• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Hot Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu

  • Chương 2926-2930

Chương 2926: Là người mà ngươi không thể chọc vào

Tất cả mọi người đều sững sờ trước câu nói ấy.

Về cơ bản, Tần Ninh xen ngang vào như thế có thể nói chẳng xem viện trưởng Thánh Viễn Sơn ra gì.

Tại vùng đất Tây Hoa Thiên này, nếu bàn về cấp bậc cường giả thì nhóm người lớn tuổi trong tam đại thế lực đứng đầu có thực lực thâm sâu nhất là điều hiển nhiên.

Song, bên cạnh đó còn có ba người Thánh Viễn Sơn, Tây Hoa Uyên và Hoa Thiên Tuyệt.

Ba người này được mệnh danh là đứng đầu hàng ngũ cường giả.

Vậy mà Tần Ninh lại chẳng hề tỏ ra e dè.

Dù vậy, Thánh Viễn Sơn vẫn không tức giận mà vẫn cười, đáp: “Được”.

“Chuyện đầu tiên, bắt Linh Dục và Tô Tử Thương lại”.

Tần Ninh vừa dứt câu thì Thánh Viễn Sơn ngẩn người.

Linh Dục là trưởng lão thiên viện của học viện Thánh Hoàng, xuất thân từ Linh Tiêu Sơn.

Còn Tô Tử Thương.

Là con rể của một vị lão tổ nhà họ Hoa, được họ phái tới.

Thế mà lại yêu cầu bắt hai người họ lại ư?

Tại sao chứ?

Tần Ninh thẳng thừng hỏi: “Có bắt không?”

“Bắt”.

Thánh Viễn Sơn nói xong liền nhìn thẳng vào mắt hai người Tô Tử Thương và Linh Dục. Bỗng nhiên, bầu không khí trong đại điện trở nên căng thẳng.

Không chỉ chư vị trưởng lão thiên viện cảm thấy áp lực nặng nề.

Mà đến bốn người Thánh Vân Phong, Khương Dực, Sư Thiên Vũ và Ô Tử Linh cũng thấy khó thở.

Cảnh giới Biến Cảnh.

Đây là cảnh giới vượt trên ba cảnh giới Chân Ngã, Vong Ngã, Vô Ngã và cũng là trình độ đứng đầu Trung Tam Thiên.

Cả bốn phó viện trưởng đều là cường giả Khí Huyết Biến nhất biến với khả năng thúc giục khí huyết. So với ba cảnh giới Chân Ngã, Vong Ngã, Vô Ngã, một ngụm khí huyết của cường giả Khí Huyết Biến không khác nào thần đan diệu dược, vô cùng mạnh mẽ.

Sau khi trải qua quá trình lột xác khí huyết, khả năng kiểm soát nguyên lực trong thiên địa sẽ bùng nổ, hoàn toàn không phải thứ mà ba cảnh giới Chân Ngã, Vong Ngã, Vô Ngã có thể sánh bằng.

Mà nhị biến chính là Tinh Thần Biến. Hiện tại, viện trưởng Thánh Viễn Sơn chính là cường giả Tinh Thần Biến.

So với cảnh giới Khí Huyết Biến, một ý niệm của cường giả Tinh Thần Biến thôi cũng đã ẩn chứa sát khí hùng hậu, không ai có thể so bì.

Mỗi biến trong cảnh giới Biến Cảnh đều mạnh hơn biến trước đó! Khác với cảnh giới Chân Ngã phải đến tầng chín, cảnh giới Vong Ngã phải đến tầng bốn, cảnh giới Vô Ngã phải đến tầng bảy mới có sự chênh lệch rõ rệt.

Đằng này mỗi một tầng cảnh giới Biến Cảnh đều là một sự chênh lệch lớn lao.

Quyền uy của nhị biến đối với nhất biến có thể sánh ngang với cảnh giới Vô Ngã có khả năng áp chế cảnh giới Vong Ngã.

Đây chính là cảnh giới Biến Cảnh.

Con đường phàm thể hóa tiên.

Một bước một trọng thiên.

Thánh Viễn Sơn lập tức bùng nổ khí thế, bốn phía xung quanh Tô Tử Thương và Linh Dục như có những luồng sức mạnh vô hình tóm chặt hai người rồi nâng lên.

“Viện trưởng!”

“Viện trưởng!”

Linh Dục và Tô Tử Thương tái mặt.

“Viện trưởng, Tần Ninh mới là người làm trái với nội quy học viện mà, ngài làm cái gì thế?

Tại sao lại nghe lời hắn?”

Sắc mặt Linh Dục vô cùng khó coi.

Bấy giờ Tô Tử Thương cũng quát lớn: “Viện trưởng, Tô Tử Thương ta đây không chỉ là trưởng lão của học viện Thánh Hoàng mà còn là người của nhà họ Hoa, mong ngài hãy nghĩ lại!”

“Đừng có lấy thân phận của ngươi ra lòe thiên hạ nữa!”

Tần Ninh thẳng thừng mỉa móc: “Muốn bắt ngươi thì bắt thôi, cần gì biết là nguyên nhân gì. Nếu không cần phải đưa ngươi đi gặp Hoa Thiên Tuyệt thì ta đã giết ngươi ngay bây giờ rồi”.

“Tần Ninh, ngươi...” “Câm miệng”.

Tần Ninh tiếp tục nói: “Dám nói thêm câu nào nữa thì cho ngươi phế một tay, thêm hai câu thì phế hai tay!”

“Đồ mặt dày!”

Tô Tử Thương chưa từng bị ai uy hiếp như thế bao giờ! “Một câu!”

Tần Ninh lạnh nhạt ra lệnh: “Thánh Viễn Sơn, chặt một tay của ông ta trước đi”.

Bấy giờ, Thánh Viễn Sơn cũng hơi tái mặt nhưng nghĩ đến lời nói của Hình Kha, ông ta chỉ đành làm theo.

Ông ta nắm chặt tay lại, một luồng đao khí được ngưng tụ trong lòng bàn tay xuyên qua không khí trong nháy mắt. Tiếng phập vang lên, một cánh tay của Tô Tử Thương văng ra, máu văng tung tóe.

“Á...”, tiếng thét đầy thống thiết vang lên, Tô Tử Thương mặt cắt không một giọt máu.

“Thánh Viễn Sơn, ngươi có biết mình đang làm gì không?”

Tô Tử Thương lạnh lùng nhìn Thánh Viễn Sơn, hét lớn: “Ngươi đang phá vỡ sự hòa hảo giữa nhà họ Hoa và học viện Thánh Hoàng đấy!”

“Câu thứ hai!”

Tần Ninh lại tuyên bố.

Thánh Viễn Sơn nghe vậy thì lại nhìn Tô Tử Thương, giơ tay lên không chút khoan nhượng. Sau một tiếng phập, Tô Tử Thương rơi mất cánh tay thứ hai.

“A...”, tiếng gào đau đớn lại vang lên lần nữa, Tô Tử Thương muốn mở miệng nói gì nhưng khi nhìn sang Tần Ninh lại nuốt xuống bụng, mình mẩy thấm đẫm mồ hôi.

“Con người ta không thích gây rắc rối xưa giờ, vốn dĩ tới học viện Thánh Hoàng cốt là để tìm thê tử, không định nán lại lâu tại Tây Hoa Thiên, thế mà các ngươi cứ chọc vào ta hết lần này đến lần khác”.

“Nhà họ Hoa, nhà họ Vũ, Linh Tiêu Sơn, Huyết Vụ cung...”, giờ phút này, Tần Ninh nhìn về phía trưởng lão Vũ Kha và trưởng lão Huyết Minh Tuyên, cất lời: “Nhờ hai vị đi thông báo cho cung chủ Huyết Khâm và tộc trưởng Vũ Trường Thanh, nếu hai phe lại đối đầu với Tần Ninh ta đây thì ta nhất định sẽ san bằng cả Huyết Vụ cung và nhà họ Vũ!”

“Giờ thì cút đi!”

Nói xong, Tần Ninh nhìn về phía hai người, xua đuổi không chút do dự.

Lúc này Vũ Kha và Huyết Minh Tuyên cũng không dám thở mạnh, hai người đồng loạt rời đi.

Cục diện tại học viện Thánh Hoàng sắp thay đổi rồi! Tần Ninh đúng là có thể hô mưa gọi gió mà.

“Linh Dục, chắc chắn ngươi không hiểu vì sao ta lại bắt ngươi đúng không?”

Tần Ninh đưa mắt nhìn trưởng lão Linh Dục, hỏi.

Linh Dục nhìn thẳng vào mắt Tần Ninh, hậm hực trả lời: “Ngay từ giây phút Linh Tử Văn chết, ta đã biết ngươi là thủ phạm rồi. Lại không ngờ ngươi chỉ là một người có cảnh giới Chân Ngã thôi mà vẫn có thể khiến thái thượng Hình Kha ra mặt vì ngươi. Tần Ninh, rốt cuộc ngươi là ai?”

“Ta là ai?

Là kẻ mà ngươi không thể chọc vào!”

Tần Ninh lại cất lời: “Ta sẽ cho ngươi một cơ hội, cho Linh Tiêu Sơn các ngươi một cơ hội”.

“Hôm nay ta sẽ không giết ngươi”.

Nghe thấy câu này, Linh Dục nhướng mày.

“Về nói cho Linh Vô Cực, kẻ đứng đầu Linh Tiêu Sơn rằng nếu như họ bằng lòng bỏ tối theo sáng, chấm dứt mối quan hệ với Ma tộc thì ta có thể tha cho ông ta tội chết”.

Tần Ninh vừa dứt câu thì ai nấy đều bàng hoàng.

Linh Tiêu Sơn hợp tác với Ma tộc ư?

Đàm Tùng cứng đờ người.

Giờ phút này, trong đôi mắt Linh Dục tràn ngập nỗi kinh hoàng: “Linh Tử Văn...” “Hắn khai ra nhiều thứ lắm. Linh Tiêu Sơn tọa lạc dãy núi Liệt Vân, đó là nơi ẩn náu của Ma tộc Huyết Nhãn mà nhỉ?”

“Ta đã lệnh cho Chiến Thiên Vũ và Triệu Đông Thiên dẫn người của Chiến Thần lâu và nhà họ Triệu đến Linh Tiêu Sơn, nếu như Linh Vô Cực không bằng lòng thì tiêu diệt toàn bộ!”

“Ngươi chuyển lời lại cho Linh Vô Cực đi, nếu không biết tiến lùi đúng mực thì chờ đợi ông ta sẽ là cái chết!”

“Cút!”

Thánh Viễn Sơn giải trừ phong ấn, trưởng lão Linh Dục nhìn Tần Ninh rồi đưa mắt sang những người tại đây, sau đó xoay người rời đi.

Đàm Tùng nhìn về phía Tần Ninh, vội vàng nói: “Tần lão đệ, ngươi thả hắn...” “Không sao, ta tự có quyết định của mình”.

Tần Ninh tiếp tục nói: “Còn các trưởng lão khác, chuyện này không liên quan đến các ngươi, ai có việc gì thì làm đi!”

Từng bóng người lần lượt rời khỏi đây.

Chỉ còn lại Thánh Viễn Sơn cùng với bốn phó viện trưởng, Đàm Tùng, Lý Đạo Nhiên, Vương Xử và Tô Tử Thương còn bị trói trong đại điện.

Tần Ninh hướng mắt sang Thánh Viễn Sơn, nhếch mép nói: “Được rồi, ta cũng không còn chuyện gì để nói nữa”.

“Hôm nay cảm ơn Thánh viện trưởng, làm phiền ngươi rồi, giao Tô Tử Thương này cho ta đi...”, Thánh Viễn Sơn nhìn Tần Ninh, nói với giọng khách sáo: “Hình thúc đã dặn dò, ta không dám không nghe theo”.

“Chẳng hay Tần công tử định đưa Tô Tử Thương đi làm gì?”

“Đến nhà họ Hoa!”

Tần Ninh phá lên cười: “Ta cũng phải đi bái phỏng mấy người tai to mặt lớn của nhà họ Hoa đây, để xem hiện giờ mối quan hệ giữa họ và Ma tộc sâu xa thế nào”.
Chương 2927: Bằng đại nhân tỉnh lại

Vừa dứt lời, Tần Ninh nhìn thẳng vào mắt Thánh Viễn Sơn, dứt khoát nói: “Ta cũng muốn nói vài lời với Thánh viện trưởng”.

“Tần công tử cứ nói, đừng ngại”.

“Được”.

Tần Ninh đi thẳng vào vấn đề: “Từ hôm nay trở đi, ta mong Thánh viện trưởng hãy bắt đầu điều tra tất cả đệ tử và trưởng lão trong học viện Thánh Hoàng. Nếu như có kẻ bắt tay với Ma tộc thì toàn bộ... giết không tha!”

Câu vừa dứt, Thánh Viễn Sơn, bốn viện trưởng, Lý Đạo Nhiên và Vương Xử đều hoảng hốt ra mặt.

Võ giả Tây Hoa Thiên ngầm hợp tác với Ma tộc là chuyện bất cứ ai cũng biết và xảy ra tại rất nhiều nơi. Trên thực tế, hầu như ai cũng ngầm chấp nhận hành động đó.

Nhưng rõ ràng thái độ của Tần Ninh quá cương quyết.

Giờ phút này, Đàm Tùng kích động nắm chặt hai quả đấm. Ông ta nhìn về phía Tần Ninh, hào hứng thốt: “Tần lão đệ, cảm ơn ngươi, ngươi chính là lão đệ của Đàm Tùng suốt đời!”

“Cảm ơn ta làm gì?”

Tần Ninh bật cười: “Ta làm vì ta chứ có phải vì ngươi đâu”.

“Ta có một huynh trưởng bị Ma tộc hãm hại, phụ mẫu cũng bị Ma tộc giết chết, nhìn thấy hàng vạn sinh mạng chết dưới tay Ma tộc, ta càng hiểu rằng... bọn Ma tộc không bao giờ bỏ ý định giết ta, không bao giờ nguôi tham vọng tiêu diệt Nhân tộc. Đàm Tùng, ngươi nói đúng, Ma tộc... phải chết!”

Đàm Tùng kích động đến mức lệ rơi đầm đìa trên gương mặt già nua.

Ông ta tìm kiếm một người đồng lòng với mình suốt bao nhiêu năm qua, cuối cùng hôm nay cũng gặp được rồi.

Thế rồi Tần Ninh quay sang nhìn Thánh Viễn Sơn, nói tiếp: “Ta đề nghị Thánh viện trưởng bắt tay vào tiến hành chuyện này ngay. Nếu như sau này ta phát hiện có người trong học viện Thánh Hoàng bắt tay với Ma tộc, ngươi không phát hiện mà ta lại phát giác ra thì đến lúc đó, cho dù Thánh Viễn Sơn ngươi câu kết với Ma tộc thì ta cũng sẽ giết ngươi”.

Một người cảnh giới Chân Ngã lại uy hiếp một vị cường giả Tinh Thần Biến nhị biến, nghe mà không tài nào tưởng tượng nổi.

Mặc dù trong lòng hơi khó chịu nhưng ngoài mặt Thánh Viễn Sơn vẫn mỉm cười: “Xin công tử yên tâm”.

Hắn tiếp tục dặn dò: “Còn một việc nữa, thê tử ta đang ở trong thiên viện của học viện Thánh Hoàng, vốn dĩ ta tới học viện Thánh Hoàng là để tìm nàng ấy nhưng đúng lúc nàng ấy đang bế quan, ta sẽ không nán lại học viện Thánh Hoàng nữa...” “Khi nào nàng ấy xuất quan, phiền ngươi báo cho ta biết một tiếng để ta tới đón nàng”.

Nghe vậy, Thánh Viễn Sơn chắp tay lại lần nữa.

Cuối cùng, Tần Ninh bảo: “Mượn một thứ của học viện Thánh Hoàng các ngươi dùng một lát”.

Dứt lời, hắn đưa Đàm Tùng cùng nhau rời khỏi đây.

Thánh Viễn Sơn nhướng mày hỏi: “Hắn nói phu nhân của hắn đang ở trong học viện Thánh Hoàng của chúng ta, là ai thế?”

“Hình như là Vân Sương Nhi do nhà họ Hoa đưa đến!”

“Nàng ta à?”

Chân mày Thánh Viễn Sơn nhướng lên.

Giờ phút này, trong học viện Thánh Hoàng, Đàm Tùng đi theo Tần Ninh rời khỏi Viễn Sơn Phong. Trên đường lớn của học viện, Đàm Tùng nhìn hắn với vẻ mặt kỳ lạ.

“Tần lão đệ, sao ngươi biết Linh Tiêu Sơn bắt tay với Ma tộc”.

“Do Linh Tử Văn khai đấy”.

Linh Tử Văn! Đàm Tùng ngạc nhiên thốt: “Mặc dù Linh Tử Văn mới đến cảnh giới Vô Ngã thôi chứ chưa bước vào cảnh giới Vong Ngã nhưng lại có thân phận và địa vị rất cao tại Linh Tiêu Sơn, đúng là có thể biết chuyện cơ mật này. Ta tò mò một chuyện là ngươi đã ép hắn khai thật bằng cách nào!”

“Ta có rất nhiều thủ đoạn thẩm vấn”.

Nói đến đây, Tần Ninh bỗng kêu lên: “Ta quên mất một chuyện, giờ đi làm đã”.

Đàm Tùng ngẩn người.

Quên chuyện gì cơ?

Tần Ninh nhìn sang, thẳng thừng hỏi: “Sở Mậu đang ở đâu?”

“Bị bốn phó viện trưởng giam giữ rồi, ta biết ở đâu nhưng...” “Dẫn ta đi”.

Đàm Tùng nhìn Tần Ninh bằng gương mặt đầy hoài nghi, trên mặt còn chứa vài phần cảnh giác.

“Đi đi chứ!”

“Ngươi tính làm gì?”

Đàm Tùng ra sức thuyết phục: “Ngươi đừng xằng bậy, Sở Mậu có cảnh giới Vô Ngã tầng bảy, lại còn là một vị phách trận sư đấy, muốn thẩm vấn cũng phải để viện trưởng và bốn phó viện trưởng...” “Bọn họ nghe lời ta mà”.

Đàm Tùng nhanh nhảu đáp: “Ta vẫn chưa hỏi ngươi, rốt cuộc quan hệ giữa Hình lão và ngươi là thế nào?

Sao ông ta chịu ra mặt giúp ngươi?”

“Đừng rề rà nữa, đi mau”.

“...”, hai người đi thẳng một mạch tới nơi nhốt Sở Mậu. Lúc này, trong Thái Thượng Cốc của học viện Thánh Hoàng.

Trước phủ đệ nơi Hình Kha bế quan, Thánh Viễn Sơn đang đứng một cách kính cẩn, trước mặt ông ta là Hình Kha với mái tóc và bộ râu bạc phơ, phiêu dật như tiên.

“Hình thúc...”, Thánh Viễn Sơn rào đón: “Tên Tần Ninh kia...” “Hửm?”

“Vì sao ngài coi trọng hắn thế ạ?”

Nghe thấy câu này, Hình Kha mới nói: “Hắn chính là Thông Thiên Đại Đế Lâm Thần năm xưa!”

Câu này vừa vang lên đã như cú bạo tạc động trời làm tai Thánh Viễn Sơn ong ong không ngừng.

Một lúc lâu sau, Thánh Viễn Sơn mới lau mồ hôi, nói với sắc mặt không được ổn cho lắm: “Hình thúc, đây có phải là...” “Thật đấy!”

Hình Kha hờ hững nói: “Năm đó, ta và hắn là bằng hữu của nhau, tâm đầu ý hợp, hắn biết tất cả mọi thứ của ta, lại còn truyền quyển thứ sáu của Vạn Nguyên Luyện Thần Thuật cho ta, điểm này không thể sai được”.

“Trong thiên hạ này, suốt hàng chục vạn năm qua, chỉ có một mình hắn đạt đến cấp độ đó về đạo thuật luyện thể...”, giờ đây, Thánh Viễn Sơn vẫn không thể nào tin nổi, ông ta ngồi một bên, vừa day mi tâm vừa phản bác: “Không đúng, ta gặp Thông Thiên Đại Đế rồi mà, có phải như hắn đâu, khí tức linh hồn cũng đã thay đổi rồi, sao có thể... Hơn nữa, ở thời điểm đó, Thông Thiên Đại Đế đã gần như tiên rồi, là cảnh giới Biến Cảnh đỉnh phong rồi, không ai trong Trung Tam Thiên có thể địch lại hắn, nhưng bây giờ...”, Thánh Viễn Sơn vẫn hơi khó tin.

Thật sự không thể tưởng tượng được.

“Hình thúc...” “Là thật đấy!”

Thánh Viễn Sơn lập tức nói: “Mặc dù ta không biết vì sao hắn lại chuyển thế, thật ra với lối kiến giải của hắn về đạo thuật luyện thể thì hắn hoàn toàn có thể chống lại kiếp nạn, trở thành Tiên Nhân chân chính và tiến vào Thượng Tam Thiên - nơi người ta khao khát nhất trong thế giới Cửu Thiên, nhưng... Thượng Tam Thiên nằm trên đỉnh của thế giới Cửu Thiên, thường xuyên được mọi người gọi là Tiên Giới, sau khi thành tiên sẽ nắm giữ thọ mệnh ít nhất trăm vạn năm và có khả năng ngưng tụ tiên khí, mạnh mẽ cỡ nào, tiêu dao tự tại cỡ nào, nhưng ta không biết tại sao hắn lại không làm vậy”.

“Đây cũng là lý do vì sao ta cảnh cáo ngươi đừng trêu chọc hắn. Hắn muốn gì thì cứ mặc hắn làm đi. Một kẻ như thế, cho dù có chuyển thế, tu luyện lại từ đầu thì vẫn không phải kẻ mà học viện Thánh Hoàng chúng ta có thể dây vào đâu”.

“Nghe ngươi nói phía nhà họ Triệu và Chiến Thần lâu đã hành động. Ta muốn mối quan hệ giữa ta và hắn trở nên chặt chẽ vững bền. Hai người Triệu Đông Thiên và Chiến Thiên Vũ có lòng trung thành tuyệt đối với hắn, mà đây mới chỉ là trong phạm vi Tây Hoa Thiên... Năm xưa, Thông Thiên Đại Đế thích tu luyện thuật luyện thể, dạo chơi tứ phương, kết giao rất nhiều tri kỷ, chỉ cần vung tay một cái là có thể chiêu mộ được hàng trăm cường giả đứng đầu cảnh giới Biến Cảnh. Người như vậy, không được trêu vào”.

Nghe những lời này của Hình Kha, Thánh Viễn Sơn vẫn thấy như chưa tỉnh ngủ.

Không ngờ một thế hệ kiêu hùng Thông Thiên Đại Đế lại chuyển thế trở về.

Đúng lúc đó, Thánh Viễn Sơn thình lình nhíu mày, mặt mũi tái nhợt.

“Sao thế?”

“Bằng đại nhân... thức tỉnh rồi ạ...”, sắc mặt Thánh Viễn Sơn vô cùng khó coi.

“Đậu má!”

Giờ đây, Hình Kha không còn giữ được hình tượng bình tĩnh thong dong nữa, bực bội mắng: “Tên khốn nạn này, lão tử lột da hắn!”

Không chỉ hai người Hình Kha và Thánh Viễn Sơn mà từng cánh cửa đá trên toàn bộ Thái Thượng Cốc đều ầm ầm run rẩy, các lão cổ hủ của học viện Thánh Hoàng đều bị kinh động đến...
Chương 2928: Không phải ta thật mà

Có điều, lúc này, trong học viện Thánh Hoàng.

Ở phía bên trái Thái Thượng Cốc, hai người Đàm Tùng và Tần Ninh đang đứng trong một cánh rừng mênh mông vô bờ.

Thấy Tần Ninh vẽ từng huyết chú và huyết phù lên mặt đất mà sắc mặt dần trở nên tái xanh, Đàm Tùng ngây ra như phỗng.

"Tần lão đệ, rốt cuộc ngươi đang làm gì thế?"

Ông ta tò mò hỏi.

Tần Ninh thở ra một hơi rồi nhìn về phía Đàm Tùng, hỏi: "Trong học viện Thánh Hoàng có một con Thánh Thiên Kim Bằng mà đúng không? Ta đang đánh thức nó đây!"

"Gì cơ?"

Thoáng chốc, Đàm Tùng trợn mắt nhìn Tần Ninh, quát lên: "Tần lão đệ, dừng lại mau, ngươi điên rồi sao!"

Tần Ninh lại cười cười: "Không sao đâu mà".

"Không không không, tuyệt đối không được, lớn chuyện rồi, lớn chuyện rồi!"

Tần Ninh nghiêm mặt lại, nói: "Đàm lão ca, ta và ngươi đều muốn tiêu diệt Ma tộc nhưng trong Ma tộc có cường giả cảnh giới Biến Cảnh, nếu ngươi chỉ ỷ vào trận pháp thì cùng lắm là chống cự được cường giả cảnh giới Biến Cảnh thôi, muốn giết thì khó như lên trời".

"Còn cảnh giới Chân Ngã tầng bốn như ta thì cùng lắm cũng chỉ đấu được một trận với cảnh giới Vong Ngã, không tìm người giúp thì chẳng lẽ chúng ta đi chịu chết à?"

"Hơn nữa, nhà họ Hoa còn liên tục nhắm vào ta, ta phải đi tới nhà họ Hoa để đòi lại công bằng nữa thì sao mà không kiếm thủ đoạn gì có thể răn đe nhà họ Hoa bọn chúng được?"

"Có phải ta cướp Thánh Thiên Kim Bằng đi, không trả lại cho học viện Thánh Hoàng các ngươi nữa đâu, chỉ mượn chút thôi!"

Đàm Tùng ngẩn người.

Tần Ninh nói cũng có lý phết nhờ?

"Không không không, không đúng...", đột nhiên, Đàm Tùng vội vàng nói: "Tên nhóc thối tha này, suýt thì bị ngươi lừa rồi!"

"Không được, không được thật đấy, ngươi mà đánh thức Bằng đại nhân thì đám lão cổ hủ sẽ ăn tươi nuốt sống ngươi cho mà xem!"

"Không sao cả".

"Không được thật đấy!"

"Có sao đâu, ta nói thật!"

Trong lúc hai người cãi qua cãi lại, bỗng từng luồng khí tức kinh thiên động địa bộc phát ra.

Giờ phút này, tất cả mọi người trong phổ viện, ngoại viện, nội viện, thiên viện trên toàn bộ học viện Thánh Hoàng đều hoảng sợ.

Chuyện gì đang xảy ra thế?

Bất thình lình, một cơn chấn động khủng khiếp truyền đến từ nơi sâu trong học viện khiến cho người ta giật mình bàng hoàng, hơi thở cũng trở nên gấp gáp.

Có chuyện gì vậy?

Có kẻ xâm nhập vào học viện Thánh Hoàng sao?

Giờ phút này, trong cánh rừng hoang, mấy trăm bóng người bất chợt hiện thân ở hai bên Tần Ninh và Đàm Tùng.

Những bóng người kia có các ông các bà, mỗi người đều trông rất lớn tuổi như thể đã sống mấy chục vạn năm, đã bước một chân vào quan tài vậy.

Trong số đó, có cả Tô lão và Hình Kha.

Bên cạnh đó, Thánh Vân Phong, Khương Dực, Sư Thiên Vũ, Ô Tử Linh cùng với Lý Đạo Nhiên, Vương Xử cũng tới đây.

Thái thượng trưởng lão! Bảy vị trong thập đại thánh trưởng lão đều có mặt tại nơi này.

Đàm Tùng phút chốc tái cả mặt.

Thôi xong!

Giờ thì ông ta xong đời thật rồi! Tần Ninh chọc trúng tổ ong vò vẽ rồi!

"Dừng tay!"

Tô lão thét lớn: "Đàm Tùng, ngươi đang làm cái quái gì thế hả?"

Tiếng quát của ông ta làm Đàm Tùng tưởng như đầu mình sắp sửa nổ tung.

"Ta... không phải ta...", Đàm Tùng lập tức khúm núm phản bác.

Trong học viện Thánh Hoàng này.

Phía trên trưởng lão nội viện chính là trưởng lão thiên viện, cao hơn trưởng lão thiên viện là thập đại thánh trưởng lão, và trên thập đại thánh trưởng lão chính là viện trưởng.

Tuy nhiên, một số lão cổ hủ trong Thái Thượng Cốc còn có địa vị cao hơn cả viện trưởng.

Kể cả viện trưởng Thánh Viễn Sơn cũng phải tỏ ra khách sáo mỗi khi thấy những người kia.

Không chỉ vì bọn họ có thực lực hùng mạnh, có tư cách tiến vào Thái Thượng Cốc bế quan mà còn vì mỗi người đều có công lao lớn đối với học viện Thánh Hoàng, đây mới là nguyên nhân quan trọng nhất.

Mặc dù Tô lão không có thân phận và địa vị cao bằng Hình Kha nhưng cũng có thân phận cao quý trong Thái Thượng Cốc.

Là cường giả hàng đầu Tinh Thần Biến nhị biến.

Thấy nét mặt lạnh lùng của Tô lão, Đàm Tùng lập tức nhát như cáy.

Ông ta có thể tỏ ra vênh váo trước mặt Thánh Vân Phong, Khương Dực và mấy người khác nhưng ông ta không dám làm vậy trước các thái thượng trưởng lão.

Lúc này, lại có một vị thái thượng trưởng lão đi ra, là một cụ bà lưng còng, mí mắt xệ xuống, giọng khàn khàn: "Tiểu Đàm... hà cớ gì ngươi lại kinh động đến Bằng đại nhân chứ...", Đàm Tùng hoảng đến nỗi sắp khóc.

"Vũ bà bà, không phải ta thật mà, là hắn, là tên nhóc này cơ...", Đàm Tùng hèn nhát chỉ vào Tần Ninh, thú thật.

Mà lúc này, Thánh Viễn Sơn cũng đã nhìn thấy Tần Ninh.

"Tần công tử, Bằng đại nhân là lão tổ của học viện Thánh Hoàng bọn ta, há có gì... ngươi lại kinh động đến ngài ấy?"

Tần Ninh bĩu môi trả lời: "Các ngươi căng thẳng cái gì, có phải ta đánh thức nó để đem đi nấu ăn đâu, ta chỉ mượn dùng một lát thôi mà".

"Vả lại, vào cái năm Thánh Thiên Kim Bằng của học viện Thánh Hoàng nổ tung, chính ta là người đã giúp các ngươi làm nó bình tĩnh trở lại, nếu không thì học viện Thánh Hoàng đã thành cát bụi từ lâu rồi".

"Ta phải đến nhà họ Hoa và hỏi xem mấy người bên đó có ý gì, cứ giết ta mãi không chịu để ta yên, ta không thể tìm thứ tiếp thêm lòng tự tin cho ta được à?"

Thánh Viễn Sơn vội vàng nói: "Tần công tử à, ngài muốn tìm thứ giữ thể diện cho ngài thì cứ nói với ta một tiếng, ta đi cùng ngài là được rồi mà".

"Ngươi ư?"

Tần Ninh nhìn về phía Thánh Viễn Sơn, nói với vẻ ngán ngẩm: "Ta sợ nhà họ Hoa không để cảnh giới nhị biến của ngươi vào mắt đâu, vả lại... ngươi sẽ giúp ta lật mặt với nhà họ Hoa à?"

"Nhưng... nhưng...", đó là Thánh Thiên Kim Bằng cơ mà! Nó có một tia huyết mạch của phượng hoàng trong truyền thuyết, là bảo vật trấn viện của học viện Thánh Hoàng.

Không những thế, đó còn là lão tổ được tôn sùng trong học viện Thánh Hoàng từ đời này qua đời khác.

Năm đó, viện trưởng đời đầu của học viện Thánh Hoàng - Thánh Hoàng đại nhân cũng là một nhân vật lớn gần như đã bước vào tiên đạo, chỉ tiếc rằng sau đó không thể bước ra một bước ấy. Ông ta đã bỏ mạng, đạo hạnh thì tiêu tan.

Khi đó, Tây Hoa Thiên vẫn chưa phải dáng vẻ như bây giờ, rất nhiều thế lực có ý đồ với học viện Thánh Hoàng.

Đây đã là chuyện xảy ra cách đây thật lâu rồi.

Lúc ấy, đại nhân Thánh Thiên Kim Bằng đã xuất hiện một cách nghênh ngang và làm kinh sợ tất cả kẻ địch ngoại xâm, bảo vệ học viện Thánh Hoàng an toàn. Bao nhiêu năm trôi qua, mặc dù học viện Thánh Hoàng không còn như lúc trước nhưng thực lực tổng thể của Tây Hoa Thiên cũng sụt giảm, còn đại nhân Thánh Thiên Kim Bằng thì luôn đóng vai trò là lão tổ của học viện Thánh Hoàng, luôn chìm vào giấc ngủ say, rất ít khi tỉnh lại.

Trừ những lúc học viện Thánh Hoàng rơi vào cảnh nguy nan nghiêm trọng.

Còn bây giờ, không ngờ Tần Ninh lại muốn đánh thức Bằng đại nhân.

Sao có thể chứ! Lúc này, Hình Kha nói một cách hùng hổ: "Lâm Thần, ngươi muốn đến nhà họ Hoa thì lão phu đi với ngươi là được rồi, sao lại quấy rầy Bằng đại nhân làm gì? Ngươi muốn giết ai, ta đi với ngươi!"

"Ái chà chà?"

Tần Ninh nhìn về phía Hình Kha, phá lên cười: "Hình Vô Năng, ngươi gan quá nhỉ?

Dám gọi thẳng tên húy của ta cơ à?"

"Có được Vạn Nguyên Luyện Thần Thuật của bản đế rồi nên không cần ta nữa chứ gì?"

"Năm xưa bản đế trợ giúp học viện Thánh Hoàng các ngươi không hề ít hơn con chim ngu ngốc này đâu nhé, dùng nó một chút nó còn không chê bai tiếng nào, còn các ngươi thì mới đụng tí đã nhảy cẫng lên rồi à?"

Bị Tần Ninh trách mắng, gương mặt già cỗi của Hình Kha lập tức đỏ bừng, giọng điệu yếu hơn hẳn: "Đại Đế, cho ta tí sĩ diện đi mà, đừng đánh thức Bằng đại nhân...", Đại Đế?

Một ông lão đầu trọc nhìn về phía Hình Kha, hỏi: "Lão Hình, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra thế?

Người này là ai?"

Trên mặt Hình Kha lộ vẻ khó xử: "Hắn là Lâm Thần, Thông Thiên Đại Đế ngày xưa!"

Câu vừa dứt, hàng trăm bóng người xung quanh lập tức xôn xao, nhìn Tần Ninh với vẻ khó tin.

Lúc này, Đàm Tùng giật bắn người, ngồi phịch xuống đất và trợn mắt há hốc mồm nhìn Tần Ninh.
Chương 2929: Thánh Thiên Kim Bằng

Tại Trung Tam Thiên có bốn nhân vật phong hoa tuyệt đại! Cách đây hơn bốn vạn năm có Cửu Nguyên Đan Đế Linh Thiên Thần xuất thân từ Thượng Nguyên Thiên, nổi tiếng khắp Thượng Nguyên Thiên! Cách đây hơn ba vạn năm có Luyện Thiên Đại Đế Hứa Huyền Trần danh tiếng lẫy lừng của Xích Tiêu Thiên! Cách đây hơn hai vạn năm thì có Phong Không Chí Thành của Bắc Tuyết Thiên.

Cùng với Thông Thiên Đại Đế Lâm Thần nổi tiếng khắp Trung Tam Thiên vào một vạn năm trước.

Bốn người này đi đầu hô mưa gọi gió suốt bốn vạn năm, trong ba vạn năm trước đó, không một ai mạnh hơn và nổi tiếng hơn bốn người này, còn về sau... cũng chưa chắc đã có.

Thông Thiên Đại Đế, Lâm Thần.

Đây là một vị cường giả tuyệt thế đã đi khắp Trung Tam Thiên, cả đời chỉ tập trung vào tu luyện thuật luyện thể, một lòng với võ đạo, có rất nhiều bạn thâm giao chí cốt trên khắp Trung Tam Thiên! Tuy nhiên, không ngờ lúc này Hình Kha lại nói rằng cái người Tần Ninh trước mắt chính là Thông Thiên Đại Đế Lâm Thần ngày xưa.

Trò đùa gì thế này! Nhưng trông Hình Kha không có vẻ gì cả nói đùa cả! Tần Ninh tiếp tục nói: "Hình Vô Năng, ta nói ngươi nghe, ta không chỉ là Thông Thiên Đại Đế mà còn là Cửu Nguyên Đan Đế năm xưa nữa, cả hai người này đều là thân chuyển thế của ta".

"Chỉ là Thánh Thiên Kim Bằng thôi mà, ta dùng một chút thì có sao?

Sao lại keo kiệt thế hả!"

"Hôm nay ta mượn nó thì khi khác nếu học viện Thánh Hoàng cần ta giúp thì ta sẽ giúp lại các ngươi một lần, thế nào?"

Trong lúc nhất thời, Hình Kha không biết nên nói gì.

"Hả?"

Đột nhiên, Hình Kha quay phắt sang nhìn Tần Ninh, thảng thốt hỏi: "Ngươi là... Linh Thiên Thần ư?"

"Không tin à?"

Sau khi Tần Ninh nói xong, xung quanh hắn có chín đốm sáng chuyển động, có điều lần này chín đốm sáng không còn mờ nhạt nữa mà trở nên rõ nét chân thực.

Chín ngọc giản tỏa sáng rực rỡ, từ từ mở ra.

Bốn chữ to xuất hiện giữa bầu trời đầy sắc màu.

Cửu Nguyên Đan Điển!

"Là Cửu Nguyên Đan Điển thật rồi!"

"Nghe đồn khi chín cuốn tụ hội lại sẽ sinh ra ánh sáng lộng lẫy giữa đất trời, có thể khiến người khác cảm giác được khí thánh quang vô thượng".

"Sao nó lại nằm trong tay một thanh niên chỉ mới đến cảnh giới Chân Ngã chứ?"

"Hắn là Cửu Nguyên Đan Đế chuyển thế thật à?"

"Không không không, Hình Kha mới vừa nói hắn là Thông Thiên Đại Đế chuyển thế mà..." "Hoang mang quá...", giờ phút này, Hình Kha cũng trợn mắt há hốc mồm.

"Ngươi ngươi ngươi..." "Thôi nào, ta chỉ mượn chút thôi mà, không có gì cả đâu".

Tần Ninh nhìn xung quanh một vòng, cười cợt: "Ta mà không thể hiện thân phận của mình ra là nhiều người xem ta như không khí lắm".

"Nói đến nước này rồi thì cho ta dùng con chim ngu ngốc này làm tọa kỵ một thời gian cũng không thành vấn đề chứ?"

Vừa dứt lời, nhiều thái thượng trưởng lão lập tức lấy lại tinh thần.

Thánh Thiên Kim Bằng chính là lão tổ của học viện Thánh Hoàng, là gốc rễ, là sinh mạng của học viện Thánh Hoàng, sao có thể để Tần Ninh mang đi dễ dàng như thế được?

Lúc này, Hình Kha, Tô lão cùng với Vũ bà bà kia và ông lão đầu trọc nhìn nhau.

Ông lão đầu trọc nhìn về phía Tần Ninh, nói: "Nhưng ngươi không được dùng biện pháp mạnh, phải để Bằng đại nhân tự nguyện mới được".

Tần Ninh lập tức đồng ý: "Được thôi!"

Con chim ngu ngốc kia phản đối mới là lạ.

Giờ phút này, ông lão đầu trọc lại lên tiếng: "Đã vậy thì chúng ta đánh thức Bằng đại nhân đi. Ai biết ngươi định dùng cách gì, lỡ chọc giận Bằng đại nhân thì khốn".

Tần Ninh lui sang một bên, không nói gì nữa.

Lúc này, nét mặt của hàng trăm thái thượng trưởng lão đồng loạt trở nên nghiêm túc, ai nấy đều quỳ xuống đất một cách thành kính.

Đối với bọn họ, thờ phụng đại nhân Thánh Thiên Kim Bằng không khác gì thờ phụng thần, không được làm nó không vui mà cũng không được khiến nó tức giận.

Đó không chỉ vì thực lực của đại nhân Thánh Thiên Kim Bằng rất mạnh mà còn vì... đại nhân Thánh Thiên Kim Bằng đã hy sinh rất nhiều cho học viện Thánh Hoàng. Mỗi một thế hệ thái thượng trưởng lão trung tâm của học viện Thánh Hoàng bọn họ đều hầu hạ đại nhân Thánh Thiên Kim Bằng như hầu hạ thần linh.

Lúc này, mười mấy người bước ra từ trong hàng trăm thái thượng trưởng lão. Họ nhìn nhau, cùng nhau quỳ xuống một cách thành kính đồng thời giải phóng tinh huyết ra nhằm ngưng tụ từng huyết phù và huyết chú.

Đàm Tùng nhìn mà ngây ra như phỗng.

Các huyết phù và huyết chú do những thái thượng trưởng lão này ngưng tụ ra đều giống hệt của Tần Ninh... Tuy nhiên, đúng lúc này, mười mấy vị trưởng lão còn chưa kịp vẽ huyết phù và huyết chú xong thì bỗng dưng có một loạt cơn gió khiến người ta sợ khiếp đảm bay vút ra từ trong cánh rừng hoang.

Giây lát sau.

Tiếng gió hú thổi khắp khu rừng hoang ngày càng dữ dội và mãnh liệt hơn.

Khí tức khiến người ta hãi hùng cũng tràn ngập khắp nơi.

Vù vù vù vù... Dần dần, những cơn gió hóa thành gió lốc bay thẳng tới chân trời như một cơn lốc xoáy.

Phút chốc, hơn một trăm vị thái thượng trưởng lão biến sắc, vội vàng ra tay áp chế cơn gió lốc ấy lại.

Bởi một khi các lốc xoáy tràn ra khắp nơi một cách mất kiểm soát, e rằng toàn bộ học viện Thánh Hoàng sẽ bị hủy hoại trong giây lát.

Ầm ầm ầm... Vào lúc này, tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên.

Giữa âm thanh chấn động dữ dội, mặt đất bắt đầu nứt nẻ, cây cối khô cằn cao mấy chục trượng bị kéo bật rễ ra khỏi mặt đất.

Vào lúc này, mặt đất nơi cánh rừng hoang dài miên man mười mấy dặm rách toạc như có cái gì rất khủng khiếp sắp sửa chui lên từ dưới đất... Ầm ầm... Cho dù đã có hơn một trăm vị thái thượng trưởng lão hùng mạnh áp chế nhưng cả học viện Thánh Hoàng vẫn cảm nhận được trận động đất kinh khủng ấy.

Vô số đệ tử và các trưởng lão nháo nhào đi ra đình viện nhìn cảnh tượng khiến người ta sợ khiếp vía này.

Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra?

Lẽ nào trận pháp của Vạn Trận Các lại có vấn đề?

Không thể nào! Giờ đây, hơn một trăm vị thái thượng trưởng lão tại rừng hoang đều nghiêm mặt lại.

Ánh mắt Hình Kha nhìn Tần Ninh cũng tràn ngập sự uất ức.

Ban nãy tên nhóc này đã hóa giải phong ấn nên Bằng đại nhân đã tỉnh lại rồi.

Ầm... Đột nhiên, sâu trong rừng hoang có một cây cột chứa đầy cát bụi từ mặt đất xông thẳng về phía chân trời. Không chỉ bên trong học viện Thánh Hoàng mà kể cả khu vực phạm vi ngàn dặm xung quanh cũng đang rung chuyển dữ dội.

Nhưng chỉ trong nháy mắt ấy, cát bụi trở về với cát bụi, tất cả bụi mịt mù đều bốc hơi hết ráo.

Cứ như thể cơn địa chấn động trời trong khoảnh khắc vừa rồi chỉ là... một giấc mộng chiêm bao vậy.

Giờ phút này, khuôn mặt của nhiều thái thượng trưởng lão đều hơi tái nhợt, bọn họ đồng loạt quỳ hai gối xuống đất và vái lạy với vẻ mặt đầy thành kính.

Đàm Tùng thấy vậy thì nào dám đứng nữa.

Còn Tần Ninh thì chỉ đứng chắp tay nhìn vào cánh rừng sâu hun hút.

Vào lúc này, ở phía chân trời.

Vù... Tiếng gió rít vang lên, trời bỗng tối sầm xuống.

Không chỉ cánh rừng hoang mà kể cả bầu trời phía trên học viện Thánh Hoàng cũng rơi vào bóng tối.

Như thể có thứ gì đã che đi ánh sáng và vắt ngang qua trời vậy.

Mà cũng giây phút ấy, bóng tối biến mất, bầu trời trở nên sáng trong như cũ.

Như thể chưa hề có chuyện gì xảy ra trong thời điểm ban nãy.

Tuy nhiên, ngay sau đó, chỉ thấy một bóng người từ từ hiện ra trong cánh rừng hoang trước mặt mọi người.

Hơn một trăm vị thái thượng trưởng lão đều không dám ngẩng đầu lên nhìn.

Chỉ có Tần Ninh là còn bình tĩnh đứng ở đó.

Bóng dáng kia lớn chừng bàn tay, toàn bộ cánh chim có màu xanh thẳm, mỗi chiếc lông chim đều bám chắc chắn vào thân.

Thoạt trông chẳng khác gì chim sẻ thường thấy, nhưng hai cái móng vuốt của nó lại cất bước đi như chân người.

Kích thước không chênh lệch mấy so với chim sẻ nhưng cánh chim lại vô cùng cuốn hút, đôi mắt thì đầy sắc bén như thể chỉ cần ai lỡ nhìn thôi sẽ trở nên mù lòa.
Chương 2930: Ta tìm ngươi để nhờ giúp đỡ

Thánh Thiên Kim Bằng! Đây là thiên nguyên thú có một tia huyết mạch phượng hoàng.

Có thể nói đó là thiên nguyên thú đứng đầu tại Trung Tam Thiên này.

Mặc dù chỉ có một tia huyết mạch phượng hoàng nhưng đã đủ để đưa nó trở thành tồn tại như vua của vạn thú trong giới vực Trung Tam Thiên.

Phượng hoàng là sinh vật thuộc thần tộc.

Trong thế giới Thương Lan vô tận, tộc Phượng Hoàng cao cao tại thượng, cùng với tộc Thần Long đứng đầu một phe.

Hai thần tộc lớn này đều là cánh tay đắc lực của Vô Thượng Thần Đế.

Lúc này, Tần Ninh khẽ mỉm cười nhìn Thánh Thiên Kim Bằng lớn chừng một bàn tay trước mặt.

Mẫu thân của nó, Tần Mộng Dao, một trong chín vị phu nhân của Vô Thượng Thần Đế xuất thân từ tộc Phượng Hoàng.

Nghĩa phụ Tạ Thanh của nó thì là tộc trưởng nhất ngôn cửu đỉnh của tộc Thần Long! Bởi vậy khi nhìn thấy Thánh Thiên Kim Bằng chỉ chứa một tia huyết mạch phượng hoàng này, Tần Ninh thật sự không hề cảm thấy sợ hãi.

Chẳng qua, đối với các cường giả cảnh giới Biến Cảnh hàng đầu Trung Tam Thiên, dù Thánh Thiên Kim Bằng chỉ có một tia huyết mạch phượng hoàng thôi thì nó vẫn cao cao tại thượng, không khác gì thần linh.

Thế giới này quá đỗi mênh mông.

Hai từ mênh mông ấy chỉ sự rộng lớn xa xôi, vô bờ, Thương Mang Vân Giới chân chính cũng là như vậy.

Thế giới này, người ngồi tít ở trên cao và nắm trong tay sinh mạng của hàng tỷ sinh linh thuộc các chủng tộc chính là thần, ở đó chẳng khác gì bên trong Vân Giới của Thiên Chi Thương Khung.

Dưới thần là tiên! Dưới tiên là phàm! Dù là Chí Tôn Thiên Địa, Thánh Nhân Thiên Địa hay Vương Giả Thiên Địa thì thiên địa được nhắc đến trong đó đều chỉ một Thiên Vực của đại lục Vạn Thiên là Hạ Tam Thiên.

Mà Thiên Vực ở đây khác với Thiên Vực bên trong Thương Mang Vân Giới.

Giống như năm đó, Diệp Viên Viên là Hoàng thể, trên đại lục Vạn Thiên lại chia làm Linh thể, Thánh thể, Hoàng thể, Thần thể. Thật ra đó chỉ là do kiến thức nông cạn nên mới chia vậy thôi.

Những thể chất được gọi là Thần thể, Thánh thể kia chỉ được công nhận tại đại lục Vạn Thiên chứ không được công nhận tại thế giới mênh mông vô tận này.

Về cơ bản, đó không phải Thần thể chân chính mà mỗi một vị thần đều có Thần thể! Còn mạnh và yếu thế nào thì tùy.

Tại Trung Tam Thiên này, có thể nói Thánh Thiên Kim Bằng đã đứng trên đỉnh của vạn thú, thậm chí có khi không ai chống lại được nó.

Nhưng nếu so với tiên thú ở Thượng Tam Thiên và thần thú ở thế giới của thần thì không đáng để nhắc đến.

Nếu như có một con phượng hoàng chân chính đứng trước mặt Thánh Thiên Kim Bằng thì Thánh Thiên Kim Bằng còn không có lấy tư cách để làm đồ ăn cho phượng hoàng.

Lúc này, Tần Ninh nhìn thẳng vào mắt Thánh Thiên Kim Bằng, nó cũng nhìn chằm chằm vào Tần Ninh bằng đôi mắt đầy sắc bén.

"Ngươi là kẻ đã quấy rầy giấc ngủ của ta sao?"

Một giọng nói cất lên, đó là một giọng nói đầy từng trải nhưng lại như từ một đứa bé sảu, bảy tuổi nói ra.

"Là ta đây!"

"Con chim ngu ngốc!"

Tần Ninh bật cười.

Bấy giờ Thánh Thiên Kim Bằng mới nhìn sang Tần Ninh, ánh mắt sắc bén đến nỗi tưởng chừng có thể giết chết hắn ngay tức khắc.

Thế nhưng Tần Ninh lại không thèm quan tâm, chỉ tiếp tục nhìn Thánh Thiên Kim Bằng và cười hỏi: "Không nhớ ta à?"

Nói rồi giọt tinh học được ngưng tụ ra trong lòng bàn tay Tần Ninh.

Gần như khoảnh khắc ấy, bóng dáng Thánh Thiên Kim Bằng xuất hiện trên đầu ngón tay của Tần Ninh, đôi mắt linh hoạt đảo qua nhìn một giọt tinh học trong lòng bàn tay hắn.

"Lâm Thần!"

Thánh Thiên Kim Bằng lập tức bật thốt: "Ngươi, sao ngoại hình của ngươi thay đổi rồi?"

Trong lúc nói chuyện, Thánh Thiên Kim Bằng nuốt luôn một giọt tinh huyết được Tần Ninh ngưng tụ ra, toàn bộ cơ thể đều hơi run lên như thể rất hài lòng.

"Ồ, yếu đi hẳn nhưng khí huyết vẫn thuần túy như thế".

Tần Ninh khẽ cười, đáp: "Đúng là chỉ có ngươi là tốt thôi, những người khác còn chưa nhớ tới ta mà ngươi đã nhận ra ta ngay rồi, con chim ngu ngốc".

"Khà khà, sao ta có thể quên khí huyết của ngươi được?"

Thánh Thiên Kim Bằng có một tia huyết mạch phượng hoàng.

Còn mẫu thân Tần Mộng Dao của Tần Ninh lại xuất thân từ tộc Phượng Hoàng nên mỗi một đời tu hành, trừ hồn người ra, hắn còn thức tỉnh hồn phách thần long và hồn phách phượng hoàng.

Có thể nói, hắn cũng có thể hóa rồng, hóa phượng từ bản thể là người.

Và đó là rồng phượng chân chính chứ không phải đơn giản chỉ là một tia huyết mạch phượng hoàng như Thánh Thiên Kim Bằng! Máu rồng đến từ phụ thân, máu phượng đến từ mẫu thân.

Một giọt tinh học của Tần Ninh ẩn chứa tinh huyết của con người và cũng là tinh huyết của thần long, tinh huyết của phượng hoàng.

Trên thực tế, Thánh Thiên Kim Bằng chỉ là Thánh Thiên Kim Bằng, đúng là có một tia huyết mạch phượng hoàng đấy nhưng quá ít ỏi.

Còn huyết mạch phượng hoàng chân chính phần lớn là do năm đó Tần Ninh khi là Thông Thiên Đại Đế Lâm Thần đã đút cho con chim ngu ngốc này.

Do đó, Tần Ninh không cần phải chứng minh gì cả.

Chỉ cần sử dụng một giọt tinh học thôi là con chim ngu ngốc này đã nhận ra hắn rồi.

"Đồ ham ăn".

Tần Ninh nhoẻn miệng cười: "Quả nhiên ngươi vẫn như thế".

Thánh Thiên Kim Bằng nhảy lên lòng bàn tay Tần Ninh, cười tủm tỉm đáp: "Ngươi yếu thật đó, nhưng tinh huyết vẫn ngon như trước, cho ta thêm chút đi...", đối với Thánh Thiên Kim Bằng, tinh huyết của Tần Ninh chẳng khác gì thần đan diệu dược giúp đột phá bình cảnh đối với võ giả nhưng còn làm Thánh Thiên Kim Bằng thèm thuồng hơn cả thần đan diệu dược.

Ấy thế mà nó lại không được giết Tần Ninh.

Bởi một khi hắn chết, tinh huyết sẽ biến mất.

Bản thân Thánh Thiên Kim Bằng cũng không biết vì sao.

Chỉ biết tinh huyết do Tần Ninh tự ngưng tụ ra có thể có một chút khí tức phượng hoàng nhưng cũng có thể không có.

Điều này quả là không thể tưởng tượng được.

"Ta tìm ngươi để nhờ giúp đỡ".

Tần Ninh đi thẳng vào vấn đề.

Nghe thấy câu này, Thánh Thiên Kim Bằng dang rộng hai cánh ra, nói với vẻ không vui: "Nói gì thế hả?"

"Nói gì là nói gì?"

"Hả?"

"Khinh thường ta đúng không?"

"Chuyện của ngươi thì sao lại nói là nhờ giúp đỡ được?"

"Chuyện của ngươi cũng là chuyện của ta, chuyện của ta thì dễ như ăn cháo".

"Nhưng bọn họ... không thích ta gọi ngươi dậy...", nghe thấy lời này, Thánh Thiên Kim Bằng quay phắt người lại nhìn hơn một trăm vị thái thượng trưởng lão xung quanh.

"Láo xược!"

Kim Bằng nổi cơn thịnh nộ, xung quanh bất chợt nổi gió lớn như sắp sửa hủy hoại cả thế giới.

Khí tức khủng khiếp lan rộng.

Phút chốc, hơn một trăm vị thái thượng trưởng lão xung quanh nháo nhào quỳ rạp dưới đất, mặt mày trắng bệch.

"Bằng đại nhân bớt giận, Bằng đại nhân bớt giận!"

Tô lão kia vội vàng nói: "Bọn ta chỉ lo lắng vãn sinh này sẽ quấy rầy ngài nghỉ ngơi thôi..." "Láo toét!"

Thánh Thiên Kim Bằng sừng sộ quát: "Lâm Thần... À không, là Tần Ninh, Tần Ninh là hảo hữu là tri kỷ của ta, là khách quý của ta, vậy mà các ngươi lại lười biếng như vậy, đúng là đáng chết mà!"

Đáng chết! Vừa nghe thấy câu này, hơn một trăm vị thái thượng trưởng lão đều há hốc mồm.

Dù có giận dữ cách mấy thì cũng không đến nỗi này chứ?

Lúc này, Tần Ninh vỗ đầu Thánh Thiên Kim Bằng, nói: "Đủ rồi đấy, bớt làm màu giùm, đi với ta mau...", Tần Ninh xoay người toan rời đi.

Đám người Tô lão, Hình Kha và Vũ bà bà vội vàng ngẩng đầu lên, ông lão đầu trọc vội vã hỏi: "Bằng đại nhân, ngài định đi đâu thế ạ?"

"Liên quan gì tới ngươi!"

Thánh Thiên Kim Bằng cảnh cáo không chút khoan nhường: "Sau này nhớ tôn trọng khách của ta một chút, còn dám lười biếng như vậy thì ta sẽ giết các ngươi thật đấy!"

Nghe vậy, các lão giả sốt ruột quỳ rạp xuống, không dám thở mạnh.

Bấy giờ Tần Ninh mới ngoắc tay, bảo: "Đàm Tùng, đi với ta".

"Hả?"

Đàm Tùng nhìn các vị thái thượng trưởng lão với vẻ khó xử.

Cảm nhận được Đàm Tùng đang nhìn mình, các thái thượng trưởng lão cũng không dám ngẩng đầu lên, thầm mắng ông ta trong bụng.

Bảo ngươi đi thì đi lẹ đi, còn nhìn bọn ta làm gì?

Thánh Thiên Kim Bằng cũng hỏi một câu y chang: "Bảo ngươi đi thì đi lẹ đi, còn nhìn bọn họ làm gì?"
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom