• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Hot Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu

  • Chương 2941-2945

Chương 2941: Thánh Thiên Việt cuồng vọng

Thánh Như Vân nghe nói như thế thì gật đầu, vẻ mặt oán hận nhìn Vân Sương Nhi.

"Thánh Thiên Việt, đừng quá đáng".

Lúc này Ninh Khuyết cũng không nhịn được nữa, nói: "Đúng là muội muội của ngươi tùy hứng, không phải là tội của Vân Sương Nhi!"

"Sao nào, Ninh Khuyết?

Ngươi cũng muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân?"

Thánh Thiên Việt tiếp tục nói: "Cho dù là muội muội ta làm sai trước, Vân Sương Nhi cũng phải xin lỗi, bởi vì muội muội của Thánh Thiên Việt không thể bị người khác bắt nạt được".

"Ngươi đúng là bá đạo!"

"Thì sao chứ?"

Thánh Thiên Việt đưa mắt nhìn về phía Ninh Khuyết và Hoa Văn Nhiên, nói: "Nếu cứ tiếp tục nhiều chuyện, ta không ngại đánh hai người các ngươi một trận đâu".

Hoa Văn Nhiên! Ninh Khuyết! Đều là cảnh giới Vô Ngã tầng bốn, còn là thiên tài trong học viện, bị Thánh Thiên Việt xem thường như thế, làm sao có thể nuốt trôi cục tức này được!

"Muốn đánh?"

Thánh Thiên Việt cười lạnh nói: "Nếu đã muốn đánh thì cùng lên đi, nếu không... lên một mình, ta lo lắng hai người các ngươi có hợp lực lại cũng không phải là đối thủ của ta".

"Cuồng vọng!"

"Đáng hận".

Hiển nhiên lời này đã hoàn toàn chọc giận Ninh Khuyết và Hoa Văn Nhiên, hai người lập tức sải bước, lao thẳng về hướng Thánh Thiên Việt.

Nhìn thấy hai người đánh tới, Thánh Thiên Việt lại không hề có vẻ lo lắng, một tay chắp phía sau, một tay đưa ra, ngưng tụ thành chưởng ấn.

"Thánh Huyền Nguyên Chưởng!"

Chưởng kình bộc phát, ban đầu chỉ là chưởng ấn lớn chừng bàn tay, thế nhưng sau khi nguyên lực thoát khỏi cơ thể của Thánh Thiên Việt, trong nháy mắt chưởng ấn đã đón gió căng phồng lên, hóa thành trăm trượng, chụp về phía hai người.

"Đỉnh Thiên Quyền!"

"Phách Vương Quyền!"

Ngay lập tức, Ninh Khuyết và Hoa Văn Nhiên cũng đều tung ra võ quyết của bản thân, xông tới.

Ầm... Chiêu thức của ba người va chạm, chỉ trong phút chốc, cơ thể Thánh Thiên Việt vẫn lù lù bất động, lạnh lùng như gió, mà hai người Ninh Khuyết và Hoa Văn Nhiên lại lùi về sau mấy chục trượng, bàn chân đạp nát mặt đất mới chậm rãi dừng lại.

"Đồ chán sống".

Thánh Thiên Việt nhìn về phía hai người, hừ khẽ: "Muốn nhúng tay?

Phải xem mình có đủ tư cách hay không đã".

Lúc này, sắc mặt Ninh Khuyết và Hoa Văn Nhiên đều vô cùng khó coi.

Thánh Thiên Việt mạnh hơn! Tên này vốn là cảnh giới Vô Ngã tầng năm, lần này tiến vào hồ Thánh Hoàng, cho dù chưa đến cảnh giới tầng sáu, thế nhưng tuyệt đối mạnh hơn trước đó rất nhiều.

"Vân Sương Nhi, xin lỗi muội muội ta đi, nếu không hôm nay, chỉ sợ ngươi sẽ không thể bình yên đi ra đâu!"

Thánh Thiên Việt đứng chắp tay, thần thái kiêu ngạo, ánh mắt băng lãnh.

"Xin lỗi?"

Vân Sương Nhi nói ra hai chữ, xoay người lại nhìn về phía Thánh Thiên Việt.

"Không".

"Vậy ngươi đang tìm chết".

Thánh Thiên Việt hét lên một câu, cả người biến thành một luồng huyễn ảnh, trực tiếp xông đến trước người Vân Sương Nhi.

Ninh Khuyết và Hoa Văn Nhiên cũng không dám nhúng tay.

Thánh Thiên Việt quá mạnh.

Cho dù bọn họ muốn ra tay cũng không dám.

Nếu không sẽ chỉ càng thêm mất mặt.

Ầm... Gần như trong nháy mắt, cả người Thánh Thiên Việt đã lao tới trước mặt Vân Sương Nhi, vỗ ra một chưởng.

Vân Sương Nhi cũng tung ra một chưởng, hai chưởng của hai người đối nhau, cả người Vân Sương Nhi lập tức lùi lại mấy chục bước, kêu lên một tiếng đau đớn.

Thánh Thiên Việt nói: "Xin lỗi!"

"Không".

"Vậy thì chết đi!"

Thánh Thiên Việt hét lên một câu, trực tiếp sải bước, lực lượng từ trên xuống dưới bỗng nhiên ngưng tụ.

Áp lực kinh khủng lan truyền.

"Thánh Nguyên Thánh Chưởng!"

Một chưởng vung ra, tiếng thét vang lên bên tai không dứt, lúc này, dường như nguyên lực bốn phía đã thần phục trước Thánh Thiên Việt.

Là thiên tài xuất sắc nhất học viện Thánh Hoàng hiện nay, thực lực của Thánh Thiên Việt đương nhiên là không thể khinh thường.

Vân Sương Nhi biết cảnh giới của mình thấp hơn Thánh Thiên Việt hai tầng, lại thêm thiên phú bản thân Thánh Thiên Việt đúng là rất mạnh mẽ, cho nên cũng không dám lơ là.

Nhìn Thánh Thiên Việt đánh tới, lực lượng trong cơ thể Vân Sương Nhi bắn ra, từng nguyên lực ngưng tụ ở trong cơ thể, dường như đang xảy ra biến đổi.

Đột nhiên, cô nắm chặt bàn tay, trực tiếp đánh ra một quyền.

Ầm... Quyền chưởng va chạm, lực lượng bắn ra, mặt đất ngoài sơn cốc vỡ nát, đám người lần lượt rút lui.

Thế nhưng lúc này, hai bóng người đang cứng đối cứng kia cũng không hề tách ra.

Một màn này khiến mọi người đều trợn mắt há mồm.

Vân Sương Nhi đã ngăn cản được Thánh Thiên Việt.

Điều này sao có thể! Hai người chênh lệch tận hai tầng, hơn nữa... Thánh Thiên Việt là kỳ tài cái thế chân chính.

Lúc này, hiển nhiên Thánh Thiên Việt cũng vô cùng chấn động.

"Xem ra đến cảnh giới tầng ba, ngươi đã tăng lên rất nhiều, nhưng chỉ như vậy đã cho rằng có tư cách chống lại ta thì sai hoàn toàn".

Thánh Thiên Việt vẫn không chút hoang mang, bàn tay lại nắm chặt lần nữa, nguyên lực cuồn cuộn xông ra, sát khí kinh khủng trong nháy mắt hóa thành con rồng lao thẳng đến trước người Vân Sương Nhi.

Thế nhưng giờ phút này, Vân Sương Nhi càng ung dung đối phó.

Cảnh giới Vô Ngã tầng năm?

Chỉ là cao hơn cô ấy hai cảnh giới thôi.

Những năm gần đây, mặc dù cô ấy không ở bên cạnh Tần Ninh, thế nhưng chưa từng lười biếng trong chuyện tu hành.

Những gì Tần Ninh chỉ dạy năm đó vẫn còn rõ mồn một trước mắt, lời nói còn văng vẳng bên tai.

Trên con đường tu luyện, không phải so sánh tốc độ của ai nhanh hơn, mà là so sánh ai có thể đi xa hơn, cho dù có đường tắt cũng tuyệt đối không thể bước vào trong đó.

Bây giờ cô ấy đã đến cảnh giới Vô Ngã tầng ba, là do chính cô ấy đi từng bước một, đặt vững căn cơ.

Giờ phút này, sắc mặt Vân Sương Nhi bình tĩnh, hai tay nắm lại, một lực lượng cực kỳ kinh khủng bắn ra.

Lực lượng huyền diệu màu xanh biếc tràn ngập bốn phía thân thể.

"Cút!"

Một chưởng vung ra, toàn bộ thân thể dường như tràn đầy vẻ thần thánh hào kiệt, sức mạnh trời đất kinh khủng.

Hỗn độn thể! Vận chuyển ngàn vạn lực lượng thành lực lượng hỗn độn.

Rốt cuộc lực lượng lấy từ bên trong hỗn độn sẽ mạnh đến mức nào?

Ầm... Hai người va chạm lần nữa, tiếng ầm ầm nổ tung, khí tức kinh khủng không ngừng lan tràn.

Trong chớp nhoáng này, Thánh Thiên Việt chỉ cảm thấy đứng ở trước mặt mình không còn là Vân Sương Nhi cảnh giới Vô Ngã tầng ba, mà là một bàn tay của thần đến từ giữa trời đất mênh mông, lực lượng kinh khủng kia khiến hắn ta cảm giác cả người đều bị áp chế.

Mà ngay sau đó, một luồng khí bá đạo không gì sánh kịp tiến vào trong cơ thể.

"Phụt...", sắc mặt Thánh Thiên Việt trắng nhợt, phun ra một ngụm máu tươi, cả người lập tức lùi lại, va vào vách núi phía sau rồi rơi xuống đất.

"Ca!"

Thánh Như Vân thấy cảnh này thì hoàn toàn sợ hãi choáng váng.

Ca ca vẫn luôn vô địch trong số các đệ tử của học viện Thánh Hoàng, nhưng bây giờ, thế mà lại bị Vân Sương Nhi đánh bại! Điều này sao có thể! Mà lúc này, Hoa Văn Nhiên, Ninh Khuyết cùng với các đệ tử thiên viện bốn phía đều khiếp sợ không nói nên lời.

Thánh Thiên Việt giãy giụa muốn đứng dậy, nhưng từ đầu đến cuối lại không dậy nổi, chỉ cảm thấy lực lượng cổ quái trong cơ thể đang phá hỏng lục phủ ngũ tạng của hắn ta.

Chuyện gì xảy ra vậy! Đây rốt cuộc là lực lượng gì! Vân Sương Nhi nhìn Thánh Thiên Việt, tiến lên từng bước một.

Thánh Như Vân vội vàng bảo vệ trước mặt đại ca mình, giọng nói bén nhọn: "Vân Sương Nhi, người phụ nữ đê tiện này, cút đi! Các trưởng lão trong học viện sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu".

Nghe thấy thế, sắc mặt Vân Sương Nhi lạnh xuống.

"Ngươi đang ép ta giết ngươi sao?"

Giọng nói của Vân Sương Nhi trở nên lạnh lẽo.

Bị Vân Sương Nhi nhìn như vậy, Thánh Như Vân lập tức cảm thấy như rơi vào hầm băng, không nói ra lời, chỉ ngơ ngác nhìn cô gái tuyệt thế trước mặt.

"Không được làm càn!"

Mà đúng lúc này, một tiếng quát đột nhiên vang lên.
Chương 2942: Xem ra ngươi không phục

Âm thanh xé rách hư không vang lên, chỉ thấy mấy người đã dừng lại phía trước sơn cốc.

Hơn mười vị trưởng lão thiên viện, tất cả đều là cảnh giới Vô Ngã tầng bốn đến tầng bảy, lúc này, mấy vị trưởng lão dần đầu mang trên mình khí thế cường đại khiến cho người ta sợ hãi, nhìn thấy trước cốc là một mảnh hỗn loạn, sắc mặt bọn họ lập tức trầm xuống.

Một vị trưởng lão cầm đầu nhất thời nhìn về phía Thánh Thiên Việt đang nửa ngồi dưới đất, lại nhìn Thánh Như Vân, cuối cùng, ánh mắt dừng lại trên người Vân Sương Nhi.

Thánh Như Vân nhìn thấy ông lão tóc hoa râm thì lập tức mừng rỡ, vội vàng nói: “Trưởng lão Thánh Kha, Vân Sương Nhi không để ý đến quy tắc của học viện, đánh ca ca ta bị thương, người mau bắt cô ta lại, giao cho Chấp Pháp đường xử lý đi!”

Thánh Như Vân vừa nói xong, Hoa Văn Nhiên đã tiến lên nói: “Trưởng lão Thánh Kha, chúng ta đều nhìn thấy, là Thánh Như Vân tự mình gây chuyện trước, Thánh Thiên Việt…”

“Ta hỏi ngươi sao?”

Trưởng lão tóc hoa râm kia hừ một tiếng rồi nói: “Liên quan gì đến ngươi?

Cút sang một bên đi!”

Nghe được lời nói không chút khách khí, Hoa Văn Nhiên lập tức sửng sốt.

Thánh Kha là trưởng lão thuộc phe học viện Thánh Hoàng, đối với đệ tử nhà họ Hoa, Tây Hoa Thiên Cung, vẫn luôn cực kỳ chán ghét.

Nhưng cho dù có ghét thì trước giờ vẫn luôn làm việc theo quy tắc.

Nhưng thái độ này của Thánh Kha, giống như là không muốn làm theo phép tắc.

Thánh Kha nhìn về phía Vân Sương Nhi, nói thẳng: “Người là do ngươi đánh bị thương?”

Vân Sương Nhi gật đầu.

“Được, một khi đã như vậy, người đâu, bắt Vân Sương Nhi nhốt vào Chấp Pháp đường, sau đó cẩn thận thẩm vấn!”

Lời này vừa nói ra, hơn mười vị đệ tử thiên viện ở đây đều thay đổi sắc mặt.

Thánh Như Vân mang vẻ mặt đắc ý nhìn về phía Vân Sương Nhi.

Viện trưởng đời thứ nhất của học viện Thánh Hoàng mang họ Thánh! Nhà họ Thánh bọn họ, mới là chủ nhân của học viện Thánh Hoàng! Trưởng lão Thánh Kha chính là một vị tộc thúc của nàng ta và đại ca, sao có thể không đứng về phía bọn họ được?

Huống chi, tuy rằng Vân Sương Nhi không phải là đệ tử nhà họ Hoa, nhưng lại do nhà họ Hoa đưa tới, trưởng lão học viện Thánh Hoàng cũng sẽ không hướng khuỷu tay ra ngoài!

“Vân Sương Nhi, ngươi yên tâm, ta sẽ đến Chấp Pháp đường thăm ngươi!”

Vân Sương Nhi nhìn về phía Thánh Như Vân, lại nhìn Thánh Thiên Việt, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Thánh Kha.

“Trưởng lão Thánh Kha!”

Vân Sương Nhi khí phách nói: “Cho dù là ta đánh người khác bị thương, nhưng trưởng lão Thánh Kha lại không hỏi một câu nào, trực tiếp bắt giam ta, đây là đạo lý gì?”

“Cho dù phải cẩn thận thẩm vấn hay là giam giữ, thì cũng phải có cả người liên quan là Thánh Thiên Việt và Thánh Như Vân cùng nhau đi chứ?”

Thánh Kha nhìn thẳng vào Vân Sương Nhi, lạnh lùng cười nói: “Ngươi là trưởng lão thiên viện hay ta là trưởng lão thiên viện?”

“Sao vậy?

Tới được cảnh giới Vô Ngã tầng ba rồi, cảm thấy ngay cả lời của trưởng lão nói cũng có thể không nghe theo sao?”

Lúc này, Vân Sương Nhi vẫn đứng im tại chỗ như trước, không chút nhượng bộ.

“Trưởng lão Thánh Kha, ta chỉ muốn công bằng”.

“Công bằng?”

Thánh Kha cười nhạo nói: “Các ngươi là đệ tử từ khắp mọi nơi đến học viện Thánh Hoàng, vậy mà còn muốn công bằng?”

“Vân Sương Nhi, lập tức ngoan ngoãn theo trưởng lão đến Chấp Pháp đường đi. Ăn năn hối lỗi, chờ đợi thẩm vấn và phán quyết, nếu không sẽ trừng phạt ngươi tội không biết kính trọng”.

Nghe vậy, sắc mặt Vân Sương Nhi trầm xuống.

Thật không thể nói đạo lý!

“Xem ra ngươi không phục!”

Trưởng lão Thánh Kha vừa nói dứt câu, bàn tay ông ta đã nắm chặt, khí tức trong cơ thể bùng nổ.

“Ta hỏi ngươi lần cuối cùng, có giơ tay chịu trói hay không?”

Vân Như Sương vẫn im lặng như trước, trong cơ thể đã ngưng tụ nguyên lực, rõ ràng là cô ấy quyết tâm muốn phản kháng.

“Được được được, học viện Thánh Hoàng bồi dưỡng các ngươi, các ngươi lại không có lòng kính trọng như thế, ngươi không muốn đưa tay ra chịu trói, làm trái lời trưởng lão thì ta chỉ có thể giết chết ngươi”.

Vân Sương Nhi khẽ nhíu mày.

Thánh Kha không nói lời vô nghĩa nữa, bàn tay nắm chặt, khí tức khủng bố bùng nổ.

“Đi chết đi”.

Thánh Kha nói xong, sát khí ngưng tụ, hơi thở khủng bố lập tức bộc phát ra bên ngoài.

Keng…Tiếng leng keng trầm thấp vang lên, truyền ra xung quanh.

Thánh Kha là cảnh giới Vô Ngã tầng bảy, cũng thuộc loại cực kỳ cường đại trong số trưởng lão thiên viện.

Thánh Kha vừa nói xong, khí tức nhàn nhạt trong cơ thể ông ta ngưng tụ lại rồi bùng nổ, âm thanh ầm ầm vang lên, giống như là sấm sét, đánh thẳng về phía Vân Sương Nhi.

Sắc mặt Vân Sương Nhi không chút thay đổi, hai tay ngưng tụ quyền kình, sức mạnh của hỗn độn thể bộc phát, nháy mắt phóng ra.

Ầm…thân hình hai người va chạm, tiếng gầm rú trầm thấp vang lên.

Nhất thời, chỉ thấy thân hình Vân Sương Nhi lui lại hơn trăm mét, sắc mặt tái nhợt.

Thế nhưng trưởng lão Thánh Kha là cảnh giới Vô Ngã tầng bảy, lúc này, thân hình ông ta cũng lùi lại, vô cùng kinh ngạc nhìn về phía Vân Sương Nhi.

Lúc trước, Vân Sương Nhi là cảnh giới Vô Ngã tầng một, lần này tiến vào hồ Thánh Hoàng tu hành, đã đạt tới cảnh giới tầng ba.

Nhưng cho dù là tầng ba thì cũng chênh lệch rất lớn với tầng bảy, một đòn của ông ta, cũng đã đủ đánh gục cảnh giới tầng ba.

Thế nhưng Vân Sương Nhi lại có thể chống lại được.

Điều này…Những đệ tử ở xung quanh thấy một màn như vậy cũng trợn mắt há mồm.

Vân Sương Nhi đạt tới cảnh giới Vô Ngã tầng ba, cứ như là đã thay đổi trở thành một người khác!

“Được được được, muốn lật trời rồi!”

Trưởng lão Thánh Kha giận dữ, vung tay lên, quát: “Các vị trưởng lão, cùng ta ra tay, giết chết cô ta”.

Lời nói của Thánh Kha vừa dứt, mấy vị trưởng lão thiên viện cảnh giới tầng bảy còn lại đồng loạt đánh ra.

Năm người, đứng vây quanh Vân Sương Nhi.

Giờ phút này, năm vị cường giả cảnh giới Vô Ngã tầng bảy, trực tiếp bao vây Vân Sương Nhi, sát khí đằng đằng.

Cho dù Vân Sương Nhi đạt tới cảnh giới tầng ba, nhưng khi đối mặt với tầng bảy cũng có áp lực cực kỳ lớn, huống chi là năm vị tầng bảy.

Lúc này, Vân Sương Nhi bị kiềm hãm khắp nơi, cô ấy không khỏi nhớ tới Tần Ninh.

Hắn làm như thế nào mà có thể vượt cấp giết người?

Mỗi một lần, Tần Ninh đều có thể làm ra được những chuyện mà người khác không thể nào tưởng tượng nổi.

Cho dù Tần Ninh có được kinh nghiệm tu hành của mấy đời, nhưng hắn dạy bảo cô ấy, từ trước đến nay đều rất nghiêm khắc.

“Yêu cầu đối với bản thân, còn chưa đủ nghiêm khắc”.

Vân Sương Nhi lẩm bẩm nói: “Nếu như đạt tới cực hạn, nhất định có thể giết chết năm người này”.

“Nếu như huynh ấy ở đây, chắc chắn là có thể dễ dàng giết chết năm người kia”.

Giờ phút này, trong mắt Thánh Kha là sát khí cuồn cuộn, nhân cơ hội bốn vị trưởng lão đang bao vây xung quanh Vân Sương Nhi, ông ta nhắm chuẩn cơ hội, nhìn thấy Vân Sương Nhi phòng thủ yếu ớt thì trực tiếp tiến lên, thân hình chợt lóe, xuất hiện ở sau lưng Vân Sương Nhi, đánh ra một chưởng.

Ầm…Sau lưng bị đánh một đòn nghiêm trọng, sắc mặt Vân Sương Nhi tái nhợt, thân thể run lên, rồi bay ra ngoài, bịch một tiếng ngã xuống đất, trong miệng phun ra một ngụm máu tươi.

Thánh Kha thấy một màn như vậy lập tức nói: “Bắt lấy cô ta!”

Nhất thời, mấy vị trưởng lão lấy ra xiềng xích có chứa sức mạnh phong ấn lực lượng, phóng về phía Vân Sương Nhi.

Vân Sương lau đi vết máu nơi khóe miệng, lạnh lùng nhìn về phía mấy người kia.

Trong cơ thể, khí huyết sôi trào, thân thể giống như được ngưng tụ từ dòng khí hỗn độn trong thế giới cổ xưa.

Thấy vậy, đám ngươi Thánh kha đều cẩn thận.

Vân Sương Nhi này, thực sự kỳ lạ.

Thiên phú của cô ta, bọn họ cũng đã từng nghe nói đến, thế nhưng hôm nay được chứng kiến, quả thực là cường đại đến mức đáng sợ.

“Cẩn thận một chút”.

Thánh Kha mở miệng, lúc này, mấy vị trưởng lão điều khiển dây xích phong ấn, vờn quanh thân hình Vân Sương Nhi, nhưng vẫn không tùy tiện hành động.

“Các ngươi đang làm gì?”

Đúng lúc này, một tiếng quát lớn đột nhiên vang lên.
Chương 2943: Vậy thì ngươi cứ thử xem

Tiếng quát vang lên, chỉ thấy mấy bóng người từ trên trời giáng xuống, đi đến trước mặt mọi người.

Người cầm đầu bọn họ chính là Lâu Tiêu của Chiến Thần Lâu, một trong những trưởng lão thiên viện.

Lúc này, Lâu Tiêu nhìn Vân Sương Nhi, rồi lại nhìn đám người Thánh Kha, sắc mặt lập tức trầm xuống.

Những người này, muốn chết hay sao! Tần Ninh trăm cay nghìn đắng đi vào Tây Hoa Thiên, chính là vì tìm kiếm Vân Sương Nhi, còn luôn miệng nói rằng Vân Sương Nhi là phu nhân của mình.

Hiện giờ, Tần Ninh mới vừa đi đến nhà họ Hoa, Vân Sương Nhi xuất quan, lại bị trưởng lão học viện Thánh Hoàng đánh! Nếu như bị Tần Ninh biết được…Lâu Tiêu thực sự không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.

Phải biết rằng, lúc trước, khi Tần Ninh còn ở ngoại viện, Hoa Mệnh Lang, Hoa Viên kiêu ngạo trước mặt hắn, Tần Ninh không nói hai lời, trực tiếp giết người luôn.

Bây giờ…Lâu Tiêu nhìn thẳng vào Thánh Kha, quát: “Thánh Kha, ngươi đang làm cái gì?”

“Lâu Tiêu!”

Thánh Kha hừ một tiếng rồi nói: “Lão phu làm gì thì có liên quan gì đến ngươi?”

“Nơi này là học viện Thánh Hoàng, làm việc đều phải dựa theo quy tắc, tại sao lại bắt Vân Sương Nhi?”

Bên cạnh Lâu Tiêu là mấy vị trưởng lão lệ thuộc Chiến Thần lâu, bọn họ cũng tới bên cạnh Vân Sương Nhi.

Thánh Kha thấy một màn như vậy thì nhíu mày.

“Lâu Tiêu, tuy rằng ngươi cũng là trưởng lão thiên viện, nhưng không phụ trách việc liên quan đến đệ tử thiên viện, chuyện này không liên quan đến ngươi”.

Lâu Tiêu hừ một tiếng rồi nói: “Liên quan đến Vân cô nương, tức là liên quan đến ta”.

Sắc mặt Thánh Kha trầm xuống.

Mà lúc này, Lâu Tiêu nhìn về phía Vân Sương Nhi, chắp tay nói: “Vân cô nương phải chịu khổ rồi, tại hạ là Lâu Tiêu của Chiến Thần lâu, theo lệnh Tần công tử, ở trong học viện chờ cô nương xuất quan”.

Tần công tử?

Đôi mắt Vân Sương Nhi lập tức sáng lên, đôi má vốn dĩ tái nhợt cũng hưng phấn đến mức ửng hồng, nói: “Là Tần Ninh sao?”

“Vâng…”, Lâu Tiêu nói tiếp: “Tần công tử từ Thượng Nguyên Thiên đến, mấy tháng nay, vẫn luôn một mực chờ Vân cô nương xuất quan, thế nhưng bây giờ hắn đã đi đến nhà họ Hoa, không có ở trong học viện Thánh Hoàng, trước khi Tần công tử rời đi đã đặc biệt dặn dò tại hạ, một khi Vân cô nương xuất quan phải thông báo cho Vân cô nương”.

Lúc này, Vân Sương Nhi vô cùng kích động.

Hắn đến đây! Hắn đến tìm mình! Vân Sương Nhi cảm thấy không chuyện gì có thể khiến cho người ta kích động hơn tin tức này.

“Bây giờ ta phải đi tìm huynh ấy”.

Vân Sương vô cùng vui sướng.

“Đứng lại!”

Thánh Kha quát: “Ai cho ngươi đi, đã làm sai thì phải chịu trừng phạt, cho dù thế nào thì ngươi cũng không thể đi”.

“Thánh Kha, ta cảnh cáo ngươi, ngươi đang tự tìm đường chết!”

Âm thanh của Lâu Tiêu mang theo sát ý.

Tần Ninh là thần thánh phương nào?

Người chuyển kiếp của Thông Thiên Đại Đế! Bây giờ, người biết được tin tức này, chỉ có một vài thái thượng trưởng lão và thánh trưởng lão của học viện Thánh Hoàng.

Mà lúc trước, Lâu Tiêu theo lệnh của Tần Ninh, trở lại Chiến Thần lâu, báo cho lâu chủ, Tần công tử muốn Chiến Thần lâu phối hợp với nhà họ Triệu, ra tay với Linh Tiêu Sơn, lúc đó, lâu chủ đã cho ông ta biết thân phận của Tần Ninh.

Cho nên, Lâu Tiêu vội vàng trở lại, chờ đợi Vân Sương Nhi xuất quan.

Cái tên Thánh Kha này chuyện gì cũng không biết, bây giờ còn hống hách kiêu căng, nếu không thu tay thì cứ chờ chết đi!

“Lâu Tiêu, ngươi là cái thá gì?”

Thánh Kha khẽ hừ một tiếng rồi nói: “Nơi này là học viện Thánh Hoàng, không phải là Chiến Thần lâu của ngươi, bớt ở đây ra vẻ đi, nếu như ngươi dám ngăn cản ta, có tin hôm nay lão phu giết ngươi không?”

“Vậy thì ngươi cứ thử xem”.

Lâu Tiêu lập tức bước ra, không chút nhượng bộ.

Giờ phút này, hai bên đằng đằng sát khí.

Mà đệ tử xung quanh chỉ cảm thấy hoang mang.

Vân Sương Nhi chính là đệ tử do nhà họ Hoa đề cử tới, trưởng lão Tô Tử Thương nhà họ Hoa còn chưa xuất hiện làm chỗ dựa cho Vân Sương Nhi thì thôi đi, tại sao trưởng lão Lâu Tiêu của Chiến Thần lâu lại làm chỗ dựa cho Vân Sương Nhi?

Đây là tình huống gì?

“Dừng tay!”

Giờ phút này, một tiếng quát như sấm rền vang lên.

Cùng với tiếng quát, áp lực khủng bố bộc phát, khiến cho mọi người ở đây đều cảm thấy run sợ.

Chỉ thấy bốn bóng người từ trên không trung đáp xuống, dừng ở phía trước sơn cốc.

Bốn người kia chính là Lý Đạo Nhiên, Vương Xử, Nguyên Hạo và Dương Bân.

Bốn vị thánh trưởng lão của học viện Thánh Hoàng!

“Đây là đang định làm cái gì?”

Lý Đạo Nhiên quát lớn.

“Thánh Kha, Lâu Tiêu, các ngươi muốn lật trời rồi?”

Hiện tại, viện trưởng và bốn vị phó viện trưởng không có ở đây, bốn vị thánh trưởng lão Lý Đạo Nhiên, Vương Xử, Nguyên Hạo và Dương Bân tất nhiên là có quyền hành lớn nhất.

Nhìn thấy bốn vị thánh trưởng lão đến, trong lòng Thánh Kha lập tức vui vẻ.

Lâu Tiêu, xong đời rồi! Lúc này, Thánh Kha nhanh chóng nói: “Vân Sương Nhi đánh Thánh Thiên Việt bị thương, lão phu thân là trưởng lão thiên viện, có trách nhiệm phải dạy bảo đệ tử, thế nhưng Vân Sương Nhi tự cho rằng thiên phú của bản thân cường đại, vậy mà lại dám ra tay với ta, mong bốn vị thánh trưởng lão xem xét!”

Giờ phút này, Vân Sương Nhi nhìn về phía mấy vị thánh trưởng lão, im lặng không nói gì.

Hiện tại, trong lòng cô ấy chỉ một mực muốn nhìn thấy bóng hình mà mình vẫn ngày đêm nhớ thương kia.

Lý Đạo Nhiên nhìn Thánh Thiên Việt sắc mặt tái nhợt phía sau, lướt qua Thánh Kha, đi đến trước mặt Thánh Thiên Việt.

“Là Vân Sương Nhi đánh ngươi bị thương?”

Lý Đạo Nhiên hỏi.

Thánh Thiên Việt nhìn về phía Lý Đạo Nhiên, vội vàng chắp tay nói: “Sư tôn…đệ tử…”, sư tôn?

Hoa Văn Nhiên, Ninh Khuyết và chúng đệ tử đều thay đổi sắc mặt.

Hay thật, Thánh Kha cùng Thánh Thiên Việt và Thánh Như Vân đều là người nhà họ Thánh, thánh trưởng lão Lý Đạo Nhiên vừa mới tới đây, có khả năng chủ trì mọi việc, kết quả là Thánh Thiên Việt cũng là đệ tử của Lý Đạo Nhiên?

Việc này, bọn họ thực sự không biết.

Thì ra Thánh Thiên Việt còn là một vị đan sư.

Lúc này, chỉ sợ cho dù có Lâu Tiêu làm chỗ dựa, Vân Sương Nhi cũng sẽ gặp phải phiền phức lớn.

Thánh Thiên Việt khom người nói: “Đệ tử…nhất thời…khinh thường cô ta…cho nên…”

Bốp! Thế nhưng, Thánh Thiên Việt còn chưa nói hết câu, Lý Đạo Nhiên không biết cầm trong tay cái gì, đột nhiên đánh xuống.

Đầu của Thánh Thiên Việt bị đánh một đòn nghiêm trọng, bịch một tiếng quỳ rạp xuống đất, trên trán chảy đầy máu tươi.

Cảnh tượng này là cho mọi người bị dọa đến choáng váng.

Còn Vân Sương Nhi chỉ có chút sửng sốt.

Chỉ duy nhất có mình Lâu Tiêu đang đứng phía trước Vân Sương Nhi là tự tin tràn đầy.

Phu nhân của Tần Ninh! Ai dám đụng vào?

Vân Sương Nhi bị đánh, những người này, đều nên bị phạt!

“Sư tôn?”

Thánh Thiên Việt vô duyên vô cớ bị Lý Đạo Nhiên đánh, lúc này chỉ cảm thấy mông lung.

“Lý lão!”

Trên mặt Thánh Như Vân cũng đầy vẻ kinh ngạc.

Bốp! Ngay sau đó, Lý Đạo Nhiên đột nhiên giáng một cái tát xuống mặt Thánh Như Vân, bên má Thánh Như Vân sưng vù lên, nàng ta chỉ cảm thấy hoang mang.

“Sư tôn…”, Thánh Thiên Việt vội vàng đứng dậy, che chở trước mặt muội muội mình.

“Ta không cần đoán cũng biết, nhất định là do ngươi gây chuyện!”

Lý Đạo Nhiên nhìn về phía Thánh Như Vân, quát: “Cả ngày uốn éo kiểu cách, ra vẻ kiêu ngạo trong thiên viện, ngươi là đại tiểu thư nhà họ Thánh, không phải là đại tiểu thư của Lý Đạo Nhiên ta đây!”

Thánh Như Vân hoàn toàn cảm thấy mơ hồ.

Lý Đạo Nhiên là sư tôn của ca ca, đã nhiều năm chỉ dạy thuật luyện đan cho ca ca, chuyện này, rất ít người trong học viện Thánh Hoàng biết.

Chính bản thân nàng ta cũng rõ ràng, Lý Đạo Nhiên đối xử với ca ca vô cùng tốt, dốc lòng dạy dỗ, không để lại chút nào.

Thế nhưng hôm nay, tại sao lại như vậy?

“Từ hôm nay trở đi, nhốt Thánh Như Vân vào Trụy Hoàng Cốc của học viện Thánh Hoàng, ăn năn hối lỗi, trong vòng một trăm năm không được bước ra ngoài, nếu như ai dám thả người ra, lão phu sẽ là người đầu tiên giết hắn ta!”

Lời này của Lý Đạo Nhiên vừa dứt, mọi người xung quanh đều cảm thấy hoang mang.
Chương 2994: Ta sẽ không đề cập đến

“Sư tôn!”

Thánh Thiên Việt bịch một tiếng quỳ xuống đất, cầu xin: “Trụy Hoàng Cốc là nơi giam giữ các trưởng lão và đệ tử phạm phải lỗi nặng của học viện Thánh Hoàng chúng ta, Thánh Như Vân tuy rằng làm loạn, nhưng cũng không đến mức này…sư tôn!”

“Nếu như ngươi còn muốn nhận người sư tôn này thì nghe lời ta!”

Lúc này, âm thanh lạnh lùng của Lý Đạo Nhiên vang lên.

Mà hai người Nguyên Hạo, Dương Bân đi theo đến nghe vậy cũng cảm thấy Lý Đạo Nhiên xử phạt quá nặng.

Hai người nghĩ muốn tiến lên khuyên giải, nhưng Vương Xử ở bên cạnh vội vàng kéo bọn họ lại, thấp giọng nói: “Lúc trước, Tần Ninh ở bên ngoài Thái Thượng Cốc, các ngươi không thấy được, Lý Đạo Nhiên không phải đang phạt bọn họ, mà là cứu bọn họ!”

Vương Xử sâu sắc hiểu được.

Tần Ninh là vì ai mà tới học viện Thánh Hoàng?

Là vì Vân Sương Nhi! Khương Nga của Chiến Thần lâu chết, Tần Ninh trực tiếp giết chết Hoa Viên và Hoa Mệnh Lang.

Nếu như biết người phụ nữ của mình bị bắt nạt, vậy thì không phải sẽ trực tiếp bùng nổ hay sao?

Lý Đạo Nhiên phải phạt thật nặng! Nếu không, Tần Ninh biết được, vậy thì chuyện sẽ không còn đơn giản là phạt hay không phạt.

Người có thể làm cho Bằng đại nhân tình nguyện nghe theo, chỉ cần ra lệnh một câu, đừng nói là Thánh Thiên Việt hay Thánh Như Vân, cho dù là giết mấy thánh trưởng lão bọn họ, đoán chừng Bằng đại nhân cũng không cau mày chút nào.

Địa vị của Bằng đại nhân ở học viện Thánh Hoàng, giống như là thần linh, ngạo nghễ trên cao.

Lý Đạo Nhiên tiếp tục nói: “Không chỉ nàng ta!”

Lý Đạo Nhiên nhìn về phía Thánh Thiên Việt, quát: “Ngươi cũng vậy, từ hôm nay trở đi, phải ở lại trong học viện Thánh Hoàng, không được rời khỏi nửa bước, đến khi nào tĩnh tâm được hơn một trăm năm thì hẵng ra khỏi viện!”

“Sư tôn…”, Thánh Thiên Việt hoàn toàn cảm thấy mông lung.

“Lý trưởng lão! Ý ngươi là sao?”

Một âm thanh bất mãn vang lên.

Trưởng lão Thánh Kha và mấy vị trưởng lão thiên viện đều thay đổi sắc mặt.

Lý Đạo Nhiên cái gì cũng không hỏi, cứ như vậy trực tiếp xử phạt Thánh Thiên Việt và Thánh Như Vân.

Đây là có ý gì?

“Thánh Kha!”

Lý Đạo Nhiên nói thẳng: “Từ hôm nay trở đi, ngươi không còn là trưởng lão thiên viện nữa, Lý Đạo Nhiên ta chính là một trong thập đại thánh trưởng lão, ta có quyền làm chuyện này”.

“Thu hồi chức vị trưởng lão của Thánh Kha, ở lại trong học viện để giám sát, nếu như còn dám lấy thân phận trưởng lão thiên viện ra để đè ép người khác, vậy thì sẽ không còn đơn giản là thu hồi chức vị nữa đâu”.

Lời này vừa nói ra, sắc mặt Thánh Kha hoàn toàn thay đổi.

“Lý Đạo Nhiên, ngươi ngang ngược!”

Thánh Kha quát lớn.

Lý Đạo Nhiên cũng chỉ là cảnh giới Vô Ngã tầng bảy, nếu như ông ta không phải là một vị phách đan sư, đảm nhiệm chức vị các chủ Thánh Đan Các, sao có thể trở thành một trong thập đại thánh trưởng lão! Mà hiện tại, Lý Đạo Nhiên lại ở đây lấy thân phận thánh trưởng lão ra cắt chức ông ta! Thật sự là kiêu ngạo làm bậy!

“Ngươi không phục?”

Lý Đạo Nhiên hừ một tiếng rồi nói: “Không phục, ngươi cũng phải tuân theo, ta là thánh trưởng lão, ngươi là trưởng lão thiên viện”.

Lúc này, ánh mắt Thánh Kha nhìn về phía ba vị thánh trưởng lão, Vương Xử, Nguyên Hạo và Dương Bân, nói: “Ba vị, chẳng lẽ mọi người cứ nhìn Lý Đạo Nhiên lộng quyền như thế sao?”

Vương Xử cũng nói: “Thánh Kha, cắt bỏ chức vị của ngươi, là vì tốt cho ngươi”.

“Tốt cho ta?”

Thánh Kha quát lớn: “Lão phu làm vậy là vì học viện Thánh Hoàng!”

Lý Đạo Nhiên lập tức nói: “Ngươi làm vì nhà họ Thánh, không phải là vì học viện Thánh Hoàng, Thánh Kha, nếu như ngươi không phục, đừng nói là ta, cho dù là viện trưởng, cũng không thể che chở được cho ngươi”.

Che chở?

Xóa bỏ chức vị của ta, là vì che chở cho ta?

Lúc này, ánh mắt Thánh Kha lạnh như băng, quát: “Lão phu không phục, Lý Đạo Nhiên ngươi không có quyền xóa bỏ chức vị của ta”.

Tình hình có xu hướng giằng co.

Giờ phút này, Lâu Tiêu đi ra, ông ta nhìn về phía bốn vị trưởng lão, chắp tay nói: “Xem ra trưởng lão Thánh Kha đã trúng độc quá nặng rồi, tự cho mình là trưởng lão thiên viện, lại còn là người nhà họ Thánh, hoàn toàn không để bốn vị vào trong mắt”.

“Ông ta có thể không đặt bốn vị vào trong mắt, thế nhưng không để Tần tiên sinh vào trong mắt, chính là tội chết!”

Lâu Tiêu hừ hừ, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Bốn vị, đừng trách Lâu Tiêu ta không nhắc nhở các ngươi, quan hệ giữa Bằng đại nhân của học viện Thánh Hoàng và Tần tiên sinh là gì, bốn vị hẳn là biết rõ”.

“Tần tiên sinh đi đến học viện Thánh Hoàng vì cái gì, bốn vị cũng biết rõ!”

“Chuyện đã đến nước này, nếu như Thánh Kha không muốn nhận phạt, ta thấy cứ giao cho Tần tiên sinh xử lý là được rồi”.

Lời này vừa nói ra, Lý Đạo Nhiên và Vương Xử sửng sốt.

Để Tần Ninh biết được, chắc chắn hắn sẽ chọc thủng trời!

“Nguyên Hạo, Dương Bân, bắt Thánh Kha lại, đưa đến Chấp Pháp đường, nói Vương Côn Luân để mắt tới ông ta, tuyệt đối không được thả người ra ngoài”.

Lúc này, các đệ tử đều hoang mang.

Bọn họ chỉ mới không ra khỏi cửa mấy tháng mà thôi.

Học viện Thánh Hoàng đã xảy ra chuyện gì?

Cái gì mà Tần công tử, Tần tiên sinh?

Là thần thánh phương nào?

Còn có, những trưởng lão thiên viện khác, viện trưởng và cả bốn vị phó viện trưởng đâu?

Tại sao một người cũng chưa đến?

“Lý Đạo Nhiên, ngươi không có quyền đó!”

Thánh Kha quát lớn: “Ngươi không có quyền bắt giam ta”.

“Bắt lại!”

Nguyên Hạo và Dương Bân cũng ý thức được, nếu như không xử lý tốt việc này, có thể sẽ xuất hiện phiền phức lớn.

Lúc này, hai người ra tay trấn áp Thánh Kha và năm vị trưởng lão thiên viện, đồng thời bịt miệng Thánh Kha lại.

“Dẫn đi!”

Lý Đạo Nhiên ra lệnh.

Lâu Tiêu thấy một màn như vậy thì chỉ hừ một tiếng, không nói gì thêm.

Lúc này, hai người Lý Đạo Nhiên và Vương Xử mới đi đến trước mặt Vân Sương Nhi.

“Vân cô nương, đã khiến ngươi sợ hãi rồi!”

Lý Đạo Nhiên cười haha nói: “Đây đều là tâm tư của một mình Thánh Kha, cũng là do Thánh Thiên Việt và Thánh Như Vân không hiểu chuyển, xúc phạm đến Vân cô nương, chuyện này, ta nghĩ, không cần thiết phải làm phiền đến Tần công tử, phải không?”

“Hiện giờ, hắn còn đang gấp gáp đi đến nhà họ Hoa, đòi một lời giải thích, còn định đối phó với Linh Tiêu Sơn, chuyện này cứ để ta xử lý, nếu như ngươi hài lòng thì chúng ta kết thúc, được không?”

Lâu Tiêu hừ hừ nói: “Việc này, ta cũng không dám đảm bảo!”

Lý Đạo Nhiên run run nở nụ cười.

Vân Sương Nhi cũng nói: “Ta hiểu tính cách của huynh ấy, yên tâm, ta sẽ không đề cập đến chuyện này”.

“Được”.

“Huynh ấy đến nhà họ Hoa?”

“Đúng vậy…”, Lý Đạo Nhiên lập tức nói: “Thời gian gần đây, trong học viện Thánh Hoàng, Tây Hoa Thiên xảy ra không ít chuyện, nghĩ đến Vân cô nương nhất định là muốn gặp hắn, ta sẽ để cho hai người Vương Xử và Nguyên Hạo chuẩn bị đi cùng ngươi đến tìm”.

“Được”.

“Vừa lúc trên đường đi sẽ nói với ngươi những chuyện xảy ra gần đây”.

“Được”.

Bên này, có Vương Xử và Nguyên Hạo đồng hành, cùng với Vân Sương Nhi và đám người Lâu Tiêu rời khỏi học viện Thánh Hoàng, đi thẳng tới nhà họ Hoa.

Tốc độ di chuyển của đám người Tần Ninh cũng không nhanh, mà bên này, dưới sự dẫn dắt của Vương Xử và Nguyên Hạo, tốc độ sẽ cực kỳ nhanh, hướng thẳng về phía nhà họ Hoa, hẳn là có thể gặp được nhau.

Lúc này, hai người còn lại là Lý Đạo Nhiên và Dương Bân mới nhìn về phía Thánh Thiên Việt và Thánh Như Vân.

“Sư tôn…”, nhìn thấy Lý Đạo Nhiên, khuôn mặt Thánh Thiên Việt tràn đầy sự hổ thẹn, Thánh Như Vân hừ một tiếng nói: “Sư tôn chó má gì chứ, thà giúp người khác chứ không giúp huynh, ca ca, ta thấy Lý lão không xem huynh là đệ tử đâu!”

“Thánh Như Vân, ngậm miệng lại”.

Thánh Thiên Việt quát lớn.

“Ta thấy hai người các ngươi đã kiêu ngạo thành thói, có mối họa lần này, cho các ngươi một bài học nhớ đời!”

Lúc này, Lý Đạo Nhiên quát: “Nếu như không biết hối cải, đừng nói là trăm năm, cho dù là ngàn năm, vạn năm, các ngươi cũng đừng nghĩ đến việc rời khỏi học viện Thánh Hoàng nửa bước!”

Lời này vừa dứt, Thánh Thiên Việt và Thánh Như Vân đều sửng sốt.

Lần này, Lý Đạo Nhiên thực sự tức giận.
Chương 2945: Huynh ấy thực sự đến đây

“Sư tôn, rốt cuộc là…đã xảy ra chuyện gì…”

Thánh Thiên Việt khó hiểu.

“Đã xảy ra chuyện gì?”

Lý Đạo Nhiên khẽ nói: “Vân Sương Nhi kia mặc dù là do nhà họ Hoa đề cử đến, thế nhưng chỗ dựa sau lưng cũng không phải là người nhà họ Hoa, mà là Tần Ninh!”

“Các ngươi có thể không biết Tần Ninh là ai!”

“Nhưng hẳn là các ngươi biết Thông Thiên Đại Đế năm đó, mà Tần Ninh kia chính là người chuyển kiếp của Thông Thiên Đại Đế!”

“Hắn và thái thượng trưởng lão Hình Kha ở Thái Thượng Cốc, cùng với Bằng đại nhân của học viện Thánh Hoàng chúng ta, có quan hệ mật thiết với nhau, tâm đầu ý hợp”.

“Về chuyện ngày hôm nay các ngươi chọc ra, Tần Ninh là người bao che khuyết điểm cho người nhà, nếu như hắn biết người phụ nữ của mình bị các ngươi bắt nạt như vậy, chắc chắn sẽ giết chết hai người các ngươi, giết cả Thánh Kha, phó viện trưởng Thánh Vân Phong, viện trưởng Thánh Viễn Sơn cũng sẽ không dám ngăn cản, cũng ngăn không được!”

Sao có thể như vậy! Nghe được những lời này, sắc mặt Thánh Như Vân trắng bệch.

Phu quân của Vân Sương Nhi…là người chuyển kiếp của Thông Thiên Đại Đế, Tần Ninh?

Chuyện này…Lý Đạo Nhiên tiện đà nói: “Ta thấy thời gian tiếp theo, các ngươi đừng nên xuất hiện, có lẽ còn có thể giữ được mạng sống, nếu như Tần Ninh thực sự tính toán thì hai người các ngươi cứ chờ chết đi!”

Lời này vừa dứt, Lý Đạo Nhiên cũng không để ý đến hai người nữa, xoay người rời đi…Cùng lúc đó, ở một bên khác, Vân Sương Nhi theo hai người Vương Xử và Nguyên Hạo, dùng tốc độ cực nhanh đi đến nhà họ Hoa…Vân Sương Nhi đứng đứng trên lưng phi cầm, giờ đây, cô ấy đã rút đi dáng vẻ ngây ngô năm đó, càng ngày càng trở nên trưởng thành hơn, mà khí chất vẫn lạnh lùng như thanh liên, thuần khiết như tuyết liên.

“Huynh ấy thực sự đến đây…”, Vân Sương Nhi siết chặt ống tay áo, trong lòng vô cùng thoải mái.

“Nói như vậy, có lẽ huynh ấy cũng đã tìm được Viên Viên rồi, Viên Viên cũng an toàn…”, Vân Sương Nhi khẽ thì thầm: “Tần Ninh, hiện giờ chàng đã có thực lực như thế nào rồi, những năm gần đây, ta chưa từng thả lỏng, chỉ vì muốn đuổi theo bước chân của chàng!”

Lúc này, Vương Cử tiến đến, cười nói: “Cái này…Vân cô nương…”

“Vương trưởng lão có chuyện gì, cứ nói thẳng ra là được rồi”.

Vân Sương Nhi thoát khỏi hồi ức, cười nói: “Yên tâm đi, nếu như ta đã nói là không nói cho huynh ấy biết thì ta nhất định sẽ không nói, ta biết rõ tính tình của huynh ấy, nếu như nói cho huynh ấy biết, chỉ sợ Thánh Kha, Thánh Thiên Việt và Thánh Như Vân không còn đường sống, dù sao thì học viện Thánh Hoàng cũng đã từng bồi dưỡng ta, Vũ bà bà đối xử với ta cũng tốt, ta cũng không muốn làm căng thẳng…”

“Được được được…”, Vương Xử nói xong thì lấy ra một viên đan dược, đưa tới trước mặt Vân Sương Nhi, nói: “Lúc trước ngươi bị thương…viên đan dược này là do trưởng lão Lý Đạo Nhiên chuẩn bị, chuyện này…”

“Ta hiểu”.

Vân Sương Nhi nhận lấy đan dược rồi uống vào, thương thế trong cơ thể chận rãi khôi phục.

Ánh mắt của Tần Ninh rất tinh tường! Nếu như nhìn thấy cô ấy bị thương, nhất định có thể đoán ra điều gì đó, đến lúc ấy, lại không thể giải thích rõ ràng.

Nhìn thấy Vân Sương Nhi uống đan dược, Vương Xử mới yên tâm.

Lúc này, Lâu Tiêu và các vị trưởng lão Chiến Thần lâu trong học viện Thánh Hoàng đều ngồi xuống xung quanh Vân Sương Nhi.

Nếu như Tần Ninh không muốn che giấu thân phận nữa, vậy thì bọn họ cũng không cần thiết phải ở lại học viện Thánh Hoàng làm trưởng lão gì đó.

Lần này, lâu chủ đã dặn dò, tất cả đều phải nghe theo sự sắp xếp của Tần Ninh, ai dám không nghe theo, nhất định sẽ phải chết.

Trên thực tế, nếu như dám không nghe theo, không cần lâu chủ ra tay, đoán chừng công tử Tần Ninh sẽ trực tiếp giết chết bọn họ luôn.

Lúc này đoàn người nhanh chóng chạy đến nhà họ Hoa.

Trên thực tế, trong lòng Vân Sương Nhi cũng có chút sốt ruột, cô ấy cũng không có ấn tượng tốt với nhà họ Hoa, mà bên trong nhà họ Hoa, người duy nhất mà cô ấy nhớ đến chỉ có lão tổ Hoa Nguyệt Ngâm.

Năm đó, khi còn là một trưởng lão trong nhà họ Hoa, Hoa Nguyệt Ngâm dạo chơi ở Thượng Nguyên Thiên, cứng rắn đưa cô ấy tới nhà họ Hoa.

Thế nhưng sau này, Hoa Nguyệt Ngâm lại nhìn trúng cô ấy, dốc lòng dạy dỗ tu hành.

Sau đó, bởi vì cô ấy có nhan sắc xuất chúng, khí chất tuyệt thế, lại thêm lực lượng của hỗn độn thể, thiên phú cường đại, bên trong nhà họ Hoa bắt đầu xuất hiện tiếng gió, muốn Vân Sương Nhi gả cho thiếu tộc trưởng nhà họ Hoa, Hoa Vô Song.

Mà Hoa Nguyệt Ngâm bởi vì không ngăn được áp lực này, cho nên mới đưa cô ấy đến học viện Thánh Hoàng.

Trong học viện Thánh Hoàng, cô ấy lại gặp được Vũ bà 、bà, Vũ bà bà đối xử với cô ấy vô cùng tốt.

Tuy rằng từ khi tiến vào Trung Tam Thiên, cô ấy đã gặp không ít người có lòng dạ độc ác, nhưng cũng thực sự được những người tốt giúp đỡ.

Tần Ninh đi đến nhà họ Hoa, nhà họ Hoa thân là một trong ba thế lực đứng đầu Tây Hoa Thiên, sao có thể cúi đầu trước Tần Ninh?

Mà từ một loạt những hành động của Tần Ninh mà nói, hắn đã tức giận, mà Tần Ninh tức giận thì…sẽ không để ý đến bất cứ chuyện gì, chỉ muốn trút ra sự giận dữ trong lòng mình.

Ở bên này, đám người Vân Sương Nhi, Vương Xử và Nguyên Hạo tăng tốc di chuyển, hướng tới nhà họ Hoa, mà ở một bên khác, mấy ngày trôi qua, đám người Tần Ninh thong thả chậm rãi, cuối cùng cũng đến được nhà họ Hoa.

Trong thời gian mấy ngày này, không ngờ là Tần Ninh từ cảnh giới Chân Ngã tầng năm, bước vào cảnh giới tầng sáu.

Điều này làm cho Lý Nhàn Ngư cảm thấy áp lực rất lớn.

Thời gian qua, hắn ta vất vả lắm mới tới được cảnh giới tầng bảy, kết quả, vừa quay đầu lại đã thấy sư tôn đến tầng bảy.

Với tốc độ như vậy, chỉ sợ sư tôn sẽ nhanh chóng tới cảnh giới Vong Ngã! Một ngày nọ, ánh trăng nhô lên cao, tại phía bắc của Tây Hoa Thiên, thành Thiên Đô! Trong vùng đất Tây Hoa Thiên, ba tòa thành trì phồn hoa nhất chính là thành Thiên Đô, thành Thánh Hoàng và thành Hoa Thiên.

Mà trong ba tòa thành trì lớn này, thành Thiên Đô xếp thứ nhất.

Mặc dù thành Hoa Thiên và thành Thánh Hoàng cũng có tiếng tăm cực kỳ vang dội trong Tây Hoa Thiên, thế nhưng dù sao Tây Hoa Thiên Cung và học viện Thánh Hoàng cũng không ở trong hai tòa thành đó.

Còn thành Thiên Đô, chính là nơi sinh sống của nhà họ Hoa.

Thành Thiên Đô vô cùng to lớn, từ xa nhìn lại giống như một con mãnh thú thời Hồng Hoang, ngạo nghễ đứng đó.

Cửu Anh chở mấy người trên lưng, bay lên trên không trung của thành Thiên Đô.

Tần Ninh nhìn về phía Tô Tử Thương, mở miệng nói: “Dẫn đường đi, Tô trưởng lão”.

Tô Tử Thương nhìn Tần Ninh, trong lòng sớm đã không còn chút khinh thường nào, chỉ có sự sợ hãi.

Ông ta tận mắt nhìn thấy Tần Ninh tra tấn Sở Mậu như thế nào.

Tên nhóc này, quả thực là ma quỷ, so với Ma tộc còn giống ma hơn!

“Tần Ninh, ngươi đã thực sự nghĩ kỹ chưa…”, lúc này, giọng điệu của Tô Tử Thương mang theo chút uyển chuyển, nói: “Ngươi liều lĩnh xông vào như vậy, rốt cuộc là muốn cái gì?

Nếu như chỉ muốn nhà họ Hoa xin lỗi, vậy thì ta có thể trở về nói rõ!”

Tần Ninh nhìn về phía Tô Tử Thương, cười nói: “Xin lỗi, tất nhiên là ta muốn rồi, bằng không, thân là người chuyển kiếp của Cửu Nguyên Đan Đế, người chuyển kiếp của Thông Thiên Đại Đế, chẳng phải là ta sẽ không còn chút mặt mũi nào sao?”

“Ngoài ra, ta còn muốn nhà họ Hoa các ngươi tự mình điều tra xem, nếu như người nào liên quan đến Ma tộc, phải lập tức xử tội!”

Nghe được lời này, sắc mặt Tô Tử Thương thay đổi, ông ta nhìn về phía Tần Ninh, run rẩy nói: “Tần Ninh, bây giờ ngươi cũng không phải là ngươi của năm đó, ngươi chỉ là người chuyển kiếp, không phải là Cửu Nguyên Đan Đế hay Thông Thiên Đại Đế năm đó, ngươi có biết, hiện giờ trong các thiên vực, mối quan hệ giữa Nhân tộc và Ma tộc sâu xa, rộng lớn đến mức nào không?

Ngươi không duy trì được sự công bằng chân chính đâu!”

“Ngươi ngược lại còn lo lắng cho ta”.

Tần Ninh lập tức nói: “Được rồi, ngươi đến gọi cửa đi, nhà họ Hoa…Năm đó, cũng không phải là ta chưa từng tới, hôm nay đến đây, ta nói cái gì thì chính là cái đó, Hoa Thiên Tuyệt không nghe, ta sẽ giết ông ta, lão tổ nhà họ Hoa không nghe, ta sẽ giết luôn lão tổ nhà họ Hoa, giết cho đến khi nào nhà họ Hoa nghe lời ta nói mới thôi!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom