-
Chương 2771-2775
Chương 2771: Huyết tế
"Ngươi quay lại làm gì thế hả?"
Tần Ninh vừa nhìn thấy bóng người kia đã quát mắng.
Lúc này Lý Nhàn Ngư đang đứng ở bên cạnh hắn, đáp: "Con tới giúp người đây sư tôn!"
"Ngươi có giúp cũng không làm nên trò trống gì đâu!"
Tần Ninh sa sầm nét mặt, quát: "Cút ra ngoài mau!"
Lý Nhàn Ngư nhanh nhảu nói: "Con biết sư tôn không định đi mà! Người có thể đưa mọi người rời khỏi thiên thế địa thế Táng Long Huyệt nhưng chính bản thân người lại không thể thoát ra được, bởi vì nếu không có ai khống chế đầu này của thông đạo thì thông đạo sẽ tự động bị cắt đứt!"
Tần Ninh híp mắt lại.
Lý Nhàn Ngư tiếp tục bảo: "Nếu con bảo sư tôn đi để con điều khiển thông đạo thì thể nào sư tôn cũng không đồng ý!"
"Nên người cứ điều khiển thông đạo đi ạ!"
Lý Nhàn Ngư dũng cảm đứng ra: "Con sẽ bảo vệ người!"
"Ngươi ư?"
Tần Ninh ngạc nhiên nhìn Lý Nhàn Ngư, rốt cuộc đứa đệ tử lúc nào cũng im lặng, kiệm lời này của mình đã suy nghĩ thấu đáo rồi sao?
"Sư tôn đã quên rằng vãng sinh đồng của đệ tử đã có một số thay đổi sau khi lột xác rồi sao!"
Lý Nhàn Ngư đảm bảo: "Con ở lại thì ít nhất sẽ bảo vệ được sư tôn, đương nhiên con cũng tự bảo vệ bản thân mình được!"
Tần Ninh trừng mắt nhìn Lý Nhàn Ngư, thỏa hiệp: "Ngươi mà lừa ta thì coi chừng ta làm thịt ngươi đấy!"
"Con nào dám".
Giờ phút này, Tần Ninh không đoái hoài gì tới Lý Nhàn Ngư nữa.
Toàn bộ vùng đất thánh táng đã trở thành một mớ hổ lốn.
Các cường giả cảnh giới Chân Ngã theo chân Diệp Chi Vấn đến đây vẫn chưa chết, một vài tên Ma tộc và võ giả các phe vẫn còn sống sót.
Ban nãy, sau khi võ giả các thế lực rời đi, vì có Tần Ninh đứng ở bên cạnh thông đạo nên không ai dám manh động.
Giờ phút này, những kẻ đó đang nhìn chòng chọc vào Tần Ninh và Lý Nhàn Ngư với ánh mắt như hổ đói.
Bọn họ cũng muốn sống! Nhưng rõ ràng Tần Ninh quyết không cho phép điều đó xảy ra! Lúc này, Tần Ninh bỗng nắm chặt tay lại làm chín quyển đan điển vụt tắt ánh sáng và trở về bên hắn.
Thế rồi thông đạo biến mất.
Tất cả mọi người đều thẫn thờ.
Thông đạo không còn nữa rồi.
Bọn họ xong đời rồi!
"Tần Ninh!"
Có kẻ giận dữ hét: "Ngươi làm vậy là muốn bọn ta chết chung với ngươi đúng không?"
"Chết chung với ta?"
Tần Ninh lại giễu cợt: "Các ngươi đề cao bản thân quá rồi. Các ngươi đáng chết nhưng còn ta thì vẫn chưa sống đủ đâu".
Nghe thấy câu này, ai nấy cũng ngộ ra ngay.
Tần Ninh có cách thoát khỏi nơi này!
"Bọn ta mà chết thì ngươi cũng đừng hòng sống!"
Có kẻ lập tức xông lên tấn công Tần Ninh và Lý Nhàn Ngư.
"Hừ!"
Nay chỉ với bảy quyển đan điển thôi thì Tần Ninh đã đạt đến cảnh giới Chân Ngã rồi chứ không cần phải bùng nổ ba phần mười sức mạnh thân xác cuối cùng.
Kẻ nào dám tới gần thì giết ngay kẻ đó! Giờ đây, trước cảnh hàng ngàn võ giả tranh nhau ùa tới, Tần Ninh chỉ đại khai sát giới với vẻ hờ hững.
Đúng lúc đó, ánh sáng phát ra từ một trăm mười tám cột trụ chống trời trong vùng đất thánh táng bị tàn phá đang dần biến mất.
Chín đốm sáng ở phía xa kia cũng bắt đầu tập trung lại một chỗ dù Tần Ninh đã ngăn cản chúng lại.
Hình thế tự nhiên của thiên địa đã hoàn toàn trỗi dậy tại Táng Long Huyệt.
Vù vù... Bỗng có tiếng gió hú từ cách đó ngàn dặm truyền đến.
Chín đốm sáng tụ lại về một nơi rồi nổ tung như lỗ đen vũ trụ.
Không những thế, chúng còn đang lan rộng ra toàn bộ vùng đất tháng táng với tốc độ nhanh như chớp.
Hiện tượng ấy làm đám người tháo chạy hòng giữ lại tính mạng, không còn tâm trạng nào để bao vây tấn công Tần Ninh nữa.
Tuy nhiên, vòng xoáy màu đen ấy đi đến đâu thì tất cả mọi thứ đều bị nuốt chửng, mất hút mà không phát ra một tiếng động nào.
Tần Ninh chợt tóm lấy cánh tay Lý Nhàn Ngư.
"Không được rời khỏi ta đấy!"
Tần Ninh quyết đoán ra lệnh.
Lý Nhàn Ngư cũng chẳng nói gì, đôi huyết mâu hiện ra sau lưng và chực chờ hành động bất cứ lúc nào.
Giữa lúc đó, Tần Ninh nắm chặt tay lại, hàng loạt bóng voi ma mút khổng lồ hiện ra bên cạnh.
Cùng lúc ấy.
Tịnh Trần Châu cũng lơ lửng giữa không trung.
Đại Tu Di Cửu Cung Tán cũng mở rộng ra nhằm che chở cho hai thầy trò.
Tần Ninh đã thi triển mọi thủ đoạn phòng vệ có thể sử dụng bằng tất cả khả năng mà hắn có.
Đồng thời, Tần Ninh cũng siết nắm đấm lại và nuốt Tịnh Ma Châu Đan hết viên này đến viên khác xuống bụng.
"Tâm Quyển!"
"Đạt Quyển!"
Vào lúc này, quyển thứ tám, quyển thứ chín của Cửu Nguyên Đan Điển cũng dung nhập vào trong cơ thể Tần Ninh.
Chín quyển đan điển dung hợp với nhau một cách mãnh liệt.
Gần như trong nháy mắt, từng vết nứt hiện ra trên bề mặt cơ thể hắn.
Chín quyển đan điển hợp lại làm một và hình thành nên một cái lồng phòng hộ bao bọc lấy Tần Ninh và Lý Nhàn Ngư.
Cuối cùng, vòng xoáy đen ngòm vẫn lan rộng đến đây.
Cho dù mỗi võ giả đều thi triển thủ đoạn phòng ngự mạnh mẽ nhất của bản thân nhưng chẳng mấy chốc vẫn bị vòng xoáy đen nuốt chửng, biến mất tăm.
Sức bộc phát của nó khủng khiếp đến mức khiến cho trong lòng tất cả mọi người đều rét run.
Từng người một bị cuốn vào rồi biến mất, thậm chí còn chẳng nghe thấy nổi tiếng kêu gào của bất kỳ ai vọng lại.
Mà vào lúc này, vòng xoáy màu đen đã đến nơi.
Gần như ngay lúc ấy, Tịnh Trần Châu đã tan vỡ.
Đại Tu Di Cửu Cung Tán cũng bị phá hủy trong giây lát.
Vòng xoáy màu đen ấy tưởng chừng có thể thôn tính cả đất trời, không gì có thể ngăn cản nổi.
Đoàng đoàng đoàng... Khi vòng xoáy màu đen chạm đến ánh sáng được ngưng tụ ra bởi chín quyển đan điển thì nó phát ra tiếng sấm kinh hoàng.
Giờ phút này, Tần Ninh và Lý Nhàn Ngư đang được ánh sáng bao quanh lảo đảo, chông chênh theo vầng sáng giữa vòng xoáy màu đen này.
Mọi thứ xung quanh đều đã bị ánh sáng đen nuốt chửng.
Chỉ còn lại chín quyển đan điển chống đỡ cả đất trời nơi đây và che chở cho Tần Ninh, Lý Nhàn Ngư.
Lúc này, mặt mày Lý Nhàn Ngư tái mét, mồ hôi thấm đẫm trên trán.
"Sợ rồi chứ gì tiểu tử thối?"
Tần Ninh nhìn sang Lý Nhàn Ngư, an ủi: "Đừng sợ, có sư tôn đây".
Lý Nhàn Ngư chối bay chối biến: "Con có sợ đâu!"
Giờ đây, cả thiên địa nơi đây như biến thành đại dương đen kịt và mênh mông vô bờ, không còn phân biệt được phương hướng, đang ở trên hay ở dưới nữa.
Chín quyển đan điển xoay quanh, hình thành một vòng ánh sáng tựa một quả bong bóng lơ lửng giữa vũ trụ tối tăm vô tận, cứ như thể nó sẽ bùng nổ trên diện rộng bất cứ lúc nào.
"Sư tôn ơi, chúng ta... sẽ đi về đâu đây!"
Nỗi sợ hãi tràn ngập trái tim Lý Nhàn Ngư, hắn ta thốt.
"Nhờ vào vận may thôi!"
Tần Ninh nói tiếp: "Táng Long Huyệt là một nơi chết chóc, một khi nó thức tỉnh thì sẽ thôn tính cả thời không".
"Hơn nữa, tuy Cửu Nguyên Đan Điển này lợi hại nhưng thực lực của vi sư có hạn, không trụ được lâu đâu".
"Nếu như chúng ta phát hiện được lỗ thủng trong thời không đã bị hình thế tự nhiên của thiên địa tại Táng Long Huyệt nuốt chửng trong thời gian ta cầm cự được thì có thể mượn không gian chỗ đó để trốn khỏi đây và thoát thân!"
"Còn nếu sư tôn đã đến giới hạn mà vẫn chưa tìm được lỗ hổng ấy thì hai ta cùng lên đường vậy!"
Lý Nhàn Ngư an ủi: "Sư tôn không trụ được thì vẫn còn con mà!"
"Ôn con này!"
Tần Ninh bật cười mắng một câu rồi không nói gì nữa.
Lúc này, những kẽ nứt đã lan rộng trên da hắn.
Đối với người chỉ mới đến tu vi đế giả sơ kỳ như hắn thì dung hợp cả chín quyển đan điển gần như là chuyện không tưởng.
Nếu không có các Tịnh Ma Châu đan đang liên tục chữa trị cơ năng của cơ thể thì về cơ bản Tần Ninh còn không làm được cả việc dung hợp.
Thế nhưng, hắn thật sự không biết mình có thể chống đỡ được bao lâu trong tình cảnh thế này.
Thời gian dần trôi, xung quanh vẫn chìm trong bóng tối u ám, không thấy nổi một tia sáng nào và cũng chưa thấy lỗ hổng không gian nào mà Tần Ninh đã nói xuất hiện.
Vết rách trên bề mặt cơ thể Tần Ninh chậm rãi ứa máu, đôi mắt hắn cũng từ từ trở nên ảm đạm.
"Nhàn Ngư...", Tần Ninh thều thào: "Lần này chắc là sư tôn... thật sự không trụ nổi nữa rồi!"
Chương 2772: Sống hay chết chỉ đành trông vào số trời
Tần Ninh vừa dứt lời thì máu cũng chảy tí tách trên làn da, lúc này vầng sáng bao quanh ba hồn bảy phách của hắn cũng dần nhạt đi, ánh sáng phát ra từ chín quyển đan điển cũng bắt đầu mờ dần.
"Sư tôn...", Lý Nhàn Ngư đỡ lấy người Tần Ninh.
Hắn chịu đựng từ lúc cuộc chiến bắt đầu cho đến tận bây giờ là đã đến giới hạn rồi.
Giới hạn của thân xác! Giới hạn của hồn phách! Trong mắt người ngoài, hắn dung hợp chín quyển đan điển rất dễ dàng, chỉ cần ngoắc tay một cái là đã dung nhập vào cơ thể được rồi.
Tuy nhiên, đối với bản thân Tần Ninh, đó lại là một gánh nặng quá đỗi to lớn và phải chống chịu một cách cật lực.
Thực lực đã không đủ mà vẫn dung hợp một cách cưỡng ép thì kết cục sẽ là như thế này.
Người Lý Nhàn Ngư khẽ run rẩy.
Thậm chí, hắn ta còn cảm giác được sức sống của Tần Ninh đang bị bòn rút không ngừng.
"Sư tôn...", Lý Nhàn Ngư vừa đỡ Tần Ninh vừa dáo dác nhìn xung quanh.
"Vãng sinh đồng!"
Sau khi quát một tiếng, chín đường ngọc câu ngưng tụ ra trong con ngươi của Lý Nhàn Ngư.
Trong lúc nhất thời, huyết mâu hiện ra sau lưng hắn ta rồi hóa thành hai đôi mắt khổng lồ, đỏ như máu bao trùm cả bóng tối.
"Huyết tế!"
Lý Nhàn Ngư khẽ gầm lên. Vào lúc này, ánh sáng của chín đường ngọc câu trong một con mắt chầm chậm mờ đi, con ngươi ấy cũng trở nên đục ngầu.
Cứ như thể một con mắt đã bị mù vậy.
Nhưng ngay sau đó, một vầng sáng màu máu nổ tung ở bên ngoài chín quyển đan điển, hóa thành chín đạo huyết luân bao trùm lấy Tần Ninh và Lý Nhàn Ngư.
Cùng lúc ấy, ánh hào quang phát ra từ chín quyển đan điển cũng thu nhỏ, rụt lại vào trong người Tần Ninh.
Lý Nhàn Ngư cõng Tần Ninh đạp vào không trung, tiến về phía vòng xoáy trong bóng tối vô tận với chín đạo huyết luân quanh người... Thứ được gọi là huyết tế này là thứ mà Lý Nhàn Ngư đã phát hiện ra sau khi vãng sinh đồng lột xác.
Hiến tế khả năng nhìn thấy của một con mắt trong vãng sinh đồng của bản thân để có thể tập hợp sức mạnh trời đất hùng hậu về tay, từ đó phá vỡ tất cả gông xiềng.
Vãng sinh đồng chính là mắt thần hiếm thấy từ thời thượng cổ đến nay! Sức mạnh của nó huyền diệu, khó lường đến nỗi kể cả Tần Ninh cũng không biết rõ mười mươi.
Ấy vậy mà giờ đây, Lý Nhàn Ngư lại biết mình cần phải làm gì.
Hắn ta chọn ở lại không phải để chịu chết mà biết rõ một điều rằng sức mạnh mà mình có được sau lần lột xác này của vãng sinh đồng có lẽ sẽ giúp được Tần Ninh.
Là đệ tử thì không có lý nào cứ nấp sau cánh chim của sư tôn được.
Nhóm Dương Thanh Vân, Ôn Hiến Chi, Diệp Nam Hiên và Lý Huyền Đạo đều được sư tôn gửi gắm niềm tin ở mỗi một kiếp người. Bọn họ đều trung thành chờ đợi sư tôn, không bao giờ đổi thay.
Lần này, Trần Nhất Mặc sư huynh cũng đã ngăn cản vô số cường giả bằng chính sức mình, suýt chút nữa đã hy sinh.
Lý Nhàn Ngư biết bản thân cũng chẳng phải đệ tử xuất sắc nhất trong số rất nhiều đệ tử của sư tôn.
Tuy nhiên, nếu như hắn ta có thể vừa thể hiện giá trị của bản thân vừa giúp đỡ được sư tôn dù chỉ là một chút thôi thì có chết hắn ta cũng không màng!
Trước khi gặp được Tần Ninh, Lý Nhàn Ngư là một kẻ cô độc, lẻ loi, gia cảnh khốn đốn. Nhưng từ khi gặp được Tần Ninh, hắn ta có sư tôn, sư nương và các sư huynh. Hắn ta đã cảm nhận được sự ấm áp của thế giới này!
Giữa vòng xoáy màu đen không thấy điểm cuối đang chầm chầm xoay.
Lý Nhàn Ngư đang cõng Tần Ninh trên lưng với chín đạo huyết luân quanh người tiến lên từng bước một.
Từng giây từng phút trôi qua nhưng lỗ hổng không gian mà Tần Ninh nhắc đến vẫn chưa lộ diện.
Thế nhưng chín đạo huyết luân đang không ngừng suy yếu.
Tám huyết luân! Bảy huyết luân!... Thời gian vẫn cứ trôi, Lý Nhàn Ngư không biết đã bao lâu trôi qua.
Cho đến khi đạo huyết luân cuối cùng biến mất.
Lý Nhàn Ngư lập tức thét lên không chút do dự.
Huyết tế!
Vào lúc này, chín đường ngọc câu tán loạn, con mắt thứ hai từ từ đục ngầu theo.
Hắn ta chọn cách hiến tế cả hai con mắt! Chín đạo huyết luân thứ hai lại ngưng tụ ra lần nữa.
Lý Nhàn Ngư không biết mình có thể cầm cự được bao lâu.
Nhưng được chừng nào hay chừng đó.
Chân vẫn cất bước, tầm nhìn tối đen như mực, Lý Nhàn Ngư chỉ có thể tiến về phía trước dựa vào cảm giác của bản thân.
Không biết bao lâu sau.
"Nhàn Ngư...", giọng nói của Tần Ninh truyền đến từ bên vai.
"Sư tôn!"
"Lỗ hổng...", Tần Ninh cố gắng vịn vào chút tỉnh táo cuối cùng, thều thào bảo: "Đằng trước..."
"Ở đâu ạ?"
Lúc này mắt Lý Nhàn Ngư chẳng thấy gì, giác quan vừa len lỏi ra ngoài chín đạo huyết luân thì đã bị vòng xoáy màu đen nuốt chửng không khoan nhượng.
"Ở ngay phía trước...", giờ đây, Tần Ninh không được tỉnh táo nên không hề nhận ra điều bất thường của Lý Nhàn Ngư.
"Cách chỗ chúng ta đang đứng khoảng hơn mười dặm...", Lý Nhàn Ngư vừa nghe vậy thì phấn chấn tinh thần.
"Vâng!"
Hắn ta tiếp tục bước đi.
Song, chín đạo huyết luân thình lình chỉ còn có tám đạo.
Lý Nhàn Ngư thầm giật mình.
Lối thoát ở ngay phía trước rồi, nếu thất bại thì đón chờ họ sẽ là cái chết.
Hắn ta chết cũng chả sao.
Nhưng sư tôn không thể chết được!
Lý Nhàn Ngư bèn tăng tốc song cơ thể lại chậm chạp vô cùng, cứ như thể vòng xoáy màu đen này đã biến thành một vũng bùn vậy, có muốn đi nhanh hơn cũng không thể! Lý Nhàn Ngư lê từng bước một, thật lòng hắn ta rất muốn đi thật nhanh nhưng lực bất tòng tâm.
Tám đạo huyết luân chỉ còn bảy đạo! Điều này làm cho tâm trạng Lý Nhàn Ngư vô cùng sốt ruột.
Thời gian, hắn ta cần thời gian.
Giờ đây, Lý Nhàn Ngư cắn răng gầm lên.
"Huyết Bại!"
Vù vù... Trong lúc nhất thời, dường như có hai tia sáng bắn ra từ trong đôi mắt đã mù lòa.
Sau khi tia sáng nọ vụt qua khu vực được huyết luân bao trùm và rọi sáng vòng xoáy màu đen, Lý Nhàn Ngư phun ra một ngụm máu tươi. Chợt cảm nhận được đôi chân có phần không giống như rơi vào bùn lầy nữa, hắn ta lập tức bước đi thật nhanh.
Bảy đạo huyết luân chỉ còn sáu đạo.
Lý Nhàn Ngư cất những bước đi đầy kiên định, cho đến giây phút cuối cùng, chỉ còn lại một đạo huyết luân.
Giờ đây, Lý Nhàn Ngư đã đứng bên cạnh lỗ hổng không gian mà Tần Ninh đã nói.
"Sư tôn, sư tôn ơi, tiếp theo ta làm gì ạ?"
Lý Nhàn Ngư hỏi.
Tần Ninh của lúc này mong manh như được làm từ sứ, vừa chạm vào đã vỡ nát. Hắn lẩm bẩm: "Nhảy đi!"
"Còn sống... hay chết, trông vào số trời vậy!"
Lý Nhàn Ngư nghiến răng.
Vào khoảnh khắc đạo huyết luân cuối cùng tan biến, Lý Nhàn Ngư tung người nhảy xuống.
Sau cùng, huyết luân tán loạn, hai thầy trò khuất bóng, vòng xoáy màu đen tiếp tục lan rộng trong âm thầm.
Ầm... Vùng đất thánh táng hoàn toàn nổ tung.
Trong núi Thần Nguyên, mặt đất tại mảnh không gian chứa đựng vùng đất thánh táng nứt nẻ một cách dữ dội, đến cả bầu trời cũng bắt đầu rung chuyển kịch liệt.
Tiếng nổ kinh thiên động địa truyền ra mười dặm, trăm dặm, ngàn dặm, vạn dặm! Vùng đất thánh táng đã triệt để nổ tung. Tất cả mọi thứ tại núi Thần Nguyên trong chu vi ngàn dặm đều bị xóa sổ. Núi lở, đất mòn, trời long, đất nứt.
Giờ phút này, có ba bóng người đang đứng ở cách đó ba ngàn dặm.
Ba người lão tổ Âm Minh, lão cốc chủ Lôi Vọng và Chi Tuyết bà bà dựng lồng bảo hộ lên bảo vệ những người khác.
Phải qua một lúc rất lâu thì mọi cơn địa chấn mới từ từ lắng xuống.
Thế nhưng, gần như tất cả mọi người trên khắp Thiên Vực Thượng Nguyên Thiên đều nghe thấy tiếng nổ vọng lại từ núi Thần Nguyên.
"Cuối cùng cũng kết thúc...", lão cốc chủ Lôi Vọng thở phào nhẹ nhõm.
Đúng là khủng khiếp thật!
Ngàn dặm đại địa đã bị chôn vùi, vạn dặm đại địa đã bị phá hủy.
Đây chính là tuyệt thế của Táng Long Huyệt mà Tần Ninh đã nhắc đến! E rằng kể cả tu sĩ cảnh giới Biến Cảnh cũng phải chôn thây trong đó chứ đừng nói là cường giả nằm trên ba cảnh giới lớn như đế giả!
"Kết thúc con khỉ!"
Lão tổ Âm Minh bỗng sừng sộ gầm lên: "Thần lão đệ đâu?"
Câu vừa dứt thì ai nấy đều sững sờ.
Đúng vậy! Tần Ninh đâu! Đúng lúc này, Lý Huyền Đạo tiến lên thốt: "Nhàn Ngư sư đệ quay lại đi cùng sư tôn nhưng cũng chưa thấy mặt mũi nó đâu!"
Mọi người càng ngây ra khi nghe thấy câu nói ấy.
Chương 2773: Sư tôn hại ta cũng có ít đâu
Tình huống ban nãy thật sự quá rối ren.
Tần Ninh khẩn cấp yêu cầu những người khác nhanh chân rời đi, hơn vạn võ giả nháo nhào bỏ chạy thông qua thông đạo, ai nấy cũng vội vàng duy trì trật tự của thế cục.
Chỉ có mấy người Lý Huyền Đạo, Diệp Nam Hiên biết chuyện Lý Nhàn Ngư quay lại.
Nhưng bây giờ hai người đó đang ở đâu chứ?
Chi Tuyết bà bà bỗng hừ lạnh, nói: "Đi thôi!"
Đi thôi?
Nghĩa là đi luôn sao?
Không chờ bọn họ ư?
Chi Tuyết bà bà thấy ánh mắt ngờ vực của những người khác thì hậm hực bảo: "Các ngươi còn không hiểu con người Cửu Nguyên Đan Đế sao? Hoặc là hắn không định thoát ra mà chết rục ở trong đó, hoặc là...", nói đến đây, Chi Tuyết bà bà cũng không biết nên dùng lời lẽ thế nào cho phải.
Hoặc là gì?
Liệu Tần Ninh có thể sống sót trong cái chốn không có lối thoát đó không?
Bà ta cũng không biết nữa!
"Sư tôn sẽ không chết đâu!"
Đúng lúc đó, Diệp Nam Hiên bước ra và nói với vẻ chắc nịch: "Sư tôn đã nhiều lần rơi vào cảnh ngộ thế này nhưng chưa lần nào chết cả".
"Phải đấy".
Lý Huyền Đạo cũng gật đầu đồng ý.
Nhưng sau khi nói xong, hai người lại nhìn nhau, lòng thấp thỏm không yên.
Lần nào Tần Ninh cũng may mắn thoát hiểm là sự thật, nhưng nói thì nói vậy chứ... lần này khác.
Hình thế tự nhiên của thiên địa ở Táng Long Huyệt là thứ có sức mạnh hủy thiên diệt địa! Toàn bộ vùng đất thánh táng đã bị tiêu diệt.
Liệu Tần Ninh có còn sống không?
Bỗng nhiên, Diệp Viên Viên cất bước, tiến về phía mảnh đất đã bị hủy diệt gần như không còn kia.
"Cô làm cái quái gì thế?"
Chi Tuyết bà bà vội vàng cản nàng lại.
"Ta đi tìm chàng ấy!"
Diệp Viên Viên bảo: "Trước đó Tần Ninh đã dặn dò ta rồi, dù vùng đất thánh táng này là nơi nguy hiểm cùng cực nhưng chàng ấy sẽ không chết, bảo ta đừng lo lắng".
Chi Tuyết bà bà phản đối: "Cô có biết Táng Long Huyệt là gì không? Là nơi không tồn tại bất cứ thứ gì, là nơi thời không sụp đổ! Hiện giờ chúng ta đang nằm ngoài phạm vi tác động của địa thế thiên thế Táng Long Huyệt nhưng chỉ cần đặt chân vào ngàn dặm đại địa bên trong thôi thì chắc chắn không thoát khỏi cái chết nếu chưa đến cảnh giới Biến Cảnh, dù vào một trăm năm sau, ngàn năm sau hay vạn năm sau đi nữa!"
Nghe thấy câu này, Diệp Viên Viên chợt dừng bước.
Chi Tuyết bà bà tiếp tục thuyết phục nàng: "Nếu như Tần Ninh đã có dự cảm từ trước thì ắt hắn đã chuẩn bị sẵn rồi. Đừng bước vào khu vực trung tâm làm gì. Mọi người chia nhau ra tìm kiếm xung quanh xem có manh mối gì không đi".
"Mấy người các ngươi, mỗi người dẫn một đội võ giả kiểm tra quanh đây đi".
Nói đến đây, Chi Tuyết bà bà nhìn sang Lôi Vọng và lão tổ Âm Minh rồi hỏi: "Các ngươi còn nhớ Tần Ninh đã nói gì chứ?"
"Có...", Thượng Nguyên Thiên là một phần của Cửu Đại Thiên. Cho dù đây xem như một Thiên Vực khá yếu trong Cửu Đại Thiên thì cũng không yếu đến mức không có nổi cường giả cảnh giới Biến Cảnh vượt qua Tam Cảnh suốt hàng vạn năm qua.
Chắc chắn là có nguyên nhân sâu xa nào đó trong chuyện này.
Tần Ninh nói chí phải, hễ tìm được mấy thứ như cột đá, bia đá phải phá hủy ngay lập tức!
Chi Tuyết bà bà đã sắp xếp xong xuôi, mọi người chuẩn bị cùng nhau xuất phát.
Song, đúng lúc đó, bỗng có tiếng vù vù vang lên trong đám đông.
Trần Nhất Mặc đang ngồi xếp bằng trên mặt đất bộc phát khí tức mạnh mẽ trong cơ thể ra.
Phút chốc, một đạo Mệnh Hoàn ngưng tụ ra bên ngoài cơ thể hắn ta.
Đạo Mệnh Hoàn thứ hai cũng nối tiếp ngay sau đó.
Tiếp đến là đạo Mệnh Hoàn thứ ba.
Ba đạo Mệnh Hoàn! Cảnh giới Chân Ngã tầng ba! Trần Nhất Mặc đã từ đế giả đại viên mãn tiến thẳng đến cảnh giới Chân Ngã tầng ba.
Giờ phút này, Trần Nhất Mặc chậm rãi mở mắt ra nhìn xung quanh, sau đó khẽ cười, lên tiếng: "Chư vị, ta đã tới cảnh giới Chân Ngã tầng ba rồi".
"Âm Minh, Chi Tuyết, ta không còn ngang hàng với các ngươi nữa!"
Trần Nhất Mặc đứng dậy, mỉm cười, bâng quơ bật một câu nhẹ bẫng: "Tân Vân đâu? Không cần sư tôn ra tay, hôm nay Trần Nhất Mặc ta đây sẽ chém chết ông ta!"
Hắn ta vừa dứt lời thì bị tất cả mọi người trợn mắt há hốc mồm mà nhìn.
Đầu óc tên này bị chập mạch rồi à?
Thấy ai cũng nhìn mình bằng ánh mắt quái lạ, Trần Nhất Mặc càng sửng sốt hơn.
Chuyện gì đây?
Sao ai cũng nhìn mình như vậy thế này?
Mấy người này xúm lại làm gì?
Không đánh nhau nữa à?
Còn nhiều cường giả Ma tộc chưa chết mà! Phải không nhỉ?
Ủa mình đang ở đâu đây?
Không phải đang ở trong vùng đất thánh táng sao?
Sao trông giống núi Thần Nguyên thế kia?
Chi Tuyết bà bà mặc kệ Trần Nhất Mặc, bà ta nhìn mọi người, ra lệnh: "Mọi người chia nhau ra làm việc theo sự phân công của ta đi!"
Soạt soạt soạt... Lúc này, từng bóng người hóa thành tia sáng bay về bốn phía.
Đại Hoàng, Nhị Hoàng và Tam Hoàng đều nhìn Trần Nhất Mặc với vẻ ngán ngẩm.
"Tân Vân chết rồi cha nội!"
"Diệp Chi Vấn đã xuất hiện..."
"Tần Ninh bị mắc kẹt trong Táng Long Huyệt, chưa rõ còn sống hay đã chết...", ba con chó vàng lần lượt kể lại mọi chuyện cho Trần Nhất Mặc nghe.
Sau khi nghe xong, Trần Nhất Mặc ngây ra như phỗng.
"Rốt cuộc ta đã bỏ lỡ những gì?"
Không ai trả lời được câu hỏi ấy.
"Sư tôn hại ta cũng có ít đâu!"
Trần Nhất Mặc thình lình thốt: "Tiếc quá trời, tiếc quá trời, tiếc quá trời..."
Ba con chó vàng đều trợn mắt há hốc mồm.
Hại ngươi?
Không phải cứu ngươi à?
Cái tên này đang nghĩ gì trong đầu thế?
Đừng bảo đến nước này rồi vẫn còn mong được hiển linh với người khác đấy nhé?
Đại Hoàng hoảng hồn hỏi: "Có thể sư tôn ngươi mất rồi đấy, bộ ngươi không quan tâm lo lắng hay đau khổ gì à?"
"Sư tôn ngươi mới mất, cả nhà ngươi mới mất!"
Trần Nhất Mặc lập tức nói một cách hãnh diện: "Sư tôn ta là người phương nào? Là Cửu Nguyên Đan Đế vô địch thiên hạ, cầm Cửu Nguyên Đan Điển trên tay, có là thiên thần hạ phàm đi nữa cũng không giết được người!"
Ba con chó vàng không nghe nổi nữa.
Giờ phút này, Tô Uyển Nguyệt xuất hiện bên cạnh Trần Nhất Mặc, lên tiếng: "Ta cũng nghĩ vậy. Với trí tuệ của Cửu Nguyên Đan Đế thì hắn sẽ không chết tại đây đâu. Khổ nỗi chúng ta lại không biết thoát ra bằng cách nào, tìm thôi, nhất định sẽ tìm được".
"Chỉ có Uyển Nguyệt là hiểu ta thôi!"
Trần Nhất Mặc than thở, sau đó nói: "Để ta đi xem sao...", thế rồi hắn ta chạy như bay.
Gương mặt xinh đẹp của Tô Uyển Nguyệt ửng hồng. Như nghĩ đến điều gì, nàng ấy vội vàng đuổi theo, hét lên: "Nhất Mặc, không được vào phạm vi ngàn dặm của vùng đất thánh táng đâu, huynh..."
...Thượng Nguyên Thiên trở nên náo nhiệt hẳn lên.
Hai phe Cửu Tinh Lâu và Thiên Lôi Cốc ồ ạt ra binh, tiêu diệt bốn thế lực nhà họ Chu, nhà họ Nguyên, Thiên Cương Thần Môn và Cự Linh Tông một cách chóng vánh.
Cùng lúc đó, có một thế lực mới từ từ trỗi dậy tại Thượng Nguyên Thiên.
Đó là nhà họ Linh! Nhà họ Linh vốn cắm rễ tại Cửu Nguyên Vực đã được đưa đến Thượng Nguyên Thiên Vực và chọn đảo Thiên Ngoại làm địa điểm dời cả gia tộc đến! Đảo Thiên Ngoại vốn là địa bàn của Thiên Ngoại Các, là một thánh đảo của tiên gia, hư vô mờ mịt.
Tuy nhiên, Thiên Ngoại Các đã bị Ma tộc Thiên Mục và Thiên Cương Thần Môn diệt trừ, không còn một ai sống sót. Bởi vậy mà nơi này đã trở thành khu vực sinh sống mới của nhà họ Linh.
Tuy nhiên, võ giả nhà họ Linh lại cho bước nhảy vọt ấy là một sự... áp lực to lớn! Trong một ngàn năm qua, sự tái xuất của Tần Ninh đã đưa nơi cư trú của nhà họ Linh từ vùng đất Cửu Châu đến Cửu Nguyên Vực, sau đó lại từ Cửu Nguyên Vực đến Thượng Nguyên Thiên Vực này - khu vực trung tâm của Thượng Nguyên Thiên! Ba bước tiến triển xảy ra nối tiếp nhau, không hề hoãn lại chút nào! Hơn nữa, hiện nay, các lãnh tụ nhà họ Linh gồm Linh Thiên Thương, Linh Thiên Triết và Linh Thiên Minh đều đã tới cảnh giới Chí Cao Đế Tôn song cả ba người đều cảm thấy vô cùng áp lực! Cũng phải thôi, sao mà không áp lực cho được?
Sau khi chuyến đi núi Thần Nguyên kết thúc, Cửu Tinh Lâu và Thiên Lôi Cốc đẩy mạnh công cuộc diệt trừ võ giả tứ đại thế lực nhà họ Chu, nhà họ Nguyên, Thiên Cương Thần Môn và Cự Linh Tông. Ai đáng giết thì giết, ai nên thu phục thì thu phục và tất cả những người đầu hàng đều được đẩy sang nhà họ Linh.
Chương 2774: Nhà họ Linh hiện nay
Nhà họ Linh thu phục không ít võ giả của Cự Linh Tông, Thiên Cương Thần Môn, nhà họ Chu và nhà họ Nguyên.
Không chỉ có chín cảnh giới Chí Tôn, mà còn có rất nhiều võ giả Cực Cảnh.
Cực Cảnh! Là sự tồn tại có thể áp đảo hoàn toàn Chí Cao Đế Tôn.
Thế nhưng bây giờ, trong nhà họ Linh, lại có thể nhìn thấy ở bất cứ đâu.
Ba huynh đệ Linh Thiên Thương, Linh Thiên Minh và Linh Thiên Triết là người có tu vi cao nhất trong nhóm đệ tử trung tâm, Chí Cao Đế Tôn! Thế nhưng bên người lại luôn có linh giả, thiên giả, tôn giả, đế giả Cực Cảnh đi theo… Nhóm tiểu bối cũng có cấp bậc Tiểu Đế Tôn, Đại Đế Tôn.
Mà hộ vệ bên người, dường như đều là đế giả Cực Cảnh! Chuyện này giống như là một tên ăn mày có một đám hoàng đế làm hộ vệ, làm người hầu bên cạnh… Đổi lại là ai cũng sẽ cảm thấy áp lực rất lớn! Lúc này, đảo Thiên Ngoại, một đảo nhỏ treo lơ lửng trên không trung.
Nơi này, bây giờ chính là đảo nghị sự của nhà họ Linh.
Ba người Linh Thiên Thương, Linh Thiên Minh và Linh Thiên Triết dẫn theo đám tiểu bối nhà họ Linh đi vào trong đại sảnh.
Lúc này, trong đại sảnh đã có hơn trăm vị võ giả tập trung.
Linh Thiên Thương, Linh Thiên Minh và Linh Thiên Triết vừa bước vào đại sảnh, nhìn thấy hơn trặm đế giả Cực Đạo, mặc dù những người này đã cố ý thu lại cảm giác áp bách, nhưng áp lực vô hình vẫn làm cho ba vị Chí Cao Đế Tôn cảm thấy cực kỳ áp lực.
Hiện giờ, thành viên trung tâm của nhà họ Linh, đại khái có khoảng hơn mười người, mạnh nhất chính là ba vị kia, Chí Cao Đế Tôn, yếu nhất thì vẫn còn ở cảnh giới Tiểu Chí Tôn… Hơn nữa, ba người đạt được tới cảnh giới Chí Cao Đế Tôn vẫn là do hạt sen mà Tần Ninh cho năm đó, đã nhiều năm trôi qua như vậy nhưng nó vẫn mang lại cho bọn họ công dụng thần kỳ.
Giờ phút này, ba người lần lượt bước vào đại sảnh, rồi ngồi xuống ba chiếc ghế vàng không biết được tạo ra từ loại tinh thạch quý giá nào.
Linh Thiên Thương mở miệng nói: “Từ khi nhà họ Linh chuyển đến nơi này, cũng đã được trăm năm, hiện giờ, trong Thượng Nguyên Thiên có Cửu Tinh Lâu và Thiên Lôi Cốc trấn giữ, bọn trộm Ma tộc đều đã bị giết chết, Thượng Nguyên Thiên cũng đã yên ổn, ta thấy, hội nghị gia tộc một tháng một lần của nhà họ Linh chúng ta đã có thể sửa lại rồi!”.
Không thay đổi cũng không được! Mỗi lần hội nghị gia tộc diễn ra, nhóm đế giả Cực Cảnh mà nhà họ Linh mời chào trong trăm năm qua đều sẽ trở về, tập trung dưới một mái nhà, quả thực là dọa sợ ông ta! Từ tận đáy lòng, Linh Thiên Thương muốn ít gặp những người này hơn vài lần.
Chí Cao Đế Tôn, lãnh đạo đế giả Cực Cảnh, nghe như là đang nói bậy bạ vậy?
Lúc này, phía dưới, một người đàn ông trung niên mặc đan bào chậm rãi bước ra.
“Tộc trưởng!”
Người đàn ông kia tên là Hầu Văn Bách, bản thân cũng là một vị đan sư, hơn nữa, còn từng được Tần Ninh và Trần Nhất Mặc đích thân chỉ dạy, cho nên vô cùng biết ơn Cửu Nguyên Đan Đế và Mặc Hoàng, khi nghe nói nhà họ Linh chuyển đến Thượng Nguyên Thiên Vực, lần nữa thành lập phát triển, khôi phục lại phong thái năm đó, Hầu Văn Bách đã lựa chọn gia nhập vào nhà họ Linh.
Mà một trăm năm trước, khi nhà họ Linh vừa mới vững gót tại đảo Thiên Ngoại, Hầu Văn Bách đang là cường giả cảnh giới đế giả hậu kỳ, bây giờ, ông ta đã là một cường giả đế giả viên mãn, đảm nhiệm chức vị quan trọng trong nhà họ Linh.
Hầu Văn Bách chắp tay, khom lưng nói: “Tộc trưởng, việc này không ổn, nhà họ Linh dừng chân tại đảo Thiên Ngoại trăm năm, mỗi tháng tổ chức hội nghị một lần, việc này không chỉ là để các võ giả của gia tộc ở bên ngoài trở về giao lưu mà còn là vì tin tức của Đan Đế đại nhân”.
“Nếu như huỷ bỏ, chỉ sợ…”
“Đúng vậy!”
Giờ phút này, một người phụ nữ ước chừng bốn mươi tuổi bước ra, dáng vẻ dịu dàng, thướt tha.
Nàng ta tên là Y Văn Tĩnh, cũng là một vị cường giả đế giả viên mãn, nàng ta chắp tay nói: “Không biết vì sao tộc trưởng lại có ý tưởng này?”
Linh Thiên Thương im lặng.
Vì sao ta lại có ý tưởng này, các ngươi không biết sao?
Mỗi lần hội nghị gia tộc, một đống lớn đế giả tập trung một chỗ, cho dù các ngươi cố ý thu lại khí tức, nhưng vẫn cực kỳ doạ người!
“Cũng không có gì, nếu như mọi người có ý kiến, vậy thì quên đi!”
Nghe được lời này, Hầu Văn Bách lập tức nói: “Tộc trưởng hiểu lầm, không phải là ta phản đối tộc trưởng, chỉ là trong lòng cảm thấy kỳ lạ, nếu như tộc trưởng đã quyết định rồi vậy thì cứ làm như vậy đi, về sau, ba tháng tổ chức hội nghị gia tộc một lần, nếu như tộc trưởng có việc gì khẩn cấp, vẫn có thể rung chuông triệu tập chúng ta như trước, được không?”
“Được, được…”, tiếp đó, mọi người bắt đầu hội họp.
Trên thực tế, trải qua trăm năm phát triển, bên trong nhà họ Linh, việc lớn việc nhỏ gì cũng gần như đã đi vào quỹ đạo hết, thế nhưng có rất nhiều chuyện, vẫn cần ba huynh đệ Linh Thiên Thương gật đầu mới có thể hành động.
Đây là luật lệ! Chuyện mà ba huynh đệ nhà họ Linh không đồng ý, ai dám làm, chính là không coi tộc trưởng ra gì.
Mà hậu quả của việc không tôn trọng tộc trưởng… vô cùng nghiêm trọng.
Sau một hồi thảo luận kết thúc, mọi người tản ra.
Mà đúng lúc này, bên ngoài đại sảnh, một bóng người chậm rãi bước đến.
Đó là một người phụ nữ mặc trang phục màu xanh nhạt, váy dài chấm đất.
Eo nhỏ được buộc lại bằng dây mây, lộ rõ vòng eo tinh tế không đầy một nắm, bộ ngực cao vút, khí chất không tầm thường.
Trên đầu nàng cài một cây trâm san hô, khuôn mặt xinh đẹp như hoa sen, dung mạo tinh tế, nhìn không ra chút khuyết điểm nào, một đầu tóc đen được búi gọn, hoa mỹ khoan thai, những viên minh châu nhỏ bằng ngón út lấp lánh trong mái tóc, nàng cất bước đi vào trong điện.
Nàng vừa xuất hiện, mọi người đều im lặng không lên tiếng.
Lúc này, đám người Linh Thiên Thương cũng ngồi không yên, bọn họ đều đứng dậy.
Người phụ nữ đi đến trước cầu thang, nhìn về phía mọi người, chậm rãi nói: “Có chút tin tức gì không?”
Lúc này, Linh Thiên Thương mở miệng nói: “Thời đại nhân, vẫn không có…”, lúc này, người phụ nữ xoay người lại, nhìn về phía Linh Thiên Thương, mỉm cười nhàn nhạt nói: “Đại ca, nếu như ngươi không chê thì gọi ta là Thanh Trúc là được…”
“Nếu như ngươi gọi ta là Thời đại nhân, sau này Tần Ninh biết được, nói không chừng chàng lại nói ta không biết cấp bậc lễ nghĩa gì”.
“A, được…”, Linh Thiên Thương nói xong thì vẫn cảm thấy băn khoăn.
Sao ông ta có thể không rõ, khi nhà họ Linh sa sút, cho dù Tần Ninh có trở về thì nhà họ Linh chắc chắn cũng không thể đạt được thân phận địa vị là một trong ba bá chủ của Thượng Nguyên Thiên như bây giờ.
Mà nhóm đế giả đang tụ tập dưới một mái hiên này, người mà bọn họ sợ hãi, kính trọng, tôn trọng, cũng không phải là bọn họ, mà là Tần Ninh, là những người bên cạnh Tần Ninh.
Mặc Hoàng Trần Nhất Mặc, trăm năm trước bước vào cảnh giới Chân Ngã tầng ba, hiện giờ, đã trở thành cường giả đứng đầu Thượng Nguyên Thiên, cảnh giới Chân Ngã tầng bảy! Thời Thanh trúc, một trong những người Tần Ninh trao tình cảm chân thành, bây giờ cũng đã là cảnh giới Chân Ngã tầng năm.
Đồng thời, Đao Kiếm Song Hoàng cũng là chỗ dựa của nhà họ Linh.
Diệp Nam Hiện, cảnh giới Chân Ngã tầng ba.
Lý Huyền Đạo, cảnh giới Chân Ngã tầng ba! Còn một người yêu khác của Tần Ninh, Diệp Viên Viên, trong trăm năm nay, cả Thượng Nguyên Thiên không hề có chút tin tức nào của nàng, hầu hết tất cả mọi người đều không biết, bây giờ cảnh giới của nàng là bao nhiêu.
Thế nhưng, năm vị này, có thể nói là năm người cường đại nhất Thượng Nguyên Thiên hiện giờ, cả năm người bọn họ, tất cả đều trấn giữ trên đảo Thiên Ngoại, bảo vệ nhà họ Linh.
Thử hỏi, có ai dám không để nhà họ Linh vào trong mắt?
Hơn nữa, trăm năm qua, sau khi Cửu Tinh Lâu và Thiên Lôi Cốc huỷ diệt nhà họ Chu, nhà họ Nguyên, Thiên Cương Thần Môn và Cự Linh Tông, hầu hết chiến lợi phẩm đều thuộc quyền sở hữu của nhà họ Linh.
Thượng Nguyên Thiên, ba bá chủ lớn, Cửu Tinh Lâu, Thiên Lôi Cốc, nhà họ Linh, vận mệnh đã được quyết định! Trong đó, lấy nhà họ Linh làm chủ! Đây là điều mà tất cả mọi người đều tán thành!
Chương 2775: Ta muốn đi ra ngoài một chút
Linh Thiên Thương hiểu rõ, những thứ này là do hai vị phu nhân, ba vị đệ tử của đệ đệ mình nỗ lực trong trăm năm qua mới có được.
Tần Ninh không có ở đây.
Bọn họ vẫn coi nhà họ Linh là nhà của Tần Ninh như trước, làm cho gia tộc này khôi phục lại thời kỳ huy hoàng trong quá khứ.
Đây chính là tâm nguyện của Tần Ninh.
Những vị đệ tử và người thương của hắn, sẽ giúp Tần Ninh hoàn thành! Thời Thanh Trúc nói xong những lời này cũng không nói thêm gì nữa, chỉ xoay người rời đi.
Người phụ nữ như một khóm trúc xanh bên trong cốc vắng, thanh nhã mà xinh đẹp, thường ngày cũng không nhiều lời.
Mỗi lần hội nghĩ gia tộc, nàng đều xuất hiện.
Hơn nữa cũng chỉ hỏi mỗi việc này rồi rời đi.
Trong thời gian một trăm năm qua, hai người Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên có danh tiếng lớn nhất, vang Thượng Nguyên Thiên, đuổi giết võ giả trốn chạy của nhà họ Chu, nhà họ Nguyên, Thiên Cương Thần Môn cùng với Cự Linh Tông gần như không còn, ổn định tình hình của Thượng Nguyên Thiên, vẫn là hai người này ra sức nhiều nhất.
Còn Thời Thanh Trúc chỉ trấn giữ tại nhà họ Linh, đề phòng trường hợp ngoài ý muốn.
Trần Nhất Mặc thì từ trước đến nay vẫn luôn hiếm khi xuất hiện, đương nhiên, lấy tính tình của Trần Nhất Mặc, cho dù sư tôn biến mất, cũng không thể cản trở được bước chân của hắn.
Cho nên, mỗi lần Trần Nhất Mặc xuất hiện, cảnh giới đều tăng lên.
Trong thời gian trăm năm từ tầng ba tăng lên tới tầng bảy, Trần Nhất Mặc đã tạo ra bốn trận thế lớn, quả thực là làm cho cả Thượng Nguyên Thiên Vực rung chuyển đến ba lần.
Về phần Diệp Viên Viên, sau trận đại chiến lần trước, Diệp Viên Viên cũng không xuất hiện lần nào, mọi người cũng không biết được hiện giờ cảnh giới của nàng ra sao rồi.
Chỉ là, có một điều không thể nghi ngờ là, hiện tại, tình hình của Thượng Nguyên Thiên đã ổn định lại.
Trong những ngày đêm liên miên ấy, có không ít người đều chờ đợi bóng người kia, một ngày nào đó sẽ mang trang phục màu trắng, không nhiễm chút bụi bặm nào, chắp tay đứng đó, mỉm cười ôn hoà, xuất hiện trước mặt mọi người.
Thế nhưng, bọn họ đã chờ đợi trăm năm rồi! Sau khi Thời Thanh Trúc rời khỏi đảo nhỏ, thân hình nàng loé lên, đi tới một đảo nhỏ khác của nhà họ Linh, bước chân đạp lên nền đá, dọc theo cầu thang đi lên đỉnh núi của đảo nhỏ.
Nơi này có địa hình bí mật, ẩn ẩn còn có tiếng côn trùng kêu vang.
Ngay khi Thời Thanh Trúc đáp xuống, không chỉ có một cỗ khí tức quét qua.
Chỉ là sự tra xét đều từ những đế giả kia, khi cảm nhận được khí tức của Thời Thanh Trúc, tất cả đều rút lui.
Thời Thanh Trúc nhấc váy lụa lên, từng bước đi lên cầu thang, bước vào ngôi miếu trên đỉnh núi.
Nơi này, sau khi nhà họ Linh sửa chữa lại đã đặt nhà thờ tổ ở đây, bày linh vị của tổ tiên nhà họ Linh.
Lúc này, bên trong miếu đã có một bóng hình ưu nhã đứng đó.
Người phụ nữ mặc váy dài màu trắng, trên vai khoác chiếc khăn lụa màu xanh, da thịt trắng như tuyết, lộ rõ ra khuôn mặt lạnh lùng, kiêu ngạo, mang theo vài phần hờ hững, đứng trong miếu.
Đôi mắt kia giống như châu ngọc, ánh mắt trong trẻo như dòng suối thanh khiết, không nhiễm chút bụi trần, lông mi dài cong vút, như chiếc quạt hương bồ hơi nhếch lên.
Chiếc mũi khéo léo, đôi bàn tay trắng nõn đang cầm ba nén hương, cổ tay áo thêu hoa sen tuyết trong trẻo mà lạnh lùng, ôm trọn lấy mười ngón tay mềm mại, đôi môi hồng hào ánh lên màu sắc bắt mắt, có độ cong thích hợp.
Vành tai như ngọc đeo khuyên tai màu xanh nhạt, tua rua nhẹ nhàng lay động theo làn gió nhẹ trong miếu.
Một người thanh khiết như trúc xanh trong cốc, thấm vào lòng người.
Một người kiêu ngạo, lạnh lùng như hoa sen tuyết, không nhiễm chút bụi trần.
Lúc này, Thời Thanh Trúc bước lên phía trước, cần lấy nén hương, châm lửa, cùng người kia dâng hương.
“Ta biết hôm nay cô sẽ ở đây mà!”
Thời Thanh Trúc cười nói.
Người phụ nữ trong phòng, đúng là Diệp Viên Viên.
Nàng mở miệng nói, âm thanh trong trẻo, lạnh lùng, Diệp Viên Viên nhìn về phía linh vị, nói: “Tuy rằng Tần Ninh trải qua chín kiếp, nhưng mỗi một kiếp đều do chàng tự mình trải qua, cha nương, huynh đệ, đồ đệ ở mỗi một kiếp đều là người mà chàng kính trọng và tin tưởng nhất”.
“Chàng không ở đây, ta và cô hẳn là nên thay chàng thắp hương cho cha nương chàng ấy!”
Thời Thanh Trúc gật gật đầu.
Hai người ba lạy chín bái, sau đó rời khỏi phòng, đi đến một đình nghỉ mát trong viện.
“Vùng đất thánh táng như thế nào rồi?”
“Vẫn như trăm năm trước, cho dù hiện tại ta đã là cảnh giới Chân Ngã tầng bốn, nhưng vẫn không thể nào bước vào”.
Diệp Viên Viên chua xót nói: “Có lẽ Tần Ninh và Lý Nhàn Ngư đã không còn ở trong Thượng Nguyên Thiên nữa…”
“Chỉ là, Cửu Đại Thiên có diện tích vô cùng vô tận, hai thầy trò bọn họ, sẽ đi đâu chứ?”
Lần trước, Tần Ninh và Trần Nhất Mặc biến mất, một lần đi đó, là tám trăm năm! Đương nhiên, đối với hai người kia mà nói thì cũng chỉ là trong tám năm mà thôi.
Thế nhưng lần này thì sao?
Lần này lại là bao lâu.
Thời Thanh Trúc nói tiếp: “Cô xem Trần Nhất Mặc kia, mỗi ngày đều vui vẻ, cũng không lo lắng gì cho sự an toàn của Tần Ninh, cô và ta cũng đừng suy nghĩ nhiều, dựa vào thủ đoạn của chàng, chắc chắn sẽ không chết, thế nhưng rốt cuộc là đi chỗ nào, cũng không thể biết được!”
Diệp Viên Viên gật gật đầu.
Tần Ninh không chết.
Đây là điều mà mấy người bọn họ tin tưởng vững chắc! Hơn nữa, khi Tần Ninh đi vào vùng đất thánh táng, đã dự cảm được sẽ có một vài chuyện ngoài ý muốn xảy ra, cho nên hắn đã dặn trước Diệp Viên Viên, hơn nữa, còn giao cho Diệp Viên Viên một ấn ký hồn phách do hắn ngưng tụ ra.
Ấn ký, bây giờ vẫn còn tồn tại.
Điều này chứng minh, Tần Ninh vẫn còn sống.
Nhưng trong trăm năm qua, ấn ký kia vẫn luôn ảm đạm không ánh sáng, chứng tỏ, Tần Ninh… có sẽ đã gặp phải phiền phức lớn.
Chỉ là, mấy người bọn họ không tìm thấy Tần Ninh, cũng không biết phải tìm chỗ nào, đây mới là điều khiến cho người ta cảm thấy bực bội.
Lúc này, Diệp Viên Viên nói: “Ta muốn đi ra ngoài một chút!”
Đi ra ngoài một chút?
Đi đâu?
Diệp Viên Viên nhìn về phía Thời Thanh Trúc, bàn tay nàng vung lên, ngay sau đó, giữa hai người xuất hiện một tấm bản đồ hư ảo.
Diệp Viên Viên tiếp tục nói: “Trung Tam Thiên có lãnh thổ vô tận, Cửu Đại Thiên Vực, đông tây nam bắc đều bị vây quanh”.
“Thượng Nguyên Thiên, chính là một trong Cửu Đại Thiên, hơn nữa, nó nằm ở tầng giữa và tầng thấp”.
Giữa hai người, bản đồ được bày ra.
Thượng Nguyên Thiên dù sao cũng là một trong Cửu Đại Thiên, đối với tình huống bên ngoài Thượng Nguyên Thiên, hầu hết mọi người đều không biết nó là tình cảnh gì, thế nhưng từ khi Thượng Nguyên Thiên được sinh ra đến nay, tóm lại là vẫn có người đi ra ngoài được.
Vậy nên đối với tình huống bên ngoài Thượng Nguyên Thiên vẫn có một chút tin tức.
Quan sát Cửu Đại Thiên được phân chia trên bản đồ, có thể thấy, Thượng Nguyên Thiên là một trong Cửu Đại Thiên, diện tích mà nó chiếm cứ, quả thực là ít nhất Cửu Đại Thiên.
Nhưng cho dù là vậy, trong Thượng Nguyên Thiên Vực, tính tổng tất cả các đại vực, số lượng dân cư cũng phải lên đến vạn triệu.
Diện tích của Trung Tam Thiên, cũng không phải là dùng một từ có thể hình dung được.
“Phía bên phải của Thượng Nguyên Thiên tiếp giáp với Vô Tương Thiên, ở phía nam Trung Tam Thiên, Tây Hoa Thiên và Bắc Đẩu Thiên ở phía tây Trung Tam Thiên, Xích Tiêu Thiên và Tứ Tượng Thiên ở phía đông Trung Tam Thiên, còn Bắc Tuyết Thiên chiếm vị trí thứ nhất thì ở phía bắc của Trung Tam Thiên, Tự Tại Thiên và Thương Vân Thiên ở vị trí trung tâm!”
Diệp Viên Viên mở miệng nói: “Lúc trước, Tần Ninh tìm hiểu được tin tức, Sương Nhi bị người của nhà họ Hoa ở Tây Hoa Thiên bắt đi, ta muốn đến Tây Hoa Thiên xem thử!”
“Hơn nữa, lần này Diệp Chi Vấn xuất hiện, sử dụng Vô Tướng Phật Thân, theo lời nói của Tần Ninh thì nó xuất phát từ Kim Quang Tự của Vô Tướng Thiên, ta cũng muốn đi xem!”
Thời Thanh Trúc nghe vậy, đôi mày thanh tú nhíu lại.
“Hiện giờ, tuy rằng cô là cảnh giới Chân Ngã tầng bốn, trong Thượng Nguyên Thiên, không ai có thể động vào, nhưng nếu là ở tám Đại Thiên khác, tồn tại người phàm thể hoá tiên, cấp bậc Biến Cảnh, đi ra ngoài, sẽ rất nguy hiểm…”
"Ngươi quay lại làm gì thế hả?"
Tần Ninh vừa nhìn thấy bóng người kia đã quát mắng.
Lúc này Lý Nhàn Ngư đang đứng ở bên cạnh hắn, đáp: "Con tới giúp người đây sư tôn!"
"Ngươi có giúp cũng không làm nên trò trống gì đâu!"
Tần Ninh sa sầm nét mặt, quát: "Cút ra ngoài mau!"
Lý Nhàn Ngư nhanh nhảu nói: "Con biết sư tôn không định đi mà! Người có thể đưa mọi người rời khỏi thiên thế địa thế Táng Long Huyệt nhưng chính bản thân người lại không thể thoát ra được, bởi vì nếu không có ai khống chế đầu này của thông đạo thì thông đạo sẽ tự động bị cắt đứt!"
Tần Ninh híp mắt lại.
Lý Nhàn Ngư tiếp tục bảo: "Nếu con bảo sư tôn đi để con điều khiển thông đạo thì thể nào sư tôn cũng không đồng ý!"
"Nên người cứ điều khiển thông đạo đi ạ!"
Lý Nhàn Ngư dũng cảm đứng ra: "Con sẽ bảo vệ người!"
"Ngươi ư?"
Tần Ninh ngạc nhiên nhìn Lý Nhàn Ngư, rốt cuộc đứa đệ tử lúc nào cũng im lặng, kiệm lời này của mình đã suy nghĩ thấu đáo rồi sao?
"Sư tôn đã quên rằng vãng sinh đồng của đệ tử đã có một số thay đổi sau khi lột xác rồi sao!"
Lý Nhàn Ngư đảm bảo: "Con ở lại thì ít nhất sẽ bảo vệ được sư tôn, đương nhiên con cũng tự bảo vệ bản thân mình được!"
Tần Ninh trừng mắt nhìn Lý Nhàn Ngư, thỏa hiệp: "Ngươi mà lừa ta thì coi chừng ta làm thịt ngươi đấy!"
"Con nào dám".
Giờ phút này, Tần Ninh không đoái hoài gì tới Lý Nhàn Ngư nữa.
Toàn bộ vùng đất thánh táng đã trở thành một mớ hổ lốn.
Các cường giả cảnh giới Chân Ngã theo chân Diệp Chi Vấn đến đây vẫn chưa chết, một vài tên Ma tộc và võ giả các phe vẫn còn sống sót.
Ban nãy, sau khi võ giả các thế lực rời đi, vì có Tần Ninh đứng ở bên cạnh thông đạo nên không ai dám manh động.
Giờ phút này, những kẻ đó đang nhìn chòng chọc vào Tần Ninh và Lý Nhàn Ngư với ánh mắt như hổ đói.
Bọn họ cũng muốn sống! Nhưng rõ ràng Tần Ninh quyết không cho phép điều đó xảy ra! Lúc này, Tần Ninh bỗng nắm chặt tay lại làm chín quyển đan điển vụt tắt ánh sáng và trở về bên hắn.
Thế rồi thông đạo biến mất.
Tất cả mọi người đều thẫn thờ.
Thông đạo không còn nữa rồi.
Bọn họ xong đời rồi!
"Tần Ninh!"
Có kẻ giận dữ hét: "Ngươi làm vậy là muốn bọn ta chết chung với ngươi đúng không?"
"Chết chung với ta?"
Tần Ninh lại giễu cợt: "Các ngươi đề cao bản thân quá rồi. Các ngươi đáng chết nhưng còn ta thì vẫn chưa sống đủ đâu".
Nghe thấy câu này, ai nấy cũng ngộ ra ngay.
Tần Ninh có cách thoát khỏi nơi này!
"Bọn ta mà chết thì ngươi cũng đừng hòng sống!"
Có kẻ lập tức xông lên tấn công Tần Ninh và Lý Nhàn Ngư.
"Hừ!"
Nay chỉ với bảy quyển đan điển thôi thì Tần Ninh đã đạt đến cảnh giới Chân Ngã rồi chứ không cần phải bùng nổ ba phần mười sức mạnh thân xác cuối cùng.
Kẻ nào dám tới gần thì giết ngay kẻ đó! Giờ đây, trước cảnh hàng ngàn võ giả tranh nhau ùa tới, Tần Ninh chỉ đại khai sát giới với vẻ hờ hững.
Đúng lúc đó, ánh sáng phát ra từ một trăm mười tám cột trụ chống trời trong vùng đất thánh táng bị tàn phá đang dần biến mất.
Chín đốm sáng ở phía xa kia cũng bắt đầu tập trung lại một chỗ dù Tần Ninh đã ngăn cản chúng lại.
Hình thế tự nhiên của thiên địa đã hoàn toàn trỗi dậy tại Táng Long Huyệt.
Vù vù... Bỗng có tiếng gió hú từ cách đó ngàn dặm truyền đến.
Chín đốm sáng tụ lại về một nơi rồi nổ tung như lỗ đen vũ trụ.
Không những thế, chúng còn đang lan rộng ra toàn bộ vùng đất tháng táng với tốc độ nhanh như chớp.
Hiện tượng ấy làm đám người tháo chạy hòng giữ lại tính mạng, không còn tâm trạng nào để bao vây tấn công Tần Ninh nữa.
Tuy nhiên, vòng xoáy màu đen ấy đi đến đâu thì tất cả mọi thứ đều bị nuốt chửng, mất hút mà không phát ra một tiếng động nào.
Tần Ninh chợt tóm lấy cánh tay Lý Nhàn Ngư.
"Không được rời khỏi ta đấy!"
Tần Ninh quyết đoán ra lệnh.
Lý Nhàn Ngư cũng chẳng nói gì, đôi huyết mâu hiện ra sau lưng và chực chờ hành động bất cứ lúc nào.
Giữa lúc đó, Tần Ninh nắm chặt tay lại, hàng loạt bóng voi ma mút khổng lồ hiện ra bên cạnh.
Cùng lúc ấy.
Tịnh Trần Châu cũng lơ lửng giữa không trung.
Đại Tu Di Cửu Cung Tán cũng mở rộng ra nhằm che chở cho hai thầy trò.
Tần Ninh đã thi triển mọi thủ đoạn phòng vệ có thể sử dụng bằng tất cả khả năng mà hắn có.
Đồng thời, Tần Ninh cũng siết nắm đấm lại và nuốt Tịnh Ma Châu Đan hết viên này đến viên khác xuống bụng.
"Tâm Quyển!"
"Đạt Quyển!"
Vào lúc này, quyển thứ tám, quyển thứ chín của Cửu Nguyên Đan Điển cũng dung nhập vào trong cơ thể Tần Ninh.
Chín quyển đan điển dung hợp với nhau một cách mãnh liệt.
Gần như trong nháy mắt, từng vết nứt hiện ra trên bề mặt cơ thể hắn.
Chín quyển đan điển hợp lại làm một và hình thành nên một cái lồng phòng hộ bao bọc lấy Tần Ninh và Lý Nhàn Ngư.
Cuối cùng, vòng xoáy đen ngòm vẫn lan rộng đến đây.
Cho dù mỗi võ giả đều thi triển thủ đoạn phòng ngự mạnh mẽ nhất của bản thân nhưng chẳng mấy chốc vẫn bị vòng xoáy đen nuốt chửng, biến mất tăm.
Sức bộc phát của nó khủng khiếp đến mức khiến cho trong lòng tất cả mọi người đều rét run.
Từng người một bị cuốn vào rồi biến mất, thậm chí còn chẳng nghe thấy nổi tiếng kêu gào của bất kỳ ai vọng lại.
Mà vào lúc này, vòng xoáy màu đen đã đến nơi.
Gần như ngay lúc ấy, Tịnh Trần Châu đã tan vỡ.
Đại Tu Di Cửu Cung Tán cũng bị phá hủy trong giây lát.
Vòng xoáy màu đen ấy tưởng chừng có thể thôn tính cả đất trời, không gì có thể ngăn cản nổi.
Đoàng đoàng đoàng... Khi vòng xoáy màu đen chạm đến ánh sáng được ngưng tụ ra bởi chín quyển đan điển thì nó phát ra tiếng sấm kinh hoàng.
Giờ phút này, Tần Ninh và Lý Nhàn Ngư đang được ánh sáng bao quanh lảo đảo, chông chênh theo vầng sáng giữa vòng xoáy màu đen này.
Mọi thứ xung quanh đều đã bị ánh sáng đen nuốt chửng.
Chỉ còn lại chín quyển đan điển chống đỡ cả đất trời nơi đây và che chở cho Tần Ninh, Lý Nhàn Ngư.
Lúc này, mặt mày Lý Nhàn Ngư tái mét, mồ hôi thấm đẫm trên trán.
"Sợ rồi chứ gì tiểu tử thối?"
Tần Ninh nhìn sang Lý Nhàn Ngư, an ủi: "Đừng sợ, có sư tôn đây".
Lý Nhàn Ngư chối bay chối biến: "Con có sợ đâu!"
Giờ đây, cả thiên địa nơi đây như biến thành đại dương đen kịt và mênh mông vô bờ, không còn phân biệt được phương hướng, đang ở trên hay ở dưới nữa.
Chín quyển đan điển xoay quanh, hình thành một vòng ánh sáng tựa một quả bong bóng lơ lửng giữa vũ trụ tối tăm vô tận, cứ như thể nó sẽ bùng nổ trên diện rộng bất cứ lúc nào.
"Sư tôn ơi, chúng ta... sẽ đi về đâu đây!"
Nỗi sợ hãi tràn ngập trái tim Lý Nhàn Ngư, hắn ta thốt.
"Nhờ vào vận may thôi!"
Tần Ninh nói tiếp: "Táng Long Huyệt là một nơi chết chóc, một khi nó thức tỉnh thì sẽ thôn tính cả thời không".
"Hơn nữa, tuy Cửu Nguyên Đan Điển này lợi hại nhưng thực lực của vi sư có hạn, không trụ được lâu đâu".
"Nếu như chúng ta phát hiện được lỗ thủng trong thời không đã bị hình thế tự nhiên của thiên địa tại Táng Long Huyệt nuốt chửng trong thời gian ta cầm cự được thì có thể mượn không gian chỗ đó để trốn khỏi đây và thoát thân!"
"Còn nếu sư tôn đã đến giới hạn mà vẫn chưa tìm được lỗ hổng ấy thì hai ta cùng lên đường vậy!"
Lý Nhàn Ngư an ủi: "Sư tôn không trụ được thì vẫn còn con mà!"
"Ôn con này!"
Tần Ninh bật cười mắng một câu rồi không nói gì nữa.
Lúc này, những kẽ nứt đã lan rộng trên da hắn.
Đối với người chỉ mới đến tu vi đế giả sơ kỳ như hắn thì dung hợp cả chín quyển đan điển gần như là chuyện không tưởng.
Nếu không có các Tịnh Ma Châu đan đang liên tục chữa trị cơ năng của cơ thể thì về cơ bản Tần Ninh còn không làm được cả việc dung hợp.
Thế nhưng, hắn thật sự không biết mình có thể chống đỡ được bao lâu trong tình cảnh thế này.
Thời gian dần trôi, xung quanh vẫn chìm trong bóng tối u ám, không thấy nổi một tia sáng nào và cũng chưa thấy lỗ hổng không gian nào mà Tần Ninh đã nói xuất hiện.
Vết rách trên bề mặt cơ thể Tần Ninh chậm rãi ứa máu, đôi mắt hắn cũng từ từ trở nên ảm đạm.
"Nhàn Ngư...", Tần Ninh thều thào: "Lần này chắc là sư tôn... thật sự không trụ nổi nữa rồi!"
Chương 2772: Sống hay chết chỉ đành trông vào số trời
Tần Ninh vừa dứt lời thì máu cũng chảy tí tách trên làn da, lúc này vầng sáng bao quanh ba hồn bảy phách của hắn cũng dần nhạt đi, ánh sáng phát ra từ chín quyển đan điển cũng bắt đầu mờ dần.
"Sư tôn...", Lý Nhàn Ngư đỡ lấy người Tần Ninh.
Hắn chịu đựng từ lúc cuộc chiến bắt đầu cho đến tận bây giờ là đã đến giới hạn rồi.
Giới hạn của thân xác! Giới hạn của hồn phách! Trong mắt người ngoài, hắn dung hợp chín quyển đan điển rất dễ dàng, chỉ cần ngoắc tay một cái là đã dung nhập vào cơ thể được rồi.
Tuy nhiên, đối với bản thân Tần Ninh, đó lại là một gánh nặng quá đỗi to lớn và phải chống chịu một cách cật lực.
Thực lực đã không đủ mà vẫn dung hợp một cách cưỡng ép thì kết cục sẽ là như thế này.
Người Lý Nhàn Ngư khẽ run rẩy.
Thậm chí, hắn ta còn cảm giác được sức sống của Tần Ninh đang bị bòn rút không ngừng.
"Sư tôn...", Lý Nhàn Ngư vừa đỡ Tần Ninh vừa dáo dác nhìn xung quanh.
"Vãng sinh đồng!"
Sau khi quát một tiếng, chín đường ngọc câu ngưng tụ ra trong con ngươi của Lý Nhàn Ngư.
Trong lúc nhất thời, huyết mâu hiện ra sau lưng hắn ta rồi hóa thành hai đôi mắt khổng lồ, đỏ như máu bao trùm cả bóng tối.
"Huyết tế!"
Lý Nhàn Ngư khẽ gầm lên. Vào lúc này, ánh sáng của chín đường ngọc câu trong một con mắt chầm chậm mờ đi, con ngươi ấy cũng trở nên đục ngầu.
Cứ như thể một con mắt đã bị mù vậy.
Nhưng ngay sau đó, một vầng sáng màu máu nổ tung ở bên ngoài chín quyển đan điển, hóa thành chín đạo huyết luân bao trùm lấy Tần Ninh và Lý Nhàn Ngư.
Cùng lúc ấy, ánh hào quang phát ra từ chín quyển đan điển cũng thu nhỏ, rụt lại vào trong người Tần Ninh.
Lý Nhàn Ngư cõng Tần Ninh đạp vào không trung, tiến về phía vòng xoáy trong bóng tối vô tận với chín đạo huyết luân quanh người... Thứ được gọi là huyết tế này là thứ mà Lý Nhàn Ngư đã phát hiện ra sau khi vãng sinh đồng lột xác.
Hiến tế khả năng nhìn thấy của một con mắt trong vãng sinh đồng của bản thân để có thể tập hợp sức mạnh trời đất hùng hậu về tay, từ đó phá vỡ tất cả gông xiềng.
Vãng sinh đồng chính là mắt thần hiếm thấy từ thời thượng cổ đến nay! Sức mạnh của nó huyền diệu, khó lường đến nỗi kể cả Tần Ninh cũng không biết rõ mười mươi.
Ấy vậy mà giờ đây, Lý Nhàn Ngư lại biết mình cần phải làm gì.
Hắn ta chọn ở lại không phải để chịu chết mà biết rõ một điều rằng sức mạnh mà mình có được sau lần lột xác này của vãng sinh đồng có lẽ sẽ giúp được Tần Ninh.
Là đệ tử thì không có lý nào cứ nấp sau cánh chim của sư tôn được.
Nhóm Dương Thanh Vân, Ôn Hiến Chi, Diệp Nam Hiên và Lý Huyền Đạo đều được sư tôn gửi gắm niềm tin ở mỗi một kiếp người. Bọn họ đều trung thành chờ đợi sư tôn, không bao giờ đổi thay.
Lần này, Trần Nhất Mặc sư huynh cũng đã ngăn cản vô số cường giả bằng chính sức mình, suýt chút nữa đã hy sinh.
Lý Nhàn Ngư biết bản thân cũng chẳng phải đệ tử xuất sắc nhất trong số rất nhiều đệ tử của sư tôn.
Tuy nhiên, nếu như hắn ta có thể vừa thể hiện giá trị của bản thân vừa giúp đỡ được sư tôn dù chỉ là một chút thôi thì có chết hắn ta cũng không màng!
Trước khi gặp được Tần Ninh, Lý Nhàn Ngư là một kẻ cô độc, lẻ loi, gia cảnh khốn đốn. Nhưng từ khi gặp được Tần Ninh, hắn ta có sư tôn, sư nương và các sư huynh. Hắn ta đã cảm nhận được sự ấm áp của thế giới này!
Giữa vòng xoáy màu đen không thấy điểm cuối đang chầm chầm xoay.
Lý Nhàn Ngư đang cõng Tần Ninh trên lưng với chín đạo huyết luân quanh người tiến lên từng bước một.
Từng giây từng phút trôi qua nhưng lỗ hổng không gian mà Tần Ninh nhắc đến vẫn chưa lộ diện.
Thế nhưng chín đạo huyết luân đang không ngừng suy yếu.
Tám huyết luân! Bảy huyết luân!... Thời gian vẫn cứ trôi, Lý Nhàn Ngư không biết đã bao lâu trôi qua.
Cho đến khi đạo huyết luân cuối cùng biến mất.
Lý Nhàn Ngư lập tức thét lên không chút do dự.
Huyết tế!
Vào lúc này, chín đường ngọc câu tán loạn, con mắt thứ hai từ từ đục ngầu theo.
Hắn ta chọn cách hiến tế cả hai con mắt! Chín đạo huyết luân thứ hai lại ngưng tụ ra lần nữa.
Lý Nhàn Ngư không biết mình có thể cầm cự được bao lâu.
Nhưng được chừng nào hay chừng đó.
Chân vẫn cất bước, tầm nhìn tối đen như mực, Lý Nhàn Ngư chỉ có thể tiến về phía trước dựa vào cảm giác của bản thân.
Không biết bao lâu sau.
"Nhàn Ngư...", giọng nói của Tần Ninh truyền đến từ bên vai.
"Sư tôn!"
"Lỗ hổng...", Tần Ninh cố gắng vịn vào chút tỉnh táo cuối cùng, thều thào bảo: "Đằng trước..."
"Ở đâu ạ?"
Lúc này mắt Lý Nhàn Ngư chẳng thấy gì, giác quan vừa len lỏi ra ngoài chín đạo huyết luân thì đã bị vòng xoáy màu đen nuốt chửng không khoan nhượng.
"Ở ngay phía trước...", giờ đây, Tần Ninh không được tỉnh táo nên không hề nhận ra điều bất thường của Lý Nhàn Ngư.
"Cách chỗ chúng ta đang đứng khoảng hơn mười dặm...", Lý Nhàn Ngư vừa nghe vậy thì phấn chấn tinh thần.
"Vâng!"
Hắn ta tiếp tục bước đi.
Song, chín đạo huyết luân thình lình chỉ còn có tám đạo.
Lý Nhàn Ngư thầm giật mình.
Lối thoát ở ngay phía trước rồi, nếu thất bại thì đón chờ họ sẽ là cái chết.
Hắn ta chết cũng chả sao.
Nhưng sư tôn không thể chết được!
Lý Nhàn Ngư bèn tăng tốc song cơ thể lại chậm chạp vô cùng, cứ như thể vòng xoáy màu đen này đã biến thành một vũng bùn vậy, có muốn đi nhanh hơn cũng không thể! Lý Nhàn Ngư lê từng bước một, thật lòng hắn ta rất muốn đi thật nhanh nhưng lực bất tòng tâm.
Tám đạo huyết luân chỉ còn bảy đạo! Điều này làm cho tâm trạng Lý Nhàn Ngư vô cùng sốt ruột.
Thời gian, hắn ta cần thời gian.
Giờ đây, Lý Nhàn Ngư cắn răng gầm lên.
"Huyết Bại!"
Vù vù... Trong lúc nhất thời, dường như có hai tia sáng bắn ra từ trong đôi mắt đã mù lòa.
Sau khi tia sáng nọ vụt qua khu vực được huyết luân bao trùm và rọi sáng vòng xoáy màu đen, Lý Nhàn Ngư phun ra một ngụm máu tươi. Chợt cảm nhận được đôi chân có phần không giống như rơi vào bùn lầy nữa, hắn ta lập tức bước đi thật nhanh.
Bảy đạo huyết luân chỉ còn sáu đạo.
Lý Nhàn Ngư cất những bước đi đầy kiên định, cho đến giây phút cuối cùng, chỉ còn lại một đạo huyết luân.
Giờ đây, Lý Nhàn Ngư đã đứng bên cạnh lỗ hổng không gian mà Tần Ninh đã nói.
"Sư tôn, sư tôn ơi, tiếp theo ta làm gì ạ?"
Lý Nhàn Ngư hỏi.
Tần Ninh của lúc này mong manh như được làm từ sứ, vừa chạm vào đã vỡ nát. Hắn lẩm bẩm: "Nhảy đi!"
"Còn sống... hay chết, trông vào số trời vậy!"
Lý Nhàn Ngư nghiến răng.
Vào khoảnh khắc đạo huyết luân cuối cùng tan biến, Lý Nhàn Ngư tung người nhảy xuống.
Sau cùng, huyết luân tán loạn, hai thầy trò khuất bóng, vòng xoáy màu đen tiếp tục lan rộng trong âm thầm.
Ầm... Vùng đất thánh táng hoàn toàn nổ tung.
Trong núi Thần Nguyên, mặt đất tại mảnh không gian chứa đựng vùng đất thánh táng nứt nẻ một cách dữ dội, đến cả bầu trời cũng bắt đầu rung chuyển kịch liệt.
Tiếng nổ kinh thiên động địa truyền ra mười dặm, trăm dặm, ngàn dặm, vạn dặm! Vùng đất thánh táng đã triệt để nổ tung. Tất cả mọi thứ tại núi Thần Nguyên trong chu vi ngàn dặm đều bị xóa sổ. Núi lở, đất mòn, trời long, đất nứt.
Giờ phút này, có ba bóng người đang đứng ở cách đó ba ngàn dặm.
Ba người lão tổ Âm Minh, lão cốc chủ Lôi Vọng và Chi Tuyết bà bà dựng lồng bảo hộ lên bảo vệ những người khác.
Phải qua một lúc rất lâu thì mọi cơn địa chấn mới từ từ lắng xuống.
Thế nhưng, gần như tất cả mọi người trên khắp Thiên Vực Thượng Nguyên Thiên đều nghe thấy tiếng nổ vọng lại từ núi Thần Nguyên.
"Cuối cùng cũng kết thúc...", lão cốc chủ Lôi Vọng thở phào nhẹ nhõm.
Đúng là khủng khiếp thật!
Ngàn dặm đại địa đã bị chôn vùi, vạn dặm đại địa đã bị phá hủy.
Đây chính là tuyệt thế của Táng Long Huyệt mà Tần Ninh đã nhắc đến! E rằng kể cả tu sĩ cảnh giới Biến Cảnh cũng phải chôn thây trong đó chứ đừng nói là cường giả nằm trên ba cảnh giới lớn như đế giả!
"Kết thúc con khỉ!"
Lão tổ Âm Minh bỗng sừng sộ gầm lên: "Thần lão đệ đâu?"
Câu vừa dứt thì ai nấy đều sững sờ.
Đúng vậy! Tần Ninh đâu! Đúng lúc này, Lý Huyền Đạo tiến lên thốt: "Nhàn Ngư sư đệ quay lại đi cùng sư tôn nhưng cũng chưa thấy mặt mũi nó đâu!"
Mọi người càng ngây ra khi nghe thấy câu nói ấy.
Chương 2773: Sư tôn hại ta cũng có ít đâu
Tình huống ban nãy thật sự quá rối ren.
Tần Ninh khẩn cấp yêu cầu những người khác nhanh chân rời đi, hơn vạn võ giả nháo nhào bỏ chạy thông qua thông đạo, ai nấy cũng vội vàng duy trì trật tự của thế cục.
Chỉ có mấy người Lý Huyền Đạo, Diệp Nam Hiên biết chuyện Lý Nhàn Ngư quay lại.
Nhưng bây giờ hai người đó đang ở đâu chứ?
Chi Tuyết bà bà bỗng hừ lạnh, nói: "Đi thôi!"
Đi thôi?
Nghĩa là đi luôn sao?
Không chờ bọn họ ư?
Chi Tuyết bà bà thấy ánh mắt ngờ vực của những người khác thì hậm hực bảo: "Các ngươi còn không hiểu con người Cửu Nguyên Đan Đế sao? Hoặc là hắn không định thoát ra mà chết rục ở trong đó, hoặc là...", nói đến đây, Chi Tuyết bà bà cũng không biết nên dùng lời lẽ thế nào cho phải.
Hoặc là gì?
Liệu Tần Ninh có thể sống sót trong cái chốn không có lối thoát đó không?
Bà ta cũng không biết nữa!
"Sư tôn sẽ không chết đâu!"
Đúng lúc đó, Diệp Nam Hiên bước ra và nói với vẻ chắc nịch: "Sư tôn đã nhiều lần rơi vào cảnh ngộ thế này nhưng chưa lần nào chết cả".
"Phải đấy".
Lý Huyền Đạo cũng gật đầu đồng ý.
Nhưng sau khi nói xong, hai người lại nhìn nhau, lòng thấp thỏm không yên.
Lần nào Tần Ninh cũng may mắn thoát hiểm là sự thật, nhưng nói thì nói vậy chứ... lần này khác.
Hình thế tự nhiên của thiên địa ở Táng Long Huyệt là thứ có sức mạnh hủy thiên diệt địa! Toàn bộ vùng đất thánh táng đã bị tiêu diệt.
Liệu Tần Ninh có còn sống không?
Bỗng nhiên, Diệp Viên Viên cất bước, tiến về phía mảnh đất đã bị hủy diệt gần như không còn kia.
"Cô làm cái quái gì thế?"
Chi Tuyết bà bà vội vàng cản nàng lại.
"Ta đi tìm chàng ấy!"
Diệp Viên Viên bảo: "Trước đó Tần Ninh đã dặn dò ta rồi, dù vùng đất thánh táng này là nơi nguy hiểm cùng cực nhưng chàng ấy sẽ không chết, bảo ta đừng lo lắng".
Chi Tuyết bà bà phản đối: "Cô có biết Táng Long Huyệt là gì không? Là nơi không tồn tại bất cứ thứ gì, là nơi thời không sụp đổ! Hiện giờ chúng ta đang nằm ngoài phạm vi tác động của địa thế thiên thế Táng Long Huyệt nhưng chỉ cần đặt chân vào ngàn dặm đại địa bên trong thôi thì chắc chắn không thoát khỏi cái chết nếu chưa đến cảnh giới Biến Cảnh, dù vào một trăm năm sau, ngàn năm sau hay vạn năm sau đi nữa!"
Nghe thấy câu này, Diệp Viên Viên chợt dừng bước.
Chi Tuyết bà bà tiếp tục thuyết phục nàng: "Nếu như Tần Ninh đã có dự cảm từ trước thì ắt hắn đã chuẩn bị sẵn rồi. Đừng bước vào khu vực trung tâm làm gì. Mọi người chia nhau ra tìm kiếm xung quanh xem có manh mối gì không đi".
"Mấy người các ngươi, mỗi người dẫn một đội võ giả kiểm tra quanh đây đi".
Nói đến đây, Chi Tuyết bà bà nhìn sang Lôi Vọng và lão tổ Âm Minh rồi hỏi: "Các ngươi còn nhớ Tần Ninh đã nói gì chứ?"
"Có...", Thượng Nguyên Thiên là một phần của Cửu Đại Thiên. Cho dù đây xem như một Thiên Vực khá yếu trong Cửu Đại Thiên thì cũng không yếu đến mức không có nổi cường giả cảnh giới Biến Cảnh vượt qua Tam Cảnh suốt hàng vạn năm qua.
Chắc chắn là có nguyên nhân sâu xa nào đó trong chuyện này.
Tần Ninh nói chí phải, hễ tìm được mấy thứ như cột đá, bia đá phải phá hủy ngay lập tức!
Chi Tuyết bà bà đã sắp xếp xong xuôi, mọi người chuẩn bị cùng nhau xuất phát.
Song, đúng lúc đó, bỗng có tiếng vù vù vang lên trong đám đông.
Trần Nhất Mặc đang ngồi xếp bằng trên mặt đất bộc phát khí tức mạnh mẽ trong cơ thể ra.
Phút chốc, một đạo Mệnh Hoàn ngưng tụ ra bên ngoài cơ thể hắn ta.
Đạo Mệnh Hoàn thứ hai cũng nối tiếp ngay sau đó.
Tiếp đến là đạo Mệnh Hoàn thứ ba.
Ba đạo Mệnh Hoàn! Cảnh giới Chân Ngã tầng ba! Trần Nhất Mặc đã từ đế giả đại viên mãn tiến thẳng đến cảnh giới Chân Ngã tầng ba.
Giờ phút này, Trần Nhất Mặc chậm rãi mở mắt ra nhìn xung quanh, sau đó khẽ cười, lên tiếng: "Chư vị, ta đã tới cảnh giới Chân Ngã tầng ba rồi".
"Âm Minh, Chi Tuyết, ta không còn ngang hàng với các ngươi nữa!"
Trần Nhất Mặc đứng dậy, mỉm cười, bâng quơ bật một câu nhẹ bẫng: "Tân Vân đâu? Không cần sư tôn ra tay, hôm nay Trần Nhất Mặc ta đây sẽ chém chết ông ta!"
Hắn ta vừa dứt lời thì bị tất cả mọi người trợn mắt há hốc mồm mà nhìn.
Đầu óc tên này bị chập mạch rồi à?
Thấy ai cũng nhìn mình bằng ánh mắt quái lạ, Trần Nhất Mặc càng sửng sốt hơn.
Chuyện gì đây?
Sao ai cũng nhìn mình như vậy thế này?
Mấy người này xúm lại làm gì?
Không đánh nhau nữa à?
Còn nhiều cường giả Ma tộc chưa chết mà! Phải không nhỉ?
Ủa mình đang ở đâu đây?
Không phải đang ở trong vùng đất thánh táng sao?
Sao trông giống núi Thần Nguyên thế kia?
Chi Tuyết bà bà mặc kệ Trần Nhất Mặc, bà ta nhìn mọi người, ra lệnh: "Mọi người chia nhau ra làm việc theo sự phân công của ta đi!"
Soạt soạt soạt... Lúc này, từng bóng người hóa thành tia sáng bay về bốn phía.
Đại Hoàng, Nhị Hoàng và Tam Hoàng đều nhìn Trần Nhất Mặc với vẻ ngán ngẩm.
"Tân Vân chết rồi cha nội!"
"Diệp Chi Vấn đã xuất hiện..."
"Tần Ninh bị mắc kẹt trong Táng Long Huyệt, chưa rõ còn sống hay đã chết...", ba con chó vàng lần lượt kể lại mọi chuyện cho Trần Nhất Mặc nghe.
Sau khi nghe xong, Trần Nhất Mặc ngây ra như phỗng.
"Rốt cuộc ta đã bỏ lỡ những gì?"
Không ai trả lời được câu hỏi ấy.
"Sư tôn hại ta cũng có ít đâu!"
Trần Nhất Mặc thình lình thốt: "Tiếc quá trời, tiếc quá trời, tiếc quá trời..."
Ba con chó vàng đều trợn mắt há hốc mồm.
Hại ngươi?
Không phải cứu ngươi à?
Cái tên này đang nghĩ gì trong đầu thế?
Đừng bảo đến nước này rồi vẫn còn mong được hiển linh với người khác đấy nhé?
Đại Hoàng hoảng hồn hỏi: "Có thể sư tôn ngươi mất rồi đấy, bộ ngươi không quan tâm lo lắng hay đau khổ gì à?"
"Sư tôn ngươi mới mất, cả nhà ngươi mới mất!"
Trần Nhất Mặc lập tức nói một cách hãnh diện: "Sư tôn ta là người phương nào? Là Cửu Nguyên Đan Đế vô địch thiên hạ, cầm Cửu Nguyên Đan Điển trên tay, có là thiên thần hạ phàm đi nữa cũng không giết được người!"
Ba con chó vàng không nghe nổi nữa.
Giờ phút này, Tô Uyển Nguyệt xuất hiện bên cạnh Trần Nhất Mặc, lên tiếng: "Ta cũng nghĩ vậy. Với trí tuệ của Cửu Nguyên Đan Đế thì hắn sẽ không chết tại đây đâu. Khổ nỗi chúng ta lại không biết thoát ra bằng cách nào, tìm thôi, nhất định sẽ tìm được".
"Chỉ có Uyển Nguyệt là hiểu ta thôi!"
Trần Nhất Mặc than thở, sau đó nói: "Để ta đi xem sao...", thế rồi hắn ta chạy như bay.
Gương mặt xinh đẹp của Tô Uyển Nguyệt ửng hồng. Như nghĩ đến điều gì, nàng ấy vội vàng đuổi theo, hét lên: "Nhất Mặc, không được vào phạm vi ngàn dặm của vùng đất thánh táng đâu, huynh..."
...Thượng Nguyên Thiên trở nên náo nhiệt hẳn lên.
Hai phe Cửu Tinh Lâu và Thiên Lôi Cốc ồ ạt ra binh, tiêu diệt bốn thế lực nhà họ Chu, nhà họ Nguyên, Thiên Cương Thần Môn và Cự Linh Tông một cách chóng vánh.
Cùng lúc đó, có một thế lực mới từ từ trỗi dậy tại Thượng Nguyên Thiên.
Đó là nhà họ Linh! Nhà họ Linh vốn cắm rễ tại Cửu Nguyên Vực đã được đưa đến Thượng Nguyên Thiên Vực và chọn đảo Thiên Ngoại làm địa điểm dời cả gia tộc đến! Đảo Thiên Ngoại vốn là địa bàn của Thiên Ngoại Các, là một thánh đảo của tiên gia, hư vô mờ mịt.
Tuy nhiên, Thiên Ngoại Các đã bị Ma tộc Thiên Mục và Thiên Cương Thần Môn diệt trừ, không còn một ai sống sót. Bởi vậy mà nơi này đã trở thành khu vực sinh sống mới của nhà họ Linh.
Tuy nhiên, võ giả nhà họ Linh lại cho bước nhảy vọt ấy là một sự... áp lực to lớn! Trong một ngàn năm qua, sự tái xuất của Tần Ninh đã đưa nơi cư trú của nhà họ Linh từ vùng đất Cửu Châu đến Cửu Nguyên Vực, sau đó lại từ Cửu Nguyên Vực đến Thượng Nguyên Thiên Vực này - khu vực trung tâm của Thượng Nguyên Thiên! Ba bước tiến triển xảy ra nối tiếp nhau, không hề hoãn lại chút nào! Hơn nữa, hiện nay, các lãnh tụ nhà họ Linh gồm Linh Thiên Thương, Linh Thiên Triết và Linh Thiên Minh đều đã tới cảnh giới Chí Cao Đế Tôn song cả ba người đều cảm thấy vô cùng áp lực! Cũng phải thôi, sao mà không áp lực cho được?
Sau khi chuyến đi núi Thần Nguyên kết thúc, Cửu Tinh Lâu và Thiên Lôi Cốc đẩy mạnh công cuộc diệt trừ võ giả tứ đại thế lực nhà họ Chu, nhà họ Nguyên, Thiên Cương Thần Môn và Cự Linh Tông. Ai đáng giết thì giết, ai nên thu phục thì thu phục và tất cả những người đầu hàng đều được đẩy sang nhà họ Linh.
Chương 2774: Nhà họ Linh hiện nay
Nhà họ Linh thu phục không ít võ giả của Cự Linh Tông, Thiên Cương Thần Môn, nhà họ Chu và nhà họ Nguyên.
Không chỉ có chín cảnh giới Chí Tôn, mà còn có rất nhiều võ giả Cực Cảnh.
Cực Cảnh! Là sự tồn tại có thể áp đảo hoàn toàn Chí Cao Đế Tôn.
Thế nhưng bây giờ, trong nhà họ Linh, lại có thể nhìn thấy ở bất cứ đâu.
Ba huynh đệ Linh Thiên Thương, Linh Thiên Minh và Linh Thiên Triết là người có tu vi cao nhất trong nhóm đệ tử trung tâm, Chí Cao Đế Tôn! Thế nhưng bên người lại luôn có linh giả, thiên giả, tôn giả, đế giả Cực Cảnh đi theo… Nhóm tiểu bối cũng có cấp bậc Tiểu Đế Tôn, Đại Đế Tôn.
Mà hộ vệ bên người, dường như đều là đế giả Cực Cảnh! Chuyện này giống như là một tên ăn mày có một đám hoàng đế làm hộ vệ, làm người hầu bên cạnh… Đổi lại là ai cũng sẽ cảm thấy áp lực rất lớn! Lúc này, đảo Thiên Ngoại, một đảo nhỏ treo lơ lửng trên không trung.
Nơi này, bây giờ chính là đảo nghị sự của nhà họ Linh.
Ba người Linh Thiên Thương, Linh Thiên Minh và Linh Thiên Triết dẫn theo đám tiểu bối nhà họ Linh đi vào trong đại sảnh.
Lúc này, trong đại sảnh đã có hơn trăm vị võ giả tập trung.
Linh Thiên Thương, Linh Thiên Minh và Linh Thiên Triết vừa bước vào đại sảnh, nhìn thấy hơn trặm đế giả Cực Đạo, mặc dù những người này đã cố ý thu lại cảm giác áp bách, nhưng áp lực vô hình vẫn làm cho ba vị Chí Cao Đế Tôn cảm thấy cực kỳ áp lực.
Hiện giờ, thành viên trung tâm của nhà họ Linh, đại khái có khoảng hơn mười người, mạnh nhất chính là ba vị kia, Chí Cao Đế Tôn, yếu nhất thì vẫn còn ở cảnh giới Tiểu Chí Tôn… Hơn nữa, ba người đạt được tới cảnh giới Chí Cao Đế Tôn vẫn là do hạt sen mà Tần Ninh cho năm đó, đã nhiều năm trôi qua như vậy nhưng nó vẫn mang lại cho bọn họ công dụng thần kỳ.
Giờ phút này, ba người lần lượt bước vào đại sảnh, rồi ngồi xuống ba chiếc ghế vàng không biết được tạo ra từ loại tinh thạch quý giá nào.
Linh Thiên Thương mở miệng nói: “Từ khi nhà họ Linh chuyển đến nơi này, cũng đã được trăm năm, hiện giờ, trong Thượng Nguyên Thiên có Cửu Tinh Lâu và Thiên Lôi Cốc trấn giữ, bọn trộm Ma tộc đều đã bị giết chết, Thượng Nguyên Thiên cũng đã yên ổn, ta thấy, hội nghị gia tộc một tháng một lần của nhà họ Linh chúng ta đã có thể sửa lại rồi!”.
Không thay đổi cũng không được! Mỗi lần hội nghị gia tộc diễn ra, nhóm đế giả Cực Cảnh mà nhà họ Linh mời chào trong trăm năm qua đều sẽ trở về, tập trung dưới một mái nhà, quả thực là dọa sợ ông ta! Từ tận đáy lòng, Linh Thiên Thương muốn ít gặp những người này hơn vài lần.
Chí Cao Đế Tôn, lãnh đạo đế giả Cực Cảnh, nghe như là đang nói bậy bạ vậy?
Lúc này, phía dưới, một người đàn ông trung niên mặc đan bào chậm rãi bước ra.
“Tộc trưởng!”
Người đàn ông kia tên là Hầu Văn Bách, bản thân cũng là một vị đan sư, hơn nữa, còn từng được Tần Ninh và Trần Nhất Mặc đích thân chỉ dạy, cho nên vô cùng biết ơn Cửu Nguyên Đan Đế và Mặc Hoàng, khi nghe nói nhà họ Linh chuyển đến Thượng Nguyên Thiên Vực, lần nữa thành lập phát triển, khôi phục lại phong thái năm đó, Hầu Văn Bách đã lựa chọn gia nhập vào nhà họ Linh.
Mà một trăm năm trước, khi nhà họ Linh vừa mới vững gót tại đảo Thiên Ngoại, Hầu Văn Bách đang là cường giả cảnh giới đế giả hậu kỳ, bây giờ, ông ta đã là một cường giả đế giả viên mãn, đảm nhiệm chức vị quan trọng trong nhà họ Linh.
Hầu Văn Bách chắp tay, khom lưng nói: “Tộc trưởng, việc này không ổn, nhà họ Linh dừng chân tại đảo Thiên Ngoại trăm năm, mỗi tháng tổ chức hội nghị một lần, việc này không chỉ là để các võ giả của gia tộc ở bên ngoài trở về giao lưu mà còn là vì tin tức của Đan Đế đại nhân”.
“Nếu như huỷ bỏ, chỉ sợ…”
“Đúng vậy!”
Giờ phút này, một người phụ nữ ước chừng bốn mươi tuổi bước ra, dáng vẻ dịu dàng, thướt tha.
Nàng ta tên là Y Văn Tĩnh, cũng là một vị cường giả đế giả viên mãn, nàng ta chắp tay nói: “Không biết vì sao tộc trưởng lại có ý tưởng này?”
Linh Thiên Thương im lặng.
Vì sao ta lại có ý tưởng này, các ngươi không biết sao?
Mỗi lần hội nghị gia tộc, một đống lớn đế giả tập trung một chỗ, cho dù các ngươi cố ý thu lại khí tức, nhưng vẫn cực kỳ doạ người!
“Cũng không có gì, nếu như mọi người có ý kiến, vậy thì quên đi!”
Nghe được lời này, Hầu Văn Bách lập tức nói: “Tộc trưởng hiểu lầm, không phải là ta phản đối tộc trưởng, chỉ là trong lòng cảm thấy kỳ lạ, nếu như tộc trưởng đã quyết định rồi vậy thì cứ làm như vậy đi, về sau, ba tháng tổ chức hội nghị gia tộc một lần, nếu như tộc trưởng có việc gì khẩn cấp, vẫn có thể rung chuông triệu tập chúng ta như trước, được không?”
“Được, được…”, tiếp đó, mọi người bắt đầu hội họp.
Trên thực tế, trải qua trăm năm phát triển, bên trong nhà họ Linh, việc lớn việc nhỏ gì cũng gần như đã đi vào quỹ đạo hết, thế nhưng có rất nhiều chuyện, vẫn cần ba huynh đệ Linh Thiên Thương gật đầu mới có thể hành động.
Đây là luật lệ! Chuyện mà ba huynh đệ nhà họ Linh không đồng ý, ai dám làm, chính là không coi tộc trưởng ra gì.
Mà hậu quả của việc không tôn trọng tộc trưởng… vô cùng nghiêm trọng.
Sau một hồi thảo luận kết thúc, mọi người tản ra.
Mà đúng lúc này, bên ngoài đại sảnh, một bóng người chậm rãi bước đến.
Đó là một người phụ nữ mặc trang phục màu xanh nhạt, váy dài chấm đất.
Eo nhỏ được buộc lại bằng dây mây, lộ rõ vòng eo tinh tế không đầy một nắm, bộ ngực cao vút, khí chất không tầm thường.
Trên đầu nàng cài một cây trâm san hô, khuôn mặt xinh đẹp như hoa sen, dung mạo tinh tế, nhìn không ra chút khuyết điểm nào, một đầu tóc đen được búi gọn, hoa mỹ khoan thai, những viên minh châu nhỏ bằng ngón út lấp lánh trong mái tóc, nàng cất bước đi vào trong điện.
Nàng vừa xuất hiện, mọi người đều im lặng không lên tiếng.
Lúc này, đám người Linh Thiên Thương cũng ngồi không yên, bọn họ đều đứng dậy.
Người phụ nữ đi đến trước cầu thang, nhìn về phía mọi người, chậm rãi nói: “Có chút tin tức gì không?”
Lúc này, Linh Thiên Thương mở miệng nói: “Thời đại nhân, vẫn không có…”, lúc này, người phụ nữ xoay người lại, nhìn về phía Linh Thiên Thương, mỉm cười nhàn nhạt nói: “Đại ca, nếu như ngươi không chê thì gọi ta là Thanh Trúc là được…”
“Nếu như ngươi gọi ta là Thời đại nhân, sau này Tần Ninh biết được, nói không chừng chàng lại nói ta không biết cấp bậc lễ nghĩa gì”.
“A, được…”, Linh Thiên Thương nói xong thì vẫn cảm thấy băn khoăn.
Sao ông ta có thể không rõ, khi nhà họ Linh sa sút, cho dù Tần Ninh có trở về thì nhà họ Linh chắc chắn cũng không thể đạt được thân phận địa vị là một trong ba bá chủ của Thượng Nguyên Thiên như bây giờ.
Mà nhóm đế giả đang tụ tập dưới một mái hiên này, người mà bọn họ sợ hãi, kính trọng, tôn trọng, cũng không phải là bọn họ, mà là Tần Ninh, là những người bên cạnh Tần Ninh.
Mặc Hoàng Trần Nhất Mặc, trăm năm trước bước vào cảnh giới Chân Ngã tầng ba, hiện giờ, đã trở thành cường giả đứng đầu Thượng Nguyên Thiên, cảnh giới Chân Ngã tầng bảy! Thời Thanh trúc, một trong những người Tần Ninh trao tình cảm chân thành, bây giờ cũng đã là cảnh giới Chân Ngã tầng năm.
Đồng thời, Đao Kiếm Song Hoàng cũng là chỗ dựa của nhà họ Linh.
Diệp Nam Hiện, cảnh giới Chân Ngã tầng ba.
Lý Huyền Đạo, cảnh giới Chân Ngã tầng ba! Còn một người yêu khác của Tần Ninh, Diệp Viên Viên, trong trăm năm nay, cả Thượng Nguyên Thiên không hề có chút tin tức nào của nàng, hầu hết tất cả mọi người đều không biết, bây giờ cảnh giới của nàng là bao nhiêu.
Thế nhưng, năm vị này, có thể nói là năm người cường đại nhất Thượng Nguyên Thiên hiện giờ, cả năm người bọn họ, tất cả đều trấn giữ trên đảo Thiên Ngoại, bảo vệ nhà họ Linh.
Thử hỏi, có ai dám không để nhà họ Linh vào trong mắt?
Hơn nữa, trăm năm qua, sau khi Cửu Tinh Lâu và Thiên Lôi Cốc huỷ diệt nhà họ Chu, nhà họ Nguyên, Thiên Cương Thần Môn và Cự Linh Tông, hầu hết chiến lợi phẩm đều thuộc quyền sở hữu của nhà họ Linh.
Thượng Nguyên Thiên, ba bá chủ lớn, Cửu Tinh Lâu, Thiên Lôi Cốc, nhà họ Linh, vận mệnh đã được quyết định! Trong đó, lấy nhà họ Linh làm chủ! Đây là điều mà tất cả mọi người đều tán thành!
Chương 2775: Ta muốn đi ra ngoài một chút
Linh Thiên Thương hiểu rõ, những thứ này là do hai vị phu nhân, ba vị đệ tử của đệ đệ mình nỗ lực trong trăm năm qua mới có được.
Tần Ninh không có ở đây.
Bọn họ vẫn coi nhà họ Linh là nhà của Tần Ninh như trước, làm cho gia tộc này khôi phục lại thời kỳ huy hoàng trong quá khứ.
Đây chính là tâm nguyện của Tần Ninh.
Những vị đệ tử và người thương của hắn, sẽ giúp Tần Ninh hoàn thành! Thời Thanh Trúc nói xong những lời này cũng không nói thêm gì nữa, chỉ xoay người rời đi.
Người phụ nữ như một khóm trúc xanh bên trong cốc vắng, thanh nhã mà xinh đẹp, thường ngày cũng không nhiều lời.
Mỗi lần hội nghĩ gia tộc, nàng đều xuất hiện.
Hơn nữa cũng chỉ hỏi mỗi việc này rồi rời đi.
Trong thời gian một trăm năm qua, hai người Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên có danh tiếng lớn nhất, vang Thượng Nguyên Thiên, đuổi giết võ giả trốn chạy của nhà họ Chu, nhà họ Nguyên, Thiên Cương Thần Môn cùng với Cự Linh Tông gần như không còn, ổn định tình hình của Thượng Nguyên Thiên, vẫn là hai người này ra sức nhiều nhất.
Còn Thời Thanh Trúc chỉ trấn giữ tại nhà họ Linh, đề phòng trường hợp ngoài ý muốn.
Trần Nhất Mặc thì từ trước đến nay vẫn luôn hiếm khi xuất hiện, đương nhiên, lấy tính tình của Trần Nhất Mặc, cho dù sư tôn biến mất, cũng không thể cản trở được bước chân của hắn.
Cho nên, mỗi lần Trần Nhất Mặc xuất hiện, cảnh giới đều tăng lên.
Trong thời gian trăm năm từ tầng ba tăng lên tới tầng bảy, Trần Nhất Mặc đã tạo ra bốn trận thế lớn, quả thực là làm cho cả Thượng Nguyên Thiên Vực rung chuyển đến ba lần.
Về phần Diệp Viên Viên, sau trận đại chiến lần trước, Diệp Viên Viên cũng không xuất hiện lần nào, mọi người cũng không biết được hiện giờ cảnh giới của nàng ra sao rồi.
Chỉ là, có một điều không thể nghi ngờ là, hiện tại, tình hình của Thượng Nguyên Thiên đã ổn định lại.
Trong những ngày đêm liên miên ấy, có không ít người đều chờ đợi bóng người kia, một ngày nào đó sẽ mang trang phục màu trắng, không nhiễm chút bụi bặm nào, chắp tay đứng đó, mỉm cười ôn hoà, xuất hiện trước mặt mọi người.
Thế nhưng, bọn họ đã chờ đợi trăm năm rồi! Sau khi Thời Thanh Trúc rời khỏi đảo nhỏ, thân hình nàng loé lên, đi tới một đảo nhỏ khác của nhà họ Linh, bước chân đạp lên nền đá, dọc theo cầu thang đi lên đỉnh núi của đảo nhỏ.
Nơi này có địa hình bí mật, ẩn ẩn còn có tiếng côn trùng kêu vang.
Ngay khi Thời Thanh Trúc đáp xuống, không chỉ có một cỗ khí tức quét qua.
Chỉ là sự tra xét đều từ những đế giả kia, khi cảm nhận được khí tức của Thời Thanh Trúc, tất cả đều rút lui.
Thời Thanh Trúc nhấc váy lụa lên, từng bước đi lên cầu thang, bước vào ngôi miếu trên đỉnh núi.
Nơi này, sau khi nhà họ Linh sửa chữa lại đã đặt nhà thờ tổ ở đây, bày linh vị của tổ tiên nhà họ Linh.
Lúc này, bên trong miếu đã có một bóng hình ưu nhã đứng đó.
Người phụ nữ mặc váy dài màu trắng, trên vai khoác chiếc khăn lụa màu xanh, da thịt trắng như tuyết, lộ rõ ra khuôn mặt lạnh lùng, kiêu ngạo, mang theo vài phần hờ hững, đứng trong miếu.
Đôi mắt kia giống như châu ngọc, ánh mắt trong trẻo như dòng suối thanh khiết, không nhiễm chút bụi trần, lông mi dài cong vút, như chiếc quạt hương bồ hơi nhếch lên.
Chiếc mũi khéo léo, đôi bàn tay trắng nõn đang cầm ba nén hương, cổ tay áo thêu hoa sen tuyết trong trẻo mà lạnh lùng, ôm trọn lấy mười ngón tay mềm mại, đôi môi hồng hào ánh lên màu sắc bắt mắt, có độ cong thích hợp.
Vành tai như ngọc đeo khuyên tai màu xanh nhạt, tua rua nhẹ nhàng lay động theo làn gió nhẹ trong miếu.
Một người thanh khiết như trúc xanh trong cốc, thấm vào lòng người.
Một người kiêu ngạo, lạnh lùng như hoa sen tuyết, không nhiễm chút bụi trần.
Lúc này, Thời Thanh Trúc bước lên phía trước, cần lấy nén hương, châm lửa, cùng người kia dâng hương.
“Ta biết hôm nay cô sẽ ở đây mà!”
Thời Thanh Trúc cười nói.
Người phụ nữ trong phòng, đúng là Diệp Viên Viên.
Nàng mở miệng nói, âm thanh trong trẻo, lạnh lùng, Diệp Viên Viên nhìn về phía linh vị, nói: “Tuy rằng Tần Ninh trải qua chín kiếp, nhưng mỗi một kiếp đều do chàng tự mình trải qua, cha nương, huynh đệ, đồ đệ ở mỗi một kiếp đều là người mà chàng kính trọng và tin tưởng nhất”.
“Chàng không ở đây, ta và cô hẳn là nên thay chàng thắp hương cho cha nương chàng ấy!”
Thời Thanh Trúc gật gật đầu.
Hai người ba lạy chín bái, sau đó rời khỏi phòng, đi đến một đình nghỉ mát trong viện.
“Vùng đất thánh táng như thế nào rồi?”
“Vẫn như trăm năm trước, cho dù hiện tại ta đã là cảnh giới Chân Ngã tầng bốn, nhưng vẫn không thể nào bước vào”.
Diệp Viên Viên chua xót nói: “Có lẽ Tần Ninh và Lý Nhàn Ngư đã không còn ở trong Thượng Nguyên Thiên nữa…”
“Chỉ là, Cửu Đại Thiên có diện tích vô cùng vô tận, hai thầy trò bọn họ, sẽ đi đâu chứ?”
Lần trước, Tần Ninh và Trần Nhất Mặc biến mất, một lần đi đó, là tám trăm năm! Đương nhiên, đối với hai người kia mà nói thì cũng chỉ là trong tám năm mà thôi.
Thế nhưng lần này thì sao?
Lần này lại là bao lâu.
Thời Thanh Trúc nói tiếp: “Cô xem Trần Nhất Mặc kia, mỗi ngày đều vui vẻ, cũng không lo lắng gì cho sự an toàn của Tần Ninh, cô và ta cũng đừng suy nghĩ nhiều, dựa vào thủ đoạn của chàng, chắc chắn sẽ không chết, thế nhưng rốt cuộc là đi chỗ nào, cũng không thể biết được!”
Diệp Viên Viên gật gật đầu.
Tần Ninh không chết.
Đây là điều mà mấy người bọn họ tin tưởng vững chắc! Hơn nữa, khi Tần Ninh đi vào vùng đất thánh táng, đã dự cảm được sẽ có một vài chuyện ngoài ý muốn xảy ra, cho nên hắn đã dặn trước Diệp Viên Viên, hơn nữa, còn giao cho Diệp Viên Viên một ấn ký hồn phách do hắn ngưng tụ ra.
Ấn ký, bây giờ vẫn còn tồn tại.
Điều này chứng minh, Tần Ninh vẫn còn sống.
Nhưng trong trăm năm qua, ấn ký kia vẫn luôn ảm đạm không ánh sáng, chứng tỏ, Tần Ninh… có sẽ đã gặp phải phiền phức lớn.
Chỉ là, mấy người bọn họ không tìm thấy Tần Ninh, cũng không biết phải tìm chỗ nào, đây mới là điều khiến cho người ta cảm thấy bực bội.
Lúc này, Diệp Viên Viên nói: “Ta muốn đi ra ngoài một chút!”
Đi ra ngoài một chút?
Đi đâu?
Diệp Viên Viên nhìn về phía Thời Thanh Trúc, bàn tay nàng vung lên, ngay sau đó, giữa hai người xuất hiện một tấm bản đồ hư ảo.
Diệp Viên Viên tiếp tục nói: “Trung Tam Thiên có lãnh thổ vô tận, Cửu Đại Thiên Vực, đông tây nam bắc đều bị vây quanh”.
“Thượng Nguyên Thiên, chính là một trong Cửu Đại Thiên, hơn nữa, nó nằm ở tầng giữa và tầng thấp”.
Giữa hai người, bản đồ được bày ra.
Thượng Nguyên Thiên dù sao cũng là một trong Cửu Đại Thiên, đối với tình huống bên ngoài Thượng Nguyên Thiên, hầu hết mọi người đều không biết nó là tình cảnh gì, thế nhưng từ khi Thượng Nguyên Thiên được sinh ra đến nay, tóm lại là vẫn có người đi ra ngoài được.
Vậy nên đối với tình huống bên ngoài Thượng Nguyên Thiên vẫn có một chút tin tức.
Quan sát Cửu Đại Thiên được phân chia trên bản đồ, có thể thấy, Thượng Nguyên Thiên là một trong Cửu Đại Thiên, diện tích mà nó chiếm cứ, quả thực là ít nhất Cửu Đại Thiên.
Nhưng cho dù là vậy, trong Thượng Nguyên Thiên Vực, tính tổng tất cả các đại vực, số lượng dân cư cũng phải lên đến vạn triệu.
Diện tích của Trung Tam Thiên, cũng không phải là dùng một từ có thể hình dung được.
“Phía bên phải của Thượng Nguyên Thiên tiếp giáp với Vô Tương Thiên, ở phía nam Trung Tam Thiên, Tây Hoa Thiên và Bắc Đẩu Thiên ở phía tây Trung Tam Thiên, Xích Tiêu Thiên và Tứ Tượng Thiên ở phía đông Trung Tam Thiên, còn Bắc Tuyết Thiên chiếm vị trí thứ nhất thì ở phía bắc của Trung Tam Thiên, Tự Tại Thiên và Thương Vân Thiên ở vị trí trung tâm!”
Diệp Viên Viên mở miệng nói: “Lúc trước, Tần Ninh tìm hiểu được tin tức, Sương Nhi bị người của nhà họ Hoa ở Tây Hoa Thiên bắt đi, ta muốn đến Tây Hoa Thiên xem thử!”
“Hơn nữa, lần này Diệp Chi Vấn xuất hiện, sử dụng Vô Tướng Phật Thân, theo lời nói của Tần Ninh thì nó xuất phát từ Kim Quang Tự của Vô Tướng Thiên, ta cũng muốn đi xem!”
Thời Thanh Trúc nghe vậy, đôi mày thanh tú nhíu lại.
“Hiện giờ, tuy rằng cô là cảnh giới Chân Ngã tầng bốn, trong Thượng Nguyên Thiên, không ai có thể động vào, nhưng nếu là ở tám Đại Thiên khác, tồn tại người phàm thể hoá tiên, cấp bậc Biến Cảnh, đi ra ngoài, sẽ rất nguy hiểm…”
Bình luận facebook