-
Chương 2786-2790
Chương 2786: Tin ta nhanh vậy sao?
Vừa đến Vân Tiên Các, Vân Như Sương đã bước vào hậu viện, thấy hai thầy trò Tần Ninh và Lý Nhàn Ngư đã ngồi đây đợi từ lâu, nàng ta đi thẳng vào vấn đề: "Tần công tử chắc sao?"
Tần Ninh mỉm cười, nói: "Phương pháp luyện đan dùng để luyện chế Tụ Linh Hợp Khí Đan, hơn nữa chỉ cần tốn một ngày, dược liệu cần thiết không quá nhiều mà cách làm không quá phức tạp".
"Vân cô nương có thể đưa phương pháp luyện đan này cho Vân Khánh đại sư thử nghiệm, nếu thành thì ngươi tự biết ta không lừa ngươi".
Thử hay không thử, tất cả đều phụ thuộc vào bản thân Vân Như Sương.
Lúc này, Vân Như Sương nhìn về phía Tần Ninh, rồi nhìn vào Lý Nhàn Ngư.
Nàng ta thuận tay cứu được hai người họ, rốt cuộc là bọn họ tình cờ tiến vào Vân Tiên Các hay đã có mưu đồ từ trước đây?
Mặc kệ ra sao cứ thử một lần là biết.
"Được!"
Vân Như Sương đưa phương pháp luyện đan ấy đưa cho Vân Khánh đại sư, nói: "Vân Khánh thúc, ngươi hãy thử luyện chế trong vòng một ngày xem, ta sẽ đợi ở đây".
"Vâng".
Vân Khánh nhanh chóng đứng lên làm việc.
Lúc này, trong đình viện, Vân Như Sương đi đến bên bàn đá, rồi ngồi xuống.
"Ta tưởng rằng hai người các ngươi là những võ giả gặp nạn lưu lạc khắp nơi, một người là Đế Giả sơ kỳ, một người là Đế Giả đại viên mãn, thực lực của đệ tử còn mạnh hơn cả sư phụ, ta cũng rất hiếu kỳ, nhưng dù sao cả hai đều ở cảnh giới Đế Giả, nhưng bây giờ có vẻ như mắt nhìn người của ta hơi vụng về".
Lý Nhàn Ngư nghe vậy, vội vã nói: "Sư phụ của ta rất lợi hại, đến cả mối nguy của nhà họ Vân các ngươi, sư phụ ta cũng có khả năng giúp các ngươi".
"Khụ khụ!"
Tần Ninh ho khan, câm lặng nhìn về phía Lý Nhàn Ngư.
Tên nhóc này thẳng thắn lắm! Mối nguy của nhà họ Vân! Mối nguy của nhà họ Vân chính là bệnh của phụ thân Vân Như Sương, nếu mãi vẫn không thể giải quyết thì tình hình càng lúc càng nghiêm trọng hơn.
Hả?
Vân Như Sương bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó.
Tần Ninh có thể viết ra một phương pháp luyện đan luyện chế Tụ Linh Hợp Khí đan, lẽ nào tên này thật sự thông hiểu thuật luyện đan thật sao?
Vân Như Sương nhìn vào Tần Ninh, thắc mắc hỏi: "Tần công tử là đan sư ư?"
Vừa rồi, Lý Nhàn Ngư bị Tần Ninh liếc một cái, bây giờ không dám nói năng lung tung nữa, cũng chỉ có thể nói thầm trong lòng: không chỉ là đan sư thôi đâu, mà còn là đan sư không ai sánh bằng trong cả Trung Tam Thiên đấy.
Tần Ninh mới gật đầu đáp lời.
"Vân tiểu thử, có rất nhiều chuyện ta cần phải chứng minh ngươi mới có thể tin ta được, nếu không, bây giờ ta mà nói với ngươi rằng, vì để báo đáp ân tình của ngươi, ta có thể chữa khỏi bệnh của phụ thân ngươi, khi đó, ngươi lại nghi ngờ ta có ý đồ xấu xa gì đó, thậm chí vì để tiến vào Vân Tiên Các còn làm ra một chiêu khổ nhục kế, tất cả vì để hãm hại nhà họ Vân các ngươi".
"Cứ từ từ xem xét đi!"
Vân Như Sương không nói gì thêm, rời khỏi đình viện, ở lại Vân Tiên Các.
Bên kia, sau một chuyến du sơn ngoạn thủy ung dung vui vẻ, Sở Hạc đại sư mới trở lại Vân Tiên Các.
Sau khi trở về nơi ở của mình, Sở Hạc đại sư gọi dược đồng nhà mình đến, hỏi thăm: "Vân Khánh đại sư đâu?"
"Hả, Vân Khánh đại sư đi luyện đan rồi ạ, hơn nữa còn căn dặn mười ngày tới đừng ai tới làm phiền ạ"
Nghe vậy, Sở Hạc đại sư khoát tay, dược đồng lui xuống.
Sở Hạc đại sư nở một nụ cười.
Lần tỷ thí này, nhà họ Vân vào thế yếu rồi! Ông ta biết thuật luyện đan của tên Vân Khánh kia ra sao, trình độ của cả hai cũng sàn sàn ngang nhau, chẳng phân biệt được ai hơn ai.
Đưa một phương pháp luyện đan với tỷ lệ thành công cực thấp kia cho Vân Khánh, ông ta có thể luyện chế ra mười viên Tụ Linh Hợp Khí đan trong vòng mười ngày mới là lạ! Trong Vân Tiên Các mọi chuyện vẫn diễn ra như ngày thường.
Sáng sớm hôm sau.
Vân Như Sương khoanh chân ngồi xuống, tập trung tu luyện suốt một đêm, nhưng cả đêm tâm trạng nàng ta chẳng thể bình yên nổi.
Mãi đến khi tiếng đập cửa vang lên.
"Đại tiểu thư!"
Ngoài cửa là vẻ mặt hưng phấn của Vân Khánh đại sư, bây giờ ông ta rất là kích động.
Vân Như Sương vẫn đang đợi kết quả luyện đan, giờ mở cửa ra, mời Vân Khánh đại sư vào.
Vân Khánh đại sư lấy ra năm cái hộp ngọc, lần lượt mở ra, gương mặt đỏ ửng, không kiềm chế được mà thốt lên: "Năm viên đấy, đêm qua lão phu luyện chế một lò, ra được năm viên lận!"
"Còn nữa, đại tiểu thư xem này, trong năm viên Tụ Linh Hợp Khí đan này, dược liệu chính không thay đổi, thế nhưng bảy dược liệu phối hợp được thay đổi, độ quý giá của dược liệu giảm, chi phí thấp hơn, mà cả tỷ lệ thành công và phẩm chất của đan dược đều rất cao!"
Lúc này, Vân Khánh vô cùng kích động.
Một người đan sư được chạm tay vào một đan dược tốt, một phương pháp luyện đan xịn sò, chẳng khác nào một tên háo sắc được một loạt mỹ nhân vờn quanh, hận không thể nhào vào đắm chìm trong đó!
"Thật sao?"
"Đại tiểu thư, tệ gì lão phu cũng là mệnh đan sư, tuy chỉ có thể luyện chế ra mệnh đan hạ phẩm, nhưng vẫn có khả năng phân biệt ở mức nào đó".
Vào giờ phút này, Vân Như Sương thong thả dạo bước trong phòng, nhìn về phía Vân Khánh đại sư, nói: "Vân Khánh thúc, bây giờ ngươi hãy tạm thời giữ kín bí mật này, chín ngày tiếp theo ngươi cứ tiếp tục luyện đan, hơn nữa, thử hết cả phương pháp luyện đan sau khi sửa lại của Tần Ninh và phương pháp luyện đan mà Sở Hạc đại sư giao cho ngươi nữa, xem thử tỷ lệ thành công như thế nào, phẩm chất đan dược ra sao".
Vân Khánh hiểu ngay.
"Nhớ kỹ, việc này chỉ có ta biết ngươi biết".
"Vâng!"
Lúc này, tảng đá trong lòng Vân Như Sương mới buông xuống.
Tần Ninh không lừa nàng ta! Tất cả mọi người đều là người thông minh, Tần Ninh dùng phương pháp luyện đan này để chứng minh bản thân hắn không có ác ý.
Vân Như Sương đứng ngồi không yên, lập tức đứng dậy, đi đến đình viện nơi Tần Ninh và Lý Nhàn Ngư ở.
Sáng sớm, Lý Nhàn Ngư và Tần Ninh đã ra ngoài tắm nắng.
Vân Như Sương thấy Tần Ninh đang nhắm mắt, nằm trên xích đu trong đình viện, ánh mặt trời ấm áp chiếu xuống khiến người thanh niên phía trước trông lạnh nhạt nhưng thật là tao nhã, khí chất hoàn toàn khác với lần đầu tiên gặp người thanh niên đang hôn mê ấy.
"Tần... Tần công tử...", Vân Như Sương chợt gọi, giọng điệu rất bình tĩnh.
"Tình hình thử nghiệm tốt lắm à?"
Tần Ninh mở mắt, bình tĩnh hỏi.
"Ừ...", Vân Như Sương nói tiếp: "Xin hỏi, thuật luyện đan của Tần công tử như thế nào?"
Tần Ninh nhìn thoáng qua Vân Như Sương, thong thả nói: "Trên đời này, ta đứng thứ hai, chắc là không ai dám nhận mình đứng thứ nhất".
Vân Như Sương nghe vậy, lòng nôn nao.
Tần Ninh cực kỳ kiêu ngạo.
Tất nhiên là nàng ta không tin, nhưng nếu Tần Ninh có thể nói ra câu ấy, chứng tỏ rằng thuật luyện đan của hắn không hề tầm thường.
"Tần công tử".
Cuối cùng, Vân Như Sương vẫn không nhịn được, chân thành nhờ vả: "Vân Như Sương xin mời Tần công tử đến nhà họ Vân chữa bệnh cho phụ thân của ta".
"Nếu Tần công tử có thể trị khỏi bệnh cho cha ta, nhà họ Vân ta sẽ mãi khắc ghi ân tình ấy, trọn đời không quên!"
Lúc này, Tần Ninh liếc mắt nhìn Vân Như Sương, cười nói: "Nhanh tin ta vậy sao?"
Vân Như Sương cười gượng gạo.
Không phải do nàng ta muốn thế.
Nhưng cơ thể phụ thân càng ngàng càng yếu.
Nếu là quá khứ, cho dù Tần Ninh có bày ra bản lĩnh bất phàm nào thì nàng ta vẫn sẽ tiếp tục kiểm tra, tiếp tục quan sát Tần Ninh, nhưng tình hình bây giờ không còn kịp nữa rồi.
Bệnh tình khẩn cấp lắm rồi.
"Được".
Tần Ninh nói tiếp: "Nhưng mà, phải chờ một chút thời gian, ít nhất phải đợi cho ta có thể đi đứng lại được, nếu không thì dẫu ta có cách cứu phụ thân ngươi, ta cũng không làm được".
Vân Như Sương gật đầu.
Tần Ninh nhìn vào nàng ta, hỏi tiếp: "Ngươi tính bây giờ làm gì?"
Bây giờ làm gì sao?
Làm gì là làm gì?
Về Sở Hạc đại sư sao?
"Sở Hạc sẽ không vô duyên vô cớ sửa lại phương pháp luyện đan, rồi đưa cho Vân Khánh đại sư, mười viên Tụ Linh Hợp Khí Đan trị giá ba mươi vạn thiên nguyên thạch, Vân Tiên Các ngươi kiếm không ra thì phải bồi thường gấp ba, chính là chín mươi vạn viên thiên nguyên thạch".
Tần Ninh nhìn về phía Vân Như Sương, hỏi: "Chín mươi vạn thiên nguyên thạch không phải là một số lượng nhỏ nhỉ?"
Chương 2787: Phẩm chất của đan dược ổn lắm nhỉ?
Vân Như Sương nói tiếp: "Nếu điều tra ra Sở Hạc đại sư động tay động chân thật, thì Vân Tiên Các chúng ta đây sẽ không tha cho ông ta".
"Đuổi ông ta ra khỏi Vân Tiên Các!"
Nghe vậy, Tần Ninh chỉ mỉm cười.
"Tần công tử cười cái gì?"
"Người ta chuẩn bị đâm ngươi một đao rồi, mà ngươi đá đít đi là xong xuôi sao?"
"Vậy quá đơn giản rồi, tổn thất chín mươi vạn thiên nguyên thạch mà chỉ có đuổi đi hay sao?"
Chân mày Vân Như Sương nhíu lại.
Tần Ninh tiếp lời: "Chi bằng ta chỉ cho ngươi một cách thế nào?"
... Thời gian mười ngày thoáng chốc đã trôi qua.
Mười ngày qua, cuối cùng Tần Ninh đã có thể từ từ đứng lên bắt đầu đi lại.
Nhưng mà, hắn phải chống trượng cả ngày, trông thật quái dị.
Mười ngày sau, ngày ấy đã đến, đại sảnh Vân Tiên Các.
Có vài người đi đến.
"Các vị khách quý có gì sai bảo ạ?"
Ngay lập tức có thị nữ bước ra tiếp đón, mỉm cười tiếp khách.
"Tại hạ là Lục Hạp, mười ngày trước có đặt mười viên Tụ Linh Hợp Khí đan ở Vân Tiên Các các ngươi, đây là hợp đồng, các ngươi xem thử đi, hôm nay ta tới đây để lấy đan dược!"
Người thị nữ kia nhận lấy tờ giấy, nhìn thoáng qua, sau đó cười nói: "Các vị khách quý đợi đây một lát ạ, đan sẽ lên ngay".
Đám người Lục Hạp lẳng lặng ngồi đợi ở khu vực đón khách.
"Đại ca, lỡ như Vân Tiên Các lấy ra được thật thì sao đây?"
Một người đàn ông bên cạnh Lục Hạp hỏi.
"Lấy ra sao?"
Lục Hạp quan sát xung quanh, cười nhạo nói: "Yên tâm đi, chắc chắn là không có đâu, mọi chuyện đều được dàn dựng rất tốt!"
"Hơn nữa, lẽ nào thiếu gia Dương Mộ lại hãm hại chúng ta?
Lần này chúng ta tới đây là để chia tiền".
Cả đám nghe vậy, ai nấy đều nở nụ cười.
Lúc này, đối diện Vân Tiên Các, trong một tửu lâu, ở lầu hai, phòng ở giữa.
Dương Mộ dẫn theo Dương Thác đang bình tĩnh chờ đợi.
Dương Thác cười to nói: "Mộ ca, lần này chắc chắn là Vân Như Sương và Vân Như Tuyết sẽ khóc ngất luôn đấy".
"Thiệt hại chín mươi vạn thiên nguyên thạch, ta nghĩ người ở những phòng khác trong nhà họ Vân sẽ không ngồi yên mặc kệ đâu!"
"Đến lúc đó, chúng ta khi không lại lời một vị Sở Hạc đại sư, còn có thêm chín mươi vạn thiên nguyên thạch".
Tuy bảo nhà họ Vân và nhà họ Dương đều là những gia tộc to lớn trong thành Vân Dương, nhưng trong thành Vân Dương, võ giả cảnh giới Chân Ngã từ tầng một đến tầng ba là chiến lực mạnh nhất rồi, cho nên, đan dược cần thường ngày phần lớn đều là đan dược ở cấp Cực Cảnh, trị giá hàng trăm hàng ngàn thiên nguyên thạch.
Mà mệnh đan rẻ nhất cũng đã một vạn thiên nguyên thạch một viên.
Chín mươi vạn! Dù là đối với những gia tộc đẳng cấp như nhà họ Vân hay nhà họ Dương thì đây cũng là thiệt hại rất lớn.
Lúc này, Dương Mộ mỉm cười nói : "Vân Nham Phong sắp đi đời, Vân Như Sương vốn dĩ không có khả năng gánh vác trọng trách lớn lao kia".
"Một ngày nào đó có thể thâu tóm hết cả nhà họ Vân, tương lai ở thành Vân Dương, nhà họ Dương chúng ta sẽ trở thành bá chủ duy nhất, đến lúc đó, có thể đối đầu với các thành chủ khác, dần dần lớn mạnh hơn".
Từ xưa đến nay, ba tôn đầu sỏ, bảy phương bá chủ, có ai không bắt đầu từ đó mà phát triển chứ?
Nhưng người khác có thể thì nhà họ Dương cũng có thể! Lúc này, trong Vân Tiên các.
Hai người Vân Như Sương và Vân Như Tuyết dẫn theo Vân Khánh đại sư với Sở Hạc đại sư lần lượt đi ra.
Tiến vào đại sảnh, Vân Như Sương thấy bọn Lục Hạp ở kia, bèn tiến lên tiếp đón.
"Các vị khách quý đợi lâu rồi!"
Vân Như Sương cười nói: "Vân Tiên Các chúng ta cực kỳ coi trọng lần giao dịch này, nên nhiều ngày qua các đại sư luôn tranh thủ luyện chế".
Nghe vậy, chân mày Lục Hạp nhíu lại.
Sở Hạc đại sư nghe thế nhướng mày lên.
Vân Khánh luyện ra được mười viên sao?
Không thể nào! Dựa vào thuật luyện đan của Vân Khánh, cho dù là thêm một vị đại sư nữa thì cũng không làm được.
Lục Hạp ho khan, nói: "Vân tiểu thư, nếu các ngươi không lấy ra được mười viên Tụ Linh Hợp Khí đan thì phải bồi thường cho chúng ta chín mươi vạn viên thiên nguyên thạch, đây là luật phải không?"
Lúc này, Vân Như Sương kinh ngạc nói: "Sao lại lấy không ra chứ, Vân Tiên Các chúng ta nhận việc thì tất nhiên phải làm được chứ".
Lục Hạp nghe vậy bèn sửng sốt.
Hình như có điều gì đó hơi sai! "Vân Khánh đại sư".
Sau đó, Vân Khánh đại sư bước đến, lấy ra một cái hộp gấm, mở ra, lần lượt lấy ra mười hộp ngọc.
Vân Như Sương cười nói: "Mười viên Tụ Linh Hợp Khí đan đã ở đây rồi, xin mời tiên sinh Lục Hạp đây thanh toán nốt hai mươi vạn thiên nguyên thạch còn thiếu ạ!"
"Một tay giao tiền một tay giao vật!"
Nghe đến đây, Lục Hạp cuống cuồng.
"Giả, chắc chắn là giả, Vân Tiên Các các ngươi không thể nào luyện chế mười ngày ra mười viên Tụ Linh Hợp Khí đan được!"
Nghe vậy, Vân Như Sương không vội không vàng, nhìn về phía Sở Hạc đại sư, cười nói: "Sở Hạc đại sư, đây là đan dược do tự tay Vân Khánh đại sư luyện chế, mời ngươi đến đánh giá phẩm chất".
Lúc này, Sở Hạc cũng chẳng hiểu chuyện gì.
Ông ta bước đến phía trước, mở một hộp ngọc ra, liếc mắt nhìn qua, sắc mặt ông ta thay đổi ngay lập tức.
Ông ta có phương pháp luyện chế Tụ Linh Hợp Khí đan thì cớ sao lại không biết Tụ Linh Hợp Khí đan chứ?
Đan dược này không cần đánh giá mà chỉ cần liếc mắt nhìn qua, ông đã đã cảm nhận được nó còn tuyệt vời hơn sản phẩm mình làm ra nữa! Không thể nào! Đây không thể nào là thật!
"Sở Hạc đại sư?"
Vào giờ phút này, Vân Khánh đại sư cười to nói: "Làm sao?
Phẩm chất của đan dược ổn lắm nhỉ?"
Lúc này, sắc mặt Sở Hạc đại sư tối sầm! Sao có thể thế được! Không thể nào! Phục Ma Tham đã đổi thành Phục Uyên Liên, công hiệu sẽ giảm sút, tỷ lệ thành công càng thấp hơn, thậm chí đến cả bản thân ông ta ra tay thì cũng không thể nào mười ngày luyện chế ra mười viên được.
Vân Khánh lại càng không có khả năng mới đúng.
Vân Như Sương cười nói: "Tiên sinh Lục Hạp à, xin mời thanh toán ạ!"
Bây giờ, cả đám Lục Hạp cũng ngơ ngác.
Kế hoạch của bọn họ không phải như vậy! Kế hoạch vốn là Vân Tiên Các không tài nào có được mười viên Tụ Linh Hợp Khí đan, nhưng bây giờ ngược lại, bọn họ đi đâu kiếm ra hai mươi vạn thiên nguyên thạch đây!
"Sao thế?
Lẽ nào các vị khách đây không có tiền?"
Nụ cười của Vân Như Sương dần dần lạnh xuống.
"Ở trong thành Vân Dương này mà dám chọc vào Vân Tiên Các chúng ta, các vị biết phải trả giá gì rồi nhỉ?"
Vân Như Sương vừa nói xong, ngay lập tức có vài hộ vệ bao vây bọn họ, trong ấy còn có một vị cường giả cảnh giới Chân Ngã tầng một lẫn trong đó, hệt như hổ rình mồi.
Bọn Lục Hạp chỉ mới tới cảnh giới Đế Giả mà thôi, người mạnh nhất cùng lắm là Lục Hạp, mới là Đế Giả đại viên mãn, sao là đối thủ được chứ!
"Dám chọc vào Vân Tiên Các ta thì chỉ có một con đường chết".
Vân Như Sương nói tiếp.
"Oan lắm!"
Lúc này, Lục Hạp quỳ rạp xuống đất, vội vàng trình bày: "Đây không phải là ý của chúng ta, chúng ta không có ý định làm thế, là do công tử Dương Mộ của nhà họ Dương sai bảo chúng ta làm ạ, tất cả đều do người khác sai bảo ạ!"
Dương Mộ! Quả nhiên là do người của nhà họ Dương giờ trò mà!
"Nói bậy nói bạ!"
Đúng lúc này, ngoài của Vân Tiên Các, một giọng nói lạnh lùng vang lên.
"Ta không hề quen biết đám người các ngươi thì sao sai bảo các ngươi được chứ?"
Dương Mộ dẫn theo Dương Thác và vài vị hộ vệ của nhà họ Dương bước vào Vân Tiên Các.
Hắn ta chờ mãi chờ mãi mà không thấy đám Lục Hạp tranh chấp, nên khó hiểu mới xuống dưới xem sao, ai ngờ lại thấy cảnh này.
Vân Tiên Các lấy ra được mười viên Tụ Linh Hợp Khí đan sao?
Không thể nào! Nhưng bây giờ, chuyện đã xảy ra trước mắt rồi, hắn ta không thể không tin.
Chương 2788: Cút ngay
Khi Lục Hạp thấy Dương mộ xuất hiện, vội vã nói: "Công tử Dương Mộ, ngươi không thể bỏ mặc ta được!"
"Đúng vậy, là ngươi sai chúng ta đến Vân Tiên Các đặt Tụ Linh Hợp Khí đan, không thì anh em chúng ta đều là cảnh giới Đế Giả, cần nhiều Tụ Linh Hợp Khí đan như vậy làm gì?"
Đám Lục Hạp tranh luận kịch liệt, mọi chuyện dần trở nên ồn ào hơn.
Người đứng vây xem càng lúc càng đông đúc.
Giờ phút này, sắc mặt Dương Mộ xanh mét, trông vô cùng khó coi.
Ở một góc đại sảnh.
Tần Ninh chống gậy, đứng cạnh Lý Nhàn Ngư hóng chuyện.
"Cái này đủ cho nhà họ Dương nghẹn họng, ít nhất là khiến tiếng tăm của bọn họ bị hư tổn".
Lý Nhàn Ngư hả hê nói.
"Đừng vội vàng, đợi một lát nữa đã".
Tần Ninh cười nói: "Đây chỉ là bắt đầu, ta phải từ từ khôi phục thực lực, tiện thể chầm chậm quan sát nhà họ Dương sụp đổ từng bước một".
"Vâng ạ".
Lý Nhàn Ngư rất hả giận.
Cái điệu bộ mắt chó nhìn người ngày đó của Dương Thác của Dương Thiên Các khiến hắn ta nuốt không trôi cục tức, lòng không bình yên.
Bây giờ, Lý Nhàn Ngư thấy chuyện huyên náo hơn, nói ngay: "Thật ra hôm đó, nhà họ Dương còn lấy của chúng ta mười viên thiên nguyên thạch nữa".
"Khi mời cái tên đại sư Lý Minh Khiếu kia khám chữa bệnh cho người, mới nhìn đã nói người chết chắc, một viên thiên nguyên thạch cũng không còn, thật là tàn nhẫn mà!"
Tần Ninh nghe vậy, không nhịn được mà nói: "Ngươi kiếm thiên nguyên thạch đâu ra?"
Lý Nhàn Ngư đáp ngay: "Nhắc đến đây phải cảm ơn vị công tử tự xưng là Thần Tinh Dịch kia".
"Con nhớ sư phụ có nói rằng Thần Tinh Dịch là đệ tử của người khi người là Thông Thiên Đại Đế ở đời thứ tám nhỉ?
Nhưng mà, thành Vân Dương này chính là một trong những thành trì ở Tây Hoa Thiên, hơn nữa hình như sư huynh Thần Tinh Dịch không ở Tây Hoa Thiên thì phải?
Khi đó con không suy nghĩ nhiều”.
Lý Nhàn Ngư cười hì nói: "Lúc ấy, lòng con đều là làm sao để cứu sư phụ...", "Ừ...", Tần Ninh gật đầu nói: "Dịch Nhi chắc đang ở Tự Tại Thiên trong Cửu Đại Thiên, không xuất hiện ở Tây Hoa Thiên đâu, với lại, Trung Tam Thiên có hàng tỉ vạn sinh linh, người tên là Thần Tinh Dịch không chỉ có mỗi hắn ta".
Nếu Lý Nhàn Ngư nghe được mỗi cái tên là Thần Tinh Dịch đã chạy đến hỏi người ta.
Ngươi là sư huynh của ta phải không?
Ta là đệ tử của Tần Ninh nè! Tần Ninh chính là Thông Thiên Đại Đế, sư phụ của ngươi đó! Khi đó, Lý Nhàn Ngư sẽ không được gọi là thẳng thắn nữa mà là đồ ngốc! Hai người dừng câu chuyện lại, tiếp tục quan sát tranh chấp ở kia.
Bọn Lục Hạp khóc lóc kể lể, tường thuật lại Dương Mộ đưa cho bọn chúng mười vạn thiên nguyên thạch, bảo bọn chúng đến đặt hàng Tụ Linh Hợp Khí đan ra sao.
Tất nhiên là Dương Mộ nghiêm mặt, không chịu thừa nhận chuyện đó.
Dương Mộ bị đám Lục Hạp làm bực mình, cuối cùng không nhịn được mà tức giận quát to: "Sở Hạc, ngươi hay lắm!"
Vào thời khắc ấy, Sở Hạc đại sư chết đứng.
"Công tử Dương Mộ, ta...", Dương Mộ quát: "Không phải ngươi nói là chắc chắn không thể sao?
Không phải ngươi cam đoan rằng Vạn Tiên Các không lấy ra được mười viên Tụ Linh Hợp Khí đan sao?"
"Gần đây nhà họ Dương ta đối xử với ngươi như thế nào?
Nhưng ngươi thì sao?
Đồ khốn nạn!"
Ngay khi ấy, tình thế lật ngược, mọi người trợn mắt há hốc mồm.
Dương Mộ bị chọc điên rồi! Lúc này, Vân Như Sương cười khẩy nói: "Dương Mộ, âm mưu ngươi lập nên e là thất bại rồi, Sở Hạc đại sư vô cùng trung thành và tận tâm với Vân Tiên Các chúng ta đấy nhé!"
"Đúng thế".
Vân Khánh đại sư cũng đi ra, nói: "Nhờ Sở Hạc huynh sửa lại phương pháp luyện đan ấy mà nó lại càng tốt hơn, rồi đưa cho ta luyện chế, ngươi chớ ở đây ngậm máu phun người!"
Nghe vậy, Dương Mộ ngây đơ! Hắn ta bị đùa giỡn rồi! Hắn ta đã bị Sở Hạc và Vân Tiên Các bắt tay trêu đùa! Sở Hạc bây giờ lại ngơ ngác.
Ông ta đổi phương pháp luyện đan sao?
Sao đến bản thân ông ta cũng không biết thế! Lúc này, Vân Như Sương nhìn vào đám Lục Hạp, nói thẳng: "Lập tức giao hai mươi vạn thiên nguyên thạch ra đây, mười viên Tụ Linh Hợp Khí đan này cho các ngươi, nếu không, sợ là các ngươi không bước chân ra nổi Vân Tiên Các".
Bọn Lục Hạp ngơ ngác.
Còn Dương Mộ giờ đã sắp tức điên rồi!
"Cút, đồ vô dụng này!"
Hắn ta dùng chân đá văng bọn người kia, rồi xoay người bước đi.
Âm mưu của hắn ta đã thất bại, còn bị người khác trêu đùa, lòng hắn ta tức giận đến nhường nào cũng có thể đoán được.
Vân Như Sương nhìn Dương Mộ rời khỏi, không hề ngăn cản, nàng ta có thể làm gì Dương Mộ chứ.
Thế nhưng có thể chọc tức hắn ta, rồi còn lời thêm mười vạn thiên nguyên thạch đã đủ rồi.
Mười viên Tụ Linh Hợp Khí đan kia có phẩm chất vô cùng tuyệt vời, không sợ không bán được.
Lúc này, đám người Lục Hạp đang đau khổ cầu xin.
Vân Như Sương nói: "Muốn sống nữa không?"
"Nếu muốn... thì bọn ngươi phải nghe lời của ta!"
Vân Như Sương nói tiếp: "Mau lan truyền hết những việc mà Dương Mộ sai các ngươi làm trên khắp đường to ngõ nhỏ ở thành Vân Dương, làm được thì ta sẽ tha mạng cho các ngươi!"
"Nấu không...", "Không thành vấn đề, không thành vấn đề!"
Cả lũ tè cả ra quần, luống cuống rời khỏi.
Sau đó, Vân Như Sương mới sai bảo: "Phái người theo dõi chúng, rồi tống cổ chúng đi chỗ khác, giết chết không tha, nếu nhà họ Dương muốn sai người giết chúng thì cũng phải đợi chúng truyền tin ra đã".
"Vâng".
Ngay lập tức có người ra ngoài đi theo.
Đến lúc này.
Vân Như Sương mới nhìn về phía Sở Hạc đại sư.
Sở Hạc lập tức biện minh: "Ta đã biết ngay mà, tên khốn Dương Mộ này chẳng tốt lành gì, nên phương pháp luyện đan thay đối rồi mới đưa cho Vân Khánh đại sư, việc này vẫn chưa báo cho đại tiểu thư biết, không ngờ rằng đại tiểu thư đã biết từ lâu, lão phu bội phục...", "Cút!"
Vân Như Sương quát lên: "Từ hôm nay trở đi, Sở Hạc nhà ngươi không còn là đan sư làm khách ở nhà họ Vân ta nữa, ngươi không được mang bất cứ thứ gì trong nhà họ Vân đi, hiện tại cút ngay, nếu không...", Sở Hạc tái mét.
"Đại tiểu thư, chuyện này...", "Cút!"
Vân Như Sương nói tiếp: "Ta không muốn nhắc lại lần hai đâu".
Lúc này, sắc mặt Sở Hạc đại sư hoàn toàn thay đổi.
"Vân Như Sương, nhà họ Vân ngươi sớm muộn gì cũng xong đời thôi".
Sở Hạc lập tức giở giọng, xoay người rời đi.
Sau khi đã giải quyết xong mọi chuyện, Vân Như Sương đưa mắt nhìn vào Tần Ninh đang đứng một góc trong đại sảnh, thở ra một hơi.
Nàng ta từ từ bước đến trước mặt Tần Ninh, rồi lấy ra một cái nhẫn không gian đưa cho Lý Nhàn Ngư.
"Cái này đáng giá năm vạn thiên nguyên thạch, coi như đây là tiền công của Tần công tử lần này".
Lý Nhàn Ngư không từ chối.
Trước kia, hắn ta không biết giá trị của linh thạch trong tu hành, nhưng bây giờ hắn ta đã biết rồi.
Từ khi đi theo Tần Ninh đến nay, đi đến đâu ăn đến đó, tu luyện ở đâu cũng không thiếu thứ gì, thế nhưng khi Tần Ninh gặp chuyện không may mọi chuyện đã không như xưa nữa.
"Cảm tạ Tần công tử!"
Vân Như Sương nói.
Tần Ninh cười đáp: "Khách khí rồi, nếu không nhờ ngươi chắc ta đã chết rồi".
Vân Như Sương bình thản cười nói: "Chẳng biết sao Tần công tử lại thả Sở Hạc đại sư?"
"Tuy Sở Hạc đại sư nhân phẩm không ra gì, nhưng thực lực có đó, không đến nỗi phải chết đói...", Tần Ninh cười đáp: "Ngươi cho rằng nhà họ Dương sẽ buông tha ông ta không?"
Nghe vậy, Vân Như Sương bừng tỉnh, gật gù tán đồng.
"Hôm nay, Như Sương thành tâm mời Tần công tử đến Vân Phủ ta làm khách, hy vọng được Tần công tử nể mặt”.
"Được!"
Tần Ninh sảng khoái đồng ý.
Dù sao, vẫn còn ân tình phải trả mà! Thêm vào đó, cái tên đồ đệ ngốc nhà mình đã không biết bao nhiêu lần nhắc báo đáp nhà họ Vân, nếu mình không làm thì chẳng phải lời nói của đồ đệ ngốc nhà mình trở thành gió thoảng mây bay sao?
Chương 2789: Xuống địa ngục mà giải thích
Ở bên này, Tần Ninh theo Vân Như Sương và Vân Như Tuyết tới phủ đệ nhà họ Vân.
Chiều tà, ở thành Vân Dương, trong một tòa nhà lớn.
Lúc này, vẻ mặt Sở Hạc đại sư rất u ám, ông ta vừa uống rượu, vừa trái ôm phải ấp, nói một cách hùng hổ rằng: “Con tiện nhân Vân Như Sương kia, rồi sẽ có ngày lão phu sẽ khiến cho nhà họ Vân phải suy sụp!”
“Sở đại sư, ngươi đừng nóng giận, uống rượu, uống rượu đi nào…”, Sở Hạc nhìn hai người đẹp đang ngồi bên cạnh, ông ta cười to rồi nói: “Có các ngươi uống cùng lão phu, lão phu mới không tức giận, lão phu chính là mệnh đan sư, đừng nói là ở thành Vân Dương, cho dù là ở những nơi khác, lão phu đều có thể sống một cách thoải mái!”
“Thoải mái sao? Có đúng vậy không?”
Đúng vào lúc này, bỗng có một tiếng cười khinh bỉ xuất hiện.
Loạt xoạt… Ngay lập tức, có rất nhiều người xuất hiện, bao vây xung quanh đình viện.
Sắc mặt của Sở Hạc thay đổi.
Ông ta đã say mềm, hai mắt lờ đờ, cố hết sức nhìn về phía trước, có một bóng dáng đứng ở trước cửa, người đó chính là công tử Dương Mộ.
“Công tử Dương Mộ!”
Vào lúc này, Sở Hạc cũng đã giật mình tỉnh rượu, ông ta vội nói: “Công tử Dương Mộ, ta biết là ngươi sẽ tìm đến chỗ ta mà, con tiện nhân Vân Như Sương kia dám tính kế ta, công tử Dương Mộ, nhà họ Vân nhất định sẽ bị diệt vong, hôm nay, lão phu sẽ gia nhập Dương Thiên Các, giúp công tử giải mối hận này”.
“Tính kế ngươi sao?”
Dương Mộ cười nhạo: “Chỉ có mình ngươi biết được phương pháp luyện Tụ Linh Hợp Khí Đan thôi đúng không? Nếu ngươi thật sự động tay động chân ở trên phương thuốc thì tên Vân Khánh kia sao có thể luyện chế ra được mười viên Tụ Linh Hợp Khí Đan được hả?”
“Ta…”
“Sở Hạc, hôm nay chính là ngày chết của ngươi”.
Vào lúc này, Dương Mộ không thể kiềm nổi cơn giận trong lòng mình nữa.
Bởi vì việc này, hắn ta đã thua lỗ mười vạn thiên nguyên thạch, không chỉ vậy hắn ta còn bị phụ thân chửi rủa một lúc lâu.
Cơ giận này, tất nhiên là phải xả lên người của Sở Hạc rồi.
“Công tử Dương Mộ, việc này chắc chắn là có hiểu lầm gì đó, đây là hiểu lầm lớn đó!”
“Hiểu lầm sao?”
Dương Mộ lạnh lùng nói: “Xuống địa ngục mà giải thích!”
Nghe thấy vậy, Sở Hạc biết chuyện này không thể nào cứu vãn được nữa.
“Dương Mộ, lão phu thật lòng muốn gia nhập vào nhà họ Dương, ngươi đúng là có mắt không tròng”.
Sở Hạc đại sư nổi giận mắng: “Ngươi cho rằng nhà họ Dương của các ngươi thật sự có thể lấy thúng úp voi sao? Ngu xuẩn, lão phu đã sớm bị đuổi ra khỏi Vân Tiên Các rồi, ngươi bị người khác đùa bỡn lâu nay mà cũng chẳng hề hay biết gì”.
“Đáng chết!”
“Đáng chết sao?”
Sở Hạc cười lạnh lùng, ông ta nói: “Dựa vào ngươi mà có thể giết được ta sao?”
Sở Hạc đại sư vừa mới nói xong, bàn tay ông ta nắm chặt, ngay lập tức, có một lò luyện đan xuất hiện, lò luyện đan hút lấy gió lốc nhanh chóng tăng kích thước lên, biến thành một chiếc lò to cả trăm trượng, sau đó, nó trực tiếp đánh về phía Dương Mộ.
Sắc mặt Dương Mộ khẽ thay đổi, hắn ta nhanh chóng rút lui.
Vào lúc này, Sở Hạc đại sư bỗng cúi người đánh úp tới.
Giữa lúc nguy cấp, bỗng nhiên có một bóng người im hơi lặng tiếng xuất hiện trước mặt Dương Mộ một cách quỷ dị, bàn tay người đó tạo ra chưởng ấn, đánh về phía Sở Hạc đại sư.
Oanh, răng rắc… Tiếng gãy nát vang lên, máu chảy ra từ miệng và mũi của Sở Hạc đại sư, xương cốt trên người ông ta nhanh chóng vỡ vụn.
“Dương… Khai Nguyên!”
Nhìn thấy rõ người vừa mới ra tay với mình, hai mắt Sợ Hạc trợn to, ông ta trợn mắt nhìn Dương Mộ, rồi quát lên: “Ngươi, đồ ngu… xuẩn…”, rầm, thân thể Sở Hạc đại sư ngã xuống đất, tắt thở ngay tại chỗ.
Vào lúc này, Dương Mộ thở phào nhẹ nhõm.
“Nhị thúc…”, Dương Mộ nhìn người đàn ông trung niên vừa mới xuất hiện, hắn ta chắp tay cúi đầu chào.
Dương Khai Nguyên! Chính là đệ đệ ruột của tộc trưởng nhà họ Dương, Dương Khai Thái, ông ta cũng là một vị cường giả có cảnh giới Chân Ngã tầng ba.
Lúc này, Dương Khai Nguyên nhìn về phía Dương Mộ, ông ta trấn an hắn ta rằng: “Ta biết ngươi cũng là vì gia tộc và muốn chứng minh bản thân, nhưng mà mọi việc đều phải cẩn thận làm từng bước một mới có thể thành công được”.
“Lần này, xem như là dùng mười vạn thiên nguyên thạch để mua một bài học cho ngươi”.
“Con hiểu rồi ạ…”, Dương Mộ chắp tay nhận lỗi, nhưng sự tức giận trong lòng hắn ta không hề thuyên giảm.
Vân Như Sương! Vân Như Tuyết! Nhà họ Vân, sớm muộn gì ta cũng sẽ tiêu diệt các ngươi! Cùng lúc đó, ở phủ đệ nhà họ Vân.
Phủ đệ nhà họ Vân ở phía Bắc thành Vân Dương, ở đây có những tòa nhà cao trùng trùng điệp điệp, không thể tính đếm được số lượng lầu các, chỉ riêng tỳ nữ và thị vệ đã có khoảng một nghìn người.
Lúc này, bên trong phủ đệ nhà họ Vân, tại một tòa đình viện, dưới một cái đình nghỉ mát.
Tỷ muội Vân Như Sương, Vân Như Tuyết và Tần Ninh, Lý Nhàn Ngư cùng ngồi lại với nhau.
Ngoài bốn người bọn họ, còn có tộc trưởng nhà họ Vân, Vân Nham Phong.
Vân Nham Phong trông có vẻ mới bốn mươi tuổi, những năm gần đây, bởi vì thân thể bị nhiễm bệnh, nên làn da ông ta tái nhợt, sắc mặt cũng rất khó coi.
Ngoại trừ Vân Nham Phong còn có một vị nữa, đôi mắt người này có vài phần giống với ánh mắt của Vân Nham Phong.
Đây chính là đệ đệ của Vân Nham Phong, Vân Bình Phong.
Bọn họ ngồi quanh một chiếc bàn, đồ ăn và rượu bày trên bàn trông rất hấp dẫn.
Vân Nham Phong bưng ly rượu lên, ông ta nhìn Tần Ninh rồi cười mà bảo rằng: “Những việc mà Tần công tử đã làm, ta đều nghe tiểu nữ kể hết rồi, cảm tạ Tần công tử giúp đỡ!”
“Khách sáo rồi, một cái phương pháp luyện đan mà thôi, không có gì to tát cả”.
Hai người uống một hơi cạn sạch.
Vân Nham Phong bỗng ho khụ khụ, sắc mặt ông ta ửng hồng.
“Cha…”
“Không sao, không sao đâu..”, Vân Nham Phong nhìn Tần Ninh, ông ta cười khổ rồi nói: “Khiến công tử phải chê cười rồi, thân thể của ta ngày một sa sút dần, có lẽ không bao lâu nữa, ta sẽ phải buông tay với chốn nhân gian này rồi”.
Nghe cha nói như vậy, sắc mặt của Vân Như Sương và Vân Như Tuyết vô cùng buồn bã.
Không dễ gì nhà họ Vân có được ngày hôm nay, mẫu thân của hai người vì gia tộc đấu đá nhau mà đã qua đời từ khi cả hai còn thơ bé, phụ thân mãi đến nay vẫn chưa cưới người nào khác.
Nhìn dáng vẻ hiện tại của phụ thân, Vân Như Sương thật sự rất đau lòng.
Đó cũng là lý do vì sao chưa kịp thăm dò Tần Ninh mà nàng ta đã vội dẫn hắn về nhà.
Bệnh của phụ thân đã nghiêm trọng lắm rồi.
“Được rồi, được rồi, hôm nay, ta bày ra bữa tiệc này là để cảm ơn công tử Tần Ninh và công tử Lý Nhàn Ngư, đừng nói tới những việc này nữa, mọi người mau dùng bữa đi”.
“Vâng…”
Sau khi tiệc rượu kết thúc. Vân Như Sương dẫn Tần Ninh và Lý Nhàn Ngư tới nơi ở của khách, nàng ta sắp xếp chỗ cho hai người nghỉ tạm.
Tần Ninh thấy Vân Như Sương vẫn còn buồn bã, nên hắn không nói gì thêm.
“Tần công tử, tạm thời, các ngươi cứ ở lại đây nhé, không cần nghĩ nhiều làm gì”.
Vân Như Sương sắp xếp chỗ ở cho hai người xong xuôi, đang chuẩn bị rời đi.
Thì đúng lúc này, Tần Ninh gọi lại: “Vân cô nương”.
“Hả?”
“Ta có thể chữa khỏi bệnh cho phụ thân ngươi”.
Nghe được lời này, hai mắt Vân Như Sương sáng ngời.
“Nhưng mà…”
Tần Ninh nói tiếp: “Ta phải chữa khỏi cho bản thân trước đã, đây là những dược liệu cần dùng, tổng cộng có một trăm linh một loại, trong đó có hơn phân nửa là dùng để chữa thương cho ta, một nửa còn lại là để chữa bệnh cho phụ thân ngươi”.
“Nếu ngươi là có thể mau chóng tìm được những dược liệu này giúp ta mau chóng khôi phục thương thế, thì phụ thân ngươi cũng sẽ nhanh chóng khỏi bệnh”.
Nghe Tần Ninh nói vậy, Vân Như Sương chỉ biết sửng sốt.
“Ngươi thấy như thế nào?”
“Tần công tử...”, Vân Như Sương ấp úng: “Thứ cho tại hạ mạo muội, ngươi… còn chưa khám cho phụ thân ta …”, Tần Ninh cười cười, cũng không nhiều lời, hắn xoay người trở về phòng.
Lí Nhàn Ngư nhìn về phía Vân Như Sương, hắn ta nói: “Vân tiểu thư, ngươi yên tâm đi, sư tôn của ta nhất ngôn cửu đỉnh, hắn sẽ không lừa ngươi đâu, thuật luyện đan của người… không ai có thể so sánh được”.
Thầy trò hai người xoay người đi vào phòng.
Còn lại một mình Vân Như Sương, nàng ta suy nghĩ đến mức ngớ người.
Nhìn danh sách hơn một trăm loại dược liệu trong tay, có rất nhiều loại là hàng xa xỉ, nếu như muốn thu mua hết từng này dược liệu, sợ là tiêu hết trăm vạn thiên nguyên thạch cũng không đủ.
Nên biết rằng toàn bộ gia sản nhà họ Vân cũng chỉ có một nghìn vạn thiên nguyên thạch, lượng tài chính có thể điều động cũng chỉ hơn một trăm vạn mà thôi.
Nếu phải mua chừng này dược liệu thì chắc chắn sẽ tiêu phí một số tiền khổng lồ.
Nếu như Tần Ninh lừa nàng ta… Đến lúc đó, một chi của phụ thân trong họ có thể phải nhường ra vị trí tộc trưởng mất.
Tam thúc và phụ thân rất thân thiết với nhau, nhưng mà bên chi của đại bá đã bắt đầu mơ ước vị trí tộc trưởng suốt mấy năm nay rồi.
Chương 2790: Nhất định có thể làm được
Lúc này, trong lòng Vân Như Sương đang tự đấu tranh dữ dội.
Nàng ta cầm phương thuốc, đi tới chỗ phụ thân.
Vân Như Sương bước vào đình viện, nàng ta nghe thấy tiếng ho khan kịch liệt truyền từ trong ra, vào lúc ấy, tim nàng ta đau như bị dao cắt.
“Tam đệ!”
Giọng Vân Nham Phong vang lên: “E rằng ta không sống thêm được bao lâu nữa, nhưng nếu như giao nhà họ Vân cho đại ca quản lý thì chắc chắn sẽ có ngày lụn bại”.
“Nếu như ta chết đi, thì đệ hãy đảm nhận vị trí tộc trưởng này”.
Bên trong đình viện, giọng tam thúc Vân Bình Phong đầy đau đớn: “Nhị ca…”
“Đệ nên hiểu rằng không phải vì đại ca không cùng một mẹ với chúng ta nên ta mới không muốn giao chức vị tộc trưởng cho đại ca”.
Vân Nham Phong nói tiếp: “Chỉ có giao cho đệ ta mới có thể yên tâm được”.
“Nhị ca, nhất định là sẽ có cách chữa khỏi cho huynh mà”.
Bên trong đình viện, giọng của Vân Nham Phong lại vang lên: “Ta biết Sương Nhi quyết định đính hôn với nhà họ Cổ ở thành Cổ Viêm”.
“Dù có nhà họ Cổ chống lưng, nhà họ Vân chúng ta sẽ không sụp đổ, nhưng mà nếu vì để ta sống mà Sương Nhi phải sống trong cảnh nước sôi lửa bỏng cả đời, thì người làm phụ thân như ta chi bằng chết quách đi cho rồi”.
“Vì vậy nên khi nhà họ Cổ tới ngỏ ý, ta đã từ chối”.
“Tam đệ…”, Vân Nham Phong nói thật lòng: “Ta biết bắt đệ gánh lấy những trọng trách này khiến đệ thấy áp lực nhưng mà nhị ca không còn cách nào khác…”, ở bên ngoài đình viện, nghe tới đây, Vân Như Sương lệ rơi đầy mặt.
Vân Như Sương nắm chặt danh sách dược liệu, nàng ta dần quyết tâm hơn.
Thành Vân Dương vẫn bình yên như xưa.
Gợn sóng duy nhất là Sở Hạc đại sư dưới trướng nhà họ Vân đã bị đuổi đi, nghe nói là nhà họ Dương cấu kết với Sở Hạc đại sư hãm hại nhà họ Vân, kết quả là mọi chuyện bị bại lộ.
Từ đó đến nay, Sở Hạc đại sư cũng mất tích.
Trong mấy ngày này, đám người Lục Hạp đi điều tra tin tức ở khắp nơi trong thành Vân Dương, nhưng vẫn không tìm được tung tích của ông ta.
Vân Như Sương biết rằng không có tin tức gì có nghĩa là đã chết rồi.
Quả đúng như Tần Ninh nói, cho dù nhà họ Vân không ra tay, thì nhà họ Dương cũng sẽ giúp bọn họ dọn dẹp.
“Tỷ tỷ!”
Vân Như Tuyết từ trong Vân Tiên Các bước ra, nàng ta nói: “Đã sắp thu mua được hết tất cả dược liệu rồi, còn thiếu một vài loại nữa thôi”.
“Đưa số dược liệu đó đến chỗ Tần công tử trước đi, xem thử hắn nói như thế nào, những loại còn lại đều là hàng quý hiếm, bên trong thành Vân Dương cũng không có, có thể sẽ phải đợi thêm vài ngày nữa”.
“Vâng!”
Vân Như Tuyết lập tức đi ngay.
Đã nhiều ngày trôi qua, hai người Tần Ninh và Lý Nhàn Ngư vẫn ở lại bên trong phủ đệ nhà họ Vân, Vân Như Sương cũng dặn dò người hầu chiêu đãi bọn họ chu đáo.
Phòng dành cho khách trong phủ đệ nhà họ Vân là một tòa đình viện lớn, đằng trước có một mảnh đất trống.
Những tảng đá nằm trên mặt đất được sắp xếp theo một trật tự nhất định.
Đã nhiều ngày trôi qua, cuối cùng thì Tần Ninh cũng thoát khỏi hai cái nạng, ít nhất trông hắn đã giống như một người bình thường.
Lúc này, trên tảng đá bỗng hiện ra những dòng phù chú màu xanh lục, trông có vẻ phức tạp, trong mắt Lý Nhàn Ngư, thứ này không khác gì chữ gà bới.
Bây giờ hai mắt hắn ta không thể nhìn được, hồn phách của hắn ta cảm ứng cũng không được rõ ràng cho lắm.
“Sư tôn, đây là gì vậy?”
Tần Ninh nói: “Ta miễn cưỡng lắm mới khắc được một trận pháp, dùng để quan sát những biến hóa trên cơ thể ngươi, xem thử hai mắt của ngươi đã khôi phục thị lực hay chưa”.
“Nếu vãng sinh đồng là mắt thần thì sau khi ngươi bộc phát ra lực lượng của vãng sinh đồng, nó không thể dễ dàng khiến hai mắt ngươi bị mù được, nếu vãng sinh đồng thật sự bị phá hủy một cách dễ dàng như vậy thì nó cũng chả phải là mắt thần gì cả”.
Lý Nhàn Ngư gật đầu.
“Ngồi ở kia đi, không được cử động”.
“Vâng”.
Lý Nhàn Ngư ngồi ngay ngắn, máu tươi chảy ra từ đầu ngón tay Tần Ninh, rơi từng giọt lên trên trận pháp.
Ngay lập tức, máu của hắn bắt đầu khởi động trận pháp, chỉ trong nháy mắt, Long Ảnh và Phượng Ảnh xuất hiện, bọn chúng vây quanh cơ thể Lý Nhàn Ngư.
Sau đó, Long Ảnh và Phượng Ảnh chui vào trong cơ thể Lý Nhàn Ngư với tốc độ cực nhanh, phát ra những âm thanh ầm ầm bên trong cơ thể hắn ta.
Vào lúc này, sau lưng Lý Nhàn Ngư, hai mắt ngưng tụ thành hai vầng hào quang, chiếu sáng cả tòa đình viện.
Con ngươi đỏ như máu, đồng tử lại tái nhợt, chín đường ngọc câu lại tối tăm, không có một chút ánh sáng nào.
Lúc này, máu tươi chảy ra từ hai mắt Lý Nhàn Ngư.
Tần Ninh nhìn về phía bóng dáng mà hai đồng tử tái nhợt của vãng sinh đồng chiếu xạ ra.
Đúng vào lúc này, chín đường ngọc câu đỏ như máu, ngoài một vòng, giữa một vòng, trong một vòng, trông có vẻ tối đen, không có ánh sáng.
Nhưng mà ánh mắt Tần Ninh vẫn nhìn thấy được rằng, ở vòng phía trong, trong ba đường ngọc câu có một đường tuy có vẻ tái nhợt nhưng bên trong cũng có lấm tấm điểm đỏ như máu.
“Hả?”
Tần Ninh ngớ người.
Hắn phất tay một cái, Long Ảnh và Phượng Ảnh ngay lập tức tràn đầy linh khí, lao thẳng về phía ngọc câu.
Ngay sau đó, Lý Nhàn Ngư hét lên đau đớn, ngã xuống đất.
Nhưng vào lúc ấy, Tần Ninh cũng phát hiện ra màu máu tươi bên trong ngọc câu đậm hơn một chút.
“Có đau không?”
“Đau…”
“Được rồi!”
Tần Ninh thu hồi linh khí của trận pháp, Lý Nhàn Ngư đứng dậy, lau vết máu ở hai mắt.
“Sư tôn, như thế nào rồi ạ?”
“Không sao đâu”.
Tần Ninh cười nói: “Vãng sinh đồng đã bắt đầu tự hồi phục, ngươi không cần phải để ý tới nó, nó sẽ tự lấy lại được ánh sáng”.
“Nhưng mà đợi Vân Như Sương thu thập đủ dược liệu rồi, vi sư sẽ luyện đan, giúp ngươi khôi phục nhanh hơn, với lại thử xem ngươi có thể từ Cực Cảnh bước vào cảnh giới Chân Ngã không”.
Nghe thấy vậy, Lý Nhàn Ngư vô cùng phấn khích.
Vậy thì tốt quá! Cùng lúc đó, giọng của Vân Như Tuyết vang lên bên ngoài đình viện.
“Tần công tử có ở đó không?”
“Vào đi!”
Vân Như Tuyết đem dược liệu tới cho Tần Ninh, nàng ta nói: “Còn thiếu bốn loại nữa, tỷ tỷ của ta đã sai người mang rất nhiều tiền đi mua rồi, chắc là mấy ngày nữa sẽ có, Tần công tử kiểm tra xem những dược liệu này có vấn đề gì không”.
“Được!”
Vân Như Tuyết nhìn Tần Ninh, muốn nói nhưng lại thôi.
“Nhị tiểu thư còn có việc gì muốn hỏi ta sao?”
“Tần công tử, ngươi thật sự có thể cứu phụ thân ta sao?”
“Việc các ngươi nhờ cậy ta sẽ làm hết lòng hết sức”.
Nhân tiện đây, Vân Như Tuyết lại nói tiếp: “Cha ta bị bệnh nặng, bọn ta đã từng đi tới thành Thiên Vũ, mời hồn đan sư xem xét, nhưng mà kết quả đều là không có hi vọng…”, thành Thiên Vũ! Cách thành Vân Dương hơn mười vạn dặm, do một trong bảy thế lực bá chủ Tây Hoa Thiên, nhà họ Vũ làm chủ thành.
“Nhị tiểu thư cứ yên tâm đi”.
Lý Nhàn Ngư nói: “Nếu sư tôn của ta đã nhận lời rồi thì nhất định sẽ làm được”.
“Ừ…”, Vân Như Tuyết tạm biệt và rời khỏi đây.
Tần Ninh tỏ vẻ bất đắc dĩ: “Tuy hai người này thật sự rất quan tâm Vân Nham Phong, nhưng mà làm như vậy cũng quá là không tin tưởng ta rồi”.
Hắn ít khi trải nghiệm loại cảm giác này.
Ngày xưa, số người cầu xin hắn luyện đan cho xếp hàng dài không dứt.
Mà hôm nay, hắn muốn cứu mạng người khác, lại còn bị người ta nghi ngờ.
Tần Ninh kiểm tra dược liệu bên trong nhẫn không gian một cách cẩn thận.
“Ngư Nhi!”
“Vâng, sư tôn”.
“Mấy ngày tới, ngươi hãy hộ pháp cho ta đi”.
Tuy rằng hai mắt Lý Nhàn Ngư đã mù nhưng trong khoảng thời gian này, thực lực của hắn ta đã dần khôi phục, ít ra hắn ta cũng có cảnh giới Đế giả đại viên mãn, ở bên trong thành Vân Dương này, tuy có cường giả cảnh giới Chân Ngã, nhưng số lượng cũng không nhiều, có Lý Nhàn Ngư hộ pháp, Tần Ninh hoàn toàn có thể yên tâm.
“Đã lâu lắm rồi ta chưa luyện đan, hôm nay thử bắt đầu luyện lại xem sao”.
“Vâng!”
Lý Nhàn Ngư gật đầu, hắn ta còn cảm thấy tò mò bèn nói: “Sư tôn, vết thương của người…”
“Tuy rằng không có sức chiến đấu của Đế giả nhưng ít nhất là bây giờ có thể sử dụng lực lượng trong cơ thể rồi, ta thử ngưng tụ đan hỏa xem sao”.
Lý Nhàn Ngư nghe thấy vậy liền vô cùng phấn chấn.
Vết thương của sư tôn đã khôi phục, hắn ta có thể yên tâm được rồi.
Vừa đến Vân Tiên Các, Vân Như Sương đã bước vào hậu viện, thấy hai thầy trò Tần Ninh và Lý Nhàn Ngư đã ngồi đây đợi từ lâu, nàng ta đi thẳng vào vấn đề: "Tần công tử chắc sao?"
Tần Ninh mỉm cười, nói: "Phương pháp luyện đan dùng để luyện chế Tụ Linh Hợp Khí Đan, hơn nữa chỉ cần tốn một ngày, dược liệu cần thiết không quá nhiều mà cách làm không quá phức tạp".
"Vân cô nương có thể đưa phương pháp luyện đan này cho Vân Khánh đại sư thử nghiệm, nếu thành thì ngươi tự biết ta không lừa ngươi".
Thử hay không thử, tất cả đều phụ thuộc vào bản thân Vân Như Sương.
Lúc này, Vân Như Sương nhìn về phía Tần Ninh, rồi nhìn vào Lý Nhàn Ngư.
Nàng ta thuận tay cứu được hai người họ, rốt cuộc là bọn họ tình cờ tiến vào Vân Tiên Các hay đã có mưu đồ từ trước đây?
Mặc kệ ra sao cứ thử một lần là biết.
"Được!"
Vân Như Sương đưa phương pháp luyện đan ấy đưa cho Vân Khánh đại sư, nói: "Vân Khánh thúc, ngươi hãy thử luyện chế trong vòng một ngày xem, ta sẽ đợi ở đây".
"Vâng".
Vân Khánh nhanh chóng đứng lên làm việc.
Lúc này, trong đình viện, Vân Như Sương đi đến bên bàn đá, rồi ngồi xuống.
"Ta tưởng rằng hai người các ngươi là những võ giả gặp nạn lưu lạc khắp nơi, một người là Đế Giả sơ kỳ, một người là Đế Giả đại viên mãn, thực lực của đệ tử còn mạnh hơn cả sư phụ, ta cũng rất hiếu kỳ, nhưng dù sao cả hai đều ở cảnh giới Đế Giả, nhưng bây giờ có vẻ như mắt nhìn người của ta hơi vụng về".
Lý Nhàn Ngư nghe vậy, vội vã nói: "Sư phụ của ta rất lợi hại, đến cả mối nguy của nhà họ Vân các ngươi, sư phụ ta cũng có khả năng giúp các ngươi".
"Khụ khụ!"
Tần Ninh ho khan, câm lặng nhìn về phía Lý Nhàn Ngư.
Tên nhóc này thẳng thắn lắm! Mối nguy của nhà họ Vân! Mối nguy của nhà họ Vân chính là bệnh của phụ thân Vân Như Sương, nếu mãi vẫn không thể giải quyết thì tình hình càng lúc càng nghiêm trọng hơn.
Hả?
Vân Như Sương bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó.
Tần Ninh có thể viết ra một phương pháp luyện đan luyện chế Tụ Linh Hợp Khí đan, lẽ nào tên này thật sự thông hiểu thuật luyện đan thật sao?
Vân Như Sương nhìn vào Tần Ninh, thắc mắc hỏi: "Tần công tử là đan sư ư?"
Vừa rồi, Lý Nhàn Ngư bị Tần Ninh liếc một cái, bây giờ không dám nói năng lung tung nữa, cũng chỉ có thể nói thầm trong lòng: không chỉ là đan sư thôi đâu, mà còn là đan sư không ai sánh bằng trong cả Trung Tam Thiên đấy.
Tần Ninh mới gật đầu đáp lời.
"Vân tiểu thử, có rất nhiều chuyện ta cần phải chứng minh ngươi mới có thể tin ta được, nếu không, bây giờ ta mà nói với ngươi rằng, vì để báo đáp ân tình của ngươi, ta có thể chữa khỏi bệnh của phụ thân ngươi, khi đó, ngươi lại nghi ngờ ta có ý đồ xấu xa gì đó, thậm chí vì để tiến vào Vân Tiên Các còn làm ra một chiêu khổ nhục kế, tất cả vì để hãm hại nhà họ Vân các ngươi".
"Cứ từ từ xem xét đi!"
Vân Như Sương không nói gì thêm, rời khỏi đình viện, ở lại Vân Tiên Các.
Bên kia, sau một chuyến du sơn ngoạn thủy ung dung vui vẻ, Sở Hạc đại sư mới trở lại Vân Tiên Các.
Sau khi trở về nơi ở của mình, Sở Hạc đại sư gọi dược đồng nhà mình đến, hỏi thăm: "Vân Khánh đại sư đâu?"
"Hả, Vân Khánh đại sư đi luyện đan rồi ạ, hơn nữa còn căn dặn mười ngày tới đừng ai tới làm phiền ạ"
Nghe vậy, Sở Hạc đại sư khoát tay, dược đồng lui xuống.
Sở Hạc đại sư nở một nụ cười.
Lần tỷ thí này, nhà họ Vân vào thế yếu rồi! Ông ta biết thuật luyện đan của tên Vân Khánh kia ra sao, trình độ của cả hai cũng sàn sàn ngang nhau, chẳng phân biệt được ai hơn ai.
Đưa một phương pháp luyện đan với tỷ lệ thành công cực thấp kia cho Vân Khánh, ông ta có thể luyện chế ra mười viên Tụ Linh Hợp Khí đan trong vòng mười ngày mới là lạ! Trong Vân Tiên Các mọi chuyện vẫn diễn ra như ngày thường.
Sáng sớm hôm sau.
Vân Như Sương khoanh chân ngồi xuống, tập trung tu luyện suốt một đêm, nhưng cả đêm tâm trạng nàng ta chẳng thể bình yên nổi.
Mãi đến khi tiếng đập cửa vang lên.
"Đại tiểu thư!"
Ngoài cửa là vẻ mặt hưng phấn của Vân Khánh đại sư, bây giờ ông ta rất là kích động.
Vân Như Sương vẫn đang đợi kết quả luyện đan, giờ mở cửa ra, mời Vân Khánh đại sư vào.
Vân Khánh đại sư lấy ra năm cái hộp ngọc, lần lượt mở ra, gương mặt đỏ ửng, không kiềm chế được mà thốt lên: "Năm viên đấy, đêm qua lão phu luyện chế một lò, ra được năm viên lận!"
"Còn nữa, đại tiểu thư xem này, trong năm viên Tụ Linh Hợp Khí đan này, dược liệu chính không thay đổi, thế nhưng bảy dược liệu phối hợp được thay đổi, độ quý giá của dược liệu giảm, chi phí thấp hơn, mà cả tỷ lệ thành công và phẩm chất của đan dược đều rất cao!"
Lúc này, Vân Khánh vô cùng kích động.
Một người đan sư được chạm tay vào một đan dược tốt, một phương pháp luyện đan xịn sò, chẳng khác nào một tên háo sắc được một loạt mỹ nhân vờn quanh, hận không thể nhào vào đắm chìm trong đó!
"Thật sao?"
"Đại tiểu thư, tệ gì lão phu cũng là mệnh đan sư, tuy chỉ có thể luyện chế ra mệnh đan hạ phẩm, nhưng vẫn có khả năng phân biệt ở mức nào đó".
Vào giờ phút này, Vân Như Sương thong thả dạo bước trong phòng, nhìn về phía Vân Khánh đại sư, nói: "Vân Khánh thúc, bây giờ ngươi hãy tạm thời giữ kín bí mật này, chín ngày tiếp theo ngươi cứ tiếp tục luyện đan, hơn nữa, thử hết cả phương pháp luyện đan sau khi sửa lại của Tần Ninh và phương pháp luyện đan mà Sở Hạc đại sư giao cho ngươi nữa, xem thử tỷ lệ thành công như thế nào, phẩm chất đan dược ra sao".
Vân Khánh hiểu ngay.
"Nhớ kỹ, việc này chỉ có ta biết ngươi biết".
"Vâng!"
Lúc này, tảng đá trong lòng Vân Như Sương mới buông xuống.
Tần Ninh không lừa nàng ta! Tất cả mọi người đều là người thông minh, Tần Ninh dùng phương pháp luyện đan này để chứng minh bản thân hắn không có ác ý.
Vân Như Sương đứng ngồi không yên, lập tức đứng dậy, đi đến đình viện nơi Tần Ninh và Lý Nhàn Ngư ở.
Sáng sớm, Lý Nhàn Ngư và Tần Ninh đã ra ngoài tắm nắng.
Vân Như Sương thấy Tần Ninh đang nhắm mắt, nằm trên xích đu trong đình viện, ánh mặt trời ấm áp chiếu xuống khiến người thanh niên phía trước trông lạnh nhạt nhưng thật là tao nhã, khí chất hoàn toàn khác với lần đầu tiên gặp người thanh niên đang hôn mê ấy.
"Tần... Tần công tử...", Vân Như Sương chợt gọi, giọng điệu rất bình tĩnh.
"Tình hình thử nghiệm tốt lắm à?"
Tần Ninh mở mắt, bình tĩnh hỏi.
"Ừ...", Vân Như Sương nói tiếp: "Xin hỏi, thuật luyện đan của Tần công tử như thế nào?"
Tần Ninh nhìn thoáng qua Vân Như Sương, thong thả nói: "Trên đời này, ta đứng thứ hai, chắc là không ai dám nhận mình đứng thứ nhất".
Vân Như Sương nghe vậy, lòng nôn nao.
Tần Ninh cực kỳ kiêu ngạo.
Tất nhiên là nàng ta không tin, nhưng nếu Tần Ninh có thể nói ra câu ấy, chứng tỏ rằng thuật luyện đan của hắn không hề tầm thường.
"Tần công tử".
Cuối cùng, Vân Như Sương vẫn không nhịn được, chân thành nhờ vả: "Vân Như Sương xin mời Tần công tử đến nhà họ Vân chữa bệnh cho phụ thân của ta".
"Nếu Tần công tử có thể trị khỏi bệnh cho cha ta, nhà họ Vân ta sẽ mãi khắc ghi ân tình ấy, trọn đời không quên!"
Lúc này, Tần Ninh liếc mắt nhìn Vân Như Sương, cười nói: "Nhanh tin ta vậy sao?"
Vân Như Sương cười gượng gạo.
Không phải do nàng ta muốn thế.
Nhưng cơ thể phụ thân càng ngàng càng yếu.
Nếu là quá khứ, cho dù Tần Ninh có bày ra bản lĩnh bất phàm nào thì nàng ta vẫn sẽ tiếp tục kiểm tra, tiếp tục quan sát Tần Ninh, nhưng tình hình bây giờ không còn kịp nữa rồi.
Bệnh tình khẩn cấp lắm rồi.
"Được".
Tần Ninh nói tiếp: "Nhưng mà, phải chờ một chút thời gian, ít nhất phải đợi cho ta có thể đi đứng lại được, nếu không thì dẫu ta có cách cứu phụ thân ngươi, ta cũng không làm được".
Vân Như Sương gật đầu.
Tần Ninh nhìn vào nàng ta, hỏi tiếp: "Ngươi tính bây giờ làm gì?"
Bây giờ làm gì sao?
Làm gì là làm gì?
Về Sở Hạc đại sư sao?
"Sở Hạc sẽ không vô duyên vô cớ sửa lại phương pháp luyện đan, rồi đưa cho Vân Khánh đại sư, mười viên Tụ Linh Hợp Khí Đan trị giá ba mươi vạn thiên nguyên thạch, Vân Tiên Các ngươi kiếm không ra thì phải bồi thường gấp ba, chính là chín mươi vạn viên thiên nguyên thạch".
Tần Ninh nhìn về phía Vân Như Sương, hỏi: "Chín mươi vạn thiên nguyên thạch không phải là một số lượng nhỏ nhỉ?"
Chương 2787: Phẩm chất của đan dược ổn lắm nhỉ?
Vân Như Sương nói tiếp: "Nếu điều tra ra Sở Hạc đại sư động tay động chân thật, thì Vân Tiên Các chúng ta đây sẽ không tha cho ông ta".
"Đuổi ông ta ra khỏi Vân Tiên Các!"
Nghe vậy, Tần Ninh chỉ mỉm cười.
"Tần công tử cười cái gì?"
"Người ta chuẩn bị đâm ngươi một đao rồi, mà ngươi đá đít đi là xong xuôi sao?"
"Vậy quá đơn giản rồi, tổn thất chín mươi vạn thiên nguyên thạch mà chỉ có đuổi đi hay sao?"
Chân mày Vân Như Sương nhíu lại.
Tần Ninh tiếp lời: "Chi bằng ta chỉ cho ngươi một cách thế nào?"
... Thời gian mười ngày thoáng chốc đã trôi qua.
Mười ngày qua, cuối cùng Tần Ninh đã có thể từ từ đứng lên bắt đầu đi lại.
Nhưng mà, hắn phải chống trượng cả ngày, trông thật quái dị.
Mười ngày sau, ngày ấy đã đến, đại sảnh Vân Tiên Các.
Có vài người đi đến.
"Các vị khách quý có gì sai bảo ạ?"
Ngay lập tức có thị nữ bước ra tiếp đón, mỉm cười tiếp khách.
"Tại hạ là Lục Hạp, mười ngày trước có đặt mười viên Tụ Linh Hợp Khí đan ở Vân Tiên Các các ngươi, đây là hợp đồng, các ngươi xem thử đi, hôm nay ta tới đây để lấy đan dược!"
Người thị nữ kia nhận lấy tờ giấy, nhìn thoáng qua, sau đó cười nói: "Các vị khách quý đợi đây một lát ạ, đan sẽ lên ngay".
Đám người Lục Hạp lẳng lặng ngồi đợi ở khu vực đón khách.
"Đại ca, lỡ như Vân Tiên Các lấy ra được thật thì sao đây?"
Một người đàn ông bên cạnh Lục Hạp hỏi.
"Lấy ra sao?"
Lục Hạp quan sát xung quanh, cười nhạo nói: "Yên tâm đi, chắc chắn là không có đâu, mọi chuyện đều được dàn dựng rất tốt!"
"Hơn nữa, lẽ nào thiếu gia Dương Mộ lại hãm hại chúng ta?
Lần này chúng ta tới đây là để chia tiền".
Cả đám nghe vậy, ai nấy đều nở nụ cười.
Lúc này, đối diện Vân Tiên Các, trong một tửu lâu, ở lầu hai, phòng ở giữa.
Dương Mộ dẫn theo Dương Thác đang bình tĩnh chờ đợi.
Dương Thác cười to nói: "Mộ ca, lần này chắc chắn là Vân Như Sương và Vân Như Tuyết sẽ khóc ngất luôn đấy".
"Thiệt hại chín mươi vạn thiên nguyên thạch, ta nghĩ người ở những phòng khác trong nhà họ Vân sẽ không ngồi yên mặc kệ đâu!"
"Đến lúc đó, chúng ta khi không lại lời một vị Sở Hạc đại sư, còn có thêm chín mươi vạn thiên nguyên thạch".
Tuy bảo nhà họ Vân và nhà họ Dương đều là những gia tộc to lớn trong thành Vân Dương, nhưng trong thành Vân Dương, võ giả cảnh giới Chân Ngã từ tầng một đến tầng ba là chiến lực mạnh nhất rồi, cho nên, đan dược cần thường ngày phần lớn đều là đan dược ở cấp Cực Cảnh, trị giá hàng trăm hàng ngàn thiên nguyên thạch.
Mà mệnh đan rẻ nhất cũng đã một vạn thiên nguyên thạch một viên.
Chín mươi vạn! Dù là đối với những gia tộc đẳng cấp như nhà họ Vân hay nhà họ Dương thì đây cũng là thiệt hại rất lớn.
Lúc này, Dương Mộ mỉm cười nói : "Vân Nham Phong sắp đi đời, Vân Như Sương vốn dĩ không có khả năng gánh vác trọng trách lớn lao kia".
"Một ngày nào đó có thể thâu tóm hết cả nhà họ Vân, tương lai ở thành Vân Dương, nhà họ Dương chúng ta sẽ trở thành bá chủ duy nhất, đến lúc đó, có thể đối đầu với các thành chủ khác, dần dần lớn mạnh hơn".
Từ xưa đến nay, ba tôn đầu sỏ, bảy phương bá chủ, có ai không bắt đầu từ đó mà phát triển chứ?
Nhưng người khác có thể thì nhà họ Dương cũng có thể! Lúc này, trong Vân Tiên các.
Hai người Vân Như Sương và Vân Như Tuyết dẫn theo Vân Khánh đại sư với Sở Hạc đại sư lần lượt đi ra.
Tiến vào đại sảnh, Vân Như Sương thấy bọn Lục Hạp ở kia, bèn tiến lên tiếp đón.
"Các vị khách quý đợi lâu rồi!"
Vân Như Sương cười nói: "Vân Tiên Các chúng ta cực kỳ coi trọng lần giao dịch này, nên nhiều ngày qua các đại sư luôn tranh thủ luyện chế".
Nghe vậy, chân mày Lục Hạp nhíu lại.
Sở Hạc đại sư nghe thế nhướng mày lên.
Vân Khánh luyện ra được mười viên sao?
Không thể nào! Dựa vào thuật luyện đan của Vân Khánh, cho dù là thêm một vị đại sư nữa thì cũng không làm được.
Lục Hạp ho khan, nói: "Vân tiểu thư, nếu các ngươi không lấy ra được mười viên Tụ Linh Hợp Khí đan thì phải bồi thường cho chúng ta chín mươi vạn viên thiên nguyên thạch, đây là luật phải không?"
Lúc này, Vân Như Sương kinh ngạc nói: "Sao lại lấy không ra chứ, Vân Tiên Các chúng ta nhận việc thì tất nhiên phải làm được chứ".
Lục Hạp nghe vậy bèn sửng sốt.
Hình như có điều gì đó hơi sai! "Vân Khánh đại sư".
Sau đó, Vân Khánh đại sư bước đến, lấy ra một cái hộp gấm, mở ra, lần lượt lấy ra mười hộp ngọc.
Vân Như Sương cười nói: "Mười viên Tụ Linh Hợp Khí đan đã ở đây rồi, xin mời tiên sinh Lục Hạp đây thanh toán nốt hai mươi vạn thiên nguyên thạch còn thiếu ạ!"
"Một tay giao tiền một tay giao vật!"
Nghe đến đây, Lục Hạp cuống cuồng.
"Giả, chắc chắn là giả, Vân Tiên Các các ngươi không thể nào luyện chế mười ngày ra mười viên Tụ Linh Hợp Khí đan được!"
Nghe vậy, Vân Như Sương không vội không vàng, nhìn về phía Sở Hạc đại sư, cười nói: "Sở Hạc đại sư, đây là đan dược do tự tay Vân Khánh đại sư luyện chế, mời ngươi đến đánh giá phẩm chất".
Lúc này, Sở Hạc cũng chẳng hiểu chuyện gì.
Ông ta bước đến phía trước, mở một hộp ngọc ra, liếc mắt nhìn qua, sắc mặt ông ta thay đổi ngay lập tức.
Ông ta có phương pháp luyện chế Tụ Linh Hợp Khí đan thì cớ sao lại không biết Tụ Linh Hợp Khí đan chứ?
Đan dược này không cần đánh giá mà chỉ cần liếc mắt nhìn qua, ông đã đã cảm nhận được nó còn tuyệt vời hơn sản phẩm mình làm ra nữa! Không thể nào! Đây không thể nào là thật!
"Sở Hạc đại sư?"
Vào giờ phút này, Vân Khánh đại sư cười to nói: "Làm sao?
Phẩm chất của đan dược ổn lắm nhỉ?"
Lúc này, sắc mặt Sở Hạc đại sư tối sầm! Sao có thể thế được! Không thể nào! Phục Ma Tham đã đổi thành Phục Uyên Liên, công hiệu sẽ giảm sút, tỷ lệ thành công càng thấp hơn, thậm chí đến cả bản thân ông ta ra tay thì cũng không thể nào mười ngày luyện chế ra mười viên được.
Vân Khánh lại càng không có khả năng mới đúng.
Vân Như Sương cười nói: "Tiên sinh Lục Hạp à, xin mời thanh toán ạ!"
Bây giờ, cả đám Lục Hạp cũng ngơ ngác.
Kế hoạch của bọn họ không phải như vậy! Kế hoạch vốn là Vân Tiên Các không tài nào có được mười viên Tụ Linh Hợp Khí đan, nhưng bây giờ ngược lại, bọn họ đi đâu kiếm ra hai mươi vạn thiên nguyên thạch đây!
"Sao thế?
Lẽ nào các vị khách đây không có tiền?"
Nụ cười của Vân Như Sương dần dần lạnh xuống.
"Ở trong thành Vân Dương này mà dám chọc vào Vân Tiên Các chúng ta, các vị biết phải trả giá gì rồi nhỉ?"
Vân Như Sương vừa nói xong, ngay lập tức có vài hộ vệ bao vây bọn họ, trong ấy còn có một vị cường giả cảnh giới Chân Ngã tầng một lẫn trong đó, hệt như hổ rình mồi.
Bọn Lục Hạp chỉ mới tới cảnh giới Đế Giả mà thôi, người mạnh nhất cùng lắm là Lục Hạp, mới là Đế Giả đại viên mãn, sao là đối thủ được chứ!
"Dám chọc vào Vân Tiên Các ta thì chỉ có một con đường chết".
Vân Như Sương nói tiếp.
"Oan lắm!"
Lúc này, Lục Hạp quỳ rạp xuống đất, vội vàng trình bày: "Đây không phải là ý của chúng ta, chúng ta không có ý định làm thế, là do công tử Dương Mộ của nhà họ Dương sai bảo chúng ta làm ạ, tất cả đều do người khác sai bảo ạ!"
Dương Mộ! Quả nhiên là do người của nhà họ Dương giờ trò mà!
"Nói bậy nói bạ!"
Đúng lúc này, ngoài của Vân Tiên Các, một giọng nói lạnh lùng vang lên.
"Ta không hề quen biết đám người các ngươi thì sao sai bảo các ngươi được chứ?"
Dương Mộ dẫn theo Dương Thác và vài vị hộ vệ của nhà họ Dương bước vào Vân Tiên Các.
Hắn ta chờ mãi chờ mãi mà không thấy đám Lục Hạp tranh chấp, nên khó hiểu mới xuống dưới xem sao, ai ngờ lại thấy cảnh này.
Vân Tiên Các lấy ra được mười viên Tụ Linh Hợp Khí đan sao?
Không thể nào! Nhưng bây giờ, chuyện đã xảy ra trước mắt rồi, hắn ta không thể không tin.
Chương 2788: Cút ngay
Khi Lục Hạp thấy Dương mộ xuất hiện, vội vã nói: "Công tử Dương Mộ, ngươi không thể bỏ mặc ta được!"
"Đúng vậy, là ngươi sai chúng ta đến Vân Tiên Các đặt Tụ Linh Hợp Khí đan, không thì anh em chúng ta đều là cảnh giới Đế Giả, cần nhiều Tụ Linh Hợp Khí đan như vậy làm gì?"
Đám Lục Hạp tranh luận kịch liệt, mọi chuyện dần trở nên ồn ào hơn.
Người đứng vây xem càng lúc càng đông đúc.
Giờ phút này, sắc mặt Dương Mộ xanh mét, trông vô cùng khó coi.
Ở một góc đại sảnh.
Tần Ninh chống gậy, đứng cạnh Lý Nhàn Ngư hóng chuyện.
"Cái này đủ cho nhà họ Dương nghẹn họng, ít nhất là khiến tiếng tăm của bọn họ bị hư tổn".
Lý Nhàn Ngư hả hê nói.
"Đừng vội vàng, đợi một lát nữa đã".
Tần Ninh cười nói: "Đây chỉ là bắt đầu, ta phải từ từ khôi phục thực lực, tiện thể chầm chậm quan sát nhà họ Dương sụp đổ từng bước một".
"Vâng ạ".
Lý Nhàn Ngư rất hả giận.
Cái điệu bộ mắt chó nhìn người ngày đó của Dương Thác của Dương Thiên Các khiến hắn ta nuốt không trôi cục tức, lòng không bình yên.
Bây giờ, Lý Nhàn Ngư thấy chuyện huyên náo hơn, nói ngay: "Thật ra hôm đó, nhà họ Dương còn lấy của chúng ta mười viên thiên nguyên thạch nữa".
"Khi mời cái tên đại sư Lý Minh Khiếu kia khám chữa bệnh cho người, mới nhìn đã nói người chết chắc, một viên thiên nguyên thạch cũng không còn, thật là tàn nhẫn mà!"
Tần Ninh nghe vậy, không nhịn được mà nói: "Ngươi kiếm thiên nguyên thạch đâu ra?"
Lý Nhàn Ngư đáp ngay: "Nhắc đến đây phải cảm ơn vị công tử tự xưng là Thần Tinh Dịch kia".
"Con nhớ sư phụ có nói rằng Thần Tinh Dịch là đệ tử của người khi người là Thông Thiên Đại Đế ở đời thứ tám nhỉ?
Nhưng mà, thành Vân Dương này chính là một trong những thành trì ở Tây Hoa Thiên, hơn nữa hình như sư huynh Thần Tinh Dịch không ở Tây Hoa Thiên thì phải?
Khi đó con không suy nghĩ nhiều”.
Lý Nhàn Ngư cười hì nói: "Lúc ấy, lòng con đều là làm sao để cứu sư phụ...", "Ừ...", Tần Ninh gật đầu nói: "Dịch Nhi chắc đang ở Tự Tại Thiên trong Cửu Đại Thiên, không xuất hiện ở Tây Hoa Thiên đâu, với lại, Trung Tam Thiên có hàng tỉ vạn sinh linh, người tên là Thần Tinh Dịch không chỉ có mỗi hắn ta".
Nếu Lý Nhàn Ngư nghe được mỗi cái tên là Thần Tinh Dịch đã chạy đến hỏi người ta.
Ngươi là sư huynh của ta phải không?
Ta là đệ tử của Tần Ninh nè! Tần Ninh chính là Thông Thiên Đại Đế, sư phụ của ngươi đó! Khi đó, Lý Nhàn Ngư sẽ không được gọi là thẳng thắn nữa mà là đồ ngốc! Hai người dừng câu chuyện lại, tiếp tục quan sát tranh chấp ở kia.
Bọn Lục Hạp khóc lóc kể lể, tường thuật lại Dương Mộ đưa cho bọn chúng mười vạn thiên nguyên thạch, bảo bọn chúng đến đặt hàng Tụ Linh Hợp Khí đan ra sao.
Tất nhiên là Dương Mộ nghiêm mặt, không chịu thừa nhận chuyện đó.
Dương Mộ bị đám Lục Hạp làm bực mình, cuối cùng không nhịn được mà tức giận quát to: "Sở Hạc, ngươi hay lắm!"
Vào thời khắc ấy, Sở Hạc đại sư chết đứng.
"Công tử Dương Mộ, ta...", Dương Mộ quát: "Không phải ngươi nói là chắc chắn không thể sao?
Không phải ngươi cam đoan rằng Vạn Tiên Các không lấy ra được mười viên Tụ Linh Hợp Khí đan sao?"
"Gần đây nhà họ Dương ta đối xử với ngươi như thế nào?
Nhưng ngươi thì sao?
Đồ khốn nạn!"
Ngay khi ấy, tình thế lật ngược, mọi người trợn mắt há hốc mồm.
Dương Mộ bị chọc điên rồi! Lúc này, Vân Như Sương cười khẩy nói: "Dương Mộ, âm mưu ngươi lập nên e là thất bại rồi, Sở Hạc đại sư vô cùng trung thành và tận tâm với Vân Tiên Các chúng ta đấy nhé!"
"Đúng thế".
Vân Khánh đại sư cũng đi ra, nói: "Nhờ Sở Hạc huynh sửa lại phương pháp luyện đan ấy mà nó lại càng tốt hơn, rồi đưa cho ta luyện chế, ngươi chớ ở đây ngậm máu phun người!"
Nghe vậy, Dương Mộ ngây đơ! Hắn ta bị đùa giỡn rồi! Hắn ta đã bị Sở Hạc và Vân Tiên Các bắt tay trêu đùa! Sở Hạc bây giờ lại ngơ ngác.
Ông ta đổi phương pháp luyện đan sao?
Sao đến bản thân ông ta cũng không biết thế! Lúc này, Vân Như Sương nhìn vào đám Lục Hạp, nói thẳng: "Lập tức giao hai mươi vạn thiên nguyên thạch ra đây, mười viên Tụ Linh Hợp Khí đan này cho các ngươi, nếu không, sợ là các ngươi không bước chân ra nổi Vân Tiên Các".
Bọn Lục Hạp ngơ ngác.
Còn Dương Mộ giờ đã sắp tức điên rồi!
"Cút, đồ vô dụng này!"
Hắn ta dùng chân đá văng bọn người kia, rồi xoay người bước đi.
Âm mưu của hắn ta đã thất bại, còn bị người khác trêu đùa, lòng hắn ta tức giận đến nhường nào cũng có thể đoán được.
Vân Như Sương nhìn Dương Mộ rời khỏi, không hề ngăn cản, nàng ta có thể làm gì Dương Mộ chứ.
Thế nhưng có thể chọc tức hắn ta, rồi còn lời thêm mười vạn thiên nguyên thạch đã đủ rồi.
Mười viên Tụ Linh Hợp Khí đan kia có phẩm chất vô cùng tuyệt vời, không sợ không bán được.
Lúc này, đám người Lục Hạp đang đau khổ cầu xin.
Vân Như Sương nói: "Muốn sống nữa không?"
"Nếu muốn... thì bọn ngươi phải nghe lời của ta!"
Vân Như Sương nói tiếp: "Mau lan truyền hết những việc mà Dương Mộ sai các ngươi làm trên khắp đường to ngõ nhỏ ở thành Vân Dương, làm được thì ta sẽ tha mạng cho các ngươi!"
"Nấu không...", "Không thành vấn đề, không thành vấn đề!"
Cả lũ tè cả ra quần, luống cuống rời khỏi.
Sau đó, Vân Như Sương mới sai bảo: "Phái người theo dõi chúng, rồi tống cổ chúng đi chỗ khác, giết chết không tha, nếu nhà họ Dương muốn sai người giết chúng thì cũng phải đợi chúng truyền tin ra đã".
"Vâng".
Ngay lập tức có người ra ngoài đi theo.
Đến lúc này.
Vân Như Sương mới nhìn về phía Sở Hạc đại sư.
Sở Hạc lập tức biện minh: "Ta đã biết ngay mà, tên khốn Dương Mộ này chẳng tốt lành gì, nên phương pháp luyện đan thay đối rồi mới đưa cho Vân Khánh đại sư, việc này vẫn chưa báo cho đại tiểu thư biết, không ngờ rằng đại tiểu thư đã biết từ lâu, lão phu bội phục...", "Cút!"
Vân Như Sương quát lên: "Từ hôm nay trở đi, Sở Hạc nhà ngươi không còn là đan sư làm khách ở nhà họ Vân ta nữa, ngươi không được mang bất cứ thứ gì trong nhà họ Vân đi, hiện tại cút ngay, nếu không...", Sở Hạc tái mét.
"Đại tiểu thư, chuyện này...", "Cút!"
Vân Như Sương nói tiếp: "Ta không muốn nhắc lại lần hai đâu".
Lúc này, sắc mặt Sở Hạc đại sư hoàn toàn thay đổi.
"Vân Như Sương, nhà họ Vân ngươi sớm muộn gì cũng xong đời thôi".
Sở Hạc lập tức giở giọng, xoay người rời đi.
Sau khi đã giải quyết xong mọi chuyện, Vân Như Sương đưa mắt nhìn vào Tần Ninh đang đứng một góc trong đại sảnh, thở ra một hơi.
Nàng ta từ từ bước đến trước mặt Tần Ninh, rồi lấy ra một cái nhẫn không gian đưa cho Lý Nhàn Ngư.
"Cái này đáng giá năm vạn thiên nguyên thạch, coi như đây là tiền công của Tần công tử lần này".
Lý Nhàn Ngư không từ chối.
Trước kia, hắn ta không biết giá trị của linh thạch trong tu hành, nhưng bây giờ hắn ta đã biết rồi.
Từ khi đi theo Tần Ninh đến nay, đi đến đâu ăn đến đó, tu luyện ở đâu cũng không thiếu thứ gì, thế nhưng khi Tần Ninh gặp chuyện không may mọi chuyện đã không như xưa nữa.
"Cảm tạ Tần công tử!"
Vân Như Sương nói.
Tần Ninh cười đáp: "Khách khí rồi, nếu không nhờ ngươi chắc ta đã chết rồi".
Vân Như Sương bình thản cười nói: "Chẳng biết sao Tần công tử lại thả Sở Hạc đại sư?"
"Tuy Sở Hạc đại sư nhân phẩm không ra gì, nhưng thực lực có đó, không đến nỗi phải chết đói...", Tần Ninh cười đáp: "Ngươi cho rằng nhà họ Dương sẽ buông tha ông ta không?"
Nghe vậy, Vân Như Sương bừng tỉnh, gật gù tán đồng.
"Hôm nay, Như Sương thành tâm mời Tần công tử đến Vân Phủ ta làm khách, hy vọng được Tần công tử nể mặt”.
"Được!"
Tần Ninh sảng khoái đồng ý.
Dù sao, vẫn còn ân tình phải trả mà! Thêm vào đó, cái tên đồ đệ ngốc nhà mình đã không biết bao nhiêu lần nhắc báo đáp nhà họ Vân, nếu mình không làm thì chẳng phải lời nói của đồ đệ ngốc nhà mình trở thành gió thoảng mây bay sao?
Chương 2789: Xuống địa ngục mà giải thích
Ở bên này, Tần Ninh theo Vân Như Sương và Vân Như Tuyết tới phủ đệ nhà họ Vân.
Chiều tà, ở thành Vân Dương, trong một tòa nhà lớn.
Lúc này, vẻ mặt Sở Hạc đại sư rất u ám, ông ta vừa uống rượu, vừa trái ôm phải ấp, nói một cách hùng hổ rằng: “Con tiện nhân Vân Như Sương kia, rồi sẽ có ngày lão phu sẽ khiến cho nhà họ Vân phải suy sụp!”
“Sở đại sư, ngươi đừng nóng giận, uống rượu, uống rượu đi nào…”, Sở Hạc nhìn hai người đẹp đang ngồi bên cạnh, ông ta cười to rồi nói: “Có các ngươi uống cùng lão phu, lão phu mới không tức giận, lão phu chính là mệnh đan sư, đừng nói là ở thành Vân Dương, cho dù là ở những nơi khác, lão phu đều có thể sống một cách thoải mái!”
“Thoải mái sao? Có đúng vậy không?”
Đúng vào lúc này, bỗng có một tiếng cười khinh bỉ xuất hiện.
Loạt xoạt… Ngay lập tức, có rất nhiều người xuất hiện, bao vây xung quanh đình viện.
Sắc mặt của Sở Hạc thay đổi.
Ông ta đã say mềm, hai mắt lờ đờ, cố hết sức nhìn về phía trước, có một bóng dáng đứng ở trước cửa, người đó chính là công tử Dương Mộ.
“Công tử Dương Mộ!”
Vào lúc này, Sở Hạc cũng đã giật mình tỉnh rượu, ông ta vội nói: “Công tử Dương Mộ, ta biết là ngươi sẽ tìm đến chỗ ta mà, con tiện nhân Vân Như Sương kia dám tính kế ta, công tử Dương Mộ, nhà họ Vân nhất định sẽ bị diệt vong, hôm nay, lão phu sẽ gia nhập Dương Thiên Các, giúp công tử giải mối hận này”.
“Tính kế ngươi sao?”
Dương Mộ cười nhạo: “Chỉ có mình ngươi biết được phương pháp luyện Tụ Linh Hợp Khí Đan thôi đúng không? Nếu ngươi thật sự động tay động chân ở trên phương thuốc thì tên Vân Khánh kia sao có thể luyện chế ra được mười viên Tụ Linh Hợp Khí Đan được hả?”
“Ta…”
“Sở Hạc, hôm nay chính là ngày chết của ngươi”.
Vào lúc này, Dương Mộ không thể kiềm nổi cơn giận trong lòng mình nữa.
Bởi vì việc này, hắn ta đã thua lỗ mười vạn thiên nguyên thạch, không chỉ vậy hắn ta còn bị phụ thân chửi rủa một lúc lâu.
Cơ giận này, tất nhiên là phải xả lên người của Sở Hạc rồi.
“Công tử Dương Mộ, việc này chắc chắn là có hiểu lầm gì đó, đây là hiểu lầm lớn đó!”
“Hiểu lầm sao?”
Dương Mộ lạnh lùng nói: “Xuống địa ngục mà giải thích!”
Nghe thấy vậy, Sở Hạc biết chuyện này không thể nào cứu vãn được nữa.
“Dương Mộ, lão phu thật lòng muốn gia nhập vào nhà họ Dương, ngươi đúng là có mắt không tròng”.
Sở Hạc đại sư nổi giận mắng: “Ngươi cho rằng nhà họ Dương của các ngươi thật sự có thể lấy thúng úp voi sao? Ngu xuẩn, lão phu đã sớm bị đuổi ra khỏi Vân Tiên Các rồi, ngươi bị người khác đùa bỡn lâu nay mà cũng chẳng hề hay biết gì”.
“Đáng chết!”
“Đáng chết sao?”
Sở Hạc cười lạnh lùng, ông ta nói: “Dựa vào ngươi mà có thể giết được ta sao?”
Sở Hạc đại sư vừa mới nói xong, bàn tay ông ta nắm chặt, ngay lập tức, có một lò luyện đan xuất hiện, lò luyện đan hút lấy gió lốc nhanh chóng tăng kích thước lên, biến thành một chiếc lò to cả trăm trượng, sau đó, nó trực tiếp đánh về phía Dương Mộ.
Sắc mặt Dương Mộ khẽ thay đổi, hắn ta nhanh chóng rút lui.
Vào lúc này, Sở Hạc đại sư bỗng cúi người đánh úp tới.
Giữa lúc nguy cấp, bỗng nhiên có một bóng người im hơi lặng tiếng xuất hiện trước mặt Dương Mộ một cách quỷ dị, bàn tay người đó tạo ra chưởng ấn, đánh về phía Sở Hạc đại sư.
Oanh, răng rắc… Tiếng gãy nát vang lên, máu chảy ra từ miệng và mũi của Sở Hạc đại sư, xương cốt trên người ông ta nhanh chóng vỡ vụn.
“Dương… Khai Nguyên!”
Nhìn thấy rõ người vừa mới ra tay với mình, hai mắt Sợ Hạc trợn to, ông ta trợn mắt nhìn Dương Mộ, rồi quát lên: “Ngươi, đồ ngu… xuẩn…”, rầm, thân thể Sở Hạc đại sư ngã xuống đất, tắt thở ngay tại chỗ.
Vào lúc này, Dương Mộ thở phào nhẹ nhõm.
“Nhị thúc…”, Dương Mộ nhìn người đàn ông trung niên vừa mới xuất hiện, hắn ta chắp tay cúi đầu chào.
Dương Khai Nguyên! Chính là đệ đệ ruột của tộc trưởng nhà họ Dương, Dương Khai Thái, ông ta cũng là một vị cường giả có cảnh giới Chân Ngã tầng ba.
Lúc này, Dương Khai Nguyên nhìn về phía Dương Mộ, ông ta trấn an hắn ta rằng: “Ta biết ngươi cũng là vì gia tộc và muốn chứng minh bản thân, nhưng mà mọi việc đều phải cẩn thận làm từng bước một mới có thể thành công được”.
“Lần này, xem như là dùng mười vạn thiên nguyên thạch để mua một bài học cho ngươi”.
“Con hiểu rồi ạ…”, Dương Mộ chắp tay nhận lỗi, nhưng sự tức giận trong lòng hắn ta không hề thuyên giảm.
Vân Như Sương! Vân Như Tuyết! Nhà họ Vân, sớm muộn gì ta cũng sẽ tiêu diệt các ngươi! Cùng lúc đó, ở phủ đệ nhà họ Vân.
Phủ đệ nhà họ Vân ở phía Bắc thành Vân Dương, ở đây có những tòa nhà cao trùng trùng điệp điệp, không thể tính đếm được số lượng lầu các, chỉ riêng tỳ nữ và thị vệ đã có khoảng một nghìn người.
Lúc này, bên trong phủ đệ nhà họ Vân, tại một tòa đình viện, dưới một cái đình nghỉ mát.
Tỷ muội Vân Như Sương, Vân Như Tuyết và Tần Ninh, Lý Nhàn Ngư cùng ngồi lại với nhau.
Ngoài bốn người bọn họ, còn có tộc trưởng nhà họ Vân, Vân Nham Phong.
Vân Nham Phong trông có vẻ mới bốn mươi tuổi, những năm gần đây, bởi vì thân thể bị nhiễm bệnh, nên làn da ông ta tái nhợt, sắc mặt cũng rất khó coi.
Ngoại trừ Vân Nham Phong còn có một vị nữa, đôi mắt người này có vài phần giống với ánh mắt của Vân Nham Phong.
Đây chính là đệ đệ của Vân Nham Phong, Vân Bình Phong.
Bọn họ ngồi quanh một chiếc bàn, đồ ăn và rượu bày trên bàn trông rất hấp dẫn.
Vân Nham Phong bưng ly rượu lên, ông ta nhìn Tần Ninh rồi cười mà bảo rằng: “Những việc mà Tần công tử đã làm, ta đều nghe tiểu nữ kể hết rồi, cảm tạ Tần công tử giúp đỡ!”
“Khách sáo rồi, một cái phương pháp luyện đan mà thôi, không có gì to tát cả”.
Hai người uống một hơi cạn sạch.
Vân Nham Phong bỗng ho khụ khụ, sắc mặt ông ta ửng hồng.
“Cha…”
“Không sao, không sao đâu..”, Vân Nham Phong nhìn Tần Ninh, ông ta cười khổ rồi nói: “Khiến công tử phải chê cười rồi, thân thể của ta ngày một sa sút dần, có lẽ không bao lâu nữa, ta sẽ phải buông tay với chốn nhân gian này rồi”.
Nghe cha nói như vậy, sắc mặt của Vân Như Sương và Vân Như Tuyết vô cùng buồn bã.
Không dễ gì nhà họ Vân có được ngày hôm nay, mẫu thân của hai người vì gia tộc đấu đá nhau mà đã qua đời từ khi cả hai còn thơ bé, phụ thân mãi đến nay vẫn chưa cưới người nào khác.
Nhìn dáng vẻ hiện tại của phụ thân, Vân Như Sương thật sự rất đau lòng.
Đó cũng là lý do vì sao chưa kịp thăm dò Tần Ninh mà nàng ta đã vội dẫn hắn về nhà.
Bệnh của phụ thân đã nghiêm trọng lắm rồi.
“Được rồi, được rồi, hôm nay, ta bày ra bữa tiệc này là để cảm ơn công tử Tần Ninh và công tử Lý Nhàn Ngư, đừng nói tới những việc này nữa, mọi người mau dùng bữa đi”.
“Vâng…”
Sau khi tiệc rượu kết thúc. Vân Như Sương dẫn Tần Ninh và Lý Nhàn Ngư tới nơi ở của khách, nàng ta sắp xếp chỗ cho hai người nghỉ tạm.
Tần Ninh thấy Vân Như Sương vẫn còn buồn bã, nên hắn không nói gì thêm.
“Tần công tử, tạm thời, các ngươi cứ ở lại đây nhé, không cần nghĩ nhiều làm gì”.
Vân Như Sương sắp xếp chỗ ở cho hai người xong xuôi, đang chuẩn bị rời đi.
Thì đúng lúc này, Tần Ninh gọi lại: “Vân cô nương”.
“Hả?”
“Ta có thể chữa khỏi bệnh cho phụ thân ngươi”.
Nghe được lời này, hai mắt Vân Như Sương sáng ngời.
“Nhưng mà…”
Tần Ninh nói tiếp: “Ta phải chữa khỏi cho bản thân trước đã, đây là những dược liệu cần dùng, tổng cộng có một trăm linh một loại, trong đó có hơn phân nửa là dùng để chữa thương cho ta, một nửa còn lại là để chữa bệnh cho phụ thân ngươi”.
“Nếu ngươi là có thể mau chóng tìm được những dược liệu này giúp ta mau chóng khôi phục thương thế, thì phụ thân ngươi cũng sẽ nhanh chóng khỏi bệnh”.
Nghe Tần Ninh nói vậy, Vân Như Sương chỉ biết sửng sốt.
“Ngươi thấy như thế nào?”
“Tần công tử...”, Vân Như Sương ấp úng: “Thứ cho tại hạ mạo muội, ngươi… còn chưa khám cho phụ thân ta …”, Tần Ninh cười cười, cũng không nhiều lời, hắn xoay người trở về phòng.
Lí Nhàn Ngư nhìn về phía Vân Như Sương, hắn ta nói: “Vân tiểu thư, ngươi yên tâm đi, sư tôn của ta nhất ngôn cửu đỉnh, hắn sẽ không lừa ngươi đâu, thuật luyện đan của người… không ai có thể so sánh được”.
Thầy trò hai người xoay người đi vào phòng.
Còn lại một mình Vân Như Sương, nàng ta suy nghĩ đến mức ngớ người.
Nhìn danh sách hơn một trăm loại dược liệu trong tay, có rất nhiều loại là hàng xa xỉ, nếu như muốn thu mua hết từng này dược liệu, sợ là tiêu hết trăm vạn thiên nguyên thạch cũng không đủ.
Nên biết rằng toàn bộ gia sản nhà họ Vân cũng chỉ có một nghìn vạn thiên nguyên thạch, lượng tài chính có thể điều động cũng chỉ hơn một trăm vạn mà thôi.
Nếu phải mua chừng này dược liệu thì chắc chắn sẽ tiêu phí một số tiền khổng lồ.
Nếu như Tần Ninh lừa nàng ta… Đến lúc đó, một chi của phụ thân trong họ có thể phải nhường ra vị trí tộc trưởng mất.
Tam thúc và phụ thân rất thân thiết với nhau, nhưng mà bên chi của đại bá đã bắt đầu mơ ước vị trí tộc trưởng suốt mấy năm nay rồi.
Chương 2790: Nhất định có thể làm được
Lúc này, trong lòng Vân Như Sương đang tự đấu tranh dữ dội.
Nàng ta cầm phương thuốc, đi tới chỗ phụ thân.
Vân Như Sương bước vào đình viện, nàng ta nghe thấy tiếng ho khan kịch liệt truyền từ trong ra, vào lúc ấy, tim nàng ta đau như bị dao cắt.
“Tam đệ!”
Giọng Vân Nham Phong vang lên: “E rằng ta không sống thêm được bao lâu nữa, nhưng nếu như giao nhà họ Vân cho đại ca quản lý thì chắc chắn sẽ có ngày lụn bại”.
“Nếu như ta chết đi, thì đệ hãy đảm nhận vị trí tộc trưởng này”.
Bên trong đình viện, giọng tam thúc Vân Bình Phong đầy đau đớn: “Nhị ca…”
“Đệ nên hiểu rằng không phải vì đại ca không cùng một mẹ với chúng ta nên ta mới không muốn giao chức vị tộc trưởng cho đại ca”.
Vân Nham Phong nói tiếp: “Chỉ có giao cho đệ ta mới có thể yên tâm được”.
“Nhị ca, nhất định là sẽ có cách chữa khỏi cho huynh mà”.
Bên trong đình viện, giọng của Vân Nham Phong lại vang lên: “Ta biết Sương Nhi quyết định đính hôn với nhà họ Cổ ở thành Cổ Viêm”.
“Dù có nhà họ Cổ chống lưng, nhà họ Vân chúng ta sẽ không sụp đổ, nhưng mà nếu vì để ta sống mà Sương Nhi phải sống trong cảnh nước sôi lửa bỏng cả đời, thì người làm phụ thân như ta chi bằng chết quách đi cho rồi”.
“Vì vậy nên khi nhà họ Cổ tới ngỏ ý, ta đã từ chối”.
“Tam đệ…”, Vân Nham Phong nói thật lòng: “Ta biết bắt đệ gánh lấy những trọng trách này khiến đệ thấy áp lực nhưng mà nhị ca không còn cách nào khác…”, ở bên ngoài đình viện, nghe tới đây, Vân Như Sương lệ rơi đầy mặt.
Vân Như Sương nắm chặt danh sách dược liệu, nàng ta dần quyết tâm hơn.
Thành Vân Dương vẫn bình yên như xưa.
Gợn sóng duy nhất là Sở Hạc đại sư dưới trướng nhà họ Vân đã bị đuổi đi, nghe nói là nhà họ Dương cấu kết với Sở Hạc đại sư hãm hại nhà họ Vân, kết quả là mọi chuyện bị bại lộ.
Từ đó đến nay, Sở Hạc đại sư cũng mất tích.
Trong mấy ngày này, đám người Lục Hạp đi điều tra tin tức ở khắp nơi trong thành Vân Dương, nhưng vẫn không tìm được tung tích của ông ta.
Vân Như Sương biết rằng không có tin tức gì có nghĩa là đã chết rồi.
Quả đúng như Tần Ninh nói, cho dù nhà họ Vân không ra tay, thì nhà họ Dương cũng sẽ giúp bọn họ dọn dẹp.
“Tỷ tỷ!”
Vân Như Tuyết từ trong Vân Tiên Các bước ra, nàng ta nói: “Đã sắp thu mua được hết tất cả dược liệu rồi, còn thiếu một vài loại nữa thôi”.
“Đưa số dược liệu đó đến chỗ Tần công tử trước đi, xem thử hắn nói như thế nào, những loại còn lại đều là hàng quý hiếm, bên trong thành Vân Dương cũng không có, có thể sẽ phải đợi thêm vài ngày nữa”.
“Vâng!”
Vân Như Tuyết lập tức đi ngay.
Đã nhiều ngày trôi qua, hai người Tần Ninh và Lý Nhàn Ngư vẫn ở lại bên trong phủ đệ nhà họ Vân, Vân Như Sương cũng dặn dò người hầu chiêu đãi bọn họ chu đáo.
Phòng dành cho khách trong phủ đệ nhà họ Vân là một tòa đình viện lớn, đằng trước có một mảnh đất trống.
Những tảng đá nằm trên mặt đất được sắp xếp theo một trật tự nhất định.
Đã nhiều ngày trôi qua, cuối cùng thì Tần Ninh cũng thoát khỏi hai cái nạng, ít nhất trông hắn đã giống như một người bình thường.
Lúc này, trên tảng đá bỗng hiện ra những dòng phù chú màu xanh lục, trông có vẻ phức tạp, trong mắt Lý Nhàn Ngư, thứ này không khác gì chữ gà bới.
Bây giờ hai mắt hắn ta không thể nhìn được, hồn phách của hắn ta cảm ứng cũng không được rõ ràng cho lắm.
“Sư tôn, đây là gì vậy?”
Tần Ninh nói: “Ta miễn cưỡng lắm mới khắc được một trận pháp, dùng để quan sát những biến hóa trên cơ thể ngươi, xem thử hai mắt của ngươi đã khôi phục thị lực hay chưa”.
“Nếu vãng sinh đồng là mắt thần thì sau khi ngươi bộc phát ra lực lượng của vãng sinh đồng, nó không thể dễ dàng khiến hai mắt ngươi bị mù được, nếu vãng sinh đồng thật sự bị phá hủy một cách dễ dàng như vậy thì nó cũng chả phải là mắt thần gì cả”.
Lý Nhàn Ngư gật đầu.
“Ngồi ở kia đi, không được cử động”.
“Vâng”.
Lý Nhàn Ngư ngồi ngay ngắn, máu tươi chảy ra từ đầu ngón tay Tần Ninh, rơi từng giọt lên trên trận pháp.
Ngay lập tức, máu của hắn bắt đầu khởi động trận pháp, chỉ trong nháy mắt, Long Ảnh và Phượng Ảnh xuất hiện, bọn chúng vây quanh cơ thể Lý Nhàn Ngư.
Sau đó, Long Ảnh và Phượng Ảnh chui vào trong cơ thể Lý Nhàn Ngư với tốc độ cực nhanh, phát ra những âm thanh ầm ầm bên trong cơ thể hắn ta.
Vào lúc này, sau lưng Lý Nhàn Ngư, hai mắt ngưng tụ thành hai vầng hào quang, chiếu sáng cả tòa đình viện.
Con ngươi đỏ như máu, đồng tử lại tái nhợt, chín đường ngọc câu lại tối tăm, không có một chút ánh sáng nào.
Lúc này, máu tươi chảy ra từ hai mắt Lý Nhàn Ngư.
Tần Ninh nhìn về phía bóng dáng mà hai đồng tử tái nhợt của vãng sinh đồng chiếu xạ ra.
Đúng vào lúc này, chín đường ngọc câu đỏ như máu, ngoài một vòng, giữa một vòng, trong một vòng, trông có vẻ tối đen, không có ánh sáng.
Nhưng mà ánh mắt Tần Ninh vẫn nhìn thấy được rằng, ở vòng phía trong, trong ba đường ngọc câu có một đường tuy có vẻ tái nhợt nhưng bên trong cũng có lấm tấm điểm đỏ như máu.
“Hả?”
Tần Ninh ngớ người.
Hắn phất tay một cái, Long Ảnh và Phượng Ảnh ngay lập tức tràn đầy linh khí, lao thẳng về phía ngọc câu.
Ngay sau đó, Lý Nhàn Ngư hét lên đau đớn, ngã xuống đất.
Nhưng vào lúc ấy, Tần Ninh cũng phát hiện ra màu máu tươi bên trong ngọc câu đậm hơn một chút.
“Có đau không?”
“Đau…”
“Được rồi!”
Tần Ninh thu hồi linh khí của trận pháp, Lý Nhàn Ngư đứng dậy, lau vết máu ở hai mắt.
“Sư tôn, như thế nào rồi ạ?”
“Không sao đâu”.
Tần Ninh cười nói: “Vãng sinh đồng đã bắt đầu tự hồi phục, ngươi không cần phải để ý tới nó, nó sẽ tự lấy lại được ánh sáng”.
“Nhưng mà đợi Vân Như Sương thu thập đủ dược liệu rồi, vi sư sẽ luyện đan, giúp ngươi khôi phục nhanh hơn, với lại thử xem ngươi có thể từ Cực Cảnh bước vào cảnh giới Chân Ngã không”.
Nghe thấy vậy, Lý Nhàn Ngư vô cùng phấn khích.
Vậy thì tốt quá! Cùng lúc đó, giọng của Vân Như Tuyết vang lên bên ngoài đình viện.
“Tần công tử có ở đó không?”
“Vào đi!”
Vân Như Tuyết đem dược liệu tới cho Tần Ninh, nàng ta nói: “Còn thiếu bốn loại nữa, tỷ tỷ của ta đã sai người mang rất nhiều tiền đi mua rồi, chắc là mấy ngày nữa sẽ có, Tần công tử kiểm tra xem những dược liệu này có vấn đề gì không”.
“Được!”
Vân Như Tuyết nhìn Tần Ninh, muốn nói nhưng lại thôi.
“Nhị tiểu thư còn có việc gì muốn hỏi ta sao?”
“Tần công tử, ngươi thật sự có thể cứu phụ thân ta sao?”
“Việc các ngươi nhờ cậy ta sẽ làm hết lòng hết sức”.
Nhân tiện đây, Vân Như Tuyết lại nói tiếp: “Cha ta bị bệnh nặng, bọn ta đã từng đi tới thành Thiên Vũ, mời hồn đan sư xem xét, nhưng mà kết quả đều là không có hi vọng…”, thành Thiên Vũ! Cách thành Vân Dương hơn mười vạn dặm, do một trong bảy thế lực bá chủ Tây Hoa Thiên, nhà họ Vũ làm chủ thành.
“Nhị tiểu thư cứ yên tâm đi”.
Lý Nhàn Ngư nói: “Nếu sư tôn của ta đã nhận lời rồi thì nhất định sẽ làm được”.
“Ừ…”, Vân Như Tuyết tạm biệt và rời khỏi đây.
Tần Ninh tỏ vẻ bất đắc dĩ: “Tuy hai người này thật sự rất quan tâm Vân Nham Phong, nhưng mà làm như vậy cũng quá là không tin tưởng ta rồi”.
Hắn ít khi trải nghiệm loại cảm giác này.
Ngày xưa, số người cầu xin hắn luyện đan cho xếp hàng dài không dứt.
Mà hôm nay, hắn muốn cứu mạng người khác, lại còn bị người ta nghi ngờ.
Tần Ninh kiểm tra dược liệu bên trong nhẫn không gian một cách cẩn thận.
“Ngư Nhi!”
“Vâng, sư tôn”.
“Mấy ngày tới, ngươi hãy hộ pháp cho ta đi”.
Tuy rằng hai mắt Lý Nhàn Ngư đã mù nhưng trong khoảng thời gian này, thực lực của hắn ta đã dần khôi phục, ít ra hắn ta cũng có cảnh giới Đế giả đại viên mãn, ở bên trong thành Vân Dương này, tuy có cường giả cảnh giới Chân Ngã, nhưng số lượng cũng không nhiều, có Lý Nhàn Ngư hộ pháp, Tần Ninh hoàn toàn có thể yên tâm.
“Đã lâu lắm rồi ta chưa luyện đan, hôm nay thử bắt đầu luyện lại xem sao”.
“Vâng!”
Lý Nhàn Ngư gật đầu, hắn ta còn cảm thấy tò mò bèn nói: “Sư tôn, vết thương của người…”
“Tuy rằng không có sức chiến đấu của Đế giả nhưng ít nhất là bây giờ có thể sử dụng lực lượng trong cơ thể rồi, ta thử ngưng tụ đan hỏa xem sao”.
Lý Nhàn Ngư nghe thấy vậy liền vô cùng phấn chấn.
Vết thương của sư tôn đã khôi phục, hắn ta có thể yên tâm được rồi.
Bình luận facebook