-
Chương 2776-2780
Chương 2776: Tam tôn thất bá
Diệp Viên Viên sốt ruột nói: "Không ra ngoài, không mở mang kiến thức về khoảng trời mênh mông hơn thì đợi đến khi Tần Ninh trở về, rồi chúng ta cũng sẽ cách xa chàng ấy mất!"
Con đường tu hành của Tần Ninh khác xa người thường! Hiện giờ, Tần Ninh đã dung hợp với sức mạnh thân xác của kiếp thứ năm, nếu hắn không phải vừa chia cho bọn họ lại vừa phải giữ lại ba phần mười sức mạnh chiến đấu thì sau khi dung hợp hoàn toàn, có lẽ Tần Ninh đã từ cảnh giới tôn giả, vượt qua đế giả, vượt qua các cảnh giới Chân Ngã, Vong Ngã, Vô Ngã dễ như trở bàn tay rồi! Hơn nữa, lần nào Tần Ninh cũng không thèm đoái hoài gì tới tốc độ tăng cảnh giới của mình nhanh hay chậm.
Các nàng phải tu luyện khắc khổ mới làm tăng cảnh giới của bản thân lên được, nhưng còn Tần Ninh thì khác hẳn các nàng.
Bởi lẽ những gì Tần Ninh đã phải trải qua to lớn hơn các nàng rất nhiều!
"Đợi thêm nữa thì có làm sao?"
Giữa lúc đó, Thời Thanh Trúc lên tiếng: "Đợi khi cả ta lẫn cô đều đến cảnh giới Vong Ngã rồi hẵng ra khỏi Thượng Nguyên Thiên đi. Chưa kể, hiện tại nhà họ Linh ở Thượng Nguyên Thiên vẫn chưa ổn định, ít nhất phải đợi đến khi nhà họ Linh thật sự có thể tự bảo vệ bản thân mà không cần đến chúng ta nữa thì đi thôi!"
Diệp Viên Viên chẳng nói chẳng rằng.
Thật ra có Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên, thêm cả Trần Nhất Mặc là đủ rồi.
Thời Thanh Trúc lại nắm lấy bàn tay ngọc ngà của Diệp Viên Viên, hỏi: "Tuy cô đến với Tần Ninh trước ta nhưng dù sao ta vẫn quen biết chàng ấy sớm hơn cô, tính ra thì ta phải là tỷ tỷ mà đúng không?”
“Chuyện này cứ nghe ta đi, được không nào?"
"Đến lúc đó, cô đi Tây Hoa Thiên tìm tung tích của Sương Nhi, còn ta đi Vô Tương Thiên tìm Kim Quang Tự, chuyện này có liên quan tới thân phận của Diệp Chi Vấn...", Diệp Viên Viên do dự thật lâu, cuối cùng nàng vẫn gật đầu.
Trung Tam Thiên! Đây là khu vực chuyển tiếp trong thế giới Cửu Thiên! Hạ Tam Thiên nằm ở dưới đáy thế giới Cửu Thiên còn Thượng Tam Thiên thì nằm ở trên chóp đỉnh của thế giới Cửu Thiên, các Thiên này có mối liên kết rất huyền diệu với Thương Mang Vân Giới.
Trung Tam Thiên chính là Thiên chuyển tiếp giữa hai Thiên. Từ khi Vô Thượng Thần Đế thống nhất càn khôn đại thế giới, khai sáng ra kỷ nguyên mới thuộc về chính Vô Thượng Thần Đế mình, thế giới võ đạo đã có sự thay đổi to lớn, cảnh giới võ thuật được hệ thống và phân chia lại một lần nữa.
Thế giới Cửu Thiên vẫn còn tồn tại nhưng lại bị chia cắt thành Hạ Tam Thiên, Trung Tam Thiên và Thượng Tam Thiên, mỗi Thiên đều có điểm huyền diệu riêng của nó.
Vùng đất Trung Tam Thiên là một nơi bao la mờ mịt. Thượng Nguyên Thiên quả thật chỉ là một Thiên Vực, đã thế còn không phải là Đại Thiên Vực mạnh mẽ nhất mà thậm chí nằm ở dưới chót.
Vào lúc này.
Tại Tây Hoa Thiên ở Cửu Đại Thiên.
Vùng đất Tây Hoa Thiên rộng lớn hơn Thượng Nguyên Thiên gấp mấy phần.
Tại địa vực Tây Hoa Thiên khổng lồ này, từ trước đến giờ thế giới của võ giả luôn theo quy tắc thắng làm vua thua làm giặc, là khu vực tu luyện chiếm diện tích rộng nhất, có lượng tài nguyên và nhiều thứ khác lớn nhất, trong Tây Hoa Thiên cũng không phải ngoại lệ.
Hàng vạn võ giả trong Tây Hoa Thiên đều biết ai là kẻ mạnh nhất trong Tây Hoa Thiên này! Và võ giả Tây Hoa Thiên thường gọi đó là tam tôn thất bá! Tam tôn là chỉ ba thế lực khổng lồ chân chính đại diện cho bên trong Tây Hoa Thiên.
Khu vực phía bắc Tây Hoa Thiên do một thế lực nắm quyền kiểm soát, đó là nhà họ Hoa.
Nhà họ Hoa có thể nói là gia tộc có bề dày lịch sử lâu đời nhất vùng đất Tây Hoa Thiên. Dù vậy, từ đó đến nay, gia tộc này vẫn hưng thịnh, uy nghiêm lẫy lừng khiến bốn phương run sợ.
Khu vực phía tây của Tây Hoa Thiên do một thế lực khác đứng đầu, đó là Tây Hoa Thiên cung. Đây cũng là thế lực hùng vĩ và đồ sộ, cũng được truyền thừa từ lâu đời và có một lực lượng cường giả hùng hậu.
Thế lực cầm đầu còn lại thì tọa lạc ở phía đông Tây Hoa Thiên - học viện Thánh Hoàng! Học viện Thánh Hoàng khác hẳn với nhà họ Hoa và Tây Hoa Thiên cung.
Học viện Thánh Hoàng được xây dựng lên không phải để xưng bá mà để dạy dỗ võ giả Tây Hoa Thiên. Dần dà, học viện Thánh Hoàng từ chỉ là đứng đầu một địa vực thuở ban đầu trở thành một trong ba kẻ cầm trịch không ai được khinh thường của Tây Hoa Thiên.
Thực lực tổng thể của học viện Thánh Hoàng có thể yếu nhất trong ba thế lực cầm đầu.
Tuy nhiên, các thế hệ đệ tử do học viện Thánh Hoàng bồi dưỡng trải rộng khắp Tây Hoa Thiên, thậm chí không ít người còn có thể bước chân ra khỏi Tây Hoa Thiên. Đây mới là điều đáng sợ nhất và cũng là điều khiến cho Tây Hoa Thiên cung và nhà họ Hoa phải kiêng dè bọn họ.
Ba thế lực hùng hậu này chính là những người thống trị chân chính của Tây Hoa Thiên, những người mạnh nhất đều là cường giả đã vượt qua ba cảnh giới Chân Ngã, Vong Ngã, Vô Ngã, đến cảnh giới Biến Cảnh và phàm thể hóa tiên.
Cảnh giới Biến Cảnh chính là cảnh giới cao nhất mà võ giả Trung Tam Thiên có thể đạt được. Một khi đột phá và tiến vào cảnh giới Biến Cảnh, bọn họ sẽ chân chính vũ hóa thành tiên, rời khỏi Trung Tam Thiên này và trở thành Tiên Nhân – một sự tồn tại hư ảo mờ mịt của Thượng Tam Thiên! Ngoài ba thế lực cầm đầu ra còn có bảy phương bá chủ, bao gồm Bát Phương Thần Giáo, Huyết Vụ cung, núi Linh Tiêu, Phong Nguyệt Tông, Chiến Thần lâu, Thiên Vũ tông và nhà họ Vũ. Mặc dù bảy phương bá chủ này không có cường giả nào đạt đến cảnh giới Biến Cảnh nhưng cũng đã phát triển được hàng vạn năm, nền tảng sâu xa, lực lượng cường giả ở ba cảnh giới Chân Ngã, Vong Ngã, Vô Ngã cũng không phải thưa thớt.
Và những cường giả đứng đầu đều có cảnh giới Vô Ngã, thực lực thế này có thể nói không ai có thể khinh thường họ được.
Đây cũng là cấp bậc hàng đầu của các thế lực võ giả trên khắp Tây Hoa Thiên.
Từ đây, có thể thấy Tây Hoa Thiên thật sự hùng mạnh hơn Thượng Nguyên Thiên rất nhiều.
Tại một thành trì với sức chứa ngàn vạn dân số nọ trong Tây Hoa Thiên.
Nơi đây rất náo nhiệt và sầm uất, người lui người tới nhộn nhịp, số người đi qua nơi này mỗi ngày đều không phải ít.
Lúc này, tại một đường chính đoàn người nối đuôi nhau không dứt trong thành.
Phía trước có một đám người đang chầm chậm bước đi.
Hàng trước của đội ngũ kia có mười sáu võ giả mặc khôi giáp cầm trường thương trên tay mở đường.
Có võ giả tỏ ra bất mãn: "Má nó! Tại sao bọn kia chen lấn một cách ngang nhiên, còn chúng ta thì phải nhường đường cho bọn hắn chứ?"
"Ngươi muốn chết à!"
Người bạn đi cùng tên võ giả kia vội vàng che miệng kẻ đó lại, thì thầm: "Bộ ngươi không thấy hoa văn trên khôi giáp của bọn võ giả kia sao?"
Người nọ bèn ngó sang.
Cả mười sáu võ giả mở đường đều có hình vẽ lốc xoáy với vầng trăng sáng chói lóa ở phía trên được khắc trước ngực.
Người bạn kia quở trách: "Ngươi muốn chết hay gì? Đó là người của Phong Nguyệt Tông đấy!"
Phong Nguyệt Tông! Một trong bảy phương thế lực bá chủ lớn nhất Tây Hoa Thiên.
Người nọ hốt hoảng ngậm miệng lại, run rẩy thốt: "Khỉ gió, người của Phong Nguyệt Tông tới đây làm gì?"
"Ai mà biết được, nhìn hoành tráng thế kia thì chắc là hai vị tông chủ của Phong Nguyệt Tông rồi!"
Phong Nguyệt Tông là một trong bảy phương bá chủ, nghe nói hai đại tông chủ là một cặp tỷ muội, không chỉ có dung nhan tuyệt sắc mà thực lực cũng hết sức mạnh mẽ.
Người nọ cười cợt: "Đệt mợ, đời này ta mà được mây mưa với hai tỷ muội họ Hoa này thì có chết ta cũng mãn nguyện!"
"Ha ha ha, ngươi đừng mơ hão! Mây mưa với hai người họ ư? Ngươi chạm vào được một cọng tóc của các nàng thôi là đã đỉnh lắm rồi! Ngươi có biết có bao nhiêu người ở đất Tây Hoa Thiên này cũng mơ mộng như ngươi không?"
"Xùy! Chờ đi, sớm muộn gì cũng có ngày ta khiến cho hai nàng ta tâm phục…"
Đoàng… Nhưng kẻ nọ còn chưa kịp nói xong thì bỗng có một tia sáng từ hư không bay tới, bắn thẳng vào ấn đường của tên đó trong nháy mắt.
Nam tử ngã xuống đất, chết.
Người bạn đứng kế bên sợ tới mức mặt cắt không còn một giọt máu. Hắn ta quỳ sụp xuống đất, người run cầm cập, không thốt nổi một lời.
Giờ đây, đằng sau nhóm mười sáu người mở đường là một loạt cỗ xe kéo khổng lồ được bao trùm lên một lớp vảy dị thú màu xanh lơ chậm rãi đi qua.
Con đường này rộng khoảng chừng một trăm trượng song những cỗ xe kéo kia lại chiếm hết một nửa đường đi. Mỗi một cỗ xe kéo đầy sang trọng khí phái đều có một lá cờ ở phía trước.
Phong Nguyệt Tông! Giờ đây, hương thơm phủ khắp cỗ xe đi đầu.
Không gian trong cỗ xe rất lớn, bên trong có một nam nhân và hai nữ tử đang nằm trên giường ôm nhau say giấc nồng.
Chương 2777: Thần Tinh Dịch
Những cỗ xe kéo nối đuôi nhau mà đi, ngoài đường ồn ào náo nhiệt song bên trong buồng xe lại vô cũng yên tĩnh, mùi đàn hương thoang thoảng phớt qua như đưa người ta vào giấc mộng tiên cảnh.
Giờ phút này, nam nhân và hai nữ tử kia đang quấn quýt ôm nhau ngủ.
Hai nữ tử ấy thoạt trông có dáng người quyến rũ giống nhau y đúc, và hai người chỉ mặc một bộ đồ lụa mỏng tang ôm nam tử ngủ.
Nhìn kỹ lại thì từ chiều cao, hình dáng cơ thể cho đến dung mạo của hai nữ tử này đều giống nhau như hai giọt nước vậy.
Đều có dáng vẻ mê hoặc đến mức khiến người ta chảy máu mũi, người rạo rực đúng như trong lời đồn.
Nam tử nằm giữa nhắm nghiền hai mắt như đang ngủ say. Hắn ta có dung mạo như tượng tạc, có soi mói cách mấy cũng không tìm ra được một chút tì vết nào, chỉ một cái nhìn thoáng qua thôi là đủ để khiến muôn vàn thiếu nữ thét lên.
Bờ ngực phơi trần để lộ đường cong cơ bắp lực lượng, dù đang nằm nhưng vẫn loáng thoáng thấy được dáng người khỏe mạnh thon dài của hắn ta.
Nam tử đẹp đến tận cùng ấy chậm rãi mở mắt ra, để lộ một đôi mắt phượng càng khiến cho người ta quên cả thở.
Thật ra, nữ tử trên khắp thiên hạ khó lòng cầm giữ được lòng mình trước một nam tử tuấn mỹ nhường này, một nam tử hoàn toàn không có bất kỳ khuyết điểm nào như này.
Trong thế giới của võ giả, tu võ cũng chẳng phải là dứt bỏ mọi tình cảm và cảm xúc. Thí dụ như cảnh giới tôn giả và đế giả Cực Cảnh phải trải qua thử thách thất tình lục dục nhưng hoàn toàn không phải là rũ bỏ cả thất tình lục dục.
Ai cũng yêu thích cái đẹp.
Nếu như thanh niên này là nữ tử thì chỉ có những nữ nhân tựa tiên nữ không vướng bụi trần như Diệp Viên Viên, Cốc Tân Nguyệt, Vân Sương Nhi và Thời Thanh Trúc mới miễn cưỡng sánh bằng.
Bản tính nam tử vốn háo sắc, nữ tử mà không phải vậy ư?
Giờ phút này, thanh niên chậm rãi mở hai mắt ra rồi từ từ lấy bàn tay trắng nõn như ngọc mà hai nữ tử nằm hai bên đang đặt trên người mình ra. Hắn ta cẩn thận đến nỗi hơi nín thở.
Hai tỷ muội họ Hoa đều là giai nhân tuyệt sắc, là hai nữ tử có sức lôi cuốn cùng cực mà người ngoài có muốn chạm vào cũng không được, ấy vậy mà giờ đây nam tử lại tựa như muốn tránh khỏi hai người họ.
Sau khi lấy tay hai nữ tử ra, nam tử đứng dậy mặc lại áo quần. Từ đầu đến cuối hắn ta luôn tỏ vẻ dè đặt, rón rén.
Xoay người nhìn hai tỷ muội đang nằm trên giường, người thanh niên thở dài, thì thầm với âm lượng nhỏ đến mức khó thấy: "Phong Tình, Nguyệt Sương, ta thật sự không nỡ lòng nào rời xa hai nàng nhưng ta lại là Thần Tinh Dịch, là tinh tú trên bầu trời chứ không phải là tù nhân bị bó buộc, giam cầm. Ta thích tự do, yêu cuộc sống thường nhật nên ta thật sự xin lỗi hai nàng…”
"Túy Long Hương này sẽ khiến hai người ngủ suốt mấy tiếng đồng hồ, không thức dậy nổi, lại thêm sức chiến đấu đáng gờm của ta thì hai nàng cũng mệt lử sau bảy hiệp mây mưa của ba chúng ta rồi. Sau này chắc chắn hai nàng sẽ không còn được gặp lại ta nữa. Núi cao thẳm, biển xa vời vợi, có duyên thì gặp lại nhau nhé các mỹ nhân!"
Nói rồi thanh niên xoay người toan mở cửa cỗ xe kéo ra rồi trốn khỏi đây.
Nghĩ đến việc mình sắp sửa thoát khỏi địa ngục trần gian đáng ra mình không phải chịu này, Thần Tinh Dịch khẽ nhếch môi mỉm cười, nhẹ lòng chưa từng có. Nụ cười ấy khiến cho dung nhan của hắn ta càng đẹp đẽ hơn, không biết sẽ khiến cho bao nhiêu thiếu nữ lỡ thấy ngất xỉu.
"Dịch lang, chàng định đi đâu thế?"
Tuy nhiên, nam tử chưa kịp chạm tay vào cửa xe thì một giọng nói tưởng chừng có thể khiến người ta tê rần cả xương tủy uể oải vang lên.
"Đúng đó! Có vẻ Dịch lang đã hồi phục thể lực rồi nhỉ!"
Tiếp theo đó, cũng có một giọng nói khác nghe hơi hờn dỗi cất lên.
Thần Tinh Dịch vừa quay người lại thì đã thấy hai tỷ muội vốn đang nằm trên giường đều chống cằm nhổm dậy và nhìn mình bằng ánh mắt vô cùng mị hoặc.
Đệt mợ! Thần Tinh Dịch thầm chửi thề trong bụng.
Không thể nào! Trừ người có thể chất như hắn ta thì còn ai chống lại được Túy Long Hương đâu?
Tần Phong Tình! Tần Nguyệt Sương! Hai tỷ muội này chắc chắn không thể tỉnh lại được! Nữ tử trông trưởng thành hơn nằm bên trái cười tủm tỉm nói: "Dịch lang à, Túy Long Hương không phải là không có cách giải đâu. Ăn nội đan của Tử Viêm Tuyết Sư từ trước đó thì sẽ khiến Túy Long Hương mất hiệu lực đó nha..."
Nữ tử thoạt trông tinh nghịch, hoạt bát bên phải tiếp lời: "Dịch lang, có phải chàng định mê hoặc bọn ta rồi nhân cơ hội chạy trốn không?”
“Lẽ nào chàng đã chán ghét bọn ta, không cần bọn ta nữa rồi ư?"
Dứt lời, nàng ta rơm rớm nước mắt.
Thấy cảnh này, Thần Tinh Dịch lập tức tiến lên ôm lấy giai nhân vào lòng, an ủi: "Nguyệt Sương ngoan, sao ta nỡ bỏ rơi hai nàng chứ?"
"Ta chỉ sợ hai nàng bị ta giày vò mệt quá nên định ra ngoài xem có món gì ngon ngon để mua về cho hai nàng ăn thôi!"
Tần Nguyệt Sương kia lập tức nín khóc, mỉm cười đáp: "Quả nhiên Dịch lang vẫn còn thương yêu bọn ta mà! Dịch lang muốn ăn gì, để ta sai người đi mua cho, hay chúng ta cùng đi nhé?"
"Vậy thì còn gì bằng, vậy thì còn gì bằng".
Thần Tinh Dịch cười nói: "Đã vậy thì chúng ta đi chung nhé, Phong Tình, Nguyệt Sương!"
"Vâng!"
"Vâng…", hai nữ tử khẽ mỉm cười, gật đầu.
Thần Tinh Dịch mượn cơ hội nói: "Đã vậy thì sao hai nàng không cởi bỏ Cửu Chuyển Huyết Sát Trận trong xe đi nhỉ? Ta sẽ không bỏ chạy nữa đâu".
"Còn nữa, Phong Tình ơi, nàng bỏ trường thương xuống được rồi đó!"
"Nguyệt Sương cũng vậy, nàng buông kiếm xuống nha".
Dường như tính tình Tần Phong Tình có phần lạnh lùng hơn, nàng ta gật đầu đồng ý: "Ta sợ có người hại chàng nên mới đề phòng từng phút từng giây thôi!"
Thần Tinh Dịch cười xởi lởi: "Có các nàng bên cạnh thì còn ai có thể làm hại ta chứ? Trừ phi là cường giả cảnh giới Biến Cảnh thôi".
Lúc này, cỗ xe kéo dừng lại trước một tửu lâu trong thành. Thần Tinh Dịch chậm rãi xuống xe.
Hai bên là Tần Phong Tình và Tần Nguyệt Sương. Cả hai nữ tử đều quốc sắc thiên hương, người thì lạnh lùng tựa sương giá, người thì đáng yêu tinh nghịch. Trong lúc nhất thời, vô số võ giả xung quanh đều nhìn về phía đó. Ai nấy cũng vô cùng hâm mộ.
"Tên thanh niên kia là ai thế?”
“Không ngờ hắn lại có thể khiến hai đại tông chủ Tần Phong Tình và Tần Nguyệt Sương của Phong Nguyệt Tông kè kè bên người…"
"Tức chết ta rồi, tức chết ta rồi! Ta mà có được một trong hai tỷ muội thôi thì đời này có chết cũng mãn nguyện!"
"Đời trước, à không, tám đời trước tiểu tử này đã tích đức gì thế hả!"
Nghe thấy tiếng ghen tỵ, nhìn thấy ánh mắt đầy ngưỡng mộ của bọn nam nhân xung quanh, bề ngoài Thần Tinh Dịch khẽ mỉm cười vậy thôi nhưng thực chất trong lòng muốn khóc chết đi được! Ta đây đường đường là đồ đệ duy nhất của Thông Thiên Đại Đế, thế mà lại rơi vào bước đường trở thành đồ chơi của nữ nhân! Ở Trung Tam Thiên trong Cửu Đại Thiên, Thần Tinh Dịch không phải là hạng người vô danh.
Sư tôn chính là Thông Thiên Đại Đế tiếng tăm lẫy lừng, tên tuổi làm rung chuyển toàn bộ Trung Tam Thiên cách đây hơn một vạn năm, cũng có người gọi sư tôn hắn ta là Thể Đế.
Cuộc đời Thể Đế là một truyền kỳ.
Nổi tiếng từ thuở niên thiếu, đi từ căn bản một môn thuật luyện thể mà tu luyện cả đời, vô địch về thuật luyện thể, được mệnh danh là người có thân xác mạnh nhất Trung Tam Thiên. Không những thế, cuốn Thể thư của hắn ta còn được tôn sùng là cuốn sách kinh điển ở nơi này suốt hàng vạn năm qua.
Ở Trung Tam Thiên có bốn cuốn sách kinh điển.
Đó là Cửu Nguyên Đan Điển, cuốn sách vạn khí, Trận tích và Thuật Luyện Thể. Bốn cuốn kinh điển này rất đa dạng, bao quát cả bốn phương diện, bao gồm thuật luyện đan, thuật luyện khí, thuật trận pháp và thuật luyện thể, không ai có thể sáng tác ra cuốn sách nào toàn vẹn hơn bốn cuốn sách kinh điển này.
Thần Tinh Dịch chính là đệ tử độc môn của Thể Đế, được Thể Đế dốc lòng truyền thụ! Mặc dù tên tuổi của người này không bằng sư tôn Thông Thiên Đại Đế của mình nhưng năng lực dùng thuật luyện thể của hắn ta cũng vô cùng mạnh mẽ, cường độ thân xác có thể nói là rắn chắc đến khủng khiếp.
Có điều, chẳng biết tại sao hiện tại Thần Tinh Dịch lại bị hai vị tông chủ quyến rũ của Phong Nguyệt Tông trói buộc.
Ba người vừa vào tửu lâu đã thu hút nhiều sự chú ý.
Đành chịu thôi! Thần Tinh Dịch thật sự là một nam tử có vẻ ngoài hoàn mỹ, không hề soi được có chỗ nào thua kém, mà hai nữ tử Tần Phong Tình và Tần Nguyệt Sương lại là tỷ muội mị hoặc động lòng người. Ba người đi cùng nhau, người ta không chú ý tới mới là lạ.
Chương 2778: Thần Tinh Dịch ta làm việc tốt không để lại tên tuổi
Vào phòng, ba người liền ngồi xuống.
Thần Tinh Dịch vội vàng rót trà cho hai cô gái, sau đó mở cửa sổ ra nhìn đường phố.
Lúc này bên ngoài đường phố đều là võ giả của Phong Nguyệt Tông, Thần Tinh Dịch biết mình không trốn thoát được thì cảm thấy vô cùng đau lòng.
"Dịch lang, chàng sao thế?
Có phải mệt mỏi rồi không?"
Tần Nguyệt Sương tiến lên, ân cần nói.
Tuy Tần Phong Tình và Tần Nguyệt Sương vẫn luôn bám lấy Thần Tinh Dịch, thế nhưng đúng là hai cô gái này đối xử rất tốt với Thần Tinh Dịch.
Sở dĩ lúc nào cũng phải giám sát chặt chẽ là vì cả ngày tên này chỉ nghĩ đến việc chạy.
Hơn nữa một khi chạy trốn sẽ đi trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi, đi tới chỗ nào đều sẽ để lại nợ phong lưu ở đó.
Không có cách nào cả, mị lực của Dịch lang thật sự quá lớn, hiếm có người phụ nữ nào nhìn thấy hắn ta mà không động lòng.
Rất nhiều lần hai cô gái nhìn thấy Thần Tinh Dịch triền miên với những người phụ nữ khác, rất muốn giết hắn ta, thế nhưng thật sự không nỡ.
Thậm chí còn không thể xuống tay động vào một sợi lông tơ của hắn ta, chỉ có thể cầm tù bên cạnh mình.
Thần Tinh Dịch nhìn thấy Tần Nguyệt Sương nhích lại gần, lập tức cười nói: "Không có gì, chỉ là ta nhìn thấy một màn rất thú vị, các nàng xem kìa...", Thần Tinh Dịch chỉ xuống đường phố dưới tầng, ở đó có một thanh niên quần áo tả tơi, đồng tử hai mắt trắng bệch, nhìn có chút chật vật, lúc này đang kéo một tấm ván gỗ phía sau, trên ván gỗ có một người nằm, sắc mặt tái nhợt giống như đang hôn mê.
"Một tên mù kéo một người chết!"
Thần Tinh Dịch cười ha ha nói: "Nguyệt Sương, đây là nơi nào?
Sao lại có chuyện thú vị như vậy xảy ra?"
Tần Nguyệt Sương cũng đưa mắt nhìn, nói: "Thế giới của võ giả, có xảy ra bất cứ chuyện gì cũng không lạ lắm".
"Dịch lang, cho nên chàng không được chạy, thực lực chàng đã bị người ta phong ấn rồi, nếu chạy rồi bị kẻ xấu bắt, giết, ta sẽ đau lòng đến chết...", Tần Nguyệt Sương nói, nhẹ nhàng đưa một tay ra, quyến rũ nói: "Nhất là phải bảo vệ tốt huynh đệ của chàng".
"Yên tâm, ta sẽ không chạy, tuyệt đối sẽ không chạy!"
Thần Tinh Dịch nói: "Tên mù kia đúng là trọng tình trọng nghĩa, đến thế rồi mà vẫn không chịu từ bỏ đồng bạn của mình, ta thấy có vẻ hắn ta muốn cứu đồng bạn, Nguyệt Sương, cho bọn họ một chút thiên nguyên thạch đi!"
Võ Đạo nhất cảnh.
Đến cảnh giới Tam Ngã, thứ cần thiết nhất lúc tu hành chính là thiên nguyên thạch vượt qua cấp bậc nguyên thạch.
Nguyên lực trong thiên nguyên thạch mới có tác dụng để võ giả cảnh giới Tam Ngã tăng cấp, mà giá trị cũng cao hơn nguyên thạch không chỉ gấp mười lần.
Lúc này, Tần Nguyệt Sương gật đầu, tiện tay hất lên.
Trên đường phố, thanh niên mù lòa kia ngừng bước chân lại.
Một giọng nói vang lên bên tai.
"Cầm đi, đi cứu người bạn này của ngươi đi!"
Thần Tinh Dịch đứng bên cửa sổ, mở miệng nói: "Không cần cảm ơn, Thần Tinh Dịch ta làm việc tốt không để lại tên tuổi!"
Lúc này, thanh niên mù lùa trên đường phố dừng lại, do dự một chút rồi nhặt thiên nguyên thạch trên mặt đất lên, đứng từ xa chắp tay nói về hướng vị trí của ba người: "Cảm ơn, tại hạ Lý Nhàn Ngư, sau này có cơ hội nhất định sẽ báo đáp!"
"Không cần khách khí!"
Thanh niên mù lòa kéo người đàn ông trên ván gỗ, chậm rãi rời đi.
Thần Tinh Dịch cũng cười nói: "Lý Nhàn Ngư?
Cá ướp muối?
Cái tên này... Ta thấy đồng bạn của hắn chắc hẳn không thể sống được nữa...", "Vậy chàng còn cho bọn họ thiên nguyên thạch?"
Tần Nguyệt Sương hiếu kỳ nói.
"Nhìn thấy người đáng thương như thế thật sự là không nhịn được nên mới ra tay".
"Dịch lang, ta càng ngày càng thích chàng!"
Tần Nguyệt Sương duỗi hai tay ra ôm chặt Thần Tinh Dịch, gương mặt xinh đẹp ửng đỏ nói: "Không bằng chúng ta cơm nước xong xuôi, tranh thủ thời gian trở lại bên trong xe kéo đi!"
Nghe được nửa câu đầu, Thần Tinh Dịch cũng thở dài nói trong lòng: Ta cũng càng ngày càng thích mình.
Nhưng sau khi nghe được nửa câu sau, Thần Tinh Dịch lại biến sắc: Còn làm nữa?
Nếu làm nữa sẽ bị ép khô!
"Sương Nhi, đừng nghịch nữa!"
Lúc này Tần Phong Tình mở miệng nói: "Đây là thành Vân Dương, ta đã hẹn Hoa Vân Thịnh nhà họ Hoa rồi, chắc sẽ đến rất nhanh thôi!"
Tần Nguyệt Sương nghe thấy vậy thì lập tức ngồi xuống, hiếu kỳ nói: "Tỷ tỷ, tỷ hẹn hắn ta làm cái gì?"
"Thực lực của Dịch lang đang bị phong ấn, nghe nói nhà họ Hoa có một thánh dược tên là Lục Nguyên Tử Liên, có lẽ vật này sẽ có tác dụng giải trừ phong ấn của Dịch lang, ta định mua lại!"
Thần Tinh Dịch nghe thấy vậy, trong lòng rất cảm động.
Nếu như Tần Phong Tình và Tần Nguyệt Sương không ép buộc hắn ở bên cạnh, mà để hắn có thể ngao du khắp nơi, tự do tự tại trêu hoa ghẹo nguyệt, vậy thì càng tốt hơn.
Cốc cốc... Tiếng gõ cửa vang lên, cửa phòng mở ra, một thanh niên đi giày lưu vân, trên người mặc một bộ trường sam xanh đen, khí thế bất phàm, khuôn mặt tuấn tú, khí chất vô song.
Hoa Vân Thịnh! Thiên tài hiện nay của nhà họ Hoa.
"Tần Phong Tình!"
"Tần Nguyệt Sương!"
Hoa Vân Thịnh vào phòng, cười nói: "Được hai vị mỹ nhân của Phong Nguyệt Tông mời, Vân Thịnh đúng là quá bất ngờ".
"Vân Thịnh công tử khách khí rồi, nhà họ Hoa chính là một trong những thế lực mạnh nhất Tây Hoa Thiên hiện nay, Phong Nguyệt Tông chúng ta không sánh bằng, Vân Thịnh công tử có thể nể mặt mũi đã khiến tỷ muội chúng ta vô cùng bất ngờ!"
Hoa Vân Thịnh ngồi xuống, nhìn thấy Thần Tinh Dịch đứng trong phòng thì sáng mắt lên.
Đây là lần đầu tiên hắn ta nhìn thấy một người đàn ông đẹp đến mức hoàn toàn tìm không ra tì vết, Hoa Vân Thịnh là thiên tài của nhà họ Hoa, vốn vẫn luôn kiêu ngạo, thế nhưng nếu bàn về tướng mạo thì đúng là hắn ta cảm thấy không bằng thanh niên trước mắt này.
Một người đàn ông có dung mạo hoàn hảo như vậy, khiến người ta gần như khó sinh ra cảm giác ghen ghét, chỉ có hâm mộ và kinh diễm.
Lúc này Tần Phong Tình mở miệng nói: "Vân Thịnh công tử, ta cũng không quanh co lòng vòng nữa, ta biết nhà họ Hoa có Lục Nguyên Tử Liên, không biết Vân Thịnh công tử có bằng lòng bán ra cho tỷ muội chúng ta hay không".
"Ồ?"
Hoa Vân Thịnh nghe thấy vậy thì trầm ngâm một lát, cười nói: "Nếu hai vị cần, Hoa Vân Thịnh ta chắp tay nhường cũng được".
Nghe thấy vậy, hai người Tần Phong Tình cùng Tần Nguyệt Sương đều nao nao.
Hoa Vân Thịnh tiếp theo nói: "Chắc chắn hai người cũng biết trong thiên hạ này không có bữa cơm nào là miễn phí, ta có thể tặng miễn phí cho hai vị, thế nhưng hy vọng hai vị có thể giúp ta một chuyện!"
Giúp đỡ?
Tần Nguyệt Sương mở miệng nói: "Cái gì?"
Giá trị của một viên Lục Nguyên Tử Liên hoàn toàn có thể so sánh với một kiện phách khí, Hoa Vân Thịnh muốn tặng cho các nàng, chuyện này không đơn giản như vậy.
"Một tháng sau ta sẽ liên lạc lại với hai vị, đến lúc đó ắt sẽ biết được, ta sẽ mang theo Lục Nguyên Tử Liên, nếu hai vị cảm thấy được thì hoàn thành giao dịch, nếu cảm thấy không được thì coi như ta chưa nói".
Hoa Vân Thịnh vừa dứt lời liền chắp tay, quay người rời đi.
Nhìn thấy đám người nhà họ Hoa rời đi, Thần Tinh Dịch khẽ nói: "Hoa Vân Thịnh này sắp vểnh cả mũi lên trời rồi, rất muốn đánh hắn ta một trận!"
"Dịch lang thật sự nghĩ như vậy?"
Tần Nguyệt Sương đứng dậy rút kiếm nói: "Vậy ta sẽ đi đánh cho hắn ta một trận, để Dịch lang vui vẻ!"
"Đừng đừng đừng!"
Thần Tinh Dịch vội vàng nói: "Nói đùa, nói đùa, ta chưa bao giờ ghen ghét người không đẹp trai bằng mình, ta chỉ thuận miệng nói thôi".
Lúc này Tần Nguyệt Sương mới ngồi xuống, cứ như nếu Thần Tinh Dịch không ngăn cản, nàng ta sẽ thật sự rút kiếm xông ra ngoài vậy.
Tần Phong Tình chậm rãi nói: "Nghe nói nhà họ Hoa phát hiện ra một bí cảnh ở Tây Hoa Thiên, xem ra là thật, Hoa Vân Thịnh này muốn tỷ muội chúng ta giúp hắn ta một chút!"
Giúp hắn ta một chút?
Thần Tinh Dịch sững sờ.
Chương 2779: Thành Vân Dương
"Cường giả nhà họ Hoa nhiều như mây, Hoa Vân Thịnh lại là dòng chính nhà họ Hoa, còn cần các nàng giúp sao?"
Tần Phong Tình lại nói: "Dịch lang, suy nghĩ này của chàng rất ngây thơ, đúng là nhà họ Hoa mạnh mẽ, Hoa Vân Thịnh cũng là dòng chính, thế nhưng dòng chính nhà họ Hoa lại không chỉ có một mình hắn ta!"
"Càng là gia tộc lớn như vậy thì quan hệ bên trong sẽ càng phức tạp, Hoa Vân Thịnh đang muốn tranh giành vị trí tộc trưởng nhà họ Hoa, đương nhiên cái gì cũng sẽ làm!"
Thần Tinh Dịch gật đầu.
"Vậy các nàng đi sao?"
"Đương nhiên sẽ đi rồi, nói không chừng chính chúng ta cũng có thể có được cơ duyên, nếu có thể giúp Dịch lang giải trừ phong ấn thì không còn gì tốt hơn!"
Tần Phong Tình chờ mong nói.
Đúng thế! Thần Tinh Dịch trong lòng cũng là cảm thán nói: Nếu có thể giúp ta giải trừ phong ấn, trời đất bao la mặc ta bay lượn, Thần Tinh Dịch ta sẽ có thể thoát khỏi hai vị nương tử rồi! Lúc này Tần Nguyệt Sương lại cười tủm tỉm nói: "Dịch lang, chúng ta giúp chàng giải trừ phong ấn, chàng sẽ không chạy đi chứ?"
Khuôn mặt Thần Tinh Dịch đỏ ửng, nghiêm mặt nói: "Làm sao có thể, ta còn không nỡ rời khỏi các nàng, đang muốn nghĩ xem nên yêu thương các nàng như thế nào đây!"
"Đi, không ăn cơm nữa, về trên xe, ta sẽ đại chiến ba trăm hiệp với các nàng!"
"Được được!"
Tần Nguyệt Sương vô cùng vui vẻ nói.
Mặc dù Tần Phong Tình không nói gì, thế nhưng da thịt tuyết trắng đã đỏ ửng, hiển nhiên cũng đã động tâm.
Thần Tinh Dịch hận không thể tát cho mình một cái.
Sao lại lỡ miệng nói vậy chứ?
"Hay là cơm nước xong rồi hẵng đi?”
"Không được không được, ngay bây giờ, đồ ăn có thể đóng gói, chuyện chính mới là quan trọng!"
Nghe thấy lời này, Thần Tinh Dịch mặt mũi tràn đầy tuyệt vọng.
... Quán rượu bên ngoài, một phương khác, đội ngũ xe kéo nhà họ Hoa, chậm rãi rời đi.
Lúc này, bên trong một chiếc xe kéo cũng được trang trí vô cùng xa hoa.
Hoa Vân Thịnh ngồi ngay ngắn ở trên mặt ghế trải da thú, không nói một lời.
"Thiếu gia, sao vậy?"
Bên cạnh hắn ta, một người phụ nữ ăn mặc hở hang, dáng người bốc lửa tiến tới hỏi.
Hoa Vân Thịnh nhìn thấy nàng ta, trong đầu nhớ lại sắc đẹp của hai tỷ muội Tần Phong Tình và Tần Nguyệt Sương, lập tức kéo người phụ nữ kia đến trước người, quỳ rạp xuống đất, ấn đầu xuống… "Phù...", sau một lúc lâu, Hoa Vân Thịnh mới thở ra một hơi, cuối cùng sắc mặt đã hoà hoãn lại, mà người phụ nữ kia tóc tai lộn xộn, gương mặt xinh đẹp đỏ bừng, đứng dậy.
Mà mấy người bên trong xe kéo lại làm như không nhìn thấy, không nói một lời.
Lúc này, một lão già đi lên phía trước, chắp tay nói: "Nếu công tử muốn hai người phụ nữ kia hầu hạ, lão hủ sẽ đi bắt các nàng tới!"
"Đi đi!"
Hoa Vân Thịnh khoát tay cái nói: "Đến lúc đó mà chết thì đừng nói là người nhà họ Hoa, cũng đừng nói là người của Hoa Vân Thịnh ta!"
Lão già hơi sững sờ, quỳ rạp xuống đất bịch một tiếng.
Lúc này Hoa Vân Thịnh mới hừ lạnh nói: "Ngươi cho rằng Phong Nguyệt Tông là chỗ nào?"
"Trong Tây Hoa Thiên có ba ông trùm, bảy bá chủ, Phong Nguyệt Tông là một trong bảy bá chủ đó, ngươi muốn động là có thể động được sao?"
"Đúng là nhà họ Hoa ta có thể nghiền ép Phong Nguyệt Tông, thế nhưng riêng hai người phụ nữ Tần Phong Tình và Tần Nguyệt Sương kia đã có thực lực cảnh giới Vô Ngã đỉnh phong, đồng thời sư phụ của hai người...", nói đến chỗ này, Hoa Vân Thịnh dừng một chút rồi mới tiếp tục nói: "Sư phụ của hai người này yêu thương các nàng như con gái, bản thân cũng là một vị cường giả phàm thể hóa tiên Biến Cảnh, bắt các nàng?
Ngươi ngại mình sống lâu, nhưng ta còn chưa sống đủ đâu!"
Bị một vị cường giả Biến Cảnh nhìn chằm chằm, cho dù là nhà họ Hoa cũng không thể che chở hắn ta mãi mãi được! Trong ba thế lực đứng đầu là nhà họ Hoa, Tây Hoa Thiên Cung, học viện Thánh Hoàng, chỗ nào mà chẳng có Biến Cảnh tồn tại?
Hơn nữa không chỉ có một vị! Ba thế lực đứng đầu này mạnh mẽ như vậy, vì sao lại còn cho phép bảy bá chủ tồn tại?
Còn không phải bởi vì trong bảy thế lực bá chủ này cũng có cường giả Biến Cảnh, mặc dù ít, nhưng nếu như không thể diệt trừ hoàn toàn thì chỉ có thể để mặc những thế lực này tồn tại.
Nếu không, một vị cường giả Biến Cảnh trả thù cũng đủ để ba thế lực đứng đầu phải nhức đầu.
Cũng không phải là chưa từng xảy ra chuyện như thế ở bên trong Trung Tam Thiên! Hơn ba vạn năm trước.
Trong Xích Tiêu Thiên có một vị cường giả vô địch, được tôn xưng là Luyện Thiên Đại Đế, đã khai sáng ra “cuốn sách vạn khí” làm cả thiên hạ phải chấn động.
Mà vị Luyện Thiên Đại Đế này có một đệ tử chân truyền duy nhất là Khúc Phỉ Yên, rất có thiên phú trên đạo khí thuật.
Kết quả lúc Khúc Phỉ Yên này ra ngoài rèn luyện đã bị thiếu chủ của thế lực đứng đầu mạnh nhất Xích Tiêu Thiên bấy giờ làm bị thương.
Luyện Thiên Đại Đế giận dữ, trực tiếp ra tay.
Trong vòng một đêm, thế lực đứng đầu truyền thừa mấy chục vạn năm trong Xích Tiêu Thiên đã hoàn toàn biến mất.
Hơn mười vị Biến Cảnh cường giả vô địch đều bị giết chết.
Chuyện này đã làm chấn động toàn bộ Trung Tam Thiên.
Bây giờ mới chỉ qua ba vạn năm mà thôi.
Từ đó về sau, tất cả mọi người đều hiểu, nếu đã muốn làm gì đó thì phải làm đến cùng, nếu không thì đừng đắc tội gia tộc hay thế lực có nhân vật lớn chống đỡ phía sau, nếu không cho dù không gặp phải tai hoạ ngập đầu thì cũng sẽ bị thương rất nặng! Hoa Vân Thịnh tiếp theo nói: "Người thanh niên kia là ai, điều tra rõ ràng".
"Bây giờ điều quan trọng vẫn là cuộc tranh đoạt người thừa kế vị trí gia chủ, không thể coi thường mấy dòng khác được...", "Rõ!"
Xe kéo đi ra ngoài thành, lập tức bay lên trên không, xung quanh toàn là tiếng gió rít gào, biến mất không thấy gì nữa.
Thành Vân Dương! Là một thành trì có khoảng trăm vạn người nằm phía nam Tây Hoa Thiên.
Thành trì như vậy cũng không hiếm thấy bên trong Tây Hoa Thiên.
Chỗ thật sự có tiếng tăm ở Tây Hoa Thiên chính là loại thành trì có ngàn vạn người.
Trong toàn bộ Tây Hoa Thiên, không có chỗ nào nổi tiếng bằng Thiên Đô của nhà họ Hoa! Thành Thiên Đô! Có thể nói là thành trì rộng lớn phồn hoa nhất toàn bộ Tây Hoa Thiên, nơi đó cũng là vị trí và vùng đất trung tâm của nhà họ Hoa.
Ngoài ra còn có thành Hoa Thiên bên ngoài thánh sơn Tây Hoa của Tây Hoa Thiên Cung ở phía tây Tây Hoa Thiên! Hai thành trì lớn này có danh tiếng cực kì vang dội.
Mà thành Vân Dương chỉ là một tòa thành trì bình thường phía nam Tây Hoa Thiên thôi.
Lúc này.
Trên đường phố thành Vân Dương .
Lý Nhàn Ngư với con ngươi trắng bệch giống như mù lòa, kéo một tấm ván gỗ, lảo đảo đi về phía trước từng bước một.
Trong tay hắn ta nắm một cái túi thiên nguyên thạch, giống như là cầm hy vọng cuối cùng.
Người nằm trên ván gỗ đương nhiên là Tần Ninh.
Sau khi rơi vào lỗ thủng thời không cùng với Tần Ninh, Lý Nhàn Ngư cũng không biết chuyện gì xảy ra sau đó nữa.
Đến khi tỉnh lại lần nữa, hắn ta đã xuất hiện bên trong một dãy núi của Tây Hoa Thiên.
Hai mắt hắn ta bị tổn thương nghiêm trọng, còn không biết có thể khôi phục hay không.
Mà Tần Ninh cũng đã ngất đi.
Về phần bọn họ đã ở trong thời không bao lâu, Lý Nhàn Ngư cũng không biết, thế nhưng sau khi ở trong dãy núi này khoảng một tháng, Lý Nhàn Ngư mới kéo Tần Ninh đi tới thành Vân Dương.
Lý Nhàn Ngư nắm thiên nguyên thạch trong tay, lẩm bẩm nói: "Thần Tinh Dịch, cảm ơn ngươi".
Lý Nhàn Ngư xoay người "nhìn" sư phụ trên ván gỗ, tim như bị đao cắt.
Trên đường phố trước mặt hắn ta là một tòa lầu các hùng vĩ khí phái đứng sừng sững.
Dương Thiên Các! Một đan dược các khá nổi tiếng trong thành Vân, nghe nói là do nhà họ Dương trong Vân Dương lập ra, còn có đan sư rất mạnh tọa trấn.
Hy vọng của Lý Nhàn Ngư chính là nơi đây.
Ít nhất phải biết bây giờ sư phụ thế nào.
Chương 2780: Bản thiếu gia bảo ngươi lăn
Cảnh giới Chân Ngã! Cảnh giới Vong Ngã! Cảnh giới Vô Ngã! Trong ba cảnh giới lớn này, võ giả đều lấy thiên nguyên thạch làm căn bản để tu hành.
Mà vũ khí lại được chia ra làm ba cấp bậc trên bảo khí Cực Đạo là mệnh khí, hồn khí, phách khí.
Tương tự, đan dược cũng được chia thành ba tầng mệnh đan, hồn đan, phách đan.
Lý Nhàn Ngư không biết mệnh đan sư bình thường có thể chữa khỏi được vết thương của sư phụ không, cũng không biết số thiên nguyên thạch trong tay mình có thể thanh toán được dược phí hay không.
Từ trước đến nay, những thứ cần thiết cho việc tu hành đều là do Tần Ninh cung cấp cho mấy sư huynh đệ bọn họ.
Đến bây giờ gặp phải khó khăn, Lý Nhàn Ngư chỉ cảm thấy mình không còn gì khác, trong lòng càng thêm tự trách! Lý Nhàn Ngư đi đến bên ngoài Dương Thiên Các, lập tức có người tiến lên đón.
"Công tử cần giúp gì?"
Lý Nhàn Ngư nghe vậy thì mở miệng nói: "Sư phụ ta bị thương nặng, mong đại sư trong Dương Thiên Các ra tay cứu chữa".
Thanh niên phụ trách tiếp đãi liền nói ngay: "Mời công tử vào!"
Lúc này, Lý Nhàn Ngư cõng Tần Ninh trên lưng, tiến vào bên trong Dương Thiên Các.
Thanh niên lập tức nói: "Dương Thiên Các có quy định, muốn mời đại sư xem bệnh thì cần trả mười thiên nguyên thạch trước".
Nghe thấy lời này, Lý Nhàn Ngư liền lấy ra mười thiên nguyên thạch giao cho thanh niên, thanh niên phụ trách đăng ký xong mới bảo Lý Nhàn Ngư chờ một lát.
Không bao lâu, một người đàn ông trung niên mặc bào phục đan sư đi ra từ trong các.
Lý Nhàn Ngư đặt Tần Ninh lên trên ghế trong đại sảnh, đại sư kia đi đến phía trước nhìn thoáng qua, đưa tay ra khẽ kiểm tra mạch đập, lại rót vào một lực hồn phách vào để kiểm tra thương thế, sau một lúc lâu, đại sư đứng dậy, lắc đầu mở miệng nói: "Kẻ này đã không cứu nổi nữa rồi!"
Không cứu nổi?
Lý Nhàn Ngư nghe được ba chữ này, sắc mặt lập tức biến đổi, nói: "Vị đại sư này, van cầu ngươi hãy dùng hết tất cả khả năng, van cầu ngươi!"
Kia đại sư nhìn Lý Nhàn Ngư một cái, lập tức nói: "Biết rõ hắn sẽ phải chết mà còn muốn cứu?"
"Muốn!"
Lý Nhàn Ngư nói như chém đinh chặt sắt.
"Nếu đã như vậy, ta sẽ kê cho một đơn thuốc!"
Đại sư nói xong liền lấy giấy bút ra viết từng loại dược liệu, giao cho Lý Nhàn Ngư, nói: "Những dược liệu này đều có bên trong Dương Thiên Các chúng ta, ngươi đi mua đi!"
Lý Nhàn Ngư nhận lấy dược liệu, đang chuẩn bị đi, đại sư kia lại tiếp tục nói: "Đại khái cần tám ngàn viên thiên nguyên thạch".
Nghe thấy lời này, Lý Nhàn Ngư ngây ngốc tại chỗ.
Tám ngàn viên! Lúc còn ở Thượng Nguyên Thiên, hắn ta căn bản không biết gì về cường giả cảnh giới Tam Ngã, những món đồ quý hiếm hay thiên nguyên thạch.
Trong một tháng lang thang này, hắn ta mới hiểu rõ ở đây là Tây Hoa Thiên, thành Vân Dương. Tây Hoa Thiên là một thành trì nằm ở khu vực phía nam Nam, nhưng trong đó lại có võ giả cảnh giới Tam Ngã, võ giả đều lấy thiên nguyên thạch để giao dịch.
Nếu không phải vừa rồi đi ngang qua quán rượu kia, được người tốt tự xưng là Thần Tinh Dịch cho một túi thiên nguyên thạch, bây giờ trên người hắn ta còn chẳng có một viên nào.
Mà Thần Tinh Dịch cũng chỉ đưa cho mấy trăm viên.
Nhìn thấy Lý Nhàn Ngư đứng bất động ở nơi đó, đại sư lập tức hiểu ra, nói: "Không có?
Không có thì cứu mạng gì nữa?"
Vừa nói xong liền hất tay lên, hừ một tiếng muốn rời khỏi nơi đây.
Không phải là vô duyên vô cớ làm mất thời gian của mình sao?
Lúc này Lý Nhàn Ngư lại quỳ xuống đất bịch một tiếng, không quan tâm đến những ánh mắt xung quanh trong đại sảnh, khẩn cầu: "Đại sư, van cầu ngươi, nếu ngươi có thể cứu hắn, ta tình nguyện ở lại Dương Thiên Các làm nô làm bộc, báo đáp ân tình của ngươi!"
"Số thiên nguyên thạch đó, ta có thể làm việc trong Dương Thiên Các để trả lại!"
Nghe thấy thế, đại sư kia còn chưa mở miệng, một tiếng cười đã vang lên.
"Một tên mù như ngươi làm việc trả nợ?
Vậy chỉ sợ ngươi có làm đến chết cũng không trả lại được tám ngàn viên thiên nguyên thạch này!"
Khi giọng nói kia vang lên, mấy bóng người đi từ bên ngoài vào trong lầu các, cầm đầu là một thanh niên tóc đen, chân đi giày khảm bảo thạch, mặc một bộ đồ lưu vân tôn lên khí chất cao quý.
"Dương Thác thiếu gia!"
Lúc này, mấy vị quản sự trong đại sảnh đều tiến lên, khách khí chắp tay nói.
Dương Thiên Các này chính là do nhà họ Dương - một trong hai gia tộc lớn trong thành Vân Dương lập ra, Dương Thác thiếu gia là dòng chính của nhà họ Dương, thân phận địa vị đương nhiên không tầm thường.
"Lý đại sư!"
Dương Thác nhìn thoáng qua đại sư kia, sau đó đưa mắt nhìn về phía Lý Nhàn Ngư và Tần Ninh, cười nhạo nói: "Không có tiền thì cứu mạng cái gì?
Trở về chờ chết đi!"
Lý Nhàn Ngư sa sầm mặt lại.
"Sao các hạ phải ăn nói sắc bén như thế?"
Lý Nhàn Ngư đứng dậy, mở miệng nói: "Ta tự biết không có tiền, chỉ muốn cứu sư phụ ta, đã nguyện ý làm bộc làm nô, các hạ không đồng ý thì ta đi là được!"
"Ồ, đúng là một thằng nhãi có khí phách!"
Dương Thác cười nhạo nói: "Nhóc con, thế giới võ giả không có thực lực, không có tiền tài, không có căn cơ thì chết cũng là đáng đời, hiểu chưa?"
Hắn ta nhìn Tần Ninh đang hôn mê bất tỉnh trên ghế, đi đến trước mặt hắn, tùy ý bóp hai gò má Tần Ninh, thấy Tần Ninh không có phản ứng nào thì cười nhạo nói: "Tên này đã chết từ lâu rồi mà?"
"Ngươi buông tay ra!"
Lý Nhàn Ngư lập tức nổi giận.
"Ồ?
Một người chết, ta có bóp thì sao chứ?"
Dương Thác lại không thèm để ý.
Loại người không có tiền không có bối cảnh này, nhà họ Dương căn bản không để vào trong mắt, ban đầu đáng ra nên đuổi đi, thế nhưng Dương Thác lại muốn trêu đùa.
"Ta không chỉ bóp, ta còn tát hắn nữa, ngươi có thể làm gì ta chứ?"
Dương Thác nói rồi đột nhiên tát vào hai gò má Tần Ninh, một tiếng bốp vang lên, âm thanh quanh quẩn.
"Ngươi muốn chết!"
Lý Nhàn Ngư giận dữ, xông ra một bước.
"Cút!"
Dương Thác lại trực tiếp đá bay Lý Nhàn Ngư ra bên ngoài Dương Thiên Các.
Ầm... Cùng lúc đó, cả người Tần Ninh cũng bị ném ra, ngã xuống đất.
Sắc mặt Lý Nhàn Ngư biến đổi, vội vàng đứng lên đỡ sư phụ dậy, lúc nhìn về phía Dương Thiên Các, con ngươi trắng bệch tràn đầy lửa giận.
Tần Ninh hôn mê bất tỉnh, mà vãng sinh đồng của hắn ta cũng vì lấy phương pháp huyết tế để tế điện mới khiến hai mắt đều mù, tu vi cũng bị hạn chế rất nhiều.
Lúc này, Dương Thác đứng ở ngoài cửa, cười nhạo nói: "Cút!"
Cho dù Lý Nhàn Ngư trong lòng tràn ngập lửa giận, nhưng vẫn nhẫn nhịn xuống.
Hắn ta đỡ Tần Ninh lên, đang định rời đi.
"Ngươi bị mù còn bị điếc nữa hả?"
Giọng nói của Dương Thác lại vang lên lần nữa: "Bản thiếu gia bảo ngươi lăn, là lăn, ngươi hiểu chưa?"
Cả người Lý Nhàn Ngư cứng đờ.
"Dương Thiên Các không cứu, ta đưa sư phụ ta đi là được, vì sao ngươi cứ hùng hổ dọa người như thế?"
"Vì sao?"
Dương Thác không thèm để ý nói: "Các ngươi chính là sâu kiến, ta muốn bóp chết, muốn đùa bỡn, muốn nhục nhã để giải buồn, ta cứ làm như vậy đấy, sao nào?
Không được ư?"
Dương Thiên Các mở cửa làm ăn, đương nhiên là chào đón khách khứa khắp nơi.
Chỉ là nhìn hai người Lý Nhàn Ngư, Tần Ninh nghèo rớt mồng tơi, Dương Thiên Các cũng chẳng muốn để ý.
"Ngươi sẽ hối hận!"
Lý Nhàn Ngư lại nói.
"Uy hiếp ta?"
Dương Thác cười nhạo nói: "Người đâu, đánh, đánh chết ném ra vùng đất hoang ngoài thành cho chó ăn!"
Ngay lập tức, mấy tên hộ vệ đi theo Dương Thác tiến lên phía trước, đấm đá lung tung.
Lý Nhàn Ngư bảo vệ Tần Ninh bên dưới, ngậm miệng không nói gì.
Nếu như người hôn mê chính là hắn ta mà không phải sư phụ, chắc chắn sư phụ sẽ có biện pháp xử lý mọi chuyện.
Vừa nghĩ đến đây, trong lòng Lý Nhàn Ngư vô cùng tự trách, oán hận mình vô dụng!
"Dừng tay!"
Mà đúng lúc này, một tiếng quát đột nhiên vang lên.
Diệp Viên Viên sốt ruột nói: "Không ra ngoài, không mở mang kiến thức về khoảng trời mênh mông hơn thì đợi đến khi Tần Ninh trở về, rồi chúng ta cũng sẽ cách xa chàng ấy mất!"
Con đường tu hành của Tần Ninh khác xa người thường! Hiện giờ, Tần Ninh đã dung hợp với sức mạnh thân xác của kiếp thứ năm, nếu hắn không phải vừa chia cho bọn họ lại vừa phải giữ lại ba phần mười sức mạnh chiến đấu thì sau khi dung hợp hoàn toàn, có lẽ Tần Ninh đã từ cảnh giới tôn giả, vượt qua đế giả, vượt qua các cảnh giới Chân Ngã, Vong Ngã, Vô Ngã dễ như trở bàn tay rồi! Hơn nữa, lần nào Tần Ninh cũng không thèm đoái hoài gì tới tốc độ tăng cảnh giới của mình nhanh hay chậm.
Các nàng phải tu luyện khắc khổ mới làm tăng cảnh giới của bản thân lên được, nhưng còn Tần Ninh thì khác hẳn các nàng.
Bởi lẽ những gì Tần Ninh đã phải trải qua to lớn hơn các nàng rất nhiều!
"Đợi thêm nữa thì có làm sao?"
Giữa lúc đó, Thời Thanh Trúc lên tiếng: "Đợi khi cả ta lẫn cô đều đến cảnh giới Vong Ngã rồi hẵng ra khỏi Thượng Nguyên Thiên đi. Chưa kể, hiện tại nhà họ Linh ở Thượng Nguyên Thiên vẫn chưa ổn định, ít nhất phải đợi đến khi nhà họ Linh thật sự có thể tự bảo vệ bản thân mà không cần đến chúng ta nữa thì đi thôi!"
Diệp Viên Viên chẳng nói chẳng rằng.
Thật ra có Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên, thêm cả Trần Nhất Mặc là đủ rồi.
Thời Thanh Trúc lại nắm lấy bàn tay ngọc ngà của Diệp Viên Viên, hỏi: "Tuy cô đến với Tần Ninh trước ta nhưng dù sao ta vẫn quen biết chàng ấy sớm hơn cô, tính ra thì ta phải là tỷ tỷ mà đúng không?”
“Chuyện này cứ nghe ta đi, được không nào?"
"Đến lúc đó, cô đi Tây Hoa Thiên tìm tung tích của Sương Nhi, còn ta đi Vô Tương Thiên tìm Kim Quang Tự, chuyện này có liên quan tới thân phận của Diệp Chi Vấn...", Diệp Viên Viên do dự thật lâu, cuối cùng nàng vẫn gật đầu.
Trung Tam Thiên! Đây là khu vực chuyển tiếp trong thế giới Cửu Thiên! Hạ Tam Thiên nằm ở dưới đáy thế giới Cửu Thiên còn Thượng Tam Thiên thì nằm ở trên chóp đỉnh của thế giới Cửu Thiên, các Thiên này có mối liên kết rất huyền diệu với Thương Mang Vân Giới.
Trung Tam Thiên chính là Thiên chuyển tiếp giữa hai Thiên. Từ khi Vô Thượng Thần Đế thống nhất càn khôn đại thế giới, khai sáng ra kỷ nguyên mới thuộc về chính Vô Thượng Thần Đế mình, thế giới võ đạo đã có sự thay đổi to lớn, cảnh giới võ thuật được hệ thống và phân chia lại một lần nữa.
Thế giới Cửu Thiên vẫn còn tồn tại nhưng lại bị chia cắt thành Hạ Tam Thiên, Trung Tam Thiên và Thượng Tam Thiên, mỗi Thiên đều có điểm huyền diệu riêng của nó.
Vùng đất Trung Tam Thiên là một nơi bao la mờ mịt. Thượng Nguyên Thiên quả thật chỉ là một Thiên Vực, đã thế còn không phải là Đại Thiên Vực mạnh mẽ nhất mà thậm chí nằm ở dưới chót.
Vào lúc này.
Tại Tây Hoa Thiên ở Cửu Đại Thiên.
Vùng đất Tây Hoa Thiên rộng lớn hơn Thượng Nguyên Thiên gấp mấy phần.
Tại địa vực Tây Hoa Thiên khổng lồ này, từ trước đến giờ thế giới của võ giả luôn theo quy tắc thắng làm vua thua làm giặc, là khu vực tu luyện chiếm diện tích rộng nhất, có lượng tài nguyên và nhiều thứ khác lớn nhất, trong Tây Hoa Thiên cũng không phải ngoại lệ.
Hàng vạn võ giả trong Tây Hoa Thiên đều biết ai là kẻ mạnh nhất trong Tây Hoa Thiên này! Và võ giả Tây Hoa Thiên thường gọi đó là tam tôn thất bá! Tam tôn là chỉ ba thế lực khổng lồ chân chính đại diện cho bên trong Tây Hoa Thiên.
Khu vực phía bắc Tây Hoa Thiên do một thế lực nắm quyền kiểm soát, đó là nhà họ Hoa.
Nhà họ Hoa có thể nói là gia tộc có bề dày lịch sử lâu đời nhất vùng đất Tây Hoa Thiên. Dù vậy, từ đó đến nay, gia tộc này vẫn hưng thịnh, uy nghiêm lẫy lừng khiến bốn phương run sợ.
Khu vực phía tây của Tây Hoa Thiên do một thế lực khác đứng đầu, đó là Tây Hoa Thiên cung. Đây cũng là thế lực hùng vĩ và đồ sộ, cũng được truyền thừa từ lâu đời và có một lực lượng cường giả hùng hậu.
Thế lực cầm đầu còn lại thì tọa lạc ở phía đông Tây Hoa Thiên - học viện Thánh Hoàng! Học viện Thánh Hoàng khác hẳn với nhà họ Hoa và Tây Hoa Thiên cung.
Học viện Thánh Hoàng được xây dựng lên không phải để xưng bá mà để dạy dỗ võ giả Tây Hoa Thiên. Dần dà, học viện Thánh Hoàng từ chỉ là đứng đầu một địa vực thuở ban đầu trở thành một trong ba kẻ cầm trịch không ai được khinh thường của Tây Hoa Thiên.
Thực lực tổng thể của học viện Thánh Hoàng có thể yếu nhất trong ba thế lực cầm đầu.
Tuy nhiên, các thế hệ đệ tử do học viện Thánh Hoàng bồi dưỡng trải rộng khắp Tây Hoa Thiên, thậm chí không ít người còn có thể bước chân ra khỏi Tây Hoa Thiên. Đây mới là điều đáng sợ nhất và cũng là điều khiến cho Tây Hoa Thiên cung và nhà họ Hoa phải kiêng dè bọn họ.
Ba thế lực hùng hậu này chính là những người thống trị chân chính của Tây Hoa Thiên, những người mạnh nhất đều là cường giả đã vượt qua ba cảnh giới Chân Ngã, Vong Ngã, Vô Ngã, đến cảnh giới Biến Cảnh và phàm thể hóa tiên.
Cảnh giới Biến Cảnh chính là cảnh giới cao nhất mà võ giả Trung Tam Thiên có thể đạt được. Một khi đột phá và tiến vào cảnh giới Biến Cảnh, bọn họ sẽ chân chính vũ hóa thành tiên, rời khỏi Trung Tam Thiên này và trở thành Tiên Nhân – một sự tồn tại hư ảo mờ mịt của Thượng Tam Thiên! Ngoài ba thế lực cầm đầu ra còn có bảy phương bá chủ, bao gồm Bát Phương Thần Giáo, Huyết Vụ cung, núi Linh Tiêu, Phong Nguyệt Tông, Chiến Thần lâu, Thiên Vũ tông và nhà họ Vũ. Mặc dù bảy phương bá chủ này không có cường giả nào đạt đến cảnh giới Biến Cảnh nhưng cũng đã phát triển được hàng vạn năm, nền tảng sâu xa, lực lượng cường giả ở ba cảnh giới Chân Ngã, Vong Ngã, Vô Ngã cũng không phải thưa thớt.
Và những cường giả đứng đầu đều có cảnh giới Vô Ngã, thực lực thế này có thể nói không ai có thể khinh thường họ được.
Đây cũng là cấp bậc hàng đầu của các thế lực võ giả trên khắp Tây Hoa Thiên.
Từ đây, có thể thấy Tây Hoa Thiên thật sự hùng mạnh hơn Thượng Nguyên Thiên rất nhiều.
Tại một thành trì với sức chứa ngàn vạn dân số nọ trong Tây Hoa Thiên.
Nơi đây rất náo nhiệt và sầm uất, người lui người tới nhộn nhịp, số người đi qua nơi này mỗi ngày đều không phải ít.
Lúc này, tại một đường chính đoàn người nối đuôi nhau không dứt trong thành.
Phía trước có một đám người đang chầm chậm bước đi.
Hàng trước của đội ngũ kia có mười sáu võ giả mặc khôi giáp cầm trường thương trên tay mở đường.
Có võ giả tỏ ra bất mãn: "Má nó! Tại sao bọn kia chen lấn một cách ngang nhiên, còn chúng ta thì phải nhường đường cho bọn hắn chứ?"
"Ngươi muốn chết à!"
Người bạn đi cùng tên võ giả kia vội vàng che miệng kẻ đó lại, thì thầm: "Bộ ngươi không thấy hoa văn trên khôi giáp của bọn võ giả kia sao?"
Người nọ bèn ngó sang.
Cả mười sáu võ giả mở đường đều có hình vẽ lốc xoáy với vầng trăng sáng chói lóa ở phía trên được khắc trước ngực.
Người bạn kia quở trách: "Ngươi muốn chết hay gì? Đó là người của Phong Nguyệt Tông đấy!"
Phong Nguyệt Tông! Một trong bảy phương thế lực bá chủ lớn nhất Tây Hoa Thiên.
Người nọ hốt hoảng ngậm miệng lại, run rẩy thốt: "Khỉ gió, người của Phong Nguyệt Tông tới đây làm gì?"
"Ai mà biết được, nhìn hoành tráng thế kia thì chắc là hai vị tông chủ của Phong Nguyệt Tông rồi!"
Phong Nguyệt Tông là một trong bảy phương bá chủ, nghe nói hai đại tông chủ là một cặp tỷ muội, không chỉ có dung nhan tuyệt sắc mà thực lực cũng hết sức mạnh mẽ.
Người nọ cười cợt: "Đệt mợ, đời này ta mà được mây mưa với hai tỷ muội họ Hoa này thì có chết ta cũng mãn nguyện!"
"Ha ha ha, ngươi đừng mơ hão! Mây mưa với hai người họ ư? Ngươi chạm vào được một cọng tóc của các nàng thôi là đã đỉnh lắm rồi! Ngươi có biết có bao nhiêu người ở đất Tây Hoa Thiên này cũng mơ mộng như ngươi không?"
"Xùy! Chờ đi, sớm muộn gì cũng có ngày ta khiến cho hai nàng ta tâm phục…"
Đoàng… Nhưng kẻ nọ còn chưa kịp nói xong thì bỗng có một tia sáng từ hư không bay tới, bắn thẳng vào ấn đường của tên đó trong nháy mắt.
Nam tử ngã xuống đất, chết.
Người bạn đứng kế bên sợ tới mức mặt cắt không còn một giọt máu. Hắn ta quỳ sụp xuống đất, người run cầm cập, không thốt nổi một lời.
Giờ đây, đằng sau nhóm mười sáu người mở đường là một loạt cỗ xe kéo khổng lồ được bao trùm lên một lớp vảy dị thú màu xanh lơ chậm rãi đi qua.
Con đường này rộng khoảng chừng một trăm trượng song những cỗ xe kéo kia lại chiếm hết một nửa đường đi. Mỗi một cỗ xe kéo đầy sang trọng khí phái đều có một lá cờ ở phía trước.
Phong Nguyệt Tông! Giờ đây, hương thơm phủ khắp cỗ xe đi đầu.
Không gian trong cỗ xe rất lớn, bên trong có một nam nhân và hai nữ tử đang nằm trên giường ôm nhau say giấc nồng.
Chương 2777: Thần Tinh Dịch
Những cỗ xe kéo nối đuôi nhau mà đi, ngoài đường ồn ào náo nhiệt song bên trong buồng xe lại vô cũng yên tĩnh, mùi đàn hương thoang thoảng phớt qua như đưa người ta vào giấc mộng tiên cảnh.
Giờ phút này, nam nhân và hai nữ tử kia đang quấn quýt ôm nhau ngủ.
Hai nữ tử ấy thoạt trông có dáng người quyến rũ giống nhau y đúc, và hai người chỉ mặc một bộ đồ lụa mỏng tang ôm nam tử ngủ.
Nhìn kỹ lại thì từ chiều cao, hình dáng cơ thể cho đến dung mạo của hai nữ tử này đều giống nhau như hai giọt nước vậy.
Đều có dáng vẻ mê hoặc đến mức khiến người ta chảy máu mũi, người rạo rực đúng như trong lời đồn.
Nam tử nằm giữa nhắm nghiền hai mắt như đang ngủ say. Hắn ta có dung mạo như tượng tạc, có soi mói cách mấy cũng không tìm ra được một chút tì vết nào, chỉ một cái nhìn thoáng qua thôi là đủ để khiến muôn vàn thiếu nữ thét lên.
Bờ ngực phơi trần để lộ đường cong cơ bắp lực lượng, dù đang nằm nhưng vẫn loáng thoáng thấy được dáng người khỏe mạnh thon dài của hắn ta.
Nam tử đẹp đến tận cùng ấy chậm rãi mở mắt ra, để lộ một đôi mắt phượng càng khiến cho người ta quên cả thở.
Thật ra, nữ tử trên khắp thiên hạ khó lòng cầm giữ được lòng mình trước một nam tử tuấn mỹ nhường này, một nam tử hoàn toàn không có bất kỳ khuyết điểm nào như này.
Trong thế giới của võ giả, tu võ cũng chẳng phải là dứt bỏ mọi tình cảm và cảm xúc. Thí dụ như cảnh giới tôn giả và đế giả Cực Cảnh phải trải qua thử thách thất tình lục dục nhưng hoàn toàn không phải là rũ bỏ cả thất tình lục dục.
Ai cũng yêu thích cái đẹp.
Nếu như thanh niên này là nữ tử thì chỉ có những nữ nhân tựa tiên nữ không vướng bụi trần như Diệp Viên Viên, Cốc Tân Nguyệt, Vân Sương Nhi và Thời Thanh Trúc mới miễn cưỡng sánh bằng.
Bản tính nam tử vốn háo sắc, nữ tử mà không phải vậy ư?
Giờ phút này, thanh niên chậm rãi mở hai mắt ra rồi từ từ lấy bàn tay trắng nõn như ngọc mà hai nữ tử nằm hai bên đang đặt trên người mình ra. Hắn ta cẩn thận đến nỗi hơi nín thở.
Hai tỷ muội họ Hoa đều là giai nhân tuyệt sắc, là hai nữ tử có sức lôi cuốn cùng cực mà người ngoài có muốn chạm vào cũng không được, ấy vậy mà giờ đây nam tử lại tựa như muốn tránh khỏi hai người họ.
Sau khi lấy tay hai nữ tử ra, nam tử đứng dậy mặc lại áo quần. Từ đầu đến cuối hắn ta luôn tỏ vẻ dè đặt, rón rén.
Xoay người nhìn hai tỷ muội đang nằm trên giường, người thanh niên thở dài, thì thầm với âm lượng nhỏ đến mức khó thấy: "Phong Tình, Nguyệt Sương, ta thật sự không nỡ lòng nào rời xa hai nàng nhưng ta lại là Thần Tinh Dịch, là tinh tú trên bầu trời chứ không phải là tù nhân bị bó buộc, giam cầm. Ta thích tự do, yêu cuộc sống thường nhật nên ta thật sự xin lỗi hai nàng…”
"Túy Long Hương này sẽ khiến hai người ngủ suốt mấy tiếng đồng hồ, không thức dậy nổi, lại thêm sức chiến đấu đáng gờm của ta thì hai nàng cũng mệt lử sau bảy hiệp mây mưa của ba chúng ta rồi. Sau này chắc chắn hai nàng sẽ không còn được gặp lại ta nữa. Núi cao thẳm, biển xa vời vợi, có duyên thì gặp lại nhau nhé các mỹ nhân!"
Nói rồi thanh niên xoay người toan mở cửa cỗ xe kéo ra rồi trốn khỏi đây.
Nghĩ đến việc mình sắp sửa thoát khỏi địa ngục trần gian đáng ra mình không phải chịu này, Thần Tinh Dịch khẽ nhếch môi mỉm cười, nhẹ lòng chưa từng có. Nụ cười ấy khiến cho dung nhan của hắn ta càng đẹp đẽ hơn, không biết sẽ khiến cho bao nhiêu thiếu nữ lỡ thấy ngất xỉu.
"Dịch lang, chàng định đi đâu thế?"
Tuy nhiên, nam tử chưa kịp chạm tay vào cửa xe thì một giọng nói tưởng chừng có thể khiến người ta tê rần cả xương tủy uể oải vang lên.
"Đúng đó! Có vẻ Dịch lang đã hồi phục thể lực rồi nhỉ!"
Tiếp theo đó, cũng có một giọng nói khác nghe hơi hờn dỗi cất lên.
Thần Tinh Dịch vừa quay người lại thì đã thấy hai tỷ muội vốn đang nằm trên giường đều chống cằm nhổm dậy và nhìn mình bằng ánh mắt vô cùng mị hoặc.
Đệt mợ! Thần Tinh Dịch thầm chửi thề trong bụng.
Không thể nào! Trừ người có thể chất như hắn ta thì còn ai chống lại được Túy Long Hương đâu?
Tần Phong Tình! Tần Nguyệt Sương! Hai tỷ muội này chắc chắn không thể tỉnh lại được! Nữ tử trông trưởng thành hơn nằm bên trái cười tủm tỉm nói: "Dịch lang à, Túy Long Hương không phải là không có cách giải đâu. Ăn nội đan của Tử Viêm Tuyết Sư từ trước đó thì sẽ khiến Túy Long Hương mất hiệu lực đó nha..."
Nữ tử thoạt trông tinh nghịch, hoạt bát bên phải tiếp lời: "Dịch lang, có phải chàng định mê hoặc bọn ta rồi nhân cơ hội chạy trốn không?”
“Lẽ nào chàng đã chán ghét bọn ta, không cần bọn ta nữa rồi ư?"
Dứt lời, nàng ta rơm rớm nước mắt.
Thấy cảnh này, Thần Tinh Dịch lập tức tiến lên ôm lấy giai nhân vào lòng, an ủi: "Nguyệt Sương ngoan, sao ta nỡ bỏ rơi hai nàng chứ?"
"Ta chỉ sợ hai nàng bị ta giày vò mệt quá nên định ra ngoài xem có món gì ngon ngon để mua về cho hai nàng ăn thôi!"
Tần Nguyệt Sương kia lập tức nín khóc, mỉm cười đáp: "Quả nhiên Dịch lang vẫn còn thương yêu bọn ta mà! Dịch lang muốn ăn gì, để ta sai người đi mua cho, hay chúng ta cùng đi nhé?"
"Vậy thì còn gì bằng, vậy thì còn gì bằng".
Thần Tinh Dịch cười nói: "Đã vậy thì chúng ta đi chung nhé, Phong Tình, Nguyệt Sương!"
"Vâng!"
"Vâng…", hai nữ tử khẽ mỉm cười, gật đầu.
Thần Tinh Dịch mượn cơ hội nói: "Đã vậy thì sao hai nàng không cởi bỏ Cửu Chuyển Huyết Sát Trận trong xe đi nhỉ? Ta sẽ không bỏ chạy nữa đâu".
"Còn nữa, Phong Tình ơi, nàng bỏ trường thương xuống được rồi đó!"
"Nguyệt Sương cũng vậy, nàng buông kiếm xuống nha".
Dường như tính tình Tần Phong Tình có phần lạnh lùng hơn, nàng ta gật đầu đồng ý: "Ta sợ có người hại chàng nên mới đề phòng từng phút từng giây thôi!"
Thần Tinh Dịch cười xởi lởi: "Có các nàng bên cạnh thì còn ai có thể làm hại ta chứ? Trừ phi là cường giả cảnh giới Biến Cảnh thôi".
Lúc này, cỗ xe kéo dừng lại trước một tửu lâu trong thành. Thần Tinh Dịch chậm rãi xuống xe.
Hai bên là Tần Phong Tình và Tần Nguyệt Sương. Cả hai nữ tử đều quốc sắc thiên hương, người thì lạnh lùng tựa sương giá, người thì đáng yêu tinh nghịch. Trong lúc nhất thời, vô số võ giả xung quanh đều nhìn về phía đó. Ai nấy cũng vô cùng hâm mộ.
"Tên thanh niên kia là ai thế?”
“Không ngờ hắn lại có thể khiến hai đại tông chủ Tần Phong Tình và Tần Nguyệt Sương của Phong Nguyệt Tông kè kè bên người…"
"Tức chết ta rồi, tức chết ta rồi! Ta mà có được một trong hai tỷ muội thôi thì đời này có chết cũng mãn nguyện!"
"Đời trước, à không, tám đời trước tiểu tử này đã tích đức gì thế hả!"
Nghe thấy tiếng ghen tỵ, nhìn thấy ánh mắt đầy ngưỡng mộ của bọn nam nhân xung quanh, bề ngoài Thần Tinh Dịch khẽ mỉm cười vậy thôi nhưng thực chất trong lòng muốn khóc chết đi được! Ta đây đường đường là đồ đệ duy nhất của Thông Thiên Đại Đế, thế mà lại rơi vào bước đường trở thành đồ chơi của nữ nhân! Ở Trung Tam Thiên trong Cửu Đại Thiên, Thần Tinh Dịch không phải là hạng người vô danh.
Sư tôn chính là Thông Thiên Đại Đế tiếng tăm lẫy lừng, tên tuổi làm rung chuyển toàn bộ Trung Tam Thiên cách đây hơn một vạn năm, cũng có người gọi sư tôn hắn ta là Thể Đế.
Cuộc đời Thể Đế là một truyền kỳ.
Nổi tiếng từ thuở niên thiếu, đi từ căn bản một môn thuật luyện thể mà tu luyện cả đời, vô địch về thuật luyện thể, được mệnh danh là người có thân xác mạnh nhất Trung Tam Thiên. Không những thế, cuốn Thể thư của hắn ta còn được tôn sùng là cuốn sách kinh điển ở nơi này suốt hàng vạn năm qua.
Ở Trung Tam Thiên có bốn cuốn sách kinh điển.
Đó là Cửu Nguyên Đan Điển, cuốn sách vạn khí, Trận tích và Thuật Luyện Thể. Bốn cuốn kinh điển này rất đa dạng, bao quát cả bốn phương diện, bao gồm thuật luyện đan, thuật luyện khí, thuật trận pháp và thuật luyện thể, không ai có thể sáng tác ra cuốn sách nào toàn vẹn hơn bốn cuốn sách kinh điển này.
Thần Tinh Dịch chính là đệ tử độc môn của Thể Đế, được Thể Đế dốc lòng truyền thụ! Mặc dù tên tuổi của người này không bằng sư tôn Thông Thiên Đại Đế của mình nhưng năng lực dùng thuật luyện thể của hắn ta cũng vô cùng mạnh mẽ, cường độ thân xác có thể nói là rắn chắc đến khủng khiếp.
Có điều, chẳng biết tại sao hiện tại Thần Tinh Dịch lại bị hai vị tông chủ quyến rũ của Phong Nguyệt Tông trói buộc.
Ba người vừa vào tửu lâu đã thu hút nhiều sự chú ý.
Đành chịu thôi! Thần Tinh Dịch thật sự là một nam tử có vẻ ngoài hoàn mỹ, không hề soi được có chỗ nào thua kém, mà hai nữ tử Tần Phong Tình và Tần Nguyệt Sương lại là tỷ muội mị hoặc động lòng người. Ba người đi cùng nhau, người ta không chú ý tới mới là lạ.
Chương 2778: Thần Tinh Dịch ta làm việc tốt không để lại tên tuổi
Vào phòng, ba người liền ngồi xuống.
Thần Tinh Dịch vội vàng rót trà cho hai cô gái, sau đó mở cửa sổ ra nhìn đường phố.
Lúc này bên ngoài đường phố đều là võ giả của Phong Nguyệt Tông, Thần Tinh Dịch biết mình không trốn thoát được thì cảm thấy vô cùng đau lòng.
"Dịch lang, chàng sao thế?
Có phải mệt mỏi rồi không?"
Tần Nguyệt Sương tiến lên, ân cần nói.
Tuy Tần Phong Tình và Tần Nguyệt Sương vẫn luôn bám lấy Thần Tinh Dịch, thế nhưng đúng là hai cô gái này đối xử rất tốt với Thần Tinh Dịch.
Sở dĩ lúc nào cũng phải giám sát chặt chẽ là vì cả ngày tên này chỉ nghĩ đến việc chạy.
Hơn nữa một khi chạy trốn sẽ đi trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi, đi tới chỗ nào đều sẽ để lại nợ phong lưu ở đó.
Không có cách nào cả, mị lực của Dịch lang thật sự quá lớn, hiếm có người phụ nữ nào nhìn thấy hắn ta mà không động lòng.
Rất nhiều lần hai cô gái nhìn thấy Thần Tinh Dịch triền miên với những người phụ nữ khác, rất muốn giết hắn ta, thế nhưng thật sự không nỡ.
Thậm chí còn không thể xuống tay động vào một sợi lông tơ của hắn ta, chỉ có thể cầm tù bên cạnh mình.
Thần Tinh Dịch nhìn thấy Tần Nguyệt Sương nhích lại gần, lập tức cười nói: "Không có gì, chỉ là ta nhìn thấy một màn rất thú vị, các nàng xem kìa...", Thần Tinh Dịch chỉ xuống đường phố dưới tầng, ở đó có một thanh niên quần áo tả tơi, đồng tử hai mắt trắng bệch, nhìn có chút chật vật, lúc này đang kéo một tấm ván gỗ phía sau, trên ván gỗ có một người nằm, sắc mặt tái nhợt giống như đang hôn mê.
"Một tên mù kéo một người chết!"
Thần Tinh Dịch cười ha ha nói: "Nguyệt Sương, đây là nơi nào?
Sao lại có chuyện thú vị như vậy xảy ra?"
Tần Nguyệt Sương cũng đưa mắt nhìn, nói: "Thế giới của võ giả, có xảy ra bất cứ chuyện gì cũng không lạ lắm".
"Dịch lang, cho nên chàng không được chạy, thực lực chàng đã bị người ta phong ấn rồi, nếu chạy rồi bị kẻ xấu bắt, giết, ta sẽ đau lòng đến chết...", Tần Nguyệt Sương nói, nhẹ nhàng đưa một tay ra, quyến rũ nói: "Nhất là phải bảo vệ tốt huynh đệ của chàng".
"Yên tâm, ta sẽ không chạy, tuyệt đối sẽ không chạy!"
Thần Tinh Dịch nói: "Tên mù kia đúng là trọng tình trọng nghĩa, đến thế rồi mà vẫn không chịu từ bỏ đồng bạn của mình, ta thấy có vẻ hắn ta muốn cứu đồng bạn, Nguyệt Sương, cho bọn họ một chút thiên nguyên thạch đi!"
Võ Đạo nhất cảnh.
Đến cảnh giới Tam Ngã, thứ cần thiết nhất lúc tu hành chính là thiên nguyên thạch vượt qua cấp bậc nguyên thạch.
Nguyên lực trong thiên nguyên thạch mới có tác dụng để võ giả cảnh giới Tam Ngã tăng cấp, mà giá trị cũng cao hơn nguyên thạch không chỉ gấp mười lần.
Lúc này, Tần Nguyệt Sương gật đầu, tiện tay hất lên.
Trên đường phố, thanh niên mù lòa kia ngừng bước chân lại.
Một giọng nói vang lên bên tai.
"Cầm đi, đi cứu người bạn này của ngươi đi!"
Thần Tinh Dịch đứng bên cửa sổ, mở miệng nói: "Không cần cảm ơn, Thần Tinh Dịch ta làm việc tốt không để lại tên tuổi!"
Lúc này, thanh niên mù lùa trên đường phố dừng lại, do dự một chút rồi nhặt thiên nguyên thạch trên mặt đất lên, đứng từ xa chắp tay nói về hướng vị trí của ba người: "Cảm ơn, tại hạ Lý Nhàn Ngư, sau này có cơ hội nhất định sẽ báo đáp!"
"Không cần khách khí!"
Thanh niên mù lòa kéo người đàn ông trên ván gỗ, chậm rãi rời đi.
Thần Tinh Dịch cũng cười nói: "Lý Nhàn Ngư?
Cá ướp muối?
Cái tên này... Ta thấy đồng bạn của hắn chắc hẳn không thể sống được nữa...", "Vậy chàng còn cho bọn họ thiên nguyên thạch?"
Tần Nguyệt Sương hiếu kỳ nói.
"Nhìn thấy người đáng thương như thế thật sự là không nhịn được nên mới ra tay".
"Dịch lang, ta càng ngày càng thích chàng!"
Tần Nguyệt Sương duỗi hai tay ra ôm chặt Thần Tinh Dịch, gương mặt xinh đẹp ửng đỏ nói: "Không bằng chúng ta cơm nước xong xuôi, tranh thủ thời gian trở lại bên trong xe kéo đi!"
Nghe được nửa câu đầu, Thần Tinh Dịch cũng thở dài nói trong lòng: Ta cũng càng ngày càng thích mình.
Nhưng sau khi nghe được nửa câu sau, Thần Tinh Dịch lại biến sắc: Còn làm nữa?
Nếu làm nữa sẽ bị ép khô!
"Sương Nhi, đừng nghịch nữa!"
Lúc này Tần Phong Tình mở miệng nói: "Đây là thành Vân Dương, ta đã hẹn Hoa Vân Thịnh nhà họ Hoa rồi, chắc sẽ đến rất nhanh thôi!"
Tần Nguyệt Sương nghe thấy vậy thì lập tức ngồi xuống, hiếu kỳ nói: "Tỷ tỷ, tỷ hẹn hắn ta làm cái gì?"
"Thực lực của Dịch lang đang bị phong ấn, nghe nói nhà họ Hoa có một thánh dược tên là Lục Nguyên Tử Liên, có lẽ vật này sẽ có tác dụng giải trừ phong ấn của Dịch lang, ta định mua lại!"
Thần Tinh Dịch nghe thấy vậy, trong lòng rất cảm động.
Nếu như Tần Phong Tình và Tần Nguyệt Sương không ép buộc hắn ở bên cạnh, mà để hắn có thể ngao du khắp nơi, tự do tự tại trêu hoa ghẹo nguyệt, vậy thì càng tốt hơn.
Cốc cốc... Tiếng gõ cửa vang lên, cửa phòng mở ra, một thanh niên đi giày lưu vân, trên người mặc một bộ trường sam xanh đen, khí thế bất phàm, khuôn mặt tuấn tú, khí chất vô song.
Hoa Vân Thịnh! Thiên tài hiện nay của nhà họ Hoa.
"Tần Phong Tình!"
"Tần Nguyệt Sương!"
Hoa Vân Thịnh vào phòng, cười nói: "Được hai vị mỹ nhân của Phong Nguyệt Tông mời, Vân Thịnh đúng là quá bất ngờ".
"Vân Thịnh công tử khách khí rồi, nhà họ Hoa chính là một trong những thế lực mạnh nhất Tây Hoa Thiên hiện nay, Phong Nguyệt Tông chúng ta không sánh bằng, Vân Thịnh công tử có thể nể mặt mũi đã khiến tỷ muội chúng ta vô cùng bất ngờ!"
Hoa Vân Thịnh ngồi xuống, nhìn thấy Thần Tinh Dịch đứng trong phòng thì sáng mắt lên.
Đây là lần đầu tiên hắn ta nhìn thấy một người đàn ông đẹp đến mức hoàn toàn tìm không ra tì vết, Hoa Vân Thịnh là thiên tài của nhà họ Hoa, vốn vẫn luôn kiêu ngạo, thế nhưng nếu bàn về tướng mạo thì đúng là hắn ta cảm thấy không bằng thanh niên trước mắt này.
Một người đàn ông có dung mạo hoàn hảo như vậy, khiến người ta gần như khó sinh ra cảm giác ghen ghét, chỉ có hâm mộ và kinh diễm.
Lúc này Tần Phong Tình mở miệng nói: "Vân Thịnh công tử, ta cũng không quanh co lòng vòng nữa, ta biết nhà họ Hoa có Lục Nguyên Tử Liên, không biết Vân Thịnh công tử có bằng lòng bán ra cho tỷ muội chúng ta hay không".
"Ồ?"
Hoa Vân Thịnh nghe thấy vậy thì trầm ngâm một lát, cười nói: "Nếu hai vị cần, Hoa Vân Thịnh ta chắp tay nhường cũng được".
Nghe thấy vậy, hai người Tần Phong Tình cùng Tần Nguyệt Sương đều nao nao.
Hoa Vân Thịnh tiếp theo nói: "Chắc chắn hai người cũng biết trong thiên hạ này không có bữa cơm nào là miễn phí, ta có thể tặng miễn phí cho hai vị, thế nhưng hy vọng hai vị có thể giúp ta một chuyện!"
Giúp đỡ?
Tần Nguyệt Sương mở miệng nói: "Cái gì?"
Giá trị của một viên Lục Nguyên Tử Liên hoàn toàn có thể so sánh với một kiện phách khí, Hoa Vân Thịnh muốn tặng cho các nàng, chuyện này không đơn giản như vậy.
"Một tháng sau ta sẽ liên lạc lại với hai vị, đến lúc đó ắt sẽ biết được, ta sẽ mang theo Lục Nguyên Tử Liên, nếu hai vị cảm thấy được thì hoàn thành giao dịch, nếu cảm thấy không được thì coi như ta chưa nói".
Hoa Vân Thịnh vừa dứt lời liền chắp tay, quay người rời đi.
Nhìn thấy đám người nhà họ Hoa rời đi, Thần Tinh Dịch khẽ nói: "Hoa Vân Thịnh này sắp vểnh cả mũi lên trời rồi, rất muốn đánh hắn ta một trận!"
"Dịch lang thật sự nghĩ như vậy?"
Tần Nguyệt Sương đứng dậy rút kiếm nói: "Vậy ta sẽ đi đánh cho hắn ta một trận, để Dịch lang vui vẻ!"
"Đừng đừng đừng!"
Thần Tinh Dịch vội vàng nói: "Nói đùa, nói đùa, ta chưa bao giờ ghen ghét người không đẹp trai bằng mình, ta chỉ thuận miệng nói thôi".
Lúc này Tần Nguyệt Sương mới ngồi xuống, cứ như nếu Thần Tinh Dịch không ngăn cản, nàng ta sẽ thật sự rút kiếm xông ra ngoài vậy.
Tần Phong Tình chậm rãi nói: "Nghe nói nhà họ Hoa phát hiện ra một bí cảnh ở Tây Hoa Thiên, xem ra là thật, Hoa Vân Thịnh này muốn tỷ muội chúng ta giúp hắn ta một chút!"
Giúp hắn ta một chút?
Thần Tinh Dịch sững sờ.
Chương 2779: Thành Vân Dương
"Cường giả nhà họ Hoa nhiều như mây, Hoa Vân Thịnh lại là dòng chính nhà họ Hoa, còn cần các nàng giúp sao?"
Tần Phong Tình lại nói: "Dịch lang, suy nghĩ này của chàng rất ngây thơ, đúng là nhà họ Hoa mạnh mẽ, Hoa Vân Thịnh cũng là dòng chính, thế nhưng dòng chính nhà họ Hoa lại không chỉ có một mình hắn ta!"
"Càng là gia tộc lớn như vậy thì quan hệ bên trong sẽ càng phức tạp, Hoa Vân Thịnh đang muốn tranh giành vị trí tộc trưởng nhà họ Hoa, đương nhiên cái gì cũng sẽ làm!"
Thần Tinh Dịch gật đầu.
"Vậy các nàng đi sao?"
"Đương nhiên sẽ đi rồi, nói không chừng chính chúng ta cũng có thể có được cơ duyên, nếu có thể giúp Dịch lang giải trừ phong ấn thì không còn gì tốt hơn!"
Tần Phong Tình chờ mong nói.
Đúng thế! Thần Tinh Dịch trong lòng cũng là cảm thán nói: Nếu có thể giúp ta giải trừ phong ấn, trời đất bao la mặc ta bay lượn, Thần Tinh Dịch ta sẽ có thể thoát khỏi hai vị nương tử rồi! Lúc này Tần Nguyệt Sương lại cười tủm tỉm nói: "Dịch lang, chúng ta giúp chàng giải trừ phong ấn, chàng sẽ không chạy đi chứ?"
Khuôn mặt Thần Tinh Dịch đỏ ửng, nghiêm mặt nói: "Làm sao có thể, ta còn không nỡ rời khỏi các nàng, đang muốn nghĩ xem nên yêu thương các nàng như thế nào đây!"
"Đi, không ăn cơm nữa, về trên xe, ta sẽ đại chiến ba trăm hiệp với các nàng!"
"Được được!"
Tần Nguyệt Sương vô cùng vui vẻ nói.
Mặc dù Tần Phong Tình không nói gì, thế nhưng da thịt tuyết trắng đã đỏ ửng, hiển nhiên cũng đã động tâm.
Thần Tinh Dịch hận không thể tát cho mình một cái.
Sao lại lỡ miệng nói vậy chứ?
"Hay là cơm nước xong rồi hẵng đi?”
"Không được không được, ngay bây giờ, đồ ăn có thể đóng gói, chuyện chính mới là quan trọng!"
Nghe thấy lời này, Thần Tinh Dịch mặt mũi tràn đầy tuyệt vọng.
... Quán rượu bên ngoài, một phương khác, đội ngũ xe kéo nhà họ Hoa, chậm rãi rời đi.
Lúc này, bên trong một chiếc xe kéo cũng được trang trí vô cùng xa hoa.
Hoa Vân Thịnh ngồi ngay ngắn ở trên mặt ghế trải da thú, không nói một lời.
"Thiếu gia, sao vậy?"
Bên cạnh hắn ta, một người phụ nữ ăn mặc hở hang, dáng người bốc lửa tiến tới hỏi.
Hoa Vân Thịnh nhìn thấy nàng ta, trong đầu nhớ lại sắc đẹp của hai tỷ muội Tần Phong Tình và Tần Nguyệt Sương, lập tức kéo người phụ nữ kia đến trước người, quỳ rạp xuống đất, ấn đầu xuống… "Phù...", sau một lúc lâu, Hoa Vân Thịnh mới thở ra một hơi, cuối cùng sắc mặt đã hoà hoãn lại, mà người phụ nữ kia tóc tai lộn xộn, gương mặt xinh đẹp đỏ bừng, đứng dậy.
Mà mấy người bên trong xe kéo lại làm như không nhìn thấy, không nói một lời.
Lúc này, một lão già đi lên phía trước, chắp tay nói: "Nếu công tử muốn hai người phụ nữ kia hầu hạ, lão hủ sẽ đi bắt các nàng tới!"
"Đi đi!"
Hoa Vân Thịnh khoát tay cái nói: "Đến lúc đó mà chết thì đừng nói là người nhà họ Hoa, cũng đừng nói là người của Hoa Vân Thịnh ta!"
Lão già hơi sững sờ, quỳ rạp xuống đất bịch một tiếng.
Lúc này Hoa Vân Thịnh mới hừ lạnh nói: "Ngươi cho rằng Phong Nguyệt Tông là chỗ nào?"
"Trong Tây Hoa Thiên có ba ông trùm, bảy bá chủ, Phong Nguyệt Tông là một trong bảy bá chủ đó, ngươi muốn động là có thể động được sao?"
"Đúng là nhà họ Hoa ta có thể nghiền ép Phong Nguyệt Tông, thế nhưng riêng hai người phụ nữ Tần Phong Tình và Tần Nguyệt Sương kia đã có thực lực cảnh giới Vô Ngã đỉnh phong, đồng thời sư phụ của hai người...", nói đến chỗ này, Hoa Vân Thịnh dừng một chút rồi mới tiếp tục nói: "Sư phụ của hai người này yêu thương các nàng như con gái, bản thân cũng là một vị cường giả phàm thể hóa tiên Biến Cảnh, bắt các nàng?
Ngươi ngại mình sống lâu, nhưng ta còn chưa sống đủ đâu!"
Bị một vị cường giả Biến Cảnh nhìn chằm chằm, cho dù là nhà họ Hoa cũng không thể che chở hắn ta mãi mãi được! Trong ba thế lực đứng đầu là nhà họ Hoa, Tây Hoa Thiên Cung, học viện Thánh Hoàng, chỗ nào mà chẳng có Biến Cảnh tồn tại?
Hơn nữa không chỉ có một vị! Ba thế lực đứng đầu này mạnh mẽ như vậy, vì sao lại còn cho phép bảy bá chủ tồn tại?
Còn không phải bởi vì trong bảy thế lực bá chủ này cũng có cường giả Biến Cảnh, mặc dù ít, nhưng nếu như không thể diệt trừ hoàn toàn thì chỉ có thể để mặc những thế lực này tồn tại.
Nếu không, một vị cường giả Biến Cảnh trả thù cũng đủ để ba thế lực đứng đầu phải nhức đầu.
Cũng không phải là chưa từng xảy ra chuyện như thế ở bên trong Trung Tam Thiên! Hơn ba vạn năm trước.
Trong Xích Tiêu Thiên có một vị cường giả vô địch, được tôn xưng là Luyện Thiên Đại Đế, đã khai sáng ra “cuốn sách vạn khí” làm cả thiên hạ phải chấn động.
Mà vị Luyện Thiên Đại Đế này có một đệ tử chân truyền duy nhất là Khúc Phỉ Yên, rất có thiên phú trên đạo khí thuật.
Kết quả lúc Khúc Phỉ Yên này ra ngoài rèn luyện đã bị thiếu chủ của thế lực đứng đầu mạnh nhất Xích Tiêu Thiên bấy giờ làm bị thương.
Luyện Thiên Đại Đế giận dữ, trực tiếp ra tay.
Trong vòng một đêm, thế lực đứng đầu truyền thừa mấy chục vạn năm trong Xích Tiêu Thiên đã hoàn toàn biến mất.
Hơn mười vị Biến Cảnh cường giả vô địch đều bị giết chết.
Chuyện này đã làm chấn động toàn bộ Trung Tam Thiên.
Bây giờ mới chỉ qua ba vạn năm mà thôi.
Từ đó về sau, tất cả mọi người đều hiểu, nếu đã muốn làm gì đó thì phải làm đến cùng, nếu không thì đừng đắc tội gia tộc hay thế lực có nhân vật lớn chống đỡ phía sau, nếu không cho dù không gặp phải tai hoạ ngập đầu thì cũng sẽ bị thương rất nặng! Hoa Vân Thịnh tiếp theo nói: "Người thanh niên kia là ai, điều tra rõ ràng".
"Bây giờ điều quan trọng vẫn là cuộc tranh đoạt người thừa kế vị trí gia chủ, không thể coi thường mấy dòng khác được...", "Rõ!"
Xe kéo đi ra ngoài thành, lập tức bay lên trên không, xung quanh toàn là tiếng gió rít gào, biến mất không thấy gì nữa.
Thành Vân Dương! Là một thành trì có khoảng trăm vạn người nằm phía nam Tây Hoa Thiên.
Thành trì như vậy cũng không hiếm thấy bên trong Tây Hoa Thiên.
Chỗ thật sự có tiếng tăm ở Tây Hoa Thiên chính là loại thành trì có ngàn vạn người.
Trong toàn bộ Tây Hoa Thiên, không có chỗ nào nổi tiếng bằng Thiên Đô của nhà họ Hoa! Thành Thiên Đô! Có thể nói là thành trì rộng lớn phồn hoa nhất toàn bộ Tây Hoa Thiên, nơi đó cũng là vị trí và vùng đất trung tâm của nhà họ Hoa.
Ngoài ra còn có thành Hoa Thiên bên ngoài thánh sơn Tây Hoa của Tây Hoa Thiên Cung ở phía tây Tây Hoa Thiên! Hai thành trì lớn này có danh tiếng cực kì vang dội.
Mà thành Vân Dương chỉ là một tòa thành trì bình thường phía nam Tây Hoa Thiên thôi.
Lúc này.
Trên đường phố thành Vân Dương .
Lý Nhàn Ngư với con ngươi trắng bệch giống như mù lòa, kéo một tấm ván gỗ, lảo đảo đi về phía trước từng bước một.
Trong tay hắn ta nắm một cái túi thiên nguyên thạch, giống như là cầm hy vọng cuối cùng.
Người nằm trên ván gỗ đương nhiên là Tần Ninh.
Sau khi rơi vào lỗ thủng thời không cùng với Tần Ninh, Lý Nhàn Ngư cũng không biết chuyện gì xảy ra sau đó nữa.
Đến khi tỉnh lại lần nữa, hắn ta đã xuất hiện bên trong một dãy núi của Tây Hoa Thiên.
Hai mắt hắn ta bị tổn thương nghiêm trọng, còn không biết có thể khôi phục hay không.
Mà Tần Ninh cũng đã ngất đi.
Về phần bọn họ đã ở trong thời không bao lâu, Lý Nhàn Ngư cũng không biết, thế nhưng sau khi ở trong dãy núi này khoảng một tháng, Lý Nhàn Ngư mới kéo Tần Ninh đi tới thành Vân Dương.
Lý Nhàn Ngư nắm thiên nguyên thạch trong tay, lẩm bẩm nói: "Thần Tinh Dịch, cảm ơn ngươi".
Lý Nhàn Ngư xoay người "nhìn" sư phụ trên ván gỗ, tim như bị đao cắt.
Trên đường phố trước mặt hắn ta là một tòa lầu các hùng vĩ khí phái đứng sừng sững.
Dương Thiên Các! Một đan dược các khá nổi tiếng trong thành Vân, nghe nói là do nhà họ Dương trong Vân Dương lập ra, còn có đan sư rất mạnh tọa trấn.
Hy vọng của Lý Nhàn Ngư chính là nơi đây.
Ít nhất phải biết bây giờ sư phụ thế nào.
Chương 2780: Bản thiếu gia bảo ngươi lăn
Cảnh giới Chân Ngã! Cảnh giới Vong Ngã! Cảnh giới Vô Ngã! Trong ba cảnh giới lớn này, võ giả đều lấy thiên nguyên thạch làm căn bản để tu hành.
Mà vũ khí lại được chia ra làm ba cấp bậc trên bảo khí Cực Đạo là mệnh khí, hồn khí, phách khí.
Tương tự, đan dược cũng được chia thành ba tầng mệnh đan, hồn đan, phách đan.
Lý Nhàn Ngư không biết mệnh đan sư bình thường có thể chữa khỏi được vết thương của sư phụ không, cũng không biết số thiên nguyên thạch trong tay mình có thể thanh toán được dược phí hay không.
Từ trước đến nay, những thứ cần thiết cho việc tu hành đều là do Tần Ninh cung cấp cho mấy sư huynh đệ bọn họ.
Đến bây giờ gặp phải khó khăn, Lý Nhàn Ngư chỉ cảm thấy mình không còn gì khác, trong lòng càng thêm tự trách! Lý Nhàn Ngư đi đến bên ngoài Dương Thiên Các, lập tức có người tiến lên đón.
"Công tử cần giúp gì?"
Lý Nhàn Ngư nghe vậy thì mở miệng nói: "Sư phụ ta bị thương nặng, mong đại sư trong Dương Thiên Các ra tay cứu chữa".
Thanh niên phụ trách tiếp đãi liền nói ngay: "Mời công tử vào!"
Lúc này, Lý Nhàn Ngư cõng Tần Ninh trên lưng, tiến vào bên trong Dương Thiên Các.
Thanh niên lập tức nói: "Dương Thiên Các có quy định, muốn mời đại sư xem bệnh thì cần trả mười thiên nguyên thạch trước".
Nghe thấy lời này, Lý Nhàn Ngư liền lấy ra mười thiên nguyên thạch giao cho thanh niên, thanh niên phụ trách đăng ký xong mới bảo Lý Nhàn Ngư chờ một lát.
Không bao lâu, một người đàn ông trung niên mặc bào phục đan sư đi ra từ trong các.
Lý Nhàn Ngư đặt Tần Ninh lên trên ghế trong đại sảnh, đại sư kia đi đến phía trước nhìn thoáng qua, đưa tay ra khẽ kiểm tra mạch đập, lại rót vào một lực hồn phách vào để kiểm tra thương thế, sau một lúc lâu, đại sư đứng dậy, lắc đầu mở miệng nói: "Kẻ này đã không cứu nổi nữa rồi!"
Không cứu nổi?
Lý Nhàn Ngư nghe được ba chữ này, sắc mặt lập tức biến đổi, nói: "Vị đại sư này, van cầu ngươi hãy dùng hết tất cả khả năng, van cầu ngươi!"
Kia đại sư nhìn Lý Nhàn Ngư một cái, lập tức nói: "Biết rõ hắn sẽ phải chết mà còn muốn cứu?"
"Muốn!"
Lý Nhàn Ngư nói như chém đinh chặt sắt.
"Nếu đã như vậy, ta sẽ kê cho một đơn thuốc!"
Đại sư nói xong liền lấy giấy bút ra viết từng loại dược liệu, giao cho Lý Nhàn Ngư, nói: "Những dược liệu này đều có bên trong Dương Thiên Các chúng ta, ngươi đi mua đi!"
Lý Nhàn Ngư nhận lấy dược liệu, đang chuẩn bị đi, đại sư kia lại tiếp tục nói: "Đại khái cần tám ngàn viên thiên nguyên thạch".
Nghe thấy lời này, Lý Nhàn Ngư ngây ngốc tại chỗ.
Tám ngàn viên! Lúc còn ở Thượng Nguyên Thiên, hắn ta căn bản không biết gì về cường giả cảnh giới Tam Ngã, những món đồ quý hiếm hay thiên nguyên thạch.
Trong một tháng lang thang này, hắn ta mới hiểu rõ ở đây là Tây Hoa Thiên, thành Vân Dương. Tây Hoa Thiên là một thành trì nằm ở khu vực phía nam Nam, nhưng trong đó lại có võ giả cảnh giới Tam Ngã, võ giả đều lấy thiên nguyên thạch để giao dịch.
Nếu không phải vừa rồi đi ngang qua quán rượu kia, được người tốt tự xưng là Thần Tinh Dịch cho một túi thiên nguyên thạch, bây giờ trên người hắn ta còn chẳng có một viên nào.
Mà Thần Tinh Dịch cũng chỉ đưa cho mấy trăm viên.
Nhìn thấy Lý Nhàn Ngư đứng bất động ở nơi đó, đại sư lập tức hiểu ra, nói: "Không có?
Không có thì cứu mạng gì nữa?"
Vừa nói xong liền hất tay lên, hừ một tiếng muốn rời khỏi nơi đây.
Không phải là vô duyên vô cớ làm mất thời gian của mình sao?
Lúc này Lý Nhàn Ngư lại quỳ xuống đất bịch một tiếng, không quan tâm đến những ánh mắt xung quanh trong đại sảnh, khẩn cầu: "Đại sư, van cầu ngươi, nếu ngươi có thể cứu hắn, ta tình nguyện ở lại Dương Thiên Các làm nô làm bộc, báo đáp ân tình của ngươi!"
"Số thiên nguyên thạch đó, ta có thể làm việc trong Dương Thiên Các để trả lại!"
Nghe thấy thế, đại sư kia còn chưa mở miệng, một tiếng cười đã vang lên.
"Một tên mù như ngươi làm việc trả nợ?
Vậy chỉ sợ ngươi có làm đến chết cũng không trả lại được tám ngàn viên thiên nguyên thạch này!"
Khi giọng nói kia vang lên, mấy bóng người đi từ bên ngoài vào trong lầu các, cầm đầu là một thanh niên tóc đen, chân đi giày khảm bảo thạch, mặc một bộ đồ lưu vân tôn lên khí chất cao quý.
"Dương Thác thiếu gia!"
Lúc này, mấy vị quản sự trong đại sảnh đều tiến lên, khách khí chắp tay nói.
Dương Thiên Các này chính là do nhà họ Dương - một trong hai gia tộc lớn trong thành Vân Dương lập ra, Dương Thác thiếu gia là dòng chính của nhà họ Dương, thân phận địa vị đương nhiên không tầm thường.
"Lý đại sư!"
Dương Thác nhìn thoáng qua đại sư kia, sau đó đưa mắt nhìn về phía Lý Nhàn Ngư và Tần Ninh, cười nhạo nói: "Không có tiền thì cứu mạng cái gì?
Trở về chờ chết đi!"
Lý Nhàn Ngư sa sầm mặt lại.
"Sao các hạ phải ăn nói sắc bén như thế?"
Lý Nhàn Ngư đứng dậy, mở miệng nói: "Ta tự biết không có tiền, chỉ muốn cứu sư phụ ta, đã nguyện ý làm bộc làm nô, các hạ không đồng ý thì ta đi là được!"
"Ồ, đúng là một thằng nhãi có khí phách!"
Dương Thác cười nhạo nói: "Nhóc con, thế giới võ giả không có thực lực, không có tiền tài, không có căn cơ thì chết cũng là đáng đời, hiểu chưa?"
Hắn ta nhìn Tần Ninh đang hôn mê bất tỉnh trên ghế, đi đến trước mặt hắn, tùy ý bóp hai gò má Tần Ninh, thấy Tần Ninh không có phản ứng nào thì cười nhạo nói: "Tên này đã chết từ lâu rồi mà?"
"Ngươi buông tay ra!"
Lý Nhàn Ngư lập tức nổi giận.
"Ồ?
Một người chết, ta có bóp thì sao chứ?"
Dương Thác lại không thèm để ý.
Loại người không có tiền không có bối cảnh này, nhà họ Dương căn bản không để vào trong mắt, ban đầu đáng ra nên đuổi đi, thế nhưng Dương Thác lại muốn trêu đùa.
"Ta không chỉ bóp, ta còn tát hắn nữa, ngươi có thể làm gì ta chứ?"
Dương Thác nói rồi đột nhiên tát vào hai gò má Tần Ninh, một tiếng bốp vang lên, âm thanh quanh quẩn.
"Ngươi muốn chết!"
Lý Nhàn Ngư giận dữ, xông ra một bước.
"Cút!"
Dương Thác lại trực tiếp đá bay Lý Nhàn Ngư ra bên ngoài Dương Thiên Các.
Ầm... Cùng lúc đó, cả người Tần Ninh cũng bị ném ra, ngã xuống đất.
Sắc mặt Lý Nhàn Ngư biến đổi, vội vàng đứng lên đỡ sư phụ dậy, lúc nhìn về phía Dương Thiên Các, con ngươi trắng bệch tràn đầy lửa giận.
Tần Ninh hôn mê bất tỉnh, mà vãng sinh đồng của hắn ta cũng vì lấy phương pháp huyết tế để tế điện mới khiến hai mắt đều mù, tu vi cũng bị hạn chế rất nhiều.
Lúc này, Dương Thác đứng ở ngoài cửa, cười nhạo nói: "Cút!"
Cho dù Lý Nhàn Ngư trong lòng tràn ngập lửa giận, nhưng vẫn nhẫn nhịn xuống.
Hắn ta đỡ Tần Ninh lên, đang định rời đi.
"Ngươi bị mù còn bị điếc nữa hả?"
Giọng nói của Dương Thác lại vang lên lần nữa: "Bản thiếu gia bảo ngươi lăn, là lăn, ngươi hiểu chưa?"
Cả người Lý Nhàn Ngư cứng đờ.
"Dương Thiên Các không cứu, ta đưa sư phụ ta đi là được, vì sao ngươi cứ hùng hổ dọa người như thế?"
"Vì sao?"
Dương Thác không thèm để ý nói: "Các ngươi chính là sâu kiến, ta muốn bóp chết, muốn đùa bỡn, muốn nhục nhã để giải buồn, ta cứ làm như vậy đấy, sao nào?
Không được ư?"
Dương Thiên Các mở cửa làm ăn, đương nhiên là chào đón khách khứa khắp nơi.
Chỉ là nhìn hai người Lý Nhàn Ngư, Tần Ninh nghèo rớt mồng tơi, Dương Thiên Các cũng chẳng muốn để ý.
"Ngươi sẽ hối hận!"
Lý Nhàn Ngư lại nói.
"Uy hiếp ta?"
Dương Thác cười nhạo nói: "Người đâu, đánh, đánh chết ném ra vùng đất hoang ngoài thành cho chó ăn!"
Ngay lập tức, mấy tên hộ vệ đi theo Dương Thác tiến lên phía trước, đấm đá lung tung.
Lý Nhàn Ngư bảo vệ Tần Ninh bên dưới, ngậm miệng không nói gì.
Nếu như người hôn mê chính là hắn ta mà không phải sư phụ, chắc chắn sư phụ sẽ có biện pháp xử lý mọi chuyện.
Vừa nghĩ đến đây, trong lòng Lý Nhàn Ngư vô cùng tự trách, oán hận mình vô dụng!
"Dừng tay!"
Mà đúng lúc này, một tiếng quát đột nhiên vang lên.
Bình luận facebook