• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Hot Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu

  • Chương 2931-2935

Chương 2931: Đây là đồ đệ mới của ta

Đàm Tùng trả lời ngay tắp lự: "Vâng vâng vâng, vâng vâng vâng...", lúc này, ba bóng người rời khỏi cánh rừng hoang.

Thật lâu sau, chư vị thái thượng trưởng lão mới dám đứng dậy.

"Tô lão, chuyện này... chuyện này phải làm sao đây?"

Thánh Viễn Sơn hỏi với gương mặt bối rối không biết làm gì.

"Ngươi hỏi lão phu, lão phu biết hỏi ai?"

Tô lão nhanh chóng trả lời: "Không thể tin được Cửu Nguyên Đan Đế và Thông Thiên Đại Đế lại đều là chuyển thế của một người, Tần Ninh này..." "Đừng nói Luyện Thiên Đại Đế và Phong Không Chí Thánh kia cũng là chuyển kiếp của hắn đấy chứ?"

Câu nói này vừa vang lên, những người xung quanh đều tỏ ra khó tin.

Đừng nói linh tinh! Sao chuyện đó có thể xảy ra được chứ! "Nhanh lên, nhanh lên!"

Hình Kha lên tiếng thúc giục: "Vân Sương Nhi kia bế quan ở đâu thế?

Lập tức đi canh gác nghiêm ngặt vào cho ta, không được để ai quấy rầy nàng ta".

"Còn một chuyện nữa, phái người đuổi theo Tần Ninh và Bằng đại nhân ngay lập tức, không được chểnh mảng, Tần Ninh muốn tới nhà họ Hoa tính sổ đấy".

"Hả?"

Tô lão giải thích: "Lỡ sơ sẩy một chút thôi thì nhà họ Hoa có thể sẽ tuyên chiến với học viện Thánh Hoàng chúng ta ngay".

Tức khắc, chư vị thái thượng trưởng lão tất bật qua lại như con quay.

Mà lúc này, Tần Ninh đang tiến về phía Chấp Pháp Đường của học viện Thánh Hoàng dưới sự hướng dẫn của Đàm Tùng.

Thánh Thiên Kim Bằng đang đứng trên vai Tần Ninh như một chú chim sẻ nhỏ, nói ríu rít không ngừng, còn Đàm Tùng thì đi theo sau lưng hắn mà không dám ho he tiếng nào.

Cảm giác này quá áp lực.

Giống như Tần Ninh vốn là một Trạng nguyên, còn Đàm Tùng ông ta là một viên quan trong triều đình đánh giá vị Trạng nguyên này rất cao, muốn bảo vệ và chiêu mộ hắn về dưới trướng mình vậy.

Nào ngờ thoắt cái Tần Ninh đã biến thành Hoàng đế... không, phải là thoắt cái biến thành Thái thượng hoàng danh giá.

Cuộc đời thay đổi quá nhanh, thật sự là quá kích thích.

Kích thích đến mức khiến cho Đàm Tùng cảm thấy tim mình có hơi không chịu nổi.

Sau khi đi tới trước Chấp Pháp Đường, Đàm Tùng bắt gặp một người quen cũ.

Đường chủ Vương Côn Luân.

"Lão Đàm, sao ngươi lại tới đây?"

Vương Côn Luân nhìn Đàm Tùng rồi hướng mắt sang Tần Ninh, quyết đoán hỏi: "Sao thế?

Sao lại đưa tên nhóc này về rồi?"

Đàm Tùng nhanh nhẹn trả lời: "Đừng nói nhảm nữa, Sở Mậu đang bị giam ở đâu đấy? Bọn ta tới để đưa hắn đi. Còn nữa, mang cả Tô Tử Thương đi luôn".

Giờ phút này, Vương Côn Luân đáp: "Mang Tô Tử Thương đi thì được nhưng Sở Mậu thì không được đâu, viện trưởng lệnh cho ngươi mang Tô Tử Thương đi chứ có cho ngươi mang Sở Mậu đi đâu?"

Vương Côn Luân biết chuyện ở đại điện. Mặc dù ông ta không biết vì sao viện trưởng lại tỏ ra khách sáo với Tần Ninh như vậy nhưng bổn phận cần làm vẫn phải làm, còn những gì không nên làm thì không được làm! "Lão Vương, nhanh lên, ta không có thời gian để lề mề với ngươi đâu!"

"Ta cũng có thời gian lề mề với ngươi đâu? Nhưng ngươi không thể mang Sở Mậu đi được..." Vù... Đột nhiên, Vương Côn Luân chưa kịp nói hết lời thì cảm thấy dường như có một trận gió nổi lên xung quanh, ông ta không kiểm soát được bản thân, bay thẳng lên trời như một chiếc lá rụng, thậm chí ông ta còn thấy học viện Thánh Hoàng cách mình ngày càng xa dần, xa dần... Chuyện gì thế này?

Nét mặt Vương Côn Luân đầy bàng hoàng.

Lúc này, Đàm Tùng cũng ngây ra như phỗng.

Chuyện gì vừa xảy ra thế?

Giờ phút này, Thánh Thiên Kim Bằng lười biếng lên tiếng: "Đàm Tùng, ngươi đi mang mấy tên đó ra đây đi, đừng làm trễ nải thời giờ".

Đàm Tùng ngơ ngác gật đầu.

Tần Ninh và Thánh Thiên Kim Bằng đứng chờ ở ngoài Chấp Pháp Đường.

Đương nhiên, Thánh Thiên Kim Bằng lại kể hết chuyện này đến chuyện nọ với Tần Ninh, cùng nhau nhớ lại chuyện cũ, cùng nhau nhớ lại quá khứ.

Tần Ninh thì chỉ thỉnh thoảng mới chêm vào vài câu.

Vào lúc này, có hai bóng người tìm tới.

Chính là Lý Nhàn Ngư và Đàm Linh Tiên.

"Sư tôn".

Thấy Tần Ninh bình an vô sự, Lý Nhàn Ngư cũng yên tâm được phần nào.

"Sư tôn?"

Thánh Thiên Kim Bằng ngạc nhiên nhìn Lý Nhàn Ngư, hỏi: "Thần lão ca, ngươi chuyển thế xong Thần Tinh Dịch cũng chuyển thế luôn à?"

Tần Ninh liếc con chim ngu ngốc một cái, hờ hững đáp lời: "Đây là đồ đệ mới của ta, Lý Nhàn Ngư, không phải Thần Tinh Dịch".

Nghe vậy, Thánh Thiên Kim Bằng đánh giá Lý Nhàn Ngư rồi nhận xét: "Không tu luyện thuật luyện thể sao? Cơ mà đôi mắt kia cũng khá đặc biệt đấy".

Vừa nói xong, Thánh Thiên Kim Bằng lập tức nhìn về phía chân trời, bỗng nhiên nói: "Ơ, vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến ngay".

Sau khi nó nói câu ấy, chỉ thấy hai bóng người cùng nhau đáp xuống.

"Sư tôn".

Thần Tinh Dịch nhìn thấy Tần Ninh thì lập tức đi tới vái lạy, sau đó cười hí hửng nói: "Sư tôn ơi, con vừa nhận tin tức của người là ngựa không ngừng vó chạy đến đây ngay. Tần Phong Tình và Tần Nguyệt Sương cản con nhưng con dọa sẽ tự tử nên thoát nạn, dọc đường đi may mắn được Thánh Linh Lung giúp đỡ. Đối với mệnh lệnh của sư tôn, từ trước đến giờ đệ tử luôn..." "Chứ không phải Tây Hoa Y đến Phong Nguyệt Tông cướp người, ngươi lén lút chuồn mất à?"

Nghe Tần Ninh nói vậy, gương mặt tuấn tú vô song, không ai bì kịp của Thần Tinh Dịch tức thì cứng đờ.

"Sư tôn, chỉ có người là hiểu con thôi...", Tần Ninh gật đầu.

"Thôi mà...", Thần Tinh Dịch nắm chặt cổ tay trắng muốt của Thánh Linh Lung, nhanh chóng giới thiệu: "Sư tôn, đây là Thánh Linh Lung, con gái của Thánh Viễn Sơn và cũng là ái nhân của đệ tử".

Tần Ninh gật đầu.

Trên đường đi, Thánh Linh Lung cũng đã nghe Thần Tinh Dịch kể lại mọi chuyện nên lúc này nhìn về phía Tần Ninh, tò mò hỏi: "Người là Thông Thiên Đại Đế chuyển thế thật ạ?"

"Ừm...", Thánh Thiên Kim Bằng nhìn Thánh Linh Lung, cười vui vẻ, nói: "Tiểu Linh Lung, lão tổ tông ở đây này, con không nhìn thấy sao?"

Thánh Linh Lung quay sang nhìn Thánh Thiên Kim Bằng đang đậu trên vai Tần Ninh, hiếu kỳ hỏi: "Ngươi là ai?"

"Ôi trời!"

Thánh Thiên Kim Bằng thẳng thắn trả lời: "Ta không hiện chân thân nên con không nhận ra ta đúng không?"

Thánh Linh Lung càng chẳng hiểu mô tê gì.

"Con đã quên khi còn bé con từng tự ý vào rừng hoang, là ai đã chơi với con suốt cả một ngày rồi ư?

Con quên lúc con tu luyện trong rừng hoang, là ai đã dạy đạo cho con rồi à?"

Thánh Linh Lung nghe thấy câu này thì sững sờ, nhìn về phía Thánh Thiên Kim Bằng, ngạc nhiên thốt: "Lão tổ! Người... người...", vào lúc này, Thần Tinh Dịch tiến lên tóm lấy người Thánh Thiên Kim Bằng bằng hai tay, cười hí hửng: "Con chim ngu ngốc kia, ngươi khoác lác cái gì đấy?"

Bọn họ nô đùa với nhau trông rất náo nhiệt.

Lý Nhàn Ngư đứng bên cạnh cũng không nén được tiếng cười.

Thần sư huynh... đỉnh thật! Hai tỷ muội Tần Phong Tình và Tần Nguyệt Sương kia đều phong hoa tuyệt đại, lại còn là một cặp tỷ muội, không ngờ bọn họ lại cam nguyện hầu hạ Thần sư huynh.

Giờ lại có thêm một Thánh Linh Lung - con gái của Thánh Viễn Sơn viện trưởng học viện Thánh Hoàng.

Hình như có cả Tây Hoa Y gì đó nữa thì phải?

Mà đây mới chỉ là nằm trong phạm vi Tây Hoa Thiên mà thôi, còn những Thiên Vực khác thì sao nhỉ?

Không thể tưởng tượng nổi! Nhưng lúc này, Đàm Linh Tiên đang đứng kế bên Lý Nhàn Ngư thì ngây ra như phỗng.

Ta là ai?

Ta đang ở đâu?

Ta nên làm gì đây?

Đương nhiên Đàm Linh Tiên biết Thánh Linh Lung là ai chứ, nhân vật trong truyền thuyết của cả học viện Thánh Hoàng kia mà.

Trước đây, có thể nói Thánh Linh Lung thăng tiến thẳng một mạch mà không hề gặp chút rào cản nào, từ số một phổ viện đến số một ngoại viện, số một nội viện, số một thiên viện, rồi trở thành trưởng lão thiên viện trẻ tuổi nhất trong lịch sử từ trước đến nay, về sau... không còn nghe nhiều tin tức về Thánh Linh Lung nữa.

Tuy nhiên, điều đó không hề gây trở ngại cho việc Thánh Linh Lung trở thành mục tiêu hướng tới và thần tượng trong lòng muôn vàn nữ tử ở học viện Thánh Hoàng.

Hôm nay, thiên tài trong truyền thuyết ấy lại trông... rất thân mật với Thần Tinh Dịch.

Còn Thần Tinh Dịch... là đệ tử của Tần Ninh?

Không phải Thần Tinh Dịch là đệ tử của Thông Thiên Đại Đế sao?

Tần Ninh là Thông Thiên Đại Đế à?

Còn Thánh Thiên Kim Bằng thì cô ta chưa gặp bao giờ. Cô ta chỉ nghe gia gia kể rằng trong học viện có một lão tổ trấn giữ, bảo đảm học viện Thánh Hoàng hưng thịnh không bao giờ suy vong.

Nhưng bây giờ, vị lão tổ ấy đang bị Thần Tinh Dịch nắm trên tay mà đùa nghịch!
Chương 2932: Không đi được không?

Đàm Linh Tiên cảm thấy đầu óc mình trống rỗng, chẳng biết nên nói gì.

Đúng lúc đó, Đàm Tùng dẫn hai bóng người đi ra từ trong Chấp Pháp Đường.

Đó là Sở Mậu bị xích sắt trói toàn thân cùng với Tô Tử Thương nghênh ngang đến mức như thể không ai có thể trừng trị được ông ta.

Sở Mậu thì trông uể oải thấy rõ, hiển nhiên đã chịu nhiều đau khổ.

Tô Tử Thương ngay từ khoảnh khắc nhìn thấy Tần Ninh thì ánh mắt đã đằng đằng sát khí.

"Tần lão đệ, ta dẫn người tới rồi đây!"

Đàm Tùng vừa mới lên tiếng thì đã cảm nhận được có một đôi mắt chết chóc lia thẳng tới chỗ mình.

Ánh mắt ấy đến từ Thánh Thiên Kim Bằng! Mình mẩy Đàm Tùng tức thì lạnh toát.

Ông ta nói sai chỗ nào sao?

Không có mà! Nhưng ngay sau đó, Đàm Tùng điếng người.

Ông ta nói sai rồi! Thánh Thiên Kim Bằng là lão tổ, là cường giả hàng đầu trấn giữ học viện Thánh Hoàng, xưng huynh gọi đệ với Tần Ninh, ấy vậy mà ông ta lại gọi Tần Ninh một tiếng Tần lão đệ? Có nghĩa là gì?

Muốn tay cầm tay, vai sánh vai với lão tổ chắc?

Người Đàm Tùng như đã đóng băng.

"Đã vậy thì chuẩn bị xuất phát thôi!"

Tần Ninh phẩy tay, nói.

Đúng lúc đó, hơn mười bóng người vù vù xuất hiện ở bên ngoài Chấp Pháp Đường.

Trong đó có đông đủ đám người Tô lão, Vũ bà bà, ông lão đầu trọc và Hình Kha.

Ngay lúc này.

Rầm! Một tiếng động trầm thấp vang lên.

Một bóng người rơi từ trên trời xuống và đáp ngay ngoài cổng Chấp Pháp Đường.

Người nọ lập tức đứng dậy dáo dác nhìn xung quanh, thấy Thánh Viễn Sơn thì sốt ruột bẩm báo: "Viện trưởng, viện trưởng, Đàm Tùng và Tần Ninh muốn mang Sở Mậu đi, chưa có mệnh lệnh của ngài nên ta không dám để họ làm vậy. Lúc nãy... không hiểu sao ta lại bay lên trời...", vù... tiếng gió hú truyền đến, Vương Côn Luân chưa kịp nói xong đã bay đi một lần nữa.
Chương 2933: Tần Ninh tra hỏi

"Giả sử ngươi được Ma tộc nhận nuôi và đào tạo từ nhỏ, mang ơn Ma tộc, nằm vùng trong học viện Thánh Hoàng, nắm giữ chức vụ cao để tìm cơ hội cho học viện Thánh Hoàng một cú chí mạng vào thời điểm mấu chốt".

Tần Ninh thẳng thừng nói: "Chuyện này cũng không phải là không thể, dù sao... ta đã từng thấy rất nhiều mánh khóe của Ma tộc. Bọn chúng không từ bất kỳ thủ đoạn nào".

Thánh Linh Lung đứng bên cạnh Thần Tinh Dịch nhíu mày nhưng không lên tiếng.

Sở Mậu thuộc Vạn Trận Các của học viện Thánh Hoàng, nắm giữ chức vụ cao, vô cùng nổi tiếng, nàng ta không ngờ lần này mình về, trưởng lão Sở Mậu lại... xảy ra chuyện.

Tại sao ông ta lại phản bội học viện Thánh Hoàng?

Tần Ninh nói tiếp: "Nhìn bộ dạng này của ngươi, chắc có lẽ những ngày qua Thánh Viễn Sơn đã tra khảo ngươi không ít lần".

"Nhưng phỏng chừng không moi ra được gì".

"Lúc nãy ngươi cũng thấy rồi đấy. Ta, Tần Ninh, năm xưa là Cửu Nguyên Đan Đế, sau khi chuyển thế trải qua một kiếp đã chuyển thế thành Thông Thiên Đại Đế. Suốt bốn năm vạn năm qua, Trung Tam thiên có bốn nhân vật danh tiếng hiển hách nhất, và một mình ta đây là hai người trong đó".

"Dĩ nhiên, mặc dù hiện giờ ta chỉ mới đến cảnh giới Chân Ngã tầng năm, là một kẻ yếu ớt, nhỏ bé, bất lực đến đáng thương, không đáng nhắc đến trong mắt ngươi".

"Nhưng...", Tần Ninh bỗng chuyển đề tài.

"Ta có hàng trăm cách để ép ngươi nói ra ngươi thuộc về thế lực nào!"

Tần Ninh nhìn Sở Mậu. Dù cho hắn đã nói những lời ấy, Sở Mậu vẫn không hé răng một lời, chỉ ngồi trơ ra như tượng gỗ.

"Xem ra ngươi cũng kiên định phết nhỉ".

Tần Ninh cười nói: "Đã vậy thì ta không khách sáo nhé".

"Đối với võ giả của ba cảnh giới Chân Ngã, Vong Ngã, Vô Ngã, cảnh giới Chân Ngã ngưng tụ Mệnh Hoàn, cảnh giới Vong Ngã ngưng tụ Hồn Hoàn, cảnh giới Vô Ngã ngưng tụ Phách Hoàn".

"Nếu Mệnh Hoàn sụp đổ, tê tâm liệt phế".

"Nếu Hồn Hoàn sụp đổ, đau thấu tim gan".

"Nếu Phách Hoàn sụp đổ, sống không bằng chết!"

Tần Ninh chầm chậm cất lời: "Nhưng nếu như cả ba thứ Mệnh Hoàn, Hồn Hoàn lẫn Phách Hoàn đều bị phá hoại thì sao nhỉ, trưởng lão Sở Mậu từng trải nghiệm cảm giác đó bao giờ chưa?"

"Nếu như ngươi do thế lực khác cài vào nằm vùng tại học viện Thánh Hoàng, không chịu nổi sự tra khảo của ta mà nói ra, ta sẽ không giết ngươi mà giao cho học viện Thánh Hoàng xử lý".

"Còn nếu như ngươi do Ma tộc phái tới, không chịu nổi nên thú thật với ta kẻ đứng sau ngươi là ai, ta sẽ cho ngươi một cái chết êm đẹp".

"Chuẩn bị xong chưa?

Hả trưởng lão Sở Mậu?"

Tần Ninh đã nói đến nước này mà Sở Mậu vẫn ngậm chặt mồm.

Lúc này, Thánh Linh Lung kéo ống tay áo Thần Tinh Dịch, nhỏ giọng hỏi: "Sư tôn chàng được không đó?"

Sở Mậu là cảnh giới Vô Ngã tầng bảy cơ mà, đến phụ thân cũng không tra khảo được gì thì liệu sự tra tấn của Tần Ninh có tác dụng gì không?

"Nàng không nghe sư tôn ta nói gì à?"

Thần Tinh Dịch lại thản nhiên cười: "Sư tôn ta đã chuyển thế mấy lần rồi, Cửu Nguyên Đan Đế là người, Thông Thiên Đại Đế cũng là người, người đều đã trải qua tất cả những kiếp đó nên về phương diện ép cung, sư tôn ta là số hai thì không ai dám tranh số một đâu".

Thánh Linh Lung cảm thấy quá khó tin.

Đã là cường giả hàng đầu cảnh giới Vô Ngã tầng bảy thì có cực khổ nào chưa trải qua bao giờ?

Lúc này, Tần Ninh vỗ vào Thánh Thiên Kim Bằng trên vai, bảo: "Con chim ngu ngốc, giúp ta một chuyện".

"Để làm gì?"

Thánh Thiên Kim Bằng cho ý kiến: "Thôi ta thổi ra hàng vạn đao gió cắt xẻ cơ thể ông ta, giữ gìn toàn vẹn hồn phách của ông ta cho rồi, thể nào ông ta cũng không chịu nổi và khai thật ra thôi".

"Điều quan trọng nhất trong việc thẩm vấn là gì?"

Tần Ninh nhoẻn môi cười: "Là phải đả kích trực tiếp và tâm linh, không phải tăng dần mức độ đau đớn lên mà là tăng lên một lúc rồi hạ xuống, tăng lên rồi hạ xuống... Có nói với ngươi thì ngươi cũng không hiểu. Ta chỉ mới đến cảnh giới Chân Ngã thôi, khả năng gây thương tích cho Mệnh Hoàn, Hồn Hoàn và Phách Hoàn của cảnh giới Vô Ngã có hạn nên mượn dùng sức mạnh của ngươi".

"Được, ngươi cứ liệu mà làm, cơ mà ta mới tỉnh lại nên còn hơi mệt..." "Cho ngươi".

Tần Ninh vừa dứt lời đã ngưng tụ một giọt tinh huyết ra. Thánh Thiên Kim Bằng thấy thế thì hai mắt tức thì sáng như đèn pha, nuốt xuống cái ực:

"Có một giọt thôi à?"

Thánh Thiên Kim Bằng vô cùng quyến luyến.

"Hửm?"

"Được rồi được rồi, thời gian còn dài, chúng ta còn nhiều thời gian lắm".

Lúc này, Tần Ninh đã chuẩn bị xong.

Từng đạo phù ấn hiện ra trong tay hắn.

Cái gọi là phù khác với trận văn.

Phù giống chữ viết hơn, hơn nữa lấy quy tắc của thiên địa làm cơ sở để ngưng tụ ra chữ tượng hình và tụ tập lại một chỗ.

Những chữ viết này tuân theo quy tắc của thiên địa nên sẽ có được các loại sức mạnh đặc thù.

Trên thực tế, trận văn cũng đại diện cho quy tắc của thiên địa, có điều khác với phù là trận văn coi trọng linh tính hơn.

"Trưởng lão Sở Mậu, ta bắt đầu đây".

Nói xong, trong cơ thể Thánh Thiên Kim Bằng thình lình ngưng tụ ra sức mạnh bàng bạc, khí tức kinh khủng bộc phát ra.

Ầm ầm... Nhất thời, chín đạo Mệnh Hoàn, ba đạo Hồn Hoàn, bảy đạo Phách Hoàn của Sở Mậu hiện ra trong khi ông ta chưa hề điều khiển chúng.

Lúc này, Tần Ninh nhìn về phía Sở Mậu, tiếp tục cất tiếng: "Tiếp đến sẽ rất mong đợi đây".

Tần Ninh nắm chặt tay lại, từng đạo phù văn bay ra ngoài và bao trùm lấy cơ thể Sở Mậu.

Gần như trong nháy mắt, Sở Mậu tái hết cả mặt, trên trán thấm đẫm mồ hôi nhưng vẫn ngoan cố không chịu thốt một câu nào.

Tần Ninh thấy cảnh này thì khẽ cười, cũng không nói gì, chỉ nhắm mắt lại... Thân thể Cửu Anh bay lên không trung, Đàm Tùng và hơn mười thái thượng trưởng lão từ từ đi theo ở đằng sau.

Sau khi ngưng tụ ra mấy đạo phù văn bao trùm lấy bốn phía cơ thể Sở Mậu, Tần Ninh nhắm mắt thư giãn, cuộc tra tấn kéo dài suốt một ngày một đêm.

Cho đến khi Sở Mậu không thể không mở lời.

"Ngươi giết ta đi!"

Lần đầu tiên Sở Mậu lên tiếng, mặt mày ông ta tái nhợt, toàn bộ áo quần bị mồ hôi làm cho ướt nhẹp, giọng run run.

"Đừng nôn nóng!"

Giờ đây, Tần Ninh lại ngưng tụ ra mấy đạo phù văn nữa và cho chúng bao phủ lấy Sở Mậu.

Tiếp tục chờ đợi... Mấy ngày qua, từ đầu đến cuối Sở Mậu luôn cắn răng chịu đựng. Tuy nhiên, ông ta cảm giác được rằng Mệnh Hoàn, Hồn Hoàn và Phách Hoàn của mình bị đứt đoạn xong lại toàn vẹn trở lại, cứ lặp đi lặp lại suốt những ngày qua như thế đã đẩy ông ta đến bên bờ suy sụp.

"Là Quỷ Anh, là Quỷ Anh Vương yêu cầu ta nằm vùng trong học viện Thánh Hoàng!"

Một hôm, Sở Mậu thình lình hét lên, làn da toàn thân trắng tái, hai mắt đỏ như máu, da thịt cũng trở nên khô cằn như lâm bệnh nặng, chẳng có chút sức sống nào, trông vô cùng khủng khiếp.

"Là Quỷ Anh Vương tới từ thánh tộc Quỷ Nhãn bảo ta ẩn náu trong học viện Thánh Hoàng và nghe theo mệnh lệnh của hắn ta!"

"Bây giờ ngươi đã giết ta được chưa?

Ngươi giết ta đi!"

Giờ phút này, Sở Mậu gần như đã hóa điên.

Cùng lúc đó, Thánh Linh Lung đang tựa vào lòng Thần Tinh Dịch nghỉ ngơi ở cách đó không xa ngẩn người.

Thẩm vấn... thành công rồi ư?

"Giết ta đi, mau giết ta đi...", Sở Mậu gào thét: "Ta chịu hết nổi rồi, ta chịu hết nổi rồi!"

"Bình tĩnh lại nào".

Tần Ninh làm vơi bớt vài đạo phù ấn, cười đắc thắng: "Nói về Quỷ Anh Vương cho ta xem nào...", cảm nhận được nỗi thống khổ bao trùm khắp toàn thân đã giảm đi đôi phần, bấy giờ Sở Mậu mới có thể thở hồng hộc từng cơn.

Ông ta nhìn Tần Ninh, tưởng chừng kẻ trước mắt là ma quỷ ác độc hơn cả Ma tộc.

Mấy ngày qua, ông ta như rơi vào địa ngục, nhưng cho dù muốn chết thế nào đi nữa thì cũng không chết được.

Nếu như Tần Ninh thật sự là chuyển thế của Cửu Nguyên Đan Đế và Thông Thiên Đại Đế thì quá kinh khủng.
Chương 2934: Quỷ Anh Vương

Lúc này đây, Sở Mậu biết cuộc tra tấn đã vượt quá sức chịu đựng của mình.

Ông ta thở dài, bắt đầu kể: "Mấy ngàn năm trước, Ma tộc xuất ở Trung Tam Thiên, Cửu Đại Thiên trải qua một trường hạo kiếp".

"Năm ấy, những cường giả cảnh giới Biến Cảnh hàng đầu trong Cửu Đại Thiên, thậm chí có một người đã sắp bước vào Tiên Nhân đều lần lượt hiện thế, Cửu Đại Thiên đồng lòng tiêu diệt Ma tộc, giành lấy thắng lời!"

"Mặc dù trận thắng lợi ấy không mấy vẻ vang nhưng thực lực mà Ma tộc thể hiện ra cũng không đến nổi không chống lại được. Hơn nữa, sau cuộc chiến ấy, Ma tộc đã mai danh ẩn tích".

Tần Ninh nghe đến đây thì nhướng mày cắt ngang: "Nói chuyện gì ta không biết đi".

Chuyện này đã xảy ra trong vòng một vạn năm trở lại đây, cũng là quãng thời gian hắn trải qua kiếp thứ chín ở Thượng Tam Thiên.

Tuy nhiên, vì ở cạnh Đàm Tùng đã lâu nên hắn biết rằng.

Trong trận chiến ấy, Trung Tam Thiên đã giành thắng lợi, còn Ma tộc thì bại trận.

Cả gia tộc Đàm Tùng chỉ còn một mình Đàm Minh Thanh sống sót.

Chính vì vậy mà Đàm Tùng mới hoàn toàn hận thù Ma tộc, suy nghĩ diệt trừ Ma tộc luôn đau đáu trong lòng ông ta.

Sở Mậu tiếp tục nói: "Khi đó, Ma tộc thay đổi sách lược".

"Dường như bọn chúng cũng bị hạn chế về nhân lực, mặc dù không biết chúng đã xuất hiện trong Trung Tam Thiên bằng cách nào nhưng việc nhân lực có hạn đã khiến chúng không thể tiêu diệt các thế lực trong Trung Tam Thiên".

"Hiện giờ, biện pháp mà Ma tộc đang áp dụng là nghỉ ngơi lấy sức đồng thời chia rẽ Nhân tộc từ bên trong".

"Đối với bọn chúng, một số bảo bối trong Ma tộc có thể vô dụng nhưng lại là báu vật đối với võ giả Nhân tộc, thế là thế lực được đặt tại Trung Tam Thiên dùng để giao dịch với chúng ra đời".

"Cộng thêm việc hầu hết thế lực lớn trong Trung Tam Thiên đều không để Ma tộc vào mắt, tự cho mình là ông vua, là chủ nhân cao cao tại thượng, còn Ma tộc chẳng qua chỉ đang kéo dài hơi tàn mà thôi".

"Loại giao dịch này một khi đã bắt đầu thì cho dù chỉ được tiến hành trong bí mật nhưng chung quy cũng sẽ được phát triển rộng rãi”.

“Hoặc nhiều hoặc ít thế lực trong Tây Hoa Thiên hiện nay đều tồn tại chuyện này”.

Sở Mậu chầm chậm kể: “Điều Ma tộc đang hướng tới là tích lũy lực lượng đồng thời âm thầm phát triển, chờ đợi thời cơ thích hợp để đánh tan cường giả các phe trong Trung Tam Thiên chỉ bằng một kích”.

“Vì thế, Ma tộc đã chuẩn bị suốt mấy ngàn năm qua, hơn hết chúng đã thu phục không ít đệ tử hạt nhân trong các thế lực lớn ở các Thiên Vực lớn”.

“Đương nhiên, không phải tất cả đều có chí hướng đó, nhưng chỉ cần một phần mười đến hai phần mười số người cảm thấy Ma tộc không phải mối đe dọa tiềm tàng thôi là đã khủng khiếp lắm rồi...”, Sở Mậu nói tiếp: “Còn ta... ngay từ lúc bắt đầu ta đã không còn lựa chọn nào khác. Ngươi muốn giết ta thì giết càng sớm càng tốt”.

“Ta và Đàm Tùng là hảo hữu của nhau bao nhiêu năm nay nhưng ta lại chịu sự sai khiến của Ma tộc, ta có lỗi với hắn”.

Dường như Sở Mậu không muốn đề cập đến quá khứ của mình thế nào, có dính dáng tới Ma tộc ra sao.

Mà Tần Ninh cũng không quan tâm đến chuyện đó.

“Ta đã hiểu đại khái kế hoạch của Ma tộc rồi, cơ mà... hiện tại ở nơi nào trong Tây Hoa Thiên có Ma tộc?”

Tần Ninh tiếp tục nói: “Linh Tiêu Sơn câu kết với Ma tộc, ta đã cho Chiến Thần lâu và nhà họ Triệu ra tay với Linh Tiêu Sơn rồi. Nếu như Huyết Lặc Ma ở đó không nhúng tay thì chắc chắn Linh Tiêu Sơn sẽ bị tiêu diệt”.

“Sau khi bắt được Ma tộc ẩn náu ở Linh Tiêu Sơn, ta chống mắt lên xem Tây Hoa Thiên Cung, nhà họ Hoa và học viện Thánh Hoàng sẽ có thái độ gì”.

“Ngoài ba nơi này ra, còn nơi nào trong Tây Hoa Thiên có Ma tộc nữa?”

Nghe thấy câu hỏi này, Sở Mậu hỏi ngược lại: “Cái này sao ta biết được?”

“Ngươi không biết à?”

“Ta không biết thật!”

Sở Mậu nói ngay: “Bây giờ ta chỉ muốn ngươi giết ta cho xong thôi”.

Tần Ninh nhìn về phía Sở Mậu, trầm giọng hỏi: “Nếu ngươi hợp tác với Ma tộc không phải vì tự nguyện thì là do bị uy hiếp gì đó, người nhà sao?

Con cái?

Hay ái nhân?

Hay bị chúng bắt được thứ gì đó khác?”

Sở Mậu từ chối trả lời: “Ngươi khỏi đoán, ta sẽ không nói đâu”.

“Được thôi!”

Tần Ninh lên tiếng lần nữa: “Quỷ Anh Vương của Ma tộc Quỷ Nhãn đang ở đâu?”

“Ta không biết!”

“Gì cơ?”

"Ta thật sự không biết”.

Sở Mậu giải thích: “Mọi khi ta liên lạc với Quỷ Anh Vương đều do hắn tìm ta trước thông qua Quỷ Thiên Kính của Ma tộc Quỷ Nhãn. Nó được luyện chế từ mắt của những võ giả Ma tộc Quỷ Nhãn đã chết, có tác dụng liên lạc từ xa”.

“Đưa cho ta!”

Sở Mậu khẽ cắn răng, giao cho Tần Ninh.

“Ta không biết Quỷ Anh Vương đang ở đâu...”, Sở Mậu nói tiếp: “Năm ấy, Ma tộc Quỷ Nhãn, Ma tộc Huyết Nhãn và Ma tộc Thiên Mục bị ăn một vố lớn, sao có thể để lộ hành tung của mình một cách dễ dàng?”

“Đã vậy thì chắc ngươi cũng biết trong Tây Hoa Thiên có ai có dính dáng tới Ma tộc chứ?”

Tần Ninh tiếp lời: “Ngươi không những có cảnh giới Vô Ngã tầng bảy mà còn là một vị phách trận sư, có lẽ Quỷ Anh Vương cũng coi trọng ngươi lắm đấy. Mặc dù hắn ta không giữ liên lạc với ngươi thường xuyên nhưng sẽ cho ngươi quyền lợi nhất định nhưng có liên quan tới những người khác để ngươi cung cấp chí bảo hoặc mua chí bảo gì đó cho bọn họ. Đây là một chuỗi mắt xích, ngươi không được phép muốn làm gì thì làm!”

Sở Mậu cắn răng.

“Trong học viện Thánh Hoàng có thì những thế lực khác cũng phải có, ngươi liệt kê ra danh sách cho ta”.

Tần Ninh ra lệnh.

“Việc đã đến nước này, dù ngươi có muốn chết đi nữa thì ta cũng sẽ không cho ngươi chết, có điên thì ta cũng sẽ không để ngươi điênđâu. Thủ đoạn ta dùng để tra tấn ngươi suốt mấy ngày nay rất nhỏ nhặt. Nói thật cho ngươi hay, kẻ nào rơi vào Tần Ninh ta đây dù có kiên cố như đá thì rồi ta cũng nấu ra nước được thôi!”

“Ngươi đúng là giống ác ma còn hơn cả Ma tộc!”

Sở Mậu nói với vẻ khiếp đảm.

“Muốn tiêu diệt Ma tộc thì phải tàn nhẫn hơn bọn chúng!”

Tần Ninh nói tiếp: “Đàm Tùng hận Ma tộc thấu xương, ta còn hận Ma tộc hơn cả ông ta, gặp kẻ nào giết kẻ đó là điều tất nhiên rồi”.

“Không chỉ thế...”, nói đến đây, Tần Ninh ngập ngừng, quay sang nhìn Sở Mậu và nói: “Nói đi”.

Giờ phút này, trên mặt Sở Mậu đầy vẻ đấu tranh.

“Đúng là trong tay ta đang có một bản danh sách nhưng liên lụy tới rất nhiều người. Tần Ninh, ngươi đừng làm ẩu đấy, khó thành công lắm. Cho dù có đại nhân Thánh Thiên Kim Bằng ở đây đi nữa thì Ma tộc vẫn ẩn nấp rất sâu, ngươi không chống lại bọn chúng được đâu”.

“Hiện tại Ma tộc đã đáng sợ hơn hàng ngàn năm trước nhiều...” “Chỉ cần ngươi đưa cho ta là được”.

Sở Mậu cúi gằm mặt với gương mặt đầy khó coi.

Lúc này, Thần Tinh Dịch tiến lên, gỡ bỏ nhẫn không gian của Sở Mậu rồi cẩn thận lục soát.

“Không có, sư tôn!”

Tần Ninh nói: “Thứ này sao mà để trong không gian trữ vật được, chắc chắn ông ta đã khắc ghi trong trí nhớ của mình!”

“Sở Mậu, nếu ngươi không muốn nói thì đừng trách ta vô tình. Thật ra cho dù ngươi không nói thì rồi ta cũng biết thôi”.

“Hồn phách là căn nguyên của võ giả, là nền móng sinh mệnh của võ giả. Trên thế này có vô số bí pháp, ta có thể lục soát được trí nhớ liên quan tới Ma tộc trong đầu ngươi. Có điều việc này cũng tương đối rắc rối, nếu như ngươi đã hồ đồ ngu xuẩn như vậy thì... đắc tội!”

Trong lúc nhất thời, Tần Ninh chạm tay lên mi tâm của Sở Mậu.

Chớp mắt ấy, từng đạo khí tức bản nguyên trong hồn phách của Tần Ninh chảy vào trong hồn hải của Sở Mậu.

Hiện giờ, ông ta bị áp chế không tài nào phản kháng nổi.

Tuy nhiên, Sở Mậu đang bị Tần Ninh xâm lấn đột nhiên thét lên thất thanh, quả thật đau đớn gấp trăm lần so với khi bị Tần Ninh tra khảo.
Chương 2935: Tình nồng ý đượm?

Thánh Linh Lung nhìn thấy cảnh tượng này thì lẩm bẩm: “Sao mấy ngày qua hắn không dùng cách này để khỏi mất công tra khảo luôn nhỉ, thế chẳng phải sẽ đơn giản hơn sao?”

Thần Tinh Dịch nhanh nhẹn trả lời: “Tách trí nhớ một người ra khỏi hồn phách của họ sẽ đem lại tác dụng trực quan hơn nhưng cũng gây tổn thương rất lớn cho bản thân người thi pháp, làm rút ngắn tuổi thọ, quá nhiều tai hại, chỉ nên dùng khi không còn lựa chọn nào khác”.

Hiển nhiên, sư tôn rất sốt ruột khi nghe thấy những lời này của Sở Mậu.

Hắn cấp thiết muốn biết trong Tây Hoa Thiên này có những ai có liên quan đáng kể tới Ma tộc.

Thần Tinh Dịch cũng không biết vì sao sư tôn lại hận Ma tộc đến thế.

Xem ra sư tôn đã trải qua rất nhiều chuyện trong những năm hai thầy trò bị chia cắt! Giờ phút này, Tần Ninh đang du đãng ở nơi sâu trong căn nguyên hồn phách của Sở Mậu. Đúng như Thần Tinh Dịch đã nói, việc thi triển sử dụng các bí pháp này sẽ gây ra một sự tiêu hao rất lớn.

Không đơn giản chỉ là tuổi thọ mà còn có khí huyết, lực hồn phách, vân vân của bản thân võ giả, thậm chí chỉ cần bất cẩn một chút thôi là sẽ khiến căn cơ bị hao tổn ngay.

Khổ nỗi Sở Mậu lại không muốn nói, thế thì Tần Ninh chỉ đành tự xem.

Hắn không thể xem ký ức cả đời Sở Mậu được mà chỉ lục soát trong thời gian gần đây để tìm ra thời điểm ông ta mới tiếp xúc với Ma tộc... Dần dần, Tần Ninh tìm thấy đoạn ký ức quan trọng của Sở Mậu và cảm nhận được sự bài xích rất lớn như thể không muốn hắn nhìn thấy.

Tuy nhiên, vào lúc này, Tần Ninh đã cưỡng chế phá vỡ gông xiềng.

Rốt cuộc, hắn đã nhìn thấy một vài hình ảnh, một vài... ký ức mà Sở Mậu trân trọng hết mực.

Đó là tại một dãy núi, dường như Sở Mậu đang rèn luyện cùng một nhóm người nhưng bỗng có biến cố xảy ra, rất nhiều đồng đội của ông ta đã chết, bản thân Sở Mậu cũng suýt chút nữa đã phơi thây trong bụng mãnh thú.

Nhưng ông ta được một người cứu giúp.

Đó là một nữ tử.

Bà ta không hẳn là khuynh quốc khuynh thành nhưng đã chăm sóc ông ta rất lâu nên hai người nảy sinh tình cảm với nhau, kết tóc phu thê... Tần Ninh thấy hồi ức bị đứt quãng nhưng trọng tâm đều nằm tại đây.

Bỗng một hôm nọ, nữ tử này bộc lộ chân thân, thú nhận với Sở Mậu.

Nữ tử này thuộc Ma tộc Quỷ Nhãn! Bấy giờ Tần Ninh mới bừng tỉnh.

Sở Mậu và Quỷ Anh Vương trở thành phu thê! Trong lúc nhất thời, Tần Ninh cảm thấy... đúng là chuyện quái gì cũng có thể xảy ra được.

Hắn cứ ngỡ Quỷ Anh Vương mà Sở Mậu cứ ra rả bên mồm là nam, ai ngờ lại là nữ! Hơn nữa, Tần Ninh phát hiện chân thân của Quỷ Anh Vương có hình dạng không quá khác biệt so với Nhân tộc, chỉ là da thịt trắng nõn, tái nhợt hơn, mắt thì có màu hổ phách.

Chẳng khác Nhân tộc là bao, không giống như Ma tộc Huyết Nhãn hay Ma tộc Thiên Mục chút nào.

Tiếp tục xem ký ức của Sở Mậu, Tần Ninh mới nhận ra... không ngờ sau khi biết được thân phận của Quỷ Anh Vương, thân phận của phu nhân mình, Sở Mậu lại... càng lún sâu, càng yêu phu nhân của mình hơn.

Thảo nào, thảo nào Sở Mậu không chịu đề cập đến chuyện giữa mình và Ma tộc.

Trí nhớ của ông ta rất dài nên Tần Ninh chỉ xem những phần quan trọng.

Hắn nhìn thấy vô số kỉ niệm giữa Sở Mậu và Quỷ Anh Vương. Cho đến một ngày, Quỷ Anh Vương cầu xin Sở Mậu làm việc cho mình... Dù nói là Sở Mậu đã thành hôn với người trong Ma tộc nhưng ông ta không muốn làm thế, tuy nhiên, Quỷ Anh Vương lại bị một vị cường giả Ma tộc Quỷ Nhãn mạnh hơn chế ngự... Càng xem, Tần Ninh càng thấy máu chó.

Nói chung, tóm gọn lại một câu là, Quỷ Anh Vương và Sở Mậu đến với nhau nhưng bất cẩn để lộ thân phận, Sở Mậu vẫn yêu vị phu nhân Ma tộc của mình, sau đó vị phu nhân này của ông ta bị ép phải phụng sự cho một tên Ma tộc Quỷ Nhãn, Sở Mậu không còn cách nào khác, đành chấp nhận vì phu nhân của mình.

Từ đó về sau, Sở Mậu ngày một lún sâu hơn... không thể nào dứt ra được... Sau khi xem xong ký ức, hắn thấy... cạn lời thật sự.

Sau đó là Sở Mậu và những người trong các thế lực tại Tây Hoa Thiên gặp mặt sứ giả của Ma tộc, giao dịch với nhau, vân vân... Sau khi xem một lượt những đoạn ký ức quan trọng, khí tức hồn phách của Tần Ninh trở lại cơ thể rồi hắn ngã xuống đất cái phịch, mặt mày tái mét, thở hổn hển từng cơn.

“Sư tôn!”

“Sư tôn!”

Lý Nhàn Ngư và Thần Tinh Dịch vội vàng chạy tới.

“Không sao...”, lúc này, Sở Mậu cũng đã lấy lại tinh thần, ông ta nhìn Tần Ninh bằng ánh mắt đầy phẫn nộ và oán hận.

“Ngươi và Quỷ Anh Vương đúng là tình nồng ý đượm đấy!”

Tần Ninh cười khẩy: “Sở Mậu, ngươi đúng là...”, hắn vừa thốt lên câu ấy thì Thần Tinh Dịch, Lý Nhàn Ngư, Thánh Linh Lung thậm chí là Tô Tử Thương đều sững sờ.

Sở Mậu?

Quỷ Anh Vương?

Tình nồng ý đượm?

Thần Tinh Dịch nhìn Sở Mậu với vẻ mặt đầy kính nể.

Hắn ta thích nữ nhân và những nữ nhân hắn ta yêu đều thuộc Nhân tộc, còn Ma tộc Huyết Nhãn đâu phải đồng loại, thế mà Sở Mậu cũng... “xơi” được à?

“Tần Ninh!”

Phút chốc, Sở Mậu vô cùng giận dữ, mặt đỏ tía tai như thể muốn xông lên giết chết Tần Ninh ngay tắp lự.

"Tình nồng ý đượm, theo ta thấy thì chưa chắc đâu!"

Tần Ninh nói: "Ngươi sẵn sàng trở thành phản đồ phản bội Nhân tộc vì bà ta, để xem bà ta có sẵn sàng từ bỏ mạng sống của mình vì ngươi không".

"Sở Mậu, ta sẽ không giết ngươi mà ta sẽ cho tất cả mọi người trên Tây Hoa Thiên đều biết ngươi bị ta hành hạ đến thoi thóp. Ta chống mắt lên xem Quỷ Anh Vương mà ngươi yêu sâu đậm có đến cứu ngươi không!"

Vừa dứt câu thì Sở Mậu lập tức phẫn nộ gầm thét: "Tần Ninh, ngươi không giữ lời, ngươi là đồ khốn nạn, đồ khốn nạn!"

"Ta chả cần giữ lời với loại người như ngươi".

Tần Ninh hờ hững nói: "Thua ở trong tay ta, xem như ngươi xui xẻo rồi".

"Đàm Tùng hận Ma tộc thấu xương, còn mối hận của ta đối với Ma tộc thì đã khắc sâu vào tận xương tủy!"

"Sở Mậu, ngươi hãy mở con mắt ra mà nhìn xem, nếu như Quỷ Anh Vương xuất hiện, ta sẽ giết bà ta, để xem bà ta yêu ngươi thật lòng hay chỉ là lợi dụng ngươi thôi".

Giờ phút này, mặt mày Tần Ninh lạnh lùng như ma quỷ.

Sở Mậu la hét inh ỏi, tức tối mắng chửi nhưng Tần Ninh hoàn toàn chẳng thèm quan tâm.

Lúc này, Tần Ninh đứng dậy đi lên một cái đầu của Cửu Anh, nhìn chân trời phía trước.

"Sư tôn...", Lý Nhàn Ngư đi tới trước mặt hắn: "Người không sao chứ?"

Tuy Thần Tinh Dịch không hiểu lý do vì sao Tần Ninh lại nổi giận đến thế nhưng Lý Nhàn Ngư lại biết rồi.

Tần Kinh Mặc chết.

Lý Nhất Phong phản bội.

Sư tôn, cha mẹ ở kiếp thứ năm chết.

Tất cả đều là "tác phẩm" của Ma tộc.

Sư tôn từng là Nguyên Hoàng Thần Đế của Thương Mang Vân Giới, xem thế giới do phụ thân hắn tự tay sáng tạo ra là nhà.

So với thế giới Thương Mang mà họ sống trong đó, sư phụ giống như chúa tể của thế giới Thương Mang này hơn. Đâu đâu cũng là nhà của người.

Sư tôn chắc chắn không mềm lòng trước Ma tộc.

"Không có gì...", Tần Ninh chậm rãi cất lời: "Có điều, ta không có chuyện nhưng bọn con thì có đấy!"

"Dịch Nhi!"

Tần Ninh kêu lên.

"Sư tôn".

Thần Tinh Dịch tung ta tung tăng chạy tới.

"Thân xác thứ tám vi sư giao cho ngươi cất giữ ngươi để ở đâu rồi?

Lúc trước hỏi ngươi mà ngươi cứ đánh trống lảng mãi, rốt cuộc là sao?

Vứt đâu rồi à?"

"Đương nhiên không phải ạ!"

"Thế ở đâu?"

Tần Ninh gặng hỏi: "Cả Thể thư nữa!"

Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của hắn, Thần Tinh Dịch nói ngay: "Sư tôn, con nói đây, nhưng người đừng đánh con nhé".

Lý Nhàn Ngư đang đứng bên cạnh thầm buồn cười.

Đánh ngươi á?

Không đâu! Năm đó sư huynh Ôn Hiến Chi mang thân xác sư tôn bên mình, vì nhớ sư tôn nên ngày nào cũng ôm thân xác sư tôn mà khóc, thế mà sư tôn không hề đánh! Hay là ngươi nhét thân xác của sư tôn vào hầm phân?

"Không đâu, ngươi nói đi".
Giờ phút này, đám người Hình Kha đi tới trước mặt mấy người Tần Ninh.

Không một ai ngó ngàng gì tới Vương Côn Luân, Hình Kha nhìn về phía Tần Ninh, hỏi: "Tần Ninh, ngươi muốn đưa lão tổ cùng đến nhà họ Hoa sao?"

"Đúng vậy?"

"Không đi được không?"

"Không được".

Hình Kha nói với vẻ đau khổ: "Nếu lão tổ ra mặt thì nhất định nhà họ Hoa sẽ cho rằng đó là ý muốn của học viện Thánh Hoàng bọn ta, hai bên sẽ nổ ra chiến tranh mất!"

"Thế không tốt à?"

Tần Ninh lại mỉm cười: "Nếu nhà họ Hoa dám làm vậy thì ta sẽ tiêu diệt nhà họ Hoa giúp ngươi".

Hình Kha tức thì ngẩn người.

Thánh Thiên Kim Bằng lên tiếng: "Các ngươi phiền chết đi được, lo làm việc của mình đi, Thần lão ca làm việc tự có quyết định của hắn".

Hình Kha nhanh chóng vâng lời: "Vâng vâng vâng, đại nhân nói đúng, nhưng..." "Gì nữa?"

Thánh Thiên Kim Bằng bực bội trừng Hình Kha một cái, ông ta lập tức câm miệng.

Lúc này, Thánh Viễn Sơn nhìn về phía con gái Thánh Linh Lung của mình.

"Mấy ngày qua con đã đi đâu?"

Thánh Viễn Sơn trầm giọng hỏi.

"Cha à...", Thánh Linh Lung trả lời: "Con đi tìm Dịch lang ạ".

Dịch lang! Hai từ này khiến đầu óc Thánh Viễn Sơn như muốn nổ tung.

Khỉ gió! Ông ta thật sự không hiểu Thần Tinh Dịch tốt ở chỗ nào?

Tiếng xấu của tên khốn kiếp này đã lan truyền đi khắp nơi trên Trung Tam Thiên rồi.

Năm đó, hắn ta thành đôi với Tây Hoa Y của Tây Hoa Thiên Cung, suýt chút nữa đã bị người đứng đầu Tây Hoa Thiên Cung là Tây Hoa Uyên làm thịt.

Sao con gái mình thông minh nết na thế này lại đi thích hắn ta chứ?

Lẽ nào cũng vì Thần Tinh Dịch điển trai?

Chỉ là vẻ ngoài thôi mà, đâu đến mức đó chứ?

"Cha, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế ạ?"

"Không biết!"

Thánh Viễn Sơn giận dữ quát.

Thánh Linh Lung nhận được câu trả lời này thì hậm hực nói: "Viện trưởng Thánh Viễn Sơn, Thánh Linh Lung ta đây cũng là một trong thập đại thánh trưởng lão của học viện Thánh Hoàng, ta có quyền biết".

Thánh Viễn Sơn nghe thấy câu này thì trán nổi gân xanh.

Con bé này ghê gớm nhỉ, lấy cả thân phận thập đại thánh trưởng lão của nó ra luôn cơ à?

Giờ phút này, Tần Ninh không nói gì thêm, chỉ định dẫn mấy người rời đi.

"Đây là chuyện của ta, học viện Thánh Hoàng đừng nhúng tay làm gì, ta cũng chỉ muốn hỏi cho ra lẽ thôi, chắc sẽ không làm rùm beng lên đâu".

Lý Nhàn Ngư nghe hắn nói vậy thì gượng cười.

Đàm Linh Tiên hỏi: "Sao ngươi lại cười?"

"Bình thường sư tôn ta mà nói sẽ không làm to chuyện lên, thì... nhiều khả năng sẽ chết nhiều người lắm...", Đàm Linh Tiên câm nín.

"Ai có việc gì thì làm việc của người nấy đi!"

Nói xong, Tần Ninh vung tay lên, chỉ thấy bóng dáng Cửu Anh hóa thành trăm trượng, cơ thể vô cùng cường tráng, toát lên khí chất đặc biệt.

Thời gian qua, Cửu Anh đã lấy được không ít thứ tốt từ trên người Tần Ninh.

Hiện giờ nó đã có thực lực cảnh giới Vong Ngã, làm tọa kỵ sẽ thích hợp hơn.

"Nhàn Ngư, Tinh Dịch, các ngươi đi theo ta".

Tần Ninh vẫy tay, Lý Nhàn Ngư và Thần Tinh Dịch lập tức leo lên người Cửu Anh.

Mặc dù lúc này Đàm Tùng cũng muốn đi lên nhưng lại thấy lão tổ đang đậu trên vai Tần Ninh, nhất thời do dự.

Sau đó, ông ta lấy một chiếc phi thuyền ra, phóng đại kích thước của nó lên trăm trượng rồi đón gió bay lên.

"Tần... tiên sinh".

Đàm Tùng nhanh nhảu nói: "Ta đi ở ngay sau các ngươi nhé..." "Được thôi".

Thế là Cửu Anh chở bốn người Tần Ninh, Lý Nhàn Ngư, Thần Tinh Dịch và Thánh Linh Lung rời khỏi học viện Thánh Hoàng.

Đàm Tùng thì điều khiển phi thuyền theo sát ở đằng sau.

Nhưng không lâu sau khi bọn họ xuất phát, trên phi thuyền của Đàm Tùng bỗng dưng xuất hiện hơn mười người.

Viện trưởng Thánh Viễn Sơn cùng với bốn phó viện trưởng, kể cả hơn mười vị thái thượng trưởng lão gồm có Hình Kha, Vũ bà bà đồng loạt đi lên phi thuyền.

"Viện trưởng, Hình lão, Tô lão, các ngươi..." "Đừng nhiều lời, lo điều khiển phi thuyền đi".

Hình lão nhanh chóng lên tiếng: "Ta vẫn không yên tâm để Bằng đại nhân đi theo Tần Ninh. Bọn ta chỉ đi theo thôi, chẳng có gì to tát cả, bọn ta sẽ không hiện thân đâu. Lỡ chẳng may nhà họ Hoa ra tay đối phó với Bằng đại nhân thì không lẽ bọn ta mặc kệ thật?"

Đàm Tùng chẳng nói chẳng rằng, chỉ thầm càm ràm trong bụng: Các ngươi tự đằng vân giá vũ còn nhanh hơn, có người có cả pháp bảo đi đường nữa mà, leo lên phi thuyền của ta làm gì?

Có biết ta ngại lắm không! Thế nhưng chẳng ai thèm quan tâm trong lòng Đàm Tùng đang nghĩ gì.

Trên thân Cửu Anh.

Mấy bóng người đứng yên.

Hai người Sở Mậu và Tô Tử Thương đang bị phong ấn nên không thể thốt lên tiếng nào.

Lúc này, Tần Ninh đi tới trước mặt hai người.

"Tô Tử Thương, đợi khi nào đến nhà họ Hoa rồi ta sẽ dùng ngươi sau”.

Sau đó Tần Ninh ngồi xuống trước mặt Sở Mậu.

Còn hai người Lý Nhàn Ngư và Thần Tinh Dịch thì đứng ở hai bên.

"Trưởng lão Sở Mậu, nói chuyện một lát nhé?"

Sở Mậu chẳng biết chuyện gì đang xảy ra, không ngờ một đệ tử ngoại viện như Tần Ninh lại tinh thông trận pháp nhường này.

Chắc chắn đã có biến xảy ra trong lúc ông ta bị giam giữ rồi.

"Ngươi muốn nói chuyện gì?"

Sở Mậu hậm hực chất vấn.

"Nói về chuyện tại sao ngươi lại đối phó với học viện Thánh Hoàng!"

Tần Ninh nêu lên suy nghĩ của mình: "Ta suy ra được ba trường hợp".

"Trường hợp thứ nhất là ngươi tu luyện tại học viện Thánh Hoàng có hồng nhan tri kỷ hay huynh đệ bằng hữu chết trong tay kẻ nào đó, ngươi cảm thấy nội quy của học viện chẳng ra gì nên bất mãn với học viện Thánh Hoàng. Ngươi là đệ tử của học viện Thánh Hoàng nhưng sinh ra và lớn lên ở nơi khác, ta từng hỏi Đàm Tùng rồi, trường hợp này rất khó xảy ra..." "Trường hợp thứ hai, ngươi được người ngoài đào tạo để nằm vùng trong học viện Thánh Hoàng, sẵn sàng tuân theo mệnh lệnh được đưa ra".

"Ta cũng đã suy nghĩ đến khả năng này, kẻ có thể sai khiến ngươi ít nhất cũng phải có cảnh giới Biến Cảnh. Nghĩ đi nghĩ lại, ta thấy nhà họ Hoa và Tây Hoa Thiên Cung cũng có thể lắm".

Tô Tử Thương nghe vậy thì hừ lạnh, không nói gì.

"Xem ra không phải nhà họ Hoa rồi".

Tần Ninh cười hỏi: "Là Tây Hoa Thiên Cung à?"

Đương nhiên đây chỉ là khả năng, Tần Ninh không khẳng định một cách tùy tiện.

"Trường hợp thứ ba... chính là Ma tộc".

Tần Ninh nhìn về phía Sở Mậu, cười khẩy.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom