• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Hot Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu

  • Chương 2796-2800

Chương 2796: Lương y như từ mẫu

Người đàn ông cầm đầu bị Cửu Anh bắt sống, rơi xuống trước người Tần Ninh, bị đặt ở phía dưới hai móng của Cửu Anh, không thể động đậy.

"Biết điều một chút".

Lúc này chín cái đầu của Cửu Anh nhìn chằm chằm người đàn ông cầm đầu kia.

Tần Ninh nhìn về phía người này, hỏi: "Bây giờ đã có thể nói có chuyện gì chưa?"

"Đắc tội nhà họ Vũ, ngươi đừng hòng sống sót ở vực nam Tây Hoa Thiên này!"

Tần Ninh nghe thấy lời này thì nhìn thoáng qua Cửu Anh.

Cửu Anh trực tiếp duỗi ra một cái đầu, một tiếng bịch vang lên, người đàn ông cầm đầu thiếu mất một cánh tay.

"A...", tiếng gào thê thảm vang lên.

"Hỏi cái gì đáp cái nấy, không tốt sao?"

Sắc mặt người đàn ông cầm đầu trắng bệch nói: "Nàng ta chính là Chiến Linh Vân, con gái của lâu chủ Chiến Thần Lâu Chiến Thiên Vũ!"

"Vậy vì sao các ngươi lại giết nàng ta?"

"Chiến Thần Lâu và nhà họ Vũ vốn không hòa hợp, Chiến Linh Vân này đi vào nam vực, bị võ giả nhà họ Vũ chúng ta phát hiện, chúng ta nhận mệnh lệnh của Vũ Thừa Phong thiếu gia đuổi giết nàng ta".

Vũ Thừa Phong?

Tần Ninh đã hiểu được đại khái có chuyện gì xảy ra rồi.

"Chiến Thần Lâu chắc cũng giống như nhà họ Vũ, một trong bảy đại bá chủ, lâu chủ Chiến Thiên Vũ cũng là một vị cường giả cảnh giới Vô Ngã đỉnh cao, nhà họ Vũ các ngươi đúng là dám...", nghe thấy thế, người đàn ông tiếp tục nói: "Trong Tây Hoa Thiên có ba thế lực cầm đầu, bảy đại bá chủ, từ trước đến nay đều là như vậy, mặt ngoài là hợp tác, nhưng âm thầm lại là ngươi giết người của ta, ta giết người của ngươi, không có gì không dám".

Nghe thấy vậy, Tần Ninh cười nói: "Gặp phải ta cũng coi như ngươi xui xẻo, Chiến Thần Lâu lại có chút quan hệ với ta, ta sẽ cứu người phụ nữ này!"

Quan hệ?

Người đàn ông cầm đầu biến sắc.

"Ngươi cứu không được nàng ta đâu, trong phạm vi trăm vạn dặm gần đây đều là địa bàn của nhà họ Vũ, cho dù ngươi có thể giết được chúng ta, ngươi có thể chống đỡ được cường giả cảnh giới Vong Ngã, cảnh giới Vô Ngã sao?"

"Có thể!"

Tần Ninh nắm tay lại, Cửu Anh trực tiếp tiễn hắn ta về tây thiên.

Lúc này, Lý Nhàn Ngư ôm Chiến Linh Vân kia nhìn về phía Tần Ninh, nói: "Sư phụ, người thật sự quen biết Chiến Thiên Vũ kia?"

"Ừm...", Tần Ninh gật đầu nói: "Về thành Vân Dương trước rồi nói sau".

"Vâng".

Sau khi dọn dẹp sạch sẽ, sư đồ hai người đưa Chiến Linh Vân hôn mê trở về thành Vân Dương.

Trên đường, Tần Ninh nói.

"Đời thứ chín của ta là Thông Thiên Đại Đế, cũng được rất nhiều người gọi là Thể Đế, đời thứ tám chuyên tu thể thuật, đã tạo ra “Thể Thư”".

"Thần Tinh Dịch theo ta, cùng nhau đi khắp Trung Tam Thiên, so tài thể thuật với mọi người ở khắp nơi, làm phong phú ghi chép bên trong “Thể Thư”".

"Năm đó chúng ta đã đến Tây Hoa Thiên, làm quen được với Chiến Thiên Vũ, nhưng đó cũng là chuyện hơn một vạn năm trước".

Tần Ninh từng trải qua đời thứ tư ở Trung Tam Thiên.

Từ Cửu Nguyên Đan Đế đến Luyện Thiên Đại Đế, lại đến Phong Không Chí Thánh, cuối cùng đời thứ tám chính là Thông Thiên Đại Đế.

Mà đời thứ chín thì ở bên trong Thượng Tam Thiên.

Hắn đi đến đời này, đại khái đã mấy ngàn năm trôi qua rồi.

Cách đời thứ tám hơn một vạn năm, gần như hai vạn năm.

Hai vạn năm trước Chiến Thiên Vũ còn chưa tới cảnh giới Tứ Cực đâu.

Chỉ chớp mắt đã thành lâu chủ của Chiến Thần Lâu rồi.

"Hơn bốn vạn năm nay, rất nhiều người, rất nhiều chuyện ở Trung Tam Thiên đều đã xảy ra biến hóa cực lớn".

Tần Ninh nghĩ đến Chiến Thiên Vũ, lập tức cười nói: "Nhưng mà chắc là sẽ không thay đổi quá lớn".

Lý Nhàn Ngư cũng mỉm cười.

Xem ra sư phụ vẫn rất thích vị này.

Đêm khuya hai người trở về Vân phủ, bây giờ bọn họ đang ở biệt viện, Vân Như Sương cũng đã dặn dò không ai được tùy ý quấy rầy.

Sau khi đặt Chiến Linh Vân lên trên giường, Tần Ninh lập tức nói: "Ngư Nhi, cởi quần áo của nàng ta ra đi".

"Hả?"

"Hả cái gì mà hả, lương y như từ mẫu đối xử như nhau, tên nhóc thối, không biết gì cả!"

Lý Nhàn Ngư lúng túng cởi quần áo cho Chiến Linh Vân, chỉ thấy trên người nàng ta có rất nhiều vết máu sâu thấy xương.

Tần Ninh lập tức nói: "Trước tiên giúp nàng ta xử lý ngoại thương đi, Mệnh Hoàn bị hao tổn là vấn đề căn bản của cảnh giới Chân Ngã, phải chậm rãi điều dưỡng".

"Ừm...", sau một đêm bận rộn, cuối cùng đã ổn định lại được mạng sống cho Chiến Linh Vân.

Ngày hôm sau, Vân Như Sương đến, Tần Ninh hỏi nàng ta một chút dược liệu cần thiết.

Hắn cũng đã hiểu rõ được tình huống của hai nhà bây giờ từ trong miệng Vân Như Sương.

"Dương Thiên Các bên kia bây giờ cũng muốn tổ chức một hội đấu giá, ta có thể khẳng định có người đang âm thầm trợ giúp nhà họ Dương đối phó với nhà họ Vân chúng ta, hơn nữa nhất định không phải thế lực bên trong thành Vân Dương!"

Vân Như Sương rất chắc chắn mình biết tất cả đan sư trong thành Vân Dương.

Tần Ninh nghe Vân Như Sương nói, cuối cùng nâng bút lên viết thêm mấy phương pháp luyện đan, giao cho Vân Như Sương, cười nói: "Tiếp tục".

"Tiếp tục tiến hành đấu giá, tiếp tục luyện chế phát triển đan dược mới, chỉ cần Vân Tiên Các lấy đan dược có hiệu quả tốt hơn Dương Thiên Các, giá cả rẻ hơn, chắc chắn Dương Thiên Các sẽ phải thua".

Nhìn Tần Ninh tiện tay viết ra sáu loại phương pháp luyện đan, Vân Như Sương có chút ngây người.

Nàng ta không khỏi nghĩ đến lời Lý Nhàn Ngư nói hai tháng trước, Tần Ninh tỉnh lại, nhất định sẽ báo đáp nhà họ Vân bọn họ.

Lúc ấy nàng ta chỉ cảm thấy Lý Nhàn Ngư có chút ngốc, cũng không để ở trong lòng.

Nhưng bây giờ nhìn lại... Lý Nhàn Ngư không phải là ngốc, mà là hắn ta biết Tần Ninh có năng lực và thực lực như thế.

Có phương pháp luyện đan thì sẽ có đan dược, áp chế Dương Thiên Các cũng không tính là việc khó.

"Tần công tử, cảm ơn ngươi!"

"Không cần khách khí".

Tần Ninh nói thẳng: "Ta cũng không chỉ vì nhà họ Vân các ngươi, cũng là để xả giận cho đồ đệ ngốc của ta".

Vân Như Sương gật đầu.

"Mấy ngày qua Vân Tiên Các quá bận rộn, đã tìm được mấy loại dược liệu cuối cùng, không đến mười ngày sẽ đưa tới, đến lúc đó cũng sẽ đưa cả số dược liệu ngươi cần đến luôn".

"Được".

Tần Ninh hiểu được, hắn lấy ra đan thuật chính, nhà họ Vân lợi dụng để đánh tan âm mưu của nhà họ Dương cũng không phải là vấn đề gì khó.

Chắc chắn phía sau nhà họ Dương có đan sư ủng hộ.

Thế nhưng nếu muốn bàn về đan thuật, muốn đánh bại Tần Ninh hắn, đừng nói ở trong Tây Hoa Thiên, cho dù là Trung Tam Thiên cũng không người nào có thể làm được.

Tần Ninh vẫn có chút tự tin ấy.

Trong mấy ngày liên tiếp, ngày nào sư đồ hai người cũng đều thay thuốc cho Chiến Linh Vân đang hôn mê, Lý Nhàn Ngư cũng đã quen thuộc.

Mỗi lần giúp đỡ thay thuốc, Lý Nhàn Ngư đều mặc niệm một trăm lần: Sư phụ là thầy thuốc, ta là người giúp thầy thuốc, lương y như từ mẫu, ta cũng không phải chiếm tiện nghi! Ngày hôm đó, vừa sáng sớm, Tần Ninh đã thức tỉnh từ trong nhập định.

Mấy ngày qua Lý Nhàn Ngư đã thay thuốc thành thạo rồi, cũng không cần Tần Ninh nhìn chằm chằm.

Trong viện, hắn chậm rãi giãn gân cốt.

Chát! Một tiếng bạt tai cực kì vang dội vang lên ở bên ngoài phòng, Tần Ninh trong đình viện cũng nghe được rõ ràng.

Mà không lâu sau, Lý Nhàn Ngư bưng thuốc đi ra từ trong một căn phòng khác, một bên mặt sưng lên.

Tần Ninh nhìn thoáng qua, muốn cười nhưng lại kìm nén.

"Sư phụ, nàng ta tỉnh rồi".

Tần Ninh gật đầu nói: "Ừm, đã nhìn ra...", "Sư phụ, người... người cố ý đúng không?"

Lý Nhàn Ngư vô cùng oan ức.

Khó trách mấy ngày nay sư phụ đều không đi thay thuốc, mà toàn để hắn ta làm.

Một khi người phụ nữ này tỉnh lại, nhìn thấy toàn thân trần trụi, lại thấy một người đàn ông đứng bên cạnh giở trò, chắc chắn sẽ cho một cái tát.

"Nói bậy!"

Tần Ninh nghiêm mặt nói: "Ngươi đã quên lời vi sư nói về lương y như từ mẫu rồi sao, phi lễ chớ nhìn là hành vi của quân tử, có đôi khi là khó tránh khỏi bị người ta hiểu lầm".

Lý Nhàn Ngư ngẩn người, không thể phản bác được.

Mà vào lúc này, cửa phòng mở ra lần nữa, một bóng người xinh đẹp vịn khung cửa, yếu ớt đứng ở nơi đó.
Chương 2797: Các ngươi muốn cái gì?

Người phụ nữ này mặc một chiếc váy dài màu xanh, lúc này còn chưa thắt cả đai lưng, chỉ khoác một bộ giáp mềm màu bạc, mặc dù tùy ý khoác ở trên người nhưng lại khiến cô gái kia có chút không chịu nổi gánh nặng.

Ánh mắt nàng ta vô cùng trong trẻo, khuôn mặt mỹ lệ, làn da tinh tế mịn màng, chỉ là sắc mặt tái nhợt, khiến bên trong tính cách nữ trung hào kiệt lại có mấy phần yếu đuối.

Chiến Linh Vân! Tần Ninh nhìn người phụ nữ này, cười nói: "Ngươi đã tỉnh...", mà Chiến Linh Vân lại là nhìn Tần Ninh một chút, nhìn Lý Nhàn Ngư bị mình tát một cái, nói: "Là các ngươi đã cứu ta?"

Tần Ninh gật đầu.

"Cảm ơn!"

Chiến Linh Vân nói rồi chống người lên, muốn rời đi.

"Bây giờ ngươi đi thì chỉ có một con đường chết".

Tần Ninh đứng ở trong viện, thản nhiên nói: "Mệnh Hoàn vỡ vụn, ta chỉ mới chữa trị vết thương bên ngoài của ngươi, với tình trạng của ngươi bây giờ, chưa ra khỏi thành Vân Dương đã chết rồi".

Nghe thấy vậy, Chiến Linh Vân dừng bước chân lại.

Nàng ta nhìn Tần Ninh và Lý Nhàn Ngư một chút, cuối cùng đi vào trong đình viện, ngồi xuống dưới đình nghỉ mát.

Tần Ninh mỉm cười, không nói gì.

Người phụ nữ này đúng là thông minh, hắn đỡ phải nói nhiều.

"Các ngươi là người nào?"

Người phụ nữ trực tiếp mở miệng hỏi.

"Tại hạ là Tần Ninh, vị này là đệ tử tại hạ Lý Nhàn Ngư, bất ngờ gặp được cô nương ở một dãy núi cách thành Vân Dương trăm dặm bị người nhà họ Vũ đuổi giết, tiếp theo cứu cô nương, đưa cô nương đến thành Vân Dương tĩnh dưỡng".

"Các ngươi?"

Chiến Linh Vân lại tỏ ra vô cùng nghi ngờ, làm động vào vết thương đau đến mức nhăn nhó.

Nàng ta biết rõ trong mỗi đội ngũ nhà họ Vũ đuổi giết mình, ít nhất đều có mấy vị cao thủ cảnh giới Chân Ngã.

Tần Ninh và Lý Nhàn Ngư chỉ có hai người, có thể cứu được nàng ta ư?

Lý Nhàn Ngư vô cùng tức giận, xem thường ta thì được, nhưng lại xem thường sư tôn?

"Nếu không phải là hai chúng ta cứu được ngươi, bây giờ ngươi còn sống được sao?"

Lý Nhàn Ngư liền nói ngay: "Làm sao nào?

Cảm thấy sư đồ hai người chúng ta chỉ là cảnh giới đế giả, liền cảm thấy sư đồ chúng ta không cứu được ngươi?"

Chiến Linh Vân nhìn thoáng qua Lý Nhàn Ngư, lạnh lùng nói: "Đồ dê xồm".

"Ngươi...", Lý Nhàn Ngư nhìn sắc mặt Chiến Linh Vân tái nhợt, nhưng vẫn không nuốt trôi được cơn tức này, khẽ nói: "Lương y như từ mẫu, cô nương ở trong mắt ta chỉ là một người bệnh, ta chỉ bôi thuốc cho cô nương, cứu mạng cô nương, mà cô nương lại nghĩ về ta bẩn thỉu như vậy!"

Chiến Linh Vân nghe được những lời này của Lý Nhàn Ngư thì đột nhiên thấy coi trọng hắn ta hơn vài lần.

Sau đó nàng ta dời ánh mắt về phía Tần Ninh, nói thẳng: "Ngươi có thể tìm được linh dược chữa khỏi Mệnh Hoàn của ta?"

"Ta có thể luyện chế".

"Ngươi?"

Chiến Linh Vân lại làm như không tin.

Bản thân nàng ta là cảnh giới Chân Ngã đỉnh phong, Tần Ninh chỉ là cảnh giới đế giả, cho dù tinh thông đan thuật, nhưng muốn luyện chế ra đan dược có thể chữa trị được Mệnh Hoàn của nàng ta thì gần như không có khả năng.

Lý Nhàn Ngư nhìn thấy Chiến Linh Vân lại có dáng vẻ này thì không nhịn được muốn châm chọc vài câu, thế nhưng thấy sư phụ cũng không tức giận, đành không nói gì.

"Ngươi có làm được không?"

Chiến Linh Vân hỏi lại.

Cuối cùng Lý Nhàn Ngư không nhịn được, tiếp tục nói: "Cô nương, ngươi đúng là không biết điều, sư phụ ta đã muốn cứu ngươi, không làm được thì nói ra làm gì?"

Lúc này Lý Nhàn Ngư đã hóa thành Lý Oán Giận.

Người bên ngoài đối xử với hắn ta như thế nào, hắn ta không thể nói được một câu nào, thế nhưng đối xử với Tần Ninh như vậy, hắn ta lại thao thao bất tuyệt.

"Ta chỉ hỏi một chút, ngươi kích động cái gì?"

Chiến Linh Vân cũng không coi Lý Nhàn Ngư ra gì, tiếp tục nói: "Nếu các ngươi đã biết là nhà họ Vũ đuổi giết ta, vậy chắc chắn cũng biết ta là con gái Chiến Linh Vân của lâu chủ Chiến Thần Lâu - Chiến Thiên Vũ".

"Chiến Thần Lâu, nhà họ Vũ chính là thế lực đứng thứ hai trong bảy thế lực lớn ở Tây Hoa Thiên thế mà các ngươi không sợ bị giết người diệt khẩu ư".

"Võ giả trong thành Vân Dương không thể có can đảm này được".

Tần Ninh cười nói: "Đúng là sư đồ hai người chúng ta cũng không phải là võ giả thành Vân Dương, mà đến từ Thượng Nguyên Thiên".

"Thượng Nguyên Thiên?"

Chiến Linh Vân cười.

"Thượng Nguyên Thiên có thể nói là một thiên vực yếu nhất trong chín thiên vực hiện nay, có rất ít cường giả cảnh giới Tam Ngã đi?"

"Đúng thật...", Chiến Linh Vân tiếp tục nói: "Nói đi, các ngươi đã cứu ta, đương nhiên ta sẽ báo đáp, các ngươi muốn cái gì?"

Nghe thấy lời này, trong lòng Lý Nhàn Ngư vô cùng giận dữ.

Người phụ nữ này quá kiêu ngạo.

Nếu là ngày xưa, sư phụ đã sớm nổi giận rồi, nhưng bây giờ sư phụ lại thờ ơ.

Tần Ninh cười nói: "Chờ chữa khỏi thương thế của ngươi rồi nói cũng không muộn".

"Đừng".

Chiến Linh Vân ân oán rõ ràng, nói thẳng: "Đến lúc đó nếu ta không trả được các ngươi thì lại mang tiếng là chơi xấu, tốt nhất mọi người hãy nói rõ ràng".

Tần Ninh suy nghĩ một lát, lập tức cười nói: "Được, nếu đã như vậy, ta chữa khỏi thương thế của ngươi, ngươi hãy dẫn ta đi gặp phụ thân ngươi".

Nghe thấy vậy, Chiến Linh Vân lập tức chớp chớp đôi mắt to nhìn Tần Ninh.

"Ngươi đúng là có dã tâm không nhỏ".

Chiến Linh Vân lập tức nói: "Lấy tu vi của hai sư đồ các ngươi, cứu ta nhất định sẽ phải hứng chịu nguy hiểm cực lớn, ta còn tưởng rằng các ngươi sẽ hỏi xin ta một cơ hội tiến vào Chiến Thần Lâu, không nghĩ tới, ngươi lại muốn đi tìm phụ thân ta?"

Cũng khó trách Chiến Linh Vân hiểu lầm.

Tần Ninh là cảnh giới đế giả đỉnh phong, Lý Nhàn Ngư là cảnh giới Chân Ngã tầng một, ở trong mắt nàng ta hiển nhiên là không có khả năng đối phó được với đội ngũ mười mấy người của nhà họ Vũ.

Chắc chắn hai người sẽ phải gặp nguy hiểm cực lớn.

Có lẽ sau khi hai người biết thân phận của nàng ta đã hạ quyết tâm cứu nàng ta, mượn cơ hội này để tạo quan hệ với Chiến Thần Lâu.

Tần Ninh lập tức cười nói: "Cũng không khó chứ?"

"Có thể".

Chiến Linh Vân nói: "Đợi đến khi ta khôi phục một chút thực lực, sẽ dẫn hai người các ngươi đi gặp phụ thân ta".

"Được".

Mấy ngày sau đó, ngày nào Chiến Linh Vân cũng ở trong phòng dưỡng thương, thỉnh thoảng sẽ nói chuyện với Tần Ninh, đấu võ mồm với Lý Nhàn Ngư.

Chỉ là dù sao Lý Nhàn Ngư cũng ăn nói vụng về, mỗi lần đều bị Chiến Linh Vân chọc tức không nhẹ mà thua cuộc.

Tần Ninh cũng chỉ coi như hai tiểu bối đấu võ mồm, không nhúng tay vào.

Ngày hôm đó, Vân Như Sương dẫn Vân Như Tuyết đến, trên mặt có vẻ vui mừng.

"Tần công tử".

Vân Như Sương nói thẳng: "Mấy ngày qua Vân Tiên Các chúng ta đã lấy lại được hết khách bị tổn thất, không chỉ như vậy, Dương Thiên Các bên kia cũng có rất nhiều khách chuyển đến Vân Tiên Các chúng ta".

Tần Ninh đã cho hai mươi phương pháp luyện đan, đều có công hiệu thần kỳ với võ giả cảnh giới đế giả, cảnh giới Chân Ngã sơ kỳ, điều này khiến hội đấu giá của Dương Thiên Các căn bản không có hiệu quả chút nào.

Mọi người đều không ngốc.

Đan dược nhà ai tốt hơn một bậc, giá cả lại rẻ hơn, đương nhiên sẽ mua của nhà đó,.

"Như ta đoán...", Tần Ninh cười nói: "Tiếp theo cần các đan sư trong Vân Tiên Các của ngươi bắt đầu luyện đan".

"Điều này thì ngươi cứ yên tâm, tất cả đã chuẩn bị xong".

Mấy ngày qua nhìn sắc mặt Vân Như Sương đã tốt lên rất nhiều, tinh thần cũng không tệ.

"À đúng rồi, đây là dược liệu mà ngươi muốn, ta đều đã gom đủ, phụ thân ta...", "Yên tâm, có dược liệu, mấy ngày nay ta sẽ giúp phụ thân ngươi chữa khỏi thương thế".

"Thương thế?"

Nghe thấy vậy, Vân Như Sương lại sững sờ.
Chương 2798: Tai của người phụ nữ này có vấn đề

"Tần công tử, cha ta là mắc bệnh...", Vân Như Sương sửa lại.

"Mặc kệ là mắc bệnh hay là bị thương, đến lúc đó sẽ hiểu".

Tần Ninh cười nói: "Còn có một điều nữa, gần đây chắc hẳn Dương Thiên Các cũng lại đẩy ra mấy loại đan dược đúng không?"

"Phải!"

Ban đầu Dương Thiên Các đẩy ra bốn loại đan dược, khiến cho Vân Tiên Các bị mất khách nghiêm trọng.

Cho đến khi Tần Ninh lấy ra mười phương pháp luyện đan, một hội đấu giá của Vân Tiên Các đã thu hút rất nhiều người.

Trong vòng hơn một tháng này, Vân Tiên Các liên tục đẩy ra mấy hội đấu giá, tiếp tục công khai thêm mười phương pháp luyện đan nữa của Tần Ninh.

Điều này khiến việc làm ăn của Dương Thiên Các rớt xuống ngàn trượng.

Trong lúc đó, đúng là Dương Thiên Các lại tổ chức hội đấu giá, đẩy ra bốn năm loại đan dược nữa.

Chỉ là chỗ đan dược đó căn bản không có cách nào so sánh được với đan dược được chế ra từ phương pháp luyện đan của Tần Ninh.

Hoàn toàn không cùng một cấp bậc.

Những ngày qua, Vân Tiên Các không chỉ khôi phục lại số khách trước kia, mà còn tăng thêm gấp đôi.

Đương nhiên đó đều là khách của Dương Thiên Các.

Số đơn đặt hàng mà Vân Tiên Các tiếp nhận thật sự là quá nhiều, không thể không nâng giá cả lên để hạn chế số lượng đơn đặt hàng, nhưng cho dù như thế, rất nhiều người vẫn lựa chọn chờ đợi.

Điều này khiến Vân Như Sương mừng rỡ ngoài dự đoán.

Nàng ta chưa hề nghĩ tới sẽ có được thu hoạch không tưởng tượng nổi như thế.

Những phương pháp luyện đan của Tần Ninh thật sự là quá thần kỳ, khiến cho Vân Khánh đại sư và Mục Nguyên đại sư đều bị chấn động.

Mỗi lần hai người đến đều hỏi thăm khi nào nàng ta đi tìm Tần Ninh, hi vọng có thể trò chuyện nhiều hơn với Tần Ninh, giao lưu nhiều hơn sẽ có lợi với việc tăng đan thuật của bọn họ lên.

Vân Như Sương cười nói: "Công dụng của số đan dược mà Dương Thiên Các bên kia đẩy ra quả thực là chẳng ra sao cả, không có cách nào so sánh được với phương pháp luyện đan của Tần công tử".

"Vân Khánh đại sư và Mục Nguyên đại sư đã muốn đến thăm Tần công tử rất nhiều lần...", lúc này một tiếng kẽo kẹt vang lên.

Một căn phòng trong đình viện mở ra.

Một bóng người uyển chuyển thướt tha yểu điệu đi ra ngoài.

Mái tóc dài tản ra, khuôn mặt lạnh lùng, da thịt mịn màng, mặc một bộ váy đen, bên ngoài là một bộ nhuyễn giáp, thắt đai lưng mềm càng tôn lên dáng người mảnh khảnh.

Vân Như Sương nhìn cô gái kia, vẻ mặt có chút bất ngờ, kinh ngạc.

Cô gái này trông vô cùng già dặn, tư thế hiên ngang không thua kém gì đấng mày râu.

"Vị này là...", đúng là mấy ngày qua Vân Như Sương đã tới thăm Tần Ninh mấy lần, thế nhưng chưa bao giờ thấy Chiến Linh Vân.

Tần Ninh thuận miệng nói: "Là thê tử chưa xuất giá của đệ tử ta".

Thê tử của Lý Nhàn Ngư?

Vân Như Sương lập tức cung kính khom người nói: "Chào cô nương".

Chiến Linh Vân lườm Tần Ninh một cái, cũng không có để ý đến Vân Như Sương mà xoay người đi ra đình nghỉ mát, uống trà.

Tần Ninh thuận miệng nói: "Tai của người phụ nữ này không được tốt lắm, đừng để ý đến nàng ta".

Vân Như Sương ngạc nhiên.

Tần Ninh nói: "Vân cô nương, ba ngày sau hãy bảo phụ thân ngươi đến đây để ta chữa trị".

"Được".

Vân Như Sương hàn huyên vài câu rồi tạm biệt.

Lúc này trong lương đình, giọng nói của Chiến Linh Vân vang lên: "Ngươi dám bịa tên cho ta?"

"Vậy ta phải nói thế nào?"

Tần Ninh đi vào đình nghỉ mát, cười nói: "Chẳng lẽ lại nói ngươi là thê tử?

Đây không phải là khinh ta tục danh".

"Hay nói ngươi là con gái của lâu chủ Chiến Thần Lâu Chiến Thiên Vũ, Chiến Linh Vân".

"Theo ta thấy, sau khi nhà họ Vũ phát hiện đám người chết ở trong dãy núi, chắc chắn sẽ tìm kiếm tung tích của ngươi ở xung quanh, ta nghĩ bây giờ trong thành Vân Dương cũng đã có cao thủ của nhà họ Vũ, một khi thân phận của ngươi bị bại lộ, ngay lập tức sẽ bị người nhà họ Vũ phát hiện, sau đó giết ngươi, ngươi chết cũng không sao cả, nhưng liên lụy đến sư đồ hai người chúng ta thì không tốt".

"Ngươi...", Chiến Linh Vân cũng đã ở trong phủ đệ một khoảng thời gian, cơ bản đã khôi phục được ngoại thương.

Những ngày qua, việc vui vẻ nhất mỗi ngày chính là trêu chọc tên Lý Nhàn Ngư kia.

Mà không vui nhất chính là bị Tần Ninh nói đến mức á khẩu không trả lời được.

Tên này còn luôn tỏ ra tràn đầy tự tin, nhìn qua rất vô sỉ.

Nếu không phải là Mệnh Hoàn của Chiến Linh Vân bị thương thì đã sớm ra tay đánh Tần Ninh một trận rồi.

"Dược liệu đến rồi?

Vậy luyện đan cho ta đi!"

Chiến Linh Vân nói thẳng.

"Ngươi đang nằm mơ ban ngày hả?"

Tần Ninh lại nói thẳng: "Ta đã đồng ý với Vân Như Sương sẽ cứu phụ thân nàng ta trước, dù sao nhà họ Vân có ơn với ta, xem như đã cứu ta một mạng, ta cũng không giống như một số người không biết tri ân báo đáp, mà ngày nào cũng coi mình như đại tiểu thư".

"Ngươi...", Chiến Linh Vân nghe thấy thế thì tức giận đến mức lồng ngực run rẩy, chỉ vào Tần Ninh, hừ một tiếng, quay người vào trong phòng.

Mà lúc này, Lý Nhàn Ngư đang tu luyện trong phòng đột nhiên đi ra.

"Sư phụ, người phụ nữ điên lại ầm ĩ với người?"

"Ầm ĩ với ta?"

Tần Ninh cười nói: "Sẽ không, nàng ta không dám".

Lý Nhàn Ngư khẽ nói: "Tính cách đại tiểu thư như thế, đáng đời bị nhà họ Vũ đuổi giết, nên để nàng ta biết điều một chút đi".

"Có đạo lý".

Tần Ninh nhìn về phía Lý Nhàn Ngư, lập tức nói: "Phụ thân nàng ta chính là lâu chủ của Chiến Thần Lâu, chắc mấy năm nay tên nhóc Chiến Thiên Vũ này còn chưa tới Biến Cảnh, nhưng cũng là cảnh giới Vô Ngã đỉnh phong, tiểu cô nương này kiêu ngạo như vậy cũng phải".

"Vậy nếu giống như người nói, Lý Nhàn Ngư con nên hếch mũi lên trời, nhìn thấy bất kỳ kẻ nào cũng phải hô một câu: Ta chính là đồ đệ của Nguyên Hoàng Thần Đế - Lý Nhàn Ngư, các ngươi đều phải gọi ta là cha sao".

Nghe thấy vậy, Tần Ninh khẽ giật mình, vẻ mặt kỳ quái nhìn Lý Nhàn Ngư một chút, cười mắng: "Tên nhóc ngươi, học được nịnh hót từ bao giờ vậy?"

"Đâu có, con nói thật mà".

Tần Ninh lập tức vẫy tay nói: "Để ta xem vãng sinh đồng của ngươi đã khôi phục được mấy phần rồi, nếu như dùng đan không đúng, có lẽ ta có thể thay đổi đan dược thử xem sao...", "Đã xuất hiện ba câu ngọc, chắc chưa đến mấy tháng nữa sẽ có thể khôi phục như lúc ban đầu".

Một bên vui một bên buồn.

Nhà họ Vân bên này bởi vì Tần Ninh lấy ra phương pháp luyện đan mà đã không còn xu thế suy tàn nữa, ngược lại còn vô cùng nổi tiếng trong toàn bộ thành Vân Dương, càng thêm mạnh mẽ hơn trước kia.

Mà Dương Thiên Các bây giờ đã đến mức có thể giăng lưới bắt chim trước cửa rồi.

Lúc này, bên trong Dương Thiên Các.

Dương Mộ, Cổ Vân Đằng cùng với vị Cổ Thiên Thành đại sư đi đều ở trong một căn phòng.

Sắc mặt Dương Mộ vô cùng khó coi nói: "Vân Đằng huynh, Vân Tiên Các lại lấy ra đan dược mới, bây giờ ngươi cũng đã nhìn thấy tình trạng thê thảm của Dương Thiên Các chúng ta rồi đấy...", Cổ Vân Đằng cũng không biết nên nói cái gì.

Cổ Thiên Thành là nhị thúc của hắn ta, đan thuật của nhị thúc không tệ, có thể luyện chế ra mệnh đan trung phẩm.

Thế nhưng trong thành Vân Dương có rất ít võ giả từ cảnh giới Chân Ngã tầng một đến tầng ba, mệnh đan trung phẩm chỉ có tác dụng cho võ giả từ tầng bốn đến tầng sáu, căn bản không chiếm ưu thế.

Chỉ có bảo đan Cực Đạo cấp Thiên và cùng mệnh đan sơ phẩm mới là cấp bậc tranh chấp chính giữa Dương Thiên Các và Vân Tiên Các.

Thế nhưng cho dù Cổ Thiên Thành đã lấy ra thêm bốn năm loại đan dược nữa, vẫn không so được với Vân Tiên Các.

Điều này khiến người ta vô cùng phiền muộn!
Chương 2799: Trà Vân Ẩn

Lúc này Cổ Vân Đằng nhìn nhị thúc mình.

Những ngày qua ở trong thành Vân Dương đều là Dương Mộ chiêu đãi mình, mình thì khoe khoang khoác lác, bây giờ không làm được đúng là có chút mất mặt.

Cổ Thiên Thành lấy ra hai hộp gấm, mở ra, hai viên đan dược chiếu sáng rạng rỡ, từng đan hương phiêu tán ra.

"Ta đã mua hết tất cả đan dược của Vân Tiên Các mấy ngày qua, cẩn thận nghiên cứu, đúng là rất cao siêu".

"Dược liệu được sử dụng đủ để đan sư bình thường luyện chế, chi phí thấp, tác dụng lại cao".

Cổ Thiên Thành âm trầm nói: "Những đan dược này xuất hiện bên trong Vân Tiên Các, chắc chắn không phải do Mục Nguyên và Vân Khánh có thể làm được như lời ngươi nói".

"Nếu lão phu đoán không sai, bên trong Vân Tiên Các cũng có mệnh đan sư cấp cao tọa trấn, mà rất khả năng còn mạnh hơn lão phu".

Nghe thấy lời này, Cổ Vân Đằng giật mình.

Nhị thúc là một vị mệnh đan sư trung phẩm hàng thật giá thật, không có một ai trong nhà họ Cổ hay trong thành Cổ Viêm có đan thuật cao hơn, hơn nữa đa số đan thuật trong các giao dịch của nhà họ Cổ cũng đều từ tay nhị thúc mà ra.

Bây giờ lại có người khiến nhị thúc cảm thấy không bằng.

Vân Tiên Các thật sự có người giúp đỡ?

Chỉ là lúc này, ai có thể trợ giúp cho nhà họ Vân?

Cổ Thiên Thành tiếp tục nói: "Năm đó từng tu luyện trong học viện Thánh Hoàng, bàn về đan thuật, toàn bộ Tây Hoa Thiên không có người nào có đan thuật mạnh hơn học viện Thánh Hoàng".

"Năm đó ta đã từng nghe các trưởng lão giảng qua, bên trong thế giới Trung Tam Thiên rộng lớn vô ngần, bàn về đan thuật đứng đầu thiên hạ thì chỉ có “Cửu Nguyên Đan Điển” có thể được gọi là kinh điển, chỉ tiếc Cửu Nguyên Đan Điển đã biến mất trong Thượng Nguyên Thiên nhiều năm, cho tới bây giờ cũng không có ai biết được rốt cuộc nó ở nơi nào, đã từng có người tiến về Thượng Nguyên Thiên để tìm Cửu Nguyên Đan Điển, thế nhưng vẫn luôn bặt vô âm tín, quả thực đáng tiếc".

Dương Mộ nghe vậy, trong lòng rất sốt ruột.

Bây giờ đâu phải lúc nói chuyện phiếm.

Phải đối phó như thế nào đây?

Cổ Thiên Thành suy nghĩ một lát, tiếp tục nói: "Ta đã sai người trở về thành Cổ Viêm tìm mấy người đáng tin cậy tới rồi”.

"Nhị thúc?"

"Nếu trên phương thuốc đã không sánh bằng Vân Tiên Các, vậy thì phải nhìn xem rốt cuộc có manh mối gì, đến đêm hãy xâm nhập vào bên trong Vân Tiên Các để cướp phương pháp luyện đan".

Nghe thấy lời này, sắc mặt Dương Mộ biến đổi.

"Điều này… quá nguy hiểm đi?"

"Người ra tay là nhà họ Cổ, lại không phải ngươi ra tay, ngươi lo lắng cái gì?"

Cổ Thiên Thành không thèm để ý nói: "Nếu đã như thế, tất cả phương pháp luyện đan cướp được đều sẽ thuộc về lão phu, ngươi cũng đừng hòng lấy, làm việc sợ hãi rụt rè như vậy mà còn muốn chiếm đoạt nhà họ Vân?"

Dương Mộ bị Cổ Thiên Thành nói như vậy thì vô cùng giận dữ, liền nói ngay: "Cổ đại sư hiểu lầm, ta sẽ đi sắp xếp người ngay".

"Ừm... Chờ người thành Cổ Viêm đến, lập tức ra tay".

"Được!"

Sau khi bàn bạc xong xuôi, Dương Mộ rời khỏi Dương Thiên Các, trở về nhà họ Dương.

Trên đường trở về, Dương Mộ nhìn Dương Thác bên cạnh, dặn dò: "Đi thông báo cho mấy người Ngũ Nguyên Lôi, Cố Thanh Lôi, Lục Vân Lôi, Phòng Phong Lôi, để bọn họ phái vài người đến".

"Những ngày qua đều là nhà họ Dương chúng ta bận rộn, Thiên Lôi Minh muốn ngồi làm ngư ông đắc lợi ư, nằm mơ".

"Vâng, ta sẽ lập tức đi làm".

...Ba ngày thoáng một cái đã qua.

Hôm đó, bên trong Vân phủ.

Vân Như Sương, Vân Như Tuyết, cùng với Vân Nham Phong tộc trưởng, Vân Bình Phong tụ tập trong sân của Tần Ninh.

Bây giờ Tần Ninh đã khôi phục thực lực, đang nghiêm túc bắt mạch cho Vân Nham Phong, dò xét hơi thở, cũng coi như đã chắc chắn được rồi.

"Vân tộc trưởng".

Tần Ninh mở miệng nói: "Xin hỏi có phải mấy năm qua Vân tộc trưởng thường xuyên sử dụng cái gì đó không?"

Vân Nham Phong suy nghĩ một lát mới nói: "Mấy năm này thân thể ta ngày càng suy sụp, đã ăn không ít đan dược mà vẫn không chuyển biến tốt...", "Ta không nói mấy thứ đó, mà là thứ ngày nào cũng ăn cơ".

"Mỗi ngày...", Vân Nham Phong suy nghĩ một lát, lập tức nói: "Vậy thì không có rồi...", "Tại sao lại không có".

Lúc này, Vân Như Tuyết lại mở miệng nói: "Ngày nào cha cũng muốn uống trà Vân Ẩn, đã uống được ba, bốn năm, làm sao đã quên rồi?"

"Chỉ là nước trà thôi...", "Ồ?

Mang tới ta xem một chút".

Lúc này Vân Nham Phong lại khẽ giật mình, Vân Như Tuyết lập tức đi lấy.

Vân Nham Phong nhìn về phía Tần Ninh, nói: "Tần công tử, cái này... cái này có vấn đề gì không?"

Tần Ninh nói thẳng: "Ta đã chuẩn bị xong đan dược để Vân tộc trưởng khôi phục vết thương, đây là đan dược ta chuẩn bị cho ngươi, có tổng cộng mười viên, mỗi ngày một viên, mười ngày sau sẽ khôi phục như lúc ban đầu".

Nhìn thấy Tần Ninh lấy ra đan dược, Vân Nham Phong, Vân Bình Phong và Vân Như Sương, đều sững sờ.

Tần Ninh đã chuẩn bị xong cả rồi?

Vậy... vì sao vừa rồi Tần Ninh vẫn còn phải khám bệnh?

"Ngươi có thể ăn trước một viên để thử".

Tần Ninh nói.

Vân Nham Phong cũng không do dự.

Nếu con gái đã tin tưởng người này, vậy ông ta cũng sẽ tin hắn.

Sau khi nuốt đan dược vào trong bụng, ban đầu Vân Nham Phong cũng không cảm thấy có cái gì biến hóa, thế nhưng ngay sau đó sắc mặt lại ửng hồng, tất cả bảy khiếu đều chảy máu.

Có điều đều là máu màu tím đen.

Dòng máu sền sệt chảy ra, Vân Nham Phong chẳng những không cảm thấy mình không thoải mái, ngược lại còn cảm thấy cả người vô cùng nhẹ nhàng sảng khoái.

"Ta đã mang trà Vân Ẩn tới rồi!"

Vân Như Tuyết đi đến, nhìn thấy phụ thân ngồi xếp bằng ở một bên, thất khiếu chảy máu, lập tức giật mình.

Tần Ninh lấy lá trà Vân Ẩn, tiếp theo rót một chén nước ngâm lá trà, sau khi tự uống một hớp đã lập tức hiểu ra.

"Lá trà này là do ai tặng?"

Tần Ninh nói thẳng.

Nghe thấy lời này, Vân Như Tuyết đáp: "Đại bá ta, ông ta biết cha ta thích uống trà, lúc ra ngoài sẽ thường mua về cho cha ta".

"Ồ...", Vân Như Sương cảm thấy Tần Ninh có ẩn ý gì đó, liền hỏi: "Tần công tử, lá trà này có vấn đề?"

"Lá trà không có vấn đề, thế nhưng phải xem là uống với nước gì".

Tần Ninh lập tức cười nói: "Nếu ta đoán không sai thì nước mà Vân tộc trưởng dùng để uống trà cùng cũng không phải là nước suối bình thường, mà là nước tuyết lấy trên đỉnh Hàn Sơn về chắt lọc đúng không?"

Vân Như Tuyết lập tức gật đầu.

Không sai.

Cha nói trà Vân Ẩn phải dùng nước tuyết trong đun lên uống mới ngon.

"Bên trong trà Vân Ẩn có thêm vụn Vân Ẩn Thảo, không nhìn ra, không nếm ra được. Trà Vân Ẩn bình thường dùng nước tuyết đun lên, ngâm xong chắt lọc ra không có vấn đề gì, mà bản thân Vân Ẩn Thảo cũng không có độc, nhưng nếu gặp nước trên đỉnh núi tuyết sẽ bị hàn khí xâm nhập vào bên trong, khiến nó phóng ra hàn khí, tạo thành hàn độc cho lục phủ ngũ tạng của võ giả".

Tần Ninh chậm rãi nói: "Hàn độc này cũng sẽ không lấy mạng người ngay, tuy có tác dụng nhỏ, nhưng tích lũy nhiều ngày sẽ đủ để khiến một vị võ giả cảnh giới Chân Ngã bị bệnh".

"Hơn nữa có rất ít người biết được điều này, cho dù là đan sư cũng ít người hiểu được, sử dụng chiêu trò này, các ngươi sẽ không thể phát hiện ra nguyên nhân Vân tộc trưởng sinh bệnh cũng dễ hiểu...", Ba người Vân Như Sương, Vân Như Tuyết và Vân Bình Phong nghe được Tần Ninh nói vậy thì trợn mắt há hốc mồm.

Vân Nham Phong cũng không phải bị bệnh, mà là bị hại!
Chương 2800: Chuẩn bị sẵn sàng

Vân Bình Phong lập tức quát lên: "Đại ca... sao đại ca lại nhẫn tâm như thế?"

"Ta sẽ đi tìm đại ca lý luận!"

Nghe thấy vậy, Tần Ninh lại cười nói: "Đừng gấp, Vân tộc trưởng còn chưa khôi phục, đợi đến khi ông ta khôi phục rồi hẵng đi điều tra cũng được!"

"Hơn nữa chắc hẳn vị đại ca kia của các ngươi sẽ không ngốc đến mức như thế, hại Vân Nham Phong, nhà họ Vân sẽ sụp đổ, cho dù ông ta có ngấp nghé vị trí tộc trưởng cũng không thành công đi?"

"Đương nhiên cũng không thể nói chính xác được, ta chỉ hy vọng các ngươi đừng xúc động, điều tra rõ ràng rồi nói sau".

Vân Như Sương cũng nói: "Tam thúc, không sai, chúng ta cứ điều tra rõ ràng đã".

"Ưm...", lúc này thất khiếu của Vân Nham Phong đã dừng chảy máu.

Ông ta đứng dậy, lau vết máu trên tai mũi mắt miệng, sắc mặt dần dần bình tĩnh lại.

"Tam đệ, đừng xúc động".

Vân Nham Phong cũng mở miệng.

"Nhị ca, huynh...", "Ta đã tốt hơn nhiều rồi".

Vân Nham Phong nói xong thì nhìn về phía Tần Ninh, tiếp tục nói: "Cảm ơn Tần công tử đã ra tay giúp đỡ, từ trên xuống dưới nhà họ Vân ta vô cùng biết ơn".

Vân Nham Phong đã được Vân Như Sương nói mình quen biết được hai sư đồ Tần Ninh, Lý Nhàn Ngư như thế nào rồi.

Tần Ninh làm tất cả những điều này chỉ vì báo ân.

Kiểu báo ơn này đúng là ơn nghĩa thì nhỏ nhưng đền đáp lại quá lớn.

Tần Ninh khoát tay.

Vân Nham Phong nhìn về phía Vân Bình Phong, Vân Như Sương, Vân Như Tuyết, mở miệng nói: "Tạm thời cứ bí mật điều tra chuyện này đã, đợi đến mấy ngày về sau, vấn đề trong cơ thể ta được giải quyết rồi quyết định sau".

Nghe thấy thế, ba người gật đầu.

Mấy người hàn huyên vài câu, Vân Nham Phong dẫn Vân Bình Phong rời đi, mà Tần Ninh thì ra hiệu cho Vân Như Sương và Vân Như Tuyết ở lại.

"Tần công tử còn có cái gì muốn dặn dò sao?"

"Mấy ngày qua Vân Tiên Các các ngươi đã trở nên cực kì nổi tiếng, Dương Thiên Các bên kia ngoại trừ ban đầu đẩy ra mấy loại đan dược, về sau không làm gì nữa sao?"

Vân Như Sương gật đầu.

Vân Như Tuyết cười nói: "Vẫn là phương pháp luyện đan của Tần công tử tốt, bọn họ cũng không còn cách nào!"

Tần Ninh lại nói: "Chẳng lẽ các ngươi không lo lắng nhà họ Dương chó cùng rứt giậu, đến đây cướp đoạt phương pháp luyện đan sao?"

"Chuyện này...", "Bọn hắn dám!"

Vân Như Tuyết lại nói: "Vân Tiên Các là nguồn kinh tế chính của nhà họ Vân chúng ta, trong các có ba vị cường giả cảnh giới Chân Ngã tọa trấn, nếu bọn họ đến, chắc chắn sẽ khiến bọn họ có đến mà không có về".

"Nếu ta là nhà họ Dương, một khi ra tay thì sao lại không nghĩ đến những chuyện này chứ?"

Vân Như Sương nghe được lời này của Tần Ninh, lập tức nói: "Mấy năm nay nhà họ Dương vẫn luôn bất hòa với nhà họ Vân chúng ta, thế nhưng chưa bao giờ làm mấy chuyện thế này...", "Đó là lúc trước, các ngươi đã bao giờ nghĩ đến việc nhà họ Dương sẽ đẩy ra mấy loại đan dược mới kia chưa?"

Vân Như Sương sững sờ.

"Chắc hẳn bên trong Vân phủ của các ngươi cũng có Tàng Bảo Các chứ?

Dẫn ta đi xem".

Tần Ninh cười nói: "Phụ thân ngươi còn chưa khôi phục, cho dù có khôi phục thì cảnh giới Chân Ngã tầng ba cũng không thể ngăn cản được Thiên Lôi Minh và nhà họ Dương hợp tác".

"Cộng thêm có người trợ giúp nhà họ Dương đối phó với các ngươi, cũng không phải là không thể trở mặt, cho dù bọn họ không trở mặt, các ngươi cũng nên chuẩn bị trước".

Vân Như Sương gật đầu.

"Ta tinh thông một vài trận pháp, có thể đến Vân Tiên Các chuẩn bị trước, nhưng bây giờ trong người ta không có gì cả, phải cần một vài thứ".

Vân Như Sương lập tức nói: "Được, Tần công tử đi theo ta".

Tần Ninh rời đi theo hai người Vân Như Sương, Vân Như Tuyết.

Trong đình viện, Lý Nhàn Ngư và Chiến Linh Vân đang ngồi dưới đình nghỉ mát.

"Sư phụ ngươi đúng là nhiệt tình".

Lý Nhàn Ngư nghe thấy thế thì nhìn thoáng qua Chiến Linh Vân, lập tức nói: "Tỷ muội hai người Vân Như Sương và Vân Như Tuyết tiện tay cứu ta và sư phụ, sư phụ có ơn tất báo, giúp người sẽ giúp đến cùng, không giống một số người...", "Ngươi đang nói ta sao?"

Chiến Linh Vân lại lơ đễnh nói: "Các ngươi cứu ta là phúc phận của các ngươi".

Lý Nhàn Ngư nhìn thoáng qua Chiến Linh Vân.

Người phụ nữ này đúng không biết xấu hổ.

Tính cách kiêu ngạo đã khắc sâu bên trong rồi.

Nhưng sau mấy ngày sống chung, Lý Nhàn Ngư cũng đã phát hiện ra Chiến Linh Vân chỉ ăn nói chua ngoa thôi, nhưng trong lòng lại mềm như đậu hũ.

Mở mồm ra là ăn nói hung ác kiêu ngạo, nhưng nhân phẩm cũng không tệ lắm.

Đêm đó, Tần Ninh quay trở lại, gọi Lý Nhàn Ngư tới Vân Tiên Các.

Mà Chiến Linh Vân cũng la hét muốn đi cùng.

Tần Ninh cũng không ngăn cản.

Trong xe ngựa.

Chiến Linh Vân mặc một bộ đồ tỳ nữ, làn da cũng thô ráp hơn một chút, không còn tư thế hiên ngang như trước nữa.

"Sao phải bắt ta hóa trang?"

Chiến Linh Vân có chút bất mãn.

Tần Ninh lại cười nói: "Chắc chắn cường giả của nhà họ Vũ trong thành Vân Dương vẫn chưa từ bỏ, nếu ngươi an toàn trở về Chiến Thần Lâu, Chiến Thần Lâu và nhà họ Vũ sẽ hoàn toàn trở mặt".

"Bọn họ nhất định phải xác định ngươi đã chết mới có thể dừng tay, ngươi không thay đổi dung mạo, chẳng lẽ không phải đang muốn nói cho người khác biết Chiến Linh Vân ngươi đang ở ngay trong thành Vân Dương sao?"

Tần Ninh cũng không lo lắng điều này.

Hắn lo lắng Chiến Linh Vân xuất hiện sẽ dẫn cao thủ nhà họ Vũ đến, làm liên lụy tới nhà họ Vân.

Chiến Linh Vân cũng đã quá chán với việc ở trong Vân phủ rồi nên mới muốn theo tới.

Đồng thời, nàng ta cũng muốn nhìn xem rốt cuộc Tần Ninh có năng lực gì.

Muốn giúp người ta thì phải chứng minh thực lực của mình đã chứ?

Tần Ninh chỉ là cảnh giới đế giả đỉnh phong, sao có thể nhúng tay vào chuyện giữa những cường giả cảnh giới Chân Ngã được! Vào bên trong Vân Tiên Các, cho dù đã đến chạng vạng tối, Vân Tiên Các vẫn còn rất bận rộn.

Mà biết Tần Ninh đến, đương nhiên Vân Khánh đại sư và Mục Nguyên đại sư cũng phải đến đón tiếp từ xa.

Bọn họ đã sớm muốn gặp hắn rồi.

Sau khi đón Tần Ninh vào bên trong Vân Tiên Các, đương nhiên hai người sẽ quấn lấy Tần Ninh hỏi nhiều vấn đề, đến khi được Tần Ninh chỉ bảo xong mới lưu luyến rời đi, tiếp tục làm việc.

Mà Tần Ninh cũng bắt đầu chuẩn bị... Đến ban đêm, tất cả đã sẵn sàng, Tần Ninh nằm trên ghế đu, ánh trăng chiếu xuống trường bào màu trắng nhạt, sợi tơ màu vàng chiếu ra một chút ánh sáng khiến thanh niên này có thêm vài phần tiêu sái.

Trong lòng Chiến Linh Vân càng thêm hiếu kì, vì sao Tần Ninh có thể cân nhắc chu đáo như thế.

Lúc này Lý Nhàn Ngư đi từ bên ngoài đình viện vào, để một vò rượu ngon xuống, cười tủm tỉm nói: "Sư phụ, Mục Nguyên đại sư cứ nhất định phải tặng rượu này cho người, người có uống không?"

"Đương nhiên uống!"

Mở giấy dán vò rượu ra, từng mùi thơm ngọt bay lên.

Chiến Linh Vân cũng tiến tới góp vui.

Dưới ánh trăng, ba người đối ẩm trong đình viện.

Mãi đến lúc rạng sáng, khuôn mặt nhỏ của Chiến Linh Vân ửng đỏ, cười nói: "Tần Ninh, ngươi tính sai rồi, người nhà họ Dương đâu có ra tay".

Tần Ninh lại cười nói: "Ta nói là hôm nay sao?

Hơn nữa ta cũng chỉ mới chuẩn bị, nhỡ may mà trở mặt thật, có chuẩn bị sẽ khác hoàn toàn với không chuẩn bị".

Chiến Linh Vân bĩu môi nói: "Ngươi cứ mạnh miệng đi, để ta xem bọn họ có đến hay không".

Nói chung giữa các thế lực cân bằng với nhau, gần như sẽ không có khả năng thật sự trở mặt, bởi vì như vậy sẽ phải trả giá quá lớn.

Ví dụ như Chiến Thần Lâu và nhà họ Vũ, cho dù lần này nhà họ Vũ ra tay với nàng ta, Chiến Thần Lâu cũng không có khả năng trực tiếp khai chiến với nhà họ Vũ.

Tuy phụ thân là lâu chủ, nhưng cũng phải suy nghĩ đến toàn bộ Chiến Thần Lâu.

Nếu nhà họ Dương muốn ra tay với nhà họ Vân, đó chính là biện pháp giết địch một ngàn tự tổn thất tám trăm, nhà họ Dương không ngốc như vậy! Nếu đã không có cách nào đánh bại nhà họ Vân trong đan thuật, chắc chắn bọn họ sẽ thay đổi biện pháp khác, nhưng rốt cuộc là biện pháp gì thì Chiến Linh Vân cũng không nói chính xác được.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom