• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Hot Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu

  • Chương 2671-2675

Chương 2671: Gặp lại lão đạo sĩ

Nghe thấy câu này, hai mắt Nguyên Thâm tức thì sáng như đèn pha.

“Truyền lệnh xuống dưới, nếu chạm mặt đám Tần Ninh thì tránh càng xa càng tốt, còn nếu chúng tách nhỏ ra thì trừ Tần Ninh, còn lại giết không tha!”

“Bảo bọn thuộc hạ xử lý gọn vào, đừng lằng nhà lằng nhằng!”

“Rõ”

Nguyên Thâm và Nguyên Mặc Vân nhìn nhau cười đắc chí.

“Thưa ngũ gia, lục gia, Chu Khả Thiên của nhà họ Chu đã đến rồi ạ!”

“Mau cho mời ông ấy vào!”

Không lâu sau, một người đàn ông trung niên mặc áo bào đen chầm chậm bước vào phòng.

Đó là Chu Khả Thiên - một trong năm vị tộc lão của nhà họ Chu.

Bảy đương gia nhà họ Nguyên và năm vị tộc lão nhà họ Chu là những nhân vật tai to mặt lớn, vừa giậm chân một cái là khiến cho cả Thượng Nguyên Thiên Vực rung chuyển.

Chu Khả Thiên đến đây đương nhiên là để thảo luận với nhà họ Nguyên về chuyện liên quan tới núi Thần Nguyên cũng như Tần Ninh...

Trong tửu lâu.

Sau khi “cẩn thận kiểm tra” tình trạng tu luyện của Diệp Viên Viên thì Tần Ninh thấy đời phơi phới hơn hẳn.

“Sư tôn!”

Giọng Lý Nhàn Ngư từ ngoài cửa vọng vào: “Các sư huynh bảo con đến xin chỉ thị nhân tiện hỏi xem sư tôn có muốn ra ngoài không ạ”.

“Hửm?”

Tần Ninh mở cửa nhìn Lý Nhàn Ngư, dở khóc dở cười: “Có mỗi ngươi là hiền thôi!”

“Đi thôi, tiện thể ra ngoài xem thành Thần Nguyên bây giờ như nào”.

Năm người Tần Ninh, Lý Nhàn Ngư, Trần Nhất Mặc, Diệp Nam Hiên, Lý Huyền Đạo cùng nhau rời khỏi tửu lâu, tản bộ khắp phố phường thành Thần Nguyên... Quả thật lúc này thành Thần Nguyên bao la đông nghịt người, số võ giả Cực Cảnh và cảnh giới Chí Tôn nhiều không đếm xuể.

Đây là lần hiếm hoi năm thầy trò có dịp đi dạo khắp nơi thế này.

Họ đi được một lúc thì tới một con phố sầm uất.

“Chỗ này trông giống nơi làm ăn buôn bán nhỉ”.

Lý Huyền Đạo nhìn hai bên đường phố nườm nượp người qua lại, nhiều người trải vải ra ngồi một chỗ tùy ý ở ven đường rồi lấy vài thứ kỳ lạ, mới mẻ ra bán.

Năm người đi vào con phố, dọc đường họ thấy khá nhiều võ giả, đồ được bày biện để bán cũng đa dạng.

“Qua đây xem này, đây là bảo bối mà nhóm huynh đệ ta từ hơn mười người chết mất một nửa để đào ra từ trong nước sông Thiên Hàng Ngân Hà đấy”.

“Ghé xem thử đi, cực khí do một vị đại năng mười vạn năm trước luyện chế ra đây, dù hơi sứt mẻ nhưng vẫn còn linh tính lắm”.

“Nhìn này, nhìn này, đây là vảy của một con nguyên thú cấp Thiên đấy”.

Tiếng hô chào hàng xung quanh ngày một nhiều.

Mọi người cũng bị cuốn theo bầu không khí tấp nập nơi đây, những gì trước mắt đều mới mẻ quá đỗi với họ, họ cất bước tiếp tục đi trên phố.

Hơn nữa những người này đều chỉ giao dịch bằng thiên nguyên thạch.

Nếu như võ giả cảnh giới Chí Tôn lấy nguyên thạch làm tiền tệ buôn bán thì võ giả Cực Cảnh dùng thứ cao cấp hơn, đó là thiên nguyên thạch.

Cả nguyên thạch lẫn thiên nguyên thạch đều là đá có linh tính được kết tinh trong một thời gian dài bởi linh hồn thiên địa. Chúng không phải đá bình thường mà là thứ rất hữu dụng cho việc tu hành của võ giả.

Nguyên thạch đóng vai trò không thể thay thế trong việc ngưng tụ pháp thân của võ giả cảnh giới Chí Tôn.

Còn thiên nguyên thạch thì là thứ thiết yếu trên con đường chạm đến Cực Đạo của võ giả Cực Cảnh.

Có vài người ở hai bên đường phố vung tiền như nước.

Nhóm Tần Ninh thăm thú đã được một lúc, cảm thấy nơi này vô cùng thú vị.

“Ơ?”

Khi họ tới một ngã rẽ thì Tần Ninh bỗng nhướng mày, ngẩn người vì thấy một người mặc áo đỏ. Hắn bèn tiến lại gần.

“Đạo sĩ áo đỏ!”

“Há, Tần công tử!”

Đạo bào đỏ rực của ông ta quá nổi bật, không chú ý cũng khó. Ông ta toát lên vẻ tiên phong đạo cốt nhưng thân hình vẫn còn gầy gò lắm. Đạo sĩ áo đỏ thấy Tần Ninh thì cười to: “Trùng hợp quá!”

“Công nhận”.

Tần Ninh nhìn đạo sĩ áo đỏ rồi cũng nhìn những thứ lộn xộn được bày bán trên gian hàng của cái sạp này.

“Ngươi cũng đến núi Thần Nguyên vì Thiên Hàng Ngân Hà sao?”

Nghe thấy câu hỏi này, đạo sĩ áo đỏ cười đáp: “Ta đến đẩy chỉ để được gặp ngươi thôi chứ không phải vì Thiên Hàng Ngân Hà gì đâu!”

“Chuyện Tần công tử đại khai sát giới tại Cửu Nguyên Vực đã được lan truyền khắp nơi trên Thượng Nguyên Thiên rồi, có một số người dù vẫn chưa gặp ngươi nhưng cứ nhắc đến uy danh của ngươi mãi đấy”.

Tần Ninh nhoẻn môi cười, híp mắt nhìn đạo sĩ áo đỏ.

Lão đạo sĩ này xảo quyệt như cáo vậy.

Có điều ông ta đúng là không phải hạng tầm thường.

Từ lúc gặp lão đạo sĩ này trong Hồng Sơn ở Cửu Châu là Tần Ninh đã thấy lão đạo sĩ này đặc biệt rồi.

Nay lại dám tới đây, lòng can đảm của lão đạo sĩ cũng không phải dạng vừa đâu.

“Ngươi thiếu tiền à?”

Nhìn gian hàng được bày biện chật kín, Tần Ninh hỏi bâng quơ.

“Thiếu tiền gì chứ, ta tham gia cho vui thôi”.

Lúc này Tần Ninh ngồi xuống trò chuyện dăm ba câu với lão đạo sĩ. Ông ta nhìn sau lưng Tần Ninh, cười hỏi: “Bốn vị này...”

“Đồ đệ ta”.

Lão đạo sĩ khen ngợi: “Tần công tử có mạng làm chân long, đồ đệ nào của ngươi cũng là nhân trung long phượng cả”.

Diệp Nam Hiên cũng phải công nhận: “Đạo sĩ áo đỏ à, ngươi nịnh giỏi thật đấy”.

“Cái này không phải nịnh hót đâu nhé!”

Đạo sĩ áo đỏ đưa mắt nhìn Diệp Nam Hiên, hỏi: “Tiểu huynh đệ này, đao pháp của ngươi đã đạt tới cấp độ đại thành và ngưng tụ đao thế được rồi đúng không? Đao khách tu luyện đao ý, tạo ra đao thế, bước nào cũng khó nhưng ngươi thậm chí đã hình thành đao thế cả rồi, nào phải kẻ phàm tục?”

Diệp Nam Hiên vừa nghe vậy đã sửng sốt.

“Cả vị này cũng lĩnh ngộ được kiếm thế rồi. Hai người kẻ thì tinh thông đao thế, kẻ thì tinh thông kiếm thế, đều là nhân tài cả”.

Lý Huyền Đạo không kiềm được bật cười: “Ngươi cũng không phải dạng vừa đâu”.

“Lão đạo sĩ này tài lắm!”

Tần Ninh cũng tán đồng, tùy ý cầm một cây sáo đồng cổ trên gian hàng lên.

Sáo đồng cổ dài gần hai mét, thân sáo lốm đốm màu xanh, không biết đã được bao nhiêu năm rồi.

“Mua ủng hộ, bán cái này cho ta đi!”

Tần Ninh nói câu ấy rồi lấy vài chục viên thiên nguyên thạch ra đưa cho đạo sĩ áo đỏ.

“Không không không!”

Bỗng đạo sĩ áo đỏ giữ cây sáo đồng cổ lại không cho Tần Ninh lấy đi, ngăn cản: “Tần công tử, thế thì không được đâu”.

Lý Nhàn Ngư tò mò hỏi: “Sư tôn ta mua ủng hộ mà ngươi còn không biết cảm ơn à?”

“Ha ha ha...”, đạo sĩ áo đỏ phá lên cười: “Tiểu huynh đệ này, ngươi không biết sư tôn ngươi có bản lĩnh nhường nào sao?”

“Thứ mà sư tôn ngươi nhắm trúng thì sao có thể là vật phàm tục chứ?”

Câu này Lý Nhàn Ngư nghe mà không biết nên phản bác thế nào.

“Bán sáo đồng cổ này cho ngươi cũng được thôi, mười vạn thiên nguyên thạch!”

Mười vạn! Lời vừa dứt Diệp Nam Hiên đã la toáng lên: “Lão đạo sĩ, ngươi ác quá đấy? Mười vạn thiên nguyên thạch đủ để mua một món cực khí huyền phẩm rồi!”

Cực Cảnh chia ra bốn tầng.

Thì cực khí cũng như thế.

Nó gồm bốn cấp bậc là cấp Thiên, cấp Địa, cấp Huyền, cấp Hoàng.

Cực khí cấp Hoàng thông thường trị giá từ mấy ngàn đến một vạn thiên nguyên thạch.

Cực khí cấp Huyền gấp mười, hay nói cách khác là từ mười vạn đến mấy chục vạn thiên nguyên thạch, tất nhiên giá cả cụ thể ra sao thì phải xem cực khí đó ra sao.

Ấy vậy mà lão đạo sĩ này vừa há mồm đã hô mười vạn thiên nguyên thạch, đúng là đồ độc ác.

Tần Ninh nghe thấy cái giá này cũng nhìn lão đạo sĩ, từ chối: “Thế thôi ta không mua”.

“Ơ, khoan đã nào, khoan đã nào”.

Lão đạo sĩ hốt hoảng tóm lấy cánh tay Tần Ninh, thỏa hiệp: “Thôi được rồi, ta cho ngươi đấy, xem như ngươi nợ ta nhé?”

“Nợ ngươi? Thế thì lỗ cho ta quá”.

Tần Ninh phất tay đáp: “Có là thứ tốt gì đi nữa thì ta cũng không thích mắc nợ người khác đâu!”

Lão đạo sĩ cắn răng, nói: “Thế này đi, ta cho ngươi cái này, sau này ngươi cũng cho ta một thứ, coi như xí xóa”.

“Sau này lão đạo sĩ ta cần thứ gì của ngươi, nếu ngươi muốn cho ta thì cho, như vậy được rồi chứ?”

Tần Ninh cười nhẹ: “Được thôi!”

Lý Nhàn Ngư và những người khác chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Chương 2672: Ép mua ép bán

Lão đạo sĩ này đúng là khác người.

Sư tôn mua ủng hộ thì hét giá trên trời.

Sư tôn không mua nữa thì lại đòi sư tôn mua.

Nhưng thứ ông ta cần không phải thiên nguyên thạch mà là đổi lại một thứ khác vào sau này.

Cơ mà phải công nhận lão đạo sĩ này khôn thật.

Lúc này, Tần Ninh cầm cây sáo đồng cổ trên tay áng chừng rồi mỉm cười khen ngợi: “Cũng được đấy”.

Thật ra lão đạo sĩ cũng chả biết cây sáo đồng cổ ấy có gì hay ho, song đã là thứ Tần Ninh để mắt đến thì chắc chắn là rất có giá trị rồi.

Hắn là Cửu Nguyên Đan Đế chuyển thế cơ mà! Ai mà không choáng ngợp trước tên tuổi ấy chứ?

Chỉ có hai kẻ ngu xuẩn nhà họ Nguyên và nhà họ Chu cứ cố chấp gây chuyện với Cửu Nguyên Đan Đế, sớm muộn gì tai họa cũng ập xuống thôi.

Đúng lúc đó, chợt có tiếng cãi vã và khóc lóc vang lên ở bên kia đường.

Tần Ninh và những người khác nhìn sang.

Bọn họ nhìn thấy có mấy tên võ giả mặc giáp đang đứng một cách nghênh ngang trước một gian hàng.

Bên cạnh gian hàng là một thiếu nữ đang đỡ một ông lão, mắt cô ấy đỏ hoe, khóc khản cả tiếng.

Thế nhưng hai tên thanh niên trước gian hàng vẫn tuyệt nhiên không rủ lòng thương.

Thanh niên áo trắng trong đó chế nhạo: “Con nhỏ kia, khóc cái gì mà khóc? Ta có làm gì các ngươi đâu, trả một vạn thiên nguyên thạch là đủ cho hai ngươi xài rồi còn gì”.

“Phải đấy, khóc nữa coi chừng mất luôn một vạn thiên nguyên thạch đấy nhé”.

Thiếu nữ đó mặc áo vải thô trông rất mộc mạc, cô ấy nức nở van nài: “Bọn ta không bán đâu, gia gia ta đang cần tiền chữa bệnh, những mười vạn thiên nguyên thạch đấy. Không trả mười vạn thiên nguyên thạch thì bọn ta không bán đâu hu hu...”

Qua cuộc tranh cãi, người xung quanh cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Hai vị công tử này muốn mua một cái lò luyện nhỏ ở gian hàng của hai ông cháu, khổ nỗi hai ông cháu ra giá mười vạn thiên nguyên thạch, hai công tử không muốn trả nên ép giá!

Xung quanh có người lên tiếng bất bình: “Thuận mua vừa bán, người ta đã không muốn thì ngươi cũng đừng ép mua ép bán chứ...”

“Phải đấy...”

“Hai ông cháu này đáng thương quá”.

Những lời đàm tiếu làm hai tên thanh niên xấu mặt.

“Câm miệng!”

Thanh niên áo xanh hừ lạnh: “Nhà họ Nguyên bọn ta đã muốn mua là phải mua bằng được”.

“Thiếu gia Nguyên Tung muốn mua thì không bán cũng phải bán!”

Câu vừa dứt thì ai nấy đều sửng sốt.

Nhà họ Nguyên! Nguyên Tung! Nhà họ Nguyên chính là thế lực cấp bậc Thiên Vương.

Giờ thì không ai dám nói năng lung tung nữa.

Dạo gần đây thành Thần Nguyên rất náo nhiệt, võ giả các thế lực lớn nối đuôi nhau tới đây không dứt, có thể nói là loại người gì cũng có.

Nhưng bất cứ ai cũng đều biết rằng tuyệt đối không được trêu vào nhà họ Nguyên.

Giữa lúc đó, thanh niên áo trắng hừ lạnh: “Một vạn thiên nguyên thạch thì ta mua, các ngươi còn không bán thì đừng bày sạp ở đây làm gì nữa”.

Hắn ta ỷ mình là con cháu nhà họ Nguyên nên nghĩ không ai dám chống đối lời nói của mình.

Nét mặt hai ông cháu càng khiếp đảm hơn.

“Nguyên Tung, ngươi đúng là đồ vô liêm sỉ”.

Chợt có một tiếng hừ lạnh vang lên, vài bóng người bước ra từ đám đông bên ngoài.

Người thanh niên đi đầu mặc kính phục, vóc người cao to và vạm vỡ, mái tóc dài tung bay trong gió đầy phiêu dật. Hắn ta nhìn về phía tên thanh niên áo trắng, giễu cợt: “Nhà họ Nguyên các ngươi làm gì cho có sĩ diện chút được không? Mới đây chết mất hai vị đế giả ở Cửu Nguyên Vực nên giờ đâm ra bắt nạt kẻ yếu à?”

“Lôi Nguyên Lãng!”

Thấy người thanh niên vừa xuất hiện, Nguyên Tung sa sầm nét mặt.

Đám đông thấy tình hình như này cũng đồng loạt tản ra.

Lôi Nguyên Lãng là con trai của Lôi Trấn Thương - cốc chủ Thiên Lôi Cốc.

Lôi Trấn Thương có rất nhiều con nối dõi, vị Lôi Nguyên Lãng này xem như người con trai nhỏ nhất của cốc chủ Lôi Trấn Thương nhưng hiện tại đã là một vị linh giả Cực Cảnh.

Đến đây thì mọi chuyện bắt đầu thú vị hơn rồi.

Nhà họ Nguyên là một trong bảy thế lực lớn cấp bậc Thiên Vương.

Song Thiên Lôi Cốc cũng thế.

Nguyên Tung là con cháu dòng chính nhà họ Nguyên, vị Lôi Nguyên Lãng này cũng là đệ tử hạt nhân của Thiên Lôi Cốc.

Hai kẻ này đụng độ nhau thì chắc chắn sẽ dấy lên một trận phong ba bão táp.

Lúc này Lôi Nguyên Lãng tiến lên nhìn cái lò nhỏ, cười tủm tỉm an ủi: “Cô bé đừng khóc nữa, ta sẽ trả mười vạn thiên nguyên thạch để mua chiếc lò luyện này”.

“Nguyên Tung, nhà ngươi không mua nổi thì đừng có mua, đỡ cho cha ngươi khỏi bị bẽ mặt!”

Dứt lời, Lôi Nguyên Lãng tiếp tục tung đòn chí mạng: “Ờ ha, ta quên mất cách đây không lâu Nguyên Chính Thiên cha ngươi đã bị Cửu Nguyên Đan Đế chuyển kiếp giết ở Cửu Nguyên Vực. Ngươi thành kẻ mồ côi cha rồi!”

Câu nói ấy làm Nguyên Tung nổi cơn thịnh nộ.

“Mẹ nó, Lôi Nguyên Lãng, ngươi chán sống rồi đúng không!”

“Ta chán sống ấy à?”

Lôi Nguyên Lãng trào phúng: “Còn đỡ hơn ai kia vừa mất cha đã bày trò ỷ mạnh hiếp yếu trong thành Thần Nguyên này, ta nhìn mà xấu mặt thay”.

Giờ thì Nguyên Tung hoàn toàn nổi đóa.

“Đi chết đi!”

Sau khi quát một câu, hắn ta vung tay đến, phút chốc một nắm đấm bay tới trước mặt Lôi Nguyên Lãng.

Lôi Nguyên Lãng không sợ, chỉ nhếch mép cười và nắm tay lại tung cú đấm. Quyền kình như ẩn chứa vô số tia chớp dữ dội.

Rầm... Khí thế mạnh mẽ bộc phát ra xung quanh hai người.

Nguyên Tung lùi lại một bước, mặt mày hơi tái nhợt.

Cả hai đều là linh giả Cực Cảnh cảnh giới Nhất Văn song Nguyên Tung lại yếu hơn Lôi Nguyên Lãng chút đỉnh.

Võ quyết mà võ giả Thiên Lôi Cốc tu luyện là võ quyết lôi đình, do đó võ giả Thiên Lôi Cốc mạnh hơn võ giả các thế lực cấp bậc Thiên Vương khác về mặt rèn luyện thân xác đến trình độ cao nhất tại cảnh giới linh giả Cực Cảnh.

Dù vậy Nguyên Tung vẫn không cam lòng chịu thua, lại xông lên lần nữa.

Đám đông gần đó hốt hoảng tản ra.

Uỳnh... Tiếng vang trầm đục liên tục nổ ra, Lôi Nguyên Lãng và Nguyên Tung không ngừng giao thủ, cứ tung quyền rồi tung chưởng mà đánh nhau vô cùng khí thế.

Ai nấy đều nhận ra Lôi Nguyên Lãng đang trêu đùa Nguyên Tung.

“Câu có mẹ sinh ra nhưng không có cha dạy là để chỉ ngươi rồi nhỉ?”

Lôi Nguyên Lãng hừ lạnh: “Người ngoài sợ nhà họ Nguyên ngươi nhưng còn Lôi Nguyên Lãng này thì đếch sợ đâu!”

Người xung quanh thầm ủng hộ câu nói đó của hắn ta.

Nhà họ Nguyên ngang ngược đấy, không ai dám trêu vào đấy, nhưng ắt sẽ có kẻ không sợ nhà họ Nguyên đối phó bọn chúng thôi.

Rầm... Đột nhiên, một tiếng nổ vang lên, Lôi Nguyên Lãng tung một quyền tới, Nguyên Tung không cản lại nổi nên ăn một đấm vào ngực. Hắn ta bị đánh văng ra, đập vào một bức tường đá rồi ngã xuống đất, phun một ngụm máu ra.

Lôi Nguyên Lãng cũng bắt đầu nóng máu, hừ một tiếng rồi tiếp tục vung một cú đấm nữa.

Phịch! Tuy nhiên, khi cú đấm của Lôi Nguyên Lãng sắp sửa rơi xuống mặt Nguyên Tung thì một bóng dáng không biết từ đâu chắn trước mặt Nguyên Tung. Rồi hắn ta tóm lấy cánh tay Lôi Nguyên Lãng, nhẹ nhàng nhấc lên khiến cho Lôi Nguyên Lãng lảo đảo lùi lại, sau đó ngã phịch xuống đất.

Một người thanh niên mặc đồ đen đã xuất hiện trước người Nguyên Tung và cản Lôi Nguyên Lãng lại.

“Dù con cháu nhà họ Nguyên ta chẳng được tích sự gì thì cũng không tới lượt Thiên Lôi Cốc ngươi chỉ dạy”.

Hắn ta cất giọng trầm thấp.

“Mục Dã ca...”, Nguyên Tung mừng rỡ nhìn người vừa đến.

Nguyên Mục Dã của nhà họ Nguyên! Vị này cũng là một thiên kiêu tiếng tăm lừng lẫy của nhà họ Nguyên.

Như một lẽ hiển nhiên, dòng chính có địa vị cao nhất trong hệ thống phân tầng nội bộ của bảy thế lực lớn cấp bậc Thiên Vương.

Những người được gọi là thiên kiêu cũng có chia cấp bậc.

Có nhiều cách chia như chia theo tuổi tác, vai vế, cấp bậc linh giả hoặc thiên giả,...

Chẳng hạn như Nguyên Hoa Diêu đã chết tại Cửu Nguyên Vực là thiên kiêu đứng đầu nhà họ Nguyên trong cấp bậc tôn giả Cực Cảnh.

Nguyên Phong thì là thiên kiêu cấp bậc thiên giả Cực Cảnh.

Vai vế của hai người này cao hơn các thiên kiêu như Nguyên Mục Dã và Nguyên Tung.

Bấy giờ Lôi Nguyên Lãng cũng đã lồm cồm bò dậy, vung vẫy cánh tay rồi hừ lạnh, phỉ báng: “Nhà họ Nguyên đúng là ai cũng như ai, vô liêm sỉ chết đi được”.

Nguyên Mục Dã chỉ liếc mắt nhìn chứ không ngó ngàng gì tới Lôi Nguyên Lãng, sau đó hắn ta nhìn sang hai ông cháu, hờ hững nói: “Con cháu nhà họ Nguyên ta muốn mua thì không muốn bán cũng phải bán, nếu không... chết!”
Chương 2673: Có mỗi việc nói thôi mà cũng nói không xong

Nguyên Mục Dã vừa nói xong thì nắm tay lại, một đạo kình lực từ không trung nhào thẳng về phía hai ông cháu như một con mãnh thú.

Lôi Nguyên Lãng thấy cảnh tượng ấy thì mặt mày tái mét.

Hắn ta không tin nổi Nguyên Mục Dã lại vô lý đến mức đổ lỗi hết cho hai ông cháu này.

Nhưng bây giờ có cản cũng không kịp nữa.

Nguyên Mục Dã là linh giả Cực Cảnh cảnh giới Tam Văn, mạnh hơn hắn ta rất nhiều.

Uỳnh... Tuy nhiên, đòn tấn công của Nguyên Mục Dã đang bay tới thì bỗng có một bóng người hiện ra đằng trước hai ông cháu và cản đòn công kích từ Nguyên Mục Dã lại.

Đó là Diệp Nam Hiên! Hắn ta mắng chửi thẳng mặt Nguyên Mục Dã: “Chó má, cái đồ không biết sĩ diện là gì”.

“Tên Nguyên Tung đó ép mua ép bán nên bị Lôi Nguyên Lãng dạy dỗ, bẽ mặt là phải thôi, sao ngươi lại đổ lỗi cho hai ông cháu số khổ này chứ!”

Khuôn mặt Nguyên Mục Dã tối sầm lại.

“Chuyện của nhà họ Nguyên mà ngươi cũng dám nhúng tay sao?”

Nguyên Mục Dã lạnh lùng chất vấn.

Mặc dù nhà họ Nguyên bị chơi một vố đau điếng ở Cửu Nguyên Vực nhưng vẫn nằm trong bảy thế lực lớn cấp bậc Thiên Vương, Lôi Nguyên Lãng của Thiên Lôi Cốc nhúng tay vào chuyện này là đủ rồi, đằng này đám chuột nhắt nào đó còn dám nhảy ra nữa.

Hắn ta không thể giết Lôi Nguyên Lãng nhưng giết hai ông cháu râu ria này lại dễ như trở bàn tay,

Có thế mà cũng bị cản nữa! Bực mình chết đi được! Với tư cách là con nối dõi của nhà họ Nguyên, từ nhỏ hắn ta đã được dạy rằng con cháu nhà họ Nguyên muốn làm gì thì làm cái đó, ai dám cản thì cứ việc giết!

Nguyên Mục Dã liếc mắt nhìn Diệp Nam Hiên bằng ánh mắt lạnh lẽo, trong chớp mắt thân hình đã xông tới đồng thời hai tay chuyển động nhanh đến mức không thấy bóng như quỷ ảnh. Ba đạo thần văn tức thì hiện ra xung quanh hắn ta và bay tới chỗ Diệp Nam Hiên.

Bấy giờ Diệp Nam Hiên cũng không khách sáo, đưa tay ra sau lưng, một thanh phác đao thình lình hiện ra rồi chém xuống một cách dứt khoát.

Phập phập! Phút chốc máu văng tung tóe, Nguyên Mục Dã đang bay tới thì đột nhiên khựng lại.

Hắn ta đã bị chém đứt hai tay, máu chảy lênh láng ra đất.

“Á...”, hồi lâu sau, một tiếng kêu thảm thiết chói tai vang lên.

Nguyên Mục Dã loạng choạng lùi lại rồi ngã xuống đất, mặt cắt không còn một giọt máu, không còn tay nữa.

Giờ phút này, tất cả mọi người xung quanh đều sững sờ.

Đao khách này là ai đây?

Sao lại to gan đến thế?

Sao hắn ta dám chém tay Nguyên Mục Dã chứ, hắn ta không muốn sống nữa ư?

Đến Lôi Nguyên Lãng cũng ngây ra như phỗng.

Hắn ta xảy ra tranh chấp với Nguyên Tung đến mức phải đánh nhau thì cùng lắm là hắn ta đấm Nguyên Tung một trận tơi bời thôi.

Cho dù Nguyên Mục Dã tới đây đi nữa thì cũng không dám làm gì hắn ta, mà vốn dĩ hai người cũng chỉ đánh nhau rồi thôi.

Ấy vậy mà cậu con trai này lại chém phăng cả đôi tay Nguyên Mục Dã.

Quá ngang ngược! Quá hống hách!

Nguyên Tung hốt hoảng ôm lấy Nguyên Mục Dã rồi nhìn về phía Diệp Nam Hiên, run rẩy kêu: “Ngươi... Ngươi ngươi ngươi... Ngươi tiêu rồi!”

“Có mỗi việc nói thôi mà cũng nói không xong!”

Diệp Nam Hiên chống đao xuống đất nhìn Nguyên Tung và Nguyên Mục Dã, thẳng thừng ra lệnh: “Xin lỗi hai ông cháu này mau, bên cạnh đó phải bồi thường mười vạn thiên nguyên thạch nữa, thiếu một viên thì cẩn thận ta chém đầu hai ngươi”.

Lời dọa dẫm ấy làm Nguyên Mục Dã và Nguyên Tung tái cả mặt.

Lôi Nguyên Lãng cũng hết hồn.

“Sao? Không hiểu tiếng người à?”

Diệp Nam Hiên đanh thép hỏi: “Có đưa không?”

Giờ phút này, nét mặt Nguyên Mục Dã lẫn Nguyên Tung đều tái xanh.

Nguyên Tung bàng hoàng nói: “Ngươi... ngươi đừng xằng bậy”.

“Có đưa không?”

Diệp Nam Hiên hỏi lại lần nữa.

“Có!”

Nguyên Tung đầu hàng: “Ta sẽ đưa, nhưng ta không mang theo nhiều thiên nguyên thạch như thế nên để ta sai người đi lấy đã!”

“Nhanh đi!”

Diệp Nam Hiên chống đao, ra lệnh với gương mặt không chút biểu cảm nào.

Nguyên Tung lập tức sai một người đi.

Lúc này, Lôi Nguyên Lãng đi tới chắp tay khuyên: “Vị huynh đài này, ngươi hãy chạy ngay đi”.

Diệp Nam Hiên tò mò hỏi hắn ta: “Tại sao?”

“Tên Nguyên Tung đó đi kêu người đấy, hiện tại trong thành Thần Nguyên có rất nhiều cao thủ của nhà họ Nguyên, ngươi mau chạy đi!”

“Chuyện còn lại cứ để ta giải quyết. Ta nhất định sẽ bảo vệ hai ông cháu này”.

Diệp Nam Hiên nghe vậy thì nhướng mày: “Ngươi á? Sao mà được, ngươi còn không đấu lại tên đó nữa là. Hắn đi kêu người thì kệ hắn, không sao đâu...”

Lôi Nguyên Lãng nhướng mày.

Cóc vẻ Nguyên Mục Dã và Nguyên Tung đá trúng cục đá rồi.

Giữa lúc đó, trong đám đông, Tần Ninh vẫn đang ngồi xổm ở gian hàng của đạo sĩ áo đỏ.

Đạo sĩ áo đỏ không kìm được tiếng cười: “Tần công tử, đồ đệ của ngươi gây chuyện rồi kìa”.

Tần Ninh nghe câu này thì chỉ ngắm nghía sáo đồng cổ trên tay, cũng mỉm cười đáp lại: “Hành hiệp trượng nghĩa thì tốt chứ sao!”

Đạo sĩ áo đỏ hết hồn: “Bây giờ trong thành Thần Nguyên nhiều võ giả Cực Cảnh của nhà họ Nguyên lắm đấy nhé”.

“Chả sao cả...”, Tần Ninh vẫn mải mê quan sát sáo đồng cổ đang cầm, không hề ngó ngàng gì tới chuyện này.

Đạo sĩ áo đỏ cũng không nói gì nữa.

Cùng lúc đó, đám đông quanh đây đã tản đi nhưng lại ngày một nhiều người từ trong lẫn ngoài đường phố tập trung lại.

Không lâu sau, hàng loạt tiếng gió hú vang lên, một nhóm bảy, tám người đi tới.

Nhìn kỹ lại thì tất cả đều là thanh niên ở độ tuổi hai mươi, ai nấy đều tỏa ra sát khí ngùn ngụt.

“Mục Dã!”

“Nguyên Tung!”

Tên thanh niên cầm đầu có đôi mắt hẹp dài, vừa hướng mắt vào con phố đã thấy ngay Nguyên Mục Dã. Hắn ta chạy tới, kiểm tra thương thế rồi cho Nguyên Mục Dã ăn một viên cực đan.

“Đúng là gan to bằng trời”.

Thanh niên sẵng giọng: “Người của nhà họ Nguyên ta há dễ bị bắt nạt như thế?”

Lôi Nguyên Lãng nhìn tên thanh niên nọ, mạnh mẽ đốp lại: “Nguyên Tu, là mấy tên nhà họ Nguyên ngươi ỷ thế hiếp người trước mà, sau vừa mở mồm đã rêu rao mình là người bị hại vậy hả?”

Lôi Nguyên Lãng thấy con người Diệp Nam Hiên khá được, rất thích tính cách đó của hắn ta nên vẫn chưa đi, lúc này cũng ra mặt.

“Lôi Nguyên Lãng, mặc dù ta không thể giết ngươi nhưng đánh ngươi bầm dập rồi lột đồ ngươi ra thì ta nghĩ vẫn được đấy”.

Tên Nguyên Tu nọ lạnh lùng quát: “Ở đây không có chuyện của ngươi, cút sang một bên!”

Nghe vậy, nét mặt Lôi Nguyên Lãng trở nên gượng gạo.

Diệp Nam Hiên mỉm cười lên tiếng: “Rồi đem mười vạn thiên nguyên thạch tới chưa vậy?”

“Đem chưa? Đem con mẹ ngươi ấy!”

Một kẻ đứng cạnh Nguyên Tu quát lớn: “Nguyên Tu đại ca, chính tên khốn kiếp này đã chém tay Mục Dã đại ca đấy ạ”.

Nguyên Tu lập tức quay sang nhìn Diệp Nam Hiên.

“Thật to gan”.

“Không có thiên nguyên thạch cho ngươi đâu, nhưng mạng ngươi sẽ bị nhà họ Nguyên ta cướp lấy!”

Nguyên Tu tiến lên một bước, khí thế trong cơ thể bùng nổ toát lên uy thế cực kỳ khủng khiếp.

Thiên giả Cực Cảnh! Xung quanh hắn ta còn có một đạo huyết luân mờ ảo hiện ra.

Đây là cao thủ thiên giả cảnh giới nhất luân.

Nhà họ Nguyên vừa giàu có vừa nhiều sản nghiệp, đương nhiên đám hậu bối nhiều thiên tài không đếm xuể và thực lực rải đều ở các cấp bậc.

Thường ngày chỉ có nhà họ Nguyên đè đầu cưỡi cổ người khác, làm gì có chuyện có kẻ nào được phép xúc phạm nhà họ Nguyên?

Nguyên Tu nắm tay lại, một thanh đoản kiếm vừa hiện ra trong tay đã đâm nó về phía Diệp Nam Hiên mà không nói một lời.

“Cũng ra gì phết”.

Diệp Nam Hiên đi lên chém phác đao trên tay xuống.

Ầm... Giữa ánh sáng chói mắt, mọi người đều nhận ra Diệp Nam Hiên cũng là một cao thủ thiên giả Cực Cảnh cảnh giới nhất luân.

Bành... Trong lúc nhất thời, một tiếng động lớn vang lên.

Hai người chỉ chạm trán với nhau trong chốc lát rồi tách ra ngay.

Nguyên Tu hậm hực nói: “Thảo nào dám nhúng tay, hóa ra cũng là thiên giả Cực Cảnh. Nhưng trước mặt nhà họ Nguyên ta đây thì thiên giả Cực Cảnh có là cái thá gì!”

“Chứ ngươi là cái thá gì chắc?”

Diệp Nam Hiên phỉ nhổ.

“Chán sống rồi đúng không!”

Nguyên Tu vung kiếm bổ xuống một cách tàn bạo.
Chương 2674: Nguyên Dạ

Bấy giờ cũng chẳng có điều gì khiến Diệp Nam Hiên phải nao núng, hắn ta cũng chém một đao xuống. Phút chốc đao thế khủng khiếp đè bẹp lên người Nguyên Tu.

Cứ như thể thứ mà Diệp Nam Hiên đang chém về phía Nguyên Tu không phải phác đao của hắn ta mà là một thanh thần đao dài trăm trượng vậy.

Đao thế như muốn nhấn chìm mọi thứ ấy khiến tâm trí Nguyên Tu hãi hùng. Nhát đao kia mạnh mẽ phá vỡ thế phòng ngự của đoản kiếm Nguyên Tu, rồi tiếng phập vang lên, nó đâm vào ngực hắn ta.

Thịt dính máu lồ lộ ra ngoài vết thương đang tuôn máu như suối.

Nguyên Tu ngã nhào ra đất, mặt cắt không còn một giọt máu.

Người hắn ta run bần bật, ánh mắt hắn ta khi nhìn Diệp Nam Hiên cất chứa sự khiếp đảm.

Trong nhà họ Nguyên, xét trong cùng một cảnh giới, tuy Nguyên Tu không phải kẻ mạnh nhất nhưng ít ra khi thua sẽ không ê chề như bây giờ.

Tên thanh niên đang cầm đao trước mặt hắn ta sở hữu đao thế thật đáng sợ, thực lực cao thâm khó lường.

Diệp Nam Hiên vẫn hỏi câu cũ: “Mười vạn thiên nguyên thạch, có đưa không?”

Nguyên Tu gắng gượng ngẩng đầu lên quát tháo: “Đừng có mơ! Trừ khi ngươi giết ta thì may ra còn cướp được!”

“Như ngươi mong muốn”.

Diệp Nam Hiên vừa nghe thấy câu này đã vung đao chém ngay mà không chút do dự.

Vù... Một cái đầu bay lên, máu bắn tung tóe.

Bầu không khí bỗng chốc im phăng phắc.

Cả Nguyên Mục Dã lẫn Nguyên Tung đều điếng người.

Đến Lôi Nguyên Lãng cũng hoảng sợ giật mình.

Hắn ta nhìn cái xác nằm trên mặt đất của Nguyên Tu rồi quay sang Diệp Nam Hiên, bấy giờ hắn ta mới ngộ ra câu “không sợ trời không sợ đất” mà người trong Thiên Lôi Cốc tự dùng để miêu tả mình chỉ là nói điêu.

Đây mới là không sợ trời không sợ đất này!

Ánh mắt hai tên Nguyên Mục Dã và Nguyên Tung trở nên đờ đẫn.

“Ngươi... Ngươi ngươi ngươi...”, Nguyên Tung run cầm cập, mãi mà vẫn không thể nói một câu trọn vẹn: "Ngươi..."

“Ngươi cái gì mà ngươi?”

Diệp Nam Hiên chĩa thẳng mũi phác đao vào mặt Nguyên Tung, nạt: “Kêu ngươi sai người mang thiên nguyên thạch tới thì biết điều đưa thiên nguyên thạch tới đi, còn kêu người tới giết ta nữa à? Ngươi tưởng ta sợ chắc?”

“Nếu ta sợ thì đã không nhúng tay rồi”.

Giờ phút này, tất cả võ giả đang đứng xem đều thấy sự việc đang trở nên nghiêm trọng hơn.

Đây đã không còn là đấu võ mồm hay đấm đá đơn thuần nữa.

Mà đã giết người thật rồi.

Ai nấy đều lộ vẻ hốt hoảng.

“Có đưa không?”

Diệp Nam Hiên nhắc lại câu hỏi.

“Ta đưa, ta đưa!”

Giờ thì Nguyên Tung không dám ho he gì nữa.

“Hừ!”

Đúng lúc này, một tiếng hừ lạnh vang lên, bỗng có một bóng người xông thẳng về phía Diệp Nam Hiên, đồng thời một loạt chủy thủ bay ngang trời cũng giáng xuống hắn ta.

Tiếng keng keng truyền đến, Diệp Nam Hiên bước lùi chém phác đao để chặn lại khí kình của các chủy thủ.

Nguồn năng lượng hùng hậu ập đến.

Bóng người kia lao tới với tốc độ nhanh như chớp. Kẻ đó cuộn nắm đấm lại, bóng dáng chủy thủ lại được ngưng tụ và bay tới chỗ Diệp Nam Hiên.

Thiên giả Cực Cảnh! Bảy đạo huyết luân hiện ra, rõ ràng đây là thiên giả đỉnh phong cảnh giới thất luân.

Diệp Nam Hiên đã rơi vào thế nguy hiểm.

“Nhàn Ngư!”

Diệp Nam Hiên biết mình không đấu lại bèn thét lên.

Vù vù... Trong lúc nhất thời, đường phố sau lưng Diệp Nam Hiên ngập trong sắc đỏ như máu, một đôi huyết đồng không biết từ đâu xuất hiện.

Bóng người Lý Nhàn Ngư nhanh như quỷ mị xông lên thật nhanh, hai tay tạo huyết ấn rồi đẩy nó về phía các chủy thủ.

Huyết ấn và chủy thủ va uỳnh vào nhau.

Lý Nhàn Ngư và người thanh niên thình lình xuất hiện kia giao chiến mấy hiệp, cả hai chỉ chạm trán với nhau trong chốc lát rồi tách ra ngay.

Lúc này, một tên thanh niên mặc đồ xanh đứng trước mặt Nguyên Mục Dã và Nguyên Tung, xung quanh lơ lửng bảy đạo huyết luân, bên ngoài bảy đạo huyết luân lại có mười bốn thanh chủy thủ màu đen.

“Người của nhà họ Nguyên mà ngươi cũng dám giết à?”

Thanh niên lạnh lùng quát.

Hắn ta có thân hình cao ráo, khí chất nhã nhặn song bảy đạo huyết luân cùng với mười bốn thanh chủy thủ xoay quanh hắn ta lại toát lên khí tức vừa tối tăm vừa đáng sợ.

Diệp Nam Hiên đứng sau lưng Lý Nhàn Ngư, hừ lạnh rồi hỏi: “Có gì mà không dám giết?”

Giờ đây Lý Nhàn Ngư cũng cảnh giác nhìn tên thanh niên ở phía đối diện.

Tuy hắn ta cũng là thiên giả cảnh giới thất luân nhưng tên thanh niên này lại làm hắn ta cảm thấy rất áp lực.

“Chán sống rồi à!”

Sự hiện diện của tên thanh niên làm mặt mày Nguyên Tung và Nguyên Mục Dã cuối cùng cũng hồng hào hơn chút đỉnh.

“Huynh trưởng Nguyên Dạ!”

Nguyên Tung nhìn xác Nguyên Tu gần đó rồi cúi gằm mặt.

Nguyên Dạ nói thẳng: “Đã là con cháu nhà họ Nguyên thì không được phép cúi đầu một cách nhục nhã như thế”.

“Bởi kẻ nào dám giết con cháu nhà họ Nguyên ta đều đáng chết”.

Sau khi gầm lên, Nguyên Dạ lại chớp nhoáng xông thẳng về phía Lý Nhàn Ngư.

Lý Nhàn Ngư không ngần ngại lao tới.

Hai người lại giao thủ lần nữa.

Đám đông bàn tán xôn xao.

“Nguyên Dạ của nhà họ Nguyên là thiên giả cảnh giới thất luân, được xem như đứng đầu thế hệ đồng lứa trong nhà họ Nguyên!”

“Rốt cuộc cái người lo chuyện bao đồng này là thần thánh phương nào mà không sợ cả nhà họ Nguyên thế nhỉ!”

“Trông không giống người của sáu thế lực lớn cấp bậc Thiên Vương khác...”

“Đúng là không giống…”

Trong lúc bọn họ thảo luận sôi nổi, Tần Ninh nhìn Lý Nhàn Ngư đang giao thủ với Nguyên Dạ.

“Nhàn Ngư!”

Tần Ninh đứng tại chỗ lên tiếng: “Kẻ này có chín thần văn, bảy huyết luân, cực hạn của thân xác và huyết mạch đều đạt đến đỉnh phong, là đối tượng rèn luyện lý tưởng cho ngươi đấy”.

“Ngươi quan sát phương pháp luyện thân xác và huyết mạch của hắn kĩ vào, có thể chúng sẽ giúp ngươi tiến vào tôn giả ngay!”

Nghe vậy, Lý Nhàn Ngư gật đầu: “Vâng!”

Ầm... Khí thế khủng khiếp ập đến.

Bảy đạo huyết luân hiện ra quanh người Lý Nhàn Ngư cùng với đôi huyết đồng sau lưng khiến hắn ta từ một người đậm chất thư sinh như biến thành Tu La dưới địa ngục, vừa khát máu vừa khiến người ta kinh hoàng.

Trong lúc giao thủ với Nguyên Dạ, Lý Nhàn Ngư còn liên tiếp bùng nổ sức mạnh thân xác và huyết mạch hùng hậu, khủng khiếp.

Giữa lúc đó, Diệp Nam Hiên đã lùi về bên Tần Ninh.

“Cảnh giới thiên giả được dùng để rèn giũa huyết mạch, về bản chất là mãi giũa nền móng cho khí huyết. Thân xác có mạnh mẽ thì khí huyết mới tăng cường được. Ngươi và Huyền Đạo hãy quan sát cho kỹ sự khác biệt giữa Nhàn Ngư và tên Nguyên Dạ kia. Các ngươi sẽ có được thu hoạch lớn không tưởng đấy”.

Tần Ninh dặn dò: “Bên cạnh đó, các ngươi cũng phải nhớ rằng dù là cảnh giới linh giả hay thiên giả thì điều cốt yếu là con đường tiến đến cực hạn của thân xác và huyết mạch không phải chỉ sự phát triển của thân xác và huyết mạch. Tu đao hay tu kiếm đều có thể tôi luyện ra ý chí của mình và thổi nó vào trong đao kiếm, khiến cho chúng cũng có thể đạt đến một loại cực hạn”.

“Đó sẽ là cực hạn do chính bản thân cực khí bộc phát ra”.

Tần Ninh nhìn cuộc chiến giữa Lý Nhàn Ngư và Nguyên Dạ, từ tốn chỉ bảo.

Thật ra hầu hết hắn dùng thời gian chung đụng giữa mình với các đệ tử vào việc giảng đạo tu hành, hơn hết còn phân tích kỹ lưỡng dựa trên đặc điểm riêng của mỗi người.

Quan trọng hơn, hắn chỉ là người hướng dẫn chứ không phải ép bọn họ làm theo lời nói của mình.

Nếu như các đệ tử chỉ nghe hắn giảng mà không có những lĩnh ngộ của riêng mình thì tiềm năng gần như bằng không.

Trần Nhất Mặc đứng một bên chẳng nói chẳng rằng.

Bởi lẽ đường đi của hắn ta khác với Lý Huyền Đạo, Diệp Nam Hiên và Lý Nhàn Ngư.

Hắn ta là đan sư tuyệt đỉnh, đan dược do hắn ta luyện chế đều phát huy được một trăm phần trăm dược hiệu giống như sư tôn.

Nhiều lúc trong lúc tu luyện, hắn ta sẽ phối hợp đan dược để giải quyết vấn đề của bản thân.

Đây chính là ưu thế của Trần Nhất Mặc!

Vù vù... Lý Nhàn Ngư và Nguyên Dạ đang đánh nhau thì bỗng nhiên có tiếng vù vù vang vọng giữa không trung.

Khoảnh khắc ấy, khí huyết quanh thân Lý Nhàn Ngư dâng trào mãnh liệt, bảy đạo huyết luân cũng có dấu hiệu hợp nhất.
Chương 2675: Tạm biệt

Keng! Cú va chạm của hai người bật ra tiếng vang khắp nơi.

Lúc này Lý Nhàn Ngư như đang thao túng thứ gì đó, từng đạo huyết văn bỗng hiện lên trong mắt hắn, hóa thành ngàn vạn huyết văn quấn lấy cơ thể Nguyên Dạ.

Tiếng nổ đùng đoàng truyền đến, phút chốc từng đạo huyết văn chế ngự Nguyên Dạ, giam cầm hắn ta.

Lý Nhàn Ngư không ra sát chiêu mà cuốn Nguyên Dạ xuống.

Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên đều nhìn hắn ta với vẻ hâm mộ.

Không cần nói cũng biết Lý Nhàn Ngư đã có đột phá trong quá trình chiến đấu.

“Sư tôn!”

Lý Nhàn Ngư lôi Nguyên Dạ đến trước mặt Tần Ninh.

“Giỏi lắm, có lĩnh ngộ về mức cực hạn của võ tâm rồi, vài ngày tới tĩnh tâm lại, có lẽ sẽ tiến vào cảnh giới tôn giả đấy”.

Lý Nhàn Ngư gật đầu.

Câu “danh sư xuất cao đồ” đúng là không sai chút nào.

Nếu thời gian qua Tần Ninh không giảng giải về một số đạo nghĩa tu hành với hắn ta mỗi ngày thì có lẽ hắn ta sẽ còn mắc kẹt tại cực hạn của cảnh giới thiên giả mất.

“Khoan lĩnh ngộ võ tâm vội”.

“Vâng”.

Giờ phút này, Nguyên Dạ đang bị Lý Nhàn Ngư kìm kẹp nhìn về phía mấy người, lạnh lùng thốt: “Người của nhà họ Nguyên mà các ngươi cũng dám động vào sao?”

Diệp Nam Hiên đứng ra dõng dạc: “Có gì không dám!”

“Còn mạnh miệng nữa cẩn thận ta chém đầu ngươi luôn!”

Ở phía bên kia, Nguyên Tung và Nguyên Mục Dã thấy Nguyên Dạ cũng bị bắt thì rơi vào hoảng loạn.

Có thể nói Nguyên Dạ với tu vi thiên giả Cực Cảnh cảnh giới thất luân chính là thiên kiêu số một của nhà họ Nguyên.

Thế mà hắn ta cũng bị bắt, điều này làm cho hai bọn chúng sợ mất mật.

Nguyên Dạ lạnh lùng nhìn mấy người xung quanh, không nói gì nữa.

Hắn ta cũng hiểu giờ vẫn giữ thái độ ngạo mạn thì người chịu thiệt sẽ chỉ có mình.

Có điều mang tiếng là thiên kiêu kiệt xuất nhất, mạnh nhất trong số các thiên giả Cực Cảnh của nhà họ Nguyên mà lại thua dưới tay Lý Nhàn Ngư, hắn ta không cam tâm chút nào.

Nguyên Dạ lườm Lý Nhàn Ngư, hừ lạnh.

Lý Nhàn Ngư mà không lĩnh ngộ trong lúc chiến đấu, dẫn đến tiến bộ đáng kể thì làm gì có chuyện hắn ta bị Lý Nhàn Ngư đánh bại.

Đúng lúc này, Diệp Nam Hiên tuyên bố: “Bồi thường mười vạn thiên nguyên thạch cho hai ông cháu này đi, nếu không cả ba ngươi đừng hòng rời khỏi đây”.

Nguyên Dạ.

Nguyên Mục Dã.

Nguyên Tung.

Sắc mặt ba người đều trở nên khó coi.

Hơn mười vị võ giả linh giả, thiên giả Cực Cảnh còn lại của nhà họ Nguyên cũng không dám nhúc nhích.

Ba vị thiếu gia này đều có địa vị cao quý, tuyệt đối không thể chết tại đây được.

Xác chết của thiếu gia Nguyên Tu đã lạnh ngắt rồi.

Những kẻ này thật sự dám giết đệ tử nòng cốt của nhà họ Nguyên.

Nguyên Dạ nhìn về phía Diệp Nam Hiên, hậm hực hỏi: “Ta đưa rồi ngươi có thả bọn ta ra không?”

“Còn cò kè mặc cả với ta nữa à?”

Diệp Nam Hiên nói một cách ngang ngạnh: “Bảo ngươi đưa thì đưa lẹ đi”.

Nguyên Dạ nhăn mặt cong ngón tay lại.

Lý Nhàn Ngư búng tay lấy nhẫn không gian ra khỏi ngón tay hắn ta rồi cầm lấy. Sau khi phá vỡ dấu ấn linh hồn mà Nguyên Dạ để lại trên chiếc nhẫn, hắn ta bỗng lộ vẻ mừng rỡ.

“Sao vậy?”

Diệp Nam Hiên thấy Lý Nhàn Ngư thế này bèn lấy nhẫn không gian qua kiểm tra, cũng sửng sốt không kém.

Trong nhẫn không gian của Nguyên Dạ có gần ba trăm vạn viên thiên nguyên thạch, đã thế còn có mấy cuốn võ quyết Cực Cảnh cùng với vài ba món bảo khí Cực Cảnh.

Bỏ qua chỗ võ quyết và cực khí kia, chỉ riêng ba trăm vạn thiên nguyên thạch ấy thôi đã đủ để mua ba món bảo khí Cực Cảnh cấp Huyền rồi.

Thế mà mười vạn cũng tiếc là sao?

Diệp Nam Hiên dứt khoát lấy mười vạn thiên nguyên thạch ra đưa cho hai ông cháu rồi nói: “Hai người đi đi”.

Đoạn hắn ta quay sang nhìn xung quanh, hừ một tiếng: “Ta mà phát hiện ai dám cướp của hai người họ thì ta thề sẽ truy sát đến tận chân trời góc bể”.

Uy hiếp xong hắn ta mới ngoảnh mặt sang Nguyên Dạ, nói tiếp: “Có đến ba trăm vạn thiên nguyên thạch kia mà, bộ đưa mười vạn thì ngươi chết chắc? Nhiều chuyện làm gì không biết”.

Mặt Nguyên Dạ đỏ như gấc.

Bộ hắn ta làm vậy vì tiếc thiên nguyên thạch chắc?

Hắn ta ra tay vì đám Diệp Nam Hiên dám nhúng tay vào chuyện của nhà họ Nguyên mà!

Lý Nhàn Ngư nhìn Diệp Nam Hiên, hỏi: “Diệp sư huynh, nên xử lý ba kẻ này thế nào đây?”

Diệp Nam Hiên cất nhẫn không gian đi, gãi đầu phân vân: “Theo ý sư tôn thôi”.

Ba người cùng nhìn sang Tần Ninh.

Nhưng hắn chưa kịp lên tiếng thì Trần Nhất Mặc đã chen vào: “Có chuyện này thôi mà cũng cần xin chỉ thị của sư tôn à? Giết cho rồi”.

Cả nhà họ Nguyên lẫn nhà họ Chu đều đánh tới Cửu Nguyên Vực, ý đồ cướp Cửu Nguyên Đan Điển và thân xác kiếp thứ năm của sư tôn thì lồ lộ không thèm giấu, dù chúng không biết cụ thể về chuyện thân xác nhưng cứ gây hấn hết lần này đến lần khác. Đám người này tội đáng muôn chết.

Nếu cảnh giới của Trần Nhất Mặc không bị ẩn thì hắn ta đã trừ khử nhà họ Nguyên và nhà họ Chu từ lâu rồi.

Diệp Nam Hiên gật đầu: “Được”.

Giờ phút này, cả ba người Nguyên Tung, Nguyên Mục Dã, Nguyên Dạ đều tái mặt.

“Ta đã nộp thiên nguyên thạch rồi cơ mà, sao các ngươi vẫn muốn giết!”

Nguyên Dạ phẫn nộ quát.

“Ta nói ngươi đưa thì không giết ngươi hồi nào?”

“Ngươi...”, Nguyên Dạ không ngờ bọn người này lại vô lại đến thế.

“Nguyên Dạ?”

Đúng lúc đó, một tiếng kêu đầy ngạc nhiên vang lên từ trong đám đông.

Người xung quanh tránh đường cho một nhóm người đi tới.

Mấy người kia đều mặc hoa phục trông vô cùng quý phái, có cả nam lẫn nữ, độ tuổi khoảng hai mươi trở đi, ai cũng có khí chất độc đáo.

Khí chất ấy không phải sinh ra đã có mà được tạo nên sau tháng ngày sống trong nhung lụa.

“Chu Thiên Phóng!”

Thấy người thanh niên đi đầu, hai mắt Nguyên Dạ chợt sáng ngời, hắn ta la lên: “Cứu ta!”

Thanh niên cầm đầu có vóc người vạm vỡ đầy oai phong và hiên ngang, đôi mắt hổ có ánh nhìn vô cùng sắc bén. Hắn ta nhanh chóng nhìn lướt qua năm người Tần Ninh, Trần Nhất Mặc, Lý Huyền Đạo, Diệp Nam Hiên và Lý Nhàn Ngư.

“Năm...”, Nguyên Dạ vội vàng ra lệnh: “Năm kẻ này đắc tội nhà họ Nguyên bọn ta, ngươi mau giết bọn chúng đi!”

Nguyên Mục Dã cũng hốt hoảng nói: “Chu Thiên Phóng, ngươi thích tỷ tỷ ta mà? Giết chúng đi, ta sẽ giúp ngươi theo đuổi tỷ tỷ ta!”

Chu Thiên Phóng là tôn giả Cực Cảnh! Người này có cùng cấp bậc với Nguyên Hoa Diêu của nhà họ Nguyên, là một thiên kiêu tôn giả.

Tiếng tăm của Chu Thiên Phóng trong nhà họ Chu không hề kém cạnh Nguyên Hoa Diêu của nhà họ Nguyên.

Vừa đánh xong tên này thì lại có tên khác tới là sao?

Bấy giờ Lý Nhàn Ngư cũng thầm đề phòng, đắn đo không biết bản thân lúc này có thể đối phó với tôn giả Cực Cảnh được không! Có điều khi nghe Nguyên Dạ và Nguyên Mục Dã nói vậy, Chu Thiên Phóng chỉ quan sát nhóm năm người Tần Ninh và ba người Nguyên Dạ.

“Tạm biệt!”

Rồi hắn ta thình lình chắp tay bỏ lại một câu rồi chạy mất dạng.

Cảnh tượng ấy làm cho ba người Nguyên Dạ, Nguyên Mục Dã và Nguyên Tung sững sờ.

Bốn người Lý Nhàn Ngư cũng hơi ngạc nhiên.

Thế này là... chạy rồi à?

Chu Thiên Phóng vừa bỏ chạy thầm mắng chửi trong đầu.

Ba tên ngu ngốc kia đúng là ngu hết nói nổi! Nguyên Hoa Diêu đã chết thế nào?

Cái chết của Nguyên Phong ra làm sao?

Bọn chúng không biết khỉ gì à?

Bọn họ đã bỏ mạng tại Cửu Nguyên Vực đấy! Ba tên này không biết năm người kia chính là Tần Ninh - Cửu Nguyên Đan Đế chuyển thế và bốn vị đệ tử của hắn sao?

Hiện tại nhà họ Chu và nhà họ Nguyên đều tránh né mấy người kia, còn ba tên ngu đó thì làm ngược lại, đã bồng bột kiếm chuyện lại còn xảy ra tranh chấp với bọn họ! Muốn chết hay gì!

Chu Thiên Phóng đang bỏ đi thì lại có thêm một đội ngũ từ đối diện đi tới.

Dẫn đầu là một nữ tử cao ráo, mặt trái xoan, làn da nhẵn nhụi nhưng vẻ mặt lại đằng đằng sát khí.

“Thanh Hà!”

Thấy nữ tử kia, Chu Thiên Phóng mau chóng chạy lên đón, đứng trước mặt cô ta rồi nói: “Mục Dã...”

“Hắn đâu rồi?”

Nữ tử lạnh lùng hỏi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom