-
Chương 2781-2785
Chương 2781: Đứa bé Lý Nhàn Ngư ngay thẳng
Lúc này trên đường phố bên ngoài Dương Thiên Các có không ít người tụ tập.
Đám người tản ra, mấy bóng người đi tới.
Hai người cầm đầu là hai cô gái xinh đẹp, một người trong đó có dáng người cao gầy, dung mạo cũng trong trẻo lạnh lùng hơn mấy phần, người còn lại thì vô cùng đáng yêu.
"Ta còn tưởng là ai chứ!"
Dương Thác nhìn về phía hai người phụ nữ dẫn đầu, cười nói: "Vân Như Sương, Vân Như Tuyết...", lúc này, cô gái trong trẻo lạnh lùng kia nhìn Dương Thác, hừ một tiếng nói: "Đánh người ngoài đường phố, Dương Thiên Các các ngươi mở cửa làm ăn như vậy sao?"
Trong mắt Dương Thác hiện ra ý cười lạnh, chợt lóe qua rồi biến mất.
"Đúng là mở cửa làm ăn, nhưng rõ ràng tên nhóc này không có tiền, còn bám lấy Lý Minh Khiếu đại sư của Dương Thiên Các chúng ta, một vị khách đểu cáng như vậy, Dương Thiên Các chúng ta cũng không thể nhân nhượng được!"
Lý Nhàn Ngư nắm chặt hai quả đấm.
"Ta bám lấy bao giờ?
Ta tình nguyện làm người ở làm nô bộc để cứu sư phụ ta, ngươi không đồng ý thì ta liền rời đi, là ngươi dùng mọi cách làm nhục ta!"
"Tên nhóc thối, còn dám nói bậy nói bạ?"
Dương Thác hừ lạnh một tiếng, bước ra một bước.
"Dương Thác!"
Lúc này, Vân Như Sương đi ra, sắc mặt lạnh lùng nói: "Đây là bên ngoài Dương Thiên Các, ngươi đối xử với khách như vậy, nếu để cho người khác thấy, danh dự Dương Thiên Các của ngươi sẽ bị ảnh hưởng!"
Dương Thác hừ lạnh một tiếng, nhìn Lý Nhàn Ngư, tiếp tục nói: "Đừng để bổn công tử nhìn thấy ngươi nữa, nếu không, ngươi cứ chờ đấy!"
Vốn định lấy hai tên võ giả không biết từ đâu chui ra để trút giận, giải buồn một chút, nhưng bị Vân Như Sương làm rối lên như vậy đã hoàn toàn không còn chút hứng thú nào, Dương Thác cũng lười chơi tiếp, xoay người đi vào bên trong Dương Thiên Các.
Lý Nhàn Ngư cõng Tần Ninh lên trên lưng, nhìn về phía hai tỷ muội kia, chắp tay nói: "Cảm ơn hai vị đã lên tiếng giúp đỡ, Lý Nhàn Ngư ghi nhớ trong lòng".
Nói xong, Lý Nhàn Ngư xoay người muốn đưa Tần Ninh rời đi.
"Ngươi chờ một chút!"
Lúc này, Vân Như Sương lại mở miệng nói: "Sư phụ ngươi không biết sống chết như vậy, ngươi còn muốn đưa hắn đi đâu?"
"Ta...", "Đi theo ta!"
Vân Như Sương mở miệng nói: "Nhà họ Vân ta cũng có một đan dược các ở trong thành Vân Dương, có lẽ có thể cứu sư phụ ngươi".
Lý Nhàn Ngư nghe vậy thì lập tức vui vẻ nói: "Cảm ơn hai vị!"
Ngay sau đó, Vân Như Sương, Vân Như Tuyết dẫn Lý Nhàn Ngư và Tần Ninh lên xe ngựa, rời khỏi đường phố.
Mà lúc này, bên trong Dương Thiên Các, Dương Thác cũng thấy một màn này.
"Vân Như Sương này đang khó mà bảo vệ được mình, còn quan tâm đến hai tên võ giả nghèo nàn này ư?"
Dương Thác hừ một tiếng nói: "Người đàn bà này thật đáng chết".
"Dương Thác thiếu gia thoải mái lên đi".
Lúc này Lý Minh Khiếu đại sư đang ngồi bên cạnh Dương Thác, cười ha hả nói: "Người kia không sống nổi, cho dù là hồn đan sư, phách đan sư ra tay cũng không thể cứu sống được!"
"Ngược lại cũng tốt, để Vân Như Sương lãng phí một ít dược liệu làm một việc vô ích, bổn thiếu gia cũng vui vẻ".
Dương Thác nói rồi xoay người tiến vào phòng... Bên kia, một mùi thơm nhàn nhạt loáng thoáng vờn quanh xe ngựa, thấm vào lòng người.
Lúc này Tần Ninh nằm ở trong xe ngựa, vẫn hôn mê bất tỉnh.
Mà Lý Nhàn Ngư hơi áy náy ngồi ở bên cạnh sư phụ.
Vân Như Sương và Vân Như Tuyết đang ngồi ngay ngắn bên cạnh.
"Tỷ đúng là hiền lành...", Vân Như Tuyết thấp giọng nói: "Người như thế này, Lý Minh Khiếu đã nói là không cứu sống được thì chắc chắn là không có hy vọng, tỷ còn đưa...", Vân Như Sương nhìn em gái một cái, không nhịn được cười nói: "Nếu như không gặp thì thôi, nhưng nếu đã nhìn thấy thì phải cố gắng giúp đỡ!"
"Tỷ thì tốt bụng rồi, biết giúp người khác, nhưng ai có thể giúp tỷ chứ?"
Vân Như Tuyết bất mãn nói.
Đúng vậy! Ai có thể giúp ta đây?
Lý Nhàn Ngư nghe hai tỷ muội nói chuyện, dường như Vân Như Sương này đang gặp phải phiền toái gì đó.
Lý Nhàn Ngư chắp tay nói: "Tại hạ là Lý Nhàn Ngư, đây là sư tôn tại hạ Tần Ninh, hôm nay cảm ơn hai vị đã ra tay".
"Dám hỏi có phải Vân cô nương đang gặp phải phiền toái đúng không?"
Vân Như Sương không nói gì, Vân Như Tuyết lại nói: "Đúng vậy, làm sao, ngươi muốn giúp tỷ ta?
Ngay cả bản thân còn không tự bảo vệ được...", "Tuyết Nhi...", Vân Như Sương trợn mắt nhìn muội muội một cái.
Lúc này Lý Nhàn Ngư mở miệng nói: "Tại hạ không làm được, nhưng sư phụ tại hạ có thể làm được!"
"Hắn?"
Vân Như Tuyết kinh ngạc nhìn Tần Ninh đang hôn mê, lẩm bẩm: "Còn không biết có sống nổi không, hắn có thể làm được cái gì?
Thay trời đổi đất sao?"
Vẻ mặt Lý Nhàn Ngư có chút lúng túng.
Hắn ta nói thật, nếu sư phụ tỉnh lại, nhất định có thể giúp tỷ muội các nàng.
Hơn nữa hắn ta nói như vậy cũng vì hy vọng tỷ muội hai người có thể cố hết sức cứu chữa cho sư phụ.
Đương nhiên hắn ta cũng biết chỉ là bèo nước gặp nhau, không ơn không tình, tỷ muội hai người có thể giúp hắn ta thoát khỏi tay Dương Thác đã là ân tình rất lớn rồi, nếu còn yêu cầu nhiều nữa thì đúng là quá đáng.
Nhưng bây giờ, Tần Ninh không biết sống chết, hắn ta thật sự không có cách nào khác, cho dù phải mặt dày vô sỉ một tí, hắn ta cũng chỉ có thể nói như vậy.
Lúc này Vân Như Sương nhìn về phía Lý Nhàn Ngư, cười nói: "Lý công tử cứ yên tâm, nhất định ta sẽ cho người dốc hết sức cứu sư phụ ngươi".
Giống bị người nhìn thấu suy nghĩ, khuôn mặt Lý Nhàn Ngư ửng đỏ, có chút lúng túng.
Hắn ta không khỏi nghĩ đến.
Nếu như người hôn mê là mình, nhất định sư phụ đã sớm cứu được mình rồi, hơn nữa cho dù sư phụ không xu dính túi, nhưng lại có thực lực mạnh mẽ, không biết sẽ có bao nhiêu người cầu xin sư phụ để bọn họ ra tay cứu mình đâu.
Nếu như là Trần Nhất Mặc sư huynh, nói không chừng còn có thể thể hiện trước mặt người ta.
Nghĩ tới những điều này, Lý Nhàn Ngư nhìn Tần Ninh đang hôn mê, đột nhiên trong lòng cảm thấy vô cùng áy náy.
So sánh với mấy vị sư huynh khác, hắn ta vẫn phải nhờ vào ân tình của sư phụ, nhưng lại không làm được gì cả.
Mà lúc này, Tần Ninh nằm bên trong xe ngựa, than thầm một tiếng trong lòng.
"Ngư Nhi quá ngay thẳng!"
Đúng là Tần Ninh vẫn luôn hôn mê.
Cũng chính vào lúc nãy, khi hắn bị ném ra bên ngoài Dương Thiên Các, dường như hồn phách của hắn bị đập đầu trong giấc ngủ say, tỉnh lại.
Chỉ là hồn phách đã khôi phục tỉnh táo, nhưng vẫn không có cách nào hòa hợp với thân xác, khiến cho hắn bây giờ như người không có tri giác vậy, có thể cảm ứng được chuyện bên ngoài, nhưng lại không có cách nào mở mắt ra, không có cách nào mở miệng nói chuyện.
Mà hắn cũng có thể cảm nhận được rất rõ chuyện ở Dương Thiên Các.
Nghe được những lời này của Lý Nhàn Ngư, đương nhiên hắn biết Lý Nhàn Ngư muốn tỷ muội kia cứu hắn, nhưng tên nhóc này nói như vậy là không được, quá ngay thẳng.
Đứa bé Lý Nhàn Ngư ngay thẳng này! Trong số các đệ tử.
Dương Thanh Vân là người chính trực, Ôn Hiến Chi ngốc nghếch, thực tế hai người Diệp Nam Hiên và Lý Huyền Đạo không khác nhau lắm, Diệp Nam Hiên tục tằng, Lý Huyền Đạo phóng khoáng, dĩ nhiên điều này có liên quan đến việc Lý Huyền Đạo tu kiếm.
Trần Nhất Mặc, dĩ nhiên là cũng không hẳn hoi tí gì, tính cách cổ quái, tự nhận là kiêu ngạo, nhưng có lúc lại như một tên hề.
Thể hiện trước mặt người khác?
Không phải là giả bộ thôi sao! Nhưng cũng có lúc giả bộ không tốt sẽ gây ra trò cười cho người ta.
Mà Thạch Cảm Đương chính là một tên to mồm, chỉ có Lý Nhàn Ngư bình thường là người khó hiểu nhất, đã rất nhiều năm trôi qua, tuy hắn ta đã có thay đổi, nhưng bản chất vẫn như vậy.
Chẳng qua là tấm lòng thuần khiết của Lý Nhàn Ngư lại khiến Tần Ninh rất vui vẻ yên tâm.
"Dương Thiên Các, Dương Thác... đúng là thú vị...", Tần Ninh lẩm bẩm trong lòng.
Chương 2782: Vẫn còn có người tốt
Xe ngựa đi một đoạn đường, cuối cùng đã đến đường phố phía bắc thành Vân Dương.
Sau đó dừng lại trên đường chính trong một con phố, mấy người đi xuống xe.
Lý Nhàn Ngư cõng Tần Ninh, đi theo hai người Vân Như Sương và Vân Như Tuyết tiến vào bên trong Vân Tiên Các.
Dọc đường đi, không ít hộ vệ, thị nữ cùng với quản sự thấy hai vị tiểu thư đều rất khách khí cung kính.
Bây giờ Lý Nhàn Ngư mới biết.
Bên trong thành Vân Dương này có ba thế lực.
Nhà họ Vân! Nhà họ Dương! Thiên Lôi Minh! Ba thế lực này quản lý gần chín phần sản nghiệp và sự phát triển của thành Vân Dương.
Trong đó, nhà họ Vân và nhà họ Dương vẫn luôn đối lập cạnh tranh, chiếm cứ không ít phố phường khu nam và khu bắc thành Vân Dương.
Mà Thiên Lôi Minh ở phía tây thành, Thiên Lôi Minh không hề kinh doanh bất cứ sản nghiệp gì trong thành Vân Dương, chủ yếu dựa vào việc tọa trấn một số thành trì nhỏ xung quanh thành Vân Dương, thu tiền hoa hồng.
Thành Vân Dương này có khoảng trăm vạn người, khu vực ngàn dặm xung quanh cũng có rất nhiều thị trấn, quặng mỏ, đều do ba phe trong thành Vân Dương quản lý.
Vào bên trong Vân Tiên Các, Vân Như Sương sai người đi tìm một vị đan sư tới kiểm tra vết thương cho Tần Ninh.
Bên trong một căn phòng.
Vân Như Sương, Vân Như Tuyết đều có mặt.
"Vân Khánh thúc, sao rồi?"
Vân Khánh là một vị mệnh đan sư tọa trấn trong Vân Tiên Các, đồng thời cũng là người nhà họ Vân.
"Kỳ quái...", Vân Khánh mặc đan bào, hai hàng tóc mai trắng xóa, hiếu kỳ nói: "Rốt cuộc người này bị thương như thế nào?"
Nghe thấy vậy, mấy người đều nhìn về phía Lý Nhàn Ngư.
Lý Nhàn Ngư ngẩn người một lát mới nói: "Sư phụ ta đánh nhau với người ta bị thương, hơn nữa hai sư đồ ta cũng không phải là người của Tây Hoa Thiên, mà đến từ Thượng Nguyên Thiên, đi qua không gian hỗn loạn, bị thời không cuốn đến chỗ này!"
Không gian hỗn loạn?
"Giữa Trung Tam Thiên và các thiên khác luôn có vách ngăn, nhưng cho dù chưa tới cảnh giới Tam Ngã, cũng có thể dựa vào một ít biện pháp để qua lại giữa các đại thiên, các ngươi...", nghe thấy vậy, Lý Nhàn Ngư liền giải thích: "Không đúng không đúng, sư đồ chúng ta đánh nhau với người ta, bất ngờ bị cuốn vào bên trong thời không hỗn loạn mới tới chỗ này...", "Thì ra là như vậy".
Lúc này Vân Như Tuyết cũng kinh ngạc nói: "Nhìn hai người các ngươi đều chưa đến cảnh giới Chân Ngã, vậy mà lại có thể sống sót, đúng là may mắn!"
Lý Nhàn Ngư nghe vậy liền nhìn Tần Ninh đang hôn mê một cái, không phải hai người bọn họ may mắn, mà là sư tôn mạnh mẽ.
Lý Nhàn Ngư nhớ rõ, cho dù cuối cùng rơi vào bên trong dòng chảy không gian, Cửu Nguyên Đan Điển của sư phụ đã tự xuất hiện bảo vệ chủ nhân, bao bọc hai người lại.
Nếu không, hai người đã sớm thành mảnh vụn rồi! Lúc này Vân Khánh đại sư cau mày nói: "Ta chưa bao giờ thấy triệu chứng quái dị như vậy, khí tức trong cơ thể người này ổn định, nhưng lại như một cơ thể không có hồn phách, thật sự là kỳ quái...", Lý Nhàn Ngư nghe vậy thì vô cùng vui mừng.
Sư phụ không chết! Lúc trước đan sư của Dương Thiên Các nói chắc chắn sư phụ sẽ phải chết, khiến hắn ta vô cùng sợ hãi, xem ra Lý Minh Khiếu kia thấy hắn ta không có tiền nên mới cố ý dọa hắn ta.
Trên thực tế, Lý Nhàn Ngư đã nghĩ oan cho Lý Minh Khiếu kia rồi.
Đúng là lúc mới vào Dương Thiên Các, Tần Ninh giống như thi thể vậy, nhưng sau đó bị quăng ra bên ngoài Dương Thiên Các, hồn phách mới tỉnh lại, nhưng lại không có cách nào dung hợp với thân thể.
Điều này khiến Tần Ninh cũng rất nhức đầu.
"Nếu đã như vậy, Vân Khánh thúc, ngươi thử đi phối chút đan dược xem sao?"
Vân Khánh đại sư nghe thấy vậy thì gật đầu nói: "Được".
Lúc này Lý Nhàn Ngư lấy số thiên nguyên thạch còn sót lại trên người ta, có chút khó xử nói: "Ta... Trên người ta chỉ còn lại ít thiên nguyên thạch này...", "Nhưng các ngươi đừng lo lắng, nếu như sư phụ ta tỉnh lại, nhất định sẽ trả cho các ngươi, hơn nữa trong khoảng thời gian này, ta có thể làm một vài chuyện vặt vãnh, giúp các ngươi...", "Đừng thấy bây giờ ta đang mù, nhưng ta vẫn giống như người bình thường vậy...", nhìn dáng vẻ nôn nóng của Lý Nhàn Ngư, Vân Như Sương cười nói: "Có thể nhìn ra được sư phụ ngươi đối xử với ngươi cực kỳ tốt, nếu không ngươi sẽ không thể gấp gáp như vậy".
Trên thực tế, cũng không phải Vân Như Sương cảm thấy hai người đáng thương mới ra tay, mà là lúc đi ngang qua bên ngoài Dương Thiên Các liếc một cái, thấy Lý Nhàn Ngư không chút do dự quỳ xuống, điều này khiến trong lòng nàng ta như bị kích thích.
Nếu như có người nguyện ý làm như vậy vì nàng ta thì tốt biết bao nhiêu!
"Ngươi yên tâm đi, mọi chuyện cứ chờ sư phụ ngươi thật sự tỉnh lại rồi nói sau!"
Nghe thấy vậy, Lý Nhàn Ngư gật đầu một cái.
Trên thế giới này vẫn còn có người tốt! Vân Như Sương sắp xếp cho Tần Ninh và Lý Nhàn Ngư ở bên trong Vân Tiên Các, để những thị nữ hộ vệ kia tìm một căn phòng cho hai người ở đình viện rồi rời đi.
Nàng ta là đại tiểu thư nhà họ Vân, đương nhiên là vô cùng bận rộn, không rảnh để ý đến hai người.
Lý Nhàn Ngư bảo vệ ở bên cạnh Tần Ninh cả ngày lẫn đêm, không dám rời đi nửa bước.
Mà giờ phút này, cũng không phải Tần Ninh chỉ có mỗi việc chờ đợi.
Mặc dù hồn phách không có cách nào dung hợp với thân xác, không thể nắm thân xác trong tay mình, nhưng lúc này Tần Ninh có thể điều khiển được phong thần châu bên trong hồn phách.
Bên trong phong thần châu, hàng ngàn hàng vạn viên Tịnh Ma Châu Đan lẳng lặng trôi lơ lửng, bị Tần Ninh trực tiếp lấy ra.
Mà hồn phách trấn giữ bên trong hồn hải, hấp thu lực lượng của Tịnh Ma Châu Đan, thử dung hợp với thân xác.
Chỉ chớp mắt, nửa tháng đã trôi qua.
Trong nửa tháng này, ngày nào Lý Nhàn Ngư cũng đều tu hành.
Vãng sinh đồng của hắn ta đã mất đi ánh sáng, cũng không biết phải khôi phục như thế nào.
Nhưng đây cũng không phải là lần đầu tiên, Lý Nhàn Ngư đã sớm quen rồi.
Ở bên trong Vân Tiên Các, ngày nào hắn ta cũng giúp đỡ làm một ít chuyện trong khả năng, dần dần đã quen biết với mọi người trong Vân Tiên Các.
Mọi người đều cảm thấy tuy Lý Nhàn Ngư không nói gì, nhưng có thể vì sư phụ mà bán mạng cho Vân Tiên Các như vậy, đúng là đáng giá kết giao.
Ngày hôm đó, mọi người đang nghỉ ngơi bên trong đình viện, cùng nhau nói chuyện phiếm.
Lý Nhàn Ngư mở miệng nói: "Trong thành Vân Dương này, nhà họ Vân, nhà họ Dương, Thiên Lôi Minh là ba phe phái lớn, thực lực không tầm thường, nhưng vì sao nhìn Vân Như Sương tiểu thư lại như đang gặp phiền toái?"
Hắn ta nói phải báo đáp, lúc nào cũng ghi nhớ ở trong lòng.
Mặc dù mình không làm được, nhưng một khi sư phụ tỉnh lại, nhất định có thể làm được.
Lúc này Tần Ninh cũng được Lý Nhàn Ngư đưa ra, đặt nằm trên ghế xích đu trong góc đình viện để phơi nắng.
Trong nửa tháng này, sư phụ không có một chút biến hóa nào cả.
Lý Nhàn Ngư cảm thấy nếu cứ để sư phụ ở bên trong phòng mãi liệu có bị mốc không, cho nên mới đưa ra ngoài phơi nắng.
"Nhàn Ngư, ngươi không biết rồi!"
Một thanh niên hộ vệ hông đeo bảo đao cười nói: "Nhà họ Vân là một trong ba thế lực lớn, nhưng chỉ là ở trong thành Vân Dương mà thôi, chứ đưa mắt nhìn khắp toàn bộ nam vực vẫn còn nhỏ lắm".
"Mấy năm trước, tộc trưởng nhà họ Vân chúng ta - Vân Nham Phong vốn là một vị cao thủ cảnh giới Chân Ngã tầng ba, nhưng đột nhiên lại bị bệnh, võ giả xảy ra vấn đề khi tu hành rất khó giải quyết, nhưng bị bệnh thì rất dễ chữa, có điều ai ngờ được căn bệnh đó rất kì quái, đã hơn ba năm rồi mà vẫn không khỏe lên...", Lý Nhàn Ngư nghiêm túc nghe được, Tần Ninh trong góc đình viện cũng nghiêm túc nghe.
Thanh niên kia tiếp tục nói: "Tộc trưởng là người mạnh nhất nhà họ Vân chúng ta, trong ba năm tộc trưởng bị bệnh, tộc trưởng nhà họ Dương luôn bất hòa với chúng ta là Dương Khai Thái lại từ cảnh giới Chân Ngã tầng ba bước vào cảnh giới Chân Ngã tầng bốn".
Chương 2783: Tỉnh lại
"Điều này đã khiến hai phe thế lực không còn ngang hàng nữa, hai ba năm qua nhà họ Dương càng thêm ngông cuồng, hình như còn sắp liên hiệp với Thiên Lôi Minh để đối phó với nhà họ Vân chúng ta...", thanh niên kia tiếp tục nói: "Chẳng qua là Thiên Lôi Minh cũng không ngốc, vẫn luôn ỡm ờ với nhà họ Dương, hơn nữa nhà họ Vân chúng ta vì muốn để hai phe không hợp tác mà luôn âm thầm cho Thiên Lôi Minh không ít chỗ tốt...", Lý Nhàn Ngư tùy tiện nói: "Thiên Lôi Minh này lại thành người được hưởng lợi lớn nhất rồi!"
"Cũng không có cách nào cả!"
Thanh niên tiếp tục nói: "Nhưng khoảng thời gian trước, tứ minh chủ Phương Phong Lôi của Thiên Lôi Minh lại đến cửa cầu hôn, muốn kết hôn với nhị tiểu thư".
"Thiên Lôi Minh có bốn vị minh chủ, bản thân tứ minh chủ này cũng là một vị cao thủ cảnh giới Chân Ngã tầng hai, nhưng đã rất lớn tuổi rồi, đương nhiên nhà họ Vân chúng ta sẽ không đồng ý".
"Cũng bởi vì chuyện này mà thái độ của Thiên Lôi Minh bắt đầu thay đổi...", Lý Nhàn Ngư nghe đến chỗ này thì rất là tò mò.
"Nếu thế thì đó cũng là việc mà nhị tiểu thư nên ưu phiền, có liên quan gì đến đại tiểu thư?"
Nghe thấy vậy, thanh niên cầm đao kia tiếp tục nói: "Nếu quan hệ với Thiên Lôi Minh không tốt, để nhà họ Dương và Thiên Lôi Minh hợp tác với nhau, nhà họ Vân chúng ta sẽ gặp nguy hiểm, đại tiểu thư là đứa con gái mà tộc trưởng thích nhất, còn giao rất nhiều chuyện bên trong gia tộc cho nàng làm, đương nhiên đại tiểu thư phải lo lắng rồi".
"Vân Diệp, ngươi nói đều không đúng".
Lúc này, một vị hộ vệ khác mở miệng nói: "Điều khiến đại tiểu thư lo lắng không phải cái này".
"Vân Thương, ngươi muốn nói cái gì?"
"Nhà họ Vân chúng ta gặp khó khăn, đại tiểu thư chuẩn bị bỏ qua hạnh phúc cả đời mình để đính hôn với thiếu gia Cổ Vân Đằng của nhà họ Cổ ở thành Cổ Viêm!"
"Thành Cổ Viêm ngang hàng với thành Vân Dương, nhà họ Cổ là thế lực quản lý thành Cổ Viêm, có quan hệ với nhà họ Cổ, nhà họ Vân chúng ta sẽ an toàn, nhưng lại phải vứt bỏ hạnh phúc của đại tiểu thư, nghe nói Cổ Vân Đằng kia rất phong lưu...", nghe đến chỗ này, Lý Nhàn Ngư mới hiểu ra.
Thì ra là như vậy! Lý Nhàn Ngư càng cảm thấy trước kia cho dù gặp phải phiền toái hay vấn đề gì đều có sư phụ chống đỡ làm chủ, mấy người bọn họ chỉ cần tu hành, tăng cảnh giới, thậm chí có lúc còn cảm thấy cảnh giới của sư phụ tăng lên quá nhanh, bọn họ không đuổi kịp mà sinh lòng oán giận.
Nhưng bây giờ nghĩ kĩ lại, nếu muốn lập ra một thế lực, tự bảo vệ bản thân trong thế giới võ giả này khó đến nhường nào! Lúc này Lý Nhàn Ngư không tự chủ được đi tới bên cạnh Tần Ninh, ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng cầm lấy tay Tần Ninh, lẩm bẩm nói: "Sư phụ... người hãy tỉnh lại nhanh lên...", "Có phải cảm thấy Vân Như Sương đáng thương nên mới sinh lòng thương tiếc?"
"Vâng...", Lý Nhàn Ngư gật đầu một cái, nhưng đột nhiên sửng sốt, lắc đầu nói: "Dĩ nhiên không phải, con chỉ nhớ lại những chuyện sư phụ làm cho chúng con ngày xưa thôi… Hả?"
Lý Nhàn Ngư đột nhiên ngẩn ngơ, ngẩng đầu lên nhìn về phía Tần Ninh nằm ở trên ghế đu.
Nghe nhầm sao?
Không thể nào! "Sư phụ?
Người tỉnh rồi?"
Lý Nhàn Ngư nói một câu, nhưng Tần Ninh vẫn nằm ở đó.
Lý Nhàn Ngư từ từ đến gần, đột nhiên Tần Ninh mở mắt ra, cười mắng: "Làm gì đấy?"
"Sư phụ!"
Lý Nhàn Ngư thấy Tần Ninh mở mắt ra thì lập tức mừng rỡ, không biết nên nói cái gì, chỉ nhào vào trong lòng Tần Ninh.
"Sư phụ...", giờ phút này, mấy người bên trong đình viện đều sửng sốt.
Tần Ninh đã tỉnh! Khoảng thời gian qua, Lý Nhàn Ngư chăm sóc Tần Ninh như cha mình vậy, mỗi ngày đều lau người, mớm thuốc, đưa ra ngoài phơi nắng, chuyện gì cũng làm tỉ mỉ như chăm sóc cho cha.
Không ngờ Tần Ninh đã tỉnh lại thật! "Dậy... Dậy...", lúc này Tần Ninh nhìn Lý Nhàn Ngư, nói: "Ngươi... sắp... đè chết ta...", Lý Nhàn Ngư vội vàng đứng dậy, đứng ở bên cạnh Tần Ninh, dáng vẻ vô cùng luống cuống nói: "Sư phụ, cuối cùng người cũng tỉnh, người... có muốn ăn gì không?
Có khát không?"
Võ giả đến cấp bậc này, tích cốc không ăn là chuyện bình thường, nhưng Lý Nhàn Ngư thật sự không biết nói cái gì cho phải.
"Tên nhóc thối, kích động cái gì chứ?"
Tần Ninh nói: "Sư phụ ngươi là người nào chứ, sao có thể chết được, chỉ là ngủ rất lâu...", "Vậy con đỡ người lên đi dạo".
"Không nhúc nhích được".
Tần Ninh tùy tiện nói: "Thân xác còn chưa dung hợp hết với hồn phách, miễn cưỡng có thể nói một vài câu, cứ để ta nằm ở nơi này đi".
"Haiz...", Lý Nhàn Ngư nhìn về phía mấy người khác trong sân, cười nói: "Ta đã nói rồi mà, sư phụ ta nhất định sẽ không có chuyện gì".
Nghe thấy vậy, mấy người còn lại đều cười ha ha.
Khoảng thời gian qua bọn họ chung sống với Lý Nhàn Ngư, vẫn luôn an ủi hắn ta nhất định sư phụ hắn ta sẽ tỉnh lại, mà Lý Nhàn Ngư có vẻ bận rộn cả ngày, nhưng luôn luôn mất hồn mất vía.
Bây giờ Tần Ninh đã tỉnh lại, bọn họ cũng cảm thấy vui vẻ thật lòng thay Lý Nhàn Ngư.
Mấy người dần dần rời đi, Lý Nhàn Ngư cầm chén trà lên đút cho Tần Ninh.
"Sư phụ, bây giờ chúng ta đang ở trong Tây Hoa Thiên, không còn ở Thượng Nguyên Thiên nữa".
"Ta biết".
"Sư phụ, là hai vị tiểu thư nhà họ Vân thành Vân Dương giúp chúng ta".
"Ta biết".
"Sư phụ, làm sao cái gì người cũng biết vậy?"
"Bởi vì ta đã sớm tỉnh lại, chẳng qua là hồn phách và thân xác bị tách ra, khoảng thời gian này luôn dựa vào sức mạnh của Tịnh Ma Châu Đan để từ từ nắm thân thể trong tay, lúc này mới có thể mở mắt nói chuyện".
Lý Nhàn Ngư sửng sốt, lập tức nói: "Vậy người đã biết hết mọi chuyện rồi?"
"Ừ...", vẻ mặt Lý Nhàn Ngư ảm đạm nói: "Là đệ tử vô dụng, để sư phụ phải chịu khổ. Nếu như là mấy người Trần sư huynh, Ôn sư huynh, nhất định sẽ không để sư phụ phải vất vả!"
"Thôi đi".
Tần Ninh lại nói: "Nếu như là Trần Nhất Mặc, không chừng sẽ cho ta ăn đan dược gì, không chết cũng bị hắn ta hại chết. Còn Ôn Hiến Chi... nói không chừng sẽ thử đánh ta một trận xem có thể đánh thức ta được không!"
Lý Nhàn Ngư không nói gì.
Đúng là hai vị sư huynh có chút kỳ quái, nhưng chắc chắn sẽ không để sư phụ gặp nguy hiểm đến tính mạng.
Lúc này Tần Ninh nhẹ nhàng nâng tay lên vuốt ve đôi mắt của Lý Nhàn Ngư, lẩm bẩm nói: "Nhất định sư phụ sẽ nghĩ biện pháp để vãng sinh đồng của ngươi khôi phục như cũ".
"Còn có Dương Thác kia...", Lý Nhàn Ngư vội vàng nói: "Không sao cả...", "Có sao!"
Tần Ninh nói thẳng: "Đệ tử của Tần Ninh ta, ta có thể bắt nạt chết đi sống lại, nhưng người ngoài thì không được".
Lý Nhàn Ngư nghe vậy thì không ngừng cười hì hì.
Sư phụ tỉnh lại là tốt rồi.
Tuy nói bây giờ không động đậy được! Nhưng chắc chắn sau này sẽ tốt lên.
Mà lúc này, ba bóng người đi từ bên ngoài đình viện vào.
Vân Như Sương, Vân Như Tuyết cùng với Vân Khánh đại sư kia.
Vân Khánh đại sư biết được Tần Ninh tỉnh lại cũng rất là tò mò, muốn tới nhìn một chút, mà hai người Vân Như Sương và Vân Như Tuyết vừa vặn ở Vân Tiên Các, cũng tới xem, không ngờ Tần Ninh đã tỉnh lại thật.
Chỉ có thể nói sự chân thành của Lý Nhàn Ngư đã làm trời xanh cảm động.
Lúc này, Vân Khánh đại sư tiến lên chẩn đoán cho Tần Ninh, qua một hồi lâu mới khó hiểu nói: "Quái lạ quái lạ".
Lý Nhàn Ngư lo lắng nói: "Sao vậy?
Vân Khánh đại sư?"
Chẳng lẽ sư phụ còn có tai họa ngầm gì sao?
Chương 2784: Phương pháp luyện đan có vấn đề
Nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Lý Nhàn Ngư, Vân Khánh đại sư cười nói: "Ngươi đừng lo lắng, ta nói quái lại là chỉ trong cơ thể sư phụ ngươi quái lạ, nhưng cũng không phải là chuyện xấu".
"Nửa tháng trước, ta chẩn đoán cho sư phụ ngươi, tuy có khí tức sinh mệnh ổn định, nhưng thân xác lại rất yếu ớt, giống bị tiêu hao hết vậy".
"Nhưng bây giờ, trong cơ thể sư phụ ngươi lại như có sức mạnh mênh mông chiếm hết toàn bộ thân xác, chẳng qua là hồn phách và thân xác vẫn chưa hòa hợp với nhau, tin chắc sư phụ ngươi sẽ khôi phục trong một vài ngày, có lẽ cảnh giới cũng sẽ tăng lên thôi".
Đương nhiên trong lòng Tần Ninh biết.
Hàng ngàn hàng vạn sức mạnh của Tịnh Ma Châu Đan bị hồn hải của hắn hấp thu, bây giờ đã bắt đầu truyền đến bên trong thân xác, đương nhiên sẽ khiến trong cơ thể mình tràn ngập lực lượng.
Lúc này Vân Như Sương nhìn về phía Tần Ninh, cười nói: "Vị đệ tử này của ngươi đúng là chân thành, ngươi có thể sống lại, hắn ta có công lớn nhất đấy!"
Trong nửa tháng qua, Lý Nhàn Ngư làm tất cả mọi việc giúp đỡ trong Vân Tiên Các chính là vì Tần Ninh, Vân Như Sương cũng đã nhìn ra được.
Tần Ninh gật đầu một cái.
Vân Như Sương nhìn Lý Nhàn Ngư, cười nói: "Sư phụ ngươi tỉnh lại, ngươi cũng nên yên tâm".
"Cảm ơn Vân cô nương!"
Lý Nhàn Ngư nghĩ đến cái gì đó, nói: "Vân cô nương, nhờ có nhà họ Vân các ngươi mà sư phụ ta mới có thể tĩnh dưỡng và tỉnh lại, nhưng mà các ngươi yên tâm, sư phụ ta nhất định sẽ báo đáp nhà họ Vân các ngươi".
Nghe thấy lời này, Tần Ninh lập tức ngẩn ngơ.
Tên nhóc thối này, có thể đừng ngây thơ như vậy được không?
Báo đáp?
Báo đáp cái gì?
Bây giờ hắn chỉ mới có thể nói chuyện, còn không đứng lên nổi.
Vân Như Tuyết lại cười tủm tỉm nói: "Lý Nhàn Ngư, chúng ta biết rồi, ngươi xem ngươi nôn nóng chưa kìa, chúng ta cũng sẽ không bắt các ngươi báo đáp cái gì cả".
Lý Nhàn Ngư lúng túng cười một tiếng.
Mấy người trò chuyện vài câu, ba người Vân Như Sương mới rời đi.
Lúc này Tần Ninh cũng nhìn về phía Lý Nhàn Ngư, cười nói: "Ngươi đấy, mở mồm ra là nói báo đáp, ta mới vừa tỉnh lại, có thể báo đáp được gì?"
"Hơn nữa, ngươi cho rằng người ta sẽ tin sao?"
Lý Nhàn Ngư gãi đầu một cái nói: "Cho dù sư phụ chỉ há được miệng cũng có thể báo đáp bọn họ!"
"Ặc...", Tần Ninh lười để ý đến Lý Nhàn Ngư.
Mấy ngày tiếp theo, mỗi ngày Lý Nhàn Ngư đều giúp đỡ trong Vân Tiên Các, cả người có vẻ đã thay đổi hoàn toàn.
Mà ngày nào Tần Ninh cũng được Lý Nhàn Ngư đẩy ra khỏi phòng phơi nắng, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Nhìn như nhắm mắt nghỉ ngơi, nhưng trên thực tế Tần Ninh cũng đang tăng tốc độ dung hợp thân xác và hồn phách.
Hắn cần phải nhanh chóng chữa lành vết thương.
Nếu không... để lâu quá rồi, nhỡ Dương Thác quên mất việc từng sỉ nhục Nhàn Ngư cũng không tốt! Ngày hôm đó, Lý Nhàn Ngư vội vã trở lại bên trong đình viện.
"Sao vậy?
Không phải buổi chiều mới nghỉ ngơi sao?
Sao bây giờ đã chạy về rồi?"
Lúc này trong tay Lý Nhàn Ngư cầm một tờ đơn, nhìn ngó xung quanh rồi mới ngồi xổm xuống, thấp giọng nói: "Sư phụ, không đúng".
Không đúng?
Không đúng ở chỗ nào?
"Người xem đơn thuốc này đi, con phát hiện ra ở chỗ Vân Khánh đại sư, cảm thấy rất kỳ quái".
Tần Ninh nhận lấy đơn thuốc nhìn một cái, nói: "Đây là mệnh đan hạ phẩm - Tụ Linh Hợp Khí Đan, có thể trợ giúp võ giả cảnh giới Chân Ngã tầng một tăng lên tầng ba, ngưng tụ và tăng cấp Mệnh Hoàn, để chuẩn bị bước vào tầng bốn. Hơn nữa cũng có thể giúp võ giả đế giả cảnh giới đại viên mãn gia tăng tỷ lệ bước vào cảnh giới Chân Ngã".
"Ba vị thuốc chính trong đơn thuốc này không có vấn đề gì, nhưng một trong bảy loại dược liệu là Phục Ma Tham đã bị thay đổi thành Phục Uyên Liên là sai rồi...", "Phục Ma Tham có tác dụng ổn định Tụ Linh Hợp Khí Đan, Phục Uyên Liên cũng có hiệu quả này, nhưng bản chất lại khác nhau, một khi kết hợp với ba vị thuốc chính sẽ gây ra bài xích, gia tăng tỷ lệ luyện đan thất bại...", Tần Ninh nói xong những điều này thì nhìn về phía Lý Nhàn Ngư, nói: "Đây không phải là thứ mà mấy ngày trước ngươi hỏi ta, ta đã giảng giải với ngươi sao?"
"Đúng vậy!"
Lý Nhàn Ngư lập tức nói: "Cho nên con thấy đơn thuốc này ở trên bàn của Vân Khánh đại sư, thấy Phục Ma Tham đã bị thay đổi thành Phục Uyên Liên, cảm thấy không đúng, cho nên mới đến tìm người!"
Tần Ninh tò mò nhìn Lý Nhàn Ngư.
Sau đó thì sao?
Lý Nhàn Ngư nói: "Bên trong Vân Tiên Các có tổng cộng có ba vị mệnh đan sư, Vân Khánh đại sư, Sở Hạc đại sư, cùng với Mục Nguyên đại sư".
"Phương pháp luyện đan này là Sở Hạc đại sư giao cho Vân Khánh đại sư, nói là có khách đặt trước mười viên, mười ngày sau giao hàng".
"Sư phụ người cũng biết đấy, mệnh đan sư luyện chế một lò, có ba viên thành đan đã không tệ rồi, mà một lò phải luyện gần ba ngày, nói cách khác mười ngày mới được khoảng mười hai viên là bình thường, nhưng nếu dùng đơn thuốc này, không phải xác suất thất bại sẽ rất lớn sao?"
"Đến lúc đó không giao đan dược được, nhất định Vân Khánh đại sư sẽ bị trách phạt!"
"Sở Hạc đại sư có ý gì?
Là muốn hại Vân Khánh đại sư sao?"
Tần Ninh cũng cau mày lại.
"Nếu không phải là mấy ngày trước người trùng hợp nói với con về Tụ Linh Hợp Khí Đan thì con sẽ không biết, hơn nữa con thấy có vẻ Vân Khánh đại sư cũng không biết đơn thuốc này... Hình như Sở Hạc đại sư nhờ ông ta luyện đan, Vân Khánh đại sư còn rất vui vẻ".
Phương pháp luyện đan là thứ vô cùng quan trọng đối với mỗi một vị luyện đan sư.
Sở Hạc đại sư có thể chia sẻ đơn thuốc với Vân Khánh đại sư, chắc chắn Vân Khánh đại sư sẽ không nghi ngờ có vấn đề, thậm chí trong lòng còn rất biết ơn Sở Hạc đại sư.
Dẫu sao hai người đều là đại sư trấn giữ bên trong Vân Tiên Các! Lý Nhàn Ngư mơ hồ cảm thấy trong chuyện này có vấn đề gì đó.
"Như vậy đi, ngươi đi tìm Vân Khánh đại sư tới đây, ta sẽ nói với ông ta".
"Vâng!"
Lý Nhàn Ngư vội vàng rời đi.
Tần Ninh cười một tiếng.
Kết hợp nguyên nhân kết quả, lại nghĩ đến tình hình bên trong thành Vân Dương, trong lòng Tần Ninh có một vài suy nghĩ, chẳng qua mới chỉ là suy đoán chứ chưa chắc chắn.
Hay là Sở Hạc đại sư kia cảm thấy nhà họ Vân đã sắp sụp đổ, hoặc là nhận được tin tức gì đó, chuẩn bị quy thuận những phe khác?
Cùng lúc đó, ở một quán rượu của thành Vân Dương, bên trong một căn phòng có một thanh niên đang lẳng lặng chờ đợi.
Mà ở bên cạnh thanh niên kia chính là người mới gây khó khăn trêu đùa Lý Nhàn Ngư vài ngày trước - Dương Thác, lúc này lại đang dè dặt một cách khó hiểu.
"Dương Mộ ca, chúng ta đang chờ ai vậy?"
"Chờ một vị khách quý!"
Dương Mộ.
Con trai tộc trưởng nhà họ Dương, có thể nói là dòng chính trong dòng chính, có thân phận địa vị rất cao trong nhà họ Dương.
Tuy Dương Thác cũng là dòng chính của nhà họ Dương, nhưng lại không xuất thân từ mạch của tộc trưởng, dĩ nhiên thân phận địa vị sẽ kém hơn Dương Mộ.
Hơn nữa, Dương Mộ tuổi còn trẻ mà đã là đế giả cảnh giới đại viên mãn, chắc chắn sẽ có thể lên được đến cảnh giới Chân Ngã.
Cửa phòng bị mở ra két một tiếng, một người mặc áo bào đen che kín toàn thân bước vào phòng.
Sau khi đóng cửa phòng, bóng người kia mới cởi trường bào xuống, để lộ ra một gương mặt tầm năm sáu chục tuổi.
"Sở Hạc đại sư, ngưỡng mộ đã lâu!"
Lúc này, Dương Mộ đứng dậy, khách khí nói.
Ở bên trong thành Vân Dương này, cha của Dương Mộ - Dương Khai Thái, cũng chính là tộc trưởng nhà họ Dương là cảnh giới Chân Ngã tầng bốn, chính là cảnh giới cao nhất.
Vì vậy, một mệnh đan sư cho dù chỉ có thể luyện chế ra mệnh đan cấp bậc hạ phẩm cũng là người được mọi thế lực chào đón.
Sở Hạc ngồi xuống, nhìn về phía Dương Mộ, tùy ý nói: "Tại sao lại là ngươi?
Cha ngươi đâu?"
"Cha ta bận rộn công việc, cho nên mới đặc biệt để ta tới gặp Sở Hạc đại sư".
Dương Mộ cười nói: "Giao hẹn giữa nhà họ Dương chúng ta và Sở Hạc đại sư chắc chắn sẽ không thay đổi".
Sở Hạc hừ một tiếng nói: "Xem ra lão phu liều mình, nhà họ Dương căn bản không coi lão phu ra gì!"
Nói xong, Sở Hạc đại sư đứng dậy muốn rời đi.
Chương 2785: Có chút hồn nhiên ngây thơ
Thấy một màn này, Dương Mộ cũng không nóng nảy.
Cửa phòng mở ra, bốn người phụ nữ ăn mặc trang điểm lộng lẫy, dáng người quyến rũ, khuôn mặt xinh đẹp, khí chất lại không giống nhau, đều tầm hai tám tuổi, tràn vào cản Sở Hạc đại sư lại.
Dương Mộ cười nói: "Sở Hạc đại sư, nhà họ Dương chúng ta thật sự thật lòng thành ý mời ngươi đến Dương Thiên Các của nhà họ Dương chúng ta".
Lúc này, bốn người phụ nữ đã ùa lên vây lấy Sở Hạc đại sư, mà đôi chân của Sở Hạc đại sư dường như cũng không còn nghe cơ thể mình điều khiển nữa.
Bốn vị mỹ nữ vừa rót rượu vừa gắp thức ăn, lại ngồi ở bên cạnh Sở Hạc đại sư đút ăn, khiến cơn giận vừa rồi của ông ta không còn tí gì.
Lão già háo sắc! Dương Mộ mắng một câu trong lòng.
"Ha ha ha ha...", Sở Hạc đại sư cười ha ha nói: "Dương Mộ công tử, yên tâm đi".
"Để tỏ lòng thành ý, ta đã bắt đầu hành động rồi, bạn cũ nhà họ Dương ngươi đến mua Tụ Linh Hợp Khí Đan, ta đã đưa cho Vân Khánh luyện chế, hơn nữa còn đưa cả đơn thuốc cho ông ta, lão già kia vô cùng vui vẻ, lại không biết đơn thuốc đó đã bị ta sửa lại, tuy cũng có thể luyện chế được, nhưng tỷ lệ thành đan cực thấp, tuyệt đối bảo đảm trong mười ngày sẽ không luyện chế ra được mười viên!"
"Đến lúc đó sẽ vi phạm giao hẹn, một viên Tụ Linh Hợp Khí Đan có giá trị ba vạn thiên nguyên thạch, mười viên chính là ba chục vạn, mà Vân Tiên Các không có ước định giấy trắng mực đen, sẽ phải bồi thường gấp ba lần, chính là chín mươi vạn thiên nguyên thạch, đây cũng là tấm lòng của Sở Hạc ta dành cho nhà họ Dương các ngươi!"
Chín mươi vạn thiên nguyên thạch, cho dù là những thế lực như nhà họ Vân, nhà họ Dương, Thiên Lôi Minh cũng là một con số rất lớn.
"Được, tốt, tốt!"
Dương Mộ cười nói: "Mười ngày sau, ta sẽ chờ xem kịch vui".
"Yên tâm đi!"
Sở Hạc đại sư lời vừa nói xong liền nhìn hai người Dương Mộ và Dương Thác.
Dương Mộ lập tức hiểu ý, dẫn người rời đi.
Không lâu sau trong phòng vang lên mấy tiếng... Mà cùng lúc đó, bên kia.
Vân Khánh đại sư nhìn đơn thuốc, lại nghi ngờ nhìn Tần Ninh và Lý Nhàn Ngư.
"Ngươi hiểu đan thuật?"
Vân Khánh ngạc nhiên nhìn Tần Ninh.
"Hơi biết chút ít".
Tần Ninh nói: "Phục Ma Tham bị đổi thành Phục Uyên Liên cũng có thể luyện chế ra Tụ Linh Hợp Khí Đan, chỉ là tỷ lệ thành công sẽ giảm hơn nửa, vốn dĩ lấy Phục Ma Tham làm một trong bảy dược liệu chế thuốc cũng chỉ có năm mươi phần trăm thành công thôi, bây giờ lại giảm hơn nửa nữa, sợ rằng ngươi sẽ không luyện chế ra được mười viên trong mười ngày!"
"Theo ta biết, Vân Tiên Các các ngươi có quy củ, nếu nhận đơn đặt hàng mà không làm được thì sẽ bồi thường gấp ba lần đúng không?"
Sắc mặt Vân Khánh liên tục biến đổi.
Phương pháp luyện chế Tụ Linh Hợp Khí Đan do Sở Hạc đại sư nắm trong tay, ông ta không biết.
Là một mệnh đan sư, Vân Khánh ông ta cũng không phải đều biết tất cả các cách luyện chế đan dược hạ phẩm, mà ông ta có thể dựa theo đơn thuốc để luyện chế ra thành đan.
Phương pháp luyện đan này thật sự có vấn đề?
"Chuyện này rất nghiêm trọng, ta sẽ đi hỏi Sở Hạc đại sư".
Vân Khánh đại sư liền nói ngay.
Nghe thấy vậy, Tần Ninh đưa tay đỡ trán, không nói nên lời.
Vân Khánh này có chút hồn nhiên ngây thơ.
"Vân Khánh đại sư".
Lý Nhàn Ngư lúc này nói: "Nếu như sư phụ ta nói là sự thật, vậy ngươi sẽ không làm được Tụ Linh Hợp Khí Đan trong vòng mười ngày, không nói đến việc ngươi sẽ phải chịu trách nhiệm, mà Vân Tiên Các cũng phải bồi thường ba lần, vì sao Sở Hạc đại sư lại phải đưa đơn thuốc này cho ngươi làm?"
"Ông ta đang hãm hại ngươi đấy biết không?
Ngươi là người nhà họ Vân, đó là điều hiển nhiên rồi, chắc chắn là muốn lừa ngươi phải bồi thường".
"Bây giờ ngươi đi tìm Sở Hạc đại sư, nói không chừng Sở Hạc đại sư còn nói ngươi bêu xấu ông ta, cũng không có chứng cứ gì...", Vân Khánh đại sư hơi sững sờ.
Đúng là có chuyện như vậy.
Vậy phải làm thế nào đây?
Tần Ninh nói: "Chuyện này rất đơn giản, ngươi cứ dùng phương pháp luyện đan này, chỉ cần đổi thành Phục Ma Tham sẽ biết ta nói là thật hay giả".
"Chuyện này...", Vân Khánh đại sư mở miệng nói: "Nếu thử mà thất bại, vậy làm sao có thể lấy ra được mười viên Tụ Linh Hợp Khí Đan trong vòng mười ngày chứ".
Tụ Linh Hợp Khí Đan không có nhu cầu sử dụng lớn, hơn nữa một viên có giá ba vạn thiên nguyên thạch, quá quý giá, bình thường Vân Tiên Các cũng sẽ không tích trữ sẵn.
Trong thành Vân Dương đa số là võ giả Cực Đạo, cũng chỉ có mấy người kia là cường giả cảnh giới Chân Ngã thôi.
"Ngươi cứ thử đi!"
Tần Ninh tiếp tục nói: "Ba ngày cũng đủ để ngươi thử nghiệm, nếu như ta nói không sai, tự ngươi sẽ có thể cảm giác được".
"Còn đến lúc đó giải quyết đơn đặt hàng Tụ Linh Hợp Khí Đan như thế nào, ta sẽ giúp ngươi, được không?"
"Ngươi?"
Vân Khánh đại sư vô cùng kinh ngạc.
Ngươi còn không đứng lên nổi, giúp ta cái gì?
Tần Ninh tiếp tục nói: "Đệ tử của ta đã ở trong Vân Tiên Các một khoảng thời gian, chắc các ngươi cũng đã nhìn ra nhân cách của hắn, có tin sư đồ ta hay không thì tự các ngươi lựa chọn".
Vân Khánh đại sư nghe thấy vậy liền nói ngay: "Ta sẽ không báo chuyện này cho Sở Hạc đại sư biết, nhưng sẽ bàn bạc với đại tiểu thư và tộc trưởng, ngươi chờ ta một lát!"
Nói xong, Vân Khánh đại sư liền rời đi.
Thành Vân Dương, khu bắc thành, Vân phủ.
Là một trong ba thế lực lớn của thành Vân Dương, đương nhiên vị trí của nhà họ Vân ở khu thành bắc rất dễ thấy.
Trong phủ đệ có tổng cộng trên trăm đình viện, cũng có rất nhiều tỳ nữ hộ vệ lui tới.
Lúc này Vân Khánh đã đi vào trong Vân Phủ, tìm được Vân Như Sương và tộc trưởng nhà họ Vân hiện giờ - Vân Nham Phong, nói chuyện này ra từ đầu đến đuôi.
"Tần Ninh kia thật sự nói như vậy?"
"Ừm...", Vân Nham Phong có thân hình cao lớn, dung mạo tuấn mỹ, chẳng qua là sắc mặt tái nhợt, nhìn giống như bị bệnh lâu năm, hoàn toàn không giống một vị cường giả cảnh giới Chân Ngã.
"Năm đó Sở Hạc đại sư là học trò của một vị trưởng bối nhà họ Vân chúng ta, ở nhà họ Vân ta mấy trăm năm vẫn rất nhẫn nhục chịu khó, chuyện này...", Vân Nham Phong ngẩn ra.
Vân Như Sương lại nói: "Cha, chuyện này để con xử lý đi".
Vân Nham Phong mắc bệnh nặng, lại phải xử lý rất nhiều chuyện bên trong tộc, đã quá mệt mỏi rồi.
Vân Như Sương không đợi cha trả lời đã dẫn Vân Khánh trở lại Vân Tiên Các.
Lúc này, bên trong Vân Tiên Các, Tần Ninh miễn cưỡng ngồi dậy, đặt bút viết.
Không lâu sau, một đơn thuốc xuất hiện.
Lý Nhàn Ngư thấy thế thì khó hiểu hỏi: "Sư phụ, đây là... Tụ Linh Hợp Khí Đan?"
"Ừ...", Tần Ninh tùy tiện nói: "Phương pháp luyện chế Tụ Linh Hợp Khí Đan bình thường quá phức tạp, đơn thuốc ta viết sẽ có thể luyện thành trong vòng một ngày, một lò ít nhất năm viên".
Dĩ nhiên đây là đối với Vân Khánh đại sư thôi, nếu như Tần Ninh tự ra tay, một lò mười viên cũng không thành vấn đề.
Lý Nhàn Ngư lập tức hiểu được ý của Tần Ninh.
"Sư phụ, cha của Vân Như Sương - Vân Nham Phong bị bệnh nặng, người có thể ra tay cứu ông ta không".
Lý Nhàn Ngư tiếp tục nói: "Cũng coi như chúng ta báo đáp ân tình".
Tần Ninh lại cười nói: "Không phải ta đang làm đây sao...", "Nếu như lần này bọn họ tin ta, như vậy sau này ta cũng dễ chữa trị cho Vân Nham Phong hơn, nếu như bọn họ không tin, vậy ta không còn cách nào, cũng không thể ép buộc bọn họ chứ?"
Lý Nhàn Ngư nghe vậy, dần dần đã hiểu được ý của sư phụ.
Cho dù muốn giúp cũng phải để người ta đồng ý mới được, nếu không cũng chẳng có ích gì.
Mà bây giờ sư phụ đang thể hiện năng lực của mình để người nhà họ Vân tin hắn... Sư đồ hai người chờ đợi không lâu lắm, Vân Như Sương đã dẫn Vân Khánh đại sư đi từ bên ngoài Vân Tiên Các vào.
Lúc này trên đường phố bên ngoài Dương Thiên Các có không ít người tụ tập.
Đám người tản ra, mấy bóng người đi tới.
Hai người cầm đầu là hai cô gái xinh đẹp, một người trong đó có dáng người cao gầy, dung mạo cũng trong trẻo lạnh lùng hơn mấy phần, người còn lại thì vô cùng đáng yêu.
"Ta còn tưởng là ai chứ!"
Dương Thác nhìn về phía hai người phụ nữ dẫn đầu, cười nói: "Vân Như Sương, Vân Như Tuyết...", lúc này, cô gái trong trẻo lạnh lùng kia nhìn Dương Thác, hừ một tiếng nói: "Đánh người ngoài đường phố, Dương Thiên Các các ngươi mở cửa làm ăn như vậy sao?"
Trong mắt Dương Thác hiện ra ý cười lạnh, chợt lóe qua rồi biến mất.
"Đúng là mở cửa làm ăn, nhưng rõ ràng tên nhóc này không có tiền, còn bám lấy Lý Minh Khiếu đại sư của Dương Thiên Các chúng ta, một vị khách đểu cáng như vậy, Dương Thiên Các chúng ta cũng không thể nhân nhượng được!"
Lý Nhàn Ngư nắm chặt hai quả đấm.
"Ta bám lấy bao giờ?
Ta tình nguyện làm người ở làm nô bộc để cứu sư phụ ta, ngươi không đồng ý thì ta liền rời đi, là ngươi dùng mọi cách làm nhục ta!"
"Tên nhóc thối, còn dám nói bậy nói bạ?"
Dương Thác hừ lạnh một tiếng, bước ra một bước.
"Dương Thác!"
Lúc này, Vân Như Sương đi ra, sắc mặt lạnh lùng nói: "Đây là bên ngoài Dương Thiên Các, ngươi đối xử với khách như vậy, nếu để cho người khác thấy, danh dự Dương Thiên Các của ngươi sẽ bị ảnh hưởng!"
Dương Thác hừ lạnh một tiếng, nhìn Lý Nhàn Ngư, tiếp tục nói: "Đừng để bổn công tử nhìn thấy ngươi nữa, nếu không, ngươi cứ chờ đấy!"
Vốn định lấy hai tên võ giả không biết từ đâu chui ra để trút giận, giải buồn một chút, nhưng bị Vân Như Sương làm rối lên như vậy đã hoàn toàn không còn chút hứng thú nào, Dương Thác cũng lười chơi tiếp, xoay người đi vào bên trong Dương Thiên Các.
Lý Nhàn Ngư cõng Tần Ninh lên trên lưng, nhìn về phía hai tỷ muội kia, chắp tay nói: "Cảm ơn hai vị đã lên tiếng giúp đỡ, Lý Nhàn Ngư ghi nhớ trong lòng".
Nói xong, Lý Nhàn Ngư xoay người muốn đưa Tần Ninh rời đi.
"Ngươi chờ một chút!"
Lúc này, Vân Như Sương lại mở miệng nói: "Sư phụ ngươi không biết sống chết như vậy, ngươi còn muốn đưa hắn đi đâu?"
"Ta...", "Đi theo ta!"
Vân Như Sương mở miệng nói: "Nhà họ Vân ta cũng có một đan dược các ở trong thành Vân Dương, có lẽ có thể cứu sư phụ ngươi".
Lý Nhàn Ngư nghe vậy thì lập tức vui vẻ nói: "Cảm ơn hai vị!"
Ngay sau đó, Vân Như Sương, Vân Như Tuyết dẫn Lý Nhàn Ngư và Tần Ninh lên xe ngựa, rời khỏi đường phố.
Mà lúc này, bên trong Dương Thiên Các, Dương Thác cũng thấy một màn này.
"Vân Như Sương này đang khó mà bảo vệ được mình, còn quan tâm đến hai tên võ giả nghèo nàn này ư?"
Dương Thác hừ một tiếng nói: "Người đàn bà này thật đáng chết".
"Dương Thác thiếu gia thoải mái lên đi".
Lúc này Lý Minh Khiếu đại sư đang ngồi bên cạnh Dương Thác, cười ha hả nói: "Người kia không sống nổi, cho dù là hồn đan sư, phách đan sư ra tay cũng không thể cứu sống được!"
"Ngược lại cũng tốt, để Vân Như Sương lãng phí một ít dược liệu làm một việc vô ích, bổn thiếu gia cũng vui vẻ".
Dương Thác nói rồi xoay người tiến vào phòng... Bên kia, một mùi thơm nhàn nhạt loáng thoáng vờn quanh xe ngựa, thấm vào lòng người.
Lúc này Tần Ninh nằm ở trong xe ngựa, vẫn hôn mê bất tỉnh.
Mà Lý Nhàn Ngư hơi áy náy ngồi ở bên cạnh sư phụ.
Vân Như Sương và Vân Như Tuyết đang ngồi ngay ngắn bên cạnh.
"Tỷ đúng là hiền lành...", Vân Như Tuyết thấp giọng nói: "Người như thế này, Lý Minh Khiếu đã nói là không cứu sống được thì chắc chắn là không có hy vọng, tỷ còn đưa...", Vân Như Sương nhìn em gái một cái, không nhịn được cười nói: "Nếu như không gặp thì thôi, nhưng nếu đã nhìn thấy thì phải cố gắng giúp đỡ!"
"Tỷ thì tốt bụng rồi, biết giúp người khác, nhưng ai có thể giúp tỷ chứ?"
Vân Như Tuyết bất mãn nói.
Đúng vậy! Ai có thể giúp ta đây?
Lý Nhàn Ngư nghe hai tỷ muội nói chuyện, dường như Vân Như Sương này đang gặp phải phiền toái gì đó.
Lý Nhàn Ngư chắp tay nói: "Tại hạ là Lý Nhàn Ngư, đây là sư tôn tại hạ Tần Ninh, hôm nay cảm ơn hai vị đã ra tay".
"Dám hỏi có phải Vân cô nương đang gặp phải phiền toái đúng không?"
Vân Như Sương không nói gì, Vân Như Tuyết lại nói: "Đúng vậy, làm sao, ngươi muốn giúp tỷ ta?
Ngay cả bản thân còn không tự bảo vệ được...", "Tuyết Nhi...", Vân Như Sương trợn mắt nhìn muội muội một cái.
Lúc này Lý Nhàn Ngư mở miệng nói: "Tại hạ không làm được, nhưng sư phụ tại hạ có thể làm được!"
"Hắn?"
Vân Như Tuyết kinh ngạc nhìn Tần Ninh đang hôn mê, lẩm bẩm: "Còn không biết có sống nổi không, hắn có thể làm được cái gì?
Thay trời đổi đất sao?"
Vẻ mặt Lý Nhàn Ngư có chút lúng túng.
Hắn ta nói thật, nếu sư phụ tỉnh lại, nhất định có thể giúp tỷ muội các nàng.
Hơn nữa hắn ta nói như vậy cũng vì hy vọng tỷ muội hai người có thể cố hết sức cứu chữa cho sư phụ.
Đương nhiên hắn ta cũng biết chỉ là bèo nước gặp nhau, không ơn không tình, tỷ muội hai người có thể giúp hắn ta thoát khỏi tay Dương Thác đã là ân tình rất lớn rồi, nếu còn yêu cầu nhiều nữa thì đúng là quá đáng.
Nhưng bây giờ, Tần Ninh không biết sống chết, hắn ta thật sự không có cách nào khác, cho dù phải mặt dày vô sỉ một tí, hắn ta cũng chỉ có thể nói như vậy.
Lúc này Vân Như Sương nhìn về phía Lý Nhàn Ngư, cười nói: "Lý công tử cứ yên tâm, nhất định ta sẽ cho người dốc hết sức cứu sư phụ ngươi".
Giống bị người nhìn thấu suy nghĩ, khuôn mặt Lý Nhàn Ngư ửng đỏ, có chút lúng túng.
Hắn ta không khỏi nghĩ đến.
Nếu như người hôn mê là mình, nhất định sư phụ đã sớm cứu được mình rồi, hơn nữa cho dù sư phụ không xu dính túi, nhưng lại có thực lực mạnh mẽ, không biết sẽ có bao nhiêu người cầu xin sư phụ để bọn họ ra tay cứu mình đâu.
Nếu như là Trần Nhất Mặc sư huynh, nói không chừng còn có thể thể hiện trước mặt người ta.
Nghĩ tới những điều này, Lý Nhàn Ngư nhìn Tần Ninh đang hôn mê, đột nhiên trong lòng cảm thấy vô cùng áy náy.
So sánh với mấy vị sư huynh khác, hắn ta vẫn phải nhờ vào ân tình của sư phụ, nhưng lại không làm được gì cả.
Mà lúc này, Tần Ninh nằm bên trong xe ngựa, than thầm một tiếng trong lòng.
"Ngư Nhi quá ngay thẳng!"
Đúng là Tần Ninh vẫn luôn hôn mê.
Cũng chính vào lúc nãy, khi hắn bị ném ra bên ngoài Dương Thiên Các, dường như hồn phách của hắn bị đập đầu trong giấc ngủ say, tỉnh lại.
Chỉ là hồn phách đã khôi phục tỉnh táo, nhưng vẫn không có cách nào hòa hợp với thân xác, khiến cho hắn bây giờ như người không có tri giác vậy, có thể cảm ứng được chuyện bên ngoài, nhưng lại không có cách nào mở mắt ra, không có cách nào mở miệng nói chuyện.
Mà hắn cũng có thể cảm nhận được rất rõ chuyện ở Dương Thiên Các.
Nghe được những lời này của Lý Nhàn Ngư, đương nhiên hắn biết Lý Nhàn Ngư muốn tỷ muội kia cứu hắn, nhưng tên nhóc này nói như vậy là không được, quá ngay thẳng.
Đứa bé Lý Nhàn Ngư ngay thẳng này! Trong số các đệ tử.
Dương Thanh Vân là người chính trực, Ôn Hiến Chi ngốc nghếch, thực tế hai người Diệp Nam Hiên và Lý Huyền Đạo không khác nhau lắm, Diệp Nam Hiên tục tằng, Lý Huyền Đạo phóng khoáng, dĩ nhiên điều này có liên quan đến việc Lý Huyền Đạo tu kiếm.
Trần Nhất Mặc, dĩ nhiên là cũng không hẳn hoi tí gì, tính cách cổ quái, tự nhận là kiêu ngạo, nhưng có lúc lại như một tên hề.
Thể hiện trước mặt người khác?
Không phải là giả bộ thôi sao! Nhưng cũng có lúc giả bộ không tốt sẽ gây ra trò cười cho người ta.
Mà Thạch Cảm Đương chính là một tên to mồm, chỉ có Lý Nhàn Ngư bình thường là người khó hiểu nhất, đã rất nhiều năm trôi qua, tuy hắn ta đã có thay đổi, nhưng bản chất vẫn như vậy.
Chẳng qua là tấm lòng thuần khiết của Lý Nhàn Ngư lại khiến Tần Ninh rất vui vẻ yên tâm.
"Dương Thiên Các, Dương Thác... đúng là thú vị...", Tần Ninh lẩm bẩm trong lòng.
Chương 2782: Vẫn còn có người tốt
Xe ngựa đi một đoạn đường, cuối cùng đã đến đường phố phía bắc thành Vân Dương.
Sau đó dừng lại trên đường chính trong một con phố, mấy người đi xuống xe.
Lý Nhàn Ngư cõng Tần Ninh, đi theo hai người Vân Như Sương và Vân Như Tuyết tiến vào bên trong Vân Tiên Các.
Dọc đường đi, không ít hộ vệ, thị nữ cùng với quản sự thấy hai vị tiểu thư đều rất khách khí cung kính.
Bây giờ Lý Nhàn Ngư mới biết.
Bên trong thành Vân Dương này có ba thế lực.
Nhà họ Vân! Nhà họ Dương! Thiên Lôi Minh! Ba thế lực này quản lý gần chín phần sản nghiệp và sự phát triển của thành Vân Dương.
Trong đó, nhà họ Vân và nhà họ Dương vẫn luôn đối lập cạnh tranh, chiếm cứ không ít phố phường khu nam và khu bắc thành Vân Dương.
Mà Thiên Lôi Minh ở phía tây thành, Thiên Lôi Minh không hề kinh doanh bất cứ sản nghiệp gì trong thành Vân Dương, chủ yếu dựa vào việc tọa trấn một số thành trì nhỏ xung quanh thành Vân Dương, thu tiền hoa hồng.
Thành Vân Dương này có khoảng trăm vạn người, khu vực ngàn dặm xung quanh cũng có rất nhiều thị trấn, quặng mỏ, đều do ba phe trong thành Vân Dương quản lý.
Vào bên trong Vân Tiên Các, Vân Như Sương sai người đi tìm một vị đan sư tới kiểm tra vết thương cho Tần Ninh.
Bên trong một căn phòng.
Vân Như Sương, Vân Như Tuyết đều có mặt.
"Vân Khánh thúc, sao rồi?"
Vân Khánh là một vị mệnh đan sư tọa trấn trong Vân Tiên Các, đồng thời cũng là người nhà họ Vân.
"Kỳ quái...", Vân Khánh mặc đan bào, hai hàng tóc mai trắng xóa, hiếu kỳ nói: "Rốt cuộc người này bị thương như thế nào?"
Nghe thấy vậy, mấy người đều nhìn về phía Lý Nhàn Ngư.
Lý Nhàn Ngư ngẩn người một lát mới nói: "Sư phụ ta đánh nhau với người ta bị thương, hơn nữa hai sư đồ ta cũng không phải là người của Tây Hoa Thiên, mà đến từ Thượng Nguyên Thiên, đi qua không gian hỗn loạn, bị thời không cuốn đến chỗ này!"
Không gian hỗn loạn?
"Giữa Trung Tam Thiên và các thiên khác luôn có vách ngăn, nhưng cho dù chưa tới cảnh giới Tam Ngã, cũng có thể dựa vào một ít biện pháp để qua lại giữa các đại thiên, các ngươi...", nghe thấy vậy, Lý Nhàn Ngư liền giải thích: "Không đúng không đúng, sư đồ chúng ta đánh nhau với người ta, bất ngờ bị cuốn vào bên trong thời không hỗn loạn mới tới chỗ này...", "Thì ra là như vậy".
Lúc này Vân Như Tuyết cũng kinh ngạc nói: "Nhìn hai người các ngươi đều chưa đến cảnh giới Chân Ngã, vậy mà lại có thể sống sót, đúng là may mắn!"
Lý Nhàn Ngư nghe vậy liền nhìn Tần Ninh đang hôn mê một cái, không phải hai người bọn họ may mắn, mà là sư tôn mạnh mẽ.
Lý Nhàn Ngư nhớ rõ, cho dù cuối cùng rơi vào bên trong dòng chảy không gian, Cửu Nguyên Đan Điển của sư phụ đã tự xuất hiện bảo vệ chủ nhân, bao bọc hai người lại.
Nếu không, hai người đã sớm thành mảnh vụn rồi! Lúc này Vân Khánh đại sư cau mày nói: "Ta chưa bao giờ thấy triệu chứng quái dị như vậy, khí tức trong cơ thể người này ổn định, nhưng lại như một cơ thể không có hồn phách, thật sự là kỳ quái...", Lý Nhàn Ngư nghe vậy thì vô cùng vui mừng.
Sư phụ không chết! Lúc trước đan sư của Dương Thiên Các nói chắc chắn sư phụ sẽ phải chết, khiến hắn ta vô cùng sợ hãi, xem ra Lý Minh Khiếu kia thấy hắn ta không có tiền nên mới cố ý dọa hắn ta.
Trên thực tế, Lý Nhàn Ngư đã nghĩ oan cho Lý Minh Khiếu kia rồi.
Đúng là lúc mới vào Dương Thiên Các, Tần Ninh giống như thi thể vậy, nhưng sau đó bị quăng ra bên ngoài Dương Thiên Các, hồn phách mới tỉnh lại, nhưng lại không có cách nào dung hợp với thân thể.
Điều này khiến Tần Ninh cũng rất nhức đầu.
"Nếu đã như vậy, Vân Khánh thúc, ngươi thử đi phối chút đan dược xem sao?"
Vân Khánh đại sư nghe thấy vậy thì gật đầu nói: "Được".
Lúc này Lý Nhàn Ngư lấy số thiên nguyên thạch còn sót lại trên người ta, có chút khó xử nói: "Ta... Trên người ta chỉ còn lại ít thiên nguyên thạch này...", "Nhưng các ngươi đừng lo lắng, nếu như sư phụ ta tỉnh lại, nhất định sẽ trả cho các ngươi, hơn nữa trong khoảng thời gian này, ta có thể làm một vài chuyện vặt vãnh, giúp các ngươi...", "Đừng thấy bây giờ ta đang mù, nhưng ta vẫn giống như người bình thường vậy...", nhìn dáng vẻ nôn nóng của Lý Nhàn Ngư, Vân Như Sương cười nói: "Có thể nhìn ra được sư phụ ngươi đối xử với ngươi cực kỳ tốt, nếu không ngươi sẽ không thể gấp gáp như vậy".
Trên thực tế, cũng không phải Vân Như Sương cảm thấy hai người đáng thương mới ra tay, mà là lúc đi ngang qua bên ngoài Dương Thiên Các liếc một cái, thấy Lý Nhàn Ngư không chút do dự quỳ xuống, điều này khiến trong lòng nàng ta như bị kích thích.
Nếu như có người nguyện ý làm như vậy vì nàng ta thì tốt biết bao nhiêu!
"Ngươi yên tâm đi, mọi chuyện cứ chờ sư phụ ngươi thật sự tỉnh lại rồi nói sau!"
Nghe thấy vậy, Lý Nhàn Ngư gật đầu một cái.
Trên thế giới này vẫn còn có người tốt! Vân Như Sương sắp xếp cho Tần Ninh và Lý Nhàn Ngư ở bên trong Vân Tiên Các, để những thị nữ hộ vệ kia tìm một căn phòng cho hai người ở đình viện rồi rời đi.
Nàng ta là đại tiểu thư nhà họ Vân, đương nhiên là vô cùng bận rộn, không rảnh để ý đến hai người.
Lý Nhàn Ngư bảo vệ ở bên cạnh Tần Ninh cả ngày lẫn đêm, không dám rời đi nửa bước.
Mà giờ phút này, cũng không phải Tần Ninh chỉ có mỗi việc chờ đợi.
Mặc dù hồn phách không có cách nào dung hợp với thân xác, không thể nắm thân xác trong tay mình, nhưng lúc này Tần Ninh có thể điều khiển được phong thần châu bên trong hồn phách.
Bên trong phong thần châu, hàng ngàn hàng vạn viên Tịnh Ma Châu Đan lẳng lặng trôi lơ lửng, bị Tần Ninh trực tiếp lấy ra.
Mà hồn phách trấn giữ bên trong hồn hải, hấp thu lực lượng của Tịnh Ma Châu Đan, thử dung hợp với thân xác.
Chỉ chớp mắt, nửa tháng đã trôi qua.
Trong nửa tháng này, ngày nào Lý Nhàn Ngư cũng đều tu hành.
Vãng sinh đồng của hắn ta đã mất đi ánh sáng, cũng không biết phải khôi phục như thế nào.
Nhưng đây cũng không phải là lần đầu tiên, Lý Nhàn Ngư đã sớm quen rồi.
Ở bên trong Vân Tiên Các, ngày nào hắn ta cũng giúp đỡ làm một ít chuyện trong khả năng, dần dần đã quen biết với mọi người trong Vân Tiên Các.
Mọi người đều cảm thấy tuy Lý Nhàn Ngư không nói gì, nhưng có thể vì sư phụ mà bán mạng cho Vân Tiên Các như vậy, đúng là đáng giá kết giao.
Ngày hôm đó, mọi người đang nghỉ ngơi bên trong đình viện, cùng nhau nói chuyện phiếm.
Lý Nhàn Ngư mở miệng nói: "Trong thành Vân Dương này, nhà họ Vân, nhà họ Dương, Thiên Lôi Minh là ba phe phái lớn, thực lực không tầm thường, nhưng vì sao nhìn Vân Như Sương tiểu thư lại như đang gặp phiền toái?"
Hắn ta nói phải báo đáp, lúc nào cũng ghi nhớ ở trong lòng.
Mặc dù mình không làm được, nhưng một khi sư phụ tỉnh lại, nhất định có thể làm được.
Lúc này Tần Ninh cũng được Lý Nhàn Ngư đưa ra, đặt nằm trên ghế xích đu trong góc đình viện để phơi nắng.
Trong nửa tháng này, sư phụ không có một chút biến hóa nào cả.
Lý Nhàn Ngư cảm thấy nếu cứ để sư phụ ở bên trong phòng mãi liệu có bị mốc không, cho nên mới đưa ra ngoài phơi nắng.
"Nhàn Ngư, ngươi không biết rồi!"
Một thanh niên hộ vệ hông đeo bảo đao cười nói: "Nhà họ Vân là một trong ba thế lực lớn, nhưng chỉ là ở trong thành Vân Dương mà thôi, chứ đưa mắt nhìn khắp toàn bộ nam vực vẫn còn nhỏ lắm".
"Mấy năm trước, tộc trưởng nhà họ Vân chúng ta - Vân Nham Phong vốn là một vị cao thủ cảnh giới Chân Ngã tầng ba, nhưng đột nhiên lại bị bệnh, võ giả xảy ra vấn đề khi tu hành rất khó giải quyết, nhưng bị bệnh thì rất dễ chữa, có điều ai ngờ được căn bệnh đó rất kì quái, đã hơn ba năm rồi mà vẫn không khỏe lên...", Lý Nhàn Ngư nghiêm túc nghe được, Tần Ninh trong góc đình viện cũng nghiêm túc nghe.
Thanh niên kia tiếp tục nói: "Tộc trưởng là người mạnh nhất nhà họ Vân chúng ta, trong ba năm tộc trưởng bị bệnh, tộc trưởng nhà họ Dương luôn bất hòa với chúng ta là Dương Khai Thái lại từ cảnh giới Chân Ngã tầng ba bước vào cảnh giới Chân Ngã tầng bốn".
Chương 2783: Tỉnh lại
"Điều này đã khiến hai phe thế lực không còn ngang hàng nữa, hai ba năm qua nhà họ Dương càng thêm ngông cuồng, hình như còn sắp liên hiệp với Thiên Lôi Minh để đối phó với nhà họ Vân chúng ta...", thanh niên kia tiếp tục nói: "Chẳng qua là Thiên Lôi Minh cũng không ngốc, vẫn luôn ỡm ờ với nhà họ Dương, hơn nữa nhà họ Vân chúng ta vì muốn để hai phe không hợp tác mà luôn âm thầm cho Thiên Lôi Minh không ít chỗ tốt...", Lý Nhàn Ngư tùy tiện nói: "Thiên Lôi Minh này lại thành người được hưởng lợi lớn nhất rồi!"
"Cũng không có cách nào cả!"
Thanh niên tiếp tục nói: "Nhưng khoảng thời gian trước, tứ minh chủ Phương Phong Lôi của Thiên Lôi Minh lại đến cửa cầu hôn, muốn kết hôn với nhị tiểu thư".
"Thiên Lôi Minh có bốn vị minh chủ, bản thân tứ minh chủ này cũng là một vị cao thủ cảnh giới Chân Ngã tầng hai, nhưng đã rất lớn tuổi rồi, đương nhiên nhà họ Vân chúng ta sẽ không đồng ý".
"Cũng bởi vì chuyện này mà thái độ của Thiên Lôi Minh bắt đầu thay đổi...", Lý Nhàn Ngư nghe đến chỗ này thì rất là tò mò.
"Nếu thế thì đó cũng là việc mà nhị tiểu thư nên ưu phiền, có liên quan gì đến đại tiểu thư?"
Nghe thấy vậy, thanh niên cầm đao kia tiếp tục nói: "Nếu quan hệ với Thiên Lôi Minh không tốt, để nhà họ Dương và Thiên Lôi Minh hợp tác với nhau, nhà họ Vân chúng ta sẽ gặp nguy hiểm, đại tiểu thư là đứa con gái mà tộc trưởng thích nhất, còn giao rất nhiều chuyện bên trong gia tộc cho nàng làm, đương nhiên đại tiểu thư phải lo lắng rồi".
"Vân Diệp, ngươi nói đều không đúng".
Lúc này, một vị hộ vệ khác mở miệng nói: "Điều khiến đại tiểu thư lo lắng không phải cái này".
"Vân Thương, ngươi muốn nói cái gì?"
"Nhà họ Vân chúng ta gặp khó khăn, đại tiểu thư chuẩn bị bỏ qua hạnh phúc cả đời mình để đính hôn với thiếu gia Cổ Vân Đằng của nhà họ Cổ ở thành Cổ Viêm!"
"Thành Cổ Viêm ngang hàng với thành Vân Dương, nhà họ Cổ là thế lực quản lý thành Cổ Viêm, có quan hệ với nhà họ Cổ, nhà họ Vân chúng ta sẽ an toàn, nhưng lại phải vứt bỏ hạnh phúc của đại tiểu thư, nghe nói Cổ Vân Đằng kia rất phong lưu...", nghe đến chỗ này, Lý Nhàn Ngư mới hiểu ra.
Thì ra là như vậy! Lý Nhàn Ngư càng cảm thấy trước kia cho dù gặp phải phiền toái hay vấn đề gì đều có sư phụ chống đỡ làm chủ, mấy người bọn họ chỉ cần tu hành, tăng cảnh giới, thậm chí có lúc còn cảm thấy cảnh giới của sư phụ tăng lên quá nhanh, bọn họ không đuổi kịp mà sinh lòng oán giận.
Nhưng bây giờ nghĩ kĩ lại, nếu muốn lập ra một thế lực, tự bảo vệ bản thân trong thế giới võ giả này khó đến nhường nào! Lúc này Lý Nhàn Ngư không tự chủ được đi tới bên cạnh Tần Ninh, ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng cầm lấy tay Tần Ninh, lẩm bẩm nói: "Sư phụ... người hãy tỉnh lại nhanh lên...", "Có phải cảm thấy Vân Như Sương đáng thương nên mới sinh lòng thương tiếc?"
"Vâng...", Lý Nhàn Ngư gật đầu một cái, nhưng đột nhiên sửng sốt, lắc đầu nói: "Dĩ nhiên không phải, con chỉ nhớ lại những chuyện sư phụ làm cho chúng con ngày xưa thôi… Hả?"
Lý Nhàn Ngư đột nhiên ngẩn ngơ, ngẩng đầu lên nhìn về phía Tần Ninh nằm ở trên ghế đu.
Nghe nhầm sao?
Không thể nào! "Sư phụ?
Người tỉnh rồi?"
Lý Nhàn Ngư nói một câu, nhưng Tần Ninh vẫn nằm ở đó.
Lý Nhàn Ngư từ từ đến gần, đột nhiên Tần Ninh mở mắt ra, cười mắng: "Làm gì đấy?"
"Sư phụ!"
Lý Nhàn Ngư thấy Tần Ninh mở mắt ra thì lập tức mừng rỡ, không biết nên nói cái gì, chỉ nhào vào trong lòng Tần Ninh.
"Sư phụ...", giờ phút này, mấy người bên trong đình viện đều sửng sốt.
Tần Ninh đã tỉnh! Khoảng thời gian qua, Lý Nhàn Ngư chăm sóc Tần Ninh như cha mình vậy, mỗi ngày đều lau người, mớm thuốc, đưa ra ngoài phơi nắng, chuyện gì cũng làm tỉ mỉ như chăm sóc cho cha.
Không ngờ Tần Ninh đã tỉnh lại thật! "Dậy... Dậy...", lúc này Tần Ninh nhìn Lý Nhàn Ngư, nói: "Ngươi... sắp... đè chết ta...", Lý Nhàn Ngư vội vàng đứng dậy, đứng ở bên cạnh Tần Ninh, dáng vẻ vô cùng luống cuống nói: "Sư phụ, cuối cùng người cũng tỉnh, người... có muốn ăn gì không?
Có khát không?"
Võ giả đến cấp bậc này, tích cốc không ăn là chuyện bình thường, nhưng Lý Nhàn Ngư thật sự không biết nói cái gì cho phải.
"Tên nhóc thối, kích động cái gì chứ?"
Tần Ninh nói: "Sư phụ ngươi là người nào chứ, sao có thể chết được, chỉ là ngủ rất lâu...", "Vậy con đỡ người lên đi dạo".
"Không nhúc nhích được".
Tần Ninh tùy tiện nói: "Thân xác còn chưa dung hợp hết với hồn phách, miễn cưỡng có thể nói một vài câu, cứ để ta nằm ở nơi này đi".
"Haiz...", Lý Nhàn Ngư nhìn về phía mấy người khác trong sân, cười nói: "Ta đã nói rồi mà, sư phụ ta nhất định sẽ không có chuyện gì".
Nghe thấy vậy, mấy người còn lại đều cười ha ha.
Khoảng thời gian qua bọn họ chung sống với Lý Nhàn Ngư, vẫn luôn an ủi hắn ta nhất định sư phụ hắn ta sẽ tỉnh lại, mà Lý Nhàn Ngư có vẻ bận rộn cả ngày, nhưng luôn luôn mất hồn mất vía.
Bây giờ Tần Ninh đã tỉnh lại, bọn họ cũng cảm thấy vui vẻ thật lòng thay Lý Nhàn Ngư.
Mấy người dần dần rời đi, Lý Nhàn Ngư cầm chén trà lên đút cho Tần Ninh.
"Sư phụ, bây giờ chúng ta đang ở trong Tây Hoa Thiên, không còn ở Thượng Nguyên Thiên nữa".
"Ta biết".
"Sư phụ, là hai vị tiểu thư nhà họ Vân thành Vân Dương giúp chúng ta".
"Ta biết".
"Sư phụ, làm sao cái gì người cũng biết vậy?"
"Bởi vì ta đã sớm tỉnh lại, chẳng qua là hồn phách và thân xác bị tách ra, khoảng thời gian này luôn dựa vào sức mạnh của Tịnh Ma Châu Đan để từ từ nắm thân thể trong tay, lúc này mới có thể mở mắt nói chuyện".
Lý Nhàn Ngư sửng sốt, lập tức nói: "Vậy người đã biết hết mọi chuyện rồi?"
"Ừ...", vẻ mặt Lý Nhàn Ngư ảm đạm nói: "Là đệ tử vô dụng, để sư phụ phải chịu khổ. Nếu như là mấy người Trần sư huynh, Ôn sư huynh, nhất định sẽ không để sư phụ phải vất vả!"
"Thôi đi".
Tần Ninh lại nói: "Nếu như là Trần Nhất Mặc, không chừng sẽ cho ta ăn đan dược gì, không chết cũng bị hắn ta hại chết. Còn Ôn Hiến Chi... nói không chừng sẽ thử đánh ta một trận xem có thể đánh thức ta được không!"
Lý Nhàn Ngư không nói gì.
Đúng là hai vị sư huynh có chút kỳ quái, nhưng chắc chắn sẽ không để sư phụ gặp nguy hiểm đến tính mạng.
Lúc này Tần Ninh nhẹ nhàng nâng tay lên vuốt ve đôi mắt của Lý Nhàn Ngư, lẩm bẩm nói: "Nhất định sư phụ sẽ nghĩ biện pháp để vãng sinh đồng của ngươi khôi phục như cũ".
"Còn có Dương Thác kia...", Lý Nhàn Ngư vội vàng nói: "Không sao cả...", "Có sao!"
Tần Ninh nói thẳng: "Đệ tử của Tần Ninh ta, ta có thể bắt nạt chết đi sống lại, nhưng người ngoài thì không được".
Lý Nhàn Ngư nghe vậy thì không ngừng cười hì hì.
Sư phụ tỉnh lại là tốt rồi.
Tuy nói bây giờ không động đậy được! Nhưng chắc chắn sau này sẽ tốt lên.
Mà lúc này, ba bóng người đi từ bên ngoài đình viện vào.
Vân Như Sương, Vân Như Tuyết cùng với Vân Khánh đại sư kia.
Vân Khánh đại sư biết được Tần Ninh tỉnh lại cũng rất là tò mò, muốn tới nhìn một chút, mà hai người Vân Như Sương và Vân Như Tuyết vừa vặn ở Vân Tiên Các, cũng tới xem, không ngờ Tần Ninh đã tỉnh lại thật.
Chỉ có thể nói sự chân thành của Lý Nhàn Ngư đã làm trời xanh cảm động.
Lúc này, Vân Khánh đại sư tiến lên chẩn đoán cho Tần Ninh, qua một hồi lâu mới khó hiểu nói: "Quái lạ quái lạ".
Lý Nhàn Ngư lo lắng nói: "Sao vậy?
Vân Khánh đại sư?"
Chẳng lẽ sư phụ còn có tai họa ngầm gì sao?
Chương 2784: Phương pháp luyện đan có vấn đề
Nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Lý Nhàn Ngư, Vân Khánh đại sư cười nói: "Ngươi đừng lo lắng, ta nói quái lại là chỉ trong cơ thể sư phụ ngươi quái lạ, nhưng cũng không phải là chuyện xấu".
"Nửa tháng trước, ta chẩn đoán cho sư phụ ngươi, tuy có khí tức sinh mệnh ổn định, nhưng thân xác lại rất yếu ớt, giống bị tiêu hao hết vậy".
"Nhưng bây giờ, trong cơ thể sư phụ ngươi lại như có sức mạnh mênh mông chiếm hết toàn bộ thân xác, chẳng qua là hồn phách và thân xác vẫn chưa hòa hợp với nhau, tin chắc sư phụ ngươi sẽ khôi phục trong một vài ngày, có lẽ cảnh giới cũng sẽ tăng lên thôi".
Đương nhiên trong lòng Tần Ninh biết.
Hàng ngàn hàng vạn sức mạnh của Tịnh Ma Châu Đan bị hồn hải của hắn hấp thu, bây giờ đã bắt đầu truyền đến bên trong thân xác, đương nhiên sẽ khiến trong cơ thể mình tràn ngập lực lượng.
Lúc này Vân Như Sương nhìn về phía Tần Ninh, cười nói: "Vị đệ tử này của ngươi đúng là chân thành, ngươi có thể sống lại, hắn ta có công lớn nhất đấy!"
Trong nửa tháng qua, Lý Nhàn Ngư làm tất cả mọi việc giúp đỡ trong Vân Tiên Các chính là vì Tần Ninh, Vân Như Sương cũng đã nhìn ra được.
Tần Ninh gật đầu một cái.
Vân Như Sương nhìn Lý Nhàn Ngư, cười nói: "Sư phụ ngươi tỉnh lại, ngươi cũng nên yên tâm".
"Cảm ơn Vân cô nương!"
Lý Nhàn Ngư nghĩ đến cái gì đó, nói: "Vân cô nương, nhờ có nhà họ Vân các ngươi mà sư phụ ta mới có thể tĩnh dưỡng và tỉnh lại, nhưng mà các ngươi yên tâm, sư phụ ta nhất định sẽ báo đáp nhà họ Vân các ngươi".
Nghe thấy lời này, Tần Ninh lập tức ngẩn ngơ.
Tên nhóc thối này, có thể đừng ngây thơ như vậy được không?
Báo đáp?
Báo đáp cái gì?
Bây giờ hắn chỉ mới có thể nói chuyện, còn không đứng lên nổi.
Vân Như Tuyết lại cười tủm tỉm nói: "Lý Nhàn Ngư, chúng ta biết rồi, ngươi xem ngươi nôn nóng chưa kìa, chúng ta cũng sẽ không bắt các ngươi báo đáp cái gì cả".
Lý Nhàn Ngư lúng túng cười một tiếng.
Mấy người trò chuyện vài câu, ba người Vân Như Sương mới rời đi.
Lúc này Tần Ninh cũng nhìn về phía Lý Nhàn Ngư, cười nói: "Ngươi đấy, mở mồm ra là nói báo đáp, ta mới vừa tỉnh lại, có thể báo đáp được gì?"
"Hơn nữa, ngươi cho rằng người ta sẽ tin sao?"
Lý Nhàn Ngư gãi đầu một cái nói: "Cho dù sư phụ chỉ há được miệng cũng có thể báo đáp bọn họ!"
"Ặc...", Tần Ninh lười để ý đến Lý Nhàn Ngư.
Mấy ngày tiếp theo, mỗi ngày Lý Nhàn Ngư đều giúp đỡ trong Vân Tiên Các, cả người có vẻ đã thay đổi hoàn toàn.
Mà ngày nào Tần Ninh cũng được Lý Nhàn Ngư đẩy ra khỏi phòng phơi nắng, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Nhìn như nhắm mắt nghỉ ngơi, nhưng trên thực tế Tần Ninh cũng đang tăng tốc độ dung hợp thân xác và hồn phách.
Hắn cần phải nhanh chóng chữa lành vết thương.
Nếu không... để lâu quá rồi, nhỡ Dương Thác quên mất việc từng sỉ nhục Nhàn Ngư cũng không tốt! Ngày hôm đó, Lý Nhàn Ngư vội vã trở lại bên trong đình viện.
"Sao vậy?
Không phải buổi chiều mới nghỉ ngơi sao?
Sao bây giờ đã chạy về rồi?"
Lúc này trong tay Lý Nhàn Ngư cầm một tờ đơn, nhìn ngó xung quanh rồi mới ngồi xổm xuống, thấp giọng nói: "Sư phụ, không đúng".
Không đúng?
Không đúng ở chỗ nào?
"Người xem đơn thuốc này đi, con phát hiện ra ở chỗ Vân Khánh đại sư, cảm thấy rất kỳ quái".
Tần Ninh nhận lấy đơn thuốc nhìn một cái, nói: "Đây là mệnh đan hạ phẩm - Tụ Linh Hợp Khí Đan, có thể trợ giúp võ giả cảnh giới Chân Ngã tầng một tăng lên tầng ba, ngưng tụ và tăng cấp Mệnh Hoàn, để chuẩn bị bước vào tầng bốn. Hơn nữa cũng có thể giúp võ giả đế giả cảnh giới đại viên mãn gia tăng tỷ lệ bước vào cảnh giới Chân Ngã".
"Ba vị thuốc chính trong đơn thuốc này không có vấn đề gì, nhưng một trong bảy loại dược liệu là Phục Ma Tham đã bị thay đổi thành Phục Uyên Liên là sai rồi...", "Phục Ma Tham có tác dụng ổn định Tụ Linh Hợp Khí Đan, Phục Uyên Liên cũng có hiệu quả này, nhưng bản chất lại khác nhau, một khi kết hợp với ba vị thuốc chính sẽ gây ra bài xích, gia tăng tỷ lệ luyện đan thất bại...", Tần Ninh nói xong những điều này thì nhìn về phía Lý Nhàn Ngư, nói: "Đây không phải là thứ mà mấy ngày trước ngươi hỏi ta, ta đã giảng giải với ngươi sao?"
"Đúng vậy!"
Lý Nhàn Ngư lập tức nói: "Cho nên con thấy đơn thuốc này ở trên bàn của Vân Khánh đại sư, thấy Phục Ma Tham đã bị thay đổi thành Phục Uyên Liên, cảm thấy không đúng, cho nên mới đến tìm người!"
Tần Ninh tò mò nhìn Lý Nhàn Ngư.
Sau đó thì sao?
Lý Nhàn Ngư nói: "Bên trong Vân Tiên Các có tổng cộng có ba vị mệnh đan sư, Vân Khánh đại sư, Sở Hạc đại sư, cùng với Mục Nguyên đại sư".
"Phương pháp luyện đan này là Sở Hạc đại sư giao cho Vân Khánh đại sư, nói là có khách đặt trước mười viên, mười ngày sau giao hàng".
"Sư phụ người cũng biết đấy, mệnh đan sư luyện chế một lò, có ba viên thành đan đã không tệ rồi, mà một lò phải luyện gần ba ngày, nói cách khác mười ngày mới được khoảng mười hai viên là bình thường, nhưng nếu dùng đơn thuốc này, không phải xác suất thất bại sẽ rất lớn sao?"
"Đến lúc đó không giao đan dược được, nhất định Vân Khánh đại sư sẽ bị trách phạt!"
"Sở Hạc đại sư có ý gì?
Là muốn hại Vân Khánh đại sư sao?"
Tần Ninh cũng cau mày lại.
"Nếu không phải là mấy ngày trước người trùng hợp nói với con về Tụ Linh Hợp Khí Đan thì con sẽ không biết, hơn nữa con thấy có vẻ Vân Khánh đại sư cũng không biết đơn thuốc này... Hình như Sở Hạc đại sư nhờ ông ta luyện đan, Vân Khánh đại sư còn rất vui vẻ".
Phương pháp luyện đan là thứ vô cùng quan trọng đối với mỗi một vị luyện đan sư.
Sở Hạc đại sư có thể chia sẻ đơn thuốc với Vân Khánh đại sư, chắc chắn Vân Khánh đại sư sẽ không nghi ngờ có vấn đề, thậm chí trong lòng còn rất biết ơn Sở Hạc đại sư.
Dẫu sao hai người đều là đại sư trấn giữ bên trong Vân Tiên Các! Lý Nhàn Ngư mơ hồ cảm thấy trong chuyện này có vấn đề gì đó.
"Như vậy đi, ngươi đi tìm Vân Khánh đại sư tới đây, ta sẽ nói với ông ta".
"Vâng!"
Lý Nhàn Ngư vội vàng rời đi.
Tần Ninh cười một tiếng.
Kết hợp nguyên nhân kết quả, lại nghĩ đến tình hình bên trong thành Vân Dương, trong lòng Tần Ninh có một vài suy nghĩ, chẳng qua mới chỉ là suy đoán chứ chưa chắc chắn.
Hay là Sở Hạc đại sư kia cảm thấy nhà họ Vân đã sắp sụp đổ, hoặc là nhận được tin tức gì đó, chuẩn bị quy thuận những phe khác?
Cùng lúc đó, ở một quán rượu của thành Vân Dương, bên trong một căn phòng có một thanh niên đang lẳng lặng chờ đợi.
Mà ở bên cạnh thanh niên kia chính là người mới gây khó khăn trêu đùa Lý Nhàn Ngư vài ngày trước - Dương Thác, lúc này lại đang dè dặt một cách khó hiểu.
"Dương Mộ ca, chúng ta đang chờ ai vậy?"
"Chờ một vị khách quý!"
Dương Mộ.
Con trai tộc trưởng nhà họ Dương, có thể nói là dòng chính trong dòng chính, có thân phận địa vị rất cao trong nhà họ Dương.
Tuy Dương Thác cũng là dòng chính của nhà họ Dương, nhưng lại không xuất thân từ mạch của tộc trưởng, dĩ nhiên thân phận địa vị sẽ kém hơn Dương Mộ.
Hơn nữa, Dương Mộ tuổi còn trẻ mà đã là đế giả cảnh giới đại viên mãn, chắc chắn sẽ có thể lên được đến cảnh giới Chân Ngã.
Cửa phòng bị mở ra két một tiếng, một người mặc áo bào đen che kín toàn thân bước vào phòng.
Sau khi đóng cửa phòng, bóng người kia mới cởi trường bào xuống, để lộ ra một gương mặt tầm năm sáu chục tuổi.
"Sở Hạc đại sư, ngưỡng mộ đã lâu!"
Lúc này, Dương Mộ đứng dậy, khách khí nói.
Ở bên trong thành Vân Dương này, cha của Dương Mộ - Dương Khai Thái, cũng chính là tộc trưởng nhà họ Dương là cảnh giới Chân Ngã tầng bốn, chính là cảnh giới cao nhất.
Vì vậy, một mệnh đan sư cho dù chỉ có thể luyện chế ra mệnh đan cấp bậc hạ phẩm cũng là người được mọi thế lực chào đón.
Sở Hạc ngồi xuống, nhìn về phía Dương Mộ, tùy ý nói: "Tại sao lại là ngươi?
Cha ngươi đâu?"
"Cha ta bận rộn công việc, cho nên mới đặc biệt để ta tới gặp Sở Hạc đại sư".
Dương Mộ cười nói: "Giao hẹn giữa nhà họ Dương chúng ta và Sở Hạc đại sư chắc chắn sẽ không thay đổi".
Sở Hạc hừ một tiếng nói: "Xem ra lão phu liều mình, nhà họ Dương căn bản không coi lão phu ra gì!"
Nói xong, Sở Hạc đại sư đứng dậy muốn rời đi.
Chương 2785: Có chút hồn nhiên ngây thơ
Thấy một màn này, Dương Mộ cũng không nóng nảy.
Cửa phòng mở ra, bốn người phụ nữ ăn mặc trang điểm lộng lẫy, dáng người quyến rũ, khuôn mặt xinh đẹp, khí chất lại không giống nhau, đều tầm hai tám tuổi, tràn vào cản Sở Hạc đại sư lại.
Dương Mộ cười nói: "Sở Hạc đại sư, nhà họ Dương chúng ta thật sự thật lòng thành ý mời ngươi đến Dương Thiên Các của nhà họ Dương chúng ta".
Lúc này, bốn người phụ nữ đã ùa lên vây lấy Sở Hạc đại sư, mà đôi chân của Sở Hạc đại sư dường như cũng không còn nghe cơ thể mình điều khiển nữa.
Bốn vị mỹ nữ vừa rót rượu vừa gắp thức ăn, lại ngồi ở bên cạnh Sở Hạc đại sư đút ăn, khiến cơn giận vừa rồi của ông ta không còn tí gì.
Lão già háo sắc! Dương Mộ mắng một câu trong lòng.
"Ha ha ha ha...", Sở Hạc đại sư cười ha ha nói: "Dương Mộ công tử, yên tâm đi".
"Để tỏ lòng thành ý, ta đã bắt đầu hành động rồi, bạn cũ nhà họ Dương ngươi đến mua Tụ Linh Hợp Khí Đan, ta đã đưa cho Vân Khánh luyện chế, hơn nữa còn đưa cả đơn thuốc cho ông ta, lão già kia vô cùng vui vẻ, lại không biết đơn thuốc đó đã bị ta sửa lại, tuy cũng có thể luyện chế được, nhưng tỷ lệ thành đan cực thấp, tuyệt đối bảo đảm trong mười ngày sẽ không luyện chế ra được mười viên!"
"Đến lúc đó sẽ vi phạm giao hẹn, một viên Tụ Linh Hợp Khí Đan có giá trị ba vạn thiên nguyên thạch, mười viên chính là ba chục vạn, mà Vân Tiên Các không có ước định giấy trắng mực đen, sẽ phải bồi thường gấp ba lần, chính là chín mươi vạn thiên nguyên thạch, đây cũng là tấm lòng của Sở Hạc ta dành cho nhà họ Dương các ngươi!"
Chín mươi vạn thiên nguyên thạch, cho dù là những thế lực như nhà họ Vân, nhà họ Dương, Thiên Lôi Minh cũng là một con số rất lớn.
"Được, tốt, tốt!"
Dương Mộ cười nói: "Mười ngày sau, ta sẽ chờ xem kịch vui".
"Yên tâm đi!"
Sở Hạc đại sư lời vừa nói xong liền nhìn hai người Dương Mộ và Dương Thác.
Dương Mộ lập tức hiểu ý, dẫn người rời đi.
Không lâu sau trong phòng vang lên mấy tiếng... Mà cùng lúc đó, bên kia.
Vân Khánh đại sư nhìn đơn thuốc, lại nghi ngờ nhìn Tần Ninh và Lý Nhàn Ngư.
"Ngươi hiểu đan thuật?"
Vân Khánh ngạc nhiên nhìn Tần Ninh.
"Hơi biết chút ít".
Tần Ninh nói: "Phục Ma Tham bị đổi thành Phục Uyên Liên cũng có thể luyện chế ra Tụ Linh Hợp Khí Đan, chỉ là tỷ lệ thành công sẽ giảm hơn nửa, vốn dĩ lấy Phục Ma Tham làm một trong bảy dược liệu chế thuốc cũng chỉ có năm mươi phần trăm thành công thôi, bây giờ lại giảm hơn nửa nữa, sợ rằng ngươi sẽ không luyện chế ra được mười viên trong mười ngày!"
"Theo ta biết, Vân Tiên Các các ngươi có quy củ, nếu nhận đơn đặt hàng mà không làm được thì sẽ bồi thường gấp ba lần đúng không?"
Sắc mặt Vân Khánh liên tục biến đổi.
Phương pháp luyện chế Tụ Linh Hợp Khí Đan do Sở Hạc đại sư nắm trong tay, ông ta không biết.
Là một mệnh đan sư, Vân Khánh ông ta cũng không phải đều biết tất cả các cách luyện chế đan dược hạ phẩm, mà ông ta có thể dựa theo đơn thuốc để luyện chế ra thành đan.
Phương pháp luyện đan này thật sự có vấn đề?
"Chuyện này rất nghiêm trọng, ta sẽ đi hỏi Sở Hạc đại sư".
Vân Khánh đại sư liền nói ngay.
Nghe thấy vậy, Tần Ninh đưa tay đỡ trán, không nói nên lời.
Vân Khánh này có chút hồn nhiên ngây thơ.
"Vân Khánh đại sư".
Lý Nhàn Ngư lúc này nói: "Nếu như sư phụ ta nói là sự thật, vậy ngươi sẽ không làm được Tụ Linh Hợp Khí Đan trong vòng mười ngày, không nói đến việc ngươi sẽ phải chịu trách nhiệm, mà Vân Tiên Các cũng phải bồi thường ba lần, vì sao Sở Hạc đại sư lại phải đưa đơn thuốc này cho ngươi làm?"
"Ông ta đang hãm hại ngươi đấy biết không?
Ngươi là người nhà họ Vân, đó là điều hiển nhiên rồi, chắc chắn là muốn lừa ngươi phải bồi thường".
"Bây giờ ngươi đi tìm Sở Hạc đại sư, nói không chừng Sở Hạc đại sư còn nói ngươi bêu xấu ông ta, cũng không có chứng cứ gì...", Vân Khánh đại sư hơi sững sờ.
Đúng là có chuyện như vậy.
Vậy phải làm thế nào đây?
Tần Ninh nói: "Chuyện này rất đơn giản, ngươi cứ dùng phương pháp luyện đan này, chỉ cần đổi thành Phục Ma Tham sẽ biết ta nói là thật hay giả".
"Chuyện này...", Vân Khánh đại sư mở miệng nói: "Nếu thử mà thất bại, vậy làm sao có thể lấy ra được mười viên Tụ Linh Hợp Khí Đan trong vòng mười ngày chứ".
Tụ Linh Hợp Khí Đan không có nhu cầu sử dụng lớn, hơn nữa một viên có giá ba vạn thiên nguyên thạch, quá quý giá, bình thường Vân Tiên Các cũng sẽ không tích trữ sẵn.
Trong thành Vân Dương đa số là võ giả Cực Đạo, cũng chỉ có mấy người kia là cường giả cảnh giới Chân Ngã thôi.
"Ngươi cứ thử đi!"
Tần Ninh tiếp tục nói: "Ba ngày cũng đủ để ngươi thử nghiệm, nếu như ta nói không sai, tự ngươi sẽ có thể cảm giác được".
"Còn đến lúc đó giải quyết đơn đặt hàng Tụ Linh Hợp Khí Đan như thế nào, ta sẽ giúp ngươi, được không?"
"Ngươi?"
Vân Khánh đại sư vô cùng kinh ngạc.
Ngươi còn không đứng lên nổi, giúp ta cái gì?
Tần Ninh tiếp tục nói: "Đệ tử của ta đã ở trong Vân Tiên Các một khoảng thời gian, chắc các ngươi cũng đã nhìn ra nhân cách của hắn, có tin sư đồ ta hay không thì tự các ngươi lựa chọn".
Vân Khánh đại sư nghe thấy vậy liền nói ngay: "Ta sẽ không báo chuyện này cho Sở Hạc đại sư biết, nhưng sẽ bàn bạc với đại tiểu thư và tộc trưởng, ngươi chờ ta một lát!"
Nói xong, Vân Khánh đại sư liền rời đi.
Thành Vân Dương, khu bắc thành, Vân phủ.
Là một trong ba thế lực lớn của thành Vân Dương, đương nhiên vị trí của nhà họ Vân ở khu thành bắc rất dễ thấy.
Trong phủ đệ có tổng cộng trên trăm đình viện, cũng có rất nhiều tỳ nữ hộ vệ lui tới.
Lúc này Vân Khánh đã đi vào trong Vân Phủ, tìm được Vân Như Sương và tộc trưởng nhà họ Vân hiện giờ - Vân Nham Phong, nói chuyện này ra từ đầu đến đuôi.
"Tần Ninh kia thật sự nói như vậy?"
"Ừm...", Vân Nham Phong có thân hình cao lớn, dung mạo tuấn mỹ, chẳng qua là sắc mặt tái nhợt, nhìn giống như bị bệnh lâu năm, hoàn toàn không giống một vị cường giả cảnh giới Chân Ngã.
"Năm đó Sở Hạc đại sư là học trò của một vị trưởng bối nhà họ Vân chúng ta, ở nhà họ Vân ta mấy trăm năm vẫn rất nhẫn nhục chịu khó, chuyện này...", Vân Nham Phong ngẩn ra.
Vân Như Sương lại nói: "Cha, chuyện này để con xử lý đi".
Vân Nham Phong mắc bệnh nặng, lại phải xử lý rất nhiều chuyện bên trong tộc, đã quá mệt mỏi rồi.
Vân Như Sương không đợi cha trả lời đã dẫn Vân Khánh trở lại Vân Tiên Các.
Lúc này, bên trong Vân Tiên Các, Tần Ninh miễn cưỡng ngồi dậy, đặt bút viết.
Không lâu sau, một đơn thuốc xuất hiện.
Lý Nhàn Ngư thấy thế thì khó hiểu hỏi: "Sư phụ, đây là... Tụ Linh Hợp Khí Đan?"
"Ừ...", Tần Ninh tùy tiện nói: "Phương pháp luyện chế Tụ Linh Hợp Khí Đan bình thường quá phức tạp, đơn thuốc ta viết sẽ có thể luyện thành trong vòng một ngày, một lò ít nhất năm viên".
Dĩ nhiên đây là đối với Vân Khánh đại sư thôi, nếu như Tần Ninh tự ra tay, một lò mười viên cũng không thành vấn đề.
Lý Nhàn Ngư lập tức hiểu được ý của Tần Ninh.
"Sư phụ, cha của Vân Như Sương - Vân Nham Phong bị bệnh nặng, người có thể ra tay cứu ông ta không".
Lý Nhàn Ngư tiếp tục nói: "Cũng coi như chúng ta báo đáp ân tình".
Tần Ninh lại cười nói: "Không phải ta đang làm đây sao...", "Nếu như lần này bọn họ tin ta, như vậy sau này ta cũng dễ chữa trị cho Vân Nham Phong hơn, nếu như bọn họ không tin, vậy ta không còn cách nào, cũng không thể ép buộc bọn họ chứ?"
Lý Nhàn Ngư nghe vậy, dần dần đã hiểu được ý của sư phụ.
Cho dù muốn giúp cũng phải để người ta đồng ý mới được, nếu không cũng chẳng có ích gì.
Mà bây giờ sư phụ đang thể hiện năng lực của mình để người nhà họ Vân tin hắn... Sư đồ hai người chờ đợi không lâu lắm, Vân Như Sương đã dẫn Vân Khánh đại sư đi từ bên ngoài Vân Tiên Các vào.
Bình luận facebook