pháp của Tần Ninh cũng đủ để làm sư tôn Đàm Tùng rồi, ông ta bảo vệ hắn như vậy, những người khác đều nghĩ rằng do ông ta yêu mến Tần Ninh nhưng thực ra là do ông ta cần hắn.
Một thiên tài tuyệt thế như vậy, ông ta nhất định sẽ không để hắn bị người khác giết hại.
Đàm Tùng gạt những suy nghĩ vừa rồi ra khỏi đầu, ông ta tỏ vẻ nghiêm nghị mà nói: “Việc của Sở Mậu điều tra đến đâu rồi?”
Ô Tử Linh nghe thấy nhưng cũng không đáp lời.
Thánh Vân Phong mở miệng nói: “Vẫn không chịu khai ra bất kỳ cái gì cả, bốn người bọn ta không tiện ép hỏi, sợ là cần mời viện trưởng tự mình tra hỏi!”
Đàm Tùng vội nói: “Có thể liên quan tới Ma tộc hay không?”
Ma tộc! Nhắc tới hai chữ này, những người ở đây đều tỏ vẻ nghiêm túc.
“Năm xưa, Ma tộc hiện thế, đại chiến bắt đầu, Cửu Thiên liên hợp với nhau mới tiêu diệt được Ma tộc, tất cả mọi người đều cho rằng Ma tộc không thể uy hiếp được Trung Tam Thiên, từ đó về sau, Ma tộc biến mất một thời gian dài, thế nhưng bây giờ bọn chúng lại xuất hiện, lén lút giao dịch với rất nhiều thế lực, ẩn sau những việc này chắc chắn có một bí mật khủng khiếp nào đó mà không ai biết được…”, Thánh Vân Phong thở dài: “Ta cứ có cảm giác Ma tộc không phải là đánh không lại chúng ta mà là bọn chúng đang có âm mưu gì đấy”.
Đàm Tùng cười lạnh lùng: “Ma tộc tội đáng chết vạn lần!”
Nhìn dáng vẻ tức giận của Đàm Tùng, những người còn lại đều không nói gì cả.
Năm đó, Ma tộc hiện thế, đại chiến xảy ra, Đàm Tùng còn chưa trở thành phách trận sư, đảm nhiệm chức vụ trưởng lão bên trong học viện Thánh Hoàng, trong một trận chiến ở Tây Hoa Thiên, phu nhân, hai đứa con trai và một cô con gái của ông ta đều chết trong trận chiến ấy.
Chỉ còn lại một đứa con trai là Đàm Minh Thanh sống sót.
Từ đó về sau, Đàm Tùng căm hận Ma tộc tới đỉnh điểm, hận không thể nhai tươi nuốt sống kẻ thù!
“Chuyện này để bàn sau đi, chỉ có điều tin tức từ chỗ Nguyên Hạo truyền đến, nói là gần đây Ma tộc ở Tây Hoa Thiên lại không an phận… dùng không ít thủ đoạn”.
Nghe thấy vậy, Đàm Tùng nói: “Nói cho ta biết Ma tộc đang ở đâu đi, ta đi!”
Bốn vị phó viện trưởng nhìn Đàm Tùng, bọn họ rơi vào trầm tư.
“Các ngươi sợ cái gì? Dù lão phu không phải là Biến Cảnh, nhưng mà về mặt trận pháp, năng lực của lão phu rất mạnh, cho dù có gặp được Biến Cảnh, lão phu cũng sẽ không chịu thiệt, Ma tộc đáng chết, nên giết!”
“Đàm Tùng, đừng kích động như vậy!”
Ô Tử Linh khuyên bảo: “Ma tộc có quan hệ với rất nhiều thế lực ở khắp mọi nơi, việc này liên lụy rất nhiều, dù là viện trưởng cũng phải xem thái độ của nhà họ Hoa và Tây Hoa Thiên, chưa kể tới đây là việc riêng của Tây Hoa Thiên, những Thiên khác… cũng rất phức tạp!”
Chương 2918: Sự đau khổ của Đàm Tùng
“Phức tạp, phức tạp, lần nào cũng là phức tạp, đám khốn khiếp kia, hoàn toàn quên đi hậu quả thảm thiết của trận chiến năm đó, còn chưa đến một vạn năm trôi qua, vậy mà bọn họ đều đã quên sạch rồi!”
“Sớm muộn gì cũng có ngày Ma tộc ngóc đầu trở lại, đó chính là thảm họa của Trung Tam Thiên!”
Đàm Tùng vung tay áo rời khỏi đây.
Bốn vị phó viện trưởng nhìn nhau, không thốt nên lời.
Cả nhà Đàm Tùng bởi vì trận chiến với Ma tộc năm xưa mà chỉ còn lại một đứa con trai duy nhất, ông ta căm thù Ma tộc tới tận xương tủy, bọn họ đều biết điều này, cho nên từ xưa đến nay rất ít khi nhắc tới những việc liên quan tới Ma tộc trước mặt Đàm Tùng.
… Tại Chấp Pháp đường, bên trong địa lao.
Tần Ninh khoanh chân ngồi.
“Tần lão đệ!”
Một giọng nói bỗng nhiên vang lên, cười ha hả mà bảo rằng: “Tần lão đệ, trông ngươi có vẻ rất nhàn nhã nhỉ, lão già ta thật sự đã bỏ ra rất nhiều công sức đó!”
Đàm Tùng đi tới trước cửa địa lao, bàn tay ông ta vung lên, từng đạo trận văn tản ra, Đàm Tùng trực tiếp dùng tay bắt lấy, đẩy cửa ra, đi vào trong.
“Ngươi vừa uống rượu?”
Nhìn thấy vẻ mặt già nua của Đàm Tùng đỏ bừng, mùi rượu xộc lên ngập trời, Tần Ninh cau mày hỏi.
“Uống với nhau vài ly đi!”
Ông ta đem một bình rượu ngon đặt ở trước mặt Tần Ninh.
Hắn không mấy ưa thích uống rượu, nhưng Thời Thanh Trúc xưa nay vẫn luôn rất thích chè chén.
Lúc này, Đàm Tùng tùy ý ngồi bên người Tần Ninh, uống hết ngụm rượu này tới ngụm rượu khác, vừa uống vừa cười ha hả nói: “Rượu ngon, đây đều là rượu người khác tặng cho ta vài hôm trước, ta rất là quý trọng, không nỡ uống”.
Tần Ninh mở giấy bọc ra, uống một ngụm, hương vị cay nồng, nhưng mà sau khi vào bụng lại khiến cho tinh thần con người sảng khoái, khí huyết cuồn cuộn.
“Rất ngon, đúng không?”
Đàm Tùng cười sang sảng: “Tần lão đệ à, tuy rằng bọn họ đều nói ta thưởng thức tài hoa của ngươi nhưng mà ta lại càng thưởng thức cách làm người của ngươi hơn”.
“Con đường của một võ giả đi, chính là quyết tâm tiến về phía trước, lão phu cảm thấy rằng việc tu hành chính là làm cho bản thân thấy vui vẻ”.
Tần Ninh không nói gì.
Dường như hắn cũng cảm nhận được rằng hôm nay Đàm Tùng không được vui vẻ cho lắm, chỉ im lặng lắng nghe.
“Vạn năm trước, ở Trung Tam Thiên, Ma tộc hiện thế, không biết bọn chúng đến từ nơi nào, thực lực rất mạnh, giết người như ma, năm đó, ở Trung Tam Thiên, số lượng sinh linh chết dưới tay Ma tộc khoảng chừng hơn một triệu”.
“Khi đó các thế lực khắp nơi của Cửu Đại Thiên liên hợp lại với nhau mới diệt tận Ma tộc, trận chiến ấy kéo dài hơn trăm năm, cuối cùng, con người thắng lợi, nhưng mà cái giá phải trả thật sự quá lớn”.
“Ngươi nói thử xem, đây có phải là thâm cừu đại hận hay không?”
Tần Ninh gật đầu.
“Nhưng mà bây giờ thì sao?”
Đàm Tùng tự giễu: “Bây giờ, chỉ mới có hơn vạn năm trôi qua mà thôi, rất nhiều người đã quên lãng”.
“Có người hợp tác với Ma tộc để đổi lấy tài nguyên tu luyện, còn có kẻ lại bán đứng chính mình, làm tay sai cho Ma tộc, có người còn biết Ma tộc tu luyện tà công, giết người trong bóng tối nhưng vẫn mặc kệ…”, Đàm Tùng cười to: “Quả nhiên là buồn cười, bọn họ coi những người đã chết trong trận chiến năm đó là cái gì chứ?”
Tần Ninh cau mày.
“Vậy ngươi có biết kẻ nào hợp tác với Ma tộc, kẻ nào đứng ra bao che cho Ma tộc không?”
Nghe thấy vậy, Đàm Tùng chỉ cười rồi nói: “Nếu như ta biết được thì đã sớm giết đám cặn bã kia rồi, còn tìm tới ngươi uống rượu để làm cái gì chứ?”
“Không nhắc tới chuyện này nữa, mau uống rượu đi”.
Đàm Tùng nói xong liền uống một ngụm lớn.
Đêm đen sâu thẳm, bên người Đàm Tùng có mấy chục cái vò không, vò rượu lăn xuống đất, lăn tới bên chân Tần Ninh.
Mà cùng lúc đó, bên trong địa lao, một bóng hình xinh đẹp từ từ xuất hiện, giống như u linh.
Tần Ninh nhìn người kia, cười nói: “Là ngươi”.
“Ngươi biết ta sao?”
Giọng của nữ tử kia trong trẻo nhưng lạnh lùng.
“Ta biết chứ, gần đây không phải ngươi vẫn luôn đi theo ta sao?”
Nghe thấy vậy, sắc mặt của nữ tử kia thay đổi, cô ta tự nhận rằng mình đã che giấu rất khá, nhưng không ngờ rằng đã sớm bị Tần Ninh phát hiện.
Nữ tử ngồi xổm xuống, nâng Đàm Tùng đã say khướt dậy, chậm rãi nói: “Tên của ta là Đàm Linh Tiên!”
“Đây là gia gia của ta!”
Tần Ninh gật đầu.
Đàm Linh Tiên nói tiếp: “Lúc trước cha ta bảo ta giúp đỡ ngươi, sợ ngươi bị người khác giết, sau này ta mới biết là do phụ thân ta lo lắng vô ích”.
“Gia gia của ta, ông ấy… Có nỗi khổ không thể nói thành lời”.
“Người của nhà họ Đàm bọn ta vốn có quyền cao chức trọng ở trong học viện Thánh Hoàng, đương nhiên là bây giờ cũng vậy nhưng mà trước kia”.
Đàm Linh Tiên nói tiếp: “Đại bá của ta, còn có nhị cô, tam thúc, nãi nãi, và vài vị đường huynh, tất cả bọn họ đều là trận sư rất lợi hại của học viện Thánh Hoàng, đảm nhiệm chức vụ trưởng lão ở thiên viện, nội viện và ngoại viện, Ma tộc xuất hiện, học viện Thánh Hoàng thân là thế lực đứng đầu ở Tây Hoa Thiên, tất nhiên là phải xung phong lên tuyến đầu rồi, trận chiến năm ấy rất thảm khốc, có rất nhiều người đã chết, bọn họ cũng ngã xuống…”
“Cha ta lúc ấy còn trẻ, không lên tiền tuyến, cũng bởi vì vậy mà sống sót, từ đó về sau, gia gia của ta chỉ mải mê với trận pháp, không quan tâm đến những chuyện khác, nhưng mà cái chết của nãi nãi, đại bá, nhị cô và tam thúc khiến ông ấy tự dày vò nhiều năm… từ năm này qua năm nọ, ông ấy càng ngày càng oán hận Ma tộc, hận không thể tru sát sạch sẽ!”
Tần Ninh nghe thấy vậy liền ngớ người.
Đàm Tùng cũng là kẻ đáng thương!
“Ta đưa gia gia về trước đã!”
“Được”.
Địa lao dần rơi vào yên lặng, Tần Ninh vẫn khoanh chân ngồi đó, hắn cầm lấy vò rượu, uống một ngụm lớn, chỉ cảm thấy bị vị cay nồng của rượu kích thích, làm cho lửa giận trong người Tần Ninh bốc lên.
Hắn đi thẳng ra khỏi địa lao, đi tới một nơi trong học viện.
Tại ngoại viện, trong một tòa đình viện, Lâu Ca vừa định ngừng tĩnh tọa, kết thúc việc tu luyện hôm nay thì bỗng có một bóng người xuất hiện trước mắt, khiến cho hắn ta hồn vía lên mây.
“Tần công tử, ngươi, ngươi… sao ngươi lại chạy tới đây được?”
“Khiến ngươi sợ hãi sao?”
“Hả…”, Lâu Ca lập tức nói: “Hôm nay, ta vừa nhận được tin tức, học viện nói là nhốt ngươi một tháng, với cả đưa ngươi tới phổ viện…”, Tần Ninh thản nhiên ngồi xuống, hắn nhìn Lâu Ca rồi nói: “Ngươi liên hệ phụ thân ngươi, bảo hắn ta tới đây”.
“Hả? Vâng, được, được”.
Lâu Ca cũng không hỏi nhiều, trực tiếp truyền tin cho phụ thân.
Không lâu sau đó, Lâu Tiêu đã đến nơi.
Lâu Tiêu nhìn về phía Tần Ninh, hắn ta cung kính nói: “Tần công tử, có việc gì vậy?”
Tần Ninh nói thẳng: “Linh Tử Văn là do ta giết, trước khi giết hắn ta, ta đã lấy được không ít tin tức…”, Tần Ninh ngay lập tức nói rõ ngọn nguồn cho Lâu Tiêu.
“Linh Tiêu Sơn và Huyết Lặc Ma cùng một ruột với nhau”, Lâu Tiêu kinh ngạc: “Đây… Chuyện này thật quá đáng”.
Tần Ninh nói tiếp: “Ngươi đi báo cho Chiến Thiên Vũ một tiếng!”
“Báo với lâu chủ làm gì vậy?”
“Chiến Thần lâu khai chiến với Linh Tiêu Sơn, đánh tới lúc Linh Tiêu Sơn không còn sức chống trả, khiến bọn họ phải nhờ Ma tộc ra tay giúp đỡ, nếu Ma tộc không giúp, vậy thì tiêu diệt Linh Tiêu Sơn, trực tiếp xâm nhập Liệt Vân Sơn, giết Ma tộc!”
Hắn vừa dứt lời, Lâu Tiêu sửng sốt.
Chiến Thần lâu! Linh Tiêu Sơn! Hai thế lực này đều thuộc thất đại thế lực bá chủ, gần ngang hàng với nhà họ Hoa, Tây Hoa Thiên Cung và học viện Thánh Hoàng.
Một khi hai bên giao chiến, không biết sẽ gây ra chấn động cỡ nào.
Tần Ninh nói thêm: “Bảo Triệu Đông Thiên đi cùng với Chiến Linh Vũ, nhớ là tiêu diệt Linh Tiêu Sơn chứ không phải là đánh bại, nếu thấy Ma tộc ra tay ngăn cản, vậy thì việc Linh Tiêu Sơn hợp tác với Ma tộc đã được chứng thực, đến lúc đó trong Tây Hoa Thiên Cung, học viện Thánh Hoàng, nhà họ Vũ, Huyết Vụ cung, Bát Phương Thần Giáo, Phong Nguyệt Tông, Thiên Vũ tông sẽ cùng với Chiến Thiên Vũ giết ma, nếu ai không tham gia thì giết kẻ đó!”
Hắn vừa nói xong, Lâu Tiêu ngớ người.
Chương 2919: Sư tôn chàng còn quan trọng hơn ta sao?
Nếu như Linh Tiêu Sơn thật sự hợp tác với Ma tộc, Chiến Thần lâu hợp tác với nhà họ Triệu thì có lẽ sẽ đánh bại được Linh Tiêu Sơn, ép Ma tộc hiện thân, đó quả thật không phải là một vấn đề quá lớn.
Nhưng mà đến lúc đó, mời tám thế lực khác ra tay giúp đỡ, nếu ngươi không giúp thì ta liền tiêu diệt ngươi?
Lời này mà Tần Ninh cũng dám nói ra khỏi miệng sao?
“Ngươi chuyển lời của ta tới cho Chiến Thiên Vũ, bảo ông ta lập tức ra tay, ông ta nhất định sẽ hiểu được”.
“Vâng, ta đi làm ngay”.
Lâu Tiêu rời khỏi đây.
Lúc này, Tần Ninh nhìn về phía Lâu Ca, cười nói: “Lâu Ca, học viện Thánh Hoàng có một vị lão tổ tông tên là Hình Kha, chắc là ngươi biết chứ?”
“Hình Kha?”
Lâu Ca đau cả đầu, hắn ta nói: “Ta mới tiến vào học viện chưa được bao lâu, nhưng mà ta sẽ đi hỏi giúp ngươi”.
“Ừ”.
Nói xong, Tần Ninh vẫn thong thả ngồi ở chỗ cũ.
Lâu Ca cũng chờ.
Nhưng mà không lâu sau đó, Tần Ninh lại nhìn về phía Lâu Ca, hắn ta cũng dùng ánh mắt tò mò mà nhìn Tần Ninh.
“Sao vậy?”
Lâu Ca tò mò hỏi hắn.
“Sao ngươi còn chưa chịu đi nữa?”
“A? Bây giờ hả?”
“Đúng vậy, bằng không ngươi nghĩ là khi nào?”
Tần Ninh cười khổ rồi nói: “Bây giờ ta phải đi tìm người…”, Lâu Ca nói ngay: “Phải, phải…”, thấy hắn ta sốt ruột bỏ đi, Tần Ninh cũng rời khỏi nơi này, trở lại đình viện của mình, không biết Lý Nhàn Ngư đang làm gì?
Cùng lúc đó, trong Tây Hoa Thiên, giữa hàng tỷ lãnh thổ và quốc gia, tại một cánh rừng nọ, trong một sơn cốc cảnh đẹp hợp lòng người, cây xanh vươn mình, ánh trăng chiếu rọi những viên đá cuội đang nằm trên mặt đất.
Lúc này, bên trong sơn cốc, màn che lay động theo gió, chỉ thấy chiếc giường trúc không ngừng lay động.
Một lúc lâu sau, giường trúc dừng lại, một người đàn ông ló mặt ra.
Gương mặt kia quả thật tuấn tú vượt trội, không có chỗ nào có thể chê bai được, không một người đàn ông nào trên thế gian có thể sánh kịp.
Mà lúc này, trên gương mặt đẹp trai kia vừa tức giận vừa chua xót.
Thật là mệt! Đúng vào lúc này, một đôi tay vòng qua cổ hắn ta, nàng ta nỉ non: “Dịch lang, chàng sao vậy? Chàng mệt rồi sao?”
“Linh Lung à…”, Thần Tinh Dịch tỏ vẻ bất đắc dĩ: “Nàng nói là sẽ dẫn ta quay về học viện Thánh Hoàng mà, nhưng mà quãng đường này chúng ta đã đi được bao lâu rồi? Ngay cả một trăm dặm cũng chưa đi hết nữa”.
Ngày hôm đó, Tây Hoa Y của Tây Hoa Thiên Cung tới cướp người chỗ Tần Phong Tình, Tần Nguyệt Sương, hắn ta may mắn tránh thoát, vừa chuẩn bị trốn chạy thì lại bị Thánh Linh Lung tóm được.
Thánh Linh Lung lại muốn đưa hắn ta về học viện Thánh Hoàng, tiếp tục giam cầm.
Nhưng mà… đi được mấy tháng rồi mà vẫn còn ở trên đường! Mỗi khi gặp được một ngọn núi, Thánh Linh Lung sẽ tìm một cái sơn cốc, dừng lại nghỉ ngơi, một lần nghỉ ngơi là mấy ngày, ngày nào cũng quấn lấy hắn ta! Nếu đàn ông tuấn tú quá mức thì sẽ mang lại rất nhiều phiền phức! Làn da của Thánh Linh Lung trắng trong như tuyết, dưới ánh trăng mỹ lệ, đôi mắt long lanh ngập nước của nàng ta đang nhìn Thần Tinh Dịch chăm chú.
“Dịch lang đang ghét bỏ ta sao?”
“Sao có thể như vậy được, tuyệt đối không có chuyện đó, ta chỉ cảm thấy là mỗi ngày đều ở trên núi cao, không có người nào, tâm trạng bị đè nén…”
“Dịch lang có Linh Lung còn chưa đủ sao? Chẳng lẽ là ta hầu hạ chàng không tốt sao?”
Thánh Linh Lung vội nói: “Hay là chàng lại muốn đi tìm ba con tiện nhân Tần Phong Tình, Tần Nguyệt Sương và Tây Hoa Y kia hả?”
“Nàng đang nói gì vậy!”
Vẻ mặt Thần Tinh Dịch nghiêm túc, hắn ta nói: “Có nàng ở cạnh bên, sao ta còn nghĩ đến những người khác được nữa chứ?”
“Như vậy còn được”.
Thánh Linh Lung ôm lấy Thần Tinh Dịch từ sau lưng, chậm rãi nói: “Dịch lang, chúng ta tiếp tục đi…”
“…”, lúc Thần Tinh Dịch đang lùi về phía sau, bỗng nhiên có một tiếng xé gió xuất hiện. Ngay sau đó, một vầng hào quang mạnh mẽ xâm nhập vào giữa trán Thần Tinh Dịch, ngay lập tức, một bóng người xuất hiện ở trước mặt hắn ta.
Đó chính là ảo ảnh Tần Ninh đang mặc một bộ quần áo màu trắng.
“Dịch nhi, mau tới gặp ta!”
Một câu ngắn gọn cũng đã khiến cho Thần Tinh Dịch giật mình, hắn ta nhảy dựng từ trên giường lên.
“Đi, đi, đi nhanh lên”.
Thánh Linh Lung tỏ ra bất mãn: “Là ai vậy, đáng giá để chàng lo lắng như vậy sao!”
Thần Tinh Dịch lập tức nói: “Sư tôn gọi ta, hơn nữa còn sử dụng bí pháp hao tổn tâm huyết, chỉ có hai thầy trò ta mới có thể truyền tin cho nhau được, nhất định là sư tôn đã xảy ra chuyện”.
Sư tôn?
Thánh Linh Lung lập tức nói: “Dịch lang, sao chàng lại gạt ta, sư tôn chàng đã mất tích hơn một vạn năm rồi, không phải là chàng định lấy cái cớ này để bỏ trốn đó chứ?”
Vẻ mặt của Thần Tinh Dịch nghiêm túc, hắn ta nói: “Sư tôn sẽ không vô duyên vô cớ sửu dụng bí thuật hao phí tâm huyết để liên hệ ta, nhất định là đã có chuyện gì đó xảy ra rồi!”
“Đi!”
Nói xong, hắn ta bắt đầu mặc quần áo.
Sắc mặt Thánh Linh Lung mất đi nụ cười, nàng ta rút kiếm nhắm thẳng vào Thần Tinh Dịch, hừ một tiếng rồi nói: “Nếu chàng dám đi, ta nhất định sẽ giết chàng”.
“Tùy nàng!”
Thần Tinh Dịch nghiêm túc nói: “Ta nói cho nàng biết, dù nàng giết ta thì ta cũng phải đi, việc mà sư tôn muốn ta làm, dù đó là việc gì đi chăng nữa thì ta cũng sẽ nhất định làm được!”
“Sư tôn của chàng còn quan trọng hơn cả ta sao?”
Sắc mặt Thánh Linh Lung rất khó coi.
Thần Tinh Dịch dùng vẻ mặt không thể tin nổi mà nhìn Thánh Linh Lung, hắn ta nói: “Ta đã làm gì mà khiến cho nàng nghĩa rằng nàng có thể so sánh được với sư tôn của ta?”
“Vô nghĩa!”
Thần Tinh Dịch nói: “Trong thiên hạ này, ai cũng không quan trọng bằng sư tôn của ta, trong lòng ta, trời và đất đều phải xếp sau sư tôn!”
“Nếu nàng muốn giết ta thì cũng tùy nàng, tin tức này vốn truyền từ trong học viện Thánh Hoàng ra, ta phải đi tới học viện Thánh Hoàng trước đã, nếu nàng cho rằng ta đang lừa nàng, vậy thì tùy nàng”.
Vừa dứt lời, Thần Tinh Dịch không nhiều lời nữa, thân hình hắn ta bay lên, dùng tốc độ cực kỳ nhanh mà rời khỏi nơi đây.
Cuối cùng, Thánh Linh Lung vẫn không nỡ đâm nhát kiếm ấy.
“Dịch lang!”
Nàng ta vội nói: “Thật sự xin lỗi, ta sai rồi… Chàng đợi ta với, ta đi cùng với chàng!”
Vừa dứt lời, Thánh Linh Lung vội vàng đuổi theo… Bên trong học viện Thánh Hoàng, tại ngoại viện, ở một đình viện, Lý Nhàn Ngư đứng bên cạnh Tần Ninh.
“Sư tôn… người phải bị giam giữ một tháng mà phải không, sao bây giờ lại đi ra ngoài nữa? Người muốn giết người nào hả?”
Nghe thấy thế, Tần Ninh gật đầu.
“Còn muốn giết nữa sao?”
Lý Nhàn Ngư ngạc nhiên hỏi: “Nhưng mà không còn người nào để giết cả!”
Cùng lúc này, bên ngoài đình viện, có vài người đang tiến đến.
Người dẫn đầu chính là Lâu Ca.
Bên cạnh Lâu Ca có một người thanh niên mặc quần áo màu xanh, trông có vẻ tao nhã.
“Tần công tử, vị này chính là đệ tử ở thiên viện của Chiến Thần lâu chúng ta, tên là Chiến Võ Anh, thường ngày hay cùng phụ thân ta thương lượng đại sự, ta đưa hắn ta tới đây”.
Chiến Võ Anh nhìn về phía Tần Ninh, hắn ta chắp tay nói: “Tại hạ Chiến Võ Anh, lâu chủ từng ra lệnh cho đệ tử, đợi đến khi Tần công tử trở thành đệ tử thiên viện, ta mới có thể gặp mặt, không ngờ rằng hôm nay Tần công tử lại gặp tại hạ”.
Thất đại bá chủ, hai thế lực đứng đầu xếp người vào trong học viện Thánh Hoàng, tất nhiên bọn họ sẽ không chỉ đưa người vào ngoại viện, nội viện là dành cho đệ tử có cảnh giới Vong Ngã, thiên viện là dành cho đệ tử có cảnh giới Vô Ngã đều có người của bọn họ.
Chiến Võ Anh nhìn Tần Ninh, tỏ vẻ khách khí.
Trên thực tế, chỉ cần là đệ tử của Chiến Thần lâu đang ở tại học viện Thánh Hoàng, mỗi một người đều nhận được mệnh lệnh là thân phận của Tần Ninh giống như lâu chủ, mệnh lệnh của hắn hạ xuống, bọn họ nhất định phải phục tùng!
“Ngươi là đệ tử thiên viện, chắc là biết được nhiều chuyện hơn nhỉ”.
Tần Ninh nói ngay: “Vậy có biết Hình Kha không?”
Sắc mặt Chiến Võ Anh ngay lập tức thay đổi, hắn ta vội vàng hỏi: “Tần công tử hỏi cái này làm gì?”
Chương 2920: Ta không ngại đại khai sát giới đâu
Tần Ninh ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Chiến Võ Anh một cái.
Chiến Võ Anh vội vàng nói: “Là do đệ tử lắm lời”.
“Theo như ta được biết thì bên trong học viện Thánh Hoàng đúng thật là có một vị tiền bối tên Hình Kha, chỉ có điều là thái thượng trưởng lão của học viện Thánh Hoàng, hình như là ở tại Thái Thượng Cốc!”
Thái Thượng Cốc?
Tần Ninh vội nói: “Đưa ta đi xem thử!”
Hắn vừa nói xong, hai chân Chiến Võ Anh suýt chút nữa thì mềm nhũn, hắn ta vội vàng nói: “Không được, việc này trăm triệu lần không thể làm được”.
“Vì sao?”
Chiến Võ Anh vội giải thích: “Thái Thượng Cốc chính là nơi quan trọng ở học viện Thánh Hoàng, đó là cấm địa của học viện, những người ở nơi đó đều là người của thế hệ trước đã về hưu, hơn nữa nơi đó rất kỳ diệu, thời gian ở bên trong trôi chậm hơn ở ngoài một chút, dù là đệ tử hay là trưởng lão cũng không được phép tiến vào Thái Thượng Cốc”.
“Nếu cố tình xông vào, ắt sẽ chết chắc”.
“Ồ?”
Tần Ninh lại nói: “Vậy thì làm cách nào mới có thể khiến cho người ở trong đó đi ra?”
“Việc này…”, Chiến Võ Anh tiếp lời: “Người có thể ra vào Thái Thượng Cốc chỉ có thập đại thánh trưởng lão”.
Thánh trưởng lão! Đàm Tùng chính là một trong mười thánh trưởng lão.
“Ta biết rồi, sắp tới đây các ngươi không nên chạy lung tung, ta đoán là học viện Thánh Hoàng sắp xảy ra chuyện lớn, ngoan ngoãn ở trong phòng, không cần lo cho ta”.
Tần Ninh dặn dò: “Nếu thật sự chịu không nổi thì hãy rời khỏi học viện Thánh Hoàng, quay về Chiến Thần lâu”.
“Vậy…”, Chiến Võ Anh và Lâu Ca đều sửng sốt.
“Không có việc gì đâu, ta nói rồi, Chiến Thiên Vũ cũng nghe rồi, cái học viện Thánh Hoàng này cũng chả có gì thú vị, nếu không phải vì chờ Vân Sương Nhi xuất quan thì ta đã sớm rời khỏi đây rồi!”
Tần Ninh lại nói tiếp: “Được rồi, đi thôi, nếu cảm thấy nguy hiểm thì hãy quay về Chiến Thần lâu, tùy các ngươi”.
“Vâng”.
“Vâng”.
Hai người lập tức rời đi.
Lúc này, Tần Ninh phủ thêm một cái áo choàng màu đen, che khuất bộ quần áo màu trắng, hắn đứng dậy đi ra ngoài đình viện.
Lý Nhàn Ngư đi theo phía sau, nhịn không được bèn hỏi: “Sư tôn, người muốn làm gì nữa vậy?”
“Giết người à!”
Tần Ninh nói: “Bắt đầu từ trong học viện Thánh Hoàng, giết”.
Giết người?
Rốt cuộc là muốn giết ai đây?
Tần Ninh thấy Lý Nhàn Ngư tỏ ra khó hiểu liền nói: “Năm đó, chúng ta ở đại lục Vạn Thiên, ở Hạ Tam Thiên, Ma tộc đều chuẩn bị sẵn sàng rồi mới xuất hiện, tuy là nhiều lần hóa giải nguy cơ trong hiểm cảnh nhưng mà lần sau lại càng hung hiểm hơn lần trước, lần này, ta sẽ chủ động xuất kích”.
Chủ động xuất kích sao?
Tần Ninh cười nói: “Trước tiên, cứ giết sạch những kẻ có quan hệ với Ma tộc đã, sau đó tiện tay bắt thêm càng nhiều kẻ liên quan càng tốt, ai dám ngăn cản ta thì ta sẽ giết kẻ ấy, cho đến khi lấy được tung tích của Ma tộc mới thôi!”
“Sư tôn không lo lắng việc tu hành sao?”
Lý Nhàn Ngư tỏ vẻ buồn bực.
Sư tôn bây giờ mới có cảnh giới Chân Ngã tầng bốn.
“Sương Nhi đang bế quan, trong khoảng thời gian này, ta ở trong học việc cũng cảm thấy phiền chán, quả thực là chẳng có chút ý nghĩa nào cả”.
Tần Ninh khoanh tay bước đi, đi vài bước mà đã ra khỏi đình viện, hắn cười nói: “Có một vài vị bằng hữu, ta cũng nên gặp mặt, nhắc lại một chút tình xưa”.
Lúc này, thầy trò hai người đang đi trên đường lớn, tuy là ban đêm nhưng cũng có không ít đệ tử đi ngang qua.
“Tần Ninh!”
Bỗng nhiên có một giọng nói vang lên, trong giọng nói ngập tràn sự ngạc nhiên.
Chỉ thấy một người thanh niên chạy nhanh tới, dừng lại cách Lý Nhàn Ngư và Tần Ninh khoảng mười bước chân, trong mắt ánh lên vẻ hồi hộp và hoảng sợ.
Tần Ninh nhìn về phía người thanh niên kia, hắn tỏ vẻ khó hiểu.
“Ta có quen ngươi không?”
“Ngươi không biết ta, nhưng mà ta biết ngươi”.
Người thanh niên kia nói to: “Tên của ta là Hoa Sĩ Minh!”
Hoa Sĩ Minh?
Đệ tử nhà họ Hoa?
Tần Ninh nhìn Hoa Sĩ Minh, tỏ vẻ hiếu kỳ: “Ta còn chưa giết sạch đệ tử nhà họ Hoa ở ngoại viện sao?”
“Ngươi…”, tuy rằng tên đệ tử kia giận dữ nhưng hắn ta lại không dám tới gần.
Người thanh niên bên cạnh hắn ta lại tỏ vẻ tán thưởng: “Không tồi, không tồi, quả nhiên là kiêu ngạo”.
Người thanh niên kia bước ra từ dưới tán cây âm u, bàn tay nắm chặt, nhìn về phía Tần Ninh và nói một cách hờ hững: “Giết đệ tử nhà họ Hoa bọn ta, bị giam giữ nhưng lại tự ý vượt ngục, đúng là đáng chết”.
“Nếu như ta giết ngươi ở đây, thì chắc là các vị trưởng lão của học viện cũng không thể có ý kiến gì đâu nhỉ?”
Tên Hoa Sĩ Minh kia lập tức lên tiếng phụ họa: “Hoa Khinh đại ca ra tay, kẻ này nhất định sẽ chết chắc, nhất định là hắn tự ý trốn ra ngoài, giết hắn cũng không có phiền phức gì đâu”.
Tần Ninh nhìn bọn họ, khẽ nâng mày: “Suốt ngày cứ kêu đánh kêu giết, bộ các ngươi không thấy phiền phức sao?”
“Ngươi đã giết đệ tử nhà họ Hoa bọn ta, ngươi nhất định phải chết!”
Hoa Khinh vừa hét xong, thân hình đã lao lên phía trước.
Lý Nhàn Ngư vừa định ra tay nhưng lại bị Tần Ninh cản lại.
“Ngươi không phải là đối thủ của cảnh giới Vong Ngã”.
Vừa dứt lời, bên ngoài cơ thể Tần Ninh, hào quang hiện lên, từng Mệnh Hoàn ngưng tụ thành.
Hào quang vờn quanh Mệnh Hoàn của hắn, dưới ánh trăng, dường như càng hiện rõ vẻ kỳ diệu.
Hơn nữa không chỉ có bốn Mệnh Hoàn! Mà là năm! Cảnh giới Chân Ngã tầng năm sao?
Sư tôn đột phá khi nào vậy?
Lúc này, Mệnh Hoàn đã thành hình, nguyên lực cuồn cuộn dâng lên, chỉ trong nháy mắt, nó tụ lại trong lòng bàn tay Tần Ninh, ngay sau đó, bàn tay hắn nắm chặt, hóa thành quyền phong, xé gió mà tới.
Tay của tên Hoa Khinh kia cũng nắm chặt thành quyền, hắn ta lao tới, một lòng muốn giết chết Tần Ninh.
Ầm… Tiếng nổ rung trời vang lên.
Chỉ trong nháy mắt, hơi thở trong cơ thể Tần Ninh như núi cao biển rộng, vừa rộng vừa nặng lao thẳng về phía Hoa Khinh.
Răng rắc! Tiếng xương cốt vỡ nát vang lên, thân thể Hoa Khinh run rẩy, hắn ta phun ra một ngụm máu tươi, thân hình rút lui một trăm trượng.
Thế nhưng ngay sau đó, Tần Ninh nhanh chóng xuất hiện ở trước người hắn ta, hắn nhìn từ trên cao xuống, dùng tay bóp cổ Hoa Khinh.
“Nếu nhà họ Hoa lại tới làm phiền ta, vậy thì ta cũng không ngại đại khai sát giới đâu!”
Bàn tay hắn càng dùng thêm sức, một cường giả Vong Ngã như Hoa Khinh dần trắng bệch, hơi thở thoi thóp.
Hoa Sĩ Minh đứng bên cạnh nhìn mà choáng váng.
Tần Ninh có thể giết võ giả Chân Ngã đã là chuyện kinh khủng, nhưng mà Hoa Khinh chính là đệ tử nội viện, là cao thủ cảnh giới Vong Ngã, vậy mà… bị Tần Ninh dùng một quyền đánh chết.
“Ngươi, ngươi, ngươi…”
“Cút”.
Tần Ninh nói luôn: “Nếu còn dám xuất hiện ở trước mặt ta, ta nhất định sẽ giết sạch các ngươi”.
Hoa Sĩ Minh không dám thở mạnh, bỏ trốn một cách chật vật.
Lúc này, Tần Ninh mới đứng dậy, phủi tay.
“Sư tôn, người… người tiến lên tầng năm khi nào vậy?”
Lý Nhàn Ngư cảm thấy thật nhục nhã, hắn ta phải cố gắng thật nhiều mới lên được tầng sáu, sao sư tôn lên cấp lại nhẹ nhàng như vậy?
“Võ giả Tam Ngã, càng phải nỗ lực rèn luyện tâm tính của mình, nhờ đó mà làm cho hồn phách và cơ thể lột xác theo, sự ngưng tụ của Mệnh Hoàn, Hồn Hoàn và Phách Hoàn dựa vào sự biến hoá của tâm tính nhiều hơn là khổ tu”.
Tần Ninh vừa đi vừa nói: “Tâm tính của ngươi kém hơn một chút, cho nên thường ngày ta vẫn hay bảo ngươi tăng cường rèn luyện hồn phách của bản thân”.
“Nếu như Thanh Vân bước vào cảnh giới Tam Ngã, chắc là hắn ta sẽ tiến bộ nhanh nhất, tâm tính của hắn ta là tốt nhất”.
Lý Nhàn Ngư gật đầu, sau đó hắn ta nói: “Sư tôn, bây giờ người định đi đâu vậy?”
“Đi tìm Đàm Tùng!”
“Tên Hoa Khinh kia đã chết, người nhà họ Hoa lại được dịp hô hào đi bắt sư tôn”.
Tần Ninh nghe thấy vậy cũng chỉ cười trừ: “Không sao!”
“Nếu lần này nhà họ Hoa vẫn cứ khăng khăng muốn giết ta, vậy cùng lắm ta đến nhà họ Hoa một chuyến, ta cũng thật sự muốn biết cái tên Hoa Thiên Tuyệt kia là nhân vật như thế nào!”
Bình luận facebook