• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Hot Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu

  • Chương 2936-2940

Chương 2936: Con cược đúng rồi

Thấy nét mặt Tần Ninh có vẻ dịu đi hẳn, Thần Tinh Dịch mới nói: "Trước đây con ngụy trang Thể thư và thân xác không nằm trên người con, đánh lừa được rất nhiều người".

"Trong khoảng thời gian qua, cũng có người của Ma tộc muốn giết con, bắt con để tra khỏi tung tích của Thể thư nhưng đều bị con lừa".

"Thật ra con luôn đem Thể thư và thân xác bên mình!"

Vừa nghe thấy câu này, Tần Ninh nhướng mày, thấp thoáng cảm thấy có gì đó không ổn.

Lý Nhàn Ngư tò mò hỏi: "Thần sư huynh, ở ngay trên người ngươi luôn hả?"

"Đúng vậy...", Thần Tinh Dịch nhanh nhẹn đáp: "Thật ra... mấy lời hồi trước ta nói đều là lừa sư tôn cả".

"Thân xác và Thể thư đều đang ở trên người ta".

Lý Nhàn Ngư nói: "Thế ngươi lấy ra đi".

"Không lấy ra được".

Thần Tinh Dịch nói liến thoắng: "Thần thể Huyền Hoàng của ta đã bị phong ấn, sư tôn hóa giải một tầng cho ta, hiện giờ ta đã có thực lực cảnh giới Chân Ngã tầng chín, Thể thư và thân xác cũng bị phong ấn, giờ chưa lấy ra được".

Vừa nghe thấy câu này, ngón tay Tần Ninh lập tức vẽ ra phù văn, sức mạnh trời đất cuộn trào giữa hai người.

Giờ phút này, mặt mày Thần Tinh Dịch thình lình tái mét. Hắn ta cúi gập người che hạ bộ của mình, hét lên: "Đau quá, đau quá, đau chết ta rồi, đau chết ta rồi...", Lý Nhàn Ngư ngây ra như phỗng.

Tình huống gì đây?

Chuyện gì đang xảy ra thế này?

"Sư huynh, ngươi đau ở đâu thế?”

"Ngươi tự đi mà nhìn!"

Thần Tinh Dịch vội vàng nói: "Sư tôn ơi, mau dừng tay đi ạ!"

Giờ phút này, Tần Ninh trừng mắt nhìn Thần Tinh Dịch, nói với vẻ khó tin: "Thần Tinh Dịch! Lão tử giết ngươi!"

Hắn nói câu ấy rồi rút kiếm ra, chém thẳng về phía Thần Tinh Dịch.

Sắc mặt Lý Nhàn Ngư trở nên hốt hoảng, hắn ta vội vàng cản lại: "Sư tôn, sư tôn, người làm gì thế?"

"Ta giết tên khốn kiếp này!"

Tần Ninh giận dữ hét.

Thần Tinh Dịch quỳ phịch xuống đất, vội vàng giải thích: "Sư tôn, con phải làm vậy thì mới bảo toàn được hai thứ đó được!"

Hắn ta lấm lét nhìn Lý Nhàn Ngư, sợ Lý Nhàn Ngư không đỡ được Tần Ninh đang trong trạng thái yếu ớt.

Hắn ta nghi Tần Ninh muốn chém mình thật lắm.

"Sư tôn!"

Lý Nhàn Ngư giữ chặt Tần Ninh lại, nói: "Người đừng nóng, người đừng nóng...", Tần Ninh đưa mắt nhìn Lý Nhàn Ngư, quát: "Ta đừng nóng à?

Sớm muộn gì ta cũng bị các ngươi làm cho tức chết! Các ngươi bái người khác làm thầy đi!”

Lý Nhàn Ngư ngây ngẩn cả người, sau đó vội vàng quỳ xuống đất, sợ hãi nói: "Sư tôn...", lúc này, Tần Ninh nhìn sang Lý Nhàn Ngư, hờ hững nói: "Phù văn ta vừa tạo ra dùng để khơi dậy sức mạnh của Thể thư!"

"Ngươi cũng biết rồi, Cửu Nguyên Đan Điển chính là thứ được vi sư chế tạo từ thiên tài địa bảo ở kiếp thứ năm, tại đó, vi sư dung hợp đan điền và thực lực được nâng cao mạnh mẽ!"

"Thể thư cũng như thế, bên trong ghi chép rất nhiều thuật luyện thế, lại còn có năng lực quỷ thần khó lường vô tận!"

"Cho nên?"

Trên mặt Lý Nhàn Ngư đầy vẻ tò mò.

Vậy thì tại sao muốn giết Thần sư huynh chứ?

"Ngươi không thấy ban nãy Thần Tinh Dịch đã gào thét thảm thiết thế nào ư?"

Tần Ninh sừng sộ quát.

Lý Nhàn Ngư vẫn chưa hiểu.

Giờ phút này, Thần Tinh Dịch kéo Lý Nhàn Ngư lại rồi thì thầm: "Thể thư bị ta phong ấn trong huynh đệ của ta!"

Khoảnh khắc ấy, Lý Nhàn Ngư như bừng nắng hạ.

Hết nhìn Thần Tinh Dịch rồi lại nhìn sang Tần Ninh, Lý Nhàn Ngư bất chợt đứng dậy, nhìn Tần Ninh rồi chắp tay nói: "Sư tôn, con thấy có thêm một sư huynh hay mất đi một sư huynh cũng chẳng có gì quan trọng, đệ tử xin cáo lui trước!"

Vừa dứt lời, Lý Nhàn Ngư đã lùi về phía sau mấy bước.

Thần Tinh Dịch tức thì hốt hoảng ra mặt.

"Sư tôn!"

Thần Tinh Dịch ôm đùi Tần Ninh khóc lóc kể lể: "Con thừa nhận con có một phần đánh cược trong đó, nhưng con cược đúng mà!"

"Nếu đệ tử không làm vậy thì những năm gần đây, thân xác và Thể thư của người đã bị không biết biết bao nhiêu người cướp đi rồi!"

"Thực lực của đệ tử bị phong ấn nhưng kể cả khi lão cổ hủ ra tay, muốn hành hạ đệ tử về thể xác để tra khảo mà cũng không tra được cũng chính vì con đã phong ấn Thể thư và thân xác tại nơi bí ẩn nhất trên cơ thể con đấy! Người nghĩ lại đi, đến người cũng không ngờ thì chắc chắn những kẻ đó cũng không ngờ, trừ khi con cắt thằng nhỏ của con thì bọn chúng mới biết được thôi".

"Câm miệng".

"Sư tôn...", Thần Tinh Dịch lấm lét nói: "Mặc dù cách này nghe hơi xấu xa nhưng vẫn rất có hiệu quả mà..." "Ngươi còn dám nói nữa à?"

Tần Ninh cố gắng làm bản thân giữ được bình tĩnh.

Hắn sợ bản thân không xoa dịu được tâm trạng sẽ đấm Thần Tinh Dịch một phát chết tươi mất.

Thần Tinh Dịch thấy Tần Ninh không nói gì bèn cúi đầu, lén lút liếc hắn rồi yếu ớt biện minh: "Sư tôn, dù gì hai thứ đó ở trên người con, chỉ cần hóa giải phong ấn của con là lấy được Thể thư và thân xác ra rồi, không cần người tốn công đi tìm nữa... Con nghe Nhàn Ngư sư đệ nói ngũ sư huynh của ta còn suýt làm thất lạc thân xác của người, khiến người phải đi tìm đấy thôi".

"Ha ha!"

Tần Ninh lạnh lùng cười: "Hai người các ngươi đều ngu xuẩn như nhau".

"Trước đây ta thấy Ôn Hiến Chi và Diệp Nam Hiên đã đủ ngu xuẩn rồi, chỉ có Thanh Vân và Huyền Đạo còn xem như tạm được, bây giờ xem ra ngươi và Trần Nhất Mặc còn ngu hơn cả bọn chúng nữa!"

Thần Tinh Dịch không dám phản bác.

Dù gì lỡ sư tôn nổi giận thì quỳ xuống xin tha, khóc lóc tỏ ra ấm ức là được rồi.

Trên đời này, cho dù có sư tôn không thương tiếc đệ tử của mình thì đó nhất định sẽ không bao giờ là sư tôn hắn ta.

Một khóc, hai khóc, ba khóc là sư tôn sẽ mềm lòng ngay.

Thần Tinh Dịch bắt bài hắn rồi.

Một lát sau, Tần Ninh mới ngồi xuống nhưng vẫn chưa nguôi giận.

Thần Tinh Dịch bèn quỳ xuống trước người Tần Ninh, tỏ ra thành thật, ngoan ngoãn, không dám nói gì.

"Với thực lực hiện tại của ta, muốn hóa giải hai tầng sau của Ách Nan Phong Cấm Chú cho ngươi gần như là chuyện không tưởng, nhưng nếu không hóa giải hai tầng đó thì ta sẽ không lấy thân xác và Thể thư được".

"Chỉ khi đến cảnh giới Vong Ngã thì ta mới có thể phá giải tầng thứ hai cho ngươi, đến cảnh giới Vô Ngã mới là tầng ba, hơn nữa còn không được dùng Cửu Nguyên Đan Điển để tăng lên thực lực và phá giải phong ấn cho ngươi".

Tần Ninh cảm thấy hơi đau đầu, vừa muốn day huyệt thái dương thì Thần Tinh Dịch đã lanh tay lẹ mắt chạy ra phía sau hắn, vội vàng xoa bóp cho hắn.

"Sư tôn vô địch thiên hạ, không ai có thể sánh bằng, chắc chắn người sẽ tìm được cách khác mà!"

Nghe thấy câu này, Tần Ninh không nói gì, chỉ khép hờ mắt.

"Đúng là tại Tây Hoa Thiên này có một cách".

Không lâu sau, Tần Ninh chậm rãi lên tiếng.

"Cách gì ạ?"

"Ta nhớ nhà họ Hoa có một thần binh tên là đỉnh Hoa Thiên, lò luyện này chứa đựng một tia linh viêm khí trong đất trời. Có hai cách để hóa giải phong ấn trong cơ thể ngươi, một là phá giải, hai là luyện hóa".

"Đỉnh Hoa Thiên này là thiên nguyên khí, vượt trên cả các cấp bậc mệnh khí, hồn khí và phách khí, được xem như cấp bậc thần binh tại toàn bộ Trung Tam Thiên".

Nghe thấy câu này, Thần Tinh Dịch bèn nói: "Sư tôn... nhà họ Hoa sẽ không cho người mượn đâu".

"Bọn họ sẽ cho ta mượn".

"Không đâu ạ".

"Có!"

Tần Ninh nghiêm túc khẳng định.

Thần Tinh Dịch mặt như mướp đắng.

Thà chờ cảnh giới của sư tôn tăng lên, thực lực mạnh mẽ hơn rồi phá giải phong ấn cho hắn ta còn hơn.

Chứ nếu dùng đỉnh Hoa Thiên để luyện chế thì không chỉ luyện chế phong ấn mà còn luyện chế cả Thần Tinh Dịch hắn ta nữa.

Mặc dù Thần Tinh Dịch hắn ta là thần thể Huyền Hoàng nhưng quá trình luyện chế... chắc chắn sẽ đau đớn đến mức không thiết sống nữa.

Nhất là thân xác và Thể thư đều bị phong ấn trong thằng nhỏ của hắn ta, đến lúc đó, thằng nhỏ của hắn ta... sẽ chết mất! Lỡ cả đời không ngóc đầu lên được thì cuộc sống hạnh phúc mai này phải làm sao?

Thế này quá mạo hiểm! Thần Tinh Dịch thà mạo hiểm tính mạng của mình còn hơn là khiến thằng nhỏ của mình bị đe dọa đến tính mạng!
Chương 2937: Học hỏi chút đi, biết chưa?

"Quyết định vậy đi".

Tần Ninh thẳng thừng nói: "Thần Tinh Dịch, vi sư đúng là đã khinh thường ngươi mà! Ta cứ ngỡ ngươi là người có tác phong nghiêm túc, đầu óc lanh lợi chứ, bây giờ xem ra ngươi và Ôn Hiến Chi, Diệp Nam Hiên chẳng khác gì nhau, còn thua xa Nhàn Ngư nữa".

"Tính tình Nhàn Ngư hiền lành, kiệm lời, còn ngươi... ngươi thì ngu xuẩn không ai bằng".

"Sư tôn à..." "Biến".

"Hầy!"

Thần Tinh Dịch nhanh chóng chạy biến.

Bị chửi mấy câu thôi mà, có hề hấn gì đâu?

Năm đó hắn ta đi theo sư tôn tu hành thuật luyện thể, bị ăn không biết bao nhiêu là đòn roi rồi chứ đừng nói là bị mắng.

Thấy Thần Tinh Dịch chạy đi, Lý Nhàn Ngư tỏ ra chế nhạo.

Ôn sư huynh.

Diệp sư huynh.

Thần sư huynh.

Toàn là những kẻ dở hơi.

Đúng là không phải người thường!

"Sư tôn nguôi giận rồi à?"

Lý Nhàn Ngư hỏi.

Thần Tinh Dịch vỗ vai hắn ta, cười nói: "Tiểu sư đệ à, ngươi còn non lắm..."

"Hờ..."

"Để ta kể cho ngươi nghe".

Thần Tinh Dịch xoay người lại nhìn Tần Ninh đang ngồi ngay ngắn trên một cái đầu của Cửu Anh mà nhắm mắt thư giãn, hắn ta kéo Lý Nhàn Ngư lại rồi nói với vẻ bí hiểm: "Đừng nói ta phong ấn thân xác kiếp thứ tám của sư tôn vào trong thằng nhỏ của ta, cho dù ta phong ấn trong mông ta thì cùng lắm sư tôn cũng chỉ mắng ta một trận thôi chứ người làm gì nỡ đem ta đi lột da rút gân?

Không thể nào!"

“Học hỏi chút đi, biết chưa?"

Thần Tinh Dịch cười hả hê: "Sau này lỡ mắc lỗi gì thì cứ quỳ xuống, ôm đùi sư tôn mà khóc lóc. Ngươi mà vừa quỳ vừa khóc là sư tôn mềm lòng ngay, thử trăm lần cũng chưa hết sướng!"

Lý Nhàn Ngư xấu hổ toát cả mồ hôi.

Thần Tinh Dịch tỏ ra đắc chí.

"Thế ta hỏi sư tôn nhé?"

"Ngươi bị ngốc à!"

Thần Tinh Dịch kéo Lý Nhàn Ngư lại, vội vàng nói: "Sư đệ tốt, sư huynh truyền thụ kinh nghiệm lại cho ngươi mà, ngươi bịp ta à?"

Thân thể Cửu Anh bay lượn trên cao, hết đi rồi lại ngừng lại. Thoắt cái đã mười ngày trôi qua. Hôm nay, rốt cuộc bọn họ đã đến vùng đất phía bắc của Tây Hoa Thiên.

Tây Hoa Thiên chia làm bốn khu vực lớn là đông tây nam bắc, phía nam chủ yếu tập trung bảy thế lực lớn.

Còn ba hướng đông, tây, bắc thì thuộc về các thế lực Tây Hoa Thiên Cung, học viện Thánh Hoàng và nhà họ Hoa.

Lúc này, trên người Cửu Anh, Tần Ninh nhìn về đại địa đằng trước, thì thầm: "Đến nhà họ Hoa rồi".

...Đám người Tần Ninh đến nhà họ Hoa, Thánh Viễn Sơn và hơn mười vị thái thượng trưởng lão cũng đi theo.

Cùng lúc đó, trong học viện Thánh Hoàng.

Học viện Thánh Hoàng là một trong ba thế lực hàng đầu, các đệ tử bên dưới không hề hay biết gì về những chuyện xảy ra trong nội bộ quản lý cấp cao.

Tuy nhiên, vài ngày trước, trong học viện Thánh Hoàng liên tục xảy ra những hiện tượng bất thường, lại thêm chuyện ở ngoại viện đang xôn xao khắp nơi khiến cho rất nhiều đệ tử vô cùng lo lắng.

Cũng vì vậy mà hai viện trưởng Hứa Thất Nguyên và Liễu Nhược Bạch bận tối mắt tối mũi.

Dù đã bị cách chức viện trưởng ngoại viện nhưng hai người vẫn phải quản lý sự vụ của ngoại viện. Mấy ngày nay, hai người họ gần như chân không chạm đất, phải đi xử lý đủ chuyện.

Mà trong thiên viện của học viện Thánh Hoàng cũng không yên ổn.

Sau khi biết Tô Tử Thương bị bắt, Linh Dục thì bị đuổi đi, võ giả đến từ các phe nhà họ Vũ, Thiên Vũ tông, Bát Phương Thần Giáo đều lo lắng cho tình cảnh của mình, yêu cầu học viện đưa ra một lời giải thích.

Tóm lại, tất cả đều rối hết cả lên.

Viện trưởng và bốn phó viện trưởng thì đã đi hết.

Cho nên hiện tại chỉ có hai người Lý Đạo Nhiên và Vương Xử xử lý những chuyện này.

Dù gì hai người họ không chỉ là các chủ của Thánh Đan Các, Thánh Khí Các mà còn nằm trong thập đại thánh trưởng lão.

Hiện tại, sáu người trong thập đại thánh trưởng lão gồm có Thánh Vân Phong, Khương Dực, Sư Thiên Vũ, Ô Tử Linh, Thánh Linh Lung và Đàm Tùng đều đã đi theo Tần Ninh.

Như một lẽ tự nhiên, hai thánh trưởng lão này phải đứng ra chủ trì mọi chuyện.

Hôm nay, trong phòng họp của thiên viện.

Hai người Lý Đạo Nhiên, Vương Xử thảnh thơi ngồi.

Có hai người ngồi bên cạnh họ.

Một người trong đó nom hơn bốn mươi tuổi, nét mặt hiền từ, người còn lại thì có thân hình cao to, cường tráng.

Hai người này cũng là thánh trưởng lão của học viện Thánh Hoàng.

Nguyên Hạo! Dương Bân! Hai người họ hiếm khi có mặt tại học viện Thánh Hoàng, chỉ toàn đi du lịch khắp nơi trên Tây Hoa Thiên để nghe ngóng thông tin cho học viện Thánh Hoàng.

Nhưng mấy ngày trước đây, họ cũng trở lại.

Sau khi biết viện trưởng, bốn phó viện trưởng và hơn mười vị thái thượng trưởng lão kéo nhau rời khỏi học viện Thánh Hoàng, hai thánh trưởng lão Nguyên Hạo và Dương Bân đều trợn mắt há hốc mồm.

Tần Ninh! Cửu Nguyên Đan Đế! Thông Thiên Đại Đế! Chuyển kiếp của song đế! Tin tức này quá chấn động.

Lúc này, sau khi bốn thánh trưởng lão xử lý sự vụ xong đều không về mà nán lại đại thính nghị sự.

Dương Bân không thể không cảm thán: "Thành thật mà nói, ta hơi tiếc khi không được nhìn thấy tận mắt, nhưng mà... Nghĩ kỹ lại thì quả thật chỉ có một mình Thông Thiên Đại Đế Lâm Thần mới có thể ngồi ngang hàng với Bằng lão tổ..." "Thật sự chẳng hiểu nổi tại sao một người đã gần như bước vào hàng ngũ Tiên Nhân như hắn còn phải chuyển thế, tu luyện lại từ đầu nữa!"

"Là Cửu Nguyên Đan Đế Linh Thiên Thần xuất thân từ Thượng Nguyên Thiên năm xưa, sau đó thành Thông Thiên Đại Đế Lâm Thần xuất thân từ Thương Vân Thiên, về sau nữa lại thành Tần Ninh của hiện tại".

"Chuyển thế... Nói thật thì, từ khi tu hành cho đến bây giờ, ta cũng muốn chuyển thế, làm lại từ đầu để căn cơ của mình vững chắc hơn, nếu vậy thì bây giờ đã không bị mắc kẹt tại Khí Huyết Biến nhất biến, không còn thăng cấp được nữa!"

"Lão Dương, ngươi đừng mơ hão nữa".

Lúc này, thánh trưởng lão Nguyên Hạo phá lên cười: "Chuyển thế tu luyện lại từ đầu không khác nào lột xác cả. Ngươi không thấy Cửu Nguyên Đan Đế, Thông Thiên Đại Đế kia đều có cấp bậc gì sao!"

"Nói đến Thông Thiên Đại Đế đi, cho dù hắn chuyển thế, có thể đi đến cảnh giới Chân Ngã tầng năm bây giờ, khoan đề cập đến chuyện phải chịu bao nhiêu khổ cực, những người hắn biết trong các kiếp trước như Chiến Thiên Vũ, Triệu Đông Thiên ai mà không phải cung kính khúm núm với hắn?"

"Cho dù thực lực của Đại Đế không còn như xưa thì những người đó vẫn không hề tỏ ra bất kính với hắn dù chỉ một chút".

"Còn ngươi mà chuyển thế...", thánh trưởng lão Nguyên Hạo cười hớn hở: "Ta sẽ nhận ngươi làm nghĩa tử ngay khi ngươi chào đời, ha ha ha..." "Nguyên Hạo, ta thấy ngươi ngứa đòn phải không?"

"Đánh nhau không?"

"Ai sợ ai!"

Hai thánh trưởng lão nói tới đây đã định lao vào đánh nhau.

"Thôi thôi".

Các chủ Vương Xử lên tiếng can ngăn: "Hai người các ngươi khỏi về quách cho rồi, vừa về là nháo nhào cả lên, ồn ào chết đi được!"

Thánh trưởng lão Dương Bân lại cất lời: "Ta hâm mộ thật đó. Ngươi nghĩ thử xem, rốt cuộc khi đến mức độ như bọn hắn thì sẽ mạnh nhường nào?

Có phải vừa phất tay là có thể giết chết cả một trăm người chúng ta không?"

"Một trăm người?

Giết chết cả ngàn, cả vạn người như ngươi cũng không thành vấn đề nữa là".

Cảnh giới Biến Cảnh! Chính là con đường phàm thể hóa tiên.

Phàm thể hóa tiên, biến thứ nhất của cảnh giới Biến Cảnh chính là Khí Huyết Biến, dung hợp khí huyết của bản thân với sức mạnh trời đất để biến thành những gì tinh túy nhất trong thiên địa.

Tuy nhiên, để từ ba cảnh giới Chân Ngã, Vong Ngã, Vô Ngã đến bước đầu tiên của cảnh giới Biến Cảnh - Khí Huyết Biến đã làm bao nhiêu người bỏ mạng?

Biến thứ hai là Tinh Thần Biến.

Biến thứ ba là Hồn Phách Biến.

Về cơ bản, trên con đường võ đạo sẽ tu hành điều gì?

Chính là thân xác và hồn phách.

Thân xác càng mạnh thì hồn phách càng mạnh.

Chẳng qua, ba cảnh giới Chân Ngã, Vong Ngã, Vô Ngã đến cảnh giới Biến Cảnh là một sự làm bản thân trở nên mạnh mẽ, lột xác, lột xác đến mức tận cùng chân chính, và trở thành một Tiên Nhân chân chính!
Chương 2938: Hai ngươi có cần phải thế không?

Tiên là gì?

Không ai biết được... Trong thế giới Cửu Thiên tồn tại ba bức tường Thiên Vực, chia ra làm Hạ Tam Thiên, Trung Tam Thiên và Thượng Tam Thiên. Mặc dù cùng thuộc về một thế giới nhưng lại bị ngăn cách với nhau.

Thượng Tam Thiên còn có tên khác là Tiên Giới.

Nghe nói chỉ có Tiên Nhân sinh sống ở đó, ăn quả tiên, uống rượu tiên, chỉ cần nghĩ thôi đã khiến người ta ngưỡng mộ đến muốn khóc rồi.

"Bốn vị trưởng lão".

Đúng lúc này, một bóng người đi từ bên ngoài đại sảnh vào, chắp tay nói: "Nhóm đệ tử thiên viện tiến vào hồ Thánh Hoàng tu luyện đã trở về rồi ạ..." "Ờ".

Dương Bân lập tức nói: "Về thì về thôi, chẳng lẽ còn kêu bọn ta qua thăm bọn chúng?"

"Sau này tổng hợp lại danh sách trong nhóm đệ tử thiên viện có những ai đã thăng cấp tại hồ Thánh Hoàng cho bọn ta xem thôi".

"Vâng!"

Người đến bẩm báo xoay người lại toan lui xuống.

"Chờ đã".

Tuy nhiên, vào lúc này, một giọng nói bất chợt vang lên.

Lý Đạo Nhiên đứng dậy, nói: "Ta phải đi xem sao".

"Ngươi đi xem cái gì thế lão Lý?"

Vương Xử tò mò hỏi.

Lý Đạo Nhiên nhìn lướt qua ba người, cuối cùng ánh mắt ông ta dừng lại tại Vương Xử, nói: "Lão già kia, ngươi luyện khí đến ngu người luôn rồi à?

Ngươi quên tên Tần Ninh kia đã nói gì rồi sao?"

"Hắn tới học viện Thánh Hoàng vì phu nhân của hắn, là đệ tử tên Vân Sương Nhi được nhà họ Hoa đưa đến, hơn nữa còn rất được Vũ bà bà chú trọng đấy".

Vương Xử vừa nghe đến đây thì vỗ trán, vội vàng đứng lên đáp: "Ta đi với ngươi, ta đi với ngươi".

Điều đó làm cho hai thánh trưởng lão Nguyên Hạo và Dương Bân đều sửng sốt.

"Hai ngươi có cần phải thế không?"

"Ngươi thì biết cái gì mà nói!"

Vương Xử nói một cách quyết đoán: "Ngươi chưa thấy đâu, tên Tần Ninh này thuộc dạng ai dám chọc vào hắn thì hắn giết tất, bây giờ lại có Bằng lão tổ làm chỗ dựa cho hắn, nữ nhân của hắn mà có mệnh hệ gì thì học viện Thánh Hoàng của chúng ta lại chịu tiếng oan ngay!"

"Vả lại, chuyện này phải nói cho Vân Sương Nhi ngay lập tức, nếu được thì bảo cô ta đi tìm Tần Ninh luôn. Nếu cô ta có thể khuyên nhủ Tần Ninh đừng làm bậy thì càng tốt...", Lý Đạo Nhiên cũng tán thành: "Lão tổ nhà họ Hoa Hoa Nguyệt Ngâm chăm lo cho Vân Sương Nhi chu đáo lắm, gửi cô ta đến học viện Thánh Hoàng tu luyện nữa cơ mà. Lỡ Tần Ninh đưa Bằng lão tổ đến nhà họ Hoa làm to chuyện thì... cũng khó xử cho Vân Sương Nhi mà đúng không?"

"Lão Lý, ta cứ tưởng ngươi là một tên ngu ngốc chỉ biết luyện đan thôi chứ, không ngờ ngươi cũng thông minh thật".

"Đương nhiên. Cái gì?

Bà mẹ nó ngươi vừa nói gì đấy?"

"Cái đó không quan trọng, không quan trọng. Đi mau đi mau, đi xem mau...", giờ phút này, bốn vị thánh trưởng lão đồng loạt đứng dậy đi về phía thiên viện... Học viện Thánh Hoàng là một nơi cực kỳ rộng lớn, nhưng khu vực nòng cốt chắc chắn là thiên viện của học viện Thánh Hoàng.

Nơi này tụ hội những thiên kiêu kiệt xuất nhất học viện Thánh Hoàng và họ đều có cấp bậc cảnh giới Vô Ngã.

Mà các trưởng lão thiên viện tại đây cũng là nhóm người có sức chiến đấu mạnh nhất học viện Thánh Hoàng.

Trong học viện Thánh Hoàng có ba khu vực trứ danh gồm hồ Thánh Hoàng, Nguyệt Hoàng Cốc và tháp Tiên Hoàng, là ba nơi mà đệ tử toàn thể học viện Thánh Hoàng hướng tới nhất.

Trong ba nơi này, hồ Thánh Hoàng được nhiều người ước ao nhất.

Nghe nói hồ Thánh Hoàng là một cái hồ đặc biệt năm xưa được một vị lão tổ của học viện Thánh Hoàng không biết lấy từ đâu ở Cửu Đại Thiên.

Sau nhiều năm được học viện Thánh Hoàng cải tạo.

Khi bế quan, tu luyện trong hồ Thánh Hoàng này, có thể lấy nước hồ để rèn luyện Mệnh Hoàn, Hồn Hoàn, Phách Hoàn của võ giả.

Mệnh Hoàn, Hồn Hoàn và Phách Hoàn đủ mạnh thì sau này sẽ có cơ hội tiến vào cảnh giới Biến Cảnh hơn.

Lúc này, trong thiên viện học viện Thánh Hoàng, mấy chục bóng người xuất hiện ở bên ngoài một sơn cốc.

Mấy chục người này đều là những nam nữ thanh niên trông khoảng chừng hai mươi tuổi, nam thanh tú điển trai, nữ mỗi người mỗi vẻ.

Giờ đây, bọn họ đều tập trung lại một chỗ.

Người cầm đầu của nhóm người này có vóc dáng cao gầy, buộc mái tóc dài lên để lộ gương mặt sáng sủa như bảo ngọc, khí chất nho nhã mà mạnh mẽ.

Lúc này, một thanh niên bên cạnh hắn ta cười nói: "Chúc mừng Văn Nhiên huynh, trong lần tiến vào hồ Thánh Hoàng này, Văn Nhiên huynh đã bước vào cảnh giới Vô Ngã tầng bốn rồi!"

"Xét trên cả nhà họ Hoa thì chỉ có thiếu tộc trưởng Hoa Vô Song là mạnh hơn Văn Nhiên huynh một chút thôi...", nghe thấy câu này, Hoa Văn Nhiên cũng mỉm cười: "Thiếu tộc trưởng chính là đích tử của tộc trưởng, lượng tài nguyên tu luyện mà hắn nhận được từ nhà họ Hoa vượt xa ta mà".

"Đúng đấy ạ".

Một thanh niên khác nịnh nọt: "Nếu Văn Nhiên ca là con của tộc trưởng thì e rằng bây giờ đã là cảnh giới Vô Ngã tầng năm, thậm chí tầng sáu tầng bảy gì rồi, Hoa Vô Song... chẳng qua là chiếm được tài nguyên tu luyện tốt hơn thôi".

Hoa Văn Nhiên lên tiếng: "Thôi, đừng nói xấu sau lưng thiếu tộc trưởng".

"Văn Nhiên huynh không so đo mấy chuyện này chứ bọn ta đều ngầm hiểu mà".

Lúc này, Hoa Văn Nhiên đang nói chuyện với mấy người bên cạnh nhưng ánh mắt lại cứ liếc về sơn cốc đằng sau.

Người thanh niên vừa mở miệng trước đó cười hỏi: "Văn Nhiên huynh đang xem thử Vân Sương Nhi đã đi ra chưa đúng không ạ?"

"Đúng vậy...", Hoa Văn Nhiên cười nói: "Dù gì Vân Sương Nhi cũng là một phần tử của nhà họ Hoa ta, có thể nói là thành viên được thêm vào sau này, mọi người đều theo học tại học viện Thánh Hoàng nên phải quan tâm lẫn nhau chứ".

"Thế thì Văn Nhiên huynh phải cố gắng lên nhé".

Tên thanh niên kia lại nói: "Lúc trước, ta nghe được một tin tức ở gia tộc rằng Vân Sương Nhi là được một vị lão tổ nhà họ Hoa chúng ta vừa ý, mang đến Thượng Nguyên Thiên và đặt bên mình để dạy dỗ, nhưng thiếu tộc trưởng Hoa Vô Song thích cô ta, tộc trưởng bèn nói thật với lão tổ tông".

"Sau đó, vị lão tổ tông kia hỏi Vân Sương Nhi, kết quả Vân Sương Nhi nói đã có chân mệnh thiên tử của mình. Lão tổ ấy rất thích Vân Sương Nhi nên cũng không ép buộc cô ta".

"Tuy nhiên, vì tộc trưởng năm lần bảy lượt thuyết phục lão tổ nên vị lão tổ kia không còn cách nào, đành gửi Vân Sương Nhi đến học viện Thánh Hoàng tu luyện..." "Có chuyện đó nữa à?"

"Đúng vậy...", nghe thấy lời này, dù ngoài mặt Hoa Văn Nhiên vẫn mỉm cười nhưng trong lòng bắt đầu lung lay.

Hoa Vô Song! Nếu như con của tộc trưởng là hắn ta mà không phải Hoa Vô Song thì Hoa Văn Nhiên chắc chắn một trăm phần trăm mình sẽ ưu tú hơn Hoa Vô Song.

Giai nhân đẹp tựa tiên nữ như Vân Sương Nhi phải thuộc về Hoa Văn Nhiên hắn ta chứ không thể nào thuộc về Hoa Vô Song được! Có điều, giờ đây, nếu Vân Sương Nhi đã vào học viện Thánh Hoàng thì hắn ta sẽ có cơ hội. Nếu hắn ta giành được trái tim của Vân Sương Nhi, hai người qua lại gần gũi với nhau thì bên nhà họ Hoa cũng không thể chia rẽ hai người được.

Nhưng... xưa giờ Vân Sương Nhi luôn đối xử lạnh nhạt với người khác, phần lớn thời gian đều bế quan rồi tu luyện, bế quan rồi tu luyện, thật sự rất khó tiếp cận.

Lần này, mọi người cùng nhau tiến vào hồ Thánh Hoàng rồi đi ra cùng một lúc, đây chính là cơ hội tuyệt vời.

Có điều, đến tận bây giờ mà Vân Sương Nhi vẫn chưa xuất hiện.

Trên thực tế, lúc này, không chỉ Hoa Văn Nhiên đang chờ mà kể cả một số thiên kiêu trong thiên viện của học viện Thánh Hoàng cũng không đi, nán lại chờ giai nhân xuất hiện.

Thanh niên bên cạnh Hoa Văn Nhiên nhìn xung quanh, nói tiếp: "Văn Nhiên ca, e rằng đối thủ cạnh tranh của ngươi không phải chỉ mình thiếu tộc trưởng của chúng ta thôi đâu, ngươi nhìn xem... Hiện giờ, Ninh Khuyết và Triệu Thần Diệp cũng đã đến cảnh giới Vô Ngã tầng bốn, ta nghe nói bọn họ theo đuổi Vân Sương Nhi nồng nhiệt lắm...", Hoa Văn Nhiên khẽ cười, không thèm quan tâm.

Ninh Khuyết! Triệu Thần Diệp! Hai người này cũng là thiên chi kiêu tử trong học viện Thánh Hoàng, nhưng đối với Hoa Văn Nhiên hắn ta, trong số những thiên chi kiêu tử tại Tây Hoa Thiên, chỉ có Hoa Vô Song là vào được mắt xanh của hắn ta.

Tuy nhiên, giữa lúc các thiên kiêu cảnh giới Vô Ngã của thiên viện còn nán lại ở bên ngoài sơn cốc chưa đi, một bóng người nhẹ nhàng bước ra từ trong sơn cốc và hiện ra trước mắt bao người.
Chương 2939: Không ai có thể sánh bằng chàng ấy

Đó là một nữ tử có dáng người cao ráo, vòng eo mảnh mai.

Vai vuông vắn như được gọt, eo như được tấm lụa trắng quấn chặt, hàng mi dài như lông chim, làn da trắng như tuyết.

Nữ tử mặc bộ y phục màu trắng, khoác chiếc áo lụa mỏng màu xanh biếc, gió khẽ thổi qua làm chiếc áo bằng lụa bay phấp phới làm toàn thân cô ấy tràn trề linh khí.

Tóc xanh xõa tung sau lưng, từng sợi tóc nhẹ nhàng đung đưa theo gió làm hồn người cũng lay động theo. Cây trâm ngọc màu xanh thanh nhã tùy ý cắm sau tóc cũng được tô điểm hơn.

Không phải chiếc trâm cài này làm tôn lên sự thánh khiết của nữ tử mà là dung nhan và khí chất của nữ tử khiến cho cây trâm không quá nổi bật này toát đôi phần sự quý giá.

Trên đời có giai nhân.

Quân tử một lòng trông ngóng.

Giai nhân được nhắc đến ở đây còn ai khác ngoài nữ tử làm người ta động lòng, ngắm nhìn nhưng lại không thể nảy sinh bất cứ ý nghĩ xấu xa nào trước mặt.

Trong lúc nhất thời, vô số cặp mắt đổ dồn về phía nữ tử.

"Sương Nhi sư muội!"

Giữa lúc đó, một giọng nói ôn hòa vang lên, cười nói: "Ta cứ tưởng sư muội đi trước rồi chứ!

Người thanh niên vừa đi lên trước mặc bộ y phục trắng, xuất trần thoát tục, cùng với Hoa Văn Nhiên được mệnh danh là công tử cái thế vô song.

Người này tên là Ninh Khuyết! Trong học viện Thánh Hoàng, đệ tử thiên viện có thể nói là những thiên chi kiêu tử đứng đầu, còn Ninh Khuyết thì nằm trong tốp năm người xuất sắc nhất trong số các đệ tử thiên viện của học viện Thánh Hoàng.

Hiển nhiên, nữ tử vừa xuất hiện chính là Vân Sương Nhi mà Tần Ninh đang tìm kiếm.

Lúc này, nghe thấy tiếng Sương Nhi sư muội kia, gương mặt thuần khiết không chút tì vết của Vân Sương Nhi khẽ nhíu mày, nói thẳng: "Ninh Khuyết sư huynh, chúng ta... không thân đến mức đó!"

Ninh Khuyết nghe vậy thì dung nhan tuấn mỹ hơi ngẩn ra.

"Ha ha, Ninh Khuyết, Vân sư muội đâu phải kiểu người sẽ tùy tiện làm bạn với ngươi đâu?"

Một tiếng cười chế nhạo vang lên, Hoa Văn Nhiên đi tới.

"Đừng nên không dưng tự nhiên tới làm thân như thế".

Thế rồi Hoa Văn Nhiên quay sang Vân Sương Nhi, cười thân thiện: "Vân sư muội, sư muội phải cẩn thận mấy người có ý đồ đấy".

Ninh Khuyết nghe thấy câu này thì nhíu mày.

"Vân sư muội, ngươi mới xuất quan, chi bằng ta mời ngươi đến Bách Vị Đường ngồi một lát nhé?

Trên đường tu hành không thể lúc nào cũng bế quan được, phải kết hợp giữa tu luyện và nghỉ ngơi mới tốt".

Vân Sương Nhi đáp lời: "Do vừa đi ra từ trong hồ Thánh Hoàng, ta lĩnh ngộ được một vài điều nên không đi đâu".

Hoa Văn Nhiên sửng sốt.

Ninh Khuyết đứng ở bên cạnh giễu cợt: "Xem ra cho dù Vân sư muội từ nhà họ Hoa vào học viện Thánh Hoàng thì cũng chẳng nhiệt tình với người của nhà họ Hoa các ngươi là bao nhỉ!"

"Ninh Khuyết, ngươi nói gì đấy?"

Sắc mặt Hoa Văn Nhiên trở nên lạnh lẽo, hắn ta hừ lạnh: "Đây là chuyện của ta và Vân sư muội, liên quan gì tới ngươi?"

"Còn ta và Vân sư muội nữa chứ, đúng là Vân sư muội không thân cũng chẳng quen biết gì với ta nhưng... cũng chẳng quen biết gì với ngươi mà đúng không?'

Ninh Khuyết trào phúng: "Bớt sang lân la làm quen giùm, ta thấy Vân sư muội sẽ được gả cho thiếu tộc trưởng của nhà họ Hoa các ngươi Hoa Vô Song, trở thành tộc trưởng phu nhân tương lai thì đúng hơn đấy".

"Ninh Khuyết!"

Nghe thấy câu này, Vân Sương Nhi mở miệng nói: "Ta đã có phu quân rồi, sẽ không gả cho thiếu chủ nhà họ Hoa đâu, cho nên ta mong sau này ngươi đừng ăn nói kiểu đó nữa".

Có phu quân rồi?

Ninh Khuyết và Hoa Văn Nhiên đều sững sờ.

Nhưng vào lúc này, một tiếng trào phúng vang lên: "Ninh Khuyết, Hoa Văn Nhiên, hai người các ngươi đang nịnh nọt cái gì ở đây thế?

Người ta có để hai người các ngươi vào mắt đâu?"

Lúc này, mấy bóng người cùng nhau đi tới từ một phía.

"Thánh Như Vân".

Nhìn thấy người vừa đến là ai, Hoa Văn Nhiên chẳng thể nào phản bác được.

Bản thân Thánh Như Vân cũng là một nữ tử xinh đẹp, đã vậy còn là con gái của phó viện trưởng Thánh Vân Phong, nổi tiếng tính nóng như lửa ở thiên viện xưa giờ, kể cả mấy người Ninh Khuyết, Hoa Văn Nhiên cũng không dám đắc tội nàng ta.

Không chỉ vì Thánh Như Vân có thân phận là con gái của Thánh Vân Phong mà còn vì huynh trưởng của nàng ta là Thánh Thiên Việt - đệ tử mạnh nhất thiên viện hiện nay.

Thánh Thiên Việt tiến vào cảnh giới Vô Ngã tầng năm khi còn quá trẻ, không một ai trong thiên viện có thể sánh bằng hắn ta.

Hơn nữa, Thánh Thiên Việt rất thương yêu muội muội của mình. Bản thân thực lực của Thánh Như Vân đã mạnh, đã tiến vào cảnh giới Vô Ngã tầng ba, lại còn có một người ca ca lợi hại nuông chiều, ai dám trêu chọc nàng ta chứ?

Mấy năm trước, có thể nói Thánh Như Vân là người đẹp nhất thiên viện, muốn ngoại hình có ngoại hình, muốn dung mạo có dung mạo. Tuy nhiên, từ khi Vân Sương Nhi tới, Thánh Như Vân rất hay bị đem ra so sánh.

Mà kết quả là, tất cả đệ tử trong thiên viện đều cho rằng Vân Sương Nhi có sắc đẹp, khí chất và dung mạo hơn Thánh Như Vân một bậc.

Từ đó, mỗi lần Thánh Như Vân nhìn thấy Vân Sương Nhi đều như cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt.

Khi nhìn thấy bọn thiên kiêu thiên viện này nịnh hót và lấy lòng cô ấy, nàng ta càng tức giận không biết trút vào đâu.

Lúc này, Thánh Như Vân nhìn về phía Vân Sương Nhi, hừ lạnh rồi nói: "Vân Sương Nhi đã nói cô ta có phu quân rồi mà các ngươi còn đeo bám cô ta nữa là sao?"

"Các ngươi không biết chứ biết đâu người mà các ngươi xem như nữ thần triền miên dưới thân nam nhân khác, nuốt vào nhả ra mấy lần đấy!"

Câu này vừa cất lên, hai người Ninh Khuyết và Hoa Văn Nhiên đều nhướng mày, sắc mặt trở nên khó coi.

Dù là nữ nhân xinh đẹp cách mấy thì người khác vẫn thấy buồn nôn khi bị nói những lời như thế.

Vân Sương Nhi nhìn sang Thánh Như Vân, chỉ liếc nàng ta một cái rồi xoay người chuẩn bị rời đi.

Không ngờ lời lẽ của mình lại không thể khiến Vân Sương Nhi tức giận, Thánh Như Vân càng tức anh ách hơn. Nàng ta chặn đường Vân Sương Nhi rồi chất vấn: "Vân Sương Nhi, ngươi nói gì đi chứ, lúc nào treo hai từ phu quân bên mồm, có phải ngươi đã có con với người ta từ lâu rồi không?

Phu quân ngươi là người phương nào?

Nói cho mọi người biết xem hai người có hợp nhau không nào! Nam nhân của ngươi ít nhất cũng là thiên tài tuyệt thế trong Tây Hoa Thiên chúng ta chứ?"

Vân Sương Nhi nghe đến đây thì nhíu mày, từ tốn trả lời: "Thiên kiêu trong Tây Hoa Thiên không ai có thể sánh bằng chàng ấy".

"Ái chà chà, thế thì ta càng tò mò hơn, ai là người có phúc đến mức được cưới ngươi làm phu nhân thế nhỉ!"

Thánh Như Vân lập tức yêu cầu: "Vậy ngươi gọi hắn tới đây cho bọn ta xem đi".

"Gọi chàng ấy tới đây à?"

Vân Sương Nhi nhìn Thánh Như Vân với nét mặt bình tĩnh, ôn hòa phản pháo: "Ta sợ ta mà gọi chàng ấy tới đây thật, chàng ấy thấy thái độ này của ngươi thì sẽ giết ngươi mất".

Vừa dứt lời, dường như có một luồng khí vô tận ồ ạt bùng nổ từ trong cơ thể Vân Sương Nhi trong nháy mắt.

Trong lúc nhất thời, Thánh Như Vân lảo đảo lùi lại, mặt mày càng nhăn nhúm hơn.

Không ngờ nàng ta lại bị Vân Sương Nhi hù dọa, phải lùi lại.

"Con tiện nhân này, ngươi chán sống rồi đúng không!"

Thánh Như Vân nổi cơn thịnh nộ, lập tức ra tay.

Đông đảo đệ tử thiên viện xung quanh tức thì tản ra.

Thánh Như Vân cầm một thanh trường kiếm trên tay xông thẳng về phía Vân Sương Nhi.

Thấy Thánh Như Vân đánh tới, Vân Sương Nhi lắc đầu, tung chưởng giết ra mà không chút nao núng.

"Cảnh giới Vô Ngã tầng ba!"

Giờ đây, ai nấy đều thấy chín đạo Mệnh Hoàn, ba đạo Hồn Hoàn và ba đạo Phách Hoàn mơ hồ ngưng tụ ở xung quanh Vân Sương Nhi.

Đám người Ninh Khuyết, Hoa Văn Nhiên tản ra xong, thấy vậy đều vô cùng ngạc nhiên.

"Trước khi Vân Sương Nhi tiến vào hồ Thánh Hoàng chỉ mới cảnh giới Vô Ngã tầng một thôi mà, không ngờ sau khi vào hồ Thánh Hoàng đã đến cảnh giới Vô Ngã tầng ba chỉ trong vòng bốn tháng...", Hoa Văn Nhiên cứ đinh ninh thiên phú của mình rất mạnh, lần này tiến cấp đến cảnh giới Vô Ngã tầng bốn là đã giỏi lắm rồi.

Nào ngờ Vân Sương Nhi lại tăng tù tì hai tầng.
Chương 2940: Xin lỗi muội muội ta ngay

"Thảo nào dám không để bổn cô nương vào mắt".

Thánh Như Vân thấy Vân Sương Nhi ra tay, cho thấy thực lực cảnh giới Vô Ngã tầng ba thì lập tức hừ lạnh: "Đến tầng ba rồi thì cũng sàn sàn ta thôi, ngươi tưởng ngươi đấu lại ta chắc?"

Nói xong, thanh kiếm trong tay Thánh Như Vân tỏa sáng.

"Pháp Thần Chấn Thiên Kiếm Quyết!"

"Nhất Pháp Phá Vạn Kình!"

Thánh Như Vân vừa nói xong đã tung kiếm chém ra.

Vào lúc này, khí tức kinh khủng bùng nổ trong nháy mắt.

Vân Sương Nhi không hề tỏ ra nao núng, cô ấy chắp hai tay lại rồi bỗng tách ra, từng luồng sức mạnh màu xanh biếc vận chuyển trong lòng bàn tay, hóa thành một dấu ấn tung ra.

"Thiên Nguyên Chưởng!"

Một chưởng đánh ra, từng đạo nguyên lực bàng bạc kia ngưng tụ thành một làn sóng khí lạnh khiến người ta khiếp đảm.

Keng... Khi chưởng kình giáng lên kiếm khí, Thánh Như Vân lập tức cảm nhận được sức mạnh toàn bộ cơ thể bản thân như bị tác động, không ngờ nguyên lực lại vượt khỏi tầm kiểm soát của nàng ta, bắt đầu trở nên rối loạn.

Thoáng chốc, Vân Sương Nhi đến trước mặt Thánh Như Vân, bàn tay ngọc ngà tát một cái.

Chát! Tiếng vả mặt thanh thúy vang lên, Thánh Như Vân bị hất văng lên cao, quay mấy vòng rồi rơi xuống đất cái rầm.

Mới chạm trán với nhau mà Thánh Như Vân đã bị Vân Sương Nhi đánh bay chỉ với một cái tát.

Ninh Khuyết, Hoa Văn Nhiên và vô số đệ tử thiên viện xung quanh đều ngây ra như phỗng.

Sao sau khi đến cảnh giới Vô Ngã tầng ba, thực lực của Vân Sương Nhi lại trở nên khủng khiếp đến vậy?

"Vân Sương Nhi, ngươi...", một bên má sưng tấy, Thánh Như Vân phun một ngụm máu tươi ra rồi quay phắt sang nhìn Vân Sương Nhi bằng gương mặt đầy oán hận.

"Sao?"

Vân Sương Nhi tiến lên một bước.

"Phu quân của ta từng nói rằng, nếu không thể nhịn được nữa thì khỏi nhịn, ta không điềm tĩnh bằng chàng ấy, nhưng ngươi cũng nên vui mừng đi!"

Vui mừng?

Vui mừng cái gì?

"Chàng ấy đúng là điềm tĩnh thật đấy, bình thường người ta đắc tội chàng thì chàng chẳng thèm so đo đâu, nhưng một khi chàng ấy bực mình lên...", Vân Sương Nhi ngừng lại rồi nói tiếp: "Nếu như người động thủ hôm nay là chàng ấy thì dù đang ở trong học viện Thánh Hoàng, chàng ấy cũng sẽ giết ngươi, cho dù phụ thân ngươi là phó viện trưởng Thánh Vân Phong!"

"Ta tới học viện Thánh Hoàng chỉ để tu luyện, không muốn gây chuyện, nhưng nếu ngươi năm lần bảy lượt chọc vào ta thì ta không ngại giết ngươi đâu".

Giọng điệu Vân Sương Nhi đầy bình tĩnh, những lời cô ấy thốt ra rất giống với phong cách của Tần Ninh.

Lúc xoay người chuẩn bị rời đi, Vân Sương Nhi đột nhiên nhớ ra hình như xưa kia Tần Ninh cũng như thế, cô ấy thật sự đã học theo lối ăn nói của nam nhân mình rồi.

Suy nghĩ này làm Vân Sương Nhi đột nhiên nở nụ cười hiếm thấy. Đó là một nụ cười nghiêng nước nghiêng thành, lộ rõ nét đẹp thanh thuần của một giai nhân.

Vào lúc này, Thánh Như Vân chết điếng người.

Vân Sương Nhi không những đánh nàng ta một cái rồi bỏ đi mà còn đứng ở đó cười nữa, cười cái gì chứ?

Cười nhạo Thánh Như Vân nàng ta vô dụng à?

"Ngươi không được đi!"

Giờ phút này, Thánh Như Vân thẹn quá hóa giận, tung một kiếm vào lưng của Vân Sương Nhi.

Tuy nhiên, Vân Sương Nhi đang định đi chỗ khác thì cảm nhận được có người đánh lén sau lưng, nét mặt tức khắc trở nên lạnh lùng, cô ấy xoay người tung thêm một chưởng nữa.

Ầm... Chưởng kình hùng hậu, nguyên lực bùng nổ.

Một loạt tiếng nổ tức thì chìm đắm cả bên ngoài sơn cốc.

Thánh Như Vân lại bước lùi ra sau, mặt mày tái mét.

Cả hai người đều có cảnh giới Vô Ngã tầng ba nhưng khoảng cách giữa nàng ta và Vân Sương Nhi lại quá lớn.

Dù nàng ta đã dùng hết mọi thủ đoạn nhưng vẫn không thể chống lại Vân Sương Nhi.

"Ngươi...", vù! Vân Sương Nhi xuất hiện trước mặt Thánh Như Vân rồi giơ tay xách nàng ta lên, cảnh cáo: "Ngươi mà chọc ta lần nữa thì ta sẽ giết ngươi thật đấy".

Giờ phút này, nhiều đệ tử thiên viện xung quanh đều thẫn thờ.

Sát khí mà Vân Sương Nhi phóng thích ra không thể đùa được đâu.

Cô ấy đã nổi ý giết người thật rồi.

Đang ở trong học viện Thánh Hoàng đấy! Trong số các đệ tử thiên viện của học viện Thánh Hoàng có không ít người đến từ thế lực các phe, bình thường mọi người cũng tranh đấu với nhau nhưng rất ít ai muốn giết đối thủ.

Dù gì mỗi đệ tử thiên viện đều có cảnh giới Vô Ngã, là thiên kiêu, là bảo bối của các thế lực và gia tộc lớn, chết một người sẽ là một sự tổn thất còn lớn hơn cả mười đệ tử nội viện, một trăm đệ tử ngoại viện.

Học viện cũng đã đưa ra quy định rất nghiêm ngặt về chuyện này.

"Ngươi...", bị Vân Sương Nhi xách lên như vậy, hai mắt Thánh Như Vân lập tức đỏ hoe, rơi lệ.

"Thả muội muội ta ra!"

Đúng lúc đó, một giọng nói hờ hững cất lên.

Chí thấy một người thanh niên áo xanh bước từng bước ra từ trong sơn cốc. Hắn ta nhìn về phía Vân Sương Nhi, lạnh lùng ra lệnh.

Vân Sương Nhi xoay người lại nhìn về phía người thanh niên kia, chẳng nói chẳng rằng.

Thế nhưng những người khác đều lùi lại vài bước khi nhìn thấy thanh niên kia.

Đây là thiên chi kiêu tử xuất sắc nhất học viện Thánh Hoàng hiện nay, con của phó viện trưởng Thánh Vân Phong, ca ca của Thánh Như Vân, Thánh Thiên Việt.

Thánh Thiên Việt! Hoa Vô Song! Tây Hoa Khuyết! Có thể nói, ba người này là ba thiên chi kiêu tử, kỳ tài cái thế không ai có thể vượt qua trong giới trẻ Tây Hoa Thiên hiện nay.

Thánh Thiên Việt bước từng bước tới chỗ Vân Sương Nhi rồi dừng lại ở nơi cách đó không xa, lên tiếng: "Vân Sương Nhi, thả muội muội ta ra!"

Vân Sương Nhi cũng nhìn Thánh Thiên Việt, nói: "Cô ta mà không trêu ta thì chẳng việc gì ta phải động thủ với cô ta, trả lại cho ngươi đấy".

Nói rồi Vân Sương Nhi thảy Thánh Như Vân tới trước mặt Thánh Thiên Việt.

Thánh Thiên Việt dang hai tay ra đón lấy muội muội của mình.

"Như Vân, không sao chứ?"

"Ca...", Thánh Như Vân nhìn thấy huynh trưởng của mình thì nước mắt rơi lã chã như trân châu.

Thấy muội muội mình bị người ta bắt nạt như thế, sắc mặt Thánh Thiên Việt càng khó coi hơn.

"Được rồi, được rồi, không sao cả, không sao cả..." "Ca!"

Thánh Như Vân mách lẻo: "Cô ta đánh ta, cô ta tát muội đấy, ta muốn trả lại cho cô ta gấp mười lần!"

Vân Sương Nhi nghe thấy câu này thì nhíu mày, nhưng cô ấy không quan tâm mà xoay người định rời đi.

"Ngươi, đứng lại đó!"

Nhưng vào lúc này, Thánh Thiên Việt lại cất tiếng: "Dám đánh muội muội ta mà muốn đi à, đừng có hòng!"

Vân Sương Nhi dừng chân, dần dần cô ấy cũng hiểu ra vì sao đôi lúc Tần Ninh lại động thủ một cách quyết đoán như vậy.

Đã động thủ thì đừng nương tay làm gì.

Nếu không sẽ kéo theo nhiều rắc rối đến.

"Ngươi muốn gì?"

Vân Sương Nhi quay sang nhìn Thánh Thiên Việt, hỏi.

"Xin lỗi muội muội ta mau".

Xin lỗi?

Đúng lúc đó, Hoa Văn Nhiên bước ra, thẳng thừng nói: "Thánh Thiên Việt, ngươi đừng quá đáng, ai cũng thấy hết".

"Chính Thánh Như Vân là kẻ bới lông tìm vết trước, người xuất thủ trước cũng là Thánh Như Vân...", Thánh Thiên Việt nhìn thẳng vào mắt Hoa Văn Nhiên, hờ hững hỏi: "Ngươi muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân à?"

Hoa Văn Nhiên ngẩn ra.

Thực lực của Thánh Thiên Việt sâu không lường được.

Mặc dù hắn ta có cảnh giới Vô Ngã tầng bốn song Thánh Thiên Việt lại có cảnh giới Vô Ngã tầng năm, hai người mà giao thủ với nhau thì hắn ta thua là cái chắc.

Không ai có thể đấu lại Thánh Thiên Việt, trừ những kỳ tài cái thế như Hoa Vô Song.

Nhưng dù sao chăng nữa, Vân Sương Nhi cũng là người của nhà họ Hoa. Hơn nữa, lùi một vạn bước mà nói, nếu như bây giờ hắn ta tỏ ra nhát gan thì chẳng phải sẽ bị người ta cười chê rồi sao?

"Mọi người đều thấy là Thánh Như Vân gây sự trước, Thánh Thiên Việt ngươi chưa tìm hiểu rõ ngọn ngành mà đã đòi Vân Sương Nhi xin lỗi rồi, đúng là ngang ngược".

Hoa Văn Nhiên vừa nói câu này ra thì Thánh Thiên Việt đã đáp: "Ta ngang ngược đấy, thì sao?"

Dứt lời, Thánh Thiên Việt đặt muội muội xuống rồi ân cần nói: "Muội yên tâm, ta sẽ khiến cô ta phải xin lỗi muội. Không ai được phép bắt nạt muội".
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom