-
Chương 2681-2685
Chương 2681: Ta đâu có gây phiền toái gì
"Thể thuật mạnh mẽ thì thân xác ắt cũng sẽ mạnh mẽ, hơn nữa tu hành thân xác chú trọng nhất là làm liền một mạch, có cái nào mà không lợi hại đâu?"
Lão đạo sĩ cười ha ha nói: "Này, năm đó nếu lão đạo sĩ ta có thể gặp được Thông Thiên Đại Đế, được truyền thụ thể thuật mạnh mẽ thì tốt, ngày chơi ngàn em không còn là giấc mơ nữa!"
Nghe ông ta nói vậy, bốn người Lý Nhàn Ngư thi nhau nhìn về phía Tần Ninh bằng ánh mắt hâm mộ.
Đời thứ tám của sư phụ là Thông Thiên Đại Đế, Thể Đế, chắc chắn cơ thể kia sẽ vô cùng mạnh mẽ.
Khó trách đến đời này, trước trước sau sau từ Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi, đến Cốc Tân Nguyệt, Thời Thanh Trúc, chắc còn có nhiều nữa, sư phụ đều gánh vác được.
Tần Ninh lẳng lặng uống nước.
Lúc này Diệp Nam Hiên không thèm quan tâm, nói: "Phụ nữ chỉ làm ảnh hưởng đến tốc độ rút đao của ta thôi!"
"Trong lòng không có phụ nữ, ắt sẽ rút đao như thần!"
Lý Huyền Đạo không được nhịn cười nói: "Nam Hiên, ngươi nói như gieo vần thơ vậy!"
Trần Nhất Mặc nói: "Nhưng mà có câu bàn tay âm dương nắm càn khôn, thế giới Cửu Thiên ta vi tôn, không phải càng có vần hơn sao?"
"...", lúc này lão đạo sĩ tiếp tục nói: "Thần Tinh Dịch năm đó có Thông Thiên Đại Đế còn đỡ, Thông Thiên Đại Đế không còn nữa liền buông thả bản thân, gây ra bao nhiêu nợ tình, năm đó ta nghe nói không ít thánh địa thánh nữ, thần nữ đều yêu hắn ta chết đi sống lại, vừa yêu vừa hận".
"Là sao?"
Lý Nhàn Ngư hỏi lần nữa.
"Hầy, ngươi suy nghĩ kỹ một chút mà xem!"
Lão đạo sĩ cười nói: "Tên đó cũng không phải người thành thật, tạo ra một món nợ hoa đào liền chạy, nếu ngày nào đó chọc phải người mình không đối phó được, lại không có sư phụ làm chỗ dựa, chẳng phải sẽ dễ xảy ra vấn đề ư?"
Lý Nhàn Ngư gật đầu.
Cũng có lý! Khúc Phỉ Yên! Chiêm Ngưng Tuyết! Thần Tinh Dịch! Ba vị này dường như… đều rất đặc biệt.
Tần Ninh lại cười nói: "Xưa nay Thần Tinh Dịch luôn thích hái hoa ngắt cỏ, nhưng mà cho dù những cô gái kia cực kỳ hận hắn ta thì cũng không nỡ giết hắn ta".
Lão đạo sĩ cười nói: "Đúng là như thế, nhưng chắc hẳn cô gái kia cực kỳ yêu hắn ta nên mới nhốt hắn ta lại, không cho hắn ta ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt nữa thì sao?"
"Những người này đều xuất hiện sau khi Cửu Nguyên Đan Đế chuyển thế trong gần bốn vạn năm qua, rất nổi tiếng trong toàn bộ Trung Tam Thiên".
Lúc này Trần Nhất Mặc ngồi ngay ngắn tại chỗ, nhìn lão đạo sĩ nói: "Khúc Phỉ Yên, Chiêm Ngưng Tuyết, Thần Tinh Dịch, ba vị này, Trần Nhất Mặc ta so với bọn họ thì như thế nào?"
Lão đạo sĩ vô cùng cáo già, nghe được câu hỏi này làm sao mà không hiểu.
"Cửu Nguyên Đan Đế, Luyện Thiên Đại Đế, Phong Không Chí Thánh, Thông Thiên Đại Đế là bốn người đại diện cho nhân vật kiệt xuất xuất hiện trong Trung Tam Thiên gần bốn, năm vạn năm qua".
"Đệ tử của bốn người này đương nhiên cũng đều là thiên tài hàng đầu, Mặc Hoàng không hề thua kém ba người kia!"
Trần Nhất Mặc nghe thấy vậy thì bĩu môi, không nói gì.
Sau khi ăn một bữa rượu đủ cơm no, đạo sĩ áo đỏ nói một câu cảm ơn rồi rời đi.
Lôi Nguyên Lãng cũng vô cùng vui vẻ vì đã kết bạn được với mấy người Tần Ninh, tạm biệt rời đi.
Sư đồ năm người trở về quán rượu.
Trên đường đi, rốt cuộc Diệp Nam Hiên không nhịn được nói: "Sư phụ, có vẻ mấy vị sư đệ sư muội vẫn còn khỏe mạnh, người cũng không cần lo lắng".
Mạnh khỏe?
Tần Ninh nhìn Diệp Nam Hiên một cái.
Mạnh khỏe chỗ nào?
Ngoại trừ Chiêm Ngưng Tuyết đang ở Bắc Tuyết Thiên thì hai người còn lại, Thần Tinh Dịch không biết tung tích, Khúc Phỉ Yên cũng không có tin tức gì, đấy mà là mạnh khỏe ư?
Lúc này Lý Huyền Đạo nói: "Quan trọng là không giống ngươi, chỉ mang thêm phiền phức đến cho sư phụ thôi".
"Ta nào có, ta không có, ngươi đừng nói nhảm".
Diệp Nam Hiên liên tục phủ nhận.
Tần Ninh cười nói: "Vi sư còn nhớ rõ lúc ngươi đánh ta!"
Trần Nhất Mặc nghe thấy thế thì lập tức nói: "Ngươi cũng đánh sư phụ?"
Diệp Nam Hiên vừa muốn trả lời, lại nhìn về phía Trần Nhất Mặc.
Cái gì gọi là ngươi cũng thế?
Hai người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đều hiểu ra gì đó.
Trở lại trong quán rượu, Thời Thanh Trúc và Diệp Viên Viên cùng nhau xuất hiện.
Thấy hai người nghiêm nghị nhìn mình, Tần Ninh không khỏi nói: "Sao vậy?"
"Sư đồ năm người đi ra ngoài một chuyến, lại gây ra phiền toái gì hả?"
Tần Ninh thản nhiên ngồi xuống, cầm chén trà mà Diệp Viên Viên rót cho lên, cười nói: "Ta đâu có gây phiền toái gì".
"Nghe nói nhà họ Nguyên bên kia triệu hồi đám đệ tử đến thần Nguyên Thành, có liên quan gì đến chàng không?"
Thời Thanh Trúc nhìn Tần Ninh nói.
"Chỉ là gặp chuyện bất bình rút đao giúp đỡ một lần mà thôi, vừa vặn đụng phải người nhà họ Nguyên cho nên xử lý một thể".
Tần Ninh lập tức cười nói: "Tin tức truyền đi nhanh thật".
Lúc này, Thời Thanh Trúc nghiêm túc nói: "Chàng lấy được ba linh là Ám Thiên Nhân, miếu Thiên Thần, mộ Bất Tử ở trong Diêm Môn, tụ tập thành Ám Thiên Nhân, có thể dung nạp sáu quyển Đan Điển, nhưng lần trước chàng đã sử dụng rồi, chính chàng cũng đã nói Ám Thiên Nhân chỉ có thể tiếp nhận một lần".
"Nếu như bây giờ nhà họ Nguyên và nhà họ Chu dùng hết sức đối phó với chàng, chàng sẽ lấy cái gì để ngăn cản?
Đừng làm bừa".
Nghe thấy lời này, Tần Ninh cười nói: "Ta biết, nhưng mà bây giờ vẫn còn có thể hù dọa được bọn họ, cũng không có gì phải lo lắng cả".
"Hơn nữa lần này nếu vào bên trong núi Thần Nguyên tìm được thân xác, ta sẽ có thể bước vào linh giả Cực Cảnh, đến lúc đó có thể dung nạp quyển thứ tư, thực lực tăng nhiều, cũng không cần lo lắng".
Tuy Tần Ninh nói như vậy, thế nhưng Thời Thanh Trúc và Diệp Viên Viên vẫn còn lo lắng.
Bây giờ Tần Ninh chỉ đang giả vờ thôi.
Nếu nhà họ Nguyên và nhà họ Chu như biết Tần Ninh không còn chỗ dựa lớn nhất nữa, căn bản sẽ không e ngại hắn.
Thời Thanh Trúc tiếp tục nói: "Ta nhận được tin tức từ chỗ Tô Khuynh Nguyệt, lần này bảy thế lực cấp thiên vương đều được điều động, ngoài ra còn có các thế lực khắp nơi trong Thượng Nguyên Thiên Vực".
"Dù sao võ giả Cực Cảnh cũng không phải số ít".
"Không nói đến nhà họ Nguyên và nhà họ Chu, ngoài ra ba trong sáu trưởng lão của Cự Linh Tông đều đến".
"Trong bảy vị phong chủ của Thiên Lôi Cốc thì có ba vị đến".
"Thiên Ngoại Các bên kia thì không rõ lắm".
Thời Thanh Trúc nghiêm túc nói: "Nhà họ Nguyên và nhà họ Chu sẽ phái ngũ gia Nguyên Thâm và lục gia Nguyên Mặc Vân của nhà họ Nguyên, cùng với tứ tộc lão Chu Khả Thiên của nhà họ Chu tới, nói không chừng hai phe đó sẽ nhân cơ hội này để ra tay với chàng".
Tần Ninh nhìn Thời Thanh Trúc một chút, nhẹ nhàng vẫy tay, Thời Thanh Trúc tới gần Tần Ninh.
Hắn nắm chặt tay Thời Thanh Trúc, cười nói: "Ban đầu là nhà họ Chu và nhà họ Nguyên khơi mào tranh chấp, thế nhưng nhìn thấy ta đột nhiên bùng nổ thì lại đi tìm Thiên Thi lão nhân, Thiết Vương, Hoa Độc bà bà đến hòa giải, điều này nói rõ bọn họ không nghĩ tới ta sẽ mạnh như vậy, cho nên mới lui một bước".
"Mà lần này chưa chắc sẽ đối phó với ta, mà là đối phó với các nàng, nói không chừng sẽ...", "Cho nên lần này, nàng và Viên Viên, cùng với bốn người Huyền Đạo, Nam Hiên hãy cố gắng đừng rời khỏi ta, nếu đi cùng với ta, nhà họ Nguyên và nhà họ Chu sẽ không dám ra tay".
Chuyện ở Cửu Nguyên Vực lần trước, Tần Ninh cũng đã suy nghĩ thật lâu.
Rõ ràng nhà họ Nguyên và nhà họ Chu đã dùng Cửu Nguyên Đan Điển và hắn để Trần Nhất Mặc ra tay vì bảo vệ thân xác.
Nhưng nhìn thấy mình bộc phát quá mạnh, tự biết khó mà cướp đoạt, cho nên mới lui bước.
Chỉ là nếu như nhà họ Nguyên và nhà họ Chu dừng tay, Tần Ninh mới thể cảm thấy kỳ quái.
Phải hay không phải, tiếp theo gặp mặt ở bên trong núi Thần Nguyên rồi sẽ hiểu.
Chương 2682: Huyền Linh Thánh Chi
Sau đó bọn họ liền ở lại thành Thần Nguyên mấy ngày, ngày nào Lôi Nguyên Lãng cũng sẽ đến chơi, mời mấy người Tần Ninh đi ăn uống khắp nơi trong thành Thần Nguyên.
Những chỗ kia rất khó tìm kiếm, nhưng khẩu vị đúng là độc đáo, có một phong cách riêng.
Mà một khoảng thời gian sau, hiện tượng kỳ dị lại xuất hiện lần nữa trong núi Thần Nguyên.
Thiên Hàng Ngân Hà lại xuất hiện lần nữa.
Mà lần này không chỉ có Thiên Hàng Ngân Hà, mà có tiếng sấm cuồn cuộn, đinh tai nhức óc.
Tuy thành Thần Nguyên ở mép núi Thần Nguyên, thế nhưng vị trí Thiên Hàng Ngân Hà cách nơi đây hơn vạn dặm, nhưng vẫn có thể nghe được tiếng sấm cuồn cuộn kia giống như nước lũ ngập trời.
Cho nên các thế lực khắp nơi trong thành Thần Nguyên đều không nhịn được, bắt đầu xuất phát.
Ngày hôm đó, trong quán rượu, đám người Tần Ninh cũng lần lượt xuất phát.
Cửu Anh xuất hiện, chở mấy người Tần Ninh, Thời Thanh Trúc, Diệp Viên Viên, Lý Huyền Đạo, Diệp Nam Hiên, Trần Nhất Mặc, Lý Nhàn Ngư đi.
Trong đội ngũ của Cửu Tinh Lâu ngoại trừ Tô Khuynh Nguyệt ra còn có một cô gái nữa mới đến, tên là Ngụy Doanh Doanh.
Mà những ngày qua, mấy người Diệp Nam Hiên cũng đã biết.
Cửu Tinh Lâu là một trong bảy thế lực cấp bậc thiên vương.
Lâu chủ là Tô Uyển Nguyệt.
Bốn phó lâu chủ đều có thân phận địa vị cực cao.
Tô Khuynh Nguyệt nhìn như mới hơn hai mươi tuổi chính là một trong bốn phó lâu chủ, bản thân cũng là một vị đế giả Cực Cảnh.
Điều này cũng khiến mấy người Lý Huyền Đạo, Diệp Nam Hiên vô cùng kinh ngạc.
Ban đầu bọn họ nhìn thấy Tô Khuynh Nguyệt chỉ cho rằng Tô Khuynh Nguyệt chỉ là muội muội của lâu chủ Cửu Tinh Lâu - Tô Uyển Nguyệt, không nghĩ tới một mỹ nữ như vậy lại có thân phận địa vị không tầm thường.
Cơ thể trăm trượng của Cửu Anh bay lên không, lao đi vùn vụt, nhìn cực kỳ hùng vĩ.
Mà đám người Cửu Tinh Lâu cũng ngồi lên từng con chim đại bàng phi hành, tiến về núi Thần Nguyên.
Lúc này Tô Khuynh Nguyệt đứng từ xa nói: "Tần Ninh, tỷ phu, các ngươi cũng phải cẩn thận một chút, gặp được nguy hiểm gì ở bên trong núi Thần Nguyên thì cứ mở miệng, tỷ tỷ đã dặn dò không thể để các ngươi xảy ra chuyện".
Trần Nhất Mặc nhìn thoáng qua Tô Khuynh Nguyệt, nói: "Lặp lại lần nữa, ta không phải tỷ phu ngươi".
Tô Khuynh Nguyệt lại thè lưỡi ra, nở nụ cười xinh đẹp nói: "Chuyện sớm hay muộn mà!"
"Sớm muộn cũng không thể!"
Tô Khuynh Nguyệt không để ý đến Trần Nhất Mặc, mà nhìn về phía Thời Thanh Trúc nói: "Thanh Trúc, ngươi cũng phải cẩn thận nha".
"Ừm...", không chỉ là bọn họ, mà đám võ giả tụ tập trong thành Thần Nguyên mấy ngày nay đều xuất phát hết.
Bảy thế lực cấp bậc thiên vương, đương nhiên phải có thanh thế cực lớn.
Ngoài ra chính là từng thế lực cao thấp khác nhau trong toàn bộ Thượng Nguyên Thiên Vực.
Bảy thế lực cấp bậc thiên vương là cấp cao nhất, đương nhiên cũng có một vài thế lực khác có đế giả, tôn giả Cực Cảnh cầm đầu, nghe được tin tức này mà tới.
Hiện tượng thần bí ở núi Thần Nguyên thật sự quá kinh dị.
Hơn nữa mấy ngày nay, không ít võ giả, người mạo hiểm ra vào phạm vi bên ngoài nơi xảy ra hiện tượng kỳ lạ trong núi Thần Nguyên, đã nhặt được không ít đồ tốt trong một vài dãy núi.
Bảo khí Cực Cảnh cấp Thiên.
Cấp Địa, cấp Huyền, cấp Hoàng, cái gì cũng có.
Mà điều làm người ta khiếp sợ nhất chính là Đại Tu Di Cửu Cung Tán mà Tần Ninh mua được từ trong tay đạo sĩ áo đỏ.
Đây là một bảo khí Cực Cảnh cấp Thiên mà Đại Cung Cổ Đế sử dụng mười hai vạn năm trước! Điều này khiến tất cả mọi người đều phải đỏ mắt.
Bảo khí Cực Cảnh! Bốn cấp bậc Thiên Địa Huyền Hoàng.
Mỗi một phẩm cấp đều có sự chênh lệch cực lớn.
Đối với Thượng Nguyên Thiên hiện nay mà nói, bảo khí Cực Cảnh cấp Thiên là thứ mà chỉ có đế giả Cực Cảnh mới có, tuy ở bên trong Thượng Nguyên Thiên, đế giả Cực Cảnh không phải số ít, nhưng chỉ có một hai phần mười có được bảo khí Cực Cảnh cấp Thiên thôi.
Đây vẫn chỉ là bảo khí Cực Cảnh xuất hiện trong Thiên Hàng Ngân Hà, ngoài cái này ra thì sao?
Mỗi một lần, phàm là xuất hiện chuyện kỳ lạ như thế thì đều kèm theo cơ duyên vô tận.
Nếu như nắm chắc, cũng không phải là không thể leo lên vị trí cao.
Lúc này, võ giả tiến vào bên trong núi Thần Nguyên lít nha lít nhít giống như châu chấu trong trời đất, không chỉ là võ giả Cực Cảnh, cho dù là các võ giả cấp bậc Chí Tôn đến từ các đại vực cũng đều nghe nói mà chạy đến.
Cơ thể trăm trượng của Cửu Anh bay lượn trên từng ngọn núi cao.
Sau khi tiến vào núi Thần Nguyên vạn dặm, Cửu Anh hóa thành một luồng ánh sáng, hòa vào bên ngoài cơ thể Tần Ninh, biến mất không thấy gì nữa.
Núi Thần Nguyên sở dĩ được gọi là cấm địa chính là vì thời không nơi đây vô cùng quỷ dị.
Mỗi một ngọn núi ở đây đều cao hơn vạn trượng, ngọn núi nào thấp hơn thì cũng không thấp hơn trăm mét.
Mà sau khi đi sâu vào bên trong khoảng vạn dặm, sẽ không thể phi hành trên không qua những dãy núi siêu cao ở đây nữa, bởi vì thời không trên không rất hỗn loạn, giống như có một tấm lưới lớn vô hình bao phủ nơi đây vậy.
Qua nhiều năm như vậy rồi, núi Thần Nguyên sở dĩ được tôn sùng là một trong những cấm địa nổi tiếng trong toàn bộ Thượng Nguyên Thiên Vực, thời không rối loạn phía trên cũng là một nguyên nhân.
Mà ngoài ra còn có những thiên nguyên thú tồn tại trong này, chủng loại nhiều đến mức đáng kinh ngạc, hơn nữa mỗi một con đều có được năng lực mà ông trời ưu ái.
Còn nữa chính là giống như đa số những dãy núi khác, nơi này cũng sinh trưởng rất nhiều dược liệu, cùng với rất nhiều loại khoáng thạch nằm trong núi, là thứ mà đám đan sư và khí sư thích nhất.
Rất nhiều nguyên nhân tổng hợp đã khiến danh tiếng của núi Thần Nguyên lan xa.
Lại thêm lần này có Thiên Hàng Ngân Hà, đã hoàn toàn khơi ra mong muốn khám phá nơi này của tất cả các võ giả.
Tần Ninh dẫn Thời Thanh Trúc và Diệp Viên Viên, cùng với bốn vị đệ tử, một nhóm bảy người cộng thêm ba con chó vàng rơi vào bên trong dãy núi.
Giữa những ngọn núi cao và những cây cổ thụ, bóng dáng bảy người trông vô cùng nhỏ bé.
Mà sau khi hàng vạn võ giả trong Thượng Nguyên Thiên tiến vào nơi này, phân tán ra, rất nhanh đã biến mất giữa những dãy núi cao mênh mông trùng điệp, giống như phù du rơi vào biển cả tản ra vậy.
Bảy người và ba con chó lúc này trông rất giống phù du, cực kỳ nhỏ bé trong những dãy núi mênh mông này.
Lúc này nhìn Lý Nhàn Ngư đã hoàn toàn khác biệt.
Sau khi đột phá đến cảnh giới thiên giả thất luân, Lý Nhàn Ngư đã bế quan ba ngày, cuối cùng đã đạt tới tôn giả Cực Cảnh tầng một.
Bây giờ, Diệp Viên Viên và Lý Huyền Đạo, Diệp Nam Hiên đều đã là cảnh giới thiên nhân nhất luân rồi.
Thời Thanh Trúc, cảnh giới tôn giả tầng ba.
Lý Nhàn Ngư, cảnh giới tôn giả tầng một.
Tần Ninh, cảnh giới Chí Cao Đế Tôn ngũ phẩm.
Trần Nhất Mặc… không tính… Bảy người đi cùng nhau cũng không tính là yếu.
Bảy người do Tần Ninh cầm đầu nhanh chóng đi về phía Thiên Hàng Ngân Hà trong núi Thần Nguyên với tốc độ cực nhanh.
Trên đường đi cũng gặp phải một vài võ giả lẻ tẻ, nhưng mà chẳng có ai thèm để ý đến nhau.
Cứ như vậy, sau khi đi sâu vào bên trong khoảng hơn trăm dặm, bảy người đã đứng trước một dãy núi.
Ngọn núi này cao trăm trượng, phía trước lại là một thung lũng.
Mà lúc này, Tần Ninh đưa mắt tới, nhìn thấy vị trí của thung lũng thì sắc mặt hơi biến đổi.
Trần Nhất Mặc cũng nhíu mày lại.
"Sư phụ, hình như là... Huyền Linh Thánh Chi!"
Trần Nhất Mặc nhìn về phía Tần Ninh, nói.
Huyền Linh Thánh Chi?
Là cái gì?
Ba người Lý Huyền Đạo, Diệp Nam Hiên, Lý Nhàn Ngư đều nhìn về phía trước, chỉ thấy một thung lũng với đường kính ngàn trượng, bên trong thung lũng mọc rất nhiều cây cỏ cao gần bằng người, ngoài ra thì không có vật gì khác nữa!
Tần Ninh gật đầu nói: "Phải, là Huyền Linh Thánh Chi, cực kì hiếm thấy, vật này không có tác dụng mấy với võ giả Cực Cảnh, nhưng lại cực kỳ tốt với võ giả cảnh giới Chí Cao Đế Tôn".
Chương 2683: Nên thần phục thì phải thần phục!
Ánh mắt Trần Nhất Mặc lấp lóe nói: "Nếu như trực tiếp ăn Huyền Linh Thánh Chi, rèn luyện pháp thân và nhục thân dung hợp, có lẽ sư phụ có thể trực tiếp tăng lên đến linh giả Cực Cảnh".
"Ừm...", trên thực tế mấy ngày nay, sau khi Tần Ninh từ tứ phẩm đến ngũ phẩm thì không còn tăng lên nữa.
Cũng không phải là không muốn, mà là rất khó.
Pháp thân Long Hoàng Bất Diệt mà hắn tu hành có uy lực quá mạnh, cũng cần có thân xác cực kỳ mạnh mẽ.
Đúng là mấy năm gần đây, thân xác của hắn đã được tu hành rất mạnh rồi.
Thế nhưng thân xác mạnh, pháp thân mạnh, muốn dung hợp được lại vô cùng khó khăn.
Đây cũng là lí do vì sao trong khoảng thời gian này Tần Ninh gần như không tăng tiến thêm.
Đều này cũng không phải là việc mà đan dược có thể giải quyết.
Nhưng Huyền Linh Thánh Chi lại khác.
Vật này được sinh ra từ tinh hoa trời đất, thu nạp tinh hoa của mặt trời và mặt trăng, vô cùng tốt với pháp thân của võ giả, cũng tốt cho thân xác, đều giúp chúng tăng lên rất nhiều.
Đồng thời linh chi là chí bảo do trời đất sinh ra, từ trước đến nay luôn là đồ bổ để võ giả tu hành.
"Diệp sư huynh, Lý sư huynh, các ngươi đi theo ta".
Lúc này Trần Nhất Mặc kích động nói.
Đừng nhìn Huyền Linh Thánh Chi chỉ quý giá với võ giả cảnh giới Chí Tôn, cho dù là linh giả Cực Cảnh bình thường tìm được, muốn hái được nó cũng rất khó.
Vật này có linh tính! Trần Nhất Mặc sải bước ra, Diệp Nam Hiên và Lý Huyền Đạo là cảnh giới thiên giả nhất luân cũng đi theo.
"Diệp sư huynh ở bên trái!"
"Lý sư huynh bên phải!"
Trần Nhất Mặc nói thẳng: "Hai người các ngươi hãy lấy sức mạnh Cực Đạo, phong ấn lại thung lũng này, ta sẽ ép Huyền Linh Thánh Chi kia xuất hiện".
Ép Huyền Linh Thánh Chi xuất hiện?
Thật hay giả vậy?
Diệp Nam Hiên và Lý Huyền Đạo cũng vô cùng hiếu kỳ.
Tần Ninh dẫn Thời Thanh Trúc, Diệp Viên Viên và Lý Nhàn Ngư đi đến mép thung lũng, không tiến vào.
Lúc này chỉ thấy Trần Nhất Mặc tiện tay lấy ra đống chai lọ to nhỏ khác nhau, có khoảng hơn trăm cái lơ lửng ở trước người.
"Cho chút gia vị trước đã...", Trần Nhất Mặc được thể hiện ra lĩnh vực mà mình am hiểu nhất, cho nên cực kỳ vui vẻ, tiện tay bắt lấy một cái bình ngọc, mở nắp bình, đổ bột phấn bay ra khắp thung lũng.
Ngay sau đó, hắn ta lại lần mò một đống bình ngọc lộn xộn, lấy ra từng viên đan dược, bóp nát, trộn lại với nhau.
Vốn dĩ chỉ là một đống thuốc bột trộn lẫn lại, nhưng dần dần, hơi nước ngưng tụ trên không trung, hóa thành giọt nước, trong chớp mắt đã rơi từ trên trời xuống giống như mưa rào tầm tã.
Cứ như thế, từng giọt nước mưa rơi xuống, ở vị trí sâu nhất khoảng trăm trượng của thung lũng dần dần xuất hiện vũng nước.
Nước mưa tiếp tục rơi.
Vũng nước dần dần biến thành hồ nước.
Lúc thung lũng sắp bị dìm ngập.
Đột nhiên, một luồng ánh sáng màu xanh phóng lên tận trời.
Ánh sáng màu xanh khiến người ta phải sợ hãi, lúc ánh sáng bắn ra bốn phía, trong nháy mắt đã lao ra bốn phương tám hướng đông nam tây bắc... Mà bốn luồng ánh sáng vọt thẳng ra giống như bốn con thú săn mồi có linh tính, nhưng Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên đã sớm chuẩn bị, sức mạnh Cực Đạo trong nháy mắt đã bao phủ khắp trời đất này.
Bốn luồng ánh sáng kia không ngừng va chạm vào bức tường do sức mạnh Cực Đạo của hai người ngưng tụ ra, nhưng vẫn không có cách nào lao ra ngoài được.
Trần Nhất Mặc cũng không nóng nảy, bàn tay hất lên, bốn cái khay ngọc xuất hiện trong tay.
"Hai vị sư huynh, từ từ tới gần ta đi!"
Trần Nhất Mặc vừa dứt lời, Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên đi từng bước một đến.
Bốn luồng ánh sáng vẫn chưa thể trốn thoát được, lại giống như không dám đụng vào nước trong thung lũng, càng không có cách nào đột phá cấm chế của Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên, lúc này đã là cá trong chậu.
Cuối cùng, bốn luồng ánh sáng đã bị Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên hợp sức ép vào bên trong khay ngọc.
Mãi đến lúc này, mấy người đến gần mới thấy rõ bên trong bốn cái khay ngọc xuất hiện bốn cây linh chi.
Linh chi nhìn qua to bằng bàn tay, toàn thân được ánh sáng màu xanh bao phủ, ở mặt ngoài linh chi có những giọt nước lấm tấm.
Trần Nhất Mặc nhìn bốn cây linh chi, không nhịn được cười nói: "Sư phụ, lần này pháp thân và thân xác của người có thể dung hợp đúng chỗ rồi".
Lý Huyền Đạo khó hiểu nói: "Trần sư đệ, vừa rồi ngươi làm cái gì vậy?"
"Các ngươi không hiểu được đâu".
Trần Nhất Mặc nói đâu ra đấy: "Huyền Linh Thánh Chi vô cùng có linh tính, mặc dù chỉ có tác dụng với võ giả cấp bậc Chí Tôn, nhưng lại rất có linh tính, vô cùng xảo trá, có thể thoát khỏi sự đuổi bắt của con người, vừa rồi ta đã dùng Phá Vân Thảo, Liễu Lan Hoa, Nhan Phấn...", lúc này Trần Nhất Mặc không ngừng giảng giải, Tần Ninh lại lấy bốn cây linh chi, đi sang một bên.
Ba người Diệp Nam Hiên, Lý Nhàn Ngư, Lý Huyền Đạo nghe mà chẳng hiểu gì hết.
Khác nghề như cách một ngọn núi! Cũng giống như Lý Huyền Đạo giảng giải về kiếm ý kiếm thế cho Lý Nhàn Ngư, Diệp Nam Hiên giảng giải về đao ý đao thế cho Trần Nhất Mặc vậy, căn bản rất khó hiểu được.
Lúc này Tần Ninh ngồi dưới một cái cây, nhìn bốn cái khay ngọc trong tay, cười nói: "Lúc đầu muốn lấy sức mạnh của thân xác để ta đến Cực Cảnh, bây giờ lại có thể hoàn thành trước thời hạn rồi".
"Thanh Trúc, Viên Viên, làm hộ pháp cho ta".
"Bây giờ chàng đột phá?"
"Huyền Linh Thánh Chi này rất có linh tính, biết mình bị bắt nên đã lựa chọn tự vẫn, chọn tự vẫn, chết rồi, không có linh tính thì cũng không còn hiệu quả lớn nhất nữa".
Giờ phút này, Trần Nhất Mặc ở bên kia còn đang giảng giải: "Huyền Linh Thánh Chi sẽ chạy, đừng nhìn ta giải quyết đơn giản như vậy, nếu là linh giả, thiên giả Cực Cảnh, một trăm người cũng không bắt được...", "Mặc Nhi!"
"Dạ!"
Trần Nhất Mặc quay đầu đáp.
"Ta sẽ hấp thu linh tính của Huyền Linh Thánh Chi này trước, ngươi bảo Tam Hoàng ra ngoài tìm hiểu tin tức, chờ ta mấy ngày nữa".
"Rõ!"
Trần Nhất Mặc lên tiếng, lại quay đầu, nhìn thấy ba người Lý Nhàn Ngư, Lý Huyền Đạo, Diệp Nam Hiên đã sớm chạy xa.
"Chúng ta ra xung quanh nhìn xem có nguy hiểm gì khác không".
Ba người rời đi nhanh như chớp...
Trần Nhất Mặc cô độc đứng ở nơi đó, hai tay chắp phía sau, than thở: "Trẻ con không thể dạy. Đạo đan thuật vô cùng cao thâm, nghe không hiểu còn không muốn nghe, haiz..."
Lúc này Tần Ninh ngồi dưới một gốc cây, khí tức trong cơ thể ngưng tụ.
Lực lượng kinh khủng ngưng tụ trong cơ thể.
Bên trong bốn cái khay ngọc, bốn cây Huyền Linh Thánh Chi lấp lóe ánh sáng, sức mạnh kinh khủng bộc phát ra, bị hắn nuốt vào trong miệng, trực tiếp dung nhập vào trong cơ thể.
Mà vào lúc này, bốn cây linh chi vẫn chứa đầy linh tính, muốn trốn thoát.
Thế nhưng pháp thân lại lập tức ngưng tụ trong cơ thể Tần Ninh.
Pháp thân Long Hoàng Bất Diệt! Một rồng một phượng đột nhiên xông ra trong người Tần Ninh, tiếng rồng phượng kêu khiến trong lòng người ta phải thấy sợ hãi.
Bốn cây Huyền Linh Thánh Chi bị long uy phượng uy áp chế, run lẩy bẩy.
"Nên thần phục thì phải thần phục".
Tần Ninh thở ra một hơi, lúc này hai tay nắm lại, pháp thân dung hợp với mặt ngoài, mà ở bên kia, Thời Thanh Trúc và Diệp Viên Viên đều nhìn thấy giữa pháp thân và thân xác của Tần Ninh tồn tại năm điểm kết nối như có như không.
Mà lúc này, Tần Ninh đang dựng ra điểm kết nối thứ sáu... Pháp thân và thân xác dung hợp, hoàn toàn tụ làm một, đó chính là cảnh giới linh giả Cực Cảnh.
Đây là con đường mà các nàng đều đã đi qua.
Chỉ là so sánh Tần Ninh bây giờ với con đường mà lúc trước các nàng đi qua, lại hoàn toàn khác một trời một vực.
Lúc trước pháp thân của các nàng ngưng tụ, dung hợp vào bên trong thân xác, đa số thân xác làm chủ đạo, như thế sẽ có thể dẫn dắt pháp thân và thân xác hòa làm một thể đúng phương hướng hơn.
Thế nhưng Tần Ninh lại để pháp thân và thân xác cắn nuốt lẫn nhau.
Chương 2684: Cảnh giới linh giả tam văn
Nếu như nói về sự khác biệt thì con đường Tụ Nhất của các nàng giống như võ giả ngưng tụ ra một phân thân, dung hợp với bản thân, mà Tần Ninh thì giống như là một bản thể và một bản thể dung hợp vậy.
Pháp thân không khác gì bản thể thứ hai.
Chẳng qua là con đường tu hành của Tần Ninh nhanh tới mức quỷ dị khó lường, hai cô gái cũng không lo lắng Tần Ninh sẽ có nguy hiểm tẩu hỏa nhập ma.
Ba ngày liên tiếp, Tần Ninh đều lặng lẽ ngồi dưới đất, không để ý tới chuyện xung quanh.
Mà mấy vị đệ tử cũng không lo lắng đến vị trí Thiên Hàng Ngân Hà chậm trễ, không lấy được cái gì cả.
Dù sao đi theo sư phụ, lúc nào lên đường, lúc nào dừng lại cũng được hết.
Mà cùng lúc đó, ở một vùng đất bên trong núi Thần Nguyên.
"Đã thăm dò được chưa?"
Bên trong một sơn cốc, lúc này có mấy chục người đang tụ tập.
Mấy chục người này đều mặc võ phục khác nhau, khuôn mặt bịt kín mít, tập trung đứng cùng một chỗ.
Một người đàn ông có hai hàng tóc mai trắng xóa nói.
"Ừ, phát hiện ra bảy người bọn họ đang ở cách nơi này hơn bảy mươi dặm".
Người đàn ông có hai hàng tóc mai trắng xóa kia khàn giọng nói: "Lần này chúng ta ra tay, chắc chắn sẽ phải chết".
"Nhưng cho dù chết thì cũng phải tách bọn họ ra, không thể để bọn họ tụ tập chung một chỗ, biết chưa?
Như vậy người sau lưng chúng ta mới có thể lần lượt giết chết bọn họ, nhất là Trần Nhất Mặc kia...", "Vâng!"
"Rõ!"
Người đàn ông tiếp tục nói: "Chủ nhân nhất định sẽ không bỏ rơi chúng ta".
Trong phút chốc, mấy chục người thi nhau lao ra.
Cùng lúc đó, bên kia.
Bốn người Trần Nhất Mặc, Lý Nhàn Ngư, Lý Huyền Đạo, Diệp Nam Hiên ngồi quanh ở dưới một gốc cây, rảnh rỗi nói chuyện phiếm.
Mấy ngày nay bọn họ đều lặng lẽ tu hành dựa theo con đường của mỗi người.
Diệp Viên Viên và Thời Thanh Trúc thì ngồi ở bên cạnh Tần Ninh để bảo vệ hắn.
Đột nhiên, Thời Thanh Trúc mở hai mắt ra, nhìn về phía bốn người, thấp giọng nói: "Có người tới!"
Bốn người Trần Nhất Mặc lập tức đứng dậy.
Lúc này, Trần Nhất Mặc đi tới bên cạnh Tần Ninh, ba người Lý Nhàn Ngư cùng Lý Huyền Đạo, Diệp Nam Hiên thì đứng ở phía trước, Diệp Viên Viên và Thời Thanh Trúc ở phía sau.
Một lát sau, từng tiếng xé gió vang lên.
Một đội võ giả có hơn năm mươi người, mặc đủ loại võ phục, mặt bịt kín bằng vải thưa, khí thế hung hăng đi tới.
"Giết!"
Hơn năm mươi người kia không nói hai lời, trong nháy mắt đã xông ra.
Khí thế kinh khủng bộc phát.
Trong chớp mắt, sát khí làm người ta sợ hãi phóng lên cao.
Hiển nhiên hơn năm mươi người này đến vì nhằm vào đám người Tần Ninh, căn bản không nói nhảm, trực tiếp ra tay luôn.
Võ giả Cực Cảnh.
Cảnh giới linh giả! Cảnh giới thiên giả! Cảnh giới tôn giả! Đều có đủ.
"Đám khốn kiếp kia!"
Diệp Nam Hiên tức giận mắng một tiếng, trong tay cầm một thanh phác đao, trực tiếp lao ra với tốc độ cực nhanh.
Lúc này Lý Huyền Đạo cũng cầm một thanh trường kiếm, trực tiếp chém ra.
Vài năm trước hai người ở bên trong Cửu Nguyên Vực đã từng phối hợp hết lần này đến lần khác, vô cùng ăn ý, lúc này đao kiếm chém ra, sát khí lan tràn.
Mà cùng lúc đó.
Trời đất sau lưng Lý Nhàn Ngư hóa thành màu máu, một đôi mắt đỏ như máu ngưng tụ ra.
Lý Nhàn Ngư cảnh giới tôn giả tầng một, đã sử dụng vãng sinh đồng vô cùng nhuần nhuyễn, câu ngọc đỏ như máu ngưng tụ ra, mười tám câu ngọc giống như mười tám lưỡi dao sắc bén lao ra trong không trung.
Đồng thời, Diệp Viên Viên cũng nắm chặt hai tay lại, xung quanh cơ thể có từng luân ấn ngưng tụ.
Huyết Chú Luân Quyết! Đây là một võ quyết cấp Huyền mà Tần Ninh truyền thụ cho nàng mấy ngày qua, rất thích hợp với thực lực cảnh giới thiên giả nhất luân như nàng.
Lúc này quanh người Thời Thanh Trúc có ánh sáng đủ mọi màu sắc ngưng tụ, nàng đã đến cảnh giới tôn giả tầng ba, dĩ nhiên sẽ đối đầu trực tiếp với đám cường giả cảnh giới tôn giả kia.
Chỉ trong phút chốc, năm người đã xông ra.
Lúc này Trần Nhất Mặc đứng ở phía trước Tần Ninh, nhìn ra xung quanh với vẻ mặt hờ hững.
Đám người kia có mục tiêu rất rõ ràng, đều nhằm vào bọn họ.
Chẳng qua là ai bày mưu đặt kế?
Nhà họ Chu?
Nhà họ Nguyên?
Hai gia tộc này đã đánh một trận ở Cửu Nguyên Vực, chết mấy vị đế giả Cực Cảnh, chẳng lẽ không sợ sao?
Trong lòng Trần Nhất Mặc có chút khó hiểu, nếu hắn ta khôi phục thực lực, phải đập chết đám khốn kiếp này mới hả giận.
Trần Nhất Mặc xoay người lại nhìn sư tôn, cũng vô cùng cẩn thận.
Bất kể như thế nào đều phải bảo vệ tốt sư tôn.
"Đại Hoàng, Nhị Hoàng, Tam Hoàng".
Trần Nhất Mặc hô: "Bảo vệ sư phụ ta!"
Lúc này ba con chó vàng lười biếng nằm trên đất, cứ như căn bản không nghe được tiếng gọi của Trần Nhất Mặc vậy.
Những tiếng ầm ầm không ngừng vang lên.
Hơn năm mươi võ giả Cực Cảnh cảnh giới linh giả, cảnh giới thiên giả, cảnh giới tôn giả cứ như không sợ chết, bao vây năm người Thời Thanh Trúc lại.
Dần dần, Trần Nhất Mặc cũng đã nhìn ra manh mối.
Những người này bao vây năm người, nhìn cũng không giống như muốn ra tay giết bọn họ, mà giống như muốn đuổi năm người đi.
Hơn nữa căn bản không có người nào đến gần hắn ta và sư tôn.
Đây là muốn... chia rẽ bọn họ?
Ánh mắt của Trần Nhất Mặc hơi lóe lên.
"Biết sư tôn lợi hại, nếu chúng ta tụ tập chung một chỗ thì sẽ không có cách nào ra tay, cho nên định tách chúng ta ra...", "Hừ!"
Lúc này Trần Nhất Mặc rất muốn để ba con chó vàng cắn chết đám người kia, nhưng không thể làm thế được, ba con chó vàng căn bản không nghe mệnh lệnh của hắn ta.
Ầm... Tiếng nổ trầm thấp vang lên, mặt đất xuất hiện vô số vết nứt, sức mạnh Cực Đạo kinh khủng đã phá hủy cả thung lũng này.
"Hả?"
Đột nhiên, một giọng nói nghi ngờ vang lên.
"Sao vậy?"
Giọng nói kia vang lên sau lưng Trần Nhất Mặc.
Trần Nhất Mặc nghe được giọng nói quen thuộc này thì lập tức thở phào nhẹ nhõm.
"Sư phụ, người tỉnh rồi!"
Tần Ninh chậm rãi đứng dậy, liền thấy xung quanh vô cùng hỗn loạn.
"Không biết là người nào, vừa xuất hiện đã lập tức ra tay với chúng ta, nhưng nhìn tình huống này hình như là muốn tách chúng ta ra...", Tần Ninh cũng đưa mắt nhìn bốn phía.
Đúng là giống như lời của Trần Nhất Mặc.
"Đây là kiêng kỵ thực lực của ta, cho nên mới muốn chia rẽ chúng ta để tiện ra tay với các ngươi".
Tần Ninh nắm chặt hai tay lại, khí thế kinh khủng bộc phát ra.
Cơ thể hắn giống như ẩn chữa uy lực vô tận, cứ như có thể phá hủy được một ngọn núi cao vạn trượng chỉ trong khoảnh khắc vậy.
Mà bên ngoài cơ thể có ba thần văn chậm rãi ngưng tụ ra, nhìn thần văn kia như rồng tựa như phượng, oai phong lẫm liệt.
"Đây là...", Trần Nhất Mặc kinh ngạc nói: "Sư phụ, ngươi đến cảnh giới linh giả tam văn rồi?"
Tần Ninh bước chân ra, cười nói: "Cũng không phải là ngươi chưa từng thấy năng lực của pháp thân Long Hoàng Bất Diệt mà?"
Vẻ mặt Trần Nhất Mặc vô cùng nghiêm nghị.
Năm đó sư phụ ở cảnh giới Chí Tôn, pháp thân tu hành chính là Long Hoàng Bất Diệt, uy lực của pháp thân này vô cùng mạnh mẽ, mỗi một lần pháp thân tăng lên ở trong cửu cảnh Chí Tôn đều là kinh thiên động địa.
Mà khi ấy sư tôn mới ở cảnh giới Chí Cao Đế Tôn thập phẩm, dung nạp pháp thân, hội tụ thân xác, lúc hợp hai thành một có thể trực tiếp từ Chí Cao Đế Tôn thập phẩm tới cảnh giới linh giả Cực Cảnh thất văn.
Lần này lại khác, sư phụ dung hợp ở cảnh giới Chí Cao Đế Tôn ngũ phẩm, nhưng dù vậy cũng đã ngưng tụ ra ba thần văn.
Lúc này Tần Ninh bước chân ra, nhìn bốn phía, khẽ mỉm cười nói: "Hoạt động gân cốt một chút thôi!"
Vừa nói xong, cả người hắn đã xông ra.
Chỉ trong phút chốc, khí thế ngưng tụ trong người Tần Ninh mãnh liệt vô tận cứ như là một đại dương, một đồng cỏ, một dãy núi vậy.
Trực tiếp đánh một quyền về hướng một vị linh giả Cực Cảnh.
Chương 2685: Không rút lui không được
Ầm... Tiếng nổ trầm thấp vang lên, cơ thể của linh giả Cực Cảnh kia trong nháy mắt đã văng ra tung tóe, không còn hài cốt.
Mà lúc này, đám người Lý Huyền Đạo, Thời Thanh Trúc cũng đã thấy Tần Ninh ra tay.
"Sư phụ!"
Lý Huyền Đạo kích động nói: "Người đến cảnh giới linh giả rồi sao?"
Tần Ninh nhìn về phía mấy người, nói: "Không chừa một mống".
"Vâng!"
Trong nháy mắt, đám người Thời Thanh Trúc, Diệp Viên Viên đều tràn ngập ý chí chiến đấu.
Mà cùng lúc đó, một người đàn ông tôn giả Cực Cảnh dẫn đầu thấy Tần Ninh đi ra, ánh mắt biến đổi.
Ở trong Cửu Nguyên Vực, có ai mà không biết chuyện Tần Ninh tiêu diệt đế giả đâu?
Người này mà ra tay thì chắc chắn bọn họ sẽ phải chết.
"Dù sao đều phải chết!"
Lúc này, người đàn ông gầm hét lên: "Giết!"
Ầm ầm... Chỉ trong phút chốc, sức mạnh Cực Đạo điên cuồng bùng nổ trên mặt đất, những tiếng kêu gào vang lên bên tai không dứt.
Lúc những tiếng ầm vang không ngừng bùng nổ, có mười mấy vị linh giả Cực Cảnh đều đánh về phía Tần Ninh.
Cảnh giới nhất văn, cảnh giới tam văn, cảnh giới ngũ văn, cảnh giới thất văn, cái nào cũng có.
Lúc này những tiếng ầm ầm bộc phát ra.
"Tới hay lắm!"
Sắc mặt Tần Ninh bình tĩnh, hai tay nắm chặt, Đại Tu Di Cửu Cung Tán xuất hiện trong tay.
Chỉ thấy hắn hất tay lên một cái, cây dù màu xanh mở ra, chín cung cách ngưng tụ ra.
Trong phút chốc, trong cung cách đó, những luồng ánh sáng kim mộc thủy hỏa thổ phong lôi điện phóng ra.
Một bàn tay khổng lồ màu vàng và mũi tên bằng băng lập tức ngưng tụ ra trong Đại Tu Di Cửu Cung Tán.
Bảo khí Cực Cảnh cấp thiên của Đại Cung Cổ Đế Cực Cảnh có uy lực vô địch.
Cho dù Tần Ninh là linh giả Cực Cảnh cũng không thể thúc giục được vật này bùng nổ ở mức lớn nhất, nhưng lấy cảnh giới tam văn của hắn, không một ai trong cảnh giới linh giả Cực Cảnh có thể ngăn cản.
Trên thực tế đối với đám người Diệp Viên Viên, Thời Thanh Trúc mà nói, cảnh giới của Tần Ninh cao hay thấp cũng không thể quyết định việc Tần Ninh bùng nổ ở mức cao nhất, chỉ cần có hắn, trong lòng bọn họ luôn luôn thấy yên tâm.
Những tiếng bùng nổ ầm ầm không ngừng kéo dài.
Mà dần dần, đám linh giả Cực Cảnh đã không có cách nào chống lại được Tần Ninh, lần lượt bị tiêu diệt.
Nhưng mấy vị tôn giả Cực Cảnh cũng đã nhìn ra manh mối.
Dường như Tần Ninh không hề giống như lời đồn đại, có thể tiêu diệt được đế giả Cực Cảnh.
Ít nhất bây giờ Tần Ninh đối mặt với đám linh giả Cực Cảnh kia trông vẫn rất miễn cưỡng.
"Đi, giết hắn!"
Một vị tôn giả Cực Cảnh dẫn đầu tiếp tục hạ lệnh.
Ngay lập tức, năm cao thủ thiên giả Cực Cảnh trực tiếp xông về phía Tần Ninh.
Năm người Diệp Viên Viên, Thời Thanh Trúc, Lý Huyền Đạo, Lý Nhàn Ngư, Diệp Nam Hiên đều đang bị mấy người bao vây, lúc này căn bản không thể thoát ra để bảo vệ Tần Ninh được.
"Tới đây!"
Tần Ninh cầm Đại Tu Di Cửu Cung Tán, một cái tay khác nắm chặt, bốn luồng ánh sáng ngưng tụ, trong nháy mắt đã được hắn nắm trong tay.
Bốn Đan Điển! Ba cuốn trước thích hợp cho cấp bậc cửu cảnh Chí Tôn.
Ba cuốn giữa thích hợp với các cấp bậc Cực Cảnh.
Lúc này, Tần Ninh đến cảnh giới linh giả Cực Cảnh tam văn, dung hợp quyển thứ tư, áp lực cũng không lớn.
Chỉ trong phút chốc, bốn Đan Điển tụ tập bên ngoài cơ thể Tần Ninh.
Bốn luồng ánh sáng khác nhau ngưng tụ lại làm một với ba thần văn, trông khác hẳn với những người khác.
Những tiếng ầm ầm không ngừng vang lên.
Tần Ninh đưa tay ra nắm.
Hắn đã đến Cực Cảnh, dĩ nhiên là lấy võ quyết Cực Cảnh làm căn bản, chẳng qua là bây giờ hắn cũng không tu hành bất kỳ võ quyết Cực Cảnh nào cả.
Thứ duy nhất vẫn có uy lực rất mạnh mẽ chính là Cửu Hoàng Tinh Thần Quyết.
"Dẫn Cửu Thiên Tinh Hà!"
"Hóa Ức Vạn Ma Mút!"
Lúc này, khí thế trong cơ thể Tần Ninh thông thẳng lên trời, hóa thành một luồng ánh sáng cao vạn trượng.
Ở giữa tia sáng kia, hư không vang lên ầm ầm, loáng thoáng có bóng dáng của những Thần Tượng đạp lên hư không, đi xuống từng bước một.
Trong nháy mắt, con thứ hai, con thứ ba... Đó cũng không phải là Thần Tượng.
Mà là voi ma mút cổ! Bộ lông toàn thân rất dài, đôi ngà tỏa ra ánh sáng màu trắng.
Mỗi một con đều cao lớn trăm trượng, dũng mãnh mà oai phong.
Voi ma mút tuy không oai phong hay có khí thế kiêu ngạo bằng rồng phượng, nhưng khí thế chất phác như đất đai, sâu không lường được.
Trong nháy mắt, mười mấy con voi ma mút đã xuất hiện.
"Đạp!"
Từng con voi ma mút to lớn trực tiếp đạp bốn chân xuống.
Rầm rầm rầm! Hư không nứt ra.
Khí tức làm người ta sợ hãi không ngừng bộc phát.
Cơ thể của từng vị linh giả Cực Cảnh trực tiếp bị đạp thành thịt nát.
Tuy đám thiên giả Cực Cảnh miễn cưỡng chống được khí thế mà voi ma mút đạp xuống, nhưng xương cốt toàn thân lại phát ra những tiếng nổ ầm ầm.
Lúc này, tất cả mọi người đều cảm giác được khí tức làm người ta sợ hãi khuếch tán ra.
Bốn cuốn Đan Điển dung hợp vào người Tần Ninh, khiến hắn giống như một vị cao thủ linh giả Cực Cảnh đỉnh phong.
Mà uy lực do Cửu Hoàng Tinh Thần Quyết bùng nổ lại xông thẳng về phía đám thiên giả Cực Cảnh! Đây chính là Cửu Nguyên Đan Đế chuyển thế! Không chỉ có đan thuật nghịch thiên, thực lực lại mạnh mẽ kinh khủng không thể tưởng tượng nổi.
Người như vậy đúng là khiến người ta phải sợ hãi.
Những âm thanh kinh khủng không ngừng truyền ra, lúc này cả một vùng đất đã bị trận chiến hoàn toàn phá hủy.
Từng con voi ma mút to lớn bước ra từng bước một, nghiền ép từng vị linh giả Cực Cảnh, thiên giả Cực Cảnh.
Cuối cùng, mấy vị tôn giả Cực Cảnh cầm đầu đã hoàn toàn sợ hãi, hoàn toàn bất an.
"Rút lui!"
Cuối cùng, một đạo tiếng quát vào lúc này vang lên.
Phải rút lui! Không rút lui không được.
Sẽ chết, cứ chết như vậy thì không có bất kỳ ý nghĩa gì! Tần Ninh vô cùng oai phong, vô cùng mạnh mẽ.
Hơn năm mươi người lúc này chỉ còn lại hơn hai mươi người, ai nấy đều thi nhau chạy trốn, vô cùng chật vật.
"Đừng đuổi theo".
Tần Ninh mở miệng.
Năm người Thời Thanh Trúc, Diệp Viên Viên, Lý Huyền Đạo, Lý Nhàn Ngư, Diệp Nam Hiên tràn ngập sát khí, lần lượt dừng lại.
"Sư phụ đến Cực Cảnh rồi?"
"Ừ!"
Tần Ninh chậm rãi gật đầu nói: "Cảnh giới tam văn".
Chí Cao Đế Tôn ngũ phẩm đến cảnh giới linh giả Cực Cảnh tam văn.
Con đường tăng cấp đó khiến người ta phải kinh ngạc.
Quả thực là vô cùng kinh khủng.
Chẳng qua là đi theo Tần Ninh lâu rồi, mấy vị đệ tử đều biết con đường tu hành của Tần Ninh luôn khác những người khác.
Có lẽ thỉnh thoảng sẽ tăng lên một cấp bậc, có lẽ rất lâu cũng không có bất kỳ biến hóa gì, nhưng cũng có thể xảy ra biến hóa cực lớn ngay sau đó.
"Không biết những người này là ai!"
Lý Huyền Đạo nhìn thi thể đầy đất, nói: "Không nhìn ra là võ giả của thế lực cấp bậc thiên vương nào...", lúc này Tần Ninh cũng đưa mắt nhìn từng thi thể trên đất, nói: "Mục đích của bọn họ là tách chúng ta ra rồi giải quyết từng người, đương nhiên sẽ không dùng người của mình".
"Chúng ta tới núi Thần Nguyên, chắc nhà họ Nguyên cùng nhà họ Chu bên kia cũng đoán được, không biết là tự nhiên tới hay là muốn tìm thân xác của ta nữa".
Trần Nhất Mặc chậm rãi gật đầu.
"Có điều bọn họ chỉ biết là năm đó ta rời đi đã giao cho Mặc Nhi Cửu Nguyên Đan Điển cùng với một bảo bối, chứ cũng không biết bảo bối kia chính là thân xác một đời của ta".
"Nếu như biết... Chỉ sợ cũng không chỉ để những người khác tới thăm dò thôi đâu!"
Mấy người đều gật đầu.
"Được rồi, tiếp tục đi sâu vào đi!"
Tần Ninh nhìn về phía Trần Nhất Mặc, nói: "Rốt cuộc ngươi để thân xác ở nơi nào?"
"Ngay bên trong núi Thần Nguyên".
Trần Nhất Mặc nghiêm túc nói: "Nhất định con có thể tìm được, chỉ cần không phải ở chỗ Thiên Hàng Ngân Hà là được!"
Tần Ninh nghe thấy lời này, sắc mặt hơi kỳ quái.
Một nhóm bảy người tiếp tục lên đường.
Mà cùng lúc đó, hơn hai mươi người chạy trốn phần lớn đều là cảnh giới thiên giả Cực Cảnh, ba vị tôn giả Cực Cảnh dẫn đầu lúc này cũng khá chật vật.
"Đại ca, không đuổi kịp đâu!"
Một người hô lên.
"Thể thuật mạnh mẽ thì thân xác ắt cũng sẽ mạnh mẽ, hơn nữa tu hành thân xác chú trọng nhất là làm liền một mạch, có cái nào mà không lợi hại đâu?"
Lão đạo sĩ cười ha ha nói: "Này, năm đó nếu lão đạo sĩ ta có thể gặp được Thông Thiên Đại Đế, được truyền thụ thể thuật mạnh mẽ thì tốt, ngày chơi ngàn em không còn là giấc mơ nữa!"
Nghe ông ta nói vậy, bốn người Lý Nhàn Ngư thi nhau nhìn về phía Tần Ninh bằng ánh mắt hâm mộ.
Đời thứ tám của sư phụ là Thông Thiên Đại Đế, Thể Đế, chắc chắn cơ thể kia sẽ vô cùng mạnh mẽ.
Khó trách đến đời này, trước trước sau sau từ Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi, đến Cốc Tân Nguyệt, Thời Thanh Trúc, chắc còn có nhiều nữa, sư phụ đều gánh vác được.
Tần Ninh lẳng lặng uống nước.
Lúc này Diệp Nam Hiên không thèm quan tâm, nói: "Phụ nữ chỉ làm ảnh hưởng đến tốc độ rút đao của ta thôi!"
"Trong lòng không có phụ nữ, ắt sẽ rút đao như thần!"
Lý Huyền Đạo không được nhịn cười nói: "Nam Hiên, ngươi nói như gieo vần thơ vậy!"
Trần Nhất Mặc nói: "Nhưng mà có câu bàn tay âm dương nắm càn khôn, thế giới Cửu Thiên ta vi tôn, không phải càng có vần hơn sao?"
"...", lúc này lão đạo sĩ tiếp tục nói: "Thần Tinh Dịch năm đó có Thông Thiên Đại Đế còn đỡ, Thông Thiên Đại Đế không còn nữa liền buông thả bản thân, gây ra bao nhiêu nợ tình, năm đó ta nghe nói không ít thánh địa thánh nữ, thần nữ đều yêu hắn ta chết đi sống lại, vừa yêu vừa hận".
"Là sao?"
Lý Nhàn Ngư hỏi lần nữa.
"Hầy, ngươi suy nghĩ kỹ một chút mà xem!"
Lão đạo sĩ cười nói: "Tên đó cũng không phải người thành thật, tạo ra một món nợ hoa đào liền chạy, nếu ngày nào đó chọc phải người mình không đối phó được, lại không có sư phụ làm chỗ dựa, chẳng phải sẽ dễ xảy ra vấn đề ư?"
Lý Nhàn Ngư gật đầu.
Cũng có lý! Khúc Phỉ Yên! Chiêm Ngưng Tuyết! Thần Tinh Dịch! Ba vị này dường như… đều rất đặc biệt.
Tần Ninh lại cười nói: "Xưa nay Thần Tinh Dịch luôn thích hái hoa ngắt cỏ, nhưng mà cho dù những cô gái kia cực kỳ hận hắn ta thì cũng không nỡ giết hắn ta".
Lão đạo sĩ cười nói: "Đúng là như thế, nhưng chắc hẳn cô gái kia cực kỳ yêu hắn ta nên mới nhốt hắn ta lại, không cho hắn ta ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt nữa thì sao?"
"Những người này đều xuất hiện sau khi Cửu Nguyên Đan Đế chuyển thế trong gần bốn vạn năm qua, rất nổi tiếng trong toàn bộ Trung Tam Thiên".
Lúc này Trần Nhất Mặc ngồi ngay ngắn tại chỗ, nhìn lão đạo sĩ nói: "Khúc Phỉ Yên, Chiêm Ngưng Tuyết, Thần Tinh Dịch, ba vị này, Trần Nhất Mặc ta so với bọn họ thì như thế nào?"
Lão đạo sĩ vô cùng cáo già, nghe được câu hỏi này làm sao mà không hiểu.
"Cửu Nguyên Đan Đế, Luyện Thiên Đại Đế, Phong Không Chí Thánh, Thông Thiên Đại Đế là bốn người đại diện cho nhân vật kiệt xuất xuất hiện trong Trung Tam Thiên gần bốn, năm vạn năm qua".
"Đệ tử của bốn người này đương nhiên cũng đều là thiên tài hàng đầu, Mặc Hoàng không hề thua kém ba người kia!"
Trần Nhất Mặc nghe thấy vậy thì bĩu môi, không nói gì.
Sau khi ăn một bữa rượu đủ cơm no, đạo sĩ áo đỏ nói một câu cảm ơn rồi rời đi.
Lôi Nguyên Lãng cũng vô cùng vui vẻ vì đã kết bạn được với mấy người Tần Ninh, tạm biệt rời đi.
Sư đồ năm người trở về quán rượu.
Trên đường đi, rốt cuộc Diệp Nam Hiên không nhịn được nói: "Sư phụ, có vẻ mấy vị sư đệ sư muội vẫn còn khỏe mạnh, người cũng không cần lo lắng".
Mạnh khỏe?
Tần Ninh nhìn Diệp Nam Hiên một cái.
Mạnh khỏe chỗ nào?
Ngoại trừ Chiêm Ngưng Tuyết đang ở Bắc Tuyết Thiên thì hai người còn lại, Thần Tinh Dịch không biết tung tích, Khúc Phỉ Yên cũng không có tin tức gì, đấy mà là mạnh khỏe ư?
Lúc này Lý Huyền Đạo nói: "Quan trọng là không giống ngươi, chỉ mang thêm phiền phức đến cho sư phụ thôi".
"Ta nào có, ta không có, ngươi đừng nói nhảm".
Diệp Nam Hiên liên tục phủ nhận.
Tần Ninh cười nói: "Vi sư còn nhớ rõ lúc ngươi đánh ta!"
Trần Nhất Mặc nghe thấy thế thì lập tức nói: "Ngươi cũng đánh sư phụ?"
Diệp Nam Hiên vừa muốn trả lời, lại nhìn về phía Trần Nhất Mặc.
Cái gì gọi là ngươi cũng thế?
Hai người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đều hiểu ra gì đó.
Trở lại trong quán rượu, Thời Thanh Trúc và Diệp Viên Viên cùng nhau xuất hiện.
Thấy hai người nghiêm nghị nhìn mình, Tần Ninh không khỏi nói: "Sao vậy?"
"Sư đồ năm người đi ra ngoài một chuyến, lại gây ra phiền toái gì hả?"
Tần Ninh thản nhiên ngồi xuống, cầm chén trà mà Diệp Viên Viên rót cho lên, cười nói: "Ta đâu có gây phiền toái gì".
"Nghe nói nhà họ Nguyên bên kia triệu hồi đám đệ tử đến thần Nguyên Thành, có liên quan gì đến chàng không?"
Thời Thanh Trúc nhìn Tần Ninh nói.
"Chỉ là gặp chuyện bất bình rút đao giúp đỡ một lần mà thôi, vừa vặn đụng phải người nhà họ Nguyên cho nên xử lý một thể".
Tần Ninh lập tức cười nói: "Tin tức truyền đi nhanh thật".
Lúc này, Thời Thanh Trúc nghiêm túc nói: "Chàng lấy được ba linh là Ám Thiên Nhân, miếu Thiên Thần, mộ Bất Tử ở trong Diêm Môn, tụ tập thành Ám Thiên Nhân, có thể dung nạp sáu quyển Đan Điển, nhưng lần trước chàng đã sử dụng rồi, chính chàng cũng đã nói Ám Thiên Nhân chỉ có thể tiếp nhận một lần".
"Nếu như bây giờ nhà họ Nguyên và nhà họ Chu dùng hết sức đối phó với chàng, chàng sẽ lấy cái gì để ngăn cản?
Đừng làm bừa".
Nghe thấy lời này, Tần Ninh cười nói: "Ta biết, nhưng mà bây giờ vẫn còn có thể hù dọa được bọn họ, cũng không có gì phải lo lắng cả".
"Hơn nữa lần này nếu vào bên trong núi Thần Nguyên tìm được thân xác, ta sẽ có thể bước vào linh giả Cực Cảnh, đến lúc đó có thể dung nạp quyển thứ tư, thực lực tăng nhiều, cũng không cần lo lắng".
Tuy Tần Ninh nói như vậy, thế nhưng Thời Thanh Trúc và Diệp Viên Viên vẫn còn lo lắng.
Bây giờ Tần Ninh chỉ đang giả vờ thôi.
Nếu nhà họ Nguyên và nhà họ Chu như biết Tần Ninh không còn chỗ dựa lớn nhất nữa, căn bản sẽ không e ngại hắn.
Thời Thanh Trúc tiếp tục nói: "Ta nhận được tin tức từ chỗ Tô Khuynh Nguyệt, lần này bảy thế lực cấp thiên vương đều được điều động, ngoài ra còn có các thế lực khắp nơi trong Thượng Nguyên Thiên Vực".
"Dù sao võ giả Cực Cảnh cũng không phải số ít".
"Không nói đến nhà họ Nguyên và nhà họ Chu, ngoài ra ba trong sáu trưởng lão của Cự Linh Tông đều đến".
"Trong bảy vị phong chủ của Thiên Lôi Cốc thì có ba vị đến".
"Thiên Ngoại Các bên kia thì không rõ lắm".
Thời Thanh Trúc nghiêm túc nói: "Nhà họ Nguyên và nhà họ Chu sẽ phái ngũ gia Nguyên Thâm và lục gia Nguyên Mặc Vân của nhà họ Nguyên, cùng với tứ tộc lão Chu Khả Thiên của nhà họ Chu tới, nói không chừng hai phe đó sẽ nhân cơ hội này để ra tay với chàng".
Tần Ninh nhìn Thời Thanh Trúc một chút, nhẹ nhàng vẫy tay, Thời Thanh Trúc tới gần Tần Ninh.
Hắn nắm chặt tay Thời Thanh Trúc, cười nói: "Ban đầu là nhà họ Chu và nhà họ Nguyên khơi mào tranh chấp, thế nhưng nhìn thấy ta đột nhiên bùng nổ thì lại đi tìm Thiên Thi lão nhân, Thiết Vương, Hoa Độc bà bà đến hòa giải, điều này nói rõ bọn họ không nghĩ tới ta sẽ mạnh như vậy, cho nên mới lui một bước".
"Mà lần này chưa chắc sẽ đối phó với ta, mà là đối phó với các nàng, nói không chừng sẽ...", "Cho nên lần này, nàng và Viên Viên, cùng với bốn người Huyền Đạo, Nam Hiên hãy cố gắng đừng rời khỏi ta, nếu đi cùng với ta, nhà họ Nguyên và nhà họ Chu sẽ không dám ra tay".
Chuyện ở Cửu Nguyên Vực lần trước, Tần Ninh cũng đã suy nghĩ thật lâu.
Rõ ràng nhà họ Nguyên và nhà họ Chu đã dùng Cửu Nguyên Đan Điển và hắn để Trần Nhất Mặc ra tay vì bảo vệ thân xác.
Nhưng nhìn thấy mình bộc phát quá mạnh, tự biết khó mà cướp đoạt, cho nên mới lui bước.
Chỉ là nếu như nhà họ Nguyên và nhà họ Chu dừng tay, Tần Ninh mới thể cảm thấy kỳ quái.
Phải hay không phải, tiếp theo gặp mặt ở bên trong núi Thần Nguyên rồi sẽ hiểu.
Chương 2682: Huyền Linh Thánh Chi
Sau đó bọn họ liền ở lại thành Thần Nguyên mấy ngày, ngày nào Lôi Nguyên Lãng cũng sẽ đến chơi, mời mấy người Tần Ninh đi ăn uống khắp nơi trong thành Thần Nguyên.
Những chỗ kia rất khó tìm kiếm, nhưng khẩu vị đúng là độc đáo, có một phong cách riêng.
Mà một khoảng thời gian sau, hiện tượng kỳ dị lại xuất hiện lần nữa trong núi Thần Nguyên.
Thiên Hàng Ngân Hà lại xuất hiện lần nữa.
Mà lần này không chỉ có Thiên Hàng Ngân Hà, mà có tiếng sấm cuồn cuộn, đinh tai nhức óc.
Tuy thành Thần Nguyên ở mép núi Thần Nguyên, thế nhưng vị trí Thiên Hàng Ngân Hà cách nơi đây hơn vạn dặm, nhưng vẫn có thể nghe được tiếng sấm cuồn cuộn kia giống như nước lũ ngập trời.
Cho nên các thế lực khắp nơi trong thành Thần Nguyên đều không nhịn được, bắt đầu xuất phát.
Ngày hôm đó, trong quán rượu, đám người Tần Ninh cũng lần lượt xuất phát.
Cửu Anh xuất hiện, chở mấy người Tần Ninh, Thời Thanh Trúc, Diệp Viên Viên, Lý Huyền Đạo, Diệp Nam Hiên, Trần Nhất Mặc, Lý Nhàn Ngư đi.
Trong đội ngũ của Cửu Tinh Lâu ngoại trừ Tô Khuynh Nguyệt ra còn có một cô gái nữa mới đến, tên là Ngụy Doanh Doanh.
Mà những ngày qua, mấy người Diệp Nam Hiên cũng đã biết.
Cửu Tinh Lâu là một trong bảy thế lực cấp bậc thiên vương.
Lâu chủ là Tô Uyển Nguyệt.
Bốn phó lâu chủ đều có thân phận địa vị cực cao.
Tô Khuynh Nguyệt nhìn như mới hơn hai mươi tuổi chính là một trong bốn phó lâu chủ, bản thân cũng là một vị đế giả Cực Cảnh.
Điều này cũng khiến mấy người Lý Huyền Đạo, Diệp Nam Hiên vô cùng kinh ngạc.
Ban đầu bọn họ nhìn thấy Tô Khuynh Nguyệt chỉ cho rằng Tô Khuynh Nguyệt chỉ là muội muội của lâu chủ Cửu Tinh Lâu - Tô Uyển Nguyệt, không nghĩ tới một mỹ nữ như vậy lại có thân phận địa vị không tầm thường.
Cơ thể trăm trượng của Cửu Anh bay lên không, lao đi vùn vụt, nhìn cực kỳ hùng vĩ.
Mà đám người Cửu Tinh Lâu cũng ngồi lên từng con chim đại bàng phi hành, tiến về núi Thần Nguyên.
Lúc này Tô Khuynh Nguyệt đứng từ xa nói: "Tần Ninh, tỷ phu, các ngươi cũng phải cẩn thận một chút, gặp được nguy hiểm gì ở bên trong núi Thần Nguyên thì cứ mở miệng, tỷ tỷ đã dặn dò không thể để các ngươi xảy ra chuyện".
Trần Nhất Mặc nhìn thoáng qua Tô Khuynh Nguyệt, nói: "Lặp lại lần nữa, ta không phải tỷ phu ngươi".
Tô Khuynh Nguyệt lại thè lưỡi ra, nở nụ cười xinh đẹp nói: "Chuyện sớm hay muộn mà!"
"Sớm muộn cũng không thể!"
Tô Khuynh Nguyệt không để ý đến Trần Nhất Mặc, mà nhìn về phía Thời Thanh Trúc nói: "Thanh Trúc, ngươi cũng phải cẩn thận nha".
"Ừm...", không chỉ là bọn họ, mà đám võ giả tụ tập trong thành Thần Nguyên mấy ngày nay đều xuất phát hết.
Bảy thế lực cấp bậc thiên vương, đương nhiên phải có thanh thế cực lớn.
Ngoài ra chính là từng thế lực cao thấp khác nhau trong toàn bộ Thượng Nguyên Thiên Vực.
Bảy thế lực cấp bậc thiên vương là cấp cao nhất, đương nhiên cũng có một vài thế lực khác có đế giả, tôn giả Cực Cảnh cầm đầu, nghe được tin tức này mà tới.
Hiện tượng thần bí ở núi Thần Nguyên thật sự quá kinh dị.
Hơn nữa mấy ngày nay, không ít võ giả, người mạo hiểm ra vào phạm vi bên ngoài nơi xảy ra hiện tượng kỳ lạ trong núi Thần Nguyên, đã nhặt được không ít đồ tốt trong một vài dãy núi.
Bảo khí Cực Cảnh cấp Thiên.
Cấp Địa, cấp Huyền, cấp Hoàng, cái gì cũng có.
Mà điều làm người ta khiếp sợ nhất chính là Đại Tu Di Cửu Cung Tán mà Tần Ninh mua được từ trong tay đạo sĩ áo đỏ.
Đây là một bảo khí Cực Cảnh cấp Thiên mà Đại Cung Cổ Đế sử dụng mười hai vạn năm trước! Điều này khiến tất cả mọi người đều phải đỏ mắt.
Bảo khí Cực Cảnh! Bốn cấp bậc Thiên Địa Huyền Hoàng.
Mỗi một phẩm cấp đều có sự chênh lệch cực lớn.
Đối với Thượng Nguyên Thiên hiện nay mà nói, bảo khí Cực Cảnh cấp Thiên là thứ mà chỉ có đế giả Cực Cảnh mới có, tuy ở bên trong Thượng Nguyên Thiên, đế giả Cực Cảnh không phải số ít, nhưng chỉ có một hai phần mười có được bảo khí Cực Cảnh cấp Thiên thôi.
Đây vẫn chỉ là bảo khí Cực Cảnh xuất hiện trong Thiên Hàng Ngân Hà, ngoài cái này ra thì sao?
Mỗi một lần, phàm là xuất hiện chuyện kỳ lạ như thế thì đều kèm theo cơ duyên vô tận.
Nếu như nắm chắc, cũng không phải là không thể leo lên vị trí cao.
Lúc này, võ giả tiến vào bên trong núi Thần Nguyên lít nha lít nhít giống như châu chấu trong trời đất, không chỉ là võ giả Cực Cảnh, cho dù là các võ giả cấp bậc Chí Tôn đến từ các đại vực cũng đều nghe nói mà chạy đến.
Cơ thể trăm trượng của Cửu Anh bay lượn trên từng ngọn núi cao.
Sau khi tiến vào núi Thần Nguyên vạn dặm, Cửu Anh hóa thành một luồng ánh sáng, hòa vào bên ngoài cơ thể Tần Ninh, biến mất không thấy gì nữa.
Núi Thần Nguyên sở dĩ được gọi là cấm địa chính là vì thời không nơi đây vô cùng quỷ dị.
Mỗi một ngọn núi ở đây đều cao hơn vạn trượng, ngọn núi nào thấp hơn thì cũng không thấp hơn trăm mét.
Mà sau khi đi sâu vào bên trong khoảng vạn dặm, sẽ không thể phi hành trên không qua những dãy núi siêu cao ở đây nữa, bởi vì thời không trên không rất hỗn loạn, giống như có một tấm lưới lớn vô hình bao phủ nơi đây vậy.
Qua nhiều năm như vậy rồi, núi Thần Nguyên sở dĩ được tôn sùng là một trong những cấm địa nổi tiếng trong toàn bộ Thượng Nguyên Thiên Vực, thời không rối loạn phía trên cũng là một nguyên nhân.
Mà ngoài ra còn có những thiên nguyên thú tồn tại trong này, chủng loại nhiều đến mức đáng kinh ngạc, hơn nữa mỗi một con đều có được năng lực mà ông trời ưu ái.
Còn nữa chính là giống như đa số những dãy núi khác, nơi này cũng sinh trưởng rất nhiều dược liệu, cùng với rất nhiều loại khoáng thạch nằm trong núi, là thứ mà đám đan sư và khí sư thích nhất.
Rất nhiều nguyên nhân tổng hợp đã khiến danh tiếng của núi Thần Nguyên lan xa.
Lại thêm lần này có Thiên Hàng Ngân Hà, đã hoàn toàn khơi ra mong muốn khám phá nơi này của tất cả các võ giả.
Tần Ninh dẫn Thời Thanh Trúc và Diệp Viên Viên, cùng với bốn vị đệ tử, một nhóm bảy người cộng thêm ba con chó vàng rơi vào bên trong dãy núi.
Giữa những ngọn núi cao và những cây cổ thụ, bóng dáng bảy người trông vô cùng nhỏ bé.
Mà sau khi hàng vạn võ giả trong Thượng Nguyên Thiên tiến vào nơi này, phân tán ra, rất nhanh đã biến mất giữa những dãy núi cao mênh mông trùng điệp, giống như phù du rơi vào biển cả tản ra vậy.
Bảy người và ba con chó lúc này trông rất giống phù du, cực kỳ nhỏ bé trong những dãy núi mênh mông này.
Lúc này nhìn Lý Nhàn Ngư đã hoàn toàn khác biệt.
Sau khi đột phá đến cảnh giới thiên giả thất luân, Lý Nhàn Ngư đã bế quan ba ngày, cuối cùng đã đạt tới tôn giả Cực Cảnh tầng một.
Bây giờ, Diệp Viên Viên và Lý Huyền Đạo, Diệp Nam Hiên đều đã là cảnh giới thiên nhân nhất luân rồi.
Thời Thanh Trúc, cảnh giới tôn giả tầng ba.
Lý Nhàn Ngư, cảnh giới tôn giả tầng một.
Tần Ninh, cảnh giới Chí Cao Đế Tôn ngũ phẩm.
Trần Nhất Mặc… không tính… Bảy người đi cùng nhau cũng không tính là yếu.
Bảy người do Tần Ninh cầm đầu nhanh chóng đi về phía Thiên Hàng Ngân Hà trong núi Thần Nguyên với tốc độ cực nhanh.
Trên đường đi cũng gặp phải một vài võ giả lẻ tẻ, nhưng mà chẳng có ai thèm để ý đến nhau.
Cứ như vậy, sau khi đi sâu vào bên trong khoảng hơn trăm dặm, bảy người đã đứng trước một dãy núi.
Ngọn núi này cao trăm trượng, phía trước lại là một thung lũng.
Mà lúc này, Tần Ninh đưa mắt tới, nhìn thấy vị trí của thung lũng thì sắc mặt hơi biến đổi.
Trần Nhất Mặc cũng nhíu mày lại.
"Sư phụ, hình như là... Huyền Linh Thánh Chi!"
Trần Nhất Mặc nhìn về phía Tần Ninh, nói.
Huyền Linh Thánh Chi?
Là cái gì?
Ba người Lý Huyền Đạo, Diệp Nam Hiên, Lý Nhàn Ngư đều nhìn về phía trước, chỉ thấy một thung lũng với đường kính ngàn trượng, bên trong thung lũng mọc rất nhiều cây cỏ cao gần bằng người, ngoài ra thì không có vật gì khác nữa!
Tần Ninh gật đầu nói: "Phải, là Huyền Linh Thánh Chi, cực kì hiếm thấy, vật này không có tác dụng mấy với võ giả Cực Cảnh, nhưng lại cực kỳ tốt với võ giả cảnh giới Chí Cao Đế Tôn".
Chương 2683: Nên thần phục thì phải thần phục!
Ánh mắt Trần Nhất Mặc lấp lóe nói: "Nếu như trực tiếp ăn Huyền Linh Thánh Chi, rèn luyện pháp thân và nhục thân dung hợp, có lẽ sư phụ có thể trực tiếp tăng lên đến linh giả Cực Cảnh".
"Ừm...", trên thực tế mấy ngày nay, sau khi Tần Ninh từ tứ phẩm đến ngũ phẩm thì không còn tăng lên nữa.
Cũng không phải là không muốn, mà là rất khó.
Pháp thân Long Hoàng Bất Diệt mà hắn tu hành có uy lực quá mạnh, cũng cần có thân xác cực kỳ mạnh mẽ.
Đúng là mấy năm gần đây, thân xác của hắn đã được tu hành rất mạnh rồi.
Thế nhưng thân xác mạnh, pháp thân mạnh, muốn dung hợp được lại vô cùng khó khăn.
Đây cũng là lí do vì sao trong khoảng thời gian này Tần Ninh gần như không tăng tiến thêm.
Đều này cũng không phải là việc mà đan dược có thể giải quyết.
Nhưng Huyền Linh Thánh Chi lại khác.
Vật này được sinh ra từ tinh hoa trời đất, thu nạp tinh hoa của mặt trời và mặt trăng, vô cùng tốt với pháp thân của võ giả, cũng tốt cho thân xác, đều giúp chúng tăng lên rất nhiều.
Đồng thời linh chi là chí bảo do trời đất sinh ra, từ trước đến nay luôn là đồ bổ để võ giả tu hành.
"Diệp sư huynh, Lý sư huynh, các ngươi đi theo ta".
Lúc này Trần Nhất Mặc kích động nói.
Đừng nhìn Huyền Linh Thánh Chi chỉ quý giá với võ giả cảnh giới Chí Tôn, cho dù là linh giả Cực Cảnh bình thường tìm được, muốn hái được nó cũng rất khó.
Vật này có linh tính! Trần Nhất Mặc sải bước ra, Diệp Nam Hiên và Lý Huyền Đạo là cảnh giới thiên giả nhất luân cũng đi theo.
"Diệp sư huynh ở bên trái!"
"Lý sư huynh bên phải!"
Trần Nhất Mặc nói thẳng: "Hai người các ngươi hãy lấy sức mạnh Cực Đạo, phong ấn lại thung lũng này, ta sẽ ép Huyền Linh Thánh Chi kia xuất hiện".
Ép Huyền Linh Thánh Chi xuất hiện?
Thật hay giả vậy?
Diệp Nam Hiên và Lý Huyền Đạo cũng vô cùng hiếu kỳ.
Tần Ninh dẫn Thời Thanh Trúc, Diệp Viên Viên và Lý Nhàn Ngư đi đến mép thung lũng, không tiến vào.
Lúc này chỉ thấy Trần Nhất Mặc tiện tay lấy ra đống chai lọ to nhỏ khác nhau, có khoảng hơn trăm cái lơ lửng ở trước người.
"Cho chút gia vị trước đã...", Trần Nhất Mặc được thể hiện ra lĩnh vực mà mình am hiểu nhất, cho nên cực kỳ vui vẻ, tiện tay bắt lấy một cái bình ngọc, mở nắp bình, đổ bột phấn bay ra khắp thung lũng.
Ngay sau đó, hắn ta lại lần mò một đống bình ngọc lộn xộn, lấy ra từng viên đan dược, bóp nát, trộn lại với nhau.
Vốn dĩ chỉ là một đống thuốc bột trộn lẫn lại, nhưng dần dần, hơi nước ngưng tụ trên không trung, hóa thành giọt nước, trong chớp mắt đã rơi từ trên trời xuống giống như mưa rào tầm tã.
Cứ như thế, từng giọt nước mưa rơi xuống, ở vị trí sâu nhất khoảng trăm trượng của thung lũng dần dần xuất hiện vũng nước.
Nước mưa tiếp tục rơi.
Vũng nước dần dần biến thành hồ nước.
Lúc thung lũng sắp bị dìm ngập.
Đột nhiên, một luồng ánh sáng màu xanh phóng lên tận trời.
Ánh sáng màu xanh khiến người ta phải sợ hãi, lúc ánh sáng bắn ra bốn phía, trong nháy mắt đã lao ra bốn phương tám hướng đông nam tây bắc... Mà bốn luồng ánh sáng vọt thẳng ra giống như bốn con thú săn mồi có linh tính, nhưng Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên đã sớm chuẩn bị, sức mạnh Cực Đạo trong nháy mắt đã bao phủ khắp trời đất này.
Bốn luồng ánh sáng kia không ngừng va chạm vào bức tường do sức mạnh Cực Đạo của hai người ngưng tụ ra, nhưng vẫn không có cách nào lao ra ngoài được.
Trần Nhất Mặc cũng không nóng nảy, bàn tay hất lên, bốn cái khay ngọc xuất hiện trong tay.
"Hai vị sư huynh, từ từ tới gần ta đi!"
Trần Nhất Mặc vừa dứt lời, Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên đi từng bước một đến.
Bốn luồng ánh sáng vẫn chưa thể trốn thoát được, lại giống như không dám đụng vào nước trong thung lũng, càng không có cách nào đột phá cấm chế của Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên, lúc này đã là cá trong chậu.
Cuối cùng, bốn luồng ánh sáng đã bị Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên hợp sức ép vào bên trong khay ngọc.
Mãi đến lúc này, mấy người đến gần mới thấy rõ bên trong bốn cái khay ngọc xuất hiện bốn cây linh chi.
Linh chi nhìn qua to bằng bàn tay, toàn thân được ánh sáng màu xanh bao phủ, ở mặt ngoài linh chi có những giọt nước lấm tấm.
Trần Nhất Mặc nhìn bốn cây linh chi, không nhịn được cười nói: "Sư phụ, lần này pháp thân và thân xác của người có thể dung hợp đúng chỗ rồi".
Lý Huyền Đạo khó hiểu nói: "Trần sư đệ, vừa rồi ngươi làm cái gì vậy?"
"Các ngươi không hiểu được đâu".
Trần Nhất Mặc nói đâu ra đấy: "Huyền Linh Thánh Chi vô cùng có linh tính, mặc dù chỉ có tác dụng với võ giả cấp bậc Chí Tôn, nhưng lại rất có linh tính, vô cùng xảo trá, có thể thoát khỏi sự đuổi bắt của con người, vừa rồi ta đã dùng Phá Vân Thảo, Liễu Lan Hoa, Nhan Phấn...", lúc này Trần Nhất Mặc không ngừng giảng giải, Tần Ninh lại lấy bốn cây linh chi, đi sang một bên.
Ba người Diệp Nam Hiên, Lý Nhàn Ngư, Lý Huyền Đạo nghe mà chẳng hiểu gì hết.
Khác nghề như cách một ngọn núi! Cũng giống như Lý Huyền Đạo giảng giải về kiếm ý kiếm thế cho Lý Nhàn Ngư, Diệp Nam Hiên giảng giải về đao ý đao thế cho Trần Nhất Mặc vậy, căn bản rất khó hiểu được.
Lúc này Tần Ninh ngồi dưới một cái cây, nhìn bốn cái khay ngọc trong tay, cười nói: "Lúc đầu muốn lấy sức mạnh của thân xác để ta đến Cực Cảnh, bây giờ lại có thể hoàn thành trước thời hạn rồi".
"Thanh Trúc, Viên Viên, làm hộ pháp cho ta".
"Bây giờ chàng đột phá?"
"Huyền Linh Thánh Chi này rất có linh tính, biết mình bị bắt nên đã lựa chọn tự vẫn, chọn tự vẫn, chết rồi, không có linh tính thì cũng không còn hiệu quả lớn nhất nữa".
Giờ phút này, Trần Nhất Mặc ở bên kia còn đang giảng giải: "Huyền Linh Thánh Chi sẽ chạy, đừng nhìn ta giải quyết đơn giản như vậy, nếu là linh giả, thiên giả Cực Cảnh, một trăm người cũng không bắt được...", "Mặc Nhi!"
"Dạ!"
Trần Nhất Mặc quay đầu đáp.
"Ta sẽ hấp thu linh tính của Huyền Linh Thánh Chi này trước, ngươi bảo Tam Hoàng ra ngoài tìm hiểu tin tức, chờ ta mấy ngày nữa".
"Rõ!"
Trần Nhất Mặc lên tiếng, lại quay đầu, nhìn thấy ba người Lý Nhàn Ngư, Lý Huyền Đạo, Diệp Nam Hiên đã sớm chạy xa.
"Chúng ta ra xung quanh nhìn xem có nguy hiểm gì khác không".
Ba người rời đi nhanh như chớp...
Trần Nhất Mặc cô độc đứng ở nơi đó, hai tay chắp phía sau, than thở: "Trẻ con không thể dạy. Đạo đan thuật vô cùng cao thâm, nghe không hiểu còn không muốn nghe, haiz..."
Lúc này Tần Ninh ngồi dưới một gốc cây, khí tức trong cơ thể ngưng tụ.
Lực lượng kinh khủng ngưng tụ trong cơ thể.
Bên trong bốn cái khay ngọc, bốn cây Huyền Linh Thánh Chi lấp lóe ánh sáng, sức mạnh kinh khủng bộc phát ra, bị hắn nuốt vào trong miệng, trực tiếp dung nhập vào trong cơ thể.
Mà vào lúc này, bốn cây linh chi vẫn chứa đầy linh tính, muốn trốn thoát.
Thế nhưng pháp thân lại lập tức ngưng tụ trong cơ thể Tần Ninh.
Pháp thân Long Hoàng Bất Diệt! Một rồng một phượng đột nhiên xông ra trong người Tần Ninh, tiếng rồng phượng kêu khiến trong lòng người ta phải thấy sợ hãi.
Bốn cây Huyền Linh Thánh Chi bị long uy phượng uy áp chế, run lẩy bẩy.
"Nên thần phục thì phải thần phục".
Tần Ninh thở ra một hơi, lúc này hai tay nắm lại, pháp thân dung hợp với mặt ngoài, mà ở bên kia, Thời Thanh Trúc và Diệp Viên Viên đều nhìn thấy giữa pháp thân và thân xác của Tần Ninh tồn tại năm điểm kết nối như có như không.
Mà lúc này, Tần Ninh đang dựng ra điểm kết nối thứ sáu... Pháp thân và thân xác dung hợp, hoàn toàn tụ làm một, đó chính là cảnh giới linh giả Cực Cảnh.
Đây là con đường mà các nàng đều đã đi qua.
Chỉ là so sánh Tần Ninh bây giờ với con đường mà lúc trước các nàng đi qua, lại hoàn toàn khác một trời một vực.
Lúc trước pháp thân của các nàng ngưng tụ, dung hợp vào bên trong thân xác, đa số thân xác làm chủ đạo, như thế sẽ có thể dẫn dắt pháp thân và thân xác hòa làm một thể đúng phương hướng hơn.
Thế nhưng Tần Ninh lại để pháp thân và thân xác cắn nuốt lẫn nhau.
Chương 2684: Cảnh giới linh giả tam văn
Nếu như nói về sự khác biệt thì con đường Tụ Nhất của các nàng giống như võ giả ngưng tụ ra một phân thân, dung hợp với bản thân, mà Tần Ninh thì giống như là một bản thể và một bản thể dung hợp vậy.
Pháp thân không khác gì bản thể thứ hai.
Chẳng qua là con đường tu hành của Tần Ninh nhanh tới mức quỷ dị khó lường, hai cô gái cũng không lo lắng Tần Ninh sẽ có nguy hiểm tẩu hỏa nhập ma.
Ba ngày liên tiếp, Tần Ninh đều lặng lẽ ngồi dưới đất, không để ý tới chuyện xung quanh.
Mà mấy vị đệ tử cũng không lo lắng đến vị trí Thiên Hàng Ngân Hà chậm trễ, không lấy được cái gì cả.
Dù sao đi theo sư phụ, lúc nào lên đường, lúc nào dừng lại cũng được hết.
Mà cùng lúc đó, ở một vùng đất bên trong núi Thần Nguyên.
"Đã thăm dò được chưa?"
Bên trong một sơn cốc, lúc này có mấy chục người đang tụ tập.
Mấy chục người này đều mặc võ phục khác nhau, khuôn mặt bịt kín mít, tập trung đứng cùng một chỗ.
Một người đàn ông có hai hàng tóc mai trắng xóa nói.
"Ừ, phát hiện ra bảy người bọn họ đang ở cách nơi này hơn bảy mươi dặm".
Người đàn ông có hai hàng tóc mai trắng xóa kia khàn giọng nói: "Lần này chúng ta ra tay, chắc chắn sẽ phải chết".
"Nhưng cho dù chết thì cũng phải tách bọn họ ra, không thể để bọn họ tụ tập chung một chỗ, biết chưa?
Như vậy người sau lưng chúng ta mới có thể lần lượt giết chết bọn họ, nhất là Trần Nhất Mặc kia...", "Vâng!"
"Rõ!"
Người đàn ông tiếp tục nói: "Chủ nhân nhất định sẽ không bỏ rơi chúng ta".
Trong phút chốc, mấy chục người thi nhau lao ra.
Cùng lúc đó, bên kia.
Bốn người Trần Nhất Mặc, Lý Nhàn Ngư, Lý Huyền Đạo, Diệp Nam Hiên ngồi quanh ở dưới một gốc cây, rảnh rỗi nói chuyện phiếm.
Mấy ngày nay bọn họ đều lặng lẽ tu hành dựa theo con đường của mỗi người.
Diệp Viên Viên và Thời Thanh Trúc thì ngồi ở bên cạnh Tần Ninh để bảo vệ hắn.
Đột nhiên, Thời Thanh Trúc mở hai mắt ra, nhìn về phía bốn người, thấp giọng nói: "Có người tới!"
Bốn người Trần Nhất Mặc lập tức đứng dậy.
Lúc này, Trần Nhất Mặc đi tới bên cạnh Tần Ninh, ba người Lý Nhàn Ngư cùng Lý Huyền Đạo, Diệp Nam Hiên thì đứng ở phía trước, Diệp Viên Viên và Thời Thanh Trúc ở phía sau.
Một lát sau, từng tiếng xé gió vang lên.
Một đội võ giả có hơn năm mươi người, mặc đủ loại võ phục, mặt bịt kín bằng vải thưa, khí thế hung hăng đi tới.
"Giết!"
Hơn năm mươi người kia không nói hai lời, trong nháy mắt đã xông ra.
Khí thế kinh khủng bộc phát.
Trong chớp mắt, sát khí làm người ta sợ hãi phóng lên cao.
Hiển nhiên hơn năm mươi người này đến vì nhằm vào đám người Tần Ninh, căn bản không nói nhảm, trực tiếp ra tay luôn.
Võ giả Cực Cảnh.
Cảnh giới linh giả! Cảnh giới thiên giả! Cảnh giới tôn giả! Đều có đủ.
"Đám khốn kiếp kia!"
Diệp Nam Hiên tức giận mắng một tiếng, trong tay cầm một thanh phác đao, trực tiếp lao ra với tốc độ cực nhanh.
Lúc này Lý Huyền Đạo cũng cầm một thanh trường kiếm, trực tiếp chém ra.
Vài năm trước hai người ở bên trong Cửu Nguyên Vực đã từng phối hợp hết lần này đến lần khác, vô cùng ăn ý, lúc này đao kiếm chém ra, sát khí lan tràn.
Mà cùng lúc đó.
Trời đất sau lưng Lý Nhàn Ngư hóa thành màu máu, một đôi mắt đỏ như máu ngưng tụ ra.
Lý Nhàn Ngư cảnh giới tôn giả tầng một, đã sử dụng vãng sinh đồng vô cùng nhuần nhuyễn, câu ngọc đỏ như máu ngưng tụ ra, mười tám câu ngọc giống như mười tám lưỡi dao sắc bén lao ra trong không trung.
Đồng thời, Diệp Viên Viên cũng nắm chặt hai tay lại, xung quanh cơ thể có từng luân ấn ngưng tụ.
Huyết Chú Luân Quyết! Đây là một võ quyết cấp Huyền mà Tần Ninh truyền thụ cho nàng mấy ngày qua, rất thích hợp với thực lực cảnh giới thiên giả nhất luân như nàng.
Lúc này quanh người Thời Thanh Trúc có ánh sáng đủ mọi màu sắc ngưng tụ, nàng đã đến cảnh giới tôn giả tầng ba, dĩ nhiên sẽ đối đầu trực tiếp với đám cường giả cảnh giới tôn giả kia.
Chỉ trong phút chốc, năm người đã xông ra.
Lúc này Trần Nhất Mặc đứng ở phía trước Tần Ninh, nhìn ra xung quanh với vẻ mặt hờ hững.
Đám người kia có mục tiêu rất rõ ràng, đều nhằm vào bọn họ.
Chẳng qua là ai bày mưu đặt kế?
Nhà họ Chu?
Nhà họ Nguyên?
Hai gia tộc này đã đánh một trận ở Cửu Nguyên Vực, chết mấy vị đế giả Cực Cảnh, chẳng lẽ không sợ sao?
Trong lòng Trần Nhất Mặc có chút khó hiểu, nếu hắn ta khôi phục thực lực, phải đập chết đám khốn kiếp này mới hả giận.
Trần Nhất Mặc xoay người lại nhìn sư tôn, cũng vô cùng cẩn thận.
Bất kể như thế nào đều phải bảo vệ tốt sư tôn.
"Đại Hoàng, Nhị Hoàng, Tam Hoàng".
Trần Nhất Mặc hô: "Bảo vệ sư phụ ta!"
Lúc này ba con chó vàng lười biếng nằm trên đất, cứ như căn bản không nghe được tiếng gọi của Trần Nhất Mặc vậy.
Những tiếng ầm ầm không ngừng vang lên.
Hơn năm mươi võ giả Cực Cảnh cảnh giới linh giả, cảnh giới thiên giả, cảnh giới tôn giả cứ như không sợ chết, bao vây năm người Thời Thanh Trúc lại.
Dần dần, Trần Nhất Mặc cũng đã nhìn ra manh mối.
Những người này bao vây năm người, nhìn cũng không giống như muốn ra tay giết bọn họ, mà giống như muốn đuổi năm người đi.
Hơn nữa căn bản không có người nào đến gần hắn ta và sư tôn.
Đây là muốn... chia rẽ bọn họ?
Ánh mắt của Trần Nhất Mặc hơi lóe lên.
"Biết sư tôn lợi hại, nếu chúng ta tụ tập chung một chỗ thì sẽ không có cách nào ra tay, cho nên định tách chúng ta ra...", "Hừ!"
Lúc này Trần Nhất Mặc rất muốn để ba con chó vàng cắn chết đám người kia, nhưng không thể làm thế được, ba con chó vàng căn bản không nghe mệnh lệnh của hắn ta.
Ầm... Tiếng nổ trầm thấp vang lên, mặt đất xuất hiện vô số vết nứt, sức mạnh Cực Đạo kinh khủng đã phá hủy cả thung lũng này.
"Hả?"
Đột nhiên, một giọng nói nghi ngờ vang lên.
"Sao vậy?"
Giọng nói kia vang lên sau lưng Trần Nhất Mặc.
Trần Nhất Mặc nghe được giọng nói quen thuộc này thì lập tức thở phào nhẹ nhõm.
"Sư phụ, người tỉnh rồi!"
Tần Ninh chậm rãi đứng dậy, liền thấy xung quanh vô cùng hỗn loạn.
"Không biết là người nào, vừa xuất hiện đã lập tức ra tay với chúng ta, nhưng nhìn tình huống này hình như là muốn tách chúng ta ra...", Tần Ninh cũng đưa mắt nhìn bốn phía.
Đúng là giống như lời của Trần Nhất Mặc.
"Đây là kiêng kỵ thực lực của ta, cho nên mới muốn chia rẽ chúng ta để tiện ra tay với các ngươi".
Tần Ninh nắm chặt hai tay lại, khí thế kinh khủng bộc phát ra.
Cơ thể hắn giống như ẩn chữa uy lực vô tận, cứ như có thể phá hủy được một ngọn núi cao vạn trượng chỉ trong khoảnh khắc vậy.
Mà bên ngoài cơ thể có ba thần văn chậm rãi ngưng tụ ra, nhìn thần văn kia như rồng tựa như phượng, oai phong lẫm liệt.
"Đây là...", Trần Nhất Mặc kinh ngạc nói: "Sư phụ, ngươi đến cảnh giới linh giả tam văn rồi?"
Tần Ninh bước chân ra, cười nói: "Cũng không phải là ngươi chưa từng thấy năng lực của pháp thân Long Hoàng Bất Diệt mà?"
Vẻ mặt Trần Nhất Mặc vô cùng nghiêm nghị.
Năm đó sư phụ ở cảnh giới Chí Tôn, pháp thân tu hành chính là Long Hoàng Bất Diệt, uy lực của pháp thân này vô cùng mạnh mẽ, mỗi một lần pháp thân tăng lên ở trong cửu cảnh Chí Tôn đều là kinh thiên động địa.
Mà khi ấy sư tôn mới ở cảnh giới Chí Cao Đế Tôn thập phẩm, dung nạp pháp thân, hội tụ thân xác, lúc hợp hai thành một có thể trực tiếp từ Chí Cao Đế Tôn thập phẩm tới cảnh giới linh giả Cực Cảnh thất văn.
Lần này lại khác, sư phụ dung hợp ở cảnh giới Chí Cao Đế Tôn ngũ phẩm, nhưng dù vậy cũng đã ngưng tụ ra ba thần văn.
Lúc này Tần Ninh bước chân ra, nhìn bốn phía, khẽ mỉm cười nói: "Hoạt động gân cốt một chút thôi!"
Vừa nói xong, cả người hắn đã xông ra.
Chỉ trong phút chốc, khí thế ngưng tụ trong người Tần Ninh mãnh liệt vô tận cứ như là một đại dương, một đồng cỏ, một dãy núi vậy.
Trực tiếp đánh một quyền về hướng một vị linh giả Cực Cảnh.
Chương 2685: Không rút lui không được
Ầm... Tiếng nổ trầm thấp vang lên, cơ thể của linh giả Cực Cảnh kia trong nháy mắt đã văng ra tung tóe, không còn hài cốt.
Mà lúc này, đám người Lý Huyền Đạo, Thời Thanh Trúc cũng đã thấy Tần Ninh ra tay.
"Sư phụ!"
Lý Huyền Đạo kích động nói: "Người đến cảnh giới linh giả rồi sao?"
Tần Ninh nhìn về phía mấy người, nói: "Không chừa một mống".
"Vâng!"
Trong nháy mắt, đám người Thời Thanh Trúc, Diệp Viên Viên đều tràn ngập ý chí chiến đấu.
Mà cùng lúc đó, một người đàn ông tôn giả Cực Cảnh dẫn đầu thấy Tần Ninh đi ra, ánh mắt biến đổi.
Ở trong Cửu Nguyên Vực, có ai mà không biết chuyện Tần Ninh tiêu diệt đế giả đâu?
Người này mà ra tay thì chắc chắn bọn họ sẽ phải chết.
"Dù sao đều phải chết!"
Lúc này, người đàn ông gầm hét lên: "Giết!"
Ầm ầm... Chỉ trong phút chốc, sức mạnh Cực Đạo điên cuồng bùng nổ trên mặt đất, những tiếng kêu gào vang lên bên tai không dứt.
Lúc những tiếng ầm vang không ngừng bùng nổ, có mười mấy vị linh giả Cực Cảnh đều đánh về phía Tần Ninh.
Cảnh giới nhất văn, cảnh giới tam văn, cảnh giới ngũ văn, cảnh giới thất văn, cái nào cũng có.
Lúc này những tiếng ầm ầm bộc phát ra.
"Tới hay lắm!"
Sắc mặt Tần Ninh bình tĩnh, hai tay nắm chặt, Đại Tu Di Cửu Cung Tán xuất hiện trong tay.
Chỉ thấy hắn hất tay lên một cái, cây dù màu xanh mở ra, chín cung cách ngưng tụ ra.
Trong phút chốc, trong cung cách đó, những luồng ánh sáng kim mộc thủy hỏa thổ phong lôi điện phóng ra.
Một bàn tay khổng lồ màu vàng và mũi tên bằng băng lập tức ngưng tụ ra trong Đại Tu Di Cửu Cung Tán.
Bảo khí Cực Cảnh cấp thiên của Đại Cung Cổ Đế Cực Cảnh có uy lực vô địch.
Cho dù Tần Ninh là linh giả Cực Cảnh cũng không thể thúc giục được vật này bùng nổ ở mức lớn nhất, nhưng lấy cảnh giới tam văn của hắn, không một ai trong cảnh giới linh giả Cực Cảnh có thể ngăn cản.
Trên thực tế đối với đám người Diệp Viên Viên, Thời Thanh Trúc mà nói, cảnh giới của Tần Ninh cao hay thấp cũng không thể quyết định việc Tần Ninh bùng nổ ở mức cao nhất, chỉ cần có hắn, trong lòng bọn họ luôn luôn thấy yên tâm.
Những tiếng bùng nổ ầm ầm không ngừng kéo dài.
Mà dần dần, đám linh giả Cực Cảnh đã không có cách nào chống lại được Tần Ninh, lần lượt bị tiêu diệt.
Nhưng mấy vị tôn giả Cực Cảnh cũng đã nhìn ra manh mối.
Dường như Tần Ninh không hề giống như lời đồn đại, có thể tiêu diệt được đế giả Cực Cảnh.
Ít nhất bây giờ Tần Ninh đối mặt với đám linh giả Cực Cảnh kia trông vẫn rất miễn cưỡng.
"Đi, giết hắn!"
Một vị tôn giả Cực Cảnh dẫn đầu tiếp tục hạ lệnh.
Ngay lập tức, năm cao thủ thiên giả Cực Cảnh trực tiếp xông về phía Tần Ninh.
Năm người Diệp Viên Viên, Thời Thanh Trúc, Lý Huyền Đạo, Lý Nhàn Ngư, Diệp Nam Hiên đều đang bị mấy người bao vây, lúc này căn bản không thể thoát ra để bảo vệ Tần Ninh được.
"Tới đây!"
Tần Ninh cầm Đại Tu Di Cửu Cung Tán, một cái tay khác nắm chặt, bốn luồng ánh sáng ngưng tụ, trong nháy mắt đã được hắn nắm trong tay.
Bốn Đan Điển! Ba cuốn trước thích hợp cho cấp bậc cửu cảnh Chí Tôn.
Ba cuốn giữa thích hợp với các cấp bậc Cực Cảnh.
Lúc này, Tần Ninh đến cảnh giới linh giả Cực Cảnh tam văn, dung hợp quyển thứ tư, áp lực cũng không lớn.
Chỉ trong phút chốc, bốn Đan Điển tụ tập bên ngoài cơ thể Tần Ninh.
Bốn luồng ánh sáng khác nhau ngưng tụ lại làm một với ba thần văn, trông khác hẳn với những người khác.
Những tiếng ầm ầm không ngừng vang lên.
Tần Ninh đưa tay ra nắm.
Hắn đã đến Cực Cảnh, dĩ nhiên là lấy võ quyết Cực Cảnh làm căn bản, chẳng qua là bây giờ hắn cũng không tu hành bất kỳ võ quyết Cực Cảnh nào cả.
Thứ duy nhất vẫn có uy lực rất mạnh mẽ chính là Cửu Hoàng Tinh Thần Quyết.
"Dẫn Cửu Thiên Tinh Hà!"
"Hóa Ức Vạn Ma Mút!"
Lúc này, khí thế trong cơ thể Tần Ninh thông thẳng lên trời, hóa thành một luồng ánh sáng cao vạn trượng.
Ở giữa tia sáng kia, hư không vang lên ầm ầm, loáng thoáng có bóng dáng của những Thần Tượng đạp lên hư không, đi xuống từng bước một.
Trong nháy mắt, con thứ hai, con thứ ba... Đó cũng không phải là Thần Tượng.
Mà là voi ma mút cổ! Bộ lông toàn thân rất dài, đôi ngà tỏa ra ánh sáng màu trắng.
Mỗi một con đều cao lớn trăm trượng, dũng mãnh mà oai phong.
Voi ma mút tuy không oai phong hay có khí thế kiêu ngạo bằng rồng phượng, nhưng khí thế chất phác như đất đai, sâu không lường được.
Trong nháy mắt, mười mấy con voi ma mút đã xuất hiện.
"Đạp!"
Từng con voi ma mút to lớn trực tiếp đạp bốn chân xuống.
Rầm rầm rầm! Hư không nứt ra.
Khí tức làm người ta sợ hãi không ngừng bộc phát.
Cơ thể của từng vị linh giả Cực Cảnh trực tiếp bị đạp thành thịt nát.
Tuy đám thiên giả Cực Cảnh miễn cưỡng chống được khí thế mà voi ma mút đạp xuống, nhưng xương cốt toàn thân lại phát ra những tiếng nổ ầm ầm.
Lúc này, tất cả mọi người đều cảm giác được khí tức làm người ta sợ hãi khuếch tán ra.
Bốn cuốn Đan Điển dung hợp vào người Tần Ninh, khiến hắn giống như một vị cao thủ linh giả Cực Cảnh đỉnh phong.
Mà uy lực do Cửu Hoàng Tinh Thần Quyết bùng nổ lại xông thẳng về phía đám thiên giả Cực Cảnh! Đây chính là Cửu Nguyên Đan Đế chuyển thế! Không chỉ có đan thuật nghịch thiên, thực lực lại mạnh mẽ kinh khủng không thể tưởng tượng nổi.
Người như vậy đúng là khiến người ta phải sợ hãi.
Những âm thanh kinh khủng không ngừng truyền ra, lúc này cả một vùng đất đã bị trận chiến hoàn toàn phá hủy.
Từng con voi ma mút to lớn bước ra từng bước một, nghiền ép từng vị linh giả Cực Cảnh, thiên giả Cực Cảnh.
Cuối cùng, mấy vị tôn giả Cực Cảnh cầm đầu đã hoàn toàn sợ hãi, hoàn toàn bất an.
"Rút lui!"
Cuối cùng, một đạo tiếng quát vào lúc này vang lên.
Phải rút lui! Không rút lui không được.
Sẽ chết, cứ chết như vậy thì không có bất kỳ ý nghĩa gì! Tần Ninh vô cùng oai phong, vô cùng mạnh mẽ.
Hơn năm mươi người lúc này chỉ còn lại hơn hai mươi người, ai nấy đều thi nhau chạy trốn, vô cùng chật vật.
"Đừng đuổi theo".
Tần Ninh mở miệng.
Năm người Thời Thanh Trúc, Diệp Viên Viên, Lý Huyền Đạo, Lý Nhàn Ngư, Diệp Nam Hiên tràn ngập sát khí, lần lượt dừng lại.
"Sư phụ đến Cực Cảnh rồi?"
"Ừ!"
Tần Ninh chậm rãi gật đầu nói: "Cảnh giới tam văn".
Chí Cao Đế Tôn ngũ phẩm đến cảnh giới linh giả Cực Cảnh tam văn.
Con đường tăng cấp đó khiến người ta phải kinh ngạc.
Quả thực là vô cùng kinh khủng.
Chẳng qua là đi theo Tần Ninh lâu rồi, mấy vị đệ tử đều biết con đường tu hành của Tần Ninh luôn khác những người khác.
Có lẽ thỉnh thoảng sẽ tăng lên một cấp bậc, có lẽ rất lâu cũng không có bất kỳ biến hóa gì, nhưng cũng có thể xảy ra biến hóa cực lớn ngay sau đó.
"Không biết những người này là ai!"
Lý Huyền Đạo nhìn thi thể đầy đất, nói: "Không nhìn ra là võ giả của thế lực cấp bậc thiên vương nào...", lúc này Tần Ninh cũng đưa mắt nhìn từng thi thể trên đất, nói: "Mục đích của bọn họ là tách chúng ta ra rồi giải quyết từng người, đương nhiên sẽ không dùng người của mình".
"Chúng ta tới núi Thần Nguyên, chắc nhà họ Nguyên cùng nhà họ Chu bên kia cũng đoán được, không biết là tự nhiên tới hay là muốn tìm thân xác của ta nữa".
Trần Nhất Mặc chậm rãi gật đầu.
"Có điều bọn họ chỉ biết là năm đó ta rời đi đã giao cho Mặc Nhi Cửu Nguyên Đan Điển cùng với một bảo bối, chứ cũng không biết bảo bối kia chính là thân xác một đời của ta".
"Nếu như biết... Chỉ sợ cũng không chỉ để những người khác tới thăm dò thôi đâu!"
Mấy người đều gật đầu.
"Được rồi, tiếp tục đi sâu vào đi!"
Tần Ninh nhìn về phía Trần Nhất Mặc, nói: "Rốt cuộc ngươi để thân xác ở nơi nào?"
"Ngay bên trong núi Thần Nguyên".
Trần Nhất Mặc nghiêm túc nói: "Nhất định con có thể tìm được, chỉ cần không phải ở chỗ Thiên Hàng Ngân Hà là được!"
Tần Ninh nghe thấy lời này, sắc mặt hơi kỳ quái.
Một nhóm bảy người tiếp tục lên đường.
Mà cùng lúc đó, hơn hai mươi người chạy trốn phần lớn đều là cảnh giới thiên giả Cực Cảnh, ba vị tôn giả Cực Cảnh dẫn đầu lúc này cũng khá chật vật.
"Đại ca, không đuổi kịp đâu!"
Một người hô lên.
Bình luận facebook